[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 80,089
- 0
- 0
(Np) Kỹ Nữ Trà Xanh Thượng Vị 1
Chương 200
Chương 200
---Anh cúi xuống nuốt lấy môi cô, nhịp thúc tới lui không dừng, đồng thời nâng vai cô lên, giữ nguyên tư thế ép sát, từng cú như lao thẳng xuống sâu nhất.Thỉnh thoảng, tay anh lại trượt xuống, xoay mạnh vào điểm nhạy cảm nhất giữa hai chân, khiến cơ thể cô run rẩy như đám lau trong gió thu, tiếng khóc nghẹn truyền qua khe cửa ra tận phòng khách…Đủ chưa?
Làm sao mà đủ.Giữa đùi cô ửng đỏ, nở bung như đóa hồng chín muồi, điểm thêm vài giọt sương trong đêm, hương vị ấy len qua cánh mũi, ngấm vào lồng ngực, hòa vào máu, thậm chí tận sâu xương tủy anh.Đầu lưỡi anh lướt qua nốt ruồi nhỏ, men theo khe thịt đang co thắt mà trượt xuống.
Cô thút thít, đôi bàn chân nhỏ đặt trên lưng anh cứ cọ qua cọ lại, vừa giãy vừa tránh.Anh tách rộng bờ mông, miệng ngậm lấy nơi mềm mại vẫn còn đang run rẩy vì đón anh, mùi vị ngọt ngào pha chút mằn mặn quen thuộc, như đã in dấu của anh.Như thể quay lại cơn cuồng loạn trong phòng tắm — khi cô quỳ trên nền gạch, sắc đỏ non mềm nuốt lấy từng tấc của anh; hay lúc cô chống tay lên bồn rửa, cảnh tượng qua gương càng khiến anh không thể dứt mắt…Lực mút ở giữa đùi ngày càng mạnh bạo, thậm chí còn dùng phần râu lởm chởm nơi cằm để cọ, để cào, để hành hạ cô.Trong tiếng nấc nghẹn, cơ thể Chi Nam nóng ran, bụng dưới ngứa ran như có luồng điện chạy qua, chỉ mong anh cho một kết thúc dứt khoát.Nhưng khi môi lưỡi anh rời đi, cô còn chưa kịp thở phào, thì nụ hôn nóng rẫy đã trượt từ bẹn xuống, dọc đùi… rồi xuống nữa…Anh… liếm lòng bàn chân cô.“Á!…”
Cảm giác tê dại bất ngờ khiến cô giật bắn, lấy tay che mặt khóc nức:
“Lục Nhất Hoài…
đừng như thế!”
Bàn chân nhỏ trong tay anh vừa khít lòng bàn tay, đã bị hơi nóng của cuộc ái ân nhuộm thành sắc hồng mê hoặc.Lục Nhất Hoài vốn không phải người có sở thích đặc biệt với đôi chân, nhưng cảnh tượng này lại khiến mắt anh nóng ran, nơi bụng dưới lập tức bừng lửa.
Trong đầu anh, từng hình ảnh trần trụi và vòng vo khiêu khích ùa về, như một bản năng trời sinh.“Bảo bối, kiếp trước em có phải hồ ly tinh không?
Loại chuyên hút cạn tinh khí của người khác ấy?”
Anh ngẩng đầu cười ngông, nhưng giọng đã khàn đặc.Rõ ràng bản thân là đồ lưu manh, vậy mà còn đổ lỗi cho người khác.Chi Nam trừng mắt nhìn anh, hậm hực rút chân về.
Nhưng Lục Nhất Hoài lại giữ chặt, vuốt ve năm ngón chân mềm mại như không muốn buông.Khi cô tưởng đã thoát, anh bất ngờ bắt lấy bàn chân, nâng lên, đặt ngay lên chỗ nóng bỏng đang căng đầy của mình.!!!“Anh… anh…” gương mặt Chi Nam đỏ rực, giọng run run “Anh…
đồ biến thái…”
Anh lại dày mặt cười:
“Anh làm với phụ nữ của mình thì sao gọi là biến thái?”
Cô không đáp, chỉ lấy tay che mặt, cố rụt chân lại.
Thứ cứng rắn ấy cọ sát giữa đùi, vừa nóng vừa run, như muốn nung chảy cô vừa khó chịu vừa mang theo cảm giác xấu hổ khó nói.Lục Nhất Hoài cũng không ép, trong đầu nghĩ “còn nhiều thời gian để cô bé này quen dần”.Anh thả chân cô xuống, cúi người định hôn, nhưng lần này Chi Nam né:“Không được hôn!” cô đẩy vai anh, bĩu môi “Anh vừa liếm chân em, lại… liếm ở đó, không được…”
Lời còn dang dở đã bị bàn tay anh bóp mạnh lên bầu ngực, khiến cô bật thở gấp.
Lục Nhất Hoài nhân cơ hội, nhanh như chớp áp môi xuống, chiếm trọn.Anh giữ gáy cô, cuồng nhiệt đảo lộn trong khoang miệng.
Cô ngấn lệ nhìn anh, cắn môi anh một cái.
Lục Nhất Hoài lại cười khẽ, để mặc cô, còn chủ động ngậm lấy chiếc lưỡi nhỏ đang trốn chạy, hút, quấn, trêu đùa.Dần dần, cô mềm người, cảm nhận hương vị nơi môi anh mùi tanh nồng khiến mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn.Khi anh buông ra, Chi Nam vừa nóng vừa giận, lập tức “phì phì” nhổ ra mấy cái:
“
Sau này anh đừng chạm… vào chỗ đó của em nữa.”
Cái người này rốt cuộc có sở thích quái gở gì vậy?
Đúng là lão lưu manh chính hiệu.“Nhóc con, ngay cả chính mình mà cũng chê à?”
Lục Nhất Hoài dùng ngón tay chạm vào chóp mũi cô, giọng khàn đặc “Cái này anh không chiều em được đâu, đây là…
đặc quyền của bạn giường.”
Anh còn làm bộ thương lượng:
“Nếu là bạn trai chính thức thì… có khi anh sẽ cân nhắc.”
Bị anh bế ra khỏi phòng tắm, má Chi Nam đã đỏ bừng như hoa đào, mồ hôi không ngừng lấm tấm.
Làn da trắng muốt lấp lóa dưới ánh đèn, điểm những dấu vết hồng và đỏ, cùng vết cắn sâu trên cổ do anh để lại khi không kiềm được.Cô trần như nhộng nằm trên chăn gấm, hơi thở phập phồng, giống như chú cừu non chờ bị “xử lý”, nhìn Lục Nhất Hoài tắt đèn trần, chỉ để lại ánh sáng hồng dịu từ dải đèn trang trí ven cửa sổ hắt xuống, tạo nên vẻ đẹp mơ hồ, mê hoặc tới cực điểm.Không giống lần trước, lần này mọi thứ càng rõ rệt hơn.Cô thấy anh từng bước tiến lại gần, bóng tối không thể che hết ánh sáng sâu thẳm trong mắt anh.
Dưới cơ bụng săn chắc căng cứng là thứ đã kiêu hãnh dựng đứng, dù đã hai hiệp vẫn hùng hổ như dã thú chưa từng biết mệt.Cô bực mình, lập tức xoay người chui vào chăn.Tiếng cười vui vẻ vang lên, anh kéo hẳn một góc chăn ra, túm lấy “con cá nhỏ” trần truồng lôi ra ngoài.“Trốn gì chứ?” anh vỗ mạnh một cái lên mông cô, giọng pha chút xấu xa “Dù có trốn cũng phải ngoan ngoãn để anh vào.”
Cô khẽ kêu một tiếng, tức đến mức muốn vung tay đánh, nhưng anh đã đè xuống, hai tay ôm trọn bầu ngực mềm mại, môi hôn dọc từ tấm lưng trắng mịn lên trên.Cô rên khẽ, nhưng đôi môi khô ráp nóng bỏng của anh chẳng hề dừng, ngấu nghiến vùng cổ thơm mềm, đến vai thì lại càng siết chặt lực.Trong thứ ánh sáng mơ hồ đầy ám muội, anh như chú rể đêm tân hôn, tấm lưng rám nắng cường tráng đè lên cơ thể trắng như ngọc của cô.Thân thể quấn chặt lấy nhau, chỉ còn thấy mái đầu nhỏ, còn đôi chân thon dài cũng đã bị anh che khuất hoàn toàn.Hôn đến mức không kìm được, Lục Nhất Hoài liền trở người cô lại…---