Muốn làm gì?
Ôn Miểu chỉ vừa nói ra được một chữ ngắn ngủi, men say liền lan ra, đầu óc choáng váng, lời định nói thế nào cũng không nhớ nổi.Đôi mắt mông lung xinh đẹp mở ra, nàng nhìn chằm chằm vào Quý Bạch Thanh, đầu hơi nghiêng, lộ ra nụ cười vừa đẹp lại vừa ngốc nghếch."
Ta... quên rồi...
ôm ta."
Giọng nói mềm mại, nàng duỗi tay ra đòi ôm.Quý Bạch Thanh nhìn con mèo say trước mặt, làm nũng luyên thuyên chẳng biết đang nói gì, có chút hết cách, đành ôm lấy eo nàng như bế con nít, nâng lên.Ôn Miểu thuận thế ôm cổ cô, cọ mặt dựa vào vai, không bao lâu lại nói: "Muốn tắm..."
Quý Bạch Thanh ngửi thấy hương rượu trái cây nhàn nhạt trên người nàng, nhịn không được cười, hỏi:
"Bây giờ ngươi tự tắm được sao?"
Một con mèo say thế này, e còn chưa vào tới buồng tắm đã ngã lăn ra đất rồi.Nào ngờ giọng nàng lại đầy khí thế, mệnh lệnh rành rọt, không nghe ra chút men say nào: "Muốn A Thanh tắm cho ta."
Quý Bạch Thanh không đáp, trước tiên bế nàng về phòng, tránh lát nữa bị Hà Hương Nguyệt nhìn thấy thì xấu hổ.Cửa phòng khép lại, cô đặt nàng ngồi xuống ghế, thấy nàng ngồi vững rồi mới đi tìm quần áo để thay, miệng vẫn trêu: "A Thanh mới không muốn tắm cho ngươi, ai bảo ngươi uống nhiều như vậy.
Tự tắm đi."
Ôn Miểu nghe vậy, bĩu môi, nhìn bóng lưng cô một lúc, rồi chống ghế đứng dậy.Quý Bạch Thanh vừa quay đầu đã thấy con ma men kia đang từng bước đi tới gần mình.Cô hơi lo lắng, may mà bước chân Ôn Miểu khá vững, sắc mặt cũng bình thường, nếu không phải đôi mắt mông lung, gương mặt hồng hồng, thì chẳng ai biết nàng đã say.Mất mấy phút, nàng mới đi đến trước mặt cô, ngước mắt nhìn, làm nũng ra lệnh: "Không muốn cũng không được, nhất định phải tắm cho ta."
Khí thế đầy đủ nói xong, nàng cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc gỡ khuy áo.Bàn tay vốn linh hoạt lúc này lại mất sức, một cái khuy nhỏ cũng gỡ không ra, thế nào cũng không cởi được, môi nàng mím lại, hơi tức giận.Quý Bạch Thanh nhìn nàng giằng co với khuy áo, bất đắc dĩ mở miệng: "...
Ta giúp ngươi tắm, đừng làm loạn nữa."
Cầm quần áo, cô hỏi: "Giờ còn đi nổi không?
Ngoan theo ta được không?
Ta dẫn ngươi đi tắm."
Ôn Miểu chớp mắt, lập tức lắc đầu.
"Không được, phải để A Thanh bế."
Nói xong, nàng ngước mắt chờ mong.Quý Bạch Thanh: "..."
Sớm biết không nên hỏi thừa.Cô bế ngang nàng lên, ôm vào buồng tắm.
Ôn Miểu vòng tay ôm cổ cô, ngoan ngoãn tựa trước ngực.Quý Bạch Thanh bật đèn, đặt nàng ngồi trên ghế thấp, rồi đi lấy nước nóng.
Lúc quay lại, thấy nàng lại giằng co với khuy áo.Thấy nàng có vẻ định dùng sức mạnh giật bung, Quý Bạch Thanh hoảng hồn, vội vàng đặt chậu nước xuống, bước tới ngăn."
Được rồi, ngồi yên, ta gỡ cho."
Ôn Miểu nhìn người đang cúi đầu nghiêm túc gỡ khuy cho mình, ấm ức nói: "Nó bắt nạt ta."
Quý Bạch Thanh không ngước lên, dịu giọng dỗ:
"Vậy à, Trăn Trăn của chúng ta bị bắt nạt rồi."
Nghe giọng dỗ dành mềm mại, đôi mắt Ôn Miểu như phủ đầy sương, nước mắt sắp trào ra.Quý Bạch Thanh vừa cởi áo nàng, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt mờ lệ kia, lại thấy buồn cười hơn.Đây là uỷ khuất đến muốn khóc?
Sao mà mít ướt thế này?
Chỉ là không cởi nổi khuy thôi mà.Cô kiên nhẫn nâng mặt nàng, hỏi: "Khó chịu vậy à?
Ta phải làm gì mới không uỷ khuất ngươi?"
Ôn Miểu hít mũi, giọng mềm mại kéo dài, đầy ý nũng nịu: "Muốn hôn hôn."
Quý Bạch Thanh hôn lên má nàng một cái:
"Được chưa?"
Ôn Miểu lắc đầu, chỉ môi mình, bất mãn:
"Phải hôn chỗ này."
Chưa đợi Quý Bạch Thanh hôn, nàng đã ấn vai cô, mạnh mẽ kéo lại, môi lập tức bị cắn.Răng nanh cọ vào môi mềm, tản ra cơn đau râm ran.Thủ phạm cắn xong còn không quên đưa đầu lưỡi liếm nhẹ như xoa dịu, rồi... kết thúc qua loa như thế.Bị đẩy ra, Quý Bạch Thanh nhìn đôi mắt hạnh mở to:
"Chỉ thế thôi?"
"Hửm?"
Ôn Miểu nghiêng đầu, cánh môi còn mang theo vết nước, mắt ngơ ngác như chẳng hiểu cô nói gì.Quý Bạch Thanh nghiến răng, véo loạn lên má nàng, thấy gương mặt trắng nõn hồng hồng mới bớt giận.Nhóc con xấu xa, đây đâu phải muốn hôn.
Rõ ràng chỉ muốn cắn cô thôi."
Tự cởi đồ lót đi."
Giọng Quý Bạch Thanh hơi lạnh.Ôn Miểu ngoan ngoãn cởi đồ, ngay cả quần cũng nhanh chóng tuột xuống.Cơ thể trắng ngần mềm mại lộ ra trước mắt.
Quý Bạch Thanh điều chỉnh nhiệt độ nước, nhìn cảnh đẹp trước mặt cũng không nảy sinh ý nghĩ gì, chỉ muốn mau chóng tắm cho mèo say này.Ai ngờ nàng không sợ nước, còn thích nghịch, ngón tay hất nước nóng bắn khắp mặt, khắp người cô.Quý Bạch Thanh giúp nàng gội đầu, xoa dầu gội thơm nồng, liếc thấy mắt nàng còn mở to, người thì như mèo xù lông cứng đờ, liền nhắc: "Nhắm mắt lại, không thôi nước vô mắt."
Ôn Miểu nghe vậy, lông mi run rẩy, từ từ khép mắt.Ngón tay mềm nhẹ mát xa da đầu, vỗ ra đầy bọt, nghe nàng khe khẽ rên vài tiếng, như thấy dễ chịu, khóe môi Quý Bạch Thanh cong cong, múc nước xả sạch, nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng, đã bôi xà phòng tắm cho nàng.Tắm xong, lau khô, mặc váy ngủ, thì người cô đã ướt hơn phân nửa.Cô vắt khô tóc nàng, nhìn dáng vẻ ngái ngủ, liền vỗ mặt nàng: "Bé ngoan, khoan ngủ đã, về phòng ta sấy tóc cho rồi hãy ngủ."
Ôn Miểu gắng mở mắt, ngáp khẽ một cái, lại muốn nhào tới ôm, nhưng bị Quý Bạch Thanh ngăn, ngón tay chặn vai.Cô chỉ bộ quần áo ướt sũng của mình:
"Ngươi xem ta bị ngươi làm ướt hết, sao ôm được?
Tự đi về."
Ôn Miểu nhìn mấy vết ướt trên người cô, hơi chột dạ, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn để cô dắt về phòng.Quý Bạch Thanh lau khô nửa mái tóc cho nàng, dặn dò:
"Tự lau đi, gần khô rồi hãy ngủ."
Nói xong, cô cũng đi tắm.Tắm xong, tiện giặt luôn đồ của cả hai rồi phơi, quay lại thì Ôn Miểu đã lên giường, chiếm chỗ cô thường nằm, quay lưng, chăn mỏng đắp hờ bụng, váy bị hất tới bắp đùi.Quý Bạch Thanh bước tới kéo váy nàng xuống, chui vào trong, vừa nằm xuống đã bị người chen vào lòng.Ôn Miểu dụi mắt, nũng nịu hỏi:
"Sao giờ ngươi mới về?"
Quý Bạch Thanh ôm nàng, vỗ lưng, dịu giọng:
"Vừa giặt đồ, ở ngoài kia lau khô tóc."
Nói rồi, ngón tay luồn vào tóc nàng, cảm giác mềm mượt, mới yên tâm."
Sao chưa ngủ?"
Cô hỏi.Giọng Ôn Miểu mềm mại, một lúc sau mới trả lời:
"...
Đang chờ ngươi."
Quý Bạch Thanh mềm lòng, cười cong mắt:
"Giờ ta về rồi, chúng ta cùng ngủ được không?"
Ôn Miểu uống say xong quả thật đáng yêu, nhưng vẫn nên uống ít thôi.Vừa được khen thầm là đáng yêu, nàng lại phản nghịch, lắc đầu: "Không muốn, không buồn ngủ."
Quý Bạch Thanh chống người nhìn nàng:
"Tại sao không ngủ?
Giờ mấy giờ rồi."
Lúc tắm mất nhiều thời gian, cô lại dọn dẹp, giờ đã hơn mười giờ, vốn là lúc Ôn Miểu phải ngủ.Khi mặt không biểu cảm, cô thường trông lạnh lùng, giờ mắt hơi cụp, nhìn lại càng lạnh nhạt.Nhưng Ôn Miểu không sợ, nắm tay cô, đặt lên môi, hôn một cái.Rồi nàng bất ngờ cong môi:
"Ta nhớ ra ta muốn làm gì rồi."
Khóe môi Quý Bạch Thanh nhếch nhẹ, khẽ chạm môi nàng, hỏi lại: "Ngươi muốn làm gì?"
Ôn Miểu nhăn mũi, quay đầu, cắn lấy ngón giữa cô, nước bọt ướt dính tràn ra."
Ta muốn...
ưm, ăn ngươi..."
Nói xong, nàng cúi mắt, hơi nheo lại, toát ra vài phần quyến rũ, đầu lưỡi xoắn lấy đầu ngón tay cô, từ từ liếm mút.Đầu lưỡi nhám cọ qua, mang đến vài phần nhột nhạt.
Quý Bạch Thanh khựng lại, nhìn đầu lưỡi lộ ra giữa bờ môi khẽ mở của nàng.Nàng ngậm ngón giữa của cô nông hơn một chút, lại cắn thêm lấy ngón trỏ của cô.
Khóe mắt nữ nhân nhiễm sắc hồng nhạt, kiều diễm đến chói mắt.
Cảm giác tê dại như theo đầu ngón tay lan khắp toàn thân, Quý Bạch Thanh khẽ hừ mũi, gò má ửng đỏ, mày nhẹ nhíu, muốn rút tay ra."
Trăn Trăn, đừng như vậy, khó chịu."
Chỉ là còn chưa rút được tay, đã bị người kia liếc cô một cái vừa làm nũng vừa câu người, răng nanh ấn dấu lên bụng ngón tay, để lại vết cắn rồi mới chịu buông.Khóe môi vô thức dính chút nước bọt không ghìm lại được, loang ánh ướt át.
Lồng ngực Ôn Miểu khẽ phập phồng, môi đỏ hơi hé, có thể thấy đầu lưỡi đã trở nên đỏ tươi.
Trên gương mặt trắng như tuyết cũng lộ vài phần mệt mỏi.Quý Bạch Thanh dùng khăn tay lau sạch vệt nước bên khóe môi nàng, rồi ấn ấn đầu ngón tay mình.Lòng bàn tay được lau khô, nhưng dường như vẫn còn cảm giác ươn ướt.Đang định ghé sát lại xem tình trạng của Ôn Miểu, hàng mi như cánh bướm của nàng khẽ run, mở mắt ra, tầm nhìn của hai người chạm nhau."
Khó chịu không?"
Quý Bạch Thanh muốn xuống giường rót cho nàng ly nước, ai ngờ cổ tay đã bị vòng lấy.Giọng nàng mềm mại pha chút khàn khàn yếu ớt, lộ ra từng sợi mềm mại nữ tính, đuôi âm như gãi vào đầu quả tim cô."
Không khó chịu."
Ngón tay nàng lỏng lẻo vòng nơi cổ tay cô, bụng ngón cọ qua lại nơi mạch tay cô, nhẹ mà ngứa, chỉ khẽ kéo một cái đã dễ dàng kéo người đổ vào trước ngực mình.Mặt lập tức kề sát mềm mại, Quý Bạch Thanh sững lại, còn chưa kịp phản ứng thì mũi đã tràn vào mùi hương ngọt đậm nồng nàn, trong đầu bất giác chen vào mấy phần ý niệm phóng túng.Bàn tay Ôn Miểu rơi lên mái tóc dài của cô, khẽ vuốt mấy sợi tóc hơi rối, như đang khích lệ cô đem điều trong lòng thực hiện.Đuôi mắt Quý Bạch Thanh nhướng nhẹ, khóe mắt cũng phủ ướt hồng, cô liếc nhìn nàng, hỏi con ma men không rõ là đang tỉnh táo hay mê mơ: "Thật sự muốn?"
"Ừm..."
Con ma men đáp lời.Nghe vậy, cô cũng không nín nhịn nữa, nghiêng đầu, cắn nhẹ một cái lên làn da mềm trắng, lưu lại dấu răng.Từ xương quai xanh bắt đầu mút hôn, dấu hôn nở ra từng chỗ, cuối cùng váy bị vò nhăn, vén lên trước ngực, chẳng còn gì che chắn.
Ôn Miểu nắm chặt vạt váy, mu bàn tay căng gân, dưới làn da trắng mịn, mạch xanh rõ ràng có thể thấy được.
"Ưm..."
Tay kia của nàng bất chợt siết chặt gối, trong mắt ngấn một hạt lệ, môi bị cắn, bất lực nhìn đầu tóc rối bù trước ngực, cả người mềm nhũn chẳng còn chút sức.Nụ hôn dần rơi xuống bụng.
Tựa như đã dự cảm điều gì, ngón tay Ôn Miểu luồn vào tóc cô trước khi cô thực hiện bước tiếp theo, cầm lấy chân tóc khẽ dùng sức, nhưng vẫn không ngăn nổi động tác sau đó của cô.Quý Bạch Thanh đưa mặt hạ thấp.Cô vốn thích như vậy.Nhưng Ôn Miểu dễ xấu hổ, ngăn lại: "Không, không thể... như thế..."
Đáp lại nàng chỉ là âm thanh mơ hồ trong không khí.Đến cuối cùng, hầu như toàn thân đều mất lực, đầu óc trắng xóa, mọi suy nghĩ khó mà tiếp diễn.
Năm ngón chân tròn mướt của Ôn Miểu co chặt, đến khi được Quý Bạch Thanh buông ra mới dần thả lỏng.Thấy nàng dáng vẻ yếu mềm như vậy, Quý Bạch Thanh ghé hôn môi nàng, lại bị vô thức né tránh.Cô kẹp cằm nàng, mút hôn thật lâu, rồi buông ra, khàn giọng nói: "Của chính mình còn chê sao?"
Ôn Miểu nhìn cô, không nói, vẫn ngây ngốc chưa hoàn hồn.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh ra khỏi phòng, rót một ly nước, lại nghiêm túc rửa tay thật sạch, sau đó trở về phòng, đỡ Ôn Miểu ngồi dậy, để nàng nửa tựa nơi đầu giường, đút nước cho nàng.Thấy nàng uống xong hơn nửa ly, Quý Bạch Thanh đặt đại cái ly sang một bên.Khi bàn tay lại rơi xuống chân nàng, bàn tay thon dài hữu lực càng tôn làn da trắng thêm mềm mại.Quý Bạch Thanh khẽ cười, cổ tay xoay nhẹ, cũng chẳng cho người kia bao nhiêu thời gian chuẩn bị.Ngay sau đó, ngón tay nàng đã cắm sâu vào vai cô, móng tay lún xuống, véo ra dấu vết.Cảm giác miên man dày đặc dâng lên, như thủy triều ấm áp nhấn chìm người ta, gần như muốn dìm chết kẻ ấy trong nước biển, chỉ miễn cưỡng nổi lên mặt nước hớp một hơi.Theo từng đợt sóng vỗ, ánh nhìn chao đảo rơi lên mái tóc đen của Quý Bạch Thanh, thấy tóc mái trước trán cô cũng bị thủy triều làm ươn ướt, trong lòng càng thêm xấu hổ."
Ư... sắp... không thở nổi..."
Lời nàng vỡ vụn, như cầu cứu người duy nhất thấy được ở bên bờ.Thấy hàng mi người kia ướt sũng, toàn thân rã rời, Quý Bạch Thanh để nàng làm quen với thủy triều dâng, còn cho nàng nhìn ngón tay mình vì ngâm nước mà hơi nhạt trắng.Giọng cô hơi xấu xa: "Sao lại ướt thế này..."
Ôn Miểu bỗng nhắm chặt mắt, khẽ nức nở, cuộn người lại bất lực, toàn thân phơn phớt hồng, tóc đen rối dính nơi lưng và trước ngực, trong sạch mà vẫn mang vài phần diễm lệ."
Không cho, không cho nói..."
Giọng nàng mềm oặt, hoàn toàn chẳng mang sức răn đe nào, trông như chú mèo con đáng thương chỉ biết hù dọa lấy lệ.Quý Bạch Thanh vẫn rất thích dỗ nàng sau những chuyện như thế, dịu giọng: "Không nói nữa."
Cả váy ngủ trên người Quý Bạch Thanh lẫn trên người Ôn Miểu đều loang ướt chỗ này chỗ kia.
Quý Bạch Thanh thay đồ cho cả hai, lúc chạm đến bắp đùi Ôn Miểu, đối phương vẫn còn sợ sệt, cô dỗ hồi lâu nàng mới chịu tin là cô sẽ không tiếp tục.Quý Bạch Thanh thay xong quần lót và váy ngủ cho nàng, lại lau qua manh chiếu.
May mà trước đó đã lót một tấm chăn dưới người nàng, nếu không cái đệm dưới chiếu cũng ướt mất rồi.Dọn dẹp sơ qua, đêm đã khuya, ngoài cửa tối đen như mực, thi thoảng có tiếng côn trùng, đêm mát như nước.Thấy vẻ mệt nhọc trên mặt Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh kéo nàng vào lòng, dỗ nàng ngủ."
Ngoan, ngủ mau."
Mi mắt nặng trĩu, Ôn Miểu vẫn cố mở ra, nhìn Quý Bạch Thanh một cái, giọng như thì thào.Nàng nói: "Bao giờ mới gả cho ta?"
Nghe vậy, Quý Bạch Thanh sững lại, khóe môi không tự chủ cong lên, đặt tay nàng lên môi hôn khẽ."
Sắp rồi."
Chỉ là cô vốn tưởng Ôn Miểu còn chưa muốn cưới sớm, không ngờ sau khi say, Ôn Miểu lại chủ động hỏi câu này.Nàng cũng muốn kết hôn.Chỉ có điều vì sao không phải Ôn Miểu gả cho cô?
Thôi, chuyện đó không quan trọng.Trong lòng Quý Bạch Thanh dâng thêm vài phần nao nức, nhìn gương mặt chẳng bao lâu đã ngủ say của nàng, lại mổ mấy cái lên má nàng.Não bộ phút chốc tràn đầy kích động, Quý Bạch Thanh phải tốn khá lâu để nén xuống, sau cùng ôm Ôn Miểu chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, tuy Quý Bạch Thanh ngủ muộn, nhưng vẫn thức dậy theo đồng hồ sinh học thường ngày.Hôm nay không cần đi giết heo, thứ tư và thứ sáu tuần này đã đi hai lần, nên chủ nhật không có heo phân phối đến cho trạm thực phẩm.Dậy thay đồ, tối qua đã làm sẵn băng phấn, nên sáng nay chắc chắn vẫn phải ra chợ đen bán.Muốn ở cạnh Ôn Miểu nhiều hơn cũng không có thời gian, chỉ có thể bù vào buổi chiều.Trong đầu nghĩ linh tinh, hơi thất thần bước ra khỏi phòng, vừa rửa mặt xong, liền nghe sau lưng vang lên giọng người lẽ ra còn đang ngủ say."
Sao không gọi ta?"
Quay đầu nhìn, Ôn Miểu dụi mắt, trên mặt vẫn còn sắc hồng.Quý Bạch Thanh bước nhanh đến trước mặt nàng: "Không mệt sao, dậy sớm vậy làm gì?"
Cô chưa nói thì thôi, nói xong Ôn Miểu mới cảm giác ê ẩm lan khắp người, nơi kia còn mang cảm giác căng đầy quá mức.Ôn Miểu ngước mắt, đối diện Quý Bạch Thanh vẫn còn hơi mơ màng."
Tối qua...
đã xảy ra chuyện gì?"
Ký ức của nàng chỉ dừng ở lúc uống mấy ly rượu dâu tằm, thế mà tỉnh ra đã là sáng hôm sau, chưa kể toàn thân ê ẩm.Quý Bạch Thanh nhìn nàng, bốn mắt giao nhau."..."
Cô xoa xoa huyệt thái dương: "Ngươi say, tối qua cứ quấn lấy ta, muốn làm gì còn không biết sao?"
Dù cô không nói thẳng, Ôn Miểu cũng có thể từ dị trạng trên cơ thể và vẻ bất đắc dĩ của đối phương mà đoán ra đôi chút.Má Ôn Miểu dâng lên ửng hồng: "Ta..."
Nàng vừa muốn phủ nhận, nhưng... nhưng... lời nghẹn nơi cổ, cúi đầu nhìn xuống đất, bỗng dưng ấm ức.Hôm qua đã làm gì nàng hoàn toàn không nhớ.Nhưng bây giờ lại toàn thân ê ẩm, rất khó chịu.Quý Bạch Thanh thở dài: "Quên hết rồi?"
Về sau vẫn phải uống ít thôi, hại thân chưa nói, lại còn đứt đoạn ký ức."
Đầu có đau không?"
Quý Bạch Thanh hỏi.Ôn Miểu lắc đầu: "Không đau, chỉ ê ẩm người."
Quý Bạch Thanh bế ngang nàng trở về phòng, đặt ngồi trên đùi mình.Cô sờ mặt nàng: "Ta bôi thuốc cho ngươi nhé?
Ăn sáng xong ngủ thêm một lát."
Tối qua trước khi ngủ đã bôi cho nàng, nhưng sáng dậy thì vẫn chưa.Ôn Miểu gật đầu, lại ôm cô không chịu buông.Bị bám một lúc, Quý Bạch Thanh tì cằm lên vai nàng nói: "Được rồi, bé ngoan, giờ bôi thuốc, chiều về ta ở với ngươi, rồi ngươi hãy làm nũng."
Ôn Miểu ôm cô lắc lắc: "Ta không phải bé, buổi sáng ta cũng muốn đi với ngươi."
"Không khó chịu sao?"
Thế mà còn muốn đi.Ôn Miểu không nói nữa, nhưng ý tứ vẫn kiên trì như ban nãy.Lòng Quý Bạch Thanh mềm xuống, chiều theo: "Được rồi, muốn đi thì đi, nhưng trước khi đi phải bôi thuốc đã nhé?"
Ôn Miểu lơi tay ôm, Quý Bạch Thanh bế nàng đặt lên giường, tỉ mỉ bôi thuốc cho nàng.Trong lúc chờ thuốc mát tan ra, Quý Bạch Thanh để nàng nghỉ một lát, tự mình đi làm bữa sáng.
Xong mới gọi Ôn Miểu dậy ăn.Ăn sáng xong, Quý Bạch Thanh tìm cho nàng một bộ đồ mềm mại, mặc xong xuôi thì chuẩn bị ra chợ đen bán băng phấn.Giờ đã muộn hơn thường lệ chừng một tiếng.
Trước khi đạp xe ra trấn, cô hỏi Ôn Miểu lúc này đã ngồi lên yên sau: "Thật không ở nhà nghỉ sao?"
Ôn Miểu lắc đầu, áp mặt lên eo cô, không cần nói cũng hiểu.Thấy thế, Quý Bạch Thanh chỉ đành cười bất lực, dặn: "Vậy ngồi cho vững."
Nói xong, cô đạp xe hướng về trấn.Hôm nay đi muộn, tới nơi thì chỗ tốt ngày hôm qua đã bị chiếm.
Quý Bạch Thanh đảo mắt một vòng, tìm một chỗ hơi rợp mát, đặt ghế xuống cho Ôn Miểu ngồi.Sau đó cô mới bày băng phấn ra.Ôn Miểu ngồi phía sau, chống cằm, mắt rơi về chỗ bày hàng hôm qua.Bên đó đã có người chiếm, cũng là thứ đựng trong thùng.
Nàng nheo mắt, nếu không nhầm thì là người đàn ông đen gầy hôm qua?
Bên cạnh hắn còn có một phụ nữ bụng đã nhô cao.Đợi Quý Bạch Thanh bày xong, tên đen gầy kia cũng bắt đầu rao to: "Băng phấn!"
"Băng phấn hai hào một chén!"
Nghe vậy, những người vốn đứng trước mặt Quý Bạch Thanh chuẩn bị mua đều hơi động lòng."
Băng phấn hai hào?
Rẻ thế?"
"Hay ta qua bên đó mua đi."
"Đi, mau qua xem."
Có người muốn tiết kiệm một hào, bèn không do dự quay người đi tới trước mặt đôi vợ chồng kia.Cũng có khách quen của Quý Bạch Thanh còn đang do dự, nhìn cô cười hỏi: "Đồng chí, người ta bán hai hào, bên này có ưu đãi không?"
Quý Bạch Thanh liếc tên đàn ông đen gầy kia một cái, cũng nhận ra thân phận hắn.
Hai người chạm mắt, hắn chột dạ cúi đầu.Xem ra, vợ mang thai là thật, thèm băng phấn là giả, muốn moi công thức băng phấn để kiếm tiền, cướp mối làm ăn mới là mục đích cuối cùng.Cô thu hồi ánh mắt, nhìn khách trước mặt khẽ lắc đầu: "Xin lỗi đồng chí, bên ta vẫn luôn giá này, không có ưu đãi khác."
Nghe vậy, vị khách cũng không đắn đo: "Được, cho ta một chén."
Đã quen mua chỗ Quý Bạch Thanh, cũng chẳng vì tiếc một hào mà chạy sang chỗ khác, ở đây khẩu vị có bảo đảm.Quý Bạch Thanh mỉm cười, nhanh tay múc cho khách.Lác đác vài khách mua xong băng phấn rời đi, bên cô trong chốc lát chưa có người tới nữa, còn trước sạp đôi vợ chồng kia thì chen chúc không ít người.Đều là nhắm vào rẻ hơn một hào mà tới.Không biết từ khi nào, Ôn Miểu đã đứng bên cạnh Quý Bạch Thanh, lên tiếng: "Ta biết ngay hắn chẳng có ý tốt."
Đôi mắt của Quý Bạch Thanh cong lên: "Không sao, hôm nay bán không hết thì mang về chia cho đám nhỏ ăn."
Chỉ cần đừng lãng phí là được.Nói cho cùng, đây cũng không phải bí quyết riêng của một mình cô, đời sau khắp nơi đều có thạch sương sáo, Quý Bạch Thanh không định một nhà độc chiếm.
Có người thấy cô bán chạy, muốn tới cướp mối cũng là chuyện sớm muộn.Thấy Quý Bạch Thanh không phiền não, Ôn Miểu chọc vai cô, hừ một tiếng."
Ngươi hiền quá."
Quý Bạch Thanh dỗ nàng: "Được rồi, đừng lo chi cho nhiều, mau ngồi nghỉ đi, chỗ này nắng."
Một buổi sáng trôi qua, đến hơn mười giờ, băng phấn của đôi vợ chồng kia đã bán hết, gã đàn ông xách đồ, đi ngang qua trước mặt Quý Bạch Thanh có chút đắc ý liếc cô một cái: "Đồng chí, bên ta thu sạp trước nhé."
Quý Bạch Thanh mí mắt còn chẳng thèm nhấc, tiếp tục nghịch bàn tay trắng mịn của Ôn Miểu.Cô không thích tranh chấp những chuyện này với người khác.Thấy Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu không phản ứng, gã đen gầy hừ khẽ, kéo vợ rời đi.Đợi họ đi rồi, khách trước quầy Quý Bạch Thanh mới khá hơn chút.Chừng mười hai giờ, trong thùng còn lại xấp xỉ nửa đáy, ước chừng mang về chia ra cũng tạm, Quý Bạch Thanh đưa Ôn Miểu về nhà.Hai người vừa về đến nhà liền gặp Tiểu Mễ.
Một năm trôi qua, tính tình Tiểu Mễ ngày càng hoạt bát, Hà Hoa nhờ nhận may vá quần áo cho người khác cũng kiếm được ít tiền, đủ nuôi hai mẹ con, vị thế mẹ con họ trong thôn khá dần.Bảo Tiểu Mễ gọi thêm vài đứa nhỏ kín miệng đến nhà, về đến nơi Quý Bạch Thanh chia băng phấn thành mấy phần, rưới nước đường đỏ, bọn trẻ ăn ngon lành.Ôn Hướng Vinh thấy vậy, cảm thấy lạ:
"Hôm nay chưa bán hết?
Sao còn nhiều thế."
Ngày thường cùng lắm chỉ còn dính đáy, hôm nay lại còn non nửa thùng.Ôn Miểu kể lại chuyện xảy ra trong ngày, nghe xong, Ôn Hướng Vinh lắc đầu: "Tiểu Quý làm không sai, chỉ là tên đàn ông kia bụng dạ quá xấu."
Thấy bà cháu sắc mặt đều không vui, Quý Bạch Thanh thấy buồn cười: "Thôi mà, bà, Miểu Miểu, đừng lo.
Cho dù đối phương có kiếm được thì cũng chẳng được bao lâu."
Sau Trung thu nhiệt độ chắc chắn sẽ hạ, trời không nóng, băng phấn cũng ế ẩm.Ăn cơm trưa xong, Quý Bạch Thanh lại bôi thuốc cho Ôn Miểu một lần, thân thể khó chịu mà còn trụ ở chợ đen suốt buổi sáng, ăn xong Ôn Miểu nằm trên giường mơ mơ màng màng sắp ngủ.Quý Bạch Thanh ôm nàng vào lòng, hôn đỉnh đầu, nhìn hàng mi rậm dài, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.Hôm qua còn nói muốn cô gả cho nàng, kết quả tỉnh dậy, câu nào cũng không nhớ.Chỉ còn mình Quý Bạch Thanh nhớ kỹ câu ấy trong lòng.Mà không nhớ cũng tốt.
Chuyện này Quý Bạch Thanh vốn không định để Ôn Miểu mở miệng trước, nàng thừa lúc men say nói trước một bước đã đủ bất ngờ rồi.
Cũng coi như nhắc cô, quả thật nên chuẩn bị, tranh thủ sớm cho Ôn Miểu một bất ngờ.Ôn Miểu bị cô hôn, đầu nghiêng sang bên, đặt tay lên eo Quý Bạch Thanh, giọng mềm: "Ngủ, đừng nghịch nữa."
Quý Bạch Thanh vỗ lưng nàng: "Ừ, ngủ đi."
Đợi người ngủ rồi, Quý Bạch Thanh xuống giường, lấy chiếc nhẫn giấu trong góc sâu của tủ ra, ngắm trái ngắm phải.Chiếc nhẫn vốn thấy tạm hài lòng, giờ nhìn lại chỉ thấy có phần thô sơ.Ban đầu cái này cũng chỉ là đồ tặng cho Ôn Miểu vui.Hình như nên chọn cái tốt hơn, nhưng thời đại này cái gì cũng chưa có, dường như chỉ làm được đến thế.Cô còn phải nghĩ kỹ thêm.Ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Hà Hương Nguyệt.Hà Hương Nguyệt bị ánh mắt nóng rực của Quý Bạch Thanh dán lên, sững người."
Nhìn ta làm gì?"
Quý Bạch Thanh mở miệng: "Nương, có đồ gia truyền gì tặng cho con dâu tương lai không?"
Hà Hương Nguyệt: "..."
Bà vỗ một cái lên lưng cô, bực mình: "Nương ngươi ba đời bần nông, đâu phải đại địa chủ, lấy đâu ra đồ gia truyền?!"
Quý Bạch Thanh khẽ thở dài.
Ừ, cô đoán được mà.Hà Hương Nguyệt lại sát gần, hạ giọng hỏi: "Sao, chuyện hôn sự của ngươi với Miểu Miểu định được rồi?"
Quý Bạch Thanh lắc đầu.Hà Hương Nguyệt trợn trắng mắt: "Vậy hỏi cái rắm!"
Quý Bạch Thanh liếc bà, dời mắt, giọng mang ý cười, chen mấy phần khoe khoang: "Nhưng Miểu Miểu nói muốn kết hôn rồi."
Tuy chịu không nổi dáng điệu đắc ý của cô, song nghe tin này bà cũng mừng.Dù sao trước đó chuyện hôn sự của hai đứa bà cũng nghĩ lâu rồi, kết quả cứ kéo tới giờ, bà vốn định mặc kệ, ai ngờ hôm nay lại nghe tin tốt.Ngẫm nghĩ một hồi, bà nói: "Đã muốn định xuống thì chuẩn bị đồ cho đủ, bên tân phòng sắm sửa hết, rồi mua cho đủ mấy thứ Miểu Miểu thích."
Dù gì Ôn Miểu là người thành phố, người thành phố coi trọng những lễ tiết này hơn.Căn dặn xong, bà lại hỏi: "Trong tay ngươi còn bao nhiêu tiền?
Ta trợ cấp cho người một ít."
Quý Bạch Thanh: "...
Nương yên tâm, ta còn tiền."
Mỗi ngày ra chợ đen buôn bán, nếu còn không để dành được thì rốt cuộc bận rộn cả ngày vì cái gì.Ngày thường cũng chẳng có chỗ tiêu, nhiều lắm mua chút đồ ăn đồ dùng, đâu đến nỗi cần Hà Hương Nguyệt moi tiền bù.Nghe vậy, Hà Hương Nguyệt vỗ vai cô: "Được, có tiền thì chuẩn bị cho tốt, sớm định ngày cũng tốt."
Nói xong, Hà Hương Nguyệt ra cửa phòng Ôn Hướng Vinh gọi bà cùng đi sang nhà chị em bạn dì tám chuyện.Nhìn hai người rời đi, Quý Bạch Thanh cảm khái: Ôn Hướng Vinh quả thật hòa nhập trong thôn như cá gặp nước.Cô lại nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra nên tìm chiếc nhẫn kiểu gì, dùng cách cầu hôn nào mới khiến Ôn Miểu thích.Chỉ đành tạm gác lại ý tưởng này, đội nón, đeo sọt lên núi hái hạt băng phấn.Nghĩ tới ngày mai đôi vợ chồng kia chắc cũng đi bán băng phấn, Quý Bạch Thanh chỉ hái chừng nửa sọt, về nhà xong xuống hầm xem mẻ tương ớt dự trữ, định ngày mai mang bán một phần.Dạo này cũng luôn có người hỏi mua tương ớt, dù sao mẻ tương ớt năm ngoái, qua từng ấy thời gian, cũng ăn hết rồi.
Tương ớt Hà Hương Nguyệt làm có vị khác hẳn, khiến người ta thương nhớ.Thứ hai, Ôn Miểu đi dạy, Quý Bạch Thanh dậy sớm, đặt băng phấn và tương ớt lên yên sau xe đạp, hôm nay tới chợ đen sớm hơn trước, vốn cho rằng mình đến đã sớm lắm rồi ngay cả mặt trời còn chưa lên.Nhưng tới nơi nhìn kỹ, đôi vợ chồng kia còn đến sớm hơn, lại đứng đúng chỗ hôm qua.Quý Bạch Thanh lặng người một thoáng, kéo khóe môi, nghĩ thầm thức dậy cũng sớm dữ.
Cô tìm một chỗ khá hơn dừng lại, bày những thứ hôm nay sẽ bán ra mấy phần.Băng phấn để một bên, tương ớt để một bên.Tối qua cho Ôn Hướng Vinh họ nếm băng phấn thêm tương ớt, trừ Ôn Miểu ra, mấy người kia đều thấy ngon.Tuy Quý Bạch Thanh cũng thấy hơi trái lẽ, nhưng lỡ đâu có người thích thật.Cô bèn pha một phần nước ớt như vậy: băng phấn ngọt thêm nho rừng, băng phấn cay thêm dưa cải.Cô bày một chén băng phấn cay ra cho dễ thấy, chủ yếu là để hút mắt người qua lại.Đôi vợ chồng kia cách cô một đoạn.
Nhưng đã muốn kiếm chuyện thì chỉ bấy nhiêu bước chẳng ngăn được.Không biết từ khi nào, bóng người đổ xuống trước mặt, Quý Bạch Thanh ngẩng lên nhìn gã đàn ông đen gầy đi tới.Hắn đứng cao hơn, mặt mày đầy tự đắc nhìn cô."
Ngươi còn dám tới?
Hôm qua không bán hết chứ gì!
Hôm nay lại đến, cẩn thận một chén cũng chẳng bán được!"
"Cho dù ngươi hạ giá bằng bọn ta, bọn ta vẫn có thể hạ tiếp.
Chẳng lẽ ngươi hạ nổi tụi ta?
Khuyên ngươi sớm thu dọn mà biến đi."
Nói lời đó, mắt hắn lóe vẻ tinh ranh, trông hoàn toàn khác bộ dạng chất phác hôm nọ hỏi công thức.
Quý Bạch Thanh vẫn phải thán phục diễn xuất của hắn, chỉ cần hôm đó lộ chút sơ hở, cô đã chẳng đưa công thức băng phấn cho hắn.Thà cho con chó còn hơn.Cô thấy chán, rủ mi, nhàn nhạt: "Liên quan gì ngươi?"
"Ngươi!"
Hắn không ngờ cô lại có thái độ nhạt như nước vậy, chỉ tay nửa ngày nói không nên lời.Giây sau hắn liếc cái thùng cạnh chân Quý Bạch Thanh, bị người khinh thường mà nóng đầu, lập tức định giơ chân đá lật.Khóe mắt Quý Bạch Thanh quét thấy động tác, cô bật dậy, nhanh như chớp đẩy hắn một cái, mất trọng tâm, hắn ngã sấp xuống đất.Hắn ngước nhìn nam nhân che mặt cao gầy trước mắt từng bước áp tới, dù không thấy sắc mặt dưới lớp che, cũng cảm nhận khí thế khó chọc quanh thân đối phương, bỗng chốc chân hắn mềm nhũn."
Ngươi... ngươi muốn làm gì!"
Hắn gào lên, ngoài mạnh trong yếu.Quý Bạch Thanh không nói, trở tay tát một bạt tai vào mặt hắn, có thu lực, tát cho hắn ù đầu ong ong nhưng cũng không đến nỗi có chuyện lớn.Cô trầm giọng: "Lần sau còn dám tới kiếm chuyện nữa..."
Phía sau, để cho đối phương tự mình tưởng tượng.Gã đen gầy ôm mặt, khó tin nhìn cô.Hắn không ngờ người trông nho nhã hào sảng như vậy lại xuống tay đánh người, mà sức còn không nhỏ.Thì ra hắn đụng phải thứ cứng.
Trong nháy mắt hắn có phần hối hận.Người xung quanh nhìn hai người tranh chấp, tự nhiên biết là hắn gây chuyện trước, chẳng ai dám xông vào giúp.Ngược lại vợ hắn thấy chồng bị bắt nạt thảm như vậy, ôm bụng vội chạy tới đỡ người, há mồm gào: "Có người đánh bừa người khác!"
Tiếng thét lanh lảnh, ngay tức thì mấy người giật mình, có một bà cô bước ra bịt miệng nàng ta: "Đồng chí, nhỏ tiếng!
Muốn gọi cả công an tới à?!"
Buôn bán ở chợ đen vốn là vùng xám, sợ nhất gọi công an, mà giọng nữ đồng chí này thì quá the thé.Các chủ sạp khác cũng ào ào phụ họa:"Đúng đó, vốn dĩ là chồng ngươi không đúng, sao lại trách tiểu đồng chí người ta."
"Phải đó!
Lần sau còn thế nữa thì đừng qua khu bọn ta!"
"Đến lúc đó chúng ta đều bị liên lụy!"
Nói đến đây, đôi vợ chồng kia đã chọc giận tất cả mọi người.Không biết ai nói một câu: "Còn gây chuyện nữa thì cút!"
Nghe vậy, người đàn bà chỉ đành đỡ gã đen gầy về sạp, hai kẻ cúi rụt như chim cút, chẳng dám hó hé."
Rõ ràng là con tiện nhân kia động thủ trước!"
Gã đen gầy lầm bầm.
Vợ hắn phụ họa: "Đúng, bọn họ chẳng nói lý, kết bè chĩa vào chúng ta!"
Nhìn miệng họ mấp máy, chắc chẳng nói điều tốt lành, song Quý Bạch Thanh cũng thuận theo mà thở ra một hơi, bình tĩnh ngồi về chỗ cũ.Dù sao cô thật sự rất phiền cái loại người cứ thích kiếm chuyện.Cô chẳng làm gì, rốt cuộc là chuyện gì chứ!Lúc này cũng có mấy khách định mua đồ, thấy đôi vợ chồng kia lý lẽ kém, thiếu chút nữa kéo cả chợ đen xuống nước, lập tức mất thiện cảm.Dù biết bên họ băng phấn rẻ hơn một hào cũng không qua mua, mà quay sang ủng hộ quầy nhỏ của Quý Bạch Thanh.Thấy ngoài băng phấn còn có tương ớt, họ càng mừng rỡ."
Một năm rồi, cuối cùng cũng bán tương ớt rồi."
Bà thím trước mặt cười hì hì: "Vẫn giá trước chứ?
Vậy ta muốn một băng phấn cay, một chai tương ớt."
Thấy Quý Bạch Thanh gật đầu, bà đếm đủ tiền đưa cô.Bà đi rồi, một nữ đồng chí nhìn hai phần băng phấn khác nhau có chút lạ: "Đồng chí, đây là hai vị à?"
Quý Bạch Thanh cười giới thiệu: "Đúng, cái này là băng phấn cay, thêm dầu ớt và dưa cải, cái này là băng phấn ngọt, thêm nước đường đỏ và nho rừng."
Nghe vậy, nữ đồng chí hơi phân vân, cuối cùng nói: "Vậy ta lấy cả hai, phần ngọt ăn tại chỗ."
Quý Bạch Thanh nhận tiền xong đóng gói cho khách.
Tương ớt vừa bày ra, lục tục có người tới hỏi giá mua sắm, khi mua cũng có không ít người tiện tay bưng thêm một chén băng phấn.Đặc biệt là băng phấn cay, nhiều người hiếu kỳ mùi vị, bèn muốn thử một phần.Điểm này ngay cả Quý Bạch Thanh cũng hơi ngạc nhiên, xem ra bất kể lúc nào, người thích cái lạ vẫn nhiều hơn.Còn bên gã đen gầy chỉ có băng phấn ngọt.Đến hơn chín giờ, cả băng phấn lẫn tương ớt đều bán hết, Quý Bạch Thanh thu dọn đồ chuẩn bị về.Vừa định đi, cô bỗng nhớ ra gì đó, xách đồ bước tới sạp của đôi vợ chồng kia, cười híp mắt: "Đồng chí, ta thu sạp đây."
"Ồ, các ngươi còn nhiều thế này chưa bán xong à?
Bán rẻ hơn ta mà còn không bán nổi, kiếm mảnh đất mà trồng trọt đi, mai đừng tới chợ đen phí thời gian nữa."
Câu này khiến mặt hai người lúc xanh lúc đỏ, không nói ra lời phản bác.Dù sao sự thật bày ra trước mắt.Nói xong, Quý Bạch Thanh phấn chấn xách đồ, leo lên xe, về nhà.Trên đường về, cái giỏ không buộc chặt, cứ trượt xuống.Đi được nửa đường lại bộp một tiếng rơi xuống đất, Quý Bạch Thanh dừng xe, nhặt giỏ, buộc chặt bằng dây thừng, vừa định đi, tai chợt động, nghe được tiếng động gì đó.Lần theo âm thanh tới bụi cỏ, vạch đám cỏ chắn phía trước ra, nhìn thấy đồ vật trước mặt, đồng tử Quý Bạch Thanh hơi trừng lớn.