Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 80: Chương 80



Cô xoay người về nhà, tiểu gia hỏa còn đi theo phía sau nhắc mãi, nói công viên trò chơi chơi vui bao nhiêu, Trình Hoan chỉ có thể nghe, nhịn đến lúc nấu cơm xong, mới lấp kín miệng Tinh Tinh.

Buổi tối, Trình Hoan tắm rửa xong cho Tinh Tinh, đưa cậu lên giường, lại kể chuyện dễ người ngủ, cô đi tắm rửa một cái, lúc chuẩn bị ngủ nhận được một tin nhắn.

Số điện thoại người gửi là một chuỗi số thoạt nhìn có chút quen mắt, Trình Hoan mở ra xem, trên đó chỉ có một câu rất đơn giản.

[Cảm ơn.]

Trình Hoan nhướng mày, có chút không thể hiểu được, cô không đáp lại, ném điện thoại tới một bên, lên giường tắt đèn.

Ngày hôm sau Giang Minh Viễn lại tới, lần này không đi công viên trò chơi, mà là dẫn cậu đi dạo trung tâm mua sắm, lúc trở về mang theo mấy túi lớn đồ chơi.

Nhìn người khác dọn vào, đồ chơi chất đầy sô pha, Trình Hoan nhíu mày, nói đừng chiều con như vậy. "Không sao." Giang Minh Viễn thoạt nhìn không để ý chút nào: "Thằng bé thích là được."

Người khác đều nói như vậy, Trình Hoan cũng không nói gì, chỉ là chờ Giang Minh Viễn vừa đi, cô liền thu lại hơn một nửa đồ chơi.

Tinh Tinh vốn đang chơi đùa trong biển đồ chơi, đột nhiên vài thứ đã bị mẹ tịch thu, cậu đều phản ứng không kịp, ngốc ngốc ngửa đầu nhìn túi lớn túi nhỏ bị nhét ở trên tủ bát.

Trình Hoan cất xong, xuống dưới vỗ tay, liếc mắt nhìn Tinh Tinh một cái, rồi quay đầu đi.

Tiểu gia hỏa vẫn ngốc, bản thân ở trong thư phòng ngây người thật lâu, mới dựa vào ven tường đi ra, Trình Hoan bận rộn ở phòng bếp, Tinh Tinh lại đây ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô: "Mẹ!"

"Ừ" Trình Hoan lên tiếng, động tác trên tay không ngừng.

Cô cho rằng Tinh Tinh là muốn khóc nháo muốn đồ chơi, trong lòng liền có chút phiền.

Tinh Tinh hỏi: "Mẹ, mẹ tức giận sao?"

Trẻ con tâm tư rất mẫn cảm, ai thích cậu ai không thích cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, thái độ của Trình Hoan hôm nay có chút lãnh đạm, ở trong mắt tiểu gia hỏa chính là "mẹ không thích cậu".

Nghe được lời này, động tác trong tay Trình Hoan dừng lại.

Cô buông con day trong tay, cúi đầu nhìn về phía Tinh Tinh, tiểu gia hỏa mở to mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Dọa tới cậu rồi...

Trình Hoan thở dài, có chút hối hận, cô khom lưng ôm lấy người vỗ vỗ: "Mẹ chỉ hơi tức giận thôi."

"Vì sao?" Tinh Tinh không rõ.

Trình Hoan mang cậu đi ra ngoài, hai mẹ con đối mặt ngồi xếp bằng trên sô pha, cô thở dài: "Mẹ xác thật có chút tức giận, Tinh Tinh biết vì sao không?"

Tiểu gia hỏa nhìn cô, ngón tay moi da sô pha, trực giác đoán rằng mẹ không vui khẳng định liên quan tới mình. Trình Hoan bắt lấy tay cậu, tận lực thả chậm ngữ khí hỏi: "Bảo bối hôm nay vì sao để cho người khác mua nhiều đồ chơi như vậy?"

Trên mặt Tinh Tinh đều mờ mịt: "Chú cho ạ."

Bộ dạng này của cậu, hiển nhiên không cảm thấy nhận đồ của người khác có gì không đúng.

Cũng là dạy không đủ, Trình Hoan nghĩ, nói với cậu: "Nhưng mà làm như vậy là không đúng."

"Vì sao ạ?" Tinh Tinh không quá hiểu.

Nhận quà ba mình mua khẳng định không có vấn đề gì, mấu chốt là Tinh Tinh cũng không biết người này là cha câu.

Nguyệt

Trình Hoan cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ có thể nhẫn nại tính tình giảng đạo lý, nói tùy tiện nhận đồ của người khác là không đúng vân vân.

Cô sợ tiểu gia hỏa dưỡng thành thói quen chìa tay với người khác, cũng sợ về sau người khác cho chút đồ là có thể lừa đi. Trình Hoan nói rất lâu, miệng khô khốc, tiểu gia hỏa mới cái hiểu cái không gật đầu: "Con biết rồi, về sau mẹ mua đồ chơi cho con."

Cậu nói xong, lại thò qua dính lại đây, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con không muốn vứt những cái đồ chơi đó đi."

Đều là cậu chọn từng cái một.

"Chỉ có lần này, về sau chú Giang mua đồ cho con có thể nhận, người khác không thể có biết hay không?" Trình Hoan nói lời này cũng không tình nguyện, cảm thấy ngứa răng.

Tinh Tinh gật đầu, nói đã biết.

Trình Hoan cũng không tính toán một lần là có thể khiến tiểu gia hỏa nhớ lâu, quyết định về sau nói thêm vài lần, cô trở lại phòng bếp nấu cơm, chờ nấu cơm xong bưng lên bàn, lại nghĩ tới cái gì, cầm di động gửi tin nhắn cho một người.

"Về sau đừng mua nhiều đồ như vậy, dễ dạy hư đứa nhỏ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 81: Chương 81



Giang Minh Viễn mang con trai dạo trung tâm thương mại xong liền trở về tăng ca, đối với loại người như anh mà nói không tồn tại cuối tuần, lúc Trình Hoan gửi tin nhắn tới là lúc anh đang chuẩn bị đi ăn cơm, nghe được tiếng chấn động cầm di động xem, người nọ nói làm anh có chút không quá hiểu.

Trong nhận thức của Giang Minh Viễn, hôm nay mua đồ cho Tinh Tinh căn bản không nhiều lắm, anh có mấy người anh em họ cũng có con, mỗi cái tiểu gia hỏa đều có phòng đồ chơi diện tích rất lớn, các loại món đồ chơi chồng chất không bỏ xuống được.

Giang Minh Viễn không hy vọng con trai mình thiếu cái gì so với người khác, nhìn thấy con trai thích khẳng định muốn mua, anh nghĩ như vậy, lại không nói như vậy, Giang Minh Viễn nghĩ lần đầu tiên mình làm cha, hẳn là có rất nhiều chỗ không chu đáo, mẹ đứa nhỏ nói như vậy, khẳng định cô có đạo lý, mình nghe là được.

Gửi tin nhắn xong, Trình Hoan liền không quản, chờ cơm nước xong xuôi mới xem di động, nhìn thấy người nọ đáp lại hai chữ, mới bĩu môi, cũng không biết có phải vừa lòng hay không.

Buổi tối, hai mẹ con nằm trên giường nói chuyện phiếm, Tinh Tinh bắt lấy quần áo của cô, đột nhiên hỏi một câu: "Mẹ, mẹ thích công viên giải trí không?"

Nguyệt

Sao bây giờ lại nghĩ tới cái thứ này, còn muốn đi chơi?

Trình Hoan nghĩ, uyển chuyển nhắc nhở cậu một câu: "Ngày mai con phải đi học."

Tinh Tinh trở mình, cậu hướng mặt, trên mặt tràn đầy tính trẻ con nghiêm túc: "Vì sao mẹ không thích công viên giải trí ạ?"

Trình Hoan bất đắc dĩ, này làm sao xác định: "Mẹ không có không thích."

"Mẹ gạt người." Tinh Tinh c.h.é.m đinh chặt sắt: "Mẹ chính là không thích."

Được rồi...

Trình Hoan không giải thích với cậu, tay cô vỗ sau lưng tiểu gia hỏa, trong miệng hát ru, rốt cuộc dỗ đứa nhỏ ngủ rồi.

Tinh Tinh ngủ, Trình Hoan lại nhớ tới lời cậu vừa mới nói, tiểu gia hỏa cảm thấy cô không thích công viên giải trí, hẳn là do thái độ cô biểu hiện quá rõ ràng, hiện tại nghĩ lại, ngày hôm qua cô xác thật vẫn luôn không có tâm trạng. Mặc dù đồng ý cho Giang Minh Viễn và Tinh Tinh gặp nhau, nhưng trong lòng Trình Hoan vẫn không hề dễ chịu. Cảm giác này giống như bảo vật vốn thuộc về mình lại bị người khác nhòm ngó, người đó nói chúng ta phải cùng nhau chia sẻ bảo vật này, nếu không thì sẽ có người khác phá hỏng nó.

Bạn biết anh ta nói đúng, lại không tìm được lí do để từ chối, mặc dù ngoài mặt thì đồng ý rồi, nhưng trong lòng lại rất không thoải mái.

Bây giờ Trình Hoan chính là đang ở trong trạng thái như vậy.

Cô cũng biết có một người cha là tốt cho Tinh Tinh, sau này có thể tránh được ánh mắt dị nghị của người khác, nhưng lại tức giận vì Tinh Tinh quá thân thiết với Giang Minh Viễn, một chút ưu điểm cũng mất tiêu rồi.

Trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Mang theo sự ghen tức, Trình Hoan chìm sâu vào giấc ngủ, ngày hôm sau cô đưa Tinh Tinh đến trường, lại đến quảng trường Dung Giang.

Cửa hàng bên này đã sửa xong được hơn một nửa, có lẽ khoảng tháng mười một là có thể hoàn thành, việc đào tạo nhân viên cũng tiến hành rất thuận lợi, bếp trưởng có quê gốc ở Tiêu Huyện, rất thành thạo với yến tiệc thịt cừu, mùi vị món ăn được làm ra cũng không tồi.

Ở bên Dung Giang mất hơn nửa ngày, Trình Hoan tranh thủ đi đến trường mầm non đón Tinh Tinh.

Lúc về Tinh Tinh nói muốn mua bút màu nước, hai người liền đi đường vòng, ra khỏi siêu thị, phía đối diện chính là chợ đêm.

Dạo này trời tối nhanh, các sạp hàng ở chợ đêm cũng được bày ra từ sớm, Trình Hoan nhìn qua đúng lúc thấy Từ Lệ lái xe ba gác đến.

Xe và lều mà họ dựng đều do Trình Hoan để lại, bán cho họ với giá một nửa, bởi vì mùi vị không có gì thay đổi, việc buôn bán xiên nướng của Từ Lệ rất thuận lợi, một buổi tối có thể kiếm được mấy nghìn tệ.

Về đến nhà, cô nấu bữa tối, Tinh Tinh ngồi vẽ tranh, cơm đang nấu được một nửa thì chuông điện thoại kêu lên, Trình Hoan đi đến nhìn, phát hiện không phải là điện thoại của mình, mà là đồng hồ thông minh của Tinh Tinh kêu. m thanh của đồng hồ thông minh được phát qua loa ngoài, từ phòng bếp cũng có thể nghe rõ bên kia là một giọng nam trầm thấp dễ nghe.

"Tinh Tinh, cháu đang làm gì vậy?"

"Cháu đang vẽ tranh ạ" Tinh Tinh vừa nói vừa tô màu.

Nói đến vẽ tranh, Giang Minh Viễn lại nhớ đến "Mẹ Tinh Tinh" trong bộ quần áo màu xanh tím đó, anh nhíu mày, mở miệng hỏi: "Cháu đang vẽ cái gì vậy?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 82: Chương 82



"Vẽ mặt trời, ngôi sao, còn có mặt trăng." Cậu vẽ thêm một vầng trăng lưỡi liềm bên cạnh ông mặt trời tròn như cái đĩa, lại thêm vào giữa rất nhiều ngôi sao.

"Ông mặt trời có màu vàng, ngôi sao cũng có màu vàng.." Tinh Tinh vừa vẽ vừa lẩm bẩm, Giang Minh Vũ ở đầu bên kia thi thoảng đáp lại vài câu.

Cậu vẽ xong tất cả, thưởng thức tác phẩm của mình, cầm lên đưa cho Trình Hoan xem.

"Mẹ ơi, con vẽ xong rồi."

Nguyệt

Đây là bài tập trường mầm non giao cho bọn trẻ, sau khi vẽ xong phải đưa cho phụ huynh ký tên chấm điểm. Đương nhiên là ai cũng sẽ cho con mình một trăm điểm.

Trình Hoan nhìn qua thấy rất hài lòng, bây giờ cậu nhóc vẽ ánh trăng đã giống hơn rồi, cô đặt bức tranh trong tay xuống, tìm một cây bút viết số một trăm lên đó, lại đưa bức tranh trả lại cho Tinh Tinh: "Đi đi, đừng làm mất tranh đấy nhé."

Lúc hai người họ nói chuyện, Giang Minh Viễn ở bên đầu kia vẫn chưa tắt điện thoại, anh vừa nghe âm thanh ở đầu bên kia vừa xử lý văn kiện, thấy Trình Hoan cho cậu nhóc một trăm điểm, anh cười nhẹ một tiếng: "Tinh Tinh thật là giỏi."

Tinh Tinh quên mất mình đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng động thì bị dọa giật mình, cậu mở to mắt, lại gần đồng hồ: "Là ai vậy?"

Giang Minh Viễn: "..."

Anh bị nghẹn rồi: "Là cha của con... chú Giang"

Bên này Tinh Tinh nhớ lại chú Giang là ai, hai người họ lại nói chuyện, câu được câu chăng, Trình Hoan sắp cười ngất rồi.

Không ngờ Tinh Tinh vốn dĩ không biết người đang nói chuyện với mình là ai?

Cô xoa xoa cơ mặt, cầm đồ quay trở lại phòng bếp, bật lửa nấu cơm.

Đến khi cô nấu xong cơm, Tinh Tinh vẫn đang nói chuyện với Giang Minh Viễn, chủ đề nói chuyện của cậu nhóc đều xoay quanh các bạn ở trường mầm non, đồ ăn ngon, còn có mẹ.

Giang Minh Viễn nghe con trai mình cứ lẩm bẩm về mẹ của cậu, nói mẹ nấu món gì ngon.

Cậu nhóc không nhớ hết tên của các món ăn đó, chỉ biết thịt, tôm và rau xanh, hình dung đến mấy món đó luôn chỉ có thể dùng ngon, rất ngon và vô cùng ngon.

Giang Minh Viễn nghe cậu nói đi nói lại cái này ngon cái kia cũng ngon, bản thân cũng bắt đầu thấy đói rồi. Anh nhìn đồng hồ, cầm áo khoác lên đi ra ngoài, đến khi Trình Hoan ở bên kia gọi ăn cơm, mới tắt điện thoại.

Tối nay Giang Minh Viễn phải tham gia một bữa tiệc thương nghiệp.

Loại tiệc tùng này mỗi tháng lại tổ chức vài lần, được đặt tên khác nhau, thực tế nội dung vẫn giống nhau, không có gì đặc biệt, đều rất nhàm chán.

Lúc anh đến đã là rất muộn rồi, trong phòng tiệc, rượu đèn lấp lánh. Giang Minh Viễn đi vào cửa đã có người nhận ra, chủ bữa tiệc mời anh đến phát biểu vài lời, anh cũng không từ chối nói một hai câu, nói xong lại từ chối khéo những người đến kết giao, tìm một chỗ trong góc phòng ngồi xuống.

Chu Hằng Viễn cũng ngồi trong góc, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ như cũ, thấy Giang Minh Viễn đi đến, anh ta đưa ly rượu qua: "Sao hôm nay lại đến đây?"

Giang Minh Viễn nhận lấy ly rượu đặt xuống, có chút bất đắc dĩ: "Không trốn được"

Anh không có kiên nhẫn để tham gia loại tiệc tùng như thế này, chỉ là chủ tiệc lần này đang trong giai đoạn hợp tác với Giang thị, đối phương trực tiếp mời đến anh cũng không tiện từ chối, chỉ đành tham gia.

Giang Minh Viễn là một doanh nhân trẻ nổi tiếng, dù đứng ở đâu cũng thành tiêu điểm trong mọi người, trốn trong góc cũng chỉ yên tĩnh được hai phút, lúc sau lại bị hết người này đến người khác vây quanh.

Mùi khói rượu trong bữa tiệc hòa vào với nhau khiến cho người ta có chút khó chịu, khó khăn lắm mới đối phó được với đám người này, Giang Minh Viễn nhanh chóng tìm cơ hội, nhân lúc không ai để ý lẻn ra ngoài.

Anh ra ban công, hít bầu không khí trong lành, làn gió đêm thổi qua mang theo khí lạnh, đầu óc rối bời cũng được tỉnh táo không ít.

Bữa tiệc này theo kiểu tiệc buffet, nhưng dường như chẳng có ai ăn, lúc trước Giang Minh Viễn nghe lời nói của Tinh Tinh làm cho đói cồn cào, lại uống không ít rượu, dạ dày có chút không thoải mái.

Anh chuẩn bị rời đi, gọi điện thoại cho tài xế, vừa quay người, lại nhìn thấy Sở Tầm, người lần trước xem mắt đi qua.

Hôm nay Sở Tầm trang điểm rất kỹ càng, cô ta mặc chiếc váy màu đỏ cổ chữ v, lộ chiếc eo thon, tóc được túm gọn sau đầu, vài lọn rơi xuống, càng thêm phần quyến rũ, trên tay cô ta cầm hai ly rượu, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn đính một viên kim cương to màu hồng, đi đến trước mặt Giang Minh Viễn, cười với anh: "Giang tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi." Từ lần trước cãi nhau với Cố Minh Lệ ở nhà, Giang Minh Viễn vẫn chưa về lần nào.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 83: Chương 83



Lần này bà Giang lại tìm rất nhiều cớ, đều bị anh nhìn thấu, bà Giang cũng có chút gấp gáp, nghe ngóng được bữa tiệc hôm nay, bèn bảo Sở Tầm mau chóng qua.

Sở Tầm đến từ sớm, Giang Minh Viễn vừa bước vào cô đã nhìn thấy rồi, chỉ là lúc đó xung quanh anh có quá nhiều người, không tìm được cơ hội thích hợp, mới không tiếp cận.

Khoảng thời gian này cô ta ở nhà có chút khó khăn, trong nhà chèn ép nhau, cô ta bắt buộc phải tìm ngọn núi cao hơn để dựa vào, giúp bản thân thoát khỏi tình cảnh bây giờ.

Vậy nên kể cả khi biết rằng Giang Minh Viễn không có ý với mình, cô ta vẫn nghe lời bà Giang qua đây.

Nguyệt

Giang Minh Viễn nhìn người phụ nữ trước mặt, ấn đường hơi nhíu lại.

Trí nhớ của anh rất tốt, vẫn chưa quên đối tượng xem mắt mà mẹ mình sắp xếp, bây giờ đối phương xuất hiện ở đây, tám chín phần là do mẹ mình báo tin.

Anh có chút phiền chán, nét mặt cũng trở nên lạnh nhạt, gật đầu với Sở Tầm: "Sở tiểu thư"

"Không ngờ Giang tổng vẫn còn nhớ đến tôi." Sở Tầm cười cười, dưới ánh đèn khuôn mặt tinh tế hiện rõ nét quyến rũ, ánh mắt cô ta sáng lấp lánh, đưa một ly rượu qua: "Giang tổng, tôi kính anh một lỵ"

"Không cần đâu." Giang Minh Viễn từ chối, chuẩn bị rời đi.

Anh mới đi được hai bước, Sở Tầm hình như đứng không vững, cô ta 'ối' một tiếng, bước chân đổi hướng, đổ về phía Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn theo bản năng tránh sang một bên, tay Sở Tầm bắt được cơ thể đang đứng vững của anh, vì sự cố ngoài ý muốn này, rượu trong tay cô ta bị đổ hết ra ngoài, ly rơi xuống đất vỡ thành những mảnh vụn, rượu rơi ra làm ướt ống quần của Giang Minh Viễn.

"Thật xin lỗi." Sở Tầm ngay lập tức nói lời xin lỗi, cô ta cúi người, dường như muốn lau ống quần bị ướt của Giang Minh Viễn.

Cổ váy lễ phục của cô ta khoét sâu, ở cái tư thế này, người đứng bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh trong n.g.ự.c của cô ta.

Giang Minh Viễn không cẩn thận lướt qua rồi rời tầm mắt, nét lạnh trên mặt giống như rơi xuống hồ băng vậy, anh bước qua một bên định rời đi, không biết Chu Hằng Viễn từ đâu đi ra.

Trên tay anh ta kẹp một điếu thuốc, ánh mắt quét qua ban công, lộ ra nét mặt kinh ngạc, sau đó nói với Giang Minh Viễn: "Ôi trời, có vẻ như tôi làm phiền hai vị rồi."

"Đừng nói vớ vẩn." Giang Minh Viễn cũng không quan tâm đến Sở Tầm đang muốn đứng dậy lại không vững, bước đi rời khỏi chỗ này, Chu Hằng Viễn cũng lập tức theo đằng sau, anh ta lên xe của Giang Minh Viễn, nói địa chỉ của mình, sau đó mới mặt dày cười: "Tiện đường cho tôi đi nhờ một chuyến, cậu không cảm thấy phiền chứ?"

Giang Minh Viễn không để ý đến anh ta, anh ta cũng không biết ngại, tự biên tự diễn sự việc nhìn thấy trên ban công thành chuyện theo ý mình, thấy sắp bị ăn đập đến nơi rồi mới chịu dừng lại cái mồm liến thoắng, đổi chủ đề khác: "Đúng rồi, cậu tìm thấy người đó chưa?"

Nghe đến câu hỏi này, Giang Minh Viễn bình tĩnh lại: "Rồi" một tiếng.

"Thật sự muốn nối lại tình xưa à?" Nét mặt Chu Hằng Viễn dáng vẻ hóng chuyện nói: "Không nhìn ra đấy, cậu lại thích kiểu thế à, chậc chậc."

Bởi vì lúc trước Giang Minh Viễn nhờ anh ta tìm tư liệu về Trình Hoan, Chu Hằng Viễn thuận tiện tìm luôn ảnh của người đó, quả là một mĩ nhân xinh đẹp.

"Tôi nói này, mấy lão già đó chắc chắn hối hận lắm, xem dáng vẻ đạo mạo này của cậu, tôi còn tưởng cậu thích kiểu bạch liên hoa cơ, nếu mà tặng cô em n.g.ự.c to hơn một chút, có phải là đã đạt được mục tiêu nhanh hơn rồi không?"

"Đừng có nói vớ vẩn nữa" Giang Minh Viễn quở mắng.

"Haiz, cậu đang bảo vệ người ta à?" Chu Hằng Viễn có chút kinh ngạc: "Tiểu Giang, cậu càng ngày càng thay đổi rồi, người phụ nữ này có sức hấp dẫn đến vậy sao?"

Sức hấp dẫn...

Anh không có mấy hứng thú với phụ nữ, nhưng vẫn có năng lực phân biệt cơ bản, mẹ của con trai mình, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của người bình thường, quả thực là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn.

Nhưng bọn họ không phải kiểu quan hệ như vậy.

Không thể để cho Chu Hằng Viễn coi thường người khác, Giang Minh Viễn cuối cùng cũng mở miệng giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

"Tôi nghĩ thế nào cơ?" Chu Hằng Viễn nháy mắt ra hiệu.

Giang Minh Viễn nhìn anh ta một cái, thả một quả bom: "Cô ấy là mẹ của con trai tôi."

"Cái gì cơ?!!"

Quả b.o.m này thực sự có sức công phá rất lớn, Chu Hằng Viễn suýt chút nữa kinh ngạc nhảy ra khỏi xe.

Anh ta trợn tròn mắt, đánh giá Giang Minh Viễn từ trên xuống dưới, tỏ vẻ kinh ngạc: "Người anh em, cậu lợi hại thật đấy, một phát ăn luôn!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 84: Chương 84



Giang Minh Viễn biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn rất khó coi, anh trầm mặc, bảo tài xế đỗ xe vào bên đường, xuống xe kéo Chu Hằng Viễn ra ngoài, sau đó thuận tay đóng cửa, hành động liền mạch dứt khoát.

"Đi thôi."

Chu Hằng Viễn kêu này này' đập vào cửa kính, đuổi theo được hai bước, liền bị khói xe phả đầy mặt.

Anh ta hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo bị Giang Minh Viễn kéo nhàu, vừa đưa tay ra vẫy, ngay lập tức có một chiếc xe thể thao màu tím cực kỳ chói mắt đỗ bên đường.

Nguyệt

Lấy chìa khóa từ tay tài xế, Chu Hằng Viễn khởi động xe đạp chân ga, chiếc xe thể thao lập tức lao vút đi.

Chiếc xe này của anh ta rất nhanh, chưa được bao lâu đã đuổi kịp chiếc xe thương vụ màu đen phía trước, Chu Hằng Vũ cũng không hề khiêu khích, cả đoạn đường đều giữ khoảng cách vừa phải đi theo đến khu chung cư, lại nhanh tay nhanh mắt theo vào trong thang máy.

Giang Minh Viễn chẳng thèm liếc lấy một cái, Chu Hằng Viễn cũng không thấy ngại ngùng. Nét mặt anh ta hớn hở đi theo. Vừa vào cửa, trước tiên dò xét một vòng quanh phòng, thấy không có dấu vết của người khác sống chung, mới lớn mật hỏi: "Cậu không định nhận lại con trai mình à?"

Giang Minh Viễn tháo cà vạt ném qua một bên, nét mặt lạnh lùng đi vào phòng, thay ra bộ quần áo đầy mùi rượu trên người. Lúc đi ra Chu Hằng Viễn đang dựa vào cánh cửa, hai người suýt chút nữa va vào nhau, lông mày anh nhíu lại, đạp một cước đá người ra ngoài. Đạp xong còn mở miệng, kể lại những việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây một cách đơn giản.

Nghe xong câu chuyện phiếm của bạn tốt, tính hiếu kỳ của Chu Hằng Viễn vô cùng được thỏa mãn, anh ta liếc trộm nét mặt của Giang Minh Viễn, cũng không nói mấy lời gợi đòn, ngược lại chỉ thở dài một hơi rồi đổi chủ đề, nói đến bà Giang.

"Nghe nói dạo này dì ấy đi đâu cũng dẫn theo cô con gái đó của nhà họ Sở, có vẻ như rất thân thiết." Anh ta lấy ra quả quýt mà người giúp việc theo giờ cho vào tủ lạnh, vừa vắt chéo chân ngồi trên sofa vừa bóc vỏ quýt, trên mặt vẫn là dáng vẻ hóng hớt muốn xem trò hay: "Không ít người đều cho rằng nhà cậu sắp có hỉ sự."

"Tôi không có ý định cưới cô ấy."

Giang Minh Viễn cũng từng loáng thoáng nghe qua lời đồn này, chỉ là anh đã âm thầm từ chối mấy lần, bà Giang vẫn làm như không thấy, thân là con trai, anh cũng không thể làm xấu mặt mẹ trước mặt mọi người, dường như ngoài cách chịu đựng, không còn cách nào khác.

"Suy cho cùng, tôi không đồng ý thì cũng chẳng ép tôi kết hôn được."

"Cậu nói hay thật đấy." Chu Hằng Viễn giễu cợt: "Không thể kết hôn thì không thể đưa lên tận giường sao? Đến lúc xảy ra chuyện đó rồi, để xem cậu còn trốn được nữa không?"

Anh ta quen biết Giang Minh Viễn từ khi còn nhỏ, ở bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc Giang Minh Viễn còn trẻ gặp khó khăn, Cố Minh Lệ không hề nhúng tay vào, chỉ bảo con trai phải nhẫn nhịn, bây giờ phong ba bão táp qua rồi, lại đóng vai người mẹ quyền lực, đối với vị này, anh coi thường từ trong thâm tâm, lúc nói chuyện cũng chẳng hề nể nang.

Lông mày Giang Minh Viễn nhíu lại, nhưng lại không phản bác, anh dựa vào ghế sofa, vuốt mi tâm: "Để xem thế nào đã."

"Xem cái gì? Thật ra tôi bảo này, cậu không cần phải quá để ý mẹ cậu làm gì, tùy tiện tìm một viện dưỡng lão bên nước ngoài cho bà ấy chuyển đến có phải là xong rồi không, tránh cho bà ấy ở nhà lại cứ nghĩ cách làm phiền cậu." Chu Hằng Viễn định nói ra hết suy nghĩ của mình, nhưng nói gần xong lại nhìn thấy nét mặt tỏ và không đồng tình của Giang Minh Viễn, lại xua xua tay: "Thôi vậy, nói với cậu làm gì, dù sao cũng chẳng phải mẹ tôi, người thiệt thòi cũng chẳng phải là tôi."

"Tự tôi có tính toán." Giang Minh Viễn biết người bạn này cũng là muốn tốt cho mình, có điều thân là người trong cuộc, một vài thứ không thể dễ dàng quyết định như vậy, anh nhếch môi, đổi chủ đề nói chuyện: "Nghe nói dạo này cậu làm khách sạn suối nước nóng gì đó à?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 85: Chương 85



Chu Hằng Viễn thấy anh không muốn tiếp tục câu chuyện kia, cũng phối hợp chuyển chủ đề: "Ông già nhà tôi chỉ bảo trông coi chút thôi, chứ chẳng có lợi ích gì cả..."

Hai người lại nói đến chuyện công việc.

Bạn tốt đã lâu không gặp, tối nay Chu Hằng Viễn ở lại đây một đêm, ngày hôm sau Giang Minh Viễn thức dậy đi làm, anh ta còn híp mắt cười báo với anh một tin.

Nguyệt

Chuyện anh và Sở Tầm ở bữa tiệc hôm qua bị người ta chụp đăng lên mạng rồi!

Người bình thường rất có hứng thú với chuyện của giới danh môn vọng tộc, huống hồ là Giang Minh Viễn trẻ tuổi lại nhiều tiền, ngoại hình còn đẹp trai anh tuấn, bức hình cùng với Sở Tầm vừa đăng lên liền được truyền đi rộng rãi.

Bức ảnh chỉ chụp lướt qua, chọn góc rất chuẩn, chính là lúc Sở Tầm đứng không vững, cả người sắp đổ xuống.

Lúc đó Giang Minh Viễn lùi sang bên cạnh một bước, đang trong động tác đưa tay ra, hai người dựa vào nhau rất gần, khoảnh khắc này dừng lại trong bức ảnh, quả thật giống như Giang Minh Viễn đưa tay ra định ôm lấy Sở Tầm, trông rất ám muội.

Chu Hằng Viễn vừa nói xong thì bên Sở Tầm gọi điện thoại đến xin lỗi, nói bản thân cũng không biết xảy ra chuyện gì, Giang Minh Viễn cũng không hỏi đối phương từ đâu mà có được số điện thoại di động của mình, sau khi ngắt điện thoại, gọi Tề Sơn đến phân phó một vài việc.

Tác phong của Tề Sơn nhanh nhẹn, tin đồn với Sở Tầm vừa nổi lên chưa đến hai tiếng, còn chưa kịp lan rộng, đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Chuyện này vẫn chưa xong, nhà họ Giang lập nghiệp từ hóa chất gia dụng, nhưng bây giờ chủ yếu dựa vào đất đai, trong vòng một tháng sau đó, công ty đất đai của Sở gia gặp mấy sự cố, không phải mảnh đất nhìn trúng bị cướp mất, thì là các tin tức về tai nạn và chất lượng công trình đã được ém xuống lại lộ ra, liên tiếp trong thời gian ngắn làm cho lòng người hoảng loạn, giá cổ phiếu của công ty cũng theo đó mà giảm xuống nhanh chóng.

Người tính kế nhà họ Giang căn bản không thèm giấu diếm thân phận, ông Sở vừa điều tra thì đã có kết quả, nhưng ông ta không đối đầu được với Giang Minh Viễn, liền đổ mọi sự tức giận lên "kẻ cầm đầu", hôm đó gọi Sở Tầm đến mắng chửi một trận.

Chửi xong rồi, lại tìm đến tận nhà Giang Minh Viễn xin lỗi.

Những chuyện này Trình Hoan không biết, cô không quan tâm đến mấy tin tức đó, Giang Minh Viễn cũng không để lộ ra, vẫn như cũ mỗi ngày đều gọi điện thoại nói chuyện với Tinh Tinh, cuối tuần còn dành thời gian đưa cậu ra ngoài đi chơi.

Đối với hành động của Giang Minh Viễn, lúc đầu Trình Hoan thấy rất không thuận mắt, lần nào nghe thấy giọng anh đều tỏ ra ghen ghét, nhưng thời gian trôi qua cô cũng dần quen rồi, thái độ dần dần nhẹ nhàng hơn, thấy tính cách vui vẻ hướng ngoại của Tinh Tinh, nghĩ bụng có thêm người cha này cũng không phải không tốt.

Ngày mười ba tháng mười một, quán ăn của Trình Hoan cuối cùng cũng sửa sang xong, cô lại bận rộn chạy đi làm đủ các loại giấy phép chứng nhận, đến khi nhận được giấy phép kinh doanh, đã sang đến tháng mười hai rồi.

Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, chưa hết tháng mười hai, nhiệt độ thấp nhất đã xuống tới khoảng 0 độ.

Trình Hoan dậy đánh răng rửa mặt, cậu nhóc lại khó ra khỏi giường, kêu một tiếng lại cuộn tròn trong chăn, chỉ muốn nằm trong đó cả ngày.

Trình Hoan gọi hai tiếng, thấy Tinh Tinh giả vờ như không nghe thấy, bèn thò tay vào trong, đặt lên cổ cậu nhóc.

Cô sợ lạnh, dậy sớm như vậy tay đã như đóng băng lại rồi, cậu nhóc bị lạnh đến run cầm cập, mở to mắt, hét lên một tiếng "Mẹ".

"Phải dậy thôi, hôm nay cửa hàng của mẹ khai trương, Tinh Tinh có muốn đến xem không?" Trình Hoan cười nói.

Tinh Tinh đương nhiên muốn đi, nhưng mà cậu cũng muốn cuộn vào trong chăn, hai suy nghĩ này giằng co nhau trong trí não, cậu nhóc suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy vẫn thích đi cửa hàng khai trương hơn, bấy giờ mới miễn cưỡng bò ra khỏi chăn.

Thứ bảy quảng trường Dung Giang vô cùng náo nhiệt, Trình Hoan dẫn Tinh Tinh đến, đi thẳng lên tầng ba.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 86: Chương 86



Tầng ba, bên ngoài một quán ăn Trung Quốc, cửa của quán ăn thoạt nhìn được làm từ tre trúc, hai bên cửa treo chiếc đèn lồng đỏ to, tấm biển dán bên trên cửa in một chữ "Dương" rất lớn.

(Dương: nghĩa là cừu, từ hán việt là dương)

Quán ăn vẫn đang đóng cửa, hai bên bày mấy lẵng hoa, của trung tâm thương mại, Từ Lệ, cũng có của Giang Minh Viễn tặng, Trình Hoan cũng mua vài lắng.

Đúng chín giờ, quán ăn tổ chức một lễ khai trương đơn giản, thông báo chính thức mở hàng, lượt khách đầu tiên không nhiều, dù sao thì thịt cừu không thích hợp làm bữa sáng, Trình Hoan cũng không gấp, đợi đến buổi trưa, khách hàng bắt đầu nhiều lên.

Giang Minh Viễn vẫn luôn để ý đến tình hình bên cô, nghe nói hôm nay khai trương, liền chuẩn bị qua ủng hộ, anh cảm thấy việc này rất quan trọng, chọn một bộ âu phục đẹp mắt, vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải Chu Hằng Viễn không mời mà tới.

Chu Hằng Viễn là đến ăn chực.

"Cậu có việc à?" Anh ta đứng ở cửa hỏi.

"Ừ."

"Đi ăn cơm phải không?"

Giang Minh Viễn: "..."

Sự trầm mặc của anh chính là câu trả lời tốt nhất, Chu Hằng Viễn cười híp mắt nói: "Vừa hay tôi cũng chưa ăn, cho tôi đi cùng đi."

Làm bạn tốt đã nhiều năm, nếu anh ta muốn đi cùng, Giang Minh Viễn cũng không từ chối, liền im lặng đưa theo ta theo cùng đến Dung Giang.

"Đây không phải trung tâm thương mại của nhà cậu sao?" Chu Hằng Viễn đi đường miệng vẫn không ngừng: "Cậu đến đây để làm gì? Hay là đi gặp em tình nhân bé nhỏ nào đó?"

Giang Minh Viễn: "..."

Anh không phải đi gặp tình nhân, chỉ là đến quán cơm của mẹ con trai anh ăn một bữa, nhưng không biết tại sao lại bị Chu Hằng Viễn nói thành như vậy, Giang Minh Viễn cũng có chút chột dạ.

Đằng sau bạn tốt vẫn đang lảm nhảm không ngừng, đi theo Giang Minh Viễn vào quán ăn, anh ta ngẩng đầu nhìn tấm biển: "Tôi nói này tiểu Giang, cậu cũng keo kiệt quá đấy, ai đi mời con gái người ta ăn cơm lại đến chỗ như thế này bao giờ?"

Chu Hằng Viễn cố ý lộ ra vẻ mặt chán ghét, đánh giá quán ăn từ trong ra ngoài, miệng còn phát ra tiếng chẹp chẹp, anh ta nhìn từ trái qua phải, nhìn thấy Trình Hoan tươi cười đứng ở quầy thu ngân, tiếng 'chẹp chẹp' đó liền im bặt.

"Đi thôi, vào trong nào." Giang Minh Viễn nhìn anh ta một cái, đi vào bên trong.

Có phục vụ đến hỏi đi mấy người.

"Hai người." Giang Minh Viễn nói một câu, Trình Hoan ở quầy thu ngân liền nhìn qua.

Hai người mắt đối mắt, lại làm như không có gì xảy ra, một người nhìn theo người phục vụ đi ra bàn ăn, người còn lại tiếp tục cười nói với khách hàng trước quầy thu ngân.

"Ôi trời, sao cậu không nói đến gặp cô..." Đợi ngồi vào bàn, Chu Hằng Viễn mới nhanh nhẹn trở lại, anh ta nháy mắt, dáng vẻ 'tôi biết hết nói với Giang Minh Viễn: "Sao nào, đau lòng rồi à?"

"Đừng có nói vớ vẩn nữa, tôi chỉ đến ủng hộ mà thôi." Giang Minh Viễn cúi đầu, tìm món có thể ăn được trên thực đơn, anh không thích mùi vị của thịt dê, phần lớn là gọi món chay, còn Chu Hằng Viễn, nhìn thấy người khác ăn, cũng gọi một phần lẩu cột sống cừu.

Ngày đầu khai trương giảm giá hai mươi phần trăm, việc buôn bán của quán rất tốt, họ mới vào được một lúc, chỗ ngồi đã đầy rồi, bên người còn có người xếp hàng đợi.

Mặc dù nhiều người, nhưng tốc độ lên thức ăn không hề chậm, một lúc sau món lẩu Chu Hằng Viễn gọi đã được đưa lên rồi.

Nồi lẩu làm bằng đồng, dùng rượu để tăng thêm nhiệt, miếng cột sống cừu nhúng trong nước dùng, bên trên rắc một chút rau thơm, vừa bật bếp, mùi thơm liền phả vào mặt.

Cột sống cừu cũng đã được nấu xong từ trước, nước dùng trong nồi bốc hơi cuộn lên, có thể ăn được rồi.

Chu Hằng Viễn gắp một miếng cột sống cừu, cắt một miếng thịt, lúc đầu vào miệng có chút bỏng, nhai một cái, thịt cừu mềm tơi, hòa quyện với vị nước dùng thơm ngon, khiến cho người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa. Chu Hằng Viễn liên tiếp giải quyết mấy miếng cột sống cừu, mới chầm chậm nói với Giang Minh Viễn: "Thịt này ngon đấy, không hôi tí nào, cậu thử một miếng xem"

Giang Minh Viễn bán tính bán nghi, nhưng những món chay anh gọi vẫn chưa được mang lên, lại bị mùi thơm quẩn quanh làm cho đói, bèn nhấc đũa lên định gắp thử một miếng.

Đun lâu như vậy, thịt trên cột sống cừu cũng tách ra khỏi xương rồi, Giang Minh Viễn dùng đũa chọn một miếng thịt, gắp lên cho vào miệng.

Chỉ mới thử một miếng, anh đã gật gật đầu.

Quả thực là rất ngon.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 87: Chương 87



Thịt dê mà Trình Hoan chọn là dê con nuôi thả trên thảo nguyên, chất loại thịt dê này tươi non, cũng không có vị gây như thịt dê bình thường, ngoại trừ việc mắc ra, không còn khuyết điểm nào khác.

Lẩu bò cạp cừu bị một mình Chu Hằng Viễn ăn hết một nửa, ăn xong anh ta vẫn còn chưa đã thèm, lại đi gọi thêm một phần nữa.

Gọi xong lại nói với Giang Minh Viễn: "Tình nhân nhỏ kia của cậu cũng giỏi phết đấy."

Nguyệt

Giang Minh Viễn cúi đầu cụp mi: "Đừng gọi bậy, không phải tình nhân nhỏ gì hết."

Anh gắp một miếng nấm không nhìn ra là nấm gì bỏ vào trong bát, lạnh nhạt mở miệng: "Gọi tên, cô ấy tên Trình Hoan."

"Được được được, tôi không gọi nữa." Tuy nhìn Chu Hằng Viễn không đáng tin, nhưng cũng biết lúc nào có thể đùa lúc nào không nên trêu, anh ta mở một chai bia, cụng ly với Giang Minh Viễn: "Nào uống một ly"

Trừ lúc xã giao ra, Giang Minh Viễn vốn không uống rượu, lúc này trong ly của Chu Hằng Viễn là bia, trong ly của anh lại là một ly nước sôi.

Anh em hai người cụng ly, lại nói vài lời tán gẫu, nồi lẩu thứ hai mà Chu Hằng Viễn gọi bên kia đã lên rồi. Đến cùng với nồi lẩu là một bé trai, trông rất giống với Giang Minh Viễn.

Trong quán ăn mở điều hòa, nhiệt độ khá cao, Tinh Tinh đã tháo áo lông ra rồi, chỉ mặc một chiếc áo lông cừu màu trắng.

Cậu vốn đã xinh xắn sẵn rồi, mấy tháng nay được Trình Hoan nuôi mập lên chút, nhìn qua càng khiến người ta yêu thích hơn.

Tinh Tinh vừa đến đã ngồi xuống bên cạnh Giang Minh Viễn vốn quen thuộc, chỉ vào thịt trong lẩu nói muốn ăn.

Nồi lẩu mới đưa lên, nước bên trong vẫn còn lạnh, Giang Minh Viễn bảo cậu chờ chút, đợi nóng rồi mới gắp ra một miếng thịt bọ cạp cừu lên, thổi cho nguội chút, đưa vào trong miệng Tinh Tinh.

Tinh Tinh há to miệng, nhai nuốt miếng đồ ăn, sau khi ăn xong nói còn muốn, Giang Minh Viễn lại đút cho cậu, không có chút mất kiên nhẫn nào.

Hai người một người đút một người ăn, trông thật vui vẻ hòa thuận, Chu Hằng Viễn nhìn thấy cảnh tượng này, há hốc miệng, dáng vẻ không thể nào tin được.

Anh ta có nhìn thấy Giang Minh Viễn kiên nhẫn như thế này với người khác bao giờ đâu, như vầy không phải bị ai nhập đó vào chớ?

Tinh Tinh vốn dĩ không đói, ăn được vài gắp đã nói no rồi, Giang Minh Viễn bỏ đũa xuống, rồi rút một tờ khăn giấy lau miệng cho cậu, động tác thuần thục, xem ra không phải là lần đầu tiên làm.

Tinh Tinh ăn xong đồ ăn mới chú ý tới đối diện còn có một chú nữa, cậu chớp mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Chu Hằng Viễn, lộ ra cả hai cái má lúm đồng tiền: "Chào chú ạ."

"Uầy, chú chào con." Nhóc con này giống Giang Minh Viễn quá, nhìn thôi cũng khiến anh ta cảm thấy thân thiết, Chu Hằng Viễn lần đầu gặp được Tinh Tinh, nghĩ không cho quà gặp mặt thì cũng khó mà ăn nói, anh ta lục lọi trên người, không tìm thấy thứ gì có thể tặng được, cuối cùng từ trong túi tiền rút thẳng ra một tấm thẻ: "Nào, chú cho con quà gặp mặt.

Tinh Tinh nhìn chằm chằm tấm thẻ này, lại liếc sang nhìn Giang Minh Viễn, thấy anh gật đầu rồi mới nhận quà: "Cám ơn chú ạ"

Cậu cũng không hiểu thẻ này là cái gì, chỉ cho rằng đây là tấm thẻ bình thường, cầm đến trên tay còn cạy chơi, Giang Minh Viễn chỉ nhìn cậu nghịch, cũng không ngăn cản, chỉ nói một câu đừng nhét vào miệng.

"Vâng ạ." Tinh Tinh ngồi trên ghế sô pha, đung đưa hai chân, tự chơi với mình.

Chu Hằng Viễn chỉ chú ý nhìn cậu, cả ăn cũng quên luôn, anh ta nhìn một hồi, lại nhỏ giọng hỏi Giang Minh Viễn: "Vẫn chưa nói?"

Giang Minh Viễn biết anh ta có ý gì, lắc đầu: "Vẫn chưa"

"Cậu còn lề mề cái gì nữa?"

"Cậu đừng quan tâm" Vẻ mặt Giang Minh Viễn lạnh nhạt nói: "Tôi có tính toán"

"Được thôi, dù sao cũng không phải giống của tôi." Anh ta nhìn Giang Minh Viễn bằng nửa con mắt, chuyển sang phía Tinh Tinh nhiệt tình hỏi: "Bạn nhỏ, mẹ của con đâu?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 88: Chương 88



"Mẹ ở kia" Tinh Tinh xoay người, chỉ vào quầy thu ngân.

Quầy thu ngân và bên này không có thứ gì ngăn, liếc qua là có thể thấy được, Chu Hằng Viễn nhìn một cái, lại hỏi: "Vậy ba của con đâu?"

Anh ta lên tiếng quá đột ngột, Giang Minh Viễn không kịp ngăn cản, mắt chứa d.a.o phóng qua, muốn để anh ta ngậm miệng.

Chu Hằng Viễn cười he he hai tiếng, cứ không ngậm miệng đấy, trong lòng anh ta trợn trắng mắt lên, nghĩ xem mình đây là vì ai, còn không phải là vì cậu à.

Nguyệt

"Ba của cháu.." Tinh Tinh liếc nhìn Giang Minh Viễn, lại quay đầu nhìn về phía Trình Hoan ở quầy thu ngân bên kia, trên mặt có chút mơ màng, không nói ba mình là siêu nhân nữa.

Trẻ con đơn thuần, nhưng cũng biết ganh đua lẫn nhau, các bạn nhỏ trên lớp thường tụ tập lại một chỗ nói về đồ chơi quần áo của mình, nói đồ ăn vặt, cũng sẽ nói đến người nhà.

Con nít trong nhà trẻ đa số là nhà ba đời cùng ở, bốn người già thêm cặp cha mẹ yêu thương một đứa bé. Tinh Tinh không có ông bà nội, cũng không có ông bà ngoại, cậu chỉ có mẹ, còn có một người ba siêu nhân chưa từng nhìn thấy.

Chuyện của mẹ đã nói nhiều lần rồi, mấy đứa nhỏ kia không thích nghe nữa, hỏi ba của cậu đâu rồi, Tinh Tinh đã suy nghĩ rất lâu, mới tiết lộ ra chuyện ba của mình là siêu nhân.

Xong rồi ngày hôm sau thì bị cười nhạo.

Những đứa trẻ kia nghe Tinh Tinh khoe khoang một trận ba cậu giỏi bao nhiêu, về nhà liền quấn lấy ba mẹ náo loạn. Lời nói dối của Trình Hoan cũng chỉ có thể lừa gạt con nít, ở trong mắt người lớn chính là chuyện cười. Đối với vấn đề gia đình của nhà người ta, đa số phụ huynh chỉ cười cho qua, nhưng cũng có một vài nhà, cứ phải đem sự tình bên trong bóc tách nát ra rồi nói cho con mình.

Con trẻ không giữ được mồm miệng, ngày hôm trước bị khoe khoang, ngày hôm sau nhất định phải cười nhạo lại.

Tinh Tinh bị nhóm bạn trách móc là lừa gạt, nói mẹ cậu ta bảo trên đời vốn không có siêu nhân, chỉ có ba của cậu không cần cậu nữa, mẹ của cậu gạt cậu thôi.

Câu này vừa nói ra đã nhận được rất nhiều sự đồng tình, không ít bạn nhỏ đều mở miệng nói trên đời vốn dĩ không có siêu nhân, cũng có những bạn tin tưởng nên đi ra bác bỏ, nói trong phim hoạt hình có siêu nhân đó, hai bên không ai nhường ai, cuối cùng loạn thành một cục.

Giáo viên nhà trẻ nghe thấy xảy ra tranh chấp liền vội vàng đến căn ngăn, nhưng lời nên nói đã nói rồi, cũng không có cách nào khiến người ta thu hồi lại được.

Tinh Tinh là nguồn căn gây ra sự việc này không bị thương tích gì, cậu cũng không khóc, sững sờ một ngày, buổi tối về nhà chơi trò chơi cũng không có tinh thần, rất nhiều lần muốn hỏi mẹ có phải gạt cậu không, nhưng mà cái thứ gọi là ba này đối với Tinh Tinh mà nói chỉ là một xưng hô xa lạ, cậu sa sút hai ngày rồi cũng đem chuyện này quên đi luôn.

Bây giờ bị Chu Hằng Viễn nhắc lại, Tinh Tinh mới nhớ tới chuyện này.

Mặc dù Giang Minh Viễn không hài lòng với việc Chu Hằng Viễn hỏi bậy, nhưng cũng không nói gì, anh còn nhớ lần trước Tinh Tinh trả lời câu hỏi này như thế nào, nghĩ tới là cảm thấy tâm tình không tệ.

Được con trai của mình xem là siêu nhân không gì không làm được, với phụ huynh mà nói là một chuyện rất đáng kiêu ngạo.

Chỉ là lần này, câu trả lời của Tinh Tinh lại đổi thành một câu khác.

Nhóc con nhìn về mẹ cách không xa, dường như sinh ra dũng khí cuồn cuộn, cậu nhìn sang Chu Hằng Viễn, dửng dưng nói: "Cháu không có ba"

"Con nói cái gì?" Chu Hằng Viễn còn chưa phản ứng, Giang Minh Viễn bên cạnh đã nhịn không được lên tiếng, anh nắm lấy tay của Tinh Tinh, nhìn cậu hỏi: "Ai nói với con?"

"Mẹ của Bàng Giải nói đó" Bàng Giải chính là cái đứa trẻ chỉ trích Tinh Tinh lừa gạt.

Giang Minh Viễn rất để tâm đến chuyện của con, một lớp hai mươi đứa trẻ anh đều nhớ tên hết, nghe thấy câu trả lời này, vẻ mặt của anh mới dịu lại một chút, kỳ lạ thở phào một hơi: "Bạn ấy nói xạo đó, Tinh Tinh có ba."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 89: Chương 89



Tinh Tinh không tin: "Nhưng mà con chưa từng nhìn thấy ba bao giờ"

Cậu từng thấy ba của nhà người ta, ba sẽ dẫn bạn nhỏ cùng nhau đi chơi, mua đồ chơi, mua đồ ăn, còn có thể cưỡi trên vai của ba, đương nhiên cũng sẽ bị ba đánh.

Mấy điều này Tinh Tinh đều chưa từng được thử, cái miệng nhỏ của cậu vểnh lên, nhìn chú Giang: "Mẹ Bàng Giải nói trên đời vốn dĩ không có siêu nhân, ba của cháu không cần cháu nữa.

Nguyệt

"Ba không cần con, con cũng không cần ba!" Nhóc con tức giận thở phì phì nói.

"Ba không có không cần con." Giang Minh Viễn không biết phải hình dung tâm tình hiện tại thế nào, thức ăn trước mặt cũng trở nên tẻ nhạt vô vị, anh đưa tay ra, dịu dàng xoa xoa đầu bạn nhỏ: "Ba của con cũng rất thích con."

"Nhưng mà con chưa từng gặp ba."

"Con từng gặp rồi." Giang Minh Viễn mở miệng, trong ánh mắt khó hiểu của Tinh Tinh ôm cậu lên, đi đến quầy thu ngân.

Trình Hoan đang bận rộn tính tiền, nhìn thấy Giang Minh Viễn đi tới, dùng ánh mắt hỏi.

"Có rảnh không?"

"Có, anh đợi chút" Quầy thu ngân bên này có người, Trình Hoan cũng chỉ là rảnh rang nên đến phụ, cô bỏ công việc dang dở trên tay xuống, bàn giao với người làm kế bên, đi đến bên cạnh người đàn ông: "Sao vậy?"

Quán mới ngày đầu khai trương, Trình Hoan rất nghiêm túc.

Cô trang điểm nhẹ, tóc búi sau đầu, mặc bộ đồ công sở được đặt riêng, tây trang vừa vặn càng làm tôn lên phần trước cao cao, thắt lưng nhỏ gọn, váy không tới đầu gối, lộ ra đôi chân mượt mà thẳng tắp.

Mặc dù trong lòng đang còn có việc, Giang Minh Viễn vẫn bị kinh diễm như cũ, Trình Hoan thế này nhìn không giống với thường ngày, có mang theo nét đẹp của sự giỏi giang.

Anh mở mắt ra, lấy lại bình tĩnh: "Chuyện có liên quan đến tôi và Tinh Tinh."

Nói vậy là Trình Hoan đã hiểu, chắc là Giang Minh Viễn muốn vạch trần thân phận rồi, thời gian hơn một tháng, đủ để Trình Hoan chuẩn bị tâm lý cho tốt rồi, bây giờ nghe thấy cũng không cảm thấy quá khó chịu, gật đầu nói: "Ở đây không tiện, đến nhà tôi đi"

Giang Minh Viễn cũng không phải lần đầu đến nhà Trình Hoan nữa, nghĩ quen đường quen lối rồi, vậy nên anh không dắt theo tài xế, tự mình lái xe chở con trai và mẹ nó.

Đã đến khu chung cư, Giang Minh Viễn dừng xe xong thì cả ba cùng đi vào trong thang máy.

Tinh Tinh không biết sao ăn được nửa rồi lại không ăn nữa, cậu được Giang Minh Viễn ôm ở trong lòng, cả đường không phải chạm đất, đến trong nhà, cậu lại được thả xuống sô pha, Trình Hoan ngồi một bên, Giang Minh Viễn ngồi bên còn lại.

"Tinh Tinh, có chuyện này mẹ muốn nói cho con" Trình Hoan mở miệng trước.

Trên đường Giang Minh Viễn đã nói sơ qua sự việc với cô rồi, Trình Hoan cũng hồi tưởng lại Tinh Tinh của mấy ngày hôm đó đúng thực là có hơi không bình thường, trong lòng cô ảo não, cảm thấy mình không để ý đến con, lại phiền mấy người kia sao phải nói mấy cái này với trẻ nhỏ.

Biểu cảm của mẹ rất nghiêm túc, Tinh Tinh thấy vậy, ngồi ngoan trên sô pha nhìn cô, khuôn mặt cũng nghiêm túc lên: "Mẹ ơi, mẹ nói đi."

Mặc dù đã trải qua rất nhiều lần giả thiết, Trình Hoan vẫn có chút không biết phải mở lời thế nào, cô liếc nhìn Giang Minh Viễn, hít một hơi thật sâu, nói với Tinh Tinh: "Trước kia mẹ nói ba bay đi rồi, là gạt con đó"

"Con biết." Đối với chuyện này Tinh Tinh đã có sự chuẩn bị từ trước, nghe vậy thì gật nhẹ đầu: "Ba không cần con."

Nói xong còn muốn chui vào trong lòng của Trình Hoan, muốn được an ủi.

Giang Minh Viễn ngồi bên cạnh, thoáng qua một chút chua xót, anh nhìn Trình Hoan, Trình Hoan cũng có chút ngại ngùng, cô hít mũi, nói với nhóc con: "Ba không có không cần con, trước đây ba chỉ là không tìm thấy Tinh Tinh thôi."

Giang Minh Viễn siết chặt tay, nghe Trình Hoan tiếp tục nói: "Ba của Tinh Tinh cũng rất thích Tinh Tinh, ba sẽ mang theo Tinh Tinh đi chơi trò chơi, mua đồ chơi, dạy Tinh Tinh chơi rubik, và còn biết vẽ tranh cho Tinh Tinh nữa."
 
Back
Top Bottom