Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nữ Phụ Ham Chơi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
128133681-256-k536868.jpg

Nữ Phụ Ham Chơi!
Tác giả: onlycherish23
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trân Lê
Một cô nàng vì hậu đậu mà xuyên không vào một truyện ngôn tình.

Tại đây cô nàng lại tiếp tục bản tính hậu đậu của mình và liên tiếp gây ra những rắc rối cho cặp nam- nữ chính.

Thế là thay vì nữ chính sẽ được nam chính nam phụ theo đuổi thế nào lại là cô bị bọn họ đuổi theo.

"Mọi rắc rối đều do cô mà ra!

Cô phải chịu trách nhiệm đó biết không!"

"Biết rồi biết rồi!!!

Đừng đuổi theo tôi nữa được không!!!"
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Truyện đơn giản, không thần thánh hay làm cho mọi thứ đều hoàn hảo.

Chỉ đơn giản là một câu chuyện.

 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 1⚽⚽⚽: Xuyên Không


Trân Thảo- một cô gái nghèo chân chất nhưng lại rất mạnh mẽ, kiên cường.

Từ nhỏ cô đã sống ở cô nhi viện, đến năm mười tám tuổi mới ra ngoài kiếm việc làm và nuôi sống bản thân.

Cuộc sống hết sức khó khăn đối với cô khi không có ai nâng đỡ.

Thế mà thêm cái ngoại hình không mấy ưa nhìn, cô đúng là số khổ nhất mà.

Thân hình thì mũm mĩm không cân đối, cả khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt, trông rất tầm thường.

Vì thế mà trong chuyện tình cảm còn thảm hại hơn nữa, không ai thèm để ý cô, đã vậy còn bị bọn họ trêu chọc nữa.

Trân Thảo năm nay đã 23 tuổi rồi mà vẫn chưa có mối tình vắt vai.Vốn dĩ cuộc đời cô sẽ trôi qua rất tĩnh lặng nhưng không...Cô đang loay hoay nấu mì gói trong bếp, vừa nấu vừa đọc một truyện về nhân vật nữ chính được nhiều chàng trai theo đuổi trên điện thoại.

Không ngờ vì bất cẩn không để ý, cô đã làm đổ nước nấu mì vương vãi khắp nhà.

Đang hoảng hốt đi lấy cây lau lại không biết trời xui đất khiến như thế nào, dẫm phải vũng nước, trượt chân té bật ngửa ra sau, bất tỉnh.☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆Khi tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong một căn nhà xa hoa, lộng lẫy.

Mỗi thứ nơi đây đều toát lên vẻ quý phái và sang trọng của riêng nó.

Những đồ nội thất trong phòng tuy đơn giản mà rất thanh lịch.

Ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một bóng người nhỏ nhắn từ cửa đi vào, thấy cô tỉnh lại thì lao đến.

Cô ngẩn người, hoang mang khi nhìn thấy người trước mặt này.- Chị Trân Thảo, chị tỉnh lại rồi hả?

Chị làm em sợ quá đấy, tự nhiên đang yên lành chị lại té xuống hồ bơi làm em giật cả mình.

Chị... chị... chị không sao chứ?

Chị thấy trong người ổn không?

Có đau chỗ nào không?

Để em coi coi...Một tràng câu hỏi tuôn ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô em gái trước mặt làm Trân Thảo ngớ người, cứng họng không biết nói gì.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy nè trời?

Cô em gái này từ đâu ra vậy?

Mình nhớ mình đâu có em gái đâu?

Không lẽ té cái mình bị ngáo luôn hả rồi bị đưa vô trại hả ta?

Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?"

Một vạn câu hỏi vì sao đang được Trân Thảo đặt ra rất nhiều trong đầu, cô vẫn không hiểu cái gì cả.- Chị?

Chị ơi?

Chị sao vậy sao không nói gì hết vậy?

Bộ có vấn đề gì sao?Trân Thảo định hỏi cái gì đó rồi rốt cục phun ra một câu:- Ở đây là đâu?- ...- ...- Ba mẹ ơi!!!

Chị hai bị gì rồi nè!!!- Cô em gái trước mặt hét lớn lên sợ cả nhà không nghe thấy.Thế là sau tiếng hét cả đám người chạy lên rần rật.

Trân Thảo lại tiếp tục như con nai vàng ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.

Mọi người bắt đầu hỏi chuyện từ cô em gái tên Ngân Nhi trước rồi quay sang nhìn cô.

Sau đó một người phụ nữ trung niên dịu dàng bước đến cô, dùng bàn tay mềm mại của mình xoa nhẹ lên đầu Trân Thảo:- Không sao đâu chắc do bị sốc nên mất trí tạm thời thôi.

Từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, phải không con gái?Người phụ nữ này nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến lẫn yêu thương.

Hai mươi mấy năm qua cô luôn sống trong tình cảnh thiếu thốn tình thương của ba mẹ nên rất cảm động trước sự ân cần của người mẹ này.

Lúc này cô mới nhẹ nhàng gật đầu rồi nói với giọng lí nhí:- Dạ... nhất định... sẽ nhớ lại được thôi...Thế là mọi người thở phào nhẹ nhỏm, rời khỏi phòng để mình cô yên tĩnh.

Sau khi họ đi hết, Trân Thảo mới hoảng loạn không ngừng, điên cuồng suy nghĩ rốt cục đã có gì xảy ra.Sau một hồi quay cuồng trong mơ hồ, cô cũng đã liên tưởng ra được cái gì đó.

"Hình như mình đang ở một thế giới khác.

Cô gái này cũng tên Trân Thảo, không biết có liên quan gì đến mình không ta?

Để nghĩ lại coi...

A nhớ rồi... là bộ truyện mình đang đọc hồi tối này nè...

Hình như nhân vật này cũng tên giống cô- Trân Thảo.

Nhưng mà hình như là một trong những nữ phụ trong truyện thì phải.

Cô ta đi hại nữ chính tơi bời rốt cục chính mình lại lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục... haizz thật là đáng thương"- Khoan... xí... nói như vậy là... là... mình xuyên không hử... a... a... a... không thể nào... chết tiệt!!!Cô la hét trong điên cuồng nhưng với mức độ vừa phải, không để người khác biết được.

Từ đó cuộc đời Trân Thảo đổi lại càng thêm sóng gió.
 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 2 ⚽⚽⚽


Sau vài ngày tiếp xúc và làm quen với mọi thứ, Trân Thảo dần dần hòa hợp với nơi đây.Trân Thảo ban đầu vốn dĩ là một tiểu thư con nhà giàu, rất được ba mẹ, anh trai yêu thương nuông chiều.

Còn có một vị hôn phu mà cả hai đính ước từ nhỏ, anh ta cũng là một nhân vật tầm cỡ, rất nổi tiếng cả về cách đối nhân xử thế cũng như tài năng trên thương trường.Cô vốn dĩ đã có tất cả nhưng không hiểu sao về sau lại trở nên kì lạ, lúc nào cũng đi ghen tuông, ganh ghét với cô bạn cùng lớp của mình để rồi bị mọi người xa lánh, ba mẹ vì cô mà phải trả giá bằng cả tính mạng của mình, vị hôn phu của cô cũng bỏ theo người con gái ấy, anh trai vì cô mà chết thê thảm.

Sau khi đọc hết bộ truyện Trân Thảo mới biết được rằng vốn dĩ mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều.

Không hiểu tác giả suy nghĩ gì mà làm một bộ truyện gây ức chế người đọc như thế.

Thì ra nhân vật nữ phụ Trân Thảo này sống không hề hạnh phúc.Vị hôn phu đáng mến của cô- Hàn Đức Tuấn thì ra ban đầu không hề yêu cô.

Anh ta cùng với những nam phụ khác hết lần này đến lần khác xua đuổi Trân Thảo để có thể đến cùng với nữ chính Kim Quyên xinh đẹp nhu mỳ kia.Bọn họ làm đủ mọi trò hòng phá hủy hôn ước ấy đi, vì thế mà nữ phụ của chúng ta tìm cách giành giật lại.

Thế nhưng cuối cùng cô ấy lại lâm vào cảnh khốn đốn.

Tài sản mất hết, cô bị đem vào những nơi dành cho gái lầu xanh, ba mẹ vì tìm cách cứu cô khỏi đó đã đi rất vội vã tìm người giúp đỡ, ngờ đâu tai nạn năm ấy đã cướp đi sinh mạng họ.

Người anh trai thân thương của cô vì muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa khi cô thay đổi và anh trở nên ghét cô, hợp tác cùng với đám kia, góp phần đưa cô vào nơi vực sâu tối tăm.

Anh đứng lên trả thù lại cho cô và lỡ tay giết chết một mạng người nên phải đi tù và rồi chết đau đớn, nhục nhã ở đó.Khi mọi thứ đã mất hết, Trân Thảo điên cuồng quay lại trả thù rồi nhận lại một kết quả đau lòng: Người con trai mà cô thầm thương trộm nhớ chính là một trong những nguyên nhân khiến cô ra nông nỗi này.Hàn Đức Tuấn cùng với những người bạn của mình bức ép cô đến đường cùng và rồi cô chết đi như những vai phản diện ác độc đáng chết, còn nam chính nam phụ cùng với nữ chính xinh đẹp kia nắm tay nhau đi đến những chân trời mới lạ.

Còn về phần cô em gái kia cũng vì nịnh nọt được nữ chính nên cũng có một anh chàng để hưởng thụ.Đọc đến đây Trân Thảo rất cảm thương cho số phận của nữ phụ này, người cùng tên với cô nhưng cuộc đời lại khốn khổ hơn rất nhiều.

Nhưng cô ấy cũng sai, chỉ vì tình yêu mà phải đánh đổi tất cả.

Đáng lẽ, đáng lẽ cô không nên bất chấp như thế, không nên cố chấp mà làm hại cô gái Kim Quyên ấy, không nên vì si mê mà bỏ lại tất cả.

Cô là người có mọi thứ, không cần vì người không yêu cô mà làm như vậy.

Mà biết sao được, có lẽ khi yêu thì mọi thứ sẽ khác, sẽ không đơn giản như ta vẫn nghĩ.Trân Thảo hạ quyết tâm, từ bây giờ cô sẽ sống cho mình và sống cho cả phần nữ phụ vừa đáng thương vừa đáng trách này, giúp cô ấy làm lại từ đầu cũng như giúp chính mình vậy, dù gì thì thân xác này cô cũng mượn của cô ấy.

Trân Thảo xuyên vào câu chuyện này đang là phần đầu nên vẫn còn sửa kịp.

Cô sẽ làm bằng tất cả những gì mình có thể để giảm bớt đau thương.☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆Còn một chuyện nữa, không hiểu sao cô nữ phụ này lại có ngoại hình khá giống Trân Thảo lúc trước.

Bởi vì tác giả không nói nhiều đến nhân vật này chỉ đại khái nói về tình tiết mà cô ta gặp phải, những điều xấu xa ác độc mà cô ta làm với nữ chính chứ không miêu tả kỹ như các nhân vật khác, một nữ phụ lướt nhẹ qua câu chuyện cho thêm kịch tính mà thôi.

Thân hình Trân Thảo ở đây lại mũm mĩm, không cân đối, hết sức bình thường, cô thở dài ngán ngẩm nhìn cơ thể này trong gương.

Nói thật cô nhìn đến phát ngán luôn rồi ấy chứ, sao đi đâu cũng gặp thế.

Nhưng may mắn hơn ở chỗ là Trân Thảo này là con nhà giàu, tha hồ làm những gì mình muốn mà không cần phải sợ tốn kém, lo sợ về ngoại hình không đẹp nên nói mà người ta không nghe.

Thế là cô nàng lập ra một danh sách thật dài về những nơi mình muốn đi cho thỏa nỗi lòng.Danh sách đã xong mà giờ thì lại gặp chút rắc rối nhỏ, tiền thì lại không biết để đâu.

Đành phải nhẹ nhàng xuống lầu, tìm kiếm người mẹ thân thương để xin tiền.Phòng cô ở trên lầu hai cùng với anh trai, lầu một là phòng của ba mẹ và cô em gái Ngân Nhi.

Tầng trệt là nhà bếp cùng với phòng khách.

Vì là biệt thự nên căn nhà khá là rộng và có nhiều phòng dành cho khách nữa.

Kiếm trong phòng ba mẹ không có, cô liền đi xuống tầng trệt để tìm.Đang đi được phân nửa cầu thang, đứng nhìn xuống phía dưới là phòng khách cô thấy có vài người ở dưới đó.

Tốc độ đi xuống bỗng chậm lại, thả từng bước nhẹ nhàng.

Càng xuống gần bộ não của Trân Thảo đã nhận ra được một người là anh hai Hắc Thiên cùng với những người bạn thì phải.

Gần tới dưới cô mới đứng khựng lại để xác định cho rõ bọn họ là ai.Lúc này đang đứng ở trên cầu thang suy nghĩ về bọn họ nên Trân Thảo quên luôn mục đích của mình, cứ đứng nhìn chăm chăm bọn họ.

Bỗng nhiên như cảm nhận được gì đó, một loạt ánh mắt hướng qua nơi này.
 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 3 ⚽⚽⚽


Trân Thảo lúc này cũng ngớ ra, chợt nhận ra mình hơi thất thố nên quay đi rồi đến gần bọn họ.

Anh hai Hắc Thiên thấy thế liền kêu:- Em dậy rồi đó hả?

Lại đây với anh nào!- Dạ.

Em chào mọi người.- Cô cúi đầu chào những người ở đây.Ánh mắt Trân Thảo xa lạ nhìn từng người, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.Toàn là những con người có gen cực kì tốt.

Người nào người nấy đẹp trai, cao ráo, toát ra muôn vàn tia sáng chói lóa.

Không khó để cô nhận ra nam chính của chúng ta- Hàn Đức Tuấn.

Phải công nhận rằng sức hút và độ đẹp trai của nam chính vô cùng lớn.

Một mình anh đứng đó mà lấn át cả dàn nam phụ là biết cỡ nào.

Chính vì thế nên nữ phụ Trân Thảo của chúng ta mới phải lăn xả để giành lại.Ánh mắt dò xét của cô quét qua những người ở đây.

Bọn họ cũng cảm nhận được trong mắt cô có gì đó khác lạ.- Được rồi.

Thật ra thì Trân Thảo mới bị rơi xuống hồ bơi, do sốc và hoảng sợ nên đã quên một vài thứ.

Mọi người ráng làm quen nha.Sau đó Hắc Thiên quay qua nói với Trân Thảo:- Được rồi.

Làm quen lại để sau nha, bọn anh đang có việc nên không thể cùng em trò chuyện.- Dạ.

Không sao đâu, các anh cứ tiếp tục đi.- Nói rồi cô nhanh chóng xoay người đi về phía nhà bếp.Cả đám lặng lẽ nhìn theo, không khí lúc này yên lặng đến kì lạ.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆Sau khi tìm được mẹ, Trân Thảo được đưa một chiếc thẻ vip dùng để mua sắm hay đi bất cứ nơi đâu.

Cô thực sự rất thích, cực kì thích.

Sống trên đời đã hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô có thể mua sắm thỏa thích đến vậy.

Lắc lư chiếc thẻ trong tay, Trân Thảo ca líu lo, nhảy chân sáo đi lên lầu.

Và lần này mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, không thể tin được.Lúc này cô chuẩn bị thay đồ để đi chơi, vừa mở tủ ra lại không khỏi ngao ngán.

Tủ đồ toàn những bộ đồ bình thường lại pha chút quê mùa.

Thật ra những điều này đối với Trân Thảo từ trước đến giờ đều rất bình thường bởi vì cô vốn sống trong nghèo khổ.

Nhưng Trân Thảo ở thế giới này lại là một tiểu thư con nhà giàu.

Có thể sẽ không ăn mặc xa hoa như những người khác nhưng ít nhất cũng phải ra dáng một nàng tiểu thư, nếu mặc như vậy thì người khác xem thường là đúng rồi.

Mà nhìn lại thân hình này cũng không được đẹp cho lắm chắc vậy nên nguyên chủ mới tự ti mà biến mình thành như vầy.Thở dài, Trân Thảo chọn lấy một bộ coi được nhất thay nhanh rồi cầm theo chiếc thẻ cùng danh sách những nơi cần đi.Việc đầu tiên cô muốn làm trong thế giới này chính là xóa đi cái thân hình hiện tại này, muốn mình thon thả một chút.

Đây là điều mà ở thế giới kia cô không làm được vì không có tiền nhưng đến đây rồi thì tiền bao la, tha hồ mà xài.Trước tiên Trân Thảo nhanh chóng đi đến trung tâm mua bán điện thoại.

Chọn lựa cho mình một chiếc điện thoại phù hợp rồi gắn sim vào để tiện liên lạc.

Sau đó cô dùng điện thoại đăng kí một khóa tập thể dục để giảm cân và đặt lịch hẹn với bác sĩ để tư vấn về vấn đề giảm cân và chế độ ăn uống.Bước đầu tiên hôm nay đã xong, cô liền nhanh chóng trở về nhà và bắt đầu tìm hiểu về các mối quan hệ của mình.

Mà người có thể hiểu rõ nhất tình cảnh của cô nhất không ai khác chính là anh hai Hắc Thiên.Thật ra trong truyện mà Trân Thảo đọc lại thấy được người anh này cũng rất đáng thương.

Anh ta ban đầu vì gặp gỡ nữ chính và rồi yêu say đắm cô nàng.

Dần dần không kiểm soát được tình yêu dành cho nàng mà mù quáng làm rất nhiều việc.

Vì Trân Thảo nguyên chủ là người ngoài cuộc nên nhìn thấy nhiều chuyện rất rõ ràng, thương anh trai nên đã tìm cách để anh cách xa cô nàng kia ra.Không ngờ anh không hiểu cho em gái mình mà lại tỏ ra thái độ chán ghét và càng ngày lại càng đi sai.

Đến cuối cùng lại phá hủy đi cuộc đời của em gái mình và chính cuộc đời của mình cũng tan tành.Chính vì thế giờ đây, Trân Thảo cũng nghĩ đã không còn hận anh như trước vì thật ra anh cũng chỉ là nạn nhân của tình yêu mà thôi.

Khẽ thở dài, cô bước đến trước cửa và gõ vài cái.

Cánh cửa mở ra.- Trân Thảo, em tìm anh có việc gì không?- Anh mở cửa với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.Từ sau khi ngã xuống hồ bơi, anh cảm nhận được hình như cô rất khác.

Em gái của anh ngày xưa có chút đơn thuần cùng trẻ con, lúc nào cũng quấn quít lấy anh không thôi nhưng đối với người ngoài lại hết sức rụt rè, nhút nhát.

Nhưng giờ cô lại không quấn quít anh như xưa, đối xử với người trong gia đình không lạnh cũng không nóng.

Bình thường cô rất ít khi ra ngoài hay xin tiền ba mẹ mua thứ gì.

Suốt ngày chỉ lầm lầm lì lì ở trong nhà hoặc đôi khi lẽo đẽo theo anh mà thôi.Bây giờ thì như một người khác đứng trước mặt anh.

Đôi mắt đen láy, sáng bóng kia nhìn thì có vẻ rất đẹp nhưng cũng đượm một màu bi thương.

Anh không khỏi giật mình, hình như người trước mặt này đã từ lâu không phải là em gái của anh mất rồi.Trân Thảo nhìn Hắc Thiên hồi lâu thấy anh hai không phản ứng liền quơ tay trước mặt anh.

Hắc Thiên chợt bừng tỉnh, cười hì hì cho Trân Thảo vào phòng, dường như mọi cảm nhận lúc nãy đều chỉ là ảo giác.
 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 4⚽⚽⚽


Ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng, Trân Thảo đợi khi anh hai ngồi xuống mới mở miệng.- Anh hai cho em xin số điện thoại anh được không?

Em vừa mới đổi điện thoại.- Được.

Đưa điện thoại đây.- Anh đưa tay lấy điện thoại cô rồi bấm.- Mà em định làm gì vậy?

Bỗng nhiên lại thay đổi nhiều thứ như vậy?- Hắc Thiên không ngẩng đầu lên hỏi.- Chỉ là cảm thấy cần phải thay đổi thôi, chứ không có gì khác.- Giọng cô hờ hững đáp.- Xong rồi, mà em có muốn lưu số ba mẹ vào không để anh lưu luôn?- Dạ cũng được.

Thế thì cảm ơn anh.Hắc Thiên lấy điện thoại của chính mình ra rồi lưu số của gia đình vào máy cô.

Đang lưu thì Trân Thảo lại hỏi.- À mà anh hai cho em hỏi: em và những người bạn của anh hôm trước rốt cuộc là có mối quan hệ gì không?

Bạn của anh mà sao anh lại nói như em đã quen trước vậy?Kì thật là Trân Thảo chỉ muốn thăm dò thông tin về những người kia thôi.

Sở dĩ cô cũng biết vài thứ khi đọc truyện nhưng khi xuyên vào đây rồi lại mù mờ không rõ.

Với lại cô cũng chưa đọc hoàn chỉnh truyện, chỉ đọc sơ lược một vài chỗ nên đành phải giả vờ là mất trí nhớ để lừa anh hai nói rõ.Nghe cô hỏi vậy Hắc Thiên dừng lại, nhìn cô chằm chằm, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì rồi lại tiếp tục bấm số lưu.

- Em đợi anh một lát.

Lưu xong anh sẽ nói cho em rõ, chắc là không nhớ gì rồi...Sau một lúc, Hắc Thiên trả lại điện thoại cho Trân Thảo.

Rồi lấy ra một cuốn album nhỏ vừa, chỉ vào từng người, giới thiệu mọi thứ về người đó.

Trân Thảo nghe hết sức chăm chú, ghi nhớ từng điều một.

Trở về phòng, cô nằm vật ra giường rồi thờ thẫn nhìn lên trần nhà.

Bây giờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu, Trân Thảo lại có cảm giác vô cùng nặng nề, không biết mai này rồi sẽ ra sao.

Mãi suy nghĩ rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Phòng bên cạnh, Hắc Thiên lại mang tâm trạng rối bời mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.☆☆☆☆☆☆☆☆☆Sáng hôm sau, cô lật đật sửa soạn đi đến phòng khám của bác sĩ và được tư vấn.

Tiếp sau đó lại vào siêu thị mua một ít đồ theo chế độ dinh dưỡng mà bác sĩ cho.Cuối cùng là đi đến phòng tập báo danh và đóng tiền.

Thay một bộ đồ khỏe khoắn, Trân Thảo được hướng dẫn khởi động trước.

Đang khởi động thì trước mặt xuất hiện một cô gái lạ.- Hi!

Chào bạn mình tên là Lâm Tú.

Không biết bạn tên gì?

Mình có thể gọi bạn là bạn được không?- Chào Lâm Tú.

Mình là Trân Thảo.

Bạn có thể kêu mình là bạn cũng được.- Okeee.

Mà hình như bạn mới đăng kí hả?- Ừ.

Mình muốn giảm một chút cân nặng nên đến đây tập.- Mình cũng vậy á!

Ai cũng chê mình béo nên mình cũng ráng tập để coi nó giảm được chút nào không.

Hihi!

Mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt Lâm Tú lại cười rất tươi, dường như không để ý nhiều đến lời nói khó nghe đó.Trân Thảo nhìn người bạn này, chợt nhận ra hình như cô cũng là một nữ phụ trong truyện.

Nhưng khác cô ở chỗ là cô ấy rất thẳng thắn lại rất lanh lợi, không e dè nhút nhát như nguyên chủ.

Chính vì vậy mà sau này tình cảnh Lâm Tú còn thê thảm hơn Trân Thảo rất nhiều.

Vì thế mà Trân Thảo lại có cảm giác cảm thông với người trước mặt này.- Này bạn đang suy nghĩ gì vậy?

Sao không nói gì hết?- À... xin lỗi... mà nãy giờ cậu nói gì vậy?- Mình nói là sau này chúng ta có thể tập chung với nhau được không?

Tại hai chúng ta cũng mới vô mà.- Lâm Tú tươi cười nói.- Tất nhiên là được.

- Trân Thảo vui vẻ đáp lời.Và thế là từ đó cả hai cùng nhau tập luyện hăng say và giờ đây lại trở nên khá thân thiết.

Xin số điện thoại để liên lạc với nhau, chia sẻ bí kíp ăn kiêng để giữ vóc dáng và nói đủ thứ chuyện trên đời.

Cuối cùng sau hơn ba tháng vất vả, cô đã trở nên thon thả, xinh đẹp hơn.

Nét đẹp của cô rất thanh lịch, sang trọng lại toát lên một khí chất cao quý không ai sánh bằng.

Ngắm nhìn khuôn mặt cùng thân thể trong gương hồi lâu lại mỉm cười duyên dáng.

- Được rồi.

Giờ là lúc đi mua đồ thôi.

- Cô tự nói với chính mình.Trân Thảo liền sực nhớ đến Lâm Tú liền nhấc máy lên gọi.

Đầu dây bên kia mở máy.- Alo!- Alo!

Lâm Tú!

Trân Thảo nè!

Cậu có muốn đi mua sắm với tớ không?- Tất nhiên là đi chứ!

Hẹn ở đâu?- Ở khu trung tâm mua sắm Wings mall nha.

Tớ tới liền.- Okeee.Thế là Trân Thảo được quản gia chở đến khu mua sắm hẹn gặp Lâm Tú.

Cả hai gặp nhau lại vô cùng hào hứng, mặt dù trước đó gặp nhau hàng ngày nhưng khi gặp lại, lại không khỏi vui mừng.

Nói chuyện hay làm gì đều rất ăn ý trong từng thứ.

Dường như hai người là tri kỉ của nhau ở kiếp trước vậy.Trong nguyên tác, cả hai người đều là nữ phụ như nhau, đi hãm hại nữ chính giành lại nam chính.

Nhưng trước đây cả hai không hề thân thiết như vậy, thậm chí mỗi người có cách hành hạ nữ chính riêng nên đều không gặp mặt nhau.

Nếu mà hai người để ý nhau thì liên thủ lại có khi đỡ phải chết trong đau đớn.Trân Thảo và Lâm Tú đang mải mê chọn đồ, cười nói ríu rít thì thấy được bóng dáng của hai người đi trước trong đó có một bóng dáng nhìn rất quen.- Là Hàn Đức Tuấn!Đồng thời Trân Thảo cũng nhìn sang người con gái đang đi bên cạnh, đoán không lầm chính là Kim Quyên- nữ chính trong truyền thuyết.Vốn dĩ cô cũng nghĩ sẽ có ngày đối mặt với chuyện này nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.

Cô sợ gặp quá sớm thì sẽ càng chết nhanh hơn, cô cần phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt chứ.

Cả người Trân Thảo cảm thấy lạnh lẽo, thật sự rất muốn biến mất khỏi nơi này.
 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 5⚽⚽⚽


Lâm Tú thấy cô đang nói lại im bặt không khỏi có chút ngạc nhiên, rồi theo ánh mắt ấy nhìn thấy một đôi nam nữ trước mặt.

Theo đánh giá của cô, cặp này khá là xứng với nhau.

Người nữ có nét đẹp thanh khiết đơn thuần nhưng cũng không kém phần quyến rũ, thướt tha.

Còn người nam thì lại cao ráo, phong thái vô cùng lịch thiệp cùng ngũ quan vô cùng đẹp đẽ.Đang đánh giá hai con người đó thì Lâm Tú bị kéo một cái thật mạnh.

Cô mất thăng bằng rồi té nhào ra đất.

Lồm cồm bò dậy thì thấy Trân Thảo cũng đang bò lết mà kéo cô đi như lén lút làm chuyện gì xấu.

Không hiểu mô tê gì hết, Lâm Tú bò nhanh hơn để hỏi cho rõ thì người phía trước dừng lại.

Cô giật mình thắng lại kịp lúc nếu không sẽ đâm sầm vào mông người phía trước mất.Trân Thảo đang bò đi để lẩn trốn một cách nhanh nhất vì biết rằng bọn họ sẽ mua đồ lâu.

Thế nhưng không ngờ khi đang bò đi lại đụng phải một đôi chân bận quần vest.

Giật mình, cô xoa đầu rồi ngước lên.Khoảnh khắc cô nhìn anh, hai mắt lại sáng rực lên.

"Oa~ đẹp trai thật sự!"

Trân Thảo không khỏi cảm thán.

Mấy lần trước tuy có gặp sơ qua nhưng lại không nhìn rõ ràng nên không nhận ra anh lại đẹp xuất sắc hơn những gì cô nghĩ.

Hai mươi mấy năm qua, cô chưa từng gặp ai đẹp đến vậy, ánh mắt cô say mê nhìn anh như chìm vào trong đó.

Còn đối với anh không khỏi có chút khinh thường nhìn người ngồi dưới đất này.

Trông có vẻ rất quen mắt nhưng anh lại không nhận ra là quen như thế nào.

Chỉ thấy cô gái này cũng như bao nhiêu người khác, nhìn anh như muốn "ăn" anh vậy, có cảm giác như đang chảy nước miếng nhìn món mồi ngon.

Nhìn cảnh này không khỏi rùng mình, anh trực tiếp né sang đường khác mà đi.Nhìn theo bóng anh, suy nghĩ trong lòng Trân Thảo rất phức tạp.

Đang miên man suy nghĩ, Lâm Tú đánh một cái bốp vào mông Trân Thảo.- Cái con điên này!

Cậu đang làm gì đấy!

Đang lựa đồ mà đứng đực mặt ra nhìn người ta!

Mà nhìn thôi không nói đi, lại còn kéo tớ xuống trốn trốn núp núp cái gì nữa không biết!Nhìn vẻ mặt không hiểu cùng tức tối của Lâm Tú, Trân Thảo bật cười.

Nhận ra Đức Tuấn không biết là mình nên dứt khoát kéo Lâm Tú đứng lên, ung dung hiên ngang mà mua sắm.- À tại tớ thấy anh trai của tớ, sợ bị la nên mới trốn.- Cô nói dối trắng trợn.- Thật không, vậy mà tôi cứ tưởng cậu có âm mưu gì chứ.Mỉm cười không đáp, Trân Thảo lại tiếp tục vùi đầu vào đống đồ, Lâm Tú nhìn sự biến hóa một cách nhanh chóng của Trân Thảo cũng không biết nói gì.Sau khi lựa xong, cả hai lại thử đồ.

Trân Thảo nhường Lâm Tú thử trước rồi sẽ đánh giá, đóng góp ý kiến cho cô nàng, tiếp đó là tới cô.

Cô đã lựa rất nhiều loại quần áo để phù hợp với mỗi hoàn cảnh: đi chơi, dự tiệc hay đám cưới, mỗi nơi đều khoảng một chục bộ.Giờ Trân Thảo đang thử một bộ dành để đi dự tiệc trong giới thượng lưu.

Khi cô bước ra, Lâm Tú mắt chữ A mồm chữ O mà trầm trồ.- A Thảo, cậu đẹp thật đấy!

Bảo đảm vào dự tiệc là hết sảy con bà bảy luôn!

Xoay một vòng thử coi nào!Trân Thảo mỉm cười thật đẹp xoay một vòng, cả người đều vô cùng rạng rỡ, Lâm Tú nhìn ngắm say sưa.Phía bên kia, Kim Quyên đang thử đồ bên trong, Hàn Đức Tuấn đang xem những bộ váy thì nghe tiếng cười đùa bên này bèn nhìn sang.Dưới ánh đèn rực rỡ anh trông thấy cô thật chói mắt, nụ cười duyên dáng nhưng cũng vô cùng khí chất.

Anh nhìn đến nỗi ngẩn ra, Kim Quyên thử xong bước ra thấy Đức Tuấn đứng bất động thì lại kinh ngạc.- Anh Tuấn, anh sao vậy?

Có chuyện gì sao?Đức Tuấn như bừng tỉnh, giật mình quay sang nhìn Kim Quyên.

- Không có gì.

Mà em thử xong chưa?

Chúng ta thanh toán rồi về thôi.- Dạ...Kim Quyên quàng tay vào tay Hàn Đức Tuấn rồi rời đi.

Lúc bước đi, anh ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, lòng xuất hiện vô vàn suy nghĩ phức tạp.Trân Thảo bên này chẳng hề hay biết điều gì xảy ra, vô cùng vui vẻ cùng với Lâm Tú.Sau khi đem một đống đồ về, cô mệt mỏi tắm rửa, ăn cơm rồi leo lên giường ngủ.

Hôm nay là một ngày vô cùng thư thả và thoải mái.Hắc Thiên nhìn bóng dáng cô không khỏi nhíu mày, suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không thể nghĩ ra.Hôm nay đối với hai người vui và có hai người lặng lẽ suy tư nhiều thứ.
 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 6⚽⚽⚽


Những việc mà Trân Thảo làm từ trước đến giờ đều đã đi quá xa nguyên tác, nhưng cô lại chẳng quan tâm.

Tại sao có thể thay đổi mà mình không thay đổi chứ, cứ vùi đầu vào chỗ chết thì sao mà phát triển được, phải nắm lấy cơ hội.

Giờ cô chỉ muốn biến câu chuyện này thành chuyện của riêng mình mà thôi.Cô cũng biết gặp mặt các nam chủ và nữ chủ là điều không thể tránh khỏi, nên cô chỉ muốn âm thầm, lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt.

Trân Thảo chỉ mong sao gặp họ càng ít càng tốt.Trân Thảo dự tính sắp xếp xong mọi việc sẽ rời khỏi nơi đây kiếm một chỗ để làm ăn rồi sống ở đó luôn.

Còn bọn họ muốn quấn quít nhau thì mặc kệ.

Cô cũng muốn mang theo Lâm Tú cùng anh hai luôn để họ không phải vướng vào nguy hiểm.

Nhưng mà có lẽ mang họ theo hơi khó, vì anh hai là người thừa kế tập đoàn của ba mẹ, Lâm Tú lại là con cưng của ba mẹ họ nữa nên sẽ rất vất vả mới mang đi được.

Thế nên cô càng quyết tâm muốn đem họ đi, mạng sống quan trọng hơn vật chất.☆☆☆☆☆☆☆☆☆Định đi ra ngoài một chuyến để thăm dò tình hình đất đai ở khu vực mà cô muốn đến đó để lập nghiệp, phát hiện ở dưới có một đám người tụ tập.Nhìn kĩ xuống dưới, lướt qua từng khuôn mặt, cô chợt giật mình.

"Một đám nam chủ cùng nữ chủ!!!

Ôi mẹ ơi, giờ phải làm sao đây, con thật sự chưa muốn chết mà!"

Hôm nay cô bận một cái yếm quần cùng với chiếc áo thun đỏ xinh xắn.

Tóc được búi thành củ tỏi bé nhỏ trên đầu, gương mặt nhỏ xinh hiện ra, đôi môi đỏ mọng cùng làn da trắng hồng như ẩn như hiện.

Xưa giờ vì sống trong hoàn cảnh nghèo khổ nên cô không có đủ tiền để mua đồ tramg điểm, ra ngoài chỉ để mặt mộc.

Nên giờ cô cũng không trang điểm, hoàn toàn là nét đẹp tự nhiên.

Bình thường Trân Thảo hay đi ra ngoài từ khá sớm và về khá muộn nên mức độ gặp mặt với Hắc Thiên hầu như bằng không.

Với việc Hắc Thiên làm tổng giám đốc trong tập đoàn ba mình nên không có nhiều thời gian để ý xung quanh, cũng bận túi bụi.

Vì thế mà anh không nhận ra cô em gái nhỏ nhút nhát, mũm mĩm ngày nào giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp, thông minh.Trân Thảo luống cuống tay chân, cô không ngờ họ xuất hiện đầy đủ ở đây.

Cô em gái Ngân Nhi của cô ngồi kè kè bên cạnh các anh nam chủ hòng quyến rũ và nũng nịu để mà họ để ý đến nhưng hình như không có ai quan tâm.

Còn Kim Quyên là thư kí của tập đoàn ba cô nên cũng có mặt.

Vì làm thư kí nên cô quen biết được mấy nam chủ là bình thường.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó, giờ nữ chủ đang thời kì "thịnh sủng" nên không được phép đắc tội.

Theo bản năng Trân Thảo lấy hai tay che lên mặt, bước từng bước nhẹ nhàng như đi ăn trộm, định lướt qua người bọn họ.Gần sắp tới cửa rồi, Trân Thảo liền bước chân nhanh hơn.- Đứng lại!

Cô làm gì vậy?

Đi đâu đó!- Giọng nói Hắc Thiên vang lên.Trân Thảo giật mình, đứng hình vài giây "Thôi tiêu rồi lượm ơi!

Cái đồ anh hai đáng ghét!

Sao lại phá đám ngay lúc này chứ!!!"

Cô hậm hực.- Anh hai!!!- Cô cười hì hì quay mặt qua.Hắc Thiên giật mình nhìn người trước mắt, bỗng bật dậy, đôi mắt mở to.- Em... em...

Trân Thảo à?...

Sao... sao...Anh ta ấp úng, run rẩy nhìn Trân Thảo.

- Là em mà anh hai.

Đến em gái anh mà cũng không nhận ra luôn sao.

Thật đáng trách nha~~~.- Cô giở giọng nói õng ẹo.Khi nói xong câu này Trân Thảo còn cảm thấy rùng mình nữa là huống chi đối với mấy thanh niên nam chủ kia.

Bất đắc dĩ lắm cô mới phải làm như vậy, để cho họ thấy cô có một chút lẳng lơ, một chút bánh bèo để họ chán ghét xíu đỡ phải làm gì nhiều.Quả nhiên thấy trong mắt họ xẹt qua tia chán ghét cùng khinh thường nhưng rồi cũng biến mất nhanh chóng.- Sao... em... khác quá vậy...

Rõ ràng mới có mấy tháng không gặp mà lại thay đổi nhiều đến vậy sao?- Hắc Thiên kinh ngạc tỏ vẻ không tin.Trân Thảo cũng chỉ mỉm cười, không ý kiến.

Ánh mắt cô lướt qua mặt từng người rồi dừng lại ở chỗ Hàn Đức Tuấn.

Cô thầm nghĩ có lẽ chắc anh cũng đã nhận ra cô là cô gái trốn trốn hôm bữa.Đã vậy thì sao, cô giờ đây lại cảm thấy trốn tránh không phải cách hay, chi bằng trực tiếp chứng minh cho mọi người thấy cô cũng chẳng thua kém nữ chủ là bao.

Nhờ có bàn tay vàng nên nữ chủ mới làm việc thuận lợi và luôn có người vây quanh giúp đỡ, còn cô tự đứng lên bằng sức và trí của mình thì cũng tự hào không kém rồi.Nghĩ như thế, trên môi nở nụ cười nhạt về phía Đức Tuấn.

Trong phút chốc lại rời đi, hướng về phía anh hai Hắc Thiên mà nói.- Giờ em phải đi công việc rồi, anh và mọi người cứ tiếp tục làm việc đi.

Trưa em không có về ăn cơm, việc này em nói với mẹ rồi.- Cô xoay người, vừa mang đôi giày bata vào vừa nói.- Em định đi đâu, làm gì vậy?- Mỗi người đều có công việc riêng, không phải sao?

Em làm chuyện của em, anh cứ tiếp tục việc của mình đi.- Trân Thảo hờ hững nói.- Vậy buổi tối có về ăn không?- Nếu em về kịp thì em sẽ ăn.

Mà thôi anh và ba mẹ ăn trước đi, đừng đợi, sợ em về trễ mắc công.Nói rồi cô đứng lên, chần chờ vài giây rồi xoay lại nói với Hắc Thiên.- Anh à!

Đừng chần chờ!

Mỗi một giây trôi qua là một phần trăm cơ hội rời đi.

Nếu không biết nắm bắt thì cả đời này sẽ phải hối hận.

Cô bỏ lại một câu không hiểu đầu đuôi gì hết, quay người bước nhanh ra cổng và leo lên chiếc xe ô tô màu đen trước đó, nhanh chóng rời đi.Nhìn theo cánh cổng đang khép lại, cả Ngân Nhi và Kim Quyên cũng ngơ ngẩn, rốt cuộc cô ta nói gì thế không biết.

Chỉ có những người như Hắc Thiên, Hàn Đức Tuấn và đám nam chủ kia là nở nụ cười.
 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 7⚽⚽⚽


Hôm nay Trân Thảo cùng đi với Lâm Tú đến thành phố TH.

Cô cũng đã xem xét rất nhiều và quyết định mua một căn biệt thự ven biển và một mảnh đất rộng ở mặt tiền đường gần đó.

Sau đó sẽ tiến hành xây dựng lên một cửa tiệm bánh ngọt dành cho những người giảm cân.

Trước khi muốn mở cửa tiệm, Trân Thảo cô muốn học nấu ăn và cùng với Lâm Tú đăng kí nấu ăn.

Cô muốn chính tay tạo nên những món ăn đặc biệt bằng công thức riêng của mình.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Một ngày bận rộn mệt mỏi, Trân Thảo trở về nhà khá muộn.

- A!

A!

Đói quá phải vô ăn lẹ thôi.

Mà chắc giờ này mọi người ăn tối hết rồi.- Cô vừa nghĩ vừa lê từng bước mệt nhọc đi vào nhà bếp.

Đến cửa, bước chân bỗng dừng hẳn.

- Em về rồi đó hả!

Vào ăn cùng luôn nè!- Giọng của Hắc Thiên vang lên chói lọi.

- Ủa... sao?...- Cô đứng đực mặt ngay cửa nhìn chằm chằm những con người trước mặt.

- À.

Tại hôm nay có khá nhiều việc cần phải giải quyết nên họ sẽ ở đây một đêm.- Hắc Thiên giải thích.

Trân Thảo nhanh chóng suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.

- Vậy thôi mọi người cứ ăn đi.

Em sợ mọi người muốn bàn công việc gì đó mà lại có em thì không tiện cho lắm.

Xoay người định đi, phía sau lại vang lên một giọng nói trầm ấm.

- Giờ này cũng đã trễ lắm rồi, ăn cùng luôn đi.

Cô quay phắt nhìn về phía người mới vừa lên tiếng kia.

Theo như thông tin mà Hắc Thiên cho cô, nhận ra đây là nam chủ thứ 3- Khánh Thi.

Anh ta là một vị chủ tịch trẻ đầy tài năng của tập đoàn TMH, là một trong những tập đoàn hùng mạnh lúc bấy giờ và cũng là đối tác khá nhiều năm với tập đoàn của gia đình cô.

Chính vì thế mà giờ đây Khánh Thi và Hắc Thiên mới thân thiết đến vậy.

Trong truyện anh ta là một người ít được nhắc đến nhất vì cũng chỉ là nam phụ.

Rất chung tình, nhẹ nhàng, ấm áp, lúc nào cũng bên cạnh nữ chính khi cô nàng thất vọng, buồn bã hay đau khổ.

Nhưng rốt cuộc người ta cũng chỉ coi anh là một người anh trai che chở em gái mà thôi.

Thật là đáng tiếc!

Nhận thấy mình im lặng khá lâu, Trân Thảo gượng gạo đáp.

- Vậy... cũng được...

Nói rồi cô đi đến chiếc ghế bên cạnh Kim Quyên ngồi xuống.

Đồ ăn được dọn ra, bày đầy trên bàn, mùi thơm phức xộc thẳng vào mũi Trân Thảo.

Cô thầm nghĩ" Tay nghề không tệ, có gì mình học hỏi mới được".

Sau đó quay sang nhìn mọi người, những khuôn mặt lạnh tanh, không khí như lạnh hẳn đi.

Cô có cảm giác như đang ăn với những cô hồn sống vậy đó.

Mặc dù thức ăn trên bàn rất ngon, rất thơm nhưng nhìn vậy cũng nuốt không trôi.

Nếu còn ở đây lâu giây phút nào là giây phút đó cô sẽ bị đau tim mà chết, thế nên ăn thật mau lẹ để rời khỏi nơi u ám này.

- Bộ cô đói lắm hay sao mà ăn nhanh vậy?

Lúc này một người nhìn thấy cô ăn như gặp nạn đói không khỏi nhíu mày, lên tiếng.

Anh ta chính là Hoàng Duy- nhà cố vấn kinh tế tài giỏi bậc nhất đất nước này.

Anh ta là bạn thời cấp ba của Hắc Thiên, được anh mời vào tập đoàn để làm việc, vì thế cũng có mặt ở đây.

Nghe được câu nói đó, Trân Thảo chột dạ nên lập tức bật ho sặc sụa, cả người run lên vì ho.

Khuôn mặt đỏ bừng lên, ngực phập phồng kịch liệt.

Vì chỗ ngồi của Trân Thảo đối diện với bên Hắc Thiên và đám nam chủ, cách xa chỗ của Trân Thảo, Kim Quyên, Ngân Nhi nên Hắc Thiên muốn qua đó giúp cũng chẳng đi được.

Thế là Kim Quyên ngồi ngay bên cạnh liền lấy li nước của mình đưa sang cho Trân Thảo.

Vì đang sặc nên tay chân có phần luống cuống, run run nhận lấy lại vô tình đụng mạnh về phía tay đang đưa li nước của Kim Quyên.

Ly nước rơi xuống vỡ tan tành.

Kim Quyên bị đau nên xoa xoa tay, khuôn mặt như chịu ủy khuất, đôi mắt long lanh ngấn nước.

Trân Thảo lại đang sặc nên không để ý, vội lấy ly nước của mình uống vài ngụm.

Cuối cùng cơn ho cũng dịu lại, cô mới bình tĩnh mà nhìn mọi thứ xung quanh.

Giờ mới nhớ tới lúc nãy có quơ tay đụng vào Kim Quyên, nhìn xuống chỗ ly nước vỡ tan rồi lại nhìn sang Kim Quyên.

Cô ta lúc này đang cúi xuống trông rất đáng thương, hai tay vặn vẹo xoa vào nhau.

"Lần này đúng là do mình rồi, sao lại hậu đậu để đập vào tay cô ta chứ."

Khẽ thở dài, cô vội quay sang nắm lấy tay Kim Quyên để mà xin lỗi, xoa tay giúp chị ta.

Vì được che khuất bởi chiếc bàn nên những người đối diện lại không thấy gì hết.

Lúc Trân Thảo đưa tay sang thì bị Kim Quyên đánh thật mạnh vào, hất tay cô ra.

Chỉ có Ngân Nhi nhìn thấy, trợn tròn mắt mà không nói gì.

Bị đánh bất ngờ và khá đau nên cô đứng bật dậy, máu nóng nổi lên, đập mạnh một cái lên bàn, hừ một tiếng xoay người bỏ đi.

- Đứng lại!

Thái độ như vậy là sao?!!!

Đã sai mà không nhận lại tỏ thái độ bực tức như vậy là ý gì?!!!- Hàn Đức Tuấn tức giận.

Cô ngẩn người giây lát, định phản bác lại thì nghe giọng nói trong trẻo như trẻ con vang lên.

- Anh Tuấn, đừng giận.

Chỉ là chị Trân Thảo muốn xoa tay cho chị Kim Quyên thôi, nhưng mà làm chị Quyên bị đau nên chị Quyên mới gạt tay ra, chị Thảo mới tức giận thôi à.

Nghe có vẻ như là đang giải vây cho Trân Thảo nhưng thực ra là đang muốn nói cho cả thế giới biết là cô ăn hiếp nữ chính Kim Quyên này nên cô ta mới phản ứng.

"Haha thật là hay cho cô em gái này.

Rốt cuộc nó em gái mình hay em gái cô ta vậy?!

À mà thôi chuyện đó cũng không quan trọng.

Haizz vốn dĩ nghĩ sẽ không đụng đến mà cuối cùng vẫn phải dính.

Vậy được rồi, không làm nữ phụ bánh bèo, lẳng lơ nữa, chuyển qua nữ phụ độc ác, tàn bạo."

- Ừ đó thì sao!!!

Thái độ tôi đã quá rõ ràng rồi!

Các anh muốn nghĩ gì đó thì nghĩ, tôi không quan tâm!

Vậy thì tốt nhất từ nay về sau đừng đụng vào tôi nữa là được.

Trân Thảo quay mặt bỏ đi, cả người như trút bỏ được một ít gánh nặng, như vậy cũng tốt, họ sẽ bỏ ý định đụng đến mình thôi.
 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 8⚽⚽⚽


Hôm sau, Trân Thảo thức dậy khá sớm vì cô có thói quen tập thể dục buổi sáng.

Tinh thần phấn chấn lạ thường vì chuyện tối hôm qua và trông cô khá là tươi tỉnh.Bình thường cô dậy rất sớm nên không ai biết trừ mẹ ra.

Thế là vui vẻ đi ra khỏi cửa, ai ngờ đụng phải một anh chàng.- Mới sáng sớm còn mơ ngủ hay sao mà đi lang thang vậy!Trân Thảo xoa đầu ngước nhìn người trước mặt, hình như hôm qua cô đâu có thấy anh ta.

Ngơ ngác nhìn hồi lâu, nhiều dòng ký ức lướt qua đầu, nhớ lại từng tấm hình anh hai đưa xem."

Hình như anh ta là Minh Tân- tổng giám đốc tập đoàn H&T của Hàn Đức Tuấn."

- Cô nhớ ra.Hàn Đức Tuấn là chủ tịch của tập đoàn H&T, là người có cổ phiếu lớn nhất và quyền lực nhất.

Còn Minh Tân thì chỉ dưới quyền một mình anh ta còn lại đều "dưới một người trên vạn người".Tối qua sở dĩ Trân Thảo không thấy anh ta vì lúc cô lên phòng rồi anh ta mới đến.Bình thường anh ta cũng ít tới đây, chỉ có ba người Khánh Thi, Hoàng Duy và Đức Tuấn là "khách" thường xuyên nên cô mới biết.

Tập đoàn gia đình cô là SZ cùng với hai tập đoàn khác là TMH và H&T là ba tập đoàn lớn bậc nhất đất nước trong năm tập đoàn.

Cả ba đều là đối tác làm ăn nhiều năm với nhau, hai tập đoàn còn lại là đối thủ của bên này.Mỗi bốn tháng, những người đứng đầu trong các tập đoàn đều họp lại, bàn chính sách lấn áp thị trường bên kia.

Và thế là tụ họp lại nhà cô, ở lại mấy ngày.

Nhờ thế mà cô được diện kiến từng người.- Mới sáng có chuyện gì ồn ào vậy?- Hoàng Duy bước tới hỏi.- Không có gì, chỉ là chút chuyện vụn vặt, bỏ đi.- Nói rồi Minh Tân quay đi xuống lầu.

Hoàng Duy thấy thế đuổi theo."

Nhìn lạnh lùng vậy, chắc do hôm qua nghe được mình đụng cô ta rồi.

Chán thật!

Mà thôi kệ!"

- Trân Thảo cũng rời đi ngay sau đó.Cô đi xuống, mang đôi giày bata vào chân, hôm nay trễ hơn chút xíu nên chắc phải tập nhiều hơn.Trân Thảo chạy ra công viên gần nhà, chạy khoảng ba vòng với tốc độ cao, sau đó đi bộ vài vòng nữa rồi đứng tại chỗ tập vài động tác tay chân.Đang thong thả từng bước đi bộ, cô nhìn thấy hai người phía trước có chút quen mắt.

Đi càng gần, Trân Thảo nhận ra là Ngân Nhi và Kim Quyên cũng chạy bộ.

Đồng thời họ cũng nhìn thấy cô nên đi lại chào hỏi.- A chị Trân Thảo, chị cũng tập thể dục nữa sao?

Thế mà em cứ tưởng giờ chị đang ngủ ngon ở nhà chứ!

Công nhận chị siêng ghê!- Lời nói mang đầy vẻ châm chọc của Ngân Nhi vang lên.- Haizzz bình thường chị cũng đã tập thể dục buổi sáng rồi, tại vì em cứ mải ngủ cho nên không biết đấy thôi!

Bỗng nhiên hôm nay sao lại siêng đột xuất vậy cô gái!"

Hừ tưởng cô sẽ như xưa lầm lầm lì lì không dám phản bác sao.

Mơ đi!

Cô sẽ không như nữ phụ ngốc nghếch kia đâu!"

Nghe câu nói của Trân Thảo, Ngân Nhi mặt trở nên trắng bệch rồi lại đỏ lên, trông vô cùng tức giận.

Thật sự là chị em một nhà mà Ngân Nhi lại cư xử như người ngoài vậy, hoàn toàn không xem cô là chị ruột của nó.Thấy thế Kim Quyên đi bên cạnh mới vội ngăn lại.- Ngân Nhi!

Thôi đi, sao lại cứ thích nói nhiều vậy.

Người ta làm gì thì kệ người ta, đâu liên quan đến mình.Sau đó lại quay qua nói với Trân Thảo.- Thảo à!

Chị em trong nhà mà, đừng nói lời khó nghe như vậy chứ!

Hai chị em thì phải vui vẻ mà sống cùng nhau chứ.

Em nó còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng trách nó.

Còn cậu là người lớn thì phải cư xử cho đúng với một người lớn thật sự, phải không nào!- Ba chữ cuối cô ta như gằn từng chữ mà nói.Trân Thảo cười lạnh "Chị em cái rắm!

Cô ta có coi cô là chị đâu.

Suốt ngày đi bênh vực người khác, bêu xấu chị mình.

Hừ không thèm một người em như cô ta."

Trân Thảo miệng nở nụ cười nhạt, quay người đi.

Ngân Nhi nhìn dáng vẻ khinh thường ấy thật sự rất bực.

Vội vàng nhào tới muốn đá một phát ngay mông của Trân Thảo cho đỡ tức.

Ai ngờ Trân Thảo bị Kim Quyên gạt chân té xuống, Ngân Nhi đang đà đá thấy Trân Thảo té giật mình, đá hụt chân và trượt ngay kế Trân Thảo.Kim Quyên vốn đang muốn cho Trân Thảo té mất mặt ai ngờ Ngân Nhi lại hành động như vậy.

Cô luống cuống chân tay muốn đỡ Ngân Nhi lên nhưng lại sợ Trân Thảo ghi thù.

Chưa kịp phản ứng lại đã thấy Trân Thảo đứng bật dậy, tát vào mặt Kim Quyên một cái thật mạnh.Cô nàng chao đảo té oạch xuống đất, lấy tay che một bên má đỏ rực.

Ngân Nhi thấy thế muốn trả thù liền quay sang đánh Trân Thảo.

Cô cũng không vừa thuận thế lấy chân đá vào vai của Ngân Nhi đang định đứng lên.

Thế là bị đá một cú mạnh khi chưa kịp phản ứng, Ngân Nhi lại té bật ngửa ra sau, nằm lăn quay ra đất.Kim Quyên đứng lên muốn kéo Ngân Nhi thì bị Trân Thảo nắm tay lại, gạt chân đẩy xuống lần nữa.

Lần này cô nàng đau đớn muốn bật khóc, cả người run lên.Trân Thảo lại như được trút giận, muốn đá đấm vài cái cho đã, trả thù cho việc hại chết Trân Thảo nguyên chủ.

Không ngờ giơ tay lên định đánh thì một bàn tay to lớn khác nắm chặt lấy tay cô.Quay người Trân Thảo thấy đôi mắt đen thâm trầm đang nhìn cô.

Cả người giờ phút này gần như hóa đá."

Không xong rồi!

Bão táp lại tới!!!"
 
Nữ Phụ Ham Chơi!
Chương 9⚽⚽⚽


- Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại đi đánh người sao!!!

Đúng là ngang ngược, không coi ai ra gì!- Hàn Đức Tuấn từ đâu xuất hiện.Trân Thảo hất tay Đức Tuấn ra, xoa xoa cổ tay chính mình, cười lạnh:- Ai bảo cậu ta gây sự trước, gạt chân tôi làm gì, bị đánh là đáng đời!Hàn Đức Tuấn nhìn sang Kim Quyên với ánh mắt dò xét.

Cô ta giật mình, không khỏi lắc đầu:- Không có...

Cậu ấy đi rồi tự vấp ngã.

Chắc em đứng kế bên nên cậu ấy tưởng em gạt chân thôi!

Em không có làm.- Xì!!!

Tôi thấy rõ ràng là cô gạt mà.

Nói dối trắng trợn!!!- Cô khịt mũi khinh thường.- Không có...

Tôi thật sự không làm mà...- Cô ta nỉ non như bị ăn hiếp.Trân Thảo đang định nói gì đó thì có giọng nói cắt ngang.- Thôi đủ rồi!

Từ bữa tới giờ tôi thấy cô gây sự khá nhiều rồi đó Trân Thảo.- Minh Tân đi sau liền tiến lên.Tiếp theo sau đó là Hoàng Duy, Khánh Thi cùng tiến lên theo.

Thì ra các anh chàng của chúng ta cũng tập thể dục chạy bộ.Càng nhìn bọn họ Trân Thảo lại càng bực, vì lý do gì mà sao cứ phải ăn hiếp một mình cô vậy.

Kim Quyên kia cũng có tốt hơn cô đâu!

Cũng đúng, cô ta là nữ chính mà, được mọi người thương yêu là đúng.

Thôi không quan tâm nữa!

Mệt!- Ờ vậy thôi, tùy các anh muốn nghĩ gì đó thì nghĩ, làm gì đó thì làm.

Tôi nói mà các anh cũng có tin đâu.

Nói hoài riết cũng mệt, chịu vậy.- Trân Thảo nhìn cả đám bênh nhau mà ngao ngán.- Lại là cô nữa à?

Thích gây sự quá nhỉ?!!!- Hoàng Duy chen vào châm chọc.Cô liếc anh ta một cái, không thèm để ý nhiều, mặc kệ anh ta.- Hừ!- Không muốn nói thêm, Trân Thảo muốn bỏ đi.- Các anh tới rồi!

Hu...hu...hu...

Mấy anh cứu em.

Chị Trân Thảo... chỉ... chỉ...

điên rồi.

Tự nhiên chỉ lại nổi khùng lên đánh em và chị Kim Quyên.

Chị đánh ghê lắm... hu...hu...Cô em Ngân Nhi bỗng nhiên nhào tới bên người các chàng trai.

Họ xoa đầu cô, dỗ cô nín, xoa lưng an ủi các kiểu con đà điểu, đồng thời Hàn Đức Tuấn cũng vỗ về Kim Quyên.Trân Thảo nghe Ngân Nhi tố cáo không khỏi quay đầu lại nhìn chằm chằm bọn họ."

Mẹ kiếp mấy cái tên này!

Thật sự rất muốn đấm cho một phát bay não ra!

Đúng là không có đầu óc, thấy gái là quên tất cả, không xem xét đúng sai!

Mặc kệ các người ở đó mà xoa nhau đi, chị đây đóng vai ác mà sống lâu cho!"

Cô khinh thường quay phắt đi, bước chưa được nửa bước lại có người kêu.- Này!

Đi đâu vậy?

Chưa xong mà!!!- Đức Tuấn nhìn cô bỏ đi.- Lại còn gì nữa!!!

Các người muốn thể hiện tình cảm thì tôi cho các người thể hiện.

Các người còn đòi hỏi gì nữa!!!

Thật rắc rối!- Cô phải xin lỗi hai người này rồi mới được đi!!!- Cả đám cùng nói.- Cái gì!!!

Xin lỗi hả?!!!

Nằm mơ đi!!!

Tôi không sai tại sao phải xin lỗi, hai người kia mới là người phải xin lỗi tôi đó.Nghe tới đây, máu nóng của Hàn Đức Tuấn nổi lên, xông tới nắm lấy cằm cô, xiết mạnh, kéo mặt cô lại gần anh ta.- Tôi không có nhiều kiên nhẫn với cô đâu!

Có xin lỗi hay là không!!!- Anh ta gằn từng chữ, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.Nhìn anh ta như vậy cô không khỏi khinh bỉ "Anh được lắm!

Chờ đó đi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ".- Nè nè, không phải anh nói đánh người ban ngày ban mặt không ra thể thống gì sao.

Anh cũng đang ức hiếp tôi giữa đường đó!- Cô không chịu thua mà lớn tiếng.Hàn Đức Tuấn đôi mắt thâm trầm mà nhìn cô, vẻ mặt lạnh băng cùng dò xét.

Rốt cuộc anh ta cũng từ bỏ.- Ok.

Cô giỏi lắm!

Tôi không còn gì để nói với cô nữa!

Đi thôi.- Đức Tuấn buông tay ra, xoay người dẫn Kim Quyên và cả đám rời đi.- Đồ xấu xa, đáng ghét!

Đến một lúc nào đó, tôi sẽ khiến anh hối hận!Trân Thảo bỏ đi trong sự tức giận.☆☆☆☆☆☆☆☆☆Trân Thảo cảm thấy sống ở đây khá ngột ngạt.

Mỗi lần tới ngày tụ họp là y như rằng có chuyện xảy ra.

Cô muốn giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tốt để thoát khỏi những rắc rối này.Cơ thể cô giờ đã cân bằng lại rồi nên không cần tập thể dục nữa thay vào đó là học nấu ăn.

Trân Thảo đăng ký cho mình một khóa học nấu ăn, cũng rủ Lâm Tú cùng học.

Cô nàng liền vui vẻ đồng ý, cùng với Trân Thảo hai người học tập hết sức thoải mái và học được những kĩ năng thú vị.Cuối cùng sau năm tháng vất vả, hai người đã làm được rất nhiều món.

Thế là Trân Thảo bắt tay vào nghiên cứu công thức chế biến bánh dành cho những người ăn kiêng, không ăn nhiều đồ ngọt, đồ béo đồng thời tiến hành xây dựng cửa hàng.

Cô giao cho Lâm Tú việc trông coi tiến trình xây dựng cửa hàng.

Đồng thời cô ngỏ ý với Lâm Tú về việc muốn cô nàng làm chung với mình.- Tú à!

Cậu có thể làm việc cho tớ được không?

Ý là cậu sẽ được làm quản lý ở đây, đồng thời cũng giúp mình làm bánh có được không?- Chuyện này có gì đâu mà khó.

Tất nhiên là được!Lâm Tú nghe đến cô được làm quản lý cùng với nấu bánh giúp bạn thân liền vui vẻ vô cùng.- Nhưng... lỡ ba mẹ cậu không đồng ý thì sao?...- Trân Thảo mong chờ.- Yên tâm đi.

Ba mẹ tớ thương tớ lắm, tớ làm gì ba mẹ đều ủng hộ hết á.- Mà tập đoàn ba mẹ tớ với ba mẹ cậu là đối thủ á.

Sợ rằng họ biết thì sẽ không cho đó...- Chuyện đó cậu yên tâm, tớ sẽ giải quyết được.Cô nàng Lâm Tú hết sức vô tư và vui vẻ, cô thật sự rất thích những việc mình làm nên luôn tìm cách để thuyết phục ba mẹ cho cô làm.

Vì thế mà Trân Thảo rất yên tâm."

Vậy tốt rồi, Lâm Tú à!

Tớ sẽ kéo cậu ra khỏi vũng lầy nhơ nhớp đó!"

- Trân Thảo cũng vui vẻ theo, hứng trí bừng bừng.- Được rồi!

Đã đến lúc mở cửa hàng nào!!!Cả hai cười rộn ràng lên.
 
Back
Top Bottom