Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,172
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNJOCcPN4XIeTbsOIUY3AOUR27zKiLaXazPS5ssW4_oQ7GOoa2500uULimjPPb8kZPIUt9NlNbJsbwtdiwcXdWJRqklJyNZbxttR0f0Q0tO8uAPM8l5agc9Jv7iVOQZ_3lqol7UqvariK2jKY3s57f6=w215-h322-s-no-gm

Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Tác giả: Tinh Thất
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Hiện thực, gương vỡ lại lành, truyện lấy bối cảnh thời đại, công nghèo, HE

Năm 1992, Lương Dã nhìn thấy một học sinh ngoan ở trường cấp ba bên cạnh bị bắt nạt, liền vung chai rượu lên làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Khi đưa tay kéo cậu học sinh ngoan ấy dậy, Lương Dã nhìn thấy một đôi mắt dưới cặp kính lạnh lùng mà sáng ngời.

Từ đó về sau, mỗi ngày cậu học sinh ấy đều đứng đợi ở cổng trường nghề của Lương Dã, không nói một lời mà chỉ âm thầm đi theo sau anh.

Một ngày nọ, Lương Dã cuối cùng cũng không chịu nổi, nắm chặt cổ tay mảnh mai của cậu học sinh ngoan.

Cậu khe khẽ kêu lên, giọng nói đầy ý trách móc.

Lương Dã bực bội: “Là cậu đi theo tôi, cậu còn kêu cái gì?”

Cậu học sinh ngoan nhìn anh đầy cố chấp, khẽ trả lời: “Em tên là Dương Kim.”

Vài ngày sau, Lương Dã nhả một vòng khói thuốc ép Dương Kim vào góc tường, cố ý dọa cậu bỏ chạy.

“Muốn yêu đương à? Đã yêu bao giờ chưa, học sinh ngoan?”

“Tôi là kiểu người thích chơi bời, nam nữ gì cũng được, lộn xộn đủ thứ, cậu không để ý thì được.”

Hôm sau, anh lại thấy Dương Kim đứng đợi ở cổng trường nghề.

Dương Kim nhìn thẳng vào anh, nói: “Em để ý.”

Sau này, người đợi trước cổng trường, người đưa người về nhà, đều đổi thành Lương Dã.

Điều duy nhất không thay đổi chính là mỗi lần hôn tạm biệt, Lương Dã đều kéo khăn quàng của Dương Kim lên che kín nửa khuôn mặt cậu.

Gió ở Đông Bắc lạnh buốt, Dương Kim mãi vẫn không chịu quàng khăn tử tế, Lương Dã thu lại dáng vẻ bất cần, nghiêm túc cảnh cáo: “Dương Kim, hôm nay lạnh lắm em.”

Nhưng mùa đông rồi cũng sẽ qua.

Kỳ thi đại học năm 1994, ngoài phòng thi anh không đợi được Dương Kim.

Mùa đông năm 1994, anh bắt đầu điên cuồng mê tín tìm người xem bói, hỏi liệu cậu học sinh ngoan của mình có sống tốt qua mùa đông ấy không, liệu có ai từng nói với cậu một câu: “Dương Kim, hôm nay lạnh lắm em.” hay chưa.​
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 1: Bệnh và Tội



Dương Kim bước vào lớp học, nhìn thấy trên chỗ ngồi của mình có một vũng chất lỏng màu vàng.

Cậu đáng lẽ nên hoảng hốt hét lên, bởi lẽ "bọn họ" rất thích chứng kiến những cảnh tượng như thế này. Hoặc cậu có thể lập tức báo với giáo viên, dù sao với thành tích xuất sắc của mình, giáo viên chắc chắn sẽ đứng về phía cậu mà chẳng cần phân biệt đúng sai.

Nhưng Dương Kim chẳng làm gì cả.

Đầu đông, lò sưởi của trường bắt đầu hoạt động, luồng không khí khô nóng và ngột ngạt tràn ngập trong từng lớp học.

Kính của cậu bị phủ mờ bởi một lớp hơi dày đặc, dần dần che mờ cả vũng chất lỏng màu vàng ấy và thế giới trước mắt cậu.

Dương Kim đưa tay vào cặp, lấy ra chiếc giẻ lau đã được cậu sử dụng không biết bao nhiêu lần trước đó, rồi lau sạch chỗ ngồi.

Khi hơi nước trên kính tan đi, trong tầm nhìn của cậu hiện ra vài đôi chân to bè. Những đôi chân đó mang giày được khâu thủ công bằng vải thô rẻ tiền, đối lập hoàn toàn với đôi giày da mới bóng loáng dưới chân cậu.

"Lau làm gì chứ? Không phải mày thích thứ này sao?"

"Đừng trách nó, ai bảo mày không nói đây là nước tiểu của đàn ông."

"Sao lại không phải? Cái mùi hôi này chỉ có thể là của đàn ông thôi! Nước chảy ra từ người con gái đều thơm cả!"

Những đôi giày vải thô nói.

Dương Kim siết chặt góc chiếc giẻ lau trong tay.

Lúc này, cậu cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt – một ý nghĩ muốn nhét chiếc giẻ thấm đầy mùi nước tiểu vào miệng bọn chúng. Đồng thời, cậu cũng hối hận – hối hận vì đã không hất thẳng cả ghế nước tiểu vào người bọn chúng.

Nhưng cậu vẫn không làm gì cả.

Phản kháng không giúp được gì. Giáo viên sẽ không đứng về phía cậu.

Bên ngoài cửa sổ, lá cây đã rụng hết, thành phố này lại trở nên xám xịt. Sự lạnh lẽo khắc nghiệt của vùng Đông Bắc không buông tha bất kỳ kẻ nào dám hy vọng có thể trốn tội.

— Ở thời điểm đó, thích đàn ông vừa là bệnh, vừa là tội.

---

Đông Bắc vào mùa đông thuộc về bóng tối.

Khi tan học, trời đã tối đen.

Dương Kim một mình bước ra khỏi lớp học, đi ngang qua sân trường nơi những nhóm người đang bá vai bá cổ, bước chân cậu dần nhanh hơn.

Phải quen đi, phải quen đi, phải quen đi.

Suốt đường đi, cậu lặp đi lặp lại ba từ ấy trong đầu. Cậu nghĩ rằng mình trông rất thản nhiên, nhưng bàn tay siết chặt quai cặp đã phản bội cảm xúc thật của cậu.

Vậy nên, khi những đôi giày vải thô xuất hiện ở góc rẽ tiếp theo, nhịp tim cậu bất chợt hẫng một nhịp.

Cậu cúi đầu cố tình làm như không thấy, định vòng qua họ để đi tiếp.

Nhưng họ dễ dàng chắn ngang đường cậu.

Dương Kim khẽ nhắm mắt sau lớp kính.

Phải quen đi, phải quen đi, phải quen đi. Cậu lại tự nhủ với mình.

Cậu mở mắt ra, ngẩng đầu lên đối diện ánh nhìn đầy thách thức và chẳng mấy thân thiện của những đôi giày vải thô.

"Tránh ra." Cậu nói.

Giọng cậu lạnh lùng tựa như một lớp băng mỏng, vô cảm và tàn nhẫn. Đó không phải là sự kiêu ngạo tự mãn, mà là điều mẹ cậu đã từng nhận xét đúng về cậu.

Tuy nhiên, sự lạnh lùng ấy không đủ để dọa lũ trẻ đã lớn lên cùng cậu trong cùng một khu tập thể từ nhỏ.

Những đôi giày vải thô tiến lại gần, dồn ép cậu lùi về phía góc tường.

Cậu siết chặt quai cặp, tưởng tượng mình như một chiếc đinh đóng chặt xuống mặt đất, kiên cường đứng im không nhúc nhích.

Vậy nên họ như một đám mây đen ùn ùn bao phủ lấy cậu, gần như đè lên người cậu.

Một người trong số họ hỏi: "Không thích món quà sáng nay bọn tao tặng mày à?"

Kẻ đó đứng quá gần, khiến Dương Kim buộc phải ngoảnh đầu đi.

Nhân đó, cậu nhìn thấy hai chiếc lá rụng nằm trong tầm mắt mình. Chúng giao nhau, như đang nắm tay nhau giữa cơn gió đông lạnh lẽo, kể lại một tình yêu nhỏ bé nhưng vĩ đại.

— Ngay cả lá rụng cũng được yêu thương vô điều kiện.

"Không thích à, hả? Thằng ẻo lả (*)?"

(*)兔子 (thỏ): mang ý nghĩa ẩn dụ và thường là một thuật ngữ lóng dùng để ám chỉ người đồng tính nam.

Người đó lại hỏi lần nữa khiến đám còn lại bật cười. Tiếng cười của họ vang vọng, lớn hơn cả tiếng gió bắc gào rú.

"Có vẻ phải chơi hàng thật rồi, anh em!"

Dương Kim không kịp hiểu "hàng thật" nghĩa là gì, vậy nên khi nghe thấy tiếng khóa quần đồng loạt kéo xuống, cậu theo phản xạ cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh —

Cậu rùng mình, hít vào một hơi lạnh, cổ họng bật ra một tiếng kêu yếu ớt không thể kiểm soát.

Âm thanh ấy khiến những đôi giày vải thô phấn khích. Họ không ngừng làm những động tác hông trước mặt cậu, nụ cười trên gương mặt họ toát lên một vẻ ngây thơ đầy tàn nhẫn.

Dương Kim nhắm chặt mắt. Trong cơn hoảng loạn, cậu thấy hình ảnh mình ngày bé được mẹ ôm vào lòng, thấy hình ảnh mình ngày xưa cùng những đứa trẻ này chơi đuổi bắt trong khu tập thể. Lúc này, cậu sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để được quay về những ngày tháng đó, những ngày trên gương mặt cậu vẫn còn nụ cười.

Nhưng thời gian tàn nhẫn vẫn cứ trôi, không thể quay lại.

Dương Kim thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng những thứ dơ bẩn đang chạm vào người mình. Cậu không biết liệu có nên cảm thấy may mắn vì mùa đông Đông Bắc đã khiến cậu mặc rất nhiều lớp quần áo hay không.

"Dừng lại đi, tôi sẽ đưa tiền!"

Dương Kim đẩy mạnh bọn chúng, chạy lên trước hai bước.

Cậu đã phá vỡ vòng vây, quay đầu lại, trừng mắt nhìn chúng đầy căm phẫn.

"Tôi sẽ xin mẹ tôi tiền tối nay, ngày mai mang lên lớp."

Những đôi giày vải thô hài lòng mỉm cười với nhau, liếc mắt trao đổi rồi k** kh** q**n lên.

Dương Kim lập tức quay người bỏ đi, bước chân vội vã, tim đập như trống trận dồn dập trong lồng ng.ực.

Sau lưng cậu, một tên trong bọn hét lên: "Tối nay mà tao còn nghe mày chơi cái đàn piano rách nát đó, ngày mai cả trường sẽ biết mày là thằng ẻo lả!"

---

Dương Kim không nhớ mình đã quay về khu tập thể như thế nào, chỉ nhớ rằng trước khi bước vào nhà, cậu đã lén nhìn về phía thùng rác dưới gốc cây du với vẻ bất an.

Khi mở cửa, mẹ cậu, bà Liễu Chi Quế đang đứng ngay phía sau, trên người mặc một chiếc váy mới mà cậu chưa từng thấy.

"Về trễ thế này à? Con có biết thời gian quý giá đến mức nào không? Con đã học cấp ba rồi, không được lãng phí dù chỉ một giây biết chưa?" Bà Liễu nói.

Mẹ từng bảo giọng cậu lạnh lùng, nhưng Dương Kim thấy điều đó không công bằng. Giọng của mẹ mới thực sự lạnh, lạnh đến mức khiến cậu nghi ngờ rằng người phụ nữ từng ôm cậu dịu dàng trong vòng tay khi còn nhỏ giờ đây đã bị ai đó thay thế.

Cậu lặng lẽ đổi giày, không trả lời lời mẹ.

Cậu đã trở thành học sinh đứng nhất khối, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào để nhận được một lời khen từ mẹ.

Mẹ liếc nhìn cậu một cái, rồi quay người đi vào phòng, chỉ để lại một câu ngắn gọn: "Đi tập đàn."

Hai chữ "tập đàn" như mũi kim đâm vào dây thần kinh của cậu. Câu nói cuối cùng của đám giày vải thô vẫn còn vang vọng trong đầu cậu.

Cậu không muốn cả trường biết mình là "thằng ẻo lả" — không phải vì cậu sợ ánh mắt khinh bỉ, mà vì nếu bố mẹ biết, cậu chắc chắn sẽ không còn đường sống.

Bàn tay lại siết chặt quai cặp, Dương Kim cố lấy dũng khí để hỏi: "Hôm nay con có thể không tập đàn được không?"

Cậu cố gắng để giọng mình nghe như bình thường, nhưng đó có lẽ là một sai lầm. Giọng nói quá lạnh lùng khiến câu hỏi nghe chẳng khác gì một yêu cầu kiêu ngạo.

Mẹ quay đầu lại, nhíu mày thật sâu, nhưng vẫn chỉ đáp ba chữ: "Đi tập đàn."

---

Năm 1992, đàn piano là một thứ hiếm hoi.

Năm 1992, những ngôi nhà cũ trong khu tập thể của nhà máy cách âm quá kém. Tiếng đàn piano len lỏi vào từng nhà trong khu, xâm phạm không gian riêng tư của họ.

Dù đó là bản Dreaming của Schumann cũng không được tha thứ.

Dương Kim lẽ ra không nên tập bản nhạc này. Giáo viên dạy piano đã giao cho cậu một tác phẩm rất khó của Beethoven. Nếu không tập, trong buổi học tiếp theo, cậu sẽ bị mẹ – người luôn ngồi bên cạnh nghe giảng – quở trách.

Nhưng cậu vẫn chọn Dreaming. Giáo viên nói rằng Schumann sáng tác bản nhạc này để tưởng nhớ thời thơ ấu.

Cậu nhắm mắt lại, bắt đầu chơi. Cậu nhìn thấy hình ảnh mình ngày nhỏ được mẹ ôm trong lòng, thấy ba dạy mình đi xe đạp, thấy mình ngày ấy giống như những đứa trẻ khác trong khu tập thể, mang giày vải thô be mẹ tự làm, chơi trốn tìm dưới bóng những ống khói lớn của nhà máy.

Ngày ấy, ba chưa rời khỏi nhà máy, chưa rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, chưa đột nhiên phất lên giàu có. Mẹ chưa phải một mình chịu đựng những lời đồn đại trong khu, và chưa trút tất cả sự uất ức lên đầu cậu. Những đứa trẻ trong khu chưa trở thành những kẻ bắt nạt cậu hôm nay.

"Chết tiệt, suốt ngày đàn đàn đàn, điếc cả tai!"

"Có tiền thì dọn ra nhà riêng mà ở! Chiếm nhà của nhà máy để làm gì? Rồi lại còn đi làm làm gì nữa?"

"Cái bà Liễu Chi Quế đó suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, ai mà biết bà ta đi làm hay đi quyến rũ người khác?"

Dreaming rốt cuộc chỉ là một giấc mơ.

Dương Kim mở mắt, cậu không thể chơi tiếp.

Tiếng bước chân của mẹ vang lên rất nhanh. Bà hỏi: "Sao không chơi nữa?"

Bàn tay cậu áp chặt vào phím đàn, những lời bàn tán gay gắt, những âm thanh bắt nạt vẫn văng vẳng bên tai, như tiếng chuông tang kéo dài không dứt.

Nhớ xin tiền, nhớ xin tiền, nhớ xin tiền. Thần kinh căng thẳng, cậu tự nhắc nhở chính mình.

"Mẹ." Cậu quay đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Con cần tiền tiêu vặt."

Bà Liễu im lặng nhìn cậu rất lâu, sau đó giơ tay tát cậu một cái.

---

Dương Kim không xin được tiền.

Ngày hôm sau, tan học, những đôi giày vải thô lại chặn cậu trong một con hẻm cụt.

"Tiền đâu?"

"Mày bị điếc à? Tối qua lại chơi cái đàn piano chết tiệt của mày nữa!"

"Nó không bị điếc, nó là thằng ẻo lả! Thứ mà đàn ông ai cũng có để chơi ấy, mày nói xem sao nó lại thích? Hay là tại nó không có?"

Dương Kim nhìn thấy vô số bóng đen đè x.uống, nhìn thấy những bàn tay ác quỷ vươn về phía eo mình.

Hành động đi trước suy nghĩ, cậu vung tay tát mạnh vào mặt một tên đối diện, giống như cách tối qua mẹ cậu đã tát cậu.

Tên bị đánh sững sờ trong giây lát, nhưng chỉ một thoáng sau, những tiếng chửi rủa như sấm vang lên, kèm theo đó là những cú đấm cú đá nặng nề.

Những kẻ này học hành không ra gì nhưng lại rất thông minh. Chúng đánh vào vai, vào bụng cậu, nhưng tuyệt đối không đánh vào mặt. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cậu chỉ cần một vết đỏ cũng đủ gây chú ý. Chúng không muốn để ba mẹ giàu có của cậu biết chuyện.

Dương Kim nhắm mắt lại.

Cậu không hiểu, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì?

Hè năm ngoái, khi từ Macao trở về, cậu phát hiện trong cặp có một cuốn băng video. Đó là thứ con trai của một người bạn giàu có của ba cậu lén nhét vào. Cậu bé đó vô tình đoán được xu hướng tình cảm của cậu.

Đáng lẽ cậu không nên xem. Đáng lẽ cậu nên ném cuốn băng đó xuống sông Tùng Hoa. Nhưng vào một buổi chiều không người, cậu đã bật nó lên.

Buổi chiều oi bức ấy, Cáp Nhĩ Tân chưa bao giờ ẩm ướt đến vậy. Cậu không thích những hành động mãnh liệt chồng chéo trong cuốn băng, cậu chỉ ghen tị với những người trong đó vì họ được ôm.

Được ôm giống như được yêu thương vô điều kiện.

Nhưng cũng giống như Dreaming của Schumann, tình yêu vô điều kiện chỉ là một giấc mơ hão huyền.

Bởi ngay cả tình yêu của ba mẹ cũng có điều kiện — nếu cậu không xuất sắc, ba mẹ sẽ không yêu cậu. Tất nhiên, ba mẹ có lẽ sẽ mãi mãi không yêu cậu, vì họ chắc chắn không thể yêu một người đồng tính.

Hoảng sợ, cậu ném cuốn băng vào thùng rác trong nhà nhưng lại sợ mẹ về sẽ phát hiện. Thế nên cậu vội vã chạy ra khu tập thể, lo lắng ném nó vào thùng rác dưới gốc cây du.

Theo lẽ thường, việc tiếp theo là nhân viên vệ sinh sẽ đổ rác vào xe lớn, chôn sâu dưới đất cùng với bí mật bẩn thỉu của cậu.

Nhưng cuốn băng đó đã bị những đôi giày vải thô nhặt được.

---

Cái lạnh của mùa đông thấm vào da thịt, chiếc quần bị kéo xuống một nửa.

Dương Kim vùng vẫy. Cậu rất muốn lại vung một cái tát nữa hoặc nhổ nước bọt vào mặt bọn chúng. Nhưng tất cả đều vô ích. Tay chân cậu bị giữ chặt, một tờ báo bị vo thành cục nhét vào miệng.

Mùi chì từ tờ báo lan tràn trong miệng, nhưng cậu vẫn căm phẫn trừng mắt nhìn bọn chúng. Trong đầu cậu lặp đi lặp lại: Chúng sẽ không làm gì đâu, chúng không phải đồng tính, chúng chỉ muốn kéo quần mình xuống nhìn một chút để chế giễu thôi, sẽ không sao đâu, không sao đâu.

Trong khóe mắt, cậu thấy gió bắc lay động những cành cây khô, thấy ánh trăng lạnh lẽo phía sau những cành cây ấy.

Đột nhiên, ánh trăng bị một bóng người che khuất.

Dương Kim chưa kịp nhìn rõ.

Choang! Choang!

Từng chiếc chai rượu vỡ tung trên đầu những kẻ mang giày vải thô.

Những mảnh kính văng khắp nơi, Dương Kim theo phản xạ đưa tay lên che mắt. Cậu nghe thấy thêm nhiều tiếng chai thủy tinh vỡ, nhiều tiếng chửi rủa, và một tiếng "Cút!" trầm thấp vang lên.

Khi mở mắt ra lần nữa, trong con hẻm chỉ còn lại cậu và một nam sinh vừa xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.

Cậu nam sinh tóc húi cua, ngậm điếu thuốc trên miệng, trông có vẻ cùng độ tuổi với Dương Kim nhưng không mặc đồng phục. Tay anh cầm nửa chai rượu vỡ, có chút máu rỉ ra từ vết cắt.

Nam sinh nheo đôi mắt một mí liếc nhẹ về phía Dương Kim.

Lông mi của Dương Kim run lên bần bật.

Cậu nam sinh đặt chai rượu xuống bên cạnh, ngồi xổm trước mặt Dương Kim, vươn tay ra, trước tiên lấy tờ báo nhét trong miệng cậu ra, rồi dùng ngón tay cái lau nhẹ một bên má của Dương Kim.

Cảm nhận được độ thô ráp trên đầu ngón tay của cậu nam sinh, lông mi của Dương Kim càng run rẩy không kiểm soát. Trong ánh nhìn mờ nhòe, cậu thấy trên ngón tay vốn sạch sẽ ấy đã xuất hiện một vệt máu.

Cậu nam sinh ngậm điếu thuốc, liếc nhìn vệt máu trên ngón tay mình, cười ngông nghênh nói với Dương Kim:

"Ôi, dính máu vào cậu rồi. Xin lỗi nhé."
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 2: Cẩn thận chút đi, học sinh ngoan.



Dương Kim nhớ lại lần cuối cùng cậu nhìn thấy máu.

Đó là trong giờ thể dục, khi cả nhóm tập luyện bóng rổ. Cậu bị bọn chúng đẩy, va chạm và ngã xuống khiến đầu gối bị trầy xước nghiêm trọng. Về đến nhà, Liễu Chi Quế chỉ liếc nhìn đầu gối cậu một cái rồi bảo: "Đi tập đàn."

Khi đó, cậu đã từng mơ tưởng rằng sẽ có một người bạn tốt bụng đỡ cậu dậy, hoặc mẹ cậu sẽ lo lắng lấy cồn sát trùng vết thương cho cậu. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

"Không nói gì à? Bị bắt nạt đến ngu người luôn rồi hả?" Giọng nói của nam sinh tóc húi cua kéo cậu trở về hiện thực.

Giọng nói đó mang theo một chút giễu cợt. Dương Kim ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt một mí đang khẽ híp lại nhìn cậu với ánh mắt thoáng chút ý cười.

Dương Kim theo phản xạ đưa tay lên tìm quai cặp, nhưng bắt trượt.

"Ngu luôn thật à—"

"Tôi không quen anh."

Cả hai gần như đồng thời mở miệng.

Nam sinh lập tức cười lớn hơn: "Ồ, trùng hợp chưa, tôi cũng không quen cậu."

Dương Kim lặng lẽ nhìn cậu ta, không nói lời nào.

Dù nụ cười của nam sinh càng rạng rỡ, ánh mắt vẫn dừng trên người cậu nửa như trêu chọc, nửa lại khiêu khích.

Đã lâu lắm rồi không ai nhìn cậu như thế. Những ánh mắt mà cậu thường nhận được hoặc là khinh thường, hoặc là ghen tị, hoặc là sự kỳ vọng sắc bén.

Dương Kim không hiểu tại sao nam sinh này lại làm vậy.

— Làm sao có thể? Trên đời này làm gì có ai sẵn lòng đối tốt với mình chứ?

Cảm thấy im lặng quá lâu sẽ bất lịch sự, ánh mắt Dương Kim dừng lại trên cánh tay của nam sinh, nơi những vết xước do mảnh kính gây ra còn rỉ máu.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nam sinh, nói: "Anh bị thương rồi."

Nam sinh im lặng nhìn cậu một lúc, như thể cảm thấy ánh mắt thẳng thắn của cậu thú vị, rồi bất giác mỉm cười.

Sau đó, anh liếc qua phù hiệu trường trên áo đồng phục của Dương Kim, nhướn mày: "Học sinh ngoan, thế này mà cũng gọi là bị thương à?"

Anh hỏi lại.

Lẽ ra Dương Kim phải ghét cay ghét đắng cách gọi đó, vì phần lớn những đau khổ cậu chịu đựng đều bắt nguồn từ cái danh "học sinh ngoan".

Nhưng có lẽ mùa đông đã khiến cảm xúc cậu đông cứng. Lúc này, cậu không cảm thấy chán ghét, mà chỉ càng thêm tò mò về nam sinh này.

Anh ta đã nghe thấy những lời của bọn giày vải thô sao? Tại sao anh ta lại cứu một "thằng ẻo là" mà ai ai cũng muốn đánh?

Dương Kim liếc nhìn đồng phục của nam sinh, nói: "Anh không phải học sinh trường Trung học số 3."

"Trường số 3 kế bên, là trường nghề số 3." Nam sinh nhướn mày. "Chắc cậu không biết đâu nhỉ? Ồ, đoán chừng những học sinh ngoan như cậu chẳng để ý."

Một câu nói trúng tim đen. Quả thật Dương Kim không biết.

Cậu mím chặt môi, cố chấp nói: "Tôi biết."

Nam sinh bật cười ngông nghênh: "Ồ, vậy cậu giỏi ghê. Tôi hỏi cậu, trường nghề số 3 nằm trên đường nào?"

Dương Kim cứng họng, không nói được lời nào.

Cậu cảm thấy có chút bực bội với chính mình. Bực vì lúc nào cũng chỉ biết vùi đầu vào sách vở, bực vì ngày ngày chỉ lặp lại cuộc sống đi học và về nhà. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Nếu không nhanh chóng về nhà, cậu sẽ bị bọn kia chặn đường hoặc bị mẹ mắng vì lãng phí thời gian.

Nam sinh bất ngờ chống tay lên gối đứng dậy.

"Đứng lên đi. Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về." Anh đưa tay ra trước mặt Dương Kim.

Không hiểu sao Dương Kim có chút không muốn đứng lên. Nhưng cậu không còn lựa chọn, đành đặt tay mình vào tay nam sinh.

Qua lớp găng tay, cậu cảm nhận được lòng bàn tay của nam sinh vừa rộng vừa ấm. Điều này bất giác khiến cậu nhớ đến một người đàn ông trong cuốn băng video. Người đàn ông ấy khi ôm người khác đã dùng bàn tay lớn của mình áp vào phần hõm lưng đối phương.

Nam sinh kéo cậu đứng dậy một cách dễ dàng. Cậu nghĩ, anh ta khỏe thật.

Sau khi cậu đứng dậy, nam sinh lập tức buông tay, nhặt chiếc cặp và đưa lại cho cậu rồi hất cằm ra hiệu dẫn đường.

Họ đi song song trong con hẻm.

Cơn gió bắc từ đêm qua vẫn ào ào không dứt. Những cành cây trơ trụi run rẩy, một chiếc lá khô rơi xuống bị nam sinh giẫm nát phát ra âm thanh giòn tan. Hóa ra mùa đông không chỉ lạnh mà còn đẹp đến thế. Lần đầu tiên Dương Kim cảm thấy có chút vui vẻ, dù chỉ là trong lòng.

Nam sinh hỏi: "Đám khốn kia là bạn học của cậu à?"

Dương Kim cúi đầu nhìn chăm chăm mũi giày mình đáp: "Ừm. Cùng một khu tập thể."

"Ồ, trong nhà máy à."

Dương Kim khựng lại một chút: "Anh... không phải sao?"

Những người sống ở đây phần lớn đều là nhân viên của Nhà máy Cơ khí số 2. Nhà máy này lớn đến mức có cả khu dân cư, siêu thị, bệnh viện và trường học riêng. Ai cũng nói có thể sống cả đời ở đây, và chết cũng muốn chết ở đây.

Không ai muốn rời đi. Rời đi đồng nghĩa với việc trở thành kẻ khác biệt.

— Giống như ba mẹ của Dương Kim.

"Tôi ở bên cạnh nhà máy, mở tiệm tạp hóa. Học sinh trường Trung học số 3 các cậu toàn chạy qua chỗ tôi mua thuốc lá lén. Học sinh ngoan, chắc cậu không bao giờ mua thuốc đâu nhỉ? Tôi chưa từng thấy cậu."

Dương Kim nhìn cậu ta, trả lời nghiêm túc: "Tôi không hút thuốc."

Nam sinh khựng lại, bất ngờ bật cười lớn: "Cậu thú vị thật."

Dương Kim không đáp lại, cúi đầu thật thấp, dùng chân giẫm mạnh lên một chiếc lá khô.

Sao mùa đông lại có chút nóng thế này?

Sau đó cả hai chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân vang lên đều đặn.

Ánh đèn đường mờ nhạt chỉ đủ soi sáng một khoảng nhỏ mặt đất. Đến cả bóng dáng họ đi cạnh nhau cũng không thấy rõ.

Dương Kim cảm thấy chút hụt hẫng.

Cậu không biết vết thương trên cánh tay của nam sinh có nghiêm trọng không, không biết anh ta sống ở đâu, không biết tên anh ta là gì, và càng không hiểu tại sao anh ta lại cứu mình – chắc chắn anh ta đã nghe thấy bọn kia gọi cậu là "thằng ẻo lả".

Có lẽ cậu nên đối xử tốt hơn với ân nhân của mình. Ví dụ như hỏi thăm vết thương lần nữa, mời anh ta về nhà uống một cốc cacao ba cậu mang từ Macao về, hoặc đưa anh ta đến bệnh viện xử lý vết thương thật đàng hoàng.

Thật đàng hoàng.

Nhưng Dương Kim dường như mãi chẳng học được cách để làm điều đó.

---

Khi Dương Kim một lần nữa nhìn thấy bóng mình và nam sinh song song dưới ánh đèn đường, họ đã đứng trước cổng khu tập thể.

Sao đường về nhà lại ngắn thế này? Sao thời gian trôi qua nhanh đến vậy?

Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào nam sinh, những điều đã chuẩn bị hỏi suốt dọc đường lại không thể thốt ra dù chỉ một chữ.

"Đừng để người khác bắt nạt nữa. Cậu là con trai mà, có gì trong tay thì cầm lên phang thẳng vào đầu bọn nó, hiểu không?"

Dương Kim im lặng nhìn anh rất lâu, bất ngờ hỏi: "Anh biết 'thằng ẻo lả' nghĩa là gì không?"

Sự im lặng kéo đến, tự nhiên và đột ngột như một cơn gió bắc cuốn đi chiếc lá cuối cùng của mùa đông.

Mùa đông thực sự đã đến. Hơi thở trắng xóa đọng trên mặt kính rồi nhanh chóng tan biến. Dương Kim ghét cặp kính cận của mình. Nếu không có nó, có lẽ cậu đã nhìn rõ biểu cảm của nam sinh trong khoảnh khắc dài lặng im ấy.

Tách—

Tiếng bật lửa vang lên. Nam sinh rút từ túi ra một gói thuốc, châm một điếu.

Anh nhìn Dương Kim hồi lâu rồi mới trả lời: "Biết chứ."

Vậy tại sao anh lại cứu tôi?

Dương Kim chăm chú nhìn đầu thuốc lập lòe trong tay nam sinh nhưng không thể hỏi ra câu đó.

"Vì vậy cậu phải cẩn thận hơn đi, học sinh ngoan à." Nam sinh nói, điếu thuốc ngậm trên môi, rồi xoay người rời đi.

Cuộc trò chuyện kết thúc đột ngột, để lại một khoảng mơ hồ không lời giải đáp.

Bóng dáng nam sinh dần khuất khỏi ánh đèn đường, chỉ còn lại điểm sáng chập chờn của điếu thuốc trong màn đêm.

Dương Kim vô thức bước lên một bước, có lẽ định đuổi theo, có lẽ muốn hỏi tên anh, nhưng cuối cùng cậu lại chẳng làm gì cả.

Quay lại, ánh đèn trong nhà đã sáng. Liễu Chi Quế đứng lặng trước cửa sổ với ánh mắt lạnh lẽo dõi theo cậu.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 3: Lương Dã, Lương Dã



Khi vừa bước vào nhà, Dương Kim nhận ngay một cái tát.

"Giỏi lắm, giờ còn biết giao du với lũ lêu lổng, lại còn dám hút thuốc nữa hả?"

Cái tát làm kính cậu lệch khỏi sống mũi, trượt xuống gần chóp mũi, chỉ chực chờ rơi. Đáng lẽ cậu nên đưa tay chỉnh lại nhưng cậu không hề động đậy.

Tầm nhìn nhòe nhoẹt, cậu không thấy gì ngoài ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn đường ngoài cổng khu tập thể hắt vào nhà – ánh sáng đã từng bao phủ cả cậu và nam sinh tóc húi cua dưới màn đêm lạnh lẽo.

Ánh sáng ấy dường như tiếp thêm cho cậu chút dũng khí. Cậu mở miệng nói: "Ba cũng hút thuốc mà."

Liễu Chi Quế hét lên, giọng cao vút: "Còn dám cãi à? Muốn chống đối tao phải không?"

Dương Kim không nghĩ mình đang cãi, cậu chỉ đơn thuần nói ra sự thật.

Nhưng sự thật là thứ đáng sợ. Sự thật là nam sinh đó không phải kẻ lêu lổng. Anh ấy đã cứu cậu khỏi bọn bắt nạt, và lý do cậu bị bắt nạt là vì cậu thích đàn ông.

Bà Liễu không buông tha, truy hỏi: "Người đó là ai? Nói ngay!"

Dương Kim cụp mắt xuống, bịa ra một lời nói dối qua loa: "Không phải ai cả. Chỉ là một người đi ngang qua hỏi đường ở đầu hẻm thôi."

Trong tầm nhìn mờ mịt, cậu thấy bà Liễu lại giơ tay lên – bàn tay từng ôm lấy cậu thật dịu dàng khi còn nhỏ.

Dương Kim nhắm mắt lại.

Nhưng nỗi đau mà cậu nghĩ sẽ ập xuống, cuối cùng lại không xảy ra.

Khi mở mắt ra, cậu thấy bàn tay bà Liễu đã hạ xuống. Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa ngạc nhiên, vừa mơ hồ hy vọng.

Mẹ... có phải mẹ đã mềm lòng không?

"Cuối tuần này con có thi phải không? Tuần này là vòng loại, cuối tháng tới là chung kết đúng chứ?" Bà Liễu hỏi, giọng đều đều.

Má cậu nóng bừng vì cái tát, chắc chắn đã đỏ và hơi sưng – một gương mặt như thế thì không thể xuất hiện trên sân khấu. Ồ, thì ra bà chỉ quan tâm đến cuộc thi piano chứ không phải vì lo lắng cho cậu.

Nhưng... tại sao mẹ không thể hỏi cậu một câu chứ? Chỉ một câu thôi, rằng hôm nay về muộn như vậy có phải đã gặp nguy hiểm trên đường không?

Tại sao mẹ không thể hỏi thăm con một chút vậy mẹ ơi?

"Đi tập đàn đi." Bà Liễu nói. "Hôm chung kết ba con sẽ về."

Lời nói vừa dứt, bà đã rời khỏi cậu, tiện tay lật mở nắp đàn khi đi ngang qua cây piano.

Dương Kim chỉnh lại kính trên sống mũi. Cậu thoáng nghĩ, đôi mắt là thứ rất quan trọng, không thể để mất được.

Vì khi không nhìn rõ, người ta sẽ dễ rơi vào những ảo tưởng không thực tế.

---

Những ảo tưởng không thực tế thực ra chẳng liên quan gì đến thị lực.

Dương Kim từng ngây thơ nghĩ rằng, sau khi bị đánh bằng chai rượu, bọn giày vải thô sẽ biết sợ mà thu mình lại. Nhưng cậu đã lầm.

Sáng hôm sau, khi bước vào lớp học, không còn thấy vũng chất lỏng vàng quen thuộc. Tan học, bọn chúng chỉ buông vài lời chế giễu cũ rích về "thằng ẻo lả" nhưng cũng chẳng làm gì thêm.

Cảm giác căng thẳng trong cậu dịu đi đôi chút. Bàn tay vốn luôn siết chặt quai cặp cũng buông lỏng. Cậu rời khỏi trường, đi vài bước về phía nhà, rồi đột ngột quay đầu, đổi hướng bước chân.

— Con đường dẫn tới trường nghề số 3.

Cậu không biết liệu mình có nên gọi đó là một quyết định sáng suốt hay không. Nếu tối nay cậu không lặng lẽ bám theo nam sinh đó, có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết được bọn giày vải thô đã mang theo thép gai mai phục giữa đường để tìm anh ấy.

Trong bóng tối của đêm Đông Bắc, chúng tận dụng màn che hoàn hảo mà mùa đông mang lại. Với thân phận con cái công nhân Nhà máy Cơ khí số 2, bọn chúng dễ dàng lấy được những thanh thép bỏ đi từ xưởng.

Dù là một kẻ giỏi đánh nhau đến đâu, nam sinh tóc húi cua cũng không thể chống lại một nhóm người có thép gai trong tay.

Những thanh thép quật xuống người anh ta, chiếc áo bông đen rách toạc, lớp bông bên trong tung bay như những bông tuyết đầu mùa.

Nhưng chẳng phải chỉ có tuyết, mà còn có máu.

Nam sinh cố gắng bảo vệ đầu bằng đôi tay, nhưng một thanh thép đã cắm sâu vào mu bàn tay trái, máu b*n r* tung tóe. Một giọt máu văng lên môi Dương Kim, tanh nồng và ngọt gắt, đánh thức toàn bộ giác quan của cậu.

"Cứu! Cứu người!" Dương Kim lao tới, hét lên trong tuyệt vọng, tiếng hét xé toạc màn đêm lạnh giá.

Trong suốt mười mấy năm cuộc đời, chưa bao giờ cậu kích động và đánh mất kiểm soát đến vậy.

Tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng lại, là một nhóm người lớn đang tiến đến. Nhìn thấy họ, bọn giày vải thô lập tức bỏ chạy như những chiếc bóng thoáng qua trong đêm.

Dương Kim không biết những người đàn ông này là ai, nhưng lời bàn tán của họ lại quen thuộc đến đau lòng.

"Chẳng phải con trai của Dương Thiên Cần sao?"

"Đúng rồi, ông Dương sang Macao làm ăn phát tài đó."

"Còn vợ ông ta thì sao? Liễu Chi Quế đấy, cái bà suốt ngày mặc váy đi làm. Ai cũng biết rồi."

Gió bấc lạnh buốt lùa qua cắt vào da thịt, như nhấn chìm mùa đông trong cơn rét thấu xương.

Những người đàn ông hỏi cả hai có sao không. Trước khi Dương Kim kịp trả lời, giọng nam sinh đã vang lên từ phía sau: "Không sao đâu chú. Chỉ là đùa giỡn chút thôi."

Dương Kim quay đầu, nhìn thấy nam sinh cười nhẹ như không, thoải mái phủi bụi trên áo bằng tay phải – bàn tay may mắn còn lành lặn.

Còn bàn tay trái, nơi bị thép gai cứa một vết sâu, bị anh giấu kỹ sau lưng.

Những người đàn ông có vẻ cũng không muốn bận tâm thêm. Họ buông vài lời nhắc nhở hời hợt: "Trẻ con đánh nhau thì cũng chú ý chút nhé."

Rồi quay lưng bỏ đi.

Dương Kim lập tức quỳ xuống trước mặt nam sinh.

Gió bắc rít từng hồi, quật vào những cành cây khô xơ xác. Đôi mắt Dương Kim cũng không ngừng lướt qua từng vết thương trên cơ thể anh, ghi nhớ từng chỗ bầm tím, từng vệt máu, như khắc sâu vào lòng.

Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại nơi đôi mắt nam sinh.

Đêm qua cậu đã không có cơ hội nhìn kỹ đôi mắt ấy.

Nam sinh có đôi mắt một mí luôn cụp xuống, đầy vẻ lơ đễnh và hờ hững, như thể mọi thứ trên đời chỉ là thoáng qua chẳng đáng để bận tâm.

Nhưng Dương Kim bận tâm.

"Sao lại nói dối? Anh rõ ràng đang bị thương mà."

Dương Kim không kịp nghĩ ngợi, lập tức kéo lấy bàn tay trái vẫn đang rỉ máu của nam sinh, đôi mày nhíu chặt đầy lo lắng.

"Anh chảy nhiều máu thế này đau lắm phải không?"

Khi lời nói vừa dứt, đôi mắt vốn hờ hững của nam sinh khẽ lay động. Như một giây phút sững sờ, cũng như...

Như khi một bông tuyết bất ngờ rơi xuống chóp mũi, khiến con người ta không kịp chuẩn bị mà khẽ giật mình.

Nhưng ngay sau đó, Dương Kim tự nhủ rằng chắc cậu đã nhìn nhầm.

Bởi vì giây tiếp theo, nam sinh lập tức rút tay khỏi tay cậu, đứng dậy.

Dương Kim mất đà ngã ngồi ra phía sau. Khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy nam sinh châm một điếu thuốc, đầu thuốc lập lòe sáng giữa bóng tối.

Nam sinh quay lưng đi, chỉ ném lại một câu: "Học sinh ngoan, một trận đánh nhau mà cũng coi là chuyện to tát à? Tôi đi đây, tạm biệt."

Gió bắc thổi qua hẻm lạnh đến thấu xương. Cảm giác đầy ắp rồi lại trống rỗng trong lòng Dương Kim như bị gió bắc cuốn đi hết.

Nam sinh rút tay ra một cách rất tự nhiên, nhưng thực chất lại đầy cứng nhắc.

Cậu hiểu những người đàn ông bình thường sẽ không nắm tay nhau như thế.

Ngẩng đầu lên, cậu chỉ thấy đầu thuốc lá lập lòe ánh sáng sắp biến mất vào bóng tối cuối con đường.

Nghĩ đến bàn tay vẫn đang rỉ máu của nam sinh, Dương Kim cắn răng đứng dậy, lặng lẽ đi theo từ xa. Cậu không tiến lên nữa, chỉ âm thầm giữ một khoảng cách.

Gió bắc gào thét giữa họ, lạnh đến mức khiến mỗi bước chân của Dương Kim trở nên nặng nề. Cậu gầy guộc chật vật bước đi trong gió, suýt nữa thì để mất dấu.

Cậu biết bản thân không có khả năng khiến cơn gió dừng lại.

Qua những ngõ hẻm quanh co, Dương Kim nhìn thấy nam sinh bước vào một cửa hàng nhỏ mang tên "Tiệm tạp hóa nhà Lương".

Tiệm tạp hóa nằm ở giao lộ giữa hai con hẻm tạo thành một hình tam giác. Một mái nhà, vài bức tường, một cánh cửa và một khung cửa sổ – thế là thành tiệm tạp hóa.

Đêm đông đen kịt, Dương Kim cố đẩy kính lên sát mũi nhưng vẫn không thể nhìn rõ bên trong.

Chỉ khi nam sinh mở cửa, cậu mới thoáng thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn và nghe được vài lời bà nói:

"Lương Dã, thằng nhóc trời đánh, lại về muộn thế này, làm gì đấy hả? Hẹn hò rồi à?"

"Mà cũng phải thôi, con mười tám tuổi rồi còn gì. Bằng tuổi con, mẹ đã—"

"Khoan đã, tay con làm sao thế? Lại đánh nhau vì ai hả? Đã bảo đừng có học theo ba con rồi mà—"

Cánh cửa khép lại, giọng nói ngừng bặt.

Lương Dã. Lương Dã.

Dương Kim lặng lẽ lặp lại cái tên ấy trong lòng.

Chữ "Dã" ấy là chữ nào nhỉ?

Cậu không biết.

Cậu cũng không biết chàng trai "mười tám tuổi nên hẹn hò" ấy sẽ trông như thế nào khi đứng cạnh bên một cô gái.

Liệu anh cũng sẽ vì một cô gái mà đánh nhau sao? Bàn tay của anh cũng sẽ bị thép gai đâm thủng chứ? Liệu khi cô gái ấy nắm lấy bàn tay anh để kiểm tra, anh cũng sẽ rút tay lại giống như vừa làm với cậu không?

Dương Kim đưa tay ra sau, tìm thấy chiếc chìa khóa trong cặp sách.

Cậu rút chìa khóa ra, dùng tay trái cầm nó, đầu chìa khóa chĩa vào mu bàn tay trái của chính mình.

Cậu dùng sức ấn mạnh chìa khóa xuống.

Da chưa kịp rách, cậu đã buông tay.

Đau.

Nhưng Lương Dã lại vì cậu mà chảy nhiều máu đến thế.

Dương Kim cất chìa khóa vào cặp, quay đầu bước về nhà.

Gió bắc vẫn gào thét cản trở bước chân cậu. Cơn đau âm ỉ trên mu bàn tay vẫn chưa tan.

Cậu bước qua những mảnh tuyết vụn trên đường, nghiền nát chúng dưới đế giày, mà chẳng thể hiểu nổi vì sao trong muôn vạn người, cậu lại bị rung động bởi chàng trai ấy.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 4: Đa số.



Đêm đó Dương Kim không thể ngủ yên.

Cậu chìm vào một giấc mơ kỳ dị. Trong giấc mơ, cuốn băng video hiện lên, hai thân thể nam giới quấn lấy nhau trong thinh lặng. Đột ngột, một người trong đó biến thành cậu, người còn lại biến thành Lương Dã.

Cậu giật mình tỉnh giấc.

Mồ hôi lạnh rịn khắp người, hơi thở dồn dập mãi không cách nào điều hòa lại được.

Sao mình lại mơ thấy những thứ như thế này?

Không tìm được lời giải, cậu ngồi bên cửa sổ lặng lẽ nghĩ ngợi suốt cả đêm. Những ý nghĩ rối rắm của cậu kéo dài mãi cho đến khi ánh sáng nhợt nhạt của bình minh bắt đầu len qua bầu trời xám.

Cậu không biết mình đã nghĩ thông hay chưa, nhưng bị thúc đẩy bởi trực giác, cậu lục tìm trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp sắt nằm tận sâu bên trong.

Tiếng leng keng vang lên khi cậu đổ tất cả số tiền trong hộp ra ngoài.

Ba cậu đã làm ăn phát đạt ở Macao, nhưng tiền tiêu vặt của cậu vẫn chỉ có năm hào một tuần.

Dẫu vậy cậu lại chẳng có nhu cầu gì nhiều. Trong khi bạn cùng lớp thích mua đồ ăn vặt, dụng cụ mới hay cả thuốc lá, rượu bia, cậu chẳng mua gì cả. Cậu chỉ lặng lẽ tiết kiệm, coi tiền là tấm vé để rời khỏi nơi này, một tấm vé cậu đã mơ ước từ rất lâu.

Bọn giày vải thô từng nhiều lần bắt ép cậu đưa tiền, nhưng chưa bao giờ cậu lấy đến một đồng từ chiếc hộp sắt này. Cậu chọn nhẫn nhịn. Chúng sẽ không giết cậu, chỉ bắt nạt mà thôi. Những lúc không chịu nổi, cậu mới dùng năm hào tiền tiêu vặt mỗi tuần để xoa dịu chúng.

Nhưng giờ đây mọi thứ đã khác.

Lương Dã đã bị kéo vào vòng xoáy này.

Bàn tay của anh đã rỉ máu vì cậu – một vết thương sâu đến đau đớn. Cậu không thể để bọn giày vải thô tìm đến Lương Dã thêm một lần nào nữa.

Dương Kim nắm lấy một nắm tiền từ trong hộp.

Có lẽ ước mơ rời khỏi nơi này đành phải gác lại, ít nhất là lúc này.

---

Dương Kim lặng lẽ lắng nghe động tĩnh trong khu tập thể, canh đúng thời gian bọn giày vải thô ra khỏi nhà rồi mới bước theo.

Những con hẻm ngoằn ngoèo như một mê cung, cậu bám sát phía sau chúng theo vào lớp học.

Cậu đứng nấp ở cửa lớp, nhìn thấy bọn chúng lại tụ tập quanh chỗ ngồi của mình, kéo quần xuống như thường lệ.

"Ê, đợi đã, đừng có tè vội. Tụi bây có biết thằng bị đánh hôm qua là ai không? Đánh nhầm phải người quen mặt trong nhà máy thì sao?"

"Người quen mặt gì? Là cái thằng ở tiệm tạp hóa đầu hẻm Lương Hữu ấy."

"Ồ, cái tiệm nhà họ Lương hả? Bà mẹ què chân đúng không? Nó giúp thằng ẻo lả làm gì? Hay là nó cũng cùng một giuộc? Mẹ nó, ghê quá, từ giờ không thèm mua đồ ở cái tiệm đó nữa—"

Choang!

Dương Kim bước tới, đổ tất cả những tờ tiền lẻ và đồng xu trong túi lên chiếc ghế mà vừa nãy bọn chúng định tè vào.

Xong xuôi, cậu ngẩng lên, đôi mắt sắc lạnh sau lớp kính cận nhìn chằm chằm vào kẻ vừa nói: "Chừng này đủ chưa?"

Tất nhiên là đủ.

Cậu đã mang theo năm mươi đồng – số tiền đủ để mua năm mươi bao thuốc lá, nhiều đến mức hút đến chết cũng không hết.

Tiền lẻ và đồng xu hòa vào vũng chất lỏng màu vàng trên ghế. Tên hung hăng nhất trong bọn, Điền Kim Lai, thốt ra một tiếng chửi tục rồi bước tới tóm lấy cổ áo Dương Kim.

"Mày định giỡn mặt với tao à?"

Dương Kim nhắm mắt lại, cố gắng dùng toàn bộ sức lực để kìm nén cơn run rẩy trong cơ thể. Sau đó, cậu mở mắt, giơ tay lên tát mạnh vào mặt Điền Kim Lai.

Cả lớp bỗng chốc im phăng phắc. Không ai ngờ thằng "thằng ẻo lả" thường xuyên bị bắt nạt lại dám làm chuyện như vậy.

"Chừng này đủ chưa?" Dương Kim lạnh lùng nhìn thẳng vào Điền Kim Lai hỏi lại lần nữa.

Điền Kim Lai giơ nắm đấm lên, gầm lên: "Mẹ mày—"

"Không muốn tiền nữa thì cứ đánh đi." Dương Kim gằn giọng, ánh mắt không hề chớp khi nhìn nắm đấm đang tiến gần. "Cậu đánh chết tôi cũng được."

"Nếu muốn tiền thì từ nay đừng động vào tôi, cũng đừng động vào..." Cậu ngừng lại một chút như đang đắn đo, rồi nói tiếp, "...bạn tôi. Mỗi tuần sẽ có chừng này cho cậu."

---

Sau khi đáp lại Dương Kim một cái tát, Điền Kim Lai dẫn theo bọn giày vải thô nhận lời giao dịch.

Má cậu nóng rát, hằn rõ dấu tay. Cậu liếc nhìn đống tiền lẻ và đồng xu đã ngâm trong vũng chất lỏng vàng nhạt trên ghế, xoay người rời khỏi lớp.

Bước chân Dương Kim vẫn giữ nhịp điệu thường ngày, không dám vội vàng, cũng không dám ngoảnh lại. Cậu chỉ tiếp tục đi, bước xuống cầu thang, băng qua những ngõ hẻm quanh co. Chỉ khi đã đến một nơi vắng vẻ, cậu mới dám dựa vào tường mà thở d.ốc từng hơi.

Nhưng cậu không thở nổi.

Đầu gối cậu run lên không thể đứng vững, cuối cùng chỉ đành ngồi sụp xuống đất, để lớp tuyết lạnh giá thấm qua quần.

Cậu đưa tay lên, nhìn thấy lòng bàn tay đang run rẩy, co giật không ngừng.

Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã tập dượt trong phòng hàng chục lần. Mỗi lời nói, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều được cậu tính toán kỹ càng. Cậu đã nghĩ rằng lần này mình chắc chắn sẽ làm được, chắc chắn sẽ nói ra những lời mạnh mẽ nhất.

Nhưng tại sao... lại vấp ở chỗ "bạn của tôi"?

Gọi Lương Dã là bạn khiến cậu cảm thấy chột dạ. Có lẽ bởi vì Lương Dã vốn không phải bạn cậu. Hoặc cũng có lẽ...

Không, không có "hoặc cũng có lẽ". Không được phép có.

"Mẹ ơi, trễ giờ rồi, con đi đây!"

"Ê, thằng nhóc này, sao hôm nay siêng đi học thế? Từ từ đã, thoa thuốc xong rồi đi! Quay lại ngay!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tim Dương Kim thắt lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, nhận ra tiệm tạp hóa nhà họ Lương đang ở ngay gần đó.

Tại sao mình lại đi lạc đến đây?

Cậu vội vàng núp vào một góc khuất, dùng tay lau vội lớp hơi mờ trên kính, căng mắt nhìn về phía trước.

Bà mẹ của Lương Dã đang ngồi trên xe lăn, ống quần bên trái rủ xuống, trống rỗng.

"Quay lại đây! Thoa thuốc xong mới được đi." Bà kéo lấy cặp sách của Lương Dã.

Dáng vẻ Lương Dã trông có chút bất lực, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ngồi xuống trước mặt mẹ để bà xử lý vết thương cho mình.

"Mẹ à, con đã bảo là không sao mà."

"Không sao cái gì mà không sao! Nếu nặng thêm chút nữa thì cái tay này thành cái rây lọc mất! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng học theo ba con, đừng học theo ba con mà con cứ không nghe! Mẹ chỉ còn lại mình con thôi—"

Nói đến đây, bà buông một tiếng thở dài nặng nề.

Lương Dã vốn đang nhìn mẹ chăm chú, giờ thì cúi mắt xuống tránh đi ánh nhìn của bà. Giọng anh nhỏ nhẹ: "Con đâu có học theo ông ấy. Học ở chỗ nào chứ."

Sau khi thoa thuốc xong, Lương Dã đứng dậy chào mẹ rồi bước đi. Lạ thay, anh lại đi thẳng về phía Dương Kim đang đứng.

Dương Kim giật mình. Muốn trốn nhưng đã không còn kịp.

Cứ thế ánh mắt cậu chạm thẳng vào ánh mắt của Lương Dã.

Tối hôm kia, Lương Dã đã đưa cậu về nhà. Khu vực này nhỏ bé đến mức bất kỳ ai thông thạo đường ngang lối tắt đều biết Dương Kim không thể nào đi học qua con đường này.

Chẳng phải đây là bám đuôi sao? Chẳng phải đây là cố ý chờ đợi sao?

Nghĩ đến cả hành động tối qua – cái nắm tay đầy lúng túng – cậu chỉ càng thấy mọi thứ trở nên quá lộ liễu, như một bí mật chẳng thể giấu kín.

Khi Lương Dã đi ngang qua, Dương Kim lắp bắp bước lên một bước, định mở lời: "Tôi..."

Cậu muốn giải thích. Muốn nói rằng sự xuất hiện của cậu ở đây chỉ là ngẫu nhiên. Muốn viện cớ, chẳng hạn như đến tiệm tạp hóa mua đồ. Hoặc giả, muốn hỏi han vết thương trên tay anh ấy. Cùng lắm thì cậu sẽ kể hết chuyện sáng nay về bọn giày vải thô. Bất kể điều gì, chỉ cần có thể gỡ tội cho mình.

Nhưng mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

Lương Dã đi ngang qua cậu, không liếc nhìn, không dừng lại, như thể cậu không hề tồn tại. Như thể tất cả những gì đã xảy ra tối qua và hôm kia chỉ là một giấc mộng.

Dương Kim ngây người, vô thức bước thêm một bước về phía trước.

Làm sao có thể như vậy?

Anh ấy làm sao có thể không nhận ra mình?

Rõ ràng hôm đó, anh ấy đã nói với cậu: "Cẩn thận một chút đi, học sinh ngoan à." Rõ ràng vết thương trên mu bàn tay vẫn còn đó.

Gió bấc quất mạnh vào mặt mang theo hơi lạnh thấu xương kéo cậu ra khỏi sự mơ hồ. Dương Kim lặng lẽ bước theo sau, giữ một khoảng cách đủ xa.

Con đường về nhà tràn ngập gió ngược, từng cơn gió rít qua như một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ. Cậu cố bước nhanh hơn nhưng chẳng tài nào theo kịp.

"Tới sớm thế à?"

Giọng nói bất chợt vang lên từ con hẻm bên cạnh. Một nam sinh khác đang cầm điếu thuốc tiến tới khoác vai Lương Dã đầy thân mật.

Hắn liếc xuống tay Lương Dã, bật cười: "Ơ kìa, mùa đông thế này không đeo găng tay à? Tay bị sao thế? Đánh nhau mà không gọi tao hả? Anh em kiểu gì vậy?"

Lương Dã nhét tay vào túi áo, mỉm cười nhàn nhạt: "Mày có bệnh à?"

Hắn siết vai anh thêm một chút, hỏi tiếp: "Thật đấy, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lương Dã không đẩy ra, chỉ lạnh lùng đáp: "Đừng hỏi. Hỏi nữa tao đấm đấy."

"Rồi rồi, không hỏi nữa." Hắn bật cười lớn. "Thật không tin được. Chúng ta lớn lên bên nhau, chuyện gì mày cũng kể tao nghe. Bây giờ thì sao, có bí mật rồi à?"

Lương Dã bật cười, đá nhẹ vào chân hắn: "Bí mật cái đầu mày! Còn nhiều lời nữa, tao kể hết bí mật của mày cho cô bé lớp bên bây giờ."

Con hẻm dần tách thành hai lối rẽ. Lương Dã và bạn anh ấy rẽ trái, còn Dương Kim buộc phải rẽ phải.

Cậu đứng yên ở ngã ba một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn đi theo con đường của mình.

Nếu không trở lại lớp trước giờ đọc sách buổi sáng, giáo viên sẽ phát hiện. Giáo viên sẽ báo cho Liễu Chi Quế. Và như thế, bí mật về xu hướng tính dục của cậu sẽ chẳng thể giấu được nữa.

Lời nói lúc sáng lại vang vọng bên tai.

"Ồ, cái tiệm nhà họ Lương hả? Bà mẹ què chân đúng không? Nó giúp thằng ẻo lả làm gì? Hay là nó cũng cùng một giuộc? Mẹ nó, ghê quá."

Dương Kim nhắm mắt lại.

Cậu là người đồng tính. Và cậu không nên kéo Lương Dã vào thế giới của mình.

Rõ ràng anh ấy cũng chẳng muốn liên quan. Nếu không, tại sao lại làm ngơ như thể cậu chưa từng tồn tại?

Trở lại lớp học, Dương Kim thấy vũng nước vàng vẫn còn nguyên trên ghế mình. Nhưng đống tiền lẻ thì đã biến mất.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Điền Kim Lai. Gã nhếch môi, huýt một tiếng sáo đầy trêu chọc.

Dương Kim cố học theo sự lạnh lùng của Lương Dã, vờ như không nghe thấy. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra bản thân chẳng thể nào học được thứ vô tâm ấy.

Cầm chiếc khăn lau, bàn tay cậu run rẩy đến mức chỉ có thể lau qua loa rồi ngồi xuống.

Cậu không muốn để bọn giày vải thô nhận ra sự yếu đuối của mình, càng không muốn chúng quay lại làm phiền Lương Dã. Dù sao, việc cậu là người đồng tính đã gây không ít phiền phức cho anh ấy rồi.

Giọng đọc sách vang lên, đồng đều, nhịp nhàng, hòa tan mọi cá nhân vào trong tập thể.

Dương Kim hiểu rằng thế giới này vốn dĩ cũng như vậy.

Ba cậu rời bỏ nhà máy để kiếm tiền, mẹ cậu cởi bỏ bộ đồng phục công nhân để mặc váy. Họ đều bị coi là những kẻ phá vỡ quy tắc của "đa số".

Nhưng cậu vẫn không thể hiểu, tại sao cũng là đàn ông, bạn của Lương Dã có thể thân thiết với anh ấy, còn cậu lại bị làm ngơ?

Cậu đâu có ý định làm gì với Lương Dã.

Nhưng nếu thật sự thấy đồng tính đáng ghê tởm, vậy tại sao ban đầu còn cứu cậu?
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 5: Em là Dương Kim.



Ngày hôm sau đến trường, Dương Kim suốt cả ngày như kẻ mất hồn.

Đến khi tan học, lớp học đã gần như trống không, cậu mới bừng tỉnh lặng lẽ thu dọn sách vở.

Ngoài cửa sổ, trời lại tối đen. Tuyết bay lả tả trong ánh sáng vàng vọt từ cổng trường, gió bắc rít gào đập vào ô kính, âm thanh như những con quái vật đang tru tréo.

Dương Kim cúi đầu sắp xếp lại đống sách. Trong lòng cậu chỉ có một câu hỏi: Bao giờ mùa đông mới kết thúc đây?

"Cậu... Dương Kim."

Có ai đó gọi cậu.

Dương Kim quay đầu lại, là một cô gái với hai bím tóc đuôi sam buông nhẹ sau tai.

Cậu nhận ra cô ấy. Đó là Diêu Văn Tĩnh, một người cùng khu tập thể. Hồi nhỏ, cậu và cô từng chơi trốn tìm cùng với bọn giày vải thô.

Diêu Văn Tĩnh hỏi: "Cuối tuần này cậu đi thi piano đúng không?"

Dương Kim gật đầu: "Ừ."

"Cái đó... cậu còn vé nào dư không? Tôi... tôi thiếu một vé, không đủ."

Mỗi thí sinh sẽ được ban tổ chức phát hai vé mời. Nếu không đủ, hoàn toàn có thể xin thêm nên về lý thì cô ấy chẳng cần mượn của ai.

Trừ khi cô ấy không muốn người nhà biết mình mời thêm ai đó.

Nhưng Dương Kim không hỏi thêm.

Ở vòng loại này, ba cậu không về, chỉ có Liễu Chi Quế đi xem. Thế nên cậu thừa một vé.

Dương Kim đáp: "Vé của tôi để ở nhà. Tối nay cậu có thể đến lấy."

"Cậu mang tới lớp cho tôi vào sáng mai được không?" Diêu Văn Tĩnh ngượng ngùng cười. "Cái đó... mẹ cậu trông đáng sợ lắm. Bà... bà hôm qua lại mắng cậu à?"

Hôm qua cậu về nhà muộn, quả thực đã bị mẹ mắng. Nhưng điều đó cậu đã quen.

Điều cậu chưa quen chính là sự quan tâm bất ngờ này.

Người ta thường nói khu tập thể chẳng có bức tường nào kín gió. Cậu và Diêu Văn Tĩnh lại ở cùng một khu, cô nhất định đã biết chuyện nhà cậu từ lâu, có lẽ còn biết cả chuyện cậu bị bọn con trai bắt nạt.

— Cậu từng vài lần nhìn thấy Điền Kim Lai khi đi qua chỗ ngồi của cô ấy trong lớp, tiện tay nghịch bím tóc tết của cô ấy.

"Ừ, được." Dương Kim không nói thêm.

Diêu Văn Tĩnh dường như hiểu ý không hỏi nữa, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn cậu nhé, vậy tôi đi đây. Hẹn gặp lại."

Nụ cười của cô ấy trông thật dịu dàng và chân thành. Dương Kim không hiểu, tại sao khi Điền Kim Lai nghịch tóc cô ấy, cô chỉ nhẹ nhàng hất tay gã ra mà không từ chối thẳng thừng.

---

Dương Kim nhanh chóng gạt Diêu Văn Tĩnh ra khỏi tâm trí. Ra khỏi cổng trường, cậu lại không tự chủ được mà bước về hướng trường nghề số 3.

Bọn giày vải thô, ít nhất là lúc này, vẫn giữ đúng giao kèo không xuất hiện trên đường. Thế nhưng gió bắc lại cản bước chân cậu, từng bông tuyết nối tiếp nhau rơi xuống làm mờ lớp kính cận khiến cậu chẳng thể nhìn rõ con đường phía trước.

Dựa vào cảm giác, Dương Kim mò mẫm đến trường nghề số 3. Lần này, cậu chỉ đứng từ xa chứ không dám tiến lại gần.

Chẳng mấy chốc Lương Dã xuất hiện, xung quanh anh là một nhóm nam sinh trạc tuổi. Tất cả đều như anh ấy: hoặc cắt tóc húi cua, hoặc ngậm điếu thuốc, bộ đồng phục thì mặc lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ bất cần.

Không, không giống nhau.

Lương Dã cũng cắt tóc húi cua, cũng hút thuốc, cũng có vẻ bất cần, nhưng...

Lương Dã đã từng vung chai rượu để cứu cậu. Anh từng nói: "Vậy nên cậu phải cẩn thận chút đi, học sinh ngoan." Anh biết nghe lời mẹ kiên nhẫn thoa thuốc, nhưng cũng có thể lướt qua cậu mà chẳng ngoái nhìn.

Lương Dã là một người thô bạo, dịu dàng, và cũng rất tàn nhẫn.

Dương Kim không biết ba từ này liệu có thể khắc họa hết con người của Lương Dã hay không. Cậu thực sự chưa hiểu gì về anh. Ngay cả chữ "Dã" trong tên anh ấy, Dương Kim cũng không biết là chữ nào.

Từ xa, Dương Kim thấy Lương Dã chào tạm biệt bạn bè rồi bước vào tiệm tạp hóa nhà mình. Anh đặt đồ xuống, bắt đầu giúp mẹ làm việc: sắp xếp hàng hóa, tính toán sổ sách, thẳng thừng từ chối một khách hàng cố gắng trả giá, rồi mở bàn ra mời mẹ ăn tối.

"Tay còn đau không con?" Mẹ anh ấy hỏi.

Lương Dã cười vẻ bất cần: "Mẹ yêu quý ơi, con bảo không đau mẹ có tin không?"

"Thằng nhóc này!" Mẹ cậu ấy chọc ngón tay lên trán con trai thở dài, ánh mắt lấp đầy nỗi niềm: "Nghe lời mẹ, cứ sống một đời yên ổn. Đừng giống ba con, biết chưa?"

Lương Dã lại cụp mắt, tránh đi ánh nhìn của mẹ: "Lúc nào con không nghe lời mẹ chứ? Làm gì có chuyện đó."

Đã muộn lắm rồi, con hẻm giờ đây chẳng còn bóng dáng người qua lại.

Dương Kim biết mình nên quay về, cũng biết bản thân không nên quay lại nơi này nữa.

Nhưng khi quay người, gió bắc không chút nể tình quất thẳng vào mặt, lạnh đến mức dù cậu đã kéo chặt áo khoác vẫn cảm thấy rét buốt thấu xương.

Cậu bước được hai bước rồi lại quay đầu.

Từ xa, cậu vẫn thấy bàn tay trái của Lương Dã quấn đầy băng trắng, hẳn là vết thương vẫn chưa lành hẳn.

Đó là vết thương mà anh đã phải chịu vì cậu. Dương Kim nghĩ, mình cần phải chắc chắn rằng tay anh ấy sẽ không sao.

Vậy nên ngày mai tiếp tục theo dõi cũng chẳng sao đâu. Ngày kia cũng vậy. Thậm chí ngày mốt nữa cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần... chỉ cần tay của Lương Dã chưa khỏi hẳn thì tất cả sẽ chẳng có gì to tát.

Dương Kim đá nhẹ vào lớp tuyết dưới chân.

Ừ, đúng rồi.

Theo dõi anh ấy chỉ để chắc chắn rằng tay anh ấy không sao, chỉ vậy mà thôi.

---

Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên Dương Kim làm khi đến trường là đưa tiền cho Điền Kim Lai.

Và mỗi buổi chiều, con đường từ trường Trung học số 3 – trường nghề số 3 – đến tiệm tạp hóa nhà họ Lương đã trở thành hành trình không thể thiếu của cậu sau giờ tan học.

Dương Kim thầm cảm ơn bầu trời Đông Bắc mau tối, cảm ơn những bông tuyết không ngừng rơi, thậm chí cảm ơn cả cơn gió bắc luôn cản bước chân cậu tiến lại gần hơn.

Ngày nào cậu cũng giữ một khoảng cách vừa đủ xa, vừa đủ gần để lặng lẽ dõi theo Lương Dã. Cậu có thể nhìn thấy biểu cảm của Lương Dã, đôi khi còn nghe được vài câu anh nói với bạn bè, nhưng không hề bị phát hiện.

Hậu quả của việc này là cậu thường về nhà muộn hơn khoảng hai mươi phút, phải chịu những lời trách mắng của mẹ. Nhưng chỉ cần viện cớ rằng giáo viên giữ cậu lại để giúp chấm bài – một công việc mà chỉ học sinh xuất sắc mới được giao – là Liễu Chi Quế lập tức im lặng rồi nhắc cậu mau đi luyện đàn.

---

Ngày thi bán kết piano, Dương Kim biểu diễn ngay sau Diêu Văn Tĩnh.

Cậu nhận thấy đôi tay của Diêu Văn Tĩnh cứ xoắn chặt lại vì căng thẳng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm ai đó trong khán phòng.

Trước khi bước lên sân khấu, cô bất ngờ quay lại nói: "Dương Kim, cậu chơi hay thật đấy. Giá như tôi có thể trở thành cậu. Làm sao đây, tôi sắp xấu mặt rồi."

Dương Kim hiểu rằng cô chỉ đang cố tìm kiếm một sự an ủi nên nhẹ nhàng đáp: "Đừng lo, cứ bình tĩnh thôi."

Diêu Văn Tĩnh bước lên sân khấu, chơi bản Valse Sentimentale của Tchaikovsky – một bản nhạc đơn giản, nhưng với một người không có đàn piano ở nhà như cô thì đó đã là cả một nỗ lực.

Dương Kim nhớ lại vài năm trước, mẹ của Diêu Văn Tĩnh từng dẫn cô đến nhà cậu xin mượn đàn để luyện tập nhưng ngay lập tức bị Liễu Chi Quế đuổi ra ngoài.

Cậu không biết sau đó cô đã luyện đàn ở đâu, nhưng có một điều cậu rất ngưỡng mộ – đó là tình yêu của cô dành cho piano và sự ủng hộ mà cô nhận được từ ba mẹ.

Đối với Dương Kim, sau cấp ba sẽ là đại học, sau đại học sẽ là công việc. Đi đâu, làm gì, cậu không biết. Ngoài suy nghĩ thoáng qua về việc trốn thoát khỏi nơi này, cậu dường như không có bất kỳ ước mơ nào, và cũng chưa từng nhận được bất kỳ sự ủng hộ nào.

Khi Diêu Văn Tĩnh kết thúc phần trình diễn, từ khán phòng vang lên một tiếng hô: "Hay lắm!"

Dương Kim nhìn qua tấm rèm, thấy Điền Kim Lai đang đứng ở hàng ghế cuối cùng.

Khi Diêu Văn Tĩnh bước xuống sân khấu, hai má cô đỏ bừng.

Đến lượt Dương Kim biểu diễn. Không một ai vỗ tay, ngay cả Liễu Chi Quế cũng chỉ ngồi khoanh tay nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét.

Cậu chọn chơi bản nhạc khó nhất trong cả chương trình, một tác phẩm của Chopin. Khi âm thanh cuối cùng của bản nhạc lắng xuống, cả khán phòng vẫn lặng ngắt, không có lấy một tiếng vỗ tay.

Cậu đứng dậy cúi chào, ánh mắt thoáng lướt qua cuối khán phòng, nơi Điền Kim Lai đứng đó nhướng mày đầy chế nhạo, tay nghịch ngợm làm động tác tai thỏ hướng về phía cậu.

Cậu cúi đầu bước xuống sân khấu, quay về hậu trường, nơi mẹ cậu đã đợi sẵn.

"Con chơi cái gì thế? Giáo viên không bảo phải có cảm xúc à? Không có cảm xúc thì mạnh nhẹ cũng phải có chứ? Chơi khô khan thế ai không biết lại tưởng con đang gõ bông gòn. Thật phí tiền của ba con mà! Con có biết để con học piano khó khăn đến thế nào không?"

Cả quãng đường về nhà Liễu Chi Quế vẫn không ngừng chỉ trích cậu.

Dương Kim im lặng nghe, đồng thời cẩn thận dán tấm giấy chứng nhận giải Nhất vòng bán kết vừa nhận được lên tường.

"Lệch rồi, bên phải cao lên một chút." Liễu Chi Quế vừa mắng vừa chỉ huy.

Dương Kim chỉnh lại tấm giấy chứng nhận theo lời bà.

Sau vài lần sửa tới sửa lui, cuối cùng tấm giấy chứng nhận cũng được dán ngay ngắn trên tường.

"Chơi cho tốt vào, ba con sắp về rồi. Thi chung kết lần này mà làm mẹ mất mặt thì liệu hồn!" Liễu Chi Quế bĩu môi. "Nghe chưa? Mẹ hỏi con đấy! Con bị câm à?"

"Dạ, con biết rồi mẹ." Dương Kim đáp.

Cậu rửa mặt, rồi lên giường đi ngủ.

Cuối cùng sự im lặng cũng trở lại.

Nằm trên giường, Dương Kim lại không hề buồn ngủ. Cậu mở mắt nhìn ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ.

Cậu không hiểu sao mình lại như một cỗ máy, dán tấm giấy chứng nhận lên tường mà chẳng suy nghĩ gì.

Ba cậu sắp về rồi. Liễu Chi Quế muốn ông nhìn thấy tấm giấy chứng nhận ngay khi bước vào nhà, để biết bà đã nuôi dạy con trai họ tốt đến thế nào.

Cậu giống như một món hàng chứ chẳng phải một con người.

Dương Kim trở mình, nhìn những bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ.

Tháo kính ra, cậu chỉ thấy một màu trắng mờ nhòe. Cậu không thể nhìn rõ từng bông tuyết, cũng như không thể hiểu rõ quá nhiều thứ trong thế gian này.

Cậu nghĩ: Chữ "Dã" trong tên Lương Dã là chữ nào nhỉ? Mẹ anh ấy có mắng anh ấy không? Anh ấy có phải là một người tự do không?

Cậu không biết. Nhưng ngày mai là thứ Hai. Sau giờ tan học, cậu sẽ lại được nhìn thấy anh ấy. Tuyệt thật.

Nghĩ đến đây, Dương Kim nhắm mắt lại. Lần này cậu cảm thấy thật an yên, và cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến.

---

Dương Kim đã lén theo dõi Lương Dã về nhà được nửa tháng. Cậu dần trở nên thuần thục hơn, biết giữ một khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện mà vẫn quan sát được mọi biểu cảm, hành động của Lương Dã.

Quan trọng nhất vẫn là bàn tay trái bị thương của anh.

Một ngày nọ, đã nửa tháng kể từ khi vết thương ấy xuất hiện, Lương Dã bắt đầu đeo găng tay trở lại – dấu hiệu cho thấy lớp băng đã được tháo ra, vết thương gần như đã lành hẳn.

Trong lòng Dương Kim có một viên sỏi nhỏ lơ lửng không ngừng. Cậu mừng vì bàn tay Lương Dã đã lành, nhưng cũng nhận ra mình chẳng còn lý do để tiếp tục theo dõi nữa.

Thật vậy sao?

Dù sao cũng đâu có bị phát hiện, thêm vài ngày nữa chắc... cũng không sao đâu nhỉ?

Cậu cúi đầu bước đi, miên man suy nghĩ mà không nhận ra mình đã theo Lương Dã bước vào một con hẻm vắng. Cậu cũng không để ý rằng Lương Dã đã bắt đầu giảm tốc độ phía trước.

"Á!"

Cậu va phải thứ gì đó. Ngẩng đầu lên, cậu bàng hoàng nhận ra mình đã đâm sầm vào Lương Dã.

Đường tuyết trơn trượt, cậu loạng choạng mất thăng bằng suýt ngã. Nhưng đúng lúc ấy, Lương Dã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu.

Dù giữa mùa đông cậu mặc kín nhiều lớp và đeo găng tay, Lương Dã vẫn nắm chính xác vào đoạn cổ tay nhỏ bé lộ ra.

"Á!"

Nhưng lực nắm quá mạnh khiến cậu đau đến bật ra tiếng rên khe khẽ. Dương Kim không dám ngẩng đầu, chỉ rụt rè ngước mắt nhìn Lương Dã.

Lương Dã cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu: "Cậu theo dõi tôi mà còn kêu cái gì?" (*)

Tim Dương Kim như lỡ mất một nhịp. Cậu lí nhí đáp: "Em... em là Dương Kim."

(*) Khúc này anh Dã hỏi câu đồng âm với câu hỏi tên nên em Kim tưởng ảnh hỏi tên ẻm :)))

---

【Tác giả có lời muốn nói】

Chương sau sẽ là góc nhìn của Lương Dã.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 6: Không thể cứu cậu cả đời.



Dương Kim.

Lương Dã lặp lại cái tên này trong đầu, cuối cùng nhận ra câu trả lời của người trước mặt chẳng ăn nhập gì.

Anh cúi xuống nhìn, thấy tay mình đang nắm chặt một cổ tay gầy trắng.

Động tác này không được xem là hoàn toàn trong sáng.

Cũng giống như cái cách mấy ngày trước anh ra tay cứu Dương Kim trong con hẻm, hẳn trong mắt cậu, hành động đó cũng chẳng trong sáng chút nào.

Dù gì thì đó cũng là một "con thỏ".
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 7: Không thể trở thành.



Hôm sau tan học, Lương Dã lại thấy Dương Kim đứng ở góc cổng trường.

"Chết tiệt." Anh khẽ chửi thầm.

Học sinh ngoan trường Trung học số 3 đọc sách nhiều đến lú lẫn rồi sao? Đã nói rõ ràng như thế mà vẫn không chịu đi?

Tuyết vẫn rơi không ngừng phủ kín cả trời đất, khiến cậu trông nhỏ bé và nhợt nhạt như chỉ cần một cơn gió là có thể quật ngã. Không biết cậu đã đứng đó bao lâu rồi, thời tiết âm cả chục độ, chỉ cần mười phút thôi cũng đủ lạnh cóng.

Học sinh ngoan của trường Trung học số 3 có cả một tương lai xán lạn phía trước, nếu bị đông lạnh hỏng mất anh gánh không nổi trách nhiệm này.

Lương Dã định bước tới giải thích thêm một lần nữa nhưng Nhậm Thiếu Vĩ lại bắt đầu luyên thuyên.

"Lại là cậu ta à! Anh Dã, cậu ấy thật sự thích mày rồi đấy à? Cứu mỹ nhân một lần là khiến người ta cảm động hả?"

Nhậm Thiếu Vĩ chưa nói hết câu đã bị Lương Dã thúc một cú vào sườn.

"Ê ê đừng giận, có gì từ từ nói mà." Nhậm Thiếu Vĩ cười hề hề. "Này, có khi tao cũng phải học lỏm chiêu cứu mỹ nhân của mày thôi. Ăn may thì Yến Nhi sẽ chịu làm bạn gái tao!"

Yến Nhi là Thường Hiểu Yến, cô gái lớp bên mà Nhậm Thiếu Vĩ vừa gặp đã cảm nắng. Nghe nói hai người đã lén trao đổi vài bức thư, hắn đang lên kế hoạch tỏ tình chấn động sau giờ học.

Nhậm Thiếu Vĩ còn tính đến nhà họ Lương "mượn" vài mảnh vải đỏ để làm những "bông hồng bất tử" tặng Thường Hiểu Yến trong buổi tỏ tình.

Lương Dã từng nhẹ nhàng khuyên rằng làm trò giữa chốn đông người sẽ khiến cô ấy sợ, nhưng Nhậm Thiếu Vĩ, giống như cậu học sinh ngoan kia, rất cố chấp. Hắn khăng khăng rằng tình yêu phải khắc cốt ghi tâm, Lương Dã đành tôn trọng và chúc phúc.

Đang mải nghĩ ngợi, anh bị Nhậm Thiếu Vĩ kéo đi đến ngã rẽ quen thuộc.

Không hiểu sao Lương Dã bỗng quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Dương Kim đứng phía sau. Qua cặp kính, đôi mắt cậu thoáng chớp vài cái, rõ ràng đang bối rối không hiểu sao hôm nay anh lại về cùng Nhậm Thiếu Vĩ.

Lương Dã chợt muốn hút thuốc.

Không biết đầu óc cậu học sinh ngoan ấy nghĩ gì, chắc chỉ biết phép toán kiểu một cộng một là hai, một khi mọi chuyện không đúng như dự tính liền lập tức bối rối.

Cứng nhắc thật. Khó xử lý thật.

"Này, tao vừa nói gì mày có nghe không hả?" Nhậm Thiếu Vĩ thúc cùi chỏ vào anh.

"Không nghe."

"Cái quái— Tao bảo nè, mày cũng nhanh tìm một bé người yêu đi. Thế là chúng ta yêu cùng lúc, cưới cùng lúc, rồi con cái cũng sinh cùng lúc. Sau đó định hôn ước cho chúng nó, quá đẹp!"

Lương Dã thấy lố bịch: "Mày đùa chắc? Nếu đều sinh con trai hoặc con gái thì sao? Với cả mày mới bao nhiêu tuổi đã nghĩ đến chuyện sinh con? Cặn bã thật."

"Thì..." Nhậm Thiếu Vĩ khựng lại. "Nghĩ đến vợ con nhà cửa ấm êm chẳng phải là lẽ thường sao? Đừng bảo mày là đồng tính đấy nhé?"

Lương Dã liếc thấy trong mắt hắn ánh lên sự phản cảm không giấu được. Anh bỗng nhớ đến Dương Kim bị chặn ở con hẻm hôm trước, lòng chợt có chút khó chịu.

Nhưng anh không để lộ, chỉ buông một câu: "Cút đi."

"Thế là được rồi!" Nhậm Thiếu Vĩ bị chửi mà vẫn cười tươi. "Tình yêu chẳng phải là nhìn hợp mắt thì yêu, yêu thì cưới, cưới thì sinh con sao? Ba mẹ hồi bằng tuổi tao đã sinh anh trai tao rồi đấy."

Lương Dã không đáp, chỉ khẽ hất cằm: "Tới rồi."

Sau đó là màn trò chuyện rôm rả giữa Tôn Hiền và Nhậm Thiếu Vĩ, Lương Dã không tài nào chen vào nổi.

Ánh mắt anh lơ đãng nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng gầy gò ấy vẫn lấp ló sau bức tường. Đôi mắt lạnh lẽo, sáng ngời ấy vẫn nhìn chăm chăm về phía anh.

Chết thật, rắc rối to rồi.

Lương Dã bực bội xoa đầu dù tóc chẳng hề rối. Anh gần như muốn xông ra ngay lúc đó để đuổi Dương Kim đi, nhưng rõ ràng suy nghĩ của anh và cậu chẳng ăn nhập gì với nhau.

Rõ ràng hôm qua anh đã nói rất rõ ràng, vậy mà hôm nay cậu vẫn còn theo. Có phải vì anh quan tâm nên đã vô tình cho cậu tín hiệu sai chăng? Hay lạnh lùng mới là cách hiệu quả?

Chưa từng gặp chuyện như thế này, anh thật sự cảm thấy phiền lòng.

Mấy năm nay anh chỉ nghĩ đến việc làm sao để sống tiếp. Tình yêu là thứ quá xa vời, đó không phải thứ người nghèo như anh có thể với tới, càng không thể dính dáng đến đồng tính.

Nhậm Thiếu Vĩ bảo tình yêu là yêu, cưới, sinh con. Nếu mẹ anh nghe được chắc chắn cũng đồng tình. Nhưng có thật vậy không?

Lương Dã chưa từng đọc sách nhưng đã xem không ít những bộ phim chiếu ngoài trời ở quảng trường. Trong phim, tình yêu chưa bao giờ là thứ tuân theo khuôn khổ mà lại luôn mãnh liệt đến khắc cốt ghi tâm.

Nhìn bóng dáng của Dương Kim phía sau bức tường ấy, anh thấy mình gặp rắc rối lớn nhưng trong lòng lại có chút ngưỡng mộ.

Ít nhất, trông cậu ấy thật tự do.

---

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, rồi ngày thứ tư... Lương Dã vẫn nhìn thấy Dương Kim kiên nhẫn đứng đợi ở góc cổng trường sau mỗi buổi học.

Nhậm Thiếu Vĩ trêu chọc anh, đám bạn cùng lớp cũng góp vui, thậm chí bác bảo vệ ở phòng trực cũng bắt đầu đùa cợt bảo rằng chắc anh là kẻ đa tình nên mới có người đeo bám mãi không buông.

Dù biết đó chỉ là những câu nói đùa nhưng lỡ ai đó tưởng thật thì sao? Anh có thể cứu một người đồng tính nhưng không thể để mình bị xem là đồng tính.

Lương Dã cãi lại mấy câu, sau đó nhanh chân về nhà. Mùa đông càng lúc càng lạnh, anh không muốn để ai phải đứng ngoài trời lâu như vậy dù cậu ta chẳng phải người của anh. Cậu bị lạnh đến cảm thì anh cũng chẳng gánh nổi.

Thế nhưng, đến thứ sáu, anh không thể về sớm như mọi khi.

Đó là ngày mà Nhậm Thiếu Vĩ chọn để thực hiện màn tỏ tình chấn động của mình. Lương Dã cùng đám bạn tụ tập ở cửa sổ lớp học chờ xem trò hề.

Nói là xem Nhậm Thiếu Vĩ, nhưng ánh mắt anh lại liếc về phía cổng trường.

Dương Kim đứng ngoài cổng, hướng vào bên trong, dáng vẻ như đang tìm kiếm điều gì đó. Dù khoảng cách xa khiến anh không nhìn rõ nét mặt cậu nhưng lại tưởng tượng được đôi mắt tròn xoe sau cặp kính đang cố gắng dõi theo anh.

Dạo gần đây vừa tan học là anh về ngay, một phần vì không muốn để Dương Kim phải đợi trong tuyết quá lâu, phần khác vì sợ người ta hiểu lầm.

Bây giờ đã trễ hơn mọi hôm khoảng mười lăm phút, anh thấy mũi Dương Kim đỏ ửng cả lên vì lạnh.

"Chết tiệt." Anh rủa thầm, cảm giác bực bội và nôn nóng dâng lên.

Mẹ kiếp, Nhậm Thiếu Vĩ liệu có làm xong được không thế?

Đúng lúc đó, Thường Hiểu Yến, cô gái mà Nhậm Thiếu Vĩ nhắm tới, khoác tay bạn mình đi xuống từ cầu thang.

Nhậm Thiếu Vĩ sải bước nhanh tới trước mặt cô, rút ra một bó hoa hồng đỏ giả lớn rồi lớn tiếng tuyên bố: "Yến Nhi, tôi thích cậu. Cậu cũng thích tôi mà. Làm bạn gái tôi nhé!"

Trường nghề nhỏ hẹp, nơi này là lối đi chung của hầu hết học sinh tan học. Nghe thấy tiếng hét, mọi người đều dừng lại, ánh mắt như những chiếc đèn rọi dồn hết về phía họ.

Thường Hiểu Yến không ngờ lại xảy ra cảnh này, cô siết chặt tay bạn mình lắp bắp: "Tôi... không phải, cậu làm gì ở đây..."

"Sao còn do dự? Không phải hôm nọ cậu nhét thư tình vào ngăn bàn tôi rồi sao? Chính cậu viết mà, chẳng phải cậu còn nói muốn 'vợ con ấm êm' cùng tôi à?"

Nghe câu này, bạn cô á lên một tiếng rồi vội bỏ chạy để Thường Hiểu Yến lại một mình bối rối.

Cô giậm chân nói: "Tôi chưa từng nói thế!" rồi quay người chạy đi.

Vội vàng quá, cô trượt chân ngã ngay cổng trường.

Tiếng cười bật lên khắp nơi nhưng không ai bước tới giúp cô.

Nhậm Thiếu Vĩ tức tối bỏ đi, quay ngược lại lớp học mà chẳng buồn ngoảnh nhìn.

Lương Dã thấy mình bực thay cho thằng bạn ngốc nghếch, thở dài một hơi nặng nề. Định bụng chạy xuống nhắc hắn quay lại giúp Thường Hiểu Yến nhưng rồi anh nhìn thấy—

Dương Kim, người đang nép vào góc tường, mím chặt môi. Cậu bước lên một bước rồi lại lùi lại, lặp đi lặp lại trước khi cuối cùng bước tới chỗ cô gái trong tiếng cười xung quanh.

Dáng cậu căng thẳng, đôi vai hơi gồng, bàn tay nắm chặt thành quyền như thể đã phải lấy hết can đảm mới dám bước tới.

Nhưng Lương Dã để ý ánh mắt của cậu. Đôi mắt sau cặp kính ấy vẫn giữ vẻ lạnh lùng, kiên định, không giống với dáng vẻ cứng đầu mọi khi mà lại mang một điều gì đó khác biệt.

Anh chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Dương Kim trong con hẻm tối đêm đó. Một đêm lạnh lẽo và tối tăm, cậu nhóc gầy gò bị bao vây bởi đám người hung hãn bất lực chống đỡ, không một ai giúp đỡ. Lương Dã không biết trước khi anh xuất hiện Dương Kim đã phải chịu đựng một mình bao lâu.

Lương Dã thấy Dương Kim cúi xuống đưa tay về phía Thường Hiểu Yến, nói điều gì đó rồi đỡ cô dậy. Sau đó, cậu rút ra từ túi một chiếc khăn tay đưa cho cô.

Cậu chỉ vào bên má trái của mình nói gì đó nữa, Thường Hiểu Yến dùng khăn lau vết bẩn trên má mình.

Họ nói thêm vài câu rồi cùng rời đi. Trước khi đi, Dương Kim ngoái nhìn vào sân trường một lần nữa. Lương Dã biết cậu đang tìm anh.

Anh khẽ nhích chân nhưng rồi dừng lại, kiềm chế ý muốn bước theo họ.

Nhậm Thiếu Vĩ trở lại lớp với vẻ mặt thất bại, đám con trai xúm vào trêu chọc hắn. Lương Dã không tham gia, chỉ đứng ở cửa sổ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Dương Kim và Thường Hiểu Yến cho đến khi họ khuất khỏi tầm mắt.

"Lương Dã đâu? Người đâu rồi?" Nhậm Thiếu Vĩ tách đám đông tìm người bạn thân nhất của mình. "Này, mày nói xem có đúng không? Tao bực chết đi được. Sao lại lật mặt như thế? Lẽ nào mấy lá thư tình không phải do cô ấy viết?"

"Phải." Lương Dã liếc hắn một cái, "Mày đúng là một tên khốn nạn." (*)

---

【Tác giả nói đôi lời】

(*) 瘪犊子 (Biệt độc tử): Một câu chửi phổ biến ở vùng Đông Bắc, mang ý trách móc kiểu "ghét bỏ vì không nên thân".
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 8: 'Kim' trong hôm nay



Tối hôm đó, Lương Dã lôi Nhậm Thiếu Vĩ về tiệm tạp hóa nhà mình vừa mắng hắn ngốc nghếch vừa giải thích tại sao Thường Hiểu Yến lại giận dữ bỏ đi.

Nhậm Thiếu Vĩ như được khai sáng, hôm sau vội đến nhà Thường Hiểu Yến để xin lỗi. Lo thằng bạn lại bày trò gì nên Lương Dã đi theo.

Thường Hiểu Yến không chấp nhận lời xin lỗi của Nhậm Thiếu Vĩ nhưng lại gọi Lương Dã ra hỏi chuyện.

"Cậu biết cậu bạn hôm qua ở cổng trường giúp tôi không?" Cô hỏi.

Lương Dã thản nhiên đáp: "Không biết."

Thường Hiểu Yến rõ ràng ngạc nhiên: "Ơ? Nhưng cậu ấy hỏi tôi chữ 'Dã' trong tên cậu viết như thế nào mà."

Lương Dã không tự chủ được nhíu mày.

Chết tiệt, sao tự nhiên thèm thuốc thế này?

"Cậu ta còn hỏi gì nữa không?" Lương Dã hỏi.

"Không, chỉ mỗi chuyện đó thôi." Thường Hiểu Yến đáp. "Cậu ấy ít nói lắm, suốt đường đi toàn tôi nói chuyện, cậu ấy chỉ im lặng nghe."

"Trước đây cậu quen cậu ta rồi à?"

"Không, chỉ là một người tốt bụng. Cậu ấy đưa tôi về tận nhà, còn khuyên tôi đừng để ý ánh nhìn của người khác." Ánh mắt Thường Hiểu Yến liếc sang Nhậm Thiếu Vĩ đang cúi đầu phía sau Lương Dã. "Không giống ai đó chẳng biết điều gì cả, đúng là đồ khốn."

Rắc rối, đúng là rắc rối.

Nhưng Dương Kim là một đứa trẻ tốt. Lương Dã chắc chắn điều này.

Một đứa trẻ tốt không nên vấp ngã, càng không nên vấp ngã vì anh. Ở thời buổi này, hiếm có ai học đến mức cận thị. Một người học giỏi như Dương Kim nên thi đỗ đại học, nên vào làm ở một nhà máy lớn, nên làm quản lý, và rồi xây dựng một gia đình hạnh phúc viên mãn.

Đó mới là kết cục xứng đáng của một đứa trẻ tốt.

Chứ không phải suốt ngày lẽo đẽo theo một gã nghèo rớt đến nỗi mũi và tai bị lạnh đỏ bừng cả lên như thế.

---

Hôm sau tan học, Lương Dã lại rẽ vào con hẻm nhỏ vắng người.

Đi đến cuối hẻm, anh quay lại và thấy Dương Kim đứng cách đó không xa, không tiến thêm bước nào. Đôi mắt sáng lạnh sau cặp kính vẫn nhìn chằm chằm vào anh, ngay cả khi tuyết rơi trên hàng mi cũng không hề chớp.

Lương Dã thọc tay vào túi định lấy thuốc lá nhưng lại nhận ra hôm nay không mang theo. Anh bỗng thấy bực bội không lý do.

"Lại đây." Anh cất tiếng.

Đôi mắt kia cuối cùng cũng khẽ chớp hai lần. Người đứng đó do dự một lúc như thể không hiểu nổi bốn chữ vừa nghe. Một lúc lâu sau, cậu mới mím môi, mắt vẫn dán vào anh, rồi chậm rãi bước tới.

Khi Dương Kim đến gần, Lương Dã thấy hơi thở cậu phả ra làm kính phủ đầy sương như đang nhảy múa dưới ánh sáng. Cậu thở gấp đến thế sao?

Khoanh tay trước ngực, Lương Dã cố tỏ vẻ bất cần: "Chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng theo tôi nữa rồi sao? Cậu không hiểu tiếng Trung à? Hay là cần tôi học thêm vài câu ngoại ngữ cho dễ hiểu? Hay những lời tôi nói hôm trước chưa đủ rõ ràng?"

Dương Kim nhìn anh không rõ đang nghĩ gì, khẽ cúi đầu lắc nhẹ. Đôi môi cậu mím chặt chẳng nói lời nào.

"Chậc." Lương Dã lại thọc tay vào túi rồi nhớ ra mình không mang thuốc.

"Cậu nói xem, một học sinh giỏi như cậu sao cứ phải lẽo đẽo theo tôi, một kẻ lang thang không ra gì?"

Anh kéo mạnh chiếc găng tay bên trái để lộ bàn tay đã lành, giơ ra trước mặt cậu.

"Cậu xem này, tay tôi khỏi rồi. Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng giờ tôi không cần nữa."

"Tôi..." Anh ngập ngừng, rồi tiếp tục: "Tôi không biết có phải tôi khiến cậu hiểu lầm điều gì không, nhưng tôi... tôi và cậu không chung đường, hiểu không?"

Gió bắc vẫn điên cuồng thổi khắp mùa đông Cáp Nhĩ Tân lấp đầy con hẻm nhỏ này bằng gió và tuyết, đồng thời như xé toạc một hố sâu giữa họ.

Tóc Dương Kim hơi dài, đứng xoay lưng với gió, những sợi tóc liên tục đập vào trán và khóe mắt. Nhưng cậu không hề đưa tay gạt ra cứ để mặc chúng quất vào mặt, như thể cậu thật sự không biết đau.

Lương Dã càng lúc càng bực, càng thèm thuốc.

Anh hạ giọng, cố gắng nhẹ nhàng hơn: "Cậu có điều kiện tốt như vậy nên đi con đường thẳng tắp. Sao lại tự đưa mình vào ngõ cụt thế này?"

Đôi mắt đang nhìn anh cuối cùng cũng rời đi, Dương Kim cúi đầu đá nhẹ đám tuyết dưới chân. Tuyết mềm bị đá tung tóe khắp nơi.

Lương Dã để ý đôi giày da của Dương Kim, đó là kiểu dáng mà anh chưa từng thấy qua. Loại người nghèo như anh có lẽ cả đời cũng không mua nổi đôi giày như thế.

"Nói đi." Anh lên tiếng.

Tuyết dưới chân Dương Kim bị cậu đá qua đá lại, rất lâu sau, như một đứa trẻ đã chơi chán, cậu ngẩng lên nhìn anh hỏi một câu không đầu không cuối: "Chữ 'Dã' trong tên anh là chữ nào?"

Một câu hỏi khiến Lương Dã ngẩn người, suýt nghĩ mình nghe nhầm.

"Thường Hiểu Yến bảo em đó là chữ 'Dã' trong 'Chi hồ giả dã' (*) đúng không?" Cậu truy hỏi.

(*) Chữ dã (也) trong cụm chi hồ giả dã là một hư từ trong tiếng Trung cổ, thường được dùng ở cuối câu để biểu đạt ý kết luận, nhấn mạnh hoặc làm câu trở nên trịnh trọng hơn.

Gió lạnh thổi buốt óc, anh xoa thái dương, đáp: "...Đúng là chữ đó."

"Ồ." Dương Kim không nhìn anh nữa, lại đá một cái vào tuyết rồi khẽ nói: "Tên em, chữ 'Kim' là 'Kim' trong 'hôm nay'." (*)

(*) 今 nghĩa là hôm nay hoặc hiện tại.

Lương Dã sững sờ, mất vài giây mới hiểu cậu đang nói gì.

...Ai hỏi cậu cơ chứ.

Có lẽ vì thấy anh im lặng, Dương Kim lại ngẩng lên nhìn, cố chấp lặp lại: "Là 'Kim' trong 'hôm nay'."

Lương Dã nhíu mày nhìn vào ánh mắt kiên định lẫn mong chờ ấy rất lâu, cuối cùng chỉ đáp một câu: "...Biết rồi."

Dương Kim nhìn anh thêm một lát rồi bất ngờ mỉm cười. Nụ cười rất khẽ, rất nhanh, như chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi biến mất.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt."

Đến khi Lương Dã hoàn hồn, cậu đã quay lưng bước đi, bước chân trên tuyết nhẹ bẫng hơn mọi khi, tuyết tung bay dưới chân.

Lại một lần nữa anh thọc tay vào túi tìm thuốc, và một lần nữa phát hiện mình không mang theo. Hít sâu một hơi, luồng khí lạnh tràn vào lồng ng.ực nhưng vẫn không thể xua tan cơn bực bội và nỗi phiền muộn trong lòng.

Có lẽ mẹ anh nói đúng. Anh không nên học theo ba mình mà lo chuyện bao đồng. Một khi đã bước chân vào vũng bùn, anh biết rõ mình khó mà thoát ra.

Anh lẽ ra nên biết điều đó — ngay từ lúc nghe thấy từ "thỏ" nhưng vẫn vung chai rượu xông tới.

---

Những lời lẽ dịu dàng để khuyên nhủ Dương Kim rời đi đã chính thức thất bại.

Mùa đông như lún sâu thêm. Ngày giỗ của ba Lương Dã sắp tới, đúng vào cuối tháng 12 lạnh nhất trong năm, như thể phải chờ đến khi ba anh được tưởng niệm, năm cũ mới chính thức kết thúc và một năm mới mới bắt đầu.

——Bắt đầu trong tiếng chuông cảnh tỉnh vang mãi.

"Con biết không, ba con, ông ấy... hầy."

"Lương Dã, mình cứ sống yên ổn thôi, biết không?"

Không biết bao nhiêu lần Tôn Hiền lặp lại câu đó. Lương Dã nghe đến mức tai chai sạn, nhưng vẫn cảm thấy sự chai sạn này có chút tàn nhẫn. Rốt cuộc, với tấm gương đen tối từ ba anh, những lời nhắc nhở không ngừng của mẹ chẳng qua cũng chỉ vì lo cho anh.

Một cuối tuần nọ, trong lúc trò chuyện bà hỏi: "Chuyện nhóc Nhậm theo đuổi cô bé kia thế nào rồi?"

Lương Dã vừa sắp hàng hóa vừa trả lời: "Còn thế nào được nữa? Cô bé kia nhìn thấy cậu ta ở trường là quay đầu đi thẳng, cậu ta dùng cái chiêu tệ đến thế làm người ta giận hết sức, chắc tiêu rồi."

"Nhóc đó đúng là ngốc thật đấy." Tôn Hiền vỗ vào chân mình nhưng lại trúng vào ống quần trống không. "Con đừng có như nó đấy, sau này cưới vợ phải đối xử tốt với người ta, nghĩ cho người ta nhiều hơn. Làm phụ nữ cực lắm, biết chưa?"

Lưng quay lại phía mẹ, đôi tay đang sắp xếp hàng hóa của Lương Dã khựng lại trong chốc lát. Anh hít sâu một hơi rồi tiếp tục đặt hàng lên kệ.

Quay lại, anh cười tươi rói bước đến bên cạnh bà, hóm hỉnh: "Biết rồi mẹ. Mẹ là vất vả nhất, mẹ muôn năm, muôn năm, muôn năm!"

"Chỉ giỏi tếu táo!" Tôn Hiền cười, gõ nhẹ lên đầu anh. "Bao giờ thì dẫn con dâu về cho mẹ? Cũng mười tám mười chín rồi, thật là lo quá. Năm mẹ bằng tuổi con—"

"Thôi mà mẹ!" Lương Dã cắt ngang. "Bây giờ là thời đại mới rồi. Mẹ xem, mình còn từ làng ra thành phố, ở đây khuyến khích kết hôn muộn, sinh con muộn, đâu thể như hồi xưa được nữa..."

Lương Dã dùng đôi ba câu để đẩy câu chuyện của mẹ sang hướng khác, nhưng nỗi bực dọc trong lòng anh vẫn chất chồng không tan.

Dương Kim vẫn ngày ngày đứng chờ trước cổng trường anh, và đám bạn không đàng hoàng của anh càng lúc càng đùa giỡn quá trớn.

"Không phải tôi nói chứ, sao mà cố chấp thế nhỉ? Trời lạnh đến thế, nhìn còn thấy buốt, cậu ra ngoài 'sưởi ấm' cho người ta đi!"

"Đúng rồi đấy! Chỉ là đàn ông thôi mà, chơi một trận với cậu ấy cũng có khác gì đâu? Sướng thì cũng là sướng thôi, đúng không?"

Đám bạn đùa cợt chẳng kiêng nể, giọng thì oang oang. Lương Dã theo phản xạ liếc sang Dương Kim, chỉ thấy cậu nhíu mày, môi lại mím chặt.

Anh lập tức thu ánh mắt lại, giáng cho đứa này một cú đấm, đá đứa kia một phát chẳng hề nương tay.

"Sướng cái đầu mày, mày để tao sướng trước đi được không?"

Đám bạn lập tức im re, vội vàng chuyển đề tài khác.

Cả lớp biết Lương Dã nổi tiếng là người tốt bụng, miệng tuy thô nhưng tính khí rất tốt. Nhưng cũng chính vì thế mà họ biết một khi chọc giận được người hiền lành như anh, hậu quả sẽ rất đáng sợ.

Họ ít nhiều đều nghe qua chuyện về ba của Lương Dã.

Trên đường về, anh trầm ngâm nghĩ ngợi. Đám bạn này chỉ đùa trong trường học còn đỡ, nhưng nhỡ họ đùa đến tai mẹ anh thì sao? Bà Tôn chắc chắn sẽ nghĩ là thật.

Chỉ giải quyết đám bạn trời đánh này thì chưa đủ, vấn đề phải xử lý tận gốc

—— Cậu "Phật sống" Dương Kim này nhất định phải mời đi, nhất định phải mời cho bằng được.

---

Hôm sau tan học, Lương Dã lại quẹo vào con hẻm cụt ngập tràn gió bắc. Nghe tiếng bước chân phía sau, anh biết người kia vẫn đang theo sát. Tay anh khẽ lướt qua túi áo chạm vào bao thuốc vẫn còn nguyên.

Anh rút thuốc, bật lửa.

Lửa cháy yếu ớt, có lẽ vì gió trong hẻm quá mạnh hoặc vì lý do nào khác mà anh không muốn thừa nhận.

Như lần trước, anh quay người thấy Dương Kim đứng cách đó vài bước, ánh mắt như cũ vẫn chăm chăm nhìn anh. Hút một hơi thuốc, anh phả ra làn khói trắng mỏng: "Lại đây."

Gió vẫn rít qua không gian giữa hai người, tuyết vẫn lả tả rơi trên hàng mi của Dương Kim. Lương Dã hít một hơi sâu hơn, làn khói tràn vào phổi nhưng anh nhận ra loại thuốc lá quen thuộc hút hai năm nay bỗng trở nên nhạt nhẽo.

Dương Kim bước tới.

Anh không vội nói gì, chỉ quan sát cậu chăm chú, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị đầy kiên định của người trước mặt. Lương Dã học cách sống giữa đám "bất lương" suốt ba năm, anh biết cách tỏ vẻ bất cần, nhưng khi bàn tay nắm lấy cổ tay Dương Kim, anh bất giác khựng lại.

Cổ tay ấy, lạnh buốt và gầy guộc.

"Á!" Một tiếng kêu nhẹ vang lên.

Một cơn tức giận không rõ nguyên do bùng lên. Lương Dã vặn tay cậu ra sau, ép sát vào bức tường gạch lạnh giá, cúi người phả thẳng làn khói vào mặt cậu.

"Muốn yêu à? Đã từng yêu chưa, học sinh ngoan?"

"Tôi thích chơi bời, không phân biệt nam hay nữ. Nếu cậu không ngại cũng chẳng sao."

Đây là lần đầu tiên Lương Dã đứng gần một chàng trai đến thế. Không khí lạnh lẽo của mùa đông như biến mất, khoảng cách giữa họ chỉ cần một chút nữa thôi là có thể chạm vào nhau.

Anh không thực sự muốn tỏ vẻ cợt nhả. Mục đích duy nhất của anh chỉ là dọa cho cậu học sinh này sợ mà rời đi. Một người như Dương Kim, dù tính cách hay hướng đi có khác thường thế nào, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ.

Cậu có tất cả: đôi giày da bóng loáng, bảng điểm toàn điểm cao, một gia đình có lẽ rất hoàn hảo. Một thế giới sạch sẽ như vậy không thể dung nạp sự bẩn thỉu hay những mối quan hệ nhập nhằng. Hành động của anh có khác gì những kẻ đã từng bắt nạt cậu?

Nhưng rồi bàn tay nhỏ gầy trong tay anh khẽ giãy. Ánh mắt cậu thoáng chút tủi thân, giọng nói mang theo vẻ trách móc nhẹ nhàng: "Lương Dã, em đau."

Tên của anh phát ra từ đôi môi của cậu giống như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Một khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đủ để khiến anh lung lay.

Anh cố nén lại ý muốn buông tay, hít sâu một hơi thuốc thật mạnh.

Thở ra, làn khói trắng dày đặc phủ lấy không gian giữa họ. Anh buông một câu châm chọc: "Chỉ thế mà đau? Sau này còn nhiều thứ đau hơn thế nữa đấy."

Dương Kim ngẩng đầu nhìn anh. Đôi môi cậu khẽ hé rồi lại mím chặt, ánh mắt chất chứa những cảm xúc khó đoán. Cuối cùng cậu hỏi: "Anh đã ngủ với nhiều người rồi à?"

"Phải." Lương Dã nhả khói lần nữa, cố ý phả vào không khí. "Cậu để ý à?"

Dương Kim không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn anh rất lâu. Đột nhiên, cậu vùng mạnh tay ra khỏi tay anh, chạy được vài bước thì ngoái đầu lại — không thể gọi đó là "nhìn" mà phải là "trừng" mới đúng, ánh mắt đầy giận dữ. Sau cùng, cậu đạp mạnh lên nền tuyết và bỏ đi, bóng dáng nhanh chóng khuất xa.

Điếu thuốc trên tay Lương Dã còn chưa cháy được nửa nhưng anh đã cảm thấy chẳng còn chút hứng thú nào. Anh dập tắt điếu thuốc vào lớp tuyết dày, tiện tay ném vào thùng rác gần đó.

Cúi đầu, anh đá nhẹ một đám tuyết vương dưới chân. Làm xong hành động đó, anh bất giác nhớ ra: Dương Kim cũng thích làm như vậy.

Tại sao người ta lại gọi những chàng trai như Dương Kim là "thỏ"? Trước đây anh không hiểu, nhưng giờ dường như đã hiểu được đôi chút.

Vẻ mặt cậu khi nhíu mày và mở to mắt nhìn anh vừa rồi, thực sự rất giống một chú thỏ con đang giận dữ.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 9: Lương Dã, xin lỗi



Lương Dã không ngờ câu "thỏ gấp cũng biết cắn người" lại không phải lời nói chơi.

Thầy chủ nhiệm lớp anh là một ông già lắm lời, từ khi lên lớp 12, cứ tan học là giữ học sinh lại giảng giải rằng nếu không vào được xí nghiệp quốc doanh sau khi tốt nghiệp thì đời coi như bỏ.

Lương Dã nghe mãi phát chán, mắt không ngừng liếc ra ngoài cửa sổ tìm bóng dáng thỏ con kia.

Góc ngồi không thuận lợi, anh không nhìn rõ được nên lòng cứ thấp thỏm. Anh thật sự mong rằng những lời hôm qua đã đủ khiến cậu sợ mà bỏ cuộc. Chuyện này cho cả hai bên kết thúc càng sớm càng tốt.

Ông thầy thao thao suốt nửa tiếng, Lương Dã như muốn lác mắt vì cứ nghiêng đầu ngó ra ngoài.

Cuối cùng, khi thầy tuyên bố tan học, anh đeo cặp bước đi thẳng, không chờ đám bạn thường ngày vẫn chơi cùng.

Trời đông ở Cáp Nhĩ Tân chỉ nửa tiếng cũng đủ để trời tối đen.

Ra khỏi cổng trường, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, anh thấy Dương Kim đứng đó. Ánh sáng yếu ớt lại làm cậu nổi bật hơn, nước da trắng nhợt như phát sáng.

Cậu hẳn đã đợi lâu lắm, mũi đỏ bừng vì lạnh, cổ trống trơn không có khăn. Lương Dã để ý, từ ngày bị cậu theo đuôi, anh chưa bao giờ thấy cậu quàng khăn.

Dương Kim nhìn thoáng qua phía sau anh rồi tiến lại gần. Cậu nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: "Em rất để ý."

Vẻ mặt nghiêm nghị của cậu khiến Lương Dã khựng lại vài giây, mãi mới nhận ra cậu đang trả lời câu nói hôm qua.

"...Để ý chuyện gì?" Anh bối rối nhất thời không biết nên nói gì đành hỏi cho có lệ.

"Để ý chuyện anh từng ngủ với nhiều người."

Lương Dã suýt nghẹn họng.

Chưa kịp phản ứng, anh đã nghe tiếng ho khan phía sau và một câu chửi rõ ràng: "Mẹ kiếp."

Quay lại, anh thấy Nhậm Thiếu Vĩ và Trương An đứng đó mặt mũi ngỡ ngàng.

Trương An là bạn cùng lớp, tính tình thẳng thắn, còn anh luôn trọng nghĩa khí nên hai người khá thân.

Lương Dã nhíu mày.

Chết tiệt, bị nghe thấy rồi.

Anh quay lại nhìn Dương Kim.

Cậu rõ ràng cũng đã nhận ra ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, vẻ mặt lúng túng thấy rõ. Đôi mắt vốn sắc lạnh sau cặp kính giờ mất đi ánh sáng, ánh nhìn lảng tránh không dám đối diện.

Trước giờ Dương Kim luôn giữ khoảng cách, chỉ lặng lẽ theo sau anh về nhà. Hôm nay chắc thấy anh đi một mình nên mới dám bước lên nói thẳng.

Như thể cảm nhận được không khí căng thẳng, Nhậm Thiếu Vĩ bước lên hòa giải: "Học sinh ngoan của trường Trung học số 3 đều thích đùa mấy trò quốc tế thế này à? Haha buồn cười vãi!"

"Nhậm Thiếu Vĩ, mày đúng là vô duyên vô phận." Trương An cắt ngang, quay sang Dương Kim: "Cậu đứng đây chầu chực bao nhiêu ngày rồi, không thấy ghê tởm à? Lương Dã tính tốt nhưng bọn tôi thì không, đồ đồng tính chết tiệt, cậu cút xa đi được không?"

Trương An tiến lên kéo mạnh tay áo Lương Dã, "Cậu tránh xa ra đi, đừng để dính phải thứ b*nh h**n này."

Sau nhiều ngày tuyết rơi, hôm nay trời vừa ngớt, nhưng cái lạnh của mùa đông lại càng đậm hơn. Người ta bảo tuyết tan mới là lạnh nhất, giờ thì Lương Dã đã hiểu.

Anh quay sang nhìn Dương Kim, thấy cậu đứng đó trong tuyết trông thật bối rối.

Một cảm giác bực bội và khó chịu trào lên trong lòng. Lương Dã nhắm mắt lại trong giây lát, cảm giác làn hơi lạnh hít vào còn khó chịu hơn khói thuốc.

Trương An quay sang Dương Kim, giọng đay nghiến: "Tôi thấy cậu ngứa mắt lâu rồi đấy. Cậu định làm cái quái gì? Ngày nào cũng đứng đây đợi Lương Dã làm gì?"

"Tôi biết rồi, là vì cậu ấy từng giúp cậu một lần đúng không? Tôi không rõ cậu ấy giúp cậu chuyện gì, mà cậu ấy không nói ra chắc cũng vì tử tế, không muốn phơi bày mấy chuyện nhảm nhí của cậu."

"Còn cậu thì sao? Người ta giúp cậu, cậu lại quấy rầy. Ngày nào cũng đứng đợi, làm gì có chuyện một thằng con trai ngày nào cũng đi chầu một thằng con trai khác? Thật kinh tởm—"

"Ba người các cậu đang làm gì đấy?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

Lương Dã quay lại nhìn.

Là thầy Phương, giáo viên dạy môn thực hành điện. Thầy đeo một cặp kính gọng mỏng giống của Dương Kim. Với Lương Dã, thầy không để lại ấn tượng đặc biệt, nhưng trong khối có vẻ nhiều học sinh quý thầy, còn khen thầy là người điềm đạm, dễ gần.

Trương An nhìn thấy thầy thì mừng rỡ như bắt được vàng, vội lên tiếng: "Thầy ơi, người này là đồng tính, có phải mình nên báo cảnh sát hay cho người đưa cậu ta vào viện tâm thần không?"

Lương Dã lập tức kéo cậu ta lại, cuối cùng cũng phải quát: "Mày im miệng ngay được không?"

Lúc này, thầy Phương bước tới trước mặt Dương Kim nhẹ nhàng hỏi: "Em học trường nào?"

Dương Kim rụt rè trả lời: "Trung học số 3 ạ."

Thầy Phương thoáng ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Học sinh Trung học số 3 sao lại đến đây?"

Dương Kim cắn chặt môi không nói, ánh mắt lướt qua phía Lương Dã.

Ánh mắt ấy lóe lên tia cầu cứu nhưng chỉ trong thoáng chốc đã chuyển thành tuyệt vọng — có lẽ cậu nghĩ rằng lần này Lương Dã sẽ không cứu mình nữa.

Mẹ kiếp, sao sự việc lại bất ngờ mất kiểm soát thế này?

Đám học sinh trường Trung học số 3 chỉ trấn lột tiền Dương Kim, còn mấy tên bạn xung quanh Lương Dã đều là dạng giang hồ thực thụ. Chúng thích gì ghét gì đều thể hiện rõ, miệng lưỡi thì độc địa, hễ chửi là khó ai chịu nổi.

Thời này đồng tính bị coi như căn bệnh đáng sợ mà ai cũng muốn bài trừ. Nếu thầy Phương báo lên nhà trường, nhà trường lại thông báo đến trường Trung học số 3 thì...

Không được. Anh không thể để cuộc đời của Dương Kim bị hủy hoại.

Trương An bước lên bồi thêm: "Thầy, cậu ta đến quấy rối Lương Dã đấy. Ngồi rình ở đây cả tháng nay rồi. Làm gì có chuyện con trai đi chầu chực con trai? Chắc chắn cậu ta là đồng tính—"

"Ai bảo không quen?" Lương Dã cắt ngang, đẩy đám bạn xung quanh ra, bước đến đứng chắn trước mặt Dương Kim.

"Mấy người các cậu có thể đừng nói linh tinh không? Cái câu 'từng giúp cậu ta' tôi nói đều là bịa. Phải, đúng là cậu ta đến tìm tôi, muốn tôi kể từ đầu đến cuối chuyện của ba tôi cho các người nghe à?"

Anh nắm lấy cổ tay Dương Kim, kéo cậu đến trước mặt Nhậm Thiếu Vĩ và Trương An.

"Cậu ta, nhà cậu ta, có liên quan đến cái chết của ba tôi. Hai nhà đang có chuyện. Muốn nghe chi tiết không?"

Lúc tuyết tan, đất trời luôn trở nên tĩnh lặng. Sự im lặng đến bất ngờ, chợt đến chợt đi. Trong khoảnh khắc ấy, Lương Dã chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập cố nén lại phía sau lưng.

Phiền chết đi được.

Anh không hiểu nổi. Không hiểu Dương Kim, cũng không hiểu chính mình. Bây giờ biết sợ rồi, thế trước đây làm gì? Biết cậu là đồng tính mà vẫn để cậu theo đuôi cả nửa tháng. Phải chăng mỗi ngày nói với cậu một câu "tôi không thích con trai" thì hôm nay đã không đến nỗi ầm ĩ trước mặt thầy giáo?

Nhậm Thiếu Vĩ cố cười hòa giải: "Anh Dã, thật ra tôi cũng không nghĩ gì cả, chỉ là Trương An—"

"Ai mà còn mở miệng nói chữ đồng tính thêm một lần nữa," Lương Dã nóng nảy cắt ngang, không buồn giúp cậu ta làm dịu không khí, "mai gặp tôi ở bãi đất trống dưới cầu sắt. Xem xem rốt cuộc tôi là đồng tính hay tôi là ba cậu."

Anh quay lại nói với thầy Phương: "Thầy Phương, xin lỗi thầy. Em ăn nói thô lỗ mong thầy bỏ qua. Nhưng thầy không cần nhọc lòng đến bãi đất trống dưới cầu sắt ngày mai đâu vì hai đứa này sẽ chẳng dám đến."

Anh liếc nhìn về phía sau, tay giơ lên, nhưng thay vì nắm lấy cổ tay Dương Kim như vô thức, anh kéo lấy quai chiếc ba lô của cậu.

"Còn nữa... chuyện nhà em không cần thầy bận tâm."

---

Lương Dã không biết mình đã kéo ba lô của Dương Kim lôi đi suốt quãng đường đến con hẻm cụt bằng cách nào. Dọc đường, đầu óc anh như bị đông cứng bởi cái lạnh của mùa đông Cáp Nhĩ Tân, chẳng thể suy nghĩ gì.

Vì vậy, khi Dương Kim nói: "Lương Dã, xin lỗi."

Anh hoàn toàn không phản ứng kịp.

Điếu thuốc chẳng biết được châm từ lúc nào. Lương Dã nhíu mày, thiếu kiên nhẫn chờ khói thuốc trước mặt tan đi, liền vung tay xua làn khói, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt sau cặp kính đang đỏ hoe.

Mẹ kiếp, xin lỗi tôi mà còn uất ức được à.

Điều này khiến Lương Dã càng thêm bực bội, không phải bực Dương Kim mà là bực bản thân. Bực vì phản ứng đầu tiên của mình lại là mủi lòng.

"Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu." Dương Kim nói, "Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh."

Cậu không ngẩng đầu nhìn anh như mọi khi. Cái đầu cúi thấp, cằm rụt vào cổ áo khoác, hơi thở đọng thành làn sương dày trên kính, dường như cố tình che đi đôi mắt đỏ hoe.

"Nhưng... anh không phải là người như vậy." Cậu nói tiếp, "Không phải người như chính anh đã nói hôm qua."

Ánh mắt nghiêm nghị bền bỉ của Dương Kim vẫn kiên trì nhìn anh bất chấp mọi điều, khiến Lương Dã cau mày.

Khỉ thật, cậu ta nhất định phải nói ra câu này sao?

Cái "không phải như vậy" mà cậu ta nói là gì? Không phải người ăn nói khó nghe? Không phải kẻ kỳ thị đồng tính? Hay... không phải kẻ như anh tự miêu tả hôm qua — kẻ phóng túng, lăng nhăng với nam nữ?

Ánh mắt của Dương Kim chứa đựng sự chắc chắn, hy vọng, nhưng Lương Dã biết anh không thể làm gì cả — dù là đáp lại câu nói ấy hay làm điều gì khác.

Thậm chí anh còn nên làm mọi thứ một cách tàn nhẫn hơn.

Không gian trong con hẻm lặng ngắt. Có lẽ vì không nghe được câu trả lời, cuối cùng Dương Kim khẽ ngẩng mắt lên hỏi: "Anh... ba anh đã xảy ra chuyện gì?"

Cậu chỉ ngẩng mắt chứ không ngẩng đầu — đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cẩn trọng hơn thường ngày nhưng vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc vốn có.

Sự bực bội trong lòng Lương Dã chạm đến cực điểm.

Anh đáp trả: "Liên quan gì đến cậu?"

Dương Kim khẽ ngẩn người, ánh mắt lại cúi xuống rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Sẽ không làm phiền tôi nữa?" Lương Dã lặp lại lời cậu, "Vậy tại sao cậu còn ở đây?"

Dương Kim không ngẩng lên nhìn anh nữa. Lương Dã không thể nhìn thấy đôi mắt của cậu, chỉ thấy đôi môi mím chặt, rồi sau một lúc lâu thấy cậu quay lưng rời đi.

"Quay lại đây." Lương Dã gọi.

Thế là bước chân của Dương Kim dừng lại. Cậu đứng yên tại chỗ vài giây, cuối cùng vẫn quay người lại lần nữa đối diện với Lương Dã. Đôi mắt cậu thoáng ngước lên trong một khoảnh khắc rất ngắn rồi lại hạ xuống.

Lương Dã biết cậu đang cố xác nhận biểu cảm của mình. Sự dè dặt pha lẫn quan tâm ấy lại khiến ngọn lửa trong lòng anh bùng lên.

Giọng anh lạnh lùng, trầm thấp:

"Hôm nay tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với cậu."

"Cậu vừa nói tôi không phải là người như thế. Nhưng cậu biết tôi là người thế nào không? Cậu có hiểu tại sao hôm qua tôi lại nói những lời như vậy không?"

"Học sinh ngoan trường Trung học số 3, đầu óc cậu thông minh thế mà lại không nghĩ ra việc tôi khuyên cậu đừng đi theo tôi trước đây và lời tôi nói về mình hôm qua hoàn toàn mâu thuẫn nhau à?"

Anh tiến gần hơn một chút, nói từng từ rõ ràng:

"Hôm đó cứu cậu là vì tôi không chịu nổi cảnh một người bị cả đám bắt nạt, không phải vì lý do nào khác... phải nói là, không phải vì tôi là đồng tính."

"Tôi nhắc lại lần nữa, cậu nghe cho rõ."

Lương Dã nghiêng người tới gần Dương Kim hơn, giọng chắc nịch:

"Không phải vì tôi là đồng tính."

Đây không phải lần đầu họ ở gần nhau thế này.

Lần trước khi anh ép Dương Kim vào tường, khoảng cách giữa họ cũng gần như vậy. Lúc đó, gió mùa đông không chen được vào giữa họ. Nhưng giờ đây, gió đã luồn qua từng sợi tóc và lớp áo, thổi tung tất cả.

Sao gió cũng có thể đổi thay? Sao mọi thứ trên đời này đều có thể đổi thay? Cái cuộc sống ổn định mà mẹ anh hằng mong mỏi liệu có thực sự tồn tại? Lương Dã không hiểu sao mình lại bất giác nghĩ tới điều này.

Anh cúi đầu nhìn Dương Kim. Đôi mắt cậu đỏ hoe như bị phủ bởi một tầng sương mờ. Trái tim anh đau nhói trong giây lát nhưng ngay lập tức anh tự nhủ rằng, đó chỉ là do gió lạnh mà thôi.

"Ừm." Dương Kim chỉ đáp lại một tiếng. Một lát sau, cậu nói thêm: "Lương Dã, xin lỗi."

Rồi cậu xoay người bỏ đi.

Ban đầu cậu bước, sau đó chuyển sang chạy. Đường không còn lớp tuyết mềm mại mà đã đóng băng, rất dễ trượt ngã. Cậu cứ chạy thế này chắc chắn sẽ ngã.

Lương Dã hút mạnh một hơi thuốc, cố ép mình đứng yên tại chỗ.

Khói thuốc tràn vào cổ họng, đắng nghét.

Vốn dĩ cậu chỉ là một người xa lạ. Việc cậu có trượt ngã, có tiếp tục bị bạn học bắt nạt, bị cướp, hay một ngày nào đó bị xã hội khinh miệt vì là đồng tính, đều không liên quan đến anh nữa.

Thế nhưng, Lương Dã vẫn đứng trong con hẻm ấy rất lâu.

Dương Kim đã gọi tên anh ba lần. Mỗi lần đều rất dứt khoát, rất nghiêm túc. Dương Kim là người trầm lặng, nhưng trong cậu ẩn chứa một sự cứng cỏi. Cậu là một người phức tạp, thông minh, giàu có, có tương lai sáng lạn, và cũng là... một người tự do.

Lương Dã tự thuyết phục bản thân rằng anh làm vậy là vì tốt cho cả mình lẫn Dương Kim.

Nhưng khi gió lạnh cứa vào tận xương tủy, mọi lý lẽ tự thuyết phục đều trở nên yếu ớt. Không thể ngăn mình nhớ tới đám người từng bắt nạt Dương Kim, anh không khỏi tự hỏi:

Lúc này đây, anh có gì khác với họ?
 
Back
Top Bottom