Nàng không thích mình.Dù Quý Bạch Thanh đã sớm chuẩn bị tâm lý, dù biết giữa hai người có một khoảng cách trời vực, nhưng sự cự tuyệt của Ôn Miểu vẫn khiến lòng cô chua xót.Nàng có phải nghĩ mình đang thừa cơ người gặp nạn, muốn lợi dụng lúc bà nàng bị hạ phóng để chiếm lấy tình cảm của nàng không?Trong lòng Quý Bạch Thanh hoảng loạn, không biết nên giải thích thế nào.Giọng cô khàn khàn, khẽ đáp:
"Được... xin lỗi, là ta nghĩ nhiều rồi, Trăn Trăn, ngươi coi như ta chưa từng nói câu đó đi."
"Ta không phải muốn ngươi lúc này phân tâm, Trăn Trăn, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ ở bên ngươi cùng vượt qua khó khăn, ngươi không cần tự mình gánh vác."
Cô khó nhọc mở mắt nhìn Ôn Miểu, như trước kia vẫn vậy, đưa ngón tay nhẹ nhàng móc lấy ngón tay nàng, thấp giọng hỏi: "Vậy chúng ta... còn có thể làm bạn bè không?"
"Không được."
Ôn Miểu rút tay ra, lạnh lùng nhìn cô."
Điều ta cần nhất bây giờ không phải là tình cảm.
Ta không thích ngươi, trong tình cảnh thế này cũng sẽ không tiếp tục làm bạn với ngươi.
Ngươi đừng phí thời gian ở chỗ ta nữa."
Nhìn gương mặt kiều diễm nhưng lạnh nhạt ấy, tim Quý Bạch Thanh như bị một bàn tay vô hình siết chặt, cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể, còn xen lẫn ấm ức mơ hồ, khiến vành mắt cô nóng lên.Không thể làm người yêu, ngay cả bạn bè cũng không thể sao?
Cô chỉ muốn cùng Ôn Miểu chăm sóc Ôn Hướng Vinh, ít nhất để nàng đừng quá mệt mỏi thôi."
Trăn Trăn..."
Quý Bạch Thanh còn muốn nói thêm, nhưng bị Ôn Miểu cắt ngang.Ôn Miểu nhíu chặt mày:
"Đừng nói nữa, ta đang thấy rất phiền!
Ta hy vọng ngươi có thể cách xa ta, càng xa càng tốt!"
Lời này thốt ra, Quý Bạch Thanh mất hẳn dũng khí nói tiếp.Cô cũng quên mình đã dùng giọng điệu thế nào để đáp lại một tiếng "được", sau đó chỉ còn lại sự chật vật, lặng lẽ ở bên Ôn Miểu, cùng nàng từ Viễn Ninh về Khê Ninh, lại từ Khê Ninh đến Viễn Ninh.Bây giờ Ôn Miểu giống như một sợi dây cung căng chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.Nàng căng quá, Quý Bạch Thanh chỉ có thể càng chăm chú trông coi, theo sát không rời.Cho nên cô cũng không yên tâm để Ôn Miểu một mình đi Viễn Ninh, liền lặng lẽ theo như cái bóng.
Nhưng mỗi lần cùng đi đường, cô không còn nói chuyện với Ôn Miểu nữa, hai người từng thân thiết giờ chỉ còn vô tận trầm mặc.Bất kể Ôn Miểu nói gì, nổi giận thế nào, gió thổi mưa sa, Quý Bạch Thanh chưa từng vắng mặt.Trong thôn Vân Thuỷ, những lời đồn liên quan đến Ôn Miểu chưa từng dứt.
Nhục mạ, phỉ báng, lời nói nhẹ bẫng nhưng đủ đập vỡ kiêu ngạo của một người, bẻ cong sống lưng từng thẳng tắp.Điều duy nhất khiến Quý Bạch Thanh thấy may mắn là, tuy bề ngoài Ôn Miểu mềm mại, nhưng nội tâm nàng đủ mạnh mẽ, không bị những lời dơ bẩn đó đánh gục.Nhưng những lời đồn đó vốn không nên tồn tại.
Ác ý của thôn dân quá lớn.
Dù là lúc Ôn Miểu vừa đến Vân Thuỷ hay khi người ta biết nàng có một bà nội bị hạ phóng, ở mỗi giai đoạn đều bị dè bỉu bằng những lời độc ác khác nhau.Quý Bạch Thanh không hiểu, sao lòng người lại có thể ác ý đến thế.Rõ ràng Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên gây chuyện xấu nhiều hơn, tính tình ác độc, hết lần này tới lần khác nhằm vào Ôn Miểu, thế mà bọn họ lại được thôn dân yêu thích?Nghĩ tới điểm này, ngoài việc dõi theo Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh cũng bắt đầu đặc biệt để ý đến động tĩnh của Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên.Hôm nay Thẩm Niệm Niệm gọi Ôn Miểu ra bờ sông, trong lòng cô đã dấy lên dự cảm chẳng lành.Chỉ là một thoáng không để mắt, khi nghe thấy tiếng "bõm" rơi xuống nước, Quý Bạch Thanh không chút do dự, đẩy Thẩm Niệm Niệm ra rồi nhảy xuống dòng sông chảy xiết, ôm lấy Ôn Miểu đang chìm xuống kéo lên.Sợ Ôn Miểu phát hiện, cô cố ý giữ khoảng cách thành ra khi nhảy xuống nước đã chậm một hai phút.Ôn Miểu không biết bơi, vừa rơi xuống đã sặc mấy ngụm lớn, phổi bị ép ra gần hết không khí.Cảm nhận có người ôm lấy mình, bản năng cầu sinh khiến nàng ôm chặt lại.Thấy khuôn mặt Ôn Miểu đỏ bừng vì sặc nước, Quý Bạch Thanh không còn thời gian do dự, cúi đầu chạm vào đôi môi đỏ ửng kia, đem oxy trong miệng truyền sang, vừa ôm nàng vừa hướng lên trên bơi.Nhận được chút dưỡng khí, Ôn Miểu tham lam đón nhận, thậm chí còn chủ động chiếm lấy nhiều hơn.Khi sắp nổi lên mặt nước, Quý Bạch Thanh đè vai Ôn Miểu, ngửa đầu tách rời đôi môi, đưa nàng trồi lên, hít mạnh một hơi rồi ôm người bơi vào bờ.Đặt nàng lên bãi cỏ, để nàng nghiêng đầu nôn ra nước, Ôn Miểu ho khan dữ dội mấy tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại.Thấy nàng mở mắt, Quý Bạch Thanh mới thở phào."
Ngươi có sao không?"
Ôn Miểu đưa tay mạnh mẽ đẩy cô ra.Quý Bạch Thanh lùi một bước, ánh mắt nhìn nàng mang chút tổn thương."
Khụ khụ!"
Ôn Miểu từ từ ngồi dậy, chống đất mà ho đến gần như rút hết hơi.Quý Bạch Thanh còn muốn đỡ, Ôn Miểu lại ngẩng đầu, quát:
"Ngươi đừng qua đây."
Cô bị quát đến ngẩn ngơ, đứng nguyên tại chỗ, không biết làm sao.Ôn Miểu đứng lên, sắc mặt vẫn đỏ bừng, định rời đi, lại bị Quý Bạch Thanh ngăn lại."
Thay bộ quần áo rồi hãy về."
Nếu không, bị người ta nhìn thấy lại khó tránh khỏi điều tiếng.Mà lúc này, kẻ gây chuyện là Thẩm Niệm Niệm sớm đã biến mất không thấy bóng dáng.Ôn Miểu lắc đầu, vừa định từ chối, liền thấy cơ thể bỗng mất trọng lượng, bị Quý Bạch Thanh ôm ngang, im lặng đi theo con đường nhỏ vắng người về nhà cô.Dù Ôn Miểu giãy giụa thế nào cũng vô ích.Đưa về nhà, Quý Bạch Thanh lấy một bộ quần áo sạch sẽ đưa nàng: "Thay đi."
Ôn Miểu cau mày: "Ta không cần."
Thấy nàng vội vã muốn cắt đứt liên hệ với mình, môi Quý Bạch Thanh mím chặt, trong lòng càng thêm đau, một tay chặn cửa không cho ra, chỉ để lại một câu:
"Nếu ngươi không thay, thì đừng đi."
Ôn Miểu nhìn thẳng vào cô, thấy trong mắt cô sự cố chấp, cuối cùng đành chịu thua, nhận lấy quần áo, đóng cửa thay.Những bộ đồ nàng từng để ở nhà Quý Bạch Thanh đều đã mang đi, giờ trong tay chỉ còn một bộ nàng từng mua cho Quý Bạch Thanh, nay được giặt sạch, còn mang mùi thơm của bồ kết.Đó là mùi hương thuộc về Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu khẽ đưa lên mũi ngửi, cuối cùng không chần chừ nữa, nhanh chóng thay ra.Mở cửa, Quý Bạch Thanh thấy nàng đã thay quần áo khô ráo, cũng không nói gì thêm.Ôn Miểu không nói một lời, chỉ vắt khô mái tóc dài, ôm bộ quần áo ướt rời đi.Trở về điểm thanh niên trí thức, mở cửa phòng nữ, không thấy Thẩm Niệm Niệm, Phan Hồng Hà nhìn nàng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Ôn Miểu lắc đầu, chỉ đem thuốc Lục Diên đưa hôm qua cất kỹ, để lần sau đi thăm Ôn Hướng Vinh thì mang cho bà.Thân thể Ôn Hướng Vinh hao tổn, giờ đây Ôn Tri Ý và Ôn Hiểu Hiểu đều bị giám sát chặt, không thể gửi tiền hay tem phiếu cho bà, tiền Ôn Miểu có thì gần như đã đưa hết cho Lục Diên, vừa phải mua vé đi Viễn Ninh, vừa mua thuốc cho bà, chẳng còn lại bao nhiêu.Tối qua nàng tự nguyện đến hang rắn, đổi lại Lục Diên đưa thuốc bồi bổ, chỉ hy vọng Ôn Hướng Vinh uống vào có thể sớm hồi phục.*Ở sau núi, Thẩm Niệm Niệm lắc cánh tay Lục Diên làm nũng, giọng ngọt ngào: "Lục Diên ca, xin lỗi, ta sai rồi."
"Ta thấy nàng lại gần ngươi, tưởng là nàng đang quyến rũ ngươi.
Ngươi biết rồi đó, nàng lúc nào cũng thích so đo với ta, ta không muốn ngươi bị cướp mất."
Thấy vẻ mặt hắn không vui, lòng nàng hơi bất an.Nghe lời giải thích, Lục Diên thở dài.Thôi, Niệm Niệm bốc đồng cũng vì quá để tâm đến hắn, thôi thì tha thứ vậy.Giọng Lục Diên mềm xuống, mang theo chút từ tính:
"Niệm Niệm, sáng nay không như ngươi nghĩ, ta chỉ đưa thuốc cho nàng ta thôi."
Thẩm Niệm Niệm ngọt ngào cười: "Ta biết rồi, Lục Diên ca, sau này ta sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng nói cho ngươi nghe, hôm nay Ôn Miểu hẹn ta ra bờ sông định đẩy ta xuống dìm chết!
May mà ta phát hiện nguy hiểm sớm, cuối cùng ta đẩy nàng xuống trước."
Nghe vậy, lông mày Lục Diên nhíu chặt.
"Cái gì, nàng không sao chứ?"
Thẩm Niệm Niệm dậm chân, chu môi:
"Sao ngươi chỉ lo cho nàng, không lo cho ta!
Nàng muốn hại chết ta, nhất định là muốn thay thế ta, ở bên cạnh ngươi."
Lục Diên nhớ đến gương mặt xinh đẹp của Ôn Miểu, tâm tình lại thoải mái hơn chút.Ôn Miểu thích hắn, cũng xem như hợp lẽ, dù sao tướng mạo, gia thế, năng lực hắn đều có hết.Thẩm Niệm Niệm lại nói tiếp:
"Nhưng sau khi Ôn Miểu rơi xuống nước, ta thấy Trương mặt rỗ nhảy xuống cứu nàng, đã nhìn thấy hết người nàng rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Lục Diên cứng đờ, giọng mang chút khó tin: "Cái gì?!"
Thẩm Niệm Niệm chớp mắt vô tội:
"Đúng vậy đó Lục Diên ca, ta thật sự không nhìn lầm."
Khi tin đồn Ôn Miểu được Trương mặt rỗ cứu lan ra trong thôn, đã là ngày hôm sau.Nếu không phải chính Quý Bạch Thanh cứu nàng lên bờ, thì ngay cả cô cũng suýt bị những lời xì xào kia làm dao động.Cô giải thích với mọi người, người cứu Ôn Miểu là mình, nhưng chỉ bị xem là bao che, chẳng một ai chịu tin.Ngay cả Ôn Miểu cũng không đứng ra biện hộ.Lần nữa cùng Ôn Miểu đi Viễn Ninh, trên đường Quý Bạch Thanh vẫn nhịn không được mở miệng:
"Tại sao ngươi không giải thích?"
Ôn Miểu liếc cô một cái, khẽ nói:
"Ta không để ý."
Quý Bạch Thanh nâng giọng:
"Nhưng bọn họ nói quá đáng như vậy!"
Ôn Miểu nhìn cô chằm chằm, nhẹ cười:
"Ta không thích nam nhân, chẳng lẽ còn thích ngươi, một nữ nhân?"
"Quý Bạch Thanh, thật sự không cần tiếp tục theo ta tốn công vô ích, ta sẽ không thích ngươi."
Quý Bạch Thanh cố chấp nhìn nàng:
"Ngươi không thích ta cũng được, ta không quan tâm, cho nên ngươi cũng đừng khuyên ta."
"Nhưng ta thấy rất phiền."
Ôn Miểu ngắt lời, nhẹ nhàng buông một câu, lại khiến Quý Bạch Thanh không thốt được thêm gì.Ôn Miểu không nói nữa, chỉ đem thuốc sắc cho Ôn Hướng Vinh.Mấy tháng trôi qua, thân thể Ôn Hướng Vinh chẳng khá hơn, gương mặt đầy vết sẹo, thỉnh thoảng còn viêm mủ, vết thương ở chân, trên người chưa lành đã lại thêm mới, không còn một mảng da lành.Nhìn sống lưng bà ngày càng còng xuống, Ôn Miểu cảm thấy bất lực.Sau khi đút bà uống thuốc, thấy mặt bà có thêm chút huyết sắc, Ôn Miểu mới yên lòng đôi chút.Nàng nghĩ, có lẽ thuốc có tác dụng.Nhưng giờ nàng cũng chẳng còn bao nhiêu tiền mua thuốc cho bà nữa, ngay cả lần này cũng là thuốc Lục Diên đưa.Nghĩ đến đây, lòng nàng thoáng u ám.Nàng không biết mình còn có thể gắng gượng bao lâu nữa.
Hiện giờ tình trạng Ôn Hướng Vinh quá tệ, thân thể hao mòn mà vẫn phải làm việc nặng, mỗi ngày đều bị ức hiếp đánh đập.Ôn Miểu không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận... nàng thật sự không đủ sức che chở cho bà.Không thể như bà từng bảo vệ nàng thuở nhỏ.Tâm tình đè nén, trở về điểm thanh niên trí thức, nàng đem những vật mà mẹ để lại cuối cùng ra, tìm cơ hội đem bán ở chợ đen.Nhưng một nửa tiền bị kẻ trung gian ăn mất, còn sót lại tuy chẳng nhiều, nhưng ít ra đủ duy trì một thời gian.Sau đó dần dần tích góp, nhất định có thể thấy hy vọng.Thế nhưng lần kế tiếp đi Viễn Ninh thăm Ôn Hướng Vinh, nàng lại chẳng thấy người đâu.Cơn bất an dâng trào, Ôn Miểu mặc kệ bên cạnh có Quý Bạch Thanh, hoảng hốt nói: "Không thấy bà nội đâu rồi."
Quý Bạch Thanh nhíu mày:
"Đừng lo, chúng ta đi tìm trước."
Vừa kéo một người lại hỏi, đã bị cáu gắt:
"Bà già hắc ngũ loại đó chết rồi!
Đừng ở đây tìm xui xẻo nữa!"
Nghe xong, Ôn Miểu sững sờ, rồi chậm rãi lắc đầu:
"Hắn nói không phải bà nội."
Nhưng càng hỏi nhiều người, câu trả lời lại y hệt.Ôn Hướng Vinh chết rồi.Ôn Miểu không tin.Cuối cùng gặp được người thím từng nhờ cậy, Ôn Miểu run giọng hỏi.Thím ấy thấy nàng mặt trắng bệch, thở dài:
"Cô gái, bà nội ngươi đi rồi.
Lúc ta đến nhìn thì đã không còn thở, ta nhờ chồng mình chôn rồi, ngay ở sau núi, ngươi theo ta đến xem đi."
Đứng trước nấm đất nhỏ, Ôn Miểu ngây người nhìn, vẫn không dám tin.Lần trước gặp còn tốt, sao lại đột ngột mất chứ.Quý Bạch Thanh cũng hoảng hốt, đúng vậy, rõ ràng lần trước vẫn còn ổn, sao lại chẳng còn nữa?Ôn Miểu đứng trước mộ mấy tiếng, chẳng nói câu nào.Chỉ thấy, vô cùng bi thương.Trong lòng hận vô số lần bản thân bất lực, hận mình không bảo vệ được Ôn Hướng Vinh.Trở về thôn Vân Thuỷ, Ôn Miểu càng thêm trầm mặc, luôn cảm giác trong cơn hoảng hốt, lại thấy bóng dáng Ôn Hướng Vinh cười nói.Trước mắt là tầng tầng ảo ảnh, thân nhân đã mất lặp lại hiện ra, khiến nàng như sắp nghẹt thở, chết chìm.Ôn Miểu và Ôn Như Yên thay nhau đến Viễn Ninh chăm sóc, một tuần một lần.
Có lẽ Ôn Như Yên cũng đã biết tin này.Ôn Miểu không còn tinh lực, cũng không biết nên nói với cô cô thế nào về cái chết của Ôn Hướng Vinh, chỉ cảm thấy thở thôi cũng nặng nề, cả cơ thể đều rệu rã.Chẳng ngờ hơn một tháng không liên hệ, lại từ miệng người khác nghe được tin càng đau xé lòng."
Ê, Lục ca, ngươi xem báo chưa?
Trấn Sơn Thuỷ có một thầy thuốc bị người ta chém chết rồi."
Phương Hải Dương nói trong bữa cơm, Lục Diên thuận miệng hỏi: "Thôn nào?"
"Thôn Tượng Sơn."
Nghe thế, Ôn Miểu hoàn toàn sững sờ.Ôn Như Yên chính là bị điều đến trấn Sơn Thuỷ, thôn Tượng Sơn làm thầy thuốc.Sao có thể trùng hợp vậy được, nhất định, nhất định không phải cô cô!Nhưng câu nói cuối cùng của Phương Hải Dương đã nghiền nát chút hy vọng mong manh ấy."
Nghe nói vị thầy thuốc đó họ Ôn."
Lời vừa thốt ra, mọi người liếc về phía Ôn Miểu ngồi góc bàn, rồi cười ha hả.Gương mặt Ôn Miểu trắng bệch như tuyết.*Gần đây Quý Bạch Thanh phát hiện rất ít khi còn thấy Ôn Miểu.
Cô cũng không thể trực tiếp đến điểm thanh niên trí thức tìm người, ngày nào cũng chờ mà không gặp, trong lòng dấy lên vài phần lo lắng mơ hồ.Đồng thời, cô cũng nhạy bén nhận ra gần nhà mình hình như xuất hiện vài động tĩnh kỳ lạ.Nghĩ đến tin tức trên báo về bọn buôn người trốn chạy, cô cảnh giác suốt một thời gian, không dám lơ là, cuối cùng phát hiện trong rừng sau nhà có một gã đàn ông gầy gò.Ánh mắt hắn dữ tợn, khoé mắt còn có vết sẹo.Quý Bạch Thanh không nói tiếng nào, giơ dao phay lên, lặng lẽ đi sau lưng hắn, dùng sống dao đánh mạnh vào đầu.Đầu hắn chảy máu, nhưng hắn không ngất ngay, ngược lại nhanh tay rút súng, bóp cò bắn về phía Quý Bạch Thanh."
Đoàng", tiếng súng nổ vang vọng trong rừng núi, kinh động cả đàn chim bay tán loạn.Quý Bạch Thanh tránh nhanh, nhưng cuối cùng vẫn bị trúng vào vai.Cô cắn răng chịu đau, tung một cước vào cổ tay hắn, đá văng khẩu súng.Hai người giằng co, vài hiệp sau, Quý Bạch Thanh nhắm thẳng hạ bộ hắn đá mạnh, thừa lúc hắn đau, cô vốc bùn đất ném thẳng vào mắt.Cùng lúc ấy, cô hứng một cú đấm nặng, vết thương do đạn bắn chảy máu càng nhiều, thấm ướt cả đất, đau đến mức gần như không nhúc nhích nổi.Bỗng vang lên tiếng bước chân.
Lục Diên, kẻ nãy giờ đứng trong tối xem hổ đấu, lúc này mới xuất hiện.
Hắn dùng dây trói gã buôn người đang rên la, lại thuận tay nhặt súng lên, đắc ý liếc Quý Bạch Thanh một cái.Hắn cất cao giọng hô to:
"Ở đây có buôn người, là ta khống chế được hắn!"
Không bao lâu, Lý Hướng Đông dẫn theo một nhóm người cầm cuốc xẻng chạy đến.
Thấy gã buôn người bị khống chế, mặt ai cũng dè chừng.
May trước đó Lý Hướng Đông đã cho người cưỡi xe của thôn đi báo cảnh sát.Lý Hướng Đông liếc Quý Bạch Thanh đang ôm vết thương, bàn tay thấm đầy máu.
Ông ta nhíu mày, giọng khó chịu: "Sao ngươi cũng ở đây?"
Lục Diên cười, giải thích:
"Ta thấy họ lén lút gặp ở đây, Quý Bạch Thanh hẳn là đồng bọn của gã buôn người này.
Ta đã khống chế cả hai."
Hắn còn cố ý bôi ít bùn lên người, tay mặt dính bùn đất, thoạt nhìn quả thật có vài phần đáng tin.Nghe hắn nói, gã buôn người lập tức cười phá lên."
Đúng vậy, ả chính là đồng bọn của ta.
Nhưng ả đã biết sai rồi, các ngươi đừng trừng phạt ả!"
Đê tiện!
Để xem mày dám xen vào việc của ông, ông kéo mày chết chung!Quý Bạch Thanh bị người giữ chặt, mất máu nhiều khiến mặt tái nhợt, nhìn gã buôn người với Lục Diên, cô nhếch môi: "Ta thấy các ngươi mới giống một phe."
Lục Diên khinh khỉnh:
"Ta đâu phải con cháu địa chủ, ta gốc gác hạt giống đỏ, sao có thể cấu kết với buôn người.
Ngược lại là ngươi..."
Nói xong, xung quanh lập tức xôn xao."
Quả thật, con bé này suốt ngày âm trầm, trông chẳng giống người tốt."
"Chậc chậc, đúng là làm mất mặt thôn ta."
Tiếng trách móc dồn dập, Quý Bạch Thanh như thường lệ cúi đầu.Đột nhiên vang lên một giọng khác hẳn."
Quý Bạch Thanh không có khả năng là đồng loã của bọn buôn người."
Ôn Miểu bước ra khỏi đám đông, bàn tay siết chặt, nhìn chằm chằm Lục Diên và gã kia."
Bọn họ đang nói dối."
Một bên, Thẩm Niệm Niệm tỏ vẻ ngây thơ:
"Nhưng nếu không phải thì sao Lục Diên ca lại thấy cô ta đi cùng gã buôn người?
Chẳng lẽ chính Quý Bạch Thanh đã khống chế gã buôn người?
Hơn nữa, Miểu Miểu, ngươi là cháu gái hắc ngũ loại, nói vậy thì ai tin chứ?"
Lời này vừa ra, lập tức có người phủ định:"Không thể nào!"
"Loại người như nàng sao có thể tốt bụng vậy được."
"Lời phần tử xấu thì làm sao tin nổi."
Trong tiếng xôn xao phủ nhận, Quý Bạch Thanh ngẩng lên, đối diện với Ôn Miểu.Thấy gương mặt nàng gầy gò, mắt u ám, da trắng bệch, tim cô nhói đau.Ôn Miểu rõ ràng đã không chăm sóc tốt cho bản thân.Cảm nhận được ánh mắt thương xót của cô, Ôn Miểu khẽ dời tầm mắt.Bản thân đã khổ đến mức này, sao người này còn có thể xót cho mình chứ.Tiếng nói Ôn Miểu quá yếu ớt, chẳng ai tin.
Cảnh sát tới, đem cả ba cùng với Lý Hướng Đông đưa đi.Tới đồn, cảnh sát còn dọn ghế cho Lục Diên:
"Lục trí thức, mời ngồi."
Lục Diên mỉm cười, thong dong ngồi xuống.Không lâu sau, phó cục trưởng cũng đến, vừa thấy Lục Diên đã niềm nở đón:
"Lục trí thức, nghe chủ nhiệm Vương khen ngươi nhiều lần, hôm nay gặp quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Lý Hướng Đông đứng phía sau, rụt rè.Nhìn cảnh này, lòng Quý Bạch Thanh chìm hẳn.Lục Diên quen bọn họ.Trong buổi thẩm vấn, gã buôn người khăng khăng nói Quý Bạch Thanh là đồng bọn, Quý Bạch Thanh kiên quyết phủ nhận, kể lại quá trình đánh nhau.Nghe xong, mấy cảnh sát chỉ cười, có người còn ngoáy mũi."
Ngươi là nữ, sao có thể đánh thắng một gã đàn ông?"
"Hơn nữa, ý ngươi là Lục trí thức nói dối sao?"
Quý Bạch Thanh im lặng.
Xem ra bọn họ vốn không định thả cô.
Không biết Lục Diên đã hứa hẹn cho bọn họ lợi ích gì.Cô dựa lưng ra sau, nhạt giọng hỏi:
"Vậy nói ta và hắn là một phe, có chứng cứ gì?"......Vài tiếng sau, Quý Bạch Thanh được đưa đi chữa trị, đồng thời bị tuyên án mười tám tháng tù.Nằm trên giường bệnh, nhìn bầu trời xám mờ ngoài cửa sổ, cô thấy chán nản.So với Lục Diên, mình không đấu nổi.
Làm việc tốt lại bị nhốt vào tù, cô tự cười chua chát.Chỉ không biết Ôn Miểu có tự lo được cho bản thân không...
Nhưng cho dù mình không bị nhốt, cũng chẳng giúp được gì cho nàng.Dù sao, mình vốn vô dụng.Ôn Miểu lại quá cứng cỏi, quyết tâm muốn tách khỏi mình.Về sau, cô đọc báo thấy Lục Diên được biểu dương vì "khống chế buôn người", nữ phạm nhân cùng phòng còn khen hắn không dứt miệng.
Quý Bạch Thanh gấp báo lại, chẳng muốn nhìn nữa.*Lục Diên nói, chỉ cần Ôn Miểu chịu gả cho Trương mặt rỗ, hắn sẽ đứng ra làm chứng, giúp Quý Bạch Thanh thoát khỏi ngục tù.Ôn Miểu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đồng ý, nhưng ngay ngày đầu tiên đã đá phế đi thứ kia của Trương mặt rỗ.Đó là chiêu phòng thân Quý Bạch Thanh từng dạy nàng.Chỉ là, sau khi kết hôn, Lục Diên lại không thực hiện lời hứa.Ôn Miểu đôi khi cũng thấy mình ngu ngốc, rõ biết là bẫy, nhưng vẫn không nỡ bỏ qua chút hy vọng.Chỉ không hiểu, vì sao mình khổ sở đến thế, còn Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên lại có thể sống sung sướng.Như thể ngay từ đầu, số phận đã định họ sẽ thuận buồm xuôi gió.Ngày 21 tháng 10 năm 1977, kỳ thi đại học được khôi phục.Ôn Miểu ghi danh dự thi.Tháng hai năm sau, Thẩm Niệm Niệm, Lục Diên, Phương Hải Dương và Ngô Nghiêm Thanh lần lượt nhận được giấy báo trúng tuyển.Dưới sự ám chỉ của Thẩm Niệm Niệm, cộng thêm Trương mặt rỗ vốn ôm hận từ lâu, lúc trước nhờ sự kiềm chế của Lục Diên nên mới chưa ra tay, nay hắn lập tức hành động, chặt gân tay gân chân Ôn Miểu.Thẩm Niệm Niệm còn đặc biệt cầm giấy báo trúng tuyển của đại học Kinh thị đến trước mặt nàng, thấy người xưa thảm hại, liền nở nụ cười.Nàng bảo Trương mặt rỗ ra ngoài, trước mặt Ôn Miểu mở giấy báo.Trên đó in rõ hai chữ: Ôn Miểu.Đồng tử Ôn Miểu khẽ co lại, thấy thế Thẩm Niệm Niệm càng cười rạng rỡ."
Ôn Miểu, không đúng, hiện tại ta đổi tên thành Ôn Miểu rồi."
Nàng chọc lên gương mặt gầy guộc, thấp giọng:
"Ngươi... chỉ là đồ giả mạo thôi."
"Loại sao chổi như ngươi vốn không nên tồn tại trên đời."
Môi Ôn Miểu run run, thật lâu không nói nên lời."
À đúng rồi, bà nội ngươi chính là do ông nội Lục Diên tố cáo, bất ngờ không?
Cũng nhờ năm nghìn đồng ngươi đưa cho Lục Diên, hắn mới có tiền mua chuộc người, đánh chết bà ngươi.
Tất cả đều phải cảm ơn ngươi."
Thấy đôi mắt Ôn Miểu phủ đầy tơ máu, Thẩm Niệm Niệm vỗ mặt nàng, cười khúc khích:
"À, còn cái chết của cô cô ngươi, và việc Quý Bạch Thanh vào tù, cũng phải đa tạ số tiền năm nghìn kia."
"Nếu ta là ngươi, biết mình hại chết nhiều người như vậy, ta đã chẳng nên sống."
Nàng dùng giấy báo trúng tuyển vỗ mặt Ôn Miểu, đánh đến đỏ bừng.Ôn Miểu cuối cùng cũng gắng gượng nói ra một câu trọn vẹn:
"Thẩm Niệm Niệm, Lục Diên, các ngươi sẽ không chết tử tế được."
Thẩm Niệm Niệm bật cười:
"Chúng ta đã thi đậu đại học, có gia thế tốt, đương nhiên sẽ sống tốt.
Ngươi cứ yên tâm."
Nói xong, nàng không buồn liếc lại.
Người từng như đối thủ, giờ nhìn qua chẳng đáng gì, không cần đặt trong mắt nữa.Ra khỏi cửa, nhìn Trương mặt rỗ đứng chờ, Thẩm Niệm Niệm đưa hắn một xấp tiền."
Được rồi, mau giải quyết đi."
Trương mặt rỗ cười hề hề bước vào phòng, nhìn nữ nhân bên trong, nhổ một ngụm: "Con tiện nhân."
Nói rồi, hắn cầm dao gọt hoa quả trên bàn, đâm thẳng vào ngực nàng.Máu thấm dần ra, hơi thở Ôn Miểu yếu ớt.Trương mặt rỗ hậm hực lau tay, bỏ đi.Máu nhỏ giọt trên đất, nhìn cán dao cắm nơi ngực, Ôn Miểu cố gắng nắm lấy, lại dùng sức đẩy sâu vào.Nàng nghĩ, có lẽ mình đã làm sai quá nhiều, thật sự không nên tiếp tục sống.*Tháng ba năm 1978, cảnh xuân tươi đẹp.
Quý Bạch Thanh nhờ cải tạo tốt, được thả trước hai tháng.Bị cách ly quá lâu, hít thở không khí trong lành, cô thấy mới mẻ.Chỉ là không biết...
Ôn Miểu giờ thế nào.Nghe nói thi đại học khôi phục, nàng thông minh như vậy, chắc đã sớm có giấy báo, vào đại học rồi.Có chút tiếc nuối là mình ra muộn, không được gặp lại nàng.Nhưng nghĩ đến việc Ôn Miểu có thể trở về nơi phồn hoa học tập, cô cảm thấy, dù không gặp cũng chẳng sao.Tóm lại, cô luôn nhớ thương nàng ấy, âm thầm nhớ thương cũng tốt, không cần trở thành gánh nặng.Dù hơn một năm qua, nàng chưa từng đến thăm cô.Nhưng chỉ cần nàng tự lo được, Quý Bạch Thanh đã mãn nguyện.
Ôn Miểu tốt đẹp mới là quan trọng nhất.Quá lâu chưa về, trấn Khê Ninh có phần xa lạ, cũ kỹ mà lại như đang đổi mới, khiến Quý Bạch Thanh đứng ngẩn ngơ trước nhà tù.
Người qua kẻ lại, thấy cô đứng đó, đều né tránh đi vòng.Ngẩn ngơ một lúc, Quý Bạch Thanh mới quyết định trở về thôn Vân Thuỷ.Nơi ấy có nhà của cô, cũng là nơi duy nhất cô có thể đi.Nơi cô hận, nhưng cũng là nơi nuôi dưỡng cô.Bước từng bước vào thôn, nhìn thấy thôn dân quần áo rực rỡ hơn xưa, khoé môi ai cũng mang nụ cười, so trước kia có vẻ sống tốt hơn rất nhiều.Quý Bạch Thanh đi xuyên qua đám đông, lờ đi ánh mắt khác lạ khi họ nhìn mình, thẳng hướng về nhà.Chỉ là vừa đến cửa, cô phát hiện cánh cửa gỗ mở toang.Vào trong, thấy Trương mặt rỗ đang vui sướng ngồi hút thuốc.
Quý Bạch Thanh sững lại, túm cổ áo hắn nhấc lên:
"Ngươi sao ở trong nhà ta?"
Thấy gương mặt quen thuộc nay càng sắc bén, Trương mặt rỗ run tay làm rơi điếu thuốc.Hắn lắp bắp:
"Cái đó... ta, ta mua rồi!"
Nói xong, lập tức lớn giọng:
"Ta mua rồi, giờ giấy tờ đứng tên ta!"
Quý Bạch Thanh cười lạnh:
"Ta từ khi nào không biết nhà mình bị bán vậy?"
"Ngươi... ngươi hỏi Lý Hướng Đông đi!
Là Lý Hướng Đông lấy năm trăm đồng của ta!"
Trương mặt rỗ bị quăng xuống ghế, nhìn bóng lưng Quý Bạch Thanh rời đi, trong lòng vẫn run sợ.Quý Bạch Thanh sải bước đến nhà Lý Hướng Đông, xông vào chất vấn.Lý Hướng Đông thấy cô, cũng hoảng hốt.
Ban đầu còn lấp lửng, nhưng bị Quý Bạch Thanh đánh cho một trận.Nhìn người nằm liệt trên đất, cô lạnh giọng:
"Tiền đâu?
Trả cho ta."
Lý Hướng Đông run lẩy bẩy còn muốn nói gì, ngoài cửa vang lên giọng nữ trong trẻo:
"Ngươi đi theo ta, ta đưa tiền cho ngươi."
Người tới là Lý Văn Văn, con gái Lý Hướng Đông.Nhận tiền xong, nhìn Lý Văn Văn, Quý Bạch Thanh do dự, cuối cùng vẫn hỏi:
"Có thể hỏi ngươi một chuyện không?"
Được gật đầu, cô nhẹ giọng hỏi:
"Ôn Miểu thi đậu trường nào?"
Nghe vậy, gương mặt Lý Văn Văn nháy mắt cứng lại.Nàng nhìn Quý Bạch Thanh một cái, nhỏ giọng:
"Ngươi không ở đây nên không biết."
"Ôn trí thức không thi đậu đại học."
Quý Bạch Thanh nhíu mày:
"Sao lại không đậu?
Nàng rất thông minh, lại siêng năng, thành tích trước kia cũng rất tốt."
Giọng Lý Văn Văn thấp xuống vài phần:
"Quý Bạch Thanh, nén bi thương."
"Ôn Miểu đã tự sát rồi."
Nàng đã chết."
Bịch."
Một xấp tiền nện xuống đất, phát ra tiếng nặng nề.Quý Bạch Thanh gắng gượng cong môi, khàn giọng:
"Lời này chẳng buồn cười chút nào, Ôn Miểu rốt cuộc ở đâu?"
Lý Văn Văn nhìn cô, lặp lại:
"Ôn Miểu tự sát rồi, ngay trong tháng hai."
Quý Bạch Thanh muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng lại không phát ra tiếng, cuối cùng chỉ có thể bất lực khép lại.Cô như mất hồn quay người, từng bước một đi về phía trước.Ôn Miểu sao có thể tự sát?
Nhất định là gạt cô.Chưa đi bao xa, Lý Văn Văn đã đuổi theo, nhét tiền vào tay cô."
Ngươi có muốn đến mộ của Ôn tri thức xem không?
Ta nhớ rõ nàng đẹp nhất, nên chọn cho nàng một chỗ đầy hoa nở."
Quý Bạch Thanh cứng đờ đi theo phía sau, bước chân Lý Văn Văn dừng lại ở mảnh cỏ nơi sau núi.Ngẩng lên, Quý Bạch Thanh thấy trước mắt là gò đất nhô cao, trên đó nở đầy những loài hoa dại không tên, hương thơm nhè nhẹ, nhưng chẳng phải hương đặc trưng trên người Ôn Miểu.Không biết Ôn Miểu có thích nơi này không.Cô ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ chạm vào cánh hoa.Thấy vậy, Lý Văn Văn nói nhỏ:
"Chính là chỗ này, vậy ta đi trước."
Quý Bạch Thanh không đáp, chỉ quỳ ngồi trước mộ."
Miểu Miểu, ta đến trễ rồi."
Cô cười tự vả mình một bạt tai, gương mặt tái nhợt in dấu đỏ tươi.Sao lại tự sát chứ?
Vì quá buồn sao?Sớm biết vậy, cô nên làm thêm nhiều việc, tranh thủ giảm án nhiều hơn, để sớm ra gặp Ôn Miểu mới phải.Ôn Miểu kiên cường đến thế... lại chết rồi.Trong mê man, cô nghĩ: Ôn Miểu có lạnh không?
Có thấy cô đơn không?
Có cần... cô đến bầu bạn không?Chỉ là, chưa phải lúc này.Ôn Miểu sao có thể không đậu đại học, hết chuyện bất hạnh này đến chuyện bất hạnh khác, sao có thể liên tiếp giáng xuống người nàng.Cô phải tìm cho ra đáp án.Quý Bạch Thanh nằm nghiêng cạnh một đoá hoa dại màu hồng, co người lại, bất động, lặng lẽ bầu bạn với Ôn Miểu suốt một đêm.Sáng sớm, cô ngồi dậy, lại nói với gò đất một hồi, sau đó tìm Lý Văn Văn hỏi kỹ chuyện xảy ra trong thời gian cô vắng mặt, rồi mới quay về căn nhà cũ.Dễ dàng cạy khoá, Quý Bạch Thanh đá Trương mặt rỗ xuống giường.Cô cầm dao phay, sắc mặt âm trầm:
"Ôn Miểu rốt cuộc chết thế nào?
Ngươi nói thật cho ta."
Trương mặt rỗ bị dọa tỉnh cả cơn buồn ngủ, run rẩy:
"Ta... ta nào biết!"
Quý Bạch Thanh không nói, vung dao sắp chém xuống tay hắn."
A a a!
Ta nói!
Ta nói!"
Trương mặt rỗ quay đầu, hét chói tai như lợn bị chọc tiết, liên tục cầu xin tha."
Nàng...
Thẩm Niệm Niệm cướp giấy báo trúng tuyển của nàng..."
Trương mặt rỗ nhắm chặt mắt, lập tức đem những gì mình lén nghe trước cửa kể ra.Nghe xong, Quý Bạch Thanh bật cười lạnh lẽo."
Vậy Ôn Miểu chết thế nào?"
Trương mặt rỗ mở mắt, thấy đáy mắt u ám của cô, lại hoảng hốt nhắm nghiền."
Ta... ta không muốn!
Nhưng là nàng phế ta, hơn nữa Thẩm Niệm Niệm cho tiền bảo ta chặt gân tay gân chân nàng, còn... cuối cùng là nàng, nàng tự mình xuống tay!"
Hắn chơi chút khôn vặt, nói mập mờ.Quý Bạch Thanh buông hắn ra:
"Đồ đạc cũ của ta đâu?"
"Đều...
đều để trong kho rồi!"
Cô đi kho lấy lại những thứ Ôn Miểu tặng, rồi một mình đi bộ lên trấn mua bánh ngọt với nước trái cây, mang về thôn Vân Thuỷ, đặt trước mộ Ôn Miểu."
Miểu Miểu, ta sẽ đến với ngươi muộn hơn một chút."
Trước mộ, cô lẩm bẩm nói rất nhiều, cho đến khi màn đêm buông xuống.Trở lại căn nhà cũ, cô gọn gàng chặt đứt gân tay gân chân Trương mặt rỗ, rồi lập tức mua vé xe đêm đi Kinh thị.Hiểu biết về Kinh thị toàn từ Ôn Miểu, nên Quý Bạch Thanh tự nhiên sinh ra hảo cảm với nơi này.Mang số tiền còn lại, cô thuê một căn phòng nhỏ, không sợ khổ, làm đủ việc.Khuân gạch, dọn dẹp, rửa chén...
Đồng nghiệp ai cũng khen cô liều mạng, chỉ có Quý Bạch Thanh biết, cô chỉ sợ rảnh rỗi sẽ nhớ đến Ôn Miểu.Nếu Ôn Miểu trách cô, cô chịu không nổi.Nhà cao tầng mọc lên, đường phố đầy xe đạp chen chúc.Chớp mắt, năm năm trôi qua.Thẩm Niệm Niệm thành giáo sư đại học, Lục Diên trở thành tân quý trong giới bất động sản, người thừa kế tập đoàn Lục thị.Những kẻ khiến cuộc đời Ôn Miểu mãi dừng lại ở tuổi 25, trong xã hội thượng lưu sống như cá gặp nước, dường như quên hẳn những ác nghiệp đã làm.Nhìn hai kẻ bị trói trước mặt, Quý Bạch Thanh cong môi, nhẹ nói:
"Còn nhớ ta không?
Thẩm Niệm Niệm, Lục Diên."
Khi gọi tên, Quý Bạch Thanh gằn từng chữ, như ác quỷ."
Ư ư ư ư!"
Thẩm Niệm Niệm điên cuồng lắc đầu, nhìn kẻ đội nón mang khẩu trang trước mặt, trong mắt toàn hoảng sợ.Miệng bị nhét vớ bốc mùi, xộc lên mùi hôi thối khiến nàng muốn khóc.Sắc mặt Lục Diên cũng khó coi, giãy giụa dưới đất, bộ vest đắt tiền dính bẩn.Quý Bạch Thanh dịu giọng:
"Không nhận ra cũng không sao, dù sao các ngươi cao quý hay quên... chỉ cần ta nhớ là đủ."
Nói xong, cô giẫm mạnh lên hạ thể Lục Diên, xoay giày nghiền nát, không chút nương sức."
Xem người như chó mà giỡn vui không, Lục Diên?"
Một đạp cuối cùng hạ xuống, thứ kia hoàn toàn phế bỏ.Lục Diên tru lên một tiếng, mặt mũi méo mó.Quần tây đen ướt sũng máu cùng nước tiểu, mùi khai nồng nặc.Thấy đối phương quay đầu nhìn mình, Thẩm Niệm Niệm sợ hãi lùi lại."
Ưm ưm!"
Quý Bạch Thanh ghét bỏ chùi giày xuống đất, nhìn thấy nàng ánh mắt cầu xin mới bừng tỉnh."
Ồ, ta quên, miệng các ngươi còn bị nhét vớ công nhân của ta."
"Mùi vị thế nào?
Đã mang cả tuần."
Nói rồi, cô dùng kìm gắp vớ ra khỏi miệng Thẩm Niệm Niệm.Thẩm Niệm Niệm cố nhịn buồn nôn, lập tức há miệng muốn kêu cứu."
Chát!"
Một nhát kìm quất vào bên miệng, đánh sưng làn da non mềm."
Suỵt."
"Nếu ngươi kêu, ta không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Huống hồ, đây là ngoại ô, ngươi có muốn hét cũng vô ích."
Thẩm Niệm Niệm vội vàng lắc đầu, mặt đầy nước mắt, cố nhịn đau, run rẩy nói:
"Ta... ta không kêu nữa."
"Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn gì?
Nếu là tiền, chúng ta có tiền!
Ta... chồng ta có tiền!
Hắn là người thừa kế tập đoàn Lục thị!"
Lục Diên cũng kịch liệt gật đầu.Quý Bạch Thanh khẽ lắc đầu, mắt đen tĩnh lặng."
Ta tham lam hơn, muốn thứ quý giá hơn."
Chính là, mạng các ngươi.Thẩm Niệm Niệm hai mắt đẫm lệ mông lung:
"Làm sao mới tha cho ta?"
Quý Bạch Thanh nhướng mày:
"Chồng ngươi thì không cần tha sao?"
Bị Lục Diên trừng, Thẩm Niệm Niệm vội đổi lời:
"Tha... tha cho chúng ta!"
"Cầu xin ngươi, vợ chồng ta chưa từng làm chuyện ác, cũng không kết thù ai, ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Nghe vậy, Quý Bạch Thanh bật cười.
Chẳng còn hứng dây dưa thêm.Cô rút vớ khỏi miệng Lục Diên, hỏi:
"Các ngươi, chỉ một kẻ có thể sống, ai...muốn sống?"
Thẩm Niệm Niệm lập tức mở miệng:
"Ta!
Ta muốn sống!"
Lục Diên nghiến răng hung tợn:
"Đồ tiện nhân!
Nhà họ Lục ta cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi lại phản bội?!"
Thẩm Niệm Niệm mồm mép cãi:
"Các ngươi coi ta chẳng khác gì người hầu!
Nói nghe hay lắm!"
Thấy đôi cẩu cắn nhau, Quý Bạch Thanh mất kiên nhẫn."
Quyết định sớm đi, không thì cả hai cùng chết."
Lục Diên gào rống:
"Để con đê tiện Thẩm Niệm Niệm này chết đi!
Ta sống, ta sẽ cho ngươi thật nhiều tiền!"
Quý Bạch Thanh quay sang nhìn Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Niệm Niệm trừng mắt nhìn Lục Diên, như muốn cắn rớt một miếng thịt."
Hắn!
Hắn chết đi cho ta!"
Mũi dao dí vào ngực Lục Diên, nhẹ đâm vào, máu trào ra.Nhìn lưỡi dao trong ngực, hắn sợ hãi giãy giụa.Nhưng tay cô rất chắc, hắn cựa quậy chỉ khiến dao đâm sâu hơn.Cơn đau khiến hắn trợn mắt, thở gấp.
"Đừng!
Đừng!"
Ngay khi ấy, ngoài trời vang rền sấm sét.Quý Bạch Thanh cong môi, chậm rãi đẩy dao xuyên thẳng ngực hắn.Mùi máu tanh bốc lên, chấn động thần kinh Thẩm Niệm Niệm.Lục Diên thoi thóp một hơi cuối cùng, hung hăng trừng nàng: "Đồ... tiện..."
Thẩm Niệm Niệm nhìn hắn chết không nhắm mắt, lại bật cười thoát nạn:
"Hắn chết rồi, ngươi có thể thả ta chưa?"
Quý Bạch Thanh nheo mắt, ngồi xổm trước mặt nàng, thong thả sờ cổ tay nàng.Bàn tay cô lạnh băng, chạm vào như rắn độc quấn quanh.Thẩm Niệm Niệm dựng thẳng lưng, hoảng hốt:
"Ngươi... ngươi muốn gì?"
Quý Bạch Thanh rút dao khỏi ngực Lục Diên, nhanh như chớp đâm vào cổ tay nàng, cắt gân.Xong, cô cười lạnh:
"Dễ chịu không?"
Người này là kẻ điên, điên rồi - Thẩm Niệm Niệm thầm nghĩ.Chỉ là nhìn mặt mày dưới nón, Thẩm Niệm Niệm bất giác thấy có chút quen thuộc.
Khi gân chân bị cắt, dao đâm vào ngực, nàng hét to:
"Ngươi... ngươi là Quý Bạch Thanh phải không!"
Tay Quý Bạch Thanh khựng lại, rồi tiếp tục.Cảm thấy máu ở ngực xói mòn, Thẩm Niệm Niệm oán hận trừng mắt.Đột nhiên mở miệng cười nói như trả thù:
"Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu thích ngươi.
Ta từng thấy nàng lén hôn má ngươi."
"Đáng tiếc, nàng chết rồi, ha ha ha!"
Trong ký ức, trên thảm cỏ, Quý Bạch Thanh nhắm mắt ngủ, Ôn Miểu lén đặt một nụ hôn lên má cô.Thẩm Niệm Niệm hiện tại không dễ chịu, cũng không muốn cho Quý Bạch Thanh dễ chịu, vì vậy nói ra."
Ha."
Quý Bạch Thanh bật cười khẽ.Ôn Miểu sao có thể thích mình.Đại thù đã báo, Quý Bạch Thanh lẽ ra nên vui sướng, lúc này nước mắt lại rơi không kìm được.Cô... muốn đi tìm Ôn Miểu.Rầm rầm, rầm rầm.
Sấm ngoài trời rền vang, như tận thế sắp xảy ra.Tai Quý Bạch Thanh ù đi, bỗng vang lên giọng Ôn Miểu trong trẻo ngọt ngào.Ôn Miểu... cũng nhớ cô sao?Cắn răng chịu đau, Quý Bạch Thanh co người bên tường, nhìn ra ngoài trời u ám."
Rất nhớ ngươi."
Cô khẽ nói.Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời như muốn sập xuống.Quý Bạch Thanh ôm hai đầu gối, lim dim khép mắt.*"Đây là thanh niên trí thức mới đến, mọi người mau..."
Lý Hướng Đông còn chưa nói hết, Lục Diên đứng cạnh đã bị Quý Bạch Thanh bước nhanh tới đâm một dao.Máu văng lên mặt cô, cô không chớp mắt, lại đâm thêm dao nữa.Rồi nhanh chóng bắt lấy Thẩm Niệm Niệm đang hét lên muốn chạy, giải quyết."
A!
Quý Bạch Thanh điên rồi!!!"
Đối diện Ôn Miểu sững sờ, ánh mắt hoang mang, Quý Bạch Thanh vuốt má nàng.Đã lâu không gặp.Sấm nổ, bầu trời xám sụp xuống.*"A Thanh, ta thích ngươi, chúng ta ở bên nhau đi."
Nữ nhân xinh đẹp yêu mị đỏ mặt, e thẹn nhìn cô.Quý Bạch Thanh hất tay ra, chẳng do dự lao ra ngoài, nơi thanh niên trí thức đang ăn cơm.Cầm dao chém về phía họ, cô nở nụ cười.Mỹ nhân vội đuổi theo, sắc mặt hoảng sợ, đỡ khung cửa lung lay sắp đổ."
A Thanh!"
"Ta không quen ngươi."
Nhìn thoáng Ôn Miểu sợ hãi, cô bình thản nói.Ầm ầm sấm rền!.......Đẩy Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên vào hang rắn độc, Quý Bạch Thanh đứng ngoài vỗ vỗ lòng bàn tay.Đây là lần hồi quy thứ 99.Cuối cùng không còn là trời u ám sấm nặng, mà vang lên tiếng trầm thấp.Thần nói:
"Quý Bạch Thanh, đừng chấp mê bất ngộ nữa."
"Dù thế nào, Ôn Miểu cũng sẽ chết.
Đừng phí công, khuất phục đi, đây chính là sức mạnh của cốt truyện."
Quý Bạch Thanh lạnh mặt, nghiêng đầu hỏi:
"Sức mạnh cốt truyện?
Vậy ta vẫn có thể giết sủng nhi của ngươi."
Thần im lặng chốc lát, rồi nói:
"Nhưng ngươi sẽ bị luân hồi."
"Còn Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên sẽ bị ta giết chết."
"Nếu ta đoán không lầm, họ chết bất thường, thế giới sẽ sụp đổ.
Ngươi phải bỏ bao nhiêu công sức để quay ngược thời gian, vá lại thế giới?"
Quý Bạch Thanh xoa cổ tay, bỗng thấy mệt mỏi.Giọng Thần vẫn không mang theo chút cảm xúc dao động nào:
"Đừng làm vô ích nữa, bằng không ta sẽ xoá ký ức của ngươi."
Quý Bạch Thanh cười nhạt:
"Ngươi chưa xoá sao?
Đây không phải hồi quy lần thứ 99, mà là lần thứ 100."
"Vô luận thế nào, nếu kết cục của Ôn Miểu không thay đổi, ta sẽ không dừng tay báo thù theo cách của mình."
Thần trầm mặc, ánh sáng vàng cuối chân trời loé lên rồi biến mất.Thế giới bắt đầu sụp đổ.*Lần hồi quy thứ 101.Thuần thục xử lý Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên, Quý Bạch Thanh lại nghe tiếng Thần."
Quý Bạch Thanh, tiểu thế giới không thể sụp nữa!"
Quý Bạch Thanh hờ hững:
"Liên quan gì đến ta?"
Giọng Thần mất bình tĩnh:
"Nếu lần này tiểu thế giới lại sụp đổ, ngươi và Ôn Miểu sẽ hoàn toàn tiêu vong!"
"Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng bị tiêu vong?
Hoặc là tiểu thế giới tiêu vong, sức mạnh ngươi cũng bị tổn hao nặng?"
Quý Bạch Thanh bất ngờ thông minh, đoán trúng tám chín phần.Thần nghiến răng:
"Ngươi muốn ta đáp ứng điều kiện gì?"
"Ta muốn Ôn Miểu không bị cốt truyện trói buộc, không phải nhường Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên, nàng mới có thể làm thiên mệnh chi nữ."
"Được, ta đồng ý.
Nhưng ngươi cũng phải giữ lời, không được giết Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên nữa."
"Tiểu thế giới cần thời gian hồi phục, ta trước đưa ngươi đến một thế giới khác.
Ngoài ra, ký ức của ngươi sẽ bị xoá, trở lại rồi mới dần dần khôi phục."*Ý thức mơ hồ tỉnh lại, Quý Bạch Thanh mở bừng mắt.Cảnh đập vào mắt là Ôn Miểu đang tựa bàn ngủ thiếp.Bàn tay cô run run, đưa lên, khựng lại trên mái tóc đen, không dám chạm.Cô đã nhớ lại.Thì ra, mình và Ôn Miểu không phải lần đầu gặp gỡ, mà là dây dưa qua vô số kiếp.