- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 410,724
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Nhiễm Phải Tin Tức Tố Của Cậu
Chương 47: Kết tóc
Chương 47: Kết tóc
Lạc Hành Vân không ngủ thêm được bao lâu hết, bởi vì Bùi Diễn đã không chịu ngủ, mà cứ nhìn chăm chăm theo dõi cậu.
Cho nên trước khi chuông vang lên đã ngồi dậy mặc quần áo.Bùi Diễn cũng rất thân sĩ quay lưng lại.Lạc Hành Vân nhìn vào bóng lưng cùng bờ vai bằng thẳng cố buộc nịt loạn xạ, nội tâm lại ngũ vị tạp trần.Tối hôm qua lúc ngủ đi tuy rằng cậu xác thực tin tưởng nhân phẩm Bùi Diễn, nhưng không nghĩ tới cậu ta tốt đến giường cũng không chịu ngủ lần lượt, vẫn quy củ ngồi trên ghế.Tới khoảng cách cũng là cực hạn cho phép của cậu, chính là 1 mét.Nghiêm cẩn đến cực đoan, tuân thủ quy củ, quả thực như một người Đức.Nhưng, nhân phẩm tốt thì thật tốt đấy, mà điên cũng là thật điên.—— có ai mà thức cả một buổi tối ngồi không ngủ lại trợn tròn mắt nhìn người khác ngủ không!Cũng quá quỷ dị!Cậu đây đã tạo cái nghiệt gì!Lạc Hành Vân ngửi cổ tay của mình, mùi tin tức tố của Omega đã biến mất rồi.Cậu không nhịn được vỗ mấy lần lên vùng da mỏng manh kia: Tại mi cả!x3Nếu không phải ngày hôm qua để lớp trưởng ngửi thấy được, nói không chừng sẽ không điên đến vậy."
Cậu tự đánh cái gì?"
Bùi Diễn chẳng biết lúc nào đã quay người sang, mắt thấy cậu tự đánh bản thận, khuôn mặt xưa nay bình tĩnh không nói gì chỉ thể hiện "Cậu nổi điên cái gì"."
Có phải do hôm qua cậu ngửi thấy mùi của tôi, nên chỉ số SAN mới tụt mất?"
Lạc Hành Vân giấu ống tay áo, không che giấu lo lắng của mình.Bùi Diễn vòng hai tay qua trước ngực, nghiêng người dưạ trước bàn: "Tôi là người dễ mất khống chế như vậy sao?"
"Vậy sao cậu lại nhìn chăm chú tớ cả một buổi tối?"
"Lạc Hành Vân."
Bùi Diễn đột nhiên gọi tên của cậu."
Đây là cậu lần đầu tiên cậu ngủ trên giường của tôi."
"Tôi ngủ không được."
"Nên mới muốn nhìn cậu nhiều hơn."
Bùi Diễn từ nhỏ đã là người rất lạnh, gần như chưa từng tỏ ra hứng thú quá nhiều với người hay sự việc gì.Anh cũng chưa từng trải qua loại tình cảm cực nóng này, thiếu đốt đến dường như bất cứ lúc nào cũng muốn xé rách lồng ngực của anh tùy ý trào ra.Quả thật hành động lần này của anh, là để bỏ đi sợ hãi trong lòng Lạc Hành Vân, dành cho cậu cảm giác an toàn cao nhất, nên cái câu "Nên mới muốn nhìn cậu nhiều hơn", cũng chưa chắc không phải xuất phát từ chân tâm.Dù sao, anh cũng không biết sau này liệu có còn một đêm nào như thế nữa hay không, được cùng cậu ở chung một phòng, nhìn ngắm gương mặt kia.Tối hôm qua với Lạc Hành Vân chỉ là một buổi tối bình thường, nhưng đối với Bùi Diễn mà nói thì nó là tất cả sự quý giá.Cho nên mới thích như mật ngọt.Cho nên hài lòng.Lạc Hành Vân vốn là cũng biết lớp trưởng bọn họ là Liễu Hạ Huệ, chính nhân quân tử, trong câu hỏi vốn mang theo điểm chọc cười, nhưng vẫn không chịu nổi giải thích cực kỳ nghiêm túc của cậu ta.Cậu không thể làm gì khác hơn là cùng "À à" hai tiếng, tròng lên giày vọt lên, cần cù chăm chỉ quay đầu lại gấp mền, mượn danh nghĩa làm việc để che đi mảnh nóng trên mặt, cũng tránh né cảm xúc quá mức thâm trầm trong mắt Bùi Diễn danh cho cậu.Nghĩ đến những tâm tình này vốn không thuộc về mình, sau khi kỳ nhạy cảm kết thúc cũng sẽ không thuộc về cậu, tâm lý cậu liền có chút buồn buồn."
Hôm nay thân thể cậu tốt hơn chưa?"
Alpha đi tới bên cạnh cậu."
Ừ, ngủ một giấc thoải mái hơn, hình như cũng không còn lại muốn sốt."
Bùi Diễn đưa mu bàn tay đụng xuống trán Lạc Hành Vân, mở vali của Tôn Nhược Vi xách tới để trên bàn ra: "Mau rửa mặt, tôi cắt tóc cho cậu."
Lạc Hành Vân: "..."
Lạc Hành Vân: "Lớp trưởng, cậu sao lại đa tài đa nghệ như vậy, đến cắt tóc cũng biết."
"Tôi không biết."
Bùi Diễn ung dung thong thả cầm lấy một cây kéo nhỏ, dập kéo vào khoảng không hai lần thử nghiệm cảm giác, "Nhưng mà giờ cậu cũng không còn lựa chọn."
Ngày đầu bên ký túc xá kiểm tra tóc tai, Lạc Hành Vân không chịu tốn 20 đồng này, muốn dùng hình phạt chạy mấy chục vòng để đánh đổi.
Nhưng hôm qua thiếu chút nữa đã bị dẫn tới phát tình, sáng sớm nay còn phải huấn luyện dã ngoại, chiều phải hành quân, hiển nhiên không thích hợp thêm một hạng mục dùng cách xử phạt về thể xác.Lạc Hành Vân do dự một chút, vẫn là lựa chọn tin tưởng lớp trưởng.Lớp trưởng thông minh như vậy, nói không chừng lại có thiên phú dị bẩm với vụ cắt tóc này, trên đánh Đông Phương, dưới đá Tony, vậy sau này cậu cũng không cần lại đặt mình vào nguy hiểm đi chọc Chư Nhân Lương, mà kiểu tóc vẫn bảo đảm.Coi như kỹ thuật lớp trưởng mà không tốt lắm, cắt đầu cậu thành một tên trọc, kia cũng rất tuyệt.
Như vậy sau này lớp trưởng quay mặt về phía mình hói đầu, cũng không thể ngồi ở trên ghế coi cả đêm, cùng mấy lời thả thính đáng sợ.Nói chung, cái sóng gió kiểu gì cũng không thiệt thòi.Tiểu Lạc nghe lời mà ngồi xuống trước bàn, đại nghĩa lẫm liệt: "Cậu tới đi!"
Bùi Diễn động tác rất nhuần nhuyễn dùng áo khoác mình vây quanh trước người cậu, một tay cầm lấy kéo, một tay cầm cái lược.Một tên dám cầm kéo, một tên dám bị kéo cắt tóc.Mấy cái đuôi tóc dinh dưỡng không đủ chẻ ngọn bay lả tả rơi xuống, phần tóc cháy trôi đi càng nhiều, phần tóc mềm mại màu nâu cũng dần hiện ra."
Cậu định cắt kiểu tóc gì cho tớ?"
Lạc Hành Vân bị tóc rối làm lông mày ngứa.Bùi Diễn thấy thế, ở trên cao nhìn xuống hướng cậu thổi một hơi, ngón tay nhẹ nhàng quét qua mặt của cậu: "Cậu muốn kiểu tóc nào?"
"Tớ muốn cái đầu trọc."
Lạc Hành Vân tùy tiện chỉ đạo, "Tớ thấy đầu trọc cực kỳ tốt, rất lâu cũng không cần chăm, tên họ Giang hôm qua để cái đầu trọc, nhìn qua liền đặc biệt lợi hại."
Sau lưng lạnh ngắt."
Đương nhiên là, đầu trọc có lợi hại cũng chỉ là sự lợi hại giả tạo.
Mà sự lợi hại của anh Bùi cậu, là thật mười mươi, nghiền ép rất lợi hại, càng tiếp cận với bản chất càng lợi hại, sẽ không vì thời gian, địa điểm, kiểu tóc hay bất kể ai mà phải xê dịch."
Lạc Hành Vân miệng lưỡi trơn tru, vì cầu sinh, cuối cùng thậm chí còn hát lên, "Này lợi hại là thiết, này lợi hại là thép!
So với sắt cứng hơn, so với thép còn mạnh hơn ~ "Cậu ca hát đến rung đùi đắc ý, Bùi Diễn bất đắc dĩ nắm lấy phần đuôi tóc, rũ mắt xem phần gáy trắng, cuối cùng đánh giá đúng trọng tâm: "Cậu chính là thiếu *làm." *làm: kiểu xyz í xị em*Lạc Hành Vân: "..."
Anh!Nhưng mà giờ cậu đã hiểu rồi, anh Bùi chính là ngoài miệng dâm, nhưng sẽ không thịt mình.Ngủ một phòng với cậu mà như lâm đại địch, chỉ dám ngồi nhìn, tư tưởng phẩm đức cũng đừng quá cao thượng thế.Tiểu Lạc thả lỏng cảnh giác không để ý lắm, tiếp tục hát vang một khúc dâng hiến cho anh.Bùi Diễn tại ở chỗ cậu không nhìn thấy, động kéo mấy lần, phần đuôi tóc để lại mấy lọn, như một đuôi rắn uốn lượn, che đi tuyến sinh dục nổi lên sau gáy, không đề phòng lại rất ngọt ngào.Cái tính kiều kiều lại lại này, nếu rơi vào trong tay Alpha nào khác, mới kể chuyện cười tiện hề hề chưa hoàn chỉnh hai câu, đã bị đè lên tường cưỡng chế đánh dấu.Chỉ có anh, sẽ dung túng cậu.Tùy ý sinh trưởng.λMãi cũng thành công, Bùi Diễn di chuyển ra đằng trước, nhẹ nhàng nắm cằm cậu quan sát tỉ mỉ.Cắt đi kia phần tóc cháy thiếu dinh dưỡng đi khiến dung mạo Omega hoàn toàn lộ ra, không còn bị che che giấu giấu.Nhóc mặt nhọn này, ngũ quan rất thanh tú, đường nét khuôn mặt hiện ra sự thông minh mà hiền, nhìn qua là thấy đẹp.Đôi mắt màu hổ phách, trong sáng ngời ngời, phía đuôi mắt tạo ra hai đường mí khẽ giương lên, vô tình tăng thêm cảm giác dụ người đầy ma mị.Đôi môi lại mỏng, màu sắc cũng nhạt theo, chỉ khiến người ta nhớ tới cánh hoa đào.
Thường là luôn mỉm cười, dịu dàng.Đôi môi xinh xắn bỗng nhiên nhúc nhích: "Trọc chưa vậy?"
Bùi Diễn nhìn vào ánh mắt cậu, chẳng nói gì.Lạc Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui hẳn là không đâu.
Nếu có, lớp trưởng sẽ không nhìn cậu với ánh mắt thèm thuồng thân thể cậu vầy.Hầy, nam nhân!Lạc Hành Vân không để ý bản thân lớn lên thành kiểu dáng gì, chỉ có mình Bùi Diễn trên suốt cái cõi đời mới thèm cậu.
Rồi cởi áo khoác của Bùi Diễn ra, đứng lên phủi tóc rơi.Bùi Diễn nhặt cái lược trên bàn, đi tới bồn rửa mặt, chải chải phần chân tóc.Anh vẫn luôn muốn có được tóc của Lạc Hành Vân, đem đi làm đo lường ADN một lần, rốt cục bây giờ đã danh chính ngôn thuận cuỗm lấy rồi.Ngay phút anh muốn nhét chúng vào trong túi, bên cánh tay tự nhiên thò ra cái đầu nhỏ đầy cảnh giác: "Cậu đang làm gì?"
Động tác của Bùi Diễn dừng lại.Lạc Hành Vân đối mặt với tên này, tang vật cũng bắt được, chớp chớp mắt.Đã sắp đến giờ tập hợp làm toàn bộ tòa ký túc xá ầm ĩ la hét.
Trong hành lang đã đầy học sinh chạy tới chạy lui gọi réo nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy các huấn luyện viên tập chạy bộ sáng sớm dọc theo sân, miệng hô khẩu hiệu đến rung trời.Ồn ồn ào ào.Chỉ mỗi bầu không khí trong phòng truyền tin là ngưng lại, mắt to trừng mắt nhỏ.Thấy nhóm tóc nhỏ nằm trong tay lớp trưởng, tiến không được mà lùi cũng không xong, tiểu Lạc đành thở dài, nhặt lên cây kéo cạnh bồn rửa mặt.Đầu tiên là tháo khóa vàng đã đeo trên cổ từ nhỏ, cởi dây đỏ ra cắt thành hai đoạn.Lại đưa tay hướng về phía sau gáy Bùi Diễn, xoẹt xoẹt nhanh đến không kịp nhìn, cắt lấy một đoạn dài chừng đốt ngón tay.Cậu cắt tóc Bùi Diễn xong mới dùng dây đỏ quấn lại kĩ."
Thấy được chưa?
Phải làm như vậy."
Bùi Diễn im lặng nhìn cậu cầm lấy phần tóc trong tay mình rồi cũng dùng một đoạn dây đỏ giống hệt buộc lại.Cả dây đỏ lẫn miếng tóc, đều quá nhỏ bé, thiếu niên lại làm rất thuận tay.Ngón tay nhỏ đầy linh hoạt, uyển chuyển.Cậu dùng dây đỏ quấn lấy tóc xong, nhét vào túi quần muốn rời đi, Bùi Diễn đã túm lại cổ áo cậu: "Cậu có ý gì?"
Thiếu niên chỉ ngượng ngùng ho khan hai tiếng: "...
À, ý là trao tóc."
"Tại sao lại muốn trao tóc?"
Lạc Hành Vân ngượng ngùng, gào vô phía lỗ tai của anh: "Đây là dây đỏ!
Là kết tóc!
Tín vật đính ước!
Cậu học ngữ văn tốt như vậy mà không biết à!"
Bùi Diễn yên tĩnh, trên mặt trống không mấy giây.Sau đó bờ môi no đủ tràn ra một vệt cười, càng lúc càng sâu, như mặt nước tĩnh lặng đón được một cánh hoa đào hạ xuống, chấm ra từng vòng gợn sóng, cuối cùng phá vỡ toàn bộ tĩnh lặng của mặt hồ.Đến cả đôi mắt trầm như vực sâu cũng đã nhuốm nụ cười.Anh cúi đầu, nắm tay thành quyền, muốn ngăn trở nụ cười kia.Nhưng mảnh rung động kia, là chạy đến từ trong ánh mắt anh, chạy đến từ tiếng cười kìm nén sâu nơi cổ họng, viết rõ trên phần mặt vốn trắng nay đã đỏ ửng.Lạc Hành Vân nhìn đến sững sờ.Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bùi Diễn xấu hổ.
Thì ra cái tên hay nói dâm này cũng biết xấu hổ.Lạc Hành Vân vội vàng kéo lấy ống tay áo của anh, dựng anh đứng thẳng: "Cậu đừng nên hiểu lầm.
Tôi chỉ không muốn người khác xem cậu thành tên biến thái."
Bùi Diễn thâm thúy nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh, không nói lời nào.Lạc Hành Vân nhìn xung quanh mà giải thích: "Cậu tưởng tượng xem, nếu cậu mang theo một nhúm tóc của người khác chạy khắp nơi, nếu như bị người khác phát hiện, rất quê độ.
Người ta sẽ nghĩ cậu kiểu gì?
Cậu lấy chúng ở đâu?
Cậu còn mang vòng điện tử, cậu đã giết người hay là có ý định giết người, hay là lén lẻn vào phòng ngủ người khác, thừa dịp người ta ngủ trộm tóc của họ?
Nếu tớ mà không nhận, cậu sẽ không thể giải thích được."
Cậu đã quen những hành động khác hẳn với người thường trong kỳ nhạy cảm của Bùi Diễn.
Bùi Diễn lén trộm tóc của cậu, cậu vẫn có thể nhắm mắt cho qua, đại nhân không chấp tiểu nhân —— nhưng mà người khác sao biết được!
Lỡ trong lòng người khác, Bùi Diễn lại là bên bờ vực mất khống chế nên điên cuồng theo dỗi, nếu bị người khác phát hiện cậu ta lén giấu tóc ai, vậy không phải cũng đạp nát thiết lập tính cách thiên chi kiêu tử của cậu ta à.
Mục tiêu của tiểu Lạc cậu trong lúc cứu trợ, giữ gìn danh dự của lớp trưởng, cũng là một cái trong đó.Bùi Diễn nhìn dáng vẻ cậu trịnh trọng nghiêm túc, lại không hề có một tiếng động chỉ mở miệng.Lạc Hành Vân càng sốt ruột , miệng nhỏ tăng tốc độ nói nhanh chóng: "Thế nhưng nếu như quấn lấy mảnh dây đỏ, sẽ không bị như vậy , người khác đều sẽ tin đây là tín vật đính ước, cậu đã âm thầm ước định cả đời với ai đó.
Vậy bọn họ sẽ không cảm thấy cậu là biến thái, ngược lại sẽ cảm thấy: 'Ôi, Alpha này còn rất lãng mạn!"
Bùi Diễn che miệng xoay mặt đi cười."
Thế mà cậu còn cười!"
Lạc Hành Vân không quản nữa, nghênh ngang đi ra ngoài.Bùi Diễn chụp lấy cổ tay cậu: "Vậy cậu giữ của tôi làm gì."
"Cậu không biết nói dối thì phải đầu tư cho chót sao?"
Cậu lấy chính bản thân mình để thuyết phục người khác, "Lỡ như thật có lúc cậu cần chứng minh bạn trai cậu là chân thực tồn tại, cậu sẽ phải cảm ơn sự phòng ngừa chu đáo của tớ.
Tớ không mang theo mà cậu cũng không chứng minh được, cậu sẽ nháy mắt thành tên có chứng biến thái.
Cái này gọi là chuẩn bị cho mọi lúc, hiểu không?"
Bùi Diễn rốt cục kiểm soát được ý cười, chỉ vết tích nhạt nhạt bên môi: "Ừm."
"Cảm ơn bạn trai của tôi đã cân nhắc chu đáo."
Tiểu Lạc tức giận đến muốn đánh người: "Đã nói chỉ là để che dấu tai mắt người khác!
Tẩy trắng bộ mặt của cậu!
Gì mà bạn trai, tớ chỉ là, là...của cậu""Là gì của tôi?"
Đầu Lạc Hành Vân nhảy số nhanh chóng, thốt lên: "Tớ là trợ lý cho kỳ nhạy cảm của cậu!"
Bùi Diễn không tiếp tục chọc cậu nữa, liền tìm cái túi có miệng, giúp cậu cất tóc của mình vào: "Cất cẩn thận."
Lạc Hành Vân hùng hùng hổ hổ nhét vào trong túi quần, trong miệng cằn nhằn cái gì "Không hiểu lòng tốt của người khác", rồi gì mà "Thật là vì cậu mệt muốn chết", "Trộm tóc tôi thì phải xử lý sao chứ", "Còn không phải tha thứ cho cậu như một ông bố sao" ."
Không cho vứt bừa bãi."
Alpha mắt thấy cậu vứt đại, thuận thế vỗ đầu cậu một cái, "Tôi sẽ còn kiểm tra."
--------------------------------------------------RM: Này mà còn chối không phải thích nữa sao Vân Vân??Vậy thì ok, các cậu không gay, là chúng tôi gay
