Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 50: Chương 50



Giang Minh Viễn được di truyền tính cách của cha anh, không ham mê t*nh d*c, thời niên thiếu cũng từng có mấy cô bạn gái, nhưng sau khi cha mất năm mười tám tuổi, toàn bộ tâm trí và sức lực anh đều đặt vào sự nghiệp, kể ra lần thực sự phát sinh quan hệ với phụ nữ, cũng chỉ có một lần đó.

Cậu bé trong bức hình nhìn chỉ khoảng ba bốn tuổi, nếu như thực sự là lần đó, thời gian cũng khá trùng khớp.

Anh cau mày nhìn tấm hình trên điện thoại, nghĩ ngợi một lát, gửi cho Lý Khang Nhất một tin nhắn: [Ảnh này cậu chụp ở đâu vậy?]

Lý Khang Nhất còn đang ở nhà nghĩ cách điều tra rõ chuyện này, sau đó nói với sếp lấy lòng, thì nhận được tin nhắn của sếp, anh ta nằm trên giường lật người bật dậy, nhìn dòng tin nhắn mà mở miệng cười.

Vừa nãy còn giả vờ không quan tâm, bây giờ lộ bản chất rồi chứ gì? Anh ta đắc ý, động tác tay lại không dám chậm chạp, không lâu sau Giang Minh Viễn liền nhận được tin nhắn trả lời.

[Lý Khanh Nhất: Ở quán xiên nướng số 65 đường Trường Ninh, năm nay có lẽ bốn tuổi. Mẹ cậu bé là chủ tiệm, làm đồ ăn rất ngon, cũng rất xinh đẹp, hình như gần đây đang nổi lên.]

[Lý Khang Nhất: Sếp, tôi có hình chụp cô chủ quán đó, anh có cần không ạ?]

Anh ta sợ phụ nữ xung quanh Giang Minh Viễn quá nhiều không nhớ dáng vẻ như thế nào, còn đặc biệt nói thêm một câu.

Giang Minh Viễn quả thực không còn nhớ dáng vẻ của Trình Hoan nữa, đêm hôm đó thần trí anh mơ hồ, tác dụng của thuốc giảm bớt thì lại bận điều tra ai đứng đằng sau, đến lúc xong việc, người đã bị Chu Hằng Viễn đuổi đi rồi.

[Giang Minh Viễn: Ừ.]

Động tác của Lý Khang Nhất rất nhanh, nhận được tin nhắn liền gửi bức ảnh đã chuẩn bị từ trước qua, đằng sau còn kèm theo một vài tư liệu cơ bản về Trình Hoan, ví dụ như tên tuổi gì đó.

Bởi vì nổi tiếng qua live stream, những người đến ăn xiên nướng ít nhiều sẽ nghe ngóng hoàn cảnh của cô, bạn học trước đây của nguyên chủ cũng có vài người đứng nói quen biết cô ấy, vậy nên bây giờ trên mạng, để tìm được tư liệu về Trình Hoan không hề khó.

Có điều những tư liệu này đều rất đơn giản và hạn chế, thông tin sâu hơn thì người bình thường không có ai nghe ngóng được.

Giang Minh Viễn nhận được bức ảnh, quay người liên hệ với một người khác.

Đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh cà lơ phất phơ: “Ôi chao, ngọn gió nào đưa người vô cùng bận rộn như cậu tìm đến tôi đây?”

Giang Minh Viễn không lãng phí thời gian với anh ta, mở cửa nhìn núi nói: “Năm năm trước, người phụ nữ ở Nghi Thành, còn nhớ không?”

“Sao cậu lại nhớ đến cô ta rồi?”Mặc dù thời gian qua đã lâu, nhưng Chu Hằng Viễn ngay lập tức nhận ra người anh nhắc đến là ai, dù sao cũng đã quen biết với Giang Minh Viễn bao nhiêu năm nay, đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất anh ta thấy bạn tốt của mình thảm hại như vậy: “Sao nào, qua mấy năm rồi mới nhận ra người ta tốt như nào, không bỏ được?”

Giang Minh Viễn không quan tâm câu nói đùa của anh ta, người bạn tốt này của anh từ trước đến nay vẫn luôn không đứng đắn, nhưng lại có thể tin tưởng: “Cậu còn nhớ cô ấy tên gì không?”

“Cái này cậu còn không nhớ thì làm sao tôi nhớ nổi, tôi chỉ gặp người ta có một lần thôi.” Chu Hằng Viễn bộ dạng uể oải hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Nguyệt

“Có chút việc.” Giang Minh Viễn không nói chi tiết: “Lúc đó cậu cho cô ấy tiền, đáng ra phải có tên chứ?”

“Có thì cũng có.” Nếu như bạn tốt đã nhờ việc, Chu Hằng Viễn cũng không ngại giúp đỡ một chút, anh ta đi đến thư phòng mở máy tính, nói với người ở đầu bên kia: “Đợi tôi tra một chút.”

Sự việc đó xảy ra cách đây chưa đầy năm năm, Chu Hằng Viễn tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm ra được trong hàng ngàn liên kết.

“Tìm thấy rồi, tên Trình Hoan, Trình từ hòa trình, Hoan trong hoan hỉ.”

(Trình từ hòa trình: nguyên tác là 禾呈程, 程 Trình là họ của nữ chính, được ghép bởi hai chữ 禾Hòa và呈Trình)

Nghe thấy cái tên bạn tốt nói ra, bàn tay Giang Minh Viễn hơi siết lại, những suy đoán trong lòng khiến cho anh cảm thấy khó thở, anh ấn vào cổ mình, miễn cưỡng nói một câu: “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Hai chúng ta nói cảm ơn làm gì, chỉ cần cậu nói cho tôi lý do cậu tìm người này là được.” Chu Hằng Viễn vẫn không đầu hàng.

“Tôi còn có việc, tắt máy đây.”
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 51: Chương 51



Một bên khác, Trình Hoan lại không biết có người nhận ra con trai mình, dù sao thì trong tiểu thuyết gốc, hai năm nữa nữ phụ dẫn con trai đến cửa nam chính mới biết mình còn có một đứa con, bây giờ Trình Hoan cũng không định xen vào giữa nam chính và nữ chính, căn bản không ngờ tới nam chính lại qua nguồn thông tin khác biết đến sự tồn tại của bọn họ.

Thời điểm làm ăn buôn bán tốt nhất của tiệm xiên nướng là vào mùa hè, thời tiết càng lạnh, người muốn đi ra ngoài ăn hàng buổi tối lại càng ít.

Bởi vì việc làm ăn thuận lợi, Trình Hoan đã góp được kha khá tiền, bài tìm thuê mặt bằng cũng đã đăng lên, theo dự tính của cô, mặt bằng tốt nhất là rộng một chút, đến lúc đó ngoài xiên nướng thì còn có thể kinh doanh mặt hàng khác nữa.

Ví dụ như lẩu cột sống cừu gì đó, trời đông gió lạnh, ăn món lẩu vừa tươi ngon vừa ấm áp là quá thích hợp.

(Lẩu cột sống cừu còn gọi là lẩu dương hạt tử, là một món ăn Sơn Đông)

Tìm thuê mặt bằng phiền phức hơn nhiều so với tìm chỗ bày sạp hàng, Trình Hoan đã xem mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp, cô cũng không vội, ủy thác cho bên môi giới giúp đỡ còn mình thì tiếp tục đắm mình vào niềm vui kiếm tiền.

Thời tiết dần trở nên mát mẻ, Tinh Tinh đã đi học được một tháng rồi, cũng chào đón kì nghỉ đầu tiên của cuộc đời học sinh – kì nghỉ Tết Trung thu và lễ Quốc khánh dài tám ngày.

Tết Trung thu năm nay rơi vào ngày ba mươi tháng chín, ngày hôm sau chính là lễ Quốc khánh, đối với người Trung Quốc mà nói, ngày lễ tết luôn phải đi đôi với ăn uống.

Lúc nhỏ Trình Hoan ở với ông nội, mỗi khi đến ngày lễ tết hai ông cháu lại tự mình làm đồ ăn vặt, cách làm đồ ăn vặt truyền thống cần nhiều thời gian và sức lực, lần nào làm xong cô cũng than phiền phức. Nhưng sau khi lớn lên, những ngày tháng cùng ông nội chuẩn bị đồ ăn cho ngày lễ lại trở thành hồi ức đáng quý, thi thoảng có những đêm mất ngủ cô lại nhớ đến.

Trình Hoan đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng hy vọng Tinh Tinh sẽ có được những ký ức đáng nhớ. Nhưng cô không chuẩn bị làm những món ăn khó làm, dù đồ ăn vặt thích ăn lúc còn nhỏ so với bây giờ, mùi vị cũng chẳng ra làm sao.

Trình Hoan dự định làm bánh trung thu nhân thịt, bánh trung thu nhân thịt là một loại bánh trung thu của Tô Châu, bánh vừa ra lò óng ánh màu vàng kim, vỏ bánh giòn, trong quá trình nướng bánh trung thu được thấm dần nước thịt, ăn vào bên ngoài giòn, bên trong mềm, mặn ngọt vừa phải, độc nhất vô nhị.

Tinh Tinh rất nhiệt tình với ý kiến làm bánh trung thu của mẹ. Theo cậu thấy, bất kể là việc gì chỉ cần được làm cùng với mẹ đều rất thú vị, ví dụ như đánh răng, ví dụ như trò chơi ở trường, ví dụ như nấu cơm.

Tinh Tinh tuổi còn nhỏ, trường mầm non sợ không tiêu hóa được nên không tặng bánh trung thu, cậu nhóc vô cùng tò mò với mùi vị của bánh trung thu, buổi tối khi đi ngủ còn hỏi.

Nguyệt

"Đến lúc làm ra thì con sẽ biết thôi." Trình Hoan hôm nay về sớm, chín giờ hơn đã trở về rồi, về nhà tắm rửa xong vừa đến mười giờ.

Mặc dù thời gian này đã quá giờ đi ngủ của Tinh Tinh, thấy cậu nhóc cứ lải nhải Trình Hoan một tay bế cậu qua, vỗ vỗ vai, nói: "Không được nói chuyện nữa, đi ngủ thôi."

"Vâng ạ." Tinh Tinh được ôm trong lòng, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Ngày lễ quan trọng như Tết Trung thu, Trình Hoan cũng định cho bản thân mình nghỉ ngơi một ngày, trước khi đi ngủ cô tắt chuông báo thức, nghĩ ngày mai dậy muộn một chút cũng không sao.

Đại khái là vì tinh thần được thả lỏng, Trình Hoan ngủ rất sâu, đến lúc tỉnh dậy, đã là chín giờ hơn rồi. Rèm cửa được kéo ra một chút, lộ ra một vệt sáng, Tinh Tinh đứng bên cạnh giường, tay đặt lên cánh tay cô.

Thấy mẹ mở mắt, cậu nhóc thu tay, thúc giục: "Mẹ mau dậy đi, chúng ta cùng làm bánh trung thu nào."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 52: Chương 52



Trình Hoan ngáp một cái, quay đầu nhìn xung quanh phòng, chút ánh sáng chiếu vào căn phòng tối vô cùng chói mắt, Trình Hoan chau mày, lấy tay che mắt, bảo con trai: "Con giúp mẹ kéo rèm vào với."

"Được ạ." Tinh Tinh vui vẻ chạy đi kéo rèm, kéo cho hai tấm rèm khớp vào với nhau, xong thì quay lại giường, nói với Trình Hoan: "Mẹ ơi con ở bên ngoài đợi mẹ, mẹ mau dậy đi nhé."

"Biết rồi..." Trình Hoan nằm trên giường, lại nhắm mắt.

Sau khi Tinh Tinh ra ngoài, Trình Hoan lại nằm trên giường một lúc, lần thứ hai tỉnh lại cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nhanh chóng mặc quần áo lên, ra ngoài tìm một vòng, thấy Tinh Tinh đang ngồi chơi trong thư phòng, hôm nay cậu nhóc tự mặc quần áo, ngoại trừ áo hơi nhàu một chút, những chỗ khác giống như người mẫu vậy.

"Xin lỗi Bảo bối, mẹ dạy muộn rồi." Trình Hoan chỉnh xong quần áo cho cậu nhóc, định hôn nụ hôn chào buổi sáng lại nhớ ra mình còn chưa đánh răng thế là đứng dậy vội vàng nói: "Chắc con cũng đói rồi nhỉ, đợi mẹ đánh răng xong rồi nấu bữa sáng nha."

Nguyệt

"Con không đói đâu." Tinh Tinh đi theo ra ngoài, Trình Hoan đánh răng cậu đứng bên cạnh nói: "Mẹ ơi, sáng nay con ăn đồ chị Tiểu Cận cho, con cũng đánh răng rồi, con tự mình đánh răng đó."

Cậu nhìn Trình Hoan, giống như ông cụ non vậy: "Mẹ bận rộn như vậy, ngủ nhiều một chút là chuyện bình thường."

Trình Hoan đang đánh răng, không tiện nói chuyện, cô cười cười, dùng tay còn lại vò tóc cậu nhóc, cảm thấy nuôi được cậu con trai này quả không uổng công.

Nếu như Tinh Tinh không đói, Trình Hoan cũng không vội nữa, cô từ từ giải quyết xong vấn đề vệ sinh cá nhân, nấu cho mình một bát mì, ăn xong đi trang điểm rồi mới dẫn Tinh Tinh ra ngoài.

Bởi vì đang là ngày lễ, trong siêu thị rất đông người, đi đường phải chen chúc nhau. Trình Hoan nắm c.h.ặ.t t.a.y Tinh Tình, dẫn cậu đi mua nguyên liệu cần thiết làm bánh trung thu.

Tình Tinh rất tò mò với nhiều thứ, đi hai bước lại dừng một lát, Trình Hoan cũng không thúc giục, lúc cậu đứng xem cô cũng ở một bên đợi.

Hai mẹ con họ mất gần một tiếng đồng hồ mới ra khỏi siêu thị, xe đẩy hàng lúc trở ra đầy ắp, chỉ có một phần nhỏ là thức ăn, còn lại toàn là sách vở đồ chơi của Tinh Tinh, trên tay Tinh Tinh còn ôm con cừu đồ chơi, cậu đối diện với Trình Hoan, chỉ vào con búp bê tóc vàng mắt to nói với cô: "Mẹ, con búp bê này nhìn giống mẹ thật đấy"

Khóe môi Trình Hoan giật giật, không thể hiểu nổi mắt thẩm mỹ của con trai, cô lấy đồ xuống để vào xe: "Một chút cũng không giống."

"Thật sự rất giống!" Cậu nhóc không phục, lại đưa tay ra với lấy, Trình Hoan sợ cậu bị ngã chỉ đành dừng lại, Tinh Tinh nhón chân, lấy được con búp bê đó trong tay, cậu chỉ vào khuôn mặt cách lớp bao bì của búp bê, nói với Trình Hoan: "Mẹ nhìn này, mắt nó to như mắt mẹ vậy."

"Thật ư..."

"Vâng, đúng vậy!" Tinh Tinh nghiêm túc gật đầu: "Con phải đặt nó trên giường, sau này mẹ không có ở nhà con cũng không sợ nữa!"

Trong chiếc xe bên kia đường, Giang Minh Viễn nhìn bóng lưng hai mẹ con họ xa dần.

Anh nhìn rất lâu, cho đến khi thân ảnh hai mẹ con họ biến mất ở góc rẽ.

Trợ lý ngồi ở ghế lái phụ quay đầu kêu một tiếng: "Sếp."

Giang Minh Viễn thu tầm mắt, vuốt mi tâm, có chút mệt mỏi hỏi: "Dự án ở thôn Bình An như thế nào rồi?"

Dự án ở thôn Bình An do Giang Minh Viễn đích thân quyết định, anh bận nhiều việc, đây cũng không được tính là dự án lớn, sau khi quyết định vẫn chưa hỏi qua.

Trợ lý cảm thấy có chút kỳ lạ, sếp tại sao đột nhiên lại quan tâm đến thôn Bình An, cũng may anh ta làm việc cẩn thận, rất nhanh đã nhớ ra tiến triển của dự án này.

"Đã được chính phủ thông qua rồi ạ, tháng mười chuẩn bị đàm phán với chủ hộ."

"Ừ." Giang Minh Viễn nhìn bên ngoài cửa sổ, thần sắc không rõ: "Đẩy nhanh tiến độ lên."

"Vâng thưa sếp."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 53: Chương 53



Trình Hoan đẩy chiếc xe mua sắm chất đầy đồ đó dẫn Tinh Tinh về đến nhà, bỏ tất cả đồ đạc xuống rồi lại đi một chuyến trả xe.

Lúc về nhà Tinh Tinh đã tháo bao bì của con búp bê kia ra rồi, hai tay cậu nhấc con búp bê đặt lên trên giường, còn nói chuyện cùng nó.

"Em phải ngoan nha, không cho chạy đâu."

Trình Hoan đứng ngoài cửa nhịn không được bật cười, cô đi vào nhìn con búp bê đang nằm trên gối đầu, hỏi Tinh Tinh: "Nó ngủ ở đây, mẹ phải ngủ ở đâu đây?"

Cái giường chủ nhà cung cấp cho cực kỳ lớn, chừng một mét tám. Trên giường có hai cái gối, mẹ con hai người mỗi người một cái, Tinh Tinh đã bỏ con búp bê lên gối của Trình Hoan, còn đẩy gối đầu ra giữa giường nữa chứ.

"Con để nó ngủ trước một xíu." Nhóc con lạnh lùng vô tình, vỗ vỗ cái nệm nói với Trình Hoan: "Đợi mẹ đi ngủ thì đuổi nó xuống."

Trình Hoan: "..." Ác độc thế sao?

Tinh Tinh không biết mình ở trong lòng mẹ cậu đã dựng lên hình ảnh tra nam rồi, quyết định xong vận mệnh của búp bê, cậu lại lần nữa dắt tay Trình Hoan: "Mẹ ơi, chúng ta đi làm bánh trung thu đi."

Trình Hoan đau lòng nhẹ cho con búp bê, liếc nhìn thời gian, cùng Tinh Tinh thương lượng: "Chúng ta nấu cơm trước, ăn cơm xong rồi làm bánh trung thu sau nhé có được không?"

"Dạ!"

Bữa sáng ăn muộn, bây giờ Trình Hoan cũng không đói, chỉ làm cho Tinh Tinh một phần cơm trẻ con.

Tinh Tinh nhớ thương bánh trung thu, ngay cả cơm cũng không thấy ngon, miễn cưỡng đút miếng cuối cùng vào trong miệng, còn chưa nhai đã nhảy xuống bàn chạy lại: "Ẹ ơi (Mẹ ơi), con ăn xong rồi"

Nguyệt

"Nuốt thức ăn trong miệng xuống trước đã rồi nói chuyện." Trình Hoan chọc chọc gương mặt của nhóc con, vừa cười vừa nói.

Tinh Tinh nhai lấy đồ ăn trong miệng, Trình Hoan thu dọn chén đũa, làm xong rồi mới lấy bột mì ra, ngắt một ít đặt lên chiếc bàn đã được lau sạch sẽ, chuẩn bị làm vỏ bánh.

Vỏ bánh trung thu nhân thịt phải làm hai loại, lớp vỏ xốp giòn và lớp vỏ dẻo.

Làm phần lớp vỏ giòn không cần thêm nước, chỉ cần cho một ít mỡ heo vào bột mì đa dụng, dùng kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ xoa đều, dùng nhiệt độ bàn tay để mỡ heo và bột mì hòa quyện vào nhau, nhào bột thành một khối mềm dẻo.

Làm xong lớp vỏ giòn thì lại làm tiếp lớp vỏ dẻo. Bột mì trên bàn vo thành một hình tròn, khoét rỗng ở giữa, thêm mỡ heo, lại đổ thêm nước ấm, vẫn dùng tay nhào nặn như nãy, sau khi vo khối bột thành hình thì lấy màng bọc thực phẩm bọc lại cho nghỉ mười lăm phút.

Trong thời gian chờ đợi, Trình Hoan bắt đầu làm nhân bánh, phần thịt heo được chọn làm nhân bánh là chân giò sau, chặt ra, băm nhuyễn, thêm muối, đường, tương đen, tiêu đen và dầu mè, rồi đổ thêm nước hành gừng vào trong thịt băm, vừa đảo vừa trộn để khử mùi tanh trong thịt.

Thịt băm hút hết nước, còn phải rắc thêm bột, Trình Hoan dùng tay nhấc thịt năm ném xuống dưới đập, Tinh Tinh xem mà tò mò, cũng muốn tự mình thử.

"Được rồi, cho con thử." Dù sao đồ mình tự ăn, Trình Hoan cũng không sợ nhóc con làm hư, cô mang Tinh Tinh đi rửa tay, xong rồi để nhóc con đứng lên ghế, nhéo lấy một khối thịt nhỏ rồi giã.

Tinh Tinh còn nhỏ, sức lực cũng nhỏ, lúc giã thịt nằm bò ra, Trình Hoan bên này đã giã thịt thành khối tròn rồi, thịt trên tay Tinh Tinh vẫn đang trong trạng thái rời rạc, còn dính không ít ra bàn.

Cậu dùng tay nhặt mấy vụn thịt băm rơi lả tả kia lên, nhìn thấy Trình Hoan bên cạnh đã xong việc, lại nhìn viên thịt nhỏ trên tay vẫn rời rạc như cũ, có chút sốt ruột: "Mẹ ơi mẹ đợi con với."

"Ừ, không cần vội, con từ từ làm cũng được." Trình Hoan mang thịt bằm đã hoàn thành bỏ vào trong tủ lạnh để giữ lạnh, nhấc lớp vỏ dẻo bên cạnh đã nghỉ xong lên, bao bên ngoài lớp vỏ giòn.

Độ mềm cứng của hai kiểu lớp vỏ này phải xem xem nhau, sau khi bao xong thì dùng cây lân bột để cán, cán viên bột đến một mức độ nhất định, nhấc lên gấp đôi lại rồi lại tiếp tục cán.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 54: Chương 54



Cán bột là một công việc tốn rất nhiều sức, Trình Hoan làm được một lúc đã cảm thấy trên người có hơi nóng, cô dừng lại nghỉ lấy sức, thấy Tinh Tinh bên cạnh nhìn sang đây, nói với cậu: "Cục cưng, mẹ hết sức rồi."

Tinh Tinh vội vàng từ trên ghế tọt xuống, chạy tới bên cạnh lo lắng nói: "Vậy mẹ mau nghỉ ngơi một lát đi!"

"Nghỉ ngơi thì không cần đâu." Trình Hoan dùng ngón tay dính bột mì điểm cái mũi của nhóc con: "Con thơm mẹ một cái là được."

Mũi Tinh Tinh dính bột trắng, cậu không thèm nghĩ đã gật đầu chịu luôn: "Mẹ cúi xuống đi, thế này con thơm không được."

Trình Hoan nghe lời cúi xuống, đưa mặt sát lại, Tinh Tinh nhón chân lên rồi thơm một cái, bột mì dính trên mũi cậu lại cọ trở về trên mặt của cô.

Viên bột được cán thành một miếng lớn mỏng vừa là có thể bắt đầu nhào, lúc nhào phải cố gắng nhào thật chắc tay. Nắn bột thành một dải dài, ngắt ra một nắm bột mì rộng chừng ba ngón tay, ấn dẹp, bỏ thịt băm vào.

Trước đó Tinh Tinh giã thịt không thành, khối thịt đó đã bị quẳng qua một bên rồi, bây giờ cậu lại muốn vo bánh trung thu, ở bên cạnh nóng lòng muốn thử.

"Mẹ ơi con cũng học được rồi!"

"Vậy con thử làm xem." Trình Hoan cầm cán bột mì đưa cho cậu: "Ấn dẹp trước, rồi mới cho thịt bằm vào."

"Con nhớ mà!" Tinh Tinh trông như đã tính sẵn trong lòng, chỉ là đến lúc làm thật mới trợn tròn mắt lên, bột nhào dưới tay mẹ nom có vẻ rất là nghe lời, đến khi vào tay của cậu lại trở nên khó làm khác thường, đã vỗ mấy lần rồi mà vẫn không dẹp ra được.

Tinh Tinh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Trình Hoan, Trình Hoan đang nhồi nhân, không để ý đến ánh mắt của cậu.

Nhóc con quệt miệng nghĩ, thu hồi ánh mắt, lật qua lật lại vỏ bánh trong tay, dùng sức vỗ thêm vài cái nữa, đến bàn cũng bị cậu vỗ cho rung beng beng.

Cuối cùng vỏ bánh cũng dẹt, Tinh Tinh cứ như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ rất khó khăn, cậu thở phào một hơi, lại liếc sang nhìn người bên cạnh.

Được rồi, mẹ vẫn còn đang bận.

Khóe miệng Trình Hoan nén cười, nhìn như đang bận bịu với thứ đồ trên tay, thực ra ánh mắt vẫn luôn để ý đến bên cạnh.

Tinh Tinh muốn được khen ngợi mà không có được, trong lòng có hơi thất vọng một chút. Tâm tình nhỏ này đến nhanh mà đi cũng nhanh, cậu nhìn Trình Hoan lại vo xong một chiếc bánh nữa, cũng vội vàng nhấc thìa lên quét phần nhân lên vỏ bánh.

Cậu chưa từng làm những việc này, ra tay cũng không canh, làm trên mặt bánh chất đống một tầng thịt, nhóc con vừa nhìn động tác trên tay Trình Hoan, vừa "trông bầu vẽ gáo" vê bột nhào lại.

Nguyệt

Cậu bỏ nhiều thịt băm quá, tay lại nhỏ, lúc nhấc bột nhào lên cứ bị rơi xuống, Tinh Tinh nhìn mà gấp gáp không thôi, thịt rớt xuống rồi vẫn muốn dùng tay nhặt nhét vào.

"Được rồi được rồi, để mẹ vo cho." Khi nhìn thấy Tinh Tinh chuẩn bị cúi xuống đất nhặt nhân thịt lên, rốt cuộc Trình Hoan cũng không chịu nổi nữa, cô lấy đồ trên tay Tinh Tinh lại, bỏ bớt một ít nhân đi, thoắt cái đã vo kín vỏ bánh.

Dùng tay ép bánh trung thu đã vo xong xuống, Trình Hoan đưa nó cho Tinh Tinh: "Xem nè, vo xong rồi."

Tinh Tinh nhận lấy bánh trung thu, lật qua lật lại ngắm nhìn, vô cùng thích thú.

Cậu bọc bánh trung thu trong tay, nuốt một ngụm nước miếng: "Mẹ ơi, cái này có thể ăn chưa ạ?"

"Vẫn chưa đâu, bánh bây giờ là bánh sống, đợi nướng lên rồi mới ăn được." Trình Hoan vo xong một cái đẹp nhất, moi cái bánh trung thu to bự tả tơi trong tay nhóc con ra để vào khay.

Dáng vẻ của Tinh Tinh cực kỳ không nỡ, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo quãng đường di chuyển của bánh trung thu, cậu theo sát bên người Trình Hoan cùng đi vào nhà bếp, vừa đi vừa nói: "Cái đó là con vo."

"Đúng vậy, là của Tinh Tinh vo, đợi nướng chín rồi cho con ăn."

Nhưng sau khi Tinh Tinh nghe thấy câu này lại lắc đầu, giòn giã nói: "Cho mẹ ăn."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 55: Chương 55



Trình Hoan cúi đầu xuống nhìn cậu, trong lòng có chút cảm động, cô mở cửa lò nướng, bỏ đồ vào bên trong, sau khi điều chỉnh thời gian, nhiệt độ xong thì đóng cửa, cúi người kéo tay nhỏ của Tinh Tinh: "Được, bánh trung thu Tinh Tinh làm cho mẹ ăn, bánh mẹ làm cho Tinh Tinh ăn."

Bánh phải được nướng hai mươi phút, mười phút phải lật mặt một lần, bánh trung thu mới ra lò nóng hôi hổi, vỏ bánh mềm mịn ngọt nhẹ, cắn một ngụm sẽ có chất lỏng đẹp mắt trào ra.

Tinh Tinh cực kì thích mùi vị này, ăn xong một cái vẫn còn chưa đã nghiền.

"Mẹ ơi con muốn ăn nữa."

“Con đã ăn một cái rồi, ăn cái nữa không nổi đâu." Trình Hoan bưng cái khay, cằm hất bất vào cậu: "Không tin con sờ cái bụng con xem."

Tinh Tinh đưa tay lên sờ bụng thật, cơm trưa ăn xong vẫn còn chưa tiêu hóa, bây giờ ăn thêm không ít bánh trung thu, bụng nhỏ căng phồng lên rồi.

Cậu vỗ vỗ cái bụng, kéo áo xuống, nét mặt có chút rầu rĩ. "Con no rồi.”

Bánh trung thu xinh đẹp lúc mới ra là ngon nhất, nguội rồi thì không còn bằng nữa. Trình Hoan đã làm tám cái, cho nhà đối diện một nửa, mình ăn một cái, còn hai cái bỏ vào tủ lạnh, đợi khi nào Tinh Tinh muốn thì ăn.

Bánh trung thu làm nóng lại lần nữa quả nhiên không được chào đón như lần đầu, buổi tối Tinh Tinh ăn được một nửa thì không muốn ăn nữa, cậu bỏ bánh còn dư vào trong khay, bò lên sô pha nằm úp sấp trong lòng Trình Hoan: "Mẹ ơi, sao cái này ăn không ngon nữa vậy?"

'Đồ vừa mới làm xong là ngon nhất, sau đó sẽ càng lúc càng dở đi, con nghĩ lại xem cơm trưa để lại đến tối ăn, cũng rất khó ăn mà đúng không?"

Nhóc con nghĩ ngợi rồi gật đầu, cậu đã từng ăn cơm thừa, đúng là rất khó ăn.

"Vậy mẹ ơi, bao giờ thì chúng ta làm bánh trung thu nữa ạ?" Cậu có chút mong đợi.

Làm bánh trung thu chơi rất vui.

Trình Hoan ôm lấy cậu, cầm điều khiển tivi đổi kênh, đúng lúc trong tivi đang phát lễ hội trung thu, ca sĩ nào đó rất nổi tiếng đang biểu diễn trên sân khấu. Trăng tròn ngoài kia treo trên cao, ánh vàng trong veo, Trình Tinh thu lại ánh mắt, nói với Tinh Tinh: "Đợi tới trung thu năm sau.

Tinh Tinh không biết trung thu năm sau còn phải đợi bao lâu, cậu ôm cổ của Trình Hoan, ừm một tiếng, trong lòng thầm mong ngày đó có thể tới sớm một tí. Ngày hôm sau, Trình Hoan lại phải đi làm.

Tinh Tinh không đi học, nhà kế bên lại ra nước ngoài du lịch cả rồi, Trình Hoan không yên tâm để nhóc con ở nhà một mình nên đã dẫn cậu tới nơi bán hàng. Kỳ nghỉ lễ quốc khánh, thành phố C là thành phố du lịch nổi tiếng, hấp dẫn rất nhiều khách du lịch ở nơi khác, quán đồ nướng nhỏ của cô cũng bận rộn hơn so với bình thường.

Quầy hàng của Trình Hoan hiện tại đã lớn gấp hai lần ban đầu, quầy bên cạnh vốn đã làm đồ ăn không ngon rồi, sau khi quán của Trình Hoan mở gian hàng buôn bán thì lại càng ngày càng dở, chủ quán đó từng đi sang làm loạn một trận, còn báo cáo trong đồ nướng của cô bỏ thêm vật phẩm vi phạm lệnh cấm, người của cục quản lý thực phẩm đến đây một chuyển, không tra ra được chỗ cô có vật gì, ngược lại tìm thấy thịt đã biến chất của quầy bên cạnh.

Quầy hàng kế bên bị bắt buộc chấn chỉnh, đóng cửa một thời gian ngắn, cách đây vài hôm đã có người thu dọn hết toàn bộ bàn ghế mang đi, để lại một khoảng đất trống. Trình Hoan tiện dịp thuê lại vị trí bên cạnh, lại kiếm thêm người, bây giờ quầy hàng nhỏ của cô đã có bốn người làm thời vụ thêm cô nữa là năm.

Ở trong khu chợ đêm này cũng coi như là có nhà có cửa.

Buổi tối phải bận nhiều việc, Trình Hoan không có cách nào cứ ở bên cạnh Tinh Tinh chơi với cậu, may mà nhóc con cũng đã quen, một mình vẫn có thể vui vẻ mà chơi được. Cậu ngồi trên một chiếc bàn ngay cạnh cửa, lấy ánh trăng trên trên làm mẫu viết viết vẽ vẽ lên giấy.

Mấy ngày nay, kỹ năng vẽ của Tinh Tinh cao lên rất nhiều, bây giờ ánh trăng vẽ cũng rất tròn.

Cậu cúi đầu tô màu lên cho trắng, mới tô được một nửa thì bị một người chắn ánh đèn.

Tinh Tinh không vui mà ngẩng đầu lên, sau người đó có ánh sáng, không nhìn rõ được dáng vẻ, chỉ có thể thấy được người này rất cao.

Cậu ngửa đầu nhìn cả một lúc, đến cổ cũng hơi mỏi rồi mà người đó vẫn chưa tránh ra, Tinh Tinh bĩu môi, hầm hừ nói: "Chú ơi, chủ chắn con rồi."

Giang Minh Viễn nhìn con trai của mình đang ngửa đầu nhìn mình, muốn giơ tay xoa xoa đầu nó.

Hôm nay khi anh vừa cầm được tờ báo cáo xét nghiệm, cho dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc nhìn thấy kết luận kia, Giang Minh Viễn vẫn có chút luống cuống. Anh có con rồi, nó lớn lên ở nơi anh chưa từng nhìn thấy, sống khỏe mạnh và vô tư, dường như không biết cũng không muốn sự tồn tại của người ba là anh đây.

Giang Minh Viễn nhìn bức tranh mình lấy được trong nhà trẻ, trên ấy chỉ có cậu và mẹ cậu, không có vị trí của mình, anh đã quên cảm giác khi đó, tới lúc khôi phục lại tinh thần thì đã đang trên đường đi đến chợ đêm rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Minh Viễn có hơi hối hận về hành vi bốc đồng của mình, cảm thấy mình không nên đi qua đó thì hơn.

Anh qua đó rồi phải nói cái gì? Nói với Trình Hoan, tôi biết Giang Tinh Thần là con trai mình, tôi phải mang nó đi, hay là tôi biết đây là con trai tôi, tôi bằng lòng vì đứa trẻ kết hôn với cô.

Hai cái chọn cái nào cũng không ổn.

Một là, mấy năm này anh chưa từng tham dự vào cuộc sống của đôi mẹ con này, với đứa trẻ mà nói, anh chỉ là một người lạ, đối với mẹ đứa trẻ mà nói, anh chỉ là người cung cấp t*nh tr*ng kiêm đối tượng tình một đêm mà thôi, anh không có lý do cũng không có lập trường đi muốn đứa trẻ này.

Mặt khác, Giang Minh Viễn tự nhận mình cũng không làm được chuyện vì cho con có một gia đình hoàn chỉnh mà kết hôn cùng người lạ, quyết định này vừa qua loa vừa vô trách nhiệm, mà cứ coi như anh bằng lòng, hai đương sự còn lại chắc gì đã đồng ý.

Nguyệt

Giang Minh Viễn đã suy nghĩ rất nhiều, vô số lần muốn mở miệng bảo tài xế quay xe, cuối cùng anh vẫn muốn tới, đến lúc đi bộ cũng do dự, đi một bước lại có một suy nghĩ mới xuất hiện, lại bị mình phủ định, như vòng tuần hoàn.

Cái tình trạng này cứ thế tiếp diễn cho đến khi anh đứng bên ngoài quầy hàng, nhìn thấy đứa trẻ ấy đang ngồi ngay bên cạnh cửa mới thôi.

Trong chợ đêm các loại đồ ăn hòa cùng mùi hương nồng nặc, sàn nhà bởi vì dầu mỡ, nước bẩn đã không còn nhìn ra được màu sắc trước đây, đây là nơi mà anh của trước kia sẽ không đến, nhưng con trai của anh lại sống rất tốt ở chỗ này.

Giang Minh Viễn không thể không chế bản thân tiến lên tiếp cận, anh đi đến trước mặt đứa trẻ ấy, muốn mở miệng gọi nó, nhưng lời đã đến miệng lại nuốt vào. Anh chỉ là một người lạ, làm như vậy sẽ dọa con sợ.

"Chú ơi, chủ chắn con rồi."

Anh nghe thấy đứa trẻ ấy mở miệng nói, chắc là vì thời gian trợn mắt lâu quá nên hốc mắt chua xót, cậu nói xong lại giơ tay lên xoa xoa mắt.

Lần đầu tiên nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng Giang Minh Viễn có bao nhiêu sự dịu dàng chảy qua, xen lẫn một chút rộn rạo.

"Xin lỗi." Anh nói, tránh sang chỗ khác, đèn điện lại chiếu vào khu vực này, chiếu ra một ít than chì dính trên mặt của Tinh Tinh, cũng chiếu ra dáng vẻ của Giang Minh Viễn. Cuối cùng Tinh Tinh cũng thấy rõ cái chú này có bộ dạng thế nào, cũng rất đẹp đó.

Đẹp giống như con búp bê cậu mới mua vậy, chỉ kém mẹ một chút thôi. Tinh Tinh nghĩ, lại cúi đầu xuống đi vẽ mặt trăng, quyết định đại lượng tha thứ cho chủ này một lần. Giang Minh Viễn không đi xa mà ngồi xuống bên cạnh, anh mặc tây trang phẳng phiu, giày da bóng loáng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, đồng hồ trên cổ tay trị giá sáu chữ số, cả người chẳng ăn nhập gì với bầu không khí trong chợ đêm.

Anh ngồi ở vị trí cách Tinh Tinh không quá gần cũng không quá xa, nhìn gò má của đứa trẻ kia, hiếm khi cảm thấy có chút bứt rứt, anh muốn nói cái gì đó, nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng ra được cái mở bài.

"Con đang vẽ gì vậy?"

Tinh Tinh đã toi xong mặt trăng rồi, đang vẽ các phần dưới đất, cậu vẽ một hình vuông trước, lại vẽ tiếp bốn cái chân bên dưới, nhìn có vẻ giống cái bàn, chỉ là hơi dị dạng chút. Giang Minh Viễn tin rằng, nếu như anh dựa theo hình dạng cái bàn mà cậu vẽ làm một cái, chắc chắn còn chưa làm xong thì nó đã đổ rồi.

"Đang vẽ cháu với mẹ." Tinh Tinh cảm thấy cái chủ bên cạnh thật đẹp, cũng bằng lòng để ý người ta, trả lời câu hỏi xong, cậu còn dịch vị trí của mình sang bên cạnh, giới thiệu cho Giang Minh Viễn: "Đây là mặt trăng, đây là cái bàn, trên bàn là bánh trung thu, cháu với mẹ cùng nhau làm đó"

"Mẹ cực kì đẹp luôn, cháu vẫn còn chưa vẽ, chủ chú đợi tí nhá. Tinh Tinh nói, lại dịch về chỗ có ánh đèn chiếu sáng, tiếp tục hoàn thiện kiệt tác của cậu.

Giang Minh Viễn cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu, rồi lại vì cái xưng hô chủ kia mà cảm thấy có hơi mất mát, sao có thể gọi là chủ được?

Rốt cuộc cũng là người trưởng thành, Giang Minh Viễn không để cảm giác mất mát kia tồn tại quá lâu, anh dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại tâm trạng, thừa cơ nhích người đến vị trí cách Tinh Tinh gần hơn một chút, nhìn cậu vẽ tranh.

Thái độ của Tinh Tinh rất nghiêm túc, không để ý đến chuyện bên cạnh, lúc vẽ thì cái cơ thể nhỏ bé cũng thẳng tắp, không giống vài đứa trẻ hận không thể nằm bò ra bàn. Người mẹ dạy dỗ đứa trẻ này rất tốt, Giang Minh Viễn thầm nghĩ, cảm quan với Trình Hoan lại tăng thêm một bậc.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 56: Chương 56



Bởi vì giao dịch ấy năm năm trước, cái nhìn ban đầu của anh với mẹ đứa bé không tốt đẹp làm, sau này điều tra những nơi cô lui tới, phát hiện các mối quan hệ khá phức tạp, cũng không có công việc gì cố định, cho nên cảm nhận lại tệ hơn nữa.

Thậm chí anh còn từng nghi ngờ xấu rằng sở dĩ đối phương không phá bỏ đứa trẻ, một mình sinh con ra, có phải là vì để sau này dùng đứa bé đòi hỏi lợi ích gì đó không?

Bây giờ xem ra lại là anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mẹ của đứa trẻ rõ ràng rất quan tâm cậu, dựa vào bối cảnh trong tranh của Tinh Tinh là có thể nhìn ra được, những hành động trước đây, có lẽ là vì còn trẻ tuổi.

Cũng phải, vẫn còn trẻ mà, năm nay mới hai mươi tư.

Tuổi còn nhỏ thích chơi một chút cũng không có gì, huống hồ bây giờ cũng đã chững chạc rồi, công việc làm ăn cũng rất phát đạt. Giang Minh Viên nhìn xung quanh quầy hàng không lớn này, lòng thầm nghĩ.

Quầy hàng chỗ này lớn hơn mấy chỗ kia một chút, khách ngồi đầy chỗ, bên ngoài còn có vài người đang xếp hàng, đại đa số lúc khách ăn đồ ăn đều có vẻ hài lòng, đoán là tay nghề của người làm thức ăn chắc chân không tệ.

Chắc là bị bầu không khí xung quanh lây nhiễm, Giang Văn Minh cũng sinh ra chút lòng hiếu kỳ đối với đồ nướng, anh gọi điện bảo tài xế đang đợi ở bên ngoài, lúc tài xế nghe thấy yêu cầu của anh thì có hơi kinh ngạc, thế nhưng vẫn nghe theo lời dặn dò của ông chủ đi xếp hàng.

Cúp điện thoại đi, Giang Minh Viễn tiếp tục nhìn đứa bé bên cạnh vẽ tranh. Dựa theo những đường phác họa của Tinh Tinh, trên giấy dần dần xuất hiện hình ảnh của một cô gái, chỉ là với rất xinh đẹp mà Tinh Tinh nói lại không giống, người được cậu vẽ ra, trông có vẻ hơi... hình thù kì quái.

Ánh mắt Giang Minh Viễn tràn ra chút ý cười, nghĩ tới cái bức tranh cầm về từ nhà trẻ, người trên giấy vuông vuông dài dài, giống y như cái hộp diêm.

So sánh với bức tranh kia, tuy hình dáng hiện tại cũng không được đẹp lắm, nhưng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc đó rồi.

Nguyệt

Ừ, không hổ là con trai của anh.

Tinh Tinh vẫn còn chưa về mẹ xong, đồ nướng mà Giang Minh Viễn nhờ tài xế bên kia đi mua đã đến rồi.

Thịt vừa nướng xong, vẫn còn đang bốc hơi nóng được đặt trong khay đồ ăn, được một người phụ nữ mũm mĩm bé qua.

Tinh Tinh sống trong môi trường này, gần như đã miễn dịch với mùi hương của đồ nướng, nhưng mà hương thơm cách gần như thế này vẫn không dễ dàng lảng đi được, cậu men theo mùi thơm ngẩng đầu, liếc nhìn thịt ở bên trong, cười lộ ra sáu cái răng với người bưng khay tới: "Con chào dì Từ ạ.

“Ầy, Tinh Tinh ngoan." Từ Lệ để thịt nướng trước mặt Giang Minh Viễn, cười hỏi Tinh Tinh có mệt không, có đói không.

Đối với cậu con trai không gặp được mấy lần của bà chủ đây. Từ Lệ thật lòng yêu thích, khuôn mặt vừa đẹp tính cách lại ngoan, miệng ngọt còn khéo nói, sao mình không sinh được đứa trẻ như thế này chứ?

"Không mệt.” Tinh Tinh lúc đầu, bởi vì bị chắn sáng, cậu bỏ bút màu xuống, nói chuyện với Từ Lệ.

Nói đi cực khổ rồi, dì phải uống nhiều nước, dì nói mẹ con đừng để mẹ con bận quá.

Từ Lệ bị hai ba câu nói của cậu chọc cho cười như hoa, cười hôn lên mặt cậu một cái mới hơn hở quay về làm việc.

Giang Minh Viên ở một bên nhìn bọn họ tương tác, trong lòng có chút ghen tị.

Nhóc con này, thơm với mẹ mình thì cũng thôi đi, sao cũng thơm với người khác vậy? Nhìn cái miệng cậu gọi một tiếng dì ngọt bao nhiêu, sao lúc gọi mình là chủ lại khô khan như vậy?

Còn nữa, mình chân ánh sáng của cậu thì vô cùng không vui, người kia chân thì lại không sao tí nào!

Anh nghiến răng, đem cái vị chua vô cớ ngoi lên nuốt xuống, ôm theo một chút thái độ nịnh nọt hỏi Tinh Tinh: "Con ăn thịt không?

"Cháu không ăn.” Tinh Tinh nhìn châm châm vào xâu thịt kia, kiên quyết lắc đầu.

Mẹ đã bảo, không thể ăn đồ người lạ đưa cho, ăn rồi sẽ bị người ta lừa đi ngay.

Tinh Tinh không muốn bị người ta lừa đi, lừa đi rồi sẽ không nhìn thấy mẹ nữa, cho nên đối với lời cảnh cáo này, cậu chấp hành rất triệt để.

Có ngon nữa cũng không ăn!

Con trai không thèm nề mặt, Giang Minh Viễn chỉ có thể cô đơn ăn thịt nướng một mình.

Thịt nướng vào ngày này trước đó chưa từng xuất hiện trên bàn ăn của Giang tổng, mùi hương liệu quá nặng, anh ăn không quen, chỉ ăn một xiên rồi để vậy.

Nhưng mà anh không ăn nữa, cũng không ném thịt nướng đi, mùi thơm của thịt vẫn còn.

Tinh Tinh bị mùi thơm nồng ở khoảng cách gần này vây quanh, càng ngửi càng thèm, càng thèm càng đói, cậu về cũng vẽ không nổi nữa, có chút ghét bỏ mà quay đầu đi rồi nói với Giang Minh Viễn: “Chú ơi, chú đổi chỗ khác đi.

Giang Minh Viễn không hiểu: "... Tại sao?”

Tinh Tinh thở dài như ông cụ non: "Chú ở đây ăn, cháu không thể nào vẽ đẹp được.”

Lúc cậu nói, ánh mắt còn không di không dời món thịt nướng trên khay.

Giang Minh Viễn hiểu ra ngay, lòng thấy có chút buồn cười, rõ ràng vừa nãy còn nói rất chắc nịch là không cần, bây giờ đã chịu không nổi rồi.

Mặc dù bộ dạng hai mắt trông mong của con trai vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhưng Giang Minh Viễn không định đưa món này cho cậu ăn. Hương liệu cho vào quá nhiều, không khỏe!

Anh ồ lên một tiếng, không có ném đồ ăn ngay trước mặt con trẻ, mà gọi một cuộc điện thoại, bảo tài xế mang đồ đi.

Cả thịt nướng lần khay thức ăn đều biến mất, mùi thơm tỏa mãi không ngừng cũng nhạt đi rất nhiều, cuối cùng Tinh Tinh cũng thoát khỏi say mê với thịt nướng, cậu nhìn Giang Minh Viễn, rồi lại lần nữa dán mắt lên tờ giấy trước mặt.

Chỉ là con sâu trong dạ dày đã bị đào lên, muốn ép xuống lại không dễ như vậy, Tinh Tinh cảm thấy mình đói không chịu được, vẽ được hai nét đã đập bút lông xuống, đứng phát lên.

"Con muốn đi đâu?" Giang Minh Viên đứng lên theo hỏi.

Nơi đây người đến người đi, lỡ nhóc con đi lạc mất phải làm sao?

"Cháu đi tìm mẹ.” Tinh Tinh đáp lại một câu, lon ton chạy sang bên phải.

Giang Minh Viễn không xa không gần mà đi theo, thấy Tinh Tinh đã chạy đến bên người Trình Hoan thì không tiến lên trước nữa.

Ai cũng nói anh với Tinh Thần giống nhau, nếu anh qua đó rồi bị nhận ra thì sao?

Bây giờ anh vẫn chưa nghĩ xong rốt cuộc phải làm thế nào với việc đột nhiên lòi ra một đứa con, không hợp gặp mặt mẹ đứa trẻ.

Giang Minh Viễn dịch sang bên cạnh một bước, để người khác chặn lại thân hình của mình.

Trình Hoan đứng trước bếp nướng quay lại nhìn thử, không thấy cái "chú xinh đẹp" mà Tinh Tinh nói, cô cũng không để trong lòng, mở cái rương mang theo tới đây, từ bên trong lấy ra một cái hộp đưa cho nhóc con.

"Không được ăn hết đâu nhé, chỉ có thể ăn hai cái thôi biết chưa?

Trong hộp là bánh quy Trình Hoan làm, trên bánh quy điểm xuyết mấy quả việt quất, vị mềm xốp, không quá ngọt, là một loại điểm tâm Tinh Tinh rất thích.

Nghe thấy chỉ có thể ăn hai cái, Tinh Tinh rất thất vọng, cậu bĩu môi nhìn mẹ, một hồi lâu mới mơ hồ không muốn mà nói: "Được rồi.”

Cậu mở hộp bánh quy ra, đếm điểm tâm bên trong vài lần, từ bên trong lấy ra một khối đưa cho Trình Hoan.

"Mẹ, mẹ än di."

Trình Hoan đang nướng xiên BBQ, vẫn luôn bị khói dầu vờn quanh, cũng không có bao nhiêu khẩu vị, nhưng mà cũng không thể phụ lòng hiếu thảo của con trai, cô tiếp nhận khối bánh quy kia, dùng một cái tay khác xoa đầu Tinh Tinh: "Được rồi, mẹ sẽ ăn khối này, Tinh Tinh ăn đi.”

Tinh Tinh ôm hộp bánh quy chạy trở về, Giang Minh Viễn trở về trước cậu một bước.

Anh ngồi vào vị trí ban đầu, nhìn Tinh Tinh lại đây. Tiểu gia hỏa đặt đồ vật trong lòng lên trên bàn, thật cẩn thận mà mở ra, từ bên trong lấy một khối điểm tâm, ăn một ngụm liền hạnh phúc mà híp mắt, trong miệng phát ra một tiếng thở dài.

"Ăn ngon thật!”

Như là muốn trả thù đề Giang Minh Viễn thèm cậu, lúc Tinh Tinh ăn cái gì đặc biệt không an tĩnh, vừa ăn vừa lải nhải, mục đích cực kỳ rõ ràng.

Giang Minh Viên đương nhiên không có khả năng bị thèm, anh nhìn động tác nhỏ không che giấu của Tinh Tinh kia, đáy mắt có ôn nhu chính mình cũng không biết.

Tinh Tinh đắc ý vênh váo, hai khối bánh quy không đến một lúc liền ăn xong.

Cậu ăn luôn một chút cuối cùng trong tay, lại giơ tay lấy một khối ở bên trong, lúc lấy thuận tiện đếm số lượng bên trong, đếm xong Tinh Tinh liền ngây ngẩn cả người, một bộ dạng như trời sập xuống. Giang Minh Viên thấy vẻ mặt cậu đại biến trong thời gian ngắn, có chút kỳ quái lại có chút lắng: "Con làm sao vậy.”

“Cháu ăn nhiều quá." Vẻ mặt Tinh Tinh đưa đám, cảm thấy mình phụ sự tín nhiệm của mẹ, cậu đem khối bánh quy trên tay bỏ vào hộp, đếm lại một lần nữa.

A, lại đúng rồi... Đây là có chuyện gì?

Tinh Tinh nhất thời có chút mơ hồ, cậu gãi đầu, quyết định tỉnh lại một lần nữa.

Mở hai tay ở trước mặt, Tinh Tinh vươn tám ngón tay, đầu tiên bẻ một ngón, đó là cho mẹ ăn, sau đó lại bẻ xuống hai ngón, mình có thể ăn.

Năm ngón tay bên trái đều mở ra, Tinh Tinh đếm ngón tay, lại cúi đầu đếm bánh quy trong hộp, xác định không thiếu, mới tươi cười rạng rỡ.

Tuy rằng chỉ ăn hai cái còn chưa thỏa mãn, nhưng hôm nay cậu nghe lời mẹ!

Tinh Tinh vô hộp bánh quy còn thừa năm khối, cảm thấy mỹ mãn mà đậy lại, cậu để đồ sang một bên, một lần nữa cầm bút, vẽ bức tranh cậu chưa hoàn thành.

Từ đầu đến cuối Giang Minh Viên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền thấy tiểu gia hỏa một hồi thở dài một hồi vui vẻ, hiện tại lại một bộ dạng qua cơn mưa trời lại sáng mà đi vẽ tranh. Tâm tư trẻ con cũng thật khó đoán.

Anh thở dài trong lòng một tiếng, ngồi gần lại, Tinh Tinh đã vẽ xong hình dáng mẹ cậu rồi, đang tô màu.

Phong cách tô màu của cậu vẫn cay đôi mắt như cũ, Giang Minh Viễn đều có chút không đành lòng nhìn, anh nhéo mũi, rút bút màu nâu đưa qua.

Tinh Tinh không quản cây bút chọc lại đây, trên tay như cũ là cây bút màu xanh lục tô màu tóc cho mẹ.

Trên giấy vẽ, một "mỹ nhân" hình thù kỳ quái tóc màu xanh lục, Giang Minh Viễn nhầm mất, anh nhịn không được mở miệng: "Con không cảm thấy cái màu sắc này có hơi kỳ quái sao?”

Tinh Tinh vẽ xong một bút cuối cùng, đang vừa lòng thưởng thức, nghe được tiếng Giang Minh Viên cậu quay đầu: "Cháu không cảm thấy ạ.”

Giang Minh Viên: "...”

Tinh Tinh không chỉ không cảm thấy tóc màu xanh lục có cái gì không đúng, còn cảm thấy vô cùng xinh đẹp, cậu nghiêng người, từ đống bút bên cạnh rút ra một cây màu tím, tô màu cho quần áo. Giang Minh Viên đã bất lực không nói được gì, anh cảm thấy thẩm mỹ của mình rất online, sao lại sinh ra đứa con trai không di truyền được?

Chẳng lẽ là lúc ấy trúng thuốc dẫn tới di truyền biến dị?
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 57: Chương 57



Tuy rằng biết cái suy đoán này thực không đáng tin cậy, Giang Minh Viễn lại vẫn hơi tin, trong lòng anh đem đám đầu sỏ gây tội kia mắng một lần, chuẩn bị trở về tìm người, để đám người ở trong ngục giam kia trải qua "vui sướng" một chút.

Hôm nay Tinh Tinh không thể vẽ xong bức tranh kia, bởi vì cậu đã mệt rồi.

Vừa tới 9 giờ, đôi mắt tiểu gia hỏa liền có chút không mở ra được, cậu xoa nhẹ vài cái, lại ngáp một cái, mắt thường có thể thấy tinh thần uể oải.

Bộ dạng buồn ngủ còn cố gắng chống đỡ của tiểu gia hỏa này thoạt nhìn đáng thương không chịu được, trong lòng Giang Minh Viễn mềm mại, hiện tại hận không thể lập tức dẫn cậu về ngủ, nhưng không được, nơi cậu phải về không phải nhà mình.

Cửa hàng loại này buổi tối vẫn bận rộn không được, Giang Minh Viễn vươn tay, vỗ nhẹ hai cái trên lưng Tinh Tinh.

Nghe nói mẹ đứa nhỏ gần đây đang tìm cửa hàng, hẳn là cũng có chút tính toán, anh làm cha cũng không thể không biểu hiện một chút, anh nghĩ, lấy di động ra, nhắn cho trợ lý một tin nhắn.

Hôm nay Trình Hoan vô cùng bận rộn, chờ bận xong đều đã 9 rưỡi, cô vội vàng giao việc cho Từ Lệ, cởi tạp dề đi tìm con trai.

Tinh Tinh đã ghé vào trên bàn ngủ rồi, bên miệng còn treo nước miếng, Trình Hoan cũng không đánh thức cậu, liền cứ như vậy ôm người đặt lên xe.

Xe ba bánh được phủ thêm cái lều, có thể tránh gió, Trình Hoan đặt Tinh Tinh lên, lại đắp quần áo lên, khởi động xe chạy về nhà.

Một chiếc xe hơi chậm rãi khởi động, từ xa đi theo phía sau xe ba bánh, Giang Minh Viễn nhìn chiếc xe màu xanh lục kia, mày nhăn lại.

"Lão Trương." Anh mở miệng hỏi: "Chú biết loại Minibus nào tương đối tốt không?"

"Minibus?" Lão Trương không cảm thấy ông chủ mình có lúc yêu cầu loại xe này xe, hẳn là có quan hệ với đối tượng anh muốn đi theo, ông ở trong đầu xoay vòng, mở miệng nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà tôi có đứa cháu trai mở cửa hàng bán xe second-hand, nếu cần để tôi gọi điện thoại hỏi một chút cho cậu."

"Được, chú gọi..." Giang Minh Viễn nuốt xuống câu nói kế tiếp, dựa vào lưng ghế: "Thôi bỏ đi"

Tạm thời bọn họ hẳn là không cần xe, tới lúc cần tự nhiên sẽ đi mua, anh thật sự không cần thiết nhọc lòng chuyện này.

Nhúng tay nhiều, nói không chừng ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi.

"Trở về đi. Nhìn theo chiếc xe kia tiến vào tiểu khu, Giang Minh Viễn nói với tài xế.

Sau khi Tinh Tinh về đến nhà liền tỉnh, vừa lúc Trình Hoan dẫn cậu đi tắm rửa một cái, tắm rửa xong trên người mình cũng b.ắ.n đầy một thân nước.

Cô lau khô Tinh Tinh bế lên giường, nghĩ muốn gọi điện cho Từ Lệ, nói buổi tối mình không đi.

Từ Lệ cũng hiểu một mình cô nuôi con, đầu kia điện thoại vội nói không có việc gì, mọi chuyện giao cho cô ấy là được.

Cúp điện thoại, Trình Hoan cầm quần áo đi vào phòng tắm, nghĩ tháng này lại tăng thêm một chút tiền lương cho Từ Lệ.

Lúc trước Tinh Tinh ngủ một lúc, hiện tại ngược lại không buồn ngủ, Trình Hoan tắm rửa xong ra cậu còn chưa ngủ.

Nguyệt

Tiểu gia hỏa nhìn thấy mẹ, liền đem búp bê trên tay ném tới một bên, lăn hai vòng nhường ra một vị trí, sau đó lại lăn trở về trong lòng Trình Hoan.

"Sao hôm nay con mệt không nói với mẹ?" Trình Hoan tắt đèn, chui vào ổ chăn, cũng đắp chăn đàng hoàng cho đứa nhỏ.

Tinh Tinh ôm cánh tay cô, đầu cọ cọ lại đây: "Mẹ bận mà"

"Mẹ bận cũng không quan hệ, con là quan trọng nhất, lần sau có chuyện gì nói với mẹ đầu tiên có biết hay không?"

"Đã biết." Tinh Tinh ngoan ngoãn đáp, lại nói với Trình Hoan hôm nay mình gặp một chú rất đẹp, cường điệu lên án cái chú kia nói cậu vẽ khó coi.

Hừ, đừng tưởng rằng không nói cậu không nhìn ra, cậu cũng thông minh.

Tinh Tinh ở trong lòng Trình Hoan nhắc mãi, nói ánh mắt chú kia không tốt, cậu nói còn muốn lôi kéo Trình Hoan bao che cho mình.

"Mẹ, mẹ cảm thấy tóc màu xanh lục có đẹp không?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 58: Chương 58



Khác với Giang Minh Viễn, Trình Hoan đã tiếp nhận thẩm mỹ hiếm thấy của con trai rồi, Tinh Tinh rất hứng thú đối với vẽ tranh, mỗi lần vẽ xong đều phải lấy ra cho cô bình luận một phen, nhiều lần, lúc Trình Hoan khen người đã có thể mặt không đổi sắc.

"Khá xinh đẹp." Trình Hoan chưa thấy qua bức tranh kia, cũng có thể tưởng tượng ra trông như thế nào không sai biệt lắm, cô nhắm mắt khen một câu, lại lập tức nói tiếp: "Đã khuya, mau ngủ đi....”

Tinh Tinh được mẹ khẳng định, khí thế càng cao, ngày hôm sau lúc nhìn thấy Giang Minh Viễn, cậu đem đại tác phẩm mới nhất của mình tới trước mặt anh, xoa eo nói: "Mẹ cháu nói tóc màu xanh lục rất đẹp."

Giang Minh Viễn không biết sao lại chạy tới: "..."

Cho nên thẩm mỹ kỳ lạ này là di truyền từ mẹ nó?

Kỳ nghỉ người một này là đối với người bình thường, đối với Giang Minh Viễn mà nói, quanh năm suốt tháng đều là thời gian làm việc, chiều nay anh mở một video hội nghị, tinh thần rất mỏi mệt.

Dựa theo thói quen trước kia, anh hẳn là trở lại chung cư tập luyện một hồi, hiện tại có lẽ đang nằm ở bồn tắm có chức năng mát xa, thả lỏng cơ bắp căng chặt.

Đó là thói quen sinh hoạt của anh, nhưng mà lúc Giang Minh Viễn lên xe, nghe tài xế hỏi anh muốn đi chỗ nào, anh lại theo bản năng nói cái địa chỉ này.

Sau khi nói xong anh sửng sốt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thuyết phục bản thân.

Dù sao cũng là con trai ruột, thời gian đi xem nhiều một chút cũng là điều đương nhiên.

Lần thứ hai gặp mặt, so với ngày hôm qua Tinh Tinh có vẻ cởi mở hơn rất nhiều, hôm nay cậu không vẽ tranh, mà là cầm khối Rubik chơi, lần trước qua cửa, Tinh Tinh chơi khối rubik từ 4x4 biến thành 9x9, khó khăn lớn hơn, đến bây giờ cậu còn chưa hiểu.

Thất bại thời gian dài rất đả kích lòng tự tin của con người, giống như trước kia, Tinh Tinh chơi một lúc liền cảm thấy bực bội.

Bây giờ bên cạnh là người ngoài, cậu cố kỵ không phát giận, chỉ ném khối Rubik sang bên cạnh, xoay đầu đi không nhìn.

"Con làm sao vậy?" Giang Minh Viễn hỏi.

Tinh Tinh không để ý tới anh, làm như không nghe được, trong miệng còn khẽ hát.

Bài hát là nhạc thiếu nhi nhà trẻ dạy, đơn giản lại lưu loát dễ đọc, Giang Minh Viễn nghe xong một lần, trong lòng liền nhịn không được cùng hát theo.

Anh trong lòng khẽ hát hai câu mới phản ứng lại, vội vàng dừng lại, lại suy nghĩ chút chuyện liên quan tới công việc để dời đi lực chú ý, cảm thấy chạy thoát nhạc thiếu nhi tẩy não mới dừng lại.

Tinh Tinh hát một hồi, gần hết giận, lại lần nữa cầm khối Rubik chơi, chơi một hồi lại ném sáng bên cạnh, xoay đầu không nhìn.

Cậu loại biểu hiện này làm trong lòng Giang Minh Viễn có chút suy đoán, chờ đến khi Tinh Tinh ném khối Rubik lần thứ ba, anh duỗi tay tiếp được.

Nguyệt

Tiểu gia hỏa bĩu môi, tức giận nhìn anh: "Chú đây là của cháu."

Còn rất quan tâm...

"Chú biết là của con, nhưng con sẽ chơi được sao?" Hai tay Giang Minh Viễn cầm khối Rubik, lời nói mang theo dụ dỗ: "Chú sẽ chơi được, muốn chú dạy cho con không?"

Tinh Tinh suy xét, thoáng gật đầu.

Đáp ứng liền dễ làm, trong lòng Giang Minh Viễn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bản thân rốt cuộc có chút tác dụng, anh cầm khối Rubik, một bên chơi một bên giảng nguyên lý cho Tinh Tinh.

Anh chưa từng ở chung với trẻ con, lời nói ra tiểu gia hỏa cũng nghe không hiểu lắm, Tinh Tinh cũng không so đo, nghe không hiểu liền nhìn động tác của anh, mắt thấy dưới động tác của anh màu sắc giống nhau trên khối Rubik càng ngày càng nhiều, miệng Tinh Tinh cũng càng ngày càng lớn.

Một lần xoay tròn cuối cùng, tất cả sáu mặt khối Rubik đều biến thành màu giống nhau, Tinh Tinh tiếp nhận khối Rubik, kinh ngạc cảm thán một câu: "Chú ơi, chú thật là lợi hại."

Khóe môi Giang Minh Viễn hơi cong, không biết ôm cái tâm thái gì hỏi: "Chú lợi hại hay ba con lợi hại?"

"Ba cháu." Tiểu gia hỏa không chút do dự trả lời.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 59: Chương 59



Giang Minh Viễn cảm thấy có chút không thoải mái, rất nhàm chán ghen ghét với chính mình: "Vì sao?" Tinh Tinh cảm thấy con người chú này không tồi, có thể tiết lộ bí mật với anh.

Cậu nhìn trái nhìn phải như phim truyền hình, sau đó tiến đến bên cạnh Giang Minh Viễn, nhón chân ở bên tại anh nói một câu.

Trên người tiểu gia hỏa mang theo mùi hương của trẻ con, lúc nói chuyện thở ra khí làm anh cảm thấy có chút ngứa.

Đại khái là vì sợ để lộ bí mật, thanh âm Tinh Tinh nói chuyện đặc biệt nhỏ, Giang Minh Viễn dùng hết toàn bộ lực chú ý, mới nghe rõ cậu nói cái gì.

"Bởi vì ba cháu là siêu nhân!" Tiểu gia hỏa đầy mặt nghiêm túc, thoạt nhìn đang nói một chuyện rất quan trọng, cậu thoáng lui lại một chút, miêu tả người cha trong tưởng tượng của cậu với Giang Minh Viễn.

"Ba cháu rất lợi hại, ông ấy sẽ bắt người xấu, còn sẽ bay! Ông ấy, mọi thứ ông ấy đều có thể!" Tinh Tinh nhìn Giang Minh Viễn, giọng điệu trong lời nói như kiểu chú là người bình thường liền không cần ghen ghét: "Chú, chú cũng rất lợi hại..."

Giang Minh Viễn tiếp nửa câu sau: "Nhưng không lợi hại bằng ba con phải không?"

Tinh Tinh gật đầu đồng ý: "Vâng!"

Giang Minh Viễn nhìn cậu, có chút buồn cười lại có chút cảm khái.

Các lời vừa mới nói kia tràn ngập đồng ngôn vô kỵ, lại để lộ ra sự tự tin cùng rộng rãi của đứa nhỏ này.

Anh thở dài một tiếng: "Mẹ con thực không tồi." Nuôi dưỡng con rất khá.

Nguyệt

Tuy rằng không biết vì sao cái chú này lại đột nhiên nói đến mẹ, Tinh Tinh vẫn tỏ vẻ tán thành đối với Giang Minh Viễn nói: "Mẹ cháu tốt nhất, lợi hại nhất! Xinh đẹp nhất, nhất, nhất..."

Tinh Tinh nhất hai cái, tìm không thấy từ ngữ thích hợp, nhớ tới vừa mới khen ba, cậu nhanh trí, bỏ thêm một câu ở phía sau: "Còn lợi hại hơn ba cháu!"

"Vậy là rất lợi hại." Giang Minh Viễn phụ họa.

Đối với việc con trai sùng bái mẹ không thèm che giấu cùng không muốn rời xa, trong lòng Giang Minh Viễn cũng không có suy nghĩ không cần thiết, con cái gần gũi với mẹ vốn chính là thiên tính, nếu không gần gũi mới xảy ra vấn đề.

Nói xong ba mẹ mình, Tinh Tinh lại bắt đầu đùa nghịch khối Rubik của cậu, lúc trước cậu nhìn Giang Minh Viễn chơi một lần, cái hiểu cái không như cũ, đến lúc mình chơi vẫn không tìm thấy manh mối.

Tiểu gia hỏa lần này không phát giận, sẽ thử tìm cách nếu không thấy, liền nhét khối Rubik vào trong tay Giang Minh Viễn: "Chú, cháu còn chưa chơi được."

Bộ dáng quen thuộc này của cậu làm Giang Minh Viễn có chút cao hứng, lại có chút lo lắng, cao hứng đứa nhỏ này không khách khí với mình, lại cũng lo lắng chuyện này.

Dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, sau này bị người ta lừa thì sao?

Trong lòng nghĩ vậy, Giang Minh Viễn vẫn cầm lấy khối Rubik đùa nghịch, lần này tốc độ của anh chậm hơn rất nhiều, vừa xoay vừa giảng giải, trước khi nói chuyện liền lướt qua trong đầu một lần, đổi thành những câu Tinh Tinh có thể nghe hiểu.

Tinh Tinh nghe anh nói mấy lần, cảm thấy mình gần như đã hiểu.

Cậu lấy khối Rubik về một lần nữa, dựa theo phương pháp Giang Minh Viễn dạy xoay tròn khối Rubik, dần dần thật sự làm màu sắc ở mỗi mặt trở nên giống nhau.

Phục hồi một mặt cuối cùng về như cũ, Tinh Tinh nhảy lên, gấp không chờ nổi liền phải đi khoe với mẹ mình.

Giang Minh Viễn bị cậu vứt bỏ một lần, nhìn tiểu gia hỏa cũng không quay đầu lại, bất đắc dĩ mà cười. Anh đứng lên, sửa lại ống tay áo, đi ra khỏi cái quán nướng không lớn này.

Thời điểm Tinh Tinh tới đây động tác không nhỏ, Trình Hoan muốn không chú ý cũng không được.

Tiểu gia hỏa chạy đến bên cạnh cô, giơ đồ vật trên tay lên cho cô xem, biểu tình trên mặt giống y như đúc lúc phục hồi khối Rubik cấp hai thành như.

"Mẹ, mẹ nhìn này!"

"Tinh Tinh thật lợi hại." Trình Hoan khen một câu, dẫn tiểu gia hỏa đến bên cạnh, cầm khối Rubik cấp ba trong cậu nhìn: "Sao Tinh Tinh làm được thế?"

"Một chú nói cho con biết" Tinh Tinh nói, cậu xoay người chỉ chỗ ngồi của mình: "Chính là chú kia, ngày hôm qua chú ấy cũng tới."
 
Back
Top Bottom