Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 190: Chương 190



Ngày hôm sau, Giang Minh Viễn lại một mình đi làm, đến công ty không bao lâu, anh liền nhận được điện thoại của Cố Minh Lệ.

Cố Minh Lệ là vì truyền lại tin tức của Giang Húc Đông, nói ông ta nguyện ý xuất ngoại giúp anh xử lý việc công ty vận tải đường thuỷ.

Giang Minh Viễn nghe được cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh hẹn thời gian, bảo Giang Húc Đông đến lúc đó tới đây, buông điện thoại anh lại liên hệ luật sư, bảo hắn chuẩn bị tốt tài liệu cần thiết.

Thời gian hẹn Giang Húc Đông là 3 giờ chiều ngày hôm sau, đối phương tới đây trước nửa tiếng. Giang Minh Viễn đi thị sát công ty chi nhánh trở về, liền nghe nói đối phương đã tới rồi.

Giang Húc Đông ngồi trong phòng khách tầng chót, nhìn trang trí trong phòng, trong lòng có cảm khái vô han.

Mấy năm trước, nơi này vẫn là ông ta định đoạt, có thể khiến Giang Minh Viễn chờ một ngày ở chỗ này không cho anh một chén nước uống, cũng có thể bảo quầy lễ tân trực tiếp ngăn người ở ngoài cửa. Nhưng hiện tại người làm chủ đã ngã xuống, ông ta trở thành người phải cầu xin kia, hoảng loạn mà chờ ở nơi này, chờ cháu trai có thể thương hại.

Mấy năm nay, Giang Húc Đông có thể nói bị dọa phá gan, tuyệt đại đa số những người giúp đỡ quậy phá trước kia đều vào ngục giam. Ông ta hành động bí mật, không bị tra ra vấn đề gì, tránh được tai ương lao ngục, nhưng mà sự nghiệp lại xong rồi, không chỉ có cổ phần ở Giang thị bị bắt chuyển nhượng cho người khác, ngay cả công ty bên ngoài của mình cũng không thể may mắn thoát nạn, sôi nổi lấy phá sản làm kết thúc.

Hơn phân nửa tiền tích góp của Giang Húc Đông đều đập vào trong, có thể nói từ bầu trời rơi xuống đến nhân gian, lúc ban đầu ông ta không cam lòng, lại thử Đông Sơn tái khởi, nhưng mà mỗi lần đều lấy thất bại làm kết thúc, còn thiếu ngân hàng một đống nợ.

Ông ta không có công việc, cũng không có người dám cùng ông ta kết giao, nếu không có Cố Minh Lệ giúp ông ta trả nợ và thường xuyên tiếp tế, Giang Húc Đông thậm chí ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề. Ông ta phiền chán cuộc sống hiện tại, cho nên khi nghe được Cổ Minh Lệ truyền tới tin tức kia, cho dù ông ta cảm thấy đứa cháu trai kia không có khả năng sắp xếp cái hảo tâm gì, cũng vẫn tới đây.

"Chú ba." Cửa phòng khách bị mở ra, Giang Minh Viễn dẫn theo một người từ bên ngoài đi vào, ngồi đối diện: "Đợi đã lâu."

"Chú cũng mới đến không bao lâu." Giang Húc Đông lấy lại tinh thần, cười với Giang Minh Viễn, ông ta cười khiêm tốn, hiện thực khiến ông ta thấp hèn cúi đầu trước mặt cháu trai cao quý của mình.

Nguyệt

"Lời ong tiếng ve không cần phải nói, nói chính sự đi." Giang Minh Viễn nâng hàm dưới, luật sư liền lấy ra tư liệu đã sớm chuẩn bị, nói các thông tin của công ty kia cho Giang Húc Đông.

Công ty kia là khi Giang Minh Viễn xuất ngoại du học, cha Giang mua cho anh luyện tập, sau này cha Giang qua đời ngoài ý muốn, anh tạm nghỉ học về nước, công ty này cũng vẫn luôn ở trạng thái nuôi thả, giao cho giám đốc chuyên nghiệp xử lý, bởi vì đáy không tồi, mỗi năm ngược lại cũng có mấy trăm vạn lợi nhuận.

"Mới mấy trăm vạn?" Giang Húc Đông vô cùng thất vọng, ông ta vốn tưởng rằng dựa theo năng lực cháu trai ông ta, công ty dưới tay ít nhất cũng ngàn vạn khởi bước mới đúng.

Giang Minh Viễn nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, ngữ khí đạm mạc mà nói ra một sự thật: "Đi ra ngoài có mấy trăm vạn này, hoặc là ngốc tại nơi này, một phân tiền cũng không kiếm được, ngài có thể tự mình lựa chọn.

Giang Húc Đông gắt gao nhìn chằm chằm anh, như là tùy thời muốn bạo khởi, đáy mắt ông ta có hận ý rõ ràng lại thâm trầm, cắn chặt răng, qua hồi lâu, mới từ giọng nói bài trừ mấy chữ: "Tôi ra ngoài."

"Được, chuyện ở dưới ngài cùng luật sư nói đi, tôi còn có chuyện, xin lỗi không tiếp được." Giang Minh Viễn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 191: Chương 191



Quyền chuyển nhượng công ty không phải một sớm một chiều là có thể chuẩn bị xong mọi thứ, Giang Minh Viễn cũng không định quan tâm. Anh ra khỏi phòng họp, trở về văn phòng, mới vừa làm việc không bao lâu, trợ lý liền gõ cửa tiến vào, nói người Eleg ở dưới, giao túi cho anh.

"Để cô ấy đi lên đi"

"Vâng." Trợ lý gật đầu, giàu kinh nghiệm mà ra cửa, cửa mới vừa đóng lại, biểu tình trên mặt cô ấy liền thay đổi, bước chân dồn dập mà chạy về văn phòng, trở về quầy trực điện thoại, liền gấp không chờ nổi truyền bá tin tức này với đồng nghiệp: "Ông chủ mua một cái túi, thoạt nhìn là muốn tặng cho người khác!" Nữ đồng nghiệp cách vách cô ấy thở dài, ngã vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Đừng nói nữa, tôi đau lòng."

"Cô đừng có nằm mơ, mau đứng lên làm việc." Trợ lý truyền tin tức đã kết hôn, không có ý tưởng gì với ông chủ, nghe vậy một phen kéo người lên: "Cô đau lòng ông chủ cũng sẽ không thay đổi thành cô, chỉ biết bởi vì biểu hiện làm việc mà trừ tiền thưởng của cô thôi.

Trừ tiền thưởng có thể nói là đại sát khí, vị nữ đồng nghiệp kia vừa nghe liền không đau lòng, tinh thần phấn chấn mà ngồi dậy bắt đầu làm việc, vừa bận còn vừa suy đoán: "Cô nói năm nay ông chủ sẽ phát thưởng cuối năm bao nhiêu?"

"Không biết, dù sao không phải ít."...

Trợ lý đi ra ngoài hai phút, nhân viên Eleg liền lên đây, trên tay cô ấy cầm theo túi giấy dai, gõ cửa tiến vào để Giang Minh Viễn kiểm tra sản phẩm, xác nhận không thành vấn đề mới đưa hoá đơn qua để Giang Minh Viễn ký tên.

Đối với khách hàng lớn, hoá đơn những thứ sản phẩm xa xỉ này đều là kết toán theo tháng.

Nguyệt

Bởi vì buổi sáng có chuyện trì hoãn, buổi tối Giang Minh Viễn lại phải tăng ca, khi trở về đều đã hơn mười một giờ.

Anh cầm chiếc túi chưa tặng lên lầu, nghĩ nên gửi tin nhắn cho người ta hay không, lại sợ người dưới lầu đã ngủ rồi.

Đang do dự, tin nhắn của đối phương liền gửi đến đây trước.

"Về đến nhà chưa?"

Gần cuối năm, Trình Hoan cũng rất bận, phải cân nhắc hoạt động mừng năm mới và sắp xếp tăng ca, chuẩn bị thống kê nhân viên xin nghỉ hơn nữa muốn năm sau mau chóng bổ sung nhân viên, còn có sang năm nhiệt độ tăng lên, đồ ăn cũng phải thay đổi.

Cô viết kế hoạch trên giấy, đang lúc m.ô.n.g lung giống như nghe được tiếng thang máy, Trình Hoan cười nhạo một tiếng, cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.

Thang máy chung cư này căn bản không phát ra tiếng, sao có thể khiến cô cách vài cánh cửa nghe thấy? Tuy rằng nói với bản thân như vậy, nhưng Trình Hoan lại không bỏ xuống được, suy xét một lát, cô vẫn gửi một tin nhắn cho người ta.

Không nghĩ tới người nọ thật đúng là đã trở lại.

Thời gian đã muộn, hai người cũng không nói chuyện quá lâu, nói vài câu liền thúc giục đối phương đi ngủ. Trình Hoan gửi tin nhắn xong buông di động, đứng lên duỗi người, đến phòng Tinh Tinh nhìn thoáng qua, thay quần áo ngủ.

Ngày hôm sau dậy sớm như cũ, Trình Hoan lên nấu cơm, mới vừa vo gạo xong Giang Minh Viễn liền xuống dưới. Anh như cũ một thân tây trang chỉnh tề, giày da sáng bóng, tóc lại không vuốt ngược ra sau, vài sợi tóc rơi xuống trán, một bàn tay người đàn ông để sau người, kim cương trên ống tay áo của một cái tay khác đang buông xuống vụn lóe lên ánh sáng nhạt, thoạt nhìn có chút hơi khác so với ngày thường, lại nói không rõ là chỗ nào không giống nhau.

Trình Hoan quay đầu nhìn anh một cái, không tìm ra điểm khác nhau cụ thể, liền không nhìn, cô quay đầu, cắm điện: "Hôm nay sao anh tới sớm như vậy?"

"Có chút..." Giang Minh Viễn mở miệng, phát hiện giọng nói hơi khàn, anh ho nhẹ một tiếng thanh giọng, lại tiếp tục nói: "Có chút việc tìm em."

"Chuyện gì thế?" Trình Hoan xoay người hỏi.

Người nọ chậm rãi đến gần, hàm dưới banh thành một đường thẳng tắp, thoạt nhìn có chút khẩn trương, anh vươn tay ra sau lưng, trên tay cầm một cái túi, túi màu trắng thuần, mang theo một chút lông tơ, chính diện dùng đá quý ghép thành nhãn hiệu lóe ánh sáng mê người.

Giang Minh Viễn đem đồ vật đưa tới trước người Trình Hoan, khô cằn mà nói: "Tặng quà cho em."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 192: Chương 192



Trình Hoan không hiểu biết nhiều về những loại hàng xa xỉ ở thế giới này, nhưng chỉ nhìn những viên bảo thạch sáng lấp lánh trên túi cùng với người tặng, có thể biết được giá tiền thứ này là không hề rẻ.

Mặc dù đeo lên trông rất giống một tên nhà giàu mới nổi, nhưng thật ra mà nói nhìn cũng rất đẹp.

Trình Hoan thích những đồ vật có lông xù, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc túi này đã thấy thích rồi, chỉ là nghĩ tới giá tiền của nó, cô liền không dám nhận.

Quá đắt rồi, không trả nổi.

Trình Hoan chỉ liếc một cái rồi chuyển tầm mắt, cô nhìn chằm chằm gương mặt Giang Minh Viễn, có chút bất đắc dĩ: "Sao lại muốn tặng quà cho tôi vậy?"

Giang Minh Viễn: "... Đương nhiên là bởi vì trợ lý nói phụ nữ đều thích túi xách.

Chỉ là lời này không thể nói ra, anh quan sát biểu cảm của Trình Hoan, cẩn thận hỏi: "Em không muốn nhận ư?"

"Không muốn."

"Có phải em không thích không?" Giang Minh Viễn có chút ý định làm khó: "Em thích cái gì? Tôi tặng cho em."

"Không cần phải vậy đâu." Trình Hoan thở dài: "Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ phải tặng quà gì như vậy." Đối phương lại trả lời tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên: "Tôi đang theo đuổi em, đương nhiên phải thể hiện một chút."

Trình Hoan: "..."

Bốn mắt nhìn nhau, cô đỏ mặt rời tầm mắt, ô một tiếng, miệng khô khốc: "Nhưng mà cái này quá đắt tiền rồi."

"Không đắt." Người đàn ông tiến lại gần, đặt túi xách vào trong lòng cô, nhìn thẳng chiếc tai đỏ hồng của người phụ nữ, ngang ngược nói: "Tôi tặng cho em được, em thích cái gì tôi đều tặng cho em."

Người đàn ông đứng rất gần, trong phòng nghỉ vang lên tiếng nhịp thở rất rõ ràng, gương mặt Trình Hoan lại nóng hơn một chút, cô đã chẳng còn quan tâm gì đến chiếc túi xách trong lòng mình nữa, toàn bộ tâm trí đều đặt lên người đứng bên cạnh, nhiệt độ xung quanh như đang tăng lên, cô nhìn gương mặt đang lại gần của người đó, suy nghĩ trong lòng có hoảng loạn.

Thấy cô không đẩy chiếc túi trong lòng mình ra, Giang Minh Viễn thở phào một hơi, trên gương mặt lộ ra nét cười, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt dịu dàng ấm áp, hơi cúi đầu, lại tiến gần hơn chút nữa.

Trình Hoan thấy gương mặt anh ở phía trước càng gần hơn, căng thẳng lùi về sau một bước, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập càng lúc càng nhanh, tay cô chống lên mặt bàn, cơ thể cứng đờ, hàng lông mi khẽ run rẩy, dáng vẻ giả bộ từ chối.

"Đừng động đậy." Người đó thấp giọng nói.

Trình Hoan căng thẳng gân xanh trên cố cũng hiện lên hết cả, cô c*n m** d***: "Ừm, tôi...

Giang Minh Viễn "ừ" một tiếng, lại tiến gần hơn chút nữa, thân hình anh cao lớn, hơi thở ấm nóng phả vào trán Trình Hoan, khiến cho làn da nơi đó nóng ran như lửa đốt.

"Trên đầu em có sợi tóc bạc." Giọng nói của Giang Minh Viễn vang lên trên đỉnh đầu.

Trí não Trình Hoan đang nghĩ đến những cảnh hôn nhau trong phim thần tượng lúc này đột nhiên đều tan thành mây khói, nét ửng hồng trên gương mặt cũng dần biến mất, lại có chút thất vọng: "Vậy, vậy thì anh nhổ ra giúp tôi đi."

"Được." Giang Minh Viễn đưa tay lên, nhổ chiếc tóc đó ở trên đầu cô, tay cầm lấy sợi tóc bạc trắng, dứt mãi không ra, nó ở chỗ Trình Hoan không nhìn thấy được, người đàn ông ánh mắt tinh tường, tốc độ nhổ tóc rất chậm chạp, lúc hạ tay xuống, anh quay người, bờ môi lướt qua trán của người phụ nữ.

Nguyệt

Trình Hoan dường như nhận thấy gì đó, hơi ngẩng đầu, sau đó thấy nét mặt người kia vẫn như cũ, đưa sợi tóc bạc vào tay của cô: "Xong rồi."

"Ờ, ừm." Trình Hoan ngay lập tức nắm chặt lòng bàn tay, vân vê sợi tóc trên đầu ngón tay: "Ừm, tôi phải đi ăn cơm đây."

"Ừ." Lần này người đàn ông cũng không giữ lại nữa, gật gật đầu rồi ra khỏi, Sau khi anh đi, Trình Hoan đưa tay lên sờ trán, sự ửng đỏ đã biến mất trên mặt lại vì những suy nghĩ của cô mà hiện lên.

Cô mím chặt môi, nhìn chiếc túi xách trong lòng mình, có chút buồn phiền. Ngón tay sờ lên chiếc logo túi được gắn bằng các viên đá quý, Trình Hoan đặt chiếc túi sang một bên, trong lòng thầm tính toán số tiền mà mình còn có thể tiêu được, định mua cho người ấy chút đồ gì đó.

Cứ coi như là quá Tết đi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 193: Chương 193



Lúc ăn bữa sáng, Tinh Tinh cũng nhìn thấy chiếc túi xách đó rồi, những bí mật giấu trong lòng cậu nhóc cuối cùng cũng có thể nói ra rồi, thế là liền nóng lòng khoe công lao của mình.

Gương mặt cậu tràn đầy vẻ tự hào, vừa ăn cháo vừa nói: "Mẹ ơi cái này là do con chọn đấy, sáng lấp lánh trông rất đẹp phải không ạ?"

Trình Hoan: "... Cũng tạm được."

Dù sao thì thứ cô không thích nhất ở chiếc túi chính là cái logo, quá bắt mắt rồi.

Tinh Tinh lại không hề nghe ra trong lời nói của cô lờ mờ có sự ghét bỏ, còn rất kiêu ngạo về mắt thẩm mỹ của mình, cậu ưỡn thẳng ngực, hừ một tiếng: "Cái này là của ba tặng mẹ, con cũng muốn tặng mẹ một chiếc giống như vậy!"

Trình Hoan có chút đau đầu, lườm Giang Minh Viễn đang ngồi nhìn bên cạnh một cái. Không khí trong nhà ấm áp, người đàn ông không mặc áo khoác, tay mở cổ áo rồi kéo hờ, lộ ra cơ bắp nơi cánh tay, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhìn Trình Hoan ý cười càng đậm, sau đó quay đầu nói với con trai: "Con không có cơ hội đó đâu."

Tinh Tinh tỏ vẻ không tin: "Tại sao ạ?"

"Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, bây giờ đã bán hết rồi."

"Thế mà lúc trước ba không nói với con!" Cậu nhóc rất ấm ức.

"Vậy ư?" Giang Minh Viễn đặt đũa xuống, lau miệng, dáng vẻ vô lại: "Lúc trước ba cũng có biết đâu."

"Ba lừa con!"

Tinh Tinh ấm ức, phẫn nộ nhìn chằm chằm ba, sau đó thấy người bị nhìn cũng chẳng hề phản ứng lại, anh ăn xong đặt bát xuống, đi qua xoa đầu con trai, hôn một cái lên gương mặt cậu: "Ba phải đi làm đây, ở nhà nghe lời mẹ nhé."

Sau đó liền đi thẳng về hướng Trình Hoan, nói câu tạm biệt.

Trình Hoan: "... Tạm biệt."

Bởi vì chuyện ra lúc sáng nay, kể cả khi Giang Minh Viễn ra khỏi cửa vẫn chưa có ai đến đón, anh cũng không hề để ý, tâm trạng đang rất tốt, còn chủ động tăng tiền thưởng cho Tề Sơn.

Tâm trạng tốt này của anh kéo dài được mấy hôm, cho đến ngày hai mươi lăm tháng chạp.

Sắp đến Tết, tâm tình của mọi người trong công ty có chút hờ hững, một vài nhân viên ở xa quê đã xin nghỉ trước để về nhà, những người còn lại thì mong chờ bữa tiệc cuối năm, mong chờ được nhận tiền thưởng Tết, còn định tính xem Tết sẽ làm những việc gì.

Nguyệt

Giang Minh Viễn cũng đã có kế hoạch riêng, hôm ba mươi anh phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, bình thường mồng hai mới quay về, từ mồng ba đến mồng tám đi làm còn lại sáu ngày được nghỉ, đủ để đi chơi một chuyến. Anh đã chọn được điểm đến, cũng đã sắp xếp lịch trình ổn thỏa, để mọi người được vui chơi thỏa thích.

Khoảng thời gian này, anh nhận được điện thoại của Cố Minh Lệ, nói năm nay mình sẽ không ở nhà đón Tết.

Việc chuyển quyền sở hữu cổ phần của công ty vận chuyển đường hàng không bên nước M vẫn chưa xong, Giang Húc Đông đã đi qua đó trước rồi, nói là sang đó trước để thích ứng với môi trường.

Giang Minh Viễn biết Giang Húc Đông đi rồi, thể nào bà ấy cũng không ở lại trong nước lâu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đến cả mấy ngày lễ thôi mà cũng không đợi được! Bờ môi anh mím chặt thành một đường, tâm trạng tốt liền bị một câu nói phá vỡ, lạnh lùng hỏi: "Không để được đến giao thừa thăm mộ ba rồi hẵng đi sao?"

Tập tục của nhà họ, đêm ba mươi phải cúng tổ tiên trước, rồi mới được ăn cơm tất niên.

Dù sao thì Cố Minh Lệ đợi hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội được quang minh chính đại ở bên người trong lòng mình, sao lại có thể bằng lòng tiếp tục ở đây lãng phí thời gian? Hơn nữa nói thật lòng, đối với việc ngoại tình của mình, bà ấy cũng có chút chột dạ, làm sao còn mặt mũi gặp lại người chồng đã c.h.ế.t của mình.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 194: Chương 194



"Mẹ đã thắp hương cho ba con rồi." Thực ra là chưa hề, nhưng mà Cố Minh Lệ nói ra lời này vẫn không có chút chột dạ nào, thanh âm truyền qua điện thoại có chút yếu ớt, bà khế họ hai tiếng, nói với con trai ở đầu bên kia: "Mẹ cũng không muốn đi vào lúc này, mẹ cũng muốn hai mẹ con chúng ta cùng đón cái Tết đoàn viên, nhưng con cũng biết đấy, không khí sau Tết sẽ ô nhiễm hơn, bác sĩ nói cơ thể của mẹ không chịu được, nên nhanh chóng đi điều trị, không được kéo dài thêm nữa"

Giang Minh Viễn nghe thấy lời này, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, gương mặt anh lộ ra nụ cười châm biếm, thanh âm dường như lạnh nhạt hơn vài phần: "Con biết rồi, trước Tết con có việc không đi với mẹ được, chúc mẹ sớm ngày bình phục."

"Không sao, con ở trong nước sống tốt là được rồi." Cố Minh Lệ nào dám để con trai đi cùng mình, nghe vậy thì vui mừng, nói một loạt câu tình cảm mẹ con sến súa.

Giang Minh Viễn nghe bà nói, trong lòng không chút gợn sóng, anh uống ngụm nước, lúc đối phương nói chuẩn bị tắt máy thì gọi bà lại: "Mẹ, hy vọng mẹ sẽ không hối hận."

Cố Minh Lệ nhạy cảm phát hiện ra sự nguy hiểm trong lời nói đó, hồ nghi hỏi: "Ý của con là sao?"

"Không có ý gì cả, con còn có chút việc, mẹ làm việc của mình đi."

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Ở biệt thự bên kia, Cố Minh Lệ bị ngắt điện thoại có chút lo sợ, bà nắm chặt điện thoại, đi đi lại lại trong phòng khách. Ánh mặt trời bên ngoài sáng tỏ, nhưng làn gió thổi qua vẫn mang chút hơi lạnh thấu xương, Cố Minh Lệ bị gió lạnh làm cho rùng mình một cái, bước nhanh qua đóng cửa lại, đưa tay lên sờ mặt mình, làn da vẫn mịn màng như xưa, nhưng lớp cơ dưới da sớm đã lão hóa hết rồi, bà cũng không còn trẻ trung nữa.

Đời này bà chỉ có một chấp niệm duy nhất, đã chờ đợi hơn ba mươi năm, đến giây phút sắp thành công lại có thể lùi bước? Con trai chẳng qua cũng chỉ nói một câu vậy thôi, bà cần gì phải hoảng loạn đến mức như này chứ?

Cố Minh Lệ không ngừng cố gắng ổn định lại nỗi lo trong lòng, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, bà lớn tiếng gọi người giúp việc đến, dặn dò cô ấy đi sắp xếp hành lý.

Ngày hôm sau, Giang Minh Viễn liền được thông báo là Cố Minh Lệ đã rời nước rồi, bà ấy mang theo hơn nửa đồ đạc của mình, các khoản tiền dưới tên bà cũng đã được đổi sang tiền tệ của nước M, hiển nhiên là đã có ý định là không quay lại nữa.

"Tôi biết rồi." Thanh âm của Giang Minh Viễn lạnh nhạt, đã không thể nhận ra được dáng vẻ giận dữ ngày hôm qua, anh đặt điện thoại xuống, lại liên hệ với người khác: "Người đã đến nơi rồi, cứ theo như lúc trước nói mà làm."

"Được."...

Bữa tiệc cuối năm của tổng bộ Giang thị tổ chức vào ngày hai chín tháng chạp, bao một phòng tiệc ở khách sạn năm sao thành phố S, bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, tiệc tối kết hợp với các tiết mục văn nghệ và chương trình rút thưởng, cũng phải đến khoảng mười một giờ mới kết thúc.

Bữa tiệc này cho phép mang theo các thành viên trong gia đình, mấy ngày trước Giang Minh Viễn có mời Trình Hoan đến nhưng bị từ chối, hôm nay không c.h.ế.t tâm lại mời một lần nữa.

Nguyệt

"Thôi khỏi." Trình Hoan do dự nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Thân phận của tôi đến đó không thích hợp cho lắm."

"Em đổi thân phận khác thích hợp hơn không phải là được sao." Giang Minh Viễn cúi người tiến lại gần, một tay chống lên ghế sofa, gương mặt anh tuấn vô cùng nghiêm túc: "Bây giờ cục dân chính vẫn chưa nghỉ lễ, muốn đi làm giấy đăng ký vẫn kịp"

"Không cần." Nghe thấy lời này, Trình Hoan sững sờ trong giây lát, sau khi định thần lại gương mặt cô đỏ bừng thu mình vào góc, lúng túng xua tay.

Còn chưa hẹn hò mà, trực tiếp nhảy đến bước kết hôn như vậy thật quá dọa người rồi!

Thấy cô vội vàng từ chối, ánh mắt Giang Minh Viễn có chút thất vọng, anh thẳng người lên, bàn tay khế xoa đầu cô, tự mình lùi một bước: "Tôi đùa thôi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 195: Chương 195



Lúc Giang Minh Viên nói đi làm giấy chứng nhận kết hôn Trình Hoan bị dọa giật cả mình, phản ứng đầu tiên chính là từ chối, sao đó anh nói đó chỉ là lời nói đùa thôi, cô lập tức thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại có chút nuối tiếc.

Trình Hoan thầm than mình đã nghĩ nhiều rồi, cô hít một hơi thật sâu, kìm nén lại những cảm xúc kỳ lạ đó, quay mặt hướng khác, hỏi anh đi lúc nào.

"Bây giờ đi luôn đây." Hôm nay Giang Minh Viễn không phải đến công ty, nhưng buổi chiều phải đi gặp khách hàng, hẹn lúc ba giờ, anh phải xuất phát sớm.

"Vậy anh đi đường cẩn thận." Trình Hoan đứng dậy đi tiễn anh.

Thang máy đang dừng ở tầng một, phải chờ một lúc mới quay lên được, Giang Minh Viễn nhìn con số đang không ngừng nhảy, đột nhiên quay đầu hỏi: "Em định mấy ngày nữa đón Tết thế nào?"

"Hả?" Tầm mắt Trình Hoan rời khỏi màn hình, nghi hoặc một tiếng, sau đó trả lời: "Không có lịch trình gì đặc biệt cả, có lẽ giống như mọi năm thôi."

Cô ở đây không có bạn bè thân thích, người thân của nguyên chủ cũng chỉ còn lại người mẹ, nhưng bà ấy đã tái giá nhiều năm trước, hai người sớm đã không còn liên lạc gì nữa rồi, kể cả Trình Hoan đi thăm hỏi, cũng chẳng biết tìm đến chỗ nào.

"Vậy ư." Giang Minh Viễn nhíu mày, do dự một chút mới mở miệng: "Giao thừa tôi phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, định dẫn Tinh Tinh về theo, để ba tôi gặp chút."

"Có xa lắm không?"

"Cách đây hai tỉnh."

Trình Hoan ở một tiếng, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý: "Đây là việc nên mà, anh đưa con đi đi."

"Thế còn em?"

"Tôi? Một mình tôi ở nhà cũng được." Trình Hoan tỏ vẻ không quan trọng.

Kiếp trước từ lúc ba cô mất, Trình Hoan đều đón Tết một mình, cũng đã quen rồi, không cảm thấy có vấn đề gì.

"Làm gì có chuyện có người ở nhà đón Tết một mình chứ." Giang Minh Viễn tiến lên trước một bước, đi ra khỏi phạm vi của thang máy, cửa thang máy cứ mở lại đóng cuối cùng cũng hoàn toán đóng lại, anh đi đến bên cạnh Trình Hoan, lời nói mang chút khẩn cầu: "Hay là em về quê đi?"

Trình Hoan lúc đầu đứng ở trong góc, Giang Minh Viễn đứng trước mặt, dường như chặn hết không khí của cô vậy, người đàn ông trước mặt thân cao vai rộng, Trình Hoan bị ép chặt vào tường, cụp mắt xuống nhìn hoa văn trên âu phục của anh: "Tôi... có lẽ là không tiện lắm."

"Chẳng có gì là không tiện cả, chỉ cần em đồng ý hay không thôi." Giang Minh Viễn đưa tay ra, đặt lên bờ vai cô, nói đến điểm mấu chốt: "Hơn nữa Tinh Tinh chắc chắn sẽ không muốn rời xa em."

"Tôi..." Trình Hoan không biết phải nói gì nữa, bàn tay trên vai lại càng làm cô thêm áp lực, cô cụp mắt nhìn chỗ khác, chóp tai hơi ửng hồng, nói muốn suy nghĩ một chút đã.

"Được rồi." Giang Minh Viễn khẽ nhếch khóe môi, hạ tay xuống ghé sát vào tai cô nói: "Tôi đợi tin tốt của em."

Nguyệt

Hơi thở của người đàn ông phả lên tai cô, khiến chóp tai càng thêm nóng bừng, ửng hồng từ tai đến cổ, còn lan lên tận trên mặt.

Trình Hoan thấy phần da ấy như bị lửa đốt vậy, cô lùi về sau ngẩng đầu lên, tay chống lên n.g.ự.c đối phương, hàng lông mi hơi run rẩy: "Anh mau đi đi, sắp bị muộn rồi."

Giang Minh Viễn bị đẩy ra, nhưng lại không hề tức giận, tầm mắt anh hạ xuống quét qua chóp tai đối phương, ý cười trên mặt càng đậm, anh nói một câu "được", ấn lại nút thang máy, sau khi xuống tầng lên xe, anh gọi điện thoại cho Tề Sơn, nói cho anh ấy thêm một phần thưởng Tết.

Tề Sơn trong thời gian ngắn nhận được được hai lần tăng thưởng: "... Cảm ơn sếp."...

Giang thị bắt đầu nghỉ từ ngày hai chín tháng chạp, cũng có thể nói ngày tổ chức tiệc tất niên là ngày làm việc cuối cùng của năm nay, nhân viên hôm sau không cần phải đi làm đương nhiên rất thoải mái, uống rượu hào phóng hơn hẳn ngày thường.

Dịp sôi nổi này căn bản không nhắc đến vấn đề cấp trên cấp dưới, đến cả Giang Minh Viễn bình thường rất nghiêm túc cũng bị mời uống không ít rượu, nhân viên đến kính rượu quá nhiều, kể cả tửu lượng của anh rất tốt, lúc bữa tiệc sắp kết thúc cũng đã say mèm.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 196: Chương 196



Giang Minh Viễn khi uống say trông bề ngoài chẳng khác gì với lúc bình thường, trên mặt anh không hề bị ửng đỏ, ăn nói rõ ràng, biểu cảm bình thường, đến cả đi đường cũng không bị xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ chỉ có người thân thiết mới nhìn ra phản ứng có chút chậm chạp cùng với ánh mắt không có tiêu điểm của anh, mới biết là anh đã say rôi.

Tề Sơn cùng Giang Minh Viễn đi qua không ít bữa tiệc, đã quen với các kiểu phản ứng của sếp mình, thấy anh như vậy liền biết anh sắp không chịu được rồi, thế nên chặn lại những người chuẩn bị đến mời rượu, làm chủ đưa người về nhà trước.

Khách sạn tổ chức bữa tiệc cách khu chung cư một đoạn, lái xe cần hơn hai mươi phút, đến khi tới được dưới lầu chung cư, Giang Minh Viễn lúc đầu trông còn bình thường đã gục lên ghế sau, mềm nhũn cả người.

Tề Sơn và tài xế xuống xe, hai người cùng nhau kéo người ra ngoài, Giang Minh Viễn bị kéo làm cho thức tỉnh, đầu lông mày nhíu lại, đưa tay lên đẩy người ra, tự mình chống vào xe đứng thẳng dậy.

"Sếp, anh còn có thể đi được không?"

Người được hỏi câu này không có phản ứng gì, sau khi đứng lên, tiến lên phía trước một bước, tốc độ đi của anh rất chậm, nhưng lại ổn định, trông không hề có vấn đề gì, nhưng kể cả như vậy thì Tề Sơn vẫn không dám để anh lại một mình, đi theo bên cạnh vào thang máy.

Vừa đi vào thang máy, Giang Minh Viễn quẹt thẻ ấn số tầng, dựa vào tường thang máy nhắm mắt nghỉ ngơi, thang máy lên rất nhanh, hai mươi giây sau đã đến nơi, Tề Sơn gọi hai tiếng, anh mở mắt, dựa vào thang máy đi từng bước ra ngoài.

Tề Sơn theo anh đi ra khỏi thang máy, mở đèn lên rồi bèn đi đun nước nấu cho anh một bát canh giải rượu.

Canh giải rượu được nấu xong đặt trên bàn trà, Tề Sơn thấp giọng hỏi: "Sếp, có cần tôi ở lại chăm sóc anh không?"

Nguyệt

Ngón tay Giang Minh Viễn chống lên trán, cố nhịn từng cơn đau đầu, lúc sau mới lắc đầu: "Không cần đâu."

Trước kia lần nào cũng là câu trả lời này, Tề Sơn cũng không ngạc nhiên, bảo anh đừng quên uống thuốc giải rượu, rồi ra khỏi cửa chào tạm biệt.

Tài xế đợi dưới tầng, thấy anh ấy lên xe hỏi mấy câu quan tâm sếp, sau đó khởi động xe.

Đạp chân ga, chiếc xe dần dần rời khỏi khu chung cư, Tề Sơn nhìn tòa chung cư phía xa đang dần biến mất, đột nhiên thấy tầng nào đó vẫn còn đang sáng đèn.

Anh ấy ô một tiếng, tự nhiên nhớ ra điều gì đó, nhấc điện thoại lên, tìm một số điện thoại trong danh bạ rồi gọi qua. ...

Trình Hoan vừa chơi xong trò chơi đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại vừa mới đặt xuống, lại reo lên.

Cô nhìn tên người gọi đến, có chút nghi hoặc nhận cuộc gọi: "A lô?"

"Xin chào, Trình tiểu thư, tôi là Tề Sơn, cô còn nhớ tôi không?"

"Có nhớ, có chuyện gì không vậy?" Giọng nói của Trình Hoan có phần lo lắng, cô biết người này là trợ lý của Giang Minh Viễn, bây giờ gọi điện đến, không phải đối phương xảy ra chuyện gì rồi chứ?

"Là thế này." Anh đi thẳng vào vấn đề: "Sếp tôi anh ấy uống say rồi, bây giờ đang ở nhà một mình, tôi định hỏi cô có tiện đi chăm sóc anh ấy không, không quá phiền phức đâu, xem anh ấy uống hết canh giải rượu chưa là được."

"Được." Trình Hoan chỉ do dự một giây liền đồng ý, cô tắt điện thoại, đứng dậy thay một bộ quần áo có thể mặc ra ngoài, mang theo chìa khóa lên lầu.

Lúc Trình Hoan lên tới nơi Giang Minh Viễn vẫn ngồi trên ghế sofa, anh ngẩng đầu nhắm chặt mắt, mi tâm nhíu chặt, trông có vẻ đang rất khó chịu. Canh giải rượu trên bàn vẫn đặt y như cũ, chưa có dấu hiệu được động qua.

Cô đi qua đó, lấy mu bàn tay chạm vào bát thử độ ẩm, canh không quá nóng, có thể uống được. Trình Hoan đến bên cạnh anh, đưa tay lay lay người: "Giang Minh Viễn?"

Người đó lúc đầu không có phản ứng, một lúc sau mới miễn cưỡng mở mắt, nhìn thẳng vào cô.

"Trợ lý của anh nói anh uống say rồi, bảo tôi đến chăm sóc anh." Cô lại gần hơn một chút: "Anh uống hết canh giải rượu đi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 197: Chương 197



Giang Minh Viễn không phản ứng lại, cứ như vậy mà nhìn cô, tốc độ nhắm mắt cũng chậm hơn bình thường một chút, Trình Hoan đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, bất đắc dĩ nói lại lần nữa, sau đó quay người cúi xuống chuẩn bị bê canh giải rượu qua.

Một cánh tay đưa ra từ đằng sau, trước khi cô chạm đến bát canh giải rượu bắt lấy eo cô, kéo cô về phía sau.

Trình Hoan bị kéo vào lòng "này" một tiếng, định phản ứng lại thoát ra, nhưng vòng tay của đối phương quá chặt, cô căn bản không thể nào thoát ra được.

Cô thử gỡ tay của người ấy ra, tức giận vỗ một cái lên cánh tay đó: "Giang Minh Viễn, anh đừng có mà giờ trò lưu manh."

"Ừ." Người đàn ông thấp giọng đáp lại một tiếng, cánh tay lại không có dấu hiệu thả lỏng, anh quay người qua, cằm chống lên bờ vai của Trình Hoan, than thở: "Đừng động đậy."

Nguyệt

Anh đã uống không ít rượu, hơi thở toàn mùi rượu, thực ra không dễ ngửi, Trình Hoan bị mùi này làm cho ngạt thở, nhíu mày, bèn dùng lực gỡ tay trên eo mình ra, kết quả là cố gỡ một lúc lâu, người đó còn lấy nốt tay còn lại ôm người vào.

"Giang Minh Viễn !" Trình Hoan cúi thấp đầu: "Anh có phải đang giả say không?"

Người đó 'ừ' một tiếng, vẫn duy trì tư thế như cũ.

Vừa nãy cô tổn sức như vậy mà vẫn không thoát ra được, bây giờ cũng chẳng thèm động đậy nữa, bả vai cô bị ép lại nên có chút khó chịu, đưa tay ra đẩy mặt người ấy về phía sau, nhưng giây tiếp theo, người ấy lại càng ghé lại gần hơn.

Trình Hoan thở gấp: "Anh muốn làm cái gì?"

Cô đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi, suy nghĩ nếu như đối phương muốn ép buộc mình làm chuyện gì đó thì sẽ phản ứng thế nào, nhưng mà người ở đằng sau nghe thấy lời này lại chẳng có phản ứng gì, không chẳng có hành động gì tiếp nữa, anh giữ nguyên tư thế này trầm mặc hồi lâu, mới ghé vào tai cô nói: "Muốn kết hôn với em."

Trình Hoan: "..."

Cô đã không còn biết người này rốt cuộc là đang say thật hay giả say nữa rồi, theo lẽ mà nói nếu giả say thì sẽ không bỏ qua cơ hội thế này, nhưng mà nếu là say thật... lẽ nào đây là dáng vẻ của anh ấy khi say? Trong lòng Trình Hoan tràn đầy nghi ngờ, định thăm dò một chút, cô ngửa đầu ra sau, nhìn góc nghiêng của anh hỏi: "Kết hôn làm gì?"

Lời vừa nói ra, cô mới nhận ra trong đó còn mang theo một chút ý vị thích thú.

Cô khẽ họ một tiếng, quay mặt đi, cảm thấy lời từ chối trước đó rõ ràng là không hợp lý. Nhưng người đang say rượu ở đằng sau hoàn toàn không hề phát hiện ra điểm khác thường, anh nhíu mày, cố nhịn từng cơn đau trong trí não mà suy nghĩ vấn đề này, sau đó trả lời: "Kết hôn thì có thể ở bên nhau cả đời."

"Không phải." Anh nói xong, lại tự mình phản bác lại, trong tâm trí hiện lên một bóng hình ưu nhã, nét cau mày trên gương mặt anh càng đậm, vòng tay ôm lấy Trình Hoan càng thêm chặt, hô hấp trở nên nặng nề, nghiến răng nói: "Kết hôn cũng không được."

Thanh âm vang lên mang chút đau đớn.

Trình Hoan không biết anh nghĩ đến anh mới nói như vậy, trong lòng nhất thời nghẹn ngào phần nào, cô mở miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng quay mặt đi bắt đầu trở nên trầm mặc.

Cô không nói chuyện, Giang Minh Viễn cũng không nói chuyện, hai người vẫn giữ tư thế ôm người vào lòng. Trình Hoan ngồi rất lâu, chân đã sớm tê dại, cô đoán người đó có phải ngủ mất rồi không, thử vùng vẫy, mới biết là vẫn chưa ngủ.

"Đừng động." Giang Minh Viễn thu cánh tay, hơi thở phả lên cổ cô, nóng đến kinh người.

"Ở bên tôi có được không?" Trình Hoan nghe thấy lời này của anh, người ấy lại đưa mặt lại gần hơn một chút, chóp mũi tựa vào phía dưới má cô, đôi môi sát vào cổ, thanh âm trầm thấp mê người: "Cả đời này được không?"

Nghe lời này của anh, trong lòng Trình Hoan không hề có ý định từ chối, cô trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nói được.

Cả một đời quá dài, cô không biết sau này liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, nhưng trong một khắc này, cô chỉ muốn nói đồng ý.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 198: Chương 198



Giang Minh Viễn có được câu trả lời vừa ý thì trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cánh tay quấn ở bên eo cũng buông lỏng một chút, Trình Hoan cuối cùng cũng có chút không gian hoạt động.

Cô khẽ nhúc nhích, thả lỏng đôi chân ngồi có hơi tê dại của mình, người phía sau cô cứ như một con cún con khẽ ngửi lên cổ cô, hơi thở tỏa ra khiến người ta hơi nhột.

Trình Hoan vỗ vỗ lên cánh tay ở trên eo mình, người đàn ông hừ một tiếng, đôi môi dán trên cổ di chuyển sang vị trí khác.

"Buông tay, uống canh giải rượu trước đã."

"Ừ." Vẫn là âm thanh đơn điệu đó, lần này hình như đã nghe được rồi. Một lát sau, cánh tay đang ôm lấy eo cô cuối cùng cũng buông ra.

Trình Hoan đứng dậy trước, bước vài bước để làm dịu đôi chân đã cứng ngắc của mình, thở dài nhẹ nhõm, bưng bát canh giải rượu lên thử độ ẩm.

Để lâu như vậy, canh giải rượu đã hoàn toàn không còn nhiệt độ, sờ vào bát còn thấy hơi lạnh tay. Thứ này chắc chắn là không uống được nữa, Trình Hoan chuẩn bị làm lại một phần, cô bưng cái bát lên quay lại nói với Giang Minh Viễn: "Anh đợi ở đây một chút, em làm lại một bát canh giải rượu cho anh."

Người đàn ông không có phản ứng gì, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy. Đến khi cô xoay người chuẩn bị đi lại lập tức đi theo.

Anh uống say nên khả năng giữ thăng bằng hơi kém. Không vội vàng thì còn được, một khi sốt ruột nóng nảy liền đụng vào bàn trà nhỏ, thủy tinh cứng ngắc va vào đùi rất đau. Giang Minh Viễn cau mày, khom người đỡ chân một lúc rồi tiếp tục đi về phía trước.

Trình Hoan đi vào bếp, mở tủ lạnh ra nhìn qua, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Nhà của Giang Minh Viễn căn bản không nổi lửa, trong tủ lạnh trống rỗng, ngay cả chai nước lọc cũng không có, vì vậy nguyên liệu làm canh giải rượu đựng trong hộp quà màu xanh lá trở nên vô cùng nổi bật.

Cái hộp không lớn, chỉ rộng bằng khoảng một bàn tay, những thứ bên trong được phân loại tỉ mỉ, lúc nào cần chỉ cần lấy một phần ra nấu lên là được. Trình Hoan xem phần hướng dẫn, lấy một phần nguyên liệu từ trong đó ra rồi đi vào bếp bật lửa lên nấu canh.

Trong lúc cô nấu canh, Giang Minh Viễn cứ như một vật trang trí kiểu lớn đi theo phía sau cô, giống như một người bị mắc chứng khao khát da thịt, lúc nào cũng phải ở chung một chỗ. Trình Hoan vừa phải canh độ lửa vừa phải chịu đựng sự quấy rầy ngẫu nhiên từ người phía sau.

Canh giải rượu nấu xong được múc ra bát, người phía sau cũng không biết là vì tiềm thức hay gì, nhận lấy cái nồi từ tay cô liền chuẩn bị đi rửa. Nhưng anh quên mất đây là bếp của nhà mình, đừng nói là nước rửa bát, ngay cả một cái giẻ lau cũng không có.

Nguyệt

Người đàn ông cầm nồi nấu canh trên tay, ngẩn người tại chỗ một lúc lâu, sau đó mở vòi nước định dùng tay trực tiếp rửa.

"Để đó đi, không phải anh có người giúp việc theo giờ sao? Không cần anh rửa đâu." Trình Hoan đứng một bên xem náo nhiệt, xem đủ rồi mới lên tiếng ngăn cản. Cô bước đến vỗ lên cánh tay của anh, để anh đặt cái nồi xuống, uống canh trước.

Lúc cô nấu canh giải rượu không bỏ nhiều nước vào canh, lúc này nhiệt độ đã thích hợp để uống. Giang Minh Viễn đặt nồi xuống, nhận lấy cái bát trên tay cô, uống ực một ngụm hết sạch bát canh đen sì còn có mùi vị kỳ lạ đó.

Mùi vị bên ngoài của canh giải rượu cũng không ngon lắm, nhưng hiệu quả lại không tệ. Sau khi uống vào không lâu, cảm giác đau đầu phiền phức đó cũng dịu đi rất nhiều. Giang Minh Viễn cũng giãn lông mày ra, cơn buồn ngủ dâng lên, anh đặt bát xuống, một lần nữa giam giữ người trước mặt lại, ôm lấy cô muốn đi ra ngoài: "Đi ngủ."

"Này này này!" Trình Hoan bị người ta ôm vào lòng, cũng không nhìn rõ đường đi dưới chân, cô kêu lên vài tiếng cũng không có tác dụng gì, người đàn ông cứ duy trì tư thế kỳ cục này từng bước từng bước đưa cô vào phòng ngủ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 199: Chương 199



Đây cũng là lần đầu tiên Trình Hoan vào căn phòng này, nó cũng giống như bản thân Giang Minh Viễn vậy, phong cách bố trí phòng ngủ của anh cũng thể hiện cảm giác cứng rắn lạnh lẽo, trong phòng dùng toàn màu đen và màu trắng, nhìn qua còn không bằng khách sạn.

Vào phòng đóng cửa lại, Giang Minh Viễn lại dùng tư thế này đưa cô vào phòng tắm, sau đó đặt cô sang một bên, lấy kem đánh răng ra bắt đầu đánh răng.

Trình Hoan đứng ở một bên, cảm thấy mình biến thành một món đồ trang trí mà anh yêu thích không rời tay, không thể rời khỏi phạm vi tầm mắt, ngay cả lúc rửa mặt cũng phải nhân lúc rảnh rỗi mà nhìn cô chằm chằm.

Giang Minh Viễn rửa mặt xong, bắt đầu c ởi quần áo chuẩn bị tắm. Một tay anh cởi nút áo, tháo cúc tay áo ra đặt sang một bên, cởi âu phục, ném cà vạt, sau đó thì đến áo sơ mi.

Cúc áo sơ mi dần dần được cởi ra, lộ ra xương quai xanh cùng bắp thịt rắn chắc trước ngực, xuống dưới chút nữa là cơ bụng xếp hàng chỉnh tề và cơ bụng xiên ngoài ở hai bên eo dần dần không nhìn thấy rõ bên dưới quần tây.

Áo sơ mi thuần trắng rơi xuống đất, Trình Hoan nuốt một ngụm nước bọt, nhẫn nhịn cảm giác muốn sờ thử, nghiêng đầu sang một bên, cô hắng giọng, âm thanh hơi dồn dập: "Em đi ra ngoài trước."

Nói xong không đợi anh phản ứng liền nhanh chóng lao ra khỏi phòng tắm, khóa cửa lại, dựa vào cửa thở d ốc một hồi.

"Em về đây, anh tắm xong thì ngủ sớm một chút đi." Cô đứng ở ngoài cửa, nói với bóng người mơ hồ bên trong một tiếng, nói xong vội vàng đi ra ngoài, tựa như phía sau có người đang truy đuổi.

Trong phòng tắm đã không còn bóng dáng của người khác, ngay cả tiếng bước chân cũng đang dần dần đi xa. Giang Minh Viễn dừng động tác trên tay lại, nhìn chằm chằm vào cửa một lúc lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, khẽ cười một tiếng, tiếp tục công việc trên tay.

Anh quả thực đã say rồi, chỉ là không nghiêm trọng như Tề Sơn nghĩ. Thực ra lúc Trình Hoan đến anh vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, chỉ vì chất cồn dâng lên não nên mới làm ra một số việc đã muốn làm từ lâu nhưng lại không dám thử.

Bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.

Giang Minh Viễn đứng dưới vòi hoa sen, ngẩng đầu lên mặc cho dòng nước chảy thẳng xuống. Rốt cuộc anh vẫn có chút men say, khả năng nắm vững cơ thể không bằng thường ngày, trong lúc sơ ý đã để cho nước chảy vào khí quản, khiến anh bị sặc đến ho khan liên tục. Nhưng ho khan thì họ khan, độ cong trên khóe môi lại cao hơn một chút. ...

Tối nay Trình Hoan bị k1ch thích không nhỏ, vậy nên đương nhiên là mất ngủ. Đầu óc cô rối bời, vừa nhắm mắt lại là các hình ảnh trong tưởng tượng liền ùn ùn kéo đến, hình ảnh kiểu gì cũng có, có thể một giây trước còn nghĩ đến hiện trường hôn lễ, một giây sau lại nghĩ đến tranh chấp đánh nhau giữa hai người.

Trình Hoan tựa như đã xem phim suốt cả đêm, thức một mạch đến sáng. Đồng hồ báo thức vang lên, cô đỡ trán từ trên giường ngồi dậy, sau một trận trời đất quay cuồng lại nằm trở lại, quấn chăn tiếp tục ngủ.

Có lẽ là quá mệt mỏi, lần này Trình Hoan thực sự đã ngủ, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không đánh thức được cô. ...

Sáng nay Tinh Tinh thức dậy, trong nhà hoàn toàn yên lặng. Không chỉ không có âm thanh nói chuyện mà cũng không có mùi thơm thức ăn quen thuộc.

Cậu đi dép vào rồi mò đến nhà bếp nhìn một lượt, sau khi xác định không có đồ ăn, lại mò về, đi đến cửa phòng ngủ chính chuẩn bị mở cửa đi vào.

Tay của cậu bé đã chạm lên tay nắm cửa, nhưng không biết nghĩ đến điều gì lại rụt tay trở lại, nắm tay thành quyền học theo dáng vẻ của ba dùng khớp tay gõ cửa ba tiếng.

Bên trong không có tiếng trả lời, Tinh Tinh chờ một lúc rồi lại gõ, sau đó thì không chờ được nữa mà đẩy cửa đi vào.
 
Back
Top Bottom