Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 590: Con dâu nuôi từ bé - Cuồng quay


Chuyển ngữ: WanhooTương lai, nhiệt huyết tuổi trẻ, Phương Phỉ Phỉ sắp chia tay, Chúc Tố Nương khinh thường, bao nhiêu thứ đè nén trái tim Chúc Nghiên Thu.Làm Chúc Nghiên Thu hoang mang chưa từng có, đau đớn chỉ muốn chết quách cho rồi.Ngày ngày thức dậy nhóm bếp nấu cơm, công tử như cậu lại có ngày quanh quẩn nhóm củi góc bếp.Cuộc sống không có tương lai quật ngã Chúc Nghiên Thu, cái tâm độc ác kéo đến xâm chiếm.

Cậu phải lên chiến trường bằng mọi giá, cậu phải đi đánh giặc.Chỉ có đi đánh giặc mới thay đổi được hoàn cảnh khốn khổ, nhưng tay của cậu...Giờ phát cơm, Ninh Thư thấy mắt Chúc Nghiên Thu đỏ lừ, mi mắt sưng húp có vẻ đã khóc.Chia tay rồi hả.Chúc Nghiên Thu bắt được ánh mắt của Ninh Thư, cậu ta lườm Ninh Thư rồi đi tiếp, không buồn nói chuyện với cô.Ninh Thư nhìn theo Chúc Nghiên Thu thất tình không thiết sống, cô đoán tình yêu của hai cô cậu gặp trắc trở.Trong cốt truyện, Chúc Nghiên Thu nói dối giỏi, ngày Chúc Nghiên Thu đã công thành danh toại Phương Phỉ Phỉ mới biết sự thật.Trước đó Phương Phỉ Phỉ có biết Chúc Tố Nương nhưng tin đó là chị gái Chúc Nghiên Thu.

Sau này biết chân tướng, cô ta đề nghị chia tay.Chúc Nghiên Thu mặc quân phục ngực đeo một hàng huy chương, quỳ xuống xin Phương Phỉ Phỉ tha thứ.

Một người đàn ông có quyền có thế quỳ xin lỗi, cô gái nào cũng rung động thôi.Ngày còn trên chiến trường cả hai kề vai sát cánh giúp đỡ nhau, tình cảm ngày càng thắm thiết.

Phương Phỉ Phỉ yêu Chúc Nghiên Thu thật lòng, vả lại Chúc Tố Nương đang ốm đau triền miên, không đáp ứng thuốc nghe chừng sắp chết.

Phương Phỉ Phỉ đã chấp nhận lời xin lỗi của Chúc Nghiên Thu.Quay về với thực tại, Chúc Nghiên Thu chưa công chưa danh, người ngợm bẩn thỉu lấm lem, khác một trời một vực cậu công tử gọn gàng sạch sẽ.

Không còn hình tượng công tử nhà giàu khiến Chúc Nghiên Thu tầm thường nhiều.Chưa giết được kẻ địch nào đã bị chuyển sang đội chiến sĩ hậu cần, lại thêm mâu thuẫn nảy nở trước dự tính thì dứt tình cũng phải thôi.Phương Phỉ Phỉ đã là cô phóng viên chiến trường có chút tiếng tăm, địa vị chênh lệnh, phụ nữ thích được đàn ông giỏi giang chinh phục nhưng trường hợp này là nữ giỏi hơn nam, càng dễ rạn nứt tình cảm.Biết làm sao được, động vật còn biết chọn giống đực mạnh để phối giống mà.Ôi, bản tình ca cảm động biết bao con tim sắp biến mất rồi.Ninh Thư không để ý tình hình của hai người họ vì cô rất bận, rất rất bận, ngày nào cô và Tiểu Đồng cũng mỏi rã rời tay chân.Lính bị thương ngày một nhiều, chiến tuyến liên tục lùi về sau.

Bom đạn giội liên tục, một ngày không quân giội không biết bao nhiêu lần.Ninh Thư không chỉ phải chữa cho lính bị thương, cô còn phải đề phòng bị bom đạn nổ trúng.Chiến trường này không thủ được rồi.

Người chết nhiều hơn, chiến sĩ bị thương nhiều hơn, vũ khí lạc hậu hơn quân địch nên phải liều mình lấy mạng quân ta đổi xác quân địch.Chiến trường này sắp mất, giằng co bao nhiêu ngày chỉ trụ được đến hôm nay.Sĩ quan trưởng từng trúng đạn ngày càng yếu, vết thương nhiễm trùng nặng, uống thuốc hạ sốt cũng không đáp ứng.

Ninh Thư dùng cả thuốc mua ở cửa hàng giao dịch cũng không có hiệu quả.Anh ta bị thương nghiêm trọng thêm với môi trường không đủ điều kiện dưỡng thương, không ngủ nghỉ đầy đủ.

Tương lai cả đội quân đổ dồn lên vai anh ta, áp lực đè nặng mỗi ngày.Sĩ quan trưởng yêu cầu Ninh Thư dùng mọi cách để giữ mạng anh ta.

Anh không được phép chết vào thời điểm này, anh phải cố gắng cho đến khi quân tiếp viện đến hoặc lãnh đạo gửi lệnh rút quân.Ninh Thư đến chết, thuốc tây không được ta lại dùng thuốc bắc của ông cha vậy.

Ninh Thư giã nát thảo dược đắp vào vết thương của sĩ quan trưởng rồi băng lại.Thuốc bắc ôn hoà, dù tác dụng chậm nhưng vẫn có công dụng điều hòa vết thương, ngăn diễn biến nặng thêm.Ninh Thư đã vẽ cây thảo dược, mô tả nơi mọc để Đường Chính cử lính vào núi tìm.Ninh Thư rất vui vì cô đã học y thuật ở chỗ thần y.

Y thuật giúp cô bình tĩnh xử lý tình huống, kiến thức đã học được luôn phát huy tác dụng cao.Xử lý vết thương của sĩ quan trưởng xong, Ninh Thư lại đeo hòm thuốc về lều.

Binh lính chồng chất vết thương, ai ai cũng đau khổ và tuyệt vọng.Một mình Tiểu Đồng bận việc, bước đi có phần loạng choạng song luôn cố gắng kiên trì.Quá nhiều lính bị thương, Ninh Thư và Tiểu Đồng làm việc luôn chân luôn tay, não mơ mơ màng màng.

Nhìn thấy vết thương, não chưa kịp nghĩ mà tay đã cầm dụng cụ, hoàn toàn làm việc theo bản năng.Không quân vẫn đang ầm ầm trên đầu, lúc lúc lại thả vài quả bom xuống.

Làm việc trong môi trường cần tập trung cao độ làm cô vô cùng mệt mỏi.Ninh Thư sống trong môi trường này cũng trào dâng cảm giác tuyệt vọng, chẳng biết khi nào mới kết thúc, chẳng biết giây tiếp theo mình còn sống hay đã chết.Chiến tranh cướp đi biết bao sinh mạng, phá hoại nền văn minh, hủy diệt niềm tin trong mỗi người.Ninh Thư cuống cuồng với công việc lại nghe có người gọi cô: "Chúc Tố Nương."

Ninh Thư không chú ý, giọng ấy lại gọi, bấy giờ Ninh Thư mới nhìn lại thì thấy Chúc Nghiên Thu đang nằm trên ván, chân cậu chảy máu không ngừng, từng giọt chảy dài theo cẳng chân nhỏ xuống đất."

Chúc Tố Nương."

Chúc Nghiên Thu vừa đau vừa sợ.Ninh Thư qua kiểm tra chân của Chúc Nghiên Thu.

Ninh Thư mới chạm vào Chúc Nghiên Thu đã rít lên, toát mồ hôi hột.Chúc Nghiên Thu gãy chân, cẳng dưới có vết lưỡi lê chém.Thịt hở nhìn thấy cả xương, máu ứa ra từ vết thương trông vô cùng rợn người.Ninh Thư nhăn mày, Chúc Nghiên Thu làm gì mà bị thương nặng thế này?

Ninh Thư khâu vết thương, rắc thuốc cầm máu và băng lại.Cô nẹp thanh gỗ, bó cố định chân.Chúc Nghiên Thu hỏi Ninh Thư: "Chân của tôi sẽ không sao chứ?"

"Tôi không biết, có thể có có thể không."

Ninh Thư quay đi làm việc khác, không muốn biết tại sao Chúc Nghiên Thu bị thương.Chúc Nghiên Thu ôm đầu đau đớn, nhìn chân mà nỗi sợ bủa vây.

Khi lưỡi lê phản chiếu ánh sáng mặt trời loé lên rồi chém vào chân cậu, đó cũng là lúc ngoài nỗi sợ còn cả nỗi tuyệt vọng bùng lên.Chân của cậu, hy vọng của cậu."

Chúc Tố Nương."

Chúc Nghiên Thu gọi Ninh Thư đang bận.Ninh Thư mặc kệ cậu ta, bao nhiêu người đang đợicô cứu, cô không rảnh nói chuyện với Chúc Nghiên Thu.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 591: Con dâu nuôi từ bé - Trở về từ tiền tuyến


Chuyển ngữ: WanhooCuối cùng vẫn không bảo vệ được chiến trường này.

Lãnh đạo có lệnh rút lui, sĩ quan trưởng thở dài ra lệnh rút quân, đội quân cũng lùi về bằng tốc độ nhanh nhất.

Khu vực này đã thất thủ.

Sĩ khí đội quân đi xuống, những chiến sĩ mặt mũi lấm lem bùn đất khênh những người lính bị thương rút lui trong thẫn thờ và rệu rã.

Ninh Thư cũng đeo hòm thuốc đi theo đại đội.

Đi bộ cứu được người cần cứu nhanh hơn.

Tiểu Đồng đi với Ninh Thư thở hồng hộc.

Ninh Thư bảo cô bé lên xe ngồi, Tiểu Đồng lắc đầu, sợ hãi: "Cô ơi em không biết phải đi đâu nữa."

Tiểu Đồng cảm thấy mình có giá trị trên chiến trường khi theo cô giáo cứu người.

Nay rút quân, cô không biết đi đâu.

Trở về với xã hội làm Tiểu Đồng nhớ về chuyện bị cưỡng hiếp, cô sợ bị người ta chê, người ta khinh.

Ninh Thư nghĩ rồi nói: "Em đi theo cô, em có thể trở thành quân y."

Chiến tranh xâm lược kéo dài nhiều năm, đất nước rất thiếu quân y.Sau khi mình đi Chúc Tố Nương và Tiểu Đồng cùng làm việc cũng tốt.

"Em cảm ơn cô ạ."

Tiểu Đồng yên tâm hơn.

"Bác sĩ Chúc ơi, có chiến sĩ đi đằng trước kêu đau chân mãi, bác sĩ qua xem sao."

Một anh lính chạy lại gọi Ninh Thư.

"Ừ."

Ninh Thư đeo hòm thuốc qua xem.

Tiểu Đồng cũng đi cùng, Ninh Thư nói: "Em lên xe đi, không cần theo cô."

Ninh Thư chịu đựng được vì cô luyện Tuyệt Thế Võ Công có ngưỡng chịu nhất định.

Tiểu Đồng chỉ là cô bé yếu ớt, không so được với cô.

"Em vẫn chịu được."

Tiểu Đồng nghiến răng kiên cường, Ninh Thư thấy vậy cho cô bé đi theo.

Chiến sĩ cứ kêu đau chân mãi là Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu đang nằm cáng được hai anh lính khênh.

"Chân đau như thế nào?"

Ninh Thư đặt hòm hỏi Chúc Nghiên Thu.

Cô tháo dây buộc, nẹp gỗ và băng vải, xem xem có bị nhiễm trùng không.

Ninh Thư nhai thảo dược đắp lên vết thương của Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu không rời mắt khỏi Ninh Thư đang nghiêm túc chữa cho mình: "Chị biết chữa bệnh từ khi nào?"

Ninh Thư thắt nút buộc, lạnh lùng: "Học người ta."

Chúc Nghiên Thu ngạc nhiên, nhìn chân hỏi: "Chân của tôi sẽ bình thường lại chứ?"

"Tôi không biết, đừng di chuyển linh tinh, về bệnh viện mới nói chính xác được."

Bị gãy chân nên cô đoán sẽ có di chứng.

Chúc Nghiên Thu ủ dột, lo lắng bất an, cậu ta cũng biết tình trạng của mình nên mới hỏi đi hỏi lại Ninh Thư để trấn an.

Cậu cố gắng xông lên tiền tuyến, không ngờ bị kẻ địch chém lưỡi lê vào chân trong khi đang đánh nhau.

Tình hình lúc đó là khó lắm cậu mới hạ đo ván kẻ địch, vậy mà kẻ dịch nằm dưới đất đã chém vào đùi cậu.

Chúc Nghiên Thu vướng bị thương nằm lì trong lều nên không được huấn luyện quân sự.

Phản xạ lúc lâm trận bị chậm một chút, không trưởng thành dần dần như trong cốt truyện.

Quá khát vọng thành công để rồi bị cái lợi trước mắt che mờ sẽ dễ hỏng chuyện.

Chúc Nghiên Thu cũng thấy ân hận.

Ninh Thư nhìn quanh không thấy bóng dáng Phương Phỉ Phỉ.

Đội quân đã rút lui, Phương Phỉ Phỉ là phóng viên chiến trường đáng lẽ cũng cùng rút lui, sao lại không thấy bóng dáng đâu?Lạ hơn khi Chúc Nghiên Thu còn bị thương lâu vậy rồi.

Vậy tức là chia tay thật?Ninh Thư cũng mặc kệ họ, phải công nhận là tình yêu của mong manh quá, chết sớm vì nhiều lý do.

Đâu phải tình yêu luôn được đội lên đầu.Ngày Ninh Thư quay về Thượng Hải nhộn nhịp, Ninh Thư cảm giác như đã sống được mấy kiếp, lâu lắm rồi không được cảm nhận bầu không khí hòa bình.

Không có cơn mưa đạn, không có không quân ầm ầm trên đầu, không có tiếng kêu đau của chiến sĩ.

Hòa bình nơi đây đánh đổi bằng tính mạng của người lính nơi tiền tuyến.

Ninh Thư dẫn Tiểu Đồng về nhà, cả hai tắm rửa rồi nằm ềnh ra giường ngủ mê mệt.

Tạm gác tất cả mọi chuyện để ngủ một giấc trước đã.

Thức dậy đã là ngày hôm sau.

Ninh Thư mặc quân phục đeo Huân chương Quân công hạng nhì trước ngực, đi giày lính qua trường nội trú đón Chúc Tư Viễn.

Một thời gian không gặp Chúc Tư Viễn cao hơn, cứng cáp hơn.

"U ơi."

Chúc Tư Viễn chạy đến nhưng kiềm chế hành động, không còn bổ nhào vào lòng Ninh Thư như lúc bé, song đôi mắt kia vẫn hồng hồng.

Ninh Thư cười bảo: "U về rồi đây Tư Viễn, chúng ta về nhà thôi."

Chúc Tư Viễn gật lấy gật để, trên đường về luôn miệng hỏi Ninh Thư.

Biết Ninh Thư được trao tặng Huân chương Quân công hạng nhì thì cứ ngắm huân chương mãi.

Người đưa huân chương cho Chúc Tư Viễn.

Chúc Tư Viễn nâng niu, xem đi xem lại: "U ơi, mai này con lớn con cũng sẽ lên chiến trường đuổi quân xâm lược ra khỏi đất nước chúng ta."

Ninh Thư ừ mỉm cười.

Về đến nhà, Tiểu Đồng đã nấu xong cơm.

Tiểu Đồng còn ngại Ninh Thư và Chúc Tư Viễn.

Ninh Thư giới thiệu Chúc Tư Viễn với Tiểu Đồng, Chúc Tư Viễn gọi Tiểu Đồng một tiếng chị.

Khi ăn cơm Chúc Tư Viễn liên tục hỏi chuyện ở chiến trường.

Nhớ đến chiến trường làm Ninh Thư không còn thèm ăn, cô nhắc Chúc Tư Viễn: "Tư Viễn đừng hỏi u nữa, đợi u ghi lại mọi chuyện rồi con tự đọc nhé."

Ninh Thư muốn viết sách kể về cuộc sống nơi chiến trường.

Đúng vậy, đặt tên là "Tôi là chiến sĩ quân y."

Ninh Thư bắt tay vào viết hồi ký về cuộc sống ở chiến trường.

Cô viết về công việc của mình, các chiến sĩ trên chiến trường bị thương ở đâu, nên xử lý vết thương như thế nào.

Cứ một được một đoạn Chúc Tư Viễn lại là người đầu tiên đọc.

Đọc xong lại nhìn Ninh Thư với đôi mắt vừa ngưỡng mộ, vừa thương u, vừa tức giận: "Sao người Nhật lại độc ác thế hả u?"

"Chiến tranh khốc liệt vậy đấy con."

Ninh Thư trả lời.

Chúc Tư Viễn đọc xong còn mang đến lớp cho các bạn đọc.

Ninh Thư kệ thằng bé, chắc là cô lại sắp phải lên chiến trường tiếp rồi.Cuộc chiến này còn kéo dài, đây chỉ là lui quân tạm thời.

Ngày thường rảnh rỗi, Ninh Thư sẽ dạy Tiểu Đồng một vài kiến thức quân y.

Tiểu Đồng đã từng sống ở chiến trường nên hiểu khá mau.

Cô đã ở thế giới này rất lâu, cảm giác như sống hết nửa đời người.

Chưa từng có thế giới nào làm Ninh Thư vừa tuyệt vọng vừa mệt mỏi như thế giới này.

Có toà sạn tìm đến Ninh Thư ngỏ ý muốn phát hành cuốn hồi ký "Tôi là chiến sĩ quân y" Ninh Thư viết.

Ninh Thư đồng ý ngay tắp lự, đất nước lâm nguy, cho nhiều người dân bình thường hiểu về chiến tranh cũng tốt.

Toà soạn có trả cho Ninh Thư một khoản nhuận bútnho nhỏ, Ninh Thư nhận để tích tiền lấy vợ cho Chúc Tư Viễn.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 592: Con dâu nuôi từ bé - Hoàn thành nhiệm vụ


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư mang quyển hồi ký đến toà soạn lại gặp Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ mặc đồ năng động đeo máy ảnh trước ngực, khá bất ngờ khi thấy Ninh Thư, cô ta mỉm cười đúng mực: "Chào bác sĩ Chúc, không ngờ lại gặp chị ở đây."

"Chúc Nghiên Thu bị thương đấy, cô đã thăm cậu ta chưa?"

Chúc Nghiên Thu đang nằm viện, bác sĩ nói đi bộ sẽ hơi khập khiễng, chạy nhảy sẽ đau chân.Một phần cũng do chiến trường không đủ điều kiện chữa.Phương Phỉ Phỉ chỉ nhăn mày nhẹ, thất vọng: "Tôi không thăm anh ấy, tôi cảm thấy không cần thiết phải thăm.

Dù chúng tôi từng yêu nhưng đau cũng có, tình cảm không quay lại như ngày đầu được.

Thà chia tay, lưu lại ký ức đẹp trong nhau, còn hơn vừa yêu vừa nghi ngờ để rồi cãi vã."

"Cô nói nghe hay quá."

Ninh Thư nhếch môi."

Bác sĩ Chúc làm việc tiếp đi, tôi đi nộp ảnh đây."

Phương Phỉ Phỉ lắc chiếc máy ảnh.Ninh Thư nheo mắt nhìn Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ đá Chúc Nghiên Thu rồi.

Chúc Nghiên Thu nằm một mình trong bệnh viện không có ai săn sóc.Chúc Nghiên Thu chẳng còn gì, mặc dù Phương Phỉ Phỉ thích Chúc Nghiên Thu nhưng bị quá nhiều mối lo toan đời thực vướng bận.Nếu Chúc Nghiên Thu của hôm nay đã thành công, chưa biết chừng Phương Phỉ Phỉ sẽ không chia tay.Phương Phỉ Phỉ là người được ăn học, biết định hướng cho cuộc đời.

Cô gái không bị ràng buộc bởi tư tưởng phụ nữ nấp sau đàn ông đều biết hoạch định cho cuộc sống.Cô ta đã chia tay một cách phóng khoáng.Chúc Nghiên Thu đáng đời lắm, nhưng Phương Phỉ Phỉ tưởng đã thoát khỏi Chúc Nghiên Thu thì hơi bị ngây thơ đấy.

Chúc Nghiên Thu được chiều từ bé, cậu ta là kẻ giỏi ăn bám.Cậu ta yêu Phương Phỉ Phỉ nhiều đến thế, vậy mà nay Phương Phỉ Phỉ bỏ rơi cậu.

Cậu ta sẽ bám Phương Phỉ Phỉ như đỉa đói với danh nghĩa là yêu.Ninh Thư đưa sách cho toà soạn rồi về ngay.

Cô dẫn Chúc Tư Viễn vào viện thăm Chúc Nghiên Thu.Chúc Nghiên Thu gầy sọp cả người, nằm co ro một bên giường không có ai chăm sóc.

Chúc Nghiên Thu hôm nay nhụt chí, khác xa Chúc Nghiên Thu được mọi người tung hô, có cả tình yêu và danh vọng trong cốt truyện."

Đó là thầy con, qua hỏi thăm thầy con đi."

Ninh Thư nhắc Chúc Tư Viễn: "Cậu ta không hoàn thành nghĩa vụ của một người thầy nhưng dẫu gì cũng cho con đến với cuộc đời.

Con làm tròn phận con là được."

"Thầy không thích con."

Chúc Tư Viễn bĩu môi.Chúc Nghiên Thu nhìn thấy hai mẹ con đứng ở cửa, cậu ta để ý Chúc Tư Viễn, mấp máy môi gọi: "Tư Viễn."

Chúc Tư Viễn chần chừ rồi vào trong.

Ninh Thư không định vào, cô ra ngoài đợi.Ninh Thư đợi Chúc Tư Viễn ngoài hành lang, Chúc Tư Viễn trở ra với biểu cảm là lạ, Ninh Thư hỏi: "Sao vậy con?"

Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư, ấp úng: "Thầy bảo con tìm một người tên Phương Phỉ Phỉ, bảo cô đó đến bệnh viện."

Ninh Thư: ...Nằm đấy mà đợi, đợi xem có gặp Phương Phỉ Phỉ không nhé.

Giờ này mà Chúc Nghiên Thu vẫn chỉ biết một mình Phương Phỉ Phỉ, lại còn sai con tìm hộ.Chúc Nghiên Thu ơi Chúc Nghiên Thu, cậu xác định cô đơn hết kiếp đi.Thật ra Phương Phỉ Phỉ mới là người mang đến nỗi đau xé lòng cho Chúc Nghiên Thu nhất, bởi vì Chúc Nghiên Thu yêu Phương Phỉ Phỉ.

Mức độ tình cảm bằng với Chúc Nghiên Thu sẵn sàng tổn thương Chúc Tố Nương."

U đừng đau lòng, con sẽ hiếu thuận với u."

Chúc Tư Viễn thấy Ninh Thư im lặng, cậu vỗ ngực đảm bảo.Ninh Thư ừ một tiếng: "U đợi Tư Viễn hiếu thuận."

Cuốn hồi ký quân y của Ninh Thư bất ngờ nhận được phản hồi tích cực.

Ninh Thư viết không hay nhưng do đất nước đang bị xâm lược, cần có gì đó kích thích lòng dân.Nói chung đó là cái duyên.Một quyển sách giúp nữ chiến sĩ quân y nổi tiếng.Chúc Tố Nương không còn là người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ.

Chúc Tố Nương có sự nghiệp, tuy không được đi học nhưng vẫn có tư tưởng tiên tiến."

Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?"

Giọng 2333 vang lên trong đầu.Hình như lâu lắm rồi cô không nghe thấy giọng 2333."

Có."

Đầu Ninh Thư biêng biêng, lại mở mắt đã về không gian hệ thống.

Căn phòng thân quen giúp Ninh Thư yên lòng.Linh hồn cô dẻo dai hơn, cô sờ mặt, mặt cô đàn hồi như thạch."

Xem kinh nghiệm lần này đi."

Ninh Thư nói với 2333."

Có ngay."

Giao diện thuộc tính hiện ra trước mặt Ninh Thư.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 1.650.000 (+1.500.000)Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 170Điểm hấp dẫn: 4Điểm may mắn: 82Điểm vũ lực: 102Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 14 (+30)Tư chất: 36Công đức: 6 (+20)Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 1 Bùa hộ mệnhHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Chúc Tố Nương: Không muốn nhọc lòng vì nhà họ Chúc, muốn đưa con trai đi nơi khác tự lo cho cuộc sống.Hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ, nhận được một triệu năm trăm nghìn kinh nghiệm, sáu mươi điểm thuộc tính, hai mươi điểm công đức, ba mươi điểm sức mạnh tín ngưỡng, một hào quang Cứu người bị thương.Chuyến này thu hoạch nhiều quá, có sáu mươi điểm thuộc tính vậy điểm của cô tăng nhiều hơn rồi.2333 mừng rỡ: "Chúc mừng cô, cô đã đạt ba triệu kinh nghiệm, đã có thể thăng cấp lên Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp.

Cô có muốn thăng cấp không?"

"Có chứ, nhưng tôi có một câu muốn hỏi trước khi thăng cấp.

Sau khi tôi thăng cấp hệ thống vẫn là cậu à?"

Ninh Thư hỏi.2333 trả lời ngay: "Tất nhiên là tôi rồi.

Chúng ta đã bị ràng buộc, cô có trở thành Người thực thi nhiệm vụ Siêu cấp thì hệ thống vẫn là tôi nhé."

Ninh Thư: Chán không buồn nói.Tự nhiên chẳng có hứng thăng cấp."

Cô có muốn thăng cấp không?"

2333 hỏi lại."

Có."

"Vui lòng đợi trong giây lát."

2333 nói.Ninh Thư đợi, cứ tưởng không gian hệ thống sẽ thay đổi, nào ngờ đợi một hồi chẳng thấy có sự thay đổi nào.

Ninh Thư hỏi: "Xong chưa?"

"Đã hoàn tất."

2333 trả lời."

Xong rồi?"

Ninh Thư trợn mắt.2333 tỏ ra đương nhiên: "Xong rồi.

Tôi đã sửa xong danh hiệu ở giao diện thuộc tính, hiện cô đã trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp rồi nha."

Đậu má, sao lại chán đời thế nhỉ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 593: Nhiệm vụ tập sự


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư mở giao diện thuộc tính chia sáu mươi điểm.

Cô cộng ba mươi điểm vào trí tuệ, mười điểm vào may mắn, mười điểm vào vũ lực và mười điểm vào tư chất.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 3.150.000Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 170 (+30)Điểm hấp dẫn: 4Điểm may mắn: 82 (+10)Điểm vũ lực: 102 (+10)Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 44Tư chất: 36 (+10)Công đức: 26Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 1 Bùa hộ mệnhHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Ninh Thư chia điểm thuộc tính xong mới nhìn thấy cô chỉ có bốn điểm hấp dẫn, biết thế đã thêm một ít vào hấp dẫn.Ninh Thư đã lên trung cấp tràn trề hy vọng, cô hỏi 2333: "2333 này, tôi có thể về đó không?"

"Về đâu?"

2333 nghi hoặc."

Thì tôi lên trung cấp rồi, tôi được về thế giới mà tôi sinh ra chứ nhỉ?"

Ninh Thư giấu mong mỏi cho riêng mình vì ngày xưa cô không làm chủ được vận mệnh.Còn nay cô đã trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp, cô đã có thêm quyền lợi.

Cô muốn về thăm bố mẹ, cô sẽ mua thuốc bổ ở cửa hàng giao dịch cho họ.Ninh Thư có hai anh nhưng không thân lắm.

Mười mấy tuổi cô đã nhập viện, cứ thế sống trong viện nhiều năm.Mấy năm đầu bố mẹ còn thương cô, ngày nào cũng vào viện thăm.

Nhưng dần dà cũng không còn mặn mà, chỉ đóng viện phí đúng hạn.Ninh Thư vẫn biết ơn bố mẹ, ít ra họ vẫn chữa bệnh cho cô.

Dù quãng thời gian sống trong viện lắm đau khổ nhưng cô vẫn sống, khi chết còn được đưa đến không gian hệ thống.2333 nói: "Không được, người thực thi nhiệm vụ không được phép tự ý đến thế giới họ sinh ra.

Tôi sẽ để ý giúp cô, tôi sẽ nhận nhiệm vụ ở thế giới ấy nếu có."

Ninh Thư hơi thất vọng: "Tôi sợ lúc tôi về họ đã mất rồi."

"Quy luật mỗi thế giới một khác, một giây ở thế giới này có thể bằng một năm, một nghìn năm ở thế giới kia."

2333 an ủi Ninh Thư.Ninh Thư không cảm thấy được an ủi, cô nghe mà lo lắng hơn.

Lỡ như thế giới cô sinh ra đã trôi qua một nghìn năm thì sao?"

Thật ra còn một cách."

2333 nói."

Cách gì?"

Ninh Thư có dự cảm cách của 2333 chẳng ra gì."

Đợi ngày cô mạnh đến mức điều khiển được thời gian thì dù đã trôi qua một nghìn năm vẫn quay về gặp được bố mẹ cô."

2333 mách nước.Ninh Thư: Dẹp mẹ đi.Điều khiển thời gian là sức mạnh khủng khiếp nhường nào, cô mà mạnh thế vậy việc đầu tiên cô làm chính là đá đít 2333.Ninh Thư thở dài, cô chỉ muốn về thăm nhà thôi."

Nhiệm vụ tiếp theo của cô là nhiệm vụ tập sự dành cho Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp."

2333 nói: "Mỗi lần thăng cấp đều có một nhiệm vụ tập sự."

Ninh Thư chợt nhớ đến cái nhiệm vụ chơi khăm nhau hồi Mộc Yên La và bảy chú bé hồ lô.

Cô có dự cảm xấu: "Nhiệm vụ bình thường chứ?"

"Nhiệm vụ bình thường với nhiệm vụ không bình thường đã làm sao?"

Giọng 2333 không đáng tin: "Nhiệm vụ cũng chỉ là nhiệm vụ thôi."

Một hệ thống sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ, cảm giác bất lực của con người."

Sẽ thế nào nếu thất bại nhiệm vụ tập sự?"

Ninh Thư hỏi: "Có bị xoá sổ không?"

"Tất nhiên rồi, một khi thất bại đồng thời xoá danh hiệu Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp.

Lần lên trung cấp tiếp theo yêu cầu sáu triệu kinh nghiệm."

Ninh Thư: ...Chơi nhau quá mà, trắc trở quá mà."

À còn nữa, nhiệm vụ tập sự không được mua gì hết, có mua cũng không được dùng."

2333 nói thêm.Ninh Thư hỏi vội: "Kể cả nhu yếu phẩm cần thiết, nước, tích cốc đan cũng không à?"

"Đúng."

2333 nhấn mạnh: "Bất cứ cái gì nha~~~"Ninh Thư: (╯#=_,=)╯╧═╧╧═╧╧═╧╧═╧╧═╧╧═╧╧═╧╧═╧╧═╧╧═╧(Xem nhất dương chỉ của bà đây!)"Sao lại chơi nhau thế?"

Ninh Thư không hiểu: "Tại sao tôi cứ có cảm giác nhiệm vụ cố tình đẩy người ta vào chỗ chết nhỉ?"

"Làm gì có, nhiệm vụ tập sự khảo nghiệm tất cả kỹ năng của người thực thi nhiệm vụ khi không có sự hỗ trợ của bên ngoài."

2333 giải thích như thật.Ninh Thư: ..."

Thế tôi có được tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, có được chế thuốc độc không?"

Ninh Thư hỏi trong bất lực."

Đó là kỹ năng của cô, cô được phép sử dụng.

Tất cả đều được sử dụng chỉ cần không phải mua từ hệ thống."

Ninh Thư lại hỏi: "Vậy ba đạo cụ Hào quang Tỉnh táo, Hào quang Tin tưởng và bùa hộ mệnh của tôi thì sao?"

Ninh Thư ngấm ngầm xác định nhiệm vụ này rất khó nhằn nên cô cần hỏi rõ."

À những cái đó thì được.

Vì cô mua bằng công đức và sức mạnh tín ngưỡng nên nó thuộc về cô mãi mãi."

2333 cho hay.Công đức và sức mạnh tín ngưỡng mới là hàng xịn, kinh nghiệm không quý giá bằng hai cái này.Buồn là không biết làm thế nào mới được nhận công đức và sức mạnh tín ngưỡng."

Tôi có thể hỏi xem thế giới tập sự là cổ đại hay hiện đại không?"

Ninh Thư hỏi tiếp.2333 trả lời cho có: "Cái này tuỳ chọn sau."

Ninh Thư: ...Mẹ kiếp, cô hối hận vì không cộng tất cả điểm thuộc tính vào may mắn.

Cô không có tự tin làm nhiệm vụ mà cần nhờ may mắn."

Có khi nào nhiệm vụ rất khó không?"

Ninh Thư hỏi."

Còn tuỳ thuộc vào may mắn của cô.

Có thể rất khó, có thể rất dễ, nói chung phải xem cô chọn nhiệm vụ nào.

Cô đã bao giờ nghe câu may mắn cũng là một dạng sức mạnh chưa?"

2333 chẳng mấy quan tâm: "Cố lên, tôi tin cô."

"...

Cảm ơn."

Ninh Thư chán nản.Làm nhiệm vụ nào cũng cần tâm lý vững vàng, Ninh Thư lấy hơi hít sâu, khoanh chân tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.Luyện xong Ninh Thư mở mắt, cô vẫn hơi bồn chồn, lo lắng về nhiệm vụ tới đây.

Thất bại không chỉ bị tước danh hiệu Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp, mà còn nhân đôi ngưỡng điểm thăng cấp tiếp theo lên sáu triệu.Nghe con số thôi đã ngấp ngoải rồi.Khó lắm mới được thăng cấp, Ninh Thư mong nhiệmvụ này dễ thở.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 594: Chết vì thừa cân


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư đi vòng tròn trong không gian hệ thống, công nhận cô lo bò trắng răng nhưng cô vẫn sợ."

Trông cô hệt con chó tự cắn đuôi."

2333 nhận xét.Ninh Thư: ..."

Gợi ý chút về nhiệm vụ được không?"

Ninh Thư hỏi 2333: "Tôi không nghĩ ra được gì hết."

"Vậy đừng nghĩ nữa, biết đâu nhiệm vụ vô cùng dễ thì sao?"

2333 an ủi: "Tôi không sợ này."

Ninh Thư: Hờ hờ...Nói hay như đài, cậu có làm nhiệm vụ đâu mà biết sợ.Ninh Thư bỗng nhận thấy hình như cô đã quá cứng nhắc, cô mặc niệm Chú Thanh Tâm.

Ngẫm lại thì thật ra cũng chẳng có gì phải lo, nghĩ nữa cũng không nghĩ ra.

Cô đã vượt qua rất nhiều nhiệm vụ, cô tin mình cũng sẽ vượt qua nhiệm vụ tập sự này.Ninh Thư lại lượn một vòng không gian ảo, mục đích chính là đến quán ăn đánh chén no nê.

Ăn nhiều thế nào cũng không béo, ăn nhiều đến đâu cũng mất sạch, ăn đã đời cho đỡ cơn buồn mồm.

Mỗi lần ghé quán Ninh Thư toàn tiêu mấy nghìn điểm kinh nghiệm chỉ để nếm thử tất tần tật món ăn trên đời."

May cho cô chỉ là linh hồn, chứ với tốc độ ăn thùng uống vại này tôi dám chắc cô sẽ chết vì thừa cân."

2333 khinh thường.Thì vì là linh hồn nên mới ăn thùng uống vại mà.Sau khi đã đánh chén no say, Ninh Thư trở về không gian hệ thống, lấy một cuốn sách trên kệ và đọc với một tâm thái bình tĩnh.Đọc hết quyển sách Ninh Thư lại thong thả tưới nước cho chậu hoa, tập thể dục một lúc, tóm lại là làm vài việc vặt."

Cô lọ mọ thế làm gì?

Cô không muốn làm nhiệm vụ đúng không?

2333 hỏi.Ninh Thư ngồi khoanh chân trên ghế: "Tôi đang bị tâm lý, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong."

"Cô cần chuẩn bị gì?"

2333 hỏi lại."

Chuẩn bị tâm lý."

2333: ...Thông báo từ hệ thống: "2333 tặng bạn một đống cứt, 2333 không muốn nói chuyện với bạn."

Ninh Thư giãn cơ, đang định làm nhiệm vụ mà cô chợt nhớ mặc dù 2333 là cái đồ ăn hại nhưng có người biết cần chú ý những gì khi làm nhiệm vụ tập sự.Ninh Thư đứng vào ô dẫn đến không gian ảo, hơi quay cuồng và cô đã có mặt trên con phố cổ.Ninh Thư tìm ngay đến Văn phòng Tư vấn, cô dừng lại trước cửa, việc đầu tiên cô làm là tiếc cho số kinh nghiệm sắp mất.Vào trong Văn phòng Tư Vấn, Ninh Thư ngửi thấy mùi hương trầm quen thuộc, mùi này giúp linh hồn được thanh tịnh, có cảm giác tất cả bụi trần bay đi hết.Ninh Thư hít một hơi dài, hít lấy hít để hương thơm.Anh tóc bạc cầm cuốn sách da thuộc đi ra từ phòng trong, bước đi khoan thai, cử chỉ nho nhã ngồi xuống ghế theo đúng tiêu chuẩn lễ nghi của dòng dõi quý tộc xưa.Anh tóc bạc đặt sách lên bàn, mở cuốn sách rồi chú tâm vào nó, nói chuyện mà không cả ngẩng lên nhìn Ninh Thư: "Mời ngồi."

Ninh Thư ngồi đối diện anh tóc bạc, không quên hít hà hương nhang thơm phức, cô hỏi: "Cần chú ý gì khi làm nhiệm vụ tập sự trung cấp?

À không, tôi muốn hỏi câu này trước đã.

Tư vấn về nhiệm vụ tập sự hết bao nhiêu tiền?"

"Một triệu kinh nghiệm."

Anh tóc bạc trả lời từ tốn.Ninh Thư: Chết mất thôi, chết luôn cho rồi...Ninh Thư co giật cơ mặt, lần trước ba trăm nghìn, lần này một triệu."

Sao lại đắt thế?"

May mà hỏi giá trước, chứ để đến lúc tư vấn xong phải trả một triệu có mà Ninh Thư ngất luôn tại chỗ."

Cô có quyền chọn không nhờ tư vấn, thanh toán hai trăm nghìn kinh nghiệm là có thể ra về."

Bàn tay ngọc ngà đẹp từng khớp xương lật trang sách, anh ta vẫn trả lời bằng chất giọng ôn tồn.Ninh Thư đã kiềm chế không để tay run, cô nhảy số nhanh: "Tại sao không tư vấn mà vẫn mất hai trăm nghìn kinh nghiệm?"

Sao anh không đi ăn cướp luôn đi.Cô đen quá, kinh nghiệm là lá me, hỏi cái bay triệu lá.

Trần đời cô chưa gặp ai nham hiểm như anh này, khổ nỗi cô lại chỉ biết nhờ anh ta tư vấn.Anh tóc bạc nhướn mắt nhìn Ninh Thư: "Phí được tính từ khi bước vào Văn phòng Tư vấn.

Loại hương mà cô ngửi rất quý, không định lượng được giá cả."

Ninh Thư nín thinh ngay lập tức: "Tôi không ngửi."

Không tư vấn cũng mất hai trăm nghìn, thôi thà hỏi còn hơn.

Ninh Thư hỏi anh ta: "Tôi muốn biết những điều cần lưu ý khi làm nhiệm vụ tập sự."

"Nhiệm vụ tập sự sơ cấp, trung cấp, cao cấp hay những cấp cao hơn đều là nhiệm vụ khó xác định có thể hoàn thành hay không.

Lưu ý cốt lõi chỉ là cần bảo toàn tính mạng, không chết trong khi thực hiện nhiệm vụ."

"Chỉ cần đợi hệ thống thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, được phép rời khỏi thế giới mới được duyệt là đã hoàn thành.

Hoàn thành 60% tiến độ nhiệm vụ cũng được duyệt là đã hoàn thành nhiệm vụ tập sự."

Anh tóc bạc đi thẳng vào vấn đề, Ninh Thư nghe hiểu.Cô đã nắm bắt được vấn đề nên lạnh gáy: "Nhiệm vụ tập sự có khả năng nguy hiểm tính mạng?"

"Đương nhiên, cấp độ nhiệm vụ tập sự càng cao càng nguy hiểm."

Anh tóc bạc trả lời: "Bất cứ nhiệm vụ nào cũng vậy, chỉ cần bảo toàn tính mạng, không chết trong khi thực hiện nhiệm vụ sẽ được xét duyệt rời đi khi không còn nguy hiểm."

Ninh Thư gật đầu đã hiểu, hỏi ý kiến người giàu kinh nghiệm là điều đúng đắn.

Mỗi tội phí tư vấn làm cô rất đau lòng, không, là ung thư lòng.Ninh Thư run tay quẹt thẻ kinh nghiệm trả một triệu.Khi ra về, Ninh Thư đi thật chậm, hít thật lực mùi hương trong Văn phòng Tư Vấn.

Mỗi một hơi thấm sâu vào linh hồn giúp cô yên lòng nhiều.Công nhận xịn.Ninh Thư nhìn tấm biển Văn phòng Tư Vấn, cô nhọc lòng quá, cô lại bị bóc lột rồi.Cá nhân Ninh Thư thấy cái anh tóc bạc này mạnh lắm đây, ít nhất là người mà không ai động được ở không gian ảo.Cô muốn ăn quỵt lắm nhưng không dám.Giờ thì cô đã hiểu, có thể 2333 biết quy định về nhiệm vụ tập sự nhưng không được phép nói.Ôi, mình yếu quá, mình còn non kém lắm.Về không gian hệ thống, Ninh Thư hỏi 2333: "Tôi yếu lắm đúng không?"

"Rất yếu."

2333 nói: "Có điều ai mà chẳng xuất phát từ yếu kém đi lên mạnh mẽ.

Tôi từng nhận định cô không tiến xa như hôm nay, vậy mà cô đã lên trung cấp đó thôi.

Cô sẽ ngày càng mạnh hơn."

"Đừng quan trọng hoá một triệu kinh nghiệm, bỏ một triệu đổi lại lời khuyên từ thế hệ đi trước đáng mà."

2333 khuyên Ninh Thư đang chán đời: "Sang lên, đừng phèn thế."

Ninh Thư: Hờ hờ hờ...Không buồn nói chuyện với cái thứ vô dụng lúc nào cũng thích giả chết.Được cái 2333 không còn khẳng định cô không thểtiến xa như hồi đầu nữa rồi.

Ngày xưa cậu ta nào mấy quan tâm, hỏi chuyện toàntrả lời cho có, vậy mà nay lại cổ vũ cô đấy.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 595: Con dâu nuôi từ bé (Ngoại truyện)


Chuyển ngữ: WanhooChúc Tư Viễn mang cháo gà chị Tiểu Đồng nấu vào viện thăm Chúc Nghiên Thu, nhưng ông bố trên danh nghĩa mới thấy cậu đã hỏi: "Tư Viễn tìm được Phương Phỉ Phỉ giúp thầy chưa?

Con bảo cô ấy đến gặp thầy đi."

Chúc Tư Viễn: →_→Chúc Tư Viễn chỉ là một cậu bé chưa đến mười tuổi, biết đi một mình đến viện thăm bố đã giỏi lắm rồi.

Cậu chỉ gặp cái cô Phương Phỉ Phỉ hai lần, cậu không quen cô ấy.

Thế giới rộng lớn, cậu biết đi đâu tìm cái cô tên Phương Phỉ Phỉ đây.Chúc Tư Viễn chẳng biết trả lời thế nào.

U bảo cậu phải làm tròn trách nhiệm của một người con, nhưng cậu không muốn gặp người thầy luôn nhớ một cô khác.Rõ ràng u là vợ thầy, tại sao thầy cứ hỏi thăm cô khác.Chúc Tư Viễn đặt cháo gà xuống rồi ra về.

Chúc Nghiên Thu còn gọi với theo Chúc Tư Viễn: "Tư Viễn nhớ tìm giúp thầy đấy nhé."

Thầy kiểu gì thế này, Chúc Tư Viễn rất muốn trả lời con không tìm đâu.Chúc Tư Viễn về nhà kể chuyện cho Chúc Tố Nương nghe.

Chúc Tố Nương nghe mà giật mình, những hình ảnh đang lướt qua đầu cô.Chúc Tố Nương ngắm nghía đôi tay, cô cầm dao mổ, bỗng cảm thấy con dao mổ hệt như đôi tay mình."

Con không muốn vào thăm thầy nữa đâu u."

Chúc Tư Viễn nhăn nhó, cậu cảm thấy thầy của cậu bị hâm.Chúc Tố Nương không quan tâm: "Không muốn thì không thăm nữa."

Chúc Tố Nương đang cầm lần lượt các dụng cụ y tế."

Thầy muốn gặp Phương Phỉ Phỉ."

Lần nào gặp thầy, thầy cũng chỉ hỏi về Phương Phỉ Phỉ.Chúc Tố Nương nghĩ ngợi: "Thầy con muốn vậy cho thầy con gặp."

Chúc Tố Nương liên hệ với Phương Phỉ Phỉ nhờ mối quan hệ ở toà soạn.

Cô nhắc cô ta vào thăm Chúc Nghiên Thu, Phương Phỉ Phỉ có vẻ khó chịu: "Đó là chồng chị, sao chị bảo tôi vào thăm chồng chị làm gì?

Mối quan hệ của tôi và Chúc Nghiên Thu là sai lầm, tôi phải sửa lỗi lầm này."

Chúc Tố Nương nói với Phương Phỉ Phỉ: "Cô cậu yêu nhau nhiều đến thế, tại sao lại không cả muốn vào thăm?

Tôi và Chúc Nghiên Thu không thể nào về với nhau, ngày xưa tôi dại dột còn giờ tôi muốn sống cho mình.

Cô cậu đã yêu nhau vậy tôi chúc phúc cho cô cậu.

Chúc Nghiên Thu yêu cô sâu đậm, cô sẽ không tàn nhẫn đến mức đó chứ?"

Phương Phỉ Phỉ mím môi nhìn Chúc Tố Nương.

Rõ ràng chị ta thua kém cô mọi mặt, nay lại nổi tiếng hơn cô vì một quyển sách mang tên "Tôi là chiến sĩ quân y".Hôm nay đứng đây ra vẻ với cô, một kẻ vô học như chị ta tự tin cái nỗi gì."

Tình yêu của cô cậu chẳng phải thề non hẹn biển bên nhau mãi mãi không bao giờ thay đổi sao?

Chúc Nghiên Thu gặp vài rắc rối và cô bỏ rơi cậu ta?"

Chúc Tố Nương thắc mắc."

Không lâu trước cô còn nói khó lắm mới gặp được người phù hợp, mới gặp được người có chung tiếng nói, không muốn từ bỏ dễ dàng mà."

Chúc Tố Nương đáp trả lại những câu khi trước Phương Phỉ Phỉ nói lý lẽ với cô.Phương Phỉ Phỉ sầm mặt, đành bớt chút thời gian vào viện thăm.

Cô ta nhìn thấy Chúc Nghiên Thu gầy gò hốc hác, mặt mũi tái sạm, mặc đồ bệnh nhân xấu xí trông như sắp chết.Nhìn thấy Phương Phỉ Phỉ, mắt Chúc Nghiên Thu toả sáng, lục tục rời giường ôm Phương Phỉ Phỉ.Phương Phỉ Phỉ ngửi thấy mùi hủ bại, mùi chỉ có ở bệnh nhân lâu năm từ người Chúc Nghiên Thu.

Cô ta đẩy Chúc Nghiên Thu, hỏi mấy câu khách sáo như tình hình Chúc Nghiên Thu thế nào.Chúc Nghiên Thu rất vui vì Phương Phỉ Phỉ đã đến.

Nhưng Phương Phỉ Phỉ chán chẳng buồn nhìn một Chúc Nghiên Thu sa sút tinh thần.

Hình ảnh Chúc Nghiên Thu tràn trề sức trai ngày xưa mờ dần, đầu cô ta chỉ còn hình ảnh Chúc Nghiên Thu bây giờ.Hình ảnh làm Phương Phỉ Phỉ chạy mất dép.Chúc Nghiên Thu nhận thấy sự hời hợt của Phương Phỉ Phỉ, cậu ta khủng hoảng.Đến ngày Chúc Nghiên Thu xuất viện, cậu ta tìm kiếm Phương Phỉ Phỉ khắp nơi.

Cậu ta tìm thấy nhà Phương Phỉ Phỉ, ngày nào cũng đợi Phương Phỉ Phỉ quyết không chia tay.Chúc Nghiên Thu đã từng ngày ngày vào viện tìm Chúc Tố Nương, cậu ta quen sử dụng trò này.Phương Phỉ Phỉ phiền không chịu được, thoạt đầu còn áy náy nhưng sự áy náy đã bị cái đuôi Chúc Nghiên Thu xua sạch.Phương Phỉ Phỉ chỉ muốn đá Chúc Nghiên Thu thật xa.Nếu Chúc Nghiên Thu thành danh, Phương Phỉ Phỉ sẽ không ghét Chúc Nghiên Thu nhiều thế.Mối quan hệ của hai người đã thay đổi, một người là kẻ bám đuôi, một người là người bị bám đuôi.Phương Phỉ Phỉ càng ghét hơn vì chân Chúc Nghiên Thu có tật.

Đi chậm không sao nhưng đi nhanh hoặc chạy là lộ ngay.Phương Phỉ Phỉ chỉ muốn thoát khỏi Chúc Nghiên Thu.

Phương Phỉ Phỉ càng như thế Chúc Nghiên Thu càng muốn quấn chặt Phương Phỉ Phỉ.Chúc Nghiên Thu chẳng còn gì nữa, cậu phải nắm chắc cô gái mà cậu yêu hết lòng.Phương Phỉ Phỉ bực bội đeo máy ảnh lên chiến trường, Chúc Nghiên Thu cũng đi theo nhưng do bị tật nên không được cho đi đánh giặc, cậu ta lại làm công việc cũ đó là phụ bếp.Cậu ta luôn nghĩ cách giành suất ăn đặc biệt cho Phương Phỉ Phỉ, song Phương Phỉ Phỉ chẳng hề cảm kích.

Lần nào cũng vứt bát đũa, nói thẳng mặt không muốn Chúc Nghiên Thu cứ bám theo.Chúc Nghiên Thu tức điên, trách Phương Phỉ Phỉ không có lương tâm.

Tuy nhiên hôm sau vẫn mang cơm cho Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ vẫn vứt suất cơm khi chưa hề động đũa.Chúc Nghiên Thu biết chuyện Phương Phỉ Phỉ và một anh sĩ quan trẻ thích nhau thì kích động lắm, xông xáo định đánh nhau với sĩ quan kia.Anh sĩ quan kề súng lên đầu Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu không dám manh động nữa.Vì chuyện ấy mà anh sĩ quan không còn nhiệt tình với Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ xinh đẹp, nhanh nhẹn, rất hợp gu đàn ông nhưng hiện đang trong giai đoạn đặc thù, người thuộc tầng lớp cao như sĩ quan cần giữ hòa thuận cho quân đội.Không được phép là người nảy sinh mâu thuẫn.Phương Phỉ Phỉ điên tiết, bực Chúc Nghiên Thu chết đi được, không chỉ ghét mà còn căm thù Chúc Nghiên Thu.Chúc Nghiên Thu rất vui, cậu ta còn nói với Phương Phỉ Phỉ rằng tên kia chỉ muốn qua đường với em, em đừng để bị lừa.

Phương Phỉ Phỉ chỉ muốn giết Chúc Nghiên Thu.Trong một diễn biến khác Chúc Tố Nương và Tiểu Đồng cũng được gọi lên chiến trường mà còn vẫn thuộc đội của sĩ quan trưởng cũ, vì sĩ quan trưởng chỉ định Chúc Tố Nương làm quân y cho đội quân của anh.Có thể thấy anh ta rất tin tưởng Chúc Tố Nương.Có thể nói Chúc Tố Nương đã nổi tiếng hơn cô phóng viên Phương Phỉ Phỉ.Cứ hễ nghe mọi người trò chuyện về nữ chiến sĩ quân y là Chúc Nghiên Thu lại rối bời.

Một lần cậu ta cầm lòng chẳng đặng đã nói Chúc Tố Nương là vợ mình, song những gì cậu ta nhận được chỉ là những cặp mắt khinh thường của mọi người xung quanh.Cả quân đội biết Chúc Nghiên Thu thích nữ phóng viên chiến trường, vậy mà nay lại bảo chiến sĩ quân y là vợ cậu ta, cậu ta bị thần kinh nặng rồi.Hành động bám riết Phương Phỉ Phỉ của ChúcNghiên Thu không phải việc làm của thằng thần kinh thì gì?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 596: Hậu viện nhà Tứ gia - Cốt truyện


Chuyển ngữ: Wanhoo"Làm nhiệm vụ thôi 2333."

Ninh Thư nói với 2333."

Ừ."

Cơn chóng mặt ập đến, sau khi linh hồn và cơ thể đã sáp nhập, Ninh Thư mở mắt, người cô dinh dính, đang nằm trên chiếu nhưng vẫn nóng khiếp người.Bên ngoài trời tối, trên bàn có bấc đèn dầu, trong phòng có bốn chiếc giường, thỉnh thoảng có người đang ngủ trở mình.Khuya, đâu đó tiếng ve rả rích.Ninh Thư khát nước, cô qua bàn rót nước, một chén nước mát lạnh đủ đỡ cơn khát.Uống nước xong Ninh Thư về giường tiếp nhận cốt truyện.Ninh Thư trong nhiệm vụ này là nha hoàn tên Diệu Lăng.

Chủ tử là Tống Cách cách, thị thiếp của Dận Chân, chết trong cuộc chiến gia đấu bởi nhiều nguyên do.Thế giới này là một mớ bòng bong.

Đây là thế giới thuộc thời đại nhà Thanh, có một cô gái xuyên không đến tham gia vào cuộc chiến giành ngai vàng cam go.

Các hoàng tử mỗi người một vẻ, ai cũng xuất sắc hơn người.Đa số các cô gái đều thích Tứ a ca.[A ca: Xưng hô riêng của hoàng tử.]Dận Chân là hoàng đế tương lai, hắn được biết đến là người khó đoán, đa nghi, tàn nhẫn, hiểm độc.

Cô gái nào cũng muốn chinh phục đế vương lạnh lùng, nổi tiếng trong lịch sử này.Công cuộc chinh phục đế vương lạnh lùng đầy tính thách thức.

Cảm giác khi làm tảng băng tan chảy, yêu mình cuồng nhiệt, lạnh lùng với người khác nhưng chỉ ấm áp với mỗi mình quá đỗi uyệt vời.Ai cũng muốn được đế vương yêu, được đế vương chiều, được vào cung trở thành phi tử, hoàng hậu.

Tóm lại, ai cũng muốn yêu hoàng đế.Hậu viện nhà Tứ gia có người xuyên không, có người sống lại, có người thực thi nhiệm vụ, riêng có tận hai Nữu Hộ Lộc thị, nghe như bao cả dòng họ Nữu Hộ Lộc.

Đúng vậy, Nữu Hộ Lộc chính là dòng họ trụ vững ba đời vua, từ thị thiếp đến Quý phi lên Hoàng hậu, và cuối cùng là Thái hậu mà vua Càn Long hết mực tận hiếu.Ai cũng thích Dận Chân - người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến giành ngai vàng.

Có người lợi dụng kiến thức lịch sử để giúp Dận Chân chiến thắng, vậy nên đây là một thế giới hỗn loạn.Dận Chân cũng khổ, bao nhiêu người dõi theo từng hành động của hắn ta.Rõ ràng Dận Chân vẫn đang một lòng một dạ phò tá Thái tử, vậy mà bao nhiêu cô gái kéo nhau gia nhập hậu viện của hắn.Nhiệm vụ tập sự: Bảo vệ đứa con chết yểu của Tống thị, không để đứa con chết sớm.Ninh Thư sắp xếp lại các dữ kiện, địa vị Tống thị không cao.

Cô là cung nữ mà vua Khang Hi ban cho Tứ a ca, là người hướng dẫn Dận Chân chuyện phòng the, cũng chính là người phụ nữ đầu tiên của Dận Chân.

Lần đầu tiên của Dận Chân trao cho cô ta.

Về sau Dận Chân lấy Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị, Tống thị cũng trở thành một Cách cách của hậu viện.[Đích Phúc tấn: Tước hiệu của vợ cả hoàng tử.Cách cách: Tước hiệu của thị thiếp có địa vị thấp trong hoàng tộc.

Phân biệt "Cách cách" là tước hiệu của thị thiếp, và "cách cách" là xưng hô riêng của nữ quyến hoàng tộc.]Mặc dù vậy, Tống thị không được Dận Chân thích cho lắm.

Cô ta không biết yên phận, luôn kiêu ngạo mình là người phụ nữ đầu tiên hầu phòng cũng như sinh con cho Dận Chân.Vấn đề là hai cô con gái của Tống thị gồm Hoàng trưởng nữ và Hoàng tam nữ đều chết yểu.Có lẽ chỉ có hậu viện nhà Tứ gia mới phong ba bão táp nhường này.Ninh Thư sắp xếp thông tin xong, cô đã xác định rõ phương hướng của nhiệm vụ là cần bảo toàn tính mạng, không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến hậu viện của các cô gái để rồi trở thành con tốt thí.Đã đến giờ thức dậy, ba thị nữ kia cũng lục tục thức dậy, Ninh Thư cũng thế, cô mặc quần áo đặt sẵn trên giường.Quần áo phổ biến thời nhà Thanh là váy dáng dài, cổ tròn, vạt vuông xẻ hai bên, mặc kèm một chiếc áo không tay bên ngoài.Phải mày mò mất một lúc Ninh Thư mặc xong quần áo, cô tiếp tục cài trâm hoa lấy từ trong hộp đặt đầu giường lên búi tóc, rồi đến hầu Tống Cách cách chuẩn bị thức giấc.Ninh Thư qua nhà bếp bưng nước ấm đến sân của Tống Cách cách.

Mang nước vào trong phòng, Tống Cách cách cũng vừa mới thức dậy, hãng còn đang súc miệng mặc quần áo.Trách nhiệm của Ninh Thư là rửa mặt cho Tống Cách cách.Ninh Thư vắt kiệt khăn ướt, lau mặt cẩn thận cho Tống Cách cách.

Tống Cách cách ngay gần kề ngồi ngay ngắn, khuôn mặt trái xoan, trán cao, da dẻ mịn màng, tướng tá có phúc, đó là lý do mà Khang Hi đã ban cô ta cho Dận Chân.Lau mặt xong đến lau tay, cuối cùng là mang chậu nước rời khỏi phòng Tống Cách cách.Tống Cách cách gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư thắc mắc hỏi Tống Cách cách: "Cách cách gọi nô tỳ có việc gì ạ?"

"Trâm hoa của ngươi đẹp lắm."

Tống Cách cách nói.Ninh Thư giật mình, tự hỏi có phải trâm của cô vượt phép không?Chắc là không đâu, không có trang sức nào trong hộp của Diệu Lăng không vượt ngoài thân phận."

Cảm ơn Cách cách đã khen."

Ninh Thư chỉ biết cảm ơn.

Tống Cách cách nói tiếp: "Ta không thích màu của nó, sau này đừng cài nữa."

Tống Cách cách vừa nói vừa giơ ngón trỏ vuốt tóc mai điệu đà.Ninh Thư tháo trâm ngay, Tống Cách cách không còn ý kiến.Ninh Thư lui ra ngoài, chỉ tiếp xúc một chốc ngắn ngủi nhưng cô đã hiểu ang áng tính Tống thị.

Cô ta rất ghét việc người hầu thoát khỏi tầm kiểm soát.

Nói không thích màu trâm của cô, thực chất không thích người hầu xinh đẹp.Chắc sợ người hầu quyến rũ Dận Chân.Tống Cách cách dẫn nha hoàn Hồng Mai qua thỉnh an Đích Phúc tấn, Ninh Thư được phép ăn sáng sau đó về phòng cất trâm vào chỗ cũ, thay bằng một cái trâm bạc.Ninh Thư cực kỳ cẩn thận với nhiệm vụ này.

Tống Cách cách chỉ là một Cách cách nhưng vô cùng hống hách với người hầu.

Cô chỉ là một người hầu mạng sống nằm trong tay chủ tử, rất dễ trở thành quân cờ hy sinh trong cuộc chiến của tuyến nhân vật chính.Hơn nữa cái chết của người ủy thác Diệu Lăng cũng được cấu thành một phần do người chủ Tống Cách cách.Đúng như anh tóc bạc nói, bảo toàn tính mạng là điều quan trọng nhất.Cô đang thắc mắc không biết Tống Cách cách đã có thai hay chưa.Ba nha hoàn chung phòng cũng đã quay về nhưng ba người này không chung chủ với Ninh Thư.

Bốn bọn cô ở chung phòng vì không phải nha hoàn bậc cao.Ba nha hoàn thấy Ninh Thư không có ý nói chuyện, mỗi người một chủ, thân quá không hay.Ninh Thư để ý thấy ba nha hoàn ăn mặc giản dị, biết mình biết ta, kể ra cái trâm hoa của cô hơi khác biệt thật."

Cô còn ngồi ngây ra đó à Diệu Lăng, Cách cách ngất rồi mau bưng nước đến đi."

Một nha hoàn sốt ruột chạy vào gọi rồi lại hớt hải chạy đi.Ninh Thư nhanh chân qua bếp đun nước rồi mang nước ấm đến sân của Tống Cách cách.Trong phòng có nhiều người, một cô gái mặc quần áo đẹp hơn hẳn ngồi ngoài phòng khách, Ninh Thư bưng chậu nước chào họ rồi bê chậu vào trong.Đại phu đang bắt mạch cho Tống Cách cách sắc mặtnhợt nhạt nằm trên giường.

Ninh Thư đặt chậu nước xuống rồi lau mồ hôi lấm tấmcho cô ta.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 597: Hậu viện nhà Tứ gia - Cái nết đáng ghét


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đoán Tống Cách cách đã mang thai đứa con đầu tiên kể từ khi Dận Chân rời cung chuyển đến phủ riêng."

Tống Cách cách thế nào rồi?"

Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị hỏi đại phu.

Được lời của Đích Phúc tấn, các cô gái khác cùng nhìn đại phu.Có một số người lộ vẻ mặt đã hiểu, khinh thường."

Tống Cách cách đã có thai một tháng, do người yếu nên mới ngất."

Đại phu trả lời.Đích Phúc tấn gật đầu đoan trang: "Có yêu cầu gì cứ nói với bổn cung."

Một vài cô gái đặt tay lên bụng, thoáng ghen ghét Tống thị."

Các ngươi hãy tận tâm chăm sóc Cách cách nhà mình.

Cách cách đang có thai, đây là đứa con đầu tiên của gia, không được để xảy ra sai sót."

Ô Lạp Na Lạp thi nhắc nhở nhóm Ninh Thư."

Vâng ạ."

Ô Lạp Na Lạp thị dẫn đàn thiếp của Tứ gia ra về, mới đó đã không còn ai trong phòng.Ninh Thư lau mặt cho Tống Cách cách, tiện nhìn lướt qua bụng cô ta.

Đứa bé này sẽ chào đời nhưng rồi sẽ chết yểu.Tống thị rung đôi lông mi, xem chừng sắp tỉnh lại."

Ta làm sao vậy?"

Tống thị mệt nhọc đặt tay lên trán: "Bẩm Cách cách, đại phu nói người đã có thai được khoảng một tháng rồi ạ."

"Thật ư?"

Tống thị vui buồn lẫn lộn, sờ bụng: "Ta có thai rồi, ta chửa con của Tứ gia rồi."

Tống thị vui lắm, thưởng cho các nha hoàn của mình, Ninh Thư cũng được nhận một chút."

Gia hẳn đã bãi triều, ngươi mời gia đến đi."

Tống Cách cách hạnh phúc, phấn khởi sai nha hoàn Hồng Mai.Hồng Mai cười tươi nhún người với Tống Cách cách rồi chạy đi mời Tứ gia.Không lâu sau Tứ gia đến, Ninh Thư đứng bên quan sát vị vua lạnh lùng của lịch sử.

Đập vào mắt cô là nửa cái đầu trọc chỉ nuôi tóc nửa đầu cùng với tết đuôi.Nói thật là tạo hình này không đẹp chút nào, kiểu tóc làm tụt một nửa nhan sắc, không hiểu sao các chị em lại thích nhà Thanh nữa.Đôi mắt Dận Chân không tỏ mấy tình cảm, lông mày hơi nhướn cho thấy đang mừng rỡ, người khác thông qua đó biết hắn ta đang vui.

Hắn ngồi bên giường nắm tay Tống Cách cách, dặn Tống Cách cách chú ý dưỡng thai.Tống Cách cách vừa e thẹn vừa hạnh phúc, muốn Dận Chân ở lại ăn trưa nhưng Dận Chân nói phải qua sân Phúc tấn.Tống Cách cách hơi mất khống chế nét mặt, có điều Dận Chân đã hứa sẽ qua ăn cơm tối, khi ấy cô ta mới cười hòa hoãn.Ninh Thư không còn thấy niềm vui từ nét mặt Dận Chân khi ra về.Lại nhìn Tống Cách cách vui vẻ, hạnh phúc ngập tràn xoa bụng, giờ thì Ninh Thư đã biết tại sao Tống Cách cách không được yêu thương.

Có thai liền lấy cớ để nhận được yêu thương thì nào phải tình yêu lâu bền.

Vì vậy mà cho đến tận khi Dận Chân lên ngôi, giây phút nhắm mắt xuôi tay cô ta vẫn chỉ đứng hàng tần.Không bảo vệ được hai cô con gái.Tống Cách cách có nhiều lần đầu tiên nhưng cô ta không biết mượn sức mạnh đó.Tống Cách cách là người không biết suy nghĩ cho tương lai.Rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu Ninh Thư, cuộc chiến giữa các phụ nữ trong hậu viện này là cuộc chiến không khói."

Ngươi rót nước cho ta."

Tống Cách cách sai Ninh Thư đang đứng đực ra.Ninh Thư rót nước hầu hạ cẩn thận rồi lại đứng im bên cạnh giường.Đang vui nên tâm trạng cũng tốt, chớm nghĩ thôi Tống Cách cách đã lâng lâng đắc chí.

Đây là đứa con đầu lòng của gia, con trai trưởng của gia do cô sinh ra.Con của cô là con trai trưởng."

Con à, con phải cố mà tranh nhé."

Tống Cách cách vừa xoa bụng vừa lẩm nhẩm.Ninh Thư: →_→Con của cô mới chỉ là phôi thai bé xíu mà đã phải gánh hy vọng lớn lao.Ninh Thư đứng im bên cạnh không chêm lời cũng không nịnh nọt.Tống Cách cách có thai yếu vô cùng, trong bữa cơm chê món này nhạt nhẽo, chê món kia không hợp khẩu vị, cả bàn thức ăn không có món nào cô ta thích.Cô ta soi mói, không nói thích ăn món gì nhưng vẫn bắt nhà bếp nấu mâm cơm khác, nấu xong lại chê.Ninh Thư trông mà khinh.

Cao tay quá, cái nết này có mang thai bao nhiêu lần vẫn bị ghét thôi.Cô ta nên biết điều, khiếm tốn, làm như Tống thị sẽ chỉ đánh động các sân khác, trong khi đâu dễ gì mẹ tròn con vuông ở hậu viện này.Cô ta có yếu thật cũng không yếu đến mức thế.Tống Cách cách cố ăn vài đũa rồi cho dọn bàn, thưởng hết đồ ăn thừa cho người hầu, bản thân Ninh Thư cũng có một suất.Ninh Thư không ăn, cô ăn đúng phần cơm của nha hoàn.Dận Chân qua ăn cơm tối, Tống Cách cách lại sai nấu một bữa cơm thịnh soạn.

Dận Chân thấy mà nhăn mày, không thích mâm cao cỗ đầy.Nói thật, Dận Chân chỉ là bối lặc mới xuất cung, không có nhiều bổng lộc nhưng vẫn cần nuôi cả phủ lớn.Hai người không ăn hết "mâm cỗ" này.Dân Chân là người chi li, tiết kiệm, lên ngôi hoàng đế vẫn là một ông vua tiết kiệm.Tống Cách cách không hề nhận ra điều đó, cô ta vẫn ân cần gắp thức ăn cho Dận Chân.

Thức ăn thừa thưởng hết cho người hầu.Vậy là Ninh Thư lại được thưởng một "mâm cỗ", Ninh Thư cũng đến chịu với bộ dạng lấy làm vinh hạnh của các nha hoàn khác.Họ cảm thấy vinh hạnh khi được thưởng thức ăn còn Ninh Thư thì không.Làm việc đến khi Tống Cách cách đi ngủ Ninh Thư mới được trở về phòng.

Bắp chân đứng cả ngày căng cứng, cô ngồi lên giường giãn cơ chân.Qua ngày hôm nay Ninh Thư đã biết cách làm một nha hoàn.

Cô cũng biết cô là một nha hoàn xách nước dọn dẹp, không có tiếng nói.Không được phép tự nói chuyện khi đứng bên Tống Cách cách.Ninh Thư đang bóp chân, ba nha hoàn khác cũng đã về.

Họ nói với Ninh Thư: "Chủ tử của cô biết hành người khác quá, cả phủ bối lặc biết Cách cách đã mang thai, đã vậy còn bắt Bối lặc gia ở lại sân."

Ninh Thư nghe mà chỉ biết thở dài lặng lẽ.Sống quẩn quanh trong hậu viện mệt quá, cả cái phủ rộng lớn lắm người nhiều chuyện.

Tất cả cùng tranh nhau một người đàn ông để kéo lợi ích về phía mình.Nhiệm vụ rõ chơi nhau, làm sao cô cứu được đứa bé đã xác định sẽ chết yểu đây.Cô không hiểu ý nghĩa của nhiệm vụ này là gì nữa.Nhưng đây là nhiệm vụ tập sự trung cấp, chắc là không dễ như vẻ bề ngoài.

Đừng quên trong hậu viện có người xuyên không, người sống lại nhưng cô không biết ai là người xuyên không, người sống lại.Ai cũng giấu mình trong hậu viện đợi thời tới đểhành động.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 598: Hậu viện nhà Tứ gia - Gặp lại ông chú


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư tắm nhanh để chuẩn bị đi ngủ, đương nhiên cần luyện Tuyệt Thế Võ Công, dù có thế nào vẫn cần một cơ thể khoẻ mạnh mới hoàn thành vượt mức yêu cầu nhiệm vụ.Ninh Thư rất vui vì Tuyệt Thế Võ Công là của cô, không phải vật phẩm mua từ hệ thống, bằng không cô đã không luyện được.Quả nhiên cần tự học mọi thứ, vật phẩm từ hệ thống bảo xoá là xoá, bảo thu hồi là thu hồi.

Yêu cầu gấp gáp không cho người ta chuẩn bị, mặc kệ người ta sống hay chết.Ba nha hoàn chung phòng đã ngủ, Ninh Thư đọc thầm Tuyệt Thế Võ Công."

Cộc, cộc, cộc..."

Có tiếng gõ cửa dồn dập, hết tiếng này đến tiếng khác."

Trời, ai ra mở cửa đi, chắc là các chủ tử cần gì rồi."

Một nha hoàn nói giọng ngái ngủ."

Chắc là Tống Cách cách mang thai có việc, chủ ai người ấy mở đi."

Dù nói thế nhưng ba nha hoàn cũng đã ngồi dậy.Ninh Thư bắt đầu cáu với tiếng gõ cửa, kệ đấy cô không sợ.Thấy Ninh Thư không có ý định đi mở, một nha hoàn lườm Ninh Thư, xỏ giày: "Để tôi mở."

Trước là châm đèn cho sáng phòng rồi ra mở cửa.Cánh cửa kẽo kẹt, Ninh Thư nhìn ra thì thấy nha hoàn mở cửa ngã ngồi ra đất, không kêu không giãy, nằm im như đã tắt thở.Ninh Thư giật thót, đứng phắt dậy chạy chân đất ra cửa, chạy ra đến cửa lại đi lùi vào phòng.Bởi vì cô nhìn thấy họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình.Súng?Người đàn ông mặc áo măng tô đen, vạt áo bay nhè nhẹ bước vào trong.

Người đàn ông toả ra hơi thở lạnh lẽo đang chĩa súng vào đầu Ninh Thư.Ninh Thư: Σ(°△°)︴Ông...

ông chú!Ông chú mặc áo măng tô đen, ngoài trời tối om om càng làm chú ta đáng sợ như ma quỷ.Bị họng súng đen ngòm nhắm thẳng, Ninh Thư mướt mồ hôi, lông tơ dựng ngược, linh hồn run bần bật như đang đứng trước cái gì khủng bố lắm.Ninh Thư giật cơ mặt, trán lấm tấm mồ hôi, bị ngắm bắn làm cơ miệng căng cứng, muốn nói chuyện cũng khó.Cô như con ếch bị rắn độc đưa vào tầm ngắm, đối đầu với kẻ thù tự nhiên.Ninh Thư giơ tay đầu hàng.

Đây là thế giới nhà Thanh, chú cầm súng tức đã vi phạm quy định, chú cậy gì mà to gan thế.Ninh Thư dám đảm bảo nếu cô cử động cô sẽ bị bắn chết ngay tức khắc.Ông chú y tế chỉnh mắt kính, nhăn mày nhìn Ninh Thư: "Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp?"

Dù đang hỏi nhưng giọng rất khẳng định.Ông chú y tế chuyển họng súng chĩa vào hai nha hoàn khác trong phòng."

Tôi xin anh tha cho tôi với, tôi sai rồi, tôi sẽ rời khỏi thế giới này ngay."

Một nha hoàn quỳ xuống lạy với ông chú y tế, nước mắt nước mũi tèm nhem, hối hận không thôi.Ninh Thư: Hoang mang...Ông chú y tế nhăn mặt: "Được thôi."

"Cảm ơn anh."

Nha hoàn vừa khóc vừa cười nhưng rồi biểu cảm khựng lại, ngã phịch ra đất.

Không bị thương nhưng đã tắt thở.Ninh Thư không nghe thấy tiếng bắn súng, cô di chuyển cái cổ cứng nhắc nhìn nha hoàn ngã dưới đất, thu cằm về lại thấy ông chú y tế nhìn mình làm Ninh Thư sợ vãi đái ra quần."

Đến lượt cô."

Ông chú bóp cò súng với một nha hoàn đang ôm chăn run bần bật khác, nha hoàn đó chết ngay lập tức, không có cơ hội phản kháng.Ninh Thư túa đầy mồ hôi, run như cầy sấy.

Ông chú nhìn cô làm cô càng giật run hơn.Ninh Thư dại mặt nhìn vạt áo di chuyển của ông chú, lòng thầm gọi 2333 như điên."

Tình huống gì đây, mẹ kiếp tôi gặp biến thái rồi."

Ninh Thư hét với 2333: "Tôi phải làm sao đây?"

"Chạy đi."

2333 đốp chát một câu.Ông chú hôm nay khủng bố hơn, biến thái hơn cả ngày trước.

Ninh Thư chuyển động chầm chậm, cô không thể bị giết, cô mà chết nhiệm vụ của cô sẽ ra sao?

Cô mà chết sẽ phải làm lại từ đầu, ngưỡng kinh nghiệm cần để thăng cấp lần hai tăng gấp đôi.Khó khăn lắm mới lên trung cấp, cô phải hoàn thành nhiệm vụ này bằng mọi giá.Rốt cuộc ông chú là ai?Ông chú y tế nhìn Ninh Thư, lạnh lùng buông câu: "Họ đều đã bị xoá sổ, chỉ còn mình cô lẻ loi ở đây trông mà gai mắt."

Ninh Thư: Σ(°°)︴Cái bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của ông chú hết thuốc chữa thật rồi.

Giết ba người, dư lại một người lẻ loi nên định giết luôn cho vừa lòng?!!!Mẹ kiếp, cô đang ngồi trong nhà mà họa từ trên trời rơi xuống thật nhé."

Tôi không biết gì hết, tha cho tôi được không?"

Ninh Thư hỏi ông chú.Ông chú chỉnh mắt kính nhìn Ninh Thư, lại nhìn một vòng quanh phòng, hỏi: "Giường nào của cô?"

"Hả?"

Ninh Thư trợn trừng: "Chú nói gì cơ?"

"Anh ta muốn cô hiến thân nên mới hỏi cô ngủ giường nào ấy mà."

Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.Ông chú y tế nhếch môi, mắt kính loé ánh sáng sắc lạnh trông càng thêm biến thái.

Đặc biệt là đôi chân dài đứng trong phòng kia đã khiến cả căn phòng bỗng thấp hơn hẳn.Ninh Thư có cảm giác ông chú nghe thấy câu nói của 2333, anh ta nhếch mép trông quá đáng sợ cô chỉ ngay vào giường: "Tôi ngủ ở đây."

"Phủi sạch bụi đi."

Ông chú ra lệnh.Ninh Thư: Σ(°°)︴Anh ta định làm gì?Ninh Thư phủi sạch bụi dưới sự giám sát của ông chú.

Ông chú lùi ra sau, lạnh lùng nhìn Ninh Thư sắp lại giường chiếu."

Xong rồi."

Ninh Thư nói với ông chú đang nghịch súng.Bấy giờ ông chú mới ngồi vắt chéo cặp chân dài miên man.Ninh Thư cũng định ngồi xuống làm thân với ông chú, ông chú bỗng nhìn Ninh Thư: "Tránh xa tôi ra."

Ninh Thư: ...Mông sắp chạm giường nhưng Ninh Thư vẫn phải đứng dậy trong bối rối: "Chú uống nước không, tôi lấy nước cho chú nhé?"

Ông chú y tế nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt hiển nhiên chứ không trả lời.

Ninh Thư thử bước mấy bước lại gần cửa, thấy ông chú không ngắm bắn cô liền co giò chạy thục mạng.Cứu tôi với!!!Ninh Thư chạy như điên đến bếp, chốt cửa cẩn thận rồi dựa cửa thở hắt.

Lấy nước cái cứt ấy, cô không dám về đâu, về có khi bị xoá sổ chưa biết chừng.Ninh Thư cũng không biết tại sao ông chú phải giếtnhững người thực thi nhiệm vụ đó nữa?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 599: Hậu viện nhà Tứ gia - Tại sao gọi anh ta là ông chú


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đấm đôi chân mềm nhũn, hỏi 2333: "Chuyện gì vậy?"

"Như cô thấy, ba người kia cũng là người thực thi nhiệm vụ nhưng đã bị xoá sổ rồi."

2333 nói.Một cái phòng có bốn người thực thi nhiệm vụ, xin hỏi xác xuất bao nhiêu phần trăm?Ninh Thư không hề phát hiện họ là người thực thi nhiệm vụ, có thể do ít tiếp xúc nên không phát hiện."

Tại sao lại bị xoá sổ?

Tại sao ông chú phải giết họ?"

Ninh Thư rất thắc mắc.2333 hỏi: "Tại sao cô gọi anh ta là ông chú?"

"Đó không phải vấn đề quan trọng, vấn đề quan trọng là đây là chuyện gì, có phải tôi cũng sắp bị xoá sổ không?"

Ninh Thư lau mồ hôi trán."

Có thể họ là những Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp, đây là nhiệm vụ tập sự của Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp, họ không nên đến phá rối."

2333 nói: "Ngoài cái này tôi không nghĩ ra lý do khác."

Ninh Thư chẹp miệng: "Bảo giết là giết Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp."

Khó lắm mới lên cao cấp, trong khi cô mới lên trung cấp thôi thấy trắc trở lắm rồi.Bảo là thiếu người thực thi nhiệm vụ nhưng xoá sổ lại chẳng chần chừ."

Chỉ là Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp thôi mà, vi phạm quy định của lãnh đạo trong khi không có khả năng tạo ra quy luật nên chết thôi.

Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp cũng chỉ là cái đinh bình thường, hơn mỗi cái đinh gỉ chứ có gì đâu."

2333 nói chuyện không có cảm xúc.Ninh Thư chạnh lòng: "Tại sao Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp lại muốn làm nhiệm vụ tập sự trung cấp?"

"Tất nhiên có lợi mới đến, lợi gì sau này cô sẽ biết, mà lợi này còn khiến Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp mạo hiểm bị xoá sổ đến để lấy."

"Không giết họ thì giết ai."

2333 chẳng mấy quan tâm.Ninh Thư nghe mà càng cạn lời, cô thấy mình đúng là nằm không cũng trúng đạn.Ba người thực thi nhiệm vụ chết trước mặt làm cô hoảng sợ, trái tim run cầm cập như ngâm trong thau nước đá.Tại sao thế giới này lại nguy hiểm thế, nhiệm vụ không thôi đã nguy hiểm vậy mà vẫn còn có người mạnh hơn cô, nhăm nhe bắn chết cô ngay tức khắc.Đúng là thói đời hiểm ác, lòng người khó lường.Ninh Thư ở lì trong bếp không dám về.

Cô không dám mạo hiểm, không biết ông chú có giết cô vì cái bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế không.Cô là Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp thật, không thể bị ông chú giết nhầm.Cứ hễ Ninh Thư mạnh hơn một chút là y như rằng cô lại biết có người đi trước mạnh hơn cô, nghĩ thôi mà mệt.Ông chú y tế có thể xoá sổ người thực thi nhiệm vụ chứng tỏ quyền to, tại sao ngày xưa cô lại gặp anh ta ở thế giới sơ cấp?Ninh Thư: Em không dám về.Ninh Thư hơi đói, lục được ít bánh lạnh ngắt trong bếp bèn ăn liền tù tì cho đến khi ợ lên mới dừng.Cô không biết mình đã ở trong bếp bao lâu, cô định về xem anh ta đã đi chưa, cô không đùa với thể loại đó được.Ninh Thư nhìn trộm qua cửa sổ, ông chú nãy ngồi trên giường đã biến mất, những người bị xoá sổ đã sống lại và đang đi lại trong phòng."

Linh hồn người ủy thác đã quay lại à?"

Ninh Thư hỏi 2333.2333 ừ.Ninh Thư thở phào về phòng, ba người thấy Ninh Thư bèn hỏi: "Đêm hôm cô chạy đi đâu thế?"

"Hay là vụng trộm với ai?"

Một nha hoàn khinh thường.Ninh Thư không trả lời, cô về giường nằm.

Cái giường bị ông chú ngồi cứ có cảm giác lành lạnh, ngủ mà nổi gai ốc.Đầu cô nào là áo măng tô đen, mắt kính loé ánh sáng sắc lạnh, lạnh lùng, cấm dục, biến thái level max...Em sợ quá mà.Ninh Thư trằn trọc cả đêm, sáng hôm sau hơi nhức đầu.

Ba nha hoàn đang sửa soạn làm Ninh Thư nhớ đến ba người thực thi nhiệm vụ đã từng sống trong cơ thể họ đã biến mất thật rồi.Nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi.Nghĩ thôi cũng rùng cả mình.Tự nhiên Ninh Thư bị chán, đêm qua cô hoảng sợ thật, cô tâm sự với 2333: "Tự nhiên tôi thấy mất hứng quá."

"Cô muốn có hứng gì?"

2333 hỏi."

Cái gì cũng thế, phải cho đi mới có nhận lại.

Người bình thường muốn sống mãi nhưng lực bất tòng tâm, có người chỉ vì cố chấp ước nguyện trường sinh bất lão để rồi cật lực phấn đấu, trở thành kẻ mạnh đến tầm có thể nắm giữ vận mệnh.

Làm gì có ai cho không ai cái gì, cô sợ vì cô chưa đủ mạnh thôi."

2333 nói tiếp: "Nếu cô muốn từ bỏ vậy tôi có thể hủy kết nối của chúng ta."

"Hủy kết nối với tôi thế nào?"

Ninh Thư hỏi.2333 nói rõ ràng từng câu từng chữa: "Xoá sổ thôi, xoá sạch linh hồn gốc rễ, không còn người tên Ninh Thư, không còn thế giới nào lưu thông tin về cô."

Ninh Thư cười gượng: "Tôi trêu tí, khuấy động bầu không khí ấy mà."

"Người thực thi nhiệm vụ là đường một chiều, rút lui giữa đường chỉ có nước xoá sổ.

Chỉ cần ra sức phấn đấu, không chết trong nhiệm vụ hay bị xoá sổ thì đó chính là sống mãi."

2333 hỏi lại Ninh Thư: "Cô có muốn rút lui không?"

Giọng 2333 lạnh căm căm.Ninh Thư thở dài: "Tôi bảo muốn rút lui khi nào?

Tôi chỉ xúc động tâm sự một tí, chưa gì cậu đã hát một bài ca."

2333 cố tình răn đe cô chứ.Ninh Thư rửa mặt rồi qua hầu Tống Cách cách, Tống Cách cách vẫn chưa thức dậy, sắp đến giờ Cách cách hậu viện đến thỉnh an Đích Phúc tấn rồi.Lẽ nào Tống Cách cách không định thỉnh an Đích Phúc tấn?

Định cậy đang có chửa nên không qua thỉnh an Đích Phúc tấn?Ninh Thư bưng chậu đợi bên ngoài, đợi mãi đợi mãi, mặt trời đã lên cao, chắc là Tống Cách cách không định thỉnh an Đích Phúc tấn rồi.Mới chửa một tháng vẫn đi lại bình thường, Tống Cách cách chỉ là thị thiếp, chiều hư thế dễ sinh chuyện.Gặp phải chủ tử không biết thức thời hơi bị khổ đấy.Cửa mở kẽo kẹt, nha hoàn Hồng Mai ra ngoài đón chậu nước rửa mặt của Ninh Thư, hất cằm nhìn Ninh Thư: "Cô qua sân của Đích Phúc tấn bẩm sáng nay Cách cách hoa mắt chóng mặt, khó chịu trong người.

Cô xin cáo lỗi với Đích Phúc tấn, hôm nay Cách cách không qua thỉnh an được."

Ninh Thư: (ノ *T_T*) ノ ┴-┴ (Rớt nước mắt lật cái bàn)Cô không được phép làm việc của con tốt thí."

Hồng Mai tỷ tỷ, nô tỳ phải vào rửa mặt cho Cách cách, nào đến lượt nô tỳ qua thưa bẩm với Đích Phúc tấn."

Ninh Thư lí nhí.Hồng Mai ngước cao cằm hơn: "Xem như cô cũng biết điều, cô đi đi, qua sân Đích Phúc tấn bẩm báo."

"Đi mau đi không Đích Phúc tấn sẽ trách Cáchcách."

Hồng Mai bưng chậu vào trong phòng.
 
Back
Top Bottom