[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 90 - Nhạc của bọn trẻ thời nay
Chương 90 - Nhạc của bọn trẻ thời nay
[Có chuyện gì xảy ra à?][Tôi: Có chuyện gì cơ ạ?][Không có thì tốt rồi.]"...."
Halo nhắm mắt lại sau khi đọc tin nhắn nhạt nhẽo như thể nói dở chừng.Phòng làm việc tối om.
Mọi người đã về hết, chỉ còn mình cậu chớp mắt trong tòa nhà vắng.Cậu biết rất rõ tin nhắn đó có ý gì.Vì đây là lần thứ hai rồi.Không lâu sau khi phát hành album thứ 7 của HALO, cậu cũng nhận được liên lạc lúc nửa đêm từ thầy Hwang Ryong-pil.Thầy cũng hỏi han với giọng điệu tương tự, sau khi nghe thấy giọng cậu vui vẻ thì liền dập máy.[Có chuyện gì với anh ta sao?
HALO album 7 - Requiem for the Dead Peter]['Peter Pan đã chết' mang ý nghĩa gì?][HALO album 7, một lời tri ân tới Tomato Paprika?] (note: tui đoán ở đây đang ám chỉ 2 nghĩa?, đầu tiên là phim Paprika nó có gì đó huyền ảo khá giống Peter Pan và nữ chính có tóc đỏ, thứ 2 là cà chua ớt chuông theo nghĩa nào đó tượng trưng cho tuổi trẻ)[Bản sắc thu hẹp của HALO...
Mối quan hệ lâu đời với Hollywood?]Khi album thứ 7 được công bố, những bài báo kiểu đó cũng đã xuất hiện.Dù bây giờ cậu chỉ mất một tháng để ra mắt ca khúc mới, nhưng khi ấy là sản phẩm đầu tiên sau hai năm, nên càng được chú ý.Vả lại, nhất cử nhất động của cậu đều bị công khai, những suy đoán "hợp lý" tràn lan khắp nơi.Người yêu cũ, người bạn tự sát, quản lý đã nghỉ việc.Từ việc cắt đứt với bố mẹ cho đến các tranh cãi thường thấy xoay quanh một ngôi sao rock, tất cả đều bị đào bới.Dù rằng, cậu chỉ đơn giản là viết lại giấc mơ mình đã mơ thấy một ngày nào đó.Giấc mơ nơi mình hóa thành Hook, giết kẻ thù truyền kiếp của mình, Peter Pan, và giải phóng Neverland.
Đúng chất Requiem, câu mở đầu được viết bằng tiếng Latin:[Xin ban cho người sự yên nghỉ vĩnh hằng.]Bài hát tiếp theo vang lên mang lời ca tưởng nhớ và tiếc thương Peter.Anh là một người dũng cảm. – kiểu lời ca như vậy.Dù không biết ngôi sao Hollywood đã mất là ai, nhưng cũng chẳng sai khi gọi đây là bài hát tưởng niệm.Dù sao thì, cậu cũng không ngờ phản ứng lại lớn thế này.Ngoại trừ ca khúc chủ đề, các bài khác trong album đều mang bầu không khí nhẹ nhàng hơn.Chủ đề lần này không phải là cổ tích, hay Requiem, hay sự tưởng niệm...Mà là "giấc mơ".
Những giấc mơ mà chính cậu đã từng mơ.Vì thế, có thể sẽ có người suy diễn nó theo nhiều hướng khác nhau."
Tôi muốn làm theo hướng này.
Tôi nghĩ không khí như thế này sẽ hợp với đoạn nhạc này, mọi người nghĩ sao?"
Và hiện tại.Ngày họp bàn sáng tác nhạc cho vở nhạc kịch gốc [Rock].Trong một văn phòng ở Chungmuro, lý do khiến Halo bỗng nhớ đến album thứ 7 là—"Sao anh lại nhắc đến bài của HALO trong buổi họp vở nhạc kịch này vậy?"
"Thì, không cảm nhận được sự tiếc thương kiềm chế mà đau đớn trong bài đó à?
Tôi thấy đó là bầu không khí rất cần thiết cho đoạn nhạc mô tả quá trình Jung-woo lần lượt mất đi bạn bè.
Khụ."
Giáo sư Kim, người chuyên ngành nhạc cổ điển, kiêm luôn giảng viên đại học, hiện được mời sáng tác cho nhạc kịch [Rock], đã đáp lại như thể chuyện hiển nhiên."
Nếu phân tích nhạc của HALO – ca sĩ đang rất nổi ở nước ngoài – thì có thể thấy nó có cấu trúc cổ điển và kiến thức nhạc lý rất tốt.
Điều chúng ta cần học hỏi là khí chất cổ điển này đây."
"...."
"Khụ, tất nhiên tôi cũng nghe nhạc của cậu Roh Hae-il và cậu Shin Joo-hyuk đấy, nhưng ở Hàn Quốc nhận thức về nhạc cổ điển vẫn còn yếu, tôi nghĩ cần bổ sung và phát triển hơn."
Đúng là nhiều nhà soạn nhạc nhạc kịch có nền tảng cổ điển, nhưng đã lâu rồi mới thấy có người khen nhạc cổ điển một cách trắng trợn như vậy trong một buổi họp.
Không phải điều gì xấu.Chỉ là việc nói nhạc của HALO có "cấu trúc cổ điển" thì thật bất ngờ.'Mình chưa từng nghe ai nói như vậy bao giờ.'Halo thực sự cảm thấy khâm phục một cách trong sáng.Cậu chưa từng nghe được những lời đó kể từ khi lộ mặt, vậy mà lại nghe được ở đây.Và ánh mắt cậu bắt gặp Shin Joo-hyuk đang ngồi cạnh.Shin Joo-hyuk chỉ lấy tay che miệng, chống khuỷu tay lên bàn.Nhất là khi giáo sư Kim bắt đầu trích dẫn HALO để ngầm chê bai họ – những ca sĩ đại chúng – và nghi ngờ năng lực của họ, anh ta đã không kiềm được mà cong khoé miệng suốt, đến giờ vẫn cứ phải che miệng lại."
Chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp ngay bây giờ."
Sau ba mươi phút ngợi ca cổ điển từ khi vừa đến.Rồi thêm hai mươi phút ngợi ca HALO khiến bầu không khí ngột ngạt, đạo diễn âm nhạc Park Jung-ho lắc đầu ngán ngẩm.Ông tỏ ý xin lỗi vì không can thiệp kịp, rồi nháy mắt với cậu thiếu niên và chàng trai trẻ."
Gã đó chỉ hơi cứng nhắc thôi chứ năng lực thì có đấy."
Trong giờ nghỉ ngắn, đạo diễn âm nhạc Park Jung-ho gọi cả hai ra ngoài."
Cảm ơn vì đã nhịn nhục.
Trời ạ, ông ta ấy.
Lúc nghe nói sẽ mời ca sĩ đại chúng vào nhạc kịch rock thì phản đối kịch liệt đến mức nào đâu.
Ai ngờ đến đây rồi vẫn như thế."
"Không sao đâu ạ.
Dù sao đây cũng là một tác phẩm rất được mong đợi."
"Cảm ơn cậu đã hiểu."
Chỉ một thoáng, Shin Joo-hyuk nói với thái độ dịu dàng hiếm thấy.
Nhưng vừa vào phần nghe thử, anh lại quay sang Halo, buông một câu kiểu như thường ngày."
Có mấy người cứ như sống từ thập niên 60, 70 đến vậy.
Chắc phần phục dựng sẽ chuẩn lắm."
"!"
"Sao cậu lại giật mình thế?"
"Không có gì đâu."
Shin Joo-hyuk không biết rằng câu nói buột miệng đó lại trúng ngay tim kẻ vô tình.Sau khi trở về sau giờ nghỉ, Giáo sư Kim lại mở miệng kể lại những điều ông nghe được từ các đồng nghiệp.
"Mọi người biết rồi ha?
Tôi nói thế chỉ để mọi người được giúp thôi."
"Biết mà.
Thế giờ nghe bài của cậu Hae-il nhé?"
Đạo diễn âm nhạc Park Jung-ho vội vàng cắt lời, nhưng giáo sư Kim lại tiếp tục bài giảng như nước chảy."
Chỉ là, tôi lo liệu cậu Shin Joo-hyuk và cậu Hae-il mới chỉ 17 tuổi có thực sự hiểu được bối cảnh thời đại của vở nhạc kịch này hay không.
Tinh thần thời ấy không giống với kiểu phản kháng trẻ con của giới trẻ bây giờ.
Đúng không?"
"Có khác biệt đến thế sao?"
"Đương nhiên là khác chứ.
Tinh thần đấu tranh của thập niên 60, 70 mà đem so với gì bây giờ nhỉ?
YOLO?
Gen Z?
Làm sao mà giống nhau được."
Cuối cùng, Shin Joo-hyuk không chịu nổi mà phản bác giọng châm biếm, và giáo sư Kim, nhận ra giọng điệu đó, liền đáp lại bằng cùng kiểu mỉa mai.
Đạo diễn âm nhạc ôm trán.Tất cả là lỗi của ông.Trong khi đó, người lẽ ra nên giận nhất lại là cậu thiếu niên – lại đang nở một biểu cảm không rõ ràng.Giống như thấy hứng thú, hoặc thấy buồn cười.Lo sợ cậu sẽ bùng nổ vì tính cách chẳng phải dạng vừa, đạo diễn quyết định dừng cuộc tranh luận vô nghĩa này lại."
Vậy, mở nhạc nhé."
Một nhạc sĩ khác ra hiệu nhanh chóng bật nhạc.Trước khi giáo sư Kim kịp mở miệng, đạo diễn nhấn phím cách.Và ca khúc vang lên.Câu chuyện về một chàng trai trẻ sống vào những năm 60 và 70.Câu chuyện về một sinh viên đại học, vì sợ hãi hay vì còn nhiều mong muốn chưa đạt được, mà chỉ dám đứng từ xa nhìn những người phản đối chế độ quân sự.Nếu ca khúc đầu tiên là bài hát của quần chúng chống đối, thì bài thứ hai là độc thoại của Jung-woo, một sinh viên đại học tại Đại học Hàn Quốc, và đây chính là phần Halo được yêu cầu thực hiện.Thật ra, Halo không hiểu rõ lắm.Cậu chưa từng kiềm chế ham muốn của bản thân,Và cũng chưa từng ngoảnh mặt làm ngơ với hiện tại vì bất kỳ lý do gì.Khi đam mê âm nhạc bùng cháy, cậu đã lập tức vùng lên, rồi bỏ nhà ra đi.
Nên cậu không thể hiểu nổi Jung-woo, người giấu khát vọng bản thân và chỉ âm thầm quan sát.Mà cũng chẳng khác gì Hee-tae trong [Từ hôm nay, chúng ta].
Cậu không hiểu nổi họ chút nào.Nhưng cậu quyết định thử hiểu.Một lần.
Những con người này.Giống như cách chủ nhân ban đầu của cơ thể này, Roh Hae-il, đã chọn phương án hòa giải với cha mẹ, một cách làm khá ổn.
Halo cũng cố gắng hiểu được tâm trạng của một sinh viên đại học tên Jung-woo khi xem bộ phim tài liệu.Cậu không rõ cái gọi là "liều lượng vừa phải" là bao nhiêu.Âm nhạc thì khác trà gừng, không thể phân biệt độ đậm nhạt bằng mắt thường được.Có lẽ khung nền cổ điển mà giáo sư Kim từng thích đến mức phát cuồng cũng đã chẳng còn.Không có đoạn phối khí nào thêm vào.
Chỉ dùng mỗi đàn guitar điện, đúng kiểu của đám trẻ ngày nay.
Một tuổi trẻ mong manh mà một ngày nào đó sẽ nở hoa.
Ban đầu cậu tính dùng guitar acoustic, nhưng sau thấy sắc đỏ đậm của đam mê nơi Jung-woo hợp hơn với guitar điện.Mong manh, nhưng trong đó chất chứa nhiệt huyết.Ích kỷ, nhưng lại yêu thế giới."
Thấy sao ạ?"
Halo nhếch khóe miệng lên nhìn Giáo sư Kim, người đang há hốc mồm.
"Âm nhạc của giới trẻ ngày nay đấy.":Người đề nghị đưa cậu thiếu niên không có bằng lái và quản lý về nhà là Shin Joo-hyuk.Mà đúng hơn, hình như có chuyện chính muốn nói.Shin Joo-hyuk, người vẫn đang cười khúc khích một lúc, đột nhiên hỏi biểu cảm của Giáo sư Kim như thế nào.
"Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện."
"Cũng không phải là bí mật to tát lắm đâu mà."
"Nếu không to tát thì nên thuê quản lý và vệ sĩ trước đi."
Khi bị lộ, cậu sẽ không thể tự do như Roh Hae-il hiện giờ nữa.Trước nhà, trước văn phòng, khắp Hàn Quốc, chỗ nào cũng sẽ đầy người chờ sẵn.Vậy mà cậu nhóc chẳng có vẻ gì là đang cân nhắc."
Biết đâu sẽ không bị phát hiện thì sao."
Shin Joo-hyuk lẩm bẩm trong khi nhìn về phía trước."
Sao cơ?
Rock mà."
Giọng nói đầy tự tin, như thể muốn nói rằng rock là thứ âm nhạc cậu làm tốt nhất, và cũng thể hiện con người cậu rõ ràng nhất.Shin Joo-hyuk không cảm thấy kỳ lạ khi cậu bé này thể hiện sự tự tin ấy.Dù không biết lúc đầu, nhưng từ lúc biết được danh tính thật của cậu, điều đó đã trở nên hoàn toàn dễ hiểu."
Cùng là rock, nhưng cảm giác lại khác."
"Khác à?"
"Ừm."
Có rất nhiều ý kiến về đặc trưng trong âm nhạc của HALO, nhưng trên hết, điểm nổi bật chính là cậu ấy kể về chính mình.Cảm xúc của cậu ấy.
Câu chuyện của cậu ấy.Trong khi vô số nhạc sĩ trên thế giới nói về nhân loại, về xã hội, thì HALO chỉ nói về bản thân.
Như thể chỉ cần vậy là đủ.
Và thực tế, không chỉ là đủ mà còn vượt xa điều đó.Chỉ là, bản nhạc lần này không giống HALO cho lắm.Trái lại, nó mang dáng dấp của âm nhạc Roh Hae-il.Không hẳn là thiếu sót, hay đặc biệt khác biệt đến choáng ngợp, nhưng..."
Này, cậu nói bài đó là bản nháp, đúng không?"
"Vâng."
"Vậy chắc là..."
"Là gì cơ ạ?"
Cái biểu cảm hờ hững hiện trong gương khiến lời định nói của Shin Joo-hyuk bị nghẹn lại.'Đúng là mấy đứa trẻ thời nay...'Shin Joo-hyuk vừa thầm lẩm bẩm mấy lời cổ hủ, vừa quay lại nhìn phía trước.Ban nãy định khen "Cậu cũng tiến bộ rồi đấy," mà giờ phải nghĩ lại đã."
Nhạt thật."
"!"
Ngay lúc đó, một câu nói hỗn láo vang lên.Thằng nhóc đó.
Tóc còn chưa ráo mồ hôi, thậm chí còn chưa đi lính, mà lại có xu hướng coi anh như bạn đồng trang lứa.
Có lẽ phải tìm dịp nào đó dạy nó một bài học về "mùi vị của mấy ông già" mới được.#Thời điểm là tháng 7, mùa của những chú kiến và châu chấu sống hết mình với đam mê.Tuy nhiên, đây cũng có thể là kỳ nghỉ được mong chờ nhất với ai đó.Bởi tất cả các trường đại học đều nghỉ, và học sinh tiểu học, trung học cũng bước vào kỳ nghỉ hè.Dĩ nhiên, nói là nghỉ hè nhưng số người thực sự được nghỉ ngơi thì chẳng nhiều.Nhìn vào các trung tâm luyện thi đầy ắp học sinh, hay thư viện đại học chật kín những người đang chuẩn bị cho tương lai, có cảm giác "nghỉ ngơi" là đặc quyền của những ai được chọn.Ừ thì, tháng 7.
Mùa mà lẽ ra người ta nên nằm dài trong chăn, ôm điều hòa mà ngủ nướng.Ban chấp hành tổng hội sinh viên của Đại học Hàn Quốc, những người bị gọi đến trường vào lúc này, cũng nghĩ vậy."
Chuẩn bị lễ hội tháng 11 từ bây giờ làm gì chứ?"
"Cậu cũng biết là chờ đến khai giảng thì muộn rồi còn gì."
Đúng là nếu đợi đến tháng 9 mới chuẩn bị thì sẽ không kịp.Xem xét lịch trình của các nghệ sĩ thì việc quyết định từ tháng 7, 8 là chuyện thường tình."
Trong trường mình, mấy ai biết lễ hội rơi vào ngày nào đâu."
"Chủ tịch hội bảo là năm nay phải phá bỏ hình ảnh nhạt nhẽo.
Cậu cũng nên hợp tác đi."
"Ha, thừa nhận luôn đi cho rồi."
Lễ hội của trường Đại học Hàn Quốc từ lâu đã nổi tiếng là nhàm chán.Nó nhạt nhẽo đến mức sinh viên trong trường còn chẳng biết khi nào nó diễn ra, chỉ khi thấy khuôn viên có gì lạ lạ thì mới à lên là chắc đang có lễ hội.
Thậm chí người ta còn chọn đi lễ hội trường khác thay vì trường mình.
Tệ đến mức ấy.Vì vậy, hội trưởng lần này đã triệu tập tổng hội sinh viên vào tháng 7 với mục tiêu xóa đi hình ảnh "chỉ biết học" của sinh viên Đại học Hàn Quốc.Để làm nên một lễ hội mùa thu hoàn hảo.Anh chia sẻ danh sách chi phí mời các nghệ sĩ mà đã hỏi qua từ các công ty tổ chức, rồi bắt đầu cuộc họp.Nghe đến tổng hội sinh viên thì có thể tưởng tượng ra hình ảnh nghiêm túc, nhưng thực chất vẫn chỉ là một nhóm sinh viên tụ tập, nhất là khi nói đến chuyện lễ hội thì chẳng cần giữ hình thức.
Cuộc họp diễn ra chẳng khác gì một buổi bàn chuyện kinh doanh đồ ăn đêm."
Nào, ai muốn mời nghệ sĩ nào thì giơ tay nói ra nhé."
Bắt đầu bằng kiểu brainstorming (?)Nhận tất cả ý kiến, ghi lên bảng, sau đó loại dần là phương châm của cuộc họp này.Một học sinh mặc đồ ngủ quay lại giơ tay."
HALO."
"Woa.
Thằng điên."
Hội trưởng chửi thề một tiếng rồi vẫn ghi tên lên bảng."
Nếu mời được thì công nhận luôn."
"Phí mời HALO bao nhiêu ấy nhỉ?"
"Chắc phải nhổ luôn cái trụ cổng trường ra quá."
"Nếu HALO đến, bán vé hai trăm nghìn một cái cũng bán được."
"Woa... mời được HALO thì trường mình hết bị nói lễ hội nhạt vĩnh viễn luôn."
"Ờ, vấn đề là ai đi mời?"
Tất cả phá lên cười và đắm chìm trong tưởng tượng.Lúc ấy, một nữ sinh rụt rè giơ tay."
Ừm, Seul-gi à, nói đi."
"Cold Brew thì sao ạ?"
"Ồ."
Một nhóm nhạc nam thần tượng cơ đấy."
Tôi tôn trọng ý kiến cậu."
Chỉ là tôn trọng thôi.Hội trưởng ghi tên lên bảng.Bản thân Seul-gi cũng biết.Là không có cơ hội.Khi mời nhóm nhạc nam đang hot, chi phí mời sẽ rất cao mà khả năng cân bằng giới tính khán giả lại thấp, nên ít được chọn.
Thà mời nhóm nhạc nữ còn hơn.Nhóm nữ thì cả nam sinh lẫn nữ sinh đều thích mà."
Anh ơi, còn Liv."
"Woa, dạo này Liv xinh điên luôn."
"Thế còn Shin Joo-hyuk?"
"Giờ mới bắt đầu gọi mấy người thực tế nè."
Dù là Liv hay Shin Joo-hyuk thì vẫn thuộc hàng nghệ sĩ hạng A, nhưng sau khi nghe tên HALO, mấy cái tên này bỗng thấy rất thực tế."
Còn Hae-il thì sao?"
"Roh Hae-il á?"
"Cũng được mà?"
Câu của hội trưởng khiến mấy đứa khác bắt đầu đưa thêm ý kiến."
Không hợp lắm chứ?
Lễ hội trường học thì phải hát mấy bài vui vui chứ."
"Định kiến đấy.
Với lại, chắc cậu chưa nghe chứ Roh Hae-il hát live đỉnh lắm đấy."
"Cậu cũng chưa nghe còn gì."
"Thì vì chưa nghe nên mới muốn nghe lần này mà."
"Thôi thì, cũng hợp với trường mình phết.
Toàn top cả nước."
Nghe thế, mấy đứa còn lại cười đồng tình.Nơi mà học sinh top đầu cả nước đông như cát sa mạc.Chính là Đại học Hàn Quốc chứ đâu."
Có tính hiếm nữa chứ.
Dạo này gần như biến mất luôn rồi.
Nếu đột nhiên xuất hiện ở trường mình thì hiệu ứng truyền thông cũng tốt ấy chứ."
"Nhưng nhỡ Roh Hae-il không nhận lời thì sao?"
"···."
Không ai nghĩ đến điều đó.Tất cả đều im lặng.Đúng là, việc Roh Hae-il biến mất hiện giờ là do chính cậu ta muốn thế.Chứ đài truyền hình hay nhãn hàng đâu có lý do để không mời Roh Hae-il."
Ở đây không ai quen biết Roh Hae-il à?"
"Có thì đã nói rồi."
Vậy là hết ý kiến khác.Hội trưởng nhìn bảng rồi bắt đầu xóa mấy cái tên phi lý.HALO?
Không được.Trump?
Mời nổi không?Sherlock Holmes?
Gì vậy, định gọi hồn Arthur Conan Doyle à?Cuối cùng, vẫn như mọi khi, chỉ còn lại mấy nghệ sĩ hạng A quen mặt thường khuấy động lễ hội sinh viên.Hội trưởng – một fan của Roh Hae-il – nhìn tên cậu trên bảng một cách nghiêm túc.Nhìn những hoạt động gần đây thì chắc sẽ còn nổi hơn nữa.Nếu định mời, nên mời sớm thì hơn."
Kết thúc họp nhé.
Giờ đi làm một chầu đi."
"Có luôn.
Anh hội trưởng ơi, hôm nay ăn gì thế?"
"Thịt bò hảo hạng?"
"Bò bò cái đầu anh.
Đi ăn lẩu xương đi."
Đúng là tụi này chẳng giúp được gì cả.Hội trưởng quay video lại nội dung cuộc họp, rồi mơ hồ nghĩ.'Mà nghe nói bố của Roh Hae-il là giảng viên đại học, không biết cậu ấy có định vào trường đó không ta?'