Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 710: Chương 710



Lâm Thiên Du xoa một cái, ôm nó đặt xuống đất: “Tỉnh ngủ đi nào."

"Gào!" Báo tuyết nhỏ há to miệng, âm cuối của tiếng kêu chuyển thành một cái ngáp.

Lâm Thiên Du đứng dậy hoạt động cánh tay một chút, trước tiên dập tắt đống lửa.

Những món thịt đã nấu chín, chỉ cần mở lớp lá cây bọc ra là có thể ăn trực tiếp đều được cho vào ba lô.

Những thứ còn sống thì dùng ván gỗ mang về.

Cô gói riêng cá hun khói và nấm ra, cuối cùng còn lại hai thứ không đủ lá cây để gói, dứt khoát cầm trên tay vừa đi vừa ăn.

Cây cối gần đây gần như bị vặt trụi hết rồi.

Lúc mới đến cành lá còn khá sum suê, bây giờ trơ trụi như cây rụng lá sau mùa thu vậy.

Hộp cơm đựng canh nấm thịt bò đậy nắp lại cầm trong tay, bên trong toàn nước canh, nếu cho vào ba lô, lỡ lúc đi đường không cẩn thận bị lắc, đổ ra ngoài thì cái ba lô coi như bỏ.

Còn cả thức ăn hun khói bên trong nữa, ngấm nước canh thịt bò lại phải làm lại từ đầu.

Để cho chắc ăn cứ cầm thế này thôi.

Còn về chim cánh cụt nhỏ...

Lâm Thiên Du do dự không biết có nên gọi nó đang ngủ dậy không.

Đống lửa tắt rồi mà vẫn chưa tỉnh, chắc là vẫn đang áp sát vào hơi ấm còn sót lại để sưởi ấm.

Chim cánh cụt lớn lúc này đi tới, đứng cách đó không xa đối mặt với Lâm Thiên Du.

Không nói gì, nhưng ánh mắt tình cha như núi này, Lâm Thiên Du cũng có thể hiểu được phần nào.

Chỉ thấy chim cánh cụt trưởng thành nhân lúc chim cánh cụt nhỏ không để ý, lao tới mổ một cái vào đầu, chim cánh cụt nhỏ ngơ ngác, mắt mới mở được một nửa thì cơ thể đã lơ lửng trên không.

Chim cánh cụt trưởng thành cắp được con rồi quay đầu bỏ chạy, không đánh tại chỗ, có lẽ sợ Lâm Thiên Du ngăn cản, nên mang về nhà đánh.

Chim cánh cụt nhỏ bị cắp đi lắc lư, còn chưa tỉnh hẳn đã sắp bị lắc choáng váng rồi.

Đôi cánh trước ngắn ngủn của chim cánh cụt trưởng thành dang ra, không trượt đi mà dùng hai chân chạy trên đất, hết trái lại phải, giống như con lật đật đứng dậy chạy về phía trước vậy.

[Tình cha như núi... lở.]

[Ha ha ha, đứa nhỏ này mỗi trận đòn đều ăn không oan.]

[Phải đánh, lỡ lần sau nó rủ rê đám chim cánh cụt nhỏ trong bầy chạy đi xem cá voi sát thủ thì sao? Đại Bạch có khi còn chưa ăn qua loại hạt dưa nhỏ thế này.]

Cáo Bắc Cực nghiêng đầu, động vật quá năng động rất dễ bị nó coi là mục tiêu săn bắt.

Lâm Thiên Du nửa ngồi xổm xuống, ôm cổ cáo Bắc Cực, thuận tay xoa xoa đuôi nó.

"U u..." Lâm Thiên Du tới gần, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của cáo Bắc Cực, nó vẫy vẫy chóp đuôi, thân mật ngẩng đầu dụi vào má cô.

Đuôi của cáo rất nhạy cảm, dày đặc dây thần kinh, sự tiếp xúc của con người sẽ khiến cáo cảm thấy khó chịu, nếu chưa được sự cho phép của cáo mà bạn sờ đuôi nó, trên tay có thể sẽ nhận được một hàng dấu răng, cắn thủng cả da bạn.

Nhưng Tuyết Cầu thì chỉ hận không thể tự cắp đuôi mình đưa cho cô xoa, sự gần gũi qua tiếp xúc này Tuyết Cầu rất thích.

Đồ đạc đều đã dọn dẹp xong, cuối cùng thả lưới cá xuống.

Kiểm tra lại đống lửa, đảm bảo sau khi dập tắt ban nãy nó không cháy lại, Lâm Thiên Du lúc này mới vung tay một cái: “Đi thôi, về nhà nào."

Hôm nay phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, những con vật nhỏ bình thường luôn thích chạy ra ngoài nghe thấy về nhà cũng lần lượt đứng dậy.

"Gào gừ!"

Xung quanh căn cứ vô cùng yên tĩnh.

Trời tối rồi, nếu không có hoạt động gì cần thiết, toàn thể tham gia, các khách mời đều sẽ ở trong nhà băng của mình.

Lâm Thiên Du về hơi muộn, nhưng nhà băng của Phong Tĩnh Dã, ống khói không thấy khói bốc lên, người ở trong nơi trú ẩn để giữ ấm đều sẽ đốt lửa tăng nhiệt độ.

Nói cách khác, Phong Tĩnh Dã vẫn chưa về.

Cô vốn định đi ngang qua tiện tay đặt thức ăn mang về cho Phong Tĩnh Dã xuống, nhưng khổ nỗi Tuyết Đoàn vẫn luôn đi bên phải cô lại linh hoạt đổi hướng, ngăn cách cô và nhà băng của Phong Tĩnh Dã.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 711: Chương 711



Kể từ chuyện ngắm cực quang ban đêm lần trước, Tuyết Đoàn canh chừng Phong Tĩnh Dã rất chặt, từ chỗ ban đầu chỉ nhắm vào anh, đến bây giờ bắt đầu nhắm vào tất cả mọi thứ liên quan đến anh.

Đi ngang qua cũng phải giẫm một cái.

Lâm Thiên Du thấy vậy, cũng đành mang đồ về trước, gửi tin nhắn cho Phong Tĩnh Dã.

[Hành động nhỏ của gấu Bắc Cực đương nhiên không thoát khỏi mắt của fan trong phòng live.]

[Không phải là bảo vệ Lâm Lâm không nổi, mà là đánh thẳng chủ đảo thì có lợi hơn.]

[Tôi không chút nghi ngờ, nếu Tuyết Đoàn biết cách làm nhà băng, sớm đã mang nhà Lâm Lâm dọn đi rồi.]

[Ha ha ha, cứu mạng! Thử tưởng tượng xem, bạn nuôi một con mèo nhỏ cực kỳ xinh đẹp lại còn có thể nói chuyện với mình, chơi cùng mình, dỗ mình vui, ngủ một giấc dậy bị người bên ngoài lén bế đi mất, bạn sẽ có cảm nghĩ gì?]

[Xin mời trả lời, mọi người đều biết, chúng ta sống trong một đại gia đình đoàn kết yêu thương, gặp phải chuyện này phải giữ bình tĩnh, nói lý lẽ với đối phương... Quân buôn mèo chết tiệt! Ông đây liều mạng với mày! Không phải là mày chết thì là tao toi!]

Lửa trong nhà băng nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy.

Đi ra ngoài cả ngày không có ai thêm củi, chút lửa còn sót lại có thể duy trì đến bây giờ đã là rất tốt rồi.

Dù vậy, nhiệt độ trong nhà băng vẫn cao hơn bên ngoài khá nhiều.

Lâm Thiên Du không vội cởi áo lông vũ, trước tiên thêm củi, đợi lửa cháy lên.

Cú tuyết đã ngủ dậy, đứng trên chỗ đậu Lâm Thiên Du chuẩn bị cho nó, ra vẻ trầm tư.

"Ụt ụt!" Hải cẩu đốm nhỏ cọ cọ tới nằm trên giày cô, đôi mắt nhỏ ướt át nhìn cô không chớp, hỏi cô đã đi đâu.

"Bọn tôi đi săn bắt nấu cơm, ngay trên mặt băng chỗ em trước đây hay phơi nắng ấy." Lâm Thiên Du lấy một con cá tươi cho nó: “Thấy các em đang ngủ nên không gọi."

Trước khi đi, cô đã để cá đông lạnh và thịt trên bếp lò, lửa nhỏ liu riu hong nóng, tầm lúc chúng nó ngủ dậy là có thể ăn.

Lúc này không thấy có thức ăn, chắc là chúng nó đều ăn cả rồi.

Lâm Thiên Du lại cắt thêm ít thịt bò, đổi khẩu vị cho chúng nó.

Cú tuyết bay cao nhìn xa, nhưng chim săn mồi và mãnh thú chỉ khác nhau một chữ, dù có nhìn thấy bò xạ hương, nó cũng sẽ không lao lên săn bắt.

Thịt bò đối với cú tuyết mà nói vẫn khá mới lạ.

Lâm Thiên Du dùng đũa gắp, một miếng thịt bò nhỏ đút cho nó: “Vẫn còn hơi đông, chỗ này để trên bếp lò cho tan đá một lát, ăn phần bên trong trước đi."

"Kéc!" Cú tuyết mổ hai cái rồi nuốt chửng miếng thịt.

Hố lửa cháy lên cũng mang lại chút ánh sáng cho căn phòng tối tăm.

Lâm Thiên Du bật đèn pin điện thoại, vừa quay đầu lại thì thấy gấu Bắc Cực đứng sau lưng cô, hai móng trước chắp lại trước người, như đang ôm thứ gì đó.

Cô hỏi: "Sao thế?"

"Gào gừ!" Tuyết Đoàn từ từ tách hai móng vuốt ra, hộp đồ hộp cỡ bằng đệm thịt lòng bàn chân bên trong lắc lư một cái, nghiêng ngả đổ vào móng vuốt của gấu Bắc Cực.

[Ngọt!]

Lâm Thiên Du cong cong mắt, ánh lửa sáng rực chiếu lên nửa người gấu Bắc Cực, đến cả hình dáng bộ lông xù cũng được phác họa rõ ràng.

Khóe miệng gấu Bắc Cực dường như có độ cong hướng lên, đôi mắt linh động sáng ngời, đáng yêu lại ngoan ngoãn chờ cô mở đồ hộp.

Dưới ánh mắt này, bất kỳ suy nghĩ nào của bất kỳ ai cũng không chống đỡ được quá vài giây.

Huống chi Lâm Thiên Du vốn đã định về mở đồ hộp cho gấu Bắc Cực ăn.

Cô kéo khoen mở hộp đồ hộp, đổ hết vào trong bát nhỏ, lúc đưa bát nhỏ cho nó, còn lấy một chiếc khăn lông quàng quanh: “Nào, ăn từ từ thôi, đừng làm dính vào lông."

Gấu Bắc Cực ngẩng đầu: “Gầm!"

Nhiệt độ trong nhà đã ấm lên, Lâm Thiên Du cởi áo lông vũ treo bên cửa.

Bò khô và cá hun khói, nấm hun khói đều bày ra, lúc ra ngoài còn phải dùng ba lô, phải dọn trống ba lô trước.

Nhìn thức ăn gần như chất đầy bếp lò, Lâm Thiên Du như có điều suy nghĩ hỏi: "Lá cây vân sam có thể dùng để đan sọt không?"

Không có rổ rá, thùng hộp đựng thức ăn rất phiền phức, cứ bày bừa bãi trông rất lộn xộn.

Tuy dưới tiền đề sinh tồn nơi hoang dã, trong nơi trú ẩn lộn xộn cũng không phải chuyện gì đáng để ý, nhưng Lâm Thiên Du vẫn cảm thấy nhà cửa gọn gàng một chút nhìn sẽ thoải mái hơn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 712: Chương 712



Lâm Thiên Du suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai đi tìm ở xa xem, xem có rương báu nào chưa bị tìm thấy không."

Đồ vật trong rương, so với tính thực dụng có thể đựng thức ăn của bản thân cái rương, đã không còn quan trọng lắm.

Lâm Thiên Du nói: "Hôm nay cứ để bên ngoài trước đã."

Tạm thời không có chỗ nào tốt hơn, nhiệt độ trong nhà băng cao, tránh bị nướng hỏng, cứ để tạm bên ngoài.

Nhiệt độ dưới không đủ để kéo dài thời hạn bảo quản của chúng, thịt đã thêm gia vị, động vật đi ngang qua chắc cũng không mấy để ý.

Dù sao ngay bên cạnh đống thịt khô, thịt hun khói này, còn có cả một tủ lạnh đầy ắp thịt cá và thịt hải cẩu nữa mà.

Vì chỉ để một đêm, Lâm Thiên Du cũng không tốn công làm thêm một cái tủ lạnh, dọn ra một tấm ván gỗ sạch sẽ ném lên trên, thế là xong.

Vừa quay người lại, gấu Bắc Cực đã chặn ở cửa vòm của nhà băng nhìn cô.

"Đồ hộp ăn xong chưa?" Lâm Thiên Du còn chưa mặc áo lông vũ, đặt đồ xong liền chạy mấy bước về, ôm gấu Bắc Cực đi vào trong.

"Grừ!"

Trong bát trên bếp lò, đồ hộp còn hơn một nửa, rõ ràng là chưa ăn được mấy miếng, thấy cô đi ra ngoài liền vội vàng đặt bát xuống chạy theo xem tình hình.

Thấy người trở về, gấu Bắc Cực lại nhấc bát đồ hộp lên, cúi đầu cắn một miếng nhai rôm rốp.

Lâm Thiên Du dở khóc dở cười ôm cái đầu lông lá xoa mạnh mấy cái: “Ăn từ từ thôi, tối nay không ra ngoài."

Tấm da bò xạ hương mang về còn chưa xử lý lông nữa.

Ở bên lỗ băng đã tráng qua nước biển, nhưng nước biển có muối, rửa đồ rõ ràng là không sạch được.

Về nhà còn phải dùng nước tuyết đun tan trụng qua mấy lần, chà rửa nhiều lần mới được.

Trời dần tối, Lâm Thiên Du cũng không định ra ngoài làm, lại không muốn làm trong nhà đầy nước, việc rửa da bò xạ hương đành phải để đến ngày mai.

Vừa hay nhân lúc bây giờ buổi tối không ra ngoài, trải tấm da bò xạ hương ra đất, Lâm Thiên Du tháo rời chiếc rìu, chỉ lấy phần sắt bên trên, từ từ cạo lớp mỡ trên da bò xạ hương xuống.

Nước biển dính vào lúc trước bây giờ đã đông lại, cạo nghe soàn soạt, toàn là tiếng băng mỏng vỡ vụn.

Tay cầm miếng sắt lớn, cạo đi cạo lại, cho đến khi không còn chút mỡ nào: “Nhìn thế này, mỡ cũng rất nhiều."

Lớp da bên trong đó cũng có thể dùng để nấu đông da.

Lâm Thiên Du không thích vị của đông da, nên không tốn công làm việc này, cạo hết xuống vứt đi.

Cạo mỡ là một công việc rất tỉ mỉ, nhàm chán vô vị, mùi cũng không dễ chịu cho lắm.

Bầy sói Bắc Cực chen chúc bên bàn, cú tuyết ăn xong thịt bay về cành cây đậu, báo tuyết nhỏ nằm trên đầu giường ngủ khò khò, cáo Bắc Cực thì còn khá tỉnh táo, đang đuổi theo đuôi mình chơi trên giường.

Tuyết Đoàn ăn đồ hộp rất chậm, không biết có phải là ảo giác của Lâm Thiên Du không, cảm giác Tuyết Đoàn so với việc ăn đồ hộp nuốt trái cây xuống, nó thích quá trình ăn hơn, có lẽ là có thể kéo dài hương vị ngọt ngào.

Rung rung...

Da bò xạ hương còn chưa cạo được một nửa, chiếc điện thoại dùng để chiếu sáng đã reo lên trước.

Lâm Thiên Du mơ hồ đoán được tin nhắn của ai, dùng nước nóng rửa sạch mỡ dính trên tay, cầm lên xem tin nhắn, quả nhiên là Phong Tĩnh Dã đã về.

Cô tắt màn hình điện thoại đặt lại chỗ cũ, quay người cầm hai hộp cơm vẫn luôn để ấm trên bếp lò, chuẩn bị mang đồ ăn qua cho anh trước.

Kết quả vừa mới có động tĩnh, gấu Bắc Cực đang vùi đầu vào bát đã vèo một cái ngẩng đầu lên.

Mấy đôi mắt của bầy sói tưởng như đã ngủ say cũng đồng loạt nhìn qua.

Báo tuyết nhỏ càng bật dậy cùng cáo Bắc Cực nhảy xuống giường.

Hôi Hôi chắn ngang trước cửa, chớp mắt: "Ụt ụt?"

Cú tuyết đang treo ngược trên cành cây cũng đồng thời xoay đầu 180 độ, đôi mắt trong môi trường tối tăm như phát sáng.

Lâm Thiên Du đứng tại chỗ, một bước còn chưa đi ra: "..."

Haiz, thật ra tôi cũng không định ra ngoài.

Chỉ là ngồi mỏi nên đứng dậy hoạt động một chút thôi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 713: Chương 713



"Khụ, cái đó..." Lâm Thiên Du cầm hộp cơm, nhất thời không biết nên nói gì.

Dường như không cần cô nói, đám lông xù trong nhà đều biết cô định đi đâu rồi.

Như vậy, đúng là không tiện ra ngoài đưa đồ.

Dù sao thì, với mối quan hệ hiện tại giữa Phong Tĩnh Dã và đám lông xù trong nhà, cánh cửa này mà mở ra, cô căn bản không kiểm soát nổi.

Nhất là khi số lượng lông xù khá đông, ôm được con này thì không giữ được con kia.

Đêm hôm khuya khoắt, thật sự đánh nhau thì không dễ xử lý.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Tuyết Đoàn, Lâm Thiên Du đành phải đặt hộp cơm về chỗ cũ trước: “Tôi đứng dậy hoạt động chút thôi, mọi người cứ bận việc đi, cứ bận việc đi..."

Vừa nói, cô vừa làm động tác vươn vai tập thể dục, đấm đấm vai, quay trở lại phòng trong.

[Ha ha ha cười chết mất, mọi người đúng là ăn một lần đau thì khôn ra một chút.]

[Về điểm này, nghiêm khắc phê bình chim cánh cụt nhỏ, sao lại có động vật nhỏ ăn một lần đau, ăn một lần đau, ăn một lần đau thế hả, em sắp ăn no luôn rồi đấy.]

[Thế này sao không tính là ăn chực uống chực chứ?]

[Phong Tĩnh Dã ở cái đảo này một ngày cũng không ở nổi nữa rồi.]

Cửa không ra được.

Lâm Thiên Du đành phải nhắn tin cho Phong Tĩnh Dã, giải thích tình hình, lại gõ chữ nói: [Ngày mai em để hộp cơm ở cửa, anh có rảnh thì qua lấy.]

Đám lông xù trong nhà đều sẽ ra ngoài săn mồi đúng giờ, đến lúc đó nhà trống, sẽ không có xích mích.

Phong Tĩnh Dã gửi lại một biểu tượng cảm xúc cười ngây ngô: [Được, nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon.]

Lâm Thiên Du: [Ngủ ngon.]

Đặt điện thoại xuống, đặt nó lên trên cố định lại, ánh sáng đèn pin vừa đủ chiếu lên tấm da bò xạ hương.

Cô xắn tay áo lên một chút, ngồi xổm xuống tiếp tục xử lý tấm da thú.

Dù sao thời gian vẫn còn sớm, da thú cạo dở dang cũng không ổn, càng không tiện cất đi, dứt khoát làm một lèo cho sạch sẽ, sau đó cuộn lại ném ra ngoài cho bay mùi.

Đám lông xù vừa rồi vì Lâm Thiên Du đứng dậy mà rơi vào trạng thái cảnh giác cấp một, lúc này lại đều nằm xuống trở lại.

Chỉ có hải cẩu đốm nhỏ chặn cửa, vì cả người gần như áp sát vào cửa, mơ hồ nghe thấy bên ngoài hình như có động tĩnh.

Ở nơi trú ẩn nhiều ngày như vậy, hải cẩu đốm nhỏ đã nắm vững cách dùng đôi chân trước ngắn ngủn để mở cửa.

Tuy hơi chậm một chút, nhưng cửa có thể mở được.

Hải cẩu đốm nhỏ gắng sức mở hé cửa ra một khe, gió lạnh từ khe hở lùa vào, hải cẩu đốm nhỏ bị thổi đến nheo cả mắt.

Sói Bắc Cực bên bàn là gần nhất, gió này cũng thổi đến người chúng.

Ở ngoài tự nhiên, tìm một chỗ ổn định chống chọi gió tuyết ngủ thiếp đi cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ đã quen với nhiệt độ trong nhà băng, gió lạnh thổi tới, con đầu đàn gần nhất lắc lắc bộ lông.

Không nhìn thấy thứ gì kỳ lạ hay con người nào bên ngoài.

Hải cẩu đốm nhỏ thẳng người dậy, trực tiếp nằm lên tấm cửa, không cần từ từ đẩy đóng cửa, dùng trọng lượng cơ thể để đóng chặt cửa lại.

Lâm Thiên Du nghe thấy động tĩnh, nhìn ra ngoài một cái: “Bên ngoài có người à?"

Hải cẩu đốm nhỏ lắc đầu: “Ụt ụt!" [Không có.]

Nếu bên ngoài là Phong Tĩnh Dã, đám lông xù trong nhà sẽ không bình tĩnh như vậy, nhất là hải cẩu đốm nhỏ, lúc này chắc đã đuổi ra ngoài rồi.

Nếu là người khác gõ cửa, hải cẩu đốm nhỏ cũng sẽ không nói là không có ai.

Từ đó suy ra, bên ngoài thật sự không có ai.

Lâm Thiên Du gật đầu, tiếp tục xử lý nốt phần da cuối cùng cho sạch sẽ: “Quần áo tạm thời không cần lắm, đợi giặt sạch chải xong thì lấy ra trải sàn đi."

Như vậy ở nhà cũng có thể không cần đi giày, ngồi trực tiếp trên sàn cũng không vấn đề gì, chỉ cần đừng ngồi quá lâu.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 714: Chương 714



Lâm Thiên Du cuộn tấm da bò lại, giống như cuộn thảm, dựng đứng lên gần bằng người rồi: “Hôi Hôi, lại đây, nằm sang bên cạnh, tôi đi mang da bò xạ hương ra ngoài."

"Ụt ụt!" Hải cẩu đốm nhỏ ngẩng đầu lên, ì ạch bò sang một bên, áp sát vào tường.

Nhiệt độ ban đêm dường như còn lạnh hơn ban ngày vài phần.

Tay áo Lâm Thiên Du vẫn còn xắn trên cánh tay chưa thả xuống, tiện tay ném tấm da bò xạ hương ra ngoài, cũng chẳng buồn sắp xếp lại, đảm bảo nó nằm sát mép nơi trú ẩn, không cản trở người khác đi qua là được.

Đóng cửa lại, nhiệt độ vẫn chưa ấm lên ngay.

Lâm Thiên Du xoa xoa cánh tay, thả tay áo xuống, đứng bên bếp lò sưởi ấm.

Miếng sắt tháo ra từ rìu dùng khá tốt, nhưng rất nặng, lại còn có cảm giác ngày càng nặng hơn theo thời gian.

Lúc này làm xong việc cảm thấy, cả cánh tay đều mỏi nhừ khó chịu, ngón tay cũng không ngừng run rẩy.

"Da bò tuy là thứ tốt, nhưng xử lý đúng là phiền phức thật." Lâm Thiên Du cũng đã xử lý không ít da thú, nhưng tấm da bò xạ hương này quá lớn, cộng thêm dùng công cụ không thuận tay, chỉ càng làm tăng thêm tiêu hao thể lực.

Lâm Thiên Du vươn vai một cái, nắm tay đấm hai cái vào vai, nhưng không dùng được bao nhiêu sức, đột nhiên cảm thấy vai nặng trĩu.

Cô nghiêng đầu nhìn qua, gấu Bắc Cực không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, móng vuốt đặt trên vai cô.

Lâm Thiên Du ngẩn người, sau đó cong mắt cười, chỉ vào vị trí vai gần phía ngoài nói: "Chỗ này làm hai cái."

"Gầm!"

[Thế này mà cậu cũng biết à? Phát ra tiếng hét chói tai đầy ngưỡng mộ!]

[Cứu, cứu mạng! Có phải là người mặc đồ thú không? Thừa nhận đi, người bên trong là ai? Mau ra đây.]

Gấu Bắc Cực không hiểu mát xa là gì, nhưng Lâm Thiên Du bảo nó làm vậy, Tuyết Đoàn chỉ nghe lời làm theo thôi.

Sức lực của người và gấu Bắc Cực chênh lệch khá lớn.

Tuyết Đoàn trông có vẻ không dùng sức mấy, nhưng cảm giác lại rất nặng, cạo da bò xạ hương cũng coi như là rèn luyện cơ bắp cánh tay rồi, nếu không xoa bóp hoạt động tốt, ngày mai ngủ dậy, chỉ sợ là phải nằm liệt trên giường, nửa thân trên không cử động được.

Gấu Bắc Cực ban đầu chỉ ấn bừa, Lâm Thiên Du chỉ đâu nó ấn đó, về sau cũng ấn ra được chút quy luật.

Lâm Thiên Du ngồi khoanh chân, khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay chống cằm, mắt ngày càng nặng trĩu, buồn ngủ rũ rượi.

Sức của gấu Bắc Cực rất nặng nhưng không đau, nhất là móng vuốt có đệm thịt, đặt lên vai cảm giác mềm mềm.

Trước mặt là đống lửa ấm áp, đám lông xù đã ngủ say không ngừng ngáy, bầu không khí bên trong toàn bộ nơi trú ẩn, vừa dịu dàng vừa ấm áp.

Lâm Thiên Du gần như ngồi ngủ gật, cô nắm lấy móng vuốt của gấu Bắc Cực ôm vào lòng, x** n*n đệm thịt của nó: “Đi thôi, đi ngủ nào."

Lúc nói chuyện cô đã buồn ngủ lắm rồi, liên tục ngáp.

Tuyết Đoàn khẽ rên một tiếng, đứng dậy đi theo sau cô, cùng về phòng trong.

Đêm thức quá khuya.

Lâm Thiên Du ngủ lúc mấy giờ cụ thể, chính cô cũng không còn nhớ nữa.

Chỉ là buồn ngủ đến cực điểm, tốc độ chìm vào giấc ngủ cực nhanh, gần như là về đến giường, chạm vào gối nhắm mắt lại, khoảnh khắc tiếp theo liền mất đi ý thức.

Thêm vào đó trong nhà băng không có ánh sáng, phòng bếp bên ngoài miễn cưỡng có thể dùng bếp lò chiếu sáng, nhưng phòng trong chỉ có thể dựa vào điện thoại.

Lúc Lâm Thiên Du ngủ dậy mở mắt ra, không có cảm giác lơ mơ như mới tỉnh thường ngày, ngược lại vô cùng tỉnh táo.

Chắc hẳn là giấc ngủ sâu thoải mái, ngủ đủ thời gian, mở mắt ra cũng không thấy mệt.

"Mấy giờ rồi?" Lâm Thiên Du mở miệng, giọng hơi khàn, bên cạnh không thấy động vật nhỏ nào, xem ra cô đã ngủ một giấc rất lâu.

May mà trên bếp lò thường ngày đều có nước ấm.

Lâm Thiên Du dựa vào mép hộp cơm nhấp một ngụm nước, cú tuyết đang treo ngược trên cành cây lặng lẽ quay đầu lại.

Cô nhướng mày: “Muốn uống chút nước không?"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 715: Chương 715



Xem ra, hôm nay là Tiểu Cưu ở lại, những con lông xù khác ra ngoài săn mồi.

"Kéc!" Cú tuyết dang cánh vỗ vỗ, bay xuống đổi thành tư thế đứng trên cành cây.

"Chúng nó phải khá lâu mới về." Lâm Thiên Du nhấp từng ngụm nhỏ, uống hơn nửa chỗ nước trong hộp cơm mới đặt xuống: “Chúng ta ra ngoài đi dạo xem sao?"

Cô đã lên kế hoạch đi sang nửa hòn đảo chưa từng đến kia từ lâu rồi.

Điện thoại tối qua lúc tắt đèn pin đã cắm sạc, lúc này vừa đầy pin.

Sợ quên, lúc Lâm Thiên Du rút dây sạc ra, liền thuận tay đặt sạc dự phòng ra ngoài trời, phơi nắng sạc pin.

Cú tuyết rũ rũ lông vũ, đối với việc ở trong nhà, hay là cùng Lâm Thiên Du ra ngoài, không có ý kiến gì.

Chỉ là lúc Lâm Thiên Du mặc xong áo khoác lông vũ, nó bay tới đậu trên vai cô.

Lâm Thiên Du nghiêng đầu tựa vào người nó: “Làm một miếng bò khô mới ra lò hôm qua, còn nóng hổi không?"

Ngoại trừ báo tuyết nhỏ trong nhà thích vị gia vị ra, lúc Lâm Thiên Du cho những con lông xù khác ăn, đều cố ý tránh những thức ăn có nhiều gia vị.

Cú tuyết mổ một miếng, so với sự mềm mại của thịt tươi, bò khô vẫn khá cứng, mổ một cái còn rơi vụn ra.

Nó chỉ mổ một cái rồi không ăn nữa, chắc là không thích.

"Có phát hiện ra không, động vật nhỏ trong nhà đều rất nể mặt tôi." Lâm Thiên Du trêu chọc nói: “Thức ăn không thích, đều sẽ ăn tượng trưng một miếng."

Cú tuyết Bắc Cực nghiêng nghiêng đầu, trên mỏ chim còn dính vụn thịt khô, nó lắc lắc đầu, rũ vụn thịt đi.

Lâm Thiên Du cất bò khô đi, cô cũng không thích ăn bò khô không có vị, chính xác mà nói, là bò khô không khử tanh mà nướng trực tiếp, với vị giác của con người rất khó ăn nổi.

Nhưng bò khô đã nướng xong cũng không thể lãng phí, Lâm Thiên Du liền cho một phần không có gia vị vào ba lô, định bụng lát nữa ra ngoài gặp động vật nhỏ thì cho ăn một ít, phần có gia vị thì coi như bữa trưa của mình.

Không cần mang nước, một là không có đồ đựng không tiện mang theo, hai là, mang theo một cái hộp cơm, muốn uống nước thì cứ tại chỗ nhóm lửa đun chút nước tuyết là có thể uống.

Lâm Thiên Du xếp đồ vào ba lô, kéo khóa xong xuôi nói: "Nhiệm vụ chính hôm nay là tìm ra rương báu chưa bị các khách mời khác phát hiện."

Cô đẩy cửa ra, che chở cú tuyết trên vai cúi người ra ngoài, vẫn còn lẩm bẩm.

"Trên đảo Bắc Cực chắc là có quả mọng, bên này không thấy thì chỉ có thể là mọc dày đặc ở phía bên kia, lần này đi xa một chút, cố gắng hái ít quả mọng về."

Bây giờ có nấm đã làm phong phú thêm chủng loại thức ăn.

Hái thêm ít quả mọng trữ lại, thỉnh thoảng còn có thể ăn mấy quả bổ sung vitamin.

Nếu không phải việc cấy ghép quả mọng trên đảo Bắc Cực không thực tế lắm, Lâm Thiên Du đã muốn thu thập hết quả mọng trên đảo, trồng bên cạnh nơi trú ẩn rồi.

Dù sao thì, nửa hòn đảo đối diện quá xa.

Riêng việc đi đường đã tốn không ít thời gian.

"Ba lô bớt đựng đồ lại một chút, cố gắng đều là những thứ có thể ăn hết trên đường." Lâm Thiên Du chỉnh lại kính bảo hộ, lúc mở miệng nói hơi thở ra khói trắng: “Hy vọng lúc về, có thể tìm đủ thức ăn chất đầy ba lô."

Cô vẫn khá thích sưu tầm đồ vật, trên đường thấy thứ gì hình thù kỳ lạ đều muốn mang về chơi.

Một cái ba lô leo núi có khi còn không đủ.

Nói xong, cô quay đầu nhìn cú tuyết: “Tiểu Cưu, cậu thấy kế hoạch của ta thế nào?"

Cú tuyết Bắc Cực hoàn toàn không hiểu gì, còn chưa rõ tình hình thế nào đã xoay đầu một cái: “Kéc?"

"Tốt, Tiểu Cưu cũng nói kế hoạch của tôi không tệ." Lâm Thiên Du cong đầu ngón tay, khều nhẹ cằm cú tuyết: “Vậy chúng ta xuất phát thôi."

"Kéc!"

[Xuất phát!]

[Lâm Lâm lúc nào cũng tràn đầy tinh thần, dáng vẻ phơi phới, thật tốt.]

[Hy vọng lần này có thể gặp được lông xù mới.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 716: Chương 716



Đảo Bắc Cực vẫn còn nhiều nơi chưa được khám phá.

Lâm Thiên Du không vội đi đường, cộng thêm hôm nay gió tuyết không lớn lắm, ánh nắng khá tốt, nên cô không đeo khẩu trang.

Vừa đi, cô vừa thỉnh thoảng cắn một miếng bò khô.

Rung rung...

Điện thoại trong túi áo lông vũ rung lên.

Lâm Thiên Du lấy ra xem, là một tấm ảnh Phong Tĩnh Dã gửi tới.

Trong ảnh là hai hộp bò khô và nấm cá hun khói cô để trên bếp lò.

Cú tuyết nghe thấy động tĩnh, trên vai cô vươn cổ nghển đầu nhìn xuống, mắt đảo đảo, rất tò mò đánh giá, lại như đang suy nghĩ gì đó.

Lâm Thiên Du tắt màn hình điện thoại, thuận thế xoa đầu cú tuyết: “Cậu có biết chỗ nào có quả mọng không?"

Cú tuyết bị chuyển dời sự chú ý, vẻ mặt mờ mịt.

"Thôi được rồi, nếu Tiểu Cưu cũng không biết, vậy chắc là còn khá xa."

Là nơi mà cú tuyết cũng chưa từng bay qua.

Cú tuyết Bắc Cực cúi đầu rỉa rỉa lông mình, mắt luôn mở to không chớp, khác với vẻ tò mò về giao diện điện thoại ban nãy, cú tuyết Bắc Cực bây giờ đang nghĩ về quả mọng.

Đường thẳng giữa hai điểm là ngắn nhất.

Lâm Thiên Du vốn dĩ đi về phía hòn đảo bên kia, trên đường gặp phải rương báu nào chưa bị phát hiện thì thuận tay mang theo, nếu không gặp thì cũng sẽ không cố ý đổi đường đi vòng để tìm.

"Kéc!"

Cú tuyết đang yên lặng đứng trên người cô đột nhiên vỗ cánh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khu rừng phía xa.

"Ừm? Bên đó có gì vậy?" Lâm Thiên Du dùng đầu ngón tay cuộn chiếc lá cây vừa ngắt xuống, uốn cong bẻ thử xem độ dẻo có đủ để đan sọt không.

Nhìn theo tiếng kêu, không thấy có động vật, nhưng lại có khói.

Chắc là có người đang nhóm lửa ở đó.

Nghe thấy tiếng chim kêu, Hàng Tư Tư cũng quay đầu lại, cười tươi chào cô: “Chị Thiên Du."

Lâm Thiên Du vòng qua cái cây chắn đường đi tới: “Đang nấu cơm à?"

"Vâng, vừa hay đuổi theo con thỏ đến đây, thấy có nước ngọt nên ở lại đây luôn." Hàng Tư Tư chỉ vào đám lá cây đã trải sẵn bên cạnh: “Chị Thiên Du ngồi đi ạ."

Lâm Thiên Du nói: "Thôi, tôi còn phải đi đường nữa."

Nước biển không dễ đông lại, một số nơi biển nông ven bờ sẽ đóng băng trên bề mặt, nhưng biển sâu hoặc vùng biển tương đối sâu thì rất khó đóng băng.

Nước ngọt thì khác, chỉ nhìn từ trên mặt băng, đóng băng còn dày hơn chỗ thả lưới bắt cá trước đó.

Họ đã đục một cái lỗ để lấy nước.

Nước trông rất trong, không dính một chút tạp chất nào.

Nhưng Lâm Thiên Du vẫn dặn dò một câu: "Nước nhớ đun sôi rồi hãy uống."

Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nhất là đảo Bắc Cực gần Bắc Cực thế này, nước trông có sạch sẽ trong veo đến mấy cũng không thể uống trực tiếp.

Trước đủ loại vi khuẩn và ký sinh trùng, cơ thể căn bản không chống đỡ nổi.

Hàng Tư Tư cười hì hì: “Yên tâm đi chị Thiên Du, hộp nước trên kia em đun cạn gần hết đáy mới dám uống."

Nói xong, cô lại quay đầu gọi một tiếng: "Đạo diễn Tô, đừng ngủ nữa, nước sắp xong rồi, dậy uống chút nước đi."

Tô Vũ Hành nằm dưới gốc cây, vốn dĩ là dựa lưng vào cây lớn, bây giờ không biết sao lại trượt xuống, gáy tựa vào cây lớn, cằm gần như chạm vào ngực, tư thế này trông rất khó chịu, ngủ cũng không yên.

"Sắc mặt anh ấy sao thế..." Lâm Thiên Du cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày nói: "Đạo diễn Tô? Đạo diễn Tô?"

Giọng cô cao hơn một chút, nhưng Tô Vũ Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại không hề đứng dậy, đầu ngón tay đặt trên bụng khẽ động, đến động tác mở mắt cũng trở nên vô cùng uể oải, môi mấp máy không phát ra tiếng.

Hàng Tư Tư ngẩn người, nhìn Lâm Thiên Du một cái, vội vàng đặt đồ trong tay xuống đi tới: “Đạo diễn Tô, ông sao vậy?"

Lâm Thiên Du sờ trán anh kiểm tra nhiệt độ: “Hôm nay hai người có ăn gì không?"

Tô Vũ Hành yếu ớt nói: "Đồ, hộp..."

"Còn có thỏ nướng nữa." Hàng Tư Tư nói: "Trưa nay bọn em ăn thỏ nướng."

"Cảm giác giống như ngộ độc thực phẩm. Em gửi tin nhắn cho trạm cứu hộ đi, nói rõ tình hình để họ sắp xếp bác sĩ qua đây càng sớm càng tốt." Nói xong, Lâm Thiên Du quay người lấy nước của Hàng Tư Tư đổ thêm tuyết vào cho nguội bớt, mò mẫm trong ba lô lấy xà phòng cho vào nước, đậy nắp lại lắc mạnh: “Nào, bóp miệng ông ấy ra."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 717: Chương 717



Hàng Tư Tư theo thói quen nghe lệnh giúp đỡ, mắt thấy nước xà phòng được đổ vào miệng Tô Vũ Hành mới ngơ ngác hỏi: "Nước xà phòng uống được ạ?"

Lâm Thiên Du lạnh nhạt đáp: "Không được."

Hàng Tư Tư: "..."

Ể?

Lâm Thiên Du đổ rất nhanh, Tô Vũ Hành vốn đang nằm bị sặc hai ngụm, nước xà phòng vào cổ họng, mùi hương liệu ngửi thì cũng được, nhưng uống vào lại khiến người ta buồn nôn.

Chưa đợi ông nôn ra, Lâm Thiên Du đã cứng rắn giữ người đổ hết nước xà phòng vào rồi mới buông tay.

"Ọe!"

Tô Vũ Hành lúc này cũng có sức lực, đầu nghiêng sang một bên, nôn thốc nôn tháo.

Lâm Thiên Du: "Tư Tư, còn nước không? Đừng đun nước sông nữa, dùng nước tuyết nhanh hơn."

"Vâng!" Hàng Tư Tư đáp lời rồi thêm củi vào đống lửa.

Tô Vũ Hành vốn không ăn gì nhiều, thỏ chỉ có một con, bỏ da và xương đi cũng không còn bao nhiêu thịt, chia cho Hàng Tư Tư ăn, thực tế vào bụng cũng chẳng được bao nhiêu.

Nôn một lần là gần như sạch rồi.

Nghe Lâm Thiên Du còn cần nước, ông lập tức tê cả da đầu: “Được rồi, khụ khụ, được rồi... Tôi cảm thấy tôi không sao rồi."

Lâm Thiên Du không đáp lời, chỉ hỏi: "Đồ hộp sao lại ngộ độc thực phẩm được chứ, không ăn gì khác nữa à? Hay là anh ăn chung với nước ngọt chưa đun?"

Tô Vũ Hành nói: "Còn ăn chút thỏ nướng."

Hàng Tư Tư để nước tiếp tục đun, lấy hộp cơm mang theo bên mình ra: “Chị Thiên Du, đây có nước đun sôi để nguội em nấu trước đó, hay chị dùng tạm cái này trước."

"Được."

"Đợi đã!"

Sự phản đối của Tô Vũ Hành không có hiệu lực.

Uống hết hai hộp nước xà phòng lớn, hộp cơm đựng đầy ắp.

Tuy rằng đều nôn ra hết rồi.

Nhưng Tô Vũ Hành đã đổi sang dựa vào một cái cây khác, hai mắt vô hồn nhìn l*n đ*nh đầu, cảm giác bây giờ mình há miệng ra là cổ họng lại phun bong bóng.

Dù sao thì sắc mặt cũng tốt hơn ban nãy nhiều.

Lâm Thiên Du gửi tin nhắn cho trạm cứu hộ, hỏi họ bây giờ đến đâu rồi, quay sang hỏi Hàng Tư Tư: "Con thỏ hai người ăn còn không?"

"Còn ạ." Hàng Tư Tư đứng dậy đi lấy: “Sáng nay em ăn muộn, nên gói thỏ nướng lại, định để dành làm bữa trưa."

Trong lúc nói chuyện, cô mang con thỏ về: “Là con thỏ có vấn đề gì ạ? Quả nhiên đồ nhặt được không an toàn."

Lâm Thiên Du nhướng mày: “Nhặt được? Không phải hai người đuổi theo con thỏ tới đây sao?"

"Đúng là đuổi theo con thỏ tới đây, nhưng mà... bọn em đuổi mất dấu rồi, tình cờ phát hiện con thỏ đã chết, em liền nghĩ, có thể là do mãnh thú khác săn bắt được, nên nhặt đi."

Hàng Tư Tư thở dài: “Chị Thiên Du có nhìn ra vấn đề gì không ạ?"

Lâm Thiên Du nói: "Không có."

Con thỏ được xử lý rất sạch sẽ, chỉ nhìn phần thịt đã nướng chín đổi màu này, rất khó phân tích ra tình hình cụ thể.

Lâm Thiên Du gói con thỏ lại trả cho cô: “Mãnh thú săn mồi, con thỏ lớn thế này có thể đã ăn ngay tại chỗ rồi, em thử nhớ kỹ lại xem lúc nhặt được, trên người con thỏ có vết thương ngoài không, có chảy máu không."

Nghe vậy, Hàng Tư Tư trầm tư, cẩn thận nhớ lại chuyện cách đây không lâu.

Cô đột nhiên búng tay một cái: “Đúng thật này chị, không có chút vết thương ngoài nào, nếu không phải con thỏ quá nhỏ, em còn định lấy da thỏ về nữa cơ."

Lâm Thiên Du gật đầu: “Vậy rất có thể là chết bệnh."

Không chảy máu, không có vết thương ngoài, thực ra cũng có thể là do đâm vào cây hoặc chết rét.

Nhưng kết hợp với tình hình Tô Vũ Hành chỉ ăn thỏ và đồ hộp, đồ hộp đều giống nhau, cùng một lô sản xuất, không có lý do gì đồ của họ thì tốt, chỉ riêng Tô Vũ Hành ăn lại bị ngộ độc thực phẩm.

Vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở con thỏ.

Tuy nhiên lúc này, vẫn phải đưa Tô Vũ Hành đến bệnh viện trước.

Cụ thể là ăn gì dẫn đến ngộ độc thực phẩm, vẫn phải giao cho nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 718: Chương 718



[Nguy hiểm thật, thật sự quá nguy hiểm, may mà chị Lâm đi ngang qua, nếu không đạo diễn Tô ngộ độc thực phẩm rơi vào hôn mê, Hàng Tư Tư còn tưởng ông ấy ngủ quên mất rồi.]

[Hàng Tư Tư: "Chất lượng giấc ngủ của đạo diễn Tô tốt thật, ban ngày ban mặt mà lăn ra ngủ được."]

[Tuy rằng thế này không tốt, nhưng thật sự buồn cười quá ha ha ha.]

[Hàng Tư Tư: "Đi cùng nhau mà lại nhặt được thỏ, có cô đúng là phúc khí của tôi." Đạo diễn Tô: "Có cô tôi đúng là 'phúc khí'."]

Nhân viên trạm cứu hộ đến rất nhanh, đi cùng còn có đội cứu viện.

Chuyện ngộ độc thực phẩm không thể lơ là, nhân viên khiêng cáng xuống, đưa Tô Vũ Hành lên xe cứu thương.

Bác sĩ hỏi: "Ai trong hai người đi cùng? Phải có một người đi theo."

Hàng Tư Tư nói: "Để tôi đi cho, tôi hiểu rõ tình hình hơn."

Dù sao việc xử lý và nấu nướng con thỏ đều là cô và Tô Vũ Hành cùng làm, chẳng phải chỉ có thể dựa vào cô sao.

Lâm Thiên Du gật đầu: “Được, giữ liên lạc."

Tính thời gian, Tô Vũ Hành ăn thỏ cũng chưa được bao lâu, dùng nước xà phòng gây nôn kịp thời, bây giờ chắc đã nôn sạch rồi, vấn đề không lớn.

Thời gian không chờ đợi ai, Hàng Tư Tư đi theo lên xe, cửa xe vừa đóng, tài xế lập tức khởi động.

Lâm Thiên Du ôm cú tuyết vào lòng, vòng tay bịt tai nó lại, tránh tiếng gầm rú của động cơ xe làm cú tuyết Bắc Cực có thính giác nhạy bén sợ hãi.

Cú tuyết ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, không có chút phản ứng nào với việc xe cứu thương rời đi, mắt chậm rãi chớp một cái, quay đầu vùi vào lòng cô.

Lâm Thiên Du xoa đầu cú tuyết, dập tắt đống lửa: “Đi thôi, không đi nữa là không kịp thời gian rồi."

Không thể chỉ tính thời gian đi, lúc về cũng phải tính đến, nửa đêm đội gió tuyết về căn cứ thì quá khó khăn rồi.

"Kéc!"

Càng đi vào trong, càng cách xa biển.

Cây cối ngày càng nhiều, cây trên đảo Bắc Cực đa phần là mấy giống nổi tiếng chịu lạnh, bên này so với nửa đảo kia, cây cối đều to khỏe hơn.

Trước mắt cũng là một màu xanh và tuyết trắng đan xen, thân cây vân sam đứng sừng sững giữa đó.

Dưới chân không còn là lớp băng dày bị tuyết che phủ, mà là mặt đất lốm đốm phủ những mảng rêu nhỏ.

Lâm Thiên Du tìm một cành cây chọc thử, lật lớp rêu bề mặt lên: “Chỗ này trông sao giống lãnh nguyên thế nhỉ."

Nhưng vị trí địa lý không đúng, có thể chỉ là do biến đổi khí hậu dẫn đến hệ sinh thái trên đảo thích ứng với khí hậu hóa, cộng thêm sự tu sửa nhân tạo của hòn đảo này, từ từ phát triển thành bộ dạng hiện tại.

So với Nam Cực, nơi này giống lãnh nguyên Bắc Cực hơn.

Lãnh nguyên Bắc Cực còn được gọi là vành đai đông thổ, là dải đầm lầy đông thổ rộng lớn giữa bờ biển Bắc Băng Dương và rừng Taiga.

Có lớp đất đóng băng vĩnh cửu rất dày, dày nhất có thể vượt quá sáu trăm mét.

Nơi này tự nhiên không thể so sánh với sự rộng lớn của lãnh nguyên Bắc Cực, hơi giống phiên bản thu nhỏ, được đặt trên hòn đảo này.

Lâm Thiên Du vê vê đám rêu đặt lại vị trí cũ, đứng dậy đưa mắt nhìn quanh đánh giá xung quanh: “Thật là kỳ diệu."

Trên đảo Bắc Cực, dường như đã dùng sức người tạo ra một Bắc Cực thu nhỏ giàu tài nguyên.

Nói không chính xác thì, bỏ qua kích thước, động vật tồn tại trên đảo đã vượt xa Bắc Cực rồi.

[Đẹp quá đi à à à!]

[Thiên nhiên thật sự quá kỳ diệu, ở nhiệt độ này tôi sống không nổi một ngày, vậy mà còn có cây xanh có thể sinh trưởng ở đây.]

[Động vật nhỏ ở Bắc Cực đi lạc vào hòn đảo này, thức trắng đêm viết Đào Hoa Nguyên Ký 2.]

[Vậy nên lúc mới lên đảo, môi trường tươi đẹp mà mọi người tấm tắc khen ngợi, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trên hòn đảo này thôi à?]

Lâm Thiên Du nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, thực vật đa phần đều mọc ở bên này."

Khu vực lãnh nguyên cũng là nơi bò xạ hương và nai sừng tấm yêu thích.

Tuyết Đoàn hôm qua không lẽ đã chạy tới đây bắt bò xạ hương?

Nhìn thấy mỹ cảnh trước mắt, dường như mọi mệt mỏi trên đường đi trong khoảnh khắc này đều tan biến.

Thiên nhiên chính là có ma lực như vậy.

Cạn kiệt thể lực chỉ để nhìn một cái, cũng khiến bạn cảm thấy đáng giá.

Cú tuyết bay lượn săn mồi trên trời.

Lâm Thiên Du đi sâu vào trong hơn: “Tiểu Cưu đừng chạy quá xa, tối chúng ta về sớm."

"Kéc!"

Tiếng kêu trong trẻo thánh thót vọng đến từ không trung.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 719: Chương 719



Lâm Thiên Du đẩy kính bảo hộ lên trán: “Rêu thực ra cũng có thể ăn, chỉ là vị không ngon lắm."

Trên một số chương trình sinh tồn đảo hoang, lúc thiếu thức ăn, khách mời sẽ dùng rêu nấu canh, nuốt chửng lúc còn nóng hổi, có thể bổ sung thể lực.

So với côn trùng kiến, canh rêu cũng coi như là một món canh không tồi.

Nhưng lúc không thiếu thức ăn, Lâm Thiên Du không muốn thử món canh rêu cho lắm.

Lãnh nguyên mùa đông sẽ bị băng tuyết bao phủ, một mảnh hoang vu.

Bây giờ chưa vào đông, dưới lớp băng tuyết vẫn còn cỏ dại đâm thủng lớp tuyết phủ trên đầu nhú ra ngoài.

"Nghe nói trên lãnh nguyên Bắc Cực có hơn chín trăm loại hoa cỏ, không biết trên đảo Bắc Cực có bao nhiêu." Cành cây Lâm Thiên Du vừa bẻ ban nãy không vứt đi, cứ tùy ý cầm trong tay quét tuyết mở đường.

Trên đảo Bắc Cực có động vật gì, ngoài việc thích nghi với môi trường này, còn phải xem nhân viên cân nhắc rồi thả loại động vật nào về.

Để cho chắc ăn, vẫn là nhìn rõ đường trước mắt rồi mới đặt chân xuống sẽ an toàn hơn.

Phong cảnh tuy đẹp, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.

Lâm Thiên Du kéo chặt áo khoác, thở ra một hơi: “Nhìn kìa, bên đó có đàn bò xạ hương."

Sừng bò xạ hương trước rủ xuống sau cong lên, phối hợp với màu trắng hoàn toàn trái ngược với bộ lông đen, bò xạ hương còn sống vẫn rất có sức uy h**p.

Sợ bị chúng phát hiện, không hẳn là sẽ đánh nhau, chỉ là có người hoặc động vật lạ, luôn khiến đàn bò xạ hương cảnh giác, đến lúc đó chúng không đánh mà trực tiếp bỏ đi thì không hay.

Lâm Thiên Du tìm một sườn dốc nằm xuống, độ cao dốc lên vừa hay có thể che đi thân hình cô: “Quan hệ giữa các con bò xạ hương cùng loài không tốt lắm, nhưng một khi có kẻ địch xuất hiện, chúng lại trở nên vô cùng đoàn kết, vây con non và bò xạ hương cái vào giữa, dùng sừng bò nhắm vào kẻ địch."

Bò xạ hương nổi giận có sức chiến đấu khá mạnh.

Kẻ mạnh sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ liều mạng, đại khái chính là sự tự tin của bò xạ hương.

[Nhiều quá, nhiều thịt quá!]

[Cười chết mất! Bò xạ hương không phải lông xù à? Quá đáng!]

[Bò xạ hương: Em tới trước mặt tao đi, tao húc chết em.]

[Hu hu con bò con kia đáng yêu ghê, quả nhiên, động vật non nào trông cũng rất muốn x** n*n.]

Lâm Thiên Du di chuyển về phía trước, từ từ điều chỉnh vị trí, động tác rất nhẹ, nhưng bò xạ hương lại như cảm nhận được gì đó nhìn về phía cô.

Thân hình cô dừng lại.

Bò xạ hương quay đầu nhìn nửa ngày, không phát hiện điều gì bất thường, bèn lại cúi đầu xuống, mõm gạt lớp tuyết trên đất ra, ăn cỏ xanh lạnh lẽo bên trong.

Lâm Thiên Du thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục di chuyển về phía trước, cho đến khi đỉnh đầu gần như ngang bằng mép dốc mới dừng lại.

"Bò xạ hương và nai sừng tấm có thể chung sống hòa bình không? Chúng nó có tranh giành quyền sở hữu đồng cỏ không?" Lâm Thiên Du đặt hai tay dưới cằm, từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt.

Động vật ăn thịt có ý thức lãnh thổ rất mạnh, dù sao đều đến tranh giành thức ăn trong lãnh thổ của chúng, săn bắt nhiều, con mồi tự nhiên sẽ ít đi.

Còn động vật ăn cỏ, tiến vào lãnh thổ của động vật ăn thịt thì sẽ không bị xua đuổi, vì chúng đều là nguồn thức ăn dự trữ của động vật ăn thịt.

Nhưng giữa các loài động vật ăn cỏ không biết có đánh nhau hay không.

"Kéc!"

Cú tuyết đang săn mồi bay tới, dang cánh lượn vòng trên đầu Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du ngẩn người, ngẩng đầu đưa ngón trỏ lên môi, suỵt.

Cô lại chỉ vào đàn bò xạ hương phía xa, ra hiệu đừng làm kinh động chúng.

Tay vừa hạ xuống, bên sườn cô lại trĩu nặng.

Trên người mặc áo lông vũ dày cộm, Lâm Thiên Du không cảm nhận rõ mọi thứ xung quanh, cô nhướng mày, hé miệng, không tiếng động hỏi: "Gấu Bắc Cực?"

Không giống lắm, cảm giác là mèo...

[Là linh miêu con kìa à à à à!]

[Đúng rồi, cái tai này, mắt này, tuyệt đối là linh miêu không sai!]

Lâm Thiên Du không quay đầu lại, cô không hề che giấu, nhưng linh miêu con có lẽ ngốc bẩm sinh, không hề phát hiện.

Sau đó, Lâm Thiên Du cảm thấy linh miêu con từ từ đi lên lưng cô.
 
Back
Top Bottom