Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 140: Chương 140



Giang Minh Viễn chỉ nhìn cô một cái rồi dời đi, mắt anh nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, khóe môi mím lại thành một đường thẳng: "Cô biết lái không?"

"Tôi không biết." Người đó nói rất là đường đường chính chính: "Nhưng tôi thấy cái đó khá đơn giản mà, chắc là cũng không khó đâu"

"Với cả nếu mà thật sự không biết, chẳng phải còn có anh sao?"

Không biết có phải do ảo giác của Trình Hoan hay không, cô cứ cảm thấy sau khi mình nói xong câu này, Giang Minh Viễn đã đặc biệt cách xa cô một chút, cô còn đang xoắn xuýt thế này là có ý gì đấy thì nghe đối phương gắng gượng lùi một bước: "Đến lúc đó rồi nói sau đi."

Nói xong lại quay đầu đi, tư thế kiểu như không muốn trao đổi nữa, nhìn trông cực kỳ lãnh đạm.

Chiếc xe đi bon bon trên đường chừng gần nửa tiếng, đến được một bãi biển khác. Không giống với bãi biển mà bọn họ đã ở trước đó, bãi biển nơi này tới một khách du lịch cũng không thấy.

Giang Minh Viễn giải thích: "Chỗ này là bãi biển tư nhân, không mở cho du khách."

"Của anh?"

"Không phải, mượn đấy." Giang Minh Viễn đi ở phía trước dẫn đường, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn cô, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Trình Hoan thấy biểu hiện này của anh có hơi kỳ quặc: "Sao vậy?"

"Không có gì." Giang Minh Viễn quay đầu lại, nhỏ giọng đáp.

Anh vốn muốn nói nếu như Trình Hoan thích thì mình có thể đi mua một bãi, lời vẫn chưa ra khỏi miệng thì đã cảm thấy nói như vậy có hơi đường đột, vì vậy chỉ có thể mang hết mấy lời nuốt xuống, chuyên tâm dẫn đường.

Nguyệt

Bãi biển tư nhân này được bao bọc nhân tạo, bên trong khu vực được định rõ ranh giới có một căn biệt thự, căn biệt thự này được xây rất to, đầy đủ tiện nghi, khắp mọi nơi đều lộ rõ sự giàu có của chủ nhân, so sánh căn biệt thự khách sạn vốn trong mắt Trình Hoan đã là vô cùng xịn với nơi này, chắc là sự khác biệt của căn nhà thuê giá rẻ và căn hộ lớn xa hoa.

Từ một cửa khác của biệt thự nhìn ra ngoài chính là bãi biển.

Có lẽ là bởi vì vệ sinh định kỳ cộng với rất ít người đến, bãi biển ở chỗ này nhìn trông cực kỳ sạch sẽ, nước biển trong veo, bị ánh tà dương màu cam nhuộm lên thành một màu sắc khác, vài con chim biển nhàn hạ bay trên không trung, đẹp không tả xiết.

Bãi biển này trung hợp nằm ở phía tây của đảo nhỏ, là nơi tuyệt vời để ngắm hoàng hôn, dùng để chụp hình cũng rất được, Trình Hoan từng học chụp hình, kiểu cảnh đẹp như thế này đương nhiên không muốn bỏ lỡ, cho nên vốn là định chụp cho mình, kết quả lại thành cô cầm máy ảnh chụp nhiệt tình, chụp phong cảnh không tính, còn phải chụp cả người.

Hai ba con làm người mẫu cho cô đều rất phối hợp, bảo đứng ở đó là đứng ở đó, bảo bày tư thế nào là bày tư thế đấy, lâu lâu người mẫu nhí không kiên nhẫn được, người mẫu lớn còn phải tới làm phụ đạo tâm lý cho nữa. Trình Hoan chụp đến là thỏa thích, vô cùng thỏa mãn kết thúc công việc.

Ánh trời chiều lúc này vẫn còn nửa cái đầu lộ ra trên mặt biển, sắc trời tối đi, chỉ còn lại ánh mặt trời phản chiếu trên biển mang theo chút ít hồng cam.

Trình Hoan vốn đã thả máy ảnh xuống rồi, nhìn thấy cảnh tượng này lại đi chụp một tấm, cô quay về xem những bức ảnh vừa mới chụp, càng xem càng hài lòng, tới lúc lật đến ảnh của hai ba con, mới nhớ ra vẫn chưa tự chụp cho mình, thế là vội vàng đưa máy ảnh cho nhiếp ảnh gia kiêm người mẫu khách mời, còn mình đi đến bờ cát điều chỉnh tư thế, nước biển lên đến mắt chân, Trình Hoan đối mặt với chiều tà, hai tay khẽ mở, mái tóc tán loạn, bởi vì gió biển thổi bừa.

Âm thanh của thủy triều lên xuống át đi âm thanh tách của máy chụp hình, Trình Hoan duy trì tư thế đợi một lúc, cảm thấy tay có hơi mỏi, cô quay đầu nhìn về phía sau, hỏi người đang giơ máy ảnh: "Đã chụp xong chưa?"

Cô gái đưa lưng về phía anh, váy áo bay lên, những sợi tóc tung bay trong không trung vướng vào nhau, lộ ra xương cánh bướm giương cánh bay lên kia, ánh sáng còn sót lại của buổi hoàng hôn rơi trên người cô, tựa như phủ lên cô một lớp ánh sáng.

Ngón tay Giang Minh Viễn khẽ run, cảm nhận được trái tim trong lồng n.g.ự.c mình càng đập càng nhanh, âm thanh thình thịch, thình thịch, đánh vào trong màng nhĩ, giống như có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài.

Lòng bàn tay anh rịn mồ hôi, động tác nhấn nút lại không chút chậm trễ, Giang Minh Viễn cũng không biết mình đã chụp bao nhiêu tấm, tận đến kia người ở đằng trước kia quay đầu lại, cười hỏi đã chụp xong rồi hay chưa.

Sợi tóc vung lên, hôn lên gương mặt của cô, phối hợp với khuôn mặt cười tựa như hoa đó, đã làm người ta tạm thời mất cả đi năng lực suy nghĩ.

Chỉ là trong nháy mắt, Giang Minh Viễn đã lập tức hồi hồn trở lại, hành động trước suy nghĩ ấn luôn nút chụp, lưu lại khoảnh khắc này, Giang Minh Viễn thả máy ảnh xuống đứng thẳng lên, động tác lời nói không có gì khác với trước đó: "Xong rồi, muốn đến xem thử không?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 141: Chương 141



"Được chứ!" Trình Hoan không thể chờ được mà chạy lại, ghé đầu qua muốn được nhìn ảnh chụp.

Giang Minh Viễn bỗng chốc thoáng đơ người, cơ bắp trên người kéo căng, mùi thơm như có như không luẩn quẩn quanh đầu mũi, khiến anh cảm thấy cơ thể khô nóng. Tâm tư anh bấn loạn, trả máy ảnh lại cho Trình Hoan, nói một tiếng cô từ từ xem rồi gấp gáp rời khỏi, cứ như đằng sau có nước lũ thú dự dí theo anh vậy.

Trình Hoan lần đầu thấy anh thất thổ như vậy, trong lòng rất là khó hiểu, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia rời đi, cúi đầu hỏi nhóc con bên cạnh: "Ba con làm sao thế?"

Tinh Tinh lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Con không biết nữa." Vừa nãy ba vẫn còn bình thường mà.

Bạn nhỏ cẩn thận suy nghĩ lại nguyên nhân hậu quả, cuối cùng đưa ra một kết luận: "Ba đói rồi!"

"Mẹ thấy là con đói rồi đó." Trình Hoan nhéo nhẹ chiếc mũi của nhóc con rồi chọc cậu, Tinh Tinh chau mặt lại, hất đầu trốn khỏi móng vuốt của mẹ, thẳng thắn thừa nhận: "Con đói rồi."

"Vậy thì đi ăn cơm thôi." Trình Hoan đeo máy ảnh lên cổ, dắt tay của Tinh Tinh chậm rãi trở về: "Để chúng ta đoán xem ba đi đâu rồi."

Giang Minh Viễn không đi đâu cả, chỉ thờ thẫn ở trong biệt thự, ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm một nơi, ngay cả khi Trình Hoan và Tinh Tinh trở về, cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt qua một cái.

Qua lâu một lúc như vậy, Giang Minh Viễn sớm đã bình tĩnh trở lại, anh cảm thấy biểu hiện của mình trước đó có hơi mất mặt, giống như cậu nhóc cái gì cũng không biết vậy, ở trước mắt người trong lòng luống cuống tay chân.

Được rồi, đối với phương diện tình cảm này, anh chỉ tăng được thêm cái tuổi mà không tăng thêm được kinh nghiệm gì, nhưng mà người trong lòng...

Đầu lưỡi cẩn thận thưởng thức cái từ này, Giang Minh Viễn nhìn về phía đối tượng mà từ ngữ ấy ám chỉ, trong lòng lại dâng lên một làn rung động lạ lẫm mà ngọt ngào.

Chắc có lẽ thua thật rồi.

Giang Minh Viễn đỡ trán, không biết làm sao lại phát triển thành ra như vậy, khoảng thời gian anh biết người này cùng lắm là ba tháng ngắn ngủi, thời gian ở chung ít ỏi, kể cả tính cách sở thích của đối phương cũng không hiểu rõ bao nhiêu, sao mà có thể coi là thích được?

Hình như là vì giải đáp nghi hoặc, cảnh tượng chung đụng trong quá khứ từng màn một hiện ra ngay trước mặt, mang theo sự ấm áp cùng bình thản mà anh không thể cảm nhận được ở trong nhà, khiến người ta cảm thấy thoải mái và thư giãn, vậy là dưới tình huống anh không hề hay biết, trái tim đã lún sâu vào trong đó.

Tâm tình của anh bay lượn, trái lại trên mặt vẫn cứ một vẻ bình tĩnh như thường, nom còn có chút lạnh nhạt nữa, nhưng mà cho dù là Tinh Tinh hay là Trình Hoan đều không phải là người sẽ bị cái sự lãnh đạm này của anh dọa sợ.

Bạn nhỏ vừa vào cửa nhà, dò la một vòng tìm được ba liền thả tay của mẹ ra chạy như bay qua đó, cậu trèo lên sô pha, bò đến trước n.g.ự.c của Giang Minh Viễn, miệng nhỏ mấp máy: "Ba ơi, có phải là ba đói không?"

"Hử?" Giang Minh Viễn quay sang nhìn, nhấc tay xoa xoa cái bụng của con trai: "Tinh Tinh đói rồi hả?"

"Dạ! Con muốn ăn cơm."

Nguyệt

"Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi." Chuyện tình cảm không xong ngay trong chốc lát được, trước mắt ăn cơm vẫn khá quan trọng, Giang Minh Viễn ôm lấy Tinh Tinh, từ trên sô pha đứng dậy, đi đến trước mặt Trình Hoan, ánh mắt có hơi lay động: "Buổi tối ăn món Pháp thấy thế nào?"

Lộ trình du lịch đã được sắp xếp từ trước, lúc ấy chọn nhà hàng này chỉ là bởi vì hương vị không tệ, bây giờ đã xác định rõ suy nghĩ của mình, sau này nói ra, cứ giống như là mình đã mưu đồ bất chính từ lâu vậy.

Trình Hoan đương nhiên không có ý kiến gì.

Nhà hàng Pháp ở trên đảo là do người Pháp mở, nghe nói đã từng phục vụ cho hoàng tộc, Trình Hoan không biết thân phận này là thật hay giả, nhưng mà đồ ăn nhà hàng làm ra quả là vô cùng ngon.

Ăn cơm xong, mấy người đi xe trở về khách sạn, xe đến nơi còn cách khách sạn chừng một đoạn thì dừng lại, Trình Hoan vốn có chút khó hiểu, đến gần rồi mới phát hiện trên sân rộng trước cửa khách sạn lại có rất nhiều lều hành quân dựng ở đó, trong sân rộng lửa trại bùng cháy, có rất nhiều người vây quanh bên cạnh đống lửa, tay nắm tay nhảy múa.

Trình Hoan tò mò: "Đây là hoạt động hả? Bọn họ không nóng sao?"

Mặc dù nhiệt độ ban tối giảm xuống không ít, cũng không cần đến nỗi phải hơ lửa mà.

"Lửa là giả, sẽ không cảm thấy nóng." Giang Minh Viễn ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Tiệc tối bên lửa trại của khách sạn cũng có chút thú vị, sau khi kết thúc cũng có thể chọn ở trong lều trại, có muốn đi xem không?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 142: Chương 142



Trình Hoan cũng chẳng có hứng thú gì với bữa tiệc cắm trại, ngày đầu tiên nên có chút mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ sớm một chút, nghe vậy liền định từ chối, nhưng Tinh Tinh nhìn thấy bên đó có nhiều người, lại muốn qua xem nào nhiệt, không còn cách nào, Trình Hoan cũng đành phải đi cùng.

Bữa tiệc cũng chẳng có gì mới, hát hò nhảy múa, một nhóm mười mấy người tụ lại với nhau nói chuyện, cũng đã muộn rồi, có thể lựa chọn ngủ trong lều hoặc đi về phòng của mình.

Tinh Tinh muốn ngủ ở trong lếu, tất cả những thứ mới lạ bạn nhỏ này đều muốn thử một lần, đáng tiếc hai người lớn trong nhà lại chẳng rỗi hơi như vậy, thế là cậu chỉ đành miễn cưỡng theo về biệt thự.

"Đừng có chơi muộn quá đấy, ngủ sớm một chút." Ở bên ngoài phòng ngủ, Giang Minh Viễn cúi người hôn lên má của Tinh Tinh, lại nhận lấy nụ hôn trả của con trai, mới đứng dậy nói chúc ngủ ngon với Trình Hoan, rủ: "Sáng ngày mai có muốn thức dậy ngắm bình minh không?"

Nguyệt

Lúc ở trên máy bay, lão Lưu đã nói qua bình minh ở đây đẹp mê người, Trình Hoan đương nhiên cũng rất tò mò, nhưng lúc bình mình quá sớm, cô sợ rằng mình không dậy được: "Sớm như vậy đồng hồ báo thức cũng không gọi tôi dậy nổi."

Không sao, tôi sẽ đến đánh thức cô dậy.

Lời này lặp lại trên đầu lưỡi, cuối cùng Giang Minh Viễn vẫn chọn ngữ điệu phù hợp nhất, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Tinh Tinh đã giơ tay lên: "Mẹ, con có thể dậy được! Để con đánh thức mẹ cho!"

Câu Giang Minh Viễn định nói ra kẹt lại nơi cổ hỏng, không khỏi cảm thấy tức ngực, anh liếc nhìn cậu con trai phá hoại một cái, im lặng không nói gì nữa, ấm áp gật đầu với Trình Hoan, giọng nói lạnh nhạt: "Vậy thế nhé, ngày mai gặp."

"Chúc ngủ ngon." Trình Hoan vẫy vẫy tay với anh, mở cửa phòng đưa con trai vào trong, Tinh Tinh cũng nói tạm biệt, vừa vẫy tay vừa gửi nụ hôn gió, đáng điếc cha cậu còn chẳng thèm nhìn một cái.

Mắt thấy cửa phòng đóng lại, lúc này Giang Minh Viễn mới đi về hướng phòng ngủ của mình.

Trong phòng tắm, từng chiếc quần chiếc áo được cởi ra, Giang Minh Viễn đứng dưới vòi hoa sen, mắt nhắm lại để dòng nước chảy qua mặt.

Trong phòng tắm mờ hơi nước, dần dần nhìn không rõ, chỉ nghe thấy tiếng nước không ngừng chảy.

Sau mười phút, tiếng nước ngừng lại, Giang Minh Viễn quấn khăn tắm bước ra ngoài, anh để trần nửa người trên, những giọt nước theo từng sợi tóc rơi xuống lồng ngực, càng thêm vài phần quyến rũ, chỉ tiếc rằng cảnh xuân tuyệt đẹp này lại không có ai thưởng thức, người đàn ông thuận tay kéo khăn tắm vứt qua một bên, lấy một chiếc khăn khác lau đầu, mặc kệ tóc đã khô chưa, cứ như vậy mà chuẩn bị đi ngủ.

"Tạch", ánh đèn phụt tắt, Giang Minh Viễn nằm trên giường nhắm mắt ổn định lại một lúc, trong lòng anh có tâm sự, đương nhiên không thể nào dễ dàng ngủ được, một lát sau, người trên giường lại mở to mắt, đứng dậy lấy điện thoại trên chiếc tủ đầu giường, tìm một số điện thoại trong đó, đánh mấy chữ rồi gửi qua. ...

Trình Hoan tốn sức lắm mới tắm được cho Tinh Tinh, lại cho cậu lên giường kể chuyện ru ngủ, sau đó mới đi tắm rửa.

Cô ngồi trên đầu giường, mái tóc dài được thả xuống, vừa đắp mặt nạ vừa chơi trò chơi.

Trò chơi tự động đánh quái vật, không cần cô phải bận tâm, đôi mắt Trình Hoan vô thần nhìn hiệu ứng sặc sỡ trên màn hình, đột nhiên thấy điện thoại rung lên.

Cô giật mình định thần lại, phát hiện là tin nhắn của người ở phòng đối diện gửi qua, rất đơn giản, chỉ có hai chữ - ngủ ngon.

Không phải đã lúc nãy đã nói rồi sao? Trình Hoan nghĩ thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn thoát trò chơi ra, gửi cho đối phương hai chữ giống như vậy.

Trong phòng ngủ bên kia, Giang Minh Viễn nhận được tin nhắn nở một nụ cười nhàn nhạt, ngón cái của anh lau lên màn hình, trong lòng lại thầm lặp lại, sau đó đặt điện thoại xuống, mới thực sự đi ngủ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 143: Chương 143



Mặt trời trên đảo san hô đỏ mọc lúc năm giờ bốn mươi, Trình Hoan đặt báo thức lúc bốn rưỡi, lúc chuông báo thức kêu cô vẫn đang nằm mơ, căn bản không có chút gì giống như bị đánh thức.

Không chỉ mỗi cô, cả bạn nhỏ thề thốt là sẽ gọi cô dậy cũng đang ngủ khò khò, một nhà ba người, chỉ có một người tỉnh dậy trước khi trời sáng.

Giang Minh Viễn có thói quen tập luyện sáng sớm, kể cả khi đi du lịch cũng vậy, anh mặc bộ đồ thể thao nhẹ nhàng thoải mái, dậy đánh răng rửa mặt, thay giầy ra ngoài.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, không có chút tiếng động nào, Giang Minh Viễn xuống lầu xem, quả nhiên không thấy bóng dáng hai mẹ con họ, anh mím môi lại, nhịn để không cười thành tiếng, sau đó nhẹ nhàng bước trở lại tầng hai, gõ cửa.

Trình Hoan lúc này vẫn đang trong giấc mộng, khi có tiếng gõ cửa cô đang mơ bị thây ma đuổi theo, cô trốn vào trong một căn phòng, bên ngoài bọn thây ma vẫn không ngừng đuổi theo còn đang đập cửa, nhưng kỳ lạ làm âm thanh vang đến lại không lớn.

Trình Hoan đang chìm trong giấc mộng lại không nhận ra điều khác thường này, cô cứng đơ cả người, căng thẳng đến không thở nổi. Cô hô hấp khó khăn, đau đầu hoa mắt, trong khoảnh khắc sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng đấu tranh thoát ra khỏi đó.

Lúc ấy, trong mơ lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hóa ra thật sự có người đang gõ cửa, dọa c.h.ế.t cô rồi!

Trình Hoan thở ra một hơi, chân tay đều mệt rã rời, cô cầm điện thoại lên xem giờ, đi dép vào ra khỏi giường, vừa đáp lời vừa lấy tay chỉnh lại tóc tại quần áo.

Giang Minh Viễn đã gõ cửa rất lâu, cuối cùng bên trong cũng có tiếng đáp lại, anh hạ tay xuống, thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ xem bản thân nên nói gì, thì thấy cánh cửa trước mặt mình mở ra.

Người trong phòng đứng trước cửa thò đầu ra, rõ ràng cô vừa mới tỉnh dậy, tóc tai vẫn còn rối xù, trên mặt còn lưu lại chút ngái ngủ, giọng nói nhẹ nhàng: "Thật ngại quá, tôi dậy muộn, tôi chuẩn bị xuống ngay đây."

"Không cần vội, thời gian vẫn còn sớm" Giang Minh Viễn lùi một bước, ánh mắt có chút không tự nhiên rời đi: "Tôi đi tập thể dục một lúc"

"Anh đi đi." Trình Hoan xua xua tay, nhớ lại thân hình tuyệt đẹp mà cô đã nhìn thoáng qua vài lần, không thể không cảm thán một câu không dễ dàng.

Đóng cửa lại, Trình Hoan cầm quần áo vào phòng tắm thay ra, đánh răng rửa mặt xong bắt đầu trang điểm, chuẩn bị cho mình xong mới gọi Tinh Tinh dậy.

Cậu nhóc hiển nhiên vẫn chưa tỉnh dậy, ngồi trên giường không ngừng lấy tay dụi mắt, lúc mặc quần áo suýt chút nữa thì đưa cả hai chân vào một ống quần.

Đến khi hai người sửa soạn xong, cũng đã đến năm giờ hai mươi rồi, Trình Hoan vội vội vàng vàng dẫn Tinh Tinh xuống tầng, thì nhìn thấy Giang Minh Viễn đang ngồi trên ghế sofa. Anh vừa đi tập luyện buổi sáng quay về, đã tắm xong, lại thay một bộ âu phục, buổi sáng nhiệt độ thấp, mặc như vậy cũng rất thích hợp, chỉ là không giống đi ngắm bình minh cho lắm, mà giống như đi công ty họp hơn.

"Đi thôi." Thấy hai người đi xuống, Giang Minh Viễn đứng dậy đi qua, tài xế đã đợi ở bên ngoài rồi, một nhà ba người lên xe đi thẳng đến bãi biển.

Nguyệt

Nơi tốt nhất để ngắm bình minh trên đảo san hô là một bãi biển công cộng không xa, đó là một hang động tự nhiên, giống như một cái giếng khổng lồ, vách đá thẳng đứng, phía dưới có lối đi ra biển.

Lúc mấy người Trình Hoan đến, chỗ này đã có không ít người rồi, bọn họ đa phần đều đi theo đôi theo cặp, đứng ở bên miệng giếng lặng lẽ đợi chờ.

Trăng lưỡi liềm đi về hướng Tây, những ngôi sao tỏa sáng rực rỡ, phía xa chân trời tăm tối, mặt trời vẫn còn chưa thức dậy, những đám mây bắt đầu được nhuộm màu bằng những tia nắng, hướng Đông bắt đầu hừng sáng, bầu trời rực rỡ, gió biển khẽ thổi, những đám mây được phản chiếu trên mặt biển, nước trời thống nhất một màu, nếu không tận mắt chứng kiến thì sẽ rất khó có thể tưởng tượng được vẻ đẹp này.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 144: Chương 144



Tiếng ồ trầm trồ bên tai, Trình Hoan cũng là một trong số đó, từ giây phút mặt trời dần dần ló rạng, cô đã dùng máy ảnh chụp lại.

Cánh én bay thành đàn, vừa hay đi qua trước mặt trời, Trình Hoan chụp lại được khoảnh khắc này, trong lòng thỏa mãn đặt máy ảnh xuống, quay người lại nhìn thấy Giang Minh Viễn cũng đang làm động tác giống cô. Chiếc máy ảnh trên tay anh không biết từ đâu mà có, dù sao lúc ra ngoài đã nhìn thấy ở trên xe rồi, có vẻ còn đắt hơn nhiều so với chiếc trên tay cô, chắc chắn ảnh chụp ra sẽ rất đẹp.

"Anh đang chụp cái gì vậy?" Trình Hoan đi qua hỏi: "Có thể cho tôi xem được không?"

Ngón tay Giang Minh Viễn hơi cứng lại, đơ mặt gật gật đầu, quay ra chọn một bức tranh phong cảnh, đưa cho cô.

"Anh chụp đẹp đấy, quả nhiên đồ sịn khác hẳn" Trình Hoan nhận lấy máy ảnh, lại nói: "Còn có ảnh khác không?" Giang Minh Viễn âm thầm hít một hơi thật sâu, hơi giơ tay lên, còn chưa kịp ngăn lại, đã thấy Trình Hoan bấm sang một bức ảnh tiếp theo.

Anh chán nản thu tay về, có chút ngượng ngùng lại căng thẳng, cổ hỏng thắt lại, không nói được câu gì.

Nguyệt

Giây phút Trình Hoan nhìn thấy bức ảnh đó cũng sững lại, bức ảnh đó vẫn chụp như vậy, nhưng ở giữa không gian rộng lớn ấy lại có bóng hình của mình, gu thẩm mỹ của anh rất tốt, bố cục cũng có ý cảnh. Trình Hoan xem bức hình này, bất giác nghĩ đến một câu trong "Đoạn chương" – Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên cầu lại ngắm em.

Cô thấy xấu hộ vì quá tự luyến, nói không chừng người ta chỉ là tùy tiện chụp mà thôi, dường như để chứng minh quan điểm này, Trình Hoan lại chuyển sang mấy bức ảnh nữa.

Tất cả đều có cô.

Giây phút này Trình Hoan không còn chắc chắn như vậy nữa.

Trong lòng có chút rung động, nhưng lại bị cô sống c.h.ế.t kìm nén, tay Trình Hoan cầm có chút không chắc, suýt chút nữa làm rơi máy ảnh, cũng may lúc quan trọng vẫn giữ được dây máy ảnh.

Trời đã sáng rõ, nhưng nhiệt độ vẫn chưa tăng cao, gió biển không ngừng thổi vào, lại khiến cho người ta càng cảm thấy nóng.

Lòng bàn tay Trình Hoan bắt đầu ra mồ hôi, không biết phải đối mặt với người ấy thế nào, cô tự mình dằn vặt, cũng không biết nên hỏi thế nào.

Phải nói gì đây? Hỏi anh chụp trộm tôi có phải vì thích tôi không ư? Nếu như không phải thì phải làm sao? Nói không chừng người ta chỉ là chụp cho vui, vậy thì quá xấu hổ rồi.

Sâu trong tiềm thức, Trình Hoan không hề nghĩ tới Giang Minh Viễn sẽ thích mình, đây mặc dù là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng cô lại không phải là nữ chính, cô làm gì gặp được chàng hoàng tử đem lòng yêu cô bé lo lem?

Trong lòng cô âm thầm nhắc nhở, gần như sắp thuyết phục được bản thân, chỉ còn sót lại chút tâm tư nhỏ giấu kín, thế là Trình Hoan trả lại máy ảnh, cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi một câu: "Tại sao chỉ chụp mỗi tôi?"

Giang Minh Viễn nhận máy ảnh từ trong tay cô, chạm vào những ngón tay mát mẻ đó, bàn tay hơi rụt lại, anh nhìn Trình Hoan, bộ dạng đứng yên như cũ, nhưng lời nói ra lại khiến người khác không thể nghĩ ngợi: "Đẹp, nên chụp lại"

Tim Trình Hoan đập như đánh trống, những tia nắng chiếu lên gương mặt, nhiệt độ xung quanh như đang tăng lên, bầu không khí có chút mập mờ, cô liếc nhìn trộm Giang Minh Viễn, người ấy cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, lại càng thêm ý vị.

Bầu không khí này rất thích hợp tỏ tình, đáng tiếc hai người không có ý định muốn nói gì với nhau, lại bị người không biết nhìn sắc mặt xen vào.

Tinh Tinh theo cha mẹ cùng đi ngắm bình minh, mặc dù rất đẹp nhưng cậu đói rồi, bạn nhỏ ở bên cạnh chờ một lúc lâu, còn chưa nói muốn quay về, cậu thấy có chút nghi hoặc, lại đói, không đợi được nữa kéo lấy quần của Trình Hoan: "Mẹ ơi, bao giờ chúng ta mới đi ăn sáng vậy?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 145: Chương 145



Bầu không khí đang hoàn hảo bị phá vỡ, lời hai người định nói ra lại nuốt vào trong, tim đập nhanh cũng chậm lại, chút tâm tư đó của Trình Hoan cũng bị câu nói này của Tinh Tinh quét sạch sẽ, chỉ nghĩ rằng vừa nãy là do mình nghĩ nhiều rồi.

Trong lòng cô khẽ than một tiếng, cũng không biết là do thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, hai tay xoa gương mặt của cậu nhóc, trút một hơi, mới đưa cậu về ăn sáng.

Còn Giang Minh Viễn. Anh lại quay trở lại dáng vẻ trầm mặc lạnh lùng, cả ngày chẳng nói được mấy câu. Buổi sáng đi ngắm bình minh, ăn sáng xong họ lên du thuyền ra biển, hai người lớn dưới sự hỗ trợ của người hướng dẫn thử đi lặn nước, ngắm phong cảnh dưới biển, chơi cả một ngày, buổi tối lại quay về đảo Vĩnh An.

Du thuyền lướt biển một đêm, tờ mờ sáng ngày hôm sau đã cập bến, mấy người Trình Hoan đặt vé máy bay vào buổi trưa, khoảng thời gian buổi sáng có thể đi mua ít đồ kỉ niệm.

Đặc sản nổi tiếng nhất trên đảo Vĩnh An là đồ chạm khắc từ dừa, dùng vỏ dừa hoặc gỗ dừa làm nguyên liệu, vừa thiết thực lại có thể trang trí. Trình Hoan đi dạo một vòng trên phố, chọn một chiếc lọ đựng tiền hình con thỏ cho Tinh Tinh, mua cho mình một bộ đĩa đựng trái cây chạm khắc từ dừa, lại chọn thêm không ít đồ chơi nhỏ định quay về tặng cho nhân viên trong quán, mua xong hết rồi, lúc cô định dẫn Tinh Tinh quay về, lại phát hiện ra Giang Minh Viễn không hề chọn gì.

"Anh không mua quà về tặng cho mọi người sao?"

"Không cần đâu. Thần sắc Giang Minh Viễn lạnh nhạt.

"Ra ngoài chơi phải mua quà về tặng chứ, nếu không thì đi một chuyến uổng công rồi." Trình Hoan là người nghiện mua sắm, lúc này thấy người khác không mua gì có chút không thuận mắt, thế là chủ động kéo Giang Minh Viễn đi chọn đồ lưu niệm.

Cổ tay áo vest bị người bắt lấy, mùi hương trên người kia bay đến, Giang Minh Viễn đột nhiên sững lại, các cơ bắp trở nên căng thẳng, cũng không biết phải từ chối thế nào, giống như một con rối bị kéo về phía trước, trong mắt chỉ có bàn tay thon dài nắm lấy tay áo mình của người ấy.

Trình Hoan xách chỗ đồ lưu niệm đã được đóng gói cẩn thận, lại kéo Giang Minh Viễn đến cửa hàng lúc trước đã đi.

Ông chủ vừa bán được một đơn, đang rất vui vẻ, phát hiện vị khách đó lại tới rồi, trong lòng ông có chút căng thẳng, đừng nói là đồ vừa mua đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nghênh đón: "Quý khách còn cần gì ạ?"

"Tôi muốn mua thêm ít đồ." Một câu của Trình Hoan khiến cho mọi lo lắng của chủ tiệm đều tan biến, nụ cười trên mặt ông ấy cảng thêm rạng rỡ: "Muốn mua gì thì cứ xem, nếu như không tìm thấy gì thích hợp thì có thể đến nhà tôi xem, đồ trong nhà nhiều hơn ở đây, nếu như có yêu cầu đặc biệt thì có thể đặt làm, chúng tôi sẽ ngay lập tức điêu khắc, xong sẽ gửi đến tận nơi."

"Được, vậy chúng tôi xem một chút đã." Trình Hoan cảm ơn ông chủ, thả bàn tay nắm lấy cổ tay áo của Giang Minh Viễn, cho anh chọn: "Anh có thích cái nào không?"

Lực kéo ở cổ tay áo biến mất, Giang Minh Viễn thở phào một hơi, anh chỉnh lại quần áo, ổn định lại cảm xúc, nhìn rồi đáp lại một tiếng.

Nguyệt

Cửa hàng bán đồ thủ công này rất lớn, cũng có nhiều loại mặt hàng, nhỏ thì có khuyên tai trang sức, lớn thì có bình hoa trang sức, giá cả từ rẻ vài chục tệ đến hàng nghìn tệ.

Giang Minh Viễn đã đi công tác rất nhiều lần, nhưng chưa từng ý nghĩ đi xa phải mua đồ kỉ niệm về, bởi vì có người thúc giục, anh mới xem qua vài thứ cho có, sau đó chọn mua mấy thứ đắt nhất. Chủ tiệm bán được một đơn lớn, vui đến cười không ngậm được mồm, không những chủ động tặng kèm mấy món đồ nho nhỏ, còn lo rằng họ mang về sẽ cồng kềnh, nên miễn phí tiền vận chuyển cho họ.

Ba người tay không đi ra khỏi cửa hàng, đi ăn cơm, họ ăn trước bữa trưa, chuẩn bị lên máy bay.

Lúc máy bay hạ cánh đã là chiều tối, vừa ra khỏi cửa khoang, đã cảm nhận được không khí lạnh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm xuyên qua da thịt buốt vào tận xương tủy.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 146: Chương 146



Trình Hoan lại mặc chiếc áo lông rộng thùng thình đó, vậy mà cô vẫn thấy lạnh rùng cả mình, cô rụt cổ lại, bởi vì đôi giày cô đi không dày, những ngón chân ngăn ngắn đều đã bị đóng băng đến mức mất cảm giác rồi, thế nên cô rất ngưỡng mộ cái vị không sợ lạnh ở bên cạnh.

Giang Minh Viễn ôm Tinh Tinh đi một bên, trên người mặc bộ âu phục không thể quan thuộc hơn, bên trong áo tây trang cũng chỉ có một lớp áo sơ mi phong phanh, khiến cho người khác nhìn cũng thấy nổi cả da gà, vậy mà anh vẫn thẳng người, bước đi vững vàng, trông không hề có gì khác thường.

Đi qua cầu nối vào trong sân bay, khí lạnh cắt da cắt thịt bị chắn lại bên ngoài, khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Giang Minh Viễn đặt Tinh Tinh xuống, nói với cô: "Tôi đi lấy hành lý.

"Tôi cũng đi cùng anh" Trình Hoan nghĩ tới hai chiếc va li to đùng của mình, cũng ngại đứng đây đợi.

Nói cũng có chút xấu hổ, vốn dĩ cô tưởng mình đã tính chu đáo, cái gì cũng mang đủ, ví dụ như ga giường dép lê gì đó, sợ đồ dùng ở khách sạn không sạch sẽ, kết quả tất cả những đồ dùng cá nhân ở chỗ của người ta đều là đồ mới, chất lượng còn tốt hơn đồ mà cô mang theo, thế là những thứ này đều không hề dùng đến, mang theo lại chiếm không gian.

"Không cần đâu, tôi đi là được rồi, cô ở đây trông Tinh Tinh đi." Giang Minh Viễn thấy cô đầu bù tóc rối, rụt cả cổ lại, dáng vẻ như con chim cút vậy, thật muốn đưa tay ra vuốt một chút, có điều ý nghĩ này cuối cùng vẫn bị kìm xuống, khóe miệng anh nhếch lên, nét mặt dịu dàng: "Chút đồ đó tôi vẫn xách được."

Nói rồi liền bước đi.

Hai người Tinh Tinh và Trình Hoan đều không phải làm gì, bị không khí lạnh của thành phố C đánh phủ đầu, cả người cậu nhóc đều héo cả rồi, lúc đầu không muốn mặc áo khoác dày bây giờ lại ngoan ngoãn mặc vào, học theo động tác trong phim truyền hình trên ti vi, lẩm bẩm tên những món muốn ăn vào tối nay, mấy bữa nay ăn cơm ngoài, cậu nhóc vô cùng nhớ tay nghề của mẹ.

"Con thật ham ăn, làm sao con ăn hết được, chúng ta ăn gà nướng hạt dẻ nhé?" Trình Hoan từ chối yêu cầu, gợi ý món khác.

Tình Tinh nghĩ ngợi một chút, thấy ăn gà cũng không tồi, thế là miễn cưỡng gật đầu: "Con vẫn muốn ăn tôm!"

"Mấy ngay nay ăn nhiều thế rồi vẫn không đủ sao?" Trình Hoan khổ sở đưa tay ra, xoa gương mặt nhỏ nhắn lạnh buốt của cậu, lúc sau lại lấy cả tay còn lại đưa lên che cho cậu, miệng liền thỏa hiệp: "Vậy thì ăn tôm" Lúc hai mẹ con họ đang bàn nhau xem món canh cuối cùng ăn gì, một tiếng đàn ông kinh ngạc vang lên bên cạnh: "Ồ, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi."

Đây là người lúc trước đã chụp ảnh.

"Tôi là Diêu Đàm đây, cô còn nhớ không?" Anh ta tự giới thiệu, thái độ nhiệt tình: "Mọi người cũng vừa mới xuống máy à?"

Trình Hoan đứng dậy, gật đầu với anh ấy.

Nguyệt

"Vậy chúng ta cũng có duyên thật đấy." Nét mặt anh ta tỏ vẻ rất quen thuộc với nơi này: "Tôi cũng sống ở thành phố C, cô đang đợi ai đó sao? Có muốn đi cùng xe với tôi không, vừa hay trên xe cùng còn hai chỗ ngồi.

"Không cần đâu."

"Đừng ngại chứ, cô giúp đỡ tôi như vậy, tôi đi đưa cô về một chuyến cũng chẳng đáng gì" Câu từ chối của cô bị anh ta cho rằng chỉ là lời khách sáo, còn định nói gì đó, lại bị Tinh Tinh ngắt quãng.

Cậu nhóc đang nói chuyện bữa tối nên rất đói, bị người khác xen vào vốn dĩ không hề vui, bây giờ ông chú này còn định mang mẹ đi!

Cậu có chút ý thức được nguy cơ, Khôn Khôn ở lớp nói mẹ bạn ấy đi theo ông chú khác, sau đó cậu liền mất mẹ rồi, Tinh Tinh không muốn trở thành đứa trẻ không có mẹ đâu, thế nên vào lúc này, cậu bèn dũng cảm đứng ra.

"Chúng cháu về cùng ba!" Bạn nhỏ Tinh Tinh ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, giống như con gà trống nhỏ chuẩn bị chiến đấu, cậu 'hừ một tiếng: "Không đi với chú đâu"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 147: Chương 147



Người đó bị Tinh Tinh nói vậy có chút ngại ngùng, anh ấy lúc ở bãi biển đã thích Trình Hoan, vốn dĩ định tìm cơ hội hẹn một lần, nhưng vẫn chưa thành công, hơn nữa danh thiếp anh ta đưa dường như đã chìm xuống đáy biển, anh ta cảm thấy vẻ ngoài mình cũng không tồi, trước nay tán em nào đổ em đó, lần này thái độ của đối phương rất lạnh nhạt, ngược lại khiến anh ta càng nổi hứng thú, gặp tình huống này không những không rời đi mà còn mượn có "có duyên phận", mặt dày xin phương thức liên hệ của Trình Hoan.

Dáng vẻ không đạt được sẽ không đầu hàng, mặt anh ta còn bày ra vẻ thâm tình sến sẩm, Trình Hoan nhìn là thấy chán ghét, để đuổi người đi, tùy tiện nói một dãy số.

Diêu Đàm có được số điện thoại rồi rất vui, vừa định gọi xác nhận xem số có đúng không, mắt lại thấy có một người đi qua.

Người đó diện mạo xuất sắc, khí thế hơn người, bởi vì nguyên nhân công việc, Diêu Đàm đã nhìn thấy không ít nhân vật tầm cỡ, biết chắc kiểu người này không đụng được, sắc mặt anh ta biến đổi, không dám ở lại nữa, vội vàng chào tạm biệt Trình Hoan, nói sau này sẽ liên lạc, liền nhanh chóng rời đi.

"Vừa gặp được người quen à?" Giang Minh Viễn đi đến hỏi.

Anh đi tay không, dáng vẻ nhàn nhã, đằng sau có hai người đi cùng giúp xách hành lý, cũng không biết tìm ở đâu ra.

"Chính là người lúc trước tôi giúp chụp hình." Trình Hoan chẳng có hảo cảm gì với Diêu Đàm, không muốn nói nhiều, nói một câu định chuyển qua chủ đề khác, tiếc là cô quên mất bên cạnh còn có một tên phản bội nhỏ tuổi. Tinh Tinh đang lo rằng mẹ sẽ theo người ta đi mất, bây giờ thấy ba đi qua định cáo trạng, cậu nhảy đến trước mặt Trình Hoan, bộ dạng giống như chú gà con phẫn nộ, bán đứng mẹ sạch sành sanh: "Chú đó xin số điện thoại của mẹ."

"Ồ?" Giang Minh Viễn ý vị không rõ kêu một tiếng, nét mặt hơi trầm xuống, anh cố nhớ lại diện mạo của người đó, nhớ lại h*m m**n không thể che giấu trong mắt anh ta, nhất thời nhận ra mình không có lý do chính đáng, vậy nên không thể nhúng tay vào.

"Người đó không có mục đích tốt, đừng tiếp xúc với anh ta gần quá"

"Tôi biết, anh yên tâm đi" Trình Hoan cũng không phải trẻ con mà không nhìn thấu được chút tâm tư đó, cô xua xua tay, nói một câu để anh yên tâm: "Số điện thoại tôi đưa cho anh ta là của cửa hàng bên cạnh." Giang Minh Viễn: "..."

Anh nhất thời không biết nói cái gì, nên khen cô thông minh cơ trí, hai là hỏi cô tại sao lại cho số của cửa hàng bên cạnh, trầm mặc từ đầu đến cuối, cũng chỉ nặn ra ba chữ "Vậy thì tốt", có điều trong lòng vẫn thấy vui vẻ hơn phần nào.

Tài xế sớm đã đợi bên ngoài, ba người ra khỏi sảnh lên xe, đi về nhà Trình Hoan.

Nguyệt

Trên đường trở về, Trình Hoan bảo dừng xe ở bên ngoài một khu chợ nông sản, tự mình xuống xe mua thức ăn, Tinh Tinh ngồi trên xe nhàm chán không có gì làm nên cũng muốn xuống, cậu đi rồi, Giang Minh Viễn cũng đi theo.

Lần đầu tiên ba người cùng đi chợ nông sản, nhưng lại chẳng có chút không khí lãng mạn hay ấm áp nào.

Thịt thà, hoa quả, rau xanh, trong chợ đều có hết, cái loại mùi trộn vào với nhau, sau một ngày lên men, càng trở nên khó chịu. Tinh Tinh đã bịt mũi rồi, đến cả Giang Minh Viễn cũng nhíu mày, Trình Hoan đương nhiên cũng không thích mùi này, nhưng cũng chẳng có cách nào.

"Thức ăn trong chợ tươi mới hơn."

Trình Hoan đứng bếp, nói gì đi nữa thì hai người còn lại cũng không thể phản bác, cả nhà dùng tốc độ nhanh nhất mua những thực phẩm cần thiết, toàn bộ đều do Giang Minh Viễn xách, làm cho tài xế ngạc nhiên đến suýt rơi cả tròng mắt.

Ba người về đến nhà, Trình Hoan nấu cơm, hai cha con cùng quét dọn vệ sinh nhà cửa, nói chuyện rôm rả. Mà ở một nơi khác, Lý Khang Nhất đang xác nhận lại một lần nữa với nhân viên phục vụ anh ta quen biết: "Bà chủ của các anh ngày mai thật sự sẽ đến?"

"Chắc chắn sẽ đến, tôi lừa anh làm gì?" Nhân viên phục cụ vẫn luôn bị thúc giục cũng không thấy phiền hà, đây đã là lần thứ sáu anh ấy trả lời câu hỏi này rồi, anh ấy có chút do dự: "Anh tìm bà chủ của chúng tôi làm gì?"

Để trả lời câu hỏi này Lý Khang Nhất đã luyện rất nhiều lần, lúc nói ra cũng không hề chớp mắt: "Tôi muốn tổ chức một buổi tụ họp bạn học, có nhiều bạn học không liên hệ được, bà chủ của các anh có tên giống với bạn học của tôi, tôi định xác nhận xem có phải cùng một người không."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 148: Chương 148



"Thật sao?" Phục vụ vẫn có chút nghi ngờ, anh ta lấy điện thoại ra: "Tôi có số điện thoại của bà chủ, hay là để tôi gọi điện thoại hỏi thử xem?"

"Không cần, không cần đâu!" Chuyện vẫn chưa được làm rõ, Lý Khang Nhất đâu dám 'bứt dây động rừng', hắn vội vàng ngăn cản phục vụ lại, bịa ra một cái cớ dưới ánh mắt nghi ngờ của anh ta: "Để tôi tự xem là được, nếu như kết quả là sai thì lúng túng lắm."

"Như vậy không sao chứ?"

"Haiz, cậu không hiểu." Hắn bày ra một vẻ mặt đắn đo, giống như có việc gì khó nói. Quả nhiên hắn vừa tỏ vẻ như vậy, người kia cũng thức thời không hỏi nữa.

Đợi nhiều ngày như vậy, sự kiên nhẫn của Lý Khang Nhất đã cạn kiệt. Hắn không muốn kéo dài thêm nữa, vì vậy sau khi xác định Trình Hoan sẽ đến, hắn quả quyết xin nghỉ một ngày, mới sáng đã đến đợi.

Lần này cuối cùng hắn cũng không uổng công chờ đợi, đến mười giờ hơn, hắn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp đi vào quán ăn.

Lúc đó trong quán ăn vẫn chưa có nhiều khách hàng, nhân viên đi lại cũng rất rõ ràng. Thực ra Lý Khang Nhất đã quên Trình Hoan trông như thế nào, nhưng nhìn thấy một người ăn mặc lão luyện đi thẳng đến nhà bếp, trong lòng hắn liền căng thẳng.

Hắn vốn đã có dự cảm, từ sau khi Trình Hoan đi ra nói chuyện với nhân viên phục vụ, trong lòng lại càng thêm khẳng định. Tâm trạng hắn kích động, adrenaline tăng cao, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ mình được thăng chức.

Nguyệt

Trình Hoan đến thì không đi nữa, ở lại cho đến chiều. Lý Khang Nhất sợ lộ ra sơ hở, ở lại một lúc thì trả tiền rồi rời đi, ánh mắt luôn chú ý lên cửa ra vào.

Vì phải theo dõi người khác nên ngay cả nhà vệ sinh Lý Khang Nhất cũng không dám đi. Đến khi sắp nhịn không nổi mới đợi được người đó đi ra. Hắn không dám trì hoãn, vội vàng đuổi theo, giữ một khoảng cách vừa phải.

Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, hắn theo đuôi cũng không phải quá rõ ràng, hắn vẫn luôn bám sát theo cô. Thấy Trình Hoan đón một chiếc xe, hắn cũng lái xe đi theo.

Trình Hoan vẫn luôn sống trong môi trường an toàn, căn bản chưa từng nghĩ sẽ có người theo dõi mình. Cô lên taxi trở lại khu chung cư của mình, đi bộ về nhà, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối xong thì ra ngoài đón Tinh Tinh tan học.

Còn Lý Khang Nhất, hắn bị ngăn lại ở ngoài khu chung cư, trơ mắt nhìn Trình Hoan rời đi, lại ở bên ngoài định đợi cô đi ra. Nhưng vì Trình Hoan đón Tinh Tinh về bằng cửa sau, hắn đợi đến hơn mười giờ, đói đến rã rời nhưng lại không đợi được gì. ...

Vừa kết thúc kỳ nghỉ, các bạn nhỏ đều không có tâm tư đi học, ai nấy đều sống trong trạng thái một ngày bằng một năm. Nhưng đến lúc sắp tan học cô giáo nói ra một tin tức kéo tâm trạng của bọn chúng quay lại. Một tuần sau nhà trẻ sẽ tiến hành hoạt động thân thiết, yêu cầu ba mẹ đều phải tham gia.

Hoạt động thân thiết chính là chơi cùng ba mẹ, còn có thể nhìn ra biểu cảm bối rối ngơ ngác của bọn chúng. Các bạn nhỏ cũng không phải không vui, tâm tư đang bay bổng ra bên ngoài của bọn chúng bị thu phục một cách đơn giản như vậy, thậm chí còn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.

Thật sự muốn tuần này trôi qua nhanh một chút.

Trình Hoan đón lấy con trai từ trong tay cô giáo thì biết được thông tin này.

"Hoạt động thân thiết?"

"Vâng." Tinh Tinh vui vẻ đến bước chân cũng nhẹ hơn: "Phải có cả mẹ và ba tham gia."

"Mẹ thì không thành vấn đề, nhưng ba chưa chắc đã có thời gian" Hôm qua lúc ăn cơm anh còn nói khoảng thời gian này sẽ khá là bận rộn.

"Nhưng con thực sự rất muốn ba tham gia." Ánh mắt Tinh Tinh đầy hi vọng. Cậu nhập học đã mấy tháng nay, tiến hành ba lần hoạt động thân thiết nhưng ba chưa từng đến lần nào, ba của những bạn khác đều đã đến.

Trình Hoan cũng không muốn con quá thất vọng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy đến tối con hỏi ba thử xem ba có thể đến được không?"

"Vâng."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 149: Chương 149



"Hoạt động thân thiết?" Giang Minh Viễn có chút không hiểu thứ này: "Là làm gì?"

"Là chơi trò chơi với nhau đó ba, cô giáo bảo ba và mẹ đều phải đến" Tinh Tinh ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại, nói chuyện trò chơi trong hoạt động thân thiết với ba. Trông cậu rất hưng phấn, ngồi cũng không ngồi yên, cái m.ô.n.g nhỏ dịch đi dịch lại.

Giang Minh Viễn đặt điện thoại ở một bên, bật loa ngoài, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt. Sau vài ngày nghỉ ngơi, tài liệu cần anh phê duyệt đã chất thành một đống, có thể thấy được mấy ngày sau đều phải làm thêm giờ. Anh nhanh nhẹn ký tên mình lên một tài liệu, ngoài miệng vẫn trả lời con trai: "Lúc nào vậy con?"

"Thứ ba tuần sau ạ"

Vẫn còn một tuần nữa, tranh thủ thời gian làm xong việc, đến lúc đó có thể dành ra một ngày. Giang Minh Viễn suy nghĩ xong rồi đồng ý đề nghị của con.

Nguyệt

Anh bạn nhỏ ở đầu dây bên kia vô cùng hưng phấn, dán chặt vào ống nghe nói ra một loạt những lời ngọt ngào, khiến người ta nghe đến tê dại. Đúng như dự đoán, không bao lâu sau, giọng nói ghét bỏ của người kia xuất hiện trong âm thanh ngọt ngào của cậu bé.

Giang Minh Viễn mỉm cười, nghe giọng nói của hai người đó dường như khiến sự mệt mỏi của anh giảm đi rất nhiều. Anh đẩy tài liệu trước mặt ra, tựa lưng vào ghế thả lỏng cơ thể, điện thoại được đổi vị trí sang đặt ở bên tai. Đợi Tinh Tinh nói xong, anh mới lên tiếng: "Mẹ đâu?"

"Mẹ đang nấu cơm, có cả tôm nữa. Sau khi được ra ngoài chơi, Tinh Tinh bắt đầu yêu mùi vị của tôm, gần như bữa nào cũng muốn ăn. Bản thân cậu được vừa lòng thỏa ý cũng không quên mất ba của mình: "Ba, ba ăn cái gì vậy?"

"Ba vẫn chưa ăn, cũng không biết nên ăn cái gì?" Anh bận bịu cả một ngày, gần như cả thời gian uống nước cũng không có. Trưa nay cũng chỉ ăn qua loa, bây giờ trong dạ dày đã đói đến gần như không còn cảm giác.

"Vậy ba cũng ăn tôm đi." Tinh Tinh luôn cảm thấy thứ mà mình thích ăn người khác cũng sẽ thích, vì vậy không chút do dự mà đề nghị.

"Được, ba cũng sẽ ăn tôm."

Nói chuyện điện thoại với con trai xong, gương mặt Giang Minh Viễn vẫn giữ một nụ cười nhẹ, anh nhấc điện thoại lên gọi điện thoại nội bộ: "Giúp tôi đặt một phần cơm tối, phải có tôm."

"Vâng" Lần đầu tiên nghe thấy ông chủ chọn món ăn, Tề Sơn yên lặng trong chốc lát, vì trách nhiệm của trợ lý, anh ấy lại hỏi thêm: "Anh còn cần gì khác không?"

"Những thứ còn lại tùy cậu."

Vẫn là ông chủ quen thuộc, Tề Sơn thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì lại nghe người kia nói tiếp: "Ngày 9 để trống ra cho tôi, tôi có việc."

"Vâng, tôi biết rồi." Tề Sơn tiếp tục gật đầu. Ông chủ cuồng công việc lại chủ động cho mình nghỉ, anh ấy đã có thể dùng thái độ bình thường để đối mặt rồi.

Anh ấy không định hỏi nhiều, nhưng người ở đầu dây bên kia lại hỏi thêm một câu: "Cậu có biết tham gia hoạt động thân thiết phải chuẩn bị những gì không?"

Tề Sơn: "... Tôi không biết" Một kẻ độc thân như anh ấy thì biết được cái gì chứ?...

Ngày chín tháng một, thứ ba.

Lý Khang Nhất vừa đi đến công ti nói vài câu liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, qua hai giờ đồng hồ mới phản ứng được, hình như hôm nay không nhìn thấy sếp.

Hắn có chút nghi ngờ: "Sếp đi ra ngoài à?"

"Hôm nay sếp không đi làm." Đồng nghiệp bên cạnh nói: "Hình như là có chuyện riêng"

Ông chủ thường ngày hận không thể coi công ti là nhà lại nghỉ phép. Đây tuyệt đối là một chuyện đáng để hóng hớt, các đồng nghiệp phân tán ra nhân lúc không có cấp trên dành cả ngày để suy đoán rốt cuộc sếp đã đi đâu, bọn họ bàn tán rất sôi nổi. Đương nhiên, trong những người này cũng có hai người ngoại lệ, một người là Tề Sơn, một người là Lý Khang Nhất.

Tề Sơn thân là người thân tín, đã biết được chân tướng sự việc. Còn Lý Khang Nhất thì trong lòng có chuyện, trải qua một tuần nằm vùng, cuối cùng hắn cũng đã đi theo Trình Hoan lần mò đến nhà trẻ của đứa trẻ đó, hắn đang nghĩ tối nay sẽ đi nghe ngóng điều gì, căn bản không đặt tâm tư vào công việc.
 
Back
Top Bottom