Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 60: Chương 60



Ánh mắt tiểu gia hỏa chậm hơn động tác của ngón tay, chờ nói hết lời, cậu mới nhìn về phía chỗ ngồi cũ của mình.

Nơi đó đã không thấy bóng dáng của Giang Minh Viễn, bị một người khách mới tới chiếm vị trí.

Tinh Tinh gãi đầu, có chút xấu hổ thu hồi ngón tay, nói với Trình Hoan: "Không thấy chú ấy rồi ạ."

Nguyệt

"Có lẽ chú ấy về rồi, trời tối chú ấy cũng phải đi ngủ." Lúc Trình Hoan bận rộn cũng sẽ thường thường chú ý con trai ở bên kia, đối với người chú Tinh Tinh nói cô có chút ấn tượng.

Người nọ hai lần tới đây đều ăn mặc tây trang, thoạt nhìn không hợp với cảnh vật chung quanh, cũng không có hứng thú với xiên nướng BBQ, Trình Hoan nhớ rõ ngày hôm qua Từ Lệ còn nói thầm với mình, nói người nọ nướng một đống đồ ăn chỉ ăn một miếng, quá lãng phí vân vân.

Trình Hoan không thấy được dáng vẻ người nọ, cũng không biết ý đồ đến đây của anh, nghĩ đến trong thời sự nói vụ án bọn buôn người thường làm thân với trẻ em để mang người đi, trong lòng liền lo lắng.

Cô ngồi xổm xuống, sửa quần áo hơi nhăn cho Tinh Tinh, nói với cậu: "Bảo bối ngày mai con đổi sang bên này chơi đi, vừa lúc mẹ cũng có thể nhìn thấy con"

Tinh Tinh cũng không quá để ý chỗ mình chơi, nghe vậy gật đầu, nói được ạ.

"Bảo bối thật ngoan." Trình Hoan hôn một cái trên khuôn mặt cậu, nhìn thời gian, nói một tiếng với Từ Lệ, liền chuẩn bị đưa Tinh Tinh trở về.

Trình Hoan đưa con trai về nhà cũng không biết, người mà cô cho rằng là bọn buôn người, kỳ thật là lão ba đáng thương mới vừa biết mình có đứa con trai mà thôi.

Ngày hôm sau Giang Minh Viễn lại đến quán nướng này, phát hiện Tinh Tinh đã thay đổi chỗ chơi, hôm nay tiểu gia hỏa vẫn chơi khối Rubik, rất nghiêm túc, không phát hiện xa xa ngoài cửa có người nhìn cậu.

Hôm nay Tinh Tinh ngốc ở nơi quá gần giá nướng BBQ, đi qua khẳng định sẽ khiến cho Trình Hoan chú ý, hiện tại Giang Minh Viễn còn chưa tính toán đối mặt với mẹ con họ, anh đứng ở bên ngoài nhìn một hồi, trước khi bị người khác chú ý, xoay người rời đi. ...

Lúc trước Trình Hoan nhờ vả người môi giới để ý cửa hàng cho mình, rốt cuộc đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mời có tiến triển.

Sáng sớm hôm nay, Trình Hoan nhận được điện thoại của người môi giới bên kia.

Thái độ đầu kia điện thoại rất nhiệt tình: "Cô Trình phải không, lúc trước ngài bảo chúng tôi để ý cửa hàng, hiện tại bên này có mấy cái thích hợp, ngài muốn tới đây xem không?"

"Tìm được rồi sao?" Trình Hoan cực kỳ vui vẻ, liên tiếp nói vài tiếng cảm ơn: "Tôi lập tức qua liền."

Buông điện thoại, Trình Hoan đi đến bên cạnh Tinh Tinh còn ăn cái gì đó, nhéo một cái trên khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cậu.

Trong tay Tinh Tinh cầm chả giò chiên, ngốc ngốc ngẩng đầu lên: "Mẹ?"

"Bảo bối ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đi xem nhà." Trình Hoan lại nhéo mặt cậu, âm điệu nhẹ nhàng.

Tinh Tinh có chút ấn tượng với cái từ xem nhà này, lần trước mẹ nói xem nhà, không bao lâu bọn họ liền chuyển nhà.

"Chúng ta lại muốn chuyển nhà sao ạ?" Tinh Tinh hỏi, cậu hơi không nguyện ý: "Mẹ con không muốn chuyển nhà."

Cậu thích nhà hiện tại.

"Không phải chuyển nhà, là chuyển mặt bằng cửa hàng" Trình Hoan ngồi xuống bên cạnh cậu, giải thích cho tiểu gia hỏa: "Tinh Tinh, con xem hiện tại mẹ đều kiếm tiền ở bên ngoài, gió thổi qua rất lạnh đúng không?"

Cái lều ở chợ đêm không tránh được gió, thời tiết hiện tại, nhiệt độ ban đêm cũng chỉ trên dưới mười lăm độ, gió thổi tới mang theo một chút hơi lạnh.

Tinh Tinh gật đầu, trên mặt có chút sốt ruột: "Mẹ phải mặc nhiều quần áo vào ạ."

"Được, mẹ đã biết, sẽ mặc nhiều quần áo." Trình Hoan bị gián đoạn như vậy, thiếu chút nữa đã quên muốn nói cái gì, cô xoa đầu con trai mình, nói tiếp chuyện lúc trước: "Chúng ta đi lần này chính là đi xem cửa hàng, về sau mẹ liền có thể kiếm tiền trong phòng, hơn nữa buổi tối còn có thể trở về bồi Tinh Tinh.

Tinh Tinh chờ mong nhất chính là buổi tối mẹ có thể chơi cùng cậu, nghe được một câu cuối cùng liền lập tức hưng phấn lên, hai ba miếng liền ăn xong chả giò chiên trong tay, miệng còn chưa lau liền lôi kéo Trình Hoan ra ngoài: "Mẹ chúng ta xuất phát nhanh lên đi!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 61: Chương 61



"Trước không vội, nhà ở nơi đó chạy không thoát đâu" Trình Hoan rút ra một tờ khăn giấy, lau khô cái miệng bóng nhẫy của Tinh Tinh: "Mẹ còn chưa trang điểm, không thể đi ra ngoài gặp người như vậy."

"Vậy mẹ mau đi trang điểm đi" Tinh Tinh lại đẩy cô vào trong phòng: "Đi ra ngoài phải thật xinh đẹp."

"Đúng vậy, phải thật xinh đẹp mà đi ra ngoài."

Trình Hoan bị đẩy trở lại phòng, thay quần áo trang điểm xong, mang theo tiểu soái ca Tinh Tinh ra cửa. Người môi giới cách nơi bọn họ ở không xa, liền ở con đường bên ngoài tiểu khu, đang là ngày nghỉ cửa hàng thoạt nhìn lạnh lẽo, chỉ có mấy nhân viên trực ban ngồi ở vị trí của từng người.

Trình Hoan mang theo Tinh Tinh đi vào, lập tức có người tới đây tiếp đãi bọn họ.

"Cô Trình phải không? Tôi là Vương Truyền Không quản lý nơi này, đây là danh thiếp của tôi." Tay hắn đưa qua một tờ danh thiếp, lại mang theo Trình Hoan đi xem cửa hàng.

Người môi giới đề cử hai cửa hàng, đều cách nơi này không xa, điều kiện vị trí rất tốt.

"Cái cửa hàng này ở lầu 3 Trung tâm thương mại Hối Dung đường Xuân Giang, diện tích 250 mét vuông, trước đây là một nhà hàng lẩu, gần đây đóng cửa để chuyển nhượng." Vương Truyền Không lấy ra máy tính bảng, click mở bản đồ từng cái một cho Trình Hoan xem.

Cửa hàng này trang hoàng kiểu Trung Quốc, ánh đèn không quá sáng, bàn ghế bày ở trong, thoạt nhìn có chút chật chội.

"Nói đến trung tâm thương mại Hối Dung ngài cũng biết, lượng người thật sự rất lớn, sở dĩ nhà hàng này đóng cửa, cũng không phải bởi vì làm ăn không tốt, mà là có nguyên nhân khác, nếu ngài mở cửa hàng ở chỗ này, chắc chắn có thể kiếm tiền đầy túi."

Nguyệt

Vương Truyền Không khen một câu, lại giới thiệu một chỗ khác cho cô: "Cái này ở số 73 đường Tân Tự, là cửa hàng sát đường, có hai tầng, diện tích lớn hơn một chút, tổng cộng là trên dưới 400 mét vuông.

Hai cửa hàng vị trí đều không kém, ở chỗ dòng người dày đặc, nghĩ đến chỉ cần mở cửa hàng liền không có khả năng lỗ vốn.

Trình Hoan nhìn đỏ mắt, tâm động đến không được, nhưng ngẫm lại tiền tiết kiệm trên tay mình, cổ ngo ngoe rục rịch kia liền biến mất không sai biệt lắm.

"Tiền thuê hai chỗ này bao nhiêu?"

"Bảy vạn."

Trình Hoan có chút không thể tin được: "Anh nói cái gì?"

"Bảy vạn một tháng, hai nơi này đều như vậy." Vương Truyền Không nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt có chút nghiên cứu: "Nếu ngài cảm thấy đắt…"

"Không có không có." Trình Hoan lắc tay: "Sao tôi có thể cảm thấy đắt."

Cô căn bản không cảm thấy đắt, mà là, tiền thuê thế này quá tiện nghi.

Người môi giới giới thiệu cho cô hai nơi này, đoạn đường đều tốt đến không được, thuộc về nơi một đống người muốn cướp, lúc trước Trình Hoan xem, đã chuẩn bị tốt Vương Truyền Không báo ra bảng giá 10-20 vạn. Kết quả thế nhưng chỉ có bảy vạn?!

Cô bị cái bánh có nhân này rớt lên đầu có chút choáng váng, thiếu chút nữa một ngụm liền đáp ứng thuê, nhưng thời gian nhiệt huyết chỉ giằng co ngắn ngủn trong nháy mắt, bình tĩnh lại, Trình Hoan liền nhịn không được có chút hoài nghi.

Không phải cô khinh thường bản thân, vị trí cửa hàng tốt như vậy sao có thể không đến tay người khác, giữ lại đến cô, hơn nữa bảng giá còn tiện nghi kinh người như thế.

Không phải là một âm mưu chứ?

Người môi giới nhìn chằm chằm cô không bỏ, tựa hồ có chút khẩn trương, trong lòng hoài nghi lại lớn hơn rất nhiều.

Nghe nói hiện tại có cái loại âm mưu thuê nhà này, qua tay cò nhà cho người khác thuê, nói là có thể thuê thời gian bao lâu, thật ra kỳ hạn hợp đồng giữa hắn cùng chủ nhà chân chính đã đến, chờ thời gian vừa đến, chủ nhà tới thu nhà, người ký hợp đồng cùng cô lúc trước đã sớm không thấy bóng dáng.

Trình Hoan càng nghĩ càng cảm thấy cái suy đoán này có khả năng, nhiệt tình trong lòng như bị người ta dội vào đầu một thùng nước lạnh.

Cô miễn cưỡng cười cười với Vương Truyền Không, nói với hắn: "Chuyện này tôi trở về xem trước, chờ xác định lại liên hệ với anh."

"Được, được, vậy khi nào ngài xác định liền gọi điện thoại cho tôi, tôi mở máy 24 giờ." Không xác định tại chỗ làm Vương Truyền Không hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không cảm thấy Trình Hoan sẽ vứt bỏ hai nơi này, vì thế cũng còn tính là vừa lòng đưa cô ra cửa.

Đi ra khỏi cửa hàng người môi giới, Trình Hoan thở dài một hơi.

"Mẹ." Tinh Tinh vừa nãy vẫn luôn không mở miệng, chờ ra cửa, mới hỏi: "Mẹ khi nào chúng ta dọn đến cửa hàng ạ?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 62: Chương 62



"Khả năng tạm thời chưa dọn được" Trình Hoan lại thở dài.

"Vì sao ạ?" Tinh Tinh không quá rõ ràng: "Là nhà khó coi sao?"

"Không phải." Trình Hoan sờ cằm Tinh Tinh, không biết giải thích chuyện có khả năng gặp phải kẻ lừa đảo cho cậu như thế nào, cô nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình từ bỏ như vậy cũng không cam lòng, liền lên tinh thần bế Tinh Tinh lên, đi đến bến giao thông công cộng.

"Đi, chúng ta tới hiện trường nhìn xem" Nhìn xem nơi này rốt cuộc sao lại thế!

Vị trí hai cửa hàng đều không xa, ngồi xe cũng chỉ một hai trạm, Trình Hoan mang theo Tinh Tinh đến quảng trường Dung Giang, lập tức lên lầu 3.

Lầu 3 và lầu 4 ở quảng trường Dung Giang đều là nơi ăn cơm, hiện tại còn chưa tới giờ cơm, cũng đã có không ít người tới đây ăn gì đó.

Trình Hoan đi một vòng, tìm được nhà hàng "Vua lẩu" đóng cửa người môi giới nói kia, cửa sổ nhà hàng lẩu đóng chặt, tấm biển kiểu cổ vẫn còn, bộ dáng thoạt nhìn rất mới.

"Mẹ chúng ta tới ăn cơm sao?"

"Không phải ăn cơm, mẹ tới đây nhìn xem." Trình Hoan đáp lại, mang theo Tinh Tinh tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh "Vua lẩu", là một nhà hàng món ăn Hồ Nam khác, trước cửa nhà hàng có một người phục vụ không có việc gì đang đứng.

Trình Hoan đi đến bên cạnh, mở miệng hỏi: "Xin chào, xin hỏi cậu biết tại sao nhà hàng lẩu bên cạnh không mở cửa không?"

Cô hơi ngượng ngùng cười cười: "Tôi hẹn bạn cùng ăn cơm ở chỗ này"

"Là hai ngày trước, đột nhiên đóng cửa. Người phục vụ hỏi: "Cô có làm thẻ hội viên nhà hàng này không? Cái này không sao, đến chi nhánh khác cũng có thể dùng, hoặc là cô gọi số điện thoại trên tường kia, cũng có người trả lời cô."

Bởi vì nhà hàng lẩu đóng cửa quá đột ngột, mấy ngày nay vẫn luôn có người tìm tới cửa, người phục vụ gặp được không ít, hiểu biết rất rõ ràng phương án hoàn tiền.

Trình Hoan nói cảm ơn, trở về đi xem, phát hiện trên tường xác thật dán tờ giấy, viết số điện thoại, cô nhớ kỹ số điện thoại, quay lại một lần nữa, hỏi người nọ: "Cậu biết vì sao nhà hàng này đóng cửa không?"

"Tôi cũng không rõ ràng lắm."

Nguyệt

Rốt cuộc không phải một nhà, người phục vụ cũng không biết nhiều tình huống, Trình Hoan cũng không thất vọng, sau khi cảm ơn, mang theo Tinh Tinh tìm cửa hàng bánh kem, mua một phần mousse xoài cho cậu.

Trẻ con luôn khó có thể chống đỡ đồ ngọt dụ hoặc, nhìn thấy bánh kem liền quên luôn chuyện khác. Trình Hoan có thể làm cái khác, lại sao cũng không làm được điểm tâm kiểu Tây, cô lại không yên tâm làm gì đó bên ngoài, vì thế tiểu gia hỏa cũng không phải thường xuyên có thể ăn thứ này.

Lúc Tinh Tinh ăn bánh kem, Trình Hoan bấm số điện thoại vừa mới nhớ kỹ kia.

Điện thoại qua một hồi lâu mới được nhận, tiếp điện thoại chính là một người phụ nữ trẻ tuổi, hỏi Trình Hoan có yêu cầu gì.

Trình Hoan nói rõ mục đích, nói muốn hỏi một chút chuyện chuyển nhượng mặt bằng.

Bên kia sững sờ, bảo cô chờ một lát, một lát sau đầu kia điện thoại kia xuất hiện thanh âm, đổi một người khác tiếp điện thoại.

"Cô nói muốn thuê cái cửa hàng này?"

"Đúng vậy." Trình Hoan mở miệng nói: "Tôi muốn mở một nhà hàng, vừa lúc nhìn thấy nơi này chuyển nhượng, cho nên muốn hỏi một chút."

"À." Bên kia kéo dài thanh âm hỏi: "Cô là từ người trung gian biết đến tin tức này sao?"

"Đúng vậy.”

Nghe được câu trả lời khẳng định, đầu kia điện thoại rõ ràng nhiệt tình hơn không ít: "Trong điện thoại nói không rõ, hôm nào chúng ta hẹn thời gian nói chuyện đi, cô xem ngày mai thế nào? Hẹn ở quảng trường Dung Giang đi..."

"Xin lỗi ngài từ từ." Mắt thấy bên kia đã xác định thời gian, Trình Hoan không thể không đánh gãy hắn, cô có chút chột dạ mà mở miệng: "Cái kia... Tôi muốn hỏi, phí chuyển nhượng cửa hàng này là bao nhiêu?"

"Phí... Cái này tiện nghi, thời điểm thuê cửa hàng lúc ấy có ưu đãi, ba năm mới có hai trăm bốn mươi vạn, hợp đồng của tôi còn thừa một năm, chuyển nhượng cho cô liền ít đi chút, thu cô 80 vạn như thế nào? Yên tâm, cái gì cũng đầy đủ hết, bảo đảm không lừa cô."

Một năm 80 vạn...

Trình Hoan bị cái con số này đập cho có chút ngốc, thế nhưng có việc tốt như vậy xuất hiện!

Cho nên người môi giới lúc trước không phải muốn gạt cô, chỉ là thu ít tiền hoa hồng thôi sao?
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 63: Chương 63



80 vạn một năm đối với vị trí cửa hàng này mà nói giá cả đã rất ưu đãi, nhưng Trình Hoan vẫn không thuê nổi. Trong khoảng thời gian này cô làm ăn đều rất tốt, lại cũng chỉ còn dư mười mấy vạn, còn kém phí chuyển nhượng một khoản lớn, huống chi trừ bỏ phí chuyển nhượng, trang hoàng cửa hàng cũng giá cả xa xỉ.

Trình Hoan có chút mất mát, vì sao mình không thể xuyên qua sớm một chút? Cô trong lòng tiếc hận một hồi, nói với người đầu kia điện thoại: "Ngượng ngùng, hiện tại tôi còn chưa đủ tiền, này.."

Nguyệt

"Kia không có việc gì, bên này của tôi cũng không vội." Bên kia cười ha hả như cũ: "Cô tích cóp đủ tiền rồi tìm tôi cũng không muộn."

Phỏng chừng tôi còn chưa tích cóp đủ tiền thì hợp đồng của anh liền đến hạn, Trình Hoan thở dài, vẫn là nói cảm ơn với người đó.

Cúp điện thoại, nhiệt huyết của Trình Hoan cũng lui không còn một mảnh, cửa hàng tốt cũng vô dụng, không có tiền cái gì cũng đều vô nghĩa.

Tâm trạng cô không tốt, cũng không tiếp tục có hứng thú đi dạo, chờ Tinh Tinh ăn xong bánh kem, liền mang theo cậu trở về.

Tinh Tinh còn rất để bụng chuyện cửa hàng, cậu là đứa con hiểu chuyện lại hiếu thuận, nghe nói chuyển cửa hàng liền có thể không cần mệt nhọc như vậy, liền cơ hồ mỗi ngày đều phải hỏi một câu thế nào.

Trình Hoan chỉ nói còn chưa chuẩn bị tốt.

Sau khi cô trở về lại nhờ người môi giới để ý giúp, diện tích không cần quá lớn, khu vực cũng không cần tốt như vậy, chủ yếu là tiền thuê nhà tốt nhất đừng vượt qua năm vạn một năm.

Người môi giới bên kia đáp ứng rất nhanh, chính là một chốc một lát còn chưa tìm được chỗ chuyển nhượng, chỉ bảo cô từ từ.

Lần chờ đợi này, còn chưa chờ được cửa hàng, ngược lại chờ tới một cái tin tức khác.

"Ngài nói cái gì?" Trình Hoan hoãn lại, vẫn không có cách nào bình tĩnh đối với tin tức vừa mới biết: "Phá bỏ và di dời?"

"Đúng vậy, thôn Bình An phải dỡ bỏ." Người đầu kia điện thoại nói một đống điều khoản, lại nói với cô: "Khi nào cô cảm thấy rảnh thì trở về một chuyến, vừa lúc bên kia muốn đo đạc nhà, nếu không vui liền tính…”

Hắn nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Giá cả lần này rất thích hợp, bỏ lỡ lần sau không nhất định có giá tốt như vậy.”

Trình Hoan lên tiếng, nói rảnh sẽ trở về.

Cúp điện thoại, Trình Hoan vẫn có chút phản ứng không kịp.

Người vừa mới gọi điện là chủ nhiệm thôn Bình An, nói việc căn nhà bên kia bị phá bỏ và di dời.

Thôn Bình An chính là căn nhà lúc trước nguyên chủ ở, là khu tập thể của nhà xưởng xây dựng từ thế kỷ trước, ban đầu là phân cho ông bà nguyên chủ, sau này ông bà qua đời, bọn họ không có người thân khác, căn nhà liền rơi xuống đầu nguyên chủ.

Tuy biết rằng căn nhà này trên danh nghĩa thuộc về nguyên chủ, từ trước đến nay Trình Hoan chưa từng đánh chủ ý đến nó.

Thứ nhất, giá cả thôn Bình An khá cao, nghiễm nhiên là nơi bị cưỡng chế nổi danh trong thành phố, mặc cho ai thoạt nhìn đều cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không có người có khả năng dỡ nó xuống; thứ hai bởi vì quy định đặc thù nào đó của thế kỷ trước, căn nhà bên kia không có quyền sở hữu, không có biện pháp làm tài sản thừa kế.

Nói cách khác, chỉ cần chủ hộ gia đình lúc đầu qua đời, phòng ốc tự động thuộc sở hữu của nhà nước, không có quan hệ gì với Trình Hoan, chủ đầu tư trực tiếp phá hủy cô cũng không có lý do đi nói cái gì.

Trình Hoan không cho rằng chủ đầu tư bên kia không rõ chuyện này, thương nhân coi trọng lợi ích, có thể loại bỏ một nhà liền có thể tiết kiệm được mấy trăm vạn tiền phá bỏ và di dời, loại chuyện tốt như thế này sao có người có thể từ chối?

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tinh Tinh đã nhìn mẹ vài lần, cô vẫn không nhúc nhích, tiểu gia hỏa có chút lo lắng, bỏ món đồ chơi trong tay, chạy đến bên người Trình Hoan thật cẩn thận hỏi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 64: Chương 64



Trình Hoan phục hồi lại tinh thần, nhìn Tinh Tinh bên cạnh, nhíu mày nói: "Một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống."

"Ở đâu ạ?" Tinh Tinh biết bánh có thể ăn, cậu nhìn trái nhìn phải, cũng chưa tìm thấy, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn trời, vẫn là hai bàn tay trắng, liền có chút mất mát mà nói với Trình Hoan: "Mẹ con không nhìn thấy."

Nguyệt

Cho dù hiện tại tâm trạng của Trình Hoan phức tạp, cũng bị biểu hiện của tiểu gia hỏa chọc cười, cô cười cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của Tinh Tinh: "Không phải ăn bánh."

"Vậy là cái gì ạ?" Tinh Tinh không hiểu.

Trình Hoan ngô một tiếng: "Đây là một loại hình dung, nghĩa là chuyện tốt, bầu trời rớt xuống một cái bánh có nhân nghĩa là có một chuyện tốt rơi xuống trên đầu."

"A, thì ra là như vậy ạ." Tinh Tinh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại không rõ: "Chuyện tốt vì sao mẹ không vui?"

"Mẹ không có không vui." Mặc cho ai biết được cho không mấy trăm vạn đều sẽ không không vui, Trình Hoan chỉ cảm thấy có loại cảm giác không chân thật, tâm lý hoang mang rối loạn.

Cảm giác hình như mọi việc quá thuận lợi, muốn đổi cửa hàng liền có cửa hàng ở khu vực tốt như vậy giá cả còn không cao, thiếu tiền liền có tin tức phá bỏ và di dời.

Tuy rằng Trình Hoan đọc qua tiểu thuyết, nhưng tiểu thuyết nguyên tác chủ yếu nói về câu chuyện tình yêu của nam nữ chủ, cũng không viết nhiều về mấy nữ phụ, nguyên chủ vừa ra sân khấu chính là ở trong yến hội, lấy thân phận tình nhân phú hào nào đó xuất hiện, cô không biết nguyên chủ có gặp được việc phá bỏ và di dời này hay không.

Hẳn là có đi... Trình Hoan không xác định nghĩ: Nếu không dựa theo dáng vẻ lúc trước của nguyên chủ, muốn leo lên phú hào cũng không dễ dàng.

Tuy rằng cái phú hào kia vừa lùn vừa béo còn hói đầu.

Tinh Tinh bị cô ôm vào trong ngực, nâng tay nhỏ lên sờ giữa mày mẹ.

Lúc Trình Hoan cau mày tự hỏi, cậu dùng sức ẩn, vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày, nhìn đôi mắt của cô nói: "Vậy mẹ đừng nhíu mày, nhíu mày sẽ không xinh đẹp"

Trình Hoan cười, áp xuống những cái khác thường trong lòng, một lần nữa lên tinh thần. Cô lôi kéo tay nhỏ của Tinh Tinh, hôn một cái trong lòng bàn tay cậu: "Được được, không nhíu mày, bảo bối con tự mình chơi ở đây, mẹ đi làm cơm trưa cho con."

"Mẹ chúng ta cùng nhau làm!" Tinh Tinh lớn tiếng nói theo ở phía sau.

Từ lần làm bánh trung thu, Tinh Tinh sinh ra hứng thú rất lớn đối với việc nấu nướng, nếu rảnh liền muốn tới phòng bếp "hỗ trợ".

Cậu cái gì cũng không biết, nói là hỗ trợ kỳ thật chính là gây rối, cố tình còn tự mình cảm giác tốt đẹp. Trình Hoan không đành lòng đả kích sự tự tin của cậu, chỉ có thể đồng ý, cô dọn cái ghế đẩu cho Tinh Tinh, đưa cho cậu một bó rau xanh: "Tinh Tinh rửa cái này là được rồi, còn lại để mẹ làm."

"Được ạ!" Tinh Tinh xử lý đám rau xanh kia, rau là buổi sáng mua được từ dân trồng rau, loại đồ ăn nhà họ ăn, đặc biệt tươi xanh.

Tinh Tinh đứng trên ghế, bẻ nửa cái lá cải phóng tới dưới vòi nước, cậu làm rất cẩn thận, rửa sạch trong ngoài vài lần, chờ cậu tự giác vừa lòng, rau xanh ban đầu còn rất tươi ngon đã mềm oặt thành một đống, lớp vỏ cũng không biết đi đâu.

Đuổi con trai đi, Trình Hoan tay chân lanh lẹ vo gạo nấu cơm, dùng măng tây xào tôm bóc vỏ, chưng một chén trứng nhỏ, lại xào rau xanh.

Lúc cô để rau xanh lên mâm, quay đầu vừa thấy, quả nhiên Tinh Tinh còn chưa rửa xong đám thức ăn kia. Đưa đến tay cậu là một cây cải thìa hoàn chỉnh đã sụp đổ, biến thành một đoạn lớn bằng đốt ngón tay, lúc Tinh Tinh rửa sẽ xé hai tầng màng, thức ăn rửa sạch hoàn toàn không tươi ngon, được cậu bày ngay ngắn bên cạnh bồn rửa, thoạt nhìn ngoại trừ vứt đi cũng không có tác dụng khác.

Trình Hoan bất đắc dĩ thở dài, âm thầm hy vọng hứng thú đối với phòng bếp của Tinh Tinh có thể sớm biến mất, cô bưng đồ ăn đến bàn cơm, quay đầu kêu Tinh Tinh một tiếng.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 65: Chương 65



"Mẹ, mẹ từ từ." Tinh Tinh đầu cũng chưa nâng: "Con lập tức rửa xong."

Trình Hoan đi đến phía sau cậu, lập tức ôm tiểu gia hỏa xuống dưới mặt đất, giơ tay tắt vòi nước. Tinh Tinh bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên ngốc ngốc nhìn cô, Trình Hoan chọc cái trán của cậu: "Mẹ đều nấu xong cơm rồi."

"A..." Tinh Tinh nhìn một chút rau cải cuối cùng trên tay, lại xoay người nhìn bàn ăn, cậu nghĩ nghĩ, giơ tay giao lá cải cho Trình Hoan: "Vậy buổi tối mẹ làm cái này."

"Được rồi." Trình Hoan đem đồ vật xoa trong lòng bàn tay, vỗ đầu Tinh Tinh bảo cậu đi đến bàn ăn.

Nguyệt

Tinh Tinh chạy chậm ra ngoài, Trình Hoan xoay người, đem đám rau xanh bên cạnh bồn rửa gom lại vào tay, ném hết vào thùng rác.

Sau đó lấy chén từ tủ chén, múc hai chén cơm mang đi.

Cơm nước xong, Trình Hoan liền chuẩn bị trở lại thôn Bình An nhìn xem.

Cô cũng nghĩ kỹ, bản thân không quyền không thế, người khác thật sự không tội gì tính kế cô, nói không chừng cô nơi này cảm thấy mấy trăm vạn là một số tiền khổng lồ, chủ đầu tư người ta căn bản không để trong mắt.

Bởi vì nghe nói một bộ phận thôn Bình An đã dỡ bỏ, Trình Hoan cảm thấy chỗ kia không an toàn, liền không định mang theo Tinh Tinh đi cùng.

Cô đem tiểu gia hỏa gửi gắm cho hàng xóm cách vách, xử lý xong mới ra cửa.

Vừa ra đến trước cửa, Tinh Tinh dùng sức vẫy tay với cô, bảo mẹ về sớm một chút, vẫn luôn chờ cửa thang máy đóng lại, tiểu gia hỏa mới không muốn mà bị dì hàng xóm đưa về.

Trình Hoan xuyên qua đã hơn hai tháng, chỉ ngây người ở thôn Bình An ngắn ngủn mấy ngày, lúc cô đi nơi này còn tính náo nhiệt, hiện tại trở về, nhà ngang đằng trước đã bị dỡ xuống một nửa, thép lõa lồ bên ngoài, gạch rơi trên mặt đất, thoạt nhìn thật hoang vắng.

Đội phá bỏ và di dời của chủ đầu tư ở ngay trong thôn Bình An, Trình Hoan tìm người hỏi thăm, gõ cửa đi vào.

Trong văn phòng tạm thời có không ít người, cãi cọ ầm ĩ, cô đợi một hồi lâu, rốt cuộc chờ một nhóm người đi, mới đi đến trước bàn làm việc.

Nhân viên công tác ở đây còn tính nhiệt tình, hỏi nơi cô cô, liền mở miệng giới thiệu điều kiện bồi thường di dời cho cô.

Lúc trước chủ nhiệm đã nói cho cô điều kiện bồi thường không sai biệt lắm, chia làm hai loại tình huống, muốn nhà hoặc là đòi tiền.

Muốn nhà, bố trí nhà ở ngoại ô thành phố, thuộc về khu vực đang mở rộng ở nội thành, dựa theo tiêu chuẩn một đổi ba, chính là một mét vuông nhà ngang có thể đổi ba mét vuông nhà ở ngoại ô thành phố nếu không nhà muốn đòi tiền, đó chính là một mét vuông năm vạn, không kém bao nhiêu thị trường chung quanh.

Cái trợ cấp phá bỏ và di dời này không thể nói không hậu đãi, đại đa số hộ phá bỏ và di dời đều đáp ứng rất thống khoái, ngẫu nhiên có hộ muốn ăn vạ thêm nhiều tiền, chủ đầu tư cũng mặc kệ, tùy, dù sao không có khả năng bồi thường thêm.

Trình Hoan đối với điều kiện này không thể vừa lòng hơn, cơ hồ lo lắng nhiều liền đồng ý.

Chuyện sau đó càng đơn giản, đăng ký hộ khẩu, đi đo đạc phòng ốc, ký tên xác nhận, lấy tiền chạy lấy người.

Trình Hoan vốn tưởng rằng căn nhà kia nhiều nhất cũng chỉ 60 mét vuông, kết quả đo đạc không biết như thế nào đo ra 75 mét vuông. Dựa theo năm vạn một mét vuông mà tính, Trình Hoan được bồi thường 375 vạn, cô ký tên, cầm chi phiếu đi ra khỏi phòng phá bỏ và di dời, trở lại nhà thuê, toàn bộ quá trình một bộ dạng như kiểu mộng du.

Thang máy tới tầng lầu, Trình Hoan cầm chìa khóa mở cửa, rất nhiều lần mới đúng khóa, cô đứng ở cửa, nhìn trong phòng trang trí quen thuộc, mới hoảng hốt bừng tỉnh.

Cô lấy ra tờ chi phiếu vuông vức từ trong túi, kiểm tra số tiền trên đó vài lần, trên mặt rốt cuộc lộ ra biểu tình khó có thể tin được.

Cô đây là bắt được tiền? 375 vạn? Từ lúc xuất phát đến khi trở về chỉ ba tiếng đồng hồ!

Trình Hoan lại cúi đầu xem con số trên chi phiếu, thở phào một hơi.

Này hiệu suất cũng quá cao đi!
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 66: Chương 66



Dù sao thì, chỗ tiền này cũng lấy được rồi.

Trình Hoan mất hơn nửa tiếng đồng hồ điều chỉnh tại tâm trạng, ra ngân hàng chuyển số tiền trên chi phiếu vào tài khoản, nhân viên ở đó nhiệt tình đón tiếp cô, còn giới thiệu cho cô rất nhiều dịch vụ quản lý tiền bạc.

Nhưng mà Trình Hoan không hiểu gì về quản lý tiền bạc, với bọn họ hữu duyên vô phận, chỉ đành nói lời từ chối.

Về đến nhà, Trình Hoan định gọi điện thoại cho người phụ trách của "Vua lẩu", nhưng khi tìm thấy số điện thoại của người đó cô lại do dự.

Người môi giới giới thiệu cho cô hai chỗ, lúc đó cô chỉ xem một chỗ rồi không xem nữa, dù sao bây giờ cũng có tiền rồi, hà tất không xem xét thêm một chút?

Trong lòng Trình Hoan nghĩ vậy, ngay lập tức hành động.

Cô gọi điện thoại cho Từ Lệ, nói hôm nay cô không đến làm việc, lại nhờ hàng xóm để ý Tinh Tinh một chút, Tinh Tinh cũng muốn đi cùng cô, nhưng Trình Hoan thấy chỗ đó quá xa, liền từ chối.

Năm giờ rưỡi là thời điểm bắt đầu bị tắc đường, từ đây không có tuyến xe buýt hay tàu điện ngầm nào dẫn thẳng đến số 73 đường Tân Tự, lại không bắt được taxi, Trình Hoan đứng bên đường hít đầy khói bụi, cuối cùng quyết định đi bộ qua đó.

Đường Tân Tự là con đường nằm đằng sau khu chung cư, Trình Hoan đi qua đó, nhìn thấy một tòa kiến trúc ở trên đường, ghi số nhà 296. Cô dựa vào số nhà cứ thế đi thẳng về phía trước, số nhà càng lúc càng nhỏ dần, có một đoạn rất hoang vắng, dường như không thấy nổi một bóng người, trong lòng Trình Hoan nghi hoặc, đi thêm một đoạn, thấy dòng người ngày một đông, mới yên tâm hơn chút.

Số 73 nằm cạnh một phố bar, mỗi tối đều rất đông người qua lại.

Lúc Trình Hoan đi, vừa hay kịp lúc những người ở đây chuẩn bị đi làm, vỉa hè không rộng, nam thanh nữ tú trên người tỏa ra hương thơm lướt qua, người thì đi một mình người lại đi theo cặp, thi thoảng lại có mấy người trông giống đám côn đồ lưu manh đứng bên đường, huýt sáo với mấy cô gái đi ngang qua, ngay cả Trình Hoan cũng không may mắn thoát khỏi.

Dường như không tìm được mặt tiền của cửa hàng, cô liền loại bỏ địa chỉ này trên danh sách, nhưng dù sao cũng đã tới rồi, Trình Hoan lại không có thói quen bỏ dở giữa chừng, nên dựa theo biển số nhà tiếp tục đi tìm.

Quả giống như bên môi giới nói, số 73 là một tòa nhà hai tầng có mặt tiền sát đường, nhưng chủ tiệm vẫn đang kinh doanh, là một nhà hàng chuyên về tôm hùm.

Thật ra không phải mỗi nhà hàng hàng này, trên đường đến đây Trình Hoan cũng nhận ra, cả con đường này phần lớn đều kinh doanh tôm hùm, thi thoảng mới có một quán bán lẩu hoặc hủ tiếu gà.

Việc làm ăn của tiệm không tồi, chưa đến giờ cơm, gian chính trong quán đã ngồi đầy bốn năm bàn, Trình Hoan đứng ở cửa xem một chút, không dừng lại lâu, liền quay đầu rời đi.

Lúc quay về trời càng lúc càng tối, ánh đèn đường bắt đầu bật sáng. Đi đến con phố bar đó, trên đường chỉ còn lác đác vài người. Dưới ánh trăng, cây xanh bên đường phản chiếu xuống đất những cái bóng ảm đạm, gió thu thổi qua, đem theo chút hơi lạnh đến nổi da gà.

Trình Hoan không biết tại sao tự nhiên lại nhớ đến mấy câu chuyện ma, con người cô từ trước đến nay luôn có chút nhút nhát, lúc trước xem một bộ phim kinh dị, buổi tối sợ đến mức không dám dậy đi vệ sinh, sau khi xuyên không lại càng nhút nhát hơn, luôn cảm thấy có ma quỷ ở bên cạnh mình, mấy ngày mới bắt đầu mở sạp hàng, trên đường về cô luôn có những suy nghĩ đáng sợ đó, sau này quen dần, mới không còn sợ như vậy nữa.

Trong lòng Trình Hoan nghĩ về những thứ linh tinh đó, bước đi càng lúc càng nhanh, phía trước có một ngã tư đèn đỏ bị hỏng đèn, nhưng không phải là đèn hỏng hẳn, mà là sáng được hai giây lại nhấp nháy vài lần. Trình Hoan lúc đầu nhìn thấy bị dọa đến tim như ngừng đập.

Nguyệt

Bước chân cô chững lại, lúc sau đi lại càng nhanh, mắt nhìn thẳng về trước không dám quay đầu lại. Đèn đường lại nhấp nháy mấy cái, Trình Hoan cả người phát run, nắm được quy luật xong cũng không còn sợ nữa, cô nhướn mi, nhìn đèn đường ở chỗ không xa suy nghĩ một chút, khi đếm đến ba quả nhiên nhìn thấy đèn đường tắt một lát rồi lại sáng lên, lúc này Trình Hoan mới hài lòng, cúi đầu tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Ngày mai phải gọi điện lên cơ quan quản lý của thành phố phản ánh lại, cái kiểu đèn đường thế này rất dễ gây ra tai nạn giao thông.

Gió thổi qua, bóng cây đung đưa, đèn tắt lại sáng lên, bầu không khí vẫn đáng sợ như vậy, Trình Hoan bước chân nhanh hơn, từng bước từng bước đi ra khỏi khoảng chiếu sáng của ánh đèn đó.

Qua đoạn đường này, cô nhẹ nhõm thở phào một hơi, không nhịn được sự tò mò quay đầu lại nhìn.

Nơi này không biết là vì sao, dường như chẳng hề liên quan gì đến cảnh phồn hoa nơi trung tâm thành phố, đến đường cũng kém chất lượng hơn chỗ khác.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 67: Chương 67



Trình Hoan quay đầu lại, không chú ý bước chân, lúc nhấc chân lại vấp phải một hòn đá nhô lên.

Lúc thân thể không vững đèn đường lại nhấp nháy, Trình Hoan không kịp quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh đèn chập chờn, hình như có bóng người vụt qua.

Trình Hoan: "!!!"

Cô ấy nín thở theo bản năng, lập tức quay đầu, vô số câu chuyện ma quái hiện ra trong đầu, Trình Hoan sợ phát khiếp, nhưng lại không dám chạy, chỉ có thể dốc sức bước nhanh hơn.

Cô liều mạng đi về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn, cuối cùng cũng đi qua chỗ vắng vẻ lạnh lẽo đó, nhìn thấy bóng người trên đường, cuối cùng Trình Hoan cũng không còn sợ nữa, cô lại nhớ lại bóng người lúc nãy mình nhìn thấy.

Ở đây nhiều người như vậy, kể cả là ma đi chăng nữa, cũng không dám làm gì cô, Trình Hoan nghĩ vậy, liền dũng cảm quay đầu lại.

Cái gì cũng không có.

Cô có chút nghi ngờ bản thân liệu có phải quá căng thẳng mà sinh ảo giác không, cũng có khả năng đó, lúc đó vốn dĩ có gió, đèn đường lại nhấp nháy, nói không chừng đó là bóng cây bị gió thổi đung đưa khiến cô phát sinh ảo giác. Vẫn còn tốt chán!

An ủi bản thân xong, cuối cùng Trình Hoan cũng thoát khỏi nỗi sợ hãi, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, phải chạy một quãng đường dài như vậy, sự hứng khởi kiếm được một khoản tiền lớn đã bị dập tắt.

Chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa, tài xế đang đợi chỉ thị của một người khác ngồi trong xe.

"Đi về thôi."

"Vâng ạ."

Hôm nay Giang Minh Viễn đi gặp mấy vị lãnh đạo của thành phố, trong lúc nói chuyện có nhắc đến vấn đề về đoạn đường Tân Tự. Đoạn đường này cũng rất kỳ lạ, hai đoạn đầu đường thì vô cùng náo nhiệt đông đúc, còn đoạn giữa lại không thể phát triển được cái gì.

Buổi sáng nói chuyện nhắc đến vấn đề này, sau khi tan làm Giang Minh Viễn liền cùng tài xế qua đó xem một chút, anh xuống xe đi một vòng, trong lòng chợt nảy ra một ý, đang chuẩn bị quay về, lại nhìn thấy một bóng hình có chút quen thuộc.

Lúc đầu anh tưởng mình nhìn nhầm rồi, xác nhận lại mấy lần mới chắc chắn đó là mẹ của Tinh Tinh, Giang Minh Viễn có chút nghi hoặc, tại sao cô lại đến chỗ này, nghĩ kỹ một chút thì hiểu ra rồi.

Lúc đó anh bảo trợ lý đi sắp xếp cửa hàng, để Trình Hoan không nghi ngờ, đặc biệt thêm vào một vài địa chỉ khác, thấy hướng cô đi, chắc là đến xem cửa hàng.

Đoạn đường này ít người qua lại, cũng là đoạn đường có tỷ lệ tội phạm rất cao, để cô đi một mình Giang Minh Viễn có chút không yên tâm, lại không thể mời cô lên xe cùng, định là đi cùng cô một đoạn, tránh cho xảy ra chuyện gì.

Kết quả ý tốt của bản thân lại biến thành ý xấu.

Lúc Trình Hoan quay đầu lại, Giang Minh Viễn bởi vì ánh đèn nhấp nháy nên nhất thời thất thần, đến khi phục hồi thị giác, lại nhìn thấy người phụ nữ đằng trước có chút hoảng loạn.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Giang Minh Viễn cũng có thể lờ mờ đoán ra, trong lòng anh có chút hối hận, cảm giác hành động của bản thân giống như bị thiểu năng vậy.

Bởi vì phản ứng của Trình Hoan, Giang Minh Viễn cũng không dám đi theo nữa, anh quay trở lại xe, bảo tài xế chầm chậm lái theo phía sau, còn bảo không được đi quá gần, sợ dọa đến người ta.

Đến khi đến nơi có nhiều người, Giang Minh Viễn mới bảo tài xế quay đầu xe, có điều anh cứ nghĩ tới Trình Hoan lại cảm thấy có chút áy náy, định bồi thường cho cô ấy gì đó, nhưng lại không biết nên tặng gì.

Khác với Giang Minh Viễn, Trình Hoan rất rộng lượng, về đến nhà liền quên gần hết mọi chuyện.

Nguyệt

Cô sang nhà hàng xóm đón Tinh Tinh về, bắt đầu nấu cơm tối, để đối phó với sự truy vấn của cậu nhóc về chỗ rau xanh đáng thương, Trình Hoan đành phải xào một đĩa rau cho bữa tối.

Cuộc sống bận rộn, đến khi hai mẹ con họ ăn cơm xong đã là tám giờ rồi, Trình Hoan nghĩ muộn rồi cũng không nên làm phiền người ta, bèn nhịn lại sự hưng phấn háo hức của mình, để ngày hôm sau mới gọi điện thoại.

Vẫn như cũ, nhân viên chuyển máy cho người phụ trách, người đó giọng điệu nhiệt tình, cho Trình Hoan số điện thoại di động của mình, rồi hẹn chính xác thời gian và địa điểm.

"Được rồi, vậy đến lúc đó gặp." Trình Hoan đặt điện thoại xuống, quay đầu cười hì hì với Tinh Tinh đang ăn cơm: "Bảo bối à, chúng ta sắp chuyển đến cửa hàng mới rồi, chính là cửa hàng lần trước chúng ta đi đó, con còn nhớ không?"

"Thật vậy ạ?" Tinh Tinh đang ăn lòng đỏ trứng trong sự đau khổ, nghe lời này thuận thế vứt luôn thứ trong tay, nhảy cẫng lên nói: "Mẹ, con cũng muốn đi."

Cậu vẫn còn nhớ ở đó có món bánh gato rất ngon!

"Con không được đi." Trình Hoan vô tình từ chối: "Hôm nay là thứ hai, con phải đến trường mầm non rồi."

Trình Hoan nhìn cậu nhóc uống đến giọt sữa cuối cùng, lấy giấy ăn lau miệng cho cậu, cầm chiếc cặp sách đã chuẩn bị sẵn, xoa đầu cậu nhóc: "Đi nào, xuất phát thôi"

Tinh Tinh nhún vai, vâng một tiếng, đây là lần đầu tiên sau hơn một tháng nhập học cậu cảm thấy chán ghét việc đi học đến như vậy.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 68: Chương 68



Đưa Tinh Tinh đến trường xong, Trình Hoan về thay một bộ quần áo khác, đi đến quảng trường Dung Giang nơi đã hẹn với Hồ Thiên Hoa.

Bọn họ hẹn gặp nhau ở "Vua lẩu", lúc Trình Hoan đến, Hồ Thiên Hoa đã ở đó rồi.

Hồ Thiên Hoa hơn ba mươi tuổi, chiều cao trung bình, có chút mập, là một người trông rất ôn hòa, nhìn thấy Trình Hoan đi qua đây, anh ấy đứng dậy tiếp đón.

"Cô là cô Trình phải không?" Anh ấy cười hỏi: "Sáng nay cô đã ăn gì chưa, nếu chưa thì tôi biết một chỗ ngon lắm."

Trình Hoan cười trả lời: "Không cần đâu ông chủ Hồ, tôi đã ăn rồi."

"Vậy được, chúng ta vào xem cửa hàng thôi." Hồ Thiên Hoa cũng không nhiều lời, nói rồi quay người, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, mở cửa Vua lẩu, đưa tay lên: "Xin mời."

Trình Hoan đi theo vào bên trong.

Quán lẩu đóng cửa mấy ngày, bên trong không tránh khỏi bụi bẩn, Hồ Nhất Hoa bật đèn, dẫn Trình Hoan đi xem một vòng.

"Vua lẩu" có diện tích hai trăm năm mươi mét vuông, trừ đi phòng bếp thì còn khoảng hai trăm ba mươi mét vuông, lượng bàn ghế trong quán rất nhiều, Trình Hoan đếm qua một chút, chỗ này đặt khoảng năm mươi bàn.

Hồ Thiên Hoa vừa nhìn vừa nói với Trình Hoan: "Đồ trong quán vẫn còn mới, nếu như Trình tiểu thư định làm lẩu, tôi có thể tặng kèm những thứ này cho cô."

Anh ấy cười, bộ dạng như Bồ Tát vậy: "Cái này không tính tiền."

Trình Hoan nói cảm ơn, lại có chút nuối tiếc: "Nhưng mà tôi lại không định làm lẩu."

Nguyệt

"Ồ, thế thì thôi vậy." Mất một cơ hội làm ăn, Hồ Thiên Hoa có chút thất vọng, anh ấy cười cười, lại hỏi: "Xem xong rồi, Trình tiểu thư thấy thế nào?"

"Rất ổn."

Hồ Thiên Hoa nhẹ nhõm phần nào, anh tìm được chiếc khăn, lau sạch sẽ bàn bên cạnh, mở lời mời: "Vậy chúng ta ngồi xuống bàn bạc một chút chứ?"

Hồ Thiên Hoa chuẩn bị rất chu đáo, Trình Hoan vừa ngồi xuống, anh ấy liền lấy những đồ trong cặp đựng giấy tờ đưa cho cô.

Trình Hoan xem rất cẩn thận, có gì không rõ thì nói ra, Hồ Thiên Hoa cũng trả lời rất rõ ràng và vô tư.

Sau khi xem xong các văn kiện và hợp đồng, Trình Hoan cảm thấy không có vấn đề gì, lại trả giá cho có, không ngờ Hồ Thiên Hoa lại rất dễ tính, chỉ suy nghĩ một chút, liền giảm cho cô mấy chục nghìn tệ.

"Thật sự rất cảm ơn anh!" Trình Hoan kích động.

Bớt được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

"Không sao, chuyện nên làm mà" Hồ Thiên hoa xua xua tay, dường như coi mấy chục nghìn tệ đó chẳng đáng bao nhiêu: "Vậy bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng rồi chứ?"

"Được." Trình Hoan cũng rất gấp.

Hợp đồng được làm thành ba bản, lần lượt để cho Hồ Thiên Hoa, Trình Hoa giữ, còn một bản của chủ sở hữu cửa hàng.

Hồ Thiên Hoa gọi một cuộc điện thoại, chủ sở hữu rất nhanh đến nơi, anh ấy trông rất trẻ, còn chưa đến ba mươi tuổi, dáng cao thân gầy, đeo kính, mặc âu phục nghiêm chỉnh, dáng vẻ tinh anh ưu tú.

Anh ấy đến cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho Trình Hoan xem giấy chứng nhận quyền sở hữu và chứng minh thư của mình, rồi bắt đầu từ Hồ Thiên Hoa, ba người lần lượt ký vào hợp đồng.

Nhìn hợp đồng được ký xong, Hồ Thiên Hoa rất vui vẻ, anh ấy đề nghị đi ăn một bữa cơm, Trình Hoan suy nghĩ một chút liền đồng ý, người kia cũng nghĩ ngợi rồi gật đầu.

Họ ăn cơm ở quán cơm Hồ Nam bên cạnh, Hồ Thiên Hoa rất quen thuộc với chỗ này, vừa vào quán đã giới thiệu cho bọn họ những món ngon ở đây.

Hai người còn lại không có ý kiến gì, đều nói theo ý anh ấy.

Bầu không khí trên bàn ăn cũng không tồi, Hồ Thiên Hoa là người khéo miệng, chàng trai trẻ tuổi tên Tề Sơn cũng biết ăn nói, hai người đàn ông ngồi với nhau nói hết chuyện trên trời dưới đất, Trình Hoàn phần lớn thời gian chỉ ngồi nghe, không nói xen vào.

Bởi vì thời gian cô đến đây chưa được lâu, với nhiều thứ còn chưa hiểu lắm.

Ăn cơm xong, Hồ Thiên Hoa và Trình Hoan đi tính tiền, hai bên tách ra ở cửa vào trung tâm thương mại.

Mà Tề Sơn về công ty, lên tầng cao nhất.

Người ở trong phòng đang làm việc, anh ấy gõ cửa bước vào, đưa hợp đã được ký tên đưa cho người đó: "Sếp, đã xong việc rồi ạ."

Giang Minh Viễn nhận hợp đồng rồi xem qua, ánh mắt nhìn vào cái tên ở phía cuối dừng lại một chút, anh cất hợp đồng cẩn thận, lại dặn dò trợ lý: "Đi tìm một đội lắp đặt thiết bị."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 69: Chương 69



Tề Sơn: "... Vâng thưa sếp"

Là người thân tín, Tề Sơn có thể hiểu được sếp tại sao lại quan tâm hai mẹ con họ như vậy, chỉ là có điều anh ấy vẫn chưa hiểu, nếu như đã biết đó là con trai mình, tại sao không trực tiếp đến nhận? Làm những việc này người ta cũng đâu có biết.

Anh ấy âm thầm lắc đầu, liếc nhìn sếp lại cúi đầu làm việc, bối rối ra khỏi phòng. ...

Sau khi đi ngân hàng một chuyến với Hồ Thiên Hoa, số tiền hôm qua Trình Hoan gửi vào lại mất một nửa, cô cũng không có cảm giác gì lắm, có lẽ là vì chỗ tiền này lấy được quá dễ dàng.

Ký hợp đồng xong, Trình Hoan còn phải làm rất nhiều việc.

Đầu tiên là phải xác định phạm vi kinh doanh.

Trước đây khi mới bắt đầu mở sạp hàng Trình Hoan đã tính rồi, sau khi kiếm được tiền mở một quán nhỏ, làm về lẩu, làm mấy năm rồi tích tiền, lại thuê một chỗ yên tĩnh chút, tiếp tục mở một nhà hàng riêng tư của chính cô. Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng trước kia của cô.

Trước tiên, mở quán ăn riêng tư ở thành phố náo nhiệt chắc chắn không thích hợp, hơn nữa vị trí và diện tích của cửa hàng, làm xiên nướng thôi thì quá lãng phí.

Trình Hoan xem qua tổng thể trước, ở quảng trường Dung Giang có đến hàng trăm nhà hàng hai tầng trở lên, dường như bao gồm tất cả các loại món ăn, cô nghĩ phải chọn cho quán một cái tên thật đặc biệt mới được.

Việc này với cô thực ra không phải việc quá khó.

Trình Hoan và ông nội học nấu những món ẩm thực cung đình, một điều rất quan trọng trong ẩm thực cung đình đó là quy trình chọn lựa nguyên liệu rất nghiêm ngặt, kiếp trước Trình Hoan để tìm được những nguyên liệu tốt nhất, đã chạy đi chạy lại rất nhiều nơi, ăn qua rất nhiều món ngon khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Trong đó có yến tiệc thịt cừu.

Yến tiệc thịt cừu là một trong những đại yến nổi tiếng của triều đại nhà Thanh, nổi tiếng ngang bữa tiệc Mãn Hán, một con cừu có thể làm được ra hơn tám mươi món, dựa vào kết cấu cơ và bộ phận của cừu phân bố khác nhau, sẽ được chế biến theo những cách khác nhau.

Lần đầu tiên được ăn yến tiệc thịt cừu Trình Hoan rất kinh ngạc, để có thể học được công thức đã ở đó hơn nửa năm, cũng tự học được tám chín phần.

Cô dự định lấy món thịt cừu làm món nổi bật cho quán của mình, không cần phải cho hết hơn tám mươi món thịt cừu vào thực đơn, cho hơn một nửa là được, thêm vài món chay nữa, thực đơn vậy là tương đối ổn rồi.

Chọn xong thực đơn, tiếp sau đó phải lắp đặt sửa sang lại, việc lắp đặt đồ đạc Trình Hoan không biết nhiều, chỉ có thể thuê người đến làm, cô không quen nhà thiết kế nào đáng tin cậy, bèn hỏi Hồ Thiên Hoa, đối phương giới thiệu một người cho cô.

Trình Hoan đi gặp người đó, hai người thảo luận chọn ra tông màu trang trí chủ đạo, sau khi nhà thiết kế ra về, rất nhanh đã làm ra bản vẽ.

Bản vẽ được làm ra hiệu quả rất tốt, cũng cho biết giá cả của lần sửa sang này, tính ra tiền sửa chữa lại còn nhiều hơn tiền thuê mặt bằng, Trình Hoan rất hài lòng về tổng thể, thêm vài ý kiến nữa rồi quyết định phương án cuối cùng.

Đội thi công lắp đặt do nhà thiết kế tìm, Trình Hoan căn bản cũng không cần hao tâm tổn sức.

Cô cũng không phải rảnh rỗi, trong thời gian sửa sang lại quán, cô bắt đầu đi thuê và đào tạo nhân viên, tìm nguyên liệu và thiết bị, còn về thứ quan trọng nhất là giấy phép hành nghề, bởi vì vẫn chưa sửa sang xong, nên vẫn chưa làm được.

Tiền tiêu như nước, số tiền bồi thường đã bị tiêu mất hơn một nửa, tình trạng này khiến Trình Hoan cảm thấy có chút hoảng sợ, thường xuyên lo rằng tiền đầu tư vào không thu lại được thì phải làm sao, đến nỗi trên đầu cũng có thêm vài sợi bạc trắng.

Đúng lúc này, Từ Lệ tìm đến.

Nguyệt

Từ khi sạp hàng xiên nướng của Trình Hoan đóng cửa, Từ Lệ cũng mất đi một phần thu nhập, Trình Hoan hào phóng giúp đỡ, cho cô ấy số tiền còn nhiều hơn cả mức lương làm buổi sáng, nếu như không có phần thu nhập này, cuộc sống của gia đình cô sẽ càng trở nên khó khăn.

Khoảng thời gian này cô ấy phụ giúp thu tiền, biết những việc làm về ăn uống này thật sự rất kiếm được, trong nhà cần nhiều tiền như vậy, Từ Lệ không muốn nhận mấy đồng lương ít ỏi đó nữa, cô ấy quay về nghĩ ngợi hai ngày, nảy ra ý tự mình bày hàng bán, bàn bạc với người nhà, bọn họ cũng tỏ thái độ ủng hộ.

Muốn bán hàng thì dễ dàng, nhưng muốn làm được tốt thì lại là chuyện không hề đơn giản, chợ đêm có nhiều hàng quán như vậy, tại sao quán của Trình Hoan lại buôn bán được nhất?

Còn không phải là vì ngon sao.

Từ Lệ biết, bí quyết nướng thịt của Trình Hoan nằm ở giai đoạn trước khi ướp thịt, không có bước trước đó, thịt nướng của họ cũng không thể bật hẳn lên trong nhiều hàng quán như vậy.
 
Back
Top Bottom