Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 40: 40: Đều Không Ngon Bằng Cơm Mẹ Nấu! 1



Sự tức giận của Trình Hoan trong phút chốc liền dập tắt.

Dù sao lần đầu làm mẹ, cũng không có ai hướng dẫn, nhiều lúc Trình Hoan làm cũng không phải, ví dụ như trong tình huống này.

Lúc đầu cô cũng nghĩ đến để con một mình ở nhà liệu có cảm thấy sợ hãi, bởi vì ít khi nghe con kêu than, cô lại quá bận, lúc về nhà đã là tối muộn, lúc đó Tinh Tinh sớm đã đi ngủ, dần dần, Trình Hoan cũng lơ là vấn đề này.

“Mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi.

” Cô nói lời xin lỗi, ôm lại cậu nhóc: “Nếu như sau này buổi tối con thấy sợ thì cứ gọi điện thoại cho mẹ.

”“Nhưng mà mẹ rất bận.

” Tinh Tinh chỉ đi bán hàng cùng Trình Hoan đúng một lần, thấy mẹ bận rộn mấy tiếng đồng hồ, mặc dù còn nhỏ, nhưng cậu hiểu được những lúc như vậy không nên làm phiền mẹ.

“Con tìm mẹ thì mẹ sẽ không bận nữa, chỉ cần con đồng ý với mẹ, sau này không được nằm trên giường đọc sách nữa được không?”Tinh Tinh gật gật đầu.

Trình Hoan vỗ vỗ lưng cậu, để cậu nhóc nằm xuống giường: “Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện, nghe xong thì đi ngủ có được không?”Tinh Tinh nằm trên giường nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh: “Mẹ không đi nữa ạ?”“Hôm nay mẹ không đi nữa.

” Trình Hoan mở phần đầu của quyển truyện tranh, quyển này kể về cậu chuyện thời Tam Quốc, cô nhẹ nhàng cất lời: “Cuối thời Đông Hán! ”“Mẹ ơi.

” Tinh Tinh vẫn mở tròn mắt: “Đông Hán là cái gì ạ?”“Đông Hán là tên một triều đại từ rất lâu về trước, sau này Tinh Tinh đi học rồi sẽ biết.

” Trình Hoan đưa tay ra, vuốt lên mắt cậu nhóc: “Được rồi, nhắm mắt lại nghe truyện nào.

”“Hì hì ! Vâng ạ.

” Tinh Tinh dường như thấy trò này rất thú vị, cậu nắm chặt ngón tay của Trình Hoan, chớp mắt hai cái, đôi mi đen dài lướt qua bàn tay, ngưa ngứa.

“Mẹ, con nhắm mắt rồi.

” “Ừ.

” Trình Hoan không thu tay về, cô ngồi lên giường, một lay lật sách, đọc tiếp câu chuyện.

Giọng nói trầm thấp và nhịp nhàng có hiệu quả ru ngủ rất tốt, mấy phút sau cậu nhóc liền bỏ ngón tay đang nắm ra, Trình Hoan đợi thêm một lát, chắc chắn cậu đã ngủ rồi, mới nhẹ nhàng rút tay, mang theo quần áo đi tắm rửa! ! ! ! !.

Nhờ live stream của Trần Niên, thời gian này việc làm ăn của Trình Hoan có thể dùng hai chữ “phát đạt” để hình dung, mỗi ngày bên ngoài đều có hàng dài người xếp hàng.

Hai người làm không kịp, Trình Hoan thuê thêm hai người nữa, còn đặt thêm mấy bộ bàn ghế bên ngoài cho khách nghỉ ngơi.

Người đến ăn quá nhiều, lượng tiêu hao nguyên liệu cũng tăng lên, mỗi ngày Trình Hoan phải bỏ ra nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, một ngày bận tới mức dường như không có cả sức lực để nói chuyện.

Có điều bỏ ra bao nhiêu thì sẽ nhận lại bấy nhiêu, bởi khách hàng vì nghe danh mà tới, thu nhập của cô cũng tăng gấp bội.

Lời hứa hẹn với Tinh Tinh vẫn được thực hiện, bất kể bận thế nào, Trình Hoan đều dành ra thời gian gọi điện thoại cho cậu nhóc.

Lúc cô gọi, công việc nướng thịt được giao cho Từ Lệ.

Từ Lệ xem lâu như vậy, về kỹ thuật cơ bản cũng đã biết phần nào, Trình Hoan đứng bên cạnh hướng dẫn, lúc đầu làm tay chân cô ấy còn có chút luống cuống, dần dần làm càng ngày càng tốt, hành động đâu vào đấy.

Theo phản hồi từ khách hàng, tay nghề của vị sư phụ mới này cũng không thể không công nhận.

Nếu Từ Lệ đã làm được, Trình Hoan liền tăng thêm thời gian thay thế cho cô ấy.

Khoảng thời gian này ở chung vơí nhau, Trình Hoan cũng hiểu chút ít về hoàn cảnh gia đình của Từ Lệ, năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, trong nhà có người chồng sức khỏe không tốt lắm, bên trên thì có mẹ già bại liệt nằm giường, bên dưới còn có con nhỏ đang học trung học, một mình cô ấy phải nuôi cả nhà, đi làm việc không kể ngày hay đêm.

.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 41: 41: Đều Không Ngon Bằng Cơm Mẹ Nấu! 2



Trình Hoan không định làm nghề nướng thịt cả đời này, con người Từ Lệ không tồi, lại rất đáng thương, cô định để cô ấy thử trước, sau này mình có không làm nữa, thì để lại công thức cho cô ấy.

Có công thức độc quyền của bản thân, tùy tiện mở tiệm hoặc bày hàng bán, chắc chắn đều nhẹ nhàng hơn bây giờ.

Từ khi bắt đầu bán hàng đến hiện tại đã gần được một tháng, Trình Hoan đã kiếm được hơn mười nghìn tệ, chỗ tiền này phần lớn đều kiếm được vào nửa tháng sau.

Tiến gần mục tiêu của mình thêm một bước, Trình Hoan càng cảm thấy nhẹ nhõm.

Hôm nay có hoạt động dành cho phụ huynh và con cái.

Trình Hoan dạy sớm hơn mọi ngày, nấu bữa sáng xong liền đi mua đồ làm xiên nướng, sau khi đưa Tinh Tinh đến trường mầm non, về nhà tranh thủ thời gian ướp thịt.

Khó khăn lắm mới xong việc trước mười một giờ, Trình Hoan một phút nghỉ ngơi cũng không có, dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm thay quần áo rồi ra ngoài.

Ngày hội dành cho phụ huynh và con cái, trường mầm non hiếm lắm mới mở cửa cho người ngoài vào, vì đảm bảo an toàn cho trẻ nhỏ, hôm nay bảo vệ trong trường cũng được bố trí thêm rất nhiều.

Bữa trưa ăn ở trường mầm non, các bậc phụ huynh sớm đã đợi ở nhà ăn, do những đứa trẻ của mỗi lớp dẫn đến.

Từ lúc biết mẹ sẽ đến, Tinh Tinh vẫn luôn trong trạng thái phấn khởi, cậu chờ cả buổi sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy Trình Hoan, không đợi được mà mừng rỡ chạy qua.

“Mẹ!” Cậu gọi to, gương mặt hưng phấn đến đỏ cả hai bên má.

Trình Hoan xoa đầu cậu, kiểm tra xem có chảy mồ hôi không: “Nóng không con?”Tinh Tinh lắc đầu, dính vào người cô: “Con, con vẫn đang chờ mẹ.

”“Nhớ mẹ đến vậy ư?”“Vâng!” Tinh Tinh gật đầu: “Nhớ vô cùng!”Nhà ăn của trường mầm non không lớn, hoạt động dành cho phụ huynh và con cái lần này dành cho phụ huynh của lớp mẫu giáo bé, xác nhận xong mỗi đứa trẻ đều tìm thấy bố mẹ, mới có người đi phát cơm.

Để các bậc phụ huynh đến ăn cơm trưa, trường mầm non cũng muốn để cho phụ huynh yên tâm.

Học phí ở đây cao, thức ăn cũng không tồi, có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách, cũng cố gắng phối hợp màu sắc rực rỡ, k*ch th*ch vị giác của trẻ nhỏ.

Bữa trưa có ba món một canh, lượng không quá nhiều, hai người ăn vừa đủ, Trình Hoan xếp bát đũa ngay ngắn, ăn một miếng thấy vị cũng ổn.

“Tinh Tinh.

” Cô gọi một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cơm có khác gì so với mọi ngày không con?”Tinh Tinh suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu.

Lại nói: “Đều không ngon bằng cơm mẹ nấu!”Trình Hoan bật cười, trong lòng cũng yên tâm hơn, cảm thấy tiền học phí như vậy cũng đáng, ít nhất cũng không bạc đãi con người ta.

Khác với Trình Hoan, Tinh Tinh vẫn luôn bất mãn với cơm trưa ở trường mầm non, lúc ăn cơm không ngừng lẩm bẩm, nói cái này không ngon cái kia khó ăn.

Tổng kết lại một câu, trên thế giới này, chỉ có đồ mẹ cậu nấu là ngon nhất.

Trình Hoan nghe lời khen của cậu liền cảm thấy vui vẻ, ngoài mặt thì vẫn nói mấy câu không được kén chọn.

Tinh Tinh nghe lời, suy nghĩ một chút, vẻ mặt khó tả ăn sợi cà rốt.

“Không kén chọn.

”! ! ! ! ! ! !.

Ăn cơm xong bọn trẻ đi ngủ trưa, phụ huynh thì được giáo viên dẫn đi tham quan trường mầm non.

Trường mầm non so với lúc Trình Hoan báo danh không khác biệt nhiều lắm, chỉ là phòng học nhiều nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ nhỏ hơn mà thôi.

Giáo viên ở bên cạnh giới thiệu mỗi tác phẩm là do bạn nhỏ nào vẽ, ánh mắt của phụ huynh được gọi đến tên liền dừng trên bức tranh của con mình, nét mặt tràn đầy sự tự hào.

Trình Hoan cũng nhìn một bức trong đó, là do Tinh Tinh vẽ, đặt tên đơn giản mà mãnh liệt, mẹ và con.

Thời gian cậu nhóc học vẽ chưa được lâu, lực lại yếu khống chế bút chưa tốt, người trên bức vẽ có hình thù quái dị, cách phối màu cũng rất lạ mắt.

Nhưng không biết tại sao, Trình Hoan nhìn bức vẽ, thấy chỗ nào cũng đẹp, cô thậm chí còn muốn mang về nhà cất đi, bị giáo viên từ chối mới thất vọng từ bỏ, chờ sau này mình có thời gian, nhất định sẽ vẽ một bức tranh giống hệt của Tinh Tinh.

.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 42: 42: Đều Không Ngon Bằng Cơm Mẹ Nấu! 3



Các bậc phụ huynh tham quan khuôn viên trường xong, đám nhỏ cũng đã tỉnh dậy rồi, hai bên cùng tụ lại, lúc này mới đến thời gian thực sự dành cho phụ huynh và con cái.

Hoạt động dành cho phụ huynh và con cái nhằm bồi dưỡng khả năng thấu hiểu giữa cha mẹ và con cái, tăng thêm tình cảm lẫn nhau, vậy nên trong thời gian chơi trò chơi, không thể thiếu sự hợp tác giữa hai bên.

Trò chơi được thiết lập chủ yếu nghiêng về phụ huynh, ví dụ như một trò chơi yêu cầu phụ huynh phải quay mười vòng, sau đó các con sẽ chỉ cho cha mẹ dùng mũi đeo lên hình vẽ động vật, những bậc phụ huynh có khả năng giữ thăng bằng không tốt quay mười vòng liền chóng mặt, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn ngã sõng soài ra đất, làm cho cả hội trường được một trận cười náo nhiệt.

Trò chơi buổi chiều, bọn trẻ vô cùng phấn khích, các bậc huynh lại nhếch nhác lạ thường.

Mái tóc trước khi ra cửa được chải gọn gàng của Trình Hoan đã giống như chuồng gà, quần áo cũng dính bụi đất.

Cô cảm thấy mệt lử, đi đường mà hai chân mềm nhũn.

Tinh Tinh chơi cả buổi chiều, sức lực vẫn dồi dào, hôm nay chơi với mẹ nhiều trò hay như vậy, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đi ra từ trường mầm non, lại mong chờ lần hoạt động tiếp theo.

Về đến nhà, Trình Hoan bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Tinh Tinh ngồi trong phòng khách, dùng bút sáp màu vẽ nguệch ngoạc lên giấy, cậu vẽ một lúc, thu dọn giấy bút trước khi Trình Hoan nấu xong cơm, cầm khối rubik chơi.

Bởi vì lời nói trưa nay của Tinh Tinh, bữa cơm tối nay Trình Hoan chuẩn bị vô cùng phong phú, ăn cơm xong cô chuẩn bị ra ngoài theo thường lệ, Tinh Tinh lại đưa ra một yêu cầu.

“Mẹ ơi, hôm nay con có thể đi cùng mẹ được không ạ?”Trình Hoan có chút do dự, nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của Tinh Tinh, cô nghĩ một lát rồi đồng ý: “Được thôi, đến lúc đó Tinh Tinh buồn ngủ thì nói với mẹ.

”“Vâng ạ!”Ở chợ đêm, bên ngoài quầy hàng sớm đã có nhiều người đến, thấy Trình Hoan mang theo đứa nhỏ, đều rất ngạc nhiên.

Trình Hoan cũng không giấu diếm, điềm tĩnh trả lời: “Đây là con trai tôi.

”Trong đám đông, có một thanh niên vẻ ngoài tinh anh vừa nhìn thấy Tinh Tinh liền sững lại.

Lý Khang Nhất biết tiệm xiên nướng của Trình Hoan qua lời của đồng nghiệp.

Những người đó nói, bà chủ tiệm xiên nướng này rất xinh đẹp, đồ ăn cũng rất ngon.

Anh ta là một người sành ăn, chẳng hứng thú gì với diện mạo của bà chủ, chỉ muốn biết món thịt nướng trong lời đồn ngon đến mức độ nào, khó khăn lắm mới có ngày không cần phải tăng ca, liền nóng lòng qua thử.

Nhưng mà mĩ thực vẫn chưa được nhìn thấy, lại nhìn thấy cậu nhóc vô cùng giống sếp của anh ta!!Lý Khang Nhất bị dọa sợ rồi, anh ra nhắm mắt rồi lại mở mắt.

Không sai mà, dưới ánh đèn lại càng giống sếp hơn nữa.

Trong nháy mắt, các loại tình tiết cẩu huyết vợ bé bỏ trốn, vào nhầm phòng lên nhầm giường hiện lên trong tâm trí.

Lý Khang Nhất chìm đắm trong những suy nghĩ về vở kịch, suýt thì quên mất mục đích mà mình đến đây, cứ nhìn chằm chằm vào Tinh Tinh.

Cậu nhóc dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, quay đầu về hướng đó, Lý Khang Nhất nhìn nét đáng yêu trên gương mặt phiên bản nhỏ của sếp mình thì không khỏi rùng mình.

Cậu bé đó quá giống với sếp, Lý Khang Nhất không tài nào thuyết phục bản thân đây chỉ là sự trùng hợp, anh ta rút điện thoại ra, tìm góc thích hợp, chụp gương mặt chính diện của cậu nhóc đó.

Sau đó vào phần mềm nhắn tin, tìm tên người được lưu là “Sếp”, gửi bức ảnh qua! ! ! ! ! ! !.

.

Tại tòa nhà kiến trúc đặc trưng của thành phố C, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.

Giang Minh Viễn xem xong một phần tài liệu, có chút mệt mỏi dụi mắt.

Điện thoại đặt trên bàn rung lên một tiếng, Giang Minh Viễn cau mày nhìn qua, nghĩ ngợi một lát rồi cầm điện thoại lên mở khóa.

Tin nhắn do một trong những trợ lý gửi đến, một bức ảnh và một câu nhắn.

[Lý Khang Nhất: đã gửi ảnh của một đứa trẻ][Lý Khang Nhất: Sếp, sếp xem đứa trẻ này có giống anh không?].
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 43: 43: Cục Cưng Thật Thông Minh! 1



Người ta thì thường thiếu nhận thức đầy đủ về vẻ ngoài của mình, Giang Minh Viễn nhìn bức ảnh này xong không cảm nhận được thân thiết gì, cũng không cảm thấy giống, chỉ cảm thấy trợ lý quá rảnh rỗi.

[Trương Minh Viễn: Cậu nhàn rỗi lắm?]Lý Khang Nhất nhìn thấy mấy chữ ngắn gọn này, trong đầu hiện ngay ra dáng vẻ không một biểu cảm thừa của ông chủ, rùng mình phát, đem đống chữ đang gõ ra xóa hết.

Kệ đi, nếu sếp thấy không giống, thế thì không giống đi.

Lý Khang Nhất liếc nhìn đứa trẻ cách đó không xa, lại nhìn sang cô chủ quán xinh đẹp đang bận rộn, nghi ngờ trong lòng làm sao cũng không đánh tan đi được.

Đứa trẻ này trông chừng ba bốn tuổi, thêm thời gian mang thai nhẩm thử, lúc ấy sếp vẫn chưa có quyền hành gì, hình như bên ngoài cũng có tiếng phong lưu, có khi đây chính là hậu di chứng của lần nào đó không làm tốt công tác bảo hộ để lại không chừng nhỉ?Nghe nói gần đây mẹ sếp đang giục sếp kết hôn sinh con, ồn ào với sếp mà chẳng vui vẻ gì mấy, kết quả đứa trẻ này thật sự là cháu ruột của phu nhân, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui.

Nhớ đến quý phu nhân bảo dưỡng tốt, ra tay hào phóng kia, lòng dạ của Lý Khang Nhất cũng bắt đầu lung lay.

Giúp nhà họ Giang nhận lại đời sau, tin chắc rằng mình có thể nhận được không ít khen thưởng.

Chẳng biết chừng vị trí cũng có thể xê dịch một tí, nghe nói công ty con bên kia vẫn còn trống một ghế giám đốc!.

Tinh Tinh muốn cùng Tinh Hoan tới đây, chỉ là tâm tình dưới sự kích động thỉnh thoảng làm càn một tí, nhưng cậu là một đứa bé hiểu chuyện, được đi cùng thì đã thỏa mãn rồi, cậu sẽ không làm ra hành động khóc nháo để người lớn đến chơi với mình.

Đã đến chợ đêm bên này, Tinh Tinh ở trước mặt Trình Hoan ngơ ngẩn một lúc, thấy cô bắt đầu bận rộn thì tự tìm một nơi để ngồi xuống, chơi với cục rubik đã mang theo.

Mặt cậu xinh trai, dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi ở một bên chơi rất là khiến người ta yêu thích, thỉnh thoảng lại có người qua đó nói chuyện với cậu.

"Bạn nhỏ ơi, con biết chơi cái này không?""Biết.

" Tinh Tinh gật gật cái đầu, trên gương mặt ụ ụ thịt tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Tay bé nhỏ, cục rubik cậu đang chơi là 4×4, thế nên chẳng thể nào hoàn toàn cầm hết được, động tác lúc xoay nom có vẻ hơi vụng về chút.

Người tiếp lời với hắn cười, cảm giác thằng nhóc chơi món này chỉ là chơi bừa, thấy màu sắc đẹp mắt thôi chứ thực ra chẳng hiểu gì, hắn đã từng học chơi rubik 4×4, cảm thấy cục 4×4 rất đơn giản, cho nên muốn biểu diễn một màn trước mặt đứa nhỏ.

"Con biết rubik chơi làm sao không? Để chú! " Hắn còn chưa nói được một nửa, Tinh Tinh lại vặn xuống, toàn bộ mặt trên đã biến thành cùng màu hết.

Người định nói đứng hình, người bên cạnh nhìn Tinh Tinh thì lại đang cảm thán cho sự thông minh của cậu.

"Bạn nhỏ giỏi thật đấy.

"Tinh Tinh được khen có chút hào hứng, tiếp tục đi xoay mặt khác.

Chắc là vì được khích lệ nên đã tăng thêm sự tự tin, trạng thái hôm nay của Tinh Tinh bùng nổ, chỗ khó nhằn mà bữa giờ vẫn luôn giữ chân cậu thế mà nay đã được giải quyết rồi, tốn hết hơn nửa giờ, cuối cùng làm cho mỗi một mặt đều cùng màu với nhau.

Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên cậu thành công, Tinh Tinh không thể đợi được nữa muốn đi khoe khoang, cậu giơ cục rubik nhỏ nhỏ lên, chạy đến bên cạnh Trình Hoan.

"Mẹ ơi, mẹ xem!" Cậu víu lấy áo quần của Trình Hoan, ý bảo cô nhìn xem món đồ trên tay của cậu.

"Oa, Tinh Tình thành công rồi này!"Trình Hoan biết mấy hôm nay nhóc con đang học chơi rubik, tuổi c** nh*, mấy quy luật phức tạp kia cậu nghe cũng không hiểu, lúc chơi thì dựa theo tưởng tưởng của mình mà xoay, đã thử rất nhiều lần nhưng chưa lần nào thành công cả, có lúc đang chơi chơi thì bắt đầu tức giận, vứt cả món đồ qua bên cạnh, sau khi cơn giận tiêu tan thì lại cầm lên chơi tiếp.

.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 44: 44: Cục Cưng Thật Thông Minh! 2



Thành công mà nhóc con khó khăn lắm mới có được cần phải cổ vũ, Trình Hoan đưa món đồ trên tay cho Từ Lệ, dẫn Tinh Tinh đi sang bên cạnh, cô ngồi xổm xuống, lấy cục rubik từ trong tay Tinh Tinh ra, nhóc con đứng thẳng tắp, rõ ràng đang đợi được khen ngợi.

Trình Hoan cũng không keo kiệt lời nói của mình, cô hôn một ngụm lên mặt nhóc con: "Cục cưng thật thông minh!""Hì hì! " Tinh Tinh chắp tay sau lưng, cười lộ cả một hàng răng sữa nhỏ, cậu thơm lại một ngụm: "Mẹ cũng thông minh!"Bây giờ cũng mới bảy tuổi rưỡi, vẫn chưa tới giờ đi ngủ thường ngày của Tinh Tinh, gần đây nhiệt độ hạ xuống, nhiệt độ ban đêm đã rớt xuống mức hai mươi rồi.

Trình Hoan sờ tay của nhóc con, cảm giác có hơi lạnh, cô cầm lấy áo khoác mặc vào cho Tinh Tinh, hỏi cậu có muốn uống nước hay không.

Tinh Tinh quả thật có hơi khát cho nên cậu đã uống nửa cốc nước trong tay Trình Hoan, uống xong rồi lại vung tay lên với cô: "Mẹ ơi, mẹ cứ bận đi, không cần để ý tới con.

"Buổi tối người nhiều, tình thế của Từ Lệ bên kia quả thực có chút xoay sở không kịp, Trình Hoan cũng không thể luôn chơi cùng nhóc con được, cho nên đồng ý.

Bàn ghế trong lều bị ngồi đầy cả rồi, Trình Hoan tìm ra một cái ghế mazza nhỏ, để Tinh tế ngồi lên đó, lại dặn dò thêm lần nữa: "Cục cưng, con ngồi đây chơi đi, có chuyện gì thì gọi mẹ, không được đi theo người khác đấy có biết chưa?""Mẹ ơi con biết rồi.

"Trình Hoan đi làm việc tiếp, để lại Tinh Tinh một người ngồi ở bên đó nghịch rubik.

Lý Khang vừa trông thấy cơ hội, giả bộ tình cờ đi qua tiếp cận.

"Bạn nhỏ này, con thông minh quá.

"Tinh Tinh nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười.

Lý Khang Nhất đứng một bên, dằn cảm xúc xuống, tỉnh bơ hỏi: "Bạn nhỏ, con đã đi học chưa thế?"Tinh Tinh gật đầu: "Con đi nhà trẻ.

""Có phải năm nay con bốn tuổi không?" Sau khi tính xong tuổi đi học, Lý Khang Nhất nói ra suy đoán.

"Í?" Tinh Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, tựa như đang nói sao chú lại biết.

"Chú đoán đó.

" Lúc này vừa hay có người đi, Lý Khang Nhất kéo cái ghế bên cạnh lại ngồi xuống, tiếp tục hỏi: "Cháu chơi một mình có chán không?""Không.

"Tinh Tinh cảm thấy cái chú này nói hơi nhiều, có hơi giống người xấu mà mẹ nói, vậy nên nói chuyện càng thêm ngắn cụt.

Lý Khang Nhất vẫn còn chưa biết mình đã bị ghét mất rồi, hắn trải đường lâu như vậy, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính: "Ba của con đâu, sao không chơi cùng với con?"Hắn có hơi hồi hộp, tay đặt trên đầu gối thậm chí còn đổ cả mồ hôi, nếu như suy đoán của mình thành thật, vậy không chừng đây chính là cậu chủ nhỏ tương lai đấy!Tinh Tinh nhìn hắn một cái, mẹ nói ngoại trừ chú cảnh sát, những người khác muốn dắt cậu đi tìm ba mẹ thì đều là người xấu, hỏi thẳng tình hình gia đình khả năng rất lớn cũng là người xấu luôn, cái chú này trông có vẻ cực kỳ cực kỳ giống!Cậu trợn mắt nhìn chằm chằm Lý Khang Nhất, hừ một tiếng quay người đi, quyết định không để ý hắn.

Lý Khang Nhất bị trừng mà chả hiểu gì, chẳng biết sao mình đã đắc tội với người nữa, có điều phản ứng của Tinh Tinh lại khiến hắn lý giải thành cậu không muốn đối mặt, càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.

"Con không có ba sao?"Tinh Tinh thả món đồ chơi trong tay xuống, đứng dậy chạy "bịch bịch bịch" đến chỗ của Trình Hoan ở bên kia, Lý Khang Nhất vẫn còn chưa phản ứng lại mà nhóc con đã ôm lấy chân của Trình Hoan cáo trạng rồi: "Mẹ ơi, chú này là người xấu!"Trình Hoan nhướn mày, nhìn Lý Khang Nhất lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, để đồ đang cầm trong tay xuống đi qua đó.

"Tôi không có làm gì cả, chỉ nói có vài câu thôi.

" Lý Khang Nhất giải thích.

Trình Hoan gật đầu: "Ngại quá, bé nhà tôi có hơi sợ người lạ.

"Lý Khang Nhất còn chưa kịp rộng lượng nói không sao, thì nghe thấy Trình Hoan lại nói tiếp: "Gan nó nhỏ, bây giờ nhìn thấy anh là sợ, đúng lúc người xếp hàng hôm nay cũng đông, hay là anh đổi ngày khác tới lại nhé?".
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 45: 45: Cục Cưng Thật Thông Minh! 3



Tiếng Tinh Tinh méc mẹ trước đó không nhỏ, rất nhiều người đã nghe thấy cả, bây giờ nghe thấy bà chủ đuổi người, những ánh mắt nhìn sang đây càng chẳng thèm che giấu.

Lý Khang Nhất bị người ta xem trò vui, lửa giận nghẹn ở trong lòng, nhưng hắn lại không dám làm gì, chưa nói ở đây đang có nhiều người nhìn như vầy, chỉ nói tới việc giữa thằng nhóc này và sếp của hắn có thể có quan hệ, đã khiến hắn buộc phải duy trì sự chú ý cẩn thận.

"Thật là ngại quá, dọa bé sợ rồi.

" Hắn khô khan cười một tiếng, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, tự tìm cho mình một bậc thang: "Đúng lúc tôi cũng đang vội, bây giờ xếp hàng thì không kịp nữa, vậy tôi đổi thành ngày khác tới vậy.

"! Tám giờ ba mươi, Giang Minh Viễn kết thúc một ngày làm việc, đóng máy tính, cầm lấy com lê bên cạnh.

Điện thoại đúng lúc vang lên, tên người gọi hiển thị trên màn hình khiến anh bỗng cảm thấy hơi phiền não.

Nhưng phiền thì phiền, điện thoại vẫn phải nhận.

Giang Minh Viễn cầm điện thoại lên để bên tai.

"Mẹ.

""Con tan làm chưa?" Âm thanh ở đầu dây bên kia mềm mỏng nhẹ nhàng, ngữ khí nói chuyện lại chẳng để chỗ cho mà thương lượng: "Mẹ đã bảo đầu bếp làm những món mà con thích ăn, tối nay về ăn cơm đi.

""Con còn có việc! ""Mẹ đã hỏi Tiểu Trương rồi, cậu ta nói hôm nay con không có tiệc xã giao.

" Bà Giang nói: "Chuyện công việc bỏ sang bên trước đi, con bận rộn không dứt, hai mẹ con ta đã rất lâu không thấy nhau rồi, mẹ vẫn luôn nhớ con.

" "Được rồi.

" Là một người mẹ, Cố Minh Lệ luôn có thể dễ dàng nắm được điểm yếu của anh, Giang Minh Viễn có hơi nản lòng: "Con biết rồi, một lát con về.

"Trên xe, trợ lý đang báo cáo lịch trình của ngày mai.

"Bảy giờ sáng mai có một nghi lễ cắt băng, buổi trưa đã hẹn gặp Lý tổng của Văn Hoa, chiều phải đi! "Nói được một nửa, đột nhiên bị Giang Minh Viễn cắt ngang: "Hàng Vận bên kia có phải vẫn còn thiếu một trợ lý giám đốc?"Công ty Hàng Vận là một công ty con dưới trướng Giang thị, mới mở không lâu, thành tích bình bình, ngày thường không có cảm giác tồn tại, trợ lý có chút kỳ quái, sao chức vụ nhỏ như trợ lý giám đốc của công ty con lại kinh động đến sếp cơ.

Lẽ nào giám đốc bên đó hơi đặc biệt?Anh ta đang nhớ lại xem giám đốc công ty Hàng Vận rốt cuộc là ai, còn chưa có nghĩ ra thì đã nghe Giang Minh Viễn nói: "Người của tôi bên này đủ rồi, phái Tiểu Trương đi đi.

"Hóa ra là vậy! Trong lòng trợ lý đã tỏ, Tiểu Trương là người mà mẹ sếp sắp xếp qua đây, năng lực làm việc bình thường, bản lĩnh mách lẻo lại đứng nhất, sếp đã nhịn hắn ta rất lâu rồi, xem ra bây giờ không thể nhịn được nữa.

Anh ta gật đầu, đáp một tiếng: "Vâng.

"Xe con chạy trên con đường quanh co rất lâu, cuối cùng đã đến biệt thự Sơn Điên.

Đây là ngọn núi cao nhất của thành phố C, từ đỉnh núi mà coi, toàn bộ đường chân trời của thành phố đều có thể thu vào tầm mắt.

Cửa lớn trước mặt từ từ mở ra, xe chạy vào trong, đến trước cửa thì dừng lại.

Giang Minh Viễn vừa xuống xe, người phụ nữ bên trong liền ra đón ngay.

"Về rồi, mẹ canh chuẩn thời gian, thức ăn vẫn còn nóng, bây giờ ăn là vừa lúc.

" Bà nói với Giang Minh Viễn, nhìn trong ánh mắt của bà không giấu nổi sự kiêu ngạo.

Cũng phải, con nhà mình tuổi trẻ tài cao, mạnh mẽ giành lại tập đoàn từ trong tay đám già chết bầm kia, công việc làm ăn những năm này càng ngày càng tốt, có ai gặp bà mà không khen một câu biết cách dạy con đâu?Nhưng mà đứa con này cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện hôn nhân quá làm người ta lo lắng, cũng không biết có phải lúc còn trẻ vì chơi nhiều quá không, mà mấy năm nay phụ nữ sáp đến trước mặt nó nhiều như thế lại chẳng nhìn trúng nổi một người!Con không vội, người làm mẹ càng phải quan tâm hơn một chút, Cố Minh Lệ cười cười, đưa tay kéo lấy cánh tay con trai, cảm thấy quyết định của mình vô cùng chính xác.

Đèn thủy tinh trong phòng khách của biệt thự phát ra ánh sáng rực rỡ, trên bàn ăn của nhà ăn nhỏ đã sắp xếp năm sáu món, lúc bọn họ đi vào, từ trong phòng bếp có một cô gái đi ra.

Cô ta đặt món ăn lên bàn, xoay người nhìn qua đó, chào hỏi bà Giang trước, lại nhìn về phía Giang Minh Viễn, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Giang tổng.

".
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 46: 46: Rốt Cuộc Là Xảy Ra Chuyện Gì Vậy 1



Giang Trí Viễn cau mày, quay người rời đi.

“Con đi đâu?” Cố Minh Lệ một tay giữ anh lại.

“Con về công ty.

” Giang Minh Viễn nói: “Sắp có một cuộc họp trực tuyến.

”“Ngày mai đi thì công ty của con cũng không sập được.

” Cố Minh Lệ không hề nhượng bộ: “Nếu như con đã về thì hôm nay phải ở lại ăn cơm cho mẹ.

”“Mẹ.

” Giang Minh Viễn cảm thấy có chút đau đầu: “Mẹ hiểu ý con mà.

”“Mẹ đương nhiên biết con muốn làm gì, con chính là không muốn mẹ được sống tử tế!” Cố Minh Lệ đột nhiên kích động, lời vừa nói ra liền rơi nước mắt: “Cha con qua đời sớm, nguyện vọng lớn nhất của ông ấy chính là có thể nhìn thấy con thành gia lập nghiệp, sinh con.

”Bà nói: “Kể cả con không nghĩ cho mẹ, thì ít nhất cũng phải nghĩ cho cha con chứ, lẽ nào cha con lại không muốn con có người nối dõi?”Giang Minh Viễn hít một hơi thật sâu, hạ thấp tông giọng: “Việc này chúng ta để hôm khác hẵng nói.

”“Không được để hôm khác, phải nói luôn trong hôm nay.

” Cố Minh Lệ chỉ về hướng ghế ngồi: “Ở lại ăn cơm với mẹ.

”Ý kiến của hai mẹ con họ đối với vấn đề hôn nhân không thể thống nhất ý kiến, Cố Minh Lệ thật lòng muốn anh tìm được một người vợ dịu dàng đức hạnh có gia thế, Giang Minh Viễn lại ghét nhất cái kiểu quan hệ bị ép buộc này.

Tính cách hai người đều rất cứng đầu, vì chuyện này mà cãi nhau không ít lần, lần nào cũng cụt hứng mà bỏ về.

Lần này lại không như vậy.

Lần này có mặt người ngoài, Giang Minh Viễn cũng không muốn tranh cãi để mà bẽ mặt trước người ngoài, Cố Minh Lệ đánh vào điểm này, mới ra tiền trảm hậu tấu nhắc đến việc đó.

Kết quả cuối cùng, Giang Minh Viễn cũng chịu ngồi vào bàn ăn.

Người phụ nữ đến làm khách nhà Giang gia tên Sở Tầm, là đại tiểu thư của Sở gia ở tỉnh A, nhà họ Sở lập nghiệp bằng hoá chất gia dụng, mặc dù quy mô không thể sánh được với nhà họ Giang, nhưng cũng miễn cưỡng được coi như là danh gia vọng tộc.

Sở Tầm năm nay hai mươi lăm tuổi, vừa đi du học nước ngoài về, vẻ ngoài rất hợp ý Cố Minh Lệ: gương mặt trái xoan, đôi mắt to, đôi môi dày dặn, d** tai dày dặn, nhìn rất có phúc khí, vượng phu ích tử.

Trong suy nghĩ của Cố Minh Lệ, Sở Tầm bất kể là tướng mạo, gia thế hay tính cách, đều xứng với con trai bà, lần đầu tiên thấy cô gái này, bà đã tốn tâm tư, đi nghe ngóng xem cô này có tình sử hỗn loạn gì không, liền mang theo Giang Minh Viễn đến liên hệ.

Sở gia và Giang gia khác nhau, cha của Giang Minh Viễn là người cuồng công việc, đối với chuyện tình cảm nam nữ không có hứng thú, sau khi có Giang Minh Viễn thừa kế liền cảm thấy bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, cống hiến hết mình gây dựng đế chế kinh doanh.

Mà người nhà Sở Tầm và ông Giang lại hoàn toàn trái ngược, ông ấy là thế hệ tài phiệt thứ ba, tiếp quản sản nghiệp từ các bậc tiền bối, cũng có chút năng lực, nhưng lại không có khả năng làm cho sự nghiệp của gia đình phát triển thêm một bậc, ông ấy không có tham vọng và sự theo đuổi, phần lớn tinh lực đều đặt lên phụ nữ, tình nhân có tận tám chín người, số con riêng lên đến hàng chục, trong nhà ngày nào cũng xảy ra cung đấu nảy lửa.

Ông Sở trọng nam khinh nữ, cho rằng sự nghiệp gia đình nhất định phải để lại cho con trai, cậu em trai ngoài giá thú lớn nhất của Sở Tầm chỉ nhỏ hơn cô ba tháng tuổi, bây giờ đã đến công ty của gia đình làm việc, năng lực của cô ta có giỏi đến đâu, dường như chẳng hề có khả năng được tiếp quản công ty, nếu đã như vậy, hà tất không tìm đến gia tộc lớn mạnh hơn Sở gia, đến lúc đó đám em trai em gái gì đó bất kể là ai tiếp quản công ty, còn dám không khom người cúi đầu trước cô ta sao?Mấy năm gần đây thanh thế của Giang Minh Viễn ngày càng lan rộng, Sở Tầm ở nước ngoài cũng nghe qua tên của anh, nghe nói anh thủ đoạn thâm sâu, tầm nhìn đầu tư chuẩn xác, mặc dù lúc còn trẻ cũng từng có một khoảng thời gian nổi loạn, nhưng bây giờ những vụ bê bối t*nh d*c càng ngày càng giảm bớt.

.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 47: 47: Rốt Cuộc Là Xảy Ra Chuyện Gì Vậy 2



Thay đổi được là tốt, không những thế còn hơn cả cha cô ta, Sở Tầm mở to đôi mắt hóm hỉnh nhìn khuôn mặt Giang Minh Viễn, mỉm cười nhẹ nhàng, nâng ly rượu bên cạnh lên.

“Lần đầu gặp mặt, tôi xin kính Giang tổng một ly.

” Sở Tầm nói: “Bác gái nói Giang tổng thích ăn cá, không biết tay nghề của tôi có khiến Giang tổng hài lòng không?”Sắc mặt Giang Minh Viễn lạnh nhạt, không cụng ly với cô ta, anh nhìn Sở Tầm một cái, mở miệng nói: “Đầu bếp gia đình được trả lương, muốn ăn gì thì cứ bảo họ làm là được, Sở tiểu thư khách sáo quá rồi, sao lại để khách vào bếp được chứ, việc này mà truyền ra ngoài người ta lại nói chúng tôi không biết tiếp đãi khách.

”Sở Tầm: ….

.

Đối tượng xem mắt không nể mặt như vậy, khiến cho Sở Tầm có chút khó chịu, tay cô ta cầm ly run rẩy, nụ cười trên mặt cũng dần đông cứng lại.

“Con nói vớ vẩn gì vậy? Sở Tầm người ta cũng chỉ là thấy con thích ăn mới làm, có thể giống với đầu bếp sao?” Cố Minh Lệ vỗ Giang Minh Viễn một cái, trách mắng: “Còn không xin lỗi người ta đi!”“Không cần đâu ạ, là do cháu quá đường đột rồi.

” Sở Tầm liền đặt ly rượu xuống nói thay cho Giang Minh Viễn, tỏ về bao dung rộng lượng.

“Xem xem Tiều Tầm tốt tính biết bao.

” Cố Minh Lệ và cô ta người tung kẻ hứng: “Bây giờ đi đâu tìm được cô gái tốt như thế này nữa chứ? Bỏ lỡ rồi còn sẽ hối hận đấy.

”Sở Tầm ở một bên đúng lúc hùa theo lời khen của bà cúi đầu, lộ ra dáng vẻ xấu hổ.

“Sẽ không đâu.

” Giang Minh Viễn nhìn một màn này, bị động tác của Sở Tầm làm cho mù mắt.

Cố Minh Lệ cảm thấy kì lạ: “Sẽ không gì cơ?”“Sẽ không hối hận.

” Giang Minh Viễn nói xong, động tác ngừng lại một chút, nâng ly rượu nhìn Sở Tầm biểu thị: “Xin lỗi.

”Nói xong, anh đưa ly lên, ngửa đầu uống hết rượu trong ly.

Yết hầu của đàn ông khi uống rượu chuyển động vô cùng quyến rũ, vẻ mặt Sở Tầm lộ ra vẻ gượng gạo, định cầm đũa lên gắp thức ăn cho anh, Giang Minh Viễn ngồi trước mặt thẳng thừng đứng dậy.

“Tôi ăn xong rồi, xin thất lễ.

”Nói xong liền quay người đi khỏi.

“Ôi trời! Con uống có ly rượu mà no gì chứ?” Cố Minh Lệ đưa tay chặn lại, nhưng lại chậm một bước, đành trơ mắt nhìn bóng lưng con trai biến mất sau cảnh cửa.

“Bác gái…” Sở Tầm quả thực không lường được lần đầu tiên gặp mặt lại biến thành thế này, trong lòng cô ta hoang mang, nhìn Cố Minh Lệ gọi một tiếng.

“Không sao, nó chỉ là đang giận dỗi cô mà thôi, không phải tại cháu đâu.

” Đối diện với người con dâu mà mình đã chọn, Cố Minh Lệ có thể tỏ vẻ vui vẻ hòa nhã, bà gắp một miếng thức ăn cho Sở Tầm: “Chắc cháu cũng mệt rồi nhỉ, mau ăn đi.

”Trợ lý và tài xế quay về cùng với Giang Minh Viễn vẫn chưa ăn cơm tối, thấy hai mẹ con họ vào nhà, người làm ở Giang gia cũng gọi hai người vào cùng ăn.

Thức ăn là do bếp trưởng nấu, mùi vị không tồi, nhưng hai người vừa mới bưng bát ăn được vài miếng, bên kia lại có người qua nói Giang tổng muốn dùng xe.

Trợ lý và tài xế nhìn nhau, đoán chừng giữa hai mẹ con họ lại cãi cọ gì rồi.

Những năm gần đây, quan hệ của hai mẹ con nhà họ Giang càng ngày cảng trở nên tồi tệ, Cố Minh Lệ muốn kiểm soát con trai, mà con phượng hoàng đã đủ lông đủ cánh Giang Minh Viễn lại không thích bị người khác khống chế.

Trong khi hai người họ đôi co lẫn nhau, sợi dây tình thân dần bị sứt mẻ.

“Sếp, sếp muốn đi đâu ạ?”Cửa xe đóng lại, tài xế quay đầu hỏi một câu.

“Về chung cư đi.

” Giang Minh Viễn tay chống trán, lạnh nhạt nói.

Xe lái ra khỏi biệt thự, áp lực trong lòng Giang Minh Viễn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, anh hạ cửa xe xuống cho thoáng khí, hỏi trợ lý: “Có phải tôi làm phiền hai người ăn cơm rồi?”“Không có ạ.

” Trợ lý ngay lập tức phủ định: “Tôi và lão Lưu định đi ăn ở tiệm mì thịt bò cạnh công ty, vừa hay sếp muốn qua đó, chúng tôi cũng không cần vòng đi vòng lại nữa.

”Giang Minh Viễn cười cười, dùng tay chỉ vào khóe miệng.

Gương mặt trợ lý lộ vẻ nghi hoặc, đưa tay lên sờ thử, chạm phải một mẩu lá nhỏ, có lẽ là do lúc nãy vội vàng nên chưa kịp lau sạch.

.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 48: 48: Rốt Cuộc Là Xảy Ra Chuyện Gì Vậy 3



Lời nói dối bị người khác vạch trần, còn trong tình huống xấu hổ như vậy, làm cho người trợ lý tinh anh luôn cẩn thận trước mặt người khác có chút ngại ngùng, anh ta đưa tay lên lau lau miệng, định muốn nói gì đó để hóa giải bầu không khí lúc này.

“Đưa tôi về rồi cậu cùng lão Lưu đi ăn cơm đi, nhớ tính vào hóa đơn của tôi.

” Giang Minh Viễn nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nói với trợ lý.

“Vậy cảm ơn sếp, tối nay chúng tôi thật may mắn!”Để cho tiện đường, chung cư Giang Minh Viễn thường đến ở ngay cạnh công ty.

Thời gian đi đường chưa đến năm phút, Giang Minh Viễn từ chối ý tốt muốn mang cơm cho anh của trợ lý, một tay đút túi, quẹt thẻ đi vào thang máy.

Chung cư này cũng thuộc dự án của Giang thị, dành cho nhóm người có thu nhập cao.

Khu chung cư tọa lạc ở nơi đắc địa phồn hoa, mật độ nhà ít, xanh hóa tốt, không gian rộng, mỗi căn chung cư rộng ít nhất cũng hơn một trăm mét, là loại hai phòng ngủ một phòng khách hoặc thậm chí còn có loại một phòng ngủ một phòng khách, đảm bảo người ở không cảm thấy chật chội.

Thân làm sếp, Giang Minh Viễn cũng có cho riêng mình ba tầng chung cư cao nhất.

Một tầng là phòng làm việc, một tầng là phòng tập thể hình, tầng cao nhất mới là nơi để nghỉ ngơi.

Thành phố C ven sông, đứng trước cửa kính, những ánh đèn rực rỡ hai bên dòng sông đều hiện lên trước mắt.

Giang Minh Viễn thở ra một hơi, cởi bỏ âu phục, rút cà vạt tùy tiện ném sang một bên, tháo ba chiếc cúc trên áo sơ mi, lộ ra cơ ngực màu bánh mật.

Bộ lễ phục nghiêm túc được cởi bỏ, đổi thành bộ đồ thể thao, Giang Minh Viễn đứng lên máy chạy bộ, thiết lập tốc độ và thời gian, bước theo sự chuyển động của dây chuyền.

Chạy bộ chỉ là bước làm nóng người, sau đó còn có rất nhiều bài tập khác, ở trong này một tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại, những sự bức bối trong lòng Giang Minh Viễn cuối cùng cũng tan bớt.

Hoạt động ra mồ hôi sau đó đi tắm, Giang Minh Viễn mặc áo choàng tắm, xuống tầng tiếp tục làm việc.

Lúc cha mất Giang Minh Viễn chưa được mười tám tuổi, mặc dù nắm được số cổ phần xứng đáng, danh xứng với thực trở thành cổ đông lớn nhất, nhưng những bậc tiền bối trong tập đoàn lại coi nhẹ lời nói của anh, luôn âm thầm tìm mọi cách để hạ bệ anh.

Giang Minh Viễn không có anh chị em, trong nhà mẹ góa con côi, Cố Minh Lệ tự mình ra mặt, nhưng lại không hiểu biết gì về kinh doanh, cả ngày chỉ biết cùng đám phu nhân nói chuyện quần áo trang sức, cắm hoa phẩm trà.

Giang Minh Viễn không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình, một bên chống lại ác ý không ngừng từ mọi người xung quanh, một bên điên cuồng làm việc, tích lũy lực lượng, chờ đến một ngày, lấy lại mọi thứ thuộc về mình.

Vì mục tiêu này, Giang Minh Viễn đã mất tròn tám năm, từ mười tám tuổi đến hai sáu tuổi, anh vẫn không hề phụ kỳ vọng của cha mình.

Đại khái là bởi vì có người nhắc đến, Giang Minh Viễn lại nhớ đến cha rồi, ông ấy rất nghiêm túc, nhìn có vẻ rất khó tiếp cận, nhưng lại dành thời gian khi trăm công nghìn việc tham gia họp phụ huynh cho anh như bao cha mẹ khác.

Trên bàn làm việc đặt một bức ảnh, đó là hình chụp chung của gia đình ba người bọn họ, anh ở trong ảnh mới có sáu tuổi, cha mẹ trông cũng rất trẻ, Giang Minh Viễn cầm khung ảnh, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt của mẹ.

Anh nhìn chằm chằm một lúc, hơi nhếch môi, thở dài một hơi.

Thôi vậy, dù sao cũng là mẹ của mình, nhẫn nhịn một chút thôi…Quyết định như vậy, Giang Minh Viễn chuẩn bị tiếp tục làm việc, anh đặt khung ảnh xuống, tầm mắt lướt qua khuôn mặt mình hồi còn nhỏ liền ngừng lại.

Hình như hôm nay có trợ lý nói nhìn thấy đứa trẻ rất giống ảnh?Cũng không biết có phải do bị mẹ giục kết hôn hay không, mà Giang Minh Viên lúc đầu vốn cho rằng đây là chuyện vô căn cứ lại không thể bỏ chuyện này ra khỏi tâm trí.

Anh sẽ không bạc đãi người của mình, đã vậy thì phải làm cho rõ ràng.

Bức ảnh trợ lý gửi đến vẫn còn đó, Giang Minh Viễn mở bức hình rõ ràng là chụp lén, so sánh với mình trong khung ảnh.

Con người rất khó có thể phác họa ra vẻ ngoài của mình trong tâm trí, hình ảnh lại không bị ảnh hưởng như vậy, Giang Minh Viễn so sánh người trong hai bức ảnh từng chút một, càng so càng kinh ngạc.

Trợ lý không có nói dối, hai người họ thật sự rất giống nhau!Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 49: Chương 49



Kí ức ngược dòng quay về, một đoạn chi tiết nho nhỏ đã cố tình quên đi lại hiện lên trong tâm trí.

Đó là lúc hai mươi lăm tuổi, bởi vì thay đổi chiến lược kinh doanh, sự phát triển của tập đoàn gặp chút bất lợi, báo cáo tài chính khiến cho các cổ đông bất mãn, giá cổ thấp giảm không ít.

Mà đã từng lăn lộn bên ngoài nhiều năm, Giang Minh Viễn cũng coi như có chút danh tiếng, được gọi là doanh nhân trẻ có năng lực nhất lúc bấy giờ.

Số tiền trong tay không nhiều, thái độ của những vị cổ đông “trưởng bối” trước nay vẫn luôn ủng hộ bắt đầu trở nên mập mờ, nói tập đoàn của nhà họ Giang thì phải do người nhà họ Giang quản lý mới thích hợp.

Các bậc “trưởng bối” bị đe dọa về lợi ích đương nhiên không thể để người khác uy h.i.ế.p đến địa vị của bọn họ, còn không nói đến họ vẫn luôn coi thường người khác, bởi vì sợ hãi cũng như đố kỵ, sự toan tính của bọn họ nhằm vào Giang Minh Viễn ngày càng trở nên điên cuồng và không hề kiêng nể.

Công ty Giang Minh Viễn tự mình gây dựng bị khống chế, những nơi thường lui tới bị lắp camera giám sát, phanh xe gặp sự cố, đi trên đường cũng sẽ gặp tài xế say rượu lái xe.

Mạng anh lớn, không c.h.ế.t vì tai nạn như dự liệu của bọn họ, ngược lại còn làm cho công ty càng thêm lớn mạnh, thậm chí lần Giang Thị trực tiếp đối mặt với tranh chấp nội bộ cũng không bị tụt lại phía sau, còn tìm được chứng cứ, đưa hậu bối của mấy lão già vào tù.

Nguyệt

Sự phản kích mạnh mẽ của Giang Minh Viễn khiến cho họ tỉnh ngộ, người ở trước mặt đã không còn là người mà họ có thể khống chế lại không có thế lực phản kháng nữa, họ chuyển sang cách “dịu dàng” hơn, chủ động tiếp cận anh, trong các sự kiện xã hội thì tỏ vẻ hữu nghị thân thiết, mời anh tham gia cuộc gặp gỡ những ông trùm giới kinh doanh, nói sau này Giang thị phải do anh nắm giữ mới được.

Giang Minh Viễn biết bọn họ cũng chẳng có ý tốt gì, nhưng anh cần những cơ hội này, đối với mấy lời mời kiểu đó, anh căn bản không hề từ chối.

Mỗi lần tham gia hoạt động, ngoài việc có thể mở rộng mối quan hệ và việc làm ăn của mình, còn gặp không ít kiểu phụ nữ.

Phụ nữ bồi rượu trong những buổi tụ họp công khai hay riêng tư dường như đã trở thành “quy tắc ngầm” công khai. Giang Minh Viễn sẽ không phát sinh thêm bất kỳ quan hệ nào, nhưng anh cũng sẽ không giả vờ xa cách. Cũng không biết là từ lúc nào, số lượng phụ nữ liên quan đến anh lại tăng vọt, hôm nay người này nói cùng anh thuê phòng, ngày mai lại nói anh thân thiết với cô người mẫu nào đó, thậm chí còn có hai nữ minh tinh lên mạng xã hội đánh ghen vì anh.

Những tin tức hỗn loạn này không gây ra ảnh hưởng quá lớn, Giang Minh Viễn không rảnh quan tâm, nhưng lại thành âm thầm cho đám người đó chút lòng tin, khiến cho bọn họ càng ngày càng làm càn.

Trong một hoạt động, anh uống phải rượu bị người ta hạ thuốc.

Khi đó anh dù sao vẫn còn trẻ, sự sốc nổi nhất thời làm cho anh buông lỏng cảnh giác, lúc bị người khác cưỡng ép đưa vào phòng, trong lòng Giang Minh Viễn vô cùng hối hận.

Buổi tối hôm đó, anh ôm một cô gái, cứ như vậy cả đêm không xảy ra chuyện gì.

Sau khi việc đã rồi, anh tra ra được, người lúc đầu bọn họ sắp xếp bồi anh là người bị AIDS, còn đặc biệt căn dặn càng kịch liệt càng tốt, tốt nhất là xô xát một chút cho có vết thương. Người mà họ tìm còn có chút nhân đức, cuối cùng thất hứa không đến, người trung gian tiếc số tiền thù lao lớn, tìm một người phụ nữ khác đến thay thế, anh mới thoát được một kiếp.

Giang Minh Viễn vừa vui mừng lại vừa lo sợ, sau khi trải qua sự việc đó, anh đã thận trọng hơn nhiều, cũng không bị những người đó tìm ra lỗ hổng, một năm sau, anh giành lại được vị trí vốn thuộc về mình, đám trưởng bối đó bởi vì phạm tội kinh tế cũng lần lượt vào tù, đến lúc ra ngoài có lẽ các vị phu nhân chắc bỏ đi hết rồi.

Những người tham vào vụ việc năm đó anh đều không bỏ qua, chỉ có hai người là ngoại lệ, một người đã hối hận vào phút cuối kia, người còn lại là người phụ nữ trải qua một đêm với anh, Giang Minh Viễn cho người đi tìm, cho một ít tiền rồi không quan tâm đến nữa.
 
Back
Top Bottom