- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,135
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 17
Chương 17
Lăng Phong cùng An Phong lên xe về Lâm Viên lúc mười giờ khuya, vì trưa ngày hôm sau bọn họ phải có mặt ở Cao Nguyên để dự đám cưới một người bạn.Buổi chiều, tại khu resort bốn sao nằm sâu trong hồ Tuyết Tùng, An Phong khoác tay Lăng Phong tiến tới chiếc cổng hoa nơi chú rể đang đứng tiếp khách.Hôm nay An Phong diện một chiếc đầm lụa màu xanh nhạt vì dresscode hôm nay là màu xanh dương và màu bạc, đi bên cạnh là Lăng Phong diện trên mình một bộ vest xám lạnh.Chú rể của tiệc cưới hôm nay vừa nhìn thấy hai người thì vẫy tay hào hứng:"Đến cả tôi cũng cưới rồi, khi nào hai người mới định cho tôi uống rượu mừng đây?"
Minh Chính bày ra vẻ mặt ngán ngẩm."
Tao cũng sốt ruột lắm, nhưng cô ấy vẫn muốn chơi nốt mấy năm nữa."
Lăng Phong cười đầy bất lực, nhìn An Phong bằng ánh mắt cưng chiều."
Được rồi, hôm nay một trong hai người phải bắt được hoa cưới đó."
Đám cưới ngoài trời dưới thời tiết se lạnh của Cao Nguyên khiến không khí càng thêm lãng mạn hơn.
An Phong ngồi bên cạnh anh, ngước nhìn cô dâu đang được ba cô ấy dẫn về phía chú rể, xúc động không kiềm được mà rơi nước mắt.Lăng Phong lén nhìn cô, nâng bàn tay đang nắm chặt tay anh lên hôn nhẹ vào mu bàn tay.
Cô cũng nhìn anh, khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.Trời càng về đêm càng lạnh.
Trong phút chốc sương đã phủ kín khắp mặt hồ.
Ở chính giữa trung tâm, chú rể Minh Chính và cô dâu của anh đang cùng nhau nhảy múa dưới sự cổ vũ của bạn bè hai bên.Bất chợt Lăng Phong nhìn thấy An Phong lẻn ra một góc.
Cô ngồi xuống ghế đá cách bờ hồ không xa, ánh mắt xa xăm nhìn dãy sương dày che khuất ngọn núi."
An Phong..."
Anh gọi nhưng cô không phản ứng.Lăng Phong đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, gương mặt An Phong hơi ửng đỏ."
Em say rồi hả?"
"Không."
Anh bật cười khe khẽ, theo thói quen giơ tay lên xoa đầu cô."
Lạnh không?
Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi trước nhé?"
An Phong lắc đầu, sau đó thì quay sang nhìn chằm chằm gương mặt anh."
Mặt anh dính gì sao?"
Cô không trả lời, tay chầm chậm đưa lên, bất ngờ véo nhẹ vào má anh."
Tên khốn..."
"Em chửi nhiều đến mức đếm không xuể rồi."
"Đẹp trai."
Cô nói tiếp.Bây giờ thì đến lượt Lăng Phong im lặng, khóe môi anh khẽ nâng lên.
Sau đó không nhịn được liền cúi xuống hôn lên môi cô."
Em đang vừa đấm vừa xoa hả?"
Đôi lúc Lăng Phong thật sự vẫn không hiểu được hết mấy hành động, lời nói ngốc nghếch của An Phong.
Anh không những không thấy khó chịu, mà ngược lại còn thấy cô rất đáng yêu nên cũng mặc kệ.Nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, Lăng Phong lại phì cười.
"Vậy mà bảo không say."
Sau khi đắp chăn cho cô cẩn thận, Lăng Phong chộp lấy gói thuốc và cái bật lửa, lẳng lặng ra ngoài đi đến khu vực hút thuốc của khách sạn."
Hút thuốc nhiều không tốt đâu."
Minh Chính đi đến bên cạnh Lăng Phong, khoanh tay hít một hơi.Anh thả nhẹ sợi khói trắng vào không trung, không thèm nhìn bạn mình, khẽ hừ một tiếng:"Đến câu này mày cũng nói y hệt cô ấy.
Không lo động phòng mà còn ở đây nhiều chuyện?"
"Về nhà sao rồi?
Ổn chứ?"
"Nhà nào?"
"Nhà Sài Thành chứ nhà nào?"
"Nhà cửa gì chứ?"
Lăng Phong phì cười."
Mày tính cắt đứt quan hệ với ba luôn à?"
"Nếu xem tao là con thì đáng lẽ ngày xưa ông ta nên đứng ra bênh vực tao chứ không phải hai mẹ con nhà kia."
Ngừng một chút, Lăng Phong thở dài.
"Tao không phải người rộng lượng như vậy."
"Vậy còn chuyện ra mắt thì sao?"
Lăng Phong lấy lại ngay vẻ mặt tươi tỉnh: "Hai người anh của cổ có hơi khó chịu nhưng nhìn chung cả nhà cô ấy có vẻ cũng ưng tao.
Đã hẹn ngày gặp mặt rồi."
"Chúc mừng bạn tôi.
Điều ước nhỏ nhoi bao nhiêu năm sắp thành hiện thực rồi."
"Ha ha, ba mươi chưa phải Tết.
Chẳng hiểu sao từ lúc trở về đến nay, lòng ngực tao cứ nôn nao cồn cào như bị đốt ấy."
Bóng tối tĩnh mịch bao trùm lên khu rừng trước mắt.
Sương tràn đến dần che khuất những ngọn thông già bất chợt khiến Lăng Phong cảm thấy tương lai mình cũng giống như khung cảnh trước mắt...
Dường như cũng có một làn sương mỏng đang vây lấy anh.*Du lịch ngày càng phát triển, homestay mọc lên ngày càng nhiều dẫn đến lượng khách đến quán cũng tăng vọt khiến Lăng Phong và An Phong phải mở rộng không gian quán để đáp ứng điều đó.
Hai người cải tạo lại khu vườn nhỏ trước căn nhà gỗ, dựng lại hàng rào và trồng rất nhiều hoa.
Ngoài ra, cánh cửa của căn nhà đã được An Phong vẽ rất nhiều bươm bướm, những chú bướm xanh như một dải lụa đang bay lên.Lăng Phong biết An Phong rất thích bướm, vậy nên trong quán đâu đâu cũng sẽ thấy vài khung tiêu bản bươm bướm đủ sắc màu.Bên ngoài trời mưa rả rích.
Đầu tuần quán vắng không người, An Phong ngồi bên ô cửa sổ, ngắm mưa rơi bên thung lũng."
Anh có tin vào định mệnh không Phong?"
"Lần đó em đi ngang quán cà phê của anh, ban đầu còn chẳng định bước vào.
Nhưng ngay lúc có người bước ra, dường như như có một thế lực nào đó đã thôi thúc em rằng hãy vào đi."
"Và rồi em nhìn thấy anh."
Lăng Phong đẩy tách cà phê nghi ngút khói đến trước mặt cô.
Hương cà phê nhàn nhạt cuốn quanh chóp mũi, hoà vào mùi đất ẩm ướt bên ngoài khiến lòng anh an yên đến lạ thường.An Phong vẫn ngồi đó, tay ôm tách cà phê ủ ấm, khẽ nở một nụ cười với anh.
Cô chìa bàn tay ra, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, ngại ngùng nói:"Đeo cho em đi."
"Hả?"
"Hôm ở đám cưới Minh Chính, em thấy cái hộp rồi."
Lăng Phong mở to mắt.
Anh đứng bật dậy, lóng ngóng lục tìm trong túi quần, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ mày đen."
Phan Nguyễn An Phong.
Đừng có hối hận đó."
Vừa nói, Lăng Phong vừa đeo chiếc nhẫn vào tay An Phong, miệng cười đến tận mang tai."
Còn lâu mới hối hận."
Cô cũng cười, mắt ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn lấp lánh dưới nắng.Đột nhiên, Lăng Phong bỗng đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô."
Còn một vật này muốn trả lại cho em."
"Gì vậy?"
Lăng Phong lật miếng đệm của chiếc hộp lên, lấy ra một chiếc khuyên bằng đá hình bươm bướm, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay An Phong.Cô mở to mắt ngạc nhiên:"Anh tìm thấy ở đâu vậy?
Em nhớ là em đã làm mất nó từ lâu lắm rồi."
Anh đẩy nhẹ đầu cô, nói bằng giọng mỉa mai:"Cái não của em đó, học hành cho giỏi rốt cuộc trí nhớ lại chẳng đâu vào đâu.
Ngày đầu tiên đi học năm lớp mười, là em đụng trúng anh đấy."
An Phong nheo mắt suy nghĩ, ký ức bắt đầu tua ngược như một cuốn phim.Sáng hôm đó cô có hẹn với mấy cậu bạn ở câu lạc bộ trượt ván, nhưng vì giáo viên cho ra muộn hơn dự tính nên..."
Xin lỗi bạn."
Gương mặt cọc cằn của nam sinh khi ấy hiện lên trong đầu An Phong."
Là anh hả?"
Lăng Phong nhìn cô, nhún vai một cái chẳng thèm trả lời."
Giờ thì em tin giữa chúng ta thật sự có duyên phận rồi."
An Phong chồm tới ôm lấy hai má Lăng Phong, đặt lên môi anh một nụ hôn.Bên ngoài, mưa vẫn rơi lất phất.
Nhưng những đám mây đã dần tan ra, nhường chỗ cho ánh sáng xuyên xuống mặt đất.
Trên những ngọn cây, phiến lá... vài giọt nước lấp lánh lăn xuống như hạt ngọc.
Hơi lạnh cũng dần tan đi, đất trời như được sưởi ấm... mầm xanh trong tim hình như đã bắt đầu ra hoa.—Chuyện ngoài lề:Lăng Phong cầm ly rượu nheo mắt, khoanh tay tựa vào cạnh bàn, mắt hướng về một nơi gần đó."
Đó là ai vậy?"
Anh hất cằm về phía chiếc bàn gần đó.
An Phong đang nói chuyện với một người đàn ông trông có vẻ quen mắt, không những thế còn cười đùa rất vui vẻ.Minh Chính đứng bên cạnh nghe thấy cũng tò mò nhìn theo rồi "à" to một tiếng:"Bạn cùng lớp của An Phong, cùng câu lạc bộ với bọn tao nhưng khác team."
"Tao từng gặp rồi.
Hình như còn thích cô ấy."
"Đúng rồi, theo đuổi tận bốn năm đấy."
Minh Chính gật gù, liếc mắt nhìn sang thái độ của thằng bạn mình:"Tao thấy mày có dấu hiệu lên men rồi đó."
"Lên men?"
Lăng Phong nhướng mày."
Theo như trong mấy quyển ngôn tình của vợ tao thì mày đích thị là một hũ giấm chua."
"Nói tiếng người."
"Ghen nổ đom đóm mắt."