Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 70: Nếu đã như vậy thì ngươi và ca ca ngươi cùng kết lữ với ta cũng được


Một luồng hơi thở quen thuộc truyền từ ngoài sơn động vào, ngay sau đó là giọng nói cũng rất quen vang lên:"Kiều Kiều, em ở đâu?

Ta có thể vào không?"

Đồ Kiều Kiều vừa nhẹ nhõm thở phào, trong lòng lại dấy lên đôi chút nghi hoặc.

Là giọng của Diêu Kỳ Diệp.

Sao hắn lại đến đây?

Chẳng lẽ là mang đồ đến tặng cô?Cũng không trách cô nghĩ vậy.

Sáng sớm Lạc Trì đã nói cho cô biết, dường như bọn họ đang có ý định trở thành thú phu của cô.

Nếu đã muốn theo đuổi, thì tặng chút quà cũng là điều bình thường thôi.

Nghĩ như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ.Ở thời đại trước kia của cô, theo đuổi ai còn phải chuẩn bị cả lễ vật nhỏ, huống hồ hiện tại hai người còn chưa có chút tình cảm nào.

Nếu không bỏ công sức ra theo đuổi thì người ta dựa vào đâu để chấp nhận ở bên mình?Giống đực ở đại lục thú nhân này còn khắt khe và thực tế hơn cả đàn ông ở thế giới trước của cô.

Dĩ nhiên, trong số đó cũng không thiếu những kẻ lập dị.

Ví như tên Ngưu Đản mặt dày trước kia, cái vẻ không biết xấu hổ ấy đến giờ cô vẫn chưa quên được."

Ngươi vào đi."

Đồ Kiều Kiều do dự một chút nhưng vẫn để Diêu Kỳ Diệp bước vào.

Gió bên ngoài quá lớn, để hắn đứng ngoài chẳng bằng cho vào.

Dù gì cô cũng không định ra ngoài hứng gió."

Được!"

Diêu Kỳ Diệp lập tức vui vẻ bước vào.

Vừa nhìn thấy Đồ Kiều Kiều, mắt hắn ta liền sáng lên.

Hắn ta vội vàng lấy món đồ trong tay ra, đó là một tấm da thú vừa được xử lý xong.

Hắn ta đã dùng dị năng hong khô hơi nước, bây giờ trông như một tấm da mới hoàn toàn."

Kiều Kiều, cái này tặng em."

Diêu Kỳ Diệp nâng tấm da thú màu lam thiên thanh điểm xuyết hoa văn trắng, đưa tới trước mặt cô, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ chân thành."

Ngươi đang định cầu lữ với ta sao?"

Đồ Kiều Kiều hỏi thẳng, không vòng vo.

Tấm da thú này đúng là rất đẹp, nếu Diêu Kỳ Diệp không có ý đồ gì thì tuyệt đối không đời nào đem vật quý như vậy tặng cô vô duyên vô cớ.Ở nơi này, ngoài da thú màu đen và nâu ra, những màu sắc khác đều rất được ưa chuộng.

Chúng lưu thông rộng rãi trên thị trường và đặc biệt được giống cái yêu thích.

Nếu đổi lại là một giống cái khác, có lẽ đã vui mừng đồng ý kết lữ với Diêu Kỳ Diệp ngay tại chỗ rồi.

Nhưng cô không phải là người chưa từng trải.Tuy vậy, nếu lúc này Diêu Kỳ Diệp thật sự cầu lữ, cô cũng sẽ đồng ý.

Vốn dĩ cô đã thấy hắn không tệ.

Nếu đã quyết định, cô sẽ thẳng thắn, không quanh co hay do dự."

Ta... ta... không phải vậy đâu, Kiều Kiều.

Ta chỉ đơn giản muốn tặng em mấy thứ này thôi, không có ý lấy chúng để ép em kết lữ với ta."

Diêu Kỳ Diệp luống cuống lắc đầu, sợ Kiều Kiều hiểu lầm.Hắn ta thật sự muốn kết lữ với Kiều Kiều, nhưng không chỉ bằng việc tặng mấy món đồ này.

Trong không gian của hắn ta vẫn còn cả đống vật phẩm quý giá khác."

Kiều Kiều, mấy thứ này... ta cũng tặng em luôn."

Diêu Kỳ Diệp lấy ra rất nhiều trái cây, đều là do hắn ta tự hái từ trên cây, thậm chí có cây còn bị hắn ta nhổ tận gốc đem về.

Dĩ nhiên, vì chuyện đó mà hắn ta cũng bị thương không nhẹ.

Vết thương nơi bắp đùi đã thâm tím đến mức gần như lộ cả xương.

Sợ dọa Kiều Kiều, hắn ta không dám để lộ, liền cố tình chọn một chiếc váy da thú thật dài để che đi.Diêu Kỳ Diệp cũng không nương tay với bản thân.

Sợ máu chảy ra, hắn ta dùng một mảnh da thú quấn chặt lấy vết thương.

Sau khi băng lại, vết thương quả thật không còn chảy máu nữa, nhưng cả chân hắn ta đã mất hết cảm giác.Diêu Kỳ Diệp không để tâm.

Với hắn ta, chút tê buốt ấy chẳng đáng gì.

Đau đớn hơn hắn ta còn chịu được, huống hồ chỉ là chừng này.Dù hắn ta không nói gì, nhưng Đồ Kiều Kiều cũng đại khái đoán ra.

Trên người Diêu Kỳ Diệp có mùi máu tươi rất nồng.

Nếu không phải chính hắn bị thương, thì chắc là do máu của con mồi còn vương lại trên người.Đồ Kiều Kiều thấy Diêu Kỳ Diệp lấy ra từng ấy thịt thì lập tức trợn mắt há hốc mồm:"Ngươi... ngươi đào luôn cả hang ổ dị thú lên à?"

"Chuyện đó... thật ra cũng không đến mức vậy, chỉ là... có đánh nhau một chút thôi..."

Diêu Kỳ Diệp gãi đầu ngượng nghịu, còn giơ tay làm vài động tác minh họa.

Ngón tay hắn ta trắng trẻo, thon dài, trông chẳng khác gì bàn tay của một công tử sống trong nhung lụa, hoàn toàn không giống tay của người thường xuyên giao đấu."

Về sau làm việc thì phải biết lượng sức.

Nếu ngươi không định kết lữ với ta, vậy mấy thứ này ta không thể nhận.

Ngươi mang về đi."

Đồ Kiều Kiều điềm nhiên nói, giọng bình thản không lộ cảm xúc.[Ký chủ, mấy quả màu đỏ kia là châu quả, vô cùng quý hiếm.

Giống cái ăn vào có thể bồi bổ cơ thể, còn giúp tăng khả năng thụ thai.

Chị giữ lại cũng không có gì là thiệt cả.]Đồ Kiều Kiều không bận tâm đến lời của hệ thống.

Nếu Diêu Kỳ Diệp thật sự muốn trở thành thú phu của cô thì những thứ này cô sẽ nhận.

Còn nếu hắn không có ý đó, cô cũng không đến mức ham mấy món này.Nghe đến đây, Diêu Kỳ Diệp lập tức hoảng hốt.

Gương mặt trắng trẻo của hắn ta đỏ bừng lên vì luống cuống:"Kiều Kiều, ta không có ý đó!

Ta thật sự... thật sự muốn kết lữ với em.

Chỉ là... tình huống của ta khá đặc biệt.

Ta và ca ca phải cùng kết lữ với một giống cái.

Huynh ấy thành ra như vậy là vì ta, ta không thể bỏ mặc huynh ấy được..."

"Vì ngươi?"

Đồ Kiều Kiều khẽ nhíu mày.

Trong chuyện này, chẳng lẽ còn có điều gì khúc mắc, hoặc có ẩn tình khác?"

Là do ta, lúc còn trong bụng mẹ, ta đã tay đấm chân đá huynh ấy.

Nếu không vì vậy, cơ thể huynh ấy đã không yếu đuối đến mức này..."

Nói đến đây, mắt Diêu Kỳ Diệp đỏ hoe, giọng đầy tự trách.Đồ Kiều Kiều: "..."

Giờ thì cô biết nói gì nữa đây?

Chẳng phải chỉ vì hắn phát triển tốt hơn Diêu Kỳ Xuyên khi còn trong bụng mẹ nên thân thể mới khỏe mạnh hơn sao?"

Kiều Kiều... em yên tâm, ta sẽ không ra tay với người trong nhà đâu.

Lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, ta cũng không biết vì sao lại đánh huynh ấy nữa, thật sự không nhớ gì cả..."

Diêu Kỳ Diệp thấy Đồ Kiều Kiều im lặng thì lập tức cuống lên.

Hắn ta tưởng cô vì lý do đó mà sợ hắn ta, nên càng nghĩ cô không muốn kết lữ với mình."

Được rồi, ta hiểu rồi.

Nếu đã như vậy thì ngươi và ca ca ngươi cùng kết lữ với ta cũng chẳng sao."

Đồ Kiều Kiều chẳng lấy gì làm khó chịu.

Dù sao thêm một thú nhân cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Huống chi Diêu Kỳ Xuyên trông rất tuấn tú, năng lực cũng không tệ.

Không nhận thì phí quá.

Thân thể yếu thì sao chứ?

Cô còn có cả hệ thống thần kỳ kia mà."

Đinh Đang, thân thể của Diêu Kỳ Xuyên có thể chữa được."[Có thể đó, ký chủ.

Trong cửa hàng hệ thống có bán.

Một viên Cường Thể Đan chỉ tốn 5 tích phân thôi.

Dĩ nhiên, nếu ký chủ may mắn, lúc sinh con cũng có thể nhận được.]"Được, chị biết rồi."

Đồ Kiều Kiều cực kỳ hài lòng.

Hệ thống này đúng là đáng tin."

Kiều Kiều, em nói thật sao?"

Đôi mắt Diêu Kỳ Diệp lập tức sáng rực."

Dĩ nhiên là thật.

Chuyện thế này ta cần gì phải lừa ngươi.

Hay là ca ca ngươi không chịu?"

"Không đâu!

Không thể nào!

Ca ca ta chắc chắn sẽ đồng ý!

Kiều Kiều, mấy thứ này em giữ lấy, ta về báo cho huynh ấy ngay.

Huynh ấy nhất định sẽ vui lắm!"

Vừa dứt lời, Diêu Kỳ Diệp đã lon ton chạy đi, phấn khởi đến mức như muốn bay.

Nếu Đồ Kiều Kiều không biết hắn là hồ ly, e là đã tưởng hắn là thỏ rồi.Diêu Kỳ Diệp vừa rời đi không lâu, Lạc Trì đã trở về.

Vừa nhìn thấy gian phòng khách trong sơn động chất đầy thịt, lại ngửi thấy mùi của Diêu Kỳ Diệp, hắn liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra."

A Trì, thế nào rồi?

Con non của Trư Hoa Hoa có cứu được không?"

Đồ Kiều Kiều vẫn không quên hỏi một câu.

Dù sao cô cũng rất muốn biết kết quả.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 71: Cha! Người không thể đi


"Kiều Kiều, ba con non kia bị đông lạnh quá nặng.

Lúc vu y đến kiểm tra, chúng chỉ còn thoi thóp.

Vu y đã sắp xếp cho mấy thú nhân đến sưởi ấm, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được.

Chúng đã trở về vòng tay Thần Thú rồi..."

"Vậy à... thật sự tiếc quá..."

Đồ Kiều Kiều khẽ thở dài.

Ba đứa trẻ tội nghiệp ấy thật đáng thương, còn mẹ của chúng thì lại càng bất hạnh."

Kiều Kiều, em cứ yên tâm.

Mấy đứa nhỏ của chúng ta, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, tuyệt đối không để chúng rơi vào kết cục như ba con non nhà Trư Hoa Hoa."

Nói xong, Lạc Trì liền ôm cô vào lòng, dịu giọng an ủi.

Hắn sợ Kiều Kiều sẽ lo lắng hay bất an.Thế nhưng Đồ Kiều Kiều đâu yếu đuối như hắn nghĩ."

A Trì, chuyện làm muối... vẫn chưa sắp xếp xong đúng không?"

"Chưa đâu.

Cha còn đang bị chuyện đó làm phiền.

Trư Hoa Hoa không chịu buông tha, cứ nhất quyết đòi vu y phải cứu bằng được ba con non kia.

Nhưng rõ ràng chúng đã chết rồi.

Cha vẫn đang xử lý bên đó."

Lạc Trì hiển nhiên không có thiện cảm gì với Trư Hoa Hoa.

Nhắc đến ả, ánh mắt hắn đầy vẻ khó chịu."

Nếu chuyện vẫn chưa được xác nhận rõ ràng thì đừng vội công bố với các thú nhân khác."

Đồ Kiều Kiều suy nghĩ kỹ một lúc rồi lên tiếng.

Cô cảm thấy ý định ban đầu của mình còn nhiều sơ hở, chưa thực sự thỏa đáng.Cô không nên dạy kỹ thuật làm muối cho tất cả thú nhân trong tộc.

Nếu chẳng may có kẻ đầu phục bộ lạc khác, không chỉ khiến kỹ thuật bị lộ, mà rất có thể còn khiến người ta nhắm vào núi muối vì biết nơi đây nắm giữ phương pháp làm muối.Vậy nên cô phải ngăn chặn rủi ro từ sớm.

Khi bộ lạc còn chưa đủ mạnh và chưa thể tự bảo vệ, thì mọi hành động đều phải kín đáo.

Việc này chỉ nên giao cho những thú nhân thật sự đáng tin."

Sao vậy, Kiều Kiều?"

Lạc Trì không hiểu vì sao Kiều Kiều lại thay đổi ý định.

Rõ ràng đây là chuyện có lợi cho bộ lạc, cớ gì Kiều Kiều lại do dự?Đồ Kiều Kiều cũng không giấu giếm Lạc Trì.

Cô đem toàn bộ suy nghĩ và lo lắng của mình kể hết cho hắn nghe.

Lạc Trì nghe xong thì lập tức bừng tỉnh, liên tục gật đầu đồng tình:"Kiều Kiều, em suy nghĩ thật chu đáo.

Em chờ một chút, ta sẽ đi nói chuyện này với cha ngay."

"Chàng đi đi."

Đồ Kiều Kiều cũng đang lo Kim Xuyên sẽ lỡ miệng nói ra chuyện này, nên càng muốn Lạc Trì đi sớm một chút để cô yên tâm hơn."

Được rồi, Kiều Kiều, em cứ ở trong sơn động, đừng chạy lung tung."

"Biết rồi, mau đi đi."

Đồ Kiều Kiều càng nghĩ càng nóng ruột, liền giục hắn một tiếng.Sau khi Lạc Trì rời đi, Đồ Kiều Kiều nhìn thấy túi da thú đựng đầy châu quả, liền cảm thấy thèm ăn.

Cô lấy một ít ra, rửa sơ rồi ăn.Vì châu quả quá ngon, cô không kiềm chế được nên ăn hơi nhiều.

Đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện mình đã ăn quá nửa túi mất rồi.Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy bụng mình hình như to lên rất nhiều.

Cô cúi đầu nhìn bụng, nhẹ nhàng vỗ vỗ:"Còn năm ngày nữa là các con được gặp mẹ rồi...

À không, các con còn phải hoàn thiện hình hài nữa..."

"Kiều Kiều!

Chúng ta về rồi!

Kiều Kiều!"

Bạch Yến từ xa đã lớn tiếng gọi."

Em ở trong này!"

Đồ Kiều Kiều vội vàng đáp lại, cảm thấy nếu mình không trả lời thì với cái giọng của Bạch Yến, e là hắn sẽ hét vang cả bộ lạc mất.Lúc này, Bạch Yến toàn thân dính đầy bùn đất, trông vô cùng nhếch nhác.

Ngân Lâm Lang thì đỡ hơn một chút, không đến mức quá lấm lem.Biết mình đang bẩn, nên vừa vào sơn động, Bạch Yến không dám lại gần Đồ Kiều Kiều."

Kiều Kiều, làm gạch đất thế nào vậy?"

Ngân Lâm Lang lên tiếng hỏi.

Y biết thời gian tỉnh táo của mình ngày càng ít, nên muốn tranh thủ làm được càng nhiều việc càng tốt trước khi bước vào kỳ ngủ đông."

Làm thế này là được rồi..."

Đồ Kiều Kiều làm mẫu một lần cho bọn họ xem, hai người liền học được ngay.

Sau đó, tất cả những việc còn lại, họ nhất quyết không cho cô động tay vào, còn ép cô đi nghỉ ngơi.Khi hai người bạn lữ của cô đã trở về nhà, Đồ Kiều Kiều mới cảm thấy yên tâm.

Lúc này, cô mới thả bọn nhóc ra khỏi không gian.

Vừa ra ngoài gặp khí trời, từng đứa đều ngủ ngoan, say sưa không chút phòng bị.Cùng lúc đó, Diêu Kỳ Diệp đang trên đường quay lại bộ lạc Tam Vĩ Hồ.

Vừa về tới, hắn ta phát hiện ca ca mình đã không còn ở đó.

Hắn ta dò hỏi khắp nơi mới biết, thì ra ca ca hắn ta đã một mình rời đi từ trước, còn để lại lời nhắn rằng hắn ta cứ yên tâm ở lại bộ lạc Kim Sư, làm điều mình muốn, những chuyện còn lại huynh ấy sẽ lo liệu.Nghe xong, Diêu Kỳ Diệp lập tức nổi giận.

Vốn dĩ hắn ta rất vui, muốn về chia sẻ tin tốt với ca ca, ai ngờ lại chỉ nhận được một cái lời nhắn.

Không được!

Chuyện này hắn ta phải đích thân quay lại tìm huynh ấy nói cho rõ ràng.Nghĩ một lúc, Diêu Kỳ Diệp quyết định vẫn nên báo cho Đồ Kiều Kiều một tiếng trước khi rời đi, tránh để em ấy hiểu lầm rằng hắn ta không muốn kết lữ rồi lặng lẽ bỏ đi.Khi trở lại bộ lạc Tam Vĩ Hồ, Diêu Kỳ Xuyên lập tức bị thú nhân trong tộc phát hiện.

Bọn họ nhìn ra sau lưng y, nhưng không thấy bóng dáng của bất kỳ giống cái nào.

Đừng nói là giống cái, ngay cả Diêu Kỳ Diệp cũng không thấy quay về cùng y.Thủ lĩnh bộ lạc Tam Vĩ Hồ nghe tin thì vội vàng chạy đến.

Vừa thấy Diêu Kỳ Xuyên trong sơn động, ông liền sốt ruột hỏi:"Cửu Ly, bạn lữ của con đâu?

A Diệp đâu rồi?"

Diêu Kỳ Xuyên có nhũ danh là Cửu Ly, mang ý nghĩa cầu mong y trưởng thành khỏe mạnh.

Bởi khi còn nhỏ, y từng nhiều lần suýt không qua khỏi.

Sau đó, nhà y đưa y đến một trong những bộ lạc siêu cấp thuộc Trung đại lục, nhờ tế ti ở đó chữa trị.

Cũng từ đó, y mới được đặt cho cái tên này.Từ ngày hôm đó trở đi, thể trạng của Diêu Kỳ Xuyên thực sự đã tốt lên rất nhiều.

Trước kia chỉ cần vận động nhẹ một chút là đã mệt đến mức không chịu nổi, còn sau này thì dù vận động mạnh đến đâu cũng chỉ thở dốc chứ không đến mức kiệt sức.

Tuy vẫn chưa thể xem là khỏe mạnh, nhưng so với lúc ban đầu thì đúng là khá hơn rất nhiều.Trong bộ lạc, những người thân thiết đều gọi y là Cửu Ly, chỉ khi ra ngoài mới gọi là Diêu Kỳ Xuyên."

Cha, con vẫn chưa kết lữ.

Con chưa gặp ai thật sự phù hợp.

Hơn nữa, người cũng thấy đấy, với thân thể yếu như con thì có tiểu giống cái nào để mắt đến đâu.

Nhưng A Diệp thì khác, đệ ấy đã để ý một tiểu giống cái rồi.

Có lẽ đệ ấy sẽ không trở về nữa đâu."

"Tiểu giống cái nào?

Khả năng sinh sản thế nào?

Tại sao con không cùng A Diệp kết lữ với con bé luôn?"

Ba Cát trừng mắt nhìn Diêu Kỳ Xuyên, ánh mắt đầy tiếc nuối, như thể hận sắt không rèn thành thép.

Dù con trai sức khỏe yếu, nhưng nó là con trai của ông, nên ông cũng không nỡ trách mắng nặng lời."

Là một tiểu giống cái rất tốt, khả năng sinh sản cũng rất ổn.

Con đã thấy con non của em ấy rồi, khỏe mạnh, đáng yêu, chắc chắn sẽ lớn lên an toàn."

"Chỉ có một đứa thôi sao?"

"Cha, con hiểu người muốn nói gì.

Nhưng dù em ấy có sinh ít hay nhiều thì đã sao?

Người cũng thấy trong bộ lạc mình, mấy giống đực có bạn lữ từ bộ lạc khác vẫn còn có con.

Chỉ cần không kết lữ với giống đực trong Hồ tộc của chúng ta thì vẫn còn hy vọng.

Một khi đã kết lữ với người trong tộc, thì ngay cả một đứa cũng chẳng sinh nổi.

Cho nên, con thấy... chọn tiểu giống cái sinh ít con cũng chẳng khác mấy so với chọn người sinh nhiều con."

"Cửu Ly, con không hiểu đâu.

Một giống cái có khả năng sinh sản mạnh thì hy vọng cho chúng ta sẽ lớn hơn nhiều.

Không được!

Cha phải đi tìm A Diệp, không thể để nó tùy tiện chọn một tiểu giống cái để kết lữ.

Nó còn phải nghĩ cho cả Hồ tộc của chúng ta nữa..."

"Cha, người không thể đi!"

Diêu Kỳ Xuyên lập tức bước lên, chặn ngay trước mặt Ba Cát."

Cửu Ly, nghe lời đi, tránh ra.

Cha làm vậy cũng là vì tương lai của bộ lạc và cả Hồ tộc thôi."

Ba Cát nhìn Diêu Kỳ Xuyên, ánh mắt phức tạp.

Nếu được lựa chọn, ông há chẳng muốn con trai mình kết lữ với người mà nó thật lòng yêu thương hay sao.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 72: Hai vị trí kia, gã nhất định phải có được


Thế nhưng ông không thể làm vậy.

Ông là thủ lĩnh bộ lạc Tam Vĩ Hồ, cũng là tộc trưởng của Hồ tộc.

Sự hưng thịnh hay suy vong của cả tộc đều là trách nhiệm ông phải gánh vác.

Là con trai của ông, là một phần của Hồ tộc, nó cũng không thể trốn tránh nghĩa vụ ấy.

Vì vậy, cho dù trong lòng không nỡ, ông vẫn phải đích thân đi một chuyến."

Cha, con... con không cho phép.

Người thật sự nghĩ bộ lạc ra nông nỗi này là vì chúng ta chọn sai giống cái sao?"

"Cha... nhưng ngoài cách đó ra, chúng ta còn biết làm gì?

Chúng ta thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào khác..."

Ba Cát như bỗng chốc kiệt sức, toàn thân sụp xuống, ngồi bệt dưới đất, ôm đầu đầy hối hận.Một lúc sau, Diêu Kỳ Xuyên thở dài, cúi xuống đỡ Ba Cát dậy:"Cha, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi."

"Con...

Cửu Ly... con muốn để chúng ta cam chịu như vậy sao?

Nhưng nếu chúng ta thật sự buông xuôi, bộ lạc Tam Vĩ Hồ rồi sẽ tiêu vong mất!"

Ba Cát vừa nói vừa bật khóc, nước mắt giàn giụa."

Cha..."

Diêu Kỳ Xuyên nhìn Ba Cát, trong lòng rối bời, chẳng biết phải an ủi thế nào."

Bịch!"

Một tiếng vang khô khốc, Ba Cát quỳ rạp xuống đất, hướng về phía ngoài cửa động, không ngừng dập đầu: "Thần Thú ơi!

Ngài thật sự muốn vứt bỏ Hồ tộc chúng con sao?

Xin ngài... xin hãy chỉ cho Hồ tộc chúng con một con đường sống!"

Nhìn thấy dáng vẻ cha như vậy, lòng Diêu Kỳ Xuyên cũng thắt lại, đau xót vô cùng."

Cha...

Thần Thú sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu.

Người từng nói rồi mà, ngài ấy nhất định sẽ nghe thấy."

Kéo mãi không được, Diêu Kỳ Xuyên cũng đành quỳ xuống theo.

Chỉ trong chốc lát, trán của y đã đỏ ửng vì dập đầu.Cuối cùng, Ba Cát không nỡ nhìn con trai mình bị thương thật nên mới chịu đứng dậy, tiện thể cũng kéo Diêu Kỳ Xuyên lên theo.Diêu Kỳ Diệp vừa trở về đã bắt gặp hai người trước mặt trong bộ dạng vô cùng thảm hại, trong lòng lập tức thót lên, sắc mặt cũng sa sầm lại vì tức giận:"Cha, ca ca, là ai đã đánh hai người thành ra thế này?

Để con đi tìm hắn!"

Ra tay cũng quá ác độc rồi!

Trán của ca ca hắn ta thậm chí còn bị rách, máu me be bét.

Nếu để Kiều Kiều thấy được rồi sinh lòng chán ghét thì phải làm thế nào?Huống chi đó là ca ca hắn ta, người mà cả đời hắn ta cũng chẳng nỡ trách mắng nặng lời, rốt cuộc là kẻ nào lại to gan như vậy?"

A Diệp!

Trở lại mau!

Không ai đánh chúng ta cả, là tự chúng ta làm ra thôi..."

"Tự mình làm ra?"

Diêu Kỳ Diệp lộ vẻ hoài nghi, rõ ràng không tin, ai lại rảnh rỗi đến mức tự hành hạ mình như thế?

Trừ khi đầu óc có vấn đề."

Đương nhiên là thật, chẳng lẽ vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà chúng ta lại lừa con?"

Ba Cát cau mày, giọng đầy bực bội.Diêu Kỳ Xuyên thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra hòa giải:"A Diệp, cha nói thật đấy.

Mà đệ sao về sớm thế?

Chẳng lẽ Kiều Kiều không bằng lòng..."

Nói đến đây, sắc mặt Diêu Kỳ Xuyên thoắt cái trầm xuống, trong lòng dâng lên một tia bất an.

Chẳng lẽ...

Kiều Kiều không vừa ý A Diệp?

Nếu thật vậy thì biết tính sao?"

Ca ca, huynh nghĩ gì vậy?

Kiều Kiều đã đồng ý để chúng ta cùng làm bạn lữ của em ấy rồi!

Kiều Kiều chấp nhận cả hai chúng ta làm thú phu!

Đệ trở về chính là để báo tin này cho huynh đây!

Chúng ta mau quay về thôi, đến lúc đó đem hết thảy đồ trong không gian dâng cho Kiều Kiều, em ấy nhất định sẽ rất vui!"

Mắt Diêu Kỳ Diệp sáng như sao, chỉ hận không thể lập tức kéo Diêu Kỳ Xuyên bay về bộ lạc Kim Sư.Diêu Kỳ Xuyên lộ rõ vẻ không thể tin nổi:"Cả hai chúng ta?

Đệ chắc chắn không nghe lầm đấy chứ?"

Tuy trong lòng cảm thấy việc ấy không dễ xảy ra, nhưng tim y vẫn đập rộn ràng không kìm được."

Chắc chắn không sai!

Kiều Kiều đích thân nói cả hai chúng ta đều có thể làm thú phu của em ấy!

Ca ca, vết thương trên trán huynh phải chăm sóc cẩn thận, nếu để lại sẹo rồi bị Kiều Kiều ghét bỏ thì chẳng phải sẽ mất hết cơ hội hay sao?"

Diêu Kỳ Diệp vừa nói vừa nhìn trán ca ca mình, vẻ mặt đầy sốt ruột."

Kiều Kiều?

Đó chính là tiểu giống cái mà con để tâm?"

Ba Cát nhìn Diêu Kỳ Diệp, ánh mắt mang theo sự dò xét sâu sắc."

Không sai, cha!

Kiều Kiều chính là người bạn lữ tương lai của con.

Nếu không thể kết lữ với em ấy, đời này con cũng không kết lữ với ai khác."

Diêu Kỳ Diệp hiểu rõ hành động của mình có phần tùy tiện, không có lợi cho sự phát triển của bộ lạc.Thế nhưng hắn ta không hối hận, càng không muốn kết lữ với một tiểu giống cái mà bản thân không có tình cảm."

Cửu Ly, còn con thì sao?

Ý con cũng giống nó ư?"

Ba Cát quay sang nhìn Diêu Kỳ Xuyên, ánh mắt phức tạp, vừa mừng vừa thất vọng."

Cha...

Con... con..."

Diêu Kỳ Xuyên mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.Trong lòng y đầy giằng xé.

Y muốn giúp Hồ tộc, muốn gánh vác cùng cha, nhưng y không thể buông bỏ Kiều Kiều.

Nếu chưa biết Kiều Kiều cũng bằng lòng kết lữ với y, có lẽ y còn có thể kiên trì chịu đựng.

Nhưng giờ thì không được nữa.

Y không thể nói ra lời từ bỏ Kiều Kiều, cũng không thể phản bội bộ lạc.Trong khoảnh khắc ấy, Diêu Kỳ Xuyên rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trái tim y rối ren, càng giãy giụa càng không thoát được.

Trong khi đó, Diêu Kỳ Diệp lại không hiểu ca ca mình đang khổ tâm vì điều gì.

Trong mắt hắn ta, đã yêu thì kết lữ, ai phản đối cũng vô ích.

Dù là bộ lạc hay là cha cũng vậy thôi.Ba Cát tự nhiên nhìn ra sự dằn vặt trong lòng đứa con.

Tim ông như bị bóp nghẹt.

Lặng đi một lúc lâu, cuối cùng ông cũng đưa ra một quyết định gian nan nhưng đầy kiên định.

Chỉ có như vậy, con trai ông mới có thể thoát khỏi gông xiềng của bộ lạc.

Đây cũng là điều cuối cùng mà một người cha như ông có thể làm vì con.Hãy để ông, chỉ một lần này thôi, được ích kỷ vì con.

Còn lại, từ nay về sau, ông sẽ toàn tâm toàn ý vì bộ lạc."

Hai đứa các con, lát nữa đến quảng trường.

Cha có chuyện muốn tuyên bố."

Dứt lời, Ba Cát loạng choạng bước ra khỏi sơn động.

Nhìn bóng lưng ông lúc này, người ta không khỏi cảm thấy ông đã già đi rất nhiều, không còn thần thái như trước nữa."

A?

Vâng."

Tuy Diêu Kỳ Diệp không biết cha định làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời."

Đi thôi, chúng ta qua đó xem..."

"Ca ca, huynh không xử lý vết thương trên trán trước à?"

"Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da, không đáng lo.

Đi nhanh thôi, đừng để cha đợi lâu."

Diêu Kỳ Xuyên hiểu rõ tâm trạng của cha lúc này, nên không muốn trì hoãn.Khi hai huynh đệ họ vừa đến quảng trường, đã thấy nơi đây tụ tập rất đông thú nhân.Trong số đó, một giống đực vạm vỡ trông thấy hai người liền lộ vẻ khinh miệt, ánh mắt đầy mỉa mai: "Cả hai các ngươi đến giờ vẫn chưa kết lữ, vậy mà còn mặt dày trở về, không biết xấu hổ!"

"Thượng Xích!

Ngươi có tư cách gì mà nói chúng ta?"

Diêu Kỳ Diệp lập tức bước lên che chắn trước mặt ca ca mình."

Sao ta lại không có tư cách?"

Gã hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, rồi quay sang chỉ vào một giống cái đứng bên cạnh."

Tới đây, để ta giới thiệu một chút.

Đây là bạn lữ của ta — Thử Vân.

Nàng vừa sinh một lứa được bốn con non, lợi hại chưa?

Mà nàng còn được đo ra là có năng lực sinh sản cấp Thánh nữa đấy!"

Năng lực sinh sản cấp Thánh còn hiếm hơn cả năng lực sinh sản thượng đẳng, là loại năng lực sinh sản cực kỳ quý hiếm.

Thượng Xích không tin, trong tình hình này mà Ba Cát vẫn còn mặt mũi phong Diêu Kỳ Xuyên làm thiếu tộc trưởng.

Còn Diêu Kỳ Diệp, dù có phẩm giai cao hơn đi nữa thì sao?

Cuối cùng chẳng phải cũng phải bị gã giẫm dưới chân sao?Ba Cát đúng là mưu tính đủ điều, muốn nhường chức thiếu thủ lĩnh bộ lạc cho Diêu Kỳ Diệp, còn vị trí thiếu tộc trưởng Hồ tộc thì dành cho Diêu Kỳ Xuyên.

Tính toán cũng hay lắm, nhưng có thành được hay không còn phải xem Thượng Xích gã có cho phép hay không!

Hai vị trí đó, gã nhất định phải giành cho bằng được!Nếu muốn trách, thì trách hai đứa con của Ba Cát không có bản lĩnh, chẳng thể trách ai khác.

Hôm nay, hai vị trí kia gãnhất định phải đoạt lấy, đợi đến lúc ngồi lên được, việc đầu tiên gã làm là xử lý cả nhà bọn họ!
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 73: Nên trục xuất bọn họ khỏi bộ lạc


"Cấp Thánh?

Sao chuyện này chúng ta lại không hay biết gì?"

Diêu Kỳ Diệp cau mày, giọng đầy nghi hoặc.Dựa theo tính tình của cha hắn ta, nếu Thử tộc thật sự xuất hiện một giống cái mang năng lực sinh sản cấp Thánh, thì chắc chắn cha đã sớm sai hắn ta và ca ca đến đó cầu kết lữ rồi.

Làm gì có chuyện để bọn họ rời khỏi bộ lạc, chạy sang bộ lạc Kim Sư như hiện tại?Nhưng nghĩ lại cũng tốt.

Thử Vân kia dung mạo vốn không phải kiểu hắn ta ưa thích, dù có đi thì hắn ta cũng chẳng vừa mắt nàng ta.

Thà đến bộ lạc Kim Sư còn hơn, nếu không thì đã lỡ mất Kiều Kiều rồi.Ánh mắt Diêu Kỳ Xuyên khẽ lóe lên.

Trong bộ lạc, người chuyên dò la tin tức là cha của Thượng Xích, mà người đó lại là thân đệ của cha y.

Hiện tại nhìn lại, vị thúc thúc kia e rằng không đơn giản như vẻ ngoài.

Việc lần này, chắc chắn là có chủ đích.

Tâm tư của hắn, e là chẳng hề đơn thuần...Chẳng lẽ là muốn giữ lại giống cái có khả năng sinh sản mạnh cho chính con trai mình?

Quả là tính toán khôn khéo.

Có điều, Thượng Xích và Thử Vân liệu có thật sự sinh được con non không?Diêu Kỳ Xuyên thấy hy vọng ấy chẳng cao.

Nếu thật sự dễ dàng như vậy, thì Hồ tộc bọn họ đã không đến nay vẫn chưa có nổi một con non ra đời."

Các ngươi không biết là do bản thân vô dụng, sao có thể trách người khác?

Nếu là ta, đã chẳng còn mặt mũi mà quay về bộ lạc nữa rồi!"

Thượng Xích hếch mặt đắc ý, nhìn hai huynh đệ Diêu gia bằng ánh mắt khinh bỉ.

Đây là lần đầu tiên gã có thể vượt mặt bọn họ, trong lòng dâng lên một cảm giác hả hê khó tả."

Xấu hổ gì chứ?

Huynh đệ bọn ta cũng đã có bạn lữ rồi, chỉ là chưa chính thức kết lữ mà thôi.

Thượng Xích, ngươi cho rằng chỉ cần kết lữ thì nhất định có thể sinh được con non sao?"

Diêu Kỳ Diệp thấy bộ dạng vênh váo của Thượng Xích thì tức không chịu nổi, nghĩ gì nói nấy, không hề nể mặt."

Vì sao lại không thể?

Thử Vân là giống cái có năng lực sinh sản cấp Thánh đó.

Còn giống cái mà các ngươi chọn là ai?

Đừng nói là chỉ là một giống cái có sinh lực trung đẳng nhé?"

Thượng Xích thấy hai huynh đệ Diêu gia im lặng thì trong lòng càng thêm chắc mẩm suy đoán của mình là đúng.Gã biết bộ lạc Kim Sư có một giống cái có năng lực sinh sản thượng đẳng.

Trước đó, gã vẫn nghĩ huynh đệ Diêu gia sẽ tìm đến giống cái ấy.

Nhưng giờ xem ra, người họ chọn chỉ là loại trung đẳng.

Vậy thì gã còn phải e dè gì nữa?Hồ tộc gần đây sinh con quá ít, mấy chục năm qua gần như chẳng có nổi một con non nào chào đời.

Nếu hai huynh đệ này lại chọn một giống cái có sinh lực thấp, thì đời này e rằng chẳng có nổi một đứa con nối dõi.Không có con non, thì còn gì để tranh giành vị trí kia với gã?

Bây giờ, huynh đệ bọn họ đã không còn đủ tư cách để cạnh tranh nữa rồi."

Liên quan gì đến ngươi?

Kiều Kiều không phải người để ngươi buông lời nhục mạ.

Nếu không phục thì ra chiến!"

Đôi mắt Diêu Kỳ Diệp đôi mắt ánh lên lửa giận, giọng nói lạnh lùng."

Diêu Kỳ Diệp!

Ngươi thật sự vì một giống cái còn chưa kết lữ mà muốn đánh với ta à?"

"Không chỉ mình đệ ấy, còn có ta!"

Diêu Kỳ Xuyên cũng đứng dậy.

Vì phẫn nộ, khuôn mặt vốn tái nhợt của y phủ lên một tầng ửng hồng, khiến cả người y mang theo vẻ mị hoặc mê hồn, càng thêm yêu dị khó tả."

Tốt lắm!

Hai ngươi dám bỏ qua tình nghĩa đồng tộc, đối đầu với ta chỉ vì một..."

"Tình nghĩa?"

Trăm Dặm Diệp cười khẩy.

"Ngươi xúc phạm bạn lữ của chúng ta, mà còn dám nói đến tình nghĩa?"

"Ta chỉ nói sự thật thôi.

Chẳng phải là một giống cái hạ đẳng sao?

Nghe đâu còn không có khả năng sinh sản!

Hai ngươi còn xem nàng ta như bảo vật?

Chỉ là một món hàng để giao dịch thôi, tốt nhất nên đưa nàng ta đến động giống cái, cho giống đực khác thay phiên..."

"Rầm!"

"A!"

Chỉ với một cú đá, Thượng Xích bị Diêu Kỳ Diệp đá bay ra ngoài, xương cốt gãy liền hai chỗ."

Diêu Kỳ Diệp!

Ngươi đừng có quá đáng!

Dù gì nó cũng là huynh đệ của ngươi!"

Cha của Thượng Xích là Ứng Khương giận dữ bước ra, vừa nâng con trai dậy vừa lớn tiếng quát."

Huynh đệ?

Ứng Khương thúc, e rằng người đã lầm rồi.

Ta chỉ có một ca ca.

Cha và mẹ ta chỉ sinh hai huynh đệ bọn ta mà thôi."

Diêu Kỳ Diệp lạnh nhạt đáp lời, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt.Dù gì trong bộ lạc Tam Vĩ Hồ cũng chẳng ai địch nổi hắn ta.

Cùng lắm thì hắn ta đưa ca ca dọn sang bộ lạc Kim Sư, muốn gặp cha thì khi khác quay về thăm là được.

Kiều Kiều sao có thể chịu được loại sỉ nhục này, dẫu cho hiện tại bọn họ vẫn chưa chính thức kết lữ."

Ngươi... ngươi... lại dám ăn nói như thế với ta!

Ta phải hỏi xem cha ngươi rốt cuộc dạy dỗ thế nào!

Mau!

Mau đi gọi vu y tới xem thương cho Thượng Xích!"

Ứng Khương tức đến mặt đỏ bừng, lập tức sai người đi mời vu y.Gã ta chỉ có mỗi một đứa con trai, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Nếu thật sự có chuyện, thì với thân phận là cha Thượng Xích, gã ta còn đứng vững được ở bộ lạc Tam Vĩ Hồ nữa không?"

Liên quan gì đến cha ta?

Có chuyện gì cứ nhằm vào ta đây!

Nếu không cam lòng, thì cứ đường đường chính chính tỷ thí một trận!

Ứng Khương thúc muốn báo thù cho Thượng Xích đúng không?

Vậy, mời bước ra!"

Ánh mắt Diêu Kỳ Diệp lóe sáng, thần sắc hưng phấn, nhìn chằm chằm Ứng Khương.Ngày thường, Ứng Khương là bậc trưởng bối, hắn ta vốn không tiện ra tay.

Nhưng hôm nay, cơ hội lại tự đưa tới cửa, chẳng lẽ lại bỏ qua?

Nếu Ứng Khương thật sự vì con mà muốn ra mặt, vậy cũng đừng trách hắn ta không nể tình."

Ta muốn tìm ca ca phân xử!"

Ứng Khương vừa nói vừa nhìn Diêu Kỳ Diệp, thần sắc thoáng cứng lại trong giây lát.Gã ta không phải kẻ ngu.

Gã ta chỉ là thú nhân tứ giai, còn Diêu Kỳ Diệp đã là lục giai.

Nếu đơn độc tỷ thí, thua là điều không thể tránh khỏi.Gã ta chẳng những không muốn mất mặt, mà còn sợ bị thương, tất nhiên sẽ không dại gì mà ra mặt."

A Diệp, lại đây."

Diêu Kỳ Xuyên khẽ gọi đệ đệ mình."

Ca ca."

Chẳng bao lâu sau, vu y đến, đi cùng còn có cả Ba Cát.

Ông đã sớm nghe tin nơi này có chuyện, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi bước lên đài cao:"Mọi người yên lặng một chút!

Hôm nay ta..."

"Ca ca!

Huynh nhất định phải phân xử cho đệ và Thượng Xích!

Huynh nhìn xem, Xích nhi bị Diêu Kỳ Diệp đánh đến hộc máu!

Hắn tùy tiện ra tay đánh tộc nhân, theo lẽ phải bị xử phạt!"

Ứng Khương bỗng dưng khóc lóc đứng dậy, giọng đầy oán trách."

Cha!

Không phải như vậy!

Là Thượng Xích mở miệng vũ nhục bạn lữ của bọn con trước, A Diệp mới tức giận ra tay.

Huống hồ vết thương cũng không nặng, nếu A Diệp không nương tay, e rằng Thượng Xích đã bỏ mạng từ lâu."

Diêu Kỳ Xuyên không thể để mặc Ứng Khương đổi trắng thay đen."

Chẳng phải giống cái kia vẫn chưa kết lữ sao?

Vậy thì chưa tính là người trong tộc!

Thượng Xích chỉ nói vài câu, có gì nghiêm trọng?"

"Đúng vậy!

Chỉ nói vài câu thôi, giống cái đó cũng đâu có bị thương gì.

Diêu Kỳ Diệp có cần phải đánh người ta thê thảm đến vậy không?"

"Chút tình nghĩa cùng tộc cũng chẳng có, ta thấy nên trục xuất bọn họ khỏi bộ lạc cho rồi!"

Những lời này đều xuất phát từ nhóm thú nhân đứng về phía Thượng Xích.

Tuy vẫn còn một số ít thú nhân bênh vực huynh đệ Diêu gia, nhưng chẳng đáng kể.Phần lớn thú nhân trong bộ lạc hiện tại đều đứng về phía Thượng Xích và Ứng Khương.

Bao năm qua, bọn họ âm thầm lôi kéo thú tâm, đến nay mới thấy rõ kết quả.Còn nhóm thú nhân đứng về phía Diêu Kỳ Xuyên và Diêu Kỳ Diệp phần lớn là người già yếu, bệnh tật hoặc những kẻ đã mất cha mẹ.

Thượng Xích từ lâu đã không xem trọng bọn họ, cho rằng những người ấy chẳng có giá trị gì nên không buồn kết giao.Số thú nhân này đều từng được huynh đệ Diêu gia giúp đỡ, lại biết bọn họ là hậu nhân của tộc trưởng, nên tự nhiên sẵn lòng lên tiếng bảo vệ.Chỉ chốc lát, phe Thượng Xích đã chiếm thế thượng phong.

Sắc mặt Ba Cát trở nên u ám, nhưng vẫn chưa nói lời nào."

Ca ca, nếu cả tộc nhân và người trong bộ lạc đều đồng lòng như vậy, thì huynh cũng không nên vì bọn họ là huyết mạch của mình mà xử nhẹ tay."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 74: Chẳng lẽ các ngươi muốn đuổi cả ta ra khỏi bộ lạc?


"Vậy đệ cũng nghĩ như thế sao?"

Ánh mắt Ba Cát trầm xuống, nhìn thẳng vào Ứng Khương."

Đệ...

đệ đương nhiên không thực sự nghĩ vậy.

Nhưng chẳng phải cũng vì lo cho tương lai của bộ lạc sao?

Ai mà không biết tính khí của Diêu Kỳ Diệp.

Hôm nay nó đánh con đệ, ngày mai biết đâu lại ra tay với con người khác.

Vì sự an toàn chung, đuổi huynh đệ bọn họ đi vẫn là tốt nhất."

Ứng Khương nhân cơ hội liền lật bài, muốn ép huynh đệ Diêu gia rời khỏi bộ lạc, như vậy sẽ không còn ai đủ sức tranh giành vị trí kia với con trai gã ta nữa.Vị trí đó, ngoài huynh đệ Diêu gia ra, người có nhiều hy vọng nhất chính là con gã ta.

Nó còn trẻ, tương lai rộng mở, hiện giờ đã là thú nhân tứ giai đỉnh phong, chỉ cách ngũ giai một bước nữa thôi.Điều khiến Ứng Khương uất ức nhất là Diêu Kỳ Xuyên – một kẻ bệnh tật mà đã lên tới ngũ giai.

Gã ta làm sao cam lòng khi con mình không bằng tên đó."

Thủ lĩnh!

Đuổi bọn họ đi!

Đuổi họ ra khỏi bộ lạc!"

"Đúng vậy!

Giữ bọn họ lại cũng chẳng ích gì!

Đã vậy còn không sinh được con non, ai biết sau này Diêu Kỳ Diệp có còn đánh thêm tộc nhân nữa không!"

"Các ngươi nói bậy!

Diệp ca ca đời nào ra tay vô cớ với người trong tộc!

Các ngươi không nghĩ thử xem, nếu không có huynh ấy, suốt bao năm qua bộ lạc Tam Vĩ Hồ của chúng ta làm sao có được chỗ đứng trên Đông đại lục?"

"Đúng đấy!

Làm thú nhân thì không thể quên nguồn gốc.

Các ngươi tưởng rằng chỉ cần đuổi A Diệp và A Xuyên đi là sẽ chiếm được lợi ích sao?"

Một lão giống cái trong Hồ tộc chống gậy từ từ bước ra, giọng tuy run nhưng dứt khoát, từng chữ rõ ràng vang lên giữa quảng trường."

Nãi nãi, sao người cũng đến?

Chân người không tiện, vẫn nên về nghỉ đi."

Diêu Kỳ Xuyên và Diêu Kỳ Diệp vội vàng bước lên đỡ lấy Hồ Tĩnh."

Nếu ta không đến, chẳng phải hai đứa đã bị khi dễ đến thảm rồi sao?"

Bà trừng mắt liếc hai huynh đệ một cái, sau đó quay sang nhìn Ba Cát, giọng đầy giận dữ."

Ta mặc kệ mấy kẻ khác nói gì.

Nhưng nếu ngươi dám đuổi hai đứa nhỏ ra khỏi bộ lạc, thì ta cũng sẽ rời khỏi nơi này!"

"Mẹ, người đã lớn tuổi, cần gì phải tranh cãi với họ?"

Ba Cát vốn cũng định đuổi hai đứa con trai ra khỏi bộ lạc, như vậy bọn chúng sẽ không còn phải gánh vác trách nhiệm của bộ lạc Tam Vĩ Hồ nữa.Nhưng chuyện ông tự nguyện buông tay là một chuyện, còn bị người khác ép buộc lại là chuyện khác.

Ứng Khương và Thượng Xích toan tính điều gì, chẳng lẽ ông không biết?Lúc này Ba Cát không muốn đứng về phe bọn họ, cũng không muốn ép các con mình tiếp tục gánh vác trọng trách.

Có lẽ giao chức vị thiếu tộc trưởng cho Thượng Xích là một lựa chọn hợp lý...

Không!

Không được!

Với tính tình của Thượng Xích, làm sao có thể dẫn dắt bộ lạc đi lên?

Không kéo cả tộc xuống vực đã là tốt rồi, còn mong gì phát triển?Điều khiến ông thất vọng nhất lại là chính những tộc nhân kia.

Bao năm qua, hai đứa con ông chưa từng từ chối giúp đỡ họ, vậy mà đến thời khắc then chốt, bọn họ lại quay sang bênh vực Thượng Xích.

Chỉ có số ít tộc nhân còn giữ chút lương tri, chịu đứng ra bảo vệ các con ông."

Tranh cãi?

Đây mà gọi là tranh cãi sao?

Chính tai ta nghe họ nói ra những lời đó đấy!"

"Đúng vậy!

Ta đồng tình với Hồ Tĩnh.

Nếu muốn đuổi huynh đệ Diêu gia ra khỏi bộ lạc, thì cũng đuổi cả bọn ta đi cùng luôn đi!"

Những người lên tiếng là các lão thú nhân, một số thú nhân tàn tật và cả vài tiểu thú nhân chưa thành niên.Tất cả đều lặng lẽ đứng sau lưng huynh đệ Diêu gia, rõ ràng đã hạ quyết tâm cùng họ tiến lui, không rời không bỏ."

Đuổi!

Bọn họ đã muốn đi thì cứ đuổi hết đi!

Dù sao cũng chỉ là một đám thú nhân vô dụng.

Không có bọn họ ở đây, mùa đông năm nay chúng ta sẽ không còn giống cái hay con non nào bị chết rét nữa!"

Phí Cơ lớn tiếng nói.Phí Cơ là kẻ vẫn luôn bám theo Thượng Xích, ngày thường xảo quyệt, lanh lợi.

Gặp được cơ hội loại bỏ những kẻ yếu thế, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Dù trong đám thú nhân già yếu kia có hay không có cha mẹ hắn, hắn vẫn sẽ chọn đứng về phía lợi ích riêng.Đuổi hết những người đó đi, mùa đông năm nay thức ăn sẽ được chia nhiều hơn.

Đám giống đực như bọn hắn cũng không còn phải nhịn đói để nhường phần cho giống cái."

Con non?

Bao nhiêu năm nay trong bộ lạc đã không có lấy một con non nào được sinh ra.

Ta thấy ngươi chẳng qua là muốn giữ thêm phần ăn cho mình thôi."

Diêu Kỳ Xuyên lạnh giọng, ánh mắt như băng lướt qua Phí Cơ."

Sao lại không có?

Thử Vân đang mang thai, chẳng lẽ không tính là con non?

Hay là trong mắt ngươi, chỉ có con của Hồ tộc mới được gọi là con non?"

Phí Cơ cười nhạt phản bác."

Phải đấy!

Nhà ta cũng có con non.

Dù không phải thú nhân Hồ tộc, nhưng cha của nó cũng đã theo ta về sống trong bộ lạc.

Các ngươi chẳng lẽ lại không có nghĩa vụ chăm sóc?"

Một giống cái thân hình đầy đặn đứng dậy.

Bên cạnh nàng ta là một con non lông xám đang ôm chân không rời."

Đúng rồi, nhà ta cũng có con non!

Các ngươi muốn đi theo huynh đệ Diêu gia thì cứ đi!

Đừng tưởng bọn ta cần các ngươi ở lại!

Cùng lắm cũng chỉ là một lão giống cái, nghĩ vài lời là có thể dọa được bọn ta sao?"

Một giống cái khác bước ra, lớn tiếng phụ họa."

Hồ Mị!

Ngươi nói năng kiểu gì vậy?

Gọi thú phu của ngươi ra đây!

Ta muốn khiêu chiến hắn!"

Trăm Dặm Diệp nổi giận thật sự.

Hắn ta không thể ra tay với giống cái, nhưng chẳng lẽ lại không thể dạy dỗ bạn lữ của nàng ta?Nãi nãi cũng là trưởng bối của Hồ Mị, nàng ta sao lại có thể ăn nói vô lễ như thế?"

Không được!

Ngươi mạnh như vậy, chắc chắn sẽ làm bạn lữ ta bị thương!"

"Hồ Mị, nếu ta còn nghe ngươi nói mấy lời như vậy, đừng nói là bạn lữ ngươi, ngay cả ngươi, ta cũng không tha!

Hoặc là ta sẽ đánh bạn lữ ngươi nằm liệt giường, để xem ngươi còn dám làm gì!"

Diêu Kỳ Diệp vừa nói vừa cười lạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào Hồ Mị.Bị ánh mắt ấy lướt qua, Hồ Mị lạnh cả sống lưng.

Trong lòng rối bời, nàng ta đành nén giận mà im lặng, dù không cam tâm nhưng cũng chẳng dám nói thêm lời nào."

Thủ lĩnh!

Ngài cũng nên nghĩ cho tương lai của bộ lạc!

Mau đuổi hết bọn họ ra ngoài đi!"

"Phải đấy, thủ lĩnh!

Ngài không thể vì họ là người thân mà cứ để mặc họ hút máu chúng ta!

Chúng ta không muốn chia thịt cho họ nữa!

Họ già rồi, không đi săn được nữa, giữ lại làm gì?"

"Đúng vậy!

Mỗi lần nhìn thấy họ, ta lại thấy bực bội!"

Lũ thú nhân trẻ trong bộ lạc không chịu bỏ lỡ cơ hội.

Ai nấy đều nhân lúc này nói lên bất mãn, đồng loạt phản đối, chẳng ai chịu lùi bước."

Đủ rồi!

Các ngươi chỉ biết nhìn hiện tại, còn quá khứ thì sao?

Trước kia khi các ngươi còn nhỏ, chưa có sức đi săn, là ai đã đi săn nuôi sống các ngươi?

Bây giờ họ già rồi, chỉ ăn chút đồ của các ngươi, mà các ngươi đã càm ràm không dứt!

Các ngươi không thấy xấu hổ với lương tâm mình à?

Không thấy có lỗi với những người từng vì các ngươi mà chịu rét chịu đói à?"

Ba Cát tức đến mức mặt trắng bệch, giọng nói run lên vì giận.Mặc dù Ba Cát nói như thế, vẫn có vài thú nhân nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng... nhưng sao có thể giống nhau?

Chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành, còn họ thì ai biết sống được bao lâu nữa?

Rồi sau này đến lứa già khác, lại phải nuôi tiếp, chẳng bao giờ dứt..."

Càng nghe, sắc mặt Ba Cát càng sa sầm, giận không nói nên lời.Diêu Kỳ Diệp gần như không nhịn nổi nữa, suýt xông ra đánh mấy kẻ vừa mở miệng kia, may mà bị Diêu Kỳ Xuyên kịp thời giữ lại: "Khoan đã, nghe xem cha định xử lý thế nào."

"Chẳng lẽ các ngươi còn muốn đuổi cả ta, tộc trưởng kiêm thủ lĩnh của các ngươi ra khỏi bộ lạc luôn sao?"

Ba Cát nhìn thẳng vào bọn họ, giọng nói nghiêm nghị."

Không... không có đâu, thủ lĩnh!

Ngài đừng hiểu lầm.

Chúng ta chỉ muốn đuổi huynh đệ họ đi thôi!

Hơn nữa, là bọn họ tự nói muốn rời đi, chẳng thể trách bọn ta được..."

"Đúng đó, thủ lĩnh!

Bọn ta nào dám đuổi ngài!"

Lời của Ba Cát khiến không ít thú nhân tỉnh táo lại, không còn kích động như lúc đầu nữa.

Tuy nhiên, vẫn còn một số kẻ cố chấp giữ nguyên ý định ban đầu.Ứng Khương thấy tình hình không ổn, sợ những người kia phản chiến, liền nhanh chóng chen vào, quyết đẩy mọi chuyện đến cùng: "Ca ca, nếu huynh thật sự muốn đi, thì không ai ngăn được huynh cả.

Nhưng huynh cứ yên tâm, bộ lạc Tam Vĩ Hồ này, đệ và Thượng Xích nhất định sẽ quản lý chu toàn!"
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 75: Rời khỏi bộ lạc Tam Vĩ Hồ


Ba Cát nhìn Ứng Khương, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Hồ Tĩnh cũng giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận bản thân từng sinh ra đứa con như Ứng Khương."

Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"

Lúc này, Ba Cát đã hoàn toàn thất vọng với bộ lạc, với những tộc nhân mà ông từng hết lòng tin tưởng.

Rõ ràng bọn họ đã hạ quyết tâm muốn đuổi sạch những thú nhân không còn khả năng săn bắn ra khỏi bộ lạc.

Dù ông có là thủ lĩnh, cũng không thể ngăn cản được.Kết cục tệ hại nhất là ông sẽ phải dẫn những người bị đuổi ấy rời khỏi bộ lạc Tam Vĩ Hồ.

Nhưng điều kiện tiên quyết là họ thực sự kiên quyết làm tới cùng.

Chỉ là, giờ đây gió lạnh hun hút, nếu dẫn họ rời đi lúc này thì biết phải đi đâu?

Điều ông lo sợ nhất là những thú nhân lớn tuổi, yếu ớt kia sẽ không thể chịu nổi.

Nếu không phải bất đắc dĩ, ông thật sự không muốn đi đến bước đường này."

Chúng ta... chúng ta..."

"Chúng ta cũng đồng ý với Ứng Khương, suy nghĩ như vậy là hợp lý."

Sau chút do dự, bọn họ vẫn chọn đứng về phía Ứng Khương.Ba Cát nhìn bọn họ, ánh mắt tràn đầy thất vọng:"Chuyện này, để sau rồi nói.

Ta cần thời gian suy nghĩ thêm."

"Thủ lĩnh!

Họ là con của ngài kia mà!

Sao ngài có thể đứng về phía Ứng Khương và những người như hắn được chứ?"

"Đúng đó, thủ lĩnh..."

"Được rồi!

Mọi người đừng nói thêm nữa, để cha ta có thời gian suy nghĩ."

Diêu Kỳ Xuyên lên tiếng ngăn những tộc nhân đang bất bình thay cho huynh đệ y.Y hiểu rõ sự việc này không đơn giản như bề ngoài.

Cha y tuyệt đối không thể đồng ý chuyện đuổi cả những thú nhân già yếu ra khỏi bộ lạc."

Thủ lĩnh, còn phải suy nghĩ gì nữa?

Cứ đuổi hết bọn họ ra ngoài là xong rồi mà!"

"Được rồi.

Cho ta thời gian suy nghĩ một đêm.

Nếu các ngươi thật sự muốn đuổi bọn họ đi, vậy thì ta sẽ cùng họ rời khỏi bộ lạc."

Ứng Khương tuy rất mong điều đó thành sự thật, nhưng gã ta cũng biết Ba Cát vẫn là người có uy tín trong bộ lạc Tam Vĩ Hồ, không dễ gì mà bị đuổi đi như thế.

Vì vậy lần này gã ta không dám lên tiếng.Gã ta có thể cảm nhận rõ ánh mắt giận dữ từ ba thú nhân luôn đi theo Ba Cát đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Gã ta chỉ là một thú nhân tứ giai, hoàn toàn không thể đánh lại bọn họ.Khi Diêu Kỳ Xuyên và mọi người trở về hang đá, sắc mặt Ba Cát lập tức thay đổi:"A Diệp, con đến kho của bộ lạc lấy hết số mồi săn và da thú mà chúng ta đã tích trữ về đây!"

"Cha, người định làm gì vậy?"

"Bảo con đi thì cứ đi, đừng hỏi nhiều!"

Ba Cát tức giận trừng mắt nhìn Diêu Kỳ Diệp.

Thằng nhóc này tuy mạnh mẽ, nhưng lại chẳng có chút tinh ý nào cả.Diêu Kỳ Diệp quay sang nhìn Diêu Kỳ Xuyên, hiển nhiên là đợi ca ca mình lên tiếng.

Đến khi ca ca gật đầu, hắn ta mới chịu bước đi."

Đi đi, nghe lời cha."

Lúc này Diêu Kỳ Diệp mới chịu rời đi, khiến Ba Cát tức đến mức râu cũng muốn dựng ngược lên."

Cha, chúng ta rời khỏi bộ lạc đi.

Nơi này...

đã không còn chỗ dung thân cho chúng ta nữa."

Diêu Kỳ Xuyên đã nhìn ra được tính toán trong lòng cha mình."

Ta biết.

Nhưng rời khỏi đây rồi thì chúng ta có thể đi đâu?

Mùa lạnh đang đến gần, nhất thời cũng chưa tìm ra được nơi nào thích hợp để nương thân."

"Chúng ta hãy đến bộ lạc Kim Sư.

Thủ lĩnh Kim Sư là người độ lượng, chúng ta đến nhờ cậy, chắc chắn ngài ấy sẽ không từ chối."

"Nhưng... nhưng những thú nhân mà chúng ta định mang theo đều là..."

Ba Cát thoáng do dự.

Nếu những người đi cùng đều là thú nhân cường tráng, chắc chắn Kim Xuyên sẽ đồng ý.

Nhưng vấn đề là, những người họ muốn mang theo đều đã không còn khả năng săn bắt.

Nếu thực sự đưa họ đi, chẳng phải sẽ gây phiền toái cho bộ lạc Kim Sư sao?

Liệu Kim Xuyên có chấp nhận nổi không?

Đặt mình vào vị trí của người khác, ông biết mình cũng sẽ không đồng ý."

Nếu vậy thì cứ nói rõ với họ, những người đi cùng sẽ không cần bộ lạc Kim Sư cung cấp thức ăn hay hỗ trợ gì cả.

Mọi thứ chúng ta tự lo."

"Nhưng... nhưng chúng ta lấy đâu ra đủ lương thực cho từng ấy người chứ?"

Cho dù gom hết số thịt và da thú mà họ từng tích trữ, e rằng vẫn không đủ.

Nhiều lắm chỉ cầm cự được hai, ba tháng, sau đó thì biết làm sao?"

Cha, con và A Diệp đã tích góp được khá nhiều lương thực.

Hơn nữa, trước đây bộ lạc còn chia cho chúng ta một phần đồ ăn, gộp lại chắc cũng đủ dùng.

Nếu thật sự không đủ, ngày mai con và A Diệp sẽ đi săn.

Dù sao cũng có thể tìm được con mồi.

Dù thế nào đi nữa, vẫn còn tốt hơn là tiếp tục ở lại nơi này."

Phần thức ăn mà bộ lạc từng chia, y cũng không định trả lại.

Trước đây họ đã ăn không ít con mồi do huynh đệ y săn được, giờ chia lại một ít, coi như trả lại cũng chẳng sao."

Cha, đừng chần chừ nữa.

Nếu để đến khi bọn họ kịp trở tay, chúng ta muốn đưa những người này đi e là không dễ.

Với tính cách của đám người đó, chỉ sợ đến cả đồ trên người chúng ta họ cũng muốn cướp sạch, chẳng chừa lại thứ gì."

Diêu Kỳ Xuyên nhíu mày."

Ba Cát!

Con còn do dự gì nữa!

Nghe lời đứa nhỏ Cửu Ly đi!

Nếu thật sự không được, thì mấy lão thú nhân chúng ta ở lại cũng chẳng sao.

Dù gì cũng đã sống đến từng này tuổi, chết nhanh hơn một chút cũng không đáng ngại."

Hồ Tĩnh không muốn trở thành gánh nặng cho họ."

Mẹ, người nói gì thế?

Đã đi thì tất nhiên phải cùng đi rồi."

Ba Cát không đồng tình, nhìn Hồ Tĩnh với ánh mắt kiên quyết.Đúng lúc này, Diêu Kỳ Diệp quay trở lại: "Cha, ca ca, con về rồi."

"Đã lấy được đồ chưa?"

"Đều ở trong không gian của con rồi."

Không chỉ lấy, hắn ta còn cố ý lấy nhiều hơn một chút.

Dù sao đám thú nhân kia đã đối xử với họ như thế, mấy năm nay cũng ăn không ít thức ăn của hắn ta, lần này cứ coi như đòi lại phần đã nợ."

Thu dọn một chút, tối nay chúng ta xuất phát."

"Được.

À đúng rồi, trong hang của cha vẫn còn ít thịt và da thú.

A Diệp, con đi lấy luôn đi."

"Cha, sao người không nói hết từ đầu luôn đi cho xong?"

"Cha... lúc nãy vẫn chưa nghĩ ra.

Bảo con đi thì cứ đi, hỏi nhiều làm gì."

Ba Cát lại trừng mắt liếc Diêu Kỳ Diệp một cái.Tối hôm đó, nhân lúc trời tối, Ba Cát để huynh đệ Diêu gia dẫn theo những thú nhân khác rời đi trước.

Còn ông thì ở lại xử lý nốt vài việc cuối cùng trong bộ lạc, sau đó mới rời đi.

Dù sao ông vẫn là thủ lĩnh, không thể cứ thế mà bỏ đi trong im lặng được.Diêu Kỳ Xuyên tuy không muốn để cha ở lại, nhưng cũng hiểu rõ lý do.

Hai bên hẹn thời gian hội họp, rồi mới tạm thời tách ra.Đồ Kiều Kiều nhận ra, từ sau lần nói chuyện thẳng thắn với Diêu Kỳ Diệp, hắn chưa từng quay lại.

Tính đến nay đã bốn ngày trôi qua.Còn chuyện của Trư Hoa Hoa thì càng ầm ĩ hơn.

Dù ả có khóc lóc, gào thét hay nằm lăn ra ăn vạ, cuối cùng vẫn chẳng làm nên chuyện gì.

Dù sao trong bộ lạc cũng chỉ có một vu y, đâu phải cứ Trư Hoa Hoa muốn là có thể thay được.

Ngược lại, Kim Xuyên còn nhân cơ hội này đuổi luôn Trư Hoa Hoa và bạn lữ của ả ra khỏi bộ lạc.Tuy nhiên, lúc rời đi, Trư Hoa Hoa rõ ràng vô cùng không cam lòng.

Ả cho rằng chính Đồ Kiều Kiều mới là kẻ đáng bị đuổi khỏi bộ lạc.

Dù sao, Đồ Kiều Kiều cũng đã thua dưới tay ả, ả có tới ba con non, còn Đồ Kiều Kiều chỉ có một.

Thế mà chỉ vì bạn lữ của Đồ Kiều Kiều là Lạc Trì, cuối cùng người bị đuổi lại là ả sao?Lúc này, Trư Hoa Hoa hoàn toàn quên mất mình từng làm ra những chuyện gì.

Ả đã từng sỉ nhục và uy hiếp vu y, không chỉ vậy, còn sai chính bạn lữ của mình cướp sạch đồ ăn trong hang đá của vu y.

Khi Kim Xuyên dẫn thú nhân đến đòi lại, Trư Hoa Hoa thà phá hủy hết số thức ăn ấy chứ nhất quyết không giao ra.Thậm chí, Trư Hoa Hoa còn ngang nhiên tuyên bố: "Nếu vu y không cứu sống con ta, thì từ nay về sau chỉ được phép chữa bệnh cho một mình ta!"

Vu y đương nhiên không đồng ý.

Đừng nói vu y, ngay cả Kim Xuyên cũng không thể chấp nhận.

Cuối cùng, vì chọc giận quá nhiều người, Trư Hoa Hoa bị đuổi khỏi bộ lạc.Tất cả mọi người đều tưởng chuyện đến đây là kết thúc.

Không ngờ, không lâu sau đó, Trư Hoa Hoa lại dẫn theo bạn lữ của mình tới một nơi cách bộ lạc Kim Sư khoảng 28 dặm, tự mình đào hang đá để sống.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 76: Có tình huống


Kim Xuyên tức giận đến mức mặt mày tái mét.

Ông đã sai thú nhân đến đuổi vài lần mà vẫn không ép được bọn họ rời đi.Đám người kia mặt dày trơ trẽn, kiên quyết bám trụ không chịu đi.

Huống chi dạo gần đây ông còn đang bận tinh chế muối, không thể dành nhiều sức lực cho việc này.Cùng lúc đó, Đồ Kiều Kiều cũng đang bực bội.

Chẳng lẽ Diêu Kỳ Diệp và Diêu Kỳ Xuyên đã đổi ý rồi sao?

Nếu không thì vì lý do gì mà mấy ngày qua vẫn chưa thấy họ quay về, một chút tin tức cũng không có?"

Kiều Kiều, đừng chờ họ nữa.

Không về thì thôi, ta cũng chẳng thiếu hai thú nhân đó.

Những thú nhân khác muốn kết lữ với em còn xếp hàng dài chưa tới lượt kìa."

Bạch Yến liền nhân cơ hội nói móc huynh đệ Diêu gia.

Dù họ có thật sự quay về, thì người được Kiều Kiều cưng chiều nhất vẫn là hắn ta.Chẳng phải suốt mấy hôm nay chỉ có hắn ta được Kiều Kiều ôm ngủ mỗi tối hay sao?Lúc này, Bạch Yến đã quên mất rằng Ngân Lâm Lang vì cơ thể quá lạnh nên không dám đến gần Kiều Kiều, còn Lạc Trì thì phải chăm con vào ban đêm nên không thể ngủ cùng Kiều Kiều.

Vì vậy chỉ còn hắn ta ở bên cạnh cô.Hôm nay, Đồ Kiều Kiều vừa hoàn tất việc chuẩn bị giường sưởi.

Cô đã cho dời bếp lùi ra gần mép hang đá để tiện cho việc làm ấm.

Giường sưởi vì thế cũng dễ ấm lên hơn.

Dù sao nơi này cũng không có vật liệu dẫn nhiệt nhiều, nên chỉ có thể dùng phương pháp thủ công như vậy."

Đêm nay chàng không cần ngủ cùng em đâu.

Em muốn ngủ một mình... không muốn chia giường với bất kỳ thú nhân nào hết."

Đồ Kiều Kiều khoát tay, gương mặt đầy háo hức.Đã lâu rồi cô không được một mình nằm trọn chiếc giường lớn.

Hôm nay cô muốn thử cảm giác đó, tiện thể xem hiệu quả của giường sưởi ra sao."

A?

Kiều Kiều, đừng mà!

Nếu ta không ngủ cùng em, lỡ em bị lạnh thì sao?

Kiều Kiều..."

Bạch Yến lập tức biến thân thành một con hổ lông xù mềm mại, rúc đầu vào người Đồ Kiều Kiều, vừa lăn lộn vừa nũng nịu.

Hắn ta biết Kiều Kiều thích nhất chính là dáng vẻ này của hắn ta.

Nếu cố gắng thêm một chút, biết đâu hắn ta có thể giữ vững vị trí trong lòng Kiều Kiều.Đồ Kiều Kiều thấy vậy, quả nhiên không nhịn được mà đưa tay vò nhẹ cái đầu lông xù mềm mại của Bạch Yến, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối.Ngay lúc Bạch Yến tưởng rằng mình sắp thành công, Đồ Kiều Kiều lại đẩy hắn ta ra, khó khăn lắc đầu: "Không được, tối nay em muốn ngủ một mình."

Nói xong, cô đi thẳng về phía bếp.

Giờ cô chỉ muốn thử xem giường sưởi có đủ ấm không.

Dù gì lời cũng đã nói ra, nếu tối nay mà không đủ ấm, cô cũng sẽ ngại không dám gọi Bạch Yến quay lại ngủ cùng nữa.Bạch Yến ỉu xìu đi theo phía sau cô, đôi mắt hổ tròn long lanh ánh nước, đáng thương nhìn Đồ Kiều Kiều như thể cô vừa làm chuyện gì tàn nhẫn lắm."

A Ngân đâu rồi?"

"Hắn đang ngủ gà ngủ gật ở hang bên cạnh..."

Bạch Yến lúc này thầm thấy may mắn vì Ngân Lâm Lang là một con rắn.

Những ngày gần đây y yếu đi, chẳng còn sức tranh sủng nữa."

Vậy để em đi xem."

Đồ Kiều Kiều nói rồi bước sang hang bên cạnh.

Vừa bước vào, luồng khí lạnh lập tức ập tới khiến cô rùng mình.

Ngân Lâm Lang đang mơ màng gật gù, đầu gục lên gục xuống.

Một nhúm tóc con lỉa chỉa dựng đứng trên đỉnh đầu, hàng lông mi dài cong khẽ rủ xuống.

Đôi mắt nhắm mở liên tục, y lắc đầu, cố gắng giữ mình tỉnh táo.Thế nhưng chỉ một lát sau, đầu y lại bắt đầu gật gù.

Ngân Lâm Lang lại lắc đầu lần nữa.

Cả người trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Mà kỳ lạ thay, dáng vẻ ngốc nghếch ấy lại đối lập hoàn toàn với hình ảnh lạnh lùng, kiêu ngạo thường ngày của y, khiến người ta càng thêm mềm lòng.Đồ Kiều Kiều lặng lẽ tiến đến gần, nhẹ nhàng xoa đầu y, cố gắng vuốt xuống nhúm tóc con cứng đầu kia.

Nhưng vừa buông tay, nó lại bật lên như cũ."

Cực cho A Ngân của em quá.

Con non chắc cũng sắp ra đời rồi.

Đêm nay chàng dọn qua phòng em ngủ đi."

"Kiều Kiều, chẳng phải em bảo là muốn ngủ một mình sao?"

Bạch Yến lập tức căng thẳng, trong lòng thấp thỏm.

Chẳng lẽ mấy ngày nay Kiều Kiều ngủ với hắn ta nhiều quá nên chán?"

Em muốn ngủ cùng A Ngân, không được sao?"

"Không được đâu, Kiều Kiều, ta sẽ làm em bị lạnh rồi sinh bệnh mất."

Ngân Lâm Lang vội vàng lắc đầu.

Thật ra y cũng rất muốn được ngủ cùng Kiều Kiều, nhưng lại lo sẽ khiến em ấy bị lạnh.

Dù sao y cũng là thú nhân máu lạnh, da dẻ lúc nào cũng mát rượi."

Không sao đâu.

Hai chúng ta mỗi người đắp một tấm da thú, lại còn có giường sưởi nữa, sẽ không lạnh được đâu."

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa cảm nhận nhiệt độ trong phòng, thấy đủ ấm áp nên càng tin chắc Ngân Lâm Lang sẽ không còn uể oải như mấy hôm trước."

Thật vậy sao?"

Đôi mắt Ngân Lâm Lang lập tức sáng lên, cả người như bừng tỉnh hẳn."

Tất nhiên là thật rồi.

Sao vậy?

Chàng còn không tin em sao?"

"Ta... ta tin chứ!

Cảm ơn em, Kiều Kiều!"

Ngân Lâm Lang mừng rỡ nhảy cẫng lên một cái, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.Bạch Yến đứng bên cạnh nhìn mà ganh tỵ đến phát điên, nhưng lần này hắn ta không dám nói gì.

Dù gì trước đó hắn ta đã độc chiếm Kiều Kiều suốt một thời gian dài, bọn họ cũng không hề lên tiếng.

Giờ hắn ta còn có tư cách gì để oán trách?Tối hôm đó, Ngân Lâm Lang chính thức chuyển vào phòng ngủ của Đồ Kiều Kiều.

Vừa bước vào, y đã cảm nhận được luồng hơi ấm tràn khắp căn phòng.

Cả thân rắn khẽ run lên, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn, không còn cảm giác mệt mỏi hay buồn ngủ như mấy ngày qua."

Thế nào?

Tỉnh táo hơn chưa?"

"Ừm ừm!

Kiều Kiều, em thật lợi hại!"

"Có gì đâu mà lợi hại, chỉ là đốt củi sưởi thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Nếu có than thì càng tốt nữa."

Đồ Kiều Kiều vốn biết cách làm than, và cô đã định ngày mai sẽ thử một lần.

Chỉ là việc làm than cần nhiều thời gian, công sức và nguyên liệu, nên cô chưa muốn để bộ lạc biết vội.

Cô tính tự làm trước, nếu thành công mới cân nhắc đến việc truyền lại.

Dĩ nhiên, không thể chia sẻ miễn phí.

Kỹ thuật ấy chỉ nên giao cho những thú nhân mà cô thực sự tin tưởng.

Còn những ai khác muốn có giường sưởi hay xin than, thì phải mang đồ đến đổi, xem như mua bán.

Bọn họ có thể cử thú nhân đến hang của cô làm việc để đổi lấy cũng được."

Kiều Kiều, ngươi ở trong đó phải không?"

Là giọng của Bán Mai.

Cô nàng đến giờ này, chắc chắn là có chuyện rồi.Từ sau khi thời tiết trở lạnh, Bán Mai hầu như không đến chỗ cô nữa, trừ khi có việc thật sự cần thiết.

Bình thường, Bán Mai chỉ ở yên trong hang."

Kiều Kiều, để ta ra ngoài xem thử."

"Không cần đâu, bảo Bán Mai vào luôn đi."

"Được, vậy ta ra mở cửa."

Lúc này Bạch Yến mới bước ra mở cửa cho Bán Mai.

Cửa hang nhà bọn họ đã được lắp đặt cẩn thận.

So với hang đá của những thú nhân khác, hang của Đồ Kiều Kiều có thể nói là khác biệt hoàn toàn, như trời với đất."

Oa!

Kiều Kiều!

Hang của ngươi làm đẹp thật đó!

Sau này ta cũng sẽ bảo Vượng Sơn làm giống vậy."

"Được thôi.

Đến lúc đó ta sẽ bảo Bạch Yến chỉ cho Vượng Sơn."

"Ừ ừ.

À đúng rồi, Kiều Kiều, ta có mang cho ngươi ít quả dại, ngươi ăn thử xem."

"Vẫn là ngươi chu đáo nhất, có gì ngon cũng nghĩ đến ta."

Đồ Kiều Kiều rất cảm động.

Bán Mai là người chị em đầu tiên mà cô thân thiết kể từ khi đến đại lục thú nhân này."

Không nghĩ cho ngươi thì nghĩ cho ai?

Trong tất cả giống cái, ta thân nhất với ngươi mà.

À, còn chuyện này...

Vừa rồi bạn lữ của ngươi là Lạc Trì vừa trở về đã bị thủ lĩnh gọi đi ngay.

Nhìn dáng vẻ gấp gáp lắm, chắc là có chuyện quan trọng."

"Có lẽ vậy."

Sắc mặt Đồ Kiều Kiều trở nên nghiêm trọng.

Cô nhớ lại những lời Lạc Trì từng nói trước đó, xem ra đám thú nhân kia rất có thể đã bắt đầu hành động."

Kiều Kiều, sắc mặt ngươi sao lại khó coi thế?

Ngươi... không khỏe à?"

"Không sao đâu.

Giờ cũng không còn sớm, ngươi về trước đi.

Dạo này cố gắng đừng ra ngoài.

Cứ đợi thông báo từ thủ lĩnh.

Nếu thật sự có chuyện, người sẽ cho gọi."

"Được."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đồ Kiều Kiều, Bán Mai cũng không dám nói gì thêm, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng.Cùng lúc ấy, Lạc Trì vừa mới trở về đến hang đã bị Kim Xuyên gọi đi ngay."

Cha, có phải người đã phát hiện ra điều gì rồi không?"

Lạc Trì cũng lờ mờ nhận thấy một vài dấu hiệu khác thường.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 77: Đưa Trư Hoa Hoa đi


Không ngờ Kim Xuyên lại chủ động hỏi Lạc Trì:"Lạc Trì, con có phát hiện được gì không?"

"Con đã thấy rất nhiều dấu chân lộn xộn quanh khu vực gần bộ lạc.

Có đủ loại dấu vết của các loài thú, e rằng đám thú nhân lưu lạc, hoặc thậm chí là một bộ lạc khác đã bắt đầu theo dõi chúng ta."

Lạc Trì vốn không muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến hắn không thể không nghi ngờ."

Đội tuần tra cha cử đi mấy hôm trước cũng phát hiện một số thú nhân khả nghi lảng vảng quanh khu vực.

Có vẻ bọn chúng đang thăm dò tình hình bộ lạc ta.

Dạo này con đừng rời khỏi bộ lạc, cha e bọn chúng sẽ nhân lúc con vắng mặt mà ra tay."

Từ sau khi được Đồ Kiều Kiều và Lạc Trì cảnh báo, mỗi ngày Kim Xuyên đều cử người tuần tra bên ngoài bộ lạc.Mà việc tuần tra rõ ràng đã phát huy tác dụng, chẳng phải bây giờ đã có dấu hiệu rồi sao?

Đám người kia chắc chắn đã để mắt đến ngọn núi muối mà họ đang sở hữu.

Giờ còn có thêm giống cái có thể sinh sản, càng khiến chúng thèm muốn hơn.

Nhưng muốn cướp thì cũng phải xem chúng có đủ bản lĩnh không đã."

Được, con hiểu rồi, cha.

Con sẽ không ra khỏi bộ lạc đâu.

Mấy ngày nay Kiều Kiều cũng không tiện đi lại, con muốn ở bên cạnh chăm sóc em ấy.

Nhưng mà... con nghĩ chúng ta nên tính toán từ sớm."

"Tính toán từ sớm?"

"Phải.

Nếu bọn chúng thật sự tấn công bộ lạc, chúng ta phải lo liệu sẵn cho giống cái và con non rút lui trước.

Cần chuẩn bị một nơi trú ẩn để đưa họ đến đó, có như vậy mới an tâm chiến đấu, không còn nỗi lo sau lưng."

Lạc Trì nghiêm túc nhìn Kim Xuyên, ánh mắt đầy cứng cỏi và quyết đoán."

Con nói cũng có lý.

Cái hang trú ẩn cũ trước kia của chúng ta không dùng được nữa sao?"

"Không được.

Kiều Kiều nói hang đó lộ quá rõ, thú nhân khác chỉ liếc mắt là thấy ngay, hoàn toàn không có tác dụng che giấu.

Tốt nhất là chúng ta nên đào một cái hang mới kín đáo hơn."

Kim Xuyên thấy Lạc Trì phân tích có lý, bèn nói:"Con nghĩ nên đào ở chỗ nào thì hợp lý?

Lạc Trì, con dẫn mấy thú nhân đi làm việc này.

Giao cho con đó, càng kín đáo càng tốt."

Lạc Trì do dự một chút nhưng vẫn nhận nhiệm vụ.Sau khi trở về, Lạc Trì liền kể lại chuyện này cho Đồ Kiều Kiều.

Cô hơi cau mày, biết chuyện không hề nhỏ.

Nhìn quanh hang đá của mình, dù hiện tại bụng cô đã lớn, nhưng cô cũng không muốn phải chen chúc cùng những thú nhân khác, vì vậy nói:"Vậy đào một cái hầm ngay trong hang của chúng ta đi.

Nếu thật sự có thú nhân tấn công bộ lạc, em và con cũng có chỗ để ẩn náu."

"Không thành vấn đề!

Kiều Kiều, chuyện này cứ giao cho hai chúng ta."

Bạch Yến lập tức nhảy ra nhận việc.Nếu Lạc Trì bận việc khác, vậy trách nhiệm bảo vệ Kiều Kiều và đứa nhỏ chắc chắn sẽ rơi lên đầu họ."

Được.

Ta giao Kiều Kiều và con cho các ngươi bảo vệ."

Lạc Trì hơi nhíu mày.

Hắn biết đến lúc đó chắc chắn mình sẽ phải ra trận giúp bộ lạc.

Dù sao hắn cũng là thiếu thủ lĩnh của bộ lạc, có một số trách nhiệm nhất định phải gánh vác."

A Trì, chàng cứ yên tâm.

A Ngân và A Yến đều rất lợi hại, bọn họ sẽ bảo vệ em thật tốt."

"Ừm.

Kiều Kiều, nếu có chuyện gì, bảo bọn họ đến tìm ta.

Bất kể ta đang ở đâu, nhất định sẽ quay về."

"Được."

Đồ Kiều Kiều gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Cô thật ra đang lo cho huynh đệ Diêu gia.

Với tính cách của Diêu Kỳ Diệp, chắc chắn không phải loại người bỏ cuộc giữa chừng.

Nhất định là bị chuyện gì đó vướng chân nên mới chưa trở về.Đồ Kiều Kiều cũng chỉ có thể âm thầm cầu mong bọn họ bình an vô sự.Dù lo lắng là vậy, mùa lạnh cuối cùng vẫn đến.

Tối nay, Đồ Kiều Kiều cảm thấy con non trong bụng trở nên hiếu động khác thường.

Cô đoán chắc ngày sinh không còn xa nữa.Cũng chính trong đêm nay, một đám thú nhân lưu lạc xuất hiện bên ngoài bộ lạc Kim Sư.May mắn là bộ lạc Kim Sư đã có sự chuẩn bị từ trước.

Khi phát hiện động tĩnh, họ lập tức đưa toàn bộ giống cái và con non vào hang trú ẩn đã được xây dựng sẵn.

Đồ Kiều Kiều cũng nhanh chóng thu hết lương thực và một số vật phẩm quý giá trong hang vào không gian nuôi dưỡng, sau đó dẫn theo Bạch Yến và Ngân Lâm Lang trốn vào hầm ngầm.Không khí trong hầm không nhiều nên Đồ Kiều Kiều dự tính chỉ có thể ở lại đó tối đa một đêm.

Ở lâu hơn e là không chịu nổi.Sau khi tất cả giống cái đã ẩn náu trong hang, các thú nhân dùng đá lớn bịt kín lối vào.

Bán Mai không thấy Đồ Kiều Kiều đâu liền lo lắng hỏi thăm những thú nhân và giống cái khác, nhưng ai cũng lắc đầu bảo không biết.Lúc này, Hùng Lị giữ nàng lại:"Đừng lo quá.

Kiều Kiều đã có chỗ trốn riêng.

Chúng ta cứ ẩn nấp cẩn thận, đừng khiến con bé phải bận tâm thêm."

"Đúng vậy."

Hồ Hoa Hoa cũng gật đầu tán đồng.Ban đầu, Đồ Kiều Kiều định để hai người trốn cùng mình, nhưng họ đều từ chối.

Hồ Hoa Hoa là bạn lữ của Kim Xuyên, nếu lúc này bà không xuất hiện, những thú nhân và giống cái khác sẽ nghĩ thế nào?Hùng Lị đến ở cùng Hồ Hoa Hoa, bởi vì nhờ có Đồ Kiều Kiều mà hai giống cái này đã trở thành tỷ muội thân thiết.Nghe Hùng Lị và Hồ Hoa Hoa nói vậy, Bán Mai cũng yên tâm, không còn lo lắng cho Đồ Kiều Kiều nữa.Bên ngoài hang trú đã được bịt kín, vẫn còn vài thú nhân giống đực ẩn nấp để canh giữ khu vực xung quanh.

Một khi có thú nhân lưu lạc xuất hiện và phát hiện ra hang, họ sẽ lập tức ra tay xử lý.Lạc Trì và Kim Xuyên dẫn đầu đội ngũ chặn ở vòng ngoài, chuyên ngăn cản thú nhân lưu lạc.

Thế nhưng lúc này, người đầu tiên gặp nạn lại không phải là họ, mà là nhà Trư Hoa Hoa – vốn sống không xa bộ lạc Kim Sư.Chuyện Trư Hoa Hoa là giống cái có khả năng sinh sản mạnh nhất trong bộ lạc Kim Sư đã lan truyền từ lâu.

Sau khi bị đuổi khỏi bộ lạc, ả lập tức bị theo dõi.

Chỉ vì bên cạnh ả có quá nhiều thú phu nên chúng chưa tiện ra tay.Giờ thì thời tiết vừa trở lạnh, tuyết lớn bắt đầu rơi.

Bọn chúng lợi dụng bóng đêm, lén ra tay với những thú phu mạnh nhất bên cạnh Trư Hoa Hoa, sau đó nhanh chóng áp sát ả.Hiện tại, những thú phu còn lại bên Trư Hoa Hoa phần lớn chỉ là tam giai.

Ngoài ra chỉ còn hai người đạt tứ giai, hoàn toàn không khiến bọn chúng e dè.Trư Hoa Hoa nhìn thấy đám thú nhân bất ngờ xông tới thì hoảng sợ la lên: "Các ngươi...

Các ngươi muốn làm gì?

Mau ra ngoài!

Muốn kết bạn lữ với ta thì phải xếp hàng, tự báo phẩm giai lên!

Phẩm giai thấp thì ta không nhận đâu!"

Trư Hoa Hoa vẫn còn tưởng mấy kẻ này là thú nhân từ bộ lạc khác đến cầu kết lữ, nên mới nôn nóng xông vào như vậy."

Chuyện này không đến lượt ngươi quyết định!

Hai ngươi, mang nàng ta đi!"

"Các ngươi định làm gì!"

Trư Hoa Hoa lùi lại vài bước, quay sang nhìn đám thú phu đang đứng ngơ ngác bên cạnh."

Các ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì!

Mau xông lên!

Không thấy bọn chúng đang định làm gì ta à?"

"Hoa Hoa, bọn chúng là thú nhân lưu lạc...

Lần này e là chúng ta..."

Trư Hoa Hoa không nhận ra khí tức trên người đám thú nhân kia, nhưng đám thú phu thì đã nhận ra từ lâu.

Thú nhân trong bộ lạc sẽ không có loại khí tức như thế này.

Nhìn qua cũng thấy đủ kiểu hình thú hỗn tạp, rõ ràng là bọn thú nhân lưu lạc."

Cái gì!

Thú nhân lưu lạc!

Sao bọn chúng lại đến được tận đây?

Mặc kệ thế nào, các ngươi nhất định phải ngăn bọn chúng lại cho ta!"

Trư Hoa Hoa sợ đến tái mặt.

Trong đầu ả lúc này chỉ có một suy nghĩ: phải trở về bộ lạc Kim Sư.

Chỉ cần vào được bên trong bộ lạc, ả mới thực sự an toàn."

Các ngươi nghĩ mấy kẻ như các ngươi có thể ngăn được bọn ta sao?

Biết điều thì giao Trư Hoa Hoa ra đây, bọn ta còn có thể tha cho các ngươi.

Hoặc là, các ngươi cũng có thể gia nhập bọn ta!"

Kẻ cầm đầu là một xà thú nhân, thân hú là hắc xà.

Trên mặt gã có một vết sẹo dài kéo từ trán xuống tận cằm.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 78: Ngươi là thú nhân lưu lạc lục giai


"Muốn chúng ta gia nhập các ngươi à?

Nằm mơ đi!

Mọi người xông lên!

Đợi lát nữa thú nhân bộ lạc Kim Sư nghe thấy động tĩnh, nhất định sẽ đến cứu chúng ta!"

"Muốn bọn chúng tới cứu các ngươi?

Mơ giữa ban ngày!

Hiện giờ bản thân chúng còn lo chưa xong, lấy đâu ra thời gian mà giúp các ngươi!

Xông lên!"

"Các ngươi định làm gì?"

Đám thú phu của Trư Hoa Hoa hoảng loạn trong lòng, nhưng không còn cách nào khác, đành phải liều mạng chống trả vì đối phương đã ra tay trước.Trư Hoa Hoa sợ hãi, vội vã lắc lư thân hình mập mạp, định nhân lúc hai bên đánh nhau mà lén lút chuồn ra ngoài.

Nhưng thân thể ả quá to lớn, chỉ cần cử động trong hang là rất dễ bị phát hiện.Quả nhiên, ả vừa nhích được hai bước đã bị một thú nhân phát hiện.

Một khối băng bay đến chắn trước mặt ả, làm trầy cả da tay."

A!

Đau quá!

Các ngươi dám làm bị thương giống cái!

Thần thú sẽ không tha cho các ngươi đâu!"

Trư Hoa Hoa vừa đau vừa hét ầm lên."

Câm miệng!

Còn la nữa thì không chỉ là trầy da đâu."

Tên thú nhân kia trừng mắt, giọng nói lạnh lùng rợn người.Trư Hoa Hoa bị dọa cho giật mình, đảo mắt mấy vòng rồi cố lấy hết can đảm nói: "Bộ lạc Kim Sư có rất nhiều giống cái!

Sao các ngươi không đi bắt bọn họ?

Ai nấy đều đẹp hơn ta nhiều!"

"Đẹp thì có ích gì?

Không sinh được thì cũng là phế vật!

Tốt nhất ngươi đừng giở trò.

Nếu không nghe lời, người chịu khổ sẽ là ngươi."

"Ngươi... ngươi thả ta ra, ta đưa các ngươi đi tìm giống cái có khả năng sinh sản mạnh hơn!

Trong bộ lạc Kim Sư không thiếu!

Như Kim Hoa, các ngươi biết không?

Nàng ta là giống cái có khả năng sinh sản mạnh nhất bộ lạc Kim Sư!

Còn có Đồ Kiều Kiều nữa, tuy năng lực sinh sản không bằng, nhưng lại là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc Kim Sư!

Nếu các ngươi bắt được hai người đó, chẳng phải còn tốt hơn bắt ta sao?"

Trư Hoa Hoa càng nói càng hăng hái.Ả như thể đã nhìn thấy trước kết cục của Đồ Kiều Kiều và Kim Hoa.

À đúng rồi!

Còn có cả Bán Mai nữa!

Nhưng hiện tại Bán Mai vẫn chưa có lấy một đứa con, nếu bọn chúng bắt Bán Mai về mà phát hiện ra khả năng sinh sản không cao, chắc chắn sẽ trút giận lên ả.

Thôi thì lần này cứ tha cho Bán Mai, coi như nàng ta gặp may vậy."

Những gì ngươi nói đều là thật chứ?"

"Tất nhiên là thật!

Ta nào dám lừa các ngươi!

Các ngươi chỉ cần động tay một cái là ta mất mạng rồi, ta đâu dám nói bậy!

Không tin thì cứ hỏi Trư Đại Đầu ấy, hắn là giống đực của bộ lạc Kim Sư!

Hắn nói thì chắc chắn không thể giả được!"

Trư Hoa Hoa lo lắng tột độ, sợ bọn họ không tin lời mình.Tuy ả không phản đối chuyện tìm thú phu, nhưng tuyệt đối không muốn chọn đám thú nhân lưu lạc làm bạn lữ.

Đám này chỉ biết sai khiến giống cái làm hết việc này đến việc khác, hở ra là phạt, cuộc sống như vậy hoàn toàn trái ngược với những gì ả từng quen.

Bảo ả chịu đựng sao nổi?"

Ai là Trư Đại Đầu?"

"Hắn đó!"

Trư Hoa Hoa lập tức chỉ về phía Trư Đại Đầu.

Hắn sợ hãi run lên bần bật, chưa đợi ai hỏi đã như trút nước mà kể hết mọi chuyện, còn thêm mắm dặm muối không ít, thậm chí còn phóng đại hơn cả lời Trư Hoa Hoa."

Ngươi xác định Kim Hoa mang thai một lần là có đến năm đứa nhỏ?

Nếu là bịa đặt, ngươi không cần sống nữa đâu!"

Gã chưa từng thấy giống cái nào có năng lực sinh sản cao như vậy, nếu là thật thì nhất định phải bắt về, để nàng ta sinh cho gã một ổ trứng xà."

Chắc... chắc là vậy, vu y nói thế mà!

Nếu có gì không đúng thì cứ trách vu y, đừng trách ta!"

Trư Đại Đầu sợ đến run rẩy, biết rõ mình đã nói quá mức.

Nhưng vì Trư Hoa Hoa, hắn đành phải làm như vậy.

Kim Hoa... chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.Không đúng, chưa chắc bọn chúng có thể bắt được Kim Hoa.

Bộ lạc Kim Sư hoàn toàn khác với bọn họ.

Chẳng qua vì số lượng thú nhân trong nhà Trư Hoa Hoa ít, lại còn bị tập kích bất ngờ nên mới xảy ra chuyện.

Còn bộ lạc Kim Sư thì có nhiều thú nhân, lại có Lạc Trì trấn giữ, đám thú nhân lang thang kia chưa chắc đã địch nổi."

Bớt nói nhảm!

Ngươi đã sống trong bộ lạc Kim Sư lâu như vậy, chắc chắn biết chỗ nào dễ lẻn vào nhất mà không bị phát hiện đúng không?"

"Ta... ta... ta biết.

Ngươi đi theo ta."

Trư Đại Đầu tuy có chút lương tâm cắn rứt, nhưng so với mạng sống của đám thú nhân trong bộ lạc Kim Sư, thì mạng hắn vẫn là quan trọng hơn cả."

Ngươi đi trước dò đường, nếu thấy an toàn thì ta sẽ qua.

Nhưng đừng hòng trốn thoát.

Nếu dám chạy, đừng trách ta không khách khí!"

Tên thú nhân kia hung tợn trừng mắt nhìn Trư Đại Đầu.Ánh mắt ấy khiến mọi ý định trong lòng Trư Đại Đầu lập tức tan biến.

Hắn sợ đến nỗi chẳng dám nghĩ thêm điều gì nữa."

Biết rồi... biết rồi... ta sẽ không chạy đâu..."

Trư Đại Đầu run rẩy rời khỏi hang.

Một thú nhân lưu lạc hóa thú thành con chuột, âm thầm bám theo phía sau hắn."

Hay là...

để ta đi theo xem thử đi.

Ta là giống cái, bọn họ sẽ dễ buông lỏng cảnh giác hơn..."

Trư Hoa Hoa không cam lòng, còn muốn thử tìm cơ hội đào tẩu."

Không được!

Ngươi cứ ở yên đây!"

Khi Trư Đại Đầu đến con đường nhỏ mà trước kia vẫn dùng để ra vào bộ lạc, hắn phát hiện con đường đó chẳng biết bị chặn lại bằng đá lớn từ khi nào.

Hơn nữa, xung quanh còn có thú nhân đang tuần tra.

Hắn vừa định mở miệng kêu cứu thì mắt cá chân đã bị con chuột cắn một phát.Hắn hoảng hốt đến mức nuốt luôn lời định nói vào bụng.

Nhưng đúng lúc đó, một thú nhân trong đội tuần tra đã phát hiện ra hắn."

Trư Đại Đầu!

Ngươi làm gì ở đây?"

"Ta... ta... ta chỉ đến xem thử... sao con đường này lại bị bịt kín như vậy?"

"Liên quan gì đến ngươi?

Ngươi đã không còn là người trong bộ lạc.

Mau cút đi, đừng ở đây gây phiền phức!"

"Ta... ta..."

"Ngươi cái gì mà ngươi!

Trư Đại Đầu, hôm nay ngươi có vẻ rất kỳ lạ.

Có phải sau lưng bọn ta đã làm chuyện gì mờ ám không?"

Diêm Hoàng nghi ngờ nhìn Trư Đại Đầu, rồi từ đầu đến chân đánh giá một lượt.Trư Đại Đầu còn định lên tiếng, nhưng cơn đau nhói truyền đến từ đùi khiến hắn không dám nói linh tinh nữa: "Không... không có, ta đâu dám chứ.

Là bạn lữ của ta nói muốn quay về, nên bảo ta đến xem tình hình..."

"Nàng ta muốn quay về thì phải tìm thủ lĩnh mà nói chuyện.

Ngươi lén lút ở đây thì có ích gì?

Mau cút khỏi chỗ này!

Tốt nhất là dắt Trư Hoa Hoa rời sang bộ lạc khác mà sống, bên ngoài giờ nguy hiểm lắm!"

Diêm Hoàng nể tình Trư Đại Đầu từng là thú nhân trong bộ lạc nên vẫn nhịn không được mà nhắc nhở một câu.Trư Đại Đầu đành lủi thủi rời đi.

Nhưng khi trở về mà không mang theo được bất kỳ tin tức hữu dụng nào, hắn liền bị Hắc Lệ dùng đuôi rắn quật mạnh, văng thẳng vào vách đá.Hắn phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi là lục giai... thú nhân lục giai..."

Thú nhân lục giai sao lại xuất hiện ở Đông đại lục?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đông đại lục từ trước đến nay chưa từng có thú nhân lưu lạc lục giai."

Ngươi còn chưa tính là mắt mù."

Hắc Lệ lạnh lùng nhìn về phía bộ lạc Kim Sư.

Gã đã quyết định sẽ phát động tấn công chính diện.

Dù sao gã cũng có thực lực làm điều đó."

Đi thôi!

Chúng ta tấn công thẳng vào cửa lớn bộ lạc Kim Sư!"

"Rõ!

Thủ lĩnh!"

Cùng lúc đó, ở rặng núi phía sau bộ lạc Kim Sư, có một nhóm thú nhân đang lợi dụng lớp tuyết đọng để ẩn mình, âm thầm băng rừng vượt suối tiến về phía bộ lạc."

Thủ lĩnh... làm vậy... nếu sau này bộ lạc Kim Sư tính sổ thì sao?"

Một thú nhân thuộc tộc Heo Rừng sợ hãi lên tiếng."

Tính sổ à?

Cũng phải xem bọn chúng có sống qua được đêm nay không đã.

Đám thú nhân lưu lạc đó không dễ đối phó đâu."

Gần đây gã ta đã phái người theo dõi tình hình xung quanh bộ lạc Kim Sư, biết được đêm nay đám thú nhân lưu lạc sẽ hành động.

Vì vậy, gã ta cũng quyết định ra tay vào đêm nay.

Muối, sản vật trong núi và giống cái của bộ lạc Kim Sư – tất cả đều sẽ thuộc về bộ lạc Heo Rừng.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 79: Điều tra lại đây


"Thủ lĩnh... nơi này bị chắn rồi."

"Trư Nhị Hoa và mấy người kia đâu?

Chẳng lẽ bọn họ quên mục đích mà bộ lạc phái họ đến bộ lạc Kim Sư sao?"

Trư Sát cau mày, ánh mắt đầy bất mãn nhìn đống đá chắn ngang phía trước."

Không rõ, thưa thủ lĩnh.

Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"

Trư Vũ lo lắng hỏi."

Cái này mà cũng hỏi ta?

Ngươi không có đầu óc à?

Đã làm đến bước này thì không thể bỏ dở giữa chừng!

Mau dọn hết đống đá đó đi!"

"Rõ, thưa thủ lĩnh.

Ngài đừng giận, chúng ta sẽ làm ngay."

Trư Vũ vội vàng hành động.

Hắn ta biết tính khí thủ lĩnh không tốt, nếu cứ đứng đó không làm gì thì người tiếp theo xui xẻo sẽ là hắn ta.Trư Vũ dẫn theo thú nhân đi dọn đá, lúc này nghe thấy động tĩnh, Vượng Sơn liền dẫn đội chạy đến.

Hắn phụ trách một khu vực phía sau núi, vốn tưởng sẽ không có thú nhân nào đi vòng từ sau núi tới, không ngờ thật sự lại có người.

Xem ra sự lo lắng của Lạc Trì không hề thừa.Trư Vũ đang cùng thú nhân dốc sức dọn đá.

Mấy tảng đá này bị đông cứng, dính chặt vào nhau, chất đống ở đây nên dọn đi rất khó.

Trong lòng hắn ta đang âm thầm oán giận thì đột nhiên cảm thấy sau lưng tê rần.

Còn chưa kịp phản ứng, cả thân thú của hắn ta đã bị hất văng ra ngoài.Những thú nhân khác đang bận dọn đá cũng thấy cảnh ấy, lập tức dừng tay, hoảng hốt kêu lên: "Thủ... thủ lĩnh... chúng ta bị... bị phát hiện rồi!"

Vượng Sơn nhìn về phía Trư Sát, nhíu mày nói: "Thủ lĩnh Trư Sát, ngươi mò tới bộ lạc Kim Sư làm gì?

Lại còn lén lút?

Không phải đang làm chuyện gì khuất tất đó chứ?"

"Ta... chúng ta chỉ tới xem tình hình của Trư Nhị Hoa và mấy người kia thôi.

Dù gì họ cũng là giống cái xuất thân từ bộ lạc Heo Rừng.

Giờ đang là mùa lạnh, chúng ta đến thăm một chút mới yên tâm."

"Vậy à?

Vậy tại sao các ngươi không đi cổng lớn mà lại vòng sang hướng này?

Bên này làm gì có lối vào?

Các ngươi nói đến để thăm Trư Nhị Hoa và mấy người kia ư?

Hôm nay e là không tiện rồi.

Thủ lĩnh Trư Sát, chi bằng hôm khác hãy quay lại, hoặc nếu thật sự không nỡ rời xa bọn họ thì mang vật tư đến trao đổi, chúng ta sẽ trả người lại."

Vượng Sơn vốn không phải kẻ dễ bị lừa.Đám thú nhân này hành sự lén lút, chắc chắn không phải chỉ đến để thăm hỏi.

Nếu thật lòng chỉ muốn gặp Trư Nhị Hoa và vài giống cái kia, họ đâu cần lén lút đến mức này."

Ngươi...

Ngươi thật sự không định để chúng ta vào à?"

Trư Sát nhíu mày hỏi."

Tất nhiên rồi.

Nếu thủ lĩnh Trư Sát thực sự muốn vượt qua chỗ này, thì cứ bước qua xác ta trước đi!"

Tuy phẩm giai của Vượng Sơn không bằng Trư Sát, nhưng hắn chẳng hề sợ hãi."

Là ngươi tự nói đấy!"

Trư Sát vừa dứt lời liền lập tức phóng ra một quả cầu lửa về phía Vượng Sơn.

Vượng Sơn nhanh chóng vận dụng dị năng hệ phong, vung dao gió chém tới.

Trong tích tắc, quả cầu lửa đã bị gió cắt tan thành từng mảnh, cuối cùng bị cuốn sạch trong không khí.Rõ ràng dị năng hệ hỏa của Trư Sát trong thời tiết lạnh giá lại phải đối đầu với dị năng hệ phong của Vượng Sơn nên không phát huy được bao nhiêu uy lực.Vượng Sơn biết rõ, chỉ với số thú nhân ít ỏi trong tay mình thì không thể nào ngăn nổi toàn bộ lực lượng mà Trư Sát dẫn theo.

Dù sao lần này đối phương cũng đã mang theo gần một nửa số thú nhân của bộ lạc Heo Rừng.Vượng Sơn lập tức cử một thú nhân quay về báo tin cho Kim Xuyên.Lúc này, ở bộ lạc Kim Sư, cả phía trước và sau núi đều đã bùng nổ giao tranh dữ dội.

Điện quang, hỏa diễm và đủ loại dị năng thi nhau bắn ra khắp không trung.

Chỉ trong chốc lát, mặt đất đã trở nên hỗn loạn.

Tuyết đọng dày đặc quanh bộ lạc cũng bị cơn bạo loạn dị năng thổi bay, biến mất không còn dấu tích.Trong lúc giao tranh diễn ra, một số thú nhân lưu lạc đã lén lút xâm nhập vào bên trong bộ lạc.

Chúng lục soát khắp nơi để tìm thức ăn và giống cái.Vốn dĩ chúng chẳng chuẩn bị gì cho mùa đông, nên đặt hết hy vọng vào trận chiến này.

Nếu chiếm được bộ lạc Kim Sư, thì mọi thứ trong đó — từ thức ăn đến giống cái đều sẽ thuộc về chúng, không thể chạy thoát được.Chúng đã lục soát qua rất nhiều sơn động, nhưng nơi nào cũng trống rỗng một cách kỳ lạ, như thể thú nhân bộ lạc Kim Sư đã đoán trước được mà giấu kỹ mọi thứ từ sớm.Sau khi kiểm tra đến hang thứ tư, thứ năm, chúng chỉ tìm được vài quả dại cùng một ít thịt vụn không còn tươi.

Ngoài ra, chẳng còn gì có thể dùng làm thức ăn.Cùng lúc đó, trong căn hầm dưới lòng đất, bụng Đồ Kiều Kiều càng lúc càng đau dữ dội.

Cô biết mình sắp sinh.

Ngay lập tức, cô yêu cầu hệ thống kích hoạt chức năng sinh con không đau.

Chỉ trong thoáng chốc, cơn đau liền biến mất, toàn thân cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.Cô ngồi dựa trên lớp da thú, hai bên là Bạch Yến và Ngân Lâm Lang đang nắm chặt tay cô.Đúng lúc ấy, họ nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía trên đỉnh đầu.

Ngay sau đó là giọng nói của mấy tên thú nhân lưu lạc:"Hang này chẳng có gì cả.

Sạch sẽ quá mức, không giống nơi từng có thú nhân ở..."

"Không đúng!

Trong hang vẫn còn mùi giống cái.

Xem ra trước đây từng có giống cái trú ngụ.

Có lẽ... chúng ta nên lục soát kỹ hơn một chút..."

Đồ Kiều Kiều khẽ nhíu mày.

Cô hiểu rõ, nếu bọn chúng cứ tiếp tục kiểm tra kỹ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nơi này.

Phải nghĩ cách đối phó ngay.Ánh mắt cô đảo nhanh một vòng, lập tức nảy ra một ý tưởng và hướng về hệ thống cầu cứu."

Này, giúp chị một tay đi.

Làm ơn đấy."[Ký chủ, xin hãy nói rõ yêu cầu!]"Có thể giấu lối vào hầm đi được không?

Nếu bọn họ thật sự xông xuống, chị và mấy đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm..."[Ký chủ, em đồng ý giúp chị, nhưng chị phải sinh con thật tốt.]Đinh Đang không do dự, lập tức chấp thuận yêu cầu của Đồ Kiều Kiều.

Dù sao nó cũng là hệ thống sinh con, mọi việc đều phải lấy sự an toàn của con cái làm ưu tiên hàng đầu."

Còn một chuyện nữa.

Đinh Đang, em không thấy số điểm tích phân mà em cho hơi keo kiệt sao?

Một đứa nhỏ chỉ có 10 điểm, chẳng lẽ con của chị lại không đáng giá đến vậy à?"

Hiện tại Đồ Kiều Kiều đang rất cần điểm tích phân.

Cô thấy trong cửa hàng hệ thống có rất nhiều vật phẩm hữu ích, nhưng điểm của cô lại quá ít, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không mua được gì.

Nếu điểm được thưởng nhiều hơn, cô cũng chẳng đến nỗi phải túng thiếu thế này.Có lẽ cô chính là ký chủ nghèo nhất từng bị hệ thống sinh con ràng buộc.[Ký chủ, chuyện này em không thể tự quyết.

Em phải xin phép hệ thống chủ mới được.] Những ký chủ trước bị ràng buộc với nó đều chưa từng đặt ra yêu cầu này, bởi vì chưa ai đi đến bước sinh con, tất cả đều bỏ cuộc từ trước đó."

Được, vậy em giúp chị xin đi."[Rõ, ký chủ.

Chị còn muốn dặn gì thêm không?]"Không, không có gì nữa.

Chị sắp sinh rồi."

Đồ Kiều Kiều cảm thấy bên dưới cơ thể trơn trượt, một quả trứng trắng từ từ lăn ra ngoài.Bạch Yến và Ngân Lâm Lang đang tập trung cao độ lắng nghe động tĩnh phía trên đầu.

Bọn họ đã quyết tâm, chỉ cần có kẻ dám xông xuống, tuyệt đối không cho bất kỳ ai sống sót rời đi.Cả hai đều giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Đúng lúc ấy, một quả trứng trắng lăn đến trước mặt họ.Bạch Yến và Ngân Lâm Lang chết lặng nhìn quả trứng, một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.

Cuối cùng, vẫn là Đồ Kiều Kiều ra hiệu bảo bọn họ lấy da thú lau sạch trứng đi.Lúc này, trong đầu cô vang lên âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống:[Ký chủ sinh hạ đứa con nối dõi thứ mười ba, hình thú: Bạch Vương Xà.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: Thất giai.

Dị năng: hệ Phong, hệ Kim.

Phần thưởng: 6 áo choàng tàng hình, 2 lều trại cao cấp, 10 bộ đồ ngủ (phiên bản mùa đông).]
 
Back
Top Bottom