Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhớ Về Năm 1987

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNbsCrk_e4dy-nDI8y55WF0URbWaHRVzGotRnvD8ATSuH-LAvDc9O9E-AYfL68vH31o5KUBuCfjMJkrwTJNVQhKNLsSSiwty-odaIJvtSzt70-MRHevTYe8VGIExmNLbfi-u9vTZnZ06sTBlxmC_kX5=w215-h322-s-no-gm

Nhớ Về Năm 1987
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đông Phương, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngày đầu năm mới 1987.

Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”

Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.

Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.

Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.

Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.

“Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”

Nghe từng câu từng chữ đầy khinh miệt của anh, Hứa Thần Hi cố nhịn cơn đau rát trên tay, cúi đầu không nói một lời.

“Đại đội trưởng Lục, hình như tay chị dâu cũng bị bỏng rồi…”

“Câm miệng! Tôi chưa cho cậu lên tiếng thì cậu không được phép nói! Kỷ luật cậu quên rồi à?”

Trần Nhất Bình, người không thể chịu đựng được nữa, vừa lên tiếng giúp Hứa Thần Hi đã bị Lục Thời Ngôn nghiêm khắc quát mắng.

“Cô ta bị bỏng là đáng đời! Ai bảo cô ta lòng dạ đố kỵ, muốn làm hại Vân Sơ!”​
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 1: Chương 1



Ngày đầu năm mới 1987.

Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”

Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.

Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.

Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.

Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.

“Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”

Nghe từng câu từng chữ đầy khinh miệt của anh, Hứa Thần Hi cố nhịn cơn đau rát trên tay, cúi đầu không nói một lời.

“Đại đội trưởng Lục, hình như tay chị dâu cũng bị bỏng rồi…”

“Câm miệng! Tôi chưa cho cậu lên tiếng thì cậu không được phép nói! Kỷ luật cậu quên rồi à?”

Trần Nhất Bình, người không thể chịu đựng được nữa, vừa lên tiếng giúp Hứa Thần Hi đã bị Lục Thời Ngôn nghiêm khắc quát mắng.

“Cô ta bị bỏng là đáng đời! Ai bảo cô ta lòng dạ đố kỵ, muốn làm hại Vân Sơ!”

“Thời Ngôn…”

Lạc Vân Sơ, người đang nép trong vòng tay của Lục Thời Ngôn, nhẹ nhàng kéo áo anh, đôi mắt hơi đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, đáng thương cầu xin cho Hứa Thần Hi.

“Thời Ngôn, anh đừng như vậy, em tin rằng Thần Hi không cố ý.”

“Em đúng là quá lương thiện rồi! Bị cô ta làm bỏng đến mức này mà vẫn còn muốn nói giúp cô ta.”

Lục Thời Ngôn cưng chiều nhìn Lạc Vân Sơ trong lòng mình, sau đó quay lại cảnh cáo Hứa Thần Hi: “Hứa Thần Hi, tôi cảnh cáo em, nếu tay của Vân Sơ không thể cầm phấn viết bảng được nữa, tôi sẽ khiến em không thể sống yên thân!”

Dứt lời, anh cẩn thận đỡ Lạc Vân Sơ dậy, không thèm quay đầu lại mà dìu cô đến phòng y tế.

“Chị dâu, chị không sao chứ? Đại đội trưởng Lục…”

Nhìn theo bóng lưng của Lục Thời Ngôn, Trần Nhất Bình lo lắng tiến lên hỏi han Hứa Thần Hi.

Anh vừa mới đến doanh trại không lâu, trước giờ Lục Thời Ngôn đối xử rất tốt với mọi người, anh thật sự không hiểu tại sao anh ta lại đối xử với vợ mình như vậy.

Hứa Thần Hi nhìn Trần Nhất Bình, rồi lại cúi đầu nhìn đôi tay sưng đỏ của mình, cố kìm nước mắt, lắc đầu.

Từ lần đầu tiên gặp Lạc Vân Sơ, Hứa Thần Hi đã biết rằng, người Lục Thời Ngôn yêu từ trước đến nay chỉ có cô ấy.

Anh cưới cô, chẳng qua là vì cô có bảy, tám phần giống với Lạc Vân Sơ mà thôi.

Hứa Thần Hi mãi mãi không quên được, năm ấy, cô đang đẩy xe ba gác đi bán rau ngoài phố thì một chiếc ô tô con lao tới.

Là Lục Thời Ngôn đã kịp thời kéo cô lại, cứu cô thoát khỏi tai nạn. Chỉ với một ánh nhìn ấy, Hứa Thần Hi đã yêu người đội trưởng dũng cảm này.

Trong khoảng thời gian sau đó, cô phát hiện ánh mắt Lục Thời Ngôn nhìn mình có gì đó khác biệt.

Vì vậy, khi anh cầu hôn cô, cô không chút do dự mà đồng ý. Hứa Thần Hi từng nghĩ rằng cuộc đời cô từ đây sẽ thay đổi. Chỉ là cô không ngờ rằng, nửa năm trước, Lạc Vân Sơ lại quay về.

Người chồng từng đối xử với cô không tệ đột nhiên như biến thành một người khác, không chỉ không quan tâm cô nữa, mà đôi khi còn lạnh lùng, cay nghiệt.

Nhìn gương mặt giống mình đến lạ lùng của Lạc Vân Sơ, Hứa Thần Hi cuối cùng cũng hiểu ra: Lục Thời Ngôn từ trước đến nay chỉ yêu một mình Lạc Vân Sơ. Còn cô, chẳng qua chỉ là một kẻ thay thế.

Nếu đã vậy, cô cũng không muốn tiếp tục làm kẻ thế thân này nữa. Cô đã thẳng thắn nói với bố Lục rằng, cô muốn ly hôn với Lục Thời Ngôn.

Cô cũng nói rằng, ước mơ từ lâu của cô là được đi học.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 2: Chương 2



Bố mẹ Lục hết lời khuyên nhủ nhưng cô vẫn kiên quyết, cuối cùng đành đồng ý.

Việc ly hôn sẽ do bố Lục thu xếp, ông còn hứa với cô, sau Tết Nguyên Đán sẽ đưa cô đến phương Nam để học đại học.

Còn một tháng nữa thôi, cô sẽ rời đi. Cô chỉ hy vọng một tháng này, có thể yên bình mà sống.

Phòng y tế quân khu. "Ôi chao, chị dâu, tay chị sao lại bị thương nặng thế này?"

Hứa Thần Hi được một cậu lính đưa đến phòng y tế. Vừa bước vào phòng y tế, y tá đã vội vàng ra đón. Nhìn bàn tay Hứa Thần Hi đã bắt đầu sưng đỏ, các y tá không khỏi kinh ngạc kêu lên. Vội vàng đưa Hứa Thần Hi vào phòng, lấy bông gòn và ống tiêm, chuẩn bị chọc vỡ từng nốt phồng rộp trên tay Hứa Thần Hi.

"Hít..."

Ngay khi đầu kim chọc vỡ nốt phồng, Hứa Thần Hi đau đớn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Cùng lúc đó, Hứa Thần Hi nghe thấy cuộc trò chuyện của Lục Thời Ngôn và Lạc Vân Sơ vọng đến từ bên kia tấm rèm vải.

"Anh Thời Ngôn, anh đừng giận nữa, em nghĩ Thần Hi cũng không cố ý đâu."

"Em đừng nói đỡ cho cô ta nữa, cô ta thấy anh đối tốt với em nên ghen tị đấy."

"Anh không biết cô ấy đâu, nhà cô ấy trọng nam khinh nữ, không giống như anh và em, người lớn lên trong gia đình như vậy, luôn có những thiếu sót. Anh Thời Ngôn..."

"Thôi được rồi, ngoan, đừng nói về cô ta nữa, em quá tốt bụng nên mới luôn bị người khác bắt nạt."

Giọng nói nũng nịu của Lạc Vân Sơ còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị giọng nói cưng chiều của Lục Thời Ngôn cắt ngang.

Nghe cuộc đối thoại của họ, Hứa Thần Hi vốn đã quyết định từ bỏ vẫn đỏ hoe mắt. Thì ra, sự thương xót mà anh từng dành cho cô, giờ đây lại trở thành lời lẽ khinh miệt nhất.

Cô sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, nhưng đó không phải là điều cô có thể lựa chọn.

Nhìn Hứa Thần Hi nước mắt sắp trào ra, y tá đang bôi thuốc cho cô cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu. Trước đây cô ấy đã từng bênh vực Hứa Thần Hi, nhưng những người lớn tuổi trong viện đã bảo cô ấy đừng xen vào chuyện người khác.

Sau này cô ấy mới biết, thì ra trước khi Lục Thời Ngôn cưới Hứa Thần Hi, trong lòng anh ta đã có người khác. Mà việc cưới Hứa Thần Hi, chỉ là vì cô ấy trông rất giống người trong lòng Lục Thời Ngôn mà thôi.

Nghĩ đến đây, y tá tăng nhanh động tác trên tay. Đúng lúc y tá sắp xử lý xong vết thương trên tay Hứa Thần Hi, thì y tá bên kia tấm rèm đã xử lý xong chỗ bị thương của Lạc Vân Sơ.

"Á..."

Lục Thời Ngôn vừa đỡ Lạc Vân Sơ xuống đất, liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lạc Vân Sơ.

"Em sao vậy?"

"Anh Thời Ngôn, em hình như, bị trẹo chân rồi..."

Vừa nói, Lạc Vân Sơ vừa ngồi xuống xoa mắt cá chân của mình.

"Ôi chao, anh Thời Ngôn, anh..."

Chưa kịp để Lạc Vân Sơ kịp phản ứng, Lục Thời Ngôn đã nhẹ nhàng ngồi xuống và bế ngang cô lên.

"Sao em vẫn cứ hậu đậu như hồi bé thế này!"

Nói rồi, Lục Thời Ngôn ôm Lạc Vân Sơ bước nhanh ra khỏi phòng y tế. Khi ra khỏi phòng y tế, Lục Thời Ngôn hoàn toàn không nhận ra Hứa Thần Hi cũng đang ở đó, mà chính Lạc Vân Sơ mới là người phát hiện ra.

Cô ta tựa đầu vào vai Lục Thời Ngôn, rồi quay sang nhìn Hứa Thần Hi vẫn đang ngồi trên ghế, nở một nụ cười khiêu khích.

Hứa Thần Hi cúi gằm mặt, không muốn nhìn theo bóng lưng hai người rời đi nữa. Cuối cùng sau khi băng bó xong trở về nhà, vừa mở cửa, hơi ấm áp liền ùa vào.

Hứa Thần Hi không thể ngờ rằng, Lục Thời Ngôn, người luôn nhắc nhở cô tiết kiệm và không bao giờ cho cô đốt than tổ ong trước đây, hôm nay lại đốt than tổ ong cho Lạc Vân Sơ.

"Em đi đâu mà giờ mới về?"

Thấy Hứa Thần Hi bước vào nhà, Lục Thời Ngôn tỏ vẻ khó chịu.

Trái lại, Lạc Vân Sơ đang ngồi trên giường khẽ giơ tay "đánh" nhẹ Lục Thời Ngôn, giọng nũng nịu trách móc: "Anh Thời Ngôn, anh nói chuyện với Thần Hi cho đàng hoàng vào chứ! Thần Hi, tớ còn phải cảm ơn bộ quần áo của cậu nữa! Quần áo tớ ướt hết rồi, không có gì để mặc, cảm ơn cậu đã cho tớ mượn đồ mặc nhé."

Nói rồi, Lạc Vân Sơ lại dùng tay chỉnh lại chiếc áo bông mới trên người.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 3: Chương 3



Lúc này Hứa Thần Hi mới để ý, chiếc áo bông màu đỏ tươi mà Lạc Vân Sơ đang mặc, chính là chiếc áo mà Lục Thời Ngôn đã mua cho cô vào ngày cưới.

Khi đó, Lục Thời Ngôn còn nói rằng cô mặc màu đỏ tươi là đẹp nhất. Chiếc áo đẹp quá, Hứa Thần Hi chỉ mặc đúng một lần rồi cất kỹ.

Không ngờ, chiếc áo mà cô vẫn luôn nâng niu không dám mặc, Lục Thời Ngôn lại dễ dàng đưa cho Lạc Vân Sơ mặc.

"Em cảm ơn cô ta làm gì? Nếu không phải tại cô ta, hôm nay em đã không bị thương rồi."

Nói xong, Lục Thời Ngôn quay sang nhìn Hứa Thần Hi: "Em mau ra tủ lạnh lấy mấy cái sủi cảo gói hôm qua nấu cho Vân Sơ đi, Vân Sơ bị thương xong chưa ăn gì, chắc đói lắm rồi!"

Vừa nói, Lục Thời Ngôn vừa đứng dậy đi lấy ấm nước, rồi đổ nước nóng vào túi chườm. Đợi khi túi chườm đầy nước, anh cẩn thận đậy lại rồi đặt dưới chân Lạc Vân Sơ đang nửa nằm trên giường để giữ ấm cho cô.

Nhìn những hành động ân cần của Lục Thời Ngôn, cùng với chiếc áo bông đỏ chói kia, lòng Hứa Thần Hi không khỏi chua xót.

Từ khi kết hôn đến giờ, luôn là cô đặt túi chườm cho Lục Thời Ngôn, anh chưa bao giờ làm điều đó cho cô.

Hứa Thần Hi bước đến trước mặt Lục Thời Ngôn, giơ đôi bàn tay đã được băng bó lên trước mặt anh.

"Lục Thời Ngôn, em cũng bị thương mà."

Nhìn đôi tay bất ngờ chìa ra, Lục Thời Ngôn khựng lại một chút, rồi khó chịu gạt phắt đi: "Em bị thương là đáng đời, ai bảo em dám tâm địa hãm hại Vân Sơ? Hơn nữa, có phải tiểu thư khuê các gì đâu mà làm bộ làm tịch, chỉ có chút bỏng thôi mà cũng quấn băng như cái bánh tét. Vân Sơ từ bé đã sợ đau nhất, có thấy cô ấy băng bó kiểu đó bao giờ đâu."

Nghe những lời của Lục Thời Ngôn, Hứa Thần Hi khẽ liếc nhìn bàn tay Lạc Vân Sơ đang đặt trên chăn. Đôi tay trắng nõn thon thả, chẳng có vẻ gì là đã bị thương cả.

Cùng lúc đó, Lục Thời Ngôn đẩy Hứa Thần Hi về phía bếp: "Em mau đi nấu sủi cảo đi, đừng có làm phiền Vân Sơ nghỉ ngơi, đây là lệnh đấy."

Nói xong, Lục Thời Ngôn vội vã quay trở lại phòng với Lạc Vân Sơ.

Nhìn theo bóng lưng Lục Thời Ngôn khuất dần, đôi mắt đỏ hoe của Hứa Thần Hi cuối cùng cũng rơi lệ. Thì ra dù đã cố gắng từ bỏ, trái tim vẫn không ngừng nhói đau.

Cô đã yêu anh suốt bao nhiêu năm, từng ngỡ anh là ánh sáng cứu rỗi đời mình, nhưng giờ đây, sự cứu rỗi ấy đã tan biến, ánh sáng của cô cũng vụt tắt.

Quay người đi, vội lau những giọt nước mắt, Hứa Thần Hi lấy chiếc nồi sắt từ trong tủ ra. Cắn răng chịu đựng cơn đau, cô hứng nước vào nồi rồi đặt lên bếp than tổ ong, chuẩn bị nấu sủi cảo.

Nhưng đúng lúc đó, giọng Lục Thời Ngôn đầy giận dữ bất ngờ vang lên: "Em để cái nồi ở đây thì Vân Sơ sưởi ấm bằng cái gì? Đi mau, ra ngoài kia mà đốt lại cái lò khác đi.”

Nói rồi, Lục Thời Ngôn chỉ tay về phía chiếc lò cũ kỹ đã lâu không dùng ngoài sân, hách dịch ra lệnh cho Hứa Thần Hi.

Nhìn chiếc lò đặt trơ trọi ngoài trời, Hứa Thần Hi cắn chặt môi, đứng im như trời trồng. Cái quai của chiếc lò đó đã bị hỏng từ lâu, muốn mang nó vào nhà chỉ có cách ôm.

Nhưng đôi tay cô giờ đang bị thương, hoàn toàn không thể nhấc nổi.

"Em điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì sao?"

"Lục Thời Ngôn, em..."

Hứa Thần Hi một lần nữa giơ đôi bàn tay băng bó lên: "Em đúng là đồ ngốc! Không mang được lò vào thì không biết nấu ở ngoài à?"

Nói rồi, anh đẩy mạnh Hứa Thần Hi ra ngoài, dúi cả nồi và đ ĩa sủi cảo vào tay cô, rồi nhanh chóng quay vào nhà đóng sầm cửa lại, còn không quên nói vọng ra là sợ hơi ấm bay mất.

Loay hoay mãi ngoài trời, Hứa Thần Hi cuối cùng cũng nấu xong nồi sủi cảo, run rẩy bưng vào nhà.

"Đây, Sơ Vân, chắc em đói lắm rồi! Đây là sủi cảo hôm qua mẹ anh tự tay gói đấy, em nhớ không, trước kia em thích ăn món này nhất mà."
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 4: Chương 4



Nhận lấy bát sủi cảo từ tay Hứa Thần Hi, Lục Thời Ngôn gắp một chiếc, cẩn thận xé làm đôi rồi thổi nguội, sau đó dịu dàng đút cho Lạc Sơ Vân đang ngồi tựa lưng trên giường.

Nhìn cảnh tượng thân mật ấy, Hứa Thần Hi bỗng thấy mình như một người thừa thãi.Lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, Hứa Thần Hi vô lực ngã xuống chiếc sofa cũ kỹ, khẽ xoa xoa cái bụng đang réo lên từng hồi.

Lục Thời Ngôn chỉ lo lắng Lạc Vân Sơ chưa ăn gì, mà quên rằng Hứa Thần Hi cũng bụng đói meo. Nhưng nhìn đ ĩa sủi cảo đặt trên bàn dành cho mình, Hứa Thần Hi chẳng còn chút cảm giác ngon miệng nào.

Đang lúc Hứa Thần Hi thất thần, cô thấy Lục Thời Ngôn ôm mấy chiếc chăn từ trong phòng ngủ bước ra.

"Vân Sơ mới về nước, chắc chưa quen khí hậu ở đây. Hôm nay chúng ta ngủ ngoài này, em trải chiếu chăn dày một chút rồi ngủ dưới đất nhé, anh ngủ tạm vài đêm trên sofa cũng được."

Nói rồi, Lục Thời Ngôn ném cả chồng chăn xuống cho Hứa Thần Hi, rồi lại quay vào phòng ngủ. Nhìn đống chăn nặng trịch rơi xuống người, Hứa Thần Hi chỉ thấy buồn cười đến chua xót.

Tại sao Lạc Vân Sơ vừa đến mà cô và anh phải nhường nhịn? Ngôi nhà này, rõ ràng chưa từng có chỗ cho Lạc Vân Sơ.

Dù trong lòng nghĩ vậy, Hứa Thần Hi vẫn không còn cách nào khác. Cô lặng lẽ nhặt chăn lên, trải một chỗ dưới sàn nhà.

Ngày hôm sau, là ngày Lục Thời Ngôn và Hứa Thần Hi thường niên đến thăm bố mẹ anh ở khu quân đội.

Chỉ khác là, trước đây chỉ có hai người, còn năm nay, Lục Thời Ngôn còn dẫn theo cả Lạc Vân Sơ.

"Bố mẹ, xem con đưa ai về này!"

Vừa bước chân vào cửa, Lục Thời Ngôn đã háo hức muốn khoe Lạc Vân Sơ với bố mẹ. Nhưng khi bố Lục và mẹ Lục nhìn thấy người đi cùng con trai, nụ cười tươi rói trên mặt họ thoáng chút gượng gạo.

Họ không ngờ rằng Lục Thời Ngôn lại đưa Lạc Vân Sơ đến nhà. Mặc dù trước đây Lạc Vân Sơ thường xuyên lui tới nhà họ Lục. Bố Lục và bố Lạc là đồng đội cũ, hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai gia đình cũng từng có ý định tác hợp cho chúng.

Nhưng năm năm trước, bố Lạc vì một số chuyện mà rời quân ngũ, đưa cả gia đình ra nước ngoài. Chỉ là, không ai ngờ rằng Lạc Vân Sơ sẽ có ngày trở về.

Thấy Lạc Vân Sơ xách theo hộp quà đến nhà, mẹ Lục cũng chỉ biết gượng gạo nhận lấy, rồi mời cả ba người vào nhà.

Mẹ Lục vừa cười vừa rót nước mời Lạc Vân Sơ, trong khi đó bố Lục với vẻ mặt nghiêm nghị bước đến trước mặt Lục Thời Ngôn.

"Thời Ngôn, con theo bố một lát."

Bố Lục dẫn Lục Thời Ngôn vào thư phòng. Lạc Vân Sơ và Hứa Thần Hi đều không biết họ đã nói chuyện gì bên trong, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng tranh cãi vọng ra từ thư phòng.

"Bác gái, hình như..."

Ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly nước, Lạc Vân Sơ có chút lo lắng nhìn về phía cánh cửa thư phòng.

"Ôi dào, không sao đâu con, bố con nó, lúc nào chẳng thế."

Mẹ Lục không lấy làm lạ, kéo Hứa Thần Hi ngồi xuống, ân cần nắm lấy tay cô: "Thần Hi này, dạo này Thời Ngôn có làm gì con buồn không?"

Vừa nói, mẹ Lục vừa khẽ liếc nhìn Lạc Vân Sơ đang ngồi bên cạnh. Bà không phải không thích Lạc Vân Sơ, chỉ là lần này cô ấy trở về, mẹ Lục cảm thấy Lạc Vân Sơ có điều gì đó khác lạ so với trước kia.

"Mẹ..."

Nhìn đôi mắt hơi đỏ của mẹ Lục, người luôn yêu thương mình, Hứa Thần Hi nghẹn lời.

"Thôi thôi, không sao, không sao. Chỉ cần con sống tốt là mẹ mãn nguyện rồi."

Vừa nói, mẹ Lục ôm chặt Hứa Thần Hi vào lòng. Ngồi một bên chứng kiến cảnh tượng ấy, lòng Lạc Vân Sơ không khỏi gợn sóng.

Không biết bao lâu sau, Lục Thời Ngôn cuối cùng cũng bước ra khỏi thư phòng, nhưng vẻ mặt không còn tươi cười như lúc mới đến.

"Thần Hi à, con vào đây một lát."

Bố Lục cũng theo sau bước ra, hiền từ vẫy tay gọi Hứa Thần Hi. Hứa Thần Hi bước vào thư phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, chỉ thấy bố Lục nhìn cô với ánh mắt xót xa, lặng lẽ hồi lâu.

"Thần Hi, con thực sự đã quyết định kỹ rồi chứ?"
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 5: Chương 5



Một lúc lâu sau, bố Lục mới cất tiếng.

"Bố, con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ."

Sự kiên quyết của Hứa Thần Hi khiến bố Lục thở dài lần nữa.

Xem ra, đứa con dâu này ông thật sự không thể giữ lại được nữa rồi. Quay người đi, bố Lục lấy từ trong ngăn kéo ra hai thứ.

"Ký đi!"

Nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn và chữ ký của Lục Thời Ngôn trên bàn, Hứa Thần Hi cầm bút lên, không chút do dự đặt bút ký tên mình.

Tờ giấy này, cô đã chờ đợi từ rất lâu rồi.

Ký xong, bố Lục lại đặt một vật khác trước mặt cô. Đó là giấy báo nhập học của trường Nam Hậu gửi đến.

Hứa Thần Hi run run cầm lấy giấy báo nhập học, nhìn dòng chữ vuông vắn ghi rõ tên mình, mắt cô đỏ hoe. Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên, cúi gập người cảm ơn bố Lục.

"Bố, con cảm ơn bố!"

Nhìn đứa con dâu mà ông luôn coi như con gái ruột, bố Lục cũng không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Ngắm nghía tờ giấy báo nhập học trong tay hồi lâu, Hứa Thần Hi cẩn thận gấp lại rồi cất vào n.g.ự.c áo.

Bước ra khỏi thư phòng, Hứa Thần Hi thấy Lục Thời Ngôn đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, trong đáy mắt chất chứa đầy sự oán hận.

Sau bữa trưa diễn ra không mấy vui vẻ, Lục Thời Ngôn viện cớ đưa Lạc Vân Sơ và Hứa Thần Hi rời khỏi nhà.

Chỉ là vừa ra khỏi cổng khu dân cư chưa đi được bao xa, Lục Thời Ngôn đột ngột dừng xe.

Anh quay người lại, giận dữ nhìn Hứa Thần Hi: "Hứa Thần Hi, tôi cứ tưởng cô chỉ là ghen tị, ai ngờ cô còn học được cả trò đi mách lẻo. Rõ ràng là cô làm Vân Sơ bị bỏng, thế mà cô còn dám chạy đến trước mặt bố mẹ tôi để đặt điều nói xấu. Trước đây sao tôi không nhìn ra con người thật của cô? Biết thế, ngày xưa tôi đã không nên cứu cô, càng không nên cưới cô làm vợ."

Nói rồi, Lục Thời Ngôn bước nhanh tới, túm lấy bàn tay đang bị thương của Hứa Thần Hi: "Chỉ là vết bỏng nhỏ xíu, cô còn cố tình băng bó như thế này để tỏ vẻ đáng thương, tôi thật sự đã xem thường thủ đoạn của cô rồi."

Chưa kịp để Hứa Thần Hi mở lời, Lục Thời Ngôn đã hất mạnh tay cô, khiến cô ngã nhào về phía sau.

"Á..."

Cô còn định nói gì đó, nhưng không ngờ lại giẫm phải viên bi thủy tinh ở đâu đó trên mặt đất, chân cô trẹo đi, cả người đổ rầm xuống.

Nhìn Hứa Thần Hi ngã sõng soài trên đất, cố gắng mấy lần vẫn không đứng dậy được, Lục Thời Ngôn nhếch mép cười lạnh lẽo.

"Nếu muốn người khác không biết, thì tốt nhất đừng có làm, Hứa Thần Hi, đây chính là quả báo của cô."

Nói xong, Lục Thời Ngôn quay người, kéo tay Lạc Vân Sơ đi thẳng, bỏ mặc Hứa Thần Hi ở lại.

Nhìn theo bóng lưng Lục Thời Ngôn khuất dần, nước mắt Hứa Thần Hi không ngừng tuôn rơi. Cô chỉ là người có khuôn mặt giống Lạc Vân Sơ, đó đâu phải là lỗi của cô, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Cắn răng chịu đựng cơn đau ở chân, Hứa Thần Hi nhặt chiếc túi xách bị rơi xuống đất. Trong túi, có 90 đồng tiền mà bố Lục đã đưa cho cô.

Cô muốn dùng số tiền này để mua những vật dụng cần thiết cho chuyến đi về phương Nam sắp tới.

Nhưng đúng lúc Hứa Thần Hi đang khập khiễng bước về phía cửa hàng tạp hóa, một tên trộm bất ngờ từ phía sau giật phăng chiếc túi của cô.

"Cướp! Cướp..."

Hứa Thần Hi thất thanh kêu cứu, nhưng những người xung quanh chẳng ai mảy may đoái hoài. Bất lực, cô đành một mình đuổi theo, nhưng cơn đau nhói ở chân khiến cô buộc phải dừng lại.

Ôm chặt lấy cổ chân đau nhức, Hứa Thần Hi vẫn cố gắng bước tập tễnh đuổi theo tên cướp. Khi cô đuổi kịp đến khúc quanh ở góc phố, thì thấy tên trộm đã bị một người đàn ông mặc bộ vest lịch sự quật ngã xuống đất.

"Đây, túi của cô, trả lại cho cô."

Người đàn ông một tay ném chiếc túi về phía Hứa Thần Hi, tay kia giữ chặt cánh tay tên trộm, khóa ngược ra sau lưng.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 6: Chương 6



Nhận lấy chiếc túi, Hứa Thần Hi vội vàng mở ra kiểm tra, muốn xem đồ đạc bên trong còn nguyên vẹn không.

Nhưng chiếc túi trống rỗng, chẳng còn gì cả.

"Tiền của tôi... tiền của tôi đâu rồi?"

Hứa Thần Hi kinh hoàng kêu lên, cùng lúc đó, tên trộm dưới đất cũng r3n rỉ.

"Chị... chị ơi... không phải em lấy tiền của chị đâu."

Lúc này, Hứa Thần Hi mới nhận ra, người đang bị đè nghiến dưới đất kia, chính là đứa em trai ruột của cô.

"Ôi da... mau bảo hắn thả em ra... đau c.h.ế.t mất..."

Hứa Lai Bảo quằn quại đau đớn trên mặt đất, người đàn ông mặc vest nhấc bổng Hứa Lai Bảo lên, tay vẫn giữ chặt cánh tay cậu ta.

"Cậu ta... thật sự là em trai cô sao?"

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông mặc vest, Hứa Thần Hi khẽ gật đầu. Đúng là em trai cô, nhưng lòng cô ước gì không phải.

"Hứa Lai Bảo, tiền của chị đâu?"

Hứa Thần Hi chất vấn em trai, nhưng Hứa Lai Bảo chỉ xoa xoa cổ tay và khóe miệng, nhún vai, tỏ vẻ chẳng liên quan.

"Em làm sao biết được? Em vừa giật được túi còn chưa kịp mở ra thì đã bị người này đánh cho một trận rồi."

Nói rồi, Hứa Lai Bảo liếc xéo người đàn ông vừa nãy đã đè hắn xuống đất, rồi đột nhiên mắt sáng lên.

"Chị hai, khi nào chị lại quen được anh chàng công tử bột này thế? Anh rể biết không?"

Hứa Lai Bảo nhích lại gần Hứa Thần Hi, mắt không rời khỏi người đàn ông mặc vest.

"Hứa Lai Bảo, em ăn nói lung tung gì vậy hả? Mau trả tiền lại cho chị!"

Nhìn khuôn mặt bầm dập của Hứa Lai Bảo, Hứa Thần Hi chẳng còn tâm trí nào nghe hắn lảm nhảm, cô chỉ muốn lấy lại số tiền ít ỏi của mình.

"Ối dào, Hứa Thần Hi, làm vợ đại đội trưởng được vài năm mà cô dám lên giọng với tôi thế hả? Tin hay không tôi về méc anh rể, cô lén lút ra ngoài tòm tem trai trẻ."

Vừa nói, Hứa Lai Bảo vừa đẩy mạnh bàn tay Hứa Thần Hi đang chìa ra trước mặt hắn, khiến cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

Thấy vậy, người đàn ông mặc vest lại một lần nữa túm lấy Hứa Lai Bảo: "Trộm tiền đã đành, còn dám đánh phụ nữ? Loại người này tôi ghét cay ghét đắng. Đi theo tôi đến đồn cảnh sát!"

Hứa Lai Bảo bị người đàn ông mặc vest kéo xềnh xệch đến đồn cảnh sát. Vừa thấy người đến, trưởng đồn cảnh sát vội vàng tươi cười chạy ra đón.

"Thẩm thiếu gia? Gió nào đưa cậu đến đây thế? Thật là thất lễ quá!"

"Trưởng đồn Tống, đây là cách ông quản lý địa bàn đấy à? Tên này dám ngang nhiên trộm cắp giữa phố xá, còn đánh phụ nữ ngay trước mặt tôi, chẳng lẽ ông không định xử lý cho ra nhẽ?"

Nói rồi, Thẩm Tử Văn mạnh tay đẩy Hứa Lai Bảo ngã nhào xuống chân trưởng đồn Tống.

"Ôi da, sơ suất, sơ suất! Sao chuyện này lại có thể xảy ra ngay trước mắt Thẩm thiếu gia được chứ? Là tôi quản lý không tốt."

Vừa nói, trưởng đồn Tống vừa vẫy tay ra lệnh cho thuộc cấp đưa Hứa Lai Bảo đi, rồi quay người định rót trà mời Thẩm Tử Văn.

"Các người dám bắt tôi hả? Tôi là em trai của vợ đại đội trưởng đấy!"

Đúng lúc này, Hứa Lai Bảo bị giữ chặt bất ngờ hét lớn. Trưởng đồn Tống lúc này mới nhận ra, người phụ nữ đi cùng Thẩm Tử Văn chính là vợ của Lục Thời Ngôn.

"Cái này..."

Liếc nhìn Hứa Thần Hi, rồi lại nhìn sang Thẩm Tử Văn đứng bên cạnh, trưởng đồn Tống tỏ ra bối rối.

Một bên là vợ đại đội trưởng, một bên là cháu nội của nguyên sư trưởng, cả hai đều là những người ông ta không dám mếch lòng.

"Trưởng đồn Tống, anh ta đã trộm tiền của tôi và không chịu trả lại, xin cứ xử lý theo đúng pháp luật."

Nhận thấy sự khó xử của trưởng đồn, Hứa Thần Hi chủ động lên tiếng.

"Hứa Thần Hi, đồ khốn nạn! Tôi là em trai ruột của cô, cô dám đối xử với tôi như thế hả? Cô liệu hồn đừng để tôi ra khỏi đây, nếu không tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô!"

Thấy việc nhắc đến Lục Thời Ngôn cũng không có tác dụng, Hứa Lai Bảo chỉ còn cách trừng mắt giận dữ nhìn Hứa Thần Hi, miệng không ngừng tuôn ra những lời lẽ thô t ục.

Nhìn khuôn mặt méo mó đầy hằn học của Hứa Lai Bảo, Hứa Thần Hi chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hắn nữa.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 7: Chương 7



Từ nhỏ, bố mẹ đã luôn thiên vị em trai, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho hắn. Chuyện trộm cắp, Hứa Lai Bảo đã gây ra không biết bao nhiêu lần, và mỗi lần như vậy, Hứa Thần Hi đều bị bố mẹ đẩy ra làm kẻ chịu tội thay.

Chính vì những chuyện đó, danh tiếng của cô trong làng đã sớm trở nên tồi tệ. Thậm chí, trưởng thôn ngày xưa còn khuyên Lục Thời Ngôn đừng nên lấy cô.

Lần này, Hứa Thần Hi quyết không dung túng cho hắn nữa: "Các người đang làm cái gì vậy?"

Nhưng đúng lúc Hứa Lai Bảo sắp bị đưa đi, giọng nói lạnh lùng và đầy uy nghiêm của Lục Thời Ngôn vang lên từ cửa đồn cảnh sát.

Phía sau anh, Lạc Vân Sơ đang vội vã chạy theo.

“Anh rể, anh rể ơi, cứu em với! Chị em phát điên rồi, vì một thằng đàn ông mà muốn tống em vào tù!"

Như vớ được phao cứu sinh, Hứa Lai Bảo vùng vẫy thoát khỏi tay mấy anh cảnh sát đang giữ mình, rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn sau lưng Lục Thời Ngôn.

"Hứa Thần Hi, em muốn tống em trai mình vào tù à?"

"Không phải chuyện của anh!"

Vừa nói, Hứa Thần Hi vừa định tiến lên túm lấy Hứa Lai Bảo, nhưng Lục Thời Ngôn đã nhanh tay giữ chặt cô lại.

"Cái gì mà không phải chuyện của tôi? Em là vợ tôi, chuyện của em chính là chuyện của tôi! Rốt cuộc Lai Bảo đã làm gì mà em lại muốn đưa nó đến đây?"

Lục Thời Ngôn nghe Hứa Thần Hi nói, khựng lại một giây, rồi mặt mày tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên giận dữ.

"Lục Thời Ngôn, anh buông tay ra! Anh làm tôi đau!"

Hứa Thần Hi cố gắng giằng tay ra khỏi cái nắm chặt như kìm của Lục Thời Ngôn, nhưng sức lực của anh quá lớn, bàn tay vốn đã băng bó của cô giờ lại càng đau nhức hơn.

"Vị tiên sinh này, xin hãy bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân với phụ nữ."

Lúc này, Thẩm Tử Văn đứng một bên quan sát mọi chuyện lên tiếng. Mặc dù không biết rõ ngọn ngành câu chuyện giữa họ, nhưng việc đàn ông vũ phu với phụ nữ là điều anh ta ghét nhất.

"Cậu là cái thá gì mà dám xen vào chuyện nhà tôi?"

Nói rồi, Lục Thời Ngôn trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Tử Văn, sau đó nắm chặt lấy tay Hứa Thần Hi.

"Đi về nhà với tôi!"

Nói xong, không đợi trưởng đồn Tống đang đỡ Thẩm Tử Văn lên tiếng, Lục Thời Ngôn giận dữ lôi xềnh xệch Hứa Thần Hi về nhà.

Vừa về đến nhà, Lục Thời Ngôn đẩy mạnh Hứa Thần Hi ngã xuống sofa, cơn giận bừng bừng bóp chặt cổ cô.

"Nói! Cái gã đàn ông đó là ai?"

Mắt Lục Thời Ngôn đỏ ngầu, anh ta giận dữ nhìn chằm chằm Hứa Thần Hi đang bị mình bóp nghẹt đến đỏ cả mặt, nhưng bàn tay vẫn không hề có ý định buông lỏng.

"Ai...?"

"Chính là cái gã vừa nãy dám lên tiếng bênh vực cô!"

Hứa Thần Hi, người vợ luôn nhẫn nhịn của anh, vậy mà lại dám cãi lời anh trước mặt trưởng đồn Tống và gã đàn ông kia.

Nghĩ đến ánh mắt quan tâm mà gã đàn ông đó dành cho Hứa Thần Hi, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Lục Thời Ngôn càng bùng cháy dữ dội.

Ánh mắt đó anh ta quá quen thuộc, anh ta cũng từng nhìn Hứa Thần Hi bằng ánh mắt như thế.

"Anh rể, đó là tình nhân của Hứa Thần Hi!"

Lúc này, Hứa Lai Bảo từ phía sau lén lút đi tới, một câu nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa giận dữ của Lục Thời Ngôn.

Bàn tay đang bóp cổ Hứa Thần Hi siết chặt hơn nữa, cô cảm thấy lồ ng n.g.ự.c mình nghẹn lại, dưỡng khí ngày càng cạn kiệt.

Ngay khi Hứa Thần Hi sắp ngạt thở đến nơi, một vật rơi ra từ trong áo cô đã khiến Lục Thời Ngôn đột ngột buông tay.

Đó là chiếc nhẫn cưới mà Lục Thời Ngôn đã trao cho cô trong ngày trọng đại, chỉ vì kích cỡ không vừa nên Hứa Thần Hi chưa bao giờ đeo, mà luôn cất giữ nó như một báu vật bên mình.

Nhặt chiếc nhẫn rơi xuống đất, Lục Thời Ngôn thoáng chút bàng hoàng. Nhìn ngón tay trống trơn của mình, Lục Thời Ngôn siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 8: Chương 8



Anh đã quên từ lâu chiếc nhẫn cưới của mình thất lạc ở đâu, không ngờ Hứa Thần Hi vẫn luôn trân trọng nó như vậy.

Lại một lần nữa nhìn Hứa Thần Hi đang thở d ốc khó khăn trên sofa, Lục Thời Ngôn đứng dậy, kéo tay Lạc Vân Sơ rời khỏi nhà.

Những ngày sau đó, Lục Thời Ngôn không hề trở về, mãi đến năm ngày sau, khi Hứa Thần Hi vừa tan ca về đến nhà, cô đã thấy Lạc Vân Sơ đang cầm chiếc kéo loay hoay cắt thứ gì đó.

"Anh Thời Ngôn, anh về rồi đấy à!"

Nghe thấy tiếng mở cửa, giọng nói ngọt ngào của Lạc Vân Sơ vang lên, nhưng khi cô quay người lại và nhìn thấy Hứa Thần Hi đứng đó, cô khựng lại một chút, rồi lại nở một nụ cười giả tạo.

"Ôi, là Thần Hi đấy à! Tôi đã khuyên anh Thời Ngôn rồi, cậu cũng thật là, sao lại có thể làm chuyện đó sau lưng anh ấy chứ? Lát nữa anh Thời Ngôn về, cậu cứ ngoan ngoãn nhận lỗi đi, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà!"

Nói rồi, Lạc Vân Sơ đặt chiếc kéo xuống, chạy đến khoác tay Hứa Thần Hi một cách thân mật. Hứa Thần Hi nhíu mày, cô vốn định rút tay ra và bỏ đi, nhưng vệt màu đỏ trên giường đã khiến cô dừng lại.

"Cô đang cắt cái gì vậy?"

"À, cậu nói cái này hả!"

Nói rồi, Lạc Vân Sơ bước đến bên giường, cầm chiếc áo bông màu đỏ tươi đã bị cô ta cắt xén nham nhở lên, cố tình huơ huơ trước mặt Hứa Thần Hi.

"Hôm nay đi mua quần áo, tôi không chọn được chiếc quần bông nào ưng ý cả, anh Thời Ngôn liền bảo tôi lấy bông từ chiếc áo này ra để may thành quần. Tôi biết đây là áo của cậu, tôi cũng đã nói với anh Thời Ngôn là làm như vậy không hay, nhưng anh ấy bảo cậu cũng chẳng dùng đến chiếc áo tốt như thế này, nên tôi đã lấy bông ra rồi. Thần Hi, cậu sẽ không trách tôi chứ?"

Nói rồi, Lạc Vân Sơ còn cố tình lấy bông từ trong áo ra, đưa đến trước mặt Hứa Thần Hi bóp bóp.

Nhìn chiếc áo bị cắt xén tơi tả, Hứa Thần Hi cảm thấy như chính cuộc hôn nhân mục nát của cô và Lục Thời Ngôn, đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Không thèm để ý đến Lạc Vân Sơ vẫn đang ra vẻ đắc ý, Hứa Thần Hi quay người bước thẳng vào phòng trong.

Nhưng ai ngờ, khi cô mở chiếc hộp sắt đựng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình ra, bên trong lại trống trơn.

"À, đúng rồi, anh Thời Ngôn bảo anh ấy mang không đủ tiền, nên đã lấy tiền trong này ra mua cho em chiếc áo khoác này đấy. Thần Hi, cậu xem chiếc áo khoác này có đẹp không? Tôi vốn thích màu trắng, nhưng anh Thời Ngôn bảo tôi mặc màu hồng đẹp hơn."

Nhìn Hứa Thần Hi ôm chiếc hộp sắt ngẩn ngơ, Lạc Vân Sơ tiến lại gần, còn cố tình xoay mấy vòng trước mặt cô.

Nghe những lời của Lạc Vân Sơ, Hứa Thần Hi nghiến chặt răng, một cơn giận dữ trào dâng trong lòng.

Đây là 300 đồng tiền mà cô đã chắt chiu dành dụm bao nhiêu năm, vậy mà Lục Thời Ngôn lại lấy hết đi mua áo khoác cho Lạc Vân Sơ?

Nghĩ đến đây, Hứa Thần Hi chẳng còn quan tâm cô ta là "ánh trăng sáng" của ai nữa, cô lao tới như một mũi tên, hai tay nắm chặt lấy chiếc áo khoác trên người Lạc Vân Sơ, cố gắng giật phăng nó ra.

"Cô cởi nó ra trả lại cho tôi! Đó là tiền của tôi, tiền của tôi..."

Hứa Thần Hi đè Lạc Vân Sơ xuống đất, điên cuồng giằng xé chiếc áo khoác trên người cô ta.

Ngay khi Hứa Thần Hi sắp giật được chiếc áo ra khỏi người Lạc Vân Sơ, một lực mạnh mẽ bất ngờ nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.

"Em đang làm cái trò gì vậy hả?"

Lục Thời Ngôn kéo mạnh Hứa Thần Hi ra khỏi người Lạc Vân Sơ, rồi đẩy mạnh cô về phía sau, khiến cô ngã nhào xuống đất.

"Hứa Thần Hi, em đừng có quá đáng như thế!"

Nhìn Lạc Vân Sơ nằm trên đất, ôm chặt chiếc áo khoác, Lục Thời Ngôn vội vàng ngồi xuống đỡ cô ta dậy.

"Vân Sơ, em có sao không?"

Vừa nói, Lục Thời Ngôn vừa cẩn thận đỡ Lạc Vân Sơ ngồi xuống ghế, rồi ân cần kiểm tra xem cô ta có bị thương chỗ nào không.

"Hức... hức... anh Thời Ngôn ơi, cuối cùng anh cũng về rồi... Thần Hi... Thần Hi..."

"Cô ta đã làm gì em?"
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 9: Chương 9



"Em... em vốn chỉ muốn đến khuyên chị Thần Hi thôi, nhưng nhà không có ai, em nghĩ bụng sửa lại cái áo này một chút, ai ngờ chị Thần Hi vừa về đã xông vào giật áo em, còn bắt em phải trả tiền. Em đã nói là sẽ trả tiền cho chị ấy rồi mà... nhưng chị ấy... chị ấy lại mắng em là đồ rẻ rách, nói em không biết xấu hổ, cướp chồng chị ấy, còn mặc đồ của chị ấy nữa…Anh Thời Ngôn... em thật sự vẫn còn thích anh... nhưng anh đã có vợ rồi... bây giờ em chỉ coi anh như anh trai ruột của mình thôi... em thật lòng không bao giờ muốn phá hoại hạnh phúc của anh chị... hức... hức..."

Nói rồi, những giọt nước mắt to như hạt đậu của Lạc Vân Sơ đã lăn dài trên gò má.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lạc Vân Sơ, nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của cô ta, Lục Thời Ngôn đau lòng ôm chặt cô ta vào lòng an ủi, rồi quay phắt sang nhìn Hứa Thần Hi vẫn còn ngồi bệt dưới đất.

"Hứa Thần Hi, làm người phải biết chừng mực! Đừng ép tôi phải ly hôn với em!"

Lục Thời Ngôn che chắn Lạc Vân Sơ sau lưng, mặt mày lạnh lẽo nhìn Hứa Thần Hi.

"Lục Thời Ngôn, đó là tiền của tôi! Tại sao anh dám tự tiện dùng tiền của tôi mà không hỏi ý kiến?"

Hứa Thần Hi chỉ tay vào chiếc hộp sắt trống rỗng trên sàn nhà, mắt ngấn lệ nhìn Lục Thời Ngôn.

"Cái gì mà của em với của anh? Nếu không có tôi, em lấy đâu ra số tiền đó? Em đừng quên, chính vì em lấy tôi, em mới có cơ hội vào nhà máy làm việc. Không có tôi, em mãi mãi chỉ là một người bán rau ngoài chợ."

"Lục Thời Ngôn, anh trả tiền lại cho tôi... đó là tiền của tôi... tiền của tôi..."

Nói rồi, Hứa Thần Hi ngồi bệt xuống đất, cuối cùng cũng bật khóc nức nở, đầy bất lực.

Nhìn Hứa Thần Hi khóc lóc thảm thiết, chẳng khác nào một người đàn bà bị phụ bạc, Lục Thời Ngôn sững người.

Đây là lần đầu tiên, Hứa Thần Hi khóc một cách không kiềm chế như vậy trước mặt anh.

Nhưng Lục Thời Ngôn hoàn toàn không thể hiểu nổi, chỉ là 300 đồng ít ỏi, mất rồi có thể kiếm lại, tại sao Hứa Thần Hi lại kích động đến thế?

Lục Thời Ngôn nhíu mày, nhìn Hứa Thần Hi đang khóc nấc nghẹn ngào, một nỗi bực bội vô cớ dâng lên trong lòng anh.

"Khóc! Khóc lóc suốt ngày! Lấy cô về đúng là xui xẻo!"

Nói rồi, Lục Thời Ngôn quay người, đỡ Lạc Vân Sơ đến ngồi xuống ghế sofa.

Anh ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy Hứa Thần Hi khóc.

"Anh Thời Ngôn, em nghĩ em vẫn nên đi thì hơn...Thần Hi không thích em, em không ép cô ấy, nhưng hai người tuyệt đối đừng vì em mà cãi vã, em không đáng đâu."

Nói rồi, Lạc Vân Sơ che miệng, đứng dậy định chạy ra ngoài, nhưng lại bị Lục Thời Ngôn nắm tay kéo lại.

"Đi thì chúng ta cùng đi, người làm sai đâu phải là em. Hứa Thần Hi, xem ra trước đây tôi đã quá nhân nhượng với em, mới khiến em trở nên như vậy. Em cứ ở nhà suy nghĩ cho kỹ đi, tôi đợi em đến xin lỗi."

Nói xong, Lục Thời Ngôn chẳng thèm để ý đến Hứa Thần Hi vẫn còn đang khóc, kéo tay Lạc Vân Sơ rời đi.

Và ngay khi cánh cửa khép lại, Hứa Thần Hi nhìn rõ nụ cười đắc thắng không thể che giấu trên khóe miệng Lạc Vân Sơ.

Căn nhà chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ. Nhìn ngôi nhà trống trải, nước mắt trong mắt Hứa Thần Hi cuối cùng cũng không thể kìm nén mà tuôn rơi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, kể từ ngày đó, Lục Thời Ngôn không bao giờ quay trở lại nữa, ngay cả đêm giao thừa, chỉ có một mình Hứa Thần Hi cô đơn ngồi xem tivi trong căn nhà lạnh lẽo.

Sáng mùng một Tết, Hứa Thần Hi thức dậy từ rất sớm. Sau khi thu dọn tất cả đồ đạc, cô được bố mẹ Lục đưa ra ga tàu.

"Thần Hi à, sang bên đó phải sống thật tốt nhé con, nhớ bố mẹ thì nhất định phải gọi điện về đấy."

Mẹ Lục mắt đỏ hoe nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Thần Hi, luyến tiếc nhìn cô. Từ trước đến nay, mẹ Lục vẫn luôn quý mến Hứa Thần Hi, chỉ tiếc con trai bà không có phúc phận hưởng.

Hứa Thần Hi nhìn mẹ Lục, nỗi luyến tiếc trong lòng cô còn da diết hơn cả bà. Mẹ Lục đối xử với cô còn tốt hơn cả mẹ ruột, nhưng một khi đã chia xa, chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
 
Back
Top Bottom