Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 220: Chuyện nhà Lý Thủ Nghĩa (3)



“Chúng ta ly hôn đi!”

Bà Lưu sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Ông nói cái gì? Ông muốn ly hôn với tôi?”

Bọn họ là vợ chồng hơn hai mươi năm, đã trải qua bao nhiêu sóng gió. Dù là mười năm gặp nạn kia vẫn không tách nhau ra. Nhưng hôm nay, cuộc sống càng ngày càng tốt lên, Lý Thủ Nghĩa lại muốn ly hôn!

“Lý Thủ Nghĩa, ông là đồ không có lương tâm! Trước đây khi nhà ông bị hạ phóng, bị phê đấu, bao nhiêu người khuyên tôi ly hôn ông, đoạt tuyệt quan hệ với ông, tôi đều không nghe, vẫn đi theo ông chịu khổ chịu nhọc, không rời không bỏ! Bây giờ ông phát đạt rồi lại muốn ly hôn tôi? Ông không phải người!”

Lý Thủ Nghĩa có chút rung động trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó đã hạ quyết tâm: “Trước đây sau khi bán xưởng, trả nợ xong cho con trai vẫn còn thừa bảy vạn. Nhà xưởng mới xây đều dùng máy móc cũ, không tốn nhiều tiền lắm, những thứ khác có thể tiết kiệm được tôi đều tiết kiệm. Bây giờ trong nhà vẫn còn thừa một vạn. Sau khi ly hôn, nhà xưởng về tôi, một vạn kia tôi cho bà hết. Bà cầm số tiền này, tự mình làm ăn buôn bán nhỏ cũng được, đi cứu Lưu Đại Đệ cũng được, tôi đều không quan tâm.”

Lưu Thiến đang định tiếp tục mắng Lý Thủ Nghĩa, nghe thấy thế lập tức ngậm miệng lại, sau khi giãy giụa một lúc lâu, bà ta mới nói: “Trong tay mẹ ông vẫn còn một bộ trang sức bằng vàng.”

Lý Thủ Nghĩa sửng sốt, trong lòng cười tự giễu. Khi nói ra những lời này, ông ta còn nghĩ có lẽ bà Lưu sẽ tỉnh ngộ, sẽ thay đổi ý định. Nào ngờ vừa nghe thấy có tiền có thể cứu Lưu Đại Đệ, thái độ của bà ta lại thay đổi nhanh như vậy. Cuối cùng ông ta chỉ có thể thất vọng.

“Trang sức là do cha tôi để lại cho mẹ tôi, không thể cho bà.”

Lưu Thiến không vui: “Nhà xưởng kia của ông đáng giá vài vạn, chỉ cho tôi có một vạn, không công bằng.”

“Muốn công bằng sao? Mấy năm nay tôi bỏ ra khong ít tiền chùi đ.í.t cho em trai bà, sao không tính?”

Thấy Lưu Thiến há mồm, Lý Thủ Nghĩa cướp cơ hội mở miệng trước. Ông ta nói tiếp: “Trong mấy năm nhà tôi bị hạ phóng, đúng là bà đi theo tôi đã phải chịu khổ không ít. Tôi nhớ rõ phần tình cảm này. Nhưng thời trẻ nhà họ Lưu bà gặp khó khăn, nhà họ Lý tôi cũng ra tay giúp đỡ, nếu không cha mẹ bà đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Nếu bà thật sự muốn tính toán, tôi cũng không ngại tính rõ ràng.”

Lưu Thiến cứng họng, tổ tông hai nhà Lưu Lý là thế giao, qua lại với nhau nhiều đời. Trong thời điểm chiến loại, đúng là nhà họ Lý đã bảo vệ nhà họ Lưu, trong thời điểm thiên tai, nhà họ Lý còn nuôi nhà họ Lưu ba năm…

Bà ta há miệng th* d*c, nhất thời không biết nên nói gì.

Lý Thủ Nghĩa liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Nếu bà vẫn khó chịu, bà lấy xưởng, tôi lấy một vạn đồng. Cùng lắm thì tôi bắt đầu lại từ con số không, làm dân buôn, mở cửa hàng nhỏ, cố gắng tích cóp thêm vài năm rồi lại mở xưởng.”

Lưu Thiến nghẹn lời. Bà ta không biết kinh doanh, lấy nhà xưởng thì có ích lợi gì? Thật ra bán ra ngoài vẫn được, nhưng máy móc trong xưởng đều rất cũ, khi Lý Thủ Nghĩa mua về còn có chút giá trị, bây giờ bán đi, tương đương đã qua thêm một đời chủ, sẽ không được giá như trước đó.

Lưu Thiến nghĩ một lát: “Tôi lấy một vạn đồng!”

Lý Thủ Nghĩa gật đầu: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ cho bà năm mươi đồng tiền sinh hoạt phí, bà đi mở tài khoản ngân hàng đi, đến lúc đó tôi sẽ gửi tiền cho bà đúng hạn.”

Hiện giờ tiền lương bình quân của công nhân viên chức ở Bằng Thành này vẫn chưa tới năm mươi đồng đã đủ nuôi sống cả gia đình rồi. Một mình Lưu Thiến tiêu năm mươi đồng, đủ để bà ta có cuộc sống thoải mái dễ chịu, ăn ngon uống tốt, còn dư tiền đi đánh bài tìm việc vui.

Không phải Lý Thủ Nghĩa không muốn cho bà ta nhiều hơn, mà ông ta sợ Lưu Thiến không giữ được. Năm mươi đồng, có thể duy trì cuộc sống thoải mái cho Lưu Thiến, cũng không khiến người ta quá chú ý, dẫn kẻ xấu tới.

Cứ như vậy đi.

Vợ chồng hơn hai mươi năm, đi tới bước này, ông ta cũng thật sự mệt mỏi rồi.

***

Xưởng đồ chơi Nam Lân.

Lương Chấn Bang đưa lại bản thiết kế cho Cố Nam Sóc: “Trước đây công an giữ chúng nó lại làm chứng cứ, bây giờ vụ án đã kết thúc, hôm nay công an liên hệ với tôi, bảo tôi qua lấy về.”

Cố Nam Sóc không hề ngước mắt lên: “Ném đi!”

“Gì? Ném…… Ném?”

“Đúng! Xé nát rồi ném đi!”

“Nhưng đây đều là ý tưởng của cậu, do cậu thiết kế, là tâm huyết của cậu mà?”

Cố Nam Sóc cười khúc khích: “Tuy rằng anh không biết cách để tạo ra một món đồ chơi mới, nhưng mấy tháng nay anh đi theo bộ phận nghiên cứu học hỏi, ít nhiều cũng biết chút da lông rồi, anh nhìn kỹ mấy bản thiết kế này của tôi đi. Xét từ bề ngoài, hay phương diện công năng, tất cả đều rất tuyệt vời, rất bắt mắt. Nhưng anh cảm thấy với điều kiện hiện giờ, chúng ta có thể chế tạo ra được hay không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 221: Có tiền cùng nhau kiếm



Lương Chấn Bang nhíu mày: “Không thể sao? Tôi cảm thấy có thể mà.”

“Nếu quyết tâm muốn làm, đúng là có thể làm được. Nhưng mà anh đã từng tính toán phí tổn chưa?”

Lương Chấn Bang ngồi xuống, lấy giấy bút ra, tính toán dựa theo bản thiết kế. Trước đây khi sản xuất xe đồ chơi, nguyên liệu đều do anh ta phụ trách mua sắm, anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai giá cả của bóng đèn mini, pin tiểu… Cũng hiểu rõ điểm nào là khó khăn nhất trong việc chế tác.

Sau khi nghiêm túc tính toán ra được kế quả, Lương Chấn Bang hít ngược một hơi khí lạnh.

Chẳng trách Cố Nam Sóc lại nói ném đi, với chi phí này, ai có thể chịu nổi? Có tiền mua món đồ chơi này cho con mình, đổi sang mua vài món khác không tốt hơn sao?

Cố Nam Sóc dừng công việc trong tay: “Cho nên tôi lại dạy thêm cho anh một bài học nữa, đừng bao giờ quá tín nhiệm người khác. Cho dù trước đó đối phương đã từng thành công rất nhiều lần, mỗi lần hợp tác đều phải cẩn thận đối đãi như lần hợp tác đầu tiên.”

Lương Chấn Bang im lặng gật đầu, nhìn con số trên giấy, thổn thức không thôi.

Bây giờ anh ta có thể nhìn ra vấn đề, tính ra kết quả, kỹ sư Nghiêm sẽ không biết sao? Liêu Phong sẽ không rõ sao? Nhưng bọn họ vẫn bị lừa vào trong như cũ, chỉ vì hiệu quả vài lần thiết kế trước đó của Cố Nam Sóc quá chấn động, khiến bọn họ tin tưởng tuyệt đối năng lực của Cố Nam Sóc ở phương diện này, căn bản chưa từng nghĩ tới bản thiết kế có vấn đề.

Biết rõ chân tướng, Lương Chấn Bang lập tức xé nát bản thiết kế ném vào thùng rác, trên mặt không còn rối rắm, không nỡ chút nào.

“Bây giờ chuyện Liêu Phong đã hạ màn rồi, có vết xe đổ này, tôi nghĩ những người khác muốn giở trò cũng phải cân nhắc trước, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”

Cố Nam Sóc lại không cho rằng như vậy: “Muốn nghỉ ngơi sợ là vẫn chưa được. Hiện giờ tình hình của mấy xưởng đồ chơi phỏng chế hàng hóa của chúng ta thế nào rồi?”

“Vẫn vậy thôi. Sau khi không bù nổi tổn thất từ cuộc chiến về giá, đã quay lại giá cũ rồi. Tuy rằng vẫn bán rẻ hơn chúng ta hai mao, nhưng chúng ta thi hành chính sách mua kèm, lợi nhuận từ món đồ chơi mới hơn xa so với lợi ích từ chênh lệch giá, tất nhiên người buôn bán sẽ biết nên lựa chọn thế nào. Thật ra không phải hoàn toàn không có ai tới chỗ bọn họ nhập hàng, nhưng đa số đều là người bán hàng rong, người bán lẻ, buôn bán không ra sao. Nói câu không dễ nghe chính là, ăn lại đồ thừa của chúng ta.”

“Chỉ sợ bọn họ hận c.h.ế.t tôi rồi.” Cố Nam Sóc bật cười: “Liện hệ với bọn họ giúp tôi, tôi muốn mời bọn họ ăn bữa cơm.”

***

Trong bữa cơm.

Cố Nam Sóc cười rót rượu cho mọi người, ánh mắt của mấy ông chủ kia lại không hề thân thiện.

“Ông chủ Cố mời chúng tôi tới đây là có ý gì? Muốn khoe khoang trước mặt chúng tôi sao?”

“Khoe khoang? Tôi khoe cái gì?”

“Ông chủ Cố, mọi người đều không ngốc, đừng hiểu rồi còn giả vờ hồ đồ. Mấy tháng nay Nam Lân rực rỡ quá nhỉ? Đặc biệt là chiêu thức mới của cậu, đã hại chúng tôi thảm rồi.”

Cố Nam Sóc chỉ cười không nói gì, lại đưa mắt ra hiệu cho Lương Chấn Bang.

Lương Chấn Bang mở miệng nói: “Các vị nói lời này có hơi quá đáng rồi. Chúng tôi làm ăn buôn bán đứng đắn, sao lại hại được các vị? Chẳng lẽ các vị đã quên, trước đây đám người buôn bán kia tới chỗ Nam Lân chúng tôi trả lại hàng là chuyện thế nào rồi à? Vì sao Nam Lân chúng tôi không tiêu thụ được một món hàng nào suốt hai mươi ngày? Nếu không phải nhờ sư phụ tôi thiết kế ra được mấy món đồ chơi mới, cứu vãn xu hướng suy tàn, bây giờ Nam Lân chúng tôi mới gọi là thảm.”

“Các vị không phúc hậu nhé! Xe đồ chơi và s.ú.n.g giả là do ai làm ra, mọi người đều biết. Các vị học theo còn chưa tính, lại dùng giá cả chèn ép chúng tôi, muốn hợp nhau bức tử chúng tôi à?”

Có mấy người lộ ra sắc mặt ngượng ngùng, có người da mặt dày lại không cho là đúng.

Lý Thủ Nghĩa hỏi ra nghi hoặc của mọi người: “Hôm nay ông chủ Cố mời chúng tôi tới đây, chắc không phải chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản đâu nhỉ? Cậu có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đừng ngại.”

“Vậy tôi đây nói thẳng nhé. Chuyện lần trước, nói ra thì mọi người đều chịu thiệt. Tổn thất của các vị không nhỏ, tổn thất của Nam Lân cũng không nhỏ. Tôi hy vọng có một thị trường lành mạnh, mọi người cạnh tranh bình đẳng, không làm ra chuyện hại người chẳng lợi mình như vậy nữa, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”

Một ông chủ họ Vương mở miệng nói: “Chúng tôi muốn có tiền cùng nhau kiếm lắm chứ, nhưng ông chủ Cố đâu chừa cho chúng tôi con đường sống? Mấy món đồ chơi kiểu mới của cậu vừa đưa ra, ai còn chơi mấy món đồ chơi cổ lỗ sĩ của chúng tôi nữa? Nếu cậu chỉ thiết kế ra được một món cũng thôi, nhưng mới lần đầu tiên cậu đã đưa ra mười mấy loại rồi, mấy món tháp cầu vồng, đồ chơi rút gỗ… Gỉ cả không đắt hơn đồ đơi kiểu cũ. Trẻ con đều tham đồ mới mẻ, cậu làm vậy, chúng tôi còn buôn bán thế nào?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 222: Điều kiện



Vốn dĩ làm ăn buôn bán đều dựa vào bản lĩnh của bản thân. Cố Nam Sóc không chơi mưu hèn kế bẩn nào, lời này nói ra có hơi quá đáng. Nhưng Cố Nam Sóc không phản bác, bởi hắn biết rõ, phản bác cũng vô dụng. Cướp tiền tài của người ta, như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ. Đây mới là vấn đề mấu chốt.

“Điểm này do tôi suy xét chưa được chu toàn, tôi tự phạt một ly!” Cố Nam Sóc bưng chén rượu lên, uống một ngụm.

Hắn biết đây không phải lỗi của hắn, nhưng thế giới của người trưởng thành, không đơn giản chỉ là đúng hay sai. Hắn mở xưởng ra để kiếm tiền, không hề muốn đắc tội c.h.ế.t với mấy người này, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ép bọn họ không thể tiếp tục làm ăn.

“Tôi có đề nghị này, nếu mọi người đều muốn có một thị trường tốt đẹp. Vậy thì xin các vị điều chỉnh lại giá cả trong xưởng một chút, nhất trí với giá bán của Nam Lân chúng tôi. Nam Lân cũng sẽ từ bỏ chính sách mua kèm. Đồng thời nếu Nam Lân có món đồ chơi mới nào sắp đưa ra thị trường, sẽ báo trước cho các vị một tiếng, hơn nữa còn đưa bản thiết kế cho các vị. Nếu các vị gặp phải khó khăn trong khâu chế tác, Nam Lân cũng có thể giúp đỡ, để đồ chơi của các xưởng đều thống nhất với nhau về giá thành và chất lượng khi đưa ra thị trường.”

Mọi người:???!!!

Bánh ngon từ trên trời rơi xuống sao? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?

Lý Thủ Nghĩa hỏi: “Ông chủ Cố nhường lợi như vậy, chắc là vẫn còn điều kiện khác nhỉ?”

“Đương nhiên rồi. Nam Lân chúng tôi cung cấp thiết kế và cố vấn kỹ thuật, mỗi năm mọi người phải chi trả cho Nam Lân một vạn đồng tiền chi phí.”

Quả nhiên, trên đời không có cơm trưa miễn phí.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh.

Một vạn đồng, không phải con số nhỏ.

Cố Nam Sóc buông chén rượu: “Mọi người đều từng phỏng chế đồ chơi của chugns tôi, đều biết rõ phí tổn là bao nhiêu, mấy tháng gần đây, những món đồ chơi đó bán thế nào, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ. Với tình hình trước mắt, phương án tôi đưa ra mỗi năm ít nhất có thể tăng thêm cho các vị vài vạn tiền lợi nhuận, mà các vị, mỗi năm chỉ cần chi trả một vạn. Không đáng sao?”

Ông chủ Vương nhíu mày: “Lời này cũng không thể nói như vậy được. Hiện tại mấy món đồ chơi đó bán chạy, người buôn đều muốn cướp, là vì chỉ có một mình Nam Lân cậu bán ra, cũng không đủ cầu. Nếu mấy nhà chúng tôi đều bán, vậy thì chưa chắc đâu.”

Ông ta liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái: “Ông chủ Cố đang buôn bán độc quyền vì sao phải nhường lợi ích cho chúng tôi? Nếu thật sự giống như lời cậu nói, có thể giúp chúng tôi mỗi nam kiếm thêm được vài vạn, vậy cậu tự kiếm vài vạn này không phải tốt hơn sao? Đổi vài vạn lấy một vạn, không phải chuyện người làm ăn có thể làm ra được.”

Cố Nam Sóc lấy một tập tài liệu từ tay Lương Chấn Bang, phát cho mỗi người một phần.

“Đây là báo cáo thị trường tôi bỏ ra thời gian hai tháng để thu thập điều tra được. Mọi người cũng biết rồi đấy, sau khi cải cách mở ra, kinh tế trong nước phát triển mạnh mẽ, Bằng Thành chúng ta lại ở gần Cảng Thành, chiếm được ưu thế về vị trí địa lý, còn là đặc khu kinh tế, mấy năm nay thay đổi vô cùng lớn. Đừng nói mỗi năm một vẻ, nói là mỗi tháng một vẻ cũng không quá đáng.”

“Tuy rằng những nơi khác không theo kịp chúng ta, nhưng đều đang cải cách. Chính phủ cổ vũ hộ cá thể, cổ vũ tư nhân mở xưởng. Nhiều người đầu tư, công ăn việc làm cũng tăng lên đáng kể. Trước kia người dân chỉ có thể trông cậy vào đồng ruộng, dựa vào chút lương thực đó sống qua ngày. Bây giờ bọn họ có thể ra ngoài làm thuê cho người khác, người có năng lực còn có thể làm ông chủ. Mức sống của người dân tăng lên trên diện rộng, trong tay có tiền dư dả, ngoài ăn no mặc ấm ra, còn có thể mua thêm những thứ khác.”

“Cộng với chính sách kế hoạch hóa gia đình nhà nước đưa ra, mỗi cặp vợ chồng chỉ có thể sinh một thai. Đứa trẻ sinh ra tất nhiên sẽ là bảo bối của cả nhà rồi, bọn trẻ đòi thứ gì, nào có chuyện cha mẹ không đồng ý. Bởi vậy, hiện giờ thị trường đồ chơi còn rất lớn.”

Cố Nam Sóc gõ gõ vào tư liệu: “Trước mắt, Nam Lân mới chỉ cung ứng hàng hóa cho tám trung tâm bách hóa, hai mươi bảy cung tiêu xã, và hơn năm mươi sạp hàng hộ cá thể mở ra. Mọi người cảm thấy tỉnh Quảng Đông chúng ta và Tỉnh Lâm Xuyên, Lâm Tương láng giềng cộng lại, chỉ có bằng đó điểm tiêu thụ sao?”

Ánh mắt mọi người sáng lên, tất nhiên là không rồi. Riêng tỉnh Quảng Đông bọn họ thôi đã không chỉ tám trung tâm bách hóa, càng khỏi nói tới, các huyện các thị trấn đều có Cung Tiêu Xã. Cửa hàng tư nhân lại càng nhiều hơn…

Cố Nam Sóc nói tiếp: “Miếng bánh thị trường vẫn còn rất lớn. Hiện tại quy mô của Nam Lân quá nhỏ, chỉ có hai dây truyền sản xuất. Đừng nói cung ứng cả nước, dù muốn phủ kín phía nam cũng không thể. Mà ngoài phía nam ra, thị trường phía bắc còn lớn hơn. Cho nên các vị hoàn toàn không cần lo lắng mọi người cùng nhau sản xuất sẽ dẫn tới cung vượt quá cầu, dẫn tới không bán nổi hàng. Tôi đã thử tính toán nghiêm túc, dựa theo quy mô của các nhà xưởng hiện có bây giờ, có thêm ba nhà nữa cũng không thành vấn đề.”

Mọi người hít sâu một hơi, nếu là như thế, vậy thì trước kia bọn họ chơi trò chiến lược giá cả làm gì? Cứ bán theo giá của Nam Lân đưa ra không phải tốt hơn sao?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 223: Ba danh ngạch



Tròng mắt ông chủ Vương xoay chuyển. nếu thị trường lớn, một mình Nam Lân ăn không hết, bọn họ vẫn phỏng chế như cũ không phải được rồi sao? Cũng chỉ bán muộn hơn so với Nam Lân một khoảng thời gian mà thôi. Nếu mọi người nhất trí về giá cả rồi, cho dù không kiếm được nhiều bằng Nam Lân, bọn họ vẫn có lợi, cần gì mỗi năm phải đưa cho Nam Lân một vạn? Nhiều tiền quá không biết tiêu ở đâu sao?”

Dường như Cố Nam Sóc đã đoán trước được sẽ có người nghĩ như vậy, hắn cười nói: “Mỗi món đồ chơi Nam Lân sản xuất đều do tôi tự mình thiết kế, phí không ít tâm sức, thời gian và tinh lực của tôi. Tôi đồng ý giao chúng nó ra, mọi người cũng phải trả tôi chút tiền vất vả chứ, có đúng không? Chắc là mọi người không muốn lặp lại chuyện lần trước thêm một lần đâu nhỉ?”

Ngón tay hắn chỉ vào đầu mình: “Thứ khác không dám nói, nhưng đầu óc tôi vẫn còn rất linh hoạt, rất nhiều linh cảm.”

Mọi người nhăn mặt lại. Câu này là cảnh cáo mọi người, nếu bọn họ vẫn có ý định tiếp tục sao chép, hắn không ngại tiếp tục thi hành chính sách mua kèm.

Cố Nam Sóc thu hết sắc mặt mọi người vào đáy mắt: “Họ Cố tôi đây thật lòng muốn cùng nhau kiếm tiền với mọi người. Tôi đã đưa ra thành ý của mình rồi, chỉ còn xem mọi người có thành ý hay không thôi. Đương nhiên đây là chuyện lớn, mọi người có thể về nhà suy xét thêm. Chỗ tôi có ba danh ngạch, chỉ cần chưa đủ, mọi người đều có cơ hội.

Ngày hôm sau.

Cố Nam Sóc đoán trước được sẽ có người tới cửa, lại không ngờ người tới đầu tiên lại là Lý Thủ Nghĩa.

Lý Thủ Nghĩa nói: “Nói ra thì, tôi vẫn chưa xin lỗi ông chủ Cố đâu. Trước đây tôi phỏng chế lại đồ chơi của các cậu, tuy rằng không phải ăn trộm bản thiết kế, nhưng chưa được các cậu đồng ý đã tự mình chế tác, cũng không khác gì ăn trộm. Cách làm này không phúc hậu, trong lòng tôi cũng rõ mình có lỗi với cậu. Là do tôi sốt ruột, muốn nhanh chóng bò dậy, nên mới phạm sai lầm.”

“Ông chủ Cố đại nhân đại lượng không so đo, tôi cảm ơn ông chủ Cố. Tôi cũng đồng ý với đề nghị của ông chủ Cố. Nói ra thật xấu hổ, trước đây khi tôi bán lại nhà máy, ông chủ Cố đã từng cho tôi cơ hội một bước lên trời, đáng tiếc khi ấy tôi lại do dự, lại băn khoăn, không nắm lấy. Đã bỏ lỡ một lần rồi, tôi không muốn lại bỏ lỡ thêm lần thứ hai.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Nếu ông chủ Lý đã quyết định, vậy thì chúng ta bắt đầu thương lượng chi tiết về các điều khoản có trong hợp đồng đi.”

Đột nhiên Lý Thủ Nghĩa ngượng ngùng, nói: “Còn có… Còn có chuyện này, không biết ông chủ Cố có thể châm chước một chút hay không.”

“Ông nói đi.”

“Cậu nói một năm một vạn, tôi không ý kiến. Nhưng hiện giờ tôi không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Cậu xem có thể để tôi trả trước hai ngàn, số còn lại hai tháng sau tôi sẽ trả cho cậu hay không?”

“Ba tháng đi. Thời gian dư dả chút, ông cũng có thể có thêm chút vốn quay vòng trong nhà xưởng.”

Lý Thủ Nghĩa không ngờ Cố Nam Sóc lại đồng ý sảng khoái như vậy, còn cho ông ta thêm một tháng, ông ta lập tức vui sướng không thôi: “Cảm ơn ông chủ Cố.”

Nói là thương lượng chi tiết hợp đồng, thật ra Cố Nam Sóc đã nghĩ ra hợp đồng từ trước, quy định về quyền lợi và trách nhiệm của đôi bên đều rõ ràng, không tồn tại bẫy rập hay điều khoản bá vương nào. Sau khi Lý Thủ Nghĩa xem xong, không có dị nghị nào, lập tức ký tên.

Sau khi Lý Thủ Nghĩa ra về, Lương Chấn Bang chậc lưỡi một tiếng: “Sao cậu lại dễ nói chuyện như vậy?”

“Chỉ đối với Lý Thủ Nghĩa mà thôi. Dù sao chúng ta bỏ ra mười hai vạn mua lại nhà xưởng của ông ta, cũng coi như chúng ta chiếm lợi. Một vạn đồng này không phải ông ta không đưa, chỉ là đưa chậm một chút thời gian, coi như có qua có lại, cần gì làm khó người ta.”

Hắn vừa dứt lời, lại nhận được thông báo ông chủ Phương và ông chủ Dư dắt tay nhau tới cửa.

Ba danh ngạch nhanh chóng đầy, ông chủ Vương chậm một bước, không chiếm được vị trí, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.

Nhìn ba bản hợp đồng, Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đánh một gậy cho một viên táo ngọt, nửa dẫm nửa kéo, vừa khiến mọi người kinh sợ, vừa không đắc tội với tất cả các xưởng đồ chơi còn lại trong Bằng Thành. Đến lúc này, hắn mới xem như đã đứng vững gót chân ở Bằng Thành, mới có chút danh tiếng.

Đừng thấy hắn mạnh miệng nói chuyện với mấy ông chủ kia như vậy mà lầm tưởng, tuy rằng hắn cũng có ý có tiền mọi người cùng nhau kiếm thật, nhưng còn một điều nữa hắn chưa nói. Hiện giờ vẫn chưa có cách nào xác lập quyền tài sản tri thức, nếu mỗi sản phẩm mới đều bị người ta phỏng chế, có lẽ trong ngắn hạn hắn còn có thể dùng biện pháp mua kèm để chiếm trước thị trường. nhưng thời gian dài, chiêu này sẽ không thực hiện được.

Hắn không thể tháng nào cũng thiết kế ra một đống đồ chơi mới, quy mô của Nam Lân cũng không đủ để sản xuất ra nhiều món đồ chơi mới như vậy.

Nhưng mà hình thức có tiền cùng nhau kiếm bây giờ cũng không phải kế sách lâu dài.

Quan trọng nhất là nhãn hiệu.

Chỉ cần nhãn hiệu Nam Lân lớn mạnh, người người nhà nhà đều nhận định Nam Lân mới là hàng thật, hàng chính gốc, tất cả đều dễ làm.

Không vội. Hợp đồng chỉ ký một năm.

Có thời gian một năm, vậy là đủ rồi.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 224: Vợ Liêu Phong



Vốn dĩ Nam Lân có bốn kỹ sư nghiên cứu chế tạo đồ chơi mới, kỹ sư Nghiêm nghỉ rồi, còn dư lại ba người. Mỗi nhà máy phái một người qua chỉ đạo sản xuất, vừa đủ dùng.Giải quyết xong công việc hợp tác, cuối cùng Cố Nam Sóc cũng có thể nghỉ ngơi thả lỏng một phen. Công việc trong xưởng đều đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày hắn chỉ việc xem bảng biểu, kiểm tra sổ sách, tuần tra phân xưởng sản xuất một phen. Số thời gian dư lại, một nửa dùng để nghỉ ngơi, một nửa dùng để vẽ tranh, vẽ bản thảo thiết kế.

Tháng chín hắn gửi cho Phong Hoa bốn bản thiết kế, bây giờ đã là tháng mười một, cách thời gian giao bản thảo quý sau còn hơn một tháng, thật ra không cần quá vội vàng. Nhưng đang lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, sớm muộn gì cũng phải vẽ, Cố Nam Sóc bèn vẽ ra bản thiết kế gia cụ trước.

Lương Chấn Bang tò dò hỏi: “Nói đến thiết kế, đột nhiên tôi nhớ tới, trước đây cậu giao cho tôi hai phần tư liệu thiết kế đồ chơi. Một phần là con quay, s.ú.n.g bong bóng, đàn piano cầm tay, một phần khác tôi không nhìn ra được nó là thứ gì, cậu cũng không đặt tên cho nó. Hơn nữa mấy thứ đó cũng quá lớn nhỉ? Cậu còn nói chỉ cần làm ba bốn phần, tôi nghĩ chắc cũng không dùng để bán. Cậu cần mấy thứ đó làm gì?”

Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Bí mật!”

Đồ làm ra đương nhiên có tác dụng của nó rồi, chỉ là bây giờ vẫn chưa tới lúc.

Cộc cộ cộc.

Tiếng đập cửa vang.

“Mời vào!”

“Tổng giám đốc Cố, bên ngoài có một người phụ nữ nói muốn gặp ngài.”

Lương Chấn Bang nhíu mày: “Không phải lại là Lưu thiến chứ!”

Nói tới Lưu thiến, anh ta hừ mũi một tiếng: “Người phụ nữ này đúng là đầu óc không bình thường. Vì đứa em trai hỗn xược, từ bỏ cả chồng con. Cậu nói xem, đã biết rõ Lưu Đại Đệ có tham gia vào việc hại con trai mình rồi, sao bà ta vẫn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì như vậy? Bà ta toàn tâm toàn ý cứu em trai, không suy xét tới cảm nhận của con trai mình một chút nào sao?”

Lương Chấn Bang bĩu môi: “Hơn nữa, Lưu Đại Đệ đã bị phán xử rồi, bây giờ bà ta tới cầu xin thông cảm, còn có ích lợi gì? Ai… Lần trước tôi nghe nói, không biết ai chỉ chiêu cho bà ta, nói có thể kháng cáo lật lại bản án. Bà ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vô cùng tin tưởng người kia. Lý Thủ Nghĩa còn tới nhắc nhở bà ta vài lần, lần nào cũng bị bà ta đuổi về, còn nói Lý Thủ Nghĩa không muốn thấy Lưu Đại Đệ sống tốt, hận không thể tống Lưu Đại Đệ vào tù cả đời. Kết quả…”

Lương Chấn Bang nhún vai: “Một vạn đồng bị lừa sạch sẽ, cuối cùng không vớt được gì. Lý Thủ Nghĩa khuyên bà ta tới đồn công an báo án, làm nhanh chút, nói không chừng còn có thể bắt được đối phương, lấy lại được chút tiền. Bà ta lại không chịu, cứ khăng khăng nhận định là đối phương cầm tiền tới thủ đô tìm biện pháp. Lý Thủ Nghĩa khuyên không được, muốn báo cảnh sát thay bà ta, còn bị bà ta liều mạng ngăn cản. Ngăn cản không được bà ta còn nói với công an, không được tin lời Lý Thủ Nghĩa, Lý Thủ Nghĩa cố ý hại bà ta.”

“Thiếu chút nữa Lý Thủ Nghĩa đã bị bà ta làm cho tức chết. Bản thân bà ta không chịu nói thật với công an, công an không biết rõ giao dịch cụ thể giữa bọn họ, cũng không nhúng tay vào điều tra. Có điều, đã lâu như vậy rồi vẫn không thấy bóng dáng người kia đầu, có lẽ bây giờ bà ta đã nhìn rõ hiện thực rồi.”

Nói xong, Lương Chấn Bang ngập ngừng: “Không phải bà ta nhìn rõ hiện thục, thấy không thể trông cậy vào người kia, lại tới quấn lấy cậu chứ?”

Bảo vệ vào báo tin lắc đầu: “Không phải Lưu thiến! Là một người phụ nữ lạ mặt. Bà ấy nói bà ấy là vợ của Liêu Phong.”

Cố Nam Sóc & Lương Chấn Bang:???

Vợ của Liêu Phong tới tìm bọn họ làm gì? Cũng xin thông thảm giống Lưu Thiến sao?

Vậy cũng không đúng! Chuyện trộm bản thiết kế chỉ là chuyện nhỏ, tội danh trên người Liêu Phong rất nhiều. Hơn nữa ngày mai Liêu Phong bị hành hình rồi, còn xin thông cảm làm gì? Bây giờ có thông cảm cũng không kịp.

Bảo vệ thấy hai người do dự, lại mở miệng: “Bà ấy còn nói, ngài gặp bà ấy một lần, chắc chắn không thua thiệt.”

Cố Nam Sóc:……

Được! Gặp thì gặp thôi. Trên địa bàn nhà mình, hắn còn sợ cái gì?

*******

Vợ của Liêu Phong là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trên cổ trên tay đều trống trơn. Mấy tên đàn em đi theo Liêu Phong đều đeo vàng đeo bạc đầy cổ, cô ả Tiểu Liên kia càng giống vị phu nhân xinh đẹp, nhưng vợ chân chính của ông ta lại rất thuần tịnh. Diện mạo của đối phương hoàn toàn trái ngược với Tiểu Liên, mặt mày ôn hòa, không trương dương, không diễm lệ, không hề có tính xâm lược. Đặt trong đám người, không nói là mờ nhạt trong biển người, ít nhất liếc mắt một cái cũng không để lại ấn tượng gì.

Nhưng nhìn càng lâu sẽ càng cảm thấy, thật ra ngũ quan của đối phương không tồi, càng nhìn càng thoải mái.

“Hôm nay tôi tới gặp các cậu vì có hai việc. Thứ nhất cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đưa Liêu Phong vào tù.”

Cố Nam Sóc:???
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 225: Mua lại Phi Đằng



Hắn liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái: “Chị với Liêu Phong không hợp nhau à? Tôi thấy hình như Liêu Phong đối xử với em trai chị không tồi, hai người…”

“Em trai tôi?” Người phụ nữ kia bật cười: “Tôi lấy đâu ra em trai!”

Cố Nam Sóc không hiểu ra sao: “Không phải Hà Quân chính là em vợ của Liêu Phong sao?”

Người phụ nữ kia châm biếm: “Chị gái của Hà Quân là Hà Tiểu Liên, người đã đi theo Liêu Phong bảy năm, chẳng phải em vợ sao.”

“Hà Tiểu Liên? Cái tên Tiểu Liên này có chút quen tai.” Lương Chấn Bang giật mình: “A, chính là Tiểu Liên thiết kế Lưu Đại Đệ? Cô ta là người phụ nữ của Liêu Phong? Nếu cô ta là người phụ nữ của Liêu Phong, sao Liêu Phong lại bảo cô ta làm ra chuyện kiểu này? Tuy rằng cô ta và Lưu Đại Đệ không xảy ra chuyện gì, nhưng để chụp được chứng cứ, hai người đều đã cởi hết quần áo. Liêu Phong tự đội nón xanh cho mình à?”

“Thế này tính là gì. Phụ nữ bên người Liêu Phong đâu chỉ có mình cô ta. Oanh oanh yến yến bên người Liêu Phong nhiều lắm, Liêu Phong chỉ để ý tới ai hữu dụng với ông ta, nghe lời ông ta mà thôi.

Cố Nam Sóc & Lương Chấn Bang:…… Xã hội quyền quý loạn thật đấy.

Người phụ nữ kia thở dài: “Tôi kết hôn với Liêu Phong mười mấy năm, cùng ông ta trải qua không ít sóng gió. Bên ngoài ông ta có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa từng bạc đãi tôi, chưa tháng nào là không cho mẹ con chúng tôi tiền sinh hoạt. Nhưng thứ một người vợ cần, chỉ là tiền bạc sao? Không phải trong lòng tôi không ấm ức, tôi hận ông ta, lại không xóa bỏ được tình cảm mười mấy năm. Có đôi khi tôi đã từng nghĩ tới, nói không chừng sẽ có ngày ông ta đá phải ván sắt, té ngã. Cho nên, số tiền ông ta đưa tôi đều tiết kiệm, không dám tiêu xài lung tung. Không ngờ…”

Cố Nam Sóc không muốn xen vào việc riêng của đối phương, bèn hỏi: “Việc thứ hai là gì?”

Người phụ nữ kia thu lại vẻ mặt cô đơn, cười nói: “Ông chủ Cố có hứng thú mua lại Phi Đằng không?”

“Chị muốn bán Phi Đằng?”

“Không giấu gì ông chủ Cố. Liêu Phong làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, tiền bạc trong nhà và trong xưởng đều dùng để bồi thường cho người bị hại rồi. Bây giờ Phi Đằng cũng chỉ còn dư lại mảnh đất và số máy móc đó là có giá trị. Đồ trong kho đều xử lý xong rồi. Tôi lại không hiểu tình hình kinh doanh trong xưởng, giữ nó lại làm gì? Huống chi, Liêu Phong còn vài người phụ nữ khác bên ngoài không bị liên lụy, mấy ngày nay luôn chạy tới gây chuyện nghĩ cách moi tiền.”

Nói tới đây, người phụ nữ kia bĩu môi: “Bọn họ thì tính là gì, bọn họ có đăng ký kết hôn đàng hoàng với Liêu Phong không? Bọn họ cũng xứng sao? Không phải tôi sợ bọn họ, chỉ là ngại phiền. Nếu ông chủ Cố muốn mua, tôi bán bốn vạn đồng, cái giá ấy thế nào?”

Bốn vạn? Cho dù hiện giờ Phi Đằng đang rơi vào cục diện rối rắm, nhưng chỉ riêng máy móc thôi cũng đáng giá rồi.

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Với cái giá ấy chị bán đâu chẳng được, sao lại chủ động tới tận cửa để tôi chiếm lợi thế này?”

“Nếu tôi không vội, đương nhiên có thể từ từ, bán giá tốt hơn. Nhưng tôi muốn nhanh chóng bán qua tay, lấy tiền về. Muốn bán được trong thời gian ngắn, người muốn mua có khả năng bỏ ra được số tiền này không nhiều lắm.”

Người phụ nữ kia thở dài: “Tôi muốn rời khỏi Bằng Thành, tới đâu cũng được. Chuyện Liêu Phong đã lên báo, thanh danh xem như đã thối nát ở Bằng Thành này, tôi có thể không để ý tới lời xầm xì bên ngoài, nhưng tôi không thể không nghĩ cho con trai con gái mình. Tôi muốn cho con mình hoàn cảnh sống tốt hơn.”

“Liêu Phong có mấy đứa con?”

Người phụ nữ kia sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được ý của Cố Nam Sóc: “Ông chủ Cố yên tâm, tuy rằng Liêu Phong lăng nhăng, nhưng con người ông ta lại rất mâu thuẫn. Bản thân tìm phụ nữ lưu tình khắp nơi, nhưng lại cảm thấy phụ nữ không cưới không hỏi có quan hệ bừa bãi với đàn ông có vợ đều không phải thứ tốt. Tôi và ông ta đã có con cái rồi, ông ta không thiếu người hương khói. Cho nên ông ta không cho phép mấy người phụ nữ bên ngoài kia có thai. Tài sản của ông ta, người thừa kế theo pháp luật chỉ có tôi và con tôi. Hai đứa con còn nhỏ tôi có thể quyết định thay, ông chủ Cố có thể yên tâm giao dịch, sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu đâu.”

Nếu đã như vậy, còn do dự cái gì? Mua! Đương nhiên là mua rồi!

Hai bên đều có ý, chuyện tiếp theo nhanh chóng hoàn thành.

Cố Nam Sóc tới Phi Đằng xem xét máy móc, lại xem hợp đồng và đăng ký kinh doanh trước kia khi Liêu Phong mở xưởng, tìm luật sư chuyên nghiệp tới, sau khi chứng minh không có vấn đề thì viết hợp đồng. Quy trình diễn ra vừa nhanh vừa thuận lợi. Ba ngày sau, Phi Đằng đã trở thành xưởng đồ chơi của Cố Nam Sóc.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 226: Xây xưởng



Lương Chấn Bang xoa tay hầm hè: “Sao còn chưa sắp xếp? Dọn dẹp lại, đổi biển thành phân xưởng của Nam Lân nhé?”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không được! Khoảng cách từ Phi Đằng tới Nam Lân hơi xa. Sắp xếp phân xưởng ở đó, ai quản lý? Không thể khiến chúng ta chạy đi chạy lại giữa hai bên, như vậy quá lãng phí tinh lực. Không phải bên cạnh Nam Lân còn một mảnh đất trống sao? Tìm một đội xây dựng tới, xây nhà xưởng. Xây giáp nhà xưởng hiện tại, nối thông với nhau, sau khi xây dựng xong, chuyển máy móc của Phi Đằng qua bên này.”

Trước đây khi mua lại Nam Lân, Cố Nam Sóc đã phát hiện ra ưu thế địa lý bên này rồi. Đáng tiếc khi đó tiền của hắn đã đầu tư hết vào nhà xưởng, không còn tiền thừa. Sau khi bán ra lô đồ chơi đầu tiên kiếm lại được tiền vốn, chuyện đầu tiên hắn làm chính là mua lại mảnh đất bên cạnh.

Lương Chấn Bang quay đầu sang hỏi: “Sư phụ, không phải trước đây khi mua lại mảnh đất kia, cậu đã tính tới việc này rồi chứ?”

“Nghĩ cái gì thế? Tôi đâu phải thầy bói. Chỉ là nghĩ, với tốc độ phát triển của chúng ta, xây dựng thêm chỉ là chuyện sớm hay muộn, chuẩn bị trước sẽ không thừa.”

“Được, cứ làm như vậy đi. Còn Phi Đằng bên kia, cứ bỏ không như vậy à?”

“Bên kia có sẵn nhà xưởng rồi, có thể cho thuê.”

Cố Nam Sóc nheo mắt lại. Bốn vạn là tiền mua cả đất đai và nhà xưởng. Có lẽ bây giờ trong mắt người khác, đất không đáng giá tiền. Nhưng sau này thì sao?

Hai tay Cố Nam Sóc nắm chặt thành nắm đấm, hạ quyết tâm. Có tiền nhất thiết phải mua nhiều đất nhiều phòng! Giá đất và giá nhà bây giờ chính là giá cải trắng, qua thôn này không còn cửa hàng khác!

Đội công trình xây dựng nhà máy mới do Lương Chấn Bang tìm tới, bản thiết kế là do Cố Nam Sóc vẽ, vật liệu xây dựng cũng do hắn tự mình xem xét chất lượng. Công trình xây mất hai tháng, đợi khi nhà xưởng xây xong, đã là giữa tháng một, khoảng cách tới tết âm lịch chỉ còn nửa tháng. Đợi dọn xong máy móc ở Phi Đằng qua bên này, sản lượng của nhà xưởng lập tức tăng lên đáng kể.

Nghĩ tới sắp đến thời điểm cuối năm, Cố Nam Sóc cho công nhân tăng ca làm thêm giờ, gấp gáp chế tạo ra thêm rất nhiều món đồ chơi. Bản thân hắn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tính toán sổ sách cuối năm. Hắn tiếp nhận Nam Lân mới được nửa năm, nhưng doanh thu buôn bán lại vô cùng kinh người. Có điều bởi vì đã mua đất, mua Phi Đằng, xây dựng thêm nhà xưởng… Vân vân, bây giờ số tiền trong sổ cũng không còn dư nhiều lắm.

Cho nên cổ đông Diệp Thành Đức không được chia hoa hồng, ngược lại Cố Nam Sóc nhận được ba vạn tám tiền hoa hồng từ Vinh Đạt. Cộng thêm hai khoản tiền bán bản thiết kế cho Phong Hoa tháng chín và tháng mười một, cùng mới khoản tiền báo tháo cổ phiếu ở Cảng Thành, hiện giờ số tiền trong tay Cố Nam Sóc đã vượt quá mười vạn. Cộng cả bất động sản, có lẽ giá trị con người hắn vẫn chưa là gì so với ông chủ khác ở Hải Thành, Thủ Đô, nhưng đặt ở huyện Nguyên Hoa, đã có thể xưng là doanh nhân, là ông chủ lớn rồi.

Hai sáu tết, Cố Nam Sóc sắp xếp xong công việc trong nhà xưởng, lập tức lên tàu hòa về nhà. Lương Chấn Bang sẽ về sau hắn hai ngày. Nhà xưởng chính thức nghỉ từ ba mươi tết tới mùng sáu, tổng cộng bảy ngày. Hiện giờ nhà nước còn chưa quy định về ngày nghỉ, so với nhà xưởng khác, Nam Lân cho nghỉ bảy ngày đã là nhiều rồi.

Trước tết, trong xưởng còn phát tiền thưởng, trai cây đồ hộp và phúc lợi khác. Tất cả công nhân đều hoan hô nhảy nhót, khen Cố Nam Sóc là ông chủ tốt nhất Tân Hoa.

********

Thôn Dương Liễu.

Cố Nam Sóc đang mân mê dây anten trên nóc nhà, phía dưới, có một đám người đang ngồi vây quanh sân.

“Nam Sóc, cháu mua tivi à?”

“Còn phải hỏi sao, Nhìn xem, đang đặt kia kìa. Nam Sóc đang bắc anten trên nóc nhà đó, chỉ lần lắp xong là có thể xem được tivi rồi!”

“Ai u!” Có người vỗ đùi: “Nam Sóc thật sự phát tài rồi! Tôi thấy cái tivi này không nhỏ, hình như còn lớn hơn tivi nhà Cố Đại Phát.”

“Chắc chắn rồi, tivi nhà Cố Đại Phát là tivi đen trắng, chỉ mười bốn inche. Còn đây là tivi màu, mười bảy inche, có thể giống nhau sao?”

Có người hít ngược một hơi khí lạnh: “Tivi màu à! Phải mất bao nhiêu tiền?”

“Nghe Nam Sóc nói là một ngàn tư, còn là giá cậu ấy nhập hàng từ Bằng Thành mang về.”

“Trời ạ! Tivi nhà Cố Đại Phát mới sáu trăm. Thứ này không chỉ đắt gấp đôi!”

“Trước đây khi nhà Cố Đại Phát mua tivi, mọi người đều nói bọn họ là nhà giàu nhất thôn này! Khi ấy tôi đã nói vẫn chưa chắc, biết đâu còn không so được với Nam Sóc. Bây giờ đã thấy chưa, quả nhiên Nam Sóc biết tranh đua! Tôi thấy có vận may còn chưa đủ, phải có bản lĩnh mới được. Nam Sóc có bản lĩnh, chẳng lẽ còn không so được với nhà bọn họ chỉ có thể dựa vào vận may của con gái sao?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 227: Ăn tết



Lắp xong dây anten, Cố Nam Sóc xuống khỏi nóc nhà, cắm dây nguồn vào, điều chỉnh anten một lúc lâu, tivi bắt đầu phát ra hình ảnh, truyền ra âm thanh.

“A, được rồi được rồi! Đúng là tivi màu thật!”

“Đẹp hơn nhà Cố Đại Phát nhiều!”

“Nam Sóc, ngày nào nhà cháu cũng mở tivi à?”

Có người mỉa mai: “Ngày nào cũng mở, không cần dùng điện sao! Tiền điện đắt lắm đấy!”

Cố Nam Sóc yên lặng nghe bọn họ nghị luận, chỉ cười không nói gì. Bây giờ với hắn mà nói, tiền điện không tính là gì, nhưng hắn không định mở miệng. Nếu mở miệng đồng ý, nói không chừng ngày nào người trong thôn cũng tới ngồi xổm trong nhà xem tivi mất. Không phải hắn không muốn cho bọn họ xem, nhưng thi thoảng xem còn được, xem suốt ngày, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống gia đình hắn.

Cố Nam Thư khẽ kéo hắn qua một bên: “Chúng ta chỉ ở trong thôn có mấy ngày, em mua thứ này về làm gì?”

“Không sao, đợi khi lên huyện lại mang theo.”

Cố Nam Thư sửng sốt: “Còn dây anten?”

“Dây anten không đáng bao tiền, lên huyện em mua cái mới. Chị Hai, chị đừng lo lắng, năm nay em kiếm được không ít.”

Bây giờ không phải Cố Nam Thư lo hắn không có tiền, đồ chơi Nam Lân bán thế nào, nhìn quầy hàng ở huyện Nguyên Hoa, nhìn đám trẻ con cầm đồ chơi trên đường là biết, chị ấy chỉ lo quá chói mắt.

Cố Nam Sóc nói: “Chị, kiếm tiền còn không phải vì tiêu sao? Em cực khổ dốc sức làm việc như vậy, nếu kiếm được tiền còn không thể tùy ý tiêu sài, phải cất giấu đi, vậy còn ý nghĩa gì? Đâu phải chúng ta cố ý khoe giàu, thứ này chỉ là tiêu dùng trong phạm vi bình thường mà thôi.”

Cố Nam Thư ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, nên không nói nữa.

Buổi tối. Người xem tivi về hết, chỉ còn người trong nhà ngồi quây quần nói về những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua.

Cố Nam Sóc nói về sự nghiệp mình gây dựng ở Bằng Thành, Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền nói về chuyện ở Nguyên Hoa.

Dưới đề nghị của Cố Kiều, Cố Đại Phát đã từ chức công nhân lâm thời ở trạm lương thực, bắt đầu buôn bán. Có Cố Kiều bán hàng giúp, với vận may của mình, buôn bán coi như rực rỡ. Hiện giờ trong bốn đứa con trai của Cố Trường Quý, chỉ có nhà bọn họ là sống tốt.

Sau đó là Cố Tam Cát, tuy rằng ông ta không có bản lĩnh gì lớn lao, nhưng có thể chịu khổ, còn nhiệt tình. Hai vợ chồng đồng lòng mở một sạp bán đồ ăn sáng, khẩu vị không tốt cũng không xấu, buôn bán bình thường, dưỡng gia sống tạm cũng còn dư dả.

Sau đó là tới Cố Nhị Tài, ông ta đã què chân, công việc đồng ruộng phải dựa cả vào Trần Chiêu Đệ. Một người phụ nữ phải gánh vác toàn bộ gia đình, Cố Nhị Tài còn không phải người biết phấn đấu. Người khác thân tàn chí kiên định, ông ta thân tàn chí cũng tàn theo, suốt ngày oán trời trách đất, chỉ biết uống rượu mua say.

Cuối cùng là Cố Tứ Tường. Nói tới anh ta, người trong thôn đều thổn thức. Vốn dĩ khi mới kết hôn, Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa rất ân ái, ai ngờ, từ sau khi Cố Tứ Tường xảy ra tan nạn xe cộ, Hồ Dao Hoa giống như thay đổi thành người khác. Lần trước sau khi đại náo một trận trong bữa tiệc của Tống Giai về nhà, cô ta lập tức làm ầm lên đòi ly hôn, ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng đòi phá bỏ.

Nghe thế, Cố Nam Sóc há hốc miệng: “Bỏ cả con? Cô ta muốn phá thai à? Em nhớ thai không nhỏ rồi mà?”

“Đúng là thai không nhỏ.” Cố Nam Thư thở dài: “Lúc ấy thai đã hơn năm tháng rồi.”

Cố Nam Sóc hít ngược một hơi khí lạnh: “Cô ta không sợ xảy ra chuyện sao?”

“Ai biết được! Cả người giống như trúng tà vậy, cứ nằng nặc đòi ly hôn. Trước đây chính cô ta sống c.h.ế.t đòi gả cho Cố Tứ Tường. Bây giờ mới lấy nhau được vài tháng, đã ồn ào như vậy! Đừng nói Cố Tứ Tường không đồng ý, người nhà họ Hồ cũng không đồng ý. Không một ai ủng hộ cô ta, cô ta chỉ có thẻ hành quân lặng lẽ. Mọi người đều cho rằng cô ta đã tỉnh táo lại, đã nghĩ thông suốt rồi. Kết quả đứa trẻ vừa sinh ra, cô ta mới ở xong cữ, đã chạy mất. Còn cuỗm sạch cả số tiền mấy tháng qua Cố Tứ Tường vất vả làm thuê trên huyện kiếm được và tiền tiết kiệm của nhà họ Hồ. Chuyện vừa mới sảy ra mấy hôm trước, khi đó Cố Tứ Tường lên huyện về còn tưởng rằng có trộm vào nhà, nhà họ Hồ cũng không nghĩ tới…

Cố Nam Sóc:…… Đầu óc cô ta có vấn đề à!

Cố Nam Thư lắc đầu không ngừng.

“Đều là chuyện nhà người khác, không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta cứ thành thật kiên định sống cuộc đời chúng ta là được. Mấy quyển sách lần trước chị Hai đọc thế nào rồi? Lần trước em gọi điện thoại về không phải chị Hai nói mới gửi tiểu thuyết cho tòa soạn báo sao? Có hồi âm chưa?”

“Rồi! Bản thảo không được duyệt.” Nói tới đây, Cố Nam Thư cười rộ lên, hai mắt tỏa sáng.

Mặt Cố Nam Sóc đầy dấu chấm hỏi: Bản thảo không được duyệt còn vui vẻ như vậy?

“Chị vừa mới học chưa lâu mà, nào có chuyện được duyệt dễ dàng như vậy. Tuy rằng không qua, nhưng chị Tần nhìn bản thảo cuẩ chị, nói ý tưởng của chị không tồi, linh cảm rất tuyệt, chỉ là hành văn hơi kém. Chị ấy kiến nghị, chị nên đọc nhiều tác phẩm của danh gia, không cần câu nệ sách sở thuộc phương diện nào, chỉ cần là tác phẩm văn xuôi của danh nhân là được, bồi dưỡng văn hóa bên trong trước.”

Cố Nam Sóc sửng sốt: “Chị vẫn giữ liên hệ với chị Tần?”

“Có chứ! Thi thoảng viết lá thư, liên hệ không nhiều lắm.”

Cố Nam Sóc gật đầu, không nói được hay không. Chị gái có quyền tự do kết bạn, hắn không định can thiệp.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 228: Xin lỗi



Tìm hiểu xong tình hình cơ bản trong nhà, Cố Nam Sóc lại kiểm tra việc học hành của Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai. Thành tích của Cố Nam Huyền cao hơn trước kia không ít, đặt ở Nguyên Hoa, trình độ này coi như top đầu rồi, nhưng xét trong cả nước lại không hề nổi bật. Còn nửa năm nữa, cũng không cần quá sốt ruột.

Thành tích của Cố Minh Hiên vẫn trước sau như một, không hề giảm sút, ngồi ổn vị trí đứng đầu toàn khóa, ngoài văn học bị trừ một điểm ra, những đề mục khác đều không sai một chữ.

Cố Minh Huy: 78 điểm ngữ văn, 85 điểm toán học.

Cố Nam Sóc sửng sốt một lát: “Thành tích tiến bộ hơn trước kia rồi, xem ra học cũng khóa với em trai, vẫn có tác dụng khích lệ nhỉ.”

Cố Minh Huy gục mặt xuống, dáng vẻ vô cùng u oán, thi thoảng lại liếc mắt lườm Cố Minh Hiên một cái, nghiến răng nghiến lợi.

Có thể thấy được, nửa năm qua bị Cố Minh Hiên ép học tập không ít.

Cố Nam Sóc cúi đầu cười trộm.

********

Nhà Cố Tứ Tường.

“Chú Tư, chú cầm số gạo thịt đồ ăn này vào đi. Còn cái này nữa…” Cố Kiều móc ra hai mươi đồng từ trong túi áo đưa cho Cố Tứ Tường: “Sắp tết rồi, nhiều thứ cần dùng tới tiền. Cho dù chú không để ý tới bản thân, cũng phải để ý tới đứa nhỏ chứ.”

Cố Tứ Tường nhìn số tiền trong tay, vô cùng hụt hẫng.

Trước đây, anh ta luôn cho rằng Hồ Dao Hoa thích con người mình, si tình với mình. Bởi vì yêu anh ta, mới không màng cha mẹ ngăn cản gả tới đây; Bởi vì yêu anh ta, mới chăm sóc anh ta cẩn thận tỉ mỉ; Bởi vì yêu anh ta, cho dù sảy ra chuyện gì, đều sẽ không rời không bỏ anh ta.

Ai ngờ anh ta sai rồi. Làm người bên gối, Hồ Dao Hoa thay đổi thế nào, anh ta đều cảm nhận được rõ ràng hơn người khác. Rất nhiều lần anh ta nghe được Hồ Dao Hoa nói mê, hóa ra không phải đối phương thích con người anh ta, mà là tiền đồ của anh ta.

Trong mộng, anh ta sẽ thi đậu đại học, được phân phối vào chính phủ, từng bước thăng chức.

Cố Tứ Tường không rõ vì sao Hồ Dao Hoa lại hết lòng tin theo một giấc mộng như vậy, nhưng anh ta biết tất cả những gì Hồ Dao Hoa làm với mình, đều bởi vì giấc mộng đó. Bây giờ anh ta không thi đỗ đại học, người tỉnh mộng tan, Hồ Dao Hoa hối hận rồi.

“Chú Tư, chú đừng lo lắng. Cha mẹ cháu biết rõ mấy thứ này, bọn họ sẽ không tới làm ầm ĩ đòi chú trả lại đâu.”

Cố Kiều không nói dối, cô ta giúp Cố Đại Phát kiếm được nhiều tiền, Cố Đại Phát hận không thể cung phụng cô ta, chút việc nhỏ này sao có thể từ chối. Bây giờ điều kiện trong nhà tốt lên rồi, đối với bọn họ mà nói, hai mươi đồng cũng không phải nhiều.

Cố Tứ Tường há miệng th* d*c, hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Kiều.

Trước đây anh ta còn cất giấu ghen ghét cô cháu gái này trong lòng, thậm chí còn từng tản ra lời đồn đãi bất lợi với đối phương trong trường học. Không ngờ, khi tới thời điểm anh ta thật sự khó khăn, chỉ còn cô cháu gái này là nhớ anh ta, tặng đồ cho anh ta.

Đột nhiên, Cố Tứ Tường cảm thấy bản thân vô cùng xấu xa.

“Xin lỗi!”

Anh ta nói rất nhỏ, Cố Kiều không nghe rõ: “Chú Tư, chú nói gì cơ?”

Môi Cố Tứ Tường run rẩy, lại không dám nói thẳng ra chuyện mình đã làm, chỉ nói: “Cảm ơn cháu, Kiều Kiều!”

Va phải ánh mắt cảm kích cực nóng của Cố Tứ Tường, Cố Kiều sửng sốt, lập tức tránh đi ánh mắt đối phương: “Không… Không cần cảm ơn. Chú là chú ruột của cháu mà. Cháu… Cháu phải về đây. Chú Tư, chú chăm sóc tốt cho đứa trẻ nhé.”

Đi một quãng thật xa, Cố Kiều mới dừng chân. Cô ta quay đầu nhìn về phía nhà của Cố Tứ Tường, sắc mặt phức tạp.

Trong phòng.

Cố Tứ Tường ôm con gái, suy nghĩ bay xa. Một lúc lâu sau, anh ta mới đứng dậy, lấy hai nắm gạo đi nấu cơm. Anh ta không muốn ăn, đứa trẻ tỉnh lại cũng phải uống nước cơm.

Có câu Cố Kiều nói rất đúng. Dù anh ta không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa trẻ, anh ta không thể tiếp tục mơ màng hồ đồ như vậy.

Không phải Hồ Dao Hoa cảm thấy anh ta sẽ có tiền đồ rộng lớn sao? Không thi đỗ đại học, không được vào làm việc trong chính phủ thì sao? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên! Muốn trở nên nổi bật, không phải chỉ có một con đường này!

Cố Tứ Tường nắm chặt hai tay, âm thầm hạ quyết tâm! Nhất định anh ta phải có được tiền đồ rộng lớn! Anh ta sẽ khiến Hồ Dao Hoa phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 229: Đều tại chú Ba



Ba mươi tết.

Cố Minh Huy và hai đứa em trai mặt đầy vui mừng, một người phụ trách dọn ghế, một người phụ trách lau bàn, một người phụ trách bày biện trái cây.

Cố Nam Sóc ra khỏi phòng, nhìn thấy ba cậu nhóc đang ngồi trước tivi theo thứ tự, trước mặt đặt một đống đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào tivi chờ xem Xuân Vãn.

“Chưa lớn đã biết hưởng thụ quá nhỉ.”

Cố Minh Huy dịch mông, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Đã để lại chỗ cho chú Ba và các cô rồi, mau tới đây. Còn năm phút nữa thôi là bắt đầu rồi!”

Đợi hắn ngồi xuống, Cố Minh Cảnh đưa qua một nắm bắp rang: “Chú Ba ăn!”

Cố Nam Sóc xoa đầu cậu bé: “Cảm ơn!”

Cố Minh Cảnh thở dài: “Đáng tiếc chị Giai Giai không về ăn tết, bắp rang này không ngon bằng chị ấy làm.”

Cố Nam Sóc:……

Nhìn bắp rang trong tay, sắc mặt phức tạp. Hắn còn tưởng rằng Cố Minh Cảnh thích người chú này, mới chia sẻ đồ ăn vặt thích nhất cho mình, hóa ra là không hài lòng với mùi vị của nó.

Khóe miệng hắn co giật.

Cố Minh Hiên ở bên cạnh gật đầu, vô cùng tán đồng lời Cố Minh Cảnh: “Hạt dưa cũng không ngon bằng chị Giai Giai làm. Chị Giai Giai biết làm rất nhiều hương vị, có vị trà xanh, có vị caramel. Ngay cả đậu phộng, cũng không ngon bằng.”

Cố Minh Huy nuốt nước miếng: “Em nói tới đậu phộng, làm anh lại nhớ tới món đậu phộng kho của chị Giai Giai rồi.”

Cố Nam Huyền cũng thở dài theo.

Cố Nam Sóc:……

Cố Minh Cảnh bĩu môi, nhìn về phía Cố Nam Sóc, ánh mắt vô cùng oán niệm: “Đều tại chú Ba!”

Cố Nam Sóc:???

Chuyện này thì liên quan gì tới hắn?

“Nếu chú Ba cố gắng chút, cưới chị Giai Giai về nhà thì tốt rồi. Chị Giai Giai làm thím Ba cháu, ngày nào cháu cũng có món ngon để ăn.”

Cố Nam Sóc đang bưng ly nước, may mà vẫn chưa uống, nếu không chắc chắn sẽ phun nước ra ngoài.

“Thằng nhóc thối, cháu mới mấy tuổi đã biết chuyện lấy vợ rồi!”

“Đương nhiên là cháu biết rồi!” Cố Minh Cảnh không phục, ưỡn thẳng ngực: “Cưới về, chính là làm vợ của mình, chính là người nhà chúng ta. Bà Lưu nói, chú và chị Giai Giai là hai sinh viên duy nhất trong thôn này, xứng đôi với nhau nhất. Đáng tiếc chị Giai Giai chỉ nghĩ tới học hành, chú chỉ nghĩ tới làm ăn buôn bán, đều già đầu rồi, còn không chịu tìm đối tường. Sầu c.h.ế.t người ta rồi!”

Bà Lưu chính là Lưu Ái Hoa.

Không ngờ bà ấy còn cất giấu tâm tư như vậy, chẳng trách hôm nay còn kéo tay hắn hỏi đông hỏi tây, ba câu lại có một câu nói về Tống Giai ở thủ đô thế nào.

Vừa rồi giọng điệu của Cố Minh Cảnh, thật sự mang theo ý vị của Lưu Ái Hoa, học được ra dáng ra hình. Chẳng trách đời trước có thể trở thành diễn viên, đáng tiếc không được bao lâu, khi sự nghiệp đang rực rỡ, cũng là lúc biết được tin tức về hai anh trai mình. Vì báo thù cho anh trai, đối đầu trực diện với Cố Kiều, kết cục bị đưa vào ngục giam, thân bại danh liệt.

Quyển sách kia không nhắc tới cuộc sống của Cố Minh Cảnh sau khi vào tù, nhưng qua hình ảnh ngày đó hạt châu cho hắn xem, Cố Nam Sóc biết được, cuối cùng Cố Minh Cảnh c.h.ế.t trong tù, c.h.ế.t vì đánh nhau.

Đột nhiên Cố Nam Sóc cảm thấy đau lòng, một tay ôm Cố Minh Cảnh vào lòng, cằm dùng sức cọ vào đầu cậu bé: “Nói nhiều như vậy làm gì, còn xem xuân vãn nữa không? Không xem chú tắt tivi nhé.”

“Đừng tắt, đừng tắt! Cháu muốn xem.”

Sợ Cố Nam Sóc làm thật, cậu bé bắt đầu luống cuống.

Cố Nam Sóc bật cười.

Đêm ba mươi, cả nhà cứ như vậy vượt qua trong tiếng cười đùa ầm ĩ. Mùng một, dạo quanh thôn chúc tết một vòng rồi về nhà nghỉ ngơi. Năm trước còn phải chuẩn bị đón Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư về nhà mẹ đẻ. Năm nay Cố Nam Thư đã ở nhà rồi. Nhà bọn họ không có họ ngoại, họ nội thì không thân thiết. So vưới nhà người khác, ngược lại có chút quạnh quẽ.

Vì thế cả nhà thương lượng với nhau, mùng ba đã trở về huyện thành.

Cố Nam Sóc dọn cả tivi đi, lại mua thêm dây anten lắp trên huyện. Lúc hắn làm xong bò từ trên nóc nhà xuống, thì đụng phải Diệp Anh và Diệp Hùng mang quà tới chúc tết.

Nói tới ba người đồ đệ hắn nhận, Lương Chấn Bang có quan hệ tốt nhất, Diệp Anh với Diệp Hùng cũng không kém. Bọn họ đều rất cung kính với hắn, đều thật lòng kính trọng hắn, coi hắn là sư phụ. Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Cố Nam Sóc lại hơi chột dạ.

So sánh ra thì, người sư phụ như hắn không đủ xứng chức. Ban đầu khi nhận đồ đệ, hắn chỉ muốn dùng chuyện này làm lợi thế để bàn điều kiện với Diệp Thành Đức, mới bắt đầu cũng tận tâm tận lực dạy dỗ. Nhưng từ khi mua xưởng đồ chơi ở Bằng Thành, công việc nhiều hơn, hắn không rảnh để ý tới bọn họ nữa.

Diệp Thành Đức thông cảm, thấy hắn chạy qua chạy lại hai đầu quá vất vả, còn dứt khoát đóng gói Diệp Anh Diệp Hùng gửi tới Bằng Thành. Như vậy khi rảnh rỗi, hắn cũng tiện chỉ điểm dạy dỗ hơn

Trong lòng Cố Nam Sóc hiểu rõ, với kiểu dạy dỗ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của mình, nếu không phải kiến thức hắn rộng rãi, bản lĩnh lớn, cộng thêm hai nhà Hứa Tần che chở, cho dù Diệp Thành Đức có dễ nói chuyện hơn đi nữa, cũng sẽ trở mặt với hắn.

Nhưng có qua thì có lại. Diệp Thành Đức tạo điều kiện cho hắn như vậy, tất nhiên hắn cũng báo đáp đối phương rồi. Vốn dĩ hắn chỉ nói sẽ dạy dỗ đồ đệ nửa năm thôi, bây giờ kỳ hạn đã được kéo dài, các hạng mục quy hoạch và thiết kế khác của Vinh Đạt, hắn cũng để bụng hơn. Hai bên đều có tiến có lui, tình trạng trước mắt coi như vừa lòng cả hai.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back