Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 430: Ngọt sâu răng (24)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư kéo ghế giúp Tống Ngưng, Tống Ngưng cười cảm ơn Ninh Thư và ngồi xuống.

Sau đó Ninh Thư cũng ngồi ghế đối diện Tống Ngưng.

Khi gọi món cũng để Tống Ngưng chọn trước.

An Noãn ngồi bên nhìn, Cung Lạc thật dịu dàng với Tống Ngưng.

Tôn Chính Bân thấy An Noãn cứ mải người đàn ông kia thì mất hứng: "Chồng em đang ở đây đấy."

An Noãn cười ngọt với Tôn Chính Bân ngay.

Cô xiên miếng thịt bón cho Tôn Chính Bân.

Ninh Thư ở bên trông mà ghê hết cả cổ, tình yêu vẫn tươi đẹp quá.

Tống Ngưng thấy thế chỉ cười nhạt chứ không nói gì.

Tôn Chính Bân nâng ly rượu mời Ninh Thư: "Chủ tịch Cung, không ngờ lại gặp nhau ở đây."

Ninh Thư lạnh mặt nhấc ly rượu lên mời lại Tôn Chính Bân, nói: "Tôi cũng không ngờ thật."

"Nói thật là trước giờ tôi chưa từng gặp cô gái nào mặt dày, à không, phải nói là vong ân phụ nghĩa như thế."

Ninh Thư nhìn An Noãn: "Cô mong thiên hạ loạn quá nhỉ."

Tôn Chính Bân cau có: "Để ý lời nói của mình chút, chủ tịch Cung à."

Ninh Thư nhìn An Noãn và bảo: "Ngày trước em trai cô tai nạn, tôi cho cô vay tiền mà sau tôi lại trở thành người quá đáng.

Hai người cãi nhau, cô lại lôi tôi ra làm bia đỡ đạn.

Giờ Tập đoàn Cung Thị và Tập đoàn Đỉnh Phong trở mặt với nhau cũng tại cô đấy."

An Noãn lắc đầu: "Tôi không muốn thế."

"Nhưng cô đã đẩy mọi chuyện trở nên như vậy."

Giọng Ninh Thư lạnh lùng: "Cứ xem như tôi là nhà tư bản máu lạnh đi, nhưng tôi đang vận động nguồn tiền cho xã hội này.

Còn cô là kẻ có ơn báo oán."

Ninh Thư vẫn không tài nào hiểu nổi sao mình đòi tiền mà An Noãn lại hậm hực đến thế.

Vay thì phải trả, chẳng lẽ vay không cần trả chắc.Lúc nào An Noãn cũng nói "Tôi sẽ trả tiền", nhưng khi trả tiền thì lại là cái thái độ đó.

Ninh Thư thấy mình tự rước phiền vào người.

An Noãn tái mặt bởi những câu nói của người đàn ông bàn bên.

Cô muốn nói nhưng không biết nói gì.

Cô không mồm mép được như người đàn ông đó.

An Noãn khó chịu lắm, viền mắt lại ầng ậc nước mắt.

Ninh Thư nhấp ngụm rượu: "Đừng khóc, khóc ở đây không hay gì đâu."

Tôn Chính Bân nheo cặp mắt đào hoa, đe dọa Ninh Thư: "Cung Lạc, chú ý thái độ của anh.

Người phụ nữ của tôi chưa đến lượt anh nói."

Ninh Thư bật cười thành tiếng: "Đúng là chủ tịch bá đạo."

Ninh Thư nói với Tống Ngưng, mặc kệ Tôn Chính Bân: "Ăn đi em, ăn rồi mình đi xem phim."

"Vâng."

Tống Ngưng che miệng cười tươi, nhìn là biết rất ngượng ngùng.

Thấy bàn bên không quan tâm bàn mình nữa, An Noãn giận cực kỳ.

Sao anh ta lại ghê tởm đến vậy.

An Noãn đứng phắt dậy, xách túi đi ngay.

"Ấy, An Noãn."

Tôn Chính Bân thấy An Noãn đi thì chạy theo ra ngoài nhà hàng.

Tôn Chính Bân tóm được An Noãn đang nổi giận đùng đùng, hỏi không mấy vui vẻ: "Em chạy làm gì?

Em đâu sai gì, em đâu cần tránh Cung Lạc."

Đột nhiên nước mắt An Noãn tuôn rơi, từng giọt nước mắt rơi lộp bộp xuống mu bàn tay Tôn Chính Bân.

Tôn Chính Bân lau nước mắt trên mặt An Noãn.

Hôn trán cô, bảo: "Sao em lại khóc vì kẻ khác, anh xót lắm."

Nước mắt An Noãn lăn nhiều hơn, sụt sịt bảo: "Ngày đó em hết cách rồi.

Em trai nằm trong viện cần tiền gấp, em đành phải vay Cung Lạc tiền thôi.

Bởi vì số tiền đó mà em bị Cung Lạc chà đạp lòng tự trọng.

Do em từng vay tiền anh ta nên giờ anh ta muốn sỉ nhục sao cũng được."

Tôn Chính Bân ôm An Noãn, vỗ về cô: "Đừng nói nữa, anh hiểu mà.

Anh chỉ tiếc vì mình không gặp em sớm hơn, để em có mối liên hệ đó với Cung Lạc."

Trong nhà hàng, Tống Ngưng đặt dao nĩa xuống nói với Ninh Thư: "Em ăn xong rồi, có thật anh bảo muốn mời em đi xem phim không?"

Ninh Thư đứng dậy, nói với Tống Ngưng: "Tất nhiên là thật rồi."

Tống Ngưng cười.

Chiều Ninh Thư không đi làm mà đi xem phim, rồi đi mua sắm với Tống Ngưng.

Tự nhiên lại có cảm giác chị em thân thiết đi mua sắm với nhau.

Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, chẳng biết khi Cung Lạc về có đơm hoa kết trái với Tống Ngưng không nữa.

Theo như Ninh Thư thấy thì Cung Lạc và Tống Ngưng xứng đôi hơn.

Môi trường sống của cả hai tương tự, quan điểm cũng cùng chung tầng lớp, quan niệm sống cũng phù hợp.

Hai người ở bên nhau không cần cố hiểu nhau, không cần nhượng bộ bởi quan niệm sống của đối phương.Đạo lý môn đăng hộ đối bao đời luôn đúng cả.Rồng không vào nhầm ổ rắn.Cha của cô bé lọ lem là bá tước đấy, chứ không sao cô bé lọ lem lại có cơ hội tham dự yến tiệc cung đình.Tập đoàn Đỉnh Phong ngày càng so bề thực lực với Tập đoàn Cung Thị.

Ninh Thư phản kích mạnh, chú đối xử với bà thế nào thì bà đối xử với chú như thế.Trong mắt Ninh Thư, Tôn Chính Bân đang mất lý trí.

Chẳng ngờ Tôn Chính Bân lại chấp nhất muốn Cung Thị phá sản thế đấy?Có lẽ bởi An Noãn, có lẽ bởi sức mạnh của cốt truyện.Tóm lại Ninh Thư sẽ không bao giờ đứng im chịu chết.

Hai anh chị thích thì cứ yêu, đừng quá đáng đến mức này chứ?Cung Lạc trong cốt truyện cũng giống với Tôn Chính Bân bây giờ.

Nhưng Cung Lạc mạnh hơn Tôn Chính Bân nên giải quyết kẻ khác không khó khăn thế này.Ban đầu Tôn Chính Bân chỉ là nam phụ, giờ muốn bước lên vai chính thì tất nhiên cần thời gian để củng cố sức mạnh.

Ra tay với Tập đoàn Cung Thị ắt hẳn đã làm hao hụt tiền tài của Tập đoàn Đỉnh Phong.Tôn Chính Bân nặng tay với cô, cô cũng chẳng khách sáo làm gì.

Song dù bên Ninh Thư còn có nhà họ Tống giúp, nhưng vẫn có những kẻ luôn để ý nhất cử nhất động, chỉ đợi thời cơ là ngoạm mất miếng thịt.

Trong trận chiến này, Tập đoàn Đỉnh Phong cũng bị đối thủ cạnh tranh cướp mất kha khá mối kinh doanh béo bở.Vào lúc hai bên đang ganh nhau từng chút một, một tấm thiệp mời được đặt lên bàn làm việc Ninh Thư.Ninh Thư mở tấm thiệp ra xem, đó là thiệp mời kết hôn của Tôn Chính Bân và An Noãn.

Ninh Thư búng cái thiệp, cuối cùng cũng kết hôn rồi, nhanh nhanh hộ cái nào.Hôm kết hôn, Ninh Thư dẫn theo mấy vệ sĩ đến khách sạn sang trọng tham dự hôn lễ của Tôn Chính Bân và An Noãn.Tôn Chính Bân mặc âu phục trắng, thấy Ninh Thư dẫn theo mấy vệ sĩ thì đôi mắt đào hoa sáng rực, càng thêm phong độ."

Cung Lạc, đến tham dự lễ thành hôn của tôi mà còn dẫn cả vệ sĩ theo, tôi không ngờ gan anh lại nhỏ vậy đấy."

Tôn Chính Bân bắt tay với Ninh Thư.Ninh Thư mặc kệ câu kháy đểu của Tôn Chính Bân, nói bâng quơ: "Gan tôi vẫn nhỏ mà.

Hôm nay lắm người thế này dễ có chuyện nhất."

Mặt Tôn Chính Bân hơi tệ, anh cho rằng Cung Lạc đang trù ẻo lễ thành hôn của anh và An Noãn không suôn sẻ.Đây là khoảnh khắc đẹp nhất đời An Noãn, đâu đượcphép xuất hiện sai lầm.

Vậy nên Cung Lạc lo xa quá rồi, anh cũng chẳng định làmgì Cung Lạc cả.

Có muốn xử lý cũng không phải lúc này.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 431: Ngọt sâu răng (25)


Chuyển ngữ: WanhooLễ thành hôn của Tôn Chính Bân và An Noãn cực long trọng, là tâm điểm của cả thành phố W, nô nức phóng viên tề tựu chụp ảnh.Mặt khác khách mời tham dự tiệc đều là thương nhân có máu mặt, bất cứ ai xuất hiện cũng không phải người tầm thường.

Có thể nói Tôn Chính Bân đã chi kha khá cho lễ thành hôn này.

Một lễ thành hôn như vậy là khát khao của rất nhiều cô gái.Khát khao một đời của con gái không phải là lấy ai, mà là hôn lễ phải được cả thế giới hâm mộ và nhiệt liệt chúc mừng.Vậy nên chuyện một cô gái tầm thường như An Noãn lại có được may mắn đó đã làm bao người hâm mộ và ghen tỵ.Ninh Thư ngồi một góc, các vệ sĩ đứng bên bảo vệ Ninh Thư.Tiếng nhạc dương cầm du dương vang lên khúc thành hôn, không khí ngập mùi ngọt ngào.Cô dâu bước ra khỏi đám đông vây quanh, An Noãn mặc váy cưới đắt đỏ đẹp đẽ, cổ đeo vòng kim cương.An Noãn chỉ là một cô gái xinh bình thường nhưng khoác lên mình bộ váy như thế lại khiến mọi người trầm trồ.An Noãn mới bước ra, phóng viên xung quanh đã chụp ảnh cô như điên.

An Noãn mỉm cười hạnh phúc.An Noãn được bố dẫn về phía Tôn Chính Bân.

Tôn Chính Bân mỉm cười, đôi mắt đong đầy tình cảm, mỗi bước chân An Noãn bước về phía mình là một lần hạnh phúc cận kề.Ninh Thư ngồi nhìn Tôn Chính Bân và An Noãn tuyên thệ với nhau, cô cảm giác xiềng xích ràng buộc mình nới lỏng đi một chút.Ninh Thư nhìn xung quanh, nhận thấy bố mẹ Tôn Chính Bân không vui mấy, dễ thấy không hài lòng với cô con dâu này.Thật ra trong cốt truyện, bố mẹ Cung Lạc cũng không đồng ý.

Nhưng Cung Lạc quản lý Tập đoàn Cung Thị giỏi, mà quyền lực ở công ty cũng cực to, cổ phần anh giữ còn nhiều hơn cả bố mình.Cung Lạc là kiểu cứng cánh rồi, bố mẹ không làm gì được.

An Noãn cũng hiếm bị bố mẹ chồng bắt bẻ bởi Cung Lạc đều cản hộ An Noãn hết.Nhưng Tôn Chính Bân chưa đạt đến trình độ đó, chưa mạnh đến mức muốn làm gì thì làm.Cung Lạc bảo vệ An Noãn, cho An Noãn được hạnh phúc, không bị tổn thương trong cuộc hôn nhân chênh lệch quá lớn như thế này.Liệu Tôn Chính Bân có làm được không?Dù có ra sao, Cung Lạc vẫn mạnh hơn Tôn Chính Bân bởi Cung Lạc là nam chính gốc mà.Khoảnh khắc Tôn Chính Bân và An Noãn đang định trao nhẫn, một cô gái xinh đẹp bước đến, đôi guốc cao của cô ta bước trên sàn vang lên những tiếng cộc cộc lớn.Xem thái độ thôi đã thấy không có ý tốt rồi, dám chắc đó là một hồng nhan tri kỷ mà Tôn Chính Bân chưa xử lý triệt để.Tôn Chính Bân nhìn thấy cô gái ấy thì biến sắc, sai vệ sĩ lôi cô ta ra ngoài.Mấy anh vệ sĩ lực lưỡng định lôi cô ta đi, nhưng cô ta lại rút một khẩu súng ra khỏi túi và nổ một phát lên trần nhà.

Xung quanh hoảng loạn, một vài cô gái nhát gan ôm đầu hét chói tai.An Noãn sợ tái mặt, Tôn Chính Bân ôm cô vào lòng vỗ về, sẵng giọng với cô gái xinh đẹp nổ súng: "Nguy Hồng, cô làm gì rhế?"

Ninh Thư biết cái cô gái tên Nguy Hồng này, cô ta là con gái của nhân vật tầm cỡ ở thành phố W.

Với thói trăng hoa hồi trước của Tôn Chính Bân thì tất nhiên có quan hệ với cô gái ngang ngược xinh đẹp đó rồi.

Ok, phim hay đến rồi đây.Nguy Hồng chĩa súng vào An Noãn, lạnh lùng: "Hôm nay anh mà lấy cô ta, em sẽ giết cô ta."

An Noãn sợ đến lạnh người, cơ thể run bần bật.

Tôn Chính Bân chắn trước An Noãn, dửng dưng với Nguy Hồng: "Thế cô giết tôi trước đi."

"Anh biết em không nỡ giết anh mà, anh tránh ra."

Nguy Hồng tái mặt.Khách khứa đến dự tiệc đều hoảng sợ bỏ chạy hết.

Nguy Hồng mặc kệ họ, mục tiêu của cô là An Noãn này cơ.Ninh Thư rời khỏi khách sạn trong sự bảo vệ của vệ sĩ, trước khi đi còn để lại cho Tôn Chính Bân một ánh mắt chúc may mắn.Đón được ánh mắt của Ninh Thư, Tôn Chính Bân càng tái hơn.

Anh còn cho rằng Cung Lạc đã đưa Nguy Hồng đến.Cảm nhận được An Noãn phía sau run lẩy bẩy, Tôn Chính Bân đau lòng lắm.

Ánh mắt nhìn Nguy Hồng cực lạnh lẽo, khiến Nguy Hồng đã tổn thương nay càng thêm khó chịu.Cô và Tôn Chính Bân là bạn giường, nhưng phụ nữ luôn dễ rung động hơn đàn ông.Lễ thành hôn long trọng đó đã kết thúc đầu voi đuôi chuột như thế, đảm bảo đây là chuyện cười cho xem.Ngoài mặt Ninh Thư vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng cười hả hê, này thì tình yêu đẹp đẽ à.Hôm sau, Ninh Thư mới ngủ dậy đã đọc báo giải trí ngay.

Quả nhiên các tiêu đề đều là chuyện lễ thành hôn ngày hôm qua.Nguy Hồng nổ súng bắn Tôn Chính Bân bị thương.

Mục tiêu của Nguy Hồng là An Noãn nhưng không ngờ Tôn Chính Bân lại đỡ súng hộ An Noãn.Nguy Hồng bắn trúng người mình yêu, cô bị khống chế trong lúc sững sờ.

Nguy Hồng hiện đang bị giam ở Cục Cảnh sát, Tôn Chính Bân nằm viện không rõ sống chết.Ninh Thư nhún vai, chẳng đồng tình chút nào.

Ai bảo chú không quản lý được thân dưới rồi để lại bụi hoa lưu luyến.

Không xử lý sạch sẽ các phụ nữ quan hệ trước đó thì giờ bị vậy là tự làm tự chịu thôi.Bỡn cợt tình cảm dễ bén lửa thiêu thân nhất mà.Có một số tờ báo ba xu bảo rằng ngay ngày kết hôn đã xảy ra chuyện như thế, nhà họ Tôn Chính nên bỏ cô con dâu An Noãn này thôi.

Họ còn phân tích ngày tháng năm sinh của Tôn Chính Bân và An Noãn, nói liều gì mà hai người khắc nhau đại loại vậy đó.Tóm lại, buổi lễ hôm qua đã giúp các toà soạn báo tăng rất nhiều doanh thu.Ninh Thư đặt báo sang một bên.

Dù hôn lễ khôngsuôn sẻ nhưng An Noãn và Tôn Chính Bân đã đăng ký kết hôn, đã trở thành vợ chồnghợp pháp rồi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 432: Ngọt sâu răng (Hoàn thành)


Chuyển ngữ: WanhooTheo như Ninh Thư thấy, Tôn Chính Bân là người bị cốt truyện điều khiển, vì yêu An Noãn mà có thể trả bất cứ giá nào.Chắc chắn là tình yêu đích thực.Nhưng bố mẹ Tôn Chính Bân không thích An Noãn.

Họ cũng nghĩ như trên báo ba xu nói, bát tự tương khắc nên mới xảy ra chuyện như vậy.Phụ huynh của Tôn Chính Bân đã quên mất nút thắt của Tôn Chính Bân và Nguy Hồng, mà đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu An Noãn.Ai bảo An Noãn không có gì cả.Ninh Thư cười khẩy, không có năng lực thì không có chỗ đứng trong gia tộc đâu, đó là cuộc sống của dân nhà giàu thực thụ đấy.

Cuộc sống giàu sang hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng tinh thần chịu nhiều áp lực hơn người bình thường nhiều.Công bằng cả.An Noãn cố tình muốn bước vào cuộc sống không cùng tầng lớp với mình, tất nhiên sẽ bị bài xích.

Cung Lạc trong cốt truyện đã cho An Noãn một chút cổ phần công ty thì An Noãn mới ưỡn ngực được trong nhà họ Cung đó chứ.Chẳng biết Tôn Chính Bân có làm được không nhỉ.Nói thật là Cung Lạc trong cốt truyện chiều An Noãn lên mây xanh, chăm lo cho An Noãn đủ đường.An Noãn chỉ việc yên tâm hưởng thụ sự chiều chuộng của Cung Lạc.

Bởi vì Cung Lạc yêu cô, cô cũng yêu Cung Lạc, tất cả đều vì tình yêu.Cô ta đã quên, không ai phải trả giá vô tận vì ai cả.Trong khoảng thời gian Tôn Chính Bân dưỡng thương, hội đồng quản trị của Tập đoàn Đỉnh Phong đã cắt chức chủ tịch của Tôn Chính Bân với lý do cơ thể bị thương, để đưa em trai của Tôn Chính Bân lên chức chủ tịch.Sau khi em trai Tôn Chính Bân lên giữ chức đã chấm dứt đấu đá với Tập đoàn Cung Thị.

Đây là việc vô bổ, chỉ hao hụt tiền của của tập đoàn chứ không mang lại lợi ích gì hết.Em trai Tôn Chính Bân đích thân đến bày tỏ sự xin lỗi đến Ninh Thư.Em trai Tôn Chính Bân không đẹp trai như Tôn Chính Bân, vả lại còn là con riêng.

Tôn Chính Bân kế thừa sự trăng hoa của bố mình, chẳng qua đã gặp được cô gái của cuộc đời nên mới quay đầu là bờ.Nhưng bố Tôn Chính Bân không gặp được cô gái của cuộc đời, ông ta có nhiều con rơi con rớt bên ngoài lắm.

Nghe bảo đứa nhỏ nhất đang được bế đi tiêm vắc xin phòng bệnh cơ.Nghĩ thôi đã thấy nhà Tôn Chính Bân đấu đá nhau khủng khiếp cỡ nào rồi.Ninh Thư chấp nhận lời xin lỗi của nhà bên, không nói thêm gì nữa.Tôn Chính Bân trong bệnh viện biết chuyện tức đến toác vết thương.

An Noãn an ủi Tôn Chính Bân cơ thể quan trọng hơn bất cứ thứ gì.Tôn Chính Bân nhẫn nhịn không nổi đóa với An Noãn, nhưng vẫn giận lắm bởi sự nghiệp và địa vị của anh bị cướp đi mất rồi.Anh rất khó chịu, nhưng lại thấy An Noãn chăm sóc mình đến chẳng mấy khi chợp mắt thì được an ủi phần nào.

Khi mình cô đơn đã có người ở bên cạnh mình như thế.Sau khi Tôn Chính Bân khoẻ và xuất viện, anh ta lao ngay vào cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế, không còn hơi sức đâu để ý Ninh Thư nữa.Ninh Thư cũng chăm chỉ học cách kinh doanh, cách quản lý một tập đoàn lớn thế này.Ninh Thư thấy hơi quá sức mình, đúng là do IQ thấp à?

Sau này phải cộng thêm nhiều điểm vào điểm trí tuệ mới được, nhưng cũng không thể quên vũ lực.

Vũ lực là thứ bảo vệ mạng sống, không được quên cộng.Ninh Thư nghe ngóng chút tình hình bên nhà Tôn Chính.

Bên đó đang náo nhiệt lắm, đủ thể loại ân oán nhà giàu, tình yêu và tình thân đón đợt phong ba trước tiền và quyền.Tôn Chính Bân muốn giành lại quyền khống chế tập đoàn một lần nữa, nhưng cậu em mới nhận chức đâu có dễ trao cho.

Người qua đường thì rót vào tai những lời mụ mị, lòng người đáng sợ, ai cũng Ngụy trang đủ dạng mặt nạ khiến chẳng biết đâu mà lần.Ai cũng có mục đích và trục lợi riêng khiến tình hình cả nhà Tôn Chính chuyển biến lạ thường.Chẳng biết An Noãn có quen với cuộc sống nhà giàu phức tạp thế không nhỉ.

Ninh Thư thì nghĩ, An Noãn nhẹ dạ cả tin như thế, bị lợi dụng là cái chắc.An Noãn là dâu trưởng của dòng họ Tôn Chính, là vợ của người thừa kế đầu tiên nên sẽ bị rất nhiều cặp mắt soi mói.Trước khi nói chuyện sẽ phải uốn lưỡi ba lần, lại còn nghĩ xem ý trong câu nói của họ là gì.

Cuộc sống xoay vòng mệt mỏi như vậy sẽ khiến An Noãn kiệt quệ, ngẫm thôi đã thấy mệt giùm An Noãn rồi.Khi Ninh Thư gặp An Noãn trong bữa tiệc dân kinh doanh, Ninh Thư có thể nhận thấy sự mệt mỏi hằn rõ trên trán cô ta.

Dù có đánh một lớp trang điểm đậm cũng không che đi được sự mệt mỏi ấy.

Cô phải gồng mình lên, nói chuyện thật thanh lịch với các phu nhân nhà khác, bất cứ câu nào nói ra cũng phải thật cân nhắc.An Noãn bây giờ đã không còn là cô gái may mắn được hạnh phúc như trong cốt truyện.

Tôn Chính Bân yêu cô ta đấy, nhưng Tôn Chính Bân còn bận giành lại quyền lợi cho mình, hãm sâu vào đó chỉ có chết mà thôi.Hiện tại An Noãn phải giúp Tôn Chính Bân giành được lợi ích cũng như nhân lực, vậy thì mới giúp Tôn Chính Bân giành được chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế.Ninh Thư nhún vai, sao An Noãn không chê Tôn Chính Bân chỉ biết đến quyền thôi nhỉ?Nghĩ lại cái câu An Noãn chửi mình là nhà tư bản máu lạnh chỉ biết đến tiền mà Ninh Thư buồn cười quá.An Noãn ngoảnh lại chạm vào mắt Ninh Thư.

Ninh Thư nhấc tay mời rượu An Noãn.

An Noãn đắn đo rồi định bước qua chỗ Ninh Thư nhưng Ninh Thư bỏ đi mất rồi.Cô không muốn có bất cứ liên quan nào với An Noãn.An Noãn mải miết nhìn theo dáng người đàn ông, mặt cô tái đi, cô muốn bật khóc, cô mệt quá rồi.Có lắm khi cô không hiểu nổi cách làm việc của Tôn Chính Bân nữa.

An Noãn không muốn Tôn Chính Bân tiếp tục chỉ biết ganh đua, mà là sống một cuộc sống bình thường bởi chắc chắn vẫn sẽ hạnh phúc hơn tranh giành như thế.Song mỗi lần cô nói ra, Tôn Chính Bân sẽ rất bực bội, anh ôm cô bảo sau này sẽ hạnh phúc, chiến thắng rồi sẽ hạnh phúc thôi.Nhưng bao giờ thì thắng đây?An Noãn không biết đích đến là khi nào, cô cố gắng học hỏi để giúp đỡ Tôn Chính Bân.

Nhưng cuộc sống này làm An Noãn rất mông lung và lạc lõng.Váy đẹp, túi xách hàng hiệu, ra cổng có xe xịn đón đưa, ở nhà có giúp việc hầu.Nhưng An Noãn cảm thấy mình không nên dấn thân vào cuộc đấu tranh không hồi kết như thế này.Ninh Thư không quan tâm vấn đề của An Noãn, sau một khoảng thời gian dài cố gắng hết mình, Ninh Thư quản lý Tập đoàn Cung Thị ngày càng trơn tru.

Đúng là học thêm không thừa, ngày nào Ninh Thư cũng làm việc đến tận hai giờ sáng chứ đùa.Ninh Thư không thông minh như Cung Lạc, không muốn để lộ sự thiếu chuyên nghiệp của mình trước hội đồng quản trị nên cô phải cố gắng ghê lắm."

Ting, hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi thế giới nhân vật."

Cuối cùng 2333 mất tăm mất tích đã lâu cũng lên tiếng.Ninh Thư cười khẩy sau đó não tắt phụt, khi mở mắt ra đã ở trong không gian hệ thống quen thuộc với đồ đạc thân quen.

Ninh Thư thở phào, cô chỉ sợ ở lại thế giới nhiệm vụ, mà còn sống trong cơ thể đàn ông thật thôi.Ninh Thư nhìn mình, cô tá hoả khi linh hồn cô trong suốt như sắp biến mất, trong đến nỗi linh hồn cô có thể bay theo làn gió.

Linh hồn của cô đã khá mạnh, chưa từng có mộtnhiệm vụ nào lại khiến linh hồn Ninh Thư mờ đến mức này.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 433: Trai nghèo lên phố (1)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không hỏi về sự biến mất của 2333, cô ngồi xuống hấp thụ vật chất không tên để củng cố linh hồn mình đã.Linh hồn mờ ảo thế này làm Ninh Thư sợ phát khiếp, trạng thái này còn kém cả lúc cô mới bước chân vào hệ thống.Ninh Thư không hiểu tại sao nhiệm vụ này lại tổn thương linh hồn cô nhiều đến vậy.Không biết đã tu luyện bao lâu, cuối cùng linh hồn Ninh Thư cũng dần dần mạnh lên.

Ninh Thư mở mắt ra, thấy linh hồn đã dẻo dai hơn mới thở phào và giờ mới bắt đầu chỉ trích 2333."

Cậu chết ở chốn nào đấy?"

Giọng Ninh Thư hậm hực thấy rõ, rõ rành rành lần này dịch chuyển sai nhé, lại còn trở thành đàn ông nữa.2333 trả lời ngay: "Cô nghe tôi giải thích đã, tôi có thể giải thích mà, Ninh Thư nghe tôi giải thích đi..."

Ninh Thư: (╯°Д°)╯┻━┻Cái mẹ gì mà lắm giải thích thế."

Tôi thấy lần này dịch chuyển sai, tôi nghĩ hệ thống có bug hoặc là bị virus xâm nhập nên xin Chủ hệ thống sửa máy.

Thế nên đợt vừa rồi tôi cũng không ở đó, cô hiểu cho tôi được không?"

Mẹ kiếp, vứt người ta cô độc ở thế giới nhiệm vụ, gọi thì không trả lời làm người ta còn tưởng ở thế giới nhiệm vụ mãi cơ.

Giờ cậu còn muốn tôi hiểu cho cậu à?Ninh Thư bình tĩnh: "Nhiều lỗi thế thì sao không khôi phục định dạng luôn đi, lại lỗi nữa thì sao."

Ninh Thư nghi 2333 cố tình giả chết."

Hu hu hu...

Sao cô lại nhẫn tâm vậy chứ."

2333 khóc ròng.Ninh Thư cảm thấy cạn lời, nói với 2333: "Lần này tôi gặp một người thực thi nhiệm vụ lợi hại lắm."

"Mà người thực thi nhiệm vụ này còn muốn có được tình cảm của tôi cơ."

Cậu hệ thống 2333 hỏi ngay: "Thế cô có yêu cô ấy, trao tình cảm cho cô ấy không?"

"Sao mà cho được, sao tôi thích con gái được chứ."

Ninh Thư bực.2333 thở phào: "Không là may rồi."

Ninh Thư thắc mắc: "Có vấn đề gì à?"

"Có một số người thực thi nhiệm vụ không chỉ muốn đạt được nhiều kinh nghiệm, mà còn muốn có thêm thu hoạch khác khi bước vào thế giới nhiệm vụ, nên sẽ cố gắng bòn rút tài nguyên."

2333 nói.2333 giải thích: "Về người thực thi nhiệm vụ muốn có được tình cảm của cô kia, tức là cô nên biết rằng linh hồn con người rất mạnh, rất thuần khiết.

Càng là trái tim thuần khiết vậy càng mạnh, sẽ càng có lợi cho người thực thi nhiệm vụ.

Người càng mạnh thì trái tim chân thành càng thuần khiết và mạnh hơn."

Ninh Thư càng thắc mắc hơn: "Thế cũng được à?"

2333 tỉnh bơ: "Chỉ cần người thực thi nhiệm vụ không phá hoại thế giới, sẽ còn căn cứ vào lòng dạ người thực thi nhiệm vụ nên có một số cái không dễ phán xét.

Nếu người thực thi nhiệm vụ bắt được trái tim chân thành của người khác vậy là giỏi."

Ninh Thư ồ lên, A Di Đà Phật, đàn ông bị lừa tình khổ quá, nhưng đó cũng là một người chịu dâng một người chịu nhận thôi.Ninh Thư hỏi: "Thế tại sao sức mạnh linh hồn của tôi lại hao hụt nhiều vậy?"

"Chắc là người thực thi nhiệm vụ kia có công cụ gì đó, cô chống lại sức mạnh đó nên đã tự hao hụt sức mạnh linh hồn của mình, vậy nên sức mạnh linh hồn mới bị hao hụt nhiều đến vậy."

2333 hơi bực vì nuôi mãi mà chẳng lớn: "Cô mau mạnh lên đi, sau này còn gặp đủ kiểu người ủy thác, đủ kiểu người thực thi nhiệm vụ nữa.

Yếu ớt như cô sẽ bị người ta giết chết đấy."

"Tôi đang cố đây."

Ninh Thư bảo: "Con mẹ cậu, tôi đâu thể mạnh lên trong một ngày, cậu tưởng tôi không sốt ruột à?"

2333 nói: "Cô làm việc quá cứng nhắc, không biết lượn lách.

Người ta đều cố gắng bòn rút tài nguyên trong nhiệm vụ, cô nhìn cô xem, mỗi lần làm nhiệm vụ xong chỉ được có tý kinh nghiệm và điểm thuộc tính, chẳng có thu hoạch nào khác cả."

"Được rồi, tôi sẽ cố."

Ninh Thư gật đầu: "Gặp được báu vật gì tôi sẽ cất đi ngay."

"Hầy, ở thế giới cấp thấp thế này cũng chẳng có bảo bối gì đâu.

Từ từ rồi sẽ có, đừng gấp Ninh Thư à, bước từng bước một rồi dần dà sẽ thấy."

2333 an ủi Ninh Thư.Ninh Thư hít sâu một hơi, đúng vậy, không được chỉ vì cái lợi trước mắt mà mất bình tĩnh, dễ xảy ra vấn đề.

Rồi cô hoàn thành nhiệm vụ, sống sót kiểu gì?Ninh Thư cảm thấy mình hơi nôn nóng, bởi rằng gặp được người thực thi nhiệm vụ mạnh trong nhiệm vụ này, mà mình gần như không chống cự được đã khiến Ninh Thư cảm thấy hơi bất lực và khủng hoảng.Cảm thấy hơi mệt, Ninh Thư mặc kệ mọi thứ, nằm xuống giường đánh một giấc để tiêu diệt các trạng thái tiêu cực đã.Trong không gian hệ thống vô cùng yên tĩnh, mọi thứ đều chìm lắng, thời gian lắng đọng.

Chẳng biết ngủ bao lâu, Ninh Thư đã thức dậy và vươn vai một cái.Ninh Thư nói với 2333: "2333, xem kinh nghiệm nhiệm vụ lần này đi."

Giao diện thuộc tính xuất hiện ngay trước mặt Ninh Thư.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 300.000 (+150.000)Điểm linh hồn: 200 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 110Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 57 Điểm vũ lực: 67Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 1 (+5)Tư chất: 31Công đức: 55 (+1)Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanhDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Cung Lạc, hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ, nhận được một trăm năm mươi nghìn kinh nghiệm và 25 điểm thuộc tính.Ninh Thư khá là hài lòng khi có một trăm năm mươi nghìn kinh nghiệm, còn nhận được một kỹ năng Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh nữa.

Thêm một kỹ năng luôn không tồi, học tập thêm kiến thức luôn không thừa.Ninh Thư không ngờ lần này cộng thêm năm điểm sức mạnh tín ngưỡng và một điểm công đức đấy.

Ninh Thư thắc mắc phải chăng công đức đó do cô cho vay tiền cứu em trai An Noãn chăng?Tóm lại không biết nữa.Ninh Thư hỏi hệ thống: "2333 này, sao lại có sức mạnh tín ngưỡng nhỉ?"

"Có người tín ngưỡng cô thì sẽ cung cấp cho cô sức mạnh tín ngưỡng thôi.

Sức mạnh tín ngưỡng là sức mạnh thuần khiết linh thiêng đến từ trái tim, có ích."

2333 giải thích: "Nhưng mà hiếm có người thực thi nhiệm vụ cấp thấp có được sức mạnh tín ngưỡng lắm, cô khá lắm đấy."

Ninh Thư không biết sức mạnh tín ngưỡng có lợi ở đâu, nhưng 2333 bảo có lợi tức là có lợi rồi.

Đúng là con người nên làm nhiều việc tốt, trong phạm vi khả năng của mình làm được bao nhiêu việc tốt hãy làm bấy nhiêu việc.Chắc là sức mạnh tín ngưỡng này đến từ thế giới xã hội nguyên thủy rồi.

Dù gì cô cũng đã trở thành tổ tiên của bộ tộc, là thủ lĩnh đầu đời, khi bộ tộc cúng bái sẽ phải quỳ lạy cô.

Và chắc hẳn sức mạnh tín ngưỡng sản sinh từ đó."

Có lẽ có ở cả thế giới công chúa nữa.

Người ta đã đắp tượng cho cô nên sẽ cho cô một chút sức mạnh tín ngưỡng."

2333 nói: "Cô là Chiến thần nương nương nhưng mà."

Cái tên Chiến thần nương nương này nghe xấu hổ lạkỳ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 434: Trai nghèo lên phố (2)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cộng thêm điểm thuộc tính vào trí tuệ, may mắn và vũ lực.

Chỉ số thông minh rất quan trọng và vũ lực cũng không thể thiếu.Giao diện thuộc tính thay đổi.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 450.000 Điểm linh hồn: 200 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 110 (+10)Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 57 (+5) Điểm vũ lực: 67 (+10)Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 6Tư chất: 31Công đức: 56Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanhDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc)Chia điểm thuộc tính rồi Ninh Thư mở cửa hàng giao dịch, trước hết là mua tích cốc đan, thuốc giải độc, nước khoáng và dược phẩm, sau đó là các nhu yếu phẩm để sống.Lại nhớ đến mình bị "Tống Ngưng" đầu độc trong nhiệm vụ, dù đã có Hào quang Tỉnh táo nhưng không tác dụng lắm.

Ninh Thư muốn mua cái gì đó giúp mình ngăn chặn cám dỗ bên ngoài.Lượn cửa hàng, Ninh Thư có thấy bí kíp Chú Thanh Tâm.

Chú Thanh Tâm có thể giúp con người bình tĩnh, có một cái đầu lạnh, sử dụng cùng với Hào quang Tỉnh táo sẽ mang lại hiệu quả cao hơn.

Ninh Thư vung ngay năm mươi nghìn kinh nghiệm để mua mà chẳng chần chừ.Nhiệm vụ vừa rồi đã khiến Ninh Thư mệt rã rời, dù linh hồn đã không còn trong suốt nhưng vẫn mệt lắm.

Cô chưa muốn bước vào nhiệm vụ nên lấy sách trên giá xuống.Quyển sách này cực dày, sách ghi chép về rất nhiều báu vật, ví dụ như có ghi đá Hỗn Độn, đá Vạn Giới mà Ninh Thư đã từng gặp này.

Trong sách có rất nhiều báu vật cổ quái kỳ lạ giúp Ninh Thư mở mang tầm mắt.Ninh Thư đọc sách, nhớ kỹ các thứ đó vào đầu để nếu có gặp báu vật cũng không bị cô bỏ lỡ, sau mới không tức đến ói máu.Vừa hoàn thành nhiệm vụ cũng vừa kiếm chút tài nguyên cho mình.

Còn về trái tim chân thành thì dẹp đi, với ba điểm hấp dẫn của mình thì đến chó chẳng thèm ngó chứ chưa bàn con người.Đạt được trái tim chân thành rồi rời khỏi thế giới khiến Ninh Thư cảm thấy hổ thẹn.Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Ninh Thư đã đọc hết một quyển sách và cảm thấy hơi nhức đầu.Nhưng bù lại, gặp được báu vật thì cô sẽ nhận ra ngay.Đi loanh quanh trong không gian hệ thống một lúc, cuối cùng Ninh Thư cũng muốn làm nhiệm vụ, cô nói với 2333: "Vào thế giới nhiệm vụ thôi.

Lần này là nam hay nữ đây?"

"Người ủy thác nữ."

2333 nói: "Mau thăng cấp lên người thực thi nhiệm vụ trung cấp đi, vậy thì cô sẽ được nhìn thấy người ủy thác trước.

Mặt đối mặt nói chuyện với người ủy thác sẽ xác định phương hướng nhiệm vụ rất nhanh."

Ninh Thư sửng sốt hỏi: "Được gặp người ủy thác trước mỗi nhiệm vụ?"

"Tất nhiên rồi, nhưng mà giờ cô chưa có quyền hạn đó.

Mà người thực thi nhiệm vụ trung cấp cũng có thể từ chối hoặc mặc cả người ủy thác nếu thù lao quá thấp."

Bỗng nhiên Ninh Thư muốn lên người thực thi nhiệm vụ trung cấp ghê, hỏi: "Cần bao nhiêu kinh nghiệm mới thăng cấp thành người thực thi nhiệm vụ trung cấp vậy?"

"Ba triệu kinh nghiệm."

2333 bảo.Ninh Thư: ...Cảm giác thật xa xôi, ba triệu lận mà giờ cô mới có bốn trăm nghìn kinh nghiệm thôi.

Mà chưa kể là mỗi lần còn mua bao nhiêu đồ nữa.Vậy là phải tiết kiệm chút, không mua đồ đạc nữa, cố gắng để mạnh hơn rồi.Ninh Thư đang cảm thụ rõ rệt sự tép riu của mình, là con kiến ở tầng thấp nhất của kim tự tháp, mỗi bước leo lên đỉnh là một bước khó khăn nghìn trùng.Ninh Thư hỏi 2333: "Cậu nói thật đi 2333, cậu cảm thấy tôi có thể đi đến ngày đó không?"

2333 do dự một lúc lâu mới trả lời: "Dựa theo các chuỗi số liệu của cô để đánh giá thì tư chất cô kém, không linh hoạt như những người thực thi nhiệm vụ khác.

Mặt khác cô cũng không thông minh, chắc hẳn không đi được bao xa."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thẳng thắn con mẹ nó ghê.Hệ thống nói bóng nói gió nói rằng cô chẳng đạt được mốc người thực thi nhiệm vụ trung cấp đâu.Ninh Thư nhún vai, nghe 2333 nói có hơi đau lòng nhưng cô xốc lại tinh thần nhanh lắm.

Vốn dĩ cô là người đã chết, có cơ hội trải nghiệm cuộc sống của vô số người, được sống như vậy đã là lãi rồi.Dù ngày nào đó bị xoá sổ trong ngây ngô thì cuộc đời cô cũng đã mãn nguyện.Hệ thống 2333 bảo cô không linh hoạt nhưng cô là người cố chấp thế đấy.

Đời người chỉ có một, cô sẽ nghiêm khắc với bản thân, dù cô chỉ là công cụ sửa chữa thế giới nhưng cô vẫn muốn sống thật vui vẻ.Ninh Thư nói: "Vào nhiệm vụ đi."

Phấn đấu vì ba triệu kinh nghiệm.Não Ninh Thư giật một cái, sau đó cảm nhận được đang nhập vào cơ thể.

Cô chưa kịp mở mắt đã có người vén chăn cô lên khiến gió lạnh lùa vào làm Ninh Thư lạnh đến rùng mình."

Sao chị vẫn chưa dậy thế chị Miêu, mặt trời đã lên cao lắm rồi."

Có tiếng nữ bên tai, nghe cũng không lớn lắm.Trạng thái của Ninh Thư không ổn, mãi sau mới mở mắt ra.

Cô mặc kệ cô gái bên cạnh, kéo chăn đắp lại lên người.

Trời má ơi lạnh quá đi."

Chị Miêu, mẹ bảo em gọi chị dậy đó."

Cô gái thấy Ninh Thư vẫn nằm cố thì lại kéo chăn của Ninh Thư."

Làm gì thế?"

Ninh Thư nhìn cô gái, cô ta khoảng mười bảy, mười tám tuổi, da hơi ngăm.

Tai có đeo khuyên màu trắng chẳng biết làm từ vật liệu gì.

Cô ta mặc áo lông đỏ, làm mặt cô ta càng đen hơn.Cô gái thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt sắc lạnh thì run sợ, bĩu môi bảo: "Chị Miêu, mẹ bảo em gọi chị dậy.

Ở làng mình không được như trong thành phố, muộn thế này rồi mà chưa dậy sẽ bị mọi người đàm tiếu đấy."

Ninh Thư vẫn chưa tiếp nhận cốt truyện, chưa biết tình hình hiện giờ nên nói với cô gái: "Em ra ngoài trước đi, chị dậy ngay đây."

"Dân thành phố phiền phức quá."

Cô gái lẩm bẩm rồi lại hỏi Ninh Thư: "Chị Miêu ơi, quần áo ngủ chị mặc đẹp quá, chị cho em mượn mặc xíu được không?"

Ninh Thư: ..."

Em ra ngoài trước đi."

Ninh Thư tỉnh bơ.Cô gái nghĩ Ninh Thư đã đồng ý nên bịn rịn bộ quần áo ngủ Ninh Thư đang mặc lắm rồi mới ra ngoài.Sau khi cô gái đi rồi, Ninh Thư ra khỏi giường khoá cửa lại.

Khoá cửa này là khoá sắt khá là cũ kĩ, mạnh chân là bị bên ngoài đá bay thôi.Ninh Thư nhìn quần áo ngủ của mình, chân xỏ dép hồng, hoàn toàn đối lập với hoàn cảnh xung quanh.Mặt đất gồ ghề, đồ đạc trong nhà khá mới nhưng quê mùa, tay nghề cũng chẳng được cao, Ninh Thư còn ngửi thấy cả mùi sơn.Tường nhà còn dán chữ hỷ mới tinh, vậy là người ủy thác đã kết hôn rồi.Ninh Thư lạnh quá, cô xoa tay và về giường chùmchăn lên bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 435: Trai nghèo lên phố (3)


Chuyển ngữ: WanhooĐây là câu chuyện về anh chàng nhà nghèo với cô tiểu thư nhà giàu.Người ủy thác tên Miêu Diệu Diệu, thích nhân viên Trương Gia Sâm ở công ty bố mình.

Cô mặc kệ phụ huynh phản đối, nhất quyết đòi lấy Trương Gia Sâm cho bằng được.

Miêu Diệu Diệu là con một, mẹ cô bị xuất huyết nhiều khi sinh cô nên không thể sinh con được nữa.

Vậy nên bố mẹ rất chiều Miêu Diệu Diệu.

Mà Miêu Diệu Diệu cũng bị chiều đâm ngây thơ.

Trong một lần đến công ty ông Miêu, gót giày cô bị gãy.

Có một anh chàng đã dùng keo cao su dán lại giày cho cô, mới giúp cô không bị xấu hổ.Trương Gia Sâm là một chàng trai trưởng thành, chín chắn.

Không những không cười cợt Miêu Diệu Diệu mà còn giúp đỡ cô.Trương Gia Sâm mặc áo sơ mi trắng, cổ áo và tay áo sạch sẽ, Miêu Diệu Diệu thấy anh rất chỉn chu.Miêu Diệu Diệu nhìn trộm thẻ nhân viên đeo trên cổ anh, cô nhớ kỹ cái tên Trương Gia Sâm này.Ngày ấy Miêu Diệu Diệu vui lắm, sau rồi cô toàn qua công ty chơi, thường xuyên tiếp xúc với Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm ít nói nhưng mang đến cảm giác rất yên bình, cả hai xác nhận yêu đương, Trương Gia Sâm kể chuyện nhà mình cho Miêu Diệu Diệu nghe.Miêu Diệu Diệu không chê gia đình Trương Gia Sâm phức tạp, cô còn thương Trương Gia Sâm phải nuôi đại gia đình, phải chăm bố mẹ và các em nhỏ ăn học nữa.Trương Gia Sâm cầu hôn Miêu Diệu Diệu, Miêu Diệu Diệu đồng ý.Nhưng ông bà Miêu nhất quyết không đồng ý để cô con gái mình nâng như nâng trứng gả cho thằng nhãi đến từ vùng quê hẻo lánh đó.Đã vậy lại có chị gái, em gái, em trai, phức tạp thế thì với tính cách của Diệu Diệu sẽ không xử lý được mối quan hệ nhà chồng.Nhưng Miêu Diệu Diệu quyết tâm kết hôn với Trương Gia Sâm.

Ông bà Miêu chiều con gái, lại thấy Trương Gia Sâm cũng điển trai, lịch sự nên đồng ý.

Song, đồng ý với điều kiện là dù đứa con đầu là trai hay gái cũng phải mang họ Miêu.Nói thật là ông bà Miêu làm thế hơi bị coi thường người ta, nhưng Trương Gia Sâm vẫn đồng ý.Ông bà Miêu mua cho con một căn hộ khá rộng rãi, cỡ hơn mấy trăm gì đó.Ông Miêu muốn Miêu Diệu Diệu đứng tên bất động sản.

Nhưng Miêu Diệu Diệu nghĩ, đã lấy nhau rồi thì vợ chồng là một, nên viết tên cả hai mới đúng.

Mặc cho Trương Gia Sâm từ chối, Miêu Diệu Diệu vẫn nhất quyết ghi cả tên Trương Gia Sâm vào.Vậy nên tài sản riêng trước khi cưới đã trở thành tài sản chung sau khi lấy nhau, đó cũng là lần đầu Trương Gia Sâm hôn môi Miêu Diệu Diệu.Khi yêu đương cả hai giữ kẽ cho nhau lắm, tình cảm chút thì nắm tay, tình cảm lắm thì Trương Gia Sâm hôn trán Miêu Diệu Diệu thôi.Do con rể mình ở chức quá thấp bị người ta cười nên Trương Gia Sâm được đề bạt lên làm trưởng phòng, sau đó lên giám đốc, và giờ đã là phó tổng giám đốc rồi.Vào công ty có gần ba năm nhưng tốc độ thăng tiến nhanh như gắn tên lửa.Sau khi kết hôn, Trương Gia Sâm dẫn Miêu Diệu Diệu về quê mình.

Bấy giờ Miêu Diệu Diệu mới cảm nhận chân thực được sự nghèo khó của nhà Trương Gia Sâm.

Nhà đất, đồ đạc cũ hỏng, nấu cơm bếp củi khói bay mù mịt.

Đó là điều mà Miêu Diệu Diệu không tưởng tượng nổi.Trương Gia Sâm ở nhà mấy ngày rồi chuẩn bị về thành phố đi làm lại.

Anh để Miêu Diệu Diệu lại với lý do cho Miêu Diệu Diệu làm quen, vun đắp tình cảm với người nhà, mấy hôm khác anh sẽ về đón.Miêu Diệu Diệu muốn xem bố mẹ Trương Gia Sâm như bố mẹ mình nên ở lại.

Nhưng ở lại chẳng dễ sống gì.

Miêu Diệu Diệu là cô tiểu thư nhà giàu mười ngón tay không chạm nước, tuy nhiên mẹ Trương Gia Sâm hay cũng là mẹ chồng Miêu Diệu Diệu lại bắt cho cho gà, cho lợn ăn, còn bắt cô ra đồng cắt cỏ nữa.Miêu Diệu Diệu có biết làm đâu, chắc chắn không làm được.

Mẹ chồng mắng Miêu Diệu Diệu, Miêu Diệu Diệu nghĩ đây là mẹ chồng mình, là mẹ Trương Gia Sâm nên rất tôn trọng bà.Miêu Diệu Diệu đợi Trương Gia Sâm đến đón mình nên dù ông bà Miêu có gọi bảo đến đón cô về, Miêu Diệu Diệu cũng không về.Sau cùng vẫn là ông Miêu tạo áp lực cho Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm mới đón Miêu Diệu Diệu về thành phố.Miêu Diệu Diệu về nhà làm nội trợ, học cách chăm sóc Trương Gia Sâm.Câu chuyện rẽ hướng khi ông Miêu nhập viện vì xuất huyết não, tình hình xấu đi trông thấy và đột ngột qua đời, chỉ để lại hai mẹ con Miêu Diệu Diệu.

Thân là con rể nhà họ Miêu, tất nhiên Trương Gia Sâm sẽ đứng ra ổn định công ty, vừa lo cho công ty vừa lo cho cả hai mẹ con.Trên thực tế thì công ty đã thuộc về Trương Gia Sâm rồi.Có lẽ do bà Miêu đau lòng quá nên ngày càng yếu dần, một năm sau cũng đi theo chồng.Hai người thân đột ngột rời xa khiến thế giới của Miêu Diệu Diệu sụp đổ.

Cô càng dựa dẫm vào Trương Gia Sâm, thậm chí là còn hơi điên dại.Trương Gia Sâm đưa Miêu Diệu Diệu đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là Miêu Diệu Diệu bị thần kinh do thần kinh quá căng thẳng.Trong một lần Miêu Diệu Diệu bắt gặp một cô gái khoác tay Trương Gia Sâm đi trên đường.

Miêu Diệu Diệu xông ngay đến định chất vấn Trương Gia Sâm, nhưng khi băng qua đường đã bị xe tông bay đi rất xa và chết.Cảnh cuối cùng mà Miêu Diệu Diệu nhìn thấy đó là khuôn mặt lạnh lùng của Trương Gia Sâm.Nguyện vọng của Miêu Diệu Diệu: Cô không muốn bị Trương Gia Sâm lừa nữa.

Cô phải bảo vệ sản nghiệp của bố, khiến Trương Gia Sâm lại trắng tay như ngày xưa.Biểu cảm Ninh Thư sau khi tiếp nhận xong cốt truyện: →_→.Cô em gái này ngây thơ quá.Nửa đời trước Miêu Diệu Diệu vô tư hạnh phúc, nửa đời sau vùng vẫy trong sự dối trá.Trương Gia Sâm này không phải một nhân vật bình thường.Má ơi lạnh quá đi.

Ninh Thư đang chùm chăn thì có tiếng đập cửa uỳnh uỳnh bên ngoài làm rụng cả bụi tường."

Diệu Diệu, cô vẫn chưa chịu dậy à."

Tiếng mẹ Trương Gia Sâm, cũng là mẹ chồng của cơ thể này vang lên bên ngoài.Mẹ Trương Gia Sâm vừa gõ mạnh vừa gọi Diệu Diệu mãi."

Con đang mặc quần áo, con ra ngay đây."

Ninh Thư ới một câu rồi quyết định tung chăn ra.

Không dậy thì bà mẹ chồng này không tha cho đâu.Việc bà mẹ chồng này thích làm nhất đó là dạy dỗ con dâu nhà giàu.

Sau đó đi kể với hàng xóm là con trai mình lấy con gái nhà giàu, bà đã dạy con dâu nên người, bảo gì làm đó.Mỗi lần nhận được ánh mắt hâm mộ ghen ghét của hàng xóm là mẹ Trương Gia Sâm lại cảm thấy thoả mãn lòng hư vinh.Bà không nhìn thấy sự tôn trọng Miêu Diệu Diệu dành cho mình, bà chỉ biết đến mình đang đè đầu được cô con dâu lắm tiền thôi."

Thế tóm lại là xong chưa đấy, sao vẫn chưa ra nữa."

Mẹ chồng lại gõ cửa cực mạnh, Ninh Thư đang nghi bà ta sẽ phá cửa xông vào lắm.Ninh Thư mặc xong quần áo mới mở cửa.

Đó là một người phụ nữ trung tuổi với làn da ngăm đen, thô sần.

Hai má hóp lại, xương gò má nhô ra, khoé mắt và trán đầy nếp nhăn.Mẹ chồng trông thấy quần áo Ninh Thư mặc thì oáiăm: "Mặc đẹp thế làm gì, tý nữa còn phải làm việc mà, đúng thật là."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 436: Trai nghèo lên phố (4)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nhìn quần áo mình mặc, kiểu dáng may cắt đúng là không phù hợp để làm việc.

Nhưng vấn đề là nhà người ủy thác buôn bán, người ủy thác toàn quần áo dạng này thôi.Dù người ủy thác có đơn giản nhưng vẫn có khiếu thẩm mỹ nhất định.Ra nhà ngoài, Ninh Thư thấy bố Trương Gia Sâm đi chân đất, xắn quần, chân dính toàn bùn, cầm tẩu thuốc ngồi trên bậc thang, chắc hẳn là mới ra đồng về.Bố chồng Miêu Diệu Diệu chẳng nói chuyện với người ủy thác mấy, có việc gì đều nói với Trương Gia Sâm chứ không nói chuyện với cô.Ninh Thư vào nhà trên đặt bữa sáng lên bàn.

Ninh Thư hơi đói nên ngồi xuống, Trương Tiểu Muội và Trương Tình Tình nói với Ninh Thư: "Bố vẫn chưa vào bàn, sao chị đã ngồi trước rồi."

Ninh Thư không biết phải chú ý cái này nên đứng dậy.

Trương Tiểu Muội níu tay Ninh Thư, nũng nịu: "Chị Miêu ơi, chị bảo cho em đồ ngủ mà."

Ninh Thư nhìn Trương Tiểu Muội, áo lông cô ta đang mặc cũng là người ủy thác mua.

Việc Trương Tiểu Muội thích làm nhất đó là hễ thấy Miêu Diệu Diệu có cái gì đẹp là vòi Miêu Diệu Diệu.

Tất tần tật từ túi xách, quần áo, đồ trang điểm, rồi cả những thứ nhỏ nhặt như kẹp tóc.Miêu Diệu Diệu không có giá trị quan, tiền với cô chỉ là con số mà thôi.

Nên dù có là một cái kẹp tóc cũng rất đắt.Trương Tiểu Muội cứ đòi Miêu Diệu Diệu cái gì cô đều cho hết, nhưng Trương Tiểu Muội chưa từng gọi cô một tiếng chị dâu, mà cứ gọi chị Miêu gì đó mãi.Chẳng hiểu xưng hô kiểu gì.Trương Tiểu Muội thấy Ninh Thư không nói gì lại vung vẩy tay Ninh Thư: "Chị Miêu, chị cho em mượn mặc một hôm được không?"

Ninh Thư: ...Bảo là mặc một hôm nhưng thành của cô ta luôn."

Diệu Diệu, cô cho Tiểu Muội mặc một hôm, sau tôi bảo em trả cô."

Mẹ Trương Gia Sâm đặt bát dưa chua lên bàn.Trương Tiểu Muội bĩu môi không nói gì.Ninh Thư chỉ bảo: "Ăn xong rồi tính."

Bố Trương Gia Sâm qua ngồi ở đầu bàn.Bữa sáng đơn giản vô cùng, gồm có mấy cái bánh bao, một bát dưa chua và cháo ngô loãng.

Lạ nhất là ba người mỗi người chỉ được ăn một cái bánh bao.

Còn vất vả như bố Trương Gia Sâm sẽ được ăn no.

Mỗi bữa cơm đều được mẹ Trương Gia Sâm tính chuẩn lượng thức ăn mỗi người.Hôm Trương Gia Sâm đi rõ ràng đã cho mẹ anh ta rất nhiều tiền để bà cải thiện bữa cơm, nhưng ngày nào cũng vẫn ăn uống đạm bạc.Ninh Thư thì thấy mẹ Trương Gia Sâm chẳng muốn cho người ngoài ăn ngon.

Khi nào người ngoài đi sẽ có thức ăn ngon thôi.Và cô là người ngoài trong căn nhà này.Trương Tiểu Muội có một người anh sinh đôi, đến bữa ra ăn cơm mà đầu không ngẩng, tay vẫn nghịch điện thoại, chẳng nói năng câu gì.Cái điện thoại này cũng của người ủy thác mua.Người ủy thác đã chuẩn bị trước rất nhiều món quà khi về quê Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm gọi hỏi người nhà muốn gì và rồi người ủy thác chuẩn bị từng món quà một ngay.Nghĩ mà Ninh Thư thấy người ủy thác ngốc ghê.Ninh Thư ngồi xuống bàn, mẹ Trương Gia Sâm múc một bát cháo ngô loãng cho Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn cái bát, bát dính cái gì đó đen đen như chưa được rửa, đũa cũng không sạch.Lại được thấy mẹ Trương Gia Sâm vừa ăn vừa ho vừa nhổ đờm ra thì Ninh Thư chẳng muốn ăn gì cả.

Cầm cái bánh bao ăn mà như kiểu bột chưa lên men, ăn cũng chẳng ngon.Buồn nôn ghê, đây là con dâu mới về nhà chồng, có đến mức cần khắt khe vậy không?Ra oai phủ đầu à?Cô không biết người ủy thác nhẫn nhịn kiểu gì nhưng Ninh Thư đây không nhịn được.Cái nhà này đã sĩ diện lại còn tự ti trước Miêu Diệu Diệu, ai cũng muốn đè đầu cưỡi cổ Miêu Diệu Diệu, nhất là bà mẹ chồng kia.Ăn cơm xong, mẹ Trương Gia Sâm sai Ninh Thư ngay: "Cho lợn ăn đi.

Gà vịt tôi cho ăn rồi, cho lợn ăn xong thì đi cắt cỏ."

Ninh Thư: ...Ninh Thư không có rảnh để mà làm mấy cái đó.

Cô phải quay về xử lý Trương Gia Sâm, và tất nhiên là tiêu diệt cả mấy con đỉa hút máu này nữa.Ninh Thư gật đầu với mẹ Trương Gia Sâm, cô nói với Trương Tiểu Muội: "Em muốn đồ ngủ còn gì?

Về phòng lấy với chị."

Trương Tiểu Muội nhoẻn miệng cười, vào phòng với Ninh Thư ngay.

Mẹ Trương Gia Sâm nhìn thấy thế run môi nhưng không nói gì cả.Ninh Thư đưa bộ đồ ngủ hồi sáng thay ra cho Trương Tiểu Muội.

Trương Tiểu Muội sờ đồ ngủ sung sướng, cảm thán: "Bộ đồ này mềm mại quá."

Ninh Thư nói với Trương Tiểu Muội: "Chị hơi mệt, em cho lợn ăn với đi cắt cỏ giúp chị được không?"

Trương Tiểu Muội xị mặt, bất mãn: "Mẹ bảo chị làm thì đó là việc của chị.

Chị gả vào nhà em thì phải nghe lời chứ."

Ninh Thư không thay đổi sắc mặt, lấy một chai nước hoa kiểu dáng xinh đẹp ở trong va li ra, bảo: "Em giúp chị vậy chị tặng chai nước hoa hàng hiệu này cho em."

Trương Tiểu Muội cướp ngay chai nước hoa trong tay Ninh Thư mở ra ngửi thử và lại đóng nắp lại, giữ chặt trong tay không định trả Ninh Thư."

Nhưng mà mẹ bảo chị làm mà."

Trương Tiểu Muội hơi do dự.Ninh Thư lại đưa một lọ sơn móng tay: "Cho em cái này, cả bộ trang điểm kia nữa.

Chị giữ mấy cái này lắm đấy, nếu chị không mệt cần nhờ em giúp thì chị cũng chẳng nỡ cho em đâu."

"Thế em giúp chị."

Trương Tiểu Muội cuỗm hết các thứ đi rồi vội vàng rời khỏi phòng Ninh Thư.Ninh Thư khoá cửa lại, nhét hết đồ đạc, quần áo vào va li.

Cô không ngồi đây đợi Trương Gia Sâm đến đón mình đâu.Vứt vợ mới cưới ở quê và về đi làm một mình là hiểu Trương Gia Sâm không muốn sống chung với Miêu Diệu Diệu rồi."

Sao con lại cho lợn ăn, chị dâu con đâu?"

Tiếng mẹ Trương Gia Sâm vang lên ngoài sân, giọng bà cực to, chắc là nói cho Ninh Thư nghe.Trương Tiểu Muội bảo: "Chị Miêu hơi mệt nên con làm hộ chị.

Mẹ ơi, chị Miêu cho con mấy thứ để con làm hộ chị ấy."

Mẹ Trương Gia Sâm nói với em chồng: "Người thành phố trông thì xinh xắn duyên dáng nhưng mà lười."

Chắc do Ninh Thư cho Trương Tiểu Muội nhiều thứ nên không hạnh hoẹ Ninh Thư.Ninh Thư vẫn ngồi ngẩn người trong phòng, đợi đến lúc bố mẹ Trương Gia Sâm đi làm, Trương Tiểu Muội đi cắt cỏ, còn mỗi cậu em chồng đang nghịch điện thoại một mình trong phòng.Ninh Thư để lại lời nhắn là con về nhà, không cần đi tìm con.

Rồi xách va li lặng lẽ rời khỏi nhà, men theo đường làng ra đến trạm xe, mua vé rồi đi mất.Nói thật là sống nhẫn nhịn trong căn nhà đó bức bối khó chịu lắm.

Chẳng lẽ Trương Gia Sâm chưa từng nghĩ đến chuyện Miêu Diệu Diệu sẽ sợ hãi, sẽ không quen khi sống ở nơi xa lạ đó à.Xe rất xóc, suýt là Ninh Thư nôn ra.

Sáng cũngchẳng ăn mấy nên hơi mệt, cô thầm mặc niệm Chú Thanh Tâm.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 437: Trai nghèo lên phố (5)


Chuyển ngữ: WanhooSau một quãng đường tròng trành, cuối cùng Ninh Thư cũng đến bến xe.

Khi cô xách va li xuống đã có một người đàn ông đến đón lấy va li của cô.Ninh Thư nhìn người đàn ông đó, anh ta mặc áo khoác nỉ màu đen, đeo khăn quàng cổ màu xám tro.

Khăn quàng dài tận đến đầu gối khiến người anh ta càng cao hơn.Lòng Ninh Thư trào dâng cảm xúc ghét cay ghét đắng và cũng buồn man mác khó tả khi thấy người đàn ông đó.Đây là Trương Gia Sâm với khuôn mặt sáng sủa, lịch sự điển trai.Trương Gia Sâm rất đẹp trai, không cũng chẳng hút hồn Miêu Diệu Diệu.

Khi anh ta cúi xuống đón lấy va li còn toả ra hương thơm mát dịu.Đây là một người đàn ông bề ngoài chỉn chu nhưng trong thâm tâm lại đầy rẫy âm mưu khó lường.Ninh Thư mỉm cười: "Anh đến đón em à."

Trương Gia Sâm nhìn thoáng qua mắt Ninh Thư, lông mày hơi nheo cực nhanh song giọng không trách móc mấy: "Sao lại rời khỏi nhà đột ngột làm người nhà đi tìm em khắp nơi thế.

Tiểu Muội gọi cho anh, anh nghĩ em về nhà nên đến đây đón em trước."

Ninh Thư lại cười bảo: "Em có để lại giấy nhắn mà."

"Bố mẹ không biết chữ, để lại giấy nhắn họ cũng không hiểu.

Sao em lại bướng bỉnh như trẻ con thế này."

Nghe giống Trương Gia Sâm đang cưng đấy nhưng sự thật là trách Ninh Thư bướng bỉnh.Ninh Thư vén mái tóc bị gió lạnh ở bến xe thổi bay tán loạn, chỉ bảo: "Người già không biết chữ nhưng Tiểu Muội và chú sẽ biết."

Trương Gia Sâm nheo mắt đặt va li vào cốp xe.Ninh Thư ngồi bên ghế lái, Trương Gia Sâm lái xe nhưng vẫn hay nhìn thoáng qua Ninh Thư.Ninh Thư mặc kệ ánh mắt của Trương Gia Sâm, cô nhìn ra ngoài xe và lòng thì đang suy nghĩ.

Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trương Gia Sâm, Ninh Thư biết ngay đây là một kẻ khó chơi rồi.Bảo sao mà sau cùng đã bước lên đỉnh vinh quang.Miêu Diệu Diệu chỉ là hòn đá kê chân của cái người ác với kẻ khác và cũng ác với chính mình này thôi.Ninh Thư cười khẩy trong lòng."

Em mệt à?"

Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư không nói năng gì, chau mày hỏi: "Người ngợm khó chịu chỗ nào à?"

Khi Trương Gia Sâm chau mày trông rất đàn ông, khiến người khác đổ dễ dàng."

Em không sao, sáng nay không ăn gì mấy nên đói thôi anh."

Ninh Thư nói mỗi vậy.Mặt Trương Gia Sâm khựng lại trong nháy mắt nhưng trở lại bình thường rất nhanh, nói: "Thức ăn ở quê không được cầu kỳ như trong thành phố, hẳn là em ăn không quen rồi."

Ninh Thư gật đầu: "Ăn không quen thật, mấy nay em toàn bị đi ngoài thôi."

Trương Gia Sâm: ...Không khí yên ắng, Ninh Thư dựa vào ghế nhắm mắt: "Về nhà em đi, em chợp mắt cái."

Trương Gia Sâm nhấn mạnh bàn đạp, khuôn mặt nhẹ bẫng không nhìn ra tâm trạng.Về đến nhà, Trương Gia Sâm dừng xe và quay qua tháo dây an toàn cho Ninh Thư.

Ninh Thư mở mắt đã thấy Trương Gia Sâm áp ngay trên người mình bèn đẩy anh ta ra chút, hỏi: "Anh làm gì thế?"

Trương Gia Sâm khó xử: "Đến nhà rồi nên anh tháo dây an toàn cho em."

Ninh Thư à và mở cửa xuống xe bước vào sân nhà.Trương Gia Sâm đi theo Ninh Thư, tính cầm tay Ninh Thư mà Ninh Thư gạt tay Trương Gia Sâm theo phản xạ có điều kiện.Trương Gia Sâm không giận mà chỉ chau mày nhìn Ninh Thư, khẳng định: "Em đang giận."

"Đâu có đâu anh."

Ninh Thư cười như người ủy thác: "Sao em lại giận anh được chứ."

"Mẹ."

Ninh Thư gọi bà Miêu trong phòng khách một tiếng.

Bà Miêu thấy Ninh Thư thì giật mình, buông bông hoa trong tay xuống và qua ôm Ninh Thư rồi ngắm nghía Ninh Thư một lượt từ trên xuống dưới."

Hừm, gầy mà cũng đen đi, sao con lại teo tóp thế này?"

Bà Miêu thương con: "Nên về sớm hơn."

Bà Miêu là một người phụ nữ trung tuổi chăm dưỡng da nên rất có khí chất, trông có hơn ba mươi tuổi thôi, khá là trẻ.Ninh Thư ôm chặt bà Miêu: "Con nhớ mẹ lắm."

Khi ôm bà Miêu, cơ thể này run nhẹ và rất rõ ràng đó là cảm xúc của người ủy thác."

Về là được rồi, về là được rồi."

Bà Miêu gọi ông Miêu ngay, Ninh Thư lên tầng tắm rửa cái đã.

Ở nông thôn không tiện tắm, nhà vệ sinh thì tông hống bốn phía mà trời lạnh thế này có khi tắm còn chết cóng ấy.Ninh Thư tắm rửa sảng khoái, đi ra thấy Trương Gia Sâm đang ngồi trên sô pha đọc sách.Thấy Ninh Thư ra, Trương Gia Sâm đặt sách xuống cười với Ninh Thư.

Trương Gia Sâm mỉm cười dịu dàng như thế có thể khiến người ta ngạc nhiên trước nhan sắc đó.Ninh Thư nhìn nụ cười của Trương Gia Sâm trong sự hờ hững.

Trương Gia Sâm nhăn mày qua bên ôm Ninh Thư, đặt cằm lên đầu Ninh Thư và xoa tóc Ninh Thư, nói nhỏ nhẹ: "Đừng giận, mặt nhăn xấu lắm."

"Anh bảo về đón em mà sao anh lại không về?"

Ninh Thư ngẩng lên chất vấn: "Em cứ ở quê đợi anh về đón em."

Trương Gia Sâm thở dài, xoa đầu Ninh Thư cười tươi roi rói: "Chuyện đó hả, mấy hôm nay công ty hơn bận.

Nếu em không về anh cũng đã định vài hôm nữa đi đón em rồi."

"Hì hì..."

Ninh Thư tặng Trương Gia Sâm một nụ cười ngoài mặt."

Cái cô bé này."

Ánh mắt Trương Gia Sâm đầy khó xử mà cũng cưng chiều.Đúng là diễn viên đỉnh đích thực."

Diệu Diệu về rồi đấy à, mau xuống đây bố xem nào."

Tiếng ông Miêu vọng lên từ dưới nhà.Ninh Thư nhấc tay Trương Gia Sâm đặt trên đầu mình ra rồi đi xuống dưới nhà.

Trương Gia Sâm nhìn bàn tay và siết mạnh thành nắm đấm, ánh mắt thâm sâu biến hoá lạ kỳ.Sau đó cũng xuống dưới nhà cùng.Ninh Thư ôm ông Miêu béo tròn.

Ông Miêu là một ông béo hói đầu, bảo sao lại bị xuất huyết não trong cốt truyện."

Bố nên giảm cân đi, béo quá không tốt cho cơ thể đâu."

Ninh Thư không mong ông Miêu ra đi sớm thế.Ninh Thư khá là nghi ngờ cái chết của ông Miêu bà Miêu, đặc biệt là bà Miêu chết sau ông Miêu một năm ấy.

Một người đang sống sờ sờ sao chết như vậy được.Miêu Diệu Diệu cũng khám ra bệnh thần kinh, Ninh Thư đã sinh nghi chuyện ấy góp công của Trương Gia Sâm rồi.Miêu Diệu Diệu là một cô gái vô tư, đến giây phút cuối đời mới ngộ ra mình bị Trương Gia Sâm lừa quá nhiều.Vậy nên có một số việc cần Ninh Thư tự mình đi kiểm tra.Ông Miêu xoa đầu mình vừa cười vừa bảo: "Rồi rồi, nghe con gái hết."

Thấy Trương Gia Sâm ở trên tầng đi xuống, ông nói: "Cậu cũng đến đó à."

Trương Gia Sâm gọi ông Miêu một tiếng bố rất kính trọng.Nhìn diễn xuất của Trương Gia Sâm mà xem.

Dù ông Miêu không hài lòng với điều kiện nhà Trương Gia Sâm, nhưng Trương Gia Sâm vẫn cực kỳ tôn trọng ông ấy chứ không hề hận.Đây là một người đàn ông kiềm chế cực giỏi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 438: Trai nghèo lên phố (6)


Chuyển ngữ: WanhooTrương Gia Sâm là một trai nghèo lên phố chính hiệu.

Từ một chàng trai nghèo khó ở vùng đất cằn cỗi biến thành một trai phố đắp đầy tiền.

Là một trai nghèo khó mang đến hy vọng lột xác cho cả dòng họ.Trương Gia Sâm cần cù thông minh, ý chí kiên cường, ý thức trách nhiệm cao.

Cao đến mức sau này nhà họ Trương được sống trong hạnh phúc.

Bám đuôi Trương Gia Sâm là cả một gia đình chờ chu cấp, sau khi Trương Gia Sâm thành công đã chăm lo cho cả gia đình, nhưng lại không hoàn thành trách nhiệm với Miêu Diệu Diệu.Nhà họ Miêu là một cái cầu để Trương Gia Sâm bước đến thành công.Trương Gia Sâm nhẫn nhịn được những lời miệt thị ông bà Miêu dành cho mình mà người bình thường không chịu nổi, nhưng đâu đó đều được anh ta nhớ kỹ trong bụng.Anh ta là một kẻ tự ti nhưng tự trọng cao.Bà Miêu thương con gái khổ cực ở vùng quê hẻo lánh nên cơm tối nấu rất thịnh soạn, thậm chí còn tự tay vào bếp.Nhìn bàn món ăn này nước miếng Ninh Thư chảy ròng ròng.

Ăn uống ở quê cần kiệm quá, toàn hành hạ cái dạ dày mình thôi.Ăn bữa cơm ngon lành khiến Ninh Thư thoả mãn cực kỳ.

Đôi vợ chồng gắp thức ăn cho Ninh Thư lia lịa, Trương Gia Sâm cũng gắp thức ăn đặt vào bát Ninh Thư, nói: "Ăn nhiều chút."

Ninh Thư nhìn vào ánh mắt thâm sâu của Trương Gia Sâm, cười cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Mồm thì nói nhưng bụng cười khẩy.

Nếu thương vợ thật sao lại bỏ người ta ở quê mà chẳng ngó ngàng đến, thậm chí là không có cả một cuộc gọi.Miêu Diệu Diệu không thể nào quen được cuộc sống đó.

Đâu phải Trương Gia Sâm không biết Miêu Diệu Diệu chưa từng sống như thế bao giờ.Ninh Thư ăn no rồi dừng đũa.

Thấy Ninh Thư đặt đũa, Trương Gia Sâm cũng đặt nhẹ đũa xuống.Ninh Thư biết Trương Gia Sâm chẳng có tâm trạng, chắc là có mặt ông bà Miêu đã khiến anh ta không thoải mái.Ăn cơm xong, Ninh Thư ngồi im trên ghế xem ti vi.

Trương Gia Sâm ngồi bên lẳng lặng xem cùng Ninh Thư.Người đàn ông này...Ninh Thư vẫn luôn trò chuyện với ông bà Miêu nhưng lại gạt Trương Gia Sâm sang một bên.

Trương Gia Sâm cũng không chêm lời, chỉ nhìn Ninh Thư mãi nhưng không nhận thấy có đang giận hay không.Nhưng mà Ninh Thư đã được nhìn thấy sự cưng chiều ông bà Miêu dành cho con gái rồi.

Tóm gọn lại là bảo bối nẫng trong tay, muốn gì được nấy.Ông trời công bằng thật, làm gì có ai lại luôn hạnh phúc đến vậy.

Sự xuất hiện của Trương Gia Sâm đã đặt dấu chấm hết cho hạnh phúc của Miêu Diệu Diệu, hủy hoại cuộc đời Miêu Diệu Diệu, khiến Miêu Diệu Diệu mất tất cả và chết khi còn rất trẻ.Trong khoảng thời gian ấy Miêu Diệu Diệu không sinh bất cứ đứa con nào, đến cả mang thai cũng không.Miêu Diệu Diệu mất trắng bởi một lần bướng bỉnh duy nhất trong cuộc đời.Ninh Thư nói với bà Miêu: "Mẹ ơi, tối nay con ngủ ở nhà nhé."

"Ừ, ngủ ở nhà đi."

Bà Miêu đồng ý chẳng cần suy nghĩ.Trương Gia Sâm muốn nói lại thôi.Bà Miêu nói với Trương Gia Sâm: "Gia Sâm, để Diệu Diệu ở nhà hôm nay đi."

Trương Gia Sâm gật đầu: "Vâng mẹ."

Trương Gia Sâm phải về rồi.

Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư, Ninh Thư đứng dậy tiễn Trương Gia Sâm ra cửa.Ninh Thư hơi nheo mắt nhìn Trương Gia Sâm phía trước.Trương Gia Sâm mở cửa xe rồi lại nhìn Ninh Thư cười bảo: "Mai anh lại qua."

Nói rồi Trương Gia Sâm đặt tay lên đầu Ninh Thư: "Đợi anh đấy nhé."

"Vâng."

Ninh Thư gật đầu.Ninh Thư thấy xe của Trương Gia Sâm đã chạy mất dạng mới vào nhà.Ông Miêu hờn dỗi Ninh Thư: "Đúng là có chồng rồi chẳng màng đến bố nữa."

Ninh Thư nghiêm mặt, nói: "Bố, con có chuyện quan trọng nói với bố đây."

Ông Miêu bị ngạc nhiên, ưỡn cái bụng ông chủ của mình: "Chuyện gì thế, không gì bố con không giải quyết được."

Ninh Thư kéo ông Miêu về phòng sách, vào thẳng chủ đề: "Con muốn vào công ty bố."

Ông Miêu có vẻ ngạc nhiên: "Sao tự nhiên lại muốn vào công ty?"

Ông Miêu tưởng con gái muốn vào công ty để quấn quít Trương Gia Sâm nên nói: "Hay còn làm thư ký của Trương Gia Sâm nhé?"

Ninh Thư: →_→"Vẫn đang trống vị trí tổng giám đốc mà bố, con muốn làm tổng giám đốc."

Ninh Thư nhìn bố cực nghiêm túc.Ông Miêu vỗ vai Ninh Thư: "Quản lý công ty không phải chuyện đùa, đừng nghịch."

"Con nói thật đấy bố, mai con đi nhận chức luôn.

Không làm được thì con từ chức ngay."

Ninh Thư nắm tay ba nhõng nhẽo: "Bố cho con thử cái đi, con muốn quản lý công ty mà."

"Rồi rồi, không làm được thì từ chức."

Ông Miêu chỉ đồng ý với Ninh Thư cho có, rõ ràng là không trông chờ gì vào Ninh Thư.Hôm sau Ninh Thư mặc đồ công sở xuống dưới nhà, ông Miêu nhìn thấy Ninh Thư, gật gù: "Ừm, ra dáng đấy."

Ninh Thư cười, dù gì cũng làm chủ tịch ở thế giới trước, mà công ty của Cung Lạc còn lớn gấp mấy lần công ty của ông Miêu cơ.Ăn sáng xong Ninh Thư vào xe ông Miêu đến công ty luôn."

Con gái đừng căng thẳng, có gì bố chống lưng cho con."

Ông Miêu làm tư tưởng cho Ninh Thư mà trán túa mồ hôi, cầm khăn tay lau liên tục.Ninh Thư cầm lấy khăn tay của ông Miêu, lau mồ hôi hộ ông Miêu bụng phệ, nói: "Bố à, từ mai là bố phải ăn kiêng đấy.

Con sẽ bảo chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn cho bố chứ bố thế này không được rồi."

Ông Miêu không biết nên vui vì con gái quan tâm mình, hay khổ vì đến miếng ăn cũng không yên đây.Đến công ty, Ninh Thư chỉnh lại quần áo, phủi sạch cổ áo mới xuống xe.Ninh Thư theo sau ông Miêu không chớp mắt.Công ty của ông Miêu không lớn lắm, tạm gọi là công ty trung bình, vừa vừa, nguồn thu ổn định, có vẻ như đã rơi vào giai đoạn bình bình.Sau khi Trương Gia Sâm quản lý, công ty mới dần lớn mạnh hơn.Ông Miêu cho gọi các nhân vật chức cao qua họp, tuyên bố trước mọi người Ninh Thư nhận chức tổng giám đốc."

Diệu Diệu này, giờ đổi ý vẫn được đấy."

Ông Miêu nói: "Quản lý công ty không phải chuyện đùa đâu."

Ninh Thư nhìn ông Miêu nghiêm túc: "Bố ạ, công ty này là tâm huyết của bố, con muốn tiếp quản nó.

Dù giờ con chưa làm được nhưng con học được, không có chuyện con học mãi mà không thành công đâu."

Ông Miêu bị giật mình, đôi mắt lấp lánh ánh nước bị khăn lau đi, nói: "Ừ, con gái có tấm lòng này ngoan lắm.

Con cứ học từ từ rồi sẽ học được thôi."

"Trương Gia Sâm rất giỏi.

Con với cậu ta là vợ chồng, có thể bảo nó dạy con, nhưng mà không được phụ thuộc quá."

Ông Miêu nhắc nhở Ninh Thư.Ninh Thư gật đầu.Người ở các phòng lần lượt đến, Trương Gia Sâm cũng đến.

Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư buộc tóc, mặc đồ công sở thì có ngạc nhiên.

Miêu Diệu Diệu hiện giờ vừa già dặn mà cũng tươi trẻ, rất khác với dáng vẻ thường ngày.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, theo sau anh ta có một cô thư ký đang ôm xấp tài liệu.

Cô thư ký này đeo kính gọng đen, trông cũng xinh xắn ưa nhìn.Đây là cô gái khoác tay Trương Gia Sâm bị MiêuDiệu Diệu nhìn thấy.

Sau Miêu Diệu Diệu bị xe tông chết do vội vàng băng qua đườngtrong cốt truyện.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 439: Trai nghèo lên phố (7)


Chuyển ngữ: WanhooSếp và thư ký à, Trương Gia Sâm có quan hệ đặc biệt gì với cô thư ký này nhỉ?Cần phải điều tra xem mới được.Trương Gia Sâm có dã tâm vượt tường, nhưng không nên chà đạp Miêu Diệu Diệu như thế.

Miêu Diệu Diệu ngây ngô lắm, chẳng biết gì cả, đến lúc chết rồi vẫn còn ngây ngô.Ninh Thư cười nhạt, không biết Trương Gia Sâm có lên cơn điên khi khó lắm mới thành công mà lại quay về với hai bàn tay trắng không nhỉ.Trương Gia Sâm nheo mắt, bước qua chỗ Ninh Thư, hỏi: "Diệu Diệu, sao em lại ở đây?"

Ninh Thư nhìn vào mắt Trương Gia Sâm, mỉm nhẹ má lúm: "Em muốn đi làm ở công ty để ngày ngày được làm chung với anh, anh vui không?"

Trương Gia Sâm ngạc nhiên ra mặt, anh nhìn kỹ mặt Ninh Thư và loé chút nguy hiểm do nghĩ đến cái gì đó, nhưng biến mất rất nhanh và lại thay bằng nụ cười: "Tất nhiên là vui rồi."

Ninh Thư cũng cười theo: "Hay quá."

Ninh Thư nhìn cô thư ký sau lưng Trương Gia Sâm.

Mặt cô ta căng cứng, ánh mắt hơi kỳ lạ, chạm phải ánh mắt Ninh Thư là rũ ngay mắt xuống.Trương Gia Sâm không nói gì nữa, ngồi xuống vị trí của mình rồi gõ ngón tay lên mặt bàn với khuôn mặt vô cảm.Trương Gia Sâm đã có khí chất của người thành công, ngồi đó không ai ngó lơ được.Khi mọi người đã đến đủ, ông Miêu tuyên bố: "Đây là con gái Miêu Diệu Diệu của tôi, bắt đầu từ nay nó sẽ đảm nhận vị trí tổng giám đốc."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai trong phòng họp lên tiếng.Tay Trương Gia Sâm run nhẹ, liếc cặp mắt sắc bén qua Ninh Thư.Ninh Thư nói: "Chào mọi người, tôi là Miêu Diệu Diệu.

Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là tổng giám đốc của công ty.

Mục tiêu của tôi là đưa công ty ngày một phát triển cùng với mọi người..."

Ninh Thư nói một số câu xã giao.

Cái chức tổng giám đốc này của cô có thể ngồi lên được bởi vì công ty của ông Miêu bình thường thôi, cũng không đưa lên sàn chứng khoán nên tất nhiên không có hội đồng quản trị.Tóm lại đây là công ty của ông Miêu, ông Miêu nắm quyền tuyệt đối.Trương Gia Sâm đứng dậy vỗ tay đầu tiên, bảo: "Tôi tin Diệu Diệu sẽ có thể làm được."

Mọi người thấy Trương Gia Sâm vỗ tay cũng đứng dậy vỗ tay theo.Ninh Thư nheo mắt nhìn cảnh này, có vẻ không khả quan lắm rồi.

Không ngờ Trương Gia Sâm rất có ảnh hưởng ở công ty đấy, một số người chức cao đều để ý hành động của Trương Gia Sâm để làm theo.Điều đó càng tỏ rõ sự gian xảo của Trương Gia Sâm.

Mới đây Ninh Thư đã định đá đít Trương Gia Sâm, nhưng giờ đã thấy cách làm đó rất nguy hiểm, mà cô vẫn đang là vợ chồng với Trương Gia Sâm nữa.Cô không đuổi được Trương Gia Sâm đi, mà sẽ bị Trương Gia Sâm tước mất chức tổng giám đốc của mình.Cần phải tính toán cẩn thận.Ninh Thư nhìn lướt qua từng người một, sau đó dừng ở Trương Gia Sâm.

Chạm vào mắt Trương Gia Sâm là Ninh Thư cười với anh ta.Trương Gia Sâm cũng nhếch khoé môi, vỗ tay cho Ninh Thư.Nụ cười của Ninh Thư ngày càng tươi hơn.

Đấu với trời, đấu với người luôn mang đến khoái cảm vô hạn.Sau khi kết thúc cuộc họp, Trương Gia Sâm ra khỏi phòng luôn.

Thư ký nhìn Ninh Thư một cái rồi đuổi theo Trương Gia Sâm.Ninh Thư không quan tâm Trương Gia Sâm và thư ký.

Việc quan trọng trước mắt đó là ngồi vững trên vị trí tổng giám đốc này.Ông Miêu đưa Ninh Thư đến phòng tổng giám đốc.

Ninh Thư lướt tay qua bàn làm việc, nói với ông Miêu: "Con thích phòng làm việc này lắm.

Nó là của con rồi, đừng hòng ai muốn mà được."

Ông Miêu đến phì cười, ông nghĩ Ninh Thư nổi tính ngang bướng thôi.Trương Gia Sâm rảo bước về phòng làm việc của mình.

Anh ta đi cực nhanh khiến cô thư ký theo không kịp.Thư ký đóng cửa phòng lại, nói với Trương Gia Sâm ngồi trên ghế: "Gia Sâm, chẳng phải chủ tịch để lại ghế tổng giám đốc cho anh ư, sao Miêu Diệu Diệu lại đi làm, cô ta có biết gì đâu?"

Trương Gia Sâm day trán, mím môi: "Cô ta không kiên trì được lâu đâu, xử lý cô ta không khó."

Thư ký lại nói: "Chắc là cô ta muốn đi làm cùng với anh rồi."

Giọng điệu cô thư ký hơi chua chua.Trương Gia Sâm hít sâu, nói với thư ký: "Em hiểu lòng anh với em thế nào, với Miêu Diệu Diệu thế nào mà."

Thư ký thấy Trương Gia Sâm không vui, định an ủi anh một chút: "Không sao đâu Gia Sâm, anh là người giỏi nhất mà em từng gặp đấy."

Trương Gia Sâm nghĩ rồi gọi về nhà.

Người nghe máy là mẹ, Trương Gia Sâm hỏi thẳng: "Đợt rồi Miêu Diệu Diệu sống ở nhà thế nào mẹ?"

"Thế nào được nữa, làm những gì mà một cô vợ nên làm thôi."

Mẹ Trương Gia Sâm bỗ bã nên nói hơi to, thư ký bên cạnh cũng nghe thấy.Trương Gia Sâm nghe thấy mẹ mình bảo bắt Miêu Diệu Diệu làm việc nặng, còn bắt Miêu Diệu Diệu đi cắt cỏ thì thái dương Trương Gia Sâm giật một cái, đến phải bảo: "Sao mẹ lại để cô ấy làm việc đó, cô ấy có làm được đâu."

Mẹ Trương Gia Sâm lớn giọng: "Có gì mà không làm được.

Sai mấy việc vợ nhà người làm được, sao cô ta lại không làm được.

Đã lấy con tức là người nhà họ Trượng, bảo làm có tý còn xị mặt, cô ta mách con đấy à?"

Trương Gia Sâm day trán, lại nghĩ đến chuyện cơm nước trong nhà, Trương Gia Sâm đành phải bảo: "Mẹ với bố có tuổi rồi, đừng tằn tiện nữa, tằn tiện không tốt cho sức khoẻ mình đâu."

Mẹ Trương Gia Sâm mỉm cười, rất là tâm đắc trước sự quan tâm của con trai.

Bà dặn Trương Gia Sâm tự chăm sóc mình, chứ chẳng ỏ ê gì đến cô con dâu Ninh Thư nữa.Trương Gia Sâm tắt máy, vậy là đã biết sao Miêu Diệu Diệu lại kỳ lạ khi về nhà rồi, chắc chắn đã giận chứ còn gì.Ngày đầu đi làm, ông Miêu đưa Ninh Thư đến làm quen với công việc ở các phòng ban, còn dẫn Ninh Thư đi thăm xưởng gia công đồng phục nữa.Suốt chặng đường Ninh Thư ghi chú liên tục vào sổ, mặt khác cô cũng nhận thấy một số vấn đề rồi.Ví dụ như lãng phí nghiêm trọng nguyên liệu sử dụng may quần áo, và chính các công nhân cũng rất lười biếng, không có khuôn phép.Nhất định phải nghĩ ra quy định cho xưởng.Ninh Thư tin chắc Trương Gia Sâm đã nhận thấy các vấn đề này, nhưng anh ta cứ mặc kệ, không có ý kiến.Chắc là đợi đến ngày công ty trở thành của anh ta hoàn toàn mới chỉnh đốn.Sự thật là Trương Gia Sâm đã đưa công ty phát triển mạnh trong cốt truyện, song khi ấy tinh thần Miêu Diệu Diệu ngu ngơ, có biết gì đâu.Đi nguyên ngày làm chân Ninh Thư hơi đau.

Thời gian cuối ngày Ninh Thư vẫn luôn kiểm kê các khoản thu chi của công ty, để hiểu được con đường nhập hàng cũng như đầu ra của công ty.Nắm bắt được công ty bằng tốc độ nhanh nhất mới giữ gìn được tâm huyết của ông Miêu.Ninh Thư nhấc tay lên xem giờ, đã đến giờ tan làm nhưng Ninh Thư định thức đêm đọc chỗ tài liệu này.Có tiếng gõ cửa vang lên, Ninh Thư hơi ngạc nhiên bởi cả ngày không ai qua phòng tổng giám đốc, không có việc gì để qua tìm Ninh Thư cả.Giống như chỉ coi cô là một cái bình trang trí.
 
Back
Top Bottom