Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nữ Phụ Ham Chơi!

Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 10⚽⚽⚽


Hôm nay là ngày bắt đầu xây dựng cửa hàng, Trân Thảo đã vẽ xong bản thiết kế, dự định sẽ đưa cho kỹ sư và kiến trúc sư xem xét lại rồi xây dựng.Nghêu ngao ca hát vui vẻ đi xuống lầu, vì trời còn khá sớm, lúc này không có ai nên cô đi tưng tửng như con điên.Bình thường mẹ cô là người dậy sớm nhất nhà, lúc nào cô đi cũng thấy mẹ ở trong bếp làm cho cô chút đồ ăn.

Lâu lâu cô hỏi vì sao mẹ làm như vậy, mẹ cô chỉ cười và nói vì muốn làm cho con gái yêu ăn để khỏe mạnh.

Lúc đó lòng cô lại như có gì đó chặn lại, cổ họng nghèn nghẹn không nói nên lời.Thật sự Trân Thảo rất thương hai người họ.

Mẹ thì luôn quan tâm, chăm sóc cực kì chu đáo, lúc nào cũng nghĩ về cô trước tiên.

Lâu lâu lại hỏi xem con gái có thiếu thốn gì hay không, đôi khi những thứ vụn vặt Trân Thảo không để ý nhưng mẹ cô lại rất kỹ càng.

Ba thì không thể hiện rõ ràng như mẹ nhưng cũng là người rất thấu hiểu.

Trân Thảo làm cái gì chỉ cần đúng ba cô sẽ bất chấp mọi thứ mà giúp cô, cho dù bị chỉ trích nhưng ông vẫn luôn tin vào con gái mình.Điều đó làm Trân Thảo lại càng thương họ hơn.

Tuy không phải ruột thịt thật sự, nhưng cô biết, trong lòng cô họ chưa bao giờ là người lạ, chưa bao giờ không phải là ruột thịt.

Không muốn sự việc lúc trước xảy ra nên mới không thân thiết quá nhiều và tránh để họ dính vào như trong truyện trước.

Vì mình mà ba mẹ phải chết thê thảm.Hôm nay tâm trạng cô khá tốt nên muốn ở dưới bếp lâu một chút với mẹ, muốn thể hiện chút tình cảm.

Đang đến phòng bếp thì lại nghe một mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong không khí.

Bước chân chậm lại, rón rén vào trong thì lại không thấy ai, trên bàn bày một mớ đồ ăn nóng hổi mới ra lò, mùi thơm nghi ngút.

Thế là cô thuận tay lấy một miếng cho vào miệng.- Ưm!

Hương vị không tệ!

Phải học hỏi mới được.

Hôm nay sao tự nhiên mẹ lại nấu nhiều món lạ vậy nhỉ?- Vừa ăn cô vừa thắc mắc.Đang tấm tắc khen ngon, bỗng nhiên một bóng người vọt vào.- Này cô gái!

Cô đang làm gì với mấy món của tôi vậy!- Một thanh niên vội vàng nói.Nghe tiếng không phải là mẹ, Trân Thảo giật mình, miệng nghẹn một đống đồ ăn không thể nói.

Khoa tay múa chân các kiểu con đà điểu như muốn thể hiện gì đó, lại ư a trong miệng không nói rõ được.Thấy thế anh ta liền lấy cho cô cốc nước, Trân Thảo uống vào dần dần nuốt xuống, thở hổn hển nói không ra hơi.- Anh... anh là ai?...

Sao lại có mặt ở nhà tôi?...- Thì ra là tiểu thư Trân Thảo à.

Tôi là người được mẹ cô thuê để làm việc ở đây ba tháng.

Rất vui được gặp tiểu thư.Tuy nói là rất vui nhưng khuôn mặt anh ta là vẻ thờ ơ, xa cách, dường như không mấy thân thiện cho lắm.Trân Thảo nhìn anh ta hồi lâu, không biết mở miệng như thế nào thì mẹ cô lại đến.- Ủa Trân Thảo con dậy rồi à?

Chắc con thấy anh đầu bếp đó rồi hả?- Dạ.

Ủa nhưng sao anh ta lại ở đây vậy mẹ?- Thật ra nó là bạn của anh con đấy, mới vừa từ nước ngoài học tập trở về.

Sở dĩ làm ở đây vì lâu nay mẹ thấy con ăn uống không được ngon miệng nên hơi lo lắng, đúng dịp nó vừa về đây nên mẹ mới nhờ đó.

Thật ra nó định đi làm chỗ khác nhưng mẹ nói là muốn nấu cho con gái mẹ ăn một thời gian nên nó mới chịu á.

Nó là một đầu bếp rất giỏi, nấu ăn rất ngon, hợp khẩu vị với gia đình chúng ta lắm vì thế mà mẹ mới nhờ nó nấu cho con ăn.

Với lại lúc trước có một lần con khen món nó nấu ấy, luôn miệng hứng khởi luôn!- Thì ra là thế.

Cảm ơn mẹ!

Cảm ơn vì mọi thứ!- Đôi mắt cô trìu mến mà nhìn mẹ, lòng lại hứa rằng đời này cô sẽ không khiến mẹ phải đau khổ nữa.- Xì.

Sao hôm nay con lạ nhỉ, lại cảm ơn nữa!

Thật kỳ lạ mà!

Mà thôi từ nay nó sẽ nấu cho con ăn, nhớ ăn đầy đủ, đừng để bụng đói rồi gầy đi là mẹ sẽ buồn đó!

Biết không?!!!- Mẹ đưa tay sờ mặt cô rồi vén tóc lên tai giúp cô.Nói rồi mẹ cô quay đi, nhìn theo bóng lưng ấy, cô lại thấy ấm áp mà thân thương.

Nhưng lại sực nhớ ra hình như mẹ chưa nói tên anh ta cho cô thì phải.

Nhìn sang thì thấy anh ta đang loay hoay nấu ăn cho cả gia đình, chần chờ hồi lâu cuối cùng cô lên tiếng:- Mấy món ăn này của anh thật sự rất ngon!

Không biết anh tên là gì?

Tôi có thể học vài món từ anh được không?Nhưng đợi hồi lâu lại thấy anh ta không trả lời, chỉ chăm chú nấu ăn, cô vẫn kiên nhẫn đợi.

Một lúc lâu sau, vì đã gần đến giờ hẹn gặp để xây cửa hàng nên cô không thể đợi được.

Đồng thời thấy thái độ anh ta như vậy nên liền cảm thấy bực bội, xoay người rời đi.Lúc này lại nghe đằng sau vang lên một giọng nói trầm thấp.- Khanh Hằng!Ra khỏi cửa, Trân Thảo cười nhẹ rồi đi một mạch.
 
Back
Top Bottom