Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  ( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng

( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
Chương 62: Anh chưa bao giờ là chính nhân quân tử (caoH)


Edit: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nhé ^^

Thẩm Linh Chi nằm trong lòng Trình Nhượng thở gấp, mặt ửng đỏ.Trình Nhượng dừng lại: "Chi Chi, em khó chịu à?"

Giờ phút này, giọng của anh lọt vào tai cô cứ như mấy bản nhạc thư giãn trong quán bar, trầm thấp và mê người, đầy sự ám chỉ.Thẩm Linh Chi im lặng một lúc lâu, Trình Nhượng vẫn kiên nhẫn chờ.

Tay cô dần dần vịn lên tấm lưng rắn rỏi của Trình Nhượng, tay còn lại đặt lên bàn tay to đang để trên ngực cô, mượn tay anh ấy xoa hai cái: "Ngứa..."

Ẩn sau mắt kính là con ngươi đen sâu không thấy đáy, Trình Nhượng âm thầm tăng lực ở tay: "Như vầy?"

Phần thịt vú mềm giống như bột không ngừng thay đổi hình dạng dưới lòng bàn tay của Trình Nhượng, lúc tròn lúc dẹp.Thẩm Linh Chi "ưm" một tiếng, một bên vú còn lại không kiềm chế được mà cọ lên eo anh.Ngứa quá, thật khó chịu.Trình Nhượng siết chặt lấy eo cô: "Anh biết rồi, em đừng nghịch nữa."

Cúc áo ngay ngực của cô gái bị mở ra hai cúc, cặp vú đẫy đà trắng mịn nửa ẩn nửa hiện sau lớp áo.

Trình Nhượng lại mở thêm hai cúc, vú tròn trịa tỏa ra hương thơm ngọt mê người, đầu vú hồng nhạt run nhẹ theo từng hơi thở, cực kỳ trêu chọc khiến người khác phải yêu thương.Hầu kết người đàn ông chợt chuyển động một cái, sau đó cúi đầu ngậm lấy đầu vú đang dựng đứng của cô, trong chớp mắt hơi thở nhiễm toàn mùi hương từ vú.

Không biết từ khi nào, cô bé đã từng luôn lộ ra vẻ mặt sùng bái gọi anh là "anh Trình" trong trí nhớ giờ đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ mọng nước quyến rũ.

Bởi vì Thẩm Vọng Bạch phải thường xuyên đi làm nhiệm vụ, quanh năm thường không ở nhà nên thân là người anh em được Thẩm Vọng Bạch nhờ vả, mỗi ngày Trình Nhượng đều sẽ bớt chút thời gian tới nhà chăm sóc cho Thẩm Linh Chi.

Cô bé vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, tự nấu cơm giặt giũ, công việc nhà làm gọn gàng sạch sẽ.

Thường ngày khi Trình Nhượng đến nhà thì phần lớn là Thẩm Linh Chi đã ăn uống no đủ, ngồi trước bàn học làm bài tập, Trình Nhượng không còn gì để làm hết.

Cô gội đầu xong nhưng không lau khô tóc, đồ ngủ mùa hè mỏng manh nên rất nhanh đã ướt một mảng lớn.

Bộ ngực ngây ngô đầy đặn của thiếu nữ, đường cong ở phần lưng tuyệt đẹp lộ ra không sót lại chút gì.

Nhưng cô lại không hề hay biết, vẫn theo thường lệ bưng trà và điểm tâm ra cho Trình Nhượng, dựa gần vào anh hỏi mấy chuyện thú vị trong bệnh viện, quấn quýt muốn anh dạy cô bắt mạch.Thân là một bác sĩ ngoại khoa có kinh nghiệm chuyên phẫu thuật về tim mạch thì làm gì có dạng ngực nào mà Trình Nhượng chưa từng nhìn qua?

Nhưng chỉ riêng của cô lại khiến anh không thể rời mắt được.Nhiều lần trêu chọc đốt lửa rốt cuộc ngọn lửa cũng bùng lên, cháy hừng hực.Dục vọng xa lạ phá đất thoát ra.Không biết bắt đầu từ khi nào, Trình Nhượng nhìn môi cô thì muốn hôn, nhìn ngực cô lại muốn xoa nắn, còn nhìn đến hai chân đang khép chặt của cô liền muốn "làm thịt".

Trình Nhượng như bị ma nhập, lúc nói chuyện phiếm hay lúc bắt mạch, Trình Nhượng cũng chỉ muốn ấn cô vào lòng rồi "làm thịt" cô.Anh Trình trong suy nghĩ của cô, từ trước đến giờ đều không phải là một chính nhân quân tử*.*Chính nhân quân tử: ý chỉ những người cương trực sống ngay thẳngVốn dĩ động tác liếm mút đầu vú của Trình Nhượng đang nhẹ nhàng thì giờ lại biến thành miệng há to, phun ra rồi lại nuốt vào phần thịt vú.

Một phần ba vú bị Trình Nhượng ngậm vào trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi hơi dùng sức nhưng vẫn dịu dàng vừa nghiền thịt vừa liếm vòng.Cảm giác sung sướng từ ngực như thủy triều ập đến và kéo dài.

Thẩm Linh Chi ngửa cổ, ngón chân co lại, ngón tay không khống chế được mà cào lên da thịt của Trình Nhượng.

"Ưm........"

Sướng quá, nhưng vẫn chưa đủ.Bỗng nhiên Trình Nhượng nhả vú của cô ra rồi đặt cô nằm xuống giường.

Thẩm Linh Chi khó chịu nắm lấy tay Trình Nhượng, cùng lúc đó Trình Nhượng cũng vừa tháo kính xuống bị cô dùng sức kéo đến trước mặt.

Hơi thở của cả hai sát gần nhau, người đàn ông vừa tháo kính xuống như vừa bỏ đi một lớp bảo hộ.

Thú tính ngủ đông sau con ngươi điềm đạm xinh đẹp lộ ra, tựa như lưới trời lồng lộng được bày ra để vây bắt cô, cắn nuốt hết cả con người cô.

Thẩm Linh Chi mở to đôi mắt ngân ngấn nước, mông lung nhìn thẳng vào Trình Nhượng.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, có một sợi dây thừng vô hình thu hút cô bắt lấy bóng đen trước mắt.Cô gái giữ lấy cổ người đàn ông sau đó áp môi cô lên.Ngực Trình Nhượng đập liên hồi, sửng sốt vài giây mới đảo khách thành chủ, ngậm lấy và liếm mút cái lưỡi hồng hồng của thiếu nữ.Hoàn toàn khác với cái hôn của ngày hôm qua, sự chủ động này của cô giống như rót cồn vào lửa tình khiến nó cháy bừng lên, thiêu đối từng centimet không khí.

Trình Nhượng vuốt ve khuôn mặt mịn màng nóng bỏng của cô, không kìm lòng nổi trằn trọc miết, tiếng tấm tắc của môi và lưỡi quấn lấy nhau vang lên trong đêm khô hanh.Đến lúc cô bị hôn đến choáng váng, Trình Nhượng mới rời khỏi môi cô, cởi bỏ quần áo của cả hai.Nhưng dù sao đi nữa thì Thẩm Linh Chi vẫn là người bệnh nên Trình Nhượng không cởi áo của cô.Quần lót của cô sớm đã ướt đẫm, dương vật cọ cọ vài cái ở miệng huyệt thì đã có thể dễ dàng đâm vào trong.

Từng tầng từng lớp mị thịt ấm nóng co bóp bao lấy thân gậy của Trình Nhượng, chặt đến độ khiến cả người Trình Nhượng trở nên tê dại.

Trình Nhượng cố gắng khống chế sức lực cùng tốc độ, duy trì tốc độ làm cho huyệt nhỏ vốn đã ướt nước nay lại càng ướt đẫm hơn.

Nước dâm chảy ra ngoài phát ra tiếng ọp ẹp, mỗi một lần dương vật đút hết cả cây vào thì đảm bảo quy đầu sẽ nghiền đến nơi sâu nhất bên trong, sâu đến mức hai túi tinh đánh thẳng vào khe mông của cô.Trình Nhượng chống trên người Thẩm Linh Chi, sợ mình đè nặng lên cô.

Hai vú trắng như tuyết phơi bày ra trong không khí, đầu vú nương theo chuyển động của cơ thể mờ ám cọ qua cơ ngực của Trình Nhượng làm cho dục vọng của anh ấy tăng vọt.

Một tay xoa bóp vú, đầu cúi xuống hôn lên môi của cô, để môi và lưỡi quấn quít nhau.

Thân dưới giữ tốc độ đưa đẩy hoàn hảo.Nếu tối qua chỉ đơn thuần là tình dụcdục thì đêm nay lại giống như một bữa tiệc tình dục long trọng.Ưm.......Thẩm Linh Chi cảm nhận được thân dưới như rơi vào một luồng nhiệt đang cuồn cuộn, ẩm ướt và ngứa không chịu nổi, may mà vẫn có một cây gậy thịt liên tục đâm vào rút ra chặn bớt cơn ngứa cho cô.

Cực kỳ thoải mái.

Thẩm Linh Chi nâng eo, hai chân quấn lấy bóng đen trước mắt giúp cho gậy thịt đâm sâu hơn.

Trình Nhượng mất khống chế.Dương vật chôn sâu trong hoa huyệt phình to thêm một vòng, Trình Nhượng dùng sức ép đùi cô sát vào háng của mình, phần hông rắn chắc căng chặt, mông hẹp lại kích thích đẩy nhanh tốc độ, mỗi một cú đâm vào đều vừa mạnh vừa sâu khiến cơ thể va vào nhau tạo nên tiếng đánh từ da thịt phát ra dồn dập và vang dội.

Hai túi tinh hoàn căng phình nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra đầy "tinh hoa" nồng đậm, còn Thẩm Linh Chi thì dường như chỉ thiếu chút nữa - chỉ một chút nữa là đạt đến cực khoái.

Ngón tay co lại bấu lên cơ lưng rắn chắc của Trình Nhượng, tiếng rên rỉ yêu kiều cũng bị từng cú đâm thọc đánh tan thành từng âm tiết vụn vặt: "Ah...a...."

Quá nhanh quá sướng.Đến giai đoạn chạy nước rút, Trình Nhượng hung hăng đưa đẩy mấy chục cái rồi mới đẩy thẳng đến trước miệng tử cung, bắn ra luồng tinh nóng bỏng.Thẩm Linh Chi phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn, cả người co giật chìm vào cao trào cực hạn, một hồi lâu sau thì bất động.Trình Nhượng chật vật dựa sát vào tai cô thở dốc: "Chi Chi, lúc đầu anh định chờ đến lúc em tốt nghiệp...

Chúng ta sẽ hẹn hò rồi kết hôn."

Trình Nhượng đã tính kỹ, đợi sau khi cô tốt nghiệp bọn họ sẽ hẹn hò trong hai năm, đến năm anh ba mươi tuổi là vừa đủ thời gian để kết hôn.

"Nhưng mà... tại sao... tất cả đều không thành chứ?"

Trình Nhượng nỉ non, vùi vào cổ cô, ngửi nhẹ mùi hương của cô.Trình Nhượng không giày vò cô nữa, anh rút "người anh em" lại đang chào cờ ra khỏi hoa huyệt của cô.

Mát xa cho cô, đắp chăn rồi rời đi.Ngày hôm sau khi Thẩm Linh Chi tỉnh lại, quả thực không dám đối mặt với Trình Nhượng.Trời ạ, cái gọi là điều trị tối hôm qua căn bản là làm tình mà, càng mất mặt hơn đó là phần lớn đều do cô chủ động.Thật muốn "phắc" (F U C K) chết kỳ động dục biến thái kia ghê."

Chi Chi, mặt anh đáng sợ lắm sao?"

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông từ từ truyền đến.Thẩm Linh Chi giật mình, lắc đầu kịch liệt."

Phải vậy không?

Anh ngồi ở đây nửa tiếng rồi mà em không thèm nhìn anh lấy một lần."

Cô theo bản năng mà liếc mắt nhìn Trình Nhượng, dừng trên đôi môi nhạt màu khêu gợi của anh ấy, mặt phừng cháy đỏ bừng.Làm tình tận hai lần với người anh mà mình quen biết, bảo cô bình tĩnh thế nào đây.Trong suy nghĩ của cô, anh Trình là một thiên thần áo trắng thần thánh không thể khinh nhờn, thần tượng mà cô sùng bái từ nhỏ.Trình Nhượng nhìn ra cô ngượng, tâm trạng hớn hở một cách khó hiểu nên không chọc cô nữa: "Giờ em có thể xuống giường đi lại, nhưng mà xin lỗi em, lát anh còn hai ca phẫu thuật, không có cách nào ở cạnh em được."

Thẩm Linh Chi gật đầu như giã tỏi: "Không sao, không sao đâu."

Đúng lúc cô muốn yên tĩnh một mình."

Nếu chán, em có thể đi thăm mèo của em.

Con Ragdoll trắng là mèo em nuôi, đúng không?"

Thẩm Linh Chi ngẩn ra: "Đường Bạch, nó sao rồi?"

Không phải nó nên ở biệt thự của Kỷ Trường Cố sao?Nhớ đến Kỷ Trường Cố, ánh mắt cô ảm đạm lại.Trình Nhượng đưa địa chỉ cho cô: "Con mèo này rất có linh tính, nó tự tìm đến bệnh viện, loay hoay ở cửa phòng bệnh của em.

Anh không có thời gian chăm sóc nó, nên tạm thời gửi nó ở cửa hàng thú cưng."

Cửa hàng thú cưng không xa.Thẩm Linh Chi đeo khẩu trang lên, ngồi xe mười phút đã tới.Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, trong cửa hàng thú cưng không chỉ có Đường Bạch cô nhận nuôi, còn có mèo đen Dạ Phiên vẻ mặt bất cần đời người lạ chớ tới gần.

Giờ phút này, Dạ Phiên đang nằm trong lồng nghỉ ngơi, mèo đen vốn sạch sẽ sáng sủa giờ lại vừa dơ vừa rối.

Hình như cảm nhận được cô đã đến, Dạ Phiên mở mắt, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến.HẾT CHƯƠNG 62.
 
( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
Chương 63: Kẻ biến thái si mê cô cực độ


Edit: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho truyện nha
 
( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
Chương 64: Anh trai bị dẫn đi


Edit: Chanh

Beta: Chúc Viên

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho truyện nha
 
( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
Chương 65: Em chịu xuất hiện rồi (Kỷ Trường Cố - Hơi H)


Edit: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Thẩm Linh Chi để con mèo Ragdoll ở lại biệt thự, chỉ mang theo mèo đen đã được tắm rửa sạch sẽ lên xe.Tự mình đàm phán với kẻ tình nghi mà không mang theo người trợ giúp làm cô rất hoảng.

Chuyện lạ là, vừa nãy lúc tắm cho mèo đen, điện thoại trong biệt thự cứ vang lên mãi, sau đó còn có mấy người hầu mặt mày lúng túng vừa lấy lòng vừa uyển chuyển giục cô nhanh nhận máy.Sự thúc giục này khiến cô có vài lần xém chút nữa là ấn lên trym của mèo đen.Nếu ánh mắt là một lưỡi dao sắc bén thì e rằng lúc này cô đã bị chém thành trăm mảnh.Thẩm Linh Chi nhanh chóng tới bệnh viện.Quản gia Từ nói rằng Kỷ Trường Cố đã nằm viện hơn nửa tháng, cô thầm nhẩm nhẩm tính một chút, xấp xỉ thời gian cô nằm viện.Còn vì sao lại nằm viện, đến giờ phút này cô mới phản ứng lại, hình như quản gia Từ chưa nói.Đẩy cửa phòng bệnh ra, vẫn tông màu lạnh quen thuộc, không khác gì style văn phòng của Kỷ Trường Cố.Tiếng máy móc lạnh như băng vang lên, không khí tràn đầy hơi lạnh, căn phòng to đến thế nhưng không tìm được chút hơi ấm nào.Người đàn ông nhắm mắt nằm im trên giường, sắc mặt tiều tụy, môi trắng bệch.Thẩm Linh Chi cắm đóa hoa baby màu vàng nhạt mà cô mang từ biệt thự đến vào bình hoa ở đầu giường, cuối cùng cũng xua tan đi một ít hơi lạnh.Ánh mắt cô dừng trên gương mặt anh tuấn của anh một giây, đè xuống sự thấp thỏm lạ thường nơi đáy lòng rồi nhanh chóng dời mắt đi, lạ nhỉ, không phải y tá nói anh tỉnh rồi sao, hay cô nên đi dạo xung quanh một lát rồi hẳn vào lại?Thẩm Linh Chi vừa xoay người thì cổ tay bị một bàn tay khác nắm lấy.Bàn tay dày rộng của Kỷ Trường Cố dùng sức rất lớn, còn rất nóng, nóng đến nỗi làm máu dưới lớp da cô như muốn sôi trào lên.Quả nhiên Kỷ Trường Cố đã tỉnh rồi, là vì không muốn nhìn thấy cô sao?Thẩm Linh Chi thầm hít sâu một hơi, nhẩm lại những lời đã nghĩ sẵn trong đầu nhưng trong khoảnh khắc xoay người nhìn vào mắt anh, đầu óc cô lại trống rỗng.

Ánh mắt tĩnh mịch, hờ hững, lạnh nhạt của anh hoàn toàn tương phản với nhiệt độ nơi lòng bàn tay.Ánh mắt của anh có ý gì đây?Chẳng lẽ, anh thật sự hy vọng cô chết sao?Thẩm Linh Chi cố nén vị chua xót bùng lên nơi chóp mũi, vặn cổ tay đang bị Kỷ Trường Cố siết: "Anh buông tay ra, buông ra."

Thế nhưng anh vẫn vững như bàn thạch, cô không thể di chuyển được dù chỉ một li.Một bệnh nhân nằm viện làm sao có thể có sức lớn đến thế được?Thẩm Linh Chi bỗng nghĩ đến gì đó, lật chăn lên, trên chân người đàn ông còn sót lại vết lằn tất, quần phẳng phiu không giống như mặc cả đêm, ngay cả cúc áo trên đồ bệnh nhân cũng cài lệch, thoáng lộ ra lồng ngực bóng loáng rắn chắc của anh."

Anh, anh vốn không nằm viện."

Lúc này Kỷ Trường Cố đã ngồi dậy, nhếch môi mỏng, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô dù chỉ một giây.Tay của Thẩm Linh Chi bị túm đau, tức giận đến độ vừa đẩy vừa đấm anh, kết quả giằng co nửa ngày trời, anh vẫn không nhúc nhích tí nào còn cô thì mệt đến nỗi ngồi liệt bên giường thở như chó.

Không biết do cô quá mệt, hay do anh không cẩn thận kéo một cái mà cả người cô mềm oặt ngã vào lòng anh, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc phả vào mặt, vây lấy tất cả các giác quan của cô, cô như lọt vào những kỷ niệm đã qua, nhất thời không nhúc nhích được."

Chi Chi, cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lọt vào tai cô.Cô tựa vào lòng anh, hai đồi núi mềm cách một lớp áo ngực dán lên ngực anh.

Môi Kỷ Trường Cố chạm vào lông tơ trên tai cô, anh gọi cô là Chi Chi, rõ ràng là dáng vẻ thân mật như người yêu nhưng cô lại cảm nhận được ý lạnh khó nói nên lời.Đúng rồi, là do cô ngã vào lòng anh, anh chỉ túm cổ tay cô bằng một tay thôi, tay còn lại vẫn rũ bên người.Giống như cô chỉ là một cái giá gỗ không cẩn thận ngã vào lòng anh vậy.Anh đang giận cô làm cô thanh mai nhỏ của anh bị thương, hay giận cô vẫn còn chưa chết?

Thẩm Linh Chi cảm thấy hốc mắt hơi cay, vì không muốn bị Kỷ Trường Cố nhìn thấy nên cô chọn cách tiếp tục tựa vào lòng anh: "Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng chịu xuất hiện rồi.

Anh giao bằng chứng bất lợi của anh tôi lên không phải vì ép tôi xuất hiện sao?"

"Ý em là, nếu không vì anh ta, em sẽ mãi mãi không xuất hiện trước mặt anh nữa sao?"

Thẩm Linh Chi im lặng.Sau khi thân phận bị lộ, quả thật cô không định xuất hiện trước mặt hai anh em bọn họ nữa.Sự ngầm thừa nhận của cô khiến lòng Kỷ Trường Cố như bị đâm một nhát.Cô biến mất gần một tháng trời, ngay cả một tin nhắn báo bình an cũng không có.Anh giả bệnh, tuồn ra tin mình nhập viện khắp nơi, ở bệnh viện hơn nửa tháng trời, cô cũng hoàn toàn thờ ơ.Ngay vừa rồi, anh ôm trong mình chút may mắn, nếu cô thấy anh bị bệnh nhập viện, có phải cô sẽ có chút đau lòng không.Kết quả, cô vào chưa được nửa phút đã muốn xoay người rời đi.Thì ra, cô thật sự muốn biến mất khỏi thế giới của anh.Cô vốn không quan tâm anh.Thẩm Linh Chi cảm thấy bầu không khí hơi sai sai nên vội ngẩng đầu lên, hơi thở nóng bỏng lướt qua yết hầu của Kỷ Trường Cố.

"Cầu xin anh, bỏ qua cho anh tôi đi, được không?"

Mấy lần Thẩm Linh Chi bày ra dáng vẻ yếu đuối trước mặt anh, đều là vì anh trai cô.Chiến tranh lạnh với anh, cũng vì anh trai cô.Kỷ Trường Cố áp chế xúc động muốn tàn nhẫn ấn cô vào ngực, giọng điệu thốt ra vừa lạnh lùng vừa tàn khốc: "Vậy thì em định lấy gì để trao đổi với tôi?

Tôi là thương nhân, chỉ nói đến lợi ích."

Thẩm Linh Chi dừng một chút: "Anh muốn ngủ với tôi thế nào cũng được."

Vì anh mình, cô vẫn có thể nhẫn nhục đến bước này.Bàn tay đang rũ bên người của Kỷ Trường Cố siết chặt thành quyền, anh cười nhẹ: "Chi Chi, em quên rồi sao, chúng ta vốn là bạn giường."

"

Sau này sẽ không còn thế nữa."

"

Sau này là chuyện của sau này."

Kỷ Trường Cố dán vào dái tai cô, phả ra hơi thở nóng rực, giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: "Em biến mất gần một tháng trời, hiện tại chưa cần nói đến mấy điều này, có phải em nên thực hiện trách nhiệm của người bạn giường trước không?"

Người đàn ông nắm lấy eo cô, làm cho lưng cô dán lên ngực anh, bàn tay nhanh nhẹn cởi quần jeans của cô làm lộ ra quần lót bông màu vàng nhạt đính thêm nơ bướm nhỏ đáng yêu, bàn tay anh dọc theo lưng quần luồn vào quần lót, lòng bàn tay cực nóng phủ lên cửa mình mềm mại của cô.Thẩm Linh Chi cắn môi, không từ chối.Ngón tay của Kỷ Trường Cố xoa nhẹ ngoài hoa huyệt trước, sau đó nhắm ngay khe hở nhỏ hẹp mà cọ qua cọ lại.Ngón tay anh thô ráp nóng bỏng hệt như lửa, theo từng cái cọ qua cọ lại, miệng huyệt của cô giống như bị nóng chảy, tiết ra từng dòng nước ấm.

Lúc bị xoa vào hoa hạch, cô liên tục run rẩy như bị điện giật."

Ưm..."

Vài phút sau, nơi riêng tư liền truyền đến tiếng nước nhiễu động rõ ràng.Quần lót nhỏ xinh cộm lên một cục, phác họa rõ ngón tay thon dài của người đàn ông.Chỉ cần cô cúi đầu xuống một chút là có thể nhìn thấy tay anh đang làm loạn trong quần lót mình, cực kỳ dâm dục.

Mạch đập lên xuống mạnh mẽ của anh cọ xát vào nơi riêng tư của cô, vừa mạnh bạo vừa mang tính xâm lược.Bỗng nhiên, anh đút một ngón tay vào, sau đó bắt chước động tác giao hợp, rút ra đâm vào đè ép chỗ thịt căng mọng của cô.Tiếp đó là hai ngón, ba ngón.Nghe thấy tiếng nước òm ọp truyền đến từ chỗ bên dưới khiến mặt cô đỏ ửng, tuy đã cắn chặt môi dưới nhưng vẫn không kiềm chế được mà rên rỉ."

Ưm...

ưm..."

Trước đây lúc ở trên giường anh rất thích nói mấy lời yêu, nhưng lần này lại im lặng lạ thường, đôi môi mỏng khẽ dán bên tai cô, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh đang không ngừng phả vào tai mình, ngứa quá.Mông của cô và háng của anh dán sát nhau, rất nhanh cô phát hiện có một cây gậy sắt nóng bỏng thô to đang đặt ở hõm eo cô.Tay anh vén áo sơ mi và áo ngực của cô lên, vú tròn nảy ra thế nhưng anh chỉ vân vê vài cái rồi dừng.Thẩm Linh Chi mơ mơ màng màng nhìn xuống, nhìn xong thì máu lập tức dồn lên não.Trình đại ca thế mà lại lưu lại dấu hôn trên bầu vú cô, còn mỗi bên một cái, rất đối xứng nhau.Thẩm Linh Chi hé môi, cuối cùng cũng im lặng, không giải thích gì hết.Bạn giường thôi mà, sao phải giải thích, giải thích sẽ chỉ làm anh sinh ra nhiều ý nghĩ không thiết thực.Tay Kỷ Trường Cố càng dùng sức xoa nắn vú cô, chà đạp ra đủ loại hình dạng như muốn phủ hết dấu vết kia, tốc độ ra vào lỗ nhỏ cũng dữ dội hơn, dòng điện nhè nhẹ lan nhanh đến khắp tứ chi.

Cô nằm trong lòng anh, mở chân ra, hai gò má ửng đỏ, khoái cảm mãnh liệt khiến chân cô không ngừng đá loạn trên giường."

Ưm...Ư...

A...."

Trong đầu một mảng trắng xóa, cô vô lực cọ vào ngực anh rồi đạt cao trào.Kỷ Trường Cố rút ngón tay ra, thong thả chùi đống dịch nhầy trên tay lên khăn ướt.Thẩm Linh Chi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đầy thờ ơ và bình tĩnh của anh.Thân dưới của anh vẫn cứng, nhưng lại không muốn cô."

Rốt cuộc anh muốn gì?"

Cô chưa quên mục đích mình đến đây hôm nay.Kỷ Trường Cố ngừng động tác lại, thấp giọng nói ra ba chữ: "Theo đuổi anh."

Con người luôn có vài thói xấu như vậy đấy, thứ dễ dàng có sẽ không biết quý trọng.Vậy thì, anh đành phải chuyển vai diễn của cả hai.HẾT CHƯƠNG 65.

Lời của tác giả: Tâm tư đùa giỡn của Kỷ tiên sinh cũng hay đấy.Mọi người sẽ không cảm thấy độc ác chứ.Lời của Chanh: Vốn là định edit xong thế giới 1 của bộ Xuyên Nhanh: Nữ phụ chỉ muốn lên giường! xong mới edit tiếp Kiều Dưỡng nhưng thấy lâu quá.

Sợ mọi người tưởng Chanh drop truyện rồi bỏ đi hết chắc tui khóc 10 dòng sông nên thôi đăng lại nhe ^^ Không hứa là nhanh nhưng sẽ cố 1 tuần 1 chương.Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^
 
( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
Chương 66: Rốt cuộc là ai theo đuổi ai?


Edit: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ Chanh nha ^^ Moah Moah~~~

Đây là hứng thú quỷ gì vậy?

Thẩm Linh Chi nghẹn họng trố mắt nhìn anh: "Theo đuổi anh?

Phải theo đuổi anh thế nào?"

Hỏi những lời này xong cô liền hối hận.Quả nhiên, anh liếc cô một cái: "Anh chưa từng theo đuổi đàn ông, không chỉ em được."

"..."

Nhất định phải giỡn vậy hả?Kỷ Trường Cố xuống giường, không chút kiêng dè thay đồ trước mặt cô, ngón tay anh thon dài có sức sống, chỉ là mở cúc áo thôi cũng cực kỳ đẹp mắt và ghẹo người.

Cô biết cơ thể dưới lớp quần áo kia rắn chắc gợi cảm cỡ nào, cho dù anh không phải tổng giám đốc thì tiến vào giới người mẫu cũng chắc chắn sẽ nổi tiếng.Nhìn nhìn một lát lại va phải ánh mắt thâm trầm của anh.Mặt cô nóng lên, vội quay đầu đi.Anh mặc quần áo rất nhanh, khoác lên người bộ vest, hơi thở mạnh mẽ của tinh anh nơi đô thị cũng theo đó mà quay trở về.Rầm.Đến khi cửa đóng rồi, cô mới kịp phản ứng, anh vậy mà không nói lời nào đã bỏ đi.Thẩm Linh Chi nhìn phòng bệnh trống trải, họng nghẹn lại, một cảm giác khó chịu không nói nên lời.Lúc trước anh tốt với cô bao nhiêu thì cảm giác chênh lệch hiện tại rõ ràng bấy nhiêu.Như vậy cũng tốt, anh càng vô tình cô càng có thể xử lý chuyện này một cách khách quan và bình tĩnh hơn.Chỉ là theo đuổi thôi, xum xoe là được.—[Cô định theo đuổi Kỷ Trường Cố thật à?]Trở về biệt thự, mèo đen vốn im lặng đã lâu bỗng lên tiếng.[Ừm.][Cô đừng quên, cô còn phải tìm ra hung thủ.][Tôi biết.]Thẩm Linh Chi cúi đầu sờ miệng bình, cánh hoa vụn vặt rơi xuống đáy bình: [Nhưng nếu anh tôi xảy ra chuyện gì, có lẽ...

Tôi sẽ mất hết động lực để điều tra vụ án.]Tuy cô muốn biết hung thủ là ai, nhưng chuyện làm cô sợ hơn là chuyện này sẽ hại đến anh trai.Cô đã chết rồi, anh trai cô phải sống thật tốt.Mèo đen không nói nữa, chỉ thâm trầm liếc nhìn cô một cái rồi nhảy xuống bàn, rời khỏi phòng.Tới giờ Kỷ Trường Cố tan làm, Thẩm Linh Chi cân nhắc các bước nịnh hót một hồi, đến làm tổ ở phòng khách chờ anh về.Thế nhưng, người ta căn bản không về.Cô nhận được tin anh tăng ca ngủ lại ở văn phòng ba ngày liền.Thẩm Linh Chi cảm thấy Kỷ Trường Cố cố ý.Bản thân ngồi ở vị trí cao hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh đã quen, bây giờ, anh định để cô nếm thử cảm giác thất bại.

Dạ Phiên cứ hay nhảy vào giục cô mau rời đi.Thẩm Linh Chi nhận ra cứ chờ như vậy mãi cũng không phải cách, thế nên cô chủ động gọi điện thoại cho trợ lý Lương Trị của Kỷ Trường Cố."

Ngài Lương, xin hỏi tổng giám đốc Kỷ có ở đó không?"

"Tổng giám đốc Kỷ đang họp."

Đang họp?

Thẩm Linh Chi nhìn chăm chú vào đồng hồ trên tường đang chỉ một giờ sáng."

Vậy có thể nói cho tôi biết cô Dư Cẩn Chi đang ở đâu không?

Được tổng giám đốc Kỷ chăm sóc đặc biệt, chắc hẳn cô ta hồi phục không tệ nhỉ?"

Thẩm Linh Chi vẫn giữ nụ cười nơi khóe miệng, dù đối phương không nhìn thấy.Cô nàng họ Dư kia, từ trong mơ đến ngoài đời thật đều làm cô ghê tởm đến muốn ói."

Cô Dư đã bị tổng giám đốc Kỷ đưa đi nước ngoài từ lâu rồi."

Thẩm Linh Chi ngẩn người: "Hả?"

Hiển nhiên Lương Trị còn ngạc nhiên hơn cả cô: "Tổng giám đốc Kỷ chưa nói cho cô biết hả?"

"Tại sao anh ấy..."

"Tổng giám đốc Kỷ điều tra ra được là cô Dư hãm hại cô, đã sớm lấy lại công bằng cho cô rồi.

Còn sự kiện bắn chết người trong cục cảnh sát, là thủ đoạn mà chú hai của giám đốc Kỷ dùng để châm ngòi tình cảm anh em giữa ngài ấy và cậu Phó.

Tuy cuối cùng cậu Phó là người đứng ra dạy dỗ Kỷ Vĩnh Lương, nhưng chân tướng là do tổng giám đốc Kỷ tự mình phái người điều tra ra."

Nói đến đây, vì quen thói công tư phân minh nên giọng điệu của Lương Trị cũng nhiều thêm vài phần trách cứ: "Cô Diệp, tôi không mong cô biết ơn tổng giám đốc, vì dù sao đi nữa cô cũng là người vô tội bị liên lụy nhưng nếu nhìn từ vị trí của tổng giám đốc, anh ấy là thật lòng đào tim móc phổi ra lo lắng cho cô, chí ít cô cũng nên báo bình an cho anh ấy chứ không phải khiến anh ấy nóng ruột nóng gan, đau khổ tự trách cả ngày lẫn đêm như thế."

Tim như bị đấm một cú thật mạnh.Thẩm Linh Chi mím môi, một lúc lâu mới mở miệng gian nan nói một câu: "Tôi xin lỗi."

Thì ra, Kỷ Trường Cố không hề muốn giết cô.Anh là đang giận cô không báo bình an cho anh?

Hình như cô sai thật rồi, cứ tưởng rằng cứ im hơi lặng tiếng mà biến mất đã là kết cục tốt nhất cho cả hai.Thế nhưng não bộ của con người không có gôm, mọi chuyện không thể cứ thế trôi qua mà không để lại dấu vết được."

Lời này cô nên nói với tổng giám đốc Kỷ mới đúng."

"Khi nào anh ấy về?"

"Tổng giám đốc rất bận."

Một câu trả lời lấp lửng.Này là bị từ chối nhỉ.Thẩm Linh Chi làm ổ trên sofa trong phòng khách, không biết phải làm sao.Mèo đen tao nhã bước đến cạnh sofa rồi ngừng lại, giục cô lần thứ n.[Rốt cuộc cô muốn dây dưa ở đây tới khi nào? [Chờ đến khi nào anh trai được cứu ra mới thôi.] ][Cứ ngồi đó đợi giống cô?

Đợi cho đến lúc số người bị hung thủ giết chết tạo thành một đội bóng luôn hả?]Đây là lần đầu tiên cô thấy Dạ Phiên sốt ruột như vậy.[Người ta không về, tôi làm gì được chứ?]Thẩm Linh Chi cũng muốn phát điên.[Thế cậu nói cho tôi biết, phải làm sao mới theo đuổi được đàn ông?]Dạ Phiên lạnh lùng phun ra lời vàng:[Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.][Chuyện này... không ổn lắm đâu.]Khóc á?

Tuổi này rồi, không có việc gì mà ngày nào cũng khóc thì rất giống bị thiểu năng.Thắt cổ?

Cái này còn khùng hơn, lỡ người khác không tới cô tự làm mình ngủm luôn thì sao đây?

Về phần nháo...hmmm, phải nháo thế nào để vừa trong sạch thoát tục vừa không làm người ta ghét nhỉ, đây là một môn học đáng được nghiên cứu sâu.Thẩm Linh Chi vắt hết óc, cuối cùng chỉ có thể nghĩ được cách tuyệt thực.Chuyện này đã làm khổ cả đám người giúp việc ở nhà họ Kỷ, gần như ai cũng muốn quỳ xuống xin cô ăn chút cơm.Thẩm Linh Chi không nỡ nhưng nghĩ đến anh hai đang khổ sở chịu điều tra, cô vứt đi suy nghĩ đó: "Tôi chỉ muốn ăn cơm cùng ngài Kỷ của các người, nếu anh ấy không về, tôi sẽ không ăn."

Kết quả, anh vẫn không về còn cô thì đói meo từ sáng đến trưa.Cô mệt lả ngã sấp xuống giường, sống dở chết dở.Mèo Ragdoll láu lỉnh giơ móng vuốt lên vỗ đầu cô, Dạ Phiên chửi không chút lưu tình: [Ngu xuẩn, không phải cô giả bệnh đấy chứ?]Tư duy của một lớn một nhỏ này đúng là y chang nhau.Cô dùng lại thủ đoạn giả bệnh mà Kỷ Trường Cố từng dùng không phải chứng tỏ cô rất ngu sao?"

A, vẫn là Đường Bạch mi vẫn đáng yêu nhất" Thẩm Linh Chi buồn khổ mà vuốt ve mèo, mèo Ragdoll cọ vào tay cô, đôi mắt mèo xanh trong veo ngấn nước: "Meo~"Buổi chiều, quản gia Từ vội vàng gõ cửa.Thẩm Linh Chi vẫn nằm sấp trên giường, hơi thở mong manh: "Tôi...

Không ăn...

Kỷ Trường Cố...

Anh ấy..."

"Cô Diệp, ngài Kỷ sai người tới bếp lấy hộp cơm, không thì cô đưa qua cho ngài ấy đi."

Phải vậy chứ!

Thẩm Linh Chi lập tức như được bơm đầy máu sống lại, thay quần áo xong liền đi ra ngoài còn mang theo mèo đen.—Văn phòng.Khi Thẩm Linh Chi được thư ký dẫn vào phòng, Kỷ Trường Cố vẫn đang xem văn kiện, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận.Mãi đến khi trong văn phòng chỉ còn hai người bọn họ cộng thêm một con mèo, anh cũng không thèm nhìn cô một cái.Thẩm Linh Chi lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên chào trước hay tìm chỗ ngồi trước.Còn không, cứ tới góc phòng làm người tàng hình trước đã.Chân lặng lẽ di chuyển ra sau nửa bước, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp: "Lại đây."

Thẩm Linh Chi sợ tới mức xém chút nữa vứt luôn hộp cơm đi.Cùng là người với nhau lại dọa người ta sợ muốn chết à!"

Ò."

Cô di chuyển qua chậm rì, bỗng ý thức được: "Lại đây", là "lại" đến mức độ nào?Bàn trà hay bàn làm việc?

Anh muốn ăn ở đâu?Bàn trà đi, dù sao bàn làm việc vẫn là chỗ làm việc.Thẩm Linh Chi dừng ở trước bàn trà, lặng lẽ nhìn mặt anh, thấy vẻ mặt anh lạnh đến dọa người.Mẹ ơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Chỉ nghe người đàn ông trước mắt nặng nề rít một câu qua kẽ răng: "Thẩm Linh Chi, em theo đuổi người ta như vậy sao?"

Suốt ba ngày, anh chờ hết ngày rồi lại đến chờ đêm.

Chẳng những không đợi được cô chủ động, ngược lại còn truyền đến tin cô tuyệt thực.Anh không thể không bảo quản gia Từ tìm cớ đưa cô tới, kết quả cô còn trốn ra thật xa.Rốt cuộc là cô theo đuổi anh, hay anh theo đuổi cô?Kỷ Trường Cố xụ mặt, cả người tỏa ra hơi thở áp bách.Dù sao đi nữa Thẩm Linh Chi vẫn nhỏ hơn anh tám tuổi, không đỡ nổi áp lực từ anh, cúi đầu giống như một em bé nhỏ di chuyển đến trước bàn làm việc của anh, thức thời kéo ghế dựa ngồi cạnh anh, sắc mặt anh lúc này mới thoáng đẹp hơn một chút.Bước tiếp theo, Thẩm Linh Chi lại rầu hết sức.Hình như anh không có ý định muốn ăn cơm, chẳng lẽ muốn cô đút anh?HẾT CHƯƠNG 66.
 
( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
THÔNG BÁO QUAN TRỌNG


Xin chào mọi người, mình là Chanh.

Lời đầu tiên Chanh xin cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã kiên trì lọt hố Kiều Dưỡng đến giờ này.

Hôm nay Chanh viết thông báo này là để nói với mọi người về hai vấn đề sau:THỨ NHẤT:- Chanh sẽ tạm thời drop bộ Kiều Dương để điều chỉnh lại raw.

Một sự cố không mong muốn là raw gốc của bộ này tác giả viết trên ảnh, mà ảnh tải về thì giờ Chanh làm lộn xộn rồi nên phải sắp xếp thứ tự lại.

Sau đó còn phải đưa nó về dạng chữ nữa nên chắc là sẽ khá mất thời gian.THỨ HAI:- Bộ này chỉ là TẠM DROP QUA TẾT.Cụ thể thì nó sẽ trở lại vào tháng 3 năm sau (tức là còn 4 tháng nữa, tính từ thời điểm đăng thông báo).

- NGÀY ĐĂNG LẠI: 10/3/2023 Đến đó Chanh xin hứa sẽ đăng lại bộ này, ít nhất là sẽ đăng đến chương 200.

Vậy nên mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho Chanh ^^Đã đi với nhau cả đoạn đường dài rồi, mong mọi người kiên nhẫn đợi Chanh 4 tháng nữa nhé.

Đợi mọi chuyện ổn lại Chanh sẽ quay lại edit bộ này tiếp.

Chanh xin hứa!!!---Vì không muốn mọi người hoang mang nên Chanh đã lên sẵn kế hoạch edit và đang bắt đầu làm, vậy nên tạm thời mọi người hãy tìm đến những bộ truyện khác mà Chanh đã edit để đọc giải trí chờ ngày Kiều Dưỡng quay lại nha ^^CHỈ TẠM DROP QUA TẾT, KHÔNG PHẢI DROP LUÔN, XIN ĐỪNG TUNG TIN ĐỒN BỘ NÀY BỊ DROP, XIN CẢM ƠN.
 
( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
Chương 67: Thực sắc tính dã*


Editor: Chanh

Đúng lịch là mai mới bắt đầu đăng lại chương mới nhưng nay được rảnh nên lên luôn cho mọi người ^^ Hế lô cả nhà yêu, Kiều Dưỡng đã quay lại rồi đâyyy!

Còn ai vẫn đang hóng Kiều Dưỡng comeback cho Chanh xin thấy cánh tay của mng nàooo~~~

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

*Thực sắc tính dã: là một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người. —Thẩm Linh Chi dè dặt nhìn anh, mở hộp cơm ra.

Tay nghề của đầu bếp riêng do Kỷ Trường Cố mời về rất giỏi, từ nguyên liệu nấu đơn giản cũng có thể chế biến thành những món đầy đủ sắc, hương, vị.Cô yên lặng nuốt nước miếng, gắp một viên thịt đưa đến miệng anh."

Anh không ăn thịt băm."

Nhưng rõ ràng đã ăn nhiều viên rồi.Thẩm Linh Chi yên lặng rút tay về, anh nói tiếp: "Gắp ra rồi không được bỏ vào lại."

"..."

"Cũng không được vứt đi."

Cô mới vừa nhìn về phía thùng rác chợt sững người.Làm khổ người ta đến thế...

Hình như chỉ còn một cách thủ tiêu cuối cùng là tự ăn luôn.Thẩm Linh Chi quan sát biểu cảm của anh, từ từ bỏ viên thịt vào miệng mình, a...

Thế mà lại không cản lại.Cô gắp cá cho anh."

Quá tanh."

"..."

Cô gắp thịt kho tàu cho anh."

Quá nhiều mỡ."

"..."

Cuối cùng Kỷ Trường Cố không nói nữa, Thẩm Linh Chi chỉ cần dựa vào biểu cảm của anh cũng có thể đoán được là ăn hay không.Cô cảm thấy bản thân như nhân viên quan sát khí tượng.Anh không soi mói đồ ăn, anh đang soi mói cô mới đúng.

Thẩm Linh Chi hờn dỗi xới thức ăn trong hộp, không ăn thì thôi, đúng lúc cô đang đói bụng.Đợi đến lúc hộp cơm sắp thấy đáy, người đàn ông mới nói: "Em ăn hết rồi thì anh ăn cái gì đây?"

Thẩm Linh Chi suýt mất bình tĩnh, ơ hay, để ăn sắp xong rồi mới nói, kiếm chuyện đúng không!

Cô tức giận đập đũa xuống bàn, mở to mắt trừng anh: "Em biết mình sai khi không báo an toàn với anh một tiếng, khiến anh lo lắng, em thành thật xin lỗi nhưng anh cũng đâu cần bắt bẻ em đến vậy chứ!"

Kỷ Trường Cố bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.Quả nhiên cô vẫn không hiểu.

Anh giận cô vô tâm, giận việc cô có thể nhẹ nhàng vẫy tay bước ra khỏi thế giới của anh bất cứ lúc nào.Vậy nên anh cần phải dùng biện pháp chống lại.Bắt bẻ cô?

Anh là đang cho cô cơ hội hôn anh.Bốn mắt nhìn nhau.Đôi mắt cô trong trẻo, đen láy, làn da trắng nõn nà làm nổi bật đôi mắt ửng hồng như sắp khóc.Anh không biết vì cô lỡ ăn phải ớt nên mới thế, bàn tay đặt trên bàn khựng lại, vô thức giơ lên vuốt ve khoé mắt ửng hồng nhưng cô lại bất ngờ gục đầu xuống ăn cơm.

Bàn tay vừa giơ lên cứng đờ, ngượng ngùng đặt lên tay vịn của ghế.Thẩm Linh Chi không để ý nên không thấy, cô chán nản nhai cơm.Không đúng, không đúng, sao cô phải tức giận, đây đâu phải thái độ đi nhờ vả người khác!

Nhưng mà uất ức quá.Thẩm Linh Chi nuốt cơm trong miệng xuống, đứng bật dậy, chống một tay lên lưng ghế, bày ra tư thế kabe-don rồi hôn thẳng vào môi của anh .Úi, đụng trúng răng rồi.Cô không bỏ cuộc, nghiêng mặt tránh cái mũi cao thẳng của anh, tiếp tục hôn vài cái khiến đôi môi mỏng dính đầy dầu, sau đó vươn đầu lưỡi còn dính cơm ra, định bôi bẩn miệng anh.Muốn ăn cơm đúng không, cho anh ăn đã đời luôn.Anh không mở miệng, cô sẽ quậy trên hàm răng, khiến hàm răng trắng tinh của anh dính đầy cơm, nói không chừng còn dính thêm ít rau nữa?

Thẩm Linh Chi càng nghĩ càng hưng phấn, hai tay vịn lên vai anh, chân quỳ gối ở hai bên hông, dốc lòng đùa giỡn răng trong tư thế nữ trên nam dưới.Anh bất ngờ mở miệng khiến cô ngả người về phía trước theo quán tính.

Lưỡi của cô và lưỡi của anh lập tức dính lấy nhau.Lưỡi anh ấm áp mềm mại, hơi thở nam tính sạch sẽ ùa vào miệng và mũi cô.

Rõ ràng chẳng làm gì, nhưng lại khiến từng tế bào máu trong cô rạo rực, xương cụt tê dại, hoa huyệt dần nóng lên.Thứ nhan sắc này sát thương có cần phải khủng bố vậy không.Không phải, là cơ thể lại bắt đầu hứng tình.Có lẽ do vài ngày trước đã được bổ sung một lượng dương khí khá dồi nào nên ba ngày nay tuy cảm thấy cơ thể hơi râm ran nhưng không quá mãnh liệt, thế nhưng khi vừa đến gần cơ thể đàn ông trưởng thành, cảm giác râm ran này lập tức bị phóng đại.Thật ngại quá, lại phải sử dụng anh như thuốc giải rồi.Thẩm Linh Chi sững người một lúc, khi Kỷ Trường Cố cho rằng cô muốn xuống thì đầu lưỡi hồng nhạt chạm nhẹ vào lưỡi anh.

Linh hoạt đảo quanh khoang miệng như chú cá nghịch ngợm khiến hơi thở của anh hơi rối loạn, nhìn chăm chú gương mặt ửng hồng của cô, đôi môi mỏng từ từ liếm mút nước bọt, thong thả đáp lại nụ hôn này.Anh thả lỏng dựa vào lưng ghế, một tay để hờ sau lưng cô, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.Nhìn có vẻ như cô chủ động, nhưng thật chất anh mới là người điều khiển tiết tấu trong cả quá trình.Anh có thể khều đúng chỗ nhạy cảm trong miệng cô mỗi khi cô muốn tách ra, khiến cô phải tiếp tục cuốn lấy lưỡi của anh.Thẩm Linh Chi vô thức ngồi luôn vào lòng Kỷ Trường Cố, ngẩng đầu nuốt nước bọt của anh.

Bàn tay vụng về chạm vào túp lều cương cứng dưới háng, kéo khóa quần xuống, thả cây hàng to khủng cứng ngắc của anh ra, ngoan ngoãn tuốt "súng".Quy đầu rỉ ra kha khá dịch nhầy, dính đầy tay cô, giúp việc tuốt "súng" dễ dàng hơn.Kích thước dương vật của Kỷ Trường Cố rất lớn, gân xanh gồ ghề, không thể nắm hết bằng một tay được, mạch đập mạnh mẽ kia khiến lồng ngực cô nóng lên."

Ưm...ha..."

Tiếng môi răng giao hòa như khiến bầu không khí đặc quánh lại.Nhiệt độ cơ thể, mùi hương và đầu lưỡi của anh tất cả đều đang khiêu khích từng dây thần kinh trong người cô.Cô không chịu nổi, bèn tách khỏi môi anh, kéo ra một sợi chỉ bạc dâm dục.

Cúi người ngậm lấy dương vật của anh.Kỷ Trường Cố sững người, suýt thì buông súng giơ tay đầu hàng.Đây là lần đầu tiên cô khẩu giao cho anh...

Bàn tay to lớn của người đàn ông dịu dàng vén tóc bên thái dương cô lên, nhìn chăm chú vào đôi môi hồng hào đang liếm mút dương vật đồ sộ, xúc cảm mềm mại ấm áp, sướng đến mức da đầu râm ran.Ngón tay anh vô thức vuốt ve gương mặt cô gái, thong thả nhịp nhàng, giống như cổ vũ, cũng giống như mơn trớn.Thẩm Linh Chi bị anh ghẹo đến đỏ bừng mặt, đầu lưỡi chợt lướt qua mã mắt, mút một cái."

Ưm..."

Dòng tinh đặc nóng phun ra, cô bất ngờ nên bị sặc, nhưng vẫn vừa ho vừa cố nuốt hết.Kỷ Trường Cố nhíu mày: "Không cần phải nuốt, em nhả ra đi."

Ngón tay đè lên môi cô, cô mơ màng nhìn vào mắt anh rồi "Ực" một cái, nuốt hết xuống bụng.Kỷ Trường Cố nuốt nước bọt, ánh sáng trong mắt tối đi, ánh nhìn trở nên nóng bỏng hơn.Cốc cốc.Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.Thẩm Linh Chi ngớ ra vài giây rồi bừng tỉnh, vội vàng nhảy lên ghế như chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ.Kỷ Trường Cố thản nhiên kéo khóa quần lên, giọng hơi khàn khàn: "Vào đi."

Người đến là nữ thư ký, nhắc Kỷ Trường Cố là sắp đến giờ họp rồi.

Thẩm Linh Chi ngóc đầu khỏi hộp cơm: "Anh không ăn mà đi họp luôn à?"

Chỉ vì hành hạ cô mà anh chịu chơi thật.Nữ thư ký ở bên cạnh không hiểu: "Tổng giám đốc Kỳ đã ăn...

A."

Nhận được ánh mắt cảnh cáo từ sếp, thư ký dừng một lát, nói: "Cà phê."

Thư ký: Ha ha, lặng lẽ cho bản thân một điểm mười.Tuy... nói ăn cà phê rất kỳ lạ."

Bộp", Kỷ Trường Cố khép tệp tài liệu lại.Thẩm Linh Chi hơi sững sờ, nhưng nhận ra sắc mặt anh hiện tại đã tươi tắn hơn lúc cô mới đến.Quả nhiên là...

Thực sắc tính dã, lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn nên dùng đến sắc dụ."

Em no chưa."

"Hả?"

Cô lập tức nghĩ tới mớ tinh dịch vừa nuốt, vội vàng đỏ mặt gật đầu."

No rồi thì về đi, anh còn phải làm việc."

Kỷ Trường Cố đứng dậy đi ra ngoài, cô vội gọi anh lại: "Vậy... tối nay anh có về không?"

Anh quay đầu lại nhìn cô, bỗng vươn tay lau môi cô, cúi người kề sát tai, thì thầm: "Xem biểu hiện của em đã."

Cô nhìn vết trắng đục trên ngón tay anh, mặt lại đỏ bừng lên.Trời ơi, sao lại dính khóe miệng vậy chứ, cứ như cô tham ăn lắm vậy!Trong lòng Thẩm Linh Chi biết rõ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, vừa về đến liền chuẩn bị nội y tình thú.Mèo đen ngồi trên giường, nhìn một đống nội y đủ màu sắc đủ kiểu dáng, ánh mắt lạnh như tuyết tháng mười hai.[Cô muốn quyến rũ anh ta?][Đúng vậy.][Cô không biết đàn ông là kiểu lên giường ngọt như mật, xuống giường liền trở mặt hả?]Thẩm Linh Chi khựng lại: [Là sao?][Nếu cô không hỏi rõ chuyện anh trai cô trước khi lăn giường thì cô có thể bảo đảm lúc xuống giường anh ta không trở mặt phủi sạch quan hệ à?]Cô ngẫm nghĩ một lát: [Có lý.]Cuối cùng, Thẩm Linh Chi chọn một bộ nội y trông như bikini, bước vào phòng tắm.Mèo đen híp mắt, duỗi móng vuốt ra, cào nát bộ nội y bằng ren gợi cảm trước mắt.HẾT CHƯƠNG 67.
 
( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
Chương 68: Đến khi em làm anh thỏa mãn (Kỷ Trường Cố - Hơi H)


Editor: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Tối nay, mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ.Thẩm Linh Chi dùng bữa xong thì đi đánh răng súc miệng, rồi ngậm một viên kẹo bạc hà.

Cô nhìn mình trong gương, mái tóc dài xõa tự do có hơi rối, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ.

Trên người mặc áo choàng tắm dài màu trắng, phần áo vừa vặn phác họa ra vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay, cô cố ý kéo thấp phần cổ áo chéo nhau xuống để lộ khe ngực trắng nõn như miếng đậu hũ non được bao bọc cẩn thận, trơn mịn bóng láng.

Nhìn cô như một bé thỏ cụp tai sẵn sàng chờ người đến lột da, bộ dạng này xem như đã đạt chuẩn đi.Thẩm Linh Chi tự thấy hài lòng rồi vào mai phục trong phòng của Kỷ Trường Cố, nhốt hai con mèo ở ngoài cửa nhưng lại hồn nhiên không biết mèo đen đã lặng lẽ trốn trong ban công phòng ngủ, đôi mắt xanh lam lạnh lùng quan sát kỹ từng động tác.Mười giờ tối, dưới lầu vang lên tiếng xe tắt máy.Kỷ Trường Cố cởi áo khoác, vừa nới cà vạt vừa bước lên lầu.

Hôm nay Chi Chi chủ động hôn và giữ anh lại khiến tâm trạng anh rất tốt.

Không ngờ vừa bước vào phòng ngủ đã được người đẹp sà vào lòng, là mùi hương lạ.Anh nhíu mày, vô thức muốn đẩy ra, thế nhưng khi nhìn thấy nốt ruồi son trên vành tai trái thì chợt sững lại.Chi Chi?Vừa lúc cô ngẩng đầu lên, anh ung dung quan sát gương mặt cô.Cô trang điểm nhẹ, đôi mi cong vút làm tôn lên gương mặt xinh đẹp động lòng người, đuôi tóc hơi cong, xõa tung như lông của loài động vật nào đó.

Trên người thoang thoảng hương nước hoa cao cấp, át đi hương thơm tự nhiên trên cơ thể cô.Kỷ Trường Cố không thích mùi nước hoa này, nhưng lại rất thích cảm giác cô dụng tâm vì anh, điều này chứng tỏ cô coi trọng anh."

Đang đợi anh hả?"

Giọng anh rất trầm, trầm đến mức khiến xương cốt cô râm ran."

Dạ."

Thẩm Linh Chi dịu dàng đáp lại, đưa tay kéo cổ anh xuống, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng.

Khác với vẻ bề ngoài lạnh nhạt cấm dục, nụ hôn của anh nhiệt tình và nóng bỏng, cảm giác môi thì mềm và ngon miệng.

Cô hôn đến mức tim đập loạn, không muốn vừa bắt đầu đã vồ vập nên định sẽ không cháo lưỡi, nhưng nào ngờ tự dưng lại nồng nhiệt thế này.

Đôi môi mỏng quyện lấy cô, mạnh mẽ mút liếm lưỡi cô, sự hòa quyện giữa môi răng phát ra thứ âm thanh khiến người nghe mặt đỏ tim run.Hôn bằng tư thế nhón chân rất mỏi, dưới chân bỗng mất điểm tựa, anh dùng tay nâng mông cô lên, đè vào tường.Cơ thể to lớn của người đàn ông giam cô vào bóng đen mơ màng, bàn tay to men theo bắp đùi ngọc thâm nhập vào trong, mân mê "viên trân châu", quần lót cô đang mặc chỉ có một sợi dây, vậy mà anh lại cố ý không vén nó lên, cứ thế đút ngón giữa vào trong huyệt của cô.Dây quần lót bị kéo căng, sợi dây bị đẩy sâu vào trong."

Ưm...

Đừng..."

Đóa hoa ngứa ngáy tham lam cắn mút sợi dây và ngón tay của anh, phát ra tiếng "nhóp nhép".Cho đến khi tiếng nước ở thân dưới lấn át tiếng nước bọt giao hòa, Kỷ Trường Cố mới từ từ kéo sợi dây ra, sợi vải ướt nhẹp dính vào đùi cô để lại một đường mật dịch ngọt ngào.

Anh kề sát môi cô, hơi thở nóng bỏng: "Sao em chảy nhiều nước vậy?"

Hơi thở của anh khiến cả người cô mềm nhũn.Tay bất lực níu lấy chiếc áo sơ mi, thành thật biểu lộ dục vọng của cơ thể: "Vì muốn anh..."

Ánh mắt người đàn ông nóng rực, anh cởi thắt lưng, thả dương vật đang cương cứng sung huyết ra, cọ xát quy đầu vào khe huyệt đang mấp máy của cô, cô quấn chặt lấy eo anh, dường như bị anh kéo vào biển tình.[Thẩm Linh Chi, đừng quên chuyện chính!]Giọng nói lạnh lùng của Dạ Phiên bỗng vang lên trong đầu.Cô như bị tạt một gáo nước lạnh, đôi mắt mơ màng lập tức tỉnh táo trở lại."

Đợi đã.

"Thẩm Linh Chi quay đầu, né tránh nụ hôn.Đóa hoa lầy lội bên dưới đã bị quy đầu của anh xâm nhập, không đâm vào cũng chẳng rút ra, rất là khó chịu."

Trước tiên có thể cho em biết bây giờ anh trai em ra sao không?"

Căn phòng lặng như tờ.Không khí ái tình rực lửa ban nãy như có gió tuyết bay vào, lập tức lạnh xuống.Người đàn ông trước mặt im lặng một hồi lâu, cô biết anh đang nhìn cô, nhưng ngay lúc này cô chợt không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn chòng chọc vào lồng ngực đang phập phồng của anh.

Cô nghĩ, nếu anh muốn, cơ ngực này có thể đè chết cô.Và tất nhiên là anh không dùng nó để đè chết cô.Một lúc lâu sau đó, anh lùi về phía sau nửa bước, đôi chân vắt trên eo anh cũng tuột xuống, quy đầu cũng theo đó mà trượt ra ngoài.Lúc cô cho rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này thì anh nói: "Anh trai em sống rất tốt."

Giọng điệu trầm khàn, không chút cảm xúc."

Vậy khi nào anh ấy mới..."

"Khi em thỏa mãn được anh."

Kỷ Trường Cố nhẹ nhàng cắt lời rồi đột ngột kìm chặt eo cô, nhấc bổng lên.

Lúc dương vật cương cứng đâm vào bên trong hoa huyệt mềm mại, bên dưới tự động tiết ra ái dịch, bắt đầu một màn mây mưa.Thật đáng buồn cười biết mấy, vậy mà anh lại tự cho rằng cô đang vắt óc dụng tâm suy tính cách theo đuổi mình.

Kết quả chỉ là mê hoặc có mục đích.Anh cúi người ngậm lấy nốt ruồi son bên tai phải của cô, chuyên tâm liếm mút như muốn nuốt máu cô vào xương tủy của mình."

A...a..."

Cô vịn bàn hạ eo xuống, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy dương vật đỏ tía đang ra vào giữa hai chân, mông bị hai quả tinh hoàn dưới háng đánh "bạch bạch".

Hoa huyệt thì như quả khế bị cắt đôi, đong đưa vài cái là lại có nước chảy ra không dứt, bị cọ đến mức vừa xót vừa tê dại.Mèo đen ngồi ở ban công ngoài cửa sổ sát đất, nhìn người đàn ông đang điên cuồng đâm rút dương vật giữa hai chân cô gái, nhìn cặp mông bị đánh đỏ bừng của cô và nước dâm văng tung tóe, rơi xuống đồ lót ở dưới.

Những thứ này khiến ánh mắt của mèo đen càng lúc càng âm trầm hơn."

A...ưm...a..."

Kỷ Trường Cố đâm rút mấy chục cái rồi chốt hạ, bắn dòng tinh dịch đậm đặc, nóng hổi lên mông cô, rồi buông tay.

Thẩm Linh Chi đã lên đỉnh mấy lần, mệt mỏi ngồi thẳng xuống đất.Anh thoang thả mặc lại quần áo, quay về dáng vẻ của vị Tổng giám đốc kiêu ngạo cấm dục trong mắt mọi người.Sau ba mươi phút im lặng, rốt cuộc anh cũng mở miệng nói câu đầu: "Xem ra không thể thả anh trai của em ra sớm được."

"Sao chứ?"

"Em cũng đâu thể làm anh thỏa mãn."

Kỷ Trường Cố rời đi.Thẩm Linh Chi sững sờ ngồi đó.Tức giận?

Đúng vậy, anh lấy số phận nửa đời sau của anh trai cô ra uy hiếp cô, thật sự rất quá đáng.Song xuất hiện cùng với tức giận là một cảm giác khó chịu khác, cô nghĩ có lẽ là do cảm giác hụt hẫng kỳ lạ kia đang quấy phá.Thẩm Linh Chi yên lặng đứng dậy, định về phòng vệ sinh thân dưới.Cửa không khóa, con mèo Ragdoll nhẹ nhàng tiến đến, miệng ngậm một thứ gì đó, cọ lên chân cô.Thẩm Linh Chi cúi đầu, mặt tức khắc đỏ bừng: "Đường Mạch, mày mày mày..."

Nó vậy mà lại ngậm quần lót ướt nhẹp của cô!

Cô vội giật lấy, vừa nói đạo lý vừa xoa đầu nó: "Không được tùy tiện chạm vào đồ riêng tư của con gái, có biết không!"

Ragdoll nghiêng đầu, mặt vô tội: "Meow~"Nhất định là cô điên rồi, thế mà lại nói chuyện với một con mèo bình thường.—Quản gia Từ thấy hai người tan rã trong cảnh không vui nên sốt ruột, đi đến an ủi Thẩm Linh Chi.Cô muốn học từ quản gia Từ cách theo đuổi Kỷ Trường Cố, quản gia Từ nghe vậy thì ngẩn người, thâm thúy nói: "Đâu cần phải dùng tới bí quyết gì, chỉ cần ngài Kỷ vẫn muốn gặp cô thì việc đuổi được tới tay không có gì khó hết.

Quan trọng nằm ở tấm lòng của cô thôi."

Lần đi này Kỷ Trường Cố đi biệt tăm mất hai ngày.Thẩm Linh Chi đứng ngồi không yên, nhờ quản gia Từ hỏi thăm tin tức của anh giùm cô.

Quản gia Từ nghĩ rằng cô đã thông suốt, vui đến độ như sắp gả được con gái, khắp nơi hỏi thăm tin tức giúp cô, cuối cùng cũng biết được tin buổi chiều anh có buổi đi đánh golf tiếp khách.Thời gian, địa điểm, thời tiết, thậm chí đến cả màu sắc của bộ đồ hôm nay Kỷ Trường Cố mặc là gì cũng nói cụ thể cho cô biết.Cô hoảng hốt vì bản thân muốn đi "hành thích".Thẩm Linh Chi vội soạn đồ rồi xoay người đi xuống lầu.Dạ Phiên gọi cô lại: [Cô không mang tôi theo à?][Lần này tôi tự mình thu phục anh ấy, cậu cứ nghỉ phép ở nhà đi.]Thực tế thì cô có cảm giác hình như Dạ Phiên có chỗ nào đó không ổn lắm, hai lần Dạ Phiên dạy cho cô hai cách theo đuổi Kỷ Trường Cố đều phản tác dụng, không biết có phải vì cậu làm mèo lâu rồi nên không hiểu rõ được tâm tư của người, hay căn bản là vì cậu không thật lòng muốn giúp cô theo đuổi được Kỷ Trường Cố?Thế nhưng tức thì cô lại gạt đi suy nghĩ này.—Sân golf chỗ Kỷ Trường Cố chơi phải có thẻ hội viên mới vào được, may là quản gia Từ đã giúp cô chuẩn bị chu đáo từ trước nên chẳng cần phải phí nhiều sức đã vào được bên trong, ngồi lên xe gôn.Từ đằng xa, Thẩm Linh Chi nhìn thấy hai dáng người cao ráo, mặc bộ đồ chơi golf, thư giãn cơ thể lần lượt ra sân phát bóng.HẾT CHƯƠNG 68.
 
( Np-Caoh ) Kiều Dưỡng
Chương 69: Nôn nóng (Kỷ Trường Cố_H nhẹ)


Edit: Chanh

Nếu bạn thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Truyện sẽ được cập nhật trong group nhanh hơn trên wattpad!

Người đàn ông mặc quần trắng áo xám đánh xong một gậy rồi ngừng, thong thả lau cây gậy golf, động tác lau gậy nho nhã trông như đang đánh bóng một món đồ thủy tinh cao cấp.

Không giống một người đang chơi thể thao mà giống một nghệ thuật gia đang đứng điêu khắc trên sân bóng hơn.

Ngược lại, người đàn ông mặc đồ đen lại như một con robot hoàn hảo, mỗi cú đánh đều tạo ra những đường parabol chuẩn chỉnh thẳng vào lỗ.

Có vẻ anh đã đứng ở đây chơi khá lâu, mặt cỏ cũng bị đánh trọc một mảng.Xe golf dừng cách đó năm mươi mét, nhân viên phụ trách chở cô đến rồi xuống xe đi thông báo cho Kỷ Trường Cố.Thông báo xong, Thẩm Linh Chi thấy hai người nhìn về phía cô.Người đàn ông mặc đồ đen cất gậy golf trước, sải bước về phía cô là Kỷ Trường Cố.

Anh bước từng bước hậm hực đến chỗ cô, Thẩm Linh Chi theo phản xạ mà đè khẩu trang lại, nhưng anh lại chẳng thèm để ý đến cô chỉ trầm giọng dặn người nhặt bóng đang ngồi ở ghế lái: "Đưa cô Diệp về ngay."

Vừa mới tới đã đuổi người ta về."

Em không về đâu."

Thẩm Linh Chi tức giận nhảy xuống xe: "Đâu có ai quy định là em không được đến đây chơi bóng, sân golf này do nhà anh mở à?"

- "Cô Diệp, thật ra tổng giám đốc Kỷ là cổ đông lớn nhất của sân golf này..."

Người nhặt bóng đáp lời cô một cách yếu ớt.Thẩm Linh Chi sượng cả người, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh, bộc phát cảm xúc dồn nén trong lòng: "Kỷ Trường Cố, là anh bảo em theo đuổi anh, bây giờ em theo đuổi thì anh lại đuổi em đi.

Anh đang đùa giỡn hay đang trả thù em vậy hả?

Nếu anh thấy em không vừa mắt thì cứ nói thẳng ra, em sẽ mặc cho anh muốn làm gì thì làm, chỉ cầu xin anh bỏ qua cho anh của em."

Có vẻ anh lại tức giận, cô thấy ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt bình tĩnh của anh.Đột nhiên, anh ấn đầu cô vào lồng ngực, lực mạnh đến mức khiến mắt cô nổ đom đóm.

Thẩm Linh Chi vùng vẫy muốn thoát khỏi lồng ngực của Kỷ Trường Cố nhưng tay anh cứ như một sợi dây thừng được đặc chế đặc biệt, con mồi càng vùng vẫy thì càng siết chặt hơn.Tai cô loáng thoáng nghe được giọng trầm gợi cảm của một người đàn ông trẻ tuổi.Họ đang nói chuyện, có điều cô không nghe rõ họ đang nói gì vì tiếng tim đập của anh lấn át tất cả âm thanh khác bên ngoài.Điều duy nhất cô có thể nghe rõ là tiếng cười của người đàn ông kia, nó giống như tiếng đàn Cello vang vọng khắp lâu đài trung cổ, thanh lịch sang trọng, lười biếng và vô tư.

Dường như nó xuyên qua từng khe hở trên bức tường đá nhưng sau đó cũng có thể rút lui một cách tàn nhẫn.Nụ cười này giống như một món đồ trang sức.Cuối cùng đến khi Kỷ Trường Cố buông cô ra, người đàn ông kia đã lên xe golf rời đi.Đường Tư Niên ngồi trong xe, hắn lười biếng dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào nhìn hai người đang dán chặt vào nhau ở cách đó không xa.

Hắn nhớ lại lời tuyên bố nhẹ nhàng vừa rồi của Kỷ Trường Cố đã nói khi đang ôm cô gái kia: "Xin lỗi, bạn gái tôi đang giận dỗi."

Khóe môi Đường Tư Niên cong nhẹ lên, giọng điệu vui tươi hỏi: "Cô nhóc đó là bạn gái của Kỷ tổng thật à?"

Người phụ trách lập tức đáp lời: "Đúng vậy."

Cậu Đường này có thân phận bí ẩn, tính tình thất thường, ông ta không dám lơ là một chút nào.Đường Tư Niên ngoảnh mặt đi, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên tao nhã và lạnh lùng hơn.Bạn gái, ha.Loại sinh vật này không nên tồn tại trên đời.Sân golf có diện tích rộng lớn, được bao quanh bởi núi sông, hồ nước nhân tạo lấp lánh và rừng cây rậm rạp.Thẩm Linh Chi không có thời gian để ngắm cảnh, vừa mới thoát khỏi lồng ngực của Kỷ Trường Cố thì cô đã bị anh kéo vào lùm cây.Bước chân của anh vừa dài vừa gấp gáp, chân cô bước theo không kịp cứ vấp vào nhau, vô cùng khổ sở."

Kỷ Trường Cố, anh buông ra mau, tay em đau quá."

Anh buông lỏng tay, sau đó quay ra nhấc mông cô lên, chân sải bước dài hơn, chỉ mấy bước đã ép cô dựa vào một cái thân cây to lớn.Chân cô buộc phải quấn lấy vòng eo thon của anh, tư thế như vậy khiến chiếc váy jeans của cô bị vén lên, để lộ đôi chân trắng như tuyết, chiếc quần lót ren màu hồng che âm hộ đầy đặn cũng bị lộ ra.Anh kéo khóa quần xuống, lấy dương vật hơi mềm nhũn của mình ra cọ xát vài cái vào cặp đùi mềm mại của cô.

Dương vật của anh cương cứng nhanh đến mức khiến người khác phải ngạc nhiên, anh ấn quy đầu vào âm hộ của cô, cách một lớp quần lót, cố gắng muốn chen vào trong.Âm hộ khô khốc còn chưa kịp tiết ra nước, khiến cô sợ hãi cố đẩy anh ra: "Không được, em đau lắm."

"Không phải vì anh trai em nên em không muốn rời đi à?

Còn nói mặc cho anh muốn làm gì cũng được, không phải sao?"

Từng luồng hơi thở nóng hừng hực phả vào người cô.Kỷ Trường Cố nghĩ tới cảnh vừa rồi, ngoài tức giận ra anh còn nảy sinh cảm giác lo lắng khó tả.Anh tức giận vì cô luôn miệng nhắc đến anh trai, còn coi mối quan hệ giữa họ như một loại giao dịch, tuy nhiên, thứ khiến anh càng tức giận hơn là bản thân mình, tại sao anh không cử người theo dõi cô chặt chẽ hơn, lại để cho cô tùy ý chạy đến đây chứ?Những người có thể để chơi golf cùng một mình thường chẳng phải kiểu người đơn giản.Cũng giống như người đàn ông vừa rồi, Đường Tư Niên là một tay chơi nổi tiếng trong nước, chỉ cần Đường Tư Niên muốn tán tỉnh cô gái nào thì không có ai mà hắn không có được.Cho dù vừa nãy anh đã ôm giấu mặt Chi Chi vào lòng, anh cũng không dám chắc Đường Tư Niên có thèm muốn người phụ nữ của mình sau lưng anh hay không, càng không chắc liệu Chi Chi có bị hắn quyến rũ không.Anh chưa bao giờ chắc chắn về cô.Sự ghen tị và bất an cứ dâng lên trong lòng Kỷ Trường Cố, càng nghĩ càng không chịu nổi, cô gái ở trước mặt nhìn anh với cái mũi đỏ bừng cùng đôi mắt ngấn nước, giống như quả vải bị bốc ra một nửa, trông rất tươi mới ngon miệng, khiến ham muốn trong anh như bừng cháy.Anh giữ chặt tay cô trên đỉnh đầu, cúi đầu công chiếm đôi môi căng mộng của cô, liếm tai cô, cắn mút cổ tạo ra một chuỗi vết bầm tím ái muội, dường như anh đang muốn khắc sâu dấu ấn riêng của mình lên cơ thể cô.Thẩm Linh Chi bị anh ép sát lên thân cây, cả người bị cố định không nhúc nhích được.

Hai chân mở rộng áp vào dương vật to lớn của anh, quần lót của cô giống như một sợi dây đang siết chặt âm hộ có thể đứt bất cứ lúc nào.Cảm giác nửa muốn nửa không kích thích âm hộ tiết ra chút nước dâm."

A ưm."

Lực cắn của anh làm cô thấy hơi đau.Cộng thêm chiếc mũi lúc nãy bị anh đụng đến giờ vẫn còn đau, giờ cô lại còn bị đối xử thô bạo, cô cảm thấy tủi thân mà không nói ra được, tuy nhiên, khi nghĩ đến anh trai, cô kìm nén được cơn đau này, nghiến răng nghiến lợi, mặc cho anh muốn làm gì thì cứ làm.Âm thanh của xe golf và tiếng của người nhặt bóng vang lên bên tai cô.Chỗ họ đứng không sâu lắm, nếu ai đó vô tình vung bóng vào rừng thì người nhặt bóng sẽ phát hiện ra ngay.Tay cô đã được anh buông ra.Thẩm Linh Chi căng thẳng đến mức ôm chặt tấm lưng rộng lớn của anh, thấp giọng cầu xin: "Chúng ta đổi chỗ khác có được không?"

Anh không thèm nghe cô nói, cứ như không thèm quan tâm đến việc sẽ có người thấy được cảnh cô khỏa thân.Mắt hơi chua xót, Thẩm Linh Chi im lặng không nói thêm gì nữa.Bàn tay to lớn của người đàn ông cách một lớp áo ngực xoa bóp mạnh bộ ngực của cô, mấy chiếc cúc áo sơ mi mỏng manh cũng không chịu được lực kéo của anh, có vài cái bị rớt.

Anh vừa cắn vào xương quai xanh vừa giật nốt những cúc còn lại ra, áo ngực rơi xuống để lộ bộ ngực trần trong không khí.Anh nhào nặn, cảm nhận hơi nóng quấn quanh lòng bàn tay anh.

Bầu ngực trắng như tuyết tràn ra giữa các ngón tay.Đột nhiên, động tác của anh dừng lại.Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên thân hình xinh đẹp của cô gái.Kỷ Trường Cố nhìn chăm chú vào làn da của cô, anh luôn biết cô có làn da trắng trẻo mịn màng, sờ vào rất dễ chịu, tuy nhiên, vào lúc này, trên bộ ngực trái mịn màng của cô lại xuất hiện một vết sẹo mới rất gớm ghiếc.Anh nhận ra đó là vết thương do đạn bắn.Sự tương phản màu sắc mạnh đến mức giống như một con dao đâm thẳng vào tim và mắt anh.Hô hấp của Kỷ Trường Cố trở nên dồn dập, anh bỗng đứng dậy từ dưới ngực cô.Anh không thể tin được nên cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, đôi môi mỏng mấp máy liên tục mới nói ra một câu rất nhỏ: "Một tháng trước em bị bắn?"

HẾT CHƯƠNG 69.
 
Back
Top Bottom