Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời

Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 120: Đại học Phàm Châu (Thượng)


Sau khi quay về thành phố Phàm Châu, Mạnh Du Du chỉ cảm thấy Hách Thanh Sơn còn bận rộn hơn trước, thậm chí thường xuyên ra ngoài, suốt cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu.

Nhưng Mạnh Du Du cũng chẳng có thời gian để mà cảm thấy cô đơn, bởi bản thân cô cũng bận đến mức chân không chạm đất.

Cấp trên giao cho cô một nhiệm vụ mới: một vị giáo sư già của khoa Ngoại ngữ trường Đại học Phàm Châu sắp phải ra trung ương công tác, vì thế nhờ Mạnh Du Du tạm thời thay ông đến trường giảng dạy một thời gian.

Do vậy, phía quân đội cũng điều chỉnh lại lịch học thường ngày, sắp xếp để giờ giảng ở trường và giờ học tại đơn vị không trùng nhau.

Tuy nhiên, xét trên phương diện khối lượng công việc, thì việc này gần như khiến Mạnh Du Du phải làm việc gấp đôi.

Mỗi ngày cô bận đến mức không có thời gian thở, vừa về đến ký túc xá là ngã lưng ngủ say như chết. Cả hai người mấy ngày liền không gặp mặt, huống gì nói đến chuyện yêu đương.

Vào một buổi trưa, sau khi tan lớp, Mạnh Du Du quyết định tiện thể ăn luôn ở căn-tin trường rồi mới về. Thời khóa biểu của cô gần như được sắp theo kiểu: hoặc là cả buổi sáng đều ở bên trường học, hoặc cả buổi chiều đều phải về bên đơn vị.

Trong căn-tin trường đại học, những gương mặt trẻ trung, đầy sức sống chen chúc khắp nơi, trước các quầy phát cơm xếp thành hàng dài.

Phía sau quầy, các đầu bếp mặc tạp dề trắng, đầu đội mũ đầu bếp cao ngất.

Các khay nhôm bày biện ngay ngắn đủ món ăn, mùi hương tỏa ra khiến người ta không nhịn được, Mạnh Du Du cũng tự giác xếp hàng chờ tới lượt.

Sau khi lấy thức ăn xong, cô đi giữa các dãy bàn tìm chỗ trống.

Giờ ăn trưa là thời điểm cao điểm, từ xa đã thấy còn vài chỗ trống lẻ loi ở góc phòng, Mạnh Du Du vội vàng bước tới.

Nhưng khi vừa tới gần, mấy chỗ cô vừa để mắt đến đã bị người khác nhanh chân chiếm mất, cô đành phải từ bỏ, định tìm nơi khác.

Đúng lúc này, trong tầm mắt xuất hiện phần đầu một chiếc xe lăn màu đen và một đôi chân của người đàn ông. Ánh mắt Mạnh Du Du dần hướng lên trên, đối diện với một đôi mắt dịu dàng ấm áp.

“Lại gặp nhau rồi, cô Mạnh.” Ôn Sầm Khanh mỉm cười dịu dàng, “Cô là sinh viên trường Phàm Châu à?”

Trong mắt Mạnh Du Du hiện lên vẻ ngạc nhiên, vội vàng xua tay phủ nhận:

“Không không, tôi không phải sinh viên Phàm Châu, tôi là giảng viên dạy thay, ở khoa Ngoại ngữ.”

Nghe vậy, Ôn Sầm Khanh khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

“Đã vậy, sao cô không sang căn-tin dành cho giảng viên mà ăn? Ở đó không cần xếp hàng lâu như thế, tìm chỗ cũng dễ dàng hơn.”

Căn-tin sinh viên và căn-tin giảng viên của đại học Phàm Châu chỉ cách nhau một bức tường, lúc nãy Ôn Sầm Khanh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc qua cánh cửa nhỏ nối giữa hai nơi nên mới cố ý đi vòng qua xem thử — không ngờ lại đúng là cô thật.

Mạnh Du Du cười hơi ngại ngùng:

“Tôi mới đến đây được mấy ngày, họ cũng không nói cho tôi biết ở đây còn có căn-tin giảng viên nữa.”

Ôn Sầm Khanh liếc nhanh qua cảnh chen chúc sau lưng cô, dịu dàng lên tiếng mời:

“Chỗ này hình như không còn chỗ trống nữa rồi, cô có muốn cùng tôi qua bên kia không?”

Mạnh Du Du không do dự, gật đầu đồng ý.



Sau bữa trưa, Mạnh Du Du đẩy xe lăn đưa Ôn Sầm Khanh ra khỏi căn-tin. Hai người thong thả đi dạo trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường đại học. Trên đường, không ít sinh viên khoa Hóa học đi ngang qua đều chào hỏi Ôn Sầm Khanh – người ngồi trên xe lăn – với thái độ nhiệt tình hoặc lịch sự.

Mạnh Du Du nhân đó tìm được đề tài trò chuyện:

“Xem ra sinh viên khoa anh đều rất quý mến anh thì phải?”

Ôn Sầm Khanh mỉm cười phản bác:

“Tôi chỉ lớn hơn cô Mạnh bốn tuổi thôi, còn chưa đến mức để dùng từ ‘quý mến’ mô tả sự đức cao vọng trọng đâu nhé.”

Mạnh Du Du bật cười, sửa lại lời:

“Tôi chỉ muốn nói là dường như sinh viên đều rất thích anh, vậy chắc tiết học của anh rất hay?”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 121: Đại học Phàm Châu (Hạ)


Mạnh Du Du bị chọc cười, liền sửa lại lời:

“Tôi muốn nói là sinh viên khoa anh dường như rất quý mến anh, chắc lớp học của anh cũng thú vị lắm?”

Ôn Sầm Khanh trước tiên khiêm tốn:

“Chắc cũng tạm được, đừng trách tôi tự tâng bốc mình đấy nhé.”

Sau đó lại pha trò:

“Thật ra thì chỉ cần đến cuối kỳ đừng làm khó sinh viên quá, thì tụi nó tự nhiên sẽ quý mình hơn thôi. Tôi dạy ở đại học Phàm Châu cũng mấy năm rồi, sinh viên còn đặt cho tôi biệt danh ‘Bồ Tát nam khoa Hóa’, chắc đủ để thấy tôi rộng lượng với bọn trẻ thế nào rồi chứ.”

Nhưng ngay sau đó, anh lại nghiêm túc nói tiếp:

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng hay tự hỏi không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Với tư cách là một người thầy, nếu tỷ lệ trượt môn quá thấp thì liệu có phải mình đã không nghiêm khắc, không hoàn thành trách nhiệm hay không?”

Mạnh Du Du mỉm cười:

“Cũng có thể là vì tiết học của anh rất hay, sinh viên nắm chắc kiến thức, đề thi cuối kỳ làm được hết, nên tỷ lệ trượt môn mới thấp như thế.”

Nói lời hay ý đẹp đối với Mạnh Du Du mà nói thì dễ như trở bàn tay. Lúc cứng đầu thì chẳng ai đọ lại cô, nhưng khi ngọt miệng thì cũng có thể nói ra những lời khiến người ta vui lòng — tất cả tùy vào tâm trạng.

Nghe xong, Ôn Sầm Khanh bật cười thành tiếng, nụ cười ấy giảm đi vài phần điềm đạm thường ngày, mà thêm chút sức sống trẻ trung.

Cười xong, anh lại dịu giọng:

“Không hiểu sao, những lời như vậy nếu do cô Mạnh nói ra thì lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn bất kỳ ai khác.”

“Vậy sao?” Mạnh Du Du khẽ cười, “Thế thì là vinh hạnh của tôi rồi.”

Không biết từ lúc nào, Mạnh Du Du đã đưa anh đến tận cổng tây của trường. Trước khi cô kịp nhận ra thì Ôn Sầm Khanh đã nhẹ giọng nhắc nhở:

“Tôi nhớ lúc nãy cô có nói buổi chiều còn phải quay về đơn vị làm việc, bình thường cô đi ra từ cổng tây này sao?”

Mạnh Du Du lúc này mới bừng tỉnh. Vừa nãy hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện, cô đã vô thức bước theo con đường mình quen nhất mấy hôm nay. Cô đáp lại:

“Đúng vậy.”

Rồi quay đầu nhìn xung quanh, giải thích:

“Nhưng tôi cũng chưa vội đi ngay, để tôi đưa anh quay lại nhé?”

“Không cần đâu.” Ôn Sầm Khanh nhanh chóng từ chối, ngửa đầu nhìn cô, cười dịu dàng:

“Đã ra đến tận cổng tây rồi, sao lại bắt cô quay lại chứ? Tôi cũng không yếu đến mức như cô nghĩ đâu. Nếu không thì làm sao tôi có thể lên lớp dạy, hoặc tự đi ăn cơm được?”

Mạnh Du Du vẫn hơi do dự, chưa quyết định được, cũng không tỏ ý rời đi ngay.

Thấy vậy, Ôn Sầm Khanh lắc đầu cười nhẹ, trong nụ cười mang theo vài phần bất lực nhưng dịu dàng, rồi anh giơ tay ra hiệu:

“Tôi đứng lên cho cô xem nhé?”

Mạnh Du Du giật mình:

“Anh đứng dậy được sao?”

Lời vừa dứt, trước mắt cô liền hiện lên thân hình cao lớn của người đàn ông đang từ từ đứng dậy.

Anh đứng dậy rồi, cao hơn cô tưởng tượng rất nhiều — đó là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Mạnh Du Du lúc ấy.

“Anh thật sự có thể đứng được sao?”

“Ừ.” Ôn Sầm Khanh gật đầu. “Không chỉ vậy, thật ra tôi còn có thể đi được nữa.”

Anh xoay người lại, đối mặt với cô.

Mạnh Du Du nhất thời hơi lắp bắp:

“Vậy… sao anh lại ngồi xe lăn?”

“Bởi vì…” Anh khẽ cười, sau đó bước vài bước trước mặt cô. Dáng đi không vững, bước trái nhẹ, bước phải nặng — Mạnh Du Du lập tức hiểu ra.

Ôn Sầm Khanh bước đến cạnh cô, đứng song song, dịu giọng nói:

“Như cô thấy đấy, tôi đi bộ là như vậy. Nếu cô là tôi, cô sẽ chọn ngồi xe lăn hay đi kiểu này?”

Lúc nói câu đó, ánh mắt anh nhìn xa xăm, như đang nhìn lên bầu trời, hoặc có lẽ là đỉnh tháp chuông phía xa.

Mạnh Du Du mím môi nhẹ, ánh mắt cũng hướng về phía xa:

“Câu hỏi này khó trả lời quá… nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ chọn đi bộ.”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 122: Mạnh dạn bước đi trên con đường đêm của chính mình


Trong xe, Lục Phong thờ ơ thưởng thức gương mặt người đàn ông bên cạnh đang đen như mực.

Một đồng nghiệp trẻ ngồi ghế sau, không rõ tình hình, liền mở miệng hỏi:

“Đội trưởng Lục, người phụ nữ vừa bước ra khỏi cổng trường kia, chúng ta có cần cử người theo dõi không?”

Lục Phong liền thuận tay đá quả bóng trách nhiệm sang cho Hách Thanh Sơn, giọng điệu như đang bàn công việc:

“Cái này thì… Doanh trưởng Hách thấy sao?”

Nghe vậy, Hách Thanh Sơn quay đầu liếc sang, ánh mắt sắc như dao, lạnh lẽo và đầy áp lực, nhưng không nói một lời.

Thấy thế, Lục Phong lập tức biết điều mà im bặt. Giao thủ với người này nhiều năm rồi, Lục Phong đương nhiên hiểu thế nào là “biết dừng đúng lúc”.

Chuyện gì cũng vậy, quá đà sẽ phản tác dụng. Nếu thật sự chọc giận vị gia này, e là bản thân cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Nhưng… nụ cười đang cố kìm nén vẫn không thể nào hoàn toàn giấu được.

Tiểu Hàn ngồi phía sau vẫn chưa hiểu gì.

Dù có cảm giác bầu không khí trong xe đang ngày một căng thẳng, nhưng nhìn người phụ nữ kia sắp rẽ vào góc khuất rồi, nếu không theo dõi ngay thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.

Vì yêu cầu nghề nghiệp, anh ta đành lấy hết can đảm hỏi thêm lần nữa:

“Đội trưởng Lục, Doanh trưởng Hách, vậy… chúng ta có cần theo không ạ?”

“Không cần.” Lục Phong lần này trả lời rất nhanh, giọng điệu còn pha chút thư thái không đúng lúc:

“Đã có người theo rồi, không cần chúng ta bận tâm~”

Vừa nói, anh ta vừa tựa đầu ra sau, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt vô cùng ung dung.

Tiểu Hàn gãi đầu, nghe mà như lọt vào sương mù, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Một lúc sau, Lục Phong lại lên tiếng:

“Vài hôm nữa chúng ta lại phải đi dọn một hang ổ, cậu có muốn đi cùng không?”

Hách Thanh Sơn hơi cau mày:

“Các anh hành động thường xuyên như vậy, có vấn đề gì không?”

Ý anh không nói ra, nhưng Hách Thanh Sơn chưa từng hỏi Lục Phong về nguồn tin tình báo của bọn họ — vì đó là điều không nên hỏi, và anh hiểu rõ điều đó.

Nhưng mơ hồ, anh cũng đoán ra được một chút.

Lục Phong hiểu ngay, liền ngồi thẳng dậy, thu lại dáng vẻ lười nhác, giọng nghiêm túc:

“Không còn cách nào khác, các tuyến thông tin của bọn chúng liên tục bị chúng tôi chặn đứng và phá hoại. Nguồn vốn của chúng giờ thiếu hụt trầm trọng, đã chẳng còn thời gian mà cẩn trọng gì nữa.

Không những không có ý thu mình, mà còn liên tục liều lĩnh, hành động chẳng khác gì kẻ đánh cược liều mạng.

Nếu không đến mức bất đắc dĩ, chúng tôi cũng không muốn hành động thường xuyên và mạo hiểm như vậy, tôi biết rõ nguy hiểm là lớn thế nào.

Nhưng nếu lô hàng này rơi vào thị trường, hậu quả khó lường.

Giữa hai cái hại, phải chọn cái ít hơn, tôi chỉ có thể làm thế.”

Ánh mắt Hách Thanh Sơn vẫn chăm chăm dõi theo bóng dáng người đàn ông đang dần khuất phía sau cổng trường, chưa từng rời khỏi đó. Giọng anh trầm hẳn xuống:

“Tôi sẽ đi cùng các anh.”



Ôn Sầm Khanh chầm chậm đẩy chiếc xe lăn, bước một nhẹ, bước một nặng, đi trên con đường nhỏ dẫn đến toà nhà thí nghiệm của khoa Hóa học.

Trong đầu anh không tự chủ được mà hiện lên cảnh ban nãy — cô gái cười rạng rỡ, giọng nói vui tươi:

“Lý do rất đơn giản, vì tôi thấy đi bộ tiện hơn ngồi xe lăn một chút.”

“So với việc người khác nhìn tôi thế nào, thì bản thân thấy thuận tiện hơn vẫn là quan trọng nhất.”

“Hình như… có một người nổi tiếng đã nói, hãy xem ánh mắt nghi ngờ của người đời như những đốm lửa ma trơi, và cứ mạnh dạn bước đi trên con đường đêm của chính mình. Tôi nghĩ như thế mới ngầu chứ!”

Khoa Hóa học cách cổng tây thật ra không xa, chưa đến một cây số, nhưng đoạn đường ấy đối với Ôn Sầm Khanh vẫn không dễ dàng. Đã rất lâu rồi anh chưa từng đi một mạch, một mình, trên một quãng đường dài như vậy.

Phòng thí nghiệm trống không. Ôn Sầm Khanh là nhân tài cấp cao được đại học Phàm Châu đặc biệt chiêu mộ, nhà trường dành riêng cho anh một phòng thí nghiệm độc lập.

Có lẽ vì tự tin vào tài năng của mình, lãnh đạo khoa đã vài lần tìm anh nói chuyện, dưới danh nghĩa “giảm tải áp lực nghiên cứu” để đề nghị cử một vài nghiên cứu sinh đến hỗ trợ làm thí nghiệm, nhưng anh đều khéo léo từ chối.

Vào trong, anh theo thói quen khóa trái cửa, sau đó ném chiếc xe lăn sang một bên, đi thẳng đến móc chiếc áo blouse trắng lên người, đeo khẩu trang, găng tay phòng hộ rồi lấy chìa khóa, mở tủ an toàn chứa hóa chất.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 123: Màu hồng phấn


Tan lớp, Mạnh Du Du ôm chồng giáo trình bước ra khỏi phòng học của đơn vị. Buổi chiều mùa đông xuống rất nhanh, ánh sáng ngoài trời lúc này đã nhạt dần, chỉ còn le lói.

Nhưng khung cảnh hôm nay lại có chút gì đó đặc biệt — phía chân trời loang lổ một mảng hồng như ảo mộng.

Sắc độ chuyển dần thật lãng mạn: đỉnh núi xa xa vẫn còn rực rỡ ánh hồng cánh sen, càng lên cao càng nhạt dần thành một màu hồng phấn dịu dàng, đẹp đến mức khiến người ta bất giác thấy như lạc vào cõi mơ.

Hoàng hôn ở Phàm Châu quả thật khiến lòng người say đắm — đây là lần đầu tiên Mạnh Du Du có cảm nhận rõ rệt đến vậy.

Cô đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn ngắm nhìn bầu trời ấy mấy phút liền, chợt cảm thấy… rất nhớ một người.

Hồi còn đại học, bạn cùng phòng của cô từng người một lần lượt bước vào tình yêu. Mỗi người sau khi yêu đương thì đều trở nên quyến luyến không rời, ngọt ngào như mật.

Rõ ràng chỉ mới chia tay nhau nửa tiếng, vậy mà về tới ký túc xá lại tiếp tục gọi điện nói chuyện cả buổi, toàn là những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt như hạt mè hạt đậu.

Còn Mạnh Du Du thì luôn độc thân. Họ trêu cô “mắt cao hơn đầu”, cô chỉ bĩu môi đáp lại đầy thờ ơ:

“Yêu đương mà ngày nào cũng phải kể với người ta sáng ăn gì, trưa ăn gì, đi đường thấy gì… không thấy chán à? Thiệt là vô vị!”

Một tô mỳ cay thôi có gì mà cũng phải đăng lên khoe?

Thế nhưng, ngay lúc này, không hiểu vì sao — cô chỉ rất, rất muốn người ấy đứng cạnh mình.

Để rồi cô có thể nắm tay anh, tay còn lại chỉ về phía trời xa, hớn hở reo lên:

“Anh nhìn kìa! Anh nhìn đi! Mây hoàng hôn màu hồng kìa, đẹp quá trời luôn!”

Đèn đường trong doanh trại bất chợt bật sáng, ánh đèn đúng lúc rọi thẳng vào chỗ Mạnh Du Du đang đứng, ánh sáng mạnh mẽ làm không gian xung quanh bừng lên, chói lóa cả mắt.

Mạnh Du Du theo phản xạ đưa tay lên che trán, đôi mắt cũng nheo lại vì bị k*ch th*ch ánh sáng.

Đợi cơn lóa mắt qua đi, cô từ từ mở mắt — rồi bất ngờ liếc thấy cuối con đường có một bóng người lờ mờ.

Tầm nhìn vẫn chưa đủ rõ ràng, dáng người ấy mơ hồ trong ánh sáng chập chờn và bóng đêm đang dần buông, khiến hình ảnh trở nên mông lung, chẳng thật chẳng ảo.

Mạnh Du Du không chắc mình có đang nhìn nhầm hay không.

Cô liền chạy nhanh về phía ấy, càng đến gần, gương mặt kia càng hiện rõ. Nhưng đến khi thực sự bước sát lại, cô lại chậm dần bước chân.

Có ba, bốn người lính từ lối rẽ nhỏ phía sau bước ra, đi ngang qua bên cạnh Hách Thanh Sơn, đồng loạt chào anh một tiếng.

Mạnh Du Du dừng lại ở khoảng cách chừng mười mấy mét, giả vờ quay lưng lại, ngước nhìn bầu trời đầy sắc hồng, khoé môi vô thức cong lên — chính bản thân cô cũng chẳng nhận ra điều đó.

Đợi đến khi nhóm binh sĩ rời đi, tiếng trò chuyện lác đác phía sau cũng dần tan biến, Mạnh Du Du mới chậm rãi xoay người.

Người ấy đang nhấc chân tiến lại gần cô.

Mạnh Du Du nhìn anh một cái, hơi nghiêng đầu, khẽ cười — trong ánh mắt có gì đó khó đoán.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại quay lưng, không nói không rằng bỏ đi về hướng khác.

Hai người cứ thế một trước một sau, chẳng ai nói gì, nhưng cũng chẳng cần nói gì, cứ âm thầm giữ khoảng cách mười mấy mét, lặng lẽ bước đi.

Dọc đường, thỉnh thoảng lại có vài binh lính đi ngang, thường thì sẽ hô trước một câu:

“Chào phiên dịch viên Mạnh ạ!”

Năm giây sau, mới lại nghe:

“Chào Doanh trưởng Hách!”

Cuối cùng, Mạnh Du Du dẫn anh đến một khoảnh rừng nhỏ nằm trên sườn đất phía sau doanh trại.

“Đừng đi sâu vào nữa, chỗ này ít người lui tới, bên trong có thể có thứ gì đó đấy.”

Giọng nam quen thuộc vang lên phía sau.

Mạnh Du Du ngoan ngoãn dừng bước, uể oải quay đầu lại, nhìn người đàn ông vẫn còn đứng ở lưng chừng sườn dốc, cố tình hỏi:

“Sao anh lại đi theo em?”

Chưa đến mấy giây, người kia đã bước lên tới nơi, đứng ngay trước mặt cô. Lời anh nói đơn giản, trực tiếp:

“Nhớ em.”

Ánh mắt anh lúc nói câu ấy… cũng thẳng thắn không kém.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 124: Nhường ngôi cho người xứng đáng


Hách Thanh Sơn ôm cô vào lòng một cách rất tự nhiên, vừa mở miệng đã nói:

“Gầy rồi?”

“Phụt…” Mạnh Du Du bật cười, cô giơ tay nhéo lấy d** tai anh, cười khúc khích:

“Anh cũng biết rút kinh nghiệm rồi đấy nhỉ, cáo già gian trá.”

“Không phải.” Bàn tay đang ôm chặt lấy eo sau của cô khẽ siết lại, như đang cảm nhận điều gì đó. Hách Thanh Sơn nói tiếp:

“Thật sự là gầy đi rồi.”

Mạnh Du Du khẽ thở dài, tựa cằm lên vai người đàn ông, cả chiếc cổ như buông lỏng hết sức lực:

“Mệt quá… bận quá trời luôn.”

Hách Thanh Sơn không đáp lời, chỉ lặng lẽ chuyển một tay lên xoa nhẹ mái tóc cô, sau đó nghiêng đầu dùng cằm cọ nhẹ vào má cô.

Chưa được vài cái, đã bị Mạnh Du Du tránh né, cô rút một tay ra, đặt lên cằm anh, làm bộ ghét bỏ:

“Ư… mấy ngày rồi anh không cạo râu à, đau quá!”

Dù miệng thì chê bai, nhưng tay vẫn không chịu rời khỏi cằm anh, còn xoay vòng mân mê, như đang cảm nhận độ dài của những sợi râu lởm chởm.

Bàn tay ấy dần trượt sang má, nâng khuôn mặt anh lên, nhìn vào mắt anh, hỏi:

“Dạo này không thấy anh đâu cả, đến râu cũng chẳng có thời gian cạo, bận lắm à?”

“Ừ.” Anh đáp khẽ.

“Mệt không?”

Hách Thanh Sơn lại kéo đầu cô về lại hõm cổ mình, khép mắt, nhẹ giọng:

“Cho anh ôm em một lát, rồi sẽ không mệt nữa.”

Giọng nói mang chút mệt mỏi, lại pha thêm vài phần dựa dẫm.

“Hách Thanh Sơn.”

“Ừ.”

“Lúc nãy… anh có thấy hoàng hôn không?”

“Thấy rồi, đẹp lắm.”

Màu hồng của hoàng hôn dần phai, ánh trăng bắt đầu lấp ló sau đám mây.

Phía dưới sườn đất, cách chỗ họ vài mét, có hai nhà kho cao thấp khác nhau nằm song song. Theo lẽ thường, nơi này rất ít người lui tới.

Nhưng… đúng lúc ánh mắt Mạnh Du Du lướt qua hành lang giữa hai nhà kho kia trong lúc lơ đãng, cô bất chợt nhìn thấy một bóng đen.

Theo phản xạ, Mạnh Du Du rụt cổ lại, vùi mặt vào lồng ngực người đàn ông, cùng lúc thì thì thầm:

“Phía trước… có người.”

Phản ứng của Hách Thanh Sơn cực nhanh, anh quay đầu nhìn, lập tức thấy một bóng đen lướt qua rất nhanh, chưa đầy một giây đã biến mất ra phía sau nhà kho.

Anh nheo mắt lại, quay về, dịu giọng trấn an:

“Không sao đâu.”

“Người đó là ai vậy, anh nhìn rõ không?” — giọng cô nghẹn trong vải áo trước ngực anh.

“Chắc là Chung Hằng với Chương Dũng.” Giọng anh bình thản, không gợn sóng, đồng thời khom người, kéo đầu cô ra khỏi ngực mình, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Bị người ta thấy thì sao? Em phản ứng thế này làm anh có cảm giác như là chúng ta đang…”

Nói đến đây, anh bất chợt im bặt, không nói tiếp. Chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng véo má cô một cái — có chút đùa, nhưng cũng mang hàm ý cảnh cáo.

Mạnh Du Du như được châm đúng dây cười, hí hửng tiếp lời:

“Giống như đang… vụng trộm hả?”

Trong mắt cô loé lên ánh sáng kỳ lạ, như vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị lắm vậy.

Hách Thanh Sơn chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, khẽ “ừ” một tiếng.

Thấy thế, chẳng hiểu sao cô lại bật cười khanh khách như được chọc trúng chỗ ngứa.

Hách Thanh Sơn âm thầm liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay, động tác rất nhỏ, toàn bộ chỉ trong chưa đầy một giây.

Nhưng Mạnh Du Du vẫn bắt được.

Không hiểu sao, từ khi ở bên người đàn ông này, cô dường như đã “tự nhiên” có được năng lực quan sát siêu nhạy.

Thay đổi này đến chính cô cũng cảm thấy khó tin.

Có thể là bản thân cô vốn dĩ đã có nét tính cách tinh tế, nhạy cảm ấy, chỉ là trước đây sống quá thuận lợi nên chưa bao giờ được phát huy, mãi đến khi gặp anh — phần bản năng sâu kín trong tính cách ấy mới được bộc lộ.

Mạnh Du Du mím môi, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng nói như không có gì xảy ra:

“Anh sắp đi rồi à? Còn việc phải làm à?”

Giọng nói nghe rất tự nhiên, không khác gì trước đó.

Phải, giả vờ không có cảm xúc cũng là một kỹ năng mà Mạnh Du Du học được trong vòng hai tháng nay, không thầy mà giỏi.

Cô còn phát hiện ra trình độ của mình trong khoản này ngày càng điêu luyện — đến mức ngay cả bản thân cô cũng không nghe ra chút khác thường nào trong giọng mình nữa.

Mạnh Du Du bắt đầu thấy nể phục chính mình.

“Ừ.” Người đàn ông cúi đầu hôn lên giữa hai hàng lông mày của cô, “Sắp rồi.”

“Du Du, dạo này…” Anh khựng lại một giây, “Em đang đi dạy thay ở Đại học Phàn Châu đúng không?”

“Ừ, đúng vậy. Sao thế?”



Ngoại ô phía nam thành phố, trong một căn biệt thự tư nhân.

“Bốp!” — một tiếng vang lớn, chiếc gạt tàn trên bàn bị đập mạnh đến mức bật lên, rồi choang một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

“Đồ vô dụng! Một lũ phế vật!” — Từ cổ họng Từ Bằng Cương gào lên giận dữ, âm thanh vang dội khắp đại sảnh trống trải, chấn động đến mức màng tai người nghe cũng đau nhói.

Vừa dứt lời, chén trà trên bàn lại bị ném thẳng ra, không lệch chút nào, bay thẳng vào đầu của một người trong nhóm đang quỳ dưới đất.

“Aaa!” — một tiếng gào thảm thiết lập tức vang lên trong sảnh, nghe mà rợn cả người.

Trong ly là nước sôi vừa mới pha, dòng nước trà nóng bỏng lập tức lan rộng. Những người đang quỳ bên cạnh cũng bị vạ lây, nhưng tất cả đều cố gắng nén đau, không ai dám bật ra một tiếng.

Trên trán người bị ném trúng vẫn còn dính đầy lá trà ướt sũng, bám vào mảng da đỏ bừng, sưng phồng lên trong tích tắc. Màu xanh của lá trà và màu đỏ rực của vết sưng tạo nên sự tương phản dữ dội, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác thấy rùng mình.

Kẻ kia không kiểm soát được mà vẫn tiếp tục rên la thảm thiết.

Từ Bằng Cương híp mắt lại, trong đáy mắt lóe lên tia lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao.

Đứng phía trước là Trần Bưu, hắn lập tức nhận ra, nghiêng đầu lườm gắt kẻ đang r*n r* kia một cái.

Chỉ trong chớp mắt, tiếng rên lập tức im bặt.

Không còn những tiếng gào thét thê thảm như vừa rồi, trong đại sảnh rơi vào một khoảng tĩnh lặng kéo dài suốt năm phút — dài đến nghẹt thở. Những người đang quỳ dưới đất không ai dám ngẩng đầu, càng không ai dám nhúc nhích nửa phân.

Từ Bằng Cương chậm rãi đứng dậy, nâng tay, đưa điếu xì gà kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa lên miệng, rít một hơi thật sâu.

Làn khói dày đặc từ giữa hai hàm răng từ từ tràn ra, mơ màng bao phủ lấy khuôn mặt ông ta.

Ánh mắt của ông ta xuyên qua làn khói ấy, lạnh lẽo lướt qua từng người đang quỳ rạp dưới sàn, rồi dừng lại nơi Trần Bưu, nâng cằm hỏi:

“Bưu Tử, mày nói xem, tao nên xử bọn nó thế nào đây? Có tí chuyện mà cũng làm không xong.”

Lưng Trần Bưu đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cái “điểm hàng” bị phá lần này là khu phụ trách của hắn. Câu hỏi vừa rồi nghe có vẻ như đang xin ý kiến hắn về cách xử phạt đám thuộc hạ, nhưng thực chất…

Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc:

“Lão đại, dạo này không biết bên cảnh sát lên cơn gì, đột nhiên tăng cường truy quét. Nhớ lại mấy vụ trước bị lật tẩy, lần này bọn em đã làm kín kẽ lắm rồi, nhưng vẫn bị chặn, thật sự là khó phòng hết được.”

“Khó phòng hết được à?” — Từ Bằng Cương nhắc lại cụm từ đó như thấy nó thú vị lắm, cười phá lên, nhưng nụ cười ấy nhìn trong mắt Trần Bưu chỉ thấy đáng sợ đến rợn người.

Từ Bằng Cương đưa tay vỗ vai hắn, chậm rãi nói:

“Bưu Tử, mày cũng theo tao bao năm rồi, tình cảm giữa tao với mày chẳng cần nói nhiều.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu thực sự năng lực không còn, lý do lại đầy mình, thì chi bằng… sớm lui về nhường ghế cho người có tài, giao việc cho lớp trẻ có năng lực làm — cũng là một cách hay.”

Trần Bưu không trả lời, nhưng chỉ cần nghe đến cái tên “người trẻ có năng lực” trong miệng lão đại, là trong lòng hắn lập tức dâng lên ngọn lửa phẫn uất, trào lên tận cổ họng.

Nắm tay hắn siết lại đến trắng bệch.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 125: Đem Người Gán Nợ


Trần Bưu dẫn theo đám đàn em quay lại nhà máy thực phẩm, Sở Diệu Tổ đã đứng chờ sẵn ở cổng nhà xưởng.

Thấy xe vừa tới, cậu ta liền nở nụ cười tươi như hoa, vội vàng bước nhanh lên đón.

Thế nhưng xe chẳng buồn dừng lại, cứ thế chạy thẳng vào bên trong, để lại Sở Diệu Tổ hít trọn một bầu khói xe, giận đến tím mặt mà vẫn chẳng dám hé răng.

Cậu ta đâu phải lần đầu tới đây, cũng đã làm quen với mấy anh gác cổng rồi. Việc đứng ngoài đợi chỉ là để thể hiện thành ý hơn một chút.

Sau một hồi nói năng khép nép, cuối cùng Sở Diệu Tổ cũng được cho vào trong. Lòng vòng mãi mới đến được trước cửa văn phòng của Trần Bưu.

Cậu ta run rẩy đưa tay gõ hai tiếng, chỉ hai cái, không dám gõ thêm.

“Vào đi.” — Giọng nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn rõ rệt.

Sở Diệu Tổ đưa tay vuốt ngực, hít sâu hai hơi, lưng hơi khom xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

“Anh Bưu à~” — Vẻ mặt là cười nịnh nọt, nhưng giọng nói thì đầy sợ sệt, nghe cũng chẳng lấy gì làm vững vàng.

Hai chân Trần Bưu bắt chéo đặt trên bàn làm việc, nửa người vùi sâu trong chiếc ghế xoay, sắc mặt âm trầm, rít thuốc chẳng buồn để tâm. Hắn ta chỉ nhấc mắt lên liếc Sở Diệu Tổ một cái: “Tiền gom đủ chưa?”

“Dạ… chưa…” — Giọng Sở Diệu Tổ yếu đến mức chẳng còn ra hơi.

“Thế còn đến đây làm gì? Muốn chết à?” — Cơn giận lập tức bùng lên.

Chưa tới một phút sau khi vào phòng, trán Sở Diệu Tổ đã ướt đẫm mồ hôi, hai chân run như cầy sấy, miệng lắp bắp mãi mới thốt nên lời: “Tôi… là muốn… đến… xin…”

Vừa chạm phải ánh mắt tối tăm lạnh lẽo của người đang ngồi trên ghế, Sở Diệu Tổ suýt nữa nói không ra hơi. Cậu ta phải véo mạnh vào đùi mình mới ép được mấy từ tiếp theo ra khỏi miệng: “Muốn xin anh Bưu nới cho chút thời gian…”

“Nới cho mày thời gian? Làm ăn bên này của tao sắp không chống nổi nữa rồi, đang lúc cần tiền nhất đây, tao cho mày thời gian, thế ai cho tao thời gian hả?”

Trần Bưu hất tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Nhiều nhất cho mày ba ngày, nếu số nợ cờ bạc đó mà còn không trả được”— Hắn ta thu chân lại, người nghiêng về trước, từng chữ nặng nề—“Thì về bảo cha mẹ mày chuẩn bị sẵn cái quan tài tử tế đi.”

Nghe đến đây, Sở Diệu Tổ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng đúng lúc nguy cấp, đầu óc cậu ta lại bất ngờ nhanh nhạy. Sở Diệu Tổ nhớ lại những chuyện lặt vặt vừa nghe mấy tay gác cổng bàn tán, hình như anh Bưu vừa bị ông trùm lớn mắng cho một trận.

Dù chưa từng thấy ông trùm kia là ai, nhưng từng nghe loáng thoáng rằng người đó nổi tiếng háo sắc.

Lòng dạ Sở Diệu Tổ khẽ động, vội vàng bò lổm ngổm tới trước bàn làm việc, khóc lóc cầu xin: “Anh Bưu ơi! Tha cho tôi lần này đi! Tôi có… có đồ tốt để gán nợ mà!”



Trên xe.

Mạnh Du Du ngồi ở ghế phụ, đưa mắt quan sát nội thất trong xe, giọng nói có phần nghi hoặc:

“Tiểu Lý, xe này không phải xe của trong doanh trại đúng không? Tôi chưa từng thấy qua.”

Tiểu Lý mắt không rời đường, vừa lái vừa đáp:

“Vâng, đúng rồi, không phải xe quân dụng đâu ạ. Chiếc này là xe riêng mà Doanh trưởng Hách mượn được, anh ấy bảo từ nay sẽ dùng xe này để đưa đón chị hằng ngày.”

“Ồ.” — Mạnh Du Du tuy không hiểu rõ ý định của người kia, nhưng cũng gật đầu.

Tiểu Lý liếc sang nhìn Mạnh Du Du một cái thật nhanh, có phần do dự rồi mới mở miệng:

“Phiên dịch Mạnh này, tôi hỏi chị một chuyện được không? Chị với Doanh trưởng nhà ta… có đang yêu nhau không thế?”

Mí mắt Mạnh Du Du khẽ giật một cái, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cười nhẹ rồi đánh trống lảng:

“Ơ? Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Thì… tôi cũng không rõ nữa, chỉ là cảm thấy Doanh trưởng nhà mình hình như rất để tâm tới chị ấy.”

Thì ra là vậy.

Mạnh Du Du mỉm cười, vai hơi nhún lên, giọng lững thững:

“Có khi anh ấy đang thầm yêu tôi đấy~”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 126: Có Gì Đó Không Ổn?


Xe chạy vào doanh trại, Mạnh Du Du liền xuống xe.

Vô thức quay đầu nhìn về phía chốt gác, nơi có một chàng trai trẻ đang đứng đợi — trông có chút quen mắt.

Vừa dời ánh nhìn sang hướng khác, liền trông thấy Sở Dao đang xách một túi hành lý nhỏ, từ cuối trục đường chính vội vã đi về phía này.

Lúc đi ngang qua, Sở Dao khẽ gật đầu chào, nét mặt có phần gấp gáp khó giấu.

Mạnh Du Du cất tiếng gọi cô:

“Sở Dao, có chuyện gì xảy ra à?”

Nghe tiếng gọi, Sở Dao dừng chân, quay người lại, nói gọn lỏn:

“Bà nội tôi sắp không qua khỏi, tôi phải về nhà một chuyến.”

Dứt lời cũng không chờ Mạnh Du Du kịp phản ứng, bước chân càng lúc càng vội vã.

Mạnh Du Du dõi theo cô bước đến gặp Sở Diệu Tổ, sau đó leo lên ngồi sau cậu ta trên chiếc mô-tô, rồi nhanh chóng rời đi trong khói bụi tung mù mịt.

Cô thu ánh mắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ được là không ổn ở đâu.



“Bộp!” — Lục Phong đập một tập hồ sơ xuống trước mặt Hách Thanh Sơn.

Hách Thanh Sơn tiện tay cầm lấy, thái độ ung dung lật xem, nét mặt không hề có chút ngạc nhiên nào, như thể tất cả những thông tin trước mắt đều nằm trong dự liệu, chẳng gợn lên chút sóng gió nào trong lòng anh ta.

Lục Phong cầm ly nước trên bàn, ngửa đầu uống một hơi mấy ngụm lớn, sau đó mới thở hắt ra một cái, cất tiếng:

“Quả nhiên đúng như cậu đoán, trên danh nghĩa thì sạch như lau — cha mẹ mất sớm, xuất thân mồ côi. Tra đi tra lại cũng chỉ có bấy nhiêu, không có tí đầu mối nào dùng được.

Gã này năng lực phản điều tra rất cao, có một tài xế riêng, nhưng bọn tôi không dám theo quá sát. Mấy ngày rồi vẫn không lần ra được ngoài ký túc xá trường thì gã thực sự ở đâu. Nói chung là chẳng moi ra được thông tin gì giá trị.”

Nói đến đây, Lục Phong tháo mũ, có phần bực bội vò mái tóc rối bời trên đầu.

Như chợt nhớ ra điều gì, anh ta hỏi tiếp:

“Phải rồi, lúc trước tại sao cậu không cho tôi dẫn người đột nhập phòng thí nghiệm của gã vào ban đêm?”

Hách Thanh Sơn không buồn ngẩng đầu, đáp hờ hững:

“Gặp loại người cáo già như vậy, chỉ cần anh từng vào, hắn nhất định sẽ biết. Làm vậy chỉ tổ đánh rắn động cỏ, lợi bất cập hại.”

Lục Phong đảo mắt một vòng, nhớ đến mấy ngày nay họ phục ở trường quan sát được một số tình hình, liền dè dặt lên tiếng:

“Thực ra… tôi nghĩ ra một cách, có thể tìm được điểm đột phá. Có điều… không biết cậu có nỡ hay không thôi.”

Hai ngón tay đang lật tài liệu của Hách Thanh Sơn khựng lại, giọng anh ta vang lên lạnh lùng:

“Anh đừng có mơ.”

Thái độ rõ ràng không thể thương lượng.

Thấy vậy, Lục Phong há miệng, rồi lại ngậm lại, nuốt luôn câu định nói vào trong.



Nhà ăn giảng viên.

Mạnh Du Du vừa cúi đầu xúc cơm trong khay, vừa liếc sang giáo trình ngoại ngữ đặt bên cạnh.

Ôn Sầm Khanh bê khay cơm đi tới, đứng chắn một phần ánh sáng, bóng của anh ta in dài lên trang sách.

Mạnh Du Du ngẩng đầu nhìn lên, liền chạm phải ánh mắt vừa ôn hòa vừa mang ý cười. Đôi mắt của Ôn Sầm Khanh đẹp một cách tinh tế, đường nét mềm mại, con ngươi lại là màu nâu hổ phách rất đặc biệt. Dù có nhìn bao nhiêu lần, chỉ riêng đôi mắt này cũng khiến người ta tin rằng chủ nhân của nó hẳn là một người dịu dàng và ấm áp.

“Cô Mạnh chăm thật đấy, đến giờ ăn mà vẫn tranh thủ chuẩn bị bài giảng. Tinh thần chuyên nghiệp này chúng tôi phải học tập thôi, e là mấy thầy cô Phàm Đại bọn tôi sắp có áp lực rồi.” — Ôn Sầm Khanh vừa cười vừa đùa nhẹ một câu.

Mạnh Du Du kéo cuốn sách ra sau một chút để chừa chỗ trống, miệng vẫn còn ngậm đầy cơm, nói lúng búng:

“Anh ngồi đi.”

Ôn Sầm Khanh cúi đầu thấy cảnh tượng ấy — cô gái má phồng lên như con sóc nhỏ, vừa lanh lợi vừa vụng về — hai nét đối lập này lại hòa quyện trên người cô một cách lạ kỳ mà dễ thương đến không thể tả.

Không nghi ngờ gì, sự sống động và đáng yêu của cô khiến người ta muốn tiến lại gần hơn một chút, để có thể nhìn rõ hơn chút nữa.

Anh ta bật cười khẽ, rồi đặt khay cơm xuống ngồi vào chỗ.

Mạnh Du Du nuốt miếng cơm, uống thêm một ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, giải thích:

“Tôi không rành tiếng Mang lắm, học cũng không chắc, giờ lên lớp giảng bài có phần chột dạ nên phải tranh thủ lúc rảnh tự ôn lại thôi.”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 127: Trời Sắp Đổi Gió


Một người đàn ông khoác áo khoác da lót nỉ màu đen bước ra khỏi thư phòng của Từ Bằng Cương, tên đàn em đang đứng canh ngoài cửa lập tức tiến lên đón, nụ cười trên mặt vừa nịnh bợ vừa lễ phép:

“Anh Tranh, phòng của anh ở tầng ba, tôi dẫn anh lên luôn nhé?”

Người đàn ông hơi cúi đầu, giọng nói không mặn không nhạt:

“Không cần. Trong nhà bí quá, tôi ra ngoài đi dạo một vòng.”

Tên đàn em thoáng khó xử, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nhắc nhở:

“Anh Tranh, đại ca có dặn… dạo này nếu không được anh ấy cho phép thì tốt nhất đừng nên…”

Hắn khôn khéo dừng lại đúng lúc, không nói toạc ra, giữ thể diện cho người trước mặt, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Giang Tranh nghe xong khẽ gật đầu, ánh mắt quét tới như dao lạnh khiến đối phương rùng mình.

Tên đàn em lập tức cúi đầu thấp thêm vài phần.

“Trần Bưu và Hoàng Vĩnh Cường đâu?” — Giang Tranh hỏi qua loa một câu.

Tên đàn em thật thà trả lời:

“Anh Cường dạo này cũng ở đây, phòng cách phòng anh hai căn. Còn anh Bưu… đại ca không dặn bọn em chuẩn bị phòng cho anh ta.”

Nghe xong, Giang Tranh không tỏ thái độ gì, cứ thế bước tới chỗ cầu thang, rẽ rồi đi xuống.

Cánh cổng lớn tầng một của biệt thự xây rất bề thế, cửa gỗ nguyên khối nặng nề, từng đường vân gỗ sâu và đầy nét, khắc hoa văn Âu châu cầu kỳ.

Viền ngoài bọc đồng thau bóng loáng, dưới ánh đèn trong sảnh phản chiếu lên một thứ ánh sáng trầm ổn nhưng không giấu được vẻ xa hoa.

Giang Tranh vừa ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn trời — mây đen vần vũ, từng mảng từng mảng dày đặc như muốn trùm kín cả chân trời. Không còn chút nào dáng vẻ trời trong mây trắng như lúc mới đến.

Trời sắp đổi gió rồi.

Toàn bộ trang viên rộng lớn, hoa viên, vườn cây ăn quả, chuồng ngựa… cái gì cũng có đủ.

Giang Tranh cứ thế đi vòng quanh trong trang viên như vô định, dáng vẻ y hệt một công tử nhà giàu rảnh rỗi đến nghỉ dưỡng.

Đằng xa, một người đàn ông thân hình hơi mập, dưới cằm có một vết sẹo dao sâu hoắm, đang chậm rãi bước về phía này. Giang Tranh sớm đã trông thấy nhưng không hề có ý định bước tới chào, chỉ ung dung đứng yên chờ đối phương lại gần, thái độ nhàn nhã vô cùng.

“Anh Tranh hứng thú ghê ha, giữa mùa đông mà mặc phong phanh thế, ra ngoài không lạnh à?” — cách vài mét, Hoàng Vĩnh Cường đã cất giọng oang oang.

Giang Tranh khẽ cười, giọng điệu lửng lơ:

“Mặc nhiều thấy bí, không quen.”

Hoàng Vĩnh Cường đến gần, nửa thật nửa đùa cảm thán:

“Trẻ có khác, thân thể dẻo dai, tôi có muốn cũng không theo nổi.”

Tên này từ trước đến nay đều như vậy, gặp ai cũng cười cười nói nói, là người hay là quỷ đều có thể trò chuyện vài câu, không đến mức bất đắc dĩ thì tuyệt đối không đối đầu trực diện với người trong tổ chức.

Nhưng một kẻ có thể ngồi vào vị trí này, sao có thể là hạng đơn giản?

Cười mà như không, dao giấu sau lưng — nói đến Hoàng Vĩnh Cường thì đúng là chẳng sai chút nào.

Âm thầm không biết đã bao nhiêu lần xúi giục Trần Bưu chơi xấu Giang Tranh, khiến hai người nước với lửa, suốt ngày đấu đá. Mỗi lần như vậy, hắn đều trốn phía sau, nhàn nhã đắc lợi.

Trần Bưu thì được cái gan lớn nhưng đầu óc lại chẳng ra sao, bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhận ra bản chất vấn đề, đúng là bị người ta bán còn giúp đếm tiền.

Tất cả điều đó Giang Tranh đều nhìn rõ, chỉ là anh ta không quan tâm, mắt nhắm mắt mở cho xong.

Sau một tràng xã giao, Hoàng Vĩnh Cường liếc quanh bốn phía, rồi hạ thấp giọng:

“Trần Bưu lại gây họa rồi, điểm phía tây bị cảnh sát càn quét mất.”

Nói xong, hắn nhìn về phía đồng cỏ mênh mông ngoài xa, đột ngột đổi giọng:

“Anh nói xem, đại ca gọi tôi với anh đến đây rồi giữ lại trong trang viên, là có ý gì?”

Câu hỏi rõ là mồi nhử, chờ đối phương mắc câu. Giang Tranh trong lòng bật cười, nhưng ngoài mặt thì làm ra vẻ nghi hoặc cau mày, đáp:

“…Chẳng lẽ Trần Bưu giở trò sau lưng, tới tai đại ca thêu dệt rằng chúng ta hãm hại hắn?”

Giang Tranh thuận theo kịch bản mà hắn mong đợi, nói đúng cái điều hắn muốn nghe.

Hoàng Vĩnh Cường tỏ vẻ kinh ngạc rất vừa phải, sau đó giả vờ trầm tư, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:

“Cũng không phải không có khả năng…”

Hắn còn định nói thêm gì đó thì đúng lúc này, một chiếc xe con màu đen chạy ngang qua hai người. Giang Tranh đứng sát đường, dòng khí mạnh theo hướng gió cuốn qua kéo phăng vạt áo khoác của anh.

Gió lật vạt áo lên rồi lại hạ xuống, xe đã chạy xa.

Chiếc xe đó, Giang Tranh nhận ra — là xe của Trần Bưu.

Trong đầu nhanh chóng tua lại hình ảnh lướt qua trong chớp mắt: Trần Bưu ngồi ở ghế phụ, tay lái vẫn là lão tài xế quen thuộc, còn ở hàng ghế sau — một người phụ nữ đang hôn mê bị kẹp giữa hai tên thanh niên.

Cảnh tượng trôi qua quá nhanh, Giang Tranh chỉ thoáng thấy được một cái, mặt cô ta bị tóc rối phủ kín, hai mắt nhắm nghiền.

Dù mơ hồ, vẫn có thể nhận ra đó là một mỹ nhân.

Không cần đoán cũng hiểu, với tình thế hiện tại của Trần Bưu — hết lần này tới lần khác làm hỏng việc — lần này chọn đúng lúc mang theo một người phụ nữ nửa tỉnh nửa mê đến đây, chẳng qua cũng chỉ là lấy lòng cấp trên, mượn hoa hiến Phật mà thôi.

Nhưng… không hiểu sao, trong lòng anh lại bỗng thấy quen thuộc lạ lùng, thứ cảm giác chẳng thể gọi tên, nhưng khiến lòng anh ta bất giác rối loạn.

Tiếng phân tích rành rọt của Hoàng Vĩnh Cường vẫn đang vang lên bên tai, Giang Tranh lúc này mới hoàn hồn, tiếp tục lắng nghe.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 128: Trần Bưu Dâng Bảo (Thượng)


Xem danh sách chương

Những năm gần đây, Từ Bằng Cương quả thật có ý định bồi dưỡng người làm cánh tay phải, dần dần giao quyền để phía dưới tự phát huy.

Lâu dần, nội bộ tổ chức cũng hình thành nên thế chân vạc ba bên.

Trần Bưu là người cùng thôn với Từ Bằng Cương, từ nhỏ đã đi theo ông ta lăn lộn, qua bao phen sương gió mà trưởng thành, nói một câu “biết rõ gốc tích” là không ngoa.

Hoàng Chí Cường thì vốn là phó tướng bên phe đối địch, vài năm trước khi thấy tình thế bên đó sắp sụp, ông trùm cũ khó lòng giữ ghế, bèn tranh thủ thời cơ đầu quân sang đây, mang theo lễ vật ra mắt không nhỏ — cả một hệ thống phân phối hoàn chỉnh của bên kia cũng bị hắn mang sang trọn vẹn.

Kẻ đầu óc lanh lợi, mưu tính đa đoan thì đi đâu cũng dễ sống, Hoàng Chí Cường chính là dạng người như thế.

Về phần Giang Tranh, thì là người có thâm niên ngắn nhất trong ba người, lai lịch lại rối rắm phức tạp, ba câu không thể nói rõ.

Tóm lại là do một nhân vật quan trọng tiến cử. Nhưng bản lĩnh của anh lại vô cùng xuất sắc, mỗi lần ra tay đều khiến Từ Bằng Cương phải nhìn bằng con mắt khác, chưa tới hai năm đã gây dựng được uy tín trong tổ chức, ai gặp cũng phải kính cẩn gọi một tiếng “anh Tranh”.

Đủ thấy người này không phải hạng xoàng.

Nhưng lúc này, lời của Hoàng Chí Cường vẫn chưa dứt:

“Nếu chúng ta cứ ngồi yên chờ chết như thế này, mắc bẫy của Trần Bưu, khiến đại ca nảy sinh nghi kỵ với tôi và anh… thì sau này chẳng phải là thiên hạ của riêng hắn sao!”

Trong câu nói đầy rẫy ám chỉ dẫn dắt.

Hoàng Chí Cường vốn là kẻ quen giấu tài, Giang Tranh lúc đầu còn chưa chắc liệu hắn có biết Từ Bằng Cương vẫn còn giữ một con át chủ bài cuối cùng trong tay không. Nhưng đến đây thì xem như chắc chắn: hắn biết, và thậm chí đã bắt đầu lên kế hoạch “mượn đao giết người”.

Dù là mượn tay Giang Tranh trừ Trần Bưu, hay ngược lại mượn tay Trần Bưu trừ Giang Tranh, hắn đều thấy có lợi.

Phần nhiều là do bản tính đa nghi khiến người ta khó đoán, bề ngoài ai cũng tưởng Từ Bằng Cương đã giao toàn bộ chuỗi sản xuất – phân phối cho ba người Trần, Hoàng, Giang. Nhưng thực tế, Từ Bằng Cương vẫn giữ lại một con bài tẩy quan trọng — một nhà máy sản xuất m* t** quy mô lớn, chưa từng công khai lộ diện.

Lần này giữ chân hai người trong trang viên, một trong những dụng ý rõ ràng là: lựa chọn một người đáng tin hơn để điều hành át chủ bài này, nhằm thực hiện một vụ lớn, bơm “thuốc hồi sinh” cho tổ chức đang thiếu hụt nguồn vốn, vực dậy chuỗi vận hành đang hấp hối.

Giang Tranh có thể chắc chắn Hoàng Chí Cường đã đoán ra ý định của Từ Bằng Cương — nhưng có lẽ chỉ đoán được một phần mà thôi.

“Anh Tranh, ý anh thế nào?” — Hoàng Chí Cường hiếm khi tỏ ra gấp gáp như vậy, hỏi thẳng luôn.

Giang Tranh không nói gì, cũng chẳng tỏ thái độ, chỉ đề nghị:

“Cùng vào trong xem sao?”

Ý là cùng vào gặp Từ Bằng Cương, nơi Trần Bưu vừa đi vào.



Nửa canh giờ sau, Giang Tranh lại đứng trước cửa thư phòng của Từ Bằng Cương, cùng đi với Hoàng Chí Cường.

Tiếng gõ cửa vừa dứt, cánh cửa liền được mở ra từ bên trong — là một gã trai trẻ xa lạ mà Giang Tranh chưa từng thấy xuất hiện trong đám người của Trần Bưu.

Giang Tranh và Hoàng Chí Cường lần lượt bước vào.

Chỉ một cái liếc mắt, cả hai đã nhanh chóng quét qua bố cục trong phòng, trong lòng đều tự có tính toán.

Hoàng Chí Cường liếc mắt sang Giang Tranh một cách lấp lửng, Giang Tranh từ khóe mắt đã thấy rõ, nhưng vẫn không quay sang nhìn, làm bộ như không biết gì, cố tình né tránh ánh mắt truyền tín hiệu kia.

Cái kiểu giả ngây giả ngô này tuy không phải chiêu cao tay gì, Hoàng Chí Cường mười phần thì chín phần đã nhận ra ngay, nhưng điều đó cũng chẳng sao cả — thái độ biểu đạt rõ ràng là đủ rồi: về chuyện Trần Bưu dâng bảo, anh ta không định nhúng tay.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 129: Trần Bưu Dâng Bảo (Hạ)


“Bưu à, chuyện lần trước cậu xử lý ổn thỏa chưa? Mà… dắt một cô gái hôn mê tới thư phòng của đại ca là định làm gì đây?”

Hiếm hoi thay, Hoàng Chí Cường tỏ vẻ mất bình tĩnh, giả vờ không hiểu mà là người mở lời trước.

Chỉ từ một câu nói này cũng có thể thấy rõ lòng dạ rình rập của hắn với con bài cuối cùng trong tay Từ Bằng Cương — tham vọng lớn đến cỡ nào.

Trần Bưu thì vốn là loại người nóng nảy, dễ châm lửa, thấy chuyện “dâng bảo” của mình bị chen ngang, tức giận hiện rõ lên từng đường nét trên gương mặt. Giọng nói gắt gỏng:

“Chuyện của tôi không cần anh lo. Nếu không phải tuyến phân phối bên anh có vấn đề, để cảnh sát bắt được người, lần theo dây mơ rễ má điều tra lên trên, thì cái điểm phía tây của tôi cũng chẳng đến nỗi bị quét nhanh như vậy!”

“……”

Lợi dụng lúc hai con chó đang cắn nhau, Giang Tranh lặng lẽ đưa mắt quan sát cô gái đang nằm nghiêng nơi góc sofa. Khác với hình ảnh thoáng qua trong xe, giờ đây, khi có thể nhìn gần một người đang bất động — anh lập tức nhận ra cô.

Là cô ấy sao?

Những cái liếc tiếp theo thực ra có phần dư thừa, không hợp với phong cách cẩn trọng, kín kẽ thường thấy của anh. Nhưng Giang Tranh chỉ muốn chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, cố ý thu hút sự chú ý:

“Anh Bưu làm vậy… không hay đâu nhỉ? Nếu sau này bọn trẻ mà biết, thì chỉ cần làm hỏng việc, miễn là biết cách dâng mỹ nhân, là có thể… chuộc lỗi sao?”

Lời lẽ uyển chuyển, cách nói vòng vo nhưng đủ sắc.

“Nếu thế thì ai còn muốn làm chuyện đàng hoàng nữa? Ai nấy chỉ lo tìm đường đi lòng vòng để lấy lòng người trên là xong rồi.”

Dứt lời, ánh mắt anh ta hướng về phía Từ Bằng Cương đang ngồi sau bàn làm việc, đáy mắt thu lại phần lớn lưỡi dao sắc bén thường trực.

Lúc này đây, anh ta thật sự đã đặt một chân vào vũng nước đục.

Không rõ từ lúc nào, cô gái tên Sở Dao — vốn vẫn hôn mê — dần dần tỉnh lại. Thuốc vẫn còn tác dụng, đôi mắt vừa hé mở thì hình ảnh mờ mịt lấp đầy tầm nhìn.

Trong phòng, người thì đứng, người thì ngồi, không một ai quen mặt.

Không đúng… nơi góc phòng, gần cửa, người cúi đầu đứng đó… chính là em trai cô.

Và… quay đầu lại một chút, cô trông thấy người đàn ông ngồi sau bàn lớn — Từ Bằng Cương.

Trong khoảnh khắc, những ký ức đau đớn như cơn sóng dữ tràn về, trong đầu không ngừng tua lại từng hình ảnh tủi nhục đã cố quên. Cơn ác mộng ấy lại một lần nữa siết chặt lấy cô.

Tựa như định mệnh vậy — có cố chạy cách mấy cũng không thoát.

Sở Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi bản án mà số phận sắp tuyên.

Trong phòng, Trần Bưu và Hoàng Vĩnh Cường cãi nhau ầm ĩ, phần lớn là Trần Bưu phát điên lên mà gào thét một mình.

Chỉ có Giang Tranh nhận ra những biến động rất nhỏ nơi cô gái kia.

Từ sự bàng hoàng khi tỉnh lại, đến hoảng loạn, rồi ánh mắt tuyệt vọng chứa đựng nỗi đau khôn xiết — tất cả đều không qua được mắt anh ta.

Anh ta không kiềm được mà nhìn thêm mấy lần, có phần thất thần, hơi mất tự chủ — điều này không hề tốt.

Vì quá đắm trong suy nghĩ, anh ta quên mất chưa đáp lại câu hỏi của Từ Bằng Cương, khiến mọi ánh mắt lập tức đổ dồn theo hướng nhìn của anh ta.

Cô gái kia tỉnh rồi.

Khuôn mặt điềm tĩnh, trong mắt chỉ còn lạnh lẽo.

Cô cũng chậm rãi nhìn lại — ánh mắt lướt qua từng người, rồi dừng lại rất lâu ở Sở Diệu Tổ.

Sở Diệu Tổ chột dạ, nuốt khan, đầu cúi gằm, không dám ngẩng lên nữa.

Không khí trong phòng chợt trở nên cực kỳ quái dị.

Một cô gái trẻ đẹp bị chính em ruột đưa đến nơi toàn đàn ông lạ mặt, vậy mà vẫn có thể bình thản như không có gì, chẳng phải… quá bất thường sao?

Từ Bằng Cương xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn sang Giang Tranh, nụ cười nơi môi không chạm tới đáy mắt:

“Sao hả? Giang Tranh, cậu có hứng thú à?”

Câu này vừa dứt, Trần Bưu và Hoàng Chí Cường đều quay sang nhìn.

Giang Tranh mặt vẫn giữ nét cung kính:

“Không dám. Người của đại ca, tôi không dám vọng tưởng.”

Từ Bằng Cương bật cười khe khẽ:

“Con nhỏ này là do A Bưu vừa đưa tới, còn chưa tính là người của tôi. Cậu với Chí Cường, ai muốn thì lấy đi.”

Có vẻ như những lời Giang Tranh vừa nói đã có tác dụng — trước thế cục hiện tại, cái gì nhẹ, cái gì nặng, Từ Bằng Cương tự nhiên biết phải chọn bỏ con tốt để giữ vững đại cục.

Hoàng Chí Cường tranh thủ lên tiếng thể hiện lập trường:

“Tôi thì không dám đâu, vợ tôi mà biết thì… chắc khỏi sống nổi.”

Hoàng Chí Cường vốn chẳng phải hạng si tình chung thủy gì cho cam, nhưng cái bãi bùn này nhất định không thể để dính vào người hắn. Đến phút cuối, chuyện tốt của Trần Bưu dĩ nhiên phải phá, nhưng lại không thể để hắn ta đổ tội lên đầu mình.

Đẩy người cho Giang Tranh chẳng khác nào nước chảy bèo trôi, đôi bên cùng có lợi — chiêu này hắn xài bao nhiêu lần vẫn trơn tru như mới.

Hắn bước lên hai bước, vỗ vai Giang Tranh cười cợt:

“Anh Tranh nhận đi, mấy hôm nay đều phải ở trong này cả, kiếm gì đó mà giải khuây.”

Giang Tranh không đáp, sắc mặt khó coi, biểu cảm đầy ngập ngừng như đang giằng co giữa muốn và không.

Không khí lặng chừng mấy giây, Từ Bằng Cương dứt khoát vỗ bàn chốt hạ:

“A Tranh, đưa người đi đi. Mấy cậu cũng ra ngoài hết cho tôi, đừng có ở đây làm phiền.”



Giang Tranh mặt không đổi sắc bước tới gần ghế sofa, giữa chân mày là nét cau chặt bực dọc. Một tay anh thô bạo túm lấy cổ áo sau của Sở Dao, giật mạnh kéo cô từ ghế đứng lên, không hề nương tay.

Ra khỏi phòng, Trần Bưu đã đứng đợi ngay cửa, đôi mắt oán giận như muốn thiêu đốt, nghiến răng tới mức lộ cả hàm răng hàm dưới.

Hoàng Chí Cường đúng lúc rút lui, đứng tránh qua một bên, tọa sơn quan hổ đấu.

Giang Tranh coi như không thấy phản ứng của hai kẻ kia, cứ thế ôm người trong tay mà bước đi.

Mới đi được vài bước, sắp đến cầu thang, phía sau Trần Bưu lên tiếng gọi:

“Giang Tranh.”

Giang Tranh dừng chân, không quay lại, lặng thinh chờ câu tiếp theo.

“Con nhỏ này đại ca không nhận, nhìn anh cũng chẳng mấy hứng thú, nếu vậy… hay là trả lại cho tôi?”

Tính háo sắc của Trần Bưu chẳng kém gì Từ Bằng Cương, có khi còn trội hơn. Nay dâng bảo thất bại, lại thấy bảo vật sắp rơi vào tay người khác thì tiếc nuối, bèn muốn đòi về tự mình “tiêu hóa”.

Giang Tranh chỉ nhếch mép khinh khỉnh:

“Anh Bưu nghĩ tôi dễ dọa lắm sao? Muốn gì là có thể từ tay tôi cướp lấy à?

Nếu cô ta chưa vào tay tôi, tôi còn không buồn ngó. Nhưng một khi đã rơi vào tay tôi rồi thì… không ai có quyền đòi lại.”

Câu dằn mặt vừa dứt, anh chẳng buồn để ý xem kẻ sau lưng phản ứng ra sao, cứ thế dắt người lên tầng ba.



“Cạch” — cửa phòng đóng lại với một tiếng trầm đục.

Sở Dao bị người đàn ông ném phịch xuống ghế sofa như ném bao đồ.

Giang Tranh cởi áo khoác da, tiện tay vắt lên tay ghế. Anh liếc nhìn cô gái đang co rút ở một góc ghế — gầy gò, nhỏ bé.

Anh từng bước tiến đến, dừng trước mặt cô, đột ngột ngồi thụp xuống. Cô gái hoảng sợ ôm lấy hai chân, rút người lại thành một cục.

Giang Tranh duỗi tay mở hộc tủ bên hông ghế, lấy ra một hộp y tế đơn giản, đặt lên bàn trà gỗ.

Khóe môi cong lên, giọng cười nhàn nhạt:

“Sao? Giờ mới biết sợ à?”

Đôi mắt ánh lên vài phần ngang tàng, xen lẫn chút tà khí không rõ thật giả.

“Vừa nãy lúc Trần Bưu đòi người, là ai rúc trong ngực tôi khe khẽ nói: ‘Đừng giao tôi cho hắn’?”


 
Back
Top Bottom