- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 406,614
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
Nữ Phụ Ác Độc Trong Truyện Niên Đại Là Vợ Ta
99.
99.
Tầm mắt của Ôn Miểu theo động tác của Quý Bạch Thanh rơi xuống bờ môi cô.Vì thân thể vẫn còn đau, sắc môi Quý Bạch Thanh nhạt hơn trước nhiều, nhưng vẫn là màu thịt hồng phớt nhẹ.Nàng biết, nếu hôn vào, nó sẽ biến thành màu hồng nước đẹp đẽ.Trước kia Ôn Miểu đã thử với cô rất nhiều lần.Nàng ngước mắt đối diện Quý Bạch Thanh, vẫn có chút không dám tin cô lại chịu dễ dàng hòa hảo với mình như thế.Môi Ôn Miểu mấp máy, cuối cùng hỏi: "Thật không?"
Ngây ngốc đáng yêu.Ánh mắt Quý Bạch Thanh lướt xuống đôi môi nàng, gật đầu cho một câu trả lời khẳng định.Xác nhận lời hứa là thật, Ôn Miểu không do dự nữa, bước tới mấy bước, quỳ ngồi vào khoảng trống bên mép giường Quý Bạch Thanh, thân thể mềm mại khom xuống, hai cánh tay chống hai bên người Quý Bạch Thanh, tránh đè lên cô.Cách một đoạn thời gian không có thân mật, lại phải chủ động, nhất thời nàng hơi vụng về.Hàng mi dài của Ôn Miểu khẽ run, môi không ngừng áp sát, sắp hôn được Quý Bạch Thanh.Khi môi hai người vừa sắp chạm nhau, Quý Bạch Thanh lại bất chợt nghiêng đầu rất khẽ.Nụ hôn dè dặt lại rơi vào khóe môi cô.Không hôn trúng.Ôn Miểu mím môi, cánh môi đỏ bóng nước, song cũng không nản, nàng tiếp tục tìm môi Quý Bạch Thanh, lần này không còn rụt rè, sợ lại như vừa rồi mà không chạm được.Nàng không chớp mắt dán chặt vào cánh môi hồng của đối phương, sắp hôn đến nơi.Chỉ là ngay khi sắp rơi xuống môi cô, đầu Quý Bạch Thanh lại hơi ngửa về sau, nụ hôn rơi trên cằm.Lần sau thử hôn vẫn bị tránh.Ôn Miểu cũng bực, ép hai tay chống giường đặt lên vai Quý Bạch Thanh, giọng có chút hung: "Không cho né nữa!"
Vai Quý Bạch Thanh bị giữ chặt, quả thật không còn mấy cơ hội mà động loạn.Nhìn cánh môi đỏ của đối phương lại kề đến, khóe môi cô hiện ý cười, liền đưa tay che miệng Ôn Miểu.Nàng nói: "Không cho hôn."
Ôn Miểu "ư ư" hai tiếng, cắn một cái lên lòng bàn tay cô, để lại vết răng nhạt.Nàng xuống giường, dùng đôi mắt nhạt màu xinh đẹp đến không tả mà trừng cô, trong mắt phủ một tầng ủy khuất mỏng, giọng nói cũng ủy khuất hết chỗ nói."
Ngươi chính là không muốn hòa hảo với ta."
Nếu không sao cứ ngăn nàng hôn hết lần này tới lần khác?
Rõ ràng là chính cô đưa ra yêu cầu.Hôn là hòa hảo.Cô không cho hôn, thế thì hòa hảo kiểu gì?Quý Bạch Thanh gật đầu thẳng thắn thừa nhận, chỉ chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi."
Bản thân cô cũng nhịn đau ở bụng, ngồi xuống mép giường.Thấy trong mắt Ôn Miểu lại phủ nước, Quý Bạch Thanh cong mắt, giọng trong trẻo, không có ý dỗ dành."
Nói chuyện cho rõ, nói xong rồi mới quyết định có hòa hảo hay không."
Nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt cô, Ôn Miểu cố nén nước mắt, gật đầu."
Được."
Quý Bạch Thanh hỏi câu đầu: "Vì sao phải chia tay?"
Tay Ôn Miểu nắm áo, vô thức vò nhăn vải.Nàng hơi không muốn nói thật, nhưng nói dối rõ ràng không xong.Ngẩng đầu liếc nhanh Quý Bạch Thanh, đối phương vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của mình.Ôn Miểu lại cúi đầu, mắt dán vào cổ chân tinh xảo thả bên mép giường của Quý Bạch Thanh.Nàng chậm rãi hỏi: "Có thể không trả lời không?"
"Có thể."
Còn chưa kịp để Ôn Miểu mừng, Quý Bạch Thanh nói tiếp: "Nhưng như vậy thì cũng không cần thiết phải hòa hảo."
"Ôn Miểu, có lẽ chúng ta đều nên thẳng thắn một chút, ngươi muốn biết gì ta cũng sẽ nói cho ngươi."
Ôn Miểu khẽ đáp một tiếng, quyết tâm vốn đã lung lay bây giờ hầu như chẳng còn bao nhiêu.Chỉ là bắt nàng nói thật ra, nàng vẫn hơi ngại mở miệng."
Ta..." nói được một chữ rồi liền im bặt.Quý Bạch Thanh kiên nhẫn đợi nàng sắp xếp ngôn từ.Cuối cùng Ôn Miểu vẫn nói ra thật lòng: "Ngươi với chú dì đều bị ta ảnh hưởng.
Nếu không ở bên ta, vốn sẽ chẳng phải chịu nhiều dị nghị như vậy, cũng sẽ không bị Lý Hướng Đông bọn họ đối xử khác biệt.
Ta không muốn... liên lụy các ngươi."
Quý Bạch Thanh nhìn vẻ ủ rũ trên mặt nàng, miết đầu ngón tay, mềm lòng hết chỗ nói.Lý do này cô đoán được, nhưng nghe chính Ôn Miểu chủ động nói ra, thật sự là không dễ.Đồng thời cô cũng có chút an ủi, kiếp trước không nghe được lời giải thích, rốt cuộc ở kiếp này đã nghe thấy.Đáp xong, mắt Ôn Miểu hơi đỏ, liếc cô một cái, nói: "Vậy ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Quý Bạch Thanh sững lại, gật gật đầu."
Vì sao luôn không cho ta giúp ngươi?
Ta không muốn lúc nào cũng bị ngươi che sau lưng."
Nghe vấn đề này, Quý Bạch Thanh cũng im lặng.Trong khoảnh khắc cô có chút ngẩn ngơ.Có lẽ ngay từ lúc ban đầu cô không có ký ức, nhưng thân thể thì luôn ghi nhớ một chuyện.Đó là phải bảo vệ tốt Ôn Miểu, phải để nàng hạnh phúc vui vẻ.Thành ra mỗi lần chịu khổ, cô đều không nỡ lôi Ôn Miểu cùng gánh.Cô nghĩ là một mình cô có thể, chỉ là tốn thời gian hơn trước một chút.Cô do dự một lúc, ý định qua loa cho xong rốt cuộc bị những lời vừa nói khi nãy xóa bỏ.Quý Bạch Thanh thở ra một hơi, nhìn thẳng Ôn Miểu."
Không nỡ."
Ôn Miểu nhìn ra mấy phần thương xót trong mắt cô, lông mi khẽ run, như bị dọa mà dời mắt đi.Vài giây sau, nàng cũng mở miệng."
Nhưng ta cũng không nỡ nhìn ngươi một mình cực khổ như vậy."
"A Thanh," giọng nàng mang theo vài phần khẩn cầu, "về sau chúng ta cùng đối mặt được không?
Đừng đẩy ta ra, cũng đừng cự tuyệt ta."
"Ta không thích như vậy, sẽ khiến ta trông rất vô dụng."
Quý Bạch Thanh nghe hơi ngẩn ra, tay khẽ siết, bỗng nhiên lúc này nhận ra sai lầm của mình.Đúng thế, cô nghĩ là phải bảo vệ cho tốt Ôn Miểu, nhưng trong lúc được che chở, Ôn Miểu có phải sẽ tự trách và khó chịu không?Quý Bạch Thanh vẫn bảo nàng đừng nghĩ nhiều, nhưng sao có thể không nghĩ nhiều.Có lẽ cô quá tự phụ, nên chưa từng đem nó phóng lớn mà suy xét.Quý Bạch Thanh nói: "Được."
"Ngươi nếu mệt, bị thương, khó chịu, gặp khó cũng phải nói với ta, không được giấu."
Ôn Miểu lại yêu cầu."
Được.
Còn ngươi khi nghĩ nhiều, bất an cũng nên nói cho ta."
Ôn Miểu khịt khịt mũi, gật đầu đáp.Đôi mắt long lanh ấy nhìn cô, môi đỏ của mỹ nhân khẽ mở, hỏi: "Còn vấn đề gì nữa không?"
Quý Bạch Thanh lắc đầu."
Ừm, ta cũng không còn vấn đề."
Ôn Miểu nói mang theo giọng mũi.Nàng đứng dậy, nhưng khi Quý Bạch Thanh còn chưa kịp phản ứng, nàng đã cúi xuống, ấn vai cô, không khách khí mà cắn lấy môi cô.Đầu răng tựa vào cánh môi đối phương khẽ mài, tràn ra một câu mơ hồ."
Hôn được rồi."
Quý Bạch Thanh vẫn có vài phần bất đắc dĩ, nhưng tay lại từ từ câu lấy vai cổ Ôn Miểu, ngửa đầu, để nàng dễ hôn.Ngậm lấy cánh môi mút mát, Ôn Miểu đưa đầu lưỡi, khều mở môi răng, quấn lấy đầu lưỡi đối phương dây dưa.Tiếng nước mập mờ vang lên trong phòng, hai người nghe mà đều hơi ngượng, vành tai đỏ như nhau, nhưng lại hôn càng lúc càng quấn.Như muốn đem những ngày qua chưa hôn đủ bù lại hết.Ôn Miểu đã học được cách thở trong lúc hôn, ngược lại Quý Bạch Thanh vì ký ức lần hôn trước cách đây quá xa, bị người yêu hôn đến hơi khó thở, thân thể tê dại tới xương cùng, vô thức siết chặt tay đặt trên vai Ôn Miểu.Hôn đến đỏ bừng hai má, Ôn Miểu rốt cuộc lui ra.Nhìn mặt Quý Bạch Thanh phủ đầy đỏ thắm, ngay cả trong mắt hạnh cũng vô thức mang chút sóng nước, Ôn Miểu tiến gần, lại cắn một miếng lên môi cô."
Hôn rồi, cho nên bây giờ hòa hảo."
"Chỗ này, là của ta."
Giọng vốn mềm ngọt của nàng mang theo vài phần chiếm hữu.Qua một lúc lâu, đầu óc trống rỗng của Quý Bạch Thanh rốt cuộc cũng hồi thần, chầm chậm thở ra một hơi, nhớ lại lời nàng vừa nói.Cô cong mắt, không phản bác: "Ừ, của ngươi."
Ôn Miểu hừ khẽ một tiếng, khuôn mặt càng thêm phong tình lại vùi đầu cắn lên bả vai cô."
Của ta."
Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ, mèo Ragdoll quý giá giờ lại biến thành cún con rồi.Làm gì đột nhiên thích cắn người?Giọng cô mang theo dỗ dành: "Được, là của ngươi."
Ôn Miểu nghiêng đầu, bàn tay vốn đặt trên vai trượt xuống, cuối cùng dừng trên ngón giữa Quý Bạch Thanh; nữ nhân ngậm lấy đầu ngón tay cô, đầu răng cạ vào bụng ngón.Ngón giữa ướt át, khoang miệng nóng ẩm, đầu lưỡi lướt nhẹ như có như không.Ôn Miểu ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy chiếm hữu."
Cái này—cũng là của ta."
Ngón út Quý Bạch Thanh khẽ co, quấy nhẹ lưỡi nàng rồi rút ngón tay ra, nhìn ánh nước ướt loáng trên đó."
Ừ, là của ngươi."
Cô dùng tay kia ấn sau đầu Ôn Miểu, ép nàng về phía mình.Sau khi hôn đến khi đôi môi sưng đỏ, cô lục lại kỹ xảo hôn trong trí nhớ, lúc đầu mổ nhẹ môi nàng thưa thớt, rồi là những nụ hôn dây dưa sâu hơn.Quý Bạch Thanh rất thông minh, huống hồ bản năng thân thể còn đó, khiến Ôn Miểu mềm nhũn cả người lại càng dễ.Chân Ôn Miểu đã nhũn, cuối cùng bị ép ngồi trên đùi Quý Bạch Thanh, lông mi rủ xuống, cằm lem nhem nước bọt không kìm nổi.Hôn hình như có hơi quá rồi... nàng mơ màng nghĩ.Cửa bất ngờ bị đẩy mở, giọng Hà Hương Nguyệt vang tới."
Bạch Thanh, Miểu Miểu, hai đứa nói xong..."
Nhìn rõ cảnh trong phòng, Hà Hương Nguyệt che gương mặt đỏ bừng, lập tức lùi ra ngoài, khép cửa lại.Ôi chao, thì ra còn đang quấn quýt, bảo sao lâu thế chưa ra.Quen bao lâu rồi mà vẫn như vậy, cũng quá là dính nhau đi.Đến khi cửa đóng lại, hai người trong phòng mới kịp phản ứng.Quý Bạch Thanh buông Ôn Miểu ra, dí trán nàng, nhìn đôi mắt thẹn thùng của nàng, khẽ cười."
Không phải nói ta là của ngươi sao, mới bị thấy đã thẹn thế?"
Thực ra Ôn Miểu đang ngồi vắt qua đùi Quý Bạch Thanh, nên Hà Hương Nguyệt đại khái cũng chẳng thấy rõ gì.Cảm nhận hơi thở nóng ấm của đối phương phả ra, Ôn Miểu mím môi, đẩy nhẹ cô một cái, vùi đầu vào ngực cô."
Tại ngươi hết."
Quý Bạch Thanh lấy khăn tay lau sạch vệt ướt trên mặt nàng, thấy đỉnh đầu nàng xù tóc, đưa tay xoa một cái, qua một lúc mới mở miệng:"Trăn Trăn, dậy."
Ôn Miểu ngẩng đầu, nhíu mày nhìn ô có chút ủy khuất.Ôm một cái cũng không được sao?Quý Bạch Thanh giải thích: "Ngươi đè lên bụng ta rồi, buổi sáng vừa bị đá, thương thương vợ ngươi chút được không, hửm?"
Nghe vậy, mắt Ôn Miểu trợn to, lập tức nhớ ra bụng cô còn thương.Nàng đứng dậy: "Ngươi chờ đã, ta đi gọi cô cô tới xem."
Nói xong liền chạy ra cửa, Quý Bạch Thanh đứng lên, soi gương nhìn mặt.Quả nhiên, cũng đỏ giống Ôn Miểu, môi lại rất sưng, nhìn cái là biết vừa làm gì.Ôn Miểu chắc sẽ bị Ôn Như Yên chọc vì đôi môi sưng kia.Bị hôn thành như vậy mà còn không tự nhận ra sao?
Ngốc.