Lãng Mạn NHỮNG NĂM THÁNG BÌNH LẶNG

Những Năm Tháng Bình Lặng
"Không bắt nạt, không bắt nạt, yêu còn không hết nữa là."


Khi về đến Quảng Châu, điều khiến Vương Phi Vũ ngạc nhiên là lúc anh đưa Phi Phi về đến nhà, trên bàn đã bày sẵn một bàn thức ăn, Trương Hinh dịu dàng bước đến đón Phi Phi.Phi Phi thấy dáng vẻ của cô Trương, cộng thêm việc trên đường về Vương Phi Vũ có nói với cô bé: "Lát nữa về đến nơi chính là nhà của Phi Phi sau này, là nơi Phi Phi sẽ sống cùng chú."

Phi Phi phản ứng lại và nói một câu: "Cháu chào dì ạ~""Ôi chao~" Đôi mắt vốn đã sưng vì khóc của Trương Hinh lại đỏ hoe."

Sao lại chuẩn bị sẵn đồ ăn vậy?"

Vương Phi Vũ hỏi.

Trương Hinh kéo Phi Phi lại gần phòng khách và nói với Vương Phi Vũ: "Với tính cách của anh, làm sao có thể nói cho em một chút chuyện gì chứ, em đành tự gọi điện hỏi Tỏa Tỏa thôi."

Sau khi Tỏa Tỏa trở về, cô tiện đường ghé qua quán cà phê.

Vừa bước vào, các nhân viên đã xúm lại."

Chị Tỏa!

Anh rể giỏi quá!"

"Anh rể vậy mà lại là ông chủ lớn ở Thượng Hải!"

"Chị Tỏa chị giấu kỹ quá đi!"

Tỏa Tỏa vội vàng chặn lời mọi người: "Mấy đứa làm sao vậy?

Có chuyện gì mà khiến mọi người kinh ngạc thế?"

Trương Hữu Thành tiến lên kể cho cô nghe:

"Những ngày chị vắng mặt, không biết anh rể đột nhiên tự mình trở về thế nào, rồi trực tiếp mua lại một công ty.

Chị đừng nói, chiều này đã lan truyền khắp khu vực này rồi đấy, nếu không em cũng không biết anh Diệp lại hào sảng đến vậy."

Tỏa Tỏa ngấm ngầm tức giận, hằm hằm bước về nhà.

Cửa vừa mở, Diệp Cẩn Ngôn dường như còn chưa biết "nguy hiểm" đang đến, giơ bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Tiểu Tỏa lên: "Ồ~ Mẹ về rồi!"

"Diệp Cẩn Ngôn!

Đưa con sang nhà hàng xóm đi, em có chuyện tìm anh!"

Tỏa Tỏa đi đến trước mặt anh, chống nạnh muốn tỏ ra mình rất tức giận, nhưng nhìn thấy lão già này đang mặc chiếc áo thun cũ mà cô mua cho anh lần trước đi lại trong nhà thì lại không thể giận nổi.Diệp Cẩn Ngôn ôm hai đứa trẻ lén thở dài rồi ra ngoài.

Đến góc cua còn nói với mấy nhóc: "Mẹ có giống mèo con xù lông không?"

"Diệp Cẩn Ngôn!"

"A!

Anh về ngay đây!"

---Khi trở về, Diệp Cẩn Ngôn lén đóng cửa rồi chắp tay sau lưng đi đến ngồi cạnh Tỏa Tỏa, cầm miếng trái cây vừa gọt cho con đưa cho cô ăn "Vội vàng về thế, khát không?

Ăn miếng trái cây đi."

Giọng nói dịu dàng và người đàn ông ấm áp ở bên cạnh, Tỏa Tỏa bỗng thấy mình đang giận cái gì chứ?

Trước đây không phải đã nói rồi sao, có chuyện gì thì Diệp Cẩn Ngôn nhất định sẽ không làm mà không có lý do.Cô "ừm~" một tiếng ăn một miếng táo, đột nhiên nghĩ ra, nhìn chằm chằm vào má Diệp Cẩn Ngôn, nghĩ ra cách: "Cẩn Ngôn, anh cười một cái đi."

Diệp Cẩn Ngôn trợn mắt to hơn một chút, đôi mắt phượng cũng lộ rõ, nghi hoặc hỏi: "Làm gì?"

"Anh cứ cười đi mà."

Diệp Cẩn Ngôn mím môi cười nhẹ một cái, vẻ mặt ngượng ngùng.

Tỏa Tỏa không hài lòng, vội vàng nói: "Ôi chao, lão Diệp~ Anh cười tươi lên một chút đi."

Diệp Cẩn Ngôn hết cách, há miệng cười giả lả.

Tỏa Tỏa nắm đúng thời cơ, ngả vào lòng Diệp Cẩn Ngôn, ngậm lấy phần má bên trái của anh do cười mà lộ ra.

Khi Tỏa Tỏa buông ra, có thể thấy rõ vết đỏ hồng nhạt còn vương chút nước bọt trên má trái của Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn làm bộ vẻ mặt ghét bỏ đưa tay chạm vào."

Em sai rồi~ Em không nên về đến nơi đã giận dỗi như vậy."

Tỏa Tỏa nhìn anh nói.Diệp Cẩn Ngôn cười đến mức ngực rung lên bần bật, vừa vuốt ve mái tóc Tỏa Tỏa vừa nói: "Biết em lại giận chuyện gì mà, chẳng phải đang đợi giải thích cho em sao?"

Tỏa Tỏa lắc đầu trong lòng anh, rồi nhìn thấy hai điểm nhô lên do anh mặc chiếc áo thun cũ.

Bàn tay ngứa ngáy của cô lại trêu chọc vào đó: "Không nghe giải thích nữa, anh nhất định có lý do để làm điều đó, em nghĩ chắc là lý do anh vội vàng về Quảng Châu lần trước nhỉ."

"Xì!"

Diệp Cẩn Ngôn bị cô chọc cho hai điểm kia cương lên.

Tỏa Tỏa càng thấy dễ sờ, cứ xoa nắn mãi: "Dừng lại!

Dừng lại!

Đừng nghịch, đừng động."

Nhưng người trong lòng vẫn không nghe lời, lại kéo hai tay ra khỏi chiếc áo trắng nhỏ bó sát cơ thể, luồn tay vào bên trong, tránh qua lớp vải mà sờ soạng.

Diệp Cẩn Ngôn phía dưới còn luôn bị cô đè như vậy, Tỏa Tỏa thỉnh thoảng còn vặn vẹo cơ thể mình, phía dưới nhanh chóng có phản ứng.

Diệp Cẩn Ngôn lập tức bế cô lên rồi lật ngược lại đè lên cô, nói với giọng gay gắt: "Vừa đúng lúc đưa lũ trẻ đi rồi, trước hết dọn dẹp em thật kỹ đã, xem ra em còn 'tân hôn' hơn cả anh nữa hả?"

Ngay lúc Diệp Cẩn Ngôn sắp luồn tay vào áo của Tỏa Tỏa thì chuông cửa reo.

Diệp Cẩn Ngôn ghét kiểu nhà chung cư này, thỉnh thoảng lại có hàng xóm sang làm hỏng chuyện!Tỏa Tỏa đẩy anh ra đứng dậy đi mở cửa, rồi quay lại nhìn anh, và nhìn thấy chiếc quần ngủ của anh đang nhô lên thì bật cười: "Nhanh đi trốn đi, nếu không thì lấy gì đó che lại đi."

Diệp Cẩn Ngôn lườm cô một cái, nhưng càng tức giận hơn là người bấm chuông cửa.

Bên ngoài là Dư Giang Lăng."

Tỏa Toả, anh Diệp có ở nhà không?

Anh đến tìm anh ấy có việc."

Tỏa Tỏa thò đầu vào nhìn, rồi thấy Diệp Cẩn Ngôn đang cầm chiếc gối sofa che hạ bộ giả vờ xem TV, cười cười cho Dư Giang Lăng vào.Dư Giang Lăng không khách khí nhiều, đi đến ngồi xuống.

Diệp Cẩn Ngôn đưa cho anh ta một tách trà.

Dư Giang Lăng cười: "Nghe Toả Tỏa nói, anh Diệp trước đây uống rượu à."

"Phải, cô ấy quản chặt, giờ phải chuyển sang uống trà."

Diệp Cẩn Ngôn lén nhìn Tỏa Tỏa "Thích uống thì cứ tiếp tục uống đi, nói như thể em không biết điều vậy."

Tỏa Tỏa miệng nói vậy, nhưng vẫn hiểu ý hai người họ, đi lấy một ly rượu đến, đặt lên bàn rồi ra ngoài"Em đi chơi với con đây, anh uống ít thôi nhé."

Tỏa Tỏa định đi, Diệp Cẩn Ngôn giữ cô lại."

Chuyện này, em cũng phải nghe."

Diệp Cẩn Ngôn kéo cô ngồi vững bên cạnh, rồi ra hiệu cho Dư Giang Lăng bắt đầu kể, còn mình thì với nụ cười vui vẻ đi mở rượu."

Người vẫn luôn đi theo Hoàng Kỷ Hãn đã khai rồi, năm đó Vương Mẫn Vũ và cô giáo Lý ở Bệnh viện số Một thành phố Huệ Châu, nhưng mối quan hệ quá lớn, không lâu sau khi sự việc kết thúc thì bệnh viện không còn hồ sơ nữa."

Dư Giang Lăng vừa nói vừa lục lọi điện thoại, tìm ra một tệp tin rồi đẩy điện thoại lên bàn."

Đây là hồ sơ người đó gửi tới, anh Diệp có biết ai hiểu về y tế không?"

Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lát, cầm điện thoại lên nhìn hai cái, anh quả thật cũng không hiểu Rồi anh bắt đầu giải thích cho Tỏa Tỏa.

"Anh về Quảng Châu trước là vì hôm đó ở Thanh Đảo biết được những chuyện Hoàng Kỷ Hãn làm ở bệnh viện, chắc chắn cũng là dùng quan hệ, nên anh đã về mua lại công ty của hắn.

Sau này... gậy ông đập lưng ông, anh tìm được một số tài liệu của hắn, liền dùng người nhà hắn đe dọa, bất đắc dĩ trợ lý của hắn đã kể hết mọi tài liệu và thông tin của hắn cho chúng ta."

"Mục đích cuối cùng là gì?"

Tỏa Tỏa hỏi "Diệt cỏ tận gốc."

Diệp Cẩn Ngôn khẳng định, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo."

Nhưng bây giờ vẫn khó phân biệt thật giả, chúng ta cần nắm rõ tài liệu dự bị của hắn."

Dư Giang Lăng bổ sung: "Theo suy đoán của tôi, cái chết thực sự của Vương Mẫn Vũ hẳn là không thoát khỏi liên quan đến hắn, hắn đã không còn là người đứng sau nữa, người đích thân đưa Vương Mẫn Vũ đi hẳn là hắn... thậm chí cả Lý Uyển nữa..."

Tỏa Tỏa nghe những điều này không khỏi rùng mình hai cái, nghiến răng thầm mắng Hoàng Kỷ Hãn.Dự án thư viện của công ty sắp hoàn thành, nên mọi chuyện dồn dập, Diệp Cẩn Ngôn dường như quên cả nghỉ ngơi.

Anh chỉ cảm thấy mấy tháng gần đây trôi qua rất nhanh, đôi khi ngồi một mình tĩnh lặng, sâu trong lòng anh lại sợ hãi, sợ mình đột nhiên không thể nắm giữ được thời gian này.Cuộc sống hiện tại của anh là điều anh chưa từng nghĩ tới trước đây.

Anh từng nghĩ cả đời này sẽ mang theo nỗi day dứt với Mẫn Nhi, mang theo tiền tài và danh vọng trong mắt người ngoài mà sống hết đời.

Nhưng bây giờ trong lòng anh đã có một người, có hai đứa con bảo bối với người mình yêu.

Mỗi khi nghĩ đến đây, khóe miệng anh lại bất giác cong lên.

Hôm nay hiếm khi không có việc gì, anh đang ngồi thất thần trên ban công, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt phía sau.Anh vịn vào tay vịn ghế quay người lại nhìn, Tiểu Tỏa đang mặc bộ đồ trẻ em McDonald's kiểu mới mà mẹ cô bé mua, chầm chậm bước đến, tay còn cầm một chiếc túi nhỏ phe phẩy.Anh cười mở rộng vòng tay, Tiểu Tỏa thấy càng hưng phấn hơn, tăng tốc những bước chân nhỏ bé chạy đến, miệng líu lo vài tiếng "Ba...

à... ba ba" mềm mại.Diệp Cẩn Ngôn ôm cô bé vào lòng, đặt lên đùi, rồi thấy Tỏa Tỏa đang đi theo phía sau, trái tim già nua của anh bị Tiểu Tỏa làm cho tan chảy, miệng toe toét cười vui vẻ: "Sao lại mặc thế này?"

"Thấy trên mạng, thấy đáng yêu thì mua thôi, mà nói này, Bụng Bự không chịu mặc đâu, em đành cho Tiểu Tỏa mặc, kéo sang cho anh xem."

Tỏa Tỏa mỉm cười bước đến, vài cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài xõa xuống của cô, Diệp Cẩn Ngôn cứ thế mỉm cười nhìn cô.Tỏa Tỏa ngồi lên lan can nhìn ra ngoài những tòa nhà, đợi người đàn ông phía sau trêu chọc con đủ rồi, cô còn muốn lao vào lòng anh nữa chứ."

Ý cha... cha, Tiểu Tỏa ơi, à pù..."

Người đàn ông phát ra âm thanh trầm ấm, trêu chọc Tiểu Tỏa trong lòng.

Tỏa Tỏa nghĩ bụng, đúng là còn đáng yêu hơn cả trẻ con."

Diệp Trì đâu?"

Anh vẫn nhớ ra còn một đứa nữa, đứng dậy đi đến trước mặt Tỏa Tỏa hỏi."

Vận Miễu đưa sang nhà hàng xóm chơi với Cá Con rồi."

Tỏa Tỏa mỉm cười, rồi ôm con lại, đi vào phòng khách đặt lên ghế sofa rồi lập tức chạy về lao vào lòng Diệp Cẩn Ngôn.Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô, TV trong nhà không bật, điện thoại cũng không ai dùng, nhất thời thế giới thật yên tĩnh, trong mắt hai người chỉ có đối phương.Diệp Cẩn Ngôn đặt tay lên eo Tỏa Tỏa, cúi đầu hôn xuống, khiến Tỏa Tỏa hơi ngả người ra sau.Nụ hôn của anh mang theo hương trà, hậu vị thanh mát, Tỏa Tỏa lập tức đắm chìm vào đó.Sau đó, một làn gió mát lại thổi qua, khiến hai người đang hôn nhau có chút đổ mồ hôi tỉnh lại.

Diệp Cẩn Ngôn kéo Tỏa Tỏa về phòng khách ngồi.

Tỏa Tỏa cứ thế nằm sấp trên ngực anh, ngẩng đầu vuốt ve cằm của anh."

Diệp Cẩn Ngôn, anh trông hơi tiều tụy đó."

Tỏa Tỏa nói.

Diệp Cẩn Ngôn biết mình không nên mệt mỏi như vậy, lập tức đáp lại: "Anh biết rồi, anh sẽ nghỉ ngơi thật tốt."

"Khi nào?"

"Còn phải đến Huệ Châu gặp một người nữa, đợi anh về nhé."

"Không thể liên lạc qua điện thoại sao?"

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu: "Bạn cũ quá rồi, lần này là nhờ người khác liên lạc, tìm người giúp đỡ thì nên gặp mặt trực tiếp sẽ tốt hơn."

Tỏa Tỏa bĩu môi: "Em cũng muốn đi theo, anh cứ coi như dẫn em đi chơi đi," Diệp Cẩn Ngôn cười bất lực đồng ý."

À đúng rồi, hồi anh mới chuyển đến Tư Nam anh có nói, bàn tay này sẽ dành cho em," Cô nâng bàn tay phải của Diệp Cẩn Ngôn lên, ngượng ngùng hôn một cái, rồi cầm lấy chiếc túi nhỏ mà Tiểu Tỏa vừa xách, từ trong đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Diệp Cẩn Ngôn.Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô nhướng mày, mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ, bên trong có khắc một hình khóa nhỏ."

Em đặt làm đó nha, của riêng anh thôi, thấy anh bình thường khí chất phi phàm nên em nghĩ nếu anh đeo thêm đồng hồ nữa thì tốt quá."

Tỏa Tỏa cầm lấy muốn đeo giúp anh, đối mặt với anh thì thấy mắt anh lại có chút ướt."

Sao vậy?"

"Tỏa Tỏa... em vậy mà còn nhớ, còn nhớ anh đã nói bàn tay này sẽ dành cho em."

Tỏa Tỏa gật đầu: "Ừm, em vẫn luôn nhớ mà, ai bảo anh lừa em nhiều như vậy, chuyện gì của anh em đều nhớ hết đó nha, đừng có nghĩ đến chuyện bắt nạt em."

Diệp Cẩn Ngôn giơ tay ra để cô giúp đeo vào: "Không bắt nạt, không bắt nạt, yêu còn không hết nữa là."

Anh ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên đỉnh đầu.---Đây đây!

Chàng trai trẻ của mọi người đây 🤭😂
 
Những Năm Tháng Bình Lặng
"Chúng ta kết hôn lần nữa nhé?"


Trên chuyến xe đi Huệ Châu, Diệp Cẩn Ngôn mặt ủ mày chau, còn Chu Tỏa Tỏa bên cạnh đang cầm tay anh, nén cười."

Này, em đừng cười nữa."

Diệp Cẩn Ngôn dùng tay còn lại véo má côTỏa Tỏa nhân cơ hội hôn anh một cái, "Anh xem anh kìa, bộ dạng không nỡ rời xa đó, yên tâm đi, bọn trẻ rất quen với chị Trương rồi mà."

Ngay trước khi họ ra ngoài, khi đưa hai đứa trẻ lên lầu, hai tiểu quỷ thông minh đã nhìn thấy hai chiếc ba lô đặt ở cửa, biết bố mẹ sắp đi chơi và mình bị bỏ lại.Trong chốc lát, Tiểu Tỏa òa khóc trong vòng tay Trương Hinh, Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy lòng đau như cắt, đặc biệt khi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của con gái và đôi tay nhỏ bé cầu xin bố bế, anh liên tục chớp mắt, nhíu mày.

Trước đây đi làm cũng đâu có quyến luyến như vậy, đang nghĩ thì cảm thấy bàn tay nhỏ bé của mình bị nắm lấy, cúi xuống nhìn thấy một Bụng Bự sắp khóc đi đến bên chân mình, kéo lấy bàn tay to gấp mấy lần của Diệp Cẩn Ngôn.Diệp Cẩn Ngôn lúng túng nhìn Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa mỉm cười, "Em đi làm hàng ngày, đi rồi cũng không buồn đến thế này."

Sự quyến luyến của hai đứa trẻ đối với Diệp Cẩn Ngôn khiến lòng anh ấm áp, anh lại ôm hai cục cưng vào lòng, vừa hôn một cái, "Bố và mẹ sẽ về nhanh thôi, được không?"

Tiểu Tỏa và Diệp Trì hiểu nhưng chưa nói được nhiều, chỉ vùi mặt vào vai bố, hai tay nắm chặt lấy vạt áo Diệp Cẩn Ngôn, bày tỏ không muốn rời xa họ.

Cuối cùng, Diệp Cẩn Ngôn thực sự không chịu nổi, nói với Tỏa Tỏa"Hay là đưa cả hai đứa đi cùng đi."

"Diệp Cẩn Ngôn!"

"Hả?"

"Chúng ta đi giải quyết công việc, đưa chúng đi cùng thì làm sao được?"

Trương Hinh cũng không chịu nổi, bước tới ôm thẳng hai đứa trẻ về "Diệp tổng à, bọn trẻ đương nhiên là quyến luyến hai người, nhưng hai người cũng không thể dựa dẫm vào bọn trẻ được.

Mau giải quyết xong việc rồi về, tôi sẽ trông chúng thật tốt, hai đứa này quen tôi rồi."

Sau đó là Tỏa Tỏa kéo Diệp Cẩn Ngôn vẫn còn chút không nỡ vào thang máy.---Chiều muộn, gần bữa tối, họ đến Huệ Châu.

Diệp Cẩn Ngôn đưa Tỏa Tỏa từ sân bay lên thẳng một chiếc xe hơi.

Họ ngồi ghế sau, vừa vào xe, Diệp Cẩn Ngôn đã chào hỏi người trong xe."

Nhiếp tổng, chào anh."

"Diệp tổng, thật khó gặp anh quá," Nhiếp Minh Vũ nhìn gương chiếu hậu rồi cười, "Xem ra Diệp tổng gần đây phong lưu nhỉ."

"Phong lưu tài tử là anh mới đúng, mấy năm nay có tìm được người phù hợp chưa?"

Hai người đùa cợt, nhưng Tỏa Tỏa nghe thấy lạ, cảm thấy vị Nhiếp tổng này đang coi mình là tình nhân nhỏ của Diệp Cẩn Ngôn, không hài lòng nên mở miệng nói, "Nhiếp tổng, chào anh, tôi là Chu Tỏa Tỏa, là..."

Tỏa Tỏa bị Diệp Cẩn Ngôn ngăn lại, "Chu Tỏa Tỏa, vợ tôi."

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười ôn hòa nói."

Bác sĩ Tống, vợ tôi."

Khuôn mặt Nhiếp Minh Vũ xuất hiện nụ cười mà Diệp Cẩn Ngôn ít thấy, đó là nụ cười tràn đầy tình yêu và sự rạng rỡ.

Diệp Cẩn Ngôn cũng tự nhiên biết anh ta đang nói về ai, anh nói: "Xem ra lúc đầu tôi nhìn không sai, hai người sau này nhất định có chuyện."

Sau khi xe chạy được một lúc, trong xe lại im lặng.

Giữa họ luôn là như vậy, có chuyện để nói thì nói, không có thì không lãng phí thời gian, nhưng tình bạn chắc chắn không phải giả dối, chỉ là tất cả đều là doanh nhân nên quen với cách này."

Diệp Cẩn Ngôn, vừa rồi anh giả vờ như rất hiểu chuyện tình cảm, có phải còn giấu em chuyện gì không?"

Tỏa Tỏa ghé sát tai anh thì thầmDiệp Cẩn Ngôn không cố ý hạ giọng, "Gì chứ, nghe rõ đây, đó là Bác-sĩ-Tống, anh làm gì hiểu chuyện tình yêu nam nữ...

Ít nhất là trước khi gặp em."

Tỏa Tỏa âm thầm tiêu hóa một lúc, sau đó liền nhìn Nhiếp Minh Vũ đang lái xe với vẻ mặt không thể tin được.

Sau đó cô lén nhìn vị Nhiếp tổng này qua gương chiếu hậu, chợt nhận ra ánh mắt anh ta quá giống Diệp Cẩn Ngôn.

Khi quay đầu lại, cô thấy Diệp Cẩn Ngôn đang nhìn cô chằm chằm.Cô không biết sao mặt mình lại ửng hồng, dù đã đủ thân thiết với Diệp Cẩn Ngôn, cô nhất thời không thể xác định tại sao mình lại như vậy."

Giống không?"

Nhiếp Minh Vũ ở phía trước mở miệng, Tỏa Tỏa chưa kịp hoàn hồn, miệng đã trả lời, "À."

Diệp Cẩn Ngôn không nhịn được vẫn bật cười, "Lát nữa gặp Nhiếp phu nhân, em sẽ còn ngạc nhiên hơn."

Nhiếp Minh Vũ nghe Diệp Cẩn Ngôn gọi Tống Kiến Bình như vậy, lòng rất vui.Nửa đời đầu đi trong giang hồ quá lâu, sau này khi kinh doanh bình thường, chính Diệp Cẩn Ngôn đã dẫn dắt anh, anh cũng là người bạn thân duy nhất của Diệp Cẩn Ngôn, thậm chí còn hơn cả người thân.

Nghĩ đến đây anh lại tức giận, gần mười năm không liên lạc được với Diệp Cẩn Ngôn.Tỏa Tỏa nằm trên đùi Diệp Cẩn Ngôn chợp mắt một lúc thì đến nơi.

Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống hôn cô, "Đến rồi, đi thôi."

"Thôi được rồi, không cần xuống xe đâu, anh ấy cũng sắp tan làm rồi, chúng ta đợi một lát là được."

Nhiếp Minh Vũ ngăn lại sự âu yếm của hai người họ, lúc này tâm trí anh ta đã đạt đến cực điểm khi nghĩ về Tống Kiến Bình."

Tiểu Vũ!"

Từ xa vọng lại một giọng nói trong trẻo, nếu không nhìn thấy người, giọng nói này khiến Tỏa Tỏa cảm thấy vị bác sĩ Tống này rất trẻ.Khuôn mặt Nhiếp Minh Vũ lộ ra nụ cười cưng chiều nhìn về phía đó, không màng đến hai người phía sau xe, anh ta xuống xe đi tới nắm tay Tống Kiến Bình, "Diệp tổng, về rồi, tối nay cùng ăn cơm nhé, anh ấy có chuyện muốn tìm chúng ta."

"Thật sao!?

Là Diệp Cẩn Ngôn sao?"

"Này!

Ai lại gọi tôi cả họ cả tên như vậy hả?"

Giọng Diệp Cẩn Ngôn ồm ồm từ trong xe vọng ra.Khi hai người trở lại xe, một mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi Tỏa Tỏa, cô lập tức hiểu ra Diệp Cẩn Ngôn đến đây để làm gì.---Tối đó, họ đến một quán sủi cảo rán vỉa hè đã mở rất lâu.

Tỏa Tỏa rất vui khi được ăn sủi cảo rán, nhưng vẫn không nhịn được mà chê bai, "Còn nói không thích quán vỉa hè, lần trước trách em, nói không sạch sẽ."

Nhiếp Minh Vũ và Tống Kiến Bình sánh bước đi phía trước lén cườiDiệp Cẩn Ngôn bất lực, "Họ thích ăn, trước đây anh cũng thường theo."

"Ừm, rồi anh ấy càng thích ăn hơn."

Tống Kiến Bình giả vờ như không có gì nhìn lên trời"Hay thật," Diệp Cẩn Ngôn khẽ hừ một tiếng.Tỏa Tỏa cắn một chiếc bánh bao rán nhân thịt lợn, nước sốt chảy ra khóe miệng, Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau cho cô.

Tống Kiến Bình không động đũa, nhìn chằm chằm vào tài liệu Diệp Cẩn Ngôn đưa cho rất lâu, chỉ có Nhiếp Minh Vũ mới thấy lông mày anh ta ngày càng nhíu chặt.Nhiếp Minh Vũ gắp một cái bánh bao đưa đến miệng Tống Kiến Bình "Thôi được rồi, tan làm rồi còn chưa ăn gì, mau ăn đi đã."

Tống Kiến Bình không để tâm, khẽ nghiêng đầu dùng miệng đón lấy.Diệp Cẩn Ngôn nhận ra bèn hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Nguyên nhân tử vong của Vương Mẫn Vũ không sai, Lý Uyển mắc bệnh ung thư sao?"

Tống Kiến Bình hỏi.Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, "Nhưng tôi thấy cái này viết là đã khỏi bệnh rồi mà."

Tống Kiến Bình nghi ngờ hỏi lại, Nhiếp Minh Vũ đẩy đầu anh ta, "Ai như anh, đọc hiểu mấy thứ này." (Nhiếp Minh Vũ ngụ ý rằng Tống Kiến Bình chỉ giỏi về y tế, còn những thủ đoạn, âm mưu, hay cách che giấu sự thật (như việc "chữa khỏi bệnh" trên giấy tờ để hợp thức hóa một hành vi nào đó) thì Tống Kiến Bình không thể hiểu được.Tống Kiến Bình xoa xoa tóc mình, "À, đúng vậy."

---

Sau này, bất kể Tống Kiến Bình xem thế nào, tài liệu này đều đúng.

Diệp Cẩn Ngôn mới nhận ra còn có điều gì đó chưa được hé lộ.

Để tiện lợi, Tống Kiến Bình để Nhiếp Minh Vũ theo Diệp Cẩn Ngôn và họ về Quảng Châu, còn anh ấy thì quá bận rộn ở bệnh viện, không thể sắp xếp thời gian.

Điều này lại mang đến cho Nhiếp Minh Vũ, người từng đi trong giang hồ, một cơ hội để thể hiện tài năng.Ánh nắng gay gắt chiếu xuống đường phố, mùi cháy khét càng làm người ta thêm nóng nực.

Trợ lý cũ của Hoàng Kỷ Hãn, bất đắc dĩ cũng phải đi khắp nơi tìm việc làm.

Vừa thất bại một lần nữa, mang theo những tai tiếng trong ngành quả thực rất khó khăn.

Anh ta ngồi xổm dưới một tòa nhà, ở chỗ râm mát, một bóng người đến che phủ khiến bóng râm càng lớn hơn.

Vừa ngẩng đầu lên, trước mặt là chai nước mà người đó đưa cho.

Nhìn xuyên qua chai nước thấy Nhiếp Minh Vũ, đôi mắt đẹp nhất bị che khuất bởi kính râm, anh ta không khỏi có chút ác cảm với anh ta.Nhiếp Minh Vũ cũng ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, "Khó khăn không?"

"Quen rồi, lúc này tìm việc làm quả thực khó.

Anh cũng vậy sao?"

Sau nhiều năm cai thuốc, Nhiếp Minh Vũ hiếm khi trò chuyện với người khác như vậy, trong tay không cầm điếu thuốc mà cảm thấy có chút không quen.

Nghĩ đến việc quay về lại bị bác sĩ Tống cằn nhằn, anh ta cũng thôi, anh ta lắc đầu, "Không, nhưng tôi có thể cho anh thứ anh cần."

"Hồ sơ," Những ngày này anh ta đã thất bại quá nhiều, nhìn thấy cơ hội này anh ta không nói nhiều mà trực tiếp lấy hồ sơ ra.Nhiếp Minh Vũ đẩy ra, "Tôi không xem những thứ này, tôi xem người, người lương thiện, chính nghĩa, có trách nhiệm thì tôi cần."

Đôi mắt hơi nheo lại của Nhiếp Minh Vũ khiến anh ta nhất thời có chút sợ hãi, đôi mắt không thể đoán được càng khiến anh ta khó lòng suy xét."

Thưa ngài," Anh ta thấy Nhiếp Minh Vũ lúc này toát ra một vẻ lạnh lùng nên gọi anh ta là "thưa ngài", anh ta lại lấy danh thiếp mà Nhiếp Minh Vũ đưa cho

"Tôi có thể không?"

"Anh không xem kỹ hơn sao?"

Nhiếp Minh Vũ đột nhiên lại không muốn vòng vo nữa, anh ta xem lại một lần nữa mới phát hiện là Nhiếp Minh Vũ...

Anh ta nhớ lại những gì mình vừa nói, "lương thiện, chính nghĩa, trách nhiệm..." mới nhận ra có hàm ý sâu xa."

Nếu anh thực sự cần công việc, có thể đến chỗ tôi, nhưng nếu anh làm không tốt, tôi có thể trực tiếp sa thải anh."

Nhiếp Minh Vũ nóiAnh ta gật đầu, "Còn gì tôi cần làm nữa không?"

"Hãy nói cho tôi tất cả những gì anh biết."

---

Sau này, qua tìm hiểu của Nhiếp Minh Vũ, sau khi triệu chứng của Lý Uyển thuyên giảm nhiều, Vương Mẫn Vũ vẫn không có phép màu nào xảy ra.

Mỗi ngày cô đều nhìn anh ta nằm trên giường bệnh như đã chết lặng, nhiều lần cô nói với anh ta, hãy đến gặp cô trong mơ.Cuối cùng một đêm nọ, Vương Mẫn Vũ đã đến trong giấc mơ của Lý Uyển, nhưng khi cô tỉnh dậy, gối đã ướt đẫm.

Vương Mẫn Vũ nói anh ta không muốn nằm mãi như vậy nữa, hãy để anh ta đi...Cô lén lút kể chuyện này với trợ lý của Hoàng Kỷ Hãn, may mắn thay đây là chuyện liên quan đến tình người, và may mắn thay anh ta không vô tình lạnh lùng như Hoàng Kỷ Hãn.

Lý Uyển đã ký hợp đồng thành công với bệnh viện...Vài tháng sau, Lý Uyển đề nghị muốn gặp Phi Phi, nhưng Hoàng Kỷ Hãn đã biết chuyện của Vương Mẫn Vũ, không cho họ gặp nhau.

Một bên là con bị người khác kiểm soát, một bên là nỗi đau mất đi Vương Mẫn Vũ, cô ấy nhớ nhung đến mức sinh bệnh, mắc bệnh cơ tim.Trong quá trình nằm viện, Hoàng Kỷ Hãn lợi dụng giang hồ, lén lút cho Lý Uyển uống thuốc nitrat.

Trợ lý của Hoàng Kỷ Hãn nói với Nhiếp Minh Vũ: "Khi bệnh nhân cơ tim uống nitroglycerin cộng thêm thuốc nitrat, hai loại thuốc giãn mạch này kết hợp mạnh mẽ, gây giãn mạch kéo dài, dẫn đến hạ huyết áp, sốc.

Và trước khi Lý Uyển bị sốc, Hoàng Kỷ Hãn đã chuyển cô ấy đến bệnh viện tư nhân rồi."

Từ cuối mùa hè, chuyện này đã được xử lý đến giữa mùa thu.

Nhiếp Minh Vũ nổi giận, thậm chí muốn tự mình xử lý Hoàng Kỷ Hãn, sau này Tống Kiến Bình biết được đã ngăn cản anh.---Mùa xuân năm sau, phiên tòa mở, tài liệu chứng cứ đầy đủ, Hoàng Kỷ Hãn bị kết án tử hình, những người có liên quan đều bị các mức án khác nhau...

Trong khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra đã khiến Phi Phi biết được thân thế của mình.

Một đêm mùa đông, Trương Hinh phát hiện Phi Phi biến mất, liền gọi Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn ra ngoài tìm.

May mắn thay, cái lạnh mùa đông không quá vô tình, ông trời cũng vậy, nơi đầu tiên họ đến đã tìm thấy Phi Phi, cô bé ngồi trước mộ của Vương Mẫn Vũ và Lý Uyển do Vương Phi Vũ lập...Trương Hinh cởi áo khoác trên người, ngồi xổm xuống ôm Phi Phi vào lòng, bên tai truyền đến giọng nghèn nghẹn của Phi Phi "Cô Trương, con đã nói với bố Vương rồi...

Con có thể gọi cô là mẹ không?"

Trương Hinh thiếu đi một chiếc áo, không biết là run vì lạnh hay run vì vui sướng, tóm lại cơ thể run rẩy của cô được Vương Phi Vũ ôm vào lòng, cô dường như trẻ hơn rất nhiều, trách móc, "Vương Phi Vũ, sao anh không nói cho em biết..."

"Thôi được rồi...

Thôi được rồi, biết là tốt rồi."

Vương Phi Vũ nhẹ nhàng vỗ về hai người trong lòng.

Đứng ở đằng xa, lực tay của Diệp Cẩn Ngôn ngày càng mạnh, anh không biết Tỏa Tỏa đã chú ý đến anh.

Tỏa Tỏa khoác tay anh, đầu tựa vào vai anh, "Diệp Cẩn Ngôn..."

"Hửm?"

Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô"Chúng ta về nhà đi."

Tỏa Tỏa nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ về mọi thứ ở Thượng Hải.

Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vỗ tay cô, "Đợi họ một lát đã."

"Em nói là, về Thượng Hải đi, về Tư Nam."

Tỏa Tỏa kiễng chân hôn anh.

Cô đương nhiên biết Diệp Cẩn Ngôn đang nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ngoài Tiểu Tỏa và Diệp Trì, Mẫn Nhi cũng là con gái anh...Trước khi đi, Vương Phi Vũ hứa với Diệp Cẩn Ngôn sẽ kinh doanh quán cà phê của Tỏa Tỏa thật tốt.

Tỏa Tỏa trêu chọc, "Vương tổng có thể biến quán cà phê của tôi và lão Diệp thành chuỗi không?"

"Vậy thì lão Diệp phải trả lương thì tôi mới làm chứ."

"Ha ha ha ha!"

Diệp Cẩn Ngôn cười phá lên không chút kiêng dè...---Đêm đó, gió xuân thổi qua những người chủ bên ngoài cổng Tư Nam, như thể chào đón họ về nhà.

Diệp Cẩn Ngôn mở cửa, bế những đứa trẻ đang ngủ say vào phòng đặt xuống.

Tỏa Tỏa ngồi trên chiếc giường đã không còn mùi hương mà cảm thán:"Nhiều năm như vậy mà không hề thay đổi."

"Ừm, không ngờ anh lại làm bố, phòng của bọn trẻ anh vẫn chưa chuẩn bị.

Tối nay cứ để hai đứa ngủ với chúng ta đi."

Diệp Cẩn Ngôn ôm Tỏa Tỏa, "Mệt chưa?

Đi tắm rửa rồi ngủ đi."

Nhưng đôi tay của anh lại không nỡ buông cô ra, cứ thế hai người quấn quýt một lúc lâu, từ trên lầu xuống ghế sofa dưới nhà, để lại dấu vết của sự trở về nhà của họ...Ngày hôm sau, Diệp Cẩn Ngôn đưa Tỏa Tỏa đến trước mộ của Mẫn Nhi.

Tỏa Tỏa đặt một bó hoa xuống, Diệp Cẩn Ngôn kéo cô ngồi xuống"Mẫn Nhi, bố đưa cô ấy đến thăm con rồi.

Bố hứa sẽ tìm được cô ấy về, bố đã làm được rồi."

Tỏa Tỏa mới nhận ra mình đã quan trọng đến thế nào trong lòng Diệp Cẩn Ngôn..."

Bố rất yêu cô ấy, đồng thời cũng rất có lỗi với cô ấy.

Vì vậy, Mẫn Nhi, sau này tình yêu của bố sẽ dành hết cho cô ấy, và... và các con của chúng ta.

Bố phải kiếp sau mới xin lỗi con được rồi."

Tỏa Tỏa mắt đỏ hoe che miệng Diệp Cẩn Ngôn lại "Diệp Cẩn Ngôn!

Em không cho phép anh nói những lời này!"

Cô không muốn trở thành một người ích kỷ, muốn chiếm trọn Diệp Cẩn Ngôn.

Cô biết Mẫn Nhi có ý nghĩa như thế nào đối với Diệp Cẩn Ngôn...

Nhưng giờ đây cô lại không biết bản thân mình có ý nghĩa gì đối với Diệp Cẩn Ngôn, liệu cô có thể lấp đầy được khoảng trống đó, hay đơn giản là trở thành một phần mới, quan trọng trong cuộc đời anh.

Tỏa Tỏa đang tìm kiếm câu trả lời trong mắt Diệp Cẩn Ngôn, còn Diệp Cẩn Ngôn có lẽ cũng đang nhìn thấu sự bất an và tình yêu của cô.

Anh không nghe lời cô, đưa cô ra khỏi nơi đó, rồi ôm chặt lấy cô và nói"Tỏa Tỏa, anh yêu em...

Chúng ta kết hôn lần nữa nhé..."

---

Fan thầy Trần chắc sẽ biết nhân vật Nhiếp Minh Vũ và Tống Kiến Bình 🤭 có bộ truyện viết về cp này, tên là "Cứu Rỗi" ai có hứng thú thì tra gg để đọc nha!!!
 
Những Năm Tháng Bình Lặng
Đắm Chìm


Đáng lẽ hai người đã trải qua một đêm cuồng nhiệt định bụng hôm sau sẽ ngủ đến khi thức dậy tự nhiên, ai ngờ trên giường lại có thêm hai đứa trẻ.

Diệp Cẩn Ngôn ngủ không sâu giấc, bị đánh thức rồi cứ thế nhìn Tỏa Tỏa vẫn còn say ngủ.

Anh nghĩ đến người phụ nữ sắp sửa chính thức cưới về nhà, lòng tràn ngập hạnh phúc.Anh bế hai đứa trẻ xuống lầu pha sữa rồi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Đang nghĩ không biết Tỏa Tỏa còn ngủ đến bao giờ thì bỗng một hơi ấm truyền đến ngang eo.

Tỏa Tỏa từ phía sau ôm lấy anh, hai tay vẫn không ngừng vuốt ve vòng bụng anh"Anh mặc chiếc áo ba lỗ này lộ thịt quá," giọng nói lười biếng, nũng nịu từ phía sau truyền đến, xen lẫn một tiếng cười khúc khích.Diệp Cẩn Ngôn quay người lại, nhìn thấy Tỏa Tỏa lại chăm chú nhìn ngực mình là biết cô lại đang nghĩ gì.

Anh cúi đầu nhìn xuống, quả thực có hơi lộ, "Bảo bối, anh có mập lên không?"

"Ở bên cạnh anh mãi em không nhận ra."

Tỏa Tỏa vẫn còn vui thầm vì tiếng "bảo bối" vừa rồi của anh.

Những cách gọi thân mật này chỉ có khi họ thân mật trên giường."

Thôi được rồi, em không chê là được, đừng để ít bữa nữa cưới em rồi lại bỏ anh đấy nhé."

"Xì, anh chạy không thoát đâu."

Tỏa Tỏa tăng thêm lực ôm anh.

Bỗng nhiên, khuôn mặt cô được nâng lên, sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt...

"Đói chưa?"

Anh đẩy cô ra bàn ăn, Tỏa Tỏa gật đầu"Ngoan ngoãn chút, ngồi đợi đi."

Diệp Cẩn Ngôn đứng ở cửa bếp cười mỉm chỉ vào cô.

Cảnh tượng này khiến Tỏa Tỏa nhớ lại lần đầu tiên cô đến Tư Nam giao vest cho anh, cô khiêm tốn nói "Em cứ nghĩ anh mở tủ quần áo ra sẽ 'ào' một tủ đầy vest."

Diệp Cẩn Ngôn thấy cô đáng yêu quá, bật cười, vẫy ngón tay chỉ vào cô.Chẳng mấy chốc cả gia đình đã quây quần bên nhau.

Tỏa Tỏa kể cho anh nghe chuyện vừa nhớ lại, Diệp Cẩn Ngôn cưng chiều nhìn cô mô tả với ánh mắt lấp lánh, đến khi cô kể xong, Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô"Đúng vậy, lúc đó là đưa vest, bây giờ là đưa vợ."

"Ôi chao, sao anh lại biết nói lời đường mật thế chứ."

Tỏa Tỏa lòng nở hoa."

Nhanh ăn đi."

Diệp Cẩn Ngôn thực sự không muốn giải thích, bởi vì anh yêu cô.Buổi chiều, Diệp Cẩn Ngôn không thể chịu nổi sự "hành hạ" của Tỏa Tỏa.

Cô bé suốt bao năm nay, hễ ở nhà, ở trong vòng tay anh là lại cọ tới cọ lui, dường như mãi không nhìn đủ, không ngửi rõ mùi hương ấm áp của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn vết nhăn ở khóe mắt anh, thẳng người lên hôn một cái.Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy cô dường như mãi không đủ, nhìn hai đứa trẻ đang ngủ trưa, anh dễ dàng cởi bỏ chiếc áo ba lỗ cũ kỹ của mình, để lộ ra phần mỡ thừa mà anh gọi là "được em nuôi mập lên."

Hai người họ chưa từng thử làm chuyện này vào buổi trưa ban ngày kể từ khi có con.Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy hai tay cô đặt chúng lên eo mình, "Thích không?

Hửm?"

Anh nén giọng, thổi hơi vào tai Tỏa Tỏa.Tỏa Tỏa rụt cổ lại rồi vuốt ve vòng eo trơn nhẵn của anh.

Anh vẫn duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng, mỗi lần chạy xong đều tắm rửa, nên cơ thể anh luôn mịn màng và thơm tho.Màn dạo đầu kéo dài hơn mười phút diễn ra trên ghế sofa.

Bỗng nhiên, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy màn dạo đầu này thật rườm rà, anh chỉ muốn lập tức tiến vào.

Anh thở hổn hển với hơi thở ẩm ướt, nhìn từ phần dưới của cô lên khuôn mặt đỏ bừng của cô"Lâu như vậy rồi, anh đã bao giờ làm em thất vọng chưa?"

Nói rồi anh ngồi dậy trở lại ghế sofa, sắp xếp "vật của mình" thẳng thớm.

Thấy Tỏa Tỏa khẽ hừ rồi lắc đầu, anh cười một tiếng, ôm cô lên và đưa vào một hơi."

A..."

Diệp Cẩn Ngôn không nhịn được thốt lên, màn dạo đầu mười mấy phút đã khiến mỗi cú va chạm sau đó đều phát ra tiếng động rõ ràng.

Bỗng nhiên, Tỏa Tỏa kẹp chặt lấy anh, khiến anh có chút không thể di chuyển."

Ừm?

Có hơi chặt rồi..."

Anh vẫn cố gắng chuyển động vòng eo mìnhTỏa Tỏa ôm lấy cổ anh, "Chồng ơi~ Em... em không biết tại sao, em... em muốn anh cho em tất cả."

"Tất cả là của em, được không?"

Tỏa Tỏa lắc đầu phủ nhận, "Chúng ta lâu rồi không thử không dùng bao."

Khuôn mặt cô hiện lên vẻ tủi thân, "Cho em đi..."

"Sẽ mang thai đấy..."

Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của cô, cũng chạm vào vật đang cương cứng của mình."

Lâu lắm rồi... lâu lắm rồi không có cảm giác nóng bỏng tràn vào."

Những lời gợi tình này họ cũng không nói ít khi làm chuyện đó, nhưng lại không thực tế như hôm nay.Diệp Cẩn Ngôn cũng dừng vòng eo vẫn còn muốn vận động của mình, "Tỏa Tỏa...

Anh cũng muốn cho em, nhưng anh thương em, lỡ có thai thì sao?"

"Không sao đâu, chỉ hôm nay thôi...

Mau cho em đi...

Có thai em cũng cam lòng sinh cho anh."

Diệp Cẩn Ngôn đương nhiên không còn bận tâm đến tuổi tác của mình nữa.

Lúc này, anh chỉ thương Tỏa Tỏa, và có hai đứa con anh đã mãn nguyện cả đời, "Được, hôm nay anh cho em, cho em tất cả!"

...

Vật đó tạm thời rút ra khỏi sự ấm áp, rồi là những lần liên tiếp tấn công thẳng vào "hoàng long", hai người hoàn toàn hòa quyện... cho đến khi cả hai mềm nhũn trên giường trong phòng ngủ.Ngày hôm sau, họ đến công ty.

Tỏa Tỏa lại trở về bộ phận marketing, cô nói sẽ cùng Diệp Cẩn Ngôn hoàn thành dự án thư viện này.Tối đó Nam Tôn cuối cùng cũng tan làm, kéo Tỏa Tỏa về nhà, "Bà nội nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất vui!"

Tỏa Tỏa bảo Diệp Cẩn Ngôn về nhà đón cả Tiểu Tỏa và Bụng Bự đến.

Khi Diệp Cẩn Ngôn đến, anh còn mang theo rất nhiều đồ.

Đối với bà nội Tưởng, anh vẫn còn cảm thấy có lỗi, dù sao anh cũng đã làm tổn thương Tỏa Tỏa, hơn nữa... chuyện đăng kí kết hôn còn giấu bà, muốn tổ chức đám cưới còn phải vượt qua cửa ải này.Lúc trước khi bà nội Tưởng nhìn thấy Tiểu Tỏa và Bụng Bự đã nói, "Hai đứa sao lại có con trước khi kết hôn thế này, nói Tiểu Diệp cũng thật là!"

Nhưng nhìn thấy Tỏa Tỏa hạnh phúc ôm hai đứa trẻ, bà cũng bỏ qua một nửa chuyện này.

Lần này Diệp Cẩn Ngôn xuất hiện, bà nội Tưởng không còn giữ được vẻ mặt hòa nhã nữa.
 
Những Năm Tháng Bình Lặng
Từng Khoảnh Khắc Trong Cuộc Đời Đều Phải Là Em


Nói bà nội Tưởng cũng là người hiểu chuyện, khi Diệp Cẩn Ngôn bước vào và chào hỏi, bà cụ còn có thể giả vờ lãng tai.

Nhưng không ngờ, Tỏa Tỏa lại không hề nói với bà rằng Diệp Cẩn Ngôn đã về.Trong lòng bà không có quá nhiều sự thù hận rõ rệt, không biết là vì nhìn thấy Tiểu Tỏa và Diệp Trì, hay vì hình bóng "Tiểu Diệp" trong lòng vẫn còn đó, khi bất ngờ thấy Diệp Cẩn Ngôn, bà vẫn mỉm cười.Bà lạnh mặt, giơ tay muốn bọn trẻ đến chỗ mình.

Trước đây Tiểu Tỏa và Bụng Bự sẽ vội vàng chạy tới, nhưng bây giờ bà thấy hai đứa mỗi đứa dựa vào một bên vai Diệp Cẩn Ngôn, cứ để anh bế.

Tỏa Tỏa nén cười đến bên bà, cô cảm thấy bà nội Tưởng có chuyện muốn nói với mình."

Con bế bọn trẻ lại cho bà xem nào, bà lâu rồi không gặp Tiểu Tỏa và Bụng Bự của chúng ta."

Bà nội Tưởng vỗ tay Tỏa Tỏa, sau đó bà lại nhìn thấy vẻ mặt bất lực của một người mẹ.Tỏa Tỏa cũng không để hai đứa trẻ rời khỏi Diệp Cẩn Ngôn.

Thảo nào Tỏa Tỏa lại thích ôm Diệp Cẩn Ngôn đến vậy..."

Tiểu Diệp, ngồi đi."

Thấy Tỏa Tỏa vẫn quấn quýt Diệp Cẩn Ngôn như vậy, thậm chí cả hai đứa trẻ cũng thế, bà cũng cảm thấy mình là một bà lão mà lại lo chuyện bao đồng.Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bà nội Tưởng, đặt bọn trẻ xuống ghế sofa.

Chúng vẫn thích leo trèo nên lại bò sang chỗ bà nội, chọc bà cười vui vẻ.Nam Tôn xem một màn kịch vậy, không ngờ sau khi Tỏa Tỏa kết hôn, cuối cùng cô cũng đợi được đám cưới mà mình vẫn mong chờ từ khi còn đi học.Sau bữa tối, Tỏa Tỏa và Nam Tôn trò chuyện trong phòng.

Nam Tôn hỏi cô muốn tổ chức đám cưới như thế nào?"

Tớ thấy không tổ chức cũng được."

Tỏa Tỏa đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn mong đợi đám cưới như trước nữa" Tớ nghe bà nói, cậu và Vương Vĩnh Chính cũng đã đăng ký kết hôn rồi, cậu thật sự định giấu tớ sao?"

"Thì không phải là một thời gian trước hoàng tử bạch mã của cậu bị mất tích sao..."

"Còn bạch mã gì chứ, đen thui thì có..."

Tỏa Tỏa bỗng nghĩ ra điều gì, lập tức ngồi bật dậy chạy ra phòng khách.

Vương Vĩnh Chính đã đăng ký kết hôn rồi, lại lâu như vậy không gặp Diệp tổng, có lẽ lại đang uống rượu.Cô chạy ra phòng khách thì thấy hai người đàn ông mặc vest đen.

Trong mắt cô, người đàn ông có mái tóc bạc kia càng tuấn tú hơn, dáng người anh đứng thẳng tắp lại có chút không hợp với vẻ câu nệ khi đối diện với cô.Diệp Cẩn Ngôn không đợi cô chạy đến ôm anh như mọi khi, anh bước tới và biết cô ra đây để làm gì, "Không uống rượu, đang bàn chuyện... chuyện đám cưới."

"Diệp tổng không uống với tôi, lại để tôi xem vest."

Vương Vĩnh Chính bày ra bộ vest cưới của mình và "cùng ngắm nghía" với Diệp tổng."

Anh mang theo từ lúc nào vậy?"

Tỏa Tỏa giúp anh chỉnh lại cà vạt."

Vừa về nhà đón bọn trẻ ấy."

Anh vòng tay ôm eo Tỏa Tỏa, cưng chiều cúi đầu nhìn cô.

Cảnh tượng này lọt vào mắt bà nội Tưởng, bà bỗng nhiên nghẹn ngào, "Ôi chao, Tỏa Tỏa của tôi đi lấy chồng rồi."

Sau đó mọi chuyện kết thúc chóng vánh.

Bà nội Tưởng hết sức muốn Tỏa Tỏa ở lại một đêm, nhưng bọn trẻ và Diệp Cẩn Ngôn thực sự không có chỗ ngủ, đành phải về Tư Nam.

Bà nội Tưởng với đôi tay đẫm lệ vỗ vai Diệp Cẩn Ngôn, "Tiểu Diệp à, con nhất định phải đối xử tốt với Tỏa Tỏa đấy nhé."

Diệp Cẩn Ngôn kiên định đáp lại bà.

May mắn thay, trước khi lên xe, hai đứa trẻ vẫn biết luyến tiếc mà òa khóc...---Về đến nhà, Diệp Cẩn Ngôn đang tắm cho hai đứa trẻ trong phòng tắm, Tỏa Tỏa cầm bộ vest của anh ngắm nhìn..."

Cẩn Ngôn, em tặng anh một chiếc cà vạt và bộ khuy măng sét nhé."

Tỏa Tỏa nói với Diệp Cẩn Ngôn khi anh về.

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, "Được, đám cưới anh sẽ đeo."

Anh đương nhiên biết Tỏa Tỏa cảm thấy chiếc cà vạt vừa rồi của anh vẫn còn quá lỗi thời.Trước khi ngủ lại tiếp tục quấn quýt trong phòng tắm một hồi.

Tỏa Tỏa mệt rã rời nằm trong vòng tay anh, dù cô rất buồn ngủ nhưng vẫn không nhịn được mà nói anh vài câu, "Sao mấy hôm nay anh lại sung sức thế..."

"Không biết nữa, có lẽ vì anh vui, anh hạnh phúc."

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, "Đám cưới muốn thế nào?"

Cuối cùng thì cũng đến lúc người trong cuộc đưa ra quyết định."

Tổ chức ở sân đi, chỉ có người thân của chúng ta, để họ chứng kiến là đủ rồi."

"Được, vốn dĩ anh muốn cho em một đám cưới hoành tráng và lộng lẫy nhất, nhưng tùy em vậy."

Trong mắt anh, Tỏa Tỏa chưa bao giờ là cô gái ham tiền, nhưng cô ở bên anh, anh muốn cho cô những gì tốt nhất."

Có anh là đủ rồi, chúc ngủ ngon, chồng yêu!"

"Chúc ngủ ngon, Diệp phu nhân!"

---Đám cưới của tiên sinh Diệp Cẩn Ngôn và phu nhân Diệp Tỏa Tỏa được tổ chức tại Tư Nam, nơi từng chứa đựng sự cô đơn đã trở nên ấm áp, tràn đầy sức sống sau khi phu nhân đến.Ngày đó được chọn vào mùa xuân, những người đến là người thân và bạn bè thân thiết, họ đạp gió xuân đến, mang theo những lời chúc tốt lành.

Quan trọng hơn là sự sống động trong sân nhỏ Tư Nam, hai tiểu chủ nhân đã gần 3 tuổi, cùng với anh Tiểu Ngư Nhi và chị Phi Phi chạy nhảy, la hét.Gia đình Vương Phi Vũ cũng bay từ Quảng Châu đến, họ trêu chọc, "Xem ra Vương tổng cũng phải mua một căn ở Tư Nam thì phải, bọn trẻ thích quá."

Vương Phi Vũ chuyển lời sang Dư Giang Lăng, "Vậy tôi thấy Tiểu Ngư Nhi cũng rất thích nơi này."

Dư Giang Lăng dường như giật mình, vội vàng xua tay, "Tôi không mua nổi đâu!"..."

Mời cô dâu chú rể tiến vào!"

Họ bỏ qua bước đón dâu, Tỏa Tỏa khoác tay Diệp Cẩn Ngôn từng bước đi về phía bãi cỏ.

Tiểu Tỏa và Diệp Trì ngoan ngoãn ngồi yên, nhìn người bố đẹp trai và người mẹ xinh đẹp của mình trao đổi nhẫn cưới mới, nồng nàn hôn nhau trước mặt tất cả người thân..."

Diệp phu nhân, anh yêu em."

Giọng anh chỉ đủ để cô nghe thấy, tất cả mọi người có mặt đều đang đoán xem vị Diệp tổng từng lạnh lùng sắt đá này sẽ nói gì với người mình yêu, nhưng họ chỉ nghe thấy cô dâu nói một câu, "Diệp tiên sinh, em yêu anh."

Điều này trong mắt họ là hết sức bình thường, ngược lại họ lại muốn nghe xem Diệp Cẩn Ngôn đã nói gì...Nhưng những lời đường mật của anh suốt đời này cuối cùng vẫn chỉ dành cho Chu Tỏa Tỏa.

Trong bữa tiệc rượu trò chuyện, trời đổ mưa phùn.

Tiên sinh Diệp Cẩn Ngôn giơ tay che cho phu nhân Diệp Tỏa Tỏa khỏi những hạt mưa như có như không.

Phu nhân Diệp Tỏa Tỏa giúp anh lau vết mưa trên vai.

Trương Hinh nhìn họ nói, "Hai người thật là 'tế thủy lưu niên' (những năm tháng êm đềm) đấy, trải qua bao nhiêu chuyện, dù thế nào đi nữa, đều sẽ nhớ lại vận mệnh hạnh phúc lúc ấy.

Chúc tân hôn vui vẻ!"

---Năm thứ hai, Bụng Bự và bố ngồi trong thư viện đọc sách, lần này cậu bé lại không chú tâm vào sách mà cứ nhìn quanh."

Bố ơi, giỏi quá."

Cậu bé tựa vào đùi Diệp Cẩn Ngôn đang vắt chéo chân, ngẩng đầu nhìn anh.

Diệp Cẩn Ngôn một tay ôm lấy cậu bé, "Đây là ý của mẹ đấy, ban đầu bố không nghĩ sẽ xây thế này."

"Vậy bố là một kiến trúc sư rất giỏi!

Mẹ đã nói với con mà!"

Cậu bé hét lên với hàm răng mới mọc, đột nhiên lại nhận ra đây là thư viện nên vội vàng dùng hai tay nhỏ bé che miệng lại."

Haha," Diệp Cẩn Ngôn cười lớn, "Con trai, không sao đâu, ở đây vẫn chưa mở cửa mà.

Bố thấy con thích đọc sách nên đưa con đến xem, con thấy đó em gái không thích đến đây đâu nhé."

Bụng Bự nghe anh nói xong thì trầm tư suy nghĩ.

Diệp Cẩn Ngôn giơ tay xem chiếc đồng hồ Tỏa Tỏa tặng, "Đến giờ về nhà ăn cơm rồi, xem hôm nay mẹ và em gái lại chuẩn bị món gì."

Anh đặt sách xuống, bế Diệp Trì đi ra ngoài.

Bên ngoài thư viện là mấy cột cờ vươn thẳng lên trời.

Do mục đích đặc biệt của dự án lần này, nó đã được chính quyền Thượng Hải chú ý, sau thời gian dài khảo sát và trao đổi, chính quyền Thượng Hải quyết định chọn nơi đây làm địa điểm tổ chức Hội sách toàn cầu tiếp theo.

Vài năm sau, những cột cờ này sẽ treo cờ của các quốc gia khác nhau.Vào ngày nhận được thông báo từ chính quyền Thượng Hải, Tập đoàn Tinh Ngôn đã tổ chức lễ cắt băng khánh thành.

Lần này, Chu Tỏa Tỏa không đứng cạnh Diệp Cẩn Ngôn với tư cách là Diệp phu nhân, mà là Tổng thiết kế, cô đã ngồi vào vị trí trước đây của Giám đốc Đường.Tiệc mừng của nhóm dự án Thư viện Tinh Ngôn, Nam Tôn không tham gia vì mang thai, còn Diệp Cẩn Ngôn và Tỏa Tỏa, những người đã hẹn sẽ có mặt, không biết vì lý do gì cuối cùng lại không đến..."

Em mặc cái này không hợp, rất không hợp, nghe rõ không?!"

Diệp Cẩn Ngôn đứng ở cửa phòng ngủ nhìn bộ váy đỏ hở vai, hở lưng mà máu nóng dồn lên."

Ôi chao, sắp muộn rồi, anh nhanh lên đi."

Tỏa Tỏa cầm lấy bộ vest của anh đi tới định giúp anh mặc vào.Ai ngờ vừa mới giơ tay lên, Diệp Cẩn Ngôn đã đẩy cô vào tường, một chân đóng sầm cửa lại, hai tay anh thao tác phía sau váy cô.

Chẳng mấy chốc, chiếc váy tuột xuống theo cơ thể trắng nõn của cô, từng nụ hôn mút mát rơi xuống, không chỉ trên mặt mà còn cả trên cơ thể...Cho đến khi ga trải giường ướt đẫm, Diệp Cẩn Ngôn chợt nhớ ra điều gì đó, anh gọi điện thoại thông báo tối nay không thể đến được.Phần dưới của Diệp Cẩn Ngôn và Tỏa Tỏa vẫn không muốn tách rời, nhưng Diệp Cẩn Ngôn vẫn ở bên trong.

Anh nghiêng mặt nhìn Tỏa Tỏa, "Cảm ơn em, đã giúp anh thực hiện lý tưởng này.

Nó thành công hơn anh tưởng tượng."

"Em chỉ đóng góp một phần..."

Diệp Cẩn Ngôn không để cô từ chối, anh đè người xuống rồi đổ đầy tình yêu của mình vào cô.

Tỏa Tỏa chỉ biết, anh, người đã hạnh phúc suốt mấy năm nay chưa từng rơi nước mắt, nhưng đêm nay trong bóng tối, dưới đam mê mãnh liệt, mồ hôi và nước mắt đã hòa quyện vào nhau...
 
Những Năm Tháng Bình Lặng
Hồi Kết


Diệp Cẩn Ngôn tỉnh dậy chỉ cảm thấy một bên người mình bị đè chặt cứng.

Anh nghĩ Tỏa Tỏa vẫn chưa tỉnh, dù sao đêm qua họ lại nồng nhiệt một đêm nữa.

Anh cẩn thận muốn rút cánh tay ra, không ngờ Tỏa Tỏa trong lòng anh lại rúc vào ngực anh khúc khích cười.

Anh đưa tay vào chăn gạt chân cô đang đặt lên mình "Em mệt thì ngủ tiếp đi, anh phải đi đưa bọn trẻ rồi."

"Ưm~ Không muốn."

Cô rúc sát hơn"Sắp muộn rồi!"

Diệp Cẩn Ngôn bế cô lên người mình rồi hôn cô, "Thôi được rồi, để anh đi."

Nhưng Tỏa Tỏa vẫn khúc khích cười, thấy khuôn mặt nghi ngờ của Diệp Cẩn Ngôn, cô bèn nén cười lại."

Sáng sớm em cười gì thế?"

"Em vừa... chợt nghĩ ra một câu nói... ha ha ha."

Cô không nén được mà ngả vào lòng Diệp Cẩn Ngôn cười lớnDiệp Cẩn Ngôn vuốt ve lưng cô, "Nói nhanh!"

"Em cược trong súng của anh không có đạn..."

Tỏa Tỏa nói xong liền nghĩ đến đêm qua hai người đã "chiến đấu" kịch liệt."

Ngoan nào!"

Diệp Cẩn Ngôn vỗ vỗ cô... rồi bất lực đứng dậy đi đưa bọn trẻ.Từng khung cảnh cuộc sống này đều đang phản bác lại câu nói mà Diệp Cẩn Ngôn từng tự nhủ: "Đam mê rồi sẽ mòn."

Vài năm sau, dự án thư viện của Diệp Cẩn Ngôn không chỉ tổ chức các hoạt động quốc tế mà sau khi mở cửa còn bùng nổ hơn mong đợi.

Lợi nhuận từ huy hiệu kỷ niệm khiến các cổ đông đều phải im miệng.

Sau đó, Vương Phi Vũ còn nghe theo lời Diệp Cẩn Ngôn, biến quán cà phê của Chu Tỏa Tỏa thành chuỗi cửa hàng toàn quốc.

Quán cà phê dưới tầng 精言 (Jingyan - Tinh Ngôn) giờ đây trở thành quán cà phê "Yeye" do chính Tinh Ngôn đầu tư cổ phần.***

* "Yeye" (椰椰), tên quán cà phê, có nghĩa là "dừa dừa" (trong tiếng Trung, "椰" (yē) có nghĩa là dừa). * Tuy nhiên, cách phát âm của "Yeye" (椰椰) lại rất giống với "Yeye" (爷爷), có nghĩa là "ông nội" hoặc "ông ngoại".Vì vậy, khi Diệp Cẩn Ngôn thấy quán cà phê của vợ mình mang cái tên mà khi đọc lên nghe như "Ông nội ông nội", anh cảm thấy khó xử, ngại ngùng và không hài lòng.

Anh cho rằng một thương hiệu lớn lại có cái tên nghe như vậy thì không được trang trọng, thậm chí còn hơi buồn cười trong mắt người khác, đặc biệt khi anh là một người làm kinh doanh lớn và rất coi trọng hình ảnh.

---Mãi sau này Tỏa Tỏa mới hỏi ra nguyên nhân.

Chuyện Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn kết hôn ai trong giới cũng biết, nên bức ảnh "Yeye" khiến Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng Chu Tỏa Tỏa lại kiên quyết không chịu đổi, cuối cùng vì một tiếng gầm gừ đầy tủi thân của cô: "Em còn là Diệp phu nhân không!?"

đã kết thúc cuộc tranh chấp vô lý này.Tỏa Tỏa quay đầu lại nghĩ, tại sao lúc đó mình lại xúc động đến vậy?Vài ngày sau đó, Diệp Cẩn Ngôn luôn cảm thấy nửa đêm cô thức dậy.

Một đêm nọ, anh theo sau, phát hiện cô bé này đang tìm đồ ăn trong bếp.

Anh vừa dở khóc dở cười vừa bước tới, "Bữa tối không ăn no sao?"

Tỏa Tỏa bĩu môi, "Không biết nữa, lúc đó quả thật là no rồi, bây giờ thì đói mà~"Bất lực, anh đành phải nấu mấy đêm đồ ăn khuya cho cô.

Một buổi tối nọ, Diệp Cẩn Ngôn bị Tỏa Tỏa lay tỉnh.

Diệp Cẩn Ngôn mơ màng mở miệng trước, "Mì hay bánh mì nướng?"

"Không muốn, bữa sáng em muốn ăn thịt kho tàu~""Ừm... thịt kho tàu...

Cái gì?!

Não em có vấn đề rồi sao?

Bữa sáng lại ăn cái này?"

Sau này, mỗi lần Diệp Cẩn Ngôn đưa bọn trẻ đến công ty, anh theo thông lệ ghé quán cà phê của mình để lấy cà phê thì nhân viên đều nói hôm nay bà chủ không đến.Gọi điện thoại không thấy phản hồi, anh vội vã chạy về nhà, phát hiện cô ngủ như một con heo chết.

Anh thở phào nhẹ nhõm rồi chợt nghĩ đến những biểu hiện khác thường của cô mấy ngày gần đây, lập tức lay cô tỉnh dậy."

Tỏa Tỏa, có phải... có thai rồi không?"

Anh lo lắng hỏi.

Có lẽ gần đây Tỏa Tỏa quả thật cảm thấy hơi mệt, cộng thêm việc bị lay tỉnh đột ngột, cô cũng mơ màng.Cuối cùng, Diệp Cẩn Ngôn vội vàng đưa Tỏa Tỏa lên xe.

Không biết có phải đã có thai hay không, anh lại quên cả việc phải cẩn thận hơn.Một loạt kiểm tra xong, mới phát hiện đó là do làm việc quá sức dẫn đến hạ đường huyết.

Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh lại, nắm chặt tay Tỏa Tỏa đang truyền dịch.Tỏa Tỏa tựa đầu vào anh, yếu ớt ngượng ngùng hỏi, "Cẩn Ngôn... nếu vừa rồi là có thai thật thì sao?"

Cô hỏi vậy Diệp Cẩn Ngôn thực sự không biết trả lời thế nào, anh phải biết cô nghĩ gì trước đã."

Không dám nghĩ, đừng hỏi nữa."

Anh cũng đành trả lời như vậy.

Nhưng Tỏa Tỏa vẫn nghe ra được ý nghĩa trong đó, "Em biết anh thương em, không sao đâu, nếu vừa rồi là có thai thật, anh bảo em bỏ thì em sẽ bỏ."

"Nói linh tinh gì thế!"

Mặc dù trong lòng anh cũng nghĩ vậy."

Có Bụng Bự và Tiểu Tỏa là đủ rồi."

Tỏa Tỏa mỉm cười nhìn anhDiệp Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, hôn lên trán cô, "Ừm."

---Bốn mùa luân chuyển, dù thời gian luôn không chờ đợi ai, họ vẫn giữ lời hứa ban đầu đã giấu kín trong lòng, luôn yêu thương đối phương.Mùa xuân, Tỏa Tỏa hai đứa trẻ bám trên đùi, bất lực gào trời, cô giận dỗi chạy đến sân nhỏ, trách móc người đàn ông mặc áo phông bình thường và đeo tạp dề đang tưới hoa"Diệp Cẩn Ngôn!

Anh qua xem bọn trẻ đi!

Em còn bận!"

"Được thôi!

Tổng giám đốc Chu!"

Người đàn ông phủi phủi tạp dề hai cái rồi chạy vội vào nhà...Mùa hè, Chu Tỏa Tỏa đã từ bỏ ý định không cho Diệp Cẩn Ngôn đi đánh golf.

Dù sao anh cũng sắp về hưu, chỉ chờ Tiểu Tỏa muốn học kiến trúc cùng Phạm Kim Cương tiếp quản công ty.

Thậm chí cô còn từ bỏ việc bắt ông già này bôi kem chống nắng.

Nhưng hôm nay, gã này lại nhất quyết kéo Diệp Trì đi, "Bụng Bự hứng thú lắm đúng không?"

Diệp Cẩn Ngôn ngồi xổm xuống hỏi Bụng Bự, thực chất là cầu xin Tỏa Tỏa nể mặt anh trước mặt con cái.

Diệp Trì không trả lời, mà chỉ âm thầm nén cười.

"Chúng nó không thừa hưởng màu da của anh, anh còn muốn đưa chúng đi tắm nắng cho đen à!"

Tỏa Tỏa cũng kéo tay kia của Bụng Bự "Con trai mà, đừng yếu ớt!"

Diệp Cẩn Ngôn đáp.Cuối cùng, Chu Tỏa Tỏa vẫn không thể chống lại "cuộc tấn công" của Diệp Cẩn Ngôn, đành chịu thua.

Ngày hôm sau, cô chỉ đành ôm eo bước xuống giường...Mùa thu, tiết trời trong xanh mát mẻ, Diệp Cẩn Ngôn mua xe đạp cho cả gia đình.

Đây là sở thích chung của cả nhà, mọi người đạp xe ra ngoài, người vui nhất vẫn là ông già rảnh rỗi kia.Mùa đông, trời Thượng Hải thực sự hơi lạnh, họ thường trở về Quảng Châu, hoặc có lẽ bọn trẻ nhớ dì Trương và chú Vương, hoặc có lẽ bọn trẻ muốn đánh trận tuyết, năm nay họ đã ở lại sân Tư Nam để đánh trận tuyết.

Người xui xẻo lại là chú Phạm, người bị gọi đến làm bia đỡ đạn.Họ chính là như vậy, có gia đình, có sự nghiệp, mỗi ngày đều như thế, cãi vã ầm ĩ nhưng lại có thể ôm lấy nhau.Khi Diệp Trì và Tiểu Tỏa lớn lên, một lần cùng bố mẹ tham dự tiệc mừng công của công ty mẹ, trong quán karaoke mờ ảo, chúng dùng điện thoại của bố chụp lại hai người đang nép mình ở góc.

Diệp Cẩn Ngôn ôm eo Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa ôm cổ anh, hai người khẽ lắc lư theo tiếng nhạc.

Trong môi trường thiếu ánh sáng, ánh mắt nồng nàn của cả hai vẫn nhìn rõ đối phương.

Sau này, Diệp Thì An trở thành chủ tịch của Tinh Ngôn, Diệp Cẩn Trì trở thành một nhà văn, còn Diệp Cẩn Ngôn cũng giữ lời hứa "sẽ ở bên em rất lâu rất lâu."

Tỏa Tỏa sớm nghỉ hưu và cùng Diệp Cẩn Ngôn sống một cuộc sống mỗi ngày đều khác biệt.---Đây chính là những tháng ngày "tế thủy lưu niên", đã qua đi sẽ không trở lại.

Vậy thì hãy trân trọng người trước mắt, ghi nhớ từng khoảnh khắc cảm động, và sống tốt mỗi ngày bình yên...[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video.

Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
 
Back
Top Bottom