Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 440: Trai nghèo lên phố (8)


Chuyển ngữ: WanhooLần đầu có người đến phòng làm việc của cô.Ninh Thư chỉnh lại nét mặt và bảo vào đi.Người bước vào cầm bó hoa che mặt.

Ninh Thư nhìn bộ vest đó là biết ai rồi."

Tặng vợ anh."

Trương Gia Sâm đi vào tặng hoa hồng cho Ninh Thư.Ninh Thư nhận bó hoa, cúi xuống ngửi và mỉm cười.Thấy chồng tài liệu cao trên bàn, ánh mắt Trương Gia Sâm hơi loé: "Vẫn đang đọc tài liệu à, đến giờ tan làm rồi đó."

Ninh Thư bảo: "Ừ nhỉ, đôi chỗ em không hiểu nên hơi mất thời gian."

"À mà sao lại tặng hoa cho em?"

Ninh Thư lảng sang chuyện khác, cười bảo: "Tự nhiên được quan tâm thế này làm em sợ nha."

Ninh Thư đặt bó hoa lên bàn, chẳng màng nó nữa.

Trương Gia Sâm hỏi: "Em không vui à Diệu Diệu?"

Đây là lần đầu Trương Gia Sâm tặng hoa.

Ngày trước Miêu Diệu Diệu biết điều kiện nhà Trương Gia Sâm không khá, chưa từng đòi Trương Gia Sâm tặng quà mình.

Dù Trương Gia Sâm có muốn mua, Miêu Diệu Diệu cũng không cho phép.Ngày yêu nhau Trương Gia Sâm vẫn chỉ là nhân viên bình thường, hơn phân nửa tiền lương đều gửi về nhà.

Miêu Diệu Diệu thương Trương Gia Sâm nên đến tận bây giờ, thứ duy nhất Trương Gia Sâm tặng Miêu Diệu Diệu đó là nhẫn kết hôn.Lần nào Trương Gia Sâm định mua quà là lại mua ngay trước mặt Miêu Diệu Diệu.

Ninh Thư cười trong lòng, đã muốn mua thì mua trộm đi, chẳng lẽ Miêu Diệu Diệu bắt mang đồ đi trả chắc?Dù gì Miêu Diệu Diệu cũng là con gái nhà giàu, không làm cái chuyện đó được đâu.Trương Gia Sâm thấy ánh mắt Ninh Thư tỉnh bơ, lại hỏi: "Em không thích hoa hồng ư Diệu Diệu?"

Ninh Thư gật đầu: "Em không thích hoa hồng, em thích tulip cơ.

Ý nghĩ của tulip là tình yêu thuần khiết cao quý đó anh."

Mặt Trương Gia Sâm cứng lại trong nháy mắt.

Hình như không nghe ra câu nói bóng nói gió của Ninh Thư hay sao mà cầm tay Ninh Thư, nhìn Ninh Thư và bảo: "Em đang giận đúng không?"

Ninh Thư chỉ nghiêng đầu nhìn Trương Gia Sâm và rút khẽ tay mình về, tay Trương Gia Sâm lạnh quá."

Bố mẹ anh là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Để cho anh học đại học mà bán hết của cải, thỉnh thoảng tiết kiệm quá, không nỡ ăn cái này cái kia."

Trương Gia Sâm nhăn mày: "Anh xin lỗi em hộ bố mẹ anh."

Ninh Thư lắc đầu: "Em không trách họ, em nói thật đấy.

Thấy họ sống khổ như thế em mới biết em hạnh phúc biết bao.

Vậy nên em mới quyết định phải quản lý công ty thật tốt."

Ninh Thư cố tình nói để làm ai đó tức đấy.Ánh mắt Trương Gia Sâm loé nguy hiểm, anh khoác vai Ninh Thư, cười bảo: "Hết giờ làm việc rồi, anh qua đón vợ anh về nhà."

Ninh Thư xách túi lên, cười: "Vâng."

Trương Gia Sâm cũng cười.Trông cả hai như đôi vợ chồng mặn nồng, nhưng thực chất mỗi người đang tự thả trôi theo dòng suy nghĩ của mình.Ninh Thư đang sóng bước bên Trương Gia Sâm, ra đến sảnh chính lại nhìn thấy thư ký đeo kính gọng đen đang đứng đợi ở sảnh.Ninh Thư quan sát cô thư ký này thật kỹ.

Cô ta còn chẳng xinh như Miêu Diệu Diệu, chẳng lẽ cô ta là tình yêu đích thực của Trương Gia Sâm à?"

Phó tổng, có tài liệu này cần anh ký tên ạ."

Thư ký nói giọng hơi run với Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm mím môi, bước nhanh qua mở tài liệu ra xem.

Anh nhìn lướt qua cô thư ký, cô thư ký cúi đầu im lặng.Trương Gia Sâm ký tên lên, Ninh Thư bước qua hỏi: "Tài liệu gì thế, cho em xem với.

Dù gì em cũng là tổng giám đốc công ty nhưng mà."

Trương Gia Sâm gập ngay tài liệu lại, bảo: "Chẳng có gì to tát cả."

Ninh Thư nhướng mày: "Không phải chuyện to tát mà thư ký anh vội thế à?"

Ninh Thư mới nhìn lướt qua nhanh đã thấy đó là tờ giấy trắng rồi.

Bắt tội Trương Gia Sâm ký tên xuống tờ giấy trắng nghiêm túc như thế.Trương Gia Sâm kéo Ninh Thư: "Đi thôi, hết giờ làm việc rồi không nói chuyện công việc."

Ninh Thư ngoảnh lại nhìn cô thư ký kia, cô ta vẫn đứng ôm tài liệu nhìn theo dáng Trương Gia Sâm mãi.Ninh Thư ngoảnh lại nhìn lướt qua Trương Gia Sâm, đủ suy nghĩ lướt qua đầu cô.Lên xe rồi Ninh Thư bảo thẳng: "Hay em về nhà bố mẹ em nhé, đồ đạc của em ở nhà cả mà."

Trương Gia Sâm mím môi: "Ừ."

Về đến nhà cái là bà Miêu qua hỏi han Ninh Thư ân cần.

Hỏi xem Ninh Thư đi làm có mệt không, có bị ai bắt nạt không, vân vân và mây mây...Ninh Thư trả lời hết tất cả.Bà Miêu bưng cho Ninh Thư một bát canh, bảo là canh tẩm bổ và bắt Ninh Thư uống.Sau đó bà lại múc cho Trương Gia Sâm một bát.

Trương Gia Sâm cảm ơn cực vui vẻ, uống xong còn khen canh bà Miêu nấu ngon nữa.Bà Miêu vui lắm.Dẫu vậy Ninh Thư vẫn nhận thấy Trương Gia Sâm có việc trăn trở nên hơi ngẩn ngơ.

Ninh Thư đoán là chuyện của cô thư ký.Ninh Thư nói với Trương Gia Sâm: "Gia Sâm, em muốn ở nhà một thời gian, em muốn hỏi bố một số việc."

Trương Gia Sâm trầm ngâm một chút rồi nói: "Ừ, thế anh về trước đây."

Ninh Thư gật đầuTrương Gia Sâm cầm áo khác đi ngay, Ninh Thư chỉ nhìn theo dáng Trương Gia Sâm bằng đôi mắt lạnh lùng."

Sao Gia Sâm về thế?

Các con là vợ chồng, ở lại có sao đâu, đâu phải là chưa kết hôn chứ?"

Bà Miêu dí trán Ninh Thư: "Làm gì mà không giữ thằng bé lại."

"À đúng rồi, con có cái này nói với Gia Sâm."

Ninh Thư nói với bà Miêu thế rồi cầm chìa khoá ra gara lái xe đi.Ninh Thư ra ngoài không phải đi tìm Trương Gia Sâm, mà là đi đến văn phòng thám tử.Ninh Thư vào thẳng vấn đề với quản lý văn phòng: "Tôi muốn anh điều tra ông chồng Trương Gia Sâm của tôi và thư ký của anh ta."

Ninh Thư đẩy ảnh của Trương Gia Sâm qua quản lý: "Đây là Trương Gia Sâm, còn đây là tiền cọc."

"Vâng, có tin tôi sẽ báo cho cô."

Quản lý nhận ảnh và tiền.Ninh Thư rời khỏi văn phòng thám tử rồi đánh xe qua một hiệu thuốc bắc mua một ít thuốc rồi lái xe về nhà.

Về chuyện Trương Gia Sâm có đi tìm cô thư ký bé nhỏ hay không thì Ninh Thư chẳng bận tâm.Chỗ thuốc bắc này mua cho ông Miêu.

Ông Miêu béo quá rồi, lipit máu cao mà còn chưa kể tiểu đường, cao huyết áp.

Xuất huyết não là sẽ không tỉnh lại nữa.Về đến nhà cái là tự tay Ninh Thư nấu thuốc.

Thật ra đây cũng chẳng phải thuốc bắc, gọi là thuốc điều trị dần dần cơ thể ông Miêu thôi.Ông Miêu thấy đích thân con gái nấu thuốc cho mình thì cảm động lắm.

Được uống đồ con gái nấu là chuyện hạnh phúc mà."

Bố ơi, sau này ngày nào bố cũng phải uống cái này nhé.

Bố phải ăn nhiều hoa quả, uống nhiều nước, kiêng thịt cá và nhất là không được uống rượu đấy."

Ninh Thư siết nắm tay: "Bố phải tu thân dưỡng tính rồi."

Ông Miêu cười phá lên: "Đúng là con gái cưng của bố, sau này cái gì cũng nghe con gái hết."

Ông Miêu trong cốt truyện có hơn năm mươi nhưnglại xuất huyết não, bác sĩ bảo ông Miêu xuất huyết nghiêm trọng, nhiều mạch máuvỡ tung, cái chết đến quá nhanh và tức thì.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 441: Trai nghèo lên phố (9)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư vẫn luôn hoài nghi về cái chết của ông bà Miêu.

Nếu đúng là Trương Gia Sâm làm, thế thì Trương Gia Sâm còn tàn nhẫn hơn cả trong tưởng tượng.Nhất định phải chuẩn bị chu toàn.Sau khi ăn tối xong, Ninh Thư hỏi ông Miêu một vài vấn đề để hiểu được các nhân viên cao cấp cũng như các phòng ban trong công ty.Ông Miêu thấy con gái cố gắng như thế thì kể kết những nhân viên nào cùng ông chèo lái công ty cho đến nay cho Ninh Thư hay.Công ty ông Miêu có ngày hôm nay cũng là nhờ sự phấn đấu của ông.

Nói theo cách của ông Miêu thì ông chỉ giữ công ty ở hiện trạng hiện tại thôi, muốn công ty phất lên nữa khó lắm, có những khi chính ông Miêu cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.Nhìn thấy được sự nghiêm túc của Ninh Thư, ông Miêu rất là muốn giao công ty cho Ninh Thư.Ban đầu ông đã nghĩ để Diệu Diệu sinh con rồi mang họ Miêu, vậy là nhà họ Miêu có con nối dõi cũng như thừa kế gia sản của nhà mình.

Giờ trông thấy cô con gái khờ khạo của mình chịu bỏ công bỏ sức học cách quản lý công ty, vậy thì dạy con gái mình vẫn thực tế hơn là mong chờ đứa cháu trong mơ tưởng.Ông Miêu đặt gần như toàn bộ niềm tin vào Ninh Thư, nói liên miên về quá trình gây dựng sự nghiệp của mình.

Nhắc lại những ngày đầu lập nghiệp là lòng Ninh Thư rất khó chịu.

Đây là cảm xúc của người ủy thác khi tâm huyết của bố bị Trương Gia Sâm cướp mất.Trương Gia Sâm không chỉ lừa dối tình cảm của cô, mà còn cướp công ty bố cô nữa.Ninh Thư không biết Trương Gia Sâm nảy sinh dã tâm rồi lên kế hoạch tiếp cận người ủy thác, hay có dã tâm do được thăng chức liên tục ở công ty.Thái độ vừa lừa dối vừa dụ dỗ người ủy thác của Trương Gia Sâm đã lái Ninh Thư theo hướng chắc chắn Trương Gia Sâm có ý định ngay từ đầu.

Ninh Thư đoán Trương Gia Sâm sử dụng chiêu trò bẩn thỉu nhất.Cũng tại người ủy thác ngốc, đến bạn trai có yêu mình hay không cũng không biết.Não Ninh Thư hoạt động liên tục, bàn tay ghi xoành xọach các thông tin quan trọng mà ông Miêu vừa nói.Nói chuyện đến nửa đêm rồi Ninh Thư mới về phòng nghỉ.

Giờ đã nửa đêm rồi, chẳng hay Trương Gia Sâm đang làm gì nhỉ?

Ninh Thư lấy điện thoại ra gọi cho Trương Gia Sâm.Chuông reo một lúc nhưng bị tắt.

Ninh Thư mỉm cười gọi lại, cũng là reo một lúc rồi bị tắt.Ninh Thư cười và gọi lại tiếp, lần này thì tắt nguồn luôn rồi.Há há, Ninh Thư vô sỉ nghĩ ngay đến cảnh Trương Gia Sâm đang lăn lộn trên giường với cô gái nào đó.Còn mình đã gọi điện đến quấy rối Trương Gia Sâm.Sáng hôm sau, Ninh Thư đến công ty cái là vào phòng làm việc của Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm đang nói gì đó với thư ký, Ninh Thư hỏi thẳng Trương Gia Sâm: "Sao anh tắt máy của em?"

Trương Gia Sâm sững sờ một chút, nhìn lướt qua thư ký và trả lời Ninh Thư: "Anh nghĩ số rác nên tắt ngay.

Làm việc mệt cả ngày, về nhà muốn nghỉ ngơi yên ổn nên tắt nguồn thôi em."

Thế là không cả nhìn tên luôn à?

Ninh Thư gật đầu chấp nhận lý do đầy sơ hở đó.

Cô nhìn Trương Gia Sâm và thư ký, cười bảo: "Hôm nay trông cô thư ký xinh hơn hôm qua đấy."

"Son đẹp lắm."

Ninh Thư gật gù khen ngợi, lại nói với Trương Gia Sâm: "Giới thiệu thư ký của anh đi."

"Chỉ là thư ký thôi mà cần gì phải giới thiệu, em gọi thư ký Tiết là được rồi."

Trương Gia Sâm nói qua loa.Ninh Thư à một cái, cười khẩy trong bụng khi thấy sắc mặt thư ký Tiết tệ đi."

Đúng rồi anh, bố bảo để em toàn quyền quyết định công việc ở nhà máy.

Chắc là sau này em phải ở nhà máy dài dài rồi."

Ninh Thư nói với Trương Gia Sâm.Nghe vậy, Trương Gia Sâm kiềm chế tốt cũng biến sắc.Nơi quan trọng nhất trong công ty là nhà máy.

Các nhà thiết kế quan trọng đều ở nhà máy, tiềm lực của một công ty đều nằm ở nhà máy.Đó cũng là nơi dễ đục nước béo cò nhất.Trương Gia Sâm bình tĩnh lại, nhìn Ninh Thư lo lắng: "Một mình em xử lý được một nhà máy to thế không?

Mà trước đây em còn chưa quản lý việc như thế, anh sợ em hơi vất."

"Không sao đâu anh, bố sẽ giúp em mà."

Ninh Thư cười nói với Trương Gia Sâm, cô càng cười tươi roi rói hơn khi thấy sắc mặt tệ của Trương Gia Sâm.Bàn tay chắp sau lưng Trương Gia Sâm siết lại, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, anh cười với Ninh Thư: "Vợ anh giỏi quá, có vấn đề gì cứ đến tìm anh nhé."

"Vâng."

Ninh Thư gật đầu mỉm cười, dù trong lòng có buồn nôn cỡ nào nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười trên môi.Ninh Thư bước đến trước mặt thư ký Tiết, tháo kính của thư ký Tiết xuống mới thấy mắt thư ký Tiết đẹp vô cùng.

Đó là một đôi mắt đen láy có hồn, cũng mang đến cảm giác đáng thương.Thư ký Tiết bị hoảng sợ đến lùi lại bởi hành động của Ninh Thư, suýt nữa thì Trương Gia Sâm không khống chế được nhấc chân qua rồi."

Thư ký Tiết xinh thế này mà bị mắt kính che mất vẻ đẹp của cô, đeo kính áp tròng đi."

Ninh Thư đặt kính vào tay thư ký Tiết, thư ký Tiết vội đeo kính lại, bảo: "Mắt tôi dị ứng với kính áp tròng."

"Ra vậy."

Ninh Thư cười nhạt rồi quay phắt đi trong uyển chuyển.Sau khi Ninh Thư đi rồi, thư ký Tiết thở phào, ngoảnh sang nói với Trương Gia Sâm: "Anh bảo xem liệu có phải Miêu Diệu Diệu đã biết gì rồi không?"

"Không đâu, cô ta không có bộ não đó."

Trương Gia Sâm nhìn lướt qua thư ký Tiết: "Ở công ty đừng đứng gần anh quá."

"Vâng, em biết."

Thư ký Tiết cắn môi, tủi thân.Trương Gia Sâm nói: "Cố chịu đi Mạn Mạn, anh cũng đang chịu như vậy đây."

Trong lúc này, Ninh Thư nhận được cuộc gọi của văn phòng thám tử, bảo rằng đã có kết quả.Nhanh ghê nhỉ.Ninh Thư đến quán cà phê đã hẹn trước, quản lý đưa cho Ninh Thư một túi hồ sơ.Ninh Thư mở túi hồ sơ ra xem, có rất nhiều ảnh thân mật của Trương Gia Sâm và thư ký Tiết.

Họ không tay trong tay cũng là ôm nhau.

Song ảnh chụp buổi tối nên chất lượng thấp quá, không nhìn rõ lắm.

Ninh Thư bảo: "Không nhìn rõ lắm."

"Chúng tôi chụp được chỗ ảnh này khó lắm đấy, ban ngày chẳng thấy họ có cử chỉ thân mật nào cả."

Quản lý nhìn Ninh Thư: "Chồng cô rất cảnh giác."

Sự thông minh của Trương Gia Sâm là không thể bàn cãi.

Giờ có được chỗ ảnh này là do Trương Gia Sâm nghĩ cô ngu, chưa cảnh giác cô.Ninh Thư để ý đến cảnh trong ảnh, nheo mắt hỏi: "Đây là?"

"Đúng vậy, đây là khu Tomson Riviera.

Trương Gia Sâm có một căn hộ ở đây, Tiết Mạn Mạn đang sống ở chỗ này."

Quản lý nói.Mắt Ninh Thư lạnh đi.

Khu Tomson Riviera này đắt xắt ra miếng đấy, Ninh Thư hỏi: "Nhà đứng tên ai?"

"Trương Gia Sâm."

Con ngươi Ninh Thư co lại, Trương Gia Sâm có tiền để mua căn hộ với giá trên năm triệu tệ?Lương của phó tổng giám đốc không đủ để anh ta mua được nhà đắt như thế."

Chắc chứ?"

Ninh Thư hỏi: "Lấy được bản sao của chứng nhận nhà đất không?"

Quản lý lắc đầu: "Cái này hơi khó."

Ninh Thư nói: "Tiền không thành vấn đề."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 442: Trai nghèo lên phố (10)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nói với quản lý: "Tôi muốn biết căn hộ này đứng tên mấy người."

Cô rất hiếu kỳ căn hộ có đứng tên Tiết Mạn Mạn hay không.Quản lý nhận tiền của Ninh Thư: "Tôi sẽ nghĩ cách lấy cho cô bản sao giấy tờ nhà đất."

Ninh Thư cất ảnh vào túi hồ sơ, bảo: "Nói qua về thân phận của Tiết Mạn Mạn đi."

Quản lý nhìn Ninh Thư, nói: "Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn yêu nhau thời đại học, tốt nghiệp cái là hình như chia tay luôn và sau đó Trương Gia Sâm kết hôn với cô.

Tiết Mạn Mạn trở thành thư ký của Trương Gia Sâm không bao lâu sau khi các cô kết hôn."

Hình như chia tay?

Tức là có thể họ chưa chia tay?"

Ninh Thư hỏi quản lý: "Anh hãy điều tra rõ việc này giúp tôi."

Không có gì mờ ám Ninh Thư đi ăn cứt.

Vứt vợ mới cưới ở quê nhà, dám có thể là quấn quít bên Tiết Mạn Mạn lắm.Chắc là Tiết Mạn Mạn cũng biết, thậm chí là tham gia vào kế hoạch kết hôn lừa tiền này rồi.Quản lý gật đầu: "Được chứ, nhận tiền của cô nên tất nhiên tôi sẽ làm giúp cô."

"Điều tra rõ điều kiện nhà Tiết Mạn Mạn."

Ninh Thư mặt lạnh nói.Quản lý gật đầu: "Ok."

Ninh Thư nheo mắt: "Anh không được để lộ chuyện tôi điều tra Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn đâu đấy."

"Cô cứ yên tâm, đã nhận là chúng tôi có phẩm hạnh nghề nghiệp mà."

Quản lý đảm bảo rồi cất tiền Ninh Thư đưa.Ninh Thư uống một ngụm cà phê đắng ngắt rồi cầm túi hồ sơ đến ngân hàng mở một két an toàn và để hồ sơ vào két sắt.Cô và Trương Gia Sâm là vợ chồng, để ở nhà bị Trương Gia Sâm tìm thấy ngay.

Đây đều là chứng cứ phạm tội của Trương Gia Sâm, có chúng tức Trương Gia Sâm đã phạm lỗi trong cuộc hôn nhân này.Ninh Thư tính kiểm tra khoản mục của công ty xem xem Trương Gia Sâm lấy đâu ra tiền mua nhà.

Chắc chắn anh ta ngấm ngầm chuyển tiền công về tiền riêng.Trương Gia Sâm ghê gớm không phải vừa đâu.Chắc chắn khoản mục bị sai ở đâu đó, mới giúp Trương Gia Sâm lấy được nhiều tiền vậy mà không bị phát hiện.Về phòng làm việc, Ninh Thư thấy Trương Gia Sâm đang ngồi sô pha đợi cô.

Nhìn dáng vẻ chỉn chu của Trương Gia Sâm mà thiếu chút Ninh Thư định đuổi anh ta ra ngoài.Ninh Thư lẩm bẩm Chú Thanh Tâm trong bụng, giận lắm nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười xinh.Trương Gia Sâm bước đến bên Ninh Thư, thấy Ninh Thư không vui, hỏi: "Sao thế em?

Sao trông như bị bắt nạt thế này?

Nói anh nghe anh xả giận cho em."

Ninh Thư: Ha ha...Ninh Thư day trán, bảo: "Em qua bên nhà máy một chuyến nên hơi mệt thôi, không sao đâu."

Trương Gia Sâm mỉm cười nhẹ: "Quản lý công ty không phải chuyện ngày một ngày hai, cứ từ từ rồi đâu sẽ vào đấy."

Ninh Thư ừm ngoài miệng, lòng thì đang nghĩ đường nhập hàng dễ phát sinh ăn chặn nhất.

Những thứ nhỏ nhặt như cúc áo, cuộn chỉ, cái kéo, thước đo và rồi cả máy may cũng có thể làm báo giá giả.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, đánh rắn động có không tốt nên cô không định hỏi Trương Gia Sâm.

Công ty này là của bố cô, có vấn đề gì cô hỏi thẳng ông ấy.Ông Miêu muốn kiểm tra sổ sách là chuyện quá đơn giản.Ninh Thư hỏi Trương Gia Sâm: "Anh tìm em có việc gì không?"

Trương Gia Sâm này ngoài mặt thì điển trai, nho nhã, lịch sự, chín chắn nhưng bên trong lại là một kẻ ích kỷ, tham lam, dùng mọi thủ đoạn và cả độc ác.

Đúng là phí hoài cho cái mã đẹp đẽ ấy.Trương Gia Sâm hơi trách móc: "Diệu Diệu, em nên về nhà sống trong thế giới của hai ta với anh rồi chứ?

Ngày nào anh đi về cũng chỉ có một mình thôi."

Tiếp tục giả vờ đi!Ninh Thư gật đầu: "Mấy hôm nay em cần xin lời khuyên của bố, mấy hôm nữa em về."

Mắt Trương Gia Sâm loé sáng, hỏi Ninh Thư: "Diệu Diệu, em muốn quản lý công ty thật à?"

"Vâng anh.

Em chưa từng nghĩ còn có người sống khổ như nhà anh, nên sau khi đến nhà anh làm em chợt nhận ra mình hạnh phúc quá.

Vậy nên em phải cố gắng vì hạnh phúc này, chút khó khăn này có là gì đâu."

Ninh Thư lại lôi chuyện đó ra là làm Trương Gia Sâm tức chết.Mặt Trương Gia Sâm thoáng nét không vui, chiều chuộng: "Em là công chúa của anh, không cần làm gì cũng có anh chiều em, cho em cuộc sống hạnh phúc rồi."

Ninh Thư: Oẹ...Muốn mửa vào mặt anh ta thật đấy.Không ngờ Trương Gia Sâm nói ra được câu này, anh ta chưa từng nói thế trong cốt truyện đâu.Tất nhiên do Trương Gia Sâm không muốn cô làm việc ở công ty, nhất là ngồi chễm chệ ở vị trí tổng giám đốc.

Mà quan trọng nhất cô là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của công ty này.Dù buồn nôn nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh, Ninh Thư cười với Trương Gia Sâm: "Em biết anh tốt với em lắm mà."

Có tiếng gõ cửa, cô thư ký Tiết Mạn Mạn mặc đồ công sở bước vào.Nhìn thấy Tiết Mạn Mạn là Ninh Thư lại nhớ ngay đến cô ta sống ở khu căn hộ cao cấp Tomson Riviera.

Một cô thư ký lại sống ở căn hộ như thế vậy tức là Tiết Mạn Mạn được Trương Gia Sâm bao nuôi, hoặc là họ vẫn yêu nhau."

Sao thế?"

Ninh Thư hỏi, mắt quét Tiết Mạn Mạn từ đầu xuống chân.Tiết Mạn Mạn nhìn Trương Gia Sâm, bảo: "Phó tổng, giám đốc phòng tiêu thụ tìm anh có chuyện nói muốn nói."

Ninh Thư chau mày nghi ngờ có chuyện đó hay không.

Ninh Thư để ý thấy Tiết Mạn Mạn luôn xuất hiện khi cô ở chung với Trương Gia Sâm.

Lần trước là cầm tờ giấy trắng bảo Trương Gia Sâm ký tên, lần này là giám đốc phòng tiêu thụ.Ninh Thư cười bảo: "Chắc là chuyện quan trọng lắm rồi, tổng giám đốc em cũng qua xem."

Tiết Mạn Mạn khựng lại, bối rối ra mặt.Trúng phóc rồi.Ninh Thư cười khẩy, làm người ta buồn nôn ghê."

Chỗ em còn nhiều tài liệu mà, để anh về xem."

Trương Gia Sâm nhìn lướt qua Tiết Mạn Mạn, nhận thấy sự bối rối của cô nên từ chối không cần Ninh Thư theo."

Em đi cùng đi, có gì em giúp một thể."

Ninh Thư đứng dậy khỏi ghế da, Trương Gia Sâm ghì Ninh Thư xuống ghế: "Em cứ xem tài liệu đi, chuyện đó để anh lo là được rồi."

Nói rồi Trương Gia Sâm rời khỏi phòng làm việc cực nhanh, Tiết Mạn Mạn bước vội theo Trương Gia Sâm.Ninh Thư trợn mắt, tự nhiên nhận ra mắt mình tinh tường quá thành ra thấy kỹ năng diễn xuất của họ quá kém.Có lẽ biết chân tướng rồi nên nhìn đâu cũng thấy gượng gạo.

Hoặc do họ nghĩ cô ngu nên diễn qua cho có.Người ủy thác Miêu Diệu Diệu là chủ gia đình mà không biết việc nhà mình, không biết cả cô thư lý Tiết Mạn Mạn này.Mãi đến trước khi chết mới biết đến sự tồn tại của cô ta.Nhắc mới nhớ cái chết của Miêu Diệu Diệu có liên quan gián tiếp đến Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn đây thây.Ninh Thư nghi Trương Gia Sâm cố tình cho Miêu Diệu Diệu biết đến sự tồn tại của Tiết Mạn Mạn.Bởi vì khi ấy ông bà Miêu chết cả rồi, chẳng cònai ở trên mà ngăn cản Trương Gia Sâm.

Hơn nữa Miêu Diệu Diệu đi khám bị thầnkinh nên có xảy ra chuyện gì cũng chẳng có ai nghi ngờ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 443: Trai nghèo lên phố (11)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư bỏ qua chuyện của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn, cô dành hơn nửa thời gian của mình ở trong nhà máy và nhận thấy rất nhiều camera đã bị hỏng.

Có còn dùng được thì công nhân lâu năm ở đây đều lẩn tránh được.Tuy tiện tay cầm cái kéo, cuộn chỉ gì đó về chỉ là vài món đồ vặt vãnh.

Nhưng nhà máy nhiều công nhân như thế, mỗi người cầm một cái về cũng là một con số không nhỏ.Ninh Thư lấy tiền của ông Miêu đi thuê nhân viên chuyên nghiệp đến lắp camera mini ở những nơi khá quan trọng trong nhà máy, nhất là ở trong kho hàng sau khi công nhân hết giờ.Ông Miêu hỏi tại sao Ninh Thư không lấy tiền ở phòng tài vụ.Tất nhiên Ninh Thư sẽ không bảo rằng có Trương Gia Sâm để ý, cô mà lấy tiền ở phòng tài vụ vậy Trương Gia Sâm sẽ hỏi cô làm gì ngay.Ninh Thư không muốn Trương Gia Sâm biết chuyện.

Bởi muốn quản lý nhà máy thì cần phải nắm được nó trong tay.Ninh Thư bảo ông Miêu kiểm tra sổ sách hai năm gần đây, nhất là sổ sách sau khi Trương Gia Sâm thăng chức.Chắc chắn căn hộ ở Tomson Riviera là khoản tiền mà Trương Gia Sâm tham ô được từ công ty.Ông Miêu thấy Ninh Thư nóng lòng muốn kiểm kê sổ sách thì không đồng tình, bảo: "Không cần kiểm tra sổ sách.

Không có quyển sổ nào là sạch sẽ tuyệt đối cả.

Bố sẽ chừa lại chút tiền để làm ơn làm phước, có tật giật mình nên họ sẽ làm việc nghiêm chỉnh hơn."

Ninh Thư lắc đầu: "Con không kiểm tra chút khoản nhỏ đó mà là khoản lớn cơ.

Con chỉ kiểm qua thôi, bố giúp con nhé."

Ông Miêu không đành lòng đả kích sự tích cực của Ninh Thư nên bảo thư ký đi lấy sổ sách, nói với phòng tài vụ là muốn kiểm tra mức tiêu thụ hai năm gần đây.Ninh Thư thở phào một hơi khi thấy ông Miêu đồng ý giúp.

Cần bao nhiêu tiền để ở được căn hộ ở Tomson Riviera chứ, hút máu nhà họ Miêu à?Lợi nhuận một năm của công ty nhà họ Miêu chẳng có bao nhiêu.

Trừ đi đầu vào và nhân công thì lấy đâu ra lãi nhiều như thế.Chỗ tiền tham ô này lấy từ việc đề giá đầu vào cao hơn là cái chắc.Ninh Thư ngày càng có ác cảm lớn hơn với Trương Gia Sâm.

Đã lừa lọc để kết hôn, còn nuôi dã tâm cướp tài sản nhà người khác.

Thế mà đậu má lại còn thấy mình tội nghiệp, thấy mình bị nhà bố mẹ vợ khinh thường tủi nhục chứ.Ninh Thư nhận được điện thoại của Trương Gia Sâm khi đang ngồi trong phòng xem bản vẽ của nhà thiết kế.

Ninh Thư tắt máy ngay, điện thoại lại đổ chuông, Ninh Thư lại tắt, tắt máy rồi điện thoại lại đổ chuông.Lần này Ninh Thư ề à mãi mới nhận: "Alo."

Đầu máy bên kia là tiếng của Trương Gia Sâm: "Diệu Diệu, sao em lại tắt điện thoại của anh."

"Anh gọi hả, em cứ tưởng số rác nào gọi làm phiền, em lại đang bận nên tắt ngay."

Ninh Thư nói dửng dưng.Trương Gia Sâm không nhắc chuyện tắt máy nữa, anh hít sâu nói: "Em về nhà đi Diệu Diệu, nhà có chuyện gấp."

"Chuyện gì thế, em hơi bận."

Ninh Thư định tắt máy."

Em về nhà đi đã được không?"

Giọng Trương Gia Sâm rất dịu dàng, nghe qua điện thoại càng ấm áp.Ninh Thư nheo mày, lại bày trò gì nữa đây, cô bảo: "Em về ngay đây."

Nhà mà Trương Gia Sâm nhắc là căn hộ mừng cưới thuộc khu căn hộ hạng sang khá là đắt đỏ mà ông bà Miêu mua tặng cho đôi vợ chồng.Về đến cửa, Ninh Thư lấy khoá mở cửa ra thì thấy trước cửa bày giày dép ngổn ngang, mà còn dính đầy bùn bẩn nữa.Ninh Thư vào nhà, phòng khách cực ồn ào, trong nhà cũng toàn mùi thuốc lá gay mũi.Ông bà Trương ngồi trên ghế sô pha, tay ông Trương cầm tẩu thuốc, khói thuốc phì phèo quanh ghế.Mẹ Trương Gia Sâm đang ăn hoa quả nhưng vỏ hoa quả vứt tung toé trên bàn.

Trương Tiểu Muội đảo mắt nhìn khắp nhà với vẻ hài lòng.Còn anh trai sinh đôi của Trương Tiểu Muội thì đang ôm lấy máy tính chơi hăng say.Trong nhà còn có ba người lạ trông như một gia đình mà Ninh Thư chưa gặp bao giờ.

Người phụ nữ đang bế cô con gái ba, bốn tuổi gì đó.

Mắt chồng cô ta không mấy sạch sẽ, cứ nhìn láo liên khắp nhà và rất hay xoa tay.Ninh Thư: ...Mắt Ninh Thư co lại, có dự cảm chẳng lành.Căn nhà này áng chừng hai trăm mét vuông nên rất rộng.

Nhưng nhiều người tập hợp tại đây khiến căn nhà chật chội thấy rõ."

Diệu Diệu về rồi đấy à."

Trương Gia Sâm từ bếp ra nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt cực đằm thắm.Ninh Thư hít sâu lấy hơi và thế là hít căng mùi thuốc lá vào phổi làm Ninh Thư ho khù khụ.Mẹ Trương Gia Sâm tỏ thói mẹ chồng: "Hừ, thân là vợ mà chạy đâu không biết rồi bắt chồng ở nhà nấu cơm."

Bà ta mặc quần áo tối màu, mặt mũi đen thui không hợp với căn nhà sang trọng này.Tất cả càng thể hiện sự quê mùa của mẹ Trương Gia Sâm, nhưng bà vẫn ưỡn ngực thẳng lưng, cố ra vẻ mẹ chồng trước mặt Ninh Thư."

Mẹ."

Người phụ nữ bế con kéo mẹ Trương Gia Sâm rồi chào Ninh Thư: "Chào em dâu."

"Diệu Diệu, đây là chị anh Trương Vấn Lan."

Trương Gia Sâm giới thiệu với Ninh Thư, chỉ vào người đàn ông bên cạnh Trương Vấn Lan: "Đây là chồng chị Đàm Hợp Vũ."

Đàm Hợp Vũ nhe cặp răng vàng cười với Ninh Thư: "Chào em dâu."

Ninh Thư chuyển mắt đi nhìn đại gia đình và nghiêng đầu nhìn Trương Gia Sâm.

Giờ là sao?

Không chỉ nhà họ Trương mà cả nhà chị Trương Gia Sâm cũng đến cả thế này?Trương Gia Sâm kéo Ninh Thư ra ban công.

Ninh Thư im lặng để anh ta sắp xếp câu chữ.

Cô nhìn lướt qua mọi người trong nhà, cô khá là muốn nghe Trương Gia Sâm nói gì lắm."

Diệu Diệu, bố mẹ anh lên đây ở cùng với chúng ta."

Trương Gia Sâm bảo: "Bố mẹ anh vất vả cả đời, đập nồi bán sắt cho anh lên đại học, chưa từng được sống một ngày hạnh phúc.

Chị anh cũng tìm cách giúp đỡ anh, mà hai em anh cũng chưa từng được sống sung sướng bao giờ.

Diệu Diệu, vợ chồng chúng ta là một, bố mẹ anh cũng là bố mẹ em, em hiểu cho anh được không?"

Hiểu cái con mẹ mày.Cô không lấy một cắc tiền của nhà họ Trương, cô không cần có trách nhiệm với nhà họ Trương.

Thế mà giờ Trương Gia Sâm lại lôi hôn nhân ra để đổ trách nhiệm đó xuống đầu cô.Hay quá nhỉ, mơ đẹp quá nhỉ?

Ngày xưa anh vay quá nhiều tiền, giờ lấy nhau bắt bà đây trả tiền cho anh?Ninh Thư tức điên lên, Trương Gia Sâm coi cô là con ngu thật đó à?

Cô yêu anh ta nên cái gì cũng nghe anh ta ư?Cả một đại gia đình cần chu cấp thế này, mà chưa biết chừng còn cô dì chú bác gì đó sẽ gia nhập vào đội ngũ này cơ.Ninh Thư niệm thầm Chú Thanh Tâm trong lòng.Hờ hờ, bà không giận, bà không giận...
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 444: Trai nghèo lên phố (12)


Chuyển ngữ: WanhooNhìn mọi người trong phòng khách, càng nhiều người càng cực kỳ ồn ào.

Đã vậy khói thuốc của bố Trương Gia Sâm cực nhiều, phảng phất trong nhà mãi không bay hết đi.Mẹ Trương Gia Sâm ho khan và nhổ phịch một cục đờm đặc ra sàn nhà lát gạch sáng bóng.Nghĩ đến sau này già trẻ gái trai bao nhiêu người chen chúc nhau đi tắm rửa vệ sinh thôi cũng khiến người ta sốc nặng.

Cuộc sống thế này đích thị là tai họa rồi.Họ đào tạo Trương Gia Sâm và muốn được trả ơn.

Trương Gia Sâm đã công thành danh toại và đã đến lúc trả ơn.Trương Gia Sâm chấp nhận hết, đến cả chị mình cũng nhận.

Rồi còn chu cấp cho cả đại gia đình đó nữa.Người ủy thác mà ở đây chắc là sẽ đi hầu đại gia đình đó cho xem.Kể cả có lẩm bẩm Chú Thanh Tâm, Ninh Thư cũng vẫn thấy phổi mình sắp nổ tung.Thêm một lần đổi mới nhận thức về Trương Gia Sâm là một kẻ vô cùng ích kỷ.Ninh Thư hít sâu, hỏi: "Chị anh cũng định ở đây á?"

Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư, nói ôn tồn: "Chị anh cũng khổ lắm em.

Anh rể anh là một người keo kiệt, nghiện cờ bạc.

Nay dẫn anh ấy lên thành phố để tìm cho anh ấy một công việc ổn định.

Chị anh thương anh lắm, tiết kiệm từng đồng một phụ giúp anh lên đại học.

Chị anh chẳng quen biết ai, lên đây cùng chăm sóc bố mẹ luôn."

Chẳng quen biết ai?

Ninh Thư bật cười.

Miêu Diệu Diệu mới là người chẳng quen biết ai ý.

Gặp phải cái thứ vô ơn như anh rồi mất sạch, mất cả cái mạng mình luôn.Trương Gia Sâm ơi là Trương Gia Sâm...Ánh mắt Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm cực kỳ lạnh nhạt, cô hất tay Trương Gia Sâm ra, bảo: "Chị anh thương anh nhưng có thương em đâu, liên quan gì đến em chứ.

Em cũng đâu tiêu một xu một cắc nào của bố mẹ anh."

Trương Gia Sâm ngạc nhiên vô cùng: "Diệu Diệu em..."

"Chúng ta là vợ chồng."

Ánh mắt Trương Gia Sâm tỏ rõ sự cầu xin: "Mà họ là bố mẹ anh."

Anh định báo hiếu bố mẹ anh thật thì sao không đưa cả nhà anh đến khu nhà ở cao cấp Tomson Riviera đi.Ninh Thư im lặng, bởi cô không muốn nói gì với Trương Gia Sâm hết.

Cô buồn nôn quá, buồn đến định mệnh không chịu nổi nữa rồi."

Diệu Diệu, sao cô vẫn chưa đi nấu cơm thế."

Mẹ Trương Gia Sâm đi qua nhắc Ninh Thư.Ninh Thư nhìn mẹ Trương Gia Sâm bằng con mắt lạnh lùng, bà ta nghĩ sao mà lại hống hách đến vậy?

Do mình kết hôn với con trai bà ta ư?

Đừng có quên con trai bà ta có ngày hôm nay đều nhờ nhà họ Miêu cả chứ!Chà đạp cũng phải xem đang đạp ai đi."

Cô...

Thái độ của cô kiểu gì thế hả?"

Mẹ Trương Gia Sâm bị ánh mắt của Ninh Thư làm cho phát hoảng, bà thở hồng hộc định bắt lấy cánh tay Ninh Thư nhưng bị Trương Gia Sâm cản."

Con đi nấu cơm, mọi người đợi đi."

Trương Gia Sâm kéo Ninh Thư vào phòng bếp.

Nhắc mới nhớ, Trương Gia Sâm trong cốt truyện chưa từng nấu cơm cho Miêu Diệu Diệu, toàn là Miêu Diệu Diệu chăm sóc Trương Gia Sâm thôi.Miêu Diệu Diệu là một tiểu thư nhà giàu bận rộn trong bếp vì Trương Gia Sâm, nhưng Trương Gia Sâm chưa từng coi trọng.Chẳng mấy chốc một bàn cơm đã được Trương Gia Sâm dọn ra.

Mọi người trong nhà nhào đến bàn ăn như ong vỡ tổ, chen nhau vào bàn.Ninh Thư không có chỗ ngồi cũng không có ý kiến, cô khoác túi định đi.

Trương Gia Sâm thích thế nào thì cho thế đó, chẳng mấy rồi cô sẽ giết sạch từng người nhà này một.Không chỉ mỗi Trương Gia Sâm, tất cả những vai quần chúng này đều không thoát được.Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư định đi bèn giữ cánh tay Ninh Thư.

Chắc hẳn Trương Gia Sâm đang giận nên nắm tay hơi mạnh.

Cánh tay Ninh Thư đau lắm nên cô nói ngay: "Anh làm gì thế, anh nắm em đau quá."

Mọi người ngồi ở bàn cơm đều nhìn Ninh Thư, Trương Gia Sâm thả lỏng tay hỏi dịu dàng: "Ăn cơm mà em đi đâu thế?"

"Qua đây ngồi đi em dâu."

Chị Trương Vấn Lan chừa một chỗ cho Ninh Thư ngồi ngay.

Trương Gia Sâm đưa Ninh Thư ngồi xuống ghế rồi ngồi ghế bên cạnh.Trương Gia Sâm nắm chặt tay Ninh Thư dưới bàn, hẳn là đang dùng cách đó để bắt Ninh Thư thoả hiệp.Ninh Thư hất mạnh tay Trương Gia Sâm ra, nói với Trương Vấn Lan đang đứng trước mặt: "Chị ngồi đi, chị còn đang bế con mà."

"Không cần đâu, em dâu ngồi đi, chị đứng ăn được rồi."

Chị Trương Vấn Lan xua tay, biết thân biết phận.Ông chồng Đàm Hợp Vũ của Trương Vấn Lan nịnh Ninh Thư: "Đúng đấy, cô ấy đứng ăn được mà, em dâu cứ ngồi đi."

Ninh Thư chẳng buồn liếc mắt nhìn anh ta.

Chê bai vợ mình như thế quả đúng là một nhà cực phẩm."

Ăn có bữa cơm mà õng ẹo thế à, có cô vợ nào như cô không."

Mẹ Trương Gia Sâm rất khó chịu với Ninh Thư, muốn tạo uy nhiêm tuyệt đối cho mình ở cái nhà này.Ninh Thư lướt đôi mắt hờ hững qua mẹ Trương Gia Sâm.

Cô không phải người ủy thác, cô sẽ không coi mẹ chồng thành mẹ đẻ mình, để rồi bao tình cảm đều đem đi cho chó ăn cả.

Người nhà này có nhìn thấy đâu, chỉ biết đó là việc vợ phải làm thôi.Là vợ thì đương nhiên phải làm hết rồi.Mẹ Trương Gia Sâm chính là điển hình cho mẹ chồng độc ác, muốn nắn bóp con dâu như bóp gà con khắp mọi nơi.Có mẹ chồng ghê gớm như thế thì dù có yêu anh ta đến nhường nào cũng không thể nào lấy được.

Thiên hạ có nhiều phụ nữ bao nhiêu thì cũng chỉ có một mẹ, đàn ông không vợ này thì lấy vợ khác.

Vậy nên ngoài kia thiếu gì đàn ông, đâu cần mong mỏi chồng sẽ giúp mình.Ninh Thư thấy não Miêu Diệu Diệu có vấn đề, không phân biệt được thật giả.Chung quy đều tại chiều mà ra.Đã bành trướng ở địa bàn của mình, lại nghe mẹ Trương Gia Sâm nói thế Ninh Thư bèn nhăn mặt, bảo: "Căn nhà này là bố mẹ con mua cho con, bố mẹ đang ở nhà của con nên đừng làm con mất hứng."

Mẹ Trương Gia Sâm bảo: "Gì mà nhà của cô?

Nhà này cũng đứng tên Gia Sâm, sao lại thành mình cô được."

Ninh Thư cười khẩy.Thấy chưa, đây là hậu quả của việc não người ủy thác bị lu mờ bởi tình yêu nên mới để người ta được lên mặt nói đây cũng là nhà họ đấy.

Trương Gia Sâm không bỏ ra một cắc nào nhưng nhà đất lại đứng tên Trương Gia Sâm, và người nhà này mới nói đây là nhà họ được.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm đầy ẩn ý.

Rõ rành rành Trương Gia Sâm nói chuyện căn nhà này cho nhà mình biết, và rồi người nhà họ mới biết căn nhà này thuộc về nhà họ Trương.Trương Gia Sâm nhìn lại vào mắt Ninh Thư.

Sắc mặt Trương Gia Sâm rất khó coi, tức giận ra mặt.

Hiển nhiên là tức Ninh Thư, trách Ninh Thư không nhường nhịn mọi người."

Được rồi, ăn còn ầm ĩ cái gì."

Bố Trương GiaSâm gõ tẩu thuốc xuống bàn đá cẩm thạch.

Chắc do không biết bàn đá không đượcgõ như bàn gỗ nên đã tạo ra một vết nứt nhỏ, mặt bố Trương Gia Sâm vừa tức vừangượng.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 445: Trai nghèo lên phố (13)


Chuyển ngữ: Wanhoo"Nhà mình nhiều người thế này, lát nữa con đi mua cái bàn to hơn."

Trương Gia Sâm giải vây cho bố mình, nói rồi ngoảnh sang Ninh Thư: "Đúng không Diệu Diệu?"

Ninh Thư nhếch mép, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bỏ qua câu hỏi của Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm tức ra mặt, bảo: "Ăn đi ăn đi."

Nghe Trương Gia Sâm bảo ăn, cả nhà đói đã lâu đều gắp thức ăn nhét vào miệng liên tục.

Đến cả Trương Vấn Lan xấu hổ cũng đứng bên bàn gắp thức ăn cho con gái lia lịa.Ninh Thư không hề động đũa.

Trương Gia Sâm gắp thức ăn đặt vào bát Ninh Thư, Ninh Thư nhai nuốt từ tốn.Mẹ Trương Gia Sâm ăn dính đầy mỡ quanh miệng, bảo Ninh Thư: "

Sau này cô ở yên trong nhà mà mau sinh cháu, đừng có chạy linh tinh."

Ninh Thư đặt đũa xuống, ung dung cầm giấy lau miệng, nói: "Con phải đi làm ở công ty, chuyện sinh con để sau hãng nói."

Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt nhìn Ninh Thư, đanh mặt lại: "Phụ nữ ở nhà sinh con hầu chồng, chạy linh tinh cả ngày là cái thể loại gì.

Cô không sinh con là định để nhà họ Trương tuyệt chủng à?"

Ninh Thư: ...Giận lắm nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh.

Ninh Thư giận quá hoá cười, nói với ý xấu: "Con đầu mang họ Miêu, là cháu nhà họ Miêu nên con muốn sinh lúc nào thì sinh thôi."

Câu nói của Ninh Thư đã làm mọi người đang ăn đều ngây người.

Bố mẹ Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư hằm hằm, mẹ Trương Gia Sâm bực tức: "Cháu nhà họ Trương cớ gì mang họ Miêu?"

"Sao thế hả Gia Sâm?"

Bố Trương Gia Sâm chất vấn Trương Gia Sâm.Ninh Thư giả vờ hiếu kỳ: "Bố mẹ không biết ạ?

Ngày trước bố con có nói đứa con đầu tiên phải mang họ Miêu, Gia Sâm đồng ý nên mới chúng con mới được lấy nhau đó chứ."

"Diệu Diệu."

Trương Gia Sâm quát khẽ Ninh Thư.Ninh Thư nhấc tay tên nhìn đồng hồ, bảo: "Con phải đi làm rồi, cả nhà cứ ăn từ từ nhé."

Ninh Thư xách túi đi luôn, Trương Gia Sâm đuổi theo cô."

Diệu Diệu, Diệu Diệu em đợi đã."

Trương Gia Sâm đuổi theo Ninh Thư.

Thấy Ninh Thư định mở cửa xe thì chặn cửa.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm chau mày hạ giọng nhẹ nhàng: "Diệu Diệu, em đừng giận.

Bố mẹ anh là dân nhà quê, có một số việc khá cố chấp nên anh mới chưa dám nói chuyện đó cho họ biết.

Sau này có việc gì em cứ bàn với anh trước vậy chuyện sẽ không căng thẳng như hôm nay."

Ninh Thư đến tức điên mất thôi.

Đậu má nhà anh chứ, anh đồng ý với ông Miêu trong lo lắng mà giờ còn trách cô như bị cô bắt ép thế này à?

Ninh Thư gằn giọng: "Bố mẹ anh định đến mà anh cũng không nói em biết.

Cả nhà đều ở nhà hết rồi em mới là người cuối cùng được biết.

Thế thì sao anh có chuyện mà không bàn với em trước?"

"Diệu Diệu, trước kia em không thế này."

Trương Gia Sâm nheo mày, buồn vu vơ: "Trước kia em không cãi bướng như thế."

Ninh Thư: Phụt...Ninh Thư đến phun một búng máu thật thôi.

Trước là do Miêu Diệu Diệu dễ lừa, thế mà đậu má giờ lại thành cãi bướng như thật?Ninh Thư đẩy Trương Gia Sâm chắn trước cửa xe ra, lên xe và lái đi.Ở cùng thể loại đó khác gì tự ngược.Cuộc sống sung túc xây dựng trên sự thành công của Trương Gia Sâm.

Nếu Trương Gia Sâm trắng tay rồi thì họ có tư cách gì để mà hống hách trước mặt cô.Tất cả mọi thứ của nhà họ Trương đều của nhà họ Miêu cho.

Vừa muốn dựa vào người ta, vừa muốn đả kích người ta.Không có nhà họ Miêu, Trương Gia Sâm sẽ phất lên nhanh như thế à?Đừng có đẻ ra nhiều thể loại cực phẩm như thế chứ.Thái độ đương nhiên của nhà họ Trương còn quá đỉnh hơn, theo họ thì con dâu tức là bậc dưới rồi.Họ cho rằng Miêu Diệu Diệu có giàu đi nữa vẫn là con dâu nhà họ Trương, vậy nên phải vào guồng, phải biết thân biết phận.Ninh Thư đã ực một chai nước cũng không dập tắt được cơn phẫn nộ trong lòng, không đình chỉ việc niệm Chú Thanh Tâm trong bụng.Chị đây tung hoành nhiều thế giới như thế, gặp đầy mặt hàng cực phẩm và sẽ không có chuyện khuất phục ở nơi này.

Không giận, không giận, không giận, đậu má, vẫn cực giận...Bấy giờ quản lý văn phòng thám tử gọi đến bảo là thứ Ninh Thư cần đã đến tay.Ninh Thư đến quán cà phê mở túi hồ sơ ra trước, bản sao giấy tờ nhà đất chỉ đứng tên một mình Trương Gia Sâm.Ninh Thư cười rộ lên, thêm một lần chứng thực Trương Gia Sâm là một kẻ ích kỷ và đồng thời cũng là người cảnh giác cực cao.

Dù Tiết Mạn Mạn có là bạn gái thời đại học đi nữa, nhưng bất động sản vẫn chỉ đứng tên anh ta.Tên nghèo Trương Gia Sâm chỉ có tiền, với Trương Gia Sâm mà nói Tiết Mạn Mạn còn kém cả tiền.Ninh Thư cất bản sao giấy tờ nhà đất đi, xem tiếp ảnh chụp thân mật của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn.Ha ha Trương Gia Sâm...Ninh Thư hỏi: "Đã biết tình hình nhà Tiết Mạn Mạn chưa?"

Quản lý gật đầu: "Đã điều tra xong rồi.

Tiết Mạn Mạn là người gốc thành phố, bố mẹ là nhân viên nhà nước.

Gia đình bình thường đủ ăn đủ mặc, không có gì nổi trội.

Được cái là rất thích hàng hiệu, Trương Gia Sâm mua cho cô ta khá là nhiều đồ hiệu đấy."

Ninh Thư bật cười, một cô gái mê tiền mến hư vinh, một anh chàng ích kỷ, lật lọng dối trá chỉ biết đến vật chất quả thật quá đẹp đôi.Ninh Thư nói: "Tôi cần ảnh chụp thân mật hơn của họ, ví dụ như ảnh giường chiếu chẳng hạn.

Có phim thì càng tốt."

Quản lý nhún vai: "Cái đó rất là khó cô à."

Ninh Thư chỉ nói: "Tôi tin bên anh làm được.

Người trái nghề như tôi cũng nghĩ ra được cách như giả vờ làm nhân viên dọn phòng đặt máy quay mini trong phòng ngủ chẳng hạn.

Vậy là có ngay phim, chẳng mấy khó gì."

Quản lý: ..."

Được thôi, nhưng mà giá thì..."

Quản lý nhìn Ninh Thư.Ninh Thư chau mày: "Khách quen, giảm giá đi."

Ninh Thư đưa tiền cho quản lý rồi cất hết các thứ vào trong két ngân hàng.Bận rộn cả ngày khiến Ninh Thư hơi váng đầu, nhất là Trương Gia Sâm kia, anh ta có thể làm người ta tức điên lên được ấy.Ninh Thư chuyển hết tiền trong thẻ sang một thẻ khác.

Bởi vì cái thẻ này là mặc định chi trả hết mọi tiền điện nước, tiền bảo vệ gì đó của căn nhà mới kia.Căn nhà đó là khu nhà ở cao cấp nên phí bảo vệ cũng không phải số tiền nhỏ.

Và tất nhiên khoản tiền đó là Miêu Diệu Diệu trả rồi, Trương Gia Sâm chẳng cần phải trả một đồng nào cho cái nhà đó.Não Miêu Diệu Diệu không chỉ đần mà còn nhồi toàn bã đậu.

Nuôi Trương Gia Sâm béo tròn để Trương Gia Sâm đi nuôi kẻ khác.Cho chó ăn chó nó còn vẫy đuôi sủa vài tiếng cảm ơn, nhưng những người kia tiêu tiền của bạn, ở nhà của bạn và lại cho rằng đó là điều hiển nhiên, còn định sai việc bạn như là con ở nữa.Về đến nhà, việc đầu tiên Ninh Thư làm đó là nấuthuốc cho ông Miêu.

Dù gì cô cũng từng có một đời là đệ tử của thần y, cũngtính là bác sĩ nên tự cô nấu thuốc.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 446: Trai nghèo lên phố (14)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư rất quan tâm cơ thể của ông Miêu, cô không mong ông Miêu chưa sáu mươi đã chết trong cốt truyện.Lại nói cả nhà họ Miêu đều đoản mệnh cả, nhất là Miêu Diệu Diệu đây.

Cũng do Miêu Diệu Diệu dẫn sói vào nhà mới khiến cả nhà họ Miêu chết hết.Chẳng biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì mà khiến ông Miêu không chịu nổi, máu xông lên não mạch máu vỡ tung không tỉnh lại nữa.Vậy nên Ninh Thư rất quan tâm đến sức khoẻ của ông Miêu.Ông Miêu vừa uống thuốc con gái nấu, vừa thấy sắc mặt con gái không vui bèn hỏi: "Sao cái mặt xị thế này, công việc vất vả quá hay là cãi nhau với Trương Gia Sâm?"

Ninh Thư phẩy tay: "Con có sao đâu."

Cô không muốn nói ông Miêu nghe chuyện nhà họ Trương.

Ông Miêu mà qua nói chuyện với nhà họ Trương, có khi bị tức và xuất huyết não trước thời hạn mất.Ninh Thư chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi bố: "Bố ơi, bố kiểm tra sổ sách thế nào rồi?"

Nhắc đến chuyện đó là mặt ông Miêu đần thối như mặt Ninh Thư, chỉ nhìn Ninh Thư chứ không trả lời.Ninh Thư biết chắc ông Miêu đã kiểm thấy cái gì đó, hỏi: "Bố kiểm tra được gì đúng không?"

"Không có gì, chút tiền lẻ thôi không cần bận tâm."

Ông Miêu nói và cúi đầu uống thuốc.Ninh Thư cảm thấy ông Miêu đã phát hiện ra cái đuôi của Trương Gia Sâm nhưng kiêng kỵ mình nên không nói.Khi nào cô đã nắm chắc trong tay chứng cứ Trương Gia Sâm ngoại tình và đặt trước mặt ông Miêu, khi ấy ông Miêu sẽ nói thôi.Ông Miêu ngồi yên chẳng phải vì mình còn gì.Ninh Thư thở dài, ngu lắm để rồi hại mình hại người.Ninh Thư nghĩ mình vẫn nên thêm nhiều điểm thuộc tính vào mặt trí tuệ.Cũng tại ông bà Miêu chiều Miêu Diệu Diệu quá, khiến Miêu Diệu Diệu trở thành kiểu người như thế.

Nếu Miêu Diệu Diệu gặp được một người yêu thương cô ấy thật lòng, thích cả tính cách đó của cô ấy, vậy cô ấy sẽ hạnh phúc đến hết đời.

Song cô lại bị cái loại lấy oán báo ơn như Trương Gia Sâm để mắt đến, đó quả thật là nhát dao trí mạng với tính cách người ủy thác.Trương Gia Sâm biết lợi dụng nhược điểm ấy để từng bước một ăn tươi nuốt sống nhà họ Miêu.Ninh Thư chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì có điện thoại của Trương Gia Sâm.

Mở lời đã là câu dỗ ngọt của Trương Gia Sâm: "Đừng giận mà Diệu Diệu, em về nhà đi, bố mẹ đang đợi em đấy."

Ninh Thư co người lại trong chăn, bảo: "Gia Sâm, bây giờ là mười một giờ đêm rồi mà anh.

Trời thì lạnh như thế, anh không sợ em gặp nguy hiểm giữa đêm hôm à."

Ninh Thư cố tình nhõng nhẽo: "Anh đâu có yêu em, đâu có quan tâm gì đến em có cảm lạnh hay không, có gặp nguy hiểm hay không.

Anh nào có yêu em chứ."

Nói xong Ninh Thư tắt máy luôn.

Cô có điên mới nửa đêm nửa hôm trời trở gió lạnh chạy về cái nhà toàn mặt hàng phá best đó.

Miêu Diệu Diệu đã quá nghe lời Trương Gia Sâm nên đến giờ Trương Gia Sâm mới bỏ ngỏ cô ấy như thế.Trương Gia Sâm bị cúp máy tái mét mặt, bị cả nhà nhìn vào làm Trương Gia Sâm hận Ninh Thư khó tả.Trương Gia Sâm lại gọi nhưng bên kia tắt máy luôn.

Con ngươi Trương Gia Sâm rung rung, khiếp sợ bởi thái độ của Miêu Diệu Diệu.Dù Trương Gia Sâm cảm thấy Miêu Diệu Diệu ngu, nhưng tính cách Miêu Diệu Diệu khá là nhu mì ba phải.

Miêu Diệu Diệu bây giờ khiến Trương Gia Sâm có dự cảm chẳng lành.Ở quê lên là thái độ của Miêu Diệu Diệu với anh đã có thay đổi vi diệu.

Miêu Diệu Diệu bây giờ khiến Trương Gia Sâm bị bồn chồn bất an.Trương Gia Sâm vẫn luôn kiêu ngạo bởi cô tiểu thư nhà giàu Miêu Diệu Diệu yêu anh vô bờ bến, song chuyện đã lệch khỏi tầm kiểm soát rồi.Trương Gia Sâm vuốt trán, hơi hối hận do đã để Miêu Diệu Diệu ở lại quê.

Chẳng lẽ sống khổ ở quê ít hôm đã trau dồi trí não Miêu Diệu Diệu à?"

Gia Sâm à, bao giờ cô ta về vậy?

Đàn bà lấy chồng rồi mà đêm hôm không về, không nghe lời như thế thì ngày trước đã bị nhốt cũi lợn thả trôi sông rồi."

Mẹ Trương Gia Sâm nóng nảy, đã nửa đêm, ở quê đã ngủ được một giấc rồi.Trương Gia Sâm nói: "Muộn rồi nên cô ấy bảo ở nhà bố mẹ vợ mai về ạ."

Mẹ Trương Gia Sâm càng tỏ thái độ: "Đã lấy chồng rồi còn suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, vào nhà họ Trương thì là người của nhà họ Trương chứ."

Trương Gia Sâm nghe mẹ nói thế thấy có vẻ không ổn: "Mẹ à, Miêu Diệu Diệu là vợ con, mẹ đối xử với cô ấy tốt chút đi mẹ.

Bây giờ cô ấy đang là tổng giám đốc ở công ty con, có khi mai này công ty nhà họ Miêu sẽ về tay cô ấy, xích mích với cô ấy không có lợi cho chúng ta đâu."

Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt: "Đàn bà thì quản lý công ty cái nỗi gì?

Việc đó để đàn ông làm, đàn bà nên ở nhà chăm lo cho từ già đến trẻ chứ.

Bảo nó đưa công ty cho con, đàn bà chỉ ở nhà đẻ rồi nuôi con thôi."

Trương Gia Sâm mím môi, chỉ nhìn mẹ chứ không trả lời.Tẩu thuốc trong tay bố Trương Gia Sâm được nhấc ra, ông chẹp miệng nói với Trương Gia Sâm: "Tạm thời bỏ qua chuyện vợ mày, tìm cho anh rể mày một công việc ở công ty mày đi đã."

"Đúng rồi cậu à, cậu tìm cho anh một công việc nào nhàn chút để làm đi.

Cậu biết anh hay mệt, không làm được việc nặng mà."

Đàm Hợp Vũ hớt hải nói với Trương Gia Sâm.Nhìn cái thể loại bê tha của Đàm Hợp Vũ là Trương Gia Sâm chau mày lại.

Nhưng nhìn đến Trương Vấn Lan đang bế con ru ngủ tỏ vẻ van nài và mong chờ thì Trương Gia Sâm không nỡ, gật đầu bảo: "Được thôi, nhưng anh rể không có bằng nên chỉ vào nhà máy làm được thôi."

"Được đấy."

Bố Trương Gia Sâm quyết định ngay, Đàm Hợp Vũ lại nói với Trương Gia Sâm: "Cậu à, cậu để anh làm quản đốc phân xưởng được không?"

Mày Trương Gia Sâm chau chặt lại, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ khiến Đàm Hợp Vũ bị sợ, ngượng không nói nữa."

Anh cho em ít tiền được không?

Lần đầu em lên thành phố, em muốn đi mua ít đồ với mấy bộ quần áo đẹp ở thành phố nữa."

Trương Tiểu Muội xin Trương Gia Sâm.Trương Tiểu Muội đảo tròng mắt, bảo: "À em không xin tiền anh nữa.

Mai em gọi Miêu Diệu Diệu đi cùng, vậy là có người trả tiền rồi."

Nói rồi Trương Tiểu Muội rất đắc chí, thấy mình thật thông minh.Trương Gia Sâm nheo mày, Trương Gia Sâm có thể chắc chắn Miêu Diệu Diệu của ngày trước sẽ đi theo làm cây ATM, chứ Trương Gia Sâm không dám chắc Miêu Diệu Diệu của bây giờ.

Vả lại Miêu Diệu Diệu bận tối mắt tối mũi chuyện công ty, chẳng có mấy thời gian gặp anh huống chi là đi mua sắm với Trương Tiểu Muội?Trương Gia Sâm rút một xấp tiền trong ví ra đưa cho Trương Tiểu Muội, bảo: "Chị dâu em phải đi làm, không có thời gian đi mua sắm với em đâu.

Em cầm lấy chỗ tiền này, thích gì thì mua nấy."

Trương Tiểu Muội cầm xấp tiền mà không vui thấy rõ.

Tiêu tiền của anh mình với tiêu tiền của người khác không giống nhau.

Trương Tiểu Muội sẽ không xót tiền khi tiêu tiền của người khác và đặc biệt là của Miêu Diệu Diệu.

Đâu ai lắm tiền như Miêu Diệu Diệu chứ.Trương Gia Sâm cảm thấy thật buồn phiền, anh raban công hút thuốc, mới đó mà đã đầy đầu mẩu thuốc lá dưới đất.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 447: Trai nghèo lên phố (15)


Chuyển ngữ: WanhooSáng hôm sau Trương Gia Sâm đưa anh rể Đàm Hợp Vũ đến công ty gặp Ninh Thư nhưng được cho hay cô đã sang nhà máy.Trương Gia Sâm vuốt mặt lại dẫn Đàm Hợp Vũ sang nhà máy.Ninh Thư cười khẩy khi nghe Trương Gia Sâm bảo mình tìm việc cho Đàm Hợp Vũ đang nhìn ngang ngó dọc, mắt liếc lươn lẹo ở kia.Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư không nói chuyện bèn hỏi: "Không được hả em?"

Ninh Thư cười: "Anh có lời thì tất nhiên em sẽ xếp cho anh rể một vị trí thích hợp."

Ninh Thư cười với mình như ngày xưa khiến tâm trạng Trương Gia Sâm nguôi ngoai bớt.

Anh sợ cô vẫn giận không nể mặt anh đó chứ."

Thế em sắp xếp đi.

Trưa em có về công ty không?

Lâu rồi chúng ta không đi ăn riêng với nhau, lát anh gửi định vị, chúng ta đi ăn cơm Tây em thích nhé?"

Trương Gia Sâm hơi cúi người xuống phía trước, giọng điệu từ tốn, khuôn mặt toát lên sự dịu dàng với Ninh Thư.Ninh Thư bỏ qua sự dịu dàng đó, cô nhấc tay lên xem giờ: "Chắc là không được rồi, lát em còn có việc nữa nên chuyện ăn cơm tính sau đi."

Trương Gia Sâm khó chịu.

Miêu Diệu Diệu của ngày trước chỉ xoay quanh anh nhưng Miêu Diệu Diệu của bây giờ chỉ biết đến công việc.Trương Gia Sâm cũng tỏ vẻ bất lực: "Vợ anh cuồng công việc làm anh buồn quá, anh thấy mình bị bỏ rơi rồi."

Ninh Thư cười có lệ: "Anh yên tâm đi em sẽ không bỏ rơi anh."

Mới là lạ.Trương Gia Sâm đi rồi Ninh Thư nhìn lướt qua khuôn mặt nịnh hót của Đàm Hợp Vũ và xếp cho anh ta đi làm nhân viên bốc vác lên xe tải.Nghe thấy công việc đó là mặt Đàm Hợp Vũ xị ra.

Anh còn tưởng mình được làm quản đốc phân xưởng mà giờ lại là một kẻ bốc vác.Đàm Hợp Vũ nịnh Ninh Thư: "Em dâu này, chúng ta là người một nhà cả, có thể làm việc gì đó nhàn chút không?

Ít ra cũng phải là quản đốc phân xưởng để anh ra ngoài không làm mất mặt em chứ."

Ninh Thư: Ha ha...Còn đòi quản đốc phân xưởng, sao ông không thăng thiên luôn đi."

Dù anh rể là người nhà nhưng công ty có quy định và chế độ của công ty.

Để anh lên làm thẳng quản đốc phân xưởng sẽ làm nhiều người không phục.

Tạm thời cứ vậy rồi thăng chức dần dần lên quản đốc phân xưởng anh à."

Ninh Thư nói mà mặt lạnh tanh.Đàm Hợp Vũ sờ cằm, ngẫm thấy em dâu nói chí phải nên đi bốc hàng.

Nhưng mà Đàm Hợp Vũ đánh giá cao bản thân quá, một kẻ hết ăn lại nằm sống nhàn tênh sung sướng đâu làm được công việc vất vả đó.Ninh Thư chỉ nhìn cái rồi xoay người đi, cô có chuyện quan trọng hơn để làm đó là tham gia vào bộ phận thiết kế quần áo.

Ninh Thư từng dịch chuyển đến nhiều thế giới, được trông thấy các kiểu thời trang từ hiện đại cho đến cổ đại.

Tất nhiên Ninh Thư không có tài cán mà làm nhà thiết kế, cô chỉ góp ý, đưa ra một vài yếu tố cho mốt mới với nhà thiết kế thôi.Dù chỉ có vậy nhưng mẫu thiết kế mới vẫn mang đến cảm giác rất mới lạ.Trương Gia Sâm rời khỏi nhà máy và về công ty.

Mới đặt chân vào phòng làm việc đã thấy Tiết Mạn Mạn đang khom lưng tưới bồn hoa.

Đùi cô nhún nhẹ mà cô còn đang mặc chiếc váy ôm lấy đường mông cong gợi cảm vô cùng.Trương Gia Sâm hơi ngứa tay nhưng kiềm chế được bởi đây là phòng làm việc.Tiết Mạn Mạn ngoảnh lại thấy là Trương Gia Sâm, nụ cười rạng rỡ phút chốc trở thành hậm hực: "Sao dạo này anh chẳng qua gặp em gì cả, anh toàn ở với Miêu Diệu Diệu đúng không?"

Trương Gia Sâm ngồi xuống ghế day trán, sắc mặt hơi tệ: "Không, bố mẹ anh ở quê lên, Miêu Diệu Diệu về nhà mẹ đẻ rồi."

Tiết Mạn Mạn ngạc nhiên: "Hai bác lên ư?

Em có cần qua chào hai bác không?"

"Không cần, em đến nhà với thân phận thư ký không hay lắm, sẽ giấu đầu lòi đuôi."

Giờ đã loạn lắm rồi, Trương Gia Sâm không muốn kéo Tiết Mạn Mạn vào.Tiết Mạn Mạn mất vui: "Sao thế anh, kiếm đại lý do là được mà.

Miêu Diệu Diệu ngu thế không phát hiện ra đâu."

"Miêu Diệu Diệu ngu nhưng bố mẹ cô ta không ngu, đừng quấy."

Mặt Trương Gia Sâm đanh lại.Tiết Mạn Mạn biết mình không được xuất hiện trước mặt bố mẹ Trương Gia Sâm nên thôi, thấy sắc mặt Trương Gia Sâm kém bèn bảo: "Tối nay qua em thả lỏng đi."

Trương Gia Sâm không đáp, nheo mắt nghĩ gì đó.Nhìn dáng vẻ đó của Trương Gia Sâm là Tiết Mạn Mạn biết ngay anh đang suy tính chuyện nào đó quan trọng.

Bên nhau từ thời đại học nên tất nhiên Tiết Mạn Mạn hiểu một số thói quen của Trương Gia Sâm.Dù vậy dáng vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi của anh mới quyến rũ làm sao.Dạo này Trương Gia Sâm mệt quá thật nên chiều đó tan làm xong là về Tomson Riviera với Tiết Mạn Mạn.

Chơi bắn nhau một tiếng rồi tắm rửa, vỗ về Tiết Mạn Mạn đôi câu rồi mặc quần đi luôn chứ không chịu ở lại như Tiết Mạn Mạn bảo.Tình hình đang không êm đẹp lắm, Trương Gia Sâm cực lo lắng về thái độ của Miêu Diệu Diệu nên không muốn bị tóm được cái đuôi.

Anh phải nắm được Miêu Diệu Diệu trong tay cho bằng được.Miêu Diệu Diệu vẫn giận dỗi từ bữa ở quê lên đến giờ.

Trương Gia Sâm cực hối hận khi đưa Miêu Diệu Diệu về quê.

Tiết Mạn Mạn là cô gái anh yêu khi những năm đại học, khoảng thời gian đó kết hôn với Miêu Diệu Diệu đã làm Tiết Mạn Mạn đau đớn vô cùng.

Hồi đó anh tính là cứ để Miêu Diệu Diệu ở quê còn mình dỗ Tiết Mạn Mạn đang đau lòng trước.Dỗ được Tiết Mạn Mạn rồi thì lại đến lượt Miêu Diệu Diệu.Trương Gia Sâm đến nhà máy đã thấy Ninh Thư đang kiểm tra vải vóc trong kho.

Anh bước khẽ đến ôm lấy cô.Ninh Thư hoảng sợ, giẫm chân và còn dí mạnh gót guốc vào người đằng sau.Trương Gia Sâm kêu đau, vung vẩy chân mình.Ninh Thư ngoảnh lại thấy là Trương Gia Sâm bèn khiếp sợ: "Sao lại là anh?

Anh có sao không?

Sao anh lại chẳng nói gì cả làm em còn tưởng tên dê sồm nào cơ.

Chân anh đau không?"

Mặt Trương Gia Sâm run run nhưng tỏ ra đến chịu với Ninh Thư: "Em đừng giận nữa, anh biết em chịu khổ nhiều ở quê, anh sai rồi."

Ninh Thư nheo mắt, Trương Gia Sâm này vừa đấm vừa xoa giỏi ghê.

Thế nhưng anh ta ghé lại gần cô là Ninh Thư ngửi ngay thấy mùi sữa tắm.Tắm chiều?Hờ hờ, chẳng biết làm cái gì mà tắm chiều nhỉ.Nhìn cái mặt chiều chuộng cô này mà xem, Ninh Thư đến mệt thay Trương Gia Sâm phải trở tay giữa hai cô gái.Làm như mình chú em biết đóng phim ấy.Ninh Thư lắc đầu nói với Trương Gia Sâm: "Em không giận, em chỉ đang đau lòng vì hình như bố mẹ anh không xem em là người trong nhà.

Cứ nghĩ bố mẹ anh đã chấp nhận em nên mình mới lấy nhau nhưng hình như không phải."

Trương Gia Sâm giải thích với Ninh Thư: "Bố mẹanh là nông dân, có những quan niệm khác chúng ta nhưng họ không có ý xấu.

Họkhông khách sáo với em là xem em như người một nhà đó."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 448: Trai nghèo lên phố (16)


Chuyển ngữ: WanhooTrương Gia Sâm kiên nhẫn giải thích cho Ninh Thư rằng họ Trương xem cô là người nhà, người thân nên mới nghĩ gì nói đó, mới không khách sáo với cô, mới bảo cô làm lụng, mới thích càm ràm với cô.

Dù họ nói chuyện hơi khó nghe nhưng âu cũng vì muốn tốt cho cô cả.Ninh Thư: ...Thành người nhà mà chỉnh như thế thì xin đừng trở thành người nhà của nhau.Đó không phải xem là người nhà, đó là coi người ta là nô lệ.Ninh Thư nhếch môi nhìn Trương Gia Sâm ăn điêu nói hớt.Rõ ràng mẹ chồng độc ác chỉnh con dâu thế mà qua miệng Trương Gia Sâm lại thành tốt đẹp đến vậy.Trương Gia Sâm tồi lại đổi mới nhận thức của Ninh Thư về trai tồi.

Trong số những thể loại đàn ông cặn bã mà Ninh Thư đã gặp, Trương Gia Sâm đây hoàn toàn có thể xếp hạng nhất, đỗ trạng nguyên.Không sợ trai đểu, chỉ sợ trai đểu có văn hoá.

Mới đây là phát biểu của Trương Gia Sâm về người thân mình khiến Ninh Thư không biết phản bác thế nào.Thấy Ninh Thư im lặng, Trương Gia Sâm xoa đầu Ninh Thư: "Đừng giận, giận nhanh già đấy, hôm nay về nhà đi em."

Con mắt dưới cái đầu đang cúi của Ninh Thư chuyển động, lắc đầu: "Em vẫn chưa về được, dạo này bố đang kiểm tra sổ sách nên em phải về giúp."

"Kiểm toán?

Từ bao giờ thế, sao tự nhiên lại kiểm toán vậy?"

Trương Gia Sâm ngạc nhiên: "Sao anh không biết?"

"Mới mấy ngày anh, bố muốn xem lời lãi hai năm nay thế nào."

Ninh Thư bảo: "Em cũng phải giúp."

"Vậy à."

Trương Gia Sâm gật đầu, cười với Ninh Thư: "Bận việc thì không cần về nữa.

Anh đưa em về nhé, anh cũng có việc công nói với bố."

Ninh Thư ừ một tiếng.Ninh Thư cố tình nói chuyện sổ sách cho Trương Gia Sâm biết bởi đằng nào vẫn phải xem Trương Gia Sâm có động tĩnh gì không.Về đến nhà, ông Miêu thấy Ninh Thư về với Trương Gia Sâm cũng kệ, vẫn đối xử với Trương Gia Sâm như cũ.Việc đó khiến Ninh Thư sinh nghi, ông Miêu không kiểm tra thấy gì à?Trước mặt ông bà Miêu, Trương Gia Sâm ân cần với Ninh Thư hơn bình thường ví dụ như gắp món ăn Miêu Diệu Diệu thích mà không màng Ninh Thư có ăn không.Luôn thể hiện những hành động nhỏ nhặt rằng mình thương yêu Ninh Thư.Ninh Thư thản nhiên đón nhận sự phục vụ của Trương Gia Sâm.

Cũng chỉ là giả vờ mà người ta đã muốn nịnh thì mình từ chối làm gì.Có vẻ như nhiêu đó chưa đủ nên Trương Gia Sâm còn định ngủ lại qua đêm.Ninh Thư bắt đầu thấy ghê cổ.

Mới gì gì đấy với Tiết Mạn Mạn mà còn định tối ngủ với cô?

Ninh Thư liếc xuống phía dưới Trương Gia Sâm, chịu nổi không?Trương Gia Sâm bắt được cái nhìn của Ninh Thư, anh nhướng mày khiêu kích, rõ như ban ngày là tưởng Ninh Thư muốn.Tắm xong Trương Gia Sâm nằm trên giường ôm Ninh Thư, nói: "Chúng ta sinh con đi Diệu Diệu."

Ninh Thư cười, gật đầu: "Được ạ."

Trương Gia Sâm cười tươi rói, Ninh Thư nói thêm: "Nhưng giờ mà em sinh con thì công việc tính sao anh?

Mà bố mẹ anh còn không đồng ý con mang họ Miêu nữa.

Khi đấy hai bên cãi nhau là chắc.

Gia Sâm này, thật ra em sợ mẹ anh lắm, em không muốn xích mích với mẹ anh vì con đâu."

Trương Gia Sâm ngạc nhiên vô cùng khi nghe Ninh Thư nói thế: "Ai nói với em vậy?"

Trương Gia Sâm vò tóc bức bối, bộ não của Ninh Thư sẽ không nghĩ ra được câu đó.Miêu Diệu Diệu có chửa sẽ không đi làm.

Khiến Miêu Diệu Diệu mang thai là cách giải quyết dễ nhất cho tình hình hiện giờ.

Tuy nhiên lý do lần này của Miêu Diệu Diệu làm Trương Gia Sâm không biết nói sao.

Miêu Diệu Diệu vì sự bình yên của gia đình nhưng Trương Gia Sâm thì phát hoảng.Trương Gia Sâm rất tức giận bởi Miêu Diệu Diệu không ngoan nữa.Trương Gia Sâm quét đôi mắt sắc lạnh qua mặt Ninh Thư, ánh mắt thì thăm dò còn khoé môi lại cong nụ cười: "Đứa con này mang họ Miêu hay Trương thì đều là con chúng ta."

Ninh Thư cũng mỉm cười: "Anh nói phải."

Rồi ngáp ngủ và quấn chăn đi ngủ.Trương Gia Sâm đặt tay lên cánh tay Ninh Thư, hỏi dịu dàng: "Diệu Diệu, sao bố lại định kiểm toán thế?

Sổ sách có sai sót gì à?"

Bụng Ninh Thư tỉnh bơ nhưng ngoài mặt tỏ ra mơ màng buồn ngủ, nói giọng mũi: "Bố cảm thấy tiền lãi công ty ít, nghĩ có người ăn chặn ở giữa nên kiểm tra xem."

Mắt Trương Gia Sâm nheo lại, nói: "Buôn to mà lại ảnh hưởng bởi khủng hoảng tài chính nên có lãi đã may rồi, bao nhiêu công ty ngoài kia phá sản chứ đâu."

"Bố kiểm tra ra gì à?"

Trương Gia Sâm mơi Ninh Thư: "Nếu có người ăn chặn ở giữa thì tuyệt đối không được để con sâu đó ở lại công ty."

Ninh Thư ngáp một cái, nói: "Dạo này bố giận lắm, chắc là có kiểm tra ra rồi đó anh."

Bàn tay đặt trên tay Ninh Thư run nhẹ, lại từ tốn: "Mệt thì ngủ đi."

Ninh Thư hít thở chậm lại như đã ngủ.

Một lúc sau cô cảm nhận được Trương Gia Sâm rời khỏi giường, Ninh Thư mở mắt ra thấy Trương Gia Sâm đang hút thuốc ngoài ban công.Bóng đen đứng ngoài ban công như ma.Trương Gia Sâm đứng ngoài ban công rất lâu rồi kẹp điếu thuốc trong tay đi xuống dưới nhà.

Ninh Thư đi chân đất xuống theo, cô nghe thấy tiếng Trương Gia Sâm và giọng phụ nữ ở phòng bếp.Giọng phụ nữ đó giống với người giúp việc lâu năm nhà họ Miêu.Giọng Trương Gia Sâm cực nhỏ, Ninh Thư không nghe rõ nên đi ra thẳng cửa bếp hỏi: "Hai người đang làm gì thế?"

Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư thì nhấc cái cốc trong tay thản nhiên như không: "Anh khát mà không thấy nước nên bảo thím Bình lấy nước cho anh.

Sao em lại xuống đây?"

Ninh Thư lướt mắt qua thím Bình, thím Bình nói: "Tôi đi tiểu đêm lại thấy cậu tìm gì đó trong bếp nên lấy nước hộ cậu."

Ai hỏi bà đâu mà bà giải thích làm gì.

Ninh Thư ừ, tin lý do này.Trương Gia Sâm uống một ngụm nước, hỏi Ninh Thư: "Không ngủ được mà xuống còn không cả đi giày, lạnh thế này là cảm lạnh đấy."

Ninh Thư dụi mắt, trông mệt thật: "Em tỉnh lại không thấy anh trên giường, phòng vệ sinh cũng không có nên tưởng anh về."

Trương Gia Sâm uống hết nước, đặt cốc xuống rồi bế bổng Ninh Thư lên, cười tình với Ninh Thư: "Bế em thế này chân em sẽ không lạnh nữa."

Ninh Thư mỉm cười, để yên cho Trương Gia Sâm bế lên tầng.

Ngoái lại nhìn có thấy thím Bình vội về phòng bà.Ninh Thư nheo mắt thôi không nhìn xa nữa mà nhìn gần lại thấy có một vết hồng dưới xương quai xanh Trương Gia Sâm.

Mặc sơ mi thắt caravat sẽ không thấy nhưng mặc đồ ngủ là lộ ngay.Ninh Thư: Hờ hờ hờ...
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 449: Trai nghèo lên phố (17)


Chuyển ngữ: WanhooCó thể phất cao lá cờ nhà mình lại còn đường hoàng tung bay lá cờ bảy màu bên ngoài thì Trương Gia Sâm cũng gọi là bản lĩnh đi.

Song đó đều được xây dựng trên việc Miêu Diệu Diệu ngây thơ, dễ lừa.Chắc là đó giờ Miêu Diệu Diệu chưa từng nghĩ đến chuyện Trương Gia Sâm ngoại tình đâu.Cô ấy tin tưởng u mê Trương Gia Sâm vô điều kiện.Đêm hôm không biết nói gì với người giúp việc, lẽ nào có gì đó với người giúp việc?Ninh Thư thấy mình cần chú ý người giúp việc đó.Trương Gia Sâm đặt Ninh Thư xuống giường rồi nằm xuống ôm chân Ninh Thư vào lòng.Ninh Thư ngạc nhiên định rút chân xuống theo phản xạ tự nhiên nhưng lại bị Trương Gia Sâm giữ, giọng Trương Gia Sâm đầy ngọt ngào: "Đừng di chuyển.

Xuống dưới nhà mà không biết đi dép gì cả, để anh ủ ấm cho em ngủ đỡ khó chịu."

Người Trương Gia Sâm rất ấm, Ninh Thư cảm thấy nhiệt năng đang truyền sang chân mình.Ninh Thư nheo mắt, người đàn ông này đúng thật là...Bảo sao Miêu Diệu Diệu lại đổ anh ta.Ấm quá, Ninh Thư thoải mái đặt chân trong lòng Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm cười khẽ làm ngực rung rung, Ninh Thư hỏi: "Anh cười gì đó."

"Không có gì, anh chỉ nghĩ sau này con mình sẽ đáng yêu lắm đây, như em vậy đó."

Trương Gia Sâm vừa nói vừa cười, khuôn mặt dưới ánh đèn ngủ mới dịu dàng làm sao.Ninh Thư: →_→Đêm hôm không ngủ còn bày đặt thủ thỉ tâm tình mà cô còn phải nhẫn nhịn để đối phó anh ta quả đúng là nghiệp chướng.Ninh Thư niệm thầm Chú Thanh Tâm trong lòng.

Cô rất muốn nói với Trương Gia Sâm là lộ dấu hôn trên người chú em rồi kìa.Cô vẫn phải tỏ ra chẳng biết gì sất, đúng là thử thách con nhà người ta.Được cái Ninh Thư nhận ra Chú Thanh Tâm hữu dụng lắm nhé.

Nó giúp lòng người bình tĩnh lại và quan trọng nhất là đánh bay mọi cảm xúc tiêu cực tích tụ bao lâu nay.Trương Gia Sâm mất ngủ rủ rê cô thể hiện tình yêu của anh ta dành cho mình làm Ninh Thư muốn đạp cho anh ta mấy phát quá.Tự nhiên ân cần chắc chắn có mưu mô.Sáng hôm sau thức dậy sắc mặt Ninh Thư không tốt lắm bởi thiếu ngủ mà, mặt Trương Gia Sâm cũng hơi tệ.Bà Miêu thấy vậy che miệng cười: "Thanh niên khoẻ mạnh nhưng vẫn cần chú ý tiết chế."

Ninh Thư: →_→Trương Gia Sâm mỉm cười nhìn lướt qua Ninh Thư đầy âu yếm, bảo: "Con biết ạ."

Bà Miêu cười trêu.Rõ ràng chẳng có gì mà thái độ của Trương Gia Sâm làm như đêm qua bọn cô có gì vậy.Bốn người ngồi xuống ăn sáng, thím Bình đã dọn đồ ăn sáng lên.Ninh Thư nhìn thím Bình.

Thím Bình là người giúp việc lâu năm nhất ở nhà họ Miêu, khá là quen thuộc mọi ngóc ngách trong nhà.Thím Bình đặt salad và sữa tươi trước mặt ông Miêu.

Cho ông Miêu ăn sáng với salad và sữa tươi là chủ ý của Ninh Thư để giúp ông Miêu khoẻ hơn.Song đêm qua thím Bình ở phòng bếp với Trương Gia Sâm đã khiến Ninh Thư nghi ngờ Trương Gia Sâm đi lại với thím Bình, nhưng thím Bình đã năm mươi rồi mà.Ninh Thư nghi Trương Gia Sâm với thím Bình có quan hệ đặc biệt nào đó.Ông Miêu không thích ăn chỗ rau này, ông chán nản nói với con gái: "Trải qua bao gian nan vất vả con người mới tiến hoá đến đỉnh chuỗi thực vật thế mà con bắt bố ăn rau mỗi ngày.

Bố muốn ăn thịt cơ."

Ninh Thư nhún vai: "Vâng ạ, con thấy bố đáng thương như thế nên hôm nay cho bố ăn bánh bao thịt đấy."

Ông Miêu đẩy ngay đĩa salad ra để uống sữa đậu, ăn bánh quẩy với bánh bao.Ninh Thư nói với thím Bình: "Thím dọn cái này xuống đi."

Thím Bình sững sờ, bảo: "Vâng."

Rồi mang đĩa salad xuống.Mắt Trương Gia Sâm hơi loé, lặng lẽ ăn sáng.Ăn sáng xong Trương Gia Sâm đi làm với Ninh Thư.

Lên xe cái Trương Gia Sâm đã thắt dây an toàn cực dịu dàng cho Ninh Thư ngay.Ninh Thư lại bảo: "Em thắt được, không phiền anh thế đâu."

"Anh muốn thắt cho em, muốn tốt với em."

Trương Gia Sâm xoay tay lái nói.Suýt nữa là Ninh Thư trợn trắng mắt lên, hành động của Trương Gia Sâm xuất phát từ lừa dối chứ không phải tình yêu.Trương Gia Sâm nói chuyện với Ninh Thư như bình thường: "Diệu Diệu này, bố có nói chuyện sổ sách kiểm tra thế nào với em không?

Sáng nay anh thấy sắc mặt bố không tốt lắm."

Ninh Thư chẳng quan tâm mấy: "Bố bảo dù là anh cũng phải phạt nặng, nhưng mà là ai thì bố không nói với em."

"Vậy à."

Trương Gia Sâm hơi bực: "Chẳng lẽ bố không nói là ai với em ư?"

Ninh Thư lắc: "Không anh, nhưng bố giận thế chắc là người bố nể lắm."

Mắt Trương Gia Sâm co lại, mím môi không hỏi nữa.Đến công ty lại gặp ngay Tiết Mạn Mạn đi làm ở cửa công ty.

Ninh Thư đánh giá Tiết Mạn Mạn, tầm mắt đặt ở chân cô ta.

Đó là một đôi guốc hàng hiệu, dù kiểu dáng bình thường nhưng Ninh Thư vẫn nhận ra được.Ninh Thư cười há há trong bụng, rồi khác cho mấy người nhổ cả gốc lẫn lãi.Tiết Mạn Mạn thấy Trương Gia Sâm đi với Ninh Thư thì mặt thay đổi thấy rõ.

Cô vội qua chào Trương Gia Sâm và Ninh Thư, chào Trương Gia Sâm với tác phong chuyên nghiệp cực kỳ: "Phó tổng, cuộc họp mười giờ của anh sắp bắt đầu rồi."

Ninh Thư mỉm cười ngoài miệng, nói: "Họp gì thế em cũng tham gia nhé.

Vào công ty mà em chưa tham gia cuộc họp nào đâu."

Trương Gia Sâm xuề xoà: "Họp bên tiêu thụ thôi, không quan trọng gì đâu.

Em không phải đến nhà máy à?"

"À ừ nhỉ em phải đi nhà máy."

Ninh Thư gật đầu xoay người đi.Ninh Thư đi rồi, Trương Gia Sâm chau mày khó chịu với Tiết Mạn Mạn: "Lần sau đừng lấy cớ linh tinh nữa, trước sau gì cũng bị lộ."

Tiết Mạn Mạn cắn môi, cúi đầu trông có vẻ tủi thân.

Trương Gia Sâm đẩy cửa phòng làm việc ra, Tiết Mạn Mạn đi vào theo."

Em chú ý chút cho anh, anh không muốn sắp sửa thành công lại thất bại đâu.

Trước mặt Miêu Diệu Diệu nhớ để ý vào, không cô ta sẽ nhận ra đấy."

Trương Gia Sâm day mày: "Dạo này Miêu Chí đang kiểm kê sổ sách, anh không đi gặp em được."

"Miêu Chí muốn kiểm toán mà phòng tài vụ không nói gì với anh hết."

Ánh mắt Trương Gia Sâm hơi sầm lại.Nghe nhắc đến kiểm kê, mặt Tiết Mạn Mạn lo lắng hỏi vội: "Có khi nào kiểm tra thấy anh không?"

"Nói to thế làm gì!

Anh làm gì đâu mà kiểm tra thấy anh."

Trương Gia Sâm nhìn Tiết Mạn Mạn lạnh lùng.Bấy giờ Tiết Mạn Mạn mới hít sâu, thấy Trương Gia Sâm vẫn vững vàng như núi nên trái tim hoảng loạn cũng ổn định lại.

Trương Gia Sâm luôn có khả năng giải quyết mà.Ninh Thư mới vào nhà máy đã được cho hay bản phác thảo thiết kế bị trộm, một nhà thiết kế hổ thẹn vô cùng: "Tôi đi về để bản phác thảo trên bàn chứ không cất vào két.

Thế là sáng nay mới đến đã không thấy đâu rồi."

Bản phác thảo bộ sưu tập mùa xuân này là tâm huyếtcủa cả phòng thiết kế và Ninh Thư.

Đang định nổ một tràng pháo lớn nhờ bộ sưu tậpmùa xuân này giờ thì bản phác thảo mất rồi.
 
Back
Top Bottom