- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 405,226
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Xuyên Vào Thành A Hoàn Của Nữ Phụ 'lÓt Đường' - Hồ 33.
Chương 69.
Chương 69.
Chương 69.
Thương ta thật tốt.
Sau khi Lương Hựu An gặp chuyện, Lương quốc công liền vội vàng nghe ngóng khắp nơi xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.Con ông ta ông ta biết rõ trong lòng, có thể chơi bời quậy phá, nhưng nếu bảo chuyện lớn giống như gian lận khoa cử thế kia thì cho gã mười lá gan gã cũng không dám, nhất là việc này không chỉ liên lụy đến Lương Hựu An còn liên quan đến lục Hoàng tử.Nhưng việc động trời này Lương quốc công lại hoàn toàn không rõ sự tình.Lương quốc công là người một phe với lục Hoàng tử, nếu Triều Hoằng Tế cùng Lệ quý phi muốn thừa dịp khoa cử lôi kéo người mới thì có quá nhiều biện pháp ấy, chẳng cần phải bí quá hoá liều đến lộ đề giúp người ta gian lận, đây chính là thủ đoạn mất mạng.Cho nên hôm nay dù là Lương phủ cưới xin thì Lương quốc công cũng muốn ra ngoài hỏi thăm nội tình này rõ ràng.Nếu là việc gian lận được chứng thực thì không chỉ Lương Hựu An cùng phủ quốc công bị phế, mà lục Hoàng tử Triều Hoằng Tế cũng coi như tiêu rồi.
Chỉ cần Triều Hoằng Tế ngã xuống thì Lệ quý phi sẽ mất đi chỗ dựa, bị vứt bỏ là chuyện sớm hay muộn.Lệ quý phi gây thù chuốc oán ở trong cung quá nhiều, thêm vào chuyện cũ nhiều năm trước kia, nếu Hoàng thượng tóm lấy sai lầm của bà ta thật, bị người ta len lén đổ thêm dầu vào lửa thì bà ta sống thế nào được.Lúc này Lương quốc công cần Sở đại nhân hỗ trợ, tất nhiên với điều kiện của Sở gia thì đòi gì chiều nấy.Lương Hựu Vân hiểu rõ trong lòng suy tính cùng băn khoăn của Lương quốc công, chỉ là......"
Phụ thân như vậy, có mấy phần là vì anh mình cùng phủ quốc công, lại được bao phần là vì lục Hoàng tử cùng Lệ quý phi."
Việc Lương Hựu Vân bảo A Tú tra đã có tin tức lâu rồi.
Phụ thân Lương quốc công của nàng ta hồi trẻ quả thật từng thích một cô gái, chỉ là khi đó trong nhà ngăn cản, cảm thấy hai bên không môn đăng hộ đối nên không đồng ý.
Sau này cô gái đó đã vào cung, giờ đã thành quý phi được thương yêu nhất hậu cung.Năm đó sau khi Lệ quý phi tiến cung thì phụ thân nàng ta chết tâm, lúc này mới đã cưới mẫu thân nàng ta theo như sắp xếp trong nhà.Lương Hựu Vân vốn cho rằng phụ thân không thích mẫu thân là không thích tính cách của bà ấy, bây giờ thì có lẽ là trong lòng vẫn luôn đang chứa đựng người khác.Đàn ông không thích người vợ của mình, đương nhiên tình cảm đối với con cái do vợ minh sinh ra không sâu sắc.
Anh trai nàng ta còn đỡ, ít nhất là đàn ông con trai là tiểu công gia phủ Lương quốc công, là hy vọng về sau của phủ quốc công.
Cho dù trong lòng ông ta không yêu thích gã cũng sẽ trải đường cho gã trù tính cho gã.Thế còn nàng ta?
Một quân cờ tùy ý mà lấy mà dùng, hay là công cụ hỗ trợ anh trai?Tâm tư muốn gả cho lục Hoàng tử của nàng ta, cha vẫn luôn biết hết, đáng tiếc là chưa bao giờ từng đặt trong lòng.Suy cho cùng nếu phụ thân quan tâm nàng ta thật thì đâu sẽ gật đầu bảo nàng ta thay anh rước dâu.
Vốn dĩ bởi vì chuyện tiệc cung lần trước Lệ quý phi đã nảy sinh bất mãn trong lòng với nàng ta, hôm nay nàng ta xuất đầu lộ diện thay Lương phủ đi bẽ mặt chuyến này để mọi người xem náo nhiệt, sau này muốn gả cho lục Hoàng tử đúng là khó càng thêm khó.Sai lầm anh trai mắc phải hố do anh trai giẫm nên, cứ nhất định phải dùng thể diện cùng tương lai của nàng ta đi dẹp yên sao?Lương Hựu Vân cụp mắt lẩm bẩm: "Ta cũng họ Lương......"
Phu nhân quốc công đang giúp Lương Hựu Vân chỉnh lại đai lưng, nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Vân nhi con đang nói gì?"
Lương Hựu Vân nhếch môi cười một cái nhẹ nhàng, khẽ lắc đầu: "Không có gì, con nói là vạt áo này dài quá không đủ vừa người."
Chiều cao nàng ta cao nhồng đi nữa thì chung quy cũng là thân con gái, cái đầu đương nhiên không bằng Lương Hựu An.
Bộ hôn phục này là được làm dựa theo kích cỡ thân hình Lương Hựu An, Lương Hựu Vân mặc vào thì nhất định to rộng.Nhưng giờ lành sắp sửa tới liền rồi, cũng không có dư thời gian sửa chữa y phục vừa người cho nàng ta, trong vội vã gấp gáp chỉ có thể nhấc vạt áo lên trên vài phần, dùng thắt lưng buộc giữ.Tuy là như thế, cũng không che được một đoạn vòng eo mảnh mai như liễu cùng đường cong uyển chuyển của nàng ta.Môi đỏ răng trắng dịu dàng xinh đẹp, buộc lên mũ tóc của nam mặc vào hôn phục của nam, thanh tú xinh đẹp còn giống tân lang hơn tân lang."
Cũng thật đẹp mà."
Người trong phòng đều đang cảm khái, thậm chí có mấy a hoàn thấy cũng đỏ cả mặt.
Bảo sao Lương Hựu An khiến các a hoàn yêu thích, bên cạnh thân phận thì gã vốn sinh ra được gương mặt đẹp.Khí chất Lương Hựu Vân dịu dàng, nữ vận đồ giả nam mà còn muốn đẹp hơn Lương Hựu An mấy phần.
Hiện giờ nhìn nàng ta đeo hoa đỏ trên ngực xoay người lên ngựa, bỗng nhiên mọi người cảm thấy hôm nay Lương Hựu Vân thay anh rước dâu dường như cũng chẳng kỳ cục đột ngột như vậy nữa."
Tội nghiệp tiểu thư Sở gia rồi, lại để cô em chồng đón rước vào cửa, nói xem Lương tiểu công gia này rốt cuộc là đã đụng chuyện gì?"
Người đi trên đường đều đang bàn tán, thậm chí còn có người cất tiếng cười to: "Nữ rước nữ làm vợ, đúng thật là lần đầu tiên trong nghìn xưa nha, cũng coi như ta đã mở mang kiến thức."
"Này tính là gì, triều nay lại không phải không có nữ cầm quyền mà."
"Suỵt, có thể so với vị kia được à."
Các loại âm thanh rơi vào trong tai, những ngón tay đang nắm chặt dây cương của Lương Hựu Vân siết lại, đốt xương ngón tay căng đến trắng bệch, nhưng trên mặt vẫn treo ý cười nhàn nhạt.Một tiểu thư thế gia vọng tộc, con gái dòng chính phủ quốc công, tài nữ thuở giờ đoan trang rộng rãi trong kinh như nàng ta hôm nay lại giống một con khỉ vậy, cưỡi ngựa mặc trang phục cưới không vừa người bị người ta bu lại xem.Trong này có nguyên nhân từ Sở Thanh Thu, càng có nguyên nhân từ Lương gia nàng ta.Đội ngũ rước dâu thổi kèn đánh trống suốt một đường, cuối cùng ngừng ở Sở phủ kịp trước giờ lành.Sự tình đã như vậy rồi, Sở gia thấy Lương phủ đã đáp ứng yêu cầu Sở Thanh Thu, cũng không kiểu cách đi làm khó một cô bé thay anh cưới vợ, đi trình tự nên đi xong thì bảo Nhẫn Đông dìu Sở Thanh Thu ra tới.Vị trí phụ huynh Sở gia để ba chiếc ghế dựa, Sở đại nhân cùng tiểu Ngô thị ngồi cạnh nhau, đại Ngô thị ngồi kế bên tiểu Ngô thị.Đã tới đoạn con gái bái biệt cha mẹ thân sinh.Lương Hựu Vân giữ mắt nhìn thẳng mà vào phủ, đi đến cửa sảnh chính thì thoáng ngừng một chút, con ngươi nhìn về một bên.Đầu kia hành lang, Sở Thanh Thu đội khăn trùm trên đầu được Nhẫn Đông đỡ đi tới."
Để ta đi."
Lương Hựu Vân đưa tay nhận lấy tay Sở Thanh Thu, rũ mắt đỡ nàng ấy đi tới trước."
Thanh Thu, hôm nay cô mãn nguyện rồi chứ?"
Ngữ điệu Lương Hựu Vân êm dịu khóe miệng mỉm cười, giọng nói chỉ có nàng ta cùng Sở Thanh Thu có thể nghe thấy: "Cô có nhúng tay vào chuyện của anh ta hay không?
Chỉ để ép ta với cô gặp nhau trong hôn phục trên người hôm nay?"
Ngón tay Sở Thanh Thu đặt ở trong lòng bàn tay Lương Hựu Vân hơi hơi siết chặt: "A Vân, sao cô có thể nghĩ ta như vậy?"
Lương Hựu Vân mím môi, đáy lòng hoài nghi liệu có phải mình trách lầm Sở Thanh Thu hay không, rốt cuộc thì tính tình kiểu như nàng ấy sao có thể quan tâm chuyện khác.
Nhưng nếu nói Sở Thanh Thu không nhúng tay, thế thì ngày như hôm nay đây cũng có phần quá trùng hợp rồi.Sở Thanh Thu thoáng cười một chút, hỏi lại Lương Hựu Vân: "Người làm sai chuyện cần cô giải quyết hậu quả chẳng lẽ không phải là anh trai cô sao?
Cô dám trách ta vậy cớ sao không đi trách anh ta, người đẩy cô đến cái bước này là Lương gia cô, không phải ta."
"Cô vặn hỏi ta như vậy, lẽ nào là bởi vì biết ta sẽ không tức giận với cô?"
Sở Thanh Thu đội khăn trùm đứng ở trước ngạch cửa, nghiêng đầu nhìn Lương Hựu Vân qua vải đỏ ngăn cách: "Cho dù cô nói gì làm gì ta đều sẽ dung túng cô, cho nên cô bèn trút lửa giận lên người ta?"
Nàng ấy dừng một cái thì ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hai người.Lương Hựu Vân cảm thấy những ánh mắt này tựa như sự bén nhọn chi chít đâm vào sau lưng, làm nàng ta cũng không dám quay đầu lại.Lương Hựu Vân khẽ cười rồi dùng sức nắm tay Sở Thanh Thu một cái, dáng môi gần như bất động, chỉ có ánh mắt cầu xin: "Hôm nay ta đã đủ bẽ mặt rồi, Thanh Thu, cô còn muốn ta khó xử hơn sao?"
Sở Thanh Thu vén khăn trùm lên, đôi mắt lạnh nhạt dừng ở đuôi mắt ửng đỏ của Lương Hựu Vân, dừng một chút, cụp mắt xuống, chủ động kéo lấy tay Lương Hựu Vân rồi vào sảnh chính, khẽ nói một câu ở bên tai nàng ta: "Đừng sợ, có ta đây."
Nàng ta vừa tỏ ra yếu đuối thì Sở Thanh Thu mềm lòng ngay, nhiều năm qua vẫn luôn như vậy.Lương Hựu Vân biết, Sở Thanh Thu cũng biết, người trước có thể sẽ cố ý lợi dụng điểm này, người sau biết rõ trong lòng nhưng vẫn chọn dung túng.Không hiểu sao Lương Hựu Vân chợt vững lòng lại, hít thở sâu, treo nụ cười trên mặt một lần nữa.Chỉ là...... rõ ràng nàng ta mới là thân phận "tân lang", nhưng khi được Sở Thanh Thu vén khăn trùm lên dắt đi vào thì lại giống như thể một tân nương gả vào đến vậy, ôn hòa vâng lời mà đi theo sau lưng Sở Thanh Thu khí chất lạnh nhạt hờ hững.Lương Hựu Vân cùng bưng trà kính trưởng bối với Sở Thanh Thu, khi khóe mắt thoáng nhìn thấy đại Ngô thị mặc áo tu hành màu xám trên người thì cau mày lại khe khẽ.Năm đó đại Ngô thị nhảy hồ tự sát, sau khi được vớt lên thì khăng khăng muốn cạo đầu xuất gia.
Bà ấy vừa đi rồi thì cũng đã rời bỏ Ngô phủ cùng Sở phủ, chỉ để lại một mình Sở Thanh Thu còn nhỏ đối mặt với gia đình đổ vỡ tan tành.Nhường ấy năm qua đi, hai nhà Ngô – Sở hòa giải, ngay cả đương sự Sở Thanh Thu bị vứt bỏ này cũng đã có thể điềm tĩnh ôn hòa mà bưng chung trà lên kính với đại Ngô thị, chỉ có cái người ngoài như Lương Hựu Vân đây không nguôi được.Từ sau khi đại Ngô thị xuất gia, nàng ta cũng chưa tửng gọi một tiếng bác gái nào.Lương Hựu Vân con gái dòng chính phủ quốc công xưa nay dịu dàng đoan trang mặt lễ nghĩa trước công chúng, làm người ta không moi ra chỗ sai nào, toàn bộ cay nghiệt cùng vô lễ ở ngoài mặt đời này đều cho đại Ngô thị hết cả.Nàng ta khi còn nhỏ thấy đại Ngô thị trở về thì thậm chí sẽ ôm chặt Sở Thanh Thu, không cho đại Ngô thị chạm vào nàng ấy."
Con gái ngươi chết rồi, khi ngươi xuất gia không cần con gái nữa thì con gái ngươi đã chết !
Đây là Thanh Thu của ta, của ta, không phải con gái của ngươi."
Người đang đứng trước mặt là Sở Thanh Thu mà nàng ta nhặt về lại từ bên ngoài hôm mưa gió ấy, là của nàng ta.
Sau này tuổi lớn hơn một chút, tuy nàng ta sẽ không nói lời như thế nữa, lại cũng không chịu để ý tới đại Ngô thị.Đến giờ, Lương Hựu Vân vẫn còn được nhớ ngày mưa ấy, mưa lớn như vậy trời lạnh thế kia, Sở Thanh Thu giống một bé chó đáng thương không nhà để về vậy, rúc ở dưới mái hiên nhà người khác cả người run rẩy ánh mắt trống rỗng.Tiếng nói của nàng ấy run lên, khàn giọng mà hỏi Lương Hựu Vân rằng có phải mình dư thừa hay không, có phải không ai cần mình hay không.Lương Hựu Vân ôm nàng ấy đang ướt đẫm cả người, khóc lớn mà nói: "Không phải.
Ta cần, không phải không ai cần cô, ta cần cô."
Hiển nhiên lúc này Sở Thanh Thu cũng nhớ tới việc ấy, nghiêng mắt nhìn qua phía Lương Hựu Vân, ánh mắt ôn hòa thật nhiều, bưng chung trà trong tay lên hơi có ý bảo nàng ta kính trà.Những ngón tay lần tràng hạt của đại Ngô thị hơi lộ vẻ hoảng loạn, hiển nhiên là tâm không tĩnh.Lương Hựu Vân chợt cười nhẹ nhàng: "Trà của thế tục chỉ kính người thế tục."
Nàng ta đặt trà ở trên bàn nhỏ trong tầm tay đại Ngô thị mà chẳng đưa cho đại Ngô thị: "Ly trà này của ta, kính mẫu thân trước năm tuổi của Thanh Thu, ngươi......"
Nàng ta khom lưng đặt trà, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không xứng uống."
Lương Hựu Vân đứng dậy, nụ cười nhạt treo trên mặt, lại là bộ dáng dịu dàng kia.Ngón tay di chuyển gảy tràng hạt của đại Ngô thị khựng lại một cái, hàng mi rủ xuống, thoáng cười tự giễu, khóe mắt dừng ở nơi chung trà kia: "Thí chủ, nói đúng."
Nói đến cũng thú vị, rõ ràng bà ấy là mẹ đẻ của Sở Thanh Thu, hiện giờ ngay cả Sở Thanh Thu cũng không thèm để ý nữa, chỉ có Lương Hựu Vân còn ghi hận.Như là ghi hận đại Ngô thị đã vứt bỏ Sở Thanh Thu, cũng ghi hận đại Ngô thị đã huỷ hoại niềm hạnh phúc vui vẻ duy nhất trong tuổi thơ của nàng ta, khiến nàng ta cùng Sở Thanh Thu biến thành hai kẻ đáng thương cần phải ôm lấy sưởi ấm an ủi lẫn nhau, quan hệ cũng biến thành méo mó như bây giờ, cắt không đứt chia không rời.Dù cho ai tha thứ đại Ngô thị, dù cho nàng ta có tư cách hận hay không thì đời này Lương Hựu Vân cũng sẽ không buông bỏ mà tha thứ đại Ngô thị.Vì chính nàng ta, cũng vì Sở Thanh Thu.Sợ tình cảnh vào bế tắc khó xử, quản gia Sở phủ nhanh chóng lướt qua kính một ly trà này, mau mau đi theo trình tự kế tiếp.Quản gia Sở phủ qua đến nhỏ giọng mà khuyên Lương Hựu Vân: "Hôm nay ngày vui việc mừng,......
Huống chi tiểu thư nhà ta cũng không hận nữa."
"Sao ngươi biết cô ấy không hận?"
Lương Hựu Vân hỏi lại, hỏi xong nàng ta thấy Sở Thanh Thu nhìn qua bèn mím môi dời ánh mắt đi, đáy lòng phiền muộn trong giây lát, không nói chuyện nữa.Quản gia Sở phủ cũng ngẩn ra tại chỗ, thật lâu chưa bình thường lại được.Sở Thanh Thu cụp mắt giơ tay hạ khăn trùm đầu xuống một lần nữa, khi tua vải đỏ uyên ương rủ xuống đong đưa, khó khăn lắm mới che đi ý cười dịu dàng nhàn nhạt nơi khóe môi nàng ấy, như băng tuyết tan ra đáp lại mùa xuân ấm hoa nở này.Chuyện từ nhỏ nàng ấy đã không còn để ý, Lương Hựu Vân lại nhiều năm như một mà vẫn luôn ghi hận thay nàng ấy.Không có bất kì lợi ích tính kế nào, đơn thuần là xuất phát từ bản tâm, hoặc cũng là bản năng cơ thể.Đây mới là đáp án hôm nay Sở Thanh Thu thật sự muốn có được.Em trai Sở gia đi đằng trước đưa dâu, Sở Thanh Thu xếp đôi tay lại đi ở phía sau, chậm rãi bước ra khỏi Sở phủ.Lương quốc công Lương phủ đã trở về rồi, cho dù bên ngoài sự tình như thế nào, lúc này ông ta ngồi trong sảnh chính, có nặn cũng phải nặn nụ cười ra.Càng là khi xảy ra chuyện thì ông ta càng không thể hoảng.Ông ta cười ha ha với phu nhân, cùng chứng kiến hai cô gái Lương Hựu Vân và Sở Thanh Thu bái đường, để mặc màn kịch cưới thay hoang đường lớn này từ từ hạ màn sau cuối.Buổi tiệc khai tiệc, sau khi Thần Nguyệt biết được hôm nay Triều Dương cũng đã tới thì kéo lấy Triều Mộ và Triều Dương cùng ngồi chung.Triều Dương tới là để xem náo nhiệt, trông thấy Lương quốc công nhìn qua thì nhướng mày ngước mắt giơ chung rượu trong tay lên, nâng tay kính với ông ta một cái từ đằng xa, cười mà thu tay về thoáng nhấp một ngụm: "Rượu ngon."
Sắc mặt Lương quốc công khó coi, lại vẫn cúi đầu hành lễ kính lại một ly.Việc hôm nay đây bút tích là ai, đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nữa."
Sao không đi xem thử tân nương tử?"
Triều Dương đặt chung rượu xuống hỏi Thần Nguyệt cùng Triều Mộ, thò tay lần lượt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hai cô gái: "Nghe nói tiểu thư Sở gia xinh đẹp lạnh nhạt nhất, mấy đứa không đi xem thử à?"
Mặt Thần Nguyệt chợt nóng lên, nói líu ríu: "Đẹp đi nữa cũng chẳng đẹp như điện hạ."
Triều Dương đã cười, đổi thành hai tay xoa xoa mặt của Thần Nguyệt: "Hôm nay miệng tiểu Nguyệt Nguyệt ngọt như vậy, có phải đã ăn bánh điểm tâm gì không, để ta nhìn xem."
Thần Nguyệt thoáng cái được thỏa mãn giống em chó to xác được chủ nhân sờ qua, nâng mặt lên để người kia tùy ý xoa vò, đôi mắt nheo lại vẻ hưởng thụ, chỉ thiếu vẫy đuôi điên cuồng nữa thôi.Hai tay Triều Mộ che mắt lại, tỏ vẻ coi thường.Mắt chẳng thấy mắt chẳng thấy.Kết quả khi đi xem tân nương tử thì nàng ấy lại ngẩng mặt lên với A Chi, điên cuồng ra hiệu: "Sờ sờ sờ sờ ~"Ngón tay nàng ấy thoáng nhấn vào cánh môi: "Miệng ta cũng ngọt lắm, A Chi có muốn nếm thử hay không?"
A Chi: "......"
A Chi úp bàn tay lên mặt Triều Mộ, nói khẽ: "Đây là phủ đệ người khác, quận chúa thu bớt chút đi."
Triều Mộ gạt kéo tay A Chi xuống, nắm hai tay vào lắc lắc, khẽ hừ: "Thế tối nay A Chi thương ta chút?"
A Chi khẽ cười, đưa tay nặn khuôn mặt nhỏ của Triều Mộ, đã hơi hơi dùng sức tí, véo ra vết đỏ nông nhạt cho nàng ấy: "Dùng sức giống như vậy thương nàng thì thế nào?"
"Ui ~" Triều Mộ nhớ tới eo mỏi nhừ cùng bắp đùi cọ đến nóng rát tê liệt, quả thật là bắt đầu ngẫm nghĩ thật kỹ.Cuối cùng, khi sắp đến phòng cưới của Sở Thanh Thu thì rụt rè mà dựng một ngón tay lên: "Nghỉ một ngày ~"Mắt nàng ấy to tròn trong trẻo, lúm đồng tiền nơi khóe môi nông nông, ánh sáng trong mắt rõ ràng, sự nghịch ngợm đáng yêu đến vô lý.Lòng A Chi chợt nhũn ra, muốn cúi đầu hôn nàng ấy, chân cũng đi tới trước nửa bước rồi ngại do hoàn cảnh cùng thân phận lại cứng rắn dừng lại, vân vê đầu ngón tay đáp dịu giọng: "Được."
Triều Mộ vẫn quyết định là tới xem Sở Thanh Thu.Nàng ấy có chuyện muốn nói với Sở Thanh Thu, nói xong lựa chọn như thế nào xem hết vào người kia rồi.Phòng cưới quả nhiên quạnh quẽ, ngoại trừ Nhẫn Đông cùng những a hoàn khác ra thì chỉ có một mình Sở Thanh Thu ngồi trên giường cưới, đang cúi đầu gấp khăn trùm đầu đỏ đặt trên đùi."
Tiểu thư sao người tự giở ra cho mình rồi."
Nhẫn Đông kinh ngạc.Sở Thanh Thu nghiêng mắt nhìn qua đến chỗ cửa phòng, Triều Mộ dẫn theo A Chi đứng ở đó.
Sở Thanh Thu trả lời Nhẫn Đông: "Vậy còn chờ ai giở giúp ta?"
Nhẫn Đông nhất thời không biết nói gì, nhìn qua theo tầm mắt Sở Thanh Thu, kinh ngạc lộ ra trong mắt, sau đó khom gối hành lễ: "Gặp qua Quận chúa Phúc Giai."
Nhẫn Đông không nghĩ tới người hôm nay tới xem Sở Thanh Thu sẽ là Quận chúa Phúc Giai Triều Mộ, ánh mắt Nhẫn Đông qua lại giữa Triều Mộ với tiểu thư nhà mình, cuối cùng nói: "Ta đi rót ly trà cho Quận chúa."
Triều Mộ cười: "Trái lại cũng không cần phiền vậy, ta đến xem chút rồi trở về ăn ngay."
Sở Thanh Thu đặt khăn trùm đầu đã gấp xong ở trên đùi, ngước mắt nhìn Triều Mộ, chưa cất tiếng hỏi nàng ấy xem cái gì, thậm chí cũng không để ý tại sao nàng ấy tới.
Dường như người ra vô tới lui gian phòng cưới này ngoại trừ Lương Hựu Vân ra thì người khác đều không đáng để nàng ấy ngước mắt."
Ta muốn nói một giấc mộng với cô," Triều Mộ ngồi ở ghế đôn thêu bên giường, thoáng nhìn Nhẫn Đông, hỏi Sở Thanh Thu: "Có thể chứ?"
Sở Thanh Thu gật đầu với Nhẫn Đông, Nhẫn Đông lui ra đến ngoài cửa đóng cửa lại.A Chi nhìn Triều Mộ, Triều Mộ thoáng mím môi rồi nghiêng người giơ tay kéo lấy tay xếp trước bụng dưới của A Chi, ngẩng mặt mà nói: "Ngươi đừng ra ngoài, cũng ở lại nghe một chút."
A Chi rũ mắt đi tới trước một bước nhỏ, dùng tư thế che chở đứng ở phía sau Triều Mộ, hai người một đứng một ngồi gần như dán vào nhau."
Quận chúa muốn nói mộng gì?"
Sở Thanh Thu thu lại tầm mắt dừng ở chỗ hai người, cuối cùng mở miệng.Triều Mộ hơi cười: "Một giấc mộng kiếp trước kiếp này, cô coi như truyện kể mà nghe thử, nếu cảm thấy thú vị thì coi như là lễ vật tân hôn ta đã tặng cô."
Kiếp trước như mộng, mãi đến một khắc chính miệng nói ra kia, Triều Mộ mới thật sự cảm thấy đã là cách một đời.Triều Mộ bắt đầu từ đại trưởng công chúa Triều Uẩn mẹ đẻ của mình bị người ta mưu hại, nói đến khi tiệc ngày xuân sau khi mình về kinh, rồi nói tới Thần phủ xảy ra chuyện cùng với kết cục cuối cùng của Lương phủ.Khi nói đến dịp tiệc ngày xuân kiếp trước thì Sở Thanh Thu nhăn mày lại, nhưng nàng ấy chờ Triều Mộ nói xong mới lắc đầu."
Ta sẽ không," Hai tay Sở Thanh Thu xếp chồng đặt lên khăm trùm đầu ở trên chân, con ngươi lạnh nhạt kia nghiêm túc nhìn về phía Triều Mộ: "Ta sẽ không dùng cái chuyện trong sạch danh tiếng đi bôi đen một cô gái, cũng sẽ không đòi sống đòi chết vì một người đàn ông, đó không phải ta."
Cũng là kiếp này sau khi hiểu biết Sở Thanh Thu, Triều Mộ mới phát hiện kiếp trước nàng ấy không làm được loại chuyện này."
A Vân, thật sự đã chết vào ngày thành hôn đó?"
Những ngón tay thả lỏng của Sở Thanh Thu đã nắm chặt lại không biết từ khi nào.Triều Mộ gật đầu, ánh mắt dừng lại ở nơi cây trâm chính của mũ phượng Sở Thanh Thu đội trên đầu.Cây trâm phượng đó, trâm phượng mà Lệ quý phi tặng, khi Lương Hựu Vân thành hôn vào cung thì Sở Thanh Thu tự tay cài lên đầu Lương Hựu Vân chính mắt tiễn nàng ta xuất giá, chúc nàng ta như phượng vàng này, giương cánh bay cao.Ai ngờ Lương Hựu Vân mới bước chân gả đi, vừa quay lưng thì Sở Thanh Thu liền đuổi đầy tớ đi, thiêu rụi Lương phủ.
Cùng đêm đó, Lương Hựu Vân dùng trâm phượng trên đầu tự sát ở hoàng cung.Đó chính là kết cục của hai người họ.Sau khi nhìn thấy Quý cô cô thì Triều Mộ mới nhớ tới chuyện trâm phượng, mới muộn màng nhận ra chú ý tới điểm bất thường kia giữa Sở Thanh Thu và Lương Hựu Vân.Đây cũng là lí do Triều Mộ nói chuyện này với Sở Thanh Thu.Thay vì đi đến cái bước thế cờ chết kia, chi bằng phá vỡ tình thế trước đó.Có thể Sở Thanh Thu không để ý đến sống chết của bản thân, lại rất để ý về kết cục của Lương Hựu Vân."
Cô có thể coi thành truyện kể mà nghe tùy ý một chút."
Triều Mộ nói xong rồi nhận ra được ánh mắt A Chi đặt ở trên người mình, hàng mi khi rũ mắt run rẩy một thoáng.A Chi thông minh, Sở Thanh Thu cũng không ngốc, chẳng ai sẽ thật sự coi chuyện ly kỳ thế kia như là truyện kể với giấc mộng mà nghe, đặc biệt là A Chi."
Đa tạ," Sở Thanh Thu đặt khăn trùm đỏ vuông vức gọn gàng ở trên giường, rồi đứng dậy hành lễ một cái lớn với Triều Mộ: "Lễ vật này ta đã nhận lấy."
Triều Mộ nhận một cái lễ của nàng ấy, nửa thật nửa giả mà nói khẽ: "Coi như cô thiếu ta đó."
"Được."
Sở Thanh Thu giở tráp gỗ của hồi môn, lấy một cái hộp gấm bằng gỗ từ bên trong ra đến.
Một chiếc nhẫn ngón cái ngọc sắc lạnh để đeo vào khi bắn tên đang nằm trong đó, mặt bên trong nhẫn có khắc chữ "Thu".Nàng ấy đưa hộp gấm cho Triều Mộ: "Vật này làm chứng, coi như ta thiếu cô."
Chiếc nhẫn ngón cái này lần trước Triều Mộ đã thấy qua, chỉ là thuộc về cá nhân quá mức, lần trước Triều Mộ chẳng nhận.Khi Triều Mộ đang muốn giơ tay tiếp nhận thì A Chi đi tới nửa bước, nhận lấy chiếc hộp trước Triều Mộ một bước, đóng cái nắp lại, giọng nói đứng đắn nghiêm túc: "Nô tỳ nhận vào thay Quận chúa."
Triều Mộ bỗng nhiên giãn mày thoáng cười, nghiêng đầu nhìn A Chi, trong mắt là ánh sáng vụn vặt li ti: "Cảm ơn A Chi ~"A Chi cụp mắt chẳng nhìn nàng ấy.Từ phòng cưới đi ra, Sở Thanh Thu đích thân tiễn cả hai đến ngoài cửa.Nhẫn Đông thấy sắc mặt Sở Thanh Thu không tốt, quan tâm mà hỏi: "Tiểu thư người không sao chứ, có phải Quận chúa Phúc Giai đã nói lời gì đó không tốt hay không?"
Sở Thanh Thu hơi khẽ lắc đầu, nàng ấy quay đầu nhìn đằng sau, nhìn tấm vải trùm đầu đỏ trên giường kia: "Ngươi đi nói với phu nhân quốc công, cứ nói tối đến ta sợ chỗ lạ ngủ không được, để A Vân tới ngủ cùng ta."
"Hôm nay?"
Nhẫn Đông ngây ra, vô thức thoáng nhìn phòng cưới được bày biện đỏ thắm mừng vui.Sở Thanh Thu cụp mắt xuống, cảm xúc dao động đã bình tĩnh trở lại: "Hôm nay."
Nhẫn Đông: "...... vâng."
Ra khỏi phòng cưới của Sở Thanh Thu, A Chi vẫn luôn không nói chuyện, chỉ yên lặng mà bưng hộp gấm đi phía sau Triều Mộ."
A Chi," Triều Mộ dừng bước chân quay đầu nhìn nàng, chầm chậm chớp mắt, cố ý ngọt ngào mà kêu: "A Chi Chi ~"A Chi ngước mắt nhìn qua, Triều Mộ cười: "Ngươi lại không có điều gì muốn hỏi sao?"
A Chi nghĩ ngợi, gật đầu: "Có."
Triều Mộ đã đoán được.
Việc này kỳ ảo vô cùng, phỏng chừng A Chi cũng tò mò sao nàng ấy biết rõ được mấy này, cùng với những việc kiếp trước kiếp này kia, hoặc là cuối cùng Triều Hoằng Tế ra sao.Một thời gian trong chớp mắt mà Triều Mộ đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ là không ngờ rằng A Chi sẽ hỏi: "Đau không?"
Triều Mộ sửng sốt, có hơi chưa phản ứng lại kịp, lúm đồng tiền nơi khóe môi còn đấy: "Hả?"
A Chi cầm chiếc hộp bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng dán vào trên cổ Triều Mộ, lòng bàn tay ấm áp bao lấy cổ áo hơi lạnh của nàng ấy, trong mắt đều là đau lòng bi thương, ngay cả động tác dán qua đến cũng dè dặt cẩn thận, như là sợ chạm vào làm đau nàng ấy.Nàng chỉ coi như đó là trong sách còn chưa xảy ra, hoặc là đã thay đổi sự tình hướng đến, ai ngờ đối với bánh ngọt nhỏ mà nói thì những cái đó lại đã trải qua cả rồi.Đầu ngón tay A Chi cũng có hơi run.Lưỡi dao kề lên cổ, đó phải là quyết tâm bao lớn, phải đau cỡ nào.Nàng ấy hãy còn nhỏ tuổi, lại bị ép đến cái bước đó.Nét cười nơi khóe môi Triều nhạt đi, nghiêng đầu kề mặt vào trong lòng bàn tay A Chi, cụp hàng mi xuống khe khẽ cọ cọ, miệng chu lên: "Đau."
Tim A Chi cũng muốn nát cả.Triều Mộ hơi hít mũi, con ngươi ngước lên nhấp nháy đôi mắt một cái với A Chi, bi thương nhoáng qua sạch sẽ: "May mà trên miệng vết thương đã nở hoa đêm qua."
"Hoa?"
A Chi hỏi.Triều Mộ kéo cổ áo ra, nghiêng đầu cho A Chi xem chiếc cổ của mình như thể hiến vật quý, vui vẻ cả mặt.Chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, mảnh mai lại yếu ớt.Bên cạnh đẹp ra thì thứ càng làm cho người ta bỏ sót là dấu hôn bên dưới chiếc cổ chỗ gần sát xương quai xanh của nàng ấy, trong đỏ còn kèm theo chút xanh tím.
Như là một bông hoa nhỏ non nớt có xu hướng chín muồi, nở trên cổ tuyết, có một hàm ý dục vọng kiểu không nói ra được.Đặc biệt là một thiếu nữ chưa rời khỏi khuê phòng như nàng ấy, trên cổ lại có để dấu vết từng ám muội.A Chi nóng mặt, lặng lẽ dựng yên ổn cổ áo cho Triều Mộ, đơ mặt: "......
Gió lớn, lạnh."
Gió thổi thương cảm đi.Triều Mộ cười rộ lên: "Cảm ơn A Chi ~"Bởi vì A Chi, nàng ấy mới có được hiện tại.A Chi không biết nàng ấy cảm ơn cái gì, cho rằng là đang cảm ơn dấu hôn, bèn gật đầu một vẻ nghiêm trang: "Đều là chuyện nô tỳ nên làm."
Triều Mộ: "......"
Triều Mộ thò tay cù vào eo A Chi: "Bất kính ngỗ nghịch, gan to bằng trời, đây là càn rỡ !"
A Chi cười mà né, chạy cùng Triều Mộ hết một chốc lát ở trong tiểu viện lạnh lẽo vắng vẻ: "Nô tỳ sai rồi."
"Sai chỗ nào rồi?"
Hai tay Triều Mộ véo bên eo A Chi.Ngay lúc nàng ấy chĩa qua thì A Chi giang hai tay ra, ôm người một phát vào trong lòng: "Sai ở đã càn rỡ nhẹ quá."
Thế nên hôm nay tiểu Quận chúa còn có thể nhảy nhót tưng bừng.Triều Mộ đỏ mặt, ngửa đầu thoáng hôn vào chóp mũi hơi lạnh của A Chi: "Đau lòng cho ta à?"
A Chi rũ mắt, thành thật mà khẽ đáp: "Ừ."
Khi nghe nàng ấy bình thản như mây gió lấy tư thế người đứng ngoài xem để nói đến những chuyện xưa đó, trái tim A Chi cũng siết chặt nhói đau từng trận.Triều Mộ thoáng vỗ vào mông A Chi, thật lắm ngả ngớn: "Vậy đêm nay cho ngươi một cơ hội, thương ta cho tốt một chút."
Nàng ấy vỗ xong là chạy ngay, A Chi thở dài bất lực, kéo dài âm điệu: "Vâng, nô tỳ tôn kính lệnh của Quận chúa."
"Thương" người thật tốt.---------Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.