Dịch Những Bức Thư Tình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
AP1GczM6Y1q7GsytYVzlPOyv6UWblL1LGsKPWbyi1eYIbsPiSeMOA90G2N2NDKc8SuCf0e_80HZWAOA-Z35mvjpDSzcEArwGmr7NjIXfTmCNhqUtdCLwv9cc_520cTfL_sApgLKLrZIqO0OCEFhZujjzh2wV=w215-h322-s-no-gm

Những Bức Thư Tình
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, anh nghe lời ân sư cưới tôi, nhưng tôi lại đối xử với anh cực kỳ lạnh nhạt.

Mãi cho đến khi anh bị đối thủ cạnh tranh hại chếc.

Trong di vật của anh, tôi tìm thấy một chồng thư tình anh viết cho mình.

Từng câu từng chữ, là nỗi đau khổ vì yêu tôi mà không được đáp lại.

Mở mắt lần nữa, tôi quay về ba năm trước.

Năm chúng tôi vừa kết hôn.

Tôi xông vào phòng anh, nhìn cánh tay bị thương của anh, mắt hoe đỏ hỏi: "Giang Nghiên, anh có đau không?"

Vẻ mặt anh khựng lại, rồi cam chịu nhắm mắt, giọng nói khó khăn: "Sao? Lại muốn xát muối vào vết thương của tôi à?"​
 
Những Bức Thư Tình
Chương 1: Chương 1



Kiếp trước, anh nghe lời ân sư cưới tôi, nhưng tôi lại đối xử với anh cực kỳ lạnh nhạt.

Mãi cho đến khi anh bị đối thủ cạnh tranh hại chếc.

Trong di vật của anh, tôi tìm thấy một chồng thư tình anh viết cho mình.

Từng câu từng chữ, là nỗi đau khổ vì yêu tôi mà không được đáp lại.

Mở mắt lần nữa, tôi quay về ba năm trước.

Năm chúng tôi vừa kết hôn.

Tôi xông vào phòng anh, nhìn cánh tay bị thương của anh, mắt hoe đỏ hỏi: "Giang Nghiên, anh có đau không?"

Vẻ mặt anh khựng lại, rồi cam chịu nhắm mắt, giọng nói khó khăn: "Sao? Lại muốn xát muối vào vết thương của tôi à?"

1

Kiếp trước, mãi đến lúc tôi chếc, những lá thư tình của Giang Nghiên vẫn bị treo trên mạng.

Bị mọi người chế giễu.

Đối thủ cạnh tranh của anh không chỉ tiếp quản đế chế kinh doanh của anh, mà còn chế nhạo anh trước ống kính là "đồ con hoang không ai yêu".

Tôi vì muốn lấy lại danh dự cho anh, trên đường đến đài truyền hình đã gặp tai nạn xe hơi, không may qua đời.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chếc, tôi đã ước kiếp sau xin ông trời đừng để Giang Nghiên gặp lại tôi nữa.

2

Lúc tôi tỉnh lại từ bóng tối, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn.

Tiếng chúc mừng lác đác xung quanh lọt vào tai.

"Giang tổng, Vạn tiểu thư, kỷ niệm một năm ngày cưới vui vẻ."

Giang Nghiên và tôi...

Một năm?

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên.

Ánh sáng trắng chói lòa khiến tôi không mở nổi mắt.

Sau tiếng ù tai thoáng qua, tôi phát hiện mình đang ở trong một buổi tiệc rượu.

Hiện trường ly cốc chạm nhau rộn ràng.

Giang Nghiên trẻ hơn rất nhiều tuổi, lúc này đang ngồi cạnh tôi với vẻ mặt lạnh nhạt.

Má//u đầu ngón tay chảy dọc theo đốt ngón tay trắng nõn của anh, từng giọt trượt xuống.

Tay anh bị thương rồi.

Dao ăn rơi trên mặt đất.

Người phục vụ mặt mày hoảng sợ xin lỗi anh.

"Xin lỗi, Giang tổng, là tôi cầm không chắc."

Nỗi buồn trong lòng dâng trào.

Tôi bất giác gọi tên anh:

"Giang Nghiên..."

Đối diện đột nhiên vang lên tiếng cười đầy ẩn ý của ai đó: "Vạn tiểu thư, tôi thay cô trút giận rồi, định cảm ơn tôi thế nào đây?"

Nhìn theo hướng âm thanh, tôi thấy một gương mặt quen thuộc.

Đối thủ cạnh tranh của Giang Nghiên, cũng là kẻ đầu sỏ đã hại chếc anh ở kiếp trước – Tống Kinh Bình.

Toàn thân tôi run lên, đột nhiên nhớ ra ngày này.

Trong tiệc kỷ niệm một năm của chúng tôi.

Tôi đã cãi nhau một trận với Giang Nghiên, và còn cay nghiệt nói: "Còn nói chuyện với anh nữa, tôi là chó."

Lúc ăn cơm, Tống Kinh Bình cố ý sai người làm Giang Nghiên bị thương ở tay phải.

Tôi vì giữ thể diện, đã rất lạnh lùng nói với phục vụ: "Tôi ghét má//u, phiền xử lý đi, cảm ơn."

Câu nói này đã khiến Giang Nghiên hiểu lầm.

Anh chỉ đơn giản lau đi vết má//u trước mặt tôi, nén đau tiếp tục bàn chuyện hợp tác với người khác.

Vì không xử lý vết thương kịp thời, bàn tay vàng ngọc đó của Giang Nghiên từ đó để lại di chứng.

Mỗi khi trời âm u mưa gió là khớp lại đau.

Thậm chí cuối cùng, nó trở thành điểm yếu cướp đi mạng sống của anh.

Giờ phút này, thấy Giang Nghiên vẻ mặt vô cảm rút khăn giấy, lau đi vết má//u trước mặt tôi.

Tim tôi tức khắc thắt lại, đau nhói âm ỉ.

Tôi gạt tay Giang Nghiên ra, đập bàn đứng dậy.

"Tống Kinh Bình, giải thích cho tôi!"

Phản ứng của tôi làm mọi người kinh ngạc.

Hiện trường im phăng phắc.

Giang Nghiên sững người, đôi mắt đen thẳm lập tức nhìn về phía tôi, sau nỗi đau lòng thoáng qua, nhanh chóng trở lại tĩnh lặng.

Anh nhắm mắt lại, "Vạn Hòa, không cần như vậy, em chê tôi bẩn, tôi đi thay đồ là được."

Khoan đã?

Anh ấy nghĩ tôi chê anh ấy bẩn?

Tôi đột ngột nắm lấy cổ tay áo Giang Nghiên, sự dè dặt của kiếp trước biến mất sạch.

Dưới ánh mắt khó hiểu của anh, tôi mắt hoe đỏ, nổi giận đùng đùng vớ lấy cốc nước, ném về phía Tống Kinh Bình.

"Tống Kinh Bình, xin lỗi chồng tôi!"

3

Cả hội trường im phăng phắc...

Dưới ánh mắt của mọi người, tôi che chắn Giang Nghiên vững vàng phía sau, vẻ mặt như thể vừa chịu ấm ức.

Dưới lòng bàn tay, là cổ tay không chút hơi ấm của Giang Nghiên.

Vì đau, nó đang khẽ run lên.

Chỉ vì một câu nói trước khi cưới của tôi: "Em muốn một cuộc sống đủ đầy."

Mà đêm nay Giang Nghiên liều mạng cũng phải chốt được vụ làm ăn này.

Nụ cười trên mặt Tống Kinh Bình biến mất, hắn lau vệt nước trên vai, lạnh lùng hỏi:

"Vạn tiểu thư, không phải cô ghét Giang Nghiên nhất sao? Bây giờ lại giả vờ cái gì?"

Cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay lúc này lại chân thật đến thế.

Dù không nhìn Giang Nghiên, tôi vẫn cảm nhận được sự cứng đờ của anh.

Tôi rút khăn giấy, quấn tạm quanh vết thương của anh, nói:

"Đây đều là tình thú vợ chồng chúng tôi, thứ ngay cả người cũng không bằng như anh, cũng không biết , hiểu không?"

Sắc mặt Tống Kinh Bình tối sầm, "Vạn Hòa cô—"

Khoảnh khắc này, tôi nhớ lại kiếp trước, sau khi Giang Nghiên chếc, Tống Kinh Bình đã dùng những từ ngữ bẩn thỉu đó để mô tả anh, tôi lập tức vớ lấy đồ, ném tất cả những gì có thể ném.

Vài phút sau, đầu Tống Kinh Bình dính đầy canh rong biển trứng, mặt còn bị rách.

Lúc tôi kéo Giang Nghiên ra khỏi khách sạn, trời đang đổ mưa phùn.

Mưa xuân quý như dầu, tĩnh lặng không tiếng động.

Tôi vẫn còn đắm chìm trong niềm vui được trùng sinh.

Giang Nghiên đột nhiên rút tay ra, giọng điệu nặng nề, "Được rồi, không còn ai nữa."

Tôi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt vừa bạc tình vừa đẹp đẽ của anh, bất giác thất thần.

Khó mà tưởng tượng được, lúc này, anh đã đang âm thầm viết thư tình cho tôi rồi.

Giang Nghiên tránh ánh mắt của tôi, lạnh nhạt nói: "Anh còn phải họp, em về trước đi."

"Em không về."

"Vạn Hòa, để hôm khác hẵng cãi nhau với tôi, được không? Tối nay tôi... quá mệt rồi."

Anh đứng trong màn mưa phùn lất phất.

Ngũ quan tinh xảo xuất chúng ẩn mình trong bóng tối.

Ánh mắt ảm đạm.

Vết má//u dính trên môi và cằm khiến anh có một vẻ đẹp mong manh bệnh tật.

Tôi nắm lấy tay anh, không kìm được, lặng lẽ đỏ mắt.

Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã nhuốm tiếng nức nở.

"Giang Nghiên, em sẽ không bao giờ cãi nhau với anh nữa."

"Tay anh bị thương rồi, đi bệnh viện với em được không?"

Anh đột ngột ngước mắt lên, khó tin nhìn vào mắt tôi, đáy mắt thoáng qua một tia giằng xé.

Rất nhanh, lại trở về tĩnh lặng.

"Hóa Hóa, lần này em lại muốn hành hạ tôi thế nào?"

"Muốn xát muối vào vết thương của tôi sao?"
 
Những Bức Thư Tình
Chương 2: Chương 2



4

Kiếp trước tôi đối xử với Giang Nghiên, không thể xem là tốt.

Anh là người trầm ổn nội tâm, tính tình lãnh đạm, lại nghe theo mệnh lệnh của ân sư mà kết hôn với tôi.

Tôi theo tiềm thức cảm thấy, anh ghét tôi.

Nhiều năm trôi qua, chúng tôi sống như một đôi vợ chồng bất hòa.

Đến khi anh chếc, tôi mới hoảng hốt nhận ra, tình cảm của mình dành cho anh, đã ăn sâu vào xương tủy.

Gió đêm thổi khiến người ta hơi chóng mặt.

Tôi không nhịn được nữa, ôm lấy cánh tay anh.

"Giang Nghiên, anh đừng chếc được không... Em sợ..."

Người đàn ông cực kỳ lạnh nhạt với tôi này, lúc này biểu cảm đột nhiên cứng đờ, sự tĩnh lặng trong mắt tan biến trong chốc lát.

Cuối cùng anh vẫn hoãn cuộc họp.

"Đừng khóc, anh đi là được chứ gì."

Trong quá trình bác sĩ xử lý vết thương, Giang Nghiên không nói lời nào.

Bởi vì suốt quá trình đó tôi đều lo lắng hỏi bác sĩ, liệu có để lại di chứng không.

Nói rồi nói, còn đột nhiên suy sụp tinh thần.

Dù sao kiếp trước sau khi Giang Nghiên chếc, tôi vì không muốn anh bị mắng chửi, đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Chịu không biết bao nhiêu ánh mắt coi thường và ấm ức.

Thói quen xấu này đã không sửa được nữa rồi.

Ánh mắt Giang Nghiên, từ đầu đến cuối dán chặt vào má tôi, không biết đang nghĩ gì.

Bác sĩ xử lý xong vết thương, tháo găng tay, quay sang nhìn Giang Nghiên:

"Anh Giang, vết thương của anh không có gì đáng ngại... nhưng vợ anh, hình như bị hoảng sợ."

Vẻ mặt Giang Nghiên cứng lại, lặng lẽ đáp: "Xin lỗi, là lỗi của tôi. Gần đây tôi toàn cãi nhau với cô ấy."

Bác sĩ tỏ vẻ đã hiểu, nói đùa: "Bớt bắt nạt người ta đi, cô ấy trông khá quấn anh đấy."

Giang Nghiên che đi dấu răng tôi cắn anh lúc cãi nhau trước đó, im lặng một lúc, khẽ nói, "Biết rồi."

Lúc ra khỏi bệnh viện, mắt tôi sưng húp.

Tôi ôm lấy bàn tay quấn băng gạc của anh, chếc cũng không buông.

Thư ký của Giang Nghiên dừng xe trước mặt, có chút khó xử: "Giang tổng, cuộc họp tối nay..."

Lúc này đã gần nửa đêm, cường độ công việc như vậy, bảo sao cuối cùng Giang Nghiên lại bệnh tật đầy người.

Tôi như bị giật mình, rúc vào người Giang Nghiên.

"Ngủ một mình em sợ..."

Biểu cảm trên mặt Giang Nghiên trống rỗng, ánh mắt sâu thẳm: "Hóa Hóa, em... có biết mình đang nói gì không?"

Trước hôm nay, tôi chưa bao giờ đến gần anh, càng đừng nói đến... làm nũng với anh.

Tôi vùi đầu vào n.g.ự.c anh, ra cái điều nếu không về nhà với em thì em không buông tay.

Giang Nghiên cuối cùng vẫn không lay chuyển được tôi.

Chiếc Rolls-Royce lướt nhẹ nhàng vào khu biệt thự.

Đêm tối yên tĩnh, tôi nhìn căn biệt thự quen thuộc, trái tim hoảng loạn mới dần dần bình tĩnh lại.

Giang Nghiên vẫn còn sống, chúng tôi... về nhà rồi.

Tôi nắm bàn tay to ấm áp của Giang Nghiên, trong lòng đang tính toán, phải làm thế nào mới có thể nhắc nhở anh đề phòng một số người.

Khi đi ngang qua cửa, có người đột nhiên gọi tôi từ bên cạnh.

"Hóa Hóa, không phải đã nói là sẽ đón sinh nhật cùng tớ sao?"

5

Người đến đứng dưới đèn đường, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu sáng nốt ruồi lệ ở đuôi mắt.

Mũ áo trùm đầu tuột xuống, để lộ gương mặt yêu nghiệt diễm lệ.

Là bạn thanh mai trúc mã của tôi, Tống Huyền.

Cũng là người thân đã ở bên tôi đến cuối cùng ở kiếp trước.

Giờ phút này, tôi đột nhiên nhớ ra, tôi đã hứa tối nay sẽ về sớm gặp cậu ấy.

Nhưng vì vết thương của Giang Nghiên, mà kéo dài đến tận bây giờ.

Khoảnh khắc Giang Nghiên nhìn thấy cậu ta, toàn thân anh cứng đờ.

Lạnh lùng buông tay tôi ra.

Thôi rồi...

Anh ấy lại hiểu lầm rồi...

Kiếp trước tôi đã xem thư tình của anh.

Nên biết rằng, Giang Nghiên vẫn luôn hiểu lầm tôi thích Tống Huyền.

Tôi muốn giải thích gì đó, nhưng Giang Nghiên lại lạnh lùng tránh né sự đụng chạm của tôi,

"Anh còn cuộc họp, về nhà trước đây."

"Giang Nghiên..."

Chưa kịp đuổi theo anh, Tống Huyền đã kéo tôi lại, nhẹ nhàng nói:

"Hóa Hóa, bánh kem đã chuẩn bị xong rồi, lên xe với tớ đi."

Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Nghiên, lòng tôi nóng như lửa đốt.

"Tống Huyền, sinh nhật cậu không phải hôm nay! Rốt cuộc cậu đang giở trò gì?"

Nụ cười của Tống Huyền cứng lại, "Tớ chỉ là không ưa nổi việc anh ta lạnh nhạt với cậu... Hôm nay cậu sao vậy?"

Tôi không có tâm trạng giải thích với cậu ta, chìa tay ra: "Tài liệu tớ cần đâu?"

Ánh mắt Tống Huyền dần dần tối lại, "Giang Nghiên còn không cảm kích, tại sao cậu vẫn muốn giúp anh ta?"

Kiếp trước, tôi sợ Giang Nghiên sẽ chịu thiệt trong làm ăn.

Sau khi nhờ Tống Huyền điều tra ra tài liệu của Tống Kinh Bình, tôi đã lén đặt dưới gối Giang Nghiên.

Giang Nghiên chắc là không xem, cuối cùng bị người ta tính kế, thất bại thảm hại.

Sống lại một lần, tôi nhất định phải tự tay đưa cho anh ấy!
 
Những Bức Thư Tình
Chương 3: Chương 3



Tống Huyền đưa tài liệu cho tôi, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Hóa Hóa... tối nay tớ đau dạ dày, cậu có thể ở lại với tớ một lát không?"

Ngay cả lời nói cũng giống hệt kiếp trước.

Kiếp trước, tôi thấy sắc mặt Tống Huyền trắng bệch, sợ hết hồn, ngay trong đêm cùng cậu ấy đến bệnh viện.

Kết quả bác sĩ nói với tôi: "Chỉ là đói thôi, không sao cả, ăn chút gì là được."

Thế là, tôi đẩy tay Tống Huyền ra, bất đắc dĩ nói: "Cậu tìm chỗ nào đó ăn chút gì đi, tớ còn có việc quan trọng phải làm."

Nói xong vội vàng đi về nhà.

Tôi vốn tưởng rằng, có Giang Nghiên ở nhà, ít nhất cũng nên bật đèn.

Kết quả xung quanh tối đen như mực.

Ánh sáng mờ ảo từ phòng sách chiếu ra.

Tôi dựa vào trí nhớ đi đến cửa phòng sách.

Nhìn thấy bóng dáng Giang Nghiên.

Anh không họp, mà đang cúi đầu viết gì đó trên giấy.

Bóng dáng có chút cô đơn.

Băng gạc đã băng bó xong, má//u lại thấm ra lờ mờ.

Giang Nghiên cũng không hề hay biết.

Tim đột nhiên thắt lại, tôi đẩy cửa bước vào.

"Giang Nghiên, anh đang làm gì vậy?"

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ sững người, đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy tôi.

Tôi lao tới, giật lấy cây bút trong tay anh, mắng: "Tay vừa mới băng xong không cần nữa à?"

Anh ấy chắc là không ngờ, tối nay tôi sẽ quay lại.

Sau sự ngỡ ngàng thoáng qua, anh lặng lẽ che đi thứ đã viết xong, không nói một lời nhìn tôi.

Tôi nổi nóng, "Giang Nghiên, anh có não không vậy?"

"Lời bác sĩ nói quên hết rồi à!"

"Tay quan trọng hay công việc quan trọng?"

"Rốt cuộc anh có để lời dặn của em vào lòng không hả..."

Sau một loạt câu hỏi trách móc của tôi, trên mặt Giang Nghiên lộ ra vẻ trống rỗng hiếm thấy.

"Xin lỗi."

Anh đột nhiên xin lỗi tôi, "Anh... không ngờ em sẽ quay lại."

Tôi nghẹn lời, không mắng được câu nào nữa.

Anh ấy sợ, tối nay tôi sẽ ở cùng Tống Huyền đúng không...

Tôi mềm lòng, cẩn thận gỡ băng gạc cho anh, thay cái mới.

"Em và Tống Huyền không có quan hệ gì... Giang Nghiên, người em thích là anh."

Hơi thở trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên rất nhẹ.

Giang Nghiên dời mắt đi, đợi tôi băng bó xong, bưng đồ còn lại đi ra ngoài.

Như đang trốn tránh điều gì đó.

Tôi lao tới chặn trước mặt anh, lần đầu tỏ tình, giọng nói run rẩy.

"Giang Nghiên... Em, em nói em thích anh."

Màn đêm dày đặc.

Đôi mắt Giang Nghiên sâu không thấy đáy.

Giọng anh khàn đi: "Hóa Hóa, hôm nay đến đây thôi. Quậy đủ rồi thì đi ngủ đi."

Anh ấy vẫn không tin tôi.

Tôi rút tập tài liệu vừa lấy từ chỗ Tống Huyền ra khỏi túi, đưa cho anh.

"Đây là tài liệu của Tống Kinh Bình, em hy vọng anh có thể thắng hắn."

Ánh mắt Giang Nghiên rơi trên tập tài liệu dày cộp đó, đáy mắt thoáng qua nụ cười khổ tự giễu.

Tôi không đợi được phản ứng như dự đoán.

Nắm lấy tay áo Giang Nghiên hỏi, "Tại sao anh không tin em?"

Chẳng lẽ chỉ có... dùng chút thủ đoạn, mới có thể khiến anh ấy thẳng thắn nói ra lòng mình sao?

Tôi cắn răng, đỏ mặt cởi dây buộc váy, rồi run run rẩy rẩy ôm lấy anh.

"Em đối với anh là thật lòng."

Trong bóng tối, toàn thân Giang Nghiên căng cứng.

Một luồng sát khí nhàn nhạt lớn dần trong đêm tối.

Bàn tay to đột ngột áp lên eo tôi, cùng với tiếng vải rách giòn tan, trên người tôi lạnh đi.

Ngay sau đó, tôi bị Giang Nghiên đè xuống sofa.

Đáy mắt anh cuồn cuộn sắc đen đậm đặc, tay siết chặt cằm tôi, khàn giọng nói:

"Hóa Hóa, em vì cậu ta, lại có thể làm đến mức này..."

Anh ấy hình như tức giận rồi.

Mắt tôi rưng rưng lệ, "Giang Nghiên, em đau..."

Anh bật cười thành tiếng, lời nói không chút hơi ấm, "Dám lừa tôi, em đáng bị đau..."

Toàn thân tôi run lên, nắm chặt áo sơ mi của anh, "Em không có..."

Giang Nghiên dường như bị tôi chọc tức điên rồi, bàn tay to ráp bóp lấy cổ mảnh khảnh của tôi, từng chữ từng chữ nói: "Tập tài liệu đó, toàn là giả."

"Hóa Hóa, em muốn anh làm theo nó, rồi chếc trong tay Tống Kinh Bình sao?"

"Như vậy, em có thể cùng Tống Huyền cao chạy xa bay rồi, đúng không?"

Tôi bị lời nói của anh làm choáng váng.

"Anh... đang nói gì vậy..."

"Tống Huyền là em trai cùng cha khác mẹ của Tống Kinh Bình, Hóa Hóa, chẳng phải em vẫn luôn biết sao?"

Tôi sững sờ mở to mắt.

Trời đất chứng giám.

Kiếp trước đến chếc, tôi cũng không biết mối quan hệ này.

Nghĩ thông suốt những điều này, sắc mặt tôi trắng bệch.

Hóa ra kiếp trước, cái chếc của Giang Nghiên, ngoài sự tính kế của Tống Kinh Bình, còn có một phần...

Là do anh ấy tưởng tôi muốn anh ấy chếc.

Nước mắt tuôn rơi không kiêng dè, tôi bất chấp cơn giận của Giang Nghiên, ôm chặt lấy anh.

"Xin lỗi... Giang Nghiên, xin lỗi..."

Giang Nghiên cười khẩy thành tiếng, "Đủ rồi... diễn quá thì thành giả."

"Nhân lúc anh còn khống chế được, rời khỏi ngay."

Tôi nắm chặt áo sơ mi của anh, đốt ngón tay trắng bệch.

"Em không đi."

"Em đã nói, sẽ không bao giờ rời xa anh."
 
Những Bức Thư Tình
Chương 4: Chương 4



Áp suất trong phòng hạ thấp.

Có một sự yên tĩnh trước cơn bão.

Giang Nghiên dường như hận không thể giếc tôi ngay giây tiếp theo.

"Em đoán chắc là tôi thật sự không làm gì được em đúng không?"

Tôi lặng lẽ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Trong mắt anh thấy được sự cố chấp và điên cuồng đang dần tích tụ.

Tôi rùng mình một cái, không sợ chếc mà vòng tay ôm cổ anh.

Nói nhỏ: "Chồng ơi... lạnh quá, mình vào phòng ngủ được không?"

Giây tiếp theo, tôi bị anh đột ngột lật người đè xuống sofa.

Cơ thể rắn chắc nóng bỏng của Giang Nghiên nhốt tôi trong góc nhỏ hẹp.

Mạnh mẽ chiếm lấy mọi giác quan của tôi.

Giọng nói thanh lãnh mê hoặc truyền đến.

"Hóa Hóa, là em bắt đầu trước."

"Nếu em muốn chạy trốn, anh sẽ tự tay giếc chếc em."

...

Tôi chưa bao giờ biết, Giang Nghiên còn có một mặt mất kiểm soát như vậy.

Tôi như rơi vào biển sâu nóng bỏng, bất lực bám víu vào khúc gỗ nổi trước mắt, vừa hoảng sợ lại vừa căng thẳng.

Màn đêm buông xuống, bàn tay to lớn ấm áp của Giang Nghiên đan chặt lấy năm ngón tay tôi.

Sức lực mạnh đến mức gần như muốn bóp gãy xương ngón tay tôi.

「Giang Nghiên…… em sợ.」

「Em không còn cơ hội lựa chọn nữa đâu.」

Đêm nay, mọi lời khóc lóc van xin của tôi đều hóa thành những tiếng nỉ non vỡ vụn.

Gió đêm thổi tung rèm cửa.

Ánh sao ngoài cửa sổ nhòe đi thành vầng sáng mơ hồ.

Vào một khoảnh khắc nào đó, nó như nổ tung từ vòm trời thành những vệt sáng rực rỡ chói mắt.

Tôi bất lực nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, khóc lóc xin tha.

Nhưng đổi lại chỉ là sự trừng phạt càng thêm nghiêm khắc của Giang Nghiên.

「Hóa Hóa, phụ nữ hư, phải trả giá.」

……

6

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chân tôi nhũn cả ra khi bước xuống giường.

Người bên cạnh đã đi, giường trống không.

Ga giường hỗn loạn đêm qua, cùng với những dấu vết Giang Nghiên để lại, đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn sót lại gì.

Cứ như thể chuyện xảy ra đêm qua chưa từng tồn tại.

Tôi mở điện thoại, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tống Huyền.

Hơn nữa còn gọi vào lúc đêm khuya.

Vậy mà tôi lại không nghe thấy.

Anh ta còn nhắn tin cho tôi: 「Nhận được vé của cậu rồi, tớ đã nói rồi mà, ghế VIP của cậu, mãi mãi thuộc về tớ.」

Tôi ngước mắt nhìn tờ lịch.

Mới nhớ ra, tuần sau tôi có buổi biểu diễn violin.

Tấm vé VIP duy nhất ở vị trí trung tâm, tôi đã gửi cho Tống Huyền.

Bởi vì lúc đó, tôi nghĩ Giang Nghiên chắc chắn sẽ không đi.

Tôi hơi hoảng, vội vàng lướt xuống dưới.

Giang Nghiên không hề nhắn tin cho tôi.

Chẳng lẽ anh biết rồi?

Tôi gọi điện cho Giang Nghiên, là thư ký của anh nghe máy.

「Vạn tiểu thư, Giang tổng đang họp, không tiện nghe máy.」

Được được được, ngủ dậy là không nhận người quen đúng không?

Tôi thều thào nói: 「Phiền cô nói với Giang tổng, tôi thấy hơi khó chịu trong người——」

Giọng nói trong điện thoại lập tức đổi thành Giang Nghiên.

Lạnh lùng đến đáng sợ.

「Khó chịu chỗ nào?」

Tôi co người trên giường, khẽ rên một tiếng, 「Em... lúc nãy xuống giường, bị ngã rồi... vì đứng không vững.」

Điện thoại lập tức bị ngắt.

Tiếng tút tút lạnh lùng vang lên.

Quả nhiên, chọc giận người ta rồi thì làm nũng cũng vô dụng.

Tôi nghỉ một lát, tiện tay khoác chiếc áo sơ mi của Giang Nghiên, đi xuống phòng khách dưới lầu, gọi lại cho Tống Huyền.

Đối phương bắt máy ngay lập tức.

「Hóa Hóa, sao tối qua cậu không nghe máy của tớ?」

Tôi mân mê tấm ảnh chụp chung của hai đứa, hỏi anh ta: 「Chúng ta là bạn thân nhất, đúng không?」

Tiếng cười của Tống Huyền vọng qua ống nghe,

「Đương nhiên rồi, cậu quên rồi sao, hồi đó ở cô nhi viện, cậu quyết tâm trở thành nghệ sĩ violin, tớ muốn làm ngôi sao lớn, chúng ta đã nói sẽ mãi mãi ở bên nhau.」

Lúc này, nghe câu nói đó, tôi lại thấy hơi mơ hồ.

Bao nhiêu năm qua, tôi thật sự đã nhìn rõ Tống Huyền chưa?

Kiếp trước, di vật của Giang Nghiên là do Tống Huyền cùng tôi sắp xếp lại.

Chồng thư tình đó, chỉ có hai chúng tôi xem qua, nhưng cuối cùng lại bị phơi bày trước công chúng một cách bất ngờ.

Tôi vốn tưởng là do paparazzi luồn lách khắp nơi.

Giờ đây, tôi lại đột nhiên không chắc chắn nữa.

Tống Huyền vẫn thao thao bất tuyệt trong điện thoại, 「Hóa Hóa, quà tớ tặng cậu, nhận được chưa?」

Tôi nhìn về phía hộp quà chất ở góc tường, vẫn chưa kịp mở.

Đây chắc là Tống Huyền gửi tới mấy hôm trước.

Tôi lờ mờ nhớ ra, đó là một con thú nhồi bông rất lớn.

Những lúc Giang Nghiên không có nhà, mỗi đêm mưa giông sấm chớp, tôi đều ôm con thú bông đó để vượt qua.
 
Những Bức Thư Tình
Chương 5: Chương 5



Tôi đối phó qua loa vài câu, đi tới trước hộp quà, mở gói ra.

Đôi mắt đen láy của con gấu trắng lớn trông có vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Rõ ràng kiếp trước nó đã ở bên tôi rất lâu, nhưng mà... tôi cứ thấy trong lòng không thoải mái.

Tôi ôm nó lên, định tìm một phòng chứa đồ nhét vào, ai ngờ cửa đột nhiên mở ra.

Tôi mặc chiếc áo sơ mi ngắn cũn mỏng manh, khó nhọc kéo con gấu đồ chơi, chạm phải ánh mắt của Giang Nghiên đột ngột về nhà.

Ánh mắt anh dừng lại trên con thú bông, mím môi không nói gì.

「Anh…… sao anh lại về?」

Tôi hơi chột dạ.

「Về lấy đồ.」

Giang Nghiên lạnh mặt, mắt không thèm liếc nhìn, đi lướt qua tôi.

Tôi đá văng con gấu, bám chặt lấy người anh, 「Giang Nghiên.」

Toàn thân anh cứng đờ, nhắm mắt lại, 「Xuống!」

Tôi nghiến răng, 「Em chân mềm, đứng không vững.」

「Đủ rồi.」 Giang Nghiên đột ngột xoay người, đỡ lấy eo tôi, 「Hóa Hóa, tôi không quan tâm em giở trò gì. Quà của Tống Huyền, em muốn giữ thì cứ giữ, nhưng tôi đã nói, người em là của tôi. Em, đừng bao giờ hòng thoát khỏi tôi!」

Mặt tôi, đỏ lên từng chút một.

Giang Nghiên ngầu bá cháy.

Em thật sự rất yêu……

「Chồng ơi……」

Giang Nghiên bị tôi gọi như vậy thì sững người một chút.

Tôi không sợ chếc mà ngước mắt lên, dùng ánh mắt yếu đuối vô tội nhìn anh, 「Tống Huyền còn tặng quà cho em, sao anh không tặng em?」

Anh mím môi không nói.

Dưới ánh mắt lạnh băng của Giang Nghiên, tôi khóc như mưa như gió,

「Trời thương đất xót, anh cưới em mà không yêu em, em chếc quách cho xong.」

……

7

Vài phút sau, con gấu bông của Tống Huyền bị Giang Nghiên ném ra khỏi cửa.

Tôi ngồi bên cửa sổ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương mới tinh.

「Giang Nghiên…… Anh, anh không về công ty à?」

Giang Nghiên không nói tiếng nào, cúi đầu hôn lên đôi môi đang líu ríu không ngừng của tôi.

Vẫn còn là ban ngày mà……

Tôi bị kéo từ cửa chính vào phòng ngủ trên lầu, trên người vốn "nghèo rớt mồng tơi" giờ lại có thêm một sợi dây chuyền, một chiếc lắc tay.

Giang Nghiên tên b**n th** đó, còn đeo vào cổ chân tôi một chiếc lắc chân có chuông nữa.

Tôi vui vẻ sờ chỗ này, mó chỗ kia.

「Rốt cuộc anh mua mấy thứ này từ bao giờ thế……」

Nhưng Giang Nghiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Bế tôi ngồi lên bệ cửa sổ.

Lúc này, tôi mới nhận ra mọi chuyện có chút mất kiểm soát.

Tiếc là đã quá muộn rồi.

Tôi vừa khóc vừa mắng anh là đồ khốn.

Giọng Giang Nghiên đầy ẩn nhẫn, 「Hóa Hóa, bị đồ khốn làm thành ra thế này, không phải là do em tự chuốc lấy sao?」

Giang Nghiên là người có lòng phòng bị rất nặng, đến giờ anh vẫn không chịu tin những lời ngon tiếng ngọt tôi mang lại.

Nhưng lại không thể kháng cự sự tiếp cận của tôi.

Nhưng may mắn là, lần này, tôi có đủ kiên nhẫn và thời gian để từ từ làm tan chảy khoảng cách trong lòng anh.

……

Gần đây mọi người xung quanh đều nói tôi thay đổi rồi.

Bắt đầu lụy tình.

Trong lúc nghỉ giải lao khi tổng duyệt violin, tôi ở phòng nghỉ uốn éo như một con rắn tinh thẹn thùng.

Đầu dây bên kia, Giang Nghiên bất đắc dĩ thở dài, 「Anh đang họp, có chuyện gì thì nói đi.」

Một ngày tôi gọi cho anh hơn chục cuộc điện thoại.

Lần nào Giang Nghiên cũng rất lạnh lùng.

Nhưng đều nghe máy.

Điều này cho tôi dũng khí rất lớn.

「Tuần sau, anh có thể đến xem buổi biểu diễn của em không?」

Bên kia khựng lại, rơi vào im lặng.

Tôi hoàn toàn không cho anh cơ hội phản ứng,

「Em sắp quậy rồi đó! Nghệ sĩ violin nổi tiếng lên sân khấu biểu diễn, chồng mới cưới lại chẳng thèm hỏi han, em sẽ thành trò cười cho mọi người, từ đó suy sụp tinh thần, Giang Nghiên anh muốn hủy hoại em——」

「Được.」

Giang Nghiên cắt ngang lời nói bậy bạ của tôi, 「Anh đi là được chứ gì.」

Cúp điện thoại, người quản lý vẻ mặt kinh ngạc: 「Cô Vạn, tình cảm của hai vị thật tốt. Tính tình anh ấy chắc ổn định lắm nhỉ……」

Nhớ lại thái độ của Giang Nghiên đối với tôi, tôi hơi buồn bã, 「Đúng là rất ổn định.」

Ổn định đến mức một câu cũng không muốn nói với tôi.

「À phải rồi, chiếc ghế VIP đặc biệt đó……」

Người quản lý mỉm cười,

「Bên ban tổ chức nói, có thể mở phòng khách VIP riêng ở tầng hai, dành riêng cho chồng cô. Cô yên tâm, đó là góc nhìn đẹp nhất toàn hội trường! Tối mai, cô sẽ như một nàng tiên, mê hoặc anh ấy đến thần hồn điên đảo.」

Kiếp trước, giữa muôn vàn hoa tươi và tiếng vỗ tay, tôi đã hoàn thành một buổi độc tấu violin hoành tráng và đặc sắc.

Ảnh đế Tống Huyền ngồi dưới khán đài, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng lưu luyến.

Chuyện này năm đó, từng leo lên top 1 hot search.

Dù tôi đã lên tiếng giải thích, người đời vẫn vô thức ghép đôi chúng tôi.

Không ai biết, sau khi hạ màn, tôi cô đơn ngồi thụp xuống sau bức màn nhung, gõ một dòng trong khung chat với Giang Nghiên:

「Anh có xem em biểu diễn không?」

Do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không gửi đi.
 
Những Bức Thư Tình
Chương 6: Chương 6



Tôi giống như một đứa trẻ thiếu tình thương, cố gắng đứng ở vị trí nổi bật nhất, tùy ý làm càn gây rối, nhưng người mình thầm thương, vẫn không chịu nhìn tôi lấy một lần.

8

Buổi hòa nhạc vẫn hoành tráng như kiếp trước.

Hiện trường đông nghịt người, không ít người vì danh tiếng mà đến.

Sự xuất hiện của Ảnh đế Tống Huyền đã đẩy sức nóng của đêm đó lên cao trào.

「Hóa Hóa, tối nay cậu rất đẹp.」

Tống Huyền đứng giữa đám đông, đưa cho tôi một bó hoa.

Sau khi biết mối quan hệ giữa anh ta và Tống Kinh Bình, trong lòng tôi mơ hồ có chút khó chịu.

「Cảm ơn.」

Đôi mắt sáng như sao của Tống Huyền dừng trên mặt tôi, dường như đang mong chờ tôi nói điều gì đó.

Tôi chỉ khẽ gật đầu, 「Chuẩn bị mở màn rồi, nói chuyện sau nhé……」

Tôi mặc lễ phục lộng lẫy, đứng giữa sân khấu, ánh mắt dán chặt vào vị trí chính giữa tầng hai.

Căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Nơi đó tối om, hoàn toàn không có ai.

Tôi thất vọng cúi đầu, quả nhiên, Giang Nghiên không đến.

Nhưng không sao cả.

Ánh đèn sân khấu dần tối đi, một chùm đèn chiếu từ trên cao rọi xuống mặt tôi.

Tôi đứng trước micro, giọng nói nhẹ nhàng, 「Thật ra, tối nay ngoài biểu diễn violin, tôi còn có một việc quan trọng muốn thông báo.」

「Tôi biết những năm qua, mọi người rất tò mò về chuyện cá nhân của tôi. Thậm chí lễ tết còn bắt đầu giục cưới rồi.」

Bên dưới vang lên những tiếng cười rộ lên.

Còn có người hò hét, gọi tên Tống Huyền.

Tôi hơi nhoài người, ghé sát micro, 「Thật ra, tôi đã kết hôn rồi.」

Tôi giơ chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón áp út lên, mơ màng nhìn về phía tầng hai, mỉm cười nói: 「Anh Giang, em yêu anh.」

Cả khán phòng xôn xao.

Tiếng xì xào bàn tán vang lên.

「Anh Giang là ai?」

「Không lẽ là doanh nhân nổi tiếng kia, Giang Nghiên?」

「Vãi, tin lớn nhaaaa, tôi cứ tưởng cô ấy với Tống Huyền một đôi, đu nhầm thuyền rồi.」

Giữa những tiếng bàn tán như sóng vỗ, tôi nâng cây violin lên.

「Giang Nghiên, bản nhạc tối nay, là dành cho anh.」

Bản nhạc này tên là 《Yêu Thầm》.

Là tôi của thời trẻ, sáng tác vì Giang Nghiên.

Tiếc là khi đó còn trẻ người non dạ, lòng tự trọng vừa yếu đuối lại nhạy cảm.

Không biết phải thể hiện thế nào.

Mới khiến chúng tôi bỏ lỡ nhau nhiều năm.

Tiếng đàn du dương.

Mang theo vị chua chát của thiếu nữ mới biết yêu, vang vọng khắp khán phòng.

Lúc này tôi không hề biết——

Phòng VIP vốn không có người, lại có một bóng hình cao lớn rắn rỏi, lặng im hồi lâu.

Đáy mắt anh phản chiếu hình ảnh người con gái giữa sân khấu, trái tim không kiểm soát được mà đập nhanh hơn, th*c m*nh vào lồng ngực.

Cơn đau âm ỉ kéo dài truyền đến, kèm theo niềm vui khó kìm nén, lan tỏa khắp cơ thể.

「Hóa Hóa.」

Anh giơ tay.

Dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp ấy qua khoảng không.

Như chạm vào nàng Siren quyến rũ trên biển cả.

Biết rõ sẽ bỏ mạng nơi đây, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện một mình tiến tới.

Giữa ánh mắt tìm kiếm và dõi theo mờ mịt của đối phương, giọng anh chua xót:

「Hóa Hóa, tin em lần cuối.」

「Nếu còn lừa tôi nữa……」

Năm ngón tay anh siết chặt trong không trung, đáy mắt lóe lên một tia tuyệt vọng:

「Tôi sẽ không tha cho em đâu.」

9

Sau khi hạ màn, tôi vội vã chạy vào hậu trường.

「Giang Nghiên đến chưa?」

Người quản lý gật đầu, 「Đến rồi ạ, anh Giang không đến muộn.」

Tôi không ngoảnh đầu lại mà lao về phía phòng tiệc.

Run rẩy nhè nhẹ vì cuộc gặp mặt sắp tới.

Anh ấy có thấy món quà tôi chuẩn bị không?

Anh ấy có ôm tôi và nói một câu 「Buổi biểu diễn tối nay rất tuyệt vời」 không?

Nhưng, tôi tìm khắp hội trường mà không thấy bóng dáng anh đâu.

Tống Huyền không biết xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào, 「Hóa Hóa, vừa rồi cậu đang diễn kịch à?」

Tôi né tránh cái chạm của anh ta, 「Tôi có việc gấp.」

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, lực tay có chút mất kiểm soát, nhưng trên mặt lại nở nụ cười quyến rũ, 「Cậu thân mật với Giang Nghiên từ bao giờ thế?」

Tôi dùng sức giằng tay anh ta ra, 「Tôi với anh ấy không nên thân mật sao? Chúng tôi kết hôn rồi!」

Sắc mặt Tống Huyền cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai ẩn vào trong bóng tối, khẽ nhếch môi,

「Vậy sao? Nhưng hình như anh ta…… đi rồi thì phải.」

「Không thể nào.」

Giang Nghiên sẽ không rời đi.

Người quản lý đột nhiên vội vã chạy tới, 「Cô Vạn, xảy ra chuyện rồi.」

「Có người đã tráo món quà cô tặng anh Giang, tôi tìm thấy cái này ở hậu trường.」
 
Những Bức Thư Tình
Chương 7: Chương 7



Tôi nhìn người quản lý, chai rượu sâm panh tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho Giang Nghiên, vẫn còn nguyên vẹn nằm trong thùng rác.

Nhưng vỏ hộp bên ngoài thì không thấy đâu nữa.

Giang Nghiên đã từng thấy hộp quà đó.

Anh hẳn đã đoán được, bên trong là món quà tôi chuẩn bị cho anh.

Sâm panh ở trong thùng rác.

Vậy thì, trong hộp quà đó, rốt cuộc là cái gì?

Tống Huyền bật cười khẽ, 「Hóa Hóa, tối nay, tôi sẽ tặng cậu một vở kịch hay.」

Tôi quay đầu lại, chạm phải ánh mắt âm u điên cuồng của anh ta, tim chợt chùng xuống.

Tống Huyền cười trầm thấp: 「Cậu đoán xem, nếu thằng khốn Giang Nghiên đó biết, cậu lừa hắn đến hội trường, bỏ thuốc vào rượu tặng hắn, liệu hắn còn yêu cậu không?」

Đầu óc tôi ong lên một tiếng.

Không còn nghe thấy gì nữa.

「Cậu bỏ…… cái gì vào rượu của anh ấy?」

Đối mặt với sắc mặt trắng bệch của tôi, Tống Huyền nhẹ bẫng nói:

「Giờ này, chắc hắn đang ở trên giường, mây mưa với người phụ nữ xa lạ nào đó rồi.」

Tôi không biết mình đã chạy ra khỏi phòng tiệc như thế nào.

Tôi gọi cho Giang Nghiên rất nhiều cuộc điện thoại.

Đều không liên lạc được.

Cuối cùng chỉ đành chạy thẳng đến quầy lễ tân, 「Tôi là vợ của Giang Nghiên, phiền các vị cho tôi biết anh ấy ở phòng nào.」

Đối phương áy náy nói, 「Xin lỗi thưa cô, trong hệ thống không tra được thông tin của anh Giang.」

Người quản lý đang gọi điện cho ban tổ chức.

「Tra tên Tống Huyền.」

Tôi như nghĩ ra điều gì đó, túm lấy cánh tay cô ấy, giọng run rẩy: 「Không phải.」

「Bảo họ…… bảo họ tra Tống Kinh Bình!」

Tống Huyền sở dĩ không kiêng dè gì, là vì chắc chắn không ai biết mối quan hệ giữa anh ta và Tống Kinh Bình.

Quả nhiên, vài phút sau, tôi nhận được số phòng.

Đêm khuya, tôi xách váy dài, chạy như điên trên hành lang.

Đến trước cửa phòng, tôi dùng sức đập mạnh vào cửa.

「Giang Nghiên, anh mở cửa ra!」

Cửa kẽo kẹt một tiếng, hé ra một khe nhỏ.

Một chiếc cốc thủy tinh sượt qua tai tôi trong gang tấc, đập vào bức tường phía sau vỡ tan thành mảnh vụn.

「Cút!」

Giọng nói khàn khàn vang lên.

Kèm theo tiếng hét thất thanh của phụ nữ.

Tôi xông vào phòng.

Đập vào mắt là một cảnh hỗn loạn.

Váy của người phụ nữ đã tụt xuống vai, đang định bò dậy từ dưới đất để lao vào người Giang Nghiên.

Tôi tức điên lên, túm lấy tóc cô ta.

Giữa tiếng hét của cô ta, tôi lôi cô ta ra ngoài cửa.

「Mẹ kiếp mày là ai…… Buông tao ra——」

「Chát!」

Tôi tát mạnh một cái, ngay khoảnh khắc nhìn thấy mặt cô ta, đáy lòng dâng lên cái lạnh thấu xương.

Lâm Hàn Tuyết.

Cô gái kiếp trước lẽo đẽo theo sau Tống Huyền, thầm thích Tống Huyền……

Tôi còn từng giúp cô ta.

Thì ra, đúng là Tống Huyền làm……

Lâm Hàn Tuyết lúc này còn chưa quen tôi, cô ta nằm trên đất, mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

「Giang Nghiên chạm vào tôi rồi, tôi muốn báo cảnh sát!」

Người quản lý bịt miệng cô ta lại, 「Thích báo cảnh sát thế cơ à, vậy thì nói cho rõ trước mặt cảnh sát đi.」

Người của Giang Nghiên lúc này đã dẫn cảnh sát vội vã chạy tới.

Trong mắt Lâm Hàn Tuyết cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

「Vạn tiểu thư, Giang tổng anh ấy…… vẫn ổn chứ?」

Tổng thư ký của Giang Nghiên có chút lo lắng.

Tôi nói: 「Tối nay, tôi sẽ trông anh ấy.」

Trước khi trời sáng, tôi sẽ không để bất kỳ ai lại gần Giang Nghiên.

Mọi người rời đi.

Đóng cửa lại, tôi khuỵu xuống đất, toàn thân rã rời.

Chưa kịp để tôi thở một hơi, một bàn tay to lớn đột nhiên bóp lấy cổ tôi, kéo tôi từ dưới đất lên.

Rầm một tiếng.

Lưng tôi đập vào cánh cửa.

Mùi rượu nồng nặc xâm chiếm các giác quan của tôi.

Ánh mắt Giang Nghiên đỏ ngầu, 「Cút ra ngoài!」

Tôi đau đến ứa nước mắt, cảm giác nghẹt thở ập đến, 「Giang Nghiên, là em…… Vạn Hòa.」

Giang Nghiên nghe thấy tên tôi, đáy mắt lóe lên một tia giãy giụa, 「Hóa Hóa……」

「Vâng.」 Tôi cố gắng dịu giọng, từ từ bám vào cánh tay anh, 「Em là Hóa Hóa, em đến tìm anh rồi.」

Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Giang Nghiên, lập tức nhuốm một tầng đỏ ửng.

「Vạn Hòa đối với tôi…… không phải như vậy……」

Anh dường như suy nghĩ rất hỗn loạn, vẻ mặt đau khổ, 「Cô ấy không yêu tôi, cô ấy đối với tôi, mãi mãi là lời lạnh nhạt cay nghiệt.」

「Em…… không phải cô ấy.」

Thấy cảm xúc Giang Nghiên vừa mới ổn định lại sắp bùng nổ, trong lúc cấp bách, tôi đột ngột lạnh giọng.

「Giang Nghiên, anh đối xử với em như vậy sao?」

Giang Nghiên cứng đờ người, ánh mắt phủ một lớp sương mờ mịt.

Tôi nhẫn tâm, 「Bỏ tay ra!」

Giang Nghiên như bị bỏng, vội vàng buông tay.

Không khí trong lành đột ngột tràn vào phổi tôi.

Giang Nghiên dựa vào tường, cúi đầu.

Nhắm mắt lại.

Gương mặt điển trai ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối, trên mặt dính má//u, mang một vẻ đẹp tan vỡ đầy quyến rũ sau khi bị giày vò.

Tôi ho khan, giọng khản đặc.

「Giang Nghiên, về giường đi, đừng để em phải nhắc lại lần hai.」

Môi anh run run, 「Được.」
 
Những Bức Thư Tình
Chương 8: Chương 8



Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bất kể dùng cách gì, miễn là anh ấy nghe lời là được.

Anh quỳ xuống bên giường, từ từ hạ thấp người, hơi thở rối loạn.

Tôi thấy vành tai Giang Nghiên đỏ bừng.

Cả cổ và xương quai xanh cũng nhuốm một tầng hồng.

Có thể thấy, Giang Nghiên rất khó chịu.

Nhưng vì có tôi ở đây, anh thà cắn răng chịu đựng, không hé một lời, cũng không muốn để tôi nhìn ra manh mối.

Lòng tôi mềm nhũn.

Tôi cẩn thận túm lấy cà vạt của anh.

Anh bị tôi nhẹ nhàng kéo nửa người trên lên, thành kính nhìn khuôn mặt tôi, ánh mắt vừa ngoan ngoãn vừa mờ mịt.

「Đừng động đậy,」 tôi thấp giọng ra lệnh, 「Quỳ thẳng lên, em tháo cà vạt cho anh.」

Hơi thở nóng rực của Giang Nghiên phả lên mu bàn tay tôi, nơi đầu ngón tay lướt qua là cảm giác bỏng rẫy thiêu đốt lòng người.

Tôi tắt đèn.

Chiếc cà vạt biến thành sợi dây trói hai tay anh, buộc vào đầu giường, để phòng khi anh mất kiểm soát làm tôi bị thương.

「Hóa Hóa…… Hóa Hóa……」

Anh ngẩng cổ lên, lộ vẻ cầu xin.

Nhìn dáng vẻ bất lực của anh, tôi đột nhiên nảy sinh chút ý đồ xấu xa.

Cúi người đè lên anh, tôi nhẹ nhàng cắn môi Giang Nghiên.

「Giang tiên sinh, anh cứ thuận theo em đi.」

「Không……」 Anh nhắm mắt, gần như nói mê, 「Muốn Hóa Hóa……」

Tôi cong môi, 「Em chính là Hóa Hóa, Hóa Hóa yêu anh.」

Anh dường như bị tôi mê hoặc, yên lặng không nói lời nào.

Ban đầu, Giang Nghiên rất nghe lời.

Trong bóng tối, tiếng th* d*c khe khẽ đầy kìm nén của anh thật quyến rũ.

「Hóa Hóa, xin em đừng như vậy……」

「Đừng như thế nào cơ?」

Tôi xấu tính trêu chọc, tiếp tục làm loạn trên người anh.

Thế nhưng ưu thế chấm dứt đột ngột vào khoảnh khắc chiếc cà vạt tuột xuống.

Con thú bị lý trí giam cầm cuối cùng cũng phá cũi xông ra.

Tôi bắt đầu hoảng sợ, 「Giang Nghiên…… đồ khốn, anh, anh quay lại, không được chạm vào em……」

Tiếc là, anh chẳng nghe thấy gì cả.

Trong bóng tối, tiếng động trong trẻo hóa thành khúc nhạc mở màn cho cuộc chiến của mãnh thú.

Chiến trường kịch liệt tùy ý bày ra trong đêm khuya không người, càng lúc càng dữ dội, muốn lấy mạng người.

Bạn không thể nói lý lẽ với một con thú mất trí.

Chỉ có thể bị anh ta tùy ý cướp đoạt, cắn xé.

Sau đó…… để lại đầy dấu vết của anh ta.

Đúng là muốn mạng mà.

Trời sáng, cuối cùng tôi cũng đạp văng con thú điên cuồng này ra, quấn vội quần áo rồi bỏ trốn.

10

「Vạn tiểu thư, sắc mặt cô không tốt lắm.」

「Tối qua có chuyện gì xảy ra sao?」

Tại đồn cảnh sát, thư ký trưởng của Giang Nghiên nhắc nhở với vẻ mặt không tự nhiên.

Nhớ lại cảnh tượng mình chạy trốn thảm hại bị người ta bắt gặp tại trận ban nãy, tôi chỉ muốn độn thổ cho xong.

Tôi lúng túng chuyển chủ đề, 「Có thể nhanh hơn chút không…… tôi còn phải về nữa.」

Lúc tôi ra ngoài, Giang Nghiên đã ngủ rồi.

May quá.

Tình hình không tệ hơn.

Mau chóng lấy lời khai xong, chuyện đêm nay coi như cho qua.

Cả nhà cùng vui.

Chuyện mới qua vài tiếng, Tống Kinh Bình vẫn chưa biết tin Lâm Hàn Tuyết bị cảnh sát bắt đi.

Lúc này trên mạng đã có hot search mà bọn họ đặt trước.

「Giang Nghiên bị nghi ngoại tình với gái quán bar」

Trong ảnh, hình Giang Nghiên và Lâm Hàn Tuyết lần lượt ra vào phòng bị chụp rất rõ ràng.

Chỉ trong nửa tiếng, mục này đã sắp leo lên top.

Cư dân mạng chửi bới thậm tệ:

「Đàn ông đúng là đồ khốn nạn, Vạn Hòa vừa tuyên bố kết hôn, Giang Nghiên đã vả mặt cô ấy.」

「Ly hôn đi!」

「Anh ta không xứng với Vạn Hòa!」

Tôi vừa định đăng bài, người quản lý đã giữ tay tôi lại.

「Đợi thêm chút nữa, em không có bằng chứng gì, chỉ khiến người ta hiểu lầm là em nhẫn nhịn chịu đựng, bao che cho Giang Nghiên thôi.」

「Muộn nhất là trưa nay, cảnh sát sẽ ra thông báo.」

Việc lấy lời khai kéo dài đến năm rưỡi sáng.

Tôi lê tấm thân mệt mỏi về phòng.

Rèm cửa chưa kéo kín, xung quanh tối mờ.

Khoan đã, sao trên giường trống không? Giang Nghiên đâu rồi?

Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, lòng thắt lại, giây tiếp theo, một thân hình nóng rực ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

Giọng nói tỉnh táo của Giang Nghiên vang lên, mang theo nỗi tuyệt vọng tan nát, 「Tối qua, em đã đi đâu?」

Tôi nhất thời không phản ứng kịp, 「Hả?」

「Anh hỏi em, tối qua đã đi đâu?」

Giang Nghiên nghiến răng, toát ra một vẻ điên cuồng tĩnh lặng.

「Em…… em có đi đâu đâu——」

「Vạn Hòa!」

Anh hung hăng đè tôi xuống giường, đôi mắt đỏ ngầu khiến tim tôi thắt lại.

Anh ấy có phải đã hiểu lầm gì rồi không?

Giang Nghiên đau đớn đến run rẩy toàn thân:

「Vạn Hòa, tim em không đau sao?」

「Em hận anh, có thể để anh chếc đi, tại sao phải dùng cách này để sỉ nhục anh?」

Đầu óc tôi trống rỗng, 「Em sỉ nhục anh thế nào?」

Ngủ với em thì bẩn lắm sao?

Câu nói này kích động Giang Nghiên, anh bật ra một tiếng cười tuyệt vọng,

「Chuốc rượu cho anh, cho người làm bẩn anh, hủy hoại danh dự của anh, ly hôn với anh, rồi sao nữa? Em còn muốn làm gì? Em muốn thấy anh chếc à?」
 
Những Bức Thư Tình
Chương 9: Chương 9



Trên môi anh vẫn còn dấu vết bị tôi cắn rách.

Trông y hệt một thiếu nam nhà lành bị người ta giày vò.

Tôi đột nhiên nhìn thấy chiếc điện thoại anh để quên trên giường, đang hiển thị bài báo đã lên top hot search.

Giang Nghiên tưởng rằng, tối qua anh đã ngủ với người khác?!

Vẻ mặt tôi trở nên rất kỳ quặc, 「Anh đợi đã, anh nghe em—— A——」

Do cử động của tôi, chiếc váy vang lên tiếng xé rách.

Giây tiếp theo, cơ thể đầy vết hôn của tôi lồ lộ trước mặt Giang Nghiên.

Giang Nghiên dừng lại.

Đáy mắt hiện lên vẻ sững sờ.

Anh run rẩy hôn lên môi tôi.

Giọng nói hèn mọn:

「Ai làm…… Vạn Hòa, xin em nói cho anh biết, rốt cuộc là ai……」

Anh không chỉ quên mất tối qua đã dày vò em thế nào, mà còn tưởng em ngoại tình.

Nỗi ấm ức tôi kìm nén cả đêm đột nhiên bùng nổ.

Ngay trước mặt anh, tôi bật khóc nức nở.

Giang Nghiên cứng đờ người, còn chưa kịp phản ứng đã bị tôi đạp liên tiếp mấy cái.

「Đồ khốn! Khốn nạn! Đồ chếc bầm!」

「Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa?」

「Tối qua em chỉ ngủ được hai tiếng! Anh có để yên cho người ta ngủ không hả!」

Mặt Giang Nghiên ăn trọn một cái tát của tôi.

Vết đỏ nhanh chóng hiện lên.

Nhưng người thì ngây ra.

「Hóa Hóa……」

Vẻ tuyệt vọng tĩnh lặng nơi đáy mắt anh chợt gợn lên một tia sóng.

Mang theo chút khó tin.

Rất nhanh, giống như ánh sáng nhảy múa, lan tỏa từng chút một.

「Anh…… chúng ta……」

Tôi khóc rất to, móc điện thoại ném mạnh vào lòng anh.

Trên đó là ảnh tôi chụp trộm anh tối qua.

Vốn định giữ lại sau này lén xem.

Còn có video ngắn đã quay, định bụng đợi anh tỉnh lại sẽ tống tiền một phen.

Kết quả chưa quay xong đã bị Giang Nghiên giãy thoát khỏi trói buộc phản công.

Video chìm vào bóng tối, toàn bộ quá trình ghi lại tiếng cầu xin và chửi mắng của tôi.

Những âm thanh vốn khiến người ta đỏ mặt tía tai, giờ phút này lại đóng băng Giang Nghiên tại chỗ.

Đáy mắt anh thoáng qua chút hoảng loạn, luống cuống nhìn tôi.

「Hóa Hóa, anh tưởng là mơ…… Anh……」

「Anh cái gì mà anh!」 Tôi tức không kiềm chế nổi, tính tình ương bướng giấu kín bấy lâu không nén được nữa, 「Anh cút đi! Không phải muốn ly hôn sao? Ly hôn đi! Có mới nới cũ, tên khốn!」

Giang Nghiên suýt bị tôi đạp xuống giường.

Lúc này mới phản ứng lại.

Anh túm lấy chân tôi đang đá loạn xạ, ôm chặt lấy tôi: 「Anh sẽ chịu trách nhiệm.」

Anh mặc kệ tôi giãy giụa, 「Chỉ cần không ly hôn, em muốn thế nào cũng được.」

11

Vài tiếng sau, tôi mạnh mẽ mở cửa.

Khoanh tay bước ra với vẻ mặt kiêu ngạo.

Những người đang đợi ở cửa đều nhìn sang.

Giang Nghiên mặc vest chỉnh tề, bóng dáng cao lớn đi theo sau tôi, im lặng và kín đáo.

Phóng viên lập tức vây quanh,

「Xin hỏi hai vị, tin đồn trên mạng là thật sao?」

「Ngài thật sự đã phản bội Vạn tiểu thư, qua lại với gái quán bar sao?」

Giang Nghiên không nói lời nào, đôi mắt đen dán chặt vào người tôi, dường như chẳng nghe thấy gì.

Tôi vén tóc, che miệng giả vờ ngạc nhiên, 「Không phải chứ, thời buổi này vợ chồng mở phòng cũng bị các người soi mói à.」

「Người tối qua đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.」

「Mời quý vị theo dõi thông báo tình hình án của cảnh sát sau.」

Những câu hỏi tới tấp của mọi người khiến tôi hơi đau đầu.

Giang Nghiên lạnh lùng quét mắt qua đám đông, bịt tai tôi lại, 「Xin nhường đường.」

Nói xong, anh dẫn tôi ra khỏi đám đông.

Người của anh chặn đám phóng viên đông nghịt lại phía sau.

Đi được một đoạn xa, tôi mới hất tay anh ra, ngồi vào xe.

Trên đường đi, tôi tỏ ra khá đắc ý.

「Em cứ cảm thấy mình thiếu thiếu cái gì đó.」

Giang Nghiên im lặng nhìn tôi.

Người mà mấy tiếng trước còn suýt hắc hóa, giờ lại ngoan ngoãn lạ thường.

Tôi giơ tay lên, 「Anh không thấy ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón út của em thiếu mấy chiếc nhẫn sao? Rốt cuộc người tốt bụng nào sẽ tặng em đây nhỉ?」

Giang Nghiên mím môi, không tự nhiên nhìn đi chỗ khác, 「Anh mua cho em.」

Tôi lập tức sáp lại gần Giang Nghiên, cười tủm tỉm nhìn anh, 「Giang Nghiên.」

Yết hầu anh trượt lên xuống, anh nhắm mắt lại, 「Ừm.」

「Em yêu anh.」

Lần này, anh không đẩy tôi ra.

Mà nhìn chằm chằm vào tôi, vụng về đáp lại: 「Anh cũng yêu em.」

……

Là người trong cuộc, tôi và Giang Nghiên đã đến đồn cảnh sát.

Sau khi tìm hiểu sự việc, cảnh sát nhanh chóng ra thông báo tình hình án.

Lâm Hàn Tuyết tạm thời bị giam giữ, chờ khởi tố.

Chuyện lan truyền, trên mạng bàn tán xôn xao.

Khó tránh khỏi có người lời ra tiếng vào.

「Không ngờ Vạn Hòa lại bao che cho loại đàn ông này.」

「Đúng vậy, đàn ông bẩn thỉu ai thèm chứ.」

「Lầu trên, người ta là cộng đồng lợi ích, biết đâu ngấm ngầm ai chơi nấy.」

「Haha, nói gì thì nói, Giang Nghiên cũng là đồ hết đát rồi.」

Tôi và Giang Nghiên về nhà.

Mở cửa ra, tôi vẫn đang lải nhải dặn dò.

「Anh đừng xem mấy lời linh tinh trên mạng.」

「Đều là người ta nói bừa thôi, đừng để trong lòng.」
 
Back
Top