"Nếu tình cờ xuyên không về thời phong kiến, em sẽ sử dụng những kiến thức chuyên ngành và kỹ năng sống của mình để vượt qua như thế nào?"
Đây là đề bài của kỳ thi sát hạch tư cách tốt nghiệp thường niên dành cho sinh viên năm cuối của trường Đại học Thanh Lâm.
Lần đầu tiên Triều Dương biết đến đề bài này là khoảng ba năm trước khi cậu đương là sinh viên năm nhất mới chân ướt chân ráo vào trường.
Lúc ấy cậu đã cảm thấy cái đề bài này lạ lùng hết sức.Thế nào là "tình cờ" xuyên không?
Ở đâu ra cái sự tình cờ phi lý, phi logic, phản khoa học như thế chứ?
Mà "xuyên không" là cái gì cơ?
Sau một cú đụng đầu vô cột điện, mở mắt ra thấy mình biến thành Hoàng hậu nương nương bị ghẻ lạnh chốn lãnh cung và phải từng bước đấu tranh, sử dụng những kiến thức thời hiện đại như chế tạo xà phòng hay làm muối để sống sót và giành lấy tình cảm từ vị Hoàng đế cao cao tại thượng (?) lãnh khốc vô tình (?), như bộ phim truyền hình cổ trang Trung Quốc tối thứ Sáu hàng tuần?
Người ra đề lậm ngôn tình Trung Quốc quá rồi à?
Từ chục năm trước thể loại "xuyên không" đã là một trào lưu quá mức lỗi thời và đang bị đào thải khỏi thị trường tiểu thuyết cổ phong rồi!
À không phải do cậu đọc nhiều thể loại này mà biết đâu nhé, đây hoàn toàn là nhờ vào sự phổ cập kiến thức đầy nhiệt tình tuy không hề cần thiết của cô em gái song sinh – Hoài An, sinh viên khoa Ngôn ngữ nhập học cùng cậu mà cậu rất nghi ngờ là con nhỏ này cũng có viết ba cái thể loại tiểu thuyết kia trên mạng.
Nhưng thật lòng mà nói, ngoại trừ cách dùng từ kỳ cục như là "tình cờ" lại còn "xuyên không" thì đây là một đề bài khá hay, kích thích khả năng sáng tạo của sinh viên và đề cao những kiến thức học thuật mang tính thực tiễn áp dụng trong đời sống.
Phàm là người đã từng là học sinh, hẳn ai cũng từng ít nhất một lần kêu ca là cóc hiểu mình đang học mấy thứ như đạo hàm tích phân tìm giá trị lớn nhất của hàm số trong tập xác định gì gì đấy để làm gì cho đời, nay có cơ hội trổ tài và vận dụng lý thuyết đã học vào hoàn cảnh thực tế thì sẽ cảm thấy bõ công học hành phải biết.
Bởi vậy nên kỳ thi này được đánh giá rất cao trong mắt các học giả trong và ngoài nước.
Thế nhưng, đây không phải là một kỳ thi viết bình thường.
Để hiểu rõ hơn về kỳ thi này, trước hết hãy bắt đầu từ ngôi trường Thanh Lâm hơn 300 năm lịch sử.Trường Thanh Lâm ban đầu là Đại học Tự nhiên và Kỹ thuật, sau mở thêm khoa Y, khoa Dược và bệnh viện trực thuộc đại học, mãi về sau nữa sát nhập với Đại học Ngôn ngữ và Xã hội không mấy nổi tiếng trong thành phố, đổi tên thành trường Đại học tổng hợp Thanh Lâm rồi kéo nhau chuyển cơ sở đến một ngọn núi cách trung tâm ba giờ chạy xe.
Có thể là do ngọn núi này hợp phong thủy mà từ đó, trường quy tụ được rất nhiều giáo sư đầu ngành về giảng dạy, liên tục đào tạo ra vô số các nhân tài xuất sắc, danh tiếng ngày càng lẫy lừng và bảng thành tích cũng dằng dặc như sớ.
Khoa Kỹ thuật là niềm tự hào số một của trường Đại học Thanh Lâm.
Tuy chỉ mới thành lập được hơn 50 năm, khoa Kỹ thuật đã cho ra đời rất nhiều những phát minh to lớn đóng góp cho thanh danh của trường cũng như sự phát triển khoa học kỹ thuật đất nước.
Trong số đó phải kể đến sự cải tiến Virtual Reality (VR) lên một tầm cao mới, gọi là Dreamlike Reality, viết tắt là DR.
Công nghệ DR cho phép người dùng được trải nghiệm cảm giác thực tế ảo sống động như thật, không chỉ bằng thị giác và thính giác mà còn qua vị giác, khứu giác, xúc giác nhờ việc sử dụng các sóng điện đặc biệt kích thích lên các vùng tương ứng trong đại não.
Ban đầu, DR bị phản đối gay gắt bởi việc tác động trực tiếp lên não bộ, nhưng sau gần chục năm thử nghiệm lâm sàng chứng minh được sự an toàn với cơ thể con người, DR dần dần được đưa vào sử dụng chính thức vài năm gần đây.
Và ứng dụng đầu tiên của DR chính là kỳ thi sát tư cách tốt nghiệp trường Đại học Thanh Lâm.
Đúng vậy, công nghệ DR thực sự sẽ đưa sinh viên về thời phong kiến và đánh giá khả năng tư duy cũng như năng lực áp dụng kiến thức lên thực tiễn của họ trong việc sinh tồn.
Tuy vừa phải mài mặt cả năm cuối cấp làm khóa luận và đồ án tốt nghiệp mà vẫn vừa phải tham gia một kỳ thi sát hạch, thế nhưng chỉ cần có thể sống sót đến cuối cùng là đạt thế nên cũng không quá tạo áp lực cho sinh viên, hầu hết mọi người đều mang tâm lý như chơi game nhập vai.
Hơn nữa, năm người đạt thành tích ưu tú nhất kỳ thi không chỉ được ghi danh trong bảng biểu dương của trường lưu truyền cho muôn đời hậu thế, trở nên nổi tiếng và được mọi người ngưỡng mộ, mà còn được nhận vào các công ty hàng đầu nếu muốn đi làm, hoặc được học bổng toàn phần nếu muốn học bậc cao học của nhà trường, và quan trọng nhất là một số tiền mặt rất lớn từ các nhà tài trợ.
Đây chính là lý do tại sao kỳ thi sát hạch tư cách tốt nghiệp của một trường đại học lại được giới truyền thông hàng năm quan tâm vô cùng sát sao."
Thế rốt cục thành tích ưu tú được đánh giá theo tiêu chí gì?" – Triều Dương hỏi.
Cậu và Hoài An đang ngồi trong một quán trà sữa dưới chân núi sau khi mới trở lại trường từ chuyến thăm nhà trong kỳ nghỉ hè.
Năm nay cả hai anh em cậu đều trở thành sinh viên năm 4, tức là bắt đầu quay cuồng trong những tháng ngày cày khóa luận tốt nghiệp và kỳ thi sát hạch bận rộn gian khổ được cho là đen tối nhất đời sinh viên Thanh Lâm này."
Không rõ tiêu chí cụ thể, nhưng như mấy năm trước thì chắc đại loại là thành danh trong thời phong kiến.
Chẳng hạn như năm ngoái có chị Ngọc Huyên khoa Dược trở thành y nữ danh tiếng thiên hạ, có anh Khang khoa Luật thi đỗ Trạng nguyên rồi về sau được phong làm Thừa tướng, hai năm trước thì có anh Tân khoa Kỹ thuật trở thành thủ lĩnh quân phương Đông, dựng nên đế chế mới... – An hăng say giải thích.
Con nhỏ cực kỳ háo hức với kỳ thi này, có thể nói kỳ thi sát hạch là một trong những động lực to lớn nhất khiến nó ôn thi vào Thanh Lâm."
Đất nước nào mà vừa có Thừa tướng vừa có đế chế vậy?"
"Thế giới DR trong kỳ thi sát hạch không chỉ dựa trên thời phong kiến châu Á mà còn mô phỏng cả phong kiến châu Âu, hay thậm chí là Bắc Phi, nói chung là rất đa dạng quốc gia dân tộc, văn hoá Đông Tây kim cổ kết hợp đủ cả.
Nên không chỉ các khoa như Y, Dược, Kỹ thuật có lợi thế mà các ngành Ngoại ngữ cũng có thể phát huy được thế mạnh đó nha."
Dương khịt mũi.
Là một sinh viên khoa Sinh, thuộc phòng nghiên cứu Sinh học tế bào – một lĩnh vực chuyên môn đòi hỏi các máy móc và cơ sở vật chất đặc thù, công việc liên quan sau khi ra trường tương đối ít mà chủ yếu là nghiên cứu, học vì đam mê thôi chứ vẫn xác định là ra trường làm trái ngành, thế nên ở thời đại công nghệ nghèo nàn phải đấu tranh từ cái ăn cái mặc, cậu không nghĩ mấy kiến thức kiểu như các dạng tái tổ hợp của DNA trong tế bào giúp ích gì cho sự nghiệp thành danh thời phong kiến.
Bởi vậy ngay từ đầu cậu vốn không hề có hứng thú nhiều đến kỳ thi này như Hoài An, nếu phải nói thì cậu hứng thú với bản thân cơ chế hoạt động của DR hơn - một bộ máy dùng sóng điện xâm nhập để tạo ra ảo giác toàn cảm cho não bộ.
Mà thôi, dù sao chỉ cần không "hẹo" trong thế giới đó trước khi kết thúc kỳ thi là được.
Với tư cách là một sinh viên ở thế kỷ 21 hiện đại đã tiếp nhận đầy đủ phổ cập giáo dục, cậu cảm thấy đây không phải là một nhiệm vụ quá khó khăn.
"Xuyên không vào đó thì mày sẽ làm gì?" – Dương tò mò hỏi.An em gái cậu học ngành Cổ văn, lại còn chuyên môn chữ Nho chữ Nôm rối rắm tít mù, dường như cơ hội phát huy năng lực ở thời phong kiến rất cao."
Cũng còn tuỳ xem em được xuyên vào thân phận như thế nào." – An mơ màng nói. – "Lý tưởng nhất thì là một tiểu thư trâm anh thế phiệt, sắc nước hương trời, rồi em sẽ trổ tài xuất khẩu thành thơ, cụ thể thì học thuộc sẵn vài bài thơ cổ Đường luật thì chẳng mấy chốc mà thành danh chốn nhân gian."
"Dễ như mày nói thì chắc ai cũng đạt giải ưu tú quá." – Ánh mắt liếc sang nhỏ đầy nghi ngờ. – "Mà mỗi người lại xuyên vào thân phận khác nhau à?
Thế thân phận còn được sắp xếp dựa theo tiêu chí gì nữa?"
"Ăn ở." – An đáp gọn lỏn. – "Nói chung là hên xui á."
"Thế ai xuyên thành Thái tử hay Hoàng đế gì đó thì có lợi quá hen?"
"Không hẳn thế đâu.
Em nghe giang hồ đồn đãi là tiêu chí thành công còn phải đánh giá dựa trên nỗ lực từ thân phận của người đó nữa cơ.
Ví dụ cũng là một trong năm người ưu tú năm ngoái, anh Quyết khoa Kinh tế xuyên thành một đứa trẻ mồ côi cơ nhỡ, sau bị bán vào một nhà thương gia làm người hầu, rồi ảnh nỗ lực lấy lòng tin của gia chủ, vực dậy thương nghiệp trong thời kỳ khó khăn trở nên phát triển bậc nhất kinh thành, về sau còn được vị thương gia nhận làm con nuôi..."
Quả là thời nào thì năng lực nghiên cứu kinh tế thị trường và quản lý tài chính vẫn vô cùng quan trọng."...Mày thấy anh có nên đăng ký môn đại cương Kinh tế vĩ mô kỳ này không?" – Dương hút rột rột những hạt trân châu cuối cùng dưới đáy cốc."
Em nghĩ anh cần đăng ký môn Hán tự cơ bản đi thì hơn, không xuyên về đó lại thành trẻ mù chữ."
"Chớ coi thường anh mày nghen.
Bộ chưa nghe câu 'sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu' hả?"
An thở dài: "Hay anh đăng ký thêm môn Vận dụng thành ngữ tục ngữ trong giao tiếp thường ngày nữa đi."
"Có môn đó thật à?"
"Anh nghĩ ai cũng như anh à?"
Nhìn những đọt nắng vàng ươm của ngày hè tháng Bảy phủ lên con dốc dẫn lên trường phía xa, Dương cũng thở dài.
Đương nhiên không phải vì đột nhiên nhận ra năng lực ngôn ngữ thiếu hụt của bản thân, mà là vì tiếc nuối những tháng ngày nghỉ hè ngắn ngủi cuối cùng còn chưa kịp cảm nhận gì đã sắp sửa trôi tuột đi mất.
Hai anh em trở lại ký túc xá dưới chân núi, cách chợ ăn uống khoảng mười phút đi bộ.
Ký túc xá trường chia làm khu nam nữ riêng biệt, phân cách bởi một khoảng sân rộng, tuy không quá hiện đại nhưng giá trọ rẻ nên vẫn được hầu hết các sinh viên sử dụng.
Còn một số sinh viên có điều kiện hơn mà không thích sống tập thể sẽ thuê các khu trọ cao cấp gần đấy.
Vì trường ở chốn ngoại ô khỉ ho cò gáy nên phần lớn sinh viên chỉ có thể sống ở kí túc xá hay khu trọ ở thị trấn dưới chân núi.
Thị trấn này có mật độ dân cư khá thưa thớt, chẳng có lấy một khu vui chơi giải trí nào, điểm sáng duy nhất là một chợ ăn uống cho sinh viên, mà dân địa phương gọi là Hẻm Sắt.
Nếu trải dài tầm mắt từ đỉnh núi Thanh Lâm, ta có thể ngắm nhìn toàn cảnh thị trấn với những đồng lúa xanh ngát bạt ngàn, đàn trâu đang thung thăng gặm cỏ và những cánh cò bay la bay lả về phương xa, túm lại là gần như tách biệt với văn minh nhân loại.
Sinh viên sáng leo núi lên trường, chiều tối xuống núi về nhà, cuộc sống hòa nhập với thiên nhiên không có các cám dỗ của chốn phồn hoa đô thị tạo ra một môi trường tu hành vô cùng hoàn hảo để đào tạo nên những nhà sư, à nhầm, những tài năng xuất sắc.
Ấy là các giáo viên nghĩ thế, và lúc đầu Dương cũng nghĩ thế.
Nhưng sau hơn ba năm mài đũng quần ở cái ngôi trường này thì ấn tượng của cậu đã có chút thay đổi.
Tuy nói là trường đại học danh tiếng bậc nhất cả nước, tỷ lệ chọi căng thẳng nhưng không phải đứa nào cũng là loại mọt sách đầu to mắt cận chẳng biết gì ngoài học và học nữa, học mãi.
Vì thứ nhất, bọn giỏi học cũng thường là bọn giỏi chơi.
Các câu lạc bộ văn hóa cũng như thể thao của Thanh Lâm thường xuyên có mặt trong các trận thi đấu lớn nhỏ, đặc biệt câu lạc bộ Bóng đá liên tiếp ba năm nay lọt vào vòng Chung kết toàn quốc.
Và thứ hai, đây là trường đại học tổng hợp nên có rất nhiều khoa.
Chẳng hạn, khoa Y với tỷ lệ đầu vào 1:48 cao nhất cả nước là một trong những niềm tự hào của trường Thanh Lâm, và tỷ lệ tốt nghiệp đúng hạn 30% thấp lè tè cũng là một niềm tự hào không kém, vì điều đó chứng tỏ chất lượng đào tạo vô cùng quy chuẩn và khắt khe nhưng nếu có thể vượt qua thì nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tài giỏi ai cũng phải công nhận.
Thế nên hầu hết các sinh viên khoa này dù chưa ra trường đã được các bệnh viện lớn "bốc" hết, chỉ cần tốt nghiệp được là có công ăn việc làm ổn định với mức lương khởi điểm đáng mơ ước ngay.
Nhưng đổi lại, có những khoa nhỏ bé đến mức đáng thương như khoa Ngôn ngữ ngành Ngôn ngữ Latin, hiện tại cả ngành chỉ có đúng 3 sinh viên đang theo học.
Nói vậy không phải để coi thường sinh viên ngành ngôn ngữ ít phổ biến mà để chỉ ra rằng, có những khoa có tỷ lệ đầu vào cao ngất nhưng cũng có những khoa có thể nói là tương đối dễ vào, có sinh viên "lọ" thì cũng có sinh viên "chai", có thiên tài ẩn dật tất cả các buổi học chỉ trồi lên vào ngày thi nhưng vẫn đạt hết điểm S, cũng có những người cần cù sáng lên lớp, chiều vô thư viện, đêm về đọc sách nhưng điểm số cũng chỉ ở mức vừa đủ qua môn, và cũng có những thành phần đến lớp ngủ gật, hoặc chơi điện thoại, hay rủ rê nhau cúp tiết xuống núi đi net, học lại từ năm này qua năm khác chưa ra được trường.
Nhưng nhiều nhất vẫn là "tầng lớp trung lưu" tức nhóm sinh viên ngoan ngoãn, chăm chỉ tàn tàn, thành tích cũng bình bình, lúc cần thì vẫn học mà các cuộc chơi cũng không bỏ lỡ.
Nhân tiện, Dương tự nhận mình thuộc nhóm tầng lớp trung lưu này.
Dương trở về phòng mình ở tầng 6 khu ký túc xá nam.
Đây là phòng ký túc bốn người điển hình gồm bốn bộ giường, bàn học và tủ đồ, cùng một căn bếp nhỏ, nhà tắm, nhà vệ sinh, khu vực rửa mặt chung và ban công hướng Tây Nam để phơi quần áo.
Trong phòng hiện đang không có ai.
Dương mở vali, bên trong chứa đầy đồ ăn nào là hoa quả bánh trái mà bố mẹ cậu gói ghém vào.
Bởi một lý do bí ẩn nào đó (dù thực tế có thể thật sự là như vậy), mà các bậc phụ huynh luôn tin tưởng rằng những đứa con vô dụng khi rời khỏi vòng tay của họ sẽ thậm chí còn không phân biệt được chảo với nồi, đường với muối, đồ ăn chín và đồ ăn còn sống, dẫn đến chả thèm nấu nướng gì và để mặc mình chết đói hoặc là nhập viện vì ngộ độc thực phẩm bởi đồ ăn mình tự nấu.Xếp đồ vào trong tủ và lấy ra một quả táo rửa qua loa, Dương ngồi vào bàn học vừa gặm táo vừa mở máy tính cá nhân lên diễn đàn trường.Những ngày này, các topic về kỳ thi sát hạch tư cách tốt nghiệp sắp diễn ra là hot nhất, liên tục thế chỗ nhau trên top recent.
Trong đó topic đang được nhiều người bình luận nhất là "Chia sẻ kinh nghiệm của các bậc tiền bối" và "Lập team cùng nhau hợp tác vượt qua kỳ thi sát hạch".
Dương tuy không quá quan tâm đến kỳ thi này nhưng vẫn tò mò thử click vào topic đầu tiên. [+2032 likes] Phụ cả thiên hạ không phụ người: "Thời phong kiến không hề dễ sống!
Ngoài kiến thức chuyên ngành, mấy đứa phải trang bị thêm cả năng lực thấu hiểu tâm lý loài người, khả năng quan sát nhạy bén cùng EQ cao mới tồn tại được.
Lời khuyên của anh đây là nếu lỡ sinh ra trong gia tộc lớn có cạnh tranh đấu đá giữa chính thất thê thiếp, nhất định không được ăn uống linh tinh, đặc biệt là đồ ăn người lạ đưa cho!
Năm ngoái anh mày bị mụ thiếp của phụ thân đầu độc, chết tức tưởi nên năm nay phải thi lại!
Thật cay cú không chịu được!">>> [+293 likes] Bạch tuộc nhiều chân: "Khổ thân vị ca ca này.
Mong kỳ thi năm nay huynh may mắn hơn!
Thà phụ người chứ không thể không ra được trường!">>> [+267 likes] Suối nguồn tươi trẻ: "Khuyên anh trai nên đọc thêm các loại tiểu thuyết thể loại sóng gió gia tộc, tâm lý gia đình trước đi!">>> [+323 likes] Một thời dĩ vãng: "Vị huynh đệ này vẫn đỡ hơn tôi.
Năm ngoái tôi xuyên thành thân lính lác trong quân đội, chưa kịp phát huy tài năng chuyên ngành đã bị đuổi ra chiến trường chết trong vòng một nốt nhạc!
Ai bảo cứ xuyên không là được làm nhân vật chính, tiểu thuyết xuyên không tất cả đều là lừa dối!!
Năm nay chúng ta quyết tâm thi lại!!">>> [448+ likes] Triết gia thông thái: "Quả nhiên yếu tố ăn ở vô cùng quan trọng.
Từ giờ đến kỳ thi tôi sẽ ăn chay niệm Phật, làm việc thiện tích đức mỗi ngày để có được một thân phận tốt.">>> [399+ likes] Thiên tài ngàn năm có một: "Nếu về thời phong kiến mà tui kêu gọi các cuộc khởi nghĩa lật đổ chính quyền, chuyển sang chế độ dân chủ cộng hoà và mở ra thời kỳ cận đại thì các bác có ủng hộ tui không?">>> [550+ likes] Bánh mỳ thập cẩm: "Bác cứ làm được đi rồi tính."[+2504 likes] Đóa hoa sen giữa bùn thanh tao: "Đây là lời khuyên hữu ích đúc rút từ kinh nghiệm xương máu của chị đây: Trừ phi mấy bạn gái muốn đi theo con đường cua giai làm mẫu nghi thiên hạ gì đấy, thì sau khi xuyên không việc đầu tiên mấy đứa phải làm là giả nam!
Tin chị đi, phận nữ nhi thời phong kiến bọ rệp lắm!">>> [+276 likes] Đại hiệp tiêu sái: "Chị hai nói chí phải!!
Em nhất định sẽ cải nam trang đi hành tẩu giang hồ, làm một đại hiệp chân chính!!">>> [+340 likes] Sương mù lạnh giá: "Gái giả trai mà không ai nhận ra chỉ có trong Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài thôi!!"[+785 likes] Kẹo hoa quế cay như cuộc đời: "Tại sao nhất định phải thi sát hạch ở thời phong kiến nhỉ?
Về thời cổ đại thì sao, chỉ cần đi săn bắt hái lượm!!!">>> [+9 likes] Bún đậu nước mắm: "Và bạn sẽ toạch vì bị khủng long bạo chúa ăn thịt!!">>> [+666 likes] Mùa hoa phượng nở: "Trời, chế trên bùng học môn Lịch sử nhân loại à!?
Khủng long tuyệt chủng từ lâu trước khi loài người ra đời rồi chế!!">>> [+1921 likes] Bác học thông thái: "So với thời cổ đại sinh tồn khắc nghiệt, thời thế chiến chém chém giết giết, thì thời phong kiến có tỷ lệ sống sót và khả năng vận dụng kiến thức chuyên ngành cao nhất rùi.
Tưởng tượng nhé, chuyên ngành của bồ là Vật lý lượng tử, bồ xuyên đến thời kỳ giống như thời Phục Hưng ở châu Âu, bồ vừa bảo 'Ê cái chén nhà ngươi đang ăn là được cấu thành bởi các nguyên tử có các electron mang điện tích âm bay xung quanh hạt nhân gồm proton và neutron đó!
Ý là tuy nó nhỏ xíu không ai thấy được nhưng nó có tồn tại đó!' Và thế là người ta bế bồ lên giá treo cổ."
Đang đọc đến đây, cửa phòng ký túc xá bỗng bật mở.
"Yo, bé Dương quay lại rồi à." – Trước cửa xuất hiện một anh thanh niên thân hình dong dỏng cao có mái tóc nâu bối rù và một nụ cười tươi tắn đang hăng hái đẩy cửa bước vào."
Anh Tú!
Em còn tưởng anh ở viện đến cuối giờ chiều mới về chứ."
Đây là anh Tú, sinh viên năm 6 khoa Y, một trong ba bạn cùng phòng của Dương.
Người đàn anh này lớn hơn cậu tận 5 tuổi nhưng vẫn chưa ra được trường, là một nạn nhân điển hình thuộc nhóm 70% không thể tốt nghiệp đúng hạn của khoa Y Đại học Thanh Lâm.
Dương rất quý người anh hiền lành, thân thiện mà cũng vô cùng nghị lực này.
Không nghị lực mà sau hai năm liên tiếp thi trượt tốt nghiệp ảnh vẫn trưng được nụ cười thường trực trên môi như thế à?
Dù biết sinh viên khoa Y ai cũng phải học lại ít nhất một hai năm mới có thể ra được trường nhưng cứ nghĩ tuổi trẻ bị chôn vùi một cách tuyệt vọng nơi đây, ai mà không có bất mãn, thế nên phần lớn sinh viên khoa Y năm cuối luôn thường trực quầng mắt thâm đen do ngày đêm dùi mài kinh sử cùng vẻ mặt như có thâm thù đại hận với cả thế giới.
Nhưng anh Tú lại khác.
Tuy năm nay đã là năm thứ ba ảnh học lại nhưng anh vẫn luôn vô cùng lạc quan và vui vẻ, là anh cả lớn tuổi nhất phòng luôn chăm lo đến đàn em."
Ừa, hôm nay không có nhiều việc lắm nên anh tranh thủ về sớm.
Mà mới nãy anh thấy Đại Lãng ở dưới sân, chắc cũng sắp lên rồi đó."
Vừa dứt lời, một bóng đen đã thù lù xuất hiện ở cửa chắn hết một nửa ánh sáng hắt vào phòng.
Đại Lãng, sinh viên năm 5 khoa Kỹ thuật ngành Điện và Điện tử, đặc điểm nhận dạng là luôn mặc một cây đen như than từ đầu đến chân bất kể không gian và thời gian, dáng người chắc khỏe và nước da ngăm ngăm do thường xuyên dãi nắng dầm mưa với đội bóng chày (hoặc là do bẩm sinh), vẻ mặt bốn mùa lạnh lùng cùng đôi lông mày rậm và đôi mắt lúc nào cũng như đang lườm người khác, tất cả hòa quyện thành một gương mặt vàng của làng đòi nợ thuê.
"Tui luôn ngạc nhiên là sau mỗi lần gặp lại cậu vẫn có thể đen thêm chút nữa đấy." – Dương trưng ra vẻ mặt sửng sốt một cách vô cùng quá lố.
Thực ra cậu và Đại Lãng là hàng xóm với nhau từ thuở thò lò mũi xanh.
Đại Lãng lớn hơn Dương 1 tuổi nhưng bằng một lí do nào đó hai đứa đã xưng hô ngang hàng từ bé và không hề có ý định sửa.
Đại Lãng khinh thường liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt như đang đánh giá xem thằng bạn đồng hương miền biển cát trắng nắng vàng này thì có làn da bớt ngăm hơn mình được mấy tông."
Khụ khụ..." – Dương ngại ngùng ho hai tiếng, rồi như nhớ ra cái gì, cậu đứng dậy mở tủ và lấy ra một bọc đồ."
Tui bảo bác Nhân là hè này cậu không về do chỗ làm thêm thiếu người, bác nhờ tui gửi đồ cho cậu nè.
Còn đây là bánh dừa nướng của bố mẹ tui."
"Cảm ơn cô chú giùm tui nghen." – Đại Lãng đón lấy.Nhà Đại Lãng từng là dân chài sống ở làng chài ven biển phía Tây.
Năm Dương lên 8, Đại Lãng cùng bố mới chuyển về thị trấn Viễn Phương, ngay cạnh nhà Dương.
Bố Đại Lãng bỏ nghề chài lười, đi học nghề và mở một cửa tiệm bán thuốc Bắc, và đó trở thành cửa tiệm thuốc Bắc duy nhất trong thị trấn nhỏ khi ấy.
Dương rất thích sang đó chơi, hỏi han bác về tên các loài thảo dược và hít hà mùi ngọt dịu của cam thảo.
Bố Đại Lãng còn gửi cả mấy gói trà thảo mộc, một ít quả la hán và túi thuốc Bắc hầm gà cho cả phòng.
Xếp xong đồ đạc, Dương cùng Đại Lãng chúi mặt vào màn hình Nintendo Switch bé tẹo làm hai ván đua xe Mario Kart rồi leo lên giường của mình nghỉ ngơi.
Tầm 5 giờ chiều, thấy trời đã bớt nắng, Dương kéo Đại Lãng đi siêu thị mua ít đồ về nấu cơm.
Lúc trở lại ký túc, trong phòng đã nhiều hơn một người.
Đông – thành viên còn lại của ký túc xá đã trở về với chiếc vali màu bạc to đùng."
Ủa sao mày bảo cuối tháng 8 mới quay lại?"
Đông rưng rưng nước mắt: "Tao khổ quá mà~~ Ngày nào bố mẹ cũng lôi tao đi xưởng học việc rồi gặp gỡ khách hàng này nọ, tối về thì bắt đọc cả đống tài liệu và hồ sơ giấy tờ.
Chịu không nổi nữa tao kiếm cớ bảo là con phải lên trường sớm để chuẩn bị đề tài khoá luận và ôn thi cao học rồi bắt xe đến đây~~" Dương vỗ vỗ vai Đông an ủi dù cậu không chắc mình hiểu được tình cảnh này của Đông lắm.
Bố mẹ Đông là chủ một doanh nghiệp chuyên sản xuất vật liệu xây dựng tương đối lớn, có thể nói Đông là thiếu gia nhà giàu thứ thiệt, cũng là một cậu ấm hiếm hoi ở trọ ký túc xá chứ không phải trọ riêng ngoài trường.
Đơn giản chỉ vì bố mẹ muốn cậu không kiêu ngạo, biết kết giao bạn bè cũng như trải nghiệm cuộc sống bình dân giản dị.
Thế nhưng người giàu cũng có những nỗi khổ riêng của người giàu.
Đông là con trai cả, tương lai công ty gia đình sẽ do cậu kế quản, thế nhưng cậu lại chẳng có tí đam mê gì với kinh doanh hay thương mại khô khan, cậu luôn ấp ủ được mở một cửa hàng bánh ngọt trà chiều xinh đẹp cơ.
Trong lúc Đông cất dọn hành lý, Dương cùng Đại Lãng lúi húi xếp đồ đi chợ vào tủ lạnh và chuẩn bị cơm tối.
Anh Tú giả bộ lau đi những giọt nước mắt cảm động vô hình lăn dài trên má khi nhìn thấy mâm cơm thơm phức ngon lành, đạt tiêu chuẩn một bữa ăn gia đình bình thường đang dần được bày biện trên chiếc bạt: chả trứng thịt băm chiên, thịt bò xào cần tây, đậu phụ sốt cà chua và canh rau bắp cải luộc.
Những ngày chỉ có anh và Đại Lãng ở kí túc xá, đứa này có giờ giấc sinh hoạt lệch hẳn với đứa kia, nên cả hai thống nhất là tự nấu cơm ăn riêng hoặc tự ăn ngoài cho chủ động.
Anh Tú thì hoàn toàn không có thiết tha gì với nấu nướng, thực đơn suốt tuần nay của anh dao động tuần hoàn giữa mì ăn liền và cơm chiên thập cẩm.
Thi thoảng Đại Lãng về sớm nấu dư ra cho anh ăn ké thì thực đơn có phong phú hơn một chút, có thêm các món chiên và xào, nhưng lại thường xuyên ngọt một cách vô cùng khó hiểu và khó chấp nhận.
"Biết Đông quay lại sớm như vậy tao đã mua thêm bia ông Giáo." – Dương tiếc nuối.
"Không sao không sao, anh em còn nhiều dịp.
Bữa nay uống tạm cola cũng được!" – Đông hăm hở rót cho mỗi người một cốc cola đầy ắp.
"Mấy đứa đều là sinh viên năm cuối, tức là sắp đến kỳ thi sát hạch rồi hen.
Nhớ năm đầu tiên tham gia kỳ thi anh xuyên làm học trò một vị đại phu, sau còn từng phải đi làm đỡ đẻ đó haha!" – Anh Tú bật cười như đang hồi tưởng lại chuyện năm trước.
"Năm nay anh không phải tham gia nữa ạ?"
"Ừ không, năm đầu tiên anh đã qua kỳ thi sát hạch này rồi, kết quả được bảo lưu.
Giờ muốn ra trường chỉ cần thi tốt nghiệp nữa thôi." – Nụ cười trên khuôn mặt anh Tú hơi héo đi một chút.
Dương vội vã đổi chủ đề: "Thôi chúng ta hãy tạm quên đi quá khứ, hướng về tương lai.
Nâng ly cho một năm học cuối cấp suôn sẻ nào!"
Mỗi người đều cầm một cốc cola giơ về phía trước."
Chúc mấy đứa năm tới vượt qua kỳ thi sát hạch, bảo vệ khoá luận thành công, ra trường hốt được ngay công việc tốt!"
"Em không đi làm luôn đâu.
Chúc em thi đỗ cao học nữa đi!" – Đông mặc cả.Anh Tú nói lại: "Được rồi.
Chúc mấy đứa hoàn thành khoá luận, Đông đỗ cao học, Dương và Đại Lãng tìm được việc tốt.
Chúc cả anh cũng tốt nghiệp nữa!"
"Vâng!
Hai ba, zôôooo!!"
Tiếng cụng ly vang dội.
Dương ngửa cổ uống một nửa thì đặt xuống.
Cậu gắp một miếng đậu phụ vào bát, khơi chuyện: "Mà Đông định học lên cao học thật à?
Mày ghét khoa Kinh tế lắm mà."
"Tao muốn trì hoãn việc đi làm thôi.
Giờ mà ra trường là phải về làm cho gia đình liền." – Đông bỏ một miếng thịt bò mềm mại vào mồm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
Anh Tú và Dương đồng thời thở dài sâu sắc.
Người thì không biết đến bao giờ mới ra được trường, người thì hoang mang trước nỗi lo ra trường thất nghiệp không biết dòng đời xô đẩy đi đâu, kẻ thì lo lắng mới ra trường đã bị bắt tiếp quản gia nghiệp mà mất đời sống tự do.
Quả là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.Cả bốn không hẹn mà lại cùng nâng cốc cola, giả vờ như thứ chất lỏng tối màu kia không phải là nước ngọt có ga mà là thứ bia đen nặng đô nhất trên đời, nốc cạn nhằm quên đi thực tại.