Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 670: Chương 670



Chim cánh cụt cũng rất hợp tác kéo cao giọng: "A!"

Đàn chim cánh cụt dưới kia: "..."

Im lặng, do dự, tịch mịch như tờ.

Lâm Thiên Du hai tay vẫn giơ cao, tay đau nhừ mà vẫn không thấy đàn chim dưới kia có phản ứng gì: “Không phải tìm nhầm đàn chim cánh cụt chứ?"

Cô xoay cổ tay, lật ngửa chim cánh cụt lại: “Em biết đàn này không?"

[Xong rồi, có khác gì nhắn nhầm số không đây.]

[Haha haha ấy phải là nhắn nhầm nhóm chứ.]

Lâm Thiên Du cũng không biết trên đảo Bắc Cực có bao nhiêu đàn chim cánh cụt, chim cánh cụt dẫn đường, cô nghĩ đơn giản đàn chim cánh cụt đầu tiên thấy chính là đàn của nó, nhưng giờ dưới kia chim cánh cụt không có phản ứng, có lẽ...

"A a a!!!!!”

Tiếng kêu thét chói tai cắt ngang bầu trời.

Con chim cánh cụt vừa trèo lên bờ giật mình ngửa đầu lên, dưới chân là con cá vẫn còn vùng vẫy, rõ ràng vừa mới rớt ra từ mỏ.

Tai Lâm Thiên Du vang lên ù ù, cô nhíu mày nói: "Vậy là không tìm nhầm rồi."

Chim cánh cụt liếc nhìn Lâm Thiên Du, rồi nhìn xuống bố giận đến phình cả lên, nó cười nhe răng, giơ móng chỉ về phía Lâm Thiên Du: "A!"

Nhìn kìa!

Nó quá phấn khích giới thiệu con người nó gặp với bố.

Bố ơi, đây là con người con mới quen này!

Bố chim cánh cụt: "..."

"Đừng lo lắng, tôi không có ý xấu, tôi chỉ đưa nó về thôi."

Lâm Thiên Du tiến lên phía trước, thấy chim cánh cụt trưởng thành đã nổi giận, đưa tay đặt chim cánh cụt xuống sườn dốc.

Sườn dốc này không cao, trượt xuống là về tới.

Xây dựng quan hệ tốt với chim cánh cụt không gấp gáp trong một sớm một chiều, tránh hiểu lầm của đàn, tốt nhất là để chim cánh cụt trở về trước.

Tuy nhiên, sau khi chạm đất, chim cánh cụt không vội vã chạy về đàn của mình, mà đứng im tại chỗ: “A?"

Ánh mắt chim cánh cụt nghiêng đầu nhìn Lâm Thiên Du có vẻ đang hỏi, 'Chị không đi cùng em à?' Lâm Thiên Du nói: "Về đi, gia đình em lo lắm."

Chim cánh cụt vẫn rất do dự.

Chim cánh cụt trưởng thành đã đi xuống sườn dốc gọi nhẹ một tiếng: “A..."

Tiếng rất nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với tiếng kêu hoảng hốt lúc nãy, nghe cũng dịu dàng hơn.

Lâm Thiên Du lẩm bẩm vào micro: "Nó bảo: Ngoan nào con, lại đây với bố này."

Cách gọi của động vật và con người khác nhau, Lâm Thiên Du chỉ dùng ngôn ngữ loài người để dịch lời động vật nói, dễ hiểu hơn.

Có thể thấy, chim cánh cụt muốn về nhưng cũng muốn dẫn Lâm Thiên Du cùng đi.

Có lẽ muốn khoe khoang con người nó nhặt được với bạn bè.

Thấy nó do dự, chim cánh cụt dưới kia gọi thêm hai tiếng nữa.

Lâm Thiên Du đồng thời dịch: "Đói rồi phải không? Ngoan nào, bố bắt cá cho rồi."

"Nhanh chóng tới cho bố ôm." Lâm Thiên Du nói: "Ý là thương nhớ."

"Một lát không thấy bố cũng nhớ con lắm."

...

Nói đi nói lại mấy câu, chim cánh cụt cuối cùng cũng lắc lông, mang theo nuối tiếc không thể cùng Lâm Thiên Du xuống, miễn cưỡng đi về phía chim cánh cụt trưởng thành.

[Cảnh cha con thân thiết quá đi.]

[Mặc dù biết con người không có ý xấu, nhưng con của mình xuất hiện bên cạnh con người, làm cha mẹ lo lắng cũng đúng thôi.]

[Bố chim cánh cụt vẫn rất dịu dàng.]

Dòng bình luận này chưa kịp trôi đi, mọi người đồng tình luôn.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, chim cánh cụt trưởng thành đột ngột lao tới, cúi đầu mổ một cái vào chim cánh cụt con, đồng thời tiếng kêu cũng trở nên khàn khàn: “A!"

"A!" Chim cánh cụt con bị đánh bất ngờ, hai chân bên sườn giang rộng ra, có vẻ muốn che đầu, nhưng quá ngắn, nó vội quay đầu chạy.

Chim cánh cụt trưởng thành đuổi theo sau mổ nó.

Lâm Thiên Du: "???"

Danh sách bình luận: [...]

[Haha haha! Đột nhiên nhớ lần trước mèo nhà chạy ra ngoài, tôi dỗ nó về cũng rất dịu dàng, ôm vào rồi cho nó một trận đòn tơi bời.]

[Trước khi về: Bố yêu con nhất đời rồi. Sau khi về: Thằng mất dạy chết mẹ mày với tao!!!]

[Chim cánh cụt con: Bố ơi con gặp được người biết nói chuyện! Chim cánh cụt trưởng thành: Con cũng giống người à!]

Chim cánh cụt nhanh nhẹn lao vào đàn, xông tới tấp, lại có các chim cánh cụt khác che chở nên bố không bắt kịp sau một lúc.

Lâm Thiên Du thấy thế, rút chân đưa ra về vị trí cũ, nằm sấp trên sườn dốc: “Đàn chim cánh cụt này có vẻ rất hòa thuận đoàn kết."

Chim cánh cụt tuy sống bầy đàn, nhưng không giống bầy sói Bắc Cực hợp tác săn mồi, thông thường cũng không quan tâm nhiều tới chim cánh cụt con không phải của mình, cũng không loại trừ một số ít chim cánh cụt trưởng thành nhặt chim cánh cụt con bị bỏ rơi, cướp con... những trường hợp đó cũng hiếm.

Đàn chim cánh cụt trước mặt, ngược lại khác với ấn tượng của Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du nằm sấp như thế, dưới kia vẫn có không ít chim cánh cụt nhìn lên phía cô, vừa tò mò vừa thận trọng.

Chim cánh cụt ít hung hăng, không có ý định tấn công con người.

Nhưng nơi đây người ít, ngoài trừ trường hợp cần cứu hộ, nhân viên trạm cũng không xuất hiện, con người đối với chim cánh cụt là hiếm thấy.

Lâm Thiên Du thân thiện vẫy tay với chúng: “Chào!"

Mấy con nhút nhát ngay lập tức vươn cổ, giang chân trước ra, thế phòng thủ.

Thấy Lâm Thiên Du không có ý định xuống, lông vũ xù lên cũng dần thu lại.

Trong đàn chim cánh cụt, các bé đều lông xù, chúng không cần lặn xuống biển tìm thức ăn, sẽ có bố mẹ bắt mồi về cho ăn.

Cho nên, bây giờ lông của chúng bông xù tròn vo, giống như một bóng lông xám xịt.

Các chim cánh cụt vo viên vây quanh chim cánh cụt nhỏ Lâm Thiên Du thả về, 'a a' gì đó không biết đang nói gì.

Ở xa quá, Lâm Thiên Du cũng không nghe rõ.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 671: Chương 671



"Chim cánh cụt nhỏ đã về nhà rồi, chúng ta cũng quay lại tiếp tục làm việc thôi." Lâm Thiên Du đứng dậy vỗ tuyết trên người xuống: “Lần sau mang nhiều cá hơn nhé."

Chỉ là với nhiều chim cánh cụt như thế... không biết một lưới cá có đủ không.

Nhiều cá quá cũng khó mang.

Bên kia có bầy hải cẩu đốm, chim cánh cụt qua đó chẳng khác nào bữa tự chọn đưa tới miệng, vẫn tốt nhất là cô mang cá qua cho ăn.

Lâm Thiên Du quay đầu thấy sói Bắc Cực vẫn nằm tại chỗ, hỏi: "Đi mệt rồi à? Hay là bế..."

Sói Bắc Cực ban đầu nhìn chằm chằm đàn chim cánh cụt chợt đứng phắt dậy, dùng hành động thực tế chứng minh mình chẳng mệt tý nào, tuy nhiên nghe thấy nửa câu sau của Lâm Thiên Du, bàn chân giơ ra đúng lúc treo lơ lửng.

Sói Bắc Cực ngước mắt, đôi mắt xanh nhạt như biết nói, bàn chân cong lại đặt trước ngực, r*n r* một tiếng: "Ú..."

Lâm Thiên Du nhìn bàn chân nó, không nhịn được nhếch mép: “Cậu giơ nhầm chân rồi."

Bàn chân bị băng vải quấn thương vẫn đạp trên đất, chân cong lên là bàn khỏe mạnh không bị thương.

"..."

Đôi mắt đẹp của sói Bắc Cực lộ vẻ hơi áy náy, chớp đi chớp lại, ánh mắt không tập trung cũng không dám nhìn cô, chỉ im lặng đổi bàn chân: “Ú ú..."

"Ha ha!" Lâm Thiên Du cười lớn với tay bế sói Bắc Cực lên: “Xem ra bị thương nặng lắm, hay là tôi bế cậu đi nhé."

"Ú!" Sói Bắc Cực dụi dụi trong lòng cô, vươn cằm đặt lên vai Lâm Thiên Du, lại nhịn không được quay đầu.

Đầu lông xù cọ qua cằm, âu yếm trên mặt.

Lâm Thiên Du ve đuôi sói Bắc Cực, thỉnh thoảng vuốt lông lưng nó.

Sói Bắc Cực đã được chữa trị nhiều ngày, vết thương không thể nói là lành hẳn, nhưng ít nhất đạp chân xuống không dùng sức cũng không bung ra.

Lâm Thiên Du sờ lớp băng quấn bàn chân kiểm tra, thấy không vấn gì mới bế nó đi về.

Lúc vết thương chưa khỏi, sói Bắc Cực di chuyển phải nhờ Lâm Thiên Du bế, nó dường như cũng rất thích được bế, bắt được cơ hội là nhào vào lòng cô.

[Chị ơi, nó đã to thế rồi mà còn nũng nịu nữa à.]

[Mọi người đừng cười nữa, con sói Bắc Cực này có vẻ không ổn lắm, giống như mắc hội chứng Acklamour, nghiêm túc một chút đi.]

[? Cái gì vậy?]

[Tôi cũng không biết, tôi nói bừa để dọa chị Lâm thôi.]

[...]

Không đi xa, cá trên băng vẫn y nguyên như lúc cô đi, ngay cả vị trí cũng không dịch chuyển.

Chỉ là con cá bị kẹt trong hố băng không thấy nữa.

Có thể do góc độ, trong hố băng trông như có thứ gì đó, nhưng không thấy cá nhô ra.

Lâm Thiên Du đặt sói Bắc Cực ở nơi sạch sẽ, lấy rìu nói: "Tôi sang xem cá còn không."

"Ú ú!" Sói Bắc Cực rơi xuống đất liền lắc đuôi muốn theo giúp.

"Đừng tới, coi chừng dính nước." Lâm Thiên Du xoa đầu sói Bắc Cực đẩy nó lại: “Lông trên người mà bị ướt, về phải tắm đấy."

Vừa nói ra, sói Bắc Cực hăng hái ban đầu liền im bặt.

Sói Bắc Cực bị thương không thể tắm, ở nhà Lâm Thiên Du chỉ lấy khăn ướt ấm lau cho nó, nhưng nó có nhìn thấy cô tắm cho các bé lông xù khác.

Toàn thân ướt đẫm, sói Bắc Cực nhìn cũng ám ảnh tâm lý.

Cho nên, vừa nhắc tới tắm, các bé không thích nước trong nhà đều ngoan ngoãn lạ thường.

Do dự một lát, Lâm Thiên Du đã tới mép hố băng.

Cá vẫn còn, chỉ là so với lúc đi, cái đầu của con cá này đã biến mất.

Có vẻ là có động vật nào ghé qua, phần cá lộ ra ngoài đã bị ăn gần hết, ngay cả xương cũng không còn.

Phần thịt cá dưới đáy có lẽ không cắn được nữa, hoặc là phần trên đã đủ no.

Có thể là gấu Bắc Cực lang thang ngang qua, đói mấy ngày gặp phải con cá nằm trên băng liền no căng bụng.

Thế này thì thuận tiện lấy phần cá còn lại ra rồi.

Lâm Thiên Du cố định phần cá còn lại, đập vỡ băng bên cạnh mở rộng ra kích thước đủ kéo thân cá ra ngoài. Khi kéo cá ra sau lưng, cô không nhịn được nói: "Con cá này... gần bằng một nửa số cá trong lưới của tôi rồi."

Kích thước này, quả thực có khả năng nuốt chim cánh cụt luôn.

Lâm Thiên Du dùng cánh tay so sánh: “Con cá này tôi ăn một mình cũng đủ cả tuần."

Thịt bụng cá rất dày, còn béo hơn cả cá ngừ vây xanh.

Quá nặng thật sự, Lâm Thiên Du không kéo về sau nữa, mà đẽo mở bụng cá ngay tại chỗ, lòng bụng vứt luôn, tiện khỏi kéo về dọn dẹp rắc rối.

Không hay biết, bên cạnh thân cá cũng tích tụ một đống lòng nhỏ.

"Hự..." Lâm Thiên Du phủi tay: “Lột vảy cá lớn cũng khá rắc rối."

So với vảy cá bé chỉ cần cạo một cái là rụng, vảy cá lớn này chắc chắn hơn nhiều, toàn miếng lớn.

"A!"

Chim cánh cụt nhô đầu ra khỏi hố băng bên cạnh, chú ý thấy phần lòng đọng bên mép hố liền cúi xuống mổ một miếng.

"Hả?" Lâm Thiên Du giật mình: “Sao em lại quay lại?"

Cô mới vừa đưa chim cánh cụt về mà.

Chim cánh cụt chui ra, lắc lông, như khoe khoang vậy, hô to: "A... A!"

Nhìn kìa! Tôi nói đúng mà!

Lâm Thiên Du: "Cái gì?"

Theo tiếng chim cánh cụt, lũ chim cánh cụt con liên tiếp nhô lên khỏi mặt nước trong hố băng nứt toác.

Chúng ú ớ níu nhau, thật nhiều thật nhiều đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm cô.

Lâm Thiên Du: "...?"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 672: Chương 672



[Trời ơi?!]

[Ôi dồi, như lên bờ hết một lúc vậy.]

[Tôi đại khái không dám tưởng tượng đàn chim cánh cụt bây giờ ra sao.]

[Chim cánh cụt trưởng thành phải phát điên mất.]

Một chim cánh cụt con bị thất lạc có thể không gây chú ý lớn, thậm chí chim cánh cụt chăm sóc nó cũng có thể đi săn một lúc mà không phát hiện chim non bị mất.

Giống như ban đầu chim cánh cụt nhỏ tới ăn cá trong lưới, phải tới khi trở về mới bị phát hiện là đã chạy ra ngoài.

Nhưng bây giờ, quá nhiều chim non tụ tập cùng nhau, cả đàn có bao nhiêu chim non đây.

Lâm Thiên Du cảm thấy có chim cánh cụt dẫn đầu, các chim non khác cũng đi theo.

Nhìn dòng chim cánh cụt không ngừng nhô lên từ hố băng, Lâm Thiên Du vuốt cằm: "Nghĩ tích cực thì ít nhất chim cánh cụt dẫn đầu rất có sức thu hút."

Chim cánh cụt chẳng hề sợ hãi, hăng hái nói chuyện với bạn bè.

Gặp được con người biết nói, biết bắt cá và giết cá lớn thật tuyệt vời, chim cánh cụt kể không hết.

Lâm Thiên Du chém rìu xuống cá lớn cố định lại, gấp gáp găng tay: “Ăn nói cùng lúc đi."

Chim cánh cụt non ăn không nhiều, cá dưới đất đủ cho chúng ăn rồi.

Những chim cánh cụt non chưa quen còn rụt rè, ai nấy đều ướt sũng, có vẻ như ôm nhau sưởi ấm.

Khi ở bên cạnh Lâm Thiên Du, chim cánh cụt miệng không ngừng nghỉ, giờ có cá tươi trước mặt cũng không nuốt nổi, những chim non khác thì ngượng ngùng mổ cá ăn.

Ở độ tuổi này, chim cánh cụt chưa có khả năng tự săn mồi, lượng thức ăn phụ thuộc vào chim cánh cụt trưởng thành mang về bao nhiêu. Chắc chắn không có tình huống cá nhiều đến mức ăn không hết.

Hiện tại, chim cánh cụt nằm úp xuống, cá dưới đất có thể chôn kín chúng.

Lâm Thiên Du chuyển thiết bị livestream sang cầm tay, hướng máy quay về phía đàn chim cánh cụt: “Nhìn chúng ăn ngon lành quá."

Nếu chim cánh cụt trưởng thành ở đây, thấy đồ ăn đầy đất cũng sẽ do dự, chim non thì không có ý định phòng bị cao như vậy.

Những chim cánh cụt chưa ăn nổi cá lớn còn cố gắng há to mỏ nuốt cả con cá.

Chim cánh cụt không ăn gì cả, tiếng kêu vẫn không dừng lại, cứ nói hoài khi bạn ăn.

Lâm Thiên Du nhếch môi: "Cái miệng nhỏ này."

Không chỉ đích danh ai, nhưng chim cánh cụt 'phoọng' giật đầu lên, như biết đang nói về nó, vươn cổ nghiêng đầu nhìn cô: “A!"

Lâm Thiên Du nhặt con cá nhỏ đưa tới: “Thật sự không ăn thêm à?"

Chim cánh cụt tránh con cá, ngẩng đầu dụi vào tay cô.

Qua lớp găng tay, Lâm Thiên Du cảm nhận không rõ lắm, thấy nó không ăn thì ném cá vào đống, xoa đầu chim cánh cụt: “Em dẫn chúng tới, bố mẹ biết không?"

Chim cánh cụt tập trung dụi vào tay Lâm Thiên Du không ngừng, mỏ còn chọc vào khuy tay áo, nó chớp mắt: "A..."

Đừng nói cái đó...

"A!" Chim cánh cụt mổ con cá nhỏ đưa tới miệng Lâm Thiên Du.

Ăn cá đi!

Nhanh chóng chuyển đề tài.

Lâm Thiên Du đeo khẩu trang và kính bảo hộ, che kín gần hết nửa khuôn mặt, tất nhiên con cá không thể đút vào miệng cô được.

Khi chim cánh cụt áp sát lại gần, cô với tay bế nó lên: “Lần này bị bố bắt gặp, không ai... không chim cánh cụt nào che chở cho em đâu."

Lúc nãy có các chim cánh cụt khác giúp đỡ nên mới thoát, bây giờ mất nhiều chim non như vậy, chim cánh cụt trưởng thành không đuổi theo đánh nó là may rồi.

Chim cánh cụt nằm úp trên người Lâm Thiên Du, bụng áp xuống, hai chân sau treo không.

Nghe cô nói, chim cánh cụt lắc hai chân sau, như đang bơi dưới nước, một lúc, cố lật người, trừng mắt nhìn cô: “A..."

Lâm Thiên Du xoa đầu chim cánh cụt, bất đắc dĩ nói: "Việc này tôi khó xuất đầu lộ diện."

Chim cánh cụt nhẹ nhàng kêu 'ị' một tiếng, lắc chân coi như không quan tâm.

"Sau nữa đưa về không?" Lâm Thiên Du vuốt nhẹ lưng chim cánh cụt: “Cũng được, trước khi bố phát hiện về trước."

Chỉ không biết chim cánh cụt có ngu ngốc đến mức, chim non mất tích nửa tiếng mà không hề hay biết gì không.

Có phương án giải quyết, chim cánh cụt an tâm nằm im không nhúc nhích.

"A!"

Chân sau chim cánh cụt vừa hạ xuống, nghe thấy tiếng chim cánh cụt từ xa vọng lại, nó lập tức ngẩng đầu lên, liếc nhìn rồi lật mặt chôn vào ngực Lâm Thiên Du.

Làm ngơ đi, chỉ cần tôi không thấy thì không có chuyện gì xảy ra cả.

Tiếng chim cánh cụt từ xa dần gần, gầm gừ kêu thét không ngừng, lẫn lộn tiếng đáp lời của các chim cánh cụt khác.

Xa xa, một đàn chim cánh cụt ào ào kéo tới, chân sau vật vã, ngã thì trượt bụng trên mặt đất, chỉnh lại tư thế rồi tiếp tục chạy.

Nghe thấy tiếng bố mẹ, chim cánh cụt non đang ăn cá vẫn chẳng hề hay biết nguy hiểm đang ập tới.

"A!" Ăn no cá, chim cánh cụt non dựa vào Lâm Thiên Du, 'bộp' ngồi xuống đất, còn cười híp mắt vui vẻ với đàn chim cánh cụt.

[Nhóc ngốc còn không chạy làm gì nữa.]

[Lần đầu thấy đàn chim cánh cụt chạy, nhiều chim cánh cụt trưởng thành thế khiến tôi cảm giác như đại quân tràn tới vậy.]

[Tôi nói mà, chim cánh cụt không thể chậm chạp đến mức chim non mất tích nửa tiếng mà không hay biết gì cả, tôi còn định sang phòng của host khác treo thưởng, mướn người cáo bạch nữa, may mà chúng tới kịp lúc, tiết kiệm được tiền rồi.]

[Cậu nhóc xấu tính thế à.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 673: Chương 673



Vốn đã hoảng loạn vì chim non trong đàn biến mất, giờ thấy chim non gần sát bên người, một số còn dựa vào con người, chim cánh cụt hoảng hốt kêu lên.

Trong nháy mắt, xung quanh vang đầy tiếng kêu của chim cánh cụt, Lâm Thiên Du chỉ cảm thấy như bị bao vây bởi chim cánh cụt, tai ù ù lên.

Lúc này cũng chẳng còn suy nghĩ cẩn trọng gì, chim cánh cụt trưởng thành lao đến bắt chim non rồi chạy.

Một vài bị mổ lên trong miệng còn cắn dở cá, lúc lắc lư trong miệng bố mẹ trông rất ngây ngô thơ ngây.

Chim cánh cụt trưởng thành chạy tới vị trí tương đối an toàn rồi thả chim non xuống, rồi cúi đầu…

Chụp!

"A a a?!"

"A!"

Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.

Tiếng chim cánh cụt thu hút sự chú ý của bầy hải cẩu đốm đang phơi nắng gần đó.

Hải cẩu đốm tuy không có vẻ hùng dũng như hải cẩu hình báo, nhưng trên chuỗi thức ăn vẫn trên chim cánh cụt.

Thông thường phải hải cẩu đốm phải tìm kiếm dấu vết chim cánh cụt, giờ quá nhiều chim cánh cụt ào đến chỗ chúng.

Một lúc, bầy hải cẩu đốm cũng không biết phải làm gì.

Nhưng từ xa thấy Lâm Thiên Du đứng ở tâm sóng gió, chúng dần dừng bước tiến lại.

Chim cánh cụt trưởng thành đứng trước mặt Lâm Thiên Du: “A!"

Chim cánh cụt con giật mình, không ngẩng đầu, giả vờ không nghe thấy.

"A?"

Chim cánh cụt trưởng thành muốn mổ chim con xuống nhưng bị Lâm Thiên Du cản trở, không dám há miệng, đi qua đi lại.

Mỗi lần nó kêu lên, chim cánh cụt con lại giật bắn mình, cương quyết không ngẩng đầu lên.

Chim cánh cụt trưởng thành đối mặt Lâm Thiên Du.

Cô suy nghĩ một lúc: "... Hãy bình tĩnh lại đã."

Chim cánh cụt trưởng thành nhíu mắt, không còn tiếp cận nữa mà ngồi xuống đất: “A."

Cảm ơn, chăm sóc, làm phiền cô.

"Không phiền chút nào, chúng ngoan lắm." Lâm Thiên Du vừa dứt lời, chim cánh cụt giả vờ ngủ trong lòng 'phoọng' một cái lao ra, chạy thẳng vào đàn chim cánh cụt.

Chim cánh cụt trưởng thành chú ý tới chim non chạy trốn, chỉ liếc mắt nhìn qua rồi nhìn Lâm Thiên Du: “A..."

Làm phiền cô rồi.

Trông chín chắn đáng tin cậy, hoàn toàn không còn vẻ nóng nảy, ngược lại rất bình tĩnh, tiến về phía đàn chim cánh cụt từng bước chậm rãi, ba bước sau đó thét lên lao tới chim cánh cụt nhỏ.

Chim cánh cụt nhỏ chui vào đã tìm được chỗ an toàn, còn kéo theo một chim cánh cụt che chắn cho mình.

Tuy nhiên, cùng với sự tiếp cận của chim cánh cụt trưởng thành, đàn chim từ từ nhường đường.

...

...

Đàn chim cánh cụt bồng bế chim non đi xa lắm.

Rời tầm mắt, Lâm Thiên Du vẫn còn nghe thấy tiếng kêu của chim non.

Đi đánh vừa đi luôn, hai việc song hành.

[Pfft! Haha haha cười chết luôn.]

[Chim cánh cụt: Tôi vất vả lắm mới tìm được con người biết nói để khoe với các bạn!]

[Chim cánh cụt trưởng thành: Giờ săn mồi.]

[Lúc nãy đàn chim nhường đường, còn đồng điệu hơn cả lúc tôi tập diễn hành đá chân thẳng nữa!]

Đàn chim cánh cụt đến nhanh đi cũng nhanh, chủ yếu di chuyển bằng chạy.

Dưới đất bị chà đạp lộn xộn, còn lẫn nhiều vết cào.

Hải cẩu đốm nhỏ từ từ trượt ra khỏi bầy, chú ý thấy Lâm Thiên Du cứ nhìn về phía đàn chim cánh cụt: “A?"

Ăn à?

Hai chân trước ngắn của nó vỗ xuống đất rất hùng dũng, rồi quyết tâm lao theo hướng đàn chim cánh cụt đi.

"Hả?" Lâm Thiên Du lo lắng cho chim cánh cụt, định đứng dậy, khóe mắt thoáng thấy vệt xám lướt qua, vội vàng với tay bế hải cẩu đốm đang lao nửa chừng lên: “Không phải không phải, tôi không ăn chim cánh cụt."

Hơn nữa, hải cẩu đốm mới lớn chút xíu, chim cánh cụt trưởng thành đông thế kia, cộng thêm bây giờ chú ý của đàn chim tập trung vào chim non.

Nếu hải cẩu đốm lao tới bắt chim non, chắc chắn sẽ bị đàn chim cánh cụt đuổi theo đánh.

"A!" Hải cẩu đốm vỗ tay Lâm Thiên Du.

Ngon lắm!

Trong nhà Lâm Thiên Du không có chim cánh cụt, hải cẩu đốm có lẽ ăn được trong đàn hải cẩu.

"Cá cũng ngon lắm." Lâm Thiên Du ve vuốt hải cẩu đốm, ban đầu còn định sang xem chim cánh cụt thế nào, khuyên nhủ một chút, nhưng có hải cẩu ở đây, cô khó mang theo kẻ thù tự nhiên của chim cánh cụt qua, chỉ đành chuyển hướng sự chú ý của hải cẩu đốm trước: “Sao chỉ mình em quay lại thôi, Tuyết Đoàn và các bạn đâu rồi?"

Hải cẩu đốm vẫy đuôi, quay đầu ra hiệu cho cô: “A!"

Hướng này là hướng trạm cứu hộ.

Sói Bắc Cực cắn dê hoang đi trước, cáo trắng Bắc Cực và báo tuyết nhỏ từ từ băng qua đàn hải cẩu, bầy sói tản ra, nhìn kỹ thì chúng dường như đang bao bọc các bé lông xù vào giữa một vùng an toàn.

Lâm Thiên Du thả hải cẩu đốm xuống, cười nói: "Thật sự đi bắt dê hoang rồi à."

Báo tuyết nhỏ trong nhà cứ lẩm bẩm muốn ăn thịt dê hoang mãi.

Không ngờ ngày đầu ra ngoài đã bắt được một con về.

"Ú ú!" Báo tuyết nhỏ chạy vài bước tới, thuần thục luồn vào lòng Lâm Thiên Du, quấn quýt vài cái là cuộn tròn lại, ngẩng đầu l**m cằm cô, tai cọ xát dụi dụi làm nũng.

Có lẽ vì còn non, tiếng kêu của báo tuyết nghe có vẻ non nớt, cộng thêm tiếng "Sủ lủ" vô thức phát ra từ cổ họng lúc nũng nịu, cả con báo như mềm mại vậy.

Lâm Thiên Du cởi găng tay, luồn tay vào bụng báo tuyết: “Đói không? Kia có cá nướng rồi."

Chính xác hơn là cá tẩm gia vị, ngoại trừ ớt.

Đồ ăn nhiều gia vị, báo tuyết vẫn không thích ớt.

"Ú..." Báo tuyết vòng bàn tay Lâm Thiên Du trong chân trước, thấy không luồn được vào, đành nằm xuống, giấu nửa cánh tay cô dưới bụng sưởi ấm.

Lâm Thiên Du v**t v* lông nó, hỏi: "Sao Tuyết Đoàn không cùng các em quay lại?"

Đôi mắt đẹp của báo tuyết chớp chớp: “Ú ú!"

Cứu người!
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 674: Chương 674



“Cứu người à?" Lâm Thiên Du v**t v* bàn tay báo tuyết dừng lại: “Cứu ở đâu?"

Đuôi báo tuyết lắc nhẹ, đuôi quét trên tuyết, ngẩng đầu gọi: "Ú ú..."

Dưới nước!

"Có khách rơi xuống nước à?" Lâm Thiên Du vội đứng dậy: "Dẫn tôi tới xem thử."

"Ú ú!"

[Hả? Ai rơi xuống?]

[Đệt, thời tiết lạnh thế này mà mặc đồ bông dày rơi xuống nước chết nhanh lắm.]

[Đạo diễn đâu? Đội cứu hộ đâu? Người rơi nước chuyện lớn mà không có tin tức gì hết à?!]

...

Lâm Thiên Du vừa động đậy, các bé lông xù cũng đồng loạt đứng lên, cô với tay xoa đầu cáo trắng Bắc Cực gần nhất: "Các em ở lại giúp chị trông cá nhé, chị và Bánh Trôi đi thôi."

"Gừ!"

"Ngoan, ở đây nhờ các em." Lâm Thiên Du xoay người: "Bánh Trôi."

"Ú ú!"

Báo tuyết chạy trước dẫn đường.

Lâm Thiên Du không kịp đọc danh sách bình luận, vội vã đuổi theo sau báo tuyết.

Lúc mới tới đảo, có học cách tự cứu nhanh chóng nếu không may rơi xuống nước, cũng nhấn mạnh không nên đi một mình, phòng trường hợp thực sự có người trượt chân rơi xuống, có người ở bờ có thể kéo lên.

Quần áo trên người cũng dày, rơi xuống sẽ nổi lên.

Chỉ là nhiệt độ nước lúc này gần âm 1.7 độ C, sâu hơn có lẽ ấm hơn chút, nhưng nhiệt độ mặt nước như thế này, chậm trễ một chút có thể bị đông cứng.

Không biết phía đoàn làm phim có phản ứng gì không, nhân viên cứu hộ đã tới hiện trường chưa.

May là nơi rơi nước không cách quá xa.

Tuyết Đoàn cũng vừa cùng các bạn săn mồi về, dọc đường nhìn thấy mới đi ngang qua.

"Ú ú!" Đuôi báo tuyết dựng thẳng, trong tuyết trắng xoá vẫn có thể nhìn rõ đuôi lông xù.

Xa xa, Lâm Thiên Du thấy gấu Bắc Cực lao xuống mép băng, bơi vào phía trong.

Chỗ này không giống vị trí lúc nãy, phần lớn là tảng băng nguyên vẹn, chỉ có vài khe nứt nhỏ, đây là đoạn ngang qua cả hòn đảo, chỉ có mảng băng vỡ trôi nổi trên mặt nước.

Ngoài ra, không thấy ai rơi xuống cả.

Không biết đã rơi xuống lâu nên chìm xuống rồi, hay bị đông cứng mất sức vùng vẫy, mặt nước lặng im.

Nhìn thấy quần áo gọn gàng xếp trên mép băng, Lâm Thiên Du nhíu mày.

Người không may bị ngã xuống sẽ có thời gian c** q**n áo, xếp gọn rồi để bên cạnh à?

Lâm Thiên Du: "...?"

[Vừa từ phòng của host đối diện quay lại, tôi chỉ có thể nói... ý Tuyết Đoàn tốt nhưng cô đừng đi trước nhé.]

[Có đi hay không, liệu có phải Tuyết Đoàn không nhận ra người dưới nước là host đối diện?]

Gấu Bắc Cực dưới nước rõ ràng nhầm người dưới đó bị ngã nhầm xuống, đang bơi thẳng tới một hướng.

Vừa chạy lo lắng tới đây, lúc này Lâm Thiên Du cũng thở phào nhẹ nhõm: "May là không bị trượt chân rơi xuống."

Tự ý nhảy xuống và ngã nhào xuống vẫn khác nhau.

Dám nhảy xuống đảo Bắc Cực mà không có biện pháp bảo vệ, ngoài Phong Tĩnh Dã, Lâm Thiên Du cũng không nghĩ ra ai khác.

Đối với nhân viên chuyên nghiệp đã trải qua huấn luyện, bơi ở môi trường này cũng không khác gì bơi đông.

Những người thích thử thách giới hạn bản thân không phải ít, hoạt động như thế này vừa nguy hiểm vừa thử thách.

Kỷ lục bơi Bắc Cực hiện tại trong sách Kỷ lục Guinness là 18 phút 50 giây, nhiệt độ của đảo Bắc Cực tương tự Bắc Cực, chỉ là Phong Tĩnh Dã có lẽ đang lặn, chứ không phải bơi ngang biển này.

So với nguy hiểm khi bơi ở đảo Bắc Cực, Lâm Thiên Du lo lắng cho an toàn của Phong Tĩnh Dã hơn: "Nếu Tuyết Đoàn phát hiện người dưới nước là anh Phong thì sao?"

Cô đứng trên bờ, hai tay khum trước miệng làm loa hô: "Tuyết Đoàn! Quay lại! Không có ai rơi nước cả! Anh nhầm rồi!"

Có lẽ cách xa quá, gấu Bắc Cực thỉnh thoảng lặn xuống nước, không nghe thấy lời Lâm Thiên Du.

Hơn nữa lúc này, Tuyết Đoàn đã tiến gần Phong Tĩnh Dã, khi ngoi lên miệng ngậm cổ áo sơ mi.

Người dưới nước có vẻ không có ý định lên sớm, nhưng sức người dưới nước dù thế nào cũng không thể chống lại gấu Bắc Cực.

'Sột soạt' gấu Bắc Cực lắc đầu, cắn lại cổ áo chuẩn bị kéo người vào bờ.

Lúc này Phong Tĩnh Dã đã điều chỉnh tư thế, nghiêng đầu đối mặt gấu Bắc Cực gần kề.

Chớp mắt, ngay cả tiếng nước chảy cũng im bặt.

Tuyết Đoàn há mồm ra, hiếm thấy lần đầu nhìn thấy Phong Tĩnh Dã mà không tấn công, ánh mắt hơi mơ màng, rõ ràng chưa kịp phản ứng chuyện gì.

Phong Tĩnh Dã cười cong mày, lông mày nhanh chóng đóng băng, mở miệng trêu đùa: "Cậu đang làm gì đấy... Hả?"

Gấu Bắc Cực vô cảm giơ vuốt, đẩy người kia nằm xuống.

Phong Tĩnh Dã: "..."

Lâm Thiên Du: "?!"

[A a a?!]

[Gấu Bắc Cực cứu người, host đối diện không nói cảm ơn còn trêu nó. Gấu tốt, người xấu!]

[Ôi dồi, phán xét nhanh thế chết liền đấy.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 675: Chương 675



Mối thù dưới nước vẫn chưa được giải quyết ngay cả khi lên bờ.

Gấu Bắc Cực rung lông gần Phong Tĩnh Dã, nước bắn tung tóe, dính cả lên người và mặt anh.

Lâm Thiên Du đặt tay lên đầu gấu Bắc Cực, lòng bàn tay ấn một bên tai xuống, đưa áo khoác lông: “Anh vẫn ổn chứ?"

Phong Tĩnh Dã gật đầu, nhận lấy áo khoác mặc lên, tay vỗ vỗ mái tóc vẫn đang nhỏ nước hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Lâm Thiên Du nói: "Tôi tưởng có khách bị trượt chân ngã xuống nước, muốn tới giúp đỡ. Trước hết quay về thay quần áo ướt đã."

"Ừm." Phong Tĩnh Dã mặc quần áo trước, không thay quần bơi, cũng không để ý nước trên người, vội vàng kéo thẳng áo ra.

Gấu Bắc Cực l**m lông, không có ý định lao tới đánh nhau, tức giận dựa vào bên Lâm Thiên Du trừng mắt nhìn anh.

"Gầm!"

Tức quá, gấu Bắc Cực không nhìn Phong Tĩnh Dã nữa, xoay người nhảy ùm xuống nước bắt cá.

Lâm Thiên Du cởi khăn quàng cổ đưa cho anh.

Phong Tĩnh Dã dừng lại, chưa kịp mở miệng, Lâm Thiên Du đã nói trước: "Ngẩng đầu lên."

Không đợi anh phản ứng, khi tỉnh táo lại, Phong Tĩnh Dã đã ngước mắt lên trời.

Khăn ấm quấn quanh cổ.

Lâm Thiên Du tay vén lại vạt áo: “Sao anh bỗng chốc có hứng thú lặn xuống bơi vậy?"

"Không phải bơi, mà lặn xuống lấy thứ gì đó." Phong Tĩnh Dã đội mũ len, giơ tay nắm cổ tay Lâm Thiên Du, đặt thứ trong tay mình lên lòng bàn tay cô.

Lâm Thiên Du cong ngón tay lại, suýt nữa làm rơi thứ trong tay xuống: "Đây là gì?"

Găng tay đen có một viên bi hình giọt nước, rất lớn, đường kính gần bằng một khớp ngón tay. Hơi giống ngọc trai, nhưng màu sắc lại hoàn toàn khác ngọc trai.

Màu rất đẹp, xanh lá cây hỗn hợp tím, giống ngọc lục bảo.

Phong Tĩnh Dã nói: "Ngọc trai đen, đẹp lắm phải không?"

Anh ho nhẹ một tiếng, ngón tay s* s**ng tìm khóa kéo cổ áo, có vẻ muốn che đậy cử chỉ này, tuy nhiên khăn quấn kín cứng, tìm không ra khóa kéo áo lông.

Đành kéo mép khăn lên, che đi phần lớn khuôn mặt, ngay cả giọng nói cũng bị bịt kín, hơi khàn khàn: "Cô có thể làm thành vòng cổ hoặc kẹp tóc. Ngọc trai đen kích thước lớn như này khá hiếm."

Ngọc trai đen không thể nuôi trồng nhân tạo, huyết tiểu cầu của trai rất thấp, khi cấy nhân vào thường bị chảy máu không ngừng.

Ngọc trai đen tự nhiên thường không đều, hoặc rất nhỏ, giống như viên này, tròn mịn hình giọt, có thể sánh ngang với ngọc trai nuôi cấy, màu sắc lung linh như dòng sông ngân hà, viên ngọc này hoàn hảo từ mọi góc độ.

Lâm Thiên Du giật mình: "Tặng tôi à?"

"Tôi không hứng thú với thứ này." Phong Tĩnh Dã trả lời tránh né, anh vừa kéo mép mũ vừa kéo khăn, suýt che kín mình, có vẻ vẫn chưa yên tâm, vội vàng nói: "Cô đi bận đi, tôi về trước đây."

Nói rồi vòng qua Lâm Thiên Du hướng về phía căn cứ.

"Khoan... Tôi đưa anh về... " Lâm Thiên Du nói: "Để tôi pha nước nóng, trong lều băng của anh có lửa không? Hay qua nhà tôi trước?"

"Không cần. " Phong Tĩnh Dã cũng không quay đầu lại, vẫy tay: "Tôi có đủ mọi thứ rồi, khỏi phiền, tôi tự giải quyết được."

Vài bước đầu đi, sau này gần như chạy.

Lâm Thiên Du quay đầu nhìn bóng lưng anh đi loạng choạng nhưng tốc độ không giảm, không khỏi nhướn cao nửa bên lông mày.

Anh tặng tôi ngọc trai đen... Tại sao anh hốt hoảng đến thế?

Lâm Thiên Du cúi nhìn ngón tay xoắn viên ngọc trai đen, giơ tay lên dưới ánh nắng, màu sắc càng đẹp hơn, nhưng lúc này trong đầu cô chỉ có hình ảnh Phong Tĩnh Dã vừa nãy nép đầu giấu mặt, nửa ngày sau cô khẽ lắc đầu cười thầm.

[Không đúng, không đúng rồi!]

[Cứu với, trời lạnh cóng mà chạy ra biển lặn lấy ngọc trai đen tặng cho host, người nhà host quá tốt rồi!]

[Đảo Bắc Cực còn làm thêm nghề nuôi trai nữa à? Viên ngọc này đẹp nhất tôi từng thấy, tròn căng như giả vậy. Chị Lâm bán không? Tôi trả bảy con số.]

...

Lâm Thiên Du đặt ngọc trai đen vào túi áo khoác, cài nút túi lại, gọi to: "Tuyết Đoàn, chúng ta về thôi."

Gấu Bắc Cực ngoi lên khỏi mặt nước, cắp cá trong miệng: “Ú!"

Báo tuyết nhỏ nằm dưới chân Lâm Thiên Du đứng dậy, leo theo quần áo cô lên.

Lâm Thiên Du bế báo tuyết lên, đi ra chỗ gấu Bắc Cực: “Vất vả rồi Tuyết Đoàn, hôm nay về tôi mở cho hai hộp thịt hộp nhé? Một hộp dâu một hộp đào. "

Mặc dù việc cứu người là hiểu lầm, nhưng ý tốt ban đầu của Tuyết Đoàn khi thấy người rơi nước là chạy tới cứu ngay.

Con gấu trắng ngoan ngoãn phải có phần thưởng.

"Ú ú!" So với cá biển, Tuyết Đoàn rõ ràng thích ăn thịt hộp hơn.

Từ nhỏ đến lớn thường xuyên ăn cá, đồ ngọt ít được ăn.

Chỉ là hiện giờ nhà cũng không còn nhiều thịt hộp, nếu chương trình đã kết thúc, còn kiêng khem gì nữa, trực tiếp để Tuyết Đoàn ăn no thịt hộp.

Cá biển rơi xuống vẫn còn vùng vẫy, gấu Bắc Cực cắn một miếng rồi nhìn quanh, không thấy người kia.

Lâm Thiên Du xoa nhẹ tai gấu Bắc Cực: “Đang tìm anh Phong à? Anh ấy về trước rồi."

"Ú..."

Lâm Thiên Du nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về, Tuyết Cầu và các bạn còn đợi ở bên cá kìa."

Vừa hay trước đó đun sôi nước trên đống lửa, về nấu chút canh cá mang qua cho Phong Tĩnh Dã.

Trời lạnh thế này, uống chút nóng sẽ ấm người.

Lâm Thiên Du xoa bụng báo tuyết, tay kia quấn đuôi nó, suy nghĩ nếu có ít gừng thì càng tốt.

Thấy đuôi mình lung tung trước mắt vài cái, đồng tử báo tuyết co lại rồi há miệng cắn chặt lấy: “Ú ú!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 676: Chương 676



Lâm Thiên Du vuốt cái đuôi của Báo Tuyết nhỏ, chậm rãi quay trở lại.

Bụng Báo Tuyết nhỏ phình ra, đại quân sớm đã đi săn, chắc là ăn no trước khi về.

Bầy Sói Bắc Cực nằm dài trên những chỗ tuyết mỏng, vài con sói nằm chồng lên nhau, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại, chạm phải bạn cạnh bên lại há mồm ra cắn.

Hải cẩu Đốm nhỏ trườn trên mặt đất, cẩn thận rảo quanh đống cá to, đống cá cao gần bằng nó.

Cáo Bắc Cực ngửa đầu nuốt con cá trong miệng, duỗi mình lười biếng, "Ùm..."

Cái đuôi bông xù xù cọ xát trên chân cô, Lâm Thiên Du chỉ cần vươn tay là chạm đến.

Cô ngồi xuống bên đống lửa, so với Sói Bắc Cực và Gấu Bắc Cực, Cáo Bắc Cực dường như thích hơn hơi ấm từ đống lửa.

Cáo Bắc Cực nghiêng đầu tựa lên chân Lâm Thiên Du, l**m l**m môi, cuộn tròn ngủ trên chân cô.

Lâm Thiên Du cởi găng tay, đặt lòng bàn tay lên cổ Cáo Bắc Cực vuốt lông, những con cá nướng chín mềm trên que cắm xung quanh đống lửa không hấp dẫn chút nào với những sinh vật lông xù kia.

Cá nướng chín bị gió thổi bay, gần đống lửa vẫn còn hơi ấm nên vớt lên ăn cũng không lạnh lắm.

Lâm Thiên Du rút que cắm ra, "Bánh Trôi, đây này. Cái này cho cậu."

"Gầm!" Báo Tuyết nhỏ há miệng vồ lấy.

Gấu Bắc Cực chờ ăn hộp, không thèm nhìn cá dưới đất, ném luôn con cá trong miệng vào bụng.

Quay đầu thấy Lâm Thiên Du ngồi yên không nhúc nhích, lại tiến đến ngồi sau lưng cô, "Ừm..."

"Ngoan, chờ nấu xong canh cá chúng ta sẽ về." Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu Gấu Bắc Cực, rồi lại thêm củi vào đống lửa, sợ nước sôi cạn nên đã lấy ra khá nhiều que cắm trước đó.

Chỉ uống nước canh thì có lẽ không no, nghĩ vậy, Lâm Thiên Du nướng thêm hai con cá trong lúc đun sôi nước canh.

Cô chọn những con cá to, béo, cắt hai bên sườn rồi cắt thêm vài đường để chín nhanh hơn.

Ngọc trai đen hiếm thấy trên thị trường, các viên đẹp càng khó tìm, số ít ngọc còn lại đều nằm trong tay các nhà sưu tập, vì thế hình ảnh thoáng qua viên ngọc trai đen trong livestream đã leo thẳng lên hot search với tốc độ cực nhanh, rất nhiều người tò mò ngọc trai đen là cái gì.

Không ít người không xem livestream nhưng quan tâm đến đá quý, sau khi vào hot search mới tìm đến phòng của Lâm Thiên Du.

Ảnh chụp màn hình ngọc trai đen trên găng tay ướt, so với những món đồ sưu tầm cao cấp trên nệm nhung đỏ trong các phòng đấu giá, hình ảnh rất tương phản.

Tuy nhiên trong phòng chỉ thấy cá nướng bốc khói và nồi canh cá sôi lục bục.

Những sinh vật xung quanh cô càng thu hút sự chú ý.

[Đây không phải phòng live sinh tồn hoang dã sao? Tôi nhầm phòng rồi?]

[Đợi đã... sau lưng chủ stream là gấu Bắc Cực đúng không?]

[Ngọc trai đen đâu rồi, có người nhặt được một viên to bằng lòng bàn tay mà?]

Tin đồn càng lan truyền càng phi thực tế.

Lâm Thiên Du liếc qua dòng danh sách bình luận, không khỏi nghĩ, cứ truyền miệng thế này, cuối cùng khối lượng ngọc trai đen cũng tăng thêm cả lạng nữa đấy.

Cô lật mặt cá nướng, không đeo găng tay, lấy viên ngọc trai đen từ túi ra, những ngón tay trắng mịn xoay viên ngọc:

"Không có to bằng lòng bàn tay đâu, quá đáng rồi."

Phải to bao nhiêu mới sinh ra được ngọc trai đen lớn bằng lòng bàn tay chứ.

[Aaaa! Thật sự là ngọc trai đen! Viên này còn đẹp hơn viên được đấu giá ở WinKing lần trước nữa!]

[Vừa tìm hiểu xong... vậy cái này thật sự hiếm thế sao? Tôi tưởng chủ stream chỉ nhặt dưới nước lên thôi chứ.]

[Xem lại bản phát lại livestream, trước khi xuống nước cô ấy cứ cầm đồng hồ gọi điện thoại, còn mang theo quần bơi, chắc là biết sẵn ở đây có ngọc trai đen nên đi lấy cố ý.]

[Không thể nào là ngọc trai đen tự bơi lên bờ thở chút không khí rồi vô tình bị chủ stream phát hiện được đâu.]

[Haha cũng đúng nhỉ...sao không được chứ?]

...

Lâm Thiên Du chỉ lấy ngọc trai đen ra cho xem qua màn hình một lúc, sau đó cất lại vào túi, cá dưới đất đã rửa sạch, cá nướng và canh cá trên lửa cũng chín.

Cô vươn tay ném con cá cuối lên tấm ván, đeo găng tay: "Đi thôi, về nhà."

Những con cá bị ăn đầu bày chung với các con khác, tuy các con cá trong lưới cũng to nhưng so với đống này thì có vẻ nhỏ.

Gấu Bắc Cực hắt hơi, chân trước dẫm lên từ từ, rồi đứng dậy, cắn lấy sợi dây dưới đất, lắc đầu.

Nó kéo tấm ván cá tiến về phía trước, cá trên đó hơi va chạm là rớt xuống.

Rơi xuống tuyết im lặng bị chôn vùi.

Nhưng Sói Bắc Cực luôn chú ý sẽ phát hiện ngay, một số thậm chí cắn lấy cá trước khi rơi xuống, chạy vài bước đuổi theo để đặt cá lại vị trí, rồi lùi sang bên tiếp tục rình mồi.

Cáo Bắc Cực và Báo Tuyết nhỏ rất hòa đồng với bầy Sói Bắc Cực, sống chung trong nhà lâu như vậy, mùi của nhau đã quá quen thuộc.

Hải cẩu Đốm nhỏ đi theo sau cũng muốn giúp đỡ, nhưng so với Sói Bắc Cực, Hải cẩu Đốm nhỏ về cả hình dáng lẫn động tác đều hơi vụng về, chưa kịp chạy tới thì Sói Bắc Cực đã nhặt cá bỏ lại chỗ cũ.

"Ah ah!" Hải cẩu Đốm nhỏ la lên tức tối.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 677: Chương 677



"Kéc kéc!" Cú tuyết không đi săn cùng đại quân, thói quen săn mồi khác nhau, chim săn mồi bay nhanh có cách săn riêng.

Do từng bị Cú Bắc Cực suýt bắt đi, có tâm lý ám ảnh, nghe tiếng chim kêu, Hải cẩu Đốm nhỏ co rút cổ, nhưng phản ứng lại là con Cú Bắc Cực quen thuộc thì nó lại ngẩng đầu, hùng hổ la lên: "Ah!"

Im miệng!

Cú tuyết bay xoáy xuống đậu trên vai Lâm Thiên Du.

Chạm mắt Cú Bắc Cực, Hải cẩu Đốm nhỏ chớp chớp mắt, "Ah..."

Tôi bảo tôi sẽ im miệng mà.

Nghe Hải cẩu Đốm nhỏ thay đổi lời nói không chút do dự, Lâm Thiên Du bật cười: "Ha ha. Nhận thời thế là hải cẩu thông minh."

Hải cẩu Đốm nhỏ vẫy đuôi, "Ah!"

Đúng!

……

Tại căn cứ.

Yên tĩnh, không thấy khói bốc lên từ lửa.

Lúc này, mọi người vẫn còn ở ngoài thu thập đồ.

Lâm Thiên Du nói: "Để cá ở đó đi, tôi sẽ làm sau."

"Ừm..."

Lâm Thiên Du lợi dụng lúc nó không chú ý, vươn tay vuốt má Sói đầu đàn, rồi quay đi vào lều.

Sói đầu đàn vẫn cắn dây chưa buông, bị vuốt mặt xong còn đang phản ứng, tai chậm rãi rụt lại sau lưng.

Tiểu Dính nằm sấp xuống, chân trước cố gắng đẩy tới, từ từ tiến lại gần Sói đầu đàn, rồi há miệng cắn lấy nửa dưới sợi dây.

Sói đầu đàn hạ mắt xuống.

Tiểu Dính nằm trên chân mình, "Au au ư ư!"

Tới lượt em rồi tới lượt em!

...

Lâm Thiên Du về mở hộp thức ăn cho Gấu Bắc Cực, đổ vào bát nhỏ, tránh cho nó lép phải mép hộp sắc nhọn gây tổn thương đầu lưỡi.

Lâm Thiên Du đặt bát xuống: "Tuyết Đoàn, anh ăn trước đi, tôi đi gửi thức ăn."

"Au au!" Tuyết Đoàn bị mùi ngọt của đồ hộp thu hút, không rời mắt, liền cắn ngay nửa miếng đào.

Sắp xếp xong cho bọn lông xù, Lâm Thiên Du cầm theo canh cá nóng hổi và cá nướng đi gõ cửa lều băng của Phong Tĩnh Dã.

"Anh Phong." Lâm Thiên Du bọc cá nướng bằng lá cây, trên đảo cực bắc không có những tán lá rộng như các đảo khác, lá của những cây hiếm hoi cũng rất thưa, phải bọc nhiều lớp.

"Ừm?" Phong Tĩnh Dã mở cửa, đã thay đồ, tóc cũng khô ráo không còn dấu vết ướt nước, "Sao vậy?"

"Tôi bắt được nhiều cá trong lưới, anh thử món cá nướng lần này xem sao." Lâm Thiên Du đưa đồ cho anh, đầy ắp thức ăn cộng thêm hai con cá trên đỉnh, còn có thêm một hộp thuốc, nhìn rất nhiều.

Phong Tĩnh Dã thường xuyên trao đổi thức ăn với Lâm Thiên Du, ăn nhiều nhất là cá nướng và canh cá, anh cười nhận lấy: "Ngửi thơm quá."

Không phải lời nịnh hết, mùi tiêu và hạt tiêu trong lá không thể bọc kín, ở cửa hầm lều tạo thành vòm, không gian hẹp khiến mùi càng rõ.

Phong Tĩnh Dã liếc nhìn phía sau cô, hỏi: "Gấu Bắc Cực không về với em à?"

"Tuyết Đoàn ở nhà ăn hộp." Lâm Thiên Du nhếch mép "Tôi rất thích viên ngọc trai đen đó, cảm ơn anh."

Phong Tĩnh Dã định nói đùa về Gấu Bắc Cực một câu, nghe vậy dừng lại, môi mỏng hé rồi khép lại, nói nhẹ: "Thích thì tốt."

Ngón tay nắm hộp cơm trắng bệch, anh ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh, cố gắng nói giọng bình thản: "Cũng may phát hiện, nên tôi lặn xuống bắt thử, không ngờ thật sự có."

[Gọi là tình cờ ư, sau bao tính toán kỹ càng và suy nghĩ sâu sắc.]

[Đúng vậy, chỉ cần sai sót một chút trong tính toán nhiệt độ và độ sâu, sẽ không có tình cờ này.]

[Ngọc trai đen: Tôi sẽ không nói gì trước khi luật sư đến.]

[Trời ơi tôi thực sự bị làm ngọt ngào!!!]

Lâm Thiên Du híp mắt cười, không vạch trần lý do vụng về của anh.

Cô nhìn rõ tai Phong Tĩnh Dã càng lúc càng đỏ, hạ mắt, nén đi nụ cười, quan tâm nói: "Chú ý giữ ấm nhé, nếu khó chịu chỗ nào có thể đến tìm tôi, hộp phía trên có thuốc phòng cảm lạnh, nhớ ăn hai viên sau bữa ăn."

Phong Tĩnh Dã gật đầu: "Được."

Gửi đồ xong, Lâm Thiên Du cũng không ở lại nữa.

Phong Tĩnh Dã đóng sầm cửa, cánh cửa gỗ bằng phẳng ghép vừa khít vào cửa hầm vòm bị kéo mạnh sang hai centimet.

Trong lều băng tối mờ, chỉ còn tiếng tim đập "bùm bùm".

"Au au!"

Trận chiến giành dây leo thành giai đoạn quyết liệt, bầy sói và Sói đầu đàn đánh nhau túi bụi.

Mặc dù thể chất Tiểu Dính cũng mạnh mẽ, nhưng đánh với Sói đầu đàn, hai hiệp đấu, rõ ràng bị dẫn điểm.

Sói đầu đàn không có ý làm hại nó, cắn lấy cổ Tiểu Dính nhưng không siết chặt.

"Au au au!" Tiểu Dính vươn dài cổ gào lên.

Các con sói xung quanh cũng vây lại.

"Au ư!" Tiểu Dính dừng tiếng kêu, há mồm cắn tới đâu đánh tới đó.

Giống đánh nhau hơn là vui đùa.

Cắn tôi một phát tôi đá lại một cú, lộn xộn lắm.

Con sói bị thương đứng bên cạnh quan sát, chủ yếu né tránh, dùng chân không bị thương vung tuyết ném chúng.

"Au?!" Tiểu Dính bị tuyết bôi đầy mặt, quay đầu lao về phía con sói bị thương.

Lâm Thiên Du đang đi về, dọc đường nghe tiếng sói gào liên hồi, lại gần, thấy vài bóng trắng đã đánh lộn thành một đống.

Tiểu Dính tấn công lung tung, chân vẫy tuyết, chân trước lăn lộn nhanh chóng, tuyết cuốn cùng đất đá bắn tung tóe.

Lâm Thiên Du nhìn mấy con lăn lộn trong tuyết, né sang một bên tránh vết bẩn, cúi xuống bóp từng nắm tuyết, "Này các bạn!"

Nghe tiếng, sói đang đánh nhau dừng lại, cả Tiểu Dính đang đào hố cũng quay đầu lại.

Lâm Thiên Du nặn vài cục tuyết trong tay thành bóng, "Chúng ta ra ngoài ném tuyết đi!"

……

Bánh: Gian tình đã lồ lộ ra đấy rồi, mình để anh Phong gọi chị Du là “em” luôn nhóa :D
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 678: Chương 678



"Au?" Sói Bắc Cực nghiêng đầu nhìn.

Quả bóng tuyết trong tay Lâm Thiên Du đã được nặn gần xong, thấy vậy liền ném thẳng tới.

Bầy sói vốn đánh giành gay gắt, khi bóng tuyết bay tới lập tức buông nhau ra, Sói đầu đàn còn nhanh nhẹn nhảy ra khỏi đám đông.

Bóng tuyết bay đến giữa đường bị Sói đầu đàn cắn trong miệng, nằm gọn trong hàm răng.

Vật nặn tạm bợ không cứng, Sói đầu đàn cắn mạnh không chút phòng bị, bóng tuyết lập tức vỡ vụn, những mảnh tuyết nhỏ rơi trong miệng, chỉ có một vài mảnh còn nguyên vẹn, cảm giác lạnh khiến Sói đầu đàn vô thức cắn một cái, rồi... nuốt luôn những mảnh tuyết cuối cùng.

"Ừm?!" Sói Bắc Cực chậm chân chỉ kịp chạy tới, bóng tuyết đã biến mất trong miệng Sói đầu đàn.

Chúng vây quanh Sói đầu đàn, cố nhìn vào miệng nó.

Sói đầu đàn ngồi yên giữa đám đông, tâm trạng ổn định, khi một con sói khác vươn móng vuốt, nó đánh bay móng vuốt mà không do dự. Sau đó nó l**m mũi, tiếp tục ngồi yên không nhúc nhích.

"Đừng ăn nữa, các cậu cũng làm bóng tuyết ném tôi đi." Trong khi chúng tranh nhau bóng tuyết, dưới chân Lâm Thiên Du đã có thêm nhiều bóng, cô ngồi xuống, tay cầm bóng tuyết gọi: "Bóng tuyết tới đây!"

Nghe tên mình, Cáo Bắc Cực lập tức nhô đầu ra từ trong lều, "Ùm?!"

(Tuyết Cầu = Bóng Tuyết)

Lâm Thiên Du mỗi tay một bóng, thấy vậy liền ném một bóng cho Cáo Bắc Cực.

Lúc bầy sói chen lấn nhau chạy tới cắn bóng tuyết, chỉ ló được cái đầu, Cáo Bắc Cực bị bóng tuyết ném trúng đầu.

"Ùm!" Bóng tuyết nổ tung trên mặt Cáo, tuyết vụn bám đầy mặt nó, giống hệt vừa mới từ dưới đất bò lên.

Nó nháy mắt, lắc đầu, phất bay tuyết đi, tung cao cái đuôi, nhảy tót tới, "Ùm..."

[Ha ha, Tuyết Cầu: Mẹ gọi con ra rồi ném đồ vào mặt, chắc có lý do của mẹ thôi.]

[Au au! Tuyết Cầu dễ thương quá, nhanh cầm nó ném đi.]

[Bàn về sự hợp nhau giữa Cáo Bắc Cực tên Tuyết Cầu và trò ném bóng tuyết.]

...

Lâm Thiên Du ngồi bị Cáo Bắc Cực lao tới ôm chặt, dù đã chuẩn bị nhưng vẫn bị đổ ngửa xuống đất. Cô gập chân ôm Cáo Bắc Cực lên người, "Nữa đây!"

Nói rồi cô cầm hai bàn chân Cáo, bàn chân lông xù nắm lấy bóng tuyết, dưới sự điều khiển của Lâm Thiên Du, chúng giơ cao lên.

Cáo Bắc Cực ngẩng đầu, "Ừm?"

Mặc dù không biết đang làm gì, nhưng Cáo Bắc Cực không vùng vẫy, hoàn toàn phụ thuộc vào sức lực của Lâm Thiên Du mà nhấc tay.

"Ném đi!" Lâm Thiên Du cầm bàn chân Cáo ném bóng tuyết.

Nhìn theo bóng tuyết bay đi, Cáo Bắc Cực chậm rãi mở to mắt, con ngươi liên tục thay đổi, ngơ ngác nhìn xuống bàn chân mình.

"Au au!"

Bầy sói ùa về phía trước.

Chen lấn giành giật, so với ném bóng tuyết, mọi người dường như thích ăn bóng tuyết hơn.

Không biết con nào, vừa há miệng cắn bóng thì bị đẩy sang một bên, má va vào bóng tuyết, giật mạnh đầu một cái, miệng mở to không cắn được bóng tuyết mà lại ném ngược trở lại.

Lâm Thiên Du ôm chặt Cáo Bắc Cực còn đang bất ngờ, lăn trên tuyết tránh bóng bay tới, "Chính là thế đấy!"

Đánh bóng tuyết, vẫn là chơi thì vui nhất.

Ở giữa bầu trời đầy bóng tuyết, Lâm Thiên Du vững người, lấy hai quả đã nặn sẵn bên cạnh ném liên tiếp, hô to: "Nữa đây!"

Con sói bị thương phản ứng đầu tiên, chân cào nhanh trên mặt đất.

Gấu Bắc Cực thì thú vị ăn hộp, không biết từ đâu bay tới, một bóng tuyết 'bốp' trúng giữa trán.

Nó dừng việc nhai trái cây, rồi như chẳng có chuyện gì tiếp tục ăn.

Nghĩ lại, nó giơ chân trước che cái bát nhỏ hơn lòng bàn chân mình. Có vẻ cũng không an toàn lắm, nó lội từ từ quay người, quay mặt vào trong lều, chỉ để lại phía sau.

Giờ thì có thể yên tâm ăn trái cây trong hộp rồi.

Gấu Bắc Cực lục cục ăn đào.

Ngoài lều, bầy sói dường như cũng đã bắt đầu hiểu cách chơi.

Lâm Thiên Du vẫn ngồi dưới đất, bóng tuyết bay tới phủ kín, gần như mật độ tuyết rơi trong ngày bão tuyết lớn.

Dưới tấm màn tuyết che phủ.

Lâm Thiên Du một tay ôm Cáo Bắc Cực, một tay ném bóng đáp trả.

Trong nháy mắt, toàn bộ bầy sói tham gia vào trận chiến, không ăn bóng tuyết nữa mà quay đầu ném ngược lại.

"Ừm!" Cáo Bắc Cực rời khỏi người, dùng móng vuốt cào tuyết, quay lưng về phía bầy sói, dùng móng vuốt cào lấy hết những bóng tuyết Lâm Thiên Du vừa nặn xong, không bỏ sót một quả, ném hết.

Tuyết trên trời bay tán loạn và vài bóng tuyết lẻ tẻ, cuộc chiến tuyết diễn ra rất náo nhiệt.

Con sói thích dính bên Lâm Thiên Du nhất, hầu như không rời, tránh né bóng tuyết bay tới, vuốt cào dưới chân, không biết đang đào cái gì.

Không hay biết đã rời xa trung tâm chiến trường.

Thấy bên này có vẻ vắng, Lâm Thiên Du cười to: "Ha ha, Tiểu Dính coi chừng!"

"Au!" Bóng tuyết nổ sau đầu Tiểu Dính, sói Bắc Cực lắc đầu, đào có vẻ hăng hơn.

Lâm Thiên Du tò mò nó đang làm gì, nhưng sự chú ý bị thu hút bởi luồng tuyết bay lên, cô quay đầu tiếp tục chiến đấu với bầy sói.

Báo Tuyết nhỏ vẫy đuôi, cái đuôi xù mịn chỉ quét sạch được một chút, xung quanh hỗn loạn.

Lâm Thiên Du phòng thủ tấn công đều tốt, còn kịp vươn hai tay túm tất cả tuyết xung quanh rồi nắn thành một quả cực lớn. Cô cẩn thận lướt tay dọc mặt đất, tách bóng tuyết khỏi tuyết.

Trong khoảng thời gian ngắn, sau lưng cô đã gần như bị tuyết phủ kín.

Đợt tấn công của bầy sói vẫn không ngừng.

Tiểu Dính cắn trong miệng khối tuyết may mắn đào được từ dưới đất, vẫn còn nguyên vẹn. Nó quay người, ánh mắt kiên định, định dùng 'bóng tuyết' của mình với Lâm Thiên Du một trận đấu tuyết chính thức.

...Nhưng nó nhìn quả bóng lớn hơn cả đầu mình, rơi vào trầm tư.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 679: Chương 679



[Pfft... Haha, cái nhìn của sói Bắc cực khiến tôi phải cười chết mất.]

[Sói Bắc Cực: Đợi đã... mẹ ơi, mẹ không nhớ mẹ từng ôm con sao?]

[Ném xuống chắc phải đè bẹp sói Bắc Cực mất.]

[Sói Bắc Cực: Tôi nghĩ tôi vẫn có thể cứu vãn tình hình.]

Trong tình huống kích thước bóng tuyết quá chênh lệch.

Tiểu Dính nhai nếm nếm rồi nuốt hết tuyết trong miệng, sau đó nằm sấp xuống, lộn người lên, bụng hướng lên trên, hai chân trước ngoan ngoãn đặt trước ngực, vặn vẹo người, cái đuôi trên mặt đất vẫy loạn xạ.

Đầu hàng thật ngoan, không hề phản kháng.

Lâm Thiên Du sung sướng cười không nổi, tay ôm bóng tuyết cũng run lên.

Quay đầu thấy sói khác vẫn cố sức cào bới, Lâm Thiên Du không nói hai lời ôm bóng tuyết chuẩn bị tấn công gần... quả bóng hơi lớn, ném xa tốn sức lại khó nhắm.

"Tấn công!!!" Lâm Thiên Du hét lớn ôm bóng tuyết.

"Au au au??!!"

Bầy sói lập tức tán loạn.

Những con sói bị vây đuổi vẫy đuôi chạy trối chết, chạy vòng quanh nhà rồi bị đuổi lại, mệt quá cũng nằm sấp xuống như Tiểu Dính, "Au!"

Lâm Thiên Du ôm khối bóng lớn đuổi từng con một, sói phía sau nhìn chằm chằm cũng không bỏ qua.

Tiểu Dính phản ứng đuổi theo v* v*n cô.

Lâm Thiên Du vung tay lớn, Tiểu Dính kêu lên thảm thiết: "Au! Au au...!"

Âm cuối gần như lên cao.

[Tiểu Dính: Đừng đánh!!! Là em!!!]

[Chết cười luôn, nói chậm thêm chút nữa là bị vùi lấp bởi bóng tuyết rồi.]

"Xin lỗi ha ha..." Lâm Thiên Du thấy nó hoảng hốt không nhịn cười.

Nói xong cô xoay cổ tay, lại nhắm Sói đầu đàn.

Không xa, Sói đầu đàn đang cúi đầu cào bóng tuyết bằng móng vuốt, nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó, lăn ngay xuống khi Lâm Thiên Du xông tới.

Lâm Thiên Du vừa giơ cao bóng tuyết lên.

Sói đầu đàn lộn người, rõ ràng chưa từng làm động tác này, hơi vụng về, nhìn Lâm Thiên Du một hồi, nó chậm rãi và cứng nhắc vẫy đuôi.

OK, đồng bộ động tác.

Lâm Thiên Du lại ôm chặt bóng tuyết lớn, cằm tỳ lên bóng, "Tôi tuyên bố! Trong trận chiến tuyết không chính thức này, tôi giành chiến thắng!"

"Au au!"

"Ùm!"

Lúc này, con Cú Bắc Cực bay vòng trên trời mà không tham chiến đáp xuống đúng lúc.

Lâm Thiên Du giơ cao bóng tuyết lên, "Cú Nhỏ, thử xem nào? Nó trông thì to, chẳng đau tẹo nào đâu."

Cú Bắc Cực chưa kịp đáp xuống vai Lâm Thiên Du, nghe vậy lập tức thay đổi hướng bay, bay thẳng lên trời.

Suốt quá trình không duỗi móng vuốt ra.

"Kéc..." Nghe thấy tiếng kêu rất nhẹ từ xa.

Lâm Thiên Du v**t v* bóng tuyết lớn, đứng thẳng người, tay đặt trên hông, đầy nụ cười nhẹ nhàng: "Cú Nhỏ nói nó muốn bay thêm một lúc nữa."

[Trí tuệ thấp: Không chơi. Trí tuệ cao: Tôi chưa bay đủ.]

[Ôi trời, Cú Nhỏ dễ thương quá, các bạn có thấy không, móng vuốt vừa duỗi ra thì chị Lâm nói câu đó, rụt lại ngay lập tức.]

[Phải rút lại, nếu không sẽ bị bóng tuyết to bằng mặt mình đánh thẳng vào mặt thôi, ai cũng rút cả.]

Lâm Thiên Du cẩn thận đặt bóng tuyết xuống, tiếc là không dùng được, "Cảm giác những đứa nhỏ nhà mình khá thích các trò chơi bóng này.

Khi ném bóng tới, chúng vô thức há miệng cắn lấy, nếu là loại bóng khác, chúng có lẽ có thể chơi ném bắt được, chỉ tuyết dễ vỡ quá."

"Phải có đồ chơi nào đó thì tốt quá. Như đĩa bay, đèn hồng ngoại." Lâm Thiên Du suy nghĩ, nhiều đồ chơi có thể làm phong phú cuộc sống hằng ngày của các sinh vật nhỏ.

Nếu không ngoài săn mồi ra chỉ ăn ngủ, lâu dần cũng chán.

"Đúng rồi, đĩa bay." Lâm Thiên Du búng tay, sau khi đặt xong bóng tuyết, nhảy xuống dốc, vào lều lấy cái rìu, còn có thêm một khúc củi đốt lửa.

Không làm được đèn hồng ngoại, làm cái đĩa bay thì đơn giản.

Khúc gỗ này đường kính dài nhất, cũng thích hợp làm đĩa bay nhất, độ dày khoảng hai đốt ngón tay cái.

Lâm Thiên Du dùng rìu làm trơn các cạnh, mặt trên cũng được ghồ ghề thành một lớp mịn, độ dày tự nhiên giảm dần.

"Không cần làm quá dày, nếu không chúng cắn lâu sẽ mệt." Lâm Thiên Du thổi bay mùn cưa, cầm đĩa bay gỗ lên nhìn dưới ánh sáng, "Như thế này vừa đủ rồi. Tốt nhất là có thể phủ một lớp sơn bóng."

Nhưng ở đây không có vật liệu để phủ lớp.

Lâm Thiên Du chỉ đành dùng tuyết xoa bóp thoa lên vài lớp, rồi cởi găng tay, dùng đầu ngón tay vuốt, đảm bảo không còn mảnh gỗ nhỏ.

"Ehem!" Lâm Thiên Dụ ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của mọi sinh vật lông xù, cô vỗ vỗ mùn cưa trên đùi, giơ cao đĩa bay một tay, "Chúng ta chơi một trò chơi nào, tôi sẽ ném cái đĩa bay này đi, các bạn giúp tôi nhặt lại nhé."

"Au..." Tiểu Dính dựa sát bên tay cô, ngẩng đầu là cắn trúng đĩa bay.

Lâm Thiên Dụ dùng khuỷu tay xoa đầu Tiểu Dính, "Phải đợi tôi bảo bắt đầu."

"Au?"

"Bắt đầu!" Lời còn chưa dứt, đĩa bay nằm ngang trên tay Lâm Thiên Dụ đã bay thẳng ra.

Dù chỉ ngồi, sức mạnh của Lâm Thiên Dụ vẫn không hề giảm.

Sói đầu đàn phản ứng nhanh nhất, lao đi trước tiên, sói khác trong bầy cũng nhanh chóng đuổi theo. Ngay cả con sói bị thương cũng nhanh chóng bước đi ba chân, Tiểu Dính nhìn qua nhìn lại, vẫn chưa kịp phản ứng đĩa bay đã bay đi.

Khi nhận ra, đuôi con sói Bắc Cực cuối cùng cũng không còn nhìn thấy.

Nó nhìn bàn tay trống trơn của Lâm Thiên Dụ, Tiểu Dính: "Au?"

Lâm Thiên Dụ giơ tay chỉ hướng, "Bên kia..."

"Au? Au!" Tiểu Dính rụt tai lại, lúc này mới phản ứng, vội vàng đuổi theo.
 
Back
Top Bottom