Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 20: Đồ Kiều Kiều có thiên phú làm tư tế


“Được rồi, chuyện này xem như chị sai.

Giờ có thể khắc thú ấn được chưa?”

Đồ Kiều Kiều nhìn vu y đang cầm cốt đao, lưỡi đao chi chít những vết khắc, chuẩn bị áp sát cánh tay cô.

Trong lòng cô bắt đầu bất an, không nhịn được lên tiếng gọi.[Có thể, ký chủ.]“Được, vậy giúp chị và Lạc Trì khắc thú ấn.”[Rõ, ký chủ.]Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lướt qua, trên cánh tay Đồ Kiều Kiều và trước ngực Lạc Trì đồng thời hiện lên một hình thú chibi đáng yêu.Trên tay Đồ Kiều Kiều là một con sư tử nhỏ, kiêu ngạo mà dễ thương.

Còn trên ngực Lạc Trì lại là một con thỏ trắng, ngây thơ đến mức khiến người ta nhìn vào không nhịn được bật cười.Vu y sững người, dụi mắt liên tục, hoàn toàn không dám tin vào những gì đang diễn ra.

Ông ta còn chưa kịp ra tay mà thú ấn đã hoàn thành?Lạc Trì cũng ngẩn ra nhìn vu y:“Vu y, chuyện này là sao?

Khi nào ngài có thể khắc thú ấn được như vậy?

Giống hệt tư tế thật sự!

Chẳng lẽ ngài sắp thức tỉnh năng lực tư tế rồi sao?”

Tuy trong lòng Lạc Trì mơ hồ đoán rằng việc này có liên quan đến Kiều Kiều, nhưng không chắc em ấy có muốn để lộ hay không nên dứt khoát đẩy hết nghi ngờ sang vu y.Kim Xuyên cũng nhìn vu y đầy kỳ vọng.

Dù vu y đã có tuổi, nhưng nếu thật sự có thể thức tỉnh năng lực tư tế, thì đối với bộ lạc mà nói đúng là chuyện mừng lớn.“Sao lại như vậy?

Ta thật sự chưa làm gì cả!

Đừng nhìn ta... ta nghi chuyện này là do Đồ Kiều Kiều làm.”

Vu y nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực.Đồ Kiều Kiều khẽ cau mày:“Đúng là con làm.

Nhưng mong thủ lĩnh và vu y đừng nói chuyện này ra ngoài.

Nếu để lộ, e rằng bộ lạc sẽ bị cuốn vào sóng gió không đáng có.”

Cô vốn không định nhận, nhưng nghĩ lại, sau này nếu muốn kết thêm thú phu thì cũng chẳng thể giấu mãi chuyện khắc thú ấn.

So với việc lén lút, chi bằng giờ nói rõ.

Thủ lĩnh và vu y đều là người hiểu chuyện, chắc sẽ giữ kín.

Còn Lạc Trì, đã là thú phu của cô, chắc chắn sẽ đặt sự an toàn của cô lên hàng đầu.“Con không định trở thành tư tế sao?

Với năng lực như vậy, rõ ràng con là người thích hợp nhất để đảm nhận vị trí ấy.”

Kim Xuyên cố nén xúc động.

Trước còn tưởng đứa nhỏ nhà mình bị thiệt thòi, nào ngờ lại là nhặt được báu vật hiếm có.Đồ Kiều Kiều ngoài việc không thể sinh con non, những phương diện khác đều vượt xa các giống cái trong bộ lạc.“Thủ lĩnh, ngài nghĩ bộ lạc chúng ta có tư cách gì?

Tư tế là ai?

Là người thế nào?

Chỉ những bộ lạc cỡ nào mới có thể giữ được tư tế?”

Một lời nhắc ấy khiến lòng Kim Xuyên và vu y lập tức nguội đi.

Cả hai đồng thời thu lại vẻ hân hoan.Đúng vậy.

Với thực lực hiện tại, bộ lạc bọn họ căn bản không bảo vệ nổi Đồ Kiều Kiều.

Nếu tin này lan ra, nhất định sẽ dẫn tới sự tranh đoạt của những bộ lạc khác.

Khi đó không chỉ bộ lạc gặp họa, mà ngay cả Đồ Kiều Kiều cũng khó giữ được mạng.Sắc mặt Lạc Trì lập tức trắng bệch:“Cha, vu y, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.

Hôm nay là vu y giúp con và Kiều Kiều khắc thú ấn!”

“Đúng đúng!

Là ta khắc!

Ngoài ta thì còn ai vào đây nữa!”

Vu y lập tức phụ họa.

Bộ lạc là nhà của ông ta, Lạc Trì lại là đứa nhỏ ông ta nhìn lớn lên.

Nay khó khăn lắm mới có bạn lữ, ông ta tuyệt không để ai trong hai đứa bị tổn thương.“Được rồi, đến đây thôi.

Suy cho cùng vẫn là bộ lạc ta quá yếu...”

Kim Xuyên thở dài một tiếng, như thể già đi mấy tuổi.Có thể thấy chuyện vừa xảy ra đã khiến ông chịu cú đả kích không nhỏ.“Thôi, nếu không còn gì nữa thì chúng ta về.

À đúng rồi, Lạc Trì, nếu cần gì thì cứ đến lấy, cha và mẹ con chuẩn bị sẵn cả rồi.”

“Được!”

Lạc Trì cũng không khách sáo.

Đợi lát nữa hắn sẽ vào rừng Tử Vong bắt một con dị thú để bồi bổ thân thể cho cha mẹ.Nghĩ tới chuyện thiếu thịt, Lạc Trì có chút đau đầu.

Trước kia sống một mình, ăn no mặc ấm là đủ.

Giờ có bạn lữ, còn phải chuẩn bị lương thực cho mùa gió lớn và mùa đông.

Chưa kể còn phải nuôi cả cha mẹ của Kiều Kiều nữa.Gánh nặng trên vai hắn càng lúc càng nặng.

Xem ra ngày mai nhất định phải ra ngoài một chuyến.

Nhưng nghĩ đến việc để Kiều Kiều một mình ở nhà, lòng hắn lại không yên.Chuyện tìm thêm thú phu cho Kiều Kiều... e là không thể kéo dài lâu hơn nữa.

Vốn tưởng ngày ấy còn xa, nào ngờ lại đến nhanh đến vậy.Giờ phút này, Lạc Trì trông mệt mỏi thấy rõ, sắc mặt cũng không tốt.Kim Xuyên còn tưởng là tối qua đứa nhỏ này quá sức nên mới như vậy, liền kéo vu y rời đi, không quấy rầy thêm.“Kiều Kiều, còn đói không?”

“Không đói nữa, em ăn no rồi.”

“Vậy thì tốt.

Em nghỉ ngơi đi, ta mang ít thịt nướng sang cho cha mẹ em, chắc họ cũng đói.”

“Được.

Cảm ơn chàng, Lạc Trì.

Chàng cũng phải ăn đấy, chắc còn chưa no đâu.”

Nghĩ đến chỗ thịt nướng gần hết là do mình ăn, Đồ Kiều Kiều bất giác thấy ngượng.“Ừm.”

Hắn hôn nhẹ lên má cô rồi xoay người đi ra ngoài.Đồ Kiều Kiều thì thu dọn lại giường, chuẩn bị lát nữa nhờ Lạc Trì làm cho mình một đôi giày da thú.

Không có giày thật sự khó chịu.Lạc Trì mang thịt nướng đến sơn động của Hùng Lị.

Lúc này Hùng Lị và Đồ Sơn đã biết chuyện hắn cùng Đồ Kiều Kiều kết lữ, cả hai đều vui mừng thay.Hùng Lị còn dặn dò kỹ càng, kể rõ từng món Đồ Kiều Kiều thích ăn.

Khi Lạc Trì ăn xong quay về sơn động thì đã qua hơn nửa canh giờ.Để tiết kiệm thời gian, hắn trực tiếp ăn sống con mồi.

Con Ti Nhung thú bắt được hôm qua vẫn còn dư.Dù là phần ăn cho bốn người, Đồ Kiều Kiều ăn tuy không nhiều bằng giống đực, nhưng cũng hơn hẳn các giống cái.Lạc Trì chẳng thấy lạ, ngược lại còn rất vui.

Giống cái ăn khỏe thì thân thể mới tốt.

Điều đó chứng tỏ Kiều Kiều của hắn rất khỏe mạnh.“Kiều Kiều!”

“Chàng về rồi à?

Giúp em làm một đôi giày đi.”

“Giày?”

“Ừ, để mang vào chân ấy, như thế này này.”

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa vẽ dáng giày xuống đất.Vừa nhìn, mắt Lạc Trì sáng lên.

Hắn lập tức hiểu ý cô, ánh mắt nhìn cô như phát sáng, như thể mỗi lần đều phát hiện ra một điều mới mẻ từ cô vậy.“Làm được không?

Nếu chưa hiểu em có thể nói rõ hơn.”

“Làm được.

Kiều Kiều chờ ta một chút.”

Lạc Trì lập tức ôm đống da thú ra, đưa cho cô chọn màu.Cô chọn tấm da màu kaki, cảm thấy màu này làm giày chắc chắn đẹp.Trùng hợp thay, đó là da của Cường Diệm thú, một loại da cực kỳ bền và dai, rất thích hợp để làm giày.Không có kéo, Lạc Trì dùng chính móng vuốt của mình để xử lý.

Sau vài lần thử, đôi giày da thú đầu tiên của thú nhân liền ra đời trong tay hắn.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 21: Được vạn chúng chú mục


“Để em thử xem!”

Đồ Kiều Kiều sốt ruột đến mức không chờ nổi, vội vàng muốn mang vào thử ngay.“Khoan đã, Kiều Kiều, còn thiếu một thứ nữa.”

Lạc Trì nhanh chóng lục trong đống da thú, chọn ra một tấm mềm mại hơn rồi lót lớp lông vào bên trong đôi giày da.Đợi đến khi hắn lót xong cả hai chiếc giày, mới đưa cho Đồ Kiều Kiều đang tràn đầy mong đợi.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của Kiều Kiều, hắn không nhịn được, nhẹ nhàng xoa đầu em: “Xong rồi.

Kiều Kiều, thử mang vào xem có vừa không.”

“Ừm ừm!”

Đồ Kiều Kiều vội vàng nhận lấy, lập tức mang vào.

Lúc làm giày, Lạc Trì đã đo chân cô trước, lại còn cẩn thận lót thêm lớp da thú mềm bên trong.

Vậy mà khi mang vào vẫn vừa khít, có thể thấy lúc chọn da, hắn đã tính toán rất chuẩn xác.

Lạc Trì quả thật là một giống đực vô cùng thông tuệ.Hơn nữa, đôi giày này đi vào chân cũng chẳng kém gì đôi ủng tuyết cô từng mua ở kiếp trước.Trong điều kiện thiếu thốn như vậy mà Lạc Trì vẫn có thể làm được đến mức này, đúng là rất có thiên phú.“Kiều Kiều, sao rồi?

Có vừa không?

Nếu chưa ổn, ta chỉnh lại cho.”

Lạc Trì hồi hộp nhìn cô, lo cô không thích.“Vừa lắm.

A Trì, em thích lắm!”

Đồ Kiều Kiều phấn khích đến mức hôn lên má hắn một cái.

Lạc Trì ngây người, hai tai sư tử cũng không nhịn được mà hiện ra.Mỗi lần hắn xúc động đều vô thức để lộ tai ra như vậy.

Và mỗi lần như thế, Đồ Kiều Kiều đều cảm thấy hắn vừa ngốc nghếch lại vừa điển trai, đáng yêu vô cùng.Cô không kìm được, đưa tay vò nhẹ tai hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Trì lập tức đỏ bừng, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.

Hắn không nén nổi nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đồ Kiều Kiều.Lạc Trì hoàn toàn không thể kháng cự nổi Đồ Kiều Kiều.

Hai người ôm lấy nhau, quên hết mọi thứ xung quanh.

Nhưng đúng lúc sắp tiến thêm một bước, Đồ Kiều Kiều lại lên tiếng:“Không được!

Hôm nay chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.”

“Việc gì vậy?”

Lạc Trì khẽ vuốt má cô, giọng nói dịu dàng.“Chúng ta phải làm thêm ít bát đũa, cả nồi đá nữa.

Còn phải tinh chế một ít muối.”

Trước đó, Đồ Kiều Kiều đã để ý thấy muối mà họ đang dùng thật sự không sạch.

Tất cả đều là muối khoáng đập từ vách núi, vỡ ra thành từng mảnh to cỡ ngón tay cái.Khi các thú nhân dùng, họ thường bóp vụn rồi rắc trực tiếp lên thịt nướng.

Loại muối thô này có màu vàng nhạt, lẫn theo bụi đất.

Tuy có vị mặn, nhưng mùi vị thì chẳng ra sao cả.Dĩ nhiên, đó là theo cảm nhận của Đồ Kiều Kiều – người đã từng quen dùng muối tinh sạch sẽ.Còn những giống cái khác thì đã quen với cách ăn này, họ thấy chỉ cần rắc thêm chút muối là thịt nướng đã đậm đà, rất ngon rồi.“Mấy thứ đó là gì vậy?”

Lạc Trì ngơ ngác hỏi.

Trước giờ hắn chưa từng nghe đến những vật dụng ấy, càng chưa nghĩ đến chuyện tự tay làm ra.“Là những thứ cần dùng khi ăn cơm.

Ngày nào cũng ăn thịt nướng thì ngán lắm.

Lúc đó em sẽ dạy chàng cách làm.

À đúng rồi, A Trì, cái loại quả chua chua ngọt ngọt kia còn không?”

Lúc này Đồ Kiều Kiều đang thèm đến phát bực.“Hết rồi.

Lát nữa ta đưa em đến chỗ mẹ, rồi đi chuẩn bị mấy thứ này.”

Lúc này hắn vô cùng hối hận, sao khi đó lại không hái thêm chút hồng quả.Lạc Trì nghĩ đến đây liền sốt ruột, không thể ngồi yên được nữa, xoay người đứng dậy, đưa tay kéo Đồ Kiều Kiều: “Kiều Kiều, chúng ta đi luôn bây giờ đi.

Ngày mai ta có thể phải ra ngoài săn thú, nên muốn tranh thủ hôm nay làm cho xong mọi việc.”

“Săn thú…”

“Sắp đến mùa gió lớn rồi, chúng ta cần chuẩn bị đủ lương thực để vượt qua cả mùa gió lớn và mùa đông.”

Nghe vậy, Đồ Kiều Kiều lập tức thấy xót xa cho Lạc Trì.

Người khác chỉ cần nuôi một bạn lữ, còn hắn lại phải lo cho cả cô lẫn cha mẹ của cô.“A Trì, vất vả cho chàng quá.”

Đồ Kiều Kiều có chút áy náy.“Không vất vả.

Cuộc sống hiện tại mới là điều ta mong muốn.

Trước kia tuy không thiếu ăn mặc, nhưng lúc nào cũng thấy thiếu thứ gì đó.

Mỗi ngày đều lặp lại vô vị, chẳng có chút ý nghĩa nào.Cho đến khi gặp em, ta mới thấy cuộc sống tràn đầy ý nghĩa, chỗ nào cũng là niềm vui bất ngờ.”

Lạc Trì đang định ôm lấy Đồ Kiều Kiều thì bị cô từ chối.“Em tự đi được.”

Giờ cô đã có giày, tự nhiên có thể đi lại, đâu còn sợ bẩn chân.“Em cứ đến chỗ cha và mẹ trước.

Mấy thứ cần để làm, em nói rõ cho ta, lát nữa ta đi lấy rồi mang về.

Gặp nhau ở chỗ mẹ em.”

Hắn vẫn còn nhớ đến tấm da thú trắng ở chỗ mẹ.

Nếu dùng tấm da đó may thành váy da thú cho Kiều Kiều mặc, nhất định sẽ rất đẹp.Đồ Kiều Kiều suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Giờ cô đi theo cũng chẳng giúp được gì, chi bằng đừng gây thêm phiền phức.

Đợi sau này khi hắn rảnh, lại đưa cô ra ngoài dạo chơi, tiện thể xem quanh đây có tìm được loại gia vị nào có thể dùng được hay không.Dù sao chỉ có vị muối thì với cô vẫn còn quá đơn điệu.

Nếu đã đến nơi này, cô phải sống cho thật tốt.

Kiếp trước vì bệnh tật, nhiều món ngon cô chưa từng được ăn đủ.

Bây giờ đã có một thân thể khỏe mạnh, tất nhiên cô muốn bù đắp lại tất cả những điều từng tiếc nuối.

Hơn nữa, con gái mà, mang thai rồi lại càng nên đối xử tốt với bản thân một chút.Đồ Kiều Kiều và Lạc Trì tay trong tay đi dạo trong bộ lạc.

Chẳng mấy chốc, hai người đã bị một đám thú nhân vây quanh.

Đặc biệt là các giống cái, ai nấy đều mắt sáng rực nhìn chăm chú vào chiếc váy da thú và đôi giày da cô đang mang.Chiếc váy da thú của Đồ Kiều Kiều được cải biên dựa trên kiểu váy liền thân thời hiện đại ở kiếp trước, phần eo còn được may bó lại gọn gàng.

Để tăng thêm vẻ đẹp, cô còn nhờ Lạc Trì làm hai sợi dây lưng ở hai bên sườn, vừa vặn buộc thành chiếc nơ bướm thả nhẹ sau lưng.Thêm vào đó là màu sắc tươi sáng, càng khiến Đồ Kiều Kiều vốn đã xinh đẹp lại càng thêm nổi bật, cuốn hút đến mức không gì sánh được.Ở kiếp trước của cô, kiểu váy da thú này chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng ở nơi đây, khi mọi người chỉ biết dùng mảnh da thú quấn ngực và mặc váy ngắn đơn sơ, thì chiếc váy này thật sự là một sự tồn tại vừa mới mẻ vừa nổi bật, khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt.Huống chi dưới chân cô còn mang đôi giày da tinh xảo, trong chốc lát, ánh mắt của tất cả các giống cái đều đổ dồn lên người cô.“Chiếc váy da thú nàng ta mặc đẹp thật đấy.

A Đại, ta cũng muốn một cái.”

“Ta cũng muốn!

Ta mặc kệ!

Nếu hôm nay chàng không làm cho ta một chiếc váy da thú giống hệt của Đồ Kiều Kiều, thì đêm nay đừng hòng bước vào sơn động!”

“Đại Sơn!

Chàng mau quay về làm váy da thú đi!

Nhất định phải giống y như của Đồ Kiều Kiều!

Còn nữa, thứ nàng ta quấn ở chân, ta cũng muốn!”

Kim Hoa đứng bên cạnh, ghen tức nhìn chằm chằm vào Đồ Kiều Kiều.

Nếu không có ả, thì bây giờ người được mặc những thứ này hẳn là chính mình!

Không cần đoán cũng biết, mấy thứ này nhất định là Lạc Trì làm cho Đồ Kiều Kiều.

Không ngờ Lạc Trì lại là một giống đực vừa khéo tay vừa tinh tế như thế.

Sớm biết vậy, nàng ta nên ra tay trước, không nên chờ Lạc Trì chủ động đến cầu lữ.Kim Hoa càng nghĩ càng bực bội, lập tức quay đầu sai hai thú phu mới kết lữ của mình về sơn động làm ngay váy da thú.

Đồ Kiều Kiều có cái gì, nàng ta cũng nhất định phải có.

Tuyệt đối không thể để Đồ Kiều Kiều lấn át mình.

Nàng ta chính là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc Kim Sư.Mà lúc này, nhóm người Sư Tuấn còn chưa kịp quay về bộ lạc cũng đã đứng giữa bầy thú nhân, tận mắt nhìn thấy Đồ Kiều Kiều nắm tay Lạc Trì.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 22: Ngưu Sơn


Bọn họ thật sự không dám tin giống cái xinh đẹp đến mức khiến người ta không rời nổi mắt kia lại là Đồ Kiều Kiều.Sư Tuấn thậm chí còn cảm thấy một cảm xúc khó chịu dâng lên từ đáy lòng, cứ như chỉ cần không thừa nhận đó là Đồ Kiều Kiều thì hắn mới có thể dễ chịu hơn đôi chút.“Sư Tuấn, thật sự là nàng ta sao?

Sao Đồ Kiều Kiều lại thay đổi nhiều đến thế?”

Một thú nhân của bộ lạc Dã Cẩu kinh ngạc hỏi, ánh mắt đầy vẻ sững sờ.“Nếu sớm biết nàng ta lớn lên lại xinh đẹp như vậy, lúc còn ở bộ lạc hay trên đường đi, ta đã chẳng lạnh nhạt với nàng ta như thế.

Đến một phần đồ ăn cũng không cho, đúng là đáng chết!”

Kẻ vừa mở miệng là một thú nhân linh cẩu, ánh mắt nhìn Đồ Kiều Kiều đầy mê mẩn.“Hùng Lị và Đồ Sơn đều xác nhận rồi, hơn nữa nàng ta cũng chưa từng rời khỏi tầm mắt chúng ta.

Nếu không phải Đồ Kiều Kiều thì còn có thể là ai?”

Sư Tuấn sa sầm nét mặt, giọng lạnh dần.Dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là nàng ta.

Nếu sớm biết Đồ Kiều Kiều sau này lại xinh đẹp như thế...

Không, dù nàng ta có đẹp đến đâu cũng vô dụng.

So với Dương Mị vẫn còn kém xa.

Một giống cái không thể sinh con thì căn bản không đáng được xem là giống cái.Sắc mặt còn chút do dự ban đầu của Sư Tuấn nhanh chóng trở nên kiên định.

Chờ đến khi quay về, hắn sẽ lập tức kết lữ với Dương Mị.

Bọn họ sẽ có thật nhiều con non, còn Đồ Kiều Kiều thì ngoài một thú phu ra chẳng còn gì hết.“Chính là nàng ta…

Thật sự quá xinh đẹp.

Ta muốn theo đuổi Đồ Kiều Kiều…

Sư Tuấn, ta không quay về bộ lạc Dã Cẩu nữa đâu.

Ta muốn ở lại bộ lạc Kim Sư để theo đuổi Đồ Kiều Kiều.

Nàng ta mới có một thú phu thôi, chắc chắn vẫn cần thêm!”

“Ngưu Sơn!

Ngươi đừng nằm mơ!

Trước kia ngươi đối xử với Đồ Kiều Kiều ra sao, nghĩ nàng ta sẽ chấp nhận ngươi à?”

Sư Tuấn lạnh giọng cắt đứt mộng tưởng của Ngưu Sơn.Không hiểu sao, hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ kẻ nào trong bọn họ kết lữ với Đồ Kiều Kiều.

Dù có cơ hội, hắn cũng không muốn chứng kiến cảnh đó.“Tại sao lại không?

Ta đâu có chê Đồ Kiều Kiều không thể sinh con?

Giống đực như ta, không chê nàng ta vì chuyện đó, thật sự rất hiếm!

Nàng ta nhất định sẽ chọn ta!”

Ngưu Sơn càng nói càng tự tin, đến mức chỉ hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Đồ Kiều Kiều để cầu lữ.

Nghĩ là làm, gã xông tới thật.Thông thường, khi giống đực cầu lữ đều phải chuẩn bị lễ vật – như con mồi hay da thú đẹp.

Còn như Ngưu Sơn, tay không mà chạy đến, thật chẳng ra thể thống gì.Lúc chưa kết lữ, Lạc Trì đã dâng hết da thú và thức ăn của mình.

Sau khi kết lữ, mọi thứ trong tay hắn đều để Đồ Kiều Kiều giữ, chỉ chừa lại vài món thường dùng trong sơn động, còn lại đều đặt trong không gian riêng.Ngưu Sơn còn chưa tới gần đã bị mấy giống đực của bộ lạc Kim Sư chặn lại.“Ngươi tới đây làm gì?

Không phải đã nhận đồ rồi sao?

Hôm nay phải rời khỏi bộ lạc chúng ta mà?”

Tuy đều là giống đực, nhưng đừng tưởng bọn họ không biết gã đang định làm gì.

Nếu không nhờ thủ lĩnh nhắc nhở từ sớm, có khi bây giờ chính bọn họ cũng đã xúm lại cầu lữ rồi, đâu thể để nàng cứ bị đám giống cái vây quanh mãi như thế.“Ta…

Các ngươi tránh ra!

Ta muốn cầu lữ với Đồ Kiều Kiều!”

“Chỉ dựa vào ngươi?

Một thú nhân nhị giai?

Còn tay không mà cũng đòi cầu lữ?

Ngươi tự đề cao mình quá rồi đấy!

Mau rời khỏi đây đi.Đồ Kiều Kiều bây giờ là giống cái của bộ lạc chúng ta, không còn thuộc về bộ lạc Dã Cẩu nữa!

Muốn cầu lữ thì về bộ lạc các ngươi mà tìm!”

Diêm Hoàng mất kiên nhẫn, trừng mắt quát.Đến cả bọn họ còn chưa được Đồ Kiều Kiều để mắt, vậy mà gã dám mơ mộng?

Đúng là không biết lượng sức.“Ta không đi!

Các ngươi không có quyền thay Đồ Kiều Kiều quyết định!

Nàng ta nhất định sẽ chọn ta!

Ta không chê nàng ta không thể sinh con, còn các ngươi thì sao?”

Ngưu Sơn hét lớn, vừa sợ nàng không nghe thấy, vừa sợ bị đuổi đi.Tiếng ồn ào cùng lời gã hét, Đồ Kiều Kiều và Lạc Trì quả thật đều nghe thấy.Sắc mặt Lạc Trì lập tức trầm hẳn.

Hắn từng nghĩ có thể để Kiều Kiều có thêm thú phu, nhưng tuyệt đối không thể là loại giống đực như Ngưu Sơn – kẻ vừa không tôn trọng giống cái, lại còn bất tài.“Kiều Kiều, đợi ta một chút.

Ta đi xử lý hắn.”

Lạc Trì khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai cô.“Ừ.”

Đồ Kiều Kiều gật đầu.

Với dạng giống đực như Ngưu Sơn, cô chẳng có hứng thú gì.Lạc Trì vừa rời đi, đám giống cái lập tức vây lấy Đồ Kiều Kiều, ánh mắt tò mò nhìn váy và giày da của cô.Các nàng rõ ràng rất muốn chạm vào, nhưng lại ngại mở miệng.

Mãi đến khi một giọng nói nhỏ nhẹ, có phần rụt rè vang lên:“Đồ Kiều Kiều, ta có thể sờ thử một chút không?

Ta đã rửa tay rồi.”

Đồ Kiều Kiều quay lại nhìn – là một giống cái cao gần một mét bảy, làn da lúa mạch khỏe khoắn, khuôn mặt có nét mạnh mẽ, nhưng giọng nói lại mềm mại vô cùng.“Được chứ.”

Chỉ là sờ thử thôi, có gì mà không được.

Nếu không vì thời gian hạn hẹp, cô còn định nhờ Lạc Trì may thêm mấy bộ nữa.Váy cho mẹ đến giờ vẫn chưa kịp làm.

Cha thì lại bị thương ở tay, không thể giúp mẹ khâu vá, đành để Lạc Trì vất vả thêm một chút.“Oa, đẹp thật đấy!

Ngươi có thể bảo thú phu ngươi dạy thú phu ta làm được không?”

Bán Mai vừa sờ vừa càng nhìn càng thích.“Được chứ.”

Việc đơn giản thế, cô tất nhiên đồng ý ngay.“Đồ Kiều Kiều, sao ngươi lại quấn da thú ở chân?

Nhìn lạ thật, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp.”

“Cái này gọi là giày.

Mùa gió lớn hay mùa đông mang vào sẽ giữ ấm.

Với lại còn giúp chân không bị thương hay chảy máu.”

Lúc mới đến đây, chân cô đầy vết xước, phải đến khi trở thành thú nhân nhất giai mới khỏi.“Oa!

Giày này tốt thật!

Vượng Sơn!

Ta cũng muốn một đôi!

Chàng về phải làm cho ta đấy!”

Mắt Bán Mai sáng rực, phấn khích la lên.“Được, ta sẽ quay lại tìm Lạc Trì học cách làm.”

Có Bán Mai mở lời, những giống cái khác cũng ào ào lại gần hỏi han.

Kim Hoa và mấy giống cái của bộ lạc Heo Rừng đứng bên ngoài, nhìn vào mà không lại gần, trông có vẻ không hòa nhập.Thật ra Kim Hoa cũng muốn bước lên, nhưng lại ngại mất mặt, cứ do dự mãi.

Nàng ta thật lòng rất thích chiếc váy và đôi giày kia.“Hoa Hoa, lát nữa ta cũng đi tìm Lạc Trì học.

Rồi sẽ làm cho nàng một bộ.”

Thú phu của Kim Hoa đã sớm nhìn ra ý muốn của bạn lữ mình.“Đây là tự chàng muốn học, không phải ta bảo.

Đến lúc đó đừng có nói với Đồ Kiều Kiều là ta nhờ.”

Kim Hoa kiêu ngạo ngẩng đầu.“Ừ ừ, là ta tự muốn học.”

“Hừ, vậy thì còn được.”

Kim Hoa chẳng muốn ở lại nhìn Đồ Kiều Kiều được tâng bốc mãi, liền quay người bỏ đi.

Thú phu của nàng ta thì vẫn ở lại, một mình lắng nghe Đồ Kiều Kiều chỉ dạy.Đồ Kiều Kiều nghĩ, nếu ai cũng tìm Lạc Trì học thì hắn không kham nổi.

Dù sao việc này cũng không khó, cô dứt khoát bảo thú phu của Bán Mai mang da thú đến, rồi chỉ dạy ngay tại chỗ từng bước một.Giống cái và thú phu bắt đầu rộn ràng bận rộn.

Còn bên kia, Lạc Trì cũng đã chuẩn bị xong để dạy cho Ngưu Sơn một bài học.“Lạc Trì, dù ngươi là đệ nhất thú phu của Đồ Kiều Kiều, cũng không có quyền ngăn cản nàng tìm thêm giống đực khác!”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 23: Cái gì? Lạc Trì kết lữ rồi?


“Ta sẽ không cản em ấy tìm thú nhân khác, nhưng ngươi thì không được!”

“Tại sao?

Có được hay không, chẳng lẽ là do ngươi quyết định?

Bảo Đồ Kiều Kiều đích thân đến nói với ta!”

Ngưu Sơn thấy Lạc Trì chưa ra tay thì càng thêm mạnh miệng, gan cũng lớn theo, được đà lấn tới.Ngay cả Sư Tuấn cũng cảm thấy Ngưu Sơn thật sự không biết xấu hổ.

Hắn còn chưa từng mặt dày đuổi theo Đồ Kiều Kiều cầu kết lữ, dù bản thân là thú nhân tam giai.

Vậy mà một kẻ nhị giai như Ngưu Sơn lại dám vác mặt tới, huống hồ trước kia còn từng đối xử tệ bạc với Đồ Kiều Kiều.“Ngươi là cái thá gì mà cũng đòi để Kiều Kiều phải đến nói chuyện với ngươi?”

Lạc Trì nổi giận, ra tay ngay tức khắc.

Thân ảnh hắn loáng cái đã áp sát Ngưu Sơn.Gã còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá văng ra ngoài, bốn cái xương sườn gãy gập, phun ra một ngụm máu tươi.“Khụ khụ...

Sư Tuấn!

Cứu ta!”

Ngưu Sơn hoảng loạn nhìn về phía Sư Tuấn, bắt đầu thật sự sợ hãi.

Với thực lực hiện tại, cho dù thật sự kết lữ được với Đồ Kiều Kiều, gã cũng không thể đỡ nổi một chiêu của Lạc Trì.

Nếu Lạc Trì muốn lấy cớ báo thù riêng, gã hoàn toàn không có cách nào chống đỡ.Sư Tuấn thờ ơ liếc qua một cái.

“Ngươi chẳng phải vừa nói muốn ở lại bộ lạc Kim Sư, không quay về Dã Cẩu sao?

Vậy thì ta còn quản gì được nữa?”

Không hiểu vì sao, hôm nay hắn vừa nhìn thấy Ngưu Sơn đã thấy chướng mắt.

Nếu là trước kia, có lẽ còn ra tay giúp đỡ, nhưng hiện tại thì không.

Hắn chẳng muốn ra mặt.“Ta hối hận rồi!

Ta muốn về bộ lạc!

Mau đưa ta đi!”

Ngưu Sơn nhìn Lạc Trì càng lúc càng tiến lại gần, sợ đến run cầm cập.

Một trận rùng mình khiến vết thương đau buốt, gã không nhịn được rên lên một tiếng.Dù bên này Ngưu Sơn có kêu gào đến thế nào thì bên kia vẫn hết sức náo nhiệt.

Các giống cái vẫn chăm chú nhìn thú phu của mình may váy, không một ai buồn liếc về phía gã.Đồ Kiều Kiều dĩ nhiên nghe thấy tiếng rên, nhưng chẳng thèm bận tâm.

Với kẻ như Ngưu Sơn, cô không có chút thiện cảm nào.Lúc này, người của bộ lạc Bạch Hổ cũng đã đến.

Hổ Dực vừa thấy cảnh trước mắt thì không khỏi sững sờ.

Nếu người ra tay là ai khác thì còn chấp nhận được, nhưng đây lại là Lạc Trì...

Hắn ta thực sự không tin nổi.

Huống hồ, trên người Lạc Trì còn vương chút mùi hương của giống cái...

Hắn kết lữ rồi sao?Cái gì?

Lạc Trì kết lữ?Hổ Dực chấn động, lập tức kéo một thú nhân đứng cạnh hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thú nhân kia vốn đang mong có người để trò chuyện, lập tức hăng hái túm lấy Hổ Dực kể lại.

Dưới lời kể nhiệt tình và chi tiết, Hổ Dực nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.Hắn ta thật sự khó tin được.

Người đang nổi giận vì bạn lữ lại là Lạc Trì.

Tính cách của Lạc Trì, hắn ta rất rõ.

Lạnh nhạt, hờ hững, gần như chẳng bao giờ để tâm tới ai.

Ấy vậy mà giờ lại chủ động ra tay vì một giống cái.

Nếu Bạch Yến mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ khiếp đảm.Hổ Dực thầm nghĩ, về đến nơi nhất định phải lập tức báo tin cho Bạch Yến.

Từ trước đến nay, Bạch Yến vẫn xem Lạc Trì là mục tiêu theo đuổi.

Không biết khi nghe tin Lạc Trì đã kết lữ, Bạch Yến có sốt ruột mà lập tức đi tìm bạn lữ hay không.Rốt cuộc là giống cái thế nào mà khiến Lạc Trì chịu chủ động như vậy?

Hổ Dực tò mò, không nhịn được hỏi.“Là ai?

Là Kim Hoa à?”

Nếu không phải vì là hổ thú nhân, e là hắn cũng đã thử cầu lữ với Kim Hoa.

Dù gì thì Kim Hoa vừa xinh đẹp, lại là giống cái có khả năng sinh sản mạnh, cực kỳ hiếm thấy.So với bộ lạc Kim Sư, giống cái trong hổ tộc của bọn họ phần lớn sinh sản chỉ ở mức trung bình, kém hơn một bậc.“Không phải, là Đồ Kiều Kiều – giống cái mà bộ lạc Dã Cẩu mang đến trao đổi.”

Hổ Dực ngẩn người một lúc, ánh mắt nhìn Lạc Trì càng thêm ngạc nhiên.

Hắn ta nhớ rõ hai giống cái mà Dã Cẩu đưa tới đều không mấy xinh đẹp, còn nghe nói không thể sinh con.

Không biết Bạch Yến sẽ phản ứng thế nào nếu biết Lạc Trì chọn một giống cái như vậy.Hổ Dực lắc đầu, nhìn Lạc Trì bằng ánh mắt đầy tiếc nuối, rồi quay người bỏ đi.

Hắn ta không muốn nán lại thêm chút nào, chỉ muốn về nhanh để báo tin cho Bạch Yến.Hổ Dực quay sang người cùng tộc dặn:“Đi thôi, chúng ta đến chỗ thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư nhận muối khoáng, rồi quay về.”

Chờ người của Bạch Hổ rời đi, Sư Tuấn mới nhớ ra còn việc chính chưa làm.

Hắn cũng chẳng thèm để tâm đến Ngưu Sơn đang nằm dưới đất, quay sang người trong bộ lạc Dã Cẩu ra lệnh:“Chúng ta cũng đi, nhận đồ xong rồi mau rời khỏi bộ lạc Kim Sư.”

Mùa gió lớn sắp tới, họ phải kịp quay về trước khi nó ập đến.

Trong bộ lạc, các giống cái vẫn đang trông chờ.

Phải tranh thủ chuẩn bị lương thực càng sớm càng tốt.Khi đoàn thú nhân Dã Cẩu rời đi, nơi đây chỉ còn lại người của Kim Sư bộ lạc.

Không ai cho rằng việc Lạc Trì làm là sai.

Ngược lại, ai cũng thấy hắn xử lý rất đúng.

Ngưu Sơn quá trơ trẽn, làm mất mặt giống đực.Lạc Trì cũng chẳng thèm đoái hoài tới mấy câu van xin của Ngưu Sơn.

Trong mắt hắn, kẻ đó đáng bị trừng phạt.

Gã bị đánh đến mặt mũi sưng vù, đầu tròn như đầu heo, xương sườn cũng gãy mấy cái.

Nếu không phải hôm nay là ngày đầu tiên hắn kết lữ với Kiều Kiều, có khi hắn đã phế luôn đối phương.Lạc Trì đánh cho Ngưu Sơn thừa sống thiếu chết, rồi sai người lôi gã ra khỏi bộ lạc.

Sống hay chết, mặc số phận.Xử lý xong, Lạc Trì quay về định tìm Đồ Kiều Kiều thì phát hiện bạn lữ mình đang bị đám giống cái và thú phu vây chặt ở giữa.

Hắn muốn chen vào cũng không nổi.Lạc Trì thở dài.Cuối cùng, vẫn là Đồ Kiều Kiều thấy cũng đến giờ rồi nên lên tiếng.“Hôm nay đến đây thôi, chúng ta còn có việc, hẹn các ngươi lần sau nhé.”

“Đồ Kiều Kiều, chiều nay ta có thể đến sơn động của ngươi chơi không?”

Bán Mai ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ.“Dĩ nhiên được rồi, lúc nào cũng hoan nghênh.”

“Vậy chiều nay ta đến liền nhé.”

Đồ Kiều Kiều đứng hình một chút.Không phải hơi gấp quá sao?

Cô còn tưởng phải vài ngày sau cơ.

Gần đây nhiều việc quá, thôi thì chiều nay ra ngoài một chuyến, tiện dẫn Bán Mai theo luôn.

Đến lúc đó giao đồ cho thú phu nàng ta, khỏi phải tự tay dạy nữa.Đám thú nhân xung quanh người một câu, ta một câu, tuy không mệt nhưng đúng là tốn nước bọt, khô cả cổ.“Được thôi.”

Đồ Kiều Kiều vừa định bước ra thì Bán Mai đã chủ động gọi lớn.“Nhường ra một chút!

Kiều Kiều muốn ra ngoài.

Ai nấy đều học xong rồi thì về nhà may váy da thú đi!”

“Ờ đúng rồi.”

“Nhường đường nào.

Nhường đường nào.”

“Hùng Hắc, ngươi cũng tránh ra chút đi.”

Chẳng mấy chốc, đám thú nhân đã tự giác dạt sang hai bên.

Đồ Kiều Kiều mặt hơi đỏ, lặng lẽ rời khỏi đám đông.Lạc Trì vốn lạnh mặt từ nãy đến giờ, giây phút nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức dịu lại.

Ánh mắt hắn ôn hòa hẳn đi, tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cô.“Đi thôi, chúng ta đến tìm cha mẹ.”

“Ừ.”

Lạc Trì định đến chỗ Kim Xuyên xin thêm ít thịt.

Mai là buổi đi săn, mà lượng thịt hắn có không đủ để lo cho người nhà của Kiều Kiều.

Bản thân hắn nhịn cũng không sao, nhưng không thể để Kiều Kiều và người thân của em ấy bị đói.Khi hai người đến sơn động của Kim Xuyên và Hồ Hoa Hoa thì người của Bạch Hổ và Dã Cẩu đã rời đi từ sớm.

Riêng bộ lạc Heo Rừng còn rời đi từ tối qua, nhận đồ xong là lập tức tranh thủ lên đường trong đêm.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 24: Hồ Hoa Hoa khuyên Đồ Kiều Kiều tìm thú phu


Hồ Hoa Hoa đang thu dọn đồ đạc, nghe tiếng liền ngẩng đầu.

Vừa thấy người đến, cả người bà lập tức sững lại, đứng như trời trồng, tấm da thú trong tay cũng rơi xuống đất.

Bà trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Đồ Kiều Kiều."

Con là Đồ Kiều Kiều?

Không đổi thú nhân à?"

"Mẹ, người đang nghĩ gì vậy?

Em ấy chính là Kiều Kiều mà."

Lạc Trì bất lực liếc nhìn mẹ mình."

Mẹ, con là Đồ Kiều Kiều."

Đồ Kiều Kiều mỉm cười ngọt ngào với Hồ Hoa Hoa."

Trời ơi, đáng yêu quá!

Xinh đẹp thế này!

Không hổ là con trai của mẹ, đúng là có mắt nhìn!"

Hồ Hoa Hoa phút chốc quên sạch những lời từng nói.

Bà chẳng hề ngại ngùng, lập tức bước tới nắm lấy tay Đồ Kiều Kiều, lưu luyến không buông."

Ui chao, tay nhỏ mềm thế này, mẹ còn không dám nắm mạnh.

Kiều Kiều, lại đây với mẹ nào."

Hồ Hoa Hoa kéo Đồ Kiều Kiều ngồi xuống giường, rồi hớn hở lấy ra vài tấm da thú cùng mấy quả rừng, như thể đang dâng báu vật."

Kiều Kiều, con xem đi, đây là mẹ với cha chuẩn bị cho con đấy.

Thích không?"

Lạc Trì: "..."

Lúc này hắn cảm thấy mình như người thừa.

Rõ ràng hắn mới là con ruột, vậy mà từ lúc vào đây, mẹ chưa nói với hắn một câu nào.

Còn bạn lữ của hắn thì lại bị kéo tay không buông.Nhưng thấy mẹ thích Kiều Kiều đến vậy, hắn cũng yên tâm.

Trước đó còn lo mẹ sẽ giữ mặt lạnh, giờ thì xem ra lo lắng là thừa."

Mẹ, mấy thứ này Kiều Kiều đều thích.

Vừa hay con cũng đang đói, mẹ không ngại thì để con nếm thử một chút nhé."

Đồ Kiều Kiều chớp đôi mắt long lanh nhìn Hồ Hoa Hoa, đáng yêu đến mức chẳng ai nỡ từ chối.Hồ Hoa Hoa vừa thấy liền không kiềm được, kéo tay cô ôm chặt vào lòng, miệng không ngừng gọi: "Tâm can ơi, tâm can của ta ơi..."

Lạc Trì cố nén cảm giác muốn chen vào giữa hai người, khẽ nói:"Mẹ, con đi tìm cha."

"Đi đi, đi đi."

Hồ Hoa Hoa phất tay không buồn để ý, từ đầu tới cuối còn chưa liếc nhìn Lạc Trì lấy một cái.Lạc Trì: "..."

Hắn chỉ biết lắc đầu, lặng lẽ xoay người ra ngoài.

Đợi hắn đi rồi, Hồ Hoa Hoa lại càng thêm nhiệt tình với Đồ Kiều Kiều.Lúc này bà mới để ý đến chiếc váy da thú mới mẻ, kiểu dáng độc đáo trên người cô.

Hai mắt lập tức sáng rỡ, yêu thích đến mức không nỡ rời tay."

Kiều Kiều, váy da thú này đẹp quá!

Là Lạc Trì làm sao?"

"Đúng vậy ạ.

Mẹ, nếu người thích, con sẽ bảo Lạc Trì làm cho người một cái."

"Thôi, để Lạc Trì dạy lại cho cha nó, để cha nó làm là được rồi.

Hai đứa mới kết lữ, còn bao nhiêu chuyện phải lo, mấy việc nhỏ này cứ để bọn ta lo.

Mà mẹ cũng không ngờ Lạc Trì lại có tay nghề như vậy.

Là con dạy nó à?"

Tuy giờ chỉ còn mỗi cha của Lạc Trì, nhưng Kim Xuyên dù bận rộn vẫn luôn chăm sóc bà chu đáo.

Cũng vì vậy mà bao năm qua bà không nghĩ đến chuyện tìm thêm thú phu."

Con chỉ góp ý vài điều thôi, tất cả đều là do Lạc Trì tự tay làm."

"Kiều Kiều, nó là người thế nào, mẹ còn không biết sao?

Con đừng khen nó quá.

À, con có muốn tìm thêm một thú phu không?

Một mình Lạc Trì e là không thể lo cho con chu toàn."

Bà nói rất thẳng.

Giống cái muốn sống ổn định trong thế giới thú nhân thì chỉ có một thú phu là không đủ.

Bản thân bà già rồi, chẳng cần ra ngoài, trong sơn động cái gì cũng có, một thú phu đã là quá đủ.Huống chi Lạc Trì là con trai bà, đôi khi cũng sẽ giúp đỡ vài phần.Nhưng Kiều Kiều thì khác.

Cha mẹ con bé đều cần người chăm sóc.

Một mình Lạc Trì căn bản không kham nổi.

Bà cũng xót con trai, dù sao chỉ có mình nó.

Nếu Kiều Kiều có thêm thú phu, gánh nặng của Lạc Trì cũng vơi đi chút ít.

Dù biết nó sẽ buồn, nhưng đời thú nhân giống đực nào chẳng trải qua chuyện này."

Mẹ, chuyện này vẫn còn sớm mà, con mới vừa kết lữ thôi."

Đồ Kiều Kiều không nghĩ một mình Lạc Trì là đủ.Cô hiểu điều đó không thực tế.

Sau này sinh con, Lạc Trì vừa phải chăm con, vừa lo cho ba thú nhân trong nhà.

Hắn chỉ có một người, sao cáng đáng hết được.Cô không còn nhiều thời gian.

Trước khi sinh con, nhất định phải tìm được thú phu thứ hai.

Mấy ngày tới có thể tranh thủ quan sát, chọn lựa dần."

Không sớm đâu, mùa gió lớn sắp đến rồi.

Một mình Lạc Trì vẫn hơi bất tiện.

Nó còn phải đi săn, mà đi rồi thì trong nhà chẳng còn ai chăm các con cả."

"Mẹ, con có thể tự lo cho mình, cũng sẽ chăm sóc cha mẹ con thật tốt, người cứ yên tâm.

Con sẽ tìm thêm thú phu, nhưng cần thời gian.

Nếu giờ đã vội tìm, A Trì sẽ buồn lòng mất."

Đồ Kiều Kiều cúi đầu, Hồ Hoa Hoa cũng không thấy rõ nét mặt cô.Biết điều nên nói cũng đã nói, Hồ Hoa Hoa đành thở dài."

Thôi được rồi, miễn là trong lòng con đã có tính toán thì mẹ cũng yên tâm.

Tóm lại nên tranh thủ sớm một chút thì hơn.

Kiều Kiều, con nhìn tấm da thú này xem, thích không?

Mang về bảo Lạc Trì may váy cho con mặc nhé."

"Dạ... con thích lắm."

Đồ Kiều Kiều nhìn tấm da thú trắng như tuyết, mềm mịn vô cùng, trong đầu đã hình dung sẵn kiểu váy sẽ may từ nó.Đúng lúc ấy, Lạc Trì cũng vừa mượn thịt xong từ chỗ Kim Xuyên.

Thấy trời đã muộn, hắn bước vào gọi:"Kiều Kiều, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

"Dạ.

Cha, mẹ, bọn con xin phép đi trước."

Đồ Kiều Kiều chào Hồ Hoa Hoa, Lạc Trì thu hết đồ vào không gian, rồi nắm tay cô rời đi.Trên đường về, Đồ Kiều Kiều đề nghị đi lối khác để làm quen thêm với bộ lạc.

Lạc Trì vui vẻ đồng ý.

Vừa đi được một đoạn, cô bất ngờ phát hiện một khóm hành dại.

Loại hành này lớn hơn nhiều so với thứ cô từng thấy ở kiếp trước.Ban đầu cô còn chưa dám chắc, nhưng sau khi nhổ một cây ngửi thử, cô liền xác định: đúng là hành lá."

Kiều Kiều, thứ kia mùi lạ lắm, không ăn được đâu.

Nếu đói thì ăn tạm mấy quả mẹ đưa cho đi."

"Em không...

Ục...

Ục..."

Cô còn chưa nói xong, bụng đã kêu lên phản đối.

Cô ngượng ngùng cười, nhận lấy quả dại Lạc Trì đưa tới, làm bộ như không có chuyện gì mà ăn.

Vừa ăn, cô vừa hỏi:"A Trì, chàng còn biết chỗ nào có loại cỏ này không?"

"Ta biết một chỗ.

Em thích à?

Sau núi có nhiều lắm."

"Ừm ừm, em thích.

Chiều nay mình đến đó xem, tiện thể nhổ ít mang về trồng."

"Được, nghe em hết."

"Vậy mang hết chỗ này về nhà luôn nhé?"

Lạc Trì đang đào rễ hành, nghe vậy khựng lại một chút, sau đó mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng cưng chiều:"Được, mang hết về nhà."

Đồ Kiều Kiều định bước tới giúp, nhưng bị hắn ngăn lại.

Cô thử nhổ vài cây, mới phát hiện nếu không có công cụ thì rất khó nhổ được cả gốc.

Cố kéo mạnh thì chỉ khiến cây bị đứt.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 25: Hai loại thú nhân


Đồ Kiều Kiều đành từ bỏ.

Cô đâu có móng vuốt sắc nhọn như Lạc Trì.

Giống cái sau khi cai sữa là sẽ hóa thành hình người, từ đó về sau không thể biến lại thành thú thân nữa.

Khác với giống cái, giống đực có thể tùy ý hóa thú bất cứ lúc nào, ở đâu cũng được, miễn là họ muốn.Tất nhiên, cũng có vài giống đực không thể hóa thú.

Đó là những thú nhân bị tàn tật.

Khi hóa hình thất bại, cơ thể sẽ giữ lại một phần đặc trưng của thú, từ đó không thể quay lại hình thú nữa.Giống cái thì không có tình trạng này.

Sau khi sinh ra khoảng một năm là sẽ ổn định ở hình người.

Trừ giai đoạn bú sữa, về sau không thể hóa thú.Còn giống đực bắt đầu biết hóa hình từ năm hai tuổi.

Trước thời điểm đó, tất cả đều là hình thú con.Chỉ nghĩ đến cảnh mình sinh ra mấy con sư tử nhỏ, hay vài chú thỏ con, Đồ Kiều Kiều đã thấy có chút kỳ lạ.

Nhưng rất nhanh, cô liền bình tĩnh lại.

Dù thế nào thì cũng là con mình, hình dạng gì cô cũng thương yêu.

Hơn nữa, những con vật nhỏ có bộ lông xù mịn như vậy, mấy ai mà không thích chứ?“Kiều Kiều, em đang nghĩ gì thế?

Ta đào xong rồi, có thể về được rồi.”

“Ừ.”

Đồ Kiều Kiều gật đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn xuống mặt đất và những bụi cỏ xung quanh, mong tìm thêm được gì đó thú vị.Nhưng lần này cô hơi thất vọng.

Suốt dọc đường về, ngoài hành dại ra, chẳng thấy thêm loại gia vị nào khác.

Nếu có thìa là thì tốt biết bao.

Thìa là rất hợp với món thịt nướng, ăn vào thơm nức.

Tiếc là chẳng thấy bóng dáng.

Có thêm gừng cũng tốt, có thể dùng hầm canh cho ấm bụng.Ăn liền hai bữa toàn thịt nướng, cô bắt đầu thấy ngán.

Chỉ có hành dại với muối thì cũng khó thay đổi được mùi vị.“Kiều Kiều, em vào nghỉ ngơi một lát đi, để ta lo phần nướng thịt.”

Lạc Trì đã nhóm lửa xong, bắt đầu chuẩn bị.“A Trì, trưa nay đổi món đi, em không muốn ăn thịt nướng nữa.”

“Kiều Kiều, em muốn ăn gì?

Ta đi tìm cho.”

Lạc Trì lập tức quýnh lên.

Chẳng lẽ em ấy chỉ muốn ăn quả dại?

Nhưng chỉ ăn mấy thứ đó thì đâu đủ chất.

Em ấy vốn đã gầy, vẫn nên ăn thịt nhiều chút mới được.“A Trì, chàng tìm cho em một tảng đá lớn cỡ vầy.”

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa đưa tay ra hiệu.“Được.

Em cứ ngoan ngoãn ở trong sơn động đợi ta, đừng đi đâu xa.

Ta sẽ quay lại ngay.”

“Ừ.”

Đồ Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.Lạc Trì chăm chú nhìn cô rất lâu, như thể thế nào cũng nhìn không đủ.

Mãi đến khi lưu luyến một hồi lâu, hắn mới xoay người rời đi.Còn Đồ Kiều Kiều thì quay về sơn động, bắt đầu sắp xếp lại mấy món Hồ Hoa Hoa đưa cho.

Ngoài da thú, nhiều nhất là các loại quả dại.

Ngoài ra còn có một khối tinh thể màu lam.

Cô tò mò cầm lên ngắm nghía.

Viên tinh thể ấy như ngậm nước, lấp lánh rất đẹp, khiến cô không kìm được mà thốt lên:“Đẹp thật.”[Ký chủ, đó là tinh thạch.]“Tinh thạch?”[Dạ, tinh thạch là vật rơi ra từ cơ thể dị thú.

Ăn vào có thể tăng cường dị năng.]“Mỗi con dị thú đều có tinh thạch sao?”[Không đâu.

Mười con dị thú thì may lắm mới có ba con rơi tinh thạch, như vậy là đã tốt lắm rồi.]“Xác suất thấp thật đấy.”

Cô cứ tưởng tinh thạch nhiều như lá rụng, nào ngờ là hàng hiếm.

Cũng đúng, nếu dễ kiếm thì thú nhân đã không có nhiều người phẩm giai thấp như vậy.[Đúng vậy.

Mà ký chủ nè, chỗ Lạc Trì cũng có tinh thạch đó.

Nhưng chị vẫn chưa thức tỉnh dị năng, nên giờ dùng cũng không có tác dụng gì đâu.

Tinh thạch chỉ có thể hấp thu nếu cùng hệ.

Như viên chị đang cầm là hệ thủy, màu lam.

Lạc Trì thì dùng được.]“Ừ, chị hiểu rồi.

Cảm ơn em đã giải thích.”[Không có gì đâu ký chủ.

Đây là trách nhiệm của em mà.

Mong chị sớm tìm được thú phu thứ hai để còn sinh nhiều con non, tích nhiều phần thưởng.À đúng rồi, chị đang tìm gia vị đúng không?

Trong cửa hàng hệ thống có đấy.

Chỉ cần có điểm tích phân là đổi được.

Còn có cả giấy vệ sinh, băng vệ sinh nữa nha.]Đồ Kiều Kiều: “!!!”

Càng nghe càng thấy nó biết tuốt.

Thứ nó kể ra, chẳng sai cái nào.Từ khi xuyên tới giờ, cô vẫn chưa “đi nặng” một lần.

Có lẽ do nguyên chủ trước kia ăn uống quá kham khổ, mà bản thân cô từ lúc xuyên qua cũng chưa được bồi bổ gì nhiều.

Trong bụng gần như chẳng có gì nên kéo mãi không ra.Đồ ăn đêm qua và sáng nay chắc đã bị con non trong bụng hấp thu hết rồi, nên cô chưa thấy gì bất thường.

Nhưng không có bây giờ, không nghĩa là sau này cũng không.

Cô vẫn nên chuẩn bị sẵn trước thì hơn.

Qua vài ngày nữa, cô sẽ ra ngoài tìm thử.Đúng lúc ấy, giọng Hùng Lị vang lên ngoài cửa động:“Kiều Kiều, con về rồi à?”

“Mẹ, con ở đây, người cứ vào đi.”

“Nghe bên này có động tĩnh nên mẹ qua xem thử.”

Vừa bước vào, Hùng Lị đã thấy Đồ Kiều Kiều mặc váy da thú.

Trong lòng bà lập tức yên tâm.

Xem ra Lạc Trì đối xử với con gái mình không tệ.Không thể phủ nhận, tay nghề của Lạc Trì thật sự khéo.

Váy da thú nó làm còn đẹp hơn nhiều so với đám người Đồ Sơn.“Kiều Kiều, bộ váy da thú trên người con đẹp lắm, là Lạc Trì làm phải không?”

“Vâng, mẹ.

Để lát nữa con bảo A Trì làm cho người một bộ nhé, cứ chọn màu mình thích.”

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa chỉ về đống da thú ở cuối giường.“Kiều Kiều, không cần đâu.

Mẹ già rồi, đâu cần mặc đồ đẹp đến vậy.”

Bà vốn đã cảm thấy làm phiền con gái, giờ lại càng ngại, không muốn để con bé bận tâm thêm.“Mẹ, người đến một bộ để thay giặt cũng không có.”

“Ai nói?

Mẹ còn mang theo một bộ nữa mà.”

Hùng Lị cứng giọng từ chối, nhất quyết không nhận thêm đồ từ con gái.“Bộ da thú kia rách hết rồi còn gì.

Mẹ, con là con gái của người, hiếu kính người một bộ váy da thú thì có sao?

Từ nhỏ đến lớn, người và cha cho con bao nhiêu thứ?

Trước kia con là giống cái có nhiều váy da thú nhất bộ lạc đấy.

Giờ hai người đã lớn tuổi, chẳng lẽ con không thể lo cho hai người một chút?

Ngày trước người cho con ăn, cho con mặc, con có nói gì đâu!”

Đồ Kiều Kiều bĩu môi, ngẩng đầu tỏ vẻ bướng bỉnh.Hùng Lị nhìn điệu bộ ấy thì biết ngay con gái đang giận dỗi.

Nhưng nghĩ lại, lời con bé nói cũng đúng.Sắc mặt bà dần dịu xuống.

Đồ Kiều Kiều thấy thế liền tranh thủ nói thêm:“Mẹ, người với cha là thân nhân ruột thịt của con.

Bây giờ con đã có quan hệ huyết thống với hai người.

Nếu ngay cả hai người cũng không cần con giúp đỡ, thì con khác gì những giống cái sau khi gả đi liền không còn ràng buộc gì nữa?”

Nghe đến đây, lòng Hùng Lị chùng xuống.

Bà không cố chấp nữa, chỉ gật đầu:“Được rồi, Kiều Kiều.

Mẹ nghe theo con.

Con nói sao, mẹ đều đồng ý.”

Đồ Kiều Kiều nén cười, vui vẻ nói:“Vậy người chọn một tấm da thú đi.”

“Được.”

Hùng Lị không chọn mấy tấm da thú có màu tươi đẹp, mà lấy một tấm màu xám nhạt.

Những tấm đẹp hơn, bà muốn để dành lại cho Kiều Kiều.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 26: Thứ gì? Sao lại thơm như vậy?


“Mẹ, chọn thêm một tấm nữa đi, để làm cho cả cha một bộ luôn.”

Đồ Kiều Kiều nghĩ đến việc Đồ Sơn cũng chẳng có váy da thú để thay giặt, liền dứt khoát chọn luôn cho cả hai người.

Sau này khi cô có thêm thú phu, da thú trong nhà tự nhiên sẽ nhiều lên, đến lúc đó có thể làm thêm vài bộ cho cha mẹ.Dĩ nhiên, cô cũng không quên Kim Xuyên và Hồ Hoa Hoa — đó là cha mẹ của A Trì, cũng chính là cha mẹ của cô.

Cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với họ.Hùng Lị hơi khựng lại, rồi gật đầu:“Cũng đúng.”

Bà chọn một tấm da màu nâu, đưa tay sờ lên lớp lông có phần hơi cứng, nói:“Kiều Kiều, lấy tấm này đi.”

“Mẹ, da này có cứng quá không?”

“Không đâu, cha con lại thích kiểu như vậy.”

Hùng Lị gật đầu chắc nịch.

Giống đực vốn da dày thịt chắc, loại da này đưa cho cha Kiều Kiều mặc là rất hợp.“Thật sao?

Con không rõ giống đực thích kiểu da nào.”

Đồ Kiều Kiều gãi đầu lúng túng.

Cô thật sự không biết mấy chuyện này, đành nghe lời mẹ.

Dù sao người hiểu cha nhất vẫn là mẹ.“Cứ nghe mẹ, Kiều Kiều.

Cha con nhất định sẽ thích tấm này.”

Hùng Lị nói chắc như đinh đóng cột.

Có đồ thay đã là tốt, lại là do con gái tự tay chuẩn bị, biết đâu chàng ấy sẽ cảm động.

Dù sao, đây cũng là tấm lòng của con gái.Khi hai người còn đang trò chuyện, Lạc Trì đã trở lại.

Hắn mang theo thứ mà Đồ Kiều Kiều nhờ tìm.

Vừa nhìn thấy tảng đá to đùng kia, Đồ Kiều Kiều mừng rỡ — dùng làm nồi đúng là rất ổn.“Kiều Kiều, Lạc Trì định làm gì vậy?

Mẹ cũng đến giúp một tay nhé?”

“Mẹ, không cần đâu, có Lạc Trì là đủ rồi.

Người vào trong gọi cha ra, trưa nay cùng con ăn cơm.”

“Sao mà làm vậy được…”

“Mẹ, cứ nghe con đi.”

Thấy ánh mắt con gái đầy kiên quyết, không cho từ chối, Hùng Lị đành gật đầu:“Được rồi, mẹ nghe lời con.”

Vừa thấy Hùng Lị đi khỏi, Đồ Kiều Kiều lập tức bắt tay chỉ đạo Lạc Trì đẽo đá làm nồi.

Móng vuốt của hắn sắc bén, chỉ một lúc đã gọt xong chiếc nồi đá như ý.

Theo lời cô, hắn tiếp tục mang thịt đi rửa sạch, sắp xếp mọi thứ đâu vào đó.Lạc Trì có dị năng hệ thủy, nên làm mấy việc này vô cùng thuận tiện.

Chẳng bao lâu sau, mọi thứ đều xong xuôi như cô mong muốn.Khi Hùng Lị dìu Đồ Sơn vào sơn động, Đồ Kiều Kiều đã bắt đầu hầm thịt.

Ngoài thịt, cô còn cho vào không ít xương, vì nước hầm xương mới thật sự thơm ngọt.Lúc đầu, Lạc Trì không đồng ý cho cô bỏ xương vào nồi.

Hắn nghĩ Kiều Kiều nên được ăn toàn thịt ngon, không cần phải nhằn mấy khúc xương cứng.

Nghĩ đến việc em ấy từng sống khổ sở như vậy, lòng hắn liền chua xót.

Hắn chỉ hận không thể sớm xuất hiện trong đời Kiều Kiều, để em ấy khỏi phải chịu khổ như thế.Chẳng bao lâu, mùi thơm đã lan ra khắp sơn động.

Vì lúc này chỉ có hành dại với muối thô nên Đồ Kiều Kiều chỉ dùng hai thứ ấy để nêm nếm.

Hành giúp khử mùi, lại tăng thêm hương vị.

Hơn nữa thịt mà Lạc Trì chọn đều là phần ngon, chẳng có chút mùi tanh nào.

Vậy nên chỉ với hai loại gia vị đơn giản, nước hầm cũng đã thơm nức.“Kiều Kiều, thơm quá!

Các con nghĩ ra cách làm này từ bao giờ vậy?”

Hùng Lị kinh ngạc nhìn hai đứa.“Con thấy lạnh bụng, muốn ăn gì đó cho ấm người nên nghĩ đến chuyện hầm thịt.

Thịt nấu lâu sẽ mềm, con non hay thú nhân lớn tuổi đều dễ ăn.

Nếu gặp ngày gió lớn, trời lạnh mà có thể húp một bát như vậy thì còn gì bằng.”

Cô nói nghe như lơ đãng, nhưng từng câu đều có dụng ý.

Quả nhiên, vừa dứt lời, cô thấy Lạc Trì lặng lẽ trầm ngâm, bèn không nói thêm gì nữa.Vì lửa to, lại thêm thịt được chuẩn bị sẵn là loại mềm ngon nên chẳng mấy đã hầm xong.

Đồ Kiều Kiều bảo Lạc Trì dùng gỗ làm muỗng, lấy đá làm bát, rồi bắt đầu chia phần.Mỗi người được một bát.

Cô không sợ nóng, cầm que gỗ làm đũa, ăn một cách ngon lành.

Hùng Lị và Đồ Sơn thấy con gái ăn ngon như vậy cũng không nhịn được, lập tức ăn theo.Hai người không có đũa, đành ôm bát đá, ngửa đầu dốc thịt vào miệng.

Dù có nóng suýt bỏng miệng, họ cũng không nỡ nhả ra.Lạc Trì thì vẫn chưa ăn miếng nào, chỉ im lặng chờ Đồ Kiều Kiều ăn xong để múc thêm cho cô.Thấy vậy, Đồ Kiều Kiều hơi ngượng, từ chối ý tốt của hắn:“A Trì, chàng ăn đi.

Em tự múc được, yên tâm, em đâu đến nỗi vụng về vậy.”

“Không sao, ta không đói.

Đợi em ăn xong rồi ta ăn cũng được...”

“Há miệng.”

“A...”

Lạc Trì bị cô nhét cho một miếng thịt mềm.

Hắn vừa nhai ( ̄~ ̄) vừa nheo mắt thưởng thức, ánh nhìn cũng dần sáng rực.“Thế nào?

Ngon chứ?”

Đồ Kiều Kiều nhìn vẻ mặt hắn là biết ngay, liền bật cười.“Ừ!

Ngon thật.

Kiều Kiều, em giỏi quá, cả cách này cũng nghĩ ra được.

Ta... có thể kể lại cho cha không?

Để người đem về dạy cho bộ lạc.

Như vậy sau này vào mùa đông, sẽ ít giống cái và con non chết rét.

Cả mấy thú nhân lớn tuổi cũng sẽ sống sót.”

“Được chứ.

Đây cũng là bộ lạc của em mà, em đương nhiên mong họ sống tốt hơn.”

Cô nói ra vốn là để Lạc Trì truyền lại cho bộ lạc.

Sau này khi tin cô có thể sinh con lan truyền, cô càng cần bộ lạc mạnh mẽ, mới có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho mình.“Vậy tối nay, làm xong việc ta sẽ đi tìm cha ngay.”

“Oa!

Thơm quá!

Kiều Kiều, ngươi ở trong đó à?”

Là giọng Bán Mai.

Đồ Kiều Kiều khẽ cau mày, sao cô nàng này lại đến sớm như vậy?“Ta ở đây, vào đi.”

Lúc này Bán Mai mới dẫn theo thú phu của mình là Vượng Sơn bước vào.“Các ngươi đang làm gì vậy?

Mùi gì mà thơm thế?”

Bán Mai vừa nuốt nước miếng vừa hỏi.

Rõ ràng lúc tới đã ăn rồi, vậy mà vừa ngửi thấy mùi này vẫn không nhịn được cơn thèm.Nhưng nàng cũng biết rõ, mấy món này là do Lạc Trì săn được để dành cho Kiều Kiều.

Mình đã có thú phu, không thể tùy tiện đụng vào đồ nhà người ta.“Bọn ta đang hầm thịt.

Bán Mai, ngươi nếm thử chút đi.”

“Thôi khỏi... ta ăn rồi.”

Bán Mai đưa tay lau miệng, quay đầu bước đi, không nhìn thì bớt thèm.Bộ dáng đáng yêu ấy khiến Đồ Kiều Kiều bật cười.

Cô mỉm cười nói:“Không sao đâu, ta hầm nhiều lắm.

Cách này đơn giản lắm, thú phu của ngươi chắc chắn làm được.

Bảo hắn nấu cho ngươi ăn thử, canh hầm từ xương rất tốt cho cơ thể thú nhân đấy.”

“Thật à?

Kiều Kiều, ngươi biết nhiều quá.”

“Cũng là ta tự mày mò ra thôi.

A Trì, lấy thêm hai cái chén đá, múc cho Bán Mai với Vượng Sơn mỗi người một bát đi.”

“Được.”

Lạc Trì hơi cau mày.

May mà nồi đá đủ lớn, hầm cũng nhiều, nếu không chắc lần này không đủ chia phần.

Hắn thì có thể không ăn, nhưng tuyệt đối không để Kiều Kiều đói bụng.Xem ra sáng mai phải lập tức lên đường.

Việc này không thể chậm trễ.

Đợi hắn trở về từ khu rừng Tử Vong, nhất định phải tìm thú phu thứ hai cho Kiều Kiều, không thể kéo dài thêm được nữa.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 27: Em là hệ thống sinh con chứ không phải hệ thống sinh tồn hoang dã


Bán Mai nhìn thấy chiếc chén đá thì càng thêm kinh ngạc.

Những thứ như vậy nàng chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng lúc này cũng chẳng rảnh để ngắm nghía, nàng ôm lấy chén rồi ăn ngấu nghiến.Đến khi ăn xong một chén, Bán Mai mới phát hiện tay mình vẫn còn sạch sẽ.

Nếu là ngày thường, chắc chắn đã dính đầy dầu mỡ rồi.

Tất cả là nhờ dùng chén đá, đúng là tiện lợi vô cùng.“Kiều Kiều, cái chén đá này ta cũng làm được chứ?”

“Được chứ.

Nhưng chiều nay ngươi chẳng phải nói sẽ cùng ta ra ngoài sao?

Khi ấy chúng ta có thể tìm ít gỗ để làm chén gỗ, loại đó nhẹ hơn nhiều, dùng cũng tiện hơn.”

Vốn dĩ cô đã định chiều nay ra ngoài, bảo Lạc Trì dùng gỗ làm vài món đồ gia dụng như chén, đũa đem về.

Tiện thể cô cũng muốn tìm thử xem có loại rau dại nào ăn được hay không.

Dù sao cũng không thể suốt cả mùa đông chỉ ăn toàn thịt, như thế thì ngán chết mất.“Thật sao?

Kiều Kiều, ngươi tốt với ta quá.”

Bán Mai nhìn Đồ Kiều Kiều, mắt long lanh như có sao rơi trong đó.May mà nàng không tin những lời đám giống cái kia đồn thổi.

Kiều Kiều rõ ràng là người tốt như vậy, thế mà các nàng lại đi nói xấu.

Về sau nàng nhất định sẽ tránh xa mấy kẻ đó.

Kiều Kiều không chỉ xinh đẹp, nấu ăn lại ngon, sau này nhất định phải thân với nàng ấy hơn nữa.“Muốn ăn thêm không?”

Bán Mai lắc đầu.

Nàng là một giống cái biết chừng mực, hiểu rằng đây là bữa trưa của Kiều Kiều và Lạc Trì, dĩ nhiên không thể ăn nhiều quá, kẻo hai người họ bị đói thì không hay.“Vậy uống thêm chút canh đi.”

Dù sao canh còn nhiều, để Bán Mai uống thêm một chút cũng không sao.

Bụng cô vẫn còn đói, mà trong bụng còn có con non, cần bổ sung thêm dinh dưỡng.

Trước hết phải bồi bổ cho thật tốt đã.“Không được đâu, các ngươi còn chưa ăn hết mà.”

Bán Mai ngoài miệng thì từ chối, nhưng đầu lưỡi đã vô thức liếm môi.Cuối cùng, Đồ Kiều Kiều vẫn múc cho hai người họ mỗi người một bát canh.

Phần còn lại thì cả nhà ăn sạch, đến cuối cùng là Lạc Trì uống hết nốt.

Thật ra, dù đã uống hết canh, hắn vẫn chưa thấy no.

Nếu muốn ăn no thật sự, e là chỉ một mình hắn cũng có thể ăn hết cả con Ti Nhung thú.Một bữa no có thể giúp hắn chống đói được hai, ba ngày.

May mà hai hôm trước vừa ăn no một lần, lần này chỉ cần lót dạ cũng đủ, thật ra cũng không đến nỗi đói lắm.Cơm nước xong, Lạc Trì dẫn theo một nhóm người ra sau núi, còn Hùng Lị và Đồ Sơn thì ở lại trông nhà.

Đồ Kiều Kiều thấy cửa động mở to quá, hơi bất tiện, liền tính lát nữa sẽ làm một cánh cửa.

Vừa che chắn được riêng tư, lại cản bớt gió lạnh mùa đông, một công đôi việc.Cô cũng từng nghĩ đến chuyện dựng nhà, nhưng giờ thì rõ ràng là không kịp nữa rồi.

Còn mười ngày nữa là đến mùa gió lớn, cô không dám chắc trong thời gian ngắn như vậy có thể dựng nổi một căn nhà vừa kiên cố vừa chống rét.Nghe nói trước kia từng có người dựng nhà gỗ vào mùa thường, đến khi gió lớn kéo đến thì nhà bị cuốn bay cả người lẫn nóc.

Cô không muốn rước họa vào thân vì một phút bốc đồng.“Đây là khu vực sau núi.

Kiều Kiều, em cứ ở đây chơi một lát, ta đi đốn cây.”

“Ta đi nữa.”

Vượng Sơn cũng dặn dò Bán Mai mấy câu rồi vội vã theo sau Lạc Trì.Vượng Sơn là đệ nhất thú phu của Bán Mai, là một ngưu thú nhân tứ giai.

Tính tình trầm lặng nhưng luôn chu đáo với Bán Mai, đúng là một thú phu khiến người ta không thể chê vào đâu được.“Kiều Kiều, chúng ta đi sang bên kia đi.

Ta biết có cây có quả ăn được.”

“Được.”

Đồ Kiều Kiều không từ chối.

Trước đó cô đã hỏi qua Lạc Trì, nghe nói sau núi là địa phận của bộ lạc Kim Sư, rất hiếm khi gặp nguy hiểm.Bán Mai dẫn Đồ Kiều Kiều tới một khu rừng rậm.

Ở đây mọc không ít cỏ lạ.

Đồ Kiều Kiều tuy chưa thấy quả dại nào, nhưng lại trông thấy một cây trông rất giống cây tiêu.Cô không chắc có đúng là tiêu thật không, chỉ ngửi mùi thấy khá giống.

Tiếc là cây quá cao, cô không với tới được, trừ phi trèo lên.Cây đó cao hơn mười mét, muốn hái được tiêu ít nhất cũng phải leo lên tầm bảy, tám mét.Bán Mai vừa quay đầu lại đã thấy Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mấy quả nhỏ trên cây, liền vội vàng nhắc:“Kiều Kiều, quả trên cây kia không ăn được đâu.

Vừa nhỏ vừa cay, không ít thú nhân ăn xong bị tê rần mấy ngày đấy.”

“Thật sao?”

Mắt Đồ Kiều Kiều lập tức sáng lên.

Xem ra đúng là tiêu thật rồi.

Công tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng lại tình cờ bắt gặp ở đây.Vậy là sau này hầm thịt hay xào rau đều có thêm gia vị.

Chỉ tiếc vẫn chưa tìm được loại củ quả nào có thể tích trữ dùng cho mùa đông.“Kiều Kiều, đi thôi.

Qua bên kia đi, bên đó có hoàng quả.”

“Được.”

Đồ Kiều Kiều vốn định tìm cách hái tiêu, nhưng nghĩ lại, một mình cô thì không làm nổi.

Vẫn nên chờ A Trì và Vượng Sơn quay lại, nhờ hai người đó giúp.Đồ Kiều Kiều theo Bán Mai đến gần mép vách núi.

Vừa tới nơi, cô đã thấy một cái cây sai trĩu những quả vàng óng ánh.

Ước chừng to bằng nắm tay giống cái, những quả này tỏa ra một mùi thơm khiến cô thấy quen thuộc.Mùi hương này... hình như hơi giống mùi chuối cô từng ăn ở kiếp trước.

Có điều... chuối đâu có hình dạng tròn vo như thế.

Nhìn kỹ lại, quả kia giống táo vàng hơn.“Kiều Kiều, loại quả này ăn ngon lắm.

Ta tình cờ phát hiện ra, mấy thú nhân khác còn chưa biết đâu.Mấy hôm trước ta tới xem, quả còn xanh nên mới định đợi thêm vài ngày rồi quay lại hái.

Bây giờ chín vừa đẹp, mau hái hết mang về rồi chia nhau.”

Bán Mai phấn khích đến mức suýt nữa trèo lên cây luôn.“Khoan đã, nguy hiểm lắm.

Chờ bọn họ quay lại rồi tính.”

Đồ Kiều Kiều kéo Bán Mai lại, thấy cô nàng háo hức mà nhíu mày.

Vừa nãy cô đã nhìn xuống, vách núi này cao tới mấy chục mét.

Với thân thể hai người hiện giờ, nếu chẳng may rơi xuống thì nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng.“Vậy... vậy cũng được.”

Bán Mai nuốt nước miếng.

Nhìn mà không được ăn, đối với nàng đúng là tra tấn.Đồ Kiều Kiều tranh thủ nhìn quanh một vòng.

Rất nhanh, cô thấy vài cây nấm mọc dưới gốc cây.

Khác với loại nấm cô từng gặp, nấm ở đây rất to, cái nào cái nấy đều bằng nắm tay giống cái.Lo sợ nhận nhầm, cô lập tức gọi thầm trong đầu:“Đinh Đang, em giúp chị xem thử mấy thứ này ăn được không?”[Ký chủ à... em là hệ thống sinh con, không phải hệ thống sinh tồn hoang dã...]“Em chỉ cần nói có biết hay không thôi.

Hệ thống khác chị nghe nói cái gì cũng làm được, còn giúp ký chủ nuôi con nữa.

Phân biệt thức ăn chỉ là chuyện vặt.

Nếu chị mà được ràng buộc với hệ thống đó thì tốt biết mấy!”[Ai nói em không biết làm!

Em cũng làm được!

Ký chủ, thứ trong tay chị gọi là nấm hương lớn, ăn được.

Còn cái bên cạnh là thủy thủy nấm, cũng ăn được...

Hầm canh thì thơm cực kỳ...]Đinh Đang bị Đồ Kiều Kiều lôi ra so sánh với hệ thống khác đến phát bực, cuối cùng cũng đành trổ tài.Nhờ nó nhắc nhở, Đồ Kiều Kiều bắt đầu hành động, đào được không ít rau dại và nấm.

Dù chưa ăn ngay thì phơi khô cũng có thể tích trữ dùng dần.

Chỉ tiếc là vẫn chưa thấy mộc nhĩ đâu.Bán Mai thì trợn tròn mắt nhìn Đồ Kiều Kiều gom một đống cỏ với mấy thứ tròn tròn mà nàng nghĩ là có độc, lập tức sợ đến tái mặt:“Kiều Kiều, mấy thứ tròn tròn kia không ăn được đâu!

Trước kia trong bộ lạc có thú nhân ăn phải, đau bụng không ngừng, chưa tới hai ngày đã không ăn uống gì nổi, rồi đi gặp Thần Thú luôn đó!”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 28: Phát hiện củ gừng


“Bán Mai, ngươi yên tâm, mấy thứ này đều ăn được.

Ngươi thử nghĩ mà xem, mấy thú nhân trước kia bị ngộ độc chẳng phải đều vì ăn phải mấy loại nấm có màu sắc quá rực rỡ sao?”

“Nấm?”

“Ừ, loại thực vật này gọi là nấm.

Dùng để hầm canh hay xào rau đều rất ngon.

Nếu ăn không hết thì có thể phơi khô tích trữ.

Mùa đông chỉ cần lấy nước ấm ngâm mềm ra là dùng được ngay, nấu canh hay xào cũng thơm lắm.”

Chỉ nghĩ đến hương vị ấy thôi, Đồ Kiều Kiều đã thấy nước miếng sắp trào ra.Mới ra ngoài chưa đến hai canh giờ mà cô đã lại muốn ăn, bụng cũng bắt đầu lưng lửng đói.

Tuy vẫn chịu được, nhưng thật sự cô rất muốn ăn thử mấy quả kia, tiếc là với không tới.“Thật không đó?

Kiều Kiều, ăn vào thật sự sẽ không sao chứ?”

Bán Mai cảm thấy như đang nằm mơ.

Nhưng lời Kiều Kiều nói cũng rất có lý, đúng là mấy thú nhân bị ngộ độc đều do ăn phải nấm có màu sặc sỡ.

Chỉ là nàng vẫn không yên tâm để Kiều Kiều mạo hiểm, lỡ đâu nàng ấy đoán sai thì sao?Nàng quý Kiều Kiều, không muốn nàng ấy gặp chuyện.“Thật mà.

Nếu ngươi không tin, chờ ta nấu xong rồi nhìn ta ăn trước cũng được.”

“Không được!

Kiều Kiều, ngươi không được mạo hiểm.”

Dù Đồ Kiều Kiều nói thế nào, Bán Mai cũng không chịu đồng ý.

Nàng còn đòi nhờ Lạc Trì trông chừng, không cho phép Kiều Kiều tự tiện thử.Không còn cách nào, Đồ Kiều Kiều đành tạm thời gác lại.

Cô tính sau này sẽ bắt một con Ti Nhung thú, cho nó ăn thử.

Nếu nó ăn mà không sao thì cô mới dám ăn, lúc đó Bán Mai mới yên tâm.Hai người đợi hơn nửa ngày mà vẫn chưa thấy Lạc Trì và Vượng Sơn quay lại, Đồ Kiều Kiều liền tranh thủ tiếp tục tìm kiếm, hy vọng có thêm thu hoạch.Ban đầu cô cũng không trông mong gì, ai ngờ lại tình cờ phát hiện ra gừng dại.

Có điều, lá nó không giống loại cô quen thuộc nên ban đầu cô không nhận ra.

Nếu không nhờ Đinh Đang nhắc nhở, chắc cô đã bỏ qua.Giờ phút này, cô vui đến mức chỉ muốn ôm lấy hệ thống mà thơm cho hai cái, nhưng nghĩ là nghĩ vậy, thật ra cũng chỉ dám tưởng tượng trong đầu.Cô tốn bao nhiêu công sức, dùng cả gậy gỗ moi đất, cuối cùng mới đào được một khối gừng dại to bằng cái chậu rửa mặt.Bán Mai thấy Đồ Kiều Kiều lại tìm được mấy thứ kỳ lạ cũng không bất ngờ nữa.

Dù sao cả giờ qua, Kiều Kiều vẫn cứ làm vậy.“Kiều Kiều, cái này lại là gì nữa vậy?”

Mỗi lần Đồ Kiều Kiều tìm được thứ gì, Bán Mai đều thuận miệng hỏi như thế.“Đây là gừng tươi, dùng xào rau hay hầm canh đều ngon.

Gừng còn có thể xua lạnh!

Nếu sau lưng hay tay chân bị lạnh, dùng gừng nấu canh uống vào là được, còn giúp trị bệnh nữa đấy.”

“Kiều Kiều, ngươi trước kia là vu y à?”

Bán Mai tròn mắt ngạc nhiên.“Không hẳn, chỉ là tự dưng biết thôi.

Ta cũng không rõ sao mình lại biết.

Bán Mai, chuyện này ngươi đừng kể với ai khác nhé.”

“Ừ ừ, ta không nói đâu.

Ngay cả với Vượng Sơn ta cũng không kể.”

“Chuyện gì mà không cho nói vậy...”

Đúng lúc ấy, Vượng Sơn và Lạc Trì đi tới.

Cả hai đang khiêng những thân cây lớn, cây nào cũng to đến mức hai người như Đồ Kiều Kiều nắm tay nhau chưa chắc ôm xuể một thân.“Không có gì.

Nhưng sao các ngươi đi lâu vậy?”

Bán Mai lập tức đánh trống lảng.“À, là vì ta với Lạc Trì phải lấy đủ gỗ để làm mấy thứ như chén, đũa, thau rửa rau rồi mới quay lại.”

“Được rồi, tụi ta biết rồi.

Bây giờ hai người rảnh chứ?”

“Tiểu Mai, nàng muốn gì thì nói thẳng.”

Vượng Sơn đặt khúc gỗ xuống đất, bước lại gần Bán Mai.“Hái hết mấy quả kia xuống đi, ta với Kiều Kiều muốn ăn.”

Bán Mai vừa nói xong, còn chưa đợi Vượng Sơn động tay, Lạc Trì đã “vèo” một cái nhảy lên cây.Chỉ trong chốc lát, hắn đã hái sạch số quả.

Vượng Sơn đứng bên cạnh, tức tối nói: “Lạc Trì!

Sao ngươi hái hết vậy, không chừa cho ta chút nào à?”

Toàn là Lạc Trì hái, hắn thì chẳng có quả nào mang về cho giống cái của mình.

Lần này Tiểu Mai chỉ có thể nhìn.

Ai bảo hắn không nhanh bằng người ta, đành chịu.“Kiều Kiều, cầm lấy, mau ăn đi.”

Lạc Trì biết Kiều Kiều ưa sạch sẽ nên đã rửa sạch hết mới đưa cho cô.

Hắn chẳng buồn để ý đến lời Vượng Sơn, kỹ không bằng người thì không trách được.Bán Mai nhìn đống quả trong tay Kiều Kiều, thèm đến mức cắn nhẹ môi rồi quay đầu đi.

Mãi đến khi thấy tay nặng xuống mới cúi nhìn.Thì ra Kiều Kiều đã nhét mấy quả vào tay nàng: “Kiều Kiều, sao ngươi cho ta nhiều vậy?

Đây là Lạc Trì hái cho ngươi mà, ngươi ăn đi, không cần lo cho ta.”

“Bán Mai, quả này là do ngươi phát hiện.

Nếu không có ngươi, Lạc Trì cũng chẳng biết mà hái.

Vậy nên hai ta chia đôi, mỗi người một nửa.

Vừa nãy ngươi cũng nói muốn ăn mà?

Mau nếm thử đi.”

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa ăn luôn một quả, đúng như cô đoán.Đúng là mùi chuối, lại còn ngon đến lạ.

Chỉ tiếc số lượng ít quá, cô còn định để dành vài quả mang về cho cha mẹ.Cô cầm một quả đưa cho Lạc Trì: “A Trì, chàng cũng thử đi, ngon lắm.”

“Kiều Kiều, em ăn đi.

Ta không thích ăn quả.

Nếu em thích, lần sau gặp lại ta sẽ hái thêm cho em.”

Hắn biết số quả ít, nếu hắn ăn, Kiều Kiều sẽ bị thiệt.

Hắn là giống đực, không ăn cũng chẳng sao.“A Trì, chàng thật tốt!

May mắn làm sao em lại được kết lữ với chàng.”

Giây phút ấy, Đồ Kiều Kiều cảm thấy mình may mắn vô cùng vì người ở cạnh cô là Lạc Trì.Lạc Trì được khen đến đỏ cả tai.

Đồ Kiều Kiều cười trộm, rõ ràng thú nhân vốn gan dạ ít ngại ngùng, vậy mà A Trì nhà cô lại khác biệt.

Dáng vẻ thẹn thùng của hắn lại càng dễ thương.“A!

Đúng rồi, Lạc Trì, ngươi phải trông Kiều Kiều cho kỹ đấy…”

Bán Mai lập tức kể chuyện nấm với Lạc Trì.

Đồ Kiều Kiều cũng giải thích bên cạnh.

Mãi đến khi cả hai đồng ý mới chịu để cô mang nấm về.Nếu nấm thật sự ăn được, lại có thể phơi khô tích trữ thì đúng là tin tốt cho cả bộ lạc.Sau đó, Đồ Kiều Kiều bảo Lạc Trì cất hết đống đồ hái được vào không gian, rồi bắt đầu chỉ huy Lạc Trì và Vượng Sơn làm bàn ghế.

Cô thật sự không muốn mỗi lần ăn cơm lại phải bưng chén ngồi xổm.Trước đây cô từng thấy qua bàn ghế kiểu mộng – lỗ mộng, không cần dùng đinh vẫn ráp được.

Bây giờ cũng chỉ có thể dùng cách ấy, vì nơi này hoàn toàn không có lấy một cái đinh nào.Đợi bàn ghế làm xong, Bán Mai hào hứng chạy lại: “Kiều Kiều, cái này dùng thế nào vậy?”

Nàng thích quá, sờ chỗ này, ngắm chỗ kia, động tác cực kỳ cẩn thận như sợ làm hỏng.“Cái này để ngồi.

Ngồi lên sẽ không bị tê chân, váy da thú cũng không bị bẩn, rất tiện.

Còn cái này là bàn ăn.

Đặt thức ăn vào chén, để trên bàn, không cần cầm mãi trên tay nữa, như vậy tay cũng đỡ mỏi.

Hơn nữa, cả nhà có thể cùng ngồi quanh bàn ăn cơm, ngươi không thấy rất vui vẻ, rất ấm cúng sao?”

Vừa dứt lời, ba thú nhân đều như bừng tỉnh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, phấn khích xen lẫn khâm phục.Nhưng còn chưa kịp vui xong, Đồ Kiều Kiều lại nói tiếp: “Còn nữa, nếu cả bộ lạc ai cũng dùng bàn ghế, sau này có thú nhân bên ngoài đến tham quan, chắc chắn sẽ tò mò.

Biết đâu thấy dùng tốt lại muốn trao đổi với chúng ta.”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 29: Hạ Thảo hâm mộ


“Trời ơi!

Nói vậy chẳng phải chúng ta cũng có cơ hội phát triển thành bộ lạc lớn sao?”

Ánh mắt Bán Mai sáng bừng hy vọng.“Chắc chắn sẽ có ngày đó.

Trước hết, chúng ta phải biến mấy thứ này thành điểm đặc sắc riêng của bộ lạc.

Đợi khi tiếng tăm lan xa, tự nhiên sẽ có nhiều thú nhân muốn đến gia nhập.

Nhưng trước tiên, phải nâng cao thực lực bộ lạc cái đã.”

Lúc Đồ Kiều Kiều nói những lời ấy, chính cô cũng không nhận ra cả người mình như đang tỏa sáng.

Không chỉ Lạc Trì, ngay cả Bán Mai cũng nhìn cô đến ngây người.

Lần đầu tiên họ cảm thấy, giống cái cũng có thể mạnh mẽ như vậy, không hề thua kém giống đực.Mãi đến khi thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Đồ Kiều Kiều mới ho nhẹ mấy tiếng:“Khụ khụ...

Thôi, quay lại chuyện chính đi.

Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi.

A Trì, em có chuyện muốn nhờ chàng giúp.”

“Được, ở đâu?

Ta đi ngay.”

“Bên này, theo em.”

Cô vẫn chưa quên cây tiêu lúc nãy.“Vượng Sơn, mang đồ theo, chúng ta cũng đi.”

Bàn ghế vừa làm xong đều được Lạc Trì thu vào không gian.

Vượng Sơn không có dị năng không gian, nên mấy thứ còn lại đều gửi chỗ Lạc Trì, đợi về nhà rồi chia sau.Khi đến gần gốc tiêu, Lạc Trì khựng lại.

Không lẽ Kiều Kiều nói tới mấy quả cay xè này?

Không ổn...

Ăn vào chắc chắn em ấy sẽ khó chịu.

Thôi kệ, lát về nhà hắn ăn thử trước, nếu bị cay đến nhăn mặt, có khi Kiều Kiều sẽ không còn muốn ăn nữa.Lạc Trì hạ quyết tâm xong thì trong lòng mới thấy yên ổn hơn.“A Trì, mấy quả trên cây này em đều muốn, chàng hái xong bỏ thẳng vào không gian giúp em nha.”

Hiện giờ ngoài túi da thú ra, bọn họ vẫn chưa có dụng cụ nào để đựng đồ.

Sau này nếu tìm được tre, cô sẽ thử đan rổ, giỏ và thúng.

Tuy chưa từng làm, nhưng cô cũng biết sơ sơ cách đan.Kiếp trước vì bệnh tật, không thể ra ngoài chơi, cô chỉ biết giết thời gian bằng cách đọc sách, xem TV.

Mấy kỹ năng đan lát này là do cô học từ quyển Tài Nghệ Dân Gian.

Không ngờ giờ lại có đất dụng võ, cô cảm thấy rất vui.Ít nhất thì, dù kiếp trước bệnh tật, cô cũng không sống uổng phí.“Được.”

Lạc Trì lập tức nhảy lên cây, thân pháp gọn gàng, bắt đầu hái.

Bán Mai cũng vội nói:“Vượng Sơn, chàng cũng leo lên hái đi, đưa cho Lạc Trì là được.”

“Được, Tiểu Mai.”

Cây tiêu này khá to, hai người phối hợp nhau, phải mất gần nửa canh giờ mới hái xong.

Đồ Kiều Kiều thì ở dưới gốc cây, nhặt thêm mấy quả rơi xuống đất nhưng còn nguyên, rồi cũng đưa cho Lạc Trì cất giữ.Xong xuôi, trời đã nhá nhem tối, cả bọn liền chuẩn bị quay về.Khi về tới bộ lạc, trời vẫn chưa tối hẳn.

Những thú nhân khác thấy bốn người cùng nhau trở về thì đều lấy làm kinh ngạc, nhưng vì đang giờ ăn nên cũng không ai hỏi han gì.

Mọi người chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng quay về sơn động của mình.Đi được nửa đường, Bán Mai đột nhiên nói:“Kiều Kiều, tối nay ta qua chỗ ngươi ăn nha.

Ngươi yên tâm, ta sẽ mang thịt theo.”

Đồ ăn nhà Kiều Kiều lúc nào cũng ngon, nàng còn muốn ăn thêm.

Dù vậy nàng cũng không định ăn không, sẽ mang thật nhiều thịt qua đổi."

Được thôi."

Đồ Kiều Kiều không từ chối.

Vừa hay cô đang muốn thử nấu một món mới, có thêm người nếm thử cũng tốt.Cô chợt nghĩ đến chuyện mời cha mẹ Lạc Trì qua ăn, nhưng rồi nhớ trong nhà hiện tại không còn nhiều nguyên liệu, đành chờ Lạc Trì đi săn về rồi tính.Không sao, trước luyện tay nghề đã.

Đến lúc mời cha mẹ qua ăn, cô cũng có thể trổ chút tài nghệ.Khi ngang qua nhà Bán Mai, Lạc Trì giúp đem bàn ghế, chén đũa trả lại.

Trước khi rời đi, Đồ Kiều Kiều còn dặn:“Nhớ rửa sạch nhé, lúc ăn thì tự mang chén đũa qua.”

“Biết rồi.”

Ba thú phu trong nhà Bán Mai nghe thấy liền từ trong sơn động đi ra.

Cảnh tượng náo nhiệt ấy còn khiến mấy thú nhân bên cạnh cũng tò mò nhìn theo.“Các chàng giúp ta khiêng bàn ghế vào, nhẹ tay chút, đừng làm hỏng.”

“Được, Tiểu Mai.”

Lúc ấy, Hạ Thảo vừa hay đi ngang qua, bắt gặp cảnh mọi người đang dọn bàn vào nhà, liền vội vàng kéo tay Bán Mai hỏi:“Bán Mai, mấy thứ này là gì vậy?

Nhìn lạ quá!”

"Thứ tốt đấy!

Ta kể ngươi nghe..."

Bán Mai liền thì thầm kể lại những gì mình biết.

Nàng đang muốn tìm người để khoe khoang bảo bối của mình, vừa hay có giống cái tìm tới."

Thật sự tốt như ngươi nói sao?

Ta có thể vào xem thử không?"

Mắt Hạ Thảo sáng rực, đầy háo hức.“Được chứ, ta dẫn ngươi vào.”

Bán Mai liền dắt Hạ Thảo về sơn động, sau đó gọi Vượng Sơn mang qua cho Kiều Kiều một con Ti Nhung thú.Còn nàng thì vội hướng dẫn Hạ Thảo cách dùng bàn ghế, khiến Hạ Thảo mê đến mức bỏ cả bữa tối, quên cả buồn ngủ, chỉ mong có được một bộ giống vậy.Hạ Thảo bám riết lấy Bán Mai: “Bán Mai tốt bụng ơi, ngươi là giống cái tuyệt nhất!

Ngươi nhường cho ta bộ bàn ghế này được không?

Ta dùng thịt dị thú đổi cũng được!”

“Không được đâu, ta chỉ có mỗi một bộ.

Nếu ngươi thật sự thích, ta sẽ hỏi thử Kiều Kiều.

Nếu nàng đồng ý, ngươi cứ để thú phu của mình sang học với Vượng Sơn.”

“Kiều Kiều?

Là Đồ Kiều Kiều hả?”

“Ừ, trong bộ lạc chỉ có một Kiều Kiều thôi.”

“Sao phải hỏi Đồ Kiều Kiều?”

“Vì chính Kiều Kiều là người chỉ cho Vượng Sơn cách làm.

Đương nhiên phải xin phép nàng rồi.

Mà thôi, không nói nữa, ta đi tìm Kiều Kiều đây.”

Nói xong, Bán Mai liền cầm chén đũa tính bước ra ngoài.“Khoan đã, trong tay ngươi là gì vậy?”

Hạ Thảo trông thấy bộ chén đũa bóng loáng liền sáng mắt, đầy vẻ thích thú.Bán Mai vội ôm chặt chén đũa: “Cái này là của ta.

Nếu ngươi thích, ta sẽ hỏi Kiều Kiều, rồi để thú phu ngươi sang học với Lạc Trì hoặc Vượng Sơn cũng được.”

Nói dứt lời, sợ Hạ Thảo giành mất, Bán Mai liền ôm chặt chén đũa rời đi.Hạ Thảo nhìn theo bóng lưng Bán Mai, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Trước khi quay về, nàng ấy còn không quên ngoái nhìn bộ bàn ghế trong sơn động Bán Mai thêm lần nữa.“Hồ Mông!

Ngày mai chàng đến tìm Lạc Trì học cách làm bàn ghế và chén đũa.

Nhớ mang theo ít con mồi với mấy quả dại.”

Nghĩ một lúc vẫn thấy chưa yên tâm, Hạ Thảo đành lấy ra mấy quả tím quý giá nhất của mình.Đây là loại quả mà nàng ấy vẫn luôn tiếc không dám ăn.

Ăn vào có thể cải thiện thể chất giống cái, tích tụ một ít dị năng.

Tuy không bằng tinh thạch, nhưng vẫn tốt hơn hẳn các loại quả thường.Hơn nữa, quả tím không phân loại dị năng, ai dùng cũng được.

Là thứ mà thú phu của Hạ Thảo vất vả lắm mới tìm được để bồi bổ cho nàng ấy.

Giờ vì bộ bàn ghế, Hạ Thảo đành đem ra trao đổi.“Tiểu Thảo, quả này không được đâu.

Thân thể nàng vốn yếu, nếu không có nó, ta sợ rằng…”

“Không sao đâu, ta hiểu rõ cơ thể mình.

Ta đã từ bỏ chuyện sinh con rồi... chỉ là... xin lỗi các chàng...”

Hạ Thảo cúi đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ cô đơn.“Chúng ta không sao cả.

Chỉ cần nàng còn mạnh khỏe, thì có gì cũng không quan trọng.”
 
Back
Top Bottom