Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời

Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 110: Khác biệt một trời


Trời đất mịt mù, không rõ đã trôi qua bao lâu.

Hai bên tóc mai của người đàn ông đã sớm ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi men theo trán nhỏ xuống, sắp rơi vào mắt.

Mạnh Du Du nhìn thấy, liền đưa tay lau giúp anh.

Cái chạm nhẹ ấy như bấm vào công tắc khống chế, kéo lý trí đã thoát ly khỏi thể xác quay về trong cơ thể người đàn ông đang phủ lên người cô.

Dã thú quay về chuồng.

Hách Thanh Sơn dần dần ngừng lại, gục đầu lên ngực cô, hổn hển thở ra, hít vào từng hơi nặng nề.

“Sao không tiếp tục nữa?”, cô dùng giọng dịu dàng nhất để hỏi.

Tựa như dụ dỗ.

Người đàn ông lại điều hòa hơi thở một lát, rồi mới ngẩng đầu lên, rời khỏi người cô.

Anh vội vàng kéo sợi dây áo màu rượu vang đã bị anh giật trễ xuống bả vai về vị trí ban đầu, trong lúc làm việc này ánh mắt anh không tránh khỏi lại lướt qua đường cong mềm mại đầy mê hoặc trước ngực cô.

Anh vội vã dời mắt, không dám nhìn thêm giây nào nữa—anh sợ mình lại mất kiểm soát, bởi anh không tin vào bản thân.

Thấy vậy, Mạnh Du Du khẽ cười một tiếng, “Vừa rồi anh đâu có như vậy? Trên người em còn có…”, cô không nói tiếp nữa, dừng lại ở đó.

Mạnh Du Du xoay người, điều chỉnh lại tư thế, đưa mặt vào đúng tầm mắt của anh, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Giờ còn làm bộ quân tử gì nữa?”

Hách Thanh Sơn không tránh nữa, chỉ lặng lẽ giúp cô cài từng nút áo, từ dưới lên trên.

Sau khi cài xong nút cuối cùng, anh lại chỉnh lại cổ áo cho cô. Bộ quần áo đã bị anh làm nhăn nhúm, có chỉnh thế nào cũng không thể trở lại như ban đầu, cuối cùng anh đành buông tay.

Anh ngước lên, đối diện với đôi mắt câu hồn đoạt phách của cô, nhẹ nhàng vén lọn tóc dính trên má cô ra sau tai, rốt cuộc lên tiếng: “Du Du, xin lỗi.”

Giọng anh vừa cất lên, cả hai người trong phòng đều khẽ giật mình—vừa khàn vừa khô, như thể cổ họng đã bị giấy nhám mài qua một lượt từ trong ra ngoài.

Cô chớp mắt, “Xin lỗi gì chứ? Những gì anh vừa làm, em đâu có giận, thật đấy.”

Cô vừa nói vừa lơ đãng chọc chọc yết hầu anh, rồi lại hỏi: “Giờ anh không thấy khó chịu à? Em hỏi thật, sao tự nhiên lại dừng lại?”

“Không muốn nữa à?”, câu hỏi của cô vừa trực tiếp lại không che giấu chút nào.

“Anh muốn để dành đến sau khi cưới,” anh đưa tay nắm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô.

“Cưới?”, cô lại cười, lần này trong tiếng cười có lẫn chút chế giễu, như thể cô không nghe rõ ý anh, chuyển sang xác nhận lại: “Anh nói là em với ai cưới?”

Anh lại trở nên sốt ruột, vội vã lên tiếng: “Du Du, anh sẽ cưới em, anh sẽ cưới em.”

“Anh sẽ cưới được em.”

Anh sẽ cưới được em—câu này anh lặp lại đến mấy lần, nói đến cuối càng giống như đang tự nói với chính mình, tự an ủi lấy bản thân.

“Sẽ cưới” và “sẽ cưới được”—chỉ cách nhau một chữ, nhưng đối với Hách Thanh Sơn, ý nghĩa phía sau lại khác nhau một trời một vực.

“Hách Thanh Sơn, anh nhớ kỹ lời anh nói hôm nay, cũng nhớ kỹ tất cả những gì đã xảy ra hôm nay.”

“Em là Mạnh Du Du, em chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt. Sau này nếu anh đi làm nhiệm vụ mà chẳng may mất một cánh tay, gãy một cái chân, hoặc nghiêm trọng hơn là anh mất tích, hay hy s… gì đó, em sẽ không do dự mà bỏ anh.”

Cô ngừng lại một chút, rồi kéo tay anh, áp vào má mình, chậm rãi nói:

“Cho nên, nếu anh muốn cưới em, thì từ nay về sau mỗi một lần đi—anh đều phải trở về nguyên vẹn, bình an.”

“Được,” lần này anh đồng ý rất dứt khoát.

Một sự dứt khoát không thể tranh cãi.

Một lúc sau, Hách Thanh Sơn mệt mỏi lật người nằm xuống bên cạnh cô, tìm một chỗ trống rồi nhắm mắt lại.

“Du Du,” anh gọi cô.

“Ừ.”

“Em thật biết hành hạ người ta.”

Cô bật cười: “Anh đừng được lợi rồi còn làm bộ, em bây giờ trên người vẫn còn đau đây này.”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 111: Hứng khởi bất chợt


Mạnh Du Du bất chợt nhào lên, nằm sấp trên ngực người đàn ông, bàn tay chống cằm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng:

“Hách Thanh Sơn, anh cởi áo ra đi, em cũng muốn xem thử của anh thế nào.”

Người đàn ông mở mắt, vừa vặn đối diện với ánh nhìn tràn đầy mong chờ trong mắt cô:

“Chẳng phải em đã xem rồi sao?”

Cô gái thoáng ngẩn người, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Hách Thanh Sơn nhắc khéo: “Trong hang núi ấy, em còn sờ nữa kia mà.” Anh giúp cô nhớ lại.

Mạnh Du Du trườn lên thêm chút nữa, bĩu môi:

“Lúc đó em nhắm mắt giúp anh thay đồ, em mới không có hạ lưu như vậy đâu.”

“Huống chi khi đó trên người anh toàn là máu, em thì nhìn thấy được gì chứ?”, cô nói rất có lý.

Dưới mắt cô vướng một sợi lông mi vừa rụng, Hách Thanh Sơn đưa tay nhẹ nhàng gạt đi, giọng anh dịu dàng:

“Toàn là sẹo, chẳng đẹp gì đâu.”

“Đẹp hay không đâu phải anh nói là được, phải để em xem rồi mới biết được.”

Nói xong, cô chẳng thèm hỏi ý kiến, trực tiếp đưa tay ra định cởi áo anh.

Hách Thanh Sơn đưa tay ngăn lại, chỉ buông một câu:

“Không được sợ đấy,” rồi ngồi dậy.

Anh khoanh tay, nắm lấy vạt áo len đen, kéo mạnh lên. Cơ bắp nơi cánh tay theo động tác mà nổi rõ từng đường nét. Trước tiên là phần bụng săn chắc lộ ra, từng khối cơ bụng rõ ràng đập thẳng vào mắt Mạnh Du Du.

Ngay sau đó, anh dứt khoát cởi phăng chiếc áo qua đầu.

Không hề có báo trước, khoảng cách lại gần đến vậy—vai rộng eo thon, cơ ngực cơ bụng rắn chắc mà gợi cảm, bắp tay cường tráng hữu lực, xen lẫn đó là những vết sẹo đủ hình dáng phân bố lẻ tẻ, không những không phá đi vẻ đẹp nam tính mà còn khiến anh mang một vẻ hoang dã đầy mê hoặc.

Mạnh Du Du thoáng lặng người, chỉ thấy thái dương mình đang giật liên hồi.

Để che đi sự bối rối và lúng túng, đầu óc cô nóng lên, không biết nghĩ sao lại… huýt một tiếng sáo trêu ghẹo, ngả ngớn hết sức.

Hách Thanh Sơn: “…”

“Khụ khụ…”, Mạnh Du Du vội ho khan hai tiếng, ánh mắt bắt đầu liếc loạn khắp phòng:

“Cơ bản là… em thấy hình thể của anh ổn đấy, đạt yêu cầu rồi, giờ có thể mặc lại đồ được rồi.”

Cô cười gượng, bất giác thấy hối hận vì phút chốc bốc đồng vừa rồi.

Về mặt này, Mạnh Du Du đúng là con hổ giấy chính hiệu—Hách Thanh Sơn thừa hiểu—luôn bày ra vẻ oai phong hùng hổ, nhưng đến khi đối diện thật sự thì chưa gì đã lộ nguyên hình thỏ non.

Thành ra lúc này lại đến lượt Hách Thanh Sơn trở nên bạo dạn. Anh bắt đầu trêu chọc:

“Em có muốn sờ thử không?”

“Hả?” Mạnh Du Du sơ ý rồi—về khoản ‘mặt dày’, đàn ông quả thực có ưu thế bẩm sinh.

“Lúc nãy anh đối với em như thế…”, lời anh úp mở mà đầy ẩn ý, “nên nếu em chỉ nhìn thôi… liệu có hơi bất công với em không?”

“Thì… thì sờ thì sờ.” Mạnh Du Du lầm bầm, chậm chạp vươn tay ra.

Càng đến gần lại càng chậm, Hách Thanh Sơn thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười, trực tiếp kéo tay cô đặt lên bụng mình.

Chỉ thấy gương mặt cô gái trước mặt trong nháy mắt ửng lên màu đỏ, nhưng… Hách Thanh Sơn đã đánh giá thấp khả năng thích nghi của Mạnh Du Du.

Chỉ vài giây sau, cô đã như tìm được món đồ chơi mới—vừa chọc, vừa sờ, lại còn dùng cả hai tay, vui vẻ vô cùng.

Thậm chí còn có xu hướng… đi xuống tiếp theo hướng đường nhân ngư… Ờ, không phải xu hướng—cô thật sự đang…

Hách Thanh Sơn chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, một luồng khí nóng dâng trào không thể khống chế tràn xuống bụng dưới. Anh lập tức giữ tay cô lại, ngăn chặn hành vi ngông cuồng kia.

Khi cúi đầu nhìn vào đôi mắt hồ ly lấp lánh đầy gian xảo kia, anh mới nhận ra—

Anh bị cô lừa rồi.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 112: Những lời “Anh yêu em” chưa kịp thốt ra


Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào không dứt, Mạnh Du Du vùi mặt vào gối.

Gì mà cố ý từ trước chứ? Mặt đỏ đến tận mang tai thế này sao mà giả bộ được? Chẳng qua là giữa chừng phát hiện bị anh chiếm thế thượng phong, lòng hiếu thắng nổi lên, liều gan làm liều thôi.

Thỏ con cố gắng tỏ vẻ hổ dữ thì hậu quả là hổ thật đang tắm nước lạnh trong phòng tắm, còn thỏ nhỏ thì xấu hổ nằm lăn qua lăn lại trên giường.

Mạnh Du Du nghĩ bụng: Trận này… không lỗ.

Cửa phòng tắm được đẩy ra, Mạnh Du Du giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu liếc nhìn, rồi nhanh chóng xê dịch người sang bên, vén chăn lên một góc:

“Rửa mặt xong thì lên ngủ đi.”

Hách Thanh Sơn bước đến bên giường, đứng yên không động đậy. Một lúc sau, anh ngập ngừng mở miệng:

“Hay là… anh về phòng mình ngủ nhé?”

Mạnh Du Du bĩu môi tỏ vẻ không vui:

“Sao cơ? Anh vừa nãy còn đồng ý ngủ cùng em tối nay mà.”

Hách Thanh Sơn có phần khó xử:

“Ở chỗ này, mùa đông mà phải tắm nước lạnh… đúng là hơi quá sức.”

“Pfft—” Mạnh Du Du bật cười, cố tình nhướng mày đầy tinh nghịch:

“Yên tâm đi, Doanh trưởng Hách, tối nay em không đụng đến anh đâu.”

Cô chủ động đứng dậy kéo tay anh, kéo người lên giường.

Hai người nằm chung dưới một chiếc chăn. Ngoài trời gió tuyết gào rú, trong phòng lại ấm áp và yên bình như thể tách biệt khỏi thế giới.

Mạnh Du Du chưa nằm được bao lâu đã bắt đầu ngọ nguậy, chui tọt vào lòng anh.

Trong màn đêm yên ắng, tiếng thở dài của người đàn ông trở nên vô cùng rõ ràng.

“Sao vậy?” Mạnh Du Du bực bội, “Ôm một cái cũng không được à?”

Anh ôm gọn cô lại, đầu cô rúc vào lòng ngực anh, anh siết nhẹ vòng tay ôm.

Sự khác thường của cô tối nay anh đương nhiên cảm nhận được. Ban đầu anh tưởng sau bao chuyện vừa rồi, cảm xúc kìm nén trong lòng cô cũng đã được xả ra phần nào, nhưng xem ra—chưa đủ, hoặc là vẫn còn điều gì đó chưa thể nói ra.

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc cô:

“Vẫn chưa vui à?”

Mạnh Du Du khựng lại, tay cô lần tìm chiếc cúc áo trước ngực anh, nhẹ giọng “ừm” một tiếng.

“Vì chuyện của ông Dương và bà Lương?”

Câu hỏi đó tuy nhẹ, nhưng là lời anh đã suy đoán từ trong lòng.

“Không phải.”

Cô lại nhanh chóng sửa lời:

“Không chỉ vì chuyện đó.”

Hách Thanh Sơn vừa dẫn dắt, vừa thăm dò:

“Vì anh?”

Mạnh Du Du không đáp.

“Vì công việc của anh quá nguy hiểm? Em cảm thấy không an toàn? Dù anh đã hứa tối nay, cũng chỉ xoa dịu được một phần nỗi lo trong lòng em, nhưng em vẫn không yên tâm, đúng không?”

Mạnh Du Du vươn tay, ôm chặt lấy vòng eo của anh:

“Hách Thanh Sơn, phải làm sao đây? Em rất sợ.

Hôm đó, sau khi anh rời khỏi thành phố Tây Minh để nhận nhiệm vụ, cả tuần đó em ngủ không ngon nổi. Có một đêm em mơ thấy anh… bị bắn một phát… trúng tim.”

Hách Thanh Sơn cảm nhận được lớp vải áo trước ngực ướt sũng một mảng, nơi tim anh bỗng như thắt lại.

“Trước kia em chưa từng gặp phải chuyện như thế này. Người thân, bạn bè quanh em, ai cũng làm những công việc bình thường, không có gì nguy hiểm.”

“Cuộc sống của em trước kia chỉ xoay quanh đi học, ăn cơm, ngủ, cuối tuần đi chơi với bạn… không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.”

“Nhạt nhẽo, nhưng yên ổn.”

“Em cứ tưởng, cái chết mãi mãi ở rất xa em… cũng xa những người mà em yêu thương.”

Mạnh Du Du khịt khịt mũi, “Nhưng mà… từ lúc em đến đây…”

Cô không nói tiếp nữa, như thể có gì đó nghẹn nơi cổ họng, không thể nào thốt ra.

Hách Thanh Sơn không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ biết siết chặt vòng tay, ôm cô như muốn đem cô hoà tan vào trong máu thịt của mình.

“Hách Thanh Sơn,” cô đột nhiên lại gọi anh, “Em… hình như chưa từng nói với anh là em yêu anh đúng không?”

Cô tự lẩm bẩm:

“Hình như anh đã nói với em một lần rồi, ở đỉnh Cô Lang, khi anh giẫm phải mìn, em chạy đi gọi cứu viện hôm đó…”

“Thật ra trên đường xuống núi, em cứ hối hận mãi, sao lúc đó không nói với anh là em cũng yêu anh?”

“Đêm ở Tây Minh ấy, sau khi anh hôn em rồi đưa em về phòng, trước lúc đóng cửa, em cũng muốn nói ‘em yêu anh’, nhưng khi đó trong phòng còn có Sở Dao, em ngại quá nên không nói.”

“Trên tàu, lúc em viết chữ ‘chú ý an toàn’ vào lòng bàn tay anh, thật ra em còn định viết thêm ba chữ kia, nhưng sợ tốn thời gian… thế là lại thôi.”

“Hách Thanh Sơn, có lẽ em yêu anh… còn nhiều hơn anh tưởng đấy.”

“……Anh biết.”

“Vậy nên, đã nói là phải làm được, nhé? Anh phải cưới em, rồi cả đời phải tốt với em, không được nuốt lời.”

“Anh phải bình an, khoẻ mạnh đến cưới em, rồi cùng em sống tới chín mươi chín tuổi.”

“Được.”



Ánh sáng ngoài trời len qua mép rèm cửa, lặng lẽ rọi vào căn phòng.

Mạnh Du Du khẽ mở mắt, phát hiện anh đã thức từ lâu, đang lặng lẽ nhìn cô.

“Anh dậy từ bao giờ vậy?”

“Trước em một chút.”

“Doanh trưởng Hách à, em phát hiện người anh đúng là cái lò sưởi sống, tối qua em không dùng túi chườm nóng mà vẫn thấy ấm lắm.”

Hách Thanh Sơn nói ra sự thật:

“Anh nghi là, cái chuyện em bảo mùa đông tay chân lạnh buốt lúc ngủ, thật ra là vì em hay đá tung chăn. Hôm qua em không thấy lạnh, một là vì trong phòng có bật sưởi, hai là vì anh cứ dậy suốt để kéo chăn đắp lại cho em.”

Mạnh Du Du: “…”

Hách Thanh Sơn ngồi dậy xuống giường, bước tới cửa sổ, kéo mạnh rèm sang hai bên. Ánh sáng tràn ngập khắp phòng, ấm áp rõ rệt.

Anh quay người lại hỏi người vẫn còn cuộn mình trong chăn:

“Hôm nay em muốn làm gì?”

“Không phải anh nói chúng ta còn phải đến Nam Kinh một chuyến à? Nhưng mà… sao phải đến Nam Kinh vậy?”, Mạnh Du Du hơi ngơ ngác.

Hách Thanh Sơn giải thích:

“Trung tâm Lưu trữ Lịch sử số 2 Trung Quốc ở Nam Kinh lưu trữ rất nhiều tư liệu liên quan đến thời kỳ kháng Nhật của chính phủ Quốc dân, có thể tìm được hồ sơ chi tiết của Đội quân Viễn chinh Trung Quốc, hỗ trợ cho việc xác định quốc tịch của ông Dương.”

“Khi nào thì mình đi?”, giọng cô còn hơi ngái ngủ, ồm ồm mềm mại.

“Chắc là mai hoặc ngày kia. Hôm nay trễ rồi, chắc khó mà mua được vé tàu.”

Nghe đến đó, Mạnh Du Du lập tức hào hứng hẳn lên:

“Vậy hôm nay mình đi chơi một ngày đi!”



Chỉ là… Mạnh Du Du vừa mới bước chân ra khỏi cửa sảnh nhà khách đã lập tức hối hận. Gió đông ở Liên Thuỷ lạnh thấu xương, thổi ù ù vào mặt, thổi tan cả sự hưng phấn muốn đi chơi.

Cô khẽ kéo tay áo Hách Thanh Sơn, nhỏ giọng:

“Hay là… mình quay lại phòng ở luôn một ngày đi, đừng ra ngoài nữa. Trời Liên Thuỷ mùa đông không phải chuyện đùa đâu, lỡ cảm lạnh thì không đáng.”

Hách Thanh Sơn nghiêng người, đưa tay siết lại chiếc khăn quàng đang lỏng lẻo trên cổ cô, bật cười khẽ:

“Nhưng cũng phải ra ngoài ăn chứ? Em tính làm động vật ngủ đông à, khỏi cần ăn luôn hả?”

Nhìn gương mặt đang nhăn nhó vì đắn đo của cô, Hách Thanh Sơn mềm lòng:

“Hay em về trước đi? Anh ra ngoài mua đồ ăn, mang về cho em.”

Mạnh Du Du lập tức khoác tay anh:

“Thôi bỏ đi, chờ anh mang về thì nguội hết rồi. Chúng mình cùng đi cho rồi.”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 113: Bức ảnh (Thượng)


Hai người từ nhà ăn quốc doanh bước ra, đi ngang qua một tiệm chụp ảnh, ánh mắt Mạnh Du Du lập tức bị thu hút.

Tiệm ảnh nằm ở góc phố dễ thấy, chiếm hai tầng lầu, kiến trúc tổng thể mang phong cách giản dị mà trang nhã, tường ngoài được sơn màu vàng nhạt thanh lịch.

Một mảng lớn kính trong suốt chiếm gần hết bức tường tầng một, được lau sạch bóng không dính một hạt bụi.

Bên trên mặt tiền là tấm biển lớn — năm chữ “Tiệm ảnh Tinh Quang” được viền bằng đèn neon màu xanh lam, ban ngày cũng chớp nháy lấp lánh, xung quanh còn được viền bằng một dãy bóng đèn trắng nhỏ nhắn xinh xắn.

Mạnh Du Du chỉ tay về phía tiệm ảnh, lắc lắc cánh tay Hách Thanh Sơn, giọng đầy hứng khởi:

“Chúng mình vào chụp ảnh đi!”

Hách Thanh Sơn nhìn theo hướng tay cô, thấy trên khung kính trưng bày là những tấm ảnh đóng khung trắng: ảnh nghệ thuật của các quý cô thời thượng, ảnh gia đình hạnh phúc, ảnh đầy tháng trẻ con…

“Em muốn chụp à?”

Mạnh Du Du sửa lời anh:

“Không phải em muốn chụp, là chúng ta muốn chụp.”

Cô vẫn nhớ trên tàu hôm trước, lúc cô nhìn thấy ảnh thẻ trong giấy phép lái xe của anh, anh đã hỏi cô có ảnh hồi nhỏ không.

Lúc đó Mạnh Du Du nghĩ ngợi… hình như thật sự có.

Khi mới xuyên tới đây, lúc sắp xếp hành lý của “Mạnh Du Du”, cô đã tìm thấy vài tấm ảnh thẻ đen trắng một inch trong ví—kiểu ảnh tương tự như của Hách Thanh Sơn.

Lần này đi công tác cô cũng mang theo. Cô lôi một tấm ra, đưa cho anh xem, còn cười trêu:

“Sao thế? Doanh trưởng Hách định để một tấm trong ví à?”

Hách Thanh Sơn bật cười khe khẽ, đón lấy tấm ảnh, đưa lên gần mắt quan sát, nhưng biểu cảm của anh lại nghiêm túc một cách bất ngờ.

Mạnh Du Du có phần khó hiểu, cũng nghiêng người sát vào nhìn cùng. Thực ra tấm ảnh này cô đã xem nhiều lần, cũng không thấy có gì lạ đến mức khiến người ta phải nghiêm túc đến vậy.

Cô ngó vài cái — người trong ảnh cười nhẹ nhàng đoan trang, tóc dài đen nhánh được vén gọn ra sau tai. Vì da quá trắng, nên ảnh có hơi phơi sáng nhẹ, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp, rõ ràng là một tấm ảnh rất đẹp. Vậy thì có gì không ổn?

“Sao vậy? Ảnh này không đẹp à?”, cô không kìm được tò mò mà hỏi.

“Không có gì, rất đẹp.” Anh ngừng một chút, chân mày dường như hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra. Anh nói tiếp: “Chỉ là… cảm giác em bây giờ còn đẹp hơn.”

Giọng anh chắc nịch.

Mạnh Du Du nghe vậy thì càng thấy hứng thú, vội hỏi tiếp:

“Có gì khác nhau sao? Mặt mũi em với trong ảnh gần như giống nhau mà.”

“Anh nói không rõ, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không giống.”

Anh vẫn nhìn chăm chú tấm ảnh nhỏ trong tay, bộ dáng như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì.

Còn Mạnh Du Du thì từ vẻ mặt anh cảm nhận được một tia… mơ hồ.

Chẳng hiểu sao, cảm giác ấy giống như đột nhiên có ai nhét vào miệng cô một viên kẹo dâu mềm, ngọt đến tận tim.

Cô giật lại tấm ảnh từ tay anh, nhét vào túi:

“Vậy thì đợi lần sau em chụp được tấm đẹp hơn, sẽ đưa anh.”



Cô nắm tay anh cùng bước vào tiệm ảnh. Vừa vào cửa, nhân viên lễ tân đã bước nhanh ra đón, nụ cười nhiệt tình hiện rõ trên mặt.

“Xin hỏi hai vị cũng đến chụp ảnh kỷ niệm cưới ạ?”

Người nhân viên là một cô gái trẻ ăn mặc rất mốt. Câu hỏi ấy không phải không có lý—trên lịch hôm nay ghi rõ là ngày lành, thích hợp để cưới hỏi. Từ sáng đến giờ, tiệm đã tiếp mấy đôi vợ chồng mới cưới đến chụp ảnh kỷ niệm rồi.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 114: Bức ảnh (Hạ)


Họ trả thêm phí lấy gấp, nên không phải đợi lâu đã cầm được ảnh.

Mạnh Du Du cầm trên tay một xấp ảnh cỡ 5 inch, viền ren trắng, cúi đầu từng tấm từng tấm lật xem. Xem xong, cô hơi nghiêng đầu ngẩng lên nói:

“Em thấy anh cười lên vẫn là đẹp nhất.”

Xem đã đời rồi, cô gom cả xấp ảnh nhét hết vào chiếc túi đeo chéo nhỏ xinh của mình.

Hách Thanh Sơn lên tiếng rất đúng lúc:

“Không có tấm nào cho anh sao?”

Mạnh Du Du chớp mắt, không hề giấu giếm:

“Có mấy tấm em chụp không được đẹp lắm, em định chọn lại rồi đưa cho anh.”

Cô cúi đầu không nhìn anh nữa, trong giọng nói lộ ra chút ngượng ngùng khó nhận.

Anh khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Nhưng anh thấy tấm nào cũng đẹp cả.”

“Ờ… cũng đúng,” cô thuận miệng đáp.

Nghe thế, Hách Thanh Sơn bật cười khẽ, trầm thấp mà vui vẻ.

Ra khỏi tiệm ảnh, trời đã dần sẫm tối. Mùa đông phương Bắc, ban ngày luôn ngắn ngủi như vậy—rõ ràng mới hơn năm giờ.

Đèn đường đã bật sáng, ánh sáng xuyên qua sương lạnh trông mờ ảo. Những cửa tiệm ven phố sáng đèn rực rỡ, lớp sương đọng trên cửa kính phản chiếu ánh sáng ấm áp từ bên trong.

Phía xa chân trời còn sót lại chút ánh cam nhạt.

Tuyết rơi dày đặc.

Từng đôi dấu chân một lớn một nhỏ in trên mặt tuyết, tuyết dưới chân dày đến mức vẫn chưa thấy được lớp gạch lát bê tông bên dưới, chỉ khiến nền tuyết bị nén lại, trở nên cứng và chắc hơn.

Hách Thanh Sơn cúi đầu nhìn đôi giày da mũi tròn của cô gái đang lún trong tuyết, không nhịn được nhắc:

“Trước khi ra khỏi cửa, anh đã bảo chiều nay sẽ có tuyết mà.”

Trong phòng khách sạn, cô đã chỉ tay vào đôi ủng cao su đỏ chót, tuyên bố đầy khí thế—“Em thà bị cóng chết cũng không đi đôi này.”

Vậy mà giờ đây, đôi giày da xinh xắn của cô đã bị tuyết phủ trắng xóa, từng lớp tuyết len qua khe hở giữa giày và tất, làm ướt đôi tất bông bên trong.

Mạnh Du Du dậm dậm chân, cố gắng giũ bớt tuyết khỏi mũi giày như để tự trấn an, ngước mắt lên cười lấy lòng:

“Giờ thì sao đây?”

Cô lè lưỡi một cái, vẻ mặt vô cùng lém lỉnh, giọng điệu đầy tinh ranh:

“Dù gì cũng lỡ rồi, nếu giờ anh còn trách mắng nữa thì không chỉ giày em ướt đâu, mà cả tâm trạng tuyệt vời của em cũng sẽ bị dội lạnh đấy.”

Nói đoạn, cô lập tức đứng nhón chân, ghé sát mặt vào anh cười tươi rói:

“Hay là anh cõng em đi?”

Hơi thở ấm nóng của cô phả vào làn da giữa cằm và cổ anh.

Cô nói đùa thôi. Dù gì đường này cũng là phố chính trung tâm thành phố, người qua lại không nhiều nhưng vẫn có thể chạm mặt người quen bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, người đàn ông trước mặt cô lại đột nhiên cúi người xuống, ngồi thụp xuống.

Mạnh Du Du sững người:

“Anh nghiêm túc đấy à?”

Từ bên dưới vang lên giọng nói trầm thấp đầy từ tính:

“Lên đi.”

Mạnh Du Du không chần chừ nữa, nhào lên. Cô nghĩ với cú nhảy bất ngờ của mình, người đang cúi chắc sẽ khựng lại một chút—nhưng không, anh vững như núi, không hề lay chuyển.

Anh cõng cô bước đi vững vàng, bước chân đều đặn đạp lên mặt tuyết phát ra tiếng “kẽo kẹt” dễ nghe.

Gió đông thổi tới, Mạnh Du Du theo bản năng rúc mặt vào hõm cổ anh để tìm hơi ấm.

Cô cảm nhận rõ người đàn ông cứng người lại trong thoáng chốc, vậy là bản tính nghịch ngợm nổi lên. Đôi môi mềm mại dán lên làn da nơi cổ anh, khẽ m*t nhẹ phần da non mềm duy nhất trên cơ thể rắn rỏi này.

Hách Thanh Sơn lập tức dừng bước.

Mạnh Du Du nhận ra, nhưng cô lại không hề dừng lại—ngược lại còn tỉ mỉ lần xuống theo đường nét đó…
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 115: Thời tiết đẹp


Chẳng bao lâu sau, đôi môi cô rời khỏi da anh, rồi bất chợt bật cười khúc khích.

Hách Thanh Sơn siết chặt nắm tay, rồi từ từ thả lỏng, nghiêng đầu hỏi:

“Cười gì vậy?”

Giọng cô gái vui vẻ, mang theo chút đắc ý:

“Doanh trưởng Hách, hình như em phát hiện ra bí mật của anh rồi nhé?”

“Gì cơ?”, anh không hiểu cô đang nói gì.

“Có phải là lần anh cõng em xuống núi, lúc đó anh đã hơi thích em rồi đúng không?”

Anh nhấc chân bước tiếp, đáp lại thẳng thắn:

“Chắc là vậy.”

Câu trả lời của anh quang minh lỗi lạc, đơn giản mà rõ ràng.

Mạnh Du Du siết chặt vòng tay đang ôm lấy anh, rồi bất ngờ ghé sát vào tai anh, thì thầm bằng giọng cực nhỏ:

“Thế… hôm qua anh chạm vào em, cảm giác thế nào?”

Bước chân Hách Thanh Sơn lại một lần nữa khựng lại.

Anh không rõ những cặp đôi khác sau lần thân mật đầu tiên có hỏi nhau cảm giác thế nào không. Họ cũng sẽ tò mò mà hỏi thẳng như vậy sao?

Hách Thanh Sơn không biết. Nhưng theo bản năng, anh nghĩ rằng—phần lớn con gái có lẽ sẽ không.

Nhưng khi câu hỏi ấy được thốt ra từ miệng Mạnh Du Du, sau khoảnh khắc sững sờ ban đầu, anh lại cảm thấy điều đó rất hợp lý.

Cô vẫn luôn là kiểu người yêu bằng tất cả nhiệt huyết—nồng nhiệt cho đi, nồng nhiệt đón nhận, nồng nhiệt sẻ chia, và cũng nồng nhiệt đòi hỏi.

Hách Thanh Sơn ngẩn ra vài giây, rồi quyết định trả lời thật nghiêm túc. Anh im lặng một lát, rồi nói:

“Cảm giác như… trong đầu đang bắn pháo hoa.”

Mạnh Du Du gật gù như đang suy nghĩ điều gì đó, cằm cô khẽ gõ nhẹ lên vai anh vài cái, lại hỏi tiếp:

“Vậy… anh có thích không?”

Hách Thanh Sơn lúng túng rõ rệt, chần chừ giây lát mới ngập ngừng đáp:

“…Thích…”

Mạnh Du Du nhìn đôi tai đỏ ửng của anh, thì thầm bên tai bằng giọng rất nhỏ:

“Thật ra… em cũng thích.”

Thích anh – cái phần con người chưa từng hiện ra trước ai khác, mà chỉ có em mới được nhìn thấy.

Thích anh – không còn là người đàn ông chỉ biết lý trí và điềm tĩnh, mà còn có cả sự cuồng dại và hoang dã.

Cô chưa từng trải nhiều, đôi khi cũng e thẹn mà lấy tay che mặt, nhưng cô chưa bao giờ ngại bày tỏ tình cảm của mình với anh. Miễn là chuyện gì được trải qua cùng nhau, thì với cô, tất cả đều đáng tò mò và đáng yêu.

“Đoàng!” — một tiếng pháo hoa vang lên, rồi ánh sáng rực rỡ bùng nổ giữa trời đông xám xịt. Phía xa xa, tiếng kèn suona réo rắt vang lên—bài đang được chơi là Bách điểu triều phụng.

Có mấy đứa trẻ vừa tan học chạy vụt qua phía sau, trong đó có một đứa hô to:

“Nhanh lên, hôm nay chú em cưới vợ, em dẫn mấy người đi tranh kẹo cưới!”



Khi trở về nhà khách, lễ tân thông báo với Hách Thanh Sơn rằng buổi chiều Lưu Kiến Hồng có đến tìm, nhưng lúc ấy anh không có mặt trong phòng, nên ông ta đã để lại một phong bì nhờ lễ tân chuyển lại.

Về đến phòng, Hách Thanh Sơn mở phong bì ra—bên trong là hai vé tàu giường nằm từ Liên Thủy đến thành phố Nam Kinh.

Mạnh Du Du thấy vậy liền bĩu môi cảm thán:

“Tsk~ bảo sao người ta làm được trưởng khoa, cách xử lý công việc đúng là chu đáo đến mức không chê vào đâu được.”

Hách Thanh Sơn bỏ lại vé vào phong bì, nhét vào túi áo. Sau đó đi qua nhặt chiếc áo khoác cô vứt bừa trên giường, khoác lại lên vai cô:

“Lò sưởi vẫn chưa nóng hẳn, đợi chút rồi hẵng cởi áo.”

Mạnh Du Du vừa định mở miệng thì ngay lập tức hắt hơi một cái rõ to, cô dụi mũi, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Cô cúi đầu, ngoan ngoãn luồn tay vào tay áo, từng nút một cài lại đàng hoàng.

Cùng lúc đó, từ trong nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy cùng với giọng nói không rõ cảm xúc:

“ Em cởi giày và tất ra, lên giường nằm nghỉ đi. Nước nóng sắp xong rồi.”

Bỗng dưng cảm thấy… ngày có tuyết như thế này, đúng là một ngày thời tiết đẹp.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 116: Chùa Kê Minh (Thượng)


“Xin hỏi anh muốn gửi thư thường hay thư bảo đảm ạ? Thư thường thì thời gian chuyển phát sẽ chậm hơn, cũng không tra cứu hay bồi thường được. Còn thư bảo đảm thì phí cao hơn một chút, nhưng an toàn hơn, có biên lai và có thể tra cứu tình trạng bưu phẩm bất kỳ lúc nào.”

Tại Bưu cục đường BJ, chi nhánh Bưu điện Nam Kinh, một nhân viên giao dịch kiên nhẫn giải thích.

Hách Thanh Sơn không hề do dự:

“Gửi thư bảo đảm.”

Nói xong, anh đưa túi hồ sơ trong tay đặt lên quầy, đẩy tới trước mặt nhân viên.

Nhân viên giao dịch hai tay nhận lấy, nhẹ nhàng đặt sang bàn thao tác bên cạnh, cẩn thận kiểm tra xem bên ngoài túi hồ sơ có bị hư hại hay niêm phong có đảm bảo không.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô lại đặt túi hồ sơ lên cân điện tử.

“Thư này gửi đến thành phố Liên Thủy, tính theo trọng lượng và khoảng cách thì cước phí là một tệ hai hào, anh kiểm tra lại giúp tôi.”

Hách Thanh Sơn liếc nhìn phiếu, gật đầu đồng ý.

Ở phía bên kia, Mạnh Du Du ngồi trên ghế dài trong sảnh chờ đã hơi buồn chán, thế là đứng dậy dạo quanh.

Nói là đi dạo, nhưng thực ra đại sảnh bưu điện cũng chẳng rộng rãi gì, có thể xem được chỉ là khu trưng bày tem trên bức tường đối diện.

Mạnh Du Du tạm thời đóng vai một người yêu tem, đứng trước bức tường đó, vô cùng nhàm chán mà nhìn ngắm.

Không biết từ lúc nào, Hách Thanh Sơn đã yên lặng xuất hiện sau lưng cô, đột ngột lên tiếng:

“Đang nhìn gì thế?”

Mạnh Du Du đút tay vào túi, lười biếng không rút ra, chỉ dùng cằm chỉ chỉ về một phía, giọng uể oải:

“Bưu thiếp.”

“Thích à?”, anh nghiêng đầu nhìn sắc mặt cô, “Muốn mua không?”

“Em không có thú vui sưu tầm bưu thiếp,” Mạnh Du Du đáp theo phản xạ, rồi lại bổ sung:

“Với lại cũng chẳng có ai để gửi.”

Chẳng bao lâu sau, cô lại lên tiếng:

“Nhưng mà…”

Cô cố ý ngừng ở đó, để dành một cái “mồi”, chờ anh gặng hỏi tiếp.

Quả nhiên, Hách Thanh Sơn phối hợp:

“Nhưng mà cái gì?”

Cô nháy mắt với anh một cái, điệu bộ dễ thương muốn xỉu:

“Nhưng mà… anh có thể mua rồi viết cho em mà.”

Mạnh Du Du tỏ ra vô cùng nghiêm túc mà nhăn mày lại:

“Con gái nhà người ta yêu đương thì có màn tỏ tình lãng mạn, có hoa nhận, còn trước đó thì nhận cả đống thư tình.”

“Còn em thì chẳng có gì cả.”

Cô xòe tay, tiếp lời:

“Em xinh thế này, mà anh chưa từng viết thư tình cho em, chưa từng tặng hoa—nghĩ sao mà không thấy thiệt cho em chứ?”

Hách Thanh Sơn cố nén cười, tay phải nắm lại, chống vào môi để không bật cười quá lớn. Vài giây sau, anh thu lại vẻ đùa giỡn, nghiêm mặt hỏi:

“Thích tấm nào?”

“Ý anh là… chỉ viết một tấm thôi à?” — ánh mắt cô lập tức lộ rõ vẻ đe dọa ngầm.



Hai người rời khỏi bưu điện, ngẩng đầu vô thức, Mạnh Du Du trông thấy mái chùa cổ ở phía xa. Trên mái là những tượng linh thú trang trí uốn lượn sống động, mái hiên cong vút, ngói lưu ly óng ánh sắc ngọc, đường nét thanh nhã tinh xảo.

Cô túm lấy bàn tay đang cầm xấp bưu thiếp của Hách Thanh Sơn, mở ra trước mặt mình, lật qua một lượt rồi rút ra một tấm.

“Cái tòa nhà kia là trong chùa Kê Minh đúng không? Nhìn giống hệt bưu thiếp này.”

Hách Thanh Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua tấm cô cầm, lại ngẩng đầu quan sát phía xa, khẳng định:

“Phải.”

Mạnh Du Du thích thú hẳn:

“Nghe nói chùa Kê Minh linh lắm đó, mình đi xem thử đi!”

Hách Thanh Sơn nửa đùa nửa thật:

“Em định đi cầu duyên đấy à?”

Mạnh Du Du liếc mắt:

“Em đi cầu… đào hoa.”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 117: Chùa Kê Minh (Hạ)


Miệng thì nhất quyết không thừa nhận đến để cầu duyên, nhưng Mạnh Du Du vẫn kéo tay Hách Thanh Sơn loanh quanh trong chùa Kê Minh một vòng, cuối cùng… lại bước vào điện Quan Âm.

Cô gái quỳ gối trên bồ đoàn trước tượng Quan Âm, hai tay chắp lại, mắt nhắm nghiền.

Lúc này, trong lòng cô đang nghĩ gì—không ai biết cả.

Hách Thanh Sơn nhìn nghiêng khuôn mặt thành kính của cô gái rất lâu, rồi khẽ cong môi, nhắm mắt lại.

Anh không tin thần Phật. Nhưng dường như, ở giây phút đó, có một điều gì đó vô hình đã chạm đến anh. Trong lòng anh, một câu nguyện cầu ngắn gọn nhưng chân thành vang lên:

“Mong người anh yêu, vạn sự như ý.”

Không rõ là trùng hợp hay tâm ý tương thông, hai người cùng lúc cúi đầu chạm trán lên bồ đoàn, không phát ra chút âm thanh nào.

Ra khỏi điện, ánh nắng ngoài trời chói chang, Mạnh Du Du theo phản xạ đưa tay che trán, khuỷu tay còn lại thì thản nhiên thúc nhẹ vào người bên cạnh, lười biếng hỏi:

“Anh vừa nãy khấn gì vậy?”

Lúc hỏi, cô không nhìn anh, mắt nheo nheo lại đầy hưởng thụ. Ánh nắng len qua kẽ tay, rơi xuống đuôi hàng mi dài của cô, chớp nháy lấp lánh.

Hách Thanh Sơn giả bộ cao thâm, giọng điệu thảnh thơi:

“Giống em.”

Mạnh Du Du bỏ tay khỏi trán, mắt vẫn nheo lại nhìn anh từ dưới lên:

“Sao anh biết em cầu gì?”

Anh mỉm cười nhàn nhạt:

“Thì chính là giống em.”

“Xì~”

Lối ra chùa Kê Minh không cùng hướng với lối vào, đường xuống là một cầu thang dài và dốc.

Cách khoảng chừng hai mươi bậc, sẽ có một khoảng nghỉ nhỏ để người ta dừng chân.

Khi hai người gần đi hết cầu thang, đến bậc cuối cùng trước khoảng nghỉ cuối, bỗng thấy có một ông lão tóc bạc ngồi bên mé.

Trên nền đất trải một tấm chiếu cũ, bên trên đặt một chiếc bát sứ tử sa cổ khắc hình bát quái, men gốm trầm lặng. Bên cạnh là một tấm bảng gỗ nhỏ, trên đề mấy chữ:

“Soi thiên cơ, biết họa phúc.”

Mạnh Du Du thấy vậy, không rõ vì sao lại tò mò, ánh mắt liếc nhìn bộ quần áo đơn sơ, mộc mạc của ông lão, trong bụng âm thầm nghĩ:

Làm nghề này mà ăn mặc bình thường quá thì ai tin? Không thấy hấp dẫn gì cả.

Ánh mắt cô lại lướt sang chiếc bát gốm trống trơn kia, thở dài trong lòng:

Kinh tế chậm phát triển đúng là kéo tụt luôn cả mấy nghề giang hồ như thế này.

Đúng lúc đang rút tầm mắt về, cô chợt liếc thấy… ông lão chỉ còn một cánh tay.

Mạnh Du Du khẽ mím môi, kéo nhẹ tay áo Hách Thanh Sơn:

“Lúc nãy ở bưu điện anh có đổi tiền lẻ đúng không? Cho em năm hào.”

Hách Thanh Sơn cúi đầu móc túi, vừa đưa đồng xu vừa thuận miệng hỏi:

“Em tin mấy trò bói toán à?”

Giọng anh không che giấu nổi chút nghi ngờ.

Vài giây sau, anh móc ra một đồng năm hào, đưa cho cô.

Mạnh Du Du nhận lấy, chỉ để lại một câu:

“Coi như hôm nay cầu nguyện rồi thì tích đức thêm chút.”

Nói xong bước tới vài bước, khẽ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bỏ đồng xu vào bát.

Tiếng kim loại va vào thành bát rất khẽ, gần như không nghe thấy, nhưng ông lão tóc bạc vẫn lập tức mở mắt, nói rõ ràng:

“Cô gái, xin dừng bước.”

Mạnh Du Du khựng lại, quay đầu cười:

“Lão tiên sinh, cháu không coi bói đâu ạ.”

“Đã vậy,” ông lão nói tiếp, “cô hãy lấy lại tiền đi.”

Mạnh Du Du ngẩn người trong vài giây, rồi thấy ông cụ đã nhắm mắt lại, chậm rãi nói:

“Làm nghề này, tôi sống dựa vào tay nghề—không ăn của bố thí.”

Có vài phần khí cốt.

Mạnh Du Du nghiêng đầu, liếc nhìn Hách Thanh Sơn. Hai người trao đổi ánh mắt, cô hơi gật đầu, anh hiểu ý bước tới.

Mạnh Du Du hỏi lại lần nữa:

“Vậy xin hỏi tiên sinh giỏi xem gì nhất?”

Ông lão tóc bạc chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người hai người họ mấy giây:

“Ngày hôm nay hai vị đến chùa Kê Minh là để cầu duyên?”

Cả hai người đồng thời im lặng, không trả lời.

Ông lão lại nói:

“Nhưng hai vị có biết không, chùa Kê Minh này chỉ giúp duyên lành—và chặt đứt duyên nghiệt.”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 118: Con dốc của tuổi tác


Ban đêm ở thành phố Nam Kinh nói chung vẫn náo nhiệt và sầm uất hơn Liên Thủy. Dù bóng tối đã phủ xuống, trên phố vẫn lác đác vang lên tiếng người, tiếng xe, đủ mọi âm thanh.

Nhà khách quốc doanh mà họ thuê ở Nam Kinh không có hệ thống sưởi. Hách Thanh Sơn đi đến phòng nước sôi, hứng đầy hai túi chườm nóng, nhét cả vào trong chăn của Mạnh Du Du.

Anh cúi người cẩn thận đắp lại góc chăn cho cô, không để lộ một khe hở nào có thể lọt gió.

Mạnh Du Du chui trong chăn, nhìn anh chăm chú, đôi mắt trong veo long lanh chớp nhẹ:

“Doanh trưởng Hách, tối nào cũng phải đợi em mời anh một lần à?”

Nghe vậy, động tác trong tay Hách Thanh Sơn khựng lại, anh cúi đầu nhìn cô.

Cô bỗng xốc tung lớp chăn anh vừa đắp gọn gàng, để lộ một khoảng trống lớn bên cạnh, chu môi chỉ vào chỗ đó, ý bảo anh mau lên giường.

Hách Thanh Sơn thở ra một hơi nhẹ, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Mạnh Du Du xích sang bên nhường chỗ, đợi anh leo lên giường xong, lập tức ôm lấy anh.

Cô chui rúc vào lòng anh rất tự nhiên, sau khi yên vị rồi thì bắt đầu không quên trêu chọc:

“Lần nào anh cũng làm bộ đặt hai phòng, lãng phí tiền thật.”

Hách Thanh Sơn: “…”

Anh không đỡ lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô:

“Ngủ sớm đi, mai còn phải lên tàu.”

“Doanh trưởng Hách.”

“Ừ.”

Cô rướn đầu lên một chút:

“Muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Giọng cô mềm mại như tan vào không khí.

Anh đặt một nụ hôn lên giữa trán cô, ấm áp, dừng lại vài giây rồi mới rời đi.

“Không phải chỗ đó,” cô phàn nàn.

Ngay giây sau, môi chạm môi—thoáng qua như cánh bướm, nhưng vẫn đủ khiến tim loạn nhịp.

Năm phút sau, người vừa đạt được nụ hôn chúc ngủ ngon vẫn chưa chịu yên thân, cứ mỗi nửa phút lại cựa quậy một lần trong vòng tay anh.

Hách Thanh Sơn đưa tay giữ lấy sau gáy cô, hơi dùng sức:

“Còn không chịu ngủ?”

“Em đang suy nghĩ, nghĩ mãi không ra, nên chưa ngủ được.”

“Em đang nghĩ gì?”

“Họ nói đàn ông sau hai mươi lăm tuổi thì… cái khoản kia bắt đầu xuống dốc. Thế có phải em đã bỏ lỡ thời kỳ đỉnh cao của anh không?”

Lúc cô hỏi câu đó, không hề có tí ngượng ngùng nào.

Hách Thanh Sơn nghẹn lời: “…”

Thấy anh im lặng, Mạnh Du Du cố nén cười, tiếp tục “trầm ngâm” một cách nghiêm túc:

“Thế chẳng phải em thiệt lớn rồi à? Vớ phải một ông chú…”

“Ha…” Hách Thanh Sơn bị chọc cho bật cười.

Mạnh Du Du thót tim một cái—xong rồi, mình vừa nói hớ quá rồi phải không?

Theo phản xạ, cô định lùi lại hai bước, nhưng vì đang nằm nên chỉ có thể dịch dần về phía bên kia giường.

Chưa kịp lùi được hai tấc, đã bị anh kéo ngược lại.

Hơi thở nóng rực phả vào sau gáy và vành tai, rồi giọng trầm khàn của người đàn ông vang lên:

“Muốn thế nào… cứ nói với anh.”

Anh kh* c*n v*nh t** cô, giọng lại càng khàn đặc:

“Anh sẽ chiều hết.”

Không báo trước, bàn tay chai sần của anh luồn vào từ gấu áo, men theo đường sống lưng mà trượt lên.

Cảm giác ngứa ran ở tai chưa tan, lưng lại tiếp tục dấy lên từng đợt rùng mình. Mạnh Du Du có cảm giác như từng lỗ chân lông đều đang co rút lại.

“Là như thế này sao?”, anh hỏi, “Hay là…”

Bàn tay kia tránh khỏi mọi trở ngại, linh hoạt tiến vào bên trong áo lót.

Ý thức của Mạnh Du Du mờ mịt, chỉ còn sót lại một dòng suy nghĩ duy nhất:

Một câu nói hớ… hình như đi hơi xa thật rồi.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 119: Báo cáo kết hôn?


Tuy nhiên, cái tính ngang bướng này dường như là bản năng bẩm sinh của Mạnh Du Du, cô không chịu yếu thế:

“Chỉ có vậy thôi à?”

Một câu khiêu khích nhẹ nhàng, nhưng vừa thốt ra khỏi miệng đã chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Chỉ trong tích tắc, bàn tay người đàn ông dưới lớp áo mỏng đã lần ra phía trước, phủ lên n** m*m m** của cô, dùng một chút lực, mang theo kỹ xảo… mà x** n*n.

Lúc thì nhẹ, lúc lại mạnh, biến hóa từng hình dạng.

Lòng bàn tay với lớp chai dày mỏng không đều cọ xát lên phần da thịt mềm mại nhất, ít được chạm tới trên cơ thể cô — cảm giác ấy xa lạ vô cùng, khác hẳn khi anh hôn lên đó.

Trải nghiệm mới mẻ ấy khiến cơ thể cô vô thức phản ứng. Mạnh Du Du hơi ngẩng đầu, ngậm lấy yết hầu của người đàn ông.

Hách Thanh Sơn hít vào một hơi thật sâu, động tác nơi tay cũng khựng lại trong chốc lát. Những chiếc răng nhỏ khẽ c*n m*t nơi cổ họng anh, hơi ẩm ướt, trơn trượt của đầu lưỡi tương phản rõ rệt với sự khô rát, căng cứng nơi cổ họng — như băng và lửa va chạm.

Mọi dây thần kinh trong cơ thể Hách Thanh Sơn đều bị kéo căng, sợi dây lý trí cuối cùng cũng âm thầm đứt phựt, chỉ có anh là người biết điều đó.

Gáy của Mạnh Du Du bị anh giữ chặt, chóp mũi hai người đụng nhau hơi đau, nhưng chưa kịp thấy đau thì ngay giây sau, môi đã bị chiếm lấy — không hề có dạo đầu, anh xông thẳng vào, quét sạch khoang miệng cô, như một con sói đói khát.

Cùng lúc đó, bàn tay đang đặt trên người cô cũng càng lúc càng to gan, đi đến đâu là khiến cô rũ rượi đến đấy, khiến cô run lên vì sợ.

Bàn tay ấy chậm rãi trượt xuống, chủ đích và ý đồ của anh đã quá rõ ràng. Chiếc quần ngủ bằng vải bông quá đỗi lỏng lẻo, dễ dàng để anh đạt được mục tiêu.

Giữa lúc môi bị bịt kín, chỉ có vài tiếng rên khe khẽ rơi ra một cách đứt quãng — yếu ớt mà bất lực.

Mạnh Du Du thực sự bắt đầu hoảng, một tay cố gắng xuyên qua cơ thể anh, níu lấy cánh tay anh, siết thật chặt.

Cảm nhận được ý nguyện của cô, bàn tay người đàn ông cũng không tiến thêm nữa, chỉ im lặng dừng lại tại chỗ, không tiến cũng chẳng lùi, cảm giác áp bức vẫn nặng nề như cũ.

Dường như môi anh và cô chỉ cách nhau một khoảng ngắn, dường như lại chẳng rời ra, cả khi hít thở hay th* d*c, hơi thở của hai người quyện vào nhau, không phân biệt ai là ai.

Anh dùng sống mũi cọ nhẹ vào mũi cô, khàn giọng nói:

“Vậy đã sợ rồi à?”

Âm cuối mang theo chút ý cười trêu chọc, có chút xấu xa, nhưng nhiều hơn là sự quyến rũ.

“Không có biện pháp tránh thai,” cô l**m l**m môi anh đang ở ngay gần, “anh đi mua ngay đi.”

Vị vua miệng cứng Mạnh Du Du tất nhiên biết rõ vào giờ này thì chẳng có cách nào mua được thứ đó cả.

Hách Thanh Sơn c*n m** d*** của cô, ngậm trong miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn một cái, bình luận:

“Gan to thật đấy.”

Rồi lại hôn chóc chóc vài cái, sau đó bất lực nói:

“Du Du, đừng ép anh phạm sai lầm.”

Mạnh Du Du kéo cánh tay anh, rút bàn tay đang ở trong quần ngủ ra ngoài, rồi lại dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, cười khúc khích.

Hách Thanh Sơn thuận thế hôn lên mép lòng bàn tay cô, nhẹ giọng nói:

“Du Du, anh về sẽ nộp đơn xin kết hôn nhé?”

“Hả?”, Mạnh Du Du trừng to mắt,

“Nhanh vậy sao?”

Cô cố ý nhấn mạnh:

“Chúng ta mới quen nhau có ba tháng thôi mà.”

“Anh không đợi được nữa rồi.” Giọng anh mỗi lúc một thêm phần kiềm chế.

Mạnh Du Du chọc chọc vào má anh, như đang suy nghĩ rồi mới mở miệng:

“Vậy để em suy nghĩ một chút đã.”

Nói xong, lại vỗ vỗ má anh, “tốt bụng” nhắc nhở:

“Này, bây giờ anh có cần tự giải quyết không?”

Một dáng vẻ điển hình của kiểu người châm lửa xong liền phủi tay, mặc kệ sống chết của người khác.

Hách Thanh Sơn: “……”
 
Back
Top Bottom