Hôm nay Trân Thảo cùng đi với Lâm Tú đến thành phố TH.
Cô cũng đã xem xét rất nhiều và quyết định mua một căn biệt thự ven biển và một mảnh đất rộng ở mặt tiền đường gần đó.
Sau đó sẽ tiến hành xây dựng lên một cửa tiệm bánh ngọt dành cho những người giảm cân.
Trước khi muốn mở cửa tiệm, Trân Thảo cô muốn học nấu ăn và cùng với Lâm Tú đăng kí nấu ăn.
Cô muốn chính tay tạo nên những món ăn đặc biệt bằng công thức riêng của mình.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Một ngày bận rộn mệt mỏi, Trân Thảo trở về nhà khá muộn.
- A!
A!
Đói quá phải vô ăn lẹ thôi.
Mà chắc giờ này mọi người ăn tối hết rồi.- Cô vừa nghĩ vừa lê từng bước mệt nhọc đi vào nhà bếp.
Đến cửa, bước chân bỗng dừng hẳn.
- Em về rồi đó hả!
Vào ăn cùng luôn nè!- Giọng của Hắc Thiên vang lên chói lọi.
- Ủa... sao?...- Cô đứng đực mặt ngay cửa nhìn chằm chằm những con người trước mặt.
- À.
Tại hôm nay có khá nhiều việc cần phải giải quyết nên họ sẽ ở đây một đêm.- Hắc Thiên giải thích.
Trân Thảo nhanh chóng suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.
- Vậy thôi mọi người cứ ăn đi.
Em sợ mọi người muốn bàn công việc gì đó mà lại có em thì không tiện cho lắm.
Xoay người định đi, phía sau lại vang lên một giọng nói trầm ấm.
- Giờ này cũng đã trễ lắm rồi, ăn cùng luôn đi.
Cô quay phắt nhìn về phía người mới vừa lên tiếng kia.
Theo như thông tin mà Hắc Thiên cho cô, nhận ra đây là nam chủ thứ 3- Khánh Thi.
Anh ta là một vị chủ tịch trẻ đầy tài năng của tập đoàn TMH, là một trong những tập đoàn hùng mạnh lúc bấy giờ và cũng là đối tác khá nhiều năm với tập đoàn của gia đình cô.
Chính vì thế mà giờ đây Khánh Thi và Hắc Thiên mới thân thiết đến vậy.
Trong truyện anh ta là một người ít được nhắc đến nhất vì cũng chỉ là nam phụ.
Rất chung tình, nhẹ nhàng, ấm áp, lúc nào cũng bên cạnh nữ chính khi cô nàng thất vọng, buồn bã hay đau khổ.
Nhưng rốt cuộc người ta cũng chỉ coi anh là một người anh trai che chở em gái mà thôi.
Thật là đáng tiếc!
Nhận thấy mình im lặng khá lâu, Trân Thảo gượng gạo đáp.
- Vậy... cũng được...
Nói rồi cô đi đến chiếc ghế bên cạnh Kim Quyên ngồi xuống.
Đồ ăn được dọn ra, bày đầy trên bàn, mùi thơm phức xộc thẳng vào mũi Trân Thảo.
Cô thầm nghĩ" Tay nghề không tệ, có gì mình học hỏi mới được".
Sau đó quay sang nhìn mọi người, những khuôn mặt lạnh tanh, không khí như lạnh hẳn đi.
Cô có cảm giác như đang ăn với những cô hồn sống vậy đó.
Mặc dù thức ăn trên bàn rất ngon, rất thơm nhưng nhìn vậy cũng nuốt không trôi.
Nếu còn ở đây lâu giây phút nào là giây phút đó cô sẽ bị đau tim mà chết, thế nên ăn thật mau lẹ để rời khỏi nơi u ám này.
- Bộ cô đói lắm hay sao mà ăn nhanh vậy?
Lúc này một người nhìn thấy cô ăn như gặp nạn đói không khỏi nhíu mày, lên tiếng.
Anh ta chính là Hoàng Duy- nhà cố vấn kinh tế tài giỏi bậc nhất đất nước này.
Anh ta là bạn thời cấp ba của Hắc Thiên, được anh mời vào tập đoàn để làm việc, vì thế cũng có mặt ở đây.
Nghe được câu nói đó, Trân Thảo chột dạ nên lập tức bật ho sặc sụa, cả người run lên vì ho.
Khuôn mặt đỏ bừng lên, ngực phập phồng kịch liệt.
Vì chỗ ngồi của Trân Thảo đối diện với bên Hắc Thiên và đám nam chủ, cách xa chỗ của Trân Thảo, Kim Quyên, Ngân Nhi nên Hắc Thiên muốn qua đó giúp cũng chẳng đi được.
Thế là Kim Quyên ngồi ngay bên cạnh liền lấy li nước của mình đưa sang cho Trân Thảo.
Vì đang sặc nên tay chân có phần luống cuống, run run nhận lấy lại vô tình đụng mạnh về phía tay đang đưa li nước của Kim Quyên.
Ly nước rơi xuống vỡ tan tành.
Kim Quyên bị đau nên xoa xoa tay, khuôn mặt như chịu ủy khuất, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Trân Thảo lại đang sặc nên không để ý, vội lấy ly nước của mình uống vài ngụm.
Cuối cùng cơn ho cũng dịu lại, cô mới bình tĩnh mà nhìn mọi thứ xung quanh.
Giờ mới nhớ tới lúc nãy có quơ tay đụng vào Kim Quyên, nhìn xuống chỗ ly nước vỡ tan rồi lại nhìn sang Kim Quyên.
Cô ta lúc này đang cúi xuống trông rất đáng thương, hai tay vặn vẹo xoa vào nhau.
"Lần này đúng là do mình rồi, sao lại hậu đậu để đập vào tay cô ta chứ."
Khẽ thở dài, cô vội quay sang nắm lấy tay Kim Quyên để mà xin lỗi, xoa tay giúp chị ta.
Vì được che khuất bởi chiếc bàn nên những người đối diện lại không thấy gì hết.
Lúc Trân Thảo đưa tay sang thì bị Kim Quyên đánh thật mạnh vào, hất tay cô ra.
Chỉ có Ngân Nhi nhìn thấy, trợn tròn mắt mà không nói gì.
Bị đánh bất ngờ và khá đau nên cô đứng bật dậy, máu nóng nổi lên, đập mạnh một cái lên bàn, hừ một tiếng xoay người bỏ đi.
- Đứng lại!
Thái độ như vậy là sao?!!!
Đã sai mà không nhận lại tỏ thái độ bực tức như vậy là ý gì?!!!- Hàn Đức Tuấn tức giận.
Cô ngẩn người giây lát, định phản bác lại thì nghe giọng nói trong trẻo như trẻ con vang lên.
- Anh Tuấn, đừng giận.
Chỉ là chị Trân Thảo muốn xoa tay cho chị Kim Quyên thôi, nhưng mà làm chị Quyên bị đau nên chị Quyên mới gạt tay ra, chị Thảo mới tức giận thôi à.
Nghe có vẻ như là đang giải vây cho Trân Thảo nhưng thực ra là đang muốn nói cho cả thế giới biết là cô ăn hiếp nữ chính Kim Quyên này nên cô ta mới phản ứng.
"Haha thật là hay cho cô em gái này.
Rốt cuộc nó em gái mình hay em gái cô ta vậy?!
À mà thôi chuyện đó cũng không quan trọng.
Haizz vốn dĩ nghĩ sẽ không đụng đến mà cuối cùng vẫn phải dính.
Vậy được rồi, không làm nữ phụ bánh bèo, lẳng lơ nữa, chuyển qua nữ phụ độc ác, tàn bạo."
- Ừ đó thì sao!!!
Thái độ tôi đã quá rõ ràng rồi!
Các anh muốn nghĩ gì đó thì nghĩ, tôi không quan tâm!
Vậy thì tốt nhất từ nay về sau đừng đụng vào tôi nữa là được.
Trân Thảo quay mặt bỏ đi, cả người như trút bỏ được một ít gánh nặng, như vậy cũng tốt, họ sẽ bỏ ý định đụng đến mình thôi.