[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
(Np) Kỹ Nữ Trà Xanh Thượng Vị 1
Chương 20
Chương 20
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Giang Đình cảm thấy như vừa vớt được một chú gà con ướt lướt thướt từ dưới nước lên.Anh chẳng qua tiện tay mà giúp, vậy mà với cô lại là ân nhân cứu mạng.
Cô cứ như chú gà con quanh quẩn bên ống quần anh, kêu “cục cục” không ngớt.“Nếu tiện… có thể cho em xin WeChat được không, tiên sinh?”
Giọng cô gái đầy dè dặt “Em sẽ chuyển tiền trả anh ngay khi về đến nơi.”
Một tiếng “tiên sinh” hai lần, nghe thật chói tai, Giang Đình nhíu mày:
“Giang Đình.”
Cô gái ngẩng lên nhìn, sững người vài giây mới hiểu đó là anh đang tự giới thiệu.“Giang Đình…
Giang Đình…”
Đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, giọng nói nhẹ nhàng lặp lại cái tên ấy, như đang luyện đọc thơ.Chỗ tay lái, Vương Tuấn âm thầm nghĩ, đúng là kẻ ngây thơ không biết sợ, dám gọi thẳng tên tổng giám đốc Giang.Thế nhưng, người ngồi cạnh cô — Giang Đình lại im lặng, dường như bị hút vào đôi mắt long lanh ánh sao kia.Anh không có em gái, người nhỏ tuổi nhất xung quanh chỉ có con nhóc ồn ào Hàn Tinh.
Chẳng lẽ con gái mười tám mười chín tuổi đều thế này?Anh nhìn thấy đuôi mắt cong cong như hồ ly của cô từ từ cong lên, lấp lánh như sao, như vừa tìm được kho báu.Khuôn mặt vốn xinh xắn rực rỡ như đóa hoa mùa xuân, giờ lại như thêm nét mực đậm, rạng rỡ hơn cả khung cảnh ngoài xe.Trong ánh mắt nhìn nhau ấy, Giang Đình lặng lẽ dời mắt.“Chữ ‘Đình’ trong ‘triều đình’ đúng không ạ?”
Cô gái vẫn chưa thôi hỏi “Hay là ‘đình’ có nước đọng sáng trong dưới mái hiên?”
“…...”
Đúng là mười vạn câu hỏi vì sao.
Giang Đình đáp: “Là chữ ‘Đình’ trong ‘triều đình’.”
“Ồ, em tên là Lâm Chi Nam.”
“‘Chi’ trong câu ‘Chi tử vu quy’, ‘Nam’ là phương Nam.”
Giang Đình không đáp, để mặc cô tự nói.
Cô gái này có chút khẩu âm địa phương, nói năng dịu dàng, mềm mại, nghe không khó chịu.Có lẽ vì vừa trao đổi tên, Chi Nam bớt ngại hơn, cô bé vốn im lìm như chim cút giờ lại nhích người về phía anh một chút.Ai ngờ, vừa nhúc nhích, ghế da thật lập tức lộ rõ mảng ướt sũng.Cô giật mình ngồi bật dậy, vội vàng dùng khăn lau lia lịa, phát ra tiếng xột xoạt.Giang Đình cúi mắt nhìn, thấy năm ngón tay cô nắm chặt lấy khăn, như phạm tội tày trời, đầu ngón tay còn hơi hồng lên.“Em… em sẽ lau sạch ạ…”
Bắt gặp ánh mắt anh, gương mặt cô lập tức đỏ bừng như gan heo, xấu hổ đến mức chỉ muốn cuộn mình lại.Lẽ nào anh nghĩ cô là thứ gì ăn tươi nuốt sống người sao?Giang Đình chuyển đề tài: “Em làm thêm ở Marriott à?”
Cuối cùng cũng hỏi rồi!
Không uổng công cô làm trò như đứa ngốc từ nãy đến giờ.Lâm Chi Nam kìm nén niềm vui đang dâng lên trong lòng, ngoài mặt lại ra vẻ ngượng ngùng:
“Không, em làm chính thức ở đó.”
“Em đến Bắc Kinh được ba tháng rồi…”
Cô lặp lại câu chuyện từng kể với Đường Tử Dự, nhưng bớt đi phần bi thương, thêm vào nét ngây thơ của cô gái mới ra khỏi núi, chưa quen với thế giới.“Dù hiện tại chưa thể đi học, nhưng mỗi khi có thời gian em đều đến các trường đại học gần đây nghe giảng.”
“Vừa nãy là em vừa ra khỏi Đại học Sư phạm sau khi nghe một tiết…
Ai ngờ lại bất cẩn như vậy.”
Nói đến đó, gương mặt cô hơi hiện chút lúng túng.Giang Đình không tiếp lời, chỉ nhếch môi cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại nhạt đến mức gần như vô nghĩa.Không khí trong xe lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng ngón tay dài gõ nhè nhẹ lên ống quần, từng nhịp thưa thớt, khiến người bên cạnh khó mà bắt chuyện.Lâm Chi Nam không đoán được suy nghĩ của anh qua nụ cười ấy.
Cho dù trong lòng đã vạch ra cả ngàn kế hoạch, cũng khó lòng đối phó với trái tim thiếu nữ lo lắng, nôn nóng.Đúng lúc đó, xe đã đến cửa khách sạn Marriott.
Cô đón lấy danh thiếp Vương Tuấn đưa, mở cửa xuống xe.Cơn mưa lớn đã dứt, trời quang mây tạnh, đến cả làn sương mù nhè nhẹ cũng tan biến, khách sạn Marriott ngay trước mắt.Cô không quên ngoái đầu chào:
“Cảm ơn anh tài xế nhé!”
Rồi quay sang mỉm cười với Giang Đình:
“Càng phải cảm ơn anh, anh Giang.
Anh tốt bụng như thế, cả đời chắc chắn sẽ phát tài!”
Câu này nghe sao cũng có chút... nịnh bợ.Giang Đình nhướng mày, quay đầu lại.Thiếu nữ tóc dài vì ướt mà được cô buộc vội thành búi tròn, cổ trắng muốt như thiên nga đang dũ nước, duyên dáng và cao quý.Cô vẫy tay tạm biệt, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt anh chợt dừng lại ở vành tai cô.Ngay sau dái tai trắng ngần như sữa, có một nốt ruồi đỏ yêu dị.