Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 10: Tóc dài



#2 Chuyện cũ

1.

Ngày đầu tiên Lâm Ngư đến đoàn làm phim mới biết nam chính của "Tuần hoàn tử vong" chính là Kỷ Sơn Dã.

Trước đó chị Mạnh chỉ nói là tạm thời chưa quyết định ứng cử viên nam chính, vì các yêu cầu về kỹ năng diễn xuất, hình tượng, lời thoại mọi mặt của vai diễn này đều rất cao. Trước đó mấy diễn viên thử vai, đạo diễn có vẻ chưa hài lòng nên vẫn chưa chọn. Lâm Ngư không nghĩ nhiều, trong đầu chỉ để ý chuyện kiếm tiền, hoàn toàn không quan tâm rốt cuộc diễn viên chính là ai.

Đợi đến khi chính thức biết được thì đã muộn.

Sau đó, Lâm Ngư nghĩ, cho dù có biết trước nam chính là Kỷ Sơn Dã thì cậu vẫn tới làm thợ trang điểm. Không có chuyện gì quan trọng bằng việc cậu kiếm tiền. Vả lại, việc trang điểm cho người có địa vị cao trong giới như Kỷ Sơn Dã này, khẳng định sẽ có thợ trang điểm riêng, không tới lượt cậu, không có gì phải lo lắng cả.

Lúc tiến hành nghi thức khai máy, Kỷ Sơn Dã còn chưa xử lý tạo hình, chỉ mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai, vẻ mặt thản nhiên đứng giữa đoàn làm phim, nghiêng đầu nói chuyện với đạo diễn. Vóc dáng anh cao cao, gương mặt lạnh nhạt rắn rỏi, dù đứng ở đâu đều thu hút sự chú của người khác.

Lâm Ngư đứng đằng xa lặng lẽ dọn túi trang điểm, ánh mắt vô thức liếc tới bên kia, vẻ mặt của anh vẫn luôn rất hờ hững.

Sự kiện Kỷ Sơn Dã và Đàm Linh chia tay đã trôi qua nửa tháng, trước đó hot search giữ nhiệt trong một thời gian dài trên mạng, đã có đủ loại phỏng đoán, ban đầu còn có phóng viên muốn phỏng vấn anh, để tìm được anh mà thiếu điều đào sâu ba thước nhưng anh mãi không xuất hiện.

Nói vậy thì tức là nghi thức khai máy "Tuần hoàn tử vong" chính là lần đầu tiên Kỷ Sơn Dã lộ diện công khai sau đó nhỉ. Trông anh có vẻ không hề bị ảnh hưởng chút nào, hay là anh đang cố chịu đựng? Quả nhiên diễn viên đúng là diễn viên, muốn nhận ra chút cảm xúc chân thật trên mặt anh thực sự là khó càng thêm khó.

Lâm Ngư bĩu môi, nghĩ đến buổi chiều còn phải trang điểm cho mấy diễn viên, làm tạo hình thì lại thấy đau đầu. Nếu như không có gì bất ngờ thì chắc cậu phải trang điểm tới ba giờ sáng mới được về ngủ, đây là lần đầu tiên cậu đối diện với công việc cường độ cao như vậy.

Trưa ăn cơm cho qua bữa, Lâm Ngư bắt đầu làm việc.

Phòng trang điểm là một căn lều đơn giản mới dựng, rất lớn. Bởi vì "Tuần hoàn tử vong" không đi theo con đường phim thần tượng tình yêu thanh xuân cho nên không yêu cầu quá cao về trang điểm. Nam chính và nữ chính trong phim sẽ có thợ trang điểm riêng phụ trách, còn Lâm Ngư phụ trách nam phụ số một, nam phụ số hai, cùng với một vài vai phụ khác.

Lúc trang điểm, Lâm Ngư sẽ buộc tóc ra sau, vì tóc mái sẽ che mắt. Mạnh Thiên Hà nói, tóc cậu kiểu lỡ lỡ không quá dài, hơi xoăn này ngầu gấp bội, lúc buộc tóc lên sẽ có cảm giác như nhà nghệ thuật, nhìn không giống như phàm phu tục tử.

Lâm Ngư không rõ Mạnh Thiên Hà nhìn từ đâu mà có thể cảm giác cậu có hơi hướng giống nhà nghệ thuật? Cậu với nhà nghệ thuật phải gọi là bắn đại bác cũng không tới.

Khi trang điểm cho người ta, Lâm Ngư không thích nói chuyện, thường dùng cọ trang điểm, chỗ nào có thể không dùng tay thì sẽ tuyệt đối không dùng tay. Cậu cực kỳ tập trung trang điểm cho nam phụ số hai ngồi trên ghế nhưng cứ có cảm giác anh ta đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không hẳn là quá mạo phạm, chỉ là có cảm giác rất kì lạ, Lâm Ngư cảm thấy không thoải mái.

Cho nên đến khâu trang điểm mắt, anh ta vẫn nhìn chằm chằm, cậu chỉ đành mở miệng: "Nhắm mắt lại."

Anh ta không đáp lời.

Lâm Ngư nói lại lần nữa: "Nhắm mắt lại."

"Hả?"

Anh ta mất một lúc mới phản ứng kịp, vội vàng nhắm mắt rồi lại cười.

"Ngại quá, vừa rồi tôi mất tập trung."

Lâm Ngư không nói chuyện mà chỉ trang điểm cho anh ta. Trang điểm mắt xong, anh ta mở mắt ra, lại nói: "Trước kia cậu từng trang điểm cho đoàn làm phim chưa? Hình như tôi chưa từng gặp cậu."

Lâm Ngư không muốn đáp lời anh ta lắm nhưng vì lịch sự, cậu vẫn nói: "Ừm, vừa mới tới."

"Tóc của cậu trông rất đẹp, rất hiếm thấy con trai để tóc dài."

Lâm Ngư "ừm" một tiếng, cúi đầu lấy một cọ trang điểm khác trong túi. Cậu không để tóc dài vì đẹp mà để tóc là vì che đi vết sẹo xấu xí ở gáy, đó là vết tích còn lại lúc bị bố bạo hành khi cậu còn nhỏ.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 11: Cafe đen



"Sao cậu đeo khẩu trang thế? Ốm à?" Anh ta hỏi.

"Ừm." Lâm Ngư trả lời qua loa.

Ngay lúc cậu đang rầu rĩ làm sao để diễn viên nam này không nói gì khi trang điểm nữa, đột nhiên có mấy người từ ngoài phòng trang điểm đi vào, Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Sơn Dã với vóc dáng cao nhất đi ở sau cùng.

Cậu cảm giác bọn họ đang lặng lẽ nhìn nhau từ xa trong một thoáng, sau đó Lâm Ngư nhanh chóng cúi đầu tránh đi.

Mấy người trong phòng trang điểm thấy Kỷ Sơn Dã đến thì vội vàng đứng lên chào hỏi: "Chào anh Kỷ."

"Anh Kỷ, sao anh cũng tới thế?"

Kỷ Sơn Dã nói: "Chuyển cảnh. Phòng trang điểm ở bên kia có vấn đề nên tôi chuyển tới phòng trang điểm này."

Lớp trang điểm trên mặt Kỷ Sơn Dã không quá tinh xảo, vì để phù hợp với vai diễn, thậm chí trông anh còn có phần chật vật. Mái tóc tán loạn, đôi mắt có quầng thâm sẫm màu, đến cả bờ môi cũng đang khô nứt. Chỉ trang điểm vậy mà trông anh vẫn đẹp trai.

Có vài người chính là như vậy, dù có nằm trên đất, trên người rồi mặt toàn là nước bùn dơ bẩn thì trước ống kính vẫn đẹp đẽ. Cái đẹp lan tràn trong không khí rõ là để chỉ kiểu người như Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư thản nhiên tiếp tục trang điểm cho người ta, ánh mắt liếc thấy Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế bên cạnh mình, còn thợ trang điểm của anh đang đứng đằng sau dặm lại cho anh. Lâm Ngư cảm giác khoảnh khắc anh ngồi xuống này, trái tim như chợt hẫng một nhịp.

Kỷ Sơn Dã cúi đầu đọc kịch bản, một cô gái phụ trách trang phục bên cạnh trò chuyện với anh: "Anh Kỷ, đã rất lâu anh không đóng phim rồi. Lần này có thể xem anh đóng, em thật sự rất vui."

Kỷ Sơn Dã không ngẩng đầu mà chỉ cười: "Chỉ thời gian ngắn không đóng thôi."

"Anh Kỷ, em là fan của anh, lát nữa em có thể chụp ảnh chung với anh không?" Cô ta lại hỏi.

Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu nhìn cô ta, nói: "Giờ tôi đang mặc trang phục diễn nên không tiện lắm, đợi lát nữa nghỉ có thời gian sẽ chụp với cô."

"Dạ, dạ được."

"Vậy em có thể xin chữ ký được không?"

"Được."

"Cám, cám ơn anh." Cô ta đưa một cuốn sổ và chiếc bút tới, Kỷ Sơn Dã ký tên xong rồi đưa lại cho cô ta.

Cô ta rất sung sướng, còn định nói thêm gì đó thì có một người đàn ông hơi mập bên cạnh anh đi tới chắn ánh mắt cô ta: "Xin lỗi, anh Kỷ phải đọc kịch bản, hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc, có chuyện gì chúng ta nói sau được không?"

"Được, được." Cô ta vội vàng gật đầu.

Lâm Ngư trang điểm cho nam diễn viên xong, rồi lại chuyển sang trang điểm cho một người khác. Còn Kỷ Sơn Dã ngồi chưa được bao lâu đã chuyển cảnh xong, đạo diễn gọi anh qua, cậu thì vẫn đứng đó trang điểm cho diễn viên khác.

Trang điểm một mạch tới tám giờ tối, cuối cùng Lâm Ngư cũng có chút thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn chưa thể đi, lát nữa cậu còn phải trang điểm cho mấy diễn viên nữa. Diễn viên đều bị gọi đi đóng phim rồi, cậu mệt mỏi ngồi sải lai trên ghế, một mình dọn đồ đạc trong phòng trang điểm thì Kỷ Sơn Dã và người đàn ông hơi mập theo anh đột nhiên đi tới, Lâm Ngư thoáng kinh ngạc. Kỷ Sơn Dã ngồi vào chỗ ban nãy, lại bên cạnh cậu.

"Anh Kỷ, anh có đói không? Có muốn ăn tạm chút gì đó không?"

"Không cần, lát nữa rồi ăn." Kỷ Sơn Dã nói.

"Dạ." Cậu ấy lại hỏi: "Lát nữa phải quay cảnh đêm, anh Kỷ, em gọi gì đó cho anh tỉnh táo nhé. Anh uống cafe đen hay uống trà?"

"Cái nào cũng được." Kỷ Sơn Dã tập trung đọc kịch bản.

Vài phút sau, Kỷ Sơn Dã đột nhiên nói với người đàn ông kia: "Tiểu Chu, cậu ra xe bảo mẫu lấy giúp tôi cái gối cổ vào đây."

Tiểu Chu hơi bất ngờ nhưng lập tức cung kính nói: "Vâng."

Lâm Ngư thoáng ngừng động tác dọn dẹp đồ trang điểm, nếu như người đàn ông kia đi ra ngoài, vậy thì chẳng phải trong phòng trang điểm chỉ còn hai người là cậu và Kỷ Sơn Dã sao?

Sau khi Tiểu Chu ra ngoài, bầu không khí trong phòng trang điểm đột nhiên trở nên yên tĩnh. Sự yên tĩnh này khiến Lâm Ngư cảm thấy khác thường, cậu làm bộ bận rộn, cẩn thận thu dọn lại túi trang điểm của mình nhưng thật ra, lúc này cầm đồ gì trên tay, chính cậu đều không rõ lắm.

"Có cầm ảnh ký tên không?" Kỷ Sơn Dã không ngẩng đầu, vừa lật kịch bản trong tay vừa hỏi.

Lâm Ngư nhìn anh, hơi bất ngờ Kỷ Sơn Dã lại hỏi chuyện cậu. Nhưng càng bất ngờ hơn là, Kỷ Sơn Dã còn nhận ra cậu. Lần trước và lần này gặp, cậu đều đeo khẩu trang, thế mà anh vẫn nhận ra được.

"Này?" Lâm Ngư mãi không nói gì, Kỷ Sơn Dã bèn ngẩng đầu nhìn cậu.

Lâm Ngư nghĩ đến lần trước gặp mặt, tránh ánh mắt của anh, hốt hoảng vội vàng trả lời: "Có, có cầm." Thật ra cậu không cầm.

Kỷ Sơn Dã cười: "Không ngờ cậu lại là thợ trang điểm của đoàn làm phim này."

Lâm Ngư nói: "Trùng hợp thôi."

Lát sau, Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Hôm ấy sao cậu lại nói với tôi mấy câu kia?"

Lâm Ngư nhanh chóng ý thức được ý anh là gì, cậu không ngờ Kỷ Sơn Dã trực tiếp như vậy nên hơi ngây người, không biết trả lời thế nào, yên lặng trong thoáng chốc.

"Có phải cậu đã biết gì đó hay không?" Anh lại hỏi.

Lâm Ngư do dự, há rồi lại khép miệng lại, cuối cùng vẫn không nói.

"Không sao, cậu cứ nói đi."

Lâm Ngư nói: "Hôm đó tôi vô tình thấy Đàm Linh và Chung Viễn hôn nhau."

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu, cười cười: "Thì ra là thế."

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Ngư chỉ cảm thấy ngột ngạt vì sự yên tĩnh này. Trong lòng lại rối rắm nghĩ đến phỏng đoán nguyên nhân anh và Đàm Linh chia tay mà trên mạng lan truyền xôn xao thời gian trước, thật sự không nhịn được tò mò bèn nhỏ giọng hỏi anh: "Anh và Đàm Linh chia tay là vì... là vì chuyện tôi đã nói với anh đó sao?"

Kỷ Sơn Dã thoáng dừng động tác lật kịch bản, nhìn về phía cậu.

Cuối cùng Lâm Ngư nhận được một câu trả lời bâng quơ sao cũng được.

"Không hẳn vậy." Kỷ Sơn Dã nói nhưng không giải thích tiếp.

Cho dù ai cũng nói diễn viên giống người bình thường, có thất tình lục dục, cuộc sống đời thường. Nhưng phần lớn mọi người đều hiểu rằng, diễn viên yêu đương khác hẳn với người bình thường, cuộc sống của bọn họ bị cản trở, chỉ có thể nhìn thoáng được một góc qua một số ảnh chụp từ tạp chí tư nhân săn tin, hơn nữa, dù được nhìn thấy một góc cũng không xác định được đó là thật hay không.

Thật thật giả giả, không ai nói rõ được.

Lâm Ngư không trông mong có thể biết được toàn bộ câu chuyện từ Kỷ Sơn Dã. Không có diễn viên nào bằng lòng tiết lộ cuộc sống riêng tư của mình cho một người bình thường làm để tài để buôn chuyện, nếu Kỷ Sơn Dã nói gì đó với cậu thật thì đó mới là mơ hão.

Tiểu Chu từ bên ngoài về, mang theo gối cổ, và mang theo cả cafe đen thì thấy Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế đọc kịch bản, thợ trang điểm ở bên cạnh đang đứng đó dọn đồ, trong phòng rất yên tĩnh.

Tiểu Chu thoáng kinh ngạc, bởi vì bình thường Kỷ Sơn Dã không quen ngồi cùng chỗ với nhân viên trong đoàn làm phim. Nếu như đoàn làm phim không có phòng nghỉ đơn thì thường anh sẽ quay về xe bảo mẫu ngồi. Chỉ không ngờ, hôm nay anh lại ngồi trong phòng trang điểm này lâu thế.

"Anh Kỷ, gối cổ của anh đây." Tiểu Chu đưa đồ cho anh.

"Để đó đi." Kỷ Sơn Dã không ngẩng đầu, mắt vẫn đang nhìn kịch bản.

Tiểu Chu không dám quấy rầy Kỷ Sơn Dã, cậu ấy biết lúc đọc kịch bản, Kỷ Sơn Dã muốn cực kỳ yên tĩnh. Vì thế cậu ấy đưa mắt quan sát người còn lại trong phòng - thợ trang điểm kia. Người này khá cao, khoảng chừng một mét tám, mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhất, quần jean, tóc hơi xoăn, buộc một lọn lỏng ra sau đầu, cậu đeo một chiếc khẩu trang màu xanh lam, nghiêng mặt, không rõ diện mạo nhưng hẳn là một người rất đẹp trai.

Có điều cũng chưa biết đâu được, sau khi tháo khẩu trang ra có còn đẹp được vậy hay không thì không chắc.

Lâm Ngư đã nhận ra ánh mắt không hề kiêng dè từ Tiểu Chu, tuy cậu không rõ vì sao Tiểu Chu nhìn mình nhưng cậu không thích bị người khác nhìn chằm chằm, lòng thầm sợ hãi, cả người đều không thoải mái. Vì thế cậu chẳng màng lịch sự, chỉ cứng người bước chân nhanh chóng đi ra ngoài.

Đợi đến khi cậu trở lại, Kỷ Sơn Dã đã không còn ngồi đó, trợ lý của anh cũng đi mất, chỉ còn lại phòng trang điểm trống không và cốc cafe đen đặt trên chiếc bàn trước đó.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 12: Giao dịch



2.

Bốn giờ rạng sáng, cảnh quay đêm đầu tiên của đoàn làm phim kết thúc. Kỷ Sơn Dã cởi trang phục, thay lại quần áo của mình xong mới cảm thấy thả lỏng hơn chút. Dọc đường ngồi xe bảo mẫu quay về khách sạn, Kỷ Sơn Dã mệt mỏi nhắm mắt lại nhưng lại lần nữa chưa có ý định ngủ.

Điện thoại trong bóng tối reo lên một lúc, tiếng chuông có vẻ cực kỳ rõ ràng trong buồng xe yên tĩnh. Lái xe Chung Phàm ngồi đằng trước nhìn thoáng qua ghế sau, thấy Kỷ Sơn Dã không có phản ứng gì thì lại quay đầu về. Một lát sau, điện thoại Kỷ Sơn Dã lại vang lên vài lần nữa, dường như có người đang kiên trì gửi tin nhắn cho anh. Chỉ là, thoạt nhìn Kỷ Sơn Dã không có ý định trả lời.

Nguyên tắc để có thể đi theo làm việc cùng với anh Kỷ chỉ có một, nói ít, làm nhiều. Chung Phàm làm bộ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cũng không dám quấy rầy Kỷ Sơn Dã nghỉ ngơi, chỉ lặng lẽ tập trung lái xe.

Thế mà mấy giây sau, chuông thông báo tin nhắn của điện thoại lại vang lên, có vẻ có xu hướng quấy rầy không dừng. Chung Phàm nghe như Kỷ Sơn Dã thở dài, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua rồi tắt điện thoại, sau đó lại nhắm mắt lại.

Tin nhắn điện thoại vẫn là do Đàm Linh gửi đến, bất kể ban ngày hay ban tối, Kỷ Sơn Dã đều có thể nhận được tin nhắn của cô ta.

Từ tháng trước bọn họ công khai chia tay trên Weibo thì chưa từng gặp mặt lại. Đàm Linh yên lặng được một khoảng thời gian, Kỷ Sơn Dã cũng không quan tâm. Nhưng không biết tại sao, từ tuần trước, cô ta lại bắt đầu điên cuồng nhắn tin, gọi điện thoại cho anh.

Ban đầu là lên án người bạn trai tiểu thịt tươi kia của cô ta ích kỷ, nhu nhược, sau đó lại bắt đầu chơi bài tình cảm, vắt óc suy nghĩ kể vài chuyện hợp tác khi trước của hai người, cuối cùng lại nói mình hối hận rồi. Thấy Kỷ Sơn Dã không quan tâm thì lại bắt đầu khóc sướt mướt trong điện thoại, nói chuyện lộn xộn.

Kỷ Sơn Dã chịu đựng nghe cô ta kể lể, hỏi rốt cuộc cô ta muốn làm gì.

Cô ta nói, tôi muốn chúng ta công khai tái hợp.

Kỷ Sơn Dã cười, lần đầu tiên anh phát hiện Đàm Linh có thiên phú làm hài kịch hoang đường. Anh hỏi lại cô ta, cô cảm thấy có khả năng không?

Đàm Linh yên lặng, thật ra chính cô ta hiểu rõ đáp án hơn ai hết.

Thật ra, giữa Kỷ Sơn Dã và Đàm Linh vốn không hề tồn tại tình yêu. Công khai hẹn hò chỉ là giao dịch - sự thật này, người đại diện hai bên đều biết rõ, thậm chí còn nghiêm túc soạn một bản hợp đồng.

Hai bên sẽ phối hợp với đối phương cùng xuất hiện ở một vài trường hợp, cùng ăn cơm, giả bộ yêu đương, còn khi riêng tư, bọn họ gần như không có giao lưu gì.

Đàm Linh lợi dụng tình cảm với anh, lợi dụng danh tiếng của anh để tăng độ nổi tiếng. Còn khi trước Kỷ Sơn Dã đồng ý với Đàm Linh chỉ là vì muốn thoát khỏi những người không ngừng bổ nhào về phía anh, một người bạn gái trên danh nghĩa có thể giúp anh giải quyết được rất nhiều phiền toái.

Anh thích đàn ông, mà khi đó cũng vì Đàm Linh biết chuyện này nên mới lợi dụng điểm yếu này để uy h**p anh công khai yêu đương với mình. Cô ta nói, nếu không đồng ý yêu cầu của cô ta thì cô ta sẽ công khai bí mật với mọi người. Kỷ Sơn Dã không thèm để ý, cảm thấy cô ta muốn công khai thì để cô ta đi thôi. Nhưng người đại diện của anh, Tina lại không đồng ý, cô ấy vốn muốn tìm Đàm Linh để đàm phán, còn chưa đàm phán xong đã quay lại thuyết phục anh.

Khi đó lại đúng lúc Kỷ Sơn Dã đang quay một bộ phim rất quan trọng, mỗi ngày phỏng đoán nội tâm vai diễn đã khiến anh quá mệt mỏi rồi, không muốn đối phó với sự quấy rầy từ Tina và Đàm Linh nên trực tiếp đồng ý.

Công khai yêu đương với Đàm Linh không mang đến quá nhiều tai hại cho Kỷ Sơn Dã mà trái lại, ở một mức độ nào đó, anh có phần thoải mái hơn chút. Ví dụ như, không còn tin đồn thất thiệt từ truyền thông như chỉ cần nhìn thấy cảnh anh đứng cạnh một cô gái mà bị chụp lại là sẽ bịa đặt tin đồn hẹn hò của hai người họ.

Cho nên, Kỷ Sơn Dã không bài xích phối hợp với Đàm Linh. Đây là giao dịch có lợi cho cả hai bên, dựa theo kế hoạch trước đó, bọn họ định cuối năm sẽ kết thúc mối tình này trước công chúng, tuyên bố chia tay, chỉ là không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Kỷ Sơn Dã càng không ngờ tới bản thân sẽ biết được chuyện của Đàm Linh và người khác từ một nhân viên lạ lẫm trong đoàn làm phim.

Mới đầu, Kỷ Sơn Dã không nghĩ đến phương diện đó. Lúc đầu anh chỉ cảm thấy người đó rất kỳ lạ, muốn xin chữ ký của anh nhưng lại không muốn chụp ảnh chung với anh, cuối cùng là người đó nói chuyện cũng rất kì lạ.

Nhưng sau đó trở về, anh lại nghĩ ra một ẩn ý khác. Cho nên, anh bảo người đại diện đi điều tra thử, kết quả đúng là đã phát hiện ra một vài chuyện.

Đàm Linh và Chung Viễn đã hẹn hò được ba tháng. Kỷ Sơn Dã không ngờ lại có chuyện này, có điều suy xét vì đối phương, anh cảm thấy tốt nhất nên kết thúc mối tình công khai này, sớm công khai chia tay trên cõi mạng. Dù sao, không có ai bằng lòng đội cái mũ người thứ ba cả, ngộ nhỡ tương lai bị truyền thông chụp được thì đều không có lợi cho ai.

Vì thế bọn họ công khai chia tay. Chỉ là, Kỷ Sơn Dã không tài nào đoán được, chuyện này còn chưa qua vài ngày mà Đàm Linh đã lại tìm về, nói là muốn tuyên bố tái hợp với anh, tiếp tục mối tình công khai này.

Thật là một vở kịch rối bòng bong không dứt, Kỷ Sơn Dã thấy hơi mệt, có lẽ anh không nên đồng ý từ đầu.

Từ đoàn làm phim trở về, Kỷ Sơn Dã ngủ trên giường khách sạn một lát, đến sáng tỉnh lại mở điện thoại ra lại thấy cuộc gọi nhỡ của Đàm Linh, anh vừa định bỏ điện thoại xuống lại có cuộc gọi đến của cô ta.

Kỷ Sơn Dã nhéo nhéo ấn đường, lần nữa cúp điện thoại. Anh nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại cho người đại diện Tina.

Anh nói ngay: "Cô xử lý chuyện của Đàm Linh đi, lát nữa gọi điện cho cô ta."

Tina: "Cô ta lại quấy rầy cậu à?"

"Ừm." Kỷ Sơn Dã nói: "Mấy nay gọi điện thoại liên tục, từ sáng tới tối gọi điện thoại rồi nhắn tin cho tôi mãi."

Tina trả lời: "Để tôi nói chuyện với cô ta."

Kỷ Sơn Dã: "Nếu không xử lý được thì báo cảnh sát đi, không cần nhiều lời với cô ta."

Tina thoáng ngừng vài giây rồi nói: "Để tôi xem sao."

Cô ấy đã sớm hiểu rõ thủ đoạn lạnh lùng của Kỷ Sơn Dã, hỏi thêm: "Nếu như cô ta... nói ra cậu là gay thì sao đây?"

Kỷ Sơn Dã: "Thì để cô ta nói đi."

"Mấy năm trước tôi đã muốn công khai rồi, cô ta nói được, tôi còn bớt việc."

Tina khuyên nhủ cậu: "Hay cứ nghĩ cẩn thận lại đi. Cậu biết tình hình hiện tại mà, từ từ đã."

Kỷ Sơn Dã: "Cô đừng để bị Đàm Linh uy h**p, tôi không có điểm yếu gì trong tay cô ta cả, cô ta muốn nói thì cứ để cô ta nói."

"Cô có thể lấy chuyện của Đàm Linh và Chung Viễn để lợi dụng lúc thích hợp, với cả cũng có thể nhắc mấy chuyện tôi bảo cô điều tra trước kia, hiểu chưa?" Kỷ Sơn Dã nói thêm.

Tina nói: "Tôi biết rồi."

Cô ấy biết, Kỷ Sơn Dã luôn là một người lý trí, anh chỉ chọn chuyện có lợi cho mình. Mấy năm trước đồng ý với Đàm Linh, một phần là vì không muốn bị quấy rầy, một phần nữa là vì công khai yêu đương sẽ giảm bớt được phiền toái cho anh.

Anh vĩnh viễn hiểu cách xem xét thời thế, Tina đã làm người đại diện của Kỷ Sơn Dã sắp được tám năm rồi. Tuy ngoài chuyện công việc có rất nhiều việc khác, quảng bá, ký hợp đồng, tuyên truyền, đa số đều là cô ấy lo. Nhưng một khi có chuyện lớn thì người quyết định vẫn luôn là Kỷ Sơn Dã.

Có điều, Tina không thể không thừa nhận, quyết định của Kỷ Sơn Dã đều chính xác cả.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 13: Bẻ thẳng



Tina lập tức gọi điện thoại cho Đàm Linh, bất kể thế nào thì việc giải quyết ngay chuyện của Đàm Linh khá quan trọng.

"Alo?" Đàm Linh nhanh chóng nghe máy.

"Cô Đàm, là tôi, Tina."

"Tại sao lại là cô?" Đàm Linh nói: "Kỷ Sơn Dã nói cho cô à? Anh ta đâu? Vì sao anh ta không nghe điện thoại của tôi?"

"Cô Đàm, cô đừng nóng." Tina: "Đúng là anh Kỷ có tìm tôi nói với cô vài việc."

"Việc gì?"

"Không có gì, chỉ chút việc nhỏ thôi. Hi vọng cô Đàm đừng quấy rầy anh Kỷ, cũng hi vọng sau này cô đừng liên hệ với anh ấy nữa." Cô ấy nói: "Dù sao, ngày ngày cô gọi điện thoại, nhắn tin như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy."

Đàm Linh cười giễu: "Vì sao? Muốn đuổi tôi là có thể đuổi được à?"

Tina: "Nếu như cô cứ cố chấp thì chúng tôi chỉ có thể chọn cách báo cảnh sát thôi."

"Các người dám đi báo cảnh sát?" Đàm Linh: "Cô không sợ tôi nói sự thật với cảnh sát à? Không sợ tôi nói với người khác Kỷ Sơn Dã là gay sao?"

Tina nói: "Không sao, cô muốn thì cứ nói."

Đàm Linh sững sờ, Tina lại nói thêm: "Có điều cô phải suy nghĩ cho kỹ, một khi nói ra thì không có cơ hội quay đầu lại nữa."

"Ý cô là sao?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Chuyện cô và Chung Viễn lén lút yêu đương, mọi người không biết nhỉ?"

"Cô tưởng tôi sợ chuyện này à?"

"Cô không sợ nhưng hẳn là Chung Viễn sẽ sợ. Hơn nữa chuyện cô l*m t*nh nhân của giám đốc Trần, hẳn là mọi người cũng không biết ha? Tôi nói cũng không sao?"

Một sự yên lặng như chết chóc, Đàm Linh nghiến răng nghiến lợi: "Sao cô biết được?!"

"Tôi còn biết rất nhiều chuyện." Tina nói: "Một số chuyện khi cô học cấp ba, tôi cũng biết, chứng cứ đều trong tay tôi, chỉ là trước đó nghĩ đến hợp đồng giữa cô và Kỷ Sơn Dã nên không nói ra mà thôi."

"Có một việc nói ra thì không chỉ đơn giản là truyền thông săm soi đâu. Nếu mà ầm ĩ tới đồn cảnh sát thì cô cảm thấy liệu cô sẽ không sao thật không?"

Đàm Linh: "Cô dám?"

"Tôi chẳng có gì không dám cả, giờ đã ầm ĩ đến độ này rồi."

Đàm Linh lại yên lặng, sau đó cô ta nói: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Tina nói: "Tôi đã nói trước đó, đừng quấy rầy Kỷ Sơn Dã, cũng đừng liên lạc với anh ấy nữa. Chuyện của hai người đã kết thúc lâu rồi, đắc tội với anh ấy không có gì tốt cho cô cả."

"Cô đã lấy đủ nhiều lợi ích từ Kỷ Sơn Dã rồi, đừng tham lam quá. Dù gì hai bên đã hợp tác một thời gian, dễ hợp dễ tan đi."

Cho dù Đàm Linh có không cam lòng nhưng vẫn hiểu rõ cái gì mới là lựa chọn đúng đắn nhất, thế nên cô ta đành nói: "Được, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh ta nữa."

"Vậy sau này phiền cô Đàm đừng nhắc đến Kỷ Sơn Dã trước công chúng, cũng đừng cọ nhiệt nữa, được không?"

"Được." Đàm Linh cố nín nhịn.

"Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp đây, hi vọng cô Đàm tuân thủ lời hứa." Tina nói.

Đàm Linh nghiến răng nghiến lợi nhưng cô ta phải thừa nhận, từ đầu đến cuối, mình đều bị Kỷ Sơn Dã khống chế trong lòng bàn tay, thậm chí đến nói chuyện cũng không xuất hiện mà để Tina ra mặt.

Trước đó, dù anh đã đồng ý với yêu cầu của cô ta, công khai yêu đương nhưng mỗi lần khi ăn cơm, Kỷ Sơn Dã gần như không nói lời nào, cũng không để cô ta nhúng tay vào chuyện của mình. Anh giữ được giới hạn không quen với cô ta một cách hoàn mỹ.

Đàm Linh không quan tâm Kỷ Sơn Dã có phải gay thật hay không, dù rằng anh có gay thật thì cô ta cũng sẽ nghĩ cách để bẻ thẳng lại.

Trong giới có vô số người ngấp nghé địa vị và tài nguyên của Kỷ Sơn Dã, mơ mộng hão huyền có thể lôi kéo quan hệ với anh, chen chân bám vào được. Trước kia Kỷ Sơn Dã du học ở đại học tài chính hàng đầu thế giới, cho dù không làm diễn viên thì chỉ dựa vào mối quan hệ và tài nguyên, địa vị trong giới tài chính của anh cũng đã đủ khiến người khác khiếp sợ.

Kỷ Sơn Dã là khúc xương khó gặm, Đàm Linh vốn muốn nhân cơ hội để bồi dưỡng tình cảm với Kỷ Sơn Dã, trở thành người yêu thật sự nhưng thực tế chứng minh, cô ta đã nghĩ sai rồi.

Dù cô ta có cởi hết đồ trước mặt anh thì Kỷ Sơn Dã chỉ hờ hững liếc cô ta một cái, sau đó từ từ mặc lại quần áo cho cô ta, nói với cô ta rằng, đừng để bị lạnh, sau đó lại phái cấp dưới đưa cô ta về.

Trông anh thật sự không hề có hứng thú với phụ nữ, Đàm Linh chỉ đành cắn răng nuốt vào trong bụng.

Như anh đã nói, dù vào lúc nào thì người thua vẫn chỉ là cô ta mà thôi.

3.

Lâm Ngư làm ở đoàn làm phim khá thuận lợi.

Bởi vì bận mà cậu không để ý quá nhiều chuyện. Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ thì gần như đến mười sáu tiếng, Lâm Ngư đều trải qua trong phòng trang điểm. Cậu vốn cảm thấy, có Kỷ Sơn Dã ở đó, nhất định cậu sẽ trở nên cực kỳ sốt ruột. Nhưng vài ngày qua đi, Lâm Ngư lại không cảm thấy có chuyện gì cả, không có cơn ác mộng kh*ng b*, cũng không nhớ đến quá khứ máu chảy đầm đìa mà trái lại yên ổn đến không ngờ.

Từ hôm nói chuyện trong phòng trang điểm xong, cậu và Kỷ Sơn Dã chưa từng gặp mặt riêng, cũng không nói chuyện mấy. Có điều, thỉnh thoảng Kỷ Sơn Dã gặp cậu sẽ gật đầu coi như chào hỏi. Lâm Ngư hơi bất ngờ, có điều ngẫm lại, Kỷ Sơn Dã có vẻ rất gần gũi với mỗi nhân viên, vì thế lúc gặp mặt cậu đều kính cẩn gật đầu với anh.

Ngoại trừ chuyện đó thì hiện tại bọn họ chưa từng cùng xuất hiện vì lý do khác.

Đây đã là trạng thái lý tưởng nhất mà Lâm Ngư hi vọng xa vời rồi, cậu không mong những thứ khác, chỉ thầm nghĩ yên ổn làm xong việc của mình, bình thản vượt qua ba tháng này là được.

Chỉ tiếc, tuần thứ hai sau khi vào đoàn làm phim, Lâm Ngư đã gặp phải chuyện phiền lòng nhất.

Không thấy vòng cổ của cậu nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thật ra đó chỉ là một chiếc vòng cổ rất bình thường, kiểu dây xích mảnh bằng bạc với mặt là viên bi màu xanh da trời. Viên bi là món đồ chơi từ khi còn bé của cậu, cậu nhờ người ta nạm một tầng lưới chỉ bạc bao ngoài viên bi đó để xâu vòng, xuyên dây xích qua rồi đeo lên cổ. Cậu đã đeo nó hơn mười năm, ngay cả lúc tắm rửa đều chưa từng tháo xuống.

Viên bi đó rất quan trọng đối với Lâm Ngư, quan trọng đến độ không có nó, Lâm Ngư sẽ không cách nào ngủ được. Trình tự cuối cùng trước khi ngủ, cậu luôn phải sờ vào viên bi đó. Bác sĩ tâm lý ở trường nói đó là vật trấn an cậu.

Lâm Ngư không biết cái gì gọi là vật trấn an, cậu chỉ biết viên bi đó rất quan trọng với mình. Vì sao quan trọng đến vậy, Lâm Ngư không thể nói rõ. Khi còn bé, cậu không cẩn thận nuốt phải viên bi đó, nghẹn trong cổ họng, làm thế nào đều không nhổ ra được. Cậu đỏ mặt, muốn nói chuyện cũng không nói nên lời, chỉ không ngừng rơi nước mắt.

Mẹ cậu là người đầu tiên phát hiện khác thường, vội vàng dẫn cậu tới bệnh viện. Ngoài trời tuyết rơi nhiều, không bắt được xe, trên đường không có người. Mẹ gấp đến độ khóc lên, ôm cậu chạy trong cơn tuyết lớn, chật vật đưa cậu tới bệnh viện mới có thể lấy viên bi ra.

Lúc trở lại, Lâm Ngư nắm chặt viên bi kia, nhỏ giọng nói với mẹ là cậu xin lỗi.

Mẹ ôm chặt cậu nói, không sao rồi.

Về đến nhà, bố uống say đến độ không biết trời đất nằm trên ghế sofa, trách móc hỏi sao giờ mẹ mới về, giục giã mẹ mau chóng hầu ông ta đi tắm. Mẹ kể chuyện đi bệnh viện, bố lạnh nhạt nhìn về phía cậu nói ồm ồm, ranh con, đã biết tiêu tiền của ông ta rồi, thật đúng là thứ lỗ vốn.

Ông ta lại lấy gậy, mẹ ngăn ông ta lại, bảo vệ Lâm Ngư.

Lâm Ngư được mẹ ôm vào lòng, chỉ yên lặng nắm chặt viên bi. Sau đó, cậu cứ thế giữ nó lại.

Giống như chỉ khi viên bi ở đó, Lâm Ngư mới có thể tin tưởng chính mình đã từng thực sự được yêu thương, cũng thực sự được người bảo vệ.

Nhưng đến giờ, Lâm Ngư không tìm thấy viên bi đó nữa. Rõ ràng tối qua, trước khi ngủ, cậu còn vuốt v3 chiếc vòng cổ, sao đến chiều nay đã không thấy vòng đeo trên cổ?
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 14: Đưa cậu sao



Lâm Ngư đã lục tung phòng mình mấy lần, tìm cả trong lẫn ngoài phòng trang điểm đều không thấy vòng cổ. Cậu nhớ lại những nơi mình đã từng đi qua hôm nay, không bỏ qua từng góc, thậm chí tìm khắp quanh phim trường nhưng vẫn không thấy. Hỏi vô số người nhưng câu trả lời của bọn họ đều là không thấy.

Lâm Ngư rất sốt ruột, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cậu đi tới đi lui tìm trong đoàn làm phim, không để ý đâm vào Kỷ Sơn Dã đang đi tới, hai người đụng vào nhau "bịch" một tiếng. Cậu bị thân hình rắn chắc của Kỷ Sơn Dã đẩy lùi lại vài bước, không đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Không sao chứ?" Kỷ Sơn Dã vươn tay ra muốn đỡ lấy cậu.

Lâm Ngư đứng vững lại, lắc đầu: "Không sao."

Cậu một lòng nghĩ đến chiếc vòng cổ nên lại tiếp tục nhìn bốn phía.

Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Đang tìm gì à?"

"Không gì cả." Lâm Ngư nói.

Cậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Dã, hỏi với ý thăm dò: "Anh có thấy một chiếc vòng cổ không?" Nếu đổi lại là lúc trước, Lâm Ngư tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi anh, nhưng giờ cậu chỉ mong tìm được vòng cổ.

"Vòng cổ gì cơ?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

"Vòng bạc, mặt dây là viên bi màu xanh lam." Trong mắt Lâm Ngư là ánh nhìn ngập tràn mong chờ.

Tiếc là, Kỷ Sơn Dã lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không thấy."

Lâm Ngư lặng lẽ thở dài: "Không sao."

Cậu không nói chuyện tiếp với Kỷ Sơn Dã nữa, lại cúi đầu tìm xung quanh. Kỷ Sơn Dã quay đầu nhìn bóng lưng cậu.

Mãi đến buổi tối, Lâm Ngư vẫn không tìm được vòng cổ. Lúc ăn cơm cậu không hề thấy đói bụng, chỉ ăn qua vài miếng rồi không ăn nữa. Trở về phòng ở khách sạn, cậu lại tìm cẩn thận một lần nữa nhưng vẫn không tìm được.

Cậu mất ngủ. Lâm Ngư nằm trên giường không hề buồn ngủ chút nào, sốt ruột đến độ không nhịn được gảy móng tay, cào tóc. Cho đến bốn giờ hơn rạng sáng, cậu mới mơ màng thiếp đi một lát, chỉ là vẫn gặp ác mộng, mơ thấy căn phòng đầy máu hoen đó.

Hơn sáu giờ sáng, cậu tỉnh lại mà đầu đầy mồ hôi, cả người không có nổi chút sức. Cậu gắng gượng rời giường, rửa mặt rồi nhân lúc chưa làm việc, tiếp tục ra ngoài tìm vòng cổ của mình nhưng vẫn chưa tìm được.

Lúc làm việc, Lâm Ngư không yên lòng, phạm lỗi nhiều lần, không phải quên vẽ phấn mắt thì lại là màu son không đúng.

Cậu nghĩ đến vô số chỗ có thể tìm vòng cổ, nhưng có thế nào cũng không ngờ được, cuối cùng vòng cổ lại do Kỷ Sơn Dã nhờ người tìm được đưa tới.

Người đưa tới là Tiểu Chu, Chu Chi Tường, lần trước cậu từng gặp người này ở trong phòng trang điểm, là trợ lý của Kỷ Sơn Dã. Lúc đó cậu vẫn đang trang điểm cho diễn viên trên ghế, thấy Tiểu Chu đi tới cũng không ý thức được là cậu ấy tới tìm mình. Cho đến khi Chu Chi Tường đưa vòng cổ trong tay cho cậu, nói: "Đây là đồ của cậu à?"

Lâm Ngư nhìn vòng cổ trong tay cậu ấy, vội vàng cầm lên nhìn kỹ. Đúng là vòng cổ của cậu, không nhầm, dây bạc cũ kỹ, viên bi màu xanh lam, còn lưới chỉ bạc bao quanh viên bi, đúng là vòng cổ của cậu. Dây vòng cổ bị mất chốt sau, chắc hẳn cũng vì điều này nên mới rơi.

Lâm Ngư rất đỗi kinh ngạc và mừng rỡ, trái tim đập thình thịch, hỏi: "Cám ơn cậu, tìm được ở đâu thế?"

Chu Chi Tường: "Ở nhà vệ sinh phía Tây của phim trường, rơi bên dưới bồn rửa tay."

Lâm Ngư nắm chặt viên bi kia, cậu chợt nhớ lại, hình như trước đó mình có từng đi qua nhà vệ sinh đó nhưng hôm qua cậu lại không tìm kỹ.

Cuối cùng Lâm Ngư đã bình tĩnh lại, cậu nhìn Chu Chi Tường: "Thật sự rất cảm ơn cậu, cậu có cần công không? Tôi có thể gửi cậu một ít."

Chu Chi Tường vội vàng xua tay: "Không cần, hơn nữa không phải tôi tìm mà là do đồng nghiệp tìm thấy, tôi chỉ tiện đưa tới mà thôi."

"Cám ơn nhé." Lâm Ngư nói lần nữa.

Chu Chi Tường: "Chiếc vòng cổ này quan trọng với cậu lắm sao?"

Lâm Ngư gật đầu: "Rất quan trọng."

Chu Chi Tường nhìn cậu rồi hỏi thêm: "Cậu với anh Kỷ có quen biết từ trước không?"

Lâm Ngư sửng sốt, không rõ vì sao Chu Chi Tường lại hỏi cậu như vậy, nói: "Không quen."

Chu Chi Tường thầm suy nghĩ trong lòng, trước đó Kỷ Sơn Dã dặn bọn họ đi tìm vòng cổ, cậu ấy còn tưởng là vòng cổ của bên tài trợ bị rớt nên đã kinh hồn bạt vía đi tìm vòng cổ có viên bi, cùng với lái xe Chung Phàm, còn có cả người phụ trách trang phục Hạ Diệp. Đến khi bọn họ tìm được trong nhà vệ sinh, Kỷ Sơn Dã lại bảo cậu ấy tới đưa cho một thợ trang điểm tên là Lâm Ngư, lúc đó Chu Chi Tường mới biết, thì ra vòng cổ là của người khác.

Cậu ấy vốn tưởng rằng Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã có quan hệ bạn bè nên mới rầu rĩ từ lúc nào mà Kỷ Sơn Dã thân thiện như vậy, còn kết bạn với cả thợ trang điểm. Nhưng không phải bạn thì vì sao Kỷ Sơn Dã lại sai nhiều người của mình đi tìm vòng cổ giúp vậy.

Chu Chi Tường vừa ôm cả bụng thắc mắc, vừa quay về phòng nghỉ thì thấy Kỷ Sơn Dã đang đọc kịch bản.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu ấy, hỏi: "Đưa đồ chưa cậu ấy chưa?"

Chu Chi Tường nói: "Đưa rồi ạ."

"Ừm." Kỷ Sơn Dã tiếp tục đọc kịch bản, không nói tiếp.

Chu Chi Tường đã dần quen với thói quen thường xuyên yên lặng của Kỷ Sơn Dã. Nhưng có lúc, cậu ấy vẫn sẽ có phần khó hiểu, bình thường Kỷ Sơn Dã đối xử với mọi người có vẻ rất dễ gần, có thể trò chuyện vài câu với fan hâm mộ, khi quay phim cũng có thể nghiêm túc thảo luận với nhóm nhưng khi ở riêng, anh có vẻ trầm tĩnh hơn, có hơi nghiêm túc, không nói cười tùy tiện khiến người ta có cảm giác hờ hững xa cách.

Kỷ Sơn Dã không phải người cay nghiệt, tính khí thất thường, trong giới giải trí, có thể coi anh là một người rất tốt tính, bình thường sẽ không trách mắng bọn họ vì sai lầm gì đó. Là trợ lý đã đi theo anh đã nhiều năm, Chu Chi Tường vẫn kính sợ anh nhiều như trước, đôi khi đối diện vẫn sẽ hơi căng thẳng.

Bởi vì Chu Chi Tường loáng thoáng cảm thấy, người như Kỷ Sơn dã, một khi tức giận lên, hoặc là làm chuyện có lỗi với anh thì hậu quả thật sự rất thảm.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 15: Trà sữa



4.

Lâm Ngư thay chốt của dây xích rồi lại đeo vòng cổ lên. Tuy Chu Chi Tường không đòi thù lao nhưng thế nào Lâm Ngư vẫn thấy áy náy, dù sao vòng cổ là người ta tìm cho mình. Cho nên sau khi nghĩ trái nghĩ phải, cậu vẫn quyết định đưa chút đồ qua để tỏ lòng cảm kích.

Lâm Ngư mua ít trà sữa, thực lực kinh tế của cậu chỉ có thể cho phép cậu mua mấy thứ kiểu này. Nếu đã muốn đưa thì không thể chỉ đưa cho vài người, cậu nhớ lại nhóm của Kỷ Sơn Dã, cuối cùng quyết định mua mười lăm cốc, cảm thấy số lượng này hẳn là đủ.

Mua trà sữa xong, Lâm Ngư ôm một chiếc thùng lớn, đợi ở gần phim trường. Kỷ Sơn Dã vẫn đang quay phim, Chu Chi Tường và stylist của anh đang chỉnh lại trang phục cho anh, Lâm Ngư đứng một bên vừa nhìn vừa đợi.

Kỷ Sơn Dã mặc một bộ vest màu xanh navy, bởi vì tình tiết phim yêu cầu, anh vừa quay xong cảnh đánh nhau nữa, lăn vài vòng trong bùn nên hơi th* d*c, đang ra hiệu gì đó với đạo diễn trước camera giám sát, nói chuyện mấy thứ gì đó. Trông anh có vẻ rất chật vật, trên người toàn nước bùn, tóc cũng lộn xộn nhưng không biết tại sao, nhìn trạng thái của anh vẫn có vẻ vui tai vui mắt. Có lẽ là vì ông trời vốn thiên vị người đẹp trai rồi.

Lâm Ngư nhìn anh đến thất thần.

Cậu đột nhiên phát hiện mình không ghét Kỷ Sơn Dã như trước nữa, ít nhất là thấy mặt anh sẽ không còn nghĩ đến mấy chuyện máu chảy đầm đìa trước kia, tim sẽ không đập mạnh, hơi thở dồn dập, lập tức muốn chạy trốn nữa.

Trong Tâm lý học có một phương pháp trị liệu tên là Phương pháp giải mẫn cảm. Trước đó Lâm Ngư từng nghe bác sĩ Trương ở phòng khám tâm lý của trường nhắc đến phương pháp này, chính là dùng căn nguyên k1ch thích với lượng nhỏ tăng dần để khiến người bệnh dần nảy sinh k1ch thích, cuối cùng khiến người bệnh sinh ra được miễn dịch kháng lại k1ch thích. Bác sĩ vẫn luôn thử nghiệm để Lâm Ngư từ từ nhớ lại chuyện quá khứ, muốn cậu thử bỏ xuống nhưng đáng tiếc, dường như phương pháp này không có hiệu quả với cậu.

Nhưng, hiện tại Lâm Ngư cảm thấy chưa chắc phương pháp này đã không khả thi. Ví như khi ở đoàn làm phim cậu gặp Kỷ Sơn Dã nhiều hơn, dần dần, cậu đã không ghét Kỷ Sơn Dã nữa.

Đây hẳn là một chuyện tốt.

Ngây người một lúc lâu, bên phim trường đã xong xuôi. Lâm Ngư kịp phản ứng, vội vàng bê trà sữa về phía bọn họ.

Lâm Ngư dừng lại bên người Chu Chi Tường, nói với cậu ấy: "Cám ơn cậu đã tìm vòng cổ giúp tôi, những phần trà sữa này là tôi mời các cậu uống."

Chu Chi Tường thoáng kinh ngạc, cậu ấy nhìn về phía Kỷ Sơn Dã trước, nhưng thấy anh vẫn đang tập trung đọc kịch bản, không ngẩng đầu, người phụ trách trang phục đang chỉnh lại trang phục cho anh. Chu Chi Tường bèn quay đầu lại nhìn về phía Lâm Ngư, nói: "À, cám ơn cậu. Có điều không cần khách sáo vậy đâu, chúng tôi chỉ tiện tay tìm mà thôi."

Cậu ấy nói thêm: "Nếu cậu muốn cám ơn thì phải cám ơn anh Kỷ của bọn tôi ấy. Là anh ấy dặn bọn tôi đi tìm."

Lâm Ngư sửng sốt, cậu nhìn thoáng qua sườn mặt của Kỷ Sơn Dã. Suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn quyết định đi qua, nói với anh: "Cám ơn anh đã tìm vòng cổ giúp tôi."

"Không có gì, chuyện nhỏ thôi." Kỷ Sơn Dã nói.

Dáng người anh rất cao, thân hình rất cường tráng, mặc đồ màu đậm lại có cảm giác chèn ép mạnh mẽ khó tả. Lâm Ngư đột nhiên cảm thấy trị liệu giải mẫn cảm không có tác dụng, cậu vẫn hơi sợ anh. Lâm Ngư bèn cúi đầu nhìn vài giây, ổn định lại nhịp tim của mình rồi đưa trà sữa trong tay cho anh: "À thì, mời anh uống trà sữa này nhé."

Kỷ Sơn Dã không nhận trà sữa từ cậu, Lâm Ngư ngẩng đầu thì phát hiện Kỷ Sơn Dã cúi đầu, đang nhìn thẳng vào mình, cậu thoáng ngừng thở. Chu Chi Tường đột nhiên đi tới, nói với cậu: "Ngại quá, anh Kỷ không uống trà sữa. Anh ấy đang giảm cân, mà calo của trà sữa cao quá."

Lâm Ngư vội vàng thu trà sữa lại, nói: "À, xin lỗi."

Đạo diễn gọi tên Kỷ Sơn Dã từ xa, chắc là lại muốn anh quay phim tiếp rồi. Bọn họ không nói gì nữa, Lâm Ngư cũng về chỗ của mình.

Lúc trở về, không biết tại sao, cậu lại quay đầu nhìn qua Kỷ Sơn Dã, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng thấp thoáng của anh.

Lâm Ngư hốt hoảng cảm thấy có một số việc chậm rãi thoát khỏi sự khống chế của mình. Giống như có một đôi bàn tay lớn vô hình đang đẩy mình không ngừng đi về phía trước, cậu không biết con đường phía trước là tốt hay xấu, cảm giác lạ lẫm này khiến cậu cảm thấy sợ hãi nhưng trong một thoáng nào đó, cậu lại chợt cảm thấy việc này là tốt. Trong tiềm thức, cậu mong chờ thứ gì đó có thể kéo cậu thoát khỏi quá khứ, cậu cần một cơ hội nào đó để bản thân thay đổi.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 16: Đẹp trai



5.

Lâm Ngư đã dần quen với nhịp điệu làm việc của đoàn làm phim.

Cho dù vẫn bận rộn, thậm chí lúc bận rộn nhất, cậu phải làm việc liên tục trong mười tám tiếng, đến khi trở về khách sạn, nằm lên giường, xương đã mềm hết ra, cậu không kịp rửa mặt đã trực tiếp thiếp đi.

Cậu thích trạng thái bận rộn này, bởi vì bận rộn sẽ không có tâm trạng nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh nữa.

Lúc không bận, cậu sẽ chợp mắt một lúc, tìm đại một chỗ trống kín đáo, dựa vào tường, ôm cánh tay ngủ thiếp đi, giống như khi cậu học thạc sĩ, ở trong phòng thí nghiệm đợi kết quả cũng sẽ tranh thủ thời gian trống để ngủ bù.

Hôm nay, nhân lúc rảnh rỗi, ở đằng sau tấm chắn của đoàn làm phim, cậu vẫn dựa vào tường mơ màng thiếp đi thì bị tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh đánh thức. Lâm Ngư mở mắt ra, nhìn từ khe tấm chắn ra ngoài thì thấy có rất nhiều người đang xách theo hòm, hẳn là đi dàn cảnh. Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ, mới ngủ có hơn mười phút.

Lâm Ngư đứng lên, đi từ đằng sau tấm chắn ra ngoài. Cậu vốn muốn tới nhà vệ sinh, nhưng còn chưa đi ra đã bị người khác gọi lại.

"Lâm Ngư?" Giọng cô gái không quá chắc chắn.

Lâm Ngư quay đầu lại nhìn, là một thợ trang điểm khác của đoàn làm phim, tên là Nhậm Hiểu Nhu. Bọn họ cùng phụ trách trang điểm cho diễn viên quần chúng.

"Sao thế?" Lâm Ngư hỏi cô ấy.

"Là cậu thật à? Tôi không chắc lắm." Nhậm Hiểu Nhu rất bất ngờ.

Lâm Ngư không hiểu, lại chợt nghĩ đến điều gì, sờ lên mặt mình, quả nhiên không đeo khẩu trang. Ban nãy cậu ăn cơm, bỏ khẩu trang xuống rồi mệt quá muốn ngủ một lát, không đeo lại, sau đó thì quên luôn.

"Bình thường toàn thấy cậu đeo khẩu trang, tôi còn không biết trông cậu thế này đâu." Cô ấy cách cậu hơi gần, Lâm Ngư lại vô thức lui về đằng sau vài bước.

"Cậu đẹp trai thế mà cứ đeo khẩu trang làm gì?" Cô ấy nói thêm.

Lâm Ngư sờ túi quần nhưng không tìm được khẩu trang, cậu quên mất để khẩu trang ở đâu rồi. Thế nên khi đối mặt với Nhậm Hiểu Nhu, cậu chỉ cười khô khan.

Lại có mấy người nữa tới, Lâm Ngư nghe được tiếng nói chuyện đằng sau bèn nhìn sang thì thấy Kỷ Sơn Dã và trợ lý của anh đứng đằng sau, bọn họ cũng đang nhìn cậu. Lâm Ngư cuống quýt quay đầu lại.

"Tôi còn có việc, đi trước nhé." Lâm Ngư kiếm cớ nói với Nhậm Hiểu Nhu.

Lâm Ngư đi rồi, Chu Chi Tường vẫn còn nhớ đến dáng vẻ của cậu vừa nhìn được, không khác mấy trong tưởng tượng của cậu ấy nhưng vẫn bất ngờ. Cậu ấy đã đi theo anh Kỷ nhiều năm rồi, gặp được rất nhiều người đẹp nhưng người như Lâm Ngư lại rất hiếm.

Cậu có vẻ nhẹ nhàng ưa nhìn, nhưng góc cạnh gương mặt rõ ràng, môi mỏng, mắt sáng và dịu dàng. Gương mặt bị khẩu trang che đi trước đó hiện ra toàn bộ mới phát hiện nét đẹp trên gương mặt cậu, đẹp đến độ không giống người bình thường.

Người phụ trách trang phục Hạ Diệp bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào hướng Lâm Ngư đi, nhỏ giọng nói với cậu ấy: "Trông cậu đó có vẻ đẹp trai nhỉ."

"Đã bao năm rồi tôi chưa từng thấy vẻ đẹp trung tính này."

"Sao tôi cứ cảm thấy đã gặp cậu ấy ở đâu rồi nhỉ?" Cô ấy cắn môi nghĩ.

Chu Chi Tường: "Cô gặp rồi mà, cái cậu thợ trang điểm tổ B, hay đeo khẩu trang ý, mấy hôm trước còn tặng trà sữa cho chúng ta."

"Là cậu ấy à, tôi bảo sao quen vậy." Hạ Diệp chợt bừng tỉnh.

Cô ấy đi qua một bên, bắt đầu làm việc, sửa soạn đồ cảnh tiếp theo cho Kỷ Sơn Dã.

"Anh Kỷ, nên thay trang phục rồi."

"Ừm."

Hạ Diệp lại nhìn qua mặt của Kỷ Sơn Dã, nhìn nhiều năm rồi vẫn muốn khen ngợi, thật sự là một người đàn ông hoàn mỹ. Cô ấy hơi rầu rĩ, trong lòng thầm nghĩ, trai đẹp nhiều vậy mà sao bạn trai mình lại xấu thế chứ?

"Anh Kỷ, anh có muốn uống cafe không?" Chu Chi Tường hỏi anh.

Kỷ Sơn Dã cúi đầu đọc kịch bản, không đáp lại.

Chu Chi Tường thắc mắc, hỏi lại: "Anh Kỷ?"

Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu, nhìn cậu ấy: "Hả?"

"Anh có muốn uống cafe không?"

"Không cần." Kỷ Sơn Dã nói. Ban nãy anh hơi mất tập trung, nghĩ đến gương mặt thoáng qua kia của Lâm Ngư.

Hạ Diệp đang chỉnh lại trang phục trên giá treo đồ, cô ấy nghĩ đến gì đó, đưa mắt nhìn điện thoại rồi hỏi Chu Chi Tường: "Sao chị Hương Hương còn chưa tới?"

Chu Chi Tường: "Nay cô ấy xin nghỉ nửa ngày, về công ty làm vài việc." Hương Hương là thợ trang điểm riêng cho Kỷ Sơn Dã.

Hạ Diệp gật đầu, lại hỏi: "Thế anh Kỷ trang điểm kiểu gì bây giờ?"

Chu Chi Tường: "Để Sara lo tạm đi, dù sao cũng chỉ có nửa ngày, đợi tối Hương Hương quay lại rồi nói."

"Ừm." Hạ Diệp gật đầu.

Nhưng, bọn họ đều không ngờ được, buổi tối Hương Hương không quay lại. Đến hôm sau, Hương Hương cũng không quay lại.

Trên đường trở về, Hương Hương gặp phải tai nạn xe.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 17: Trang điểm



6.

Kỷ Sơn Dã đang quay một cảnh rất quan trọng.

Bối cảnh trong "Tuần hoàn tử vong", Kỷ Sơn Dã phải trải qua rất nhiều lần tử vong, đồng thời phải đối mặt với việc người thân bên cạnh lần lượt ra đi, niềm tin của anh từng bước sụp đổ, tựa như là số mệnh, vĩnh viễn không thoát khỏi sự nguyền rủa.

Cảnh quay buổi tối chính là bước chuyển biến trạng thái tâm lý quan trọng nhất của anh.

Trong lều quay phim đoàn làm phim dựng, Kỷ Sơn Dã đang dốc sức vùng vẫy trên biển, anh bám vào một miếng gỗ mục, gắng gượng bò lên bờ, thở hổn hển, nhìn những vì sao trên bầu trời.

Đạo diễn quay cận cảnh, đặc tả ánh mắt của Kỷ Sơn Dã. Mắt anh có nước mắt nhưng lại không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngắm sao trời. Ánh mắt của một người cận kề cái chết muốn sống sót, phá vỡ tuần hoàn, anh lột tả được toàn bộ.

"Cắt."

Cảnh quay kết thúc, đạo diễn nói qua micro: "Tốt lắm! Lấy cảnh này đi! Hoàn mỹ!"

Kỷ Sơn Dã bò dậy khỏi mặt đất, Chu Chi Tường và Hạ Diệp ở bên cạnh nhìn chằm chằm vội vàng lấy khăn phủ lên người Kỷ Sơn Dã, làm biện pháp giữ ấm cho anh. Chu Chi Tường khó khăn kiễng chân, tính lau tóc cho anh thì Kỷ Sơn Dã lại tự lấy khăn nói với cậu ấy: “Không cần, tôi tự lau được.”

Anh khoác khăn, đi tới trước camera giám sát, vừa cẩn thận xem phần quay lại của cảnh ban nãy rồi bàn với đạo diễn: “Góc này có cần quay lại lần nữa không, tôi cảm thấy ánh sáng bên này có vẻ chưa tốt lắm.”

“Hình như hơi tối thật.” Đạo diễn nói.

Chu Chi Tường ở bên kia xem thời gian, hỏi Hạ Diệp: “Hương Hương đã về chưa?”

“Chưa, trước đó em còn hỏi anh mà.”

“Lạ thật, đến giờ rồi mà.” Chu Chi Tường nói: “Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy.”

Điện thoại Hương Hương không liên lạc được, Chu Chi Tường lại hỏi Hạ Diệp: “Cô gọi điện thoại cho Hương Hương xem có được không?”

“Em cũng vừa gọi ban nãy, không liên lạc được.” Hạ Diệp nói: “Có phải giữa chừng chị ấy có chuyện nên đến muộn hay không?”

“Có muộn thì cũng phải báo một tiếng chứ? Anh Kỷ vẫn còn đang quay mà.” Chu Chi Tường nói.

“Chị Sara vừa đi, tổng giám đốc Nhậm tìm chị ấy bảo chị ấy về rồi.” Hạ Diệp nói, vốn chị Sara cũng không phải thợ trang điểm, chỉ là nhân viên của cùng nhóm trong phòng làm việc, mà bên phòng làm việc có chuyện nên chị ấy nhất định phải về.

“Chị ấy đi rồi á?”

“Vâng.” Hạ Diệp hỏi cậu ấy: “Thế chị Hương Hương không đến thì anh Kỷ phải trang điểm thế nào đây?”

Chu Chi Tường thở dài, nói: “Để tính sau đi. Dù gì thì nay anh Kỷ đã quay xong rồi, Hương Hương có việc thì mai cũng sẽ trở lại thôi. Lát nữa tôi gọi điện hỏi cô ấy xem sao.”

Nhưng sau đó, dù Chu Chi Tường gọi cho cô ấy vào lúc nào thì vẫn không có người nghe máy. Tới sáng hôm sau, Kỷ Sơn Dã xuất phát chuẩn bị tới phim trường, hỏi một vòng, ngay cả người đại diện của anh Kỷ cũng hỏi người trong công ty nhưng vẫn không gọi được cho cô ấy. Chu Chi Tường ngồi trong xe bảo mẫu mà sốt ruột kinh khủng, nhưng Kỷ Sơn Dã ngồi đằng trước, cậu ấy chỉ đành phải ra sức kiềm chế lại.

Vừa xuống xe thì liên lạc được, ban đầu cậu ấy còn hơi ngây ra, rồi lập tức giận đến độ chửi ầm lên: “Hương Hương, cô có biết là lúc nào rồi không?”

“Tôi...”

“Giờ cô đang ở đâu? Đến đoàn làm phim chưa?” Chu Chi Tường tránh Kỷ Sơn Dã, hỏi trực tiếp.

“Xin lỗi cậu, tôi đang ở bệnh viện.”

“Cô ở bệnh viện?” Tâm trạng Chu Chi Tường thoáng cái chùng xuống.

“Tôi bị tai nạn xe.” Hương Hương nói: “Chiều hôm qua tài xế lái xe đâm vào tường.”

“Có nặng không?”

“Chấn thương não nhẹ thôi, nhưng bị gãy tay phải, xương sườn cũng bị gãy.” Cô ấy nói.

“Sao cô không nói sớm?!”

“Tôi đến bệnh viện đã bị đưa đi phẫu thuật, di động cũng bị rơi vỡ. Vừa tỉnh lại xong.”

“Xin lỗi cậu...” Cô ấy yếu ớt nói.

“Thôi, cô cứ ở bệnh viện dưỡng thương cho khoẻ đi, đợi khoẻ rồi nói sau.”

Chu Chi Tường cúp điện thoại, thở dài một hơi, đau đầu ghê. Với tình hình vết thương của cô ấy thế thì tạm thời chắc chắn không thể trang điểm được rồi. Cậu ấy vốn nghĩ gọi được cho Hương Hương là xong rồi, nhưng giờ chưa giải quyết được gì mà còn tự dưng thêm một mối phiền não.

Phải tìm một thợ trang điểm thay thế tới nhưng giờ anh Kỷ sắp quay đến nơi rồi, còn phải tìm được người đến ngay. Tìm ở đâu bây giờ? Nhức đầu quá đi.

Đạo diễn ở bên kia đã giục giã trang điểm, Chu Chi Tường vẫn đang ở bên ngoài phòng nghỉ lục thông tin để tìm người phù hợp đến. Nhưng lục vài lượt thì thợ trang điểm phù hợp lại ở khá xa, giờ này không thể tới kịp được, cậu ấy nôn nóng đến độ giậm chân.

Đúng lúc này, Chu Chi Tường thấy Lâm Ngư ở gần đó, cậu đang dọn túi dụng cụ của mình. Chu Chi Tường nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đi qua, hỏi cậu: “Này, lát nữa cậu có bận không?”

“Không.” Lâm Ngư có phần thắc mắc.

“Vậy... cậu có tiện cứu gấp, trang điểm giúp anh Kỷ được không?” Cậu ấy nói.

Lâm Ngư ngây ra nhìn cậu ấy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Nhưng, buổi chiều tôi phải trang điểm cho mấy diễn viên.”

“Không sao, chỉ trong buổi sáng thôi.” Chu Chi Tường lại vội vàng nói: “Tôi sẽ trả công thêm cho cậu, chắc chắn cao hơn giá thị trường.”

“Nhưng... tôi” Lâm Ngư do dự.

Điện thoại Chu Chi Tường reo lên, là cuộc gọi đến của Hạ Diệp. Cậu ấy biết chắc là chuyện giục trang điểm, hơn nữa cũng sắp tới thời gian quay phim rồi, nếu mà chậm trễ nữa là xong thật mất.

Vì thế, Chu Chi Tường bất chấp, lập tức kéo Lâm Ngư tới phòng nghỉ của Kỷ Sơn Dã.

Bầu không khí trong phòng nghỉ yên tĩnh đến dọa người, Kỷ Sơn Dã đã thay trang phục xong, đang cúi đầu đọc kịch bản. Hạ Diệp đứng bên cạnh, nhìn theo bóng lưng anh, không dám thở mạnh. Cô ấy đưa mắt nhìn Chu Chi Tường rồi lại nhìn Lâm Ngư bên cạnh cậu ấy, có hơi bất ngờ nhưng cuối cùng cũng thở hắt ra.

Chu Chi Tường biết, cuối cùng vẫn phải đối mặt với cửa ải của Kỷ Sơn Dã nên bèn nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh anh, nói: “Anh Kỷ, Hương Hương bị tai nạn xe không đến được, em nhờ Lâm Ngư tạm thời thay cô ấy trang điểm cho anh, có được không ạ?”

Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu nhìn Chu Chi Tường, rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Lâm Ngư, lướt vài lần khiến Lâm Ngư và Chu Chi Tường đều căng thẳng, sau đó anh không nhìn nữa, hỏi Chu Chi Tường: “Tai nạn có nặng không?”

Chu Chi Tường: “Cô ấy bị gãy tay phải và xương sườn, đang nằm viện nên tạm thời chưa thể quay lại được.”

“Em sẽ mau chóng tìm thợ trang điểm mới. Hôm nay nhờ Lâm Ngư trang điểm cho anh trước được không anh?” Cậu ấy dè dặt quan sát vẻ mặt Kỷ Sơn Dã. Nói sao thì tự nhiên đổi thợ trang điểm không phải chuyện nhỏ, trước đó có một nữ diễn viên đã nổi trận lôi đình tại chỗ vì phải đổi thợ trang điểm.

“Được.” Kỷ Sơn Dã nói.

Chu Chi Tường cực kỳ kinh ngạc xen lẫn vui vẻ vì Kỷ Sơn Dã có thể nhanh chóng chấp nhận, vội vàng đẩy Lâm Ngư tới bên cạnh anh: “Dạ, vậy phiền cậu Lâm nhé.”

Lâm Ngư còn đang ngơ ngác nhìn về phía Kỷ Sơn Dã, rồi lại nhìn Chu Chi Tường. Chu Chi Tường có vẻ không chờ nổi nữa, lén huých cậu một cái: “Mau bắt đầu đi, đạo diễn đang chờ đó!”
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 18: Râu lún phún



Lâm Ngư nói: "Nhưng... nhưng tôi còn chưa biết phải trang điểm thế nào? Hơn nữa, khả năng phong cách trang điểm của tôi và thợ trang điểm trước đó của bên cậu khác nhau, có thể sau khi trang điểm sẽ không thống nhất lắm."

Chu Chi Tường nói: "Không sao, không cần phải suy xét mấy chuyện này." Cậu ấy tìm ảnh mặt Kỷ Sơn Dã sau khi trang điểm trước đó trên điện thoại rồi nói: "Cậu trang điểm theo thế này là được, không phải tạo hình có độ khó cao gì đâu, hoàn thành được khoảng bảy tám phần là tốt rồi."

Lâm Ngư thở dài rồi lại nhìn Kỷ Sơn Dã. Anh cúi đầu ngồi trên ghế, đang đọc kịch bản, không phát biểu bất cứ ý kiến nào. Cuối cùng Lâm Ngư chậm chạp chấp nhận hiện thực này, nói: "Vậy để tôi thử xem sao."

Nói thì nói vậy nhưng lúc Lâm Ngư kéo túi trang điểm ra, tâm trạng cậu rất phức tạp, thậm chí còn hơi căng thẳng. Cậu lại đi trang điểm cho Kỷ Sơn Dã? Thật là không thể nào tưởng tượng nổi, cậu lại đi trang điểm cho Kỷ Sơn Dã - người xuất hiện rất nhiều lần trong cơn ác mộng của mình? Lâm Ngư cảm thấy, nếu như trước kia mà bảo cậu làm chuyện này, chắc chắn cậu sẽ chửi lấy chửi để.

Nhưng ai có thể ngờ được, giờ Lâm Ngư lại nhanh chóng bình tĩnh chấp nhận hiện thực này, có lẽ là vì cậu tầm thường, dù sao thù lao cao vậy mà. Cũng có thể là vì cậu không quá ghét Kỷ Sơn Dã nữa, dù thế nào thì có vẻ như cậu đều không thể từ chối được.

Kỷ Sơn Dã cách bản thân chỉ khoảng hơn mười xen-ti-mét, anh ngồi trên ghế, Lâm Ngư cúi đầu nhìn anh, thấy rõ cả lông tơ rất nhỏ trên gương mặt anh. Cậu hít thở rất nhẹ, cố gắng hết sức không để hơi thở mình gần kề Kỷ Sơn Dã. Một lát sau, cậu vẫn yên lặng nắm chặt xịt dưỡng ẩm trong tay, không biết nên bắt đầu thế nào.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu: "Không bắt đầu sao?"

Lòng bàn tay Lâm Ngư thấm mồ hôi: "Vậy, phiền anh nhắm mắt lại."

Kỷ Sơn Dã nhắm mắt lại, Lâm Ngư cẩn thận xịt lên mặt anh, dưỡng ẩm làm nền xong, cậu để một lát rồi dùng cushion đánh lót cho anh.

Đã trang điểm nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên khi trang điểm cho người khác mà cậu không biết nên để mắt nhìn vào đâu. Tuy rằng tay cậu không chạm vào mặt Kỷ Sơn Dã nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.

Dáng người Kỷ Sơn Dã cao lớn, dù là ngồi trên ghế vẫn khiến Lâm Ngư có cảm giác bị chèn ép rất mạnh.

Tim cậu đập dữ dội, cẩn thận thở thật khẽ. Còn Kỷ Sơn Dã rũ mắt, đọc kịch bản đang mở trên tay, có lẽ là vì anh đã quen với việc được người khác trang điểm cho nên vẻ mặt không hề có chút ngượng ngập nào.

Lâm Ngư nhìn mặt Kỷ Sơn Dã, trước đó khoảng cách giữa hai người khá xa nên cậu không phát hiện ra, giờ ở gần, quan sát cẩn thận, cậu mới phát hiện hóa ra mặt Kỷ Sơn Dã thuộc kiểu rắn rỏi, góc cạnh rõ ràng, vừa có vẻ mạnh mẽ lẫn với chút dịu dàng. Theo lý thuyết mà nói, đây chính là gương mặt dù nhìn trên màn hình hay khi gặp trong đời sống hiện thực đều không tài nào tìm ra được góc chết.

Lâm Ngư dời mắt tới cằm anh, có lẽ là do thức đêm nên cằm anh có chút râu đen lún phún. Tay cậu chợt hành động khẽ khàng hơn, lúc đánh cushion tới giữa cằm, Kỷ Sơn Dã đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Anh nhìn lướt qua, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Lâm Ngư không biết tại sao anh lại nhìn mình.

Lâm Ngư không hề đề phòng, tim chợt hẫng một nhịp, ngơ ngác nhìn Kỷ Sơn Dã. Vài giây sau, cậu lại vội vàng dời mắt, tiếp tục trang điểm.

Lâm Ngư không dám nhìn kỹ gương mặt Kỷ Sơn Dã nữa, vội vàng qua quýt đánh cushion xong rồi dựa theo tạo hình mà thợ trang điểm đã chọn cho Kỷ Sơn Dã tiếp tục kẻ mày cho anh. Sau đó, bởi vì yêu cầu của kịch bản, cậu còn phải kẻ một vết màu máu nhạt trên khóe mắt anh. Lâm Ngư cầm bút, nhìn đôi mắt của Kỷ Sơn Dã chần chừ một thoáng, chưa biết kẻ kiểu gì.

"Phiền... anh nhắm mắt lại." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã không nói chuyện, khép kịch bản trong tay lại, nghe lời cậu nhắm mắt lại. Lâm Ngư thả lỏng đôi chút, dù Kỷ Sơn Dã không nhìn cậu nhưng lúc anh mở mắt, cậu vẫn cứ cảm thấy căng thẳng.

Lâm Ngư kiểm soát lực tay, kẻ một vết màu máu nhẹ nhàng trên đuôi mắt Kỷ Sơn Dã. Vừa trang điểm xong, còn chưa kịp nhìn kỹ thì nhân viên của đoàn làm phim ở bên ngoài đã qua gọi người. Chu Chi Tường ở bên cạnh vội vàng đứng dậy, đáp lại với bên ngoài: "Tới đây."

Kỷ Sơn Dã nghe vậy cũng mở mắt, nhìn qua mình trong gương rồi từ ghế đứng lên, Lâm Ngư vội vàng lui qua bên cạnh.

"Đi thôi." Kỷ Sơn Dã bước chân ra ngoài.

Chu Chi Tường đi theo sau anh, trước khi đi, cậu ấy vỗ cánh tay Lâm Ngư, nói với cậu: "Cảm ơn nhé."

Bọn họ đi rồi, trong phòng trang điểm chỉ còn một mình Lâm Ngư. Lâm Ngư đứng thần người mãi không nhúc nhích, mà chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn bút kẻ trên tay mình, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường nhưng khó mà nói thành lời là cảm xúc gì.

Lúc ấy, hình như cảm xúc gì cũng đều mơ hồ. Rất nhiều chuyện đều ứ lại trong lòng, không biết mở miệng nói ra sao, cũng không biết phải nói điều gì.

Kể cả sau đó, Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã hẹn hò, trở thành người được hâm mộ nhất trong vô số người thì có rất nhiều lúc, Lâm Ngư vẫn không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình lắm.

Lâm Ngư không biết quan hệ giữa mình và Kỷ Sơn Dã bắt đầu thay đổi từ chỗ nào.

Nhưng rất nhiều năm về sau, Lâm Ngư tha hương nơi đất khách, vô số lần nhớ lại quá trình hẹn hò với Kỷ Sơn Dã,cậu chợt bừng tỉnh, có lẽ ngay từ lần đầu trang điểm cho Kỷ Sơn Dã, vào khoảnh khắc anh đưa mắt nhìn cậu, dường như, kể từ lúc ấy, cậu đột nhiên cảm thấy thật ra chính mình không ghét Kỷ Sơn Dã như tưởng tượng, cũng không hề sợ anh như đã từng nghĩ.

Tất thảy đều có bắt đầu, rất nhiều chuyện còn đến sớm hơn Lâm Ngư tưởng tượng.

7.

Lâm Ngư vốn cho rằng mình chỉ trang điểm cho Kỷ Sơn Dã một lần nhưng không ngờ, vài ngày sau liên tiếp, Chu Chi Tường đều chạy đến phòng trang điểm tìm cậu, bảo cậu trang điểm cho Kỷ Sơn Dã.

Chu Chi Tường nói, công ty vẫn đang tìm thợ trang điểm mới cho Kỷ Sơn Dã, mà người bên kia tạm thời vẫn chưa tới được. Mà bên đây, việc ở đoàn làm phim không thể để chậm trễ, chỉ có thể phiền cậu vất vả thêm vài lần, tiếp tục trang điểm cho anh Kỷ, đợi thợ trang điểm mới đến thì tất cả sẽ khôi phục như cũ.

Chu Chi Tường trả thù lao cho cậu rất cao, Lâm Ngư không thể dằn lòng từ chối được. Nói cho cùng, ban đầu cậu đến đoàn làm phim làm thợ trang điểm chính là vì tiền.

Có điều, điều này vô hình trung khiến lượng công việc của Lâm Ngư tăng lên rất nhiều. Bình thường, cậu trang điểm xong cho các diễn viên phụ là có thể nghỉ ngơi. Đằng này, bây giờ lại thêm Kỷ Sơn Dã.

Có khi có xung đột về thời gian, khi cậu đang trang điểm cho diễn viên phụ thì Chu Chi Tường đã chạy sang thúc giục rồi. Ban đầu, Chu Chi Tường còn kiên nhẫn đợi, nhưng vài lần sau, cậu ấy đã trực tiếp thương lượng với đạo diễn, chuyển một phần công việc của Lâm Ngư cho người khác.

Đương nhiên đạo diễn đồng ý, dù gì thì Kỷ Sơn Dã là nam chính, tất cả đều ưu tiên cho anh, có là ai cũng đều phân biệt được chủ yếu, thứ yếu.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 19: Chân mềm nhũn



Ngày mười lăm, ban đêm trời đột nhiên mưa, Lâm Ngư trang điểm cho Kỷ Sơn Dã diễn đêm, đến khi kết thúc đã là bốn giờ sáng, cậu còn không cầm ô, chỉ vội đội mưa chạy thẳng về khách sạn, tranh thủ ngủ một lát.

Hôm sau, cậu lại rời giường từ sớm để trang điểm cho diễn viên phụ. Đến trưa ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, Lâm Ngư váng đầu, hoa mắt, toàn thân rét run, dù là ngồi cũng không yên, cứ luôn có cảm giác sắp ngã sấp xuống. Cậu mơ màng cảm thấy hình như mình sốt rồi bèn khum tay lại đo thử thân nhiệt, cũng không chắc là mình có ốm hay không.

Chiều còn phải trang điểm cho Giang Y Xuyên, Lâm Ngư nghĩ bụng trang điểm cho anh ta xong rồi đi mua ít thuốc, sau đó về ngủ một giấc xem người có đỡ hay không.

Nhưng tiếc là, cậu đã đánh giá cao sức chịu đựng cơ thể mình.

Lâm Ngư vô tri vô giác nghỉ ngơi trong phòng trang điểm, ý thức dần tan đi, không rõ mình đang trong mơ hay là thật, cho đến khi Chu Chi Tường vào phòng trang điểm gọi cậu, cậu mới thoáng tỉnh lại.

"Lát nữa nhờ cậu che quầng thâm mắt của anh Kỷ kỹ chút." Chu Chi Tường nói.

Lâm Ngư chống bàn đứng lên, đáp lại: "Được."

Cậu thở mạnh ra một hơi rồi đi trang điểm cho Kỷ Sơn Dã. Ban đầu còn đỡ, nhưng dần dần Lâm Ngư cảm thấy lực bất tòng tâm rồi, chỉ mỗi việc đứng đã làm cậu thấy mệt, cầm cọ trang điểm mà mãi không tìm được đúng hướng, thậm chí còn chọc vào bên miệng Kỷ Sơn Dã.

Kỷ Sơn Dã vẫn chăm chăm đọc kịch bản chợt ngẩng đầu lên, nhìn cậu, hỏi: "Cậu ổn chứ?"

Lâm Ngư đột nhiên tỉnh táo lại, cậu gấp gáp nói xin lỗi: "Xin lỗi."

"Người không khỏe à?"

Lâm Ngư lắc đầu: "Không có."

"Người không khỏe thì xin nghỉ đi khám bác sĩ đi." Kỷ Sơn Dã nói.

"Được."

Dù Lâm Ngư nói vậy nhưng lại không có ý định xin nghỉ. Dù sao đoàn làm phim khá chặt chẽ về thời gian làm việc, xin nghỉ đồng nghĩa với trừ lương. Cậu tiếp tục trang điểm cho Kỷ Sơn Dã, nhưng không được bao lâu, Lâm Ngư lại cảm thấy choáng váng, chân mềm nhũn đứng không vững. Cậu thoáng dừng tay, cố gắng tỉnh táo lại. Chỉ có điều, không có được bao lâu, Lâm Ngư đã hoàn toàn không chịu nổi nữa.

Cậu ngã, cứ thế xiêu vẹo ngồi lên đùi Kỷ Sơn Dã.

Tai ù, trong đầu toàn tiếng ong ong. Trước mắt Lâm Ngư biến thành màu đen, không nhìn rõ gì cả. Ban đầu chỉ cảm thấy dưới người mình là một chiếc đệm rắn chắc và ấm áp, cậu còn bất ngờ vì sao ngã trên đất mà không hề cảm thấy đau đớn gì. Cảm giác tựa như trời đất quay cuồng khiến cậu không tài nào chú ý đến tình hình xung quanh nữa.

Lúc Lâm Ngư ngã, Kỷ Sơn Dã sững người, kịch bản trên tay anh rơi xuống đất, nhìn Lâm Ngư lung lay trái phải, anh gần như phản xạ có điều kiện đỡ lấy eo cậu.

Mà điều khiến người ta bất ngờ là, eo của Lâm Ngư rất mảnh, Kỷ Sơn Dã dùng một tay đã có thể ôm trọn, có phần không giống với đặc điểm của nam lắm.

Trong phòng trang điểm không còn ai, ban nãy Chu Chi Tường đi ra ngoài, người phụ trách trang phục cũng cùng đi rồi. Cửa đang đóng.

Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư đang ngồi trên đùi mình, hỏi: "Cậu có ổn không?"

Giọng anh lướt qua tai Lâm Ngư tựa như bị phủ một tầng sa, cuối cùng Lâm Ngư khôi phục được phần nào thị lực, thấy Kỷ Sơn Dã trước mắt gần trong gang tấc, cậu mới ý thức được thật ra mình lại đang ngồi trên đùi anh. Đầu như chợt vang lên tiếng sét đánh, cậu sợ đến độ cuống cuồng đứng dậy.

"Xin lỗi... xin lỗi.... tôi không cố ý."

Lâm Ngư đứng dậy mà người vẫn nghiêng ngả, còn chưa đứng vững thì chân mềm oặt, lại ngã ngồi lên đùi Kỷ Sơn Dã.

Cậu nghe Kỷ Sơn Dã kêu đau đớn rất khẽ, mặt nóng lên như bị phỏng, sau cùng bèn luống cuống chân tay bám vào ghế đứng dậy.

Bởi vì quá bối rối, Lâm Ngư còn bất cẩn đánh đổ đồ trang điểm trên chiếc bàn đằng sau, đồ rơi ào ào tán loạn trên đất, bừa bộn hỗn loạn. Lâm Ngư lại cuống quýt xin lỗi, cúi người nhặt đồ lên.

Kỷ Sơn Dã kéo cánh tay cậu lại: "Để lát nữa rồi làm tiếp, đừng cuống."

Lâm Ngư quay đầu nhìn anh, ánh mắt chuyển sang bàn tay anh đang giữ chặt cánh tay mình, bầu không khí chợt yên lặng vài giây, cậu còn chưa hé miệng nói tiếp thì ngoài cửa lại có tiếng động truyền đến, Chu Chi Tường và người phụ trách trang phục cười nói đẩy cửa vào.

Kỷ Sơn Dã buông tay ra, Lâm Ngư bối rối ngồi xuống nhặt đồ bị rơi, trì trệ không dám ngẩng đầu.

Vào phòng trang điểm, Chu Chi Tường thấy Lâm Ngư đang cúi đầu nhặt đồ và Kỷ Sơn Dã đang yên lặng ngồi trên ghế, cậu ấy cứ cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ nhưng lại không biết lạ ở đâu, chỉ đành lén nhìn Kỷ Sơn Dã mấy lần, thấy tất cả bình thường cũng không nghĩ nhiều nữa.

"Trang điểm xong chưa?" Chu Chi Tường hỏi Lâm Ngư.

Lâm Ngư vừa dọn đồ trên bàn vừa nói: "Sắp rồi, xong ngay đây."

Lâm Ngư cầm cọ tiếp tục trang điểm cho Kỷ Sơn Dã, có điều lần nữa nhìn thấy anh, đối mắt với anh, Lâm Ngư gần như lập tức dời mắt đi, tay khựng lại không di chuyển. Cậu lại nghĩ đến cảnh ban nãy bất ngờ ngồi lên đùi Kỷ Sơn Dã, cảnh tượng đó như khắc sâu trong đầu cậu, làm thế nào cũng không tan đi được.

Cuối cùng, Lâm Ngư không rõ mình làm thế nào mà trang điểm xong cho Kỷ Sơn Dã. Đầu choáng váng, cộng thêm chuyện ngoài ý muốn ban nãy khiến Lâm Ngư trở nên chậm chạp, không có khái niệm về thời gian nữa, đến tận khi phòng trang điểm chỉ còn mình cậu, cậu mới chợt ý thức đã trang điểm xong rồi.
 
Back
Top Bottom