Tâm Linh Nơi yên nghỉ của những thiên thần

Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C20


Eric là đồng sáng lập công ty Hắc Bạch vô thường cùng Phúc.

Anh 25 tuổi.

Cũng là một chuyên gia về máy tính.

Đồng thời anh cũng là người luyện võ nhiều năm.

Anh đam mê nhiếp ảnh và du lịch.

Là con lai, anh muốn đi ngao du một chuyến để biết cảnh đẹp quê hương.

Anh mượn xe Phúc và rong ruổi một cách vô định.

Đêm nay xe anh hư, nên anh đã phải dắt đi một đoạn rất xa để tìm nhà dân.

Nhưng chỉ thấy một căn nhà sáng đèn.

Có lẽ là một ngôi trường thô sơ thì đúng hơn.

Bên trong một cô gái, trong trang phục đơn giản.

Cô đang viết gì đó, anh đoán cô là giáo viên.

Có lẽ đang viết giáo án.

Eric nói: "Đêm nay cho tôi ở tạm đây được không.

Xe tôi hỏng rồi""À, anh là khách du lịch à.

Anh ở lại cũng được, nhưng ở đây rất thô sơ, không có chỗ để nghỉ.

Tôi cũng mới tới đây công tác, chưa được sắp xếp nhà ở, tôi ở tạm đây.

Nếu anh không chê thì có thể ở lại" cô áy náy đáp"Được thế thì tốt rồi" Anh nằm tạm trên một góc nhỏ, có vài tấm chăn cũ.

"Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn soạn giáo án, lát tôi sẽ qua lều bên cạnh ngủ" cô vừa nói vừa viếtAnh chỉ nhìn cô, vì hành trình khá mệt nên anh ngủ thiếp đi.

Lúc nào không hay.

Nơi đây là một vùng núi cao, bao bọc bởi những cây cao che phủ ánh sáng.

Xuyên qua những tán cây rừng âm u, có một dòng sông lớn.

Bên trên là một cây cầu treo vắt ngang qua dòng sông, nước chảy siết, đục ngầu không thấy đáy.

Bên kia cây cầu, lại đi thêm những bậc đá gồ ghề.

Có một bộ tộc, sống rải rác trong khu rừng.

Họ xây những ngôi nhà bằng gỗ cây, có bậc thang đi lên.

Bên dưới là những con thú bị cột lại, thành quả sau những cuộc đi săn.

Đêm nay, những ánh lửa từ những ngọn đuốc, nối đuôi nhau kéo đến cùng một nơi.

Có một cô gái, cha mẹ mới chết năm trước.

Cô vừa tròn 14 tuổi, vào một ngày hội xuân.

Cô bị bắt về làm vợ cho một người đàn ông 30 tuổi, sống một mình.

Ba tháng sau, cô mang thai.

Đã đến gần ngày sinh.

Nhưng hôm qua chồng cô đi săn thú, vô tình bị bẫy thú vướng vào.

Bị hổ ăn thịt.

Người trong tộc về báo tin.

Cô đã rất sốc.

Sau khi người đó đi.

Cô lên cơn đau.

Cô biết rằng cô sắp đẻ rồi.

Chỉ có một mình cô.

Ngôi nhà cô đang ở nhỏ, và cách xa dân cư.

Cô cố gắng lết xuống cầu thang gỗ, tiếng gỗ kêu kẽo kẹt.

Xen vào tiếng gió xen qua kẽ lá.

Khiến cô sợ hãi tột độ, dù đau nhưng cô cắn răng để đi về phía căn nhà phía trước.

Thật may có một bà già đã thấy.

Bà ta biết tình hình nên dìu cô vào nhà.

Dọn một chỗ cho cô nằm.Nhưng cơn đau ập đến đột ngột, từng tiếng la thất thanh thốt lên.

Những ngọn đuốc sáng lên trong đêm.

Vài người ở các nhà khác cũng tới.

Cả trưởng làng, càng ngày càng đông.

Vật vã cả hơn nửa giờ, mái tóc cô rũ rượi.

Mặt mày tái nhợt, những người đàn bà có kinh nghiệm, phải lấy tay ấn bụng để hỗ trợ em bé ra.

Một tiếng la thấu trời xanh vang lên, một tiếng khóc ré lên của em bé.

Báo hiệu một sinh mệnh chào đời.

Đó là một bé trai.

Bà đỡ và mọi người thở phào.

Chưa kịp mừng, thì bên dưới cô gái chảy máu liên tục.

Là xuất huyết, có lẽ vì cô còn quá trẻ.

Việc mang thai khiến cô quá sức.

Nơi đây cách xa trạm xá, những người phụ nữ hốt hoảng nhìn nhau.

Chỉ biết lấy quần áo cũ vịn vào vết thương để ngăn máu chảy.

Tiếng thở dốc vang lên, cô quằn quại ôm bụng.

Rồi từ từ nhắm mắt.

Nó chết rồi, một người phụ nữ hốt hoảng nói.

Già làng bước vào trong.

Những người khác tập trung lại, quanh xác cô gái trẻ.

"Nó chết rồi, đứa trẻ này cũng phải chôn theo mẹ nó" ông ta nói.

Người quyền lực nhất đã lên tiếng, tất cả mọi người đều phải nín lặng.

Dù có cả những người thân thích bà con của cô gái, cũng không dám đứng ra.

Đó là một tập tục đã có từ lâu đời.

Đứa trẻ đang trong thời gian cho bú, mẹ chết thì phải chôn theo mẹ.

Dù còn cha đi nữa, cũng phải chết.

Và cứ thế, trong màn đêm đen nghịt.

Tiếng réo gọi lẫn nhau.

Lũ đàn ông, trùm một mảnh vải đen lên xác cô.

Một người đàn bà ôm đứa nhỏ.

Họ đi sâu vào trong rừng.

Đó là nghĩa trang của bộ tộc này.

Trời càng về đêm càng âm u.

Vài con cú mèo, với đôi mắt sáng quắc nhìn về đây.

Chúng phát ra những tiếng kêu nghe thật quái dị.

Trưởng làng ra lệnh đào hố, tiếng xẻng vang lên chan chát.

Hố đào xong.

Họ đặt xác người Mẹ xuống, để đứa nhỏ lên trên.

Trưởng làng nói gì đó như nói với ma rừng.

Bọn họ sợ ma rừng sẽ bắt em bé đi, nên họ nghĩ chôn theo mẹ luôn sẽ không bị ma bắt nữa.

Chỉ vì những suy nghĩ u mê đó, mà đêm nay.

Một đứa nhỏ, sắp chết một cách tức tưởi.

"Lấp đi" ông lão ra lệnh.

Những đợt cát không ngừng thả xuống.

Bé con còn đỏ hỏn khóc ré lên.

Tiếng kêu tuyệt vọng đến khàn cả cổ, nhưng không một ai ngăn cản.Vài phút sau, tiếng kêu đã im bặt.

Một linh hồn nhỏ bay thẳng ra bên ngoài.

Nhìn vào màn đêm...
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C21


Linh hồn nhỏ bay phất phơ cô đơn trong gió.

Vì mẹ em đã bị thần chết đưa đi.

Em nhìn thân thể mình đã bị chôn vùi trong cát bụi.

Ngọn lửa hận thù thiêu đốt em ngay lập tức.

Linh hồn hiện lên màu đỏ, như một ngọn lửa đang rực cháy giữa cuồng phong.

Em lao vút lên bầu trời, xuyên qua những tán cây.

Lao vun vút qua cây cầu treo, giữa dòng sông chảy siết.

Bỗng nhiên, em đứng lại giữa không trung.

Ánh mắt em bị thu hút, bởi một luồng sáng trong căn lều nhỏ.

Bên trong, Eric đã ngủ lơ mơ.

Cậu có một bí mật mà, Phúc bạn cậu không biết.

Cậu cũng có năng lực nhìn thấy linh hồn như Bo.

Ngoài ra, cậu cũng là một pháp sư.

Có khả năng phong ấn linh hồn.

Cậu hay phối hợp với một thiên thần, để phong ấn oán linh.

Cảm hoá và siêu độ chúng.

Nhưng dạo này "hắn" có việc gì, mà cậu không gặp được.

Lều bên cạnh, Thư Trang cô giáo vùng cao cũng chứa một bí mật.

Thể chất cô đặc biệt.

Dễ bị nhập hồn.

Cô đeo một chiếc vòng tay, để phong ấn khả năng này.

Nhưng đêm nay, mải viết giáo án.

Sơ suất tháo xuống.

Cô quên đeo lại và ngủ thiếp đi.

Oán linh nhìn cô xuyên qua căn lều nhỏ.

Nó muốn mượn xác cô để trả thù.

Oán linh lao vun vút qua kẽ lá, lao vào trong lều và nhập vào cô.

Dường như bên này, Eric đã cảm thấy điều gì đó.

Anh mở mắt.

Nhưng chỉ thấy một dáng người cầm đuốc chạy thẳng vào màn đêm.

Anh vội vã lao theo, cầm theo một cái lồ lô bên mình.

Gió đêm hun hút thổi, Thân xác Thư Trang cứ lao đi, ánh đuốc trên tay cô chập chờn trong gió.

Nhưng kiên cường không bị thổi tắt.

Cô chạy xuyên qua rừng, băng qua cây cầu treo vắt vẻo.

Bàn chân không giày bị tứa máu bởi những bụi cây.

Thân xác cô bị oán linh khống chế, đã không còn ý thức.

Cô chạy qua những tảng đá nhấp nhô, cô đã thấy bộ tộc.

Đêm yên ắng, ai về nhà nấy ngủ sau một đêm ồn ã.

Oán linh trong thân xác Thư Trang, vẫn văng vẳng trong đầu tiếng:"Lấp đi" tàn nhẫn mà dứt khoát.

Em phải báo thù, cảm giác đau đớn và uất nghẹn, khi bị cát đất lấp đầy mặt mũi, vẫn còn đó.

Tại sao một sinh linh đang sống, mà lại muốn giết chết đi chứ.

"Tôi muốn ông nếm mùi ngạt thở, nếm mùi của cái chết" Eric chạy sát theo phía sau.

Cậu muốn xem ác linh này muốn làm gì.

Cậu đã cầm sẵn bầu hồ lô trong tay.

Sẵn sàng vào việc.

Thư Lan đi thẳng về căn nhà gỗ to nhất bộ tộc.

Cô lao thẳng vào nhà.

Đè trưởng làng bóp cổ.

Bị bất ngờ ông già ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì đã bị cô cầm một cành cây sắc nhọn đâm tới.

Một nguồn sức mạnh dồi dào, từ sự oán hận ngập, trời khiến cô dùng sức đâm.

Nhưng Eric đã kịp lao tới, ôm lấy Thư Trang.

Gạt thanh gỗ to ra khỏi tay cô.Già làng bị sốc nên đã ngất xỉu.

Eric muốn hút linh hồn ra ngoài.

Lúc đi vội, anh đã quên cầm theo đồ vật hút hồn.

Linh hồn phải ra ngoài mới phong ấn lại được.

Hết cách, đành cúi đầu dè cổ Thư Lan hôn.

Anh dùng miệng để hút linh hồn.

Thư Lan mở mắt, vội vã đẩy Eric ra.

Cô bị bất ngờ.

"Không có thời gian, cô bị nhập hồn.

Tôi chỉ hút nó ra thôi" anh nói.

Oán linh bị hút ra ngoài cảm thấy nguy hiểm, vội bay nhanh.

Nhưng Eric đã cầm hồ lô lên chuẩn bị phong ấn.

Một tay anh cầm vào tay nó định nhốt vào.

Thư Tranh hỏi: "Nếu bị phong ấn sẽ thế nào" "Nếu bị phong ấn, sẽ bị dày xéo trong ánh lửa nóng, mỗi ngày phải tự xám hối để thanh lọc linh hồn.

Đến khi nào trong trẻo lại, mới được thả ra" Eric đáp.

Thư Trang cản lại, khoan đã.

Chắc nó có lí do, Thư Trang nhìn cậu nhóc trìu mến :"tại sao em lại làm vậy""Mẹ em vì sinh em mà chết, ông ta ra lệnh chôn sống em theo cùng" cậu nhóc mặt tràn căm phẫn, nhưng cũng sợ hãi đáp.

"Vậy có cách nào không nhốt nhóc lại mà vẫn giúp em, thanh lọc linh hồn không ?"

Cô hỏi"Có, nhưng phải kiên trì.

Trong vòng một năm.

Một người con gái, có linh hồn thuần khiết, phải không ngừng dùng tình thương.

Chăm sóc và cảm hoá nó.

Nó sẽ theo bên mình liên tục, không xa rời" "Tôi được không ?'' Thư Trang nhanh nhảu đáp.

Eric, nhìn sâu thẳm vào cô.

Một cô gái thuần thiết.

Đôi môi đỏ mọng, làn da trắng sứ.

Đôi mắt hạnh long lanh.

Ánh mắt tha thiết, nhìn anh cầu khẩn.

Anh vô thức mủi lòng, muốn ôm lấy cô mà xoa đầu.

Anh chợt nhớ lại hương vị đôi môi cô, lúc hút linh hồn.

Đứng hình 3 giây, ngơ ngẩn "Anh, anh.

Được không?

Cô kéo tay anh""Được, tôi sẽ phong ấn cậu nhỏ vào con búp bê nhỏ này.

Cô hãy mang theo bên mình.

Mỗi ngày, có thể ngủ cùng.

Hoặc kể chuyện cho nó nghe.

Để nó cảm nhận được năng lượng tình thương của cô" "Yeah!

Tốt quá.

Thư Lan nhảy lên".

Nói rồi, anh nhìn sang cậu nhóc.

"Theo cô đi, đừng hư hỏng nữa nhé" nói rồi anh ấn linh hồn, vào con búp bê.

Cậu nhóc ngoan ngoãn nhảy vào,Eric đưa búp bê cho Thư Trang.

Cô ôm lấy và đặt vào trong lòng.

Cười mãn nguyện.

Eric nhìn cô mỉm cười.

Một cô gái thật đáng yêu và lương thiện.

Nói rồi, anh quay qua nhìn trưởng làng đang ngất xỉu.

Anh ấn nhân trung ông.

Lát sau ông tỉnh dậy.

Người trong làng sớm đã nghe tiếng kêu và tập trung lại đây.

Anh nhờ Thư Trang, dùng tiếng của họ để nói rõ.

"Tập tục này đã lỗi thời rồi.

Không có ma làng nào tới bắt em bé cả.

Nếu họ vẫn còn giữ tập tục này.

Thì oán linh sẽ đeo theo và giết chết họ.

Như hôm nay" Anh nóiThư Trang truyền lời, và cũng nói thêm.

Cô là cô giáo mới tới đây.

Cô không muốn giết trưởng làng.

Cô bị oán linh mà họ chôn sống nhập vào.

Sau này, nếu mẹ bé nào chết.

Có thể đưa cho cô nuôi dưỡng.

Cô bảo anh là pháp sư, đã trừ hết ma rừng.

Loại bỏ oán linh giúp mọi người.

Trưởng làng quá sợ hãi, nhưng được cứu trong gang tấc, khiến ông ta không khỏi không phục Eric.

Ông nói:"Từ hôm nay, bãi bỏ phong tục chôn theo Mẹ này, mọi đứa trẻ đều được bảo vệ" Mọi người cũng bất bình, với phong tục này đã lâu.

Tất cả đều hồ hởi vỗ tay.

Đêm đó, cả bản mời Eric uống rượu, nhưng anh từ chối.

Anh còn có việc muốn làm.

Anh nhìn sang Thư Trang, nhìn chân cô đã tứa máu.

Tay chân bị lá cây cứa.

Anh bế thốc cô lên:"Về thôi"...
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C22


Thư Trang bị bế một cách bất ngờ, vội vàn lấy tay choàng ôm vào cổ Eric.

Anh bước đi nhanh ra khỏi đoàn người.

"Anh có thể để tôi xuống được không ?"

Cô ngượng ngùng đáp."

Không được, cô không mang giày.

Lại đang bị thương" anh trả lời dứt khoát.

"Vậy có thể chuyển sang cõng được không, bế như này anh mỏi lắm đó" cô hạ nhỏ giọng, quan tâm.

"được thôi" Anh vừa hạ cô xuống.

Rồi cúi người, đưa lưng về phía cô.

Thư Trang leo lên lưng anh, lấy hai tay choàng lấy cổ anh.

"Anh tên gì ?

Tôi còn chưa biết tên anh nữa ?"

Cô nói nhẹ nhàng.

"Tôi tên Eric, 25 tuổi, làm ở một công ty máy tính" Eric lấy tay đỡ hai chân cô, vững vàng, nhanh nhẹn đi về phía trước.

"Em tên Thư Trang, 23 tuổi, giáo viên mới lên đây hôm nay, còn vài anh chị khác cũng lên cùng em.

Nhưng họ ở xa đây một chút, em muốn làm quen lớp trước nên xin ở lều gần trường" "Chân, tay em đau nhiều không ?"

Anh dịu dàng nói"Em thấy mỏi, và rát lắm ạ" Hỏi tới làm cơn đau nó lại ùa về.

"Cũng tại thằng nhóc nghịch ngợm này, làm em bị thương" anh hơi giận nói"Không sao, ai bị như vậy cũng tức giận thôi, để em giúp đỡ nó, anh đừng nóng nha" cô vừa nói, vừa lấy con búp bê trong ngực vuốt ve, rồi hôn nó một cái.

"Em cất đi, về nhà rồi lấy ra, ôm chặt vào không là té đó, giờ anh đi qua cầu đây" anh hơi bực nghĩ thầm:"Tại sao đứa làm cô ấy bị thương, thì được hôn .

Còn mình thì không?"

Anh không ngờ, có ngày mình lại ghen tuông với một đứa bé.

Càng không ngờ hơn, anh lại đổ một cô gái chỉ sau một đêm.

Điều mà anh nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra.

Anh là người thích dịch chuyển, không muốn ở yên một nơi.

Như một con đại bàng giữa trời cao.

Anh muốn ngao du khắp nơi, giải thoát cho các linh hồn khỏi sự oán hận.

Đó là lí tưởng của anh.

Nhưng giờ đây, anh cảm giác trái tim của mình.

Đã bị nắm giữ bởi cô gái này.

Anh tự thở dài với chính mình.

Anh cẩn trọng qua cầu, về đêm gió thổi càng mạnh hơn.

Tiếng nước chảy siết càng vang dội hơn bao giờ hết.

Thư Trang vô thức ôm anh chặt hơn, mắt nhắm nghiền đầu nép vào má anh.

Hơi thở ngọt ngào của cô phả vào tai anh.

Anh vô thức đỏ mặt, toàn thân nóng ran.

Gió thổi buốt mặt, nhưng người anh như lửa đốt.

Anh đứng im ngẩn người.

Như cảm thấy bất thường, cô vô thức ngưng thở.

Không dám thả tay, mà càng không dám mở mắt.

Dù biết tình huống có chút xấu hổ.

Nhưng vì sợ quá cô đành im lặng, phó mặt số phận.

"Không sao, đừng sợ.

Có anh đây" Anh lấy lại lí trí bình tĩnh nói.

Anh kiên định bước tiếp.

Thư Trang vốn là một cô gái thôn quê, mồ côi cha mẹ từ nhỏ.

Cô ở với bà.

Bà sớm đã biết cô thể chất đặc biệt.

Nên đưa cô vòng tay để tà ma không xâm nhập được.Nhưng bà cô cũng đã mất không lâu sau đó, cô đã ở trại mồ côi đến năm 18 tuổi mà không ai nhận nuôi.

Vì cô có tâm lí khá khác biệt với người khác.

Cô hay trò chuyện với hồn ma.

Cô sống khá hướng nội.

Chẳng có bạn bè.

Chọn học giáo viên vì không tốn học phí.

Ra trường liền chọn lên vùng cao, vì cô muốn cống hiến cho cộng đồng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên, có người quan tâm đến cô.

Biết cô bị thương và không nỡ để cô phải đi chân trần.

Cô đã sống trong bóng đêm, và một mình quá lâu.

Lần đầu có người biết được thế giới của cô.

An ủi cô.

Giây phút này.

Khiến cô động lòng.

Cô khẽ rơi nước mắt.

Cô dụi dụi vào vai anh lau nước mắt.

Anh đã an ổn đi qua cầu.

Cảm thấy điều gì đó.

Anh để cô xuống, ngồi trên một tảng đá ven đường, hai tay đặt lên vai cô.

Nhìn thẳng vào mắt cô:"Em sao vậy, sao lại khóc.

Vết thương lại đau à?

" Anh ngồi xổm, hai tay nâng bàn chân cô lên tỉ mỉ xem xét.

Anh thổi thổi vào vết thương của cô.

Cô nhìn anh, lại càng khóc dữ hơn.

Cô nhớ ngoại rồi.

Hồi nhỏ lúc cô đau, ngoại cũng thổi cho cô như vậy.

Dường như, những sự dồn ép, uất ức trong quá khứ đều muốn oà ra trong giây phút này.

Nhìn cô khóc anh lại càng bối rối hơn.

Anh ôm lấy cô."ngoan, ngoan không sao rồi" anh vỗ vỗ sau lưng cô.

Một lát sau, cô mới ngừng khóc.

Cô bối rối đẩy anh ra.

"Em lớn rồi, không cần anh dỗ đâu nha" cô đỏ mặt nói.

Định chọc cô thêm, nhưng thấy trời đã khuya.

Anh muốn về sớm để băng bó vết thương nên giục cô leo lên.

Cô lại leo lên lưng anh, đêm khuya càng lạnh.

Nhưng chẳng hiểu sao lưng của anh lại ấm áp đến lạ.

Cô vô thức muốn tiến gần hơn.

Cô lại càng ôm chặt hơn.

Anh mỉm cười xốc cô lên, thầm nghĩ: "Sao lại nhẹ thế này chứ, phải chăm cô ăn nhiều thêm mới được, mập ôm mới thích chứ" anh tự nghĩ tự cười.

"Ước gì thời gian cứ thế ngưng đọng lại đây thì hay biết mấy, ngoại ơi con đau tim quá.

Xin lỗi con chịu không nổi" Thư Trang tự nói thầm Đáng tiếc là đã tới lều cô mất rồi, anh thả cô xuống.

Hỏi xem có hộp thuốc không.

Anh đến lấy rồi nhẹ nhàng thoa thuốc và băng bó cho cô.

Cô nhìn anh tỉ mỉ chăm sóc cô như vậy.

Tim cứ đập thình thịch.

Cô nén xấu hổ mà hỏi dò một câu:"Anh chăm sóc kĩ em thế này, không sợ bạn gái ghen à?"

Eric ngước đầu nhìn cô gái mặt đã đỏ lừ như cà chua chín, quay mặt đi hướng khác cười trộm.

"À, bạn gái anh đang bị đau chân nên không rảnh để ghen" Là người sống ở nước ngoài từ nhỏ, nên anh khá thẳng thắn.

Đi thẳng vào chủ đề.

Thư Trang hiểu ra, mặt càng đỏ hơn nữa, cô nén cười:"Ai thèm làm bạn gái anh chứ" "Thật không ?

Nhưng anh lỡ đổ em rồi.

Phải làm sao đây ?

Vừa nói vừa dí sát ép cô vào vách lều.

Cô nghiêng mặt tránh, "kệ anh chứ" tim cô đã đập nhanh như tốc độ ánh sáng.

Hơi thở anh chạm vào cô hơi ngưa ngứa.

Lúc này, cô đã không còn nghe được gì ngoài tiếng tim đập của mình.

Bỗng nhiên, chiếc lều vốn lỏng lẻo giờ bị lực đẩy của anh khiến nó bị nghiêng ngả.

Anh vội đưa lưng ôm lấy cô.

Chiếc lều vải tội nghiệp đã sập.

Cả hai không sao, nhưng lại đang ở một tư thế mập mờ.

Mặt đối mặt, anh nằm đè lên cô nhìn cô đắm đuối.

"Em không sao chứ"Cô không nói gì, lúc này lực chú ý của cô chỉ tập trung vào đôi môi của anh.

"Sao nó mọng nước như quả anh đào thế nhỉ, muốn cắn thử quá" cô thầm nghĩ.

Lại vô thức ngóc đầu lên tìm lấy môi anh trong bóng đêm, anh đứng hình.

Mùi hương quen thuộc, sự mềm mại ập tới bất ngờ khiến anh không chống đỡ được.

Anh cúi đầu, đỡ cổ cô hôn tới Đêm mờ mịt, hai con người xa lạ.

Tìm hơi ấm của nhau.

Quấn quýt không rời.

Nụ hôn triền miên và say đắm.

Cứ kéo dài mãi.

Đầu óc cô rối bời, sự ấm áp lan toả khắp nơi, vào trái tim vốn đã cô đơn quá lâu của cô.

Ngoài trời đen nghịt, lạnh giá.

Bên trong lại ấm áp mà nồng nàn.

Anh không nỡ rời khỏi cô rồi, anh lại hôn.

Không biết đã là nụ hôn thứ mấy rồi.

Thôi không đếm nữa.

Anh mỉm cười.

Chịu thua em rồi.Anh không đi đâu nữa, chỉ ở đây với em thôi.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C23


Qua không biết bao lâu cô mới nhớ ra.

Còn có con nít ở đây.

Cô đẩy anh ra, với tay trong màn đêm lấy con búp bê.

"Con nít không được nhìn lén nha" cô nói, lấy tay che mắt "nhóc búp bê" "Muộn rồi, bị nó nhìn thấy rồi" anh cười nhìn cô.

Anh đỡ cô, kéo cô ra ngoài.

Anh dựng lại lều cho cô.

Sang góc của mình lấy ra một cây pin nhỏ, ánh sáng căn lều sáng lên.

Anh tìm chiếc vòng tay cô đánh rơi khi viết giáo án và đeo lại cho cô.

"

Sau này, em đừng tháo ra nữa nhé, sẽ rất phiền phức nếu không có anh bên cạnh" Anh ân cần vuốt tóc cô nói "Vậy anh ở đây với em là được" cô buộc miệng nói ra không kiểm soát.

Cô cũng có chút chột dạ, mình và anh ấy mới gặp nhau.

Liệu có quá nhanh không nhỉ ?

Cô thầm nghĩ.

Nhanh thật, nhưng cô lại không dám bỏ qua cơ hội này.

Cuộc sống cô đơn quá đáng sợ.

Có lẽ cô cũng có chút ích kỷ.

Cô cũng từng nghĩ, sẽ sống cô độc đến cuối đời trên vùng núi cao này.

Dạy học cho các em nhỏ.

Rồi rời đi khỏi thế gian không một dấu vết nào.

Nhiều lần cô từng nghĩ đến cái chết của bản thân sau này.

Một ngày cô già đi, nằm trong căn lều vắng.

Đốt một lò than sởi ấm.

Từ từ nhắm mắt rời đi.

Hay, trên đường núi thang thang ngắm cảnh, rơi xuống vực sâu vô tận chết dần trong đau đớn, mà không ai biết.

Còn có thể ngủ một giấc mà chết trẻ vì đột quỵ vì cô đơn chăng ?

Hoặc cô sẽ book một vé đến Thụy Sỹ, nơi mà cái chết sẽ được diễn ra êm đẹp, bằng một liều thuốc độc.

Sự cô đơn gặm nhắm cô, từ sâu trong tiềm thức.

Khi tình yêu đến.

Cô chộp nó như một cọng rơm cứu mạng.

Mà chính cô còn không nhận định đó là đúng hay sai ?

Nhưng đúng thì sao, mà sai thì sao ?

Chẳng phải chúng ta đều đang sống, vì khoảnh khắc này sao ?

Còn có chắc là ngày mai mình còn ở lại đây hay không ?

Đời người có mấy lần 10 năm, cô chợt nhớ lại một câu như thế.

Chính là khoảnh khắc cô bị nhập hồn, và được ra hút hồn ra khỏi thân thể.

Cô cảm nhận sâu sắc cảm giác, bị giam cầm linh hồn là như thế nào.

Cô lang thang trong vô định, bổng nhiên có một ánh sáng cuối đường hầm.

Mở mắt ra, cô thấy anh.

Cô đã nghĩ, hoá ra thiên thần có dáng hình như vậy.

Anh chợt lấy tay tựa đầu cô vào vai anh, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Anh sẽ ở đây, cùng em.

Dù chúng ta chỉ mới gặp nhau đêm nay.

Nhưng anh biết, người anh tìm kiếm bấy lâu nay.

Chính là emAnh sẽ dùng thời gian để chứng minh điều đó.

Còn bây giờ em phải ngủ thôi.

Trời đã gần sáng rồi."

Anh nằm xuống, lấy tay làm gối cho cô.

Hôn nhẹ lên đầu cô.

Cô khẽ vòng tay ôm lấy anh.

Mắt cô nặng trĩu.

Khi mở mắt, trời đã sáng rõ.

Mặt trời chiếu trên ngọn núi.

Những tán lá cây bị ánh mặt trời xuyên qua.

Tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Những mảng sương mờ, bị ánh mặt trời làm cho tiêu tán.

Cô đã không thấy anh ở bên cạnh.

Cô bất giác ngạc nhiên.

Có lẽ, đêm qua là mơ chăng ?

Cô nhìn sang bên cạnh, con búp bê dễ thương vẫn còn đó.

Cô mỉm cười, xoa đầu búp bê.

"Gọi nhóc là San San nhé" cô dịu dàng nói.Cô bước ra ngoài, ánh nắng tràn vào bất chợt khiến cô phải lấy tay che lại.

Một cánh tay nắm lấy tay cô.

"Dậy rồi à, cô giáo" Eric mỉm cười nhìn cô.

Lần này, cô chói mắt thật.

Nụ cười cười của anh còn sáng hơn cả ánh mặt trời.

Anh cao 1m85, là con lai nên anh có đôi mắt màu xanh thẳm của bầu trời.

Mái tóc đen xoăn nhẹ được thừa hưởng từ mẹ.

Làn da hơi ngăm đen.

Nhưng nhan sắc thì phải gọi là cực phẩmĐêm qua, trời lờ mờ tối nên cô không nhìn rõ.

Nhưng sáng nay, cô từ nhủ.

Có lẽ mình đã nhặt được một báu vật ư ?

Cô đứng hình, ngây người.

Mặt từ từ đỏ lên, khi nhớ lại hình ảnh đêm qua.

Cô lấy hai tay che má mình lại.

"Em sao vậy" Anh lấy tay quơ quơ trước mặt cô.

Cô lại càng ngượng ngùng úp mặt vào tay.

Anh cười, đưa hai tay áp vào tay cô.

Nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

"Hôm nay, là buổi dạy đầu tiên của em phải không ?"

Anh có đem theo một ít bánh mì trong balo.

Em gọi mọi người đến đây cùng ăn đi.

Nói tới mới nhớ, còn có vài người đồng nghiệp của cô ở lều phía bên kia.

Hôm nay, mọi người sẽ đi kêu gọi cho các em đến trường.

Bọn họ muốn đem con chữ lên vùng cao này.

Ít người nhận những nhiệm vụ khắc nghiệt này, nên chỉ có 5 người đăng kí.

Trong đó, đã có đến hai cặp đôi.

Riêng cô đi lẻ.

Hôm nay, hành trình đưa con chữ bắt đầu một nền móng đầu tiên.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C24


Bên trên, Kim đã bị ngập trong công việc mấy ngày nay.

Hôm nay, mới kịp để ý tới người vừa điều động tới.

Hắn cứ lầm lì làm việc khiến cô đã quên mất sự tồn tại của hắn.

Hắn tên Thiên Bảo, có khuôn mặt cực phẩm.

Nhưng vì cách xử lí máy móc, lạnh lùng nên cô không có thiện cảm với hắn lắm.

Vì hắn mà nhiều nhóc con nhõng nhẽo bị làm cho khóc.

Nghe bảo hắn trước làm bên bộ phận, quản thúc các oán linh.

Có lẽ, đã quen với cách hành xử mạnh mẽ với các linh hồn hư hỏng.

Nên hắn không quen với thái độ, nhõng nhẽo của linh hồn non nớt.

Hắn cũng là người mới như cô, chuyển sang đây làm nhân viên tạm thời.

Nhưng hôm nay, cả hai lại đụng phải một bài toán khó.Lần đầu tiên, có một linh hồn kiên quyết không muốn siêu sinh.

Chuyện về bé con, bắt đầu vào một buổi đêm muộn.

Mẹ em là một cô gái nông thôn lên thành phố làm công nhân.

Quen được chồng chung chỗ làm, cưới nhau và đã có với nhau hai đứa con gái.

Cô đang mang thai đến tuần thứ 11, đêm nay cô đột nhiên lên cơn đau.

Gia đình chồng đưa cô vào viện.

Cô được đưa vào phòng siêu âm kiểm tra.

Chồng cô hỏi:"Đã biết được là trai hay gái chưa?"

Bác sĩ bảo cô chị bị ê bụng vì ăn trúng đồ ôi thiu, chứ không có gì đáng ngại, còn về giới tính thai nhi bệnh viện không được phép tiết lộ.

Hắn ta không nói gì, nhưng khi ra ngoài.

Lại dúi tiền để hỏi cho bằng được.

Cuối cùng, biết được là con gái.

Hắn và ba mẹ hắn ta tức giận.

Là con độc đinh, đã có hai đứa con gái từ trước.

Nghe tin này càng giận hơn.

Hắn mắng nhiếc :"Có mỗi việc đẻ cũng không xong", "không biết đẻ à?"

Nói xong, không lấy cả thuốc đau bụng cho cô.

Đã vội chở cô đi đến ngay phòng khám chui.

Gia đình nhà hắn muốn cô phá thai, muốn tìm con trai cho bằng được.

Cô đang đau đớn thì bị đưa đi, đến nỗi không còn sức lực phản kháng.

Cô bị cưỡng ép nằm lên giường, một liều thuốc mê đưa cô vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, con gái cô đã mất.

Hắn mạnh mẽ, vứt thẳng một thai nhi chưa kịp lớn ra bãi rác.

Cô như một cái xác không hồn, không ngờ từ một con người.

Từ lúc nào, cô không nghĩ mình lại trở thành một cái máy đẻ.

Không những biết đẻ, mà còn phải biết đẻ con trai.

Cô tàn tạ uất ức, căm phẫn.

Cô thương con, thương cho chính phận mình.

Nuốt nước mắt vào trong, móng tay đã bấu vào bàn tay đến rướm máu.

Đôi mắt vô thần nhìn vào hư vôNơi màn đêm u tối, một linh hồn nhỏ đáng thương cũng nhìn cô, nhìn sang người mà bé gọi là cha.Linh hồn nhỏ lặng lẽ bay đi, trôi dạt vô định trong không trung.

Gió nhẹ nhẹ thổi.

Nương theo ánh trăng em đến bên một ngọn núi.

Em trú ngụ trên một cái cây già.

Nơi ngắm ánh trăng sáng nhất.

Sâu trong ngọn núi này.

Có một ngôi chùa nhỏ, nằm cách biệt với thế giới.

Ngày ngày, tiếng chuông chùa vang lên trong gió.

Yên tĩnh và thanh bình.

Khiến linh hồn cô bé thật an yên.

Buổi sáng, em nằm gác chân đu đưa trên ngọn cây.

Lắng tai nghe tiếng kinh kệ vang vang từ chùa xa vọng lại.Ban đêm, em vắt tay lên trán nhìn về ánh trăng sáng và phóng tầm mắt nhìn về phía biển.

Những đợt sóng biển cứ xô bờ, triền miên và bất tận.

Em không thấy mình cô độc, hay lạc lõng.

Chỉ đơn giản là muốn được yên tĩnh.

Vì em biết rằng, thiên nhiên không bỏ em.

Em muốn ôm ấp những điều nhỏ bé nơi đây.

Em thích ngắm những cô sóc, nhặt nhạnh từng quả hạt nhỏ đem vào hang cho mẹ.

Hay ngắm những chiếc lá vàng rơi rơi, cuốn theo chiều gió, rơi xuống dòng suối nhỏ trong vắt.

Em nghĩ rằng.

Sẽ chẳng ai cần một cô bé như em cả.

Mình cứ ở đây, bỏ mặt tất cả.

Em không muốn nhìn thấy ai nữa.

Một ngày, một chú thỏ nhỏ hấp dẫn sự chú ý của em.

Em cứ bay theo bé thỏ lên đỉnh núi.

Một luồng ánh sáng dài vô tận, ríu rít tiếng cười nói của hàng ngàn sinh linh, thu vào mắt em.

Em bay với theo, luồng sáng ôm ấp em.

Và em đến nơi này, được biết sẽ được siêu sinh nhưng em nghĩ.

Có lẽ, không siêu sinh là một lựa chọn tốt nhất.

Vì sự cương quyết của cô bé, người thì doạ nạt, kẻ thì năn nỉ cũng không xong.

Cấp trên đã thấy và đánh giá.

Vì cả Kim và Thiên Bảo đều chưa từng lập gia đình.

Kinh nghiệm còn yếu kém.

Nên lần này, cả Kim, Thiên Bảo và linh hồn bé con đều bị đưa xuống hạ giới.

Nhiệm vụ của cả ba là phải trở thành một gia đình nhỏ, hạnh phúc trong một năm.

Để bé con tận hưởng niềm hạnh phúc, và hồi tâm chuyển ý.

Nhân cơ hội này, trau dồi kinh nghiệm về cách đối đãi với các thai nhi.

Một cuộc hành trình, ngượng ngùng và nhiều tình huống trớ trêu sắp xảy ra với cả ba.

Kim nhìn Thiên Bảo cười gượng gạo, ôm bé con cùng nhảy xuống trần...
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C25


Ở một làng quê nhỏ ven biển, có một bà cụ đang đứng ở trạm điện thoại háo hức:"Tụi con sắp về rồi à, cháu bà có ngoan không ?

Đi đường cẩn thận nhé hai đứa"Bà cúp máy, một nụ cười đã lâu không hiện trên khuôn mặt nhăn nheo của bà.

Bà đã sống ở ngôi làng này rất lâu, ngay cả khi những người trẻ đã kéo nhau lên thành phố lập nghiệp.

Bà từng có một bà bạn thân, sớm tối bầu bạn, nhưng bà ấy đã mất cách đây mười mấy năm trước.

Ở đây, nhà thưa thớt.

Đa số là những người già.

Bà sống ở đây chỉ một mình.

Chồng bà đã mất từ lâu.

Con cái muốn bà lên ở chung, nhưng bà không chịu.

Bà đã quen với nơi này.

Mùi của quê hương đã khảm sâu vào tiềm thức của bà.

Mỗi ngày, chống chiếc gậy nhỏ khoan thai ra ngắm bình minh bên bờ biển.

Chăm sóc vài khóm rau sau vườn nhà.

Nuôi vài con gà con ngan.

Với bà đã là niềm vui sống.

Bà sinh ở đây, dù có chết cũng ở trên chính quê hương của mình.

Cháu gái mà bà thương nhất, vừa mới sinh một bé gái.

Đã được một tuổi.

Đợt này, hai vợ chồng muốn đưa cháu về ở với bà một thời gian. *

Là đêm, xe chạy chậm và êm.

Bóng trăng đã núp sau những đám mây phủ kín cả bầu trời.

Đây là một con đường lãng mạn, bên trái là những cây cao xanh mướt mắt.

Vươn thẳng đón lấy ánh mặt trời.

Nhưng ban đêm, những cái cây khiến không gian u ám và đáng sợ.

Bên phải, là biển xanh thẳm.

Xa xa còn thấy một hòn đảo.

Nằm nghiêng nghiêng như dáng một nàng tiên cá.

Một đám mây bị gió thổi đi, hé lộ ra ánh trăng mờ.

Soi xuống biển kia pha ra một mảng sáng nhỏ.

Muốn qua đến đảo, phải có một chuyến tàu nhanh.

Qua đảo nhỏ là đến nhà.

Cô bế con, bé con đang say sưa bú mẹ.

Anh chăm chú lái xe và khẽ lắc lư theo điệu nhạc.

Chỉ cách bến tàu hơn 2km nữa, thêm 15 phút đi tàu là đến nơi.

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển.

Anh thấy những hàng cây ven đường đổ xuống.

Mặt đất từ từ nứt ra, trái tim anh hoảng hốt.

Em bé trong ngực mẹ đã khóc ré lên.

Một trận động đất đã nuốt chửng cả một đoạn đường.

Chiếc xe lao xuống biển.

Mắc vào những tảng đá ven biển, bóng tối bao phủ lấy nơi này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe.

Nhưng không một ai bắt máy...Bên trên thiên đường, một bà lão đang nhìn vào gương.

Xót thương cho số phận một gia đình nhỏ.

Bà từ chỗ Diêm Vương đã biết được một màn này.

Bà lão sống một mình là bạn của bà.

Chỉ còn sống thêm được một năm nữa.

Bà là sếp của Kim tên Miên Thị , đã làm việc ở đây được 17 năm.

Kể từ lúc bà mất năm 78 tuổi.

Đức hạnh hiền từ, nên được nhận vào làm tại thiên đường và nhanh chóng được thăng chức.

Bà luôn theo dõi và lo lắng cho bạn bà.

Lần này, thật sự là mượn việc tư, để giúp đỡ cho bạn mình.

Bà đến tận nơi xảy ra tai nạn, dẫn bé thiên thần nhỏ về trời.

Ba mẹ bé được Thần Chết đưa đi.

Hiện tại, Kim, Thiên Bảo, Và bé con đã nhập vào gia đình xấu số này.

Để thực hiện nhiệm vụ sếp giao, và cùng đồng hành cùng bà lão sống cô độc ở nơi này đến khi bà chết.

Miên Thị lão bà phất tay, chiếc xe ô tô đã vực dậy trên đường.

Trận động đất đã chấm dứt.

Bà cố ý phát tín hiệu để các lực lượng chức năng sửa chửa đường.Chiếc xe gia đình Kim, Thiên Bảo và bé con vững vàng chạy về trước.

Bên kia, bà lão đã lo lắng bất an đứng nhìn về cầu cảng.

Một trận động đất quét qua nhanh chóng, khiến bà thót tim.

Bà lo cho an nguy của gia đình nhỏ.

Nơi đây vẫn thường xảy ra các trận động đất, những dãy núi lửa vẫn đang hoành hành.

Đó là lí do mà những lứa trẻ đều lên thành phố sống.

Chỉ còn lại những người già ở lại đây.

Ánh mắt bà lại sáng rực khi nhìn thấy trong bóng đêm, bóng dáng quen thuộc của cháu mình.

Bà rơi nước mắt, quăng gậy sang một bên.

Lê chân nhanh chạy đến ôm chầm lấy cả ba.

Nước mắt lăn dài trên đôi má nhăn nheo của bà.

Nhưng bà không biết rằng, ba người chỉ là người thay thế.

Gia đình cháu bà, đã hồn lìa khỏi xác.

Họ đã tận số.

Trả hết nợ trần gian Mà bạn của bà, vì muốn là không cảm thấy ray rức, tự trách về cái chết của gia đình cháu mìnhĐã sắp xếp để gia đình nhỏ bên bà thêm một năm.

Miên Thị lão bà mỉm cười rời đi.

Màn đêm u tối, bốn người hạnh phúc đi vào căn nhà nhỏ.

Ánh trăng đã sáng hơn, mây mù đã tan.

Sóng vẫn vỗ nhẹ nhàng vào bờ cát.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C26


Cơn động đất đã làm một đoạn đường sụp xuống.

Đảo nhỏ bị cô lập khỏi nguồn thức ăn từ đất liền.

Bốn miệng ăn phải phụ thuộc vào người đàn ông duy nhất.

Thiên Bảo.

Anh biết đánh cá, trước khi lên thiên đàng, anh đã từng đi trên một con thuyền lớn.

Là một ngày trời quang, mây từng tầng nối đuôi nhau trên bầu trời. thuyền anh cùng các thuyền cá khác đang hăng say kéo lưới.

Chẳng biết vì sao, cá từng đàn từng đàn nối đuôi nhau bơi thành đoàn lớn.

Xung quanh tàu anh, những chiếc thuyền đang làm việc cật lực.

Cá nặng trĩu trên các khoang thuyền lớn nhỏ.

Khung cảnh hớn hở vui mừng lan truyền khắp nơi trên vùng biển này.

Bỗng nhiên, đợt kéo lưới này tay anh bị vướng vào một thanh thép.

Khiến ngón tay gần như bị đứt lìa.

Những người xung quanh thuyền hoảng hốt bỏ cá.

Chạy đến cầm máu cho anh.

Lượng cá quá lớn, khiến cho đồng đội anh có chút nuối tiếc.

Nhưng mạng người quan trọng.

Cả đoàn quyết định, khẩn trương vào bờ cấp cứu cho anh.

Tàu chạy nhanh, mọi thuyền khác nhìn sang ngạc nhiên.

Khi các thuyền nối đuôi nhau ra khơi.

Thuyền anh lại chạy vào.

Trời sập tối, đất liền chỉ còn cách một đoạn ngắn.

Bỗng nhiên, các anh nhìn ra khơi.

Những đám mây mù đen kéo tới.

Gió lốc kéo đến không ngừng.

Sóng đánh ồ ậpLà bãoMọi người hoảng sợ, thì ra đàn cá đã biết trước.

Chúng đang di tản.

Tàu chỉ còn cách bờ không xa, sóng biển trào dâng những đợt không ngớt.

Đánh lật thuyền của anh.

Các thuyền viên đã thấy bờ, họ bám lấy những thanh gỗ.

Bơi vào bờ.

Riêng anh, với đôi tay đã nhuốm máu.

Một thân chênh vênh, chới với.

Ai cũng lo giữ mạng.

Anh phải tự cứu mình.

Anh nhìn sang bên cạnh, là thuyền trưởng.

Người đã cưu mang anh trên chiếc thuyền này.

Ông bị chuột rút nên sóng kéo ra xa, anh cố vươn cánh tay mình.

Với lấy một chiếc can nhựa đưa đến bên tay ông.

Dùng chút lực đẩy ông cùng vào bờ.

Ông vào bờ an toàn.

Nhưng anh thì bị mất máu quá nhiều.

Cộng thêm nhiễm trùng anh buông tay.

Sóng biển vô tình kéo anh đi xaCả đoàn thuyền anh đã sống sót, trừ anh.

Linh hồn anh bay lên trên sóng biển.

Cơn bão triền miên rồi cũng dứtAnh nhìn trên biển, những xác chết trôi lênh đênh trên sóng nước.

Dày đặc trên mặt biển.

Là mưu sinh.

Nhưng phải trả cái giá quá đắt.

Lúc đó, chưa có các thiết bị cảnh báo thời tiết hiện đại như bây giờ.

Anh nhìn từng linh hồn bay ra khỏi xác.

Họ bay lởn vởn hốt hoảng nhìn bản thân đang lênh đênh trên sóng nước.

Riêng bản thân anh, chẳng hiểu sao lại bình tĩnh đến lạ.

Anh cũng từng là một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi ven bờ biển.

Thuyền trưởng là người đã cưu mang, đem anh về nuôi nấng.

Anh trở thành thuyền viên khi lớn lên.

Nên khi cứu được ông, anh cảm thấy mãn nguyện.

Anh được lên thiên đường, nhưng lại không muốn trở lại trần gian.

Anh không muốn lại bị bỏ rơi lần nữa.

Anh trở thành nhân viên từ đó.

Giờ đây, anh đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ.

Giăng lưới.

Đảo không lớn, không có nhiều người dân đánh bắt, nên cá khá dồi dào.

Thuyền nhỏ anh mượn của hàng xóm.

Anh đem nửa số cá chia cho họ.

Còn lại xách đem về nhà.

Kim vui mừng ẵm bé con chào đón anh.

Bà lão đón mấy con cá, sơ chế.

Kim bắt bếp lên nấu.

Cô cũng gia đình nghèo, quen việc tay chân.

Nhưng mỗi khi nhìn Thiên Bảo từ biển xách cá về.

Nước da rám nắng, khi cười lên còn có cả lúm đồng tiền.

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người anh.

Khiến cô chói mắt.

Cô chợt ngây ngẩn.

Dù mới đến đây một thời gian, nhưng cô đã quen nếp sống làng chài nhỏ này.

Còn quen cả việc được anh chăm sóc cô và bé con.

Còn nhớ tối qua, bé con đói bụng.

Cô phải cho bú.

Cô thẹn thùng vén áo.

Kêu anh ra ngoài.

Là cô không quen cách chăm em bé.

Vì trước kia cô chưa kịp kết hôn, thì đã bị phụ bạc rồi.

Thiên Bảo thì khác, anh ít nói.

Nhưng hành động rất dịu dàng, sợ cô lạnh nên lấy áo trùm lấy cô.

Tỉ mỉ đeo cả tất chân cho cô và bé con.

Đêm bé quấy, anh sợ ồn nên ôm bé dỗ.

Đặt bên cạnh để cô cho búÔm bé con trong tay, nhìn anh chăm sóc dịu dàng như thế.

Cô chợt nghĩ, có lẽ cuộc sống thế này cũng không tệ.

Cô lại cười.

Ái chà, nụ cười này của cô cũng khiến ai đó mê mẩn.

Thiên Bảo hay lén nhìn cô, lúc cô ngượng ngùng vén áo cho bé bú.

Gương mặt cô đỏ như trái cà chua chín, trông rất đáng yêu.

Dù làm việc chung trên thiên đường, nhưng cả hai ai làm việc nấy.

Ít giao tiếp.

Nhưng ở đây thì khác, hai người được bà cho ở một căn phòng nhỏ, cùng bé con ra vào chạm mặt.

Dù phải thức khuya dậy sớm chăm bé, nhưng cô vẫn dịu dàng.

Không cáu gắt, khiến anh có cái nhìn khác về cô gái này.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C27


Mười tám năm sau...Những đứa trẻ bị vứt bỏ, đầu thai vào những gia đình đã lớn lên khoẻ mạnh.

Cậu Phúc và Nga từng giải cứu một em bé bị bỏ rơi sau lưng trường học.

Bé nhập vào thành con Nga.Họ yêu nhau và cưới nhau sau khi sinh em bé.

Hai năm sau, họ có với nhau thêm một con chung nữa.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi như thếHân Hân được ba linh hồn từ dòng sông, chọn nhập vào.

Sinh ra hai trai, một gái khoẻ mạnh.

Eric thì ở lại vùng núi cùng Thư Trang, cưu mang oán linh.

Họ cưới nhau sau một năm, oán linh được thanh tẩy, sau này cũng trở thành con họ.

Thành công biến vùng núi cao nơi đây, trở nên hiện đại văn minh.

Xoá bỏ những tập tục lỗi thời.

Cuộc sống an yên.

Còn Kim và Thiên Bảo sau một năm, sống ở trần gian.

Họ đổ nhau dứ dừ.

Thành một đôi hạnh phúc trên thiên đàng.

Thanh Thanh người có linh hồn thuần khiết, yêu thương con trẻ.

Nhưng lại chẳng có duyên với con cái.

Cô cùng chồng chầm chậm sống như vậy.

Chỉ là cùng nhau bước tiếp.

Không ồn ào, chẳng mong cầu.

Chỉ là tùy duyên...Maria, từng là một linh hồn yếu đuối.

Cố chấp muốn trở thành con Thanh Thanh, đến hai lần chuyển phôi.

Cô bé yên vị trong hình hài con của mỏ hỗn Vy Vy.

Em gái của bạn thân Thanh Thanh.

Mỗi chúng ta, đều có cách để gặp nhau theo một cách khác nhau.

Maria và Thanh Thanh cũng như thế.

Mối duyên mẹ con của họ dù không được trọn vẹn.

Nhưng vẫn được cạnh nhau, bằng một cách khác.

Ben cậu bé từng gặp Maria nơi nghĩa trang thiên thần, vẫn mang theo kí ức kiếp trước, nhập vào làm con Hân Hân trở thành Bo.

Nay Bo đã lớn, cậu 23 tuổi cậu chọn ngành học máy tính, gia nhập vào công ty Hắc Bạch Vô Thường của cậu Phúc.

Thời gian dần trôi, Maria cũng đã là sinh viên đại học năm nhất chuyên ngành báo chí.

Mẹ Vy Vy đặt cho Maria tên kiếp này là Lê Na.

Là một cô gái xinh xắn, đáng yêu hoạt bát.

Hôm nay, Lê Na đang dắt chiếc xe đạp lên dốc.

Chiếc balo cô đeo một bên vai.

Bỗng nhiên, một chiếc xe chở theo một người phía sau.

Giật mạnh balo của cô.

Theo quán tính cô cầm chặt balo, cô bị kéo lê trên đường.

Chiếc quần jean ma sát với lòng đường như bốc khói.

Người ven đường la thất thanh, một thanh niên nhanh nhẹn nhảy ra.

Chạy nhanh theo, hất tay tên cướp.

Ôm lấy cô, đưa lưng tiếp đất.

Cô đang nằm trên anh, thời gian như ngưng đọng.

Đứng hình mất 5 giây.

Lí trí mới kéo cô trở lại.

Lê Na mới biết mình vừa bị cướp.

Và chính anh-một người xa lạ đã giúp cô.

Thật ra, hôm nay có buổi thuyết trình.

Trong balo có cả máy tính.

Là tất cả tài sản thời sinh viên của cô.

"Cám ơn anh, anh có sao không?"

Cô bối rối, vội vã đứng dậyAnh cũng phủi quần áo, ngồi dậy

Người ven đường cũng phụ giúp đỡ cả hai đứng dậy.

"Anh không sao?

Còn em ?" anh phủi quần áo nói với cô.

Thấy ổn, đám đông dần tản đi chỉ còn lại hai người.

"Dạ, không sao đâu ạ".

Lê Na nhìn xuống chiếc quần jean đã bị ma sát đến rách, đầu gối có hơi trầy sướt.

Cô tự nhủ không sao.

"Em cứ ngồi xuống đây đã" Anh xin phép vén ống quần cô để xem.

Nhìn vào đầu gối đã sướt và ứa máu.

Anh vội chạy đến tiệm thuốc ven đường.

Sát trùng và tỉ mỉ băng bó lại vết thương cho cô.

"Đúng rồi, xe đạp của em, em còn có tiết thuyết trình nữa em phải đi ngay, cám ơn anh nhiều nha" "Em tên Lê Na còn anh ?"

Cô hỏiAnh tên Bình An, hay em cứ gọi là Bo cũng được.

"Được rồi, anh Bo.

Cám ơn anh nhiều nhé, giờ em phải đi rồi" cô nói"Khoan đã, để anh chở em đi.

Chân em đau không tiện đạp xe" anh lo lắng nói.

"Vậy phiền anh quá rồi" Cô ngượng ngùng.

Anh dắt tạm chiếc xe gửi ở một quán cà phê, rồi chở cô đến trường.

Thật sự, khi nhìn cô gái này.

Bo không hiểu sao, mình lại có cảm giác thân quen đến lạ.

Lê Na ngại ngùng chỉ dám ngồi nép sát yên sau xe máy.

Thật sự, cảm giác chạm vào anh lúc anh cứu cô vẫn còn đây.

Dù chỉ là một người lạ mới quen, nhưng cô cũng cảm thấy quá quen thuộc.

Cứ như đã quen từ kiếp nào.Gió đã thổi len qua mái tóc cô, xe lên dốc đưa cô đến cổng trường.

Cô đành vẫy tay từ biệt, nhưng cảm thấy không đành lòng.

"Anh cho em số điện thoại nhé, hôm nào anh rảnh.

Em khao anh bữa cơm.

Coi như đền đáp" cô cười thật tươi.

Bo nhìn cô cười, nhịp tim lại gia tốc.

"Em ấy dễ thương quá" Bo thầm nghĩAnh lấy chiếc áo khoát đen của mình.

Cột vào bên hông cô.

Chiếc áo dài che lại chiếc quần jean đã bị rách gối của cô.

"Vậy được rồi, em vào học đi kẻo trễ.

Hẹn gặp lại" Anh cười.

Cô lao vội vào cổng trường không dám nhìn thêm.

"Anh ấy đẹp trai quá" cô thầm nghĩ, vừa lấy tay che đi khuôn mặt đang nóng ran của mình.

Nhìn cô chạy đi vào cổng trường.

Chẳng hiểu sao, trong đầu anh lại hiện lên một hình ảnh đã từ rất lâu, rất lâu trước đây.

Một cô bé nhỏ đã từng hỏi anh:

"Nếu kiếp sau, anh làm anh trai em được không ?"

Lần đó anh cũng là một cậu nhóc, anh không trả lời.

Chỉ búng vào trán cô một cái rồi rời đi.

Kí ức xa xôi khiến anh mỉm cười.

Anh nhớ cô nhóc đó.

Và anh thầm hỏi, liệu giờ này cô nhóc đang ở đâu nhỉ ?

Dòng xe tấp nập, nối đuôi nhau bận rộn.

Anh lại lái xe đi, gió biển thổi vào mặt anh mát lạnh.

Định mệnh là như vậy, người hữu duyên sẽ đến được với nhau.

Những tâm hồn thuần khiết, sẽ sởi ấm cho những linh hồn tổn thương vụn vỡ. [HOÀN TOÀN VĂN] Đang viết ngoại truyện
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
Ngoại truyện C28


Cứu cô nàng xong khiến cho Bo quên luôn việc chính.

Anh chọn gia nhập vào công ty cậu Phúc vì được làm tự do, để anh có thời gian làm việc khác.

Hôm nay, anh có việc cần làm.

Chung cư gần chỗ anh bị cháy.

Đêm qua, những vong hồn của những bé con trong khu chung cư này, cứ lởn vởn gần đây.

Khiến không khí nơi này âm u và tĩnh mịch.

Tiếng khóc than ai oán khiến anh không ngủ được.

Anh muốn đến xem hiện trường, nói là gần nhưng cũng mất cả 30 phút đi xe.

Vì xung quanh bị vây kín.

Những chiếc xe công vụ, người dân đến vây xem quá đông, gây tắc nghẽn giao thông.

Hiện Bo đã có cả năng lực thu phục oán linh.

Vì từ năm anh 18 tuổi.

Được cậu Phúc dẫn đến thăm vùng núi non, nơi cậu Eric sinh sống.

Bo được truyền nghề, cậu nhận Eric làm sư phụ từ đó.

Bẵng đi một thời gian, bây giờ Bo trở thành một người chuyên thu phục linh hồn trẻ con.

Trên báo thống kê có đến năm mươi mấy người thiệt mạng, trong vụ cháy.

Còn bao nhiêu em bé đã chết, thì lại không được thống kê rõ.

Quá đông người, Bo đành nhìn địa hình, rồi để tối đến xem.

Là đêm, khu chung cư này lại càng trống vắng vì ai cũng sợ.

Hàng xóm tắt đèn đi ngủ từ rất sớm, xung quanh giăng dây phong toả hết mọi ngóc ngách.

Bo lén đi ra từ phía sau, là mùa hè trời nóng rực.

Nhưng Bo lại thấy người lạnh toát.

Cậu cẩn thận đi vào những đống đổ nát.

Bỗng nhiên, một bóng đen vụt qua.

Bo dụi mắt.Vóc người nhỏ bé, anh đoán là một cô gái.

Anh cố tiến lại gần để xem, anh không ngờ ngoài anh còn có người dám đến đây vào giờ này.

Bỗng nhiên, trên đầu cô có một thanh cột nghiêng như sắp đổ.

"Cẩn thận" vội vàng lao ra kéo tay cô ra khỏi đó.

Một mùi hương quen thuộc, Bo mở to mắt.

Chẳng phải là cô gái lúc sáng sao ?

Lê Na, tại sao em lại ở đây ?

Anh nhớ rất rõ tên cô, anh hỏi"Là anh sao?"

Anh là Bo đúng không ?

Cô càng ngạc nhiên, không ngờ gặp anh ở đây.

Cô học chuyên ngành báo chí, cô tò mò về vụ cháy này.

Nên cũng muốn đến hiện trường xem.

Cô lập một trang riêng trên mạng, để đăng tin theo góc nhìn của mình.

Ban ngày quá đông người, nên cô đến vào ban đêm để xem xét viết bài.

Suy nghĩ hồi lâu, cô thấy hơi sai sai.

Hình như cô đang nói chuyện với anh.

Bằng một tư thế ngượng ngùng.

Cô đang nằm dưới anh.

Cô vội vàng trườn ra ngoàiEm xin lỗi anh, anh có sao không ạ ?

Hồi thần mới nhớ ra cây cột, não cô rớt ở đâu rồi không biết.

Anh không sao.Anh vừa ngồi dậy, chưa kịp hỏi chuyện với cô. thì một trận gió thổi đến.

Vài tiếng khóc nỉ non vang lên trong gió.

"Nóng quá, nóng quá.

Cứu con cứu con" Lê Na không nghe thấy, nhưng cô thấy lạnh vô cùng.

Cô tự ôm lấy mình.

Vô thức tiến gần và đi theo Bo.

"Hay em về đi, ở đây nguy hiểm lắm".

Anh vừa đi theo hướng âm thanh, vừa nói.

"Đâm lao thì phải theo lao chứ, em muốn viết một bài về nơi này.

Em không sao.

Anh cứ làm việc của mình đi"Cô không biết mục đích của anh đến đây để làm gì, nhưng cô cảm thấy anh rất thú vị.

Theo anh hẳn sẽ tìm được chủ đề hay.

Theo thông tin cô điều tra được, thì đây là khu chung cư xây cho nhân viên.

Nhưng lại bị đục rút ngân sách từ cấp trên.

Nên xây không an toàn, chất lượng kém.

Các lan can bên ngoài bị xây bịt kín bởi lớp lưới sắt.

Như một hệ thống chuồng cọp, hầu như không có lối thoát hiểm.

Đi theo anh được một đoạn.

Bỗng nhiên anh đứng lại.

Khiến cô bị đụng vào lưng anh.

Cô ôm mũi mình xuýt xoa.

Đau đớn.

"Anh xin lỗi" Bo xoa xoa đầu cô nóiAnh ra hiệu cô nhỏ tiếng, dắt cô núp sau một tảng si măng lớn.

Cô không biết anh trốn cái gì, vì trước mắt cô chỉ là một khoảng không.Có vài đĩa hoa quả và những cây nhang đã tắt từ lâu.

Bo thì khác, trước mắt cậu là ba đứa nhỏ.

Chỉ tầm từ 1 đến 3 tuổi, đang ngồi ăn trái cây.

Cô bé nhỏ nhất thì vừa ăn vừa khóc

Hu hu Mẹ ơi, Mẹ ở đâu rồi.

Con sợ lắm.Bo nhìn quần áo chúng bị rách tả tơi, còn có cả những vệt cháy đen nham nhở.

Hai đứa con trai lớn hơn, nghe thế cũng ôm lấy em nhỏ an ủi.

"Mẹ đi làm sẽ về sớm thôi mà không sao đâu, ngoan" Bo nhủ thầm, hình như tụi nhỏ không biết mình đã chết rồi.

Xung quanh không có linh hồn khác, hẳn là đã bị thần chết và thiên thần đến dắt đi.

Ba đứa nhỏ này hẳn là cố trốn thoát.

Anh không biết chúng đang chờ gì.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C29


Bỗng nhiên xung quanh mờ ảo, cả anh và Lê Na đều bị cuốn vào ảo ảnh.

Bên trong, một gia đình năm người hiện lên.

Hai cậu bé song sinh chỉ tầm ba tuổi.

Và một em bé gái một tuổi đang nằm trong nôi.

Cô vốn cưới anh vì tình yêu, cùng làm chung một công ty nên được cấp cho căn hộ sập sệ này.

Nhưng vì sinh nở, cô lui về làm việc nhà đã mấy năm nay.

Ban đầu chồng cô còn yêu thương gia đình.

Nhưng chẳng hiểu sao, dạo này anh ta hay chải chuốt.

Về trễ hơn, không quan tâm đến gia đình.

Cô cũng nghi ngờ nhưng vẫn chưa có bằng chứng.

Hôm nay, hắn ta về trễ cô và mấy đứa nhỏ chờ cơm cả đêm.

Buột miệng cô hỏi hắn:"Anh ngoại tình đúng không ?

Thì bị hắn đánhHắn lật đổ cả mâm cơm vì tức giậnCậu nhóc vội chạy lại ôm chân bố và hét lên :"Bố đừng đánh mẹ" cậu khóc lớn Cậu nhóc còn lại thì chạy ra bếp cầm một cây gậy nhỏ.

"bố còn đánh mẹ thì con đánh bố đó, con không sợ đâu" Một màn này khiến người Mẹ sợ hãi, vội chạy lại ôm lấy đứa con trai nhỏ.

Mắt ngấn lệ "Anh đừng đánh tụi nhỏ, tôi xin anh"Hắn trừng lớn mắt nhìn, "tao quá mệt mỏi với cả đám tụi mày, chỉ biết ăn bám" Nói rồi hắn cầm tóc cô, kéo ra ngoài.

Hai đứa nhỏ chạy lại kéo mẹ chúng ra, đứa thì khóc, đứa cắn vào tay hắn.

Bực mình, hắn hất mạnh cô ấy vào tường.

Đầu cô đụng mạnh vào tường ngất xỉu.

Bé gái trong nôi nghe động khóc rống lên.

Cậu nhóc thì khóc lớn thê lương ai oán.

Hắn ta thì lại bình tĩnh, hắn rút điếu thuốc ra rít vài hơi.

Ném tàn thuốc vào trong nhà đóng cửa rồi thong dong rời đi.

Không biết là một tai hoạ lớn ập tới.

Tàn thuốc bắt vào giấy, lan đến khăn bàn từ từ lan đến bếp.

Một tiếng nổ lớn vang lên chói tai, bình ga nổ.

Người mẹ gục ngã, máu đã lan khắp nền nhà.

Hai đứa con trai, càng sợ hãi hơn.

Lửa cháy lớn.

Hai cậu nhóc vội chạy mở cửa.

Nhưng chẳng hiểu sao, cửa lại bị đóng chặt.

Một cậu bé vội chạy đến ôm lấy em bé trong nôi.

"Đừng khóc, ngoan" "Anh hai, phải làm sao đây?"

Cậu vừa bế em vừa hỏi.

"Anh cũng không biết" Cậu vừa ho vừa trả lời, khói bay mù mịt, sộc thẳng vào mũi khiến cậu bé ngạt thở.

Cậu chạy ra ban công kêu cứu, tiếng hét nhỏ bé vô vọng của cậu vang lên giữa màn đêm.Lúc này, lửa lớn đã bùng lên.

Lan ra khắp các căn hộ.

Bên ngoài cũng là những tiếng la thất thanh.

Vài cô gái đứng ở lan can, nơi các thanh chắn đã bịt kín hết.

Họ chỉ đứng đó nhìn xuống trong tuyệt vọng.

Nơi đây biến thành một chiếc chuồng cọp theo đúng nghĩa đen.

Người của các căn hộ bên trên leo lên sân thượng.

Bên dưới lửa bao trùm, khói mù mịt không thể xuống được nữa.

Lửa cũng sắp lan đến đây.

Những tiếng la thất thanh vang lên:"Nóng quá, cứu tôi với".

Họ la lớn, những người khác tuyệt vọng nhảy xuống từ trên cao.

Bên trong căn hộ của bốn mẹ con.

Hai bé trai nhìn khói mù mịt, cuối cùng chỉ có thể dẫn cô bé con, đến bên người mẹ hơi thở đã lạnh.

Ba anh em ôm lấy mẹ mình.

Chấp nhận số phận.

Ảo ảnh kết thúc, Lê Na mở mắt ra quay trở về hiện thực.

Cô đã rơi nước mắt từ lúc nào không hay.

Cô vô thức cầm lấy tay Bo.

Anh lấy tay vỗ vỗ sau lưng an ủi cô.

Thấy động, ba em bé ngẩng đầu lên nhìn.

Cả ba ngạc nhiên, "Anh chị là ai ?"

Anh hai lên tiếng đẩy hai đứa em ra sau mình.

"Anh không phải người xấu đâu, tụi em yên tâm" Anh trấn an, anh cao ráo.

Gương mặt thánh thiện, lại dễ gần.

Nên tụi nhỏ bớt sợ hơn một chút.

Lê Na vội vàng bảo anh:"Anh có cách nào cho em thấy tụi nhỏ không ?"

Anh nhìn cô, anh không ngờ cô lại bị kéo vào ảo ảnh cùng anh.

Cô gái trước mắt anh có một tâm hồn thuần khiết.

Đây là điều mà anh đã chú ý, khi lần đầu anh cứu cô.

Đã rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy được một linh hồn thuần khiết đến thế.

Có lẽ đó cũng là lí do cô có thể nhìn được cảnh trong kí ức tụi nhỏ.

"Được thôi" anh lấy tay chạm vào mắt cô.

Đến khi mở mắt, hình ảnh ba đứa bé ôm lấy nhau khiến cô đau lòng.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C30


"Tại sao ba đứa lại trốn ở đây, mọi người đều có người tới dẫn đi.

Cháu không thấy họ sao ?"

Bo chậm rãi hỏi han bọn trẻ "Tụi cháu sợ lắm, Mẹ cháu không còn giống như trước nữa.

Mẹ bảo là đi tìm Ba để báo thù.

Tụi cháu trốn ở đây.

Nhưng không ai thấy tụi cháu cả.

Cháu sợ lắm" Anh hai run rẩy đápAnh tiến đến gần, xoa đầu cậu bé và nói:"Thật ra tụi cháu không còn là người ở đây nữa rồi.

Tụi cháu phải đi đến nơi mà mình thuộc về rồi.

Chú sẽ giúp tụi cháu tìm mẹ" "Thật sao, cháu cám ơn chú ạ.

Cháu không muốn ở đây đâu" cô bé nhỏ non nớt nói.

Được rồi, ba đứa qua cô bế nha.

Anh hướng mắt nhìn về Lê Na.

Anh biết rằng, linh hồn trẻ thơ cần nương nhờ vào một linh hồn thuần khiết.

Để hưởng chút công đức sẽ nhanh chóng đầu thai hơn.

Anh nhìn ra cô không những linh hồn sáng, mà còn có cả vầng hào quang công đức.

Có lẽ rằng những kiếp trước cô ấy đã làm rất nhiều việc thiện.

Những linh hồn ở cạnh cô không sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Lê Na hiểu ý anh vẫy tay gọi ba bé đến bên mình.

Ba đứa nhỏ từ từ tiến đến.

Chúng nhìn luồng ánh sáng từ cô toả ra.

Ba bé cảm thấy ấm áp.

Em bé nhỏ chạy đến ôm lấy cô.

Cô bế em, vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ.

"Ngoan, cô thương"

Hai anh em thấy thế cũng nhảy lên vai cô ngồi.

Chúng nở một nụ cười an yên.Anh muốn tìm kiếm tung tích Mẹ bé, anh lấy một cái còi trong túi ra thổi.

Một lát sau.

Cún Mi Mi xuất hiện.

Em cún cưng luôn đồng hành cùng anh ,khi thu phục những linh hồn.

"Mi Mi dẫn anh đi tìm Mẹ của tụi nhỏ nhé" Anh nóiCún con gật đầu.

Thật ra Mi Mi là linh thú sống cùng với thiên thần Kim đã lâu.

Chờ tích đủ công đức nó sẽ hoá hình người.

Hiện tại, vẫn còn là một cún nhỏ.

Nhưng rất lợi hại.

Rất nhanh, Mi Mi lần theo manh mốt nó chạy đi.

Bo và Lê Na dẫn tụi nhỏ chạy theo Mi Mi.

Đó là một khách sạn gần với khu chung cư bị cháy.

Gần đến 0 giờ, mùi cháy khét lan truyền trong gió.

Nhưng ở tại khách sạn này, âm khí nặng nề.

Mùi ẩm mốc xen kẽ.

Bên trong, bố của ba đứa nhỏ đang tay trong tay, với tình nhân của anh ta.

Nhưng anh ta không biết.

Bên trên họ, một đôi mắt như diều hâu liếc con mồi, đang nhìn chằm chằm vào họ.

Mái tóc dài phủ kín mặt nhưng đã bị cháy khét lởm chởm.

Cô ta lao như tên bắn, bóp cổ người đang ông kia.

Hắn lấy hai tay ôm lấy cổ mình.

Gân xanh nổi lên, hít thở không thông.

Sắp bị ngạt chết thì cửa mở ra.

Bo xuất hiện kịp thời:"Buông hắn ra, nếu không cô sẽ không có cơ hội đầu thai.

Cũng không được siêu sinh" "Hắn ta ngoại tình, còn giết chết con tôi.

Tôi phải giết hắn" Cô ta nhe răng hung dữ đáp.

"Cô muốn bóp chết hắn, nhưng con của cô thì sao.

Chúng nó sẽ bơ vơ giữa cõi luân hồi" Anh vừa nói vừa ra hiệu cho Lê Na dẫn ba đứa nhỏ ra.

"Mẹ ơi, Mẹ đừng bỏ tụi con.

Mẹ nghe lời chú ấy đi Mẹ" Ba đứa vội lao đến nức nở.

Người Mẹ ôm lấy con mình chợt bừng tỉnh, linh hồn cô dần biến lại dáng vẻ ban đầu.

Mái tóc đen nhánh, đôi mắt hiền từ, cô ôm cả ba đứa vào lòng khóc nức nở.

Lúc này, tên đàn ông khốn nạn mới bừng tỉnh lại.

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô gái nằm trên giường hắn, lúc hắn xảy ra chuyện đã ôm chăn chạy từ lúc nào.

"Anh là ai, tại sao tôi lại bị thế này" Hắn giận dữ nói"Anh đã đốt chết vợ con mình, và cả căn chung cư nơi anh ở.

Giờ đây, vợ và con anh đang ở đây.

Họ muốn giết anh" Bo nói "Cái gì, tôi giết họ.

Tôi chẳng làm gì cả, mà nếu có chết cũng chẳng sao.

Một lũ ăn hại" Hồn ma nghe hắn nói vậy lại nổi lên sát tâm, lao lên bóp cổ hắn.

Tên kia ôm cổ mình.

"Tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi.

Tôi xin lỗi" Hắn khóc ré lên, tay ôm lấy cổ mình.

"Cô dừng lại đi, hắn gây nghiệp thì hắn sẽ nhận lấy nghiệp sớm thôi.

Nhìn hắn cũng không thọ được lâu đâu.

Đừng vì hắn mà phí đi cơ hội luân hồi.

Nếu cô buông tha hắn, tôi sẽ có cách giúp mẹ con cô được đầu thai làm mẹ con" Bo nóiNghe vậy, cô ấy buông tay.

"Thật sao, cậu có thể giúp được chúng tôi, vậy một mạng này giữ lại cho hắn đi, chúng ta đi" Anh yên phận mà sống tốt đi, nếu không những quỷ hồn trong khu chung cư kia sẽ đến ám anh.

Khiến anh không bao giờ có cuộc sống yên ổn.

Nói rồi anh kéo tay Lê Na, theo sau là bốn Mẹ con.

Bọn họ quay trở lại chung cư cũ.

Mọi thứ đã an toàn, bây giờ ba mẹ con đi theo Mi Mi nó sẽ dẫn đường cho hai người đi đầu thai.

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng hiện lên trong làn khói trắng mờ ảo.

Đến lúc rồi, Mi Mi vẫy đuôi ra hiệu ba mẹ con theo sau.

"Mẹ con tôi cám ơn cô cậu, không có hai người.

Sợ rằng, tôi đã lún sâu vào tội lỗi " Người Mẹ nói.

"Chúc cô chú hạnh phúc nhé, bọn cháu đi đây, bái bai" Cô bé lém lỉnh nói nắm tay mẹ và hai anh trai đi theo Mi MiBọn chị không phải như vậy..., Lê Na ngượng ngùng cúi đầu lén nhìn sang Bo.

Bo cũng nhìn cô nở nụ cười.

Ánh sáng tắt dần, màn đêm trở lại.

Khu căn cư cũ chìm vào bóng tối tỉnh mịch.Chỉ còn hai bóng người bước đi trong màn đêm.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C31


Đêm nay đã khuya, Bo dẫn Lê Na về tận nhà.

Một đêm qua, diễn ra như một giấc mộng.

Những cảm xúc trong cô như dồn nén đã lâu được trút bỏ.

Cô thuê một phòng trọ nhỏ, ở chung với một cô bạn học.

Cô len lén về nhà, đắp chăn ngủ.

Bo khiến mắt cô nhìn thấy linh hồn, và cũng thành công kích hoạt lên những kí ức về tiền kiếp của cô.

Lê Na mơ màng, những hình ảnh như những cuốn phim cũ lại hiện về.

Là thời chiến loạn, một cô bé mới sinh ra đời được mười ngày tuổi.

Nơi cô ở là một làng chài nhỏ, chiến tranh liên miên, nạn đói diễn ra nơi nơi.Là đêm, bố cô lén chèo chiếc thuyền nhỏ len vào những tảng đá, để kiếm cá về cho hai mẹ con.

Đến đủ xa, ông giăng lưới và chờ đợi.

Có tiếng động dưới nước, hứa hẹn một mẻ cá đầy.

Ông háo hức kéo lên.

Bỗng nhiên, những chiếc máy bay giặc từng chiếc bay đến.

Một đợt thả bom sắp diễn ra.

Mình ông chênh vênh giữa biển, niềm vui nhỏ bé đã bị dập tắt.

Bất đắc dĩ, ông nằm nép vào trong mạn thuyền.

Từng đợt bom dội xuống, xé nát bầu trời đêm.Bên trên bờ, khi bom ngừng rơi.

Từng đám lính trên máy bay thả dù đáp đất, chúng nghi ngờ, có quân cách mạng đóng ở làng này.

Nên ráo riết truy lùng.

Người làng đã di tản xuống dưới hầm.

Mẹ cô ôm bé con vào lòng, hầm ngột ngạc lại đông người.

Cô bé khóc ré lên không ngừng.

Cả làng thót tim, địch bên trên đang từng bước đến đây.

Mẹ bé không còn cách nào khác, đành phải ra một quyết định tàn nhẫn.

Vì sự sống còn của cả làng.

Cô ẵm con ra cuối hầm.

Tự tay chôn sống con mình.

Tiếng khóc em bé im bặt.

Nhưng tiếng khóc của người mẹ, chỉ có thể đè nén vào tận sâu bên trong.

Bà cắn môi đến bật máu.

Người làng đồng cảm nhưng cũng chẳng thể làm gì.

Họ lẳng lặng cúi đầu.

Hầm tối đen như mực, giờ đây chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.

Nhưng không ai biết, phía cuối đường hầm.

Một linh hồn nhỏ ngây thơ đang nhìn họ.

Không oán trách, không hận thù linh hồn từ từ bay lên trên.

Kéo theo tiếng gió xào sạt, linh hồn em như muốn dẫn dụ lũ giặt ra khỏi nơi này.

Một lát sau, không gian yên ắng như tờ.

Cảm nhận được an toàn, cả làng mở nắp hầm chui lên.

Màn đêm tĩnh mịch, không ai bảo ai.

Cùng nhau đưa thi hài em bé, đem chôn nơi nghĩa trang nhỏ của làng.

Người mẹ chỉ nhìn con, với ánh mắt thất thần.Những bước đi thất thiểu, một cặp mắt vô hồn.

Chính em đã cứu ngôi làng.

Linh hồn em đánh lừa bọn chúng rời khỏi đây.

Sáng mai, người trong làng đến báo tin.

Chiếc thuyền của ba bé đã tan tành, không thấy xác người chồng.

Nỗi đau chồng chất nỗi đau, người mẹ chỉ biết chạy ra biển.

Không ngừng tìm kiếm chồng.

Người làng chỉ có thể giữ chặt lấy cô, bên cạnh,linh hồn của người chống đang bao bọc lấy thân thể tiều tụy của vợ mình.

Ba ngày sau, bên cạnh một con tàu nhỏ của ngư dân gần ngôi làng.

Một xác chết nổi lên.

Xác được vớt lên, bao bọc trong chiếc mền nhỏ.

Trên chiếc thúng được thuyền kéo vào bờ.

Người phụ nữ đã xác xơ vì chờ đợi.

Hôm nay, cô không khóc.

Ánh mắt thất thần gắt gao ôm lấy chồng.

Bên trên cô, linh hồn cha con chỉ có thể nhìn cô với đôi mắt đầy lo lắng.

Liệu rằng, một mình cô sẽ đối mặt với quãng đời còn lại thế nào đây ?

Chính việc linh hồn nhỏ, dẫn lũ giặc đi khiến cho cơ thể cô có nhiều công đức như vậy.

Điều này khiến linh hồn trở nên đặc biệt thanh cao.

Ly nước chuyển sinh cũng không khiến cô quên được kí ức về tiền kiếp.

Chỉ cần được kích hoạt, nó sẽ ào ào tuôn ra như thác.

Hình ảnh xoay nhanh đến một kiếp khác.

Cô bị bỏ rơi thành linh hồn lang thang.

Lại chuyển đến một kiếp nữa, cô làm con một linh hồn thuần khiết, cố chấp đến hai lần đều không được, hình ảnh dần dần mờ ảo rồi lại rõ ràng.

Người đó chẳng phải là dì Thanh Thanh sao ?

Cuốn phim lại xoay ngược lại hình ảnh ở một ngọn núi, Lê Na đang nói chuyện với một cậu bé.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong giấc mơ.

Một cái búng trán nhẹ của cậu bé khiến cô tỉnh giấc.

Ben Ben cô gọi lớn...

Cô tỉnh dậy, nước mắt đầm đìa.

Những kí ức đã qua, khiến tim cô đau thắt lại.

Cô đã nhớ lại tất cả những kí ức về kiếp trước của mình.

Nhưng chỉ có một khuôn mặt mà cô rất muốn nhớ, lại không hiện ra được.
 
Nơi Yên Nghỉ Của Những Thiên Thần
C32


Bo vẫn còn vương vấn chuyện toà chung cư cũ cháy đó, anh muốn siêu độ vong hồn cho nơi này.

Anh cùng cún Mi Mi tìm đến Thanh Thanh, cô là người có trái tim lương thiện.

Chính cô cũng có một linh hồn thuần khiết.

Cô cùng với ông Phúc nhiều năm nay, chôn cất thai nhi.

Bản thân cô đã tích góp nhiều công đức.

Ngay chính Thanh Thanh không biết, cô còn có khả năng mở cánh cửa siêu thoát cho các vong linh.

Chỉ là cô còn vướng mắc về con gái cô, đã từ rất lâu cô vẫn trầm mặc.

Nên năng lực này không bộc phác được.

Cuộc sống cứ êm trôi.

Nhưng chính cô vẫn trầm luân không dứt về những hồi ức đã qua.

Những đường nét già nua trên khuôn mặt đã hiện rõ.

Như hằn lên những kí ức cũ nhoà theo năm tháng.

Anh đến nhà cô, cửa vẫn mở.

Anh cùng Mi Mi yên lặng đi vào.

Bỗng nhiên, anh nhìn vào thì lại thấy một bóng hình quen thuộc, là Lê Na.

Anh lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của cả hai.

Lê Na nói: Cô Thanh Thanh, có lẽ cô không biết nhưng con muốn nói với cô một chuyện.

Thanh Thanh vẫn thường xuyên đến chơi với bé Lê Na, nên cô xem như cháu của mình.

Cô mỉm cười với Lê Na.

Lê Na lặng lẽ đi đến nơi một thân cây già, cô cúi xuống.

Tự tay mình đào lên từng nắm đất.

Rồi hất tung lên không trung.

Cô đập đi cả tấm bia mộ của chính mình.

Cô vẫn luôn biết Thanh Thanh chấp niệm với điều này.

Giống như muốn xoá bỏ đi tất cả.

Xoá bỏ hết những nỗi đau cho Thanh Thanh.

Để cô quên đi quá khứ.

Dũng cảm bước lên phía trước.

Thanh Thanh hốt hoảng trước hành động của Lê Na.

Cô bị sốc.

Đó chính là nơi cô chốn cất con gái nhỏ của cô.

Chỉ có cô biết nơi đó.

Tại sao mà...

Những nghi vấn, sự tức giận chưa kịp dâng lên, thì cô đã thấy Lê Na đứng dậy.

Ánh mắt hướng về phía Thanh Thanh, từng giọt nước mắt rơi tràn trên khuôn mặt.

Lê Na mím chặt môi:"Mẹ!

Con là Maria, Người được mẹ chôn cất ở nghĩa trang thiên thần năm đó, cũng chính con, đã cố chấp đến bên Mẹ hai lần.

Rồi lại không có duyên nợ làm con gái của Mẹ.

Nhưng con đã trở lại, con vẫn ở đây.

Trong một hình hài khác.

Con không là cát bụi ở dưới gốc cây này.

Con có hình hài.

Có linh hồn.

Và con vẫn luôn là con gái của Mẹ"Từng mảnh kí ức, tua nhanh trong tâm trí của Thanh Thanh.

Hồi ức về Maria, linh hồn nhỏ bé khép nép mà cô từng bên cạnh, an ủi vỗ về.

Chính Thanh Thanh không ngờ, Maria lại là con gái của cô.

Nhưng một loại linh cảm của người Mẹ.

Khiến cô không hoài nghi điều gì.

Chính bản thân cô cũng hiểu rõ, chẳng biết từ khi nào.

Bắt đầu từ lúc cô bé Lê Na chào đời.

Cô đã có một sự gắn kết đặc biệt với em.

Cô vẫn luôn muốn âm thầm bảo vệ em.

Cho đến hôm nay, khi nghe được điều này.

Nhìn thấy nước mắt lăn dài trên khoé mi của em.

Thanh Thanh không nỡ.

Cô chạy lại ôm em vào lòng.

Không nói gì cả.

Không khóc, cô lau giọt nước mắt cho em.

Vỗ về em nín khóc.

Cô thấy nhẹ lòng, những sự ray rức về quá khứ.

Dường như đã được lấp đầy.

Một cái ôm cứ kéo dài mãi.

Bo đứng sau nghe chuyện này, anh ngạc nhiên.

Maria cái tên này đã vang lên trong đầu anh không biết bao nhiêu lần.

Hình ảnh anh khi còn là cậu bé Ben, một linh hồn trên nghĩa trang nhỏ, trên ngọn núi kia.

Anh cùng cô chuyện trò.

Dù chỉ là một đoạn ngắn mà thôi.

Nhưng anh đã biết, anh đã dành tình cảm đặc biệt cho cô bé mang tên Maria.Khi cô bé hỏi anh kiếp sau mình làm anh em được không.

Anh chỉ búng trán cô và rời đi theo ánh sáng lên thiên đường.

Chính anh cũng biết, anh không muốn trở thành anh trai.

Mà là người đặc biệt của cô.

Chỉ là anh không ngờ, cô bé ấy là Lê Na.

Cô đã trưởng thành xinh đẹp đến thế.

Lại một lần nữa khiến anh rung động.

Anh khẽ mỉm cười.

Hoá ra, duyên phận là như vậy.

Dù cho chia cắt kiếp này.

Thì đến kiếp sau, vạn vật xoay vần, ta lại trở về bên nhau.

Những sợi dây định mệnh, vẫn luôn quấn quanh lẫn nhau.

Bo ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, từng áng mây trôi lơ lửng trên bầu trời.

Lại nhìn vào hai con người đang hạnh phúc ôm lấy nhau, linh hồn của cả hai vẫn luôn thuần khiết như vậy.

Cún con Mi Mi dường như cũng hoà vào không khí này, bé cún ngoan ngoãn vẫy đuôi.

Đôi mắt vẫn hướng về phía trước.

Bo dường như nhìn thấy, một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của Mi Mi.

Có lẽ vì cảm động.

Chính anh cũng không biết, Mi Mi chính là chú cún mà Thanh Thanh đã nuôi.

Nó tên Misa.

Mà cũng chính lúc cô chôn cất bé con Mi Mi cũng có mặt.

Giờ phút này, cún con lặng lẽ nhìn người chủ của mình.

Có lẽ nó đã hoàn tất nhiệm vụ của mình rồi.

Có lẽ Thanh Thanh vẫn nghĩ rằng mình cô đơn, lạc lõng.

Nhưng cô không biết, những người thân đã khuất của cô vẫn âm thầm bên cạnh.

Bảo vệ và che chở cho cô.

Thiên Thần Kim là bạn thân của Thanh Thanh, mà sếp của Kim cũng là bà ngoại của Thanh Thanh.

Ngay cả bé mèo nhỏ mà cô từng nuôi, cũng vẫn lặng lẽ chỉ đường cho cô, mỗi lúc cô mất phương hướngHọ vẫn âm thầm dõi theo cô, mong cô hạnh phúc..
 
Back
Top Bottom