Suốt gần một tháng, tôi gần như không nói chuyện với Lăng Phong.
Kể cả trong tiết luyện thi, tôi cũng lẳng lặng chuyển sang bàn khác ngồi, coi như cậu ta không tồn tại.Cho đến đầu tháng Ba, tôi bỗng đổ bệnh.
Cơn sốt siêu vi khiến tôi phải nằm viện gần hai tuần.
Đến lúc quay lại trường thì đã là giữa tháng Ba rồi.Ngày 14 tháng Ba - Valentine Trắng.Mặc dù đã khỏi bệnh nhưng tôi vẫn chẳng có chút sức sống nào.
Mặt mũi tôi tái mét, son dưỡng cũng chẳng thèm thoa, đến mức khiến thầy Nam tưởng rằng tôi còn bệnh mà giấu thầy.Sau giờ ăn trưa, lúc đang chuẩn bị uống thuốc thì người bên cạnh đột nhiên đẩy đến trước mặt tôi một cái hộp giấy.
Tôi cau mày nhìn Lăng Phong, nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ lời nào."
Mở ra đi."
Lăng Phong nói, mắt hướng đi nơi khác.Mặc dù trong lòng còn giận, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn bóc lớp giấy ra.
Bên trong là một chiếc lọ thủy tinh chứa đầy những viên kẹo tròn đủ màu sắc."
Tôi biết bạn ghét thuốc đắng."
Giọng Lăng Phong đều đều.
"Nên... uống thuốc xong thì ăn một viên, sẽ không còn đắng nữa."
Tôi nhìn cậu ta, khóe môi bất giác nhếch lên: "Tôi uống được thuốc đắng mà."
Người kia bỗng im bặt, còn tôi thì thầm cười trong lòng."
Chậc..."
"Cảm ơn."
Tôi nói.Lăng Phong hơi ngơ ra rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Gương mặt cậu ta vẫn lạnh tanh như mọi khi, nhưng tôi thoáng thấy hai vành tai cậu đang dần đỏ lên.Khỏi nói cũng biết, đây là quà đáp lễ cho mấy viên kẹo nougat hồi tháng trước."
Xin lỗi bạn."
Người bên cạnh lại nhỏ giọng lên tiếngTôi ngước nhìn Lăng Phong.
Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy cơn giận trong lòng mình cũng dịu đi nhiều.Buổi chiều tan học, tôi ghé nhà sách tìm vài cuốn toán nâng cao.
Khi đi ngang qua khu đồ thủ công và quà lưu niệm, mắt tôi chợt dừng lại trước một xấp giấy gấp sao rực rỡ đủ màu sắc.Nhìn những tờ giấy nhỏ xinh, tôi bỗng nhớ đến hũ kẹo mà Lăng Phong tặng sáng nay.
Một ý tưởng bất chợt lóe lên, thế là tôi quyết định mua giấy về gấp sao.
Cứ mỗi lần ăn một viên kẹo, tôi sẽ gấp một ngôi sao bỏ vào lọ.
Để đến khi kẹo hết, chiếc lọ thủy tinh ấy vẫn sẽ đầy màu sắc như ban đầu."
Ơ!
Em gái té cầu thang?"
Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt của một thanh niên lạ mặt đang đứng ngay bên cạnh.
Anh ta nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên quá mức, như thể vừa thấy một sinh vật ngoài hành tinh đáp xuống trái đất."
Dạ?"
Sau một hồi trò chuyện, tôi mới biết anh ta là Bảo Nguyên, học trên tôi một lớp."
Anh học lớp 12 Toán.
Thật ra anh thấy em mấy lần rồi, em cũng ở trong tuyển Toán của thầy Nam phải không?"
"Dạ."
"Ừm, thầy Nam là chủ nhiệm lớp anh đó."
"Ồ."
Trời bất chợt đổ mưa.
Tôi ôm chặt đống sách vừa mua, đứng dưới mái hiên nhà sách chờ mưa tạnh.
Vậy mà Bảo Nguyên vẫn chưa chịu về, cứ đứng bên cạnh tôi nói liến thoắng không ngừng.Đúng lúc đó, chiếc mô tô quen thuộc dừng ngay trước mặt tôi.
Anh họ ném cho tôi cái mũ bảo hiểm và một chiếc áo mưa vừa mua ở cửa hàng tiện lợi.Bảo Nguyên từ nãy giờ, mắt vẫn luôn dán chặt trên người anh họ tôi, nghiêng đầu, ghé sát lại hỏi nhỏ:"Bạn trai em hả?"
Thấy anh ta có vẻ tò mò, tôi bèn đáp bừa:"Dạ vâng, bạn trai."
Nói rồi, tôi vội đội mũ bảo hiểm lên, chào anh ta qua loa rồi nhảy lên xe.Ôi trời!
Người gì đâu mà nói nhiều kinh khủng!*Kỳ thi học sinh giỏi quốc gia diễn ra vào hai ngày 30 và 31 tháng Ba.Không khí trong đội tuyển căng như dây đàn, căng đến mức chỉ cần có người đụng nhẹ là đứt ngay.
Ai cũng tập trung hết sức để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng này.Sáng ngày 30 tháng Ba, tôi cùng Lăng Phong và Vũ Duy có mặt tại điểm thi từ sớm.
Mặc dù đã trải qua vô số kỳ thi lớn nhỏ, nhưng lần này tôi vẫn cảm thấy có chút hồi hộp.Lăng Phong như mọi khi, vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm.
Cậu ta không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh tôi.Trước khi vào phòng thi, tôi hít sâu một hơi, tự nhủ rằng mình đã cố gắng hết sức, kết quả thế nào cũng sẽ không hối hận.Đến khi đề thi được phát xuống, tôi nhìn lướt qua rồi mím môi.
Đúng như dự đoán cả thầy Nam, đề năm nay khó hơn hẳn so với mọi năm.
Nhưng thay vì hoảng loạn, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, tập trung giải từng câu một.Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ còn lại vài phút cuối cùng.
Tôi vội vàng kiểm tra lại bài làm của mình một lần nữa.
Khi giám thị thông báo hết giờ, tôi buông bút, thở phào nhẹ nhõm.Bước ra khỏi phòng thi, tôi bắt gặp ánh mắt của Lăng Phong.
Cậu ta nhìn tôi một lát rồi khẽ hỏi:"Sao rồi?"
"Tàm tạm."
Tôi nhún vai.
"Còn bạn?"
"Cũng ổn."
Vũ Duy bước đến, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
"Không biết năm nay điểm chuẩn thế nào nhỉ?"
"Lo gì, cứ đợi kết quả đi."
Tôi vỗ vai cậu ta, nở một nụ cười động viên.Sau một khoảng thời gian cũng khá dài, Vũ Duy cũng dần thân thiết với bọn tôi hơn.
Có lẽ là cậu ta đã nhận ra bọn tôi căn bản cũng giỏi bằng thực lực chứ không phải nhờ may mắn như cậu ta đã nghĩ.Buổi thi thứ hai diễn ra vào sáng ngày 31 tháng Ba, không khí căng thẳng hơn hôm trước nhiều.
Lần này, đề thi dài và có phần hóc búa hơn ngày hôm qua.
Khi tiếng chuông kết thúc vang lên, tôi bước ra khỏi phòng thi nhìn quanh tìm Lăng Phong và Vũ Duy.
Cả hai đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
Vừa thấy tôi, Vũ Duy liền thở dài:"Xong rồi!
Đầu óc tôi như muốn nổ tung luôn."
Sau khi cả ba rời khỏi điểm thi, tôi vươn vai, cảm nhận cơn gió mát thổi đến, xua tan hết mọi căng thẳng suốt thời gian qua."
Kết quả sẽ có trong khoảng một tháng nữa đúng không?"
Tôi hỏi.Vũ Duy gật đầu, vẻ mặt vẫn chưa hết lo lắng: "Ừ, hy vọng đừng rớt mất giải nào."
Lăng Phong khoanh tay, liếc nhìn tôi: "Bạn có lo không?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có chút chút.
Dù gì cũng đã ăn ngủ chung với nó suốt mấy tháng mà."
Tôi tạm biệt hai người bọn họ, đi về phía chiếc mô tô đang đợi đằng xa."
Ổn chứ em gái?"
Anh Quân ném mũ bảo hiểm cho tôi, hỏi."
Trên cả mong đợi."
"Thế có muốn ăn gì không?"
"Lẩu thả đi.
Em muốn mua blindbox nữa."
Anh Quân cằn nhằn, "Tao sinh ra để mày bào đó à?"
Tôi cười khì, "Để em tranh thủ mấy hôm đi, kiểu gì anh lại chẳng có người yêu.
Đến đó muốn em bào tiền anh cũng không được đâu."
"Lắm chuyện!"*Mặc dù đã thi xong, nhưng lớp G vẫn chưa giải tán.
Chúng tôi vẫn sẽ ở lớp G cho đến kỳ thi tuyển lại của năm sau.Sáng nay đến lớp, tôi nhận được tin nhắn của bạn cùng bàn cũ, Hải Linh.
Nhỏ bảo, tôi để quên đồ gì đó ở chỗ nhỏ, nên muốn tôi về lớp lấy.
Mặc dù sáng giờ cứ suy nghĩ mãi đến chuyện đó, nhưng tôi vẫn không thực sự nhớ là tôi đã để quên gì.Đang trên đường đi thì đột nhiên bị ai đó ném đá vào chân khiến tôi bất giác quay đầu lại.
Bất chợt một chiếc xô nước từ trên tầng rơi xuống, ngay sát bên cạnh chỗ tôi đang đứng.Người thả xô nước lần này không ai khác ngoài Hạnh Liên.
Lại là con nhỏ đó.Tự nhiên tôi thấy biết ơn ai đó ban nãy ném đá vào mình, không thì lần này lại ăn nguyên xô nước nữa rồi.Tôi lầm bầm, cúi người nhặt cái xô đang lăn lóc rồi đi thẳng lên tầng.
Tụi học sinh đang bu đen bu đỏ nhanh chóng nhường đường cho tôi đi qua.
Hạnh Liên thấy tôi đi đến, mày nhướng lên khiêu khích.Còn cười được cơ à?Tôi thở hắt ra, dứt khoát úp ngược cái xô nước xuống đầu nó.
Con nhỏ lớp trưởng ré lên như heo bị chọc tiết, mấy đứa xung quanh hoảng hồn, lật đật lấy cái xô ra.Giờ thì xem đi, xem ai mới là người bị ướt."
Con điên kia!
Sao mày dám hả?"
Hạnh Liên lao về phía tôi, tay giơ lên tính giáng cho tôi cái bạt tai nhưng tôi đã kịp né.
Tôi nhanh chóng nhào tới túm lấy tóc nó giật mạnh ra sau.
"Dám sao không dám.
Tao điên nên là chuyện gì tao cũng dám làm đấy!"
Càng nói, tôi càng giật mạnh hơn.
Tưởng chừng như đám tóc đó sắp đứt khỏi da đầu Hạnh Liên, tôi mới chịu bỏ tay ra.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo."
Đừng có nghĩ rằng tao bỏ qua là do tao sợ mày.
Tao nhịn đủ rồi."
Giết con sói đầu đàn...Giọng nói ấy cứ văng vẳng bên tai tôi từ lúc tôi quyết định bước chân lên cầu thang.Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Lăng Phong trong đám đông cũng đang dõi theo nhất cử nhất động của tôi, khóe môi cậu ta khẽ cong lên."
Làm tốt lắm!"
Qua khẩu hình miệng, cậu ta đã nói với tôi như thế.*Buổi tối, tôi ngồi trước bàn học, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, lưỡng lự không biết có nên gọi cho Lăng Phong hay không."
Được rồi, chỉ là một cuộc gọi thôi mà.
Mình làm được."
Vừa nghe tiếng "A lô" vang lên từ đầu dây bên kia, tôi ngay lập tức cảm thấy hối hận."
Sao gọi giờ này vậy?"
"Hả?
À... mình muốn hỏi bạn một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ừm..."
Đầu dây bên kia im lặng chờ đợi.
Tôi hít sâu, lấy hết can đảm rồi nói nhanh:"Chủ nhật này đi công viên nước không?"
Vẫn là một khoảng lặng.Tôi khẽ thở dài, lúng túng nói:"Thôi, mình hỏi chơi thôi.
Ngủ ngon nhé."
Đang định tắt máy, giọng nam trầm thấp bên kia chợt vang lên:"Được."
Tôi khựng lại, khẽ mím môi:"Vậy sáng chủ nhật, tám giờ, trước cổng Đầm Sen nước nhé."*Sáng chủ nhật, tôi đến cổng Đầm Sen nước từ sớm, trong lòng vừa háo hức vừa hồi hộp.
Trời trong xanh, nắng dịu nhẹ, gió thoảng qua mang theo hơi nước mát rượi khiến tôi thấy dễ chịu hơn một chút.Tôi nhìn quanh một lượt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đúng tám giờ, Lăng Phong xuất hiện, khoác trên vai một chiếc balo nhỏ.
Cậu ấy mặc áo thun trắng và quần short đơn giản, nhưng trông vẫn rất nổi bật giữa đám đông."
Bạn đến sớm vậy?"
Cậu ấy hỏi, tông giọng vẫn mang chút chán chường như thường lệ."
Ừm... tại sợ trễ."
Tôi cười cười, cố gắng che đi sự bối rối.Cả hai nhanh chóng mua vé rồi bước vào khu vui chơi.
Tiếng nước ào ào, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi.
Tôi hít một hơi sâu, cảm nhận bầu không khí náo nhiệt xung quanh.Hôm nay, tôi mặc một chiếc áo hai dây và quần hoa ngắn màu xanh nhạt.
Trên bả vai phải là hình xăm bươm bướm màu xanh lá, tóc búi cao, điểm thêm vài chiếc kẹp bướm mini đủ sắc màu, trông có chút tinh nghịch.
Ở phía bên kia, Lăng Phong bước ra từ phòng thay đồ nam, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần short khiến tôi lúng túng quay mặt đi chỗ khác."
Nhỏ này, bộ lần đầu thấy con trai cởi trần hả?"
Cậu trêu chọc, giọng mang theo chút ý cười.Tôi bĩu môi, "Không."
"Chơi trò nào trước đây?"
Lăng Phong suy nghĩ một lát rồi chỉ tay về phía ống trượt cao và dài nhất.
"Cái đó được không?"
Tôi nuốt nước bọt, "Hả?
Cái đó á?"
Cậu ấy nhướng mày, "Sợ à?"
"Tất nhiên là không."
Thật ra tôi không sợ độ cao...
Tôi mắc chứng sợ không gian hẹp.Ngay lúc ấy, một hình ảnh đầy màu sắc bất chợt đập vào mắt.
Trên bả vai trái của Lăng Phong là hình xăm pháo hoa trông vô cùng quen mắt.Tôi khựng lại, "Cái hình xăm đó..."
Lăng Phong quay lại nhìn tôi, sau đó liếc qua vai mình.
"Ừ, mới làm.
Có gì không?"
Tôi lắc đầu, "Không, do nó giống với hình mà ba tôi làm cho khách nên có hơi bất ngờ."
"Thì do ba bạn làm mà."
Lăng Phong cười khẽ."
Hả?"
Tôi tròn mắt.Lăng Phong không nói gì thêm, chỉ bật cười rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi kéo đi: "Đi chơi thôi, nói nhiều quá."
Lúc ngồi trước ống trượt, tôi cảm nhận được rõ cơ thể mình căng cứng lại.
Thành ống tối đen, không gian chật hẹp khiến tôi thấy hơi ngộp.
Ngay khi nhân viên hô lên "Chuẩn bị!", lòng bàn tay ai đó bỗng nhẹ nhàng phủ xuống bàn tay đang run lên của tôi.Lăng Phong không nhìn tôi, môi mấp máy khẽ nói đủ cho hai đứa nghe thấy: "Lo gì?
Tôi vẫn ở đây mà."
Rồi...
"Vèo!".
Cả hai cùng lao xuống.
Người bên cạnh hét lớn thích thú.
Tôi nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch, bàn tay cũng bị nắm chặt hơn.Ra khỏi miệng ống, chúng tôi rơi xuống hồ bơi, tiếng cười vui vẻ hòa vào làn nước mát lạnh.Lăng Phong vươn tay gạt nước trên mặt, "Thế nào?"
Tôi thở hổn hển, nhưng rồi cũng bật cười thành tiếng: "Không tệ lắm."
Cậu ấy cong môi, "Vậy thử thêm lần nữa không?"
"Mơ đi."
Tôi lườm cậu taĐến giữa trưa, tôi và Lăng Phong ghé vào quán ăn gọi hai bát phở.
Hương thơm nghi ngút bốc lên, hòa lẫn với làn gió mát rượi từ những tán cây xung quanh khiến không gian trở nên dễ chịu hơn hẳn.Ăn xong, cả hai tìm một chiếc ghế dài trong khu vực nghỉ ngơi, thả người xuống hóng mát.
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng cười nói râm ran, tất cả tạo nên một khung cảnh bình yên hiếm có giữa ngày hè rực rỡ.Bất giác, tôi quay sang nhìn Lăng Phong, chính xác hơn là nhìn chăm chú vào hình xăm pháo hoa trên vai cậu ấy."
Tôi có thể chạm vào nó không?"
Lăng Phong nhướn mày.
"Cái gì?"
"Tôi có thể chạm vào hình xăm của bạn không?"
Tôi nhắc lại, giọng có phần nhỏ hơn.Cậu ấy thoáng sững lại, dường như ngạc nhiên rồi chậm rãi gật đầu.Da Lăng Phong trắng đến phát sáng, càng làm cho hình xăm pháo hoa thêm phần rực rỡ.
Tôi đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào bề mặt da chỗ vết sẹo đã được che đi.
Cảm giác hơi sần khiến tôi có chút nhói lòng."
Sẹo này... không thể xóa hết sao?"
Tôi nghe thấy giọng mình nghẹn lại."
Bác sĩ nói có thể làm thẩm mỹ, nhưng tôi thấy rườm rà mất thời gian quá nên để vậy luôn."
Cậu ấy đáp một cách bình thản như thể chẳng bận tâm.Đẹp quá!Hôm nhìn thấy hình xăm này trên trang cá nhân của ba, tôi đã thầm nghĩ vậy.
Ba có nói đây là một hình xăm che sẹo, nhưng tôi không ngờ khi nhìn tận mắt, nó lại đẹp đến thế."
Chúng ta chụp một tấm đi!"
Tôi kéo Lăng Phong lại gần, giơ điện thoại lên.
Ánh nắng chiều hắt nhẹ lên gương mặt cậu ấy, làm nổi bật làn da trắng trẻo, ngũ quan sắc nét.
Trong khung hình, Lăng Phong như phát sáng giữa nền trời trong vắt.Bấm xong một tấm, còn chưa kịp xem lại thì Lăng Phong đã lên tiếng:"Ăn kem không?
Tôi mời."
Tôi ngước lên, khó hiểu nhìn cậu ấy.
Lăng Phong lập tức lúng túng giải thích: "Coi như cảm ơn vì hôm nay đã rủ tôi đi chơi đi.