Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 690: Chương 690



Kiều Xuyên dọn dẹp cho Anna xong, đi lên sau, cửa thang máy vừa mở, cái đầu tiên anh chú ý là bàn chân sói trong tay Lâm Thiên Du.

Te tua xơ xác, ngay cả nói là do chó cắn cũng phải là chó già rụng hết răng, nếu không không thể lung tung như vậy.

"Pfft..." Anh không nhịn được phì cười.

Tiếng vang lên đột ngột trong hành lang trống vắng, Kiều Xuyên mới bước ra đã bị sói nhìn chòng chọc.

Có sự việc với Phong Tĩnh Dã và Gấu Bắc Cực trước đó, Kiều Xuyên sẽ không dám chọc giận những sinh vật nhỏ có sức tấn công trên đảo, huống hồ là bầy sói có đàn.

Kiều Xuyên lập tức điều chỉnh thái độ, mặt mày nghiêm túc, thành thật khen: "Kỹ thuật cắt tỉa không tồi, hoàn toàn do dụng cụ kém, nếu cắt lại hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn."

[... Cất cái mặt nịnh bợ đi.]

[Haha, chậm một chút nữa, sói đã cắn lên chân anh rồi.]

[Tiểu Quai: "Sao anh không cười nữa?"]

[Có lẽ tính anh vốn không thích cười chăng.]

Lâm Thiên Du v**t v* bàn chân sói, miễn cưỡng áp phẳng lớp lông bù xù lên, ngẩng đầu hỏi Kiều Xuyên: "Đến phòng khám nào?"

"Phòng 1 là được." Kiều Xuyên thấy sói không để ý mình, vội vàng nhân cơ hội lẻn đi, dẫn đường phía trước.

Lâm Thiên Du xoa đầu sói, ôm nó lên: "Sau này bác sĩ sẽ chụp phim và lấy máu... "

Khám sức khỏe có nhiều bước, Lâm Thiên Du nhấn mạnh những bước có thể khiến sói Bắc Cực căng thẳng, đặc biệt là chích, tiêm.

Cảm giác đau luôn dễ khiến động vật hoang phản ứng tự vệ.

Thường lúc này, cho dù tiềm thức biết đối phương không có ý xấu, nhưng cảm nhận được đau, chưa kịp phản ứng đã cắn người gây đau rồi.

"Ừm..." Sói nghiêm túc nghe, mặc dù không hiểu, vẫn rất chăm chú.

"Nhớ đừng cắn bác sĩ nhé, đau thì cứ cắn tôi." Lâm Thiên Du xoa đầu nó, hôn nhẹ: "Hiểu chưa?"

"Au au!"

...

Mới quá trưa, bên ngoài lại có tuyết rơi.

Khám xong, chỉ cần chờ kết quả cuối cùng là có thể về.

Lâm Thiên Du đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi bên ngoài, đoán chắc hôm nay chắc phải 3-4h chiều mới về tới nhà.

Nơi này trời tối sớm hơn, thêm ngày có bão tuyết, không biết lúc đó ánh sáng thế nào.

Lâm Thiên Du tựa khuỷu tay lên cửa sổ, một tay chống cằm, ngón tay nhẹ gõ má, suy tư: "Không biết có ban đêm vĩnh cửu ở đây không nhỉ."

Sói Bắc Cực đứng dậy, cao hơn Lâm Thiên Du một chút, chân sau chạm đất, đứng lên thân trên hơi cúi về phía trước, nhìn từ phía sau ngang với hông cô, nghiêng đầu, trong mắt chỉ có Lâm Thiên Du.

Bên ngoài tuyết bay mịt mù. Lâm Thiên Du thần sắc nhàn nhã.

[Bức tranh này quá đẹp để làm hình nền rồi! Tôi screenshot liên hồi luôn.]

[Tôi thích sói lắm, thấy sói là không thể đi nổi, nếu cho tôi nuôi một con sói, dù phải ăn ngon mặc đẹp ở biệt thự tôi cũng sẵn sàng.]

[Hả? Cô thật sự không chịu khổ tí nào à?]

Tuyết bên ngoài dần phủ lên lớp tuyết cũ trên cành cây, lớp dày làm cành cây cong vẹo.

Không biết đợi bao lâu, Lâm Thiên Du nghe tiếng bước chân.

"Chị Lâm, báo cáo ra rồi." Kiều Xuyên xếp gọn kết quả vào tập hồ sơ, cười đưa cho cô: "Các chỉ số đều ổn, phục hồi tốt."

"Không sao là tốt rồi." Lâm Thiên Du nghe anh nói vậy, cũng không vội mở tập hồ sơ ra xem, cầm trên tay chờ về nhà sẽ đọc.

Kiều Xuyên phất tay: "Chúng tôi chỉ hỗ trợ phần cuối cùng thôi mà, có gì mệt đâu."

Lâm Thiên Du xông ra ngoài cứu sói Bắc Cực trong bão tuyết mà không đầy đủ trang bị, Kiều Xuyên xem trực tiếp toàn bộ quá trình nên thực sự không thừa nhận cô mệt.

Lâm Thiên Du nói: "Vậy nếu không còn việc gì thì tôi về trước đây."

Kiều Xuyên gật đầu: "Được, xe đã sắp xếp. Tôi còn cuộc họp nên không đi cùng cô. Muốn đi chỗ khác cứ nói với tài xế, anh ấy sẽ đưa cô tới."

"Hả?" Lâm Thiên Du nhướn mày, đùa cợt: "Từ trạm cứu hộ về lều băng là hành trình công tác mà, nếu đi chỗ khác, không vi phạm luật chương trình sao."

Kiều Xuyên nghe vậy cũng suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy cô lên xe rồi tắt livestream, tạo cho mọi người một cảm giác nhảy thời gian."

Bình luận: [???]

[Nghĩa là, bây giờ làm việc xấu không che đậy nữa à?!]

[@Tô Vũ Hành, ông Tô nghĩ sao về chuyện này? Không phải tôi gây chuyện đâu nhé, nhưng mà tôi thì không chịu được!]

"Ha ha!" Lâm Thiên Du cười lớn, vẫy tay với anh: "Đi đây."

Ra khỏi trạm cứu hộ, cô nói thẳng với tài xế quay về.

Có xe đưa đón rất thuận tiện, nhưng không mang đồ chứa cá, cũng không thu được lưới cá.

Quan trọng nhất là... nhà còn nhiều lông xù đang đợi cô về mà.

Trước khi ra thu lưới cá, tất nhiên là phải về rước những sinh vật nhỏ cùng đi.

...

Xuống xe.

Sói Bắc Cực nhảy xuống đầu tiên, không còn những thứ cản trở, cả con sói nhìn thảnh thơi hơn rất nhiều.

Lâm Thiên Du cúi xuống xoa đầu nó: "Tự đi chơi đi."

"Au au!" Sói Bắc Cực lao thẳng về phía căn cứ.

Lâm Thiên Du kéo áo khoác lại, đi dọc theo con đường vào căn cứ, không thấy các vị khách khác, nhưng những sinh vật nhà cô xúm quanh lều băng chạy qua chạy lại: "Sao mọi người đều ở ngoài thế?"

Báo Tuyết nhỏ đang dùng chân trước cào cửa nhà Phong Tĩnh Dã, nghe tiếng quay lại, thấy Lâm Thiên Du trở về, liếc nhìn cánh cửa đã mở hé do mình tác động, do dự không đầy 3 giây đã quyết định bỏ cửa, chạy về phía Lâm Thiên Du.

"Au!"

Lâm Thiên Du quỳ xuống, dang tay đón Báo Tuyết vào lòng, ôm nó đứng dậy: "Tuyết Đoàn và Tuyết Cầu đâu rồi?"

Cửa chưa mở, chắc là không chui vào nhà Phong Tĩnh Dã.

"Ừm..." Báo Tuyết dụi vào cô cọ qua cọ lại, lông lung tung, móng vuốt ôm chặt cô.

Bàn chân lạnh buốt chạm vào da khiến người run lên.

Lâm Thiên Du nắm bàn chân nó bóp nhẹ: "Lại đi săn à? Sao không đi theo?"

Sáng cô đi, lông xù mới săn về, chắc Tuyết Đoàn ở nhà trông cô, sau đó cô đi nên nó cũng đi săn.

Lâm Thiên Du đóng chặt cửa nhà Phong Tĩnh Dã, ngón tay chọc chọc đầu nó: "Không được cào cửa nhà Phong Tĩnh Dã, cửa các vị khách khác cũng không được."

Báo Tuyết nhắm mắt, ngửa đầu theo tay cô l**m l**m, đáp lại nhanh: "Au au!"

Lâm Thiên Du: "..."

Đáp quá nhanh, khiến cô nghi ngờ nó có nghe vào không.

Cú Bắc Cực đang ngủ trong nhà, ngoài săn bắt, những lúc khác, nếu môi trường cho phép, Cú có thể ngủ suốt.

Lâm Thiên Du thấy vậy không đánh thức nó dậy, dẫn theo vài sinh vật nhỏ đầy năng lượng vây quanh nhà Phong Tĩnh Dã đi lấy cá.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Lâm Thiên Du còn cố ý mang theo tấm ván lớn, hy vọng chứa được nhiều hơn.

[Chị Lâm đi đúng lúc, Nhiếp Lăng Dương họ đang cứu Hải cẩu kìa, xúc động quá mắt tôi cay cay rồi.]

[Đây mới là cách tương tác đúng với thiên nhiên!]

Trở về sớm hơn dự kiến.

Đường không cần vội.

Lâm Thiên Du đi vừa xem bình luận: "Cứu Hải cẩu à? Có chuyện gì vậy?"

[Một con Hải cẩu Đốm mắc kẹt trong rong biển, bò lên bờ. Nhiếp Lăng Dương thấy vậy liền giúp nó gỡ hết rong biển, rồi thả trở lại biển. Kết quả Hải cẩu lặn xuống rồi lại nhanh chóng bơi vào bờ, có lẽ biết Nhiếp Lăng Dương cứu nó nên không nỡ rời đi.]

[Đúng vậy! Nhiếp Lăng Dương đã thả nó đi vài lần rồi, nhưng Hải cẩu cố chấp không chịu đi, quá cảm động.]

Lâm Thiên Du xoa bụng Báo Tuyết, dùng nó hâm tay, cố ý cởi một găng tay, đọc nội dung bình luận, gật đầu đồng tình: "Sinh vật nhỏ rất thân thiện, bạn giúp đỡ chúng, chúng cũng sẽ cố gắng đền đáp bạn."

Chúng sẽ cố gắng hết sức đem đến cho cậu những gì tốt nhất, giống như đặt trái tim nhiệt thành ngay trước mặt bạn vậy.

Sự nhiệt tình của sinh vật nhỏ là không thể từ chối.

Khi Lâm Thiên Du tới nơi, trên băng đã náo nhiệt, không chỉ có Nhiếp Lăng Dương, dường như tất cả khách mời trừ Phong Tĩnh Dã đều tụ tập.

Nhiếp Lăng Dương ở giữa, Hải cẩu Đốm dưới nước bơi nhanh lên bờ, lao tới trước mặt anh kêu lớn: "A a!"

Chỗ Hải cẩu nằm có nhiều nước, theo vết chân có thể thấy nó liên tục bò từ cùng một vị trí lên, tuyết tan ra thành đường.

"Chị Lâm!" Nhiếp Lăng Dương hân hoan vẫy tay với Lâm Thiên Du: "Nhìn này! Con Hải cẩu này muốn theo tôi đi."

Trời ơi, cậu ganh tỵ những sinh vật nhỏ luôn vây quanh Lâm Thiên Du lắm, giờ có một con Hải cẩu muốn đi theo, Nhiếp Lăng Dương chỉ nghĩ tới đã thấy tim đập nhanh, cảm giác được sinh vật nhỏ tin tưởng hết mình thật tuyệt vời!

Hàng Tư Tư nắm tay đấm vào lòng bàn tay: "Bao giờ tôi mới gặp may mắn như vậy, tôi cũng muốn nuôi Hải cẩu..."

Nhiếp Lăng Dương: "Ha ha, ganh tỵ à?"

"A!" Hải cẩu vẫn gào không ngừng.

Nhiếp Lăng Dương quỳ xuống, bắt chước Lâm Thiên Du tương tác với Hải cẩu Đốm, muốn xoa đầu nó: "Nào, muốn ở lại thì cứ ở lại đi, tôi có thể nuôi cậu."

Tuy nhiên, Hải cẩu hung hăng xoay đầu né tránh tay anh.

Lâm Thiên Du đi gần, nghe rõ tiếng Hải cẩu, không khỏi nhíu mày: "Các cậu có hiểu nhầm gì không?"

"Hiểu nhầm gì?" Niết Lăng không hiểu ra sao: "Tôi thật sự thả nó đi rồi, nó tự bơi vào bờ mà."

Lâm Thiên Du: "Nhưng nó..."

Thấy Lâm Thiên Du không tin, Nhiếp Lăng Dương còn ôm Hải cẩu lên, đi tới mép băng thả xuống biển.

Hải cẩu lặn xuống êm đềm, nhưng ngay lập tức lại vùng vẫy bơi nhanh trở lên, ngước nhìn Nhiếp Lăng Dương: "A a!"

"Thấy chưa, tôi nói đúng mà, nó chỉ muốn theo tôi thôi." Nhiếp Lăng Dương vừa thử vài lần, xác nhận Hải cẩu không chịu đi mà cứ bám sát bên mình chứ không tìm chỗ nằm nắng, nên mới nói sẽ mang Hải cẩu về: "Chị Lâm lúc nãy định nói gì? Phải rồi, nó đang nói gì vậy? Muốn tôi nhanh chóng đem nó đi phải không?"

Lâm Thiên Du đối mặt với ánh mắt sáng ngời đầy xúc động của Nhiếp Lăng Dương, dừng một lúc, "Không phải... nó đang chửi cậu đấy."

Nhiếp Lăng Dương: "???"

Cậu giật mình cúi xuống, Hải cẩu thấy cậu nhìn qua thì gào càng hăng: "A, a!" hai chân trước vỗ lách cách xuống đất, nước bắn tung tóe.

Nhiếp Lăng Dương không thể tin: "Thật sao? Chị Lâm không lừa tôi đấy chứ?"

Lâm Thiên Du lắc đầu, sự thật là như vậy.

Nhiếp Lăng Dương há hốc mồm: "Tôi cứu cậu mà cậu còn chửi tôi, cậu là cái loại Hải cẩu gì chứ!"

Không có lý lẽ!

Lâm Thiên Du nghe hiểu ý nghĩa trong lời Hải cẩu, nắm trán: "Có vẻ nó... đang chạy trốn lên bờ."

Nhiếp Lăng Dương ngơ ra: "Hả? Cái gì?"

Lâm Thiên Du ho nhẹ: "Dưới biển có lẽ có kẻ thù đuổi nó. Nó quấn đầy rong biển ngụy trang, lén lút bò lên. Rồi... cậu cởi hết rong cho nó rồi thả trở lại biển."

Nhiếp Lăng Dương: "... "

Ồ.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 691: Chương 691



[Ha ha ha ha, Hải cẩu đốm: "Anh thật là tùy tiện"]

[Hải cẩu đốm: "Mày *&@*TM&..."! Nhiếp Lăng Dương: "Nó muốn về nhà với tôi!"]

[Ôi chao... Nước mắt cảm động trào ra khóe mắt, kẹt lại không chảy xuống được khiến tôi khó chịu.]

[Chả trách tâm trạng kích động thế, vừa thoát chết trong gang tấc, có người phá hủy vỏ bọc bảo vệ mạng sống của mày rồi đẩy mày vào miệng hổ, còn mày thì đang giúp người ta gỡ hàng à?]

Nhiếp Lăng Dương há miệng, đối mặt với ánh mắt hung hăng của Hải cẩu, không tránh khỏi có chút tội lỗi.

Cậu gãi gãi mũi, lúng túng không biết phải làm sao, "À thì... hiểu lầm thôi."

Nhưng cũng không thể trách cậu!

Nhiếp Lăng Dương vỗ tay, "Lúc nó lên bờ, rong biển che kín mặt nó, y như bị vướng vào rong biển trong lúc bơi sóng gió mất phương hướng vậy. "

Lên bờ cũng hoảng hốt, với cảnh tượng đó, ai nhìn cũng tưởng Hải cẩu đốm bị lạc đường dưới biển, sắp bị rong biển siết chặt đến ngạt thở, nên mới chạy lên bờ cầu cứu.

Tiếng chửi rủa bị cậu coi là phấn khích sau khi được cứu.

Tuy nói chuyện trâu bò ngựa bò nhưng nên nói thì nói, có vẻ như câu nào cũng ăn khớp. Suýt tưởng bản thân có thể trò chuyện với động vật như đang đáp lời nhau vậy.

Hải cẩu đốm chửi một hồi cũng mệt, bây giờ chỉ khi Nhiếp Lăng Dương nhìn nó, nó mới tiếp tục chửi.

Có lẽ với Hải cẩu đốm, những kẻ thù trong biển không còn là vấn đề lớn nữa, chỉ cần bị đẩy xuống nước rồi lại bơi vào là được, dù sao sinh vật kia cũng không thể lên bờ.

Nhiếp Lăng Dương thở dài, "Tại tôi sai rồi, đừng chửi nữa nhé."

"A! A a!" Hải cẩu đốm gọi mỗi lúc một lớn, khí thế hết sức mạnh mẽ.

Lâm Thiên Du giúp giải thích: "Hiểu lầm thôi, cậu ấy cũng có ý tốt."

Hải cẩu đốm nghe giọng quen thuộc liền dừng lại, lúc này mới chú ý đến Lâm Thiên Du đứng bên cạnh. Nó hạ đầu liếc nhìn xuống chân cô.

"Đang tìm Xám Xám à?" Lâm Thiên Du ôm chú báo tuyết nhỏ lên trước, "Xám Xám đang ngủ ở nhà, không ra đây."

Vị trí này không xa bầy Hải cẩu đốm nơi Xám Xám thuộc về, thường hay nằm phơi nắng, có khả năng cao Hải cẩu đốm này là một phần của bầy.

Lâm Thiên Du chỉ nhờ màu lông của Hải cẩu đốm cũng không thể nhận ra tất cả, nhưng với Hải cẩu đốm, chỉ có một con người biết nói chuyện với chúng, vẫn rất dễ nhận ra.

Khi tức giận thật sự, sức chiến đấu của Hải cẩu đốm cũng không thấp, nếu răng càng sắc hơn chút nữa, sẽ không chỉ là chửi mắng, mà sẽ đuổi theo cắn Nhiếp Lăng Dương mất.

Lâm Thiên Du nói: "Hôm nay tôi mời cậu ăn cá nhé, coi như là bồi thường rồi nhỉ."

"Đúng vậy, tôi mời cậu ăn cá." Nhiếp Lăng Dương phất phất cần câu trong tay, "Tôi là người đạt giải nhất cuộc thi câu cá năm nay của khu nhà, cậu muốn ăn cá gì tôi cũng có thể câu lên cho."

Hải cẩu đốm liếc cậu một cái, rõ ràng không tin lời khoác lác này.

Phần lớn khách mời câu cá đều ở bên này, Hải cẩu đốm không lại gần để xem kỹ, nhưng cũng có thể để ý ngầm xem con người có câu được cá không.

Từ quan sát những ngày này, Hải cẩu đốm không nghĩ con người này thực sự có thể bắt cá.

Hải cẩu đốm vẫn đang giận, nó rời tầm mắt khỏi cậu, quay sang Lâm Thiên Du há miệng, run rẩy thốt ra một âm tiết nhỏ: "A..."

[? Kẹp rồi.]

[Đệt, lúc nãy mày chửi Nhiếp Lăng Dương sắp chửi khàn cả cổ rồi cơ mà. Bỗng dưng đòi làm nũng à?]

[Hải cẩu đốm đối với Nhiếp Lăng Dương: "Đm thằng chó, gặp mày một lần đấm mày một lần!" Hải cẩu đốm với Lâm Lâm: "Chị biết mà, bọn Hải cẩu tụi em không có sức chiến đấu mạnh..."]

Tiếng kêu của Hải cẩu thực ra rất khó tìm từ gợi âm hoàn hảo, một âm tiết ngắn ngủi nhưng có thể uốn éo ra vài nốt, nghe như đang làm nũng vậy.

Lâm Thiên Du nhướn mày cười: "Biển có nguy hiểm thì đừng quay lại trước nhé, tôi có cá, đi với tôi nào."

Nhiếp Lăng Dương câu cá cũng không dễ, đến lúc trời sáng cũng chẳng thấy cá cắn câu, Hải cẩu đốm đang giận dữ, chỉ sợ sẽ càng kích động thêm mâu thuẫn giữa nó và Nhiếp Lăng Dương.

Hàng Tư Tư ngơ ngác, vẫn chưa phản ứng kịp tình huống thay đổi nhanh như vậy, từ việc cứu giúp Hải cẩu đốm đưa trở lại biển, biến thành phá hủy vỏ bọc, đẩy vào chỗ hiểm.

Mặc dù con người chưa kịp phản ứng, nhưng khóe miệng nhếch lên từ nãy đến giờ vẫn chưa hạ xuống.

"Ha ha ha..." Hàng Tư Tư cười đập đùi, khóe miệng còn khó nhịn hơn cả AK.

Tô Vũ Hành cũng không nhịn được, lau nước mắt cười trào ra khóe mắt, "Tưởng Cung Hâm Minh nhầm sói Mông Cổ là sói mang bầu khó sinh là quá kỳ quặc rồi, không ngờ có long mạch ắt có phượng lân."

Bên cạnh cười khúc khích theo, Cung Hâm Minh: "..."

Nụ cười biến mất ngay lập tức.

Trung tâm vòng xoáy, Nhiếp Lăng Dương thở dài, nhìn Vu Linh Vũ không xa tỏ vẻ vô cảm, "Đừng nhịn nữa, cười đi."

Vu Linh Vũ lập tức bật cười: "Ha ha!"

Nhiếp Lăng Dương: "..."

Không muốn yêu nữa.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 692: Chương 692



Với sự trung gian của Lâm Thiên Du, Hải cẩu đốm cũng chửi mệt rồi, lười cả việc mở miệng, ủ rũ đến bên cô.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu Hải cẩu đốm bằng tay đeo găng tay an ủi, "Các anh nói chuyện đi, tôi ra xem lưới cá."

Hải cẩu đốm khi vượt qua vai Nhiếp Lăng Dương vẫn phun ra một hơi mũi.

Cung Hâm Minh vỗ vai anh an ủi: "Không sao, anh cũng có ý tốt mà."

Nhiếp Lăng Dương vẻ mặt cảm động: "Tôi biết mà, người cùng hoàn cảnh sẽ thấu hiểu nhau hơn."

Cung Hâm Minh: "..."

Tôi mở miệng làm gì cho mệt.

...

Lần trước rời khỏi mạng, Lâm Thiên Du để dễ tìm lại lần sau, đã chất một lớp dày cành thông lên băng, còn đạp tuyết lại, vị trí nhô cao dễ thấy.

Lâm Thiên Du dời cành cây sang, tuyết lẫn cành gãy rơi xuống đất, cô cầm dây thừng lưới cá lắc lắc, "Lạ thật, sao không thấy chim cánh cụt."

Trên băng không có, dưới cũng không thấy chim cánh cụt ăn tự phục vụ.

Xung quanh càng không thấy dấu vết chim cánh cụt trượt trên băng.

Nếu không phải tuyết lớn che phủ hết dấu vết, là chim cánh cụt không đến.

[Có thể bị đánh đòn rồi chăng.]

[Lần trước mang trực tiếp hết cả lứa con, đàn chim cánh cụt chắc chắn canh chừng kỹ hơn.]

Lâm Thiên Du vỗ vỗ tuyết dính trên người, dọn dẹp rìa hang băng, "Hôm nay chuẩn bị thêm cá, ngày mai sang xem chim cánh cụt và hải âu lớn."

Cô kiểm soát lực, từ từ kéo lưới cá lên, xoay đầu lấy rìu mở rộng hang băng, chú ý đến hướng nhìn của báo tuyết nhỏ, hô to: "Bánh Trôi đừng chạy xa quá!"

Báo tuyết nhỏ không muốn làm ướt lông, đứng cách hang băng xa xa, "Ù!"

Được!

Vừa nói, đầu nhọn của nó rung lên, nghe có tiếng động vật chạy dưới tuyết, đồng tử báo tuyết co rồi giãn ra, tự nhiên ép thấp nửa người trên, chăm chú nhìn nơi phát ra tiếng động, không do dự lao ra, xác định vị trí rồi nhảy thẳng xuống, đầu chôn vào tuyết.

Lâm Thiên Du: "?"

Đây không phải là cách săn mồi của cáo Bắc cực à.

"Bánh Trôi!" Lâm Thiên Du khóc cười không ra, báo tuyết bắt chước cáo Bắc Cực săn mồi cơ đấy.

Đặc biệt là, báo tuyết nhỏ chọn nơi giống như một bục cao, từ trên nhảy xuống.

Vốn đã cao, cộng thêm tuyết dày, báo tuyết chui vào được, chân sau đạp loạn xạ, bàn chân hồng phủ tuyết bám vào cào cào, không tìm được chỗ đỡ, vật vã mãi mà ra không được.

Lâm Thiên Du cử động cổ tay, kéo lưới cá ra, "Các cậu ăn trước đi, thích con nào ăn con đó."

Cô qua cứu báo tuyết nhỏ trước.

"A!"

Hải cẩu đốm nhìn sang bên kia, chủ yếu vẫn không dám chủ động mở miệng.

Sói có ăn Hải cẩu.

Từng chứng kiến loài cùng chủng bị sói Bắc cực gặm, lúc nãy có Lâm Thiên Du ở đó, nhờ sự tin tưởng vào cô, cộng thêm sói Bắc cực không có cảnh báo gì, có thể tạm thời hạ thấp nỗi sợ với sói.

Nhưng bây giờ Lâm Thiên Du đi rồi, Hải cẩu đốm lập tức căng thẳng. Nằm úp sấp ở cạnh hang băng, đã sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, bầy sói Bắc Cực ăn no không có ý định tấn công Hải cẩu đốm, bởi vì đây là Hải cẩu đốm Lâm Thiên Du đem theo, trong nhận thức của chúng, đây chính là con mồi của Lâm Thiên Du.

Chúng săn bắt còn muốn gom tất cả con mồi về cho Lâm Thiên Du, sao lại tự ý tấn công con mồi của cô chứ.

Sói đầu đàn dẵm lên lưới cá chắc chắn, cắn dây thừng phía trên lắc lư.

Lưới cá bọc nhiều lớp, chỉ mở tầng ngoài ra một chút, cá liền rơi tuột xuống lộp bộp, có con thậm chí bay vào mặt Hải cẩu đốm.

Khoảng cách này, nếu cá vẫy đuôi nữa có thể chạy thoát ra biển.

"Uầm!"

Hải cẩu đốm vô thức há miệng cắn lấy, vung ngang phía trước, che kín cửa hang băng.

......

Lúc Lâm Thiên Du tới, báo tuyết nhỏ đã dựa vào sức mình, ép xuống một lượng tuyết khá lớn.

Chỉ là cái đầu nhảy sâu quá, vẫn chưa tự giải cứu được mình.

"Ngoan, đừng nhúc nhích." Lâm Thiên Du đứng bên cạnh, duỗi tay dọc theo lưng báo tuyết kéo nó ra.

"Uooooh!" Báo tuyết nhỏ bị cứu ra, mặt tai thậm chí cả râu cũng dính không ít tuyết.

Nó lắc đầu, tuyết rơi rụng phần phật.

"Chuột lemming?" Nhìn rõ vật nó ngậm, Lâm Thiên Du nhướn mày cười, "Được đấy, bắt được thật."

Mặc dù cách báo tuyết săn mồi giống cáo Bắc cực nghe có vẻ không đáng tin.

Nhưng dù là cách nào, ngoài hoang dã mà bắt được con mồi là phương pháp săn bắt tốt nhất.

Tuy nhiên...

"Sau này chỉ được săn kiểu này khi có tôi, biết chưa?" Lớp tuyết lần này còn chưa dày nhất, nó đã khó khăn mới thoát ra, nếu va vào tuyết sâu tới eo cô, lao vào mù quáng cũng có nguy cơ ngạt thở.

Báo tuyết nhỏ ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, "Uầm!"

Ngậm chuột lemming nên nó không mở miệng ra được, cứ kêu um sùm hoài.

Lâm Thiên Du phủi hết tuyết trên người nó, lấy chuột lemming từ miệng ra, "Tí nữa làm cho cậu món chuột lemming hấp muối."

"Gù!" Báo tuyết nhỏ thích ăn gia vị, nghe đến 'muối' mắt liền sáng lên.

Không biết là gì, nhưng trong nhận thức của báo tuyết nhỏ, điều cô nói chắc chắn đều ngon!
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 693: Chương 693



[Á á á dễ thương quá!]

[Đáng yêu quá, uầm uầm... Báo tuyết nhỏ học cách săn mồi này lúc nào vậy, tôi muốn xem quá trình học hỏi.]

[ Đúng!!! Quá trình học hỏi chắc chắn càng đáng yêu hơn!]

Lâm Thiên Du ôm báo tuyết nhỏ, "Tôi cũng không biết nó học lúc nào. Chúng đi săn tôi không theo sát."

Ở đảo Bắc Cực, gấu Bắc Cực trực tiếp làm vua, huống hồ là Tuyết Đoàn rất thông minh, giàu kinh nghiệm săn bắt.

Có Tuyết Đoàn dẫn đầu, săn bắt không gặp nguy hiểm từ động vật khác.

Sau này có thêm sói Bắc Cực tham gia, cô càng không cần theo sát nữa.

Những sinh vật lông xù này ra ngoài có thể tung hoành trên đảo.

Cô không theo sát, thiết bị phát trực tiếp tất nhiên cũng không quay được quá trình báo tuyết nhỏ học cáo Bắc Cực săn mồi.

"Quay về ăn trước đi." Lâm Thiên Du nói.

Động vật nhỏ không cần tuân theo ba bữa một ngày, có thể ăn no một lần rồi chịu đựng lâu, còn Lâm Thiên Du thì không được.

Giờ trưa đã qua từ lâu, về xử lý cá rồi ăn luôn bữa tối cho tiện.

Bên cạnh hang băng.

Chỉ có Hải cẩu đốm đang ăn cá.

Bầy sói Bắc Cực vây quanh bên tấm ván canh chừng, quan sát bốn phía.

Nơi có người xuất hiện thường xuyên, động vật hoang dã thực ra sẽ tránh xa, hơn nữa có sói Bắc Cực ở đó, giai đoạn này sẽ không có động vật nào xuất hiện đe dọa chúng được.

Ngay cả gấu Bắc Cực cũng không liều lĩnh đến thế.

Trong tình trạng thiếu thốn thức ăn trầm trọng, sói Bắc Cực cũng sẽ tấn công gấu Bắc Cực con.

Lâm Thiên Du hỏi: "Sao không ăn? Không thích cá à?"

"Gù..." Tiểu Quai từ trên ván trượt xuống cọ cô.

Lâm Thiên Du kéo lưới cá ra phía sau, lúc vội vã cứu báo tuyết nhỏ, quên kéo xa khỏi cửa hang băng.

Cá còn sống trong lưới kích thước lớn, vẫy đuôi cũng khó khống chế.

Hải cẩu đốm chắn ở cửa hang mệt lắm rồi.

Một bên ăn cá, một bên vẫn phải ngăn không cho cá khác lọt vào, hận không thể chân trước dài thêm, có thể vung một cái, chặn hết luôn.

Thấy Lâm Thiên Du kéo lưới cá đi, Hải cẩu đốm thực sự thở phào nhẹ nhõm, lập tức ăn cá trong miệng nghiêm túc hơn.

Lâm Thiên Du mở hoàn toàn lưới cá, liếc qua đã thấy con cá lớn ở giữa, cầm lên cân nặng, "Con tầm này phải mười cân."

Đây chỉ là ước tính sơ bộ, chưa cân chính xác.

Một con cá đủ ăn hai bữa.

Lâm Thiên Du giơ cao cá lên trước ống kính, suy nghĩ: "Làm cá hun khói thì sao nhỉ?"

Ăn mãi cá nướng và canh cá cũng có phần ngán.

Cá hun khói có hương vị khói thơm đặc trưng, hạn sử dụng lâu, còn có thể làm thịt khô ăn.

Hơn nữa, cá hun tốt còn có thể dùng để nấu canh, mang lại hương vị mới lạ so với cách ăn thông thường.

Nói là làm, Lâm Thiên Du đặt cá xuống, cầm rìu lên, "Cá hun khói nhiều, vẫn nên làm luôn tại chỗ, không mang về căn cứ hun."

Ống khói trong hang băng, nấu ăn đơn giản hoặc hầm canh, khói nhỏ ấy tản ra dễ dàng.

Cá hun khói khác, cần phải hun khói nhiều và nướng chín, lúc đó căn phòng sẽ đầy khói đen kịt, dù thoát ra cũng không sạch.

Lâm Thiên Du chặt một cái cây gần đó, "Mọi người cũng có thể làm cá hun khói ngoài trời, ở đảo Bắc Cực nhiệt độ thấp, bảo quản thực phẩm đơn giản hơn, còn như đảo rừng mưa hay đồng cỏ trước đây, nhiệt độ cao hơn, cá hun có thể ăn lâu."

Cây chặt thành khúc dùng đốt lửa, thiết bị hun cá vẫn cần xếp đá.

Lâm Thiên Du lựa những hòn đá vừa phải kích cỡ mang lại không ít.

Cô giơ nhánh cây lên, thử hướng gió, tránh hướng gió xếp đá thành vòng.

Lâm Thiên Du nói: "Xếp khá đơn giản, chỉ cần vật liệu không bắt lửa, xếp lung tung hình dáng gì cũng được, đá không đủ có thể xếp hai bên, giữa đặt ván gỗ, hun vẫn ổn."

Nói rồi xếp hết đá thành hình tròn.

Gió tuyết đảo Bắc Cực không cho phép cô đơn giản hóa thiết bị hun cá.

Hơn nữa, cô thường đánh bẫy cá ở đây, thiết bị này có thể dùng lâu, làm chắc chắn bền hơn thời gian sử dụng cũng dài.

Đá hình dáng không cố định, chỗ này chồng chỗ kia chất, khiến cả thiết bị trông không bằng phẳng, giữa có khe hở nhìn rõ mắt thường.

Lâm Thiên Du dọn sạch tuyết vô tình mang vào khi xếp đá, lộ rõ khe hở, "Thiết bị hun cá khác lò than, khe hở không cần bịt kín, hun dựa vào khói và nhiệt dư khi lửa tắt, bịt kín lửa khó tắt."

Thịt cá sau này cắt nhỏ, chỉ dựa vào nhiệt dư là có thể hun chín.

Xếp xong hình thù sơ khai, Lâm Thiên Du dùng một tay chống ngoài, một tay ấn bên trong, tinh chỉnh vị trí từng hòn đá, "Như vậy là được rồi. Sau đó đốt lửa, dập lửa là xong."

Phía dưới xếp ngang mấy khúc gỗ làm tầng đệm, trên đặt vật liệu dễ cháy.

Đốt lửa một lúc trước.

Lâm Thiên Du lợi dụng thời gian này đi lấy cá, một nhát rìu chém đứt đầu cá, lột vảy bỏ lòng một mạch.

"Cũng có thể cắt lát cá, dùng rìu phiền phức, tôi chém thành khúc luôn." Lâm Thiên Du cắt một miếng, cả xương cá và xương sống phía sau, nguyên miếng, "Nhìn kết cấu này, thịt cá màu rất tươi."

Khúc cá cắt để trên thanh gỗ cưa xuống làm giá đỡ, giữa có khe hở, đóng kín quá không tốt cho hun khói.

Khi cá xong, lửa cũng được đốt lên.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 694: Chương 694



Lâm Thiên Du dập lửa, dùng gậy gỗ đâm xới bên trong, khói đen mịt ùa ra.

Cô vội giơ giá gỗ lên, kéo lê trước sau điều chỉnh gậy, làm khe giữa lớn hơn, cũng không để khúc cá rớt xuống.

"Như thế là xong." Lâm Thiên Du vỗ tay, lúc làm lửa tay không tránh khỏi dính một lớp đen, cô ra bên cạnh hang rửa sạch, quay lại nướng lửa nói: "Rồi chờ từ từ."

Hun khói tốn thời gian, Lâm Thiên Du làm trước, sau đó mới xử lý chuột lemming cho báo tuyết nhỏ.

Hải cẩu ăn nhiều cá, nhưng cá hun khói là lần đầu thấy, không khỏi tò mò nhìn ngó, cách xa không thấy rõ, vươn cổ nhìn sang, không hay biết đã lại gần.

Khói đặc quánh gần như bao trùm hết phần thịt cá trên đó.

Hải cẩu hít hà, bị khói nghẹt, "A!"

Nó không biết ho, mũi phập phồng, vội vàng nhắm chặt mũi chạy đi.

Lâm Thiên Du vừa lột da chuột lemming, ngẩng đầu đã thấy Hải cẩu nhảy ùm xuống hang băng, hoàn toàn không có vẻ thoải mái, không nổi bọt nước như mọi lần, rõ ràng hoảng loạn lắm.

Chui xuống bơi vòng, lên lại chỉ nhô đầu ra, đầu tựa vào mép hang băng, có vẻ mệt mỏi, giống như thở dài nặng nhọc.

Lâm Thiên Du hỏi: "Còn ổn chứ?"

Hải cẩu há miệng, mở to mũi thở: "A..."

Lâm Thiên Du đẩy thêm hai con cá lớn sang bên nó, "Các bạn hãy nhìn mũi nó. Mũi Hải cẩu có thể mở ra đóng lại, lặn xuống nhắm mũi lại tránh nước vào, lên bờ thở thì tự do mở ra."

Khi bơi, nếu nước vào mũi rất khó chịu.

Một số người thường xuyên bơi sẽ dùng kẹp mũi kẹp lại, nhưng đau, không tiện như mũi Hải cẩu tự động.

[Tôi đầu tư dự án này, lập tức cho ra sản phẩm tương tự.]

[Tự mình điều khiển mũi mở đóng thật tiện lợi quá, người thích lặn biển ganh tị rơi nước mắt rồi.]

[Nhìn mà tôi muốn nhân lúc mũi nó mở ra mà nhận chìm xuống nước luôn á.]

[? Hư quá chứ (thú thật tôi cũng muốn...).]

Mùi khét của khói lửa khiến Hải cẩu rất khó chịu, núp trong hang cũng không chịu ra, cứ nằm úp, nhô đầu ra gặm cá, ăn ngọt lịm.

Báo tuyết nhỏ dù thích thức ăn qua chế biến, nhưng loại thịt nguyên chất không thêm gia vị này, nó chẳng hề quan tâm.

Thấy Lâm Thiên Du nhặt chuột lemming lên, nó cọ cọ vào đùi cô, trông mong.

Chuột lemming nhỏ, lột da cũng không nhiều thịt, làm món nhắm cho báo tuyết.

Lâm Thiên Du xỏ que, đốt trên lửa, "Khách hàng này, muốn mấy phần chín?"

"Gù!" Báo tuyết dùng móng vuốt cào cào đùi cô, vuốt tách rời đến lòi bàn chân thịt.

Lâm Thiên Du nhìn vuốt nó, gật gù: "Năm phần chín? Được, không thành vấn đề."

"Gù?"

Ngoài gỗ đốt hun cá, Lâm Thiên Du còn để lại không ít gỗ đốt lửa trại. Cho nên, lửa cháy rất mạnh.

Mới để lên, lớp ngoài chuột lemming đã thay đổi màu.

Ăn thịt sống cho động vật không cần chín kỹ, Lâm Thiên Du thấy gần được rồi, xoay que thịt chuột, lục lại túi đồ gia vị, hỏi: "Muốn tiêu và hạt mè không?"

"Được rồi." Lâm Thiên Du rắc hỗn hợp tiêu và muối lên chuột cống, dầu mỡ trên Chuột lemming khi nướng làm gia vị bắn lên 'xèo xèo', ngửi thơm thực sự như ở quán nướng.

Mùi hương gia vị bị k*ch th*ch ra, cô xoay que, rút que khỏi đống lửa, mặc dù nướng không lâu, phía ngoài vẫn rất nóng. Cô xoa đuôi Báo Tuyết: "Để nguội đã rồi hãy ăn."

Que cô tự chặt cây rồi đẽo ra nên thô hơn que nướng thật nhiều, thêm tuyết dày bên cạnh nên cắm xuống cũng rất vững.

Au au!?

Báo Tuyết tuy háo hức ăn nhưng nghe Lâm Thiên Du bảo chờ, nó đứng bên cạnh chờ, chỉ tiến lại gần, ngửi mùi thôi.

Chân đạp trên tuyết lạnh buốt, Báo Tuyết vẫy vẫy đuôi, hai chân trước bước lên đuôi cọ xát, bàn chân mềm dựa lên, mắt không rời món nướng.

Lâm Thiên Du làm sạch cá và Chuột lemming ở cùng một nơi, băng trong xanh bị vấy máu. Cô định đứng dậy hoạt động chân tay, nhưng chân chưa kịp duỗi ra đã dựa vào cái gì.

Quay đầu nhìn, Sói Bắc Cực hòa làm một với tuyết phía sau quấn quýt.

Có vẻ Sói hơi buồn chán, giờ nhìn có chút buồn ngủ.

Nhận ra động tác của Lâm Thiên Du, Tiểu Quai hé mắt, lộ chút màu lam trong đồng tử, cọ cổ tay cô l**m l**m: "Ừm..."

Không để ý Tiểu Quai lúc nào tới gần.

Lâm Thiên Du vuốt lông, ngón tay xoa qua tai xuống lưng: "Buồn ngủ à? Hay về nhà nghỉ trước?"

Sói Bắc Cực ngẩng đầu đặt lên tay cô, vuốt ôm cánh tay kéo xuống trước người giữ chặt, ngửa đầu gọi: "Au!"

Là từ chối.

Như sợ Lâm Thiên Du thực sự bảo nó về nghỉ, Sói Bắc Cực đứng dậy rung mình, đôi mắt thú hoàn toàn tỉnh táo, không chút buồn ngủ.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 695: Chương 695



Lâm Thiên Du xoa bàn chân nhung: "Thực sự buồn ngủ có thể về trước, tôi xong việc này sẽ về ngay, rất nhanh thôi."

"Ừm!" Sói Bắc Cực dựa tới, cằm đặt trên vai cô, cúi xuống như khăn quàng cổ.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ nó, quay sang Báo Tuyết: "Thôi Viên, Chuột lemming có thể ăn rồi."

"Au au!" Đợi bên que nướng từ lâu, Báo Tuyết nghe xong câu của Lâm Thiên Du chưa dứt đã nghiêng đầu cắn một miếng, mùi thịt nướng khiến nó nhắm mắt lại.

Lâm Thiên Du cho thêm củi vào đống lửa, phía bên kia cá hun khói còn có thể đợi.

"Tôi đi chặt thêm cây." Lâm Thiên Du đứng dậy: "Tự chơi đi."

Càng đi sâu, cây càng nhiều.

Lâm Thiên Du không định chặt những thân cây to lớn, không cần thiết lại tốn sức, chặt cây có đường kính cánh tay là vừa, ngã xuống không sợ đè chết, một tay cũng có thể cầm.

Cây to ngã xuống, một cái không cầm chắc, với bụi cỏ thấp là thảm họa.

Phần này nhiều cây Thông hơn, đi sâu vào trong, dưới đất cũng có không ít loại thực vật không rõ tên.

So với đảo xanh mướt khác thì có vẻ thưa thớt, nhưng trên đảo Bắc Cực, ở nhiệt độ này thực vật khó sống, có thể mọc lá xanh đã rất tốt.

Lâm Thiên Du nói: "Lần này chặt thêm hai cây đem về, nếu đủ thời gian, làm một nửa số cá còn lại thành cá hun khói."

Một nửa còn lại làm sạch mang về cho các sinh vật nhỏ ăn.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du vung rìu chém vào một bên thân cây.

Chặt cây không thể tập trung một phía, phía còn lại có thể nứt ra.

Lâm Thiên Du rút rìu chém từ phía còn lại, chọn cây nhỏ, hai nhát đã lung lay sắp ngã.

Thân cây nghiêng ngả, Lâm Thiên Du đỡ nhẹ đi, khi rơi xuống cũng êm hơn.

Nhưng va vào cây bên cạnh vẫn 'bịch' một tiếng.

Tuyết bám trên lá rơi xuống, tuyết mới ngừng rơi không lâu, giờ trông như lại rơi một trận tuyết lông vịt, tuyết dày đặc che hết tầm nhìn.

Lâm Thiên Du vẫy tay quét bớt tuyết rơi, thấy có thứ gì rớt xuống, vô thức đưa tay, xuyên qua găng tay, cô đỡ lấy thứ rơi trong lòng bàn tay.

Nhìn rõ thứ trong tay, cô nhướng mày: "Đây là... nấm?"

[Hả? Tôi chỉ biết dưới gốc cây mới mọc nấm, sao trên cây cũng có nấm chứ?]

[Một số cây thực sự mọc nấm trên cành đúng rồi, nhưng cái nấm này đã héo, rõ ràng không phải vừa mới hái.]

Lâm Thiên Du xoay nấm quan sát, đúng thật, rìa mũ nấm nhăn nhúm như da Sharpei, cô ngước nhìn cây: "Rơi từ cây này à?"

Cây bên cạnh cây cô chặt, cái bị va trúng khá to.

Có lẽ bị va đập mà rớt xuống.

Nhìn kỹ, kim châm trên lá vẫn còn treo nấm, rất có thể rớt cùng lúc với cái cô nhặt, chỉ là nấm trên lá không rớt xuống.

"Tôi leo lên xem." Lâm Thiên Du đặt rìu xuống, nhét nấm vào túi, tay găng v**t v* thân cây, kiểm tra độ ma sát, tránh không quen leo trèo có găng tay, vô tình té.

Quen tay rồi, cô dựa chân một bên thân cây, nhảy lên, vài bước đã leo lên.

Đẩy sang nhánh cây Thông che khuất tầm nhìn, Lâm Thiên Du mò mẫm tìm, cuối cùng sau khi giật xuống không ít lá, tìm thấy cái hang: "Đây rồi."

"Trong hang có khá nhiều nấm." Lâm Thiên Du leo cao thêm, tìm chỗ cành vững chắc ngồi xuống, chiếu đèn điện thoại vào trong, hang đầy ắp nấm.

Nấm gần như một màu, xỉn không bóng, cũng không tươi.

Nhưng ăn nhiều cá và thịt, muốn rau, tới nỗi chỉ cần rong biển nấu canh cũng được, huống hồ là nấm.

Nhưng Lâm Thiên Du không có ý định lấy đi, chỉ hái những cái mắc trên lá xuống, quan sát vết răng trên nấm: "Đây có lẽ là hang sóc."

Đảo Bắc Cực ít sinh vật nhỏ tích trữ thức ăn trên cây, cộng với dấu răng, dễ dàng đoán ra.

[@Sóc, mau về!!! Nhà sắp bị trộm đấy!]

[Bội thu bội thu! Chỉ thiếu mỗi gà là có thể nấu Canh gà nấm rồi.]

[Đảo Bắc Cực gặp ít nấm hơn trong hang này.]

[Haha, mồ hôi nhễ nhại rồi phải không sóc nhỏ?]

[Một cái hang, ít nhất cũng nuôi sống mười chuyên gia sinh tồn hoang dã.]

Ngoài hoang vu, tìm được nơi sinh vật nhỏ tích trữ thức ăn, khác nào bánh rơi từ trời.

Không chỉ no bụng, còn có thể dự trữ, làm phong phú thực phẩm.

Tuy nhiên, Lâm Thiên Du chỉ nhìn qua, lại cẩn thận đặt nấm vào, che kín cửa hang, nấm là thức ăn sóc dự trữ qua mùa đông.

Trên đảo Bắc Cực, sinh vật nhỏ tìm thức ăn đã khó, nghĩ lại vẫn thôi.

Biết trên đảo có nấm, cô tự đi tìm là được.

Vừa xuống, Lâm Thiên Du lại nhớ ra điều gì, leo lên lấy luôn nấm trong túi áo, đặt trở lại hang.

Che kín cửa hang lần nữa, cô nhảy xuống, vỗ vỗ găng tay, vô tình kéo thẳng cổ áo bị cành cây cọ xước.

Đang chỉnh trang, Lâm Thiên Du nhạy bén cảm nhận được ánh mắt, cô đột ngột ngẩng đầu, sóc nhỏ lén nhìn cô từ kẽ lá trên cây.

Cô nhếch mép: "À, ra cậu ở nhà à."

Vị trí sóc đang ở cao hơn chỗ cô leo lên ngồi ban nãy, nếu luôn ở đó, chắc đã thấy cô đặt nấm lại rồi.

Nó có vẻ bối rối.

Đồng loại và một số loài chim hay ăn cắp thức ăn nó tích trữ, tiếng động lớn ban nãy, cả cái hang chứa thức ăn cũng bị phát hiện.

Sóc nhỏ nghĩ lần này mình lại tích trữ công cốc, có thể cuối cùng cũng chỉ còn một chút ở sâu trong, hoặc thậm chí không còn gì.

Nhưng... người lạ đó không lấy thức ăn của nó.

"Ờm… Cậu biết chỗ nào còn nấm nữa không?" Lâm Thiên Du đứng dưới gốc cây, thuận tiện quan sát rõ hơn: "Chúng ta hợp tác nhé, cậu chỉ tôi tìm nấm, tôi sẽ chia cậu một nửa số nấm hái được. Thế nào?"

"Chít..." Sóc do dự, kêu một tiếng rồi đột nhiên giật mình, "Chít?!"

Lâm Thiên Du: "Psst, cẩn thận kêu chim trên cây xuống đấy."

Khoảng cách này, chim sẽ bắt sóc bay mất.

Lúc đó cầm đá ném chim, cả sóc lẫn chim rơi xuống biển, cũng không vớt được.

"Sao, có hấp dẫn không?" Lâm Thiên Du nghĩ đến thức ăn hằng ngày của sóc, hạt dẻ không kiếm được trên đảo Bắc Cực, nhưng... hạt và quả mọng không khó.

Cô tiếp tục mở lời: "Tôi cũng có thể chia cậu một ít hạt và quả mọng tìm được. Như thế nào?"

Sóc từ trên cây nhảy xuống, cái đuôi dài rung động, hai bàn tay nhỏ xíu vò tròn trước người, có vẻ lúng túng.

Có lẽ ban nãy hăng hái nhất thời, kết quả xuống tới nơi lại hối hận, giờ bị Lâm Thiên Du nhìn chằm chằm, nó lại ngại quay lên.

Lâm Thiên Du thấy nó xuống, cũng ngồi xuống đất, cổ hơi đau vì ngước lâu, cô xoa xoa hỏi: "Sao thế?"

Sóc co rút cổ lại: "Chít, chít!"

"Hử? Người không đáng tin phải không?" Lâm Thiên Du gật đầu nghiêm túc: "Không, không phải."

[Chị Lâm chứng minh cho nhân loại! Không phải kẻ không đáng tin!]

[Mặc dù vậy, động vật hoang dã cho rằng con người xấu xa, do đó tránh xa con người, là điều tốt.]

Trong ánh mắt ngơ ngác của sóc, Lâm Thiên Du thản nhiên nói: "Tôi không phải người, tôi là sư tử trắng."

Bình luận: [???]

[6... Vậy sóc từng thấy sư tử trắng chưa? Nó có biết sư tử trắng không?]

[Để lừa sóc dẫn đi tìm nấm, cậu nói được bất cứ cái gì phải không?]

[Quả nhiên. Ra ngoài, danh tính do bản thân đặt ra.]

Sóc hoàn toàn sững sờ, nó không tin lời người nhưng câu nói vừa rồi nó nghe hiểu mà.

"Ehem." Lâm Thiên Du ho nhẹ: "Chỗ có nấm cách đây xa không? Trời sắp tối rồi, không quyết định bây giờ thì không kịp đâu."

Nghe vậy, sóc ngước nhìn.

Sinh hoạt sóc giống người, ban ngày hoạt động, tìm kiếm thức ăn, tối sẽ rúc vào hang nghỉ ngơi.

Sóc nhút nhát do dự nửa ngày, từ từ lững thững trượt sang hai bước: "Chít..."

Theo tôi...

Thấy nó đồng ý, Lâm Thiên Du cũng đứng dậy nhanh chóng: "Đi hái nấm!"

Hoạt động của sóc không rộng, chỉ hái vài cái thôi, không mất nhiều thời gian, sẽ quay lại ngay.

Hơn nữa, trong hang đã có rất nhiều, chỉ cần hái vài cái bỏ túi là được, còn lại sóc khó mà chất đầy cả balô.

Theo sóc, quanh co một hồi leo lên, cây càng thưa dần.

Lâm Thiên Du nhìn xung quanh, đứng cao có thể nhìn xuống: "Có vẻ liền với khu vực tôi đánh lỗ câu cá."

Chỉ là giữa có khoảng cách, chênh lệch độ cao, nước phía này có vẻ sâu, không đóng băng, chỉ ven bờ mới có lớp băng dày.

Sóc lợi dụng thân hình nhỏ, nhanh nhẹn luồn lách giữa các khe đá, trèo xuống vách đá, đuôi quấn quanh treo lủng lẳng, khua động không rõ đang làm gì.

Lâm Thiên Du men theo vách đá, sóc đã lúi húi nửa ngày, cô cúi người nhìn xuống tìm vị trí nó, nhưng khe đá nhiều quá, nghe thấy tiếng động mà khó xác định sóc ở đâu.

Cô hỏi nhỏ: "Ở đây à? Tôi không thấy cậu."

Tầm mắt chỉ thấy đá, đừng nói nấm, ngay cả lá cây cũng không có.

"Chít!"

Vừa dứt lời, sóc nhô đầu ra từ dưới cầm một cái nấm.

Nấm mới hái còn lớn hơn sóc, nó ôm như vậy, khó khăn nghiêng đầu, lộ ra đôi mắt.

Tuyết rơi trên nấm rớt xuống mặt, sóc phịch nhắm mắt lại, lắc đầu, đuôi quấn không vững, cả người cũng lung lay theo.

Sóc lội xội leo lên, đứng vững trên đá một lúc, rồi ôm nấm chạy tới trước mặt Lâm Thiên Du, giơ cao lên: "Chít!"

"Giỏi lắm." Lâm Thiên Du cười khen: "Nấm khó hái thế mà cậu cũng tìm được, giỏi quá."

Bàn chân sóc cầm nấm co lại, có vẻ ngượng vì được khen, tránh ánh mắt, chỉ đuôi phía sau vẫy liên hồi phản ánh tâm trạng hớn hở.

Tự động viên bản thân, sóc lấy hết can đảm giơ nấm ra lần nữa, cả người ẩn sau bóng nấm, chỉ lộ đôi mắt đen tròn, lanh lợi lại chứa đựng chút e thẹn khó nhận ra: "Chít, chít...!"

Ăn... ăn đi!!
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 696: Chương 696



Ánh mắt sóc e sợ nhưng vẫn không nhịn được muốn tiến lại gần cô.

Lâm Thiên Du nhìn cái nấm trước mặt, chớp mắt ngẩn ra, sau đó nhếch môi, nhận lấy nấm từ tay sóc: "Cám ơn, tối nay tôi sẽ ăn nấm này."

"Chít!"

Mặc dù chỉ là cái nấm rất bình thường, nhưng có lẽ trong mắt sóc, đây là quà nó tặng Lâm Thiên Du.

Cô vui vẻ nhận lấy, sóc ngượng nghịu co móng vuốt lại, như muốn giải tỏa sự ngại ngùng, giả bộ bận rộn.

[Ôi trời, Sóc quá đáng yêu!]

[Chết tiệt, lần đầu nhìn ra cảm xúc trên mặt sóc, nó trông ngoan ghê.]

[Vừa rồi sóc có nháy mắt không? Tôi đọc được ngôn ngữ mắt, nó nói nó muốn về nhà với tôi này cả nhà Ong!]

[Xem mà tôi cũng muốn nuôi một con rồi, nhỏ xíu có thể nhét túi, còn biết hái nấm tặng cậu, trời ơi, càng nghĩ càng thích.]

Lâm Thiên Du cất kỹ cái nấm sóc tặng, "Đi thôi, hái thêm một chút nữa, hái xong sớm thì về sớm."

Sóc trả lời nhanh nhẹn, rồi không nói hai lời lại trèo trở lại theo đường cũ.

Khe hở quá hẹp, Lâm Thiên Du không luồn vào được chỉ đành tìm đường khác.

May là nấm mọc phía dưới chứ không phải từ kẽ đá nhô ra.

Lâm Thiên Du đẩy hai tay vào tảng đá trên cùng, từ trên cao nhảy xuống, giống như leo núi, bám vào những hòn đá nhô ra, từ từ hạ xuống.

Đây là một vách đá cao, nhô ra độc lập, không tiếp giáp chỗ khác, một mặt hướng biển, ba mặt bao quanh miếng đất nhỏ này.

Chính địa thế đặc biệt đã tách riêng nơi này thành không gian riêng.

Cũng may như vậy, nếu không nấm không thể mọc nổi.

Hoặc là... chưa kịp chín đã bị động vật đi ngang cắn mất.

Chỉ có động vật nhỏ mới tới được đây.

Những hòn đá lồi lõm trên vách rất vững chắc, Lâm Thiên Du xuống dưới an toàn. Vừa chạm đất, sóc đã hái được một nắm nấm nhỏ, chạy tới lật đật.

"Chít!"

Lâm Thiên Du cúi xuống nhìn, khác với lúc nãy, có hình dáng giống nấm mọc trong sân nhà nông thôn: "Ở đây còn cả nấm Thông nữa."

"Giỏi quá." Lâm Thiên Du xoa đầu sóc, găng tay dày che khuất hoàn toàn thân hình nhỏ, chỉ xoa nhẹ một cái đã khiến sóc gật đầu theo.

Sóc càng lúc càng hăng hái, đặt nấm xuống tiếp tục tìm kiếm.

Chỗ này nó chắc thường xuyên ghé qua, rất quen thuộc.

Lâm Thiên Du cũng kéo găng tay, chuẩn bị bắt đầu hái: "Xem ra lúc trước không tìm thấy nấm, không phải vì trên đảo không có, mà là ẩn kín quá."

Bên ngoài, những cái dễ thấy khi đi ngang đã bị ăn sạch.

Lâm Thiên Du lục tìm trong tuyết, nhặt vài cái: "Nhìn còn ổn đấy, khá tươi."

Chỉ là bị chôn dưới tuyết nên hơi đóng băng.

Không ảnh hưởng ăn.

Vỗ tuyết trên nấm sạch, cất đi.

Không hay biết, túi của Lâm Thiên Du đã gần đầy.

Nấm bên này nhiều hơn cô dự đoán, thêm môi trường tối và ẩm ướt lạnh lẽo thích hợp cho nấm mọc.

Nên, kích thước cũng lớn.

Lâm Thiên Du lấy từ góc chết một cái nấm to bằng bàn tay, giơ lên trước ống kính so: "Xem, cái nấm này đã đủ nấu canh rồi."

Tiền đề là, phải thêm nhiều thịt làm món phụ.

Lâm Thiên Du hái khá nhiều, phía sóc cũng hối hả, mỗi lần chạy lại ôm một nắm nấm, dần tạo thành đống nhỏ.

Cô vuốt găng tay dính đất, cười nói: "Nghỉ một chút đi bé, để tôi hái là được rồi."

Ban đầu chỉ định nhờ sóc chỉ đường, giờ nhìn, sóc mới là người bận rộn nhất.

"Chít..." Sóc chạy mặc kệ.

Nhìn bộ dạng đó, hận không hái hết nấm trên đảo cho cô ấy.

[Hu hu... Con bé còn nhỏ mà hái hăng thế.]

[Động vật nhỏ chỉ cần một lời khen dịu dàng cũng đủ khiến chúng vui sướng mất kiểm soát.]

[Vậy đảo khi nào mở cửa cho khách tham quan có manh mối gì chưa? Tôi muốn xông vào ôm sóc chạy mất dép.]

...

Lâm Thiên Du lựa nấm to hái, những cái nhỏ như sóc đưa ban nãy, mang về phơi khô, bỏ vào nấu Canh gà nấm thì tươi ngon, không cần hái nhiều.

Cảm giác đủ rồi, cô vén lá cây, cố gắng cuốn những lá Thông hình kim vào nhau, gói nấm lại.

Do nấm nhiều nên phân ra gói thành hai bó.

Lâm Thiên Du nhìn đống nấm: "Mang hết nấm này về phơi khô, đủ ăn tới hết chương trình."

Vừa lúc bên kia đang hun khói cá, cũng có thể hun luôn chút nấm.

Thực phẩm ngày càng phong phú.

[Khi các vị khách khác hợp tác bắt cá, chị Lâm đã bắt đầu cân bằng dinh dưỡng.]

[Thực sự có dinh dưỡng không? Tôi không tin, trừ khi cậu gửi qua cho tôi nếm thử, địa chỉ nhà tôi là...]

"Sóc nhỏ? Cậu ở đâu? Chúng ta nên về rồi." Lâm Thiên Du cởi găng tay, bẻ những sợi lá thành dải mỏng, xỏ qua gói nấm, làm tay cầm cho dễ cầm.

"Chít!"

Tiếng sóc vọng từ trên cao xuống.

Có lẽ nấm dưới không còn loại nó thích, leo lên tìm nấm lạ.

Nghe giọng Lâm Thiên Du, nó nhô đầu từ khe đá ra, chưa kịp nhìn rõ người, đột nhiên trượt chân, rớt thẳng từ khe xuống.

Trong không trung, nó hoảng hốt vung vuốt lung tung, đạp chân cũng không tìm được trọng tâm, đầu úp xuống hoàn toàn không lật người lại được: "Chít--?!"

"Cẩn thận!"

Tình thế nguy cấp, không kịp cất gọn gói nấm, cô ném lung tung, một bước lao lên, giơ hai tay cao.

Sóc duỗi thẳng bốn chân, giống con sóc bay, chỉ là nó không thể lướt đi.

Dưới là băng, đầu chôn xuống tuyết vẫn cứu được, nhưng va đầu vào lớp băng cứng, nhẹ thì gãy xương liệt, nặng thì tử vong.

May là gần.

Lâm Thiên Du bắt được sóc, hai tay nâng, chỉ lộ chút lông nâu nhạt của sóc qua kẽ ngón tay.

Bản thân cô cũng mất thăng bằng trên băng trơn, không rảnh tay, thấy sắp đâm vào vách đá liền xoay người, dùng lưng đỡ.

May lực xô không lớn, nếu không những hòn đá sắc cạnh kia, dù không xé rách áo, cũng đủ làm lưng cô bầm tím.

Cảm nhận sóc run rẩy, Lâm Thiên Du uốn ngón tay vuốt tai nó, trấn an nhỏ nhẹ: "Không sao, đừng sợ, tôi đã bắt được cậu rồi."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 697: Chương 697



Mắt sóc nhắm chặt, vẫn chưa hoàn hồn sau cảm giác mất trọng lượng ban nãy, run rẩy hé mở, thận trọng quan sát xung quanh, móng vuốt không biết tự lúc nào đã nắm lấy ngón út Lâm Thiên Du, vừa vặn nắm trọn.

Có thể nó cũng không ý thức được mình đang nắm cái gì, chỉ biết trong tay có thứ gì đó, khiến nó cảm thấy an toàn.

"Chít..."

"Ừ." Lâm Thiên Du nâng sóc, xoa xoa v**t v* cho nó bình tĩnh.

Sóc bị lực cọ xát từ trái sang phải, càng siết chặt ngón tay cô.

[Giỏi thật đấy, ngoan ngoãn để v**t v* à.]

[Chuột lang nhà tôi vuốt cũng cắn tôi hai phát đấy, mặc dù đôi lúc không đau lắm, nhưng cũng có tính khí, sóc hoang thì mềm thế à?]

[Nhét vào túi, học trên lớp chán quá cho tay vào túi sờ nó một cái.]

[Trời Ong! Sao nghĩ ra được cách này, cậu thực sự là thiên tài.]

Sóc run lẩy bẩy dần bình tĩnh nhờ Lâm Thiên Du an ủi, nắm chặt cái nấm đã rớt đâu mất tăm.

Lúc này mới nhận ra cảm giác nắm không đúng, sóc quay đầu nhìn, thấy không phải đuôi mình: "... Chít."

Nó lập tức rút vuốt về, nhưng mới nhấc lên, cách ngón tay Lâm Thiên Du chưa xa, nó dừng lại, lặng lẽ nắm lấy trở lại.

Móng vuốt sóc nắm lỏng lẻo ngón tay cô, nó còn lén liếc xem biểu cảm Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du luôn mỉm cười, chủ động móc móng vuốt sóc: "Lần sau đi qua những khe như vậy nhớ cẩn thận."

Trên đá có lớp tuyết tan đóng băng mỏng, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.

Sóc ngoan ngoãn ngồi trong tay Lâm Thiên Du, nhỏ giọng: "Chít..."

Thấy nó vẫn còn hoảng hốt, Lâm Thiên Du không vội đặt sóc xuống, mà ôm nó bằng một tay, quay người nhặt nấm dưới đất.

"Gói bằng lá cây cũng không ổn lắm." Vừa ném đi, gói lá đã bung ra.

Không bằng lá chuối hay lá cọ tốt.

Nhưng chỉ có những lá này.

May là dây làm bằng lá quấn chắc chắn, nhặt lên sắp xếp lại vẫn có thể dùng.

"Chít!"

Rồi!

"Hả?" Lâm Thiên Du vừa nhặt dây, nhìn theo hướng sóc chỉ, một gói nấm hình chữ nhật màu xanh nổi trên biển.

Đây vốn ở ven băng, có lẽ lúc ném đi đã rơi xuống nước.

"Không sao, tôi dùng cành cây... " Lâm Thiên Du ước tính khoảng cách bờ và gói nấm, cảm thấy hy vọng lấy lại không cao.

"Nấm này cũng đủ rồi." Lâm Thiên Du quỳ xuống, nhặt nấm lại.

Sóc thấy vậy cũng nhảy từ tay cô xuống, mới chạy được hai bước trên cánh tay, đã bị Lâm Thiên Du bắt lại.

"Để tôi làm, cậu ở đây nhìn." Lâm Thiên Du bế sóc lên vai, "Nghỉ ngơi đi."

Sóc ngồi trên vai cô, nhìn xuống thấy ngón tay Lâm Thiên Du khéo léo quấn lá, dây quấn một vòng, nấm biến mất.

Sóc trực tiếp ngây người, hớp miệng mở to, im lặng nhưng trông có vẻ 'à...'

[Haha, sóc mở ra cánh cổng thế giới mới.]

[Nói đến, trong hang, những cái nấm đó, không lẽ sóc một cái một cái mang về hết sao.]

[Tích trữ không dễ, nhất là trên đảo Bắc Cực thiếu thốn thức ăn càng khó khăn.]

[Nghĩ tới chạy qua chạy lại hai nơi trong tuyết giá, ôm nấm chạy thật đáng yêu quá đi.]

"Xong, vừa đủ hai gói." Lâm Thiên Du đưa gói lớn hơn cho sóc, dù sao ban đầu đã hứa trả công nhiều hơn, hơn nữa bên trong cũng có không ít nấm sóc tự hái.

Khi chia, tất nhiên phải cho sóc nhiều hơn.

Sóc từ vai cô chạy dọc cánh tay xuống, nhảy trên mu bàn tay, rơi vào giữa hai gói nấm, ngửi quanh, nhận ra mùi nấm quen thuộc.

"Chít!" Sóc kinh ngạc chạy vòng quanh gói nấm, mặt vô cùng không tin.

"Lần sau cậu đi hái nấm, cũng có thể dùng lá cây đỡ." Lâm Thiên Du đưa dây cho nó.

Chuyện quấn lá, buộc dây, sóc chắc chắn không làm được.

Nhưng nếu chỉ cần đơn giản là đặt nấm lên lá, rồi kéo lá đi, thì dễ hơn nhiều.

"Như vậy có thể buộc thành gói nhỏ được phải không?" Lâm Thiên Du cảm thấy dây hơi dài, tính toán có thể buộc vào người sóc, giống như các hiệp khách xưa khiêng hành lý sau lưng.

Chỉ là gói này có vẻ lớn.

Lâm Thiên Du đỡ phía sau không để nấm rớt, sóc không hiểu lắm nhưng sẽ ngẩng đầu khi ngón tay cô vòng dây tới.

"Dễ thương hơn nữa đấy." Lâm Thiên Du nói: "Thêm cái nón cỏ nữa là có thể phiêu bạt giang hồ luôn rồi."

"Chít?" Sóc nghiêng đầu.

Lâm Thiên Du vuốt móng vuốt nó, buộc xong dây liền thả tay ra.

Tuy nhiên, cô vẫn đánh giá quá cao sự chênh lệch cân nặng giữa gói nấm và sóc.

Tay Lâm Thiên Du buông ra, sóc lập tức ngã ngửa về sau, không hề bị kẹt, lập tức bốn chân rời khỏi mặt đất.

Sóc ngớ ra, nằm ngửa trên gói nấm.

"Pfft..."

Lâm Thiên Du không nhịn được phì cười.

Sóc chớp mắt: "Chít..."

[Ôi nhột bụng quá, xoa bụng nó đi! Xoa lông bụng nó!]

[Lâm Lâm, cậu làm nó khóc bây giờ à?!]

[Đây là sinh vật nhỏ nhắn, đáng yêu nhất tôi từng thấy, có gì khác tiên nhỉ?]

Lâm Thiên Du vội vàng cứu sóc xuống, chỉ cần tháo dây, nó tự trượt xuống.

Chạm đất, sóc lắc lông, cắn mép dây kéo.

Lâm Thiên Du nghĩ ra: "Cái này tôi mang về giúp cậu nhé, vừa vặn đi chung đường."

Sóc cầm gói khó mà leo lên vách đá.

"Chít!" Sóc nghe vậy buông miệng ra, nhưng ngẩng đầu lên nhìn ra biển phía trước, đôi mắt to trừng trừng: "Chít, chít!!"

"Sao thế?" Lâm Thiên Du đang đeo găng tay, sờ đá lạnh không dễ chịu, lúc đó tay tê cứng sẽ rắc rối.

Cảm giác tiếng kêu sóc có phần sợ hãi, như thấy cái gì đó rất đáng sợ.

Lâm Thiên Du mới đeo xong một bên, quay lại chính là lúc sóng nổi lên, đẩy gói nấm trôi xa vào gần.

Dưới nước có bóng đen mờ ảo, như có sinh vật ẩn nấp.

Kế tiếp...

Cá voi sát thủ nhô lên mặt nước gần bờ, đẩy gói nấm trôi vào băng.

"Ong!"

"À, cá voi sát thủ à, cảm ơn anh đưa lại nấm cho tôi." Lâm Thiên Du không tập trung chuyện này, xoay người tiếp tục đeo găng tay, cho tới khi tiếng khóa cửa trong đầu 'cạch' một tiếng, kéo cô trở lại thực tại, cho dù là cô, lúc nói tiếp giọng điệu cũng không điềm tĩnh nữa:

"Cá voi sát thủ?!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 698: Chương 698



[Trời ạ?! Trong phòng tôi tưởng mình nhìn nhầm, hoặc là cá voi trắng gì đó dưới nước, bóng làm hiểu lầm, không ngờ thật là cá voi sát thủ!]

[Trước tiên, cá voi sát thủ rất thích nghi, một số sống cố định ở Nam Cực Bắc Cực, nhưng—sao lại có cá voi sát thủ tiến gần băng thế.]

[Đại Bạch! Là Đại Bạch à?]

[Đừng thấy cá voi sát thủ là gọi Đại Bạch được không, biển nhiều cá voi sát thủ lắm, hơn nữa đảo Bắc Cực và đảo Đồng cỏ khác vùng, lên đâu mà gặp Đại Bạch. ]

...

Lâm Thiên Du sững sờ nhìn nó: "Đại Bạch?"

Bình luận: [???]

Đùa thế không được đâu.

"Sao anh lại ở đây?" Lâm Thiên Du thật sự hoàn toàn không ngờ mình có thể thấy cá voi sát thủ trên đảo Bắc Cực.

Cô rất gần mép băng, cá voi sát thủ ngay trước mặt, chỉ cần giơ tay là chạm vào nó.

Khác hẳn cảm giác trên đảo Đồng Cỏ, cá voi dưới nước còn cô trên bờ.

Không còn khoảng cách sóng vỗ, gần ngay trước mặt.

"Ong!" Sau lâu ngày không gặp, thấy Lâm Thiên Du, cá voi sát thủ rất phấn khích.

Đuôi đập nước bắn tung tóe, là cách giao tiếp thân thiện của cá voi với con người.

Nhưng trong chỗ nhỏ này, Đại Bạch chỉ lắc lư đuôi, có vẻ ủ rũ. Nếu không nhìn từ trên cao, sẽ tưởng cá voi hoàn toàn bất động.

"Anh..." Lâm Thiên Du há miệng, cảm xúc dâng trào khiến cô nghẹn lời, không biết phải nói gì.

Có cảm giác như gặp đồng hương.

"Cẩn thận đừng bị băng cắt bị thương nhé." Lâm Thiên Du vỗ nhẹ cá voi qua găng tay, đột nhiên nhớ ra điều gì: "À, Xám Xám."

Hải cẩu Đốm nhỏ chẳng phải cá voi đưa cho cô trên đảo Đồng Cỏ sao.

Như vậy, Đại Bạch chắc thường xuyên săn mồi ở đây.

Lâm Thiên Du quỳ cạnh mép băng, khóe miệng không ngừng nhếch lên: "Anh tìm tôi, nhớ tôi rồi à?"

"Ong!"

Lỗ thở cá voi phun nước, tia nước b*n r* rồi nhanh chóng tan.

Dưới nước, cá voi có thể hung hăng, khiến nước biển gần bờ sóng đánh mạnh hơn.

[Thật sự là Đại Bạch!!]

[Trời ơi— Có chuyên gia cho biết khoảng cách từ đảo Đồng Cỏ tới đảo Bắc Cực bao xa không? Đi rất xa chỉ để gặp Lâm Lâm, tôi thực sự khóc rồi.]

[Đại Bạch! Bác gái thương Đại Bạch quá...]

[Mọi người có ai hiểu không, tôi đang phấn khích tim đập thình thịch, máu nóng sôi sục, muốn chạy vòng quanh sân vận động luôn.]

...

Có lẽ do không muốn làm ướt quần áo Lâm Thiên Du, cá voi không hoạt động mạnh.

Nhưng tâm trạng hớn hở thì không hề bị ảnh hưởng.

Nếu hoàn cảnh cho phép, Lâm Thiên Du đã nhảy xuống ôm cá voi rồi.

"Thật tốt quá." Lâm Thiên Du hít mũi, cởi kính và khẩu trang, mũi đã đỏ lạnh sau giây lát.

Khi nói chuyện, khói trắng bốc lên quanh miệng.

Có lẽ chưa thấy Lâm Thiên Du kiểu này, Đại Bạch ngước lên, cố nhìn cô bằng mắt.

Lâm Thiên Du v**t v* cá voi: "Sau này tôi trở lại đảo Đồng Cỏ, chúng ta cùng bơi nhé."

Với thể trạng của cô, không cho phép bơi hoặc lặn ở nhiệt độ quá thấp, nhất là khi không có trang thiết bị chuyên dụng.

Lâm Thiên Du thở dài, cảm thấy hơi tiếc.

Bây giờ môi trường thực sự thích hợp để xuống bơi cùng cá voi.

Nhận ra sự mất mát trong giọng nói Lâm Thiên Du, cá voi ngước phần mõm lên, có vẻ muốn cọ cô: "Ong!"

Ăn!

Hải cẩu!

"Hải cẩu à? Nhà còn có hải cẩu mà." Lâm Thiên Du nâng cằm bằng một tay, chỉ nghĩ cá voi muốn bắt mồi cho cô.

"Ơi..." Cá voi kéo dài tiếng kêu, có vẻ nói rất nhiều.

Mặc dù khán giả phòng livestream không hiểu, chỉ nghe độ dài tiếng kêu là biết, chắc chắn nội dung phong phú.

[Đang nói gì vậy? Hoàng gia phiên dịch của ta đâu!]

[Không uổng công ta yêu mến cá voi này, tiếng kêu nghe hay quá.]

[Ha ha, cảm giác sau khi gặp Lâm Lâm, Đại Bạch giống như tay đàn chị lắm lời ấy.]

[Khoan, sắc mặt chị Lâm sao kỳ cục thế?]

...

Lâm Thiên Du mặt mày hồ đồ: "Vậy... con Hải cẩu Đốm Nhiếp Lăng Dương thả lại, là do anh đuổi phía dưới à?"

Không lạ gì.

Nếu động vật khác săn mồi sẽ không kéo dài thời gian như vậy, mà giết ngay.

Đại Bạch bắt thì khác, nó muốn sống.

Giống như con Hải cẩu Đốm đầu tiên nó tặng cô trên đảo Đồng Cỏ, cá voi đuổi theo cả đoạn đường dài đến tận đó.

Để Lâm Thiên Du được nếm thử hải cẩu còn tươi sống, cá voi cũng không tiếc công sức.

Dù cuối cùng con Hải cẩu Đốm nhỏ đó không vào miệng Lâm Thiên Du, ý tốt vẫn cảm nhận được.

[Hay đấy, dưới nước đã xảy ra chuyện gì thế?]

[@Tô Vũ Hành, sắp hết chương trình rồi, còn không làm thiết bị livestream dưới nước à?]

Nhớ tới Nhiếp Lăng Dương, Lâm Thiên Du muốn cười, ho nhẹ một tiếng, không nhắc tới hải cẩu nữa mà nói: "Tôi làm cá hun khói, sẽ mang vài con cho anh nếm thử."

Cô suy nghĩ: "Giá anh có thể sang bên kia thì tốt. Tôi sẽ giới thiệu anh với đám Tuyết Đoàn."

Mọi người quen biết nhau.

Sau này gặp nhau dưới biển tránh cắn nhau.

Chỉ là... Lâm Thiên Du nghĩ đến băng bên kia, cùng những tảng băng trôi.

Không có chỗ chứa cá voi, bơi sang liều lĩnh có thể bị mắc kẹt.

Hơn nữa, một số lớp băng có thể kéo dài xuống dưới, nhìn bề mặt bằng phẳng nhưng phía dưới là góc cạnh sắc nhọn.

Không xuống tận biển khó nói trước được.

Lâm Thiên Du có ý định nhưng cũng không muốn Đại Bạch liều lĩnh.

"Ơi..."

Lâm Thiên Du lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ đó.

Cô quỳ lâu, đứng dậy liếc nhìn sóc im lặng nãy giờ: "Bé nhỏ, cậu ổn chứ?"

Sóc từ lúc cá voi nhô lên đã sững sờ.

Hoạt động của nó chỉ trong phạm vi nhỏ này, phần lớn thời gian vẫn trên đất liền.

Tất nhiên chưa có cơ hội nhìn thấy cá voi dưới biển.

— Thậm chí cá dưới biển cũng có thể chưa từng thấy.

Dù không biết cá voi là gì, nhưng so với mắt cá voi lớn hơn cả người nó, sóc tất nhiên sẽ sợ trước sinh vật khổng lồ đối với nó.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 699: Chương 699



"Chít!"

Sóc đột nhiên xù lông, chân chỉ về Đại Bạch, giơ cao chân run run trên vai Lâm Thiên Du.

Nó!

To quá!

Sóc cảm thấy còn lớn hơn cả bầu trời.

Lâm Thiên Du cử động vai, che sóc sắp rớt, nghe mô tả phóng đại của nó, không nhịn được cười nhẹ: "Nó là cá voi sát thủ mà. Sinh vật dưới biển đều thế, nên sau này đừng tiến gần bờ biển."

Cá lớn ăn các loài chim biển.

Mặc dù mạng xã hội lan truyền cá chỉ nhớ 7 giây, nhưng thực tế một số loại cá rất thông minh.

Chúng chờ bên lá cây trôi nổi trên mặt nước, hoặc bất kỳ thứ gì rơi xuống biển, phục dưới đó chờ chim biển tới mổ, rồi nhân cơ hội kéo xuống nước.

Cá nhỏ không làm được, liều thử có khi còn hớ, bị chim biển bắt mất.

Giống như sóc, không may rớt xuống biển cũng chỉ có cá lớn ăn thôi.

Lâm Thiên Du nói: "Trước đây tôi xem video, sóc đứng trên cành cây, cành bị uốn xuống sát mặt nước thì cá nhảy lên cắn sóc bay mất."

Cá ăn sóc không phải chuyện viển vông.

Sóc liếc cá voi rồi nhìn xuống bản thân.

"Chít!"

Nhớ rồi.

...

"Au au!"

Tiếng sói Bắc Cực vọng từ xa.

Có vẻ đi lâu quá, những sinh vật nhà cô đợi bên băng lo lắng.

Lâm Thiên Du gọi to: "Tôi ở đây!"

Ban đầu chỉ đi hái nấm thôi.

Kết quả gặp Đại Bạch, quên hẳn thời gian.

Đứng lâu quá, Lâm Thiên Du cảm thấy cánh tay lạnh toát.

Cô thở ra, đeo khẩu trang, giọng nói khàn khàn: "Đại Bạch, tôi phải đi đây."

"Ong!" Tiếng kêu Đại Bạch vẫn vui vẻ.

Chỉ cần gặp đã vui rồi.

"Sau này chúng ta gặp nhau ở đây nhé." Lâm Thiên Du nhìn xung quanh, yên tĩnh lại chắn gió, biến nơi này thành chỗ trú ẩn nhỏ cũng hay: "Ở đây ít băng trôi, chúng ta gần nhau."

Thêm nấm nữa, không cần phơi khô, muốn ăn lúc nào cũng hái tươi.

Thực sự hoàn hảo.

Chỉ là những sinh vật khác không qua được.

Nhưng... cô có thể thường xuyên qua tìm Đại Bạch chơi.

Đề xuất của Lâm Thiên Du, Đại Bạch tất nhiên không phản đối, "Ơi..."

"Vậy thống nhất nhé." Lâm Thiên Du đeo kính: "Tôi lấy cá hun cho anh đợi lát nhé."

"Ong!"

Lâm Thiên Du cầm nấm, buộc dây treo tay, rảnh hai tay leo đá.

Trên đá, sói và báo đã tìm theo mùi men theo.

Bây giờ đang ở vị trí cao nhất nhìn xuống.

Ở độ cao này, Tiểu Quai gần như nhô nửa người ra ngoài.

Lâm Thiên Du sợ nó rớt, vội gọi: "Tiểu Quai mau quay lại! Không được xuống!"

Ngừng một chút rồi nói thêm: "Tất cả không được xuống!"

Quen leo đá, Báo Tuyết nhỏ vừa duỗi vuốt ra đã nghe Lâm Thiên Du, lại rút về.

Nó ngoan ngoãn canh chừng trên đó, lo lắng nhìn Lâm Thiên Du: "Au au..."

Lâm Thiên Du bám chặt đá chuẩn bị leo lên, do dự một chút rồi cũng móc sóc nhỏ ra khỏi túi: "Lên tới sẽ thả cậu ra."

"Chít!"

[Haha, sóc như phụ kiện nhỏ trên áo vậy.]

[Giống sticker trên tủ lạnh ấy.]

Lâm Thiên Du không lo lông xù nhà cô xung đột với sóc, dù sao dù là sói hay báo, tính khí đều tốt lắm.

Hơn nữa sóc do cô mang theo, sinh vật nhỏ sẽ không bắt nạt nó.

Nhưng điều này, cô biết nhưng khó giải thích cho sóc hiểu.

Xét tính nhút nhát của sóc, Lâm Thiên Du vẫn không để nó đối mặt trực tiếp với sói và báo, sợ nó sợ đến ngất xỉu.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Lâm Thiên Du mới bắt đầu leo lên.

Lông xù phía trên đã háo hức chờ đợi.

Khi Lâm Thiên Du lên tới, sói và báo cùng áp sát lại, cô đẩy ra: "Cẩn thận đừng rớt xuống."

Báo Tuyết nhỏ đã cắn lấy áo khoác ngoài của cô.

Sói Bắc Cực cũng nhanh chóng giúp đỡ.

Qua lớp áo khoác dày, Lâm Thiên Du không cảm thấy gì, chỉ khi chúng kéo về phía sau mới nhận ra hướng lên trên.

Lông xù trên băng không hẳn qua hết, có lẽ để lại vài con canh cá.

Lâm Thiên Du nghĩ, may mắn không qua hết.

Nếu tất cả đến giúp, áo khoác của cô chỉ sợ phải vứt đi luôn.

"Được rồi, tôi lên rồi. Đi thôi." Lâm Thiên Du dựa vào đá ngồi xuống: "Xuống đi."

"Au au!" Báo Tuyết lo lắng nhìn cô.

Vòng quanh Lâm Thiên Du, ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi máu mới yên tâm.

"Không bị thương, tôi không bị rớt xuống." Lâm Thiên Du giơ gói nấm buộc dây: "Tôi xuống hái nấm, hôm nay về nhà sẽ nướng ăn."

Sinh vật nhỏ nhà cô đa phần ăn thịt, giống như nấm quả, khi không tìm được thức ăn sẽ ăn, nhưng không thích lắm.

Lâm Thiên Du hái khá nhiều, về nhà ai cũng có thể nếm thử.

Khi bóng dáng Lâm Thiên Du biến mất sau hòn đá, cá voi dưới nước vung đuôi, rớt xuống nước làm bắn tung tóe nước.

'Bịch'

Tiếng động vang lên, Lâm Thiên Du quay lại, thấy nước bắn tung tóe như pháo hoa, thoáng chốc bị tuyết bão cuốn đi.

"Ong!"

Tiếng cá voi vui vẻ vọng từ dưới lên.

Có vẻ nhịn không đập nước lâu rồi.

Lâm Thiên Du móc khóe môi: "Đại Bạch đợi tôi! Sẽ mang đồ ngon cho anh liền."

Cô gọi với xa xăm, không biết Đại Bạch có nghe thấy không.

Báo Tuyết ghét nước, thấy nước bắn tung tóe liền co rút đồng tử, suýt nữa bị dọa đến rụng lông.

Lâm Thiên Du bế lên xoa xoa: "Chúng ta đưa sóc về trước đã."

Về lấy cây chặt luôn.

Biết gặp Đại Bạch, lúc hun khói đã không cắt cá thành miếng nhỏ.

Trực tiếp cả con cá, hun chín 3, 4 phần, cá voi cắn một miếng cũng cảm nhận được, miếng nhỏ quá ném xuống cá voi còn không biết có ăn không.
 
Back
Top Bottom