Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 240: Liên minh tan vỡ



Hai người Phương Dư lập tức nhìn qua, Lý Thủ Nghĩa giận dữ: “Ông chủ Vương, nói chuyện phải có chứng cứ! Tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, ông đừng chụp mũ cho tôi lung tung như vậy!”

Thấy hai người gây gổ như sắp làm một trận với nhau, ông chủ Tằng vội vàng đứng ra hòa giải: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta đều biết ông chủ Lý không phải loại người này. Ông chủ Lý, ông cũng đừng tức giận, ông chủ Vương chỉ nghĩ sao nói vậy thôi, không phải cố ý nhằm vào ông. Hôm nay chúng ta hẹn nhau ở đây để thương lượng biện pháp giải quyết, không phải để nội chiến.”

Ông chủ Vương thuận thế xuống nước: “Được rồi! Tôi nghe ông chủ Tằng. Bây giờ chúng ta thương lượng xem nên làm thế nào đi. Theo tôi thấy, tuy rằng Nam Lân phát triển mạnh mẽ, nhưng ông chủ Cố không phải người Bằng Thành, thời gian mở xưởng không dài, chỉ cần mấy nhà chúng ta liên hợp lại, không sợ không có cách ngăn cản đối phương.”

“Ông chủ Vương muốn ngăn cản ai thế?”

Giọng Cố Nam Sóc truyền đến từ ngoài cửa, mặt mấy người trong phòng lập tức biến sắc.

Cố Nam Sóc bước vào phòng: “Ui, các vị đều ở đây cả à? Sao liên hoan lại không gọi tôi thế?”

Không mời tự đến, còn ngang nhiên ngồi thẳng xuống đối diện với mọi người, tự châm trà uống nước, uống xong mới nhìn về phía ông chủ Vương, nói: “Vừa rồi ông chủ Vương nói gì thế? Liên hợp ngăn cản cái gì? Tôi nghe không rõ, các vị đang thương lượng chuyện gì sao?”

Biểu cảm vô tội, vẻ mặt nghi vấn này khiến đám người kia tức giận đau gan. Con mẹ nó, ngăn cản mày đấy, chính là đầu sỏ gây tội mày đấy!

Khóe miệng ông chủ Vương run rẩy một lúc lâu, mũi hừ một tiếng, đáp trả Cố Nam Sóc bằng một ánh mắt xem thường.

“Ông chủ Vương làm sao vậy? Miệng rút gân à? Hay là đau mắt hột?”

Ông chủ Vương:…

Ông chủ Tằng nhanh tay, giữ chặt ông ta, hỏi lại: “Ông chủ Cố tới đây có việc gì không?”

“A, cũng không có việc lớn gì, hẹn người khác ăn cơm ở đây, nghe nói các vị đều ở bên này, nên tới chào một tiếng, thuận tiện có chút chuyện muốn nói với ông chủ Phương, ông chủ Dư, và ông chủ Lý.”

Ba vị Phương, Dư, Lý, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều không hiểu ra sao.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Không phải mấy ngày gần đây bận quá, không rút ra được chút thời gian nào sao. Đúng lúc hôm nay có rảnh, vốn dĩ đang định chiều nay sẽ qua tìm các vị, nếu đã gặp ở đây rồi, tôi xin phép nói luôn nhé. Tôi biết mấy ngày gần đây những chuyện xảy ra với Nam Lân đã tạo ra bối rối không nhỏ cho các vị. Tuy rằng bản thân tôi cũng rất bất ngờ, nhưng nếu đã hợp tác với nhau, trước đây tôi đã nói có tiền cùng nhau kiếm, thì không thể hãm hại các vị như vậy được, có đúng không?”

Lý Thủ Nghĩa nhướng mày: “Ông chủ Cố có ý gì?”

“Sau khi suy nghĩ, tôi có một đề nghị, các vị xem có được không. Hàng hóa của ba nhà các vị, chỉ cần chất lượng không thành vấn đề tôi đều mua lại. Đương nhiên, giá cả sẽ phải điều chỉnh một chút, thấp hơn giá cả các vị bán cho nhà buôn khác một chút.” Cố Nam Sóc đưa bảng giá qua, bên trên liệt kê kỹ càng tỉ mỉ giá cả thu mua từng loại đồ chơi: “Các vị cảm thấy thế nào?”

Ông chủ Dư đã động lòng, nhưng vẫn xoa tay do dự: “Cái giá này hình như không phải chỉ thấp hơn một chút, ông chủ Cố, ông xem có thể tăng thêm một chút được không?”

“Ông chủ Dư, trước đây ông cũng từng tham gia cuộc chiến về giá, chắc hẳn ông biết rõ điểm giới hạn nằm ở đâu. Tôi đưa ra cái giá này, ít nhất các vị vẫn kiếm được một nửa. Hơn nữa, trước kia các vị muốn bán được hàng, chắc chắn không phải chỉ ngồi yên một chỗ không cần làm gì cả, người mua tự khắc tìm tới mua hàng.”

“Không tính tới người buôn bán nhỏ, người buôn bán lớn thì sao? Ví dụ như Cửa hàng bách hóa hoặc Cung Tiêu Xã tương đối lớn? Muốn bán được hàng các vị không chỉ tự mình tạo quan hệ, còn phí không ít công sức và thời gian. Bây giờ các vị có bao nhiêu hàng, tôi thu mua toàn bộ, có thể tiết kiệm được không ít thời gian công sức, các vị cứ tính toán lại xem.”

Ông chủ Phương và ông chủ Dư nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn qua Lý Thủ Nghĩa.

Lý Thủ Nghĩa trầm tư một lát, nói: “Tôi cảm thấy được. Tôi đồng ý.”

Hai vị Phương Dư cũng lập tức tỏ thái độ: “Chúng tôi cũng đồng ý.”

Chỉ trong nháy mắt liên minh đã bị phá vỡ.

Ông chủ Vương & ông chủ Tằng:…

Ông chủ Vương nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ cho rằng có thể dựa vào cơ hội lần này, khơi lên oán khí trong lòng mấy người khác, mọi người liên thủ với nhau, chơi lại Nam Lân một vố, chưa chắc đã có thể hoàn toàn kéo sụp Nam Lân, nhưng ít nhất vẫn có thể chia cắt nhau một khối mỡ lớn. Kết quả, chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Thấy không thể thành công, ông chủ Vương lập tức thay đổi suy nghĩ, mặt dày nói: “Ông chủ Cố đừng chỉ quan tâm tới mấy người ông chủ Phương ông chủ Dư như vậy, chỗ tôi với ông chủ Tằng thì sao? Có phải cậu cũng nên giúp đỡ một chút không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 241: Bán lỗ 30%



Cố Nam Sóc nheo mắt lại: “Ông chủ Vương, tôi đồng ý thu mua hàng hóa của ba nhà Phương Dư Lý là vì bọn họ ký hợp đồng hợp tác với tôi, giữa chúng tôi là quan hệ hợp tác, còn ông với ông chủ Tằng…”

Ông chủ Vương sốt ruột: “Không thể nói như vậy, hiện giờ nhà xưởng của ông chủ Cố có nhiều đơn đặt hàng, chất lượng đồ chơi hai nhà chúng tôi cũng không tồi, dù ông chủ Cố thu mua toàn bộ, cũng nuốt trôi được.”

“Tôi nuốt trôi được thật, nhưng vì sao tôi phải nuốt?”

Ông chủ Vương sửng sốt, càng không vui: “Ông chủ Cố nói vậy là không muốn thương lượng trong hòa bình đúng không?”

Cố Nam Sóc thản nhiên uống trà, lù lù bất động.

Ông chủ Vương và ông chủ Tằng liếc nhau một cái. Ông chủ Tằng hiểu ý, tiếp lời: “Chắc ông chủ Cố cũng hiểu rõ, cho dù bây giờ danh tiếng của Nam Lân đang phát triển thật, nhưng chung quy đồ chơi vẫn chỉ là đồ chơi, trẻ con thích đồ chơi đâu cần quan tâm tới món đồ chơi đó là do nhà nào sản xuất ra. Đương nhiên, hiện giờ giá cả chúng tôi đưa ra chênh lệch không nhiều so với giá cả ông chủ Cố đưa ra, nhưng nếu chúng tôi giảm giá thì sao?”

“Chắc là mọi người vẫn còn nhớ cuộc chiến về giá năm trước nhỉ. Nếu có thể, tất nhiên chúng tôi không hy vọng đi tới bước này. Nhưng nếu ông chủ Cố khăng khăng làm theo ý mình, chúng tôi cũng phải tranh thủ cho mình một con đường sống chứ. Tôi nghĩ chắc ông chủ Cố cũng không muốn nhìn thấy thị trường lại đảo loạn đâu nhỉ? Dù ông chủ Cố có thêm món đồ chơi mới, tiếp tục đưa ra hình thức mua kèm, nhưng từ lúc thiết kế, nghiên cứu, đến lúc đưa ra thị trường cũng tốn một khoảng thời gian. Bây giờ danh tiếng của Nam Lân đang lên cao, nhưng cái thứ danh tiếng này…”

Ông chủ Tằng bĩu môi: “Quần chúng đều dễ quên. Hoa đẹp rồi cũng tàn, tuổi trẻ qua rất nhanh. Sẽ có lúc làn sóng nhiệt do Nam Lân nhấc lên này chìm xuống. Bây giờ ông chủ Cố không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, bỏ lỡ cơ hội rồi, sau này chưa chắc có lại đâu. Ông chủ Cố thật sự muốn dùng tương lai của nhà xưởng đấu với chúng tôi sao?”

Chiêu này chính là liều mạng đả thương kẻ địch một ngàn, bản thân tự tổn hại tám trăm.

Cố Nam Sóc không sợ bọn họ uy h**p, hắn buông chén trà trong tay xuống: “Chắc là ông chủ Tằng không quan tâm lắm tới tình hình chính sách của quốc gia nhỉ?”

“Cái gì?” Ông chủ Tằng sửng sốt, chuyện này thì có liên quan gì tới tình hình chính sách quốc gia?

“Đừng nói là ông giảm giá bán, cho dù ông muốn cho không cũng không được, bây giờ không được, sau này càng không được.”

Cố Nam Sóc mở túi đựng tài liệu, lấy ra một phần văn kiện tiêu đề đỏ chót đưa qua: “Tháng trước quốc gia vừa thông qua luật độc quyền. Cho dù là phát minh khoa học, hay là bản thiết kế đồ chơi trang phục, hoặc chỉ là một ý tưởng của bản thân, đều có thể xin đăng ký độc quyền. Sau khi được phê duyệt, ngoài người thiết kế và những người được nhà thiết kế cho phép ra, bất kỳ cá nhân đơn vị nào khác đều không có quyền sử dụng.”

Nói xong hắn lại lấy ra thêm một phần văn kiện.

“Không khéo là, sau khi luật độc quyền được thông qua, tôi đã lập tức đăng ký xin độc quyền đồ chơi do mình thiết kế, hôm qua vừa nhận được công văn phê duyệt.”

Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Nói cách khác, sau này nếu ai dám phỏng chế lại đồ chơi do tôi thiết kế, cứ chờ bị kiện đi!”

Ông chủ Vương vội vàng cướp lấy văn kiện trên bàn, xem kỹ từng chữ. Sau khi xem xong, vẻ mặt không thể tin nổi.

Mặt ông chủ Tằng cũng xám như tro. Nếu đúng sự thật, chẳng phải rất nhiều món đồ chơi trước đây bọn họ sản xuất, đều sẽ nát trong tay bọn họ sao? Chỉ riêng tiền tài liệu thôi đã tốn của ông ta hơn hai vạn đồng rồi đó!

Ông chủ Tằng lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.

Cố Nam Sóc sửa sang lại quần áo, đứng dậy rời ra về.

Ông chủ Vương như người bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng đuổi theo: “Ông chủ Cố, đừng đi vội! Chúng ta nói chuyện đã. Tôi không so với mấy người ông chủ Lý, tôi bán lại cho cậu giá thấp hơn giá cậu thu mua của bọn họ một mao có được không? Hai mao nhé? Ba mao? Bốn mao thì sao? Ông chủ Cố, cậu đừng như vậy! Có gì cùng nhau thương lượng! Ông chủ Cố, thế này nhé, tôi bán cho cậu theo giá vốn, không kiếm lời một phân nào, được rồi chứ?”

Cố Nam Sóc không hề d.a.o động.

Ông chủ Vương khẽ cắn môi, dậm chân nói: “Giảm 30%! Tôi dựa theo giá vốn, bán lỗ cho cậu 30%!”

Cố Nam Sóc dừng chân, quay đầu mỉm cười: “Thành giao!”

Ông chủ Vương:… Chưa bao giờ nghĩ tới!

Nhưng mà cho dù không cam tâm, cho dù oán hận, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Ông chủ Phương, ông chủ Dư và Lý Thủ Nghĩa trông thấy cảnh này, đều âm thầm lau mồ hôi trên trán. May mà trước đó bọn họ nhanh chân ký được hợp đồng, được Cố Nam Sóc cho phép. Nghĩ tới điều này, ánh mắt ba người nhìn về phía ông chủ Vương và ông chủ Tằng vô thức có thêm vài phần thương hại.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 242: Tiên lễ hậu binh



Xưởng đồ chơi Nam Lân.

Thấy Cố Nam Sóc quay về, Lương Chấn Bang bước tới dò hỏi: “Thế nào rồi?”

“Giảm 30%!”

Lương Chấn Bang cười ha ha: “Vậy chẳng phải chúng ta kiếm lời lớn sao.”

“Không chỉ vậy đâu! Ngoài hàng hóa của ông chủ Vương và ông chủ Tằng ra, cũng bàn xong giá cả với ba nhà khác rồi, lợi nhuận giảm một nửa. Ngày mai anh qua mấy nhà kia xem hàng, nhớ kiểm tra chất lượng cẩn thận. Chất lượng không đạt yêu cầu đều trả lại, không thu. Còn trong xưởng chúng ta, không phải trước đó vừa thông báo tuyển thêm một đám nhân viên thời vụ sao? Đợi hàng hóa bên kia chuyển tới, bảo bọn họ phụ trách đóng gói lại, thống nhất sử dụng nhãn hiệu và vỏ hộp của Nam Lân chúng ta. Nhớ rõ phải bỏ cả quyển sách nhỏ vào.”

“Được rồi! Tôi đã hiểu, tôi sẽ theo dõi sát sao về chất lượng, tuyệt đối không để xảy ra vấn đề.”

Cố Nam Sóc gật đầu, vẫy tay bảo Lương Chấn Bang đi làm việc của mình, bản thân thì quay về văn phòng.

Trong văn phòng, một người đàn ông trẻ tuổi đang sắp xếp lại tài liệu.

Cậu ta tên là Triệu Lập An, hai mươi tuổi, là trợ lý Cố Nam Sóc mới tuyển được mấy hôm trước. Hiện giờ Nam Lân đã khác xưa, lượng công việc tăng lên chóng mặt, một mình Cố Nam Sóc ăn không tiêu, cũng không thể để ông chủ như hắn phải tự tay làm tất cả mọi việc. Dù đã có Lương Chấn Bang, nhưng Lương Chấn bang cũng không phải người sắt. Tuyển thêm trợ lý là việc cần thiết, không chỉ hắn cần trợ lý, Lương Chấn Bang cũng cần trợ lý.

Triệu Lập An có bằng trung cấp, học vấn không tồi, là người nhạy bén, chịu học chịu làm. Tuy rằng vừa mới nhận chức, vẫn đang trong thời gian tiếp xúc làm quen, nhưng nhìn từ biểu hiện trước mắt, Cố Nam Sóc vẫn coi như vừa lòng.

“Tiểu Triệu!”

“Dạ, Tổng giám đốc Cố! Anh về rồi à? Để tôi đi pha cho anh ly trà.”

“Không cần phiền toái. Tài liệu trước đó tôi bảo cậu sắp xếp lại, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?”

Triệu Lập An gật đầu: “Đã chuẩn bị xong rồi! Dựa theo yêu cầu của tổng giám đốc, tôi đã liệt kê ra tất cả những nhà xưởng hiện giờ đang phỏng chế đồ chơi của chúng ta. Bởi vì nhà xưởng chúng ta ở Bằng Thành, có món đồ chơi nào mới, thị trường Bằng Thành là nơi tiêu thụ đầu tiên, số lượng cũng lớn. Nếu nhà xưởng khác không phỏng chế, không gian sinh tồn sẽ có hạn. Cho nên các nhà xưởng ở Bằng Thành phỏng chế nhiều nhất, những nơi khác ít hơn rất nhiều. Nhưng lãnh thổ quốc gia chúng ta tương đối rộng lớn, tôi chỉ có thể tra ra được mấy nhà này, có lẽ vẫn còn để sót.”

“Ừ!” Cố Nam Sóc gật đầu. Điều này nằm trong dự kiến của hắn, hắn nhận lấy tài liệu, hai mắt sáng ngời: “Có thể tra ra được những thứ này đã rất không tồi rồi. Dựa theo địa chỉ của mỗi nhà máy, gửi cho bọn họ một phong thư, bên trong đặt một bản sao chứng minh độc quyền của chúng ta. Còn những nhà xưởng sót lại chưa tra ra được…”

Cố Nam Sóc nghĩ một lát, rồi nói: “Thế này nhé, cậu đi tìm hai tòa soạn báo phát hành cả nước, bỏ tiền ra để bọn họ đăng một bản thanh minh, nêu rõ các sản phẩm độc quyền của chúng ta, nói với tất cả mọi người, tất cả các món đồ chơi này chúng ta đều đã xin độc quyền. Tôi không quan tâm trước kia bọn họ phỏng chế thế nào, nhưng bây giờ tôi đã lấy được độc quyền rồi, nếu bọn họ còn tiếp tục phỏng chế chính là xâm phạm tới quyền tài sản của tôi. Nếu bọn họ không dừng tay, tôi sẽ khởi tố từng nhà.”

Hiện giờ không ít người vẫn hoàn toàn chưa biết gì về luật độc quyền, nên hắn định tiên lễ hậu binh.

“Vâng! Tôi lập tức làm ngay!”

Cố Nam Sóc cúi đầu, nhìn danh sách trong tay, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Đúng là làm như vậy sẽ đắc tội với một nhóm người. Nhưng ra tay bây giờ, tốt hơn so với để mặc bọn họ tiếp tục phỏng chế. Bởi vì không lâu nữa hắn sẽ mở rộng thị trường ra phía bắc, xây dựng cơ sở ở thủ đô. Hắn không thể đề hàng do nhà khác phỏng chế ra chiếm lĩnh thị trường trước một bước, đè ép hàng chính phẩm nhà hắn không đứng nổi chân.

Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc bắt đầu chuẩn bị thủ tục hải quan.

Nếu muốn xây dựng cứ điểm của Nam Lân ở phía bắc, vận chuyển hàng hóa lên thủ đô, vậy thì lượng hàng chuyển từ Bằng Thành tới thủ đô sẽ rất lớn. Hiển nhiên khó có thể vận chuyện theo đường bộ, hoặc theo xe vận tải. Tuy rằng xe lửa cũng được, nhưng sau khi so sánh các chỉ tiêu, số liệu, Cố Nam Sóc vẫn cảm thấy không bằng vận chuyển theo đường thủy.

Với tốc độ của tàu hỏa hiện giờ, vận chuyển theo đường biển vừa tiết kiệm thời gian hơn, giá cả cũng rẻ hơn.

Nhưng nếu muốn đi theo đường biển, hắn phải xin được chỉ tiêu vận chuyển của hải quan.

Bằng Thành có vô số nhà xưởng lớn lớn bé bé, xưởng muốn xin chỉ tiêu hải quan nhiều như lông trâu, nếu là trước kia, không có quan hệ, cho dù Cố Nam Sóc có chạy gãy chân cũng không thể thành công.

Nhưng bây giờ lại khác. Các phương tiện truyền thông đang đưa tin về Nam Lân và ông chủ Cố Nam Sóc này bốn phía, hiện giờ ít nhiều gì hắn cũng coi như là danh nhân ở Bằng Thành rồi, còn là danh nhân được lãnh đạo khen ngợi nữa, đương nhiên cục hải quan phải cho hắn vài phần thể diện, hắn muốn một chỉ tiêu cũng không quá đáng, thủ tục cũng nhanh chóng hoàn thành.

Cố Nam Sóc lại là người biết xử sự, sau khi âm thầm đưa “Phí vất vả” cho từng bộ phận liên quan, bọn họ đều cười tủm tỉm khách sáo vài câu, rồi sảng khoái phê duyệt.

Sau khi nhận được chỉ tiêu vận chuyển, hôm sau Cố Nam Sóc lập tức thu dọn đồ đạc, sửa sang lại tất cả tài liệu cần thiết, dẫn theo Triệu Lập An, bước lên hành trình đi tới thủ đô.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 243: Tới thủ đô



Thủ đô.

Ngồi mấy ngày mấy đêm trên tàu hỏa, đợi khi hai chân đạp trên mảnh đất thủ đô, Cố Nam Sóc cảm thấy cả người mình như sắp tan thành từng mảnh. Triệu Lập An còn thảm hơn hắn, cuối cùng hai người chỉ có thể tìm một nhà khách gần đó, ngã đầu xuống là ngủ.

Nghỉ ngơi lấy sức lại xong đã là ngày hôm sau, Cố Nam Sóc dựa theo địa chỉ tới tìm Đỗ Quốc Cường trước.

Nói tới Đỗ Quốc Cường, người này cũng là một nhân tài. Anh ta không phải người thủ đô, nguyên quán cũng ở tỉnh Lâm Xuyên, cũng coi như là đồng hương với Cố Nam Sóc, ở ngay huyện cách vách, không tính quá xa. Vốn dĩ anh ta là người thành phố, trong những năm vận động lên núi xuống làng cũng từng đi làm thanh niên trí thức. Sau đó cưới thanh niên trí thức cùng thôn.

Khi quốc gia khôi phục thi đại học, hai vợ chồng đều đi thi. Hai người đều thuộc kiểu có nghị lực, chịu thương chịu khó. Lần đầu tiên không thi đỗ vẫn không nhụt trí, lần thứ hai đều có mặt trên bảng vàng. Tuy không phải học cùng trường, nhưng đều học ở thủ đô, người nào có thời gian sẽ đi thăm người còn lại, tình cảm chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tình nùng ý mật hơn.

Sau khi tốt nghiệp, vợ anh ta may mắn được phân phối công việc ở thủ đô, còn Đỗ Quốc Cường lại bị phân tới Liễu Thị. Liễu Thị ở đâu? Là huyện thuộc tỉnh Quế tiếp giáp với tỉnh Quảng Đông, nó với thủ đô một nam một bắc, không có tàu hỏa tới thẳng nơi, đi xe khách cũng phải đổi vài chuyến, ít nhất cần tám ngày tám đêm. Vừa đi vừa về chính là hơn nửa tháng.

Sau này Đỗ Quốc Cường mới biết, lẽ ra anh ta không bị phân phối đi xa như vậy, mà vì bị người khác chơi xỏ. Nhưng biết thì có ích lợi gì, quyết định phân phối đã đưa ra, ván đã đóng thuyền rồi, chỉ có hai lựa chọn đi hoặc không đi. Tất cả mọi người đều cho rằng, Đỗ Quốc Cường sẽ đi. Dù sao cũng là vào làm trong cơ quan chính phủ, bọn họ vất vả cực khổ thi đại học, không phải vì điều này sao?

Nhưng Đỗ Quốc Cường lại không! Anh ta biết rõ nếu mình đi, chỉ sợ quanh năm suốt tháng hai vợ chồng sẽ khó có thể gặp mặt. Anh ta không muốn như thế, càng không muốn thử xem tình cảm giữa hai người có thể bền chắc như vàng, dù thời gian hay khoảng cách cũng không thể thay đổi hay không.

Vợ anh ta đi làm theo nhà nước phân phối, còn Đỗ Quốc Cường thì tự tìm việc làm ở bên này.

Khi đó, thủ đô đã cải cách kinh tế được vài năm, đã bắt đầu hiện rõ phồn vinh, tương đối nhiều hộ cá thể dự đứng ra kinh doanh, mở hàng ăn, bán quần áo… Thứ gì cũng có. Đỗ Quốc Cường không nấu ăn ngon, cũng không có tài nghệ gì, chỉ có thể mua bán vài thứ nhỏ.

Đường đường là sinh viên, lại bỏ công việc nhà nước không làm, chạy đi làm con buôn, chuyện này khiến không ít bạn học choáng váng. Có người thổn thức, có người trào phúng, cũng có người đồng tình.

Có điều, Đỗ Quốc Cường thật sự có năng lực, làm ăn buôn bán không tồi. Năm trước, anh ta cảm thấy phía bắc không có gì nổi bật, phía nam có đặc khu kinh tế không giống phía bắc, hàng hóa tốt hơn rất nhiều, nên đã quyết định đi xem thử.

Chuyến đi này, đúng lúc gặp phải lô hàng đầu tiên của Nam Lân xuất xưởng đưa ra thị trường. Đỗ Quốc Cường cảm thấy bản thân gặp được cơ hội kinh doanh vô hạn, vận chuyển món đồ chơi này tới thủ đô, chắc chắn bán rất chạy. Điểm yếu duy nhất chính là, thủ đô với Bằng Thành trời nam đất bắc, đi đi về về một chuyến không dễ dàng, nếu chỉ nhập chút hàng mang về bán sẽ không có lời, nhưng nếu nhập nhiều hàng, biết vận chuyển thế nào?

Đỗ Quốc Cường ngây người ở Bằng Thành rất nhiều ngày, tìm biện pháp khắp nơi, cuối cùng thật sự nghĩ ra được biện pháp. Anh ta không có nhà xưởng, không có chỉ tiêu vận chuyển ở Bằng Thành, nhưng người khác có. Bằng Thành có rất nhiều nhà máy lớn lớn bé bé, không chỉ một nhà có chỉ tiêu vận chuyển, cũng không nhất định phải tìm tổng giám đóc, tìm ra người quản lý khâu vận chuyển hàng hóa, tặng chút đồ móc nối quan hệ, bỏ tiền ra coi như đi nhờ xe, gửi hàng cùng với hàng hóa của bọn họ, không phải được rồi sao?

Lượng hàng anh ta nhập không nhiều lắm, cũng không chiếm quá nhiều số định mức, huống chi còn trả tiền thù lao. Nhà này không đồng ý, tất nhiên có nhà khác sẵn lòng. Đỗ Quốc Cường đã tìm được một nhà như vậy, vì thế anh ta còn mạnh tay một lần, cắn răng đầu tư tất cả một vạn đồng mình vất vả tích cóp bao năm qua.

Cũng may, anh ta thắng cược. Sau khi bán qua tay nhóm hàng đầu tiên, Đỗ Quốc Cường nắm chặt thời cơ lại nhập thêm một đám hàng nữa. Hơn nửa năm qua, số tiền anh ta kiếm được trừ đi các khoản chi phí lớn lớn bé bé, ít nhất vẫn còn thừa hai vạn.

Cố Nam Sóc tới tìm anh ta, cũng nói rõ mục đích của mình, muốn mời anh ta làm người tổng phụ trách Nam Lân thường trú tại khu vực thủ đô.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 244: Đỗ Quốc Cường



Người Trung Hoa rất thích nói chuyện trên bàn tiệc, nhà ăn đã được Triệu Lập An đặt trước, sau khi nâng chén vài vòng, Cố Nam Sóc mới đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi biết, tuy rằng đãi ngộ tôi đưa ra xem như không tệ so với các công ty khác, nhưng chắc chắn không thể nào so được với anh tự mình buôn bán. Nhưng mà… Tôi không ngại nói thật với anh. Tôi muốn tìm người phụ trách Nam Lân thường trú ở khu vực thủ đô, anh là lựa chọn đầu tiên, nhưng không phải lựa chọn duy nhất, cho dù anh không đồng ý, chi nhánh Nam Lân ở thủ đô vẫn phải thiết lập.

“Nửa năm qua anh kiếm được nhiều là vì không có nhiều người bán đồ chơi Nam Lân ở khu vực phía bắc, một khi Nam Lân tự mình xây dựng chi nhánh bên này, cung cấp hàng hóa khắp khu vực, chuyện làm ăn của anh sẽ không dễ dàng như trước. Đặc biệt là anh còn nhập hàng từ Bằng Thành, dựa vào quan hệ vận chuyển tới Thủ Đô, chi phí khâu trung gian không nhỏ nhỉ? Hiện giờ Nam Lân đã xin được chỉ tiêu của hải quan, có thể vận chuyển hàng hóa số lượng lớn, tốc độ nhanh, anh không cách nào so được với Nam Lân.”

Đỗ Quốc Cường nhíu mày, anh ta hiểu rõ những lời Cố Nam Sóc nói đều là sự thật. Trước kia, không nhiều hàng hóa Nam Lân chảy về phía bắc, tuy rằng không phải chỉ mình anh ta bán, nhưng cũng không khác quá nhiều. Mặc dù phải bỏ ra chút tiền cho khâu vận chuyển, nhưng giá cả đồ chơi anh ta bán ra cũng cao hơn một chút, còn cao hơn giá bán lẻ Nam Lân đưa ra.

Nếu Nam Lân có chi nhánh ở thủ đô, anh ta sẽ không còn chút ưu thế nào. Đương nhiên, Nam Lân sản xuất nhiều hàng hóa như vậy, không thể nào tự mình bán ra, chắc chắn sẽ tìm tới các nhà buôn khác. Anh ta có thể nhập hàng giống như trước kia, không cần tới Bằng Thành, giảm được chi phí vận chuyển, nhưng một khi đồ chơi của Nam Lân được bày bán tràn lan ở Thủ đô, phải cạnh tranh với trung tâm bách hóa, cung tiêu xã, các đối thủ khác ở nơi này, anh ta còn giữ được mấy phần lợi nhuận?

Nghĩ tới đây, Đỗ Quốc Cường rút một điếu thuốc ra, châm lửa.

Cố Nam Sóc nói tiếp: “Tôi biết anh là người có năng lực, không có Nam Lân, anh vẫn có thể buôn bán thứ khác. Nhưng cho dù làm nghề gì, chắc hẳn anh đều không muốn cả đời làm con buôn đâu nhỉ?”

Tay đang cầm điếu thuốc của Đỗ Quốc Cường ngừng giữa không trung, không trả lời coi như cam chịu.

Buôn bán chỉ là bước đệm nhỏ, cũng giống Cố Nam Sóc trước đây.

Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Tôi đoán hiện giờ số tiền vốn trong tay anh không nhiều lắm, chắc chỉ hơn hai vạn, cùng lắm là ba vạn nhỉ? Nếu đặt trong gia đình bình thường, số tiền đó đã là khoản tiền cực lớn không thể tưởng tượng nổi rồi. Nhưng nếu muốn dùng nó để mở công ty, mở nhà máy, thì còn lâu mới đủ. Đương nhiên anh cũng có thể từ từ, sẽ có lúc có thể trở nên nổi bật, nhưng phải chờ bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là ba năm?”

“Anh tốt nghiệp đến nay cũng hai năm rồi, mấy năm qua có bao nhiêu người chê cười anh? Anh có thể không thèm để ý, nhưng vợ anh thì sao? Đương nhiên, vợ anh yêu thương anh, ủng hộ quyết định của anh, cũng sẽ không để ý. Nhưng anh nhẫn tâm nhìn cô ấy bị bạn học khinh thường, bị đồng nghiệp cười nhạo sao? Anh tới đơn vị đón vợ mình tan làm, có từng nghe thấy lời xì xào từ đồng nghiệp của cô ấy không? Cô ấy là cán bộ nhà nước lại tìm một người chồng buôn bán như anh, bọn họ sẽ nói thế nào? Sinh viên đi làm con buôn, đầu cơ trục lợi, đắm mình trụy lạc?”

Đỗ Quốc Cường rít một hơi thuốc, tàn t.h.u.ố.c lá rơi xuống cũng không để ý.

“Bây giờ danh tiếng của Nam Lân đang lên cao, làm tổng giám đốc phụ trách khu vực thủ đô của Nam Lân, nói ra không có thể diện hơn so với làm con buôn sao? Thân phận này đủ để anh và vợ mình nở mày nở mặt trước đám người từng trào phúng anh rồi nhỉ? Huống chi, tuy là Tổng giám đốc khu vực Thủ đô, nhưng lại không phải chỉ quản lý công việc ở thủ đô. Sau khi xây dựng chi nhánh xong, sau này hàng hóa từ Bằng Thành chuyển ra phía bắc, đều sẽ tập kết ở khu vực thủ đô.”

Đỗ Quốc Cường trợn trừng mắt: “Phía bắc? Tất cả?”

“Đúng. Khả năng giai đoạn đầu sẽ có chút gian nan, đợi sau khi công việc đi vào quỹ đạo sẽ tốt hơn. Anh có thể tự đề bạt nhân tài, bồi dưỡng ra giám đốc từng khu vực nhỏ, bọn họ đều do anh quản lý. Còn nữa, tôi đảm bảo, nhanh thì cuối năm, chậm thì sang năm sau, tôi sẽ xây dựng thêm phân xưởng ở Thủ đô. Sau này tổng bộ công ty sẽ chuyển qua bên này. Tôi làm chủ tịch, anh và Lương Chấn Bang quản lý hai bên, đều là tổng giám đốc, ngoài tiền lương và phúc lợi đã nói ra, mỗi người còn được thêm 2% cổ phần.”

Đỗ Quốc Cường chấn động, Cố Nam Sóc đẩy hợp đồng qua: “Điều này viết rõ trên hợp đồng, anh có thể xem cẩn thận.”

Đúng là trên hợp đồng có viết 2% cổ phần, ba năm đầu tiên chỉ có quyền chia hoa hồng, ba năm sau sẽ có được quyền sở hữu, có thể bán cho người khác.

Trong lòng Đỗ Quốc Cường nổi lên sóng to gió lớn, đừng thấy 2% cổ phần không nhiều lắm mà coi thường, nó chỉ nhỏ so với Nam Lân hiện tại mà thôi. Anh ta tận mắt chứng kiến Nam Lân từng bước phát triển đi tới hôm nay, không thể nghi ngờ về tương lai của nó, càng không nghi ngờ năng lực của Cố Nam Sóc! Rồi nó sẽ trở thành doanh nghiệp khổng lồ, đến lúc đó, 2% cổ phần này sẽ mang tới cho anh ta những gì?

Đỗ Quốc Cường hít sâu một hơi: “Được! Tôi ký!”

Cố Nam Sóc cong môi cười rộ lên.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 245: Chi nhánh thủ đô



Có Đỗ Quốc Cường gia nhập, mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy rằng Đỗ Quốc Cường không phải người thủ đô, nhưng đã ngây người ở thủ đô vài năm, có bạn học bên này, vợ anh ta cũng có đồng nghiệp, bạn bè.

Dù đa số người đều chế giễu anh ta, nhưng không thiếu người thật lòng tri kỷ. Đều là người tốt nghiệp đại học, đều làm việc trong cơ quan chính phủ hoặc đơn vị nhà nước, mạng lưới quan hệ đan xen nhau. Đỗ Quốc Cường và Cố Nam Sóc đều là người có năng lực, tặng quà hào phóng, các giấy tờ cần thiết nhanh chóng được phê duyệt.

Làm xong thủ tục, dư lại chính là tìm địa điểm.

Đầu tiên là kho hàng, chuyện này không khó. Thủ đô chính là thủ đô, là trung tâm kinh kế chính trị kinh tế của cả nước, mấy năm qua từ khi cải cách mở ra, xí nghiệp tư nhân phát triển, rất nhiều công ty đều nhắm tới cục thịt mỡ béo bở thủ đô này, bởi vậy phương diện này ở thủ đô đã có quy mô và phương tiện nhất định. Cố Nam Sóc trực tiếp thuê một cái.

Là chi nhánh công ty ở thủ đô, dù sao cũng phải có văn phòng chính thức. Vấn đề này Cố Nam Sóc không muốn tạm bợ, vốn dĩ hắn định mua, nhưng nhất thời không tìm được nơi thích hợp, đành thuê trước ba gian.

Cuối cùng trung tâm thể nghiệm đồ chơi. Cố Nam Sóc vẫn tiếp tục sử dụng phương pháp cũ, chọn mua mấy cửa hàng nằm giữa khu dân cư và khu công nghiệp, đả thông với nhau. Lần này diện tích cửa hàng lên tới ba trăm mét vuông, lớn hơn ở Bằng Thành, thật ra hắn có thể lợi dụng làm thêm việc khác.

Lần đầu tiên xuất hiện ở thủ đô, Nam Lân phải tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc, một lần là nổi tiếng. Bởi vậy, chẳng những Cố Nam Sóc bỏ công phu lớn trong vấn đề trang hoàng, còn phí không ít tâm tư nghĩ ra các khu trò chơi mới.

Diện tích cửa hàng thể nghiệm đồ chơi ở Bằng Thành rộng chưa tới hai trăm mét vuông, lâu đài hơi, thế giới hải dương và các khu vực khác đều không lớn, thiết kế tạo hình cũng tương đối đơn giản. Lần này Cố Nam Sóc quy hoạch lại một lần.

Lâu đài hơi có ngoại hình đẹp mắt hơn, một lâu đài màu hồng nhạt cho các bé gái, một lâu đài màu xanh hải quân cho các bé trai, giữa hai lâu đài là một cây cầu, bên dưới là thế giới hải dương, trên không trung dùng ống dẫn dây leo nối lại với nhau, hai bên trái phải đều có cầu trượt màu sắc rực rỡ.

Mặt khác, hắn vẫn giữ lại giường nhún, khu thể nghiệm đồ chơi. Trang bị thêm bàn đu dây, khu vực leo núi, khu vực huấn luyện…

Có thể nói, đã không có gì khác so với khu vui chơi của trẻ em ở đời sau.

Cố Nam Sóc tự mình đo đạc diện tích cửa hàng, quy hoạch phạm vi lớn nhỏ cho mỗi khu vực, bỏ ra hai ngày hai đêm để vẽ bản thiết kế. Thứ quan trọng thế này, Cố Nam Sóc không yên tâm gửi qua đường bưu điện, nên bảo Triệu Lập An tự mình chạy về Bằng Thành một chuyến, nói rõ kích cỡ, điểm khó, điểm cần chú ý khi chế tạo.

Cứ như vậy, phía thủ đô bận rộn xây dựng trang hoàng chi nhánh công ty, phía Bằng Thành bận rộn sản xuất chế tác đồ đạc cần thiết, hai bút cùng vẽ, hai bên cùng tiến hành. Khi thủ đô trang hoàng xong, những món đồ chơi cần thiết cũng xuất xưởng, tính cả lô hàng đầu tiên, tất cả đều vận chuyển theo đường biển lên phía bắc.

Đồ dùng đặt đúng chỗ, đồ chơi chuyển vào kho hàng, khu thể nghiệm cũng khua chiêng gõ mõ đi vào giai đoạn lắp ráp, chờ ngày khai trương.

Đồng thời, Cố Nam Sóc cũng điều Đường Hiểu Yến qua bên này, phụ trách tuyển dụng và huấn luyện nhân viên cho trung tâm thể nghiệm. Từ giờ về sau, cô ấy sẽ thường trú ở thủ đô, làm việc dưới quyền Đỗ Quốc Cường, tổng quản lý hoạt động cửa hàng trung tâm thể nghiệm. Nói cách khác, sau này thủ đô mở thêm bao nhiêu trung tâm thể nghiệm đều do Đường Hiểu Yến quản lý, đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc quản lý cửa hàng.

Ngày 22 tháng sáu. Trung tâm thể nghiệm đồ chơi nam lân đầu tiên ở thủ đô khai trương.

Cố Nam Sóc bảo hai nhân viên trong cửa hàng trang điểm thành chú hề, đứng cách cửa hàng không xa phát bóng bay miễn phí, bóng bay đa dạng về kiểu dáng, có hình mặt cưới, cũng có hình động vật, còn có nhiều kiểu dáng được chú hề xoắn lại tạo thành như đóa hoa, hình nộm…

Trẻ con nhận được đều yêu thích không buông tay, ồn ào chạy tới xem.

Chỉ một lát sau, trung tâm thể nghiệm đã chật cứng, khách đông như mây.

Có nhiều người biết về Nam Lân, càng hưng phấn hơn!

“Là Nam Lân! Là Nam Lân lần trước được tivi báo đài đưa tin, không phải bọn họ ở Bằng Thành sao?”

“Là trung tâm thể nghiệm đồ chơi Nam Lân! Mẹ, con muốn chơi! Tháng trước cha đưa con tới Bằng Thành từng chơi một lần, chơi rất vui! Mẹ, mau cho con vào đi!”

“Con đã nói rồi mà, vì sao Bằng Thành có trung tâm thể nghiệm chơi vui như vậy, thủ đô chúng ta lại không có? Nam Lân nên chạy tới thủ đô từ lâu rồi mới đúng! Con muốn mở thẻ hội viên! Cha, ngày nào cha cũng phải đưa con tới chơi đấy!”

“Vậy mà ở thủ đô cũng có! Ai, không biết ở Hải Thành có không nhỉ? Ngày kia tớ phải về Hải Thành rồi. Rốt cuộc khi nào Nam Lân mới chạy tới Hải Thành đây? Tớ cũng muốn được chơi đùa mỗi ngày!"
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 246: Mua nhà



Nhìn trung tâm thể nghiệm đồ chơi chi nhánh thủ đô, hai mắt Cố Nam Sóc híp lại thành một đường thẳng, thành công vượt quá tưởng tượng của hắn.

Trong suy nghĩ của Cố Nam Sóc, tin tức về Nam Lân truyền ra từ thủ đô, Kinh Đại còn công khai ủng hộ các hoạt động tọa đàm, có thể nói danh tiếng của Nam Lân ở thủ đô không hề kém ở Bằng Thành, ngày khai trương trung tâm thể nghiệm cũng sẽ không kém. Nhưng hắn không ngờ, vậy mà còn có rất nhiều các bậc phụ huynh và các bạn nhỏ đã từng tới Bằng Thành, bắt đầu tự động tuyên truyền giúp hắn, giúp hắn giải thích các khu vực và chế độ hội viên, trong lời nói mức độ tán dương Nam Lân tương đối cao.

Lực lượng quần chúng không thể khinh thường, chưa tới một ngày, tính cả số tiền bán đồ chơi và tiền làm thẻ hội viên, trung tâm thể nghiệm đã thu về được số tiền hơn năm ngàn tệ.

Đương nhiên, một phần cũng là do khu vực này dân cư đông đúc, nhiều đơn vị sự nghiệp và nhà xưởng lớn, thậm chí còn có không ít gia đình quan chức cấp cao. Đám trẻ con trong các gia đình đó, 80% là trong nhà có điều kiện, không thiếu tiền.

Đêm đó, Cố Nam Sóc làm ông chủ, đặt một bàn tiệc trong nhà hàng, tổ chức tiệc chúc mừng chi nhánh thủ đô thành lập, chúc mừng trung tâm thể nghiệm đồ chơi nổi tiếng chỉ trong một ngày. Lương Chấn Bang, Đường Hiểu Yến, Đỗ Quốc Cường, Triệu Lập An và nhân viên khác đều tham dự, không thiếu một ai.

Người uống được thì u ống, không uống được thì ăn. Một bữa cơm ăn uống suốt hai tiếng đồng hồ mới tan tiệc.

Ngày hôm sau Cố Nam Sóc tới công ty, Đỗ Quốc Cường đã tới từ trước rồi, vừa thấy hắn đã hỏi: “Lần trước cậu nói đợi bên này khai trương xong, tình hình ổn định sẽ về bên kia, đã quyết định ngày nào chưa?”

“Ừ, ngày kia!”

“Vậy vẫn còn thời gian, nhân lúc hiện tại trong tay không có việc gì, không biết cậu có hứng thu đi xem nhà với tôi không?”

Đỗ Quốc Cường giải thích: “Cậu từng nói muốn mua một căn tứ hợp viện ở thủ đô, tôi vẫn luôn nhờ người hỏi thăm, tôi hôm qua mới nhận được tin tức. bên ngõ Hạnh Nhi có căn phong muốn bán, phòng khách rộng hai gian, trái phải là phòng ngủ, công trình phụ đều đầy đủ, lại gần xưởng thủy tinh, vị trí cũng thích hợp.”

Cố Nam Sóc vừa nghe đã động lòng, đi chứ! Tội gì không đi!

Khi bọn họ đến nơi, chủ nhà nhận được tin đã chờ sẵn.

Vào nhà mới phát hiện ra, vậy mà là một căn tứ hợp viện nhị tiến, diện tích không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, tất cả các phòng cộng lại lên tới mười lăm mười sáu gian, chỉ có điều quá rách nát.

Chủ nhà cũng là người thành thật, anh ta nói thẳng: “Vốn dĩ căn n hà này là của ông nội tôi. Năm 68, ông nội tôi bị phê đấu, bị hạ phóng, không chịu đựng nổi tới khí sửa lại án xử sai. Không lâu sau bà nội cũng đi theo. Nhân khẩu nhà chúng tôi điêu tàn, cha mẹ tôi đã mất khi vừa mới sinh ra tôi. Cha tôi mất năm bảy lăm. Sau này tới năm 77 án oan của ông nội tôi mới được phán xử lại, nhà nước trả cho chúng tôi nhà cửa, tài sản, đều đứng dưới tên tôi.”

Chủ nhà cười thảm: “Nhưng tôi cầm chúng nó thì có ích lợi gì? Các cậu nhìn xem, sau bao nhiêu năm, không biết đã có bao nhiêu người từng vào sống trong căn nhà này rồi, không phải nhà mình không ai biết quý trọng, đã phá hoại nó tan hoang cả. Vỗn dĩ vẫn có thể miễn cưỡng ở được, nhưng vừa nghe nói tôi muốn lấy lại nhà, bọn họ đã hùng hổ phá hoại thêm. Chắc bọn họ nghĩ, dù không chiếm được cũng không muốn tôi thoải mái.”

“Tôi đã hỏi thăm rồi, nếu muốn sửa lại toàn bộ, phải mất mấy ngàn tệ. Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Chút đồ đạc trong nhà đã mất hết từ mấy năm khó khăn kia rồi. Có nhà lại không ở nổi, muốn sửa lại không sửa nổi, tôi chỉ có thể ra ngoài thuê nhà. Cậu xem, sau mấy năm không ai trông nom, càng rách nát hơn rồi.”

“Tôi vừa mới tìm được bạn gái, sắp tiến tới hôn nhân, nên nghĩ bán đi cũng tốt. phòng để không cũng lãng phí, bán đi lấy tiền bù vào tiền lễ hỏi còn hơn, dư lại còn có thể mua một căn phòng nhỏ, ổng định cuộc sống, tội gì không làm? Nhưng mà… Ừm…”

Chủ nhà ngập ngừng mấy lần, mới nói tiếp: “Cái giá tôi đưa ra thật sự không thấp. Bản thân tôi cũng hiểu rõ, chào giá căn nhà này tận bốn vạn rưỡi là không thích hợp. Có tiền mua tòa tứ hợp viện rách nát này, thà mua nhà kiểu tây còn hơn. Nhưng mà… Dù sao cũng là tổ trạch nhà chúng tôi, tôi không có năng lực mới phải bán. Cái giá này mua tứ hợp viện không đắt, nếu bán quá thấp, tôi cảm thấy rất có lỗi với tổ tông.”

Nói xong, anh ta không ngừng liếc mắt nhìn trộm Cố Nam Sóc.

Chút tâm tư nhỏ này… Không phải vì bản thân muốn bán được nhiều tiền hơn sao?

Cố Nam Sóc bật cười, vị trí tốt, nhà nhiều phòng, mọi thứ đều thích hợp, còn rách nát ư? Sửa một chút là được, thật ra không sao cả. hắn đồng ý một cách sảng khoái: “Được! Bốn vạn rưỡi thì bốn vạn rưỡi! Có sổ đỏ chưa? Có sang tên luôn được không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 247: Nguyện vọng thi đại học



Chủ nhà sửng sốt một lúc lâu mới sung sướng xoa tay gật đầu: “Có! Đều có! Nếu cậu đã quyết định mua, tôi có thể lập tức đi theo cậu làm thủ tục, nhưng mà số tiền này phải thanh toán trong một lần.”

“Ừ! Tôi mang theo tiền, anh đi lấy giấy tờ đi.”

“Được rồi!”

Giọng nói đã cất cao vài lần, có thể thấy được đối phương vui đến mức nào.

Một tay giao tiền, một tay giao nhà. Chuyện mua bán diễn ra vô cùng thuận lợi.

Nắm được giấy tờ chứng minh quyền tài sản, trong lòng Cố Nam Sóc mừng rỡ như điên. Hắn cũng là người có tứ hợp viện ở thủ đô rồi! Hiện giờ thủ đô vẫn chưa hạn chế vấn đề đăng ký hộ khẩu, có nhà là có thể làm hộ khẩu.

Chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể làm được hộ khẩu thủ đô! Nghĩ lại đời sau, môt quyển hộ khẩu thủ đô thôi, đã phải khiến bao người phí tiền phí sức, đánh nhau vỡ đầu. Bây giờ hắn chỉ cần nhẹ nhàng đã lấy được, trong lòng vui khỏi nói.

Làm xong chuyện công ty, phòng cũng đã mua được, mọi việc đều thuận lợi, cuối tháng sáu, Cố Nam Sóc quay trở lại huyện Nguyên Hoa.

Tháng sáu, cũng chính là lúc Cố Nam Huyền đăng ký nguyện vọng thi đại học.

“Anh Ba, đa phần các bạn học trong lớp em đã nộp xong nguyện vọng rồi, còn mỗi em là chưa nộp. Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, em chỉ chờ anh về tham mưu cho em thôi đấy.”

Cố Nam Sóc bật cười: “Em đã nghĩ ra mình muốn học chuyên ngành nào chưa?”

“Em nghĩ rồi, em muốn học tiếng Anh!”

“Tiếng Anh?”

Cố Nam Huyền gật đầu: “Mấy năm nay em vẫn luôn thấy anh Ba tự học tiếng Anh, nên cũng học theo anh một khoảng thời gian. Khi anh không có nhà, mấy cuốn băng từ anh để lại em đều nghe rồi. Em cảm thấy em học cũng được, trong tất cả các môn, chỉ có tiếng Anh là em luôn đạt điểm tối đa thôi. Em rất thích tiếng Anh.”

“Tiếng Anh, sư phạm là chuyên ngành đứng đầu được phái nữ yêu thích. Điểm trúng tuyển sẽ tương đối cao.” Cố Nam Sóc ngừng lại, cười nhìn em gái: “Có điều, thích là quan trọng nhất.”

Cố Nam Huyền cố đè nén trái tim đang căng thẳng: “Anh Ba cũng cảm thấy tốt sao?”

“Đây là con đường của em, chính em cảm thấy tốt mới được.”

“Vâng, vậy anh Ba, anh cảm thấy em nên chọn trường học nào?”

“Em muốn học trường nào nhất?”

“Đương nhiên là học viện ngoại ngữ Bắc Kinh rồi! Chỉ là… ai…”

Tiếng thở dài này là có ý gì? Cố Nam Sóc hé miệng bật cười. Điểm của Cố Nam Huyền không đủ tiêu chuẩn. Hắn xoa đầu em gái. Vậy thì nguyện vọng một điền học viện ngoại ngữ Bắc Kinh đi!”

“Hả?” Cố Nam Huyền không thể tin nổi.

“Nguyện vọng một mà, phải tranh đua chứ! Anh thấy thành tích thi thử lần gần đây nhất của em rồi, tiến bộ rất lớn, đã gần đuổi kịp người đứng đầu. Hơn nữa không phải giáo viên nói em là loại hình thi cử, mỗi cuộc thi đều có thể phát huy vượt xa mức bình thường sao?”

Cố Nam Huyền vặn vẹo hai tay: “Nhưng…… Nhưng vẫn kém quá nhiều.”

“Không sao. Chúng ta đánh cược một phen, lỡ thi đỗ thì sao? Cho dù không thi đỗ cũng không vấn đề gì, dưới nó không phải còn vài nguyện vọn nữa à? Nguyện vọng một chọn cái cao nhất, nguyện vọng hai anh kiến nghị em chọn đại học Bằng Thành.”

“Đại học Bằng Thành vừa xây dựng chưa lâu, năm trước mới bắt đầu tuyển nhận học sinh, cho nên rất nhiều người không biết tới nó, thậm chí người biết đến cũng không coi trọng, không đăng ký, dẫn tới điểm số trúng tuyển tương đối thấp.”

“Nhưng thật ra trường đại học này rất không tồi, đặc biệt là chuyên ngành tiếng Anh em muốn học. Khoa ngoại ngữ của bọn họ được xây dựng từ đội ngũ giáo viên Kinh Đại, rất nhiều giáo viên xuất phát từ các trường đại học lớn, không thể khinh thường.”

Cố Nam Huyền: “Được! Vậy nguyện vọng hai em sẽ điền đại họ Bằng Thành. Nguyện vọng ba em điền đại học tỉnh mình nhé?”

“Cũng được, còn thứ tư, thứ năm, anh kiến nghị em chọn hai trường cao đẳng không tệ lắm trong tỉnh.”

Cứ như vậy, nguyện vọng đã được xác định. Cố Nam Huyền tiếp tục ôn tập, Cố Nam Sóc bê một chiếc ghế dựa ra ngồi ngoài cửa, vừa xem ba đứa trẻ chơi đùa, vừa hỏi Cố Nam Thư: “Chị, chị với người kia thế nào rồi?”

Cố Nam Thư quay đầu nhìn qua.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Chị, lần này cách lần trước em hỏi chị mấy tháng rồi, hai người đã có gì chưa? Hay vẫn như vậy?”

Cố Nam Thư lườm hắn một cái, Cố Nam Sóc biết ngay là đã có gì đó.

“Vậy chị định khi nào để bọn em gặp mặt anh ta?”

“Chờ Nam Huyền thi xong đã.”

“Vậy chị có thể nói trước anh ta là ai không?”

Tròng mắt Cố Nam Thư xoay chuyển, nói: “Tạm thời giữ bí mật, em đoán xem.”

Cố Nam Sóc:…… Hắn không đoán được!

Mắt hắn trợn trắng, không phải vì muốn hỏi tận gốc rễ, dù sao chỉ vài ngày nữa là gặp được rồi, hắn không sốt ruột vài ngày.

Nhưng nghĩ một lát, hắn lại nhăn mày lại…
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 248: Đắc tội với ai



“Chị, với thành tích của Nam Huyền, nếu có thể thi tới thủ đô là tốt nhất. Nếu như không được, chỉ cần phát huy bình thường, chắc có thể thi đỗ Bằng Thành. Đến lúc đó, con bé đi rồi, sợ là phần lớn thời gian em cũng chạy giữa Bằng Thành và thủ đô, mấy đứa trẻ…”

Cố Nam Thư trực tiếp hứa hẹn, gần như không cần suy nghĩ một chút nào: “Có chị mà!”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Em không có ý đó. Ý em là muốn tìm cơ hội mang bọn trẻ tới thủ đô!”

“Thủ đô!” Cố Nam Thư ngồi dậy: “Vì sao?”

“Điều kiện giáo dục ở huyện Nguyên Hoa kém xa thành phố lớn, hiện giờ nền giáo dục ở Bằng Thành cũng hơn xa Nguyên Hoa chứ chưa nói tới thủ đô. Huống chi, tuy rằng cả nước thống nhất thi đại học, nhưng điểm số và danh ngạch trúng tuyển ở các nơi lại khoogn giống nhau. Người ở thủ đô, tỉ lệ thi đỗ đại học lớn hơn đôi chút.”

“Minh Hiên thật ra không đáng lo, với năng lực của thằng bé, chỉ cần không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, dù học ở đâu, thằng bé vẫn có thể thi đỗ trường học tốt. nhưng Minh Huy thì sao? Còn Minh Cảnh nữa, bây giờ Minh Cảnh còn nhỏ vẫn chưa nhìn ra được, nếu thằng bé giống Minh Hiên, tất nhiên là tốt rồi. Nhưng lỡ thằng bé giống Minh Huy thì sao?”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn khăng khăng muốn mua nhà ở thủ đô như vậy. Ngoài mục đích đầu tư chờ tăng giá ra, chính vì đám trẻ. Thật ra hộ khẩu ở đâu, cũng không ảnh hưởng tới sự nghiệp của hắn. Nhưng quyền nuôi nấng ba đứa trẻ thuộc về hắn, hộ khẩu chỉ có thể đi theo hắn. Như vậy, thứ nhất bọn trẻ có thể tới thủ đô học hành, không tốt hơn ở tỉnh Lâm Xuyên sao? Nếu không, vì sau sau này lại có nhiều người di dân muốn có hộ khẩu thành phố như vậy?

Cố Nam Thư nhíu mày, suy nghĩ: “Chị cũng từng nghe qua về chuyện này không ít. Năm kia, điểm thi đại học bình quân ở thủ đô cao hơn chúng ta tám mươi điểm, năm trước cũng như vậy.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Cũng chính vì Nam Huyền sắp phải thi đại học rồi, không còn kịp nữa, năm ngoái em đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là khi đó tiền của em đã đầu tư hết vào nhà xưởng…”

Hắn thở dài, nói tiếp: “Cũng không phải bây giờ chúng ta lập tức chuyển tới thủ đô, em vẫn đang do dự, không biết nên mang bọn trẻ tới Bằng Thành với em hai năm trước sau đó mới chuyển, hay là trực tiếp chuyển. Dù sao với tình hình trước mắt, em vẫn nghiêng về Bằng Thành hơn, thời gian em ở lại Bằng Thành cũng nhiều hơn chút. Nhưng dù thế nào cũng phải chuyển, khác nhau chỉ là sớm hay muộn. Đến lúc đó chỉ còn mình chị ở bên này…”

Hắn chưa nói dứt lời, trong giọng nói đã lộ ra vẻ u sầu vô hạn. Có ai là không muốn người một nhà ở bên nhau? Hắn muốn, Cố Nam Thư cũng muốn. Nếu Cố Nam Thư vẫn độc thân, tất nhên là có thể không hề vướng bận đi theo hắn, nhưng chịa ấy đã có bạn trai.

Cố Nam Thư yên lặng, cúi đầu. Nhất thời cả hai chị em đều không nói thêm lời nào.

Mùng bảy tháng bảy, cuộc thi đại học diễn ra. Cố Nam Sóc tự mình đưa Cố Nam Huyền tới trường thi, rồi tự mình đón về nhà, hôm sau cũng như vậy.

Thi đại học kết thúc, Cố Nam Huyền ném sách vở đi, kích động hoa tay múa chân nói: “Em giải phóng rồi!”

“Thi thế nào?”

“Em cảm thấy cũng được.”

“Vậy đi mua chút gà vịt thịt cá, hôm nay chúng ta ăn mừng.”

Cố Nam Huyền chớp chớp mắt: “Vẫn chưa biết thành tích mà, không tốt đâu.”

“Ăn mừng em giải phóng, liên quan gì tới thành thích?”

Cố Nam Huyền:…… Được rồi!

Nói là gà vịt thịt cá, thật ra cũng không mua đủ. Cuối cùng trên bàn có cá kho, sườn heo chua ngọt, khoai tây hầm thịt bò, đậu cô ve xào, cộng thêm một món rau dưa nữa, và canh thịt băm trứng gà.

Người một nhà đang ăn uống ngon lành thì điện thoại đổ chuông.

Cố Nam Sóc cách gần nhất, đứng dậy nghe máy: “Alo!”

“Sư phụ, là tôi, Chấn Bang đây! Đã xảy ra chuyện rồi! Hải quan chặn hàng của chúng ta lại, không cho lên thuyền.”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Văn kiện thủ tục của chúng ta đều đầy đủ, vừa mới được phê duyệt chỉ tiêu vận chuyển, không phải lần trước vẫn tốt sao?”

“Đúng vậy! Tôi hỏi thăm rồi, bọn họ bắt bẻ nói chỗ này không đúng chỗ kia không đúng, rõ ràng là đang bới lông tìm vết. Tôi muốn hỏi rõ ràng, bọn họ lại đẩy qua phòng ban khác, đá tôi từ bên này qua bên kia như quả bóng cao su. Lúc ấy tôi phát hiện ra điểm không thích hợp, mới kéo người lãnh đạo hải quân lần trước chúng ta tặng quà đi ăn cơm, đối phương chỉ cho tôi một con đường, tìm được một vị lãnh đạo khác. Người kia nói với tôi, bọn họ không giải quyết được việc này, là do thủ đô bảo bọn họ làm vậy, nói chúng ta về nhà ngẫm nghĩ lại xem có phải ông chủ đắc tội với người nào hay không.”

Cố Nam Sóc nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng.

Ông chủ còn không phải là hắn sao? Gần đây hắn đắc tội với ai? Không có mà! Việc này không thích hợp.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 249: Bà Tần lại tới



Nhà họ Cố.

Kỳ nghỉ hè năm nay, vốn dĩ Cố Nam Sóc đã hứa hẹn với người nhà, không quan tâm sau này hộ khẩu của bọn họ có chuyển tới thủ đô hoặc Bằng Thành hay không, mùa hè này sẽ dẫn cả nhà tới Bằng Thành chơi một chuyến trước. Đừng nói ba đứa nhỏ, ngay cả Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền cũng chưa từng được tới Bằng Thành, thậm chí bọn họ còn không ra khỏi huyện Nguyên Hoa.

Đương nhiên Bằng Thành chỉ là trạm thứ nhất, chơi Bằng Thành đủ rồi sẽ tới thủ đô. Nghe được tin này, đừng nói Cố Minh Huy, Cố Minh Cảnh, ngay cả Cố Minh Hiên từ trước đến giờ luôn trầm ổn cũng hưng phấn không thôi.

Ai ngờ một cuộc điện thoại từ bên kia gọi tới, Cố Nam Sóc đã phải vội vàng qua đó, căn bản chưa kịp sắp xếp cho người nhà, việc này cũng tạm thời gác lại, thậm chí còn chưa kịp dặn dò một câu khi nào sẽ xong việc, xong việc rồi còn đi nữa hay không.

Mấy ngày sau Cố Minh Huy vẫn luôn ủ rũ, buồn bã không thôi. Cố Minh Cảnh cũng học theo, các bạn nhỏ rủ chơi cùng cũng không hứng thú. Cố Minh Hiên không thể hiện rõ ràng như hai người bọn họ, nhưng cũng thấy được sắc mặt thất vọng.

Tuy rằng Cố Nam Huyền cũng buồn bực, nhưng dù sao cũng đã lên chức cô, đã hiểu chuyện hơn đám trẻ, nhìn ba đứa trẻ không vui, dứt khoát dẫn bọn trẻ ra ngoài xem phim, cũng coi như bồi thường. Trẻ con mà, mua chút đồ ăn đồ chơi, dỗ dành một lát là tốt rồi.

Cố Nam Thư không đi, chị ấy nắm chặt cán bút viết xuống năm chữ “Tiểu Hồ Ly Đậu Đậu” trên cuốn sổ tay.

Đây là một câu chuyện đồng thoại dành cho thiếu nhi, không dài lắm. Chị ấy định thử viết xem sao. Sau một năm học tập, đọc không ít sách, chị ấy tự nhận mình chưa thể so sánh được với văn nhân có vốn tri thức hùng hậu, vốn kiến thức vẫn kém rất nhiều, bởi vậy, chị ấy mới dự định bắt đầu viết từ đồng thoại.

Nói vậy không có nghĩa là viết đồng thoại không cần vốn kiến thức, mà so với tác phẩm văn học, đồng thoại chú trọng sức tưởng tượng hơn, không quá khắt khe trong câu chữ và cách dùng từ, lưu loát là được.

Ban đầu viết còn ngắc ngứ, nhưng sau khi chau chuốt ý nghĩ rõ ràng, càng ngày viết càng thuận tay, hạ bút như bay.

Viết được một nửa, đột nhiên có tiếng đập cửa. Cố Nam Thư không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Cửa không khóa, vào đi. Nếu thím muốn vay dầu muối thì tự vào bếp lấy nhé.”

Chị ấy không hề nghĩ nhiều, nếu là người nhà thì sẽ không gõ cửa. Cố Nam Sóc không ở nhà, bình thường sẽ không có khách khứa qua đây. Hàng xóm láng giềng xung quanh ngày thường có thiếu chút gì thường xuyên qua vay mượn, nên Cố Nam Thư cho rằng là vị thím nào đấy. Đợi một lúc lâu sau thấy bên ngoài không có động tĩnh, Cố Nam Thư mới nghi hoặc đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ ra. Đập vào mắt chị ấy là bà Tần đang đứng giữa phòng khách, vẻ mặt âm trầm.

Sắc mặt Cố Nam Thư lập tức thay đổi, vô cùng mất tự nhiên, nhưng vẫn lễ phép tiếp đón, kéo ghế dựa qua mời bà ta ngồi xuống: “Cháu đi pha cho ngài ly trà.”

“Không cần, tôi tới không phải để uống trà.”

Bà Tần vẫn ngạo mạn trước sau như một, vô cùng ghét bỏ ngồi nửa bên m.ô.n.g xuống ghế. Cố Nam Thư phát hiện ra, nếu như lần trước bà ta tới, tuy rằng trong mắt có khinh thường, nhưng ngoài vài phần không để ý ra vẫn còn có chút hiền lành. Còn lần này, một chút cũng không, chỉ còn lại chán ghét, đúng vậy, là chán ghét tr*n tr**.

“Hôm nay tôi tới đây làm gì, chắc là trong lòng cô cũng hiểu rõ rồi.”

Cố Nam Thư không trả lời.

Bà Tần lạnh lùng hừ một tiếng, nói tiếp: “Tôi thật sự không ngờ, cô còn có năng lực này đấy. Trước đây khi cầm tiền của tôi ném vào mặt con trai tôi, có phải cô đã tính trước rồi hay không? Thứ nhất thể hiện ra phẩm chất cao thượng không tham tài của mình, thứ hai để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tư Viễn. Đời này nó chưa gặp ai dám dùng tiền ném thẳng vào người nó như cô, không phải sẽ nhìn cô bằng con mắt khác sao? Cô dựa vào thủ đoạn này để quyến rũ nó, đúng không?”

“Bà Tần, tôi kính bà là người lớn, mới nói chuyện khách sáo với bà, mong bà cũng tôn trọng tôi một chút.”

“Tôn trọng?” Bà Tần nghiến răng nghiến lợi: “Cô dám làm, còn sợ người ta nói sao?”

Cố Nam Thư hít sâu một hơi: “Tôi ăn ở đàng hoàng, tự nhận không thẹn với trời đất. Tôi với Tư Viễn kết giao đứng đắn. Bà nói như vậy, chẳng những đang coi thường tôi, cũng là coi thường con trai bà.”

“Nhanh mồm dẻo miệng lắm, lập tức đẩy tôi vào thế đối lập với Tư Viễn rồi. Có bản lĩnh này có khác, chẳng trách một người phụ nữ đã ly hôn, còn có thể khiến Tư Viễn để bụng như vậy. Với gia thế của nhà họ Tần chúng tôi, người muốn đến bên Tư Viễn nhiều không đếm xuể, tôi tự nhận cũng đã nhìn đủ oanh oanh yến yến, nhưng chưa từng thấy ai cao thủ như cô.”

Nói đến này, bà Tần lại bĩu môi: “Cũng đúng thôi! Một đứa con gái nông thôn quê mùa như cô, may mà em trai dẫm phải vận cứt chó cứu được cháu trai tôi, nếu không cả đời này cô cũng không tiếp xúc được với người thuộc tầng lớp chúng tôi. Khó khăn lắm mới có được cơ hội như vậy, sao có thể buông tha? Nhưng mà người có xuất thân như chúng tôi, chắc chắn Tư Viễn đã từng gặp qua không ít người con gái xuất sắc rồi, nếu cô không thể hiện đặc biệt chút, sao có thể lôi kéo sự chú ý của nó? Dùng tiền đập người không phải vì mục đích đó sao?”
 
Back
Top