Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 680: Chương 680



Sói Bắc Cực chậm rãi nhắm mắt lại, đi từng bước rồi đột ngột lao tới, "Gầm!!!"

[Haha, sao con sói Bắc Cực này trông thông minh hơn cả sói Klee Kai nhỉ.]

[Ánh mắt này, tôi không tin nó không có máu chó săn Alaska.]

[Chết cười, những con sói khác chạy được cả dặm, nó mới bắt đầu lăn bánh.]

Lâm Thiên Du vỗ vào găng tay, lúc nãy nắm tuyết ném đi, lòng bàn tay và khớp ngón tay đầy băng giá, làm cứng cả găng tay.

Cô gõ đi một phần băng, phần còn lại để về lều sưởi ấm.

Lâm Thiên Du dựa vào lều băng, bế Báo Tuyết nhỏ lên bụng sưởi tay, không thấy bầy sói đi lượm đĩa bay quay lại, cô nghi ngờ: "Sao sói Bắc Cực chạy đâu rồi?"

Nhặt cái đĩa bay mà chạy xa thế à?

Cô không ném mạnh lắm, nhưng bây giờ vì cây cối che khuất tầm nhìn xa nên cũng không biết đĩa bay rơi đâu.

"Hay là chúng đánh nhau rồi?" Lâm Thiên Du xoa cổ Báo Tuyết, trước đó chỉ một viên tuyết đã khiến chúng đánh lộn cả lên, giờ một cái đĩa bay, cắn không buông cũng có thể xảy ra.

Lâm Thiên Du nghĩ một lúc: "Vẫn nên làm thêm vài cái đĩa bay."

Đang suy nghĩ, bầy sói chạy ra xa tìm đĩa bay nhanh chóng quay lại, lông trên người phất phơ bay trong gió do chạy nhanh gây ra.

Sói đầu đàn cắn chặt đĩa bay, trước khi đến gần Lâm Thiên Du đã giảm tốc độ, đoạn cuối là đi chậm rãi, "Au!"

Nó cúi đầu đặt đĩa bay vào tay Lâm Thiên Du.

"Giỏi lắm." Lâm Thiên Du nhận lấy đĩa bay, xoa đầu Sói đầu đàn.

Sói đầu đàn không quen tiếp xúc vô thức lùi lại, Lâm Thiên Du vươn tay qua sau gáy nó, kéo nó vào lòng, "Định chạy đi đâu."

"Ừm..."

Lâm Thiên Du xoa Sói Bắc Cực, mí mắt tựa vào má nó cọ cọ, "Bạn cùng đàn của cậu đâu rồi? Sao chỉ có mình cậu quay lại?"

Thân trên Sói bị Lâm Thiên Du đè xuống, nó nhìn thẳng phía trước, bị cọ má mất thăng bằng nhưng vẫn nhìn chằm chằm, đáp thấp: "Au."

Nhặt.

Lâm Thiên Du dừng lại, đặt tay lên má kia của Sói, ôm nó quay đầu lại, "Nhặt? Nhặt cái gì?"

"Au au!"

Sói đầu đàn chưa kịp trả lời, tiếng sói gào đã vang lên.

Lâm Thiên Du ngẩng đầu, thấy sói chạy đầu nhất đang chạy hết tốc lực.

Lúc nhìn thấy cô, con sói bị thương dường như nghĩ đến điều gì, giơ chân trước băng bó lên, cúi đầu điều chỉnh khúc cây nó cắn trong miệng.

Sói phía sau cũng cắn một khúc cây, lớn hơn nhiều, giống như một nhánh cây đầy đủ, còn vài chiếc lá và cành nhỏ. Sói cắn đầu nhánh, phần có lá kéo lê trên đất.

Tiểu Dính đi muộn nhất nên về cũng chậm nhất.

Nhưng khi thấy khúc cây Tiểu Dính cắm trong miệng, cây bị gẫy ngang thân, Lâm Thiên Du sững sờ một lúc, từ từ nhướn mày: "Đây là...?"

Mấy con sói Bắc Cực không hề hay biết sự ngỡ ngàng của Lâm Thiên Du, vui vẻ cắn chiến lợi phẩm của mình chạy tới trước mặt cô.

"Au au!" Tiểu Dính nhả cây, thân cây rơi xuống đất 'bịch' một tiếng.

Đối diện với ánh mắt kiên định của sói Bắc Cực, Lâm Thiên Du đành vô lực xoa trán, "Các cậu chắc chắn, cái tôi ném ra là những thứ này à?"

"Au!"

"Ừm!"

"A... Au au?"

Tiểu Dính gọi với giọng quả quyết nhất.

Lâm Thiên Du: "..."

Chính cậu mang về cái kỳ quặc nhất đấy.

[Này bọn nhỏ, chúng không thích cái đĩa bay, tự đi kiếm nguyên liệu làm đĩa bay mới đấy.]

[Tưởng Tiểu Dính ở tầng 1, không ngờ nó lại ở tầng bầu khí quyển.]

[Trí thông minh Tiểu Dính phức tạp hơn nhiều so với nhìn bề ngoài.]

...

Lâm Thiên Du cười nhận lấy gỗ mọi người mang về, "Cảm ơn các cậu, củi nhà cũng hết rồi, vừa lúc dùng được."

Có thể sói Bắc Cực không hiểu đĩa bay là gì, nhưng chúng thấy cô dùng gỗ để làm đĩa bay, nên khi chạy ra ngoài, không cắn được đĩa bay thì quay lại lấy 'gỗ'.

Lâm Thiên Du thả Sói đầu đàn đang nằm trong lòng ra, lắc lắc cái đĩa bay, "Chúng ta tiếp tục chơi đĩa bay nhé. Nhớ cắn cái này."

Cô uốn ngón tay, gõ gõ lên đĩa bay, còn cố ý lắc trước mặt từng con sói, đảm bảo chúng biết đó là cái gì, "Nhớ chưa?"

"Au!"

Lâm Thiên Du giơ tay lên: "Sẵn sàng!"

"Au au!!!"

Lần này, 5 con sói Bắc Cực đồng loạt quay người, bước đi đều nhau về hướng đĩa bay bay đi.

Cáo Bắc Cực và Báo Tuyết nhỏ cũng cùng đuổi theo, có vẻ khá thích trò chơi này.

Đồng thời, trước mặt Lâm Thiên Du có bóng dáng lao nhanh.

Tìm đĩa bay, với tốc độ lúc nãy thì trong chốc lát sói Bắc Cực sẽ không quay lại.

Lâm Thiên Du cầm khúc cây Tiểu Dính mang về, so sánh kích thước rồi chặt thành vài đoạn, dùng rìu mài nhẵn.

"Kéc!" Tiếng chim kêu vang thu hút sự chú ý của cô.

Lâm Thiên Du vừa ngẩng đầu, đã thấy Cú Bắc Cực bay trên trời điều chỉnh đơn giản tư thế bay.

Giang rộng cánh, trượt ngang qua tán cây, khi đĩa bay còn ở khá xa mặt đất, nó đã nhanh hơn sói Bắc Cực một bước, móng vuốt chắc chắn nắm lấy đĩa bay.

"... "

Sói đầu đàn chạy đầu thấy đĩa biến mất liền dừng lại, không đuổi nữa, nhưng phía sau những con sói đuổi theo không kịp phanh gấp, ầm ầm tông thành một đống.

"Au au!"

"A - Au?!
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 681: Chương 681



Sói Bắc Cực đâm vào nhau, may là ở trên tuyết, nếu không vụ va chạm này nghiêm trọng lắm.

Sói nằm trên mặt đất ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt theo Cú Bắc Cực thay đổi hướng bay, não chính xác vẽ nên nửa vòng cung, nhìn rõ đĩa bay trở lại tay Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du cầm đĩa bay, nhịn rồi lại nhịn, nhưng khi nhìn ánh mắt mơ màng của sói Bắc Cực, cô vẫn phì cười lớn: "Ha ha!"

[Gian lận!!! Cú Nhỏ gian lận!]

[Gọi là sử dụng hợp lý ưu thế về chủng tộc thôi.]

[Chết tiệt, Tiểu Dính có giận không? Sẽ đánh nhau không?]

Tiểu Dính bị cướp đĩa bay chạy trở lại, lông xù dựng đứng, giống như một bóng trắng lao tới, hung hăng như muốn tìm Cú tính sổ.

Dù bọn lông xù trong nhà trông rất hiền lành, nhưng cũng không thể bỏ qua bản chất hung thú của chúng.

Nếu thực sự tức giận, đánh nhau chắc chắn có máu.

Quan trọng nhất, nếu xảy ra nội chiến thì sao, dù là bên nào bị thương, người xem trực tiếp cũng rất đau lòng!

Nghĩ vậy, các fan trong phòng livestream đều căng thẳng, sợ xảy ra cảnh máu me.

[Chết tiệt, chị Lâm nhanh ôm Cú Nhỏ đi.]

[Để Cú Nhỏ bay vòng vài vòng, đừng đánh nhau đi mà, van cầu đừng đánh nhau!!!]

[Cứu với, tôi không dám nhìn nữa! Nếu thực sự đánh lộn, Tuyết Đoàn, Tuyết Cầu cũng sẽ tham chiến, bầy sói nhất định sẽ không để Tiểu Dính chiến đấu một mình.]

Mọi người bảo Lâm Thiên Du nhanh tách những sinh vật ra.

Lúc đó, Tiểu Dính đã lao tới trước mặt Lâm Thiên Du, khiến mọi người nhịn thở, vẻ mặt hung dữ của Tiểu Dính lập tức biến mất. Nó nằm phịch xuống đất, kéo dài giọng gào lên: "Au, au au... Au! Au!"

Giọng kêu, nhịp điệu lên xuống, ai nghe cũng cảm nhận được nỗi oan ức của nó.

Chỉ gào không đủ, nó còn lăn lộn, lưng cọ xát đất rồi nằm sấp, mở to đôi mắt xanh nhạt, mũi rung lên, r*n r* không ngừng, v**t v* xin xỏ Lâm Thiên Du, nằm mềm nhũn trên mặt đất, giống như tấm thảm lông trắng trải rộng.

Lâm Thiên Du xoa nhẹ an ủi: "Ngoan, chúng ta chơi lại lần nữa, lần này tôi sẽ ném nhiều hơn."

Bình luận: [...]

[Cảm giác gì đó không đúng?]

[Không phải! Tiểu Dính hãy đứng dậy! Cậu là sói cơ mà! Ai dạy cậu tức giận là phải giận như thế chứ! Hãy thể hiện khí thế của một con sói!]

[Thật không biết mình lo lắng cái gì nữa.]

Lâm Thiên Du xoa bụng sói Bắc Cực, lắc lắc chân Tiểu Dính: "Đợi tôi một chút."

Tiếng rìu cạo qua gỗ lúc lắc vang lên không ngừng, mùn cưa bay tứ tung.

Lâm Thiên Du giơ tay lên che, khuỷu tay chống đầu Tiểu Dính: "Qua bên này một chút, đừng để dính trúng người."

"Ừm..." Sói Bắc Cực không rời mắt khỏi Lâm Thiên Du từ khi cô cầm rìu lên, giờ nghe vậy, đầu không nhúc nhích, chỉ di chuyển người, mắt nhìn chăm chăm.

Những sinh vật lông xù ép sát bên Lâm Thiên Du, trước sau hai bên đều có, gần như bao vây cô.

Gấu Bắc Cực ăn xong hộp bước ra, thấy vậy cũng len lỏi vào, nằm phía sau lưng cô, đầu tựa lên vai nhìn ra phía trước.

Thấy cô đang mài gỗ, nó l**m môi nhàm chán, rõ ràng không hứng thú gì với việc này.

Gấu Bắc Cực cũng là loài chạy nhanh, tốc độ chạy nhanh nhất có thể đạt 60km/h.

Tuyết Đoàn chỉ lười không muốn động đậy, dính bên Lâm Thiên Du.

Đợi mài xong vài chiếc đĩa bay thì trời đã tối dần, không còn thấy mặt trời.

Lâm Thiên Du nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm nên lắc đầu cảm thán: "Thời tiết đảo cực bắc thật khó lường."

Cô đứng dậy, đạp đạp chân hơi tê, vòng tay ôm một chồng đĩa bay: "Thôi, chúng ta chơi thêm một lúc nữa rồi về nghỉ nhé?"

"Au au!"

"Ùm!"

Cú Bắc Cực đậu trên vai cô cũng vẫy cánh, rõ ràng đã sẵn sàng cất cánh.

"Bắt đầu!" Theo hiệu lệnh của Lâm Thiên Du, đĩa bay liên tiếp bay ra khỏi tay cô.

Để tránh va chạm, cô còn cố ý ném đĩa bay tán loạn ra các hướng khác nhau.

Nhìn theo bóng lông xù, Lâm Thiên Du vỗ tay, hai tay khoanh hông, nghiêng đầu cười nói: "Tuyết Đoàn, anh không đuổi theo à?"

Gấu Bắc Cực đang tự l**m lông dừng lại, cũng chẳng thèm nhìn đĩa bay, tiến lại gần l**m má cô.

……

Các sinh vật nhỏ trên đảo cực bắc lần đầu chơi đĩa bay.

Khi biết cách chơi, tất cả đều rất phấn khích và thích thú.

Lâm Thiên Du ở ngoài đồng cùng chúng chơi đến tối, cho đến khi trời hoàn toàn tối đen, chỉ có thể dùng đèn điện thoại chiếu sáng, cô mới gọi mọi người vào trong nghỉ ngơi.

Việc nhặt đĩa bay cần chạy lại chạy lại, còn phải cảnh giác với bạn bè cạnh tranh cướp lấy, có thể nói, dù là thể lực hay trí lực đều bị tiêu hao rất nhiều.

Sói Bắc Cực mệt đến thở hổn hển.

Cánh tay Lâm Thiên Du ném đĩa bay đến đau nhức, những sinh vật lông xù đã ngủ hết, cô ngồi trên giường, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình.

Cô xoay tay chụp một bức ảnh Báo Tuyết trong lòng, rồi di chuyển camera lên, cũng ghi lại cảnh những sinh vật lông xù trên sàn, giọng nói thấp nhưng không giấu được nụ cười:

"Nhìn kìa, chúng mệt lắm rồi."

Không còn để ý quan sát xung quanh, tất cả đều nằm phịch ra ngủ say.

Như thể sàn nhà sắp bị thảm lông phủ kín vậy.

Tiếng động nhỏ dường như khiến Báo Tuyết chú ý, nó nhắm mắt nhưng tai vẫn rung động: "Ừm..."

Không mở mắt, lên tiếng trả lời trước.

Lâm Thiên Du ôm chặt Báo Tuyết trong lòng, khẽ nói: "Không sao, cứ tiếp tục ngủ đi."

Móng vuốt Báo Tuyết bám vào cánh tay cô, mũi ướt át tựa trên cổ tay rồi không cử động nữa.

Có lẽ đã ngủ tiếp rồi.

Lâm Thiên Du hắt hơi, vừa định tắt điện thoại đi ngủ thì đột nhiên rung 'zì zì' hai cái.

Phong Tĩnh Dã: [Đã ngủ chưa? Có rảnh ra ngoài một chút không?]

Lâm Thiên Du: "???"

Ngón tay gõ hai chữ rồi xóa đi, cô nhẹ nhàng vén tay ôm Báo Tuyết ra, lặng lẽ bước qua những sinh vật ngủ ngáy trên sàn, mở cửa bước ra ngoài.

Nằm trên giường, Tuyết Đoàn lộn mình, nhìn theo khe cửa hắt ra chút ánh sáng mờ, nghiêng đầu.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 682: Chương 682



"Tìm tôi có chuyện gì vậy?" Gió đêm lớn hơn ban ngày, Lâm Thiên Du kéo áo lại hỏi: "Sao giờ này mới ra ngoài?"

Phong Tĩnh Dã đưa cô một cái khăn quàng cổ.

Lâm Thiên Du sững sờ: "Gọi tôi ra giờ này chỉ để trả khăn à?"

"Không, tôi muốn đưa em đến một nơi." Phong Tĩnh Dã giơ tay lên, ra hiệu cô quàng cái khăn lên.

Lâm Thiên Du mở khăn ra, quàng lên mới chú ý, có vẻ không phải cái khăn cô cho Phong Tĩnh Dã.

Quàng khăn xong, sửa sang lại quần áo cho khít, không để gió tuyết thổi vào, Lâm Thiên Du hỏi: "Đi đâu?"

Phong Tĩnh Dã không trả lời, giữ bí mật: "Em nhìn trời đi."

Lâm Thiên Du nghe vậy ngẩng đầu lên, nhưng không cảm thấy gì khác lạ, tuyết nhỏ nhưng trong đêm tầm nhìn vốn hạn chế, ngẩng đầu lên chỉ thấy một màu đen thẫm, không thể nhìn thấy gì.

Phong Tĩnh Dã không có ý định giải thích kỹ lời nói của mình, mà vươn tay ra, lòng bàn tay đeo găng tay dày hướng lên trên: "Đi thôi, bây giờ đi, vừa đúng lúc."

Lâm Thiên Du mỉm cười: "Được."

Không biết sẽ đi đâu, Phong Tĩnh Dã dẫn đường phía trước, cô chỉ biết đi theo.

Người đi trước nghiêng nửa người, gió cuốn tuyết vào anh chắn đi phần lớn.

Không biết đã đi bao lâu, họ dường như lang thang vô định trong tuyết táp, hoàn toàn hòa vào thiên nhiên.

Nơi này vốn không người, ban đêm không chú ý động vật chạy nhảy càng thêm yên tĩnh.

Trái lại, tiếng gió gào thét không ngừng vang bên tai, nghe lâu cảm giác gió càng lớn dần.

[Nửa đêm không ngủ, hai người đi đâu thế, còn nắm tay nữa?!]

[Có gì đó không đúng, không đúng chút nào!]

[Đây chính là phước lành cho những kẻ thức khuya, tôi cược Phong Tĩnh Dã sẽ lén đưa Lâm Thiên Du đi ăn những món ngon không được ăn trước ống kính.]

[Cậu thật sự chỉ biết có ăn uống thôi.]

Thiết bị livestream đi sau bị gió ngược thổi loạn xạ.

Lâm Thiên Du chống tay vào cây, cảm giác như đang leo một dốc, giống như ngọn đồi thấp họ trèo lần trước, thoảng có đoạn bằng phẳng.

Rõ ràng Phong Tĩnh Dã không phải lần đầu đi con đường này: "Sắp tới rồi, đi thêm một đoạn nữa là đến."

Anh cẩn thận nắm tay Lâm Thiên Du, dẫn cô leo dốc: "Mỗi lần tới đảo cực bắc, tôi đều tranh thủ đến đây, có thể nói đây là điểm ngắm cảnh tuyệt vời nhất của cả hòn đảo."

Điểm ngắm cảnh?

Lâm Thiên Du gật đầu, nghĩ có lẽ là nơi cao có thể nhìn toàn cảnh đảo cực bắc.

Nhưng nghĩ lại, ở độ cao đó, không thể chỉ mất vài bước chân đi ban đêm là tới.

Chưa kịp nghĩ ra manh mối, Phong Tĩnh Dã đã dừng bước, quay người nói: "Em nhắm mắt lại, tháo kính bảo hộ ra."

Lâm Thiên Du làm theo: "Như thế này?"

"Ừ."

Lâm Thiên Du nhắm mắt đi theo anh, trong lòng cũng tò mò không biết cảnh đẹp gì khiến Phong Tĩnh Dã giữ bí mật như vậy.

Đi đến nơi, dừng lại.

Phong Tĩnh Dã quan sát một lúc, thấy thời điểm phù hợp, quay người đứng sau lưng Lâm Thiên Du, giơ tay đặt năm ngón tay lên trán cô.

Một lúc sau, Lâm Thiên Du nghe thấy giọng nói bên tai: "Từ từ mở mắt ra, chầm chậm thôi."

Theo lời Phong Tĩnh Dã, Lâm Thiên Du từ từ mở mắt, tay anh che khuất một phần tầm nhìn.

Đợi cô chớp mắt thích nghi, anh mới đưa tay về.

Ánh sáng cực quang từ dưới lên bao trùm bầu trời đêm, rìa sáng trắng phủ một lớp xanh nhạt, từ vùng sáng phân tán ra ánh sáng tạo thành những đường vân mờ ảo giống khói nhẹ.

Mặt trăng khuyết chỉ còn một đường mỏng manh, sao lấp lánh rải rác, lẫn lộn với bóng tuyết rơi, như sao sa xuống tuyết tan biến nhanh chóng.

Dãy núi tuyết bao la in rõ bóng dưới ánh sáng cực quang, lớp băng vỡ vụn, gợn sóng do gió.

Xuống dưới, đuôi cực quang pha một chút xanh lục nhạt hòa cùng màu xanh nhạt.

Đây không phải nhìn từ trên cao xuống, mà như được bao bọc trong cảnh đẹp.

Phong Tĩnh Dã nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Thế nào, đẹp không?"

"Ừm." Lâm Thiên Du vô thức hạ giọng: "Rất đẹp."

Cực quang tự nhiên không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy, xem qua video hay hình ảnh vẫn khác nhiều so với trực tiếp chiêm ngưỡng.

Lâm Thiên Du cởi một găng tay, tuyết nhẹ rơi xuống tay tan chớp nhoáng, cuộn ngón tay, như nắm lấy dải cực quang trên tay.

"Thực ra bây giờ không phải thời điểm tốt nhất để ngắm cực quang."

Phong Tĩnh Dã bất chợt nói câu đó.

Anh không ngẩng đầu giải thích: "Thời điểm lý tưởng để quan sát cực quang là từ tháng 10 đến tháng 3 năm sau."

Phong Tĩnh Dã nhìn cảnh cực quang hòa làm một với sông băng và dòng sông, tay siết chặt găng tay làm méo hình, giống như đã cân nhắc kỹ rồi đưa ra quyết định gì đó, nhưng khi nói ra, giọng anh thì thào không vững:

"Em... có thời gian không?"

Có lẽ cảm thấy câu hỏi lửng lơ này khó có phản hồi, anh ho một tiếng, liếc nhìn người bên cạnh, rồi giải thích thêm:

"Đợi đến thời điểm tốt nhất để ngắm cực quang, chúng ta cùng đến xem lần nữa."

Nói xong, không đợi Lâm Thiên Du trả lời, anh lại nối tiếp:

"Dù sao cực quang bây giờ cũng đẹp, chỉ là nói thời điểm này dù sao cũng không hoàn hảo."

Càng giải thích càng mơ hồ, có vẻ như ý anh muốn nói, nhưng câu nói ra nghe kỳ lạ. Phong Tĩnh Dã cân nhắc: "À... ý tôi là..."

Càng căng thẳng, tốc độ nói càng nhanh, cuối cùng Phong Tĩnh Dã cũng không biết mình đang nói gì nữa, giọng nói dần nhỏ đi.

Lâm Thiên Du: "Được thôi."

"Gì cơ?" Phong Tĩnh Dã giật mình, dòng lời nói liên tục cũng dừng lại.

"Em nói là được thôi." Lâm Thiên Du mỉm cười, bầu trời đầy cực quang như tấm màn mềm mại phủ xuống, cô dịu dàng lặp lại câu nói.

Phong Tĩnh Dã hé môi, liếc thấy bóng mình phản chiếu trong mắt Lâm Thiên Du, trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng nghẹn lại, anh căng thẳng đến mức th* d*c.

Xung quanh chỉ còn tiếng gió tuyết nhẹ và nhịp tim đập vang.

Không biết là do hồi hộp hay vui sướng.

Dù sao não Phong Tĩnh Dã đang rối bời, không biết phản ứng thế nào.

Anh chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thiên Du, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Hai ánh mắt chạm nhau, Lâm Thiên Du cũng khẽ nhếch môi.

"Gầm!"

Tiếng Gấu Bắc cực gầm lên bất chợt vang lên.

Phong Tĩnh Dã vô thức nắm chặt tay Lâm Thiên Du, không nói hai lời quay đầu kéo cô chạy.

"A?" Lâm Thiên Du còn chưa kịp phản ứng, chạy theo anh vài bước.

Phía sau Gấu Bắc cực đuổi theo, vừa kịp nhìn thấy Phong Tĩnh Dã kéo Lâm Thiên Du ngã xuống. Nó chậm rãi nhắm mắt lại rồi từ từ tiến lên vài bước, đột ngột lao tới: "Gầm!!!"

Lâm Thiên Du nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người: "?"

Bình luận: [???]

[Này, chủ nhà bên kia ơi... Hình như Tuyết Đoàn chỉ đuổi theo anh thôi đấy!]

[Tuyết Đoàn: Mau buông tay cô ấy ra! Buông! Ra!]

____Hoàn Chính Văn____
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 683: Chương 683



Mắt Sư Tử Biển ngước lên như muốn dòm ngó...

Nửa đêm, Phong Tĩnh Dã kéo Lâm Thiên Du đi trước, Gấu Bắc Cực đuổi theo sau.

Cực quang trên đầu nghiêng xuống, ánh sáng bao la vô tận, họ như đang chạy hướng đến điểm cuối.

"Em có cần... chạy theo không?" Lâm Thiên Du hỏi trong gió tuyết.

Phong Tĩnh Dã dừng bước, bật cười không rõ lý do: "Xin lỗi ha ha... tay nhanh quá."

Anh đứng trước che chắn gió tuyết: "Yên tâm, nếu Tuyết Đoàn xông tới, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em."

[Đừng bảo vệ nữa, bây giờ buông tay ra Tuyết Đoàn cũng ít nhất phải tát anh hai cái.]

[Có khả năng nào Tuyết Đoàn xông tới, trước tiên tách cô ấy ra rồi đánh anh một mình không?]

[Tuyết Đoàn: Đừng làm những chuyện không nên làm.]

"Gầm!!!" Thấy hai người vừa chạy vừa nói chuyện, Tuyết Đoàn tức không nhẹ.

Ai trong lòng cũng biết, nửa đêm bừng tỉnh thấy người của mình bị kẻ ghét bỏ kéo đi, tâm trạng cũng sẽ không tốt.

Đặc biệt là khi nó đuổi theo, tên xấu kia còn cố đoạt mất người của nó!

Tiếng gầm của Tuyết Đoàn không ngừng vang lên.

Tiếng gào vang khắp căn cứ.

Tiếng gió hú cùng tiếng thú dữ gầm rú, không khí cực lạnh xuyên thấu da thịt.

Ngoài đồng hoang, ngay cả trong căn cứ do ban tổ chức chuẩn bị, nghe thấy tiếng thú dữ gầm thét, những vị khách chưa ngủ cũng giật bắn người, không khỏi lo lắng.

Những vị khách đang trò chuyện với fan trong phòng livestream mơ màng, sững sờ, Ấn Hữu Lâm đẩy cửa, nhìn xung quanh cẩn thận, tưởng là xảy ra chuyện gì ở lều băng của Lâm Thiên Du, nhưng thấy cửa lều đóng im ỉm, không thấy người.

Cũng nghĩ như vậy, Hàng Tư Tư cũng đẩy cửa ra, mơ hồ nhìn các vị khách khác, "Có chuyện gì vậy?"

Ra ngoài, tiếng động nghe rõ hơn, nhưng có cảm giác rất xa xôi.

[Đừng lo, Tuyết Đoàn tỉnh dậy thấy mình bị bắt cóc nên đang đuổi theo đấy.]

[Tuyết Đoàn: Tôi nhắm mắt một chút, người của tôi biến mất rồi!]

[Chết cười luôn, ai chưa vào phòng của chị Lâm xem là tôi buồn lắm đấy.]

[Tin tức tiền tuyến - đuổi kịp rồi!]

...

Vụ truy đuổi đơn giản nhưng kịch tính ban đêm kết thúc khi Phong Tĩnh Dã bị Gấu Bắc Cực bắt giữ tại trận.

Khi hai bàn tay buông ra, Phong Tĩnh Dã khá lúng túng.

Áo khoác lông vũ dính đầy tuyết, nhiều chỗ rách toác, vỗ một cái là lông vũ bắn tung tóe. May mắn Lâm Thiên Du kịp can thiệp, nếu không chẳng những vài chỗ rách, cả áo khoác cũng bị Gấu Bắc Cực xé nát.

Đuổi nửa đêm rồi đánh nhau, Gấu Bắc Cực mệt mỏi, lạnh lùng nhìn người đàn ông không xa, rồi l**m má Lâm Thiên Du, mắt vẫn trừng anh.

Tuyết Đoàn chậm rãi tiến lên, ngăn giữa Lâm Thiên Du và Phong Tĩnh Dã, "Au!"

Hành động này khiến Gấu Bắc Cực tức giận, vừa th* d*c xong đã ngồi xuống, giơ chân trước chỉ Phong Tĩnh Dã, xoay đầu về phía Lâm Thiên Du, oán giận "Au... au au!" Giận dữ chỉ chỉ trỏ trỏ rồi lại như làm nũng, đầu tựa vào vai cô cọ liên tục, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Dù không hiểu, Phong Tĩnh Dã cũng biết không phải lời hay ho gì.

Lâm Thiên Du cũng mệt không kém, vừa thở, vừa cười xoa Gấu Bắc Cực: "Ngoan, chúng tôi chỉ đi dạo thôi."

"Gầm!" Tiếng gầm Gấu Bắc Cực đột ngột tăng cao, càng tức giận hơn, giơ chân trước lên định đánh người.

Phong Tĩnh Dã thấy trước được điều đó nên lùi nửa bước, "Chỉ xem cảnh thôi."

Lâm Thiên Du vòng tay ôm cánh tay kia của Gấu Bắc Cực, "Tuyết Đoàn nhìn này."

Cô vẫy tay chỉ cực quang: "Đẹp không?"

Gấu Bắc Cực ngẩng đầu nhìn, có lẽ với con người cảnh này lãng mạn không thể tuyệt vời hơn, nhưng với Gấu Bắc Cực, đây chỉ là ánh sáng khác thường, sống năm này qua năm khác ở môi trường này, nó cũng không ít lần nhìn thấy.

Nhưng nghe Lâm Thiên Du nói vậy, Gấu Bắc Cực vẫn dùng mũi ướt át cọ cổ cô, đáp lại thấp: "Ừm..."

Đẹp.

Rồi đột ngột ngẩng mặt, đối diện trực tiếp với Phong Tĩnh Dã tiến lại một bước.

Phong Tĩnh Dã giơ tay, làm động tác 'dừng lại'. Đành ngồi phịch xuống đất.

Tuyết Đoàn thở phì phò, nhắm mắt, quay người tựa vào Lâm Thiên Du.

Nhìn hai người đối đầu im lặng, nụ cười trên mặt Lâm Thiên Du không sao che giấu được.

Kính bảo hộ cô tháo ra từ lúc nào, đêm nay chỉ có cực quang chiếu sáng lớp tuyết tối mờ, không đeo kính ngược lại nhìn rõ hơn.

Cô nghiêng đầu tựa vào lưng Gấu Bắc Cực, vừa chạy xuống một đoạn, bây giờ ở vị trí thấp hơn điểm ngắm cảnh tốt nhất, nhưng ở đây, khi vươn tay, ngón tay cũng nhuốm màu cực quang.

Ở những vị trí khác nhau, cực quang dường như đa dạng hơn.

Lâm Thiên Du v**t v* đầu Gấu Bắc Cực: "Đừng nhìn anh ấy nữa, chúng ta cùng ngắm cảnh nhé?"

Tuyết Đoàn an ủi l**m má cô, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Phong Tĩnh Dã.

Dường như đang cảnh giác, nếu Phong Tĩnh Dã có ý định tiến lại gần hay cử động gì, nó nhất định sẽ đi trước.

Phong Tĩnh Dã tất nhiên cũng biết điều đó, anh ngồi yên tại chỗ.

Chạy nửa đêm, ngồi nghỉ cũng hay.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 684: Chương 684



Gió tuyết dần ngừng.

Không còn tiếng gió hú, dường như cả môi trường xung quanh cũng yên tĩnh hơn.

Phong Tĩnh Dã tựa hai tay phía sau, người nghiêng về phía sau, liếc qua bên cạnh, né tránh bức tường trắng ngăn giữa, giơ cao cái kính bảo hộ trong tay.

Đang định lên tiếng, bức tường trắng bất động kia đột nhiên phản ứng, đầu quay qua quay lại, đôi mắt đối diện với Phong Tĩnh Dã chợt dừng lại, rồi từ từ đứng dậy...

Phong Tĩnh Dã cầm kính chạy mất.

"Gầm!!!"

Lâm Thiên Du: "..."

[Haha, chỉ vì nhìn anh thêm một lần trong gió tuyết thôi mà.]

[Hai người đúng là hiểu nhau.]

[Xong rồi, đây mới chỉ là đảo Bắc Cực, còn rừng mưa và thảo nguyên còn nhiều lông xù chờ đấy.]

[Không sao không sao, mọi người đừng lo, chủ stream trông kém nhưng thực ra rất chịu đòn.]

"Ngừng đánh nhau!"

Lâm Thiên Du bật cười đuổi theo sau: "Hai người không mệt à."

Cô theo sau còn mệt nữa là.

Ban đầu thể chất yếu, tham gia chương trình phải chịu nhiều thử thách vượt giới hạn cơ thể, cũng đã tập luyện khá lên rồi.

"Trời muộn rồi, chúng ta về nghỉ đi." Lâm Thiên Du vỗ tuyết trên người, phát hiện một số đã đóng băng trên áo, đành bỏ mặc, đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông và gấu đánh nhau phía xa.

Áo khoác lông vũ của Phong Tĩnh Dã chịu nhiều tổn thương, Gấu Bắc Cực vung một cái, lông vũ 'phụt phụt' bay ra.

Cũng phải nói, áo lông vũ đắt tiền chất lượng tốt, bên trong toàn lông vũ dày và mềm.

Cảnh Gấu Bắc Cực đánh người quá hiếm thấy, Lâm Thiên Du chú ý thấy một cái đầu nhô ra từ đống tuyết, mắt khó nhìn rõ trong bóng tối.

Lâm Thiên Du chỉ có thể nhận ra hình dáng, cụ thể là loài gì thì không rõ.

Từ từ cũng có thêm những sinh vật nhỏ tò mò đến xem, nhưng sợ Gấu Bắc Cực nên sau vài tiếng gầm chạy mất.

"Những sinh vật nhỏ ở đảo Bắc Cực rất giỏi ẩn nấp." Lâm Thiên Du nói nhỏ.

Đây là lần đầu cô thấy nhiều như vậy.

Ngày thường, những sinh vật nhỏ thân đều không xuất hiện.

Đặc biệt là chim nhỏ nấp trên cành cây gần đó, đôi mắt lanh lẹ quan sát, đã bị cảnh tượng không xa thu hút hoàn toàn.

Trong lúc truy đuổi, Phong Tĩnh Dã tăng khoảng cách với Gấu Bắc Cực, giơ tay ra hiệu dừng lại, đồng thời giơ kính lên nói: "Cậu muốn cái này đúng không?"

Gấu Bắc Cực chạm đất bốn chân, dừng chạy, nhắm mắt đánh giá, có vẻ còn do dự, một lúc sau gầm lên thấp: "Ừm..."

Phong Tĩnh Dã gật đầu, sau khi điều chỉnh hô hấp, trước mặt Gấu Bắc Cực, nhét kính vào túi áo ngoài, "Không cho."

Nói xong, quay người chạy tiếp.

Tuyết Đoàn há mồm sẵn sàng cắn lấy kính, sững sờ nhìn bóng lưng Phong Tĩnh Dã chạy nhanh, nó chớp mắt ngơ ngác: "? "

"Gầm!!!"

Nó phản ứng muộn, tức giận phát khùng.

Quá xa không chạm tới, không thể đuổi đánh, nó chỉ biết chạy và với tuyết, ném lung tung những thứ trên mặt đất về phía Phong Tĩnh Dã.

Khá giống trò ném bóng tuyết.

Lâm Thiên Du: "..."

Bình luận: [...]

[Chủ stream làm tôi khóc chết được, không đòn nào là đòn vô ích cả.]

Lâm Thiên Du thở dài, tay chống cây để đứng vững, vuốt lên chim Đầu Đen nhỏ trên cành cây, đuổi theo: "Đừng chạy nhanh quá."

Toàn thân đen tuyền, cổ trắng muốt, cơ thể gần như chôn trong tuyết, nó nằm bất động trên cành cây, tưởng mình ngụy trang rất tốt, bị Lâm Thiên Du vuốt đầu mới 'xoẹt' giật mình ngẩng đầu, tuyết rơi xuống khi cử động, mỏ chim run run mở ra: "Chip?!"

Đêm khuya mà náo nhiệt thế này.

Lâm Thiên Du cười nói: "Đêm nay chắc là lần ngắm cực quang đáng nhớ nhất với tôi."

Nhiều ý nghĩa.

Thấy xa Gấu Bắc Cực đuổi kịp Phong Tĩnh Dã, Lâm Thiên Du cũng tăng tốc bước chân.

Chỉ tập trung nhìn xa mà không chú ý dưới chân, cộng thêm vùng mù tuyết, dường như vấp phải thứ gì đó.

"Á!"

Lâm Thiên Du vấp bước, vô thức giơ chân bước qua vật làm mình ngã.

Không có tay vịn, khó khăn lấy lại thăng bằng nhưng vô ích, ngã về phía trước, quỳ gối xuống dùng tay chống đất mới không té ngã.

Nghe tiếng Lâm Thiên Du, Phong Tĩnh Dã và Gấu Bắc Cực đang hăng hái đánh nhau đồng loạt dừng lại.

Lâm Thiên Du phản ứng kịp thời nên không bị thương, nhưng khiến cô tò mò hơn, thứ làm cô vấp ngã...

Không phải đá cứng, trong bóng cô nhìn có vẻ đen thẫm, sương mù, nằm trên tuyết trông giống như than đường đen phủ đường trắng.

Thân hình rất giống hải cẩu nhưng chân trước dài hơn nhiều so với hải cẩu, khuôn mặt cũng không xinh đẹp như hải cẩu, cúi xuống nhìn kỹ hơn giống sư tử biển.

Sư Tử Biển ngồi thẳng dậy, ham xem náo nhiệt mà lao vào chuyện của mình khiến nó sợ chết khiếp.

Đặc biệt là khi thấy Gấu Bắc Cực tiến lại gần, nó càng hoảng hốt, giãn cổ quan sát xung quanh nhưng hai chân trước dường như dính chặt xuống đất, tuyệt nhiên không cử động.

Kế tiếp, Sư Tử Biển lẹ làng nằm sấp xuống, hai chân trước ôm tuyết đắp lên người.

Lâm Thiên Du cắn môi, thấy tuyết trên đầu nó tuột xuống, cô giúp ấn lại, nhẹ nhàng đập đập đống tuyết.

Mắt Sư Tử Biển ngước lên như muốn dòm ngó, kết quả bị Lâm Thiên Du bắt gặp.

Nó nhanh chóng cúi mắt xuống, hai chân trước chắn chắc trước mắt: "A, a..."

Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi...
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 685: Chương 685



[Trời ơi, nó run rẩy che mắt.]

[Những sinh vật trên đảo của cô đáng yêu quá, cho dì âu yếm một cái.]

[Từ tần suất run của hậu thân, run 5 lần rồi nghỉ 2 giây rồi lại run tiếp một lần, đó không phải là 521 sao! Nó thích tôi, làm ơn gửi nó về nhà tôi.]

Lâm Thiên Du biết Sư Tử Biển sẽ sợ Gấu Bắc Cực, nhất là con non này.

Nhưng không ngờ, phản ứng đầu tiên của nó khi thấy Gấu Bắc Cực đến gần không phải quay đầu chạy, mà là nằm sấp xuống bịt tai trộm chuông, cố gắng che mắt để Gấu Bắc Cực không thấy.

Lâm Thiên Du bị nó làm bật cười, xuống tay vuốt lông Sư Tử Biển nhỏ, sinh vật nhỏ run rẩy trong lòng bàn tay cô, run đến mức tạo ra nhịp điệu.

Nếu thực sự gặp thiên địch, nó chỉ có thể làm mồi thôi.

"Gia đình cậu đâu rồi?" Lâm Thiên Du chạm vào đầu nó, "Nửa đêm chạy ra ngoài một mình à?"

Sư Tử Biển nhỏ không ngẩng đầu, chân trước run không che hết mắt, nó liếc trộm, thấy Gấu Bắc Cực càng lúc càng gần, Sư Tử Biển cúi đầu thấp hơn.

Chỉ cần Sư Tử Biển biết đào hang, giờ phải đào một cái rồi chui xuống rồi.

Phong Tĩnh Dã chạy tới hỏi: "Có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì à?"

"Ừm!" Gấu Bắc Cực từ phía sau đẩy người sang một bên, tiến lên ngửi.

"Không sao, tôi không bị thương. Chỉ vấp có một chút." Lâm Thiên Du điều chỉnh tư thế ngồi, vỗ vỗ mắt cá chân, ra hiệu Tuyết Đoàn bình tĩnh, rồi chọc vào gáy Sư Tử Biển: "Có một con Sư Tử Biển ở đây."

Vừa nói câu đó, Lâm Thiên Du rõ ràng cảm nhận được con Sư Tử Biển nhỏ run rẩy kia ngừng run.

Sư Tử Biển gắng sức giơ chân trước lên, cố gắng đẩy tay đang phá phách trên đầu nó ra, động tác vụng về, lại ở vị trí cao nên nó đẩy lung tung hai lần mới đẩy được tay cô ra.

Làm xong động tác đó, nó lại bò trở lại nằm im, tiếp tục run rẩy.

"Ha ha." Lâm Thiên Du vuốt lại lớp lông trên đầu nó: "Thật đáng yêu."

Có cảm giác cố làm bản thân trông thông minh hơn, nhưng thực chất ngây thơ sơ đẳng.

Lâm Thiên Du nói: "Chỉ không biết bố mẹ nó ở đâu."

Phong Tĩnh Dã né qua Gấu Bắc Cực, đứng sang bên kia Lâm Thiên Du, đưa luôn kính bảo hộ và găng tay cho cô.

"Trong túi anh à, em tưởng mất cái găng tay rồi chứ."

Lâm Thiên Du cảm ơn, đeo găng tay trước, tay không găng vẫn cất trong túi lấy ấm, nhưng sờ nhiều sinh vật quá nên cứ duỗi ra ngoài, đầu ngón tay đỏ ửng.

Đeo găng tay xong vẫn chưa ấm lại ngay.

Lâm Thiên Du xoa nút găng tay, hỏi: "Các anh có thấy đàn Sư Tử Biển không?"

Với khả năng tự cứu kém như này, bỏ nó ở đây không lo, không có Sư Tử Biển trưởng thành bảo vệ nó sẽ chết mất.

Tính tình Sư Tử Biển ôn hòa, trên bờ có thể tụ tập cả ngàn con, dưới biển thường là đàn nhỏ 10 con, trên đảo không thể nhiều như vậy nhưng chỉ một mình con non cũng kỳ lạ.

"Gầm!"

Gấu Bắc Cực đột nhiên gầm lên, sau đó lao thẳng về phía mảnh tuyết phía sau chưa từng đặt chân tới.

Vừa mới tuyết rơi, vết chân động vật không rõ ràng ban đầu giờ bị tuyết che phủ, bề mặt tuyết phẳng lì không dấu vết.

Gấu Bắc Cực chạy lên, để lại một chuỗi dấu chân rồi biến mất sau góc.

Kế tiếp, tiếng kêu hoảng hốt của Sư Tử Biển vang lên.

"A!"

"A a!"

Một đàn Sư Tử Biển từ góc đó chạy ra, thẳng hướng ra biển, khi thấy người đứng chặn trước mặt thì dừng lại.

Có cảm giác bị kẹp giữa hai bên.

Gấu Bắc Cực hung hăng lao tới, nhưng sau khi Sư Tử Biển chạy ra lại không có ý định đuổi theo, lững thững đi sau.

Sau giây phút suy nghĩ, đàn Sư Tử Biển không hề bàn bạc đồng loạt chọn cách tiếp tục lao về phía trước, dù sao Sư Tử Biển đông hơn, luôn có cơ hội chạy ra biển.

Có lẽ nghĩ như vậy, tốc độ Sư Tử Biển chạy nhanh như đua, hai chân trước vẫy nhanh tới mức mắt khó nhìn rõ.

"Đợi một chút." Sau giây lát ngỡ ngàng, Lâm Thiên Du nhanh chóng bình tĩnh lại, nhấc Sư Tử Biển run rẩy dưới đất lên, lắc lắc hai chân trước nó: "Chúng tôi không có ý xấu, tôi chỉ muốn đưa con non về thôi."

Một câu nói của Lâm Thiên Du khiến đàn Sư Tử Biển đang lao xuống biển đều dừng bước.

Một lúc, không biết phải bất ngờ vì con người có thể nói những lời chúng hiểu được, hay phải suy nghĩ xem thật sự chỉ muốn đưa con non về hay giả vờ.

Bởi vì... sao lại có chuyện đưa con non rồi cho Gấu Bắc Cực đuổi chứ!

Đàn Sư Tử Biển đông đúc, tốc độ giảm xuống.

Ánh mắt những con Sư Tử Biển nhìn Lâm Thiên Du đều kỳ lạ.

[Được rồi, làm thế này à, tôi hiểu rồi.]

[Ý tốt thôi, nhưng tốt nhất đừng có ý đó đã.]

[Haha, tôi nhìn nhầm hay thật sự có Sư Tử Biển đang trợn trắng mắt thì phải.]

Lâm Thiên Du ho nhẹ, Gấu Bắc Cực đuổi đàn Sư Tử Biển ra ngoài là chuyện ngoài dự đoán, dù sao kết quả cuối cùng vẫn tốt.

Cô đặt Sư Tử Biển nhỏ xuống, thấy đồng loại, thân Sư Tử Biển nhỏ vừa chạm đất đã như tên bay, chỉ cần biết bay là đã cất cánh, vỗ vỗ thân lao vào đàn Sư Tử Biển.

Có vẻ, phía sau góc tuyết là nơi đàn Sư Tử Biển nghỉ ngơi.

Có lẽ Sư Tử Biển con nửa đêm không ngủ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài bèn lén lút chạy ra ngoài xem.

Tuyết Đoàn cũng săn Sư Tử Biển, nhưng bây giờ nó không đói, né qua Sư Tử Biển chặn đường, chạy vài bước đến bên Lâm Thiên Du, cắn lấy tay áo cô lắc lắc, "Ừm..."

Về nhà...
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 686: Chương 686



Lâm Thiên Du nhìn đồng hồ, gần 5h sáng rồi.

Khi không chú ý, thời gian trôi nhanh thật.

Màu sắc cực quang trên trời cũng nhạt dần, như đang từ từ phai mờ, ánh sáng yếu ớt vẫn còn.

Lâm Thiên Du xoa tai Gấu Bắc Cực: "Được rồi, chúng ta về thôi."

"Au au!"

Đi!

Ngày hôm sau.

Các vị khách trong căn cứ chuẩn bị bữa trưa một cách có tổ chức.

Ban ngày đi kiếm thức ăn, trưa về tổng hợp lại tài nguyên rồi giao cho Nhiếp Lăng Dương, người biết nấu ăn, cầm muôi, ai nấy có nhiệm vụ riêng, thời gian sinh hoạt được sắp xếp chặt chẽ.

Hàng Tư Tư bận rộn cả sáng, cuối cùng cũng có chút thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng mới trò chuyện với fan trong phòng được hai câu đã phá lên khóc: "A! Hôm qua thực sự có cực quang sao? Đừng lừa tôi!"

Ấn Hữu Lâm quay đầu nhìn: "Cực quang ư? Sao tôi không thấy?"

[Sai vị trí à? Lâm Lâm cùng Chủ đảo đi rất xa để ngắm.]

[Người xem trực tiếp toàn bộ Lâm Lâm tối qua, tôi chỉ có thể nói: Rất đẹp, phải xem lại mấy lần rồi.]

[Sao cảm giác các vị khách không biết vậy, tối hôm qua không phải có nghe tiếng gấu gầm sao.]

[Chủ đảo lợi dụng lúc Tuyết Đoàn ngủ, gọi Lâm Lâm ra ngoài, làm Tuyết Đoàn tức giận đuổi theo cả đêm.]

...

Hàng Tư Tư: "???"

Lúc đầu còn định than thở vì bỏ lỡ màn cực quang, nhưng chú ý đến bình luận, Hàng Tư Tư lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đêm qua nghe tiếng gấu gầm họ có chạy ra xem nhưng không ai dám đi xa, lại thêm trời khuya, ai cũng mệt nên xác định không nguy hiểm thì quay lại ngủ cả, cũng chẳng để ý đến cực quang.

Nghĩ lại, thật may không tò mò, nếu không trong tình huống đó, ngoài Lâm Thiên Du, những người còn lại khi đó đều bị Gấu Bắc Cực liệt vào nhóm đồng lõa.

Nhiếp Lăng Dương nói: "Canh chín rồi, có thể ăn cơm được rồi."

Hàng Tư Tư vừa nghe liền tắt phòng bình luận: "Tới rồi, các cậu ăn trước đi, tôi mang cho chị Lâm một tô."

Hàng Tư Tư móc nhiều hải sản nhỏ trong nồi, cá nhiều hơn, từ những con cá Lâm Thiên Du mang về hôm qua.

"Chị Lâm." Hàng Tư Tư gõ cửa, "Chị dậy chưa? Chúng em nấu canh hải sản rồi."

Cửa lều băng mở từ bên trong.

Hàng Tư Tư mỉm cười, sắp mở miệng nói chuyện thì đối diện với Gấu Bắc Cực chắn gần như cả cửa hầm.

"...."

Nụ cười dần biến mất.

Không phải ai cũng có thể nuôi Gấu Bắc Cực như thú cưng như Lâm Thiên Du, với tư cách khách mời bình thường, Hàng Tư Tư cũng rất khó né tránh Gấu Bắc Cực như Phong Tĩnh Dã, nó dám đánh cô thì cô sẽ dám chết, lập tức ngay lập tức!

Nói chết là chết!

Hàng Tư Tư đã run trong lòng, ngoài mặt nhăn răng cười mà không thốt nổi nửa lời.

Kỹ năng biểu cảm khi đối mặt trực tiếp thú dữ, dù tham gia bao nhiêu mùa chương trình cô cũng không duy trì được chút nào!

"Tuyết Đoàn... ai đấy?"

Lúc căng thẳng không biết phải làm sao, từ trong vọng ra giọng Lâm Thiên Du.

Gấu Bắc Cực quay đầu nhìn lại, "Au..."

Người.

Lâm Thiên Du trở về khi trời đã sáng, mệt mỏi buồn ngủ, uống nước ấm rồi đi ngủ luôn, ngủ đến giờ.

Nghe tiếng trả lời, cô thức dậy, còn có chút cảm giác chưa tỉnh hẳn, dựa vào Gấu Bắc Cực để đứng vững, "Tư Tư?"

"Ehem... Chị Lâm." Sau khoảng im lặng, Hàng Tư Tư mới như lấy lại được giọng nói, đưa hộp cơm trong tay: "Đây là canh hải sản, dùng lưới móc, khá nhiều hải sản nhưng kích thước nhỏ, chị cố gắng uống nóng đi."

Lâm Thiên Du nhận lấy hộp cơm: "Cảm ơn."

Hàng Tư Tư cười vẫy tay: "Vậy em không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, em cũng đi ăn cơm đây."

Lâm Thiên Du: "Ừ, chị rửa sạch hộp trả lại em sau."

"Không vội." Hàng Tư Tư quay người, đi trên con đường nhỏ mọi người dẫm nên trong căn cứ.

Các vị khách đã tụ tập bên đống lửa, nhìn nồi canh hải sản cạn sạch chỉ còn đáy, cô hét to: "Để phần cho tôi một ít!!"

...

Lâm Thiên Du cầm canh hải sản một tay, một tay quàng vai Gấu Bắc Cực, không vòng qua được nên chỉ khoác tay lên, dẫn nó vào trong lều.

Chỉ khoảng cách ngắn từ ngoài vào trong, Lâm Thiên Du đã hắt hơi hai cái, lấy khăn thấm nước lạnh đắp lên mặt, nhiệt độ trong lều ổn định, nước tuyết đun sôi rồi để nguội cũng không lạnh như nước bên ngoài, nhưng vẫn hơi mát.

Làm như vậy đã tỉnh táo hơn nhiều.

Lâm Thiên Du gấp khăn lại, nhìn quanh thấy nhà trống trơn, không khỏi tò mò: "Sói Bắc Cực đi săn hết rồi à?"

Thường khi đi săn, Tuyết Đoàn luôn chạy đầu, có thể nói là thủ lĩnh trong nhà.

Nhưng hôm nay thì khác, Tuyết Đoàn ở nhà chứ không ra ngoài.

Lâm Thiên Du múc một muỗng canh hải sản, hải sản vốn mặn, không cần thêm muối, nấu canh thì thơm ngon, ăn cũng không tệ.

Cô suy đoán: "Hôm nay hẹn trạm cứu hộ, hy vọng chúng kịp trở về trước 2h chiều."

Hình như sói bị thương đã khỏi hẳn rồi, để đề phòng, vẫn nên đưa đi kiểm tra kỹ càng từ đầu tới đuôi bằng máy móc ở trạm cứu hộ.

Trước đó trời bão khiến trì hoãn, bây giờ vừa khỏe để đi.

Đang suy nghĩ, điện thoại Lâm Thiên Du rung hai cái.

Cô mở ra xem, là một bức ảnh Phong Tĩnh Dã gửi.

Nhìn từ góc chụp, có lẽ từ trên xuống dưới, hình là một con sói Bắc Cực hung dữ, cùng Hải cẩu Đốm nhỏ bên cạnh cũng trừng mắt nhìn ống kính.

Phong Tĩnh Dã: [Anh nghi ngờ Tuyết Đoàn đã nói gì đó với tụi nó.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 687: Chương 687



Lâm Thiên Du nhướng mày, liếc nhìn Gấu Bắc Cực đang cắn cá tan chảy trên bếp, ngón tay nhanh chóng gõ tin nhắn trên điện thoại: [Cần giúp đỡ không?]

Phong Tĩnh Dã: [Anh xử lý được. Chúng không leo cây.]

Dù là sói hay gấu, chiếm cao điểm, giữ khoảng cách là được.

Lâm Thiên Du: [Vậy anh cẩn thận Cú Nhỏ một chút nhé, chú ý xung quanh.]

Phong Tĩnh Dã: [...]

Hộp cơm đặt trên bàn, Lâm Thiên Du ngồi đối diện bàn, thiết bị livestream đằng sau, toàn bộ nội dung trò chuyện trên điện thoại hiển thị rõ ràng.

Vừa xuất hiện, phòng livestream lập tức đầy dòng 'Haha'.

[Không ngờ phải không, cao điểm cũng có lực lượng của chúng ta.]

[Đây mới chỉ là đảo Bắc Cực, đợi về rừng mưa, chim Đại Bàng đuôi đỏ con cũng phải học săn mồi rồi, lúc đó sẽ biết thế nào là vây khốn.]

[Chết tiệt, tôi thực sự sẽ bị cười chết, trước chỉ mắc nợ Tuyết Đoàn, giờ phải mắc nợ cả đống.]

...

Lâm Thiên Du uống canh nóng, nghĩ một lúc lại gửi tin nhắn thoại: "Hôm nay nhớ về sớm, chúng ta sẽ đưa Tiểu Quai đi bệnh viện."

Tiểu Quai là con sói bị thương.

Động vật bị thương rất nhạy cảm và dễ gãy, nhưng khi cô băng bó, sói Bắc Cực rất ngoan, hiền lành như không hề nổi nóng, nên Lâm Thiên Du gọi nó là 'Tiểu Quai Tiểu Quai'.

Chỉ gửi văn bản nhờ Phong Tĩnh Dã chuyển lời, những sinh vật lông xù dưới gốc cây có thể sẽ không nghe anh, còn giọng nói... cho dù là giọng điện tử chuyển đổi, so với giọng thật vẫn có sai khác, nhưng các sinh vật nhỏ có thể nhận ra giọng cô.

Quả nhiên, không lâu sau tin nhắn thoại gửi đi, Phong Tĩnh Dã lại gửi một bức ảnh sói Bắc Cực rời đi, [Nguy hiểm đã qua.]

Chỉ còn một con Hải cẩu Đốm nhỏ dưới gốc cây cắn cây hung hăng.

Lâm Thiên Du nhếch mép, cảm thấy nói chuyện kiểu này hơi rắc rối, nên bấm vào phòng livestream của Phong Tĩnh Dã.

Vừa lúc Phong Tĩnh Dã nhảy xuống từ cây.

Hải cẩu Đốm nhỏ hoàn toàn dựa vào khí thế đe dọa, giờ thấy Phong Tĩnh Dã xuống, lại tự mình ngớ ra, rồi lại lộ vẻ hung tợn, như thể sắp xé nát con người, hai chân trước ngắn vỗ một cái, gầm lên hung dữ: "A..."

Đồng thời còn liếc mắt ra hiệu sói Bắc Cực, liên thủ tấn công.

Tuy nhiên, khi quay đầu không thấy bóng dáng sói đâu, biểu cảm nghiến răng của Hải cẩu Đốm nhỏ gần như không giữ nổi.

Hải cẩu không thể thẳng đứng nửa người như Hải Sư, chỉ có thể xoay đầu để mở rộng tầm nhìn, kết quả chỉ kịp thấy bóng lưng sói Bắc Cực càng lúc càng xa.

Phong Tĩnh Dã cúi nhìn nó: "Hửm?"

Hải cẩu Đốm nhỏ lập tức co rút cổ lại: "A..." thân trượt từ từ lui về phía sau, dưới ánh mắt Phong Tĩnh Dã, quãng di chuyển càng ngắn dần.

May là Phong Tĩnh Dã cũng không có ý định tiếp xúc với Hải cẩu Đốm nhỏ.

Hải cẩu khả năng chiến đấu kém, chúng còn không biết khiêu khích, nghiến răng có thể mới học được từ sói Bắc Cực, dùng chưa thành thạo, nghiến răng lộ ra như bị cá mắc xương.

Lúc Hải cẩu Đốm nhỏ từ từ trượt đi, càng xa Phong Tĩnh Dã, nó đột nhiên xoay đầu, hét lớn: "A a a!"

La lối lung tung một hồi, lộc cộc chạy theo dấu chân sói Bắc Cực.

[Phiên dịch hoàng gia bắt đầu, Xám Xám nói: Đợi tôi gọi anh tôi tới đánh anh!]

[Tiểu Hải cẩu chúng ta chủ yếu là lui lui lui mãi...]

[Nếu Tào Tháo có hai đòn của cậu, đọc đến câu thứ nhất bài thơ Thất Bước cũng chạy khỏi thành rồi.]

Phong Tĩnh Dã thỉnh thoảng cũng xem livestream Lâm Thiên Du, nên cũng hiểu đại khái tính cách những sinh vật xung quanh cô, Hải cẩu Đốm nhỏ cư xử thế này, anh chẳng hề bất ngờ.

Dựa vào gốc cây lớn, Phong Tĩnh Dã mở đồng hồ định soạn tin nhắn, chú ý thấy cửa sổ popup báo có khách vào phòng.

Tay đang gõ dừng lại, mở ra xem thấy tài khoản Lâm Thiên Du, lập tức cấp quyền quản trị phòng cho cô.

……

Lâm Thiên Du uống canh hải sản từ tốn, bên trong ngoài hải sản còn có màu xanh lá, có thể là rong biển hoặc một loại rau nào đó dưới biển.

Nấu xong chìm xuống đáy, nhìn không đẹp nhưng có vị hải sản, uống có hơi giống món rau cải luộc.

Rửa sạch hộp cơm, cô đưa cho Hàng Tư Tư trước.

Quay lại, những sinh vật lông xù đi săn vẫn chưa về.

Lâm Thiên Du xoay gót, không quay về ngay mà mở tủ lạnh kiểm tra.

Tủ đa phần là cá, cá lớn kẹt ở cửa hang đã đông cứng. Dưới đó cô chọn vài con hải cẩu, thêm thịt dê hoang, nhiều loại thịt kết hợp, hương vị phong phú hơn.

Gấu Bắc Cực cắn cá trong miệng, từ tốn bước theo sau Lâm Thiên Du.

“Theo tôi làm gì?" Lâm Thiên Du giơ tay đỡ con cá Gấu đang cắm: "Sắp rớt rồi."

"Ừm..." Gấu Bắc Cực đang ăn nửa chừng, thấy Lâm Thiên Du ra, nó cắm luôn phần cá còn lại theo sau.

Bàn chân nó cầm đuôi cá thõng xuống, nhai thịt cá tan ra 'sột soạt'.

Một số thịt cá sống ăn giòn tan.

Trong lúc Lâm Thiên Du lục tủ lạnh, Gấu Bắc Cực vài miếng nuốt hết cá trong tay.

“Con này mang về thái lát rán thử xem." Lâm Thiên Du ôm con cá không đầu, "Con này chắc đủ lấp kín lưới cá của tôi."

Lần trước khi thu dọn cá trên băng, nội tạng ném xuống gần như nhuộm đỏ lỗ thông hơi, chắc chắn đánh tụ tập được rồi, không biết lần này sẽ bắt được bao nhiêu cá.

Lâm Thiên Du đặt cá xong, để lên bếp, con cá cứng đông lạnh liền bốc khói trắng, “Mấy hôm nay bận, lưới cá kia nhờ Chim cánh cụt ăn tự phục vụ vài ngày vậy.”

“Không biết đủ ăn không." Số Chim cánh cụt ít ỏi, nhưng sau vụ du ngoạn tập thể lần trước, Chim cánh cụt trưởng thành chắc sẽ giám sát con non kỹ hơn, lúc đó ăn tự do không chỉ có con non.

Có thể một lưới cá của cô, nuôi sống cả đàn Chim cánh cụt.

[Lâm Lâm có định nuôi Chim cánh cụt con về không? Con non thật sự dễ thương lắm.]

[Chim cánh cụt trưởng thành: Tối ngủ nhớ mở một mắt canh gác đấy.]

[Ha ha, con non có cha mẹ rồi, muốn nuôi không đơn giản đâu... Hay đem cả đàn về nuôi luôn cho rồi, mấy con thôi có là bao.]

Lâm Thiên Du xếp xong thịt, quay lại lều lấy cái chăn dở dang.

Lúc bão tuyết bị mắc trong nhà, cái chăn gần xong, nhưng kết thúc thiếu chỉ.

Những sinh vật lông xù nhà cô, kể cả sói, đều được chải lông nhiều lần, lắc lông cũng không còn sợi nào rụng, nên cái chăn tạm dùng trước đã.

Giờ có thêm lông thừa, cô làm thành chỉ.

Cằm Gấu Bắc Cực đặt trên đùi cô, cái chăn thòng xuống che hết nửa người.

Lâm Thiên Du lướt cây kim len gỗ qua cằm nó: "Ở nhà chán lắm à?"

Ngoài ăn ngủ, Gấu Bắc Cực thường khá thích chạy ra ngoài, hôm nay yên lặng bất thường.

"Au..." Gấu Bắc Cực há to miệng ngáp, tai rung động, v**t v* chân cô.

Lâm Thiên Du nắm bàn chân nó, nói nắm thì còn nhỏ hơn nhiều so với bàn chân gấu, lòng bàn tay chỉ có thể che phủ mảng da giữa.

Cô đo lường rồi giơ tay lên: "Nhìn này, Tuyết Đoàn thực ra không nhỏ như vẻ bề ngoài phải không?"

Kích thước trung bình của Gấu Bắc Cực, Tuyết Đoàn ở độ tuổi này đã khá lớn rồi.

"Ừm!" Tuyết Đoàn xoay đầu l**m tay cô.

Lâm Thiên Du tránh bàn chân, đặt lòng bàn tay lên mặt Gấu Bắc Cực, uốn ngón tay vuốt mũi nó: "Đi chơi đi."

"Au au!" Gấu Bắc Cực đặt bàn chân lên cổ tay cô, cọ ngược trở lại.

Khâu cuối cùng cái chăn nhanh chóng.

Vừa hết số chỉ.

Lâm Thiên Du đứng dậy phất phơ cái chăn, đưa hai góc cho Tuyết Đoàn: "Này, cầm hai bên này."

Sợ Tuyết Đoàn không hiểu, cô cố ý đặt từng góc vào hai bàn chân trước.

Dù không biết Lâm Thiên Du định làm gì, Tuyết Đoàn vẫn ngoan ngoãn nắm chặt cái chăn.

Lâm Thiên Du thử cầm nhẹ vài lần, thấy Gấu Bắc Cực cầm chắc, không bị tuột, mới tăng lực kéo mạnh hơn.

Kéo căng ra, sợi len thô dọc mép hiện rõ những sợi nhỏ rối.

Nhưng khi ngủ có mặc đồ, trùm lên vẫn không cảm nhận được.

"Được rồi, bây giờ gấp đôi như thế này..." Lâm Thiên Du tiến lên, đặt hai góc tay cầm vào lòng bàn tay Gấu.

Gấu Bắc Cực bước theo hai bước, bàn chân cong khó khăn, chỉ phần trên có thể cử động một chút, vẫn cầm chặt cái chăn.

Lâm Thiên Du cúi người nhặt hai góc chăn thõng xuống, gấp đi gấp lại, thành một khối hình chữ nhật nhỏ gọn.

"Xong rồi." Lâm Thiên Du lấy lại cái chăn từ bàn chân Gấu, thấy Tuyết Đoàn vẫn mơ màng nhìn chăn có hình dạng kỳ lạ, cô cúi xuống hôn nhẹ đầu nhung: "Cảm ơn anh."

"Ừm!" Gấu Bắc Cực lập tức ngước mắt, đôi mắt đen tối thoáng qua vẻ mơ hồ, nhìn rất sáng.

Rõ ràng Gấu Bắc Cực nhỏ rất vui khi được khen.

[Cảnh này không được cho mẹ tôi thấy.]

[Sợ quá, tôi như thấy Gấu Bắc Cực gấp chăn thật rồi.]

Lâm Thiên Du cất cái chăn gấp vào phòng ngủ, quay đầu thấy Sói đầu đàn dẫn đầu đàn trở về từ săn bắt, theo sau là Cáo Bắc Cực và Báo Tuyết.

Trên đầu Tiểu Dính, Cú Bắc Cực cắp con Thỏ tuyết, ánh mắt sắc bén, có phần nhìn xuống chúng sinh.

Con mồi mang về nhiều thể loại, phần lớn nhỏ, chỉ có Hải tượng là tương đối lớn.

"Về rồi à." Lâm Thiên Du vuốt đầu sói Bắc Cực, lông trên người nó vừa từ ngoài trở về còn lạnh, mềm xù nhưng rét buốt.

Sói đầu đàn nhắm mắt, có vẻ muốn mở miệng, nhưng trong mồm vẫn cắn con mồi, hàm nhẹ hé ra, cảm thấy con mồi sắp tuột, vô thức cắn chặt lại, trong cổ phát ra tiếng thấp: "Ừm..."

"Vào trong ấm áp đi." Lâm Thiên Du nắm hai tai sói Bắc Cực xoa xoa, ra hiệu mọi người vào trong.

Hải cẩu Đốm nhỏ phía sau vẫy đuôi đóng cửa lại.

Thịt đã tan gần hết, Lâm Thiên Du lau sạch nước trên bếp, phân thịt cho chúng: "Ăn những thịt này trước đã, còn lại sẽ làm sau."

Lâm Thiên Du cuộn cá lớn, thái lát mỏng trong suốt, nhìn còn mỏng hơn thịt lẩu.

Chỉ là hiện giờ không có nước lẩu.

Dịch chuyển hộp cơm, đặt lát cá sống lên bếp, gần như lập tức thay đổi màu, rắc gia vị là có thể ăn liền.

Cô nhai thử miếng, suy nghĩ: "Loại cá này kết cấu thật kỳ lạ."

"Au au..."

Báo Tuyết nhỏ thích ăn có gia vị liếc nhìn đũa trong tay cô, đuôi lắc nhanh đến gần như tạo ra ảo ảnh.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 688: Chương 688



Nhìn Lâm Thiên Du ăn cá rán, khối thịt dê hoang trước mặt cũng không hấp dẫn nữa.

Lâm Thiên Du l**m môi, cúi nhìn Báo Tuyết nhỏ, do dự nói: "Như thế này có phải không được lắm không?"

Báo tuyết hoang dã vốn ăn thịt sống, nhưng bây giờ thằng bé đã thay đổi khẩu vị rồi.

"Au au!" Báo Tuyết nhỏ đứng dậy, kéo dài thân hình, một bàn chân đạp lên ghế, một bàn chân vươn lên với tay cô.

Không!

Không có gì không tốt cả.

Rõ ràng muốn được bồng lên.

Lâm Thiên Du cúi xuống ôm Báo Tuyết nhỏ bằng một tay.

Nằm trong lòng cô, Báo Tuyết không vội ăn, tự tìm tư thế thoải mái rồi im lặng chờ.

Lâm Thiên Du cuộn thêm miếng cá rán, "Thực sự không sao à?"

Cô ăn cá rán vừa thương lượng với Báo Tuyết: "Hay là ăn ít đi nhé? Ăn xong phần thịt kia rồi, tôi sẽ rán thêm."

"Ừm..." Mắt Báo Tuyết từ lúc cô nhấc đũa đã nhìn chằm chằm, theo dõi từng động tác, miệng hé mở, cho đến khi tận mắt thấy cá đưa vào miệng Lâm Thiên Du. Nó chớp mắt, tiếp tục chờ miếng kế tiếp.

[Ôi cho nó ăn với!]

[Báo còn nhỏ thế, ăn chút cá rán có sao đâu! Ai bảo Báo ăn cá không tốt mang ra đây tôi trị!]

[Với ánh mắt đó, không chỉ cá rán, làm món tôi cũng đưa tay lên liền.]

[Ngoan quá đi, nhà tôi mèo còn chưa kịp nói đã có mấy chục vết xước chảy máu rồi.]

Lâm Thiên Du thương lượng xong, mới rán cá cho Báo ăn.

"Au au!" Ăn được cá rán, Báo Tuyết hài lòng, mắt nhắm lại.

Cá sống chắc cũng ngon, chỉ là cá này không giống cá hồi, lại không kiểm nghiệm được tiêu chuẩn sashimi.

Dù sao vẫn đang quay chương trình, nên hấp trước khi ăn.

Cá mỏng rán chín đổi màu trắng, không còn trong suốt, cong nhẹ thành hình vòng cung, nhìn khá dày.

Ăn có vị mềm mịn nhưng dai dai, chỉ rắc ít muối, không còn chút mùi cá, thay vào đó là vị ngọt thanh của hải sản.

Cho Báo ăn hết nửa đĩa.

Lâm Thiên Du xoa đuôi nó: "Nào, đến lúc ăn phần của mình rồi."

Báo Tuyết l**m môi, "Ừm!"

Báo từng chịu đói, không kén chọn, chỉ hơi thích món có nhiều gia vị hơn. Bây giờ ăn xong cá ngon lành, cúi xuống liền ăn tiếp thịt dê.

Những sinh vật trong nhà đều đang ăn, Lâm Thiên Du không làm phiền, cầm balô chuẩn bị bỏ thêm đồ.

Sắp tới trạm cứu hộ, cần mang theo một số vật dụng cần thiết.

Không biết sẽ ở bên đó bao lâu, kiểm tra toàn thân có thể nhanh hay lâu, đề phòng mang thêm cá khô và thịt khô.

Trong quá trình quay không được ăn thức ăn ngoài chương trình cung cấp, không thể đợi sói làm xét nghiệm bên trong, cô ra ngoài tìm thức ăn.

Chuẩn bị trước vẫn tốt nhất.

Cảm giác không có gì, nhưng từng thứ một bỏ vào, balô không hay biết đã chất đầy.

Lâm Thiên Du nói: "Tôi và Tiểu Quai đi trạm cứu hộ. Các cậu ở nhà chơi, buồn có thể đi dạo nơi khác."

Nhà có quá nhiều lông xù, đi cùng trạm cứu hộ có thể xe đón không chở hết.

Lâm Thiên Du vuốt cổ Gấu Bắc Cực, vỗ về: "Căn cứ kia có khá nhiều khách, các cậu đi chơi phía sau nhà, đừng làm họ sợ."

Gấu Bắc Cực l**m mũi, nghe ngoan ngoãn nhưng không biết có nghe vào không.

Nghe thấy tên mình, Sói Bắc Cực đang l**m lông sau bữa ăn ngẩng đầu lên.

Trong nhà bọn sói Bắc Cực lông trắng phết, nhưng trong ánh sáng yếu ớt, so với Gấu Bắc Cực, vẫn có chút khác biệt màu lông.

Từ góc nhìn Lâm Thiên Du, chỉ thấy Gấu che kín, sau lưng nhô ra cái đầu nhỏ.

Có lẽ chỉ có Sói Bắc Mỹ trắng mới trắng như Gấu được.

Cuối cùng, truyền thuyết kể Sói Bắc Mỹ trắng là loài sói trắng duy nhất trên thế giới. Nhưng năm 1911, con sói Bắc Mỹ trắng cuối cùng bị bắn chết, loài này từ đó chỉ còn trong phim tài liệu, video.

Cô quỳ xuống, dùng khăn ẩm lau sạch vết máu trên người sói do ăn dính: "Nói tới, tôi cảm giác bầy sói nhà mình cũng rất trắng."

Khác hẳn với màu lông vàng của sói Bắc Cực thường thấy.

[Thật sao? Tôi không tin đâu, trừ khi cô cho tôi tới xem trực tiếp.]

[Tôi cũng thấy rất trắng, nhưng bây giờ công nghệ làm đẹp quá tốt, cô không gửi sói qua, tôi rất khó đưa ra kết luận.]

[Đúng rồi đấy, lời khuyên của mọi người thật sự rất thông minh, quá thông minh.]

Trước khi đi với sói Bắc Cực, Lâm Thiên Du còn nói với Sói đầu đàn: "Chúng tôi đi kiểm tra, có thể phải rất muộn mới về. Tôi hứa, nhất định sẽ đưa đồng đội của cậu trở lại nguyên vẹn."

Sói đầu đàn không hề lo lắng đồng loại bị đem đi, ngược lại còn tiến lại gần chân Lâm Thiên Du khi cô nói chuyện.

Lâm Thiên Du giơ tay lên, trực tiếp vòng tay qua cổ sói, tựa đầu vào người nó cọ cọ.

Sói Bắc Cực ngửa đầu lên, vẫn còn cứng nhắc không quen bị ôm, quay đầu l**m cô.

Lâm Thiên Du xoa mạnh một cái, đứng dậy nói: "Đi thôi."

"Au au!" Tiểu Quai đứng dậy vẫy đuôi, nhảy lò cò ba chân đi mở cửa.

...

Xe của trạm cứu hộ dừng không xa căn cứ.

Ra cửa chỉ cần đi vài bước là lên xe.

Địa thế nơi đây bằng phẳng hơn nhiều so với nơi khác, Lâm Thiên Du ôm sói Bắc Cực lên xe, để lại các lông xù khác trông nhà.

Xe ở trạm cứu hộ có vẻ cũng được thiết kế cho phù hợp với điều kiện đảo, đảo thảo nguyên chú trọng tốc độ, rừng mưa chú trọng ổn định, còn đảo Bắc Cực thì tập trung phòng trượt.

Lái xe trên băng tuyết, nếu trượt hoặc phanh gấp không những không dừng được mà còn khiến xe mất lái.

Kiều Xuyên ngồi ghế phó lái, quay đầu chào: "Đến rồi."

"Ừm." Lâm Thiên Du ngồi bên trong, sói Bắc Cực nằm sấp, đầu gác lên đùi cô.

Trong môi Tr**ng X* lạ và kín, động vật hồi hộp, dù tính khí sói Bắc Cực ổn định, lúc này vẫn quan sát cảnh giác xung quanh.

Thấy vậy, Kiều Xuyên lục lọi đưa ra hai túi: "Tôi mang theo đồ ăn vặt thịt, hương vị khá ngon, cô có thể cho nó ăn."

Là loại đóng gói chân không, nhỏ.

"Au!" Lúc anh giơ tay lên, sói Bắc Cực mặt mày bất hòa gầm lên.

Kiều Xuyên vô thức rụt tay lại, đối diện lời cảnh cáo của sói, anh lại tán thưởng nhướng mày, mới đúng chất sói mà.

Tiếp xúc nhiều với động vật, trên người Kiều Xuyên cũng không ít vết thương do tương tác gần, đối mặt sự đe dọa của động vật, anh đã quen.

Sói Bắc Cực chỉ quay đầu, không rời khỏi Lâm Thiên Du, ngược lại còn dịch sát vào, như muốn che khuất cô hoàn toàn, ngăn chặn người phía trước tiếp cận.

Lâm Thiên Du cởi găng tay v**t v* nó, tay từ cổ trượt lên trên, dễ dàng nắm lấy miệng sói, vòng qua giữ chặt.

"Ừm..."

Bị nắm lấy, ánh mắt sói lập tức trong veo hơn.

"Ngoan." Lâm Thiên Du thì thầm vài điều, đuôi đằng sau vẫy động.

"Au..." Sói Bắc Cực hé miệng, Lâm Thiên Du vô thức siết chặt ngón tay, tiếng sói thay đổi điệu: "Gâu!"

[Hả? Hay tôi nghe nhầm?]

[Quả nhiên, phơi bày nguyên hình Klee Kai rồi!!!]

[Haha, tần số nhanh hơn chút nữa, có thể lấy sói Bắc Cực ra đánh đàn nhanh được rồi.]

[Ác thật, tôi muốn xem mau mau mau.]

"Cảm ơn." Lâm Thiên Du nhận đồ ăn vặt từ tay Kiều Xuyên, bóc ra đổ lên tay, toàn thịt viên, có vẻ cứng hơn một chút so với thạch dừa nạo.

Với động vật chưa từng ăn loại thực phẩm chế biến này, đồ ăn vặt có sức hấp dẫn tuyệt đối, chưa nói ngon hay không, chủ yếu là chưa thấy lạ nên tò mò.

Nhưng ăn của Lâm Thiên Du cho nên sói Bắc Cực chỉ hơi ngửi, không quá cẩn trọng, cắn ngay một nửa lớn.

Lâm Thiên Du đỡ phía dưới, ăn quá nhiều một lúc nhai không hết, thịt rơi xuống từ hai bên.

Cô lật gói xem thành phần, thịt vịt và cừu kết hợp.

Đều là động vật không có trên đảo Bắc Cực.

Chốc lát sau, sói đã ăn hết đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt vốn chỉ ăn nhấm nháp, không thể ăn nhiều như bữa chính thường xuyên.

Ăn xong, sói l**m tay Lâm Thiên Du, cho đến khi không còn mảnh thịt nào mới ngừng, rồi gác đầu trong lòng cô, l**m mũi, có vẻ vẫn còn nhớ mùi vị.

Lâm Thiên Du cười gập ngón tay gõ đầu nó.

Sói nhắm mắt, ngẩng đầu theo tay phải cô cọ xát.

Thấy nó buông tay trái ra, Lâm Thiên Du mở gói thứ hai.

Ăn qua một gói rồi thì gói thứ hai không còn mới lạ, tốc độ ăn cũng chậm lại.

Đợi Tiểu Quai ăn chậm rãi xong, xe cũng dừng.

Kiều Xuyên xuống xe, đi vòng qua mở cửa phía sau: "Chị Lâm, bác sĩ đã sẵn sàng, chúng ta qua đó thôi."

"Được." Lâm Thiên Du vỗ tay, cho sói xuống trước, rồi mới quay lại lấy balô.

Từ chiều cao xe tuyết nhỏ, sói ba chân cũng nhảy xuống ổn thỏa.

Nó đứng yên rung lông, quay đầu nhìn theo Lâm Thiên Du.

Một túi đồ ăn đặt trước mặt sói Bắc Cực.

Sói ngẩng lên, Kiều Xuyên đẩy kính lên, mỉm cười ôn hòa: "Ăn thêm chút nữa không?"

Nó không gầm gừ nữa nhưng cũng không để ý thức ăn đưa ngay miệng.

Khoảng cách chỉ cần há miệng là ăn được, sói lùi lại nửa bước, quay đi, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Du, tránh tay anh.

Kiều Xuyên: "..."

Không phải cùng một loại đồ ăn vặt sao!

Lúc nãy cậu cũng ăn của tôi mà.

[Sói Bắc Cực: Tôi chọc cô ấy chơi thôi, anh xen vào làm gì.]

[Khắp nơi đều có anh à.]

[Đúng vậy, thực sự rất khó từ chối sự thiên vị rõ ràng của những sinh vật lông xù.]

[Nói thế này nhé, sự thiên vị rõ ràng của chủ stream, có ai muốn chia sẻ không?]

...

Lâm Thiên Du kéo balô lên: "Đi thôi."

"Au au!" Sói Bắc Cực vừa thấy Lâm Thiên Du xuống xe đã cọ sát lên, cọ cẳng cô theo từng bước.

Lần đầu gặp sói Bắc Cực đều khá nhút nhát, chỉ có Tiểu Niêm thân thiện, nhưng quen rồi nhìn lại, dường như mỗi con đều rất thích dính lấy cô, kể cả Sói đầu đàn vẻ lạnh lùng.

Chưa vào đại sảnh, từ xa Lâm Thiên Du đã nghe thấy tiếng meo meo liên hồi.

Lâm Thiên Du: "Ở đây còn nuôi mèo nữa à?"

Lúc mới đến đảo không nghe thấy tiếng meo, liên tục vang lên, kêu rất khẩn cấp.

Kiều Xuyên đóng cửa xe, theo sau nói:

"Có nhân viên nuôi một con mèo Anh lông dài, không thích hoạt động, thường nuôi trong phòng."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 689: Chương 689



Tiếng mèo kêu còn pha lẫn tiếng móng vuốt cào cửa 'sột soạt' khá nhanh.

Rõ ràng Kiều Xuyên đã bị tiếng mèo làm phiền một thời gian, đối với âm thanh kỳ lạ bên trong cũng chẳng còn lạ gì, anh giải thích:

"Mấy hôm trước, đội cứu hộ mang về một chú mèo con, không biết từ đâu chui vào, mắt còn nhắm nghiền nhưng vẫn để lại nuôi. Kết quả là Mèo Anh lông dài nghe tiếng mèo con kêu liền đuổi theo, muốn cắn cổ nó. Nó thể hiện thái độ thù địch sâu sắc với mèo con, ngay cả cách ly cũng không được."

Kiều Xuyên ngừng một chút rồi bổ sung: "Đem mèo con lên lầu, Mèo Anh lông dài còn trèo theo lối thoát hiểm đuổi lên cắn nữa."

Lâm Thiên Du nhướng mày: "Đuổi theo cắn ư?"

Từ tiếng kêu của Mèo Anh lông dài, cô có thể nghe ra ý nghĩa, cảm giác nhiều hơn là thân thiết chứ không phải thù địch với mèo con.

"Kiều này! Anh đưa Lâm về chưa?" Cô gái bế mèo vô tình kéo lọn tóc xoăn vàng bị móng mèo con móc, quay đầu thấy Lâm Thiên Du, nhiệt tình tiến lại gần: "Lâm chào cô, tôi là Anna Biddle, gọi tôi là Anna nhé."

Lâm Thiên Du mỉm cười gật đầu: "Chào cô."

Mèo con trong tay Anna nhỏ đến mức chỉ cần một tay ôm là đủ, cô đặt mèo lên bàn, lấy sữa cừu hâm nóng cho mèo bú, "Lâm nhìn con mèo Tam thể này có đáng yêu không, cô thích không? Muốn mang về nuôi không?"

Mèo con nhắm mắt, cố gắng hết sức bú sữa, vẫn là lúc nào cũng phát ra những tiếng r*n r*.

Dễ thương thì đúng, nhưng Lâm Thiên Du tính toán thời gian còn lại của chương trình, nói: "Ngoài trời lạnh quá, không nên mang ra ngoài. Hay là nuôi ở trạm cứu hộ, làm bạn với Mèo Anh lông dài."

Anna thở dài: "Nhưng Biddle không thân thiện lắm với mèo con. Biddle là con Mèo Anh lông xanh tuyệt đẹp của tôi. Nhưng cứ thế này, đồng nghiệp sẽ khiếu nại tôi gây tiếng ồn phiền phức mất."

[Động vật cũng có lòng sở hữu đấy.]

[Đúng! Tôi trước đây có đọc báo, có người nuôi hai con chó, Chó Chăn cừu lợi dụng lúc chủ không có nhà đem Chó Retriever ra ngoài ném đi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.]

[Mặc dù vậy, nghe tiếng kêu có vẻ không giống thái độ thù địch lắm.]

...

'Cạch'

Đang nói chuyện, cửa phòng đột nhiên mở, Mèo Anh lông dài luồn nhanh qua khe cửa, chạy theo tiếng mèo con kêu đến, gần như lập tức nhảy lên bàn, cúi xuống cắn cổ mèo con, miệng phát ra những tiếng nhỏ nhắn liên tục "Meo..."

"Biddle ngưng lại!" Anna vội giơ tay tách miệng Mèo Anh ra, "Nó còn đang ăn cơm đấy."

Bị tách hàm răng ra, Mèo Anh không thoải mái, lắc đầu rồi tiếp tục cắn chân mèo con.

Dù bị Anna đè lưng xuống, nó vẫn cố gắng với tới, giãy dụa, vươn cổ muốn bắt mèo con đi.

Lâm Thiên Du đỡ lấy bình sữa đổ nghiêng, cẩn thận nâng đầu mèo con lên, sợ nó sặc sữa.

Mèo sơ sinh chưa mở mắt, bú quá nhanh bị sặc là cực kỳ nguy hiểm, có thể mất mạng.

Kiều Xuyên đỡ lấy tách trà trên bàn suýt bị ảnh hưởng: "Con mèo này càng ngày càng thông minh, hôm qua leo cửa sổ, hôm nay còn tự mở cửa được rồi."

Anh ôm Mèo Anh lên: "Có vẻ lần sau phải để nó trong phòng rồi khóa cửa từ bên ngoài bằng chìa khóa thôi."

Nhân viên ai cũng có việc riêng phải làm, không thể 24/7 canh chừng mèo con.

Hầu hết thời gian chăm sóc thú dữ bị thương đang điều trị. Cũng không tiện mang theo mèo con.

Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc: "Biddle không có ý xấu với mèo con, nó muốn bắt đi tự chăm sóc, cho mèo con bú."

Tiếng kêu của Mèo Anh phần lớn vô nghĩa, chủ yếu dùng tiếng kêu thu hút mèo con, vài câu có thể dịch cũng chỉ lặp lại 'Tôi đến, để tôi' thôi.

[Ôi, Mèo Anh: Các cậu là mèo hay tôi là mèo? Để tôi cho bú!]

[Mèo con: Mẹ ơi! Mèo Anh: Mẹ đây! Mẹ đây!]

[Chết cười luôn, dù sao các cậu cũng không biết cho bú, để Biddle nuôi có sao đâu!]

...

Kiều Xuyên nghe vậy ngưng bặt, mặt nhất thời ngơ ngác: "Nó thật sự muốn cho mèo con bú à?"

Lâm Thiên Du thấy vậy, ngược lại còn băn khoăn hơn anh: "Biểu hiện rất rõ ràng mà, trước đây các anh không nghĩ tới sao?"

Dù không hiểu lời Mèo Anh nói, chỉ cần nhìn hành động, cũng không thấy có ý xé xác mèo con.

Kiều Xuyên và Anna liếc nhau, anh vô lực nói: "Thực ra lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy."

Một số mèo tính tình tốt, sẽ chăm sóc con non của mèo khác, thậm chí chen vào tổ mèo lúc mẹ vắng nhà chăm cả một lứa con cũng bình thường.

Chỉ là...

Kiều Xuyên nhún vai: "Biddle là mèo đực mà."

Anna cũng cười gật đầu: "Lại còn là mèo đực đã triệt sản."

Lâm Thiên Du: "..."

Bình luận: [???]

[Tôi chỉ biết nói... 6]

[Haha, nghe có vẻ càng buồn cười hơn.]

Kiều Xuyên nghĩ lơ đãng, lúc đầu anh đưa ra suy đoán này, Anna còn chế nhạo anh không thể được.

Sau đó phân tích hành vi, bàn luận nhóm, mặc dù nhiều người đều nói Biddle muốn tự cho mèo con bú, nhưng biết nó là mèo đực, tất cả đều bác bỏ suy đoán, cuối cùng miễn cưỡng rút ra kết luận Biddle có thể thù địch với mèo con.

Kết quả bây giờ Lâm Thiên Du xác nhận, Biddle thật sự muốn bắt mèo con đi nuôi.

Mặc dù không đâu vào đâu, nhưng đã là lời Lâm Thiên Du nói, thì gần như là sự thật không thể chối cãi.

Sói Bắc Cực quỳ bên cạnh Lâm Thiên Du, tựa vào chân cô, im lặng quan sát xung quanh, thỉnh thoảng tò mò nhìn mèo trên bàn.

Ngoài trời không có mèo, đây là lần đầu sói thấy.

Tập trung cố gắng cướp mèo con, Mèo Anh hoàn toàn không để ý có sói.

Lâm Thiên Du sợ hai đứa đánh nhau, vòng tay qua cổ sói, cúi người ôm nó vào lòng, rồi nói với Mèo Anh: "Việc chăm sóc mèo con, cậu bàn bạc với Anna, đừng cứ nghĩ bắt nó đi, cậu không có sữa, không thể cho bú được."

Mèo Anh há mồm, buông tay áo ra, l**m mũi, lùi lại, ngồi xuống, đạp đạp chân trước, đuôi vòng từ phía sau lên, đuôi run run đặt trên chân mình: "Meo..."

Mặc dù Anna không hiểu Mèo Anh nói gì, nhưng nhìn tình hình cũng biết, đã thành công đạt được thỏa thuận.

Mèo con chẳng hay biết chuyện gì xảy ra, no bụng rồi ngủ, cuộn tròn thành một đống nhỏ, ngáy đều đều.

Anna nhấn nhấn thái dương, liên tục thốt ra một tràng tiếng Anh, ngừng lại, rồi lắc đầu: "Quá điên rồ."

Kiều Xuyên vỗ vai cô: "Cô phải tin vào trực giác của một chuyên gia làm việc lâu năm với động vật."

Anna: "..."

Lâm Thiên Du ôm sói xoa cổ hai cái, sói Bắc Cực không rõ vòng lông cổ như sư tử, nhưng sờ lên cũng dày và mềm mại: "Đi thôi Tiểu Quai, thang máy ở đây."

"Au au!"

...

Ngồi thang máy thẳng lên tầng kiểm tra.

So với tầng dưới ồn ào, càng lên cao càng yên tĩnh.

Bước ra thang máy, có thể ngửi thấy mùi nhạt thuốc tẩy trùng.

Lâm Thiên Du quỳ xuống, dang tay ra: "Tiểu Quai, cởi băng đi."

Thay băng thường xuyên, nhưng bên ngoài dễ dính tuyết nên sờ lên vẫn có chút ẩm ướt. May là mỗi lần quấn khá dày, mở ra bên trong vẫn khô ráo.

Ngoài chân trông hơi trọc, không vấn đề gì lớn.

Lâm Thiên Du nắm chân sói cẩn thận quan sát, sau khi vết thương lành, cô thực hiện lời hứa, trước tiên cắt tỉa lông quanh vết thương.

Nhưng cái kéo nhỏ không tiện lắm, mài đến thế này cũng là cố gắng từng chút.

Lâm Thiên Du ngước mắt, vừa lúc sói cũng cúi nhìn chân mình.

"Ehem..." Lâm Thiên Du uốn ngón tay, đối diện đôi mắt dịu dàng ấm áp của sói, cô hơi ngượng nói: "Lần trước vô tình, sau chương trình, tôi có dụng cụ thuần thục hơn, nhất định sẽ cắt tỉa cho cậu một kiểu cậu hài lòng."

Sói Bắc Cực không quan tâm lắm đến những chuyện đó, cứ như chân trước suýt bị cạo trọc, lông bị cắt lung tung không phải của nó.

Chỉ cứ tới gần, thân thiết cọ má Lâm Thiên Du rồi l**m, đáp lại thấp: "Ừm..."
 
Back
Top Bottom