Sau khi về đến nhà, Chu Tỏa Tỏa và Nam Tôn ngồi trên giường trò chuyện.
Chu Toả Toả kể hết mọi chuyện giữa Diệp Cẩn Ngôn và cô cho Nam Tôn nghe, bao gồm cả việc giúp đỡ gia đình Nam Tôn."
Thật không biết nên cảm ơn Diệp Tổng hay cảm ơn dì út," Nam Tôn vừa vui mừng vì vượt qua khó khăn, vừa thở dài một tiếng.
Chu Tỏa Tỏa nói: "Mình nghĩ là cả hai, hôm nào dì út về chúng ta cùng đi cảm ơn họ."
Nam Tôn gật đầu: "Ai~
Sau này phải cố gắng làm việc kiếm tiền thôi," Hai cô gái nhỏ tràn đầy ý chí chiến đấu với tương lai và sự sợ hãi về những điều chưa biết, không biết sau này sẽ còn xảy ra bao nhiêu chuyện tồi tệ như vậy nữa..."
Nam Tôn, mình nghĩ Diệp Cẩn Ngôn thích mình," Khi họ nằm xuống, Chu Tỏa Tỏa ngượng ngùng giấu nửa khuôn mặt vào chăn nói, Nam Tôn rõ ràng bị câu nói này làm cho ngây người ra..."
Chu Tỏa Tỏa, cậu có phải là đơn phương không?
Diệp Cẩn Ngôn đó, cây sắt bao lâu không nở hoa, cả công ty anh ta bao nhiêu cô gái trẻ, không thể nào em được dì út chăm sóc..."
Nam Tôn còn chưa nói...
"Ôi chao, nếu ông ấy không thích mình, vậy tại sao lại mang đồ ăn đêm cho mình, còn là món sủi cảo và tôm hùm đất mà mình thích nhất, tiền hoa hồng căn 12C cũng nhường cho mình, bây giờ còn cho mình làm trợ lý của ông ấy, mình nhớ ông ấy chưa bao giờ dùng trợ lý nữ mà!"
Tưởng Nam Tôn cũng bị cô nói một tràng làm cho mơ hồ: "Cùng lắm thì cậu cứ đi hỏi thẳng ông ta đi, tiểu thư bình thường không phải rất bạo dạn sao?"
Chu Tỏa Tỏa cũng không kìm nén được: "Nam Tôn, cậu ủng hộ mình ư?"
"Tỏa Tỏa, chỉ cần cậu hạnh phúc, cậu làm gì mình cũng ủng hộ cậu, nhưng nếu Diệp Tổng thật sự thích cậu thì ông ấy vẫn phải đến cầu hôn, vượt qua cửa ải của mình mới được."
"Ưm ừm" Chu Tỏa Tỏa áp mặt vào Nam Tôn: "Nam
Tôn là tốt nhất " Hai cẳng chân không ngừng đạp đạp."
Mà nói đi, cậu với Chương An Nhân thế nào rồi?"
"Không có gì thay đổi, đừng nhắc nữa mình bây giờ không muốn để ý đến anh ta, đợi khi nào mình tâm trạng tốt hơn rồi sẽ xử lý chuyện này."
---Phía bên kia biệt thự Tư Nam.
Diệp Cẩn Ngôn rót một ly rượu nhỏ đi vào phòng
Mẫn Nhi, trước đây anh không thích uống rượu như vậy, không thể phủ nhận là gần đây gặp Chu Toả Tỏa anh đã thích cô, anh cũng không hiểu là do cảm giác tội lỗi với Mẫn Nhi mà biến thành bù đắp, hay vì cô luôn tràn đầy sức sống như vậy, có thể thêm chút màu sắc cho cuộc sống làm việc nhàm chán ngày qua ngày của anh?
Nhưng chỉ thêm chút màu sắc cũng không đến mức nhìn thấy cô là không kìm được tim đập nhanh, giống như một cậu bé con sẽ ngượng ngùng, mấy ngày nay anh đều ngồi trong phòng Mẫn Nhi suy nghĩ về bản thân...Không thể không nói hiệu suất làm việc của Tinh
Ngôn thật cao, sáng hôm sau khi Chu Tỏa Tỏa còn đang mơ mơ màng màng chưa ngủ dậy đã đến văn phòng Diệp Tổng thì bên cạnh bàn làm việc của
Phạm Kim Cương đã có thêm một cái bàn nhỏ hơn bàn làm việc của Phạm Thư Ký.Phạm Kim Cương ngẩng đầu thấy Chu Tỏa Tỏa đến liền quát: "Chưa ngủ dậy à?
Mau tỉnh táo lại ngồi xuống bắt đầu làm việc đi, tôi nói cho cô biết nha, lát nữa Diệp Tổng sẽ đến, cô đừng để anh ấy nhìn thấy cái bộ dạng này, ngày đầu tiên đi làm ra cái thể thống gì."
Nói xong nghiêng đầu chỉ vào bàn làm việc của Chu Tỏa Tỏa bảo cô mau đến.Chu Tỏa Tỏa vừa ngồi xuống đã hỏi: "Diệp Tổng bình thường mấy giờ đi làm ạ?"
Phạm Kim Cương giơ tay nhìn đồng hồ 7 giờ 45 phút: "8 giờ, sắp đến rồi, anh ấy đều đến sớm một chút."
Chu Tỏa Tỏa vội vàng úp mặt xuống bàn: "Còn mười phút, cho em úp mặt một lát, tại sao chúng ta không thể 8 giờ mới đến làm việc ạ?
Đến sớm làm gì?
Em ở phòng kinh doanh hồi đó ngày nào cũng ngủ đủ giấc mà."
Phạm Kim Cương quay ghê lại chọc vào cánh tay cô:
"Ê tôi nói cô Chu Tỏa Tỏa, cô bây giờ là thư ký... của thư ký ông chủ tập đoàn Tinh Ngôn đó, cô không nghiêm túc thái độ sao?
Tôi không bắt cô đến làm việc sớm hơn tôi là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh, cô mau dậy đi, đừng để tôi lôi cô dậy."
Chu Tỏa Tỏa vẫn úp mặt xuống bàn thở dài: "Phạm
Thư Ký à, trách không được anh nhìn già thế, em làm thêm một thời gian nữa chắc em cũng già mất thôi.."
Phạm Kim Cương vừa định qua lôi cô dậy: "Hê tôi nói cô Chu Tỏa Tỏa..."
"Sao thế, Chu Toả Toả?"
Diệp Cẩn Ngôn lúc này đến thấy cô gái nhỏ đang úp mặt trên bàn.
Chu Tỏa Tỏa tim thắt lại vội vàng ngẩng đầu, không khỏi hơi xung huyết xoa xoa đầu: "Không có gì, chỉ là chưa từng dậy sớm đến thế..."
Phạm Kim Cương vội vàng vỗ vào cô dưới bàn, Diệp Cần Ngôn cúi xuống nhìn:
"Đây là ngủ không ngon à?"
Anh cười ha ha, Phạm Kim Cương nói: "Ôi chao không sao, người trẻ phải phấn đấu, quen rồi thì sẽ không ngủ nhiều thế nữa đâu."
"Phạm Kim Cương anh vào đây một lát," Diệp Tổng vẫy tay đi vào."
Chu Tỏa Tỏa đến được bao lâu rồi?"
Diệp Cẩn Ngôn vừa đi đến bàn làm việc quay người lại hỏi."
À, cô ấy không đến muộn, nhưng cô ấy vừa đến đã úp mặt xuống bàn rồi vừa khéo bị anh nhìn thấy,
Diệp Tổng là tôi dạy dỗ không tốt tôi..."
Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời anh ta: "Phạm Kim Cương tôi hỏi anh cái này sao?"
Anh chau mày nhìn Phạm Kim Cương, "À~ cô ấy đến được 5 phút rồi."
Diệp Cẩn Ngôn mím chặt môi dưới suy nghĩ một lát: "Anh ra ngoài bảo Chu Tỏa Tỏa vào đây một lát, rồi đóng cửa lại."
"À?...
À?
Đóng cửa?"
Phạm Kim Cương chỉ vào cánh cửa đó "Đúng!
Tôi và Chu Tỏa Tỏa nói chuyện xong rồi sẽ mở, anh mau đi!"
Phạm Kim Cương vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài Chu Tỏa Tỏa đang bưng cốc trong tay lo lắng hút, Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy Phạm Kim Cương đi ra ngoài liếc mắt một cái nhìn đáng yêu vô cùng ^^"Chu Tỏa Tỏa, mau mau mau vào đi, Diệp Tổng có chuyện riêng muốn gặp cô."
Chu Tỏa Tỏa đứng dậy: "À?
Phạm Thư Ký anh ấy định mắng em à?"
Lầm bầm nói nhỏ.
"Không biết, nhưng chắc chắn là chuyện riêng của cô, cô cứ cầu nguyện đi nha."
Phạm Kim Cương lại vẫy đầu ra hiệu cô vào.Chu Tỏa Tỏa đi đến trước mặt anh, Diệp Cẩn Ngôn thấy Phạm Kim Cương đóng cửa cẩn thận xong liền mở lời nói: "Tỏa Tỏa, lát nữa em về thu dọn một chút, trưa nay tôi qua đón em đi xem nhà của Tưởng Nam Tôn bên đó nhé."
"Diệp Tổng, không có gì để thu dọn cả, em không cần về đâu ạ."
"Cô ngốc này, không nhìn xem mình buồn ngủ đến mức nào rồi, tôi điều chỉnh giờ nghỉ trưa của em được chưa?"
Diệp Cẩn Ngôn cưng chiều nói.Chu Tỏa Tỏa gật đầu đi, vừa đi được nửa đường cô lại quay lại, cô gái nhỏ hôm nay mặc chiếc váy trắng, còn đeo thẻ công ty trông đặc biệt xinh đẹp và năng động, "Diệp Tổng," cô mở lời hỏi.Diệp Cẩn Ngôn lại ngẩng đầu: "Còn chuyện gì?"
"Diệp Cẩn Ngôn, anh có phải là.."
Ngay khi Chu Tỏa Tỏa định nói ra "thích em" thì điện thoại của Diệp Cẩn Ngôn reo lên, "Tôi nghe điện thoại," Diệp Cẩn Ngôn chỉ vào điện thoại, "À, không có gì, em đi đây Diệp Tổng."
Chu Tỏa Tỏa vội vàng chạy khỏi đó...Diệp Cẩn Ngôn sau khi nghe điện thoại xong mới phản ứng lại cô gái nhỏ này vừa nãy lại gọi thẳng tên đầy đủ của anh, anh liếc mắt ra ngoài thấy Chu Tỏa Tỏa đang nói chuyện với Phạm Kim Cương liền lắc đầu cười."
Đới Thiến rốt cuộc đã nói gì với lão Diệp mà anh ấy lại chăm sóc cô như vậy," Phạm Kim Cương nghiêng đầu nhíu mày lầm bầm"Ôi chao Phạm Phạm, em không phải là buồn ngủ sao..."
Tỏa Tỏa đảo mắt"Thế này đi, anh muốn ăn gì, trưa nay em mang về cho anh."
Chu Tỏa Tỏa đi qua khoác vai Phạm Kim Cương.
Phạm Kim Cương liếm môi, một người háu ăn như anh ta đương nhiên muốn ăn rất nhiều thứ, "Nhà hàng bên Bến Thượng Hải có cái bánh pudding đào đó, mang về cho tôi một cái," Anh vỗ vỗ bàn tay nhỏ của Chu Tỏa Tỏa đang khoác lấy anh nói: "Về đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến làm việc bình thường cho tôi."
Chu Tỏa Tỏa cầm túi xách lên đi, đến cửa quay người lại hai tay làm hình bánh pudding rồi liếc mắt nhìn Phạm Kim Cương một cái...Chu Tỏa Tỏa về đến nhà đúng là buồn ngủ đến mức nằm xuống là ngủ ngay, tối qua nằm trên giường cô
ngủ không được, trong đầu toàn là chuyện hôm nay bán được hai căn nhà, tiền hoa hồng bán được một căn ở Đông Li cũng phải mười mấy vạn đó, cô cứ nghĩ đến khi có tiền sẽ đi thuê một căn nhà đón Nam Tôn và mọi người đến ở cùng, vì vậy tận 2 giờ sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.Cô đặt báo thức 10 giờ rưỡi, ngủ được 2 tiếng cuối cùng cũng tỉnh lại, cô nhìn điện thoại, Diệp Cẩn Ngôn đã gửi tin nhắn đến: "Tỏa Tỏa, chiều nay có mấy cuộc họp phải họp, tạm thời không đi đến nhà họ Tưởng nữa, em ngủ dậy thì đến công ty làm việc nhé, họp em phải đi theo.
"Sáng hôm đó Diệp Cẩn Ngôn làm sao có thể không biết chiều sẽ có cuộc họp, chỉ là để Chu Toả Toả về nhà ngủ một giấc thật ngon nên đã lừa cô...
Chu Toả Toả ngủ ngon lành thấy tin nhắn này cũng không nói gì, trả lời một chữ "được", mua bánh pudding đào rồi đi đến công ty...---Một tháng trôi qua, trong tháng này Chu Tỏa Tỏa ở bên cạnh Phạm Kim Cương và Diệp Cẩn Ngôn thực sự đã học được rất nhiều, cũng hiểu rõ hơn về các bộ phận trong công ty, chỉ là trong tháng này giữa
Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa ngoài công việc cần gặp mặt ra, không nói thêm lời thừa thãi nào.
Nhưng hai người mỗi ngày về đến nhà đều mang theo tâm sự riêng...."
Nam Tôn, cậu nhìn xem Diệp Cẩn Ngôn anh ấy có phải thích đàn ông không? ví dụ như Phạm Kim Cương!"
Chu Toả Tỏa và Nam Tôn nằm sấp trên giường nói chuyện.Nam Tôn đẩy đẩy đầu Tỏa Tỏa: "Đầu cậu ngày nào cũng chứa cái gì vậy?"
"Không phải, mình chỉ là thấy lạ thôi, mấy ngày nay mình ném cho anh ấy mười mấy cái liếc mắt đưa tình, anh ấy chẳng thèm để ý đến mình, mình là Chu Tỏa Tỏa đó!"
Chu Tỏa Tỏa không hiểu sao lại khóc, tháng này tuy ngày nào cũng có thể gặp Diệp Cẩn Ngôn, nhưng sự
"lạnh nhạt" đột nhiên này khiến cô rất tủi thân, có lẽ từ khi cô thích Diệp Cấn Ngôn cô đã quen với sự quan tâm và trêu chọc bất chợt của anh ấy...Nam Tôn lau nước mắt cho cô: "Thôi đi, người ta
Diệp Cẩn Ngôn có lẽ tâm tư vốn không đặt ở chuyện này đâu?"
'Vậy anh ấy có thể có nhiều điều phải cân nhắc chứ?
Ví dụ như một điểm thực tế nhất, tuổi tác."
Chu Tỏa Tỏa nhất thời cũng không biết nói gì, nghĩ đi nghĩ lại giữa anh và cô thật sự có rất nhiều điều phải cân nhắc, Nam Tôn lại tiếp lời: "Tỏa Tỏa, nếu cậu thực sự khó chịu thì em cứ mạnh dạn hỏi thẳng anh ấy, nếu anh ấy nói ra những lo ngại của anh ấy thì chứng tỏ có cơ hội, tiểu công chúa nhà ta phải hạnh phúc mới được, Diệp Cẩn Ngôn anh ấy rất tốt."
Chu Tỏa Tỏa vội vàng ôm lấy Nam Tôn không ngừng đạp chân, Nam Tôn đẩy cô ra: "Cái đồ yêu đương mù quáng' đúng là hết nói nổi."
Đương nhiên tháng này Tạ Hoành Tổ cũng không ít lần quấy rối Chu Tỏa Tỏa.
Xe chất đầy bóng bay tỏ tình dưới tòa nhà công ty cô, ngày nào cũng cầm môt bó hoa ngồi xổm ở sảnh công tv chờ cô tan làm, thậm chí còn tấn công từ bên cạnh để lấy lòng bà nội Tưởng...Tạ Gia Nhân biết chuyện rất tức giận, đích thân tìm
Chu Tỏa Tỏa gây khó dễ cho cô, nhưng Chu Tỏa Tòa cũng nói rõ cô không có bất kỳ tình cảm nào với Tạ Hoành Tổ, cũng không chấp nhận bộ dạng gây khó dễ của Tạ Gia Nhân.
Về nhà Tạ Gia Nhân cũng nói ý của Chu Tỏa Tỏa cho
Tạ Hoành Tổ nghe, nhưng Tạ Hoành Tổ không để trong lòng: "Mẹ!
Chu Tỏa Tỏa con nhất định phải cưới, trước đây mẹ luôn sắp đặt cho con, bây giờ con khó khăn lắm mới có được một cô gái mình thích, con phải theo đuổi!
Những gì mẹ sắp đặt cho con như Triệu Mã Lâm...
đều không phải là người con thích," Chưa nói xong Tạ Gia Nhân đã tát một cái, Tạ Hoành Tổ cũng không tức giận: "Được, những thứ này đều cho mẹ, sau này con không cần tiền của mẹ, con tự mình cố gắng, mẹ cũng đừng can thiệp chuyện của con và Chu Tỏa Tỏa nữa."
Anh ôm mặt ném thẻ ngân hàng và tiền trong ví lên bàn rồi đi.Vì chuyện này, ngày hôm sau Tạ Gia Nhân trực tiếp đến văn phòng Diệp Cẩn Ngôn, yêu cầu Diệp Cẩn Ngôn điều động Chu Tỏa Tỏa đến một thành phố khác, cô ta sẽ cấp cho tập đoàn Tinh Ngôn ưu đãi cao nhất..."
Phạm Phạm, anh nói em sẽ bị xử lý thế nào?"
Chu Tỏa Tỏa và Phạm Kim Cương đứng thành một hàng ở ngoài cửa...
"Nhẹ thì giáng chức, nặng thì điều động đến chi nhánh."
Phạm Kim Cương quay đầu nhìn cô lại than vẫn: "Cô nói cô xem, yêu đương mà làm chuyện lớn như vậy, tôi chưa từng nói với cô sao?
Yêu đương đừng ảnh hưởng đến công việc!"
"Em không có yêu đương, là anh ta ngày nào cũng quấn lấy em!"
Chu Tỏa Tỏa dùng vai va vào Phạm Kim Cương...
Mấy chục ngày nay hai người họ trong một loạt những cuộc cãi vã và "yêu nhau lắm cắn nhau đau" đã trở thành "anh em".
Phạm Kim Cương cũng biết Chu Tỏa Tỏa là một cô gái có phẩm chất và đạo đức thực sự rất tốt, chỉ là kinh nghiệm xã hội còn ít, anh ta cũng không khó để nhìn ra một số suy nghĩ nhỏ giữa Chu Tỏa Tòa và Diệp Tổng..."
Suyt!
Ra rồi!"
Phạm Kim Cương bảo Chu Tỏa Tỏa im miệng, "Diệp Tổng, hẹn gặp lại-" Tạ Gia Nhân đi ra ngoài cửa lại liếc mắt nhìn Chu Tỏa Tỏa một cái.
Tiễn Tạ Gia Nhân đi xong Diệp Cần Ngôn quay lại bảo Phạm Kim Cương đi theo vào, lát sau Phạm Kim Cương vui vẻ chạy ra nói với Tỏa Tỏa: "Nhanh nhanh nhanh, mau vào cảm ơn Diệp Tổng, anh ấy không điều cô đi rồi."
"À?"
Chu Tỏa Tòa còn chưa phản ứng kịp, "Diệp Tổng vừa bảo tôi đấu thầu lại nhà cung cấp điều hòa, anh ấy đã chọn cô."
Phạm Kim Cương vui mừng cho "người chị em" này.
Chu Tỏa Tỏa xúc động ôm lấy Phạm Kim Cương, Phạm Kim Cương cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ cô...Cảnh này Diệp Cẩn Ngôn bên trong nhìn rõ mồn một...
Thấy họ buông nhau ra liền giả vờ không biết gì quay lưng lại phía cửa."
Cảm ơn Diệp Tổng!"
Chu Toa Tỏa hét lớn, Diệp Cẩn Ngôn vẫn bị giật mình: "Cô dọa ai vậy?"
Mắt Chu Tỏa Tỏa bắt đầu đỏ hoe: "Diệp Tổng, sau này em sẽ không gây phiền phức cho công ty nữa.
Sau này làm gì cũng lấy lợi ích công ty làm đầu tiên."
Cô rơi mấy giọt nước mắt, cô thực ra rất sợ Diệp Cẩn Ngôn sẽ đuổi cô đi."
Nhìn cô kìa," Diệp Cẩn Ngôn rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô rồi nói: "Tỏa Tỏa, em phải biết, hôm nay đối lại là ai, tôi cũng sẽ bảo vệ tốt mỗi nhân viên trong công ty, rõ chưa?"
Tỏa Tỏa gật đầu...---Hôm đó Tạ Hoành Tổ vẫn ngồi xổm ở sảnh chờ Chu
Toả Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn vừa lúc vào công ty, Tạ Hoành Tổ vội vàng đứng dậy đi tới: "Chú Diệp...
Chú Diệp," Anh ta gọi mấy tiếng Diệp Cẩn Ngôn mới thấy anh ta: "Ừm?
Tạ Hoành Tổ?"
Tạ Hoành Tổ vội vàng giấu bó hoa trong tay ra sau lưng: "Chú Diệp, chuyện của Tỏa Tỏa vẫn phải cảm ơn chú, cảm ơn chú đã không nghe lời mẹ cháu, không điều Tỏa Tỏa đi nơi khác."
"Công ty chúng tôi có sự sắp xếp của riêng mình, sẽ không nghe bất kỳ ai, hiểu chưa?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy hai bàn tay anh ta giấu sau lưng liền vươn đầu ra xem, Tạ Hoành Tổ đành phải lấy ra bông hoa đóDiệp Cẩn Ngôn cầm lấy hỏi: "Bông hoa này cho ai vậy?"
"Hoa cho.."
Tạ Hoành Tổ ấp úng."
Chu Toả Tỏa?"
Diệp Cẩn Ngôn ngắm nghía bông hoa đơn giản này.
Tạ Hoành Tổ cười ngây ngô không nói gì nhưng ngầm thừa nhận, Diệp Cẩn Ngôn tiếp lời: "Người trẻ, bất kể các cô cậu có yêu đương hay làm bạn, tôi đều không phản đối, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến công việc của cô ấy, bản thân cậu cũng có công việc của riêng mình đúng không?"
Tạ Hoành Tổ liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng!"
Giơ tay muốn lấy hoa vềDiệp Cẩn Ngôn vẫn cầm trong tay nói: "Bông hoa này à, lần sau tặng hoa gì tươi sáng hơn nhé."
Nói xong mới trả hoa lại cho anh ta rồi đi, "Cảm ơn chú Diệp!"
"À, không có gì."
Tạ Hoành Tổ lại nói: "Chú thật là một người tốt!"