Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 181: Cảm giác nguy cơ


Không còn cách nào khác, cảm giác chạm vào thật sự quá dễ chịu khiến cô hoàn toàn không khống chế nổi bản thân.Kiếp trước muốn sờ cũng chẳng được, đời này lại có thể tùy ý xoa nắn.

Nghĩ tới việc sau này còn được ôm gấu trúc con mà vuốt ve thoải mái, lòng cô càng thêm hân hoan.

Tuy lúc mới sinh trông chúng khá xấu xí, nhưng một khi lớn lên thì lại đáng yêu vô cùng.“Được rồi, ngươi đi đi.”

Cô lại xoa thêm một lần nữa mới đặt Sơ Tầm xuống đất.

Nhìn dáng vẻ nhỏ xíu kia, cô không khỏi lo lắng, chỉ sợ hắn vô ý dẫm mạnh một cái là lún luôn vào trong tuyết.Sơ Tầm từng bước một rời đi, ánh mắt đầy lưu luyến vẫn không rời khỏi Đồ Kiều Kiều.

Đôi mắt gấu trúc ngấn nước ấy khiến lòng cô vốn đã mềm nhũn lại càng thêm rối bời.Cô suýt buột miệng thốt ra: Hay là đừng đi nữa?Quả nhiên, khi Sơ Tầm quay đầu lại một lần nữa, Đồ Kiều Kiều không nhịn được cất tiếng:“Sơ Tầm, hay là đừng đi nữa?”

“Không… không được, ta phải đi.”

Hắn lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con thú nhỏ.Đồ Kiều Kiều không kìm được, đưa tay nhấc hắn lên:“Ngươi không phải đã mang nhiều đồ ăn như vậy sao?

Ăn cũng phải hết một đoạn thời gian.

Hay để ngày mai hãy đi?”

Đúng lúc này, Dạ Ngôn vừa vặn bước tới.

Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng y lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.Bình thường Kiều Kiều đâu có như thế.

Giờ em ấy lại dịu dàng với thú nhân kia đến mức này, rõ ràng là đã động lòng.Nếu đối phương gia nhập vào nhà, địa vị của y chắc chắn sẽ tụt xuống.

Nhưng y không thể ích kỷ ngăn cản Kiều Kiều kết lữ với người khác.

Hơn nữa, cho dù y không muốn thì cũng chẳng thể cản, bởi Kiều Kiều vốn không nghe lời y.Dù sao y cũng đã rất vất vả mới kết lữ thành công.

Nếu giờ khiến Kiều Kiều tức giận, không muốn nhìn mặt y nữa thì phải làm sao?Dạ Ngôn lập tức chen vào:“Kiều Kiều, nếu hắn đã muốn đi thì em cứ để hắn đi.

Không cho đi, trong lòng hắn sẽ mãi vướng bận, chẳng yên tâm được.

Em nói đúng không?”

Sơ Tầm đi thì càng tốt, như vậy y sẽ có thêm thời gian tranh thủ tình cảm của Kiều Kiều.

Đợi đến khi củng cố xong địa vị, đối phương quay về cũng chưa muộn.Nghĩ tới đây, cái đuôi của Dạ Ngôn suýt nữa đã vểnh lên vì đắc ý, nhưng y vẫn cố nén lại.“Chuyện này…”

Đồ Kiều Kiều nhìn Sơ Tầm trong tay.“Kiều Kiều, để ta đi đi, ta sẽ quay lại rất nhanh.”

Lúc này, Sơ Tầm cảm thấy trong lòng được an ủi vô cùng, không hề mệt mỏi hay khó chịu, cả người tràn đầy sức lực, chỉ là vẫn còn lưu luyến Kiều Kiều đôi chút.“Vậy ngươi cứ đi.

Nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị thương.

Chúng ta còn chưa kết lữ đâu đấy.”

Thấy Sơ Tầm đã quyết tâm, Đồ Kiều Kiều cũng không ngăn nữa, chậm rãi đặt hắn xuống đất.Ai ngờ vừa buông tay ra, hắn đã lập tức chạy vụt đi:“Kiều Kiều, ta sẽ sớm trở lại!”

Giọng nói nhỏ dần theo bóng dáng ngày càng xa, chẳng mấy chốc đã biến mất.Đồ Kiều Kiều: “…”

Xem ra thú phu mới nhận này đúng là kiểu hành động dứt khoát, chẳng lề mề chút nào.

Vừa buông ra đã không thấy bóng dáng đâu nữa.Dạ Ngôn nhìn theo hướng Sơ Tầm rời đi, khẽ lắc đầu.

Giống đực này đúng là chẳng lanh lợi gì, chưa khắc thú ấn đã vội rời đi.

Nếu giữa đường lại nhảy ra một thú nhân khác thì chẳng phải địa vị của hắn sẽ bị đẩy lùi thêm một bậc sao?Đối với y, điều quan trọng là xác lập vị trí của mình trước, còn những chuyện khác thì chẳng buồn bận tâm.“Kiều Kiều, chúng ta về thôi.

Ở đây lạnh lắm.”

“Được.”

Đúng lúc ấy, một Thực Thiết thú chạy tới.

Trên người hắn ta vác không ít thịt, dáng vẻ lấm lét nhìn quanh.

Khi thấy Đồ Kiều Kiều, Mặc Trúc thoáng sững người rồi mới hỏi:“À…

À này…

Đồ thủ lĩnh, thiếu thủ lĩnh nhà ta đâu rồi?”

“Vừa mới rời đi.

Còn mấy thứ này là sao?”

Đồ Kiều Kiều cũng không tự mình đa tình đến mức cho rằng hắn ta muốn mang mấy thứ này tặng cô.

Cô chưa từng tự luyến đến vậy.

Hơn nữa, cô từng nghe Sơ Ngũ nói, tên này hình như thích Hùng Thanh Thanh.“À… cái này ta định mang cho Thanh Thanh.

Thanh Thanh có ở đây không?”

Mặc Trúc cười ngượng.Thiếu thủ lĩnh chẳng lẽ đổi ý muốn đi thật sao?

Nếu ngài ấy đi mất, hắn ta biết phải làm thế nào?

Hắn ta chẳng muốn xa thiếu thủ lĩnh, cũng không muốn rời Thanh Thanh.

Thật đúng là thế tiến thoái lưỡng nan.Nếu có thể tách làm hai thì tốt biết mấy.

Một ở bên Thanh Thanh, một ở bên thiếu thủ lĩnh, cả hai bên chẳng cần tranh giành.“Hùng Thanh Thanh ở bên trong.

Ngươi muốn tìm thì cứ vào.”

Đồ Kiều Kiều cũng không ngăn cản.Dù gì Mặc Trúc với Sơ Tầm là cùng một tộc, mà Sơ Tầm giờ đã là thú phu của cô, thuộc hạ của A Tầm, cô dĩ nhiên không cần cản trở gì.“Được rồi…

À…

Hay để ta chờ thiếu thủ lĩnh trở về rồi hãy nói.”

Mặc Trúc vừa định vào, lại như nhớ ra điều gì mà dừng bước.“Chờ hắn làm gì?

Ngươi muốn theo đuổi giống cái thì cứ làm.

Chẳng lẽ còn phải để hắn đi theo giúp?”

Đồ Kiều Kiều cau mày.Nghĩ một chút, cô lại thấy thế cũng tốt.

Giống đực không có chủ kiến thì đặc biệt nghe lời.

Sau này Hùng Thanh Thanh bảo gì, hắn ta sẽ làm nấy.“Không có gì, chỉ là sợ thiếu thủ lĩnh không chịu ở lại, mà Thanh Thanh lại muốn ở lại thì rắc rối.”

“Chuyện đó ngươi khỏi lo.

Thiếu thủ lĩnh nhà ngươi đã quyết định ở lại làm thú phu của ta rồi.”

“A!

Quyết định rồi sao?”

Mặc Trúc kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý, giống cái này quả thật đẹp hơn bất kỳ ai hắn từng gặp.

Thiếu thủ lĩnh động lòng cũng là chuyện bình thường.

Nếu không phải hắn ta đã thích Thanh Thanh từ trước, không chừng hắn ta cũng sẽ động lòng.

“Rốt cuộc ngươi có vào không?

Không vào thì chúng ta đóng cửa đấy.”

“Đương nhiên là vào!

Hai ngươi vào trước đi, ta sửa sang mấy thứ này một chút.”

Đồ hắn ta mang tuy không nhiều bằng thiếu thủ lĩnh, nhưng so với các giống đực khác thì cũng coi như không tệ.

Ngoại trừ thiếu thủ lĩnh ra, có lẽ hắn ta là người mang được nhiều nhất.Đúng lúc ấy, Diêu Kỳ Diệp không biết từ đâu xuất hiện, mang theo con mồi vừa săn được đặt trước mặt Đồ Kiều Kiều:“Kiều Kiều, em xem mấy con thú này thế nào?

Em cất giữ đi.

Nếu không đủ thì cứ nói, ta lúc nào cũng có thể đi săn.”

Hắn ta đã bàn bạc xong với ca ca, thay phiên nhau chăm con và đi săn, ai cũng không phải quá mệt.Từ trong không gian, Diêu Kỳ Diệp lấy ra vô số quả dại và con mồi.

Dù không phải toàn dị thú nhưng số lượng lại cực dồi dào.Vừa bày ra, đống đồ của Diêu Kỳ Diệp lập tức tạo thành sự chênh lệch rõ rệt với số đồ ít ỏi mà Mặc Trúc mang đến.Mặc Trúc: “…”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 182: Cảm giác bị lép vế


Không hiểu vì sao, Mặc Trúc cứ thấy mặt mình đau âm ỉ, như vừa bị ai tát hai cái, khiến lòng bứt rứt khó chịu.Hắn ta liếc đống đồ mang theo, bỗng nhiên cơn tức trào lên, nhưng lại chẳng rõ tức từ đâu mà ra nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.“A Diệp, chàng làm không tệ.

Có các chàng ở đây thì đám nhóc sẽ chẳng lo đói bụng."

Đồ Kiều Kiều vô cùng hài lòng với đám thú phu của mình.

Ai nấy đều siêng năng, chịu khó, quả thực đáng khen.“A Diệp, tối nay chàng đến ở cùng em đi.”

Diêu Kỳ Diệp lập tức mừng rỡ ra mặt: “Thật không?

Kiều Kiều!”

Dạ Ngôn: “!!!”

Không hiểu vì sao, y chợt thấy cả người như bị một áp lực vô hình đè nặng, khiến ngực bí bách, khó thở.Y lúc ấy còn chưa nhận ra, cảm giác đó chính là bị lép vế — khi huynh đệ bên cạnh ai nấy đều ra sức thể hiện, còn mình thì chẳng có điểm nào nổi bật.Tuy vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhưng Dạ Ngôn biết rõ: đã đến lúc phải ra tay.

Y quay sang Đồ Kiều Kiều, dịu dàng nói:“Kiều Kiều, không hiểu sao hôm nay ta cứ thấy mắt ngứa ngứa, như sắp rơi trân châu…”

“Ngươi rơi thì rơi, rớt rồi tự nhặt là được, nói với Kiều Kiều làm gì?

Ngươi đâu phải không có tay.”

Diêu Kỳ Diệp lập tức cảm thấy nguy cơ cận kề, vội chen lời chặn họng Dạ Ngôn ngay.Cũng không thể để Kiều Kiều nhìn thấy gương mặt yếu ớt, không thể tự lo liệu của Dạ Ngôn, nếu không em ấy lại mềm lòng mất.“Nhưng… trước kia toàn là Kiều Kiều nhặt giúp…”

“Đó là chuyện trước kia.

Giờ nếu ngươi là một thú phu biết điều thì phải hiểu, mấy chuyện nhỏ thế này không nên làm phiền Kiều Kiều nữa.

Tự ngươi làm đi.

Kiều Kiều hiện đang mang con non, không thể để em ấy mệt mỏi.”

“Ngươi nói cũng đúng!”

Dạ Ngôn gật đầu.Chợt nghĩ lại, y cũng thấy hành động vừa rồi thật không phải.

Sao có thể để Kiều Kiều làm chuyện đó?

Phải là y tự làm mới đúng.“Vậy chàng còn khóc không?”

Đồ Kiều Kiều bỗng hỏi.Dạ Ngôn: “???”

Giờ mà hỏi chuyện này sao?

Kiều Kiều thật khác với những giống cái khác.

Chẳng lẽ không nên quan tâm sức khỏe của mình trước sao?“Kiều Kiều đang hỏi ngươi đó!”

Dạ Ngôn còn đang ngẩn người thì bị Diêu Kỳ Diệp đá một cái.

Y định đá lại thì Diêu Kỳ Diệp đã nhanh chóng né tránh, còn nói rất đàng hoàng:“Ai bảo ngươi không biết trả lời Kiều Kiều.

Ta đang nhắc nhở ngươi đấy.

Lẽ ra ngươi phải cảm ơn ta mới đúng.

Nhỡ đâu Kiều Kiều tức giận vì ngươi không để ý đến em ấy, thì người thiệt thòi là ai?”

“…

Là ta.”

Trong chốc lát, Dạ Ngôn không phản bác được.

Phải thừa nhận, Diêu Kỳ Diệp nói cũng có lý.

Nhưng trong lòng y vẫn thấy khó chịu.“Sao không cảm ơn ta đi?

Đêm nay đừng giành nữa, ngươi đi mà nhặt trân châu.

Kiều Kiều thấy chắc sẽ vui.”

Diêu Kỳ Diệp vốn ở chung với ca ca lâu ngày, nay cũng học lỏm được không ít chiêu trò.“Ta… biết rồi, cảm ơn ngươi.

Ta sẽ rơi nhiều trân châu hơn để Kiều Kiều vui.”

Dạ Ngôn thuận theo gật đầu.Mặc Trúc đứng bên cạnh quan sát, chỉ thấy tên giao nhân này ngốc hết chỗ nói.

Đang giành cơ hội ở bên Đồ Kiều Kiều mà lại quay sang cảm ơn đối thủ.

Cả đời hắn ta chưa thấy thú nhân nào ngốc đến vậy.Đồ Kiều Kiều hơi hé môi, định nói gì đó nhưng rồi thôi.

Vì sự yên ổn trong nhà nên cô chọn cách im lặng.“Nếu không còn chuyện gì thì vào thôi.”

Đồ Kiều Kiều đưa mắt nhìn một lượt, thấy mọi người đứng ngoài đã lâu, bèn lên tiếng.“Đúng, mau vào đi!

Kiều Kiều, để ta cõng em.”

“Không cần, em tự đi được.”

Cô còn nhanh hơn họ nhiều.

Trong chớp mắt, Đồ Kiều Kiều đã biến mất.“Kiều Kiều…”

Diêu Kỳ Diệp nhíu mày.Hắn ta không thể không thừa nhận, tốc độ của Kiều Kiều đúng là nhanh hơn hắn ta thật.

Ừm… nếu sau này Kiều Kiều cứ như vậy mãi, thì sức mạnh của hắn ta còn có ích gì?

Không được, Kiều Kiều vẫn nên dựa dẫm vào hắn ta một chút thì tốt hơn.Tâm trạng Diêu Kỳ Diệp trở nên phức tạp: vừa vui vì Kiều Kiều lợi hại, lại vừa thấy mất mát.Chưa kịp nghĩ thêm, Dạ Ngôn đã chạy vào.

Diêu Kỳ Diệp lập tức đuổi theo.

Hai thú nhân chen nhau lao đi, chẳng mấy chốc đã mất hút.“Bọn họ chạy cái gì vậy?”

Mặc Trúc chẳng hiểu nổi.

Nhìn đống đồ trong tay, hắn ta lặng lẽ bước vào bộ lạc.Ban đầu còn nghĩ chừng này là đủ, giờ lại thấy chưa ổn.

Đợi về sơn động cất đồ, hắn ta sẽ ra ngoài kiếm thêm.

Dù sao cũng là lần đầu Thanh Thanh kết lữ, hắn ta là đệ nhất thú phu nên đồ đạc nhất định phải đầy đủ, không thể để mấy thú phu sau này vượt mặt.“Không biết.

Ngươi có vào không?

Không thì thôi.”

Một thú nhân đứng trên tường thành bắt đầu mất kiên nhẫn.Bọn họ đều từ trên tường thành xuống, nên khi về cũng phải leo lên từ đó.

Tất nhiên, cũng có thể nhờ thú nhân biết bay đưa lên xuống.

Đồ Kiều Kiều còn cho làm thêm một chiếc thang gỗ để tiện khi cần.“Biết rồi, ta lên ngay.”

Mặc Trúc đáp, rồi thi triển dị năng.

Hắn ta có dị năng hệ thổ, trực tiếp điều khiển mặt đất dưới chân nâng cao dần lên.

Chờ đến khi ngang với tường thành, hắn ta mới nhấc chân bước qua.Thú nhân gác trên tường thấy vậy thì nhắc: “Ngươi đi chậm thôi, đừng dùng sức quá.

Bức tường này vừa dựng xong, coi chừng làm hỏng.”

“Yên tâm, ta biết chừng mực.”

Mặc Trúc vừa đáp vừa bước cực kỳ cẩn thận, thậm chí còn nhón cả mũi chân, như thể vậy sẽ nhẹ hơn.Đám thú nhân xung quanh chỉ biết cạn lời.

Nhưng thấy hắn ta cẩn thận như thế, họ cũng không nói thêm, chỉ dõi theo cho đến khi bóng hắn ta khuất hẳn.Mọi người lắc đầu.

Họ chỉ thấy đám Thực Thiết thú này thật kỳ quặc, đến cách đi cũng lắm trò.

Nhưng thôi, ai thích đi thế nào thì đi.Lúc này, tại ngọn núi thuộc bộ lạc Côn Bằng.“Chu Khuyết, ngươi vẫn chưa quay lại à?

Hôm nay là đại lễ kết lữ thường niên của bộ lạc, không định vào xem sao?”

“Không đâu.

Ta chẳng hứng thú với mấy chuyện đó.

Hơn nữa, cũng chẳng có thú nhân nào cùng tộc với ta.

Giống cái của tộc Côn Bằng các ngươi ai nấy đều khỏe mạnh, dáng dấp oai vệ.

Không hợp khẩu vị ta.

Ta thích kiểu nhỏ nhắn, dịu dàng hơn.”

“Chu Khuyết, nếu ngươi cứ muốn kết lữ với giống cái cùng tộc thì e rằng không thể.

Trong cả đại lục này, chắc chỉ có mình ngươi là thú nhân Chu Tước.”

Thú nhân Côn Bằng khẽ nhíu mày.Thật ra trong lòng gã cũng có chút khó chịu với Chu Khuyết, bởi hắn quá được giống cái yêu thích.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 183: Y cũng muốn theo cùng


Bộ lạc của bọn họ hầu như chẳng có mấy giống cái là không thích Chu Khuyết.

Dù sao thì hắn cũng sở hữu bộ lông đỏ rực rỡ, vừa bắt mắt vừa hiếm có, khác hẳn với màu lông của các thú nhân khác trong tộc.Huống hồ, mọi người đều là thú nhân Côn Bằng, nhìn nhau mãi cũng thành quen, tự nhiên chẳng còn thấy gì lạ lẫm.

Thế nhưng Chu Khuyết lại khác, trong cả bộ lạc chỉ có một mình hắn mang dáng vẻ ấy.

Giống cái thích hắn vốn cũng là chuyện thường tình.Chu Khuyết nhíu mày:“Không có thì không có.

Không có thì ta không kết lữ nữa.

Chẳng lẽ giống đực thì nhất định phải kết lữ sao?”

“Chu Khuyết, ngươi thật sự muốn để tộc của mình tuyệt chủng vì ngươi à?

Cho dù không nghĩ cho bản thân, ngươi cũng nên nghĩ cho tộc nhân một chút chứ.”

Gã sốt ruột khuyên nhủ.Chính gã cũng không hiểu nổi vì sao mình lại như vậy.

Rõ ràng chẳng mấy ưa Chu Khuyết, vậy mà lúc này lại hao tâm tốn sức nói tốt cho hắn, đúng là khó hiểu.“Tộc ta giờ chỉ còn lại một mình ta, thì ta còn phải nghĩ gì cho tộc nhân?

Tự nhiên ta muốn sống thế nào thì sống như thế đó.”

Chu Khuyết khó hiểu nhìn Côn Nghĩa, cảm thấy lời gã trước sau mâu thuẫn.Côn Nghĩa: “…”

Thôi vậy, xem ra khuyên cũng vô ích.

Đáng lẽ gã chẳng nên mở miệng.

Chu Khuyết đã không muốn, thì cứ để hắn sống cô độc cả đời.

Dù sao gã cũng đã nói hết lời, đi hay ở là chuyện của hắn.“Nếu đã như vậy thì ta đi đây.

Chỉ mong sau này ngươi đừng hối hận.”

Côn Nghĩa nhìn Chu Khuyết thật sâu một cái, rồi xoay người rời đi, không quay đầu lại.Chu Khuyết không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn bóng Côn Nghĩa khuất dần.…Côn Nghĩa trở về trung tâm bộ lạc, nơi lễ kết lữ đang diễn ra náo nhiệt.

Năm nay, bộ lạc Côn Bằng có năm giống cái vừa trưởng thành, trong đó ba người đều ưa thích Chu Khuyết.Tuy nhiên, giống cái vốn được nuông chiều nên ai nấy đều kiêu ngạo, không chịu chủ động theo đuổi Chu Khuyết.

Dĩ nhiên, khi hắn không xuất hiện, các nàng cũng chẳng mở lời, cùng lắm chỉ thấy hơi tiếc nuối.

Nhưng hy vọng vẫn chưa tắt, chỉ cần Chu Khuyết chưa kết lữ, các nàng vẫn còn cơ hội.Trái lại, khi lễ thành niên đang rộn ràng, Chu Khuyết ở trên núi lại thấy vô cùng nhàm chán.

Hắn quyết định rời đi, chu du khắp đại lục.Ngay lúc hắn chuẩn bị xuất phát, một thiếu niên môi hồng răng trắng bất ngờ nhào tới ôm chầm lấy hắn:“A Khuyết, huynh đi đâu chơi vậy?

Cho ta theo với!”

“Ta chỉ định đi loanh quanh thôi, ngươi đừng theo.

Hôm nay ngươi vừa mới thành niên, không đi tìm tiểu giống cái kết lữ mà lại chạy tới đây làm gì?

Ngươi là giống đực có thiên phú nhất bộ lạc Côn Bằng, bộ lạc còn trông cậy vào ngươi đấy.”

“Trông cậy gì mà trông cậy, bộ lạc còn bao nhiêu giống đực khác, lại có ca ca của ta nữa, làm sao đến lượt ta lo.”

Hướng Tinh đã hạ quyết tâm, nhất định phải đi cùng Chu Khuyết.Từ lâu y đã sùng bái Chu Khuyết, xem huynh ấy là tấm gương để noi theo.

Nếu Chu Khuyết rời đi, y ở lại bộ lạc cũng chẳng còn gì thú vị.

Còn chuyện kết lữ, y chưa bao giờ nghĩ tới, mới vừa trưởng thành thôi nên cần gì phải vội.“Ngươi…

Haizz…

Ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao?

Lần này ta đi, chưa biết khi nào mới quay lại.

Đừng có nửa đường lại khóc nhè.”

“Ta đi cùng huynh!

Ta đã thành niên rồi, khóc cái gì nữa!

Chu Khuyết, huynh đừng xem ta là tiểu thú nhân nữa được không?

Ta thật sự thành niên rồi đó!”

Hướng Tinh bĩu môi, ánh mắt kiên định không chịu nhượng bộ.Chu Khuyết bị y nhìn đến mức bất lực, chỉ đành thở dài:“Được rồi, ngươi muốn đi thì đi.

Nhưng trước hết phải quay về nói với người trong bộ lạc, như ca ca của ngươi chẳng hạn.

Còn nữa, nếu trên đường vừa mệt vừa than, thì tự quay về.”

Lo lắng của Chu Khuyết không phải vô cớ.

Từ trước tới nay Hướng Tinh chưa từng đi xa, việc săn bắn cũng chỉ quanh quẩn gần bộ lạc.

Trong khi lần này, hắn không định ở lại đại lục trung tâm, mà muốn sang các đại lục khác.“Ta biết rồi!

Huynh cứ yên tâm, ta sẽ không gây phiền phức đâu.”

Hướng Tinh vỗ ngực cam đoan.Đừng nhìn vẻ ngoài môi hồng răng trắng, trông có vẻ yếu ớt của Hướng Tinh mà lầm.

Thực ra, tính cách y rất cứng cỏi.

Gặp chuyện chẳng bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, làm gì cũng đặc biệt bướng bỉnh.

Hơn nữa, y còn có chút tính cưỡng chế.

Ngay cả mặc váy da thú cũng phải thật chỉn chu, không cho phép xuất hiện một nếp nhăn.“Khi nào chúng ta đi?”

Hướng Tinh hớn hở hỏi.“Hôm nay.

Ngươi mau đi chào tạm biệt mọi người.

Ta sẽ đợi ở cửa hang núi.

Nếu đến giờ mà chưa thấy ngươi, ta sẽ tự đi.”

“Thời gian nào?”

Hướng Tinh vội vàng hỏi.

Khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, tất nhiên y không muốn bỏ lỡ.

Nếu được, y còn chẳng muốn quay lại chào ca ca nữa.“Ta đợi trong thời gian ăn một bữa cơm, chắc là đủ.”

“Được!

Đợi ta nhé!”

Vừa nói xong, y đã chạy vọt đi.Chu Khuyết nhìn theo bóng dáng ấy, khẽ lắc đầu.

Hướng Tinh được bộ lạc Côn Bằng bảo bọc quá kỹ, đúng là nên ra ngoài rèn luyện một phen.

Dù sao y cũng là thiếu thủ lĩnh trẻ nhất trong bộ lạc, được cưng chiều cũng là điều khó tránh khỏi.May mắn thay, tính cách thiếu niên này không bị nuôi hư, ngược lại còn rất có chí tiến thủ.

Dù là dị năng hay phẩm giai, y đều vượt xa những thú nhân cùng tuổi một khoảng cách rõ rệt.

Thú nhân trong bộ lạc thương yêu y như vậy cũng không uổng công.Chu Khuyết sắp xếp lại tay nải, chuẩn bị lên đường.

Hắn liếc nhìn đống da dị thú quý trong sơn động, hơi cau mày, cuối cùng vẫn quyết định mang theo một phần.Chỉ là hắn không có dị năng không gian, nếu mang hết toàn bộ gia sản thì chắc chắn sẽ rất vất vả.

Nhưng giờ đã có Hướng Tinh đi cùng, chuyện đó không còn đáng lo.

Một trong những dị năng của y là dị năng không gian, có thể giúp Chu Khuyết mang theo mọi thứ dễ dàng.Chủ yếu là Chu Khuyết cũng không biết khi nào mới quay lại, cũng có khả năng sẽ tìm được một nơi thích hợp để định cư rồi không trở về nữa.Dù sao thì hắn cũng đã sống ở nơi này đủ lâu, đến lúc nên đổi chỗ sống.Khi Hướng Tinh vui vẻ chạy đến cửa hang núi mà không thấy Chu Khuyết đâu, y sợ đến tái mặt.Y túm lấy một thú nhân rồi bắt đầu dò hỏi tung tích của Chu Khuyết.

Khi biết không ai nhìn thấy hắn quay lại, Hướng Tinh mới vội vã chạy đến sơn động của Chu Khuyết.Nhìn thấy Chu Khuyết đang đứng trước cửa sơn động, Hướng Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.“A Khuyết!

Huynh chẳng phải bảo sẽ chờ ở cửa hang sao?

Làm ta sợ muốn chết!”

“Ngươi vào trong, thu hết đống đồ này vào không gian đi.”

“Thu hết luôn sao?

Huynh định không quay về nữa à?”

“Có thể là vậy, cũng chưa chắc.

Dù sao cứ thu hết giúp ta.

Mấy thứ thịt thì để lại cho các thú nhân trong bộ lạc.”

“Biết rồi!

Ta làm ngay!”

Chỉ cần được theo cùng, chuyện gì Hướng Tinh cũng dễ chấp nhận.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 184: Đồ Kiều Kiều mở họp


Hướng Tinh sắp xếp đồ đạc vô cùng cẩn thận, tuyệt không qua loa.

Dù chỉ là thu vào không gian, y vẫn phải bày biện gọn gàng ngăn nắp, từng món đều chồng lên chỉnh tề rồi mới bỏ vào.

Ngay cả những góc nhỏ nhất cũng không cho phép có nếp gấp hay lệch lạc.Chu Khuyết đứng đợi bên ngoài đã lâu nhưng vẫn không thấy Hướng Tinh ra.

Cuối cùng, thật sự không chờ nổi nên hắn trực tiếp bước vào.“Ngươi đang làm gì vậy?

Sao lâu thế?

Trời sắp tối rồi.”

“Ta đang sắp xếp lại đồ.

A Khuyết, đồ của huynh thật sự quá nhiều, bình thường chẳng chịu dọn dẹp, nhìn qua lộn xộn đến không chịu nổi, nên ta phải dọn lại một chút.”

Chu Khuyết: “…”

Hắn quên mất, tên này có một tật xấu là làm gì cũng phải ngăn nắp gọn gàng, tuyệt đối không được cẩu thả.“Ngươi cứ tùy tiện bỏ vào là được, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian.”

“Làm vậy sao được?

Thôi được, ta sẽ sắp xếp lại trên đường.”

Thấy sắc mặt Chu Khuyết hơi khó coi, Hướng Tinh vội vàng nhượng bộ.

Y sợ chậm trễ nữa sẽ bị bỏ lại.Chu Khuyết: “…”

Nếu đã định sắp xếp trên đường, vậy vừa nãy làm kỹ như thế để làm gì chứ?Hai người một trước một sau đi đến cửa hang, kết quả vừa đến nơi đã bị thủ lĩnh bộ lạc Côn Bằng chặn lại.“Các ngươi thật sự định rời đi sao?”

“Ừ.

Cũng đến lúc ra ngoài ngắm nhìn những vùng đất khác rồi.”

Chu Khuyết đáp.Nơi này nằm trên đỉnh núi, khí hậu lạnh lẽo, tuyết phủ quanh năm.

Giống cái ở đây luôn phải chú ý giữ ấm, nếu không rất dễ sinh bệnh.

Tuy vậy, thể chất của giống cái Côn Bằng tộc vốn mạnh mẽ hơn nhiều so với các giống cái thuộc chủng loài khác.“Có thể không rời đi được không?

Bộ lạc chúng ta cũng đâu tệ: có núi, có nước, đồ ăn không thiếu, mấy con dã thú lợi hại kia cũng không lên được.

Quanh đây chẳng bộ lạc nào dám đối đầu với chúng ta.

Vậy tại sao các ngươi không ở lại?”

Một tiểu giống cái vốn thầm mến Chu Khuyết vội lên tiếng.Các nàng vốn tưởng mình vẫn còn thời gian, nhưng đến lúc này mới nhận ra không phải vậy.

Nếu Chu Khuyết đã quyết tâm rời đi, e rằng sau này sẽ không quay lại nữa.“Không được, bọn ta đã quyết rồi.

Cuộc sống lặp đi lặp lại thế này, ta thật sự chán ngán.”

Chu Khuyết cảm thấy nơi này không còn gì thú vị.Phong cảnh nhìn đến quen mắt, chẳng có gì mang tính thử thách.

Tiếp tục ở lại chỉ là đang lãng phí thời gian.“Ta cũng vậy, muốn ra ngoài nhìn ngắm một chút.

Các người yên tâm, ta đi cùng A Khuyết, sẽ không sao đâu.

Nếu không tin thực lực của ta, chẳng lẽ còn không tin A Khuyết sao?”

“Cũng đúng…

A Tinh, ra ngoài rồi nhớ nghe lời A Khuyết, đừng để thú nhân trong bộ lạc phải lo lắng.”

Hướng Luân nhỏ giọng dặn.“Đệ biết rồi, ca ca.”

“Các ngươi còn chuyện gì nữa không?

Nếu không thì bọn ta đi trước.

Yên tâm, sau này có thời gian sẽ quay lại thăm mọi người.”

Chu Khuyết thấy ai nấy đều luyến tiếc, bèn lên tiếng an ủi.

Hắn hiểu, nếu không nói vậy, đám thú nhân này còn níu kéo mãi.“Được… nhưng nhớ quay về sớm, đừng để lâu quá rồi chẳng thấy bóng dáng đâu.”

“Biết rồi, biết rồi!”

Hướng Tinh nhíu mày đáp một tiếng, rồi tung người bay đi.Chu Khuyết cũng không chần chừ, lập tức bay theo.

Những thú nhân khác lần lượt cất cánh tiễn biệt.Chu Khuyết khoác trên mình bộ lông chim đỏ rực xen lẫn vài sắc màu rực rỡ, cả người nổi bật vô cùng.

Ngay cả tiếng kêu cũng mềm mại dễ nghe, khiến người ta rung động.

Các thú nhân khác không kìm được, cũng bay theo phía sau.

Trên người hắn tỏa ra luồng áp lực vô hình khiến bọn họ vô thức sinh lòng kính sợ.…Hai ngày sau, Sơ Tầm trở về từ rừng rậm Tử Vong.

Lần này hắn lang thang trong đó mấy ngày, đến khi săn đủ mới chịu ra, đỡ phải chạy đi chạy lại cho tốn công.Hắn đang mong sớm được kết lữ với Kiều Kiều.

Nghĩ đến điều đó, hắn ôm theo một đống con mồi lớn, vừa đi vừa gào lên, phóng thẳng về bộ lạc Kim Sư.Trong lúc đi săn, hắn mới chợt nhớ mình vẫn chưa khắc thú ấn với Kiều Kiều.

Vì chuyện này, suốt hai ngày qua hắn cứ thấp thỏm không yên.

Nay vất vả hoàn thành, tất nhiên chỉ mong mau chóng trở về.Khi Sơ Tầm quay lại, bộ lạc Kim Sư vẫn như cũ, nhưng bầu không khí lại nghiêm túc khác thường, như thể vừa xảy ra chuyện.

Hắn không dám chần chừ, lập tức hóa lớn, vượt tường thành vào.Các thú nhân canh gác nhận ra Sơ Tầm nên không ngăn cản.Vào trong, hắn lập tức hỏi thăm Đồ Kiều Kiều ở sơn động nào.

Thực ra hắn đã ngửi thấy hương của Kiều Kiều, nhưng giờ khắp bộ lạc đâu đâu cũng vương vấn mùi ấy, khiến hắn khó phân biệt.Hỏi han vài thú nhân, cuối cùng hắn cũng đến được cửa sơn động của Đồ Kiều Kiều.

Chỉ là lúc này trong lòng lại dấy lên chút lo lắng, sợ những thứ mình mang về chưa đủ, càng sợ Đồ Kiều Kiều đã đổi ý.Đứng trước cửa sơn động, hắn lớn tiếng gọi: “Kiều Kiều!

Em có trong đó không?

Ta về rồi!”

Còn chưa kịp gọi lần thứ hai, một bóng người đã xuất hiện: “Ngươi đến muộn rồi!

Đợi tới tối đi, Kiều Kiều không có trong sơn động đâu.”

“Vậy Kiều Kiều ở đâu?”

Sơ Tầm sốt ruột, chỉ mong gặp Kiều Kiều ngay lập tức.“Ngươi có biết cũng vô ích thôi, bây giờ Kiều Kiều căn bản chưa thể gặp ngươi.”

Người nói là Diêu Kỳ Xuyên.“Được rồi, ta hiểu.

Vậy tối nay ta quay lại.”

Nói xong, Sơ Tầm ôm đống đồ rời đi.

Những thứ này, hắn chỉ yên tâm khi tự tay trao cho Kiều Kiều.…Lúc này, Đồ Kiều Kiều đang ở phòng họp, triệu tập các thú nhân để phân công nhiệm vụ.Mùa đông đã đến gần được một tháng, chẳng mấy chốc sẽ bước sang tháng thứ hai.

Lũ dã thú trong rừng rậm vì đói khát nên bắt đầu kéo đến tấn công các bộ lạc để cướp thức ăn.Không may, bộ lạc Kim Sư lại nằm trong số mục tiêu.

Gần khu vực có nhiều ngọn núi dã thú cư trú, thậm chí có cả dị thú.

Dã thú bình thường thì càng không thiếu.Hệ thống nhắc nhở Đồ Kiều Kiều rằng sắp xảy ra thú triều, cần lập tức ứng phó.

Nhận cảnh báo, cô lập tức triệu tập họp.

Theo dự đoán, thú triều có thể bùng phát trong vài ngày tới.

Cô chỉ mong đến lúc đó, số lượng không quá nhiều.Nhưng ngẫm lại, cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Chẳng phải chúng đang tự dâng thức ăn đến sao?

Dù dã thú hay dị thú, bọn họ đều ăn được.Hôm qua, cô đã sai người mang loại đất tăng tốc độ sinh trưởng cực nhanh rải vào khu trồng trọt trong lều lớn.

Sau khi gieo hạt, rau quả trong lều phát triển rất khả quan.Mới một ngày, một số loại rau đã mọc lên nhanh chóng, cây ăn quả cũng bắt đầu nhú khỏi mặt đất.

Điều này khiến thú nhân phụ trách chăm sóc rau củ và cây trái đều hoảng hốt, vì chưa từng thấy thứ gì phát triển thần tốc như vậy.Ngay trong đêm, họ chạy đến tìm Đồ Kiều Kiều để hỏi rõ.

Sau khi nghe giải thích, họ mới yên tâm, rồi quay lại tiếp tục trồng trọt với tinh thần hăng hái hơn trước.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 185: Ý tưởng của cô


Đồ Kiều Kiều ước chừng, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ được ăn rau quả trồng trong lều lớn.

Chỉ là không biết mùi vị sẽ thế nào.

Dù sao đây cũng là đất trồng và lều lớn do chính tay cô dựng nên, hương vị chắc cũng không đến nỗi tệ.“Thủ lĩnh, tối nay chúng ta có nên tăng thêm thú nhân tuần tra không?”

“Đương nhiên.

Dù sao cũng chẳng ai biết đám dã thú kia sẽ tấn công lúc nào.”

“Thủ lĩnh nói rất đúng.”

“Mấy ngày tới, mọi người phải vất vả thêm một chút.

Đợi khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ tổ chức một buổi lửa trại.

Đến lúc đó, tất cả cùng ăn một bữa thật vui vẻ!”

Chỉ nghĩ đến thôi, Đồ Kiều Kiều đã thấy lòng hứng khởi.“Thật tốt quá, thủ lĩnh!”

Gần đây, ngoài buổi lửa trại lần trước, còn lại đều ăn ở nhà.

Mà ăn trong nhà sao có thể náo nhiệt bằng ăn bên đống lửa, phải đông thú nhân cùng nhau mới có không khí.“Được rồi, tạm thời chuyện này kết thúc ở đây.

Nếu có tình huống gì, dùng cái này để báo tin.”

Nói xong, Đồ Kiều Kiều lấy ra một chiếc loa, trao cho nhóm thú nhân phụ trách tuần tra.“Rõ, thủ lĩnh!”

Họ cầm chiếc loa ngắm nghía hồi lâu nhưng hoàn toàn không biết cách dùng.Thấy họ loay hoay mãi vẫn không xong, Đồ Kiều Kiều đành lấy lại chiếc loa: “Để ta làm mẫu, các ngươi nhìn kỹ, lần này nhất định phải học được.”

“Vâng, thủ lĩnh!”

Mọi người đồng thanh đáp.Chẳng mấy chốc, họ đã học được cách sử dụng, vẻ mặt ai nấy đều háo hức, chỉ mong có cơ hội thử ngay lập tức.“Mọi người đều học xong chưa?

Không ai chưa biết dùng chứ?”

“Đều học xong rồi, thủ lĩnh!”

“Được, hội nghị hôm nay đến đây.

Nếu có tình huống, lập tức dùng cái này báo cho ta và các thú nhân trong bộ lạc.

Mọi người giải tán đi.”

“Rõ!”

Sau tiếng hô, họ lần lượt rời khỏi phòng họp.

Đồ Kiều Kiều ngồi lại một lát rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.Cô chuẩn bị đi tìm quặng sắt để chế tạo vũ khí.

Có như vậy, cho dù gặp nguy hiểm thì giống cái cũng có thể phản kháng, chứ không đến mức phải ngoan ngoãn chờ chết.Vừa bước ra khỏi cửa, Đồ Kiều Kiều liền gọi hệ thống:“Đinh Đang, em biết chỗ nào có quặng sắt không?”[Không biết.]Đồ Kiều Kiều: “…”[Tuy nhiên… khi ký chủ sinh đủ 66 con nối dõi, hệ thống sẽ mở bản đồ truy tìm kho báu.

Khi đó, ký chủ có thể dựa vào bản đồ tìm kiếm tài nguyên: mỏ bạc, quặng sắt, mỏ đồng, thậm chí mỏ vàng.

Kim cương cũng không phải là không có khả năng, nhưng điều kiện để mở là ký chủ phải có đủ 100 con nối dõi, và chỉ có 20% xác suất mở trúng.]Đồ Kiều Kiều thấy như vậy cũng ổn.

Có áp lực mới có động lực.

Hơn nữa, phần thưởng như thế cũng đủ phong phú.

Nếu có được những thứ ấy, cô chắc chắn có thể đưa bộ lạc Kim Sư trở thành siêu cấp bộ lạc đứng đầu đại lục thú nhân.Nghĩ đến đây, Đồ Kiều Kiều chợt nảy ra một ý tưởng.

Cái loa cô vừa đưa cho các thú nhân vẫn còn quá nhỏ, cô có thể điều chỉnh âm lượng to hơn một chút.

Như vậy, chỉ cần thông báo từ một nơi, toàn bộ bộ lạc đều có thể nghe thấy, sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.Ngoài ra còn có thể phát nhạc cho các thú nhân nghe, giúp gắn kết tình cảm trong bộ lạc, cũng là một việc rất hay.

Tuy vậy, cô vẫn muốn bàn bạc trước với các thú phu của mình.Hiện giờ bọn họ là người một nhà, tình cảm cũng rất tốt.

Tuy rằng cô là thủ lĩnh bộ lạc, nhưng cô vẫn muốn cùng họ thương lượng một chút.

Dù sao cô cũng là bạn lữ của họ, nên phải tôn trọng ý kiến của họ.Trở về, Đồ Kiều Kiều kể ý tưởng cho các thú phu.

Ai nấy đều tán thành, đặc biệt là Dạ Ngôn — ánh mắt y sáng rực như bóng đèn.Trong lòng y còn âm thầm cho rằng, người được hát mỗi ngày trong bộ lạc dĩ nhiên phải là y.

Dù gì trong đám thú nhân, chỉ có y là hát hay nhất.

Không phải y thì còn ai?Thật ra, giọng hát ban đầu của Dạ Ngôn không khó nghe, chỉ hơi lệch tông.

Nhưng dạo gần đây, nhờ luyện hát với cái loa Kiều Kiều đưa, y đã tiến bộ rất nhiều.Dạ Ngôn đi qua đi lại một hồi rồi cuối cùng cũng quyết định mở miệng.

Dù gì thì cơ hội cũng là do tự mình giành lấy.

Tuy y cảm thấy vị trí kia chắc chắn là của mình, nhưng trong bộ lạc có nhiều thú nhân như vậy, biết đâu họ cũng muốn được ca hát.

Mà ca hát lại là một chuyện vô cùng vui vẻ, vì thế y quyết định ra tay trước chiếm lấy lợi thế:“Kiều Kiều… ta cảm thấy…”

Bạch Yến lập tức ngắt lời: “Ngươi im miệng!

Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”

Dạ Ngôn: “…”

Y còn chưa kịp nói xong, sao Bạch Yến ca ca lại biết được y định nói gì?Bạch Yến không cần đoán cũng biết trong đầu Dạ Ngôn nghĩ gì.

Đừng tưởng rằng luyện hát vài hôm là hát hay.

Trong tai hắn ta, tiếng hát của Dạ Ngôn không chỉ khó nghe mà còn kỳ quặc vô cùng, chẳng ra dáng gì cả.Mỗi lần nghe Dạ Ngôn hát, Bạch Yến chỉ muốn bịt miệng y lại rồi đánh cho một trận.

Hắn ta cũng chẳng hiểu vì sao các giao nhân khác hát đều êm tai, còn Dạ Ngôn lại thành phong cách quái đản như vậy.

Hắn ta thậm chí nghi ngờ y là loại “biến dị” mà Kiều Kiều từng nói.“Gần đây ta hát tiến bộ rồi, nghe cũng được lắm.

Bạch Yến ca ca, nếu huynh không tin thì để ta hát cho mọi người nghe thử luôn.”

“Ngươi đừng có liều!

Ngươi mà dám hát, ta đánh ngươi ngay!”

Bạch Yến bật dậy, kích động hét lớn.“Ta… ta chỉ muốn hát thôi mà…

Kiều Kiều… hu hu hu…”

Dạ Ngôn òa khóc, từng viên trân châu lớn rơi lộp bộp xuống đất.Ánh mắt Đồ Kiều Kiều sáng lên, nhưng vì lo Dạ Ngôn đang buồn nên không tiện biểu lộ quá rõ, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi.“A Ngôn, sau này em sẽ làm cho chàng một căn phòng cách âm để hát.

Chàng muốn hát thế nào cũng được, sẽ không ai ngăn cản.

Hiện tại, chỉ đành nhịn một chút, nhưng yên tâm, không lâu nữa cơ hội ca hát sẽ đến.”

Đám dị thú kia sắp kéo tới, đến lúc đó Dạ Ngôn chắc chắn sẽ có dịp thể hiện.“Thật sao?”

Dạ Ngôn mừng rỡ ngẩng đầu.Một viên trân châu long lanh đọng ở khóe mắt y, muốn rơi mà chưa rơi, khiến Đồ Kiều Kiều nhìn thấy cũng không đành lòng.“Dĩ nhiên là thật.

Chàng xem, em đã bao giờ lừa chàng chưa?”

Đồ Kiều Kiều nhìn thẳng vào mắt Dạ Ngôn.“Cũng phải, Kiều Kiều sẽ không lừa ta.”

Dạ Ngôn mỉm cười, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, viên trân châu kia cũng sắp tan biến.Đồ Kiều Kiều nhanh tay dùng ngón tay căng nhẹ mí mắt y ra, khéo léo lấy viên trân châu ấy ra ngoài.Sau đó, cô nhẹ nhàng xoa đầu y, nghiêm túc nói: “Viên trân châu này mắc trong mắt chàng trông khó chịu lắm, em giúp chàng lấy ra.

Nhìn chàng buồn, em cũng không vui.

A Ngôn, chàng thấy thế nào?”

Dạ Ngôn cảm động đến mức suýt nữa lại rơi thêm trân châu, lắp bắp không thốt nên lời.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 186: Bọn họ cũng nhận được tin tức


"Kiều Kiều, em đối xử với ta thật sự quá tốt!"

Dạ Ngôn càng nói càng xúc động, y hận không thể móc cả trái tim mình ra đặt trước mặt Đồ Kiều Kiều.

Trong lòng y, Kiều Kiều quả thật đối xử với mình quá tốt, y dám chắc Kiều Kiều chưa từng dành sự dịu dàng ấy cho bất kỳ ai khác ngoài một thú phu như y."

Ha ha...

Chuyện đó chẳng phải lẽ đương nhiên sao?"

Đồ Kiều Kiều cười nhẹ, trong lòng lại có chút chột dạ.

Rốt cuộc cô nghĩ thế nào, chỉ có bản thân cô hiểu rõ.

Nhưng đúng là cô cũng đã suy nghĩ cho Dạ Ngôn, nên cũng chẳng thấy có gì phải hổ thẹn."

Kiều Kiều... hu hu... em thật sự quá tốt...

Ta nhất định được Thần Thú phù hộ mới có thể trở thành thú phu của em.

Ta chính là giao nhân may mắn nhất trong tộc!"

Dạ Ngôn vừa dứt lời liền lao vào lòng Đồ Kiều Kiều, bả vai run rẩy không ngừng.Trong vòng tay mình, Đồ Kiều Kiều cảm nhận rõ Dạ Ngôn khóc ra từng viên trân châu lăn xuống, chạm vào người thì hơi cộm, nhưng nghĩ đến việc đó là trân châu thì cô lại thấy vui vẻ.

Quả thật là một gánh nặng ngọt ngào.Cô đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Dạ Ngôn để an ủi.Mấy thú phu khác thấy cảnh này, ánh mắt lập tức đỏ ngầu vì ghen tức, đồng loạt trừng Dạ Ngôn.Tên này bình thường trông có vẻ vụng về, vậy mà lại khéo léo vô cùng.

Chỉ cần Kiều Kiều tỏ ra đôi chút dịu dàng, y liền nhân cơ hội mà tiến sát thêm một bước.

Biết thế khi nãy bọn họ cũng làm vậy, thì đâu đến lượt Dạ Ngôn chiếm phần."

Kiều Kiều, còn gì muốn dặn thì cứ nói, chứ Dạ Ngôn ấy à, em không cần để ý tới y.

Y là giống đực, chuyện nhỏ thế thôi cũng chịu không nổi, khóc lóc thì còn ra thể thống gì."

Bạch Yến nhịn không nổi mà cất lời.Tên này lần nào cũng thế, một giống đực mà suốt ngày ủy mị, khiến kẻ khác nhìn cũng bực cả mình."

Đúng vậy, Kiều Kiều, em thật sự không nên dung túng y nữa.

Làm vậy chẳng những không tốt cho y, mà cũng chẳng hay cho chúng ta."

Diêu Kỳ Diệp phụ họa thêm.Lạc Trì thì vẫn im lặng, chỉ yên lặng nhìn cảnh tranh cãi.

Với thân phận đệ nhất thú phu, hắn chẳng nên xen vào.

Nếu lỡ mở miệng, một lát sau ắt có kẻ bảo hắn thiên vị bên này, bất công bên kia, chi bằng để bọn họ tự cãi cho ra nhẽ."

Ta... ta thì sao chứ?

Ta khóc thì đã sao?

Ta đâu phải khóc vô cớ!

Ta khóc chẳng phải để rơi trân châu sao?

Ta rơi trân châu, Kiều Kiều cũng vui, còn các ngươi, có rơi nổi trân châu không?"

Dạ Ngôn ngẩng đầu từ trong lòng Đồ Kiều Kiều, không nhịn được mà phản bác."

Em thì cũng chẳng vui vẻ gì cho cam."

Đồ Kiều Kiều lẩm bẩm một câu, nghe vào tai chẳng khác nào nói cô là một kẻ chỉ biết ham lợi."

Kiều Kiều..."

Dạ Ngôn ấm ức nhìn cô, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Bạch Yến kéo thẳng ra khỏi vòng tay Đồ Kiều Kiều."

Được rồi, khóc thế là đủ.

Ngươi không mệt, chứ Kiều Kiều cũng mệt rồi, sao ngươi chẳng biết điều thế?"

Dạ Ngôn: "..."

Lời này khiến y nghẹn họng, quả thật cũng thấy xấu hổ, chẳng còn mặt mũi nào khóc tiếp."

Kiều Kiều, em cứ tiếp tục nói đi."

"Được."

Đồ Kiều Kiều thấy bọn họ đã thôi tranh cãi thì cũng không nói thêm."

Kế tiếp là chuyện thú triều.

Chắc các chàng cũng nghe qua.

Tuy em đã có sắp xếp, nhưng vẫn cần phiền các chàng vài việc..."

"Kiều Kiều, chuyện này không cần dặn, chúng ta tự biết.

Đây vốn là bổn phận của chúng ta."

Bọn họ giờ đã là một phần của bộ lạc, đâu có lý gì lại không góp sức."

Vậy thì tốt.

Em sẽ phân công các chàng thay nhau gác đêm, mỗi người một canh giờ, các chàng không có ý kiến chứ?"

"Chúng ta không ý kiến."

"Vậy thì được.

Nửa đêm đầu A Trì gác, nửa đêm về sáng thì đổi cho A Ngân..."

Đồ Kiều Kiều phân công đâu ra đó, còn cô thì ở nhà trông bọn nhỏ.

Đám nhỏ này cũng rất ngoan, chẳng bao lâu nữa sẽ biết nói, sẽ gọi cô một tiếng mẹ.

Nghĩ đến đó, lòng cô lại mềm nhũn."

Kiều Kiều, chúng ta không có ý kiến, cứ nghe sắp xếp của em."

"Vậy các chàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, tối đến mới có tinh thần."

"Kiều Kiều, ta đi nấu cơm trước."

"Không vội, các chàng nghỉ đi, cứ làm theo lời em."

"Được, Kiều Kiều, ta đi xem bọn nhỏ."

Lạc Trì dịu dàng nói."

Ta cũng đi."

"Ta nữa."

Ba người cùng rảo bước đi xem lũ nhỏ, để lại vài thú phu chưa có con nhìn nhau."

Các chàng cũng đi đi, bọn nhỏ của họ cũng là bọn nhỏ của các chàng, sau này cũng sẽ gọi các chàng là cha."

"Kiều Kiều nói đúng, ta đi."

Diêu Kỳ Diệp kéo Diêu Kỳ Xuyên cùng ra ngoài.Hắn ta vốn yêu thích bé con giống cái của Bạch Yến, vừa ngốc nghếch lại đáng yêu vô cùng.

Nếu hắn ta có thể có một bé con như vậy thì tốt biết mấy.

Nhưng thôi, bọn nhỏ của họ cũng chính là bọn nhỏ của hắn ta, bé con giống cái ấy cũng là bé con của hắn ta.

Đi xem chẳng phải là lẽ đương nhiên sao.Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại Đồ Kiều Kiều và Dạ Ngôn.

Cô liếc nhìn dáng vẻ nịnh nọt của y, khẽ lắc đầu, rồi cũng đuổi y đi.

Bản thân thì bắt tay chuẩn bị bữa tiệc hải sản.Trước đó cô đã hỏi hệ thống, hải sản hoàn toàn không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.

Ngược lại, nó còn có lợi cho con non giao nhân, thậm chí giúp nâng cao phẩm giai.Lần trước Dạ Ngôn bắt được một đám hải sản, không rõ cố ý hay vô tình, mà toàn những con khổng lồ, chỉ lác đác vài con nhỏ.Trong thời gian mang thai, việc ăn thịt dị thú chẳng những tốt cho thân thể cô mà còn có lợi cho đứa nhỏ trong bụng.Đồ Kiều Kiều vừa chuẩn bị bữa tiệc, vừa nghĩ nên làm sao cho thật ngon.

Dù gì các thú phu cũng đã vất vả nhiều ngày, cô nấu thêm chút đồ ngon coi như phần thưởng.Lạc Trì cùng mấy người khác thấy cô đang nấu, định vào phụ nhưng đều bị cô đuổi ra.Cùng lúc ấy, không chỉ bộ lạc Kim Sư nhận được tin tức, mà các bộ lạc nhỏ lân cận, thậm chí cả bộ lạc Tơ Vàng cũng đều nghe thấy tin tức.Nguyên nhân là vì thú triều sắp đến.

Ai nấy đều hoảng sợ, lo chỉ cần sơ sẩy một chút, ngay cả trong lúc ngủ cũng có thể bị giẫm chết, hoặc bị thú dữ tấn công mà mất mạng.Tại bộ lạc Tơ Vàng, có kẻ bất chợt lên tiếng:"Thủ lĩnh, chúng ta đến nương nhờ bộ lạc Kim Sư đi."

"Bộ lạc nào?"

Thủ lĩnh bộ lạc Tơ Vàng đã có tuổi, đầu óc choáng váng, mắt mờ dần."

Bộ lạc Kim Sư.

Nghe nói bọn họ dựng được bức tường thành cực cao, có thể ngăn cản phần nào thú triều.

Chắc chắn an toàn hơn bộ lạc chúng ta nhiều.

Nếu đến đó nương nhờ, may ra còn giữ được mạng."

"Nhưng... bọn họ có chịu thu nhận chúng ta không?"

Thủ lĩnh bộ lạc Tơ Vàng chần chừ.

Dẫu sao bọn họ chỉ là một bộ lạc nhỏ nhoi, so thế lực sao sánh bằng bộ lạc Kim Sư.

Khoảng cách giữa hai bên thì gần, nhưng thân phận lại cách biệt một trời một vực."

Chúng ta đem hết đồ quý trong bộ lạc dâng cho họ, chắc chắn sẽ được thôi.

Bộ lạc ta có nhiều quả đào, vừa ngọt vừa ngon, giống đực hay giống cái đều thích.

Ăn vào thì tinh thần phấn chấn, sức lực dồi dào.

Đây coi như đặc sản của bộ lạc ta, ngày thường còn tiếc chẳng dám ăn nhiều."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 187: Đông đại lục xuất hiện bộ lạc siêu cấp


Giờ vì sinh tồn, bọn họ đành phải bỏ lại vốn liếng gốc rễ.

Chỉ cần còn sống, thì có không ăn được quả đào cũng có sao?“Thế còn mấy cây đào thì sao?

Nếu chúng ta đi, chẳng phải sẽ bị dã thú hay dị thú giẫm nát hết sao?

Từ trước đến nay trong bộ lạc cũng chỉ có ba cây này, ra ngoài chưa từng thấy nơi nào khác có.”

“Còn làm gì được nữa?

Tất nhiên phải nhổ cả gốc mang theo.

Để lại đây cũng chẳng còn tác dụng.”

“Nhưng… nhổ đi rồi liệu nó còn sống được không?

Há chẳng phải như vậy là làm cây chết sao?”

Một thú nhân lo lắng hỏi.“Không mang đi thì cũng bị giẫm nát thôi.

Dù chọn cách nào, kết cục cũng thế.”

Một thú nhân khác cau mày đáp.“Ta…

Chúng ta có thể không đi được không?

Biết đâu mọi chuyện không đến nỗi tệ như nghĩ, thú triều cũng chưa chắc đi ngang qua chỗ này.”

Một thú nhân nhỏ giọng nói, trong lòng thật sự chẳng nỡ rời xa nơi này.“Ở lại thì chỉ có con đường chết, đến giờ vẫn chưa đủ chứng minh sao?”

Một thú nhân khác sốt ruột gắt lên.“Vậy… vậy thì cứ làm theo lời các ngươi…”

“Thủ lĩnh, ngài thấy sao?”

Sau một hồi bàn bạc, ánh mắt cả đám mới đồng loạt hướng về lão thủ lĩnh bộ lạc Tơ Vàng.“Ta còn biết nói gì nữa?

Những điều cần nói các ngươi đều đã nói hết.

Ta có nói thêm cũng chỉ thừa.

Các ngươi thấy cách nào ổn thì cứ làm vậy đi.”

Lão đã già nên không còn sức quán xuyến mọi việc, chỉ lặng lẽ ủng hộ quyết định của tộc nhân.“Nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy cứ theo như đã bàn.

Có ai phản đối không?”

“Không… không có.”

“Ta cũng không.”

Dẫu có bất mãn thì sao, ngoài cách này ra bọn họ còn con đường nào khác?“Được, nếu đã không ai phản đối thì lập tức chuẩn bị.

Chuẩn bị sớm thì đi sớm, chậm trễ chỉ càng nguy hiểm hơn.”

Kim Khai Vân trầm giọng nói.Hắn chính là người từ đầu đã đề nghị cả bộ lạc sang nương nhờ bộ lạc Kim Sư.

Trước nay hắn luôn nhìn xa trông rộng, mỗi bước đều tính trước mười bước, nên lời hắn đưa ra chẳng sai chút nào.“Không còn gì nữa, vậy bắt tay chuẩn bị đi.

Nhớ kỹ, ba cây đào nhất định phải mang theo.

Đào cả mảng đất dưới gốc mà đem đi.

Ít nhất cũng phải giữ lại chút đất của bộ lạc ta.

Dù sao sau này khó mà quay lại được…”

Ánh mắt lão thủ lĩnh quét khắp bộ lạc, trong lòng đầy chua xót, hiểu rằng có lẽ từ nay họ sẽ chẳng còn dịp trở về.

Mang theo chút kỷ niệm cũng coi như an ủi.“Rõ, thủ lĩnh!”

Lệnh vừa ban ra, các thú nhân lập tức tất bật thu xếp, không ai dám chậm trễ.

Với bọn họ, lúc này thời gian chính là sinh mạng, chẳng ai biết thú triều sẽ ập đến khi nào, chỉ còn cách rời đi trước khi nó kéo tới.Từ bộ lạc Tơ Vàng đến bộ lạc Kim Sư vẫn còn một quãng đường xa.

Dù ở lại hay trên đường đi, nếu thú triều bất ngờ xuất hiện thì với họ cũng chẳng khác nào một đòn trí mạng.Trong bộ lạc, thú nhân sở hữu dị năng không gian và dị năng công kích chỉ có hai người — Kim Khai Vân cùng Kim Tự Hành.Hai người này gần như là trụ cột mạnh nhất của bộ lạc, đặc biệt là Kim Khai Vân.

Ngay cả tộc nhân cũng không rõ thực lực thật sự của hắn, chỉ biết rằng trước kia hắn từng mất tích một thời gian rồi lại bất ngờ quay về.Trước khi biến mất, hắn đã là thú nhân ngũ giai.

Mọi người đoán rằng hắn cũng chỉ dừng lại ở ngũ giai, bởi càng lên cao thì việc thăng giai càng gian nan.

Dẫu vậy, trong thời gian ngắn đã đạt tới ngũ giai thì cũng đã là chuyện vô cùng hiếm có.Chỉ là dị năng của Kim Khai Vân hết sức quái lạ, không ai biết cụ thể là gì, chỉ rõ ràng một điều — nó cực kỳ mạnh.

Trên đường đi nếu gặp nguy hiểm, e rằng cả bộ lạc chỉ còn biết trông cậy vào hắn.Thu xếp xong, họ lập tức lên đường tiến về bộ lạc Kim Sư.Trong khi đó ở các bộ lạc khác, cũng đang gấp rút chuẩn bị phòng thủ hoặc di chuyển.

Số bộ lạc chọn tìm đến Kim Sư không nhiều, bởi tường thành nơi ấy vừa mới dựng xong nên ít người biết tới.Tuy vậy, cũng có những bộ lạc giống như Tơ Vàng, sớm đoán trước nguy hiểm mà rời đi.

Có bộ lạc còn nhanh chân hơn, giờ này đã trên đường.Đúng lúc ấy, tin tức chấn động truyền đến các bộ lạc siêu cấp ở đại lục trung tâm.“Ngươi nói gì?

Đông đại lục xuất hiện một bộ lạc siêu cấp?

Sao có thể!

Từ xưa đến nay, bộ lạc siêu cấp vốn chỉ có ở Trung đại lục hoặc một vài đại lục khác, Đông đại lục chưa từng có!”

Đại lục trung tâm là nơi tập trung nhiều bộ lạc siêu cấp nhất, kế đó là Nam đại lục và Bắc đại lục.

Tây đại lục chỉ có hai, riêng Đông đại lục thì trước nay chưa từng có lấy một.Vậy mà giờ đây, Đông đại lục lại bất ngờ xuất hiện một bộ lạc siêu cấp.

Chuyện này sao có thể khiến các bộ lạc khác yên lòng?Một khi Đông đại lục có bộ lạc siêu cấp, tất yếu sẽ chạm tới lợi ích của bọn họ.

Không thể dung thứ được!

Họ phải lập tức phái thú nhân đi thăm dò.

Nếu xác định thật sự gây uy hiếp, thì phải nhanh chóng ra tay.“Đúng vậy, thủ lĩnh.

Thú nhân Phi Ưng của bộ lạc ta tận mắt nhìn thấy.

Hắn nói tường thành của bộ lạc kia còn hùng vĩ hơn cả của chúng ta.

Hắn không nhận ra loại vật liệu xây thành, chỉ biết nơi ấy còn có mấy thú nhân phẩm giai cao.

Hắn không dám tra xét kỹ hơn.”

“Ngươi chắc chắn tin tức này chính xác?”

“Chắc chắn.

Hắn tận mắt nhìn thấy.

Nếu ngài không tin, ta có thể gọi hắn tới để ngài hỏi trực tiếp.”

“Được.

Gọi hắn lại đây, ta sẽ hỏi cho rõ.

Không phải ta không tin hắn, chỉ là chuyện này quá đột ngột, cần phải thẩm tra kỹ lưỡng để kịp thời ứng phó.”

“Rõ, ta đi ngay.”

Nói xong, gã vội vàng rời đi.Chẳng bao lâu, gã dẫn thú nhân Phi Ưng kia tới.“Thủ lĩnh hỏi gì, ngươi cứ trả lời thật.”

“Vâng, thưa thủ lĩnh.

Ngài muốn hỏi gì cứ nói, ta nhất định sẽ kể hết.”

“Được.

Ngươi có biết thủ lĩnh bộ lạc kia là thú nhân mấy giai không?”

“Không… không biết…”

Hắn vốn chẳng dám nhìn kỹ, nên tất nhiên không rõ thủ lĩnh bên kia là ai.“Vậy ngươi có biết trong bộ lạc ấy có bao nhiêu thú nhân từ ngũ giai trở lên không?”

“Ta… ta không biết…”

“Thế ngươi có biết bộ lạc ấy có bao nhiêu thú nhân giống đực không?”

“Cái này… ta cũng không biết…”

Càng trả lời, hắn càng thấy bất an.Sớm biết thế này, hắn đã chẳng trình báo.

Ban đầu còn tưởng lập được công lớn, được thủ lĩnh khen thưởng.

Ai ngờ thưởng còn chưa thấy đâu, mà ngược lại còn có thể bị ghét bỏ, coi như kẻ bất tài.Thủ lĩnh nghe xong, sắc mặt càng lúc càng u ám.

Gã dứt khoát không hỏi nữa, nghiêm giọng quát:“Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi còn biết cái gì?

Nói hết cho ta!

Thật là… một tin tức cũng chẳng nắm được, hỏi ba câu thì cả ba đều là không biết!”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 188: Tên chồn tính kế


“Thủ lĩnh, ngài đừng nóng giận.

Ít nhất bộ lạc chúng ta là bên đầu tiên nhận được tin tức này.

Điều đó cũng chứng tỏ bộ lạc chúng ta giỏi hơn những bộ lạc khác, đúng không?

Có những siêu cấp bộ lạc đến giờ còn chưa hay biết gì về chuyện này đâu.”

Tên Chồn vội vàng lên tiếng xoa dịu.Thủ lĩnh Hà Phàm của siêu cấp bộ lạc Hà Mã nghe vậy cũng cảm thấy có lý, cơn giận trong lòng liền bớt đi đôi chút.“Nếu vậy, ngươi hãy sắp xếp vài thú nhân đáng tin cậy đi điều tra tình hình.

Còn hắn…”

Hà Phàm ngừng lại một lát rồi nói tiếp.

“Hắn thì thôi, cứ để hắn ở lại trong bộ lạc.”

“Rõ, thủ lĩnh.”

“Thủ lĩnh… lần này ta… ta…”

Tên Phi Ưng còn định nói thêm, nhưng đã bị Tên Chồn kéo lại.

Lúc này mà còn muốn nhận thưởng thì đúng là không biết tự lượng sức.

Thủ lĩnh vừa nguôi giận, tên này chẳng hiểu tình thế gì cả.

Không lạ gì việc hắn đi thám thính mà chẳng moi được thông tin nào.“Ngươi còn muốn nói gì nữa?”

Hà Phàm hỏi.Chỉ cần tên này nói thêm một câu vô nghĩa, gã ta sẽ lập tức tiễn xuống gặp tổ tiên.

Dù sao gã ta là cường giả Cực giai, còn tên này chỉ mới ngũ giai, giết hắn cũng chẳng khác nào bóp chết một con kiến.“Ta… không… không có gì, thưa thủ lĩnh.

Ngài còn chuyện gì muốn dặn không?”

Tên Phi Ưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hà Phàm liền sợ hãi, không dám nói gì thêm.

Trong lòng hắn mơ hồ nghĩ, nếu bây giờ mở miệng xin thưởng, chắc chắn sẽ rước họa vào thân.“Nếu không còn gì thì cút!”

“Rõ, thủ lĩnh!”

Tên Phi Ưng không dám nói thêm một lời liền lủi thủi rời đi.Hắn vừa khuất bóng, tên Chồn đã nhanh chóng tiến lên:“Thủ lĩnh, chuyện tiếp theo ngài không cần lo, cứ để ta xử lý…”

“Vẫn là ngươi làm việc chu đáo hơn.

Đi đi, ta chờ tin tốt từ ngươi.

À, lần này ngươi lập công lớn, hãy đến tìm Đại Tư Tế nhận một viên tinh thạch ngũ phẩm.”

“Đa…

đa tạ thủ lĩnh!”

Mắt tên Chồn sáng rực, vội vàng cảm ơn liên hồi rồi nhanh chóng rời đi.Gã lập tức đến nhận tinh thạch.

Hiện tại cảnh giới của gã đang ở tứ giai đỉnh phong, sau khi hấp thụ tinh thạch ngũ phẩm, gã có thể đột phá lên ngũ giai.

Đến lúc đó, những thú nhân trong bộ lạc từng khinh thường gã… gã nhất định sẽ bắt bọn chúng trả giá đắt.Chỉ cần lấy lòng được thủ lĩnh, gã chẳng còn lo thiếu tài nguyên tốt trong tay.

Tên Phi Ưng kia vẫn còn giá trị lợi dụng nên không thể xử lý hắn vội, về sau khi cần tranh công vẫn phải nhờ hắn đứng ra.Tên Chồn nhận tinh thạch ngũ phẩm nhưng chưa vội hấp thụ ngay.

Trước tiên, gã sắp xếp một nhóm thú nhân đến bộ lạc Kim Sư dò la tin tức.Những người gã chọn tất nhiên đều là thú nhân tứ giai hoặc ngũ giai, lại có tính cách thật thà chất phác.

Chỉ có duy nhất một kẻ lanh lợi nhanh nhẹn, vì nếu cả bọn đều ngu ngốc như Tên Phi Ưng kia thì cuối cùng chỉ khiến thủ lĩnh thêm tức giận.Dĩ nhiên, quá thông minh hoặc phẩm giai quá cao cũng không ổn, bởi đến lúc đó gã khó lòng đoạt công lao từ tay bọn chúng.Sắp xếp ổn thỏa xong, tên Chồn mới quay về sơn động của mình để tận hưởng viên tinh thạch ngũ phẩm.Cùng lúc đó, những thú nhân do siêu cấp bộ lạc Hà Mã phái đi cũng bắt đầu lên đường tới bộ lạc Kim Sư.

Từ Trung đại lục sang Đông đại lục phải mất hơn nửa tháng di chuyển, và đó là trong điều kiện thuận lợi.Nếu dọc đường gặp sự cố bất ngờ thì thời gian sẽ còn kéo dài hơn nữa, nhất là hiện giờ đang là mùa đông, mức độ nguy hiểm cao hơn nhiều so với các thời điểm khác.Dĩ nhiên, nếu toàn bộ đều là thú nhân phi hành thì hành trình sẽ dễ dàng hơn, nhưng nhóm thú nhân mà tên Chồn phái đi chỉ toàn là thú nhân chạy trên mặt đất.Họ hoàn toàn không có thú nhân phi hành, mà loại thú nhân phi hành thường thuộc đẳng cấp lục giai hoặc thất giai.

Tên Chồn không thể sai khiến bọn họ; cho dù có thể, gã cũng không dám cướp công lao từ tay bọn họ.

Vì vậy, gã thà để tiến độ chậm hơn còn hơn phải làm đá kê chân cho kẻ khác.Bởi tư chất vốn kém, muốn tiến thân gã chỉ có thể dựa vào chút khôn vặt.

Nếu không, e rằng đến giờ gã vẫn chỉ dừng lại ở thú nhân nhị giai.Tại bộ lạc Kim Sư, Đồ Kiều Kiều cúi xuống nhìn cái bụng vốn đã phẳng hơn trước.

Tiểu hồ ly trong bụng chỉ còn vài ngày nữa sẽ chào đời.

Cô phải nhanh chóng thu xếp ổn thỏa mọi chuyện trong bộ lạc trước khi sinh.Đang mải suy nghĩ, trong đầu cô bỗng vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống:[Cảnh báo!

Cảnh báo!

Cảnh báo!

Thú nhân của siêu cấp bộ lạc Hà Mã đang trên đường tới bộ lạc Kim Sư, xin ký chủ hãy đề phòng sớm!]“Bộ lạc Hà Mã?

Lại còn là siêu cấp bộ lạc…

Bọn họ đến bộ lạc chúng ta làm gì?”

Đồ Kiều Kiều nhíu mày.[Ký chủ, bọn họ đến để do thám tình hình.

Nếu bộ lạc Kim Sư bị coi là mối đe dọa, họ sẽ ra tay nhổ cỏ tận gốc.

Dĩ nhiên, nếu các người chịu thần phục bộ lạc Hà Mã thì có thể tránh được lần này.

Chỉ là thủ lĩnh Hà Mã tính khí thất thường, làm việc hoàn toàn theo sở thích.

Gia nhập bộ lạc họ, e rằng các người sẽ phải chịu không ít ấm ức…]“Chị thì không đời nào chịu ăn nhờ ở đậu!

Dù là ổ vàng ổ bạc cũng chẳng bằng ổ chó của mình.

Chị biết rồi, em yên tâm đi.

À, thú nhân mà bộ lạc Hà Mã cử tới lần này phẩm giai thế nào?

Thú nhân mạnh nhất trong bộ lạc đấy là phẩm giai gì?”[Ký chủ, thú nhân có phẩm giai cao nhất trong nhóm được cử tới là ngũ giai.

Còn trong toàn bộ bộ lạc Hà Mã, thú nhân mạnh nhất đạt tới cấp Cực giai.

Họ có tổng cộng bốn thú nhân Cực giai, bao gồm cả thủ lĩnh.]“Hèn chi họ là siêu cấp bộ lạc…

Thú nhân của họ nhìn chung mạnh hơn thú nhân của chúng ta tới hai giai lớn.”

Ánh mắt Đồ Kiều Kiều lạnh đi.Chỉ cần đám thú nhân do thám kia dám mò tới, cô sẽ khiến chúng có đi mà không có về.

Nhưng một chuyến đi về cũng mất kha khá thời gian.

Nhân lúc này, cô phải bắt toàn bộ thú nhân trong bộ lạc ra thao luyện.Chỉ khi nâng cao thực lực mới bảo vệ được bộ lạc.

Về sau, kẻ địch mà họ gặp sẽ ngày càng mạnh, nên việc trưởng thành là điều tất yếu.“À đúng rồi, sao bọn họ lại biết đến sự tồn tại của bộ lạc chúng ta?”

Theo lý mà nói, bộ lạc Kim Sư chỉ là bộ lạc trung đẳng, vốn không đáng để siêu cấp bộ lạc chú ý.[Là do một thú nhân Phi Ưng của họ tình cờ bay ngang, nhìn thấy tường thành của chúng ta nên nảy sinh nghi ngờ, liền quan sát rồi trở về báo cho thủ lĩnh.]“Ra là vậy… chị hiểu rồi.”

Đồ Kiều Kiều đã rõ, cũng không có gì phải bàn thêm.Chẳng lẽ chỉ vì sợ bị phát hiện mà cả đời phải cẩn thận từng li từng tí, ngay cả tường thành cũng không dám xây?

Cô tuyệt đối không muốn sống như thế.Ánh mắt Đồ Kiều Kiều lóe sáng.

Đã đến lúc kết thành bạn lữ với Sơ Tầm.

Chỉ khi kết thành bạn lữ thì quan hệ mới gắn chặt, hắn mới không bỏ đi, đúng không?Dù tin Sơ Tầm nhưng cô cũng không dại gì mà không trói hắn lên thuyền.

Huống hồ, chính hắn cũng muốn kết lữ.

Mấy hôm nay, hắn vẫn thường đến sơn động tìm cô.Dù là đàn ông hay giống đực, nếu chỉ dựa vào thâm tình thì chẳng thể giữ chân ai mãi mãi.

Nhỡ một ngày kia Sơ Tầm không còn đáng tin, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Cô nhất định phải mạnh lên, dù là làm người hay làm thú, cũng phải biết ích kỷ cho bản thân một chút mới được.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 189: Hắn không muốn bị lây bệnh lười


Trải qua chuyện này, Đồ Kiều Kiều liền cho người gọi Sơ Tầm đến trước cửa hang của mình.Sơ Tầm nghe vậy thì mừng rỡ chạy ngay tới.

Từ lúc trở về, hắn vẫn muốn đưa đồ cho Kiều Kiều, chỉ là em ấy bận rộn chưa có thời gian rảnh.

Hắn lại muốn tự tay dâng lên để khoe trước mặt Kiều Kiều, vì thế mà chờ mãi đến hôm nay.“Kiều Kiều, Sơ Tầm tới rồi!”

Diêu Kỳ Diệp đứng ngoài cửa hang lớn tiếng gọi.“Được, em ra ngay.”

Đồ Kiều Kiều đặt bọn nhỏ xuống rồi bước ra ngoài.Vừa ra khỏi hang, cô đã thấy trước mặt chất một đống thịt cao như núi nhỏ, bên cạnh còn có mấy loại quả.

May mà đang là mùa đông, thời tiết rét buốt nên dù để lâu cũng chẳng hỏng.“Kiều Kiều, mấy thứ này đều cho em, em xem có vừa ý không?”

Sơ Tầm từ lâu đã chờ ngày này, nên giọng nói tràn ngập mong chờ.Từ hôm trở về, Sơ Tầm luôn đếm từng ngày.

Nay Kiều Kiều cuối cùng cũng có thời gian khiến hắn vui mừng không sao tả xiết.

Vừa rồi hắn còn chưa kịp ăn đã vội chạy tới, sợ lỡ mất cơ hội thì lại phải chờ thêm mấy hôm nữa.

Lần trước chẳng phải đã bị như vậy sao?

Nhưng thôi, coi như hết khổ rồi sẽ sướng.“Ngươi đưa thì ta đều thích.

Vậy ta nhận nhé?”

“Vốn dĩ là tặng em, tất nhiên em phải nhận.”

“Vậy ta không khách sáo nữa.”

Đồ Kiều Kiều lúc này đã chẳng còn ngại ngùng, vốn dĩ đây là việc nên làm.

Sau này Sơ Tầm cũng sẽ có con, mà cô đã là bạn lữ của hắn, hắn nuôi gia đình cũng là lẽ thường.

Huống hồ cô cũng sẽ góp sức.Cất đồ vào không gian xong, Đồ Kiều Kiều dịu giọng nói:“A Tầm, hôm nay ngươi dọn sang đây đi.

Tối nay chúng ta khắc thú ấn, ngươi thấy sao?”

“Được chứ!

Kiều Kiều, ta không có ý kiến.”

Đôi mắt Sơ Tầm sáng rực, hận không thể lập tức quay về dọn đồ.Thật ra hắn cũng chẳng có bao nhiêu đồ, nhưng vẫn muốn tự tay mang tới.

Nhất là mấy tấm da thú quý, hắn vốn da dày thịt béo nên không cần đến, nhưng Kiều Kiều thích thì hắn nhất định phải mang về cho em ấy, không thể để Mặc Trúc hưởng không được.

Đường đường là một giống đực, muốn thì tự đi săn, chẳng lẽ lại không làm nổi?“Kiều Kiều, ta có thể dọn ngay bây giờ không?”

“Đương nhiên là được.”

Đồ Kiều Kiều gật đầu.

Cô cũng mong chuyện này càng nhanh càng tốt.“Vậy ta về dọn ngay.”

Nói xong, Sơ Tầm lập tức hóa thành một con Thực Thiết thú nhỏ, nhanh chóng chạy mất hút.Đồ Kiều Kiều nhìn theo, khẽ mỉm cười: “Chạy trốn cũng nhanh thật.”

Khi Sơ Tầm trở về hang, Mặc Trúc vừa nấu ăn xong.

Hai người họ ở chung trong một hang núi.“Thiếu thủ lĩnh, ngài về vừa kịp, thức ăn đã xong, mau lại ăn.”

Giống đực bọn họ vốn ăn thịt sống cũng được, nhưng từ khi tới bộ lạc Kim Sư thì chẳng còn ai giữ thói quen đó nữa.

Thịt tươi sao ngon bằng thịt chín, có mà ngốc mới ăn sống.“Ta không ăn.

Ngươi cứ từ từ ăn, ta còn có việc.”

Nói rồi, Sơ Tầm bắt đầu thu dọn đồ đạc.“Thiếu thủ lĩnh, ngài làm gì vậy?

Thu dọn nhiều thứ như thế để làm gì?”

Thấy bộ dáng của Sơ Tầm, Mặc Trúc liền hoảng hốt.

Chẳng lẽ thiếu thủ lĩnh nghĩ quẩn, muốn rời khỏi bộ lạc Kim Sư?

Không được, hắn ta tuyệt đối không muốn rời đi.

Ở đây ấm áp, đồ ăn lại ngon, quan trọng là còn có bạn lữ tương lai.

Nếu đi rồi, biết tìm ở đâu nữa?“Không nhìn ra sao?

Ta đang dọn nhà.

Với cả, sau này đừng gọi ta là thiếu thủ lĩnh nữa.

Ở đây chỉ có một thủ lĩnh, không có thiếu thủ lĩnh.”

Vừa nói, Sơ Tầm vừa nhanh chóng gom đồ, chỉ chốc lát đã được một nửa.“Nhưng… nhưng mà, thiếu…

à không, lão đại, ngài dọn đi đâu vậy?”

“Tất nhiên là sang chỗ Kiều Kiều rồi.

Ta sắp kết lữ, khác với mấy thú nhân còn chưa có bạn lữ như ngươi.”

Mặc Trúc có cảm giác như bị dao đâm thẳng vào ngực.

Hắn ta ấp úng: “Lão đại… vậy chẳng phải quá nhanh sao?

Mới mấy ngày thôi mà…”

Cả người Mặc Trúc sững sờ, không tin nổi.

Hắn ta và Hùng Thanh Thanh quen biết đã lâu còn chưa thành bạn lữ, thế mà thiếu thủ lĩnh và Đồ Kiều Kiều mới gặp vài hôm đã bàn chuyện kết lữ?Lần trước, hắn ta mang thịt cho Thanh Thanh, nàng ấy vui vẻ nhận lấy nhưng chẳng hề nhắc đến chuyện kết lữ.

Giờ đã hai, ba ngày trôi qua, có lẽ nàng ấy đã quên mất.

Có lẽ hắn ta nên gợi ý cho nàng ấy một lần?“Mới mấy ngày?

Ngươi nói nhầm rồi, đã lâu lắm rồi đấy.

Ta chỉ tiếc khi mới đến bộ lạc chưa thể dọn thẳng vào hang Kiều Kiều.

Khi ấy chưa có danh phận, bất đắc dĩ mới tạm ở đây.

Giờ có cơ hội, tất nhiên ta muốn dọn sang ngay.”

Dứt lời, Sơ Tầm đã thu dọn xong đồ.Đừng tưởng hắn chẳng có gì, gom lại cũng thành một đống lớn.

Gần đây hắn xử lý không ít da thú, vì sức lực dồi dào nên chế được toàn tấm da vừa mềm vừa sạch, đắp lên thì ấm áp vô cùng.“Thiếu…

à không, lão đại, ngài có thể chậm thêm vài hôm được không?

Ta… có chút không quen.”

Nói ra thì mất mặt, nhưng giờ Mặc Trúc chẳng để ý nữa.

Hắn ta không muốn sống một mình trong hang.

Rõ ràng ai cũng độc thân, tại sao thiếu thủ lĩnh thoát cảnh ấy dễ dàng như thế, còn hắn ta đâu kém cỏi gì mà vẫn lẻ loi?“Không được.

Ngươi là giống đực, có gì mà không quen?

Vốn dĩ giống đực nên sống một mình một hang.

Ngươi chưa kết lữ thì cũng chẳng khác gì chủ một hang động, lại còn đòi thêm người ở chung.

Thú nhân khác có mơ cũng chẳng được như ngươi.”

Sơ Tầm liếc Mặc Trúc một cái.Nếu là hắn, một khi còn độc thân, hắn hận không thể ở một mình, chẳng cho ai bén mảng đến quấy rầy.

Thế mà tên này lại tỏ ra không vui, đúng là ở trong phúc mà chẳng biết hưởng.“Ta… ta cũng muốn kết lữ, chỉ là Thanh Thanh chưa chịu thôi.”

Mặc Trúc lí nhí.“Hùng Thanh Thanh chưa chịu, tất nhiên là do ngươi.

Ngươi phải tự xét lại mình, có phải đồ cấp chưa đủ nhiều không?

Như ta đây, còn sợ đồ cho Kiều Kiều chưa đủ.

Chờ kết lữ rồi, ta càng phải cố gắng hơn.

Còn ngươi thì sao?

Suốt ngày ru rú trong hang, thì được gì?”

Sơ Tầm chê trách.

Mặc Trúc đến giờ vẫn chưa có bạn lữ cũng chẳng phải không có lý.Mặc Trúc nghĩ lại, thấy cũng đúng.

Thanh Thanh chưa nhận lời, tất nhiên là do mình.“Lão đại, sao ngài không nói sớm?”

“Tưởng giống đực nào cũng hiểu lẽ này chứ?

Ngươi không biết à?

Thế thì bảo sao Hùng Thanh Thanh chẳng chịu.”

Sơ Tầm liếc hắn ta một cái rồi quay người bỏ đi.Hôm nay hắn không muốn nói nhiều, nhỡ lại bị lây cái thói lười của Mặc Trúc thì sao.

Huống hồ hôm nay hắn có chuyện lớn — phải cùng Kiều Kiều kết lữ.

Chuyện sau này sống thế nào, hắn đã tính kỹ cả rồi.“Lão đại, chờ với, ta còn chưa nói xong mà!”

Mặc Trúc vội chạy ra, nhưng vừa ra khỏi hang đã chẳng thấy ai.Mặc Trúc: “...”

Thiếu thủ lĩnh chạy nhanh thật, thoắt cái đã mất dạng.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 190: Chúng ta không ở cùng nhau sao?


Lúc này Mặc Trúc còn chẳng hay biết, Sơ Tầm bỏ chạy nhanh như vậy ngoài chuyện muốn sớm kết lữ với Đồ Kiều Kiều ra, còn một nguyên nhân khác là bởi đầu óc Mặc Trúc không được lanh lợi.Ở bên hắn ta lâu ngày, trí khôn cũng dễ bị ảnh hưởng.

Vậy thì phải làm sao đây?

Kiều Kiều có nhiều thú phu như thế, hắn mà không nhanh trí hơn một chút thì làm sao tranh nổi với người khác?Đồ Kiều Kiều vừa trở về hang núi, ngồi còn chưa kịp ấm chỗ thì Sơ Tầm đã quay lại.Cô vội đứng dậy sắp xếp phòng cho Sơ Tầm.

Dù sao thú phu đã nhiều như vậy, cô cũng phải lo thu xếp cho hợp lý.“A Tầm, sau này đây sẽ là phòng của ngươi, muốn bày biện thế nào thì tùy.”

Đồ Kiều Kiều thấy chỉ khoét hang núi thì vẫn chưa ổn.

Bởi thú phu về sau sẽ càng ngày càng nhiều, khoét mãi thế này e rằng có khi cả ngọn núi cũng bị đào thủng.“A?

Kiều Kiều, chẳng phải ta sẽ ở cùng em sao?”

Sơ Tầm kinh ngạc, trong mắt thoáng hiện chút mất mát.“Không đâu, mỗi người đều có phòng riêng.

Nếu tất cả cùng ở với ta thì căn phòng này e là chẳng chứa nổi.”

Đồ Kiều Kiều cũng bất đắc dĩ, không làm vậy thì căn bản chẳng xoay xở nổi.

Thú phu nhiều thế này, nếu cô thiên vị quá mức sẽ khiến bọn họ bất mãn.“Nói cũng phải.

Kiều Kiều, đêm nay ta kết lữ với em nhé?”

Sơ Tầm quả thực biết nắm bắt ý người.“Ừ, đêm nay.

Ngươi còn chưa ăn đúng không, đi gọi bọn Sơ Ngũ đến đây, cùng nhau ăn một bữa.

Tối nay chúng ta kết lữ.”

Đồ Kiều Kiều nghĩ vẫn nên cho Sơ Tầm một chút nghi thức.

Với một con gấu trúc ngoan ngoãn thế này, cô chẳng muốn hắn chịu ấm ức.Bảo bối đáng yêu như vậy, tuyệt đối không ai được làm hắn phải chịu thiệt.“Được, Kiều Kiều, ta đi ngay?”

“Ừ, đi đi, vừa khéo cũng gần đến giờ rồi.”

Đồ Kiều Kiều gật đầu.Vừa dứt lời, Sơ Tầm đã biến mất tăm, Đồ Kiều Kiều còn chưa kịp thấy bóng dáng hắn.Đồ ăn vẫn chưa nấu xong, cô lại chạy vội vào bếp.

Cô cũng không ngờ Sơ Tầm lại quay về nhanh đến thế, nhưng nhanh một chút cũng tốt.

Ai biết tối nay cô phải bận rộn đến bao giờ, rốt cuộc thú phu của cô ai nấy đều rất lợi hại, phương diện kia chưa từng khiến cô thất vọng.Đang loay hoay hầm nồi canh bổ dưỡng, Sơ Tầm đã dẫn theo Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đến.

Phía xa còn có Mặc Trúc lẽo đẽo theo sau.Sơ Tầm vốn không gọi Mặc Trúc, là hắn ta tự nghe được rồi cứ khăng khăng đòi đi theo, tự cho rằng mình cũng là một phần trong nhóm, chẳng có lý do gì bị gạt ra ngoài.Chỉ là hắn ta cũng chẳng dám chạy lên trước, bởi vốn dĩ bọn họ không gọi hắn ta.

Tuy hắn ta mặt dày, nhưng cũng chưa đến mức ấy.Đồ Kiều Kiều vừa bước ra cửa đã thấy Mặc Trúc đang trốn dưới một gốc cây phía xa.Cô chỉ sang đó: “Sao các ngươi không gọi hắn lại đây?”

Sơ Tầm nghe vậy liền nhìn sang, vừa hay thấy ngoài tán cây lộ ra một cái tai của Mặc Trúc.Sơ Tầm: “…”

“Hắn sao lại tới đây?

Để ta đuổi hắn về.”

Hùng Thanh Thanh nhíu mày.Bộ lạc của bọn họ tuy giàu có hơn trước nhiều, nhưng cũng đâu thể tùy tiện chạy sang nhà người khác ăn chực.

Huống chi, nàng ấy với Tiểu Ngũ đến đây đều có mang đồ cho Kiều Kiều, còn Mặc Trúc tay không mà tới?“Đừng đuổi, cứ để hắn qua đây đi.

Dù sao mọi người quây quần lại, càng đông càng vui.”

Đồ Kiều Kiều không muốn làm mất hứng lúc này.“Không sao, ta qua nói với hắn.”

Hùng Thanh Thanh lập tức sải bước đi tới.

Sơ Ngũ và Sơ Tầm cũng không ngăn, đều thấy như vậy là phải.Hùng Thanh Thanh khí thế hùng hổ, oai phong lẫm liệt bước tới, trực tiếp tóm Mặc Trúc lại dạy cho một trận.

Mặc Trúc thấy chẳng còn chỗ dung thân, vội gật đầu: “Ta biết rồi, ta đi ngay.

Bao giờ các nàng dùng bữa?”

“Chúng ta chắc cũng sắp…”

Hùng Thanh Thanh còn chưa nói hết câu thì Mặc Trúc đã biến mất dạng.“Haizzz…”

Hùng Thanh Thanh cau mày.

Nàng ấy còn chưa nói xong mà Mặc Trúc đã chạy mất?“Sao hắn lại chạy?”

Đồ Kiều Kiều nhíu mày hỏi.“Kiều Kiều, đừng để ý tới hắn nữa, chúng ta lo ăn trước.

Bao giờ ăn vậy?”

Hùng Thanh Thanh phấn khởi hỏi.“Còn lâu mới ăn.”

Đồ Kiều Kiều đã quen với chuyện này.

Ở đại lục thú nhân, việc như thế vốn bình thường: giống đực ngay cả ăn cũng phải đợi giống cái ăn xong mới được ăn.

Không cần đợi Mặc Trúc, trong mắt họ là chuyện quá đỗi bình thường.“Kiều Kiều, có chỗ nào cần bọn ta giúp không?

Sức lực của ta với Tiểu Ngũ đều lớn.”

Hai nàng vốn quen mỗi lần tới nhà Đồ Kiều Kiều đều phải động tay vào việc, hơn nữa cũng hiểu như vậy mới là lẽ thường.“Hai người ra bổ củi giúp ta, lát nữa sẽ cần dùng.”

“Được thôi, không thành vấn đề.”

Hùng Thanh Thanh và Sơ Ngũ hớn hở chạy ra ngoài bổ củi.Lúc này Mặc Trúc đang cắm đầu chạy như bay.

Hắn ta phải nhanh chóng kiếm được chút mồi mới có cớ quay lại ăn chực.

Nghe nói đồ ăn ở nhà Đồ Kiều Kiều là ngon nhất bộ lạc, hắn ta đã thèm từ lâu, nay mới có dịp thì đâu thể bỏ qua.Mặc Trúc tìm một khu rừng gần đó rồi lao thẳng vào, mặc kệ trong đó có nguy hiểm gì.

Chỉ cần bắt được con thú nào còn sống, hắn ta nhất định phải xử lý cho xong để kịp quay lại ăn bữa.Bên này, Đồ Kiều Kiều đang chuẩn bị món cuối.

Sơ Tầm thì sốt ruột không chịu được, hết chạy qua bên này giúp một chút, lại chạy sang bên kia đỡ một tay, nói chung chẳng rảnh được lúc nào.Trong đầu hắn giờ chỉ nghĩ làm sao ăn cho nhanh để còn sớm kết lữ.

Nếu có thể thì khỏi ăn, kết lữ luôn càng tốt.

Tiếc là chuyện ấy không thể, Kiều Kiều là tiểu giống cái, không ăn thì không được.Bữa cơm này, Đồ Kiều Kiều chuẩn bị vô cùng phong phú.

Mọi người ăn uống vui vẻ, khách chủ đều hả hê.

Đến khi Mặc Trúc quay về, đừng nói món chính, ngay cả cái đĩa cũng đã rửa sạch.Hắn ta vác theo một đống lớn thức ăn, tiu nghỉu đứng ngoài cửa hang của Đồ Kiều Kiều, cố dán mắt nhìn vào trong.

Nhưng chỗ đó bị vách đá che, hắn ta muốn nhìn thẳng vào cũng chẳng thấy gì.“Ha ha ha ha, Kiều Kiều, vậy chúng ta về trước nhé, mai lại qua…”

Mặc Trúc dựng thẳng tai, nhận ra đó là giọng của Sơ Ngũ.

Xem ra họ sắp ra rồi.“Các ngươi mau về đi, mai cũng đừng tới, lúc đó Kiều Kiều chắc chắn sẽ mệt lắm!”

Sơ Tầm sốt ruột tiễn cả bọn ra ngoài.

Vừa bước ra cửa, mấy đôi mắt liền chạm ngay cảnh Mặc Trúc đang đứng đó, trừng mắt nhìn họ chằm chằm.Ách…

Lúc ăn bọn họ hoàn toàn quên mất còn có một thú nhân như vậy.

Thật ra, Kiều Kiều nấu ăn quá ngon nên bọn họ chỉ lo ăn cho kịp, còn đâu nhớ tới người khác.“…Các ngươi còn đồ ăn không?”

Mặc Trúc do dự một lát rồi mở miệng.

Vốn dĩ hắn ta không muốn nói, nhưng nghĩ đến chuyện mình về tay trắng, chưa được miếng nào thì lại không cam tâm, đành dày mặt hỏi.“Không còn…

Kiều Kiều nấu ngon quá mà, ai bảo ngươi về trễ.

Nhưng không sao, ngươi muốn ăn thì ta có thể nấu cho.”

Hùng Thanh Thanh nghĩ, mình đã ăn của Mặc Trúc nhiều như vậy, giờ nấu lại cho hắn ta một chút cũng chẳng sao.
 
Back
Top Bottom