Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
343803715-256-k344242.jpg

Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Tác giả: mango90s
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Hội trưởng Hội học sinh Lục Diễm, lần đầu trong đời biết thế nào là rung động.

Vô tình thấy tấm lưng trần của thiếu nữ, đêm đó, thiếu niên liền làm một giấc mộng triền miên.

Từ đó về sau, cứ mỗi khi thấy cô gái này, đêm về anh không thể nào ngủ yên được.

Vì thế vị Học trưởng nhìn bề ngoài hiền lành, chính trực kia liền nghĩ cách để cô gái nhỏ phải ở bên cạnh hắn.

Sau đó có thể muốn làm liền làm, muốn hôn liền hôn, muốn sờ cứ sờ, muốn...

 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 1: Cô gái nhỏ Trình Niệm Niệm


Lần đầu tiên Lục Diễm nhìn thấy Trình Niệm Niệm là lúc anh đang đứng hút thuốc ở sân bóng rổ bỏ hoang của trường.

Chỉ có những lúc như vậy, anh mới gỡ cái cúc áo cao nhất mà ngày thường vẫn luôn cài và tháo cái mặt nạ "Hội trưởng Hội học sinh gương mẫu của Trường" xuống.

Hít mây nhả khói.

Sau đó đột nhiên có một cái bóng dáng nho nhỏ bước vào: "Có ai không?"

Âm thanh mềm mại quanh quẩn vang vọng trong đêm.

Lục Diễm ngước mắt nhìn qua, là một nữ sinh tóc dài ngang eo đang thò đầu vào, nhìn trái nhìn phải rồi đi vào trong.

Lục Diễm thu hồi tầm mắt, híp mắt hút hết một hơi cuối cùng rồi dập tắt điếu thuốc.

Lục Diễm là người rất sợ phiền toái nên cũng không lên tiếng chỉ xoa nhẹ giữa mày, nhắm mắt lại nhẹ nhàng dựa vào tường, áp đầu lưỡi vào sau răng quét tới đỉnh má, bên tai vang lên tiếng sột soạt.

Lục Diễm lại liếc mắt nhìn về phía nữ sinh đang từ bóng tối kia đi tới, đầu lưỡi liếm đến khóe miệng.

Những cảnh tượng không thể nào nhìn thấy được từ cửa vào hay những hướng khác đều bị ánh trăng nơi Lục Diễm đang đứng làm cho cảnh tượng kia thật mờ mờ ảo ảo.

Mái tóc dài đến eo đã bị cô gái cột lên cao, còn vài sợi tóc vươn lại trên cái gáy trắng nõn, vài sợi tóc lại rơi xuống xương bướm sau lưng như ẩn như hiện trong bóng tối, chiếc áo màu trắng dài từ bả vai đến trước người, thắt lại ở sau lưng, rồi lại đi xuống, cái eo nhỏ nhắn, thon gọn đến mức chỉ một tay đã có thể ôm hết.

Lục Diễm nheo mắt, yết hầu có chút ngứa, cơn thèm thuốc lại đến, thật ra anh có thể nhân lúc cô gái nhỏ kia đang đưa lưng về mình mà rời đi nhưng anh lại muốn nhìn cô, nhìn cô dùng tấm lưng mê người đưa về phía anh, gần như trần trụi.

Đang chậm rãi mặc vào đồng phục của trường rồi lại tròng áo len vào, hai chân nâng lên, chậm rãi kéo cái quần đồng phục lên, trong ánh sáng bán tối, che đi đôi chân thon dài trắng nõn, sau đó lại tiếp tục che đi chiếc quần lót màu trắng đang bao bọc lấy đôi mông vểnh lên của cô gái.

Lúc cô gái nhỏ đang chuẩn bị rời đi, Lục Diễm lại tiếp tục đứng trong bóng tối, mãi khi cánh cửa được đóng lại, một lúc sau anh mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.

"Tách ——"

Bật lửa lên châm một điếu thuốc khác, ngón tay mảnh khảnh kẹp đầu lọc, Lục Diễm lại nghĩ đến cảnh đẹp lúc nãy, tinh lực tràn đầy, vị trí ba tất dưới rốn liền có chút nóng lên.

"Xuy" Lục Diễm cũng mặc kệ phản ứng dưới thân, sau khi hút hết điếu thuốc, anh đeo kính cặp kính gọng vàng lên, bước ra khỏi sân bóng rổ.

Vừa đi ra cổng chưa được hai bước, một bóng người đi về phía anh, lúc này Lục Diễm mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái nhỏ kia, vầng trán đầy đặn, phía dưới mở to mắt, không biết đang nghĩ gì mà khuôn mặt lại đỏ ửng lên.

Lộ ra chiếc răng nhỏ đang cắn trên môi, cắn thành một vệt đỏ trên môi, hồng nhuận ướt át.

Lục Diễm liếc nhìn đôi mắt vô cùng trong sáng ướt át kia, sau đó liếc nhìn khuôn miệng dịu dàng dưới chiếc mũi nhỏ nhắn, rồi lại tự cười với chính mình, ha ha, bộ đồng phục và áo len rộng rãi này anh có thể nhìn thấy được gì nữa.

Bước chân không ngừng, đi qua cô gái nhỏ.

Vào đêm khuya đó, từ trước đến nay trên giường chỉ có hơi thở mát lạnh thuộc về thiếu niên mà nay lại xuất hiện thêm một bóng hình, một tay Lục Diễm mang theo lực đè lại cánh tay của thiếu nữ, một tay ôm lấy gương mặt tinh xảo kia, đôi môi áp xuống, thiếu kiên nhẫn hút lấy cánh môi non nớt.

Đầu lưỡi đi vào, liếm một vòng qua hàm răng đang khép chặt, lại dùng lực mút mạnh môi dưới: "Ưm...", hàm răng hé mở kèm theo tiếng rên rỉ được phát ra, đầu lưỡi chui vào khoang miệng, liếm qua hàm răng lại liếm tới hàm trên, đầu lưỡi mạnh mẽ liếm lấy cái lưỡi của ai kia, quấn lấy nó, câu ra tới lại liếm mút từng chút một.

Bàn tay đang ôm mặt cô từ từ chậm rãi đi xuống dưới, lướt qua cổ, phủ lên một no đủ trước ngực cô, dùng sức xoa một chút, "Anh ưmm..."

Phần eo của cô gái nhỏ nâng lên đón lấy sự trêu chọc của bàn tay đang lộn xộn trước ngực, liên tiếp phản ứng làm cho hai chân khẽ nâng lên, nhân lúc đó Lục Diễm ấn xuống, nhét phần dưới cương cứng của mình vào giữa hai chân đang mở ra.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 2: Hương hoa sơn chi


Lục Diễm dùng dương vật sưng to đến không thể kiềm chế được mà đâm vào giữa hai chân thiếu nữ, đổi lấy lại một tiếng rên rỉ, sau đó anh rời khỏi đôi môi bị mình hôn đến sưng tấy, từng chút từng chút một hôn xuống phía dưới, đi tới cái cổ trắng nõn.

Ngửi được mùi hương mang theo hương thơm của hoa sơn chi trên người cô gái, quyến rũ kích thích khiến anh kiềm chế không được mà vươn đầu lưỡi liếm một chút, sau đó lại gặm khối thịt mềm một cái, đầu lưỡi từng chút từng chút phối hợp với hạ thân mạnh mẽ va chạm, kết quả làm lỗ tai nhỏ của cô gái in đậm một dấu hôn.

Côn thịt cương cứng của Lục Diễm cách hai lớp vải vẫn cảm nhận được sự ẩm ướt, vừa nóng vừa ướt, làm anh có chút khống chế không được mà gầm nhẹ một tiếng dài.

Côn thịt không thể khống chế lại càng to thêm, khi va chạm tinh dịch chảy ra từ quy đầu làm Lục Diễm cảm thấy ướt dính, đầu lưỡi lại liếm tới nơi khác, hút ra một dấu hôn nữa, hạ thân anh có chút sưng đau, còn yết hầu lại càng ngày càng ngứa.

Bàn tay thâm nhập vào trong áo lót màu trắng trước ngực, lòng bàn tay hướng về một điểm nho nhỏ cưng cứng, ngón tay nắm lấy đầu vú nhỏ mà vuốt ve nhào nặn rồi thở dài một tiếng, thật mềm.

Tiếng rên rỉ vang lên càng cổ vũ những dấu hôn xuất hiện, Lục Diễm kéo một bên thắt lưng xuống, đầu lưỡi đi vào áo ngực tìm lấy nhũ hoa hồng hào, kéo rồi liếm liếm, liếm vòng quanh rồi lại liếm tới bầu ngực xung quanh, sau đó bỏ vào trong miệng mà cắn cùng dùng sức liếm mút.

Toàn bộ mặt của Lục Diễm đều vùi vào trong bầu ngực trắng nõn của cô gái, vừa hút vừa liếm xoa dịu một bên ngực no đủ, một bên khác thì bị anh xoa đến càng mềm mại, thân dưới của anh đổi góc độ đâm đến chính giữa quần lót, quần lót màu trắng bị anh mãnh liệt đâm đến mức gom thành một đường vải ở giữa khe thịt, môi hoa huyệt của thiếu nữ mờ mờ ảo ảo được che lấp bởi lớp vải ướt mỏng manh.

"Không cần...

ưm..."

Không biết là ai đã chảy ra chất lỏng làm lớp vải dính vào côn thịt, làm nó lộ ra bộ dáng thật dữ tợn.

Lục Diễm chịu không nổi vạch quần lót đang dính chặt vào côn thịt của mình xuống, đứng dậy nhìn cô gái dưới thân, cả người cô đều đỏ bừng, từ lỗ tai đến phía dưới, dấu hôn màu đỏ kéo dài một đường đến vú trắng nõn, đầu ngực hồng hồng thì bị hút sưng đến đứng thẳng lên.

Lục Diễm dùng tay mở hai cái đùi trắng nõn thon dài ra, nhìn tấm vải trắng đang kẹt ở giữa, hai bên lộ ra hoa huyệt đầy đặn, đôi mắt Lục Diễm đỏ lên, dùng côn thịt của mình hung hăng mãnh liệt dập mạnh nơi khe hở nóng bỏng kia, đâm mạnh đến mức vang lên tiếng lạch bạch.

"Ưm.... a....

Đừng."

Âm thanh rên rỉ cự tuyệt mềm mại vang lên, nhưng huyệt nhỏ lại cố tình không ngừng chảy nước.

Đem sức nặng cả người đè lên chỗ sưng to kia, Lục Diễm liếm khóe mắt đỏ bừng của cô gái nhỏ, không ngừng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang rên rỉ, đầu lưỡi ôn nhu quần lấy cái lưỡi non mềm, phía trên thì vô cùng ôn nhu hôn môi, còn hạ thân phía dưới lại ngày càng mãnh liệt va chạm, giống như chỉ cần dùng lực một chút là quy đầu sẽ mang lớp vải ướt dầm dề ấy rồi đâm vào sâu bên trong, côn thịt sẽ từ bốn phía đâm nát nơi mềm mại mỏng manh của cô gái nhỏ, từng chút một.

Thời khắc sắp bắn ra thì đột nhiên Lục Diễm tỉnh dậy, trợn mắt nhìn trần nhà màu trắng, quay đầu sờ bên kia, đệm chăn lạnh lạnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn chiếu vào đũng quần nhớp nháp một mảng kia, Lục Diễm lấy cánh tay che khuất đôi mắt, bình tĩnh một lát rồi xuống giường, đi tắm rửa.

_______

Anh đang đi tới hành lang lầu ba trường thì đột nhiên gặp phải cô gái nhỏ mà tối hôm qua bị mình đặt ở dưới thân làm tới mức kêu một đêm kia, hôm nay cô mặc đồng phục với áo sơ mi, càng mang vẻ xinh đẹp hơn.

Tầm mắt Lục Diễm không dấu vết nhìn chỗ căng phồng trước ngực của cô gái nhỏ, đầu lưỡi đè nặng sau răng rồi siết chặt lại.

Bàn tay bỏ vào trong túi quần hơi cong lên, trên mặt vẫn là không lộ dấu vết gì rồi đi qua, lúc đi ngang qua, trong không khí lại thoang thoảng hương thơm hoa sơn chi giống như đêm qua, kích thích đến mức làm thân thể anh không khống chế được mà nóng lên.

Ánh mắt Lục Diễm tối lại, cảm thấy thân dưới cũng có chút căng nóng, thầm mắng một tiếng.

Chết tiệt.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 3: Đuôi mắt đào hoa


Trình Niệm Niệm biết Lục Diễm, anh chính là Hội trưởng Hội học sinh của Đại học N, vào lễ khai giảng hằng năm thường là do Hội trưởng Hội học sinh phụ trách phát biểu, mỗi khi tiếng nói trầm thấp mát lạnh bị microphone từ tính phóng đại ra, đều có thể thu hút lại rất nhiều tiếng nói bàn tán của sinh viên bên dưới khán đài, Trình Niệm Niệm chỉ nhìn bóng dáng lạnh lùng trên sân khấu kia cũng có khiến cho cơ thể cô như có một cơn tê dại lướt qua không kiểm soát.

Sáng sớm lại không ngờ có thể gặp được Lục Diễm, vẻ mặt Trình Niệm Niệm như là sống không còn gì luyến tiếc mà đi vào phòng học, nghĩ đến lúc hôm qua ở sân bóng rổ thay quần áo lại gặp được anh từ sân bóng rổ đi ra, mặt Trình Niệm Niệm lại đỏ lên.

Âm thầm nghĩ đến, chắc anh ấy sẽ không thấy được đâu nhỉ...

"Ôi....", Trình Niệm Niệm che lại gương mặt đang nóng lên của mình, thật sự càng nghĩ càng mất mặt, xong rồi xong rồi, khi thay đồ xong cô còn tưởng đã bị một nam sinh nhìn thấy hết, hơn nữa lại còn là Lục Diễm.....

Nghĩ đến đó mặt Trình Niệm Niệm lại đỏ ửng lên, lông mi che lại đôi mắt mơ màng đầy tâm tư của thiếu nữ, theo thói quen cắn môi dưới: "Lục Diễm anh ấy, chắc là không biết mình đâu...."

----------------

Lần thứ hai Lục Diễm mơ thấy Trình Niệm Niệm là lúc anh đang xem buổi diễn tập của tiệc tối, là Hội trưởng Hội Học Sinh, mỗi năm đều phải tổ chức bữa tiệc tối chào đón học sinh mới, tuy rằng mọi chuyện cũng không cần anh làm lấy, nhưng thông thường vào lần đầu tiên diễn tập Lục Diễm đều sẽ đi xem, sau đó đưa ra một chút ý kiến.

Lục Diễm ngồi ở bàn thứ nhất kiên nhẫn xem từng tiết mục đang diễn trên sân khấu, tính tình Lục Diễm lạnh lùng, những bạn học làm việc trong Hội học sinh đều biết điều đó, dưới hàng lông mày sắc bén là một đôi mắt thường ngày mang theo sự lạnh lẽo nhưng nay lại giảm đi, đuôi mắt đào hoa đầy quyến rũ, cùng với cặp kính gọng vàng đeo trên sống mũi, nửa ẩn nửa hiện, khiến cả đôi mắt trong thật hoang vắng, sống mũi vẽ ra một đường thẳng tấp, anh mím môi, cầm tờ danh sách chương trình, ngón tay lướt qua từng tờ.

Đối với một số nữ sinh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, anh cũng không phải là không nhìn thấy, chỉ là Lục Diễm là người ngại phiền toái nên lười quan tâm đến, thi thoảng lại cùng người phụ trách bên cạnh cúi đầu thảo luận, toàn thân toả ra khí thế chớ lại gần nên cũng không có người nào dám đến quấy rầy.

Mãi cho đến khi tới lượt cô gái nhỏ kia lên sân khấu, Lục Diễm mới rũ mắt xuống, ngón tay như có như không dừng lại một vị trí trên tờ danh sách, viết: "Street Dance - Trình Niệm Niệm", rồi nâng mắt lên.

Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, rất giống với đêm ở sân bóng rổ đó.

Chiếc áo ngắn tay đơn giản màu trắng bao lấy da thịt của cô, quần đùi màu trắng ở dưới ôm chặt lấy cặp mông, hôm nay cô gái nhỏ kia mặc một thân trắng xoá khiến cho cánh tay càng thêm trắng nõn, động tác dứt khoát cùng âm thanh thanh thuý thu hút sự chú ý của Lục Diễm.

Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm gương mặt đã lâu không gặp, rồi lại quét đến đôi môi thoa son đỏ rực kia, đôi môi hồng hào ngày thường nay đã bị sắc đỏ bao trùm lấy.

Chỉ là một chút son môi, mà Lục Diễm đã cảm thấy cổ họng siết lại thật chặt, hầu kết lăn lộn lên xuống.

Ánh mắt đen âm trầm nhìn về phía trang phục bó sát người ấy, lộ ra một đoạn nõn nà, vài sợi tóc đen đảo qua cái eo nhỏ, thân thể tuyết trắng dùng hông xoay một cái làm vài sợi tóc đen lại dán lên làn da trắng nõn.

Trắng đen đối lập làm cho cơ bắp trên người Lục Diễm bất chợt căng lên, nhấc chân lên bắt chéo, bàn tay thon dài đặt trên xương bánh chè, ngón trỏ vuốt ve lớp vải tây trang trên đùi, cặp kính gọng vàng che đi một nửa đôi mắt của Lục Diễm.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tất cả mọi người dưới khán đài đều vỗ tay, thấy anh không chút để ý, cô gái nhỏ trên sân khấu đã thu lại hết khí thế kinh diễm lúc nãy, đỏ mặt nhìn dưới sân khấu, nhìn chằm chằm Lục Diễm.

Ống kính phản qua một tia sáng: "Trình Niệm Niệm."

Tuy rằng cũng giống như nhiều người khác kêu tên mình, nhưng đến khi giọng Lục Diễm trầm thấp kêu tên mình thì cả người Trình Niệm Niệm lại theo bản năng căng thẳng lên, giương mắt nhìn đôi mắt đen láy thâm sâu dưới cặp kính đó.

"Không tồi" Ánh mắt dưới gọng kính xẹt qua một tia âm tối khi nhìn thấy hàm răng tuyết trắng kia bất giác mà cắn lấy môi dưới xinh đẹp đỏ thắm.

_______

Hậu trường.

Lục Diễm đã kéo xuống mấy cúc trên của áo sơmi, cởi bỏ dây lưng, kéo khoá ở phía dưới, tháo mắt kính xuống lộ ra đuôi mắt đào hoa mang theo tình dục, cởi quần lót xuống, móc ra côn thịt cương cứn rồi thọc vào trong miệng cô gái nhỏ đang quỳ gối trước mặt mình.

Ngón tay lướt qua đôi má trắng tuyết bởi vì đang ngậm ra nuốt vào mà lõm xuống của cô gái, lại lướt đến đôi mắt dường như chứa đầy nước mắt mà nhìn mình, như là bị lăng nhục vậy, đáng thương đến mức làm cho dục vọng bạo ngược của Lục Diễm bộc phát lên.

Cô gái nhỏ vẫn đang há miệng, lau đi son môi đỏ tươi hấp dẫn mê người, từng chút từng chút một nuốt vào côn thịt căng to, cái miệng đáng thương đỡ lấy quy đầu, bởi vì ngăn không được nên cô dùng đầu lưỡi chống lại dục căn đang đi vào.

Côn thịt ở trong miệng nhảy lên một chút, nước bọt chảy ra từ trong miệng cô gái nhỏ làm cho cả quy đầu đều nóng hầm hập.

Lục Diễm sung sướng vuốt ve đầu nhỏ dưới thân mình, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ đang dán vào thân dưới mà nuốt lấy một chút tinh dịch chảy ra từ côn thịt, vang lên tiếng bạch bạch, bàn tay nhỏ bé trắng nõn chạm đến thân côn thịt, ngón tay nhẹ nhàng sờ đến lông mao cùng tinh hoàn, bàn tay nhỏ nhắn đến mức không cầm hết hai viên tinh hoàn, anh và cô một đen một trắng đối lập.

Nhan sắc đối lập làm côn thịt ngâm đang ở trong miệng của cô gái sung lên, thân gậy nổi lên gân xanh.

Ánh mắt Lục Diễm tối sầm lại, đuôi mắt đào hoa đỏ lên, anh khống chế lại dục vọng muốn bắn tinh dịch lên khuôn mặt nhỏ của cô, âm thanh khàn khàn đầy dục vọng vang lên.

"Bé ngoan, lại ăn vào một chút nữa."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 4: Đôi môi mềm mại


Son môi đỏ tươi bị trôi đi, hai cánh môi ướt át bao lấy côn thịt
Cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, đưa đôi môi tiến tới phía trước nuốt sâu thêm một chút, khoang miệng theo bản năng mà siết chặt lấy làm quy đầu cọ xát hàm trên ẩm ướt.

Đầu lưỡi cô gái bắt đầu liếm xung quanh thân gậy, bàn tay nhỏ nhắn nóng bỏng lại vuốt ve tới thân gậy ở ngoài, dục vọng thô cứng của Lục Diễm bị liếm láp làm toàn thân cảm thấy tê dại bốc cháy lên tới tận xương khiến anh không thể không dùng một cái tay khác chống đỡ lấy vách tường.

Liếm từng chút từng chút ở giữa, rồi lại liên tiếp liếm đến khe rãnh của quy đầu, vòng qua một vòng, liếm đến quy đầu thì toàn bộ khoang miệng đều căng chặt lại, đè ép, tay nhỏ mơn trớn từng đường gân xanh đang sưng lên, sau đó lại vuốt ve đến da thịt nơi tinh hoàn, hai ngón tay út khép lại, xoa nắn nó.

Khi cái lưỡi nhỏ liếm đến cái khe nào đó, đầu lưỡi non mềm của cô gái cũng áp vào cái lỗ kia.

"Ưm a...."

Một cảm giác khoái cảm tột cùng thổi quét lấy lý trí của Lục Diễm.

Mẹ kiếp, mẹ nó thật không ngờ cô lại liếm chỗ đó.

Dục vọng được hàm chứa sắp tràn ra, khống chế không được rên rỉ, không còn vẻ hoang vắng thường ngày nữa, rút lấy côn thịt dính đầy nước miếng ra, dùng sức ôm cô gái nhỏ đứng lên.

Lòng bàn tay nóng bỏng gắt gao khoá chặt eo cô, cả người cùng với côn thịt đè ép cô gái nhỏ, mặt cô ửng hồng lên, một giọt nước rơi xuống từ trong miệng, nhỏ giọt lên xương quai xanh, Lục Diễm tràn đầy hơi nóng, nhẹ nhàng dừng ở chỗ xương quai xanh rồi liếm đi, sau đó tay đè trên thắt lưng cô dần trượt xuống.

Đến cái mông vểnh, cơ bắp căng cứng áp ở lòng bàn tay mà dùng sức bóp, chặt đến nỗi không đứng dậy được, cái mông này thật dâm, hôm nay lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mặt anh, bây giờ thì lại đang ở trong tay anh mà bị anh mạnh mẽ xoa nắn.

"A....

Đau"

Lục Diễm ngẩng đầu, nhìn qua côn thịt mình dính một chút son môi từ môi cô, đôi mắt trong suốt chứa đầy hơi nước đáng thương đang nhìn mình.

Anh cười trầm thấp "Đau ở đâu?"

Liếm nhẹ vết son đỏ mê hoặc trên môi, cổ họng thở ra đầy thoả mãn, thật ngọt.

"Giúp em xoa, có được không?"

Tay xoa ở thắt lưng bắt đầu trở nên ôn nhu, toàn bộ bàn tay to có thế bao lấy cả mông của cô, vừa nhéo vừa bóp, mang theo tiết tấu đâm về phía trước, đụng vào nơi ẩm ướt của cô, nơi đó cách quần cũng có thể cứng lên, thật nóng.

Bàn tay chậm rãi trượt xuống ấn côn thịt vào trong quần lót, ngón tay mò vào giữa hai chân mà xem xét, một mảng ướt át, âm thanh khàn khàn mang theo sự vừa lòng mà cười, "Thật ướt..."

Môi dán môi, một ngón tay đẩy ra hai mảnh kề sát hoa huyệt, nhẹ nhàng mà trêu chọc nó làm nó chảy ra mật dịch, sau đó ngón tay lại đảo quanh hai mảnh hoa huyệt, tìm được một tiểu đậu mầm, dùng sức ấn xuống.

"Ư a....."

Tiếng rên rỉ khống chế không được mà vang lên, côn thịt sưng to, sưng đến phát đau, quy đầu đằng trước phun ra chút dịch trong suốt, hương vị mê hoặc dâm mị dụ dỗ thân thể hai người nóng lên.

Lục Diễm dùng sức hôn môi cô gái, đầu lưỡi xông vào khuấy đảo lung tung, ngón tay phía dưới vòng quanh tiểu đậu mầm mà cọ xát làm cho nơi đó chảy nước ngày càng nhiều, theo ngón tay chảy đến dính đầy toàn bộ tay anh.

Một cái tay khác kéo cái áo ngắn tay bó sát xuống, chui vào áo ngực, lấy ra hai nhũ hoa đang sưng tấy, lòng bàn tay siết chặt, môi dừng ở vành tai tinh xảo.

"Ở đâu ra nhiều nước như vậy, hửm?"

Âm thanh trầm thấp khàn khàn mang theo hơi nóng như muốn đốt cháy lỗ tai cô.

Anh ấn côn thịt vào tiểu huyệt ướt át, ngón tay thì bị hai chân kẹp chặt, tiểu đậu mầm run lên, một chất lỏng nóng bỏng tưới trên ngón tay anh, côn thịt dưới lớp vải cũng đều bị dâm dịch nóng bỏng xoa dịu rồi, quy đầu sưng to càng kích động mà run lên, nơi giữa nhỏ ra tinh dịch.

Lục Diễm hưng phấn mà rên lên, cắn lên vành tai đỏ ửng, ngón tay vẫn còn đảo quanh hoa huyệt, chạm đến cái lỗ nhỏ non nớt mà đảo quanh, đè ép, trêu đùa, đầu ngón tay hướng vào trong xem xét, tiểu huyệt cắn lấy đầu ngón tay, như là muốn cắn lấy quy đầu sưng lớn của anh, côn thịt thô to mạnh mẽ hung hăng mà đâm vào, bị tiểu hoa huyệt bao vây.

Hai bên tai cô bắt đầu đỏ ửng lên, anh lại xoa nắn cặp ngực mềm mại, ngón tay học theo côn thịt mà mạnh mẽ thọc vào rút ra, cắn cắn vành tai, nhéo lấy nhũ hoa căng cứng, hơi thở bắt đầu gấp lên, tinh dịch trắng đục phun ra...

_______

Rạng sáng, lúc trời vẫn còn tối.

Lục Diễm mở mắt ra, nhìn côn thịt còn hơi nóng lên của mình.

Chậc.

Tay vò vò mái tóc hỗn độn rồi đi xuống giường.

Đốt một điều thuốc, dựa vào tường mà hút một hơi, sương khói qua khoang miệng rồi phun ra.

Hôm nay lúc nhảy xong cô gái nhỏ kia đứng trên sân khấu nhìn thoáng qua mình, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, còn cắn cắn môi dưới làm hạ thân của anh căng lên.

Vừa mới trong giấc mộng xuân, ở phía sau hậu trường sân khấu, cô vẫn còn mặc quần áo đã biểu diễn hôm nay, lau đi son môi rồi quỳ gối dưới thân mình, nuốt côn thịt của anh.

A, Trình Niệm Niệm.

Lục Diễm híp mắt, dưới đuôi mắt gợi lên một chút dâm mỹ, lại hút một hơi thuốc, ấn ở cửa sổ, bóp tắt điếu thuốc rồi đi vào phòng tắm.

Hơi nóng mờ mịt, dòng nước ấm chảy qua bả vai rắn chắc, tới lưng sau đó mà cơ bụng rắn chắc còn có đường nhân ngư của Lục Diễm, từng giọt từng giọt mang theo hơi nóng mà dừng lại ở côn thịt đang đứng thẳng của anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Diễm dừng trước hạ thể đang kích động, môi mỏng khẽ nhếch lên, vài giọt nước ấm theo mũi nhỏ giọt ở trên môi, anh duỗi lưỡi liếm qua.

Nước ấm lướt qua làm ướt toàn bộ côn thịt bên dưới, trong giấc mơ kia cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đỏ tươi mở ra khép lại, nuốt côn thịt của mình vào, bao vây lấy quy đầu, nước bọt chảy ra từ cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọt xuống.

Huyệt Thái Dương của Lục Diễm căng ra, tay chống ở chốt vặn mà mở sang nước lạnh.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 5: Tôi là Lục Diễm


Vào ngày tổ chức bữa tiệc chào mừng học sinh mới, toàn bộ khán phòng đều vô cùng sôi động.

Lục Diễm ngồi ở ghế chính, ở bên cạnh hội học sinh cùng với các chủ nhiệm bộ môn, bộ trưởng, người phụ trách, anh mang khí thế ngất trời, đầu ngón tay gõ nhẹ xuống thành ghế, môi mỏng hơi mím lại, mí mắt cụp xuống, di chuyển đuôi mắt dấu đi sự xa cách bên trong.

Tiệc tối bắt đầu với phát biểu khai mạc.

Anh đọc diễn văn xong thì bên dưới lại hoan hô vỗ tay, nghìn bài rồi vẫn một điệu như vậy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, gật đầu chào hỏi với Hiệt trưởng bên cạnh, nghiêng người đi ra khỏi khán phòng ồn ào, đi về phía hậu trường, đột nhiên bước chân dừng lại, quay đầu lại tìm người phụ trách, xác nhận lại tiết mục tiếp theo, sau đó gật đầu cảm ơn mang theo sự xa cách, nhiều năm như vậy mà cái ghế hội trưởng Hội Học Sinh khi tới nhiệm kỳ của Lục Diễm, anh đều có thể tự nhiên ứng phó chu toàn.

Lúc đang đi về phía cửa hàng lang thì anh đột nhiên nghe được: "Niệm Niệm, bộ quần áo này là của em sao, có phải size sai rồi hay không?"

"Học tỷ, hình như là quá nhỏ rồi, em có thể đổi một bộ khác không?"

Đầu ngón tay anh khẽ run, nghe thấy tiếng nói mềm mại, không phải là yêu kiều rên rỉ, Lục Diễm cơ hồ nhíu mày, ngày thường cô ấy cũng dùng giọng điệu như thế nói chuyện với người khác sao?

Âm thanh giày cao gót vang lên cộc cộc hướng về anh mà đi tới, đầu lưỡi liếm nhẹ sau răng, yết hầu lại phát ngứa, lúc anh chuẩn bị rời đi, còn chưa bước ra thì nghe:

"Học tỷ, chờ một chút....

A...

"

Bị một thân hình nhỏ đâm trúng, anh cúi đầu nhìn người trước mặt, tóc đen dài ngang eo, anh dường như cảm thấy lòng bàn tay đang đè lên anh không phải da mà là tơ lụa mềm mại.

Một đôi mắt mơ hồ trong suốt nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: "Xin, xin lỗi, tôi....."

Đôi mắt anh sau lớp kính tối đi khi nhìn thấy lòng bàn tay cô buông ra, lui về phía sau.

Hầu kết lăn lên lăn xuống, cô gái nhỏ trước mặt đang mặc bộ quần áo so với lần trước còn ngắn hơn, càng bó sát người hơn, vốn quần áo chính là màu trắng nhưng do quá nhỏ nên bị căng mỏng ra, trước ngực như là có cái gì đó muốn nhảy ra, thật kỳ lạ, dù không có cử động cũng có thể làm cái eo thon kia bị lộ ra không thể nào che dấu, từ góc độ của Lục Diễm, nhìn thấy hai khối tuyết trắng ấy đang ép sát vào nhau lộ ra một khe rãnh sâu ở giữa.

Hai mắt Lục Diễm lướt qua tia dục vọng, anh cau mày, thật nóng, nóng đến muốn kéo cái gài ngực của cô ra.

"A, tóc tôi bị cuốn lấy rồi, thực xin lỗi thực xin lỗi...."

Vài sợi tóc của cô gái cuốn lấy hàng cúc áo bên ngoài bộ tây trang, cô vội vã muốn lấy ra làm hai quả cầu mềm mại kia dường như dán sát vào người anh, nhìn chằm chằm nút thắt trước ngực cô, hơi nóng thở ra phả trước ngực cô.

Lòng bàn tay nóng bỏng ôm lấy eo nhỏ đang lộ ra, Lục Diễm cúi đầu: " Để tôi."

Trình Niệm Niệm sửng sốt, nhìn người trước mắt đang chậm rãi cúi đầu, lông mi thật dài hạ xuống, che khuất đi ánh mắt của người kia, trong miệng thở ra hơi nóng ngày càng gần mình, hơi thở mát lạnh nhàn nhạt hoà lẫn với hương vị thuốc lá, tay cô bị kéo ra, ngón tay thon dài ung dung thong thả mà lấy tóc của cô ra.

Mình đang rất gần Lục Diễm, là Lục Diễm, là Lục Diễm nha...

"Lục Diễm.....

"

Bàn tay đang lấy tóc ra dừng lại, liếc mắt tới gương mặt xinh đẹp và đôi mắt trong suốt ướt át đang nhìn mình, cô không biết lúc nãy mình đã bất giác nói ra cái gì, theo bản năng cắn lấy môi dưới, yết hầu anh căng thẳng, lấy ra một sợi tóc cố ý đặt trên ngực no đủ của cô, sợi tóc lướt qua trước ngực, nhẹ nhàng mà theo cảm giác ngứa ngáy.

"Được rồi."

Giọng anh ngày càng khàn đi, cơ thể Trình Niệm Niệm căng thẳng run lên khi anh thu tay của mình, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua eo cô làm hai chân nhỏ mềm nhũn đi, ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt đang đứng, giống như lúc nãy cùng cô gần nhau, vừa ngẩng đầu là có thể thấy được đôi mắt thâm thúy kia.

Âm thanh giày cao gót lại vang tới đánh gãy suy nghĩ của Trình Niệm Niệm, học tỷ hấp tấp xông vào phá vỡ sự yên tĩnh: "Mau, Tiểu Niệm Niệm, chị tìm được bộ quần áo này, nhưng mà có chút rộng, em có muốn đổi...."

"Em đi thay quần áo đi."

Âm thanh trầm thấp cắt ngang lời nói của học tỷ, Trình Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thuý của anh đang chỉ về hướng áo thun ở trên tay học tỷ.

"Được" Cô gật đầu, chuẩn bị xoay người đi về phía phòng thay quần áo.

"Cảm ơn học trưởng."

Đột nhiên Trình Niệm Niệm quay đầu lộ ra gương mặt đỏ bừng tươi cười, đôi mắt hạnh cong lên như muốn lấy lòng: "Lúc nãy, cảm ơn học trưởng."

"Tôi là Lục Diễm."

Lục Diễm cúi đầu nhìn hai má mềm mại trước mặt, sửa lại xưng hô của cô.

"Tôi biết mà, à học trưởng, tên tôi là....."

Giọng nói trầm thấp vang lên khiến cô có chút cứng họng: "Trình Niệm Niệm."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 6: Bạch nhũ như hoa


"Trình Niệm Niệm."

Ba chữ giống như mang theo gió mát mà chọc thẳng vào tim Trình Niệm Niệm, cô ngây ngốc nhìn hai cánh môi mỏng kia, đóng mở kêu ra tên của mình, chỉ đối với chính mình, chỉ đối với Trình Niệm Niệm.

Lục Diễm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngây người, khóe miệng hiếm thấy nhếch lên.

Tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài vang xa đến trong hậu trường, đuôi mắt đào hoa tùy ý nhếch lên nhìn cô gái trước mặt đang dùng đôi mắt chứa đầy hơi nước bắt lấy tim mình, khiến trái tim ở bên trái lồng ngực bủn rủn.

Giọng nói vang lên như là thỏa hiệp, lại giống như là thở dài mang theo sự mê hoặc: "Trình Niệm Niệm, không cần tô son sao?"

Cơ thể Trình Niệm Niệm bị âm cuối cùng vang lên làm cho tê dại, theo bản năng mà ngoan ngoãn gật đầu, ngơ ngác nhìn thân ảnh đang quay lưng về phía mình, yết hầu phát tiếng cười trầm thấp mang theo sự vừa lòng, xoay người, không nhanh không chậm, dạo bước rời đi.

_______

U tối bao trùm lên phòng thay quần áo nơi cuối hành lang.

Hai bóng người quấn lấy bên nhau, nhìn từ xa giống như là đen trắng đan xen, ánh đèn mỏng manh nơi hàng lang chiếu xuống tây trang cùng giày đen, rồi lại chiếu đến cánh tay rắn chắc đầy gân xanh đang cởi bỏ cúc áo, bàn tay trắng nõn của cô gái vịn lên cánh tay màu lúa mạch, cặp đùi thon dài khẽ run, lộ rõ ra ngoài.

Chiếc áo ngực khó khăn lắm mới có thể che hết bầu ngực lại bị ai đó kéo xuống một bên, cặp nhũ hoa lộ ra khỏi áo ngực, cái điểm anh đào trên nhũ hoa trắng nõn đột nhiên bị lộ ra trong không khí, lặng lẽ cứng lại.

Lục Diễm đem cô gái nhỏ ấn ở lên tường, toàn bộ mặt đều vui vào bộ ngực no đủ, cắn đầu vú trắng hồng một cái, đầu lưỡi áp lên nhũ hoa mềm mại giống như đậu hủ, nhẹ nhàng liếm láp.

"Anh ưm...", Tiếng rên rỉ của cô gái vang lên mang theo sự khó nhịn cùng rùng mình.

Đỉnh vú bị cắn ướt kia nổi lên da gà, anh lại dùng lực cắn, quá non, giống như là tan ra trong miệng mình, thật muốn cắn mãi, yết hầu sung sướng phả ra hơi nóng, há mồm ngậm lấy điểm nhỏ đỏ tươi đã sớm đứng thẳng, mạnh mẽ liếm mút.

Bàn tay vô tình ngừng lại giữa hai chân, đặt lên lớp vải đang bao lấy tiểu huyệt, dùng sức ấn một cái, đổi lấy dâm thuỷ từ từ thấm ra, vừa ướt vừa dính, anh lại đem ngón tay dán lên tiểu huyệt nóng bỏng, từng chút từng chút cách lớp vải mà xoa nắn rồi đè ép, làm cho lớp vải bị hoa dịch trong suốt tẩm ướt mà vẽ ra hình dáng rõ nét của hoa huyệt phấn nộn mềm mại.

"Thật dâm..."

Anh hưng phấn thở ra hơi nóng, phủ lên đầu vú đã sớm đỏ, đốt ngón tay linh hoạt vén lớp vải lên rồi đi vào, mở môi tiểu huyệt ra làm cho dâm thuỷ chảy ra càng nhiều hơn, miệng anh ngậm lấy nhũ thịt dùng sức hút một cái, cùng lúc đó ngón tay cũng mạnh mẽ ra vào hoa huyệt, sau đó dùng ngón tay dính một chút dâm thuỷ dừng lại bên ngoài tiểu huyệt mạnh mẽ xoa lấy tiểu đậu mầm nhỏ nhắn.

Đầu lưỡi mang theo nước bọt bao phủ lấy đầu vú bị liếm đến sưng đỏ của cô, từng nơi từng nơi trên khối thịt trắng tuyết đều hồng lên, tiểu huyệt phía dưới chảy ra dâm dịch đầm đìa, sau đó anh buông tha thịt viên đã sưng đỏ lên, tay mang theo dâm thuỷ ôm lấy chân cô đặt trên thắt lưng đang căng ra của mình rồi bước chân đi về phía phòng nghỉ, lấy chân đóng lại cái cửa sập lên một tiếng.

Lục Diễm ôm lấy cô gái nhỏ ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, dịu dàng đặt cô xuống, đáy lòng anh mềm nhũn khi rũ mắt nhìn xuống một mảnh xuân sắc trước mặt, chiếc áo ngực cởi ra một nửa bị căng chặt treo ở trên eo, nhũ hoa cùng đỉnh vú phấn nộn lộ trong không khí, toàn bộ vú bị ép mà như lớn thêm một vòng, nơi nơi đều là dấu vết bị yêu thương.

Lục Diễm cởi bỏ thắt lưng, quần lót đã không giữ được côn thịt nữa, lấy cây gậy ra khỏi quần, sưng tấy chống lên nhũ thịt của cô gái bên cạnh, toàn bộ quy đầu đều ẩm ướt từ trong quần nhảy ra mang theo chút hương vị quyến rũ, chọc về phía nhũ hoa non mềm đã bị anh gặm cắm, côn thịt lại từng chút sưng lên cọ xát xung quanh nhũ hoa, quy đầu chảy ra một chút tinh dịch làm bộ ngực ướt đẫm.

Hoa dịch từ tiểu huyệt không ngừng chảy ra mang theo hơi ấm, tay anh mạnh mẽ xoa nắn tiểu đậu mầm phía trước, sau đó ngón tay cắm vào hoa huyệt đã đẫm dâm thuỷ khiến dâm thủy chảy ra càng nhiều hơn, đầu ngón tay vừa mới đi vào liền bị tiểu huyệt bọc lấy làm anh tự chủ được mà cắm vào sâu thêm một chút, hoàn toàn bị dâm thủy tắm ướt, bị dâm huyệt ngậm lấy, anh gập đầu ngón tay lên, đè ép tao huyệt bên trong làm dâm thuỷ ngọt ngào chảy ra càng nhiều, đến lúc này anh không nhịn được nữa mà dùng côn thịt hung hăng hướng về phía trước đâm vài cái.

"Tiểu huyệt thật ướt, thật chặt...."

Anh áp sát bên người cô mà nói ra lời thô tục khiến gương mặt cô đỏ ửng lên: "Anh có thể dùng côn thịt làm chết em được không?"

Đầu lưỡi dọc theo da thịt ở sau tai, từng chút cắn ướt, ngón tay cắm trong tiểu huyệt, côn thịt không kiêng nể đặt trên cặp ngực trắng mềm, cặp vú bị đâm đến mức ửng đỏ, côn thịt sưng đau không chút tiết tấu xoa loạn trên ngực cô, thở ra hơi nóng làm làn da của cô gái nhỏ đều hồng lên, côn thịt càng tuỳ ý dùng sức chọc vào cặp vú, quy đầu lướt qua đầu vú càng lớn thêm...

"Linh linh linh ——" Tiếng điện thoại vang lên phá huỷ căn phòng đang yên tĩnh.

"Alo?

Có chuyện gì?"

"Đã biết."

Anh không nghe đối phương nói xong liền cúp điện thoại, màn hình sáng lên hiển thị giờ so với giờ thức dậy bình thường sớm hơn một tiếng.

"Bốp" Điện thoại bị ném sang một bên, mở cửa phòng ra, đi đến bàn ăn mở cửa sổ bên cạnh.

Sáng sớm đầu xuân nên gió thổi có chút lạnh lẽo, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc hiện lên ánh lửa màu đỏ tươi lúc sáng lúc tối.

Gió lạnh thổi đến làm rối loạn tóc mái ở trên đầu, anh cố gắng áp xuống sự khô nóng không thể kiềm chế trong người, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc hút một hơi, phun ra sương khói, hai ngón tay khác đè ở giữa mày, trong lòng rủa thầm một tiếng sau đó ngón tay cái dùng sức bóp tắt điếu thuốc chưa cháy hết, xoay người rời đi.

Đi vào phòng tắm, cơ ngực rắn chắc trần trụi mang theo dục vọng, lại mang theo một tia khô nóng, anh mở vòi hoa sen trên đầu, dưới thân chưa được phát tiết nên côn thịt có chút dữ tợn, nhắm mắt lại, nghĩ đến giấc mơ kia cô gái nhỏ nằm trong lồng ngực mình, đầu ngón tay bị hoa huyệt quấn chặt, nhũ hoa thì bị quy đầu mạnh mẽ va chạm.

Anh mở năm ngón tay ra cùng với lòng bàn tay bao bọc lấy côn thịt đang không thể khống chế được nữa, thô bạo mà vuốt ve đè ép quy đầu.

Nghĩ đến việc cắm côn thịt trước ngực cô gái nhỏ đó, đâm cô đến toàn bộ nhũ thịt đều run lên, đầu vú sẽ nhảy lên đụng trúng quy đầu và ngón tay cắm ở tiểu huyệt phấn nộn phía dưới sẽ bị cắn chặt đến mức không thể rút ra, sau đó khi nguyên cây côn thịt đều đâm vào, làm cho tiểu huyệt của cô gái nhỏ chịu không nổi mà co rút lại cắn lấy dương vật, còn côn thịt bị siết chặt lại càng sưng to thêm.

Tưởng tượng nguyên cây côn thịt của mình đều dính lấy dâm thuỷ nóng bỏng, ướt đẫm, sau đó nâng cái cổ tinh tế lên liếm đi từng giọt mồ hôi mang theo hương hoa sơn chi đang chảy dài trên khe ngực.

Giữ quy đầu sưng to giống như là đang niết mạnh nó sau đó xoa nguyên cây côn thịt, càng xoa càng tàn nhẫn, rốt cục anh gầm nhẹ phun tinh dịch trắng đục ra.

Hơi thở mang theo hương vị xạ hương tản ra trong không khí, côn thịt sưng đau suốt một đêm rốt cuộc cũng đã chịu mềm xuống, Lục Diễm vừa thở hổn hển vừa trợn mắt nhìn lên một chỗ bị xói mòn trên vách đường, vẻ mặt phức tạp, nghĩ đến dâm huyệt non nớt sưng tấy kia, đầu lưỡi hung hăng liếm qua hàm răng.

Thân thể trần truồng mang theo sự lạnh lẽo đi ra từ phòng tắm, anh dùng một tay lấy khăn lông lau đi đầu tóc còn ướt, vài giọt nước rơi xuống trượt theo da thịt màu lúa mạch rồi dừng lại.

"Tách ——" anh đốt một điếu thuốc lên, sự u ám giấu vào sâu bên trong vẫn còn chưa biến mất, đôi mắt mang theo dục vọng khiến đuôi mắt anh có chút mị hoặc cùng u ám, xuyên thấu qua vài sợi tóc còn ướt nhỏ giọt xuống, nhìn về phía điện thoại trong tay đang hiện tin nhắn của ai đó đã gửi mình tối hôm qua.

"Chào học trưởng, tôi là Trình Niệm Niệm."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 7: Ai đang tới gần


Từ sau khi Trình Niệm Niệm gửi tin nhắn đó cho anh thì vẫn luôn lo sợ bất an.

Từ lúc kết thúc bữa tiệc tối chào mừng ngày hôm qua, cô vẫn luôn thấy hoang mang, cảm giác có chút giống như nằm mơ vậy.

Mãi đến khi đi vào phòng tập nhảy rồi, cô vẫn còn ngơ ngác ngồi bất động còn hồn thì như bay, thấy vậy Nhan Tâm mới vẫy tay qua lại trước mặt Trình Niệm Niệm để gọi hồn cô về: "Này này!!!

Hoàn hồn lại nào!!

Tiểu Niệm Niệm!!"

Tại sao sau khi biểu diễn xong tiết mục cậu ấy lại ngốc như vậy chứ??

"Hả??

À..."

Trình Niệm Niệm rốt cuộc cũng hoàn hồn lại: "Mình không sao."

"Không có việc gì là tốt, tháng tới hình như sẽ có một trận bóng rổ, nghe nói trường học chúng ta lại chịu mời Đại học A cùng nhau thi đấu giao hữu, giáo viên vừa mới tới để hỏi chúng ta có ai tự nguyện đi làm cổ động viên cho đội mình không, cậu không biết lúc nãy có một nhóm nữ sinh tích cực như thế nào đâu."

Ánh mắt Trình Niệm Niệm mang theo ý dò hỏi nhìn cô nàng.

"Còn không phải là bởi vì nghe nói Hội trưởng Hội Học Sinh trường mình lần này có vẻ cũng sẽ tham gia thi đấu nên đương nhiên người có dụng tâm thầm kín sẽ lao vào rồi nha."

"Nhưng không phải phòng học múa của bọn mình đang sửa chữa lại sao, cái phòng học này vốn dĩ không thể chứa nhiều người tập luyện đến vậy đâu."

Trình Niệm Niệm chớp chớp đôi mắt nhìn bạn tốt của mình.

"Cái này thì không cần chúng ta lo lắng."

Nhan Tâm không nhịn được nhéo gương mặt mềm mại Niệm Niệm, thầm nói thật đáng yêu: "Mình nghe nói bọ họ tính sẽ mượn văn phòng của hội học sinh bên kia để tập luyện, nhưng vẫn còn phải liên lạc với hội học sinh bên đó, dù sao thì ai muốn đi thì phải đi tìm quan hệ rồi."

Trong lòng Trình Niệm Niệm chợt căng thẳng, giống như chỉ cần nghe được tên của anh liền không thể bình tĩnh được, trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện mượn phòng này.

______

Trở lại ký túc xá rồi tắm rửa xong xuôi, đầu tóc cô cùng chưa sấy cúi xuống nhìn chằm chằm thông tin liên lạc của Hội trưởng, Phó Hội trưởng, Bí thư cùng một số nhân viên quản lý của Hội học sinh trên trang web chính thức của trường, sau đó nhìn chằm chằm ảnh chụp của Lục Diễm với ngũ quan rõ ràng đẹp đến ngây người.

Khi còn nhỏ Trình Niệm Niệm đã bị mẹ mình ép đi học vũ đạo, sau khi lớn lên thì cũng dần dần trầm mê trong đấy, sau khi kết thúc kì thi đại học thì cô nổi loạn lên, không nghe theo mẹ mình đi múa ba lê mà lại đi học múa, đối với cô mà nói, cô lại thích hưởng thức nhiều điệu múa khác nhau với nhiều phong thái khác nhau, múa là một loạt động tác vừa mềm mại vừa cứng rắn còn dùng để rèn luyện sức khoẻ, cho nên lúc cô suy xét đến các trường đại học, cô sẽ chọn thế mạnh toàn diện và khoa nghệ thuật ở Đại học N cũng khá nổi tiếng.

Sau đó liền gặp được Lục Diễm, có rất nhiều lời đồn đại rằng, anh nổi tiếng nhất trong khoa tài chính ở Đại học N, lúc bắt đầu năm hai đã đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng Hội Học Sinh, anh vô cùng tuân thủ kỷ luật, đối với người khác cũng rất khiêm tốn vừa phải tuy rằng anh rất lạnh lùng và trầm tính.

Lục Diễm cũng thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, diện mạo không tầm thường lại nghe đồn gia cảnh cũng không tồi, cũng nghe đến người khác đồn thổi rằng vào năm ba anh đã chuẩn bị tự lập gây dựng sự nghiệp, nên người hoàn mỹ như vậy luôn luôn hấp dẫn lực chú ý của người khác.

"Bang" Tiếng máy tính đóng lại vang lên, cô xoa loạn mái tóc còn ướt, chậm rì mà bò lên trên giường, nằm sấp cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, cô sợ bị anh phát hiện dụng tâm kín đáo của bản thân, màn hình hiện lên một chuỗi số.

"Ôi...."

Rốt cuộc nên nói như thế nào đây, mặc kệ đi, dù sao lý do mình tìm anh ấy cũng là chuyện công việc, trực tiếp một chút là tốt rồi.

Nội tâm của Trình Niệm Niệm tự gật đầu sau đó ngón tay cuối cùng cũng quyết định nhấn nút gửi, mặc kệ!

Mặc kệ đi!

Cả người và mông cùng chui vào chăn, hai chân đập loạn, rồi lại lăn qua lăn lại biến mình thành một con tằm nhỏ.

Đệm chăn ấm áp làm suy nghĩ của Trình Niệm Niệm chậm rãi phiêu xa, cô lại nghĩ đến Lục Diễm, ngày đó ở hành lang anh kêu tên của mình.

Trình Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm, đầu lưỡi chống lại chân răng, lại rời đi, liếm qua hàm trên, từ trong miệng anh kêu ra như thế nào lại cảm thấy mang theo nhiều vài phần triền miên....

"Chào học trưởng, tôi là Trình Niệm Niệm."

"Tôi có chuyện muốn nhờ học trưởng giúp, tôi có thể chờ học trưởng rảnh để hỏi về việc này không?"

______

Tay Lục Diễm cầm điện thoại vuốt ve, đưa lưng về phía cửa, dựa tên cái bàn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi Phó hội trưởng Hà Viễn gõ cửa tiến vào văn phòng của Lục Diễm liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bóng dáng lạnh lùng nửa xoay người lại, gọng kính tơ vàng che khuất đi khoé mắt của anh, sau đó Hội trưởng làm như không có việc gì lạnh lùng mở miệng: "Giúp tôi đặt thêm một bàn làm việc trong văn phòng, chức vị trợ lý hội trưởng, không cần ghi vào hồ sơ hội học sinh."

Phó hội trưởng nghe tới nửa câu đầu liền vui vẻ vì sẽ có người cũng cậu chia sẻ công việc nặng nhọc cho đến khi Lục Diễm vừa dứt lời, cậu liền nhảy dựng lên: "Cái gì mà không cần ghi vào hồ sơ, chức vị này không phải là đùa giỡn đâu Hội trưởng?!"

Lục Diễm lấy kính từ trên bàn đeo lên, đưa ra một tấm thẻ: "Yêu cầu mua cái gì thì tính kinh phí vào cái thẻ này, trận bóng rổ mấy ngày nữa tôi sẽ đồng ý đấu."

Phó hội trưởng lập tức cười hì hì đáp lại, bĩu môi, nội tâm còn vẽ ra một chuyện xấu, thật vất vả lắm Hội trưởng mới thông suốt chịu tuyển thêm một người nữa, nhưng lại để người kia làm việc trong văn phòng này, khiến cậu không thể bắt nạt được, không biết anh đang suy nghĩ gì nữa....

Lục Diễm ngồi trên ghế văn phòng, ngửa lưng ra sau, đỉnh mày cau lại, duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, A, lại muốn hút thuốc.

Cửa phòng đóng lại, trong văn phòng khôi phục lại một mảnh yên tĩnh, tiếng tin nhắn trên bàn truyền tới, người ngồi đó vẫn không có động mà đang trầm tư.

Sau một hồi lâu, một tiếng trầm thấp thở dài mang theo thỏa hiệp từ cổ họng phát ra.

Lục Diễm cầm lấy điện thoại đặt ở một bên, híp mắt nhìn chằm chằm điện thoại, gõ xuống mấy chữ, gửi đi.

Sau đó anh quay đầu ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời phản xạ qua thấu kính mà toả ra vầng sáng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích vuốt ve, môi mỏng hé mở mang theo ý cười, khẽ nói vài câu, đầu lưỡi lại chống ở chân răng, rồi rời đi, liếm qua hàm trên....

Trong một phòng học ở xa kia, nghe giáo viên trên bục giảng giảng bài làm Trình Niệm Niệm nhàm chán đến sắp ngủ, do đó cô cũng không phát hiện màn hình điện thoại đặt trên bàn học chợt sáng lên.

"Buổi chiều ngày mai, hai giờ ở văn phòng của tôi."
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 8: Hấp dẫn


Ngày trận đấu bóng rổ diễn ra, thời tiết hôm nay thật tươi đẹp, ánh nắng chói chang, Trình Niệm Niệm ngồi trên khu vực ghế nhìn về phía đội cổ động đang nhảy trên sân vận động.

Rồi lại lén lút nhìn về hướng Lục Diễm đang đứng một bên của sân bóng, người náo đó mặc lên người chiếc áo màu đen viền vàng khiến nội tâm cô dâng lên một sự bùng nổ không thể tưởng tượng.

Ngày hôm đó, thời tiết cũng đẹp giống như vậy, rèm cửa che bớt đi ánh sáng chói loá, toàn bộ văn phòng mang theo hơi thở nhu hòa.

Nhìn người đang ngồi, dường như sự thân mật mê hoặc ngày đó là ảo giác, cùng giọng nói lạnh lùng đáp ứng thỉnh cầu của cô.

"Cảm ơn học trưởng."

Cô không biết như thế nào để ép xuống nội tâm chua xót cùng phức tạp, rũ mi mắt xuống, chuẩn bị rời đi.

"Trình Niệm Niệm."

Giọng nói vang lên cắt đứt lời tạm biệt của cô.

"Vâng?"

Trình Niệm Niệm nghi hoặc chớp mắt nhìn về phía đối phương.

Anh dùng hai ngón tay tháo mắt kính tơ vàng, hơi thở đột nhiên thay đổi, đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô:"Có muốn làm trợ lý của tôi không?"

Anh nhướng mày, dụ dỗ cô gái nhỏ đang thất thần trước mắt: "Hửm?"

Cô nhớ lại phản ứng của mình hôm đó, Trình Niệm Niệm không khỏi ảo não lẩm bẩm một tiếng, rũ đầu nhỏ xuống, cảm giác mỗi lần mình đều bị Lục Diễm dắt mũi, mơ màng hồ đồ mà đồng ý cũng không nói, mấy ngày nay ngốc bên cạnh anh làm Trình Niệm Niệm cảm thấy cả người mình đều không ổn.

Anh chỉ cần tới gần cô thì cả người cô liền nhũn ra, từ phía sau ôn nhu nói chuyện với cô, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, làm xương cô đều run lên cùng với sự rạo rực trong lòng.

Ngày đó đi theo anh đến Đại học A, thương lượng xong chuyện của trận bóng thì cùng người phụ trách của Đại học A cùng nhau ăn bữa cơm, trên bàn cơm cũng không thiếu lời đàm tiếu cùng tiếng cười thăm dò quan hệ của cô cùng Lục Diễm, mà Lục Diễm chỉ để tay đặt lên sau ghế cô, làm như nghe không hiểu.

Sau khi rượu đủ cơm no, Trình Niệm Niệm nhớ kỹ lại lời giải thích trước bữa ăn, đánh tay lái đưa Lục Diễm hình như hơi say về nhà.

Trong căn phòng trắng đen vắng vẻ, sau khi cô đỡ người vào phòng dàn xếp lên giường, Trình Niệm Niệm hít một hơi thật sâu ngồi ở bên cạnh nhìn gương mặt đang ngủ của anh.

Sau khi tiếp xúc với anh được vài ngày Trình Niệm Niệm dường như nhìn thấy một Lục Diễm hoàn toàn khác, anh vẫn luôn dùng đôi mắt đào hoa quỷ dị quyến rũ nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô.

Ngón tay cô không nhịn được chạm vào đuôi mắt anh, vô ý thức tham luyến khoảng cách da thịt của anh, bỗng nhiên cô bừng tỉnh, không dám lại nghĩ tới việc ăn luôn người ta, cô còn chưa chuẩn bị đâu, cũng không quay đầu lại, chạy trốn ra khỏi nhà anh, bỏ lỡ người trên giường đang vô cùng tỉnh táo mở đôi mắt đen láy thâm sâu.

Ngày hôm sau, Trình Niệm Niệm vẫn còn lúng túng, Lục Diễm có cho cô số điện thoại khác, nên khi số đó gọi tới vang lên vài tiếng cô liền biết đây là số điện thoại riêng của anh, anh nói là dạo gần đây bận việc thi đấu nên anh sẽ không tham gia các hoạt động khác còn bảo cô cũng đừng tham gia, nói đến đó thì anh đột nhiên khó chịu khi bị một số điện thoại gọi tới thúc giục đi.

Lúc ấy nghe được cô còn có chút nghi hoặc, nghĩ đến hình như ngày thường mình cũng không có việc gì làm nha.

Kết quả là mấy ngày sau cô chạy đến văn phòng hội học sinh thì phát hiện không ai ở trong đó, rốt cuộc cô ngồi trong văn phòng ngửi hơi thở của anh còn vương lại đến thất thần.

Phó hội trưởng ngày nào cũng nhìn cô phát ngốc rồi đi trêu chọc rằng Lục Diễm vừa đi thì cô giống như mất hồn vậy, Trình Niệm Niệm trừng to đôi mắt nhìn cậu ta rồi đỏ mặt nói mới không có.

Mấy ngày nay mỗi ngày cô đều phát ngốc trong hội học sinh, từ trong ra ngoài đều quen biết nên nghe không ít chuyện bát quái làm cô không nhịn được đi tìm hiểu.

Trình Niệm Niệm biết Lục Diễm nổi tiếng nên rất được hoan nghênh, có một lần cô tập nhảy xong do quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, cho đến khi thức dậy thì đã thấy màn đêm ngoài cửa sổ, cô mới vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị xuống lầu thì ở chỗ ngoặt liền nghe được một nữ sinh cùng khoa với cô đang tỏ tình với Lục Diễm, không khí vô cùng yên tĩnh làm hô hấp Trình Niệm Niệm đều phóng nhẹ đi, ngay sau đó vang lên một lời nói dịu dàng, lý do cự tuyệt giống như là trước đó đã chuẩn bị tốt vậy, giọng điệu vẫn như cũ chính trực thờ ơ, cũng không biết có phải Trình Niệm Niệm sợ nghe lén bị phát hiện hay không, cô liền đi tới thang lầu bên kia bỏ chạy.

Nghĩ đến Phó hội trưởng bọn họ luôn trêu chọc Lục Diễm đào hoa rực rỡ chất đầy như đỉnh núi, Trình Niệm Niệm cảm thấy mình đã đánh giá thấp nó rồi.

"Bíp —"

Tiếng thổi còi vang lên đánh gãy suy nghĩ của Trình Niệm Niệm, cô quay đầu nhìn về phía sân bóng.

"Woahhh ——" Cùng với tiếng hoan hô, áo đen cùng hồng hai bên đã nhảy lên đoạt bóng, thi đấu bắt đầu rồi.

"Niệm Niệm!

Niệm Niệm!

Đi!

Chúng ta đi xuống dưới xem!"

Trình Niệm Niệm liền bị bạn học vừa mới biểu diễn xong kéo xuống về phía sân vận động.

Bên ngoài nơi thi đấu đứng đầy người, Trình Niệm Niệm nhìn hồi lâu cũng đã thấy được người kia.

Áo cầu thủ màu đen không tay làm lộ ra đường gân đẹp đẽ trên cánh tay, màu da lúa mạch thiên trắng bao bọc lấy từng tấc cơ bắp rắn chắc, không duyên không cớ lại cảm thấy Lục Diễm mang theo vài phần sức sống thiếu niên, anh vẫn như cũ là một chỉ huy đội quan sát tốt nhất trên sân bóng.

Anh chạy đến, lòng bàn tay từng chút khống chế quả bóng, siết chặt cánh tay giúp cơ thể chuyền bóng nhanh chóng và chính xác.

Lúc anh nhảy lên, giọt mồ hôi lóe ánh sáng trượt qua hầu kết trên cổ, gân xanh hiện ra biểu hiện cánh tay đang dùng sức.

Dùng sức ở bàn tay phải đánh bóng tới, bóng rời khỏi bàn tay, từng đợt ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua năm ngón tay thon dài hơi rũ.

"Bíp Bíp Bíp ——"

Ba tiếng còi vang lên, Đại học N thắng.

Tiếng hò thét chói tai quanh quẩn ở bên tai Trình Niệm Niệm, cô nhất định không biết hai má cô đã đỏ ửng lên, hơi nước mờ mịt lưng tròng trong đôi mắt trong suốt, chỉ cảm thấy mình đã bị người kia mê hoặc rồi, kích thích cô đến choáng váng, sau đầu phát ra cảm giác tê dại cùng rùng mình chảy khắp toàn thân, trái tim bên trái lặng lẽ nhảy lên.

Mái tóc anh ướt nhẹp rũ xuống trên trán, tầm mắt nhìn về phía nơi biển người mênh mông kia.

Bắt lấy nước do đồng đội ném cho mình, anh ngửa đầu uống, vài giọt bọt nước tràn ra, hầu kết lăn lộn lên xuống.

Ánh mắt đào hoa dấu đi sắc tối bên trong nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang dụ dỗ anh ở đằng xa, anh bước tới về chỗ cô, hơi thở trong trẻo cùng nóng bỏng ngừng lại trước mặt Trình Niệm Niệm: "Đợi chút nữa cùng tôi trở về văn phòng."

______

Phòng tắm trong nơi nghỉ của cầu thủ.

Sương mù nóng toả ra mờ mịt, trước ngực phập phồng bị ướt nhẹp, khi vận động anh thường sẽ tiết ra nhiều hormone hưng phấn quá mức.

Lục Diễm thật sự cảm thấy may mắn khi cái áo rộng thùng thình này có thể che dấu được phần thân dưới hưng phấn lên khi nhìn thấy hai má ửng đỏ của cô gái nhỏ.

Anh thật muốn làm cô, muốn bắt cô lại đây, cởi quần áo xuống đặt ở dưới thân mà làm.

Không thể khống chế mà nghĩ đến nơi cao ngất đẫy đà trắng nõn trong mộng, hai nụ hoa đỏ tươi trên cặp ngực trắng, cùng giữa chân mềm mại chảy nước....

Hai hàng lông mày cau lại, anh rủa thầm một tiếng, côn thịt lại trở nên nóng lên.

Ngay cả khi không gặp mấy ngày, tiểu yêu tinh ở trong mộng cũng không buông tha chính mình.

Trái tim bị lý trí giam giữ, nhưng dã thú đã ngửi được hương thơm đã mất từ lâu của bông hoa mà gầm lên, muốn thoát ra khỏi lồng.

Nước lạnh thấu xương xối xuống nhưng lại có thể rửa sạch đi sự khô nóng kích động còn xót lại, Lục Diễm tự nhủ rằng phải bình tĩnh, từ từ tới.
 
Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường
Chương 9: Tâm tư của thiếu nữ


Trình Niệm Niệm chờ cho đến khi Lục Diễm tắm xong, mang theo hơi thở lạnh lẽo bước tới thật gần cô.

"Em đến từ khoa nghệ thuật sao?"

Trình Niệm Niệm gật đầu: "Vâng."

Anh từ ngăn kéo lấy ra một xấp tư liệu đưa cho cô: "Học kỳ sau trường sẽ có hoạt động giao lưu nghệ thuật với nước ngoài, Hội học sinh bên này sẽ phụ trách tiếp đón, đây là tư liệu."

"Đưa cho tôi sao?"

Lục Diễm nhướng mày, gật đầu.

Trình Niệm Niệm tiếp nhận rồi nhìn thoáng qua, trầm mặc đi mấy phần, lại ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt này.

"Tại sao lại là tôi?"

Cô còn có rất nhiều điều muốn hỏi.

Bởi vì tâm tư của thiếu nữ chưa biết yêu là gì nên Trình Niệm Niệm sẽ dùng dũng khí nhiều năm qua đều cho Lục Diễm.

Lục Diễm cảm thấy có chút buồn cười.

Đến bây giờ mới hỏi, cô bé ngốc nghếch.

Đeo mắt kính tơ vàng vào, anh cài chặt móc đồng hồ vào rồi đưa tay lên xem giờ.

"Đi thôi, đi ăn cơm trước."

Đi đến ghế sô pha đứng trước mặt cô,cô ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ vậy, anh vẫn không nhịn được mềm lòng than nhẹ một tiếng, sau đó ngồi xuống gần thân hình mềm mại của cô.

"Mấy ngày nay ở văn phòng làm cái gì hả?"

Trình Niệm Niệm từ lúc Lục Diễm ngồi xuống, hơi thở anh tới gần, khuôn mặt liền ngăn không được mà đỏ ửng lên, lẩm bẩm nói "Không có làm cái gì, tôi chỉ sắp xếp lại danh sách rồi làm bài tập của mình."

Giọng nói mang theo ý cười: "Tại sao lúc cùng tôi nói chuyện thì mặt liền đỏ lên vậy?"

Giọng nói mang theo sự dụ dỗ không thể che dấu truyền ra ngoài.

Trình Niệm Niệm cảm thấy mình đã bị chọc trúng tâm tư rồi, cô ngẩng đầu lên tự cho là là mình rất hung dữ trừng mắt Lục Diễm, lại không nghĩ tới hình ảnh này trong mắt Lục Diễm cô lại chính là sủng vật được nuôi dưỡng đang vươn móng vuốt nhỏ ra cào cào anh.

Ánh mắt đào hoa tràn đầy ý cười, dù có che giấu đi cũng không ngăn được sự xinh đẹp, anh không nhịn được duỗi tay xoa đỉnh đầu mềm mại trước mặt: "Đi ăn cơm trước được không?"

Hôm nay Lục Diễm khó có được lúc lái xe ra ngoài, thuần thục điều khiển xe, đảo quanh tay lái, màn đêm mang theo ánh đèn màu cam lướt qua.

Trình Niệm Niệm không khỏi liếc mắt nhìn người bên cạnh, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, hàng lông mày lộ ra sắc bén, cảm xúc cô có chút phức tạp, mấy ngày nay không gặp nhau cũng khiến cô mơ hồ đoán ra được tâm tư của mình.

Thật ra cũng không có gì đáng suy ngẫm, mười tám tuổi chính là mùa hoa nở, Trình Niệm Niệm từ nhỏ đã tập múa, dáng người mang theo đường cong tinh tế, mông hiếm thấy cũng khá cong, hơn nữa lớn lên lại đáng yêu, lúc cô học cấp ba cũng không thiếu người theo đuổi, có thể là từ trước đến giờ đều được trong nhà đưa rước nên cũng không có cơ hội cùng nam sinh tiếp xúc nhiều, cho nên hiện tại vẫn không có cái tâm tư đó.

Vào đại học mới phát hiện ra hoá ra là không đúng người.

Ngây thơ không biết tình.

Đối mặt với một người hoàn mỹ tuấn lãnh[1] như vậy, lại hình như đối với mình phảng phất một chút yêu thích, còn luôn tản ra hormone nam tính như vậy, đã làm trái tim thiếu nữ nhạy cảm có chút chua xót của cô vô tình đập loạn nhịp.

[1]: Đẹp trai + lạnh lùng.

Mặc dù nói ra rất xấu hổ nhưng cơ thể thuần khiết nhiều năm chưa bị khám phá của cô đã bị anh nhìn thấy như vậy, Trình Niệm Niệm lại phát hiện hoá ra tận đáy lòng mình lại hy vọng anh có thể thích, giống như biển người mênh mông chỉ có anh là khác biệt với cô, đã thế cô còn trộm cùng ai đó có dấu hiệu thân mật gần gũi nữa.

Xe chạy thong thả vững vàng, ngừng lại trước một cửa hàng nhỏ tinh tế, cửa hàng cũng không lớn nhưng kinh doanh rất tốt, Trình Niệm Niệm tìm được vị trí trống ngồi xuống, từ xa nhìn thấy Lục Diễm đang bưng khay chứa mấy chén thức ăn đi tới, cho dù không phải là nhà hàng xa hoa hay mặc trang phục chỉnh tề, anh chỉ dạo bước thôi mà lại phảng phất giống như là cùng mọi thứ xung quanh ngăn bởi một bức tường, khí chất hoàn mỹ đến như vậy.

Cửa hàng này từ cách trang trí đến cách để bàn thậm chí cách để tương cũng đều chọc đúng sở thích của Trình Niệm Niệm, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, nhưng lại nghĩ đến Lục Diễm, nghiêng đầu hỏi: "Mới vừa chơi bóng xong, anh không đói bụng sao?"

"Làm sao vậy?"

"Tới những nơi này, nam sinh các anh sẽ luôn cảm thấy không đủ ăn không phải sao?"

"Không phải em học múa sao?"

Sắc mặt anh tự nhiên.

Ngón tay Trình Niệm Niệm run lên, cô trầm mặc, không dám ngẩng đầu.

"Lục Diễm."

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói ra.

Rốt cuộc cũng không phải là học trưởng nữa rồi: "Hả?"

"Chuyện tôi vừa mới hỏi......."

Cô tạm dừng lúc lâu, sau đó lấy hết can đảm nhìn anh: "Tại sao lại là tôi?"

Môi mỏng gợi lên, Lục Diễm ý thức được hôm nay mình cười có chút nhiều.

"Trình Niệm Niệm."

Bắt lấy mắt kính tơ vàng, lúc này Lục Diễm không cần dư thừa che đậy nữa.

Anh dán tới gần bàn, con mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô: "Em đã biết rõ đúng không?"

Vừa lòng nhìn thấy được vành tai nhỏ của ai đó đã phiếm hồng: "Em thông minh như vậy, nhất định đã đoán được rồi đúng không?"

Báo lỗi chương Bình luận
 
Back
Top Bottom