Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 570: Con dâu nuôi từ bé - Về quê lấy tiền


Chuyển ngữ: WanhooMấy hôm nay Chúc Tư Viễn cứ âu sầu, ủ rũ, Ninh Thư biết vì chuyện của bố nó nên cũng không nói gì.Tan lớp tập huấn quân y, Ninh Thư lại tạt qua bệnh viện.

Cô rót nước mang cho y tá trưởng: "Chị có đang bận không ạ?"

Y tá trưởng là một phụ nữ hơn bốn mươi, bà ta không mặn mà với Ninh Thư: "Tôi không bận."

"Em nghe nói con trai chị đang học đại học, tương lai xán lạn lắm."

Ninh Thư trò chuyện: "Con em hãng còn nhỏ mà thời buổi loạn lạc, không biết mai này sẽ thế nào."

Ninh Thư hoe đôi mắt: "Chồng em đi học xa nhưng biệt tăm biệt tích lâu lắm rồi.

Em nghi anh ấy đã chết mà ở quê loạn quá nên đưa con đến Thượng Hải tránh loạn, tiện đây cũng tìm thầy nó."

Ninh Thư lại kể lể về cuộc đời theo cách đáng thương nhất có thể, y tá trưởng vừa nghe vừa an ủi Ninh Thư.Thân thế đáng thương của Chúc Tư Viễn đã được truyền miệng giữa các bác sĩ và y tá như thế.

Người lắm điều không còn tìm Chúc Tư Viễn tọc mạch, thay vào đó sẽ cho Chúc Tư Viễn cái này cái kia chẳng đáng bao tiền.Ninh Thư chưa muốn Chúc Nghiên Thu biết về hai mẹ con cô, biết rồi chỉ rước phiền phức, có khi còn muốn đuổi bọn cô khỏi Thượng Hải.

Cô đang bận học nghề y tá, cô phải kiến công lập nghiệp trên chiến trường.Chúc Nghiên Thu coi thường Chúc Tố Nương mà?

Ninh Thư sẽ đưa Chúc Tố Nương trở thành người được ngợi ca.Ninh Thư bê chậu nước vào phòng bệnh, hỏi Chúc Nghiên Thu: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"

Chúc Nghiên Thu thấy là Ninh Thư, sầm mặt: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Ninh Thư đặt chậu nước xuống, chỉnh lại chăn cho Chúc Nghiên Thu rồi vắt khăn, lau tay lau mặt cho cậu ta.

Chúc Nghiên Thu thấy Ninh Thư đã nhẹ tay nhẹ chân, cậu ta hỏi về khẩu trang Ninh Thư đeo: "Sao lúc nào cô cũng đeo khẩu trang thế?"

Chúc Nghiên Thu nhìn kỹ Ninh Thư, cậu cứ quen quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.Chúc Nghiên Thu không liên tưởng đến Chúc Tố Nương.

Cậu ta tin Chúc Tố Nương biết làm đậu, còn trở thành y tá thì chỉ có ba chữ không bao giờ.Hơn nữa Chúc Tố Nương đang ở quê chứ không phải Thượng Hải.

Song nghĩ đến Chúc Tố Nương làm cậu ta lại phẫn nộ cực kỳ.

Chúc Tố Nương không gửi điện báo cho cậu, không gửi tiền cho cậu.

Cậu gửi điện báo về nhà cũng không có ai trả lời cậu.Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?Chúc Nghiên Thu quyết định khi nào lành lặn sẽ về thăm quê.

Cậu hết tiền rồi, cậu phải về nhà lấy tiền.Ninh Thư không trả lời, cô lau tay cho Chúc Nghiên Thu bằng nước ấm.

Khăn lau qua cổ tay, Chúc Nghiên Thu bị nhói đau rụt ngay tay về.

Kiểm tra không có vết gì ở cổ tay mà không hiểu sao lại đau."

Cô làm gì thế?"

Chúc Nghiên Thu hét vào mặt Ninh Thư, xem đi xem lại cổ tay vẫn chỉ thấy nhói đau chứ không thấy vết thương hay chảy máu.Ninh Thư tỏ ra khó hiểu, cạn lời: "Tôi có làm gì đâu?

Não cậu có vấn đề à?"

Chúc Nghiên Thu chau mày: "Tôi không cần cô lau hộ, tôi muốn đổi y tá."

Ninh Thư lại lau tay kia cho Chúc Nghiên Thu: "Bệnh viên thiếu người, tôi lau nốt tay này cho cậu rồi đi.

Cậu đã muốn đổi vậy tôi sẽ bảo y tá khác chăm sóc cậu.

Cậu thật kỳ lạ, tôi chưa gặp thanh niên nào lạ lùng như cậu."

"Ái..."

Chúc Nghiên Thu hất tay Ninh Thư, cậu lại cảm thấy nơi cổ tay bị y tá lau nhói đau, rấm rứt trong da rất đau.Ninh Thư ghét Chúc Nghiên Thu ra mặt, vứt khăn vào chậu rồi bưng ra ngoài, trước khi đi còn lẩm nhẩm: "Lau cái tay cũng kêu đau, nghĩ mình là công tử chắc, làm mình làm mẩy."

Chúc Nghiên Thu giận tím mặt, vung vẩy tay nhưng cổ tay vẫn cứ đau.

Cơn đau chạy từ cổ tay lên ngón tay làm cậu buốt cực kỳ.Ninh Thư ra ngoài lại gặp Phương Phỉ Phỉ đến thăm Chúc Nghiên Thu.

Phương Phỉ Phỉ mặc váy nỉ liền, đeo khăn quàng cổ màu đỏ tôn lên làn da hồng hào.Hai người đi ngang qua nhau, Phương Phỉ Phỉ ngoảnh lại gọi Ninh Thư: "Chị y tá đợi đã."

Ninh Thư bưng chậu nhìn Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ chần chừ: "Bao lâu thì bệnh của Nghiên Thu, à của người trong phòng mới khỏi thế chị?"

Ninh Thư trả lời cho có: "Chuyện đó còn phải dựa vào tốc độ hồi phục của bệnh nhân, không nói trước được."

Phương Phỉ Phỉ nhăn mày, hỏi thẳng: "Thế cho đến lúc xuất viện còn cần bao nhiêu tiền nữa ạ?"

Ninh Thư giật mình nhìn Phương Phỉ Phỉ xinh đẹp, Phương Phỉ Phỉ định trả tiền viện phí cho Chúc Nghiên Thu?"

Tôi cũng không biết, con số cụ thể cần hỏi bác sĩ mới rõ.

Nhưng mà gãy chân cần ba tháng hồi phục, vết thương của cậu ta không lành trong nay mai, cần thời gian điều dưỡng."

Ninh Thư chớp mắt bà tám: "Tôi nghe nói cậu ta là con nhà giàu, đâu có bủn xỉn chút tiền viện đó."

Phương Phỉ Phỉ nhìn Ninh Thư: "Sao chị biết anh ấy là con nhà giàu?"

"Đeo đồng hồ một nghìn đồng bạc chẳng phải con nhà giàu thì gì.

Nhưng theo tôi thấy cậu ta cũng không có tiền đâu.

Lần trước cô cậu đi biểu tình bị thương nhập viện, cậu ta cũng không có tiền trả."

Ninh Thư rất lắm điều làm Phương Phỉ Phỉ xụ mặt, trả lời qua loa mấy câu rồi đi.Ninh Thư mỉm cười, Chúc Nghiên Thu ăn tiêu bằng tiền mồ hôi nước mắt của Chúc Tố Nương.

Tình yêu của cô cậu hình thành từ tiền của Chúc Tố Nương, nay bảo cô cậu trả năm đồng bạc đã lung lay tình cảm.Mỗi lần gửi tiền Chúc Tố Nương toàn gửi hai mươi đồng đại dương.

Thử hỏi cô ấy đã bán bao nhiêu cái đậu mới tích được nhiều tiền thế?Nhà Phương Phỉ Phỉ cũng gọi là có điều kiện, có tiền cho con gái đi học nhưng chưa đến mức giàu có.

Nếu không cần Phương Phỉ Phỉ bỏ năm đồng bạc, Phương Phỉ Phỉ đã không rối rắm như nay.Chúc Nghiên Thu tỏ ra lắm tiền nhiều của với Phương Phỉ Phỉ, bản thân thần thái của Chúc Nghiên Thu cũng cho thấy là người giàu.Chúc Nghiên Thu chưa từng kể chuyện gia đình choPhương Phỉ Phỉ nghe.

Cậu ta lừa Phương Phỉ Phỉ chuyện đã có vợ con.

Cậu ta nghĩlừa được bao lâu cứ lừa, cậu ta muốn ở bên cô bạn gái càng lâu càng tốt.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 571: Con dâu nuôi từ bé - Một xu làm khó hảo hán


Chuyển ngữ: WanhooLại nghe Ninh Thư nói Chúc Nghiên Thu không có tiền trả tiền khám làm Phương Phỉ Phỉ thắc mắc.

Cô ta bần thần ngoài phòng bệnh một lúc, chỉnh lại quần áo rồi mới vào trong.Do cổ tay đau, mười ngón tay Chúc Nghiên Thu cũng sưng đau.

Cậu gọi bác sĩ đến, bác sĩ kiểm tra không thấy vết thương ở tay nên chỉ nói nóng, đau là chuyện thường.Phương Phỉ Phỉ vào phòng thấy Chúc Nghiên Thu cứ nhìn tay mãi, cô hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"

Phương Phỉ Phỉ đến nên Chúc Nghiên Thu không còn nghĩ nhiều về cổ tay, hình như cơn đau ở cổ tay cũng đã biến mất, cậu trao cho Phương Phỉ Phỉ ánh mắt dịu dàng: "Em đến đó à."

Phương Phỉ Phỉ thưa vâng, rót nước cho Chúc Nghiên Thu, nghĩ và bảo: "Anh bị thương nặng thế này, hay là anh báo cho người nhà đến thăm đi."

Chúc Nghiên Thu đang uống nước, nghe vậy bị sặc: "Không cần đâu."

Phương Phỉ Phỉ ngạc nhiên: "Sao thế anh?

Anh bị thương nặng thế này nên báo cho người nhà biết."

Chúc Nghiên Thu sẽ không báo cho người nhà.

Nếu cậu báo, mẹ cậu sẽ không đến mà thay vào đó là Chúc Tố Nương đến thăm.

Lỡ Chúc Tố Nương gặp Phương Phỉ Phỉ thì sao, lỡ Chúc Tố Nương lỡ mồm nói gì đó, Phương Phỉ Phỉ sẽ bỏ cậu mất."

Mẹ anh có tuổi rồi, đường xá xa xôi không lênh đênh trên thuyền được.

Báo cho bà biết anh bị thương chỉ càng làm bà lo lắng nên không báo cho người nhà được."

Chúc Nghiên Thu giải thích rồi lại nắm tay Phương Phỉ Phỉ: "Đợi đến kỳ nghỉ anh sẽ đưa em về nhà."

Phương Phỉ Phỉ dỗi: "Ai muốn về nhà với anh.

Mà em còn không biết nhà anh thế nào đâu?"

Chúc Nghiên Thu chau mày buồn bã, kể chuyện gia đình cho Phương Phỉ Phỉ nghe: "Bố anh là tú tài cuối đời nhà Thanh, không theo con đường làm quan và mở quán kinh doanh nhưng ông qua đời rồi.

Cả nhà anh nhờ vào mình mẹ anh chèo chống nên anh mới không muốn nói chuyện anh bị thương cho mẹ biết.

Bà ở nhà một mình không đến thăm anh được, bà sẽ lo lắm cho xem."

Chúc Nghiên Thu bỏ qua Chúc Tố Nương và Chúc Tư Viễn, cũng không dám kể chuyện họ Chúc đã suy bại.Phương Phỉ Phỉ mỉm cười, gật đầu: "Cũng đúng, không nên để mẹ già lo lắng."

Ninh Thư nào biết câu chuyện Chúc Nghiên Thu đã kể.

Cô mang giấy kê khai viện phí đưa cho Phương Phỉ Phỉ: "Bác sĩ nói bệnh nhân vẫn cần nằm viện quan sát một thời gian, vui lòng thanh toán khoản tiền này."

Phương Phỉ Phỉ nhăn mặt, hỏi Ninh Thư: "Bao nhiêu thế chị?"

"Hai đồng bạc."

Ninh Thư nói: "Thuốc hạ sốt mà bệnh nhân dùng là thuốc Tây nên khá đắt, cô nộp trước một phần đi."

Ninh Thư dứt lời, phòng bệnh lặng như tờ, Ninh Thư chỉ đứng đó nhìn cả hai.Vẫn là Chúc Nghiên Thu nói trước: "Phỉ Phỉ, em nộp tiền giúp anh được không?

Đợi anh khoẻ rồi anh sẽ nhắn mẹ gửi tiền cho anh."

Ninh Thư liếc xéo, mẹ cậu thăng thiên rồi, thuê bà đồng gọi hồn cũng tốn kém lắm.Phương Phỉ Phỉ nói: "Mới nộp năm đồng nên em cũng chẳng còn mấy nữa, không đủ hai đồng.

Để em về vay bạn vậy."

"Khất thêm mấy ngày được không chị?"

Phương Phỉ Phỉ hỏi Ninh Thư: "Em không cầm đủ tiền."

Ninh Thư thấy Phương Phỉ Phỉ giữ chiếc ví xinh, cô nghĩ Phương Phỉ Phỉ có đủ hai đồng nhưng không muốn trả.Ninh Thư nhếch môi: "Chuyện này cần hỏi bác sĩ xem sao, tôi không quyết được.

Nếu không đóng tiền vậy bệnh nhân phải xuất viện."

Giây phút này Chúc Nghiên Thu mới được cảm nhận sâu sắc thế nào là nghèo, cậu ta thầm đay nghiến Chúc Nghiên Thu.

Nếu Chúc Tố Nương gửi tiền cho cậu đã không có tình huống lúng túng này.Chúc Nghiên Thu lúng túng đổ mồ hôi lưng, vết thương cũng đau hơn nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Thế em vay tiền đi, rồi anh sẽ trả."

Phương Phỉ Phỉ vâng dạ, cô nói: "Em về trường vay bạn."

Phương Phỉ Phỉ lại nói với Ninh Thư: "Chị cho em khất mấy hôm với ạ."

Phương Phỉ Phỉ nói rồi ra về.Chúc Nghiên Thu thở phào, cậu chưa từng khổ sở thế này, một xu làm khó hảo hán.Cậu chưa từng lo lắng về tiền bạc, hết tiền gửi điện báo về nhà sẽ có ngay.

Nhưng dạo này gửi điện báo là vô ích, cũng nửa năm rồi cậu không nhận được hồi âm từ người nhà.Lúc trước còn chút tiền vẫn sống tạm được nhưng nay thì không.

Chúc Nghiên Thu không biết xuất viện rồi cậu phải kiếm đâu ra tiền.Chúc Nghiên Thu nghiến răng, cậu phải về nhà thôi.

Ở nhà bị làm sao mà không gửi tiền cho cậu?

Mỗi lần vay tiền Phương Phỉ Phỉ làm cậu khó chịu lắm, cậu không muốn chuyện tình cảm bị ảnh hưởng bởi tiền.Tiền ơi là tiền, Chúc Nghiên Thu cực kỳ oán thán Chúc Tố Nương.Nhìn khuôn mặt lúc thì buồn, lúc thì oán, lúc lại nhăn nhó, lo lắng của Chúc Nghiên Thu mà Ninh Thư cười thầm trong bụng.

Cho cậu biết thế nào là công tử nhà nghèo đấy.Lâu nay chỉ mình Chúc Tố Nương chịu khổ, hai mẹ con cậu ta nào có biết khổ là gì.Cũng tại Chúc Tố Nương ngốc, Chúc Nghiên Thu xin là đưa tiền.

Hồi đầu Chúc Nghiên Thu còn lấy lý do này kia để xin tiền, sau huỵch toẹt luôn hết tiền, không cần bịa lý do nữa.Tất cả do chiều sinh hư, vậy nên không được chiều đàn ông, càng chiều càng khốn nạn.Chúc Nghiên Thu buồn lắm, thấy y tá thái độ tối đứng đó nhìn mình, cậu ta bùng cơn giận, quát: "Cô đứng đấy làm gì, tôi không cần cô chăm sóc."

Đi đi cho khuất mắt giùm, Chúc Nghiên Thu hò hét trong lòng.Ninh Thư: →_→Cái thể loại gì vậy, trông có giống con chó hoang cùng đường dứt dậu không cơ chứ.Ninh Thư tỉnh bơ: "Tôi đứng đây đợi dọn đồ hộ cậu."

"Dọn cái gì?"

Chúc Nghiên Thu nhăn mày."

Cậu không có hai đồng để trả viện phí, tôi thấy cậu sắp xuất viện rồi."

Ninh Thư khẳng định.Chúc Nghiên Thu giật thót nhưng vẫn mạnh miẹng: "Tôi đã khỏi bệnh đâu sao xuất viện được, hơn nữa chắc chắn bạn gái tôi sẽ vay được tiền."

Chúc Nghiên Thu bị coi thường vừa giận vừa cay nhưng cũng lo lắm.

Cậu cũng không dám chắc Phương Phỉ Phỉ vay được tiền.Mình sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện sao?Chúc Nghiên Thu càng thêm hận kẻ cướp đồ của cậu,chỉ chừa lại cho cậu mỗi cái quần lót.

Chúc Nghiên Thu tiếc chiếc đồng hồ ThuỵSĩ nhất, đó là vinh quang, là món đồ đắt nhất trên người cậu.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 572: Con dâu nuôi từ bé - Bạn gái quan hệ rộng


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cứ nghĩ Phương Phỉ Phỉ sẽ không vay được tiền, nào ngờ hôm sau Phương Phỉ Phỉ đã đóng đủ hai đồng bạc.

Đây là tiền mượn bạn bè, kèm theo cả giấy nợ.Biết mình vẫn được chữa ở bệnh viện, Chúc Nghiên Thu nhẹ cả lòng.

Nhìn thấy Ninh Thư còn ưỡn ngực ra bề đắc chí: "Ai bảo tôi sắp xuất viện ấy nhỉ, bạn gái tôi quan hệ rộng, cô ấy sẽ không bỏ rơi tôi."

Ninh Thư: →_→Đắc chí cái nỗi gì, làm như vay không cần trả ấy.

Để rồi xem cậu lấy đâu ra tiền trả.

Dự ê chề cái mặt, tôi rất vui lòng nếu cậu phải ra bến cảng bốc vác thuê.Phương Phỉ Phỉ không muốn bỏ hai đồng nên mới vay tiền.

Trai gái yêu đương động vào tiền là hỏng, rồi sẽ đến lúc những người bạn kia đòi tiền Chúc Nghiên Thu.Phương Phỉ Phỉ không có tiết học sẽ đến bệnh viện chăm Chúc Nghiên Thu.

Phương Phỉ Phỉ vẫn rất quan tâm làm Chúc Nghiên Thu hạnh phúc ngập tràn.Ninh Thư đã hạn chế xuất hiện trước mặt Chúc Nghiên Thu, cô dành nhiều thời gian học kiến thức quân y, không ngừng nâng cao sức khoẻ, bằng không lên chiến trường không chạy thoát được quân giặc.

Cô học võ cũng như bắn súng đều để tăng thêm cơ hội sống sót.Chẳng mấy nữa sẽ bước vào thời chiến loạn, Ninh Thư cần sống để hoàn thành nhiệm vụ.Ninh Thư nghiêm chỉnh hoàn thành bất cứ bài tập nào.

Nhờ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nên Ninh Thư khoẻ lắm, vác được bao cát nặng hơn ba anh bạn.

Cũng do cô có tiền, ăn uống đủ chất yêu thương bản thân, cô không còn yếu như xưa nữa.Mới đó mà cô đã đến Thượng Hải được gần một năm, Chúc Tư Viễn cũng đã đến tuổi đi học.

Ninh Thư đưa Chúc Tư Viễn đến trường, Chúc Tư Viễn chưa xa Ninh Thư bao giờ ôm chân Ninh Thư khóc thét ngoài cổng, xin u đừng bỏ con.Ninh Thư vỗ về con, bảo u không bỏ Tư Viễn.

Tư Viễn phải đi học, ở trường có rất nhiều bạn.Chúc Tư Viễn là đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.

Trưởng thành thiếu tình thương từ bố, đến khi biết có bố lại hận bố vì bố đã tuyệt tình với mẹ.Đến giờ tan học của Chúc Tư Viễn, Ninh Thư luôn đợi ngoài cổng để đón con về nhà.

Chúc Tư Viễn hễ thấy Ninh Thư là lại giang tay nhào vào lòng mẹ.Trên đường về Ninh Thư sẽ hỏi hôm nay Chúc Tư Viễn học gì, chơi thân với ai trong lớp.

Chúc Tư Viễn sẽ trả lời từng câu, có bạn chơi ở lớp nên không còn ghét đi học nữa.Thỉnh thoảng có đánh nhau với bạn, về nhà khóc lóc mách Ninh Thư.

Chúc Tư Viễn bây giờ hoạt bát hơn Chúc Tư Viễn cô đơn trước nhiều.Ninh Thư vui lắm, Chúc Tư Viễn đang trên đà phát triển đúng hướng.Ngoài việc của Chúc Tư Viễn, Ninh Thư còn tự chuẩn bị hòm thuốc chắc bền.

Kéo, dao, băng gạc, kể cả ăn cơm cũng mang theo.Chưa dừng lại ở đó, cô còn đặt làm một bộ ngân châm, sẽ có lúc cần dùng đến ngân châm, kết hợp Đông Tây đem lại hiệu quả cao hơn.Ninh Thư bắt đầu nhận thức được việc cần tích góp những viên thuốc hạ sốt.

Thi thoảng cô cũng mua dược liệu ở tiệm thuốc bắc mang về tự nghiền thành bột, chế thuốc cầm máu, phải dừng chảy máu mới có đủ thời gian cấp cứu.Thuốc bột chế xong được cất trong hòm thuốc, việc này có rảnh thì làm, tích dần dần và từ từ.

Ngoài chế thuốc bột, Ninh Thư còn chế cả thuốc độc.

Ngặt nỗi tài liệu thuốc độc khó tìm, dược liệu không đủ dược tính nên độc tính không mạnh.Ninh Thư bận việc của mình, thời gian này Chúc Nghiên Thu cũng nằm viện được khoảng một tháng và đã xuất viện.

Tuy nhiên cậu ta cũng đã tốn kha khá cho nằm viện, lần trả tiền viện phí thứ ba vẫn là Phương Phỉ Phỉ trả.Ninh Thư nhìn Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ rời khỏi bệnh viện, có lẽ bọn cô sẽ không gặp lại nữa.Ninh Thư xoa trái tim, lòng cô khó chịu.

Chúc Tố Nương tự ti quá, không bỏ được thói tự ti trước Chúc Nghiên Thu.Đáng ra nên gọi Chúc Nghiên Thu là mình, giới thiệu với người ta đây là chồng tôi, anh xã nhà tôi, nhưng sợ Chúc Nghiên Thu giận nên khi được hỏi chỉ trả lời là chị gái Chúc Nghiên Thu.Tình hình trong nước ngày càng căng thẳng.

Người Nhật đã chiếm đóng ba tỉnh Đông Bắc, trong nước có hai thế lực nội chiến, trong khi phương châm của Chính phủ là "Muốn chống ngoại xâm phải bình định trong nước trước".

Diệt Thanh Đánh Hồng bùng nổ khắp mọi nơi, phản động lộng hành liên tục ám sát phá hoại khiến tình hình càng mất kiểm soát.

Mỗi ngày trôi qua, có không biết bao nhiêu người có quyền, dân đen buôn bán nhỏ lẻ bị tống vào tù, có vẻ đó là chiến dịch Diệt Thanh do Hồng Bang thực hiện.Cả nước chìm trong biển mù, đi đến đâu nghe tiếng ai oán đến đó.

Ninh Thư chỉ là một con người nhỏ bé sống trong thời chiến loạn, vùng vẫy giữa cái đói cái khổ không xua được nỗi đau thầm kín.Mỗi một người nên làm gì đó cho dân tộc khốn khổ này.Chúc Tư Viễn nói muốn đọc sách, Ninh Thư ngay lập tức đưa Chúc Tư Viễn đi mua sách.

Chúc Tư Viễn đã nhận biết được một số chữ, đã đọc hiểu một vài thể loại sách.Thời buổi này sách cực kỳ khan hiếm và đắt đỏ, đa số sách trong tiệm dành cho học sinh, sinh viên, hoặc các phần tử trí thức.Ninh Thư và Chúc Tư Viễn đang chọn sách lại nghe giọng nói khiếp đảm, ngờ vực vang lên: "Chúc Tố Nương?"

Ninh Thư ngoảnh lại nhìn thấy Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu đang cầm sách đứng đực ra nhìn mình, Ninh Thư sầm mặt: "Cậu là ai?"

Chúc Nghiên Thu hoang mang tột độ, nhìn thấy người không thể nào có mặt ở đây đang đứng ngay trước mắt làm cậu ta cảm thấy thật vớ vẩn, suy nghĩ "Gay to" vụt lên."

Sao chị lại ở đây?"

Chúc Nghiên Thu hơi to tiếng, người trong tiệm nhìn cậu ta, cậu ta vội vàng kéo Ninh Thư ra ngoài tiệm sách.Ninh Thư vùng tay, bế Chúc Tư Viễn ra ngoài.Ra bên ngoài, Chúc Nghiên Thu quát Ninh Thư: "Sao chị lại ở đây?

U đâu rồi?

Tôi gửi cho chị nhiều điện báo thế mà sao chị không nhắn lại?

Chị chạy đến Thượng Hải cũng không tìm tôi, đây không phải nơi chị ở được, chị về mau đi."

Ninh Thư vẫn ngạc nhiên, hỏi dò: "Cậu là ai?"

"Chúc Nghiên Thu."

Chúc Nghiên Thu mất dần kiên nhẫn, Ninh Thư bỗng cười đã hiểu, hớn hở: "Ôi mình đó à, em tìm thấy mình rồi."

Chúc Nghiên Thu chau mày, ngờ vực: "Chị gọi tôi là gì cơ?

Mình?"

"Tôi thấy ở đây vợ gọi chồng là mình."

Ninh Thư nói rồi quay sang nhìn Chúc Tư Viễn: "Tư Viễn đây là thầy con, thầy con vẫn chưa chết, mau chào thầy đi con."

Chúc Tư Viễn: ?Thầy cậu chưa chết?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 573: Con dâu nuôi từ bé - Sao chị đến mà không báo trước


Chuyển ngữ: WanhooChúc Nghiên Thu nghe Ninh Thư nói mình chết rồi, quá đáng hơn khi nói với con mình chết rồi làm cậu giận lắm, cậu ta đẩy mạnh Ninh Thư: "Chúc Tố Nương, tôi đang hỏi chị đấy.

Chị bỏ u ở nhà đến Thượng Hải là sao?

Chị để u ở nhà một mình lỡ có chuyện gì thì làm thế nào?"

"U mất rồi, em gửi cho cậu rất nhiều điện báo bảo cậu về nhưng cậu không về.

U nhắc cậu mãi, việc đưa tang phải để một mình Tư Viễn làm."

Ninh Thư nói."

Mất rồi?"

Chúc Nghiên Thu loạng choạng: "Sao chị không nói cho tôi biết?

U mất khi nào?"

Ninh Thư: →_→"Em gửi cho cậu rất nhiều điện báo nhưng cậu không về."

Ninh Thư nhắc lại câu này nhưng Chúc Nghiên Thu như không nghe thấy.Chúc Nghiên Thu vò đầu vứt tai, đau khổ gọi tiếng u ơi.Ninh Thư bĩu môi, thương mẹ sao nhắn nhiều điện báo thế mà không thấy về.Chúc Nghiên Thu lau nước mắt, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt hơi đỏ: "Sao đến Thượng Hải mà chị không nói cho tôi biết?"

"Em không biết cậu ở đâu, em không tìm thấy cậu."

Ninh Thư nói.Chúc Nghiên Thu nhìn Chúc Tư Viễn, Chúc Tư Viễn trốn sau chân Ninh Thư.Chúc Nghiên Thu thấy thằng bé này cứ quen quen, mãi mới nhớ là đứa bé chê "Chú xấu hoắc" trong bệnh viện.

Chúc Nghiên Thu rất khó xử về đứa con này."

Chị đang sống ở đâu?"

Chúc Nghiên Thu hỏi Ninh Thư.Ninh Thư hơi bực rồi đấy, Chúc Nghiên Thu hỏi chỗ ở làm gì?

Cô trả lời: "Em và Tư Viễn ở khu tập thể, mình ơi, em và Tư Viễn chuyển đến sống với mình được không?"

Chúc Nghiên Thu suýt nhảy dựng, không muốn Chúc Tố Nương sống với mình: "Hai u con cứ ở khu tập thể đi, nhà tôi nhỏ lắm không ở được nhiều người."

Ninh Thư: Mẹ kiếp!Ninh Thư chỉ nhìn Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu lảng tránh ánh mắt Ninh Thư, ngồi xổm xuống giang tay gọi Chúc Tư Viễn: "Tư Viễn qua với thầy nào."

Chúc Tư Viễn trốn sau Ninh Thư, ngó cái đầu cảnh giác với Chúc Nghiên Thu.Chúc Nghiên Thu thấy vậy cũng không muốn thân cận với con trai nữa, cậu đứng dậy hỏi Ninh Thư: "Chị có tiền không?

Tôi gửi cho chị nhiều điện báo vậy mà chị không gửi tiền cho tôi, chị biết dạo này tôi sống thế nào không?"

Dạo này Chúc Nghiên Thu khổ thật, mới đó nợ tiền bạn nên cậu ta đã bán tất cả những thứ đáng tiền, khó lắm mới trả hết nợ bạn.Nhưng vẫn còn nợ Phương Phỉ Phỉ rất nhiều tiền.Chúc Nghiên Thu đành nói với Phương Phỉ Phỉ rằng đã báo cho gia đình, tiền chưa gửi đến do tình hình loạn quá.Chúc Nghiên Thu sốt sắng lắm, không biết lừa đến khi nào.

Chúc Nghiên Thu không gác sĩ diện sang một bên để đi làm thuê được.

Đang rửa bát mà gặp bạn bè thì ngại chết.Chúc Nghiên Thu tạo cho mình hình tượng con nhà giàu trước các bạn, giờ mà bị vạch trần xấu hổ biết bao giờ, thế nên Chúc Nghiên Thu cứ nói dối cho qua ngày.Bỗng nhiên gặp Ninh Thư, Chúc Nghiên Thu nhẹ nhõm nhiều, cậu ta xin tiền để chít ít giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt."

Mới đây tôi nhập viện tốn rất nhiều viện phí, nợ bạn khá nhiều tiền.

Chị đưa tôi ít tiền trả nợ trước đi."

Chúc Nghiên Thu nói với Ninh Thư, đang xin tiền nên thái độ khá là tốt, nói chuyện rất nhẹ nhàng: "Đợi tôi tìm được nhà rộng hơn rồi chị và Tư Viễn chuyển đến ở cùng với tôi."

Ninh Thư tỉnh bơ: "Bạn nào cho cho cậu vay nhiều tiền thế?

Viện phí hết bao nhiêu?"

"Mười đồng bạc."

Chúc Nghiên Thu trả lời.Ninh Thư: Cút cút!"

Ai cho cậu mượn?"

Ninh Thư lại hỏi.Chúc Nghiên Thu hấp háy mắt: "Một người bạn cùng chung chí hướng."

Ninh Thư: Cút cút cút!"

Chị còn bao nhiêu tiền?"

Chúc Nghiên Thu hỏi: "Đưa tạm cho tôi để tôi trả nợ đã."

Ninh Thư nhìn Chúc Nghiên Thu, cái thứ lạ lùng này đã làm mới quan niệm sống của cô đấy.Thái độ hiển nhiên của cậu ta do Chúc Tố Nương chiều cậu ta quá.

Ngày xưa cứ tưởng anh chồng Trương Gia Sâm của Miêu Diệu Diệu đã tệ bạc lắm rồi, nhưng ít ra Trương Gia Sâm ăn cướp của nhà Miêu Diệu Diệu còn mang về nuôi gia đình, báo hiếu bố mẹ.

Chúc Nghiên Thu đây chỉ có bản thân, giây trước hãng còn buồn vì u mất, giây sau đã ngửa tay xin tiền cô.Ninh Thư đằng hắng, khổ sở: "Em không có đồng nào cậu à.

Tiền thuốc khám cho u trước khi u mất tốn kém quá, lễ tang cũng chi rất nhiều tiền, em chọn cho u hướng đất tốt nên đã tiêu hết sạch tiền trong nhà rồi."

Chúc Nghiên Thu nén giận, day mày hỏi: "Hết sạch thật?"

Ninh Thư lắc đầu: "Hết thật cậu à, em và Tư Viễn sống ở khu tập thể chật hẹp phải nhặt rau thối về ăn, ngồi trong nhà mà nghe rõ cả tiếng nhà bên gáy khò khò."

Chúc Nghiên Thu nhìn Ninh Thư đăm đăm, hình như Chúc Tố Nương trắng hơn béo hơn ngày trước, mẩy ra thế này mà kêu nhặt rau thối về ăn?

Cơn giận bùng lên, chị ta lừa cậu, chị ta xem cậu là thằng ngu.

Lại thêm sống khốn sống khổ bao ngày qua đã thổi bùng cảm xúc của Chúc Nghiên Thu.Chúc Nghiên Thu chẳng cần nhẫn nhịn với Chúc Tố Nương: "Ý chị là sao hả Chúc Tố Nương?

Chị đưa con đi mua sách, mặc đồ đẹp, béo ra mà chị bảo chị ăn rau thối?

Chị đang trêu tôi đấy à!"

Ninh Thư sờ má: "Hay là nước Thượng Hải tốt, ăn rau thối cũng béo?"

Chúc Nghiên Thu tức chết mất: "Chúc Tố Nương, chị thấy họ Chúc suy bại, u tôi mất rồi nên chị muốn làm gì thì làm đúng không?

Tôi là chồng chị, chị dám tư lợi?"

Thế thì đã sao...Ninh Thư lạnh mặt nhìn Chúc Nghiên Thu.

Giờ lôi danh chồng ra để nói chuyện, vậy sao lúc hẹn hò với Phương Phỉ Phỉ không nghĩ đến cậu đã là chồng, là bố?Chúc Tố Nương chiều Chúc Nghiên Thu thành dạng gì thế này?"

Em hết tiền thật, cậu có giết em em cũng không có tiền."

Ninh Thư rũ vai.Chúc Nghiên Thu bực bội, cáu: "Chị đừng đùa nữa được không, tôi rất cần tiền."

Ninh Thư thương lắm nhưng không giúp gì được: "Nhưng mà em không có tiền thật, tiền bạc trong nhà đã tiêu cả rồi.

Mà em đến ở với cậu được không, em hết tiền thuê nhà rồi.

Không thì cho Tư Viễn sang ở với cậu cũng được, em không cần, chỉ cần cho Tư Viễn có chỗ ngủ là được."

"U ơi..."

Chúc Tư Viễn long lanh ánh nước nhìn Ninh Thư, Ninh Thư nói với Chúc Tư Viễn: "Tư Viễn ngoan mau gọi thầy đi con, từ nay con được ở với thầy rồi, không cần ở nhà dột với u nữa."

Chúc Tư Viễn: ?Sao cậu không hiểu u đang nói gì nhỉ?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 574: Con dâu nuôi từ bé - Em không có tiền


Chuyển ngữ: WanhooChúc Nghiên Thu chỉ cần tiền lại bị Ninh Thư đùn đẩy cho thằng con.

Cậu phải đi học, làm gì có thời gian trông con.

Mà ở với con thì giải thích với mọi người về đứa bé này thế nào.Chúc Tư Viễn nhút nhát trốn sau lưng mẹ làm Chúc Nghiên Thu khó chịu, cậu cũng chẳng thích thằng con này."

Tôi bận học suốt ngày, làm gì có thời gian trông con, nhốt trong nhà à?"

Chúc Nghiên Thu chau mày, rõ thấy không muốn đón Chúc Tư Viễn.Ninh Thư lúng túng: "Vậy phải làm sao đây, sắp tới em không có tiền trả tiền phòng.

Em khổ được nhưng không được để con khổ theo em."

Không từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc lúc này của Chúc Nghiên Thu.

Giờ là sao, Chúc Tố Nương đang xin tiền cậu?"

Chị đưa tiền cho tôi trước rồi Tư Viễn ở với tôi."

Chúc Nghiên Thu mặc cả.Ninh Thư: ..."

Em không có tiền thật mà."

Ninh Thư buông thõng tay.Chúc Nghiên Thu nhăn nhó, nếu không phải đang ở ngoài đường, Chúc Nghiên Thu đã lục túi chị ta xem có tiền không.Chúc Nghiên Thu đánh giá Ninh Thư từ trên xuống dưới, nhìn kiểu gì cũng giống có tiền.

Chúc Tư Viễn còn trắng trẻo mập mạp, thế mà vẫn cãi cố là không có cái ăn không có chỗ ở.Chúc Nghiên Thu bực rồi, cậu ta cảm thấy bị phản bội, lo lắng nói: "Tố Nương à, tôi không ổn thật, chị đưa tôi ít tiền trước đi.

Tôi biết chị có tiền."

"Em không có tiền."

Ninh Thư khẳng định."

Chị..."

"Nghiên Thu, anh mua sách xong chưa?"

Phương Phỉ Phỉ xách túi mỉm cười đi qua.Nghe thấy giọng Phương Phỉ Phỉ, Chúc Nghiên Thu nổi da gà, con ngươi liếc trái đảo phải.

Phương Phỉ Phỉ lại gần mà người cậu cứng đờ, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là Phương Phỉ Phỉ và Chúc Tố Nương chạm mặt rồi, cậu phải làm sao đây?Phương Phỉ Phỉ hỏi thăm Ninh Thư: "Chị đây là?"

"Đây là chị anh."

"Tôi là vợ cậu ấy."

Chúc Nghiên Thu và Ninh Thư cùng nói nhưng nội dung khác hoàn toàn.Chúc Nghiên Thu tái mét mặt, đỏ ỏn con mắt trừng Ninh Thư dữ tợn, như con thú hoảng nổi điên sắp lao vào cắn người.

Ninh Thư chẳng sợ, chị nào sinh con cho cậu, nuôi con cho cậu, kiếm tiền chu cấp cho cậu đi học, tạo điều kiện cho cậu tiêu hoang?Phương Phỉ Phỉ ngây người, nhìn Ninh Thư lại nhìn Chúc Nghiên Thu, không biết chuyện là sao: "Là sao?"

"Không có gì đâu."

Chúc Nghiên Thu nắm tay Phương Phỉ Phỉ định kéo đi.

Cậu ta nói với Phương Phỉ Phỉ: "Gặp một con mụ điên, gặp ai cũng nhận là vợ người ta ấy mà, em đừng quan tâm."

"Nhưng mà..."

Phương Phỉ Phỉ ngoái lại nhìn Ninh Thư: "Chị này?"

Ninh Thư nói với Chúc Tư Viễn: "Gọi thầy đi con, à không, phải gọi là bố, gọi to lên con, gọi bố đi."

Chúc Tư Viễn gọi khẽ: "Bố ơi."

Chúc Nghiên Thu trợn mắt dữ tợn, ghét và hận Ninh Thư ra mặt, cậu ta tức giận việc Ninh Thư không biết ý."

Nghiên Thu, đứa bé gọi anh là bố đấy?"

Phương Phỉ Phỉ ngỡ ngàng xen lẫn sốt sắng hỏi Chúc Nghiên Thu: "Rốt cuộc là thế nào?"

"Anh đã bảo mụ ta bị điên mà, anh bị mụ ta bám."

Chúc Nghiên Thu vừa nói vừa kéo Phương Phỉ Phỉ đi.

Phương Phỉ Phỉ cứ ngoảnh lại thắc mắc về Ninh Thư mãi.Ninh Thư vẫy tay với Chúc Nghiên Thu: "Mình ơi, ngày mai em đợi mình ở đây nhé."

Chúc Nghiên Thu khựng người rồi kéo Phương Phỉ Phỉ đi thật mau.Ninh Thư bĩu môi, chí ít cũng đã khẳng định Chúc Tố Nương là vợ chứ không phải chị gái vô dụng."

U ơi đó là thầy con thật ạ?"

Chúc Tư Viễn rất thắc mắc: "Thầy con chết rồi mà, sao bỗng dưng sống dậy?"

Chúc Tư Viễn cảm thấy bị đùa bỡn.

U từng nói thầy con chết rồi, vậy mà nay lại bảo mau gọi thầy đi, gọi bố to vào.Ninh Thư gật đầu: "Đó là thầy con đấy, đi học xa nhà từ ngày con còn chưa chào đời.

Bao nhiêu năm qua không về nhà lấy một lần làm u tưởng thầy con đã chết."

Chúc Tư Viễn cúi đầu: "Hình như thầy không thích con."

Ninh Thư không biết nói sao: "Tư Viễn, không phải tất cả mọi người đều thích chúng ta.

Việc của chúng ta là yêu bản thân, thầy không thương Tư Viễn thì vẫn có u thương Tư Viễn mà."

Chúc Tư Viễn không hiểu lắm.Ninh Thư dắt Chúc Tư Viễn về nhà, không bận lòng về Chúc Nghiên Thu.

Sau hôm nay Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ có đường ai nấy đi, Ninh Thư cũng chỉ biết nhún vai, chẳng liên quan đến cô.Còn chuyện ngày mai đợi Chúc Nghiên Thu ở tiệm sách là nói dối.Chúc Tư Viễn lại buồn bã, mới tập quen với việc thầy đã mất mà nay thầy bỗng xuất hiện.

Sau lại nhận ra thầy mắng u là con mụ điên, chẳng thà không có thầy còn hơn.Ninh Thư thấy Chúc Tư Viễn ủ dột nhưng không nhiều lời làm gì, cái chuyện này nói nhiều cũng chỉ đến thế.

Tuổi của Chúc Tư Viễn rất khát khao có được tình thương từ bố, có người bố sừng sững như núi Thái Sơn chặn phía trước che gió che mưa cho con.Ninh Thư vẫn lặp lại công việc hằng ngày, thuốc bột cô chế đã sắp đầy hòm, công dụng cũng cao.

Ninh Thư thử cắt đứt tay, rắc ít bột lên chẳng mấy máu đã dừng chảy.

Khuyết điểm duy nhất chỉ là cần quấn băng với những vết thương có kích thước lớn.Có khuyết điểm nhưng công dụng cứu người nhanh đã xoá nhòa khuyết điểm ấy.Trong khi đó, Chúc Nghiên Thu nghe Ninh Thư nói ngày mai đợi ở tiệm sách, hôm sau cậu ta đến đó đợi thật.

Song đợi từ sáng đến trưa mà vẫn không thấy Ninh Thư đâu.Chúc Nghiên Thu đành phải kiềm chế cảm xúc, cậu không liên lạc được Chúc Tố Nương, không biết Chúc Tố Nương ở đâu cũng không biết đi đâu tìm Chúc Tố Nương."

Anh đến đây đợi thật này?"

Phương Phỉ Phỉ xuất hiện, lạnh lùng: "Anh dối em chuyện gì đúng không?"

Hôm nay Chúc Nghiên Thu nghỉ học, cô chỉ đánh liều qua đây tìm, không ngờ Chúc Nghiên Thu đứng đây đợi người phụ nữ kia thật.Chúc Nghiên Thu lắc đầu: "Anh đến mua sách, anh có đợi ai đâu.

Hôm qua bị con mụ điên kia bám nên không mua được sách."

Phương Phỉ Phỉ càng hậm hực, giận lắm nhưng vẫn nhịn được: "Bận mua sách nên nghỉ học?

Anh đợi chị ta cả ngày, rốt cuộc anh với chị ta có quan hệ gì?

Chúc Nghiên Thu anh nói rõ cho tôi."

Chúc Nghiên Thu vẫn lắc đầu khẳng định: "Phỉ Phỉ, anh đến mua sách thật mà?"

"Thế anh đã mua được chưa?

Mua sách gì mà mua mấtcả buổi?

Anh định đợi đến đêm luôn đúng không?"

Phương Phỉ Phỉ đã có suy đoán,suy đoán này làm cô vừa khiếp đảm vừa đau lòng.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 575: Con dâu nuôi từ bé - Anh chỉ yêu mình em


Chuyển ngữ: WanhooPhương Phỉ Phỉ cảm thấy mình chẳng hiểu gì về Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu nói dối cô chuyện động trời này, cô sẽ không bị một câu đó là con mụ điên lừa.Chị ta không phải mụ điên.Chúc Nghiên Thu đã có vợ, còn có con nữa.Phương Phỉ Phỉ cố gắng bình tĩnh, kiềm chế cơn giận và nỗi đau: "Em có quyền biết sự thật.

Chúc Nghiên Thu, anh không nói thì em sẽ đi tìm sự thật."

Chúc Nghiên Thu sốt ruột vò đầu, không biết làm sao.

Vội vàng đuổi theo Phương Phỉ Phỉ, bắt lấy tay Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ hất tay, lạnh lùng: "Anh biết tính em rồi đấy Chúc Nghiên Thu.

Một là anh nói cho em biết sự thật, hai là chúng ta chia tay ngay bây giờ."

Chúc Nghiên Thu hít sâu: "Anh xin lỗi, anh lừa em."

"Anh..."

Phương Phỉ Phỉ tái mét, xoay người bỏ đi.

Chúc Nghiên Thu chặn Phương Phỉ Phỉ: "Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh nhưng xin em hãy nghe anh giải thích đã."

"Anh và Chúc Tố Nương lấy nhau từ khi còn chưa biết gì.

Năm anh lên bốn bị ốm nặng suýt không qua khỏi.

Bố mẹ anh vừa cổ hủ vừa mê tín, tin rằng lấy con dâu nuôi từ bé để xung hỉ sẽ hết bệnh.

Chúc Tố Nương bị bán cho nhà anh vào năm ấy.

Anh không coi chị ta là vợ, cùng lắm chỉ là người ở thôi."

Chúc Nghiên Thu vừa giải thích vừa nắm tay Phương Phỉ Phỉ: "Anh chưa từng yêu chị ta."

"Thế còn đứa bé?"

Phương Phỉ Phỉ đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn đau lòng trước sự thật.Chúc Nghiên Thu nói ngay: "Đứa bé đó chỉ là bất ngờ, chỉ một lần, một lần duy nhất Chúc Tố Nương đã mang thai rồi.

Phỉ Phỉ à, anh giấu em vì anh thích em, anh thích em nhiều lắm, anh muốn ở bên em.

Rất nhiều lần anh muốn kể em nghe sự thật nhưng anh không dám mạo hiểm vì anh sợ mất em."

Chúc Nghiên Thu vừa nói vừa nắm chặt tay Phương Phỉ Phỉ, mồ hôi tay nhễ nhại, rất sợ Phương Phỉ Phỉ đi mất.Đã đến nước này nhưng Chúc Nghiên Thu vẫn nửa nói thật nửa nói dối Phương Phỉ Phỉ.

Cậu ta vẫn không kể chuyện họ Chúc đã suy bại, cậu ta không phải công tử giàu có.

Chúc Nghiên Thu không dám nói, nếu nói vậy chắc chắn Phương Phỉ Phỉ sẽ đá cậu.Có vợ có con lại còn là công tử giả, chẳng có cái gì về cậu là đúng.

Phương Phỉ Phỉ sẽ yêu một Chúc Nghiên Thu như thế à?

Chúc Nghiên Thu không chắc nữa.Chúc Nghiên Thu mím môi, hôn tay Phương Phỉ Phỉ, dạt dào tình cảm: "Phỉ Phỉ, anh chỉ yêu mình em thôi."

Phương Phỉ Phỉ khó chịu, gỡ tay ra khỏi Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu muốn nắm tay Phương Phỉ Phỉ nhưng Phương Phỉ Phỉ lắc đầu: "Để em yên.", rồi đi mất.Nhìn dáng Phương Phỉ Phỉ xa dần, Chúc Nghiên Thu giận dữ đấm cột đường, cậu ta vung vẩy bàn tay đau đớn, vò tóc khổ sở.Tất cả tại Chúc Tố Nương, Chúc Tố Nương đã hủy hoại cuộc đời cậu.

Nếu không có Chúc Tố Nương, Phương Phỉ Phỉ sẽ không lạnh nhạt với cậu.

Chúc Nghiên Thu thích Phương Phỉ Phỉ bằng thật.Phương Phỉ Phỉ xinh đẹp, tươi trẻ, hơn Chúc Tố Nương dốt nát, không có chung tiếng nói gấp nhiều lần.

Quan trọng hơn cả cậu yêu Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ là người duy nhất mà cậu muốn lấy làm vợ.Chúc Nghiên Thu vừa sợ hãi, vừa đau đớn, vừa oán hận.

Cậu sợ Phương Phỉ Phỉ sẽ bỏ rơi cậu, cậu hận Chúc Tố Nương tại sao xuất hiện.

Chúc Tố Nương như ngọn cỏ ven đường, muốn nhổ tận gốc mà không được.Chúc Tố Nương là nỗi nhục có xoá sao cũng không sạch của Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu rất hối hận đã động phòng với Chúc Tố Nương, càng hối hận hơn khi làm Chúc Tố Nương có thai rồi sinh con.Để rồi chuyện hôm nay phức tạp nhường này.Thời gian gần đâ xảy ra quá nhiều chuyện, ngày ngày lo tiền nong và hiện giờ là không biết Chúc Tố Nương đến Thượng Hải từ khi nào.

Cậu đã để Phương Phỉ Phỉ biết sự thật khi chưa có sự chuẩn bị, chuyện cậu dốc lòng lừa dối bao nhiêu năm qua cũng bị vạch trần mất rồi.Chúc Nghiên Thu chờ nửa buổi vẫn không thấy người đâu đã cực kỳ khó chịu, đối tượng đợi còn là Chúc Tố Nương làm cậu ta điên tiết hơn.Nhưng cậu ta chỉ biết đứng chờ thôi, chuyện đã vỡ lở, cậu phải đòi lại từ Chúc Tố Nương.

Chí ít phải cầm được tiền, trả Phương Phỉ Phỉ nợ tiền thuốc cũ.Chúc Nghiên Thu đang vắt hết óc nghĩ xem cứu vãn cuộc tình với Phương Phỉ Phỉ thế nào.

Chỉ cần nghĩ đến việc Phương Phỉ Phỉ sẽ rời xa, Chúc Nghiên Thu đã thấy mây đen giăng lối.

Chẳng lẽ cậu phải sống hết đời với người phụ nữ như Chúc Tố Nương?Suy nghĩ này đáng sợ quá, cậu và chị ta không cùng tầng lớp, không có tiếng nói chung.

Chúc Nghiên Thu rùng cả mình chỉ bằng việc nghĩ đến sống nốt quãng đời với chị vợ ngu dốt xấu hổ đó.Giữa Phương Phỉ Phỉ toàn ưu điểm và Chúc Tố Nương toàn khuyết điểm, rõ ràng Chúc Tố Nương chẳng là cái thá gì.Chúc Nghiên Thu vẫn đợi Ninh Thư, đợi từ sáng đến trưa, từ trưa đến sẩm tối, từ sẩm tối đến tối mịt nhưng Ninh Thư vẫn không xuất hiện."

Chúc Tố Nương."

Chúc Nghiên Thu nghiến răng gọi cái tên ấy, giờ này mà cậu không biết cậu bị lừa thì cậu có là thằng đần.Chúc Tố Nương giỏi lắm, có gan lừa cậu rồi."

Cái đồ độc ác, ngày xưa giả vờ hiền dịu, nay họ Chúc chẳng còn ai đã dám lộ mặt thật."

Chúc Nghiên Thu chửi trong bụng.

Cậu cảm thấy Chúc Tố Nương đã cuỗm tiền họ Chúc bỏ chạy, chứ không tại sao đến Thượng Hải mà không tìm cậu?Dù họ Chúc đã suy bại nhưng vẫn còn ít tiền, và chắc chắn Chúc Tố Nương đang giữ nó.

Chúc Tố Nương định cuỗm một mình, sống sướng một mình chứ còn gì nữa!Đó là tiền của nhà họ Chúc, Chúc Tố Nương là cái thá gì đòi cầm?Tiền của họ Chúc thuộc về cậu, cậu phải tìm Chúc Tố Nương cho bằng được.Trời đã tối mịt, Chúc Nghiên Thu đành đi về.

Hôm sau cậu lại đứng đợi ngoài tiệm sách nhưng vẫn công cốc cả ngày.Cuối cùng Chúc Nghiên Thu đã biết Chúc Tố Nương sẽ không xuất hiện.Cậu cứ đứng đây đợi trong mòn mỏi cũng không phải cách hay.

Chúc Nghiên Thu phải nghĩ cách, nhớ ra từng gặp Chúc Tư Viễn trong bệnh viện, Chúc Nghiên Thu định thử vận may đến bệnh biện hỏi thăm xem sao.Chúc Nghiên Thu đến bệnh viện, hỏi y tá về Chúc Tư Viễn.Y tá được hỏi nói: "Cậu hỏi con của y tá Chúc đúng không?"

"Y tá Chúc?"

Chúc Nghiên Thu ngạc nhiên, Chúc Tố Nương trở thành y tá?Chúc Tố Nương như nghe chuyện hài, vô lý quá mà: "Y tá Chúc tên Chúc Tố Nương?"

"Đúng rồi."

Suýt thì Chúc Nghiên Thu nhảy dựng lên, Chúc TốNương dốt nát làm sao biết nhận dạng thuốc, chị ta biết chữ nước ngoài à?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 576: Con dâu nuôi từ bé - Ồn ào trong bệnh viện


Chuyển ngữ: WanhooCó nằm mơ Chúc Nghiên Thu cũng không ngờ Chúc Tố Nương dốt nát lại trở thành y tá.

Chuyện này quá vô lý, Chúc Nghiên Thu ngờ vực không thôi.Người mình vẫn coi thường đã thay đổi từ lúc nào mà cậu chẳng hay.Chúc Nghiên Thu tìm Ninh Thư khắp các phòng bệnh, cuối cùng cũng tìm thấy Ninh Thư.

Ninh Thư đang tiêm cho bệnh nhân.

Chúc Nghiên Thu nghi ngờ đây có phải Chúc Tố Nương không.Chúc Tố Nương trong trí nhớ của Chúc Nghiên Thu là người chỉ biết cắm mặt làm việc.

Người sai gì làm nấy, không bao giờ cáu kỉnh bực bội vậy mà nay lại mặc đồng phục y tá, tay cầm kim tiêm.Chúc Nghiên Thu cảm thấy bị lừa, Chúc Tố Nương lừa cậu để làm gì?Cậu bị cướp đánh nằm viện lâu như thế, chắc chắn Chúc Tố Nương có biết cậu nằm viện nhưng không tìm cậu.

Làm cậu khốn đốn buộc phải nhờ Phương Phỉ Phỉ trả tiền viện phí.Giờ cũng tại chị ta mà Phương Phỉ Phỉ định chia tay cậu, Chúc Tố Nương đúng là cái đồ sao chổi.Ninh Thư tiêm cho bệnh nhân xong, bưng khay xoay người lại thấy Chúc Nghiên Thu đứng ở cửa.

Mặt Chúc Nghiên Thu đen hơn đít nồi, ngùn ngụt oán khí, hằm hằm tức giận.Ninh Thư bơ, cô bưng khay đi qua, lạnh lùng như chỉ nhìn lướt qua người lạ.Chúc Nghiên Thu tức điên, đuổi theo Ninh Thư kiềm chế hỏi: "Chúc Tố Nương chị không muốn nói gì với tôi à?"

"Nói cái gì?"

Ninh Thư không thấy cô và cậu ta có chuyện để nói.Chúc Nghiên Thu trầm giọng: "Sao chị không nói cho tôi biết chị làm y tá trong viện?"

"Ờ tôi đang làm y tá ở đây."

Ninh Thư trả lời.Chúc Nghiên Thu giận tím người trước thái độ dửng dưng của Ninh Thư, đỏ ỏn con mắt hỏi: "Chúc Tố Nương, chị có ý gì?"

Chúc Nghiên Thu giận lắm, chị ta không muốn nói gì với cậu à?

Chúc Nghiên Thu chỉ cần một câu xin lỗi nhưng thái độ của chị ta là sao?Thái độ đó là kiểu gì?Hôm trước hỏi thì bảo không có tiền, làm y tá không có lương?

Cậu khổ nhiều ngày lắm rồi, cậu rất cáu vì Chúc Tố Nương chẳng quan tâm cậu.Ninh Thư nhìn Chúc Nghiên Thu, cái mặt cau có khó chịu như chịu quá nhiều tủi hờn.

Ninh Thư đâm bực, cậu ta tủi cái quái gì?"

Cậu có bạn gái rồi mà?

Cậu không cần hai u con em mà?

Em tự biết rút lui cậu còn muốn sao nữa?"

Ninh Thư khổ sở: "Em đã biết điều rời đi không ảnh hưởng cậu và bạn gái cậu, cậu còn muốn em phải làm sao nữa?"

Thấy nhiều người xúm lại xem, Ninh Thư rưng rưng nước mắt: "Ngày u mất em liên tục gửi điện báo cho cậu nhưng cậu không chịu về.

Cậu bắt em đưa tiền, em nói em không có tiền thì cậu nổi giận bán em.

Em không có tiền thật."

Ngày càng nhiều người vây xem, Chúc Nghiên Thu nghe Ninh Thư nói mà mặt hằm hằm, ánh mắt của mọi người làm Chúc Nghiên Thu xấu hổ."

Em đang nói gì thế Tố Nương.

Em đến Thượng Hải lại không gọi cho anh, anh lo cho em lắm đấy."

Chúc Nghiên Thu muốn nắm tay Ninh Thư đi tránh mặt mọi người nhưng Ninh Thư né tay cậu ta."

Tố Nương, đừng tuỳ hứng."

Chúc Nghiên Thu có ý uy hiếp.Ninh Thư bi thương: "Nghiên Thu, em biết em không xinh như bạn gái cậu, không học cao như bạn gái cậu.

Cậu không màng em và con, cậu nói cậu không thể bên em nhưng đã bao giờ cậu ngồi xuống nói chuyện bình thường với em đâu.

U mất nhà mình cũng chẳng còn đồng nào, em gửi điện báo nói muốn đến Thượng Hại nhưng cậu không trả lời.

Em đến Thượng Hải không tìm được cậu đành phải dẫn con ngủ lang ngoài đường."

Mặt Chúc Nghiên Thu đỏ bừng, mắt cũng căng tớ máu đỏ, giận run người, không biết đối đáp Ninh Thư thế nào.

Chúc Nghiên Thu không ngờ Chúc Tố Nương dám làm cậu mất mặt, nói cậu chẳng khác nào súc vật trước mặt bao nhiêu người.Không lẽ chọn Chúc Tố Nương chứ không chọn Phương Phỉ Phỉ?

Người bình thường chẳng ai chọn Chúc Tố Nương.Chúc Tố Nương đang bôi nhọ danh dự của cậu sao?Không chỉ dốt nát mà còn độc ác.Ai rồi cũng thay đổi, Chúc Tố Nương ngày xưa không xấu xa như bây giờ.

Họ Chúc suy bại đã vạch trần bộ mặt độc ác của Chúc Tố Nương."

Tố Nương, anh đâu bắt em đưa tiền.

Là em dẫn con đến mà không báo với anh, anh còn tưởng em bị làm sao."

Chúc Nghiên Thu tỏ ra quan tâm.Ninh Thư cười xoà: "Em còn tưởng anh lại bắt em đưa tiền cơ.

Đợi có lương tháng này rồi em đưa anh được không?

Anh cố gắng thêm mấy ngày đi."

Chúc Nghiên Thu bỗng cảm nhận được làn sóng khinh thường dữ dội hơn từ mọi người xung quanh: "Anh có tiết, mai anh lại đến tìm em."

Chúc Nghiên Thu đi vội, trông bộ dạng có vẻ chật vật."

Đó là chồng cô sao y tá Chúc?"

Y tá trưởng hỏi Ninh Thư: "Trông cũng tốt mã, sao lại làm thế được nhỉ?"

Ninh Thư bặm môi: "Cậu ấy là người tiếp thu tư tưởng mới, theo đuổi tình yêu tự do, phản đối kết hôn sắp đặt thời phong kiến.

Cậu ấy nói chúng em không cùng tầng lớp."

Người tiếp thu tư tưởng mới được phép bỏ vợ bỏ con?"

Cậu ta tệ quá."

Y tá trưởng nói: "Nhưng cô vẫn là vợ cả, ả cáo già kia làm gì có danh phận."

Ninh Thư không trả lời, nghe ra y tá trưởng có ý khuyên cô cứu vãn cuộc hôn nhân này.

Ninh Thư không muốn vậy, sao cô phải cứu vãn, mà muốn chưa chắc đã cứu được.Không có Chúc Nghiên Thu cô và con vẫn sống vui, sống khoẻ.

Không phải phục vụ ông trời, không bị cậu ta bạo lực lạnh.Ai cũng có thể sống tốt, phụ nữ không có đàn ông vẫn sống tốt.

Cảm giác trống trải vì cần có người dựa dẫm, riêng cái thứ như Chúc Nghiên Thu dựa không nổi, ngược lại còn bị cậu ta vắt kiệt sức lao động.

Cậu ta kiêu ngạo, chưa từng coi Chúc Tố Nương là người cùng tầng lớp.Chúc Nghiên Thu sẽ chỉ đồng cam cộng khổ với Phương Phỉ Phỉ, với Chúc Tố Nương là không bao giờ."

Cô đừng buồn quá, đàn ông thế cả đấy, trai trẻ mê tít các em xinh gái, già rồi vẫn tìm về với gia đình."

Y tá trưởng an ủi Ninh Thư.Ninh Thư cởi đồng phục, chuẩn bị đến trường đón Chúc Tư Viễn.

Cô sẽ không ngồi đây khóc lóc đợi lãng tử quay đầu, lại nói làm gì có chuyện Chúc Nghiên Thu lãng tử quay đầu.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.Cậu ta có quay đầu cũng để đá bay Chúc Tố Nương.Đón Chúc Tư Viễn tan học, Ninh Thư đưa Chúc TưViễn đi ăn món bít-tết ở nhà hàng nước ngoài.

Cô có tiêu hết tiền cũng khôngcho Chúc Nghiên Thu.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 577: Con dâu nuôi từ bé - Nghi ngờ cuỗm tiền


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư rất lo cô lên chiến trường rồi Chúc Tư Viễn phải làm sao.

Ninh Thư mím môi: "Tư Viễn ơi, u sắp phải lên tiền tuyến rồi."

Chúc Tư Viễn đặt bút chì xuống, qua chỗ Ninh Thư.

Chúc Tư Viễn đã cao hơn, trẻ con năm, sáu tuổi mà cao gần đến ngực Ninh Thư.

Tại Chúc Tố Nương cũng thấp nữa."

U sẽ xa Tư Viễn ạ?"

Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư.Ninh Thư thở dài: "U phải đi."

Ninh Thư hối hận vì đã nhắc đến chủ đề này, cô không hứa sẽ ở bên Chúc Tư Viễn mãi.Chúc Tư Viễn buồn mấy ngày, không ỏ ê gì Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không nhắc, cô chỉ ở bên Chúc Tư Viễn được mấy năm thôi.Chúc Nghiên Thu biết Ninh Thư làm ở bệnh viện, cứ không có tiết lại đến viện tìm Ninh Thư.

Được cái nhẹ nhàng với Ninh Thư lắm, cô đoán bệnh viện đông người nên cậu ta kiêng kỵ.Chúc Nghiên Thu không muốn bị gán mác thứ đàn ông phụ tình.

Phần tử trí thức thời này khá trọng danh dự, Chúc Nghiên Thu vẫn muốn gây dựng lại nhà họ Chúc mà.Mục đích của Chúc Nghiên Thu là xin tiền Ninh Thư, tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Chúc Nghiên Thu đã thông minh ra, biết đón Ninh Thư và Chúc Tư Viễn về sống cùng."

Tố Nương à, mình em nuôi con vất vả lắm, em về ở với anh để anh chăm sóc em."

Chúc Nghiên Thu dịu dàng với Ninh Thư.Ninh Thư nghe mà phát ớn, ý cậu ta là gì?

Mới đây còn chối đây đẩy, làm gì có chuyện có lòng tốt nuôi cô và Chúc Tư Viễn."

Cậu từng nói cậu bận học không có thời gian trông con mà?

Không được, sẽ ảnh hưởng việc học của cậu mất."

Ninh Thư nhăn mặt."

Không sao hết, nuôi em với con là chuyện đương nhiên."

Chúc Nghiên Thu nói chuyện nhẹ nhàng lại thêm khuôn mặt điển trai, khí chất công tử nhà giàu rất có thiện cảm.Ninh Thư không đồng ý, cũng đã tỏ ý đồ của Chúc Nghiên Thu.

Đến nhà Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu nói gì phải nghe nấy, khi ấy vẫn bị Chúc Nghiên Thu bóc lột thôi.Ở bệnh viện Chúc Nghiên Thu không dám hành động quá đáng.Chúc Nghiên Thu bị Ninh Thư từ chối tức lắm nhưng vẫn nói: "Tố Nương, em định giận đến bao giờ?"

Ninh Thư nhếch môi, nói như cô vô lý lắm không bằng.

Tôi không đi đấy, có giỏi cậu cắn tôi đi.Chúc Nghiên Thu không biết làm gì khác ngoài việc ghé bệnh viện tìm Ninh Thư mỗi ngày.

Cậu ta luôn miệng đòi chăm sóc Ninh Thư, muốn Ninh Thư về sống chung, kể lể đất nước rối ren, Ninh Thư và con sống một mình rất nguy hiểm.Ninh Thư vẫn từ chối, từ chối đóng ngoặc kép.Chúc Nghiên Thu điên lắm, cậu càng ghét Ninh Thư hơn.

Cậu cần tiền gấp vì có lý do, Phương Phỉ Phỉ không đoái hoài cậu, từ ngày lộ chuyện Phương Phỉ Phỉ không nói chuyện với cậu.

Mặc dù chưa đề cập chia tay nhưng Chúc Nghiên Thu không ngớt sốt sắng.Chúc Nghiên Thu chỉ muốn tìm cớ nói chuyện với Phương Phỉ Phỉ, lý do được nhất là trả tiền viện phí mà Phương Phỉ Phỉ đã ứng trước trả hộ.Nhưng Chúc Nghiên Thu không có tiền, cậu ta trông chờ vào tiền của Ninh Thư.

Từ tấm bé đến giờ Chúc Nghiên Thu nào đã phải sống khổ sống sở, cậu ta không muốn đi làm thuê nên chỉ biết trấn lột tiền của Ninh Thư.Chị ta là y tá chắc chắn có tiền, chưa kể Chúc Nghiên Thu còn nghi ngờ Chúc Tố Nương cuỗm tiền của họ Chúc.Ngày cậu đi học u đưa mới đưa cậu gần hết tiền thôi, vẫn còn dư một chút.

Không sai vào đâu được Ninh Thư đang giữ số tiền còn lại.Chúc Nghiên Thu chưa từng khổ, chưa từng lo lắng về tiền nong như hôm nay.

Cậu chấp nhận dấn thân vào nguy hiểm sống với mẹ con Chúc Tố Nương, mặc cho làm vậy sẽ bị Phương Phỉ Phỉ ghét, vậy mà chị ta vẫn không biết điều.Điên lắm nhưng Chúc Nghiên Thu phải nhẫn nhịn, dù nắng dù mưa vẫn ngày ngày đến bệnh viện cho Ninh Thư thấy tấm lòng thành.

Tỏ ra dịu dàng dụ Ninh Thư về sống chung, hứa rằng sẽ chăm sóc và bảo vệ mẹ con Ninh Thư.Bác sĩ, y tá trong viện cũng khuyên Ninh Thư đừng cứng nhắc quá, hãy mềm dẻo khi cần.

Chứ để đàn ông bất chấp chỉ khổ mình thôi, về đó mà sống hạnh phúc với Chúc Nghiên Thu.Ninh Thư nghe mà cười cho qua.

Họ chỉ thấy bộ mặt dịu dàng, lo lắng cho vợ con của Chúc Nghiên Thu, chứ không nhìn thấy bộ mặt gian dối, ăn cháo đá bát, chỉ yêu mình Phương Phỉ Phỉ của cậu ta.

Cậu ta dịu dàng với cô chỉ để moi tiền của cô thôi.Ninh Thư phiền Chúc Nghiên Thu vô cùng, cô chỉ đi học lớp tập huấn, không đến viện làm nữa.

Cậu thích đợi chờ ở viện thì cứ đợi cho mục xác.Chúc Nghiên Thu qua viện lại được báo Ninh Thư đã từ chức.

Chúc Nghiên Thu ngây người, điên tiết, chỉ muốn bóp chết Chúc Tố Nương.Chị ta lại biệt tăm biệt tích biển người rộng lớn, Chúc Nghiên Thu biết đi đâu tìm người đây.Cậu không biết Ninh Thư đang ở đâu, cậu đã hạ mình nói chuyện với chị ta nhưng chị ta vẫn kiêu căng.Chúc Nghiên Thu lo lắm, cậu đã hết tiền, không có cả tiền mua cơm chứ đừng nói chuyện trả nợ Phương Phỉ Phỉ.

Cậu rất sợ Phương Phỉ Phỉ đề nghị chia tay.Chúc Tố Nương quá đáng ghét.Chúc Nghiên Thu rời khỏi bệnh viện, định thuê xe kéo nhưng túi quần trống không, tiền bạc làm khó hảo hán.Chúc Nghiên Thu nhìn đường phố Thượng Hải nhộn nhịp, người qua kẻ lại tấp nập mà trào dâng cảm giác bất lực.

Dù cậu có khinh Chúc Tố Nương thế nào, cậu vẫn quen thói phụ thuộc vào Chúc Tố Nương.Do Chúc Tố Nương chiều cậu, luôn tha thứ cho cậu nên cậu mới chẳng kiêng kỵ đối xử tệ bạc với Chúc Tố Nương.Nay không còn Chúc Tố Nương, Chúc Nghiên Thu hoang mang sợ hãi cuộc đời ngoài kia, cũng không muốn đối mặt với hiện thực giống hệt như bà Chúc ngày nào.Cậu muốn Chúc Tố Nương quay về làm trâu làm ngựa phục vụ cậu tiếp.Ninh Thư ăn no ngủ kĩ mỗi ngày, cô không bận lòng chuyện Chúc Nghiên Thu còn sống hay đã chết.Thật ra Ninh Thư có hơi khó chịu, cô định giết Chúc Nghiên Thu nhưng tiềm thức Chúc Tố Nương không cho, thành ra chuyện mới dở dở ương ương như hôm nay.Chúc Tố Nương tự ti, yếu đuối, nhút nhát, chẳng trách khi bị rẻ rúng.Một người sống không có mục đích cũng như không đặt giới hạn sẽ trở thành người ích kỷ, chỉ biết đến mình, hoặc sẽ trở thành người không biết yêu thương bản thân như Chúc Tố Nương.Ninh Thư chỉ muốn nắm vững tất cả kỹ năng bảo vệmạng sống.

Không gì là không thể xảy ra trên chiến trường, cô mà có mệnh hệ gìtức nhiệm vụ cũng thất bại.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 578: Con dâu nuôi từ bé - Giúp ích cho đất nước


Chuyển ngữ: WanhooChúc Tư Viễn rót cho Ninh Thư đang nghiền thuốc chén nước chè, con nhỏ ôm ấm rót nước làm cô giật thót, vội vàng cầm ấm hộ.

Trong ấm có nước nóng, dù ít nhưng trượt tay đánh rơi để bị bỏng thì nguy.Ninh Thư đặt ấm lên bàn, nói: "U cảm ơn Tư Viễn."

Chúc Tư Viễn nhìn đống bột, hỏi Ninh Thư: "Bột này để u cứu người ạ?"

"Đúng rồi."

Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư: "U cho con học nội trú đi ạ."

Ninh Thư sững sờ: "Hả?"

Chúc Tố Nương nói khẽ: "Con hỏi thầy giáo chiến sĩ quân y là gì, thầy con bảo là bác sĩ cứu chiến sĩ bị thương.

Con nói với thầy u con là chiến sĩ quân y, thầy giáo kính trọng u lắm."

"Con không hiểu ý của thầy giáo."

Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư: "Nhưng u lên tiền tuyến đi ạ."

Ninh Thư lấy làm lạ, mới đó Chúc Tư Viễn còn không vui nay đã nghĩ thông, lại còn hiểu chuyện chẳng hề giống Chúc Tư Viễn."

Con sao thế?"

Ninh Thư hỏi Chúc Tư Viễn: "Sao bỗng nhiên lại nghĩ vậy?"

Chúc Tư Viễn nói: "Thầy giáo bảo rằng u đang giúp ích cho đất nước."

Ninh Thư: →_→ Ninh Thư không còn thấy Chúc Tư Viễn nghĩ thông nữa.

Dự là do được thầy giáo khen nên không phản đối việc Ninh Thư lên chiến trường.

Chỉ sợ ngày cô đi Chúc Tư Viễn khóc hết nước mắt mất."

U cho con học nội trú đi ạ."

Chúc Tư Viễn nhắc lại.Hiện giờ đã có khái niệm về nội trú do hai chị em họ Tống đặt tên.Ninh Thư dừng làm việc, cô hỏi Chúc Tư Viễn: "Con nghĩ vậy thật sao?

U lên tiền tuyến cứu người một mình, cũng không biết khi nào về nữa?"

"U không đi được ạ?"

Chúc Tư Viễn nghiêng đầu hỏi.Tất nhiên là không rồi, Ninh Thư xoa đầu Chúc Tư Viễn: "U phải đi con à."

Kiểu gì cô đi Chúc Tư Viễn cũng khóc nhè trong trường nội trú.Chúc Tư Viễn nói: "Con nhận ra có bạn không có đồ như con, có bạn có đồ đẹp hơn con.

Tất cả đồ dùng học tập đều là u mua cho con, xưa u không có tiền, u phải lên chiến trường mới mua được cho con."

Chúc Tư Viễn có rất nhiều sách, có cả bút máy, trong khi có bạn không có cả một cây bút lông đẹp.Ninh Thư ngạc nhiên, cô ôm chầm lấy con: "Tư Viễn à, phải trả giá mới có được thứ mong muốn.

U muốn cho Tư Viễn có cuộc sống tốt hơn, u cũng muốn trở thành người để Tư Viễn tự hào."

Tiền tuyến rối ren, cô không biết một khi đi ngày nào được về.

Ninh Thư chỉ biết đốc thúc tinh thần Chúc Tư Viễn: "

Sau này con có thể hãnh diện giới thiệu với bạn bè, u của con là chiến sĩ quân y."

"Vậy còn thầy ạ?"

Chúc Tư Viễn hỏi.Ninh Thư ngây người không biết trả lời thế nào, lát sau cô nói: "Đất nước nguy nan, có thể thầy con cũng trở thành chiến sĩ."

Ninh Thư không dám chắc Chúc Nghiên Thu còn đầu quân được không."

Tư Viễn có muốn gặp thầy không con, u đưa con đi gặp thầy nhé?"

Trẻ con cũng có suy nghĩ riêng, cô không ngăn được mong muốn gặp Chúc Nghiên Thu của Chúc Tư Viễn.Chúc Tư Viễn gật đầu: "Con muốn ạ."

"Vậy được rồi."

Ninh Thư mặc thêm áo khoác, dắt Chúc Tư Viễn ra ngoài, gọi xe kéo đến trường của Chúc Nghiên Thu.Trường của Chúc Nghiên Thu khá nổi tiếng, nam sinh mặc đồng phục kiểu Tôn Trung Sơn, nữ sinh tết tóc, mặc váy dài, đi giày da đen ôm sách vở đi theo nhóm, làm Ninh Thư cảm nhận sâu sắc đây là thời chiến loạn.Do Ninh Thư không phải sinh viên trong trường nên phải đợi ngoài cổng.

Chúc Nghiên Thu được phòng bảo vệ báo có người tìm, cậu ta nghĩ ngay đến Chúc Tố Nương.Chạy ra cổng thấy Ninh Thư dắt con đến, cậu ta vừa mừng vừa giận, nhưng cố gắng đè nén cơn giận vì sợ Ninh Thư lại biến mất.Bằng mọi giá cậu phải biết được địa chỉ của chị ta."

Em đến đó à, Tư Viễn cũng đến hả."

Chúc Nghiên Thu hồ hởi.Ninh Thư trả lời ừm, quan sát Chúc Nghiên Thu từ đầu đến chân.

Cậu ta gầy hơn, nét mặt nhiều ưu phiền hơn, có thể thấy cuộc sống khó khăn.Tôi rất vui khi biết cậu khó khăn."

Tư Viễn muốn gặp cậu."

Ninh Thư ôn tồn.Chị ta vẫn tỏ thái độ hờ hững, Chúc Nghiên Thu hậm hực, chẳng nói chẳng rằng nghỉ việc ở bệnh viện làm mình không tìm thấy, chị ta không định giải thích với cậu à?Chúc Nghiên Thu cảm thấy chị ta không coi cậu ra gì.Chúc Nghiên Thu bỗng nhận ra dù cậu có giận đến mấy vẫn phải cố mà nhịn, đối tượng nhẫn nhịn còn là Chúc Tố Nương khiến cậu sầu bi."

Chào bố đi con, con muốn gặp bố lắm mà?"

Ninh Thư nhắc Chúc Tư Viễn.Ngoài cổng có khá nhiều người qua lại, có sinh viên nghe thế ngoảnh sang nhìn làm Chúc Nghiên Thu tái mét mặt."

Con chào bố."

Chúc Tư Viễn chào bố rõ to.Chúc Nghiên Thu quắc mắt nhìn Ninh Thư, chị ta cố tình muốn cho cả trường biết cậu đã lấy vợ."

Gọi là cậu."

Chúc Nghiên Thu cất cao giọng, nói cho người xung quanh nghe.Chúc Tư Viễn ngẩn ngơ ngoảnh sang nhìn Ninh Thư.Ninh Thư mỉm cười, Chúc Nghiên Thu là thằng hèn nhất cô từng gặp.

Sợ ánh mắt của người đời nên chỉ muốn hai mẹ con cô biến mất khỏi thế gian."

Về nhà đi đã."

Chúc Nghiên Thu định đưa Ninh Thư và Chúc Tư Viễn về nhà của cậu ta.Ninh Thư vẫy một xe kéo: "Tư Viễn chỉ muốn đến gặp cậu thôi, gặp rồi nên bọn em về đây."

Chúc Nghiên Thu cáu kỉnh, nghe như họ đến chơi sở thú, chơi xong thì về."

Đừng tuỳ hứng Tố Nương, chúng ta nói chuyện bình thường không được à?"

Chúc Nghiên Thu bất lực lắm rồi: "Anh có thể giải thích chuyện Phương Phỉ Phỉ."

Ninh Thư nhếch môi, giải thích cái gì nữa, cô không muốn nghe, cô nói với Chúc Tư Viễn: "Mình về thôi Tư Viễn."

Chúc Tư Viễn gật đầu ngồi vào xe kéo, Chúc Nghiên Thu giữ Ninh Thư: "Em đang ở đâu thế?"

"Em ở khu tập thể, em có nói em ở đó rồi mà."

Ninh Thư hất tay Chúc Nghiên Thu rồi cũng ngồi vào xe kéo."

Chúc Tố Nương, em có xem anh là..."

Chúc Tố Nương nhìn quanh rồi hạ tông giọng: "Là chồng của em không?"

"Em không phải chị của cậu.

Cậu có xem em là vợcủa cậu không?"

Ninh Thư cười khẩy.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 579: Thầy con xấu hổ vì u không được đi học


Chuyển ngữ: WanhooChúc Nghiên Thu nào đã từng quan tâm Chúc Tố Nương, cái cậu ta cần là Chúc Tố Nương một lòng một dạ, phục vụ cậu ta, nhường nhịn cậu ta.Thứ gì đâu biến mau hộ!Ninh Thư bảo kéo xe đi, Chúc Nghiên Thu chạy theo một đoạn dài nhưng không theo kịp vì quá mệt.Ngoảnh lại nhìn Chúc Nghiên Thu tay chống gối thở phì phò, Ninh Thư khinh.

Cậu ta không xứng làm con, không xứng làm chồng, không xứng làm bố.Chúc Nghiên Thu là sản phẩm thất bại của việc quá chiều chuộng, sóng gió cuộc đời thổi nhẹ đã xác xơ.Ninh Thư rất lấy làm thắc mắc, tại sao người như cậu ta lại thành công?

Vì quầng sáng toả rộng quá?"

U ơi, tại sao thầy lại bảo con gọi là cậu ạ?"

Chúc Tư Viễn hoang mang hỏi Ninh Thư.Ninh Thư trả lời: "Vì thầy con không muốn người khác biết con là con của thầy."

"Tại sao ạ?"

"Vì thầy con thấy xấu hổ."

"Tại sao thầy lại xấu hổ?"

"Vì u con không được đi học."

"Con không hiểu, hai chuyện này có liên quan gì u?"

"Có chứ con trai, thầy con thích cô gái được tiếp thu tư tưởng mới."

"Con không hiểu?"

"..."

Ninh Thư nhận được mệnh lệnh chuẩn bị hành quân.

Ninh Thư hay tin buồn lắm, cô nhìn Chúc Tư Viễn, cô lo cho Chúc Tư Viễn nhất.Sau sự kiện ngày 18 tháng 9 ba tỉnh Đông Bắc thất thủ, Nhật Bản xâm lược một phần lãnh thổ Trung Hoa.

Dân số Trung Hoa quá đông, kinh tế trong nước bị giới hạn, chiến dịch nội chiến nhằm giải quyết tình hình kinh tế không thoả đáng, lại thêm các thành phần phản động phá rối.

Để rồi ngày 7 tháng 7 năm 1937, Nhật Bản châm ngòi bùng nổ, bắt đầu tám năm chiến tranh xâm lược toàn bộ lãnh thổ Trung Hoa.Đạn bác, quân đội liên tục lên chiến trường.Ninh Thư không còn nhiều thời gian, cô chỉ có ba ngày lo việc gia đình, ba ngày sau cần gia nhập đội ngũ xuất phát.

Khoảng thời gian này đây, biết bao nhiêu người xung phong lên tiền tuyến chống quân xâm lược, cứu đất nước."

U cho con vào học nội trú đi ạ."

Chúc Tư Viễn nói với Ninh Thư: "Con biết u sắp phải đi rồi."

Chúc Tư Viễn lớn nhanh như thổi, mới đó đã ngang vai Ninh Thư: "Thầy giáo nói người Nhật Bản xâm lược chúng ta, chúng ta phải đuổi quân xân lược ra khỏi đất nước."

Ninh Thư: →_→Mỗi lần nghe Chúc Tư Viễn hô cao khẩu hiệu Ninh Thư lại thấy là lạ.

Chúc Tư Viễn bị thầy giáo phẫn nộ nhà Thanh tẩy não rồi.Chúc Tư Viễn đưa Chúc Tư Viễn đến trường nội trú, cô nói với thầy giáo cô là quân y, đã có lệnh phải lên tiền tuyến, mong nhà trường quan tâm đến con cô.Thầy giáo nói Ninh Thư cứ yên tâm, nhà trường sẽ chăm sóc cho Chúc Tư Viễn.

Đất nước nguy nan, ai ai cũng mong trở về thời bình.

Mặc dù không phải ai cũng dám xông pha chiến trường, nhưng vẫn sẵn lòng cống hiến một phần sức lực nhỏ bé vì đất nước.Ninh Thư ngồi xuống ôm Chúc Tư Viễn: "Tư Viễn ngoan đợi u về nhé."

Chúc Tư Viễn dụi nước mắt vào áo Ninh Thư, nghẹn giọng: "Tư Viễn đợi u."

Ninh Thư lau mặt đứng đậy quay đi.

Ngoảnh lại thì thấy Chúc Tư Viễn được thầy giáo cầm tay đang vẫy tay chào mình.Chúc Tư Viễn giống như nam tử hán, trưởng thành hơn Chúc Nghiên Thu nhiều.Sau khi đưa Chúc Tư Viễn vào trường nội trú, cô lại ghé lớp tập huấn nhờ thầy để ý con trai mình.Ba ngày trôi qua rất nhanh, Ninh Thư chỉ mang theo hai bộ quần áo và một hòm thuốc to đại đến doanh trại quân đội.

Trong hòm thuốc có thuốc cầm máu, thuốc say nắng, thuôc đau bụng dạng bột và cả một ít thuốc hạ sốt của nước ngoài.Trong hòm đựng khoảng mười ba cân thuốc, may Ninh Thư có luyện Tuyệt Thế Võ Công lại cũng tập thể dục chăm chỉ, không mệt lắm khi phải đeo hòm thuốc này.Ba anh bạn cùng học lớp tập huấn với cô được điều đến khu vực khác, Ninh Thư không biết họ được điều đến đâu.Ninh Thư được đãi ngộ tốt hơn quân lính bình thường một chút nhưng thực sự cũng chẳng tốt hơn là mấy.Sau phát súng thề, đội quân lập tức lên đường đánh đuổi bước chân của quân xâm lược.Hiện đang là tháng bảy, thời tiết khắc nghiệt, đội ngũ hành quân dưới cái nắng gay gắt cả ngày, có một số chiến sĩ bị cảm nắng, Ninh Thư đun một xoong nước to hòa thuốc say nắng cho các anh lính uống.Ninh Thư rất vui vì cô đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men.

Chẳng ai cần kẻ vô dụng, chiến sĩ quân y mà vô dụng sẽ chẳng sống được bao lâu, lỡ có mệnh hệ gì cũng chẳng ai muốn cứu.Đội ngũ hành quân liên tục cả ngày lẫn đêm, thiếu xe nên quân lính phải chạy bộ.Ròng rã nhiều ngày cuối cùng cũng đến chiến trường, từ xa đã nghe thấy tiếng đại bác, tiếng súng, tiếng động cơ máy bay chiến đấu trên cao sẵn sàng ném bom bất cứ lúc nào.Ninh Thư được đưa ngay vào lều hậu phương.

Nghe nói chiến sĩ quân y cũ đã chết nên Ninh Thư vào thay.Ninh Thư vào trong lều, quân lính bị thương nằm la liệt, ai ai cũng nhăn nhó đau khổ.

Có người đau quá vừa khóc vừa lăn ra đất, trông như sắp chết.Ninh Thư đặt ngay hòm thuốc xuống bắt đầu chữa trị cho quân lính bị thương.

Chỉ có một mình Ninh Thư bận rộn trong lều, khám cho người này xong lại chữa cho người tiếp.Lần đầu Ninh Thư tham gia chiến tranh hiện đại, bom đạn nổ ầm ầm xung quanh, rồi thì máy bay chiến đấu bay vút qua đầu bắn đạn sượt qua tai.Một viên đạn giết một mạng người.Ninh Thư bó chặt đùi một anh lính, chân anh lính bị bom nổ mất một đoạn, máu thịt lẫn lộn hở cả xương, máu đang chảy không ngừng.

Con ngươi anh ta đang giãn dần, có thể thấy không qua khỏi.Ninh Thư bó chặt đùi ngăn ngừa mất máu quá nhanh rồi rắc thuốc bột vào vết thương.Anh lính hét lên đau đớn, Ninh Thư nghiến răng xử lý vết thương, hoàn cảnh không phù hợp để cô nhẹ tay an ủi người bị thương.Cứ lúc lúc lại có người bị đưa vào, Ninh Thư chữa cho người bị thương nguy hiểm tính mạng trước, những người bị thương nhẹ phải đợi lượt sau.Ninh Thư liên tục xử lý các vết thương như một con rối.Cô mệt, mệt vô cùng nhưng tay chân không được phép dừng lại.

Cô biết chiến sĩ quân y rất cực khổ nhưng không ngờ cực khổ nhường này.Không những phải lo chữa trị, cô còn phải đề phòng bom đạn giội xuống từ máy bay chiến đấu của quân địch.

Mặt đất rung lắc mạnh, Ninh Thư nghĩ cô sắp bị điếc.Kết thúc một đợi thả dù, Ninh Thư ngồi dậy tiếptục chữa cho quân lính.

Tay Ninh Thư mất cảm giác, cô không biết khi nào thì côđược phép dừng lại.
 
Back
Top Bottom