Tâm Linh Nơi yên nghỉ của những thiên thần

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
359109916-256-k691511.jpg

Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
Tác giả: thaolu1993
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cô sinh viên năm ba, tình cờ xem một cuốn sách về oán linh, cô đi theo địa chỉ trong cuốn sách đến một ngôi nhà, và mọi chuyện phát sinh từ đây Tags: noiyennghicuanhungthienthan​
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
1


Vào một buổi tối nọ, giữa thành phố phồn hoa.

Có một cô gái rong ruổi trên chiếc xe máy, đi đến dạy học tại một lớp học.

Nơi ấy nằm ở một căn nhà trong ngõ nhỏ.Tên các bạn nhỏ ở đây, thật dễ thương, chỉ khác tên đệm nhưng đều chung một cái tên là Tâm.

Trước nhà có một cái bàn thờ.

Lần đầu đến, cô thấy một vài cái hủ bằng đất nung, dán kín mép và có ghi một cái tên thánh.

Cô nhìn vào trong trang thờ là hình thánh giá và hình Chúa.

Và cô biết trong cái hũ tròn kia là gì.

Cô lặng lẽ thắp một nén nhang, và tiến vào trong lớp...Một cảm giác âm u len vào trong tâm cô, nhưng cô vẫn nén lại và bắt đầu cho tiết dạy của mình.

Nửa tiếng sau, một người đàn ông và một cô gái đẩy cửa bước vào, ông len lén đi ra phía sau nhà.Trên tay ông cầm theo một bọc nilon màu đen.

Như có gì đó cào mạnh vào tim, cô chỉ dám trộm nhìn sang.

Và làm như không biết thứ đang chứa, ở trong bọc kia là gì.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
2


Người đàn ông vừa đến cũng chính là chủ nhân nơi này, chú P.

Chú thấy cô lén theo nên vẫy tay để cô đi cùng.Trời bắt đầu sang xuân, gió nhẹ và hơi se lạnh.

Bỗng nhiên cô khẽ run, cô tự ôm lấy mình và bước tiếp.

Một cánh cửa gỗ được mở ra, chú đi vào.

Đặt bao nilon đen trên một cái bàn giữa phòng.

Căn phòng nhỏ, nhưng ấm cúng.

Xung quanh đặt nhìn thú bông hình thù đủ loại.

Chú mở bọc nilon ra và đặt thứ gì đó vào.

Vì không dám nhìn nên cô đã lấy tay che mắt.

Nhưng khi mở mắt ra, thì đập vào mắt cô là một cô nhé nhỏ xíu đang bay lơ lửng trên không trung.

Biết cô kinh ngạc nên chú trấn an.

Chỉ những linh hồn thuần khiết mới thấy được linh hồn của thai nhi.

Đừng sợ.

Dù đã biết trước rằng chú P, là người chuyên nhặt các thi hài em bé về chôn cất.

Nhưng khi thấy trực tiếp cô cũng không khỏi ngạc nhiên.

Cảm giác run rẩy ban đầu qua đi, thay vào đó là sự đồng cảm vì cô nghe thấy.

Cô bé nhỏ cất tiếng: "Ông ơi!

Cha mẹ con bỏ con rồi.

Bây giờ, con phải đi đâu và về đâu.

Con không biết con là ai ?"

Nghe câu nói này lòng cô quặn thắt, cô thầm nghĩ: Câu hỏi tôi là ai ?

Ngay chính cô cũng không trả lời được.

Vì mỗi chúng ta, ai cũng không được lựa chọn để được sinh ra.

Có thể được sinh ra trong một cặp vợ chồng kết tinh bởi tình yêu.

Thì đứa trẻ ra đời trong sự mong ngóng.

Nhưng cô bé trong trường hợp này, lại kết tinh từ sự cố.

Vậy là chẳng ai mong muốn em ra đời cả.

Thế là họ bỏ em.

Em chẳng có quyền biết lúc nào em đến.

Và em còn chẳng có cơ hội lên tiếng khi họ muốn em đi.

Cô chẳng oán trách gì các cặp đôi trẻ.

Vì cái gọi là người đời, hay miệng lưỡi thế gian.

Đều gây nên những sợ hãi.

Trong đạo Phật có câu nói rằng: Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả.

Bồ tát chính là sợ tâm sân si, của loài người sẽ làm nên tội ác.

Nên muốn khuyên nhủ chúng sinh sống thiện lành với cuộc đời.

Nhưng con người chính là sợ quả, sợ tương lai không nuôi nấng được, sợ miệng lưỡi thế nhân đàm tiếu.

Nhưng họ đâu biết rằng.

Dù bạn có chết, thì đó cũng chỉ là những đâu chuyện, để thoả mãn sự hiếu kì của bộ não mà thôi.

Một thời gian khác, sẽ lại có những câu chuyện hay ho hơn thay thế cho bạn thôi.

Lời chú nói làm ngưng dòng suy nghĩ của cô: Từ nay, tên của con là Maria.

Ngày mai, ông sẽ dẫn con đến nơi gọi là nhà.

Nơi có các bạn khác cùng chơi cùng với con.

Nói rồi, chú lấy tay xoa đầu cô bé.

Cô thoáng thấy một nụ cười khẽ trên môi cô bé.

Em chắp đôi tay nhỏ xíu, cúi đầu.

Vầng sáng chui vào lại chiếc hủ.

Chú đóng nắp lại và kêu tôi chắp tay.

Chú nói, một linh hồn nhỏ rất thơ ngây và thuần khiết, nó cần một mái ấm, và sự yêu thương

Con và chú cùng mọi người ở đây.

Hãy dùng tình thương và cầu nguyện thì sau 49 ngày, em bé sẽ được siêu sinh và tái sinh ở một nơi đẹp đẽ.

Chú cầm cái hũ đặt lại trên kệ thờ trước bàn và thắp 3 nén hương.

Cô nhìn vào chiếc hũ, cô thấy một cô bé con đang nằm kê tay bên má và ngủ ngon lành.

Nhẹ nhàng và an yên làm sao.

Gió khẽ thổi qua...

Vài hạt mưa rơi tí tách bên hiên nhà.

Cô quay lại buổi dạy của mình, tiếng đánh vần ê a vang vọng trong căn nhà....
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
3


Lại nói về lớp học này, cô ấn tượng với một cô bé tên X.

Tình cờ chạm vào tay bạn nhỏ này.

Cô mở to mắt, một luồng kí ức bay thẳng vào trong đầu.

Cô nhận ra, mình lại có thể nhìn được hồi ức của cô bé.

Là ngày cuối năm 6 năm về trước, nơi đây là một thành phố nhỏ bao quanh là biển.

Gió đêm thổi, Trong khi mọi người nhộn nhịp đón giao thừa ngoài kia.

Thì trong ngõ nhỏ này.

Hình ảnh cô gái trẻ, ôm một bọc vải sợ hãi nhìn ngó xung quanh.

Đôi mắt đen láy từ trong bọc vải, nhìn lên khuôn mặt ấy.

Chỉ thấy một đôi mắt ngập nước của cô ấy.

Cô nhẹ nhàng để bọc vải xuống một nơi khô ráo trước nhà.

Cô bấm chuông cửa và chạy trối chết.

Cô trốn vào sau một bụi cây gần đó.

Nhìn thấy có người đi ra, ôm lấy đứa bé cô mới thở phào và chạy nhanh không dám quay đầu.

Đồng hồ điểm 0 giờ, tiếng pháo hoa ầm vang cả bầu trời.

Hoà lẫn với tiếng khóc nỉ non của em bé.

Khiến cho chú P người đang ôm bé phải bồi hồi.

Chú đã quá quen với điều này.

Ôm bé vào nhà, cảm nhận hơi thở đều đều.

Em hơi khát sữa khóc ré lên.

Bàn tay nhỏ không ngừng giơ lên không khí, như khao khát một cái ôm từ Mẹ.

Không đợi chú lên tiếng, vợ chú P dắt xe và giành ẵm bé.

Chiếc xe chậm rãi đi đến một ngôi nhà nhỏ.

Bên trong có vài cô gái trẻ với chiếc bụng bầu to nhỏ đủ kiểu.

Đây chính là nơi mà các cô gái có thể sinh con ra và để lại đây.

Chú P sẽ chăm sóc, các cô gái có thể đi, tìm kiếm tương lai khác cho mình.

Người phụ nữ ẵm bé đưa cho một bà bầu, với bầu ngực đầy căng sữa.

Em ngưng khóc và bú ngon lành từng ngụm sữa.

Ánh mắt nhỏ thích thú, đôi mắt cong cong.

Đây là nơi em ở rồi.

Em thấy vui nên khi uống xong, mắt nhỏ lim dim và chìm vào giấc ngủ.

Cô gái đặt em trên một chiếc nôi và nhìn em.

Vẫn là một cô bé đỏ lỏn, làn da nhăn nhúm nhìn như một chú khỉ con vậy.

Chú P nhìn vào nôi và nói: Gặp em vào mùa Xuân.

Thì tên của em là X.

Sau này, mong em hãy cứ dịu dàng, và hiền lành như mùa xuân này nhé.

Hồi ức trở về, trước mặt cô là một cô bé con 6 tuổi.

Với đôi má phúng phính.

Cô nhẹ nhàng sờ đầu em.

Và dịu dàng nói, tên em thật đẹp.

Tạnh mưa, cô nói : Đến giờ rồi, cô về đây.

Đám trẻ vậy mà không cho cô về.

Đã gần 9 giờ đêm.

Các em nói: Cô có thể hát ru cho tụi con trước khi về không ạ.

Nhìn những ánh mắt long lanh và đầy chờ mong ấy.

Thật không nỡ chối từ mà.

Đành phải ở lại, theo chân các bé cô đi lên cầu thang.

Cầu thang nhỏ đưa cô lên tầng 2.

Woa, một căn phòng thật xinh, với những chiếc giường tầng với đủ sắc màu.

Lần lượt các em lên giường có tên của mình.

Và cô bắt đầu hát: "Ba sẽ là cánh chim đưa con bay thật xa, Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực.Tiếng hát êm êm của cô vang vọng khắp căn phòng, cùng những nụ cười giòn tan của đám trẻ làm đêm nay thật ấm áp làm sao.

Quấn quýt mãi mới chịu buông.

Cô nhẹ nhàng tắt đèn và rời đi.

Vậy mà đã gần 10 đêm.

Cô ra dắt xe ra về, vậy mà càng đi ra xa căn nhà như mờ ảo trong màn sương.

Cứ như nơi đó, chỉ mở ra cho cô nhìn thấy vậy.

Lái xe mà cô lại miên man suy nghĩ, về các cô gái trẻ tại nhà bầu đó.

Họ thật dũng cảm, quyết tâm sinh ra những đứa bé đó.

Dù rằng, họ sẽ ra đi.

Nhưng những sinh mạng kia đã được tiếp nối, và lớn lên.

Sinh mạng là một điều đáng quý, hãy trân trọng nó dù nó chỉ là một mầm phôi nhỏ, nhưng nó cũng là một sinh linh.

Cũng có quyền được sống.

Quyền được làm người.

Gió đêm cứ thổi đi những suy nghĩ miên man của cô theo gió, xe vẫn cứ chạy giữa đêm.

Sóng biển vẫn cứ vỗ êm vào bờ.

Như muốn ôm trọn những nỗi niềm đau đáu của cô.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
4


Tiếng chuông điện thoại vang lên, hiện số chú P.

Chú gọi đến để cùng chú đi chung đến một nơi.

Cô và chú cùng đi tới một chân núi.

Nơi này cách thành phố khá xa, xe chạy lên một con dốc gồ ghề.

Những mảng xanh từ từ bao trùm lấy không gian.

Vài tia nắng cuối ngày len qua từng khẽ lá, nhuộm lên những sắc màu đỏ lừ.Vài chú chim nhỏ, chao lượn đôi cánh bay về tổ.

Chú sóc nhỏ, đánh rớt hạt trên tay đưa mắt nhìn, khi nghe tiếng động cơ xe máy.

Mẹ chú vội vã kéo tay chú vào hang.

Hai người chậm rãi, xuyên qua khu rừng.

Khi mà những tia nắng cuối cùng dần tắt đi.

Thì hiện ra trước mắt là một cái cây cổ thụ to.

Người ta nói rằng, những cây lâu năm có nhiều linh khí quả không sai.

Trên cây là những em bé nhảy trên cành đùa giỡn và cười rất vui.

Bên cạnh cây, hiện ra một cánh cổng với dòng chữ: Thiên đường của những thiên thần.

Bao bọc lấy nơi này là những mảng sương mù dày đặc.

Khiến cô thấy mặt hơi mờ, cô đưa tay dụi mắt nhìn sang chú.

Từ trong tú chú lấy ra một ngọn đèn nhỏ.

Chắp tay và nói điều gì đó.

Bỗng nhiên sương, khói tản đi tứ phía.

Hiện rõ một lối đi vào.

Cô từ từ bước theo sau chú, hiện rõ trước mắt là những nấm mồ nhỏ, xếp theo thứ tự là những ô vuông nối tiếp xen kẽ nhau.

Bên trên, là những dòng chữ ghi tên của các thai nhi.

Trên mỗi nấm mộ đó, lờ mờ hiện lên những cái bóng trắng mờ ảo như khói.

Cũng có những linh hồn có hình hài rõ ràng và có ánh sáng bao quanh.

Tiếng cười nói rúc rích, đùa giỡn tràn ngập không gian.

Cô hơi sợ, nhưng nghe tiếng chú trấn an.

Chú bảo:"Linh hồn sẽ nhạt ban đầu, nhưng sẽ dần rõ ràng khi gần tới 49 ngày.

Đúng ngày đó, linh hồn rõ ràng và sáng nhất.

Đó cũng là ngày chúng được siêu sinh" Cô nhìn sang, những ngôi mộ nối tiếp nhau ôm trọn lấy ngọn đồi này.

Cô thầm đoán, liệu có hàng ngàn, à không, hàng chục ngàn ngôi mộ ở đây hay không ?

Cô thầm nghĩ: Liệu những linh hồn bé con ngoài kia, nếu không được cầu nguyện, không được chôn cất thì sẽ lang thang ở đâu ?

Có được siêu sinh, hay trở thành oán linh đeo bám Cha Mẹ chúng.

Chú P gọi cô đi vào một ngôi nhà nhỏ, trong góc nghĩa trang này.

Chú nói đây là nơi hoả thiêu.

Cô ngạc nhiên, ban đầu cô cứ nghĩ sẽ chôn luôn.

Chú để hủ đất chứa bé Maria vào.

Có một hệ thống làm lửa bùng cháy lên.

Nghe tiếng lửa cháy, cô bé bay ra từ trong hủ, nhìn vào thân mình và khóc lớn.

Chú an ủi, lửa chính là thứ tốt nhất để xoá đi những oán niệm của quá khứ.

Từ đây, con hãy buông bỏ quá khứ và an yên để chào đón một tương lai mới nhé.

Đây sẽ là nhà của con trong 49 ngày tới.

Chỉ còn lại đống tro tàn của củi, nhưng chú cũng gom lại vào hủ và đặt lại trong một ngôi mộ mới đào.

Trên đó một dòng chữ mới tinh: Maria

Ánh mắt cô bé an tĩnh trở lại, em bay lửng thửng trên ngôi mộ nhỏ và nhìn xung quanh.

Bên cạnh, ba bốn linh hồn khác bay lại gần bắt chuyện.

Mặt em dãn ra, dần nở nụ cười.

Em đã quen thuộc nơi đây một chút rồi.

Chú kéo tay ra hiệu cô đi về, Maria dõi theo bóng dáng của hai người và không nói gì.

Em lại hoà vào đám bạn.

Tôi theo chân chú ra ngoài, ánh đèn trên tay chú vừa tắt.

Làn sương lại bủa vây.

Cây cổ thụ cao rủ lá che phủ lấy nơi đây.

Cứ như nó chưa từng tồn tại vậy.

Cô theo chân chú rời đi, lờ mờ trong bóng đêm là vài con đom đóm lập loè.

Không gian chỉ còn lại chút ánh sáng, của đèn xe máy.

Xe lại chạy đi xuống dốc.

Trăng lên, vạn vật rõ ràng.

Từ đây có có thể nhìn thấy thành phố.

Hoa lệ, màu sắc.

Ánh trăng nhuộm vàng nước biển.

Vài con thuyền đằng xa rọi chút ánh sáng vào đất liền.

Vạn vật như đều có nơi để về, chim bay về tổ, sóc nhỏ có Mẹ dắt về cây.

Còn các em, cũng có nơi gọi là Nhà.

Chợt cô nghĩ: Đời người, không phân biệt bạn sống 90 năm, 50 năm, hay thậm chí là 6 tuần tuổi như Maria.

Chỉ cần bạn có nơi để về, có người để yêu thương.

Thì đó chính là hạnh phúc.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
5


Màn đêm mờ ảo, tiếng cười nói khúc khích không ngừng.

Đông vui nhưng Maria vẫn thấy lạc lõng.

Em khóc rồi.

Một cậu bé tiến lại gần và nói: Sao em khóc, anh tên Ben, em tên gì ?

"Em tên Maria", em lấy tay dụi mắt và nức nở nói.

Em mới tới à, em biết em bao nhiêu tuần tuổi không ?

Em nhớ là em đã 6 tuần tuổi rồi.

À vậy em phải gọi anh là đúng rồi, anh 20 tuần tuổi rồi nhé.

Em đừng khóc nữa nha, có anh ở đây làm bạn với em nè.

Ben xoa đầu cô bé.

Maria ngạc nhiên: "anh lớn vậy sao" vậy anh nhớ kí ức, lúc anh mất không.

Nhớ chứ, Ben nói: Mẹ đưa anh đến một phòng khám cũ, nơi có ánh đèn không sáng rõ.

Có một cái đầu dò tới dò lui trên thân anh.

Anh nghe tiếng mẹ khóc.

Có người hỏi Mẹ: Lớn quá rồi vẫn muốn phá sao ?

Mẹ vẫn khóc và quyết định vậy.

Người nọ nói, phá rồi sau này rủi ro không mang thai là rất cao.

Thấy Mẹ im lặng gật đầu, cô kia quyết định làm.

Anh vẫn nghe tiếng dụng cụ lách cách bên tai, một cái gì đó như cái kéo.

Luồn vào bên trong, anh khiếp sợ tột độ, đụng vào da thịt anh lạnh ngắt.

Một cơn đau xé tim, linh hồn anh bật thẳng ra ngoài.

Anh lơ lửng giữa không trung và nhìn vào họ.

Họ cắt tay, chân, rồi đầu anh.

Họ đút vào một thứ gì đó rất sắt dầm nát ra, từng thớ thịt của anh.

Như dầm bánh plan vậy.

Rồi một cái máy hút đưa vào, hút tới hút lui da thịt ra bên ngoài.Một lát sau, một cuộc điện thoại của cô gái, gọi ông đến và đưa anh đi.

Hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy, là khuôn mặt Mẹ trắng bệt, mồ hôi đầm đìa, tóc phủ kín mặt.

Máu ở dưới thân chảy không ngừng...Maria lúc này nước mắt đã đầm đìa nhìn Ben:"Anh không oán giận mẹ anh sao""Không!"

Ben nói, chắc Ba Mẹ có lí do gì đó.

Vì những lần đi khám trước kia, ba mẹ luôn cãi vã.

Hình như họ không thích anh lắm.

Vậy sau này, anh muốn đi đến nơi như thế nào ?

Maria đôi mắt long lanh nhìn Ben nói.

Lúc vào viện khám, anh nghe những cặp vợ chồng khác rất vui.

Khi nghe được nhịp tim và hình ảnh của em bé.

Anh muốn đến một gia đình, tràn ngập tiếng cười và sự chờ mong anh.

Hôm nay, là 49 ngày anh ở đây.

Đêm nay anh phải đi rồi.

"Thật sao!"

Maria thoáng buồn.

Đôi má phúng phính phụng phịu nói: "Không biết sau này, em có gặp được anh không nhỉ ?"

Nếu sau này gặp lại, em muốn làm em gái anh, được không ?

Anh lén nghe ông nói: Khi mình đủ 49 ngày sẽ được lên thiên đường, được lựa chọn 2 lần vào gia đình mà mình mong muốn.

Đến lần thứ 3, thì em không được chọn nữa mà sẽ được đưa vào một gia đình ngẫu nhiên.

Ben vừa nói xong, trăng trên cao bị áng mây che mờ.

Một luồng sáng trắng to hiện ra phía trước.

Tới thời điểm của anh rồi Maria, anh phải đi rồi.

Nhưng anh chưa trả lời em, anh có muốn làm anh trai của em vào kiếp sau không ?

Maria nói lớn.

Ben cười, Búng nhẹ vào trán cô bé.

Bay vào trong luồng sáng trắng, đến trước luồng sáng, Ben quay đầu nhìn Maria.

Tạm biệt em!

Cô bé ngơ ngẩn, luồng sáng dần tan biến.

Bóng dáng Ben biến mất dần không còn nữa.

Cô bé nghĩ mãi về những điều anh nói.

Liệu kiếp sau, có còn gặp lại nhau hay không ?

Cô tự nói với lòng: Em thấy anh thật vị tha và dũng cảm, liệu em có làm được như anh không ?

Em nhớ lại lúc em sắp chết, chỉ thấy một cơn đau ập đến, em bật ra ngoài.

Vì quá sợ hãi nên em đã nhắm nghiền mắt lại, cho đến khi được đưa về.

Nên kí ức đó với em là một mảng tối.

Giờ đây, em chỉ thấy hoang mang và lạc lõng.

Một câu hỏi bật ra trong đầu, liệu em sẽ đi đâu và về đâu đây, em sợ.

Em bay vào trong mộ nhỏ, cuộn lấy thân mình.

Nhắm mắt lại, tiếng gà gáy vang vọng đâu đây.

Em ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Màn đêm u tối, phủ lấy không khí tĩnh mịch tại nghĩa trang này.

Tiếng đùa giỡn lũ trẻ đã biến mất, nhường lại cho tiếng dế kêu râm rang.

Vài con cú mèo với cặp mắt sáng quắc chìn chằm chằm nơi này.

Gió nhẹ rít qua khẽ lá tạo nên tiếng vi vu nhẹ nhẹ.

Ngủ ngoan em nhé.

Ngày mai, sẽ tốt thôi.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C6 Ben


Ánh sáng tan đi, Ben thấy mình đang đứng ở một nơi được bao phủ bởi mây.

Cậu ngơ ngác nhìn khắp nơi thì bỗng nhiên, một chú chó chạy tới liếm chân cậu, cái đuôi ngoe ngoảy không ngừng.

Thật đáng yêu, cậu ôm cún con vào lòng và xoa đầu.

Sa Sa tới đây nào, hoá ra nó tên Sa Sa.

Ben nghĩ.

Cậu ngước lên nhìn, bên kia là một người phụ nữ với chiếc váy trắng.

Cô vẫy tay kêu cậu lại gần.

Phía trước là một chiếc gương lớn, cô ấy nói : Chiếc gương này có thể nhìn thấy được trần gian, rất lợi hại phải không ?

Ben nói: vậy con muốn nhìn thấy Mẹ con, con muốn biết bây giờ bà ấy thế nào.

Được không ạ?Thật ra, cô tên Kim là một tiểu thần ở đây.

Trước kia, cô chết năm 25 tuổi.

Chưa kết hôn sinh con.

Vì không muốn đầu thai nên cô xin ở lại đây.

Cô đã làm ở đây hơn 4 năm.

Nhưng cô chưa từng thấy, một đứa trẻ hiểu chuyện đến vậy.

Còn lo lắng cho người đã giết mình.

Nhìn Ben cô không nhịn được, mà lấy hai tay nựng má em.

"Được rồi, nhìn một chút thôi nha".

Kim dịu dàng nói.

Mặt gương hiện ra một hình ảnh, vào 49 ngày trước: Cô gái nằm ở phòng khám đó, tóc tai rũ rượi máu chảy không ngừng.

Tử cung cô bị rách, vì ở đây là phòng khám chui.

Thiết bị không được sát trùng kĩ càng.

Máu càng chảy, khuôn mặt cô tái dần và ngất xỉu.

Rất may, nhân viên ở đó đã cầm máu kịp thời.

Một lúc sau cô tỉnh lại, một người nói.

Xảy ra chút sự cố, do tử cung cô quá yếu nên bị tổn thương mạnh.

E là về sau, cô không có khả năng sinh con được nữa.

Cô gái khóc lớn, ôm lấy thân mình và oán trách về người đàn ông kia.

Ban đầu hứa hẹn sẽ cưới cô, nhưng khi nghe tin cô có thai, thì lại không muốn chịu trách nhiệm.

Cô cố chấp giữ thai, nhưng đến cuối cùng lại thấy anh ta, đi cùng người phụ nữ khác.

Cô quyết định bỏ thai, nhưng giờ đây cô hối hận rồi.

Hình ảnh cuối cùng trên chiếc gương, là một cô gái ôm lấy thân mình cuộn tròn.

Từng giọt nước mắt tràn ra không ngừng.

Ben thở dài, rồi nhìn sang cô Kim.

Cậu giương đôi mắt long lanh nói: Cho con nhìn thêm một nơi nữa được không ?

Đúng là được voi đòi tiên mà, có phải tui chiều em quá nên em hư không.

Kim thầm nghĩ rồi mỉm cười.

Cô vươn tay vò rối đầu tóc Ben, được rồi cô nói.

Hay quá, Ben phấn khích.

Con muốn nhìn về ngọn núi kia.

Kim biết tỏng suy nghĩ cậu nhóc rồi, gương mở ra : Một màn đêm với ánh sáng mờ ảo của trăng non, một cô gái lên núi một mình.

Đó là Thanh Thanh, đêm nay cô muốn tới thăm Maria.

Men theo đường cũ cô đi.

Càng ngày càng gần đến đoạn có sương mù.

Nhưng khi đến gần cô lại không tìm được lối vào.

Từ trong lùm cây, một con mèo đen với đôi mắt sáng rõ đi theo lối mòn nhỏ.

Cô vô thức đi theo nó, không ngờ lại tìm đúng lối.

Bé mèo dẫn đúng nơi, thì chạy mất hút vào màn sương.

Sau tấm gương Kim ngạc nhiên nói với Ben, không ngờ nha.

Bạn mèo nhỏ này tên Si Si, cũng ở trên này với Sa Sa nè, hôm qua xin phép đi chơi.

Hoá ra là đến nơi này thể hiện ngầu lòi, đúng là trò mèo.

Kim cười cong cong mắt.

Trong gương, Thanh Thanh tiến vào trong nghĩa trang.

Xuyên qua đám trẻ nô đùa, cô gọi lớn Maria!

Maria!

Một ánh mắt hớn hở, từ trong mộ nhỏ bay ra.Maria bay lại ôm choàng lấy cô.

Cô tới thăm con ạ.

Maria cười đến ngây ngô hỏi.

Uh, cô đến thăm con đây.

Cô đoán không sai, quả nhiên là một đứa bé hướng nội.

Các bé khác thì nô đùa, còn cô bé này thì nằm ủ rũ chẳng chịu ra ngoài.

Nhìn cái đầu tròn vo, cô không nhịn được mà dụi đầu mình vào đầu em.

Không ngờ là cô không chỉ nhìn thấy, mà còn chạm được vào linh hồn.

Một cảm giác ấm áp len vào lòng Maria.

Em mủm cười và im lặng một lúc lâu, để tận hưởng khoảnh khắc này.

Lúc này Ben nói, được rồi cô Kim.

Con muốn đi đầu thai Con muốn được trở lại thành phố này.

Được thôi, con có đến hai sự lựa chọn mà.

Gương hiện ra hình ảnh một người phụ nữ la hét trong phòng sinh, bên ngoài, là một người cha đang lo lắng chờ đợi vợ mình.

Ben mỉm cười, con chọn gia đình này...Được rồi trước khi đi, con uống ly nước này.

Khi siêu sinh con sẽ vẫn nhớ được kí ức 49 ngày đầu, nhưng qua ngày đó, thuốc sẽ ngấm và con sẽ quên hết mọi kí ức.

Ben uống rồi gật đầu ra hiệu ổn.

Kim phất tay, Ben bay thẳng vào trong tấm gương.

Bay được nửa đường, Ben nhổ nước ra từ trong miệng và cười.

Một tiếng khóc vang lên, một sinh mệnh mới được chào đời...
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C7


Giỡn mặt hả ?

Thằng nhỏ nhả nước lãng quên rồi.

Nó vậy mà không nuốt xuống.

Mình bị khuôn mặt nó lừa rồi.

Kim vỗ tay lên trán nói.

Cô không tức giận.

Chỉ cười.

Cô gọi cún Sasa, em đi cùng nhóc xuống đó, xem thử bạn nhỏ này có âm mưu gì đây.

Cún con gật đầu và bay theo Ben.

Thời gian trôi đi, mới đó mà đã tới hạn 49 ngày bé Maria.

Những ngày qua, mỗi lúc rảnh Thanh Thanh đều ghé qua thăm bé.

Hôm nay, ngày trăng tàn.

Bầu trời tối đen như mực.

Xe cô chầm chậm leo dốc.

Bé mèo hôm nay lại xuất hiện rồi, lần này nó chạy theo cô vào trong.

Maria ngạc nhiên, chạy lại ôm lấy bạn mèo nhỏ, đầy thích thú.

Cô ơi, đêm nay con phải đi rồi.

Cô ở lại tiễn con nhé.

Được rồi, cuối cùng cũng tới ngày này.

Thanh Thanh luyến tiếc, nhưng cũng mong Maria sẽ tìm được một gia đình hạnh phúc.

Cô ôm chặt lấy bé.

Lại cụng vào cái đầu tròn trịa, mà cô yêu thích.

Đồng hồ điểm 0 giờ.

Ánh sáng bao trùm, Maria mỉm cười ra rời đi.

Thanh Thanh không khóc, nhưng sự nghẹn ngào không thể giấu được.

Cô quay mặt đi.

Lần đầu tiên cô ở lại trễ đến thế.

0 giờ cũng là thời điểm giao thời của các hồn ma, đây là thời gian rất nguy hiểm.

Những cặp mắt trong bóng đêm hiện lên khiến cô sợ hãi.

Bỗng nhiên bé mèo đen nhảy vào lòng cô, vẫy đuôi và kêu lên, như được an ủi.

Cô không còn sợ hãi nữa.

Xe xuống dốc chậm và êm.

Đến lối ra, bé mèo nhảy xuống, nhìn cô chạy xa dần.

Cô đi khuất, mèo nhỏ cũng biến mất vào sương khói.

Bên trên, Maria đã đến cùng với bé mèo Sisi theo sau.

Maria ngạc nhiên khi thấy mèo nhỏ ở đây.

Em chạy đến ôm chầm, vuốt ve bộ lông Sisi.

Bé mèo cũng dụi vào đầu em.

Chào bé, cô tên Kim người hướng dẫn con chọn nơi tái sinh.

Con đã chọn được nơi nào chưa ?

Con chọn được rồi, nhưng bây giờ chưa tới lúc.

Con ở đây đợi được không ạ.

Được thôi, con cứ ở đây chơi với Sisi, Kim nói, cô không hỏi em chờ điều gì mà chỉ nhẹ nhàng đáp ứng.

Bé con đầu tròn vo, đôi môi chúm chím.

Rụt rè và ít nói, khiến cô muốn bảo vệ.

Mỗi ngày, em đều đặn đi tới chiếc gương để xem một người.

Chăm chú và đều dặn.

Từ lúc Maria đi, Thanh Thanh cũng đến năm Tư Đại Học, vừa học vừa đi thực tập.

Ra trường xin việc làm, cô không ghé qua dạy học cho bạn trẻ nữa, 4 năm trôi qua cô đã có chồng.

Nhưng mãi chưa có con.

Cô quyết định đi thụ tinh.

Mỗi ngày chích 1 đến 3 mũi thuốc kích trứng.

Tay, mông đều bầm tím cả.

Cứ cách vài hôm là một đợt đi lấy máu xét nghiệm.

Hôm nào gặp cô y tá dịu dàng, thì vết đâm êm.

Có hôm, cô bị rút ven chảy máu lênh láng.

Cô có 4 phôi tốt, chia làm hai lần chuyển.

Hôm nay, là lần chuyển phôi đầu tiên.

Chi cả trăm triệu, chịu biết bao nhiêu mũi kim và những lần hút máu để chờ thời khác này đây.

Ở trên kia, một tiếng kêu cuốn quýt vang lên.

Tới rồi, tới rồi cô Kim.

Con muốn vào ở gia đình này.

Đã 5 năm, từ cái ngày Maria đến đây, hôm nay là ngày ánh mắt bé sáng nhất.

Môi nở nụ cười tươi nhất, em đã chờ ngày này quá lâu rồi.

Dù Kim đã không biết bao lần gợi ý những gia đình tốt hơn, nhưng em vẫn kiên định.

Được rồi, uống ly nước này và đi thôi.

Em nhận lấy vào uống, rút kinh nghiệm từ Be, lần này Maria phải há miệng để Kim kiểm tra.

Kim ra hiệu, Maria bay vào tấm gương nhảy xuống dưới.

Một cái ống nhẹ nhàng chuyển phôi vào bên trong.

Ngày thứ 15 sau chuyển phôi, Maria đang ngủ ngon thì mở mắt.

Em phát hiện em đã trở lại thiên đường.

Em chớp mắt nhìn Kim và không hiểu.

Chuyển phôi thất bại rồi.

Vì được yêu thương và che chở nên con không cần trải qua 49 ngày, mà trực tiếp bay thẳng lên đây.

Kim giải thíchMaria oà khóc, tại sao chứ ?

Maria tự hỏi.

Nhưng sau đó tự trấn an.

Vẫn còn một lần chuyển phôi nữa, không sao.

Kim nhăn mặt, chỉ còn một lần chọn nữa thôi.

Con nên chọn gia đình khác.

Lỡ lại thất bại nữa thì sao ?

Lần này Maria không nói, em lại quay về dáng vẻ lầm lì ít nói, lại chui vào một góc nhỏ, thu cánh lại.

Kim thở dài, lắc đầu.

Đứa nhỏ này thật cố chấp.

Dưới kia, cũng có một người cũng đang trầm ngâm nhìn về nơi vô định.

Bóng đêm dần chìm lắng, vạn vật yên ắng đến lạ.

Một hi vọng nhen nhóm, nhưng lại vụt qua khiến cho lòng Thanh Thanh hụt hẫng đến lạ.

Lạch cạnh trên mái hiên, tiếng mưa rơi.

Một vòng tay ôm lấy Thanh Thanh và khẽ nói: Không sao đâu, dù sau này thế nào anh vẫn ở bên em.

Vợ là để yêu thương mà.

Cô cười, tựa lưng vào chồng cùng ngắm mưa bên hiên nhà.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C8


Đã 5 năm từ ngày Ben, đến với gia đình này, ở đây Ben được Bố Mẹ đặt tên là Bo.

Mẹ cậu là một ca sĩ, Bố cậu là một bác sĩ sản nhi.

Bố mở một phòng khám tư, chuyên khám siêu âm cho các bà bầu ngoài giờ làm trên bệnh viện chính.

Cậu có một chú cún cưng tên là Mimi, Bo vẫn nhớ kí ức kiếp trước nhờ không uống nước lãng quên.

Em thành công "dụ dỗ" cậu Phúc-cậu ruột của mình làm tình nguyện viên cho Ông P.

Biết được ông P đang có ý định in danh thiếp để phát cho các phòng khám chui, chuyên phá thai, để tới nhận thi hài chôn cất.

Cậu Phúc 20 tuổi, sinh viên chuyên ngành đồ hoạ lập tức giành làm.

Chỉ có Bo biết, cậu Phúc ngoài chuyên môn đồ hoạ, còn là một thiên tài hacker.

Bộ ba Bo, cậu Phúc, Mimi phối hợp ăn ý từ khâu đưa danh thiếp.

Tiện đường "rình mò" ở các phòng khám chui.

Có điều ngạc nhiên là, lúc nào Mimi chạy theo cô gái nào.

Là y như rằng, cô này có ý định phá thai.

Bo yên tâm giao nhiệm vụ tìm người cho Mini.

Sau đó, dù là dùng nhan sắc chim sa cá lặn của ông cậu, hay khổ nhục kế kèm khuôn mặt đáng yêu của Bo, kết hợp quảng bá địa điểm trú ẩn an toàn của ông P.

Hai cậu cháu thành công khiến "doanh số" phá thai, của các phòng khám kia, tụt giảm đáng kể.

Bên cạnh đó, nhà bầu của ông P lại tăng lên số thai phụ đến sinh con.

Kim từ trên nhìn qua gương: cũng không khỏi ngạc nhiên về Ben, giờ cô đã biết vì sao nhóc không chịu uống nước lãng quên rồi.

Em không muốn có thêm những, em bé giống như mình.

Đối diện phòng khám của bố Bo, có một ngõ nhỏ, càng đi sâu vào bên trong càng tối.

Ở đây có một phòng khám chui, chuyên làm chuyện xấu.

Hằng đêm "bộ ba huyền thoại" đều "mai phục" ở đây.

Đêm nay, như thường lệ "bộ ba" đã có mặt nơi này.

Một cặp đôi đứng trước cửa phòng khám.

Bo ngạc nhiên cất tiếng:"Đây có phải là cô gái, mà cậu để tấm ảnh trong phòng.

Người mà cậu yêu...

Chưa kịp nói xong, miệng Bo bị cậu Phúc bịt kín.

Đúng!

Đây là cô gái cậu yêu thầm hai năm nay.

Nga là một cô gái có gia cảnh giàu có, học trung trung, nhưng rất xinh đẹp.

Cô nàng lương thiện và có nụ cười toả nắng.

Thật không ngờ, có ngày cậu gặp lại cô ở đây.

Đang thất thần, thì bị Bo cắn.

"Cho chừa cậu đi, yêu không nói.

Để người khác hớt tay trên, giờ có con luôn rồi."

Đáng đánh, đứa nhỏ này vậy mà nói trúng tim đen mình.

Tức và không nói lại được, vậy mà thằng nhóc này còn cười ngạo nghễ như vậy.

Đợi đấy nhóc...Hai cậu cháu đang xí xớn thì Mimi cào nhẹ vào tay Bo, hai cậu cháu nhìn sang.

Cậu trai, đi cùng với Nga đi vào một góc gọi điện thoại.

Cả ba dí sát vào nhau để nghe: Màn đêm tối, tiếng nói chuyện nghe rõ ràng hơn.

Tên kia nói với ai đó: Tao chỉ định chơi bời qua đường kiếm chút tiền, gia đình nó rồi phắn, không ngờ dính bầu luôn rồi.

Cha nhỏ đó có gia thế, biết chuyện là tao xong đời.

Tao định chuốt thuốc mê rồi phá.

Đã dẫn đến nơi rồi, mày cho người ra làm đi.

Thôi xong, "bộ ba" nín thở dùng ánh mắt ra hiệu lẫn nhau.

Tên kia đi tới chỗ Nga nói: Bây giờ mình đi khám, sau đó mình tính tiếp nhé.

Nga vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà không biết, một kế hoạch khủng khiếp đằng sau.

Người vào trong, bộ ba lén theo sau.

Bây giờ hai đứa đứng đây yểm trợ, cậu vào trong xem sao.

Bo không biết ông cậu mình sẽ làm gì.

Cậu vừa vào, bên ngoài Bo đã nghe tiếng ẩu đả xảy ra, hoá ra là cậu Phúc vào thấy Nga bị tiêm thuốc mê, mất lí trí lao vào đánh nhau với tên kia.

Nóng ruột Bo và Mimi chạy vào yểm trợ, Bo lấy điện thoại ra bật tiếng còi cảnh sát.

Tên bác sĩ đang định làm thủ thuật thì bỏ của chạy lấy người.

Cậu Phúc bị tên kia đè đầu đánh tới tấp.

Lúc này, Mimi sủa lớn lao vào giải vây cắn tên kia, hắn hoảng loạn ngã ra sau.

Cậu Phúc đứng dậy, chạy đến chỗ Nga đang hôn mê.

Ôm lấy cô và hét lớn: ChạyKhông biết là do "con đũy tềnh yêu" nhập hay sao mà cậu ẳm người mà, chạy nhanh dễ sợ, Bo đuổi theo không kịp.

Bo nhìn lại, thấy Mimi bị hất văng.

Không xong, Bo hét lớn: Mimi chạy mau !

Bo và Mimi chạy, tên kia đứng lên mà đuổi theo.

Tiếng bước chân sầm sầm, Bo chạy ra được ngõ nhỏ.Bỗng nhiên một cánh tay bế Bo và Mimi lại.

Thì ra là Bố, Bố vừa tan ca thì thấy chú Phúc ẵm một cô gái chạy vào phòng khám.

Hổn hển kêu cứu Bo đằng sau.

Thấy đã ra đường lớn và có người, tên kia bỏ chạy một mạch.

Bộ ba an toàn, còn người dự định, bị chửi nhiều nhất chính là cậu Phúc.

Cứu người quan trọng, Bố lườm cậu Phúc một cái.

Vào kiểm tra cho Nga.

May mà không sao, lượng thuốc tạm chấp nhận, không ảnh hưởng đến em bé.

Nga tỉnh, cậu Phúc kể lại tình huống xảy ra.

Nga không ngờ tên đó khốn nạn như vậy.

Cô có cái nhìn khác về Phúc.

Không khí ám muội.

Bo nhảy vào nói: Cậu Phúc con thích Mợ lâu rồi, phòng toàn để hình Mợ đó.

Cậu không ngại nuôi con Mợ đâu.

Éc, bị bán đứng tận 2 lần trong đêm, chết tôi rồi.

Mặt Phúc đỏ lè như trái cà chua chín.

Muốn bịt miệng thằng nhỏ lại mà không kịp.

Nga cười, cám ơn mọi người.

Tình huống nguy hiểm quá, nếu không có Phúc, Bo và cả Mimi nữa chắc Nga tiêu đời.

Bố Bo, chở cả đám về nhà Nga.

Bố Bo đại diện đứng ra giải thích.

Bố Nga không nổi giận với Nga, ngược lại tự trách bản thân mình.

Mẹ Nga mất sớm, ông lao ra thương trường làm ăn để Nga có cuộc sống đủ đầy.

Nhưng lại vô tình lơ là con gái mình.

Để xảy ra sự tình hôm nay.

Thật sự, Bố Mẹ nào cũng có cách thức thương yêu của riêng mình.

Đôi khi, vật chất không quyết định sự hạnh phúc.

Con cái cần có sự đồng hành và thấu hiểu từ gia đình hơn.

Toàn đội giải tán, đi về trong sự im lặng và căng thẳng.

Bo bị Bố cấm túc tại nhà 1 tuần.

Cậu Phúc bị Bố cho một trận chổi chà nên thân.

Mẹ Bo đang đi diễn, nên Bo năn nỉ Bố không gọi điện cho Mẹ biết, nên thoát một kiếp nạn.

Mẹ mà biết cả đám còn thảm hơn.

Hu hu
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C9


Một tháng sau đợt chuyển phôi đầu, bây giờ Thanh Thanh đang ngồi uống nước ừng ực, cô phải uống gần hai chai nước lớn, nhịn tiểu và chờ đợi chuyển phôi lần 2.

Bên trên, Maria nhổm dậy.

Cô Kim!

Cô Kim!

Tới rồi.

Cho con xuống đi.

Kim không ôm hi vọng gì, vô lực đưa nước lãng quên cho maria uống cho có lệ.

Maria nhảy xuống.

Lần này, Thanh Thanh không háo hức, không mong đợi.

Cô bình thản tiếp nhận phôi.

Trái lại với cô,Maria tràn ngập vẻ mong đợi háo hức.

Em phấn khích như muốn nhún nhảy.

Nhớ lại kí ức ngày trước, chỉ cần cô bé muốn chơi gì.

Lập tức hôm sau, Thanh Thanh sẽ đem đồ chơi đến cho bé.

Khi em buồn bã, luôn có một cái ôm dành cho em.

Maria luyến tiếc sự ấm áp.Em muốn sống mãi với những kí ức đẹp đẽ này.

Nói là không ôm hi vọng, nhưng Kim vẫn dõi theo từ bên trên.

Cô luôn mong Maria hạnh phúc.

Cô ước em mạnh mẽ được như Ben thì tốt biết mấy.

Dũng cảm và kiên quyết.

Ngày thứ 15, Bác sĩ bảo phôi đã thành công chỉ số Beta cao vút.

Maria phấn khích.

Đại công cáo thành rồi.

Kim ôm bé mèo Sisi phấn kích hét lớn, được rồi kìa.

Niềm vui lan toả đến Thanh Thanh, và mọi người.

Cô cùng chồng trở về nhà.

Năm nay, cô đón một cái tết vui.

Vì không phải nghe những câu hỏi từ họ hàng nữa.

Cô thấy nhẹ lòng, chẳng hiểu sao, cô nghĩ rằng đó là một bé gái.

Cô dự định đặt tên là Nana.

Còn mua hai chiếc váy bầu xinh xinh để mặc.

Hạnh phúc và chờ mong, bác sĩ hẹn lịch khám lại vào ngày thứ 42.

Đến ngày thứ 35, tức là mới 5 tuần.

Một ánh sáng mạnh, đã kéo Maria lên lại thiên đường.

Em ngơ ngác ngồi phịch xuống đất.

Nhìn Kim, nước mắt em lăn dài không kiểm soát.

Chẳng phải đã ổn rồi hay sao ?

Chẳng phải Mẹ tra trên mạng nói rằng chỉ số Beta cao, là thai nhi ổn hay sao.

Kim nhìn cô bé không nói, chỉ khẽ ôm cô vào lòng.

Cả hai nhìn vào gương, người nào đó vẫn không hay biết chuyện gì.

Đúng lịch đi siêu âm, Thanh Thanh và chồng vẫn đến đúng hẹn.

Nhưng khi nhìn thì chẳng có gì cả.

Cô sốc nhưng không nói, cô nghĩ có lẽ đã có sai lầm.

Một lần hai lần, bác sĩ bảo uống thuốc để ra, nhưng cô vẫn cố chấp mà kéo thêm hai tuần nữa.

Dù bác sĩ đã nói, phôi yếu không bám được.Nhưng cô vẫn cố chấp uống thuốc bổ để giữ thai.

Một ngày bác sĩ khuyên răn hết lời, cuối cùng cô cũng buông.

Cô uống thuốc, nôn thốc nôn tháo.

Cuối cùng vẫn không ra được.

Rồi cô cũng phải tới phòng khám để hút.

Xong xuôi.

Cô và chồng lặng lẽ trở về.

Cô quyết định một mình chôn cất phôi thai, dưới một cái cây già.

Lặng lẽ ôm lấy niềm đau.

Xa xa, một tiếng hát văng vẳng... tình yêu đã phai màu, như hoa nở không màu, buồn biết mấy nhưng mà chẳng thể nói ra.

Đúng, nỗi đau này cô chôn kín vào tận đáy lòng.

Cô vẫn tươi cười với mọi người, như chưa từng xảy ra điều gì.

Nhưng không ai biết, hằng đêm cô vẫn mơ về hình ảnh một đứa bé.

NanaMaria nhìn qua gương mà nước mắt lưng tròng.

Nhưng Kim nói, được rồi buông thôi.

Bây giờ đến lúc con phải đi rồi, bây giờ con không còn lựa chọn nào khác, con sẽ được đưa vào một gia đình ngẫu nhiên.

Đã là một tháng sau, mọi thứ dần đi vào quá khứ.

Dòng người vẫn tấp nập, ai cũng có công việc riêng của mình.

Hôm nay, đứng trước phòng khám của bố Bo.

Hai cô gái tiến vào.

Vì chuyện lần trước, lần này bộ ba bị quản chặt.

Chỉ được ngồi trong phòng khám của Bố.

Không được rình mò trước cửa phòng khám nhà người khác.

Bo nhìn người phụ nữ dắt cô gái kia, hình như rất quen.

Mà không cách nào nhớ ra được.

Mãi đến khi hai cô khám xong và đi.

Bo mới đi vào trong và hỏi Bố, con xem thông tin của hai cô này được không ạ.

Sợ Bo lại phá rối, Bố cương quyết nói: Thông tin khách hàng được bảo mật, không phải ai muốn xem cũng được.

Đừng phá nữa đi chơi đi.

Chờ trời tối hẳn, Bo gọi cậu Phúc.

Không phải cậu là Hacker lừng danh hay sao, bây giờ cháu cần cậu hack vào máy tính Bố, lấy thông tin hai cô gái khám lúc nãy cho cháu.Nghe khen, cậu Phúc khoái chí.

Hí hoáy bấm máy tính, chỉ 15 phút sau.

Thông tin hiện lên, chỗ ô người giám hộ kí tên Thanh Thanh.

Bo há hốc mồm, là cô ấy ...
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C10


Người đi cùng Thanh Thanh, là em gái của một người bạn thân của cô.

Tên Vy Vy, tính tình hoạt bát, cương trực.

Một lời không hợp có thể thẳng thắn mắng người.

Đại biểu cho "Mỏ Hỗn" thế hệ mới.Chính là kiểu người không để mình thua thiệt.

Nhưng cô nàng ngổ ngáo này, lại bị "dính chưởng" người bạn trai của mình.

Bầu đã được 6 tuần hơn, sợ gia đình mắng.

Cô không biết nhờ ai dẫn đi, chỉ đành nhờ chị Thanh Thanh.

Nhưng hôm qua, bạn trai cùng cô cãi nhau.

Không thống nhất về việc cưới xin.

Tức trong lòng, cô muốn đi bỏ thai.

Chỉ là tức thời, cô điên tiết chạy đến trước cửa phòng khám cũ kĩ này.

Nhưng khi nhìn vào đây, cô hơi trợn người.

Cô phân vân, có nên vào hay không ?

Từ xa, Bo, cậu Phúc đã nhận ra cô là cô gái đi cùng Thanh Thanh hôm qua.

Nhận thấy điều bất thường, cún Mimi kéo áo Bo và cậu Phúc theo sau.

Không ngờ lại thấy mấy người trong phòng khám, lôi kéo Vy Vy vào.

Mồm năm miệng mười.

Nào là, một đao đứt đoạn duyên tình, xây dựng tương lai mới.

Vy Vy bị cưỡng ép kéo đi trong ngơ ngác, có lẽ dạo này "ế khách" quá nên phải chạy doanh số.

Bên trên, Kim hốt hoảng, Sisi đi tìm Thanh Thanh mau.

Mèo nhỏ phi xuống, chạy đến chỗ Thanh Thanh.

Cô nhận ra bé mèo đang muốn nói gì đó, nên chạy theo.

Theo ngõ nhỏ đi vào, một cảnh tượng gà bay chó nhảy khiến cô hốt hoảng.

Đám nhân viên mặc áo trắng, đang đánh nhau với một thanh niên.

Bên cạnh một con chó, nhảy qua nhảy lại.

Dám phá đám việc làm ăn của tụi tao, hôm nay, tụi mày tới số rồi.

Bo đứng bên cạnh nói với tới Thanh Thanh, bọn họ muốn cưỡng ép phá thai, cái cô đi cùng với cô đó.

Cô mau vào bên trong xem đi.

Thanh Thanh giật mình, nhìn qua thì thấy tên kia cầm một cây gậy gỗ, định đánh vào đầu cậu thanh niên kia.

Thanh Thanh xông vào đá văng thanh gỗ, từng học taekwondo 4 năm, cô xông vào bẻ tay.

Đá từng đứa văng tứ phía rồi, kéo tay Phúc và Bo, đi vào trong.

Vy Vy bị kéo lên bàn làm thủ thuật, bị cưỡng ép đưa tiền.

Cô hoang mang không biết chuyện gì, cô không muốn mất con đâu.

Thanh Thanh bước vào, đá bay cánh cửa.Cún Mimi chạy lại cắn chân tên nhân viên, mèo Sisi cũng nhảy lên đoạt kéo trong tay tên nọ.

Phòng khám bị bao vây.

Tên kia tính chạy thoát thân, nhưng bị một đá vào đầu, rớt sấp tiền vừa cướp từ túi Vy Vy.

Bo chạy lại nhặt.

Gông cổ lên chửi.

"Quân cướp của giết người, Thiên lôi sẽ dòm ngó mấy người".

Thanh Thanh cười, nhưng tay nhanh lẹ tóm tên kia lại.

Quơ một sợi dây, trói gô hắn lại.

Từ lúc bước vào, Phúc đã nhanh tay quay lại video để làm chứng cứ.

Cậu đã muốn báo công an túm hang ổ này lâu lắm rồi, nhưng chưa có bằng chứng.

Vy vy được Thanh Thanh đỡ xuống, cô khóc lớn.

Không ngờ chỉ vì sự giận dữ bốc đồng của mình, mà suýt nữa mất mạng đứa nhỏ.

Cô ôm lấy Thanh Thanh, em xin lỗi em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

Bo nhanh tay gọi điện báo công an, một lát sau xe công an đến.

Cả đám bị đưa vào đồn công an để lấy lời khai.

Tiếng chuông điện thoại vang lên mẹ Bo vừa đi diễn về.

Thấy điện thoại bố Bo vang lên.

Nghe giọng chú công an nói tình hình.

Mẹ Bo vội chạy đến quên cả tẩy trang.

Bố Bo chạy theo sau.Vừa thấy Mẹ, Bo xanh mặt.

Toang, toang.

Mẹ Bo cởi khẩu trang, cả đồn ngạc nhiên.

Không ngờ sao hạng A ghé thăm.

Chú cảnh sát chạy lại xin chữ kí.

Tôi xin dùm con gái tôi, nó thích cô lắm đó.

Đương nhiên rồi, chưa kịp vào việc chính mà cô đã ngồi kí mỏi tay.

Xong xuôi cô hỏi.

Cháu Bo có gây chuyện gì không ạ?

Gây chuyện gì đâu, cháu Bo và cậu của cháu vừa tố giác được một phòng khám, hành nghề trái phép.

Cưỡng ép, cướp đoạt tiền khách.

Có bằng chứng rõ ràng, nên chúng tôi nêu gương chứ làm gì có phạt.

Mẹ Bo thở phào nhẹ nhõm.

Lườm cậu Phúc.

Cậu Phúc nhà ta thở dài, vết chổi chà còn chưa kịp kết vảy.

Chuyến này về nhà, chắc ăn nguyên cái chảo quá.

Cậu Phúc nhà ta ngao ngán.

Bố Bo lấy xe, chở cả đám đi về.

Và tất nhiên, người ăn đòn lại là Cậu Phúc.

Một màn này thu vào trong gương.

Trên cao, Kim thở phào một hơi.

Rốt cuộc cũng an toàn.

Một ánh sáng hé ra từ chiếc bụng kia.

Tiếng tim đập trầm ổn, một sinh mạng đang phát triển từng ngày.

Một cuộc đời mới an yên, như ý con mong muốn.

Có rất nhiều người luôn ở bên, quan tâm và bảo vệ con.

Chào mừng con, đến với thế giới này

Maria.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C11


Như dự đoán, đêm về Phúc bị liên hoàn chửi của mẹ Bo.

Sắp bị ăn cây vì tội trông cháu không kĩ càng, thì cậu giơ ra những vết thương thâm tím cũ mới, chồng lên nhau.

Kèm khuôn mặt đáng thương.

Nên thoát được một kiếp.

Mẹ Bo tên Hân Hân, là chị gái của cậu.

Cô hay đi diễn xa nhà.

Nên giao cu Bo cho Phúc.

Bề ngoài, Phúc là một sinh viên ngành đồ hoạ.

Chủ yếu để làm cái mác cho mẹ của cậu.

Thực sự, cậu là một hacker chuyên nghiệp.Vì tính hướng nội, không thích phô trương.

Nên cậu giấu kín, chỉ nói cho Bo biết.

Cậu có biệt danh là Hắc.

Kết hợp với một người tên Bạch.

Hợp thành công ty Hắc Bạch Vô Thường.

Cậu có một ngôi nhà, ở trong thành phố.

Nhưng vẫn giả vờ ở kí túc xá của trường đại học, để qua mắt "mẫu hậu".

Hôm nay, cậu thấy hơi buồn.

Chị Hân Hân về giữ Bo, nên không có ai rủ rê đi "quậy", thật vô vị.

Nhìn vết thương trên người, cậu lắc đầu, cuộc sống độc thân này sao mà ảm đạm quá đi.

Leo lên xe và đi, ma đưa lối quỷ đưa đường thế nào mà lại đứng trước nhà Nga.

Dừng xe cậu đi qua đi lại.

Nga nhìn ra ban công, thấy Phúc đang đi lanh quanh.

Cô chạy xuống dưới háo hức.

"Phúc!

Cậu đi đâu đó."

"À tớ, đi hóng gió tình cờ đi ngang đây ấy mà" Cậu gãi đầu.

"Sao cậu lại bị thương nữa rồi".

Nga nói

"À gặp chút chuyện rắc rối, không sao chỉ bị rạn tí xương, hơi bầm tím thôi".

Nói rồi còn cố ý, kéo tay áo lên để lộ các vết bầm.

Còn lén quay mặt đi.

Cậu vào đây, tớ băng bó vết thương cho."

À vậy thì ngại quá", nói vậy chứ chân chàng ta đã bước vào rồi.

Chỉ sợ Nga đổi ý.

"Chờ tớ một chút, tớ đi lấy đồ sát trùng".

Nga chạy đi.

"Chầm chậm thôi, đừng vội nhé" Phúc lo lắng nói với theo.

Nga nhìn Phúc cười.

Nhìn nụ cười của Nga, trái tim Phúc đập không kiểm soát.

"Tim ơi, mày để tao một con đường sống đi.

Thân thể bị thương giờ thêm bệnh tim nữa, sống không nổi."

Phúc tự nói, vừa lấy tay ôm ngực.

Nga cầm hộp thuốc gia đình đi qua, tỉ mỉ vén tay áo Phúc lên.

Nga cúi đầu,

Mùi dầu gội đầu hương sữa khiến không khí cũng trở nên ngọt ngào.

Phúc vô thức cúi đầu ngửi, Nga ngẩn mặt lên tình cờ môi cả hai chạm vào nhau.

Phúc đứng hình 2 giây, ngưng thở, cố ngăn không cho môi vểnh lên.

Nga trợn tròn mắt, vội vàng giật ra định đứng dậy, thì tóc cô dính vào cúc áo của Phúc.

Mất thăng bằng ngã vào lòng anh.

Phản xạ vô điều kiện Phúc ôm lấy Nga.

Không khí trở nên xấu hổ vô cùng.

Theo phương châm "địch bất động ta bất động", cả hai vô thức ngưng thở, không ai cử động.

Thật ra từ hôm được Phúc cứu, Nga đã luôn nhìn Phúc và vô thức nở nụ cười.

Cứ nhớ tới anh nên trong một tháng nay, cô cố tình kiếm cớ khám bệnh để ghé tới phòng khám bố Bo, để gặp anh.

Nhưng Nga vẫn ngại vì mình có con của người khác, nên không dám nói gì.

Cô vẫn luôn chờ anh mở lời trước.

Phúc đang ngưng thở, tim điên cuồng đập.

Nhưng não thét lớn, cơ hội tới rồi.

Đứa nào không tỏ tình làm con chó.

Anh làm bộ thấy chết không sờn nói:"Thật ra tớ thích cậu lâu lắm rồi, tớ..tớ.. tớ có thể làm bố cậu được không ?

Nga thở ra khi nghe Phúc nói, cô nín cười :"Để tớ hỏi bố xem, nhận thêm "bố" nữa được không?"

Nhận ra, có gì đó sai sai.

Phúc bối rối:" À không, không ý tớ là, tớ làm bố của con cậu, làm chồng cậu được không ?

À không không, nhanh quá làm người yêu cậu được không ?"

Lần này thì Nga bật cười thành tiếng:"Cậu phải làm chồng tớ, thì mới làm bố của con tớ được chứ, thật trùng hợp, tớ cũng đang cần một ông chồng đây" Anh há hốc mồm: "Cậu đồng ý rồi" tay Phúc đặt lên vai Nga, đẩy Nga ra đối diện mình.

"Á, tóc mình".

Nga la lên.

"Tớ xin lỗi" Phúc nhanh nhẹn, gỡ tóc Nga ra khỏi cúc áo"

Ánh mắt Phúc sáng rỡ: "Cậu đồng ý rồi đúng không ?"

"Ừ, nhưng có nhanh quá không, tớ mới chia tay, còn có con nữa" Nga ngại ngùng, cúi đầu.

Anh lấy hai tay nâng mặt Nga: "tớ đã chờ cậu, 2 năm, 1 tháng 2 ngày 18 tiếng rồi đó, còn chuyện mua một tặng một thì tớ hời quá còn gì nữa" Sao có một người dễ thương đến như vậy chứ, Nga không nhịn được hôn lên môi anh.

Thật nhanh như chuồn chuồn lướt nước.

Coi như món quà tặng cậu, Nga ngại ngùng.

Chẳng biết là do tim đập mạnh quá, đưa máu lên não nhiều hay sao, giờ anh cảm thấy, máu liều nhiều hơn máu não.

Tay kéo mặt Nga qua hôn tới.

Vụng về mà cuồng nhiệt.

Ngoài kia, hương hoa nhài thoang thoảng trong gió.

Trời trăng đêm nay thật sáng.

Còn trong căn phòng này, thì lại có một hương vị thật ngọt ngào.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C12


Chương 12Một bầu không khí ngượng ngùng, tràn ngập căn phòng.

"Phúc này, cậu chưa ăn tối đúng không ?

Hay tụi mình đi ăn nha" Nga nói để xoa tan sự ám muội này.

"Được đó, tớ cũng thấy hơi đói".

Phúc vừa nói vừa lấy tay quạt, mong làm giảm đi cái mặt đỏ, như gấc của mình.

Nhà Nga gần trường, cả hai quyết định ra cổng sau trường ăn.

Hôm nay trời không trăng, không khí hơi se lạnh.

Phúc nhắc Nga mặc áo khoát vào.

Mọi hôm, giờ này rất nhiều sinh viên tập trung ăn uống.

Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay lại vắng vẻ đến lạ.Đèn đường vụt tắt, vài hạt mưa tí tách rơi.

Sấm chớt cũng đánh tới.

Phúc vội chở Nga vào mái hiên, trạm chờ xe buýt để trú mưa.

Mưa không nặng hạt nhưng gió cứ thổi vù vù.

Trong tiếng gió vi vu văng vẳng một giọng nói non nớt, mà thê lương, lạnh quá...

Đau quá...tại sao lại bỏ tôi...

Như cảm thấy điều gì, Nga nhìn về phía sau.

Có một cái bọc đen đáng ngờ.

"Phúc ơi, hình như ở kia có gì đó lạ lắm" Phúc lấy áo khoát choàng lên đầu Nga, cả hai chạy lại xem.

Nga giật mình, là một em bé bị bỏ trong bọc đen.

Tím tái, bị kiến cắn đỏ cả da.

Nga quên hết sợ hãi, ôm em bé lại chỗ nhà chờ xe buýt.

Lấy tay phủi hết kiến, ghé tai nghe nhịp tim.

"Còn nước còn tát" Nga cố trấn tĩnh nói với Phúc.

Lấy tay ấn ngực liên tục, mở miệng em bé ra, hà hơi thổi ngạc.

Trên cao, Kim cũng lo lắng nhìn xuống.

"Không xong rồi, là một oán linh" Cô vội bay xuống.

Trong lúc Nga và Phúc đang hối hả, thì linh hồn của bé đã bay ra từ lúc nào.

Đó là một linh hồn có ánh sáng đỏ rực như một ngọn lửa, đang tràn ngập sự căm phẫn.

Kim đứng lại quan sát linh hồn nhỏ, đề phòng mất kiểm soát sẽ xử lí.

Nếu bé đi báo oán, thì linh hồn sẽ không được siêu sinh, mà phải bị phong ấn lại mãi mãi.

Dù trong lòng rất giận dữ, nhưng em vẫn tò mò.

Em bay lại nhìn vào cô gái kia.

Cô vẫn không ngừng ấn và hà hơi vào thi thể em.

Phúc nói: Nga ngừng lại thôi, đã không còn mạch nữa rồi, lúc này Nga mới ngưng lại, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Phúc ôm lấy Nga an ủi.

Linh hồn em đưa tay chạm vào từng giọt nước mắt đó, em vô thức ôm lấy cô gái, để tìm nguồn hơi ấm ấy.

Kim nở nụ cười, "ổn rồi".

Cô phất tay, một sợi chỉ nhỏ màu vàng tơ óng, quấn từ tay linh hồn em bé và Nga liên kết lại thành một mối dây duyên phận.

Khi oán linh nhận được giọt nước mắt, từ một người con gái có trái tim thuần khiết, sẽ kết mối duyên phận và trở thành con của họ .

Một cơ thể nhỏ đang hình thành trong cơ thể cô gái kia.

Chỉ chờ có một linh hồn để nhập vào.

Em bé ngạc nhiên nhìn sợi dây nhỏ, Kim lại gần dịu dàng nói với em:"Bạn nhỏ à, em chết rồi.

Mọi chuyện quá khứ hãy quên đi, đừng oán giận nữa.

Có người bỏ em, nhưng cô gái này dù còn một tia hy vọng, vẫn cố gắng cứu em đó.

Hãy theo cô ấy, bảo vệ cô ấy.

Và trở thành con trai của cô ấy.

Đồng ý không ?"

Cậu bé ngơ ngác nghiêng đầu, ánh sáng trên người cậu đã trở thành màu trắng từ lúc nào.

Sợi chỉ vàng đã nối kết linh hồn hai người.

Em thấy trong lòng đầy sự an nhiên, và một niềm hi vọng ngập tràn trong đáy mắt.

"Con muốn cô ấy làm Mẹ con" Được rồi bé con, Kim phất tay.

Linh hồn nhỏ theo sợi chỉ nhỏ.

Từ từ, bay vào bên trong chiếc bụng kia.

Biết không còn hi vọng, Phúc chở Kim đi tìm ông P.

Cả ba hoả thiêu và chôn cất em tại nghĩa trang Thiên Đường.

Mưa đã tạnh, mây đã tan.

Nơi đây, lại sáng lên ánh sáng của những linh hồn nhỏ, được lên thiên đường.

Còn trong bụng Nga, một cậu nhóc đang nằm cuộn tròn an yên.

Không còn lạnh, không còn đau đớn, không còn sự cô đơn, sợ hãi thống khổ bất tận nữa.

Phúc chở Nga xuống dốc, chậm và êm.

Trải qua cú sốc này, Nga ôm lấy Phúc từ đằng sau.

Cô muốn thật tốt yêu thương đứa nhỏ này.

Thật tốt bảo hộ nó.

Cô ước rằng, mọi em bé trên thế giới này.

Đều được sống trong sự yêu thương,ấm áp của tình người.

Còn tiếp...
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C13


Lại nói về Hân Hân mẹ Bo, cô là một ca sĩ nhạc trẻ nổi tiếng.

Nhưng cô cũng là một bà mẹ đơn thân.

Một năm trước, bụng cô đau âm ỉ và ra nhiều khí hư.

Trợ lí cô là nam nên cô quyết định một mình đi khám phòng khám phụ khoa.

Võ trang đầy đủ, bao mặt kín mít cô đăng kí một phòng khám riêng với bác sĩ nữ.

Mải mê nghe điện thoại, nghe gọi tên cô cuống quýt nên đi nhầm sang phòng bên cạnh.

Trùng hợp là tên bệnh nhân cũng là Hân.

Cô nằm xuống, bên kia là một tấm rèm nên cô không thấy rõ là ai.

Cô Hân, tình trạng trên ảnh chụp không được khả quan, chúng tôi kiểm tra lại lần nữa.

Nếu đúng, chúng tôi sẽ cắt bỏ tử cung của cô.

Một giọng nam trầm ấm vang lên từ bên kia.

Cô hốt hoảng: "cái gì cắt bỏ tử cung, tại sao lại là bác sĩ nam chứ" Anh không biết cô đi nhầm phòng, nên nghĩ rằng cô kì thị giới tính và năng lực chữa trị của mình.

Tức giận anh nói: Nam thì sao, bộ nam thì không được làm bác sĩ phụ khoa, cô thì có khác gì người khác.

Huống hồ, tôi đã nhìn hàng trăm người, cô cũng như bọn họ thôi.

"Sao mà giống được chứ", nóng máu cô ngồi dậy, vén mạnh tấm rèm.

Kéo khẩu trang, chống nạnh nói:"Anh biết tôi là ai không ?"

Anh choáng ngợp, một đôi mắt cười với con ngươi trong trẻo.

Làn da trắng xứ, tư thế ương ngạnh nhưng rất đáng yêu.

Anh ngẩn ra ba giây, lí trí quay trở lại.

Tôi không biết cô là ai, sao cô là con gái tổng thống Mỹ à.

Cô chẳng có bệnh ngôi sao, chỉ tiện miệng hỏi vậy.

Nhưng khi nghe vậy, cô vẫn hơi tức.

Bá đạo kéo mạnh khẩu trang anh xuống.

Một khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính.

Đôi mắt chứa đầy hình ảnh cô, dưới mắt còn có một nốt ruồi quyến rũ.

Nhăn trán lên còn ẩn hiện hạt gạo nơi khoé miệng.

Cô cũng đứng hình 3 giây, nhịp tim khẽ rớt một nhịp.

Vội lắc đầu, cung đã căng không thể không kéo.

"Vậy anh có người yêu chưa ?

Người yêu anh có giống trăm người mà anh từng thấy."

Vừa nói cô vừa ép anh vào tường.

Anh vô thức thụt lùi, tôi chưa có người yêu ?

Nhưng nhưng...

"Anh chưa thấy của tôi sao biết, tôi giống người khác.

Cái của tôi chỉ để người yêu tôi thấy.

Anh có tư cách gì mà đòi xem."

Cô cắt lời anh.

"Vậy tôi làm người yêu cô là được chứ gì".

Ca bệnh hôm nay tôi không khám, tôi không làm người.

Anh mạnh miệng.

Cô cười, nhón chân chỉ tay vào trán anh, chỉ bằng anh sao.

Muốn làm người yêu tôi phải có bằng tiến sĩ đại học Harvard.

Anh có không ?

Nhan sắc top 1 bảng xếp hạng cả nước.

Có nhà có xe.

Anh có không ?

Anh cười: Trùng hợp tôi là tiến sĩ ngành Y Harvard đây.

Nói rồi còn giơ bảng tên lên cho cô xem.

Thẹn quá hoá giận cô đẩy anh ra, vô tình ngã trúng xe dụng cụ phẫu thuật.

Hàng loạt dao kéo rơi ra.

"Cẩn thận", anh vội ôm cô đưa lưng ra chắn.

Vô tình lại đè cô dưới thân.

Môi hai người chạm vào nhau.

Răng cũng chạm vào nhau ứa máu.

Tim anh đập gia tốc, toàn thân cứng đờ.

Hân Hân đứng hình, ngưng thở, mắt chớp liên hồi.

Cô nghe rõ tiếng tim đập, nhưng cô không rõ là của cô hay của anh.

Bình tĩnh lại, cô nghiêng mặt để tránh.

Lúc này, cô mới cảm thấy thẹn thùng với những lời lẽ bá đạo vừa rồi."

Sao anh còn chưa đứng lên"Anh còn chưa trả lời, thì cô thấy một vệt máu lan ra từ lưng anh.

Cô ngóc cổ lên nhìn thì mới tá hoả, là anh bị dao phẫu thuật đâm trúng lưng.

Đau quá, anh chậm chạp nói.

Anh khoan hãy đứng lên, cô hốt hoảng cố sức trườn ra, và để anh nằm sấp lại.

Anh có sao không ?

Anh ơi, anh ơi.

Không nghe tiếng anh trả lời.

Cô vội lao ra gọi y tá.

Lúc ra ngoài, từ miệng y tá cô mới biết mình đi nhầm phòng.

Một hiểu lầm tai hại, cô đỡ trán.Qua một thời gian...

Khi anh mở mắt ra, anh thấy cô gục đầu trên gường bệnh của anh.

Anh nhìn cô dịu dàng.

Thật ra, từ lúc cô cởi khẩu trang và nhìn dáng vẻ bá đạo của cô, anh đã đổ cô từ lúc đó.

Một xúc cảm mà trước đây chưa từng có, nên khi thấy cô gặp nguy hiểm, anh đã lao ra trong vô thức.

Nghe động cô dụi mắt, thấy anh đã tỉnh: Cô khóc rồi, khóc vì tính cách trẻ con của mình, làm anh bị thương.

Chẳng hiểu sao khi nhìn anh bị thương cô cũng cảm thấy đau, dù mới gặp lần đầu tiên mà như đã quen biết từ lâu.

Nhưng anh lại lém lỉnh nhìn cô và nói: Cô làm tôi bị thương rồi, cô phải có trách nhiệm với tôi đó.

Đương nhiên, tôi là ai chứ.

Tôi là "Hân trách nhiệm" nhé.

Việc này cứ tính lên người của tôi.

"Nhưng cô tính chịu trách nhiệm bằng cách nào.

Nụ hôn đầu của tôi bị cướp rồi, nụ hôn của tôi chỉ dành cho người yêu của tôi thôi" Vậy tôi làm người yêu của anh là được chứ gì ?

Coi như lấy thân báo đáp đi, tôi là ca sĩ nổi tiếng, coi như anh không lỗ đi.

Cô buộc miệng nói mà không suy nghĩ.

"Một lời đã nói, quyết định vậy đi".

Anh nhanh nhẹn nói.Cô cảm thấy sai sai: "cái gì mà người yêu chứ" Cô sửa lại.

"Vừa rồi tôi nóng quá không tính.

Anh nói anh bị cướp nụ hôn đầu, được rồi."

Cô đè anh hôn một cái nhanh như chớp.

Anh đứng hình, mắt trợn tròn.

"Tôi trả lại nụ hôn cho anh" Cô buông anh ra, quẹt môi mình.

Cô gái này thật thú vị, được lắm để xem tôi trả đũa cô thế nào.

Anh nghĩ thầm Cô đang cười đắc ý, thì anh kéo cô vào lòng, hôn tới tấp.

Cô bị bất ngờ, nhưng không cách nào gỡ ra được.

Xong đời, cô bị hắn hớp hồn rồi.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C14


Đêm nay, Mẹ Bo mới nhớ tới "ông cậu nhỏ" nhà ta.

Mẹ nói: Nhân dịp mẹ về, cả nhà ghé trường cậu Phúc đón cậu đi chơi đi.

Có một quán cà phê bè nổi trên sông mới mở, khá lãng mạn ít người dòm ngó.

Xe chạy lên dốc, trường của Phúc là một ngôi trường lâu đời.

Toạ lạc trên một ngọn đồi.

Xung quanh bao phủ bởi cây và hoa ti gon.

Trường xây với kiến trúc như một con thuyền nhìn ra biển.

Đối diện là biển, nhưng bên cạnh có một con sông nhỏ, người ta dựng bè bán đồ ăn ở đây.

Ban ngày, nhìn ngôi trường thật lãng mạn.

Nhưng ban đêm, cảm giác thật rùng rợn.

Thư viện, nơi toạ lạc trên cao nhất của trường.

Ban đêm nơi đây rất vắng.

Học sinh chỉ dám tới học vào ban ngày, đêm đường tối và phải lên dốc cao.

Tại một phòng vắng của thư viện này.

Một tiếng nói chuyện vang lên.

"Mới mua được thuốc rồi, uống đi" một nam sinh nói""Thật sự phải làm như vậy sao anh ?"

Một cô gái trả lời.

"Là tại cô í, đã bảo phải uống thuốc rồi, ai bảo quên.

Để giờ có thai rồi, tôi không muốn phiền phức" hắn bực dọc nói.

"nhưng thuốc uống có hại cho sức khoẻ con gái, sau này rủi ro không có thai được nữa, em đã bảo anh phải dùng bao rồi anh không chịu nghe""Nói nhiều quá đi, có uống không thì bảo".

Nói rồi hắn nhét thuốc vào họng nữ sinh kia.

Cô bị bất ngờ ho sặc sụa, "anh làm cái gì vậy.

Anh, anh..."

Cô cố nôn ra, nhưng không kịp.

Thuốc đã thấm không lâu sau đó.

Lần này, cô thật sự nôn, đầu đau như búa bổ, toàn thân cô bủn rủn.

Cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh, tên kia chạy theo sau.

Hắn đứng ở cửa hối:"sao rồi, sao lâu thế" Cô uất ức, một cái gì đó rơi ra.

Cô sợ hãi mở cửa.

Hét, có cái gì đó rơi ra rồi.

Đáng sợ lắm, có phải là nó không.

Hắn vô cảm, ấn nút vòi xả nước.

Mặc cái thứ, nhầy nhụa màu đỏ ghê tởm trong mắt hắn trôi đi, càng nhanh càng tốt.

Cô gái quỳ thụp xuống sàn, cô không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cô vừa giết người ư, trong lúc cô đang hoảng sợ thì hắn ôm lấy cô bảo không sao đâu.

Cô đẩy hắn thật mạnh, "đừng động vào tôi, tôi ghê tởm anh, đồ giết người" Mặc xác cô, ở đó mà khóc đi.

Tôi đếch quan tâm.

Hắn quay lưng đi Cô gái mặt mày rủ rượi, cô đã không còn sức.

Trực tiếp ngã xuống sàn đất lạnh băng.

Tiếng nước chảy ào ào, tại một dòng sông.

Một chiếc thân chuối đang trôi giữa sông.

Hai bóng sáng mờ ảo đang ngồi trên.

"Anh hai, bây giờ chúng ta phải đi đâu".

Một cô bé với đôi mắt to tròn, ngồi xếp bằng, lơ lửng ngây thơ hỏi.

"Tên kia giết chúng ta, hại mẹ phải chịu khổ.

Chúng ta phải tìm ra hắn và giết hắn" Cậu nhóc nắm tay thành nắm đấm nói.

"Đừng, anh hai.

Chúng ta chỉ là những linh hồn nhỏ bé.

Không báo thù được không ?

Em lo cho anh hai lắm" Nhưng anh tức lắm, anh sẽ giết hắn, giết hắn.

"Anh đừng như vậy mà hu hu, Anh như vậy em sợ lắm" cô bé oà khóc.

"Thôi được rồi, anh nghe em.

Em đừng khóc nữa nha, ngoan" cậu nhóc xoa đầu em gái mình.

Thân chuối trôi đến một chiếc cây cổ thụ ven sông, thân cây hút nước sông.

Cành là sum suê, vươn ra những sợi dây dài.

Có những em bé đang đu dây rất vui.

Một đứa nhỏ bay lại gần bè chuối, giọng hách dịch:

Này hai đứa nhóc, mới đến phải không, bị ba mẹ bỏ chứ gì.

Ha haCó thích vào đây ở với tụi anh không ?

Nhà tụi anh ở trên cái cây này.

"Anh hai, chúng ta vào đó ở đi.

Trên cây có xích đu.

Chơi thật vui.

Đằng nào chúng ta cũng không có nhà mà" bé con ngây thơ, mắt chớp chớp nhìn anh trai.

"Không được, em nhìn xem chúng có màu đỏ, chúng khác chúng ta.

Bọn chúng cũng chẳng tốt lành gì đâu" Vừa nghe cậu bé nói, tiếng cười nói trên cây ngưng hẳn.

Thằng nói đứng gần cũng lộ ra bộ mặt hung ác.

Mày nói cái gì, mày tưởng mày ngon lắm hả, thằng oắt con.

Những cặp mắt sáng quắc trên cây cùng đồng loạt ngó về hướng này.

Khiến cô bé sợ hãi.

Tụi bay, lên xử tụi nó.

Tiếng hú hét điên cuồng.

Những oán linh trên cây bay lại thân chuối, toan cắn xé lấy hai linh hồn trong trẻo.

Tiếng la thất thanh vang lên giữa sông.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C15


Bên kia, Bo cùng mẹ và cậu Phúc đang ngồi bè ăn tối.

Bo nhìn qua, thấy hai linh hồn nhỏ bị bắt nạt.

Cậu chạy ra, đứng ven mép sông nói với qua.

Không được bắt nạt em bé.

Dừng tay lại ngay.

Mấy đứa nhóc nhìn sang, nhao nhác hỏi nhau: "Sao nó nhìn thấy chúng ta được'', "không biết"...

Thằng cầm đầu nói to: "Thằng nhỏ nhiều chuyện, dám xen vào chuyện tụi tao, mấy đứa xông lên xử nó luôn".Bo giật mình thối lui, Cún Mimi nhảy thổi một luồng sáng từ miệng vào tụi nhóc.

A, nóng quá, đau quá.

Chạy thôiLũ oán linh nhao nhao tháo chạy.

Ven sông, cũng có rất nhiều ánh sáng đỏ nhìn qua đây.

Thấy một màn vừa rồi, chúng nhảy xuống sông trốn.

Để lại dòng sông chỉ còn lại ánh đèn của quán xá.

Bo không ngờ, trên dòng sông này lại có nhiều oán linh như vậy.

Càng không ngờ hơn, là bạn cún Mimi lại lợi hại như vậy.

Mimi liếm chân cậu, chạy quanh một vòng.

"Sasa" là cậu sao, Bo ngạc nhiên, thật không ngờ cậu lại theo tớ xuống đây.

Phút giây ngạc nhiên qua đi.

Bo đến hỏi hai bạn nhỏ:"Đừng sợ, không sao rồi.

Có anh và Mimi đây" "Anh và bạn cún lợi hại quá.

Sao anh nhìn thấy được chúng em vậy ạ".

Cô bé ngạc nhiên hỏi.

"Anh cũng từng như tụi em thôi", cậu cùng hai bạn nhỏ chuyện trò.

Một màn này, khiến Mẹ và Bố Bo há hốc mồm.

Cả hai không biết Bo đang nói chuyện với ai.

Riêng Phúc không ngạc nhiên lắm.

Cậu đã thấy Bo bất thường từ lâu rồi.Bo, con đang nói chuyện với ai thế.

Thôi xong, ba mẹ nghi ngờ.

Cuối cùng Bo đành nói: À, đây là hai bạn con mới quen.

Hai cậu chào ba mẹ tớ đi.Hai bé vẫy tay chào với nụ cười thật tươi.

Ba mẹ Bo cũng không hiểu lắm, cũng đành hùa theo Bo: À chào hai con.

Không phải bên đó, bên đây mà Mẹ.

Bo nhắc.

Ừ bên này, hello hai bạn nhỏ.

Hai em lên đây đi, dòng sông này nguy hiểm quá.

"Mẹ anh đẹp quá, như một thiên thần vậy."

Cô bé đáp.

Anh trai bé thì dè dặt hơn, cậu chỉ im lặng nhìn.

Ừ, mẹ anh đẹp như một thiên thần vậy đó.

"Anh đã gặp được thiên thần rồi ư?"

Cậu nhóc ngạc nhiên cất lời.

Đương nhiên gặp rồi, cô ấy hiền lắm.

Còn bị anh lừa một vố.

He he Bo đắc ý.Kim bị nhắc tên hắc xì một cái: Ai nhắc mình nhỉ, cô nhìn gương thấy Bo đang cười đắc chí lắm.

"Hừm, lừa người ta mà tự hào quá ha", vừa cười xong cô nhăn trán.

"Thật không ngờ, chỉ một thời gian ngắn mà dòng sông này chất đầy oán linh, nhanh như vậy" "Hai em đi theo anh, anh dẫn bọn em đến một nơi" Bo nói.

"Nhưng tụi em không thể đi được, thân xác tụi em vẫn còn dưới dòng sông này" tụi em chỉ lanh quanh ở đây thôi.

Thật sao, vậy để anh giúp em.

Mimi cậu xem có giúp được không.

Kim ra hiệu cho Mimi giúp đỡ.

Cún gật đầu, nhìn qua cậu Phúc.

Kéo tay cậu đi lên đầu nguồn.

Một màn này phá vỡ chuyến đi chơi đêm nay, nên Ba Mẹ Bo cùng cậu Phúc đứng lên chạy theo Mimi.

Trên một cành cây dính một thứ gì đó nhơn nhớt, Phúc hiểu ý: Cậu lấy tay, tỉ mỉ vớt thứ đó lên, bỏ vào trong túi bóng.

Hành nghề với ông P một thời gian nên cậu có thói quen cất bọc nilon vào túi quần.

Phúc ra hiệu với Bo, Bây giờ chúng ta đi được rồi.

Lúc này, Phúc mới giải thích với Ba Mẹ Bo mọi sự tình.

Thật sự há hốc mồm, không ngờ thời gian qua hai cậu cháu lại làm những điều này.

Trong lúc mọi người đưa hai bé về nghĩa trang chôn cất.

Thì Kim lại suy nghĩ: Một dòng sông đầy oán linh, thì mỗi ngày sẽ có biết bao nhiêu đứa trẻ bị bỏ đi chứ.

Cô thật sự đau lòng, cô âm thầm nghĩ : Nếu giới trẻ có kiến thức, thì đâu đến nỗi này.

Chưa kể, tại sao con gái phải luôn là người chịu thiệt.

Tại sao đàn ông lại không chủ động phòng tránh.

Chỉ vì khoái cảm của bản thân, mà gây nên hậu quả sao.

Gia đình Bo lên núi, nhờ ông P chôn cất, hai em đã yên ổn tại nơi này.

Chỉ chờ đủ 49 ngày để siêu sinh.

Trước khi tạm biệt, cô bé nói: Anh Bo, sau khi siêu sinh.

Chúng ta có thể gặp lại nhau không ?Anh cũng mong điều đó.

Gia đình Bo từ biệt hai bé, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng mình.

Nhưng với Hân Hân, cô lại cảm thấy buồn.

Là một người mẹ đơn thân, cô yêu Bo hơn cả bản thân mình.

Nhưng cô không ngờ, ngoài kia lại có nhiều hoàn cảnh như vậy...

Phong thấy cô đang suy nghĩ miên man, anh thả một tay trên vô lăng xe, kéo vai cô tựa sát vào mình.

Đêm nay, gia đình đoàn viên.

Nghĩa trang thiên đường ấm cúng vì có thêm hai bạn nhỏ đáng yêu.

Nhưng ở dưới đáy dòng sông kia, lại có vô vàn sự thống khổ, oán hận đang âm ĩ ...
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C16


Từ sau ngày đó, Hân Hân suy nghĩ mãi.

Liệu có cách gì có thể thay đổi được tình trạng này hay không ?

Cô quyết định làm một show ca nhạc tại dòng sông này.

Cô muốn an ủi cho những sinh linh ở đây.

Cô kể kế hoạch này cho Phúc.

Bắt tay vào làm, công ty "Hắc Bạch Vô Thường" vào việc.

Bạch là đồng sáng lập của Phúc tên thật là Eric, cũng được triệu hồi về nước.

Nhóm thiết kế pano, tràn vào nhóm fan trên toàn cõi mạng để quảng cáo về chiến lược này.

Vì tính nhân văn của kế hoạch này, đêm nay Show ca nhạc bắt đầu.

Đã có hàng nghìn bạn trẻ, các tín đồ phật tử, cũng như những con người có tấm lòng hướng thiện, đều quy tụ về đây.

Bố Bo và Bo được giao cho quản lí sự kiện bên lề:Tuyên truyền về giáo dục giới tính.

Các sạp hàng ở đây, các bạn tình nguyện viên đã đến.

Có nhiều trò chơi, và những phần quà thiết thực.

Phúc và Eric cũng vào phụ giúp, cả hai giả danh nhà tài trợ, đã góp tiền để mua hàng ngàn bao cao su nhét vào túi quần jean để tặng cho các bạn nam, còn kèm theo lời nhắn.

"Hãy bảo vệ người thương của bạn" Một chiếc bao bị rớt ra, Bo nhặt lên và ngây thơ thổi nhiệt tình.

"Cậu Phúc cũng thích chơi bong bóng ạ" Nga đứng bên cạnh cũng bật cười với Bo, Phúc cũng đỏ cả mặt.

"Cái này không phải để thổi đâu Bo ơi".

Thời gian biểu diễn đã đến, đoàn người hướng mắt về sân khấu: Hân Hân trong chiếc váy trắng với đôi cánh thiên thần, trên tay bế một em bé.

Một giọng hát ngọt ngào và trong trẻo vang lên, giai điệu du dương lời ca yêu thương ấm áp.

Ca khúc cô chọn là ca khúc Nhật kí của mẹ.

Lời ca da diết.

Dưới sân khấu những giọt nước mắt đã rơi.

Còn dưới lòng sông này, cậu nhóc "đại ca" cũng đang lắng nghe, "cô ấy đang hát cho mình nghe ư?

Có người quan tâm đến mình ư ?"

Tiếng hát hoà vào gió, đưa suy nghĩ cậu đi xa.

Hình như, từ rất lâu, rất lâu.

Một năm, hai năm...

Hay mười năm hay bao nhiêu năm nữa cậu không nhớ rõ.

Một ngày, cậu bị ném vào đống rác.

Một cơn mưa làm nước ngập, trôi cậu đến dòng sông này.

Cậu cũng như cặp song sinh trước đây mà cậu đã gặp, cũng là một linh hồn thuần khiết, trong trẻo và ngây thơ.

Khi đến nơi này, chỉ có mình cậu.

Vào mùa xuân, nơi đây ngập hoa.

Cậu nhảy lên những dây leo cây cổ thụ ven bờ.

Khi đêm xuống, ánh trăng chiếu rọi dòng sông.

Cậu lặn xuống nước và nhìn lên bầu trời.

"Cậu tự hỏi, liệu có ai đó trên kia hay không ?"

Trầm ngâm rồi lại để dòng nước đưa đi đâu tùy ý.

Ngày Hạ, tiếng ve kêu ồn đến phát bực.

Cậu bịt tai lại, cố nhớ lại những thanh âm trong trẻo nào đó, mà cậu từng nghe.

"Liệu có ai sẽ dịu dàng ôm lấy mình không nhỉ ?".Mùa thu, những chiếc lá vàng rơi lả tả trên mặt nước.

Cậu gấp một chiếc thuyền theo cách của cậu, rồi thả trôi theo dòng nước.

"Liệu chiếc thuyền này sẽ trôi được tới đâu" cậu nghĩ.

Mùa đông, sấm chớp đùng đùng.

Mưa rả rít, những đợt nước xả từ thượng nguồn khiến dòng sông đục ngầu, đỏ lừ màu máu.

Những tia sét trên bầu trời cứ giáng xuống, cậu chỉ biết chui vào một cái hang nhỏ dưới mặt nước, bên dưới gốc cây cổ thụ ven sông.

"Liệu có ai đó còn nhớ đến mình, và đang tìm kiếm mình không ?"

Cậu hi vọng và chờ mong.

Nhưng ngày qua ngày, xuân hạ thu đông cứ dần trôi như thế.

Sự cô đơn, lạc lõng, khiến cho những hi vọng mong manh đã biến thành sự chán chường.

Rồi từ từ biến thành oán hận, cậu hận người bỏ rơi mình, cậu oán trách cả thế giới khi đã lãng quên mình.

Chính cậu cũng không nhận ra.

Bản thân đã dần chuyển sang màu đỏ từ lúc nào.

Dù sau này, có thêm những đứa trẻ khác.

Dù có bạn bè cùng vui đùa, nhưng khi màn đêm kéo đến dày đặc.

Nỗi hận thù vẫn nhen nhóm lên trong lòng.

"Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều, chúc con yêu được hạnh phúc mãi bình an" lời hát đưa suy nghĩ cậu trở về.Đúng rồi, cậu nhớ tại sao cậu lại ở đây rồi.

Cậu vẫn nghĩ rằng: "Nếu đi lạc hãy ở yên một chỗ, Mẹ sẽ tìm ra mình" Mẹ, Mẹ có yêu con không ?

Câu hỏi này cậu đã hỏi từ rất lâu, cậu đã quên.

Giờ đây, chợt nghe câu hát này.

Những uất ức trong lòng cậu trào ra, cuối cùng cũng có một ngày.

Đã có người để ý quan tâm cậu.

Cậu khóc rồi, "đại ca" khóc những đứa nhỏ khác cũng đồng loạt khóc theo.

Một màn này thu vào mắt Kim, "đứa nhỏ này.

Dù có qua bao nhiêu lâu, cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, ngốc quá đi"
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C17


Giai điệu kết thúc, cũng là lúc mọi người thả những chiếc thuyền lá.

Bên trong là những tờ giấy ước nguyện.

Cầu cho những linh hồn được siêu sinh.

Kim phất tay, tập hợp tất cả những nguồn năng lượng của tình thương này.

Chuyển xuống dòng sông, một vùng sáng lan khắp mặt sông.

Những linh hồn dần dần, chuyển từ đỏ sang trắng.

Những oán niệm được thanh trừng triệt để.

Hàng ngàn linh hồn nhỏ bay vút lên khỏi mặt nước, những tiếng cười nói khúc khích vang lên không ngừng.

"Các con, theo cô về nhà nào đừng ở đây nữa" Kim nóiNhóc "đại ca" há hốc mồm, nhìn bản thân mình đã trở nên thuần khiết.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thấy nhẹ nhàng đến thế.

"Dạ, tụi con cám ơn cô.

Giờ tụi con sẽ đi đâu ạ" Đại ca, thay mặt nói"Đi lên kia, nơi mà con đã nhìn hàng triệu lần và chờ mong.

Nơi con được yêu thương và không cô đơn nữa" Kim xoa đầu cậu nhóc.

Với nguồn năng lượng yêu thương dồi dào, từ lượng lớn người hôm nay.

Trực tiếp mở ra một luồng ánh sáng lớn, trên cánh cửa thiên đường.

Kim ra hiệu cho mèo Sisi, dẫn đường cho các linh hồn nhí.

Hàng ngàn linh hồn, lần lượt nắm tay nhau cùng bay theo bạn mèo nhỏ vào trong luồng sáng.

Mà những hình ảnh này, đã thu vào mắt Thanh Thanh.

Cô cũng đến đây cùng với Vy Vy từ sớm, khi nhìn lên cao.

Dù chỉ là một góc nghiêng.

Nhưng cô gái với đôi cánh thiên thần ấy.

Sao mà thân thương đến lạ.

"Lâu rồi không gặp" Kim nhìn Thanh Thanh khẽ nói.

Rồi cô cũng bay lên biến mất vào không trung.

Đi về cùng đoàn người, Thanh Thanh vẫn nghĩ mãi về cô gái ấy.

Đêm nay khi nhắm mắt lại, Thanh Thanh thấy mình đã trở về 4 năm trước.

Cô giật mình nhìn điện thoại nhận ra đây là năm 2019.

Cô nhìn về phía trước, một cô gái với một chiếc váy trắng.

Mái tóc xoã dài xuống bờ vai.

Nhìn kĩ lại đó là một người bạn cũ của cô.

Bạn cô cũng đã chết vào năm này, cô nhìn vào lịch, thì phát hiện ngày mai là ngày bạn qua đời.

Thanh Thanh bấm nút quay phim, cô muốn ghi lại khoảnh khắc của bạn ấy.

Bỗng nhiên bạn cô quay lại, tạo dáng, giơ hai ngón tay nhí nhảnh.

"Ngày mai mày chết rồi, bây giờ về nhà với gia đình đi" Không kìm được Thanh Thanh nói.

"Ừ, tao biết chứ" nói rồi, bạn quay lưng đi vào một màn sương tĩnh mịch.

Khi mở mắt ra, Thanh Thanh mới biết đây lại là một giấc mơ.

Mà người trong giấc mộng của cô lại là...Cô nhớ lại hình ảnh cô gái đêm trước đó, rốt cuộc cô đã nhận ra.

"Hoá ra là Kim" Kim từng là một cô gái đáng yêu, học giỏi.

Nhưng từ năm lớp 10, lại mắc bệnh nan y.

Cô nghỉ học, gác lại một tương lai dang dở.

Dù phải chiến đấu với những nỗi đau, triền miên của bệnh tật.

Nhưng cô vẫn nỗ lực làm công nhân, để trả tiền thuốc men.

Khoảng thời gian đó, Cô cũng có một mối tình với một người.

Nhưng lại không đi được đến cuối đường, còn bị hắn lừa tiền, từng đau khổ, từng oán trách.

Những ngày cuối đời, Kim từng nói với Thanh Thanh.Đã từng có lần, vì quá đau đớn cô mua gói thuốc chuột để dưới gối.

Khuya nay, khi màn đêm vắng lặng cô sẽ bỏ mình.

Nhưng khuya, như có linh cảm của một người Mẹ.

Mẹ Kim vào và an ủi cô đừng suy nghĩ về điều tồi tệ.

Cô từ bỏ ý định, cô khóc...Cô đã buông bỏ hết thù hận với người cũ, giờ cô chỉ muốn an ổn bên gia đình, những người luôn quan tâm cô.

Vào một ngày Thanh Thanh đến thăm cô, cô nói: "Nếu có thể chết sớm thì tốt quá, nếu có kiếp sau thì cứ làm một hòn đá, một bông hoa.

Hoặc nếu không có kiếp sau, thì cứ tan biến vào không gian đi" 26 tuổi, khép lại tuổi thanh xuân trong một ngày ngập nắng.

Kim ra đi.

Phố vắng em, phố buồn hiu hắt

Mẹ vắng em, nước mắt lưng tròng

Cha buông lơi, những cành hoa trước cửa

Em đi rồi nắng ấm để cho ai ?

Buồn một chút khi nhớ về quá khứ, nhưng giờ đây cô vui.

Vì Kim vẫn ở đây, vẫn dõi theo cô trên bầu trời.

Dòng sông nơi Kim đến, nơi mọi người cùng chung tay.

Hôm nay đã lại trong trẻo, yên bình.

Không còn những tiếng khóc oán than, vào những đêm tĩnh mịch.

Không còn những linh hồn cô đơn, nơi nước sâu lạnh lẽo
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C18


Đêm nhạc diễn ra thành công.

Hân Hân nở nụ cười thật tươi.

Đây là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời của cô.Hồi ức đưa cô trở về một ngày.

Cô đã quen bác sĩ Phong gần ba tháng.

Nhưng giữa hai người vẫn có một búc tường vô hình.

Là đêm 0h, Bo chợt lên cơn sốt.

Đầm đìa mồ hôi.

Cô bắt đầu rối, đêm nay cậu Phúc đã về trường ôn thi giữa kì.

Trợ lí của cô xin nghỉ phép, cha mẹ cô thì ở quê.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy mình lạc lõng như thế.

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới anh.

Cô vội nhấn nút gọi anh, cô căng thẳng cắn ngón tay.

Cô sợ rồi.

Điện thoại đổ chuông, anh bắt máy ngay lập tức:"Hân Hân, có chuyện gì vậy em?"

"Bo sốt rồi anh mau tới đi, hu hu" cô rối rít, chẳng biết sao khi nghe giọng anh, cô vỡ oà ra như một đứa trẻ con vậy.

"Anh tới ngay" anh cúp điện thoại, cầm theo túi đồ nghề.

Phóng xe một mạch đến căn hộ của cô.

Hân Hân đã chờ sẵn trước cửa, cô nắm tay anh chạy vào.

Anh vội nghe nhịp tim, khám cẩn thận cho Bo.

Cô nhìn anh, căng thẳng móng tay cô, bị răng cắn đến tứa máu lúc nào không biết.

"Không sao đâu, chỉ bị sốt nhẹ.

Anh cho thuốc, chườm mát là ổn" Anh nhìn Hân Hân"Em sao vậy, sao lại cắn ngón tay nữa rồi".Đó là một tật xấu của Hân Hân mỗi khi căng thẳng.

Anh biết Bo là món quà quý giá nhất mà cô có, nên cô căng thẳng đến cực độNghe anh nói Bo ổn, cô đã thấy nhẹ lòng.

Khi nghe anh hỏi cô cũng không để ý lắm.

Cô ngồi thụp xuống đất.

Cô khóc.

May quá, Bo mà có chuyện gì.

Cô sợ mình không sống nổi.

Anh đến ôm lấy cô dỗ dành, "Không sao đâu, có anh đây mà, ngoan" "Từ nay không được cắn móng tay nữa, biết không ?"

Anh cầm băng gạc, lau máu và băng vết thương lại.

Hân Hân nhìn anh mỉm cười, chẳng biết từ lúc nào.

Mà anh đã trở thành người đầu tiên, mà cô nghĩ đến khi gặp khó khăn.

Cô dựa vào ngực anh, dụi dụi đầu như một con mèo nhỏ.

Phong biết, cô một mình nuôi con.

Cô luôn gồng mình cố gắng mạnh mẽ.

Từ lúc quen Hân Hân, anh chỉ thấy cô cười.

Đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy giọt nước mắt của cô.

"Em cũng chỉ là con gái thôi, cứ yếu đuối trước mặt anh, em có thể dựa vào anh mà".

Anh hôn lên những ngón tay, đã quấn băng tỉ mỉ của cô.

Niềm hạnh phúc tràn ngập lan truyền vào trái tim cô.

Cô nhận ra cô không thể sống thiếu anh rồi.

Đã từ rất lâu rồi, cô đã không rơi nước mắt.

Cô nghĩ mình mạnh mẽ lắm.

Nhưng khi gặp anh.

Cô lại không kìm lòng được, muốn được vỡ oà, muốn được anh ôm.

Được anh an ủi.

Cô ôm lấy anh, nhìn Bo đang nằm ngủ an yên, hít thở đều đặn.

Cô nhìn sang anh.

Ánh mắt cô trở nên dịu dàng đến lạ.

"Được rồi, em nghỉ ngơi đi.

Anh về đây"

Dù không nỡ, nhưng ngày mai anh còn phải đi làm, nên cô dành luyến tiếc tiễn anh rời đi.

Ra xe, anh định bước vào cô gọi với theo:"Anh, em chưa trả viện phí"Vừa nói, cô vừa kéo áo anh, nhón chân, hôn một cái thật nhanh.

"Viện phí đã thanh toán rồi nhé"

Cô quay lưng đi, định chạy thật nhanh vào nhà.

Nhưng bị anh kéo lại hôn tới, triền miên, dịu dàng mà ấm áp.

Mùi hương nước hoa trên chiếc áo ngủ còn vương lại của anh, khiến không khí cũng thật ngọt ngào.

Anh ôm lấy cô kéo vào sát anh, anh hôn môi, rồi hôn lên má, lên chóp mũi, rồi lại hôn lên môi, cuồng nhiệt, say đắm.

Như thể cô là cả thế giới của anh vậy.

Dường như mọi sức lực của cô đã bị rút cạn, tay chân như không còn sức.

Mặt cô nóng, chỗ anh hôn qua, đều nóng.

Cô mê man trong nụ hôn nồng nàn của anh.

Cô không nỡ buông ra, nhưng chợt nhớ Bo còn đang ở trên.

Vội giật anh ra giận dỗi nói:"Cái anh này, kì ghê nha" "Viện phí anh đắt lắm, anh sẽ thu dần, tạm thời cho nợ.

Em vào nhà đi kẻo lạnh" anh nhìn cô lém lỉnh nói.

"Hứ, đồ đao phủ, tính cắt cổ à" cô lấy tay đập vào vai anh.

Cô chạy nhanh vào nhà.

"Anh về ngủ ngon nha, viện phí em bùng luôn, anh làm gì được em, lêu lêu" cô le lưỡi và chạy vào nhà.

Anh nhìn cô lắc đầu, cô đã nhí nhảnh hơn, biết dựa dẫm vào anh.

Cánh cửa vô hình giữa hai người đã mở ra rồi.

Anh cười.

Anh chạy về nhà với một nụ cười không ngừng được.

Đêm nay là một đêm mất ngủ của anh đây.

Hân Hân lên nhà, cô nhìn Bo ngủ ngon lành.

Nhưng trái tim của cô cứ đập như trống.

Cô đỏ mặt, lần đầu tiên cô trẻ con như thế đó.

Haiza, "tại sao mày lại như vậy hả Hân Hân, mất mặt quá đi"Cô tự nói, vừa đấm gối đùng đùng, bàn chân không ngừng đung đưa.

Đêm nay, cô mất ngủ.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C19


Ngày diễn ra đêm ca nhạc Hân Hân, cũng chính là đúng 49 ngày của cặp song sinh được Bo cứu hôm nọ.

Đêm đó, hàng ngàn sinh linh trên dòng sông được bao bọc ,trong luồng ánh sáng khổng lồ.

Bên trong, có thật nhiều tiếng cười.

Hai anh em nhìn lên bầu trời, bị thu hút bởi khung cảnh huyền dịu này.

Bé mèo Sisi vẫy vẫy tay ra hiệu cho hai bé cùng đi.

"Wow, bé mèo dễ thương quá anh hai" em gái nói.

"Chúng ta đi thôi" anh hai, nắm tay em.

Hoà vào luồng sáng, bay lên bầu trời.Với một lượng lớn linh hồn, là một ngày làm việc tăng ca của Kim.

Cấp trên chỉ định một người mới, đến giúp đỡ cô.

Đó là một anh chàng khá lãnh đạm, chỉ giao tiếp đôi ba câu giao việc rồi cứ thế anh ta vào làm.

Như một cái máy.

Kim không để ý đến anh ta nữa, đi đến bên ba linh hồn nhỏ đang trò chuyện."

A, là anh "đại ca" lần trước gặp ở dưới sông kìa " bé em nói, ánh mắt hơi đề phòng.

Bé con vẫn nhớ, lần trước anh hai suýt thì bị đánh.

Anh trai nhìn "đại ca", ánh sáng đỏ kia đã thay bằng một màu trắng tinh khiết.

"Lần trước em xin lỗi, vì gọi anh là người không đàng hoàng" cậu nhóc áy náy nói.

"Không sao, anh cũng nóng quá, suýt làm em bị thương.

Anh cũng xin lỗi em" đại ca chân thành đáp"Thôi được rồi, ba nhóc.

Đã chọn được nơi muốn đến chưa" Kim ngắt lời bọn trẻ "Tụi con muốn ở lại thành phố này" Cả ba đồng thanh, nắm tay đoàn kết.

Đúng là trẻ con, giận hờn rồi lại làm lành được ngay.

Kim nghĩ"Vậy cùng nhìn vào gương, chọn gia đình nào" Tấm gương hiện lên những gia đình nhỏ.

Dưới kiaHân Hân và Phong đã kết hôn một năm, anh vẫn ủng hộ sự nghiệp của cô.

Sau show ca nhạc này, cô muốn nghỉ ngơi một thời gian để dành cho gia đình.

Cô đang vào bếp nấu lẩu, để chúc mừng cho sự thành công của đêm diễn.

Bỗng nhiên, nghe mùi cá cô lại thấy buồn nôn.

Cô giật mình nhớ lại, đã hơn một tháng nay cô tất bật chuẩn bị cho sự kiện.

Hình như cô đã quên một điều, cô bị trễ kinh hơn 10 ngày rồi.

Hân Hân vội vã ra ngoài, mọi người cũng nhìn cô.

Phong hỏi: "Vợ, em đi đâu vậy, để anh chở em" "Em ra ngoài mua một ít nguyên liệu, ở gần đây.

Anh cứ chơi đi" Cô lén ra tiệm thuốc tây, mua que thử thai.

Vào nhà cô thử, cô ngạc nhiên.

Là hai vạch đậm.

Cô có thai rồi.

Niềm vui ập đến bất ngờ, không nói nên lời.

Cô lấy tay che miệng, cô rơi nước mắt.

Bên trong cô, giờ đã có hạt mầm của cô và Phong.

Cô yêu anh biết nhường nào.

Cô nở nụ cười, âm thầm lên kế hoạch để nói cho anh.

Bên trên, cô Kim ơi "con muốn làm em gái của anh Bo" bé em háo hức nói.

"Con cũng đi chung với em con ạ" anh trai thì trầm tĩnh trả lời.

"Vậy con cũng làm con cô ấy", "đại ca" nhanh nhảu đáp.

Cậu vẫn nhớ như in giọng hát trong trẻo, đã sởi ấm trái tim cậu.

"E hèm, khó cho cô quá" phải xem Hân Hân mang thai mấy đứa mới được.

"Ái chà, vậy mà lại trùng hợp như vậy" Kim tự nói với mình.

"Được rồi ba nhóc, may mắn lắm đó.

Hân Hân có tam thai luôn đó nha.

Duyên phận, duyên phận" "Thật sao, mừng quá đi" ba đứa nhóc ôm lấy nhau cười híp mắt.

"Sẵn sàng chưa, uống ba ly nước này, và đi thôi nào" Kim nói

Ba nhóc gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng rỡ, uống cạn ly.

Kim phất tay, ba nhóc bay vào tấm gương.

Hân Hân đang háo hức nghĩ cách gây bất ngờ cho Phong, thì ba đứa nhỏ lần lượt bay vào trong bụng cô.

Ba nhóc hí hửng, ríu rít.

Thật ấm áp quá.

Không còn cái lạnh giá của dòng sông, không còn sự sợ hãi nữa rồi.

Bên này, Kim đi ra ngoài, nhìn Phong đang ngồi ôm Bo, cùng nhau nhặt rau.

Bên cạnh còn có Phúc và Nga đang dọn dẹp bàn ăn.

Eric thì đang quét nhà.

Hân Hân nói: "Chúng ta còn có vị khách quan trọng nữa đó" mọi người nghe cô nói thì ngẩng đầu nhìn.

"Được rồi, bây giờ xin mời quý vị.

Cùng hướng mắt về phía cánh cửa để chào đón vị khách quý của chúng ta, xin mời quý vị cho một tràng pháo tay" cô hồ hởi, bắt chước giọng của MC Mọi người cũng nô nức, vỗ tay nhiệt liệt, cún Mimi cũng vui lây, vẫy đuôi nhảy nhót quanh cô.

Cô làm bộ mở cửa rồi quay lại đối diện với cả nhà, mọi người tò mò ai bước vào.Hân Hân chỉ tay vào bụng:"Khách đây" vừa nói cô vừa giơ que thử thai ra trước mặt mọi người

"Phong, em có thai rồi" "Woa, con có em rồi sao" Bo háo hức chạy đến ôm lấy mẹ.

Em áp tai vào bụng mẹ.

"Chào mừng, khách quý của chúng ta" Bo hớn hở.

Mọi người thì vỡ oà lên.

Một tràng pháo tay nhiệt liệt đồng thanh nói, "chúc mừng chị Hân Hân" Riêng Phong, anh đứng như trời trồng.

Niềm vui đến quá bất ngờ, anh nở một nụ cười trìu mến, nhưng lại rơi nước mắt.

Anh bước lại ôm cô: "Hân Hân, em vất vả rồi, cám ơn em" Đêm nay, mọi người chìm đắm vào niềm vui khôn siết.

Gia đình đoàn viên.

Gia đình nhỏ lại có thêm thành viên mới.

Một buổi tối thật yên bình và ấm cúng làm sao.
 
Back
Top Bottom