Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 171: Không biết Kiều Kiều nhìn vào có chán ghét hay không?


Sơ Tầm cau mày.

Rõ ràng không chỉ Mặc Trúc thấy khó tin, ngay cả hắn cũng vậy.

Có lẽ họ lại đi nhầm bộ lạc rồi.

Nhìn vào quy mô trước mắt, rất có thể đây là một bộ lạc siêu cấp vừa mới thành lập, bởi cả tường thành cũng được xây liền mạch như thế.Nếu được gia nhập bộ lạc này thì tốt quá…

Nhưng Sơ Tầm chỉ dám nghĩ vậy.

Hắn biết điều đó hoàn toàn không thực tế.

Dù bản thân hắn có đủ tư cách, thì tộc nhân đi theo cũng chưa chắc vượt qua được ngạch cửa bộ lạc này.“Thiếu thủ lĩnh, chúng ta có nên hỏi thử không?

Hay cứ quay đầu rời đi?”

Thật lòng mà nói, Mặc Trúc cảm thấy dù họ có lên tiếng hỏi, thú nhân của bộ lạc kia cũng chưa chắc sẽ để tâm tới.“Đã đến đây rồi thì nên hỏi thử một chút chứ.

Thiếu thủ lĩnh, ngài cũng nghĩ vậy đúng không?”

Mặc Trúc vẫn luôn lo lắng cho Hùng Thanh Thanh và Sơ Ngũ, nên không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

Hơn nữa, chỉ hỏi một câu thôi, có mất gì đâu mà không thử?“Ngươi nói đúng.

Vậy ngươi đi hỏi đi.”

Sơ Tầm gật đầu, thuận theo lời Mặc Trúc.Mặc Trúc không ngờ việc này lại rơi trúng vào mình, hắn ta thoáng khựng lại nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.“Được, ta hỏi thì hỏi, giờ ta đi ngay…”

Chưa kịp hành động, bọn họ đã bị một nhóm thú nhân đứng trên tường thành phát hiện.“Các ngươi là thú nhân của bộ lạc nào?

Đến bộ lạc chúng ta làm gì?”

Ánh mắt bọn họ đầy cảnh giác, nhìn chằm chằm vào đám Sơ Tầm.Lúc này Sơ Tầm vẫn đang trong hình thú.

Trên người hắn treo đầy thịt dị thú, những giống đực phía sau cũng vậy, ai nấy đều vác theo chiến lợi phẩm nặng trĩu.

Cảnh tượng ấy khiến đám thú nhân trên tường thành nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng.Tuy gần đây họ không thiếu lương thực, nhưng thịt dị thú vẫn luôn khan hiếm.

Đối với thú nhân, thịt dị thú có sức hấp dẫn tự nhiên, nên ai nấy đều bất giác hít nhẹ mũi, ngửi lấy mùi thơm lan trong gió.Tuy nhiên, cũng chỉ dừng lại ở đó.

Dù thèm đến đâu, bọn họ vẫn là những thú nhân có giáo dưỡng, không thể làm ra chuyện cướp đoạt đồ ăn của người khác.

Hơn nữa, cho dù có ý định ấy, thủ lĩnh cũng tuyệt đối không cho phép.“Ta…

à thì, ta muốn hỏi một chút, nơi này là bộ lạc Kim Sư sao?”

Mặc Trúc dù trong lòng hồi hộp nhưng vẫn cố lấy dũng khí mở lời.

Thật ra hắn ta cũng lo đám thú nhân trên tường thành sẽ bất ngờ lao xuống cướp hết thịt mà họ mang theo.Hiện tại đang là mùa đông, lương thực khan hiếm nghiêm trọng.

Nhìn thấy từng ấy thịt dị thú, nảy sinh ý chiếm đoạt cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao thì số lượng quá nhiều, không động lòng mới là chuyện lạ.Vì vậy trong lúc hỏi, cả nhóm đều giữ cảnh giác cao độ, sợ rằng đám thú nhân kia sẽ đột ngột tấn công.

Nếu là ngày thường, họ chẳng cần lo gì.

Dù sao thiếu thủ lĩnh của họ cũng rất mạnh, hiếm ai địch lại.Nhưng lúc này lại khác.

Đây có thể là một bộ lạc siêu cấp, mà đã là siêu cấp, thì trong đó hẳn sẽ có không ít thú nhân mạnh mẽ.

Thậm chí, rất có thể còn có người lợi hại hơn cả thiếu thủ lĩnh.

Trừ khi bị ép đến đường cùng, nếu không bọn họ tuyệt đối không thể dễ dàng gây hấn.

Bằng không, đến lúc muốn chạy e cũng không kịp.Không chỉ riêng Mặc Trúc nghĩ như vậy, mà các thú nhân thuộc tộc Thực Thiết thú đi theo Sơ Tầm cũng đều có cùng suy tính.“Nơi này là bộ lạc Kim Sư.

Nhưng các ngươi tới đây làm gì?”

Một thú nhân đứng trên tường thành nheo mắt nhìn xuống, ánh mắt đầy dò xét.Hắn ta cũng không ngạc nhiên trước vẻ mặt kinh ngạc của đám thú nhân kia.

Có lẽ bọn họ thật sự bị tường thành của bộ lạc hắn ta làm cho khiếp sợ.Hắn ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, đám thú nhân này không hề tầm thường.

Nếu mà thực sự xảy ra xung đột, e là bọn họ không địch lại được.

Vì vậy, hắn ta lập tức trao đổi ánh mắt với thú nhân phía dưới, ra hiệu cho người đi báo cho Đồ Kiều Kiều.“Nơi này thật sự là bộ lạc Kim Sư sao?”

Mặc Trúc tỏ vẻ nghi ngờ.

Hắn ta cảm thấy mình đang bị lừa.

Chẳng lẽ bọn họ tưởng cả đám đều ngốc sao?

Trước khi đến, họ đã tìm hiểu kỹ: bộ lạc Kim Sư chỉ là một bộ lạc trung đẳng.

Nhưng nhìn khung cảnh trước mắt thì rõ ràng không giống chút nào.

Hắn ta nghi mấy thú nhân kia thấy họ mang nhiều thịt dị thú nên nảy lòng tham, định giữ họ lại rồi tìm cách chiếm đoạt.“Tất nhiên là thật.

Chẳng lẽ chúng ta cần phải nói dối ngươi sao?”

Mấy thú nhân trên tường thành tỏ ra bất mãn, nhìn Mặc Trúc với vẻ khó hiểu.

Bọn họ biết bộ lạc mình vừa được thăng cấp, nhưng vị trí vẫn vậy, đâu đến mức bị nhận nhầm?“Thiếu thủ lĩnh, ngài thấy sao?”

Mặc Trúc ghé sát tai Sơ Tầm, khẽ hỏi.“Còn có thể thế nào?

Cứ đợi thủ lĩnh bọn họ đến rồi hỏi tiếp.”

Sơ Tầm nhíu mày.“Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ta e là chúng ta không đánh lại…”

Mặc Trúc lầm bầm, giọng đầy lo lắng.“Chuyện đó chưa chắc đâu.”

Sơ Tầm thầm đánh giá, trong đám thú nhân trên tường thành vừa rồi, người có phẩm giai cao nhất cũng chỉ mới đạt ngũ giai, kém hắn tới ba giai.

Cho dù trong bộ lạc này có thú nhân đạt đến bát hay cửu giai thì cũng không sao.

Cùng lắm đến lúc đó, hắn sẽ ở lại cầm chân đối phương, tranh thủ thời gian cho những người còn lại rút lui an toàn.Bọn họ vất vả lắm mới tìm được tới nơi này, tất nhiên phải tận mắt nhìn thấy mới có thể xác định đây rốt cuộc có phải là bộ lạc Kim Sư hay không.

Nếu không phải thì họ còn phải tiếp tục đi tìm, nhưng nếu đúng mà lại rời đi luôn thì chẳng phải đã bỏ lỡ cơ hội rồi sao?Nếu Tiểu Ngũ thật sự đang ở trong bộ lạc này…Sơ Tầm chỉ mới nghĩ đến đó đã không dám tưởng tiếp.

Hắn liếc nhìn đống thịt dị thú mang theo, bắt đầu thấy hối hận.

Sớm biết thế thì đã nên săn thêm một chút nữa.

Chút thịt này e rằng không đủ để đổi lấy Tiểu Ngũ và Hùng Thanh Thanh về.Cùng lúc đó, Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đang đi dọc quanh tường thành, vừa xem hôm nay còn việc gì cần làm, vừa ngắm lại thành quả.

Dù sao tường thành được xây xong cũng có phần công lao của các nàng.

Bây giờ nhìn thấy, cả hai đều cảm thấy vô cùng tự hào.“Bên ngoài có một nhóm thú nhân Thực Thiết tộc đến, ta đã phái người đi báo với thủ lĩnh rồi.”

“Ta thấy tên cầm đầu trông có vẻ rất lợi hại.”

“Ta không nhìn ra phẩm giai của hắn, hy vọng hắn không mạnh quá...”

“Sợ gì chứ, bộ lạc chúng ta có thủ lĩnh, hơn nữa thú phu của thủ lĩnh cũng cực kỳ lợi hại.

Dù tên thú nhân Thực Thiết kia có mạnh đến đâu thì cũng không đấu lại Thú phu của thủ lĩnh đâu.”

Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh liếc nhìn nhau một cái, lập tức quay người giữ chặt hai thú nhân vừa nói chuyện ban nãy:“Vừa rồi các ngươi nói gì?

Thú nhân Thực Thiết tộc đang ở bên ngoài?”

“Đúng rồi, nhưng các nàng là giống cái thì tốt nhất đừng tới gần.

Lỡ như bị bọn họ bắt đi thì rắc rối to.”

Hắn vừa dứt lời, Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đã lập tức chạy thẳng về phía tường thành.“Này!

Tiểu giống cái!

Hai nàng chậm thôi!

Nơi đó đâu phải chỗ các nàng có thể tùy tiện lên!

Tiểu giống cái…”

Mặc kệ tiếng gọi phía sau, Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh không hề có ý định dừng lại.Hai nàng một hơi leo lên tường thành, vừa kích động vừa lo lắng nhìn xuống bên dưới.

Khi trông thấy bóng dáng quen thuộc vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ, cả hai không kìm được mà đôi mắt đỏ hoe.Phía dưới, Sơ Tầm và Mặc Trúc cũng đã nhìn thấy hai người đứng trên tường thành.Mặc Trúc xúc động reo lên:“Thiếu thủ lĩnh, mau nhìn kìa!

Có phải Sơ Ngũ với Thanh Thanh không?

Quả nhiên các nàng ở đây!

Vậy nơi này đúng là bộ lạc Kim Sư rồi!

Nhưng sao trông khác hẳn với những gì ta từng nghe?”

“Ca ca!

Ca ca!

Bọn muội ở đây!

Sao giờ các người mới tới?”

Trong giọng Sơ Ngũ có chút trách móc.

Ca ca của nàng đến quá chậm, lại còn không chịu chải chuốt gì.

Với cái bộ dạng nhếch nhác đó, không biết Kiều Kiều nhìn vào có chán ghét hay không.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 172: Huynh sẽ không kết bạn lữ


Thế nhưng Sơ Ngũ hoàn toàn không hay biết, lời mình nói đã bị Sơ Tầm hiểu sang nghĩa khác.Trong tai hắn, những lời ấy lại mang một tầng ý khác: rằng các muội ấy đã chờ bọn họ rất lâu, bị bộ lạc này đối xử tệ bạc, chịu đủ mọi ấm ức, ăn chẳng no, mặc chẳng ấm…

Ăn chẳng no ư?

Sơ Tầm chớp mắt, không biết có phải hắn hoa mắt hay không, mà sao Tiểu Ngũ với Hùng Thanh Thanh lại trông… tròn ra thì phải?“Tiểu Ngũ, các muội xuống đây đi.

Chúng ta mang thịt dị thú tới, có thể dùng để chuộc các muội ra.

Nếu chưa đủ, ca ca sẽ đi săn thêm.”

Dù sao, Tiểu Ngũ cũng là muội muội hắn, hắn tuyệt đối không bỏ mặc được.Nào ngờ nghe xong, Sơ Ngũ chẳng những không cảm động mà còn sa sầm mặt:“Muội không đi!

Muốn đi thì tự huynh đi đi!”

“Các nàng đừng bướng bỉnh nữa!

Chúng ta không cố ý đến trễ, là vì trên đường bị lạc.

Mau xuống đây đi!

Thanh Thanh!”

Mặc Trúc sốt ruột gọi.“Ta cũng không đi!

Muốn đi thì tự các ngươi đi!”

Hùng Thanh Thanh cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm.Sơ Tầm nhíu mày.

Tại sao các muội ấy lại trở nên như vậy?

Trước đây đâu có thế…

Chẳng lẽ, các thú nhân trong bộ lạc Kim Sư đã uy hiếp các muội ấy?Ý nghĩ ấy khiến sắc mặt Sơ Tầm lập tức tối sầm lại.

Nếu bọn thú nhân kia dám làm gì, hắn chẳng ngại liều mạng một trận, dù phải đổi bằng cả tính mạng.Ánh mắt Sơ Tầm dần lạnh đi, trong đầu tính toán cách đưa Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh rời khỏi nơi này.Sơ Ngũ cũng nhíu mày, biết ca ca mình nhất định không định ở lại.

Nếu vậy… nàng chỉ còn cách tung đòn mạnh hơn.“Ca ca, muội định tìm bạn lữ cho huynh.”

Sơ Tầm: “???”

Hắn có nghe nhầm không?

Tiểu Ngũ vừa nói muốn tìm bạn lữ cho hắn?

Lúc này hắn còn chẳng có tâm trí nghĩ tới chuyện đó.

Tộc nhân còn chưa ổn định chỗ ở, lấy đâu thời gian mà tìm bạn lữ?“Không lẽ hai nàng đã có bạn lữ rồi?”

Sắc mặt Mặc Trúc biến đổi.Hắn ta còn đang muốn trở thành đệ nhất thú phu của Thanh Thanh kia mà.

Nếu nàng ấy đã chọn bạn lữ, hắn ta phải làm sao?“Cái đó thì chưa.”

Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đỏ mặt, bây giờ họ chỉ lo ăn uống đầy đủ, chẳng nghĩ tới chuyện kết bạn lữ.“Vậy thì tốt rồi.

Thanh Thanh, chờ thủ lĩnh của họ tới, ta sẽ nhờ thả các nàng ra.

Sau đó, chúng ta tìm nơi khác dựng lại bộ lạc Thực Thiết!”

Mặc Trúc thở phào.“Không cần.

Ta muốn ở lại.

Các ngươi cũng nên ở lại đi.

Bộ lạc Kim Sư rất tốt, ở đây không lạnh, chỉ cần chịu khó làm việc là sẽ không đói.”

Hùng Thanh Thanh mỉm cười mãn nguyện.Mặc Trúc lập tức cảnh giác.

Không lẽ…

Thanh Thanh đã để ý tới giống đực nào ở đây?

Không được!

Nếu vậy thì càng không thể ở lại!“Không được!

Chúng ta phải khôi phục bộ lạc Thực Thiết, sao có thể ở nhờ mãi?

Đúng không, thiếu thủ lĩnh?”

Mặc Trúc nhìn sang Sơ Tầm.Sơ Tầm im lặng, chỉ bình thản nhìn Sơ Ngũ.Lần đầu tiên bị ca ca nhìn như vậy, Sơ Ngũ nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn cố nói tiếp:“Ca ca, Kiều Kiều rất xinh đẹp, hiểu biết rộng.

Những thú nhân thích nàng ấy có thể xếp hàng mấy vòng quanh bộ lạc Kim Sư!

Nếu huynh kết bạn lữ với nàng ấy, tuyệt đối không hối hận.

Huynh tin Tiểu Ngũ đi, muội tuyệt đối không hại huynh!”

“Không cần đâu, Tiểu Ngũ.

Hiện tại huynh chưa định kết bạn lữ.”

Sơ Tầm lắc đầu.Dù sau này có nghĩ đến, hắn cũng chỉ chọn giống cái Thực Thiết tộc.

Dù sao từ trước đến nay, thú nhân trong bộ lạc bọn họ đều kết bạn lữ với giống cái cùng tộc.

Kết lữ với giống cái tộc khác thì cũng không thể sinh con.Biến cố vừa qua khiến thú nhân giảm mạnh, bọn họ buộc phải kết lữ sinh con để tồn tại.

Hùng Thanh Thanh không nằm trong dự định của hắn.

Nếu sau này gặp giống cái phù hợp, khi đó tính tiếp cũng chưa muộn.“Ca ca, huynh chưa gặp Kiều Kiều, sao đã chắc chắn?

Huynh nghe muội đi!”

Sơ Ngũ nhìn Sơ Tầm đầy thất vọng, hận không thể thay ca ca mình gật đầu ngay.Nếu nàng là giống đực, chắc đã không tới lượt kẻ sinh ra trong phúc mà không biết hưởng như ca ca nàng.Đúng lúc ấy, có tiếng hô lớn:“Thủ lĩnh tới rồi!

Thủ lĩnh tới rồi!”

Sơ Ngũ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, như hồ điệp tung bay, lao về phía Đồ Kiều Kiều:“Kiều Kiều!

Sao ngươi lại tới?”

“Ta đến xem thôi.”

Giọng nói mềm mại, trong trẻo vang lên từ tường thành.Sơ Tầm nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn.

Chỉ một thoáng, hắn sững người.Trên tường thành, tiểu giống cái ấy có làn da trắng mịn, dung mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển.

Đôi mày thanh tú khẽ nhướng, gương mặt tinh xảo điểm một nụ cười nhạt, môi phớt hồng cong nhẹ.Gió lùa qua, mái tóc dài của tiểu giống cái tung bay, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió mà đi.Đây là lần đầu Sơ Tầm thấy một giống cái vừa xinh đẹp vừa mang khí chất đặc biệt như vậy.

Chỉ một ánh nhìn, dường như đã chạm thẳng vào tim hắn.Không chỉ hắn, những thú nhân khác cũng ngây người.

Ngay cả Mặc Trúc, vốn đã có người trong lòng cũng không ngoại lệ.Mãi đến khi giọng nói dịu dàng của Đồ Kiều Kiều vang lên, họ mới bừng tỉnh:“Các ngươi là tộc nhân của Tiểu Ngũ và Thanh Thanh?

Đã tới rồi thì vào bộ lạc chúng ta chơi một chuyến, rồi hãy quyết định rời đi hay không.”

Đồ Kiều Kiều vừa xuất hiện đã rất kích động khi thấy hình thú của họ, nhưng vẫn cố nén lại.

Dù sao bên dưới đều là giống đực, không thể tùy tiện chạm, nhất là con lớn nhất kia, thoạt nhìn khó tiếp cận.Hơn nữa, lời hắn vừa nói với Tiểu Ngũ, cô đều nghe rõ.

Đã vậy, cô chỉ đành chuyển mục tiêu sang giống đực khác.Dưa hái xanh không ngọt.

Con bên cạnh Sơ Tầm trông cũng không tệ, nhưng hình như lại thích Hùng Thanh Thanh… thôi bỏ, xem người tiếp theo vậy.“Đúng đó, ca ca, nghe lời Kiều Kiều đi.

À, đem hết chỗ thịt dị thú các huynh mang cho Kiều Kiều.

Không có nàng ấy, muội và Thanh Thanh đã mất mạng rồi.

Số thịt này coi như đổi lấy mạng bọn muội.”

“Nhiều thế này thì hơi quá…”

Đồ Kiều Kiều liếc số thịt, ít nhất cũng hơn vạn cân.

Báo ân thì cũng chỉ cần năm nghìn cân là đủ.“Ai nói là nhiều?

Phần còn lại coi như ca ca ta tặng riêng ngươi.

Dù gì ngươi cũng phải lo tiếp đãi họ, mà đồ ăn chẳng phải đều cần thịt sao?”

“Ngươi nói cũng có lý.”

Đồ Kiều Kiều mỉm cười, nhận ra Sơ Ngũ đã hoàn toàn nghiêng về phía mình, điều này khiến cô rất hài lòng.Chỉ cần Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh chịu ở lại, những người khác không ở cũng không sao.

Tất nhiên, nếu ở hết thì càng tốt.Còn Sơ Tầm thì chỉ biết đưa tay che mặt, không dám đường hoàng nhìn thẳng Đồ Kiều Kiều, chỉ lén liếc em ấy qua khóe mắt.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 173: Ca ca của nàng hôm nay thật sự có gì đó rất lạ.


Tiểu giống cái kia sao lại không thèm liếc hắn lấy một cái?

Rõ ràng hắn đâu có xấu xí, hay là vì trên người hắn treo đầy thịt nên trông mới khó coi?

Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ là không có chỗ cất nên mới phải làm vậy.

Ai bảo hắn không có dị năng không gian như người ta.Sơ Ngũ cảm thấy hôm nay ca ca của mình thật lạ.

Tuy huynh ấy không trực tiếp nhìn Kiều Kiều nhưng nàng vẫn thấy có gì đó không ổn.“Ca ca!

Ca ca!

Huynh đang nghĩ gì vậy?

Kiều Kiều đã nói rồi, nếu các huynh còn không trả lời thì cứ để lại hết thịt dị thú rồi đi, coi như đó là chút tình nghĩa huynh muội giữa chúng ta!”

Sơ Ngũ thấy ca ca ngẩn người thì tức đến nghiến răng.“Huynh… huynh đâu có nói là không ở lại… dùng bữa thôi.”

Sơ Tầm vừa bị Đồ Kiều Kiều liếc qua thì suýt cắn phải lưỡi.

Lời định nói ra đến miệng lại bị hắn nuốt xuống, lắp bắp đổi sang câu khác.Sơ Tầm nhíu mày, ánh mắt càng thêm u ám.

Hắn khẽ cắn môi, cảm thấy bộ dạng hiện tại chắc chắn trông rất ngốc.

Hắn rất muốn lập tức biến về hình người nhưng xung quanh có quá nhiều thú nhân đang nhìn, đành nhẫn nhịn thêm chút nữa.Sớm biết vậy, lúc đến đây hắn đã đưa hết đống thịt cho đám Mặc Trúc mang theo rồi.

Giờ thì hay rồi, tiểu giống cái kia chắc đã có ấn tượng xấu về hắn.Trong khoảnh khắc, Sơ Tầm cảm thấy vô cùng khó chịu, lòng như có lửa đốt.

Hắn mím môi, bề ngoài vẫn là một thú nhân Thực Thiết tộc lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại khiến Đồ Kiều Kiều đứng cách xa hắn hơn.Sơ Tầm: “…”

Hắn không hiểu mình đã sai ở đâu.

Hình như hắn cũng chẳng đắc tội gì Đồ Kiều Kiều, vậy tại sao em ấy lại đối xử với hắn như vậy?

Nghĩ mãi không ra, hắn nhìn sang Sơ Ngũ, mong tìm được chút giúp đỡ.Nhưng Sơ Ngũ vốn khá hiểu tính tình của Sơ Tầm lần này cũng chẳng rõ ca ca mình nghĩ gì.

Lúc thì nhìn nàng, lúc lại nhìn đâu đó.

Nếu định kéo nàng rời khỏi đây thì thôi khỏi cần nói, nàng nhất quyết không đi.“Nếu đã như vậy, vậy để ta sắp xếp chỗ nghỉ cho các ngươi.”

Đồ Kiều Kiều sớm đoán họ sẽ chọn ở lại một thời gian để xem xét.Sơ Tầm vừa quan sát Đồ Kiều Kiều vừa tìm hiểu bộ lạc Kim Sư.

Nơi này hoàn toàn khác những bộ lạc họ từng đi qua, có nhiều thứ hắn chưa từng thấy.Hắn rất tò mò nhưng lại ngại mở miệng hỏi, đành nhẫn nhịn.

Càng nhịn hắn lại càng bứt rứt.Hắn vốn hy vọng Tiểu Ngũ sẽ chủ động nói chuyện đôi câu, ai ngờ muội ấy chẳng buồn mở miệng, suốt đường chỉ quấn lấy Đồ Kiều Kiều.Sơ Tầm: “…”

Đây còn là Tiểu Ngũ của hắn sao?

Sao lại nghiêng về phía người ngoài như thế?

Rõ ràng hắn mới là ca ca, vậy mà muội ấy chẳng đoái hoài gì.Sơ Ngũ cũng nhận ra ca ca cứ lén liếc về phía mình nhưng chẳng hiểu huynh ấy nhìn gì.

Chẳng lẽ là nhìn Kiều Kiều?

Mà ánh mắt kia… rốt cuộc là nhắm đến ai?“Ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?”

Sơ Ngũ tò mò hỏi.“Trong bộ lạc này có nhiều thứ huynh chưa thấy.

Muội không định giới thiệu cho huynh sao?”

“Không được!

Đó là đồ của bộ lạc Kim Sư, mà huynh lại chưa phải thú nhân của bộ lạc này.

Dựa vào đâu bọn muội phải giới thiệu cho huynh?”

Sơ Tầm: “…”

Mới ở đây bao lâu mà muội muội hắn đã nghiêng hẳn về bộ lạc này rồi?“Ca ca, huynh nghĩ lại đi, gia nhập bộ lạc bọn muội đi.”

Sơ Ngũ nhìn Sơ Tầm đầy mong đợi.

Nàng không hiểu vì sao một nơi tốt thế này mà ca ca còn do dự.“Được.”

“Cái gì?”

Hùng Thanh Thanh và Sơ Ngũ tròn mắt kinh ngạc.Huynh ấy thật sự đồng ý ư?

Rõ ràng lúc nãy còn cứng rắn, sao giờ lại gật đầu dễ dàng thế?Không chỉ hai nàng bất ngờ, ngay cả Đồ Kiều Kiều cũng ngạc nhiên.

Cô cứ nghĩ hắn không muốn ở lại, hóa ra chỉ là chưa muốn kết bạn lữ.Ban đầu Sơ Ngũ còn tưởng ca ca quyết không gia nhập bộ lạc, giờ thấy huynh ấy đồng ý nhanh gọn, nàng cứ ngỡ mình đang mơ.“Ca ca, huynh thật sự đồng ý rồi à?

Không lừa bọn muội chứ?”

Sơ Ngũ vội xác nhận.Nếu ca ca đã đồng ý, mọi chuyện sau này sẽ dễ hơn nhiều.

Bộ lạc Kim Sư có thêm tộc nhân mới chắc chắn sẽ hưng thịnh.“Chẳng lẽ huynh còn giả vờ được sao?

Chính các muội muốn huynh đồng ý, giờ huynh đồng ý rồi lại không tin?”

Sơ Tầm khẽ đáp.Thật ra khi nghe Tiểu Ngũ hỏi, hắn đã thở phào.

Chỉ sợ muội ấy không hỏi thôi.

Trước đó chính hắn đã từ chối, giờ lại muốn gia nhập tự hắn cũng thấy mất mặt.

May Tiểu Ngũ cho hắn cái bậc thang để bước xuống.Hắn liền thuận theo mà đáp ứng.

Mặc Trúc nghe vậy thì trừng mắt.

Hắn ta luôn nghĩ thiếu thủ lĩnh sẽ không bao giờ đồng ý ở lại bộ lạc Kim Sư.

Dù sao bọn họ cũng từng thề sẽ xây dựng lại bộ lạc Thực Thiết, ở lại đây thì còn ra thể thống gì.Điều khiến hắn ta càng khó chịu là nếu ở lại, rất có thể hắn ta sẽ mất danh hiệu đệ nhất thú phu của Thanh Thanh.

Lỡ nàng ấy gặp giống đực tốt hơn, hắn ta sẽ thành đệ nhị thú phu mất.

Hắn ta không muốn thế, chỉ còn cách cố gắng thuyết phục Sơ Tầm rời đi.“Cũng không phải là không tin, chỉ là… ngươi thay đổi nhanh quá thôi.”

Ngay cả Đồ Kiều Kiều cũng nghi ngờ, không biết hắn làm vậy vì mục đích gì.“Không có gì đâu.

Ta suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.

Bộ lạc Kim Sư cái gì cũng tốt, bọn ta tự nhiên muốn ở lại…”

Sơ Tầm mặt không đỏ tim không loạn, nói dối mà không chớp mắt.“Thiếu thủ lĩnh…”

“Ngươi đừng nói nữa.

Ta đã quyết rồi.

Nếu ngươi muốn đi gây dựng lại bộ lạc Thực Thiết thì tự đi đi.”

Sơ Tầm lập tức chặn lời Mặc Trúc.Mặc Trúc: “…”

Rõ ràng trước đây thiếu thủ lĩnh không như vậy, vậy mà giờ lại đổi khác hẳn.

Hắn ta thật sự không hiểu Sơ Tầm bị cái gì kích thích mà thay đổi lớn đến thế.“Thiếu thủ lĩnh, rõ ràng ngài biết ta thích Thanh Thanh…”

“Được rồi, hôm nay mọi người cứ nghỉ ở đây.

Tiểu Ngũ, ngươi và ca ca đã lâu không gặp, nhân dịp này tâm sự đi.

Còn chuyện ăn uống, lát nữa ta sẽ bảo thú nhân mang đến.”

Mặc Trúc: “…”

Không định để hắn ta nói hết câu sao?Sau khi sắp xếp xong, Đồ Kiều Kiều xoay người rời đi.Sơ Tầm nhìn theo bóng Kiều Kiều, gương mặt anh tuấn thoáng vẻ không nỡ nhưng nhanh chóng che giấu.

Tương lai còn dài, chỉ cần hắn ở lại bộ lạc Kim Sư, sớm muộn cũng có cơ hội.Nghĩ vậy, sắc mặt Sơ Tầm dịu đi.

Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh chưa rời, đã lâu không gặp nên tự nhiên có nhiều chuyện để nói.Sơ Ngũ bắt đầu kể cho Sơ Tầm nghe chuyện về Đồ Kiều Kiều.

Nàng kể rất nghiêm túc, Sơ Tầm cũng chăm chú lắng nghe, đến mức mắt không chớp.Cùng lúc đó, Đồ Kiều Kiều lại đang suy nghĩ về lời Sơ Tầm.

Thú thật, cô vẫn hy vọng họ ở lại, như vậy bộ lạc mới ngày càng lớn mạnh.

Có điều, tên thú nhân này thay đổi quá nhanh, ai biết sau này có hối hận hay không.

Dù sao cũng chỉ là một ý nghĩ bộc phát, cẩn trọng vẫn hơn.Sau khi sai thú nhân mang thức ăn tới, Đồ Kiều Kiều không để tâm thêm mà cùng mấy thú phu dùng bữa.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 174: Hệ thống mất kết nối


Sơ Tầm đang trò chuyện với Sơ Ngũ thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra cửa, chỉ tiếc là chẳng thấy gì cả.

Đến cuối cùng, cũng phải đợi đến giờ dùng bữa, mà lúc ấy bọn họ chỉ thấy thú nhân mang thức ăn đến, vẫn không thấy bóng dáng Đồ Kiều Kiều đâu.Trên mặt Sơ Tầm thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Ngoài hắn ra, không ai nhận ra điều đó.Chỉ có Mặc Trúc chú ý đến sự khác thường của hắn, liền kinh ngạc hỏi:“Thiếu thủ lĩnh, ngài còn chuyện gì chưa làm xong sao?

Ta cứ cảm thấy cả người ngài đều nôn nóng, bất an.”

“Thật vậy à, ca ca?”

"Không... không có gì đâu.

Ta chỉ đang nghĩ liệu chúng ta có thể được ở lại hay không.

Các ngươi nói thử xem, trước đó ta đã nói những lời như vậy, Đồ Kiều Kiều còn bằng lòng để bộ lạc chúng ta ở lại sao?”

Thật ra trong lòng Sơ Tầm cũng có chút thấp thỏm, sợ mình vì lỡ lời mà khiến bộ lạc bị liên lụy, không thể trụ lại nơi này.Bỏ qua cảm xúc cá nhân, bộ lạc Kim Sư là một lựa chọn vô cùng tốt.

So với bất kỳ bộ lạc nào bọn họ từng thấy trước kia, nơi này đều vượt trội hơn hẳn.

Đây thực sự là một bộ lạc có tiềm năng phát triển thành siêu cấp bộ lạc.

Hiện giờ họ đã rất giống một siêu cấp bộ lạc rồi, huống gì là về sau.“Ca ca, huynh yên tâm đi.

Kiều Kiều không phải loại giống cái nhỏ nhen đâu.

Chúng ta là thú nhân Thực Thiết tộc, nhất định sẽ được giữ lại.”

Sơ Ngũ nhỏ giọng an ủi.“Chỉ mong vậy thôi.”

Sơ Tầm cũng không để tâm mấy đến lời của Sơ Ngũ.

Hắn cảm thấy mình nói ra những lời như vậy, đổi lại là tiểu giống cái nào cũng sẽ tức giận.

Giống cái vốn yếu đuối, nổi giận cũng là chuyện thường tình.Huống chi, Kiều Kiều lại là thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư, chuyện này hắn nghe được từ miệng Sơ Ngũ.

Lúc đó, bọn họ còn luôn thắc mắc: những thú nhân kia nói đi mời thủ lĩnh, sao mãi không thấy ai quay lại?

Hóa ra thủ lĩnh chính là Kiều Kiều.

Kiều Kiều thật sự quá lợi hại, hắn chưa từng gặp tiểu giống cái nào mạnh mẽ đến vậy.Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đều là do Kiều Kiều cứu về.

Giờ hắn lại muốn kết lữ với Kiều Kiều, thì số thịt dị thú săn được trước kia e rằng vẫn chưa đủ.Nghĩ đến đây, Sơ Tầm liền ngồi không yên, hận không thể lập tức xông ra ngoài săn thú.

Dùng bữa mà cứ như bị tiêm máu gà, cả người tràn đầy khí thế.Hắn chờ mãi vẫn không thấy Đồ Kiều Kiều xuất hiện, trong lòng liền hiểu, tối nay chắc chắn không đợi được em ấy.

Có lẽ không chỉ tối nay, mà cả mấy ngày sau em ấy cũng sẽ không đến.Nhận ra điều này, Sơ Tầm biết mình không thể tiếp tục ngồi chờ.

Vì vậy, hắn không ngủ, suốt đêm chuẩn bị lên đường vào rừng rậm Tử Vong săn dị thú.

Tuy đã bước vào mùa đông, nhưng trong rừng vẫn còn một số loài thú.

Với dị năng thăm dò của hắn, chuyện đó lại càng đơn giản, nên không cần quá lo lắng, chỉ cần đi là được.Ban đầu Sơ Tầm định đi một mình, nào ngờ lại bị Mặc Trúc phát hiện.Mặc Trúc vác theo một túi da thú, lặng lẽ đi theo sau hắn.Sơ Tầm: “…”

Hắn cứ tưởng mình hành động như vậy thì không ai biết, không ngờ vẫn bị bám theo.

Đã thế thì còn không bằng quang minh chính đại mà đi.“Mặc Trúc, lại đây!”

“Thiếu thủ lĩnh, ngài phát hiện ra ta rồi à?”

Sơ Tầm: “…

Ngươi cũng định vào rừng rậm Tử Vong?”

"Ừm ừm.

Thiếu thủ lĩnh, ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không đợi nữa.

Ta muốn tranh thủ kết lữ với Thanh Thanh sớm một chút, nếu không sẽ bị thú nhân khác cướp mất.

Thanh Thanh được yêu thích như vậy, chắc chắn có không ít thú nhân thích nàng ấy.

Thiếu thủ lĩnh, ngài... ngài không phải cũng thích Thanh Thanh chứ?”

Mặc Trúc bất an nhìn Sơ Tầm.Nếu thiếu thủ lĩnh cũng thích Thanh Thanh, vậy thì hắn ta chẳng còn chút hy vọng nào để trở thành đệ nhất thú phu nữa.Rốt cuộc, so với thiếu thủ lĩnh thì hắn ta vẫn còn kém xa, chuyện này hắn ta đã sớm lường trước.“Phụt... khụ khụ...

Ngươi vừa nói cái gì?

Lặp lại lần nữa xem?”

Sơ Tầm thật sự không thể tin được Mặc Trúc lại nghĩ như vậy.

Hắn rốt cuộc đã thể hiện ra điều gì khiến người khác tưởng rằng hắn thích Hùng Thanh Thanh chứ?

Ngay cả bản thân hắn còn không rõ nữa là.“A... thủ lĩnh, ngài… có phải là thích Thanh Thanh không?”

Mặc Trúc rõ ràng đã nhận ra Sơ Tầm có gì đó không ổn, giọng nói cũng theo đó mà nhỏ dần đi.“Ta thích cái đầu ngươi ấy!

Nếu thật sự thích Hùng Thanh Thanh thì ta đã sớm kết lữ với nàng ấy rồi, chứ đâu đợi đến bây giờ!”

Trước kia lúc còn ở bộ lạc Thực Thiết, hắn vốn chẳng có hứng thú với Hùng Thanh Thanh, bây giờ lại càng không thể.Hắn sống từng này tuổi, mới chỉ gặp được một tiểu giống cái khiến hắn rung động thật sự.

Chỉ tiếc, người đó lại bị chính hắn làm phật ý.

Hắn chắc là thú nhân đầu tiên trên đời này tự mình từ chối giống cái mà mình thích.

Nếu khi đó thuận theo mà đáp ứng, biết đâu giờ hắn đã kết lữ với Kiều Kiều rồi.“Hề hề hề, ta biết ngay mà!

Thiếu thủ lĩnh chắc chắn không thích Thanh Thanh!

Ngài không thích thì tốt rồi!”

Mặc Trúc lập tức cười như một tên ngốc.Sau đó, hai thú nhân bọn họ cùng đến cổng thành làm thủ tục rồi mới rời đi.

Hiện tại bộ lạc Kim Sư đã có quy định mới: bất cứ thú nhân nào ra vào cổng thành đều phải đăng ký thì mới được rời khỏi.Quy định này là do Đồ Kiều Kiều đặt ra.

Dĩ nhiên, các thú nhân cũng không cần phải tự mình viết tên.

Cô đâu thể bắt họ động tay viết chữ để ghi danh.Thay vào đó, cô cử một dị năng hệ tinh thần canh giữ tại cổng thành.

Chỉ cần có thú nhân muốn ra ngoài, đến báo một tiếng với người này là được.

Hắn ta sẽ tự động ghi nhớ.Dị năng hệ tinh thần gần như không quên được những gì đã thấy.

Vì vậy, giao việc này cho hắn ta, Đồ Kiều Kiều hoàn toàn yên tâm.Sau khi Sơ Tầm và Mặc Trúc đến đăng ký xong, hai người liền rời khỏi bộ lạc.Sáng sớm, Đồ Kiều Kiều đã ra ngoài đi dạo.

Cô cố ý đến xem tình hình của các thú nhân Thực Thiết tộc, thấy bọn họ thích nghi rất tốt với bộ lạc mới, cô cũng yên tâm phần nào.Cô nhìn quanh một vòng mà vẫn không thấy Sơ Tầm, trong lòng hơi khựng lại.

Lúc này, nghe được một thú nhân canh cửa thành nói rằng Sơ Tầm đã rời đi, cô cũng không mấy bận tâm.

Dù sao cô vốn không kỳ vọng hắn sẽ ở lại, hắn đi hay ở thì có liên quan gì đến cô đâu?Sơ Ngũ đến tìm Đồ Kiều Kiều từ sáng sớm, biết được ca ca của mình đã rời đi thì kinh ngạc đến không biết phải nói gì cho phải.

Nàng còn tưởng ca ca sẽ lưu lại, không ngờ huynh ấy vẫn chọn rời đi.

Mà huynh ấy đi thì cũng thôi đi, sao ngay cả Mặc Trúc cũng đi theo?

Hắn ta chẳng phải thích Thanh Thanh sao?

Thế mà cũng bỏ đi rồi?“Bọn họ sao lại rời đi?

Có phúc mà không biết hưởng.”

Hùng Thanh Thanh chỉ cảm thấy bọn họ đúng là ngốc.

Nếu là nàng ấy, chắc đã bám chặt lấy bộ lạc Kim Sư, không rời nửa bước mới đúng.Dĩ nhiên, mọi người cũng chỉ cảm thán đôi chút, rồi ai nấy lại lo việc của mình.Với họ mà nói, chẳng qua chỉ là hai thú nhân rời đi, có gì to tát đâu?

Dù sao trong tương lai, bộ lạc Kim Sư còn có thể thu nhận nhiều thú nhân hơn nữa.Sự thờ ơ đó một phần cũng vì phần lớn thú nhân trong bộ lạc không hề biết đến thực lực thật sự của Sơ Tầm.

Ngay cả Đồ Kiều Kiều cũng không ngoại lệ.Cô vốn dĩ không chú ý đến thực lực của hắn, bởi đơn giản là cô không thể nhìn thấu.

Nói cho đúng, thú nhân chỉ có thể nhận ra kẻ có thực lực ngang bằng với mình.

Với những thú nhân có phẩm giai cao hơn, họ hoàn toàn không cảm nhận được.Dĩ nhiên, Đồ Kiều Kiều là một ngoại lệ.

Cô có hệ thống trợ giúp, nếu hệ thống nhắc nhở thì cô sẽ biết, còn nếu hệ thống không nói gì thì tự nhiên cô cũng chẳng hay biết gì.Đồ Kiều Kiều nghĩ, nếu hệ thống không cảnh báo, chắc hẳn Sơ Tầm cũng không phải là thú nhân có phẩm giai quá cao.

Thế nhưng cô lại không nhận ra, hệ thống của mình hôm qua đã bị mất kết nối.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 175: Thú nhân bát giai đi rồi


Mãi đến chạng vạng, trong đầu cô mới vang lên âm thanh quen thuộc:[Đinh!

Kết nối thành công, hệ thống đã online.]Đồ Kiều Kiều: “???”

Là ý gì đây?

Hệ thống còn có thể mất kết nối sao?

Mất từ lúc nào mà cô hoàn toàn không hay biết?[Đã quét được một thú nhân bát giai từng lui tới gần ký chủ.

Xin ký chủ tiếp tục cố gắng, nhất định phải bắt lấy.]Gì cơ?

Ở đâu ra thú nhân bát giai?Đồ Kiều Kiều hơi ngớ ra.

Cô chưa từng thấy ai như vậy.

Nếu trong bộ lạc thực sự có một thú nhân bát giai từng xuất hiện, chẳng lẽ cô lại không biết?Khoan đã…

“Kết nối thành công, hệ thống đã online”... chẳng lẽ là thật sự mất kết nối?Nghĩ đến đây, sắc mặt Đồ Kiều Kiều tối sầm, nhưng rất nhanh cô trấn tĩnh lại.

Dù sao cũng không phải hệ thống cố ý, trách nó cũng chẳng để làm gì.“Đinh Đang, ý em là… em thật sự bị mất kết nối?”[Đúng vậy, ký chủ.

Nhưng không phải em cố tình, chỉ là đột nhiên bị nhiễu từ trường nên…]Thật ra hệ thống cũng có chút chột dạ.

Nếu vì nó mất kết nối mà ký chủ gặp nguy hiểm, thì đúng là nó đã mắc lỗi.“Em nói thú nhân bát giai đó… chẳng lẽ là người của Thực Thiết tộc?”

Trong lòng Đồ Kiều Kiều thoáng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Không phải như cô nghĩ chứ?

Bọn họ đã đi rồi, giờ biết tìm đâu ra?[Đúng vậy, ký chủ.]Vừa nghe xác nhận, trái tim đang treo lơ lửng của Đồ Kiều Kiều rơi bịch xuống đáy.“Là Sơ Tầm sao?”

Cô khẽ nhíu mày.

Thú nhân đó rõ ràng không có ý định kết lữ.

Dù là bát giai thì với cô cũng chẳng có tác dụng gì, không kết lữ thì cùng lắm chỉ đứng nhìn từ xa.

Huống hồ giờ hắn đã rời đi, cô còn làm gì được nữa?[Ký chủ, xin chờ một lát, em sẽ tra cứu.]Nói xong, hệ thống liền im bặt.

Mãi lâu sau, đúng lúc Đồ Kiều Kiều nghĩ rằng nó sẽ không nói gì nữa, hệ thống lại cất tiếng:[Ký chủ, tra được rồi.

Chính là Sơ Tầm.

Hóa ra chị từng gặp hắn.

Thế nào?

Hắn có thích chị không?]Giọng đầy phấn khích của hệ thống khiến Đồ Kiều Kiều cạn lời.

Thích cô?

Người ta rõ ràng không có ý định kết lữ, sao lại thích cô?

Cô đâu phải vàng bạc để ai gặp cũng thích.[Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của Sơ Tầm hiện tại là 86%.

Chỉ cần kết lữ nữa là xong, mong ký chủ nắm bắt cơ hội.]“86%?

Em đang đùa chị đấy à?”

Cô không tin nổi.

Người không định kết lữ thì độ hảo cảm cao thế để làm gì?

Không phải giả chứ?[Ký chủ, hệ thống kiểm tra hoàn toàn chính xác.

Nếu chị không tin, em có thể kiểm tra lại…]“Vậy kiểm tra lại đi.”[Được, ký chủ.

Đang tiến hành kiểm tra.]Rất nhanh sau đó, kết quả hiện ra:[Kiểm tra thành công.

Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm hiện tại của Sơ Tầm là 86%.

À không… là 87%.]“Hả?

Không những không giảm mà còn tăng?”

Đồ Kiều Kiều ngây người.

Cô không ngờ lại có kết quả như vậy.[Đúng vậy, ký chủ.

Đây là kết quả thật sự.]Một thú nhân bát giai thích ký chủ chẳng phải chuyện tốt sao?

Hệ thống không hiểu vì sao cô lại không vui.Đồ Kiều Kiều: “…”[Ký chủ, sao chị không nói gì?]“Hắn đi rồi, em bảo chị còn nói gì nữa?”

Cô thở dài.

Nói những chuyện này bây giờ còn ích gì?

Cho dù Sơ Tầm có ở đây thì cũng chẳng có tác dụng, vì hắn căn bản không có ý định kết lữ.[Hả?

Đi rồi?

Khi nào?]“Họ đi từ hôm qua.

Giờ em mới nói thì còn ích gì?

Muộn rồi.”

Vừa dứt lời, phía trước vang lên tiếng hoan hô và kinh ngạc của thú nhân.“Có chuyện gì vậy?

Chị đi xem.”

Cô không nói thêm với hệ thống nữa, bước nhanh ra ngoài.

Vừa ra đã thấy đám thú nhân kéo nhau về phía cổng bộ lạc, cô cũng đi theo.Trên tường thành, cô kéo một thú nhân lại, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì?

Sao ồn ào thế?”

“Thủ… thủ lĩnh?

Ngài cũng tới sao?”

“Đã ồn thế này, còn không mau nói?”

“Thủ lĩnh, ta cũng không rõ.

Hình như có thú nhân mới tới.

Ngài nhìn sẽ rõ hơn.”

“Được, ta đi xem.”

Đồ Kiều Kiều lập tức dùng dịch chuyển tức thời, thoáng chốc đã đứng trên tường thành.Đám thú nhân đang xem náo nhiệt thấy cô xuất hiện liền giật mình, rồi vội vàng dạt sang hai bên: “Thủ lĩnh, ngài đến rồi!”

“Đứng đây làm gì?

Ai có việc nấy mau đi làm.”

“Rõ, thủ lĩnh!”

Dù tiếc nuối nhưng bọn họ vẫn nghe lời, nhanh chóng tản ra.Lúc này, Đồ Kiều Kiều mới nhìn rõ bên dưới là một thú nhân điểu tộc.

Con hàng này có mái tóc đen trắng dựng ngược, đôi mắt đỏ rực sắc bén ngẩng lên nhìn cô.Đồ Kiều Kiều khẽ nhíu mày, cô không thích ánh mắt ấy chút nào.

Ánh mắt quá mức sắc bén, đầy tính công kích.

Bên cạnh gã còn có một đống đồ, chẳng lẽ muốn gia nhập bộ lạc Kim Sư?Cô còn chưa mở lời thì gã đã hỏi, giọng mang theo ý xâm lược:“Nàng là Đồ Kiều Kiều?”

Cô kinh ngạc nhướng mày.

Không ngờ con hàng này lại biết mình.

Xem ra chuyến này đến là có chuẩn bị.“Ngươi quản ta là ai!

Ngươi đến bộ lạc Kim Sư rốt cuộc vì chuyện gì?”

“Nàng chính là Đồ Kiều Kiều!”

“Thì sao?

Không nói mục đích thì ta sẽ cho người đuổi ngươi đi ngay!”

Càng nhìn, cô càng thấy chướng mắt.

Nếu con hàng này còn dây dưa, cô sẽ tự mình ra tay.

Phẩm giai của gã thấp hơn cô, chẳng có gì đáng e ngại.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 176: Dị năng trị liệu


Cho dù con hàng này có phẩm giai cao hơn cô thì cũng chẳng sao.

Cô còn có súng laser, sợ gì gã chứ?“Mục đích?

Ta còn có thể có mục đích gì?

Dĩ nhiên là đến cầu kết lữ với nàng.

Thế nào?

Ta làm thú phu của nàng được chứ?

Ta nghe nói nàng vẫn chưa có thú phu biết bay, vậy ta đến là vừa đúng lúc.Ta là thú nhân đại bàng, tứ giai đỉnh phong, huyết thống cao quý.

Những tiểu giống cái khác muốn ta làm thú phu đều chỉ biết mơ tưởng.

Giờ ta nhìn trúng nàng, nàng nên vui vẻ tiếp nhận mới phải.”

Vừa dứt lời, gã khẽ lắc mình, biến hóa thành một con đại bàng lông đen trắng xen lẫn.

Gã vươn cổ, dùng mỏ vuốt lại lông trên người, cả thân thể khẽ rung, bước đi “ưu nhã”, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra, chẳng khác gì một con công đang làm dáng.Đồ Kiều Kiều: “…”

Cô có thể nói là chướng mắt vô cùng không?

Nhìn thế nào cũng chẳng ra vẻ đẹp, lại càng không có chút khí chất nào.“Ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì?

Kiều Kiều nhà chúng ta cũng là thứ ngươi có thể vọng tưởng sao?

Chỉ là một con đại bàng thôi, có gì mà oai?

Còn chẳng bằng ca ca ta nữa!”

Nghe tin có kẻ đến cầu kết lữ, Sơ Ngũ vội chạy đến, nghe được một câu liền tức đỏ mặt.“Nàng là giống cái của tộc nào?”

Đại bàng giang cánh, khinh thường liếc nhìn Sơ Ngũ.

Tiểu giống cái này tuy cũng xinh đẹp, nhưng so với Đồ Kiều Kiều thì còn kém xa.

Gã chẳng thèm để tâm, cho rằng nàng ta chỉ cố ý nói vậy để thu hút sự chú ý của gã.Nhưng gã sẽ không bị mê hoặc.

Mục tiêu của gã từ đầu tới cuối chỉ có một – chính là Đồ Kiều Kiều.

Gã từng nghe thú nhân từ bộ lạc Tam Vĩ Hồ nói rằng nàng ấy là giống cái xinh đẹp nhất mà họ từng gặp.Gã vốn yêu cái đẹp, chỉ thích tiểu giống cái xuất chúng.

Vì vậy, dù phẩm giai cao nhưng gã vẫn chưa từng kết lữ.

Ban đầu, gã còn nghĩ nếu Đồ Kiều Kiều không đẹp như lời đồn thì sẽ bỏ đi ngay, nhưng vừa nhìn thấy, gã liền xác định: bao nhiêu năm độc thân chỉ là để chờ nàng ấy.Giờ cuối cùng cũng đợi được, không uổng công bao năm chờ đợi.

Nếu tiểu giống cái kia là người gã gặp trước khi quen biết Đồ Kiều Kiều, có lẽ gã còn cân nhắc, nhưng hiện tại thì khỏi nghĩ.“Ta là giống cái bộ tộc gì thì liên quan gì đến ngươi?

Ngươi còn mơ tưởng kết lữ với ta à?

Đúng là mơ giữa ban ngày!

Ta vốn đã chướng mắt loại thú nhân như ngươi rồi.”

Sơ Ngũ trừng mắt nhìn con hàng kia, mặt đầy vẻ khinh thường.“Ta cũng chẳng có ý định kết lữ với nàng.

Từ trước đến nay, ta chỉ thích tiểu giống cái như Đồ Kiều Kiều.”

Đại bàng ngẩng đầu, tự hào nói.“Không cho phép ngươi thích Kiều Kiều!

Kiều Kiều, ngươi đừng chấp nhận tên này!

Nhìn là biết chẳng phải giống đực đàng hoàng gì.

Nếu phải chọn, chi bằng chọn ca ca ta còn hơn!”

Sơ Ngũ lại nhân cơ hội tiến cử ca ca mình.“Ta thấy rõ ràng nàng thích ta, nên mới không muốn ta kết lữ với Đồ Kiều Kiều.

Ta nói cho nàng biết, ta sẽ không kết lữ với nàng đâu.

Ta là giống đực mà nàng vĩnh viễn không thể có được!”

Con hàng này nói xong liền trừng mắt nhìn Sơ Ngũ như thể nàng là kẻ thù lớn nhất đời mình.Trong mắt gã, tiểu giống cái kia vì thích thầm gã nên mới hết lần này đến lần khác ngăn cản gã và Đồ Kiều Kiều.

Lòng dạ đúng là độc ác.“Đồ điên!”

Sơ Ngũ trợn trắng mắt.

Nàng có mù mới thích loại giống đực này!

Liếc một cái đã thấy ngán, nói gì đến chuyện kết lữ với Kiều Kiều.“Đồ Kiều Kiều, nàng đừng để tâm.

Nàng ta vì không có được ta nên mới buông lời chửi bới.

Ta là giống đực ưu tú như vậy, ai có mắt đều nhận ra.”

Vừa nói, gã vừa vênh váo khoe bộ lông và đường cong thân thể.“Ta không thích loại giống đực như ngươi.

Ngươi từ đâu tới thì về lại chỗ đó.”

Đồ Kiều Kiều thản nhiên đáp.Quả nhiên, kiểu đàn ông tự phụ, coi mình là trung tâm thì ở đâu cũng có.

Ngay cả thú thế cũng không ngoại lệ.

Giống đực như vậy, cô tuyệt đối không để mắt.“Không thể nào!

Nàng sao có thể không thích ta?

Ta ưu tú thế này, bỏ lỡ ta là nàng không tìm được giống đực nào tốt hơn đâu!”

Đồ Kiều Kiều: “…”

Cô chưa từng thấy ai tự tin đến mức này.

Con hàng này còn tự luyến hơn cả đám đàn ông ở đời trước của cô.

Dựa vào đâu mà gã nghĩ cô sẽ coi trọng?

Thú phu bên cạnh cô ai cũng hơn gã mấy trăm lần, dù có mù cũng không chọn gã.“Sao?

Nàng bắt đầu nhận ra mình sai rồi đúng không?

Như vậy là tốt.

Ta là thú nhân phi hành hiếm thấy.

Nếu bỏ lỡ ta, nàng chỉ còn mấy con chim sẻ, dã điểu.Ta là đại bàng, cao quý hơn cả phi ưng.

Đừng thấy ta giờ là tứ giai đỉnh, ta sắp đột phá ngũ giai rồi.

Với tuổi ta, đạt đến ngũ giai là hiếm lắm.

Sau này ta còn tiến xa hơn nữa.

Nàng mà bỏ lỡ ta, chắc chắn sẽ hối hận!”

“Ngươi nói xong chưa?

Chưa thì khỏi nói luôn!

Biến đi!

Bộ lạc chúng ta không chào đón ngươi!”

Con hàng này thật không hiểu nổi lấy đâu ra tự tin mà dám đến trước mặt cô khoe khoang.“Ta đâu phải loại mặt dày không biết xấu hổ.

Ta mang theo lễ vật cầu kết lữ mà.

Kiều Kiều, nàng xem đi, tất cả đều là ta tặng.

Thế nào?

Hào phóng chưa?

Ta dám chắc mấy thú phu khác của nàng chưa từng tặng nhiều như vậy.

Không sao, sau này có ta rồi thì…

A…”

Gã chưa nói hết câu thì một tia sét giáng xuống, đánh thẳng vào người.

Toàn thân gã cháy khét, miệng phun khói đen, lông chim bị thiêu sạch.Lễ vật mà con hàng này mang đến, chẳng cái nào lọt mắt Đồ Kiều Kiều: mấy mảnh da thú vụn, thịt chỉ còn xương, trên xương dính vài mẩu thịt vụn, lại bị đông cứng thành băng vụn, nhìn là biết keo kiệt.Đem mấy thứ đó đi kết lữ, con hàng này đúng là không biết xấu hổ.

Đừng nói cô, đổi lại giống cái nào khác cũng chướng mắt.Đại bàng chết lặng.

Gã ưu tú thế này mà không những không được hoan nghênh, lại còn bị đánh lén?

Là ai dám?

Nếu đánh chính diện, chắc chắn đối phương không phải đối thủ của gã!Gã nằm im một lúc mới gắng gượng vận hành dị năng, chữa trị sơ qua vết thương mới thấy khá hơn.“Là ai vừa đánh lén ta?

Các ngươi có biết ta sở hữu dị năng gì không mà dám đối xử với ta như vậy?

Ta là thú nhân có dị năng trị liệu hiếm gặp đó!”

Tuy chỉ là trị liệu sơ cấp, nhưng đã vô cùng quý giá.

Giống đực trân quý như gã đáng ra phải được cung phụng, vậy mà ở đây chẳng ai biết quý trọng.Bộ lạc này e rằng đến cả vu y hay tư tế cũng không có.

Với năng lực của gã, đảm nhiệm vai trò tư tế cũng hoàn toàn xứng đáng.“Cái gì?

Dị năng trị liệu sao?”

“Ta đây là lần đầu tiên thấy thú nhân có dị năng trị liệu.

Thủ lĩnh, chẳng lẽ chúng ta phải giữ gã lại sao?”

“Tên giống đực này bẩn thỉu quá.

Tuy là hệ trị liệu, nhưng ta cứ thấy khó chịu không rõ lý do.”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 177: Thanh âm gì vậy?


“Đúng, đúng, đúng!

Không chỉ mình ngươi đâu, ta cũng thấy vậy.”

Một thú nhân khác lập tức phụ họa.Bọn họ đều cảm thấy con hàng này cực kỳ chướng mắt.

Với cái bộ dạng ấy mà cũng dám mơ tưởng đến thủ lĩnh của họ?

Đúng là mơ giữa ban ngày.

Cho dù có dị năng trị liệu đi nữa thì so với thủ lĩnh cũng chẳng đáng nhắc đến.

Họ cần một thủ lĩnh, không phải một kẻ có chút dị năng trị liệu.Bộ lạc đã có vu y, bao nhiêu năm không có dị năng trị liệu vẫn sống tốt.

So với một thú nhân chỉ có chút năng lực như vậy, họ càng muốn đi theo một thủ lĩnh như Đồ Kiều Kiều.“Ngươi xấu xí thế này mà cũng dám mơ tưởng thủ lĩnh của bọn ta?

Đừng nói là có dị năng trị liệu, cho dù ngươi có là Đại tư tế, bọn ta cũng không chấp nhận.”

Một thú nhân giống đực bước ra, lạnh giọng.“Đúng vậy!

Ta cũng không đồng ý!”

Một thú nhân ngũ giai như hắn còn chưa từng dám nghĩ tới việc kết lữ với thủ lĩnh, thế mà tên dị năng tứ giai kia lại dám mặt dày đến thế?

Không biết xấu hổ là gì à?

Không biết soi gương mà nhìn lại bản thân sao?

Đúng là không biết tự lượng sức mình!

Cơn giận dồn lên, hắn chỉ muốn lao vào đánh con hàng kia một trận cho hả dạ, nếu không thì nuốt không trôi.“Các ngươi…

đầu óc có vấn đề à?

Một giống đực ưu tú như ta mà lại không biết trân trọng?”

Gã thật sự không hiểu nổi, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình.“Nói xong chưa?

Nói xong rồi thì ta khiêu chiến ngươi!

Muốn kết lữ với thủ lĩnh của bọn ta, phải được bọn ta đồng ý trước!”

“Đúng đấy!

Đấu luôn đi!

Ta sẽ đánh với ngươi!”

“Không được!

Ta là dị năng trị liệu, sao có thể đánh thắng ngươi?

Ngươi mà đánh ta thì không xứng là giống đực!”

Sắc mặt tên đại bàng cực kỳ khó coi.Đám thú nhân rõ ràng đang cố tình nhắm vào một kẻ ngoại lai như gã.

Biết gã là dị năng trị liệu mà vẫn cố ý gây sự, chẳng phải muốn làm khó người ta sao?“Ngươi còn là giống đực không hả?”

Kẻ định khiêu chiến tức giận đến mức nghẹn họng, đánh cũng không được, không đánh cũng không xong.“Đúng vậy!

Ta chính là giống đực.

Còn ngươi mà dám ra tay với ta thì không xứng làm giống đực!”

Đại bàng ngẩng cao đầu, tự tin cho rằng nói thế rồi bọn họ sẽ không dám động thủ.“Ngươi… ngươi…”

Thú nhân kia bị con hàng này chọc tức đến nghẹn lời.“Ngươi cái gì mà ngươi?

Kiều Kiều, nàng đừng nghe bọn họ.

Nàng theo ta, ta sẽ đảm bảo nàng được ăn no mặc ấm!”

“Ăn no mặc ấm?

Chỉ có vậy thôi sao?”

Đồ Kiều Kiều lập tức dịch chuyển từ tường thành xuống, chớp mắt đã đứng trước mặt con hàng kia.

Ánh mắt lạnh băng lướt qua đống đồ gã mang theo.Tên đại bàng ngây ra một chút rồi mới lắp bắp: “Kiều Kiều?

Sao nàng lại xuống đây?”

Đồ Kiều Kiều không đáp, trực tiếp tung một cú đá vào ngực, đá gã bay mấy thước.“Nếu giống đực không ra tay, vậy một giống cái như ta đánh ngươi thì sao?”

Cô đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn tên đại bàng đang nằm rên rỉ.“Nàng…

Đồ Kiều Kiều!

Ta thật lòng với nàng, sao nàng lại…”

Chát!

Chát!Câu chưa dứt, gã đã bị tát liên tiếp, rồi thêm một cú đá thẳng chân đá văng ra xa.“Không biết ăn nói thì câm miệng cho ta!”

Đám thú nhân: “…”

Thủ lĩnh quả nhiên lợi hại, ra tay dứt khoát, gọn gàng.

Vừa rồi bọn họ đã bị con hàng kia chọc tức phát điên, muốn ra tay lắm rồi nhưng lại bị cái lý do “ta là dị năng trị liệu, không thể đánh nhau” làm khó xử.

Giờ thủ lĩnh đã đánh, ai nấy đều hả hê.

Thậm chí còn thầm mong gã bị đánh thành phế thú, khỏi ngày ngày nhảy nhót chướng mắt.Đồ Kiều Kiều lạnh nhạt nhìn gã.

Quả nhiên, ở đâu cũng có loại kỳ quặc thế này.

Yên ổn chưa được bao lâu, lại xuất hiện một tên vừa tự luyến vừa lập dị.

Ai mà kết lữ với gã chắc xui xẻo cả đời.Tên đại bàng vội vận dụng dị năng trị liệu, nhưng năng lực gã vốn yếu, lại chỉ là tứ giai đỉnh phong, sao sánh được với Đồ Kiều Kiều?

Bị đánh thảm hại là đương nhiên.Thế nhưng gã vẫn không bỏ cuộc.

Trong mắt gã, việc Đồ Kiều Kiều ra tay đánh mình chắc chắn là vì có tình cảm.

Nếu không, tại sao không đánh người khác mà chỉ đánh gã?

Rõ ràng là để ý rồi!

Chỉ là… sao lại không chịu kết lữ?

Giống cái xinh đẹp nào cũng lập dị như vậy sao?“Con hàng này sao trông đỡ hơn rồi nhỉ?

Đúng là dị năng trị liệu, bị đánh thế nào cũng không chết.

Nếu ta mà có dị năng này thì tốt biết mấy.”

Một thú nhân trong bộ lạc tỏ vẻ ngưỡng mộ.“Ta cũng nghĩ vậy.

Chỉ tiếc là ta chẳng có chút dị năng nào.”

Một thú nhân khác thở dài.“Ta thấy dị năng trị liệu của gã cũng chỉ hơn vu y một chút, hiệu quả chậm, không rõ rệt ngay.

Trước đây ta từng đến đại bộ lạc, gặp Đại tư tế ở đó, năng lực trị liệu của người đó nhanh hơn gã nhiều.

Gã chỉ giỏi ở chỗ chúng ta thôi, ra ngoài thì chẳng là gì.”

“Ngươi từng đến đại bộ lạc?

Sao trước giờ chưa nghe nói?”

“Nói rồi mà, chỉ là lúc đó không ai tin, còn bắt ta thề trước Thần Thú.

Loại thề đó đâu phải muốn phát là phát…

Cho dù là thật, ta cũng không muốn thề bừa.”

“Ngươi đến một lời thề cũng không dám phát, bảo bọn ta tin kiểu gì?”

Có kẻ vẫn tỏ ra nghi ngờ.Dù sao vu y đã quý rồi, dị năng của con hàng này còn hơn vu y chút ít.

Giữ gã lại cũng có lợi, dù cho với thủ lĩnh hay cả bộ lạc.

Ai dám chắc sau này mình sẽ không bị thương hay bệnh?“Nhưng… gã thật sự khiến người ta ghê tởm, diện mạo cũng chỉ tầm thường.

Thủ lĩnh là tuyệt thế giống cái, sao có thể kết lữ với loại này được?”

“Đúng vậy!”

Lúc này, đám thú nhân Kim Sư bắt đầu bàn tán rôm rả.

Đồ Kiều Kiều thì chẳng buồn để tâm.

Dù thế nào cô cũng tuyệt đối không kết lữ với một thú nhân như vậy, chẳng khác nào tự bắt mình đi ăn cứt.Ngay lúc ấy, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, như tiếng bước chân cực nặng.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng dội mạnh.

Vài giống cái thể chất yếu ớt còn bị chấn động đến mức lảo đảo suýt ngã.“Tiếng gì vậy?

Sao nghe đáng sợ quá?

Chẳng lẽ sắp có tai họa lớn?”

“Âm thanh này giống hệt lúc xảy ra trận đại họa khi ta còn nhỏ.

Khi đó đất rung núi chuyển, cha ta vì cứu ta mà mãi mãi bị chôn vùi dưới lòng đất…”

Nói đến đây, thú nhân kia bất giác run lên.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 178: Bị dẫm bẹp


"Hẳn là không đâu.

Mấy trận đại nạn như thế phải mấy chục, thậm chí mấy trăm năm mới xảy ra một lần, sao có thể vừa vặn rơi trúng chúng ta?

Vận xui đến mức ấy thì quá đáng rồi.

Huống hồ, chúng ta còn có thủ lĩnh!

Thủ lĩnh là phúc tinh, có thủ lĩnh ở đây, chắc chắn sẽ không gặp tai họa."

Một thú nhân vội an ủi đồng bọn, cũng là để trấn an chính mình.“Ngươi nói cũng đúng.

Từ khi thủ lĩnh đến bộ lạc, chúng ta ăn no mặc ấm, sống yên ổn.

Chuyện như vậy chắc chắn không xảy ra đâu, nhất định không đâu!”

Vừa nói, tên thú nhân kia vừa vỗ nhẹ ngực để bình tĩnh lại.Hắn ta phải tự trấn an, nếu không sẽ nghĩ lung tung, mà hắn ta thì không muốn tự làm khổ mình.Đúng lúc đám thú nhân còn đang bàn tán xôn xao, bỗng nhiên một con quái vật khổng lồ chạy tới.

Thân hình nó cao lớn như một ngọn núi, lại vác theo một đống đồ, nhìn chẳng khác gì đang xách cả một ngọn núi nhỏ.“Cái gì thế kia?

Sao to vậy?

Trên tay nó cầm cái gì vậy?”

Một thú nhân hoảng hốt kêu lên.“Để ta xem!

Dị năng của ta liên quan đến đôi mắt, có thể nhìn rất xa!

Mau tránh ra để ta nhìn kỹ!”

Hắn ta vừa nói vừa đẩy đám người phía trước sang hai bên, hướng về phía âm thanh vọng lại.Chỉ chốc lát sau, hắn ta hét lớn: “Kia… kia chẳng phải Thực Thiết thú sao?

Sao con này lại to khủng khiếp thế?

Không đúng… sao nhìn giống thú nhân vậy?”

“Thật à?

Để ta xem với!”

Một thú nhân khác cũng nhìn theo, cuối cùng xác nhận: đúng là một thú nhân.

Nếu không phải thú nhân thì làm sao vác được từng ấy thịt?

Toàn thịt thú, không biết là dã thú hay dị thú.Bọn họ chưa từng thấy thú nhân nào to lớn đến thế.

Ngày hôm qua trong đám thú nhân kia cũng có kẻ vạm vỡ, nhưng so với hắn thì chẳng đáng nhắc tới.

Thân hình ấy thực sự quá đồ sộ, rõ ràng đang tiến thẳng về phía họ.Cả đám lập tức hoảng loạn.

Tường thành họ xây tuy cao, nhưng so với kích thước của thú nhân kia vẫn thua xa.

Nếu hắn thực sự muốn xông vào, e rằng chẳng có cách nào ngăn nổi.Họ vội quay đầu, lo lắng nói với Đồ Kiều Kiều:“Thủ lĩnh!

Không ổn rồi!

Thú nhân to lớn kia hình như đang chạy về phía chúng ta.

Giờ phải làm sao đây?”

“Đúng đó thủ lĩnh!

Hắn to lớn như thế, dù có đánh chắc gì đã thắng.”

Dù sao dị năng của họ cũng có hạn, với thân hình kia, e là dùng dị năng cũng chẳng ăn thua.“Không cần lo, hắn sẽ không làm hại chúng ta.”

Đồ Kiều Kiều bình tĩnh đáp.Hệ thống vừa báo cho cô biết, thú nhân khổng lồ kia chính là Sơ Tầm.

Hắn không phải đã rời đi rồi sao?

Sao lại quay về?

Nhưng bất kể vì lý do gì, cô tin hắn sẽ không làm hại bộ lạc này, vì em gái hắn vẫn còn ở đây.“Nghe thủ lĩnh nói vậy thì ta yên tâm rồi.”

Những thú nhân khác cũng nhanh chóng thả lỏng tinh thần, gần như không còn quá lo lắng về hắn nữa.Lúc này, các thú nhân lưu lạc quanh đây, cùng những người đi ngang qua, đều kéo đến xem náo nhiệt.Trước đây họ không hề biết nơi này có tường thành, giờ bỗng nhiên lại xuất hiện.

Tốc độ xây dựng quá nhanh.

Hơn nữa, đây còn là tường thành đẹp nhất họ từng thấy.Dù chưa thấy tường thành nào khác, nhưng theo bản năng, họ vẫn cảm thấy đây là tường thành đẹp nhất.Những thú nhân không thuộc bộ lạc Kim Sư khi nghe Đồ Kiều Kiều nói vậy thì tỏ vẻ không đồng tình.

Họ không tin thú nhân to lớn kia sẽ không gây hại cho bộ lạc Kim Sư.Đám thú nhân Kim Sư này đúng là lạ, đã để một giống cái làm thủ lĩnh, vậy mà còn nghe theo nàng ta, tin rằng sẽ không có nguy hiểm.

Đến giờ vẫn chưa chịu tránh, chẳng lẽ còn định đứng đó chờ chết?Dù sao thì họ cũng không phải thú nhân trong bộ lạc, chỉ cần lo cho bản thân là được.

Còn đám thú nhân kia, chết thì kệ, miễn mình sống là được.Nghĩ vậy xong, đám thú nhân đang xem náo nhiệt lập tức rút lui.

Không bao lâu sau, quái vật khổng lồ kia đã tiến đến trước mặt họ.Chỉ nghe “Bịch” một tiếng vang dội, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết, rồi âm thanh ấy đột ngột im bặt, như thể cổ họng bị bóp nghẹt.“Thiên a!

Tên thú nhân đại bàng kia bị đạp chết rồi!”

“Đúng vậy!

Gã chết rồi!

Tiếng kêu vừa nãy là của gã!

Trời ơi… nhìn cũng hơi thảm…”

“Đáng đời!

Ai bảo gã làm mấy chuyện không ra gì.”

“Cái thân hình như vậy mà cũng dám mơ tưởng đến thủ lĩnh của chúng ta, chết là đáng!”

Lúc này, Sơ Tầm mới ngơ ngác cúi đầu: “Ơ, dẫm trúng rồi.”

Hắn vội nhấc chân lên, nhưng đã muộn.

Tên thú nhân đại bàng kia đã bị hắn đạp thành một đống nhão nhoét.“Cái này… giờ làm sao đây?”

Sơ Tầm có chút lúng túng.Hắn vừa đến nên chưa rõ tình hình, cũng không biết giẫm chết tên này là tốt hay xấu.

Nếu đó là thú nhân trong bộ lạc thì rắc rối to.

Kiều Kiều vốn đã không muốn gặp hắn, nếu lại giẫm chết một thú nhân trong bộ lạc, e rằng em ấy sẽ không thèm nhìn mặt hắn nữa, thậm chí còn đuổi hắn đi.

Chỉ nghĩ tới thôi, Sơ Tầm đã thấy khó chịu.“Ngươi không cần để tâm, gã chết thì chết thôi.

Vừa rồi gã dám sỉ nhục thủ lĩnh của chúng ta, loại thú như vậy, chết là đáng.”

Vị thú nhân ngũ giai từng định khiêu chiến với tên đại bàng tức giận nói.“Ngươi nói cái gì?”

Sơ Tầm hỏi lại, rồi cúi đầu giẫm thêm mấy cái lên xác tên đại bàng kia.Tên đại bàng vốn còn thoi thóp, định vận hành dị năng để tự chữa trị, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị giẫm thêm mấy cái, lần này hoàn toàn tắt thở.Đám thú nhân thấy Sơ Tầm ra tay tàn nhẫn như vậy thì đồng loạt lùi lại vài bước, cơ thể bất giác rùng mình.“Các ngươi đang nói gì vậy?

Sao không ai trả lời ta?”

Sơ Tầm bực bội.Chẳng lẽ chuyện Kiều Kiều không thích hắn đã lan khắp bộ lạc Kim Sư?

Nếu vậy, con đường kết lữ của hắn đúng là ngày càng gian nan.Đám thú nhân lại lùi thêm vài bước.

Đồ Kiều Kiều thấy vậy thì nhíu mày, trong lòng không khỏi bất lực.

Mới thế đã sợ rồi sao?Cô còn chưa kịp mở miệng thì Sơ Tầm đã túm lấy đống đồ con hàng kia mang tới trước đó, ném thẳng lên trời.

Đống đồ ấy bay vút lên, thoáng chốc biến mất.Sau đó, hắn ném luôn số thịt đang mang trong tay xuống đất.

So với đống đồ của con hàng kia, số thịt hắn mang đến đúng là khác biệt một trời một vực.“Hít… nhiều thịt thế này, ăn sao cho hết?”

Lúc này, những thú nhân nấp trong bụi rậm cũng lần lượt chui ra.

Vừa nhìn thấy đống thịt, nước miếng họ chảy dài thành dòng.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 179: Hắn muốn ở lại bộ lạc


“Ăn không hết thì cho bọn ta đi!

Bọn ta đông người, chắc chắn ăn sạch được.”

“Ta cũng ăn khỏe lắm, có thể giúp các ngươi xử lý bớt.

Cho ta luôn đi!”

Vừa nói, ánh mắt gã dán chặt vào đống thịt thú.Không hiểu sao, gã thấy mùi thịt quá thơm, khiến gã chỉ muốn nhào tới.

Nếu không phải ngại đống thịt đó do con Thực Thiết thú mang đến, có khi gã đã ra tay giành rồi.Gã là thú nhân ngũ giai, chẳng lẽ lại sợ đánh nhau?

Nhưng nếu đối thủ là con Thực Thiết thú khổng lồ kia thì thôi.

Với thân hình đó, có đánh cũng chẳng thắng nổi.

Dị năng của gã nếu dùng lên người nó, e rằng ngay cả lớp lông cũng không làm gì được.

Với hình thể thế kia mà dễ bị thương thì mới lạ.Dù vậy, nhìn đống thịt nhiều đến mức ăn không xuể, gã nghĩ xin một phần nhỏ cũng chẳng quá đáng.“Các ngươi đang nói gì vậy?”

Sơ Tầm không dám tin vào tai mình.Mấy thú nhân này đúng là trơ trẽn.

Đây là con mồi hắn săn được, sao tới lượt bọn họ chia phần?

Đống thịt này hắn mang về cho Kiều Kiều, đâu phải để cho họ hay nộp cho bộ lạc.“Bọn ta đang đói mà.

Ngươi săn được nhiều thịt vậy, chắc chắn ăn không hết.

Thay vì để phí, chi bằng cho bọn ta.

Ít ra bọn ta ăn thì công sức ngươi bỏ ra cũng không uổng.

Nói thật, ta giúp ngươi còn chưa chắc được cảm ơn.

Đừng không biết điều.”

Gã vừa nói vừa giả vờ thở dài, như thể mình cao thượng lắm.Sơ Tầm đúng là lần đầu gặp loại thú nhân không biết xấu hổ thế này, còn dám thản nhiên mở miệng đòi thịt.

Gã tưởng mấy câu ba hoa có thể qua mặt hắn sao?

Nghĩ quá đơn giản rồi!“Gã nói cũng có lý, ta cũng tán th…

A!”

“Cút!

Cả ngươi nữa, đi luôn!”

Sơ Tầm lập tức đá bay mấy tên vừa mở miệng nói bậy.Đám này đúng là không biết thân phận mình, dựa vào đâu mà chỉ trỏ với hắn?

Đống đồ hắn mang về đâu phải thứ để bọn họ chia phần!Đuổi sạch mấy kẻ vừa nói xấu, Sơ Tầm mới bực bội quay sang nhìn Đồ Kiều Kiều.

Hắn nghĩ một lát, rồi cố nặn ra nụ cười gượng: “Kiều Kiều, mấy thứ ta mang đều là tặng cho em.

Em xem thế nào?

Toàn là thịt dị thú, ăn vào rất tốt cho sức khỏe.”

Đồ Kiều Kiều sững người.

Cô tưởng Sơ Tầm mang nhiều thịt như vậy là định rời đi cùng thú nhân Thực Thiết tộc để lập bộ lạc mới.

Không ngờ hắn lại không có ý đó.

Xem ra, hắn muốn ở lại bộ lạc, còn mang lễ vật để “nộp phí ăn ở”.“Nếu ngươi đã quyết định, vậy cứ ở lại đi.”

Sơ Tầm là thú nhân bát giai, ở lại bộ lạc chỉ có lợi, cô chẳng có lý do gì từ chối.“Thật sao?”

Sơ Tầm mừng rỡ như phát điên, không ngờ Kiều Kiều lại đồng ý cho hắn ở lại.

Hóa ra em ấy cũng có chút cảm tình với hắn?

Trước giờ hắn lại không nhận ra.“Tất nhiên.

Mấy thứ này mang hết vào kho bộ lạc.

Nếu các ngươi định ở lại thì giữ lại ít cho mình, chứ nhiều thế này dùng không hết.”

Cô liếc nhìn đống thịt, toàn là thịt dị thú, lần này Sơ Tầm ra tay khá rộng.Sơ Tầm đang vui, nhưng vừa nghe vậy, sắc mặt hắn lập tức đổi.

Cơ thể hắn thu nhỏ lại, biến thành con Thực Thiết thú bình thường.

Hắn cố chấp nhìn Đồ Kiều Kiều, nhẹ giọng nói:“Không được!

Mấy thứ này là ta tặng em, sao để bộ lạc được?

Tuyệt đối không!

Nếu bộ lạc cần, sau này ta sẽ đi săn.

Nhưng đống này thì không!”

“A?

Ngươi không phải muốn ở lại bộ lạc sao?

Chẳng lẽ…”

Đồ Kiều Kiều chợt hiểu ra.Thì ra Sơ Tầm muốn kết lữ với cô nên mới mang nhiều đồ đến.

Nhưng trước đó hắn còn thề thốt rằng không muốn kết lữ với cô mà?

Tâm tư giống đực, sâu như đáy biển, khó đoán vô cùng.“Đúng vậy!

Kiều Kiều, đúng như em nghĩ!

Ta muốn kết lữ với em!”

Sơ Tầm nhìn cô bằng đôi mắt gấu trúc đầy chân tình.Đồ Kiều Kiều: “!!!”

Hệ thống đoán đúng… hắn thực sự muốn kết lữ với cô.

Nhưng là điều gì khiến hắn đổi ý?“Kiều Kiều, em đồng ý chứ?”

Sơ Tầm thấp thỏm hỏi.Hắn chưa từng hồi hộp thế này.

Ngay cả lúc đối đầu dị thú phẩm giai cao, hắn cũng chưa từng căng thẳng như vậy.“Không sao.

Ta biết trước kia mình sai.

Lát nữa ta sẽ ra ngoài lần nữa.”

Thấy Đồ Kiều Kiều im lặng, Sơ Tầm nghĩ chắc Kiều Kiều vẫn giận thái độ trước kia của mình.Không sao.

Hắn sẽ dùng thành ý khiến Kiều Kiều cảm động.

Nếu đống dị thú này chưa đủ, hắn sẽ săn thêm.

Nhất định có cách.“Ngươi còn định ra ngoài làm gì nữa?

Không thể để ta suy nghĩ một chút sao?”

Đồ Kiều Kiều thấy mọi chuyện quá đột ngột.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến khi thật sự đối mặt, cô vẫn có chút rối.“Được, được!”

Sơ Tầm nghe vậy, ánh mắt vốn u ám lập tức sáng lên.[Ký chủ, đây là thú nhân bát giai!

Nếu chị sinh con với hắn, sẽ được nhiều phần thưởng hơn, con sinh ra cũng ưu tú hơn.

Chị còn do dự gì?] Âm thanh hệ thống vang lên bên tai Đồ Kiều Kiều.Nó thật sự không hiểu.

Tình huống tốt thế rồi, ký chủ còn chờ gì?

Điều kiện như vậy mà không chịu nắm lấy, muốn đợi đến bao giờ?

Sớm muộn cũng đồng ý, chi bằng hưởng thụ sớm.Thấy Đồ Kiều Kiều vẫn không phản ứng, hệ thống tiếp tục thúc giục:[Ký chủ, dù gì chị cũng sẽ gật đầu.

Vậy sao không đồng ý ngay bây giờ?

Gật đầu sớm thì được hưởng thụ sớm.]“Chị đâu phải không đồng ý, chỉ là…”[Chỉ là gì cơ?] Giọng hệ thống đã sốt ruột.“Chỉ là…”[Chỉ là gì?

Nếu có điều gì chị lăn tăn thì cứ nói.

Em nhất định sẽ giúp chị giải quyết!] Hệ thống cuống đến mức phát điên.

Rõ ràng trước đó ký chủ vẫn ổn, sao đột nhiên lưỡng lự?“Em thật sự có thể giúp chị giải quyết?”[Chắc chắn!]“Được thôi, nếu em đã có thành ý như vậy, chị cũng không phải không thể đồng ý.

Nhưng em phải bồi thường cho chị.”[Bồi thường gì?] Hệ thống lờ mờ thấy không ổn, nhưng lời đã nói ra nên chỉ đành chấp nhận.“Chị muốn 50 túi đất tăng trưởng siêu tốc.”[Đất tăng trưởng siêu tốc… tận 50 túi!

Ký chủ, chị muốn lấy mạng em à!]“Vậy thì thôi, bỏ lỡ cũng chẳng sao…”

Giọng Đồ Kiều Kiều nhàn nhạt, như thật sự không bận tâm.[Ký chủ, chuyện này có thể thương lượng.

Hay là…

5 túi nhé?

Chị đòi 50 túi thì quá nhiều, em không lấy ra nổi…] Dù vét sạch toàn bộ tài nguyên riêng, nó cũng không đủ.“5 túi thì ít quá, không được.”[Ký chủ, chúng ta đã đồng hành bao lâu, tình nghĩa đó chẳng lẽ không đáng chút nào?]Đồ Kiều Kiều suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Được, vậy 10 túi, không thể ít hơn.”

Cô đã muốn loại đất này từ lâu, đây là cơ hội tốt.

Hơn nữa, ngay từ đầu cô vốn không định từ chối Sơ Tầm, chỉ là muốn thử xem thái độ của hắn thế nào mà thôi.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 180: Gấu trúc phiên bản mini


Hệ thống im lặng.

Nó vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cụ thể là sai ở đâu thì nhất thời lại không nghĩ ra.

Suy nghĩ một hồi vẫn chưa rõ, nó bèn gạt sang một bên, không nghĩ nữa.“Thế nào?

Quyết định xong chưa?”[Quyết định rồi.

Mười túi thì mười túi.

Nhưng ký chủ, chị đã hứa với em thì phải giữ lời.

Em đưa cho chị mười túi đất tăng trưởng siêu tốc, chị nhất định phải chấp nhận lời cầu kết lữ của Sơ Tầm.]Khó khăn lắm mới gặp được một giống đực tốt như vậy, nó thật sự không muốn bỏ lỡ.

Tuy lần này có mất chút “máu”, nhưng so với phần thưởng khi ký chủ sinh con thì tổn thất này chẳng đáng gì.

Chỉ cần có thể giúp nó thăng cấp là được.“Biết rồi, biết rồi.

Mau phát phần thưởng đi, chị đâu có lừa em!”

Cô hối thúc.[Được.

Phần thưởng đã gửi vào không gian của ký chủ, mời kiểm tra bất cứ lúc nào.]“Tốt!”

Đồ Kiều Kiều lập tức mở không gian ra xem.

Sau khi xác nhận đủ số túi đất, cô mới yên tâm.Còn chưa kịp nói gì, trong đầu đã vang lên giọng thúc giục của hệ thống:[Ký chủ, đồ đã nhận rồi thì nên tranh thủ thời gian.

Tốt nhất tối nay kết lữ với Sơ Tầm luôn.

Nhiều thú phu thì nhiều lựa chọn hơn.Hiện tại chị có thú phu dưới nước, có thú phu đi trên đất, trên trời thì tạm có một Lạc Trì.

Nhưng vẫn nên có thêm một thú phu biết bay thì ổn hơn.

Con đại bàng kia tuy phẩm giai thấp, hình thú không đẹp, nhưng nếu không còn ai khác thì cũng có thể cân nhắc.]“Cân nhắc gì chứ?

Gã xấu trai như thế, chị không thích đâu!”

Cô đã quen ăn tiệc lớn xa hoa, giờ bắt cô ăn cháo loãng hay rau luộc thì sao nuốt nổi?[Nói cũng đúng, xấu quá thì con sinh ra cũng khó mà đẹp.] Hệ thống đồng tình.[Ký chủ, chị bắt đầu hành động chưa?]“Biết rồi, gấp cái gì?

Hắn có chạy đâu.”

Đồ Kiều Kiều bất lực đáp.“Kiều Kiều?”

Sơ Tầm thấy Đồ Kiều Kiều im lặng quá lâu, trong lòng càng thêm bất an.

Chẳng lẽ hắn làm gì khiến em ấy không vui nên giờ em ấy đổi ý?Hắn càng nghĩ càng thấy lo, toàn thân cứng đờ, sợ rằng bản thân đã làm điều sai trái.“Kiều Kiều, nếu ta có chỗ nào khiến em không vừa ý, cứ nói thẳng.

Ta sẽ sửa!

Chuyện gì cũng sửa được!”

Sơ Tầm căng thẳng nhìn Đồ Kiều Kiều, muốn biến về hình người nhưng lại sợ váy da thú rơi xuống bị người khác thấy nên đành nhịn xuống.Hay là vì hình thú của hắn xấu xí nên Kiều Kiều không thích?

Hắn vốn chẳng thể thay đổi bộ lông đen trắng ấy.

Dù có cạo sạch, lông mới mọc ra vẫn y như cũ.

Nhưng nếu em ấy chán ghét, hắn sẵn sàng cạo hết rồi mặc da thú khác.“Không phải.

Ngươi thật sự xác định muốn làm thú phu của ta?”

“Xác định!

Xác định!”

Sơ Tầm gật đầu lia lịa như giã tỏi.“Được, ta đồng ý.

Nhưng đã là người trong nhà thì phải theo quy củ của nhà ta.

Nếu không muốn bị ràng buộc, giờ hối hận vẫn còn kịp.”

“Hối hận thế nào được?

Ta còn mừng không kịp.”

Sơ Tầm như sống lại.

Hắn chỉ hận không thể lập tức kết lữ, nhưng lại sợ tỏ ra quá nóng vội khiến Kiều Kiều hoảng sợ.“Vậy được.

Đống đồ này ta lấy luôn nhé?”

Đồ Kiều Kiều chỉ vào từng đống thịt dị thú cao như núi.“Vốn dĩ là mang cho em.

Cất đi là phải.

Chút nữa ta sẽ đi thêm một chuyến.”

Sơ Tầm vui mừng khôn xiết, chỉ muốn đem hết mọi thứ tốt nhất dâng đến trước mặt Kiều Kiều.“Lại đi làm gì?”

“Đem thêm ít đồ về cho em.”

Sơ Tầm nhớ lúc nãy thấy một con thú lông rực rỡ, da nó làm váy chắc chắn hợp với Kiều Kiều.“Không cần đâu, chỗ này nhiều quá rồi.”

Cô nhìn đống thịt cao hơn cả tường thành, không biết nên nói gì.

Chừng này đủ ăn mấy tháng, kể cả chia cho cả bộ lạc.“Không sao, tích trữ nhiều một chút vẫn hơn.

Sau này ta cũng sống cùng em lâu dài.”

Trong lòng Sơ Tầm, có con hay không cũng chẳng quan trọng, hắn đâu vì con mới muốn kết lữ.Đồ Kiều Kiều nghĩ một lát, cuối cùng không từ chối.

Dù sao sau này hắn cũng sẽ có con cần nuôi.

Mấy thứ này để trong không gian cũng không sợ hỏng.“Được rồi, ngươi đi sớm về sớm.

Tối nay chúng ta tổ chức nghi thức kết lữ, tiện thể chúc mừng các ngươi gia nhập bộ lạc Kim Sư.”

“Kiều Kiều, em sắp xếp thế nào ta nghe thế ấy.”

Sơ Tầm lập tức trở nên thẹn thùng như một cô vợ nhỏ.Đồ Kiều Kiều: “…”

Cô phát hiện, thú nhân một khi xác lập quan hệ với cô đều biến thành kiểu này.“Ngươi tự lo liệu.”

Dứt lời, cô thu hết quà tặng vào không gian dưới ánh mắt thèm thuồng của đám thú nhân.“Được!”

Sơ Tầm phấn khích nhảy dựng lên.

Không cẩn thận, thân hình lập tức thu nhỏ, biến thành một con Thực Thiết thú phiên bản mini.Đồ Kiều Kiều cúi đầu nhìn con thú nhỏ ở ngay mắt cá chân mình, vô cùng kinh ngạc: “Cái này… cái này cũng quá… quá đáng yêu rồi!”

Sơ Tầm vốn lo bị chán ghét, nào ngờ nghe được câu ấy.

Chưa kịp vận dụng dị năng, hắn đã bị Kiều Kiều ôm lên.Cô nâng Sơ Tầm trong lòng bàn tay, nhìn bộ lông xù đáng yêu kia, không nhịn được hôn một cái.“Trời ơi… thật sự quá đáng yêu.”

Đồ Kiều Kiều thích đến mức không buông tay được, cứ ôm ôm, hôn hôn, vuốt ve mãi không thôi.Sơ Tầm chỉ thấy mình như rơi vào ổ phúc, hạnh phúc đến quá bất ngờ.

Nếu sớm biết Kiều Kiều thích thế này, hắn đã biến hình từ lâu.Hắn ngoan ngoãn ngồi trong tay Kiều Kiều, còn cố rút người lại, nín thở để nhẹ hơn, chỉ mong ở lại trong lòng bàn tay ấy thêm chút nữa.
 
Back
Top Bottom