- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 406,891
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Nhiễm Phải Tin Tức Tố Của Cậu
Chương 57: Người yêu nhỏ mới ra lò
Chương 57: Người yêu nhỏ mới ra lò
Cái ôm đầu tiên của hai bọn họ, làm một lần tốn trọn mười phút.
Bùi Diễn đã cảm nhận cơ thể người trong lòng từ cứng ngắc đến dần thả lỏng, từ không biết phải làm thế nào lại tới lim dim bình thường.Phần cằm nhỏ tựa lên bả vai anh, lúc nhìn hết từ đông sang tây đều truyền đến từng động tác nhỏ nhẹ.
Rồi thì ngáp liền ba cái, mỗi lần ngáp đều níu lấy bờ vai anh, như là một bé chim nhỏ đậu nơi cành mỏng, sợ té.——phương pháp tiếp xúc để chữa bệnh.
Mỗi một lần lại càng nhập sâu hơn, mỗi một lần dần quen thuộc hơn, mãi đến tận lúc loại trừ được bóng ma nội tâm trong lòng cậu, mới có thể hoàn toàn tiếp nhận được đoạn quan hệ sâu sắc hơn này.Cái ôm dài ấm áp cùng thả lỏng như thế này, là một biểu thị cho một khởi đầu tốt đẹp.Chờ tới khi Lạc Hành Vân hoàn toàn thích ứng rồi, Bùi Diễn mới buông tay ra: "Hiện tại có thể hạ eo tôi xem."
Lạc Hành Vân: "..."
Tuy rằng không khỏi có chút không có địa vị gia đình, nhưng nghĩ đến chính mình cứ ngồi kiểu con vịt kiểu vầy sẽ mất sạch tôn nghiêm đàn ông, Lạc Hành Vân nhảy xuống khỏi người Bùi Diễn nhanh như chớp, riêng miệng nhỏ cũng không ngừng kể về đám người đáng gờm tối qua đã vây chặn một mình nhóc Lạc thế nào; rồi nhóc Lạc đã cơ trí dũng cảm, dùng chiêu trò lươn lẹo hù cả đám người chạy thục mạng thế nào.Chư Nhân Lương vừa lúc mở cửa lúc tiến vào, là thấy Bùi Diễn mặc đồ bệnh nhân ngồi ở bên giường, hai chân gác chéo tao nhã, rất bình yên.Còn Lạc Hành Vân ở trước mặt anh bò đủ bốn chi ra đất.Chư Nhân Lương: "..."
Không giấu gì, nay thầy cố ý tan làm sớm là định đến để bắt gian tại trận.Mà cảnh trong phòng bệnh, đã không có chứng cứ thì thôi đi, còn khó tưởng hơn cả bắt gian.—— Đang làm cái trò gì na!
Đây cũng quá...!"
Thu dọn đi, về đi học!
Tinh thần tốt quá rồi thì về, đừng có lãng phí tài nguyên chữa bệnh ở đây nữa!"
Chư Nhân Lương nói, đùng một phát đóng cửa phòng đi, nhắm mắt làm ngơ.Đã mười bảy mười tám cả rồi, còn bu lại lăn đầy ra đất, đời như này coi như là bỏ!Bùi Diễn thấy người đi rồi, chân mang dép chuyển đi, để Lạc Hành Vân nghỉ eo gối lên chân mình: "Sao nào?
Có cần xin nghỉ hay đi về nhà nghỉ ngơi mấy ngày không?"
Anh thì không có gì phải lo, nhưng anh lo Lạc Hành Vân sẽ không chịu được.
Cái trạng thái cơ thể này của Lạc Hành Vân, chắc chắn là phải đi bệnh viện lớn nghía cẩn thận một lần.Lạc Hành Vân tì lên chân anh đứng dậy, tư thế hiên ngang mà vỗ lên tay mình: "Nghỉ ngơi gì chứ, một cô gái như Vương Tâm Trác dính trúng phát tình mà còn đi hành quân được."
"Cậu nghiêm trọng hơn cô ấy."
"Dù vậy thì tớ vẫn là người đờn ông thẳng thắn cương nghị ~" Lạc Hành Vân nói xong, bàn tay để ra sau lưng đi hai vòng, không nhìn ra là 'đờn ông' gì, chỉ thấy một ông cụ đang ra công viên lúc sáng sớm để tập dưỡng lão.Nhác thấy Bùi Diễn làm một mặt nghiêm nghị, lại ngồi xuống dùng lí lẽ để đả động, lấy tình cảm đá thêm phát: "Cậu quên rồi sao, trong một ngày rưỡi này, có đốt lửa trại, tham quan nhà kính hoa cỏ, làm đồ gốm, còn có liên hoan lửa trại.
Có chết thì tớ cũng muốn tham gia."
Đây là số ít hoạt động tập thể vui tới nóc đầy hiếm hoi trong suốt cả thời cấp ba của bọn họ.Bùi Diễn ừ một tiếng.
Sang năm đã lớp 12 rồi, quả thật chuyện của năm nay nên để năm nay.Hai người thay quần áo xong, chuẩn bị theo Chư Nhân Lương trở về Giáo dục Xanh.Lúc Bùi Diễn ra khỏi phòng bệnh, Lạc Hành Vân cởi khăn lụa trên cổ tay mình xuống, hỏi về y tá kia: "Vật này là ai cho tớ?
Là cậu sao?
Là cậu đúng không?
Chị gái tối hôm qua có phải cậu không?"
Bùi Diễn giữ lại, gấp kỹ khăn lụa quấn cổ cậu lại: "Dở quá."
Lạc Hành Vân oa một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh: "Thì ra đánh dấu tạm thời, bên bệnh viện còn phát khăn quàng cổ, chính sách ưu đãi cho Omega đúng là nhiều!"
Vừa nói vừa đến trước gương nhìn ngắm: "Nhưng mà màu này chắc không ăn rơ với màu đồng phục chói mắt."
Đồng phục là màu xanh, khăn lụa đỏ đen đủ cả, quấn thêm nó vào, thành ra xanh đỏ loè loẹt.Nhưng mà cậu sờ vào chất liệu của khăn đã vui vẻ: "Tơ tằm, khà khà."
Bùi Diễn bắt lấy cái tay cứ quơ loạn xạ lại, không nhịn được nhẹ cắn qua một ngụm, mặc cậu nâng tay gào la vẫn cứ giúp cậu sửa sang khăn xong.Vừa đủ che lại vết cắn trên gáy.Trong lòng cảm khái một câu: /Quý bà Đồng Hiểu Niên à, quá xuất sắc./λHai người ăn mặc chỉnh tề, đi ra đầu bãi đậu xe tìm kiếm Chư Nhân Lương.Thời điểm Bùi Diễn đi ngang phòng cấp cứu, đột nhiên hỏi cậu: "Cậu còn nhớ rõ mặt mũi hình dáng của năm người trong hẻm hôm qua không?"
"Cảnh lúc đó tối quá, không nhớ rõ— cậu tính làm gì?"
Lạc Hành Vân ánh mắt cảnh giác ngó qua.Bùi Diễn không tỏ rõ ý kiến: "Tôi muốn tiêm thuốc một lần, cậu đi tìm thầy trước đi, tôi lập tức qua ngay."
Lạc Hành Vân đầy mặt viết chữ hoài nghi: "Cậu đuổi tớ đi là tính làm chuyện xấu xa gì?"
"Cậu muốn chờ tôi cũng không phải là không được."
Mắt phượng còn chút hồng thoáng nhìn, nơi đuôi mắt cong lên cứ như mang theo cái móc, "Tôi định tiêm phần bắp cơ."
Mặt già Lạc Hành Vân đỏ lên, xoay người tháo chạy, xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.—— tiêm bắp cơ, chủ yếu nghĩa là tiêm chỗ mông có nhiều cơ.Bùi Diễn nhìn theo cậu rời đi xa rồi, mới bước chân qua, quẹo vô phòng cấp làm thủ tục cấp cứu.Rồi hỏi bác sĩ: "Tối qua lúc khoảng 7 giờ, có mấy người trẻ trẻ bị chảy máu tai nào đến khám không ạ?"
Bác sĩ trực khoa cấp cứu đã thay ca, mà Bùi Diễn còn bày ra thẻ học sinh chứng minh cùng với băng tay sao đỏ, xưng dối thành học sinh của Thành Nam đánh nhau bên ngoài, mà anh là hội trưởng hội học sinh muốn xét xử để đánh giá thứ hạng.Bác sĩ không rõ chuyện gì cứ thế duyệt qua hệ thống, nói cho cậu biết quả thật đã có 3 Alpha tới khám.Xem rồi tính đại khái mốc thời gian, thậm chí chỉ sau bọn Bùi Diễn họ một xíu thôi.Bùi Diễn ngang nhiên lưu lại thông tin của bọn chúng, rồi mới lễ phép rời đi.Lạc Hành Vân cũng đang chờ trong xe cùng với Chư Nhân Lương, thấy anh đi lâu như vậy, hơi khẩn trương hỏi: "Sao lâu qua vậy?
Mông có đau không?"
Bùi Diễn mới đặt được mông xuống đã cứng đờ cả người.Chư Nhân Lương ngồi ghế trước run sợ lén nhìn về gương chiếu hậu: Mấy lời trời ơi đất hỡi gì đây?!—— lẽ nào chủ tịch Bùi của trường họ... thế mà là ở dưới?Bùi Diễn vô cớ bị hại, trong bóng tối nghiến răng, bỏ ra một vệt cười: "Mông có đau hay không, vậy mà đêm qua cậu không biết?"
Chư Nhân Lương: "!"
"Là chích thuốc!
Thầy Chư!"
Lạc Hành Vân cuống quít giải thích, "Là tiêm thuốc đó!"
Chư Nhân Lương thở phào nhẹ nhõm, quay mặt đi, ngẫm lại cũng đúng mà, chủ tịch Bùi trường họ, tuyệt đối không thể nào ở dưới được.Mà sau lưng thầy, hội trưởng hội học sinh Bùi Diễn bắt chéo hai chân, dắt lấy tay Lạc Hành Vân, viết xuống hai chữ lòng bàn tay cậu: Không, đau.Lạc Hành Vân ở ngay trước mặt anh, chậm rãi thu năm ngón tay nắm lại.—— cậu hoài nghi Bùi-cún là đang mê hoặc cậu làm ba cái trò mèo.λChư Nhân Lương đưa bọn họ về đến Giáo dục Xanh, tiếc nuối báo cho bọn họ nhà ăn đã đóng cửa rồi, bảo bọn họ được tự ra ngoài kiếm ăn đi.
Sau khi nói xong rời đi vô cùng trơn tru tiện tay khóa luôn cửa lại, thầy cũng biết cái bọn học sinh này ngầm chả bao giờ muốn cùng ăn cơm chung với mình.Bùi Diễn dẫn Lạc Hành Vân đi con đường nhỏ cạnh trung tâm dạo hết qua một vòng, loại rơi hết mấy tiệm đồ ăn lung ta lung tung nào súp thập cẩm lẩu cay các kiểu, đi vào một quán ăn nông gia sạch sẽ.Chọn năm món ăn mà hết bốn đã là đồ ăn mềm.Lạc Hành Vân cắn cắn đũa lặng lẽ cười: "Có hai mống mà gọi nhiều quá vậy, lớp trưởng sao cậu lại khách khí thế..."
Bùi Diễn lấy đũa ra khỏi mồm cậu, nhúng qua nước nóng vài lần rồi nhét lại vào trong tay cho cậu gặm tiếp: "Lần đầu tiên mời bạn trai ăn cơm, nên phải khách khí chút."
"Mất công lại nghĩ tôi keo kiệt, không chịu cho người ta ăn no, dỗi rồi bỏ đi sao."
"Lớp trưởng, tớ thấy hình như cậu ấn tượng về tớ hơi cứng rồi, thấy kiểu gì cũng là đầu heo.
Vẫn là nói quan niệm hoạt động yêu đương của cậu hơi hẹp rồi, cơ bản chỉ toàn là ăn."
Nhóc Lạc vốn rất kính nể lớp trưởng, sau khi 'vào cửa' gan cũng lớn thêm được một chút, thừa dịp lớp trưởng rửa qua bộ đồ ăn, ngồi đối diện với anh gặn hỏi.Bùi Diễn cũng không ngại phiền, kiên trì hỏi ngược lại: "Vậy cậu còn muốn tiết mục nào khác?"
Chân ếch rải tiêu được bưng lên bàn, mắt nhóc Lạc đã tỏa ra ánh sáng, trong mắt chỉ tràn đầy mấy cái đùi ếch bóng loáng: "Không muốn không muốn, tớ chỉ muốn cái tiết mục này là đủ rồi."
"Ừm.
Tôi cũng cảm thấy."
Bùi Diễn rất ưu nhã lấy đũa, "Nuôi mập rồi giết sau."
Lạc Hành Vân: "...?"
Yêu đương với lớp trưởng tanh máu dữ vậy?Từ lúc sinh ra tới giờ vẫn luôn độc thân, tự dưng hôm nay thoát ế, đột ngột quá làm tâm lý có chút nóng.Ăn non nửa sau, không nhịn được lóe mắt nhìn theo Bùi Diễn bức cung: "Lớp trưởng, trước đây tớ chưa từng quen ai, đây là lần đầu tiên vào một mối quan hệ, có khi là sẽ phát huy không quá tốt, sợ không thông qua một tháng thử việc này mất.
Cho nên...muốn hỏi ý kiến cậu một chút: Lúc yêu đương thì cậu sẽ thế nào?"
Bùi Diễn khi ăn sẽ không nói, khi ngủ không phát ngôn, nuốt xuống ngụm cơm trong miệng xong, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục gắp miếng ếch qua chén cậu: "Mối tình đầu, nụ hôn đầu, đều nghe cậu, sẽ không bắt cá nhiều tay hay thay lòng đổi dạ quá mức, sau thì sẽ cùng với cậu kết hôn —tùy cậu tính."
Lạc Hành Vân rũ mắt, đỏ mặt rụt đầu về, chỉ tập trung gặm gặm miếng ếch nhỏ.Ménóa, bạn trai nói mấy lời đó là ý gì!Chưa thăm dò đối phương được câu nào, đã bị sự lanh trí ập vào mặt, phiền chết.Cậu ho khan hai lần, làm bộ chưa nghe được gì khiêm tốn thỉnh giáo: "Tùy ý cậu ý là, chúng ta cứ bảo trì loại hình thức ở chung như này?
Cũng không khác làm anh em tốt mấy."
"Không khác lắm."
Bùi Diễn lấy chén cậu qua, múc cho một bát canh gà ác, đặt ở trước mặt cậu, "Ngoại trừ thêm hôn môi, ôm ấp, lên giường, kết hôn."
Lạc Hành Vân phụt ra một miệng nước canh: "Khụ khục... mấy kia đều là chuyện sau này, có rất nhiều cuộc tình mới được nửa đường đã tan."
"Vừa hay, tôi lại rất lực."
"Chưa phải trời sập thì đều có thể cứu vãn, chỉ cần chúng ta cùng một nhịp thở, tay đan tay cùng tiến bước."
Ánh mắt Lạc Hành Vân chuyển thâm trầm, xa xôi nhìn anh: "...
Lớp trưởng, cậu mẹ nó quả là người làm chính ủy, người dẫn đầu phong trào quần chúng.
Tớ thấy có hai ta là lập được cái chi bộ đảng rồi."
"Thành lập chi bộ đảng cần ít nhất là ba người, có muốn cùng tôi cố gắng chút không?"
Lạc Hành Vân: "...?"
Anh đây không dám nói chuyện với bạn trai nữa!
Cậu ta quá tinh rồi!Bùi Diễn cười khẽ: "Yên tâm, sẽ luôn tôn trọng ý của cậu tiến triển dần dần.
Hơn nữa tháng tới đều sẽ cách ly với cậu, cậu nhớ xịt ngăn pheromone."
Lạc Hành Vân ngẫm lại thiếu đi phần ôm ôm hôn hôn lên giường kết hôn thì hai người họ không khác gì bạn học bình thường, tâm tình rất phức tạp.Một mặt, cậu thoát được ma trảo, thở phào nhẹ nhõm.Mặt khác, lại cảm thấy nói không chừng mới nhắm mắt mở mắt một tháng đã trôi qua, lớp trưởng tuyên bố đã vượt qua được kỳ nhạy cảm-vốn-không-tồn-tại, cái vụ làm người yêu nhỏ sẽ thực sự treo đầu dê bán thịt chó.Cậu không tránh khỏi bi thương: "Lớp trưởng, vậy bữa ăn đây không phải là tiệc khánh công, có thể là bữa tiệc chia tay..."
Bùi Diễn rốt cuộc không nhịn nổi nữa để đũa xuống, che miệng, động động vai.Đợi anh cười xong, nghiêm túc kêu tên cậu: "Lạc Hành Vân, cậu chọc bạn trai cậu cười tới chết thì có ích lợi gì?"
Tiểu Lạc dễ thương-mất não: "Tìm một người tiếp ~ "Nói xong đứng hình.Đứng dậy bỏ chạy.Còn không chạy được mấy bước, đã bị xách gáy túm về."
Người tiếp?
Ai cơ?"
Alpha lôi cậu trở về, hai tay để bên hông cậu, nhẹ gãi.Lạc Hành Vân sợ run đứng trong lồng ngực anh xoay người, dùng sức đè tay anh lại: "Không tìm không tìm!
Lạc Hành Vân tớ trước sau như một, làm một người trinh tiết theo chồng, cùng cậu tuẫn tình, trên bia mộ cũng sẽ khắc theo họ cậu!"
"Được đấy, họ Bùi Lạc."
"Theo tôi cùng cười chết."
Bùi Diễn nói, tiếp tục chọc eo cậu, không chút lưu tình thọt lét cậu.Lạc Hành Vân chỉ có thể nằm nhoài trên vai anh vừa cười vừa khóc, siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng nghẹn nhẹ mềm như con mèo nhỏ: "Mới nói muốn cách ly một tháng!
Cậu làm vầy thì cách ly cái khỉ gì!"
"Cách ly được 27 phút rồi nên có hơi không chịu nổi..."
Một tay lướt vai cậu, dùng sức chống lên tường; Alpha vùi đầu tại cần cổ cậu, mê say ngửi ngửi."
Tôi cũng là lần đầu tiên, cậu nhanh nghĩ cách đi, nên làm sao bây giờ?"
Thoát khỏi nhột-Lạc Hành Vân đang thật nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng mặt sang bên, hướng về phía tai Alpha nhẹ giọng giảng: "Tôi ~ thích ~ cậu ~ ""Cậu ổn chưa?"
"Tôi ổn rồi."
Bùi Diễn buông cậu ra đứng dậy, mặt đã như trời quang mây tạnh.Anh nghĩ, anh sao chỉ có thể dựa vào câu này để sống qua mỗi 30 ngày.Có là cả đời, cũng không phải không thể.