Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 250: Kẻ gây chuyện



Cố Nam Thư vừa tức giận vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Bà tần, cho dù bà có tin hay không tin, nhưng lúc ấy tôi thật sự không hề có ý đồ gì với Tư Viễn. Là sau này tôi thường xuyên thư từ qua lại với chị Thanh Vi, chị ấy nhờ Tư Viễn đưa sách cho tôi vài lần, mới dần dần quen thuộc. Thường xuyên qua lại, hai bên mới dần dần nảy sinh tình cảm.”

“Hừ! Tần Thanh Vi!” Bà Tần càng tức giận: “Hóa ra còn có bàn tay của con tiện nhân này! Cô ta có ý gì? Cố ý ghép cô với Tư Viễn thành một đôi sao? Để Tư Viễn cưới một đứa con gái nông thôn không có văn hóa như cô, còn là đứa con gái đã ly hôn, cô ta có ý đồ gì? Uổng công Tư Viễn vẫn luôn nhớ thương cô ta, coi cô ta là chị gái, ngay cả tôi là mẹ còn phải xếp sau. Cô ta định hủy hoại Tư Viễn sao?”

Cố Nam Thư nhíu mày: “Chuyện này không liên quan tới chị Thanh Vi! Tôi với Tư Viễn…”

“Có liên quan hay không, trong lòng tôi hiểu rõ, không cần cô đứng đây giảo biện.” Bà Tần cắt lời Cố Nam Thư: “Tôi cũng không nói chuyện này với cô nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Hôm nay tôi tới đây là muốn cảnh cáo cô một câu. Cánh cửa nhà họ Tần không phải cô muốn vào là vào được, nếu cô tự hiểu lấy mình, nhân lúc còn sớm hãy kết thúc cuộc tình không nên có này đi, nếu không…”

Khóe miệng bà Tần cong lên: “Có phải nhà xưởng em trai cô đang gặp phiển toái hay không?”

Sắc mặt Cố Nam Thư lập tức thay đổi: “Bà có ý gì?”

“Yên tâm, tạm thời sẽ không thương gân động cốt. Nếu cô thức thời, tất nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu cô không chịu nghe lời, thì chưa nói trước được.”

Cố Nam Thư chấn động, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại Cố Nam Sóc nhận được trước khi đi. Chị ấy không biết trong điện thoại nói gì, nhưng chỉ nhìn hành động của Cố Nam Sóc là biết, chắc chắn đã gặp phiền toái.

Chị ấy không quan tâm tới bà Tần, chạy thẳng tới chỗ điện thoại, bấm số gọi tới xưởng đồ chơi Nam Lân.

Lúc đó.

Cố Nam Sóc và Lương Chấn Bang đang thương lượng đối sách.

Chi nhánh Thủ đô vừa mới xây dựng, vừa khai trương đã tạo ra được tiếng vagn lớn, đang bắt đầu đi vào quỹ đạo, hiện giờ chính là thời điểm phát triển tốt nhất. Khi hắn vừa đi, còn nhận được vài đơn hàng lớn, hàng hóa kho bên kia cùng lắm chỉ chống đỡ được hai mươi ngày, nếu không chuyển hàng bên này qua kịp thời, nguồn cung cấp bị gián đoạn, Nam Lân sẽ vi phạm rất nhiều hợp đồng.

Bồi thường tiền là thứ yếu, quan trọng nhất là, sảy ra sự cố lớn như vậy, sau này chi nhánh biết phát triển thế nào?

Cần phải mau chóng giải quyết vấn đề, không thể kéo dài.

“Sư phụ, cậu nghĩ kỹ lại xem, mình đã đắc tội với người nào? Vẫn chưa nghĩ ra sao?”

Cố Nam Sóc lắc đầu.

“Hay là cậu dựa vào quan hệ tìm cách xem? Không phải cậu từng cứu mấy cậu thiếu gia ở thủ đô sao? Bọn họ có thể giúp đỡ không?”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Để tôi ngẫm lại. Dù thế nào cũng phải làm rõ chuyện này trước. Nếu nói là vấn đề ở thủ đô, vậy thì đến thủ đô hỏi cho rõ. Đặt vé xe luôn cho tôi.”

Hắn đang định ra ngoài thì chuông điện thoại vang lên. Cố Nam Sóc nghe máy, giọng Cố Nam Thư vang lên, vô cùng vội vàng: “Nam Sóc, có phải nhà xưởng đã xảy ra chuyện hay không?”

“Chị Hai, không phải vấn đề gì lớn, em…”

“Nói cách khác thật sự đã xảy ra chuyện, đúng không?”

Thấy giọng điệu không đúng lắm, Cố Nam Sóc hơi nhíu mày: “Chị Hai, chị làm sao vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Đừng giấu chị!”

Nếu là trước kia, có lẽ Cố Nam Sóc sẽ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, sẽ dùng một hai câu nhẹ nhàng chuyển chủ đề. Nhưng lúc này rõ ràng cảm xúc của Cố Nam Thư không đúng, trong giọng nói còn mang theo áp lực. Hắn cân nhắc một phen, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật, nói ra đúng sự thật khốn cảnh Nam Lân đang gặp phải.

Đầu bên kia trầm mặc một lát, mới nói: “Xin lỗi, Nam Sóc. Là lỗi của chị. Nam Lân là tâm huyết của em, chị sẽ không để người khác phá hoại nó.”

Cạch. Tiếng cúp điện thoại vang lên,

Cố Nam Sóc chau mày, trong lòng thấp thỏm bất an.

Vì sao chị Hai lại xin lỗi chuyện Nam Lân? Chuyện này có liên quan gì với chị ấy? Còn nữa, chị Hai nói không để tâm huyết của hắn bị người khác phá hoại, hiển nhiên là sẽ giải quyết vấn đề giúp hắn. Nhưng chị hai không hiểu chuyện Nam Lân, chị ấy giải quyết thế nào?”

Trong khoảnh sắc ấy, đột nhiên Cố Nam Sóc nghĩ đến, người cục Hải Quan nói, hắn đắc tội với người thủ đô.

Thủ đô? Bây giờ bên thủ đô có quan hệ với bọn họ, ngoài chi nhánh Nam Lân ra, cũng chỉ có sự kiện cứu người năm trước.

Nhà họ Nguyên, nhà họ Hứa, nhà họ Tần…

Đúng, là nhà họ Tần!

Cố Nam Sóc đứng bật dậy, đột nhiên hắn nhớ ra, vì sao trước đây hắn cảm thấy bóng dáng người đàn ông đứng cạnh chị Hai mình rất quen mắt! Là Tần Tư Viễn!

Nếu đúng như vậy, với cách làm người của bà Tần, chắc chắn sẽ không đồng ý cho chị Hai và Tần Tư Viễn ở bên nhau. Bà ta muốn dùng gậy đánh uyên ương, lôi hắn ra cảnh cáo chị Hai, chắc chắn là như vậy!

Mặt Cố Nam Sóc lúc xanh lúc trắng, lập tức gọi Lương Chấn Bang tới: “Không đi thủ đô nữa. bảo Triệu Lập An mua giúp tôi vé xe về Nguyên Hoa, ngay lập tức!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 251: Câu trả lời



Nguyên Hoa. Nhà họ Cố.

Sau khi cúp điện thoại, cả người Cố Nam Thư run rẩy, hai tay nắm chặt, móng tay đ.â.m vào da thịt hình như cũng không thấy đau. Một lúc lâu sau, chị ấy mới giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, ngẫm nghĩ, nếu Cố Nam Sóc ở đây, hắn sẽ làm thế nào.

Chị ấy là chị gái, không thể để em trai phải đứng ra giúp mình mọi chuyện, càng không thể vì mình, phá hủy tiền đồ tươi đẹp của em trai.

Bà Tần! Họ La kia…

Trong mắt Cố Nam Thư phát ra khó chịu, không phục, không cam lòng mãnh liệt! Chị ấy có thể kết thúc, không lui tới với Tần Tư Viễn, nhưng phải do lựa chọn của chính chị, chứ không phải dễ dàng khuất phục trước uy h.i.ế.p của bà Tần. Chị ấy không muốn bị bà Tần ép buộc.

Cố Nam Thư cắn răng, ánh mắt dừng trên ly nước bên cạnh, nhẹ nhàng không tiếng động hất tay qua, ly nước nghiêng xuống đổ ướt váy áo.

Chị ấy bình tĩnh xoay người đi đến trước mặt bà Tần: “Quần áo ướt rồi, không tiện mặc nó tiếp khách, quá thất lễ, tôi đi thay bộ khác.”

Nói xong không đợi bà Tần phản ứng, đã vào phòng ngủ.

Bà Tần cười nhạt một tiếng, đã lúc nào rồi còn chú ý hình tượng như vậy, quả nhiên là hồ ly tinh. Lúc này rồi còn không quên trang điểm.

Khi Cố Nam Thư trở ra, chị ấy mặc một bộ váy liền rộng thùng thình, sau đó ngồi xuống, không nói gì.

Bà Tần mở miệng trước: “Đã hỏi rõ ràng chưa? Tôi không lừa cô chứ?”

“Thủ tục hải quan của nhà xưởng em trai tôi đều rõ ràng, đầy đủ hết, lại không thể vận chuyển được hàng, là do bà làm?”

“Cô nên biết, gia đình giống như chúng tôi, đối phó với các cô, có rất nhiều biện pháp. Có điều… Dù sao cũng là ân nhân, tôi không muốn quá tuyệt tình. Lần này chỉ là cảnh cáo. Nếu cô đồng ý không gặp lại Tư Viễn, tất nhiên tôi sẽ thông báo để hải quan bên kia thông quan cho bọn họ. Nhưng nếu cô khăng khăng muốn bám lấy con trai tôi, đừng trách tôi ra tay không nể tình. Đối phó với loại người không biết xấu hổ như cô, nếu tôi không ra tay tàn nhẫn, sau này có lẽ sẽ không còn đơn giản như bây giờ.”

Dừng một chút, bà Tần khẽ liếc mắt nhìn Cố Nam Thư một cái: “Chắc cô không muốn thấy cảnh em trai cô vì cô, tất cả cố gắng hóa thành tro bụi, nhà máy đang yên đang lành phải đóng cửa đâu nhỉ? Còn em gái cô nữa…”

Cố Nam Thư căng thẳng, giọng nói run rẩy: “Bà định làm gì nữa?”

“Tôi nhớ rõ năm nay em gái cô vừa mới tham gia kỳ thi đại học, vẫn chưa có thành tích nhỉ? Nghe nói thành tích cô ta không tồi, trường tốt chưa chắc đã thi đỗ, nhưng đại học bình thường vẫn được. Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy rõ ràng em gái có năng lực lại không lên được đại học sao?”

“Bà!” Khó khăn lắm Cố Nam Thư mới ngăn được xúc động muốn xông tới xé xác đối phương, cố gắng bình tĩnh lại, tự nói với bản thân đánh nhau la lối khóc lóc ầm ĩ không giải quyết được vấn đề, cắn răng nói: “Thi đại học là cuộc thi tuyển chọn nhân tài của quốc gia, chuyện này bà cũng nhúng tay vào được?”

“Nếu cô không tin, cứ chờ xem, xem tôi có thể hay không!”

Bà Tần đứng lên: “Tôi cho cô thời gian ba ngày, hy vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời vừa lòng!”

Nhìn theo bóng dáng bà Tần, ánh mắt Cố Nam Thư biến ảo vài lần, cuối cùng tất cả cảm xúc quy thành một mối, hóa thành kiên định.

********

Hôm sau. Quán cà phê.

Đây là quán cà phê duy nhất trong huyện Nguyên Hoa, vừa khai trương năm nay, hoàn cảnh không tồi. Bà Tần ngồi xuống, cười nói: “Nếu đã hẹn tôi tới đây, chắc cô đã có câu trả lời rồi. Xem ra, còn nhanh hơn so với những gì tôi nghĩ. Coi như biết thời thế. Nể tình cô thức thời, tôi có thể bồi thường cho cô một chút. Cô nói xem mình muốn gì, chỉ cần không quá đáng, tôi không ngại đồng ý.”

Cố Nam Thư lắc đầu: “Không vội, người vẫn chưa tới đủ đâu!”

Bà Tần sửng sốt: “Người nào chưa tới?”

Vừa dứt lời, Tần Tư Viễn đã chạy vào: “Nam Thư!”

Hai mẹ con, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc.

“Mẹ! Sao mẹ lại ở chỗ này? Mẹ tới Nguyên Hoa khi nào thế?”

Nghĩ đến bà ta với Cố Nam Thư đang ngồi bên nhau, Tần Tư Viễn biến sắc, liếc mắt nhìn về phía La Vĩnh Thanh sau lưng mình, còn gì là không rõ nữa! Người anh họ La Vĩnh Thanh này vẫn luôn là trợ thủ của bà Tần. Trước đây anh ta giữ đối phương lại vì muốn mau chóng tiễn bà Tần đi, không muốn bà ta tiếp tục làm ra chuyện hồ đồ, sau này sẽ từ từ tìm cơ hội đẩy đối phương đi chỗ khác, không tiếp tục giữ lại bên cạnh mình.

Ai ngờ, La Vĩnh Thanh lại không đi.

Sắc mặt La Vĩnh Thanh có chút xấu hổ, nghiêng đầu né tránh ánh mắt Tần Tư Viễn.

Sắc mặt bà Tần thay đổi liên tục, bà ta quay đầu nhìn về phía Cố Nam Thư: “Đây là câu trả lời của cô? Gọi Tư Viễn tới chống lưng cho cô à?”

Câu nói này… Hiển nhiên hai người đã từng gặp mặt rồi, đặc biệt là sắc mặt Cố Nam Thư còn vô cùng khó coi, còn gì Tần Tư Viễn không rõ nữa.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 252: Gậy ông đập lưng ông



“Nam Thư!”

Cố Nam Thư xua tay: “Anh ngồi trước đi, tôi gọi anh tới đây, là muốn mọi người gặp mặt nói chuyện rõ ràng.”

Nói xong chị ấy lấy máy ghi âm trong túi xách ra, bật nút phát tin.

“Gia đình như chúng tôi, đối phó với các cô, có rất nhiều biện pháp!”

“Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy rõ ràng em gái có năng lực lại không lên được đại học sao?”

“Nếu cô không tin, cứ chờ xem, xem tôi có thể hay không!”

……

Từng câu từng chữ, tất cả đều là lời kiêu ngạo Bà Tần kiêu mới nói hôm qua.

Tần Tư Viễn vừa tức giận vừa hổ thẹn, khuôn mặt bà Trần thì y như cái chảo nhuộm, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi năm sáu màu sắc.

Cố Nam Thư cong môi: “Lấy quyền mưu tư, lấy thế áp người, tùy ý nhúng tay vào hải quan tỉnh Quảng Đông và kỳ thi đại học quốc gia. Coi pháp luật quốc gia như trò đùa. Uy phong lớn quá nhỉ! Ai không biết còn tưởng rằng họ Tần nhà bà là Hoàng đế, bà là Hoàng hậu đó! Chế độ phong kiến qua lâu rồi, bà Tần định khôi phục à? Bàn tay bà duỗi dài như vậy, nhà họ Tần biết không? Lãnh đạo cấp cao có biết không?”

Bà Tần tức giận đến mức cả người run rẩy: “Cố Nam Thư, cô có ý gì?”

“Không có ý gì! Cuốn băng bà đang nghe bây giờ là do tôi ghi âm, tôi còn sao chép ra rất nhiều bản, nội dung giống nhau như đúc. Bà nói xem, nếu để thiên hạ biết thứ này sẽ thế nào nhỉ?”

Bà Tần đứng bật dậy: “Cố Nam Thư! Cô dám!”

“Bà có thể thử xem, xem tôi có dám không!”

Thiếu chút nữa bà Tần đã bị mấy lời này sặc chết. Ngày hôm qua chính bà ta nói ra mấy lời này, bảo đối phương cứ thử xem. Bây giờ chưa tới hai tư tiếng, Cố Nam Thư đã trả lại bà ta toàn bộ.

Bà Tần cười mỉa một tiếng, đám dân thường ranh ma này, quá coi trọng bản thân rồi. Cô ta dám, nhưng có làm được không?”

“Có phải đang nghĩ bà muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chúng tôi như bóp c.h.ế.t một con kiến hay không? Nghĩ g.i.ế.c tôi rồi, không cho tôi ra khỏi cánh cửa này, băng ghi âm sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời?”

Bà Tần nghiêm mặt lại, ánh mắt nhìn Cố Nam Thư như lưỡi d.a.o sắc bén.

Cố Nam Thư lại nở nụ cười: “Nếu là ngày hôm qua, có lẽ bà làm vậy còn được. Nhưng bây giờ thì không. Trưa hôm qua khi chúng ta gặp mặt, tôi đã ghi âm lại rồi, bà cho rằng vì sao tôi phải chờ tới hôm nay mới lấy ra?”

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bà Tần, Cố Nam Thư nói tiếp: “Bởi vì tôi cần thời gian chuẩn bị. Từ khi bà rời khỏi nhà chúng tôi đến giờ, cũng hai mươi tiếng đồng hồ rồi. Trong hai mươi tiếng ấy, bà đoán xem tôi có thể làm được bao nhiêu việc? Sao lưu lại bao nhiêu bản, viết bao nhiêu lá thư, nói bí mật này cho bao nhiêu người, giấu ở bao nhiêu chỗ? Cho dù bà có thể xử lý tôi, có thể xử lý tất cả mọi người có quan hệ với tôi, nhưng bà có thể cản được tất cả hậu chiêu của tôi không?”

Tất cả hậu chiêu phía sau???

Trong lòng bà Tần căng thẳng. Cố Nam Thư đang nói cho bà ta, hậu chiêu chị ấy chuẩn bị không chỉ một, thậm chí không phải hai ba cái.

“Cô đang uy h.i.ế.p tôi?”

Cố Nam Thư chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Bà cảm thấy tôi đang uy h.i.ế.p sao? Ngày hôm qua khi bà tới gặp tôi, bà nói là nói chuyện hòa bình mà. Chẳng qua tôi chỉ làm chuyện giống bà làm hôm qua thôi, nếu bà cho rằng hành vi này là uy h**p, vậy thì là uy h.i.ế.p đi.”

Bà Tần quay đầu nhìn về phía Tần Tư Viễn: “Con nghe thấy chưa? Đây là bạn gái con tìm đó! Tần Tư Viễn, mẹ là mẹ con! Con cứ trơ mắt nhìn cô ta bắt nạt mẹ như vậy sao?”

Tần Tư Viễn ngậm miệng không nói gì, từ đầu tới cuối vẫn không nhúc nhích.

Bà Tần tức giận đến mức cả người run rẩy: “Tốt! Tốt lắm! Sao tao lại sinh ra nghiệp chướng như mày chứ! Người ta nói có vợ quên mẹ, mày còn chưa cưới cô ta về, đã quên người mẹ này rồi! Hôm nay mày trơ mắt nhìn Cố Nam Thư bắt nạt tao, ngày mai có phải Cố Nam Thư cầm d.a.o đ.â.m tao, mày cũng khoanh tay đứng nhìn hay không? Không, thậm chí không chỉ khoanh tay đứng nhìn, có phải mày còn vỗ tay ăn mừng không?”

Tần Tư Viễn vẫn không nói gì như cũ, Cố Nam Thư thản nhiên đáp lại một câu: “Giết người là phạm pháp, bà yên tâm, tôi không rác rưởi giống người nào đó. Tôi có nguyên tắc của mình, tuân thủ pháp luật là điểm mấu chốt, tôi sẽ giữ vững điểm này.”

Mặt bà Tần lại lúc xanh lúc trắng, đây rõ ràng đang chửi bà ta dùng quyền mưu tư, nhúng tay vào hải vận làm khó Nam Lân, vi phạm pháp luật, là loại người rác rưởi mà.

Bà ta run rẩy chỉ vào Cố Nam Thư: “Tần Tư Viễn, mày nghe đi, mày nghe một chút đi! Cô ta đang chửi mẹ mày là rác rưởi đấy, mày điếc à?”

Tần Tư Viễn nhíu mày: “Vậy mẹ có làm ra chuyện vi phạm pháp luật hay không? Thủ tục hải quan của Nam Lân có vấn đề có phải bút tích của mẹ hay không?”

Bà Tần ngây người, trầm mặc không lên tiếng.

Lúc này Tần Tư Viễn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra: “Nếu mẹ không hài lòng con làm quen Nam Thư, mẹ cứ nói với con, cứ mắng chửi con, mẹ gây phiền toái cho em trai người ta làm gì?”

Cố Nam Thư trợn mắt khinh bỉ, còn chưa rõ sao? Dù gì Tần Tư Viễn cũng là con trai ruột, chị ấy thì sao? Chị ấy chỉ là hồ ly tinh, con trai là bảo bối, hồ ly tinh là cỏ rác, hồ ly tinh đáng chết, người nhà của hồ ly tinh cũng đáng chết.

Đây mới chỉ là cảnh cáo nhỏ, tạo chút phiền toái cho nhà xưởng mà thôi, chứ chưa phải muốn mạng bọn họ đâu.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 253: Chấm dứt



"Bà Tần, có thời gian ở chỗ này cãi nhau, tôi nghĩ bà nên mua vé quay về thủ đô thì hơn, có lẽ vẫn còn kịp.”Bà Tần và Tần Tư Viễn đều nhìn qua, lời này có ý gì?

Khóe miệng Cố Nam Thư cong lên: “Tôi sao lại nhiều băng từ như vậy, cũng pharai dùng một hai cái chứ. Một cái tôi đã gửi tới tòa soạn báo Quang Minh, một cái đã gửi tới đường Trường Đức.”

Anh mắt Cố Nam Thư nhìn về phía Tần Tư Viễn: “Địa chỉ ở thủ đô trước đây anh nói với tôi không sai chứ?”

Bà Tần tức không thở nổi, suýt chút nữa đã ngất xỉu.

Tòa soạn báo Quang Minh là nơi Tần Thanh Vi làm việc! Làm vậy khác nào đưa nhược điểm của bà ta tới tay con nhóc c.h.ế.t tiệt kia? Quả nhiên, Cố Nam Thư cùng hội cùng thuyền với tiện nhân đó! Đều tới để gieo tai họa cho bà ta và con trai bà ta! Không có chứng cứ, dù Cố Nam Thư có nói với Tần Thanh Vi, bà ta cũng không sợ. Nhưng một khi Tần Thanh Vi có băng ghi âm làm chứng cứ, chắc chắn sẽ lăn lộn c.h.ế.t bà ta…”

Huống chi, Cố Nam Thư còn gửi cả tới đường Trường Đức. Nếu chồng bà ta biết… Chồng bà ta biết…

Nhớ tới những chuyện chồng bà ta làm ra khi bà ta còn trẻ, dám nhúng tay vào quân vụ, muốn hủy hoại tiền đồ của Tần Thanh Giang, bà Tần lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, không đứng thẳng nổi.

“Vĩnh Thanh! Vĩnh Thanh!”

Giọng bà ta băt đầu run rẩy, tay vươn ta bám lung tung. La Vĩnh Thanh vội vàng bước tới đỡ bà ta: “Cô!”

“Chúng ta đi! Lập tức đi! Mau! Mau lên!”

“Chậm đã!”

Bà Tần nhìn về phía Cố Nam Thư, hận ý ngập trời: “Cô còn muốn thế nào?”

“Chỉ muốn nhắc nhở bà, trước khi về thủ đô nên giải quyết tốt vấn đề hải vận. Nếu không đường về thủ đô phải mất vài ngày, trên xe lửa không có điện thoại, hay điện báo để liên lạc đâu.”

Đối mặt với ánh mắt sắc như d.a.o của bà Tần, Cố Nam Thư không sợ chút nào: “Tôi hy vọng, chiều nay có thể nhận được tin tức tốt của em trai tôi từ Bằng Thành. Còn nữa, lần này chỉ là cảnh cáo. Dù tòa soạn bán Quang Minh, hay là đường Trường Đức, đều là địa bàn của nhà họ Tần bà, cho dù bết chuyện, cũng sẽ không ảnh hưởng tới nhà họ Tần.”

“Nhưng nếu bà còn dám duỗi tay duỗi chân với người nhà tôi, sợ là sẽ không đơn giản như vậy. Trong nước có rất nhiều đài truyền hình, tòa soạn báo. Bà ngăn được một nhà, có thể ngăn được ngàn nhà vạn nhà không? Hơn nữa, cho dù nhà họ Tần quyền cao chức trọng, cũng không cách nào một tay che trời, đúng không?”

Sắc mặt bà Tần trắng bệch, mấy lời cảnh cáo này, cả câu lần sau sẽ không đơn giản như vậy, tất cả đều là lời hôm qua bà ta nói.

Cố Nam Thư! Cố Nam Thư!

Trong lòng bà Tần thầm mắng cái tên này vô số lần, hận không thể xé xác Cố Nam Thư, lại không có cách nào làm gì được đối phương.

Bà ta chỉ có thể cắn môi, nói: “Vĩnh Thanh, chúng ta đi!”

La Vĩnh Thanh vừa đỡ bà ta nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Cố Nam Thư. Cô gái này… Nhìn qua có vẻ rất dịu dàng, xuất thân nông thôn, trình độ giáo dục không cao, không ngờ thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy.

Anh ta đi theo bà cụ bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên thấy bà ta bị một cô gái hơn hai mươi tuổi làm cho kinh hoàng thất thố, đánh cho tơi bời như vậy. Với tính tình kiêu ngạo của bà ta, từ trước tới giờ dù trong hay ngoài đều chưa từng biết sợ.

Sau đó anh ta lại khẽ lắc đầu, quá sốt ruột rồi, đúng là tuổi trẻ, một chút ấm ức cũng không chịu nổi, chỉ muốn đánh trả, cũng không nghĩ xem, dù quan hệ giữa Tần Tư Viễn với bà Tần không tốt, nhưng bọn họ vẫn là mẹ con. Hôm nay Cố Nam Thư đối phó bà ta như vậy, còn giở trò trước mặt Tần Tư Viễn, sau này hai người còn có thể tốt đẹp sao?

Cố Nam Thư nghĩ quá đơn giản rồi.

Nhưng mà, chuyện anh ta không đoán được là, không phải Cố Nam Thư suy nghĩ đơn giản, mà chị ấy căn bản không có ý định tiếp tục qua lại với Tần Tư Viễn.

Nhìn theo bóng dáng lảo đảo ra ngoài của bà Tần, chị ấy hỏi Tần Tư Viễn: “Không đi theo à?”

“Có anh họ La bên cạnh rồi, bà ấy sẽ không gặp phải chuyện gì.”

“Anh không cảm thấy tôi làm quá đáng sao?”

Tần Tư Viễn lắc đầu: “Nam Thư, anh vẫn phân rõ thị phi đen trắng.”

Cố Nam Thư không hề vui mừng khi nghe thấy mấy lời này, chị ấy thở dài một tiếng: “Tư Viễn, chúng ta kết thúc đi!”

Tần Tư Viễn ngơ ngẩn: “Là vì mẹ anh sao? Anh không hề biết chuyện mẹ mình làm. Anh sẽ không để bà ấy có cơ hội tiếp tục thương tổn em với người nhà em.”

“Tôi tin anh không biết chuyện này, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ anh! Bà ấy sinh anh ra, nuôi anh lớn, anh có thể làm được việc phân rõ giới hạn với bà ấy, từ giờ không còn liên quan với nhau sao?”

Tần Tư Viễn cứng họng.

Cố Nam Thư khẽ cười: “Tư Viễn, chúng ta đều không còn là thiếu niên chưa trải sự đời nữa. Trước kia tôi từng vì tình yêu xúc động một lần, cho rằng chỉ cần hai người yêu nhau là có thể chiến thắng tất cả. Nhưng kết quả thì sao? Tôi hiểu hơn bất kỳ ai, cảm giác không được cha mẹ chồng tôn trọng, không được cha mẹ chồng yêu thương là thế nào. Tư Viễn, chúng ta ở bên nhau là hướng tới hôn nhân. Kết hôn không phải chuyện hai người, mà là chuyện hai gia đình.”

Tần Tư Viễn há miệng th* d*c, muốn nói gì đó, lại không cách nào phản bác.

“Tôi từng thua cuộc một lần, không muốn thua thêm lần nữa. Nếu tái hôn, tôi hy vọng bản thân được hạnh phúc, mà ở bên anh, chỉ sợ rất khó có được hạnh phúc mà tôi muốn.”

“Hai chúng ta bắt đầu từ quen biết đến khi dần sinh ra ấn tượng tốt, từ thử đến xác định quan hệ cũng một khoảng thời gian rồi. Anh cũng từng nhắc tới chuyện muốn chính thức gặp mặt em trai em gái tôi, nhưng tôi luôn thoái thác.”

“Ban đầu tôi không hiểu vì sao mình lại như vậy, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. là vì trong lòng tôi thấp thỏm. Tôi hiểu rõ gia đình anh có điều kiện thế nào, hiểu rõ chênh lệch giữa hai ta, hiểu rõ mẹ anh là người ra sao, cho nên chính tôi cũng không dám tin vào phần tình cảm với anh.”

Cố Nam Thư hít sâu một hơi: “Tư Viễn, cứ như vậy đi! Chúng ta hảo tụ hảo tán, sau này đừng liên lạc nữa.”

Nói xong chị ấy đứng dậy ra ngoài, hành động dứt khoát. Tần Tư Viễn muốn giữ lại, bàn tay vươn được một nửa ngừng giữa không trung.

Anh ta nghĩ tới vấn đề gia đình mình, nghĩ tới tính cách của mẹ mình, nghĩ tới lời Cố Nam Thư nói. Đột nhiên anh ta cảm thấy dường như mình không có tư cách giữ Cố Nam Thư lại. Anh ta ngơ ngác nhìn ly cà phê dư lại trên bàn, ngồi ngẩn ngơ cả ngày.

Anh ta đã hai mươi chín, bạn bè bằng tuổi anh ta, dù kết hôn muộn cũng đã lên chức cha cả rồi, chỉ có mình anh ta vẫn là người cô đơn, vẫn độc thân như cũ.

Anh ta cũng muốn kết hôn, cũng muốn có một đứa con đáng yêu, con trai hay con gái đều được.

Nhưng mà…

Từ khi còn niên thiếu cho tới bây giờ đã tráng niên, anh ta từng có ba cuộc tình, lại không lần nào có thể đi tới cuối. Nguyên nhân không thể thành đôi gần như đều vì mẹ anh ta.

Châm chọc không? Châm chọc dữ dội!

Đột nhiên Tần Tư Viễn cười khổ một tiếng, không biết nên cảm thấy bi ai cho những cô gái từng ở bên mình, hay nên bi ai cho bản thân.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 254: Một lời khó nói hết



Về đến nhà.

Tần Tư Viễn nằm liệt trên sô pha, xoa trán, lại cảm nhận được từng cơn đau đớn dâng lên. Anh ta biết bệnh cũ của mình lại tái phát rồi.

Anh ta đã gần ba mươi tuổi, ngây người ở vị trí cán bộ huyện đã mấy năm, nếu không phải vì thoát khỏi mẹ mình, anh ta đã thăng chức từ lâu rồi. Mấy năm qua, anh ta cũng từng trải qua không ít mưa gió, chuyện hôm nay không đủ đả kích anh ta, không đủ khiến anh ta mất hồn mất vía, nhưng anh ta vẫn khổ sở, vẫn đau lòng, vẫn bi ai như cũ.

Đúng lúc này Tần Thanh Vi gọi điện thoại tới: “Tư Viễn, chuyện giữa em và Nam Thư, chị biết cả rồi.”

Tần Tư Viễn ngây người một lát: “Chị!”

“Chị đã điều tra, dì La không sử dụng mạng lưới quan hệ nhà chúng ta. Từ lần trước, sau khi bà ấy ra tay với anh Cả bị cha bắt được, bà ấy đã không thể sử dụng mạng lưới quan hệ trong nhà. Chúng ta cho rằng không được nhà họ Tần ủng hộ, bà ta sẽ không tạo ra nổi sóng gió gì. Ai ngờ bà ta vẫn còn thủ đoạn khác. Em biết La Như Yến không?”

“Ai?” Tần Tư Viễn không hiểu ra sao.

Tần Thanh Vi khẽ cười: “Vừa nghe là hiểu em không biết rồi. Cũng khó trách. Người thân cùng huyết mạch với em bên chỗ nhà họ La đều không còn nữa, có quan hệ gần nhất là nhà La Vĩnh Thanh cũng cách ba đời rồi, những nhà khác cách không dưới năm đời. Mấy người kia chỉ là họ La thôi, không thể tính là anh chị em họ của em được. Từ trước tới giờ em còn không thân thiết với nhà bên đó, không biết cũng bình thường.”

“La Như Yến chính là một cô em gái họ cách vài đời như vậy đấy, cụ thế thế nào chị cũng không rõ lắm, nhưng vẻ ngoài thật sự rất xinh đẹp. Nếu như khó coi, dì La cũng không lựa chọn cô ta rồi. Em còn nhớ chuyện nhà họ Nguyên gây ra mùa hè năm trước không?”

“Nhớ chứ.” Tần Tư Viễn gật đầu, sao có thể không nhớ? Hai đứa cháu trai của anh ta đều thiếu chút nữa mất mạng vì chuyện đó cơ mà.

“Vợ trước của Nguyên Quang Tá định hại c.h.ế.t Nguyên Ứng, kết quả không thành công còn chọc giận nhà họ Hứa và nhà họ Tần. Nhà họ Nguyên có thể giữ lại bà ta sao? Trước đây chúng ta tỏ ý để nhà họ Nguyên tự mình giải quyết, ý bảo bọn họ đi còn đường bình thường, ly hôn rồi báo cảnh sát. Vậy mà bọn họ lại trực tiếp khiến đối phương c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Ha” Tần Thanh Vi cười nhạt một tiếng: “Chị cũng không biết nói thế nào về nhà bọn họ nữa. Được rồi, không lan man nữa, quay lại chủ đề chính.”

“Vợ Nguyên Quang Tá lại chết, chắc chắn sẽ lại cưới vợ khác. Dì La thấy thế muốn để La Như Yến gả qua.”

Tần Tư Viễn chấn kinh: “Không phải nhà họ Nguyên và nhà họ Sở đang bàn chuyện liên hôn sao?”

Tuy rằng anh ta không ở thủ đô, nhưng vẫn biết chuyện sảy ra bên đó. Đầu xuân Nguyên Quang Tá vừa đính hôn với nhà họ Sở.

Tần Thanh Vi bĩu môi: “Đúng thế! Nhưng đàn ông mà, có gái trẻ nhào vào ngực, ai nỡ đẩy ra? Nguyên Quang Tá đâu phải Liễu Hạ Huệ. Ông ta đã cưới vợ lần thứ ba rồi, người vợ mới họ Sở kia cũng từng kết hôn. Hai bên đều có con riêng, hai người đính hôn không phải vì tình cảm, hoàn toàn là vì lợi ích gia tộc, mặt ngoài không trở ngại là được.”

“Trong lòng Nguyên Quang Tá cũng không dễ chịu đâu, cho nên thể nào chẳng âm thầm bồi thường cho bản thân. Dì La muốn La Như Yến quang minh chính đại gả vào nhà họ Nguyên, nhưng nhà họ Nguyên đâu có ngốc. Cưới về là không thể, nhưng chơi một chút cũng không sao, khẽ giơ tay chiếu cố một chút cũng được. Dì La đã mượn sức nhà họ Nguyên như vậy đấy.”

“Trong tay dì La còn không chỉ có một mình La Như Yến, trước đây chúng ta đều biết bà ấy vẫn luôn giúp đỡ người nhà họ La, cha mẹ, anh chị em bà ấy đều không còn, không có nhà mẹ đẻ, trong lòng bà ấy không dễ chịu, chúng ta đều cso thể thông cảm. Bà ấy muốn đối xử tốt với nhà họ La, chỉ cần không quá đáng, chúng ta đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này điều tra chị mới biết, tất cả những người bà ta giúp đỡ đều là con gái trẻ tuổi xinh đẹp.”

“Bây giờ có ba người, một người theo nhà họ Nguyên, một người có quan hệ không bình thường với nhà họ Sở. Hai nhà Nguyên Sở liên hôn đó, bà ta muốn một lưới bắt hết sao? Còn một người nữa, em đoán xem bà ấy đẩy cho ai? Vậy mà bà ta định đẩy lên người anh rể em!”

Tần Tư Viễn vừa tức giận vừa hổ thẹn, không biết nói gì mới tốt! Nếu như người đó không phải mẹ ruột, anh ta hận không thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương. Bà ta làm chuyện gì thế này? Đường đường là phu nhân bộ trưởng, vậy mà lại đi dắt mối cho người khác! Bà ta muốn làm tú bà thanh lâu sao?

Đúng là một lời khó nói hết.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 255: Cứ như vậy đi



Phía bên kia, tuy rằng Tần Thanh Vi rất tức giận, nhưng vẫn coi Tần Tư Viễn là em trai, vẫn khắc chế đôi chút.

“Tư Viễn, chị sẽ nói rõ từ đầu tới cuối việc này cho cha, nói với em trước, để em chuẩn bị tinh thần thôi.”

Tần Tư Viễn cũng không phản đối: “Chị, em biết nên làm thế nào.”

Tần Thanh Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại hỏi sang chuyện Cố Nam Thư: “Em định làm thế nào bây giờ?”

Tần Tư Viễn trầm mặc.

“Nghe chị khuyên một câu, cắt đứt đi. Hai đứa không thích hợp.”

“Chị cũng cảm thấy cô ấy không xứng với em à?”

“Không! Chị nói là không thích hợp, không liên quan tới xứng hay không xứng, chỉ là không thích hợp. Em biết đó, chị rất thích người nhà bọn họ. Dù là Cố Nam Sóc từng cứu Quang Lâm và Tiểu Ngạn, hay là Cố Nam Huyền Cố Nam Thư. Thậm chí, chị còn thường xuyên tiếp xúc với Cố Nam Thư, một năm qua, chị với cô ấy thường xuyên thư từ qua lại, có thể nói, chị đã tận mắt nhìn cô ấy thay đổi, trưởng thành từng bước một. Chị rất thưởng thức cô ấy. Trong lòng chị, để cô ấy làm em dâu mình, không có gì không tốt, nhưng…”

Tần Thanh Vi thở dài: “Nhưng mà gia đình như chúng ta, không thể hoàn toàn làm theo ý mình. Dì La dễ giải quyết, nhưng cha thì sao? Cha là người có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình. Ông ấy sẽ không làm ra chuyện như dì La làm với nhân nhân nhà mình, những sẽ không lạm dụng chức quyền, gậy đánh uyên ương. Nhưng ông ấy cũng sẽ không đồng ý cho em và Cố Nam Thư ở bên nhau. Cố Nam Thư không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của ông ấy.”

Tần Tư Viễn hít sâu một hơi, tay nắm chặt ống nghe.

“Tư Viễn, tình cảm không được cha mẹ đồng ý và chúc phúc sẽ không hạnh phúc. Trong cái vòng luẩn quẩn này, cha đã coi như tiến bộ rồi. Ông ấy có thể đồng ý để em hai mươi chín tuổi vẫn chưa kết hôn, cũng có thể cho chúng ta tự lựa chọn đối tượng, nhưng lựa chọn này phải trong phạm vi nhất định. Ông ấy có thể không cần chúng ta lựa chọn người có khởi điểm như chúng ta, chọn người môn đăng hộ đối. Nhưng ít ra không thế kém quá xa, đặc biệt là Nam Thư từng có một đời chồng. Bây giờ hai đứa vừa mới bắt đầu, dừng lại vẫn còn kịp.”

Thấy bên kia không nói lời nào, Tần Thanh Vi lại nói tiếp: “Tư Viễn, em còn nhớ rõ sau chuyện Thẩm Tố Tâm, em đã nói gì không?”

Tần Tư Viễn há miệng th* d*c: “Nhớ rõ.”

Năm anh ta mười mấy tuổi từng có cuộc tình đầu tiên. Người nọ là bạn học cấp ba của anh ta. Đáng tiếc tình cảm vừa mới đ.â.m chồi đã bị mẹ anh ta phát hiện ra. Bà Tần lừa anh ta rời khỏi thủ đô, khi quay về, nhà gái đã gả chồng vì không chịu nổi áp lực.

Thẩm Tố Tâm là bạn gái thứ hai của anh ta. Cô ấy là lứa sinh viên đầu tiên sau khi quốc gia khôi phục thi đại học, gia cảnh bình thường, nhưng tích cực hướng về phía trước. Bọn họ quen biết nhau trong nhà một người bạn, em gái của người bạn kia là bạn học cùng lớp với Thẩm Tố Tâm.

Có vết xe đổ lần trước, lần này anh ta cẩn thận hơn, cố gắng che dấu mối tình này hai năm, cố gắng làm việc, ra sức giao tranh. Anh ta định sau khi làm được công trạng, chứng minh được năng lực của mình với cha mẹ, chứng minh mình không cần nhà vợ trợ giúp, mới thông báo cho cả nhà.

Đúng là anh ta đã thành công, sự nghiệp nhảy vọt, nhưng trong lúc anh ta tràn đầy vui sướng định dẫn Thẩm Tố Tâm về nhà ra mắt cha mẹ thì… Mẹ anh ta biết chuyện. Anh ta không ngờ, bản thân càng thành công, mẹ anh ta càng sợ Thẩm Tố Tâm sẽ hủy hoại tiền đồ của anh ta. Bà ta dùng lợi ích dụ dỗ, mua chuộc anh trai chị dâu và cha mẹ Thẩm Tố Tâm, để bọn họ tự đứng ra đính hôn cho con gái, còn kéo cả đối tượng tới trường học Thẩm Tố Tâm làm ầm ĩ.

Nhất thời tin đồn “Thẩm Tố Tâm bất hiếu”, “Thẩm Tố Tâm chê nghèo yêu giàu, bắt cá hai tay” “Thẩm Tố Tâm thấy người sang bắt quàng làm họ”… tung bay khắp nơi.

Tần Tư Viễn đứng ra giải thích, nhưng hiệu quả cực nhỏ, mới quyết định ra tay từ người nhà họ Thẩm. Mẹ anh ta có thể dùng lợi ích dụ dỗ, anh ta cũng có thể. Thậm chí anh ta còn có thể tra ra được chân tướng phía sau, lấy được chứng cứ. Nhưng anh ta không ngờ, chỉ một mưu kế của mẹ mình, đã kéo cả anh ta vào cuộc.

Khi anh ta đang cãi cọ với người nhà họ Thẩm, mẹ anh ta dắt theo một cô gái nói là vợ sắp cưới của anh ta tới gặp Thẩm Tố Tâm, đứng trước mặt mọi người chỉ trích Thẩm Tố Tâm phá hoại gia đình người khác.

Cuối cùng, đứng trước lời đồn đãi, cộng thêm thanh danh “Hồ ly tinh” “Kẻ thứ ba” “Không biết xấu hổ” …vân vân. Thẩm Tố Tâm không chịu nổi đả kích, trong cơn tức giận, để chứng minh trong sạch đã nhảy từ nhóc nhà xuống. Tính cách cương liệt cộng thêm thủ đoạn cực đoan, khiến người ta không kịp trở tay.

Điều đáng mừng duy nhất chính là, được đưa tới bệnh viện kịp thời, không mất mạng. Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ đã không còn khả năng tiếp tục ở bên nhau. Mặc dù anh ta có chứng minh được bản thân chưa hề đính hôn, không có vợ sắp cưới. Nhưng căn bản vấn đề giữa bọn họ không nằm ở đó.

Cuối cùng, anh ta vẫn phải xin cha mình giúp đỡ, nhờ cha mình thay đổi hộ khẩu, thay đổi trường học cho Thẩm Tố Tâm, cắt đứt quan hệ với gia đình kia, cuộc sống mới lại lần nữa được yên bình.

Khi đó, anh ta nản lòng thoái chí, từng nói với Tần Thanh Vi: “Em không muốn làm theo sắp đặt của mẹ mình, đem hôn nhân ra giao dịch. Nếu không tìm thấy người con gái nào cả hai bên đều vừa lòng, khả năng cả đời này em sẽ không kết hôn, miễn gieo tai họa cho con gái nhà người khác.”

Nhắc lại chuyện xưa, ký ức trong quá khứ ùa về mãnh liệt, cổ họng Tần Tư Viễn run rấy, nhất thời không biết nên nói gì.

Mấy năm trước, đúng là anh ta từng nghĩ như vậy. Mấy năm qua, anh ta cũng làm như vậy. Mãi cho tới khi gặp được Cố Nam Thư.

Tình cảm là thứ đôi khi con người hoàn toàn không thể khống chế nổi. Anh ta thích, nên muốn dùng hết khả năng tranh thủ.

Anh ta cảm thấy bản thân đã không còn là cậu nhóc năm đó, cánh chim đã cứng rồi, anh ta có thể làm tốt hơn so với năm đó nhiều, anh ta có thể bảo vệ được Cố Nam Thư…

Nhưng sự thật chứng minh, anh ta vẫn chưa mạnh mẽ như những gì mình nghĩ. Lời Tần Thanh Vi nói, đã khơi dậy ký ức chôn sâu trong lòng anh ta không dám đối mặt, bày ra chói lọi trước mặt anh ta.

Anh ta không có bản lĩnh ép được mẹ mình, cũng không thắng nổi cha anh ta.

Cha sẽ không chấp nhận Cố Nam Thư.

Tần Thanh Vi vô cùng bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng, nhưng nên nói vẫn phải nói: “Tư Viễn, chấm dứt đi. Như vậy tốt cả cho em, tốt cả cho Nam Thư. Nam Thư là cô gái tốt, cô ấy đã từng trải qua một cuộc hôn nhân bất hạnh, đừng để cô ấy phải chịu thêm lần nữa.”

Tần Tư Viễn há miệng th* d*c, gian nan nói: “Em…… Em biết rồi.”

Đến giây phút này, anh ta không thể không thừa nhận, Cố Nam Thư gả cho người khác, sẽ hạnh phúc hơn gả cho anh ta.

Cứ… Cứ như vậy đi!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 256: Ly hôn



Khi Cố Nam Sóc về tới nhà, mọi chuyện đã đâu vào đấy. Nghe Cố Nam Thư kể rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối, Cố Nam Sóc lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Cố Nam Thư không vui, trừng mắt lườm em trai một cái: “Ánh mắt đó của em là thế nào hả? Chị làm không tốt sao?”

“Không! Làm quá tốt!”

Cố Nam Thư hừ một tiếng: “Vậy em cảm thấy chị không làm ra được chuyện này sao? Chẳng lẽ trong lòng em, khi gặp chuyện chị chỉ biết xúc động trực tiếp xông tới đánh lộn?”

Cố Nam Sóc bĩu môi: “Năm trước chị còn ném thẳng tiền vào mặt người ta đó, bây giờ đã học được mưu tính trước, ra tay sau rồi!”

Cố Nam Thư trừng mắt, trừng mắt, lại trừng mắt. Có ý gì, có biết ăn nói không thế? Nhưng mà nhắc lại chuyện dùng tiền đập người, chị ấy không nhịn được lại nhớ đến Tần Tư Viễn, sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên.

Cố Nam Sóc cũng tự biết mình vừa nói sai, cẩn thận hỏi: “Chị, chị với anh ta…”

Cố Nam Thư lắc đầu: “Chị không sao. Nói không đau lòng là giả, nhưng… Có lẽ vì chị luôn có chút mất lòng tin trong cuộc tình này, không dùng hết lòng, hơn nữa hai bên vừa bắt đầu không lâu, tình cảm chưa sâu đậm, thật sự không quá đau lòng. Chị rất ổn, tất cả đều ổn, em đừng lo lắng.”

Cố Nam Sóc không khuyên nhủ. Thứ nhất, Cố Nam Thư không phải cô bé còn chưa hiểu chuyện, rõ ràng là chị ấy đã có ý nghĩ của mình, biết mình muốn gì, cũng biết cân nhắc nặng và nhẹ, lợi và hại. Hắn tôn trọng tất cả lựa chọn của chị gái mình.

Thứ hai hắn không cảm thấy nhà họ Tần là bến đỗ tốt. Có lẽ Tần Tư Viễn là người tốt, khả năng còn là cán bộ tốt, nhưng không đại biểu anh ta có thể trở thành một người chồng tốt. Đặc biệt là anh ta còn có một người mẹ như vậy. Từ xưa tới nay mẹ chồng nàng dâu luôn là thiên địch, vốn dĩ ở chung đã không dễ dàng rồi, đối phương còn là người ác độc xảo quyệt như vậy, ai chịu đựng nổi?

Cố Nam Thư nhanh chóng dẹp bỏ mặt trái cảm xúc trong lòng, chuyển chủ đề, nói tới ý nghĩ của mình khi đó.

“Lúc ấy thật ra chị cũng rất hoảng loạn, không biết nên làm gì bây giờ, nên chị đã nghĩ, nếu là em, em sẽ làm thế nào. Nghĩ một lát chị liền nghĩ tới trước đây em từng dùng máy ghi âm để đối phó với Thôi Hoành Chí. Sau khi ghi âm lại lời bà Tần nói, chị cũng từng do dự, từng định trực tiếp công bố ra ngoài. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ, lại cảm thấy làm vậy không ổn.”

“Tòa soạn báo và đài truyền hình có dám công bố hay không là một chuyện, nếu thật sự ồn ào lớn, tuy là chuyện bà ta làm, nhà họ Tần vẫn bị liên lụy. Cho dù chị không để ý tới Tần Tư Viễn, cũng phải suy xét cho chị Thanh Vi. Một năm qua, chị Thanh Vi đối xử với chị không tệ. Còn nữa… Nếu liên lụy tới cả nhà họ Tần, chị sợ nhà họ Tần sẽ trả thù, nhưng nếu chị nhằm vào bà Tần thì khác.”

Khóe miệng Cố Nam Thư cong lên: “Chị Thanh Vi từng nói cho chị một vài chuyện nhà bọn họ, Tần Tư Viễn cũng nói với chị rất nhiều. Bà ta không có địa vị trong nhà, nhà họ Tần sẽ không ra tay tùy tiện vì bà ta. Không sai, chị chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng em thì không. Mặc dù em không thể so được với nhà họ Tần, nhưng cũng đã có mức độ nổi tiếng nhất định, nhà họ Tần sẽ cố kị, sẽ cảm thấy không đáng ra tay với chúng ta vì một bà cụ không được yêu thích, cũng không cần thiết.”

Cố Nam Sóc giơ ngón tay cái lên: “Chị Hai anh minh! Suy xét chu đáo!”

“Em bớt tâng bốc cho chị nhờ.” Cố Nam Thư liếc hắn một cái, cười nói: “Chị gọi điện thoại cho chị Thanh Vi, chị ấy không nói rõ, nhưng hình như đã nhờ chuyện của chị điều tra ra được không ít chuyện, sợ là lần này bà ta gặp phải tai ương rồi.”

Trong mắt chị ấy không giấu nổi vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

********

Thủ đô. Nhà họ Tần.

Bà Tần vừa thu hồi được hai cuốn băng từ Cố Nam Thư gửi qua bên này, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị chồng mình ném cho một sấp tài liệu. Trên tài liệu viết rậm rạp về quá trình bà ta giúp đỡ con gái nhà họ La thế nào, dạy dỗ bọn họ, sau đó để bọn họ đi quyến rũ đàn ông ra sao. Nhà họ Nguyên, nhà họ Sơ, còn cả Hứa Tắc Nhân đều có tên.

Ông Tần đã qua cơn giận, lúc này chỉ còn lại bình tĩnh. Ông ta nghĩ mãi, cuối cùng đưa ra quyết định. Ly hôn.

Theo lý thuyết, ông ta với bà La đã nhiều tuổi rồi, đã nửa thân mình vào đất, lúc này ly hôn không thích hợp lắm, không tránh được người ngoài nói ra nói vào, cộng thêm vị trí ông ta đang ngồi, sẽ càng chọc mắt ngược khác.

Nhưng ông ta vẫn kiên trì, những năm gần đây, chính vì cố kỵ những điều này, ông ta vẫn luôn chần chừ không ly hôn. Kết quả thì sao? Ngược lại đã cổ vũ khí thế của bà La, khiến bà ta cho rằng dù mình có làm chuyện gì, cùng lắm đối phương sẽ chỉ tức giận một khoảng thời gian, chịu trừng phạt nhỏ, sau đó sẽ qua đi, bà ta vĩnh viễn là bà chủ nhà họ Tần. Nhờ vào thân phận này, có rất nhiều người nể mặt bà ta, làm việc cho bà ta.

Nếu đã như vậy, lần này ông ta sẽ nhân tâm, sẽ cướp đoạt thân phận này.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 257: Con đồng ý



Lời vừa nói ra, bà Tần đã nghẹn họng trân trối, không dám tin tưởng.

“Ông muốn ly hôn? Tôi gả cho ông đã mấy chục năm, sinh con dưỡng cái vì ông, bây giờ ông lại muốn ly hôn tôi?”

“Đúng! Ly hôn!” Ông Tần nói vô cùng kiên định.

Cả người bà Tần run rẩy: “Ông không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi đã không còn nhà mẹ đẻ, ly hôn rồi, ông bảo tôi phải đi đâu? Khi cha mẹ tôi mất, chính ông đã hứa sẽ đối xử tốt với tôi. Đây là đối xử tốt với tôi sao? Còn Tư An nữa, khi Tư An mất nó nói thế nào? Nó bảo ông đối xử tốt với tôi, cho dù tôi có làm gì sai, ông cũng nên nghĩ đến những việc tốt tôi đã từng làm. Ông đã đồng ý rồi, ông đã đồng ý tất cả rồi, bây giờ ông lại nói muốn ly hôn, muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tần. Ông đúng là không phải người!”

Nói tới Tần Tư An, vẻ mặt tức giận của ông Tần lại thêm chút thống hận: “Bà còn mặt mũi nhắc tới Tư An với tôi! Tư An c.h.ế.t thế nào? Nếu không phải vì bà, sao Tư An lại vào bộ đội? Sao lại gặp phải đặc vụ địch? Sao… Sao có thể m.á.u chảy đầm đìa quay về?”

“Ông… Ông đang trách tôi sao? Nó là con trai tôi, là con ruột của tôi, chẳng lẽ tôi mong nó xảy ra chuyện? Tôi mong nó c.h.ế.t sớm sao? Cùng là con trai ông, Tần Thanh Giang có thể, vì sao Tư An không thể? Rõ ràng là chính ông bất công! Ông giao hết mạng lưới quan hệ trong quân đội cho Tần Thanh Giang, con trai tôi thì sao? Tôi sinh ra thì nó không phải con trai ông à?”

Ông Tần tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi. Mỗi người có một lĩnh vực am hiểu khác nhau. Tôi để Thanh Giang vào bộ đội là vì thằng bé thích hợp. Tư An không thích hợp.”

“Sao Tư An lại không thích hợp? Nó thông minh như vậy, từ nhỏ đã thông minh rồi, bất kể việc gì, đều vừa học đã biết. Ông đừng lấy mấy lý do này ra lừa gạt tôi. Là ông sợ nó vào bộ đội rồi, sẽ vượt xa Tần Thanh Giang, khiến Tần Thanh Giang không ngóc đầu lên được! Ông coi Tần Thanh Giang là bảo, coi Tư An là cỏ rác.”

“Tư An thông minh, nó có thể làm nhà khoa học, có thể làm nhà ngoại giao, vì sao bà phải khăng khăng ép nó vào bộ đội? Tôi đã lót sẵn đường cho nó rồi, để nó vào viện nghiên cứu, còn để Viện sĩ Nguyễn làm thầy dạy dỗ nó. Kết quả bà lại sống c.h.ế.t ép nó vào bộ đội.”

Ông Tần cắn răng, nhắm mắt. Tần Tư An là đứa con thông minh nhất của ông ta, sao ông ta không yêu thương, sao ông ta không suy xét vì con mình, thậm chí ông ta còn ký thác kỳ vọng cao với đứa con này. Điểm nào của Tư An cũng tốt, chỉ có điều quá để ý tới người mẹ đẻ này.

Khi còn trẻ, ông ta chưa nhìn rõ gương mặt thật của bà La, đám trẻ đều do bà La dạy dỗ. Bà La yêu thương Tư An tận xương tận tủy. Sau đó khi ông ta đưa các con tới bên người mình dạy dỗ, Tư Viễn vẫn còn nhỏ có thể thay đổi được, Tư An đã hiểu chuyện rồi, sao có thể vứt bỏ được tình cảm với mẹ ruột.

Mỗi khi nhìn thấy Tư An ngoan ngoãn khép nép cầu xin cho bà La, ông ta lại mềm lòng.

Thế nên sau này, vô số lần ông ta hối hận vì mình đã mềm lòng. Sao ông ta không nhẫn tâm một chút, nhẫn tâm chặt đứt quan hệ giữa mẹ con bọn họ, như vậy sẽ không đến mức để bà La liên lụy Tần Tư An càng ngày càng sâu.

Tần Tư An vẫn nghe lời dạy của ông ta, biết yêu thương anh chị em trong nhà, biết phân biệt phải trái trắng đen. Anh ta không làm được như lời bà La nói, không cách nào tranh đoạt với Tần Thanh Giang, khiến anh em nhà họ Tần bất hòa, nhưng cũng không cách nào trái ý bà La, không để ý tới ý nguyện của đối phương, đành để bản thân đứng giữa chịu ấm ức.

Bà La ép anh ta không thể không đi theo con đường quân đội. Nhưng vào rồi, anh ta lại luôn muốn tránh né Tần Thanh Giang. Bà La bảo anh ta tranh đoạt công lao của Tần Thanh Giang, anh ta không đoạt, mà lén xút xin đi một nhiệm vụ khác nhìn như không có công lao gì. Nhưng ai ngờ, mặt ngoài vụ này có vẻ đơn giản, bên trong lại là đặc vụ của địch đang giở trò quỷ.

Tần Tư An không thích hợp theo con đường quân đội là thật sự không thích hợp. Thân thủ của anh ta không đủ dùng, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào khi đối đầu với đặc vụ, còn quá lương thiện. Đặc vụ địch bắt dân chúng làm con tin, anh ta lập tức rơi vào bẫy.

Khi bọn họ nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, cả người Tần Tư An đã đổ đầy máu, chỉ còn một hơi, còn sống chỉ vì muốn chờ bọn họ tới, muốn gặp mặt bọn họ lần cuối.

Trong lần gặp mặt cuối cùng ấy, anh ta vẫn nhớ mãi bà La, biết bà La không tốt, anh ta còn sợ mình đi rồi, không ai đứng giữa điều hòa quan hệ, bà La và cha mình sẽ càng ngày càng xa cách, nên trước khi c.h.ế.t còn tính toán cho bà La.

Nhưng bà La thì sao?

Ông Tần ôm mặt, khóc không thành tiếng.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông ta già đi trông thấy. Ông ta hối hận rồi. Không chỉ hối hận vì năm đó không ngăn cản Tần Tư An tiếp xúc với bà La, còn hối hận vì không lôi Tần Tư An ra khỏi bộ đội.

Tần Tư An giấu ông ta vào bộ đội, nhưng sau khi biết chuyện, không phải ông ta không có năng lực kéo anh ta ra.

Khi ấy ông ta từng hỏi Tần Tư An. Tần Tư An kiên trì ở lại bộ đội. Ông ta tức giận, cảm thấy Tần Tư An quá “Lỗ tai mềm”, bị một người phụ nữ đắn đo. Đã vậy, ông ta không ngại để đối phương chịu chút đau khổ trong quân đội. Nhưng ai ngờ, ai ngờ…

Ông ta giận dỗi với con trai mình làm gì, nó là con ruột ông ta đó, ông ta đánh cuộc làm gì…

Sau khi Tần Tư An chết, không ngày nào ông ta không sống trong hối hận, nhưng hối hận còn có ích gì, dù sao Tần Tư An cũng không sống lại được.

Một lúc lâu sau, ông ta mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía bà La: “Mấy năm nay, vì Tư An, tôi luôn cảm thấy hổ thẹn. Tôi không muốn nó lo lắng ở dưới suối vàng. Tôi luôn nghĩ, đã đồng ý với nó rồi, thì đối xử với bà tốt một chút. Tâm tính bà không tốt, tôi bao dung nhiều hơn chút. Bà thích giở trò, tôi không cho bà dùng mạng lưới quan hệ của nhà họ Tần, bà cũng không tạo ra được sóng to gió lớn gì. Nhưng mà tôi sai rồi, chỉ cần bà còn là bà Tần một ngày, là bà có thể làm được rất nhiều chuyện. Ly hôn đi! Tôi nói nghiêm túc!”

Bà Tần chưa bao giờ nghĩ tới, mình đã nói tới mức này rồi, đã lôi cả di ngôn của Tần Tư An ra, ông Tần vẫn kiên trì.

“Không! Tôi không đồng ý! Tư An không còn nữa, coi như người đi trà lạnh, trong lòng ông không còn nó, không nhớ đến nó. Nhưng còn Tư Viễn, ông không nghĩ cho Tư Viễn một chút nào sao? Tư Viên sẽ không đồng ý…”

“Con đồng ý!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 258: Sao người chết không phải mày



Tần Tư Viễn bước vào từ cửa, hai người kia đều giật mình, nhưng hiển nhiên lúc này không phải thời điểm hỏi anh ta vì sao lại đột nhiên về thủ đô. Nhìn vợ mình, ông Tần cảm thấy hình như cũng không cần hỏi, chẳng phải đáp án đã rõ ràng rồi sao?

“Cha, con đồng ý với quyết định của cha.”

Mặt bà Tần biến sắc: “Tần Tư Viễn!”

Không đợi bà ta nói thêm lời nào, Tần Tư Viễn đã cướp lời: “Mẹ, mấy năm trước con từng nói với mẹ rồi, mẹ không còn trẻ nữa, có thể yên phận làm bộ trưởng phu nhân của mẹ, ai gặp mẹ không cho vài phần thể diện, ngày thường muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, rảnh rỗi thì đi đánh bài với các vị phu nhân khác, nhàm chán thì nuôi thú cưng, cuộc sống như vậy không tốt à? Vì sao mẹ phải lăn lộn nhiều như vậy?”

“Tao lăn lộn?” Bà ta không chịu nổi: “Mày cũng nói tao lăn lộn, tất cả mọi người đều trách tao. Nhưng vì sao tao lăn lộn như vậy? Bên ngoài người ta nhìn vào đều nghĩ tao là phu nhân bộ trưởng, phong cảnh đấy vẻ vang đấy, nhưng tao là gì trong cái nhà này? Tao thật sự hơn người sao? Mày…”

Bà ta chỉ về phía ông Tần: “Đã bao lâu rồi ông chưa ngồi xuống nói chuyện tử tế với tôi? Còn mày nữa…”

Bà ta lại chỉ về phía Tần Tư Viễn: “Mày là con trai tao! Vậy mà lại đi tha hương vì một đứa con gái, còn đi nhiều năm như vậy. Bây giờ lại vì một đứa con gái khác đồng ý để cha mày ly hôn tao! Mày có để người mẹ này trong lòng không?”

Bốp!

Bà ta tát vào mặt Tần Tư Viễn: “Sao mày không c.h.ế.t đi! Vì sao trước đây người c.h.ế.t đi không phải mày? Vì sao, lại là Tư An của tao? Tư An của mẹ, Tư An, vì sao con lại đi sớm như vậy, bỏ lại mẹ một mình, bị người ta bắt nạt cũng không ai đứng ra giúp đỡ. Tư Van, sao con không đem cả mẹ theo cùng…”

VÌ sao người c.h.ế.t không phải mày?

Tần Tư Viễn lung lay sắp ngã.

Năm đó khi Tần Tư An chấp hành nhiệm vụ, anh ta cũng có mặt ở hiện trường. Anh ta đi chơi với bạn học, nào ngờ nơi đó lại có đặc vụ địch. Bộ đội không biết chuyện bên đó là do đặc vụ địch gây ra, nếu không cũng sẽ không để Tần Tư An tới chấp hành nhiệm vụ. Kết quả lại trùng hợp như vậy.

Tần Tư An thông minh, phát hiện ra điểm không thích hợp, nhưng chính vì anh ta thông minh, khiến đặc vụ địch bại lộ, đối phương mới không thể không bí quá hoá liều, bắt mười mấy người làm con tin. Tần Tư Viễn chính là một trong số đó.

Anh ta tận mắt nhìn anh trai ngã xuống trước mặt mình, cả người đầy máu.

Anh ta được cứu, anh trai lại mất mạng.

Từ đó về sau, có một khoảng thời gian, đêm nào anh ta cũng mơ thấy ác mộng, hai năm sau mới dần dần tốt lên. Từ đó, anh ta đối xử với Tần Ngạn tốt gấp bội, bởi vì Tần Ngạn là cốt nhục duy nhất của anh trai anh ta. Khi anh trai mất, Tần Ngạn mới bốn tuổi. Ngoài đối tốt với Tần Ngạn ra, anh ta không biết mình còn có thể làm gì.

Khoảng thời gian đó, bà Tần cũng thường xuyên nói, vì sao người c.h.ế.t không phải mày.

Anh ta bị bóng đè hai năm, bà Tần nói hai năm. Mãi cho đến sau này, có lẽ là không thể không nhận rõ hiện thực, biết mình chỉ còn một đứa con trai, bà ta mới ngậm miệng không nói tiếp. Cũng từ đó bà ta bắt đầu chuyển tất cả kỳ vọng đối với Tần Tư An lên người anh ta. Nhưng anh ta không phải Tần Tư An, anh ta cũng không giống Tần Tư An, chuyện gì cũng nghe theo mẹ mình.

Ông Tần bước đến, bảo vệ Tần Tư Viễn sau người, tức giận mắng: “Bà điên rồi à? Cái c.h.ế.t của Tư An có liên quan gì với Tư Viễn? Năm đó chính vì bà luôn miệng nói như vậy, nếu không sao Tư Viễn lại bị bệnh hai năm! Vất vả lắm nó mới bước ra được bóng ma ấy, có phải bà không nhìn nổi nó sống tốt hay không?”

“Ha, ha ha!” Bà Tần vừa lkhocs vừa cười: “Tôi không nhìn nổi nó sống tốt? Là nó không muốn tôi sống tốt! Nào có ai là con lại khuyến khích che mẹ ly hôn! Tôi nói nó thì sao? Tôi nói sai à? Nó có điểm nào so được với Tư An của tôi không? Tư An của tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với tôi như vậy. Tư An sẽ không! Ông trả lại con trai cho tôi! Trả lại Tư An cho tôi!”

Bà cụ điên cuồng túm lấy Tần Tư Viễn, cuối cùng ông Tần phải đẩy bà ta ra, mới giải cứu được đối phương.

Hai tay Tần Tư Viễn nắm chặt thành nắm đấm, khẽ hít sâu một hơi.

Mẹ ruột chính miệng nói vì sao anh ta không c.h.ế.t đi, buồn cười tới mức nào?

Nhưng anh ta đã không còn là cậu thiếu niên yếu ớt trước kia rồi. Năm đó anh ta sẽ áy náy sẽ tự trách vì lời bà La, sẽ ôm cái c.h.ế.t của Tần Tư An lên người mình. Nhưng hôm nay anh ta sẽ không. Anh ta biết rõ, thật ra Tần Tư An cũng không biết mình nằm trong đám con tin. Anh ấy vì nhân dân, vì đất nước, anh ấy là anh hùng.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 259: An hưởng tuổi già



Tần Tư Viễn bước lên trước: “Con kém anh Ba thật, không thông minh bằng anh Ba, không có bản lĩnh như anh Ba, cũng không thể mang về vinh quang cho mẹ như anh Ba. Nhưng dù sao con cũng là con của mẹ, con đã từng hứa với anh Ba, sẽ chăm sóc mẹ, sẽ để mẹ sống yên vui lúc tuổi già. Sau khi mẹ với cha ly hôn rồi, con sẽ bảo người đưa mẹ về thôn La Gia. Nơi đó là nơi mẹ sinh ra, các chú các thím nhà họ La đều ở nơi đó.”

Tần Tư Viễn ra ngoài, khi vào lại, La Vĩnh Thanh đã đi theo.

Bà Tần kinh hãi: “Vĩnh Thanh? Sao cháu lại tới đây?”

La Vĩnh Thanh liếc mắt nhìn Tần Tư Viễn một cái: “Em họ bảo cháu tới đây.”

“Anh họ, mấy ngày tới phiền anh chăm sóc mẹ em. Đợi bà ấy ly hôn với cha mẹ rồi, còn phải nhờ anh đưa bà ấy về quê.”

Bà Tần nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tần Tư Viễn, không biết anh ta đưa La Vĩnh Thanh tới làm gì.

Tần Tư Viễn không định giấu diếm, nói thẳng ra mục đích của mình: “Thôn La Gia non xanh nước biết, là nơi tốt để dưỡng lão. Mẹ cứ ở lại nơi đó, đừng chạy loạn khắp nơi. Hàng tháng con sẽ gửi tiền qua, ăn mặc đi lại của mẹ đều có người nhà họ La chăm sóc. Rảnh rỗi con sẽ qua thăm mẹ. Mẹ có yêu cầu gì có thể nói với anh họ Vĩnh Thanh, cũng có thể chờ con tới trực tiếp nói với con.”

Đừng chạy loạn khắp nơi là thế nào? Là muốn nhốt bà ta trong thôn La Gia, không cho ra ngoài sao?

Có người nhà họ La chăm sóc là thế nào? Giọng điệu này rõ ràng là đang nói, có người nhà họ La giám thị mà!

Đây là con trai ngoan của bà ta đấy!

Bà Tần nhìn về phía Tần Tư Viễn, ánh mắt mang theo hận ý. Tần Tư Viễn càng không nghe lời, càng khiến bà ta khó chịu, bà ta càng nhớ tới Tần Tư An.

Cũng may, may mắn thôn La Gia là địa b àn của bà ta, người nhà họ La đều nghe lời bà ta, không phải Tần Tư Viễn có thể quyết định.

Tất nhiên là Tần Tư Viễn cũng đã nghĩ tới điểm này, anh ta nhìn La Vĩnh Thanh: “Anh họ, mấy năm qua mẹ em giúp đỡ các anh rất nhiều. Nhưng bà ấy giúp đỡ bằng tiền bạc và mạng lưới quan hệ của nhà họ Tần. Em hy vọng anh hiểu rõ, ai mới là người chân chính cho các anh cơm ăn áo mặc. Bà ấy có thể cho các anh cuộc sống tốt hơn, sắp xếp công việc cho hai đứa con trai nhà anh. Nhà họ Tần cũng có thể dễ dàng đẩy các anh về chỗ cũ, khiến hai đứa con trai anh mất việc.”

La Vĩnh Thanh chấn động, bà Tần cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tần Tư Viễn.

Tần Tư Viễn khẽ cười, nhìn chằm chằm vào bà ta: “Không thể tin được con sẽ nói ra loại lời này, lấy tiền đồ của người khác ra để áp chế bọn họ sao? Bởi vì con là con trai mẹ! Cũng kế thừa đức tính ti tiện của mẹ, mẹ vừa lòng chưa?”

Bà Tần há miệng, lại không thể nói ra lời nào.

Tần Tư Viễn cười khổ một tiếng, quay đầu ra ngoài: “Làm phiền anh họ đỡ mẹ em lên lầu nghỉ ngơi trước. Hôm nay náo loạn lâu như vậy, bà ấy cũng mệt mỏi rồi. Em nghĩ, lúc này chắc hẳn bà ấy cũng không muốn nhìn thấy em, càng không muốn em chạm vào bà ấy. Làm phiền anh rồi. Đợi sau khi xử lý xong thủ tục ly hôn, em sẽ đi cùng hai người, thuận tiện nói chuyện với trưởng bối trong dòng họ La về tương lai sau này.”

La Vĩnh Thanh hít sau một hơi. Tần Tư Viễn làm vậy là để lại hậu chiêu, có người trong tộc họ La “Chăm sóc”, cho dù anh ta muốn làm ra chuyện gì không thể khống chế, người nhà họ La cũng không cho phép. Thôn La Gia, gần như hai phần ba dân số đều là người họ La.

Đối phương làm vậy là muốn chặt đứt nanh vuốt của bà Tần, chặt đứt mối liên hệ quà bà ta với người bên ngoài, làm một bà cụ yên phận hưởng phúc tuổi già.

La Vĩnh Thanh ngập ngừng, cúi đầu liếc mắt nhìn bà La một cái.

Với tính tình của bà La, hình như làm một bà cụ yên phận hưởng phúc tuổi già cũng không có gì không tốt.

Trong phòng khách, chỉ còn lại hai cha con Tần Tư Viễn. Tâm trạng của ông Tần có chút phức tạp, lẽ ra những việc này nên do ông ta làm, ông ta làm cũng thích hợp hơn người con trai Tần Tư Viễn này làm. Nhưng Tần Tư Viễn đã đi trước ông ta một bước, khiến ông ta không có đất dụng võ. Cũng may, Tư Viễn của ông ta có chủ kiến hơn Tư An, không bị mẹ ruột quản thúc.

“Cha, cha cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi. Đợi làm xong thủ tục ly hôn, những chuyện mẹ gây ra, để con giải quyết hậu quả đi.”

Bà Tần thật sự cho rằng có thể dựa vào dẫn mối tạo ra mạng lưới quan hệ sao? Bây giờ chuyện này vẫn chưa bại lộ, nhưng giấy không gói được lửa. Bên phía nhà họ Hứa không thành công, Tần Thanh Vi còn là người nhà, coi như bỏ qua. Còn nhà họ Nguyên với nhà họ Sở thì sao? Bọn họ có thể để yên? Đến lúc đó bọn họ sẽ nhìn nhà họ Tần thế nào?

Bà Tần đang gây họa cho nhà họ Tần nhưng không tự biết! Tần Tư Viễn mím môi, vô cùng bất đắc dĩ.

Mẹ nợ con trả, anh ta còn có thể làm gì? Chẳng lẽ thật sự giao mẹ mình ra, để mặc đối phương Tần Tư Viễn

“Tư Viễn, lần này con định về bao lâu?”

“Không đi nữa. Con đã viết báo cáo gửi lên trên, bên kia đã bổ nhiệm huyện trưởng mới, đã bàn giao xong rồi. Lần này quay về, con sẽ ở lại thủ đô.”

Ông Tần mừng rỡ, liên tục nói ba từ tốt: “Nếu không ở bên kia nữa, chức vị bên này trước đây cha nói với con…”

“Con đều nghe cha.”

Ông Tần càng vui hơn, nhưng ngay sau đó đã nghĩ tới một vấn đề khác: “Con quay về thủ đô, Cố Nam Thư kia…”

“Chúng con chia tay rồi.”

Ông Tần:…

Sao lại chia tay nhanh như vậy?

Trong lúc nhất thời, ông ta cũng không biết mình nên vui mừng, hay nên muộn phiền nữa.

Vui mừng à? Tất nhiên là vui vì con trai đã chia tay đối phương rồi.

Còn muộn phiền vì lần này lại là lần con trai vì chuyện tình cảm bỏ đi xa. Lần trước là chạy từ thủ đô tới Nguyên Hoa, lần này là trốn từ Nguyên Hoa về thủ đô sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng ông Tần rất hụt hẫng.

Còn Tần Tư Viễn lại vô cùng bình tĩnh. Anh ta đã nghĩ thông suốt rồi. Không thích hợp, chia tay cũng tốt. Nếu anh ta đã không đủ năng lực đối kháng với cha mình, không có cách nào mang lại hạnh phúc cho Cố Nam Thư, vậy thì cần gì phải giữ lấy không bỏ, lãng phí thanh xuân của Cố Nam Thư?

Như vậy, cũng tốt.
 
Back
Top