Wattpad  [Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]

[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 100: Chào mừng đến với thế giới của tôi


Sau khi trở thành Roh Hae-il, điều Halo cảm nhận rõ nhất là âm nhạc tràn ngập thế giới này.Đúng nghĩa là biển nhạc số.Mỗi ngày đều có vô số bài hát mới được phát hành.

Halo rất thích thế giới như vậy, nhưng ngược lại, cũng có nhược điểm.Chính vì có quá nhiều ca khúc ra đời nên phần lớn trong số đó không nổi được, mà chìm nghỉm xuống đáy biển sâu.Thật ra, điều này không chỉ đúng với âm nhạc, mà với mọi sản phẩm khác cũng vậy.Vì thế, điều quan trọng chính là marketing.'Hãy nghe thử bài nhạc này, nó được tạo ra như thế này, rất hay đấy.' Hành động giới thiệu sản phẩm đến công chúng và tạo ra người tiêu dùng.

-Tất nhiên, ý nghĩa của marketing còn rộng hơn thế.-Marketing cho nhạc số thường được thực hiện theo ba hình thức để sống sót giữa đại dương âm nhạc ấy.Marketing phân phối, marketing hợp tác và marketing nội bộ.Marketing phân phối là các sự kiện hoặc banner được tổ chức bởi các nền tảng âm nhạc như Subak.Marketing hợp tác là các hoạt động quảng bá thông qua kênh của bên thứ ba, như NuTube, chương trình âm nhạc, radio, v.v.

Cuối cùng là marketing nội bộ, đúng như tên gọi, là việc tung nội dung thông qua kênh riêng của công ty.Các kênh như NuTube, mạng xã hội, và cả sự kiện offline cũng nằm trong hình thức này.Nếu tận dụng tốt các hoạt động quảng bá như vậy, một ca khúc hạng trung cũng có thể trở thành hit lớn.

Ngược lại, nếu không làm marketing, thì cả bản hit cũng có thể thất bại."

Vậy tức là album lần này cũng không làm marketing hả?"

"Subak có cho một chiến dịch quảng bá, nhưng nghe bảo họ cũng bực mình lắm.

Với công ty khác, dù có xin cũng chưa chắc được cho vào đấy."

"Với Subak thì chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến doanh thu mà.

Thằng nhóc này đúng là may mắn.

Nhưng mà, cũng hơi ngốc.

Nếu về công ty bọn mình, cậu ta có khi kiếm được gấp vài chục, vài trăm lần rồi."

"Không phải là trẻ con đâu mà."

"Dù sao thì, bảo mọi người đừng để tâm.

Công ty chúng ta khác với cửa hàng tạp hóa của thằng nhóc đó, sẽ chi mạnh cho quảng bá."

"Vâng, tôi sẽ truyền đạt lại như vậy."

Giữa tháng Tám, thời điểm trùng với màn comeback của ca sĩ công ty và của Roh Hae-il.

Giám đốc mỉm cười thư thái, tiễn nhân viên ra ngoài.Nhưng ngay khi cửa đóng lại, ông vội vàng mở bảng xếp hạng nhạc số.

Banner lớn đang nằm ở đầu trang của bảng xếp hạng Subak."

Bảo là bực mình mà vẫn cho lên hết nhỉ.

Trong công ty có fan Roh Hae-il chắc luôn?

Tình hình này boycott cũng không đủ."

Banner vốn kín chỗ lúc nào cũng thế, chẳng lẽ đến lúc Roh Hae-il comeback thì ai đó lại hủy phát hành à?

Giám đốc bĩu môi, lắc đầu."

Nhưng mà, quảng bá thì cũng chỉ đến thế thôi.

Người ta còn làm showcase, họp báo, mở pop-up store các kiểu, thế mà mấy đứa tự lập công ty riêng thì đúng là không biết gì về marketing."

Dù miệng nói dữ dội là vậy, tay ông đã rịn mồ hôi.Marketing, suy cho cùng, là để công chúng biết đến sản phẩm.Bất kể hình thức nào, mục tiêu số một vẫn là được nhìn thấy.Chúng ta hãy giả sử một điều ở đây.Nếu công chúng đã biết đến sự tồn tại của ca khúc, và thậm chí còn quan tâm đến nó, thì hiệu quả marketing sẽ giảm đi.Từ lúc đó trở đi, vấn đề sẽ là thời điểm.

Nếu tích cực quảng bá, ca khúc sẽ leo nhanh trong thời gian ngắn.

Nếu không, thì sẽ từ từ leo lên.Dù sao thì cũng sẽ leo lên.Lọt bảng xếp hạng, vào top 10, rồi đứng đầu bảng nhạc số.Từ thời điểm đó trở đi, chẳng cần thêm chiến dịch nào nữa.Thành tích sẽ là chiến dịch marketing và quảng bá tốt nhất.Một khi đạt hạng nhất, ai rồi cũng sẽ nghe.Tại quán cà phê, phòng net, và ở mọi nơi công chúng tiếp cận, ca khúc đó sẽ được phát ít nhất một lần.Chẳng phải vì vậy mà mới có tình trạng gom mua nhạc số hay sao?Việc leo lên hạng 1 mà không có marketing là điều gần như bất khả thi, nhưng chỉ cần lên hạng 1 một lần thôi là được.Thế nhưng, giám đốc biết rõ có người đã từng đạt hạng 1 mà không cần đến marketing.Một là người nước ngoài chẳng cần phải bận tâm làm gì.Còn người kia chính là Roh Hae-il.Roh Hae-il, kẻ mà giữa các giám đốc công ty với nhau được gọi bằng những cái tên như "thằng nhóc", "nhóc con", "nó", hay xa hơn là "thằng này" là ca sĩ điên nhất mà ông từng thấy.Trong một năm debut mà comeback hai lần.Thậm chí nếu chỉ là ca sĩ indie thôi thì cũng tặc lưỡi bỏ qua được, đằng này là thằng đạt hạng 1 bảng xếp hạng nhạc số dễ như uống nước, chưa đủ, lại còn liệt kê hết tất cả các bài trong album lên bảng xếp hạng.Việc này, trừ khi là ca sĩ đỉnh top như Liv thì mới xảy ra, chứ đến cả những cái tên nổi như Shin Na-bak, Hwang Ryong-pil hay Samjang cũng không thể đẩy toàn bộ bài hát lên chart được.Hơn nữa, năm nay còn là năm của HALO cơ mà.Dĩ nhiên, đây là thị trường Hàn nên bài hát tiếng Hàn có lợi thế, nhưng một tân binh đánh bại được HALO về mặt thành tích là điều vốn không nên xảy ra."

Khỉ thật, cứ tưởng đây là cơ hội vì album mới của HALO hơi yếu."

Không phải nói âm nhạc của họ dở.Chỉ là yếu hơn ở thị trường Hàn.Âm nhạc của HALO vốn mang đậm chất pop Anh, nhưng lần này lại mang cảm xúc nước ngoài hơn bao giờ hết.Bao nhiêu người Hàn biết đến Edgar Allan Poe và thơ của ông ta chứ?Nếu là [HOLY X DAY], một trong hai ca khúc chủ đề, thì còn đỡ, nhưng với cảm xúc lần này, người Hàn khó mà đồng cảm, nên giám đốc nghĩ đây là thời điểm comeback thuận lợi.Ai mà ngờ Roh Hae-il lại trở lại sớm như vậy.Đã vậy, thằng nhóc này lại là kẻ đặc biệt.Không làm marketing cho nhạc số, nhưng lại kéo sự chú ý của công chúng như có phép.Không rõ là chủ ý hay là bản năng, nhưng nhìn vào khả năng gây chú ý thì đúng là sinh ra để làm người nổi tiếng.Xuất hiện lộng lẫy với Rendezvous, comeback, rồi biến mất trước khi hết hot, khiến công chúng phát cuồng.Trước khi hết nhiệt, lại kéo sự chú ý với vụ trường Đại học Hàn Quốc, rồi rò rỉ tin đồn ra album chính thức, và chưa đầy vài tuần sau thì phát hành thật.Giám đốc phát điên lên mất.Năm nay đúng là năm xui.Tóc rụng mỗi ngày.Đỉnh đầu thưa thớt.Ảnh đại diện của Roh Hae-il nhìn ông chằm chằm với nụ cười tự tin đặc trưng, chẳng biết nỗi lòng của ông ra sao.Ai cũng bảo album lần này của Roh Hae-il sẽ flop, nhưng sau khi nghe thử thì cũng không đến nỗi ấy."

Thằng chó nào bảo nó không biết làm rock?"

Giám đốc nghiến răng nhớ lại mặt mũi của đội chiến lược, những người từng bảo đừng lo.#Và—"Thằng này..."

Khác với giám đốc công ty bên cạnh, giọng nói chứa đầy tiếng cười vang lên."

Nó thật sự viết cái này à..."

Trong mắt ông, không thứ gì lọt vào ngoài một bài hát duy nhất.Ông bật cười khúc khích rồi nhấn phát nhạc.[17sec (Feat.

Xe máy của Shin Joo-hyuk) │ Roh Hae-il]Brrmmm— tiếng động cơ xe máy đánh thức trái tim đàn ông, và bài hát bắt đầu bằng tiếng synthesizer.

Bass, trống, và guitar điện hòa vào, giọng hát vang lên.Giọng hát mà ai cũng nói hợp với nhạc acoustic, giờ đã trở thành giọng ca mạnh mẽ, đầy chất đàn ông.Chất giọng khàn khàn như cào rát cổ họng khiến adrenaline trào dâng, trái tim rộn ràng cháy bùng.[3 2 1Ngòi nổ rực cháyViên đạn khai hỏaBay xuyên qua thời gian vô tậnĐộng cơ cuồng nộXuyên thủng không khí nóng bỏngGiờ, hãy bắt đầu đếm ngược?Cho đến khi ai đó gào thétTuyệt đối đừng buông tayVì cái kết hoành tráng nhất]"Thằng điên... thế mà cũng gọi là 'feat' à."

Shin Joo-hyuk bật cười khúc khích.Trừ vài giây đầu nhạc, chẳng còn âm thanh xe máy nào, thế mà vẫn cố ghi "feat. xe máy của Shin Joo-hyuk".

Chắc chắn người ta sẽ thắc mắc đây là cái quái gì."

Nhưng mà..."

Sau một tràng cười dài, Shin Joo-hyuk ngả người tựa sâu vào ghế.

Những ngón chân anh khẽ giật nhẹ."

Lại muốn comeback ghê..."

Adrenaline trào dâng, tim đập loạn xạ."

Thằng điên... sao có thể làm ra thứ thế này chỉ trong một hơi thở chứ."

Shin Joo-hyuk cười bất lực.Không biết những người từng chê Roh Hae-il không biết làm rock giờ nghĩ gì.

Thậm chí họ có nhớ mình từng nói thế với ai không?Nếu Roh Hae-il không từng hát rock tiếng Anh—chính xác là rất nhiều lời tiếng Anh—ở live house, thì có lẽ anh cũng đã đứng chung hàng với đám ngu kia rồi.

Chỉ nghĩ thôi cũng rợn cả người.Shin Joo-hyuk, người đã bật toàn bộ album lên, đập nhẹ phím cách.Không phải vì không cần nghe nữa, mà là muốn trút hết cảm hứng ra ngay lập tức.Sự tự tin rằng có thể làm bất cứ điều gì, cùng với giai điệu sôi động cứ xoáy quanh trong đầu.Có thể sau này sẽ xóa hết vì ảnh hưởng quá mức, nhưng chắc cũng sẽ còn lại vài thứ.Giờ thì chỉ thấy hạnh phúc.Có đến mười hai bài có thể nghe lại để lấy cảm hứng bất cứ khi nào bế tắc khi sáng tác.Và phản ứng này không chỉ có mỗi Shin Joo-hyuk.[Album chính thức đầu tay của Roh Hae-il – My World]1. (Chủ đề) Welcome to my world2.

17sec (Feat. xe máy của Shin Joo-hyuk)3.

Zigzag (Feat.

Joo Yeon-woo)4.

Ever end:12.

Voice to VoiceGiám đốc vừa nghe album vừa nghĩ.Có thể một ngày nào đó sẽ đạt hạng 1, nhưng ít nhất là hiện tại thì khó.

Vì cần thời gian để công chúng biết đến.Nhưng nếu ông ta có đánh giá thấp một thứ, thì đó là fandom của Roh Hae-il.Mặc dù streaming thời gian thực không còn ảnh hưởng quá lớn đến thứ hạng như mười năm trước, nhưng sự tồn tại của những người nghe nhạc đều đặn, và những người giới thiệu album cho bạn bè xung quanh, tức là khách hàng trung thành, là điều không thể xem thường.Ngay cả Roh Hae-il, vì sự nổi tiếng đột ngột và hành tung kiểu thần bí (?), cũng có kha khá anti-fan.Mọi người không biết, nhưng làm anti không phải chuyện ai cũng làm được.

Phải lập chiến lược công kích ra sao, phải chuẩn bị lý lẽ để phán "flop" một cách logic.Không những cần sự chăm chỉ và nỗ lực, mà còn phải biết lập kế hoạch, anti là nghề của kẻ toàn năng.Một anti chịu khó vào bảng xếp hạng, phát nhạc để tìm lý do dìm hàng, lại bị bài hát làm cho hoảng hốt."

Cũng...

được đấy chứ."

Ai đó đã lỡ nói ra câu đó rồi câm bặt.Như thể vừa nói ra điều không nên tồn tại, liền tự đánh vào miệng mình.Và họ nhanh chóng kiểm tra thông tin album.Họ cầu nguyện tha thiết.Rằng mong đây không phải là sản phẩm do một mình Roh Hae-il làm ra.

Dù gì cũng có nhiều bài featuring như vậy, chắc hẳn được người như Shin Joo-hyuk hay Hwang Ryong-pil giúp đỡ.Thế nhưng thứ họ thấy lại là sự tối giản.Không, là sự thật mà họ không muốn nhìn thấy nhất.------------17secRoh Hae-ilAlbum: Album chính thức đầu tay của Roh Hae-il My WorldPhát hành: 16.08.2031

Thể loại: Alternative RockSáng tác lời: Roh Hae-il │ Soạn nhạc: Roh Hae-il------------Khi kiểm tra các bài khác, thứ họ phát hiện cũng chỉ có một, không, hai sự khác biệt.------------Zigzag (Feat.

Joo Yeon-woo)Roh Hae-il

Thể loại: Hard Rock, Pop------------Tên bài và thể loại."..."[Feat. ca sĩ nào vậy?

Có vẻ mua vì giọng nữ][feat. xe máy của Shin Joo-hyuk là gì vậyㅋㅋ Kinh tởm thật, lợi dụng Shin Joo-hyuk để bán nhạc]
└ Thiệt luônㅋㅋ Thằng này chắc tưởng mình hài hước lắm đấy, đúng kiểu trẻ trâuNhưng như đã nói, không phải ai cũng làm anti được.

Chỉ những kẻ không khuất phục trước bất kỳ biến cố nào mới có thể làm anti.[Tên này lừa đảo không vậy?

Dù ai có tham gia cũng ghi mỗi tên mình thì ai mà biết đượcㅋ]Cuối cùng, họ cũng tìm ra hai vấn đề.Một là nghi ngờ thông tin album bị giả mạo.Còn lại—[Mấy bài khác thì ổn đấy, nhưng bài chủ đề hơi yếu không?][Thật luôn, so với mấy bài khác thì yếu hơn mà vẫn chọn làm chủ đề, chắc sợ không bán được][Lại kiểu "Tokoustic" àㅋㅋ Tự lặp lại chính mình ghê gớm nhỉ][Lại nghĩ giọng hát là đủ để ăn hạng 1 sao]Là bài chủ đề có thứ hạng thấp nhất bị mang ra chỉ trích.[Haiz, lương tâm đâu rồi][Miễn là kiếm nhiều tiền là được àㅋ]Tất nhiên, đây chỉ là số ít.Thông thường chẳng ai tìm đọc bài của anti cả.[Wow... thật sự lúc nghe nó làm rock thấy lo, mà tôi đang lo cho ai vậy trời][Sao thằng này giờ mới chịu hát rock vậy aaaaaaaaaaa][Không chịu nổi, phải đi lấy xe máy gấp][Tin sốc) Doanh số xe máy +1000%][KYAAAAAAAAAHHH][Mấy bài trong album lần này điên thật][Thế này thì biến mất cũng đáng, làm được mấy bài thế này thì chịu luôn]
└ Mà lại còn lời, nhạc, phối khí đều Roh Hae-il tự làm, đỉnh vl[Tôi xin lỗi, cho tôi đập đầu.

Tôi đã nghi ngờ ý trời, thật sự xin lỗi, amen][Dù sau này nó làm nhạc cổ điển tôi cũng tin và theo luôn][Vậy bao giờ mới có fansign?]
└ Amen...[Tình hình anti của Roh Hae-il hiện tạiㅋㅋ Chẳng còn gì để nói]
└ ㅋㅋㅋㅋ toàn im mồm vì cạn lời rồiCàng đạt được thành tích tốt thì những bài viết chỉ trích lại càng xuất hiện nhiều, bị kéo ra mổ xẻ thì không cần phải nói nữa.[Nhưng mà đúng là bài chủ đề lần này yếu thật mà.]└ Yếu cái gì mà yếu chứ, haha.
└ Chỉ là bài khác sôi động hơn thôi, chứ bài chủ đề cũng hay mà.
└ Là bài tôi thích nhất đấy.[Nếu bài khác hay hơn thì chẳng phải nên chọn bài đó làm chủ đề sao?]
└ Mẹ nó, chọn bài chủ đề đâu phải kiểu sống sót kẻ mạnh đâu, cứ phải chọn bài có thành tích tốt nhất à?
└ Hae-il hẳn là cũng có lý do riêng chứ.
└ Tôi thì thấy "Welcome To My World" là hay nhất, mà sao lại thế này.
└ Vì bài nào cũng hay nên mới kéo cả mấy loại antifan đến đấy.
└ Chuyện gây gổ về bài chủ đề thế này đúng là lần đầu thấy.[Rõ ràng bài chủ đề nên là 17sec hay zigzag mới đúng, chứ tại sao lại là "Welcome To My World", không hiểu nổi.]"Thật là, lấy chuyện vặt cũng mang ra soi mói."

Moon Seo-yeon lẩm bẩm.Cô đang nằm ở tầng dưới phòng làm việc của Roh Hae-il, tức là không gian được làm thành phòng nghỉ.Chưa từng đến đây lần nào, nhưng vì mọi người bảo mặt cô trông không ổn, nên bảo cô nghỉ ngơi một chút và cô đã đến.Chiếc giường cô bật lên nằm thử còn êm hơn cả ở nhà.

Giờ thì cô hiểu vì sao Nam Gyu-hwan và Han Jin-young hay đến đây ngủ bất kể giờ giấc.Moon Seo-yeon đặt vé xem buổi hòa nhạc độc tấu của Soo-ah và laptop bên cạnh giường, rồi chăm chăm nhìn tấm vé."

Hay là đừng đi nữa."— Bọn tôi nghĩ cậu không nên chỉ dừng lại ở vai trò nhạc công hỗ trợ, sẽ tiếc lắm đấy.Cô không muốn gặp lại họ.Nói ghét cũng không hẳn.Có lẽ là muốn trách móc thì đúng hơn.Vì đã khiến đầu óc cô rối bời."

Haiz, không biết nữa."

Moon Seo-yeon xoay người, nhìn vào album thực thể [My world] được tặng và mỉm cười tự hào.Trên nền tảng nhạc số không có chỗ ghi tên các nhạc công hỗ trợ, nhưng trong album chính thức thì tên Han Jin-young, Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan đều được ghi rõ.Ca khúc chủ đề.Welcome to my world.Nhìn tiêu đề ấy, cô chợt nhận ra mình chưa từng nghe bài này.Tất nhiên đã nghe bản MR, nhưng chưa từng nghe phiên bản hoàn chỉnh đúng nghĩa, hoàn toàn không giống tên gọi "ban nhạc của Roh Hae-il".Cô cũng không tham gia thu âm nhạc cụ, và chỉ được bảo rằng sẽ được nghe sau khi album ra mắt.Seo-yeon quay lại xem bình luận tiêu cực.[Tại sao lại chọn Welcome to my world làm ca khúc chủ đề chứ?]└ Có sinh ra được 17sec hay zigzag đâu?
└ Cả hai bài đó cũng chẳng sinh ra nổi, ừ."

Bài nào của sếp tôi cũng hay, sao lại thế chứ.

Tụi nó thử sáng tác xem nào!"

Lẩm bẩm vậy, Moon Seo-yeon nhấn play ca khúc chủ đề.Hẳn phải có lý do vì sao "Welcome to my world" lại được chọn làm ca khúc chủ đề, trong khi thậm chí chưa từng cho các thành viên nghe thử.Thực tế, trong cuộc họp, sếp đã kiên quyết giữ vững lập trường.Tiếng huýt sáo vang lên.Giai điệu từ tiếng huýt sáo nghe rất dễ chịu, khiến cô thắc mắc vì sao mọi người lại chê bai.Theo sau tiếng huýt sáo là tiếng guitar điện.Và giọng hát ngọt ngào của sếp.[Welcome to my world]Ca khúc bắt đầu không phải bằng lời ca mà bằng một câu nói như đang trò chuyện.Bài hát mang đến cảm giác hồi hộp, dễ thương.Nội dung chủ yếu là giới thiệu thế giới mà sếp đang nhìn thấy.Thế giới cậu nhìn thấy luôn được bao quanh bởi âm nhạc.

Người ta nói rằng ở khắp mọi nơi đều có giai điệu hiện hữu.Thế giới của cậu cũng có phần vụng về.

Nhưng nó lại tràn ngập những điều vụng về mà đẹp đẽ.Khi tiếng huýt sáo hòa vào giọng hát nhẹ nhàng kia, một nụ cười hạnh phúc liền nở trên môi.Bài hát hay đến thế, sao lại bảo có gì đó không ổn chứ?So với rock, cô lại thích những bài thế này hơn.Những bài khiến người ta rung động, làm tâm trạng trở nên dễ chịu, và phơi bày giọng hát của cậu một cách chân thực.

Khi lắng nghe bài hát, cô như hiểu ra vì sao cậu lại nói rằng không cần đến phần đệm nhạc.Chỉ cần tiếng guitar là đủ.Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, Moon Seo-yeon ngừng mỉm cười.Giai điệu nối tiếp bằng electric guitar bỗng chuyển sang acoustic.

Những âm thanh sáo rỗng biến mất.Âm thanh dây đàn thuần khiết vang lên trong trẻo, bài hát mang đậm sự tự tin mãnh liệt bỗng trở thành một câu chuyện dịu dàng và chân thật.[Tôi đang đợi][Chỉ một lời từ bạn][Rồi sẽ có ngày tôi được nghe nó]Mắt Moon Seo-yeon khẽ run lên trong thoáng chốc.Cô cảm giác như có gì đó rơi "bịch" xuống.[Welcome to my world]"Welcome to my world."

Moon Seo-yeon vô thức lẩm bẩm.Khóe mắt đỏ hoe."

Bài hát...

đẹp thật."

Một ca khúc bắt đầu và kết thúc bằng cùng một câu, làm sao có thể không hiểu được điều nó muốn truyền tải?Ngày đầu tiên cô nghe bài hát ấy bỗng hiện lên trong đầu.Trung tâm nhạc cụ Nakwon.

Tại một tiệm guitar cũ kỹ, anh chủ đã nhìn họ và hát.Khi ấy, cô nghĩ đó là cách cậu muốn họ nhớ lấy bài hát này.Cô từng thắc mắc tại sao cậu không đưa họ bản nhạc, tại sao nói không cần phần đệm.Bởi vì, đây không phải là một bài hát.Mà là một bức thư gửi đến các thành viên.Moon Seo-yeon siết chặt nắm tay, cau mày.– Chúng ta chào nhau lần nữa nhé?– Chào kiểu gì ạ?– Chỉ là chào thôi.– Xin hãy chăm sóc tôi thật tốt với tư cách là Roh Hae-il và HALO, Moon Seo-yeon.– Tôi cũng vậy...Tình huống lúc ấy và bây giờ giống hệt nhau.Sếp là người giới thiệu bản thân trước, rồi đưa tay ra, chờ cô nắm lấy.Bên trong cô như có điều gì đó vỡ òa.Khi ấy, vì quá xấu hổ nên...– Cậu từng dùng câu này với cô gái nào chưa đấy, hả?Cô đã đùa cho qua chuyện, giờ thì lại thấy hối hận.Lẽ ra cô nên chào lại cho đàng hoàng.Sếp đã chia sẻ câu chuyện của mình, đã hát để nói rằng cậu muốn nhìn thấy thế giới của họ, vậy mà cô lại cứ lấp lửng cho qua.

Thật tệ.Moon Seo-yeon chậm rãi rời khỏi giường và đi lên tầng."

Seo-yeon à, đến rồi à.

Lần trước mắng vì ăn hết pizza nên anh lại đặt thêm nè."

Các thành viên đang ở đó.Nhìn phản ứng thì chắc chưa ai nghe bài nhạc.Lũ ngốc này.

Phải bật lên nghe ngay khi vừa ra chứ.Khi Moon Seo-yeon ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Nam Gyu-hwan.Nam Gyu-hwan đang đổ nước dưa chua, bỗng mở to mắt rồi chạy đến, nắm lấy mặt cô."

Cậu sao đấy?

Ai bắt nạt à?"

"Không, không sao.

Chỉ là—""Nói đi, ai làm cậu khóc?

Bình tĩnh đã nào."

"Không phải mà..."

Cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại.Moon Seo-yeon cố gắng mở to mắt, lắc đầu.Và rồi, ánh mắt cô dừng lại trên hộp pizza.Loại topping mà Nam Gyu-hwan gọi không phải là bulgogi, cũng không phải pepperoni—Trong khoảnh khắc, những giọt nước mắt cố nén lại liền rơi xuống."

Sao lại... hức, cho dứa vào pizza..."

Han Jin-young lặng lẽ nhìn cô rồi quay đầu."...Chắc tại cậu đấy, Gyu-hwan à."

"Chuyện này đáng để khóc à?!"

Vào khoảnh khắc Nam Gyu-hwan đang bối rối.Moon Seo-yeon từ từ bước về phía trước.Giọng hát của sếp vọng lên bên tai cô.[Tôi đang đợi đấy][Chỉ một lời từ bạn, rồi sẽ có ngày tôi được nghe nó][Chào mừng bạn đến với thế giới của tôi]'Thế giới của tôi'.Moon Seo-yeon nghĩ về câu nói ấy, rồi đứng trước mặt Halo."

Sếp."

Giọng cô run lên vì xúc động, như sắp khóc."

Tôi... tôi muốn sáng tác."

"..."

"Tôi muốn tham gia làm nhạc với cậu, sáng tác nữa, tôi muốn làm hết mọi thứ."

Cô biết mình tham lam quá.Halo khẽ cười, gật đầu nhẹ."

Vậy thì làm đi."

Moon Seo-yeon sụt sịt, rồi tiếp lời."

Tôi muốn trở thành một nhà sản xuất thành công như cậu."

"Cái đó thì... hơi khó đấy."

Sếp bật cười khẽ và nói."

Nhưng tôi sẽ giúp."

Sao mà ấm áp quá.Như một bài hát.Moon Seo-yeon nói rành rọt, rõ ràng."

Tôi sẽ không bao giờ lười biếng hay khiến cậu thất vọng."

"Tôi biết chứ.

Seo-yeon luôn chăm chỉ mà."

Người chăm chỉ nhất và khỏe nhất trong phòng làm việc này chính là Moon Seo-yeon.

Nghe Halo nói vậy, nước mắt cô lại rơi lã chã.Nam Gyu-hwan len lén đậy nắp hộp pizza lại."

Sếp..."

"Ừ?"

"Tôi thích cậu lắm.

Cảm ơn vì đã được sinh ra đời.

Hức."

Câu này chưa ai từng nói với cậu bao giờ.Halo khựng lại một chút, rồi gật đầu."

Cảm ơn vì đã đến với thế giới của tôi."

Moon Seo-yeon nở một nụ cười rạng rỡ.Nếu là trước đây, cô có thể sẽ đùa cho qua, nhưng lần này thì là một lời chào đúng nghĩa.Vài phút sau, khi Moon Seo-yeon ngừng khóc.

Các thành viên cùng nhau nghe nhạc.

Và câu chuyện sau đó có thể được gọi là "hạnh phúc mãi mãi về sau".Hoặc là không?"

Hae-il, thế giới của anh là..."

"Hỡi Mặt Trời, tôi vốn sinh ra tại Gwacheon, tỉnh Gyeonggi—""Sếp ơi, thế giới của tôi là—"Nhìn đám người kia suốt cả ngày cứ như thế, Halo bắt đầu hối hận.Hình như không nên nói câu đó thì hơn.

-------------------------------https://youtu.be/E3nkEUGD6eg

To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.


To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.

 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 101: Nào, đi thôi


[Hơ hơ hơ, nếu nói về thế giới của ta thì—]"...Làm ơn, dừng lại đi."

Từ đầu dây bên kia, giọng cười sảng khoái của August Veil vang lên.

Mỗi lần gọi điện, August Veil luôn nói về tình hình, lời hỏi thăm, doanh số bán album hay chương trình khuyến mãi của nhà phân phối.

Nhưng hôm nay thì khác.Có vẻ như ông đã nghe hết album chính thức của Roh Hae-il.

Và giống hệt mấy thành viên đã nói suốt mấy hôm nay, ông cũng lặp lại y chang.Sau một hồi trêu chọc, August Veil bắt đầu nói về các bài hát trong album.Ví dụ như:[À, ca sĩ góp giọng ấy, cậu thấy sao?

Cô bé dễ thương đấy.]"Hát hay lắm ạ."[Chỉ vậy thôi sao?]Từ cách đặt câu hỏi là biết ông chẳng quan tâm giới tính, quốc tịch hay tôn giáo gì cả.[Nếu cậu cần xe máy thì nói với tôi một tiếng chứ.]Giọng điệu như thể đang để mắt đến chiếc mô tô của Shin Joo-hyuk góp giọng trong bài hát."

Nếu tôi cần thứ khác ngoài xe máy thì sao?"[Bất cứ thứ gì.

Du thuyền hay máy bay, chỉ cần nói thôi.]"Thế thì lúc đó tôi sẽ ghi là bài hát được góp giọng bởi máy bay của August Veil nhé."[Hơ hơ hơ.]Ông cười một cách mãn nguyện.Sau một hồi tán dương cả mười hai bài hát trong album, August Veil nói thêm một câu.[Nhưng ta vẫn thích Welcome to my world nhất.

Cảm giác như lần đầu tiên nhận được thư của cậu vậy.]"Đã bảo là không phải thư mà."[Thế là gì?]Giọng ông chẳng có vẻ gì là tin lời cả."

Chỉ là..."

Halo nhìn qua phòng thu âm phía bên kia.Mọi người đang luyện tập rất chăm chỉ, bảo là muốn ôn lại từ album đầu tiên.Nhìn những gương mặt nghiêm túc đó, cậu lẩm bẩm."

Chỉ là kiểu... nhật ký vậy thôi."

Giống như những gì cậu đã nói với các thành viên, đó là một kỷ niệm để lại ấn tượng nên muốn giữ lại thành bài hát.

Cậu không lãng mạn đến mức sẽ viết thư cho ai đó.[Vậy à?

Nếu cậu nói thế thì chắc là vậy.]"Giọng ông rõ là không tin mà."[Ta tin chứ.

Ta chỉ thấy vui khi cậu sống tốt như vậy.

Chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng vui rồi.]"Vậy ạ?

Nhưng chẳng phải nhìn gần sẽ thú vị hơn sao?"

Nghe vậy, đầu dây bên kia bỗng im bặt.

Rồi một lúc sau, August Veil cẩn thận nói.[Mỗi cái có một sức hấp dẫn riêng.

Nhưng...

đúng là nhìn gần cũng khiến ta tò mò đấy.]"Thế thì mời ông qua chơi ạ."[...Ta đến được không?]"Có lý do gì mà không được đâu ạ."

Chẳng lẽ người này không qua được chỉ vì không đủ tiền mua vé máy bay?Đầu dây bên kia lại im bặt.Nghe như có tiếng ông đang thu dọn gì đó, rồi thở dài một cái thật sâu.[Có thể bây giờ sẽ hơi khó.]Halo gật đầu.Dù sao thì giám đốc một công ty phân phối chẳng thể rảnh rỗi được.[Cậu biết Lil sẽ đi tour ở Hàn Quốc vào tháng Mười chứ?]"Lil?"[Scorpion ấy.

Người cậu từng gặp lúc đến Veil trước kia.]"À..."[Lil mà biết chắc sẽ buồn đấy.]Halo nhớ lại chàng ca sĩ có hình xăm chữ Scorpion trên cổ.[Lúc đó thì sao?]Halo nhớ đến lễ hội Đại Hàn mà cha đã nhờ tham gia.

Hình như là tháng Mười Một.

Nếu trước đó thì chắc vẫn có thời gian."

Tôi sẽ đợi."[...Ừ.]Nghe giọng ông có vẻ nghẹn ngào.Nhỏ như tiếng thì thầm: "Lẽ ra nên hỏi sớm hơn..."

Halo không nghe rõ, tưởng ông đang nói chuyện với nhân viên.[Vậy thì hôm nay cũng chúc cậu một ngày thật vui.]Tiếng nhạc đệm của Welcome to my world vang lên khẽ khàng rồi điện thoại ngắt.

Halo mỉm cười, đặt điện thoại xuống.Bài hát chủ đề Welcome to my world trong album chính thức đầu tay My World của Roh Hae-il được August Veil và các thành viên đánh giá là ca khúc hay nhất, yêu thích nhất.Nhưng đáng tiếc thay, khán giả đại chúng lại không chọn như vậy, khiến thứ hạng của nó thấp hơn cả những bài phụ.Dẫu sao, trừ HOLY X DAY của HALO ra, toàn bộ Top 10 trên SuBak đều là bài của album chính thức này.

Gọi là "thất bại" thì cũng nằm trong top.Ít nhất với những người đã đưa bài lên SuBak hoặc có ý định đưa lên, thì đây đâu phải thành tích có thể coi là tệ.Và như ai cũng công nhận: không phải do bài chủ đề yếu, mà là vì những thử nghiệm âm nhạc mới mẻ của Roh Hae-il lần này lại được yêu thích vượt ngoài tưởng tượng.SuBak Top 100[1.

17sec (Feat.

Shin Joo-hyuk's Motorcycle)│Roh Hae-il][2.

Zigzag (Feat.

Joo Yeon-woo)│Roh Hae-il]Hai bài này chính là hai ca khúc được yêu thích nhất.Ngay từ lúc vừa được đưa lên SuBak, cả hai đã tranh nhau vị trí số 1.[Tim tôi đang đập loạn xạ...!][Giấu vợ lén đi cào xe rồi bị phát hiện, phải làm sao đây;;;]
└ Giờ gọi là "giàn phơi đồ" đang hot đó[Trời ơi sao mà ngọt vậy, giọng điên quá]└ Giọng Roh Hae-il đã hay rồi, mà Joo Yeon-woo?

Lần đầu nghe mà màu giọng đỉnh thật└ Tôi biết Joo Yeon-woo từ nhạc kịch rồi, hát cực đỉnh, hợp tác thế này quá đỉnh└ Kết hợp giọng với Hae-il vượt xa tưởng tượng luôn á, giọng nảy lên như tiên ấy, nghe thích thật sự...└ Diễn viên nhạc kịch hả?

Diễn nhạc kịch nào vậy?└ Mới coi xong mà muốn xỉu...

Không chỉ giọng hát, ngoại hình cũng quá đáng rồi!!!Vị trí 1 và 2 cứ liên tục thay đổi, hoàn toàn phụ thuộc vào gu nghe nhạc của người nghe.Nếu 17sec, một bài alternative rock, khiến người ta thấy máu phiêu lưu sôi sục bằng tiếng động cơ xe và nhịp tim cuồng nhiệt.Thì zigzag, một bản pop rock cứng cáp, dù không phải bài hát tình yêu, vẫn khiến người nghe cảm thấy như một bản song ca giữa cặp đôi yêu nhau, nhờ vào sự kết hợp giọng hát ngọt ngào của hai người.Chuyện kể về hai người sống không thẳng thắn, xiêu vẹo theo cách riêng.Trong ca từ, họ không hề gặp nhau, nhưng fan đã bắt đầu viết fanfic về hai người yêu nhau.[MV đâu rồi...

MV đi mà... không thì ít nhất cho video thu âm đi... khi nào mới được nghe trên radio tiếp vậy?][Ước gì Roh Hae-il hát một bản tình ca da diết... hôm nay là ngày thứ 301 tôi chờ mong điều đó.]Bản electronic rock Ever end cũng vươn đến hạng 5, được cộng đồng yêu rock bàn luận sôi nổi.[Thằng nào bảo Roh Hae-il không hợp rock vậy?

Ra đây.][Thế nghĩa là từ trước tới giờ mấy bài này chỉ có con gái nghe thôi á?][Xem cái bài phân tích Ever end chưa?

Điên thật, gần như báo cáo nghiên cứu mặt trời vậy.][Tôi không hiểu nổi.

Roh Hae-il thật sự mới 17 tuổi á???]Nhiều người từ ẩn danh bỗng xuất hiện, phân tích bài hát như viết luận văn để ca ngợi chất lượng hoàn thiện của từng track.Ít nhất ở Hàn Quốc, tháng 8 và 9 chắc chắn là thời của Roh Hae-il.Dù là âm nhạc hay thân phận thực sự của HALO, thì suy cho cùng, đó vẫn là chuyện "bên kia đại dương(?)", nên sự quan tâm dành cho cậu và những chuyện diễn ra ngay trước cửa nhà khác nhau rõ rệt.Dù là quan tâm tích cực hay tiêu cực.[Nhưng mà mới tí tuổi mà bung nhạc kiểu này thì sau này còn định làm gì nữa;;;]
└ Ủa lmaoo lo cho Roh Hae-il sớm dữ
└ Nó mới 17 tuổi đấy.

Hiểu không?

Kể cả đi du lịch khắp thế giới 5 năm rồi đi nghĩa vụ về vẫn còn cả tương lai rộng mở
└ 17 tuổi đã đỉnh rồi mà cái càng điên hơn là tiền bản quyền nhạc đó cười chết, lo cho idol làm gì trời, nó mà từng đứng đầu BXH thì biết lo cái gì không?

Mấy bài trong album xếp hàng chen nhau kìa
└ Nhưng mà nghe nói mấy nền tảng như Subak chi hoa hồng cao lắm, đứng top mà có khi vẫn kiếm được ít tiền?
└ ???

Anh bạn có phải con trai chủ tịch Samsung không đấy?
└ Nó chẳng làm quảng cáo thôi chứ cần tiền là quất được ngay
└ Thật sự đó.

Công ty chúng tôi cũng hay nhắc tới Roh Hae-il.

17 tuổi + thiên tài + No.1 bảng xếp hạng + thần thái = hình tượng này chỉ có Roh Hae-il mới cóDù là loại quan tâm nào, thì việc nhiều người chú ý mới là điều quan trọng.Giống như bãi biển mùa hè đông nghịt người rồi tai nạn xảy ra, hàng loạt ý kiến được đưa ra, những nghi vấn từng chìm sâu dưới mặt nước cũng được "câu" lên như kho báu dưới đáy biển.[Nhưng mà phát âm của Roh Hae-il khi hát acoustic với khi hát rock khác hẳn nhau luôn ấy]
└ Cái tiếng rít cổ nghe nổi da gà thật
└ Tao biết nó từ hồi lên radio rồi, biết nó hát rock được nhưng không nghĩ được đến mức này
└ Từ xưa tao đã nghĩ giọng của Roh Hae-il với HALO có nét giống nhau rồi, mà chuyển sang rock cái, y hệt vibe HALO luôn, đỉnh
└ Ừ từng có người nói giọng giống mà[Lại nữa rồi, thiếu Michael Jackson, giờ đến cả Roh Hae-il hả...]
└ M.J là giỡn thôi mà
└ Roh Hae-il thì thật á?
└ Không, nhưng mà giống thì giống thôi, gần đây ca sĩ bắt chước phát âm của HALO nhiều lắm còn gì
└ Thiệt luôn, giờ mà ra Hongdae là 90% đều bắt chước kiểu hát HALO
└ Có hát hay không?
└ Nếu hay thì người ta đâu có phàn nàn, nhưng dù sao nó là ca sĩ chứ có phải tay mơ đâu, trong đám đó thì Roh Hae-il bắt chước HALO mà vẫn hay nhất
└ Tao nghĩ từ cái hồi nó cover Mặt Trời là đã muốn nó đừng phối lại nữa, mà hát đúng bản gốc đi, độ trùng chắc cao lắm luôn á
└ Cái đó mà làm thật thì thành superstar luôn
└ Hoặc bị đám fan Heligan bắn hạNhững nghi vấn đó không hẳn là thật sự nghiêm túc.Chuyện về giọng hát của Roh Hae-il vốn đã từng được bàn đến từ lâu, và trên hết, dạo này đi Hongdae thì 90% ca sĩ đều cố bắt chước phát âm kiểu HALO.Không chỉ ở Hongdae, hiện tượng HALO hay phải gọi là "hội chứng HALO" không phải tự nhiên mà có.

Trong số các ca sĩ mới debut gần đây, có không ít người thể hiện theo cách hát của HALO.Dù kết quả thường không mấy khả quan, nhưng rõ ràng ảnh hưởng của HALO là rất lớn.[Chứ có khả năng nào nam sinh cấp ba người Hàn là Mặt Trời không?]
└ Có ai viết light novel chủ đề này không, cho xin tên
└ Phát âm thì có thể giống, nhưng cần gì phải lôi ra so sánh hoài
└ Xác suất thì chắc cũng 0.00001% gì đó, nhưng mà hai người có style âm nhạc khác nhau hoàn toàn mà, sao có thể là cùng người được?
└ Không thể nào, có lý do đàng hoàng luôn nhéCó thể giọng hát, cách sáng tác hơi giống nhau.Nhưng tuyệt đối không thể là một người, lý do là lịch phát hành album.Xin lỗi, nhưng cái kiểu "HALO hàng tháng" nó đang làm là ở đẳng cấp khiến nhạc sĩ cũng phát chán đấy, mà đợt này còn phát hành cách nhau có một tuần với Roh Hae-il nữa cơ?Mà bảo là hai người đó là một ư?

Vớ vẩn vừa thôi.└ Chuẩn luôn, sao mà là cùng người được chứ lol
└ Kể cả Mozart với Beethoven có quay về cũng không làm nổi
└ ...Mà thật ra, hai ổng về thì có khi được thật đấy?Những nghi vấn như vậy thì gần như không xuất hiện trong các fan café đã chặn tất cả từ khóa như "HALO", "Mặt Trời", "người-không-được-nhắc-tên", "Voldemort", "người đó" – tức mọi cụm từ có thể ám chỉ cùng một người.Với họ, điều quan trọng không phải là âm mưu.[Ừ thì nhạc hay đấy, nhưng còn live thì sao?

Concert đâu?

Ra bài chất lượng thế rồi giờ ở đâu???][Làm fan sign đi mà...][Không tổ chức concert hả?

Busking cũng được mà...][Tôi không muốn phải nói câu này, nhưng tôi sắp ra trước công ty đợi thật đấy?]Họ đang tìm người nghệ sĩ đã tung ra bản nhạc đỉnh cao đó rồi biến mất.#"Ủa, cả sếp cũng đến ạ?"

Không phải là Halo không có lịch trình gì cả.Dù không công khai với fan, cậu đã phát hành album chính thức, và khát khao được chơi, được hát những ca khúc đó luôn cháy âm ỉ trong lòng.Khát khao được biểu diễn trên sân khấu.Cũng giống như việc chiều cao của Roh Hae-il gần chạm mốc 180 cm, càng ngày cậu càng rắn rỏi, và mong muốn được biểu diễn cũng mạnh mẽ hơn.Có lẽ càng cảm thấy như vậy hơn khi đang xem concert của người khác.Halo đội mũ và đeo khẩu trang, lặng lẽ dạo quanh Nhà hát Nghệ thuật.Dù đang mùa hè, những người xung quanh vẫn liếc nhìn cậu thiếu niên đeo khẩu trang một lúc.Không hẳn chỉ vì khẩu trang giữa mùa hè, mà là vì cách ăn mặc của cậu, quần jean rách và áo thun ngắn tay, hoàn toàn đối lập với trang phục trang trọng của hầu hết khán giả đến dự buổi hòa nhạc.Moon Seo-yeon, đang mặc váy liền màu be gọn gàng và trò chuyện với bạn, thoáng ngỡ ngàng khi thấy Nam Gyu-hwan trong bộ vest, và khi Halo xuất hiện ngay sau đó, cô không giấu nổi sự sửng sốt.Hai người chẳng hề ăn nhập gì với không khí nhạc cổ điển cả.Nam Gyu-hwan thì mặc chỉnh tề, nhưng sếp của cô thì cứ mặc như bình thường mà đến.Dẫu vậy, trên người vị sếp không bận tâm đến ai kia lại toát ra một vẻ ung dung rất riêng."

Ai thế hả Seo-yeon?

Bạn cậu à?"

"Là thành viên trong ban nhạc tớ."

Moon Seo-yeon liếc nhìn Halo, người đang tò mò ngó nghiêng Nhà hát Nghệ thuật, rồi giới thiệu Nam Gyu-hwan."

Ồ... cậu sống thú vị thật đấy."

Đám bạn của cô nhướng mày khi nhìn Nam Gyu-hwan.Dù mặc đồ lịch sự, nhưng râu ria không cạo và tóc buộc đuôi ngựa khiến anh không giống quý ông chút nào."

Sao anh lại đến đây?"

"Anh đến đón em.

Canh đúng giờ kết thúc."

"Đón đi đâu cơ?"

"Tới chỗ bọn mình biểu diễn."

"!"

"Bỏ lại thì em giận ngay còn gì."

Ai mà giận giỏi dữ vậy chứ.Moon Seo-yeon đang định cằn nhằn với Nam Gyu-hwan thì nhớ ra xung quanh còn nhiều người nên đành nén lại.Cùng lúc đó, cô cũng nhận ra bạn mình đang cố gượng cười khi nhìn Nam Gyu-hwan.

Thành thật mà nói, cô cảm thấy hơi khó chịu."

Ôi trời, mọi người ở đây à?"

Lúc ấy, giọng của Soo-ah vang lên.Buổi độc tấu đã kết thúc tốt đẹp, Soo-ah bước ra với chiếc váy lấp lánh.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, tay ôm bó hoa hồng rực rỡ.'Mang hoa đến làm gì không biết.'Moon Seo-yeon giấu bông hồng cam mà mình mang theo ra sau lưng."

Nhưng mà người này là ai thế?"

Soo-ah và mẹ cô đứng sau, liếc nhìn Nam Gyu-hwan."

À, đồng nghiệp của Seo-yeon ấy mà."

Soo-ah quan sát Nam Gyu-hwan từ đầu đến chân.Nam Gyu-hwan không hề tỏ ra bận tâm, nhưng Moon Seo-yeon thì thấy áy náy không hiểu vì sao."

Em là Soo-ah, bạn của Seo-yeon.

Mong anh chăm sóc Seo-yeon nhiều hơn.

Cô ấy hiền lành và nhạy cảm lắm."

Nói đoạn, Soo-ah liếc nhìn tay của Nam Gyu-hwan rồi tiếp lời."

Nhìn tay anh nặng nề vậy, chắc khó bắt tay quá ha."

"Này, Hong Soo-ah."

Lần trước thì cô còn bỏ qua, nhưng lần này Moon Seo-yeon thấy không thể nhịn được nữa.Đúng lúc ấy, tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau."

Mong được mọi người giúp đỡ nhiều ạ."

Không biết từ lúc nào, Halo đã xuất hiện phía sau Moon Seo-yeon và khẽ kéo khẩu trang xuống."

À... bạn của cô Moon Seo-yeon đúng không."

Nụ cười tinh nghịch hiện trên môi cậu.Những ánh mắt nhận ra cậu dần mở to."...Roh Hae-il?"

Halo cầm lấy bông hồng trong tay Moon Seo-yeon rồi đặt lên bó hoa của Soo-ah.

Bông hồng cam nổi bật hẳn giữa những bông hồng đỏ."

Chúc mừng buổi diễn nhé."

"Ơ...

ờ..."

Đôi đồng tử của Soo-ah dao động dữ dội trước sự xuất hiện bất ngờ của một ngôi sao.

Dù vậy, cô vẫn cố đặt bó hoa xuống và định đưa tay ra thì Halo lên tiếng tiếp."

Bắt tay thì chắc khó rồi vì tay cô trông nặng quá.

Giờ tôi đưa cô Moon Seo-yeon đi được chứ?"

"!"

"Chúng tôi đang hơi bận."

Nam Gyu-hwan khẽ gật đầu.Anh khẽ thì thầm rằng Han Jin-young đang chờ sẵn trong xe, rồi vỗ nhẹ lưng Seo-yeon.Moon Seo-yeon miễn cưỡng chào tạm biệt bạn bè rồi vội đi theo Halo và Nam Gyu-hwan trước khi có quá nhiều người tụ tập.Cô đi sát phía sau hai người, liếc nhìn lại.Những người bạn từng phớt lờ Nam Gyu-hwan, phớt lờ cả cô, giờ đang há hốc mồm nhìn theo họ.Moon Seo-yeon chẳng nghĩ gì cả, chỉ lặng lẽ quay lại nhìn phía trước.Ánh nắng chói chang từ cửa lớn đang chiếu vào.Có ai đó nói."

Đi thôi."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 102: Giết hết đi


Quá trình tạo ra và phát hành một bản nhạc thường được gọi là quãng thời gian thử thách của sự nhẫn nại.Giống như việc người nông dân gieo hạt trên ruộng, vất vả dưới cái nắng gay gắt, không biết hạt giống ấy rồi sẽ ra sao, nỗi bất an và nỗi sợ mơ hồ về tương lai cùng ập đến.Không ai dám chắc rằng công sức mình bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng.

Phần lớn là không.

Nghĩ đến kết quả như thế rồi vẫn phải đối diện với bức tường trắng mà làm nhạc, điều đó tuyệt đối không dễ dàng.Rồi cuối cùng cũng đến lúc đưa bản nhạc ấy ra với thế giới.

Đối với ai đó, đó là khoảng thời gian đầy sợ hãi và bồn chồn.

Nhưng đối với Halo, cậu yêu thời điểm thu hoạch sau khi đã gieo hạt.Có người sẽ hỏi cậu thế này:Cậu không sợ thất bại à?Hoặc là, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại sao?Không phải là Halo chưa từng nghĩ đến khả năng thất bại của bản nhạc mình.Tất nhiên, cậu khó mà tưởng tượng ra điều đó.Dù bị chửi hay được khen ngợi, album của cậu vẫn luôn nhận được sự quan tâm của công chúng theo một cách nào đó.Cũng có thể, một ngày nào đó, người ta sẽ nói rằng Halo đã hết thời.

Rằng nhạc của cậu chẳng còn leo nổi lên bảng xếp hạng, chẳng ai còn nói về nhạc của cậu nữa.'Dù vậy, vẫn không tưởng tượng nổi thật.'Nhưng nếu thất bại đến thật, cậu sẽ đón nhận nó một cách khiêm tốn.

Dĩ nhiên, sẽ thất vọng đấy.

Nhưng mặt khác, biết đâu lại vui vì mình có một nơi để leo lên lại?Nghĩ theo hướng tích cực thì đó là cơ hội để thành công một lần nữa.Hơn nữa, cảm giác thỏa mãn khi biến thất bại thành thành công chắc hẳn không đùa được đâu.Đã thấy sướng khi chặn mũi giới phê bình, huống hồ là khiến cả thế giới phải trố mắt.Không biết sao tự nhiên lại nghĩ xa đến thế nữa.Dù sao thì, điều cậu muốn nói là:Thất bại thì để sau tính.

Còn bây giờ, cậu muốn tận hưởng mùa thu hoạch đã đến.Với cậu, thu hoạch không phải là thành tích.Mà là được chính tay mình thể hiện những bản nhạc đã mang ra thế giới.Không hiểu là ý gì à?Halo bước xuống xe.Một số người phát hiện ra chiếc xe của nghệ sĩ liền thì thầm to nhỏ, nhưng rồi sự chú ý đó cũng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.[Hội trường hòa nhạc – Kỷ niệm thành lập Đại học Yeon-guk]Cậu đứng trước hội trường mang phong cách kiến trúc quen thuộc.Các thành viên đi theo cậu lần lượt bước xuống xe."

Thật sự... là đến chỗ diễn thật hả?"

"Thế mày tưởng tới làm gì, mặc cái đồ đó?"

"Ai cấm mặc đầm rồi chơi keyboard?

Cùng lắm thì mặc đồ thể dục."

"...

Cũng đúng."

Buổi hòa nhạc tại sân khấu nhỏ sẽ kéo dài một tuần vào tháng 9.Vì nghĩ rằng tổ chức một buổi biểu diễn dài sẽ khá mệt, nên cậu quyết định làm tại sân khấu nhỏ.Sân khấu gần khán giả, thậm chí không cần dùng loa vẫn có thể truyền giọng hát bằng âm thanh trực tiếp, một buổi diễn quy mô nhỏ.Sẽ là một buổi diễn làm hài lòng cả ca sĩ và người hâm mộ."

Ngài Roh Hae-il?

Không ngờ ngài lại đích thân đến đây."

Người quản lý nhà hát của trường đại học hối hả chạy ra đón Halo."

Cảm ơn ngài đã đến.

Xin cứ thoải mái tham quan.

Đây là lần đầu trong đời tôi có ca sĩ tự mình đến kiểm tra sân khấu."

Phải rồi, thông thường là công ty lo mấy việc này.Trong cuộc sống trước đây, trừ lúc diễn tập, Halo cũng chưa từng kiểm tra trước sân khấu.

Đó là việc của các nhân viên đi theo cậu.Nhưng giờ, cậu lại thấy điều này không tệ chút nào.Tự mình chọn nơi biểu diễn, tự đến xem, và hình dung về sân khấu.Mấy chương trình âm nhạc cũng vui đấy, nhưng các buổi biểu diễn nơi mà cậu có thể tự do làm chủ sân khấu vẫn hấp dẫn hơn nhiều.'Gợi nhớ thời xưa ghê.'Halo thường tổ chức concert quy mô lớn, nhưng cậu cũng rất thích các buổi biểu diễn nhỏ hoặc trong club.Không gian kín tràn ngập sức nóng của con người, khoảng cách gần đến mức có thể chạm tay thật sự rất cuốn.

Hát xong còn được uống rượu với nhau nữa chứ.Đèn sân khấu.

Đường đi trên sân khấu.

Cả ánh mắt mong chờ của các thành viên khi xem xét vị trí của dàn nhạc và thiết bị.Từng có busking, nhưng so với thứ này thì vẫn rất khác."

Khi nào mở bán vé vậy?"

"Chẳng bao lâu nữa."

Halo mỉm cười nhếch môi.Hội trường kỷ niệm thành lập Đại học Yeon-guk có sức chứa tổng cộng 830 chỗ ngồi chia làm 2 tầng.

Buổi hòa nhạc đầu tiên của Roh Hae-il kéo dài tận một tuần.Chỉ là, không biết liệu fan phải đối mặt với trận chiến giành vé có thật sự vui không.Nhưng vì bản thân không phải tranh vé, Halo nghĩ chắc ai cũng sẽ vui vì cuối cùng concert cũng đến rồi."

Chắc tôi cũng phải thử giành vé xem sao."

Nghe Moon Seo-yeon nói vậy, Han Jin-young và Nam Gyu-hwan cũng sáng mắt lên."

Ờ, tôi phải mời Duk-soo với Gong-hak mới được."

"Tôi cũng mời bố mẹ nữa."

Thấy họ vậy, Halo trêu chọc."

Định tặng vé cho mà giờ coi bộ không cần nữa ha?"

"!"

Phản ứng hoảng hốt y chang như dự đoán.Sau một hồi vật lộn giành vé tặng, mọi người lên xe trở lại."

Giờ quay lại phòng thu hả?"

"..."

Nghe Han Jin-young hỏi khi đã ngồi vào ghế lái, cả nhóm đang ríu rít lập tức im bặt.

Moon Seo-yeon đặt hai tay lên chiếc đầm dài tới đầu gối, Nam Gyu-hwan thì lơ đãng nhìn ra cửa sổ từ ghế phụ.

Halo khoanh tay, mắt cũng hướng ra ngoài."

Ờm, chắc mặc đồ này thì khó mà diễn được ha?"

"Chật chội lắm."

Nhắc lại, Moon Seo-yeon mặc chiếc đầm gọn gàng vì trước đó đi xem hòa nhạc cổ điển, còn Nam Gyu-hwan thì mặc sơ mi ngắn tay và đồ vest."

Chắc phải thay đồ thôi."

Nghe Han Jin-young nói vậy, Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan lại im bặt.Ai cũng nhận ra một điều.Không ai trong số họ muốn quay lại phòng thu cả.Ở lì trong đó suốt bao ngày, ai mà không ngán?Nhất là sau khi vừa đi xem sân khấu nhỏ, cảm giác muốn được lên sân khấu ngay lập tức trào dâng."

Lâu lắm mới diễn lại mà-."

Lúc ấy, Halo lên tiếng.Tất cả ánh mắt đều hướng về cậu.

Halo nở nụ cười nghịch ngợm quen thuộc."

Phải khởi động trước đã chứ?"

Dù còn tận một tháng nữa mới đến buổi biểu diễn, nhưng không ai trong xe bắt bẻ gì.

Mặt ai nấy đều sáng rỡ."

Tôi là kiểu cần khởi động lâu mới bắt nhịp được đấy!"

"Chết cháy cũng được."

"Thời tiết đúng là hợp để chết cháy thật."

Han Jin-young nhìn ra ngoài cửa sổ.Mặt đường nhựa sôi sùng sục.Chắc rán thịt ba chỉ hay ốp la còn ngon hơn cả chảo lửa ấy chứ.Dù mình không sao, nhưng mấy đứa em chết cháy thì gay.

Nghĩ vậy, Han Jin-young bất chợt ngẩng đầu."

Biết đâu lại có chỗ cho mình diễn hôm nay thì sao."

"Thật á?"

"Thỉnh thoảng có chỗ bị hủy vào ngày trước hoặc ngay ngày diễn.

Halo à, cậu còn nhớ chỗ tôi nói cậu lập band với tôi không?"

"À.

Chỗ đi với Shin Joo-hyuk ấy hả."

"Ừ...

Chính cái chỗ đi với nó.

Gọi thử xem nhé?"

"Vâng."

Cậu nhớ đến live café ở Hongdae mà từng đi với Shin Joo-hyuk.

Hình như tên là Live House thì phải.Nghĩ lại thì, lần đó còn được ông chủ đưa danh thiếp nữa."

Lâu rồi không gặp, thưa ông chủ."

Shin Joo-hyuk cũng từng nói y chang vậy.Sợ người ta không biết từng chơi trong cùng một band, đến lời thoại cũng giống nhau."

Anh vẫn khỏe chứ ạ?

Vâng, vâng.

Em thì lúc nào cũng thế thôi."

Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan nhìn chằm chằm vào điện thoại của Han Jin-young.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái điện thoại."

Em gọi là vì muốn hỏi... hôm nay bên anh còn chỗ trống không ạ?"

Bất chợt, gương mặt Han Jin-young phản chiếu trong gương dần trở nên khó xử."

À, hôm nay quán nghỉ ạ...?"

Gương mặt Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan thay đổi theo nét mặt của Han Jin-young như thể bị lây bệnh.

Halo bật cười thầm trong bụng."

À, không cần phải ra mặt đâu ạ.

Cũng không gấp lắm mà."

Han Jin-young liếc Halo qua gương chiếu hậu."

Thật ra bọn em định làm buổi busking.

Band của bọn em đó ạ."[Cái gì!]Ngay khoảnh khắc đó, giọng bên kia đột ngột vang to, đủ để cả đám trong xe nghe thấy.[Band của Jin-young là cái, cái... band của Roh Hae-il á?]"Vâng ạ.

Em chưa nói mà anh biết rồi cơ?"["Ơ, có chuyện gì mà anh lại không biết về tụi em chứ.

Nhưng mà này, cậu Hae-il của chúng ta muốn biểu diễn ở quán á?!"]"Cậu Hae-il...

à không, là sếp Hae-il ấy ạ, anh từng gặp cậu ấy bao giờ chưa?

À, lần đó sao."

Han Jin-young chợt nhớ lại ngày anh chạm mặt Shin Joo-hyuk và Roh Hae-il.

Nếu đi cùng Joo-hyuk, thì khả năng ông chủ cũng đã gặp sếp rồi."

Thì... nếu hôm nay là ngày nghỉ thì cũng đành chịu thôi ạ."[Ơ hay, ai nói là hôm nay nghỉ?!]"Dạ?"[Ấy ấy!

Làm ăn đang yên đang lành mà lại đóng cửa nghỉ à?

Không được, phải đến đó!

Tổ tiên mình vẫn dạy là ngủ là để dành khi chết!

Hôm nay quán vẫn mở cửa!]"Ơ?

Nhưng mà anh vừa nãy..."[Cậu Roh Hae-il, chắc chắn sẽ đến chứ?]Trước câu hỏi có phần rụt rè ấy, Halo bật cười khẽ rồi đưa tay ra.

Han Jin-young, vẫn còn ngơ ngác, liền đưa điện thoại cho cậu, và Halo lên tiếng:"Chào ông chủ, em là Roh Hae-il đây ạ."[Ôi trời, cậu Hae-il, dạo này vẫn khỏe chứ?

Còn nhớ tôi không?]"...Cái thái độ khác hẳn lúc nói chuyện với tôi luôn nhỉ."

Han Jin-young vừa nghĩ, lẽ ra nên đưa máy cho sếp từ đầu, vừa ra dấu với các thành viên bằng cách chụm ngón cái và ngón trỏ lại.Xong rồi?

Thiệt hả?

Thiệt luôn á?

Trời ơi tuyệt vời!Cả nhóm đồng loạt nhảy lên ăn mừng trong im lặng.#Chủ quán live house ở Hongdae vui vẻ mở cửa tiệm.

Tấm bảng "Nghỉ hôm nay" được cất vào túi, ông bắt đầu dọn dẹp."

Vì Roh Hae-il đến, phải cho mượn ngay chứ."

Trong số các live club ở Hongdae, không nơi nào từ chối nếu nghe tên Roh Hae-il.Ông đang háo hức đợi ban nhạc của Roh Hae-il thì bỗng một vấn đề hiện lên trong đầu."

Không biết giờ đăng lên trang web thì có ai biết mà đến không nữa."

Sắc mặt ông chủ lập tức trở nên nghiêm trọng.Thông thường, việc quảng bá phải được thực hiện từ một tuần trước bằng cách đăng poster lên trang web.Không đời nào việc đăng poster cho một lịch trình vừa nảy sinh cách đây hai tiếng lại có hiệu quả.Hơn nữa, hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi trong tháng.

Mấy khách quen đều biết cửa tiệm không mở hôm nay.Dù sẽ lập tức đăng poster ngay, ông vẫn thấy lo.

Hae-il không có kênh SNS đặc biệt nào, mà có đăng lên cũng chỉ còn vài tiếng nữa, dù là người nổi tiếng thì vẫn gấp gáp quá.Câu lạc bộ live này lại nằm khá sâu trong Hongdae, không dễ để tìm đến.

Gần như là một thánh địa mà chỉ người trong giới mới biết.Mắt ông chủ bắt đầu dao động.Hay là cứ để tụi nó làm một buổi diễn du kích thì hơn?Dù sao cũng là Roh Hae-il, không thể nào không có ai tới.Nhưng để đến được thì phải biết cậu ấy diễn ở đây mới đến chứ."

Mình đâu có quen phóng viên nào đâu... phải làm sao đây?"

Lúc ông chủ vừa run run tìm điện thoại.Halo và các thành viên ban nhạc đang ở trong một cửa hàng quần áo tại Hongdae.Mùa hè ở Hàn Quốc đôi khi được so sánh với châu Phi.

Giống như câu nói ấy, mọi người đều đã đổ mồ hôi nhễ nhại từ lâu rồi.Vì Moon Seo-yeon cần một chiếc quần để mặc bên trong váy liền, nên trước khi ghé qua live house, cả nhóm đã tìm đến một cửa hàng quần áo.Một cửa hàng thời trang đường phố tại Hongdae.

Custom Stella là cửa hàng offline của một thương hiệu thiết kế đang dần tạo được tên tuổi cả trên mạng.Khi đột ngột có một nhóm người đủ kiểu dáng tràn vào, cô nhân viên part-time đang trông coi cửa hàng một mình giữa ban ngày khẽ liếc mắt, rồi tiến lại gần Moon Seo-yeon."

Quý khách đang tìm kiểu sản phẩm nào ạ?"

"Ờ... một bộ đồ thoải mái và đơn giản?"

Bị khách hỏi ngược lại, người lúng túng chính là cô nhân viên.Thông thường thì đồ thể thao sẽ là lựa chọn thoải mái và đơn giản nhất.

Dù vậy, cũng chẳng khó để trả lời.Cô nhân viên vừa nghĩ khuôn mặt Moon Seo-yeon trông quen đến lạ, vừa chỉ tay về phía kệ hàng mới."

Đây là mẫu mới ra vài ngày trước, họa tiết loang màu.

Có bốn màu: trắng ngà, tím, xanh dương và cam."

Tuy đơn giản, nhưng cả bốn bộ đều là đồ tracksuit với màu sắc rất cá tính.

Chữ "Custom Stella" in trên ngực mang cảm xúc riêng, và đặc biệt, những ngôi sao được đính ở tay áo trông thật đẹp."

Với làn da trắng như của quý khách, tôi gợi ý màu tím.

Còn vị khách nam đứng cạnh có thể hợp với màu trắng ngà hoặc xanh dương ạ."

"Á, giật cả mình.

Cậu đến từ khi nào thế?"

Bất chấp sự hoảng hốt của Moon Seo-yeon, Nam Gyu-hwan với tay trong túi quần đã bước đến, ngó nghiêng mấy bộ đồ mới."

Bốn loại đấy."

Chỉ là một câu lẩm bẩm vô thức.Nhưng đôi khi, những lời vô thức lại mang ý nghĩa với ai đó.

Và với Moon Seo-yeon thì đúng là vậy."

Hở?

Đúng rồi.

Có đúng bốn bộ.

Bốn người tụi mình.

Bốn màu sắc."

"?"

Trước khi Nam Gyu-hwan kịp hỏi "thì sao?", Moon Seo-yeon đã hỏi Halo."

Sếp cũng định mua đồ đúng không?

Hay là tụi mình sắm đồng phục luôn đi?"

'Sếp?'Cô nhân viên nghiêng đầu ngạc nhiên vì cách gọi lạ lẫm, rồi nhìn sang cậu trai mặc quần jean rách đang đứng gần cửa ra vào.

Người mà cô ít chú ý nhất nãy giờ, có khi lại là người cô nên chú ý nhất, chủ chi tiền.Cậu ấy là một chàng trai đội mũ và đeo khẩu trang.Ban đầu còn thấy tội nghiệp vì tưởng cậu ấy bị cảm, nhưng rồi ánh mắt lộ ra dưới vành mũ trông lại quen đến lạ."

Đồng phục?"

"Vâng, là đồ tụi em mặc đồng bộ khi biểu diễn ấy.

Tracksuit có hơi kỳ lạ không nhỉ?"

Trước câu hỏi của Moon Seo-yeon, Halo thấy cũng không tệ.

Dù sao thì bọn họ cũng đến đây để mua đồ."

Nếu mọi người đồng ý thì..."

Giọng nói ấy khiến cô nhân viên mở to mắt.Giọng nói này, ngữ điệu này.Vì thần tượng của cô ít khi lên sóng truyền hình, nên cô đã xem đi xem lại mấy chương trình cậu ấy từng tham gia không biết bao nhiêu lần.

Vậy nên, đôi tai cô không thể nhầm lẫn.Giờ để ý kỹ, đôi mắt kia cũng giống Mặt Trăng của chúng ta nữa thì phải?Nửa tin nửa ngờ, cô nhìn chằm chằm cậu trai.Bất chấp ánh mắt đó, các thành viên ban nhạc lần lượt đồng ý, và Halo cũng khẽ gật đầu."

Vậy thì mua mỗi người một màu nhé."

"Mọi người... cho em hỏi size mặc là gì ạ?"

Khi cậu trai tiến lại gần, cô nhân viên cảm nhận được tim mình đang loạn nhịp.

Trái tim fangirl đang đập loạn xạ.Dù bạn cùng nhà không nhận ra, nhưng idol của mình thì cô nhận ra ngay, trái tim fangirl thét vang!Cậu trai nhún vai rồi đưa ra chiếc thẻ.Đôi tay thon dài ánh lên dưới mắt cô.Và cái tên khắc trên thẻ là cái tên cô yêu thích nhất trên đời.

Hae-il Roh."

Trời ơi!"

Cô nhân viên vô thức nắm lấy tay cậu thay vì cầm thẻ.Nước mắt trực trào nơi khóe mắt.Giữa cụm từ 덕계못 ("mọi đứa fangirl đều không có cơ hội") vang vọng trong đầu, những con số 7 hiện lên liên tiếp trên chiếc máy slot ảo tưởng.777!

Trúng giải!

Xin chúc mừng!"

Xin lỗi, chẳng hay cậu có phải là...

Roh Hae-il không ạ?"

Dù hỏi vậy, nhưng cô nhân viên gần như chắc chắn.Và thần tượng của cô, không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ cười bằng ánh mắt.

Có lẽ khóe miệng sau lớp khẩu trang cũng đang cong lên."

Cô có thể tính tiền giúp tôi được không?"

"Tính tiền gì chứ!

Roh Hae-il, tôi là fan của cậu!"

Ngay khoảnh khắc chắc chắn đây chính là thần tượng của mình, chữ "tính tiền" lập tức biến mất khỏi đầu cô."

Cậu mặc là tôi vui rồi.

Làm ơn, làm ơn đó."

Và cái từ đó là gì nhỉ?Trong khoảnh khắc suýt mất cả khả năng nói tiếng Hàn vì vui sướng dâng trào, cô đã kịp thốt ra trước khi thần tượng từ chối:"Là... là tài trợ ạ!

Cậu không cần thấy ngại đâu, bên tôi đang tích cực làm marketing qua influencer.

Nếu có influencer đến cửa hàng offline, chúng tôi có hệ thống để xử lý ngay nên cậu không cần lo gì cả."

"À..."

"Chỉ là, nếu được thì... tôi có thể xin một điều nho nhỏ thôi ạ—."

Lý trí bảo cần báo với quản lý, nhưng cô chẳng nghe theo.

Cô từ chối nhận thẻ, sung sướng chụp ảnh và xin chữ ký."

Cảm ơn cậu rất nhiều."

Ngay khoảnh khắc nghĩ rằng có chết cũng cam lòng, Roh Hae-il lên tiếng."

Nếu không phiền, tôi cũng có một yêu cầu nhỏ được không?"

Cô lại có lý do để sống tiếp."

Vâng, cậu cứ nói đi ạ!"

"Hôm nay tôi có buổi biểu diễn."

"...Biểu diễn ạ?"

Cái gì cơ?

Biểu diễn?Cô nhân viên mở to mắt."

Ở đâu vậy ạ?"

"Ngay quán live cafe phía trước Hongdae này.

Nên nếu được... cô có thể chụp hộ tôi tấm ảnh để quảng bá được không?"

"Vâng vâng, chụp thế nào ạ?"

Chẳng phải yêu cầu khó gì.Ngay cả khi cậu có đòi luôn cái két tiền trong cửa hàng, cô cũng sẵn lòng dâng lên.

Cô nhận lấy điện thoại từ tay cậu.Người ca sĩ của cô viết gì đó lên một tờ A4 được mượn từ cô. [Hẹn gặp nhau lúc 6:20 tối nay tại live café Hongdae – Roh Hae-il]Halo viết cả tên mình lên giấy, rồi tháo khẩu trang, hai tay giơ tờ giấy lên.

Cậu nghĩ sẵn tiện chụp luôn ảnh quảng bá cho chủ live house cũng tốt.Tách."

Tôi... tôi có thể đăng tấm này lên được không ạ?"

"Ừ, không sao đâu."

Miễn là lan truyền được càng nhiều càng tốt.Halo gật đầu nhẹ, cô nhân viên liền lấy điện thoại mình ra chụp thêm một tấm.Ứng dụng trên điện thoại hiện ra cửa sổ xanh lá của một diễn đàn.

Tim cô đập mạnh vì biết tấm ảnh sắp làm náo loạn nơi đó."

Cảm ơn cậu rất nhiều.

Mong cậu ghé lại bất cứ lúc nào.

Làm ơn!"

Cô nhân viên vừa tài trợ đồ, vừa vẫy tay chào cho đến khi bóng dáng Roh Hae-il và ban nhạc khuất hẳn.Sau đó, cô nhân viên nhanh chóng đăng ba tấm ảnh, một tấm chụp chung với Roh Hae-il và cả chữ ký lên fan cafe [Lướt sóng], rồi mới đóng điện thoại lại.À không, giờ phải gọi cho sếp chứ.Cô nhân viên bấm số với vẻ mặt cực kỳ chán nản."

Ơ, anh yêu à.

Em đây—"Không còn cái giọng nhẹ nhàng, cao vút như khi nói chuyện với Roh Hae-il nữa.Ba tấm ảnh xác thực được đăng bởi một thành viên hoạt động tích cực trong [Lướt sống].

Chưa đầy ba mươi phút sau, đặc biệt là tấm cuối cùng, đã lan truyền khắp nơi.Người hâm mộ đang thương nhớ ca sĩ của mình, người đã biến mất không tung tích.Đặc biệt là những ai ngày đêm mong chờ màn biểu diễn của Roh Hae-il, nghe nhạc cậu không ngừng trên chế độ phát lặp.Tấm ảnh ca sĩ của họ đang tươi cười rạng rỡ, giơ tờ giấy trắng trong tay giống như một đốm lửa rơi xuống con phố ngập đầy xăng.[$%#[email protected]$%#@][Vậy tức là đây sẽ là buổi biểu diễn cuối cùng trong tháng 8 đúng không?]
└ Muốn nói không lắm nhưng không thể nói không được...[Ở đây là vào theo thứ tự đến trước, mà người trước không ra thì đừng mong vào được;;;][Giết hết chúng nó đi]Không biết gì hết, chủ livehouse vô tư nghĩ."

Dù sao thì, chắc cũng lấp đầy được khán phòng nhỉ?"
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 103: Vậy thì cùng bắt đầu lại nhé?


"Phải rồi, cậu ta là nghệ sĩ nổi tiếng..."

Chủ quán live house chỉ nhận ra điều đó sau khi thấy tấm bảng "Đóng cửa" treo trên cánh cửa kính.Bàn tay dính sát vào mặt kính như trong phim kinh dị.

Giật mình, ông mở cửa ra và hoảng hốt khi thấy hàng loạt ánh mắt đang dán vào mình.Sao ông lại quên mất chuyện này cơ chứ.Những người hâm mộ từng đổ đến như thủy triều chỉ vì có tin đồn Shin Joo-hyuk sẽ xuất hiện chợt hiện lên trong đầu ông.Dù vẫn còn nghi ngờ liệu Roh Hae-il có cùng đẳng cấp với Shin-Na-Park không – vì cậu ta chưa có nhiều thành tích để chứng minh – nhưng hiện tại, cậu ta chắc chắn là ca sĩ hot nhất.Chủ quán lập tức gọi cho những nhân viên không có ca trực hôm nay.

Để đảm bảo an toàn cho cả nghệ sĩ lẫn khán giả, cần phải có người điều phối.[Hàng dài ở live house điên thật, tui ở Yeonhui-dong mà không biết mấy người này từ đâu kéo tới nữa.][Sức chứa của khán phòng là bao nhiêu?

Có vào hết được không?]
└ Chắc được tầm trăm người?[Không... fan ở Busan đang khóc đây...][Giờ bắt KTX thì còn kịp xem không?]
└ Xin đừng đến
└ Ở đây điên rồi, hình như người Seoul kéo tới hết rồi
└ Đây là địa ngục, cứu tôi với
└ Chắc chắn không vào được nhưng cũng chẳng ai rời đi cả[Mấy bạn biết là Roh Hae-il hát live không ổn lắm không? haha]
└ Chuẩn luôn, Hae-il nổi tiếng vì hát live tệ mà
└ Nghe bản audio vẫn tốt hơn nhiều haha
└ Tôi là người từng nghe live, đúng đấy
└ Nghe bảo fan service cũng chẳng tốt nữa
└ Nhưng cậu ấy đang cố gắng đấy kkkkkKhông hay biết gì về những gì đang xảy ra trong thế giới online lẫn offline, Halo vẫn thản nhiên xắn tay áo bộ tracksuit màu cam, rồi nhìn đồng hồ.Buổi diễn bắt đầu lúc 6 giờ 20.Giờ là 5 giờ 30."

Khi nào bắt đầu cho vào khán phòng vậy ạ?"

"Vì có quá nhiều người đến nên tôi đã gọi thêm nhân viên điều phối.

Sau khi họ đến sẽ tiến hành vào chỗ."

"Có đông lắm không ạ?"

Chỉ mới quảng bá vài tiếng trước thôi mà, chẳng nghĩ sẽ đông thế này.Chủ quán bước lại bên cửa sổ và kéo rèm lên.

Mở ô kính dán lớp phim chống nắng, một luồng không khí ngột ngạt tràn vào.

Ánh nắng chói chang.

Và dòng người tấp nập phía sau đó."

Nhiều hơn tôi tưởng..."

Rất nhiều.

Vượt xa sức chứa của live house."

Nếu tăng sức chứa thêm thì—""Tôi sẽ cho vào hết mức có thể, nhưng không thể chứa tất cả được đâu."

Dù đã nói sẽ cố gắng cho vào tối đa, nhưng ông chủ nghĩ thật ra còn chưa được một phần tư."

Hoặc là, tôi có một cách này."

Đây là phương án mà một vài ban nhạc khác từng làm và khi nghe lời gợi ý đó, gương mặt Halo dần rạng rỡ.

Nhưng vấn đề là, người thực hiện..."

Tôi sẽ hy sinh thân mình để mang đến một sân khấu đáng nhớ."

"Ông chắc chứ?"

"Tuy trông thế này nhưng phần thân trên của tôi khỏe lắm."

Chủ quán cười tươi, giơ ngón cái như bảo rằng ổn rồi.Nhưng trong lòng thì đang khóc thầm.Nếu Joo-hyuk mà có mặt, ông đã đẩy việc này cho nó rồi.Thế là sau khi nhân viên đến, việc vào chỗ được tiến hành.Dù có phần bối rối vì lượng người quá đông, nhưng họ nhanh chóng xử lý chuyên nghiệp như thường lệ.

Dù sao thì mọi chuyện vẫn luôn như vậy.Khi đang trò chuyện cùng các thành viên trong ban nhạc, Roh Hae-il giơ tay vẫy chào.

Dù buổi diễn được quyết định bất ngờ, lại để khán giả đứng chờ giữa trời tháng Tám nắng gắt, nhưng chỉ một cái vẫy tay thôi cũng đủ khiến mọi sự khó chịu tan biến.Chỉ có khoảng 80 người may mắn được vào trong live house.

Dù đã tăng tối đa sức chứa, cũng chỉ được chừng đó.Những người không vào được vẫn kiên nhẫn chờ bên ngoài, mong có người rời đi để thế chỗ, dù biết gần như không có cơ hội.Nhưng sự chờ đợi ấy không hoàn toàn vô nghĩa."

Người kia là ai vậy?"

"Nghe nói là chủ quán đó."

Dãy ghế đầu.

Một người đàn ông trung niên đang giơ gậy selfie trong quán có quy định cấm quay phim.

Những người phía sau tỏ vẻ khó chịu vì bị che khuất tầm nhìn, nhưng ngay khi nghe lời giải thích liền hiểu ra."

Chắc là định livestream lên NuTube."

"Nhưng sao không dùng chân máy?

Cầm tay mỏi lắm đó."

"Chịu, nhưng nếu có livestream thì mình vẫn có thể về nhà xem lại."

Có lý do lớn đằng sau chuyện này.Chủ quán đã bỏ mặc chiếc chân máy bị gãy vì chẳng dùng đến bao giờ.

Giờ đây, ông nén nước mắt, động viên cánh tay mình.Chỉ cần gắng thêm hôm nay nữa thôi.Nhạc dạo hỗn loạn bỗng dừng lại, và cậu thiếu niên bước đến gần micro."

A, a.

Xin chào, tôi là Roh Hae-il."

Cậu khẽ cười."

Cảm ơn mọi người đã đến dù buổi diễn được thông báo rất đột ngột."

Cậu không ngờ lại có nhiều người đến thế.Mới chỉ vài tiếng trước thôi mà, đâu ngờ hiệu ứng lại lớn vậy.

Cậu đã đánh giá thấp sự nhiệt huyết của họ."

Hy vọng lần sau sẽ được gặp mọi người ở một nơi rộng hơn.

Buổi diễn xin được bắt đầu."

Không ai để ý lời tuyên bố ngầm kia.Nhưng họ sẽ sớm nhận ra thôi.Halo cầm lấy cây guitar điện, khẽ liếc ra sau.

Các thành viên trong ban nhạc khi ánh mắt chạm nhau liền đồng loạt gật đầu.

Nhạc dạo của ca khúc chủ đề [Welcome to my world] vang lên.[Welcome to my world] không phải là phiên bản của [Welcome to my world] với guitar điện và guitar acoustic, mà là phiên bản được sắp xếp của [Welcome to my world] với trống, bass, keyboard và guitar điện.Một số người thắc mắc sao không mở đầu bằng [17sec] hay [Zigzag].

Hai bài đang đứng đầu bảng xếp hạng và được cho là hợp nhất để mở màn.Nhưng với nhóm, buổi diễn đầu tiên của album chính quy thì ca khúc mở màn phải là [Welcome to my world].Đó là lời đáp lại của ban nhạc cho bài hát do cậu sáng tác.Và là thế giới mà họ muốn cho fan nhìn thấy.[Đây là bài chủ đề à?]Ai đó hỏi vậy giữa những giai điệu keyboard dịu dàng, ngọt ngào vang lên.[Ồ]Tiếng bass dày dặn và tiếng trống chắc nịch.Sự hòa quyện giữa tiếng keyboard mềm mại và phần guitar điện thoải mái hơn, thật sự là...[Nghe khác hẳn][Ủa, cái này là Welcome to my world hả?

Hay quá ta?][Ai bảo không hay vậy]Bản [Welcome to my world] mộc mạc nối từ guitar điện sang acoustic cũng rất tuyệt, nhưng phiên bản phối tràn ngập âm thanh này lại cho cảm giác hoàn chỉnh hơn.Dù thiếu đi sự ngứa ngáy đáng yêu của bản acoustic, nhưng keyboard đã bù đắp điều đó, còn bass với trống thì nâng đỡ nhau, đúng là nhạc band.Vì thế nên đây mới là bài chủ đề.Tất cả những ai có mặt ở đây đều hoàn toàn đồng tình.Mỗi lần khán giả nhảy theo nhịp với Roh Hae-il, tiếng rung động vang lên qua chiếc camera run rẩy.

Hơi nóng của buổi diễn được ghi lại qua biểu cảm của cậu thiếu niên.[Chết tiệt, vui muốn xỉu luôn][Giá như đến sớm một chút...]Càng lúc càng nhiều người tiếc nuối.Cùng với đó là khát khao được tham gia buổi diễn.[Có stream NuTube là còn may đấy][Không lẽ sập server chứ?][...Đừng mà]Trước khi ai đó nhớ ra sự mong manh của server NuTube, giọng hát của thiếu niên đã chuyển sang phần medley."

Nào, giờ bắt đầu countdown nhé?"

Từ 17sec đến Ever End, Voice to Voice, hàng loạt ca khúc mới vang lên.

Vì ai cũng đã mong chờ concert này nên fan đều hát theo được.'Thật vui.'Halo thở dốc, mỉm cười mãn nguyện.Hàng trăm ánh mắt dõi theo cậu.Cậu muốn khiến không ai trong số họ phải hối tiếc vì đã đến đây.

Muốn họ trao hết năng lượng cho cậu đến mức không còn sức để về nhà.Khi chuẩn bị tiếp tục sân khấu, đôi chân bắt đầu run lên.Có vẻ cậu đã nhảy và di chuyển quá sung trên sân khấu.Khi phần trình diễn tạm ngừng, có ai đó lo lắng cất tiếng."

Phải làm sao đây..."

Thực ra thì, cảm thấy kiệt sức cũng chẳng có gì lạ.Cậu đã bôn ba suốt cả ngày, rồi lại phải biểu diễn bất ngờ, mà sức nóng của sân khấu thì luôn hút cạn năng lượng của con người.Nhưng nếu là cậu ngày trước, hẳn sẽ chẳng để ai nghe thấy câu nói như thế.Halo cắn môi vì tự ái.Cậu khẽ quay đầu lại, liếc nhìn các thành viên ban nhạc phía sau.Ánh mắt vừa chạm nhau, những người cũng đang đổ mồ hôi như cậu lần lượt giơ nắm đấm lên.Vẫn chưa kết thúc đâu.Halo nở nụ cười tinh nghịch đáp lại, rồi quay lại phía trước.Vừa hất mái tóc ướt mồ hôi ra sau, cậu vừa khẽ hỏi khán giả bằng giọng đầy ẩn ý."

Không biết mọi người có thấy mệt không?"

Trước lời khiêu khích ấy, khán giả không chịu nổi mà hét toáng lên.

Không!

Hoàn toàn không!

Chính câu trả lời đó là điều cậu chờ đợi.Khóe môi Halo khẽ nhếch lên."

Vậy thì, tiếp tục nhé?"#[HOT] Hậu concert du kích của Roh Hae-il (+617)XÉNÁTRỒI[Tôi có thể chết được rồiㅜㅜ Nhưng cho tôi xem thêm một lần nữa rồi chết cũng được][Đây mới gọi là live chứ, vãi cả điên loạn, nổi cả da gà vẫn chưa hết đây này][Tôi chẳng dám nói gì vì sợ bị bắt đi, nhưng làm sao một đứa vị thành niên lại như thế được][Giữa mùa hè mà là bài kiểm tra lòng fan, cái đồ ác quỷ này.

Nhưng mà live đỉnh quá nên cũng không trách được + cái màn khiêu khích là thật đó, thằng này chắc chơi LoL khá][Khi nào Roh Hae-il mới lại tổ chức concert vậy?]Sự phản hồi một ngày sau concert (??) đột ngột của Roh Hae-il có thể được tóm gọn như trên.

Tất nhiên, chẳng cần nói cũng biết, những fan không xem được live dù đứng chờ giữa nắng tháng 8 đã khóc hết nước mắt.[Rốt cuộc màn khiêu khích là gì thế...

Sao lại sập server từ chỗ đó chứ][Lũ khốn NuTube, thì tăng giá Premium lên mà không chịu đầu tư server làm cái gì][Thế rốt cuộc nó khiêu khích thế nào vậy, xin hãy có người review giùm cái]
└ Nói chuyện trống không
└ Hết?Cơn khát mong đợi concert của fan Roh Hae-il hoàn toàn chưa được giải tỏa.

Cảm giác như vừa được một giọt nước giữa sa mạc rồi lại bị cướp mất.

Có người còn thuyết âm mưu rằng Roh Hae-il cố tình làm vậy, nhưng dù thế thì chẳng ai có ý định bỏ lỡ concert tiếp theo của cậu.Vấn đề là không ai biết khi nào concert tiếp theo sẽ diễn ra.Và rồi, giữa lúc này, một fan đã tiên đoán:[Nếu Roh Hae-il tổ chức concert thì khả năng cao là sẽ phải chiến vé như chiến tranh thật đấy...]
└ Phản ứng này thì trăm phần trăm luôn
└ Nhưng chắc cũng không đến mức tổ chức ở quán cafe live đâu nên chắc vẫn còn chỗ?[Dù là chiến vé hay gì cũng được, làm ơn chỉ cần tổ chức đi]Không ai ngờ tới việc concert sắp tới của Roh Hae-il lại chỉ có vài trăm ghế, chứ không phải hàng ngàn như kỳ vọng.[(Hỏi) Nhân tiện, bộ đồ Roh Hae-il mặc lúc concert là của hãng nào vậy?]
└ Là của một thương hiệu nhà thiết kế mới tên Custom Stella
└ Tớ chỉ xem trên NuTube thôi mà thấy form đẹp ghê, đắt không?
└ Vì là thương hiệu thiết kế nên không rẻ đâu, nhưng chất lượng xứng giá lắmCác yêu cầu về concert của Roh Hae-il xưa nay vốn không thiếu.

Chính vì vậy, lợi ích từ concert du kích lần này lại rơi vào một nơi hoàn toàn không ai ngờ tới.Đó là bộ đồng phục nhóm mà Roh Hae-il và ban nhạc của cậu mặc.Custom StellaNgay sau buổi diễn, đánh giá trên [Lướt sóng], người đã ngay lập tức đóng cửa hàng và đi xem buổi biểu diễn trực tiếp cùng khoảng 80 thành viên ưu tú, rồi đăng review với cái tên 'NeonDallanbyeol'.

Ban đầu, bài viết chỉ khiến người ta ghen tị, nhưng sau đó lại khiến mọi sự chú ý đổ dồn vào một điểm.Cụ thể là bộ tracksuit mà Roh Hae-il đã mặc.Mặc dù có đề cập là đồ tài trợ trong phần review, nhưng ngay cả người thường cũng phải công nhận màu sắc lẫn logo thương hiệu đều rất đẹp.

Và trên hết là form dáng chiếc áo khoác màu cam mặc ngoài áo thun trắng thật sự quá chuẩn với dáng Roh Hae-il.Đến mức các nhãn hàng từng muốn tài trợ cho Roh Hae-il trước đó hẳn phải tiếc nuối, vì cậu diện tracksuit trông quá hợp trên sân khấu.Và kết quả là...[Đm sold out.

Thằng nào ôm hàng đấy?]
└ Trang chủ Custom Stella sập server rồi kìa ㄷㄷ
└ Ảnh hưởng của Roh Hae-il đỉnh thế cơ à?
└ Bộ tracksuit nhìn được phết, mà cái chính là Roh Hae-il mặc lên nhìn ngầu vl.

Không thuộc dạng đẹp trai nổi bật nên ai cũng nghĩ "ơ mình cũng hợp nhỉ?"
└ Đúng là cái thời ai cũng tưởng mình tầm cỡ Roh Hae-il.
└ Mà cái form dáng là nhờ dáng người hay do đồ chuẩn?
└ Thấy có bài review bảo đồ thật sự may tốt đấy ㅇㅇ mà đúng là Roh Hae-il mặc lên cũng đẹp thật, nhìn profile thì dáng cao phết.[Con trai tôi tưởng mình là Roh Hae-il, mặc áo cam đi vòng vòng, muốn giết nó quá.]
└ Nó bảo nó hơn cả Roh Hae-il đấy.
└ Sao cứ lôi ngoại hình ra móc mãi thế?
└ Đúng đấy.

Nhìn kỹ thì càng thấy đẹp trai mà.
└ Nói rồi mà, Roh Hae-il đẹp trai đấy.
└ Nhớ từng đọc đâu đó: "Lúc thấy Roh Hae-il đẹp trai là lúc đầu óc mày có vấn đề đấy."

Ừ đúng thế.

Giờ thì đang cười xỉu, não chảy ra ngoài rồi đây.
└ Không kiểu đẹp nổi bật, nhưng là kiểu có nhiều bạn gái thân ấy.Sự bất ngờ này không chỉ gây sốt với công chúng.Các doanh nghiệp vốn từng nghĩ "Không quảng bá thì thiệt mình thôi" nay bắt đầu sáng mắt ra.

Đặc biệt là các thương hiệu thời trang, hoàn toàn có lý do để quan tâm.#Vài ngày sau đó.Ngay trước khi cơn sốt về buổi concert du kích của Roh Hae-il lắng xuống, một video ngắn bất ngờ được đăng lên NuTube.Chính là video thông báo concert mà ai nấy đều mong chờ bấy lâu.Không phải kiểu busking du kích trong ngày khiến fan bị PTSD nữa, mà là một concert có bán vé chính thức.Dù thời gian mở bán khá gấp rút, nhưng việc có thông báo trước vẫn khiến nhiều người thở phào.Rồi ai đó nói:[Ủa nhưng hội trường concert ở nhà tưởng niệm thành lập trường Nghệ thuật Quốc gia, theo tôi biết thì có 830 ghế thôi mà?]
└ 830??

Không phải 8,300 mà là 830???
[Mọi người ơiㅎㅎ mình hứa chỉ xem một lần thôi được không?]Thật sự là một video đáng yêu đến phát điên.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 104: Mọi thứ đều có cái giá của nó


Trước khi thương hiệu tracksuit Custom Stella từng bước vươn lên, Roh Hae-il đã là người được các công ty để mắt tới.Trước cả khi Roh Hae-il ra mắt với mini album Another Life.Đúng vậy, cậu bắt đầu thu hút sự chú ý từ tập cuối OST phim truyền hình Từ hôm nay chúng ta.Khi dẫn dắt đoạn kết của phim bằng bản Reprise của nhân vật Hee-tae, mang lại xúc động và phấn khích cho người xem, nam diễn viên vô danh khi đó, Lee Jung-min (vai Hee-tae), trở thành "viên ngọc sáng" của ngành quảng cáo, và Roh Hae-il cũng nhận được nhiều lời mời.Không chỉ là yêu cầu tham gia OST phim và điện ảnh, mà còn là lời mời từ nhiều nhãn hàng và các sự kiện địa phương.

Một thương hiệu đồng phục từng mời Lee Jung-min làm người mẫu thậm chí còn yêu cầu Roh Hae-il viết lại lời cho bản Reprise theo chủ đề của Hee-tae.Tất nhiên, chỉ đến thế thôi.

Chỉ vài công ty từng thích bản OST phim là đưa ra lời mời.Roh Hae-il không được chú ý nhiều bằng Lee Jung-min.Bởi dẫu sao vai chính của phim vẫn là diễn viên.Tuy vậy, lúc đó Roh Hae-il đã lọt vào bảng xếp hạng vốn do HALO thống trị, đưa album đầu tay Một cuộc đời khác vào top 10.

Khi năng lực sáng tác và biểu diễn của cậu được công nhận, số lời mời gửi tới Roh Hae-il đã tăng lên gấp năm lần chỉ trong chớp mắt.Sau đó, khi xuất hiện trên đài truyền hình lớn trong chương trình , độ nổi tiếng của cậu lại càng tăng.

Với tỉ suất người xem cao nhất đạt 25%, Roh Hae-il hoàn toàn đủ tư cách trở thành ngôi sao quảng cáo.Ở tuổi 17 còn rất trẻ.Và sở hữu tài năng đủ để gọi là thiên tài.Hạng nhất trên các bảng xếp hạng âm nhạc.Trên thực tế, điều thu hút sự chú ý của ngành quảng cáo hơn cả là cậu bé trên sân khấu cảm thấy như mình đang là tâm điểm chú ý trong một khoảnh khắc.Đó chính là tố chất ngôi sao.Dù ngoại hình chỉ ở mức bình thường trong giới giải trí toàn người đẹp, nhưng khi đứng cạnh các ngôi sao khác, Roh Hae-il vẫn tỏa ra khí chất không thua kém.

Đó là tố chất không thể tạo ra, chỉ có thể sở hữu.Sau lễ hội âm nhạc đó, nếu muốn, Roh Hae-il hoàn toàn có thể kiếm tiền dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần một năm quay quảng cáo, không gây scandal, là có thể sống cả đời không lo tiền bạc.Nhưng Roh Hae-il lại chọn tiếp tục hoạt động âm nhạc, thay vì nhận quảng cáo.Thật lòng mà nói, ngành quảng cáo thấy việc đó kỳ lạ, thậm chí có phần khó hiểu.Có nghệ sĩ không thích quay quảng cáo, nhưng chẳng có nghệ sĩ nào hoàn toàn không nhận quảng cáo.Rốt cuộc, nghệ sĩ cũng là một "doanh nghiệp".Mục tiêu hàng đầu của doanh nghiệp là tạo ra giá trị.Và trong đó, quảng cáo là một trong những nguồn thu lớn nhất.

Việc không nhận quảng cáo được coi là không hoàn thành trách nhiệm như một doanh nghiệp.Có người cho rằng vì cậu còn trẻ.Có người nghĩ việc tập trung vào chuyên môn là điều đáng ngưỡng mộ, cũng có người cho rằng cậu đang cố tạo dựng hình ảnh thuần khiết và thiên tài.Có người bảo có thể cậu đang cố nâng mức cát-xê.

Nhưng cũng khó mà đồng tình với điều đó, vì để nâng giá trị, Roh Hae-il cần hoạt động nhiều hơn nữa.Dù sau này Roh Hae-il có phát hành thêm single và full album để chứng minh năng lực, nhưng tại thời điểm đó, chẳng ai dám kỳ vọng cậu sẽ bứt phá như vậy.Và rồi, Roh Hae-il lại gây sốc khi phủ sóng top đầu các bảng xếp hạng với album chính thức tiếp theo.

Cậu vượt ngoài mọi kỳ vọng, chứng minh sức mạnh thực sự.

Các doanh nghiệp dù không kỳ vọng nhiều, vẫn luôn thèm khát giá trị của Roh Hae-il.Với tình hình như hiện tại, dường như Roh Hae-il sẽ không tham gia bất cứ quảng cáo nào.Rồi một ngày nọ, vào tháng 8, trong một buổi concert du kích tại Hongdae.Khi Roh Hae-il mặc bộ tracksuit được tài trợ bởi Custom Stella, mọi thứ đã thay đổi."

Liên hệ lại với Roh Hae-il đi."

Các doanh nghiệp cho rằng cuối cùng Roh Hae-il cũng đã để mắt đến quảng cáo.Thậm chí Custom Stella còn đích thân xác nhận hiệu quả truyền thông mà Roh Hae-il mang lại.

Trên mạng xã hội, thương hiệu hot nhất lúc đó chính là Custom Stella.Từ các nhãn hàng thực phẩm như gà rán, pizza, nước giải khát, đến mỹ phẩm, viễn thông, rạp chiếu phim...

đều quan tâm đến cậu.

Thậm chí một agency quảng cáo của hãng xe Hàn Quốc cũng để mắt đến."

Làm người mẫu, Roh Hae-il thì sao nhỉ?

Hình tượng trẻ trung, thiên tài rất phù hợp với nhóm mục tiêu tuổi 20-30."

"Giám đốc à, mọi thứ đều ổn, tôi cũng thích nhạc của Roh Hae-il lắm... nhưng mà... cậu ấy chưa có bằng lái."

"!"

"Nếu Roh Hae-il quay quảng cáo cho chúng ta, nó sẽ trở thành quảng cáo dịch vụ công cộng chứ chẳng phải quảng cáo xe."

"Vô bằng lái... thì thành quảng cáo cảnh báo à?

Khả năng viral lại cao đấy."

Tiếc thay, họ đành từ bỏ.Nếu những thương hiệu quen thuộc đang cân nhắc Roh Hae-il làm người mẫu, thì cũng có một thương hiệu hơi bất ngờ xuất hiện.Một thương hiệu có lịch sử lâu đời.Và cũng vì thế mà mang hình ảnh "già cỗi" tại thị trường châu Á – Arbor, với logo "cây khô".Dù có tệp khách hàng đa dạng tại châu Âu và Mỹ, ở châu Á, thương hiệu này lại chủ yếu gắn liền với tầng lớp trung niên.

Dù các bộ sưu tập mới đang cố gắng thu hút giới trẻ, nhưng vẫn chưa thay đổi được hình ảnh.Để làm mới mình bằng hình ảnh trẻ trung và đổi mới, họ bắt đầu lên kế hoạch marketing mang tính tấn công.Và tất nhiên, đó là marketing bằng người nổi tiếng.

Họ muốn tìm một đại sứ thương hiệu có thể cùng phát triển lâu dài."

Jin Xiang thật ra không phải là hình tượng trẻ trung đâu.

Chỉ là theo đuổi sự trẻ trung thôi.

Điều chúng ta đang tìm là một hình ảnh trẻ trung thật sự có thể chạm tới cả giới trẻ."

"Không, chứ tuổi tác thật sự thì quan trọng cái gì chứ?

Jin Xiang đâu phải mấy nghìn tuổi?"

Trừ khi có một gương mặt đại diện thật sự phù hợp với màu sắc và triết lý của Arbor bất ngờ xuất hiện, không thì cuộc tranh luận này sẽ còn kéo dài mãi."

Các vị nghĩ triết lý của thương hiệu chúng ta là gì?"

Đúng lúc đó, một nhà thiết kế tham dự buổi họp bất ngờ lên tiếng."

Đương nhiên là—"Nhân viên marketing từng nhắc đến cái tên "Jin Xiang" vội vàng nói tiếp:"Đó là 'sự phát triển'.

Quá trình Arbor (cây) từ hạt giống cho đến lúc đơm hoa kết trái.

Chúng ta đang đi tìm chìa khóa cho sự trưởng thành, cho nền tảng và dưỡng chất của toàn bộ thương hiệu."

"Người vừa nói sự trưởng thành quan trọng lại đi mời một diễn viên lớn tuổi đã qua thời phát triển sao?"

Một nhân viên marketing khác, người phản đối Jin Xiang, lớn tiếng nói."

Và, bên cạnh trưởng thành, giá trị cốt lõi khác của thương hiệu chính là tự do nữa mà.

Không chỉ là lớn lên, mà còn là lớn lên khắp nơi trên thế giới như những cánh chim mang hạt đi khắp chốn."

Arbor là một thương hiệu có bề dày lịch sử.Khả năng chữa lành dịu dàng bao trùm thế giới, sự độc nhất không thể tìm thấy ở đâu khác, tinh thần tự do vươn tới tận cùng thế giới, và tiềm năng phát triển vô hạn.

Arbor mang trong mình khát vọng siêu việt: sẽ có ngày đứng trên đỉnh cao nhất để nhìn xuống thế giới."

Thế còn người này thì sao?"

Vừa lật hồ sơ do bộ phận marketing đem tới, nhà thiết kế gõ nhẹ lên một tấm profile."

À, người đó.

Đã từng định tài trợ vài lần rồi nhưng tuyệt nhiên không có ý định phản hồi."

Những người khác nói, khi nhìn vào ảnh một cậu thiếu niên tóc bạc rất hợp với phong cách của mình.Một ngôi sao trẻ đang nổi tiếng ở Hàn Quốc.

Một ngôi sao có tiềm năng phát triển mạnh mẽ đến mức cả các marketer ở châu Á cũng bắt đầu để mắt tới."

Không có ý định phản hồi ư?"

"Chưa từng nhận lời bất kỳ lời mời nào."

Nhà thiết kế nghiêng đầu, rồi lật tiếp xuống.Phía dưới có một file đính kèm.Một buổi concert du kích gần đây nhất.Trong đó, Roh Hae-il, mặc đồ thể thao của Custom Stella, mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía khán giả.Tập tin tiếp theo là teaser mở bán vé concert tại nhà hát nhỏ.Không có ý định giao tiếp ư?"

Cậu bé này yêu sân khấu như thế, sao có thể là kiểu người ghét giao tiếp được."

Không cần bật video cũng cảm nhận được cậu yêu sân khấu thế nào.

Bảo rằng cậu không muốn giao tiếp?

Vô lý.

Khóe môi nhà thiết kế nhếch lên."

Chắc là không thích cách tiếp cận hiện tại thôi."

Ngụ ý nhắm vào kiểu email rập khuôn và khô khan, khiến mặt người phụ trách marketing cứng đờ."

Không, chúng ta có gì phải hạ mình cầu cạnh một thằng nhóc mới mười bảy tuổi chứ?"

Những nhân viên văn phòng sống trong thế giới của biểu đồ không thể hiểu nổi giới nghệ sĩ.

Nhà thiết kế mỉm cười nhẹ nhàng."

Duy nhất, chưa từng nhận quảng cáo nào."

"Tài năng đặc biệt."

"Sự tự do trong việc theo đuổi âm nhạc."

"Tiềm năng không nhìn thấy điểm kết thúc."

Nhà thiết kế liệt kê ra bốn điểm, rồi nhún vai."

Có ai phù hợp với triết lý của chúng ta hơn thằng nhóc này không?

Còn tiện thể phá bỏ luôn hình ảnh lỗi thời nữa chứ."

"Không ai nói là già nua nữa nhỉ."

Một người khác khẽ đồng tình."

Không, cậu ta mới mười bảy tuổi.

Ai biết được lúc nào lại gây chuyện?

Biết bao nhiêu thiên tài rồi lụi tàn theo năm tháng còn gì."

"Thế có khác gì hai mươi bảy tuổi?"

"Rủi ro mà..."

"Người lớn rồi mà lỡ gây chuyện thì làm gì được nữa?

Trẻ con thì còn phòng ngừa được chứ."

Có vẻ như nhà thiết kế đã rất ưng cậu thiếu niên này rồi.Một người khác dè dặt góp ý."

Nếu nói về bạn cùng độ tuổi nhưng nổi tiếng ở châu Á thì sao?"

Dù Roh Hae-il đã có tên tuổi ở Hàn Quốc, nhưng hiện tại vẫn chưa thật sự được biết đến ở nước ngoài.

Dù sau này có thể nổi tiếng hơn, nhưng hiện tại vẫn có những lựa chọn thay thế tốt hơn."

Tôi thích quảng cáo của Nike."

"Gì cơ?"

Lời nói bất chợt của nhà thiết kế khiến các nhân viên marketing nhíu mày.

Người ngồi gần nhất tỏ vẻ khó hiểu."

Nike cũng dùng marketing dựa vào ngôi sao, nhưng không chỉ dựa vào mỗi ngôi sao.

Họ chọn chủ đề quảng cáo trước, rồi chọn người phù hợp.

Và rồi chính người đó sẽ thành ngôi sao.

Tại sao chúng ta không thể làm thế?"

"..."

"Với tôi, cậu bé này sắp nổi rồi đấy."

Không phải vì anh ta có kiến thức âm nhạc gì to lớn.Anh không biết bài nào hay hơn bài nào, chỉ nghĩ đơn giản là âm nhạc của cậu bé này hợp với gu mình.

Không biết phân tích như chuyên gia.Nhưng anh có thứ khác.

Mắt nhìn của một nhà thiết kế và trực giác."

Bây giờ công nghệ có thể thay đổi khuôn mặt, nhưng không thay được bầu không khí.

Tôi thấy cậu này có khí chất rất hay.

Và theo kinh nghiệm của tôi, những người có khí chất như vậy thường đi theo hai hướng.

Một là lặn sâu vào ngách nhỏ..."

Nhà thiết kế bật cười, giơ tay chỉ lên trời."

Hoặc là chạm tới đỉnh cao."

Đó là trực giác của một nhà thiết kế.

Cậu thiếu niên ấy có khí chất khiến anh cảm thấy cảm hứng và khao khát thách thức được khơi dậy."

Cuộc họp kết thúc ở đây."

Khi nhà thiết kế đứng dậy, các nhân viên marketing cũng đứng dậy theo.

Bởi anh ta không phải một nhà thiết kế bình thường.Per Aspera, người vừa được bổ nhiệm làm giám đốc sáng tạo (Creative Director) của Arbor gần đây.Việc một nhà thiết kế trẻ như anh ta có đủ tư cách trở thành CD hay không vẫn còn nhiều lời ra tiếng vào trong và ngoài công ty.

Nhưng hiện tại, anh không thể bị xem thường."

Chậc, sao lại để cái gã đó vào họp marketing chứ..."

"Dù gì thì hắn cũng chẳng ở lại lâu đâu."

"Thật sự định cúi mình trước cái nhóc Hàn Quốc đó sao?"

Các nhân viên marketing lầu bầu trong lúc rửa tay trong nhà vệ sinh."

Quyết định rồi thì biết làm sao.

Không thích thì vừa nãy nói đi."

"Không phải Roh Hae-il không phù hợp..."

"Thì, giờ là lúc bắt đầu khâu khó khăn rồi đấy."

Các đồng nghiệp vỗ vai nhau đi qua.Phụ trách marketing ở Hàn Quốc và Nhật Bản thở dài một tiếng.

Bây giờ mới là lúc đau đầu thật sự, làm sao tiếp cận được Roh Hae-il đây?#Và ở đây.Một ngày khác dưới cùng một bầu trời.

Một cô gái thở dài thật sâu."

Làm ơn đi, xin trời thương xót...

Nhân danh Cha và Con và Thánh thần, Nam mô A Di Đà Phật, Ma ha Bát Nhã Ba la mật đa tâm kinh..."

Cơm nước, tiệc tùng, hay việc làm thêm, giờ còn gì quan trọng nữa đâu.Một khoảng thời gian thật dễ nhớ, tám giờ tối.– Còn ba mươi phút nữa.

Cô chắp hai tay lại, đang chờ bắt đầu việc săn vé concert của một ca sĩ.Giá mà vé mở bán vào giờ dân văn phòng còn đang bận đi làm thì tốt biết mấy.

Hoặc thêm hai số 0 vào sau giá vé (88.000 won) ấy.

Như thế có lẽ sẽ bớt đi được vài đối thủ?Cô gái nhìn lên lịch, như thể muốn kéo tất cả cùng chết chung với mình.Ca sĩ của cô ân cần đến mức, để ngăn chặn vé chợ đen, đã mở bán vé cùng giờ cho tất cả các buổi."

Dù sao thì với 830 chỗ cũng chẳng có vé chợ đen đâu ha, haha."

Rồi cô nhìn quanh.

Tất cả những người đang ngồi trong quán net này đều trông như đối thủ cạnh tranh vậy.

Dù chắc chẳng phải đâu.

Quán net trên đời nhiều lắm mà.Nhưng mà đúng thật là lạ.

Quán net đông quá mức bình thường.

Cô cũng phải mất một lúc mới tìm được chỗ ngồi.Cô cắn móng tay một cách lo lắng.Việc này còn đáng sợ hơn cả đăng ký môn học ở Đại học Nghệ thuật Yeonguk, nơi nổi tiếng là khốc liệt.Cô đã uống an thần rồi, mà tim vẫn không chịu bình tĩnh lại.Càng như vậy, thời gian lại càng trôi nhanh.Trước khi quá muộn, cô liếc nhìn lịch để chọn ngày.Nghĩ thử xem nào.Thứ Hai, Ba, Tư, Năm, Sáu, Bảy, Chủ nhật, trong số này thì ngày nào sẽ ít cạnh tranh nhất?

Chắc chắn không phải thứ Sáu, Bảy hay Chủ nhật rồi.Thứ Hai uể oải với hội chứng đầu tuần?Thứ Ba, ngày bắt đầu ăn kiêng?Thứ Tư lửng lơ chẳng rõ cảm xúc?Thứ Năm, ngày hẹn hò?"

Phải động não.

Ai cũng đang nghĩ như thế mà."

Tất nhiên sẽ có người chọn theo lịch cá nhân, nhưng cũng sẽ có người chọn ngày ít bị tranh giành hơn."

Ngày nào mới là tốt nhất đây..."

Thật ra, tất cả cũng chỉ là hên xui.8.300 chỗ còn là gacha thì 830 chỗ đúng là hòm báu vật kiểu K-game chính hiệu rồi còn gì."

Ừ đúng, cái gì cũng có giá của nó mà."

Nữ sinh lẩm bẩm, đầy quyết tâm.Thứ Năm.

Hy sinh buổi hẹn hò với trai đẹp."

Xin trời cao, con xin dâng tình yêu của mình làm vật hiến tế.

Hai năm, không, năm năm cũng được sống độc thân, miễn là con lấy được vé thôi..."

Chiếc đồng hồ chuẩn của Naver mở bên cạnh dần chuyển sang màu đỏ.

Nữ sinh nín thở theo phản xạ và nhấn chuột.Màn hình đang tải.Chưa sao, cứ đợi đã.Lúc này mà nhấn F5 là tự sát.Cô bình tĩnh chờ đợi.

Khi sơ đồ ghế hiện ra, cô chọn một chỗ ở giữa, không quá đẹp cũng không quá tệ, rồi nhấn tiếp theo.Làm ơn, đừng ai giữ chỗ trước.Vì tập trung vào màn hình của mình nên nữ sinh không nhận ra quán net bỗng dưng im phăng phắc.Khi cửa sổ thanh toán hiện lên, cô cố dằn cơn phấn khích.

Bình tĩnh, chưa xong đâu.

Hò hét lên giờ chỉ tổ hỏng việc.Lại một chút thời gian chờ.Cuối cùng, màn hình hiện ra là—."

Hả?!"

Mắt cô mở to dần rồi méo xệch lại.

Có gì đó sôi sục trong lồng ngực."

Ư..."

Dòng chữ trước mắt khiến cô nổ tung."

Đ-được rồi!"[Đã đặt chỗ thành công]Chỉ một câu vậy thôi mà.Cô nữ sinh đứng bật dậy, xúc động dâng trào."

Đ-được rồiiii–!"

Quên mất đang ở nơi công cộng, cô suýt nữa lại hét lên.

Rầm!

Rầm rầm!

Bộp!Âm thanh như ai đó đập bàn dữ dội vang lên, rồi la hét và rên rỉ nối tiếp nhau.

Trong tiếng vang hỗn loạn ấy, tiếng cô hoàn toàn bị nhấn chìm."

Á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á!"

"Lại bị giữ chỗ rồi cái đệch!!"

"Thằng khốn Roh Hae-il, mày là ác quỷ.

830 chỗ này thì nhét vào mũi ai?!

Bao nhiêu concert ngoài kia, tại sao lại là nhà hát nhỏ?!"

Tiếng khóc nức nở vang dội.'Mọi người ở đây... cũng đang săn vé Roh Hae-il á?'Cô nữ sinh nhận ra thật sự tất cả bọn họ đều là đối thủ của cô.

Tuy nhiên, có vẻ như cô là người duy nhất thành công trong việc lấy được vé.

"Hehehe..."

Có tiếng cười vang lên bên cạnh.

Cô gái quay đầu lại.

Người này cũng thành công chăng?

Cổ của người ngồi cạnh cô gục sang một bên."

Mày nghĩ tao bỏ cuộc dễ vậy à?

Tao sẽ giết rồi cướp vé.

Giết sạch hết là xong..."

Cô gái lập tức ngậm miệng.Khắp nơi trên cả nước, tiếng gào thét giữa hạnh phúc và đau khổ vang lên.Buổi concert tại nhà hát nhỏ, chỉ với 830 ghế, kéo dài suốt một tuần.Dù có xem một lần thôi thì cũng chưa tới 6.000 người được xem, nên chẳng cần nói cũng biết tiếng thét kiểu nào nhiều hơn.Nữ sinh rời chỗ với vẻ mặt nghiêm trang như những người khác.

Từ giờ đến giữa tháng Chín khi concert diễn ra, chỉ cần im lặng.

Tất cả những gì phải làm là chờ đợi trong im lặng và an toàn.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 105: Lời mời hoặc đề nghị


Một thời đại nơi All-con (all-concert, vé toàn bộ đêm diễn) đã trở thành một trò đùa rẻ tiền.[Chiến tranh vé concert của Roh Hae-il... fan nói "Tôi đã thấy địa ngục thật sự"]Một phóng viên đang bước đi giữa chiến trường.[Vé concert Roh Hae-il tại Interpark cháy sạch trong 1 phút – chứng minh sức mạnh vé concert][Làm sao để đặt vé concert Roh Hae-il?][Concert tại rạp nhỏ 'My World' của Roh Hae-il – Dự kiến là trận chiến đẫm máu]Vào 8 giờ tối ngày 27, vé thường concert nhỏ 'My World' của Roh Hae-il đã được mở bán trên Interpark.

Đây là concert chính thức đầu tiên của Roh Hae-il nên thu hút sự chú ý lớn.Buổi concert kéo dài một tuần là concert debut đầu tiên của Roh Hae-il.

Sau teaser mở bán vé, cái tên cậu ta nhanh chóng lọt vào top tìm kiếm thời gian thực trên các cổng thông tin trực tuyến.

Và hơn hết, vì địa điểm tổ chức concert, Hội trường kỷ niệm thành lập của Đại học Yeongeuk, chỉ có 830 chỗ ngồi, nên một cuộc chiến đẫm máu để giành vé đã được dự đoán từ trước.Buổi concert diễn ra từ ngày 21 đến 27 tháng 9, để ngăn chặn tình trạng đầu cơ vé, toàn bộ vé đã được mở bán đồng thời vào cùng một thời điểm.

Tuy nhiên, mặc dù đã truy cập đúng giờ, không ít người chỉ ngồi chờ màn hình chờ suốt một tiếng rồi vẫn thất bại.

Thậm chí còn có trường hợp máy chủ bị sập khiến việc đặt vé không thể tiếp tục.Sự cố server Interpark là vấn đề lâu năm, nhưng chưa từng được giải quyết.

Bài phát biểu nhậm chức đầy khí thế của giám đốc mới nói sẽ nâng cao sự hài lòng của khách hàng và trở thành doanh nghiệp hướng đến người dùng, rốt cuộc cũng chỉ là lời nói suông?└ Đang hay tự nhiên lật mood? ㅋㅋㅋㅋㅋ
└ Người nhìn chằm chằm màn hình một tiếng là anh phóng viên hả?
└ Nghe buồn cười thật nhưng tôi cũng là nạn nhân đây ㅠㅠ đau khổ quá, Roh Hae-il cái đồ ác ma, Interpark đồ rác rưởi.Trước 8 giờ thời điểm mở bán vé, không khí như cơn bão sắp ập đến, nhưng sau khi quá trình bán vé bắt đầu, giữa kẻ thắng và người thua dần rõ rệt, tình hình trở nên náo nhiệt. [Cần mua vé Roh Hae-il.

Làm ơn ㅠㅠ][Nếu không phải fan Roh Hae-il, xin hãy nhường vé][Có vé concert cuối của Roh Hae-il trên Carrot Market... giá vé của tụi phe vé đúng là điên rồi]└ Đúng là giá phe vé điên thật.[Đang suy nghĩ nghiêm túc đây, live 17sec chắc cháy lắm ha?]Tuy nhiên, ngoại trừ vài tấm vé bị phe bán lại, những tấm vé còn lại gần như không có dấu hiệu được mở bán thêm.

Thế là một mùa hè đẫm máu trôi qua, tháng 9 cũng đến.Mùa mà mùa hè nóng nực qua đi và mùa thu tới.Nhưng ở Hàn Quốc, mùa thu đã biến mất từ lâu, thời tiết vẫn oi nồng.Đến mức phải mong mùa đông đến sớm, mồ hôi túa ra từng giọt.Ngay cả điều hòa cũng không thể xua tan hết cái nóng.Phải ngồi yên mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, vậy mà giờ lại bước vào giai đoạn chuẩn bị concert một cách chính thức, cuộc sống càng thêm bận rộn.Vì là người chủ trì concert, cậu phải tạo nên một sân khấu hoàn hảo mà không ai có thể hối tiếc."

Hộc...

Mệt muốn chết luôn."

Các thành viên của anh cũng không ngoại lệ.Dù đã thuộc làu mọi bài hát của Roh Hae-il, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ mắc lỗi trên sân khấu nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đã kinh hoàng.Chưa kể, họ còn phải chuẩn bị thêm một thứ nữa.Chính là album thứ 9 của HALO.Bảy bài hát trong album sẽ được thu âm ngay sau concert, nên cần chuẩn bị trước."

Điên thật..."

Moon Seo-yeon nhận bản nhạc album 9 mà mặt tái mét.Nếu đến album 8 là khó vì phải dồn cảm xúc, thì album 9 không còn là vấn đề cảm xúc nữa... mà là những đoạn chơi nhanh cực kỳ tinh vi.

Nhìn nốt nhạc dày đặc trên khuông nhạc là đủ cảm thấy đói lả.Tết Trung thu năm nay rơi vào tuần đầu tháng 10, có lẽ không nên nghĩ đến việc về quê là khôn ngoan hơn cả."

À mà sếp đâu rồi?"

"À, đi lo việc concert chút thôi."

"Chẳng phải việc tổ chức concert đã xong hết rồi sao?

Mình cũng chọn nhà tổ chức sớm hơn dự kiến mà."

"Còn một chuyện quan trọng nữa."

"Chuyện gì quan trọng?"

Halo bước vào một nhà hàng Hàn kiểu truyền thống ở Cheongdam-dong."

Ồ, Hae-il đến rồi hả?"

Khi mở cánh cửa hanok, hai người đã đến từ trước liền vẫy tay chào."

Chào anh chị."

Liv, vừa kết thúc tour Đông Nam Á mà không hề tỏ vẻ mệt mỏi, rạng rỡ như thường lệ.

Và—"Yo."

Shin Joo-hyuk lười biếng rút tay ra khỏi túi áo khoác da, giơ lên hờ hững.

Nói bận mà vẫn tới.

Khi phát hiện vẻ mặt cau có của cậu thiếu niên, anh ta buông thêm một câu."

Tôi đâu có đến vì cậu."

"..."

"Trả lời đi."

"Vâng""Hai người vẫn thân nhau như xưa nhỉ."

Halo ngồi đối diện Liv và Shin Joo-hyuk.Liv bật cười khúc khích, nói rằng cô đã gọi món xong rồi.Dù vừa trở về sau tour diễn Đông Nam Á kéo dài hai tháng, Liv trông không hề có chút mệt mỏi nào.Ngược lại, cô vẫn dẫn dắt câu chuyện bằng năng lượng thường ngày, thậm chí còn mang quà tới."

Hae-il à, chị xin lỗi lần nữa vì không thể tham gia phần feat."

Và lý do họ tụ tập hôm nay.Thứ nhất, vì Liv thấy có lỗi khi từ chối lời mời góp giọng và đề nghị mời cơm để chuộc lỗi."

Chị nghe thử bài...

đúng gu của chị luôn đấy.

Biết vậy thì nhận lời làm cho rồi."

Thứ hai, là cảm giác tiếc nuối về ca khúc Zigzag mà cô đã không thể tham gia.

Và cuối cùng—"Em sắp tổ chức concert phải không.

Chúc mừng em nhé, Hae-il."

Là vì concert đầu tiên của Roh Hae-il.Họ đã gặp nhau qua chương trình và giữ liên lạc đến tận bây giờ.Group chat của Rendezvous vẫn còn sống, nhưng ngoài ra thì Hae-il, Shin Joo-hyuk và Liv, ba người ít chênh lệch tuổi nhất, còn có một phòng chat riêng."

Nhưng mà concert thật sự sắp đến rồi đó.

Chắc em bận rộn chuẩn bị dữ lắm.

Thế còn mấy sân khấu âm nhạc thì tính sao?"

Halo ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu."

Chắc em sẽ không tham gia thêm một thời gian."

Dù có nhiều thứ phải làm, như chuẩn bị concert, hay album thứ 9 của HALO, nhưng nếu cần thì vẫn có thể xoay xở được thời gian.

Cắt bớt giấc ngủ, cắt bớt thứ khác.

Nhưng lý do không làm chỉ đơn giản là vì không còn hứng thú.Những lần lên sân khấu truyền hình gần đây khá vui, nhưng hơn là những sân khấu do đài truyền hình và cả đám người cùng nhau tạo nên, cậu hiện giờ muốn tập trung vào sân khấu do chính mình làm ra.Tất nhiên, nếu có một điều khiến cậu thấy tiếc thì đó là fan, những người từng thắp sáng sân khấu với các ngôi sao tại công diễn.'Lần này, chắc họ cũng sẽ đến nhỉ?'Dù đã đẩy đa số fan vào địa ngục, Halo vẫn thản nhiên nghĩ vậy."

Rồi, giờ thì nói đi."

Dù món ăn đã được bày ra, nhưng trước khi ai kịp cầm đũa, Liv đã nhìn Halo với ánh mắt đầy ẩn ý."

Em có chuyện muốn nói mà, đúng không?"

Lý do thực sự mà cậu đã đến đây ăn cùng trong lúc bận bịu thế này."

Không thì, để chị đoán nhé?"

Không ngờ Liv lại là người mở lời trước, nhưng Halo cũng nhanh chóng lên tiếng."

Không ạ, để em nói thì hơn."

"Được rồi."

"Chị có thể làm khách mời concert của em được không?"

Lời đề nghị hợp tác mà cậu từng nói đi nói lại suốt thời gian ở Rendezvous.Ngay khi nghe câu hỏi ấy, Liv nở nụ cười tươi như thể đã chờ sẵn.

Thật ra thì, khi cô nhận lời mời đến đây, cô cũng đã đoán trước được cậu nhóc này sẽ yêu cầu điều gì đó.

Nếu không đưa ra đề nghị thì có khi cô lại thấy hụt hẫng."

Được chứ.

Nếu là concert của Hae-il, chị sẽ sắp xếp thời gian bằng mọi giá."

"Còn tôi thì sao?"

Không thể nào Liv sẽ xuất hiện cả bảy ngày, suốt tuần diễn được.Còn lại những vị khách mời khác thì tính thế nào?

Dù Shin Joo-hyuk đang ra hiệu về phía mình, Halo chỉ cười nhạt rồi làm ngơ."

Cảm ơn chị nhiều, tiền bối."

"Có gì đâu, chuyện nhỏ mà."

Liv, người luôn được gọi là khách mời số một cho các concert, nhẹ nhàng đáp.

Mái tóc nhuộm tím tro cho tour diễn vừa qua khẽ đung đưa dịu dàng.Giờ phần chính đã xong, đã đến lúc ăn thật sự.

Nhưng như thể sực nhớ điều gì, Liv đột nhiên lên tiếng."

À phải rồi, suýt quên mất.

Hae-il à, em giúp chị một chuyện được không?

Không có gì to tát đâu."

"Chuyện gì ạ?"

"Em muốn xuất hiện không?"

Ở đâu cơ?

Concert?Khi Halo còn đang hoang mang, Liv nháy mắt một cái."

Tiếc là tour của chị mới kết thúc nên chưa quay lại sớm được.

Nhưng em có muốn xuất hiện trong nội dung chị đang làm không?

Chị sẽ đối xử tốt với em lắm."#Trong khi đó, ngày 1 tháng 9 là Ngày Lao động ở Mỹ, một dịp lễ dành cho người lao động được nghỉ ngơi.Nhân dịp kỷ niệm Ngày Lao động, ban nhạc Scorpion đã đặt chân đến Bắc Mỹ.

Chuyến lưu diễn thế giới bắt đầu từ tháng 8 tại Anh, sau đó đi qua Canada rồi đến Mỹ, dự kiến sẽ trải dài từ bờ Đông sang bờ Tây, từ miền Bắc đến miền Nam nước Mỹ.Là ban nhạc metal nổi tiếng nhất ở Anh, mọi chỗ ngồi tại Los Angeles đều đã cháy vé.

Trong số khán giả đó có không ít fan cuồng nhiệt, đến mức ở đâu cũng thấy những gương mặt quen thuộc.Fan không chỉ theo dõi buổi biểu diễn, mà còn bám sát từng bước đi của anh, dĩ nhiên, không phải ai cũng là fan."

Ngài Lil, tại sao lại đột ngột quyết định sang Hàn Quốc vậy ạ?"

Ngay trước buổi biểu diễn ở Chicago.Một nhóm phóng viên phát hiện ra anh và vây quanh.Nhìn kỹ thì không phải mấy tờ tạp chí lá cải thường xuyên bám theo, mà là những gương mặt lạ.

Một nhóm phóng viên châu Á.'Korea'.Từ đó vang lên trong tai anh.Lil định phớt lờ đi thì chợt khựng lại.'Nếu là Hàn Quốc thì...'Các thành viên trong ban nhạc nhìn anh đầy lo ngại.Với tính cách bình thường của Lil thì hẳn anh đã giơ ngón giữa bảo đừng có theo sau rồi, nhưng hôm nay lại bất ngờ ngoan ngoãn.'Đi vào trong thôi.'Một thành viên mong thế, nhưng như thường lệ, Lil chẳng bao giờ làm theo mong muốn của họ.Anh quay người lại, nhìn về phía nhóm phóng viên Hàn Quốc."

Anh hỏi gì cơ?"

"À, lịch sang Hàn Quốc mới được thêm vào, không biết có lý do đặc biệt nào không ạ?"

Phóng viên bị ánh mắt sắc lẹm của Lil làm cho giật mình, ấp úng hỏi lại.

Biết rõ anh nổi tiếng với thái độ phỏng vấn tệ nên không tránh khỏi bị căng thẳng.Dù đã hỏi nhưng cũng chẳng mong gì câu trả lời.Thế mà lúc đó, giọng của Lil vang lên."

Có người tôi muốn gặp."

"!"

Phóng viên quên cả sợ hãi, mắt sáng rỡ lên.Lý do đến Hàn Quốc là vì có người anh muốn gặp sao?Đây đúng là tin nóng.

Những phóng viên khác cũng đồng loạt đưa micro và camera ra."

Là ai vậy ạ?"

"Là phụ nữ phải không?"

"Ngài Lil, có đang hẹn hò với ai sao?"

Thật là...Nhìn đám phóng viên đang nghĩ cùng một thứ, Lil bật lưỡi chẹp miệng.Định nói gì nữa đây.Không chỉ phóng viên, ngay cả các thành viên trong ban nhạc cũng tò mò muốn chết.

Trước đó họ không hề biết sẽ có lịch biểu diễn tại Hàn Quốc.Vì Lil thường hành động độc đoán nên họ cũng chẳng thấy khó chịu, chỉ đơn giản là tò mò về lý do thay đổi đột ngột của anh.Trước giờ có hỏi thì anh cũng chưa từng trả lời.Nhưng hôm nay, có cảm giác anh sẽ nói điều gì đó.

Cả thành viên lẫn phóng viên đều lắng nghe."

Tôi là fan."

"Hả?"

Lại là một câu nói bất ngờ.Một thành viên mở to mắt.Cậu thích ca sĩ Hàn nào sao?"

Fan?"

"Lil mà cũng nghe K-pop à?"

"Là fan á?"

Phản ứng của phóng viên cũng không khác là mấy.Chính thức mà nói, nghệ sĩ duy nhất Lil từng công khai là fan chỉ có HALO.Nhưng ai mà chỉ thích đúng một nghệ sĩ, hay chỉ nghe nhạc của một người?Phóng viên bắt đầu nghĩ đến những tiêu đề kiểu [Scorpion, gần đây thường xuyên nghe K-pop...], rồi tiếp tục đặt câu hỏi."

Có thể tiết lộ là ai không ạ?"

Lil cười nhếch mép.Càng như vậy, mọi người càng hồi hộp hơn."

Không biết nữa."

Khi Lil cười cợt rồi nói vậy, tiếng thở dài bật ra.Cái đồ điên khùng này.

Biết ngay mà, đời nào chịu nói thật.Dù đã có bài viết xác nhận Lil nghe K-pop, nhưng rốt cuộc là ai thì vẫn không ai đoán nổi.Nếu là K-pop thì chắc là nhóm idol?Nam idol... hay là nữ idol nhỉ."

Không, không phải."

Đang chuẩn bị bước vào concert hall thì Lil dừng lại.Giọng anh vang lên một lần nữa, khiến tim các phóng viên như đập loạn nhịp, giống như thể vừa gặp lại mối tình đầu vậy.Dù biết mình đang bị Lil dắt mũi, nhưng cảm giác cũng chẳng tệ.

Lòng tự trọng đâu có cho cơm ăn, chỉ có "thần view" mới ban phát bữa ăn hằng ngày cho họ."

Nghĩ lại thì... nói cũng chẳng sao nhỉ."

"Đúng vậy ạ."

"Không vấn đề gì cả."

Phóng viên vội vàng đồng tình."

Ai vậy ạ?"

"Là phụ nữ sao?"

Ai nấy đều dồn tâm trí vào câu trả lời.Lil mấp máy môi, định nói thật.Nên gọi là gì đây?Định nói ra rồi, nhưng lại không muốn để đám ngốc này dễ dàng có được thông tin mà anh đã "tìm ra một cách vất vả(?)"."

Bên này hay gọi là Roh (로) thì phải."

"Roh?"

Phóng viên nhìn nhau ngạc nhiên rồi thốt lên."

Khoan đã, nếu là Roh..."

"Chẳng lẽ là đang nói đến Roh Hae-il à?"

Dù Lil không xác nhận, nhưng họ gần như chắc chắn là đang nói đến Roh Hae-il.Ngay từ đầu, họ Roh vốn đã hiếm, mà nghệ sĩ từng được gọi là Roh ở Mỹ chỉ có đúng một người.Nói không ngoa, Roh Hae-il chính là Roh nổi tiếng nhất.Dù sao thì đây vẫn là tin siêu hot."

Ngài Lil, làm sao mà trở thành fan của cậu ấy vậy ạ?"

"Thường ngày vẫn hay nghe nhạc của cậu ấy sao?"

Hàng loạt câu hỏi tuôn ra.Lúc đó, đám báo lá cải và truyền thông Mỹ cũng kịp ùa tới.Lil định dừng lại tại đó, nhưng rồi một người bất ngờ hét lên."

Có điều gì muốn nói với cậu ấy không ạ?"

Hmm.

Câu hỏi được đấy.Lil quyết định trả lời lần cuối.Nhìn thẳng vào ống kính máy quay."

Roh, tôi hy vọng..."

Cùng lúc đó, Lil thầm nghĩ.Vì tôi đã giữ một chuyện cho cậu, nên từng này chắc không sao đâu nhỉ?"

Cậu đến concert của tôi thì tốt quá."

"!"

"Tốt hơn nữa nếu là trên sân khấu."

Có phải vậy không, HALO?Đèn flash lóe lên."

Đỉnh thật!

Là lời mời làm khách mời concert à?"

"Nghe như đang mời mở màn cho concert ở Hàn ấy nhỉ?"

"Không lẽ Lil đã biết Roh Hae-il từ bao giờ rồi?"

"Excuse me.

Who is him, hello?"

"Đăng bài trước đã.

Tin độc quyền đấy."

"Giá trị của Roh Hae-il chắc lại tăng chóng mặt cho mà xem!"

Các phóng viên Hàn Quốc lập tức nhảy vào, còn vì đây là lần đầu tiên Lil nói muốn làm concert với ai đó, cả phóng viên nước ngoài cũng vội vã đưa tin đặc biệt.Vì thế nên họ đã bỏ lỡ một điều.Rằng lời đề nghị được làm concert cùng nhau ấy, tuy đến từ cái tên đầu não của Scorpion, lại cực kỳ lịch thiệp.Nhưng họ chỉ xem đó là lời nói như một fan hâm mộ mà bỏ qua.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 106: Vì mục đích giao lưu


"Xin chào.

Đây là Lá thư tình của Liv."

Từ khi ra mắt rực rỡ ở tuổi 17, Liv luôn thống trị các bảng xếp hạng mỗi khi phát hành album với những ca khúc khiến người nghe rơi lệ.

Cô được mệnh danh là "nữ hoàng nhạc số".

Và cô có một điều đặc biệt.Đó chính là kênh NuTube của cô.Giống như các Gen Z sinh ra trong những năm 2000, Liv lớn lên cùng với sự bùng nổ của NuTube và đã vận hành một kênh với nội dung còn năng động hơn nhiều NuTuber chuyên nghiệp.Đúng như biệt danh "nữ hoàng nhạc số", cô đăng tải rất nhiều nội dung liên quan đến âm nhạc như video hát live, cover, phối khí, MV...

Ngoài ra còn có vlog về nấu ăn, cuộc sống thường nhật nữa.Nhưng điều thu hút lượt xem cao nhất trên kênh lại là talkshow kiêm live nhạc có khách mời tham gia.Không đơn thuần chỉ bắt chước chương trình Drawing Book của Lee Hwan-hee, mà là chương trình radio có hình mà Liv đã làm từ lâu, được cô phát triển thành một loại nội dung live độc đáo của riêng mình.[Love Letter của Liv]Tất cả video đều đạt hàng triệu lượt xem.

Vì đây không phải nội dung có thể sản xuất thường xuyên mà còn phụ thuộc lịch cá nhân của Liv và khách mời nên càng được mọi người mong chờ hơn.Thực ra, chẳng ai ở Hàn Quốc là không biết Liv, nên kể cả những người không phải fan cũng thường xuyên theo dõi Love Letter của Liv, hay viết tắt là LLL, dù là live hay đã qua biên tập.Vì tour diễn của Liv vừa mới kết thúc không lâu, chẳng ai kỳ vọng gì ở LLL.

Vậy mà đột nhiên, trên trang cộng đồng và SNS của Liv xuất hiện thông báo về khách mời "đỉnh cao chưa từng có".Cảm giác như được tặng quà Giáng Sinh giữa mùa hè.Fan của Liv, người thường, hay cả những ai đang rảnh rỗi đều kéo nhau vào xem NuTube của cô.Và thứ họ đối mặt là...Một người hiếm thấy nhất ở Hàn Quốc, thậm chí quý như bảo vật quốc gia, Singer-songwriter 17 tuổi.

Đó là Roh Hae-il.Cậu thiếu niên đã tẩy lại chân tóc đen, xuất hiện với mái tóc bạch kim sáng choang, ngồi lên ghế sofa và nhìn quanh phim trường.

Nhưng tuyệt nhiên không có chút căng thẳng nào."

Xin chào, tôi là Roh Hae-il."

Halo, người thấy máy ảnh sáng lên, đã chào đón một cách bình tĩnh. [Roh Hae-il???][Thật sự là Roh Hae-il á?]Người xem chỉ định bật lên LLL để thư giãn thoải mái, nhưng liền tròn mắt kinh ngạc trước sự xuất hiện đó.Vì vé concert của cậu vừa được mở bán không lâu, nên không ai ngờ tới.

Mọi người nghĩ nếu xuất hiện thì cũng phải là trên show âm nhạc, chứ không phải trong format như thế này.Và chắc người bất ngờ nhất chính là fan của Roh Hae-il, những người đang vô tư xem show của LIV.[Cảm ơn Liv!

Cảm ơn Liv!

Cảm ơn Liv ㅠㅠ][Vua hip-hop quốc dân!][Sensei ㅜㅜ Đúng như mong đợi, chỉ có Sensei mới hiểu lòng tụi em][Xin hãy để mặt trăng của tôi cũng...]Tình cảm và sự vất vả của các fan được thể hiện hết sức chân thành.Không rõ là khó khăn đến mức nào, nhưng khi nghe concert sắp tới của Roh Hae-il chỉ có 830 chỗ, Liv phần nào hiểu được nỗi lòng ấy.Ngay sau đó, buổi trò chuyện bắt đầu."

Dạo gần đây tôi bận đi tour, mãi đến khi trở về nước mới xem được bảng xếp hạng nhạc số.

Và tôi phát hiện có một bài không quen thuộc nằm trong top đầu."

Liv nhớ lại lúc cô về nhà và kiểm tra Subak thì ngạc nhiên đến bật ngửa.

Bởi vì—"Em phát hành mini-album vào cuối tháng 2, rồi ra single Ngọn hải đăng trong đêm vào tháng 5 đúng không?"

Một single được phát hành không lâu sau Bài ca của anh hùng.

Khi đó cũng bất ngờ thật, nhưng nghĩ đó là single nên Liv không để tâm lắm.

Khi có lời mời hợp tác, cô cũng đinh ninh là single thôi.Vậy mà tháng 8 lại tung ra full album?

Với tận 12 bài?

Là người hiểu rõ thời gian chuẩn bị cho một album chính quy tốn công sức cỡ nào, cô không khỏi bối rối.

Bối rối đến mức phải gọi điện cho Shin Joo-hyuk."

Đúng vậy."

"Vậy mà lại là album chính quy...

Mọi người, tôi biết các bạn cũng kêu tôi làm album, nhưng xin thú thật, với tôi là bất khả thi."

Liv giơ hai tay lên đầu, như thể đầu hàng.Cửa sổ bình luận tràn ngập các phụ âm cười.Không khí lúc đó khiến mọi người đều coi đó là một trò đùa.

Nhưng đây là lời nói chân thành."

Dù sao thì, lần này cũng vậy thôi, nhạc mới của em thật sự rất hay.

Hae-il, em có thể giới thiệu chút về full album My World không?"

Thế là đến phần mà ai cũng mong chờ nhất đã đến.

Quảng bá album mà tất cả các khách mời khác đang thực hiện.Nhưng điều khác biệt giữa Roh Hae-il và những khách mời trước, đây là lần đầu tiên Roh Hae-il giới thiệu album chính thức của mình tại nơi này.

"Ở album chính thức đầu tay My World là..."

Tên album được lấy từ hai từ của bài hát chủ đề, [Welcome to my world].

Thế giới của tôi.Cũng giống như các ca khúc trong album mang đủ thể loại phong phú, nó thể hiện một thế giới hỗn loạn và bất quy tắc của cậu.Khi cậu bé từ tốn nói, Liv liền hưởng ứng."

Đúng vậy, lần này em đã thử sức với rất nhiều thể loại nhạc.

Ở album đó, chị cảm nhận rõ được sự tự tin của Hae-il."

Liv lướt mắt nhìn cửa sổ bình luận, đọc thấy câu hỏi [Chị thích bài nào nhất ạ?] và suy nghĩ."

Ừm, câu hỏi khó ghê.

Bài chị thích nhất là..."

Bài hiện lên đầu tiên trong tâm trí cô là Zigzag.

Hồi nghe thử Zigzag trên Subak, cô đã tiếc nuối không thôi.Ước gì lúc đó cứ làm tới luôn.

Zigzag rất thể hiện rõ phong cách mà Roh Hae-il muốn, nên càng thấy tiếc.'Nhưng mà.'Cái tên thốt ra từ miệng Liv lại là bài khác."

Welcome to my world.

Bài chủ đề làm chị thích nhất."

Người xem bắt đầu hỏi.Phản ứng cho thấy không ít người khó hiểu.Bởi hiện tại, những bài đang đứng top 1 và 2 trên bảng xếp hạng là 17 Sec và Zigzag mà.

Dĩ nhiên, những bài đó cũng rất hay, nhưng Liv đã nói rõ."

Chị có thích acoustic, nhưng không phải vì thế đâu."

Nói sao nhỉ.Có thể nói là, Welcome to my world, chính là bài mang đậm phong cách âm nhạc của Roh Hae-il nhất.Danh sách bài hát từ 'Reprise của Heetae', 'Another Day' cho đến 'Welcome to my world' chính là setlist yêu thích nhất của cô ấy.

"Khi nghe bài đó, chị suy nghĩ rất nhiều.

Cả về thế giới của riêng mình nữa."

Ngoài ra, đoạn chuyển từ electronic sang acoustic cũng để lại ấn tượng sâu sắc.Khoảnh khắc đó, cô cảm giác như cậu bé đã tháo bỏ chiếc mặt nạ, phơi bày con người thật.

Lúc ấy, cô chợt nghĩ.Khi cậu bé dũng cảm cởi bỏ lớp vỏ bọc, có lẽ mình cũng có thể tháo mặt nạ và cho thấy khuôn mặt thật.Dù có xấu xí đến đâu, thì vẫn có thể được chấp nhận như chính bản thân mình.Điều mà cậu bé muốn truyền tải không chỉ đơn thuần là một lời giới thiệu bản thân, mà còn là một thông điệp: "Tôi sẽ đón nhận thế giới của bạn."

Liv cảm thấy mình đã được chữa lành nhờ thông điệp ấy.Trước những bình luận vẫn chưa đồng tình, Liv cười toe toét, giơ tay lên."

Xin cam đoan với mọi người, tôi lấy danh dự của ông tôi ra đảm bảo bài chủ đề 'Welcome to my world' của Roh Hae-il sẽ là bài hát có tuổi thọ dài nhất."

Khi Liv cười, Halo cũng khẽ gật đầu với vẻ mặt hơi khó tả.

Người hâm mộ tưởng rằng cậu bé xấu hổ vì lời khen ngợi của Liv, nhưng thực tế lại hơi khác.Nội dung của Liv vẫn tiếp tục.Ban đầu dự tính chỉ quảng bá album rồi kết thúc, nhưng cậu thiếu niên còn có điều muốn nói thêm."

Về buổi concert ấy."

Buổi concert đầu tiên của cậu.Vẫn còn buổi My world dự kiến tổ chức sau khoảng hai tuần nữa."

Tiếc là chị trượt vé rồi, nhưng vẫn muốn nghe trước một chút về concert lần này.

Mọi người cũng muốn biết mà, đúng không?"

Bởi đây là concert solo đầu tiên từ khi Roh Hae-il debut, nên thu hút rất nhiều sự chú ý.

Tuy nhiên, chỉ 830 người may mắn mới có thể tham dự buổi concert này.Dù không thể đi, nhưng ai cũng tò mò.

Concert sẽ diễn ra thế nào, khách mời sẽ là ai?Có dress code không?

Hàng lưu niệm sẽ ra sao?Ngay sau đó, Roh Hae-il cũng ngoan ngoãn mở lời."

Vì lần này chọn địa điểm là một nhà hát nhỏ, nên mục tiêu là giao lưu với khán giả."[???][Giao lưu...

830 người...

Ha.][Tôn trọng ý kiến thiểu số hơn đa số à?]Khiến fan vừa buồn cười vừa hoang mang, Halo cân nhắc nên nói đến đâu.

Phần lớn mọi người chỉ cần đến xem là biết nên không cần tiết lộ quá nhiều.Nhắc đến goods, cậu lại nhớ ra một chuyện.- Sếp ơi, concert đầu tiên thì nhất định phải có cái này!- Tôi cũng muốn một cái!"

A, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ."

"Quà á?

Ý em là quà cho khán giả ạ?"

"Vâng.

Một món quà nhỏ dành tặng những ai tham dự concert."

"Trời ơi!"

Liv liếc nhìn khung chat.Có vẻ như không ai đoán trước được, nên khung chat chững lại một nhịp rồi bùng nổ.Đã uất ức vì không mua được vé concert, giờ còn nghe nói sẽ có quà tặng?"

Thật ra cũng không có gì to tát."

"Không to tát gì á!

Có thể tiết lộ thành phần không?"

Thực ra, đúng là không có gì đặc biệt lắm.Món quà mà họ dồn công sức chuẩn bị thì chưa kịp về kịp buổi concert lần này, có lẽ sẽ dành cho fan sign từ tháng 10 đến tháng 11.Nên món quà concert lần này gồm có thư tay của cậu, photocard, postcard in hình bìa album, vài món bánh ngọt như financier, cookies, và cuối cùng là một đồ uống.Nói đến đồ uống, cậu đã từng đề nghị chuẩn bị đồ uống điện giải và một ít rượu vang nhẹ, nhưng Han Jin-young đã cười trừ và từ chối ngay.Thật khó để phân biệt giữa trẻ vị thành niên và người lớn, và ai lại phát rượu ở concert sân khấu nhỏ chứ?- Nhưng...

ở nhà hát nhạc kịch cũng có bán mà...- Hae-il à, đó không phải ở Hàn Quốc đâu.Khi cậu đi xem nhạc kịch ở Anh cùng bố mẹ thì đúng là có bán, nhưng ở Hàn Quốc thì cậu chưa từng đi xem nên không thể phản bác.Ngay cả Nam Gyu-hwan, người luôn đồng tình với cậu, cũng chỉ lắp bắp rồi nói để sau 20 tuổi hẵng thử.

Tất nhiên, sau đó bị Moon Seo-yeon vả thẳng vào lưng."

Tóm lại là lần này, em chuẩn bị một món quà kèm thư tay gửi tặng khán giả concert."

Ngay khi Halo gật đầu, cửa sổ chat lập tức ngập tràn nước mắt và những câu chửi yêu thương.Chưa bao giờ trong Liv's Love Letter lại có bình luận chửi rủa.

Nhưng Liv hiểu lòng họ, nên không nói gì.[ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋÁ][ㅠㅠㅠㅠ][Những thứ thế này nên nói sớm đi chứㅋㅋㅋ][Tại sao lại chuẩn bị kỹ thế hả đồ ngốcㅜㅜ Thà gia hạn concert đi][Ha... vé chợ đen giờ bao nhiêu nhỉ]Phản ứng quá nóng nên Liv quyết định tạm kết thúc phần 1 tại đây.

Sau khoảng 20 phút nghỉ ngơi sẽ bắt đầu phần 2.Phần thứ hai thực ra là tiết mục giao lưu mà khán giả mong đợi nhất.

Nội dung là nhận câu chuyện hoặc câu hỏi từ khán giả rồi trò chuyện, giống như radio.Đôi khi họ còn chuẩn bị sẵn nhạc cụ để biểu diễn trực tiếp.Bên cạnh cậu bé cũng đã chuẩn bị sẵn một cây guitar.Một cây guitar chưa từng thấy trước đây.Ở nhà hàng Hàn Quốc, cậu bé từng kể rằng, sau khi cây guitar yêu thích của mình bị hỏng, cậu không tìm được cái nào vừa ý nên đã mua hết tất cả các thương hiệu guitar acoustic.

Có vẻ đây là một trong số đó.

Liv nhanh chóng nhận ra điều này."

Vậy thì, cùng bắt đầu phần 2 của Liv's Love Letter nhé.

Câu hỏi đầu tiên: 'Hae-il à, có thể hỏi em bắt đầu học guitar từ khi nào không?'"Đây là câu hỏi mà Jang Jin-soo từng hỏi trước đây.Khi đó, Jin-soo đã không tin khi nghe cậu nói rằng mình đã học hơn mười năm."

Chắc là... từ năm ngoái?"

"?"

Không phải là nói dối.Nhưng mọi người, bao gồm cả Liv, những người xem đã hỏi và những bình luận đều bày tỏ sự nghi ngờ."

Năm ngoái á?"

Xét tuổi của Roh Hae-il thì cũng không kỳ lạ, nhưng Liv vẫn tiếp tục nói, lắp bắp."

Vậy thì... em có thể cho chị biết em học điều đó ở đâu không?"

Dù không thể phủ nhận tài năng, nhưng chắc hẳn phải có thầy cô dạy rất giỏi.

Khán giả, những người đã sẵn sàng mở ví đăng ký học ngay, cũng chăm chú lắng nghe."

Ừm..."

Halo không nhận ra họ đang sốt ruột cỡ nào, chỉ thong thả suy nghĩ.

Cậu chưa từng vào học viện, cũng chưa từng học đại học.

Cậu cũng chưa từng có ai chỉ dạy phải hát thế nào.

Ai mà dám làm thế với Halo chứ.Chỉ là.Khi đi ngang qua nhìn thấy một buổi busking.Khi xem ca sĩ trên truyền hình.Và sau khi debut, cậu chịu ảnh hưởng từ những người từng gặp gỡ.Liv nhất thời nghẹn lời trước câu trả lời đó.[Khôngㅋㅋㅋ, xạo vừa thôi][Nhưng nói thật thì Roh Hae-il năm ngoái còn đang ôn thi trường chuyên, học thêm cực kỳ căng mà][Cái này đúng nèㅇㅇ, từng có bài viết về học viện Roh Hae-il học mà.

Đặc biệt thấy tiếng Anh siêu đỉnh, ai cũng kéo đến học tiếng Anh Anh ấy][Vậy mà kỹ năng đó chỉ trong 1 năm á?][Roh Hae-il năm nay đã comeback tận ba lần đấy, thế cũng hợp lý mà?]Cuộc trò chuyện khó tin ấy kết thúc.

Dù các bình luận bán tín bán nghi vẫn còn, nhưng những yêu cầu bài hát từ khán giả bắt đầu áp đảo.[Tôi là Seok, người đã rất thích 'Rendezvous'.

Cá nhân tôi thích bản song ca 'Kiêu hãnh và Định kiến' của Shin Joo-hyuk và Liv.

Cậu có thể hát lại không?]"Ồ, tất nhiên rồi.

Hae-il, em có thể tham gia chứ?"

"Tất nhiên."

Cậu không dễ quên bài hát nào đã nghe qua, nên vẫn còn nhớ.'Kiêu hãnh và Định kiến' là một bài kể về câu chuyện hòa giải giữa chàng trai và cô gái kiêu ngạo, từng gây chú ý vì phần rap của Liv.Không nhạc nền, giọng hát của cậu bé vang lên, và phần đệm đàn bắt đầu.

Đây là bản cover mà Shin Joo-hyuk và Liv từng thể hiện trong Rendezvous.Nếu như Shin Joo-hyuk từng thể hiện một Darcy thô ráp và kiêu kỳ, thì chất giọng trong trẻo của Roh Hae-il lại tạo cảm giác chàng trai có câu chuyện riêng.Và đúng như mong đợi, sự kết hợp của Liv và Roh Hae-il vượt xa tưởng tượng, khiến mọi người không ngớt trầm trồ.[Hát thêm đi nữa đi][Roh Hae-il, suốt đời chỉ cần hát thôiㅠㅠ][Sao nghe rồi mà vẫn thấy khát khao muốn nghe tiếp vậy trời]Đúng lúc chuẩn bị nhận yêu cầu bài hát tiếp theo.Giữa những dòng bình luận đầy emoji, bất chợt xuất hiện một từ khóa, rồi một loạt khán giả mới ùa vào, nhắc đến 'Scorpion'.[Bạn có thấy bài phỏng vấn của Scorpion chưa?][???][Woa, từ khóa tìm kiếm thời gian thực đang bùng nổ luôn]Ban đầu ai cũng tưởng chỉ là chiêu trò câu view, định bỏ qua, nhưng sau đó hơn 80% bình luận đều ngập tràn Scorpion và Roh Hae-il, như thể có một vụ bùng nổ lớn.Không phải buổi V Live thông thường, mà đang giữa một nội dung nên Liv khá lúng túng, nhưng Roh Hae-il lại chủ động mở lời."

Chúng ta xem thử nhé?"

Liv lập tức gật đầu đồng ý.Bấm vào đường link khán giả gửi, một đoạn video ngắn được kết nối.

Chỉ khoảng 30 giây, nhưng nội dung đã được truyền tải rất rõ ràng.Hiểu ngay lý do vì sao mọi người kéo đến bảo phải xem.- Roh, tôi hy vọng cậu sẽ đến concert của tôi.- Nếu được, thì lên cả sân khấu nữa nhé."···""···"Hai ngôi sao cùng lúc im bặt.Liv liếc nhìn cậu bé.

May mắn thay, cậu bé không có vẻ bối rối.Chỉ lặng lẽ nhìn màn hình với gương mặt không biểu cảm.Thật ra, chuyện này cũng không phải chuyện quá lớn.Chỉ là.'Cậu ta đã biết rồi.'Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.Không mấy tò mò tại sao lại biết.Có tai thì nghe thấy thôi.Điều thú vị hơn là Lil lại gửi tin nhắn trực diện như vậy.

Thật là vui."

Ừm...

Hai người quen nhau à?"

Khi cậu bé chỉ mỉm cười mà không tỏ ra quá ngạc nhiên, Liv hỏi thăm.

Sau đó, cậu bé ngoan ngoãn trả lời."

Chúng tôi đã từng gặp nhau rồi.

Ở quảng trường Trafalgar."

"Ở Anh á?

Trời, trùng hợp thế.

Vốn dĩ cậu là fan Scorpion à?"

"Không, không phải vậy.

Chỉ là từng gây gổ một chút."

"Ể?"

Dù đây là nội dung chương trình của mình, nhưng Liv không kiềm được sự tò mò."

Bằng guitar."

"À."

Nhận ra Liv đang hiểu nhầm, cậu bé bật cười, Liv cười ngượng nghịu.

Tưởng đâu đánh nhau thật.Halo nhớ lại thời điểm đó.Hồi đó, khi anh ta chơi một bài của cậu, Lil đã mắc lỗi tới bốn lần mà còn giả vờ như không có gì, nên Halo đã thẳng thắn chỉ ra.

Hôm sau còn rủ vào nhóm, dù bị từ chối, nhưng đó vẫn là một kỷ niệm vui.[Không phải ý là đập nhau bằng guitar đấy chứ?][Làm ơn kể chi tiết hơn đi][Rồi sao nữa!][Roh Hae-il!

Ya!!!]Những bình luận khát khao muốn nghe thêm câu chuyện tiếc là đã không chạm tới được cậu.

Halo không phải kiểu người sẽ phớt lờ những tin nhắn được gửi tới mình một cách đàng hoàng."

Em định làm thế nào?"

Và thế là, về câu trả lời cho lời mời kia, Halo gõ ngón cái vào ngón trỏ vài lần rồi đáp."...Em sẽ suy nghĩ thêm."

Đó đã trở thành câu trả lời chính thức của Roh Hae-il.Liv và Roh Hae-il quay lại với nội dung chương trình.Như mọi khi, cả hai thay phiên thể hiện bài hát của đối phương, để rồi chìm đắm trong những giọng ca ngọt ngào.Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là sự quan tâm từ bên ngoài đã nguội đi.

Sự tò mò về mối quan hệ giữa Scorpion, ban nhạc top đầu nước Anh, và Roh Hae-il vẫn không ngừng lại.Cũng dễ hiểu thôi, bởi đây không phải mối nhân duyên bình thường.Dù Scorpion chỉ chơi dòng metal vốn không phổ biến ở Hàn Quốc, thì một bên là ban nhạc đẳng cấp thế giới, còn một bên là ngôi sao đang lên từ một vùng ven nhỏ bé.[Không phải Roh Hae-il chỉ dành cho thị trường nội địa thôi à?][Ý là muốn xem concert của Roh Hae-il thì đi concert của Scorpion luôn được ấy hả?]Những tin đồn và tin tức ồn ào đã tràn ngập suốt tháng 9.[Cuộc gặp định mệnh giữa ban nhạc top Anh và cậu bé Hàn Quốc][Chuyện gì đã xảy ra ở Quảng trường Trafalgar hôm đó?][Thủ lĩnh Scorpion, Lil: 'Roh, hãy lên sân khấu của tôi']Và cuối cùng, vào ngày 21 tháng 9, buổi concert nhỏ "My World" của Roh Hae-il đã chính thức khai màn.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 107: Chỉ cần nhìn tôi thôi


"Ngày hôm nay vất vả rồi đây."

Trước sảnh kỷ niệm thành lập trường Đại học Yeon-guk.Đã khoảng ba tuần kể từ khi khai giảng.Nhân viên nhà trường nhìn đám đông chen chúc không khác gì lễ hội trường, rồi tặc lưỡi thở dài.Phía công ty tổ chức sân khấu cũng đã đến, nhưng có vẻ số lượng người tụ tập còn vượt xa dự tính khiến họ quay cuồng.

Không chỉ có 830 khán giả có vé, mà còn cả fan đến từ xa chỉ để được nhìn thấy Roh Hae-il.

Cả những phóng viên không mua được vé nhưng muốn đến để đưa tin.Thêm vào đó, sinh viên đã tan học cũng nán lại trong trường, lượn lờ quanh phòng hòa nhạc."

Có ai bán vé cho tôi được không?

"Một vài người thiết tha chẳng kém gì cô bé bán diêm, vừa đi qua đi lại vừa cầu xin.

Những người đang xếp hàng vào cửa quay mặt làm ngơ.

Họ đồng cảm với sự thiết tha ấy, nhưng không thể nhượng lại vé.

Nếu định bán thì đã bán từ lâu, việc có mặt tại đây đồng nghĩa với quyết tâm vào được concert.Vé chợ đen từng xuất hiện lác đác cũng biến mất sạch sau khi 'Love Letter của Liv' tiết lộ chính xác về 'Gift'.

Không rõ ai đã mua hết, hay dân phe vé đã bỏ cuộc.Thời gian cứ thế trôi đi không báo trước.

Các nhân viên đang nhìn đồng hồ gật đầu với nhau, và có người hét lên.

"Chúng tôi sẽ bắt đầu cho vào!"

Cửa phòng hòa nhạc mở ra, hàng người bắt đầu xôn xao, flash máy ảnh của các phóng viên liên tục nháy sáng.#"Tinh thần mọi người thế nào?"

Tại phòng chờ.Câu hỏi của Han Jin-young khiến cả phòng chùng xuống trong chốc lát."

Đừng nói là đang căng thẳng nhé?"

"Không đâu ạ, bọn em đâu phải mới diễn lần đầu."

Moon Seo-yeon siết chặt nắm tay, ra vẻ bình thản.

Dĩ nhiên, đây không phải sân khấu cô chỉ cần chịu trách nhiệm một mình.

Cô cảm nhận rõ trách nhiệm nặng nề cho sân khấu của cả nhóm.

Moon Seo-yeon hít sâu một hơi."

Còn em thì sao?"

"Em sẽ luôn cố gắng hết sức để không làm hoen ố danh dự của Mặt Trời."

"Cậu lảm nhảm cái gì thế."

Nam Gyu-hwan đứng nghiêm hướng về phía cậu bé, làm động tác chào.Trước sự trẻ con thường ngày này, Moon Seo-yeon phì cười."

Còn Hae-il?"

Han Jin-young hỏi người đang ngồi trên ghế sofa.Thực ra, người anh mong chờ câu trả lời nhất là cậu thiếu niên ấy.Han Jin-young từng mơ ước thành công cùng một ban nhạc, nên anh hiểu rõ "concert solo" có ý nghĩa lớn lao thế nào.

Không giống biểu diễn đường phố hay làm khách mời ở concert người khác.Dù câu hỏi đó có khiến cậu bé căng thẳng thì cũng chẳng có gì lạ, vậy mà cậu chỉ nhoẻn miệng cười.Cứ như muốn hỏi ngược lại, 'Tôi mà lại căng thẳng á?'Phải, thật ra Han Jin-young cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra cảnh cậu bé ấy căng thẳng."

Anh thì sao?"

"Ừm... chắc cũng hơi hồi hộp?"

Dường như câu trả lời của Han Jin-young nằm ngoài dự đoán, ánh mắt của Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan cùng hướng về phía anh.

Nhưng trông anh chẳng có vẻ gì là đang hồi hộp cả.Nếu nghĩ kỹ, vì đây là concert solo đầu tiên của Roh Hae-il, nên cũng là concert đầu tiên của Han Jin-young.

Là điều mà anh đã từng khao khát từ rất lâu.

Lẽ ra phải căng thẳng mới đúng."

Phải hồi hộp mới đúng, nhưng kỳ lạ là anh chẳng hồi hộp chút nào."

Nghe anh nói vậy, gương mặt Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan bừng sáng.Có lẽ họ nghĩ rằng nhờ có nhau làm chỗ dựa, Han Jin-young mới có thể trả lời như vậy.Không phải sai, nhưng thật ra còn có một lý do khác."

Chắc vì anh từng trải qua sân khấu còn lớn hơn thế này rồi."

"Sân khấu còn lớn hơn cả ở đây sao?"

"Anh từng tham gia biểu diễn khác à?"

Chuyện này thì bọn họ chưa từng nghe qua.Mùa hè năm ấy, khi Han Jin-young kể biết bao câu chuyện nhân danh việc giới thiệu thế giới của bọn họ, anh chưa từng nhắc đến chuyện này.Ngay cả cậu bé cũng tỏ vẻ thắc mắc, và Han Jin-young mỉm cười nhìn cậu.Có lẽ em không biết đâu.Ngày xưa, vào một ngày đông nọ, một buổi diễn đường phố đã để lại cho anh ý nghĩa lớn đến nhường nào.

Nếu như một buổi biểu diễn của ca sĩ Billboard có thể làm thay đổi một ngày của anh, thì sân khấu của một cậu bé nơi Hongdae ngày đông ấy đã thay đổi cả cuộc đời anh.Dù sân khấu đó chẳng có hàng vạn khán giả, cũng chẳng có dàn âm thanh hay ban nhạc hoàn hảo, nhưng với anh, đó vẫn là sân khấu lớn nhất đời mình.Không ai có thể tạo ra một sân khấu tuyệt vời hơn thế nữa."

Đó là sân khấu lớn nhất đời anh."

Nghe Han Jin-young nói vậy, mọi người không hỏi thêm sân khấu đó là gì.

Vì lúc ấy, nhân viên đã đến báo hiệu sắp đến giờ diễn.Khi mọi người vội vã chuẩn bị bước ra sân khấu.Cậu bé thong thả đứng dậy và nói."

Từ hôm nay, điều đó sẽ thay đổi đấy."

"Hả?"

"Sân khấu lớn nhất đời anh ấy."

"!"

"Và cả sau này nữa."

Cậu nói cứ như điều đó là lẽ đương nhiên, rồi điềm nhiên bước ra ngoài.

Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan bật cười, nhanh chóng theo sau.

Nhìn bóng lưng đầy tự tin ấy, Han Jin-young cũng bật cười thành tiếng."

Có lẽ vậy."

Nếu là em, người đã từng cho anh thấy sân khấu rực rỡ nhất đời, thì biết đâu lại thật sự làm được."

Chúng ta cùng cố gắng nhé?"

"Cố lên!"

"Để chút tâm hồn vào chứ?"

Bốn nắm tay đập vào nhau một cách dứt khoát.:Món quà kèm theo vé.Mỗi người ôm một túi quà được gói đẹp đẽ trong lòng và dần lấp đầy khán phòng.

Thật ra, ai cũng muốn mở ra xem ngay lập tức, nhưng khi định tháo bọc quà, lại thấy muốn giữ nguyên như vậy mãi mãi.Nước uống và bánh financiers, cookies cũng chẳng ai nỡ động vào.

Cứ như muốn truyền lại món quà này đời đời kiếp kiếp.Khi khán giả còn đang giằng co nội tâm, tín hiệu sân khấu vang lên, và đèn trên trần bắt đầu lần lượt tắt.Khi thế giới chìm trong bóng tối, giai điệu quen thuộc vang lên.Dù mini album debut của Roh Hae-il là [Another Life], nhưng khi bài hát được xem như bản debut thực sự cất lên, khán phòng lập tức nổ tung trong tiếng hét.Không ngờ lại hát bài này trước!'Cuộc đời lặp lại' (OST 'Từ hôm nay, chúng ta' – theme Hee-tae)Hình ảnh kết thúc phim ùa về trong tâm trí, khiến mắt ai nấy bắt đầu đỏ hoe.Không rõ đây có phải phiên bản phối mới hay không.Có lẽ sẽ hát thôi?[Tôi lại nhắm mắt như thế]Cuối cùng, giọng hát cậu bé cất lên, khiến tim mọi người đập thình thịch.Những người vừa hét lên vội bịt miệng để nghe trọn vẹn giọng hát cậu.Nhưng rồi, họ lại không thể nhịn nổi mà hét vang.Bởi khi ánh đèn bật sáng, hình ảnh cậu bé hiện ra trước mắt họ—[Tan chảy vào ánh nắng dâng cao]Cậu bé tha thiết cất tiếng hát, rồi như chào hỏi, giơ một tay vẫy nhẹ.Cái vẫy tay đó tuyệt đối không hợp với tính cách nhân vật Hee-tae.

Nếu là vai một tay du côn thì còn có thể.Cậu bé chẳng có vẻ gì muốn diễn, cũng chẳng giỏi diễn xuất, nhưng đối với khán giả, chỉ vậy thôi đã đủ rồi.Chỉ cần khoác lên mình bộ đồng phục giống Hee-tae.Mà cũng chẳng sao, con người có trí tưởng tượng mà, cứ nghĩ Hee-tae đã trở nên lém lỉnh hơn là được.

Điều quan trọng là—Roh Hae-il đang mặc đồng phục học sinh ngay lúc này.Không ai từng thấy Roh Hae-il mặc đồng phục học sinh.

Ừ thì, vẫn còn vài tấm ảnh từ thời trung học cơ sở, nhưng đó chỉ là ký ức xa xưa.

Sau khi debut, Roh Hae-il không nhập học cấp ba, nên dĩ nhiên cũng chẳng có cơ hội mặc đồng phục.Những người hâm mộ thầm mong được thấy Roh Hae-il, giờ đang ở độ tuổi cấp ba, trong bộ đồng phục đã phải rơi nước mắt, còn các fan của bộ phim truyền hình thì không khỏi thở dài trước sự trưởng thành (?) đến mức ngổ ngáo của Hee-tae.Dàn session của Roh Hae-il cũng diện trang phục gợi nhớ đến đồng phục học sinh.

Moon Seo-yeon, tay keyboard, mặc váy đồng phục bên ngoài quần thể thao.Han Jin-young, tay bass, mặc sơ mi rộng thùng thình, còn Nam Gyu-hwan, tay bộ gõ, thì khoác áo sơ mi đồng phục bên ngoài áo thun đen.Ngay cả Roh Hae-il cũng mặc áo sơ mi bung ra ngoài quần và nới lỏng cà vạt.

Không ai trong số họ ăn vận đúng chuẩn đồng phục.Ngày đầu tiên concert tại sân khấu nhỏ của Roh Hae-il.Ngay sau đó, ca khúc chủ đề [Another Day] từ mini album Another Life của Roh Hae-il vang lên.[Một ngày không khác gì mọi ngày]Giọng hát mơn man bên tai.Tất cả tiếng ồn vang vọng trong tâm trí người nghe đều tan biến, chỉ còn lại giọng hát của chàng trai nhỏ.Chỉ bằng điều đó, một ngày khác như tên bài hát đã bắt đầu."

Xin chào, tôi là Roh Hae-il."

Một bài hát trong OST phim truyền hình.Ba bài từ mini album Another Life.Và những màn trình diễn nối tiếp từ full album đầu tay Welcome to my world khép lại, chàng trai cầm lấy micro."

Cảm ơn mọi người đã đến buổi concert đầu tiên của tôi."

Tiếng reo hò vốn được kìm nén để không làm gián đoạn buổi biểu diễn giờ đây vang lên dữ dội, kèm theo những tràng pháo tay.Và Halo đã nhìn thấy.Nếu tại các chương trình âm nhạc, người hâm mộ tạo thành hình sao Bắc Đẩu cho cậu, thì ở đây, còn nhiều ánh sao hơn thế.Ánh sáng vàng nhạt dịu dàng lấp đầy khán phòng, dập dềnh như dải Ngân hà.

Dẫu có lẽ sẽ khó thấy lại hình sao Bắc Đẩu, nhưng cũng chẳng sao.

Cậu không lạc đường, vẫn tiến về phía trước, và vô số ánh sao đang soi rọi lối đi cho cậu.

Như thế là đủ rồi."

Và..."

Halo nghĩ về ý nghĩa của full album 'My world' sẽ định hình ngày hôm nay."

Chào mừng đến với thế giới của tôi."

'Welcome to my world.'Cậu nhắc lại tựa đề bài hát vừa cất tiếng hát.

Tiếng hò reo lại bùng nổ.

Phản ứng rất tuyệt vời, nhưng Halo thì nổi da gà vì câu thoại của mình.Cậu vốn chỉ nói vì các thành viên nhất quyết bắt phải nói thôi.

Nhưng chắc chắn từ ngày mai, sẽ không làm vậy nữa."

Hôm nay là ngày đầu tiên của buổi concert đầu tiên của tôi, nên tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cách tạo nên sân khấu.

Đã có nhiều người đề nghị giúp đỡ, và nhiều ý tưởng tuyệt vời đã được đưa ra."

Trước khi cậu kịp ngỏ lời mời Liv làm khách mời, ngược lại, đã có rất nhiều đề xuất gửi đến.

Có người là người quen thân, có người chỉ từng chào hỏi, thậm chí chỉ từng lướt qua.Halo không phải kiểu người chỉ mời những người thân thiết lên sân khấu.

Bởi với cậu, lời mời khách mời đồng nghĩa với khởi đầu cho một mối duyên mới.

Thế nên cậu từng mời cả tân binh, thậm chí thỉnh thoảng còn mời các ảo thuật gia hay nghệ sĩ đường phố.Vậy nên lần này, cậu cũng đã nghĩ sẽ làm như vậy.Nhưng rồi, vì đây là buổi concert solo đầu tiên, ngày đầu tiên, cậu cảm thấy cũng không sao nếu chỉ một mình lấp đầy sân khấu."

Từ ngày mai đến sân khấu thứ sáu, sẽ có nhiều vị khách mời đặc biệt tạo nên những sân khấu đặc biệt.

Nhưng hôm nay–."

Halo nhìn những người đang lặng lẽ nghe mình nói, mỉm cười như một đứa nhóc nghịch ngợm."

Hãy chỉ nhìn tôi thôi."

Câu nói của chàng trai nhỏ như một câu thần chú.Vẻ ngoài vốn được xếp vào hạng bình thường giữa giới showbiz đầy rẫy trai xinh gái đẹp, hôm nay lại trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.Ánh sáng sân khấu, trang phục, tiếng hát, câu nói.Đúng ra, họ đến để nhìn cậu, nên việc chỉ ngắm nhìn cậu là lẽ đương nhiên.

Thế nhưng, chỉ với một câu ấy, ai nấy đều bị cuốn vào cậu.Cùng tiếng búng tay của cậu, ánh sáng sân khấu vụt tắt, âm thanh trầm hùng của ban nhạc bắt đầu vang lên.Từ bài hát làm nên tên tuổi của cậu 'Bài ca của anh hùng'.Trước khi concert của Roh Hae-il diễn ra, đã có rất nhiều sự chú ý dành cho cậu.

Từ cuộc chiến giành vé đến những cuộc tranh luận nảy lửa trên mạng, tất cả đều là kết quả của sự quan tâm đó.

Các dự đoán về concert của Roh Hae-il cũng nằm trong số đó.Danh sách khách mời được cho là sẽ xuất hiện trong concert của Roh Hae-il được tổng hợp từ những chương trình cậu từng tham gia và hoạt động trên mạng xã hội.

Với một tân binh, mạng lưới mối quan hệ của cậu thực sự quá lộng lẫy, khiến mọi người kỳ vọng rằng concert của Roh Hae-il sẽ có rất nhiều điều đáng để xem.Điều thứ hai được dự đoán là danh sách bài hát.

Một concert kéo dài ít nhất hai tiếng đồng nghĩa với việc cần đủ số lượng bài hát để lấp đầy thời lượng đó.

Tuy nhiên, vì Roh Hae-il mới debut trong năm nay, dù cộng hết tất cả bài trong album của cậu lại, vẫn không đủ số lượng cho một buổi diễn.Vì vậy, có người đã nói thế này:Roh Hae-il ắt hẳn sẽ phải dựa dẫm vào việc mời khách mời.Thế nhưng, người may mắn đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong concert của Roh Hae-il lại nghĩ.Cậu ta mà sẽ phụ thuộc vào khách mời á?Dĩ nhiên, người ấy cũng từng nghĩ rằng Roh Hae-il sẽ mời khách mời.

Tin đồn xung quanh chuyện đó vốn rất ồn ào.Nhưng đến lúc thực sự chứng kiến, anh ta nhận ra có lẽ đây mới chính là sân khấu mà Roh Hae-il mong muốn.Đúng như dự đoán, setlist của Roh Hae-il hoàn toàn chỉ có các bài hát của cậu.

Nhưng ít bài thì sao chứ?

Tài năng của Roh Hae-il đâu chỉ có mỗi giọng hát.Sân khấu cover mà Roh Hae-il từng trình diễn chỉ đúng một lần.Từ đó đến nay, đã có rất nhiều người mong chờ được thấy Roh Hae-il cover bài hát lần nữa.

Nhưng cậu chưa từng làm vậy thêm lần nào.Mọi người đều yêu thích những bài hát mới, nhưng họ cũng thích nhấm nháp lại những giai điệu cũ.

Có thể vì từng ấn tượng sâu đậm với bài hát đó, hoặc bởi kỷ niệm gắn liền với bài hát ấy là điều đặc biệt.Chính vì thế, những ca khúc cũ vẫn thường được làm lại và hồi sinh trong thời hiện đại.

Dù phần lớn, cuối cùng người ta vẫn đi đến kết luận rằng không gì vượt qua nổi bản gốc.Đa phần là vậy."

Ồ... cái này..."

Thế nhưng, những lời ca ngợi dành cho cậu bé trong tập 2 của Rendezvous không chỉ vì giọng hát.Mà còn vì tài năng phối khí.Biến ca khúc của HALO thành một phiên bản hoàn toàn mới, đến nay vẫn còn được người ta nhắc đến, đó chính là khả năng của cậu.Cậu bé đã mang đến những bản cover mà ai ai cũng mong đợi ngay trong sân khấu debut của mình.

Có lẽ đó đều là những bài hát mà cậu yêu thích nhất.

Những bản nhạc cũ kỹ, rách nát theo thời gian, thậm chí có thể mang chút nét quê mùa khi nghe giữa thời đại này, lại được tái sinh một cách tuyệt đẹp.Khi nghe trọn vẹn toàn bộ các bài hát trong album của Roh Hae-il, xen lẫn những bài cover được cậu lồng ghép khéo léo, khán giả dần hiểu ra câu mở màn của cậu.Buổi concert hôm nay, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, chính là thế giới của cậu bé ấy.

Và khi chương trình tiến đến cao trào, khi những bản acoustic của 17sec và zigzag vang lên, mọi người càng khao khát hơn.Không cần luật lệ, không cần hình thức, chỉ mong thế giới đẹp đẽ này sẽ không bao giờ kết thúc.

Càng nghe càng khát khao.

Cảm thấy tiếc nuối đến mức chỉ một giây chớp mắt cũng thật đáng tiếc.Bây giờ người ta đã hiểu tại sao có người lại bảo nhất định phải xem concert của Roh Hae-il.

Cũng không khỏi ghen tị.

Vì ai đó đã được tận hưởng món quà tuyệt vời này trước họ.Rồi bài hát cuối cùng vang lên.Không phải vì mọi người đều kiểm tra thời gian mà họ nhận ra đó là bài hát cuối cùng.

Bởi vì đây là bài hát cuối cùng của cậu bé được phát hành trên thế giới mà chưa được hát.

Một album đơn của một cậu bé chưa từng được hát trước đó.'Ngọn hải đăng trong đêm.'Bài hát này không có fanchant đặc biệt.[Tiến bước trong đêm tối]Nhưng ánh sáng từ các lightstick bắt đầu lấp lánh.Tựa như chiếc lightstick trong tay cậu bé trên sân khấu.[Theo hành trình của các vì sao]Tựa như ngọn hải đăng soi sáng con đường cho ngư dân.Ai nấy đều vẫy lightstick, vẫy vì tiếc nuối.Cầu mong khoảng thời gian hạnh phúc này kéo dài mãi mãi.Và cậu bé cũng thế.Cậu mong rằng sân khấu sắp kết thúc này sẽ không khép lại.

Mong thời gian sẽ ngừng trôi ngay tại khoảnh khắc này.Nhưng rồi, đúng vào lúc bài hát nên bước vào cao trào, giọng hát của cậu bé đột ngột dừng lại.Cậu đứng yên giữa sân khấu, lặng lẽ nhìn dòng sóng ánh sáng trước mặt.

Theo lý, đây đáng ra phải được coi là sự cố, nhưng các nhạc công vẫn tiếp tục chơi nhạc nền.Như thể họ muốn đợi cậu.Nhạc nền lặp đi lặp lại, và lặp lại.Cho đến khi cậu bé cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ, và hoàn hảo khép lại ngày đầu tiên trong concert đầu tiên của mình.[Tôi sẽ trở thành ngọn hải đăng soi sáng cho bạn]
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 108: Khách mời đặc biệt


[Mua vé concert của Roh Hae-il, làm ơnㅠㅠ]Đây là một tiêu đề bài đăng mà có thể bắt gặp rất nhiều ở các cộng đồng mạng hoặc trên các chợ đồ cũ như Danggeun Market.Nhưng bài đăng này lại nhận được sự chú ý áp đảo không phải vì nó được đăng lên fan café của Roh Hae-il.

Nếu nó chỉ được đăng ở bảng tự do hay bảng hỏi đáp thông thường thì có lẽ đã nhanh chóng chìm nghỉm.Điều khiến bài đăng này thu hút hàng trăm bình luận, thứ nhất là vì cụm từ "(+cảm nhận)" được gắn sau tiêu đề đã thu hút mọi ánh nhìn.

Và hơn hết, bài viết này được đăng chỉ vài tiếng sau khi đêm đầu tiên của concert đầu tiên của Roh Hae-il kết thúc.Đây cũng là bài review đầu tiên được đăng trong số 830 người tiên phong tham dự concert nhỏ "My World".[Mua vé concert của Mặt Trăng, làm ơnㅠㅠ (+cảm nhận)]Lần này là lần đầu tiên mình xem concert của Mặt Trăng...Vì mình ở tỉnh lẻ nên không thể xem busking hay concert du kích, lần này đã cắn răng giành bằng được vé.Và giờ thì mình đã hiểu tại sao mọi người bảo nhất định phải xem concert của Mặt Trăng.Tụi bây chỉ được xem mấy thứ này thôi à?

Đồ xấu xaㅜㅜƯớc gì mình cũng ở "Mặt Trăng-quyền" hơn cả mấy cái Mac-quyền hay Starbucks-quyềnㅜㅜThật lòng thì nếu ở Seoul thì nên nhường vé concert cho dân tỉnh chứ đúng không?Dù sao thì, vì concert bắt đầu từ 6 giờ 20 phút nên mình đã đến Đại học Yeonguk từ hai tiếng trước!

Cũng định tham quan trường một chút, nhưng vừa đến gần concert hall thì...Không đùa đâu, đã thấy rất đông người rồi.Nhưng nửa số đó là mấy người đang tìm véㅋㅋㅋㅋAi mà bán chứㅋSinh viên trường Yeonguk cũng tới hóng, khiến mình tự dưng thấy tự hào.Tôi, người nắm giữ vé concert Roh Hae-il.Vì đã có hàng nên mình cũng nhập vào luôn.Hồi hộp đến mức hai tiếng trôi qua cái vèo.Rồi đến lúc nhận món quà đáng mong đợi khi vào cửa (gift...jpg).Bức thư tình của Liv vừa ra mắt, ban đầu tưởng không có gì to tát, nhưng chất lượng thì điên thật.

Còn tốt hơn hẳn so với phần lớn hàng lưu niệm.Thấy cái gói chưa?

Cái hộp quà còn được dập họa tiết giống album, trắng tinh nên tôi còn chẳng dám đụng vào.

Sợ dính bẩn thì sao.Xét về chất lượng thôi thì đúng kiểu bản đặc biệt của album cũng không chê vào đâu được.Ngoài ra còn được tặng bánh quy, bánh financiers và nước ép mà bảo là có thể ăn trong lúc nghe hát... (jpg) Rõ ràng định ăn mà mới đó đã tỉnh ra thì thấy mình đang về tới nhà.Chẳng bao lâu sau, ánh đèn sân khấu vụt tắt.Hồi đó còn háo hức hơn cả xem trailer, kỳ vọng đạt 200%.Giọng của Hae-il vang thẳng vào tai tôi...Wow... giờ thì tôi hiểu tại sao người ta bảo bắt đầu "yêu Mặt Trăng" từ concert, thực sự rất khác biệt.Bản thu âm không thể truyền tải hết được.Nghe "Cuộc sống lặp lại" (OST "Từ hôm nay chúng ta") và "Another Day"... mỗi lần nghe lại càng thấm.Nhưng đỉnh cao chính là khi ánh đèn bật lên, xuất hiện...

Hae-il mặc ĐỒNG PHỤC!!!Quần tây đồng phục, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, cả khán phòng hét ầm lên.Cứ nghĩ "Có gì đâu mà phải hét", nhưng việc Mặt Trăng chịu mặc đồng phục đã đủ làm đảo lộn cả tâm can rồi.Hình như cà vạt hơi vướng nên cậu ấy thắt lỏng, lúc hát còn vừa mỉm cười vừa vẫy tay, như đang xem phim thanh xuân học đường vậy.Sau đó cậu ấy hát Welcome to my world...

Đây đúng chuẩn bài chủ đề rồi, tôi lập tức hiểu tại sao lần concert guerilla trước lại náo loạn vì bài này.Cậu ấy hát ba bài và phần lời chào mở màn cũng đỉnh cực.Đây là concert đầu tiên của Mặt Trăng mà?

Vậy mà Hae-il như một ca sĩ kỳ cựu mười năm, thong dong chào hỏi và giới thiệu sân khấu.Và rồi, Hae-il đã...Nói rằng hôm nay không có khách mời, chỉ cần nhìn mỗi mình cậu ấy thôi."

Xin hãy chỉ nhìn mình tôi thôi" – nói vậy đấy.Từ lúc đó trở đi, mình thực sự chỉ nhìn mỗi Hae-il.Ban đầu chỉ nghĩ Mặt Trăng hát hay, ngoại hình cũng dễ thương, ấm áp.Nhưng giờ thì chỉ còn thấy Hae-il đẹp trai điên đảo, tôi mê mẩn luôn, chỉ muốn sống nhìn cậu ấy cả đời.

Giờ tôi đang cày internet điên cuồng, mà tại sao ít ảnh Mặt Trăng thế này?Tiếp theo là chuỗi bài "Bài ca của anh hùng" cho tới các bản cover bài hát cũ...

Cấu trúc concert cực kỳ tốt, có bài mình lần đầu nghe mà cũng chỉ biết há hốc mồm ngây ngất.Mỗi khoảnh khắc đều quá tuyệt vời.Chỉ muốn nghe Mặt Trăng hát suốt đời.Khi Mặt Trăng hát acoustic bản "zigzag" và "17sec" bài mình yêu thích nhất thì cậu ấy dường như thấy ngột ngạt nên đã tháo phăng luôn cà vạt, vứt qua một bên.Rồi các bài hát cũng dần đi đến hồi kết, cuối cùng hát "Ngọn hải đăng trong đêm", bài vẫn chưa hát trước đó.Cá nhân mình thấy khoảnh khắc ấy là đỉnh nhất.Ai cũng tiếc nuối, vẫy lightstick hết mình.Và trong khoảnh khắc ấy, Hae-il dừng lại, lặng lẽ nhìn chúng tôi.Lúc đó, cảm nhận rõ ràng.Hae-il cũng tiếc nuối như chúng tôi vậy.Cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng lại thấp thỏm như sắp phải chia tay Hae-il vậy nên tôi càng vung lightstick dữ dội hơn.Khi cậu ấy nở nụ cười và cất lên câu hát cuối cùng.Không hiểu sao nước mắt cứ trào ra.Rõ ràng không buồn, mà tại sao lại khóc nhỉ?+) Phần encore cũng quá đỉnh.Hae-il nhận yêu cầu bài hát từ khán giả và hát.Cả hội đồng thanh hát theo, không khí náo nhiệt cực kỳㅋㅋㅋㅋ++) À, từ ngày concert thứ hai đến ngày thứ sáu sẽ có khách mời đặc biệt.

Nhưng mà vì hôm nay không có khách mời mà sân khấu vẫn quá tuyệt, nên có ai bán vé buổi cuối cho tôi không?+++) Vừa nhớ ra là Mặt Trăng không hát Lời bày tỏ.

Lẽ ra phải yêu cầu trong encore mới đúng.Với bài review dài dằng dặc và cả màn "khoe" đầy xót xa đó, việc bài viết thu hút hàng trăm bình luận là điều hiển nhiên.└ Ai mà bán chứㅋㅋ└ ...Mặt Trăng mặc đồng phục?...

Mặt Trăng bảo "chỉ nhìn mình tôi thôi"?...

Mặt Trăng gửi thư?...

Ahhhhhhhhhh└ Wow, chất lượng gift điên thật...└ Việc nhường vé concert cho dân tỉnh lẻ nên thành nghĩa vụ (Like 916 Dislike 1629)└ Ngay cả ở Seoul cũng đâu phải cứ muốn là xem đượcㅠㅠㅠㅠ sống ở Seoul mà chưa từng xem concert du kích một lần đây└ Có tiền có thời gian mà sao vẫn không xem đượcㅋㅋㅋㅋ└ Ít ra cũng chiếu live concert đi...Khi bức ảnh xác nhận Roh Hae-il mặc đồng phục học sinh được đăng tải, những người đã thất bại trong việc săn vé hay những người chuẩn bị đi xem buổi hòa nhạc sắp tới đều không tránh khỏi việc bị "quật ngã".Tuy nhiên, khả năng săn vé hủy vào ngày diễn ra buổi biểu diễn là rất thấp.

Chưa kịp có thời gian để vé chợ đen xuất hiện, ngày thứ hai của concert sân khấu nhỏ của Roh Hae-il đã bắt đầu.Đúng như mọi người đã dự đoán, mạng lưới quan hệ rực rỡ của Roh Hae-il.

Hay nói chính xác hơn, là danh sách các khách mời đặc biệt.

Và cái tên đầu tiên được đánh dấu trên danh sách ấy là—"Xin chào, tôi là Shin Joo-hyuk."

Cuối cùng, người đầu tiên được mời chính là Shin Joo-hyuk.Vào cái ngày gặp mặt ở quán ăn Hàn cùng Liv, sau bữa ăn, khi Shin Joo-hyuk hỏi "Còn tôi thì sao?", cậu đã mời anh ấy làm khách mời đầu tiên, và thế là anh ấy đã tới.Sự xuất hiện của Shin Joo-hyuk đã khiến bầu không khí bùng nổ.Thêm vào đó, điều làm tăng thêm cú hích mạnh mẽ—Không như ngày đầu tiên, lần này Roh Hae-il chọn "17sec" làm bài mở màn, và cả cậu lẫn khách mời Shin Joo-hyuk đều mặc áo khoác da sành điệu và phong cách nhạc rock.Những người trông chờ Roh Hae-il mặc đồng phục đã gào thét khi thấy cậu xuất hiện trong chiếc áo khoác da lạnh lùng cùng bầu không khí đậm chất rock.Nếu ngày đầu tiên chủ yếu là acoustic và lắc lightstick cổ vũ, thì ngày thứ hai tiếp nối bằng sự bùng nổ với đồng ca, tiếng hét, và tràng vỗ tay rộn ràng.Khoảnh khắc mọi người mong đợi nhất, phần talkshow với khách mời, cũng vô cùng thú vị."

Rất cảm ơn vì đã mời tôi tới concert 'My World' của Roh Hae-il, và tôi rất vui được gặp các bạn hôm nay."

Shin Joo-hyuk lịch sự hơn so với những lần gặp riêng."

Thực ra để được làm khách mời của Roh Hae-il, tôi đã phải rất cực khổ."

"..."

"Đúng không?"

Anh vẫn đầy tinh nghịch và vui tươi như thường lệ."

Dù vậy, Hae-il là một hậu bối tôi rất trân trọng, là đồng nghiệp tôi muốn hợp tác cùng, và cũng là người bạn mà tôi còn nhiều điều muốn học hỏi, nên lần này tôi tới với tâm trạng rất vui."

Điều để lại ấn tượng sâu đậm nhất với fan, không gì khác ngoài mối quan hệ cá nhân của Roh Hae-il.Vì cậu không thường xuyên lộ diện như những nghệ sĩ khác, fan luôn tò mò về những người thân thiết với Roh Hae-il và cách cậu trò chuyện, nên lần này họ vô cùng hài lòng."

Sau đây tôi sẽ gửi tặng các bạn một bài hát trước khi chào tạm biệt.

Bài hát này là bài debut của tôi, 'to the grave'.

Roh Hae-il, em biết bài này chứ?"

"..."

"Không biết à?"

"Biết ạ."

Cậu đáp chậm chạp vì đã nghe qua bài này trong buổi rehearsal.Shin Joo-hyuk nhìn câu trả lời chậm rãi của cậu bé một cách nghi ngờ, và tiếng cười vang lên khắp khán phòng.Vừa giữ phép lịch sự, vừa toát lên sự thân thiết, bầu không khí ấy khiến ai nấy đều cảm thấy ấm áp.Và dù sao, điều tuyệt nhất vẫn là phần biểu diễn.Vì là khách mời, Shin Joo-hyuk cũng cùng Roh Hae-il cover lại nhiều bài hát của anh.

Đặc biệt, phần cover hoàn chỉnh "session 33" mà trước đây chỉ nghe một đoạn ngắn trên radio đã khiến cả khán phòng rùng mình.Sang ngày thứ ba của concert.Khách mời thứ hai, Liv, như thể được bình chọn là nghệ sĩ số một mà mọi người muốn mời làm khách mời ở Hàn Quốc, đã thể hiện hình ảnh một khách mời tuyệt vời và thân thiện."

Mọi người thường nghĩ rằng tôi biết Hae-il từ 'Rendezvous', nhưng thực ra không phải vậy.

Tôi đã biết tới âm nhạc của Hae-il từ bài theme của Hee-tae, 'Cuộc sống lặp lại', và sau khi nghe ca khúc trong album mini đầu tiên 'Another Life' của Hae-il, tôi đã nghĩ: 'Âm nhạc của cậu ấy hợp gu mình thật.

Mình muốn hợp tác cùng cậu ấy.'"Liv đã truyền tải sự chân thành và cảm xúc tới các fan bằng những lời nói vừa lịch sự vừa thẳng thắn."

Nhờ may mắn, chúng tôi gặp nhau tại 'Rendezvous', và giờ thì được mời tới đây.

Lần tới nhất định phải hợp tác cùng nhau nhé."

Khi Liv giơ ngón út ra như muốn hứa hẹn, cậu bé đã gật đầu đồng ý."

Và dù là mong muốn cá nhân thôi, nhưng tôi hy vọng em có thể gọi tôi là 'noona'."

Dù fan cổ vũ kêu gọi gọi "chị", cậu chỉ gật đầu và đáp "vâng", nhưng không gọi "chị" ra thành tiếng.

Điều đó chỉ là một điểm nhỏ; điều thực sự nổi bật là sự hòa hợp giọng hát của hai ca sĩ.Mọi người đều nghĩ rằng họ sẽ rất hợp nhau, và như dự đoán, hai ca sĩ đã tạo ra hiệu ứng tuyệt vời khi song ca "Zigzag" (album chính thức đầu tay My World của Roh Hae-il) và "Kiêu ngạo và định kiến" (2030 SONG FESTIVAL – Rendezvous | Liv, Shin Joo-hyuk).Mỗi buổi concert, với từng vị khách mời mang cá tính riêng và được tổ chức xoay quanh họ, đều có một sức hút khác biệt.Ngày đầu tiên, concert solo, phong cách đồng phục học sinh, thể loại acoustic.Ngày thứ 2, Shin Joo-hyuk, biker look, rockNgày thứ 3, Liv, phong cách party, thể loại song ca và jazz.Ngày thứ tư thì..."

Xin chào mọi người.

Tôi là Lee Seong-rim, đảm nhận chữ 'Lee' trong Shin-Na-Bak-Lee."

Thậm chí còn có sự góp mặt của Lee Seong-rim, một ca sĩ ballad nổi tiếng với những bản tình ca da diết.Thực sự chẳng khác nào một đội hình khách mời đỉnh cao.Dàn lineup này ai cũng đoán được nếu nhìn vào các mối quan hệ của Roh Hae-il, nhưng đúng như câu nói "hương vị quen thuộc mới thật đáng sợ", vì đó đều là những sự kết hợp mà ai cũng mong đợi nên không ai tỏ ra thất vọng.Trái lại, càng ngày càng nhiều người để lại nhận xét rằng hôm nay chính là "huyền thoại", và nhu cầu mua vé concert của Roh Hae-il cũng ngày một tăng.[Ngày nào cũng là huyền thoại thì rốt cuộc ngày nào là huyền thoại nhất?]
└ Phải đi xem hai lần mới so sánh được chứㅋ đợt này không ai đi all-con nên không ai so nổi.[Wow, Cold Brew tới đúng ngày rồi, tưởng đang trong thời gian nghỉ mà]
└ Đã vậy còn ai cũng muốn kết thân nữaㄷㄷ
└ Có khi nào Roh Hae-il cũng là "người nổi tiếng trong giới nghệ sĩ" không?
└ "Người nổi tiếng của người nổi tiếng" thì không chắc, nhưng "ca sĩ của các ca sĩ" thì đúng đấy.[Ước gì Hae-il cũng trình diễn mấy bài có vũ đạo.]
└ Roh Hae-il nhảy có giỏi không nhỉ?
└ Chưa bao giờ thấy luôn.Cậu không biết nhảy, nhưng cậu đã phối lại các bài hát biểu diễn và hát cho khán giả nghe.

Khi cậu phối lại và trình diễn những bài hát ít người biết đến của Cold Brew, bao gồm cả "Hôm nay ở quán cà phê Starbucks" từng khiến cả nhóm Cold Brew nổi như cồn chỉ trong một lần, các thành viên Cold Brew đều lộ rõ vẻ cảm động.Cũng phải thôi.

Đáng tiếc là không ghi lại được video.[Cold Brew có bài hay vậy á?]
└ Vừa nghe thử trên Subak mà nghe như bài khác vậy, chỉ giống lời thôi.
└ Bài mà Cold Brew còn chưa từng hát trong concert riêng mà Hae-il lại phối thế này cơ.
└ Làm ơn đăng bản audio đi Hae-il ㅠㅠ[Thông tin: Roh Hae-il chưa bao giờ trùng bài cover nào, dù setlist bài hát gốc có thể thay đổi.]
└ ĐM...

Dù trùng mình cũng đau lòng lắm rồi.
└ Nhưng mà cậu ấy thật sự hát bài gì cũng hay.

Idol song mà hát được thế này á.

Ai cũng từng thử một lần rồi, nhưng bài nhóm thì không có chỗ thở, hát solo sẽ bị nghẹt thở ngay.
└ Fan Cold Brew đi xem concert xong khóc lóc đăng bài trong fan café của họ luôn kìa. [Sao chỉ tổ chức concert có một tuần vậy, làm ơn gia hạn thêm đi!]
└ Mày tưởng mày lọt được vào top 830 người đó chắc?
└ ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ[Nói thật, hack mạng Internet cả nước trong một ngày để hệ thống sập luôn có được không?]
└ Mày á?
└ Tao sống nước ngoài nên không liên quan.
└ Innerpark thì sao?
└ Ặc...Trong khoảnh khắc một tên khủng bố vừa được sinh ra rồi lại bị bóp chết ngay lập tức ở đâu đó, ngày cuối cùng của concert sân khấu nhỏ "My world" của Roh Hae-il đã tới."

Vậy là hôm nay là ngày cuối rồi."

"Cảm giác như mới hôm qua tổ chức concert đầu tiên mà đã kết thúc rồi."

Bầu không khí chung có phần xao xuyến.Dù vất vả thật đấy, nhưng cảm giác mãn nguyện còn lớn hơn trên sân khấu cuối cùng này.Chà, đây chắc chắn không phải là lần cuối, nhưng sự thăng hoa mà sân khấu mang lại quá lớn khiến ai cũng thấy không nỡ chia tay.Và người cảm nhận rõ nhất chắc chắn là cậu bé, nhân vật chính của concert."

Hôm nay sẽ làm đúng kế hoạch chứ?"

"Không biết có gọi là 'đúng kế hoạch' không, nhưng cứ làm theo những gì đã định."

"Nếu có bài nào tôi không biết thì sao?"

"Chắc sẽ phải đổi bài thôi nhỉ?"

Dù vẫn giữ nguyên setlist, nhưng hôm nay những bài cover sẽ rất đặc biệt.

Vì là buổi diễn cuối, nên cậu đã chuẩn bị một concert theo yêu cầu hát những bài khán giả gửi nguyện vọng trước đó.Nói cách khác, tuy không mời khách mời, nhưng cũng chẳng hẳn là không mời.

Bởi lẽ, khách mời đặc biệt hôm nay chính là toàn bộ khán giả có mặt trong concert.Tất nhiên, không thể hát hết tất cả các bài được yêu cầu.

Cậu sẽ bốc thăm những quả bóng nhỏ trong hộp trên sân khấu để chọn bài."

Chuẩn bị sân khấu đi ạ."

Các thành viên lần lượt ra sân khấu trước.Halo nhếch môi cười khi nghĩ đến những người đang chờ mình ngoài đó.Hôm nay cũng chơi tới bến nào.Hôm nay cũng sẽ là một ngày quẩy hết mình.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 109: Bài hát chưa từng ra mắt


"Xin chào mọi người."

Sân khấu hôm nay khác với mọi lần trước.Thông thường, đèn sân khấu sẽ tắt đi trước rồi dàn nhạc bắt đầu dạo đầu, nhưng hôm nay, ánh đèn đã bật sáng trước tiên.Và rồi, một cậu thiếu niên mặc áo thun trắng bên trong chiếc sơ mi oversize tay ngắn cùng quần jean đen bước ra trước sân khấu và cúi chào.Vì hôm nay là ngày cuối cùng của buổi concert, nên dù có chút khác biệt về hình thức, mọi người đều dễ dàng chấp nhận.Có người thậm chí còn mong chờ phần trò chuyện của ca sĩ.

Dù phần lớn đến concert để nghe nhạc, nhưng việc lắng nghe ca sĩ chia sẻ về quan điểm âm nhạc, những suy nghĩ, trăn trở gần đây cũng là một nét thu hút riêng.Dĩ nhiên, đôi lúc cũng có người tiếc nuối khi phần trò chuyện không mấy thú vị.Nhưng với Roh Hae-il thì khác.

Những phần trò chuyện của cậu không hề nhàm chán, ngược lại còn để lại nhiều khoảnh khắc đáng nhớ như câu nói huyền thoại "Xin hãy chỉ nhìn tôi thôi" trong concert đầu tiên, hay những màn tung hứng với các khách mời khác, v.v.Không phải kiểu gây cười như diễn viên hài, mà là cảm giác khám phá ra những nét quyến rũ mới, như sự gắn kết giữa các khách mời, hay tính cách thật sự của Roh Hae-il, những điều mà trước đây họ chưa từng nhận ra.Thế nên, người ta đã nồng nhiệt đáp lại lời chào của cậu thiếu niên.Không chỉ bằng những tiếng hét, mà bằng cả những câu nói trọn vẹn."

Vừa mới cảm giác như concert chỉ vừa mới bắt đầu thôi, vậy mà đã tới ngày cuối rồi.

Một tuần đúng là ngắn ngủi quá."

Ngay sau đó, những lời nài nỉ tha thiết yêu cầu kéo dài concert vang lên.

Cậu thiếu niên nghe những lời nài nỉ ấy rồi bật cười sảng khoái.Người ta thấy hơi oan ức vì cậu chỉ cười như thể đó là trò đùa, nhưng nhìn nụ cười ngây thơ đúng lứa tuổi ấy, ai nấy cũng đành cùng nhau bật cười."

À, có ai trong số các bạn từng đến concert nhiều lần chưa?"

Chợt nhớ về những người từng theo cậu khắp mọi nơi, cậu buột miệng hỏi vậy.Có lẽ vì vẫn chưa quen mặt khán giả, cậu chưa từng thấy gương mặt nào trùng lặp ở đây.Những người đã vất vả vượt qua để trở thành 830 khán giả tinh nhuệ càng thêm oan ức.

Ai nhìn vào lại tưởng họ chỉ đến được một lần vì vé quá khó giành.Trong lòng ai cũng muốn tham dự đủ cả bảy ngày.

Nghĩ đến những fan khác từng trêu rằng "thật sự có đủ 830 người không đấy?" lại càng thêm bực bội.Khi ai đó hét lên, lần sau nhất định hãy tổ chức ở sân vận động lớn hơn đi!Halo mỉm cười dịu dàng khi nhìn quanh khán phòng và khán giả."

Nhưng tôi vẫn thích nơi này, nơi mà tôi có thể nhìn thấy rõ các bạn."

Khi cậu vừa cười vừa nói vậy, ai còn nỡ trách?Lòng người lại mềm nhũn.Những người từng yêu cầu tổ chức ở sân lớn hơn cũng đồng thanh bảo rằng thế này cũng tốt mà.

Nghĩ lại, nếu cứ tiếp tục mở concert đều đặn trong vòng một năm, dù chỉ với 830 người, chắc cũng ổn thôi."

Vậy thì buổi diễn hôm nay–"Thông thường, ca sĩ sẽ khiêm tốn nói "Mong mọi người sẽ có khoảng thời gian vui vẻ."

Nhưng thiếu niên này lúc nào cũng khẳng định:"–Các bạn sẽ vui thôi."

Dù chẳng chút khiêm tốn, nhưng khán giả lại thích sự tự tin đó.

Họ thích sự vững vàng, thong dong của cậu ca sĩ trước mặt đám đông 830 người khó tụ họp nổi thế này.Và rồi, ca khúc Ngọn hải đăng trong đêm, bài hát kết thúc concert đầu tiên vang lên, lần này là mở màn cho đêm cuối.Âm thanh đầy đặn của ban nhạc.Và rồi, bài hát của chàng trai cất lên cũng thật tuyệt vời.Việc cậu tuyên bố rằng hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ, là điều đương nhiên.

Bởi vì, họ đã vui vẻ từ trước đó rồi.Từ ngày thứ hai đến ngày thứ sáu, dù không có những mối quan hệ hào nhoáng hay khách mời đặc biệt từng khiến mạng xã hội dậy sóng, nhưng chẳng ai thấy tiếc nuối cả.

Bảy ngày diễn ra, không một ngày nào lặp lại, mỗi ngày đều là một màn trình diễn huyền thoại và đặc biệt nhất.Không có Shin Joo-hyuk, không có Liv, cũng không có Lee Seong-rim.Nhưng, liệu đã từng có buổi concert nào mà Roh Hae-il nói nhiều như thế này chưa?Cậu có thể tưởng tượng ra ngay những bài đăng nhận xét sẽ được viết ra.Ừ thì, biết đâu sau này sẽ có concert nào đó hay hơn.

Khi đó hẵng khoe cũng được, còn hôm nay, chỉ cần tự hào với buổi diễn hôm nay là đủ.Phần mở màn của chương trình đầu tiên thuộc về Ngọn hải đăng trong đêm, Another Day, và Wellcome to My World.

Khi phần hai bắt đầu, một chiếc hộp nhỏ được đặt trước mặt Roh Hae-il.Đó là chiếc hộp đựng những câu chuyện từ khán giả.Ý định là trong lúc xen kẽ giữa danh sách bài hát, cậu sẽ bốc thăm yêu cầu và hát.

Cậu cũng đã xin lỗi trước, rằng sẽ cố hát hết, nhưng nếu bài nào không biết thì đành chịu.Khi cậu đưa tay vào hộp, không khí khán phòng bỗng trở nên căng thẳng kỳ lạ.Cậu lưỡng lự chạm vào những quả bóng trong chiếc hộp trong suốt, rồi chọn một quả bóng hồng đáng ngờ từ dưới đáy lên.Mở bóng ra, trải mảnh giấy nhỏ bên trong.Một câu chuyện ngắn đập vào mắt cậu."

Xin chào, em là Jin, học sinh lớp 12 đang ôn thi đại học."

Câu mở đầu do cậu đọc khiến khán giả xôn xao một chút.Buổi concert cuối cùng của Roh Hae-il tại rạp hát nhỏ là ngày 27 tháng 9.

Nghĩa là một thí sinh chưa đến hai tháng nữa thi đại học mà vẫn đến buổi diễn."

Oppa — à, gọi là oppa có đúng không nhỉ?" — Hae-il nghiêng đầu một chút — "Lần đầu tiên anh yêu là khi nào?

Em nghĩ... em đang yêu lần đầu tiên đấy.

Tất nhiên, em biết đây là thời điểm quan trọng.

Em có trường đại học và ngành học mơ ước, em biết mình phải học chăm chỉ...

Nên em đã định gạt bỏ tình cảm này đi.

Nhưng mới đây cậu ấy đã tỏ tình.

Em vẫn chưa trả lời.

Em đang rất bối rối.

Em nên làm sao đây?"

Cậu bé cúi mắt xuống."

Bài hát em muốn nghe là..."

Và rồi lông mày cậu giật khẽ khi nhìn xuống."

Tôi đã nói chỉ được viết một bài thôi mà."

Câu nói nghiêm túc khiến cả khán phòng bật cười.Nhưng Halo chẳng còn tâm trí để bận tâm đến tiếng cười ấy.- Có phải tình yêu?- Tình yêu hoa anh đào của chúng ta- Ăn gà rồi đi nhé?- Shape of Heart- (...)Chỉ cần nhìn tiêu đề thôi cũng biết ngay là bài gì.Bảo là đang bối rối nên mới gửi tâm sự, nhưng danh sách yêu cầu bài hát lại chẳng hề cho thấy sự đắn đo nào cả.Halo mấp máy môi khi nhìn vào danh sách.Là muốn mình hát mấy bài này thật sao?Cậu chỉ im lặng đọc từng tiêu đề với vẻ mặt khó xử, khiến khán giả hò hét đòi cậu tiết lộ nội dung."

Tôi không biết phần lớn bài trong này..."

"Uuu~."

Dù là sự thật nhưng chẳng ai tin cậu cả.Cậu bé chậm rãi đọc danh sách.

Càng đọc, tiếng hò reo của đám đông càng lớn.

Nếu để ý kỹ, họ có vẻ còn thích điều này hơn cả khi cậu hát."

Và tiếp theo."

Halo đọc tiêu đề cuối cùng được ghi ở phía dưới."

Lời Bày Tỏ."

Một tiếng reo hò lớn nhất vang lên.Cũng phải thôi, bởi đến ngày thứ sáu, cậu vẫn chưa một lần hát bài này, và điều đó đã trở thành một trò đùa lan truyền trên mạng.Cậu bé nhìn tờ giấy với vẻ mặt cực kỳ bối rối, thì âm nhạc đã vang lên trước.Giai điệu tràn đầy tiếng cười của các thành viên như thể họ muốn chọn bài hát thay cho cậu.Nhạc đệm đã bắt đầu, mọi người vỗ tay, và Halo buộc phải cất tiếng hát.[Suốt đêm, có rất nhiều điều tôi muốn nói]Cậu cũng có rất nhiều điều muốn nói với khán giả, những người càng ghét thì lại càng yêu mến cậu.Dù vậy, đám đông vẫn chẳng hề làm theo ý cậu.

Dù họ đã viết lời nhắn rất chỉnh chu, nhưng không ai chỉ chọn một bài hát cả.Mà, cũng không thể trách được.Có thể họ nghĩ, thần tượng của họ có thể không biết hết các bài hát, nên họ mới ghi nhiều lựa chọn để cậu chọn một, như một cách quan tâm."

Hừm, lần này cũng lại nhiều bài quá nhỉ."

Nhưng, thật lòng mà nói, khó có thể tin rằng đó chỉ là quan tâm.

Nhìn họ cười trước từng lời nhận xét bình thản của cậu thì biết.Khoảnh khắc đó, cậu lại nhận ra một lần nữa, trên thế giới này có nhiều bài hát cậu chưa từng nghe đến.

Nhưng buổi concert vẫn diễn ra suôn sẻ.Cùng với những bài hát theo yêu cầu, có vẻ Halo cũng đã hát hết cả những ca khúc trong album chính thức.Khi concert gần kết thúc, Halo bốc hai quả bóng.

Mở một quả ra, cậu thấy một ngôn ngữ không ngờ tới."...Bonsoir."

Một lời chào tiếng Pháp, và một mẩu tin ngắn cũng bằng tiếng Pháp.Sau khi đọc đoạn văn ngắn đó, Halo quay về phía khán giả đang xôn xao và đơn giản dịch lại bằng tiếng Hàn.Đó là một thông điệp ngắn gọn rằng người đó đang du lịch ở Hàn Quốc, rất mong chờ concert, nhưng vì không biết nhiều bài hát Hàn Quốc nên đã yêu cầu một ca khúc tiếng Pháp.Halo nhìn quanh đám đông.Rồi cậu lên tiếng."

Tiếc là tôi không biết bài hát đó.

Nhưng mà..."

Và đúng lúc ấy, cậu bắt gặp ánh mắt của những vị khách nước ngoài có mái tóc vàng bạch kim.

Một người đàn ông tóc dài và một cô bé ngồi cạnh."

Tôi có thể hát một bài chanson mà tôi biết được không?

Madame Aspera?"

Một cô bé trông chưa tới mười tuổi, mắt lấp lánh nhìn về phía cậu.Chính cô bé ấy là chủ nhân của mảnh giấy này.Nét chữ nguệch ngoạc, lẫn lộn lỗi chính tả như một đứa trẻ mới tập viết.Việc cô bé yêu cầu một ca khúc tiếng Pháp từ một ca sĩ Hàn Quốc, không phải vì thiếu phép lịch sự, mà đơn giản vì cô chỉ là một đứa trẻ.Khi cô bé mặc trench coat như một cô gái Paris gật đầu, Halo mỉm cười.Cậu nhớ lại một bài hát từng nghe trên NuTube và bắt đầu gảy đàn guitar.[Giấc mơ của những người yêu nhau giống như rượu vang]Chỉ với một câu hát, những người nhận ra bài hát đã mỉm cười.

Đó là bài nhạc phim của một bộ phim hoạt hình nổi tiếng.Theo tiếng hát của cậu bé, khung cảnh đêm Paris hiện ra trong tâm trí khán giả, thậm chí cả hình ảnh chú chuột nhỏ đang đổ nguyên liệu vào nồi nấu ăn.Khác với phần lời ca mang tính thực tế, giai điệu bài hát lại trong sáng và tươi vui.Một bài chanson mang nét u sầu đặc trưng, nói rằng đời không có gì là miễn phí.Nhưng bài hát này không muốn truyền tải sự tuyệt vọng.[Chúng ta rồi sẽ tận hưởng được thôi]Hát cho họ nghe, Halo kể về tương lai, về vẻ đẹp cuộc sống.[Trên con đường của tôi, luôn có một lễ hội]Halo hình dung mình đang đứng giữa một lễ hội.Khi lễ hội bắt đầu, họ vui vẻ bắn rượu champagne, và khi kết thúc, họ lùi lại một bước, lặng lẽ nhìn lễ hội tan dần.Khi bài hát dừng lại, khán giả vốn nín thở lặng im bỗng vỗ tay rào rào.Có người biết bài hát, có người không.

Phần lớn cũng không hiểu hết lời bài hát.Nhưng bằng cách nào đó, họ cảm thấy mình hiểu ý nghĩa của nó.

Cứ như thể, họ vô thức bị cuốn vào bài hát.

Một cảm giác giống như..."

Nhưng này, Roh Hae-il biết tiếng Pháp giỏi vậy sao?"

"Nghe cậu ấy hát chanson thế này, chắc hát pop cũng hay lắm nhỉ.

Biết thế hồi nãy xin pop song rồi."

Những người ngồi ở ghế sau xì xào."

Xin hãy hạ điện thoại xuống.

Cấm quay phim.

Nếu bị phát hiện thêm lần nữa, sẽ bị yêu cầu rời khỏi."

"X-xin lỗi!

Tôi sẽ tắt ngay."

Trong lúc người bị bắt lén quay phim lúng túng tắt máy, cậu bé đã bắt đầu hát bài tiếp theo.Bài hát cuối cùng chưa từng được hát từ đầu concert đến giờ.Đây sẽ là kết thúc.

Mọi người thầm nghĩ.

Dĩ nhiên, vẫn còn màn encore, nhưng thật sự có chút tiếc nuối.Ngay lúc đó, sau khi hát xong, cậu bé giơ quả bóng còn lại ra trước micro."!"

Đúng rồi, lúc nãy khi bốc yêu cầu, cậu đã bốc hai quả bóng cơ mà.

Những người cứ tưởng đã xong rồi đồng loạt gọi tên cậu.Halo khẽ cười,"Vậy thì tôi sẽ mở quả bóng cuối cùng.

Thật lòng mà nói, tôi mong sẽ không phải là bài tình ca, vì tôi không rành lắm."

Không rõ là thực sự không rành, hay chỉ đơn giản là không muốn hát.Một khoảnh khắc ngắn ngủi mỉm cười thích thú trước cơn giận dữ dễ thương."...Ơ."

Khi cậu bé ngừng lời một cách hiếm hoi, mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cậu.Cậu không đọc bức thư.Mà đúng thôi.

Vì chẳng có bức thư nào cả, chỉ có một lời yêu cầu được viết ra."

Lần này chỉ có một bài hát được ghi thôi nhỉ."

Nói vậy, Halo nghĩ đây là một yêu cầu hoàn toàn ngoài dự đoán.Ít nhất thì cậu đã nghĩ sẽ có người yêu cầu một ca khúc của HALO, hoặc một bài pop khác.Để giải đáp thắc mắc của khán giả, Halo chậm rãi mở lời."

'Hãy hát một bài chưa từng ra mắt trên thế giới.'""!"

Buổi concert được khen là ngày càng tuyệt vời.Khi không thể so sánh nên ai cũng khẳng định buổi mình xem là hay nhất, thì có một fan đã thực sự dùng cái đầu để khiến hôm nay trở thành "hay nhất" bằng cách gửi yêu cầu này.Thành thật mà nói thì có lẽ là hơi quá, nhưng mà đây là Roh Hae-il, người đã comeback ba lần trong một năm.

Ai mà tin được là cậu ấy không có bài hát chưa phát hành hay sáng tác dang dở chứ?"

Bất kỳ bài nào cũng được."

Halo nói thêm, mấp máy môi.Không lẽ là không có?

Có người đã nghĩ vậy.Có người thì nghĩ thần tượng của họ đang bối rối.

Lại có người cho rằng chắc chắn là có.Bầu không khí xôn xao của concert bỗng trở nên tĩnh lặng.Mọi người đang chờ câu trả lời từ cậu bé.Ngay cả khi bị từ chối, họ cũng có thể chấp nhận được.Vì cho đến lúc này, concert vẫn là tuyệt nhất.Lúc ấy, bất chợt cậu bé mỉm cười."

Các bạn có muốn nghe không?"

Xuyên qua sự im lặng, ai đó lớn tiếng hét lên: "Có ạ!"

Ngay khoảnh khắc đó, khán phòng yên ắng bỗng bùng nổ.Phải rồi, làm gì có chuyện không có được."

Chưa từng ra mắt trên thế giới à..."

Một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cậu.Lúc hát bài "Le festin", cậu đã nghĩ đến nó.Giống như khi tưởng tượng đến hồi kết của một lễ hội—Đã từng có lúc, cậu viết một bài hát với hình dung về hồi kết của chính mình.Và bài hát ấy hoàn toàn đáp ứng điều kiện "chưa từng ra mắt trên thế giới."

Vì rốt cuộc, nó chưa bao giờ được phát hành."

Tiêu đề là—"Halo hơi đắn đo một lúc.Nên nói bằng nguyên bản, hay là—?Chợt nhớ ra rằng trước đó khán giả từng xì xào vì không hiểu tiếng Pháp.Ừm, tiếng Hàn vẫn hơn nhỉ?"

'Cho đến khi bình minh đến.'"Bài này khác hoàn toàn so với âm nhạc cậu từng thể hiện.Nếu trước đây là những bản rock đẫm cảm xúc, thì lần này là một ca khúc tập trung vào giai điệu acoustic dịu dàng.Nghĩ kỹ lại, có thể nó khá giống với âm nhạc của Roh Hae-il.Một bài hát hợp với đêm, với ca từ giàu tính văn chương.Chỉ có một điều khiến cậu tiếc nuối là Marianne không ở bên cậu.

Chiếc guitar folk dáng thuôn mà Gibson từng chế tác riêng cho cậu.Chà, cái đó thì...

đành chịu thôi.Cậu bé ôm cây guitar đỏ vào lòng và khẽ ngân nga một đoạn ngắn.#Mọi người rời đi như thủy triều rút.Halo lặng lẽ nhìn theo, cảm thấy một khoảng trống len lỏi trong lòng.Việc cảm thấy trống rỗng hoặc kiệt sức sau concert chẳng còn xa lạ gì.Khi đang nghỉ trong phòng chờ, một nhân viên gõ cửa."

Xin chào, có người đang đợi anh Roh Hae-il ngoài sảnh."

"?"

Han Jin-young nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, nhân viên kia tiếp lời."

Người đó bảo đã hẹn gặp anh.

À, còn nhờ tôi chuyển lời."

Halo nhướn mày.Cậu không nhớ mình có hẹn gì sau concert cả.Mọi người xung quanh cũng không ai có vẻ xác nhận điều đó, nên nhân viên nọ lập tức cúi đầu như nhận ra mình nhầm."

Nếu không phải thì tôi xin lỗi.

Tôi cứ tưởng là một cuộc hẹn thật sự."

Khi nhân viên chuẩn bị rời đi, Halo gọi lại."

Người đó nhờ chuyển lời gì vậy?"

Nhân viên nọ lưỡng lự một chút rồi mở lời:"'Chắc hẳn cậu đã ngạc nhiên khi có người đột ngột yêu cầu một bài hát tiếng Pháp, nhưng cảm ơn cậu vì đã hát chanson vì con gái tôi.

Ratatouille là bộ phim hoạt hình con bé yêu thích nhất, nên cháu nó rất thích thú.

Nhờ có cậu mà chúng tôi đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời.'"Halo chợt nhớ đến hai cha con người nước ngoài ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Một người Pháp có mái tóc vàng bẩn."

Và...

'Tôi là giám đốc sáng tạo của Arbor, muốn bàn với cậu Roh Hae-il về việc làm đại sứ thương hiệu'—người đó nhờ tôi nói lại như vậy."

Cùng với đó, nhân viên trao cho cậu một tấm danh thiếp.Một tấm danh thiếp có hình vẽ một cái cây trụi lá.Bên cạnh thông tin liên hệ, có dòng chữ:Giám đốc sáng tạo của Arbor – Per Aspera.
 
Back
Top