Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 20: Anh thích em


Sau khi trấn an cô gái nhỏ kia xong thì Lục Diễm mới buông cô ra, giúp cô thắt dây an toàn cẩn thận, sau đó mới lái xe đến khu thương mại gần đó để ăn tối.

Trình Niệm Niệm nháo xong một đợt cảm xúc nhỏ thì phát hiện mình đã đói tới mức ngực dán vào lưng rồi, quả thực là hai mắt liền loé sáng, món gì cũng đều muốn ăn.

Đi theo Lục Diễm đi vào một nhà hàng Trung Quốc cổ xưa, vào phòng riêng ngồi xuống ghế, Trình Niệm Niệm rất thích phong cách trang trí của nhà hàng này, chạm vào sờ đông sờ tây, chỉ chốc lát đồ ăn đã được bưng lên, Trình Niệm Niệm lập tức chuyên tâm cúi đầu ăn cơm.

Măm...

Ăn ngon ăn ngon, Trình Niệm Niệm vui vẻ lắc lắc cái đầu nhỏ.

Lục Diễm nhìn người đối diện giống như con sóc vậy, hai má nhỏ phình phình lên làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.

Nhìn cô ăn đến đôi mắt hạnh cong cong đều lộ ra sung sướng, sau đó nhìn thấy cô lén lút bỏ đi những thứ mình không thích ăn, nhướng mắt đập vào tầm mắt anh.

Lục Diễm nhịn không được bật cười, thật là đáng yêu.

Sóc con vùi đầu ăn một hồi rồi buông chiếc đũa xuống nói no rồi.

Anh đứng dậy, ngồi bên cạnh cô rồi lại bế cô ôm vào trong ngực, nghĩ đến việc dạo này cô đều gầy đi rồi, da thịt trên eo cũng thấy thiếu thiếu, nên anh lại dỗ dành cô.

"Cùng anh ăn thêm một chút nữa nhé?"

Cô không chịu nổi được giọng điệu trầm thấp ôn nhu của Lục Diễm như vậy, Trình Niệm Niệm lại bất tri bất giác bị cho ăn rất nhiều, cho đến khi ra khỏi tiệm cơm Trình Niệm Niệm cảm thấy bản thân đã no căng tới mức không đi nổi nữa rồi.

Bị Lục Diễm ôm ở trong ngực, dùng bàn tay giúp mình xoa bụng cho thoải mái, Lục Diễm hỏi muốn đi xem phim hay không, Trình Niệm Niệm lắc đầu, cô chỉ muốn cùng anh vừa đi vừa trò chuyện nhiều hơn thôi.

Vì thế hai người liền lang thang không có mục tiêu đi dạo trong trung tâm thương mại, Trình Niệm Niệm dựa vào khuỷu tay của anh, dán bên eo của anh, nói với anh mấy ngày này mình đã luyện tập vất vả như thế nào.

Trình Niệm Niệm cũng không phải là không thể chịu khổ mà cô chỉ là muốn nhìn ánh mắt đau lòng cho cô của anh, cô thích anh thoả mãn hôn lên trán mình nụ hôn yêu thương của anh ấy...

"Lục...

Diễm?"

Giọng điệu hoài nghi cắt ngang bầu không khí dịu dàng giữa hai người, hai người quay đầu nhìn qua, một... một cô gái thành thục hơn so với cô dùng vẻ mặt kinh ngạc vui vẻ nhìn Lục Diễm bên cạnh cô.

Hạ Tâm không nghĩ tới mình tới đây dạo phố lại có thể gặp được Lục Diễm, nhịn không được gọi anh lại tiến lên chào hỏi.

Lục Diễm cảm thấy bên eo mình bị ai đó nhéo một cái, hừ một tiếng, anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang giả vờ đoan trang đứng thẳng, cưỡng chế lại ý cười, nhìn về phía người có chút không quen trước mặt.

Trí nhớ cường đại làm trong đầu anh nhớ tới tên của người này, khôi phục lại lạnh giọng nói: "Hạ Tâm."

Hạ Tâm càng cười sáng lạn hơn, gật đầu đồng ý, ánh mắt không biết cố ý hay vô tình phiêu hướng đến Trình Niệm Niệm vẫn luôn đứng bên cạnh Lục Diễm, nghĩ rằng có khả năng là em gái của cậu ấy...

"Đây là bạn gái của tôi, Trình Niệm Niệm."

Một câu nói đánh gãy đi dòng suy nghĩ của Hạ Tâm, cô ấy nỗ lực khống chế lại cảm xúc trên khuôn mặt.

"Xin chào, chị học lớp bên cạnh Lục Diễm, Hạ Tâm, lúc trước sao không nghe tới Lục Diễm nhắc tới em..."

Trình Niệm Niệm cũng là nữ sinh, trực giác giống nhau vẫn phải có, tiểu xấu xa trong nội tâm cô đang vẽ vòng tròn nghĩ có thể lại là một trong những đào hoa của Lục Diễm, trên mặt liền nở lên một nụ cười ngọt ngào.

"Chào học tỷ."

Trình Niệm Niệm cũng dường như không giống làm mình có vẻ keo kiệt, lúc này nhìn thấy thái độ của Lục Diễm cũng cho thấy đây là người không thân, nên cô cũng lười công khai biểu thị chủ quyền của mình.

Lục Diễm đúng thật là cùng Hạ Tâm không có thân, vì vậy anh liền trầm giọng nói lời tạm biệt:

"Chúng tôi còn có việc phải đi trước, hẹn gặp lại."

"...Được,... tạm biệt."

Hạ Tâm cắn cắn môi, nhìn Lục Diễm xoay người lại kéo người bên cạnh vào ôm ấp, góc nghiêng gương mặt đều có thể để lộ ra khóe mắt chứa đầy ý cười cùng sủng nịch.

Hạ Tâm thầm nghĩ đến cảnh lúc nãy Lục Diễm gần như nhu tình hôn lên trán em ấy, hoá ra người đẹp trai lạnh lùng như cậu ấy, cũng có một tình yêu làm cậu ấy đầy ngập ôn nhu như vậy.

Không muốn nhìn người khác tình ý ngọt ngào nữa, Hạ Tâm xoay người lưu lại cho mình chút hâm mộ cùng chua xót.

______

Bên này Lục Diễm cúi đầu tìm xem có chút không vui nào trên mặt cô gái nhỏ không, cuối cùng mở miệng giải thích nói: "Niệm Niệm, anh cùng cậu ấy không thân..."

Cái miệng nhỏ của Trình Niệm Niệm lại chu lên lẩm bẩm lầm bầm: "Không thân còn nhớ rõ tên như vậy..."

Thật ra cô cũng không có không vui, vốn dĩ cũng biết anh rất nổi tiếng, nhưng nghĩ đến việc bạn trai mình lại bị người khác mơ ước nên hơi hơi ghen tuông vẫn phải có.

Sau khi nghĩ xong Trình Niệm Niệm liền xoay người ôm lấy eo anh, lẩm bẩm nói:

"Em tin tưởng anh mà, anh không phải nói em tin tưởng anh sao..."

"Em chỉ là có một chút ghen thôi, chỉ một chút...",

Cô sợ anh không tin nên còn dùng ngón út khoa tay múa chân nói với anh một chút ghen của cô chỉ có chút xíu...

Lục Diễm nhìn cô gái nhỏ đang mở to mắt nỗ lực giải thích làm trong lồng ngực mình cảm thấy trướng trướng, cúi đầu hôn lấy đôi môi đang chu lên, mút nhẹ một chút.

"Ngoan...

Anh thích em."

Đây là lần đầu tiên Trình Niệm Niệm nghe anh trực tiếp thổ lộ như vậy, liền cứng họng, hai tay rũ xuống, gương mặt đỏ ửng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

Mặt mày như hoa, ánh mắt giận dỗi của cô như câu lấy tim Lục Diễm, anh lại ôm cô gái nhỏ vào lòng ngực rồi bước đi.

"Anh đưa em đi mua quần áo, đừng câu dẫn anh."

Cái người này!

Trình Niệm Niệm bị ôm đi, trong lòng oán giận, rốt cuộc ai câu dẫn ai chứ?!

Trình Niệm Niệm không bao giờ nghĩ tới Lục Diễm nói mua quần áo là chỉ mua nội y, cô quay đầu nghi ngờ nhìn anh: "Tại sao lại muốn mua?"

"Hôm nay ở lại một đêm, ngày mai anh đưa em về trường."

Trình Niệm Niệm nghẹn lời.

Lục Diễm không chịu nổi ánh mắt tò mò có chút của nhân viên cửa hàng, đành ho nhẹ một tiếng, cúi đầu ở bên tai cô nói:

"Mua thêm vào cái nữa, để ở bên nhà anh."

Sau đó anh liền đi ra ngoài, dựa vào bên cạnh cúi đầu lấy điện thoại ra, chờ cô.

Trình Niệm Niệm bị anh nói có chút đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi chọn nội y, cô biết số đo của mình, đang chuẩn bị chọn vài kiểu dáng bình thường...

Kết quả tiểu tỷ tỷ trong tiệm lại bát quái muốn đẩy mạnh tiêu thụ mà đưa mình tới chỗ nội y tất cả đều là cái gì nào là ren, khoét sâu còn có vài món nội y tình thú...

Khuôn mặt nhỏ của Trình Niệm Niệm đỏ muốn nóng hết cả lên, cuối cùng cô không chịu được sự nhiệt tình của tiểu tỷ tỷ đành phải lấy hai bộ nhìn ít vải đến đáng thương đi tới quầy thu ngân tính tiền.

Kết quả là Lục Diễm không biết đợi ở đó từ bao giờ, ánh mắt đào hoa mỉm cười nhìn đồ cô chọn, sau đó đưa điện thoại ra đưa cho thu ngân quét mã tính tiền, anh cầm chặt bàn tay đang muốn chạy trốn của ai kia, nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Tâm tình Trình Niệm Niệm thấp thỏm cùng Lục Diễm trở về nhà, vừa vào cửa Lục Diễm liền một phen bế Trình Niệm Niệm lên, đi đến sô pha ngồi xuống, khoá cô lại ngồi đối mặt với anh.

"Niệm Niệm..."

Lục Diễm ôm chặt người đang ngồi trên người mình, từng tấc kề sát, cúi đầu chống trên cái trán của cô.

"Anh cứng rồi."

Trình Niệm Niệm cảm giác được, cách quần cũng có cảm giác được lửa nóng cứng rắn của anh dính vào giữa hai chân cô.

Nóng hừng hực, hoa huy*t mẫn cảm mới vừa bị yêu thương tối hôm qua nhịn không được lại ướt át.

Lục Diễm từ trong túi chọn ra một bộ nội y mới mua, hơi thở cực nóng mang theo hôn ở bên tai cô.

"Đi thay cho anh xem..."

Trình Niệm Niệm nghĩ chỉ là vừa mới hơi hơi liếc mắt nhìn một cái liền không chịu nhìn thẳng, mặt đỏ ửng lên, có chút sợ anh lại giống như tối hôm qua.

"Em... em vẫn còn đau."

Nghĩ đến hạ thân kiều nộn của cô gái nhỏ, hung hăng cắn một ngụm trên môi đỏ:

"Nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ nhẹ một chút."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 21: Sắc tình mê hoặc


Trình Niệm Niệm trốn ở trong phòng chọn trái chọn phải, nhìn chằm chằm hai cái nội y ít vải trên tay mình mà tim đập thịch thịch thịch nhưng tiếng đập cửa đã đánh gãy sự do dự của cô.

"Muốn anh đi vào giúp em mặc không?"

"Không...

Không cần!"

Trình Niệm Niệm lúng túng tùy tiện cầm lấy một bộ mang sắc đỏ thắm, thoạt nhìn có vẻ là vải nhiều nhất, sau đó cô tròng lên mới phát hiện...

Vải nhiều có ích lợi gì!

Nó xuyên thấu nha!

Vẻ mặt cô giống như đưa đám muốn cởi ra mà nào đâu biết rằng Lục Diễm đã mở cửa chuẩn bị tiến vào, Trình Niệm Niệm đành phải che lại trước ngực, mặt đầy đỏ bừng bất an nhìn Lục Diễm đang đi vào phòng.

Lục Diễm đi vào tới liền cảm thấy nóng rực, hai tay của cô gái nhỏ giao nhau ở trước ngực ngăn chặn đi một mảnh cảnh xuân, lại còn nửa che nửa lộ càng thêm trêu chọc người.

Dảy ruy băng mỏng màu đỏ thắm vòng qua xương quai xanh lồi lõm, cùng màu với dấu hôn như ẩn như hiện trước ngực.

Vân vê đến cái eo thon, nhìn vào hai đôi chân thon dài đang kép lại.

Quần chữ Đinh (丁) tinh tế như muốn thít chặt yết hầu của Lục Diễm.

Đôi chân nhỏ trắng nõn của cô quấn vào nhau trông có vẻ bất an, Lục Diễm bối rối đi về phía trước khiến Trình Niệm Niệm không thể không lui về phía sau, thối lui đến ven tường, hai cánh tay chống trên ngực phập phồng của anh.

Anh bị cánh tay ai kia chặn lại, Lục Diễm nhịn không được thầm mắng một tiếng, chết tiệt.

Vải lụa mỏng manh gắt gao bọc lấy nhũ hoa trắng bóng, tạo ra một rãnh sâu ở giữa, lộ ra hai đầu v* anh đào nửa ẩn nửa hiện, da thịt cô gái nhỏ vốn là trắng nõn bây giờ mặc lên bộ nội y trong suốt này lại càng thêm mê người.

Lục Diễm lập tức cúi đầu ngậm lấy đầu v* bị đè ép, đầu lưỡi khiêu khích, hơi thở càng thêm nóng bỏng: "Tiểu yêu tinh..."

Ngón tay câu lấy quấn lót chữ Đinh (丁) không thể che được hoa huy*t, dễ như trở bàn tay đã đụng tới cửa hoa huy*t đã một mảnh lầy lội.

Anh buông tha đầu v* bị liếm trở nên cưng cứng, mút thật mạnh một cái vào môi cô: "Ướt lúc nào, hả?"

Một ngón tay không đủ, anh lại thêm một ngón nữa cắm vào hấp thụ tầng tầng nhiệt nhiệt nơi hoa huy*t ẩm ướt hơi sưng.

Trình Niệm Niệm bị khiêu khích làm cho trong thân thể phiếm lên một trận hư không, eo và mông không ngừng cọ về phía trước, kêu ra tiếng: "Ưm..

Lúc anh nói anh cứng rồi."

Lục Diễm nhịn không được cúi đầu nhìn xuống, hai mảnh tiểu thịt môi ẩm ướt dính dâm thuỷ phun ra nuốt vào ngón tay của anh, ánh mắt sáng quắt đánh vào nơi bị cắm kia, mang theo độ ấm làm Trình Niệm Niệm nhịn không được co rụt lại một chút.

Tiểu huyệt hướng về phía trước phun ra một ngụm dâm dịch, lộ ra một đoạn đốt ngón tay bị tưới ướt mà trở nên bóng loáng, tiểu yêu tinh đưa mông nhỏ cùng tao huyệt hướng về ngón tay đang vuốt ve mình, từng chút từng chút giống như cái miệng nhỏ cực kì đói khát.

Mẹ nó, tiểu huyệt đã sưng lên rồi còn đi câu dẫn.

Lục Diễm nhìn cô lâm vào tình dục mị hoặc làm cổ họng liền phát ngứa, dùng sức cắn cô, hạ lưu mút lấy môi dưới của cô.

Anh lại đưa một ngón tay cấm vào nơi sưng đỏ kia, đâm vào tiểu huyệt của cô, đầu lưỡi bắt chước giao hợp tình sắc ở trong miệng cô thọc vào rút ra, khóe miệng tràn ra nước bọt chảy xuống cổ tinh tế đang ngước cao.

Anh cởi khoá quần xuống, giải phóng côn th*t căng chặt sưng to, nó nhếch cao lên chống trên eo của cô, quy đầu tràn ra tinh dịch cọ xát làm trơn trượt một mảnh.

Nghĩ đến việc ngày hôm qua anh làm cô có chút tàn nhẫn, ngón tay cắm vào cũng đã có chút sưng, hôm nay lại muốn cô, anh sợ cô gái nhỏ này sẽ chịu không nổi.

Lục Diễm nắm lên tay cô đặt lên côn th*t sưng to như sắp nổ tung của anh, tay nhỏ hơi lạnh vuốt ve gân xanh nổi trên thân gậy, siết chặt hàm dưới gợi cảm của anh.

"Niệm Niệm...

Giúp anh."

Anh cầm lấy tay nhỏ vuốt từ gốc rễ thân gậy đi thẳng tắp lên quy đầu, cho cô vuốt ve từng tất một côn th*t dữ tợn của mình, anh còn ở bên tai cô nói nhỏ dạy cô giúp mình an ủi như thế nào để bắn tinh.

"Cứ động như vậy...sao?"

Trình Niệm Niệm bị anh dụ dỗ không kiềm chế được rên rỉ dụ hoặc, nghe lời anh vuốt ve lên xuống, côn th*t trong tay nhảy dựng lên, càng thêm phỏng tay.

"Đúng...

Ngoan...

Lại dùng lực một chút."

Lục Diễm không thể cưỡng lại được khi nghĩ cô gái nhỏ giúp mình vuốt ve côn th*t, thật muốn bắn đầy tinh dịch lên người cô, âm thanh gầm nhẹ trầm thấp đè nén không được.

Vùi đầu vào bên cổ cô liếm láp, eo thon động đậy, đâm quy đầu vào lòng bàn tay non mềm của cô, khiến lòng bàn tay cô xoa nắn quy đầu trướng đến đỏ tím.

Lòng bàn tay tinh tế lướt qua nơi mẫn cảm của anh, đầu ngón tay thon dài mò vào lỗ nhỏ đang mở to trên quy đầu, làm anh sung sướng đến mức không kìm được khoái cảm phun ra một chút tinh dịch.

Lục Diễm bị tay nhỏ của cô làm cho một trận tê dại đến tận xương, liền há miệng ra cắn lên tiểu thịt non trước mắt, liếm lông tơ tinh tế trên vành tai nhỏ.

"Niệm Niệm thật ngoan..."

Trong tay của Trình Niệm Niệm bị đâm đến ướt dầm dề, không khí hoan ái dâm hoặc đến mức hạ thân của cô chịu không nổi căng thẳng kẹp chặt lại, khiến cho ngón tay của anh cắm ở trong bị ướt đẫm một mảnh còn phát ra tiếng nước òm ọp.

Tiếng nhỏ như vậy thực sự kêu lên...

Lục Diễm cắn xuống đôi môi làm cô không thể thở khiến cô hàm chứa hút chặt đầu lưỡi tiến vào của mình.

Sao cô ấy có thể mềm như vậy, non như vậy, như vậy... chết tiệt

Trình Niệm Niệm bị mất phản ứng đáp lại mút lưỡi của anh, kích động đến làm ngón tay càng đâm thật mạnh thật sâu vào tiểu nộn bức mà moi lộng, côn th*t dữ tợn hung hăng đâm về phía trước trong lòng bàn tay cô.

Nơi tư mật của bọn họ đều nằm trong tay đối phương bị cả hai đâm cùng vuốt ve dâm loạn đến cực điểm, dâm dịch giàn giụa.

Nghĩ đến việc nộn huyệt gắt gao hàm chứa chính là côn th*t thô cứng của mình khiến cho Lục Diễm hận không thể muốn cắm hết cả bàn tay vào, đùa bỡn kích thích tiểu thịt hạch cứng rắn.

Ngón tay anh cũng di chuyển vòng quanh vách động tìm tiểu thịt mầm nhô lên, tàn nhẫn bóp lấy chỗ mẫn cảm đó còn chọc mạnh làm huyệt thịt run rẩy siết chặt hơn.

côn th*t sưng to không chịu nỗi khi đột nhiên bị nắm chặt như vậy, run rẩy bắn ra từng đợt tinh dịch, dính đầy trên lòng bàn tay cùng eo của Trình Niệm Niệm.

Cô cắn môi anh, tiểu thịt mầm bị ai kia bóp run lên, hoa huy*t co rút lại run rẩy phun ra cực khoái.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 22: Mê man không rõ


Lục Diễm hồi phục lại một tia lý trí, hôn một cái xuống khuôn mặt nhỏ còn dư vị run rẩy, sau đó ôm lấy cô gái nhỏ vào phòng tắm giúp cô tắm rửa, trong lúc tắm hạ thân anh lại không tự chủ được cứng lên.

Trình Niệm Niệm trộm liếc mắt giống như vẫn còn ngơ ngác, sau đó nhìn Lục Diễm đang cúi đầu chuyên tâm giúp mình tắm rửa, cắn cắn môi:

"...Anh không có việc gì sao?"

Lục Diễm giúp cô rửa sạch đi bọt biển trên người, sau đó cầm lấy khăn tắm gói cô lại kỹ lưỡng, hôn cô một cái: "Không có việc gì...

Em đi trước ngủ đi."

Chờ Lục Diễm tắm nước lạnh xong trở lại phòng ngủ thì đã thấy cô gái nhỏ kia đã vùi vào ổ chăn của mình ngủ thiếp đi mất rồi, sau đó anh mới nhẹ nhàng tiến lên giường.

Cái miệng nhỏ của Trình Niệm Niệm như là cảm giác được liền lẩm bẩm vài tiếng rồi chui vào trong lòng ngực ấm áp của Lục Diễm, tim Lục Diễm bị cô xoa đến mễm nhũn.

Ôm lấy Niệm Niệm của anh, tắt đèn, rồi nụ hôn rơi xuống trán cô, chìm vào giấc ngủ say.

Những ngày hai người được gặp nhau đến nhanh bay cũng nhanh, trong lúc đó Trình Niệm Niệm lại bị Lục Diễm mang về nhà vài lần làm cho từ đầu đến chân cô đều đau nhức.

Thân thể của tuổi trẻ có nguồn năng lượng vô tận không nói, đã vậy Trình Niệm Niệm còn mẫn cảm lại nhiều nước, do đó cô dần dần cũng trở nên chủ động, trầm mê với cuộc tình mang đến khoái cảm, câu dẫn Lục Diễm hận không thể chết ở trên người cô.

Có lẽ là do tiếp xúc sâu hơn nhiều hơn nên hai người ở chung càng thêm ngọt ngào phù hợp, nhưng mấy ngày này thì vẫn luôn bận rộn, hai người đều ở trong trường học nhưng thật ra ít có khi nào gặp được nhau, phần lớn là khi ra ngoài đều mệt mỏi rồi.

Rốt cuộc cũng chờ đến lượt tuyển chọn của vũ đoàn, ngày đó Trình Niệm Niệm biểu diễn xong đang từ trên sân khấu đi xuống thì liền bị một học trưởng ngăn lại muốn hỏi xin số điện thoại, vừa lúc bị Lục Diễm tới hậu trường tìm cô gặp được.

Vì chuyên tâm luyện tập nên một tuần nay hai người đều không thể gặp mặt, Trình Niệm Niệm vừa nhìn thấy bóng dáng của Lục Diễm, mắt hạnh liền lập tức sáng ngời, cô uyển chuyển từ chối lời của học trưởng kia, sau đó nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực anh.

Học trưởng như "Người qua đường" nhìn tiểu học muội xinh đẹp nổi tiếng đã là hoa có chủ, đành sờ sờ cái mũi chuẩn bị chạy lấy người, xoay người lại thì đột nhiên bị một tầm mắt lạnh lùng cho dù có mắt kính cũng không che được sự u ám phóng tới, cậu ta nhịn không được chấn động, thật đáng sợ, tại sao cậu không nghe nói qua Lục Diễm có bạn gái nha, nếu sớm biết như vậy cậu ta sẽ không tham gia náo nhiệt rồi...

Lục Diễm ôm lấy cô gái nhỏ đang ôm mình không buông tay tiến vào phòng thay quần áo, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ hôm nay phá lệ đặc biệt xinh đẹp, trên mặt trang điểm nhẹ nên mắt to hơn lấp lánh, lông mi cong cong, nụ cười duyên dáng xinh đẹp cùng đôi mắt long lanh.

Anh vừa mới ở dưới sân khấu nhìn cô múa, đây là lần thứ hai anh xem cô múa.

Chiếc váy dân tộc theo từng bước nhảy mà đong đưa, nhảy lấy đà, nhảy lên chuẩn bị trong điệu nhạc trong trẻo, như là kèm theo làn gió nhẹ, nhất cử nhất động đều đều toát lên sự xinh đẹp, đến cả một nụ cười hay là cái nhíu mày cũng không biết đã tác động đến bao nhiêu tiếng lòng của người dưới sân khấu rồi.

Anh đã sớm biết cô không phải là người nhìn nhỏ xinh mềm yếu như vậy, lúc làm làm việc trong hội học sinh anh đã có thể nhìn ra cô là người có ý thức độc lập của riêng mình, càng biết sau lần đón người mới kia liền có người hỏi thăm người múa kinh diễm đó là ai...

Anh thủ sẵn eo cô, ôm chặt cô.

Thật may mắn, may mắn là cô đã là của anh.

"Lục Diễm...

Em nhảy đẹp không?"

Trình Niệm Niệm chớp đôi mắt từ trong lòng ngực chui ra hỏi anh.

"Đẹp..."

Ánh mắt Lục Diễm tối sầm lại.

Nghe được anh khen mình, Trình Niệm Niệm trong lòng liền vui mừng, túm lấy cánh tay anh, muốn đi ra khỏi phòng thay quần áo:

"Đợi chút còn có tuyên bố danh sách tuyển chọn, chúng ta quay trở lại trước đi..."

Đột nhiên bên hông liền căng thẳng, lại một lần nữa bị ai kia ôm trở về trong lòng ngực, anh tháo mắt kính xuống cúi đầu.

"Hôn anh một chút."

Ngay cả khi Trình Niệm Niệm đã dần quen với sự thân mật của anh nhưng mỗi khi nghe được giọng nói trầm thấp của anh hạ xuống nói chuyện với mình luôn khiến cô nhịn không được đỏ mặt lên, cô ngoan ngoãn nhón mũi chân lên, đôi môi đỏ mọng hôn đè lên môi mỏng.

Lòng bàn tay bị kéo dài ra tới sau đầu, môi mỏng đè xuống, tê dại, đầu lưỡi bị anh câu trong miệng mà mút, Trình Niệm Niệm bị anh mạnh mẽ hút cắn đến đầu gối đều nhũn ra.

Màu son trên môi bị nướt bọt tràn ra dính ướt, bóng loáng, Lục Diễm buông tha đầu lưỡi nhỏ, liếm đến cánh môi của cô.

Thật ngọt.

Nhan Tâm chờ đến khi lúc Trình Niệm Niệm trở về thì liền thấy trên người cô vẫn còn mặc trang phục biểu diễn, cánh môi hơi sưng, đằng sau là Hội trưởng Hội học sinh lạnh lùng cắm hai tay vào túi đi theo sau, đuôi mắt dưới cặp kính tơ vàng còn léo lên tia dục vọng chưa rút đi, trong mắt anh còn hiện lên ý cười nhìn khuôn mặt nhỏ của Trình Niệm Niệm.

Mặc kệ những người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, sắc mặt Lục Diễm tự nhiên ngồi bên cạnh Trình Niệm Niệm, khóe miệng còn hiếm thấy hơi hơi nhếch lên, đầu lưỡi liếm qua khóe miệng, sắc mặt vẫn như cũ ngồi yên.

Màn biểu diễn của Trình Niệm Niệm tuy đã được thầy cô trong trường khẳng định, nhưng lần này vũ đoàn tuyển chọn thêm các điệu nhảy hiện đại cho nên cuối cùng trong danh sách cũng không có tên cô.

_____

Trình Niệm Niệm cũng không buồn, dù sao cô vốn dĩ cũng không có hứng thú với vũ đoàn này lắm, sau đó cô bị Lục Diễm ôm vào lòng, lòng tràn đầy vui mừng cùng anh chậm rãi tản bộ, nghĩ đến việc sau này mỗi ngày đã có thể cùng anh gặp mặt.

Trên sân thể dục có tiếng chơi bóng ầm ĩ cùng với các cặp đôi đang yên tĩnh tản bộ, gió thu phơ phất vào ban đêm cũng không thể thổi tan đi thanh xuân.

"Bốp —"

Tiếng kêu vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Lục Diễm, lại ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng ngực.

"Đưa em trở về nhé?"

Trình Niệm Niệm vòng lấy eo ăn vạ trong lòng anh không muốn động, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được đường cơ bắp của anh thật rắn chắc, ngẩng đầu hỏi anh.

"Anh vừa mới suy nghĩ cái gì vậy?"

Lục Diễm dừng một chút, chậm rãi mở miệng: "Niệm Niệm...

Về sau em muốn làm cái gì?"

Trình Niệm Niệm sửng sốt, yên lặng cúi đầu:

"Em không biết...

Em chỉ là...

Thích múa"

Lục Diễm nhìn sự mê mang không rõ trong đôi mắt to tròn của cô, lòng bàn tay ấm áp vỗ ở sau cổ cô, do dự mở miệng:

"Lúc trước anh có cho em xem buổi giao lưu nghệ thuật với nước ngoài, trong đó sẽ có việc trao đổi học sinh...

Em muốn đi không?"
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 23: Dính người


Trình Niệm Niệm cảm thấy có chút lạnh, làn gió đêm thổi tóc của anh đến hỗn độn, mang vẻ lười biếng mà gợi cảm, nhưng từng chữ mà anh nói ra lại là hiện thực tàn khốc.

"Em muốn đi...

Nhưng mà bao lâu?"

Lục Diễm có chút không đành lòng, anh biết cô có thể đoán được chuyện này, nhưng anh làm sao có thể chính miệng lặp lại một lần nữa, anh chỉ có thể lại dùng lực ôm sát cô gái nhỏ mình thêm một chút, nụ hôn nóng bỏng dừng lại bên tai mà trấn an cô: "Đừng sợ..."

Cảm nhận được bên hông mình bị hai cánh tay tinh tế gắt gao ôm lấy, cô gái nhỏ của anh chính là chọn con đường đầy màu sắc mà lại tràn ngập sự không xác định này, nhưng cô thích hợp với sân khấu kia bao nhiêu, anh lại càng mê muội với cô trên sân khấu đó bấy nhiêu.

Nhưng làm sao anh có thể nỡ lòng nào để cô gái nhỏ của mình đến một đất nước xa lạ không biết ngày về như thế.

Anh muốn mau một chút, lại mau một chút trưởng thành, như vậy mới có thể ở bên cô.

______

Sau đêm đó, Lục Diễm trở nên càng bận rộn hơn, những việc chính trong Hội học sinh đều được chuyển giao cho phó hội trưởng, còn chương trình học trong trường anh cơ hồ không học cũng không quan trọng.

Mà Trình Niệm Niệm càng trở nên dính Lục Diễm hơn, chỉ cần không có tiết học là cô liền chạy ra ngoài tìm anh, đột nhiên cô cảm thấy càng ngày càng hoảng sợ, sợ rằng không biết khi nào thời gian bên nhau của hai người sẽ trở thành đếm ngược.

Thật ra cô cũng đã nghĩ tới chuyện này từ sớm rồi, trong Học Viện thầy giáo cũng đã từng nói chuyện này với cô, nhưng cô lúc đó thật ngây thơ khi nghĩ rằng vẫn còn sớm.

Cô không nghĩ tới Lục Diễm nghĩ còn xa hơn cô, so với cô càng chu toàn hơn, cô cảm thấy may mắn bao nhiêu lại càng sợ hãi bấy nhiêu, sợ phải rời xa anh.

Ánh nắng mùa thu chiếu vào văn phòng thật ấm áp, Lục Diễm hiếm thấy có lúc ngồi trong Hội học sinh, hai bóng dáng ngồi trên cái ghế văn phòng to lớn.

Có một người xinh đẹp đang cuộn lại ngồi trên đầu gối anh, cổ vòng qua, trên vai bị gối, vạt áo sơmi trước bị ngón tay nhỏ nắm lấy, cúc áo cũng bị ai đó từng chút chạm vào chơi đùa.

Ánh nắng màu da cam chiếu lên người thật ấm áp dễ chịu, Trình Niệm Niệm bị hơi thở mát lạnh chứa đầy hương vị thuốc lá của anh vây quanh, mơ màng sắp ngủ.

"Muốn anh ôm em đi ngủ không?"

Lục Diễm nhẹ giọng hỏi cô, ôm lấy eo thon của cô nàng tựa ở trước ngực, mái tóc đen mượt lướt quanh, lộ ra góc nghiêng xinh xắn, hai người gần đến mức có thể thấy rõ trên lông tơ thật nhỏ trên mặt cô, anh cúi đầu hôn xuống.

Gần đây cô luôn luôn dính chặt anh như vậy, anh biết cô đang sợ cái gì nhưng hiện tại anh chỉ có thể dùng hết khả năng để ở gần cô và cưng chiều cô nhất có thể.

Trình Niệm Niệm ưm một tiếng nói không cần, cô chỉ muốn dựa vào trong lòng ngực của anh thôi.

Lục Diễm vỗ vỗ cô, dỗ nói được rồi.

Hà Viễn gõ cửa tiến vào liền nhìn thấy được một cảnh như vậy, nam tuấn, nữ kiều, một người thì dùng ánh mắt chứa đầy ý cười sủng nịch ôm lấy, một người thì dùng sườn mặt cọ lấy bả vai của ai kia.

Cậu âm thầm xem thường hai người này, tại sao một cẩu độc thân như cậu lại tự mình đi tìm cẩu lương ăn vậy??

Ho nhẹ một tiếng, tìm một chút cảm giác tồn tại.

Lục Diễm buồn cười nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng vùi mặt chôn vào sau vai mình, thu hồi khóe miệng đang nhếch lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái người đang vẻ mặt xem kịch nhìn mình:

"Có chuyện gì, nói."

"Khụ khụ..."

Người này làm sao có thể trở mặt nhanh như vậy, Hà Viễn trộm nói thầm ở trong lòng rồi bắt đầu nói lên việc chính.

Chờ Hà Viễn nói xong đi ra văn phòng, Trình Niệm Niệm đã vô tình bất giác ngủ thiếp đi trên vai anh rồi.

Lục Diễm nín thở nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, cũng không dám động, vuốt ve mái tóc dài rối tung của cô rồi dựa vào lưng ghế phía sau, thời gian phảng phất yên lặng, chợp mắt lại hơi thiếp đi.

Khi Trình Niệm Niệm tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngồi trên người Lục Diễm mà gắt gao ôm anh, khuôn mặt an tĩnh ngủ say của anh cùng với lông mi nồng đậm che đi ánh mắt thường xuyên tình ý nhìn mình.

Ma xui quỷ khiến, cô khẽ nâng cằm lên, hé mở đôi môi hôn lên yết hầu trước mắt đang nhô lên, cái lưỡi nghịch ngợm liếm qua, nghe được ai đó kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nghịch ngợm vừa muốn thoát thân đã bị bắt lại, đôi mắt ai kia còn chưa mở ra nhưng môi mỏng lại chuẩn xác hôn lên, bàn tay to sau eo siết chặt, làm cô bị vòng lại trong lòng ngực của anh.

Anh nghiêng đầu hung hăng đè nặng môi cô, hôn sâu, cuốn lấy cô, hô hấp hai người bị rối loạn, bên tai không biết là ai đang thở hổn hển, hai cánh môi cọ xát, nụ hôn nóng rực không kịp nuốt xuống.

Trình Niệm Niệm nức nở hai tiếng giống như mèo con khiến cho Lục Diễm ép cô càng chặt hơn, bá đạo bắt lấy lưỡi cô, không cho cô trốn thoát.

Môi càng nóng, nụ hôn càng ướt.

Những tiếng hôn làm bầu không khí trở nên ái muội lên.

Trình Niệm Niệm cảm thấy có chút say, giữa ý thức mông lung không tự giác đáp lại anh, ngậm lấy đầu lưỡi lộn xộn của anh đang tiến vào, nghe anh trầm thấp rên hừ khiến cho trong cơ thể nỗi lên một trận tê dại.

Hai cánh tay ôm cổ anh càng siết chặt, vô tình làm cho bầu ngực mềm mại phập phồng áp lên cơ ngực cứng rắn của anh, môi lưỡi động tình quấn lấy nhau.

Hai chân không biết khi nào đã đi tới eo của anh, mông nhỏ bị lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve, hai chân buộc chặt lại, cảm thấy hoa huy*t ướt át giữa hai chân được đẩy lên bởi một cây côn th*t cứng rắn.

Cô nhịn không được xoay eo nhỏ, ở bên tai truyền đến tiếng thở dốc gợi cảm của anh, Trình Niệm Niệm bị âm thanh của anh câu đến mặt đỏ không thôi, hơi thở nóng lên phả vào cổ cô.

Anh mở mắt ra, dục vọng trong đôi mắt đen láy bị kích thích, mày nhăn lại, sau đó lại nhắm chặt hai mắt, nỗ lực xoa dịu đi sự xao động trong cơ thể.

Chờ thoáng bình tĩnh lại một chút, anh đứng dậy thì nhìn thấy được đôi môi hơi sưng đỏ của cô khẽ nhếch lên như muốn hôn, mắt hạnh xinh đẹp đầy hơi nước câu người.

Bụng dưới lại thoáng lên một trận lửa nóng, cô còn cố tình mở miệng dùng âm thanh hơi khàn mềm mại chịu không nổi nói với anh: "Lục Diễm...

Em rất thích anh."

Thấp giọng thầm mắng một tiếng, mắt đào hoa chìm vào sâu bên trong, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng mềm mại rồi đè nặng tình dục liếm hôn, tràn ngập tình yêu lan tràn trấn an.

Thật ra anh đã rơi vào lưới tình mỏng manh mà cô bày ra, hãm sâu trong đó, vui vẻ chịu đựng.

Anh so với cô còn sợ hơn, anh sợ cô thích anh chỉ là nhất thời mê luyến, anh sợ thời gian lạnh nhạt sẽ làm vơi đi tình yêu say đắm nhiệt tình của hai người.

Anh nhớ tới ngày đó cô rầu rĩ hơi hơi nghẹn ngào nói: "Lục Diễm...

Em vẫn luôn muốn cùng anh ở bên nhau."

Anh làm sao có thể.

Nếu có thể, làm thế nào anh lại bỏ được để em đi...

Niệm Niệm.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 24: Lạnh lùng ôn nhu


Trời dần trở lạnh, thời tiết ở thành phố N cũng thay đổi bất thường, Lục Diễm bất đắc dĩ nhìn hai má đỏ bừng của cô gái nhỏ đang đứng trước mặt, ôn nhu dỗ dành cô: "Đã bị cảm tại sao còn chạy tới đây, đợi anh học xong liền đi cùng em được không?"

Trình Niệm Niệm giật giật cái mũi nhỏ, bởi vì bị cảm nên giọng nói cũng trở nên mềm nhũn làm nũng với anh: "...

Không được đâu, em muốn đi theo anh."

Còn vươn bàn tay nhỏ túm chặt góc áo của anh, cằm vùi vào áo lông cao cổ, thời tiết càng lạnh làm cô càng thêm nhớ cái ôm của anh.

Lục Diễm giơ tay nhìn đồng hồ, thở dài, lòng bàn tay bao bọc lấy hai tay nhỏ trắng nõn trong chiếc áo khoác sẫm màu của mình, nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng cắn một cái trên môi dưới của cô: "Thật là không có biện pháp bắt buộc em."

Hiếm khi Lục Diễm bước vào lớp sau khi tiếng chuông đã vang lên, đã vậy phía sau còn có thêm một cô gái nhỏ, cảnh tượng hiếm lạ lập tức thu hút sự chú ý của các bạn học đang ồn ào trong lớp.

Giáo sư còn chưa có tới, chờ sau khi hai người ngồi xuống, xung quanh mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng thì thầm, Trình Niệm Niệm có chút tò mò, chọc chọc cánh tay của anh đang giúp mình cởi áo khoác, chớp mắt hỏi anh: "Bọn họ đang nhìn cái gì vậy?"

Lục Diễm tất nhiên là biết hôm nay đưa cô tới đây cũng coi như là đã công khai bạn gái của mình, trong lòng anh nghĩ như vậy cũng tốt, nhìn người đang không biết gì tò mò như một tiểu bảo bảo, anh nhìn không được đùa giỡn cô: "Nhìn anh tại sao đi học còn mang theo tiểu bảo bảo đến lớp đấy."

Mặt Trình Niệm Niệm nhiễm một tia đỏ ửng, cô cũng biết gần đây cô đã bị Lục Diễm xem như một tiểu bảo bảo, không thể rời xa anh ba tấc, nhưng cho dù cô có thừa nhận, thì anh liền nói thẳng ra như vậy sao!

Cô trộm trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

Giáo sư cũng đã bước vào lớp, phòng học trở nên an tĩnh đi một ít nhưng vẫn còn có một số người còn tám chuyện ngo ngoe rục rịch, ở hàng sau, Hạ Tâm từ lúc nhìn thấy Lục Diễm mang theo Trình Niệm Niệm đi vào phòng học đã bất giác cắn môi, ở bên tai là bạn cô đang nhỏ giọng nói chuyện với mình.

"Đó là bạn gái của Lục Diễm sao?"

"Lúc trước mình cũng nghe qua cậu ấy đã có bạn gái nhưng mình chưa bao giờ thấy qua..."

"Này, lần này không phải đã gặp được rồi sao?"

"Oa, đó là Lục Diễm sao??

Lại còn giúp cô ấy cởi áo khoác..."

"Trời ạ trời ạ, bạn gái của Lục Diễm cũng quá hạnh phúc đi..."

"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới Lục Diễm nói đến chuyện yêu đương là trở thành như thế này...

Huhuhu, mình cũng muốn cùng cậu ấy yêu đương..."

"Cậu tỉnh lại đi..."

Hạ Tâm nuốt xuống một mảnh chua xót trong miệng, rõ ràng lần trước nhìn thấy hẳn là phải buông bỏ rồi, nhưng khi nhìn thấy anh không hề quan tâm đến sự dịu dàng của mình dưới ánh mắt sáng quắc của bạn học, cô vẫn có chút khổ sở, rõ ràng cô cũng tỏ tình với anh hơn trăm lần rồi nhưng sau tất cả anh lại mặc kệ ly nước tràn đầy tình yêu của cô mà chỉ uống ly nước mang tên Trình Niệm Niệm kia.

Đầu Trình Niệm Niệm vốn là bị cảm đã vậy còn bị máy sưởi trong phòng học thổi đến choáng váng có chút buồn ngủ, những gì giáo sư trên bục đang nói cô cũng không thể hiểu nổi, nên cô đành nghiêng người lặng lẽ đánh giá Lục Diễm đang nghiêm túc nghe giảng bài bên cạnh, trong lòng thầm thở dài, anh ấy thật là đẹp mắt...

"E hèm, nữ sinh kia, đừng nhìn chằm chằm bạn học bên cạnh nữa, đứng dậy trả lời trường hợp này đi."

Trình Niệm Niệm cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm cô, trên mặt hiện lên một tia thẹn thùng, chậm rì rì đang muốn đứng lên thì bị một bàn tay đè lại vai mình.

Cô ngẩng đầu nhìn lại thì Lục Diễm đã đứng lên, đẩy nhẹ mắt kính tơ vàng nói: "Giáo sư, cô ấy không phải học ngành của chúng ta, để em trả lời."

Vị giáo sư này biết Lục Diễm, không khỏi bỡn cợt trêu ghẹo anh nói: "Người giỏi nhất trong học viện tài chính của chúng ta cũng có thể mê hoặc được cô gái nhỏ nha, được rồi, cậu trả lời..."

"Giáo sư, đó là bạn gái của cậu ấy đấy!"

Một nam sinh quen biết Lục Diễm nhịn không được ở dưới la hét cắt ngang, làm cho toàn bộ lớp học đều cười vang lên.

Lục Diễm ngó mắt nhìn cô gái nhỏ đang muốn chui vào lỗ, trên mặt thì đỏ ửng đến kỳ lạ, mắt hạnh tràn đầy giận dữ trừng anh.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó nhìn về phía giáo sư, theo trật tự mở miệng: "Từ góc độ thực thể của tài chính công ty, công ty muốn góp vốn thì tỉ trọng của chủ sở hữu phải nhiều hơn so với trái phiếu..."

Sau khi kết thúc, có vài nam sinh tiến đến chào hỏi Lục Diễm còn hỏi anh có đi chơi bóng hay không, lúc nói ánh mắt mấy nam sinh đó đều hướng về phía Trình Niệm Niệm bên cạnh, ánh mắt u ám của Lục Diễm liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi mới lạnh lùng nói: "Không được, cô ấy bị cảm, tôi phải đưa cô ấy trở về, đi trước đây."

Sau đó anh xoay người ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, cúi người ôn nhu hỏi cô có còn khó chịu không, không chút nào để ý tới mấy người đang kêu rên phía sau.

Đang đi thì điện thoại của Lục Diễm vang lên, anh cúp điện thoại cúi đầu hỏi Trình Niệm Niệm: "Hội học sinh có chút việc, anh đưa em về ký túc xá trước hay là..."

"Em muốn ở bên anh!", Trình Niệm Niệm ngắt lời anh, cô ăn vạ trong lòng ngực ấm áp của anh, hai tay chui vào áo khoác ôm lấy eo anh.

"Ưm...

Hôm nay em muốn ngủ với anh..."

Giọng nói trong áo khoác nhẹ đến mức cơ hồ như không nghe thấy.

Lục Diễm dừng lại, khom lưng siết chặt hai tay của mình: "Được."

Lúc chờ Lục Diễm xử lý xong chuyện của Hội học sinh thì Trình Niệm Niệm ngồi ở sô pha bên cạnh chờ anh, bên ngoài trời đã tối rồi, cô dạo bước đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng cây ào ào bên ngoài, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống bóng người đang di chuyển.

Cô nhịn không được mở cửa sổ ra gió lạnh đột ngột thổi vào làm cô lạnh đến run cập cập, bên cạnh lập tức có một bàn tay vươn ra đóng cửa sổ lại, Trình Niệm Niệm xoay người nhìn qua, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh làm gương mặt càng hiện lên góc cạnh rõ ràng, nửa tối nửa sáng thoạt nhìn thật lạnh lùng câu người.

Lông mày Lục Diễm nhăn lại, giọng điệu trách cứ mang theo lo lắng: "Tại sao còn chưa hết cảm đã đứng trước gió lạnh...".

Anh còn chưa nói dứt lời thì đã bị Trình Niệm Niệm nâng cằm nhỏ lên hôn lấy, đầu lưỡi giống như mèo con từng chút từng chút duỗi ra tinh tế lướt qua hoa văn trên môi anh.

Liếm qua cái cằm như đao cắt của anh, sau đó liếm tới yết hầu đang nổi lên, mang theo khẽ cắn, hôn dần dần xuống dưới...

Hô hấp của Lục Diễm dần trở nên nặng nề, nâng cái đầu đang lộn xộn của cô lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô hỏi: "Làm sao vậy?"

Trình Niệm Niệm mở miệng khẽ cắn môi dưới của anh "Anh không thích sao... em nghe người ta nói, con trai đều thích con gái chủ động..."

Lục Diễm hiếm thấy sửng sốt, rồi sau đó đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, sự tà khí hung ác dưới đuôi mắt muốn ngăn cũng không được: "Niệm Niệm".

Anh chậm rãi đi về phía trước, ngón tay thon dài lần lượt cởi ra từng cúc áo trên chiếc áo sơ mi, rồi đè người trước mặt vào tường, đôi tay chống lên eo cô, hơi thở cố ý đè thấp dụ dỗ ai kia: "Em muốn chủ động như thế nào, hả?"
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 25: Chủ động cùng bị chủ động


Trong văn phòng chỉ còn lại một ánh đèn, ánh đèn đánh vào tường phản chiếu lên hai con người đang quấn lấy nhau.

Không gian yên tĩnh cùng tiếng thở dốc đan xen, tiếng hôn ái muội làm nhiệt độ không khí tăng lên.

Cô bối rối suy nghĩ, tại sao lại thành bị anh lừa gạt hỏi rồi, sau đó cô dùng môi lưỡi vụng về vén quần của anh xuống.

Bàn tay nhỏ bao vây lấy côn thịt cứng ngắc của anh, xoa nắn nó, anh cắm ngón tay vào trong miệng cô kẹp lấy đầu lưỡi mân mê, cô không chịu nổi mút vào làm nước bọt dính trên ngón tay lưu lại dấu vết trong suốt nơi khoé miệng.

Áo ngực không biết khi nào đã bị cởi bỏ, nhũ thịt bên trái bị bàn tay ai kia tùy ý vuốt ve, vú bên phải bị vắng vẻ nổi lên da gà, đầu vú dựng đứng lên như muốn được yêu thương,

"Ưm a..."

Đầu lưỡi nóng ẩm của ai kia ngậm lấy, hàm răng liếm cắn nhũ thịt bên cạnh.

Quần lót bị cởi xuống, tiểu huyệt đã sớm ướt bị ngón tay anh mạnh mẽ đâm vào, ngón tay linh hoạt xoa nắn âm đế mẫn cảm của cô, làm cho một dòng dâm dịch ngăn không được không ngừng chảy ra.

"Tê..."

Lục Diễm khàn giọng nói: "Nước nhiều như vậy, thật thiếu làm."

Trình Niệm Niệm chịu không nổi được anh thở gấp ở bên tai, cô xoay eo co rút lại giống như muốn đẩy ngón tay của anh ra: "Đây là phòng làm việc...

A..."

Mềm mại, trơn trượt, dán sát vào thân dưới.

Lục Diễm cúi đầu vùi vào giữa hai chân cô ngậm lấy tiểu huyệt, liếm dâm dịch lan tràn trên hai cánh tiểu thịt môi, ác ý dùng ngón tay đẩy rộng ra phả vào hơi thở nóng rực.

"Phòng làm việc, vậy lúc em câu dẫn anh tại sao không nghĩ tới đây là phòng làm việc hả."

Hai ngón tay căng ra trong tiểu huyệt chật chội, đầu lưỡi thăm dò đi vào, thọc vào rút ra từng chút một, liếm láp tiểu huyệt co rút chảy ra dâm dịch làm ướt nhẹp cằm của anh.

Trình Niệm Niệm cảm thấy xấu hổ cùng khoái cảm lan hết cả người làm cô mềm nhũn ra, cô thậm chí còn nghe thấy âm thanh yết hầu anh lăn lộn nuốt vào.

Phần eo bị trượt xuống được đỡ lấy, hai chân bị kéo ra, quy đầu cứng nóng đỉnh vào giữa hai chân ướt dính của cô, nhàn nhạt ở cửa huyệt mà co giật động đậy.

"Anh a..."

Âm đế bị xoa nắn cứng lên đã thế còn bị côn th*t to lớn đụng vào, quy đầu dã tính dữ tợn bị dâm dịch róc rách chảy xuống làm cho ướt nhẹp, cái miệng nhỏ phun nước từng chút từng chút một chủ động muốn nuốt vào gậy nóng thô to.

côn th*t to lớn nhịn không được chui vào một tấc, bị nhục huyệt đói khát nóng nảy kẹp chặt lấy, thật chặt.

"Ngoan, đừng kẹp chặt như vậy..."

Trên trán Lục Diễm lăn xuống mồ hôi ẩn nhẫn, kiềm chế ham muốn xúc động muốn đâm hết nguyên cây vào lỗ nhỏ.

Nhưng Trình Niệm Niệm dường như ngại anh kiềm chế không đủ vất vả.

Hai chân vòng qua eo anh như muốn nuốt vào côn th*t đang trì trệ không vào, giọng nói mềm mại nhẹ kêu tên của anh

"Ưm...

Lục Diễm...

Tiến vào đi..."

Huyệt Thái Dương Lục Diễm căng thẳng, đôi mắt đỏ lên, chịu đựng rút côn th*t ra khỏi thịt huyệt dính nhớp kẹp chặt một tấc cũng không tha, sau đó xoay người đi tới khoá cửa phòng lại.

Anh quay đầu lại, cởi quần lót trên người ra, trần như nhộng, mồ hôi lướt qua cơ bụng rắn chắc, gân xanh trên côn th*t thô dài đứng thẳng bại lộ.

Trình Niệm Niệm theo bản năng cảm thấy nguy hiểm,

Sau đó đột nhiên bị bàn tay nóng bỏng bắt lấy hai luồng nhũ sóng đong đưa trước ngực, hai chân bị đặt trên hông của ai kia, anh không quan tâm đến phản ứng của cô, hoa huy*t nhỏ hẹp lập tức bị một cây thiết nóng thô cứng đâm mạnh vào: "Ư...

A..."

Lục Diễm không chút khách khí há mồm cắn lấy cái cổ đang ngẩng cao, liếm láp da thịt non mềm sau vành tai nhỏ của cô, thân dưới đẩy thật mạnh vào chỗ sâu bên trong hoa huy*t mà đâm tới đỉnh.

Giọng nói thô vang lên bên tai cô: "Có đủ hay không, anh vào sâu thêm chút nữa nhé?"

Cái nơi mềm mại kia bị anh không ngừng đâm hư.

"Ưm... a...

Quá sâu..."

Mỗi một tấc nếp uốn trong tiểu huyệt đều sướng đến run rẩy, dâm dịch nóng hổi dính trên côn th*t càng ngày càng sưng to, côn th*t gần như dính chặt vào lỗ nhỏ.

Lục Diễm xoa bóp vú của cô, côn th*t phía dưới bị tao huyệt của cô cắn chặt, không nhịn được đâm vào tử cung bên trong.

Đột nhiên anh nghe được tiếng bước chân đi lại bên ngoài, duỗi tay che lại cái miệng nhỏ đang rên rỉ, âm thanh trầm thấp nói nhỏ với cô: "Hừ, có người."

Cả người Trình Niệm Niệm đều khẩn trương hết lên, tiểu huyệt xoắn chặt đến kỳ lạ.

Lục Diễm bị cô cắn chặt muốn điên rồi, tay đặt lên bụng nhỏ hơi phồng lên của cô, nguyên cây côn th*t đâm vào, tiến vào càng sâu hơn, quy đầu căng phồng cọ xát từng đường thịt trên vách tường huyệt.

Trình Niệm Niệm mẫn cảm bị anh đâm đến cả người tê dại, hạ thân bị một cây côn th*t thô cứng đâm ra đâm vào làm rối loạn suy nghĩ của cô, cô nhịn không được cắn bàn tay đang che miệng mình lại kiếm chế lại tiếng rên rỉ không thể kêu ra.

Lục Diễm nghe được tiếng bước chân đã đi xa thì liền hung hăng hướng vào trong thọc một chút.

Thịt huyệt trong cái miệng nhỏ giống như phát dâm cắn lấy anh, cái miệng nhỏ phun ra dâm thuỷ nóng bỏng tưới ướt côn th*t, quy đầu thì bị hoa huy*t liếm mút như muốn tuôn ra một túi đầy tinh dịch.

Cuối cùng anh gầm nhẹ rút côn th*t đang chôn sâu ra, bắn hết tinh dịch lên cửa huyệt giữa hai chân.

hoa huy*t nóng bỏng từng chút co rút lại cao trào, dâm dịch mị hoặc loạn xạ chảy đầy trên bắp đùi.

Lục Diễm hôn lấy cổ của cô, chọc đến cô run rẩy.

"Về nhà."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 26: Ở chung với anh


Trình Niệm Niệm đã ngủ một đêm rất ngon, sáng sớm thức dậy đập vào mắt cô đó là khuôn mặt đang ngủ say của Lục Diễm, tối hôm qua hôn hôn rồi ngủ thiếp đi, hạ thân cũng không còn dính nhớp nữa, cô biết anh chắc chắn đã giúp cô rửa sạch, lén lút hôn xuống môi anh, giống như mèo con đang ăn trộm cá mà tay chân nhẹ nhàng xuống giường.

Mãi cho đến khi ý thức của Lục Diễm mông lung theo bản năng duỗi tay qua hướng bên cạnh thăm dò, sự lạnh lẽo trên giường làm thần trí anh tỉnh táo lại, đứng dậy đi ra phòng ngủ, thì nhìn thấy được cô gái nhỏ đang suy nghĩ trong đầu đang mặc một cái áo phông rộng rãi đứng trước bếp, anh đi tới phía sau ôm lấy cái eo thon đang đưa lưng về phía anh, tựa cằm lên bờ vai cô mà hít sâu một hơi, ngửi lấy mùi hương của cô đang tràn ngập trong không khí.

"Sao lại dậy sớm như vậy?"

Giọng nói sáng sớm mang theo chút khàn khàn cào qua lỗ tai của Trình Niệm Niệm, gợi cảm mê người.

"Ừm..."

Cô hừ nhẹ một tiếng.

Lục Diễm chút có chút không hôn vài cái làm vài sợi râu hơi mọc gãi lên vai và cổ của cô, chọc cho người kia một trận ngứa ngáy, hai người kề sát nhau làm cô có thể cảm nhận giữa cái mông cong cong của mình cái gì đó cương cứng đỉnh vào.

Lục Diễm nắm lấy eo mềm mại mà vuốt ve, âm thầm xoa dịu đi tâm trí đang xao động, sau đó hôn xuống khuôn mặt nhỏ rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt sửa sang lại rồi anh đi vào bàn ăn, khom lưng bế lên cô gái nhỏ đang phát ngốc ngồi xuống, điều chỉnh tư thế sao cho cô thoải mái trong lòng ngực của mình:

"Nghĩ cái gì đấy?"

"Lục Diễm..."

Cô lặng yên dựa vào trước ngực anh, nghe giọng nói thoải mái mang hơi thở kem đánh răng bạc hà của anh: "...

Em sẽ dọn tới đây sống".

Động tác lấy bộ đồ ăn của Lục Diễm bất chợt cứng lại, anh cúi đầu nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm đôi mắt cô như muốn nhìn vào trong lòng của cô, thật lâu sâu anh mới nở nụ cười, giọng nói thanh lãnh không che giấu được ý cười: "Được."

Trình Niệm Niệm đón lấy nụ hôn của anh rơi xuống, hai cánh môi giày vò cọ xát, cô mơ hồ suy nghĩ, cứ như vậy đi, cô vừa khuất phục mà cũng tham lam lưu luyến muốn được ở bên anh, cho dù về sau có một ngày nhạt phai đi cô cũng chấp nhận.

Sự dịu dàng của Lục Diễm giống như heroin vậy, chỉ cần cô lây dính một lượng nhỏ thôi cũng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi hay từ bỏ nó.

Trình Niệm Niệm chỉ thu dọn một số đồ đơn giản ở ký túc xá, bởi vì tới nhà Lục Diễm vài lần cô dường như cũng không cảm thấy thiếu cái gì, sau đó mới đỏ mặt cùng bạn cùng phòng làm mặt quỷ rồi đào tẩu.

Đi xuống lầu thì nhìn thấy được anh đang dựa ở cửa xe, đôi mắt hơi rũ đùa nghịch điện thoại, cô đứng ở xa cũng có thể nghe được mấy nữ sinh khác đi ngang qua thẹn thùng kêu lên bàn tán.

Từ xa nhìn thấy bóng dáng thon dài thanh tuấn của anh, nhướng mày lên nhìn về phía mình, khoé môi anh cong lên rồi nhẹ nhàng ưu nhã đi về phía cô.

Vào giờ khắc này, Trình Niệm Niệm rõ ràng nhìn mình rơi vào trong vòng tay của Lục Diễm, thành nghiện.

______

Gần tới cuối kỳ, Trình Niệm Niệm đi vào phòng học múa, cởi áo khoác dày nặng ra rồi thay trang phục vũ đạo vào, xong xuôi hết thì chào hỏi Nhan Tâm đã lâu không gặp, Nhan Tâm vừa nhìn thấy cô liền trêu chọc: "Người này dáng người càng ngày càng tốt nha, mỗi ngày bị hội trưởng lăn lộn cảm giác thế nào vậy ta?"

Cô nàng làm mặt quỷ bát quái chuyện sống chung của cô cùng Lục Diễm.

Khuôn mặt nhỏ của Trình Niệm Niệm đỏ bừng lên, không khỏi nghĩ đến sau khi dọn ra đến sống cùng Lục Diễm, hai người bọn họ lại trở nên hợp nhau hơn, thói quen sinh hoạt cũng không có gì mâu thuẫn, hơn nữa Lục Diễm lại cưng chiều cô, ngoại trừ lúc trên giường thì dường như mọi thứ đều nghe theo cô...

Nhưng mà sau khi chuyện lần trước ở văn phòng Hội học sinh thì hình như anh đã bật một công tắc khác, luôn luôn dụ dỗ cô chủ động yêu thương, cũng không biết anh đã mua cho cô nội y ở đâu mà vải càng ngày càng ít, không có bộ nào mà không phải là kiểu dáng quần chữ Đinh (丁).

Ngày hôm qua ở trên giường cô còn bị anh xoa bóp nhũ hoa trước ngực, đã thế anh còn thấp giọng trêu đùa hỏi cô,có phải bị anh xoa lớn lên đúng không.

Cô vừa mới cao trào qua đi thì khuôn mặt nhỏ hồng hào lại tiếp tục đỏ ửng lên như nhỏ ra máu, hờn dỗi liếc nhìn anh một cái, rồi lại bị anh đè ở dưới thân.

Cơ thể thường xuyên bị yêu thương chỉ cần một chút âu yếm là có thể tiết ra dâm dịch cất chứa côn th*t thô cứng của anh.

Lục Diễm nhiều lần đều dùng ngón tay cắm ra cắm vào tiểu huyệt dưới thân, ở trên thì dùng môi và lưỡi cắn lấy đầu v* đầy đặn mềm mại của cô, điểm mẫn cảm trên người cô đều bị ai đó khiêu khích khắp nơi.

Mãi cho đến khi hai chân của cô không chịu nổi quấn quanh cơ bắp sắn chắc sau eo của anh, đem dâm dịch chảy đầy một mảnh trên cái miệng nhỏ cọ xát dính lên côn th*t đã sớm biến thành thô to, co rụt lại mút lấy từng chút dụ dỗ anh đâm vào làm cô.

Anh luôn có ý xấu mà lấy côn th*t đỉnh nhẹ lên âm đế cưng cứng của cô, côn th*t thô dài đến kỳ lạ thoáng cắm vào tiểu huyệt một chút lại rời khỏi, ép buộc cô gái của mình mặt đỏ tai hồng khóc lóc dâm loạn cầu xin mình thì ai kia mới bằng lòng hung hăng đâm toàn bộ nguyên cây côn th*t thô dài vào trong tiểu huyệt đói khát...

Trình Niệm Niệm vỗ vỗ gương mặt đầy ửng đỏ của mình, bị Nhan Tâm đang ở bên tai thì thầm truyền thụ cho cô kinh nghiệm nhiều năm xem phim A phiến[1] của cô nàng, khiến cho vết ửng đỏ vừa mới giảm xuống lại tiếp tục bò lên.

[1]: Phim người lớn.

Cô nàng không chịu nổi Trình Niệm Niệm nghi ngờ tìm hiểu, rụt cổ lại nói: "Chưa từng ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy nha.[2]" Cô nàng lại thấp giọng nói: "Nam sinh đều thích như vậy, cậu nhìn xem Lục Diễm nổi tiếng như vậy, cậu đương nhiên phải giữ chặt anh ấy bằng mọi cách rồi, cậu chỉ cần......"

[2]:Ngụ ý chưa từng thử làm gì đó nhưng cũng từng nghe nói qua.

Trình Niệm Niệm về đến nhà, phát hiện trong nhà không có một bóng người, lúc này mới nhớ tới Lục Diễm nói hôm nay anh ấy đi tới thành phố B, hình như công ty có việc an bài.

Cô ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, cảm thấy không giống như ngày thường thật vắng vẻ, cô nhíu mũi một cái, tại sao lúc anh không có ở đây thì nơi này lại lạnh lẽo như vậy.

Sau khi tắm xong rồi thì cô một mình nằm ở trên giường, gối trên cái gối của anh, hít lấy hương vị xạ hương nhàn nhạt của anh, đang nghĩ ngợi thì điện thoại liền vang lên, là Lục Diễm. .

"...Alo"

"Niệm Niệm" Làn sóng điện từ khiến giọng anh có vẻ càng trầm thấp từ tính hơn: "Em đang ở nhà sao?"

"...Ừm"

"Làm sao vậy?

Không vui sao?", Lục Diễm ở đầu điện thoại bên kia không khỏi cau mày lại.

"...Em... em có chút nhớ anh."

Tay Trình Niệm Niệm âm thầm nắm lấy chăn.

Lục Diễm nghe giọng nói nhẹ nhàng của bạn gái mềm mại nói rằng cô ấy nhớ mình làm trái tim anh bị xoa thành một cái hồ xuân.

Anh tự nhiên thấp giọng dỗ cô: "Ngoan...

Hai ngày nữa anh sẽ trở về được không."

Trình Niệm Niệm nghe lời gật đầu, lại ý thức được anh không nhìn thấy, cô vừa định mở miệng muốn nói gì đó thì đột nhiên nhớ tới những lời mà Nhan Tâm nói buổi sáng về sự đào hoa của Lục Diễm, lông mày cô nhăn lại, hiếm khi nghiêm nghị nói: "Anh không được nói chuyện với cô gái khác đấy!

Chỉ có thể cùng em nói chuyện thôi!"

Lục Diễm sửng sốt, yết hầu phát ra ý cười nặng nề: "Được."

Anh nghĩ đến tiểu xấu xa mềm mại ở nhà, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng ngực của mình mà hôn.

"Niệm Niệm...

Anh cũng rất nhớ em, vẫn luôn nhớ em."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 27: Song hướng câu dẫn


Trong một tuần này, Lục Diễm đều cùng Trình Niệm Niệm trò chuyện mỗi đêm, mỗi ngày câu đầu tiên mà cô gái nhỏ này nói ra đều là hỏi anh khi nào về, còn nũng nịu nói với anh là không có anh ở bên cạnh ngủ không được ngon.

Làm sao Lục Diễm có thể, thói quen mỗi ngày đều ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, nay lại xa cô nên càng thêm cô đơn mất ngủ, nhưng mọi chuyện lại khó giải quyết hơn so với dự kiến nên anh đành phải nhẹ nhàng nói chuyện mà dỗ dành cô.

Hôm nay, cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết xong.

Lục Diễm ở bàn tiệc bị tập thể vây quanh rót thêm rượu, ngay sau đó thì lại bị kéo tới một quán bar để đổi mới, rượu trắng cùng rượu ngoại ở trong dạ dày hỗn hợp lên men làm anh hiếm thấy có chút hơi say.

Anh chào mọi người rồi đi ra ngoài châm lên một điếu thuốc, nicotin trong sương khói xuyên qua khoang mũi làm đầu óc anh có vài phần tỉnh táo, khẽ cắn đầu thuốc lá, một tay nới lỏng cà vạt ra rồi dựa vào tường.

Đột nhiên có một mùi nước hoa nồng nặc truyền tới, anh nhíu mày ngẩn đầu lên thì thấy được người phụ nữ đang mặc váy hai dây bó sát đến mức khó có thể bọc được hai luồng nhũ thịt trước ngực, môi đỏ thẫm đến gần rồi câu dẫn: "Một mình sao?

Muốn cùng nhau uống một ly hay không?"

Cô ta vừa mới tới liền nhìn trúng đầu ngón tay cầm điếu thuốc gợi cảm của người đàn ông này, mặt đối mặt đến gần mà nhìn xem, đến nhướng mắt cũng càng thêm quyến rũ mê người.

Lục Diễm nhìn người phụ nữ không quen này như sắp dính lên người mình, lập tức hiểu rõ, ánh mắt đào hoa tà khí cười, dựa lưng vào tường rồi híp mắt hút điếu thuốc một ngụm, môi mỏng thở ra sương khói màu trắng.

Anh vươn cánh tay ra ngăn lại bàn tay đang duỗi ra, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi đối với cô không có hứng thú."

Ném cánh tay kia ra, anh nghiền đầu thuốc lá rồi xoay người, sau đó đi tới bàn tiệc chào hỏi liền rời đi trước, đem cởi áo khoác ném vào một bên thùng rác, duỗi tay ngăn lại một chiếc xe cho thuê lái về khách sạn.

Mới vừa vào đến cửa phòng thì điện thoại liền vang lên, anh rũ mắt xuống đưa lên bên tai nghe.

"Lục Diễm, chừng nào anh mới trở về nha?"

Âm cuối cùng mềm mại như là kích thích dây thần kinh nhuốm màu rượu của Lục Diễm.

"Niệm Niệm..."

Anh vô ý thức lẩm bẩm, đại não cũng không có lướt qua dục vọng thuần tuý: "Anh muốn nhìn em một chút."

Sự trầm mặc ở đầu điện thoại bên kia làm thần trí của Lục Diễm trở về, xoa xoa ấn đường, chửi nhỏ bản thân đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, vừa muốn mở miệng giải thích với cô là mình uống nhiều quá thì cô gái nhỏ liền nhỏ giọng nói:

"...

Được".

Trình Niệm Niệm khẩn trương nuốt nước miếng, chỉnh lại cái váy ngủ trên người rồi cầm thẳng điện thoại nhìn đến màn hình đã xuất hiện khuôn mặt của anh, chiếc sơ mi màu trắng cởi hờ, vài sợi tóc trên đầu rũ xuống, giữa chân mày cùng khuôn mặt đều lộ sự mệt mỏi rõ ràng, cô đau lòng dùng ngón tay cách qua lớp màn hình mà lướt qua khuôn mặt của anh.

"Rất mệt sao..."

"Em không có ở đây, có chút mệt."

Khoé miệng Lục Diễm nhếch lên an ủi cô, mang theo vài phần ích kỷ.

Ngón tay anh cong lên, cô gái nhỏ có lẽ là vừa mới tắm rửa xong, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đến có thể véo ra nước, chậc, cơn nghiện thuốc lá lại một lần nữa tới.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau qua màn hình nho nhỏ trên điện thoại, quên mất thời gian trôi đi.

Một lát sau, Lục Diễm nhìn thời gian đã không còn sớm nữa mới thấp giọng nói, "Không còn sớm nữa, em ngủ đi, nhé?"

Trình Niệm Niệm không muốn cúp máy nhanh như vậy: "Không được."

"Vậy anh muốn đi tắm rửa, em muốn xem sao?"

Xiềng xích lý trí bị rượu cuốn đi, kiềm chế không được dục vọng đã không thể dập tắt.

Ánh mắt Lục Diễm sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang chầm chậm dâng lên tia đỏ ửng, "Lúc nãy anh ở quán bar bị một người phụ nữ chạm vào, có phải anh nên chạy nhanh đi rửa sạch sẽ không?

Trình Niệm Niệm chỉ nghe được một câu phía trước liền tức giận trừng mắt người trong điện thoại: "Anh gạt người!

Anh đã nói anh không nói chuyện với những cô gái khác!"

"Anh không có, Niệm Niệm, lúc cô ta sắp đụng tới anh đã chặn lại rồi."

Lục Diễm giả vờ bị ủy khuất, đem màn hình đưa ra xa, kéo ra cái áo sơmi còn chưa cởi hết: "Chỉ có em chạm qua, chỉ có em..."

"Anh anh anh... anh mặc quần áo đàng hoàng đi!"

"Ngày mai anh sẽ trở về."

Rốt cuộc Lục Diễm cũng không chịu nổi nữa châm một điếu thuốc nói:"Niệm Niệm, ngày mai anh về."

Đây là lần đầu tiên Trình Niệm Niệm nhìn thấy anh hút thuốc, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, cơ bắp rõ ràng sôi sục nửa lộ ra, đôi mắt bị tóc mái hỗn độn nửa che trông có vẻ mê ly mờ ảo.

Cách qua lớp màn hình, Trình Niệm Niệm cảm thấy có chút tê dại trong sâu thẳm cơ thể, đến nỗi nói chuyện còn nói lắp: "A...

Ngày mai, được, được."

"Ngoan, hôm nay đi ngủ sớm một chút."

Lục Diễm dừng một chút, ánh mắt đào hoa cuồng vọng tùy ý quyến rũ ám chỉ: "Niệm Niệm..."

Trình Niệm Niệm vội vã nói ngủ ngon, sau khi cúp điện thoại thì nửa người vẫn còn tê dại, a một tiếng vùi mặt vào trong gối, trong lòng trộm mắng anh, Lục Diễm xấu xa, tại sao lớn lên lại quyến rũ như vậy chứ!

Nghĩ đến điều ám chỉ lúc nãy của anh, cô đỏ mặt xoay người xuống giường, cắn môi lấy ra bộ quần áo mới mua trên mạng hai ngày trước, trong đầu cô bất giác nhớ lại những gì Nhan Tâm nói bên tai mình ngày hôm đó...

Không nghĩ không nghĩ nữa, cô lại bò lên trên giường, cưỡng bách bản thân đi vào giấc ngủ.

Cô nhắm mắt lại, tất cả đều là khoảng khắc Lục Diễm nhướng mi lên lúc nãy, nhìn chằm chằm mình, cô như là muốn khắc sâu vào trong lòng đôi mắt thâm thuý của anh cùng hormone trêu chọc người ấy.

"Em rất nhớ anh."

"Từ thân thể đến tâm trí."

_____

Lúc Lục Diễm về đến nhà đã là buổi chiều, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy phòng khách trống vắng, trong lòng nghi hoặc, cô gái nhỏ kia từ sáng đến giờ cũng không trả lời tin nhắn, theo lý không có tiết cô không phải nên ngốc ở trong nhà sao.

Anh để hành lý xuống, đang chuẩn bị đi phòng ngủ nhìn xem thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Lục Diễm quay đầu lại nhìn qua, yếu hầu như là bị người khác đột nhiên bóp lấy, không nói nên lời.

Bộ đồng phục học sinh gần như trong suốt, phần thân phía trên như là được hút chân không, lớp vải màu lam nhạt gắt gao căng lên ôm sát bầu vú đầy đặn, phát hoạ ra rõ ràng hai đầu v* đang nhô cao.

Từ sườn cổ đến eo, cúc áo muốn đứt đến nơi, tuy rằng đã gắt gao gài chặt lại rồi nhưng cũng có thể lộ ra da thịt tuyết trắng, eo lộ ra khe hở, mông vểnh trắng nõn lộ ra đường dây buộc của quần chữ T.

Bộ quần áo dâm đãng đến cực điểm rồi đã thế cô còn cố tình buộc lấy hai chùm tóc đuôi ngựa, trang bị cho khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại giống như là một học sinh cấp ba, e thẹn mở miệng với anh: "Ca ca..."

Lửa nóng từ hạ thân bốc cháy của Lục Diễm được kích nổ, yết hầu lăn lộn trên dưới, mở miệng ra thì giọng nói đã khàn: "Lại đây."

Tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm người đang từng bước một đi tới, anh bước nhanh đến chỗ cô, nhịn không được duỗi tay bóp ep cô, làm thân hình lửa nóng kề sát cô, cúi đầu vươn đầu lưỡi ra liếm lên thịt non lộ ra giữa cúc áo.

"Kêu anh cái gì?"

"......"

Anh cắn xuống vành tai nhỏ phiếm hồng, thô giọng nói,

"Nói!"

"...Ca ca"

Dục vọng muốn phóng thích bùng cháy, cảm xúc bạo ngược sắp phá tan đi lý trí, anh trầm thấp cười nhẹ.

"Ngoan, ca ca đút em ăn ngon."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 28: Đồng phục tình thú


Trong phòng khách sáng sủa, Lục Diễm trong bộ tây trang cùng giày da ôm lấy Trình Niệm Niệm trong bộ đồng phục học sinh, nhìn thật giống như là lừa gạt thiếu nữ trẻ người non dạ.

Trình Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa như những vì sao đen của anh, cô bị hấp dẫn cùng dụ dỗ mất rồi, cơ ngực rắn chắc phập phồng đè nặng bầu ngực vốn đã bị căng của cô.

Trình Niệm Niệm cảm giác hô hấp của mình trở nên mỏng dần, thở không nổi nữa, nửa người trên trần trụi bị lớp vải cọ xát làm cô vừa đau vừa ngứa, nức nở nhỏ giọng nói: "Ưm...

Ngứa..."

Hơi thở mang theo hương hoa sơn chi đã lâu không thấy làm Lục Diễm tham lam hít một hơi: "Chỗ nào ngứa?"

Cô bắt lấy tay anh đặt trên đỉnh vú trước ngực mình, nhấc lông mi lên nhút nhát sợ sệt nhìn anh: "Nơi này..."

Lục Diễm hôn lên xương quai xanh rõ ràng của cô, toàn bộ lòng bàn tay bao lấy bộ ngực của cô: "Ca ca xoa cho em..."

"Ư...

ừm..."

Nửa người cô mềm nhũn ra, nhưng mà cũng không đủ.

Cô nhớ rõ nên kêu anh cái gì, giọng nói mềm mại vang lên: "Lục ca ca..."

Lục Diễm cảm giác thân thể mình nóng lên, dẫn tay nhỏ mềm mại không có xương đi xuống đũng quần căng phồng của mình, liếm vành tai nhỏ nhắn rồi phun hơi thở nóng rực lên cổ cô: "Cởi ra."

Trình Niệm Niệm cảm giác sau tai mình hình như bị nóng đến hỏng rồi, cởi dây lưng của anh ra sau đó kéo khoá kéo xuống, quần lót tối màu nhô lên sắp bọc không nổi cây gậy kia nữa, ngón tay mang theo hơi lạnh tiến vào quần lót tìm tòi, nóng quá.

Sau khi đụng tới được thịt gậy cứng ngắt cô mới nhẹ nhàng vuốt ve những đường gân xanh đang nổi lên, vuốt anh đến hưng phấn dâng trào, hormone nữ tính bị khiêu khích, chỉ chạm vào anh một cái mà thân dưới của cô liền trở nên ướt át.

Lục Diễm cố ý dùng ngón cái ấn vào cái miệng hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, đôi mắt đào hoa nheo lại mê ly nhìn đôi môi đỏ mọng kia, đột nhiên đưa ngón trỏ vào khuấy động đầu lưỡi cô, thấm ướt nước bọt mà bôi lên môi ai kia: "Cố ý?"

"Anh ưm..."

Ngón trỏ ở trong miệng thọc vào rút ra bắt chước hành động giao hợp, Trình Niệm Niệm cũng đã nghe anh kể qua những giấc mộng kia nên biết anh cố ý làm đôi môi đỏ mọng của mình.

Cô mở to mắt nhìn dục vọng không thể che đậy dưới ánh mắt đen láy kia, rồi mút vào ngón tay của anh, đầu lưỡi vòng quanh đầu ngón tay, cô muốn anh, muốn anh hung hăng chiếm hữu cô.

Ahh hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt càng ngày càng sâu không thấy được, rút ngón tay bị ai đó mút ra rồi đè nặng bả vai ép cô quỳ xuống, nội tâm nhìn không được dục vọng thô bạo bóp lấy cằm của cô.

"Ca ca đút em cái thô hơn nhé?"

Anh kéo lòng bàn tay còn đang ở trong quần lót ra, kéo quần xuống, côn th*t sưng to màu tím đen bắn ra đánh vào khuôn mặt sạch sẽ của cô gái nhỏ, cảnh tượng so với trong mộng còn dâm loạn hơn khiến Lục Diễm suýt chút nữa mất đi lý trí.

Trình Niệm Niệm lần đầu tiên nhìn thấy trực diện côn th*t của Lục Diễm, hương vị xạ hương dày đặc làm cả người cô nhũn ra, sau đó cô ngập ngừng vươn đầu lưỡi ra thử liếm một chút phần đỉnh dữ tợn.

"Ư...

Hừ..."

Tiếng rên rỉ cùng gầm nhẹ của Lục Diễm như là đang cổ vũ cô, Trình Niệm Niệm thích nhất là nhìn anh vì mình mà mê loạn, đầu lưỡi tinh tế no đủ liềm từ quy đầu đến tận gốc rễ của côn th*t, khuôn mặt nhỏ gần sát với tinh hoàn nồng đậm lông mao.

Từng chút từng chút liếm vòng quanh, đem mỗi một tấc cây gậy thô dài của anh đều dính đầy nước bọt của cô, ướt đẫm, đôi môi đỏ mọng cùng chút son môi dính lên côn th*t trông thật có vẻ gợi tình.

Cô tính thử há mồm ngậm lấy quy đầu to lớn thì ưm, vừa lúc bao bọc được cái đỉnh thì khoang miệng đều bị nhét đầy, bên trong đều tràn đầy hương vị của Lục Diễm.

Cô ngậm một chút liền nhổ ra, khuôn mặt nhỏ nâng lên nhìn anh đang sung sướng nhắm mắt lại cùng yết hầu nhô lên.

"Ca ca...

Quá lớn, em ăn không vô."

Lục Diễm mở to hai mắt đỏ bừng nhìn khuôn mặt nhỏ vô tội đang vùi vào côn th*t hạ lưu của mình mà chớp mắt với anh.

Khóe miệng anh nhếch lên cười một tiếng, tà khí làm càn bóp chặt lấy cằm của cô.

"Liếm như thế này, được không?"

Trình Niệm Niệm đỏ mặt, miệng bị bắt mở ra, côn th*t lại một lần nữa thọc tiến vào.

"...Ca ca lớn thì mới đâm em sướng được."

Một tay của Lục Diễm chống ở vách tường, khống chế ham muốn muốn đâm nguyên cây vào cái miệng nhỏ, sờ cái gáy của cô, âm thanh trầm thấp đến kỳ lạ mà dạy cô.

"Dùng đầu lưỡi liếm, giống như vừa nãy mút ngón tay vậy..."

Trình Niệm Niệm nghe lời vòng quanh đầu lưỡi động đậy trong khoang miệng, liếm qua đảo quanh ở khe rãnh quy đầu, rồi lại dùng sức siết chặt miệng mình giống như một đứa trẻ đang mút núm vú cao su vậy, ngoan ngoãn mà ngậm lấy toàn bộ côn th*t vào trong miệng.

Lướt qua cái khe nhỏ trên quy đầu, đầu lưỡi non mềm vươn tới thăm dò một chút làm côn th*t ở trong miệng đột nhiên nảy lên, phun ra một chút ít tinh dịch, ê ẩm.

"Chết tiệt!"

Lục Diễm thiếu chút nữa bị cô liếm đến hai chân mềm nhũn.

Cái miệng nhỏ khép không được làm nước bọt chảy ra khóe miệng, cô nuốt xuống khiến khoang miệng co rụt lại làm quy đầu cọ xát vào hàm trên.

Anh cúi đầu trơ mắt nhìn cô gái nhỏ đang bị mấy sợi lông mao ngăn trở đang mở to đôi mắt ngập được ăn nơi hạ thể bắn tinh của anh giống như ăn rất ngon, mông nhỏ chu lên khiến hai bên sườn mông lộ ra thịt huyệt trắng nõn mềm mại đang chờ bị đâm.

Huyệt Thái Dương của anh phát trướng ra nhảy ra ngoài, không khỏi nghiến chặt răng, thân dưới đẩy về phía trước, rồi anh dùng tay ra sau đầu đẩy cô về phía trước hợp với hạ thân đâm một cái vào cái miệng nhỏ đang buông lỏng.

"Ưm ưm... a..."

"Cắn côn thịt còn dâm như vậy......"

"Ư a..."

Anh thọc vào rút ra thúc mạnh đến nổi chạm đến cổ họng ai kia làm khoang họng siết chặt lấy quy đầu, sướng đến nổi tận xương đều tê rần hết, anh rút côn thịt ra lướt qua hàm răng, quy đầu đột nhiên bị kích thích phun ra từng đợt tinh dịch dính nhớt, chảy một mảnh trên lớp áo màu lam xuyên thấu.

Vài giọt màu trắng dính trên khéo môi hoa mỹ bị cái lưỡi ai đó liếm vào, cảnh tượng như vậy làm Lục Diễm vừa mới bắn ra thì côn thịt lại nảy lên phun ra một đợt tinh dịch trắng đục khác nữa, anh dùng lòng bàn tay xoa xoa miệng nhỏ bị đâm đến sưng đỏ của cô: "Ăn ngon không?"

Cả người Trình Niệm Niệm mềm nhũn đến mức đứng dậy không nổi, theo bản năng duỗi lưỡi liếm lòng bàn tay của anh, cô không biết bộ dáng kiều mị mê người cùng đôi mắt mị hoặc mang theo hơi nước của mình đang quyến rũ ai kia như thế nào đâu.

Đột nhiên bên hông bị anh bế lên, ấn vào trên tường.

"Xẹt ——"

Chiếc khoá váy ở bên hông bị ai kia kéo xuống làm lộ ra bờ mông trắng nõng cùng chiếc quần màu đen chữ T quần đang bị kẹp chặt ở giữa mông thịt.

Anh đưa ngón tay xuống, lớp vải đều ướt đẫm, bắp đùi còn mang theo hơi ẩm.

"Ướt thành như vậy..."

Côn thịt lại cứng dính trên quần chữ T đang rơi vào cửa huyệt mềm mại, anh vuốt vê da thịt nơi eo thon rồi đâm mạnh về phía trước.

"Lục Diễm..."

Côn thịt thô dài vừa cứng lại vừa nóng cùng với lớp vải thô ráp cọ xát ở cửa huyệt của cô làm chỗ sâu bên trong cơ thể cảm thấy trống rỗng khiến cô đành phải mềm mại làm nũng mà gọi tên anh, mông nhỏ cọ cọ côn thịtcủa ai kia đang đâm ở phía sau.

Anh cười nhẹ hôn lên xương bướm của cô sau đó kéo lớp vải ướt đẫm xuống: "Ca ca khen thưởng làm em..."

Ngay khi côn thịt cứng ngắt phong phú vừa đi vào thì liền bị tiểu huyệt mút chặt, đi vào cái lỗ nhỏ đói khác vừa nóng lại vừa ướt.

"Anh...

ưm..."

Hai chân bị ai đó kéo ra càng rộng thêm, hung hăng đánh một cái lên cái mông nhỏ của cô.

"Thả lỏng... a."

Tư thế từ phía sau thật sự làm côn thịt cắm vào rất sâu, động tác Lục Diễm lại mạnh mẽ, từng chút từng chút mà đi đến nơi tử cung non mềm, huyệt thịt chứa dâm thuỷ nuốt vào côn thịt mà kêu thành tiếng.

"Tiếng kêu thật nhỏ nha..."

Mỗi một tấc nếp uống trong hoa huy*t của Trình Niệm Niệm đều bị quy đầu to lớn mở rộng làm căng ra, mỗi một chỗ ngứa ngáy đều được xoa dịu, hưng phấn đến khiến cô khỏi dùng tay tiến tới vách tường mà vô lực chống đỡ.

"Ưm...

A..." hoa huy*t đã lâu không được yêu thương đã sớm bắt đầu run rẩy, cao trào mà phun ra dâm dịch, hoa kính bị lấp đầy vẫn có thể chảy ra dâm dịch làm ướp nhẹp nơi giao hợp.

Tiếng đánh vào nơi xương mu càng thêm ướt át, chỗ sâu bên trong hoa huy*t bị dư vị cao trào còn chưa hết, thì cái miệng nhỏ đã bị côn th*t đâm thật mạnh vào làm nó lại bị cắm đến cao trào, vách thịt không khỏi co rút lại dính chặt lên thân gậy, dâm dịch bị chặn lại chảy đầy trên cửa huyệt.

Lục Diễm thở hổn hển dựa vào trên vai cô, xé bỏ hết lớp quần áo rách rưới đang mặc trên người cô sau đó xoa nắn lấy nhũ hoa trước ngực cô cùng với côn th*t phía dưới tận hưởng sự co rút không quy luật của tiểu huyệt non nớt.

Anh vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của ai kia sang một bên rồi hôn nhẹ lên thân thể đang run rẩy, trầm giọng nói với cô: "...

Sướng đến phun nước sao?"

Phần eo khẽ nhúc nhích, tay anh đè lại bụng nhỏ, làm quy đầu bị kẹt xoay một vòng quanh miệng huyệt, nhàn nhạt phát ra tiếng nước, anh cười khẽ: "...

Đứa trẻ nhiều nước."

Anh nâng eo cô lên làm hạ thân hai người càng kít vào nhau hơn, mỗi một tấc da thịt đều dính sát vào.

côn th*t lại bắt đầu thong thả thọc vào rút ra, rút ra tới đầu cửa huyệt rồi cọ xát một trận ở cái miệng nhỏ đang cắn chặt sau đó lại cắm nguyên cây gậy vào trong nơi đầy dâm thuỷ nóng bỏng, ấn vào cái tao huyệt mềm như đậu hủ nhưng lại chặt như vỏ đao.

"Niệm Niệm của anh thật ngoan..."

Anh vân vê đầu v* đứng thẳng, đem thịt vú chống trên vách tường rồi chậm rãi xoa,

"Vừa trở về liền chủ động cho anh đâm, hả?"

"Ưm a...

Nhẹ một chút........"

côn th*t trong cơ thể thọc thật sâu khiến bụng nhỏ nhô lên một chút, Trình Niệm Niệm chịu không nổi kẹp chặt hoa huy*t mềm mại đang sưng đau làm một cỗ dâm dịch nỏng bỏng bắn tới trên côn th*t.

"Ừm hừ..."

Âm thanh anh khàn khàn gợi cảm, côn th*t lại sưng lớn thêm một vòng.

Anh cúi xuống liếm lấy đầu vai đang lộ ra của cô: "Đau à?

Vậy anh đây làm nhẹ chút nhé?"

Anh thong thả rút nguyên cây côn th*t ra, chậm rãi hưởng thụ từng tấc thịt mềm mại bám trên thân gậy rồi đi ra khỏi.

côn th*t nổi lên những đường gân xanh dữ tợn còn sáng lấp lánh giống nguyên cây vừa mới ngâm mình ở trong nước, quy đầu nhỏ ướt đẫm nước.

Sau đó anh ấn trên âm đế khi dễ mà đè ép, rồi chậm rãi đâm côn th*t vào khiến tiểu huyệt vừa mới khép chặt lại lập tức bị căn ra, côn th*t nhét đầy toàn bộ hoa huy*t chật hẹp.

"Huhu...

Anh...

Chán ghét..."

hoa huy*t ngứa ngáy không được thỏa mãn khiến ai kia giống như con mèo nhỏ khóc nức nở:

"Lục Diễm...

Muốn..."

"Muốn cái gì?"

"Muốn anh...

A..."

Anh nhịn không được nữa động eo, côn th*t nhanh chóng tàn nhẫn thọc vào rút ra nơi ướt át lầy lội, sau đó ấn eo bụng của cô đón lấy côn th*t đang đâm vào, đỉnh vào hoa huy*t vừa nặng nề lại vừa sâu.

"Kêu ra!"

"Lục Diễm...

ưm a......"

Trong thân thể bị một cây thiết nóng giã tới giã lui, càng ngày càng thô, cô không gửi thở gấp kếu tên anh hết lần này tới lần khác.

Càng kêu tên anh thì hoa huy*t lại càng nhiều dâm thuỷ hơn, hoà với tiếng gầm nhẹ của anh mà lên đến cao trào.

Thân thể mềm mại bị lật qua đối mặt với anh, cái miệng nhỏ đỏ mọng thở gấp, hai cánh tay bị ai kia ép buộc vòng trên cổ anh.

Lục Diễm mím môi sau đó khẽ cắn môi dưới của cô:"Thật quyến rũ..."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 29: Khiến cô an tâm


Một tay Lục Diễm ôm lấy eo cô, một tay ôm lấy cổ cô đè chặt con mèo nhỏ mềm mại dường như trơn bóng vào trong ngực, rồi nhẹ nhàng hôn lên gáy cô.

"Em mua quần áo ở đâu?"

"...Mua ở trên mạng."

Ở phía sau của Trình Niệm Niệm đột nhiên nảy lên một chút thẹn thùng rụt cổ lại tránh đi anh đang khẽ cắn cô.

"Đưa địa chỉ web cho anh."

"......Làm gì... vậy."

Anh bóp chặt eo cô, cắn một cái lên vành tai nhỏ rồi ôm cô đi vào phòng tắm.

"Đặt mua hết!"

Nước ấm chảy ra cùng hơi nóng mờ mịt, cô trợn mắt nhìn Lục Diễm đang cởi từng cút áo trên áo sơ mi ra, đôi mắt thoả mãn tình dục lại ánh lửa lên, cơ ngực cơ bắp trần trụi cùng đường cong trên eo phát hoạ ra sự gợi cảm tiềm ẩn, cảnh tượng như vậy làm Trình Niệm Niệm đang dán lưng lên gạch men sứ không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Lục Diễm ôm lấy Trình Niệm Niệm đang mềm như không xương vào bồn tắm rồi đặt lên đùi của mình, hai điểm hồng hồng đứng thẳng ấn vào ngực anh khiến anh càng dễ dàng vặn vẹo đầu vú nhỏ nhắn.

Một cái tay khác thì sờ dưới tiểu huyệt, ấn ấn vào âm đế của cô, trêu đùa thịt môi đang khép mở, rồi chầm chậm rửa sạch tinh dịch dính trên bắp đùi của cô.

"Lại cứng rồi..."

Đầu ngón tay của anh chọc vào đầu vú đang sưng lên rồi đột nhiên há miệng ngậm lấy, đầu vú bị khoang miệng ướt át bao vây còn đầu lưỡi ai kia thì không ngừng đùa bỡn kích thích.

Anh nhẹ nhàng cắn lên đầu vú làm Trình Niệm Niệm càng ngứa hơn, hai chân không khỏi kẹp chặt.

"Ừm...

Lục Diễm......"

Cô chạm vào tóc của anh phối hợp với eo mong đẩy về trước như muốn cho anh ngậm vào sâu hơn, cắn chặt lấy nhũ thịt của mình.

Ngón tay của anh bị cửa huyệt giữa hai chân ai đó kéo vào nuốt lấy đốt ngón tay tiếp theo, da thịt mềm mại nơi bắp đùi chạm phải côn th*t nóng bỏng, còn có nhiều chỗ bị anh kích thích làm cô rên rỉ không ngừng.

Lục Diễm mặc kệ hoa huy*t đang co rút lại phun ra nuốt vào ngón tay mình mà tinh tế liếm lấy nhũ hoa phấn nộn.

Nhũ thịt bị ai kia từng chút từng chút cắn biến thành đầu vú đỏ hồng, lại từng chút một mút vào, càng liếm càng lớn, càng liếm càng cứng, miệng hổ bám chặt lấy đầu vú bên cạnh khiến nó sưng thêm một vòng nữa, những dấu hôn phiếm hồng trải dài trên bộ ngực trắng nõn.

Sau đó anh hôn xuống cái rốn nhỏ đang run rẩy, bụng nhỏ, bắp đùi, cùng mắt cá chân yếu ớt, Lục Diễm hôn, cắn, mút, dùng môi và lưỡi của mình cảm thụ từng tấc từng tấc da thịt của Trình Niệm Niệm, vết đỏ lan rộng khắp toàn thân.

Anh nâng mắt lên nhìn xuyên thấu qua sợi tóc dính ướt là khuôn mặt nhỏ bé đang thở không ra hơi cùng với đôi mắt to tròn mông lung hơi nước đang toả ra sự mị hoặc.

Rút đầu ngón tay ẩm ướt ra khỏi cửa huyệt nóng rực, trong phòng tắm ẩm ướt người đàn ông đang ôm lấy người đang thở không ra hơi tắm rửa đơn giản.

Sau đó đặt cô gái nhỏ lên giường, mạnh mẽ bẻ hai chân của cô ra, không thèm nghe đến tiếng hét của cô mà liếm lên khe thịt đang tràn đầy dâm thuỷ.

"Ưm...

A......"

Đầu lưỡi nóng bỏng chen vào khe hở khiến dâm thuỷ liền chảy ra, đầu lưỡi đùa nghịch liếm láp những nếp uống trong tiểu huyệt.

Cả người Trình Niệm Niệm run lên, tiếng rên rỉ yêu kiều vang lên không ngừng, tuy rằng đầu lưỡi không thô bằng côn th*t nhưng nó lại quá linh hoạt, làm cô có thể cảm nhận được hàm răng ai kia đang cắt mút lấy hoa môi của mình còn đầu lưỡi thì không ngừng đảo quanh tiểu thịt hạch được cất giấu.

"Ư...

A......"

Toàn bộ đôi môi của anh đều ở trên hoa môi của cô, đầu lưỡi liều mạng tiến vào thăm dò, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh nuốt xuống dâm dịch.

Sống mũi cao thẳng đỉnh trước cửa tiểu nho nhỏ, cô dường như không khống chết được khoái cảm mà ngẩng cao lên, hai chân gắt gao ôm chặt lấy cổ sau của anh.

"Ưm a ——"

Cả mặt anh hoàn toàn vùi trong tiểu huyệt dưới thân, đột nhiên mút vào một cổ dâm dịch đang tràn ra mãnh liệt.

Lục Diễm nâng mặt lên, chóp mũi đến cằm đều bị ướp đẫm hết, cuối cùng côn th*t sưng cứng từng chút đâm vào, phụt một tiếng, thẳng tấp đi vào hết cửa huyệt đang cao trào của Trình Niệm Niệm.

Lục Diễm cọ cọ khuôn mặt nhỏ ướt át đang tràn đầy mê loạn yêu mị cùng đôi môi đỏ mọng đang yêu kiều rên rỉ thở dốc khiến anh hận không thể làm chết cô.

"Tại sao nhiều nước như vậy, hả?"

Trình Niệm Niệm bị đỉnh đến chỗ sâu nhất, cao trào còn chưa qua, miệng mở ra thở dốc nói không nên lời lời nói, ngón tay bám lấy cánh tay của anh, hạ thân co rút lại kẹp mút côn th*t của anh.

Đầu gối của Lục Diễm đè hai chân cô hướng về phía trướt, lộ ra nơi tương liên sắc tình, nguyên cây hoàn toàn đi sâu vào rồi thọc vài cái, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ phấn nộn đang gian nan ngậm lấy côn th*t của mình.

"Niệm Niệm..."

Anh duỗi tay chạm vào tiểu thịt hạch bị đâm sưng lên khiến tiểu huyệt lại một lần nữa bị côn th*t thô cứng đâm đến chảy đầy dâm dịch.

"Chỗ nào cũng đều nhỏ nhắn, tại sao lại đáng yêu như vậy."

Anh hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, rồi nhéo lấy đầu v* của cô mà chậm rãi xoa nắn.

"Em đang cắn anh, ưm hừ...

Thật chặt..."

Dán vào bên tai cô, anh vừa thô nặng thở dốc vừa thì thầm vào tai cô những lời âu yếm.

"Nhỏ như thế mà còn cắn chặt như vậy, thật giống với cái miệng nhỏ nhắn của em..."

Sau khi anh rút côn th*t ra, thịt huyệt dính lên côn th*t bị kéo ra, anh lại đâm thật mạnh vào, toàn bộ đều chôn thật sâu bên trong.

"A...

Hm......"

Quy đầu thì tròn trị căng phồng lên còn hoa huy*t thì không ngừng cao trào phun ra dâm thuỷ, vừa nóng lại vừa ướt, tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên.

Trình Niệm Niệm mơ hồ không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần, thân dưới bị anh đâm vừa tê dại lại rất thoải mái khiến cô sắp mất đi tri giác.

Lại bị ai đó lật người qua lần nữa, Lục Diễm ở phía sau đâm vào thật sâu, còn Trình Niệm Niệm nằm ở trên giường mà cắn lấy ga trải, hai đầu v* bị đè nặng cọ xát trên lớp vải như muốn trầy da, còn hai chân thì bị gấp lại đè trên mông nhỏ.

Đột nhiên mông vểnh bị ai đó đánh một cái khiến cô không khỏi nức nở kêu lên, mỗi một lần anh đâm vào đều đâm trúng cái chỗ ngứa nhất kia.

côn th*t của anh thật nóng khiến hoa huy*t như là sắp tan ra, dưới thân dường như mất cảm giác, hoa huy*t sắp bị nóng đến hòa tan, dưới thân dường như mất đi cảm giác, dâm thuỷ tràn lan nơi giao hợp khiến tiếng hai thân thể đánh vào nhau lại lớn hơn.

Hai tay của Lục Diễm như muốn dán lên da thịt của cô, thật dâm!

Không thể tách rời, anh đánh một cái trên mông nhỏ làm nó nảy lên, huyệt thịt gần như không ngừng run rẩy co rút lại làm côn th*t bị mút cắn, đâm vào tao huyệt còn vang lên tiếng nước òm ọp.

Hơi thở ái muội từ ai đó không biết lại làm nhiệt độ tăng lên, Lục Diễm không ngừng đưa đẩy hông của mình, cau mày bò lên người cô, hôn lung tung trên sườn vai của ai đó.

Rủa thầm một tiếng, chết tiệt, thật muốn chết trên người cô.

Trình Niệm Niệm cảm thấy đã qua rất lâu rồi, ý thức mông lung làm cô cảm thấy hai chân vẫn bị khéo ra, nỉ non mang theo khóc nức nở nói: "Huhu...

đừng mà..."

"Được được, không làm nữa, ngoan."

Lục Diễm trấn an hôn khóe miệng của cô sau đó nhẹ nhàng giúp cô lau thân dưới.

Vừa lên được giường, Trình Niệm Niệm đã tự động tìm nguồn nhiệt rồi chui vào trong lòng ngực anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ.

"Niệm Niệm."

Cô nghe thấy anh nhẹ giọng mang theo hơi thở nói: "Anh rất thích."

Trình Niệm Niệm nhắm mắt lại có chút mệt nhọc, nghĩ rằng chắc anh đang nói quần áo cô mặc trên người nên cũng khẽ hừ nhẹ một tiếng: "...

Ừm." .

"Chỉ cần là em, anh đều rất thích."

Lục Diễm sờ vào tóc cô, yêu thương mà hôn lên cái trán của cô, những điều khó có được tất nhiên đều có nguyên nhân của nó, anh biết trong lòng cô bất an nhưng anh nguyện ý nói đi nói lại với cô nhiều lần để khiến cô an tâm.

Trình Niệm Niệm nặng nề đi vào giấc ngủ, có lẽ là do vòng tay của anh quá ấm nên khoé miệng cô khẽ nhếch lên.

Thật may mắn làm sao, khi cô có thể gặp được Lục Diễm.
 
Back
Top Bottom