Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 10: Hôn


"Em thông minh như vậy, nhất định đã đoán được rồi đúng không?"

Thịch thịch thịch, Trình Niệm Niệm cảm thấy lồng ngực bên trái của mình nhảy lên có chút lợi hại.

"Tôi....

Ưm...

Tôi không biết"

Trình Niệm Niệm có chút sợ hãi: "Anh cũng không nói cái gì hết, tôi làm sao biết được."

Trình Niệm Niệm lại nghĩ đến người này mấy ngày nay không thấy qua bóng người, cũng không có tin tức gì, làm cho cô một mình phát ngốc trong văn phòng, có chút ủy khuất.

"Tôi không thông minh chút nào, tôi cũng không đoán được anh suy nghĩ cái gì...."

"Vậy Niệm Niệm vẫn luôn nghĩ về anh sao?"

Cô lại bị lừa, tâm tư bị đoán trúng, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt qua nhìn anh, mà không ý thức được xưng hô thay đổi.

Lại xù lông, thật đáng yêu, khóe miệng anh nhếch lên.

Thật hiếm khi anh giải thích: "Có chút việc gấp, mấy ngày trước có chút vấn đề về tài chính, đến hôm nay tôi mới có thể trở về."

Trình Niệm Niệm sửng sốt, nghĩ đến những lời đồn trong trường, hoá ra anh thật sự có gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài nha, thật sự quá ưu tú đi, cô lại nhún vai sau đó dùng chiếc đũa vô ý thức chọc chọc trong chén đồ ăn.

Lục Diễm đại khái có thể đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, ho nhẹ một tiếng, kéo cô ra khỏi những cảm xúc không tên, hỏi: "Làm trợ lý đã thấy quen chưa?".

Trình Niệm Niệm lắc đầu, nhưng vẫn không hiểu lắm: "Tôi cảm thấy tôi cũng không nhiều việc để làm, rốt cuộc làm trợ lý là làm cái gì thế?"

Anh không nói chuyện, cho đến lúc Trình Niệm Niệm cho rằng mình sắp đợi không được lúc anh nói ra đáp án rồi.

Thì mấy phút sau anh mới mở miệng nói: "Tôi có việc mà chỉ em.... mới có thể giúp."

Lông mi Lục Diễm rũ xuống, che dấu đi dục vọng dưới đáy mắt thật tốt, đừng nóng vội, không thể doạ cô ấy chạy.

Sau khi cơm nước xong thì màn đêm cũng buông xuống, Lục Diễm lái xe đưa cô gái nhỏ trở về trường, ngừng ở dưới lầu ký túc xá nữ.

Kéo cửa xe ra, gió đêm thổi tan suy nghĩ hỗn độn của Trình Niệm Niệm, nghĩ đến những lời cuối cùng của anh, suy nghĩ hết một đường đi rồi vẫn nghĩ không ra Lục Diễm có chuyện gì muốn mình giúp, từ trên ghế phó lái đi xuống bước gần đến bóng dáng tuấn mỹ của anh, an tĩnh một lát đem trái tim của thiếu nữ sống lại.

Trình Niệm Niệm cảm thấy rằng mình phải dũng cảm một chút.

Lục Diễm làm sao vậy,

Cô chỉ là thích anh thôi mà.

"Hôm nay cảm ơn học trưởng, tôi...

"

"Gọi tôi là Lục Diễm."

Giọng nói vang lên đánh gãy âm thanh mềm mại, sau đó anh bước gần thêm một bước.

Quá gần rồi, đến mức cô đều bị hơi thở của anh vây quanh: "...

Được."

"Đi lên đi, em nghỉ ngơi sớm một chút."

"...Vâng."

Nhưng bước chân cô vẫn không nhúc nhích.

"Lục Diễm..."

Cô nhỏ giọng nỉ non, thoang thoảng đến hương hoa sơn chi.

Cổ họng anh bắt đầu ngứa, nghẹn lại: "Sao vậy?"

Lý trí đang níu kéo.

Gió đêm dù có thổi cũng không thể tiêu tan đi tia khô nóng trong không khí yên tĩnh.

"Nếu tôi có thể....

Tôi nhất định sẽ giúp anh!"

Đôi mắt hạnh của cô léo lên sự dũng cảm cùng quyết tâm.

"Ừm..."

Từ cổ họng anh phát ra tiếng trầm thấp.

"Chỉ em mới có thể giúp."

Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào thịt mềm nơi vành tai phiếm hồng kia, ngón cái vuốt ve môi anh đào đang bị cắn chặt, quai hàm anh nhíu chặt, cổ họng thắt lại.

Anh càng nhìn vào đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kia thì càng bị mê hoặc, cúi đầu xuống ngày càng gần.

Dưới lông mi như cánh quạt, giữa bốn mắt đang nhìn nhau như đang chảy qua triền miên trong gang tấc.

Lý trí bị xé toạc ra tạo nên một vết nứt, môi anh áp lên nơi đôi môi mang theo độ ấm nóng bỏng kia, liếm qua cánh môi, thật ngọt.

Sau đó anh lại dịu dàng hôn lấy môi dưới của cô, mút vào, chỉ một chút thôi như đang uống rượu độc để làm giảm đi cơn thèm khát, môi dán môi rồi chậm rãi rời đi.

Vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô, anh nặng nề ý cười nói: "Đi lên đi."

Hơi thở ái muội như muốn thiêu đốt Trình Niệm Niệm, "Ngủ ngon!"

Sau đó cô liền cộp cộp chạy nhanh lên lầu.

Ngọn tóc quanh eo như lướt qua đầu quả tim của Lục Diễm, nhìn chằm chằm tiểu xấu xa đang đi xa kia, Lục Diễm đứng dựa trên thân xe làm gió lạnh thổi qua, anh nghĩ đến câu nói lúc nãy của cô, âm thầm cười nhẹ, rồi châm ra một điếu thuốc, không có điểm.

Lục Diễm đúng thật là có việc, sự giáo dục mà anh nhận được từ khi còn nhỏ đó là phải biết rõ mình phải làm cái gì, anh vẫn luôn hiểu rõ ràng khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế, cho nên từ trước đến nay anh vẫn luôn quyết đoán và lý trí.

Loại chuyện đặt một bàn làm việc ái muội như vậy ở trong văn phòng riêng của trường, anh là lần đầu tiên làm.

Lần đầu tiên Trình Niệm Niệm đến đảm nhận chức trợ lý, anh đã đưa cho cô chìa khoá văn phòng riêng của Hội học sinh, khiến cho vị Phó hội trưởng lấy tin tức từ những đám đông tám chuyện mà không ngừng hỏi anh.

Hiện tại nghĩ tới bọn họ ngạc nhiên về chuyện này cũng rất bình thường, chính anh cũng rất ngạc nhiên khi chỉ cần vừa nhìn thấy Trình Niệm Niệm là anh laị xuất hiện dục vọng không thể kiềm chế không biết từ đâu mà đến.

Lục Diễm vẫn luôn là một người sợ phiền toái, ở cái tuổi trẻ đang nhiệt huyết này, thật ra anh có thể phát tiết ham muốn ra, nhưng anh lại nguyện ý khắc chế, mọi hành động anh làm đều có mục đích rõ ràng.

Nhưng từ khi nào không biết anh đã bắt đầu mất khống chế.

Lục Diễm bắt đầu nhớ lại rồi trầm tư, anh cũng đã từng cho rằng đó chỉ là dục vọng đơn thuần mà cố gắng tránh xa cô, nhưng lại phát hiện ra chuyện áp chế dục vọng lại không hề có hiệu quả.

Sau đó gác bỏ lại những nhu cầu sinh lý không thể phát tiết.

Làm Lục Diễm ý thức được dục vọng của mình xuất hiện nhiều hơn, sau khi đếm kỹ lại, anh lại phát hiện anh cũng không chán ghét tiểu phiền toái này trêu chọc mình.

Thường xuyên thấy khuôn mặt nhỏ phiếm hồng khi nhìn mình cũng không khó hiểu.

Sau đó anh liền đồng ý với chuyện của cô, lý do tại sao Trình Niệm Niệm lại như vậy cũng không quan trọng.

Cho dù đó có phải là tình yêu sét đánh hay là định mệnh gì đó, thì cũng đều tốt.

Lục Diễm chỉ là không thể chịu được muốn tới gần cô.

Vì thế anh liền đặt tiểu phiền toái bên người, từng chút từng chút một tham luyến.

Mà điều Trình Niệm Niệm có thể giúp chính là làm một tiểu phiền toái ngoan ngoãn ngốc bên người anh, ngoan ngoãn.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 11: Nảy sinh dục vọng


Người trong hội học sinh luôn cảm thấy gần đây tình ý màu hồng giữa Hội trưởng và tiểu trợ lý muốn giấu mà cũng không thể che giấu được nữa rồi.

Bình thường mọi người sẽ nhìn thấy Lục Diễm ngày thường luôn luôn nghiêm túc ít nói mà nay lại thường xuyên mỉm cười, còn vành tai của tiểu trợ lý thì đỏ bừng đến mức không thể giấu được còn có ánh mắt dịu dàng bất thường của Hội trưởng làm mọi người đều khiếp sợ.

Có lẽ là do lúc trước Lục Diễm đắc ý quá mức, cũng có thể là tắm nước lạnh quá nhiều, hay là ngày đó đứng dưới lầu ký túc xá của cô gái nhỏ bị gió lạnh thổi qua người quá lâu.

Nên mấy ngày hôm trước đầu liền bị đau nhưng Lục Diễm lại không để ý tới, kết quả là sáng sớm rời giường thì cả người đều rã rời, người mà đắc ý mình mấy trăm năm cũng không sinh bệnh nay lại có chút cảm mạo phát sốt.

Anh gọi điện thoại cho Phó Hội trưởng Hà Viễn nói chút việc vặt nhờ cậu ta đi xử lý giúp, sau đó lại gửi tin nhắn cho cô gái nhỏ kia nói hôm nay không cần đi đến hội học sinh, xong xuôi hết rồi thì anh uống viên thuốc trị cảm rồi mơ màng đi ngủ.

Lúc Trình Niệm Niệm nhận được tin nhắn thì cô cũng đã đi tới hội học sinh mất rồi, đột nhiên đụng phải ai đang từ xa đi tới, nhìn đến cô còn có chút kỳ quái: " Không phải Lục Diễm nói với em là hôm nay anh ấy không tới sao?"

Lúc này Trình Niệm Niệm mới lấy ra điện thoại ra thì nhìn thấy tin nhắn: ".........."

Hà Viễn nghĩ đến sự ái muội gần đây giữa hai người, nheo mắt: "Em không biết Lục Diễm bị bệnh sao?" .

||||| Truyện đề cử: |||||

"Sao?

Anh ấy bị bệnh sao?"

Trong lòng Trình Niệm Niệm cảm thấy lo lắng.

"Đúng vậy, buổi sáng nghe giọng cậu ấy hình như rất nghiêm trọng, khẳng định cậu ấy không uống thuốc tốt, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc....."

Hà Viễn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ có chút lo lắng của cô, thầm nghĩ cô gái nhỏ này thật sự quá dễ lừa.

"Anh ấy..... sống một mình sao?"

Trình Niệm Niệm nghĩ đến việc lần trước đưa anh về nhà cũng không thấy được bóng dáng cha mẹ của anh.

"Đúng vậy, cha mẹ cậu ấy không sống ở đây."

Hà Viễn thêm mắm thêm muối xúi giục Trình Niệm Niệm đi xem anh, còn rất tốt bụng nói địa chỉ nhà của Lục Diễm cùng mật mã cho Trình Niệm Niệm.

Mà cậu lại không hề biết rằng Trình Niệm Niệm không những biết được địa chỉ nhà và mật mã của Lục Diễm, mà cô còn đi vào trong rồi nữa.

________

Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Trình Niệm Niệm cảm thấy bản thân có chút qua loa cũng có chút ảo não, nhưng lại thắng không nổi sự lo lắng trong lòng, đành gõ cửa một cái nhưng không có phản ứng, cảm tính chiến thắng lý trí, ấn mật mã xuống.

"Tích—"

Đi vào phòng ngủ tối tăm, người đang nằm trên giường, lộ ra cánh tay rắn chắc tỏ vẻ khả năng người bên trong chăn cũng là một mảnh trần trụi.

Duỗi tay xem xét nhiệt độ đang nóng lên trên trán anh, sau đó cô mới bất chấp ngượng ngùng, từ trong túi lấy thuốc hạ sốt mua trên đường, dùng tay nhỏ lạnh lẽo đẩy đẩy người đang ngủ say: "Lục Diễm, Lục Diễm, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp, được không?"

Lục Diễm cho rằng mình lại mơ thấy cô gái nhỏ kia nữa rồi.

Sau khi lần trước Trình Niệm Niệm đưa mình về thì buổi tối đó anh liền mơ thấy mình cùng cô nằm trên giường này, trằn trọc triền miên.

Cơ thể trắng nõn ngây ngô mềm mại, ướt át, khi bị anh liếm thì nước bắt đầu chảy ra rồi hét lên khi bị ngón tay cắm vào hoa huy*t.

côn th*t cực nóng cọ xát nhũ hoa, rồi lại hạ lưu mà đâm không ngừng vào hoa huy*t đang chảy róc rách, dính vào cô như nghiện ma túy vậy, không thể nào cai nghiện khiến nó bào mòn xương cốt anh.

Anh cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo trên cánh tay, mới mở mí mắt nặng trĩu ra, mơ hồ nhìn thấy bóng người vẫn luôn lắc lư ở trước mắt mình, hai cánh môi phấn nộn lúc đóng lúc mở, anh nghe không rõ, đầu óc càng thêm rối bời.

Anh vươn cánh tay ra, xoay người ôm ấy eo nhỏ rồi cúi đầu hung hăng lấp kín đôi môi anh đào phấn nộn no đủ.

Trong nháy mắt trí não của Trình Niệm Niệm trở nên trống rỗng, hơi thở nóng rực xung quanh làm cô quên mất chống cự, cái lưỡi non nớt của cô bị lôi kéo ra liếm mút, phần đầu lưỡi liền trở nên tê dại kéo theo những tiếng rên rỉ tràn ra.

Đây là một nụ hôn ướt át chứa đầy tình dục, anh đem đầu lưỡi của mình tiến vào miệng nhỏ của cô, cho cô nuốt nước miếng của mình, hút lấy đầu lưỡi của anh, giữa môi và răng cùng nhau dây dưa nhảy múa.

Anh kéo lớp vải vướng bận ở trước ngực xuống, dùng lòng bàn tay rộng lớn mạnh mẽ xoa nắn cặp vú phấn nộn làm cho hai cái tiểu anh đào run rẩy, anh vẫn cảm thấy còn chưa đủ, bàn tay nóng bỏng liền xoa một đường đi xuống, xoa đến cái eo nhỏ không thể nắm bắt, da thịt trơn bóng dính vào lòng bàn tay anh, rồi lại xoa đến cái đùi thon dài đang căng chặt, xoa đến mức làm người dưới thân phát ra từng tiếng ngọt ngào.

"Ưm a....."

Hai chân mẫn cảm cô lên, Lục Diễm túm lấy một cái chân ngọc, đè lên côn th*t nóng rực sưng tấy, côn th*t yếu ớt bị dẫm lên, chà đạp bởi mắt cá chân tinh tế yếu ớt, quy đầu tràn ra tinh dịch trắng đục dính ướt trên lòng bàn chân trắng nõn, tình dục nghiền áp cổ họng.

Dưới chân cô vô cùng cảm thấy xấu hổ cùng ngứa ngáy truyền khắp toàn thân, "A...

Anh a...

Không cần....."

Trình Niệm Niệm không biết tại sao lại biến thành như vậy, cô cảm thấy hình như mình cũng phát sốt, vô lực nhũn ra, vật xa lạ giữa hai chân khiến cô cảm thấy xấu hổ cùng ướt át lạ lùng.

Tiếng rên rỉ không thể ức chế vang lên càng mang đến khoái cảm làm cho côn th*t đang chống trên ngón chân lại sưng lớn một vòng, Lục Diễm cảm thấy chính mình bị thiêu đốt đến càng ngày càng mơ hồ, người trong lòng ngực đều mềm nhũn ra, mỗi một tấc thịt đều dính lấy anh, mỗi một tấc anh đều không muốn buông tha.

Ăn đầu v* vào trong miệng, côn th*t màu đỏ bị lòng bàn chân yếu ớt nhỏ nhắn vừa dẫm vừa đẩy, khiến anh tiết ra tinh dịch trơn trượt một mảnh.

"Anh làm em được không, Niệm Niệm" Anh thô tục thở dốc, một gầm nhẹ từ não bộ.

"Anh muốn làm em, muốn đến điên rồi....."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 12: Đâm hỏng


Trong căn phòng tối tăm mờ ảo, hai thân thể đang quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn.

Màu đồng lúa mạch đè nặng nõn nà, cứng rắn trên ướt mềm, con dã thú cuối cùng cũng đã thoát được cái lồng giam mà không cần nghe câu trả lời, hung hăng mà vồ lấy con mồi xinh đẹp.

côn th*t cứng ngắc bị chân nhỏ dẫm khiến nó lướt qua mắt cá chân, đâm đến phần bên trong giữa hai đùi căng chặt, tạo ra một màu tím đen trên quần lót.

Đầu lưỡi anh dính nướt bọt liếm lấy cái rốn nhỏ phía trên ba tấc của hoa huy*t, dùng bàn tay to lôi kéo cái quần lót.

Rốt cuộc, thịt dán thịt, côn th*t cực nóng cọ xát trên hoa huy*t mềm mại, làm hoa huy*t bị nóng đến run rẩy mấp máy, dâm dịch tràn ra trơn trượt một mảnh.

Người đang phát sốt đến nóng ran cả người cùng côn th*t cũng nóng bỏng nốt, đang dùng tay cầm côn th*t từng chút từng chút lướt qua hoa huy*t đầy dâm thuỷ, anh cọ qua tiểu đậu mầm mẫn cảm đang nhô lên, sung sướng đến mức làm cô không khỏi kêu lên: "Ưm a...

Nơi đó...

Không cần..."

"Nơi nào?"

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.

Anh dùng sức ấn mạnh vài cái: "Nơi này sao?"

Ngay lập tức tiểu đậu mầm của cô liền run run rẩy rẩy.

Thân thể cô chưa từng bị đùa giỡn qua bao giờ nên nhịn không được kẹp kẹp hai chân lại, côn th*t sưng to bị kẹp giữa cái miệng nhỏ nhắn đang tràn đầy đâm thuỷ, hai lưỡi môi hoa ngoan ngoãn hàm chứa quy đầu to lớn, môi âm hộ đầy đặn của cô ngậm lấy quy đầu đang tiết ra tinh dịch trắng đục, cái miệng nhỏ dâm đãng phía dưới vừa cắn vừa hôn quy đầu của anh.

Lục Diễm bị cắn đến tê dại, người dưới thân dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới ngoan ngoãn hàm chứa anh, cho anh đâm, làm cho côn th*t vừa nóng vừa sưng lên có vẻ dữ tợn, mồ hôi lướt qua cái eo rắn chắc, côn th*t dưới thân không ngừng va chạm.

"Anh a...

Lục Diễm...

Lục Diễm..."

Trình Niệm Niệm chỉ có thể bất lực kêu tên của anh, dưới thân bị đâm đến chảy nước lộn xộn, ướt đẫm rối tinh rối mù.

Anh không muốn phân biệt đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực nữa, cúi đầu cắn lấy cái cổ tinh tế xinh đẹp đang ngẩng cao.

côn th*t sưng lớn đè ép tiểu huyệt non mềm, từng chút từng chút càng lớn hơn, đuôi mắt đào hoa hồng lên như muốn nứt ra, đột nhiên anh kịch liệt dùng quy đầu thật nhanh đâm vào hoa kính ẩm ướt chặt chẽ, bị vách tường mềm mại ngậm chặt lấy.

"A á...

Đau...

Đau quá... anh đi ra ngoài đi..."

Trình Niệm Niệm cảm thấy bản thân muốn vỡ ra, dưới thân như là bị nhét vào một quả cầu thật lớn.

Lục Diễm cũng không chịu nổi, quy đầu mẫn cảm bị giam cầm như là dây thun gắt gao quấn quanh, tao huyệt đầy nước co rút lại hút chặt lấy côn th*t của anh, tận xương loé lên một trận tê dại.

Anh áp xuống dục vọng muốn thọc vào rút ra, nhẹ nhàng hôn xuống môi nhỏ bị cắn trắng bệch:

"Niệm Niệm...Ngoan"

Ngón tay xoa nắn ở chỗ giao hợp ướt át: "Thả lỏng một chút...

Ngoan" côn th*t dưới thân chậm rãi chuyển động kích thích cô.

Trêu chọc cọ xát nơi hoa huy*t, tiểu huyệt xinh đẹp lại một lần nữa trở nên ướt át, khe rãnh giữa quy đầu quét qua lỗ nhỏ đang cắn chặt, thịt non ướt nóng quấn lấy côn th*t không ngừng chảy ra d*m thủy, từng tấc một gắt gao tham lam cắn lấy côn th*t.

Anh nhịn không được lại cắm sâu vào một chút, càng cắm càng sâu, đâm xuyên qua lớp màng mỏng, thô bạo cọ xát mang đến cho hoa huy*t một trận co rút.

"Ưm hừ..."

Những giọt dâm dịch ấm áp lại tuôn ra tưới ướt côn th*t nóng bỏng, khắp cổ họng anh phát ra tiếng thở dài sung sướng: "Chết tiệt, mới vừa cắm vào đã..."

Lòng bàn tay tình sắc mà mơn trớn từng tấc da thịt mềm dưới thân, eo thon thao động côn th*t ra vào hoa huy*t giàn giụa dâm thuỷ, nhiệt độ ăn mòn tận xương tuỷ, huyệt thịt phấn nộn dính vào côn th*t màu tím đen rồi bị nó kéo ra, sau đó lại đâm lên, thịt huyệt lập tức liếm láp lấy mỗi một tấc thân gậy.

Lại tiến sâu thêm một chút, anh thật muốn được ngang tàng trong nơi sâu kín nhất của cô, đút cái miệng nhỏ tham ăn đang cắn cây gậy của anh thêm mấy tấc côn th*t nữa.

"Ư ưm...

Từ bỏ...

A..."

"Kẻ lừa đảo..." .

Bạ𝓃‎ có‎ biế𝘵‎ 𝘵𝙧a𝓃g‎ 𝘵𝙧𝘶yệ𝓃‎ ⩶‎ 𝙏𝙧ù‎ 𝙢𝙏𝙧𝘶yệ𝓃.V𝗡‎ ⩶

Anh liếm liếm hai cái trên cái xương quai xanh nhô lên của cô, ôn nhu mê man mà cắn, côn th*t phía dưới thì hung hăng đâm vào, cuối cùng toàn bộ nguyên cây gậy đều cắm vào hết, cái lỗ nhỏ trên quy đầu hôn lên một mảnh thịt mềm mại, thân gậy cũng bị dâm dịch nóng bỏng làm nóng hầm hập.

"Anh a.....

Quá sâu..."

Trình Niệm Niệm cảm thấy bản thân bị anh đâm hỏng rồi, xung quanh tất cả đều là hơi thở nóng rực của anh, kín đến không một kẽ hở, thân dưới sắp bị đâm muốn hỏng.

Quy đầu đè ép hoa tâm bị nghiền tễ, khoảng cách không thể tách rời, đây là toàn bộ côn th*t của Lục Diễm chôn sâu trong thân thể của mình, làm trong lòng Trình Niệm Niệm ngứa ngáy cùng với tiểu huyệt co rút lại kẹp chặt.

Nguyên cây côn th*t bị thịt non cắn chặt, "Niệm Niệm..." côn th*t lại mạnh mẽ đâm vài cái nữa, đâm đến tận gốc rễ.

"Ưm a...

Đừng mà...

A..."

Anh trấn an mà hôn xuống khuôn mặt nhỏ đầy ửng hồng, "Ngoan...

Đã tốt rồi..." côn th*t càng thêm không khống chế được dùng sức đỉnh làm chỗ sâu trong thịt mềm, từng chút dùng sức, hoa huy*t càng cắm càng mềm, côn th*t nóng rực cọ xát vách tường huyệt thịt làm nó run rẩy càng ngày càng nhanh.

Hoa tâm ùng ục phun ra chất lỏng nóng rực sền sệt, bôi lên quy đầu đang mở to, không hề cố tình đè nén dục vọng muốn vươn tới, Lục Diễm dùng một tia lý trí cuối cùng rút ra côn th*t muốn bắn, từng đợt từng đợt bắn tinh dịch lên cửa hoa huy*t đã bị đâm đỏ.

Hương hoa sơn chi trên người cô trở nên dâm mị, sau đó Lục Diễm rút ra khăn giấy lau sơ qua cho hai người rồi nghiêng người ôm lấy thân thể mềm mại đang lâm vào cao trào run rẩy, ôm chặt, vỗ nhẹ, hôn môi dỗ dành cô.

Cả người Trình Niệm Niệm giống nhau muốn rụng rời hết, mí mắt cô nặng nề, theo bản năng tới gần nguồn nhiệt bên cạnh mình.

Mái tóc đen ướt át dài đến thắt lưng phác hoạ ra khung cảnh xuân sắc triền miên của cô, hơi thở ngọt ngào vui vẻ quanh quẩn xung quanh hai người, thật lâu không thể tan đi.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 13: Lại hôn


Thời điểm Lục Diễm tỉnh lại thì ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đã mờ nhạt, trời đã gần tối.

Hai bên thái dương sưng đau, đầu óc nặng trĩu, anh thực sự không thích cái loại cảm giác không chịu khống chế này.

Đột nhiên bên cạnh bay tới hơi thở ấm áp mang theo hương hoa sơn chi mềm nhẹ làm anh phục hồi tinh thần lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cô, nghiêng đầu đập vào mắt anh chính là đôi môi bị yêu thương chà đạp hơi sưng lên, đầu vai gầy phiếm hồng, không khó để tưởng tượng dưới chăn là sắc xuân trần trụi như thế nào.

Đôi mắt chìm đắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say,đây là lãnh thổ đã bị dã thú đánh dấu, đầu lưỡi anh đảo qua gò má, nhẹ nhàng đứng dậy, ra khỏi giường, khi chuẩn bị đi về phía phòng tắm thì đột nhiên bước chân anh lại dừng lại, quay trở về tuý ý tròng vô một cái áo thun rồi ngồi trên ghế sô pha cạnh giường.

Đôi mắt đào hoa không chút che đậy nhìn người trên giường bọc chăn của mình, híp mắt, rút ra một điếu thuốc nhưng lại không châm, anh cắn đầu điếu thuốc, chờ cô tỉnh lại.

Trình Niệm Niệm tìm không được nguồn nhiệt bên người nên lầm bầm một tiếng mở mắt ra, không kịp nhớ lại mình đang ở đâu thì đã cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt bắn về phía cô.

Cô quay đầu lại thì thấy anh đang ngồi trên sô pha cách đó không xa nhìn mình, dục vọng dưới đáy mắt cùng cuồng vọng mãnh liệt, không thể bỏ qua.

Do cô đột nhiên ngồi dậy nên chăn bị rớt xuống một chút, cơn đau nhức phía dưới gợi lên cho cô một ký ức mơ hồ, quay sang nhìn kẻ chủ mưu đang ngồi bên kia, một nỗi chua xót cùng ủy khuất không khỏi tràn ngập trong lòng cô, đôi mắt mơ màng lã chã muốn khóc tràn ngập hơi nước.

Lục Diễm nhìn cô gái nhỏ trên giường, lồng ngực bên trái hung hăng lướt qua chút ngứa ngáy, chỗ mềm mại nhất trong lòng bị nghiền nát, anh thở dài rồi đứng dậy đi đến mép giường, sau đó kéo lấy chăn bông bao bọc kỹ lưỡng cơ thể trắng nõn rồi nhẹ nhàng bế người lên, ngồi xuống đặt trên đùi mình ôm vào lòng.

Cô gái nhỏ là thật sự ủy khuất, lông mày nhăn lại, đôi môi sưng đỏ chu ra, đôi mắt lưng tròng một mảnh nước mắt, vài giọt nước mắt liền cứ như vậy lăn xuống dưới.

Lục Diễm từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, vòng tay qua sau thắt lưng cô, vững vàng vòng cô lại trong hai cánh tay của anh, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương vô cùng, tại sao khóc mà vẫn đáng yêu đến như vậy.

Anh giơ tay lên, dùng lòng bàn tay ấm áp lau đi khoé mắt dính nước mắt của cô.

"Niệm Niệm..."

Anh vỗ nhẹ phía sau lưng.

"Không khóc, ngoan..."

Ngữ khí ôn nhu đến kỳ lạ.

"Không khóc...

Niệm Niệm"

Anh kiên nhẫn từng chút lau đi nước mắt của cô, vuốt ve từng chút một dỗ dành cô.

Nhưng âm thanh nức nở vẫn không nguôi, đầu ngón tay Lục Diễm lướt qua đuôi mắt đỏ lên, nhìn gương mặt đỏ ửng làm anh nhịn không được cong cổ cúi đầu, đôi mắt đào hoa áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng gần.

Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ướt, làm mí mắt cô chớp động run rẩy, sau đó anh hôn một đường xuống phía dưới, khẽ hôn nhẹ môi cô.

"Niệm Niệm..."

Anh gọi tên cô mang theo đầy sự tham luyến.

Từng câu từng chữ của anh như xoa dịu tia bất an trong lòng cô, môi mỏng gần trong gang tấc, Lục Diễm nhìn đến đôi mắt ngây thơ sương mù kia, lông mi hai người chạm nhau: "Niệm Niệm cùng anh ở bên nhau được không?"

Lời nói nhẹ nhàng giữa đôi môi mềm mại: "Không cho nói không được."

Dưới đôi mắt đào hoa đen lấy ngầm loé lên có một tia cưng chiều.

Cái đầu nhỏ củaTrình Niệm Niệm không xoay nữa, cô bị mê hoặc rồi, cô cảm thấy mình sắp chết chìm trong sự ôn nhu sâu thẳm của anh mất rồi, trầm luân, nâng cằm anh lên, mím chặt đôi môi đỏ mộng, chuẩn bị xoa xoa đôi môi mỏng trước mặt.

Giây tiếp theo, hơi thơ nóng rực đè xuống, môi cô dán lên môi anh, cọ xát, giữa răng và môi cất lên một tiếng đồng ý: "Được."

Cánh tay sau thắt lưng cô đột nhiên siết chặt lại, cánh môi bị liếm từng li từng tí, vuốt ve môi dưới, đầu lưỡi thăm dò đi vào đảo qua hai hàm răng của cô.

"Niệm Niệm..."

Anh liếm một chút.

"Niệm Niệm ngoan..."

Lại dỗ một chút.

Đầu lưỡi anh tinh tế lướt qua khẽ răng, "Ngoan...

Há miệng ra..." anh tham lam muốn hôn càng sâu thêm một chút.

Cô bị lừa gạt, khẽ mở giữa răng ra.

Thì liền bị cạy, anh gấp đến không chờ nổi đi vào, nuốt lấy nước bọt thơm tho, câu lấy cái lưỡi phấn nộn của cô, triền miên nhảy múa.

Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, lại còn bị buộc phải nuốt nước bọt chảy tới nhưng cô lại không cẩn thận liếm trúng đầu lưỡi đang cuồng quét khuôn miệng cô, làm hai bên dính chặt vào nhau, nụ hôn trở nên càng thêm tình sắc, lại hút lại mút.

"Ưm..."

Cô nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ phản đối, dùng hai tay đẩy đẩy ngực người trước mặt.

Lúc này Lục Diễm mới buông tha nơi thơm tho mềm mại kia, hai đôi môi rời khỏi kéo ra một tia chất lỏng trong suốt như pha lê, cúi đầu nhìn cánh môi bị chà đạp đến bóng loáng, đôi mắt xinh đẹp ngây thơ tràn đầy hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như muốn nhỏ ra máu, lóe lên xinh đẹp mê người khiến cho lòng Lục Diễm mềm đến nát nhừ, anh lại dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại.

Mỗi một nơi mà đầu lưỡi đi qua đều chứa đầy tâm tư cùng suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng ôn nhu mà hôn xuống.

"Niệm Niệm..."

Anh thì thầm nỉ non từng chữ.

Hôn một chút, lại một chút nữa, chỉ cần không buông tay.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 14: Lại tiếp tục hôn


"Em...

Em muốn tắm rửa..."

Giọng nói mềm mại của Trình Niệm Niệm lại kích thích lý trí muốn mất khống chế của anh, anh bình ổn một chút sự phập phồng xúc động rồi hôn lên trán cô, Lục Diễm lột Trình Niệm Niệm ra khỏi chăn, ôm vào phòng tắm: "Muốn anh giúp em tắm không..."

Lục Diễm nhìn cả người trần như nhộng mang đầy dấu hôn đan xen mà bản thân anh lưu lại của cô, đối với tự chủ của mình có chút không xác định.

"Không...

Không cần...", Trình Niệm Niệm vẫn có chút ngượng ngùng vì anh thẳng thắn như vậy.

Lục Diễm cúi đầu cắn nhẹ đôi môi mềm mại: "Tắm xong thì kêu anh."

Rồi đặt cô vào bồn tắm sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.

Sắc đỏ quyến rũ trên mặt Trình Niệm Niệm còn chưa biến mất, mở vòi sen ra, cúi đầu chậm rãi rửa sạch cơ thể, cảm giác khó chịu ở bên hông giữa hai chân nhắc nhở cô đã xảy ra cái gì, đột nhiên mọi chuyện không kịp phòng ngừa làm Trình Niệm Niệm có chút bất an.

Nhưng may mắn thay, sự kiên trì của Lục Diễm đã làm cô bớt lo lắng đi một chút, cô cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, cô đồng ý chuyện này bởi vì đây là điều cô mong muốn, hoá ra cô lại thích Lục Diễm hơn những gì cô mong đợi.

May mắn là Lục Diễm cũng thích cô.

Lục Diễm đứng ở ngoài phòng tắm nghe tiếng nước chảy, nội tâm nhịn không được rung động đốt ra một điếu thuốc, nicotin trong thuốc lá lan ra xoa dịu đi thần kinh bị kích động bởi đam mê cùng dục vọng của anh.

Tuy rằng ký ức khá mơ hồ, nhưng đại não vẫn còn vương lại cảm giác khoái cảm tê dại đến tận xương, Lục Diễm nghĩ lần sinh bệnh này cũng không tệ, tuy rằng có chút vượt quá khống chế, nhưng lại sớm đem người ăn vào trong bụng, cũng tốt, nên anh liền cảm thấy thoái mái.

"Lục Diễm..."

Sau khi tắm xong thì Trình Niệm Niệm phát hiện ra không có quần áo để thay, mà cả người mình lại đang trần truồng khiến cô có chút xấu hổ, nên phải thấp giọng kêu tên anh, ở chỗ nào đó sâu trong tim cũng có nhiều thêm vài phần ỷ lại đối với anh.

Lục Diễm vừa vặn bóp tắt đầu thuốc lá, đi vào phòng tắm.

Cảnh tượng quen thuộc đã gặp qua trong mơ, sương mù ẩm ướt mù mịt, thân thể mềm mại phiếm hồng ướt đẫm bước ra từ bồn tắm.

Anh không rảnh lo sẽ dính lên hơi ẩm, chặn ngang bế cô lên đi vào một căn phòng khác cho khách, đặt cô lên chiếc khăn màu tối sạch sẽ trên giường, anh tới gần làm Trình Niệm Niệm ngửi được mùi thuốc lá: "Anh hút thuốc à?"

Cô có chút kinh ngạc.

"Ừm."

Anh không chút để ý.

Người trên giường da trắng môi đỏ, tóc đen tán loạn đầy quyến rũ, cô chính là một tiểu yêu tinh câu hồn đoạt mạng người.

Dục vọng chưa được ăn no của Lục Diễm lại bị khơi dậy lên, Trình Niệm Niệm nhìn sự mê man dục vọng trong đôi mắt mị hoặc âm tối như muốn lấp kín cả bầu trời của anh làm cô theo bản năng lùi về sau, đột nhiên đụng trúng bắp đùi, không khỏi thở nhẹ: "Đau..."

Giọng nói vang lên đánh gãy vọng tưởng kiều diễm trong đầu Lục Diễm.

"Để anh nhìn xem."

Giọng anh khàn khàn mang theo cường thế.

Không cần hỏi Lục Diễm cũng biết cô đau ở chỗ nào, xem ra anh phải khắc chế ham muốn táo bạo muốn làm cô lại đau hơn một chút rồi.

"Không cần..."

Hai chân Trình Niệm Niệm không thể từ chối bị bẻ ra, cô cảm thấy tư thế này thật quá xấu hổ.

Anh mở chân cô ra làm lộ chỗ tư mật bị đau xuất hiện trước tầm mắt Lục Diễm, giữa hai chân cảm thấy được hơi thở tinh tế ngứa ngáy phả vào.

"Ưm...

Không cần..."

Hai chân bị áp chế muốn tránh ra khỏi xiềng xích.

Trước mắt anh là hai mảnh hoa huy*t phấn nộn sưng đỏ bị thao đến đáng thương, lộ ra tiểu thịt mầm phấn diễm rực rỡ, khiến cho thần trí của Lục Diễm bị câu dẫn tiến gần tới chỗ sâu bên trong nơi xuân tình kia, gần như thành kính mà cúi đầu liếm một chút nơi môi hoa huy*t, dùng nước bọt trong miệng bao vây lấy hoa huy*t xoa dịu cơn đau nhức của cô.

"...Hừ...

ưm a..."

Âm thanh Trình Niệm Niệm mềm mại đến mức như có thể chảy ra nước.

Hơi nóng phá ra phun vào nơi hoa huy*t bé nhỏ làm nó hơi động tình mà bắt đầu chảy nước, tiểu huyệt chặt chẽ bị đầu lưỡi ai kia tiến vào, bị tầng tầng lớp lớp trong vách tường huyệt cuốn lấy, anh khắc chế lại liếm lướt qua thịt hồng dính đầy dâm thuỷ, sau đó môi lưỡi động tình hôn liếm môi hoa huy*t.

Một lát sau, anh ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt dính đầy dâm thuỷ mị hoặc hỏi cô: "Còn đau không?"

Anh không dám nhìn lại nơi hoa huy*t quyến rũ kia nữa, đứng dậy thương tiếc cọ cọ khuôn mặt nhỏ đang thẹn thùng của cô.

Lục Diễm cảm thấy Trình Niệm Niệm thật sự là khắc tinh của mình, chỉ cần dính vào cô như vậy thì anh không muốn di chuyển nữa, vậy mà lúc trước anh còn nghĩ cái gì mà từ từ tới, thật sự chê cười bản thân.

Sau khi xoa xoa lỗ tai nhỏ của cô một hồi, thì anh cầm lấy áo thun của mình mặc vào cho cô gái nhỏ, hôn lên vành tai của cô: " Em nghỉ ngơi một chút nhé, anh đi tắm rửa."

Lục Diễm gọi cơm hộp cho bữa tối, Trình Niệm Niệm bị anh ôm ngồi trên đùi ăn, tuy rằng cô tỏ vẻ kháng nghị nhưng lại bị ai đó vô tình bác bỏ.

Sự thẹn thùng của cô bị hành động vô lại của anh quấy rầy đến nỗi không còn sót lại chút gì, cô mới phát hiện hoá ra Lục Diễm lại dính người như vậy, ăn một bữa cơm thôi mà vẫn luôn vân vê đùa bỡn đầu tóc của cô, một lát thì hôn miệng cô, một lát nữa lại cắn lên xương quai xanh.

Nội tâm Trình Niệm Niệm nhịn không được lén lút xem thường anh, cao lãnh cấm dục trước kia của anh đâu mất tiêu rồi?

Cô đang lặng lẽ phỉ nhổ sự nông cạn lúc trước bị sắc đẹp lừa dối của mình thì trên mặt đột nhiên bị ai đó cắn một cái.

"A ——" Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn người chủ mưu kia.

"Đang nghĩ cái gì đó?"

Lục Diễm nhéo nhéo tay nhỏ thon dài, sau đó càng siết chặt tay mình lại, ôm ôn hương nhuyễn ngọc[1] trong lòng thực thoải mái, không nỡ buông tay chút nào.

[1]: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Cô bĩu môi, dùng đôi mắt nhỏ chỉ cần lướt qua cũng có thể hiểu được nhìn anh: "Lục hội trưởng, anh OOC[2] rồi..."

[2]: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.

Ở đây có nghĩa là Trình Niệm Niệm cảm thấy Lục Diễm không còn tính cách lạnh lùng, ít nói vốn có lúc trước nữa.

Lục Diễm nhịn không được thấp giọng cười, cắn một ngụm lên đôi môi đang chu ra: "Có lạnh lùng em cũng phải thích."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 15: Thời gian vô tận


Cơm chiều xong xuôi, Trình Niệm Niệm muốn trở về trường học.

Lục Diễm nhìn quét trên dưới người nào đó chỉ mặc một cái áo thun to đùng trên người, không có ý tốt nói: "Em xác định muốn như vậy trở về sao?"

"......"

Trình Niệm Niệm nghẹn lời, trừng mắt nhìn về phía Lục Diễm.

Lục Diễm nghĩ đến làn da nõn nà dưới lớp vải đơn giản mỏng manh, có chút không đành lòng ôm lấy eo nhỏ, cúi đầu hôn lên môi cô: "Em ngủ ở đây đi, ngày mai anh đưa em về nhé."

Khuôn mặt của nhỏ Trình Niệm Niệm đỏ lên, nghĩ đến cái giường lớn xấu xa kia, môi lẩm bẩm nói đồng ý.

Lục Diễm buồn cười nhìn cô gái nhỏ này, một phen đem người bế lên đặt lên cái giường còn vươn lại hơi thở nhàn nhạt, ôm chặt cơ thể mềm mại của cô vào lòng.

Đôi mắt đen láy nhìn chăm chú như nhìn thấy được tiếng lòng thủ sẵn của cô hỏi: "Còn đau phải không?"

Xoa nắn đôi môi đỏ mọng, lòng bàn tay khống chế eo nhỏ, có điều ám chỉ vuốt ve.

"Đau..."

Đôi môi hồng hào đáng yêu của Trình Niệm Niệm hơi đau, có chút rung động lại hơi sợ không biết làm sao.

Môi bạc lại dịu dàng hôn lên cánh môi xinh đẹp đang run, trằn trọc vân vê, liếm câu hàm mút, rồi hôn qua khóe môi, cằm, sườn cổ.

"Lục Diễm...".

Hơi nóng phả ra trên xương quai xanh, chứa đầy ham muốn bị kiềm nén của Lục Diễm, nhẹ hôn hai cái lên xương quai xanh của cô: "Em ngoan thì anh sẽ không chạm vào em."

Lục Diễm giữ lời nói, buổi tối cũng chỉ là ôm cô nằm nghiêng ở mép giường dỗ cô đi vào giấc ngủ, sau đó tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Đêm nay Trình Niệm Niệm ngủ rất ngon, sáng sớm thì bị Lục Diễm hôn gọi ra cảnh trong mơ, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt đẹp trai đang nghiêng đầu cùng với ánh sáng nhẹ nhàng của tia nắng ban mai, hai mắt ngây thơ nhập nhèm còn mang theo mờ mịt nhìn Lục Diễm làm đáy lòng của anh hoá ra một mảnh năm tháng bình yên.

Hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ anh đã chuẩn bị ra một loạt kế hoạch để hẹn hò như các cặp đôi khác nhưng lại bị một cuộc điện thoại của cô làm gián đoạn toàn bộ.

Cuối cùng Lục Diễm phải đưa Trình Niệm Niệm về ký túc xá thay quần áo, trong lòng tính toán phải sắp xếp thêm vài bộ quần áo để trong nhà mới được.

Chiếc xe dừng lại trước học viện Nghệ thuật.

Sau đó anh lập tức mở cửa xe ôm chặt ai đó đang chuẩn bị chạy vào cổng học viện: "Khi nào xong thì gọi điện cho anh nhé."

Cô chụp lấy bàn tay đang xoa tóc mình: "Em cũng không biết khi nào mới kết thúc..."

Nghĩ đến sắc mặt của giáo viên dạy nhảy làm Trình Niệm Niệm không khỏi run lên.

"Không có việc gì, anh chờ em."

Cô ý thức được giữa bọn họ đã trở nên khác biệt với lúc trước, hương vị ngọt ngào tràn ngập giữa hai người.

"Vâng."

Nhìn về phía bóng dáng đã biến mất trên hành lang, Lục Diễm cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đối Trình Niệm Niệm đã vượt qua bình thường, chậc.

"Đinh linh linh ——"

Anh nhấn nút trả lời.

"Lục Diễm!

Mình nhìn đến xe cậu rồi!

Tới!

Tới đây chơi bóng đi!"

Quay đầu nhìn về phía chàng trai đang gào to ngoài cửa sổ, Lục Diễm cũng xoay người xuống xe, dù sao cũng đang chờ.

Bên này Trình Niệm Niệm đang nghe giáo viên dạy nhảy nói chuyện đến mức phun nước bọt, nghe nói sẽ có một vũ đoàn nổi tiếng sẽ tổ chức tổng tuyển cử người ở Đại học N trong hai tuần nữa, nên bảo bọn cô chuẩn bị.

Sau khi kết thúc thì Nhan Tâm thắng không nổi tâm tư buôn chuyện của mình, chọc chọc eo Trình Niệm Niệm: "Thành thật giải thích đi!

Tối hôm qua cậu ngủ ở đâu!"

Trình Niệm Niệm nhớ tới chuyện ngày hôm qua liền có chút xấu hổ, cũng không biết nên giải thích như thế nào thì đã bị cắt ngang: "Tiểu Niệm Niệm!!

Cậu đã học được cách đêm không về ngủ rồi!"

Cô ngăn lại người đang kích động lắc đầu mình, Trình Niệm Niệm nhịn không được sự ép hỏi của cô nàng, đành phải "Tránh nặng tìm nhẹ" giải thích chuyện mình cùng Lục Diễm "Bay nhanh phát triển".

Khi nghe xong cô nàng không khỏi kinh ngạc, lắc đầu cô đong đưa càng mãnh liệt hơn: "Trời ạ ấp úng ấp úng kìa!!!"

Nhan Tâm kiềm chế không được Hồng Hoang chi lực[1] trong cơ thể mình "Cậu cùng Lục Diễm ở bên nhau!!"

[1]: Hiểu nôm na là sức mạnh "khủng" vượt quá tưởng tượng.

Giọng nói của Nhan Tâm lớn đến mức làm cho toàn bộ ánh mắt trong phòng học đều đổ dồn qua góc phòng bọn cô đang đứng, may mắn thay là giáo viên dạy nhảy đã đi tới và cắt ngang luôn tâm tư muốn tiếp tục buôn chuyện của Nhan Tâm.

Trình Niệm Niệm âm thầm thở ra một hơi dài, chưa bao giờ cô biết ơn sự xuất hiện của thầy dạy nhảy như vậy.

Bất quá phản ứng của Nhan Tâm thật sự nhắc nhở bản thân làm cô càng ngày càng không thể tin được, Trình Niệm Niệm cũng coi như là một người khá chậm chạp, nhưng đối với Lục Diễm ngay từ đầu đã có sự tin tưởng một cách vô lí, hơn nữa...

Trình Niệm Niệm nghĩ quả nhiên câu nói con đường dẫn đến trái tim phụ nữ là âm đ*o thật có lý, bây giờ trong lòng của cô đều là anh.

Sau khi tan học thì nhìn thấy tin nhắn Lục Diễm đã gửi cho cô, thu dọn đồ xong sau đó cô liền đi đến sân bóng rổ.

Bởi vì là cuối tuần nên trong trường học cũng không náo nhiệt như thường ngày, cô dạo bước dọc theo bóng cây thấp thoáng vài tia ánh mặt trời lộ ra sự tươi đẹp bình yên.

Lục Diễm từ xa đã nhìn thấy bóng người đang đi tới.

Ánh sáng chiếu vào cô gái nhỏ làm làn da càng thêm trắng, anh không tìm được từ nào khác để diễn tả, cũng chỉ là màu trắng, nhưng lại rất sạch.

Gió ấm thổi bay mái tóc cô, chính là cào qua đầu quả tim anh.

Lục Diễm nghĩ rằng anh có khả năng phải chịu thua trước khát vọng ham muốn không rõ với sự trắng nõn kia rồi.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 16: Tỉnh mộng


Trình Niệm Niệm cảm giác sau khi lần trước cùng Lục Diễm cơm nước xong thì hai người đã thật lâu thật lâu không có gặp mặt!

Còn việc tại sao không có cơ hội ở chung sau khi xác nhận quan hệ thì Trình Niệm Niệm cảm thấy đầu sỏ gây tội chính là lịch trình luyện tập mà thầy dạy vũ đạo đã sắp xếp, làm cô không còn thời gian nhàn rỗi nào.

Học viện nghệ thuật Đại học N cũng không thiếu người có thiên phú hoặc nỗ lực, lúc này đây việc tuyển chọn của vũ đoàn cũng có thể nói là cơ hội đầu tiên chính thức thể hiện thực lực của mình.

Tuy rằng Trình Niệm Niệm nói là đối với vũ đoàn không đặc biệt để ý lắm nhưng đây là lần đầu tiên thể hiện sự chuyên nghiệp của mình trước những giáo viên chuyên nghiệp nên cô vẫn có nhiều phần coi trọng, lại nói tới, nếu như cô có thể được tuyển chọn cũng coi như là có thêm một sự lựa chọn nữa.

Sau khi quyết định được chủ đề múa, Trình Niệm Niệm thường xuyên sau khi vừa tan học là liền ngâm mình ở phòng học vũ đạo và vẫn luôn luyện tập đến trời tối đến mức Lục Diễm gọi tới vài lần cô cũng không nhận được

Lúc chạy về ký túc xá thì toàn thân cũng đã mỏi mệt, sau đó nằm yên ổn trên giường chờ Lục Diễm bắt điện thoại, nghe được giọng nói dễ nghe của anh qua sóng điện từ chính là khoảng thời gian yên tĩnh và thoải mái nhất của cô để vượt qua những ngày này.

Không có những lời ngọt ngào tình chàng ý thiếp, nhưng lẫn trong những lời nói với nhau, anh không tự giác đối với cô sủng nịch bao dung, cô cũng không tự giác đối với anh ỷ lại.

Trình Niệm Niệm cảm thấy hai người bọn họ như là đã yêu nhau từ rất lâu rồi, cô có thể hàng đêm đem sự thỏa mãn ấm áp này ngủ thật say.

Hôm nay sau khi cúp điện thoại, Lục Diễm suy nghĩ một chút hình như đã gần một tuần anh không gặp được cô gái nhỏ của mình rồi, mỗi ngày đều có thể cảm thấy được sự mỏi mệt của cô qua điện thoại.

Có mấy lần trò chuyện buổi tối Trình Niệm Niệm mệt đến mức ngủ quên đi, Lục Diễm lẳng lặng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô thật lâu rồi mới cúp điện thoại.

Thật ra Lục Diễm cũng rất bận, về bài tập chuyên ngành của anh thì không nói tới đi, hơn nữa còn có những chuyện linh tinh của Hội học sinh cần phải giải quyết, đã thế còn có những chuyện cần phải làm trong giao đoạn đầu gây dựng sự nghiệp đều đè lên người anh khiến cả người anh cũng ngày ngày đều mệt mỏi ủ rũ.

Nhưng sau khi anh suy nghĩ, vẫn quyết định ngày mai đến học viện nghệ thuật nhìn xem.

Anh phải thừa nhận rằng anh rất nhớ cô.

Hôm nay, màn đêm đã buông xuống.

______

Lúc anh đi đến phòng học vũ đạo thì thấy được ánh đèn lộ ra từ khe cửa, bên trong im ắng, Lục Diễm có chút chần chờ đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang cuộn tròn dựa vào tường, đầu nhỏ gục xuống một bên ngủ thiếp đi.

Thời tiết đã gần sang thu mà buổi tối vốn lạnh nữa, Lục Diễm liền đi đến bên cạnh Trình Niệm Niệm, khom lưng bế người lên.

"Ưm...

Hả?"

Trình Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang bay lên không, nửa mộng nửa tỉnh nhìn thấy được Lục Diễm đang gần trong gang tấc.

"Trên mặt đất lạnh."

Lục Diễm ôm cô gái nhỏ trong lòng ngực, đi về phía sô pha, đột nhiên anh nghiến răng một tiếng, tại sao cảm giác lại nhẹ hơn lần trước vậy.

Trình Niệm Niệm ừm một tiếng, cô vẫn còn rất buồn ngủ, cái đầu giống như gà con đang mổ thóc dựa vào cổ anh, cọ cọ.

Sau khi đặt cô gái ngồi xuống trên đùi mình, Lục Diễm dùng tay vỗ nhẹ lên giương mặt xinh đẹp đã lâu không gặp, lấy cớ đánh thức cô, lại gần hơn một chút.

Anh thở một hơi dài khi cuối cùng cũng chạm được da thịt hơi lạnh lộ ra ngoài của cô, thèm khát từng chút một hôn, nhìn Trình Niệm Niệm ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mình như vậy, lại lộ ra mùi hương thoang thoảng trên cơ thể làm gợi lên dục vọng đã yên tĩnh rất lâu của anh.

"Niệm Niệm... dậy đi..."

Môi mỏng lưu luyến sau vành tai cùng thịt non nơi sườn cổ, vươn đầu lưỡi câu liếm vành tai nho nhỏ.

Bàn tay đặt trên eo cũng trượt xuống mông nhỏ xinh đẹp, dán lên, xoa xoa mông thịt dụ dỗ mình, sau đó càng áp sát vào thân thể cô, côn th*t cương cứng nóng bỏng cách qua lớp quần dựng thẳng lên.

"...Còn không tỉnh, thì sẽ bị ăn luôn đấy."

Trình Niệm Niệm bị Lục Diễm hết lần này tới lần khác hôn môi, vuốt ve, đã phải mạnh mẽ triệu hồi một tia tỉnh táo, hơi thở mát lạnh lại nóng rực ở sau vành tai mẫn cảm làm cơ thể cô vốn vô lực càng trở nên mềm mại hơn.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cơ thể tỉnh táo nhanh hơn so với đại não, thì đột nhiên nơi xương chậu ở thắt lưng bị ai đó hung hăng va chạm.

"Hừ..."

Cô cảm giác được chiếc quần thể thao rộng rãi của mình đang bị kéo ra, một bàn tay lạnh lẽo chui vào, trực tiếp vỗ vào cái mông nhỏ bị chà đạp đến nóng lên.

Mông nhỏ đột nhiên bị kích thích liền căng lên, ngay cả hoa huy*t giữa hai chân không biết khi nào hơi hơi có chút ướt át cũng kẹp chặt lại.

Rốt cuộc Trình Niệm Niệm cũng phải mở mắt ra,thì nhìn thấy Lục Diễm đang chôn vào trước ngực mình không biết khi nào đã bị cởi lộ ra một khoản da thịt, não cô có chút sụp đổ.

"Lục Diễm..."

Giọng nói mềm mại mới vừa tỉnh ngủ nên có chút khàn khàn.

"Tỉnh rồi sao?"

Vì thế anh không còn cố kỵ nữa, càng thêm dùng sức ôm chặt cô vào lòng, làm hai chân của cô dạng ra ôm chặt hai bên của mình

Để đôi chân nhạy cảm đè trên côn th*t căng thẳng đang bị trói buộc của mình, anh hướng về trước đâm vài cái.

Mông thịt săn chắc do luyện múa đã bị xoa đến mềm mại, bàn tay quấy phá tiếp tục mò xuống phía dưới.

Có hơi nóng, có độ ẩm.

"Không cần..."

Trình Niệm Niệm nghĩ đến sau khi luyện tập đã đổ mồ hôi nên hương vị trên người chắc chắn không dễ ngửi, nên có chút xấu hổ khi thân mật với Lục Diễm.

Lục Diễm hôn xuống đôi môi đang lẩm bẩm cự tuyệt anh, không nghĩ tới hôm nay hương hoa sơn chi này mang theo vài phần hormone lây dính kích thích dục vọng của anh, làm anh quả thực muốn ngừng mà không được.

"A...

Ưm..."

Ngón tay anh trượt xuống trước cổng hoa huy*t thơm mềm, đầu ngón tay thăm dò đi sâu vào hoa huy*t chặt chẽ, làm nó dính lên một chút mật dịch đã chảy ra.

Ý cười trầm thấp của Lục Diễm không che đậy được vang lên, ngón tay từng tấc từng tấc đẩy hai bên thịt đang dính vào nhau, làm ngón tay bị những nếp gấp quyến rũ bên trong quấn chặt.

Giữa hai cánh môi anh phát ra tiếng cười tà ác trêu đùa: "Niệm Niệm cũng nhớ anh nha."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 17: Bắn vào trong


"Niệm Niệm cũng nhớ anh."

Trình Niệm Niệm bị đùa giỡn lại nhịn không được kẹp chặt thân dưới đau xót khiến cho một cổ dâm dịch bị phun ra, thấm ướt ngón tay đang cắm vào.

Rất nông, chỉ một ngón tay thôi đã no rồi.

Ngón tay Lục Diễm cong lên cọ xát vách tường thịt, cọ đến mức càng nhiều d*m thủy ẩm ướt nóng rực theo ngón tay chảy xuống.

Xoa một chút tiểu thịt hạch đang run rẩy làm tiểu huyệt co rụt lại cắn ngón tay anh.

"Đói bụng rồi có phải hay không?"

côn th*t bị phản ứng của dâm huyệt làm cứng lên muốn nổ tung rồi, chỗ đỉnh giữa đũng quần đâm một cái vào giữa chân ướt nhẹp của cô đang bị ngón tay cắm vào.

"Tiểu huyệt ăn ngón tay của anh đi."

Anh cúi đầu mai phục duỗi đầu lưỡi liếm phần thịt mềm trên vành tai cô.

Trình Niệm Niệm không biết câu của anh đang nói về cái gì làm cho mặt đỏ bừng hết lên, theo bản năng kẹp chặt.

Cắn khóe môi muốn tràn ra rên rỉ của mình, cô không chịu nổi ánh mắt của Lục Diễm mang theo dục vọng nhìn mình nữa, đành phải đẩy đẩy người trước ngực ra.

"Lục Diễm..."

Anh cảm thấy cái miệng nhỏ dưới thân xác thật căng thẳng co chặt lại, quấn lấy ngón tay anh.

"Ưm..."

Anh lại cắm thêm ngón tay vào nơi đỏ ửng, cắm càng sâu thêm.

Làm cả người Trình Niệm Niệm đều ngồi trên hai ngón tay của Lục Diễm, đầu ngón tay không an phận cắm vào thật sâu bên trong khối thịt non bên trong đường hầm.

Chỗ mẫn cảm của cô bị cọt xát làm huyệt thịt co rút chặt chẽ như đang xoắn chặt.

Lục Diễm nghĩ nếu mà cắm côn th*t của mình vào thì con mẹ nó sẽ bị cái lỗ nhỏ này cắn chặt như vậy đến bắn.

Tao huyệt mất hồn này làm nội tâm Lục Diễm dâng lên một nổi bạo ngược hưng phấn, chỉ muốn ở đây lột quần áo cô ra, ấn eo cô hung hăng cắm vào, chơi hư cô, làm chết cô.

May mắn là anh còn có lý trí, ngăn lại ý tưởng của mình.

Lục Diễm hưởng thụ ngón tay bị hoa huy*t quấn quýt si mê, ngón tay dừng lại ở huyệt thịt dầy đặc xen kẽ.

Sau đó lại trở lại cửa tiểu huyệt, ngón tay nhẹ vòng quanh âm hạch ướt dầm dề.

"Ưm a...

Khó chịu..."

Trình Niệm Niệm bị sự trêu chọc như có như không này, khiến cho nội tâm cùng hoa huy*t đều nảy lên một trận ngứa ngáy.

"Lục Diễm..."

Tiểu huyệt thèm khát mà cắn lấy một chút đầu ngón tay đang tiến vào, ngậm lấy giữ lại.

Lục Diễm nuốt nước bọt làm hầu kết lăn trên dưới, nhịn ham muốn mình xuống, dỗ dành khuôn mặt nhỏ đã diễm sắc mê ly trước mắt.

"Niệm Niệm cùng anh về nhà được không?"

Sau đó dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn môi đang chu ra của cô.

______

Vừa vào cửa, Lục Diễm liền đè Trình Niệm Niệm trên cửa, ở trên xe dục vọng bị kiềm nén lại bộc phát, muốn che cũng che không được.

Câu lấy lưỡi cô, liếm mút, quấn quanh, hận không thể cắn lấy lưỡi cô mà hàm chứa.

Chiếc áo thể thao dễ dàng bị lột ra, anh đói khát quá mức mà nhào về phía nhũ hoa trắng nõn.

Dây thun quần cùng quần lót của cô bị kéo xuống, tiểu huyệt còn dính nước lại một lần nữa bị căng ra.

Lục Diễm nhẫn nhịn đến mức thân dưới đều đau, anh nhẫn nhịn lại rồi cắm hai ngón tay tiến vào tiểu huyệt từng chút mở rộng ra.

Cảm thấy tiểu huyệt trở nên ướt át hơn, d*m thủy lại bắt đầu ào ào chảy xuống.

Anh cởi dây lưng ra, côn th*t thô to nóng bỏng từ trong quần nhảy ra, quy đầu sưng to gấp đến không thể chờ nữa mà đâm vào nhục huyệt đang khép mở.

"Anh a..."

côn th*t thô dài bỗng nhiên cắm vào làm Trình Niệm Niệm có chút ăn không vô, hoa huy*t mới lần thứ hai bị dò hỏi nhịn không được co chặt lại. .

"A."

Cổ họng Lục Diễm phát ra tiếng sảng khoái hổn hển, khống chế thân dưới rời khỏi một chút rồi lại đâm thật mạnh vào, tay dừng lại trên môi hoa huy*t khẽ vuốt, trên môi đã trở nên ôn nhu trêu đùa cái lưỡi mềm mại.

Hang huyệt lại một lần nữa trở nên ướt nóng lên, côn th*t ra vào sâu bên trong đem hoa huy*t chảy nước ra thấm ướt thân gậy làm nó ướt nhẹp sáng lấp lánh, hoa kính dầy đặc u hẹp mà cắn chặt câu người.

Huyệt Thái Dương của Lục Diễm liền thình thịch nhảy nên, đúng là tao huyệt.

côn th*t dường như sắp bị cắn đứt rồi, mỗi một tấc huyệt thịt trong cái miệng nhỏ giống như không biết sống chết ngậm lấy hút chặt côn th*t của anh.

Nguyên cây rút ra rồi lại cắm vào, càng cắm càng nặng, tao huyệt lại càng cắm càng mềm, giữa hai thân dưới đang dính vào nhau chảy ra càng nhiều nước.

Cảm thấy hạ thân của mình đang run rẩy trong vách tường thịt, anh đột nhiên dừng lại sảng khoái.

"Lục Diễm..."

Trình Niệm Niệm lắc mông lên án sự bất mãn của mình khi bị một loại ngứa ngáy chiếm cứ.

Hừ...

Còn muốn...

Anh dùng lòng bàn tay đè lại mông nhỏ đang đong đưa làm quy đầu đè lên chỗ hoa tâm, tàn nhẫn dùng lỗ quy đầu cọ xát một vòng, Lục Diễm há mồm cắn lấy cái lưỡi đang lộ ra từ miệng đang rên rỉ của ai đó.

Mồ hôi thơm chảy đầm đìa, nơi địa phương mẫn cảm nhất thì không ngừng bị va chạm, hoa huy*t siết chặt khiến dâm dịch dính nhớp không ngừng trào ra bên ngoài.

Trình Niệm Niệm cảm thấy mình bị anh làm đến sắp chết rồi, hai vú tê tê dại dại, côn th*t cắm trong cái miệng nhỏ khiến cô cảm thấy nó đang cắn xé bên trong hoa huy*t.

"A...

ư......

Không được..."

Lục Diễm vừa liếm vừa hôn đầu v* run rẩy, ngậm một chút anh đào đỏ mọng, dưới đũng quần thì ướt đẫm, không ngừng va chạm, nghiền mòn khối hoa huy*t kia.

Mẹ nó, nước thật nhiều.

"Ưm a...

A......"

Rốt cuộc cũng tới cao trào, hoa huy*t lơi lỏng hé mở cái miệng nhỏ, quy đầu hung hăng cắm vào trong.

hoa huy*t nhanh chóng cắn chặt vặn vẹ quy đầu đang cắm vào, Lục Diễm nhịn không được điều này đột nhiên co rút lại, gầm nhẹ phun ra ra tinh dịch nồng đậm.

Cô gái nhỏ còn đang cao trào khoái cảm đột nhiên lại bị tinh dịch nóng hổi kích thích cao trào một lần nữa, dâm dịch bị côn th*t chặt chẽ bắn vào trong hoa huy*t, làm bụng nhỏ của cô trướng trướng hơi phồng lên.

Trình Niệm Niệm không thoải mái hừ vài tiếng, Lục Diễm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ mê ly dâm mị, lôi kéo hai chân cô đang vô lực rũ xuống vòng ở sau eo mình.

Làm anh có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ giao hợp hai người một mảnh lộn xộn dính nhớp, côn th*t của mình đang cắm vào chỗ sâu nhất trong cô.

Cửa huyệt căng ra một cái động tròn, hai cánh môi huyệt phấn nộn khó khăn lắm mới có thể hàm chứa một cây côn th*t màu tím đen.

côn th*t diễu võ dương oai[1] tiến vào thân thể của cô, bình thản ở trong bụng nhỏ của cô ẩn ẩn hiện ra hình dáng quy đầu dữ tợn.

[1]: Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.

Đó là quy đầu bị ngâm trong nơi chứa đầy tinh dịch của cô, côn th*t chịu không được lại cứng lên, từng chút một tiếp tục xâm nhập từng tấc thịt trong hoa huy*t.

Anh giữ chặt lấy cái mông nhỏ, dùng hoa huy*t đang mấp máy của cô đang chậm rãi vuốt ve côn th*t của mình, Trình Niệm Niệm lúc này mới vừa cao trào xong liền bừng tỉnh.

"Đừng...

Lục Diễm..."

Cô dùng cánh tay vòng qua cổ hôn lên môi mỏng của anh, lấy lòng đưa cái lưỡi ra liếm liếm khoé miệng Lục Diễm.

Nhưng lại cảm giác chỗ sâu bên trong bị ai đó mạnh mẽ tập kích, khuấy động hoa huy*t tràn đầy chất lỏng.

"Niệm Niệm..."

Lục Diễm nhịn không được nỉ non tên cô, dưới thân phối hợp đâm vào.

Tiếng nói khàn khàn đến kỳ lạ:

"Anh trữ rất nhiều...

Đều muốn bắn cho em."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 18: Cái gọi là tình dục


Trình Niệm Niệm nghe Lục Diễm ở bên tai cô không ngừng nói lời thô tục ái muội triền miên, hoa huy*t nhịn không được co rút lại, hạ thân phía dưới đều ướt đến rối tinh rối mù.

Côn th*t Lục Diễm vốn đang sưng tấy lại bị cái lỗ này từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào khiêu khích, đuôi mắt đỏ lên, quy đầu cắm ở sau bên trong hoa huy*t càng mạnh mẽ va chạm từng cái, hận không thể đem nguyên cây côn th*t đều đâm vào.

"Cắn chặt như vậy sao."

Mồ hôi lấm tấm lướt qua eo anh, hung hăng đâm mạnh.

"Đều đút cho em, ngoan."

Anh như là muốn đâm xuyên bụng của cô, kéo chất lỏng vốn đang chứa bên trong bụng nhỏ ra ngoài.

Da thịt cô đều rùng mình, mọi nơi trên toàn thân đều căng thẳng với mẫn cảm cực độ, giống như chỉ cần khiêu khích một chút liền có thể đứt gãy.

"Lục Diễm...

A......

Từ bỏ..."

Tiếng rên rỉ chứa đầy khoái cảm cùng đau đớn bị đánh bay, tiểu huyệt cao trào qua một lần càng thêm ướt nộn yếu ớt.

Anh thả chậm tốc độ thọc vào rút ra, lòng bàn tay mơn trớn những dấu hôn che kín sườn cổ cùng đầu vai, xương bướm mỏng manh nhô lên, sống lưng thẳng tấp rất xinh đẹp.

Ép chặt mông nhỏ đang run rẩy, hai cánh môi tao huyệt chạm vào lông mao nơi gốc rễ côn th*t, hai xương chậu áp vào nhau.

Anh đứng lên ôm cô gái nhỏ đỏ ửng run run rẩy rẩy vào trong ngực, côn th*t trực tiếp đâm thẳng nhục huyệt chặt chẽ mềm ướt.

Anh đi một bước, vách tường thịt liền quấn chặt, kéo hoa huy*t co rút lại cửa huyệt cắn chặt đè nặng quy đầu.

Lại đi một bước, hoa dịch phun trào làm lông mao ướt cuộn lại, chảy xuống đùi Lục Diễm.

Một đường đi đi dừng dừng mãi cho đến được phòng tắm thì chất lỏng trắng đục đã tích tách nhỏ giọt đầy trên mặt đất.

Sau đó anh ôm cô gái còn đang dư vị cao trào đi tới đặt trên bồn rửa tay, quy đầu được dâm thuỷ nóng hổi làm ướt đẫm buông tha từ từ rút ra khỏi cửa huyệt mềm mại.

Lúc nãy anh đâm nhanh đếm mức làm Trình Niệm Niệm không thể thở được, đang thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên bị ai đó trở mình lại, hơn phân nửa côn th*t còn cắm trong hoa huy*t bỗng nhiên hung hăng xoay tròn cọ xát.

Côm thịt đỉnh thật mạnh cắm từ đỉnh co rút lại đến cửa huyệt đang khép mở, làm một chút dâm thuỷ lại chui vào trong tiểu huyệt.

"Niệm Niệm..."

Bụng dưới của anh hướng về phía trước rồi lại đâm về phía chỗ sâu kia: "Nhìn gương đi.".

Trình Niệm Niệm ngước lên nhìn gương thì không thể tin được cái người đào hoa quyến rũ, trong mắt liễm diễm vũ mị kia chính là mình.

"Ư a..."

Cô xoay đầu lại không muốn nhìn nữa thì bị người kia cưỡng chế mình nhìn thẳng, làm cô không thể bỏ qua đôi mắt đào hoa ở đằng sau so với mình còn mị hoặc hơn, ánh mắt chứa đầy dục vọng u ám như muốn cắn nuốt lấy cô.

"Lục Diễm..."

"Niệm Niệm."

Môi mỏng ôn nhu khẽ hôn gương mặt ửng đỏ, lòng bàn tay nóng bỏng ấn lên bụng nhỏ hơi phồng của cô, quy đầu bên trong thì vẫn còn cọ xát theo vòng tròn, làm cô còn có khoái cảm muốn bị cắn đến chết mất hồn.

Trình Niệm Niệm như mất hồn nhìn chằm chằm chỗ giao hợp hai người.

Tư thế đi vào từ phía sau làm gân xanh trên côn th*t hơi lộ ra, dữ tợn kiêu ngạo cắm trong tiểu huyệt.

Tím đen bị chặn bởi phấn nộn, cảnh tượng dâm loạn mị hoặc làm toàn thân cô nổi một trận ngứa ngáy, eo nhỏ không chịu nổi cong lên.

d*m thủy lại là một lần nữa tưới ướt quy đầu, Lục Diễm vừa thở ra hơi nóng vừa liếm láp trên vành tai phiếm hồng.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn làm em như thế này."

Anh kéo hai chân đang cong ra của cô, làm cô mất đi sự chống đỡ cơ thể lập tức chìm xuống làm côn th*t đâm vào càng sâu.

"A......

Quá sâu..."

Toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè nặng trên côn th*t đang ra ra vào vào kia, cảm giác không trọng lượng làm Trình Niệm Niệm vô cùng sợ hãi, vách tường thịt bên trong càng dùng sức kẹp chặt hơn.

"Đêm nào cũng đều mơ thấy em bị anh làm như vậy."

Anh trầm thấp cười một tiếng đem quy đầu rút ra khỏi cửa huyệt, chất lỏng bị lấp kín lấp tức trào ra mang đầy mùi vị xạ hương ngọt ngào. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

2.

3.

4.
=====================================

"Vừa nhìn thấy em thì côn th*t anh liền cứng đến kỳ lạ."

Nửa thân côn th*t vừa mới rời khỏi, thưa thớt đem ra tinh dịch trắng dục dính ở chỗ giao hợp, rồi lại đột nhiên mạnh mẽ đâm vào.

"Hận không thể muốn em đặt ở dưới thân mà làm!"

Môi hoa huy*t phấn nộn bị đâm thụt vào trong, khó khăn nuốt vào cự vật khổng lồ bên trong.

"Còn muốn em cắn côn th*t của anh, lúc ở trong mộng anh chỉ muốn bắn đầy tinh dịch vào miệng em."

Lý trí của Lục Diễm dần dần bị thiêu đốt, thở hổn hển bên gương mặt đỏ ửng bên cạnh mà thì thầm những mơ tưởng dâm loạn đó của mình.

Mê loạn thô bạo hôn lên mỗi một tấc da thịt trắng nõn lộ ra trong mắt anh.

"Lục Diễm...

Lục...

Diễm...",

Trình Niệm Niệm lắc cái đầu nhỏ, chịu không nổi tiếng rên rỉ gầm khàn của anh.

"Lại kêu!

Tiếp tục kêu cho anh!"

Hai hạ thân ái muội giao hợp phát ra tiếng, cô mềm nhũn ướt át xin anh tha.

Quy đầu trên côn th*t của anh đã sưng lớn đến đau, gấp không chờ nổi muốn đem tinh dịch đặc sệt của mình tưới vào hoa huy*t nho nhỏ.

Trình Niệm Niệm lại một lần nữa bị thao đến cao trào, Lục Diễm lại một lần nữa đâm cái miệng nhỏ muốn nở hoa, tinh dịch trắng đục đặc sệt dâm loạn bắn vào bụng nhỏ khiến nó càng phồng ra thêm.

"Niệm Niệm..."

Lục Diễm thất thần nhìn cơ thể quyến rũ trong gương đã bị mình đâm muốn hỏng.

"Thật đẹp..."

Anh si mê hôn xuống vùng lưng trắng nõn mềm mại.

Ôm cô gái nhỏ đã xụi lơi giống như ôm một đứa trẻ trong tư thế đi vệ sinh vào bồn tắm, để cô dựa vào ngực mình.

Anh chậm rãi rửa sạch cơ thể cô, ngoại trừ phần thân dưới vẫn còn đang gắt gao liên kết.

Lục Diễm cảm thấy mình giống như một tên biến thái vậy, anh ấn eo bụng của cô, hận không thể cứ như vậy tiếp tục bắn vào trong cô, làm bụng cô càng bị bắn càng lớn.

Bàn tay cầm nhũ hoa mềm mại đang bị nước ấm tưới xối, xoa nắn hai đầu v* anh đào đứng thẳng.

Anh hôn hôn cô gái nhỏ: "Anh sẽ luôn cắm ở bên trong em được không, Niệm Niệm."

Trình Niệm Niệm nghĩ đến sự khoái cảm giống như sắp chết lúc nãy, có chút sợ hãi dục vọng của anh, lập tức cô mềm nhũn yếu ớt khóc nức nở: "Không được!"

Lục phủ ngũ tạng của cô giống như là đều bị đâm vậy, không thoải mái, cô liền lắc mông phải tránh thoát: "Anh đi ra...

Em không muốn mang thai...

A..."

Quy đầu bị cơ thể ai đó tránh thoát mới rút ra gần một nửa thì lại bị anh nhấn một cái thật mạnh xuống dưới, lại đâm đến tử cung mềm mại.

"Ngoan."

Anh yêu thương sờ sờ cửa huyệt bị căng trong thành vòng lớn bởi côn th*t.

"Sẽ không mang thai, kinh nguyệt của em không phải mới kết thúc sao."

Trình Niệm Niệm lúc này mới nhớ tới hai ngày trước cùng anh mệt mỏi bất lực trò chuyện, anh hỏi cô làm sao vậy, thì cô ấp úng nửa ngày mới nói với anh là kỳ sinh lý tới rồi.

Người này!

Sớm đã có âm mưu!

"Lục Diễm!"

Cô tức giận xuống tay véo đùi anh.

Lục Diễm bắt lấy cái vòi sen xuống rửa sạch cơ thể của hai người, xong xuôi rồi cầm lấy khăn tắm đang treo bên cạnh lau cơ thể phấn nộn của người trước mặt.

Giọng nói mang theo ý cười dỗ dành hôn lên miệng cô gái nhỏ: "Anh sai rồi"

"Hả...

A......"

Anh đột nhiên động thân, chất lỏng bắn trong tiểu huyệt rơi xuống, khiến bụng nhỏ của cô ẩn ẩn có cảm giác mất khống chế.

"Lục Diễm..."

Cô đáng thương hề hề quay đầu nhìn anh: "Dừng lại được không, em không thoải mái..."

Lục Diễm bước chân ra đi đến phòng ngủ, Trình Niệm Niệm không thể nhịn được mà kẹp chặt côn th*t đang cắm trong thân thể, sợ anh chỉ cânf buông lỏng tay, thì côn th*t to lớn kia lập tức trực tiếp đâm xuyên người cô.

"Niệm Niệm."

Lục Diễm ôm lấy thân thể mềm mại đối mặt với mình ngồi ở mép giường, tư thế này làm côn th*t phía dưới đi vào càng sâu, làm tinh hoa trong hoa huy*t tràn đầy dâm dịch càng sâu.

hoa huy*t co rút lại cũng kẹp không được chảy ra vài giọt dâm dịch, xung quanh lập tức quanh quẩn sắc tình mị hoặc.

"Niệm Niệm, cả đời này anh chỉ làm một mình em."

Đây là bản năng trung thành nhất của một người đàn ông của Lục Diễm.

"Cho nên.."

Lục Diễm cọ cọ hõm vai Trình Niệm Niệm, hôn một chút lên đầu v* đang đứng thẳng.

Anh mang theo vài phần làm nũng hiếm có: "Em phải đút cho anh ăn đến no."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 19: Lời âu yếm kéo dài


Trình Niệm Niệm cũng không nhớ được rốt cuộc đã bị Lục Diễm lăn qua lộn lại ăn bao nhiêu lần.

Chỉ nhớ rõ lúc lên giường bị dụ dỗ cưỡi trên người anh, cảm giác hoa huy*t rơi xuống khiến thân dưới không thể không dùng sức kẹp chặt lại, kết quả bị anh bóp trên eo ném xuống đâm cô đến khóc lóc xin tha.

Lúc sau nữa ở trên giường, hai chân bị anh giơ cao lên đè về phía trước, để lộ ra côn th*t của anh đang đâm vào hoa huy*t làm cô cảm thấy thẹn thùng.

Lục Diễm còn cố tình ở bên tai cô lẩm bẩm nói nhỏ miêu tả cảnh tượng giao hợp dâm mị mà anh nhìn thấy, khiêu khích hạ thân mất tự chủ không ngừng mút lấy côn th*t của anh đang ra ra vào vào tiểu huyệt.

Tinh dịch trong bụng nhỏ vẫn chưa thoát ra được làm cô phải dụ dỗ cầu xin anh thì anh mới bằng lòng ôm cô đến phòng tắm, đến được rồi thì bị anh dùng tư thế xi tiểu còn tay thì ấn tiểu thịt mầm mẫn cảm của cô, cưỡng chế tiết ra khiến cho cô xấu hổ nức nở không ngừng.

Lúc tắm rửa trong phòng tắm, anh một bên ở bên tai dịu dàng trấn an cô, một bên lại nói ra những câu thô tục làm ai kia mặt đỏ tim đập, không biết khi nào anh đột nhiên đứng thẳng lên côn th*t lại từ sau lưng dáng lên hoa huy*t đâm thẳng vào.

Trình Niệm Niệm thật sự mệt mỏi đến khóc cũng khóc không ra tiếng, âm thanh đều trở nên nghẹn ngào, nghe không rõ anh ở bên tai mình dỗ cái gì, cũng không biết khi nào bị ôm đến trên giường, mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm cô mở mắt ra liền nhìn thấy được cơ ngực rắn chắc của ai kia, sau đó hơi hơi động một chút liền cảm thấy toàn thân đều rã rời, Trình Niệm Niệm khóc không ra nước mắt, mở miệng ra, giọng nói khàn khàn kêu anh:

"Lục Diễm..."

"Tỉnh rồi sao?"

Lục Diễm ôm lấy cô gái mềm mại trước mặt, da thịt dán lên nhau, hôn lên đôi mắt đang tràn ngập lên án.

"Khó chịu..."

Nỗi uỷ khuất này của Trình Niệm Niệm không thể giải thích được, vươn tay ôm lấy eo của người trước mặt, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào ngực của anh, lắng nghe tiếng tim đập.

Tuy rằng đây là kẻ đầu sỏ gây tội, nhưng lúc ủy khuất lúc khó chịu, cô chỉ muốn ôm anh một cái, ôm anh một cái thì liền tốt lên.

Lục Diễm ôm lấy cô gái nhỏ đang ôm mình, trái tim bị cái ôm này làm mềm đến nát nhừ, ngửi hương vị của mình phảng phất trên người cô.

Nâng cằm cô lên, không hề chứa tình dục mà ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, tinh tế liếm nhẹ, sau đó dùng đôi mắt đầy tình ý nhìn cô.

"Niệm Niệm...

Dọn lại đây sống đi."

Không màng đến sự kinh ngạc và ngại ngùng của cô, anh từng chút từng chút ôm hôn nhẹ lên cánh môi:

"Anh rất nhớ em."

"Anh muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em."

Lục Diễm nỉ non sự mong nhớ mấy ngày nay, anh xé bỏ đi hết lớp nguỵ trang lạnh lùng mà thành kính nói ra sự chấp niệm của mình với người trước mặt.

"Em..."

Trình Niệm Niệm vẫn còn có chút do dự, cô luôn cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh, nhưng cô lại chịu không được khi Lục Diễm thì thầm cầu cô như vậy, hơn nữa cô thật ra cũng rất nhớ anh.

"Hiện tại không cần trả lời anh, em suy nghĩ kĩ đi."

Lục Diễm xoa xoa cái đầu nhỏ, rồi lại ôm chặt lấy thân thể mềm mại, không vội.

Chờ hai người dây dưa rời giường thì đã là giữa trưa, trong lúc giúp Trình Niệm Niệm mặc quần áo anh thiếu chút nữa lại lau súng cướp cò.

Thật sự là việc phải nhìn đến thân thể bạch ngọc loang lổ đầy những dấu hôn đỏ tím mà mình lưu lại, đối với Lục Diễm thật sự quá sức cám dỗ.

Nhưng ngẫm lại ngày hôm qua khi giúp cô tắm rửa sạch sẽ, hoa huy*t phấn nộn của cô đã có chút sưng đỏ rồi, cuối cùng Lục Diễm cũng phải áp xuống khí huyết đang cuồn cuộn của mình, giúp cô gái nhỏ mặc xong quần áo, sao đó anh cũng xoay người đi thay quần áo.

Tối hôm qua quá hỗn loạn nên lúc Trình Niệm Niệm rửa mặt mới phát hiện ra đôi chân mình đang mang dép lê màu hồng, trên người thì đang mặc bộ đồ ngủ vừa người mình, ngay cả đồ trên bồn rửa mặt cũng có đôi có cặp bàn chải đánh răng, cái ly, khăn lông...

Sau khi hoan ái qua đi thường sẽ để lại những cảm xúc cho phụ nữ, đối với những điều rất nhỏ này lại càng dễ dàng chạm vào tiếng lòng của họ.

Lục Diễm mới vừa thay quần áo xong liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn thẳng vào lòng ngực của mình, theo bản năng ôm eo nhỏ của cô: "Làm sao vậy?"

Trình Niệm Niệm lắc đầu, đôi tay nhanh chóng vòng qua thắt lưng ôm anh càng chặt hơn, Lục Diễm thật sự muốn mình, anh ấy muốn mình sống ở đây, muốn cho mình đi vào cuộc sống của anh ấy...

Lục Diễm hơi cúi xuống, làm cả hai càng dán sát vào nhau hơn, nụ hôn rơi xuống đỉnh đầu của cô, hưởng thụ sự ỷ lại của ôn hương nhuyễn ngọc[1] trong lòng ngực đối với mình.

[1]: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

"Chúng ta đi ăn cơm được không?"

Lục Diễm sợ cô gái nhỏ bị đói nên không thể không quấy rầy sự bình yên hiếm có này, anh hạ giọng ôn nhu dò hỏi cô, ôn nhu đến mức chính anh cũng kinh ngạc.

Khi Trình Niệm Niệm ở trong ngực Lục Diễm thật sự không muốn động, cô thật sự rất thích kiểu ôm nhau thân mật như thế này...

"Á..."

Trình Niệm Niệm hét lên khi bị Lục Diễm bế lên, hai chân liền ôm lấy hai bên hông của anh.

"Em tiếp tục ôm đi, anh đưa em đi ra ngoài ăn cơm, được không?"

Trình Niệm Niệm nổi lên một tia ửng đỏ, tại sao anh cái gì cũng đều biết thế...

Giọng điệu nâng cao như câu lấy tâm can của cô, sau đó cô cúi xuống chôn vào bả vai anh như là một tiểu bảo bảo[2], ngoan ngoãn quấn chặt hai chân mình, tùy ý để anh nâng mông nhỏ của anh, ôm lấy cô đi ra cửa.

[2]: Đứa trẻ

May mắn là cửa ở đây thông với thang máy, nên cũng không ai thấy, Lục Diễm ôm chặt lấy tiểu xấu xa đang treo trên người mình, cười khẽ nói cô:

"Thật sự thành một tiểu bảo bảo sao?"

Anh cảm thấy được cánh tay bắt chéo trên vai sau cổ mình dùng sức ôm chặt mình, hơi thở mềm nhẹ đánh vào sườn cổ làm nó hơi ngứa, quai hàm liền siết chặt, yết hầu lăn lộn.

"Lục Diễm..."

Cô thở ra hơi nóng trong người mình.

"Hả?"

Anh nghiêng đầu nhìn đến vành tai lộ ra phấn hồng của cô.

"Lục Diễm..."

Trình Niệm Niệm chỉ là muốn gọi tên anh.

"...Ừm."

Anh hôn lên nơi phấn hồng bị che bởi mái tóc đen.

"Lục Diễm."

Cô lại kêu một tiếng.

"Anh đây."

Anh lại hôn một chút.

"Lục Diễm."

Lục Diễm ở đây.

"Anh ở đây."

Anh sủng nịch đáp lời cô.

Khi đi đến gara mở cửa xe rồi, sau đó anh muốn đặt cô xuống, nhưng kết quả cánh tay của cô gái nhỏ vẫn không chịu buông tay, Lục Diễm bất đắc dĩ ngồi xổm trước mặt cô.

"Sao hôm nay lại dính người như vậy hả?"

"Lục Diễm..."

Trình Niệm Niệm nhìn người ngồi xổm bên cửa xe đang ngẩng đầu nhìn mình.

Đã không phải là sự thờ ơ như lần đầu tiên cô thấy nữa, phản chiếu trong đôi mắt đào hoa ấy chính là mình, ánh mắt thâm thúy lướt qua một tia sủng nịch.

"Tại sao anh... lại tốt với em như vậy..."

Trình Niệm Niệm sợ rằng tất cả những chuyện này chỉ là mơ, cô vốn tưởng rằng, có thể cùng anh ở bên nhau đã là một giấc mộng đẹp rồi, nhưng sự dịu dàng chiều chuộng của anh lại dần dần khiến cô sa ngã.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới người này sẽ sợ mình bị đói khi luyện tập mà gọi cơm cho cô, còn có phần cho bạn tốt của cô, khiến cho cô nhận được không ít ánh mắt hâm mộ.

Vào lúc cô bị đau bụng bởi vì dì cả tới thì gọi điện ân cần hỏi han, nếu không phải cô dùng mọi cách ngăn cản thì chắc anh đã từ nơi khác gấp gáp trở về mất rồi, sau đó thì mỗi ngày đều hỏi cô là có tốt hơn chút nào chưa.

Còn có những lúc sau khi tập luyện mệt mỏi thì đêm nào anh cũng cùng cô nói chuyện, kết quả nửa đêm tỉnh dậy thấy điện thoại còn sáng lên, cô nghe thấy âm thanh anh gõ bàn phím ở bên kia cũng không đành lòng quấy rầy, lại tràn đầy đau lòng, cúp điện thoại thúc giục anh nhanh đi ngủ...

Trong những ngày không thể gặp nhau đó, anh chưa bao giờ kéo xuống một phần quan tâm đối với vô, lúc cùng cô gặp mặt lại càng không chút nào giấu đi sự chiều chuộng và tình yêu của mình.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy [3], lúc này mới được bao lâu mà Trình Niệm Niệm đã đem thể xác và tinh thần của mình đều giao cho anh, không hề oán niệm, không hề giữ lại.

[3]:Từng ra biển lớn thì nước ở sông hồ chẳng gọi là nước(Dịch nghĩa).

Ở đây có nghĩa là Niệm Niệm nghĩ rằng gặp qua chàng trai tốt như Lục Diễm như vậy thì cô có thể sẽ không bao giờ động tâm với chàng trai khác nữa.

Cô sợ rằng nếu một ngày anh rời đi thì cô phải làm sao bây giờ, cô phải đến đâu để có thể tìm được một Lục Diễm như vậy?

"Niệm Niệm..."

Lục Diễm có chút đau lòng nhìn khóe mắt hơi hơi hồng của tiểu xấu xa, anh không biết nên làm cái gì bây giờ.

Anh bế cô lên ngồi vào xe rồi đặt trên đùi mình.

Chiếc ghế trước nhỏ hẹp làm hơi thở hai người như có thể chạm vào nhau.

Anh hôn lên lông mi mang theo hơi ẩm,

"Niệm Niệm, anh chưa từng yêu đương..."

"...Bởi vì lúc trước không có em."

"Hiện tại có em rồi, anh mới có thể đi ra một bước này."

"Cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể."

"Bởi vì là em... em tin tưởng anh có được không?"

Lục Diễm không có cách nào để diễn tả hết tình cảm của mình, tuy rằng ở trước mặt người khác thì miệng lưỡi thông minh nhưng trước mặt cô thì dường như mọi thứ đều vụng về, lời nói cũng trở nên tái nhợt.

Anh không thể giải thích tất cả chuyện gì đã xảy ra nhưng anh biết anh muốn Trình Niệm Niệm, anh chính là muốn cô.

Trình Niệm Niệm ước chừng có thể nghe ra chân ý của anh, bình tĩnh lại sau đó lại cảm thấy lại có chút hối hận bởi vì mới vừa làm ra vẻ thương tâm, đột nhiên cô làm bộ hung tợn siết chặt cổ anh.

"Nếu như anh chia tay với em thì em sẽ lập tức tuỳ tiện đi tìm tám mười người bạn trai đến chọc tức anh đấy!"

Lục Diễm buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ đang cố ý vặn vẹo hung dữ, hôn một cái lên môi anh đào đang chu ra: "Sẽ không, không bao giờ chia tay."
 
Back
Top Bottom